Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1197


Chương 1197

Bên dưới, bên cạnh Gia Cát Hạo Nguyệt chợt có một ông lão xuất hiện, ông lão mặc trường bào rộng lớn, mái tóc hoa râm, tay phải cầm một cây pháp trượng gỗ màu ngọc bích, sau lưng ông ta tản ra những ánh sáng mờ ảo kỳ lạ.

Ông lão muốn ra tay trấn áp linh hồn đang bốc cháy của Gia Cát Hạo Nguyệt, nhưng lúc này, Gia Cát Hạo Nguyệt đột nhiên giơ tay phải lên: “Sư phụ, không cần đâu”.

Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng Gia Cát Hạo Nguyệt hé miệng cười cất lời: “Vũ trụ Quan Huyên của họ dám chịu chết, chẳng lẽ Chân vũ trụ chúng ta không dám sao? Sư phụ, nhờ người chăm sóc tốt cho muội muội của con…”

Dứt lời, trong mắt gã lộ vẻ dữ tợn, gã siết chặt hai tay, trong cơ thể có những tia thần quang không ngừng xuất hiện, sức mạnh to lớn thoáng chốc đánh bay kiếm của Diệp Quân. Sau đó, gã biến thành một tia thần quang lao về phía Diệp Quân!

Đòn tấn công cuối cùng!

Lúc này, khí thế của gã vẫn đang không ngừng dâng trào!

Khi đã đến bước đường cùng, lại thêm không màng sống chết, con người có thể k1ch thích ra tiềm lực của mình, mà lúc này, khí thế của Gia Cát Hạo Nguyệt ngày càng đáng sợ, cuối cùng nó cũng biến chất, đạt tới một tầm cao mới!

Thần sư!

Vào khoảnh khắc cuối cùng, không ngờ Gia Cát Hạo Nguyệt lại đạt đến Thần sư!

Thấy cảnh này, sắc mặt ông lão tóc bạc thoáng chốc thay đổi, trong mắt lộ vẻ dữ tợn, muốn bất chấp tất cả cứu người.

Cổ thần Thần sư!

Cổ thần Thần sư trẻ tuổi như thế, sao có thể chết ở đây được?

Đây là một tổn thất vô cùng to lớn!

Nhưng vào lúc ông lão tóc bạc sắp ra tay, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông ta: “Nếu ông dám ra tay, ta sẽ gi3t chết ông!”

Giọng nói của An Vương!

Ông lão thầm thấy kinh ngạc, ông ta ngẩng đầu lên, trong hư không, An Vương đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.

Ra tay?

Vũ trụ Quan Huyên có thể chịu chết!

Tại sao Chân vũ trụ không chịu được?

Lúc này, Diệp Quân ở cách đó không xa chợt xuất kiếm.

Ba mươi nhát kiếm kết hợp với kiếm ý vô địch!

Ầm!

Một kiếm chém ra, sức mạnh mạnh mẽ bộc phát, trong nháy mắt, Diệp Quân liên tục lùi lại mấy trăm trượng, thời không trước mặt hắn vỡ tan tành.

Uy lực sau khi Gia Cát Hạo Nguyệt tự bạo đã nghiền nát thời không trong phạm vi nghìn trượng, chẳng những thế, thời không mấy nghìn trượng xung quanh cũng nổ ầm lên, một sức mạnh vô hình lan ra xung quanh như làn sóng. Lúc này, toàn bộ hư không như bị giáng một đòn nghiêm trọng, vỡ thành hình mạng nhện, cực kỳ khủng khiếp.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, thời không sau lưng hắn cũng vỡ tan tành!

Diệp Quân nhìn cơ thể mình, nó đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.
 
Chương 1198


Chương 1198

Nhưng cũng không có gì đáng ngại!

“Không!”

Lúc này, cách đó không xa chợt vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Mọi người nhìn thấy ông lão tóc bạc kia nhìn chằm chằm thời không phía xa, hai mắt đỏ bừng, nét mặt dữ tợn, khí thế điên cuồng liên tục dâng trào từ trong cơ thể ông ta, khiến thiên địa cũng phải run rẩy.

Các thần linh của Chân vũ trụ đều im lặng.

Gia Cát Hạo Nguyệt chết rồi!

Thiên tài tuyệt thế vừa đạt tới cổ thần Thần sư cứ thế bị gi3t chết.

Nếu gã còn sống, chắc chắn gã sẽ có thể bước vào mười vị trí đầu của bảng Chân Võ, thậm chí là năm vị trí đầu.

Năm vị trí đầu trong bảng Chân Võ là khái niệm gì?

Người nào cũng yêu nghiệt như chơi ăn gian vậy!

Tiếc là…

Lúc này, ông lão tóc bạc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt chứa đựng sát khí, không hề có ý định che giấu.

“Cút!”

Lúc này, phía chân trời chợt vang lên một giọng nói lạnh như băng.

Giọng nói của An Vương!

Ông lão ngẩng đầu nhìn về phía An Vương, An Vương nhìn chằm chằm ông ta: “Chu Mặc thần sư, đừng ở đây làm đệ tử của ông mất mặt thêm nữa!”

Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng hai ông lão sau lưng An Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta, ngay sau đó, hai khí thế mạnh mẽ lập tức phong toả lấy ông ta.

Chu Mặc thầm thấy hoảng hốt, nhất thời không dám nói gì thêm, lập tức lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi xoay người rời đi.

An Vương trong hư không im lặng.

Bà ta cũng muốn cứu Gia Cát Hạo Nguyệt, nhưng bà ta không thể.

Thế hệ trẻ giao đấu, sao thế hệ trước có thể nhúng tay vào được?

Hơn nữa, bà ta cũng không cứu được!

An Võ Thần kia cũng đâu dễ giải quyết!

Bên dưới, trong chiến trường hư không, sau khi giết Gia Cát Hạo Nguyệt, Diệp Quân xoay người đi tới trước mặt Trần Quan Tử, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh…”

Trần Quan Tử gật đầu: “Về là tốt rồi!”

Diệp Quân cúi đầu, không nói gì.

Trần Quan Tử cất lời: “Đi theo ta!”

Dứt lời, y xoay người rời đi.



Thư viện Quan Huyên, đại lục Tiểu Quan.

Mộ kiếm, Kiếm Tông.

Trần Quan Tử dẫn Diệp Quân và một nhóm sư huynh đệ của Kiếm Tông đi tới mộ kiếm, y nhìn về phía Diệp Quân, mở lòng bàn tay.
 
Chương 1199


Chương 1199

Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới đưa ba thanh kiếm của Tào Bạch cho Trần Quan Tử.

Trần Quan Tử nhận lấy ba thanh kiếm, y đi tới một bên, cắm ba thanh kiếm lên một tảng đá, sau đó dùng ngón tay làm kiếm viết dưới đất: Tào Bạch, chết trận vào ngày mười ba tháng chín năm Quan Huyên.

Thấy cảnh này, các kiếm tu ở sau lưng Trần Quan Tử cũng không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi.

Ở Kiếm Tông, Tào Bạch là một người khá hoạt bát, nên rất thân thiết với các sư huynh đệ.

Mà sau ngày hôm nay, đã không còn Tào Bạch sư huynh nữa rồi!

Diệp Quân nhìn ba thanh kiếm trước mắt, hắn cúi đầu, im lặng không nói một lời.

Trần Quan Tử nhìn thoáng qua ba thanh kiếm, sau đó nhẹ giọng nói: “Ra đi thanh thản!”

Dứt lời, y xoay người rời đi.

Diệp Quân đứng im tại chỗ không rời đi, hắn cứ đứng mãi như thế.

Lúc này, Trần Quan Tử phía xa chợt cất lời: “Đi gặp cha mẹ đệ ấy thôi!”

Diệp Quân khẽ run rẩy.

Lúc này, hắn thấy hơi sợ.

Nhưng dù sao vẫn phải đi.



Nhà họ Tào.

Trong một gian đại điện, có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi im.

Diệp Quân đi theo Trần Quan Tử vào đại điện.

Nhìn thấy hai người, tay phải người đàn ông trung niên nắm chặt góc bàn, không nói một lời.

Hai tay người phụ nữ xinh đẹp nắm chặt lấy quần áo của mình, người liên tục run rẩy.

Trần Quan Tử lấy ra một cái hộp, y chậm rãi đi tới trước mặt hai người, sau đó nhẹ giọng nói: “Đây là một nhúm tóc của sư đệ…”

Nước mắt trong mắt người phụ nữ lập tức tràn ra như vỡ đê.

Người đàn ông trung niên nắm chặt tay, cố nén nước mắt, nhưng thân thể vẫn không khỏi run lên.

Trần Quan Tử đặt cái hộp xuống, cúi thấp người, sau đó dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.

Trong điện, người phụ nữ run rẩy nâng cái hộp lên, cái hộp thoáng chốc bị nước mắt thấm ướt.

Tay phải của người đàn ông trung niên run rẩy đặt lên cái hộp, nhẹ giọng nói: “Niềm kiêu hãnh… của nhà họ Tào ta…”

Người phụ nữ nhìn về phía người đàn ông, không ngừng khóc lóc, bà ấy hét lên: “Tại sao thằng bé lại phải bảo vệ vũ trụ này? Tại sao? Thằng bé chỉ mới mười tám tuổi! Tại sao chứ!”

Người đàn ông nhìn cái hộp, lúc này, ông ấy cũng nước mắt lưng tròng: “Nhưng… cho dù thế nào cũng phải có người đứng ra…”

….

Trần Quan Tử và Diệp Quân đứng im lặng bên ngoài điện.

Trần Quan Tử ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, bầu trời hơi mù mịt, giống như có một tầng hơi nước bao phủ, y nhẹ giọng nói: “Sở dĩ vũ trụ Quan Huyên này có thể yên bình là vì vô số người đi trước đã đánh đổi mạng sống của mình, trận chiến năm đó họ vẫn chưa đánh xong, bây giờ đến thế hệ của chúng ta rồi! Nếu bây giờ chúng ta đánh không xong, con cháu của chúng ta sẽ phải tiếp tục chiến đấu…”
 
Chương 1200


Chương 1200

Diệp Quân nhìn lên chân trời, ánh mắt hơi mờ mịt.

Trong mộ kiếm có mấy triệu thanh kiếm, chứng tỏ có mấy triệu kiếm tu chết trận, mà đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm ở vũ trụ Quan Huyên.

Ngoài cha của hắn, còn có rất nhiều người từ bỏ mạng sống vì vũ trụ Quan Huyên.

Như nhớ đến điều gì, Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, cô cô mạnh lắm đúng không?”

Tiểu Tháp im lặng một lát mới đáp: “Đúng thế, nhưng ngoài tình cảm của bà ấy với cha ngươi, bà ấy không quan tâm đ ến thứ gì khác nữa, càng không nói đến việc bảo vệ vũ trụ gì đó. Lòng tốt và cái thiện của bà ấy mãi mãi chỉ dành cho cha ngươi, ngoài ra, mọi thứ chỉ là hạt bụi. Trong mắt bà ấy, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ chẳng có gì khác nhau cả. Năm đó cha ngươi không nhờ bà ấy ra tay, bà ấy không vui nên suýt đã tiêu diệt toàn bộ vũ trụ Quan Huyên, đến tận bây giờ, bà ấy vẫn chỉ là Thần Bảo Hộ của một mình cha ngươi…”

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp thầm thở dài.

“Đường ca của đệ đã chết rồi sao?”

Lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ bên cạnh.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn và Trần Quan Tử cùng quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, còn rất nhỏ, trong tay còn đang cầm một thanh kiếm gỗ.

Cậu bé nhìn Trần Quan Tử và Diệp Quân, hỏi lại lần nữa: “Đường ca của đệ chết trận rồi sao?”

Trần Quan Tử im lặng.

Diệp Quân cũng thế.

Cậu bé đột nhiên đi tới trước mặt hai người, nhìn thẳng vào họ: “Đệ muốn gia nhập Kiếm Tông!”

Trần Quan Tử khẽ hỏi: “Gia nhập Kiếm Tông làm gì?”

Cậu bé giơ kiếm gỗ lên, nói với giọng điệu kiên định: “Cũng giống như đường ca của đệ vậy, đánh thần linh, bảo vệ vũ trụ Quan Huyên!”

Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Chuyện này để chúng ta làm là được rồi!”

Cậu bé còn muốn nói gì đó thì Diệp Quân đột nhiên lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đưa cho cậu bé, dịu dàng nói: “Ở nhà chăm chỉ tu luyện, chăm sóc cho cha mẹ!”

Hắn không bảo cậu bé đừng tu luyện, trong thời đại này, không tu luyện sẽ chỉ bị người khác ức hiếp.

Và tất nhiên, hắn cũng không muốn cậu bé lại gia nhập Kiếm Tông…

Diệp Quân rời đi cùng Trần Quan Tử.

Cậu bé đứng tại chỗ nhìn hai tia kiếm quang phía chân trời, hét to: “Đệ nhất định sẽ gia nhập Kiếm Tông, nhớ đó, đệ tên là Tào Hưu… Hưu có nghĩa là ‘dừng’ trong đến chết mới dừng lại…”



Chân Thần Điện, Chân vũ trụ.

Chân Thần Điện cao tận nghìn trượng, thẳng đến mây xanh, tám cây trụ đá chọc trời sừng sững, trên mỗi cây cột đều vẽ một con yêu thú mặt mũi dữ tợn.

Hai bên trước trụ đó có hai hàng người mặc bạch giáp, mỗi bên mười người, đầu đội mũ giáp lông, tay cầm trường đao.
 
Chương 1201


Chương 1201

Trước đại điện bên dưới trụ đá là một quảng trường rộng đến ba trăm nghìn trượng, toàn bộ được lát bằng tinh thạch, cực kỳ xa hoa.

Mà lúc này, hai bên đại điện đã tập trung mấy triệu thần linh.

Tất cả đều là những người trẻ tuổi!

Mọi người đều nhìn về phía xa, sau đó, có một cô gái trẻ tuổi chậm rãi bước ra từ nơi đó, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cô ta mặc đồ tang màu trắng, ánh mắt lạnh như băng, trong tay cô ta cầm một pháp trượng bạch ngọc, trên đầu pháp trượng có bốn chữ to: Gia Cát Hạo Nguyệt.

Hôm nay, chuyện Gia Cát Hạo Nguyệt chết trận đã truyền khắp Chân vũ trụ!

Mà mọi người ở đây đều đến để tiễn đưa gã đoạn đường cuối cùng.

Tất cả thần linh xung quanh đều nhìn về phía pháp trượng bạch ngọc với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Sao Gia Cát Hạo Nguyệt lại chết?

Là vì bị con của Kiếm Chủ Nhân Gian ở vũ trụ Quan Huyên ép chết!

Lúc này, cô gái mặc đồ tang đi tới trước thần điện, cô ta ngẩng đầu nhìn lên trên: “Gia Cát Hạo Nguyệt, chết trận ở vũ trụ Quan Huyên vào ngày ba tháng mười năm Chân Huyên, xin vào Anh Linh Điện”.

Anh Linh Điện!

Điện này được xây dựng để thờ cũng những thần linh chết trận của Chân vũ trụ, có thể nói ở Chân vũ trụ, được vào điện Anh Linh sau khi chết là một niềm vinh dự khôn cùng.

Khi còn sống vào Chân Thần Điện.

Sau khi chết vào Anh Linh Điện.

Dù là cái nào cũng là niềm vinh dự vô hạn.

Tất cả thần linh xung quanh đồng loạt nhìn về phía Chân Thần Điện.

Một lát sau, trong Chân Thần Điện vang lên một giọng nói: “Được!”

Sau khi giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên đột nhiên bước ra.

Người đàn ông mặc một bộ đồ đỏ rực rỡ như máu, tóc dài xoã xuống, tay chắp sau lưng, giữa lông mày lộ ra sự bá đạo coi thường cả thiên hạ.

Võ tướng!

Tất cả thần linh xung quanh đều mang nét mặt nghiêm túc, trong mắt lộ vẻ kính nể.

Người này chính là Võ tướng của Chân Thần Điện – Võ Khởi!

Võ Khởi chậm rãi đi tới trước mặt cô gái mặc đồ tang, nhận lấy pháp trượng bạch ngọc kia: “Hay cho câu Chân vũ trụ cũng chết được… Đàn ông của Chân vũ trụ ta nên như thế! Bản tướng sẽ đích thân tiễn hắn vào Anh Linh Điện”.

Dứt lời, ông ta cầm pháp trượng bạch ngọc kia xoay người rời đi.

Mà lúc này, cô gái mặc đồ tang cũng xoay người.

“Đi đến vũ trụ Quan Huyên!”

Lúc này, có người cất lời.

Nghe thấy câu này, mọi người lập tức đứng dậy, đồng loạt đi theo cô gái mặc áo tang.

Võ Giới.

Đây là một thế giới đặc biệt trong Chân vũ trụ, người bình thường không thể đi vào, vì đây là nơi tranh giành vị trí trên bảng Chân Võ.
 
Chương 1202


Chương 1202

Người có thể đi vào nơi này khiêu chiến đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, thiên tài trong thiên tài.

Mà hôm nay, trong Võ Giới đột nhiên vang lên một giọng nói: “Khiêu chiến Quan Huyên!”

Sau đó, mười mấy khí thế cường đại đột nhiên bay lên cao, đi thẳng đến vũ trụ Quan Huyên…

Hám tộc, Thiên Bộ Giới.

tộc trưởng tiền nhiệm đã qua đời, còn lại ngoài Hám Tông ra thì có ai đủ tư cách ngồi vào vị trí này đây?

Nên đương nhiên cậu ta được toàn bộ phiếu bầu!

Người sở hữu Bất Khuất Cốt có khác!

Bên trong điện có một nhóm cường giả Hám tộc đã tụ tập, dường như đã biết được ý định của Hám Tông nên sắc mặt ai nấy đều không được thoải mái.

Cách chỗ Hám Tông đứng không xa có một cô gái đang ngồi trên ghế. Nét mặt cô có đôi phần tương tự cậu ta nhưng dung nhan lại xinh đẹp tuyệt trần, tạo thành tương phản hết sức rõ rệt.

Người này chính là chị của Hám Tông, Hám An.

Hám Tông nói với những người khác: “Ta vừa nhận được tin tức, thế hệ trẻ của Chân vũ trụ đã gửi lời khiêu chiến toàn diện đến vũ trụ Quan Huyên”.

Bọn họ im lặng nhìn lại với sắc mặt càng thêm xấu đi.

Hám Tông lại nói: “Ta… ta muốn hỗ trợ vũ trụ Quan Huyên!”

Hỗ trợ vũ trụ Quan Huyên?

Những lời này vừa ra đã có không ít kẻ biến sắc.

Một trưởng lão Hám tộc bước tới: “Tộc trưởng! Tuyệt đối không thể!”

Những trưởng lão khác gật đầu đồng tình.

Hám Tông nhìn ông ta, điềm tĩnh hỏi lại: “Vì sao?”

Trưởng lão thấp giọng nói: “Tộc trưởng, thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên hiện nay căn bản không thể chống lại thế hệ trẻ của Chân vũ trụ được! Cho dù tính cả Hám tộc chúng ta thì cũng không có khả năng! Hơn nữa chúng ta và Chân vũ trụ vốn không thù không oán, hà tất phải vì vũ trụ Quan Huyên mà đắc tội bọn họ?”

Những trưởng lão khác phụ họa đồng tình.

Hám Tông lại nói: “Nhưng năm nào chúng ta cũng phải cống nạp cho Chân vũ trụ!”

Trưởng lão kia chần chừ đáp: “Mỗi năm tiến cống vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, nhưng nếu chi viện cho vũ trụ Quan Huyên, chọc giận Chân vũ trụ thì thứ bọn họ muốn sẽ không chỉ là Linh Nguyên, mà chính là mạng của chúng ta!”

Các trưởng lão khác lại gật đầu.

Hám tộc không phải vũ trụ Quan Huyên, không có Kiếm Chủ Nhân Gian thì lấy gì để chống lại Chân vũ trụ?

Còn bị người ta đánh thừa sống thiếu chết chứ đùa!

Có ngoan cường đến mấy cũng sẽ vỡ đầu chảy máu.

Hám Tông im lặng một hồi mới nói: “Nhưng ta đã nhận thiếu chủ Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên làm đại ca!”

Các Trưởng lão chần chừ, lén nhìn Nhị trưởng lão, mà không, bây giờ đã là Đại trưởng lão mới đúng.

Bởi vì người tiền nhiệm của ông ta nay đã nằm sâu dưới cỏ xanh ba tấc rồi.
 
Chương 1203


Chương 1203

Đại trưởng lão làm tâm điểm của mọi ánh mắt thì do dự như muốn khuyên can, nhưng rồi nghĩ đến gì đó mà nhìn Hám Tông, thấy cậu ta cũng đang nhìn lại.

Ánh mắt ấy khiến ông ta đánh cái rùng mình.

Bỗng nhiên nhớ tới Đại trưởng lão đời trước.

Thế là ông ta thốt lên: “Nếu đã là đại ca của tộc trưởng thì chúng ta phải giúp đỡ mới đúng!”

Các trưởng lão khác nghe thấy vậy thì đực mặt ra đầy khó tin.

Đại trưởng lão trúng gió gì vậy?

Hám Tông cũng không khỏi kinh ngạc.

Lại nghe Đại trưởng lão nói: “Chư thiên vạn giới đều đã biết việc tộc trưởng nhận thiếu chủ Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên làm đại ca, nay bọn họ gặp nạn, Hám tộc ta không xuất binh tương trợ thì Thiên Bộ sẽ xem chúng ta ra gì? Chư thiên vạn giới sẽ xem chúng ta ra gì? Họ sẽ cười nhạo Hám tộc yếu đuối nhu nhược, không có nghĩa khí, chế giễu tộc trưởng chỉ kết nghĩa huynh đệ cho có!”

Lời lẽ khí phách, hùng hồn sục sôi!

Sắc mặt các trưởng lão khác nhìn ông ta xấu xí vô cùng.

Thứ phản phúc!

Hám Tông thì lại mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ tán dương.

Đại trưởng lão mới nhận chức này đúng là hiểu rõ thời thế, biết nhìn đại cục.

Nụ cười của cậu ta khiến Đại trưởng lão thở phào trong lòng.

Cũng may ông ta phản ứng nhanh!

Còn nhớ Đại trưởng lão đời trước chết thế nào không?

Chết vì ngu!

Chết vì thiếu hiểu biết!

Ông ta làm sao có thể giẫm vào vết xe đổ đó?!

Đã sống trong những gia tộc lớn thế này thì phải biết đoán ý người khác, xem cấp trên muốn gì thì mình làm đó, chỉ như thế mới có thể sống lâu.

Thấy Đại trưởng lão đã tỏ thái độ, những người khác rơi vào im lặng.

Không ai ra mặt nữa.

Có thể leo lên được chức vị này thì không phải kẻ ngu xuẩn, họ đương nhiên biết Hám Tông muốn làm gì.

Ai nấy không kiềm được một tiếng thở dài.

Vị tộc trưởng này mặt nào cũng tốt, chỉ có điều quá có nghĩa khí.

Nhưng đã là người đứng đầu một tộc, trượng nghĩa quá lại không phải chuyện tốt!

Chợt nghe Hám Tông lên tiếng: “Các vị trưởng lão, ta biết các vị lo lắng là có nguyên do chính đáng, nhưng như Đại trưởng lão nói, thế nhân đều biết Diệp Quân là đại ca của Hám Tông ta. Hôm nay huynh ấy gặp nạn, nếu ta không ra tay tương trợ thì thế nhân sẽ cho rằng ta và Hám tộc là người thế nào?”

Cậu ta đứng dậy: “Thân là tộc trưởng, ta không thể không màng đến tương lai cả tộc, nên ta quyết định… Sẽ đi đến vũ trụ Quan Huyên một mình!”

“Không được!”

Đại trưởng lão vội can: “Tộc trưởng, đi một mình… Thật sự là quá…”

Hám Tông lắc đầu: “Ý ta đã quyết”.
 
Chương 1204


Chương 1204

Đúng lúc này, Hám An lên tiếng: “Nếu đã muốn giúp đỡ, thì cả tộc cùng giúp”.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô ta.

Hám Tông cũng nhìn chị mình với vẻ ngạc nhiên.

Chỉ thấy Hám An đứng dậy, nói với Hám Tông: “Đệ bây giờ không còn là nữa mà đã là tộc trưởng Hám tộc. Đệ đi hỗ trợ đồng nghĩa với đại diện cho toàn tộc, một khi bại trận, bị Chân vũ trụ truy đuổi cũng sẽ liên lụy đến toàn tộc, vậy thì tại sao không giúp cho trót?”

Hám Tông im lặng.

Hám An tiếp tục: “Truyền lệnh xuống, ai trong thế hệ trẻ Hám tộc ta sẵn lòng đến vũ trụ Quan Huyên chiến đấu chống lại Chân vũ trụ thì có thể theo cùng”.

Chúng trưởng lão nhìn nhau với những ánh mắt khiếp sợ.

Hám An lạnh lùng nhìn khắp một lượt: “Hôm nay, Chân vũ trụ mạnh hơn nên làm vua, nô dịch chư thiên vạn giới, chỉ có Quan Huyên dám phản kháng. Tiếc thay chư thiên vạn giới yếu nhược vô năng, cúi đầu chịu nhục, không dám rên một tiếng, đáng buồn làm sao!”

Đoạn cô ta nói với Hám Tông: “Đi!”

Hai tỷ đệ ra lệnh xong thì đứng dậy rời đi.

Mệnh lệnh của họ nhanh chóng được truyền đi khắp Hám tộc, chẳng mấy chốc đã có mấy trăm thiên tài yêu nghiệt phóng lên trời cao, thẳng tiến Quan Huyên.

Các trưởng lão cũng nhanh chóng đi theo.

Bởi nếu vũ trụ Quan Huyên thật sự chiến thắng thì những người ở lại khéo sẽ bị xử lý hết khi đôi tỷ đệ kia trở lại.

Mấu chốt là đây là thời khắc mà Hám tộc cần phải đoàn kết!

Có ý kiến trái chiều là bình thường, nhưng không thể để xảy ra nội loạn, lúc nào cũng phải nhất trí đối ngoại!

Sau đó, phàm là người có khả năng chiến đấu trong Hám tộc đều lần lượt lên đường đến vũ trụ Quan Huyên.

Trong đường hầm thời không, Hám Tông nhìn sang Hám An: “Tỷ à…”

Như biết cậu ta muốn nói gì, cô gái ngắt lời: “Nếu tỷ bảo đệ không đi thì đệ có làm theo không?”

Hám Tông lắc đầu.

Hám An gật gù: “Đã vậy thì tỷ chỉ có thể ủng hộ đệ hết mình thôi”.

Hám Tông cười thật tươi: “Vâng!”

Hám An lại hỏi: “Đệ có biết hậu quả việc này có thể mang đến không?”

Hám Tông: “Đệ biết”.

Hám An gật gù: “Thế thì tốt”.

Cô ta thoáng dừng lại: “Nếu thua…”

Hám Tông cười to: “Chỉ là chết mà thôi!”

Hám An thì thầm: “Vị đại ca này của đệ… thật sự tốt đến vậy sao?”

Hám Tông cười: “Huynh ấy đã bảo vệ đệ vào ngày đó, nay đệ cũng phải báo đáp, nếu thật sự đánh không lại thì bỏ mạng ở vũ trụ Quan Huyên cũng không hề gì!”

Hám An lẳng lặng nhìn cậu ta.



Liên gia, Huyền giới.
 
Chương 1205


Chương 1205

“Không được!”

Một người đàn ông tuổi trung niên phẫn nộ quát lớn với Liên Song trong điện.

Ông ta chính là gia chủ đương nhiệm, Liên Thành.

Liên Song hai tay nắm chặt, mặt đã hơi đỏ lên: “Chính cha đã dạy con làm người phải có nghĩa khí. Nay bạn bè gặp nạn, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Liên Thành trừng hắn ta: “Con có biết đối thủ của vũ trụ Quan Huyên là ai không? Là Chân vũ trụ!”

Liên Song điềm tĩnh đáp: “Thì đã sao? Diệp huynh đã và đang chống lại họ đấy thôi?”

Liên Thành cả giận: “Diệp huynh của con có một người cha vô địch! Con có sao?”

Liên Song chân thành đáp: “Con thấy cha cũng lợi hại lắm!”

Liên Thành tức xì khói: “Được con khen thật là quý hóa quá!”

Liên Song vội nói thêm: “Cha thường dạy con phải sống có nghĩa khí cơ mà, nay Diệp huynh gặp nạn mà con lại dửng dưng thì khác gì chỉ kết bạn cho có? Con sẽ đi một mình, tuyệt đối không liên lụy đến trong nhà”.

Liên Thành im bặt, lẳng lặng nhìn hắn ta.

Liên Song do dự: “Cha… cha không nói gì tức là đồng ý rồi?”

Liên Thành nghiêm giọng, nói với vẻ phức tạp: “Đúng là sống trên đời cần nghĩa khí, nhưng tiền đề là phải có sức mạnh! Nhìn con xem, đến bảng Chư Thiên còn không vào nổi thì đi qua đó làm được trò trống gì? Cha cho con biết, ngay cả thiên tài bảng Chư Thiên cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt Chân vũ trụ!”

Liên Song nín thinh.

Cha nói phải, hắn ta không thể nào địch lại thiên tài của Chân vũ trụ.

Nói đúng hơn là chư thiên vạn giới lẫn mấy đại vũ trụ đều không có cách nào.

Liên Thành hạ giọng: “Ta biết ý của con, hiểu ý của con, nhưng đây là trận cá cược quá đắt đỏ giữa bọn họ, người thường chúng ta chỉ có thể đứng bên cổ vũ chứ không làm được gì”.

Liên Song khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Đoạn tiếp tục: “Vậy con đến đó giúp họ ra oai thanh thế được không cha? Cha yên tâm, con biết sức mình tới đâu, tuyệt đối sẽ không tham gia chịu chết”.

Liên Thành không nói gì.

Liên Song cười: “Dù gì tụi con cũng là bạn bè mà, không giúp Diệp huynh đánh Chân vũ trụ được nhưng cổ vũ thì vẫn được. Nay huynh ấy gặp nạn, nếu ngay cả việc này mà con cũng không làm được thì ngày sau làm gì còn mặt mũi mà gặp nhau?”

Sau một hồi im lặng, Liên Thành gật đầu: “Ta đi với con”.

Cho thấy ông ta không tin con mình như thế nào.

Liên Song chỉ đành cười khổ: “Vâng”.

Liên Thành: “Truyền lệnh xuống, cường giả từ cảnh giới Nhân Tiên trở lên của tộc ta lập tức tập trung tại đây!”

Liên Song cả kinh: “Cha! Cha đang…”

Liên Thành cười: “Đã cổ vũ thì chẳng lẽ chỉ có hai chúng ta? Thế thì mất mặt quá!”

Chân vũ trụ mạnh thì mạnh thật.
 
Chương 1206


Chương 1206

Nhưng vũ trụ Quan Huyên yếu sao?

Họ đâu thua kém gì!

Đã vậy, con trai ông ta còn là huynh đệ với vua của bên đó, hà cớ gì mà không đầu tư vào?

Ông ta còn có thể nhìn xa hơn, hiện giờ Liên Song và Diệp Quân là bạn nhưng chắc chắn còn chưa đến mức có thể vào sinh ra tử cùng nhau, nhưng nếu ông ta mang cả tộc đến cổ vũ thì sao?

Thì mọi thứ sẽ thay đổi!

Trên đời này nhiều người chỉ làm qua loa cho có, còn thật sự vươn tay giúp đỡ thì chẳng có bao nhiêu. Lần này Liên tộc kéo cả tộc đến giúp đỡ vũ trụ Quan Huyên, tuy số lượng cường giả có thể không bằng Chân vũ trụ nhưng tình nghĩa đã là rất lớn rồi.

Họ không đánh lại Chân vũ trụ, nhưng họ sẵn sàng đứng sóng vai cùng vũ trụ Quan Huyên!

Nếu vũ trụ Quan Huyên chiến thắng thì… về sau Liên tộc sẽ đếch cần phải nộp cái thứ gọi là phí bảo kê nữa!

Không chỉ vậy mà họ còn có thể mượn sức vũ trụ Quan Huyên để đạt đến một tầm cao mới.

Phải làm chứ sao không!

Chẳng mấy chốc sau, mấy nghìn cường giả Liên tộc đã lên đường chạy đến vũ trụ Quan Huyên.



Tông giới.

Trong điện, một ông lão hỏi Tông Thủ: “Con nhất quyết phải đi?”

Y gật đầu: “Vâng”.

Ông lão: “Con không phải đối thủ của Chân vũ trụ”.

Tông Thủ nhìn ông: “Đánh không lại cũng kệ, quan trọng là phải có mặt!”

Ông lão im lặng.

Tông Thủ khom lưng hành lễ: “Thưa ông, con sẽ đến đó với tư cách cá nhân, không làm liên lụy đến gia tộc”.

Rồi xoay người rời đi.

Bỗng nghe ông lão gọi lại: “Đợi đã”.

Tông Thủ quay lại, thấy ông đứng dậy: “Người đâu!”

Tông Thủ biến sắc: “Ông nội, ông…”

Ông lão chỉ nói: “Truyền lệnh xuống, cường giả từ cảnh giới Nhân Tiên trở lên trong tộc ta lập tức đến đây”.

Tông Thủ ngạc nhiên vô cùng.

Ông lão nhìn y: “Nếu được lựa chọn, ta muốn đi theo Chân vũ trụ hơn, chỉ tiếc bọn họ không xem chúng ta ra gì. Nhưng vua của vũ trụ Quan Huyên kia lại xem con như bằng hữu huynh đệ, chỉ nhiêu ấy đã đủ để Tông tộc chúng ta giúp đỡ họ, không khiến con phải mất mặt. Đi thôi!”

Rồi ông dẫn Tông Thủ rời đi.

Không lâu sau, mấy nghìn khí tức hùng hậu từ Tông tộc phóng lên cao, đi về phía vũ trụ Quan Huyên.



Tin tức thế hệ trẻ của hai bên Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên sắp khai chiến toàn diện đã lan khắp các đại vũ trụ ở chư thiên vạn giới.
 
Chương 1207


Chương 1207

Các cường giả vũ trụ Quan Huyên đang ở nơi sâu thẳm tại nhiều nơi khác nhau nghe được tin này thì…

“Dẹp mẹ cái Chân vũ trụ đó đi! Chúng ta về nhà!”

“Khai chiến toàn diện? Mẹ nó chứ, ai sợ bọn nó? Về nhà! Đập chúng nó!”

“Đập chết bà bọn Chân vũ trụ!”

“Về nhà!”

“…”

Hàng triệu người dân của vũ trụ Quan Huyên, bất kể già trẻ lớn bé, đều trở về nhà vào một ngày này.

Nguyên Giới, nhà họ Tư.

Trong đại điện, gia chủ Tư Liêm cất giọng điềm tĩnh hỏi Tư Thông Thiên: “Thật sự muốn đi?”

Y giương đôi mắt có phần sợ sệt nhìn lên, gom hết dũng khí gật đầu.

Tư Liêm càng nhìn xoáy vào y: “Đi làm con tốt thí à?”

Tư Thông Thiên đen mặt: “Kìa cha! Bộ con của cha tệ đến vậy sao?”

Tư Liêm hờ hững: “Bây giờ con mới biết?”

Tư Thông Thiên vụn vỡ. Đây mà là cha ruột à?

Tư Liêm tiếp tục tấn công: “Đừng nói chi con, ngay cả người đứng đầu bảng Chư Thiên có đến cũng sẽ bị đánh cho cúp đuôi chạy về, thì con nghĩ con làm được gì? Đừng trách cha nặng lời, nhưng con đến đó còn không đủ tư cách làm tốt thí nữa là. Đừng nhìn cha nữa, đây là sự thật”.

Tư Thông Thiên thấp giọng nói: “Con biết con đánh đấm không hay, nhưng con chửi người giỏi là được!”

Tư Liêm tức mình: “Con định đi chửi chết đám thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ hay gì?”

Tư Thông Thiên lưỡng lự: “Thì có sao đâu, không chửi chết được thì cũng chọc cho tụi nó tức điên lên. Cha chẳng hay nói con hay chọc cha tăng xông gần chết còn gì?”

Tư Liêm nghe vậy thì máu nóng lên đầu, giơ tay muốn tẩn thằng con một trận. Tư Thông Thiên tái cả mặt nhưng không lùi một bước, vẫn đứng tại chỗ.

Một tia phức tạp lóe lên trong mắt, Tư Liêm thấp giọng thở dài: “Ngay cả nhà họ Tư chúng ta cũng không có tư cách nhúng tay vào việc này giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ chứ nói gì con. Không, đúng hơn là toàn thể Nguyên Giới này đều không có tư cách. Bọn họ là thần tiên đánh nhau, chúng ta còn chưa tới mức người phàm, cùng lắm chỉ là kiến càng thôi, hiểu chưa?”

Tư Thông Thiên im lặng một hồi rồi thốt lên: “Con đã nhận Diệp Quân làm đại ca!”

Tư Liêm: “Thì thế nào?”

Tư Thông Thiên bỗng nở nụ cười rạng rỡ: “Con biết con hay cà lơ phất phơ, làm gì cũng bị cha chê… Không sao cả, đúng là con chẳng được tích sự gì. Con cũng biết người trong tộc xem thường con, không muốn con ngồi vào vị trí Thế tử, bản thân con cũng không có năng lực đó. Nếu con đoán không sai thì cha và trưởng lão trong tộc cũng không định để con lên, đúng không?”

Tư Liêm im lặng nhìn con mình.

Tư Thông Thiên lại nhoẻn cười: “Con thật sự không trách cha đâu, tất cả là do con không biết cố gắng thôi. Nãy giờ con nói vậy không phải để tranh thủ tình thương gì, mà để nói rằng con sẽ đến vũ trụ Quan Huyên!”

Tư Liêm nhàn nhạt hỏi lại: “Vì sao?”

Tư Thông Thiên vội nói: “Tại con chạm đáy hoàn cảnh luôn rồi cha à! Cách duy nhất để bật lên là phải nhờ chi viện từ bên ngoài!”

Tư Liêm: “Nhờ Diệp Quân?”

Tư Thông Thiên gật đầu lia lịa: “Chính xác!”
 
Chương 1208


Chương 1208

Tư Liêm: “Con xem hắn là đại ca, nhưng hắn có xem con như tiểu đệ không đã?”

Tư Thông Thiên lập tức nghiêm mặt: “Cha ăn nói hồ đồ quá!”

Tư Liêm nhíu mày, ngón tay phải bắt đầu gõ nhịp trên bàn.

Tư Thông Thiên nói: “Hôm nay vũ trụ Quan Huyên gặp khó, con đi chuyến này chính là để giúp họ trong cơn hoạn nạn. Chỉ cần con gọi một tiếng đại ca thì chẳng lẽ huynh ấy lại mặt dày từ chối sao? Mà chỉ cần hắn chấp nhận thì chư thiên vạn giới đều sẽ biết Diệp Quân là đại ca của Tư Thông Thiên này. Chừng nào cha đề cử con lên làm Thế tử, con chỉ cần mời đại ca đến đây một chút, thách mấy cha trưởng lão kia dám ho he gì luôn!”

Sau một hồi im lặng, Tư Liêm mới hỏi: “Nếu vũ trụ Quan Huyên thua thì sao?”

Tư Thông Thiên hỏi ngược lại: “Nếu thắng thì sao?”

Tư Liêm nhíu mày: “Ta đang hỏi con, nếu thua thì sẽ thế nào?”

Tư Thông Thiên: “Con hỏi ngược lại cha, nếu thắng thì sao?”

Tư Liêm vung cái bạt tai: “Ta là cha hay con là cha?!”

Chát!

Tư Thông Thiên bị tát lăn ra đất, bất động một lúc lâu.

Tư Liêm suýt nữa thì hít thở không thông: “Phản rồi! Ngươi đợi ta quỳ xuống nhận ngươi làm cha chứ gì?!”

Thế là Tư Thông Thiên bò dậy, thầm nói tính tình gì mà cục cằn!

Nhưng thấy cha còn có xu hướng sắp đánh tiếp, y vội vàng nói: “Cha thử nghĩ mà xem, vũ trụ Quan Huyên đã giao chiến với Chân vũ trụ mười mấy triệu năm, chưa hề bại một lần, lần này chắc chắc cũng sẽ không thua!”

Tư Liêm gặng hỏi: “Nhưng nếu lần này thua thì sao?”

Tư Thông Thiên cạn lời.

Má nó chứ!

Sao cha cứ thích cãi cùn thế nhỉ?

Này mà không phải cha ruột thì y đã tiễn lên đường từ lâu rồi!

Cùn đến không thể cùn hơn luôn!

Tư Liêm nhìn y chằm chặp, chờ đợi một câu trả lời.

Chỉ nghe Tư Thông Thiên nói: “Thua thì… tệ nhất là chết đi thôi cha à”.

Tư Liêm: “Con không sợ chết?”

Tư Thông Thiên: “Sợ chứ, nhưng con biết rủi ro càng lớn thì lợi ích càng lớn! Hôm nay nếu con không cùng đại ca chia sẻ hoạn nạn thì về sau làm sao có thể cùng hưởng phú quý cùng huynh ấy?”

Tư Liêm hỏi lại: “Nghĩ kỹ chưa?”

Tư Thông Thiên gật đầu: “Kỹ rồi ạ!”

Im lặng suốt một hồi lâu sau, Tư Liêm mới lên tiếng: “Giang Lão”.

Một ông lão bất ngờ xuất hiện sau lưng Tư Thông Thiên.

Là cường giả Thần Đế Cảnh!

Theo sau ông ta còn mười cường giả bí ẩn mặc áo đen khác.

Tất cả đều đã đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên đỉnh cao!

Tư Liêm nói với Tư Thông Thiên: “Dẫn họ theo đi”.
 
Chương 1209


Chương 1209

Y không hiểu mô tê gì sất: “Vì sao?”

Tư Liêm cả giận: “Con đi một mình thì làm được cái quái gì? Đi cho thêm phiền à?”

Tư Thông Thiên cười cười.

Tư Liêm hạ giọng: “Dẫn họ theo, tuy ít nhưng vẫn có thể giúp con vài việc, cũng xem như cho con thêm chút mặt mũi. Bằng không một thân một mình đến đó, cho dù đại ca con có xem trọng thì người khác vẫn không xem con ra cái đinh gì”.

Tư Thông Thiên gật đầu: “Con hiểu rồi, cảm ơn cha!”

Đoạn y do dự: “Nhưng mà làm vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến gia tộc sao?”

Tư Liêm chỉ bình tĩnh đáp: “Nếu vũ trụ Quan Huyên thắng, chúng ta vẫn là cha con”.

Tư Thông Thiên hỏi lại theo bản năng: “Lỡ thua thì sao?”

Tư Liêm: “Xin lỗi, ngươi là đứa nào?”

Tư Thông Thiên hóa thành tượng đá.

Chỉ thấy Tư Liêm phất tay: “Đi đi”.

Tư Thông Thiên im lặng một hồi rồi xoay gót đi, khi ra tới cửa thì bỗng nghe người phía sau gọi lại: “Đợi đã”.

Y quay lại, nghe được tiếng thì thầm của cha: “Nhớ sống trở về”.

Tư Thông Thiên cười đến là nhăn nhở: “Đánh được thì con sẽ nhào lên, không thì cứ dùng võ mồm mà chửi!”

Nói rồi, y và nhóm Giang Lão biến mất ở cuối chân trời.

Để lại Tư Liêm lắc đầu cười mắng: “Thằng ranh con!”



Ngân Hà Tông, hệ Ngân Hà.

Tại vũ trụ Quan Huyên, trừ thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các ra thì còn một siêu thế lực khác, chính là Ngân Hà Tông.

Với bề dày lịch sử vô cùng lâu đời, thậm chí còn vượt qua cả thư viện.

Nhưng nó cũng là một thế lực đặc biệt, rất ít khi qua lại với thư viện Quan Huyên, cũng là thế lực duy nhất không chịu sự quản thúc của thư viện.

Trong lòng rất nhiều thành viên thư viện Quan Huyên, Ngân Hà Tông là một thứ gì đó vừa xa xưa lại bí ẩn. Một số người cấp cao hơn thì biết nơi này có quan hệ sâu sắc với nhà họ Dương.

Ngân Hà Điện.

Một cô gái ngồi trong đại điện với hàng đống hồ sơ tài liệu trải trước mặt.

Nàng mặc váy thủy mặc dài, tóc buông lơi ngang vai, dung mạo tuyệt trần, tay trái mang một chiếc vòng màu mực nước, tay phải cầm bút, đang thoăn thoắt phê duyệt trên màn hình trước mặt.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào, khẽ thi lễ rồi cất giọng nặng nề: “Dương tông chủ, vũ trụ Quan Huyên đã gặp chuyện!”

Cô gái lập tức cau mày: “Nói”.

Người đàn ông: “Chân vũ trụ đã tuyên chiến toàn diện với thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên”.

Tuyên chiến toàn diện?

Cô gái nheo mắt, đặt bút trong tay xuống, hỏi: “Thế hệ trẻ tuyên chiến?”
 
Chương 1210


Chương 1210

Người đàn ông gật đầu: “Vâng, Tông chủ định làm thế nào?”

Cô gái lạnh lùng phán: “Còn cần phải hỏi nữa sao? Lập tức truyền lệnh, toàn bộ thế hệ trẻ của hệ Ngân Hà tập trung tại Ngân Hà Điện, ai không có mặt trong vòng một khắc đồng hồ thì lập tức trục xuất khỏi Ngân Hà Tông, không bao giờ tuyển vào nữa!”

Người đàn ông khom lưng hành lễ rồi lui ra.

Tuyên chiến toàn diện ư?

Sắc mặt cô gái lạnh đi: “Người đâu!”

Một ông lão xuất hiện cách đó không xa, khom người hành lễ.

Cô gái cất giọng lạnh tanh: “Truyền lệnh Phượng Triêu Ca lập tức triệu tập tất cả những ai từ Nhân Tiên Cảnh trở lên ở Ngân Hà Tông đến tập trung trước Ngân Hà Điện. Ta muốn thấy tất cả có mặt trong một khắc đồng hồ, ai không đến, chém không tha!”

Ông lão hành lễ rồi biến mất tại chỗ.

Cô gái lại gọi: “Người đâu!”

Lần này là một cô gái khác mặc váy đen xuất hiện.

Cô gái nói: “Thông báo cho Tiên Bảo Các lập tức khởi động tất cả các truyền tống trận dẫn đến vũ trụ Quan Huyên. Nửa giờ sau, tất cả xuất phát!”

Cô gái váy đen thi lễ: “Tuân lệnh”.

Rồi lui xuống.

Trong điện chỉ còn một mình cô gái.

Cũng chính là Tông chủ đương nhiệm của Ngân Hà Tông – Dương Liêm Sương.

Đôi mắt Dương Liêm Sương khẽ nheo nheo: “Chân vũ trụ à…”

Bàn tay siết lại theo câu nói.

Dương Liêm Sương làm sao có thể không biết thế lực này, vì hệ Ngân Hà cũng đã từng tham dự vào trận chiến năm xưa.

Khi ấy đã thảm thiết đến cỡ nào…

Vậy mà bây giờ lại ập đến!

Chỉ là đổi thành thế hệ trẻ.

Thế hệ trẻ ư?

Nghĩ đến đây, Dương Liêm Sương đứng dậy rời khỏi đại điện, đi vào một vùng hư không.

Trong lòng vũ trụ đó là một cô gái đang ngồi xếp bằng. Nàng mặc váy dài màu đỏ, mái tóc dày buộc lại sau đầu, hai tay đặt trên gối, không hề tỏa ra khí tức gì như đã hòa làm một cùng tinh không.

Bên trái nàng là một tòa tháp nhỏ màu đen, một cây bút và một cái cây màu vàng đang lơ lửng.

Bên phải nàng là một hòn đá đen nhánh đang tản ra thứ sức mạnh kỳ dị khiến hư không vặn vẹo mờ ảo, đáng sợ vô cùng.

Một ông lão bỗng xuất hiện bên cạnh Dương Liêm Sương, khom lưng hành lễ: “Tông chủ”.

Dương Liêm Sương nhìn về phương xa, hỏi: “Thế nào rồi?”

Ông lão vội nói: “Thiếu tông chủ đã thức tỉnh huyết mạch trong luyện ngục, hiện đã đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên đỉnh cao, đang sắp đột phá Thần Đế…”

Thần Đế sao?

Dương Liêm Sương ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Gọi nàng dậy”.

Ông lão ngạc nhiên: “Tông chủ, làm như vậy…”
 
Chương 1211


Chương 1211

Dương Liêm Sương: “Nói đệ đệ nàng sắp bị đánh hội đồng là được”.

Đúng lúc này, cô gái ở nơi xa kia mở bừng đôi mắt đỏ ngầu, hai chân bật dậy.

Uỳnh!

Khắp tinh không bị nhuộm thành biển máu tràn ngập sát ý và lệ khí.

Cô gái mang theo đôi mắt đỏ quạch, mái tóc đen cũng thành màu máu, trông như sát thần bước ra từ địa ngục.

Sắc mặt Dương Liêm Sương đanh lại.

Cô gái cất giọng vô cảm: “Bị đánh hội đồng?”

Dương Liêm Sương gật đầu.

Cô gái: “Đập chết tụi nó!”

Lời vừa dứt, nàng đã hóa thành một tia sáng đỏ biến mất tăm.

Dương Liêm Sương: “…”

Hệ Ngân Hà.

Tại một gian phòng sang trọng trong tòa cao ốc nọ, có một người đàn ông trung niên vắt chân nằm trên ghế xếp, cầm hờ chai rượu trong tay phải, dùng ánh mắt hứng khởi đánh giá người trước mắt. Đó là một cô gái đang mặc cực ít đồ, chỉ lưa thưa vài miếng vải, độ ít đó ai hiểu được thì hiểu.

Cô ta lắc cái eo, hẩy cái mông, đưa ánh mắt dụ hoặc sang cho người đàn ông rồi lại hẩy một cái.

Hẩy chỗ nào à?

Không dám viết!

Hai mắt sáng như đèn pha, người đàn ông đứng dậy, cũng bắt đầu lên.

Ý là tinh thần vui vẻ lên.

Đúng lúc này, một tăng nhân xuất hiện.

Cô gái thấy người này thì biến sắc, không ngừng lui sang một bên.

Tăng nhân thì không khỏi ngẩn ra khi thấy cô ta trước khi nhắm tịt mắt, chắp tay lại: “Vô Biên… Không ngờ ông lại đổ đốn đến vậy! A di đà Phật! A di đà Phật!”

Vô Biên mất hứng liếc tăng nhân rồi nằm lại xuống ghế, nói: “Tăng Vô, ông không ở lại thư viện Quan Huyên làm Viện chủ mà đến đây làm gì?”

Tăng Vô bước nhanh đến, nói đầy nghiêm trọng: “Vô Biên, Chân vũ trụ đã tuyên chiến toàn diện với vũ trụ Quan Huyên rồi”.

Vô Biên nhún vai thờ ơ: “Thì liên quan gì đến ta?”

Tăng Vô nhíu mày: “Sao lại không có?”

Vô Biên hờ hững: “Ta đã không còn là người của thư viện Quan Huyên nữa”.

Tăng Vô hạ giọng: “Ông từng giúp sức bảo vệ vũ trụ Quan Huyên cơ mà, chẳng lẽ định khoanh tay đứng nhìn nó gặp nạn thật sao?”

Vô Biên vẫn lạnh nhạt: “Tên khốn nạn kia giết sạch đồ đệ ta, việc gì ta phải giúp nó?”

Tăng Vô thở dài: “Ông ấy, thu đồ đệ mà lại thu trúng mấy đứa như thế là sao?”

Vô Biên nhấp một ngụm rượu: “Cô cô của nó cũng suýt nữa lấy mạng ta”.
 
Chương 1212


Chương 1212

Tăng Vô vội nói: “Ông cũng biết tính tình Thiên Mệnh ra sao mà, chưa giết bản thể đã là chừa lại mặt mũi rồi. Ngẫm lại mà xem, trước giờ trừ ca ca ra thì nàng ta còn nể ai đến thế nữa?”

Vô Biên không đáp.

Tăng Vô tiếp tục: “Vô Biên, vũ trụ Quan Huyên đang cần ông!”

Vô Biên lắc đầu: “Ta không muốn xen vào chuyện bên đó nữa, cũng không có cách xen vào. Với cả Dương tộc đã xuất hiện rồi, có ta hay không cũng chẳng thừa chẳng thiếu gì”.

Vẻ mặt Tăng Vô trở nên phức tạp: “Ông thật sự bỏ mặc vũ trụ Quan Huyên sao? Năm xưa ông còn cùng Kiếm Chủ và những người khác đi đến Chân vũ trụ, tàn sát khiến chúng phải sợ cơ mà…”

Vô Biên cười: “Chuyện qua rồi”.

Tăng Vô thở dài nặng nề.

Vô Biên ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Lo tập trung niệm kinh, truyền bá Phật pháp đi. Chuyện bên trên thế nào thì bớt nhọc lòng, cũng không phải thứ ông có thể quản đâu”.

Tăng Vô: “Thằng bé là con của huynh đệ ông!”

Vô Biên im lặng.

Tăng Vô lại nói: “Những gì thế hệ trước các ông chưa kịp dựng xong, bây giờ đến thế hệ này đảm nhận! Mà nó mới có mười tám tuổi! Ta đã nói vậy rồi, đến hỗ trợ hay không thì tùy ông”.

Ông ấy nói xong thì xoay người biến mất.

Để lại Vô Biên Chủ im lặng ngồi đó, một hồi sau mới chậm rãi mở lòng bàn tay ra. Khắp người ông ta giờ đây đã chẳng còn tản ra khí vận nữa.

Nó đã biến mất hoàn toàn kể từ trận chiến năm ấy.

Ông ta không còn được chủ nhân bút Đại Đạo che chở nữa.

Mà không được người đó và Thiên Mệnh chở che nữa có ý nghĩa thế nào?

Nghĩa là ông ta sẽ chết thật.

Vô Biên chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống một nơi nào đó bên dưới, thì thầm: “Chủ nhân bút Đại Đạo, lần này ông thật sự theo phe Chân vũ trụ sao? Hay đây chỉ là một mưu đồ khác của ông?”

Bỗng nhiên ánh mắt ông ta tập trung vào một cô gái đang đi dạo trên phố. Cô ta mặc váy gai giản dị, mái tóc dài thật dài xõa đến dưới eo.

Trong tay ôm một con mèo nhỏ màu trắng.

Cô ta bất thình lình dừng lại, quay đầu nhìn về nơi nào đó.

Chỉ một cái liếc mắt vô tình này…

Ầm!

Đồng tử Vô Biên Chủ co rụt lại, chỉ trong thoáng chốc đã bị đẩy xuống vực sâu hun hút thăm thẳm, lại không cách nào cựa quậy.

Cho dù chỉ là một phân!

Ông ta kinh hãi vô cùng.

Cô gái kia thu tầm mắt về, lại cất bước rời đi.

Vô Biên quay trở lại với gương mặt trắng bệch, thần sắc hoảng loạn. Khi ông ta nhìn xuống, cô gái đã đi đến trước một ngôi nhà nọ. Bị một con chó hoang lông vàng cản đường, cô ta chỉ liếc mắt một cái đã khiến nó quỳ mọp xuống đất, run lên bần bật.

Cô gái chỉ bình thản đi vào nhà.

Vô Biên khiếp sợ.

Đó là ai?
 
Chương 1213


Chương 1213



Chiến trường Hư Chân.

Có hai cô gái đang chậm rãi bước đi trong tinh không.

Người bên trái mặc váy trắng phau như tuyết, xinh đẹp tựa thần nữ bước ra từ trong tranh.

Người bên phải có suối tóc bạch kim, thân khoác váy trắng, dung mạo không hề thua kém.

Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.

Hai cô gái này chính là Nạp Lan Ca và Tịch Huyền.

Bốn bề chỉ có ánh sao sáng ngời và sự tĩnh mịch thâm sâu.

Hai người sóng vai cùng nhau, lại không nói một lời.

Bỗng nhiên Nạp Lan Ca vươn tay, đẩy một chiếc nhẫn không gian sang cho người kia.

Tịch Huyền hỏi lại với vẻ hoài nghi: “Nạp Lan cô nương, đây là…”

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Thần giáp Quan Huyên”.

Tịch Huyền lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.

Nạp Lan Ca chỉ nói: “Chuyến đi này sẽ hung hiểm vô cùng”.

Tịch Huyền: “Vì sao cô lại cho rằng ta sẽ tham chiến?”

Nạp Lan Ca nhìn sang, lại nghe cô ấy nói: “Hắn cũng không thích ta”.

Nạp Lan Ca: “Tịch Huyền cô nương, ta không biết phải đối mặt với cô thế nào, nhưng ta vẫn hy vọng cô sẽ bình an”.

Nói rồi, cô xoay người rời đi.

Tịch Huyền hỏi: “Vì sao?”

Nạp Lan Ca không nhìn lại: “Vì nếu cô gặp chuyện, huynh ấy sẽ rất đau lòng”.

Tịch Huyền im lặng.

Nạp Lan Ca: “Từ lần trước huynh ấy đã đau đớn khôn nguôi, chỉ là không thể hiện ra trước cô mà thôi”.

Nói rồi cô ta nhanh chóng cất bước biến mất.

Để lại Tịch Huyền đứng đó bật cười, hai hàng lệ lại chảy ra.



Tại một vùng hư không nọ, có một cô gái đang ngồi xếp bằng, hai tay đan lại đặt trước ngực, quanh thân tản ra sức mạnh huyết mạch vô cùng hùng hậu.

Đây chính là Ngao Thiên Thiên.

Khi Diệp Quân rời đi, cô ta, Tịch Huyền và Nam Lăng Nhất Nhất đều còn đang vùi đầu tu luyện. Nhờ có thiên phú yêu nghiệt mà bọn họ được thư viện Quan Huyên dốc lòng bồi dưỡng.

Cho đến hôm nay, cô ta đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên.

Bỗng có tiếng bước chân vọng đến.

Ngao Thiên Thiên khẽ cau mày, khi nhìn thấy đó là ai thì ngạc nhiên.

Nạp Lan Ca!

Cô ta im lặng nhìn người mới đến.

Chỉ thấy Nạp Lan Ca mỉm cười chào hỏi: “Thiên Thiên cô nương”.

Ngao Thiên Thiên đứng dậy, vừa định hành lễ thì bị Nạp Lan Ca ngăn lại.
 
Chương 1214


Chương 1214

Cô lấy ra một chiếc bình ngọc trắng, đưa sang: “Cho cô”.

Ngao Thiên Thiên hỏi với vẻ khó hiểu: “Đây là?”

Nạp Lan Ca: “Máu tươi của Nhị Nha cô nương”.

Nhị Nha?!

Viện trưởng Yêu Viện!

Yêu thú mạnh nhất của vũ trụ Quan Huyên hiện nay!

Biết thứ này có thể thay đổi số mệnh mình thế nào, Ngao Thiên Thiên lộ rõ vẻ xúc động.

Nạp Lan Ca lại đưa sang một chiếc nhẫn không gian: “Đây là thần giáp Quan Huyên, bộ giáp phòng ngự mạnh nhất vũ trụ Quan Huyên chúng ta hiện nay”.

Ngao Thiên Thiên nhìn cô: “Vì sao?”

Nạp Lan Ca chỉ lắc đầu cười: “Các cô ai cũng thích hỏi câu này hết”.

Ngao Thiên Thiên bộc trực nói toạc ra: “Nạp Lan cô nương, ta cũng thích Tiểu Quân!”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Ta biết”.

Ngao Thiên Thiên khẽ ngẩn ra: “Nhưng chúng ta là tình địch!”

Nạp Lan Ca vẫn cười: “Thì thế nào?”

Ngao Thiên Thiên do dự: “Cô không sợ ta cướp mất Tiểu Quân sao?”

Nạp Lan Ca: “Cảm ơn cô”.

Ngao Thiên Thiên sửng sốt.

Nạp Lan Ca: “Cảm ơn cô đã liều mình cứu huynh ấy. Đây là chuyện giữa hai người, ta vốn không có tư cách cảm ơn, nhưng ta vẫn muốn nói ra hai chữ này”.

Dứt lời, cô xoay gót rời đi.

Để lại Ngao Thiên Thiên rơi vào im lặng với chiếc bình ngọc trong tay.



Một nơi tu luyện khác đang không ngừng lóe lên những luồng năng lượng thuật pháp khiến hư không chấn động kịch liệt.

Đứng ở trung tâm là một cô gái đang lơ lửng trên không với cây pháp trượng trong tay phải, toàn thân tỏa ra khí tức hùng hậu.

Nam Lăng Nhất Nhất.

Kể từ khi Diệp Quân đi, cô ấy vẫn không ngừng vùi đầu tu luyện.

Cũng nhờ có truyền thừa Thần Đạo mà đã trở thành đối tượng bồi dượng trọng điểm của thư viện Quan Huyên.

Chỉ thấy cô vung pháp trượng lên, hàng nghìn tia chớp bất chợt quét sạch tinh không.

Uỳnh!

Tinh không hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Thấy vậy, Nam Lăng Nhất Nhất không kiềm được một nụ cười.

Thần thuật sư Thánh Cảnh!

Rốt cuộc cô ấy cũng đã đạt đến cảnh giới này, hơn nữa vì tu luyện theo Thần Đạo Điển do chủ nhân bút Đại Đạo để lại, nên cô cũng không chỉ là Thần thuật sư Thánh Cảnh phổ thông.
 
Chương 1215


Chương 1215

Nam Lăng Nhất Nhất hưng phấn vô cùng, mỉm cười nhìn pháp trượng trong tay: “Cuối cùng cũng giúp được tiểu sư đệ rồi!”

Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.

Nam Lăng Nhất Nhất quay lại, khi thấy đó là ai thì ngẩn ra.

Nạp Lan Ca!

Cô ấy do dự một hồi trước khi mở miệng: “Nạp Lan cô nương”.

Nạp Lan Ca đi đến cười đáp: “Chúc mừng Nhất Nhất cô nương”.

Nam Lăng Nhất Nhất cong môi: “Cảm ơn cô”.

Nạp Lan Ca lấy một chiếc nhẫn không gian đưa sang: “Cho cô”.

Nam Lăng Nhất Nhất thắc mắc: “Đây là gì?”

Nạp Lan Ca cười: “Cô nhìn thử xem”.

Nam Lăng Nhất Nhất vươn tay, chỉ thấy một cây pháp trượng mới xuất hiện. Nó dài sáu thước, toàn thân màu đen nhánh, phần đuôi hơi cong lên, trên đầu gậy treo một ngọn đèn pha lê lấp lánh.

Cô ấy không khỏi kinh ngạc: “Nạp Lan cô nương, đây là..”.

Nạp Lan Ca cười: “Cô thử thúc giục nó xem”.

Nam Lăng Nhất Nhất do dự một hồi rồi làm theo.

Uỳnh!

Hai tia chớp phun ra từ miệng cặp lôi long trên đèn, phủ khắp pháp trượng, biến nó thành lôi trượng.

Ánh chớp lập lòe, tỏa ra uy thế ngút trời!

Nam Lăng Nhất Nhất xúc động vô cùng.

Nạp Lan Ca cười nói: “Thần trượng Lôi Long, cấp Thần Đế, pháp trượng cao cấp nhất vũ trụ Quan Huyên hiện nay”.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn cô: “Nạp Lan cô nương, thứ này quá quý giá!”

Nạp Lan Ca lại lắc dầu: “Không hề”.

Cô chỉ vào nhẫn: “Trong này còn một bộ thần giáp Quan Huyên, cô cứ giữ lại dùng”.

Nam Lăng Nhất Nhất: “Nạp Lan cô nương, mấy thứ này…”

Nạp Lan Ca chỉ mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Để lại Nam Lăng Nhất Nhất đứng tại chỗ, im lặng nhìn pháp trượng và nhẫn không gian trong tay.



Ở nơi xa, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Nạp Lan Ca – Lý Bán Tri.

Bà ấy thì thầm: “Con không muốn họ gặp bất trắc sao Tiểu Ca?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Con có thể chiến đấu cùng Tiểu Quân lần này không?”

Lý Bán Tri lắc đầu: “Không thể”.

Thân phận của cô quá đặc thù, không thể ra mặt chiến đấu.

Thắng thì không sao, nhưng nếu thua sẽ ảnh hưởng nặng nề đến sĩ khí.

Thậm chí có thể hủy diệt.

Nạp Lan Ca cười: “Nếu họ gặp phải chuyện gì, Tiểu Quân sẽ rất đau lòng”.
 
Chương 1216


Chương 1216

Lý Bán Tri không nói gì.

Nạp Lan Ca: “Quan trọng nhất vào lúc này là đồng tâm hiệp lực chống lại Chân vũ trụ, tư tình trai gái gì đều là chuyện nhỏ nhặt”.

Lý Bán Tri gật gù với vẻ tán thưởng trong mắt.

Đã đến lúc này mà còn làm ra chuyện tranh giành tình nhân trong nội bộ thì chẳng khác gì biến vũ trụ Quan Huyên thành trò cười cho Chân vũ trụ tiêu khiển.

Hai người nhanh chóng rời đi.



Sau khi trở lại chiến trường Hư Chân, Diệp Quân đi đến một vùng hư không, thấy một thanh niên đang ngồi xếp bằng với chín luồng pháp thuật vây quanh.

Là Diệp Khải!

Y cũng đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên.

Trong khoảng thời gian hắn vắng mặt, sự tiến bộ của người này mới là kinh khủng nhất.

Bởi vì không ngày nào là y không chiến đấu.

Đã vậy, thư viện Quan Huyên còn thay y tìm đủ những Đạo tắc còn lại, giúp sức mạnh của y tăng vọt đến một tầm cao mới.

Như nhận thấy Diệp Quân đến, Diệp Khải mở mắt ra, thấy hắn thì hớn hở mỉm cười, hóa thành một tia chớp vọt đến trước mặt hắn: “Diệp Quân ca!”

Diệp Quân cười đáp: “Chữa thương hết chưa?”

Diệp Khải gật đầu: “Đã hoàn toàn lành rồi”.

Diệp Quân: “Thế thì tốt”.

Diệp Khải quan sát hắn một phen, nhếch môi hỏi: “So tài không?”

Diệp Quân cười: “Vì sao?”

Diệp Khải hớn hở: “Ta đã muốn so tài với huynh từ hồi còn ở nhà họ Diệp rồi! Cho huynh biết, ta cũng muốn làm Thế tử lắm nhưng tiếc là không đánh lại huynh nên đành nhận thua!”

Diệp Quân: “Vậy thì so!”

Diệp Khải nghe mà phấn khích không thôi: “Được!”

Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.

Uỳnh!

Thời không nơi chân trời phía Bắc nứt toạc, một luồng sáng vàng dài đến vạn trượng xuất hiện vắt ngang.

Chân vũ trụ!

Đôi mắt Diệp Quân nheo lại.

Diệp Khải im lặng một hồi rồi nói: “Xem ra cuộc so tài của chúng ta phải dời lại rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế. Đi!”

Hai huynh đệ lắc mình, hóa thành tia sáng biến mất.

Cùng lúc đó, hàng loạt thiên tài yêu nghiệt của vũ trụ Quan Huyên cũng đã xuất hiện trước quầng sáng.

Chân vũ trụ đến rồi!

Diệp Quân đứng ở hàng đầu, chứng kiến vô số thiên tài thần linh ồ ạt bước ra từ bên trong.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom