Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2539


Chương 2539

Diệp Quân nói: “Vậy người cho nói chuyện có thể nói đi”.

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Họ muốn lập ra một trật tự”.

Diệp Quân nhíu mày: “Họ?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Là Váy Trắng, cha, ông nội con và Tiêu Dao Kiếm Tu, à phải rồi còn có chủ nhân bút Đại Đạo”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Muốn lập ra một trật tự không phải chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo thôi sao? Sao lại có mấy người cha con nữa…”

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Ban đầu đúng là chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng sau đó họ thấy thế giới cần một trật tự nhưng họ không muốn tự mình làm điều đó, vì nó quá rắc rối thế nên…”

Diệp Quân tiếp lời: “Thế nên để con làm?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cha con lập ra thư viện Quan Huyên, tại sao ông ấy không tự mình làm?”

Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Huynh ấy không thiết lập được”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Nhân tính của huynh ấy không ở trên chúng sinh”.

Diệp Quân nói: “Trên người cô cô váy trắng?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, sau đó nói: “Cô cô, mọi người có ghen tị với cô cô váy trắng không?”

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Không đâu”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ nói: “Vì nếu không nhờ bà ấy, ca ca cũng sẽ không về. Bà ấy âm thầm làm rất nhiều chuyện, chỉ là bà ấy cũng chưa từng nói ra thôi”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Ca ca rất tốt”.

Diệp Quân thầm thở dài.

Số mệnh của cha đúng là tốt thật.

Từ nhỏ đã có nhiều muội muội mạnh như vậy, hơn nữa người nào cũng rất tốt với ông ấy, không hề yêu cầu phải báo đáp lại.

Không giống như mình.

Mình chẳng có gì cả.

Không đúng… những gì mình có hình như cũng vẫn ổn.

Mấy cô cô này vẫn rất tốt với mình.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói tiếp: “Muốn thiết lập trật tự nhất định phải có nhân tính, nhân loại phải áp chế thần tính, nếu không một khi thần tính áp chế nhân tính, đến lúc đó trong thế giới của họ, tất cả sinh linh đều nhỏ bé như kiến. Cảm giác đó… người bình thường không thể hiểu được”.

Diệp Quân nói: “Thế nên con muốn lập ra trật tự thì không thể lấy thần tính để vô địch?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân khó hiểu: “Nhưng bây giờ người bất khả chiến bại đều là thần tính, con phải làm sao mới có thể nhân tính để vô địch?”
 
Chương 2540


Chương 2540

Thiên Mệnh Váy Trắng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta cũng không biết cách làm cụ thể, ta chỉ biết họ sẽ không để con đi vào con đường của họ”.

Diệp Quân lặng thinh.

Không thể đi vào con đường họ từng đi.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Một mình đi một con đường ư?”

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười khổ: “Họ quá xem trọng con rồi”.

Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười: “Con đừng tự xem nhẹ bản thân, con phải biết cha và ông nội con lúc trẻ đều không có thực lực bằng con”.

Diệp Quân lắc đầu: “Đó là vì con đứng trên đôi vai của họ, điểm xuất phát cao hơn họ”.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Có nguyên nhân này, nhưng bản thân con cũng có rất nhiều ưu điểm, dĩ nhiên cũng có không ít khuyết điểm, đây cũng là chuyện bình thường, dù sao con vẫn còn nhỏ, cần một chút thời gian để trưởng thành, bọn ta không thể yêu cầu con bằng những tiêu chuẩn hoàn toàn kia”.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, cười nói: “Nhưng con vẫn cảm thấy rất áp lực”.

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Ta biết, nhưng bản thân con cũng nên hiểu, bây giờ con không còn đường lui”.

Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Con rất giỏi, ta tin chắc sau này con nhất định có thể thành công”.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Tại sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng chớp mắt: “Không tại sao cả, ta cảm thấy con sẽ thành công”.

Diệp Quân bật cười, sau đó nói: “Từ trước đến nay, chỉ có hai người tin tưởng con như thế, một là cô cô”.

Thiên Mệnh Váy Trắng hỏi: “Còn người còn lại?”

Diệp Quân khẽ nói: “Chân tỷ”.

Chân Thần.

Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ gật đầu: “Cô nương này cũng rất mạnh, ta từng thấy Vũ Trụ Kiếp, cô ta có thể trấn áp được Vũ Trụ Kiếp, trấn áp Ác Đạo, phải nói là rất lợi hại”.

Diệp Quân cười nói: “Thật ra bây giờ con không nghĩ nhiều như thế, chỉ muốn cứu Chân tỷ ra sớm thôi”.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Trạm đầu tiên của chúng ta là Khứ Kiếp Giới”.

Diệp Quân: “Khứ Kiếp Giới?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Đến Khứ Kiếp Giới làm gì?”

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Đến rồi con sẽ biết”.

Diệp Quân hơi do dự.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân cười nói: “Sao thế?”

Diệp Quân cười khổ: “Bây giờ con yếu như thế, đến gặp Chân tỷ ở Khứ Kiếp Giới…”

Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu khẽ cười: “Đừng nghĩ quá nhiều”.

Diệp Quân mỉm cười: “Con vẫn rất lo lắng, vì con muốn đi cứu tỷ ấy khi mình đã vô địch, bây giờ đi, con…”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Ta có thể hiểu, nhưng lần này chúng ta đi cũng là nâng cao thực lực”.

Nói đến đây bà ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Con thích Chân Thần cô nương đó à?”
 
Chương 2500


Chương 2500

Lúc này cô gái váy vải bố cũng nhìn Diệp Quân, cô ta cứ nhìn chằm chằm hắn như thế, ánh mắt không hề dao động.

Nhìn cô ta, Diệp Quân cảm thấy hơi tò mò.

Cô gái này rất bình tĩnh, bình tĩnh như nước, cảm xúc không bao giờ dao động.

Hai người nhìn nhau, không nói gì, lại lao về phía đối phương.

Hàn Lăng nhìn sang người phụ nữ váy xanh ở đằng xa, cô ta búng ngón tay.

Tách!

Một âm thanh vang lên.

Ngay sau đó từng luồng khí tức cực mạnh ập đến như thủy triều trong thời không phía sau cô ta.

Hàn Lăng nhìn người phụ nữ váy xanh, khiêu khích nói: “Nào, cứ gọi tiếp đi”.

Gọi tiếp đi!

Thời không vỡ ra sau khi Hàn Lăng dứt lời, để một nhóm kỵ binh xuất hiện.

Bọn họ chỉ gồm tầm ba trăm người.

Ai nấy đều cao to vạm vỡ hơn người thường gấp mấy lần, thân khoác áo giáp màu vàng sậm, tay vác trường thương bạc, đầu đội mũ sắt, cả người tản ra khí tức của sự hủy diệt.

Con ngựa dưới thân họ không phải vật thường mà chính là ngựa Cổ Long – chi thứ của Long tộc. Chúng nó thân tựa rồng, có sáu cánh, mắt như sét, vó như lửa, đi đến đâu đều để lại những ngọn lửa lập lòe trong thời không.

Họ chính là kỵ binh Cổ Long.

Sự xuất hiện của họ khiến các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả biến sắc, trông nặng nề vô cùng.

Bởi những kỵ binh này thuộc về truyền thuyết!

Họ không đến từ Quá Khứ Tông mà từ Cổ Long tộc trong truyền thuyết. Tuy không thuộc một trong bốn Cổ tộc Tuế Nguyệt nhưng sức mạnh cũng không hề thua kém gì.

Ngược lại, lai lịch của họ còn sâu xa hơn bốn tộc kia.

Kỵ binh Cổ Long từng được xem là những chiến binh đứng đầu Tuế Nguyệt trường hà, tức đứng đầu suốt mọi thời đại trong trăm tỉ năm qua.

Khi ấy còn có một câu nói được lưu truyền trong Tuế Nguyệt trường hà: Kỵ binh Cổ Long không quá hàng trăm, vượt qua thì sẽ vô địch.

Sở dĩ số lượng họ ít ỏi đến vậy là vì ngựa Cổ Long họ cưỡi là yêu vật hiếm thấy, quá trình đào tạo cũng rất khó khăn.

Chúng nó còn hiếm hơn cả Ác Long của Cổ tộc, đương nhiên cũng mạnh hơn.

Nhưng không biết vì sao mà tộc Cổ Long này dần biến mất trong Tuế Nguyệt trường hà.

Không ai ngờ rằng họ lại đầu quân vào Quá Khứ Tông, số lượng lại còn lên đến ba trăm.

Ba trăm kỵ binh Cổ Long.

Nếu đồng thời xông lên thì ai cản nổi?

Hàn Lăng nhìn người phụ nữ váy xanh bên kia với vẻ khiêu khích.

Muốn so tài với nhau ư?

Quá Khứ Tông chưa từng thua ai!

Người phụ nữ váy xanh thấy vậy chỉ mỉm cười, khẽ gọi: “Bạch”.

Tiểu Bạch xuất hiện từ trong cơ thể Diệp Quân, bay đến trước mặt bà ấy.
 
Chương 2501


Chương 2501

Chỉ thấy người phụ nữ ghé vào tai nó thì thầm điều gì làm hai mắt Tiểu Bạch mở to rồi gật đầu. Nó chuyển hướng sang nhìn Hàn Lăng, đưa móng lên quơ quơ rồi hé mồm, phát ra một thứ sóng âm bí ẩn lan tràn bốn phía.

Hàn Lăng nhíu mày, không hiểu nó đang làm gì.

Bỗng đồng tử bà ta rụt lại khi cảm nhận được gì đó.

Uỳnh uỳnh…

Một luồng khí tức đáng sợ dồn dập ùa đến từ khắp nơi trong thiên địa như thủy triều dào dạt.

Hàn Lăng quắc mắt trừng Tiểu Bạch: “Thiên Đạo!”

Thiên Đạo ư?

Tiểu Bạch đúng là đã gọi Thiên Đạo, nhưng không phải Thiên Đạo thường mà là Thiên Đạo trong Tuế Nguyệt trường hà.

Có vô số thời đại tồn tại trong dòng sông mênh mông này, mỗi một thời đại đều có thiên kiêu hùng mạnh.

Tương tự, cũng có Thiên Đạo của riêng mình.

Thiên Đạo vốn thuộc về Đại Đạo, nhưng vì Đại Đạo đã chia làm hai phe nên Thiên Đạo trở thành bên trung gian.

Họ không có hứng thú với những phân chia tranh đấu.

Nhưng lại có hứng thú với Tiểu Bạch.

Vì nó là Linh Tổ.

Thiên Đạo xem Linh Tổ là người bên mình. Nói một cách nghiêm túc thì đúng là vậy, chỉ có điều Tiểu Bạch mang hơi nhiều nhân tính một chút.

Khi nghe nó kêu la không dứt, vô số cường giả Thiên Đạo trong Tuế Nguyệt trường hà đều rối rít chạy tới.

Sự xuất hiện của họ khiến các cường giả có mặt đều cảm nhận được uy áp khủng khiếp.

Hàn Lăng lạnh lùng hỏi: “Thiên Đạo các ngươi muốn đối đầu với Quá Khứ Tông bọn ta à?”

Quá Khứ Tông?

Ba chữ này khiến các Thiên Đạo giật mình.

Nếu có thế lực nào trong Tuế Nguyệt trường hà khiến họ kiêng kỵ, thì đó chính là Quá Khứ Tông.

Đặc biệt là vị Tông chủ với sức mạnh nghịch thiên kia.

Quá Khứ Tông, thế lực duy nhất mà Thiên Đạo không dám trêu vào.

Không tính Dương tộc.

Không ngờ lần này hai thế lực ấy lại đánh nhau.

Phải làm gì đây?

Các Thiên Đạo bối rối.

Hàn Lăng thấy mình uy hiếp được bọn họ thì nhếch mép cười lạnh. Thiên Đạo mạnh thì mạnh đấy nhưng còn lâu mới dám đối đầu với Quá Khứ Tông.

Bỗng Tiểu Bạch lại vung vuốt lên.

Không biết nó nói gì mà các Thiên Đạo lập tức thả uy áp kinh khủng về phía các kỵ binh Cổ Long.

Đồng tử Hàn Lăng rụt lại, phẫn nộ quát lên: “To gan! Các ngươi không sợ thân tử đạo tiêu chắc?”

Các Thiên Đạo bỏ ngoài tai lời uy hiếp. Uy áp của họ tụ hội thành một dòng sông rồi thành dây thừng lao về phía các kỵ binh.
 
Chương 2502


Chương 2502

Bên kia cảm nhận được uy áp này thì đanh mặt lại.

Có phần khó xơi rồi đây.

Thống lĩnh kỵ binh mở miệng: “Lên!”

Tấn công!

Đứng trước uy áp này, họ chỉ còn cách tấn công trực diện.

Ba trăm kỵ binh lập tức nghe lệnh lao tới với tốc độ khủng khiếp, mắt thường nhìn vào chỉ thấy như hàng loạt tia lửa.

Họ thả ra uy áp ngập trời, trực tiếp đối kháng với bên Thiên Đạo.

Ầm!

Hai bên vừa va chạm đã khiến trời long đất lở, sao trời sụp đổ.

Các cường giả khác đang đánh nhau ở khắp nơi bị vụ nổ ảnh hưởng, đành phải vừa lui vừa phòng thủ.

Diệp Quân đang giao thủ với người phụ nữ váy gai cũng phải lùi lại, thả kiếm thế ra để chống đỡ uy áp.

Dừng lại rồi, hắn nhìn các kỵ binh bằng ánh mắt nghiêm trọng.

Bọn họ mạnh thật!

Hắn như sực nhớ ra mà hỏi: “Thiên Thiên, bọn họ có khí tức của rồng, muội trấn áp được không?”

Ngao Thiên Thiên: “Để muội thử”.

Ầm!

Cô ấy hóa thành một tia sáng vàng chui ra từ người Diệp Quân, khôi phục bản thể ở chân trời rồi vươn cổ gầm lên về phía các kỵ binh Cổ Long.

Uỳnh!

Uy áp Long tộc khổng lồ lao tới.

Đúng hơn là uy áp rồng tổ.

Nhưng các kỵ binh không chút sợ hãi, xem nó như gió thoảng bên tai.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Ngao Thiên Thiên trở về trong cơ thể hắn: “Không được rồi”.

Diệp Quân sa sầm mặt nhìn các kỵ binh.

Thống lĩnh kỵ binh lại la lên: “Giết!”

Giết!

Ba trăm kỵ binh rầm rập lao tới. Uy áp tuôn trào ép Thiên Đạo phải rút lui.

Diệp Quân sầm mặt, không ngờ họ lại có thể làm vậy.

“Lên!”

Thống lĩnh kỵ binh lại la lên, ba trăm kỵ binh đồng thanh góp giọng, điên cuồng thả sức mạnh ra, đánh tan uy áp Thiên Đạo.

Tiểu Bạch bỗng bay lên cao, khua khoắng vuốt loạn xạ. Vô số năng lượng bí ẩn ùa tới từ trong thời không, chảy về phía các Thiên Đạo.

Chúc phúc từ Linh Tổ!

Uy áp của bên Thiên Đạo tăng lên, áp chế ngược lại kỵ binh Cổ Long.
 
Chương 2503


Chương 2503

Hàn Lăng nhăn mặt, vươn tay gọi một tế đàn xuất hiện. Kích thước nó tăng vọt, trở thành một thứ dài mấy vạn trượng bắc ngang chân trời, vang lên từng âm thanh xa xưa, mang theo sức mạnh thần bí đến trao cho các kỵ binh.

Ầm!

Những ngọn lửa kéo dài bùng cháy từ thân thể các kỵ binh, khí thế rào rạt trấn áp bên Thiên Đạo.

Tình thế nghịch chuyển.

Diệp Quân sa sầm mặt. Thế quái nào lại còn dùng trang bị thế kia?

Có tế đàn hỗ trợ, sức mạnh và khí thế bên kỵ binh tăng vọt, trấn áp lại Thiên Đạo.

Tiểu Bạch lại vung vuốt gọi ra một cái trống lớn mấy vạn trượng. Một cái bóng mờ bay ra, vung hai cái dùi khổng lồ gõ vào mặt trống.

Thùng thùng…

Từng tiếng trống vang lên như gõ vào linh hồn những người có mặt như đang khơi gợi sức mạnh trong lòng họ.

Diệp Quân hết hồn.

Thứ gì đây?

Các Thiên Đạo một lần nữa được chúc phúc, bùng phát sức mạnh đáng sợ.

Chưa hết, Tiểu Bạch lại vung vuốt, phóng ra một tia sáng vàng. Một vòng sáng vàng xuất hiện dưới chân nhóm Diệp Quân và các Thiên Đạo.

Từng luồng sức mạnh bí ẩn tuôn trào bay vào cơ thể họ.

Ầm.

Sức mạnh bọn họ không ngừng tăng vọt.

Lại được chúc phúc.

Tiểu Bạch chưa dừng lại, không ngừng vung vuốt. Hàng loạt món Thần vật không rõ tên bay ra, không ngừng gia tăng sức mạnh cho Diệp Quân và các Thiên Đạo.

Sắc mặt Hàn Lăng xấu xí vô cùng, giống như sắp bước chân xuống mồ.

Dưới sự giúp đỡ từ vô số Thần trang của Tiểu Bạch, sức mạnh của nhóm Diệp Quân tăng lên vùn vụt.

Đặc biệt là các Thiên Đạo.

Khí tức của họ đã mạnh hơn trước đó gấp mấy lần, uy áp không ngừng tuôn ra đẩy lùi các kỵ binh Cổ Long.

Ánh mắt Hàn Lăng rơi xuống trên người Tiểu Bạch, khẽ nói: “Giết!”

Hàng loạt tia sáng lạnh lẽo ập đến Tiểu Bạch từ bốn phía.

Sát thủ Quá Khứ Tông!

Diệp Quân thấy vậy thì biến sắc. Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, Tiểu Bạch đã vung vuốt lên, gọi một quyển sách cổ xuất hiện. Quyển sách gia tăng kích thước, hóa thành một bộ giáp bao phủ nó.

Xoẹt xoẹt!

Mấy chục tia sáng chém vào bộ giáp, không để lại được bất kỳ dấu vết nào.

Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lưu luyến trên bộ giáp, không biết đang nghĩ gì.

Ở bên kia, sắc mặt Hàn Lăng còn khó coi hơn khi thấy kỵ binh Cổ Long liên tiếp bị Thiên Đạo đẩy lùi.

Tình hình rất xấu rồi!

Người phụ nữ váy gai đứng bên cạnh chợt chuyển hướng nhìn Tiểu Bạch: “Giải quyết nó trước”.
 
Chương 2504


Chương 2504

Con Linh Tổ này mới là mấu chốt!

Hàn Lăng cũng nói: “Các lão”.

Lời vừa dứt…

Phập!

Một tia sáng lẳng lặng phóng đến trước mặt Tiểu Bạch.

Khí tức của nó mạnh hơn lần trước đó ít nhất là chục lần!

Diệp Quân giật mình, lập tức nhào tới. Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, đã có mười mấy tia sáng khác ập đến cản đường.

Một tia ác liệt lóe lên trong mắt, Diệp Quân vung kiếm.

Rầm!

Những sát thủ ẩn nấp bị hắn đánh bay.

Bên kia, bộ giáp bảo vệ Tiểu Bạch lại bị chém rách một đường.

Diệp Quân phát hoảng.

Tiểu Bạch cũng ngạc nhiên, không ngờ Thần khí của mình lại bị phá hỏng được, nhưng rồi nhanh chóng lấy ra một tấm khiên tròn.

Cũng là lúc tia sáng kia quay lại.

Ầm!

Tấm khiên thay Tiểu Bạch chắn được nó.

Diệp Quân cũng vọt đến bên Tiểu Bạch đúng lúc này, đẩy nó ra sau lưng để bảo vệ rồi nhìn bốn phía, đáng tiếc không phát hiện được gì.

Tựa như sát thủ chưa từng xuất hiện!

Diệp Quân nói ngay: “Tiểu Bạch, cho tí ánh sáng bắt hắn ra!”

Tiểu Bạch vội lấy ra một tấm gương tròn. Gương lơ lửng trên đầu họ, tỏa ra ánh sáng chói lòa khắp bốn phía.

Ấy vậy mà không soi ra được gì.

Chợt, Diệp Quân như cảm nhận được gì mà quay phắt về phía người phụ nữ váy xanh. Chỉ thấy thời không cạnh bà ấy vỡ ra, để một tia sáng lao tới.

Diệp Quân biến sắc. Hắn đang cách bà ấy quá xa, có muốn cứu viện cũng không kịp!

Nhưng đối phương không chút hoảng loạn. Khi tia sáng còn cách bà nửa trượng, một cái bóng đã vọt tới.

Ầm!

Có tiếng kêu rên phát ra, tia sáng kia bị đẩy lùi.

Một cô gái áo đỏ xuất hiện bên cạnh người phụ nữ váy xanh. Diệp Quân lập tức sửng sốt.

Hắn biết đây là ai!

Là tỷ tỷ của hắn!

Diệp An!

Trước đây hắn nghe nói tỷ tỷ đi theo một người thân, còn tưởng đó là ai, nào ngờ lại là người của ông nội.

Đúng hơn là người phụ nữ váy xanh chủ động tìm đến Diệp An.

Bởi vì chút xích mích xảy ra trước kia khi Diệp An gặp Kiếm Chủ Thanh Sam.
 
Chương 2505


Chương 2505

Nên bà ấy mới cố tình phái người đến đón cô gái này.

Dưới sự đào tạo của Dương tộc, tài nguyên của Diệp An không hề thua kém gì Diệp Quân, mà sức mạnh cũng thuộc hàng nghịch thiên.

Đánh bay sát thủ kia rồi, Diệp An quay sang nhìn Diệp Quân. Hắn vội vẫy tay: “Tỷ tỷ!”

Diệp Quân rất có hảo cảm với người chị đã cùng mình vào sinh ra tử này.

Nhưng Diệp An chỉ lãnh đạm nhìn một cái rồi thu tầm mắt về.

Làm Diệp Quân có chút hụt hẫng.

Tỷ tỷ gì mà lạnh lùng ghê!

Hắn không nghĩ nhiều nữa mà nói với Tiểu Bạch: “Giải quyết đám kỵ binh này trước!”

Tiểu Bạch gật đầu, vung móng lên. Các Thiên Đạo nhanh chóng tấn công tiếp tục.

Nhờ vô số chúc phúc nên sức mạnh của họ mạnh hơn trước đó rất nhiều, không ngừng giáng uy áp xuống các kỵ binh Cổ Long.

Thống lĩnh kỵ binh thấy vậy bèn chĩa thương về trước, hô to: “Giết!”

Giết!

Toàn bộ kỵ binh đồng loạt lao về phía các Thiên Đạo.

Đại chiến sắp xảy ra!

Diệp Quân lại gọi: “Tỷ!”

Nói rồi lập tức hóa thành kiếm quang vọt về phía Hàn Lăng.

Gần như cùng lúc, Diệp An phóng lên cao về phía người phụ nữ váy vải đứng kế bên.

Tỷ đệ cùng ra tay!

Tốc độ của Diệp Quân rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã tiếp cận Hàn Lăng. Đối phương vẫn bình chân như vại, khi chỉ còn cách mũi kiếm một chút thì bước tới, để một thanh kiếm bay ra từ giữa trán.

Uỳnh!

Diệp Quân bị đánh bay.

Hàn Lăng tiếp tục bước tới. Hơn mười triệu tia kiếm khí bay ra từ giữa trán, hóa thành một dòng sông đáng sợ.

Đồng tử Diệp Quân rụt lại, thân hình nhòe đi. Hàng loạt kiếm khí lao ra từ thời không trước mặt hắn.

Đánh trực diện!

Đây là biện pháp duy nhất của hắn, bởi vì đường lui đã không còn.

Hai kiếm kỹ hùng hậu va chạm nhau khiến trời long đất lở. Kiếm khí vỡ toang bắn đi bốn phía, xé nát đất trời thành nhiều mảnh.

Hai bên đồng thời lui bước, nhưng chỉ một khắc sau lại lao vào nhau.

Uỳnh!

Hai loại kiếm quang lại va chạm rồi nổ tung, lần nữa xé rách thời không vừa mới khôi phục.

Hàn Lăng dừng lại rồi phóng lên cao, đưa tay phải lên chạm vào giữa trán. Nơi ấy nứt ra, để một thanh kiếm trong suốt xuất hiện. Nó xoay tròn một vòng trong tay chủ nhân trước khi cắm phập xuống.

Roạt!

Một tia kiếm khí dài đến vạn trượng ầm ầm lao xuống.

Xé nát đất trời.
 
Chương 2506


Chương 2506

Diệp Quân không dám khinh thường nhát chém khủng bố này mà đưa tay nắm chuôi kiếm, sau đó bước tới, liên tục rút kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Hai nghìn nhát, chồng năm lần.

Ầm!

Hai loại kiếm quang nổ tung. Diệp Quân lui lại hơn mấy nghìn trượng, một khắc sau đã vung kiếm lao về phía Hàn Lăng như đạn đại bác.

Bùm!

Kiếm quang nổ tung ở chân trời, đánh bay Hàn Lăng.

Diệp Quân nhìn lại, thấy Diệp An đang chiến đấu kịch liệt với người phụ nữ váy vải. Hai người không phân cao thấp, không làm gì được nhau.

Hắn lại nhìn tiếp, thấy kỵ binh Cổ Long đang tháo chạy khi bị Thiên Đạo áp chế hoàn toàn.

Họ đang có ưu thế!

Diệp Quân lại nhìn Hàn Lăng, thấy đối phương cũng đang nhìn mình với kiếm thế không ngừng trào ra từ giữa trán.

Cho dù thấy phe mình đang ở thế hạ phong, Hàn Lăng cũng không hề nao núng.

Diệp Quân nhíu mày.

Đối phương có thể vẫn còn tuyệt chiêu!

Hắn dùng huyền khí truyền âm cho người phụ nữ váy xanh.

Bà ấy nhìn lên Hàn Lăng, khẽ cong môi.

Bỗng nhiên, Hàn Lăng biến mất. Một tia kiếm quang lao về phía Diệp Quân.

Kiếm thế như sấm, đáng sợ vô cùng.

Thấy sát ý trần trụi trong mắt đối phương, Diệp Quân biết Hàn Lăng đã quyết tâm muốn giết hắn.

Hắn lại rút kiếm.

Nhưng vẫn âm thầm phòng bị, vì hắn biết đối phương chắc chắn còn giấu chiêu, bằng không đã không thể bình tĩnh như vậy dù rơi vào hoàn cảnh xấu.

Rõ là bất thường!

Hai thanh kiếm nện vào nhau, kiếm quang bùng nổ, hóa thành kiếm khí bắn tung tóe.

Kiếm khí đi đến đâu, thời không bị xé nát tới đó. Các cường giả vội vàng tránh né, không dám bén mảng lại gần.

Đang lúc Diệp Quân lùi lại, dị biến xảy ra. Thời không sau lưng hắn vỡ ra, để một tia lửa ập tới.

Diệp Quân nheo mắt, do đã chuẩn bị từ trước mà vung tay trái gọi một tấm khiên xuất hiện, kéo nó ra trước mặt.

Phừng!

Tia lửa kia hóa thành biển lửa bao phủ lấy hắn. Một khắc sau, một tia kiếm quang xẻ đôi biển lửa, sau đó là tấm khiên hấp thụ nó hoàn toàn.

Diệp Quân lập tức cảm nhận được cảm giác nóng cháy truyền tới.

Làm hắn vừa khiếp sợ lại vừa động lòng.

Không ngờ tấm khiên Tiểu Bạch đưa cho lại là Thần khí cảnh giới Tạo Hóa!

Đúng là báu vật!
 
Chương 2507


Chương 2507

Hắn vội vàng giơ khiên về phía một lão già áo đen gần đó, đang cầm một ngọn lửa trong tay.

Sức nóng bắt đầu lan tràn bốn phía, làm thời không cũng hòa tàn.

Diệp Quân nhếch mép nhìn Hàn Lăng: “Có thế thôi à?”

Hàn Lăng: “Ta có nói sẽ đấu tay đôi với ngươi sao?”

Diệp Quân nhíu mày: “Bà muốn chơi dơ chứ gì?”

Hàn Lăng khiêu khích: “Thế thì sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đã chơi dơ… Thì ta chiều!”

Hắn vung tay lên cao, hét lên: “Cha! Cho con mượn kiếm!”

Không có gì xảy ra.

Diệp Quân sượng trân.

Bên kia, Tiểu Bạch chớp mắt nhìn hắn rồi vung vuốt. Một thanh kiếm phá không lao tới rơi vào tay nó, nó bèn bay tới đưa kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân im lặng nhìn thánh kiếm Hiên Viên trong tay.

Không ngờ hắn lại không mượn được thanh kiếm này!

Đau lòng quá.

Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, nó cười khẽ, sau đó dùng móng vuốt chỉ về phía Hàn Lăng ở cách đó không xa.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, lắc đầu cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Lăng: “Xông lên!”

Dứt lời, hắn cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Vụt!

Thời không thoáng chốc vỡ ra!

Trong mắt Hàn Lăng phía xa loé lên sát khí, cô ta đột nhiên xông về phía trước, trong nháy mắt, hàng nghìn hàng vạn tia kiếm quang bay ra từ giữa chân mày của cô ta, cùng lúc đó, một tia kiếm thế đáng sợ bao phủ lấy Diệp Quân.

Nhưng lần này, kiếm thế của cô ta thoáng chốc bị kiếm của Diệp Quân chém tan.

Oanh!

Tất cả kiếm quang thoáng chốc tan biến!

Hàn Lăng lập tức lùi lại mấy chục nghìn trượng.

Khi cô ta dừng lại, trong mắt cô ta tràn đầy nỗi sợ hãi: “Thanh kiếm này của ngươi…”

Diệp Quân ở phía xa nhìn thoáng qua cô ta, không hề nhiều lời, lập tức biến thành một tia kiếm quang biến mất.

Nếu ngươi đã không biết xấu hổ, thì ta cũng không cần thể diện nữa!

Nếu so độ mặt dày thì hắn thắng chắc.

Thấy Diệp Quân lại cầm kiếm lao tới một lần nữa, nét mặt Hàn Lăng trở nên dữ tợn, cô ta cầm kiếm bằng tay phải, dựng thẳng ở giữa chân mày, một tia kiếm thế mạnh mẽ lập tức cuộn ra từ trong cơ thể cô ta.

Khi Diệp Quân cầm kiếm xông về phía cách cô ta mười trượng, cô ta đột nhiên mở mắt, bước về phía trước một bước, một sức mạnh bí ẩn lập tức bao phủ xung quanh.

Kiếm Vực!

Hàn Lăng cầm kiếm phẫn nộ chỉ vào Diệp Quân: “Giết!”
 
Chương 2508


Chương 2508

Giết!

Dứt lời, trong cơ thể Hàn Lăng lập tức bộc phát ra khí thế kiếm đạo đáng sợ, sau đó, hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm đột nhiên bay ra từ trong Kiếm Vực, chém thẳng về phía Diệp Quân.

Dưới sự gia trì của Kiếm Vực bí ẩn, uy lực của vô số thanh kiếm này đều trở nên mạnh hơn.

Nếu là trước đây, có lẽ Diệp Quân sẽ tạm thời tránh đi, nhưng lúc này, hắn đang sử dụng kiếm Thanh Huyên.

Chỉ cần chém là được!

Diệp Quân vung một kiếm, chỉ trong nháy mắt, tất cả thanh kiếm chém tới trước mặt hắn đều bị chém vỡ, chẳng những thế mà Kiếm Vực bí ẩn của Hàn Lăng cũng thoáng chốc vỡ tan.

Thấy khung cảnh trước mắt, sắc mặt Hàn Lăng lập tức thay đổi, cô ta vội tránh về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Diệp Quân.

Thấy Hàn Lăng lùi lại, Diệp Quân cau mày: “Cô còn đánh nhau nữa không?”

Nếu đối phương liên tục lùi lại thì hắn thật sự hết cách, vì tốc độ của đối phương còn nhanh hơn cả hắn.

Hàn Lăng nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thấy ánh mắt đối phương, Diệp Quân cười khẩy, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Vụt!

Một tia kiếm quang thoáng chốc bay tới trước mặt Hàn Lăng.

Đối diện với thanh kiếm này, thời không như trở nên yếu như giấy.

Hàn Lăng không đám đối đầu trực diện với chiêu kiếm này của Diệp Quân, cô ta xoay chân phải, dưới chân có kiếm quang loé lên, sau đó lùi lại cả nghìn trượng.

Vụt!

Kiếm của Diệp Quân chém vào không khí!

Diệp Quân không đuổi theo nữa, hắn cứ nhìn Hàn Lăng như thế mà không nói một lời.

Hàn Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có bản lĩnh thì đừng sử dụng thanh kiếm kia”.

Diệp Quân cười nói: “Không phải cô muốn mặt dày à? Bây giờ cô tự chọn mặt dày lại muốn người khác không mặt dày? Người của Quá Khứ Tông các cô tiêu chuẩn kép thế à?”

Hàn Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân, sát khí trong mắt như hoá thành thực thể.

Diệp Quân không quan tâm đến sát khí trong mắt cô ta, hắn quay đầu nhìn xung quanh, lúc này đám kỵ binh Cổ Long kia đã bị mấy Thiên Đạo áp chế.

Ông lão Tuế Nguyệt cũng dẫn theo một nhóm cao thủ ngắn cản cao thủ Kiếm Các và Thức Thần Vệ.

Bọn họ đang chiếm lợi thế!

Diệp Quân lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Lăng, hắn cũng không ra tay với người phụ nữ trước mắt nữa mà di chuyển, biến thành một tia kiếm quang lao về phía đám cao thủ kiếm tu của Kiếm Các phía xa.

Thấy cảnh này, sắc mặt Hàn Lăng thoáng chốc thay đổi, lập tức biến thành một tia kiếm quang đuổi theo Diệp Quân.

Nếu dưới tình huống bình thường, Diệp Quân sẽ không thể mang đến uy hiếp quá lớn với cao thủ Kiếm Các, nhưng lúc này thì khác, thanh kiếm trong tay Diệp Quân quá kinh khủng, nếu tấn công đám cao thủ Kiếm Các kia, không ai trong những kiếm tu này là đối thủ của hắn cả.

Mà lúc này, Diệp Quân vốn muốn đi giết cao thủ Kiếm Các phía xa đột nhiên xoay người, sau đó chợt chém một kiếm về phía Hàn Lăng đã xông đến trước mặt hắn.
 
Chương 2509


Chương 2509

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Hàn Lăng chợt co lại, lúc này cô ta mới hiểu, mục tiêu thật sự của Diệp Quân vẫn là cô ta.

Hoa Linh không dám suy nghĩ nhiều, cô ta chắp ngón tay trái đặt giữa chân mày, sau đó hét lên: “Mở!”

Ong!

Một tiếng kiếm reo chợt vang vọng từ trong cơ thể cô ta, sau đó những tia phi kiếm bay ra, chém thẳng về phía Diệp Quân.

Đối đầu trực diện với chiêu kiếm của Diệp Quân!

Oanh!

Mà sau khi Diệp Quân chém kiếm xuống, hàng nghìn hàng vạn kiếm quang thoáng chốc vỡ tan, Hàn Lăng ngã bay ra xa, vào khoảnh khắc cô ta bay ra, cơ thể Diệp Quân run lên, biến thành một tia kiếm quang lao đến chỗ Hàn Lăng.

Chiêu kiếm này đẩy Hàn Lăng đến bước đường cùng!

Thấy chiêu kiếm của Diệp Quân chém tới, con ngươi Hàn Lăng co lại, cô ta biết là mình không thể đỡ được.

Nhưng lúc này, tình huống bất ngờ chợt diễn ra.

Diệp Quân vốn có thể giết chết Hàn Lăng chợt cảm nhận được điều gì, lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, sau đó, một giọng nói cổ xưa đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Diệp Quân chết đi”.

Dứt lời, còn không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt, thời không xung quanh hắn đã trở nên hư ảo.

Oanh!

Thời không vỡ tan!

Ngay sau đó, Diệp Quân lập tức biến mất một cách khó hiểu.

Người phụ nữ váy xanh bên dưới nhíu mày: “Chúng Thần Điện…”

Dứt lời, bà ấy xoay người nhìn về phía nào đó: “Cô nương, làm phiền rồi”.

Người phụ nữ váy trắng vẫn luôn theo dõi trận chiến trong bóng tối gật nhẹ đầu, sau đó, bà ấy lập tức biến mất…

Khi Diệp Quân xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở trong một tinh không mênh mông không biết tên.

Xung quanh hắn có bốn người khổng lồ, bốn người khổng lồ này cao đến nghìn trượng, nét mặt đều nghiêm túc oai phong, trên người tản ra khí thế kỳ lạ, mà lúc này bọn họ đều đang nhìn hắn chăm chú, ánh mắt kia khiến hắn rất khó chịu, như một vị thần ở trên cao đang nhìn xuống người phàm vây.

Tay phải Diệp Quân nắm chặt lấy kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn những người khổng lồ trước mặt, không hề nhiều lời, lập tức biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao, tấn công một người khổng lồ trong đó.

Lúc này, người khổng lồ kia đột nhiên chỉ về phía Diệp Quân, động tác này khiến tinh hà vô tận sôi trào, vô số ngôi sao rơi xuống.

Ầm!

Một động tác chỉ tay kéo theo sức mạnh huỷ diệt đất trời thoáng chốc bao phủ lấy Diệp Quân, dù kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã tạo ra một lỗ hổng, nhưng bản thân hắn lại không chịu được lực lượng đáng sợ này, bị động tác này chèn ép đến mức rơi xuống từ trong tinh không.

Mà lúc này, một người khổng lồ trong đó đột nhiên giơ tay phải, lòng bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay gã ta hội tụ vô số ngôi sao.

Vũ trụ trong lòng bàn tay!

Ngay sau đó, bàn tay của người khổng lồ kia xoay lại, chèn ép về phía Diệp Quân vốn còn đang nhanh chóng rơi xuống.
 
Chương 2510


Chương 2510

Động tác này khiến một vùng vũ trụ tinh hà sụp đổ.

Nhìn vũ trụ và ngôi sao chèn ép về phía mình, con ngươi của Diệp Quân co lại, đây là thuật thần thông gì vậy?

Lúc này, hắn cảm thấy bản thân như một hạt bụi.

Nhưng sau đó, nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ, hắn lập tức kích hoạt ba loại huyết mạch trong cơ thể.

Oanh!

Sức mạnh huyết mạch cường đại phóng lên cao từ trong cơ thể Diệp Quân, hắn cầm kiếm Thanh Huyên trong tay bay lên cao, chém rách uy áp đáng sợ kia, lao thẳng về phía vũ trụ tinh hà.

Đối đầu trực diện!

Ba loại huyết mạch gia trì cộng với kiếm Thanh Huyên, thực lực của Diệp Quân lúc này đã đạt tới một đỉnh cao mới.

Khi kiếm của hắn đâm vào vũ trụ tinh hà kia, vô số ngôi sao lập tức bốc cháy, uy áp đáng sợ chèn ép.

Lúc này, kiếm thế của Diệp Quân lại bị áp đảo.

Kiếm của Diệp Quân ngày càng chậm hơn, đến cuối cùng, hắn cảm thấy trên người mình như bị một vũ trụ đè lên, khiến hắn gần như không thở nổi.

Hơi thở tử vong đập vào mặt!

Nét mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn, hắn giận dữ gào thét, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể điên cuồng tuôn trào.

Vụt!

Thời không trong vũ trụ tinh hà cũng dần sụp đổ.

Kiếm thế của Diệp Quân áp đảo trở lại.

Nhưng lúc này, bốn người khổng lồ đồng thời giơ ngón tay, sau đó chỉ về phía Diệp Quân trong vũ trụ tinh hà vô tận bên dưới.

Oanh oanh oanh oanh!

Bốn khí thế đáng sợ kéo xuống, Diệp Quân vốn đang nghịch thế xông lên cảm nhận được bốn hơi thở đáng sợ, con ngươi hắn chợt co lại.

Ầm!

Vũ trụ tinh hà hoàn toàn sụp đổ, lực lượng cường đại khiến Diệp Quân rơi thẳng xuống tinh không, trong quá trình rơi xuống, thân thể hắn lại bắt đầu bốc cháy.

Không phải chủ động thiêu đốt, mà là không chịu nổi bốn sức mạnh đáng sợ kia.

Mà sau khi bốn ngón tay khổng lồ đè xuống, Diệp Quân lập tức bị đè đến mức ngạt thở, lúc này, kiếm thế và sức mạnh huyết mạch của hắn đều bị trấn áp.

Trong tinh không, cơ thể Diệp Quân bốc cháy, nhưng vẫn rơi xuống, lúc này, sức sống trong cơ thể hắn bắt đầu biến mất một cách nhanh chóng.

Diệp Quân đang rơi chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, hắn thật sự cảm nhận được hơi thở của tử vong.

Thân thể và thần hồn đều đang tan đi!

Sức sống trong cơ thể cũng dần biến mất…

Chết!

Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng một biển máu!

Hoàn toàn điên cuồng!
 
Chương 2511


Chương 2511

Đương nhiên hắn sẽ không ngồi chờ chết.

Nếu nhất định phải chết, vậy tại sao không liều mạng một lần?

Vào khoảnh khắc hắn chọn hoàn toàn phong ma, sức mạnh của huyết mạch phong ma hoàn toàn thức tỉnh, những sức mạnh huyết mạch đáng sợ phóng lên cao.

Mà lúc này, sức mạnh huyết mạch phong ma cường đại hoàn toàn chèn ép huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng.

Nhưng ngay sau đó, huyết mạch phàm nhân lập tức bộc phát ra sức mạnh huyết mạch khủng khiếp.

Hai huyết mạch lập tức đấu với nhau!

Huyết mạch viêm hoàng khiêm tốn hơn, đứng một bên im lặng theo dõi.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía bốn ngón tay khổng lồ đang đè xuống, trong mắt là một biển máu: “Giết!”

Dứt lời, hắn chợt giẫm chân phải.

Ầm!

Thời không vô tận bên dưới ầm ầm sụp đổ.

Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao, chém thẳng về phía bốn ngón tay kia.

Vụt!

Trong nháy mắt, Diệp Quân chém ra một lỗ hổng trong bốn khí thế kinh khủng kia, sau đó, một vùng kiếm quang màu máu lập tức bao phủ lấy bốn ngón tay khổng lồ.

Ầm!

Những tiếng nổ đáng sợ liên tục vang lên trong biến máu.

Kiếm quang màu máu mạnh mẽ không ngừng xé rách vũ trụ tinh hà!

Đúng lúc này, bốn người khổng lồ kia đột nhiên rụt tay phải, sau đó trở lòng bàn tay, đè xuống Diệp Quân bên dưới: “Vũ trụ tứ phương, tiêu diệt!”

Ầm ầm ầm ầm!

Bốn vũ trụ đồng thời xuất hiện trong lòng bàn tay của bốn người khổng lồ, trong nháy mắt, vô số vũ trụ tinh thần chèn ép Diệp Quân!

Ầm!

Lúc này, ba sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân đồng loạt bị trấn áp!

Trong tinh không, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chống lại bốn phía vũ trụ tinh hà.

Lúc này, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng hắn.

Cho dù hắn có Ngao Thiên Thiên trợ giúp thì lúc này cơ thể và thần hồn cũng bắt đầu không chịu được nữa.

Sức mạnh của bốn tinh hà vũ trụ thật sự quá khủng khiếp.

Đúng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên lao vào vùng tinh hà vũ trụ đó.

Một người khổng lồ trong số đó nhíu mày trừng mắt: “Hỗn xược!”

Dứt lời, bốn người khổng lồ đồng thời đè xuống, trong nháy mắt, tinh thần trong bốn tinh hà vũ trụ đều cháy lên, từng luồng sức mạnh đáng sợ quét xuống, dường như muốn nghiền nát vạn vật.

Nhưng vào lúc này, tàn ảnh đó đã vọt tới trước mặt Diệp Quân, giờ phút này hắn đã hoàn toàn phong ma, vừa lao tới hắn đã chém ra một kiếm.

Nhưng tốc độ của tàn ảnh còn nhanh hơn, khi kiếm của Diệp Quân hạ xuống thì đã bị tàn ảnh chỉ vào đầu mày trước.
 
Chương 2512


Chương 2512

Ầm!

Diệp Quân bị sức mạnh bí ẩn trấn áp tại chỗ, sau đó tàn ảnh kia ngẩng đầu, hóa thành lưu quang vạn trượng phóng lên trời, đối diện với tinh thần vũ trụ đang bốc cháy ở bốn bề.

Đùng đoàng!

Không ngờ lưu quang vạn trượng này lại có thể nghiền nát được tinh thần vũ trụ bốc cháy bốn bề!

“To gan!”

Nhìn thấy cảnh này, một người khổng lồ gầm lên, hắn ta đang định ra tay một lần nữa thì tàn ảnh bên dưới đã lướt qua người Diệp Quân, sau đó tay trái xách hắn lên, tay phải vung về phía trước, một luồng lưu quang như dao chém ra.

Phập!

Thời không bị xé toạc, tàn ảnh đưa Diệp Quân vào trong vết nứt đó.

“Tự phụ!”

Trong tinh hà, bốn người khổng lồ cùng gầm lên, sức mạnh cường đại thiêu đốt vũ trụ tinh hà xung quanh.



Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, tựa như nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên ngồi dậy, trước mắt hắn không xa có một người phụ nữ mặc váy trắng đang đứng ở đó.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng: “Người là?”

Người phụ nữ váy trắng quay lại nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Đoán xem”.

Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Cô cô?”

Trong mắt người phụ nữ váy trắng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Sao con biết?”

Diệp Quân cười khổ.

Dù sao chỉ cần là phụ nữ thì về cơ bản đều là cô cô.

Lúc này Diệp Quân đột nhiên cảm nhận được một luồng gió thơm phả vào mặt, ngay sau đó người phụ nữ váy trắng xuất hiện trước mặt hắn, bà nhìn Diệp Quân cười bảo: “Con khiến ta rất bất ngờ đấy, thế mà lại có thể gắng gượng được trong tay tứ đại thần tướng đó lâu như vậy!”

Diệp Quân nhíu mày: “Tứ đại thần tướng?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ là người của Chúng Thần Điện! Phải nói rằng ta hơi bất ngờ, thế mà Tông chủ của Quá Khứ Tông lại có thể thuyết phục được Chúng Thần Điện”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Chúng Thần Điện là thế lực gì vậy ạ?”

Người phụ nữ váy trắng cười trả lời: “Tuế Nguyệt trường hà đã biết hiện nay có một trăm tỷ năm lịch sử, mà bọn họ là nhóm cường giả lâu đời nhất”.

Diệp Quân khó hiểu: “Không phải Quá Khứ Tông ạ?”

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Quá Khứ Tông được xây dựng từ tám mươi tỷ năm trước, mà Chúng Thần Điện còn sớm hơn bọn họ hai mươi tỷ năm. Nhưng Tông chủ của Quá Khứ Tông không đơn giản, bà ta không thuộc Tuế Nguyệt trường hà hiện tại”.

Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt: “Không thuộc Tuế Nguyệt trường hà hiện tại ấy ạ?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Theo như điều tra, chúng ta phát hiện bà ta đến từ Tuế Nguyệt không rõ một trăm tỷ năm trước. Nhưng cũng không tra ra được lai lịch của bà ta, chỉ biết năm xưa bà ta đến từ Tuế Nguyệt không rõ ấy, sau đó đánh bại mấy người được coi là thần của Chúng Thần Điện khi ấy. Từ đó về sau, Chúng Thần Điện rút lui khỏi lịch sử, còn bà ta thì thành lập Quá Khứ Tông!”

Nói đến đây, bà ấy khẽ cau mày: “Không ngờ Chúng Thần Điện biến mất đã lâu như vậy lại xuất hiện lần nữa”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng: “Con phải gọi cô cô là gì ạ?”
 
Chương 2513


Chương 2513

Người phụ nữ váy trắng cười với Diệp Quân: “Có thể gọi ta là Tiểu Tịnh cô cô”.

Tiểu Tịnh!

Diệp Quân gật đầu: “Lần này may nhờ có Tiểu Tịnh cô cô, nếu không chắc con đã lành ít dữ nhiều rồi”.

Tiểu Tịnh cười: “Giao đấu với bốn thần tướng kia, con cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Rất mạnh”.

Phải công nhận rằng thật sự rất mạnh!

Cho dù hắn đã dùng hết con át chủ bài thì vẫn không đánh bại được tứ đại thần tướng ấy.

Tiểu Tịnh cười: “Con làm được như vậy là đã rất giỏi rồi”.

Diệp Quân như nghĩ tới gì đó bèn vội hỏi: “Tiểu Tịnh cô cô, phía tỷ tỷ của con…”

Tiểu Tịnh đáp: “Yên tâm đi, họ an toàn hơn con nhiều”.

Nói rồi bà nhìn xung quanh: “Lần này Chúng Thần Điện đến có lẽ không chỉ có tứ đại thần tướng thôi đâu”.

Diệp Quân nói: “Con trị thương trước đã”.

Nói xong hắn đi vào Tiểu Tháp.

Bởi vì có cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, vì thế không bao lâu vết thương trên người hắn đã hoàn toàn bình phục.

Sau khi hoàn toàn hồi phục vết thương, Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp.

Bên ngoài.

Tiểu Tịnh nhìn hắn rồi cười: “Chơi lớn một lần, có dám không?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Chơi lớn thế nào ạ?”

Tiểu Tịnh nháy mắt: “Đến Quá Khứ Tông!”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Tiểu Tịnh cười nửa miệng: “Sợ à?”

Diệp Quân lập tức nghiêm mặt: “Có Tiểu Tịnh cô cô ở đây, con sợ cái gì? Chơi luôn”.

Khóe miệng Tiểu Tịnh hơi nhếch lên: “Đi!”

Nói xong bà xoay người phất tay áo.

Phụt!

Thời không trước mặt bà tách ra, sau đó bà đưa Diệp Quân vào Tuế Nguyệt trường hà.

Hai người đi ngược dòng Tuế Nguyệt.

Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, trong lòng hơi sốc, bởi vì hắn phát hiện thực lực của cô cô này cũng rất đáng sợ.

Ngược dòng Tuế Nguyệt đơn giản như uống nước vậy!

Cô cô của hắn không có ai là tầm thường hết!

Cứ thế, hai cô cháu ngược dòng Tuế Nguyệt mà đi.

Diệp Quân hỏi: “Tiểu Tịnh cô cô, chỉ có hai chúng ta thôi ạ?”

Tiểu Tịnh gật đầu: “Chỉ có hai chúng ta thôi”.

Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Sợ à?”
 
Chương 2514


Chương 2514

Diệp Quân mau chóng lắc đầu: “Không sợ!”

Lúc này dù cắn răng cũng phải xông lên.

Tiểu Tịnh mỉm cười: “Bây giờ cường giả hàng đầu của Quá Khứ Tông đều đang chiến đấu với Hư Vọng và các tỷ tỷ của con rồi, vậy nên chúng ta có thể đến chiếm hang ổ của chúng”.

Diệp Quân nghĩ thấy cũng đúng.

Vì thế hắn quyết định chơi lớn cùng Tiểu Tịnh!

Dù sao khoảng thời gian này hắn cũng rất bức bối, ngày nào cũng bị Quá Khứ Tông nhắm đến đuổi giết, trong lòng hắn cũng rất bực.

Lần này nhất định phải trút giận!

Còn về nguy hiểm…

Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh rồi cười, đi cùng cô cô sẽ có nguy hiểm được sao?

Lúc này Tiểu Tịnh như cảm nhận được điều gì, bà chợt quay lại nhìn phía cuối tinh hà, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ.

Lúc này Diệp Quân cũng cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ ấy!

Diệp Quân con chưa lên tiếng, một giọng nói già nua đã vang lên trong đầu hắn: “Dị đoan Diệp Quân…”

Nghe thấy giọng nói này, lòng Diệp Quân run lên, tứ đại thần tướng kia đến rồi.

Đúng lúc này, Tiểu Tịnh quay người lại rồi mắng: “Dị cái đầu ngươi, cút!”

Nói rồi bà phất tay áo, một luồng sức mạnh cường đại phóng ra, phá tan giọng nói ấy.

Diệp Quân hoàn hồn, hắn nhìn Tiểu Tịnh bên cạnh, Tiểu Tịnh nháy mắt: “Bình thường ta không nói tục đâu”.

Diệp Quân cười: “Cô cô tính tình thẳng thắn, bộc trực, rất tốt”.

Tiểu Tịnh cười ha hả, sau đó đưa hắn biến mất.

Đi một lúc lâu, Diệp Quân phát hiện bốn luồng khí cổ vẫn theo sát phía sau, vì thế hắn quay sang nhìn Tiểu Tịnh: “Cô cô, hay là giải quyết tứ đại thần tướng kia trước đi?”

Tiểu Tịnh nhìn hắn rồi bảo: “Giết bọn chúng trước?”

Diệp Quân gật đầu: “Giết bọn chúng trước rồi đến Quá Khứ Tông”.

Tiểu Tịnh cười: “Được, ta đánh ba, con đánh một, được chứ?”

Diệp Quân đáp ngay: “Được ạ!”

Nghe Diệp Quân nói thế, Tiểu Tịnh lập tức dẫn hắn dừng lại, hai cô cháu quay người lại nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà.

Nơi đó, bốn hơi thở càng lúc càng mạnh, càng lúc càng gần.

Chẳng mấy chốc thời không xung quanh Diệp Quân và Tiểu Tịnh đột nhiên trở nên hư ảo, trong nháy mắt, hai cô cháu đã đến vùng tinh không bao la.

Xung quanh họ là bốn thần tướng cao nghìn trượng.

Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Chọn một đi!”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn thần tướng trước mặt mình, không nhiều lời, lập tức hóa thành kiếm quang bay lên trời.

Trong tay hắn vẫn cầm kiếm Thanh Huyên!

Mà sau khi Diệp Quân ra tay, Tiểu Tịnh cũng hóa ngay thành một hình vòm phóng lên từ mặt đất, lao về phía ba thần tướng.

Trận đại chiến bắt đầu!
 
Chương 2515


Chương 2515

Chương 2515

Khi Diệp Quân lao đến trước mặt thần tướng kia, thần tướng nắm chặt tay phải lại rồi đấm về phía hắn.

Quyền này hạ xuống, tinh không xung quanh tức khắc sục sôi, sau đó vỡ vụn, hủy diệt từng tầng!

Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ quyền ấy, Diệp Quân không dám khinh thường, người hắn run lên, trong nháy mắt trở nên hư ảo.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Khi hàng vạn thanh kiếm hội tụ thành một, âm thanh kiếm rung chói tai vang vọng khắp vũ trụ tinh hà.

Cứng đối cứng!

Kiếm của Diệp Quân chém mạnh vào nắm đấm của thần tướng, hai sức mạnh vừa tiếp xúc với nhau, đất trời đã sụp đổ!

Rắc rắc!

Bởi vì là kiếm Thanh Huyên nên nắm đấm của thần tướng vừa chạm vào kiếm đã nổ tung, nhưng bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh đáng sợ ấy đẩy lùi liên tục, trong lúc lùi lại, cơ thể hắn cũng bắt đầu rạn nứt.

Sức mạnh quá khủng khiếp!

May mắn thay hắn có cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, cơ thể mau chóng hồi phục.

Mà thần tướng kia khi bị kiếm của Diệp Quân làm vỡ nắm đấm, khuôn mặt trở nên hung dữ, gã cúi xuống nhìn Diệp Quân gầm lên dữ tợn, dùng tay trái đấm về Diệp Quân phía xa.

Cú đấm này vừa tung ra, vùng tinh hà lập tức biến mất và hủy diệt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Diệp Quân thấy quyền này phóng tới, hai mắt hơi híp mắt, hắn không lùi cũng không thể lùi, hóa thành kiếm quang phóng lên trời, lao về phía thần tướng.

Ầm!

Trong tinh hà, kiếm quang khủng bố bộc phát ra, sau đó tay trái của thần tướng lập tức nổ tung từng tấc!

Mà lần này Diệp Quân không cho đối phương cơ hội nữa, trực tiếp hóa thành kiếm quang bay vào đầu mày của thần tướng.

Phập!

Thần tướng đó bị ghim ngay tại chỗ, khi kiếm Thanh Huyên sắp hoàn toàn hủy diệt gã ta, Diệp Quân như cảm nhận được gì, sắc mặt hắn thay đổi, trong mắt đầy vẻ khó tin: “Sao có thể thế này…”

Khi kiếm của hắn đâm vào cơ thể thần tướng kia, hắn mới kinh hãi phát hiện thần tướng trước mắt không phải bản thể.

Mà các đó mấy vạn trượng có một người đàn ông trung niên mặc thần giáp, ánh mắt ông ta hiện lên kim quang, thần thái uy nghiêm, trên người toát lên khí thế mạnh mẽ.

Người đàn ông trung niên trước mắt mới là bản thể thực sự.

Người hắn vừa đánh chỉ là con rối phân thân mà thôi.

Diệp Quân đâm vỡ phân thân của thần tướng, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, mà lúc này ông ta cũng đang nhìn hắn.

Người đàn ông trung niên bay vút lên không trung, xòe bàn tay ra, sau đó hướng lòng bàn tay lên giữa lông mày, dùng tay trái kết ấn: “Thần Tướng Thiên Địa!”

Ầm!
 
Chương 2516


Chương 2516

Dứt lời, sau lưng ông ta có một hư ảnh màu vàng vạn trượng xuất hiện, hư tượng màu vàng tản ra lưu quang màu vàng nhàn nhạt, uy nghiêm đoan trang, tựa như thần thức cổ xưa khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mà ấu khi hư ảnh màu vàng này xuất hiện, từng giọng nói già nua đột nhiên vang vọng khắp tinh không.

Diệp Quân nhìn hư ảnh màu vàng, trầm mặc không nói, tay phải nắm chặt Thánh kiếm Hiên Viên.

Lúc này, hư ảnh màu vàng chợt tiến lên trước, tung một chưởng về phía Diệp Quân.

Đoàng!

Quyền này tung ra, quyền thế đáng sợ lập tức quét qua như dòng nước lũ, tấn công về phía Diệp Quân với uy áp mạnh mẽ khiến hắn khó mà thở nổi.

Xung quanh, vô số ngôi sao đều mờ đi.

Uy lực từ quyền này cực kỳ đáng sợ.

Xa xa, Diệp Quân thấy quyền này đánh tới, ánh mắt hắn bình tĩnh, hai mắt từ từ nhắm lại.

Trước cú đấm này, hắn có vẻ nhỏ bé như một con kiến.

Nhưng trên mặt Diệp Quân lại không hề có vẻ sợ hãi!

Hắn đột nhiên mở mắt, người hắn đã biến mất tại chỗ.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Năm lần xếp chồng hai nghìn nhát thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm liên tiếp!

Ù!

Ngay khi nhát kiếm này của Diệp Quân phóng ra, tiếng kiếm ngân xé tan khí thế uy áp trước mặt hắn, sau đó một luồng kiếm quang chém lên nắm đấm đó.

Bùm!

Hắn chém ra nhát kiếm này, nắm đấm vạn trượng ấy đã bị hắn chém nát bấy vỡ tan.

Khi nắm đấm vỡ tan, kiếm của Diệp Quân phóng tới trước mặt người đàn ông trung niên, mà đúng lúc này, tay phải của ông ta vươn về phía trước, ngàn vạn kim quang bộc phát ra từ nắm đấm, trong nháy mắt nhấn chìm Diệp Quân.

Nhưng ngay giây tiếp theo….

Phụt!

Một luồng kiếm quang phá tan vô số kim quang ấy!

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của người đàn ông trung niên co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được, ông ta không dám lấy cứng đối cứng chống lại kiếm này của Diệp Quân nữa, liên tiếp lùi về phía sau, mà Diệp Quân lại đuổi theo sát sao, kiếm quang chém vỡ vũ trụ tinh hà, chém thẳng về phía người đàn ông trung niên.

Hắn không đánh được bốn thần tướng, nhưng chỉ một thần tướng thì hắn không sợ.

Thấy Diệp Quân cầm kiếm dồn mình vào chỗ chết, trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ hung ác, ông ta chắp tay lại, miệng niệm thần chú bí ẩn cổ xưa, giây tiếp theo, vô số kim quang phóng ra từ cơ thể ông ta!

Diệp Quân vừa mới phóng tới trước mặt người đàn ông trung niên, thấy vô số kim quang này, hắn lập tức giơ tay chém ra một kiếm.

Bùm!

Sau khi kim quang và kiếm quang bộc phát, cả hai cùng rút lui.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, ông ta đang định ra tay lần nữa, nhưng lúc này, thần tướng ở nơi xa lại chỉ vào Diệp Quân gầm lên giận dữ: “Thiên phạt”.

Ầm!

Thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân tách ra, tiếp đó một luồng kim quang phóng xuống, bao phủ lấy hắn, trong nháy mắt cơ thể Diệp Quân bắt đầu từ từ bị hủy diệt.
 
Chương 2517


Chương 2517

Thấy thế, Diệp Quân nhíu mày, hắn phất tay áo, chém ra một luồng kiếm quang, nhưng kiếm quang của hắn vừa mới tiếp xúc với kim quang kia thì đã vỡ vụn.

Diệp Quân hơi sửng sốt.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười khẩy: “Đây chính là thiên phạt, sức mạnh phàm nhân của ngươi làm sao có thể phá được?”

Diệp Quân giơ tay chém xuống một nhát.

Phập!

Kim quang lập tức bị phá vỡ!

Hắn lại chém thêm một kiếm nữa.

Ầm!

Kim quang kia lại vỡ tan.

Thấy điều này, người đàn ông trung niên hơi sững sờ.

Diệp Quân hờ hững nhìn ông ta: “Thiên phạt chỉ có thế này thôi hả?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định lên tiếng, nhưng Diệp Quân không muốn nhiều lời với ông ta, trực tiếp hòa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.

Phập!

Nơi đây lập tức có kiếm quang lóe lên.

Phía xa, người đàn ông trung niên như cảm nhận được điều gì, con ngươi co rụt lại, ông ta liên tục lùi về phía sau.

Hiện tại ông ta không dám lấy cứng đối cứng chống lại kiếm của Diệp Quân, kiếm này quá mạnh, chạm vào không chết thì cũng bị thương.

Thấy người đàn ông trung niên chỉ rút lui không chiến đấu, Diệp Quân cau mày, nhìn ông ta: “Các người chỉ biết trốn chạy thôi à?”

Đối mặt với sự trào phúng của Diệp Quân, người đàn ông trung niên cũng không tức giận, ông ta nhìn kiếm trong tay hắn: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng thanh kiếm này”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn cất kiếm Thanh Huyên đi, đổi thành Thánh kiếm Hiên Viên, sau đó một lần nữa lao về phía người đàn ông trung niên.

Thấy Diệp Quân đổi kiếm, người đàn ông trung niên cười mỉa, người run lên sau đó tung một quyền về phía Diệp Quân.

Mà khi nắm đấm của ông ta sắp chạm vào kiếm của Diệp Quân, Thánh kiếm Hiên Viên trong tay hắn bỗng biến thành kiếm Thanh Huyên.

Thấy vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên biến đổi: “Ngươi….”

Phụt!

Kiếm của Diệp Quân đâm thẳng vào nắm đấm của người đàn ông trung niên, sau đó lại thuận theo nắm đấm của ông ta đâm vào cơ thể ông ta.

Bùm!

Người đàn ông trung niên bị kiếm của Diệp Quân đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.

Ông ta nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Ngươi lừa thần”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thần? Cô cô váy trắng của ta từng nói kẻ tự xưng là thần chẳng qua chỉ là một đám người mạnh hơn một chút thôi, hơn nữa những kẻ tự xưng là thần đều rất ngu dốt, không biết mình nhỏ bé nhường nào…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom