Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2383


Chương 2383

Tin xấu là người đến cứu viện lại là Nhị Nha và Tiểu Bạch!

Năng lực của Nhị Nha và Tiểu Bạch chắc chắn vô cùng mạnh, một mình Nhị Nha có thể chiến đấu với rất nhiều người, hơn nữa, đó là khi cô bé vẫn chưa biến biến hình, nếu cô bé biến hình thì chắc chắn là mạnh vô địch.

Còn Tiểu Bạch thì không cần phải nói, nó là trợ thủ đắc lực nhất, không chỉ có thể hỗ trợ hắn, mà còn cho hắn vô số vũ khí lợi hại…

Nhưng hai đứa này không đáng tin!

Đến cứu viện ư?

Nói không chừng lúc này chúng nó đã đi chơi đâu đó rồi!

Thảm quá!

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Chúng ta cùng đi thôi”.

Bà ấy biết rằng nếu bà ấy không rời đi thì thằng nhóc này cũng sẽ không đi.

Nghe Diệp Thanh Thanh nói vậy, Diệp Quân lập tức gật đầu: “Vâng!”

Diệp Thanh Thanh đột nhiên tiến lên một bước, trong tích tắc, một luồng kiếm thế đáng sợ quét ra từ trong cơ thể bà ấy, sức mạnh thần bí bao phủ tất cả cường giả có mặt ở đó.

Kiếm vực!

Bà ấy lại thi triển kiếm vực!

Xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Trấn hơi híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, hai tay sau lưng chậm rãi nắm chặt.

Xung quanh, thần sắc của tất cả cường giả cũng trở nên nghiêm trọng, nhao nhao phóng ra khí tức của mình để chống đỡ kiếm vực và kiếm thế của Diệp Thanh Thanh.

Nhưng lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên lao tới, vèo, bà ấy vung mạnh trường kiếm trong tay về phía trước.

Trong nháy mắt, một đạo kiếm quang vạn trượng đột nhiên phóng ra từ mũi kiếm của bà ấy!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người thay đổi mạnh mẽ, rối rít ra tay.

Rầm rầm!

Khi kiếm quang khuếch tán ra, tất cả cường giả đều bị chém lùi về sau, ngay cả Cổ Trấn cũng lùi ra xa trăm trượng.

Lúc này, Diệp Thanh Thanh nắm lấy cánh tay Diệp Quân, hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, bà ấy chém ra một nhát kiếm, thời không Tuế Nguyệt xuất hiện trước mặt hai người, nhưng lúc bọn họ vừa bước vào thời không Tuế Nguyệt, một luồng khí tức đáng sợ tấn công phía sau hai người.

Cổ Trấn!

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đi trước đi, cứ đi về phía trước, bên kia sẽ có người tiếp ứng cho con!”

Nói xong, bà ấy đập mạnh vào lưng Diệp Quân.

Bùm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân bị bà ấy đẩy vào Tuế Nguyệt trường hà.

Còn bà ấy quay lại, hung hăng cầm kiếm lao về phía Cổ Trấn bên dưới.

Bùm!

Diệp Thanh Thanh chém ra một nhát kiếm, Cổ Trấn bị chém bay xa vạn trượng trong chớp mắt, lúc này, đám cường giả xung quanh định đuổi theo Diệp Quân, Cổ Trấn lại đột nhiên nói: “Giết người phụ nữ này trước!”

Giết Diệp Thanh Thanh trước!

Ông ta biết rõ nếu không loại bỏ Diệp Thanh Thanh trước thì sẽ rất khó giết Diệp Quân.

Bởi vì người phụ nữ này sẽ luôn xuất hiện để gây rắc rối!

Nghe Cổ Trấn nói vậy, đám người Nguyên Thiên Đế Quân hơi do dự, sau đó tất cả đều lao về phía Diệp Thanh Thanh!

Họ đã căm ghét Diệp Thanh Thanh từ rất lâu.

Nếu không phải Diệp Thanh Thanh ra tay mấy lần thì bọn họ đã diệt trừ Diệp Quân lâu rồi.

Lúc này, Cổ Trấn cũng đột nhiên hóa thành một đạo quyền mang, đấm thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thanh.

Xung quanh, tất cả mọi người cũng xông về phía Diệp Thanh Thanh!

Tất cả mọi người cùng ra tay thì đáng sợ đến mức nào?

Bùm!
 
Chương 2384


Chương 2384

Một mảnh kiếm quang nổ tung, Diệp Thanh Thanh phía xa bị chấn động liên tục lùi ra ngoài mấy vạn trượng. Bà ấy vừa mới dừng lại, vô số sức mạnh cường đại như thủy triều nhấn chìm bà ấy.

Trong mắt Diệp Thanh Thanh lóe lên lệ khí, thanh kiếm trong tay quét ngang, vô số kiếm quang chém ra.

Bùm!

Vô số kiếm quang bị chém vỡ tan, nhưng khoảng hơn chục Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng bị bà ấy chém thành hư vô.

Sức mạnh cường đại của đám người khiến Diệp Thanh Thanh liên tục rút lui, trong quá trình lùi xa, lại có vô số cường giả lao về phía bà ấy!

Rầm rầm!

Trên chiến trường, tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên, kiếm quang vỡ vụn, Diệp Thanh Thanh liên tục lui về phía sau!

Khoảnh khắc này thời không xung quanh cũng vỡ tan tành!

Sức mạnh của đám đông quá mạnh, thế giới này không thể chịu đựng được nữa!

Diệp Thanh Thanh vừa dừng lại, một vệt máu chậm rãi tràn ra từ khóe miệng, bà ấy còn chưa kịp hít thở, vô số khí tức cường đại lại lần nữa lao tới.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh đanh lại, không hề sợ hãi, bà ấy lần nữa thi triển kiếm vực, trong nháy mắt, hàng vạn kiếm khí bay ra từ kiếm vực của bà ấy.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của các cường giả nhất thời thay đổi, nhưng giờ phút này bọn chúng đã không còn đường lui, chỉ có thể liều chết đánh một trận, dốc toàn lực tiến công.

Bùm!

Đột nhiên, vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, còn kèm theo tiếng la hét chói tai và âm thanh thảm thiết thê lương.

Trên chiến trường, vô số sức mạnh cuồng bạo không ngừng lan rộng ra xung quanh, những làn sóng xung kích mạnh mẽ chấn động bốn phía hết đợt này đến đợt khác.

Diệp Thanh Thanh bị chấn động liên tục rút lui, máu không ngừng tuôn ra từ khóe miệng, sắc mặt bà ấy tái nhợt như tờ giấy.

Ngay khi bà ấy dừng lại, Cổ Trấn hóa thành một đạo quyền mang lao về phía bà ấy một lần nữa, rồi đấm thẳng vào mặt bà ấy!

Đương nhiên, ông ta không thể cho người phụ nữ trước mặt bất kỳ cơ hội nào!

Cho tới bây giờ, ông ta vẫn vô cùng kinh ngạc, người phụ nữ này lại có thể đối đầu trực diện với nhiều người lâu như vậy, thực lực này thật đáng sợ!

Bắt buộc phải bị chém chết!

Nhìn thấy Cổ Trấn lại giết đến, sát khí lóe lên trong mắt Diệp Thanh Thanh, bà ấy không để ý đến cảm giác khó chịu trên cơ thể, run rẩy vung kiếm về phía trước.

Bà ấy vẫn chọn cách đối đầu trực diện!

Bùm!

Một mảnh kiếm quang đột nhiên bộc phát, trong nháy mắt, Cổ Trấn bị đánh bay, Diệp Thanh Thanh cũng bay ra ngoài, lúc bà ấy bay xa ra, vô số Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và đám cường giả Cổ tộc lao về phía bà ấy!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thanh Thanh híp mắt lại, hai tay chậm rãi nắm chặt, lúc này mặc dù vẫn muốn rút kiếm, nhưng lực bất tòng tâm.

Cứ chết như vậy sao?

Hai mắt Diệp Thanh Thanh chậm rãi nhắm lại, không cam lòng, lại hơi tiếc nuối, bởi vì bà ấy đã tiếp xúc với Đạo, dựa vào thiên phú của bà ấy vẫn có thể tiến thêm một bước.
 
Chương 2385


Chương 2385

Đương nhiên, bà ấy cũng không hối hận.

Nhưng lúc này, sau lưng bà ấy đột nhiên xuất hiện một thanh niên, người tới chính là Diệp Quân.

Sở dĩ hắn đi rồi quay lại là bởi vì sau khi tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, hắn phát hiện đám người Cố Trấn không đuổi theo hắn. Hắn biết, nếu như đối phương không đuổi theo thì nhất định là muốn giết Diệp Thanh Thanh.

Vì vậy, hắn dứt khoát lựa chọn quay lại.

Diệp Quân nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Thanh, cơ thể rung chuyển, điên cuồng lui về phía sau, tay phải đồng thời vung kiếm, kiếm khí kinh khủng không ngừng chém về phía đám người xa xa.

Tuy nhiên, kiếm khí của hắn vẫn không thể ngăn cản được đám cường giả, toàn bộ kiếm khí vỡ tan, áp lực đáng sợ không ngừng đè ép về phía hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân quả quyết xoay người, ngự kiếm bay đi, biến mất ở cuối chân trời.

Cùng lúc đó, Nam Chủ xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó giúp hắn mở ra lối đi ở Tuế Nguyệt trường hà, cứ như vậy, ba người tiến vào trong.

“Đi đâu hả?”

Đúng lúc này, giọng nói của Cổ Trấn đột nhiên từ phía dưới truyền đến, sau đó, một đạo quyền ấn phóng lên trời, lao thẳng về phía đám người Diệp Quân.

Diệp Quân đang định ra tay, lúc này, âm thanh của Tịnh Tuyết truyền tới từ trong nhẫn của Diệp Thanh Thanh đến: “Diệp công tử, đi trước đi”.

Dứt lời, bốn pho tượng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bốn pho tượng cầm đao khổng lồ bổ nhào về phía đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Diệp Quân không dừng lại, xoay người dẫn theo Diệp Thanh Thanh hóa thành đạo kiếm quang tiến vào Tuế Nguyệt trường hà.

Bùm!

Đằng sau hắn, những tiếng nổ liên tục vang lên.

Không lâu sau, bốn pho tượng đã bị đám người Cổ Trấn đập nát, nhưng lúc này, mấy người Diệp Quân đã biến mất ở Tuế Nguyệt trường hà sâu thẳm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Cổ Trấn bỗng trở nên dữ tợn: “Đuổi theo!”

Dứt lời, ông ta dẫn dắt đám người bay vút lên trời, tiến vào Tuế Nguyệt trường hà.



Sau khi tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân đưa Tiểu Tháp cho Nam Chủ, sau đó bảo Nam Chủ ngược dòng Tuế Nguyệt đi tìm người tiếp ứng mà chủ nhân bút Đại Đạo để lại.

Còn hắn dẫn theo Diệp Thanh Thanh đi vào Tiểu Tháp, vừa vào Tiểu Tháp, hắn lập tức lấy ra cây thần tự tự nhiên, sau đó bỏ vào trong thức hải của Diệp Thanh Thanh.

Có cây thần tự nhiên tiến vào trong cơ thể, sắc mặt Diệp Thanh Thanh dần dần trở nên tốt hơn.

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân: “Tại sao còn quay lại?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Tại sao lại cứu con?”

Diệp Thanh Thanh không nói gì.

Diệp Quân cũng im lặng.

Một lúc sau, Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Con không giận ta sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu như người không phải là em gái của cha con thì con cũng không thèm quan tâm đến người!”

Diệp Thanh Thanh nhướng mày, lườm hắn.

Diệp Quân cười ha hả.
 
Chương 2386


Chương 2386

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Con chờ đó cho ta, đợi ta khôi phục, hừ hừ…”

Diệp Quân sững sờ.

Lúc này, trong Tiểu Tháp đột nhiên truyền đến giọng nói của Nam Chủ: “Người tiếp ứng đã xuất hiện!”

Thần sắc của Diệp Quân lập tức đông cứng lại.

Người tiếp ứng xuất hiện rồi.

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, người ở đây trị thương, con đi gặp thử”.

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu: “Cẩn thận!”

Diệp Quân đáp: “Vâng!”

Nói xong, hắn xoay người ra khỏi Tiểu Tháp.

Diệp Thanh Thanh nằm trên mặt đất chậm rãi nhắm mắt lại, để cây thần tự nhiên trị thương, vết thương của bà ấy lập tức khôi phục nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ở bên ngoài.

Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn thấy một người đàn ông trung niên cách đó không xa.

Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, hắn sững sờ.

Người đàn ông trung niên này chính là Vô Biên Chủ.

Nhìn thấy Diệp Quân kinh ngạc, Vô Biên Chủ cười nói: “Bất ngờ lắm à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Vô Biên Chủ nói: “Vừa đi vừa nói!”

Nói xong, ông ta quay người, phất tay áo, thời không phía xa mở ra, sau đó ông ta dẫn theo Diệp Quân biến mất ở cuối thời không Tuế Nguyệt.

Trên đường đi, Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Lúc ở ngôi sao màu xanh, chủ nhân bút Đại Đạo từng đến tìm ta”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhớ ra lúc đó chủ nhân bút Đại Đạo từng nói muốn đi gặp một người, người này chắc là Vô Biên Chủ.

Diệp Quân hỏi: “Có phải tiền bối không muốn…”

Vô Biên Chủ cười nhạt: “Lúc đầu đúng là như vậy, nhưng sau đó ta chợt hiểu ra…”

Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà, nhẹ nhàng nói: “Chí hướng của đại trượng phu phải nên là Đại Đạo của vũ trụ mới đúng”.

Diệp Quân nói: “Có phải ông ấy đã cho ông lợi ích gì không?”

Vô Biên Chủ sững sờ.

Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, chủ nhân bút Đại Đạo chắc chắn đã cho ông ta lợi ích gì đó.

Vô Biên Chủ cười nói: “Đương nhiên là có lợi ích rồi, nhưng ta vì tín ngưỡng hơn… này, biểu cảm này của cậu là thế nào? Ta giống cha cậu, không bao giờ nói dối”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Vô Biên Chủ nghiêm túc nói: “Bây giờ tình thế hơi nghiêm trọng, cường giả của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều đã bị bọn họ ngăn cản, nói cách khác, cả Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều không thể hy vọng được nữa”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta nghe cô cô nói, Tiểu Bạch và Nhị Nha đã tới cứu viện rồi”.

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân: “Càng không thể trông chờ vào bọn họ”.
 
Chương 2387


Chương 2387

Diệp Quân: “…”

Vô Biên Chủ nói tiếp: “Bọn họ không làm loạn đã là sự trợ giúp lớn nhất cho cậu rồi”.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Hắn thật sự không có lòng tin vào Tiểu Bạch và Nhị Nha.

Hai người này đúng là không đáng tin cậy!

Bọn họ đúng là quá ham chơi!

Nói cách khác, bọn họ không hề biết mức nghiêm trọng của sự việc, trong mắt họ, cháu trai mình hẳn là không có chuyện gì.

Không có lý do!

Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra!

Diệp Quân lại thở dài, không biết hai người này bây giờ đang ở đâu…

Bọn họ còn nhớ đến hắn không?



Đâu đó trong vùng biển mênh mông.

Ở một nơi sâu dưới lòng đất, Nhị Nha chậm rãi đi về phía trước.

Nhị Nha liếm cây kẹo hồ lô, Tiểu Bạch ngồi trên vai cô bé, trong tay cũng cầm một cây kẹo.

Đi không bao lâu, mắt Tiểu Bạch chợt sáng lên, vẫy vẫy móng vuốt.

Nhị Nha vội vàng dừng lại, nhìn về phía xa, cách đó hàng ngàn trượng, có một tòa cung điện dưới nước.

Cung điện này rất lớn, giống như chiếm cứ của thú hoang.

Lúc này, Tiểu Bạch móc móng vuốt về phía xa.

Bùm!

Một luồng khí tức đáng sợ từ trong cung điện bắn lên trời, sau đó một tia sáng yếu ớt bay tới, cuối cùng rơi xuống trước mặt Tiểu Bạch và Nhị Nha.

Là một quả hồ lô màu tím.

Tiểu Bạch nhìn quả hồ lô, sau đó cầm lên cất đi.

Nhị Nha khẽ gật đầu, dẫn Tiểu Bạch rời đi.

Sau khi ra khỏi vùng biển, Tiểu Bạch dường như cảm nhận được cái gì đó, hai mắt sáng lên, móng vuốt chỉ về phía bên phải, nhanh chóng vẫy vẫy.

Nhị Nha do dự nói: “Hình như chúng ta vẫn nên đi cứu cháu trai”.

Tiểu Bạch chớp mắt, vẫy vẫy móng vuốt, không biết đang biểu đạt cái gì.

Nhị Nha nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc cháu trai không sao đâu nhỉ?”

Tiểu Bạch chớp mắt, không nói gì, nó cũng không biết cháu trai có ổn hay không.

Về lý thuyết thì chắc vẫn ổn.

Nhị Nha nói: “Tung đồng xu quyết định đi! Nếu là mặt ngửa, chúng ta sẽ đi cứu cháu trai, nếu là mặt sấp, chúng ta sẽ đi lấy bảo vật trước, sau đó mới đi cứu cháu trai”.

Tiểu Bạch gật đầu, biểu thị cách này được đấy.

Nếu có gì sai sót thì tất cả đều là do đồng xu.

Đến lúc đó, An Nam Tịnh muốn trách tội thì cứ giao đồng xu ra là được…

Đồng xu: “…”

 
 
Chương 2388


Chương 2388

Nhị Nha lấy ra một đồng xu bạc, búng tay một cái, đồng xu bay lên cao, sau đó rơi xuống lòng bàn tay cô bé, hai người cùng nhìn là mặt ngửa.

Mặt ngửa!

Nhị Nha và Tiểu Bạch chớp chớp mắt.

Nhị Nha nói: “Lại một lần nữa? Ba hiệp thắng hai?”

Tiểu Bạch: “…”



Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân đi theo Vô Biên Chủ ngược dòng Tuế Nguyệt.

Hắn cũng không giúp được gì nên quay lại Tiểu Tháp.

Diệp Quân lẳng lặng ngồi bên cạnh Diệp Thanh Thanh, sau khi được cây thần tự nhiên trị thương, vết thương của Diệp Thanh Thanh đã hồi phục rất nhiều, sắc mặt vốn tái nhợt cũng hồng hào hơn.

Nghĩ đến cảnh Diệp Thanh Thanh cứu mạng mình, Diệp Quân thấy hơi sợ hãi, nếu hắn không quay lại, e rằng cô cô đã chết ở đó rồi.

Lúc này, Diệp Thanh Thanh mở mắt ra, Diệp Quân vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn: “Cây thần tự nhiên này của con rất tốt, phục hồi rất nhanh”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tốt!”

Diệp Thanh Thanh nói: “Người đến là Vô Biên Chủ à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, con có chuyện cần thương lượng với người”.

Diệp Thanh Thanh hỏi: “Chuyện gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lần sau đừng liều mạng cứu con nữa, nếu người xảy ra chuyện gì thì cha nhất định sẽ không tha cho con”.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh trở nên lạnh lùng: “Vậy là con sợ cha trừng phạt con, cho nên mới không muốn ta xảy ra chuyện sao?”

Diệp Quân ngơ ngác, mạch não của vị cô cô này thật khác người.

Diệp Quân vội vàng nói: “Con đương nhiên cũng không muốn người xảy ra chuyện”.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân hơi mất tự nhiên, vị cô cô này mà nổi giận thì thật sự rất đáng sợ.

Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Ban đầu ta giúp con là vì cha con, về sau thì không phải vậy nữa”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Dù thế nào thì con cũng không muốn cô cô xảy ra chuyện, còn nữa, con hy vọng sau này dù có chuyện gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt, dù phải chết cũng không sao. Nếu người cứu con mà chết thì con cũng sẽ không thể sống yên ổn cả đời”.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn: “Ta không nghĩ nhiều như vậy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Bất kể thế nào, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt”.

Diệp Thanh Thanh nhẹ nhàng nói: “Đừng dài dòng nữa, ta muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, hiểu không?”

Diệp Quân cười nói: “Được được!”

Hắn biết vị cô cô này rất ngang ngược, không thể cứng rắn được, nếu không sẽ bị đánh chết.

Diệp Thanh Thanh hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo định làm gì?”
 
Chương 2389


Chương 2389

Diệp Quân trầm giọng nói: “Vô Biên Chủ chỉ nói dẫn chúng ta đến một nơi đặc biệt, ở chỗ nào thì ông ta cũng không rõ, nói là chủ nhân bút Đại Đạo sẽ tự lo liệu”.

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Ừ!”

Lúc này, Diệp Quân nghĩ đến điều gì đó, cởi áo ra, để lộ cơ thể cường tráng, Diệp Thanh Thanh nhíu mày: “Thú tính của con bộc phát à?”

“Hả?”

Diệp Quân nghe vậy sững sờ.

Ý gì vậy?

Thú tính bộc phát?

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, lạnh lùng nói: “Ta là cô cô của con…”

Diệp Quân cắt ngang lời Diệp Thanh Thanh: “Con muốn cho người xem đường vân trên người con… Cô cô đang nghĩ gì vậy…”

Diệp Quân chợt cảm thấy Diệp Thanh Thanh thật đáng sợ.

Nghe Diệp Quân nói vậy, mặt Diệp Thanh Thanh đỏ bừng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Con không thể nói trước rồi mới cởi áo sao?”

Diệp Quân sầm mặt lại.

Con đâu biết cô cô có thể suy diễn như vậy chứ?

Hắn tê dại cả người.

Diệp Thanh Thanh nói: “Đều là lỗi của con!”

Diệp Quân không nói gì, cũng không dám nói gì.

Diệp Thanh Thanh lườm hắn, sau đó nhìn cơ thể hắn, một lát sau, bà ấy nhíu mày nói: “Cơ thể phàm nhân!”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, sau khi huyết mạch con thức tỉnh, huyết mạch đã tạo thành cơ thể cho con, cô cô, người biết cơ thể phàm nhân này sao?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Biết một chút”.

Diệp Quân vội vàng nói: “Người nói đi”.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn nói: “Chỉ có huyết mạch phàm nhân mới có cơ thể phàm nhân, cho tới nay chỉ có một người có cơ thể phàm nhân”.

Diệp Quân nói: “Cô cô váy trắng?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Quân hỏi tiếp: “Cơ thể phàm nhân có gì đặc biệt?”

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Ta không biết!”

Diệp Quân nhíu mày.

Diệp Thanh Thanh nói: “Chỉ có người phụ nữ đó có thể chất này, ngoại trừ người đó ra thì ta chưa gặp ai khác. Mà đối với người đó, thể chất không có gì quan trọng, cho nên không ai biết thể chất này có tác dụng gì”.

Diệp Quân trầm mặc.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Con vội vàng gì chứ, cơ thể phàm nhân của con sắp tạo thành công rồi, đợi thêm một thời gian nữa chẳng phải được rồi sao”.

Diệp Quân gật đầu, bây giờ chỉ có thể đợi.

Nhưng hắn vẫn rất tò mò về cơ thể phàm nhân này. Nếu chỉ có cô cô váy trắng có thì chắc chắn là không hề tầm thường.
 
Chương 2390


Chương 2390

Nghĩ đến đây, hắn thấy hơi mong đợi.

Khi cơ thể phàm nhân đại thành, sẽ là ngày tàn sát tứ phương.

Nghĩ đến đây hắn trở nên phấn khích.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Nhìn con vui mừng chưa kìa, chỉ là cơ thể phàm nhân thôi mà”.

Diệp Quân mỉm cười, không so đo với suy nghĩ phi thường của bà ấy nữa.

Tính cách của vị cô cô này rất xấu, nổi nóng là đánh người.

Lúc này, giọng nói của Vô Biên Chủ từ bên ngoài truyền tới: “Thằng ngu, bọn ta tới rồi!”

Thằng ngu?

Diệp Quân nhíu mày.

Sau khi Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, Vô Biên Chủ đã dừng lại.

Diệp Quân nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ nhìn sang bên phải, thời không Tuế Nguyệt nơi đó đã bị ông ta tách ra.

Vô Biên Chủ nói: “Đi”.

Ông ta vừa nói vừa dẫn Diệp Quân biến mất tại đó.

Không lâu sau, hai người xuất hiện trên vùng biển, vùng biển này mênh mông vô tận, không nhìn thấy điểm cuối.

Diệp Quân hỏi: “Đây là?”

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân nói: “Bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo đang ở đâu?”

Vô Biên Chủ nói: “Bị người khác chặn lại rồi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tông chủ Quá Khứ Tông à?”

Vô Biên Chủ gật đầu.

Diệp Quân im lặng không nói.

Chủ nhân bút Đại Đạo sắp gặp xui xẻo rồi.

Vô Biên Chủ nói: “Ông ta không thể giúp được cậu, bản thân ông ta không thể ra tay giúp cậu nên chỉ đành tính kế giúp cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Vô Biên Chủ đưa Diệp Quân biến mất, không lâu sau hai người đến đáy biển, sau đó lặn xuống sâu cả vạn trượng, hai người nhìn thấy một cái vực sâu cực lớn.

Vực sâu dưới biển.

Diệp Quân dùng thần thức lặn vào trong vực sâu, thế nhưng thần thức của hắn vừa lặn đến rìa vực sâu thì lại bị sức mạnh vô hình ngăn lại.

Thấy thế Diệp Quân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ lắc đầu: “Ta cũng không biết, ông ta chỉ bảo ta dẫn cậu đến đây”.

Diệp Quân nói: “Cùng vào trong xem thử không?”

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Một mình cậu vào đi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Vô Biên Chủ tỏ vẻ đứng đắn nói: “Ta vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, cậu tự bảo trọng”.

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Diệp Quân đứng đó sửng sốt.
 
Chương 2391


Chương 2391

Cái quái gì vậy?

Vô Biên Chủ không có ý dừng lại, vừa xoay người đã biến mất ở tận cuối tinh hà.

Diệp Quân cạn lời.

E là vực sâu dưới đáy biển này rất nguy hiểm.

Bây giờ đi vào sao?

Dĩ nhiên là không!

Diệp Quân quyết định đợi, đợi vết thương của Diệp Thanh Thanh hồi phục hoàn toàn, dù sao Diệp Thanh Thanh trị thương trong Tiểu Tháp, vết thương sẽ hồi phục rất nhanh.

Diệp Quân lại nhìn vực sâu dưới đáy biển đó, vực sâu này rộng cả vạn trượng, vô cùng tối tăm, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Hắn suy nghĩ một lát, sau đó lại phóng thần thức của mình ra để nó đi vào vực sâu, nhưng vẫn như trước đó, khi thần thức của hắn đến gần vực sâu thì bị một sức mạnh bí ẩn cản lại, không thể đi vào thêm một tấc nào.

Diệp Quân nhíu mày.

Cứ thế khoảng nửa canh giờ trôi qua, Diệp Thanh Thanh xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, bà ấy nhìn vực sâu dưới đáy biển, không lâu sau bà ấy cũng nhíu mày.

Diệp Quân hỏi: “Cô cô phát hiện ra cái gì à?”

Diệp Thanh Thanh im lặng một lúc lâu rồi nói: “Có khí tức nguy hiểm”.

Khí tức nguy hiểm.

Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, cảm thấy hơi ngờ vực, chủ nhân bút Đại Đạo sẽ bẫy mình sao?

Sẽ không có khả năng đấy.

Diệp Thanh Thanh nói: “Đi, đi xem thử”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người ngự kiếm bay lên, đi thẳng đến vực sâu dưới đáy biển.

Không lâu sau, hai người biến thành kiếm quang chìm vào trong biển cả, vừa đi vào trong vực sâu dưới biển, Diệp Quân cảm nhận được một khí tức đáng sợ, khí tức đáng sợ đó đến từ chỗ sâu nhất ở vực sâu.

Diệp Quân cúi đầu nhìn nơi đó, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Lúc này Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Đừng lo”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hai người càng đi xuống, uy lực của khí tức đó càng mạnh, hơn nữa khí tức này vẫn không phải là thứ chủ động toát ra.

Ngay lúc này, Ngao Thiên Thiên bỗng nói: “Cẩn thận một chút”.

Diệp Quân gật đầu.

Không biết qua bao lâu, tốc độ của Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh dần trở nên chậm lại, khí tức bức bách hai người càng lúc càng mạnh.

Sắc mặt Diệp Quân vô cùng nghiêm trọng.

Sau khoảng mười lăm phút, Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh dừng lại, có một con quái vật khổng lồ đen như mực treo lơ lửng ở dưới đáy vực sâu.

Quy Thú!

Trên lưng con yêu thú này có một cái mai rùa rất dày, vô cùng lớn, dài rộng khoảng cả vạn trượng.
 
Chương 2392


Chương 2392

Diệp Quân hơi ngờ vực.

Lẽ nào đây là thú cưng mà chủ nhân bút Đại Đạo tìm đến cho mình?

Ngay lúc này, con Quy Thú đó bỗng run lên, thoáng chốc cả vùng biển sôi sục.

Quy Thú chậm rãi ngẩng đầu, nó nhìn về phía Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh, ánh mắt nó nhìn Diệp Thanh Thanh một lúc rồi mới nhìn sang Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, nó lập tức cau mày.

Diệp Quân hơi cúi chào: “Tiền bối”.

Quy Thú nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo bảo ngươi đến à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Quy Thú không cảm xúc nói: “Cần ta giúp ngươi làm gì?”

Nghe thế Diệp Quân lập tức hiểu ra.

Đây là trợ thủ chủ nhân bút Đại Đạo tìm cho mình.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Bảo vệ cho ta được bình an”.

Hắn ngừng lại, sau lại nói: “Một trăm năm”.

Một trăm năm!

Quy Thú nhìn Diệp Quân, cau mày: “Đơn giản như thế à?”

Diệp Quân nhắc: “Tiền bối, ta có vài kẻ thù, thực lực của chúng đều không thể xem thường”.

Quy Thú lạnh nhạt nói: “Vậy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Quy Thú cười nhạo: “Sao thế, lúc chủ nhân bút Đại Đạo bảo ngươi đến không nói với ngươi, ta là ai à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không nói”.

Quy Thú nhìn Diệp Quân: “Ta là tổ thú Huyền Quy”.

“Ôi vãi!”

Diệp Quân cả kinh, hai mắt trợn tròn, hiện lên vẻ khó tin: “Tiền bối là tổ thú Huyền Quy trong truyền thuyết à?”

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, dùng huyền khí truyền âm: “Con quen ư?”

Diệp Quân truyền âm bằng huyền khí: “Không quen”.

Khóe miệng Diệp Thanh Thanh khẽ giật.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Diệp Quân, tổ thú Huyền Quy đó cảm thấy rất thoải mái, lập tức nói: “Cũng không cần bảo vệ ngươi một trăm năm, ngươi nói cho ta biết kẻ thù của người là ai, ta sẽ giải quyết chúng cho ngươi luôn”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, chúng đang đuổi giết ta, không bao lâu nữa chắc sẽ đuổi đến đây thôi”.

Tổ thú Huyền Quy nói: “Vậy thì vừa đúng lúc”.

Diệp Quân nhìn tổ thú Huyền Quy, sau đó đầy vẻ cung kính nói: “Tiền bối, cả Tuế Nguyệt trường hà mênh mông này chắc không có cường giả nào là đối thủ của ông nhỉ?”

Tổ thú Huyền Quy ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Mặc dù không dám nói vô địch nhưng cũng chắc chắn không có đối thủ”.

Diệp Quân lặng thinh, ông nói vậy cũng như không.

Thế này chẳng phải là đang tự cho mình vô địch đó sao?

Tổ thú Huyền Quy bỗng cảm thấy ngờ vực nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo bảo ta làm chuyện đơn giản như thế hình như hơi không hợp với phong cách của ông ta”.
 
Chương 2393


Chương 2393

Diệp Quân nhìn tổ thú Huyền Quy: “Tiền bối nợ ơn của chủ nhân bút Đại Đạo à?”

Tổ thú Huyền Quy gật đầu: “Năm đó đánh cược thua ông ta, thế là nợ ông một ơn nghĩa, ông ta nói sau này để ta làm giúp ông ta một việc”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hóa ra là thế”.

Tổ thú Huyền Quy bỗng nhìn Diệp Thanh Thanh: “Ta có cảm giác người phụ nữ bên cạnh ngươi rất mạnh”.

Diệp Quân mỉm cười: “Đây là cô cô của ta”.

Tổ thú Huyền Quy khẽ gật đầu: “Nhưng ngươi thì rất yếu”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Lão già này nói chuyện thẳng thắn quá nhỉ.

Tổ thú Huyền Quy bỗng hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo đâu?”

Diệp Quân nói: “Ông ta đang bận, bận xong thì đến”.

Tổ thú Huyền Quy gật đầu, còn muốn nói gì nhưng ngay lúc này đỉnh đầu bỗng xuất hiện rất nhiều luồng khí tức đáng sợ.

Thấy thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật, mẹ nó, đám người này đến cũng nhanh thật.

Ánh mắt tổ thú Huyền Quy lóe lên vẻ lạnh lùng: “Đi”.

Nó vừa nói vừa chậm rãi bay lên trời, thoáng chốc cả vùng biển vô tận cuộn trào, từng đợt sóng biển dâng lên tận trời hệt như thác nước thấu trời, cực kỳ đáng sợ.

Chẳng mấy chốc Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh đã ra khỏi vực sâu đáy biển dưới sự dẫn dắt của tổ thú Huyền Quy, ngay khi xuất hiện trên mặt biển, họ đã nhìn thấy Cổ Trấn dẫn đầu, bên cạnh đó còn có hàng ngàn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Trong đó có năm vị Đế Quân.

Còn có cường giả lợi hại của Cổ tộc.

Khi tổ thú Huyền Quy nhìn thấy trận thế này, nó sửng sốt.

Nó không ngờ lại có nhiều người đuổi giết Diệp Quân như vậy.

Tổ thú Huyền Quy quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Tiền bối, là chúng đuổi giết ta”.

Tổ thú Huyền Quy hơi ngờ vực: “Nhiều người đuổi giết ngươi thế à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Tổ thú Huyền Quy nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Lúc này nó bỗng có cảm giác tình hình không đúng lắm.

Vốn tưởng chỉ có một hai người đuổi giết tên này, nhưng không ngờ lại nhiều như thế, hơn nữa còn rất mạnh.

Không bình thường.

Diệp Quân cũng không nói gì, lúc này chỉ có thể đánh cược vào tổ thú Huyền Quy.

Khi nhìn thấy tổ thú Huyền Quy, đám người Cổ Trấn ở chân trời cau mày, họ cũng không ngờ rằng tổ thú Huyền Quy trong truyền thuyết lại ở đây.

Lẽ nào tên này và Diệp Quân là đồng bọn?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cổ Trấn lập tức trở nên khó coi.

Nguyên Thiên Đế Quân bên cạnh Cổ Trấn bỗng nói: “Tổ thú Huyền Quy, ngươi và Diệp Quân là?”

Tổ thú Huyền Quy trầm giọng nói: “Tại sao các ngươi lại đuổi giết người này?”
 
Chương 2394


Chương 2394

Nguyên Thiên Đế Quân nói: “Hắn là người ủng hộ Thiện Đạo”.

Người ủng hộ Thiện Đạo?

Nghe Nguyên Thiên Đế Quân nói thế, vẻ mặt tổ thú Huyền Quy lại rất bình tĩnh, vì nó biết chủ nhân bút Đại Đạo là một người ủng hộ Thiện Đạo, thế nên Diệp Quân là người ủng hộ Thiện Đạo cũng rất bình thường.

Tổ thú Huyền Quy im lặng một lúc lâu, nhìn Nguyên Thiên Đế Quân: “Có thể nể mặt ta được không?”

Nguyên Thiên Đế Quân lắc đầu: “Tổ thú Huyền Quy, ngươi biết người đằng sau bọn ta là ai không?”

Nghe thế, ánh mắt tổ thú Huyền Quy lộ ra vẻ hung ác: “Sao thế, ngươi đang đe dọa ta sao?”

Nguyên Thiên Đế Quân bình tĩnh nói: “Tổ thú Huyền Quy, ta và ngươi không có ân oán gì, không rảnh để uy hiếp ngươi, ta muốn nói cho ngươi biết đằng sau bọn ta là Quá Khứ Tông và tông chủ Quá Khứ Tông”.

Tông chủ Quá Khứ Tông!

Nghe Nguyên Thiên Đế Quân nói, sắc mặt tổ thú Huyền Quy thay đổi.

Nó không đánh thắng người phụ nữ kia được.

Thấy tổ thú Huyền Quy như thế, Diệp Quân sầm mặt, e là người này muốn bỏ chạy khi nghe đến tên của người phụ nữ đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lập tức nói: “Tiền bối, tông chủ Quá Khứ tông không có gì to tát cả, thực lực của chủ nhân bút Đại Đạo và cô ta ngang nhau”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Nguyên Thiên Đế Quân đó nhíu mày, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo không chỉ đã nắm giữ được Đạo, còn phá Đạo, thực lực của ông ta là vô địch”.

Tổ thú Huyền Quy do dự, sau đó nói: “Thật sao?”

Diệp Quân đang định nói gì thì Nguyên Thiên Đế Quân trầm giọng lên tiếng: “Diệp Quân, ngươi đừng nói chuyện trái lương tâm”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta thấy bọn họ từng đánh, thật sự là thực lực ngang nhau, ta có thể lấy danh dự của cha ta để thề”.

Mọi người: “…”

Dùng danh dự của cha để thề!

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Nguyên Thiên Đế Quân trở nên cực kỳ u ám: “Ngươi dùng danh dự của cha ngươi ra thề như thế, cha ngươi có biết không?”

Diệp Quân còn định nói gì đó, Diệp Thanh Thanh bỗng vỗ đầu hắn: “Không sợ bị cha con đánh sao?”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhìn tổ thú Huyền Quy: “Tiền bối, gây thêm phiền phức cho ông rồi”.

Tổ thú Huyền Quy không nói gì.

Lúc này nó rất muốn đánh chết chủ nhân bút Đại Đạo.

Vốn dĩ còn tưởng là chuyện bình thường nhưng không ngờ lại liên quan đến Quá Khứ Tông.

Hơn nữa Cổ tộc đã tham chiến luôn rồi.

Nếu cuốn vào trong đó, e là muôn đời vạn kiếp không quay về được.

Nhưng nếu không giúp thì cả đời anh minh này của mình sẽ không còn nữa. Hơn nữa, nếu không giúp tức là không giữ lời với chủ nhân bút Đại Đạo, nó cũng khá kiêng dè chủ nhân bút Đại Đạo.

Giúp hay không đây?
 
Chương 2395


Chương 2395

Tổ thú Huyền Quy lặng thinh một lúc, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Xin lỗi, sức ta không đủ”.

Cuối cùng nó vẫn không giúp.

Vì cái giá của việc này quá lớn.

Hơn nữa nó rất kiêng dè tông chủ Quá Khứ Tông.

Nghe tổ thú Huyền Quy nói thế, Diệp Quân cũng không quá bất ngờ, hắn mỉm cười không nói gì, quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, chúng ta đánh ra ngoài”.

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Ừ”.

Vừa dứt lời, hai người không nói thêm bất kỳ điều gì, ngự kiếm bay lên trời.

Trực tiếp tấn công.

Thấy thế, Cổ Trấn ở trên trời híp mắt: “Cổ tộc ta khống chế người phụ nữ này, các ngươi đánh Diệp Quân”.

Vừa dứt lời, ông ta dẫn theo các cường giả Cổ tộc lao về phía Diệp Thanh Thanh.

Đám người Nguyên Thiên Đế Quân đều lao đến chỗ Diệp Quân.

Đại chiến bắt đầu!

Mục tiêu của Diệp Quân cũng là đám người Nguyên Thiên Đế Quân, ngay khi hắn ra tay, Ngao Thiên Thiên đã dung hợp với hắn, thoáng chốc khí tức của hắn tăng vọt.

Thấy khí tức Diệp Quân tăng lên nhanh chóng, đám người Nguyên Thiên Đế Quân cũng biến sắc, không dám sơ suất.

Từng đánh nhau nhiều lần với Diệp Quân, họ biết rõ thanh niên trước mặt này không tầm thường, thực lực không chỉ mạnh mà còn rất tàn ác.

Ầm!

Không lâu sau, một tia kiếm quang nổ tung từ trên bầu trời, cả thế giới bắt đầu tan tành.

Tổ thú Huyền Quy bên dưới nhìn Diệp Quân bị áp chế trên bầu trời, im lặng không nói.

Giúp?

Không có lý do.

Chỉ vì một lời hứa lúc ban đầu mà chọc vào Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và Quá Khứ Tông thì quả thật không đáng.

Cuối cùng tổ thú Huyền Quy lẳng lặng rời đi, quay về vực sâu dưới biển đó.



Trong một tầng mây nào đó, một người đàn ông ngồi trước bàn cờ, người này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Đối diện với chủ nhân bút Đại Đạo là một cô gái áo bào trắng.

Người này chính là tông chủ Quá Khứ Tông.

Chủ nhân bút Đại Đạo đi cờ đen, cô gái áo bào trắng đi cờ trắng.

Cô gái áo bào trắng cầm một con cờ màu trắng lên rồi hạ xuống, sau đó nói: “Ta đã từng nói nó không dám ra tay đâu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nó không dám ra tay chắc chắn có hai điều, một là sợ cô, hai là không có lợi ích đủ lớn”.

Cô gái áo bào trắng gật đầu.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạo: “Cái thứ ngu xuẩn, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không nghĩ đến tương lai”.
 
Chương 2396


Chương 2396

Cô gái áo bào trắng nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông không giống bọn ta, ông chủ trương tuân theo Đại Đạo nên ông có thể biết trước được vài chuyện tương lai, trước giờ ông luôn kiên định làm chuyện này là vì đã nhìn thấy kết cục của tương lai ư?”

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười: “Cô để ý đến kết cục của tương lai sao?”

Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Không để tâm, nhưng tò mò”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nếu đã tò mò thì sao không tự mình đi nhìn xem tương lai thế nào?”

Cô gái áo bào trắng cau mày: “Có phải ông thiếu đòn không đấy?”

Vẻ mặt chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ.

Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Đến lượt ông đi rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn bàn cờ trước mặt, im lặng hồi lâu mới nói: “Thế giới thật sự cần có trật tự”.

Cô gái áo bào trắng bình tĩnh nói: “Không có trật tự cũng rất tốt”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô gái áo bào trắng: “Nếu vũ trụ chỉ còn lại một vài ông lớn hàng đầu, không có các nền văn minh và các sinh vật, cô không cảm thấy quá nhàm chán à?”

Cô gái áo bào trắng nói: “Yên tĩnh một chút cũng rất tốt”.

Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.

Cô gái áo bào trắng nhìn bàn cờ trước mặt, sau đó chậm rãi đứng dậy đi sang một bên, cô ta nhìn biển mây tầng tầng lớp lớp ở phía xa: “Thiện Đạo mà không thiện thì giữ lại có tác dụng gì?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Không ai là không bao giờ mắc lỗi, Đạo cũng như thế”.

Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy bảo đời sau chú ý một chút, đừng phạm sai lầm nữa”.

Chủ nhân bút Đại Đạo thấp giọng thở dài.

Cô gái áo bào trắng lại nói: “Ta biết ông vẫn còn đường lui, ông cứ lấy ra đi”.

Nói xong, cô ta bay đi.

Sau khi cô gái áo bào trắng rời đi, một người đàn ông xuất hiện trước bàn cờ, người đến là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Thế giải quyết tổ thú Huyền Quy thế nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo điềm nhiên nói: “Năm đó nó làm điều ác, ta tha cho nó một mạng để nó nợ ta một ân tình, ngăn chặn hậu quả ác cho nó nhưng bây giờ nó lại không muốn trả ơn, nếu đã thế thì dĩ nhiên không cần phải ngăn chặn hậu quả đó thay nó nữa”.

Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Giờ họ đang bị đánh hội đồng”.

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn tận cuối chân trời, trầm giọng nói: “Cô nương, mong hãy giúp lần này, vì cậu ấy”.

Một người phụ nữ im lặng đứng ở đằng xa không nói gì.



Trong tinh không nào đó, Diệp Quân vừa đánh vừa lùi.

Tuy rằng thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều nhưng vẫn là không phải đối thủ của đám người Nguyên Thiên Đế Quân, năm vị Đế Quân cộng thêm rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, nếu không phải thỉnh thoảng có Diệp Thanh Thanh trợ giúp ở một bên, hắn hoàn toàn không có khả năng kéo dài lâu như thế.

Ầm!

Đột nhiên, một vùng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lui về sau mấy vạn trượng, khi hắn vừa dừng lại, quyền ấn vạn trượng bỗng từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống, cùng lúc đó rất nhiều cường giả lao đến chỗ hắn.
 
Chương 2397


Chương 2397

Cả người Diệp Quân bỗng trở nên mờ ảo.

Thấy thế, đồng tử Nguyên Thiên Đế Quân co lại, ông ta biết Diệp Quân lại sắp dùng đại chiêu rồi.

Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng biến sắc, những người vốn còn đang ở phía trước lập tức giảm tốc độ.

Vì mỗi lần Diệp Quân dùng đại chiêu chắc chắn sẽ có người chết.

Ngay lúc này vô số kiếm quang bỗng bay ra từ trước mặt Diệp Quân, sau đó tụ lại thành một thanh kiếm.

Liên tiếp bốn lần thời không chồng chéo.

Tất cả thời không lập tức bị vỡ vụn, kiếm khí cực mạnh đánh lui đám cường giả trước mặt hắn.

Diệp Quân xoay người, đi đến bên cạnh Diệp Thanh Thanh, hắn bước vào Tiểu Tháp, Diệp Thanh Thanh cất Tiểu Tháp đi, xoay người biến thành một luồng kiếm quang rồi biến mất ở cuối chân trời.

Tất nhiên là phải chạy rồi.

Đánh lại thì đánh, còn đánh không lại thì chạy.

Cổ Trấn ở đằng sau Diệp Thanh Thanh bỗng hét lên: “Chạy đi đâu hả?”

Vừa dứt lời, ông ta biến thành một dải cầu vồng dài bay lên trời, lao thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thanh.

Trong tinh không, Diệp Thanh Thanh vốn dĩ muốn chạy trốn bỗng xoay người chém một nhát kiếm.

Thấy thế, sắc mặt Cổ Trấn lập tức thay đổi.

Bùm!

Sau khi quyền mang vỡ vụn, Cổ Trấn bị văng ra xa, còn Diệp Thanh Thanh lại không hiếu chiến nữa, xoay người biến thành một luồng kiếm quang đi vào Tuế Nguyệt trường hà.

“Đuổi theo!”

Ngay lúc này bên dưới bỗng vang lên tiếng gào của Cổ Trấn.

Sau khi đi vào Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Thanh Thanh một đường ngược dòng Tuế Nguyệt, thực lực của bà ấy cực kỳ mạnh nên dễ dàng đi ngược dòng hơn Diệp Quân nhiều, hơn nữa tốc độ ngự kiếm của bà ấy cũng nhanh hơn Diệp Quân, cho nên đám người Cổ Trấn không thể đuổi kịp ngay được.

Sau khi mấy người Diệp Quân rời khỏi vùng biển vô tận, trong vực sâu dưới biển, tổ thú Huyền Quy thở phào.

Cuối cùng đám sao chổi này cũng đi rồi.

Nó là tổ thú Huyền Quy, có thể nói là yêu thú có tuổi thọ cao nhất từ trước đến nay nên nó không lo lắng về vấn đề tuổi thọ.

Đây cũng là lý do tại sao nó thà không giữ chữ tín cũng không muốn bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu này.

Còn chủ nhân bút Đại Đạo…

Cần kiêng nể không?

Nó không quá mức băn khoăn.

Trong mắt nó, chủ nhân bút Đại Đạo hệt như người sống tạm bợ, lăn lộn ở nơi này một chốc, lăn lộn ở kia một xíu, sợ không ai biết ông ta là ai.

Tổ thú Huyền Quy cười hà hà, sau đó tiếp tục ngủ đông.



Sau khi dẫn Diệp Quân đi vào Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Thanh Thanh đi ngược dòng Tuế Nguyệt gần một trăm năm, đám người Cổ Trấn vẫn không bỏ cuộc, cứ mãi đuổi theo.
 
Chương 2398


Chương 2398

Dĩ nhiên Cổ Trấn sẽ không bỏ cuộc, phải biết là đám Ám Long đó đều nằm trong tay Diệp Quân, nếu không có đám Ám Long đó, sức mạnh của Cổ tộc sẽ giảm đi rất nhiều. Mà ông ta cũng lo đám Ám Long đó sẽ bị Diệp Quân ra tay độc ác, hoặc Ám Long bị thu phục.

Tất nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là hiện giờ tông chủ của Quá Khứ Tông tăng thù lao lệnh truy nã Tuế Nguyệt lên đến năm Tổ Nguyên rồi.

Năm Tổ Nguyên!

Phần thưởng này quá mức hấp dẫn.

Không ai có thể chối từ.

Sở dĩ đám người Nguyên Thiên Đế Quân liều mạng như thế thật ra cũng là vì Tổ Nguyên này.

Tín ngưỡng?

Họ quả thật cũng muốn xây dựng một thế giới không có trật tự, nhưng điều đó hơi xa vời, mà Tổ Nguyên đang thật sự ở ngay trước mắt.

Chỉ cần giết Diệp Quân là có thể có được năm Tổ Nguyên, được năm Tổ Nguyên đủ để họ tiếp tục sống thêm mấy ngàn năm, mấy ngàn năm tuổi thọ thì họ sẽ có hy vọng vượt qua Đại Đạo.

Mặc dù hy vọng không lớn nhưng mà có hy vọng là được.

Mục đích cuối cùng của họ không đơn giản là có được tuổi thọ vĩnh cửu mà còn có thể vượt qua Đại Đạo, có sức mạnh vô địch.

Sau khi tông chủ Quá Khứ Tông tăng phần thưởng lên, ngày càng có nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả động lòng.

Trong đó còn có cả vài cường giả cấp Đế Quân.

Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân lại bước đến trước mặt đám Ám Long, lúc này đám Ám Long này đã bị Ngao Thiên Thiên thu phục hoàn toàn.

Ngao Thiên Thiên nhìn đám Ám Long đó, sau đó nói: “Bây giờ chúng nó đã tuyên thệ trung thành với ta, có thể tham chiến bất kỳ lúc nào”.

Có thể tham chiến bất kỳ lúc nào!

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Lúc nào mới để chúng tham chiến?”

Diệp Quân nói: “Không vội, trước tiên để chúng tu luyện nâng cao thực lực, thời khắc quan trọng sẽ để chúng ra tay”.

Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu: “Ừ”.

Ngay lúc này giọng Diệp Thanh Thanh vang lên: “Có người muốn gặp con”.

Diệp Quân nhíu mày, có người muốn gặp mình hả?

Ai cơ?

Diệp Quân vô cùng nghi ngờ rời khỏi Tiểu Tháp, vừa mới bước chân ra ngoài, hắn đã gặp một ông lão, ông lão mặc áo bào đen, vừa thấy hắn đi ra, lập tức cung kính cúi chào: “Bái kiến thiếu chủ”.

Bái kiến thiếu chủ!

Nghe ông lão nói vậy, Diệp Quân hơi sửng sốt: “Ông là ai?”

Ông lão cúi người một lần nữa, cung kính nói: “Ta là thuộc hạ của Tần các chủ, Phong Lão”.

Tần các chủ!

Diệp Quân vô cùng kích động: “Mẹ của ta đang ở đâu?”
 
Chương 2399


Chương 2399

Phong Lão trầm giọng nói: “Các chủ bị người khác theo dõi, không tiện lộ mặt”.

Bị người khác theo dõi!

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, chẳng cần phải nghi ngờ, chắc chắn là Quá Khứ Tông.

Người phụ nữ này cũng quá đáng thật, vậy mà lại phái người theo dõi người bên cạnh mình.

Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân vội vàng hỏi: “Lúc trước có người đã báo tin tức của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cho ta, là ông phải không?”

Phong Lão gật đầu: “Các chủ đã âm thầm phái người đi điều tra tất cả người của Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và những Đế Quân kia”.

Diệp Quân nhìn về phía Phong Lão: “Mẹ bảo ông đến tìm ta, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Phong Lão gật đầu: “Bọn ta vừa mới nhận được tin tức, có một quân đội thần bí đang đuổi về hướng này, thực lực của bọn chúng cực mạnh, vì vậy, lần này chúng ta tới là để trợ giúp thiếu chủ rút lui”.

Diệp Quân hỏi: “Quân đội thần bí gì cơ?”

Phong Lão lắc đầu: “Không biết, đối phương cực kỳ kín đáo, thực lực lại vô cùng khủng khiếp, người của chúng ta căn bản không dám đến gần”.

Sắc mặt của Diệp Quân tối sầm lại.

Phong Lão tiếp tục nói: “Còn nữa, Quá Khứ Tông đã tăng thù lao của lệnh truy nã lên tới năm đạo Tổ Nguyên, rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đều đã dao động, vội vã chạy về hướng này. Theo như bọn ta được biết, còn có vài cường giả không rõ lai lịch!”

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức cau mày: “Cường giả không rõ lai lịch ư?”

Phong Lão gật đầu, giải thích: “Chính là những tên Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã phong ấn bản thân vì tuổi thọ của mình. Những người này phong ấn bản thân, đã lâu không xuất hiện, nhưng bây giờ, Tổ Nguyên đã xuất hiện, họ chắc chắn không thể chống lại được cám dỗ. Vì vậy, họ đang lần lượt đuổi theo để giết thiếu chủ”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có tra được có tất cả bao nhiêu Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không?”

Phong Lão lắc đầu: “Không tra được!”

Diệp Quân cau mày đứng dậy.

Phong Lão cười khổ: “Thực sự không thể tra được, Tuế Nguyệt mênh mông này đã trải qua vô số thời đại, thời đại nào cũng có người tài giỏi, một số người trong số họ vẫn còn sống, nhưng phần lớn đã tự phong ấn bản thân và không màng thế sự, cho nên chúng ta không thể nào tra ra được. Ngay cả Quá Khứ Tông cũng không biết, theo như chúng ta biết, bọn chúng đã cử người đi khắp các thời đại để tìm cường giả…”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thì ra là như vậy…”

Phong Lão lên tiếng: “Tuy nhiên, chúng ta lại biết về mấy thế lực mạnh nhất”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Mấy thế lực mạnh nhất sao?”

Phong Lão gật đầu: “Trong Tuế Nguyệt trường hà hàng trăm tỷ năm, thế lực mạnh nhất là Quá Khứ Tông, ở dưới Quá Khứ Tông là thần điện Tuế Nguyệt và ma điện Tuế Nguyệt, tiếp đến là bốn gia tộc Tuế Nguyệt, lần lượt là Cổ tộc, Thiên tộc, Thanh tộc và Du tộc. Phía dưới còn có một số cường giả tán tu cường đại, ví dụ như, tổ long, thiên quân…’

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tuế Nguyệt trường hà, tổng cộng chỉ có mấy trăm tỷ năm thôi sao?”

Phong Lão lắc đầu: “Không biết nữa, càng tiến về phía trước, chắc chỉ có tông chủ của Quá Khứ Tông kia mới biết”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định lên tiếng, Phong Lão đột nhiên nói: “Thiếu các chủ, mời đi theo ta”.

Nói xong, ông ấy xoay người nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: “Làm phiền cô nương mở đường!”

Diệp Thanh Thanh gật đầu, xoay người chém tới một nhát kiếm, lực cản của Tuế Nguyệt trường hà bị chia cắt.
 
Chương 2400


Chương 2400

Ba người biến mất tại chỗ!

Diệp Quân phát hiện, ở phía sau bọn họ có hai người áo đen!

Nhưng hai người áo đen kia cũng không đi theo!

Phong Lão nói: “Bọn họ sẽ cản chúng lại ở phía sau”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nguy hiểm…”

Phong Lão mỉm cười, nói: “Thiếu chủ yên tâm, bọn họ sẽ không liều mạng đâu”.

Diệp Quân đang định nói gì đó, nhưng ngay lúc này, phía sau truyền đến vô số tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó, một đám mây khủng bố phóng lên cao từ Tuế Nguyệt trường hà, toàn bộ Tuế Nguyệt trường hà bắt đầu sôi sục.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân híp mắt lại.

Thì ra là thả bom!

Sau lưng, khi những đám mây khủng bố kia bay vút lên cao, một nhóm người kinh hãi lui về phía sau.

Chính là đám người Cổ Trấn!

Đám người Cổ Trấn sau khi rút lui mấy vạn trượng mới dừng lại, nhìn những đám mây khủng bố cao mấy trăm ngàn mét ở phía xa, bọn họ đều sững sờ.

Cái quái gì thế này?

Tất cả mọi người đều bị tê liệt.

Bên cạnh Cổ Trấn, sắc mặt Nguyên Thiên Đế Quân tối sầm lại: “Có cường giả thần bí trợ giúp hắn!”

Cổ Trấn nói: “Bảo Ẩn Tông điều tra xem!”

Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, ông lão bình tĩnh nói: “Người trợ giúp hắn chính là mẹ của hắn – Tần Quan, người thành lập Tuế Nguyệt Các, đây là một thế lực thần bí, chúng ta biết rất ít về thế lực này. Thế lực này được phát triển bởi khoa học kĩ thuật, thực lực rất kỳ lạ, ngươi hãy cẩn thận”.

Nói xong, ông lão xoay người biến mất tại chỗ.

Tuế Nguyệt Các?

Cổ Trấn cau mày.

Đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng vô cùng nghi ngờ.

Bọn họ chưa từng nghe tới Tuế Nguyệt Các!

Ông lão đã rời đi, vì vậy, bọn họ tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi được, do đó, mọi người tiếp tục đuổi theo.

Diệp Quân bây giờ chính là năm đạo Tổ Nguyên, ai không bị mê hoặc chứ.



Phong Lão dẫn đường, Diệp Quân ngược dòng Tuế Nguyệt.

Trên đường đi, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Phong Lão, ông vừa nói mẹ ta đã thành lập Tuế Nguyệt Các ở Tuế Nguyệt trường hà này à?”

Phong Lão gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thành lập lúc nào vậy?”

Phong Lão nói: “Các chủ đã sớm bày bố thế cục ở Tuế Nguyệt trường hà, tuy nhiên, khi đó mọi người cũng chỉ đang nghiên cứu thời gian ở đây và một số vũ khí mới, mãi sau khi các chủ đại hôn, các chủ mới bắt đầu toàn lực phát triển Tuế Nguyệt Các, chiêu mộ cường giả”.

Nói đến đây, ông ấy liếc nhìn Diệp Quân: “Đại La Đế Quân giúp đỡ thiếu chủ lúc trước là người của Tuế Nguyệt Các chúng ta”.
 
Chương 2401


Chương 2401

Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt.

Đại La Đế Quân hóa ra lại là thuộc hạ của mẹ?

Điều này thực sự làm hắn bất ngờ.

Đương nhiên, càng nhiều hơn là cảm động.

Hóa ra, mẹ chưa bao giờ thực sự rời đi, bà ấy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mình.

Đúng là mẹ ruột!

Phong Lão nói tiếp: “Tuy nhiên, thực lực của chúng ta không bằng Quá Khứ Tông, vì vậy, chúng ta vẫn luôn ở ẩn. Lần này, bọn ta sẽ đưa thiếu gia đến thành Quan Huyên, do chính các chủ xây dựng cho thiếu chủ, để thiếu chủ có thể an toàn một tháng”.

Diệp Quân nói: “Mẹ có còn sắp xếp gì nữa không?”

Phong Lão nói: “Các chủ đã sắp xếp trước tiên tới thành Quan Huyên, sử dụng các trận pháp khác nhau ở đó để kéo dài một thời gian”.

Diệp Quân hỏi: “Mẹ bây giờ đang ở đâu?”

Phong Lão lắc đầu: “Không biết, hành tung của các chủ vẫn luôn rất thần bí, bọn ta không thể biết bà ấy ở đâu, chỉ có bà ấy mới có thể liên lạc với bọn ta”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Phong Lão nhìn về Tuế Nguyệt trường hà phía xa, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Chúng sắp đến rồi”.

Vừa dứt lời, đột nhiên, sau lưng có hàng chục luồng khí tức mạnh ập đến.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Phong Lão lập tức biến đổi: “Là quân đội thần bí kia, không ngờ chúng lại tới nhanh như vậy”.

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn, ở cuối tầm mắt, có thể mơ hồ thấy mấy chục cái bóng đen đang bay về phía bên này.

Nhìn những bóng đen kia, trong mắt Diệp Thanh Thanh hiếm khi lộ vẻ nghiêm trọng.

Ở trước mặt bốn người họ, bỗng xuất hiện ba người áo đen, sắc mặt Diệp Quân biến đổi, vừa định ra tay, Phong Lão vội vàng nói: “Thiếu chủ đừng ra tay, đây là người của chúng ta”.

Vừa dứt lời, ba người áo đen đã xông thẳng về phía đám cường giả thần bí kia, mười lăm phút sau, mười mấy đám mây khủng khiếp đột nhiên phóng lên cao, bức xạ nhiệt ngút trời trong nháy mắt lan truyền tới đám người sau lưng Diệp Quân.

Hai mắt Diệp Thanh Thanh híp lại, phất tay áo lên, một đạo kiếm quang lập tức bao phủ ba người.

Diệp Quân quay đầu nhìn từng đám mây khủng khiếp, trong lòng nghẹn ngào,”Tiền bối, bọn họ tấn công theo kiểu tự sát sao?”

Phong Lão nói: “Thiếu chủ đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ không phải người thật, mà là những hình nộm được chúng ta đặc biệt tạo ra, chỉ có ý thức chiến đấu”.

Diệp Quân trầm mặc.

Mẹ mình hơi đáng sợ!

Phong Lão còn muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này, hàng chục luồng khí tức mạnh lao từ sau lưng tới như thủy triều.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn một lần nữa, chỉ thấy đám mây khủng khiếp đã bị từng luồng sức mạnh đáng sợ đánh tan, sau đó hàng chục bóng đen giống như quỷ dị lao ra.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Phong Lão lập tức biến đổi: “Thiếu chủ, đi thôi!”

Dứt lời, ba người nhanh chóng chạy về phía xa.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn những bóng đen, những cường giả này có tốc độ nhanh đến mức hắn không nhìn thấy bộ dạng của đối phương, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đen mà thôi!
 
Chương 2402


Chương 2402

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Hắn biết, tốc độ của bọn họ không thể nhanh bằng những bóng đen này!

Nhiều nhất mười lăm phút nữa sẽ bị đuổi kịp!

Trong lòng hắn khiếp sợ, những cường giả này mạnh hơn rất nhiều so với đám Ám Long Vệ của Cổ tộc.

Thật khủng khiếp!

Lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Mọi người đi trước đi”.

Diệp Quân tức giận nói: “Không được”.

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân: “Tới thành Quan Huyên đi, mẹ con nói nơi đó có thể giúp con tranh thủ thời gian một tháng, bây giờ đối với con mà nói, thời gian là quan trọng nhất”.

Nói xong, bà ấy định xoay người, nhưng lại bị Diệp Quân nắm cánh tay lại, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh: “Không được!”

Mục đích của những người này, không chỉ có hắn, mà còn có Diệp Thanh Thanh.

Nếu như Diệp Thanh Thanh ở lại, những người đó chắc chắn sẽ tranh thủ cơ hội này, dùng toàn lực để giết Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Tốc độ của những người này cực nhanh, nếu ta không ngăn cản, chờ một lát nữa chúng ta đều không thể đi được”.

Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Diệp Thanh Thanh đột nhiên tức giận lên tiếng: “Đã lúc này rồi, còn muốn hành động theo cảm tính sao? Mọi người đi đi, ta sẽ tự có cách trốn thoát”.

Dứt lời, bà ấy tránh thoát khỏi tay Diệp Quân, xoay người chạy về phía đám cường giả thần bí!

Giờ phút này, bà ấy đang rất tức giận, nếu con không rời đi, làm sao ta có thể thi triển thực lực thật sự của mình hả?

Ngày nào cũng giả vờ yếu đuối, bực bội chết đi được.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Diệp Thanh Thanh thay đổi, bà ấy quay đầu lại, lúc này, một luồng sáng màu đỏ phóng ra từ trên người Diệp Quân, cùng với luồng sáng đỏ phóng lên, cơ thể Diệp Quân đột nhiên biến thành một người máu!

Kích hoạt huyết mạch phong ma!

Hơn nữa, còn kích hoạt hoàn toàn!

Diệp Thanh Thanh sững sờ.

Kích hoạt huyết mạch phong ma.

Thấy thế, Diệp Thanh Thanh sửng sốt, thoáng chốc bà ấy đã hiểu ra: “Con làm gì thế?”

Diệp Quân vẫn còn một chút lý trí run giọng nói: “Cùng nhau đối mặt”.

Nói rồi hắn biến thành tia kiếm quang lao đến chỗ mấy chục cường giả đó.

Được Ngao Thiên Thiên và huyết mạch phong ma hỗ trợ, lúc này khí tức của hắn đạt đến mức độ đáng sợ chưa từng có.

Không chỉ thế, khi huyết mạch phong ma xuất hiện, huyết mạch phàm nhân cũng xuất hiện sau đó.

Hai sức mạnh huyết mạch.

Huyết mạch viêm hoàng không xuất hiện, vì Diệp Quân không dám để cho ba loại huyết mạch cùng xuất hiện, hiện giờ huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân cùng nhau xuất hiện đã là cực hạn của hắn.

Nếu huyết mạch viêm hoàng xuất hiện nữa thì hắn sẽ nổ tung mất.

Thấy Diệp Quân lao về phía đám cường giả, Diệp Thanh Thanh tức đến mức giậm chân: “Tức chết ta rồi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom