Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Hà Thanh Hải Yến - Quất Tử Bất Toan
Chương 40


"Mẹ anh từ đó suy sụp, bà ấy thậm chí bắt đầu có bóng ma tâm lý với nghề nghiệp này, trở nên đặc biệt lo lắng cho sự an nguy của anh. Bà ấy cầu xin anh đừng đi vào con đường của bố anh, vì vậy sau khi tốt nghiệp đại học, chưa đến nửa năm anh đã dẫn mẹ anh chuyển đến đây, bắt đầu lại từ đầu.

"Phó Viễn là anh em tốt nhất của anh ở trường đại học, chuyện bố anh hy sinh, cậu ấy ít nhiều đoán được một chút.

"Câu chuyện sau đó em cũng biết rồi đấy."

Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khó thở vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ thê thảm và bi tráng đến như vậy.

Chẳng trách, tôi chưa từng thấy dì tổ chức sinh nhật; cũng chưa từng thấy dì đi tảo mộ; chẳng trách, cứ đến mùng năm hàng tháng dì lại đau khổ như vậy, vào ngày lẽ ra phải vui vẻ nhất, dì lại phải gánh chịu kết quả không thể chấp nhận nhất.

Vậy thì khi bị bố tôi mắng chồng c.h.ế.t yểu, đáng đời c.h.ế.t sớm, trong lòng dì phải khó chịu đến nhường nào.

Tôi thậm chí không dám nghĩ dì đã vượt qua những năm này như thế nào.

Chú hy sinh năm bốn mươi sáu tuổi, vì vậy dì đã chọn tự sát vào năm bốn mươi sáu tuổi, không muốn sống thêm một ngày nào nữa.

Đối với dì, sự ra đi của chồng không phải là một cơn mưa rào, mà là sự ẩm ướt kéo dài suốt quãng đời còn lại.

Những gì anh ấy nói chuyện với anh Phó Viễn mấy hôm trước, những lời nói trước đây tôi thấy chẳng đâu vào đâu, bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Tiếp bước

Anh ấy cũng sẽ đi theo con đường của bố mình, trở thành một cảnh sát chống ma túy.

Những lời khuyên can không thể thốt ra, không có lập trường cũng chẳng có lý do gì để nói.

Không ai có thể thay ai tha thứ, cũng không ai có thể ngăn cản ai đi đến phương xa.

Có những người mang trong mình dòng m.á.u xê dịch, cả đời đã định sẵn phải rong ruổi. Và chỉ cần chạy về phía trước, nhất định sẽ có người bị bỏ lại phía sau.

Tôi từng đọc được một câu trong sách:

Nếu bạn khao khát có được thứ gì đó, bạn phải để nó tự do trước, nếu nó quay lại bên bạn, thì nó là của bạn, nếu nó không quay lại, thì bạn chưa bao giờ có được nó.

Con người cũng vậy, tình yêu cũng thế.

Tôi lau khô nước mắt trên mặt, cố gắng hỏi bằng giọng bình tĩnh:

"Chu Hải Yến, khi nào anh đi?"

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

"Không biết, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia."

"Đi bao lâu? Chúng ta còn gặp lại nhau không?"

Anh im lặng nhìn tôi, không nói gì.

Tôi cố gắng hết sức để không khóc, "Em sẽ đợi anh, đợi anh trở về."

Hốc mắt anh dần đỏ lên.

Anh nói: "Nếu mãi mãi không đợi được thì sao?"

Tôi nghiêm túc nói: "Sẽ không đâu, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy, em tin anh sẽ trở về."

Anh nói: "Được, anh sẽ trở về."

37

Mỗi ngày sau đó, đều được ấn nút đếm ngược.

Tôi cố gắng làm cho mình bận rộn để phân tán nỗi đau khổ sắp chia ly.

Một buổi chiều nọ, khi đang dọn dẹp sách giáo khoa cấp ba, một tấm bưu thiếp của studio ảnh cưới rơi ra.

Là lần trước tôi đi chụp ảnh cùng bạn cùng phòng, chủ studio đã đưa cho tôi.

Cô ấy nói muốn mời tôi làm người mẫu ảnh cưới.

Lúc đó tôi bận học nên đã từ chối.

Không biết bây giờ hối hận còn kịp không.

May mắn thay, cuộc gọi tôi gọi đã được kết nối, chủ studio nói lời mời của cô ấy vẫn còn hiệu lực.

Hôm đó, tôi kéo Chu Hải Yến đi cùng, thầm muốn mặc váy cưới cho người mình yêu xem.

Váy cưới rất đẹp, khiến tôi hoa cả mắt.

Bà chủ trẻ tuổi hỏi hai chúng tôi có muốn làm người mẫu cùng nhau không, trông rất đẹp đôi.

Tôi mỉm cười lắc đầu, nói anh ấy không thích chụp ảnh.

Tôi làm tóc trang điểm bao lâu thì Chu Hải Yến ngồi yên lặng trên ghế sofa chờ tôi bấy lâu.

Chiếc váy cưới trắng tinh xảo mặc trên người, trước xương quai xanh là một sợi dây chuyền kim cương, mái tóc được uốn thành những gợn sóng mềm mại lười biếng buông xuống vai, trên đầu đội một chiếc vương miện lấp lánh, dưới chân là đôi giày cao gót bạc nhỏ nhắn xinh xắn.

Hình ảnh của mình trong gương thật xinh đẹp, tôi bước ra dưới ánh đèn lấp lánh, mơ hồ như bước vào thánh đường hôn nhân, là một cô dâu tràn đầy mong đợi.

Nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng và dài lâu, như thể cả không khí xung quanh đều ngưng đọng. Trong đáy mắt sâu thẳm có những cảm xúc cuồn cuộn, anh nhắm mắt lại, khi mở ra lại thì đã bình tĩnh.

Anh nói: "Rất đẹp."

Tôi nhìn vào mắt anh, nói từng chữ một: "Em đồng ý."

Ba chữ, khó hiểu, chẳng đầu chẳng đuôi.

Trong mắt người khác, tôi có thể bị điên.

Nhưng tôi biết anh sẽ hiểu.
 
Chương 41


Anh sững người, giả vờ suy nghĩ một lúc, trong mắt ánh lên nụ cười, "Ừm, anh cũng đồng ý."

Tôi cụp mắt xuống, che giấu nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng n.g.ự.c và nỗi buồn khó tả.

Trong buổi chụp hình sau đó, anh đã ra ngoài rất lâu.

Chị chủ studio kiêm nhiếp ảnh gia hỏi: "Hai em là người yêu của nhau à?"

Tôi suy nghĩ một chút, "Bây giờ thì chưa."

Cô ấy vung tay lên, quả quyết nói: "Sau này sẽ là người yêu, yên tâm đi. Hai em đẹp đôi như vậy, tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn."

Tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn.

Con đường tình yêu đích thực không bao giờ bằng phẳng, tình yêu đón nhận muôn vàn khó khăn, tình yêu cũng chiến thắng muôn vàn khó khăn.

Tôi sẵn sàng thử tin tưởng.

Buổi chụp gần kết thúc thì Chu Hải Yến quay lại.

Anh không giải thích mình đã đi đâu, tôi cũng không hỏi, nếu anh muốn tôi biết, anh sẽ tự nói cho tôi.

38

Tình yêu đón nhận muôn vàn khó khăn, tình yêu dường như cũng khó chiến thắng muôn vàn khó khăn.

Anh Phó Viễn và chị Trầm Lâm Hy chia tay rồi.

Buổi tối, tôi, Chu Hải Yến, anh Phó Viễn, chị Trầm Lâm Hy, mọi người tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm.

Lúc đầu mọi chuyện vẫn ổn.

Cho đến khi chị Lâm Hy say, lấy sổ hộ khẩu từ trong túi ra ném lên bàn.

Chị run rẩy nói, với lòng dũng cảm liều lĩnh:

"Phó Viễn, hôm nay chỉ một câu, anh cưới em hay không?

"Chỉ cần anh gật đầu, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.

"Em không quan tâm gì cả, em đợi anh, dù có đợi mười năm tám năm, em vẫn còn thanh xuân."

Anh Phó Viễn nghe xong không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh lấy đi ly rượu trước mặt chị.

"Em say rồi."

"Phó Viễn! Em hỏi anh lần cuối, anh có cưới em hay không?"

Người đàn ông cười đùa nhìn lên,

"Lúc đầu không phải em nói chỉ chơi đùa thôi sao, bây giờ chỉ là chia tay, Trầm tiểu thư sao lại không chơi nổi nữa rồi?"

Cảm xúc trong mắt chị run lên dữ dội, nhìn anh không thể tin được.

Vẻ mặt chị dần cứng lại, nói từng chữ một:

"Được, là tôi, Trầm Lâm Hy hạ tiện, ép buộc một người không muốn cưới tôi, là tôi hạ tiện.

"Muốn cưới tôi xếp hàng dài, cần gì phải bám riết lấy anh không buông."

Nắm đ.ấ.m anh Phó Viễn đặt bên hông siết chặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng miệng vẫn giả vờ thoải mái.

"Vậy chúc em trăm năm hạnh phúc trước, sau này có cơ hội nói không chừng còn được ăn kẹo cưới của em—"

Giây tiếp theo, anh bị rượu hắt thẳng vào mặt.

Chị Lâm Hy đặt mạnh ly xuống bàn, cầm sổ hộ khẩu, không quay đầu lại rời đi.

Bên ngoài con hẻm có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu, tài xế đã đợi ở đây từ lâu.

Cho đến khi tiếng xe hơi cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Người đàn ông đột nhiên tự tát vào mặt mình, hết lần này đến lần khác, trong mắt là nỗi đau khổ khó giấu.

Anh lấy tay che mặt, cúi đầu thật sâu, tiếng khóc nghẹn ngào và dữ dội.

"Tôi không muốn nói như vậy, nhưng tôi không thể làm lỡ dở cô ấy.

"Cô ấy rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn."

Mọi chuyện trên đời này đều không chịu nổi sự suy xét, một khi suy xét, chuyện nào cũng chất chứa nỗi uất ức.

Trên bàn ăn chìm vào im lặng, tiếng khóc nấc nghẹn ngào trở nên rõ ràng hơn.

Bầu không khí nặng nề và ngột ngạt lan tỏa xung quanh, những người ở trong đó đều bị bàn tay vô hình siết chặt.

Yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau.

Tôi đột nhiên cảm thấy tình yêu thật kỳ lạ, xen lẫn nỗi đau âm ỉ. Khi tình yêu bắt đầu, nỗi buồn đã ở bên cạnh rình rập rồi.

39

Chia ly luôn đến bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp.

Rõ ràng tối hôm trước, Chu Hải Yến còn hứa ngày hôm sau sẽ đi xem ảnh cùng tôi. Vừa tỉnh dậy đã nói với tôi rằng, buổi trưa anh ấy phải đi rồi.

Thời gian chúng tôi ở bên nhau chỉ còn chưa đầy ba tiếng.

Và hôm nay là ngày 22 tháng 6.

Ban đầu tôi định sau khi nhận được tiền lương làm người mẫu sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng bây giờ phải làm sớm hơn rồi.

Chu Hải Yến chưa bao giờ thiếu tiền tôi tiêu, nhưng lần này tôi muốn dùng tiền của mình.

Vì vậy, tôi đến cổng chợ phía Đông, chiếc xe đạp cũ kỹ vẫn đậu ở đó, trong loa vẫn là tiếng rao y như cũ, "Thu mua tóc, thu mua tóc dài, cắt tóc dài, giá cao, tóc có thể bán được."

"Cô bé, bán tóc không?" Người cắt tóc vẫn là người đó.

"Bán."

"Hai trăm được không?"

"Không được."

"Ba trăm, nhiều nhất là ba trăm!"

"Không được."

"Vậy tôi không mua nữa." Ông ta thấy tôi đang cần tiền gấp nên cố tình ép giá.

"Ba trăm thì ba trăm."

Vì việc học cấp ba bận rộn, tóc quá dài gội đầu mất thời gian, tôi đã cắt một lần. Bốn năm trôi qua, bây giờ tóc chỉ dài hơn một chút so với năm đó.

Tôi không có thời gian đôi co với ông ta, ba trăm tệ cũng đủ rồi.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nhưng tôi quên mất sự gian xảo của thương nhân, chiếc kéo lạnh lẽo xuyên qua mái tóc, tôi không thấy ông ta cắt như thế nào, chỉ cảm thấy tóc rụng xuống từng mảng lớn, da đầu lạnh toát, cả người nhẹ nhõm hơn không ít.

Ông ta nói chỉ cắt đến cằm, nhưng cuối cùng khi tôi soi gương thì thấy ông ta đã cắt sát chân tóc, tôi bị ép cắt thành đầu đinh.

Người đàn ông trung niên nhổ nước bọt dính trên tay, đếm ba tờ tiền đưa cho tôi.

Tôi tức đến run cả người, "Ông không nói là cắt đến mức này."

Ông ta liếc xéo tôi, "Chúng tôi làm nghề này đều cắt như vậy, cô muốn lấy tiền hay không. Không lấy tôi trả lại tóc cho cô."

Ông ta biết rõ tóc đã cắt rồi, tôi lấy về cũng vô dụng.

Tôi giật lấy tiền, "Tên tiểu nhân bỉ ổi, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo."

Sau đó quay người bỏ đi.
 
Chương 42


Giờ này, hầu hết các tiệm bánh ngọt trong thị trấn vẫn chưa mở cửa. Chạy nhiều cửa hàng, tưởng chừng như không mua được, cuối cùng cũng có một cửa hàng đang mở cửa.

"Chị ơi, làm ơn, làm nhanh giúp em với."

Một tiếng sau, tôi cầm chiếc bánh kem việt quất vừa làm xong, đến tiệm hoa gần đó.

"Ông chủ, cho một bó hoa hướng dương."

Mua xong những thứ này, trong túi còn lại tám tệ bảy hào.

Tôi nhìn những thứ trong tay, cảm giác mãn nguyện đã xoa dịu chuyện tóc tai.

Chỉ là, Chu Hải Yến nhìn thấy bánh kem và hoa, không vui như tôi tưởng tượng.

Anh nhìn chằm chằm vào kiểu tóc của tôi, mím môi thật chặt, một lúc lâu mới nhẹ nhàng mắng: "Đồ ngốc."

Tôi tinh mắt nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt anh, không quan tâm gì khác, vội vàng chạy tới.

"Đừng đừng, không được khóc. Người ta nói chia tay mà rơi nước mắt, cả đời sẽ xui xẻo."

"..."

Tôi liên tục quạt tay phía trên mắt anh.

"..."

Anh nghẹn ngào, khi ngẩng lên, trong mắt toàn là vẻ bất lực.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, như mọi khi, kéo anh cùng nhau cắm nến, châm lửa.

Ánh nến lung linh, ánh nắng rực rỡ vừa hay chiếu vào, hòa quyện với ánh nến.

"Chu Hải Yến, chúc mừng sinh nhật."

Đồng thời, anh ghé sát tai tôi nói nhỏ điều gì đó.

Nhưng tai phải của tôi bây giờ hoàn toàn không nghe thấy gì.

Tôi chỉ biết nhìn anh vẻ mặt hoang mang.

Anh thản nhiên quay mặt đi, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Không có gì, chỉ là chúc em sinh nhật vui vẻ."

Tôi tin là thật.

Chúng tôi cùng nhau nhắm mắt ước nguyện.

Năm nay tôi ước anh đi đường bình an, ước chúng tôi vẫn còn bên nhau năm này qua năm khác.

Anh vẫn như mọi khi muốn chấm kem lên trán tôi, tôi né tránh, nhanh tay chấm lên mi tâm anh trước.

"Em gửi hết may mắn của em cho anh, đợi anh về rồi trả lại cho em."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Anh vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng lần này lại chia nhau ăn hết bánh kem.

Trước khi chia tay, anh đưa tay xoa đầu tôi, ngạc nhiên nói:

"Cũng hơi gai gai."

"...Vậy thì anh đừng sờ."

Anh đột nhiên cười, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Lần sau quay lại sẽ không gai gai nữa."

Khi đi, anh không mang theo gì cả, ngoại trừ tờ mười tệ cũ nát và bó hoa hướng dương vừa mua.

Tôi đứng ở cửa, nhìn bóng lưng anh và anh Phó Viễn, cho đến khi biến mất ở cuối con đường.

Kỳ lạ, trong lòng cũng không thấy khó chịu lắm, chỉ là hơi buồn bực, không biết là cảm giác gì.

Mắt cũng cay cay, nhưng không khóc được, chỉ còn lại vị đắng chát trong miệng.

Sau này tôi mới nhận ra, đó gọi là tê liệt.

Trước khi đi ngủ, tôi mò thấy một chùm chìa khóa và một thẻ ngân hàng dưới gối.

Chu Hải Yến đã để lại căn nhà nhỏ cho tôi, cùng với số tiền tích lũy của anh ấy trong những năm qua.

Nước mắt bất ngờ trào ra.

Như thể vừa trải qua một cơn mưa axit.

40

Sau khi tất cả bọn họ rời đi, tôi sống một mình trong căn nhà nhỏ.

Điểm thi đại học đã có, nằm trong top 100 toàn tỉnh, trường đã trao cho tôi 100.000 tệ tiền học bổng.

Tôi đăng ký học ngành Y khoa Pháp y của Đại học Tứ Xuyên, gặp được thầy cô và bạn bè đều rất tốt.

Nhưng tôi dường như đã đánh mất ham muốn giải trí, cả ngày chỉ ở trong thư viện hoặc phòng thí nghiệm, học tập trở thành cách duy nhất để tôi g.i.ế.c thời gian.

Hàng năm tôi đều quay lại con hẻm nhỏ một lần, xem anh ấy đã trở về chưa, tiện thể dọn dẹp căn nhà nhỏ từ trong ra ngoài.

Năm thứ hai đại học trở về, tôi nghe nói bố tôi đã ra tù, ông ta theo gã chủ sòng bạc họ Chu xuống miền Nam làm ăn phát đạt.

Ngày tháng trôi qua như hạt châu, ngày này qua ngày khác, trượt khỏi tay, xâu thành tuần, xâu thành tháng, xâu thành năm.

Năm thứ năm đại học, tôi đến Hoa Tây thực tập, gặp một người sư huynh rất tốt, rất quan tâm đến tôi. Trùng hợp là, anh ấy chính là anh trai của Vương Giả, bạn học cấp ba của tôi, Vương Nghiễn Lễ. Ban đầu tôi không nhận ra.

Sau khi tốt nghiệp, tôi theo anh ấy thi vào biên chế công an ở quê, làm việc tại đội hình sự. Với hy vọng sau này có thể làm việc cùng Chu Hải Yến. Tôi không ngại khó ngại khổ, lại còn gan dạ, đôi khi họ còn khen tôi làm việc còn giỏi hơn cả đàn ông, nói tôi đã làm rạng danh nữ pháp y.

Trong sáu năm này, khi tôi chán nản với mọi thứ, tôi sẽ nghĩ đến anh ấy, nghĩ đến việc anh ấy đang sống, đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới này, tôi sẵn sàng chịu đựng tất cả, sự tồn tại của anh ấy rất quan trọng đối với tôi. Chỉ cần nghĩ đến anh ấy, thời gian cũng trở nên vô nghĩa.

Tôi vẫn luôn không hiểu được, những ngày tháng ở bên họ sao vừa dài vừa ngắn, vì vậy tôi luôn hồi tưởng lại, chỉ cần sống bằng hồi ức, cũng đã đủ hạnh phúc rồi. Xóa bỏ bất kỳ khoảnh khắc nào họ xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi cũng không thể trở thành tôi của ngày hôm nay.

...

Hôm nay, tôi đang viết báo cáo.

Đột nhiên tim tôi co thắt, cây bút rơi khỏi tay, lăn xuống chân. Tim như muốn vỡ vụn, đau đến mức không thở nổi, cả người bắt đầu tê dại, nước mắt vô thức rơi xuống, buồn đến mức muốn nôn.

Như thể ở một nơi xa xôi nào đó, cái cây gắn liền với tinh thần và hơi thở của tôi đang bị chặt hạ.
 
Chương 43


"Hà Thanh, em sao vậy?"

Sư huynh Vương Nghiễn Lễ làm việc bên cạnh thấy tôi như vậy, vội vàng chạy đến xem tôi.

Tôi nắm chặt lấy tay áo anh ấy, "Sư huynh, em muốn xin nghỉ. Ngay bây giờ, đến chùa Phổ Tế."

Những năm này, thỉnh thoảng cũng có những lúc tim đập nhanh như vậy, nhưng chưa bao giờ mạnh mẽ như hôm nay.

Yêu một người, giống như đang phụng sự một vị thần có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhịp thở gấp gáp đều liên quan đến anh ấy.

Tôi quá sợ hãi, phải dựa vào điều gì đó để có được cảm giác an toàn. Họ nói, cầu nguyện ở chùa Phổ Tế rất linh nghiệm.

Khi con người bất lực đến tuyệt vọng, thì chỉ có thể gửi gắm vào tín ngưỡng.

Cho đến khi đứng trước ngôi chùa, tim tôi vẫn đập thình thịch. Mưa rất to, sư huynh lo lắng cho tôi nên đã lặng lẽ che ô đứng bên cạnh.

Tôi không chịu che ô, tôi sợ lòng không thành, Phật sẽ không nghe thấy.

Anh ấy thấy không thể khuyên tôi được, nên cũng không che ô nữa. Chẳng mấy chốc người ướt sũng, trong mắt người khác, tôi và sư huynh trở thành hai con gà rù ướt như chuột lột.

Bầu trời âm u, đường chân trời như bị xé toạc vô số khe hở, tiếng mưa rơi liên tiếp thành một mảng ầm ĩ, cây cối hai bên đường đá lắc lư dữ dội, những hạt mưa to như hạt đậu nện xuống đầu.

Người đi đường đều đang trú mưa, chúng tôi đứng thẳng giữa cơn mưa lớn trông thật lạc lõng và kỳ quái.

Ngôi chùa được xây dựng trên núi, một trăm lẻ tám bậc thang, từ chân núi đến đỉnh núi, tôi không quan tâm ánh mắt của người khác, một lạy ba quỳ.

Đầu chạm đất, đầu gối quỳ xuống, tiếng va chạm nặng nề bị tiếng mưa rơi làm tan biến, từng tiếng từng tiếng đều cầu xin bình an cho anh. Vô số lần chắp tay lại, gọi tên anh.

Trán bị sỏi đá cọ xát đến chảy máu, đầu gối quỳ đến bầm tím, tôi chỉ cầu xin Phật Tổ nhìn thấy tấm lòng thành của tôi.

Cắn răng leo lên bậc thang cuối cùng, cánh cửa chùa lại dần dần đóng lại trước mắt tôi.

Qua khe cửa, một vị lão tăng mặc áo cà sa sẫm màu, tay cầm tràng hạt, vẻ mặt trang nghiêm.

"Nếu không có duyên, sao lại gặp nhau; nếu không nợ nhau, sao lại nợ nhau. Xưa nay duyên mỏng, là duyên đã cạn; duyên đã cạn, là không còn nợ nhau."

"Thí chủ, xin mời quay về."

Khoảnh khắc cánh cửa chùa đóng sập, tiếng tụng kinh trên núi bỗng vang lên.

Trong thoáng chốc, tôi nghe thấy có người gọi tên mình. Nhưng khi quay đầu lại, phía sau chỉ có gió rít gào.

Sự hoang mang và tuyệt vọng ngập tràn ập đến, tôi không biết phải đi về đâu.

Ngày hôm đó, tôi nói "Tạm biệt" với bóng lưng anh.

Tôi nghĩ, lần chia tay này, sẽ phải đợi rất lâu.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nhưng thực ra, ngày gặp lại, phải đợi kiếp sau.

Chỉ là vào một buổi sáng bình thường, tôi bước vào phòng giải pháp như thường lệ, lại phát hiện người nằm trên bàn giải phẫu chính là người tôi muốn gặp nhất.

"Nạn nhân tên Chu Hải Yến, 31 tuổi, nam, cao khoảng 186 cm, nặng 75 kg, thời gian tử vong 48 tiếng..."

Phần sau tôi không nghe rõ nữa, chỉ cảm thấy tai ù đi.

"Tiểu Đường, cô quen nạn nhân à?"

"Không quen."

"Vậy lần này cô làm giải phẫu đi."

"Vâng."

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, sư huynh nhìn tôi thêm vài lần, nhưng không nói gì.

Mở bàn tay phải đã cứng đờ ra, nắm chặt trong lòng bàn tay là tờ mười tệ nhàu nát, được gấp thành hình tam giác nhỏ.

Tôi nghĩ mình sẽ khóc lóc thảm thiết, sẽ gào thét, sẽ kêu gào. Nhưng thực tế tôi không cảm thấy gì cả, cảm xúc dường như bị rút cạn hoàn toàn, lòng như nước lặng, không một gợn sóng.

Hóa ra khi nỗi đau đạt đến cực điểm, con người ta sẽ đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tôi có thể hoàn thành toàn bộ quá trình giải phẫu mà không hề thay đổi sắc mặt.

Cùng với t.h.i t.h.ể anh trở về, còn có một đoạn video, ghi lại những màn tra tấn tàn bạo vô nhân đạo mà anh phải chịu đựng trong ba mươi tiếng đồng hồ.

Bọn buôn ma túy đó, dùng lửa đốt cơ thể anh, dùng búa từng chút từng chút một đập nát xương anh, dùng roi da quất lên người anh những vết thương chằng chịt. Khi anh gần như bất tỉnh, chúng rắc muối lên vết thương, liên tục đánh vào mặt và đầu anh... Cuối cùng, anh bị tra tấn đến chết.

Đây là sự giãy c.h.ế.t bất lực và hèn hạ của tập đoàn buôn ma túy lớn nhất biên giới sau khi bị phía Trung Quốc triệt phá.

Chu Hải Yến nằm vùng sáu năm, phối hợp với cảnh sát Trung Quốc, triệt phá hoàn toàn tập đoàn buôn ma túy hoành hành nhiều năm ở biên giới, nhưng khi sắp rút lui an toàn, thân phận anh bị bại lộ, bị bọn buôn ma túy trả thù tàn nhẫn.

...

Trong bệnh viện, anh Phó Viễn, người cảnh sát mà tôi đã sáu năm không gặp, nằm trên giường bệnh, toàn thân quấn băng, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh, tay phải và chân trái đã mất.

Anh ấy nói: "Em Đường, lâu rồi không gặp."

Tôi nói: "Lâu rồi không gặp."

Chúng tôi im lặng nhìn nhau rất lâu.

Nước mắt không kìm được tuôn rơi.
 
Chương 44


"Anh Phó Viễn, sao anh Chu Hải Yến lại đột nhiên không còn nữa?"

Anh ấy ngập ngừng, vẻ mặt không đành lòng, những lời sắp nói ra trở nên vô cùng khó khăn.

"Là bố em.

"Ông ta bị lừa đến biên giới vận chuyển ma túy trong cơ thể, vì mỗi lần ông ta mang số lượng ít, tỷ lệ thành công thấp, khiến bọn chúng bất mãn. Để giữ mạng, ông ta đã điên rồ đến mức đẩy em ra, nói rằng ông ta còn một đứa con gái có thể lừa đến giúp chúng.

"Anh Chu đã bí mật chặn thông tin của em. Vì vậy, khi nhiệm vụ kết thúc, bố em nhìn thấy anh Chu liền khẳng định anh ấy là cảnh sát. Thực ra ông ta chỉ muốn trả thù, nhưng lại vô tình nói trúng.

"Sau khi thân phận bị bại lộ, anh ấy đã bảo vệ chúng tôi rời đi trước, còn mình thì không bao giờ quay lại được nữa."

Tôi dựa lưng vào tường, đầu óc trống rỗng.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi không ngờ sự thật lại hoang đường và tàn khốc đến vậy.

"Vậy bố tôi bây giờ ở đâu?"

"Chết rồi, do lên cơn nghiện."

Tôi không biết nên cười nhạo cái c.h.ế.t của ông ta hay nên thương tiếc cho Chu Hải Yến của tôi vì sự bất công của số phận.

Hay là, hận chính mình, là tôi đã liên lụy anh.

Sau một hồi lâu.

Anh ấy cẩn thận hỏi: "Cô ấy những năm này sống có tốt không?"

Rồi tự giễu: "May mà năm đó không làm lỡ dở cô ấy, sau này anh chỉ là một kẻ tàn phế."

"Hai năm trước, chị ấy bị tai nạn xe hơi, trở thành người thực vật. Vì bị gia đình ép hôn, chị ấy đã uống rượu rồi lái xe lên núi, cả người và xe đều lăn xuống vực.

"Chị ấy vẫn luôn chờ đợi anh."

Trong căn phòng bệnh vắng lặng, hai con người bị thế giới bỏ rơi, trao đổi những thông tin mà đối phương muốn biết nhất, đồng thời cũng đ.â.m những mũi tên sắc nhọn nhất vào trái tim nhau.

42

Tôi về nhà ngủ hai ngày, ảo tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ ổn thôi. Nhưng sau khi tỉnh dậy vẫn là hiện thực.

"Đây là tro cốt của liệt sĩ Chu Hải Yến, còn có di vật của anh ấy, theo di chúc của anh ấy, tất cả những thứ này đều giao cho vị hôn thê của anh ấy - Đường Hà Thanh."

Tôi sững sờ tại chỗ.

Trong di vật là hàng trăm bức vẽ phác họa của tôi, và một chiếc nhẫn kim cương.

Khi tôi nghĩ rằng mình đã không theo kịp bước chân anh, ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra anh đã dõi theo bóng lưng tôi suốt những năm tháng dài đằng đẵng.

Tôi không kìm được run rẩy, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.

Chiếc nhẫn đeo vừa tay.

Nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, tôi khẽ nói:

"Chu Hải Yến, em đưa anh về nhà."

Bên ngoài gió rất lớn, tiết trời mùa thu đang đậm, trên đường toàn lá vàng rơi, bay trên trời, rơi xuống đất.

Tôi bước đi trong nỗi đau buồn vô hạn, đáy mắt chỉ có nỗi buồn thương và sự tịch mịch vô biên, bước chân nặng trĩu.

Đột nhiên, cơ thể tôi bị va phải, là một đứa trẻ ba tuổi đang đuổi theo lá vàng chơi bên đường, mẹ nó đi theo sau bảo vệ nó.

Cậu bé vô thức cúi đầu xin lỗi tôi: "Xin lỗi bà ạ, cháu không cố ý đụng bà."

Tôi quay lại nhìn cậu bé: "Không sao."

Cậu bé lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy bối rối.

Tôi tiếp tục bước đi, phía sau vang lên giọng nói non nớt, đầy vẻ khó hiểu: "Mẹ ơi, mẹ không phải nói tóc bạc trắng đều gọi là bà sao? Nhưng người vừa rồi rõ ràng là chị gái mà, lạ thật đấy."

"Suỵt, con trai, con thấy chị gái lạ là vì chị ấy đang trải qua nỗi đau mà con không thể hiểu được."

Cậu bé ngây thơ nhìn bóng lưng khuất dần. Bầu trời dần tối, hoàng hôn buông xuống, cô gái bước đi loạng choạng, mái tóc bạc trắng hòa vào khung cảnh mùa thu tiêu điều.

...

Đi ngang qua tiệm hoa, tôi đứng ngoài cửa: "Ông chủ, làm ơn cho tôi một bó hoa hướng dương, chồng tôi không thích hoa cúc."

Tôi ôm bó hoa hướng dương về con hẻm nhỏ.

Hoa quế trong sân đang nở rộ, bị gió thổi rơi đầy đất.

Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa mà Chu Hải Yến thường ngồi, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp gỗ.

Cứ như thể, nó chính là anh.

"Chu Hải Yến, lúc đó anh có đau không?"

Họ nói trong video anh không hề kêu la một tiếng, thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi.

"Anh xem này, em mua cho anh hoa hướng dương mà anh thích nhất.

"Năm nay không tổ chức sinh nhật cho anh nữa, đã qua rồi, ước nguyện cũng không linh nghiệm nữa."

Tôi ngừng lại một chút. "Sau này cũng không tổ chức sinh nhật cho anh nữa.

"Em xin lỗi, đã liên lụy anh, giá như em không có người cha như vậy thì tốt rồi, em thà làm trẻ mồ côi còn hơn.

"Anh thật ngốc, nhận mười tệ phí bảo kê, lại thật sự bảo vệ em mười năm."

...

Tôi lảm nhảm rất nhiều, không biết anh có nghe chán không, nên cửa nhà chúng tôi bị gõ.

Mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông mặc áo khoác gió, cao gầy, vẻ mặt đầy lo lắng. Anh ấy nhìn tôi rất lâu, ánh mắt dừng lại trên mái tóc tôi, đáy mắt dần dần ươn ướt.

Tôi mở miệng: "Sư huynh, sao anh lại đến đây?"

Thấy anh ấy không có vẻ gì là muốn rời đi, tôi đành phải nghiêng người cho anh ấy vào nhà.

Anh ấy ngồi trên ghế sofa đối diện: "Anh thấy em có vẻ không ổn, nên muốn đến xem em thế nào.

"Hai người quen nhau à?"

Tôi giơ chiếc nhẫn trên tay lên: "Anh ấy là chồng em."

Anh ấy im lặng một lúc, giọng nói dịu dàng, mang theo ý an ủi vang lên:

"Xin lỗi, chia buồn cùng em."

Tôi mỉm cười nhạt nhòa, lòng đau như cắt.
 
Chương 45


Xung quanh im lặng rất lâu.

Anh ấy đột nhiên nói: "Tháng mười, lá dương liễu ở Kanas vàng rực rỡ nhất, tháng mười một, cảnh tuyết ở Shangri-La tinh khiết trắng xóa, tháng mười hai, Đằng Xung ngập tràn hoa anh đào.

"Ý anh là, người ta phải nhìn về phía trước, phía trước còn rất nhiều cảnh đẹp. Năm anh mười hai tuổi, bố anh mất, mẹ anh bị ung thư, em trai mới bảy tuổi, lúc đó anh cũng giống như em bây giờ. Sau đó anh cắn răng kiên trì, bệnh của mẹ anh đã khỏi một cách thần kỳ, em trai cũng lớn lên từng ngày, sau khi vượt qua khó khăn này, mọi thứ đều tốt đẹp hơn. Anh bắt đầu đi ngắm núi non, ngắm sông nước, ngắm vạn vật trên thế gian này, ngay cả một bông hoa dại cũng có thể mang lại niềm vui cho anh."

Tôi bình tĩnh nói: "Nhưng anh còn có mẹ, có em trai, em thì không còn ai cả."

Anh ấy nghiêm túc nói: "Nếu em cần, anh rất sẵn lòng ở bên cạnh em mãi mãi."

Hàm ý của người trưởng thành không cần nói ra.

Mặc dù tôi không biết anh ấy bắt đầu nảy sinh tình cảm vượt quá tình cảm sư huynh muội với tôi từ khi nào, nhưng tôi thực sự coi anh ấy như sư huynh, những năm qua anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cũng dạy tôi rất nhiều.

Nhưng một người chỉ có một trái tim, trái tim này của tôi chỉ đập vì một người.

"Có anh ấy là đủ rồi."

Đáy mắt anh ấy có chút u ám.

"Sư huynh, muộn rồi, cảm ơn anh hôm nay đã đến. Em muốn đi ngủ rồi."

"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt."

Đến cửa, anh ấy do dự một lúc, quay đầu lại:

"Vậy anh sẽ đặt trước một kiếp sau với em, anh sẽ xếp hàng sau anh ấy."

Nói xong, không đợi tôi trả lời, anh ấy đã rời đi.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nhưng tôi sẽ không có kiếp sau.

Cõi trần quá khổ, khổ đến mức tôi không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì, kiếp sau tôi sẽ không đến nữa, để không liên lụy anh ấy.

Tôi ôm hộp tro cốt từng bước đi vào phòng của Chu Hải Yến, nằm trên giường anh.

Thời gian quá lâu, trong phòng đã không còn hơi thở của anh.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi là một người rất xấu.

Vì vậy, ông trời đã lấy đi tất cả những gì tôi có, từng thứ một, trừng phạt tôi, tất cả những gì tôi nắm giữ đều hóa thành tro bụi tan biến trong tay.

Con đường tình yêu đích thực chưa bao giờ bằng phẳng, yêu là đón nhận muôn vàn khó khăn, yêu cũng chính là muôn vàn khó khăn.

Lời bà cụ nói đều là lừa dối, bà nói hai người có tên ghép lại với nhau là rất có duyên phận, nhưng rõ ràng là không có duyên phận chút nào.

Ngõ Bình An, cũng chưa bao giờ bình an.

Vô số ký ức quá khứ hiện lên trước mắt, như một bộ phim tua lại, tôi là người xem đứng ngoài cuộc đời mình.

Khởi đầu của câu chuyện, không xứng với những thăng trầm trên đường đời.

Cảm thán về số phận năm mười bốn tuổi, nhiều năm sau, đã b.ắ.n trúng trái tim tôi. Hóa ra, cả đời này của tôi đã được định sẵn là một con đường lầy lội khó đi.

Cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt tôi, sau một trận đau đớn là sự tê dại.

Tôi nguyện dùng cơ hội đầu thai kiếp sau của mình để đổi lấy với ông trời.

Một là đổi lấy thế gian thái bình, không còn ma túy; hai là đổi lấy biển lặng sông trong, không còn gặp lại.

Cả người dần lạnh đi, hơi thở trở nên yếu ớt khó khăn, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc, chảy dọc theo khóe miệng xuống cằm, tai, cuối cùng nhuộm đỏ tấm ga giường trắng tinh thành một bông hoa rực rỡ.

Tôi đứng ở cuối cuộc đời nhìn lại, trên sân ga dẫn đến hoàng tuyền, đứng đầy những người đã khuất đến đón tôi.

43

Sau khi hy sinh, Chu Hải Yến được truy tặng Huân chương hạng nhất.

Là một trong những lực lượng cảnh sát nguy hiểm nhất trong thời bình, tuổi thọ trung bình của cảnh sát chống ma túy nước tôi dừng lại ở tuổi bốn mươi mốt, còn Chu Hải Yến đã c.h.ế.t ở tuổi ba mươi mốt.

Chống ma túy chưa bao giờ là một cuộc chiến không tiếng súng, chỉ là có những người dùng chính mạng sống của mình làm lưỡi dao, dùng m.á.u thịt đúc nên thanh kiếm, đúc nên bức tường hòa bình.

Năm 1992, số hiệu cảnh sát 013626 được sử dụng.

Năm 2012, số hiệu cảnh sát 013626 bị phong tỏa.

Năm 2017, số hiệu cảnh sát 013626 được kích hoạt lại.

Năm 2023, số hiệu cảnh sát 013626 bị phong tỏa vĩnh viễn.

【Phong tỏa là ghi nhớ, kích hoạt là kế thừa. Số hiệu cảnh sát được kích hoạt lại, tôi đã trở thành anh.】

Nhiều năm sau, câu chuyện về hai cha con nhà họ Chu bắt đầu được lan truyền rộng rãi. Người dân ở Ngõ Bình An mới biết được, tên côn đồ mà họ từng sợ hãi khinh thường, lại là một cảnh sát chống ma túy.

Có người hâm mộ danh tiếng, đến nơi người anh hùng từng sống để check-in, nhưng lại thấy cảnh vật đổi thay, hoang tàn.

Cũng có người tự nguyện đến nghĩa trang viếng mộ.

Chỉ cần mãi mãi có người nhớ đến sự hy sinh của họ, thì mãi mãi có người nhớ đến tội ác của việc buôn bán và sử dụng ma túy, sự nghiệp chống ma túy của Trung Quốc sẽ có hy vọng.

...

Buổi sáng trời âm u, vạn vật yên tĩnh, nghĩa trang chìm trong màn sương mù dày đặc, như được phủ một lớp voan mỏng.

Trước hai tấm bia mộ đặt đầy những bó hoa đến viếng. Trên bia mộ tự phát buộc những sợi dây đỏ, để cầu chúc cho họ kiếp sau không lạc mất nhau.

Một tấm bia là mộ của liệt sĩ Kiều Diệc Bách và vợ là Chu Ký Thu.

Tấm bia còn lại là mộ của liệt sĩ Chu Hải Yến và vợ là Đường Hà Thanh.

Trước mộ lặng lẽ đứng một nhóm người, có trẻ em ba tuổi, có thiếu niên mười tuổi, từ thanh niên đến trung niên rồi đến người già, vẻ mặt thành kính.

Bầu trời phía đông dần dần ló dạng, chỉ thấy, tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua màn sương dày đặc, chiếu lên sắc đỏ của Trung Quốc, lá cờ đỏ sao vàng cùng với mặt trời mọc dần dần được kéo lên.

Ánh sáng của ngôi sao đỏ chiếu sáng cả bầu trời.

Nước mắt trào dâng trong khóe mắt mọi người, con đường trường chinh chống ma túy đã âm thầm có người tiếp bước, hết thế hệ này đến thế hệ khác sẽ dùng cách của mình để bảo vệ mảnh đất này.

Sự nghiệp chống ma túy của Trung Quốc, sự nghiệp chung của toàn nhân loại nhất định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.

-Hết-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top