Dịch Full Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 920: Chúng ta gặp mặt đi (10)


Sau khi đánh được hai trận, bình thường sau ba giờ sáng là thời gian còn lại cô sẽ không nhìn thấy Linh Độ online giờ này.

Hứa Ôn Noãn vốn đang chơi game lập tức thoát ra, mở khung chat với Linh Độ, gửi tin nhắn: “Xong việc rồi sao?”

......

Lục Bán Thành ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhìn chằm chằm tin Hứa Ôn Noãn gửi tới, không chần chừ chút nào mà gõ: Ừ.

Đánh chữ làm cánh tay của hắn dau xót, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, ngừng một lát, mới đánh thêm: “…..Vừa mới về khách sạn.”

Hứa Ôn Noãn thong thả, tin nhắn vừa mới gửi đến, cô liền trả lời: “Anh ăn cơm tối chưa?”

Linh Độ: “Ăn rồi, còn cô?”

Bảo Bảo sợ, bảo vệ ta: “Ăn từ lâu rồi.”

Rạng sáng lúc gửi chuyện cười cho cô, hỏi cô một câu còn đang ở Thượng Hải sao? cô online buổi chiều mới trả lời hắn cô đang ở Lệ Giang, vì vậy Lục Bán Thành lại hỏi: “Chơi vui không?” liền gửi cho cô.

“Chơi rất vui, lúc nãy chỉ có chút khó thở.”

“Khám bác sĩ chưa?”

“Không có gì nghiêm trọng, xịt thuốc một chút là được, có thể là do tắm nước nóng quá lâu nên bị như vậy.”

“À.” Lục Bán Thành gõ chữ này xong, nhìn chằm chằm bốn chữ “Có chút khó thở.” Lại ngẩng đầu lên, nhìn hình ảnh của mình trong gương ngay phía trước mặt, trong gương có người dán vài miếng băng keo cá nhân trên mặt, khóe môi còn có vết máu ứ đọng… Ngô Hạo ra tay thật là cmn tàn nhẫn, dám cầm ghế dựa đập hắn.

Lục Bán Thành mắng trong lòng một câu, do dự trong chốc lát, vẫn thoát game, sau đó mở trang web tra vé máy bay một chút, đặt một vé sáng sớm ngày thứ hai bay  đến Lệ Giang. 

.....

Hứa Ôn Noãn đi chơi kế hoạch, mỗi ngày đều đi một nơi khi thì là núi tuyết Ngọc Long, khi thì là địa đạo cổ Trà Mã, Cổ trấn, hồ cô lô,… dọc đường đi, Hứa Ôn Noãn hưởng thụ phong cảnh đẹp, thức ăn ngon, mỗi ngày đều rất vui vẻ, cũng rất hài lòng, những chuyện đáng sợ đều đã qua hết rồi, vui đến nỗi tật xấu lại tái phát, lúc sáng sớm đi xe buýt đến Cổ Thành chơi, ăn cơm trưa xong lại không mang theo túi, cả người vui vẻ nhẹ nhàng, đến nơi lúc muốn mua mấy đồ lưu niệm mới phát hiện ra mình không mang theo túi không có tiền.

Lúc này đã là trễ hơn giờ cơm hai tiếng đồng hồ, lúc cô vội vã chạy về phòng ăn tìm túi đã mất từ lâu rồi.

Hỏi qua nhân viên phục vụ thì họ đều ngơ ngác không nhìn thấy túi của cô bao giờ…

Cô mượn điện thoại di động của một nhân viên, gọi qua số điện thoại của mình, điện thoại ở trạng thái tắt máy.

Xem ra người lấy túi của cô không có ý muốn trả lại rồi...

Tâm tình tốt của Hứa Ôn Noãn mấy ngày nay tất cả đều tan thành mây khỏi, cô cố gắng gượng cười với nhân viên phục vụ một cái, sau đó nói cảm ơn, liền trả lại điện thoại cho người kia, rời khỏi phòng ăn.

Cô định tối nay về Lệ Giang sáng sớm ngày mai bay trở về Bắc Kinh nên hành lý đều đã để ở phòng khách sạn, ở trong người cô lúc này không có gì hết.

Cô không quen ai ở đây, bây giờ trên người lại không có đồng nào, tiền đi xe buýt về Lệ Giang cũng ko mua nổi, hơn nữa, Cổ Thành cách Lệ Giang đến ba tiếng đi xe. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 921: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (1)


Càng nghĩ, Hứa Ôn Noãn càng bực mình, cuối cùng cũng chẳng thèm đế ý đến hình tượng gì nữa mà ngồi trên tảng đá bên rìa đường, bắt đầu suy nghĩ coi mình nên làm gì.

Mặt trời sắp lặng, sắc trời cũng ngày một tối hơn, chuyến xe cuối cùng về Lệ Giang cũng đã đi rồi, Hứa Ôn Noãn không thể nào nghĩ ra cách để giải quyết.

Đèn đường ở Cổ Thành từ từ sáng lên, du khách càng ngày càng ít, trên đường phố yên tĩnh hơn rất nhiều, Hứa Ôn Noãn giật giật hai chân tê rần, nghĩ cách duy nhất là phải mượn điện thoại của ai đó gọi về cho cha mẹ để hai người họ đến đón mình, lúc đó khóe mắt của cô lại vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Hứa Ôn Noãn cho rằng mình nhìn lầm, sửng sốt một lúc lâu mới chuyển tầm mắt nhìn thẳng người đó.

Quả nhiên là… Lục Bán Thành, hắn ngồi trong quán rượu đối diện với người đàn ông da trắng mắt xanh, bọn họ hình như nói tiếng anh, không biết là đang nói gì, trên mặt Lục Bán Thành có biểu hiện như cực kỳ sung sướng.

Buổi chiều, cô ngồi xổm ở chỗ này buồn bực, nên vẫn luôn nằm mơ giữa ban ngày, mong rằng có thể gặp một người quen ở đây là tốt rồi.

Không ngờ, lại thật sự gặp, mà lại còn gặp người mà cô không muốn gặp nhất…

Trước tiên không nói đến chuyện cô có muốn mượn điện thoại của hắn hay không, cho dù là cô có liên lạc với cha mẹ cũng sẽ không đến nhanh như vậy, họ phải chạy từ Bắc Kinh đến Lệ Giang, sau đó lại chạy từ Lệ Giang đến Cổ Thành, tất nhiên là cô phải ở đây suốt cả buổi tối rồi.

Không chỗ ở, không có đồ ăn, ngồi trên một tảng đá giữa trời, ở một nơi xa lạ, cô còn là một cô gái nữa....

Hứa Ôn Noãn càng nghĩ càng thấy cách duy nhất của mình quá vô dụng, sau đó lại thầm dời tầm mắt đến Lục Bán Thành ngồi trước cửa quán rượu một lần nữa.

Hắn mặc một cái áo trắng đơn giản, giơ chai bia lên, đang từ từ cụng ly với người nước ngoài kia.

Cô chạy đến nhờ hắn giúp, hắn sẽ giúp cô hay không đây?

Lúc cha cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn thấy chết còn không cứu nữa là….

Hứa Ôn Noãn chần chừ trong lòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng lên.

Không thử sao biết? nếu lỡ hắn đồng ý thì sao? huống chi cô không còn đường khác để chọn nữa rồi.

Nghĩ tới đây, Hứa Ôn Noãn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, đi về phía quán rượu.

Lúc cô đẩy cửa vào, có một nhân viên mặc đồng phục nói lanh lảnh: “Chảo mừng quý khách!”

Sau đó liền hỏi: “Xin hỏi quý khách đi mấy người?”

Trong quán rượu rất yên tĩnh, tuy rằng cô nghe không rõ Lục Bán Thành và người nước ngoài kia nói gì nhưng mà qua tiếng nhạc cô cũng có thể nghe thấy bọn họ nói khá nhiều.

Hai người họ rất vui vẻ, cũng không chú ý đến cô, Hứa Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, nói với nhân viên phục vụ: “Tôi tìm người.” sau đó đợi nhân viên đó mỉm cười rời đi, mới dùng tất cả dũng khí của mình mà đi đến chỗ Lục Bán Thành đang ngồi.

Lúc Hứa Ôn Noãn sắp đến bên bàn Lục Bán Thành, người ngồi đối diện hắn phát hiện ra cô đầu tiên, nghi hoặc nhìn về phía cô, dùng tiếng anh hỏi: “Tiểu thư, cô là?”

Người đó hỏi xong, Lục Bán Thành hút vào một hơi thuốc cũng lơ đãng quay đầu qua, nhìn cô đang nhẹ nhàng bước tới.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 922: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (2)


Hai người chạm mặt nhau, trong đáy mắt của hắn rõ ràng có chút kinh ngạc, đầu ngón tay cầm khói thuốc quơ quơ, nhưng qua mấy giây, tất cả những biểu hiện đó đều biến mất, nhìn đôi mắt của cô, không nói gì.

Người nước ngoài đi cùng Lục Bán Thành cũng nhìn cô, Hứa Ôn Noãn đang nhìn Lục Bán Thành, lần này người đó lại hỏi: “Thành, cậu biết người này sao? Là bạn của cậu à?”

Nghe người kia hỏi như vậy, Lục Bán Thành mới thu lại tầm mắt, quay lại người bạn đang ngồi đối diện mình, sau đó liền dập thuốc, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đứng tại chỗ không nói gì, lại ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, câu nói đầu tiên của hắn sau khi hai người họ ly hôn chính là: “Có chuyện gì không?”

Có người khác ở đó, Hứa Ôn Noãn lại càng căng thẳng, cô vồ vồ vạt áo, đang lấy lại dũng khí chuẩn bị nói chuyện lại nghe thấy hắn nói: “Jony, tôi đi đây một chút.”

Đợi đến khi người nước ngoài kia gật đầu nói “OK” xong, sau đó Lục Bán Thành lại đứng dậy, nhìn Hứa Ôn Noãn, lại chỉ ra ngoài quán bar, sau đó đi trước đến cửa quán rượu.

Hứa Ôn Noãn gượng cười với người nước ngoài kia, sau đó liền quay người đuổi theo Lục Bán Thành.

Băng qua đường, đi vào một con hẻm nhỏ ít người qua lại, Lục Bán Thành dừng lại, quay người nhìn Hứa Ôn Noãn đứng cách xa hắn chừng một mét.

Hắn không mở miệng, chờ cô nói chuyện.

Hứa Ôn Noãn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn vào đôi mắt của Lục Bán Thành, nói: “Tôi, tôi muốn mượn anh ít tiền.”

Lục Bán Thành không nói gì, ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.

Vẻ mặt của hắn như vậy lại khiến Hứa Ôn Noãn không nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, nhìn ánh mắt của hắn, cô lại giải thích một lần: “Buổi trưa tôi không cẩn thận nên làm mất túi rồi, bây giờ tiền không có, điện thoại cũng không… lại đúng lúc nhìn thấy anh….”

Hứa Ôn Noãn nói xong liền rũ mắt không dám nhìn hắn nữa, trầm mặc trong chốc lát còn nói: “..Hy vọng anh có thể giúp tôi một chút, trở về Bắc Kinh tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho anh.”

Từ lúc hắn đến Lệ Giang đi tìm cô, chỉ là cô không phát hiện ra hắn thôi.

Xế chiều hôm nay hắn nhìn cô ngồi phờ phạc trên tảng đá ngoài kia không nhúc nhích, mới thấy có gì đó không đúng.

Hắn thấy trời tối rồi, cô còn ngồi cà kê ở đó như một kẻ ngốc, mới giả vờ như gặp bạn đi vào quán rượu, tìm nơi mà cô có thể nhìn thấy hắn.

Thì ra là làm mất túi rồi…

Lục Bán Thành thất thần quá lâu, Hứa Ôn Noãn cho rằng hắn không muốn giúp cô nên dùng sức vò vò vạt áo, chần chừ một hồi mới nói tiếp: “… Tôi ở đây không có người quen, hành lý đều để ở Lệ Giang hết rồi.”

Hứa Ôn Noãn còn chưa nói hết, Lục Bán Thành đã định thần lại: “Cô cần bao nhiêu tiền?”

“Ể?” Hứa Ôn Noãn bị Lục Bán Thành nói làm cho ngẩng người, mới phản ứng được hắn đồng ý rồi, sau đó vội vàng tính toán trong lòng một chút, tiền mình chạy suốt đêm về Lệ Giang, tiền mình phải dùng cho ngày mai, còn vé máy bay về Bắc Kinh nữa….
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 923: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (3)


Hứa Ôn Noãn ước tính một hồi, sau đó giơ một ngón tay với LụcBán Thành,nhỏ giọng nói: “1000.”

Lục Bán Thành không nói gì, móc bóp tiền ra, sau khi mở ra mới nhớ lúc nãy vì muốn diễn kịch chân thật một chút cho nên hắn đã đưa hết tiền chẵn cho người nước ngoài kia để hắn đóng vai bạn của mình, trong bóp của hắn bây giờ chỉ còn lại vài tờ tiền lẻ, cộng lại chắc cũng chỉ có 100 tệ...

Lục Bán Thành muốn hôn mê, sau đó lại đóng bóp tiền, vừa định nói cô tìm một cây ATM để rút tiền nhưng lại nhớ đến lúc nãy cô còn muốn về Lệ Giang nên sửa câu trần thuật lại thành câu nghi vấn: “Sau đó cô phải về Lệ Giang sao?”

“Ừ” Hứa Ôn Noãn gật gật đầu.

“Tìm xe riêng sao?”

Hứa Ôn Noãn lại gật cái nữa.

Lục Bán Thành cau mày, một lát sau mới nói: “Lát nữa tôi cũng phải về Lệ Giang, cô đi xe của tôi đi.”

Dừng một chút, hắn lại giải thích thêm: “Trong bóp tôi không còn tiền mặt, mà trên đường đến đây cũng chưa thấy ATM, chờ đến Lệ Giang, tôi sẽ lấy tiền đưa cho cô.”

Đi xe riêng, không cần phải tốn tiền, hon nữa trừ hắn ra cũng không có ai giúp cô nữa rồi… Hứa Ôn Noãn suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được.”

“Vậy đợi tôi một chút, tôi chào người bạn kia.”

Hứa Ôn Noãn biết hắn đang nói ai, liền nhẹ giọng ừ một tiếng.

Cô không theo Lục Bán Thành vào quán rượu mà đứng bên ngoài chờ hắn, nhìn qua cửa sổ, cô cũng có thể thấy Lục Bán Thành đang chào tạm biệt hắn.

Khoảng năm phút sau, Lục Bán Thành đi ra.

Hắn liếc mắt nhìn Hứa Ôn Noãn: “Đi thôi.”

Hứa Ôn Noãn chờ hắn đi trước, sau đó mới đi theo sau hắn: “Đã làm phiền anh rồi.”

Lục Bán Thành đi trước cô, qua khoảng một phút sau, hắn mới trả lời cô: “Không có gì.”

Hứa Ôn Noãn không nói nữa, hai người yên lặng một lúc lâu, đi đến chổ đậu xe xong, lúc đi ngang qua nhà hàng, Lục Bán Thành lại nghĩ đến cô ngồi ở bên đường từ trưa đến giờ, chắc hắn lúc này đã đói rồi, sau đó liền dừng bước nói: “Tôi còn chưa ăn tối, ăn chút gì đó rồi mới xuất phát được không?”

Hắn muốn ăn rồi mới đưa cô đi, cô không có ý kiến, nhưng mà hắn sẽ không để cô đứng chờ ở ngoài chứ?

Lục Bán Thành như hiểu Hứa Ôn Noãn đang nghĩ gì, lại nói: “Cô cũng ăn chút gì đi.”

“À” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, đi sau LụcBán Thành, vào nhà hàng.

Ánh sáng trong nhà hàng so với ánh sáng trong quán rượu tốt hơn rất nhiều.

Đợi đến khi cô ngồi đối diện hắn, lúc Lục Bán Thành cúi đầu xem thực đơn, Hứa Ôn Noãn lúc này mới vô ý nhìn mặt Lục Bán Thành, lúc này cô mới phát hiện trên mặt hắn có vài vết thương, tuy đã mờ đi nhưng vẫn rất dễ thấy, đặc biệt là khóe môi, vảy rất dày, hình như là bị thương rất nặng,… hắn đánh nhau với người khác sao?

Lúc Hứa Ôn Noãn đang suy nghĩ lung tung, Lục Bán Thành mới nhìn về phía cô, cô vội lấy lại tinh thần, thực đơn đã được đưa đến trước mắt: “Cô muốn ăn cái gì?”

“Tôi, sao cũng được.” Hứa Ôn Noãn vừa trả lời vừa liếc nhìn vết máu ứ đọng trên mặt Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành không miễn cưỡng cô, chọn hai món.

.....

Cơm nước xong, Lục Bán Thành đi đến bãi đậu xe, móc chìa khóa xe, mở khóa xe xong theo thói quen lại mở cửa bên cạnh người lái cho Hứa Ôn Noãn nhưng cô lại nhanh tay mở cửa phía sau lưng hắn trước.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 924: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (4)


Động tác của Lục Bán Thành ngừng lại trong chốc lát.

Qua mấy giây, hắn mới rút tay về, một lần nữa nhét vào túi tiền, bình tĩnh đứng bên cạnh xe một lúc, sau đó nhìn qua cửa kính xe, thấy cô bé đã ngồi vào trong xe ngay ngắn, lại khó hiểu nhìn hắn sao còn chưa lên xe.

Cô phát hiện tầm mắt của hắn, ánh mắt của cô chạm vào tầm mắt của hắn một giây, sau đó liền dời đi nơi khác.

Lục Bán Thành nuốt nước bọt hai lần, thu lại tầm mắt, khẽ thở dài một hơi, làm như không để ý đến xa cách và chống cự của cô, liền vòng qua đầu xe, lên xe, sau đó lái về phía Lệ Giang.

Dọc đường đi, Hứa Ôn Noãn yên lặng ngồi sau xe hắn, từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Bán Thành thỉnh thoảng sẽ nhìn Hứa Ôn Noãn qua kính chiếu hậu một chút, nhưng vẫn không lên tiếng làm phiền cô.

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, bên trong xe yên tĩnh  không bao lâu, bầu không khó lại có chút kỳ lạ, để tránh lúng túng, Lục Bán Thành lại mở radio trên xe, tìm một chương trình âm nhạc, khiến tiếng hát rất nhanh lấp đầy khoảng trống trong xe.

Lúc xe chạy được chừng hai tiếng đồng hồ, đã đến trạm dừng chân, Lục Bán Thành quẹo xe vào đổ xăng.

Lúc Lục Bán Thành tính tiền đi ra, trong tay còn ôm một cái túi, lúc hắn ngồi lại trong xe, liền lấy một chai nước từ trong túi ra, sau đó đưa hết túi cho Hứa Ôn Noãn: “Trên xe tẻ nhạt, ăn chút gì đi.”

Hứa Ôn Noãn nói cảm ơn với hắn, sau đó cầm lấy, túi không đóng, cô có thể nhìn thấy bên trong ngoài một chai nước còn có trái cây và đồ ăn vặt.

Lục Bán Thành không đáp lại lời cảm ơn của cô, thắt dây an toàn xong lại tiếp tục lên đường.

Lần này xe chạy không xa lắm liền có mưa lâm thâm, tốc độ xe buộc phải giảm xuống.

Hứa Ôn Noãn thức dậy đã là sáng ngày hôm sau, ngồi xe lâu, cả người cô mệt rã rời, lúc cô không biết mình đã nhắm mắt lại lần thứ mấy, xe đang chạy ổn định bỗng nhiên dừng lại.

Hứa Ôn Noãn cho rằng Lục Bán Thành có chuyện gì khác phải làm nên không lưu ý nhiều, qua không lâu lại có tiếng Lục Bán Thành mở cửa xe, qua một lúc không lâu lại có tiếng đề máy, thấy xe không khởi động, lại nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy Lục Bán Thành đội mưa đứng trước đầu xe, mở mui xe lên, giơ tay mở đèn pin điện thoại di động, nhìn trong đó một lúc lâu, mới trở lên xe, tiếp tục đề máy xe nhưng vẫn không được, lúc này mới lấy điện thoại di động gọi cho công ty taxi, báo cáo tình hình và địa điểm xong, lại cúp máy, sau đó Hứa Ôn Noãn lại hỏi: “Xe hư sao?”

“Ừ” Lục Bán Thành quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, giải thích: “Bỗng nhiên tắt máy, không biết là gặp vấn đề ở đâu, công ty taxi hiện đang phái người tới, chúng ta phải chờ trong xe một chút”

Hứa Ôn Noãn gật đầu, nhẹ giọng “Nha” một tiếng.

Trong xe lại không có tiếng động nào, Lục Bán Thành dựa vào ghế xe, xem điện thoại di động, Hứa Ôn Noãn mất điện thoại nên chỉ có thể ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian từ từ trôi qua, Hứa Ôn Noãn lại từ từ cảm thấy buồn ngủ lần nữa
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 925: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (5)


Cô tìm một tư thế thoải mái xong, không kiềm lòng được nhắm mắt. lại ngủ say.

Trong đêm mưa, nhiệt độ xuống thấp, Lục Bán Thành nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô bé nằm nghiêng đầu vào cửa kính ngủ chằm chằm, phát hiện cô đang cuộn người lại vì lạnh.

Xe tắt máy nên máy điều hòa không thể nảo mở được, Lục Bán Thành ngủ như vậy sẽ bị cảm, liền cởi áo khoác ra quay người đắp lên người cô.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn quấy rầy cô.

Khi hắn vừa cầm áo khoác lên người cô, lúc chuẩn bị giúp cô thu dọn lại cho gọn thì cô liền đột nhiên mở mắt ra, phản ứng rất mạnh mẽ, ngồi bật người dậy

Lục Bán Thành đã gặp phải cô phản ứng như vậy hắn liền nhớ đến chuyện một năm trước đây lúc cô và hắn ly hôn, cũng đúng lúc sinh nhật mẹ của hắn, cô đi theo hắn về nhà cha mẹ một chút, lúc trưa cô ngủ thiếp đi trên ghế sofa, hắn cầm chăn muốn đắp cho cô cũng như vậy, cô tỉnh lại theo phản xạ có điều kiện, sau đó cả người liền né hắn rất xa, mới thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng kia giống như hắn là sinh vật đáng sợ đến mức nào.

Đầu ngón tay Lục Bán Thành cứng đờ, lông mày mệt mỏi vội vàng buông áo xuống, rút tay lại, hắn sợ cô hiểu lầm hắn, lại nhẹ nhàng giải thích: “Tôi sợ cô bị cảm lạnh.”

Nghe thấy những lời này, Hứa Ôn Noãn mới phát hiện hắn vừa khoác cho cô một cái áo.

Thì ra hắn chỉ khoác áo cho cô, vậy mà cô lại phản ứng… Hứa Ôn Noãn cảm thấy áy náy trong lòng, lại cong môi với Lục Bán Thành: “Cảm ơn anh”

Lục Bán Thành không nói gì, liền quay người nhìn về phía trước, dựa lên ghế người lái, kéo dài khoảng cách xa nhất với cô.

Bị Lục Bán Thành làm thức tỉnh, Hứa Ôn Noãn lại nhắm mắt lần nữa, trong mũi cô toàn là mùi của Lục Bán Thành, cô vốn đang cực kỳ buồn ngủ nhưng nghe thấy mùi này lại không ngủ được, trong đầu không thể nghĩ được gì, trong tim cũng có chút loạn, mí mắt thỉnh thoảng lại chuyển động, đầu cũng đổi hướng dựa trên ghế.

Cô hành động nhỏ như thế nào đều thu vào trong tầm mắt của Lục Bán Thành.

Vì hắn đến quá gần nên bây giờ cô không dám ngủ nữa sao?

Nếu hôm nay không phải cô rơi vào tình huống đặc biệt này, chắc chắn hắn sẽ không thể nào dám tự ý xuất hiện trước mặt cô, không dám quấy rầy cuộc sống của cô… Lục Bán Thành lại ngước mắt lên nhìn cô bé phía sau trong kính chiếu hậu, cô bé đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn mưa ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Lục Bán Thành mím môi một hồi, lại không nói, yên lặng trong chốc lát, hắn mới mở miệng: “Cô buồn ngủ thì cứ ngủ đi, yên tâm, tôi không lại gần cô nữa đâu...”

Ngô Hạo đột nhiên nói như vậy khiến cô ngạc nhiên mà trố mắt ra.

Lục Bán Thành nhìn thấy cô như vậy, cho rằng cô không tin mình, chần chừ một chút, liền để chìa khóa xe vào hộc cạnh chỗ Hứa Ôn Noãn, sau đó cầm dù trong xe, mở cửa bước xuống xe.

Tiếng cửa xe đóng lại, Hứa Ôn Noãn quay đầu liếc mắt nhìn chìa khóa xe bên cạnh, sau đó từ từ hiểu ý của câu lúc nãy Lục Bán Thành nói là gì.

Hắn sợ cô cho rằng hắn sẽ bắt nạt cô, cho nên mới nói câu kia, mới để chìa khóa xe ở chỗ cô có thể nhìn thấy mà xuống xe…   
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 926: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (6)


Chỉ cần cô bấm nút khóa xe trên chìa, hắn sẽ không thể nào mở cửa ra được.

Là lúc cô bị hắn đánh thức có hành động quá mạnh mẽ cho nên khiến hắn hiểu lầm sao?

Cô thừa nhận hơn một năm trước đây lúc cô ở quá gần hắn sẽ có phòng bị, sẽ ó sợ hãi. Đương nhiên khi đó cô phản ứng như vậy là do cô bị bệnh, huống chi ngay lúc đó cô không chỉ đối với hắn như vậy mà đối với bất cứ người đàn ông nào khác cũng sẽ như vậy.

Cô bây giờ không còn bệnh nặng như lúc trước nữa, cô chỉ là bị đánh thức nên phản xạ có điều kiện mà ngồi dậy thôi.

Nhưng mà hình như trước đây hình như hắn không phải như vậy, bởi vì cô hại chết con trai của hắn mà hắn hận cô thấu xương, thái độ đối với cô đều rất đáng sợ, thời gian trôi qua hơn một năm, sao lúc này hắn lại suy tính cho cô nhiều như vậy?

Hứa Ôn Noãn không hề ý thức được suy nghĩ của cô toàn bộ đều là hắn, cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chìa khóa xe, bình tĩnh một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn qua cửa kính xe, nhìn về phía Lục Bán Thành cao cao, một tay đang che dù, một tay cầm thuốc hút, tựa vào hàng rào chắn trên đường cao tốc.

Mưa không lớn, nhưng cũng có gió, hắn mặc dù cầm dù nhưng mà vẫn có không ít những giọt mưa đang rơi xuống người hắn, khiến quần áo của hắn chỗ ướt chỗ khô.

Hắn như không cảm giác được cô đang nhìn hắn, rũ mày, lại châm một điếu thuốc khác.

Trong ấn tượng của cô, hình như Lục Bán Thành không thích hút thuốc như vậy, hơn nữa ban đầu lúc quen biết hắn, hắn lại cho cô cảm giác sạch sẽ như ngọc, loại đàn ông trong sáng như vậy, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hắn như biến thành một người khác, mặt mũi vẫn như vậy, khí chất vẫn như vậy, có thể cô có một cảm giác khác lạ không thể diễn tả bằng lời.

Hứa Ôn Noãn không biết mình đã nhìn chằm chằm Lục Bán Thành bao lâu, đến khi hắn châm một điếu thuốc mới, trời lại mưa càng lúc càng lớn, cô ngồi trong xe cũng có thể nghe thấy tiếng đùng đùng ngoài xe, vạt áo của hắn cũng có vài giọt nước nhỏ xuống.

Hắn cứ đứng như vậy, ngày mai sẽ bị cảm đó,... hắn chỉ muốn để cho cô yên ổn ở trong xe lại không chú ý đến bản thân mình chút nào sao?

Hứa Ôn Noãn rõ ràng cảm thấy trong lòng mình có cảm giác, là loại cảm giác rung động, loại cảm giác khác hẳn với lúc cô hận hắn đến tận xương tủy dù có sống hay chết cũng không màng lúc này đang trở nên xao động.

Hứa Ôn Noãn cắn môi, cuối cùng cũng thuận theo ý nghĩ của bản thân mà giơ tay lên hạ cửa sổ xe xuống, gọi hắn “Này” một tiếng.

Lục Bán Thành cho rằng mình nghe thấy ảo giác nên ngừng hút thuốc, dừng một chút, không nhìn về phía xe.

Hứa Ôn Noãn lại mở miệng: “Lục Bán Thành.”

Lần này Lục Bán Thành ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía cửa sổ đang bị hạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt của cô trong màn mưa, cả người hắn như đang gặp phải một chuyện cực kỳ khó tin, ngón tay đang cầm thuốc hút của hắn cực kỳ run, qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng hả một tiếng.

Hứa Ôn Noãn dừng một giây, mới mở miệng: “Trời mưa lớn rồi, anh cứ đứng ngoài đó sẽ bị bệnh đó, lên xe đi.”

Mưa hơi lớn, khiến mắt hắn nhòe đi nhìn không rõ.

Hứa Ôn Noãn không phát hiện, sau khi cô nói câu này xong, hai mắt hắn liền trợn to lên.

Cô nhìn thấy hắn còn chưa có cử động gì, cho là hắn không lên xe, liền mở cửa ra, muốn xuống xe đi kéo hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 927: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (7)


Lục Bán Thành nhìn thấy cô như vậy, lúc này mới tỉnh táo lại, hắn sợ cô xuống xe mắc mưa, liền nhanh chóng đi đến bên xe, đóng cửa lại, sau đó mở cửa xe chỗ ghế người lái ngồi vào, thu dù lại, phủi phủi những giọt mưa trên người.

Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tóc và vai hắn ướt mem, nhìn quanh xe một vòng, lại không thấy khăn mặt liền lấy một túi khăn giấy đặt phía sau xe, đưa cho Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành dừng một chút, mới nhìn cô, khẽ gật đầu nhận lấy.

Hai người không có nói thêm lời nào nữa, bầu không khí bên trong xe vẫn yên tĩnh như trước.

Hứa Ôn Noãn nhìn những giọt mưa không ngừng rơi trên cửa kính xe, nghe tiếng mưa ngoài trời, trong đầu lại nghĩ đến cảnh lúc nãy Lục Bán Thành xuống xe… cũng không biết bao lâu cô thật sự không thể nào chịu được nữa, ngủ say.

.......

Lúc Hứa Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, xe đã đến Lệ Giang, mưa cũng đã ngừng lại.

Lúc cô vừa nhích người một chút, Lục Bán Thành liền chú ý đến động tĩnh của cô, nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái: “Thức rồi?”

“Ừ” Hứa Ôn Noãn dụi dụi mắt, gật đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Gần hai giờ.”

“A” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, nghĩ thầm thì ra cô ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi a.

Lục Bán Thành liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, lại hỏi: “Cô nói cô ở khách sạn nào?”

Hứa Ôn Noãn nói tên khách sạn.

Lục Bán Thành “Ể?” một tiếng đầy ngạc nhiên.

Hứa Ôn Noãn hiểu chuyện gì rồi, lại nói: “Anh cũng ở khách sạn này sao?”

Lục Bán Thành không nói gì, tiếng ừ lại phát ra từ cổ họng.

“Thật là trùng hợp.” Hứa Ôn Noãn nói xong, nhìn Lục Bán Thành cười, bên trong xe lại yên tĩnh, bầu không khí có hơi trì trệ, liền thuận miệng hỏi một câu: “Cô ở phòng nào?”

“0001” Lục Bán Thành trả lời.

Thì ra là biệt thử độc lập phía sau khách sạn, Hứa Ôn Noãn ơ một tiếng, không nói gì nữa.

Trong chốc lát xe liền đến khách sạn.

Lục Bán Thành dừng hẳn xe xong không nhanh chóng xuống xe mà đợi đến khi Hứa Ôn Noãn xuống xe xong sau đó mới xuống theo.

Vào đại sảnh khách sạn Hứa Ôn Noãn gọi Hứa Ôn Noãn lại, sau đó lại đi đến một góc có đặt mấy cây ATM.

Hứa Ôn Noãn muốn mượn 1000 tệ nhưng hắn liền đưa cho cô 5000.

Ngày mai là về Bắc Kinh rồi, cô cũng không cần nhiều tiền như vậy…. Hứa Ôn Noãn đếm 1000 tệ cong, vừa mới chuẩn bị đưa lại cho Lục Bán Thành, hắn liền nói: “ Cô cầm đi, cô không quen ai ở khu này, trên người mang tiền phòng thân còn hơn là lúc đụng chuyện lại không có dùng.”

Hứa Ôn Noãn ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý, huống chi tiền này cũng đâu phải là cho không, cô liền cầm theo ý của hắn, sau khi nói cảm ơn xong, liền đưa áo khoác mình còn đang ôm trong ngực đưa cho Lục Bán Thành: “Áo của anh.”

Lúc Lục Bán Thành cầm lấy, đầu ngón tay của cô và hắn không cẩn thận đụng vào nhau, hai người đều cứng đờ, sau một lát Lục Bán Thành mới lấy áo khoác về một cách bình thường, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi về phòng trước đây.”

Hứa Ôn Noãn chần chừ một chút, mới ừ một tiếng, sau đó liền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành không phí nhiều thời gian, liền quay người rời đi.

Chờ đến khi hắn đi xa Hứa Ôn Noãn mới quay về phía thang máy đi tới. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 928: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (8)


Vừa rồi lúc cô vô tình chạm phải ngón tay của hắn, hình như ngón tay hắn rất nóng, đang tỏa nhiệt,… cho nên cô mới ngước lên nhìn khuôn mặt của hắn, nhưng khuôn mặt tái nhợt của hắn nhìn như không sốt vậy.

Vì vậy có phải là cô đã suy nghĩ nhiều quá không?

Hứa Ôn Noãn nghĩ đi nghĩ lại, bước chân cũng dừng lại.

Hắn mắc mưa trên đường cao tốc, mặc đồ ướt nhẹp lâu như vậy đi suốt đêm, không bị bệnh mới lạ… hơn nữa nhiệt độ nóng rõ ràng như vậy, cô sẽ không cảm giác sai đâu.

Nếu hắn bị sốt không phải đều do cô sao?

Hắn và cô như người dưng nước lã, nếu không phải hôm qua cô gặp chuyện bất đắc dĩ phải nhờ hắn thì hắn đã có thể về thẳng nhà mà khỏe re rồi sao.

Chuyện của hắn thật sự không có liên quan gì đến cô, nếu hắn bị bệnh không chịu được thì có thể gọi xe cấp cứu mà.

Đạo lý bình thường thôi, nhưng sao Hứa Ôn Noãn nghĩ nghĩ một hồi lại không thể nào bước chân vào thang máy được.

Nếu như hôm qua không phải đúng lúc gặp hắn, chắc lúc này cô còn đang ngồi ở trên tảng đá bên đường ở Cổ Thành rồi.

Hắn giúp cô, cô giúp hắn một lần, hòa nhau rồi.....còn chuyện lúc trước đã qua rồi. mấy ngày trước lúc cô gọi điện thoại vào chương trình radio kể hết mọi chuyện, không phải vì muốn buông bỏ tất cả những chuyện cũ rồi sao? nếu đã buông bỏ rồi, sao bây giờ cô lại còn đứng ở đây mà chấp nhất?

Nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn quay người liền đi đến khu biệt thự độc lập của Lục Bán Thành tìm phòng 0001.

Cửa biệt thự rộng mở, bên trong có ánh sáng, Hứa Ôn Noãn vừa chuẩn bị bước vào, lại nghe một tiếng nói quen thuộc: “Lục Bán Thành, hôm đó không phải tôi đã cảnh cáo anh rồi sao, tôi đã nói anh không được quấy rầy Ôn Noãn rồi mà? Anh chạy đến Lệ Giang làm gì? Lại còn ở cùng một khách sạn với cô ấy? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Cô ấy bị anh hại như vậy anh còn chưa hài lòng sao?”

Hứa Ôn Noãn giống như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên đứng yên lại.

Đó là giọng của Ngô Hạo, sao hắn lại đến Lệ Giang rồi?

-

Xế chiều hôm nay Ngô Hạo bay đến Lệ Giang.

Hắn không đi theo Lục Bán Thành, hắn đến tìm Hứa Ôn Noãn.

Từ khi hắn nghe được mọi chuyện trong chương trình radio, mấy ngày nay trong đầu hắn đều là cô.

Cho đến sáng nay, hắn ở trong phòng họp nổi giận đùng đùng một hồi liền tìm một chuyến bay đến tìm cô.

Kết quả cô không có ở trong khách sạn, hắn chờ ròng rã 10 tiếng đồng hồ, rốt cuộc lại chờ được cô, mà cô lại đi về cùng với Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành làm cô thảm hại như vậy, hắn còn có mặt mũi quấn lấy Hứa Ôn Noãn?

Trong nháy mắt, cả người hắn đều tức điên lên, hắn trốn sau cây cột, chờ đến khi hai người họ tách ra thì mới đi theo Lục Bán Thành đến phòng hắn.

Lúc Lục Bán Thành bước vào biệt thự, liền bị những tiếng rống liên tiếp ập lên đầu.

Dựa vào ánh đèn trong phòng, Ngô Hạo nhìn thấy sắc mặt của Lục Bán Thành có gì đó không ổn, không biết có phải là do hắn bị bệnh không. sau khi hắn nghe những lời của Ngô Hạo nói xong liền không có ý muốn trả lời, mà lùi về phía sau hai bước, dựa vào cửa sổ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 929: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (9)


Ngô Hạo nhìn chằm chằm Lục Bán Thành không chớp mắt, yên lặng trong chốc lát, sau một lát mới mở miệng: “Lục Bán Thành tôi và Ôn Noãn ở bên nhau 10 năm, tôi hiểu rõ Hứa Ôn Noãn nhất, người đàn ông như anh cô ấy sẽ không thích đâu, tôi khuyên anh đừng nên lãng phí thời gian nữa, huống chi Lục Bán Thành, xuất thân của anh như vậy, giá trị bản thân như vậy, muốn tìm người phụ nữ nào mà không được, sao anh cứ phải đeo theo Ôn Noãn vậy?”

“Coi như là tôi cầu xin anh, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa được không?

Từ lúc Ngô Hạo xuất hiện đến nay, Lục Bán Thành vốn không nói câu nào lúc nghe thấy hắn nói câu này liền mở mắt ra nhìn Ngô Hạo, sờ tìm một điếu thuốc trong túi, châm lửa, sau khi hút một hơi, hắn mới trả lời Ngô Hạo, giọng nói rất nhỏ nhưng lộ ra vẻ kiên quyết không thể thương lượng: “Ngô Hạo, cậu cho rằng cậu có tư cách gì mà đến chỉ trích tôi?”

“Càng hỏi cậu câu này mới đúng, cậu dùng thân phận gì mà đến trước mặt tôi nói những câu này?”

“Bạn trai cũ của Hứa Ôn Noãn? A….” Lục Bán Thành như đang nhắc đến một chuyện cực kỳ mắc cười, cười khẽ một tiếng: “…. Ngô Hạo, cậu đừng quên, cậu đã chia tay với cô ấy, hai người không có bất cứ quan hệ gì, tôi làm gì cô ấy cũng không liên quan gì đến cậu, về phần tại sao cậu không có bất cứ liên quan gì đến cô ấy thì cậu nên tự hỏi cậu, tự nhìn lại xem bản thân mình đã làm những chuyện gì!!’

“Vì vậy, Ngô Hạo, ngược lại là tôi nên nói những lời này với cậu mới đúng, cậu không cần phải cầu xin tôi, bởi vì cậu căn bản không có tư cách cầu xin tôi…”

-

Câu nói này bị Hứa Ôn Noãn nghe thấy xong, trong phòng lại có một loạt những tiếng loảng xoảng.

Hình như có người cầm cái gì đó đập vào người khác, lúc Hứa Ôn Noãn đang nghĩ xem là ai đang đánh ai thì cô lại nghe thấy tiếng Lục Bán Thành rên rỉ.

Ngô Hạo đánh hắn? ý nghĩ trong đầu Hứa Ôn Noãn còn chưa xong, giọng nói của Ngô Hạo đã truyền tới: “Được, được, nếu như mày còn muốn làm hại cô ấy, vậy tao cũng không  cần phải nương tay!”

Ngô Hạo vừa nói xong, liền rên 1 tiếng, hẳn là Lục Bán Thành đánh trả hắn.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên những tiếng ầm ầm bang bang liên tiếp nhau.

Dựa vào âm thanh, Hứa Ôn Noãn có thể cảm nhận được, hai người đàn ông đang đánh nhau vừa mạnh mẽ vừa độc ác.

Cô  kinh hồn bạt vía. Lúc cô đang suy nghĩ xem mình có nên vào can ngăn họ lại hay không thì lại có tiếng của Ngô Hạo nói: “Lục Bán Thành, không phải mày có thể tự mình quyết định sao? mày không cần phải khiến cô ấy khổ sở như vậy, mày cho rằng mày thật sự thích cô ấy sao? Mày cũng chỉ là vì chưa chiếm được nên như vậy thôi, Ôn Noãn chắc chắn sẽ không yêu mày, mày không thể có được cô ấy nên trong lòng đầy kiêu ngạo của mày mới không chịu đựng được mà muốn chinh phục thôi! Tao cho mày biết, Lục Bán Thành, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này mày muốn bắt nạt ai cũng được nhưng mà chỉ có cô ấy thì không thể! Cho dù bây giờ cô ấy và tao không có bất cứ quan hệ nào đi chăng nữa, mày cũng không thể! Trừ phi tao chết!”

“A…….” Lục Bán Thành cười khẽ một tiếng “…. Người mà mày yêu thương nhất mày cũng không giữ được, mày so với tao có gì tốt hơn chứ? Miệng mày luôn miệng nói tao khiến cô ấy đau khổ, tao không thật tâm thích cô ấy! Mày không phải tao, mày dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngô Hạo, tao nói cho mày biết,…”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 930: Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (10)


Lục Bán Thành dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “… Tao yêu cô ấy, yêu cô ấy còn sớm hơn mày, sâu đậm hơn mày!’

Giọng nói của  hắn không cao nhưng đủ để Hứa Ôn Noãn có thể nghe được.

Đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, bên tai chỉ vang vọng những câu nói cuối cùng của Lục Bán Thành.

Hắn yêu cô còn trước Ngô Hạo, sâu đậm hơn Ngô Hạo… sao có thể? Cô và Ngô Hạo quên biết từ 10 năm về trước, lúc ấy cô chưa biết Lục Bán Thành là ai mà.

Nếu không phải lúc này cô nghe thấy những câu này, cho dù là bất cứ ai nói cho cô biết, cô cũng sẽ không tin.

Trong phòng vốn đang ồn ào xao động, lại vì câu nói này của Lục Bán Thành mà trở nên yên tĩnh.

Hứa Ôn Noãn đứng trong bóng tối một lúc lâu, mới nhẹ nhàng quay đầu nhìn qua khe cửa, nhìn vào trong phòng.

Lục Bán Thành tựa trên kính, cúi đầu hút thuốc, Ngô Hạo như bị câu nói kia làm cho chấn động, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà ngồi dưới đất, nhìn Lục Bán Thành bằng đôi mắt không-thể-nào-tin-nổi.

Không biết bầu không khí nặng nề không một tiếng động này giằng co bao lâu, cuối cùng Ngô Hạo cũng mở miệng, cũng không còn tức giận như lúc nãy nữa mà thay vào đó là nhẹ nhàng hỏi: “Không thể nào, lúc đó sao anh có thể quen biết Ôn Noãn được? lúc cô ấy 15 tuổi, tôi mới quen cô ấy, lúc ấy anh đang ở bên Mỹ mà, tuyệt đối không thể, anh đang mê sản cái gì vậy?”

Lục Bán Thành dừng động tác hút thuốc lại, sau một lát, như quyết tâm nói ra vậy, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hạo, bình tĩnh mở miệng nói: “Cậu ở bên cạnh Hứa Ôn Noãn 10 năm, vậy cậu có biết Hứa Ôn Noãn vẫn chơi một trò chơi chứ?”

Hứa Ôn Noãn ngạc nhiên mở lớn hai mắt, Lục Bán Thành làm sao biết cô vẫn chơi một trò chơi hai năm?

Ngô Hạo không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lục Bán Thành dời tầm mắt khỏi hắn, nhìn về một chiếc đèn đường cách đó không xa, qua mấy giây mới tiếp tục mở miệng: “Cô ấy có nói với cậu, cô ấy có xây dựng một chiến đội toàn là những người cao thủ vẫn đánh trận với cô ấy cả chục năm nay không?

Ngô Hạo như đã đoán được chuyện gì, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm Ngô Hạo không hé răng.

Sao Lục Bán Thành có thể biết tất cả mọi chuyện? lẽ nào hắn chính là, chính là…….. Hứa Ôn Noãn nắm chặt tay, toàn thân hóa đá, cực kỳ cứng ngắt, cô tinh tường có thể cảm giác được đáy lòng mình đang run lên.

Lục Bán Thành nhìn biểu hiện của Ngô Hạo, cũng biết hắn đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, hắn không tiếp tục nói mà là kể chuyện: “Tôi quen cô ấy lúc cô ấy nghỉ hè vào lớp 10, lúc vừa có trò chơi này, tôi đã kết bạn với cô ấy, vào lúc đó, cậu còn chưa gặp cô ấy đâu, chuyện cậu theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng có nhắc với tôi trong phòng chat, tuy không nhiều nhưng tôi biết dù tôi và cô ấy quen trên internet, là thế giới ảo, nhưng năm đó lúc cô ấy học lớp 12, vào ngày lễ giáng sinh, tôi có về nước, còn đến thành phố A một chuyến, cho dù tôi không biết cô ấy là ai, không biết cô ấy trông như thế nào, giờ nghĩ lại mới biết, vào thời điểm đó, tôi đã chú ý đến cô ấy rồi…..”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 931: Thì ra Linh Độ chính là hắn (1)


Toàn bộ thế giới giống như dừng lại rồi vậy, trong đó chỉ còn giọng nói của Lục Bán Thành.

Hứa Ôn Noãn không biết tâm tình của mình lúc này rốt cuộc là thế nào, cả người cô giống như một con rối vậy, chưa có sự điều khiển thì không nhúc nhích được.

Lục Bán Thành dừng lại trầm mặc một lúc lâu, Ngô Hạo đứng lên khỏi mặt đất, sau đó khom người, nhặt hộp thuốc lá rơi trên mặt đất, sau đó lấy một điếu, châm lửa, sau khi hút một hơi xong, cách khói thuốc lượn lờ, nhìn Lục Bán Thành còn chưa lấy lại tinh thần, hỏi: “Vì vậy, anh chính là Linh Độ mà cô ấy đã quen biết trong game hơn 10 năm?”

Hứa Ôn Noãn từ lúc Lục Bán Thành hỏi Ngô Hạo lần thứ hai đã nhận thức được điều này nhưng lúc Ngô Hạo hỏi thẳng thừng ra như vậy, hô hấp của cô cũng căng thẳng, nhịp tim trong cũng ngưng lại trong nháy mắt.

Hứa Ôn Noãn cảm thấy thời gian này giống như bị kéo dài đến vô hạn, rõ ràng chỉ đang trải qua mấy giây nhưng cô lại có cảm giác như mấy thế kỷ rồi vậy, sau đó nghe giọng nói của Lục Bán Thành lại giống như âm thanh cách xa trăm sông nghìn núi vọng về, từ từ truyền tới tai cô: “Phải.”

PHẢI……. tom Hứa Ôn Noãn run rẩy, còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong chấn động kia, Lục Bán Thành lại nói tiếp: “Tôi chính là Linh Độ, là Linh Độ đã quen biết cô ấy hơn 10 năm trong game.”

Hứa Ôn Noãn lùi về phía sau một bước, trong phòng lại có tiếng của Lục Bán Thành: “Cho nên tôi nói với cậu những lời này là để cho cậu biết, tôi và cậu không giống nhau, thậm chí tôi còn quen cô ấy sớm hơn cậu, nhưng chỉ là 10 năm đó tôi không thể ở bên cạnh cô ấy như cậu, nhưng tôi vẫn có thể bảo vệ cô ấy.”

‘Dùng một thế giới ảo dùng thế giới mà cô ấy không biết thân phận của tôi để bảo vệ cô ấy.”

Không biết có phải ảo giác hay không, cô lại cảm thấy lúc nói những lời này, trong âm điệu của Lục Bán Thành lại có chút bi thương và cô đơn, còn có một chút thâm tình không thể nói thành lời.

Dừng một chút, hắn lại nói với Ngô Hạo: “Đây chính là khác biệt lớn nhất đó Ngô Hạo.”

Ngô Hạo bị Lục Bán Thành nói như vậy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn động môi nhiều lần nhưng cũng không thể nói được gì, cuối cùng lại lựa chọn im lặng.

Hắn cúi đầu, hút mạnh thuốc hai lần, sau đó không nói gì, cất bước đi ra cửa.

Hứa Ôn Noãn nghe thấy tiếng động, liền tỉnh lại từ trong những lời nói của Lục Bán Thành, cô vội vàng chạy trốn trong rừng trúc, sau đó nhìn bóng Ngô Hạo chậm chạp bước ra, ngước đầu, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm tối om trong chốc lát, mới rời đi.

Vẫn đợi đến khi tiếng bước chân của Ngô Hạo hoàn toàn biến mất, Hứa Ôn Noãn mới rón rén ra khỏi rừng trúc.

Cô cảm thấy chính mình lúc này không giống như mình nữa, hoảng hốt một lúc lại, cảm thấy những chuyện cô vừa mới nghe thấy thật sự quá ly kỳ, cô lặng lẽ bấm móng tay vào lòng bàn tay, mới từ từ quay đầu nhìn vào trong phòng, Lục Bán Thành vốn đứng dựa vào cửa kính lúc này đã ngã trên mặt đất. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 932: Thì ra Linh Độ chính là hắn (2)


Hứa Ôn Noãn chấn động liền lập tức mở cửa, đi vào trong phòng.

Tới gần, Hứa Ôn Noãn mới nhìn thấy sắc mặt của Ngô Hạo tái nhợt đến đáng sợ, nhắm mắt lại, nằm trên mặt đất, như không còn tri giác, không nhúc nhích.

“Lục Bán Thành” cô vội vàng chạy tới, gọi tên của hắn, sau đó liền ngồi xổm xuống, sờ đầu của hắn, nóng đến bỏng tay.

Người đàn ông quá nặng, Hứa Ôn Noãn tốn rất nhiều sức lực cũng không thể dìu hắn lên, liền không thể làm gì khác hơn là chạy đến điện thoại bàn trong phòng gọi cho nhân viên khách sạn nói bọn họ gọi một chiếc xe cấp cứu.

.......

Trong phòng bệnh của bệnh viện, y tá kiểm tra cho Lục Bán Thành một chút rồi rời đi.

Hứa Ôn Noãn ngồi một bên giường bệnh, nhìn chằm chằm hắn đang ngủ say, liền dời tầm mắt nhìn bầu trời tối om ngoài cửa sổ, trong đầu lại nghĩ đến những câu nói lúc nãy Lục Bán Thành nói với Ngô Hạo.

Thì ra…. Sau lưng cô, Ngô Hạo và Lục Bán Thành đã từng đánh nhau một trận, cho nên lúc ăn cơm, cô mới nhìn thấy khóe môi Lục Bán Thành còn vết thương mới khô mày  và những vết máu ứ đọng trên mặt hắn, đều là do Ngô Hạo đánh a…. sao Ngô Hạo biết được chuyện của hắn và cô chứ?

Hứa Ôn Noãn nhíu mày, nghĩ trong chốc lát cuối cùng lại nghĩ đến cuộc điện thoại lúc cô gọi đến chương trình radio khi cô mới đến Lệ Giang ngày đầu tiên.

Trên thế giới này, chỉ có Ngô Hạo biết cô thích chương trình radio kia thôi,… Chỉ là, hắn và cô đã chia tay lại như vậy, hắn còn quan tâm chương trình đó làm gì chứ?

Hứa Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô không nhịn được cong môi, lắc đầu hai cái, sau đó tầm mắt liền rơi vào điện thoại của Lục Bán Thành.

Hắn thật sự là Linh Độ sao?

Hứa Ôn Noãn luôn cảm thấy chuyện này quá huyễn hoặc rồi.

Trong đầu cô ngày ngày đêm đêm tưởng tượng về hình tượng của Linh Độ, nhưng không ngờ Linh Độ lại là người mà cô không mong đợi nhất.

Cô thừa nhận, so với một năm trước đây, cô bây giờ thật sự không còn hận thù Lục Bán Thành mãnh liệt như trước đây, có thể cô không có kế hoạch gặp Lục Bán Thành nhưng dù sao cô cũng đã tha thứ cho hắn từ lâu rồi...

Hứa Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, lại không nhịn được cầm điện thoại của Lục Bán Thành lên, lấy ngón tay hắn quét dấu vân tay xong liền vào game, đập vào mắt cô là một cái tên không thể nào quen thuộc hơn, Linh Độ.

Thì ra hắn chính là Linh Độ a…

Người cứu cha của cô chính là Linh Độ giới thiệu, vậy nói không chừng người cứu cha cô…. Hứa Ôn Noãn nghĩ tới đây, tầm mắt liền nhìn mặt Lục Bán Thành.

Hắn và cha cô có tủy tương ứng với nhau, trên thế giới này có duyên phận như vậy thật sự là một kỳ tích.

Lúc đó cô còn cho rằng thế giới to lớn như vậy, chỉ là Linh Độ thần thông quản đại nên mới có thể tìm thấy người thứ hai thôi.

Nhưng thật ra lại là hắn.

Chẳng trách ngày thứ bảy sau khi cha cô được phẫu thuật xong, lúc cô gặp hắn sắc mặt của hắn lại trắng xám, trên cổ tay còn có vết truyền nước biển còn rất mới, thì ra không phải hắn bị bệnh mà là vì vừa mới làm phẫu thuật hiến tủy cho cha cô xong...

Lúc cô vì cha đến năn nỉ hắn, thái độ của hắn rõ ràng rất cứng rắn mà, sao bỗng nhiên lại lén lút giúp cô còn không nói cho cô biết chứ?

Còn hội quán SPA đều là công việc do Linh Độ giới thiệu cho cô, từ trước đến nay cô đều không biết nhà đầu tư là ai, thì ra chính là hắn…
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 933: Thì ra Linh Độ chính là hắn (3)


Còn có những chuyện cười thường xuyên được gửi đến lúc ba giờ sáng, đêm cô bị đau dạ dày ngất xỉu, hắn đến leo qua ban công đưa cô đến bệnh viện, còn có quà giáng sinh…….

Chính là vì Linh Độ cho cô quá nhiều ấm áp và cảm động cho nên cô mới muốn biết Linh Độ ngoài đời thực là một người như thế nào, cô mới càng muốn tiếp xúc nhiều với Linh Độ hơn, mới từ Bắc Kinh lặn lội đến Thượng Hải, người mà cô mong mỏi ngày đêm muốn biết, nằm mơ cũng muốn biết, lại chính nhờ những giấc mơ cô gặp được hắn lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hài lòng.

Có thể cô không nghĩ đến, hiện thực lại khác quá xa so với sự tưởng tượng của cô, lúc này cô có không hài lòng, có không vui suống, nhưng trong lòng lại tràn đầy chấn động và xoắn xuýt.

Linh Độ sao lại có thể là Lục Bán Thành chứ? Lục Bán Thành sao có thể lại là Linh Độ chứ?

Người khiến cô hận đến rối tinh rối mù sao lại có thể chính là người khiến cô cảm thấy cảm động và ấm áp cùng một lúc chứ?

Tim Hứa Ôn Noãn cực kỳ rối loạn, trong não như có hai người đàn ông đang đánh nhau loạn xạ, dằn vặt khiến cô sợ hãi, cô bị chân tướng sự thật làm cho chấn động rồi, cô nghĩ đi nghĩ lại, liền để điện thoại của Lục Bán Thành xuống, chạy trối chết xông ra khỏi phòng bệnh, xông ra khỏi bệnh viện.

.. ......

Chặn một chiếc taxi, trở lại khách sạn, Hứa Ôn Noãn liền thu dọn hành lý, chưa đến năm giờ sáng, cô liền đến sân bay, chờ trong phòng chờ năm tiếng đồng hồ, leo lên máy bay, trở về Bắc Kinh.

.....

Về đến nhà, Hứa Ôn Noãn leo lên giường ngủ say, sau đó khi rời giường liền ăn cơm tối một chút, sau đó lên mạng đặt trước một cái điện thoại di động, sau đó liền buộc mình không được suy nghĩ gì nữa mà ngủ tiếp.

Sáng ngày thứ hai, Hứa Ôn Noãn một mình đến sở cảnh sát làm lại chứng minh nhân dân mới, sau đó lại cầm chứng minh thư đi làm lại thẻ ngân hàng, cuối cùng mới đi làm lại sim.

Đến năm giờ chiều, Hứa Ôn Noãn đến hội quán, điện thoại di động đã được đưa tới.

Hứa Ôn Noãn gắn sim, khởi động máy, kích hoạt thẻ sim, sau đó mới download một loạt những ứng dụng mà cô hay dùng về, nhìn chằm game một chút, sau đó mới quyết định không tải lại nữa.

Mở máy tính trên bàn làm việc, Hứa Ôn Noãn làm báo cáo tài vụ của mấy ngày mà cô không ở Bắc Kinh, nhìn những con số lít nha lít nhít một chút, thấy chúng như những con kiến bò loạn trong mắt, Hứa Ôn Noãn thở dài một hơi, lại cầm điện thoại di động lên, tìm game tải xuống.

Để điện thoại di động xuống, tiếp tục xem hóa đơn, không tới một phút lại dừng game đang download. Cứ như vậy down lại bỏ, bỏ lại down, không biết bao nhiêu lần, Hứa Ôn Noãn bực mình che hai tai, đập mạnh đầu lên bàn mấy lần, sau đó liền tắt nguồn điện thoại di động.

Cô nhìn chằm chằm màn hình vi tính một chút, lúc gõ chữ động tác của cô bỗng nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm một chậu cây trên bàn làm việc của mình một lúc lâu, sau đó lại cầm điện thoại di động của mình lên mở nguồn, vừa mới chuẩn bị vào game, nghĩ đến Lục Bán Thành không biết cô đã biết hắn là Linh Độ, liền rút tay về, đổi thành gọi điện thoại nói chuyện cho nhanh.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 934: Thì ra Linh Độ chính là hắn (4)


Lúc tìm thấy số của Lục Bán Thành, cô theo bản năng lại chần chừ một chút, lại muốn gọi, lại chần chừ, lại không bấm nút.

Kỳ lạ thật,... cô mượn tiền của hắn, giờ tìm cách trả lại cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, sao cô không gọi điện thoại cho hắn trong lòng lại thấy bất an chứ?

Hứa Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, cuối cùng cũng lựa chọn cách nhắn tin SMS cho hắn: “chào anh, tôi là Hứa Ôn Noãn, anh về Bắc Kinh chưa?”

tin nhắn gửi đi rất lâu rồi cũng không có trả lời.

Hứa Ôn Noãn vừa nhìn hóa đơn vừa thỉnh thoảng lại nhìn màn hình, qua nửa giờ, thấy Lục Bán Thành còn chưa trả lời tin nhắn của mình, tâm tình cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được để nhắn tin cho hắn lúc này lại trở nên gợn sóng.

Sao hắn không trả lời tin nhắn của cô chứ? Không phải là chưa hết bệnh chứ? Có phải bây giờ vẫn còn mơ màng chưa tỉnh không? chắc không đâu ha, bác sĩ nói hắn chỉ bị cảm lạnh thôi mà, không có vấn đề gì lớn…

Hứa Ôn Noãn nghĩ xong, lại không nhịn được gõ tin nhắn khác: “Nếu anh về Bắc Kinh thì báo cho tôi biết, tôi đem tiền….”

tin nhắn còn chưa soạn xong, liền có một cuộc gọi đến.

cô đang gõ tin nhắn nên quơ ngay trúng nút nhận cuộc gọi, đến khi nhìn kỹ lại liền thấy ba chữ Lục Bán Thành, cô bỗng nhiên ngưng thở.

Điện thoại cũng đã nhận rồi, không thể cúp máy được…….. Hứa Ôn Noãn lặng lẽ đưa tay lên sờ ngực mình, sau đó mới giơ điện thoại lên bên tai, nói vào điện thoại: “Alo?” một tiếng.

Lục Bán Thành yên lặng hai giây, mới nói: “Thật ngại quá, vừa nãy tắt máy, không nhìn thấy tin nhắn của cô.

Hứa Ôn Noãn mơ hồ nghe thấy ngay sau câu nói của Lục Bán Thành chính là thông báo của sân bay.

Tắt máy? Chẳng lẽ lúc cô gửi tin nhắn hắn đang ngồi trên máy bay?

Hứa Ôn Noãn không nhịn được hỏi: “Anh… về Bắc Kinh rồi sao?:

“Ừ” Lục Bán Thành nói.

“Vậy thì tốt, anh coi khi nào có thời gian rảnh thì tôi đưa tiền tới cho anh….” Hứa Ôn Noãn liền nói thẳng với hắn

Sau khi nói xong, Hứa Ôn Noãn suy nghĩ một chút, lại nói: “… Hoặc là anh có thể nói cho tôi biết số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển khoản cho anh.”

Lục Bán Thành trầm mặc trong điện thoại, không lên tiếng.

Hứa Ôn Noãn không biết có phải mình gặp ảo giác không, cô có cảm giác hình như lúc này hắn không vui.

Cô nói gì sai rồi sao?

Lúc Hứa Ôn Noãn đang nghĩ lại, Lục Bán Thành lại nói: “Bây giờ tôi đang trên đường lái xe về, tôi nghe Tiểu Ái nói cô đang làm việc ở SPK, đúng lúc tôi đi ngang qua đó, chờ tôi tới sẽ gọi cho cô, cô xuống lầu đưa cho tôi một chuyến.”

Dừng một chút, Lục Bán Thành lại bổ sung thêm một câu: “Có được không?”

Người thiếu nợ chính là Hứa Ôn Noãn, sao cô lại còn dám có ý kiến: “Được rồi.”

.......

Lúc Lục Bán Thành gọi lại, Hứa Ôn Noãn đúng lúc vừa mới làm báo cáo tài chính xong.

Cúp máy của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn đi đến nhà vệ sinh một chút, nhìn chằm chằm mình trong gương xong, sau đó tháo buộc tóc ra, chỉnh tóc lại một chút, lại vào văn phòng lấy bao thư mình đã chuẩn bị từ trước, đi xuống lầu.

Vừa đến cửa chính SPK, Hứa Ôn Noãn đã nhìn thấy xe của Lục Bán Thành đậu ven đường.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 935: Thì ra Linh Độ chính là hắn (5)


Cô đi giày cao gót thong dong đi ra chỗ xe của Lục Bán Thành, vừa mới chuẩn bị gõ cửa xe, báo cho Lục Bán Thành biết mình đã tới, kết quả nhìn qua cửa sổ xe liền thấy hắn đang ngồi ở ghế người lái, đưa lưng về phía cô, nhìn chằm chằm đường phố thất thần.

Cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể nhìn thấy từ sau lưng hắn toát ra một vẻ cô đơn bất đắc dĩ

Vừa nãy lúc nhận điện thoại, cô cũng chỉ cho rằng đó là ảo giác, nhưng thật sự, hình như tâm tình của hắn không tốt chút nào.

Tâm tình của Hứa Ôn Noãn trong chớp mắt cũng hạ xuống, còn cô không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào thì hình như Lục Bán Thành ngồi trong xe thấy lâu, lại không thấy cô xuống, có chút buồn bực quay đầu, nhìn về phía cô đang đứng.

Hứa Ôn Noãn vội lấy lại tinh thần giơ tay lên chào Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành đẩy cửa nhanh chóng xuống xe, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn.

Hứa Ôn Noãn vội vàng đưa phong bì cho Lục Bán Thành: ‘Anh đếm lại thử xem.”

Lục Bán Thành liếc mắt nhìn phong thư của cô trong tay, không nhận lấy.

Cô vừa mới về Lệ Giang, đêm đó liền không thể chờ được mà tìm hắn trả tiền rồi… cô vẫn giống như một năm trước đây, mong muốn nhanh chóng cắt đứt tất cả những gì có thể nối kết cô và hắn, nhanh chóng rũ bỏ mọi quan hệ với hắn.

Cũng đúng, hắn đang mong chờ gì chứ, những chuyện cô chủ động nhờ hắn ở Lệ Giang cũng giống như những người xa lạ khác thôi, cô không nhờ hắn thì cũng có  thể nhờ người khác, chuyện đêm đó có thể thay đổi được gì chứ?

Hứa Ôn Noãn thấy Lục Bán Thành đứng nửa ngày cũng không có phản ứng, không nhịn được cầm bao thư quơ quơ.

Lục Bán Thành hoàn hồn, cố gắng đè nén sự cô đơn đang lăn lộn trong lòng, nhận lấy bao thư, không đếm mà nhét ngay vào túi tiền.

Từ khi xuống xe đến giờ hắn vẫn chẳng hề nói gì, Hứa Ôn Noãn trả tiền xong rồi thì cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng yên trước mặt hắn, sau đó lên tiếng: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi lên trước đây”

Lục Bán Thành nghe thấy cô nói vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, trong ánh mắt có chút hoảng hốt, qua một lúc lâu, mới gật đầu, ừ một tiếng.

Hứa Ôn Noãn cười với hắn một cái đầy xã giao, sau đó nói tạm biệt rồi đi đến ven đường.

Lúc cô đưa tay ra gọi taxi, Lục Bán Thành từ nãy đến giờ vẫn không nói gì bỗng nhiên gọi cô lại.

Hứa Ôn Noãn quay đầu lại.

Lục Bán Thành đi về phía trước hai bước, tựa trên đầu xe, hỏi: “Tối hôm qua người gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn nhờ họ gọi cấp cứu là cô sao?”

Thì ra là hắn muốn hỏi chuyện này sao….. Hứa Ôn Noãn không chần chừ chút nào, gật gật đầu thừa nhận: “Là tôi.”

Sau đó Hứa Ôn Noãn nghĩ đến lúc tối qua mình chạy đến phòng của hắn có chút không tốt lắm, liền nửa thật nửa giả giải thích: “Hôm qua lúc tôi trả áo cho anh đụng vào tay của anh, thấy tay anh nóng hổi, sau đó lại thấy sắc mặt của anh khó coi như vậy, tôi nghĩ đến anh vì tôi mà mắc mưa……. Dù sao cũng là anh nhường tôi nên mới bị bệnh, tôi có chút băn khoăn, vì vậy, liền gọi điện thoại cho anh, lại thấy không có ai nghe máy, tôi liền đi qua, sau đó nhìn thấy anh ngất xỉu trước cửa sổ.”

Lục Bán Thành có chút căng thẳng: “Vậy lúc cô đến có đụng mặt người nào đó không?”

Hắn ám chỉ Ngô Hạo sao? hắn căng thẳng là do hắn sợ cô nghe thấy những gì hắn nói với Ngô Hạo sao? hắn sợ cô biết hắn chính là Linh Độ sao?

Hứa Ôn Noãn nghi hoặc nghĩ trong đầu, lại làm như không biết gì, lắc lắc đầu với Lục Bán Thành: “Không có a…” Dừng một chút, Hứa Ôn Noãn lại hỏi: “Ai chứ?”

Hứa Ôn Noãn cảm thấy rất rõ ràng, Lục Bán Thành đang thở phào nhẹ nhõm.

Hắn quả nhiên sợ cô biết hắn chính là Linh Độ.....

Những lời tối hôm qua hắn nói với Ngô Hạo bỗng nhiên lại xẹt qua não cô.

“Tuy rằng tôi không ở bên cô ấy những vẫn có thể bảo vệ cô ấy.”

“Tuy rằng cô ấy không biết người trong thế giới ảo đó chính là tôi, nhưng tôi vẫn muốn dùng thân phận ban đầu kia ở bên cạnh cô ấy.”

Là bởi vì, Lục Bán Thành đã làm quá nhiều chuyện khiến Hứa Ôn Noãn sợ hắn cho nên mới dùng thân phận Linh Độ ở bên cạnh cô?

Hắn sợ sau khi cô biết hắn là Linh Độ xong liền cắt dứt liên hệ, vì vậy hắn vẫn gạt cô, lúc cô muốn gặp mặt mới tìm cớ lảng tránh sao? 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 936: Thì ra Linh Độ chính là hắn (6)


Hứa Ôn Noãn không biết mình làm sao nữa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút đau, cô nhìn chằm chằm Lục Bán Thành lúc cô nói xong hai chữ tạm biệt, hắn quay người đi, bỗng nhiên giật giật môi, gọi một tiếng: “Lục Bán Thành.”

Lục Bán Thành đột nhiên dừng bước, còn cho là mình nghe lầm, đưa lưng về Hứa Ôn Noãn một lúc mới quay đầu liếc mắt nhìn, thấy cô bé kia còn đứng đó chưa đi, Lục Bán Thành liền kinh ngạc: “Sao vậy?”

“Tôi…” Hứa Ôn Noãn chỉ phản xạ theo bản năng mà gọi tên hắn, cô cũng không biết sau khi gọi tên hắn xong cô nên nói cái gì, chỉ ngập ngừng “Tôi” được một tiếng, sau đó liền cảm thấy lúng túng, cô vắt óc suy nghĩ đến sốt ruột, đầu óc càng lúng túng lại càng không nghĩ được gì cho ra hồn, sau đó dưới tình thế cấp bách, cô lại nói đại một câu: “Tôi muốn mời anh ăn cơm.”

Thân thể Lục Bán Thành run lên, cho rằng mình đang gặp ảo giác, cả người  bất động, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn.

Hứa Ôn Noãn nói xong, mới hoàn hồn lại.

Hắn và cô hình như không có thân thiết như vậy, đối với cô mà nói, hắn thật sự rất tuyệt tình, rất lạnh nhạt, bây giờ cô lại muốn mời hắn ăn cơm, thật sự có chút kỳ quái.

Hứa Ôn Noãn dùng hết sức nắm chặt tay nhanh chóng xoay chuyển, lúc mắt cô vô tình nhìn thấy bao thư trong tay hắn, cô lại nghĩ ra ý, liền nói tiếp: “Ở Lệ Giang anh đã giúp tôi không ít, tôi mời anh ăn cơm cũng là chuyện nên làm thôi.”

Nghe đến đó, Lục Bán Thành mới hoàn toàn ý thức được hắn không có nghe lầm, cô thật sự muốn mời hắn ăn cơm.

Trong lồng ngực hắn có một loại vui mừng trước nay chưa từng có, cũng không thể nào dùng lời nói hay từ ngữ để diễn tả, hắn nhìn Hứa Ôn Noãn, trong mắt có chút run động, khiến hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được trái tim mình đang reo vui cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ tươi mới.

Hứa Ôn Noãn nhìn thấy Lục Bán Thành còn chưa trả lời, cho rằng hắn không đồng ý, có chút lúng túng lại bổ sung thêm: “Không biết bây giờ anh có thời gian không, nếu không có…”

Lục Bán Thành phải cố gắng lắm, bỏ ra nhiều sức lực lắm mới có thể ổn định lại niềm vui đang lăn qua lộn lại trong lòng hắn, có gắng nói thật vững vàng, cắt dứt câu nói của Hứa Ôn Noãn: “Đi đâu ăn vậy?”

Hứa Ôn Noãn biết Lục Bán Thành đồng ý rồi, liền đổi thành câu: “Tôi biết một chỗ cách đây không xa, vừa mới mở một quán lẩu, cũng không tệ lắm, bây giờ là mùa đông, rất thích hợp ăn lẩu, anh thấy có được không?”

Lục Bán Thành không có phản đối gì khẽ gật đầu, sau đó chỉ xe của mình, ra hiệu Hứa Ôn Noãn lên xe.

......

Hứa Ôn Noãn đưa Lục Bán Thành đến nhà hàng chuyên về các món lẩu, tuy rằng loại cay là chủ yếu nhưng cũng có thể chọn cấp độ cay khác nhau.

Hứa Ôn Noãn vẫn luôn rất thích ăn cay, vậy nên chưa từng hạ đũa xuống, lúc cô ăn được một nửa, Lục Bán Thành ngồi ở đối diện cô như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên gọi nhân viên phục vụ đến, nhìn chằm chằm thực đơn một chút, nói: “Thêm một chén hột gà.”

Hứa Ôn Noãn cho rằng hắn muốn ăn nên gọi, không nghĩ nhiều lắm, lại múc thêm thức ăn vào chén mình.

Nồi lẩu vừa mở ra, trứng gà đã đến rồi, Hứa Ôn Noãn cầm đũa, vừa mới chuẩn bị mò thức ăn trong nồi lẩu, Lục Bán Thành liền đưa tay ra  cản cô. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 937: Thì ra Linh Độ chính là hắn (7)


Hứa Ôn Noãn không hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành liền bưng chén hột gà đưa cho cô: “Buổi tối ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày, ăn thanh đạm một chút đi.”

Hứa Ôn Noãn cầm đũa mạnh hơn một chút, tiếp tục nhìn Lục Bán Thành một chút, mới nhìn chén hột gà còn đang bốc khói trắng tinh.

Thì ra không phải là hắn gọi cho mình mà là gọi cho cô….. còn nói cái gì mà buổi tối ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày,… đúng rồi, tối hôm đó lúc cô đau dạ dày nửa đêm hôn mê, hắn đã tự mình đưa cô đến bệnh viện mà.

Vì vậy, lúc hắn nhìn thấy cô gắp hết đũa này đến đũa kia trong nồi lẩu cay, giống như muốn ngăn cô nhưng lại sợ cô nghi ngờ, cuối cùng cũng chỉ có thể gọi nhân viên phục vụ, lúc đó cô còn khó chịu sao hắn cứ nhìn cô chằm chằm, bây giờ nghĩ lại, là hắn lo cô bị đau dạ dày sao?

Một loại ấm áp quen thuộc lại bò khắp toàn thân Hứa Ôn Noãn.

Lục Bán Thành thấy cô bé đối diện mình rũ mắt nhìn chén trứng gà, không có phản ứng gì, cho rằng cô không thích ăn, liền hỏi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Không thích sao?”

Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu, còn chưa nói Lục Bán Thành đã mở miệng: “Vậy cô thích ăn gì, tôi gọi cho cô?”

Nói xong, hắn liền ngẩng đầu gọi nhân viên phục vụ đến.

Nhân viên phục vụ đi đến chỗ họ, vừa mới gọi một câu: “Tiên sinh”, câu “Xin hỏi ngài cần gì” còn chưa nói xong, Hứa Ôn Noãn đã tỉnh táo lại, cô vội vàng mở miệng nói với nhân viên phục vụ: “Không có gì, làm phiền cô rồi.”

Nhân viên phục vụ đứng tại chỗ không rời đi mà nhìn Lục Bán Thành.

Hứa Ôn Noãn không thể làm gì khác hơn là nhìn Lục Bán Thành, giải thích: “Không phải là không thích, chỉ là lúc nãy tôi nghĩ đến chút chuyện thôi.”

Hứa Ôn Noãn chỉ lo Lục Bán Thành không tin, cầm muỗng, múc trứng gà ăn vào miệng.

Lục Bán Thành thấy cô như vậy liền khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, nhân viên lúc này mới ôm thực đơn rời đi.

Nhân viên đó rời đi xong, cả bàn ăn lúc này lại trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nồi lẩu đang sôi sùng sục, không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Thật lòng mà nói, chén trứng gà này thật sự rất ngon, Hứa Ôn Noãn ăn mà cứ như đang ăn sơn hào hải vị vậy, cô cảm giác như trong lòng mình đang có từng sợi từng sợi ấm áo giăng đầy.

......

Từ quán lẩu đi ra, đã là 11 giờ khuya.

Vì nhà hàng này thật sự rất ngon nên khá đông, lúc hai người đến không có chỗ để xe, lại phải gửi xe ở dưới tầng hầm của một tòa nhà cách đó 300m.

Đêm mùa đông khá lạnh, Lục Bán Thành bị một cơn gió thổi vào mặt, lại quay đầu liếc nhìn Hứa Ôn Noãn.

Cô bé chỉ mặt một cái áo bành tô, cũng không đeo găng tay, hai bàn tay nhỏ vẫn đang xoa xoa vào nhau sưởi ấm.

Lục Bán Thành nhìn xung quanh, sau đó nói Hứa Ôn Noãn chờ hắn, lại đi vào một cửa hàng, lúc hắn đi ra, trong tay còn có thêm một ly trà sữa bốc khói nóng hổi.

Hắn đưa trà sữa cho Hứa Ôn Noãn, cũng không nói gì, liền mở hộp thuốc lá mới mua, lấy ra một điếu thuốc, vừa hút vừa đi đến bãi đậu xe. 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 938: Thì ra Linh Độ chính là hắn (8)


Hứa Ôn Noãn cầm trà sữa, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Bán Thành ngẩng người, mới đuổi theo hắn.

Lúc ăn cơm, hắn có hút qua một điếu, lúc đó cách bây giờ cũng không lâu lắm.

Hắn chỉ hút như vậy một lần, lúc cô thấy hắn mở gói thuốc lá ra, bên trong còn hơn mười điếu, dù có nghiện thuốc thì cũng không cần phải mua thêm hộp mới.

Hơn nữa gói thuốc lá lúc nãy lại giống hộp mới như đúc, hiển nhiên mục đích của hắn là đi mua trà sữa cho cô… chỉ là cô mới ăn no xong, làm sao có thể uống nổi trà sữa nữa chứ?

Lúc Hứa Ôn Noãn đang âm thầm nhổ nước bọt torng lòng, Lục Bán Thành đã mở cửa xe ra, lúc hắn thấy cô đến gần, thấy trong tay cô ôm ly trà sữa, không giải thích mà lại nói: “Uống không uống thì vứt đi.”

Vứt đi? Hứa Ôn Noãn ngạc nhiên nhìn Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành không nói gì nữa, liền lấy trà sữa trong tay cô, ném vào thùng rác, ra hiệu cho cô lên xe.

Hứa Ôn Noãn nhìn thùng rác, mới khom người vào xe.

Đợi đến khi Lục Bán Thành đóng cửa xe, Hứa Ôn Noãn mới phát hiện hai tay lạnh cóng của cô dẵ được ly trà sữa kia làm cho ấm lại.

Hứa Ôn Noãn vừa liếc nhìn trà sữa trong thùng rác, sau đó cô hiểu ra rồi.

Lục Bán Thành lấy cớ đi mua thuốc hút, thật ra là muốn mua trà sữa cho cô, nhưng mà trà sữa không phải để uống mà cũng chỉ để cô làm ấm tay mà thôi.

Hắn cẩn thận suy tính tất cả như vậy, không dễ bị người khác phát hiện, nếu không phải đêm đó cô vô tình nghe thấy hắn nói chuyện với Ngô Hạo, cô cũng sẽ không biết hắn lén lút làm nhiều chuyện ở sau lưng cô, đều có rất nhiều ý nghĩa sâu đậm.

Xe khởi động rồi, Hứa Ôn Noãn vẫn không rời mắt khỏi ly trà sữa trong thùng rác.

Hắn và cô trải qua nhiều chuyện, cô cho rằng bản thân mình hiểu rất rõ hắn, nhưng lúc này cô mới phát hiện, mình thật sự hiểu về hắn quá ít, rất ít.

Thì ra những chuyện mà hắn nói với Ngô Hạo đêm đó đều là thật.

Mặc dù hắn rời khỏi cô, nhưng vẫn luôn có thể dùng cách của riêng hắn để bảo vệ cô, hắn thật sự rất quan tâm cô, để ý cảm nhận của cô...

Hắn không giống như Ngô Hạo, sau khi từ biệt cô, liền thật sự không quan tâm không để ý gì nữa.

Hắn không quên được cô, cũng không dám quấy rầy cô, mà lựa chọn dùng cách cô không biết bầu bạn với cô.

Trong ngực Hứa Ôn Noãn bắt đầu cảm thấy nặng nề, cô giật giật môi, lúc dư quang nhìn lại vào trong xe, lại nhìn hắn qua kính chiếu hậu, tầm mắt cô liền dừng lại.

Trong ấn tượng của Hứa Ôn Noãn, quen biết Lục Bán Thành nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô quan sát hắn cẩn thận thế này.

Thẳng thắn mà nói, hắn thật sự rất đẹp trai, mỗi lần nhìn thấy hắn liền cho người ta cảm thấy rất mãn nhãn.

Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm một chút, không nhịn được liền thất thần.

Dọc đường đi, xe chạy như bay rất vững vàng.

Đầu ngón tay còn hơi ấm của trà sữa, nối thẳng một đường từ đầu ngón tay kia đến đáy lòng cô, trong lòng cô lại có một tư vị không thể diễn tả bằng lời, lớp băng bên trong dần được hòa tan, hóa thành những giọt nước từ từ tan chảy, chảy ra toàn thân cô.....

-

Đêm đó khi tạm biệt, Lục Bán Thành và Hứa Ôn Noãn không còn liên lạc, giống như đêm ở Lệ Giang và bữa cơm hôm nay hoàn toàn chỉ là một giấc mộng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
806,989
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 939: Thì ra Linh Độ chính là hắn (9)


Mới bắt đầu, Hứa Ôn Noãn lại nhiều lần nghĩ đến Linh Độ, thật sự không thể ngăn mình liên lạc với Linh Độ, nhưng cô lại nghĩ đến Linh Độ chính là Lục Bán Thành, trong lòng cô lại nghĩ đến ngày hôm đó đi ăn lẩu với hắn, lại trở nên hỗn loạn.

Không biết cuối cùng ở nơi sâu nhất trong tâm hồn mình đang nghĩ gì, cả người cứ xoắn xuýt như sắp phát điên, đến cuối cùng, cô liền bắt buộc mình không nghĩ những chuyện liên quan đến Linh Độ nữa.

Tròi gian lâu dài, ép buộc dường như không có tác dụng, mỗi ngày quy luật sinh hoạt của Hứa Ôn Noãn cũng không có gì khác biệt, sáng sớm 7h30 thức dậy, tám giờ ra khỏi nhà đi làm, chín giờ đến chỗ làm, sau khi tan tầm, thỉnh thoảng sẽ đi dạo trung tâm thương mại với đồng nghiệp, có khi một mình đi xem phim, cũng có khi về nhà sớm một chút, tắm rửa giặt quần áo, xem tv hoặc là đi siêu thị mua chút đồ lấp đầy tủ lạnh.

Ngày tháng bình thường như vậy cứ trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là nửa tháng sau.

Có thể là do tối hôm đó cô xem phim quá trễ, ngủ không đủ, Hứa Ôn Noãn lúc tan tầm không đi ăn cơm với đồng nghiệp mà trở về nhà rất sớm, sau đó chưa đến chín giờ tối, liền ngủ say.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một người, cứ nói chuyện với cô, nói cực kỳ lâu, cho đến lúc cuối cùng còn đưa cho cô một chén hột gà bốc hơi nghi ngút, lúc trên tay cô cầm một chén hột gà, khuôn mặt của người đang nói chuyện với cô lại hiện ra ngày một rõ ràng, lúc cả khuôn mặt của Lục Bán Thành hiện ra trước mặt cô, cô liền mở mắt tỉnh giấc.

Mấy ngày nay cô không nghĩ đến Linh Độ, trong mơ lại nhìn thấy hắn…….

Hứa Ôn Noãn thở dài một hơi, nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ sáng.

Cô vén chăn đi đến nhà vệ sinh, lúc đi ra nhìn thấy ngoài cửa sổ đầy tuyết trắng bay.

Cô không buồn ngủ nữa, cô đi đến cửa sổ, nhìn ánh đèn bao phủ thành phố, nhìn một lúc lâu, mới quay lại trước giường, nhìn điện thoại di động trên tủ đầu giường, đắn đo một lúc lâu, cuối cùng Hứa Ôn Noãn cũng nằm lên giường, mở game ra.

Ngoại trừ quà game tặng, còn có rất nhiều tin nhắn của Linh Độ gửi đến.

Mỗi ba giờ sáng vẫn là những chuyện cười như trước kia.

Có thể là cô không login trong một thời gian dài, mấy ngày nay không trả lời tin nhắn của hắn, hắn lại gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

“Gần đây rất bận sao? Sao không login chơi game?”

“Chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức đó.”

“Nếu login thì trả lời tin nhắn của tôi nha.”

“……….”

‘Đêm nay tuyết lớn, nhớ giữ ấm đừng để bị lạnh.” tin nhắn cuối cùng được gửi tới lúc nửa tiếng trước.

Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, sau đó không tự chủ được mà giơ tay lên gõ hai chữ, nhưng lúc cô đang gõ đến chữ thứ ba liền dừng lại động tác, mím môi, cuối cùng từ từ xóa chữ, thoát ra khỏi game. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom