Dịch Full Em Là Nhà

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Chán chường, mệt mỏi, mình không nhớ rõ bằng cách nào mình về được tới nhà nữa. Lúc mở cửa, người rã rời, chân tay lạnh toát, không lết nổi vào giường, cứ thế nằm luôn dưới sàn.

Nhìn ngang nhìn dọc, hoá ra mấy cái đèn nhỏ lắp trên trần đẹp phết nhỉ, giờ mới biết, cả tường nữa, giấy dán hình hoa anh đào, rất ấm cúng.

Đầu óc mông lung hết cả, thỉnh thoảng trong kí ức chập chờn tiếng gọi trẻ con, giọng nói của đứa bé nhỏ nhỏ, nghịch nghịch…

-“Anh Trung ơi cho em đi với!”

-“Anh ơi, bế, em mỏi chân…”

-“Anh đừng chơi với chị Nga, chỉ thích anh chơi với mình em thôi!”

-“Buộc tóc cho em đi, mà không, tết đi, tết con rết như bạn kia kìa…”

-“Cho em tiền mua “bích ba bôn” em thổi bong bóng…”



Cố gắng nghĩ ngợi, mà mọi thứ xa dần, gương mặt của người ta năm đó, mình chẳng thể nào mà khắc hoạ được.

Nếu có thể một lần quay lại tuổi thơ, mình thề mình sẽ gói ghém từng thứ, từng thứ thật chặt, mãi mãi không bao giờ quên.

-“Nguyệt!”

-“Nguyệt, em sao vậy?”

Ai đó lay mình, giọng nói, nghe cũng ấm áp trìu mến lắm.

Ai mà đẹp trai vậy?

Ai mà khiến mình si mê khổ sở đến thế?

Người này, chẳng phải thích người khác rồi mà? Chẳng phải sang năm sẽ cưới vợ sao? Còn tới đây làm gì?

Đột nhiên tim thấy nhoi nhói, thẫn thờ đờ đẫn, mình quay đi tránh ánh mắt kia.

Hắn không tha, cương quyết xốc mình dậy rồi ẵm lên, tay cuống quít xoa tay chân cho mình, hà hơi giúp chúng bớt lạnh, giọng nửa quan tâm, nửa trách móc.

-“Khó chịu chỗ nào hả em? Sao không gọi anh?”

Mình lắc đầu.

Hắn kiên nhẫn vỗ về, siết mình chặt hơn, cúi xuống, giọng nịnh nịnh.

-“Anh đưa đi bệnh nhé? Nếu không thích anh sẽ gọi bác sĩ tới đây?”

Xưa kia, cũng tư thế y như này thì phải, là một đứa bé gái nhỏ bị ốm, nức nở mè nheo đứa bé trai. Hình ảnh đó, xoẹt qua, mờ nhạt tới mức mình cũng không biết là kí ức, hay chỉ là chút tưởng tượng của bản thân.

Dù sao cũng hơn hai mươi năm rồi,

Hơn hai mươi năm trôi qua, hắn vẫn coi mình y như em gái bé nhỏ…yêu thương, chiều chuộng, dịu dàng…

-“Ngoan, có gì nói với anh nào!”

Có thể sao?

Nói gì đây?

Nói em thích anh, nhiều lắm…

Nói anh đừng coi em là em gái, em muốn anh coi em như một người phụ nữ, được không anh?

Nói anh đừng thích người khác, đừng lấy vợ, cả đời ở bên em, có được không?

Câu trả lời, chắc chắn khiến mình đau lòng rồi, mình là ai chứ? Sống trên đời, khổ nhất là mắc bệnh ảo tưởng. Mình nhoài dậy, cố nói bình thường.

-“Đến đây có việc gì?”

Hắn hơi ngạc nhiên, mà sau đó vẫn đáp.

-“Tới ăn cơm!”

-“Anh cũng biết nấu cơm mà?”

-“Nhà anh hết gạo…”

-“Xúc tạm bát gạo nhà tôi về mà nấu!”

-“Nhưng không có thức ăn, anh hết tiền rồi…”

Bà nhà nó, hắn và con Mai, đúng là xứng đôi vừa lứa, khả năng làm màu vòng vo đíu kém nhau là mấy.

Mình vừa bực vừa mệt, chẳng buồn cãi nhau, tìm ví rút ra toàn bộ tiền mặt đưa cho hắn, quát.

-“Đấy, cho anh, về đi, tha hồ mà ăn!”

Ai đó mặt tối đen, không làm được gì liền véo má mình rõ mạnh, tức tối mắng.

-“Trên đời sao có đứa đáng ghét như em cơ chứ?”

Mình ức, đạp cho một phát, gào lên.

-“Ghét cái lờ mà ghét, anh tưởng tôi quý anh lắm à? Nói cho anh biết, tôi cũng ghét anh, ghét cay ghét đắng, mau biến đi cho khuất mắt tôi!”

Chắc bị động chạm tới lòng tự ái, có người bực bội về. Sau đó, vẫn tới quán thường xuyên nhưng đi thẳng lên tầng ba, lúc thì làm việc, lúc thì tâm sự với học trò, gặp mình là bờ ơ bơ.

Giận mới chả dỗi, đúng là trẻ con mà, thực càng nhìn càng thấy chướng mắt!!!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


Đợt này, mình nói chung luôn phải tìm việc gì đó làm để giết thời gian và tránh nghĩ ngợi linh tinh, lúc thì nghiên cứu làm rau câu 3D, khi tập tành tự chế xà phòng, có lúc rỗi hơi còn làm thơ con cóc đăng trên mạng.

-“Nguyệt, nem chua!”

Thằng Tùng gọi, nghĩ mình cũng khốn nạn, lúc có ai đó bên cạnh thì em em út út tháng mới thèm ngó mặt một lần, khi lẻ loi cô đơn lại triệu hồi liên tục, cũng may đều là những đứa rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ tỏ ra bất bình.

-“Thằng Đức bận, nó định mở thêm quán nhậu nữa, tôi tiện đường nên mang nem luôn cho bà…”

Nó rót bia cho mình, tâm sự.

-“Ừ, chuyện tốt, chỉ sợ nó vất vả kham không nổi…”

-“Kệ mịa nó, mà cái này có gì hay ho mà bà thích thế, không chán à?”

-“Ngon mà, có khi tao phải sắp xếp thời gian về Thanh Hoá một chuyến học làm món này đưa vào thực đơn, không biết họ có truyền nghề không nữa…”

-“Lên mạng mà search, vẽ vời…”

-“Nói như mày thì…không hiểu thế nào là bí quyết cả à? Nem chua này, chấm với tương ớt chị tự làm, tuyệt con mẹ nó vời!”

-“Rồi, chấm tôi ăn thử một miếng xem nào!”

Mình tiện tay bẩn thì bóc rồi đút luôn cho nó.

-“Cũng được, lần trước tôi ăn rồi không chấm, lần này ngon hơn hẳn, bà bóc luôn tôi cái nữa đi…”

-“Ô kê, tao đã nói mà.”

Mình cười phớ lớ, tự dưng nghe tiếng ghế đánh cạch một phát.

-“Anh cả, mới tới ạ…”

Tên này hình như bị đứa nào chọc rồi, thằng em mình chào ngoan ngoãn là thế, nhân viên của mình kính cẩn lễ phép như vậy mà cái mặt hắn cứ hầm hầm, mất cả hứng.

Mọi khi toàn ngồi tầng ba, hôm nay lại đổi chỗ xuống tầng một nữa mới ghê.

Được một lúc, học trò cưng cũng hớt hải xông vào, rõ là gọi mình thảng thốt mà mắt lại nhìn hắn, vãi thật.

-“Nguyệt ơi tao mới được cho cái vé đi đạp vịt ở Hồ Tây, tao với mày đi đi!”

-“Ơ, đạp vịt ở Hồ Tây mà cũng có vé à chị? Em tưởng cứ thế mà đạp lúc nào lên thì tính tiền thôi…”

Thằng này, ngu như con lợn. Mình giẫm nhẹ vào chân nó rồi làm bộ tiếc nuối lên tiếng.

-“Uầy, thích thế, khổ tao bận mất rồi, còn bao nhiêu việc!”

-“Thật á, chán nhỉ…”

Nó nháy mắt, mình mặc dù đang chiến tranh lạnh với thầy nó, mà vì tình bạn, vẫn phải kiềm nén đứng dậy mời chào.

-“Ê, anh đi đạp vịt không kìa?”

-“Ê…ê…”

-“Anh phải chấm bài!”

-“Tiếc quá, vé này chắc không dùng rồi, mày xem khách có ai thì cho họ…”

Con Mai thở dài, thằng Tùng chưa gì đã nhanh nhảu giật lấy.

-“Đi đi Nguyệt, tôi với bà đi…”

Chưa thấy ai vô duyên như nó đấy, mình đánh trống lảng.

-“Tao bận…”

-“Bà bận ăn cờ à, đi vui mà…”

-“Đi, xong tôi nói cho chuyện này hài lắm!”

Chưa kịp phản ứng đã bị nó lôi xềnh xệch rồi, không ngờ có người đang nghiêm trang chấm bài, tự dưng đứng bật dậy, nói đau đầu, đi đổi không khí tý cũng được.

-“Thế cũng hay, thôi bà tránh ra, để tôi với anh cả đi đạp vịt!”

Thằng Tùng hồn nhiên như thằng điên, cái Mai và lão Trung thâm tím mặt mày. Nói vòng vo một hồi, túm lại hôm ấy là cả bốn người cùng đi, quyết định để giáo sư chi thêm tiền cho con vịt còn lại.

Mình đạp với thằng Tùng, Trung với Mai.

Ra tới giữa hồ, trời xanh mấy trắng, không khí tươi mát, mà chẳng hiểu cớ làm sao, con Mai trượt chân ngã lộn cổ xuống nước. Mình sợ bủn rủn chân tay, may mà hắn nhanh nhẹn, kịp thời nhảy xuống cứu người.

Mình và thằng Tùng sau đó cũng quay đầu đạp vịt về bờ, kể cũng nhục, hai đứa đạp vịt còn không nhanh bằng giáo sư vừa bơi vừa vác người.

-“Nhanh, gọi cấp cứu Tùng ơi…”

Mình hoảng hốt, nó quát.

-“Bà dở vừa vừa, lên cho nó phải phép thôi chứ gọi ăn bờ à, ngày cấp ba đi chơi chung không nhớ nó còn nhịn thở dưới nước giỏi hơn cả tôi…”

Nhìn sang bên đó, cái Mai hôm nay mặc váy trắng, ban nãy trông cao quý yêu kiều, giờ gặp nước, dính chặt vào thân, mỏng tanh, từng đường nét quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện, phải nói, vô cùng, vô cùng gợi cảm. Có người tha hồ mà bổ mắt!

Chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa, nhưng chắc mình không cần phải gọi cấp cứu thật, thầy trò họ tự biết cách giải quyết.

Nó mãi vẫn chưa tỉnh, hắn kiên nhẫn thực hiện sơ cứu, mình quay đi, thực sự không muốn nhìn cái cảnh tiếp theo một chút nào.

Đột nhiên thằng Tùng nhíu mày, giật lấy điện thoại mình đang cầm trên tay rồi bảo.

-“Đưa cả túi xách của bà đây!”

-“Đây, sao vậy?”

-“Không sao cả, tôi sợ bà cầm bị ướt, hỏng…”

-“Sao tao cầm lại ướt?”

Lần này thì nó ghé sát tai mình, thủ thỉ.

-“Cứ yên tâm, bà đíu chết được đâu!”

Mình ngẩn ngơ, còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị cái thằng vô nhân tính đó đẩy mạnh, cả người rơi bùm vào trong nước.

Có đánh chết mình cũng không dám tin, rằng một ngày, mình bị chính thằng em thân thiết, mưu sát.

Nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi.

Mình ngã bất ngờ, nước xung quanh tràn vào miệng, khó chịu kinh khủng khiếp, nước vào mũi, cảm giác sặc buốt tận tới đỉnh đầu, chuếnh choáng nhức nhối.

-“Nguyệt! Nguyệt! Cứu…cứu…”

-“Trời ơi chị ơi là chị ơi, chị ăn ở có đức có độ mà sao số lại nhọ như chó thui thế hả chị ơi? Trời ơi sao tôi lại không biết bơi? Trời ơi sao đang yên đang lành chị tôi lại sảy chân mà ngã xuống thế cơ chứ…”

-“Có ai không? Cứu chị tôi với, chị tôi sắp chết đuối rồi!”

Thằng chết bầm này nữa, mèo khóc chuột, giả tạo vãi! Nó cũng cao mưu lắm, nó định làm thế, để cái chết của mình và nó không liên quan tới nhau chứ gì?

Mỡ đấy mà húp.

Mình tức lộn cả ruột, đê mờ thằng mất dậy, bao năm qua mình nhìn lầm người rồi. Bà mà lên được bờ thì mày đừng có trách, đi tù mọt gông con ạ! Kể cả pháp luật không trừng trị mày thì bà cũng sẽ trừng trị mày, giết không tha!!!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


Không có cái nhục nào như cái nhục nào, mình biết mỗi bơi chó, mà cũng chẳng giỏi, chỉ ngoe nguẩy được đoạn ngắn ngắn thôi là tịt rồi, giờ còn bị sặc, hoảng loạn hết cả, liên tục vùng vẫy, mà càng vùng càng chìm mới vãi chứ.

Trấn tĩnh mãi mới ngoi ngoi lên được một chút, oái oăm thế nào nghe thấy tiếng bùm rất to, rồi nước dềnh lên, ụp vào mặt, lại được uống miễn phí, lại chìm ngỉm, điên mất.

Ức vờ lờ, mẹ nhà nó, chả nhẽ số mình tận rồi?

Sao có thể cơ chứ?

Có chết mình cũng phải lôi thằng khốn nạn kia đi cùng. Mình cố gắng thả lỏng, không ngờ ngay sau đó liền thấy người nổi nổi lên, ngửa trên mặt nước, cứ như siêu nhân liên tục tiến về phía trước.

Đúng là bản năng sinh tồn của con người mà, quá tuyệt vời!

Từ đã, hình như không…hình như mình đang tựa vào ai đó thì phải, có người ở ngay đằng sau, cánh tay mạnh mẽ kia vòng qua bả vai, giữ chặt lấy mình.

-“Nguyệt, đừng đùa anh…”

-“Đừng chết…xin em…”

Chết thế bà nào được mà chết? Có cảm giác thoáng lắm, hình như là mình lên được tới bờ rồi?

Đầu óc khá tỉnh táo, nhưng không hiểu sao lại không cử động được chân tay, cố mở mắt cũng khó, giống hệt hiện tượng ngày trước gặp ác mộng bị bóng đè vậy.

Những cú nhấn phía lồng ngực lúc một mạnh hơn, miệng cũng bị người ta hà hơi liên tục, mà người mình cứ cứng đờ ấy, toi con mịa nó chứ, hay mình ngỏm thật rồi, mình vẫn có ý thức là do hồn đã lìa xác?

-“Thở ra đi em…anh xin…”

-“Nguyệt, nghe anh không, cố lên…chỉ cần em không chết…”

Giọng nói nghẹn ngào lắm, nghe đến nao lòng, mình cũng không hiểu cơ thể mình khi đó bị làm sao nữa, chỉ biết một lúc sau mới bật dậy được, ho sù sụ, hít lấy hít để.

Mơ màng nhìn người phía trước, giáo sư đây mà, làm gì mà trưng ra cái mặt thất thểu vậy, nhợt nhạt hơn cả người bị nạn.

-“Sao rồi em, khó chịu chỗ nào nói anh nghe…”

Hai tay ai đó run run vén tóc bết của mình ra sau rồi áp chặt lên má, trông khổ sở phát thương.

-“Không…tôi khoẻ mà…”

Vừa dứt lời đã bị người ta siết chặt vào lòng, hắn bị ma nhập à, tự dưng yếu ớt thế? Mà chẳng phải vừa rồi hắn cứu mình sao? Vậy còn con Mai?

Nhắc tới con Mai mới sực nhớ ra thằng Tùng, thằng trời đánh, nó chuẩn bị hậu sự đi là vừa!

Máu nóng dồn tới đỉnh đầu, mình đẩy hắn ra, ngó xung quanh. Thằng mắc dịch đó kia rồi, nhưng mà…nó đang làm gì thế?

Thằng Tùng…con Mai…

Nó là hô hấp nhân tạo hay đang cắn môi con gái nhà người ta vậy? Ép khí ra ngoài tay phải để chính giữa chứ, hình như hơi bị chệch…hết bên trái tới bên phải, đã thế mồm mép còn liến thoắng.

-“Chị Mai ơi chị Nguyệt chẳng may xảy chân xuống hồ như chị, cũng được anh Trung cứu lên, chị ấy giờ tỉnh rồi, còn chị, cớ sao em hô hấp đến hết cả hơi mà chị vẫn bất động vậy hả chị?”

-“Chị ơi thanh xuân ngời ngời, tự dưng nghẻo mất thì phí lắm…”

Mình thấy mí mắt cái Mai hơi giật, tỉnh rồi sao? Nhưng nó là ai cơ chứ, mình thách nó dám mở mắt bây giờ, mình hiểu tính nó mà, tình huống máu chó như này, nó thà giả chết còn hơn bị mất mặt.

Mình bây giờ mới ngờ ngợ, lúc nãy hoảng quá hoá ngu! Nếu nó thực sự muốn giết mình, việc gì phải cầm hộ điện thoại và túi xách? Cũng cần gì phải phô trương đến thế!

Chẳng qua là, muốn trêu con Mai thôi, phải không?

Nhưng dám lấy mình làm vật hi sinh, rất láo!

Thằng mất dậy, nó…đất trời ơi, áp cả cái mặt lên ngực con Mai, vừa thân thương tình cảm, vừa kêu la thảm thiết.

-“Chị ơi em mừng quá, tim chị nhảy tưng tưng như chó chạy ngoài đồng ý, chị thoát khỏi cơn nguy kịch rồi à?”

-“Chị Mai ơi làm ơn mở mắt ra nhìn em, chỉ một lần thôi, có được không? Lòng em lo lắng bất an vô cùng…”

Nghĩ cũng tội bạn yêu, có điều lần này mình chịu không giúp được, bọn đàn em, không phải lúc nào cũng nghe lời. Đến cả mình nó còn tuyệt tình đẩy xuống hồ nữa là con Mai?

Thằng bé khóc lóc như thật, giáo sư tính tình bộc trực thẳng thắn, vội vàng tới hỏi thăm.

-“Cô ấy sao rồi chú?”

Không biết ai gọi mà có cái xe cấp cứu vừa hay tới, nó làm như khổ sở lắm, sụt sùi sụt sùi.

-“Anh cả lo cho bà già nhà em, em đưa chị Mai đi tới viện trước…”

Mình sợ nó giở trò nên định đi theo, mà hắn ngăn lại, thở dài.

-“Em yên tâm, Mai chắc không sao đâu, có lẽ chỉ bị choáng thôi, thực ra đến hôm nay anh mới biết thằng bé là người sống nội tâm, lúc em ngã nó hoảng hốt, khóc lóc inh ỏi, giờ nhìn nó lo lắng cho Mai thấy thật cảm động, chắc nó bị doạ rồi, tội nghiệp…”

Tội nghiệp cái lờ, vãi cả giáo sư, chỉ giỏi cộng trừ nhân chia thôi, chuyện xã hội đúng là non nớt mà, nghĩ thế giới này ai cũng tốt như hắn hả?

Thêm nữa, nghĩ sao mà ngã xuống nước một tý cũng bắt đi kiểm tra tim gan ruột rà, từ đầu tới chân thế? Lại còn hỏi bác sĩ xem có cần nhập viện không mới máu chứ?

Muốn đấm cho vỡ kính à, ơ, hình như không có kính thì phải?

Lẽ nào lúc nãy xuống nước bị rơi mất rồi?

-“Anh gọi người tới đón rồi, em về trước nghỉ ngơi đi.”

Vậy hắn thì sao? Ở lại bệnh viện làm gì, có bệnh gì à?

Tự dưng mình thấy lo lo, quả quyết.

-“Không, tôi ở lại, anh về tôi mới về!”

Hắn hơi cười, không phản đối, hoá ra là cắt lại kính. Xong xuôi, giáo sư bảo quên mang ví, mình tốt bụng trả tiền hộ.

Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu như hắn không chọn một cái kính cực kì sành điệu, khác hẳn phong cách mọi ngày, đến nỗi ai trông thấy cũng hỏi thăm, rồi hắn lại được thể “kín đáo” mà khoe rằng, kính Nguyệt tặng.

Mình tất nhiên có cố thanh minh, nhưng người ta thường tin một người điềm đạn chính chắn hơn là một con hay bốc đồng như mình rồi, hận không có lỗ nào mà chui xuống.

Đúng là làm phúc phải tội!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


Lúc tối có gọi cho con Mai hỏi thăm thì thấy nó bảo ổn, thằng Tùng bận đi lấy hàng bên Tàu nên mãi thứ bảy hai tuần sau mình mới gặp bọn chúng.

Sớm bảnh mắt tới quán đã thấy ông tướng ngồi chễm chệ chiếm cả cái bàn sáu chỗ, bánh trái có bao nhiêu là gọi la liệt, đúng là đồ miễn phí có khác.

-“Nguyệt, làm tôi ít bánh bột lọc đi!”

-“Lù lù trước mặt mày đấy còn gì?”

-“Nhưng bánh này tôm bé lắm, bà vào làm cho tôi cái có con tôm sú ý!”

Mịa kiếp, éo biết giống ai?

-“Nghỉ đi, ăn như lợn…”

-“Nguyệt êu còn giận Tùng à, dai thế…”

-“Dai cái lờ, hôm đấy ông Trung không nhảy xuống có khi hôm nay tao đang ngồi trên bàn thờ ăn chuối cũng nên!”

Mình bực hết cả người, giọng nó vẫn ngọt xớt.

-“Ấy chết, bà chị, sao lại bi quan như thế? Bà nghĩ tôi là ai? Nói cho bà biết, lúc đó anh cả không xuống thì tôi cũng đạp xuống nhá!”

-“Gớm thôi, mày giỏi, không lo làm ăn toàn gây chuyện tào lao, mà cái Mai phải ở viện lâu không…”

-“Viện viếc đếch gì, chắc tưởng đi viện thì anh cả tới thăm nên còn làm màu, mà lúc lên xe cấp cứu tôi doạ một câu là phải bật dậy luôn!”

-“Câu gì?”

-“Chị Mai ơi, chị Mai! Đầu chị lấm, người chị bẩn, váy chị ướt, em xin mạn phép được cởi ra kẻo chị cảm lạnh!”

Sặc, quen nhau bao năm, mình biết thằng Tùng là loại vô sỉ rồi, nhưng không ngờ là lại vô sỉ tới mức như vậy.

-“Nó chắc đạp cho mày vài phát…”

-“Không vẫn mở mắt dịu dàng lắm, rồi ngây thơ hỏi xảy ra chuyện gì vậy, nó thích diễn thì em diễn cùng!”

-“Chắc con ranh kia tức lắm, vừa mới nhận thức được bà sắp chết đuối, có người không do dự bỏ luôn nó đang “hấp hối”…”

-“Ừ!”

-“Ơ hay cái bà này, không hiểu gì à?”

-“Hiểu gì?”

-“Này nhé, bà và con Mai cùng có nguy cơ gặp tử thần như nhau, anh cả lúc đó chỉ được chọn một trong hai…và anh ấy…sáng ra chưa?”

-“Hiểu, nói chung hắn rất thông minh, để con Mai lại cho mày sơ cứu rồi xuống cứu tao, thế là vẹn cả đôi đường…”

Mình nghĩ mãi, chỉ có phương ánh đó là hợp tình hợp lý thôi, chẳng rõ làm sao lại bị thằng dở hơi gõ ngay đũa vào đầu.

-“Tôi éo biết miêu tả cái ngu của bà ra sao nữa!”

Mịa thằng này, lộng ngôn vãi, đang định đập cho một phát thì cái Mai tới, nhìn mặt rạng rỡ lắm, chắc có chuyện vui.

-“Nguyệt, thầy nhận tao làm đệ rồi, tao từ giờ bắt đầu làm tiến sĩ với thầy!”

Nghe nói năm nay số người đăng kí làm với hắn khá nhiều, còn thấy bảo giáo sư tuyển chọn rất kĩ, đến vòng phỏng vấn cũng nói chuyện cả tiếng đồng hồ với từng ứng viên.

Hôm nay nhận được tin này, không biết sự thật là nó thuộc dạng giỏi giang hay giáo sư là loại mê gái đây?

-“À, Tùng à, chị mua quà cho em, định gửi cho chị Nguyệt cơ, không ngờ gặp em ở đây thì đưa luôn, coi như chút lòng thành của chị tạ ơn em đã cứu mạng.”

Con Mai nhỏ nhẹ dịu dàng, thằng Tùng hơi bị bất ngờ nhưng vẫn tươi cười nhận lấy.

Quà con Mai tặng, hộp to lắm, thằng Tùng rút nơ, mở ra, tay nắm chặt, mặt đanh lại. Nhưng rất nhanh nó cười ha hả, cảm ơn rối rít.

Mình tò mò nên giật lấy xem, thâm vãi, tới mình còn sốc nữa là…

Một hộp caton chất đầy Nam Thận Bảo.

Nam Thận Bảo, bổ thận nam, một người khoẻ, hai người vui, tivi nhay đi nhay lại suốt ngày, ai mà không biết?

Đàn ông trên đời có nhiều cái thể diện, vợ đẹp, con khôn, lắm tiền nhiều của, nhưng thể diện lớn nhất, chẳng phải là cái…đó đó sao?

Hành động của cái Mai hôm nay, không khác gì chửi thẳng vào mặt thằng Tùng cả, đừng có nói là nó định tuyên chiến ngầm luôn nữa nhé?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64


-“Chị chu đáo quá ạ! Em cảm động lắm!”

Mịa cái giọng, sặc mùi thuốc súng, con Mai cũng không vừa.

-“Chỗ chị em với nhau, em nghĩ nhiều làm gì!”

Hai đứa lời qua tiếng lại, lịch sự cung kính, giả tạo vãi cả chưởng!

Được một lúc, đột nhiên thằng Tùng đứng dậy, nhìn sắc mặt nó cứ như bắt được vàng ý, mình còn chưa hiểu gì đã nghe tiếng đổ rầm, Nam Thận Bảo, tung toé trên sàn nhà.

-“Anh cả, em xin lỗi, em bất cẩn quá, anh có sao không?”

Ai đó không những không trách còn cúi xuống nhặt, xếp gọn gàng, thấy vậy, mấy người khách trong quán mình cũng lao vào giúp đỡ.

Xong xuôi, thằng bé hồ hởi cảm ơn mọi người.

-“Kể cũng xấu hổ, mà các bác nhìn thấy hết rồi em cũng chẳng dám giấu, chả là Mai nhà em chê em yếu, không vừa lòng nên…thuốc này em cũng uống mãi rồi ấy chứ, cũng cảm thấy rất khoẻ rồi, mà vẫn chẳng thể nào thoả mãn người ta được…”

Cả tầng một được trận cười vỡ ruột, mấy người có tuổi còn tốt bụng khuyên bảo.

-“Thực ra biết là tuổi trẻ tài cao, nhưng cô chú vẫn nên giữ sức…”

-“Cô Mai này, thuốc cũng chưa chắc là liệu pháp tốt nhất đâu.”

-“Chịu khó ăn cật lợn xào chú ạ!”

Đến cả giáo sư, nổi tiếng nghiêm túc mà thấy cũng cười mỉm mỉm kìa. Cái Mai tức tím tái mặt mày, tay chân run rẩy, giá như nó bàn bạc với mình trước, ít nhất mình sẽ khuyên đừng dại mà gây sự với một thằng bựa như thằng Tùng.

-“Thằng này, đùa dai, mọi người đừng tin, nhà nó mở hiệu thuốc, hôm nay vừa đi lấy hàng về!”

Thương con bạn nên mình đứng ra phân trần, không khí cũng lặng xuống, thằng Tùng ức lắm, giơ nắm đấm thách thức.

-“Nguyệt thối, cứ liệu hồn!”

Thực ra thân nhau nên mình biết nó trêu thôi, ai dè có người hiểu lệch ý, tự dưng mặt lạnh, giọng trầm trầm ghê ghê.

-“Liệu hồn cái gì?”

-“Ấy, em đùa, cái bà già lắm mồm này, ai mà dám động, anh cả ngồi xuống đây, ăn bánh đi, em bóc bánh giò cho anh cả nhé, có cần em đút cho luôn không?”

Ặc, quay ngoắt 180 độ luôn. Hắn nghe nó nịnh, tý nữa sặc, đoạn bình tĩnh rồi mới bảo.

-“Nguyệt này, mấy tuần trước anh định về nhưng chú dì bận đi đám cưới, tuần này chú dì rảnh rồi nên tý nữa anh về, em đi cùng nhé, thăm nhà luôn…”

À, đưa ba mình đi khám mắt và mẹ mình đi may áo dài, không nhắc chắc mình cũng quên.

-“Áaaaa…”

-“Em sao vậy?”

Biết là nó sốt ruột, nhưng có nhất thiết phải nện cả cái gót giầy nhọn lên chân mình thế không? Chỉ cần giẫm nhẹ là bà đây hiểu ý rồi, bực cả mình.

-“Không sao, tôi bận rồi, Mai này, nghe nói mày có việc muốn về Hà Nam à, tiện thì đi cùng luôn…”

Nó cười hiền dịu.

-“Cũng không có gì, chỉ là lâu rồi nhớ chú dì quá.”

-“Nhớ thì đợi anh cả đèo hai cụ lên, chị tha hồ mà gặp, mất công đi đường xá xa xôi làm gì?”

Cái thằng này, như ném c.. vào họng người ta vậy.

-“À chị còn nghe bảo nhà Nguyệt có trang trại, chị từ bé tới lớn ở thành phố, muốn được mở mang tầm mắt.”

-“Uầy, nhà bà có trang trại á? Sao tôi không biết, anh cả, cho em về với đi, em cũng muốn được ngắm trang trại…”

Không biết cái lờ, mỗi lần bọn chúng về, vườn rau của ba mình, phải gọi là tan tác, gà mái mẹ đang ấp nó cũng còn chẳng tha, giả nai vãi, tự dưng thấy hai đứa này, cứ như sinh ra là để dành cho nhau vậy.

Đối mặt với chúng, giáo sư cũng đành gật đầu, trước khi đi còn búng tai mình rõ đau, giọng nói rất nhỏ, có lẽ chỉ đủ để mình nghe thấy.

-“Ghét em!”

Vâng, tôi biết anh ghét tôi, nhưng có nhất thiết cứ phải nhắc đi nhắc lại thế không?

Tầm chiều tối mình đang đếm tiền thì nghe giọng ba gọi, vui thế không biết. Cứ nghĩ xong việc thì ba mẹ về luôn, không ngờ còn qua quán thăm mình.

Mấy người trò chuyện một hồi, ba mình bảo hắn hai người về taxi cũng được, mà hắn nhất quyết không chịu.

Thấy vậy, mẹ mình nói.

-“Thế Nguyệt đi cùng cho vui con, một mình anh về tối rồi cũng buồn…”

-“Đúng rồi, em tý nữa phải gặp khách hàng rồi, chị về cùng anh cả đi.”

Thằng Tùng đồng tình.

-“Chết, tao để quên túi xách ở nhà mày rồi Nguyệt ạ!”

Cái Mai bấu mình một phát, rõ đau. Điên mất, nó đã nghĩ ra lý do rồi thì cứ thế mà triển khai đi, lần nào cũng phải lôi mình vào cuộc vậy?

-“Con bận ba ạ, thôi để Mai về!”

-“Làm phiền thầy quá ạ…”

Nó nói, thẹn tha thẹn thùng.

-“Không sao, có người đi cùng càng vui!”

Hắn đáp, lúc chuẩn bị đi còn giúp nó mở cửa, ân cần hỏi thăm, tình cảm quá cơ.

Hôm nay là cái ngày gì mà ba nhìn mình lắc đầu, mẹ thì mắng tồ lắm con ạ. Vừa quay vào trong quán lại thấy thằng Tùng đập bàn.

-“Đờ mờ, đầu bà chứa toàn bã đậu!”

Phũ thật!

-“Mà cũng buồn cười, tôi chưa bao giờ thấy anh cả thất thố như thế, haha, anh ấy cố tình thân với con Mai chọc tức bà…”

-“Mày say à, vớ vẩn…”

-“Nói chuyện với con ngu như bà tức vờ lờ, thôi, tôi về giao hàng đây. CHÀO!”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65


Đôi khi, nghĩ là một chuyện, làm được như mình nghĩ hay không, lại là chuyện hoàn toàn khác.

Giống như mình bây giờ, ngồi trong phòng khách, mang tiếng cày phim bom tấn, hồn treo tận đẩu tận đâu, phiền muộn, bực bội không tiêu tan nổi.

Nam thanh nữ tú, chưa vợ chưa chồng, đêm hôm khuya khoắt, ai mà biết được, có khi dắt nhau vào nhà nghỉ cũng nên?

Mà cần gì phải thế, xe sịn như vậy, xúc cảm dâng trào thì cứ thế hành động luôn, thời buổi này quan niệm thoáng lắm, chẳng ai lên án chuyện đó đâu mà.

Phát rồ mất, cứ tưởng bản thân vẫn thấy thoải mái bình thường, sự thật hoá ra lại là, để ý tới người ta, rất rất nhiều!

Mang tiếng rủ mình về quê, mình nói không ai đó cũng đâu có buồn gì đâu nhỉ? Còn vui vẻ với mỹ nữ nữa chứ, ghét.

Ngẩn ngơ thơ thẩn như con dở, tới lúc chuông kêu giật cả mình, đành thất thểu ra mở cửa.

Mình phải thừa nhận, thời khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, vui không tả nổi, cả người xốn xang, chỉ thiếu điều nhảy vào ôm chầm lấy người ta thôi. Cố lắm mới trả vờ làm lơ được.

-“Chú dì gửi đồ cho em này!”

Nhìn hắn tay xách nách mang đến tội, ba mẹ mình cũng tham thật đó, nào mướp nào bầu, mùng tơi, thiên lý, dọc mùng…thêm đôi gà, một con vịt.

Hắn gọi điện về báo lên tới nơi và giao đồ cho mình rồi cho ba mẹ yên tâm. Giáo sư vừa dập máy, mình liền nhận được điện thoại.

-“Nguyệt à, anh chưa ăn đâu con, con nấu cho anh cái gì ngon ngon nhé, tội nghiệp anh đi cả ngày vất vả.”

Ba ngọt ngào thế, mình từ chối sao nổi?

-“Muốn ăn gì?”

Giọng mình cũng không được tử tế lắm, mà hắn không giận mới lạ, ngược lại còn cười cười.

-“Ăn phở gà được không?”

-“Yêu sách thế, mất công, ai mà nấu nổi!”

Điển hình của kiểu nói một đằng làm một nẻo là đây, bụng thì nghĩ mặc xác, lúc người ta làm gà mình lại cứ như bị thôi miên, chạy xuống mua bánh phở khô, lên tới nhà thì khẩn trương nướng quế, hồi, thảo quả.

Công nhận giáo sư tốc độ thật, vừa mới đó mà đã xong, còn tới bếp làm hành tây và gừng giúp mình.

-“Thơm không?”

Hắn dí miếng gừng nướng vào mũi mình, hỏi. Hành động hết sức đơn giản, chẳng hiểu cớ làm sao lòng mình, ấm áp lắm, má nóng bừng, đành phải nói bâng quơ.

-“Tất nhiên là thơm rồi, mũi tôi có điếc đâu.”

-“Đanh đá!”

-“Vâng, tôi đanh đá, giáo sư hiền dịu thuỳ mị…”

Hắn tím mặt, nhưng cũng không chấp mình, lẳng lặng đi bắc nồi nấu nước dùng.

Gian bếp cũng vì thế mà yên ắng lạ thường, mỗi người một việc, cứ thế mà làm, đếch ai thèm nói với ai câu gì, mãi tới lúc ăn, hắn mới mở lời.

-“Anh xin bát nữa!”

Mình được một bát đã căng cả bụng, hắn thì tới bát thứ ba vẫn điềm nhiên như thường.

-“Sao ăn nhiều thế?”

Thú thực nhé, là người đầu bếp, biết là bản thân nấu không tệ, nhưng mỗi lần tới bữa vẫn cứ thích hỏi khéo để người khác có cơ hội khen mình.

-“Phở ngoài quán ăn một bát thấy chán, nhưng phở nhà mình khác, anh chẳng biết nữa, một từ ngon không thể diễn tả được…có vị “nhà”, em hiểu không? Vị của…”

Hắn nói tới đó liền dừng, tai đỏ ửng, ngập ngừng cúi xuống ăn. Mình cũng phát sốt theo, cái gì cơ? Nhà mình? Nhà nào?

Xong xuôi, có con mèo vừa lười vừa mặt dày gục đầu vào vai mình, thủ thỉ bằng cái giọng nhè nhẹ, nỉ non, đủ để người khác nẫu ruột theo.

-“Em cứ hờ hững vậy, anh buồn!”

Người mình mềm nhũn, run rẩy lạ thường, cảm giác không ổn chút nào, muốn né tránh, lại bị người ta dùng hai tay ôm trọn, môi kia chạm nhẹ lên cổ, cọ cọ như kiểu nũng nịu.

Không gian xung quanh tự dưng mờ ám mộng mị, mình nghe tim đập thình thịch, càng lúc càng gấp, chỉ sợ sắp nổ tung rồi.

-“Nguyệt…đừng thế nữa, tội anh lắm!”

Tên này, tên khốn nạn này, hắn cho mình ăn bùa mê thuốc lú gì đây?

Sao mình khổ với hắn thế không biết?

Mình phải cố gắng hít thở, mãi mới mạnh mẽ được.

-“Gớm, cả ngày có mỹ nữ ở bên, khổ cái lờ, anh màu mè.”

Hắn giận, không biết vì sao giận nữa? Ngồi hẳn dậy, nói rõ to.

-“Đúng vậy, người ta xinh đẹp, kiều diễm, thông minh, hiểu lý lẽ, em vừa ngu vừa đần lại còn đanh đá, một góc cũng không bằng!”

Như bị dội gáo nước lạnh, lòng tự ái tổn thương ghê gớm, mình quát lại.

-“Mịa kiếp, hoàn hảo tuyệt vời như thế sao không đi ăn tối cùng nhau luôn đi, rồi kiếm cái khách sạn nào đẹp đẹp mà nghỉ, vác mặt về đây ăn cờ à?”

-“Kiều Như Nguyệt, rốt cuộc em coi tôi là cái gì?”

-“Đ… là cái gì hết! Cút mẹ đi cho tôi nhờ!”

Mình thấy rõ sự thất vọng trong ánh mắt hắn, lòng dâng lên nỗi chua xót, mà lời đã nói ra, như bát nước đổ đi, sao có thể rút lại?

-“Được, vậy từ giờ đừng xen vào việc của tôi nữa. Nói cho em biết, em muốn làm bà Nguyệt thì tôi cũng chỉ có thể làm ông Tơ thôi!”

Cửa đóng cái sầm, hắn tức tối đi về.

Để lại mình vừa buồn vừa tức vừa ức.

Rốt cuộc hắn muốn gì? Biết thừa mình định làm mối vun vén cho hắn và con Mai nên cảnh báo? Rằng không nên nhiều chuyện?

Nhưng còn vế sau? Ông Tơ bà Nguyệt không phải hai vợ chồng à? Ý là sao?

Nói gì thì nói thẳng mẹ nó ra, không hiểu sao cái số, đã ngu ngu kém suy luận rồi mà lại toàn chơi với một lũ vòng vo, điên hết cả máu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66


Mọi chuyện dạo này cứ rối tùm lum, ngay tối hôm sau ở quán mình có sự vụ đặc biệt. Số là mình vừa mới đi spa về thì thấy tầng một thắp nến rực rỡ, hoa hồng trải trái tim to lắm, lại còn bóng bay trắng trắng đỏ đỏ, lung linh cả một góc.

-“Nguyệt!”

Ai đó gọi tên, cả quán, mọi ánh mắt đều đổ về phía mình.

Đừng.

Đừng nói là tỏ tình.

Ngàn vạn lần, đừng.

-“Nguyệt, anh yêu em!”

Bà nhà nó, thật sự là tỏ tình.

-“Nguyệt, nhiều năm về trước, em chọn người ta, anh tự thấy mình thua kém, không đủ can đảm để nói tiếng yêu. Để có ngày hôm nay anh cũng phân vân đắn đo không biết bao nhiêu lần…”

-“Anh…thực lòng…”

-“Lần đầu tiên gặp mặt, em đấm anh chảy máu mũi, nhưng có lẽ đầu anh lúc đó cũng hư luôn rồi, lúc nào cũng vương vấn bóng hình em…”

-“Nguyệt…”

Choáng luôn! Biết có cơ sự ngày hôm nay, tuyệt đối khi xưa mình sẽ bảo thằng Tùng đấm nó, cho hai đứa bay tha hồ mà thương nhau.

Thường ngày bà bà tôi tôi, chị chị em em, giờ nghe nó xưng anh, mình sởn cả gai ốc.

Trước giờ bọn chúng luôn úp mở trong mấy đứa, có một đứa thích mình, cũng có đôi lúc mình nghĩ ngợi, khi thì tưởng đùa, cũng có khi tưởng tình cảm trẻ con bồng bột, hết rồi cơ.

Giờ mới vỡ lẽ…là nó…nem chua ăn liên tục, tuần tuần tâm sự tỉ tê, quán mở thế nào lại cách nhau có vài trăm mét, hoá ra không phải trùng hợp.

-“Nguyệt à, anh mở được thêm một quán nhậu nữa rồi, tháng sau anh đổi xe, đảm bảo lo cho em cả đời ăn sung mặc sướng, anh thật lòng…”

Thực sự bối rối, mình, không muốn mất đi một thằng đệ tốt. Ngó ngàng xung quanh, rực rỡ lộng lẫy, hôm nay, mình chẳng khác nào một nàng công chúa cả, dù sao tâm ý của nó khiến mình cảm động suýt khóc, cũng nên đáp lại nó một cái gì đó.

Suy đi tính lại, thứ duy nhất có thể làm chỉ là giúp nó không bị bẽ mặt, mình nhận lấy bó hoa, thì thầm nhỏ vào tai, chỉ để nó nghe thấy.

-“Cái này là chị giữ thể diện cho chú, có gì ra ngoài nói chuyện!”

Đoạn, mình làm bộ e thẹn ngượng ngùng như kiểu vừa nhận lời, cả quán vỗ tay tới tấp, thằng Đức, chẳng biết nó diễn theo mình hay lợi dụng, chỉ thấy môi khẽ chạm môi, rất nhanh thôi rồi kéo mình ra khỏi.

Trong giây phút ngắn ngủi ấy, hình như là mình đã bắt gặp ánh mắt ai đó, ai oán, thê lương, có chút gì đó kinh ngạc, lại có chút gì đó đau thương. Mình không biết mình có quá ảo tưởng không, chỉ thấy lồng ngực truyền tới cảm giác nhoi nhói.

Tối hôm ấy mình và thằng Đức đi thăm thú nhiều nơi, uống nhiều lắm. Nó kể, kể từng kỉ niệm, những thứ tưởng như bé nhỏ, nó lại nhớ từng chút một.

Giá như, nó nói sớm hơn…

Giá như, trước khi hắn xuất hiện. Mà không, trước khi mình yêu thằng An là tốt nhất. Như vậy cuộc đời mình sẽ không bi kịch như bây giờ.

Mình say, lèo nhèo trách nó.

Nó cũng say, nó bảo đoán mình thích anh cả rồi, mà thằng Tùng cứ nhất quyết bảo không, cổ vũ nó tỏ tình.

Mình đột nhiên nghi ngờ, mình và hắn vừa cãi nhau, sao hắn có thể đến quán nhanh được như thế, chẳng lẽ, mọi việc là thằng ranh kia thao túng? Mình và thằng Đức ức điên, lôi nhau tới hỏi tội thằng Tùng.

-“Mịa, hai người éo cảm ơn còn nhì nhằng ăn vạ cái gì? Thằng kia, giờ nhận được câu trả lời của bà ấy rồi thì quên mẹ cái tình đơn phương đi, vui vẻ kiếm em nào mà sống, còn bà này, bà thì ngu, ông kia thì được mỗi cái mác học cao, chuyện tình cảm cứ khù kha khù khờ, tôi ngứa hết cả mắt!”

Phũ!!!

Hôm đó còn gọi thêm bọn thằng Dũng, mấy đứa lang thang mãi, về tới nhà chắc phải tầm ba bốn giờ sáng.

Mình say mèm, chìa khoá tìm còn không nổi, thế nào mà vịn vào cửa lại thấy cửa mở. Chết cha, chả nhẽ bị trộm.

Cả người đột nhiên bị kéo mạnh, mình hơi run, đến khi ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ mới an tâm đôi chút.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn tới đây làm gì?

-“Anh còn cãi anh không cầm chìa khoá nhà tôi nữa đi?”

Hắn lẳng lặng, xoay mình vào góc tường, đè mạnh, bả vai mình đau lắm, ai đó từ trước hầu hết là nhẫn nhịn dịu dàng, làm cho mình gần như quên mất, lúc người ta tức giận, đáng sợ tới mức nào.

-“Còn tưởng em coi nó là em trai, thật bất ngờ!”

-“Liên quan gì tới anh?”

-“Em…”

Hắn không đôi co nữa, điên cuồng siết mình mạnh hơn, hơi thở nặng nhọc phả vào cổ khiến toàn thân mình ngứa ngáy.

Một lát, vành tai cũng đau điếng, bờ môi kia nhanh chóng chiếm cứ từng tấc, từng tấc, cảm giác đó, kì lạ xao xuyến len lỏi từng ngõ ngách trong cơ thể mình.

Mình say rồi, mà hình như không phải vì rượu, nụ hôn của người ấy, kéo dài từ khoé mắt tới gò má, quá đỗi ấm áp, quá đỗi ngọt ngào. Mình biết chuyện này không được, lý trí mách bảo phải dừng, mà trái tim mình, mềm yếu vô lực, dặn lòng khép môi thật chặt, nhưng khi người ta mềm mại chạm tới, cả người lại run rẩy, vô thức hé mở.

Hắn mỗi lúc một dồn dập, kịch liệt, đầu óc mình mông lung mụ mị, ngay cả đứng cũng không vững, càng lâu càng thấy khó thở, ngột ngạt bức bối, không biết làm cách nào đành cắn thật mạnh.

Ai đó bị giật mình, khẽ buông ra, ngập ngừng xin lỗi.

Mình và hắn, cứ vậy nhìn nhau, không biết phải nói gì, làm gì…

Có một chuyện, mình vẫn luôn thắc mắc.

Có một chuyện, lúc cảm thấy chắc chắn, nhưng lại đôi khi nghĩ mình ảo tưởng.

Thực sự, suy già đoán non, rất mệt mỏi.

Chi bằng hôm nay hỏi thẳng, kết quả như nào, mình tất nhiên chuẩn bị mọi phần tâm lý. Mình gọi hắn, lý nhí.

-“Muốn hỏi anh, sẽ trả lời thật lòng chứ?”

-“Ừ…”

Trái tim bủn rủn bối rối, hít một hơi thật sâu, mãi mình mới dám lên tiếng.

-“Hà Quốc Trung, có phải hay không…là anh thích tôi?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67


Hắn kiểu như bị sốc, ngỡ ngàng nhìn mình, môi mấp máy định nói gì đó, rồi lại yên lặng.

Chả nhẽ mình hỏi chưa đủ to?

Hay hắn không hiểu ý?

Mình chẳng biết làm gì ngoài ngồi thừ ra, để cằm tựa đầu gối, quan sát ai đó, có một câu hỏi thôi mà căng thẳng thế?

Thích thì nói thích, không thì từ chối, bảo em ăn dưa bở rồi.

Làm gì mà suy nghĩ đăm chiêu cứ như kiểu phải chứng minh một bổ đề Toán học khó lắm ấy.

Trời dần sáng rồi, nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, tươi đẹp lắm, tiếng chuông báo thức mọi khi kêu ngân vang, phá tan bầu không khí uỷ mị.

Mình nghe tiếng hắn thở dài, mãi sau đó mới ngồi xổm xuống, khẽ nâng niu hai bàn tay mình, giọng buồn buồn.

-“Anh xin lỗi, nhưng anh hứa, đây là lần cuối!”

Vừa dứt lời, cánh môi kia đã chạm lên trán, mơn man dịu dàng, dư vị ấy, xao xuyến khó tả. Hắn chậm rãi cúi xuống, lưu luyến thơm nhẹ lên từng ngón tay, không hiểu sao, mình có cảm giác người này, tử tế vô cùng, thuần khiết kinh khủng, tim gan mình, rối bời theo từng cử chỉ của người ta.

-“Vậy…là anh thích tôi…phải không?”

-“Em cảm nhận thế nào thì chính là như thế!”

Hả?

Lại còn chơi chữ nữa à? Em nghĩ như nào, tôi nghĩ anh thích tôi…thì là như thế, ờ, thế là hắn thích mình, phải không?

Nói ra một câu khẳng định khó lắm hay sao tên kia?

Mình còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trầm trầm.

-“Nhưng em không cần cảm thấy quá nặng nề hay có lỗi với anh…”

Hắn đang nghĩ đi đâu vậy trời?

-“Kể ra thằng bé còn trẻ, tính cách lại khá hợp với em, thôi thì…”

-“Cứ vậy nhé, em vào nằm nghỉ một lát đi, anh về đây!”

Đoạn, hắn xoa xoa đầu mình rồi đứng dậy, bộ dạng thất tha thất thểu.

Đừng có bảo là giáo sư tưởng mình nhận lời thằng Đức, giờ mình với nó là một cặp, giáo sư quyết định không phá vỡ hạnh phúc đôi lứa đấy nhé?

Ngộ ra thì người ta đi lâu rồi, mình hớt hải chạy theo, gọi với lại, mà hắn phũ phàng.

-“Để sau đi em, giờ anh mệt rồi!”

Thôi đành, sau thì sau vậy.

Nói là sau, mà lâu ơi là lâu luôn ý, từ hôm ấy không thấy hắn nữa, điện thoại mất liên lạc, tới nhà không tìm được, hỏi con Mai thầy mày đâu nó cũng chịu.

Nhắc tới con Mai mình lại thấy rờn rợn, con Mai thích thầy, giờ sự việc như thế, không biết mình có nên nói chuyện với nó một chút không?

Mà nghĩ lại, mọi thứ chưa đâu vào đâu, biết nói gì?

Hắn cũng không hề khẳng định là hắn thích mình cơ mà. Với lại có thích hình như cũng hời hợt hay sao, thích gì mà biệt tăm biệt tích bao nhiêu hôm, nhớ nhung còn chẳng có?

Đúng vậy, có khi tình cảm của người ta rất bình thường thôi, vớ va vớ vẩn, mình trong lòng người ta chẳng quan trọng như mình nghĩ.

Có khi mình lại ăn cả rổ dưa bở rồi!

Ôi, nhục!!!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68


Hắn không tới quán, con Mai cũng không thèm sang luôn, thằng Đức thì nói tạm thời không gặp, muốn có thời gian, không gian quên mình.

Bọn thằng Tùng vì thằng Đức buồn nên toàn tâm toàn ý ngày nào cũng qua động viên an ủi nó, rồi rủ nhau đi chơi, mình tự dưng bị tách nhóm.

Khoảng thời gian đó, nói thật mình cô đơn kinh khủng khiếp, cố nghĩ việc giết thời gian mà làm cái gì cũng thấy chán, mất hứng.

Cho đến một ngày, sáng sớm đang não nề ruột gan thì nhân viên gọi.

-“Chị ơi bên Bách Khoa trưa nay có người đặt hai trăm bánh mì xá xíu, năm mươi bánh mì heo quay, năm mươi bánh mì trứng hành khô, bảy mươi bánh giò, bốn mươi bánh khúc, ba mươi hộp bánh cay, buổi tối thì mang thêm cho họ bánh gối, bánh xèo, bánh tráng mỗi loại hai mươi suất, còn nữa,…”

-“Gớm, mày làm tao đau đầu quá, đặt éo gì mà lắm thế?”

-“Hình như hôm nay kỉ niệm 54 năm ngày thành lập trường, còn có hội trại gì đó, có nhận đơn không chị, khách đang chờ gọi lại…”

-“Còn hỏi, điên à mà không nhận, hỏi khách xem bánh mì kẹp sẵn hay để nhân riêng trong hộp, mà còn đủ bột bánh giò không nhỉ?”

-“Còn chị ạ!”

-“Mày cùng thằng Thắng đi chợ mua thêm thịt nữa…”

-“Dạ.”

Thế là lại một buổi sáng bận rộn rồi, đỡ nghĩ ngợi. Xong xuôi đâu đấy ở quán chả có việc gì, mình cũng ra đó chơi cùng mấy thằng shipper.

Yêu người Bách Khoa bao nhiêu năm trời, thân thuộc với Bách Khoa lắm, cái hồ Tiền kia kìa, trưa nào mang cơm cho người yêu cũng ngồi đợi ở đấy.

Thư viện Tạ Quang Bửu to to này, mình cũng từng vào rồi nhé, khi đó thằng An mượn tạm thẻ sinh viên bạn nữ cùng lớp của nó dắt mình lên chơi, bác bảo vệ cũng chẳng để ý luôn, cứ thế cho vào, thư viện đẹp lắm.

Các bạn lên học, còn mình lên ngắm người yêu, ngồi một góc lặng lẽ xem người yêu và bạn người yêu bàn bạc bài tập lớn bài tập nhỏ, thời gian gặp nhau của hai đứa mình cũng chủ yếu là như thế.

Lúc nào cũng tự động viên, người yêu bận thì mình nên thông cảm, làm người con gái tốt, ủng hộ chân thành, đúng là quá ngu ngốc!

Người ta thường bảo, đàn ông trên thế giới được chia làm ba loại, một loại, không có thời gian rảnh để hẹn hò với bạn, một loại, sẽ hẹn hò khi họ có thời gian rảnh, và loại còn lại, tạo ra thời gian rảnh để hẹn hò với bạn.

Mình phúc tới nỗi, vớ được ngay cái loại đầu tiên làm mối tình đầu, để đến bây giờ, mỗi lần nhớ tới lại thấy tim nhói.

-“Không ngờ lại gặp em yêu ở đây, dạo này sống tốt chứ?”

Giọng nói cợt nhả, nghe phát buồn nôn.

Mình cũng không ngờ tình cờ như vậy đấy, thằng cha vẫn béo tốt như thế, chỉ có điều dáng đi…nhìn qua thì không phát hiện được nhưng để ý kĩ sẽ thấy chân trái đi hơn chậm hơi chân phải một chút.

Thời gian qua lâu vậy rồi mà vẫn bị ảnh hưởng, chứng tỏ lần ấy bị đập khá nặng.

Làm hắn ra nông nỗi này, Quốc mặt ngựa không truy cứu, chuyện xảy ra gần thời điểm mình bị đánh lén, người đứng đằng sau, chắc chắn chẳng phải ai khác. Chỉ có điều giáo sư nhìn hiền hiền chân chất thế mà ra tay tuyệt tình thật, đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong được.

-“Tới tưởng nhớ kỉ niệm xưa à?”

-“Đờ mờ, thôi ảo tưởng đi con ạ, bà mày thèm vào, loại chó chui gầm chạn…”

Nó tức lắm, tay giơ lên, chắc định vả vỡ mồm mình đây.

-“Ra tay đi, bà thách đấy, thử tát đây một cái xem, rồi về nhà có khi lần này chân phải đi lại chậm hơn chân trái ý chứ…”

Quả nhiên có tác dụng, hắn ngay lập tức đổi thái độ, ngọt nhạt nói.

-“Làm gì mà nóng thế, thôi, giờ anh phải đi rồi, lát nữa anh có buổi nói chuyện ở C2, cũng không có gì, trường mời cựu sinh viên thành đạt về giao lưu, em có nhớ anh thì đến xem…”

Mịa nhà nó, vô liêm sỉ vãi. Trường mời cái loại này về để dạy nam sinh viên ăn bám gái à, bí quyết thành công là chọn ba vợ giàu, không phải sao? Hỏng hết cả một thế hệ.

Tuy thấy ngứa nhưng rỗi rãi nên mình vẫn đi ra đó, thực sự rất tò mò xem con cẩu này nó ba hoa bốc phét như nào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69


Hội trường C2 hôm nay toàn người là người, ngoài dãy ghế chính ghế nhựa đằng sau xếp chặt kín, mình khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, có nhiều người tới sau phải đứng.

Đến giờ rồi mà trên sân khấu thấy mỗi hai MC đang chuẩn bị, không thấy bạn “người yêu cũ” đâu cả, mình sốt ruột huých đứa bên cạnh.

-“Bạn ơi bạn ơi…”

Già khắm khú còn gọi em trai non nớt là bạn, ôi hơi ngại mà thôi cũng kệ.

-“Sao bạn?”

-“Tớ tưởng hôm nay giao lưu cựu sinh viên, sao không thấy ai hết?”

-“Ừ, có giao lưu, các cựu sinh viên ngồi ở hàng ghế đầu, bạn đứng lên là nhìn thấy…”

-“Ờ!”

-“Tớ thấy mọi người bảo giao lưu cựu sinh viên chỉ là phần nhỏ, cuối chương trình, còn phần chính hôm nay là đoàn trường nói có khách mời đặc biệt…”

-“Ai vậy?”

-“Tớ không biết, giữ bí mật mà!”

Gớm đâu, tưởng anh An anh ấy hoành tá tràng thế nào, tưởng được xem anh ấy ba hoa phét lác ra sao, ai dè, buồn quá.

MC phía trên bắt đầu chương trình, sau một màn chào hỏi linh tinh là tới mồi chào.

-“Các bạn đoán xem khách mời đặc biệt hôm nay là ai ạ?”

-“Thầy Vũ Đình Hoà?”

-“Bác Nguyễn Thành Nam?”

-“Thầy Hà Quốc Trung?”

-“Anh Nguyễn Hà Đông?”



Phía dưới nhao nhao đoán già đoán non chán, thằng bé mới hồ hởi tiếp lời.

-“Vâng, tôi đã nghe có người nói đúng rồi đấy ạ, không để các bạn đợi lâu nữa, nhiệt liệt chào mừng giáo sư Toán học Hà Quốc Trung tới tham dự buổi giao lưu ngày hôm nay…”

Tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đầu óc mình, bây giờ là kiểu choáng váng, tên nghe quen thế? Ngước lên, cái mặt, không lệch đi đâu được.

-“Hắn…hắn…”

Mình ấp úng không nói lên lời, văng vẳng bên tai có người hỏi.

-“Cậu không biết thầy à, thầy nổi tiếng thế mà? Cậu học khoa gì vậy? Năm mấy rồi?”

-“Tớ…tớ…học Điều Khiển Tự Động…năm hai…”

Mình chém bừa.

-“Ờ, chào em, anh là Ngọc Lân, năm ba Toán Tin, em bên đó có khi không quan tâm…”

Rồi thằng bé kể với mình một loạt thành tích của hắn, thấy bảo mấy tháng trước mới đạt cái giải gì kinh khủng lắm, báo chí nhắc tên ầm ầm, mình cũng nghe con Mai khoe đấy, chứng minh cái bổ đề nào đó, nhưng tên của cái bổ đề ấy mình còn chẳng nhớ được, chẳng hứng thú nữa là phương pháp tiếp cận, phân tích chuyên sâu, nói chung không quan tâm lắm.

Đột nhiên thấy chẳng biết gì về hắn cả, cảm thấy mình so với người ta, bé nhỏ thấp kém. Bình thường đã đẹp trai rồi, giờ đứng trên đó thấy cứ phong độ lãng tử kiểu gì ấy nhỉ?

Mình nhận thức được bài giảng của giáo sư gồm ba phần, tiếc là chẳng hiểu phần nào cả.

Tới lúc khán giả đặt câu hỏi, cái gì mà tại sao thầy lại nghĩ tới phương pháp xây dựng “containers” cho “hypergraphs”, theo thầy thì “lower bound” của thầy cho “list chromatic number” tối ưu chưa, thay vì “d-regular” thầy đã thử thay “d” bằng “average degree” chưa, kết quả ra sao…

Thầy có nghĩ tới phương pháp dùng xác suất không?

Mịa, rối tinh rối mù, mụ hết cả người.

Mình kiên nhẫn được một lúc rồi cũng hoa mắt chóng mặt, định ra ngoài làm chai nước thì bị thằng bên cạnh giật áo.

-“Sao vậy?”

-“MC gọi em kìa, em có câu hỏi gì à?”

Chết, chắc mình đứng dậy làm bọn nó hiểu nhầm, chưa kịp thanh minh đã thấy mic truyền xuống dưới. Mình ngượng chín cả người, ánh mắt hắn cũng chuyển qua phía này rồi, toi mất.

Thôi thì liều vậy.

-“Dạ, em chào thầy ạ!”

-“Ừ, chào bạn.”

Giọng đều đều, mặt lạnh tanh mới vãi, hay xa quá người ta chưa nhận ra là mình?

Mới mấy hôm đã quên luôn rồi, kinh thật, đã thế cho ngươi khó xử luôn!

-“Thầy vừa giỏi vừa đẹp trai mê người, em là em ngưỡng mộ thầy từ lâu lắm rồi ý ạ…”

-“Vậy à, mình cảm ơn!”

Lịch sự vãi chưởng.

-“Mấy hôm nay thầy đi đâu vậy?”

-“Ở Đà Nẵng. Bạn còn có thắc mắc gì nữa không? Nếu không thì…”

Khiếp, không chút cảm xúc! Mình hơi ưng ức, nói một tràng.

-“Em có bài toán khó muốn hỏi thầy ạ, giả dụ giờ có hai cô gái, cô M và cô N đều bị nguy kịch như nhau, có anh chàng T chỉ được cứu một trong hai, anh ta đã không hề do dự cứu cô N. Hai giả thiết được đặt ra, A là anh chàng đó vì mắc ơn ba mẹ cô N nên cứu cô ấy, B là anh chàng đó biết có người cứu cô M rồi nên xuống cứu cô N, thầy có thể dùng xác suất tính xem phương án nào có khả năng xảy ra hơn được không?”

Cả hội trường mắt tròn mắt dẹt, coi mình như kiểu người ngoài hành tinh, hoặc một thể loại phá rối nơi công cộng vậy.

-“Mình xin lỗi, việc này không thể.”

Biết ngay hắn né tránh mà.

Ghét!

Mình hướng MC trả lại mic, đang bực bực thì nghe giọng ai đó đều đều.

-“Bởi vì theo mình phương án là C, chàng trai đó cứu người mà anh ta hi vọng rằng sau này sẽ trở thành mẹ của các con mình.”

Đáp án đưa ra, mọi người vỗ tay phấn khích, MC phân bua thầy đừng để tâm, sinh viên Bách Khoa hay thích đùa, còn khen thầy có khiếu hài hước.

Chỉ riêng mình, đứng như bị trời đánh, mặt đỏ tía tai. Nhìn ánh mắt nụ cười trìu mến kia mà trống ngực đập dồn dập, có nhất thiết phải ngọt ngào thế không?

Hắn đang tiếp tục trả lời các câu hỏi khác, còn mình xúc động đến rơi nước mắt, mũi cay xè, cả người cứ lâng lâng, hồn như bị đứa nào bắt treo lên tận tầng mây thứ chín rồi.

Cứ nhìn trộm lên trên lại thấy ấm lòng, phải trấn tĩnh lắm mình mới trốn ra để đi về được, tại chỉ sợ ở đấy, không nhịn được mà chạy lên giật mic hét lớn, không giao lưu giao liếc gì hết, rồi ôm chầm lấy người ta làm của riêng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70


Với những người dẻo miệng, đôi khi mấy lời đường mật chẳng thấm vào đâu. Ngược lại, với loại đàn ông kiệm lời, một câu thốt ra, cũng đủ công phá trái tim đối phương.

Mình từ lúc đó tới giờ, giống như phê thuốc phiện liều mạnh ấy, bâng khuâng xao xuyến khó tả.

Mẹ của các con mình…càng nghĩ càng đỏ mặt, càng nghĩ miệng càng tủm tỉm, không sao mà khép được.

-“Nguyệt!”

-“Nguyệt!”

-“Nguyệt, con điên kia…”

-“Hả?”

-“Mày bị ma nhập à?”

-“Ma…ma…nào…”

-“Chết với chị thôi, có chuyện này hay lắm, tao có ảnh nóng của thằng An với con thư kí của nó, mày có cơ hội trả thù rồi này…”

Cái Mai vui vẻ lắm, nó cũng là nghĩ cho mình thôi. Mà khổ nỗi, mình lúc xem xấp ảnh nó đưa, người đơ đơ, chẳng mừng, chẳng vui, cũng chẳng suy nghĩ nổi cái gì, căn bản tâm trí mình đang bị ai đó ám ảnh nặng rồi.

-“Mày sao thế?”

-“Ơ, để sau hãng nói chuyện, tao hôm nay hơi nhọc…”

-“Ừ, thế tao về đây, ăn uống cẩn thận rồi nghỉ ngơi nhé!”

Con bạn thân dặn dò rồi đi, lời nó nói, đột nhiên khiến mình thấy tội lỗi thậm tệ luôn. Nó thích giáo sư mà, trời đất ơi!

Cả buổi, mình không sao mà nghĩ thông được, tối về đành phải gọi cho bà Nga, chuyện này con gái với nhau nên không tiện nói với anh Hoàng, cái bà Kiều Nguyệt Nga ấy đanh đá, hay mắng mỏ nhưng thương mình lắm.

-“Gớm, rồng lại gọi cho tôm hả, đợt này mày mất xác ở đâu thế?”

-“Người ta bận mà…”

-“Sao, có chuyện gì?”

-“Chị ơi…em bảo này…chị ơi, hình như hắn…à, anh Trung đó, hình như anh có ý với em…”

Mình phải cố tình nói giảm nói tránh, chỉ sợ bà ấy nghĩ mình tưởng bở thì nhục. Ai dè bà ấy không xỉa đểu, cũng không hề ngạc nhiên.

-“Ừ…”

-“Vấn đề là, con Mai bạn em nó yêu thầm hắn từ lâu rồi, nó chỉ chưa nói ra thôi.”

-“Thế mày có thích anh cả không? Mà thôi tao hỏi thừa, động vật quý hiếm cần bảo tồn như thế mà không thích chắc mày có vấn đề về giới tính mất, tiếp đi…”

-“Thì đó, thế em đang lo em khốn nạn chẳng khác nào con Vi cả, làm người thứ ba…hồ ly tinh ấy…”

Mình tâm sự tỉ tê ngọt ngào là vậy, mà bà ấy xém chút nữa hét nổ cái điện thoại.

-“CON DỞ!”

-“Gì, suốt ngày mắng người ta…”

-“Mày sướng quá hoá rồ rồi à, ngày xưa là mày và thằng An yêu nhau bao nhiêu năm, con Vi xen vào khác, còn bây giờ, thậm chí anh cả và cái Mai còn chưa là hai người yêu nhau, chẳng phải nói con bé đơn phương à, mày làm éo gì có cơ hội mà làm người thứ ba?”

-“Ừ, cũng đúng…nhưng nhỡ may sau này hắn giống như thằng An, chỉ chơi bời thôi còn lấy vợ lại chọn cái Mai thì sao?”

-“Làm đờ gì có chuyện ấy, với cả mày cứ suy nghĩ như thế cả đời định không lấy chồng để làm bà cô già à? Liều đi chứ…”

-“Thế giờ phải làm sao?”

-“Con Mai này nghe bọn thằng Dũng bảo cáo lắm à?”

-“Không thằng đấy nó ác cảm vậy thôi chứ cái Mai hiền hiền mà, biết điều nữa…”

-“Vậy thì tốt, nếu hai người xác định thì tới với nhau xin lỗi nó một câu, nếu nó thực sự hiền và thương mày, nó sẽ chủ động rút lui thôi.”

-“Sao chị chắc vậy?”

-“Vì tao đã từng…”

Chị gái mình ngập ngừng rồi đột nhiên bảo có việc bận cúp máy. Nói chuyện với bà ấy xong mình cũng thấy nhẹ lòng à, mọi chuyện rối tung rối mù, thôi thì chỉ biết từng bước một mà tiến tới.

Việc đầu tiên của mình bây giờ là nói chuyện với hắn nhỉ?

Nói gì?

Mà bằng cách nào?

Gọi điện thoại? Nhỡ không bắt máy thì sao?

Tới tận nhà? Mình là con gái mà, người chủ động phải là hắn chứ, mình làm như vậy người ta nghĩ hám trai thì sao?

Nhưng nếu hắn cứ mãi khờ khờ, còn hiểu lầm mình nhận lời thằng Đức nữa, lúc đó tính như nào?

Vẫn nên gặp nhau nhỉ?

Giả sử hắn bảo, hôm ấy anh chỉ trả lời vui thôi, mặt mũi mình biết để đâu?

Chết mất, rắc rối tùm lum, mệt quá trời quá đất.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71


Đêm đó, mình trằn trọc hoài luôn, đếm mấy trăm mấy ngàn con cừu vẫn không tài nào mà ngủ nổi.

-“Nguyệt!”

Điên rồi!

Đi chết đây!

Bị tên đó ám ảnh đến nỗi giờ nhắm mắt cũng nghe thấy giọng hắn là sao? Khổ không cơ chứ!

-“Nguyệt, ngủ chưa em?”

Má hơi man mát, bị ai đó vỗ vỗ.

-“Dậy đi em…”

Không phải ảo tưởng…là thật.

-“Nhanh em, anh có chuyện gấp!”

Đất trời ơi, cả buổi tối nghĩ ngợi, giờ người ta tới lại nóng người thẹn thùng mới vãi chứ! Nhiều lúc không hiểu nổi chính bản thân mình nữa!

Ai đó lay lúc một mạnh, khiến mình chẳng thể trả vờ được nữa. Mắt hơi he hé, vừa nhìn thấy hắn mặt đã nhuộm hồng, đành phải trùm chăn, lèo nhèo giả bộ.

-“Tôi nhọc quá…có gì để mai được không?”

Hắn không nói gì, mình nghe có tiếng bước chân ra khỏi phòng mới dám thở phào.

Tiếc là, rất nhanh sau, chăn bị kéo ra, tên khốn nạn nào đó đập lên mặt mình cái khăn lạnh buốt, ngay sau đó lại ngọt giọng quan tâm mới giả tạo chứ.

-“Tỉnh ngủ chưa em?”

Bà nhà anh, ngủ éo đâu mà tỉnh?

Phòng đang để đèn ngủ, thành ra không khí cứ kì quái kiểu gì ấy, mình đành bật thêm bóng lớn, nheo mắt nhìn đồng hồ, gì chứ? Ba giờ sáng, tên này hâm, hâm nặng.

-“Rồi, tỉnh lắm rồi, xảy ra giết người cướp của ở đâu à?”

-“Anh…anh…ban nãy vừa mới đi nhậu cùng bọn đàn em của em…”

-“Sao?”

-“Anh đã biết…em và Đức…”

Người tính không bằng trời tính đây mà, thật uổng công mình suy nghĩ cả buổi, tính trăm phương ngàn kế xem làm thế nào để nói chuyện này cho hắn một cách khéo léo nhất.

Hắn ngồi sát mình hơn, tay đan tay mình, ấp úng.

-“Em…em…có thể nào…”

-“Em…”

-“Thực ra thì…anh…”

Chết với hắn mất, muốn chọc người ta phát điên à?

Cuộc đời mình, thề chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, có người ngập ngà ngập ngừng, mồ hôi toát ra như tấm, mất cả thế kỉ sau mới mở lời được.

-“Nguyệt, anh…cho anh một cơ hội!”

Trống ngực đập thình thịch, nghe cũng ngộ ngộ ra rồi, mà thấy giáo sư căng thẳng quá, mình nổi lòng tà dâm muốn trêu chọc.

-“Cơ hội gì cơ? Đằng ấy nói gì đây nghe không hiểu?”

Hắn khổ sở như kiểu bị bắt nạt ý, tay siết chặt hơn, chậm rãi bảo.

-“Anh, thú thực là có hơi già, con người cũng còn nhiều điểm cứng nhắc, nhưng anh…tóm lại là…anh…cho anh làm…người yêu em!”

Ép người ta nói ra, tới lúc người ta nói ra rồi, cổ họng lại bị nghẹn cứng.

Giây phút ấy, ngọt ngào khó tả, ngọt ngào phát khóc luôn.

-“Đừng vậy…anh xin lỗi…em khó xử à…”

Mình càng khóc tợn, hắn càng cuống.

Biết làm sao đây?

Hắn lịch sự nho nhã là thế, mình thì mở miệng câu nào là bậy bạ câu đấy.

Người ta là giáo sư, mình bằng đại học cũng không có.

Hơn nữa, còn là con đại gia, anh trai con Vi, người con Mai thích…

Nghĩ thì hay, lúc đối diện thực tế mới thấy khó khăn. Mình tạm thời bế tắc, hắn bối rối kéo mình vào trong lòng, ra sức lau nước mắt nước mũi, ân cần vỗ về.

-“Là anh sai …anh rút lại những lời vừa xong…”

Nhìn ai đó, tội chết đi được, lòng mình mềm nhũn luôn, nghẹn ngào nức nở.

-“Không phải…không phải thế…”

-“Sao em? Em nói đi…nghe em tất!”

-“Không được rút lại, cho tôi chút thời gian.”

Ai đó hơi ngạc nhiên, rồi tự dưng mặt rạng ngời hẳn lên, ôm chặt mình, khẽ ngả người xuống giường.

-“Như vậy có thể suy luận rằng em cũng có chút chút cảm xúc với anh không?”

Mình ngượng, quay lưng về phía hắn, đánh trống lảng.

-“Bổ đề mới à?”

-“Ừ, hơi mới…”

-“Anh…có thật lòng không?”

-“Thật!”

-“Nhỡ mai sau có người đẹp hơn tôi, hoàn hảo hơn tôi bày tỏ với anh, có hối hận không?”

-“Đó là góc nhìn của em thôi, còn với góc nhìn của anh, em là chuẩn nhất!”

Hắn đáp rồi kéo mình gần hơn, cũng không làm quá đáng cả, chỉ là đặt đầu mình tựa lên cánh tay rắn chắc ấy, tay kia nghịch mái tóc dài, thỉnh thoảng đưa lên cánh mũi khẽ ngửi.

Hành động đơn giản, lại khiến mình cảm giác rất được trân trọng, trái tim tan chảy ngọt ngào.

-“Vì sao lại…có ý với tôi?”

-“Không biết!”

-“Thế từ bao giờ?”

-“Không rõ nữa.”

Ghét thật, hỏi gì cũng không nói được.

-“Hồi về nước, sao nhận ra tôi? Lớn vậy mà?”

-“Vừa đanh đá vừa to mồm, chẳng khác xưa chút nào…”

Ai đó thì thầm nơi vành tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ hại mình nóng bừng. Cái người này, không thể nói giảm nói tránh thành cá tính được hay sao?

-“Ngày xưa mình thân lắm à?”

-“Đâu có, là em cứ quấn lấy anh, đi một bước bám một bước, suốt ngày đòi bế đòi ẵm, anh chẳng còn cách nào…”

Giọng rõ đểu, mình làm bộ dỗi dỗi.

-“Giờ đây không thèm bám nữa nhé, tha hồ mà tự do!”

-“Nhưng giờ anh lại quen hơi mất rồi!”

Trời, ngọt như rót mật vậy, đêm đó, tâm sự mãi à, tình cảm lắm, ấm áp lắm, không gian tràn ngập hạnh phúc.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72


Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là quá trưa rồi, người ta cũng không còn ở bên cạnh, mình tự nhiên thấy hoang mang, cứ như kiểu chỉ là giấc mơ thôi ý, liền chạy quanh nhà tìm kiếm.

Chẳng có ai cả, chỉ có mẩu giấy nhỏ, nét chữ phóng khoáng.

“Anh làm thịt cừu kiểu Pháp, hi vọng em thích. Anh có seminar, tối sẽ qua quán đón em.”

Chuyện hắn tỏ tình, là thật, là thật đó!

Phải tự véo mình mấy cái, thấy đau đau mới yên tâm thưởng thức thịt cừu, không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa nữa.

Ặc, mặn quá.

Giáo sư thật, lần nào cũng vậy!

Trách trách thế thôi, mà vẫn ăn hết, công nhận ngon, mặn nhưng vẫn thấy ngon mới sợ, đúng là vị giác của mình bị người ta thuần chủng rồi.

Xong xuôi, sờ đến túi xách thấy xấp ảnh nóng, chợt nhớ tới con Mai. Mình chắc tý phải tới nhà nó thôi, tới xin lỗi nó.

Nó tha thứ thì chính thức nhận lời hắn, nó không tha thứ, kiểu này chắc phải cạnh tranh công bằng mất. Mình lỡ thương hắn nhiều nhiều lắm rồi, và quan trọng nhất là, hắn và Mai, hiện tại cũng chẳng có gì.

Mình bắt taxi tới khu nhà nó, không ngờ gặp con xe vàng choé như cứt chó ấy, tuy bị mình tẩn một lần nhưng chắc được con Vi mang đi sang sửa, nhìn lại như mới.

Một lát, con Mai đi ra, tươi cười rạng rỡ.

Mình thử gọi điện cho nó rủ đi chơi, giọng nó làm như tiếc nuối lắm ý.

-“Chán quá, tao đang ở Viện Toán mày ạ! Tuần này nhiều việc quá…”

Ức chứ, nói thật thì chết ai? Sao phải giấu, vậy mà hôm qua đưa ảnh còn làm như căm thù thằng An con Vi lắm ấy.

Nghĩ thấy bực bực, mình bảo lái xe đi theo.

Bọn chúng rẽ vào Time City, hai hotgirl sành điệu lượn lờ hết cửa hàng này tới cửa hàng kia, trông con Mai vui vẻ phải biết, chẳng giống nó lý giải nó bất đắc dĩ phải thân với con Vi, rất khổ tâm một chút nào.

Đến đi WC cũng rủ nhau kìa? Nhất hai chị!

Mình định bụng đi về, hôm khác nói chuyện sau thì lại cảm thấy hơi có nhu cầu, đành vào giải quyết tạm.

Mình vào sau nên không giáp mặt với bọn chúng, mà một lúc, nghe tiếng nước xả, lại được nghe giọng nói thánh thót của chị Vi.

-“Chẳng có cái nào ưng ý mày ạ, tao thấy cái váy ở cái hàng lúc đầu tiên mình bước vào đó, cũng được nhưng giá rẻ quá, mặc lên mất điểm…”

-“Ừ, mày nói phải!”

Con Mai tán thành nhiệt tình.

-“Mày đưa ảnh cho con Nguyệt chưa?”

Ảnh nào đây? Đừng nói là ảnh hôm qua nhé, chắc không phải, ảnh nóng của chồng nó mà nó bình tĩnh được thế à?

-“Đưa rồi.”

-“Mày làm thế nào kích động nó, để nó tới công ty làm loạn lên, tao sẽ tìm cách đưa ba mẹ tới, thách nó còn bước được vào cửa nhà tao nữa…”

-“Dễ ợt, cái con bốc đồng đấy, cứ để tao xử.”

Hai đứa cười phớ lớ, mình trong nhà vệ sinh, cả người cứng đờ luôn.

Sốc.

Sốc nặng.

Con Vi thì khỏi nói, còn con Mai, đúng là không thể ngờ, cũng chưa bao giờ ngờ tới.

Mang tiếng học thức văn hoá, còn lên hẳn kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ dụ một con vô học là mình đây vào tròng. Nham hiểm vãi. Đàn em nói không nghe, giờ thì nhục rồi, người ta bảo ngu thì chết mà, bệnh tật gì đâu!

-“Mày và lão Trung tới đâu rồi?”

-“Cứ bình tĩnh, đàn ông càng khó có được họ càng trân trọng.”

-“Triết lý vớ vẩn, đàn ông là động vật thân dưới, cứ đưa lên giường là ruột gan moi ra được hết…”

-“Tao không tranh luận với mày chuyện đó, mỗi người một cách.”

-“Suốt ngày ra gặp con Nguyệt là cách à?”

-“Thầy làm nghiên cứu, chuyện tình cảm khờ quá, mà tao chủ động thì cảm thấy mất mặt, nên cần nó làm chất xúc tác, còn dùng nó nhiều nhiều.”

-“Nói thật, mày và nó đặt cạnh nhau, đến thằng đần cũng sẽ chọn mày, sao mày cứ phải so đo với nó thế? Lão Trung chắc chỉ coi nó là em gái thôi, nghe bảo ngày xưa ở nhà nó mà.”

Một ả thắc mắc, một ả õng ẹo trả lời.

-“Mày sai rồi, đến tư cách đặt cạnh tao nó cũng chẳng có…”

Mịa nhà mày, bà mày nhổ vào.

-“Biết chắc chắn một người như thầy sẽ không yêu cái loại ngu ngu bốc đồng như nó đâu, nhưng thỉnh thoảng thấy thầy tốt với nó quá, lại thường xuyên ra quán bánh, tao rất ngứa mắt.”

-“Thế cho nên mày muốn thằng anh tao thấy nó làm loạn, không ra thể thống gì à?”

-“Đây là tao tốt bụng thôi, giúp thầy nhận thức được mà tránh xa cái loại rác rưởi đấy, đến nói chuyện với thầy, tao cũng cảm thấy nó không xứng.”

-“Nghĩ lại bực cả mình, mẹ tao chuyển hết cổ phần cho lão rồi, mà rõ ràng thằng cha chẳng liên quan gì tới công ty cả. Mày nhớ lời hứa đấy, tao giúp mày về làm dâu, mày lấy lão ấy rồi thì ngọt nhạt nịnh lão ấy chuyển lại sang cho vợ chồng tao…”

-“Nhất trí…còn phần của ba mày cơ mà, lo gì…”

-“Được rồi, mày trang điểm kĩ quá đấy, tô đi vẽ lại, ra được chưa?”

-“Phải làm cho giống để mặt mộc chứ, mày thật!”



Đắng.

Nghẹn.

Uất điên cả người, không biết kiếp trước có phải mình làm việc gì có lỗi với bạn bè không mà kiếp này nhục thế không biết?

Bây giờ có nên xông ra vả cho mỗi đứa vài cái?

Hay là, mình có thể giả bộ không biết, tương kế tựu kế, chơi lại con Mai y như thằng Tùng?

Làm như vậy, liệu có tiểu nhân quá?

Nhưng mà cục tức này, mình nuốt không trôi, ức đến nỗi sắp không thở được mất.

Nóng hết cả máu, con ranh con, loại mất nết.

Đợi đấy, đợi bà mày xử mày!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73


Thật sự lúc đó nhẫn nhịn được để ngồi yên trong nhà vệ sinh mà không xông ra đánh nhau, với mình, đúng là một kì tích.

Về tới quán, việc đầu tiên là chui ngay vào bếp. Bí quyết làm một vài loại bánh ngon, đặc biệt là bánh giò, là pha bột bánh với nước hầm xương. Chính vì thế, quán mình lúc nào cũng có xương, rất nhiều xương.

Và mỗi lúc điên máu hay phẫn nộ, mình thường chọn con dao phay to nhất, sắc nhất, mang hết xương ra chặt, nghiến răng nghiến lợi mà chặt.

Nghe tiếng dao, rất sướng tai, tưởng tượng mấy đứa kẻ thù của mình là đống hổ đốn trên mặt thớt, hả dạ chết đi được.

Mình dùng hết công lực, chém tới chém tấp, chém đến khi vụn nát hết cả ra thì thở hổn hển, tâm trạng dù sao cũng khá khẩm hơn một chút, chỉ có điều, vừa ngẩng mặt đã thấy có ai đó, đang nhìn mình, rất chi là chăm chú.

Trời đất, ngượng muốn độn thổ luôn!

Tóc tai bù xù, áo quần xộc xa xộc xệch, người cũng toàn mùi xương, vừa hôi vừa tanh, mình ngại đỏ cả mặt, luống ca luống cuống, còn hắn, bình thản điềm nhiên, khóe môi hơi cong cong, ghét thế cơ chứ!

-“Đến sớm thế?”

-“Tan sớm thì qua luôn…”

Biểu cảm của hắn kìa, cứ như vừa đi xem hài kịch về vậy, kiểu chế nhạo mình hay sao?

-“Cười cái gì mà cười? Cút ra ngoài ngay không tôi cho banh xác bây giờ…”

Cái người này, điếc không sợ súng rồi, vừa cười giòn giã, vừa tiến về phía trước, hai tay chạm lên má mình, cẩn thận lau đi chỗ tiết và tủy bắn ra từ xương, dịu dàng hỏi.

-“Xong chưa?”

Mình lén lút ngước lên nhìn trộm, tự dưng thấy bực tức bay đi đâu hết, trong lòng nhẹ nhàng, ấm áp vô cùng, tóm lại là, mấy cân xương lợn cũng không bằng ánh mắt trìu mến của ai đó.

-“Rồi.”

Mình thẹn, đáp nhỏ. Người ta không nói không rằng kéo mình ra vòi nước, giúp gột rửa lại chân tay mặt mũi, thật là, cứ như mình là trẻ con ý. Giây phút ấy, hạnh phúc lắm, và đột nhiên, một vài hình ảnh trong quá khứ xuất hiện, giống như thước phim đẹp, tươi tắn đầy màu sắc.

-“Ngày bé, anh cũng rửa tay cho tôi như này?”

-“Ừ, em hay nghịch lắm, người lúc nào cũng nhọ nhem…”

-“Tôi còn bôi bùn lên mặt anh nhỉ? Sau đó anh giận rồi tôi ôm cổ anh làm nũng…có phải không?”

Lời chưa kịp nghĩ đã thốt ra, khiến cho không gian đột nhiên yên ắng lạ thường, những ngày đó, bỗng chốc ùa về, với hắn, có thể là rõ ràng, nhưng với mình, chỉ là những mảnh ghép không hoàn hảo.

-“Anh ơi sao lâu thế?”

-“Phải rửa xà phòng mới sạch vi khuẩn…”

-“Nhưng mà chán quá à.”

-“Ngồi ngoan nào, sắp xong rồi!”



-“Hôm nay em thấy anh cho chị Nga hai ngàn nha, ghét!”

-“Hơi tý đã xị mặt, cho em ba mươi ngàn rồi còn gì?”



-“Bắt đền anh đấy, em đợi anh bao lâu bao lâu rồi ý, mỏi chân rồi đây này…”

-“Anh thương, tý mua bóng bay nha!”



Có lần gọi điện về hỏi thăm, mình trách ba, trách mẹ, cớ sao một người thân như vậy, bao nhiêu năm chẳng ai nhắc tới câu nào? Khiến mình hồi đó không có chút ấn tượng gì?

Ba mẹ bảo, ngày anh đi mình khóc lóc, gào thét kinh quá, cả nhà tránh không nhắc tới một thời gian, sau này lớn rồi, quên rồi, cũng có đôi lần nói chuyện, thấy mình nhanh nhanh chóng chóng ăn rồi đi chơi, chẳng thèm đếm xỉa gì cả, làm cho ai cũng nghĩ mình giận anh ghê lắm.

Thì ra là mọi người đề cao mình như vậy, có nhớ đếch gì đâu mà phát biểu? Cứ nói anh cả anh cả, lại tưởng nói anh Hoàng. Với lại, một thời trẻ trâu xổng ra là lêu lổng khắp trốn, lập bang lập hội, thời gian, tâm trí đâu mà quan tâm. Ngẫm lại, cũng có đôi chút tiếc nuối.



-“Anh ơi hôm nay ở nhà trẻ bọn nó rủ em chơi trò cô dâu chú rể đấy, em được chọn làm cô dâu nhưng em không chơi…”

-“Sao không chơi?”

-“Thằng Tiệp bảo nếu làm cô dâu của nó là mai sau phải sinh em bé cho nó nha, ở với nó nữa, nhưng mà…”

-“Nhưng gì?”

-“Nhưng mà em thích ở với anh ý, em không ở với nó đâu, nó hôi rình, kinh chết đi được, anh thơm hơn, anh có thích chơi trò cô dâu chú rể với em không? Rồi em sinh em bé cho anh bế nha!”

-“Còn xem thái độ Nguyệt thế nào đã?”

-“Thái độ như nào là như nào hả anh?”

-“Xem hôm nay có đi ngủ sớm không? Ăn có đủ ba bát cơm không?Tuần này có được phiếu bé ngoan không?”

-“Tuần này em đẩy thằng Tùng ngã sưng mỏ rồi, cô không cho đâu, phiếu bé ngoan, để tuần sau được không?”

-“Cũng được…”



Chẳng thể nhớ nổi tuần sau đó mình có được phiếu bé ngoan không nữa? Cuộc đời, cái chữ duyên phận, đôi khi thật diệu kì. Có những lúc, chỉ ngồi xem người ta mân mê chăm chú rửa tay cho mình, cảm thấy còn ngọt ngào hơn hàng trăm, hàng vạn lời yêu thương.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74


-“Chị Nguyệt, chị Mai qua, bảo làm bánh bột lọc tôm to ạ…”

Tiếng nhân viên kéo hồn mình đang lơ lửng phương nào rơi về mặt đất. Vãi thật, vừa nãy vẫn còn đang đi chơi với con Vi cơ mà? Chẳng biết tình báo gài chỗ nào mà nhanh thế?

Biết là nàng ấy đến để gặp người khác chứ gặp gì mình, nhưng thôi thì kịch, cứ diễn tiếp đi, để bà đây xem mặt mày dày đến mức nào?

-“Lên trước đi, tôi còn bận…”

-“Ở đây cũng được mà, không vướng víu em đâu!”

Ai đó trán cụng vào trán mình, quyến luyến thương lượng. Nhìn cái mặt kìa, tim mình mềm luôn mẹ nó rồi, quyết tâm lắm mới đẩy người ta đi được.

Quán hết tôm sú rồi, đành bảo con Hoa chạy ra siêu thị mua tạm. Mình gọi điện cho thằng Tùng xong cũng vào tắm gội sạch sẽ, xoa kem dưỡng ẩm, xịt nước hoa thơm lừng cả gian rồi mới đàng hoàng ra bê bánh lên.

Cứ đợi đấy, bữa tối nay, đích thân chủ quán tôi sẽ phục vụ thầy trò nhà anh chị.



-“Vâng, nhưng chỗ đó là chỗ em thắc mắc thầy ạ, chẳng phải bài báo trước Nicolas đã chứng minh việc nhận dạng loại graph này là NP-complete rồi hay sao?”

-“Đúng là như vậy, nhưng bạn nên để ý kĩ một chút, bạn nhìn lại hình vẽ này xem.”

-“Dạ.”

Khiếp, hăng say quá nhỉ?

Đã là thầy giáo, chả nhẽ trò hỏi bài lại không trả lời, con Mai này, càng ngày càng nhận ra nó lợi hại ghê gớm luôn!

-“Bánh bột lọc tôm đại to của mày đây, bánh giò cho thầy mày nữa!”

Mình cười như hoa, tận tình xếp bánh, nước chấm và rau thơm gọn một góc, xong xuôi, cũng chẳng muốn ở lại nghe mấy cái thứ đồ thị đồ thẹo đau đầu đấy đâu, mà khổ nỗi, có cái tên nào đó, tay phải thì vẽ hình giảng cho học trò, mặt rất chi là nghiêm túc, có ai ngờ được tay trái đang ngang nhiên siết chặt tay mình dưới ngăn bàn.

Người đâu mà ghét ghê!

Nói vậy thôi chứ thấy tay người ta ấm áp quá, không nỡ bỏ ra. Bàn ở quán thiết kế kiểu nhiều ngăn nhiều hộc cho khách tới bỏ đồ, nên từ phía con Mai không nhìn ra được hành động gian tà của giáo sư, nó thấy mình cứ đứng kì đà cản mũi, ngẩng lên nháy mắt, khổ là mình “ngây thơ” lắm cơ, chẳng hiểu gì sất.

-“Mày sao vậy?”

-“…”

-“Đau mắt à, có cần tao sai bọn nó đi mua thuốc nhỏ không?”

Nó chắc cáu lắm, mà khổ con người hoàn hảo mà, nên phải cố giữ phép lịch sự, kéo mình lại gần, nói nhỏ.

-“Tao với thầy còn thảo luận, mày lấy lý do gì xuống dưới kia đi…”

Thảo thảo cái lờ!

Đạp cho bay xuống tầng một bây giờ, láo nó quen à!

Không được, giờ việc nhỏ không nhịn, việc lớn bất thành, mình cố hít một hơi, cố nói năng đầy duyên dáng.

-“Hai người cứ tự nhiên nhé, tao phải ra chợ…”

-“Em kêu nhân viên đi cũng được mà?”

Giáo sư bỗng dừng giảng bài, quay sang hỏi.

-“Đúng vậy, anh cả nói chí lí, chợ búa cái éo gì. Uầy, bánh bột lọc tôm sú này, bà Nguyệt nhá, hôm nọ tôi năn nỉ thì bà không làm, bà khốn nạn vừa thôi nhá. Ô hay, chị Mai cũng ở đây ạ, trời ơi lâu lắm mới gặp, quý hóa quá, quý hóa quá…”

Ơn giời, thằng Tùng đây rồi!

Cu cậu đẩy mình ngồi xuống cạnh hắn, còn nó tự nhiên như ruồi bâu tới con Mai, gạt sách vở giấy tờ của hai người đó xuống dưới, mồm mép liến thoắng.

-“Hiền ơi mang cho anh thêm bánh xèo, bánh tôm, bánh răng bừa nữa nhé!”

-“Anh cả, bài vở thì hôm bờ nào làm chả được? Ăn đi đã, ăn mới có sức khỏe, có sức khỏe mới là tốt, chứ cứ yếu như em bị người ta chê buồn lắm…”

Có đứa tím mặt mà đứa kia vẫn chưa tha.

Em là nhà, viết bởi Lan Rùa, được đăng tải trên wattpad và wordpress. Tất cả các trang khác là hành vi sao chép trái phép và mình không thể kiểm soát được nội dung, không chịu trách nhiệm, cũng như không liên quan.

-“Chị Mai này, chị làm gì mà yêu quý em đến nỗi gửi hẳn mấy thằng đầu gấu tới thăm em thế?”

Con này ăn gì mà ngu vãi, mình có lẽ quên chưa nhắc nó thằng Tùng có đai đen từ năm mười sáu tuổi, bao nhiêu năm qua, môn phái nào nó cũng ham hố dùi mài luyện công, bây giờ đã đạt tới đẳng cấp dùng tay không chém tan năm viên gạch rồi.

Đầu gấu đất Bắc, cái tên khiến nó kiêng dè, chắc chỉ có Quốc mặt ngựa mà thôi.

-“Đây là chút tiền, em nhờ chị gửi cho chúng nó trị thương!”

-“Em nói năng linh tinh vậy, chị đâu có gửi ai đâu, oan chị quá, thầy…thầy đừng hiểu lầm…”

-“Thầy…”

Hắn mải ngồi bóc bánh giò rồi đặt vào bát mình, rắc hành phi tương ớt, hình như là không để ý tới bọn nó. Nói ra sợ không ai tin, nhưng giáo sư là thế đấy, có lần hắn tập trung viết paper, mình gọi khản cả cổ mới được.

-“Tối về anh có được lên nhà chơi không?”

Ai đó quay sang, thì thầm, chỉ đủ hai người nghe thôi, tai mình đỏ ửng luôn. Thấy con Mai tức tức, thằng Tùng cũng bắt chước, cũng môi ghé tai, nhưng mà nó lại éo nói thầm mà hét to.

-“Dạo này chị Mai xinh lắm, cái mặt trông như con khỉ đột vậy.”

Đoạn, nó kéo tay giáo sư, chân thành nắm lấy, vẻ mặt khổ sở.

-“Anh à, em có điều muốn hỏi…”

-“Ừ!”

-“Em yêu chị Mai từ lâu lắm rồi, nhưng thấy anh và chị thầy thầy trò trò thân quá, nếu anh có ý gì với chị ấy thì em xin rút lui, em tự biết mình sức hèn lực mọn, không đấu nổi anh…”

-“Anh chỉ là thầy hướng dẫn của Mai thôi, chú cứ tự nhiên thoải mái.”

-“Chắc không ạ? Nhỡ sau này anh đổi ý thì chết em à?”

-“Anh chắc chắn!”

-“Sao mà biết được tương lai, chả lẽ anh có người trong lòng rồi à? Ai vậy? Có ảnh không, cho em xem mặt?”

Người này thuộc kiểu kín kẽ, ít khi nói về bản thân, không ngờ hôm nay hắn lại điềm nhiên trả lời.

-“Hiện tại người ta chưa nhận lời, khi nào mọi việc ổn thì anh giới thiệu, chú yên tâm tiến tới nhé!”

Cả bữa ăn, có đứa bị thằng Tùng làm cho ức nghẹn, mình chỉ thấy nó uống nước không à, chẳng biết sau nụ cười nhàn nhạt kia, uất hận dâng tới như nào rồi?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75


Nói chung là có vẻ như nhận thức được thái độ của giáo sư, thấy tình hình bất ổn, nên lúc ăn xong có con cáo kéo mình vào gác xép nói chuyện.

Nó khóc lóc đau lòng thương tâm lắm.

-“Nguyệt, giúp tao đi mà…”

-“Giúp gì hả mày?”

Con bé sụt sà sụt sùi.

-“Nguyệt à, mày thấy đó, giờ thầy cứ khờ khạo như thế, tao tin là thầy thích tao, nhưng vì lại cả nể thằng Tùng đó nên mới nói vậy, cả tao cả thầy cùng không có động tĩnh, sợ rằng không ổn, mày đứng ra làm chất xúc tác được không?”

Chất chất cái cờ!

-“Lúc nào đó chỉ có mày và thầy, mày bảo với thầy là tao không hề có ý với thằng kia, nói tốt tốt giúp tao vài câu…”

-“Nói như nào cơ mày?”

Mình giả đò ngốc ngốc, éo cho nó nói ý nữa, ép phải khai ra.

-“Thì mày nói tao là con nhà gia giáo, xinh đẹp, lại hiền dịu nữa, ai lấy được về làm vợ thì thật tốt phúc, bây giờ nếu có cả tao ở đấy mày cứ vun vén ác vào, mưa dầm thấm lâu mày hiểu không…”

-“Vậy à?”

-“Ừ, rồi thi thoảng mày bảo với thầy có nhiều người theo đuổi tao lắm, nếu thầy không nhanh nhẹn chủ động thì có ngày mất hối không kịp…”

Mịa kiếp, máu nóng sộc hẳn lên não rồi.

Coi con tó này là bạn thân ngần ấy năm, éo ngờ trong mắt nó mình là cái công cụ như thế này đây.

-“Chút nữa mày làm cách nào đuổi hộ tao thằng Tùng về, rồi tao ngã, chân đau không đi được, mày nói ý bảo thầy bế rồi chở tao về nhà nhé…”

-“Sao mày biết mày ngã?”

Mình hỏi, chắc nó tức vì độ ngu như bò của mình lắm đây, ngại ngùng véo mình một phát, thẹn thà thẹn thùng.

Sói ạ, bà cũng muốn đồng ý với mày lắm nhưng đíu thể đâu, bà đây cũng có trái tim, cũng biết yêu nha con!

Mình cố chớp chớp, nặn nước mắt mà diễn xuất kém cỏi quá, không ra được giọt nào, rốt cuộc là chỉ làm được bộ mặt khổ sở, sụt sịt đau lòng.

-“Mai à, có một sự thật này…mong mày đừng trách tao…”

-“Có gì mày cứ bảo?”

-“Mày biết đấy, anh ấy ra quán rất thường xuyên, quan tâm tới tao, tỷ mỉ từng chút một, thương yêu tao, tao biết mày thích anh, nhưng tao…tao trót thương nhớ anh rồi…mày, mày tha thứ cho tao được không?”

Khiếp, nhìn nó tím mặt mà mình sướng hết cả người.

Sững sờ một lúc con ranh mới ôm mình, khổ sở phân tích.

-“Nguyệt à, đừng nói như vậy, chúng ta là bạn thân, tha thứ cái gì cơ chứ? Chỉ là mày nghĩ kĩ chưa, tao lo cho mày…”

-“Tốt quá, tao còn tường mày ghét tao, hay là chúng mình cạnh tranh công bằng đi mày!”

-“Mày ngốc quá, sợ mày đau lòng, nhưng có lẽ hôm nay phải nói rồi…thực ra, thầy, thầy chỉ coi mày là em gái thôi, chăm sóc mày vì chịu ơn ba mẹ mày, chính thầy nói với tao như thế, mày đừng ôm tình cảm đơn phương nữa, tội nghiệp lắm…”

Mịa con cờ hó này, điêu toa phét lác éo chớp cả mắt.

-“Sao có thể như vậy chứ? Tối qua anh ấy vừa tỏ tình với tao mà, không ngờ anh lại là con người như thế, được rồi, mày làm chứng cho tao, chúng ta cùng đi ra hỏi anh…”

Nhìn bộ dạng run rẩy của nó mình suýt nữa không nhịn được cười. Nó năn nỉ van xin mãi, rằng có lẽ giờ thầy đổi ý, tao thề là tao nói thật, mày đừng sồn sồn lên như vậy, thầy lại nghĩ tao là người đưa chuyện, mày nể mặt tao các kiểu.

Thôi con bé khổ sở quá, mình cũng tạm bỏ qua, nó cao thượng lắm, chúc phúc cho mình này, nói vẫn là chị em tốt này, ôi trời, mình cảm động đíu thể chịu được luôn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76


Tạm thời chắc bạn cáo còn sốc, từ đó thấy biệt tăm, phải hai tuần sau mới xuất hiện, nói là có việc gấp tìm mình.

Cáo lại tung ra một xấp ảnh nóng của thằng An nữa.

Cái tập ảnh đợt trước, mình và thằng Tùng đã bàn rõ rồi, thực ra còn cho người xác minh hẳn hoi, ảnh đó chỉ là ảnh ghép thôi, chẳng qua có tý tinh xảo, bọn nó cũng coi thường mình thật.

-“Nghe tao nói này Nguyệt, tao ấm ức cho mày lắm, giờ có chứng cứ, mày cầm cái này đến Quốc Trung làm cho thằng đó bẽ mặt luôn đi.”

-“Nhưng tao không muốn con Vi li dị, tao muốn nó chịu thằng khốn nạn ấy năm, mười, hai mươi năm nữa…”

-“Mày nói cũng có ý hay, nhưng nghĩ kĩ mà xem, người gây tổn thương lớn nhất cho mày là tên kia, giờ mày để nó ở đấy mấy chục năm, nó ăn sung mặc sướng, cuỗm hết của cải nhà đó, tao nghĩ mà ức thay…”

-“Tao không biết nữa.”

Mình càng chần chừ, ranh con càng sốt ruột.

-“Mày yên tâm, tao sẽ dụ con Vi đưa ba mẹ nó đến, lúc ấy mày chỉ cần làm loạn lên, thế là thằng kia không có lỗ chui luôn…”

Thâm thật, còn rủ cả ba mẹ hắn tới, để làm gì cơ chứ? Cái bẫy này đâu phải cho thằng An, mà cho mình, rủ họ tới để họ xem mình làm loạn, mình là một con dở hơi bốc đồng cầm đống ảnh giả đi vu oan cho con rể họ.

Đảm bảo mình mà cứ nghe lời nó, đến gia đình bình thường cũng chẳng bao giờ chấp nhận về làm dâu nữa là nhà ông Quốc mặt ngựa này.

Quá thâm.

Chắc giờ không dùng mình làm chất xúc tác được nữa thì quyết tâm triệt đây, mịa con tó con.

-“Nguyệt à, tao vì thương mày nên mới thấy bức xúc thôi.”

-“Đừng ngốc như thế, người ta gây tổn thương cho mình, thì mình cũng phải đứng lên trả thù chứ, đến chị Dậu còn tức nước vỡ bờ cơ mà…”

-“Nguyệt!”

Thực ra thì thằng Tùng nó dặn dò hết rồi, mình ngồi nghe nó thuyết giảng tý cho vui thôi, trước sau gì mình cũng đồng ý đến đó mà, lúc nhận được cái gật đầu của mình, con bé mừng vui rõ rệt.



Rồi ngày hoàng đạo cũng đến, cái Mai dẫn mình tới Quốc Trung. Một lát sau con Vi cũng dẫn theo cả ba mẹ nó, có cả ba mẹ thằng An luôn, đông đủ gớm.

Mình liếc nhìn ông Quốc, người đúng như biệt danh, mặt vừa dài vừa vẩu như cái mặt ngựa. Cũng may giáo sư được cái giống mẹ không thì thành thảm hoạ mất, nói chung là người này hơi đáng sợ thật.

Có vẻ thấy ông chủ không cấm đoán, bọn nhân viên lúc đầu còn đi ra đi vào, giờ đã tụ tập đông đủ ở đây rồi, cứ như chuẩn bị đi xem hài không bằng.

Chỉ có giáo sư chưa tới thôi, con Mai cố đợi, mà các bậc tiền bối phía kia có vẻ sốt ruột, nó đành hành động, xúi mình rằng đến thời cơ rồi đấy.

Mình chiều lòng người ta, cầm ra xấp ảnh, nhưng cố ý gấp gọn lại không để ai thấy rõ. Nhìn cái mặt nó kìa, chưa gì đã như vớ được vàng ý.

Tiếc cho con bé, mình im thin thít, nửa lời cũng không hé.

-“Nguyệt, mày sao vậy?”

-“Nếu không tận dụng cơ hội này thì mai sau hối cũng không kịp đâu!”

Nó ôn tồn khuyên giải, mà từ xa xa đã có đứa đi vào, nước mắt nước mũi tèm nhem, khổ sở vô cùng.

-“Mai à, Mai ơi, sao em lại đối xử như thế với anh?”

Mịa cái thằng, đáng nhẽ chú phải thi sân khấu điện ảnh mới đúng. Mình nói chung cũng tò mò lắm, căn bản thằng bé chỉ dặn mình cứ tới đây, chuyện sau nó lo chứ không hề tiết lộ gì cả.

-“Em à, sáng nay tỉnh dậy giường chiếu nhà cửa trống trải, em biết cõi lòng anh tan nát đến mức nào không?”

Đờ mờ diễn cứ như thật ý, đến mình còn suýt cảm thấy thương tâm cho nó.

-“Mai ơi là Mai, em chơi anh xong em lại vứt anh đi như thế à? Lần đầu tiên của anh cũng trao cho em rồi, còn chưa đủ ư? Trinh nguyên của anh mất rồi, giờ em phủi tay anh biết sống sao?”

-“Em xem này, hôm qua thấy em phải uống thuốc, anh hôm nay đã sưu tập bờ cờ sờ đủ các loại, có ai quan tâm tới em bằng anh không? Em là bầu trời, là công chúa, là bà hoàng của anh.”

Con Mai chết đứng, thằng Tùng không cho nó giải thích, vừa ôm chặt vừa gào thét inh ỏi.

-“Em mà rời bỏ, anh sẽ nhảy lầu cho em xem!”

Đoạn, nó làm bộ như lao ra cửa sổ thật ý, mọi người trong công ty, chứng kiến một màn, ai cũng rơm rớm cảm động, trên đời còn có người đàn ông si tình đến mức này ư?

Bà con cô bác ngăn cản, người nhanh nhất có lẽ là Quốc mặt ngựa, công nhận, già rồi mà vẫn phong độ vãi cả chưởng.

-“Này chàng trai trẻ, nam nhi đại trượng phu phải có bản lĩnh, cậu như vậy thật mất mặt quá…”

-“Bác à, con có muốn thế đâu, nhưng con thương cô ấy nhiều lắm, không có người ta con sống không bằng chết…”

Lão nhìn thằng bé, thương xót, rồi lại liếc qua con Mai, nó luống cuống hết cả.

-“Hai bác, hai bác đừng hiểu nhầm, người này cháu không biết, cháu…cháu…”

-“Em xem cổ anh này, còn có vết răng cắn của em. Giờ em lại nói không quen biết, một phát hắt anh ra khỏi cuộc đời em, có ai độc ác như vậy, anh cũng có lòng tự trọng nhé, nếu em đã nhất quyết như thế, anh không làm em vướng bận nữa…”

-“Muốn chết thì đi chỗ khác, đừng làm bẩn Quốc Trung của tao! Còn cô kia, đã lên giường với người ta rồi thì đừng có giả nai đòi trèo cao!”

Quốc mặt ngựa bực tức ra lệnh, sau đó dắt vợ lão về, mọi người cũng dần giải tán. Mình nhìn rõ mẹ thằng An còn lườm mình ghê lắm, mà kệ mịa bà ấy chứ, liên quan gì.

Mình biết, một chiêu này mà hạ được thì nó đã chẳng phải con Mai, nhưng cứ kệ chứ, cho nó nhọc lòng nhọc công đi giải thích một bận. Con người cao quý như nó, nếm thử cảm giác bị oan ức xỉ nhục một lần xem sao?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77


Kế hoạch kể ra sẽ rất hoàn hảo nếu như lúc mình vừa bước xuống tầng một không gặp ai đó.

Hắn kéo mình vào nhà kho gần đấy, giật lấy xấp ảnh trên tay, xem một hồi, gương mặt tối sầm, cảm giác như muốn bóp chết mình lắm ý, chẳng hiểu nổi sao hắn lại giận đến như vậy?

-“Em, thực ra vẫn còn quan tâm tới người cũ?”

-“Anh nói linh tinh gì đấy…”

-“Thế ảnh này từ đâu? Cho cả người đi dõi theo nhất cử nhất động của hắn, không quan tâm thì là gì? Đúng là thời đại thay đổi, xã hội giờ, phải chăng đàn ông càng đểu càng quyến rũ?”

Không hiểu nổi người này bị hai đứa kia bơm đểu những gì nữa, rất là bực mà.

-“Anh điên à, ảnh này là ảnh giả, tôi hận thằng chó đó còn không hết nữa là…”

-“Đấy là vấn đề đấy, người ta bảo còn yêu là còn hận.”

-“Dở hơi mẹ nó rồi, hận thì tôi nói hận, chả nhẽ anh muốn tôi không có chút cảm xúc gì với nó, coi chó như người thường, tôi đíu thể cao thượng như thế được.”

-“Vì em còn để tâm nên mới vậy.”

Ôi điên mất, để cái đếch gì mà để, người này, đang bị ma nhập rồi, chẳng muốn tranh luận với hắn nữa.

-“Tôi mệt rồi, về đây, anh chẳng hiểu gì sất…”

Tưởng người ta cho qua, ai ngờ hắn càng kích động, tay đè vai mình, đau điếng.

-“Anh không hiểu, vậy em hiểu chắc? Em hiểu thế nào là cảm giác người ta ôm mình mà lại gọi tên một người khác không? Biết đau như nào không?”

-“Anh sao vậy? Lúc đó tôi điên loạn, anh chấp con điên làm cái gì?”

-“Không phải anh chấp, mà là anh biết, tình cảm em dành cho hắn, rất sâu đậm…anh mãi mãi…cũng không có chỗ…”

-“Thôi anh đã nghĩ thế thì tôi cũng chịu.”

-“Vậy em nói đi, chuyện hôm đó, em cho anh đáp án được không? Ngay bây giờ!”

Rõ ràng là thích người ta, nhưng tính mình kiểu, cứ ai dồn ép mình quá đáng là mình có xu hướng phản kích lại. Hắn cũng không ngoại lệ, nói tóm lại là giờ mình đang điên tiết, máu nóng dâng tới tận đỉnh đầu, cho tiền cũng không nói lời ngon tiếng ngọt được.

-“Nguyệt…”

-“Nguyệt…em…không yêu anh phải không?”

Hỏi mới chả hỏi, tức hết cả người.

-“Phải, yêu cái quái gì mà yêu, tôi ghét anh chết bà đi được, vừa lòng chưa?”

Hắn buông tay, cả người thẫn thờ, trông tội lắm, thương lắm. Mà mình cũng bí bách bực bội khó chịu, liền một mạch đẩy cửa đi về, ở đó, cũng chẳng biết làm gì cả.

Dường như có người bị tổn thương nhiều nhiều.

Không thèm liên lạc với mình luôn, mấy ngày rồi.

Giáo sư với chả giáo seo, nói thật hay nói dối cũng không phân biệt nổi.

Ghét không chịu được.

Cứ như kiểu giận hờn nhau ý, chưa yêu đương gì mà giận dỗi như thật.

Bình tĩnh ngẫm lại, cũng không nên trách người ta, phải chăng là do yêu mình quá nhiều, đâm ra ghen?

Đáng nhẽ mình nên ôm hắn vào lòng, an ủi rồi nói lời yêu thương mới đúng, mình cũng thật là, với người như giáo sư, bày đặt trò con gái nói không là có làm gì, hắn có biết đâu, lại tưởng thật.

Hay giờ đi tìm hắn?

Nhớ quá đi mất!

Hắn phải tìm mình trước mới đúng, nếu hắn yêu mình chắc chắn sẽ tìm mình mà.

Băn khoăn trăn trở cả ngày, tối cũng ngồi thu lu một góc trong quán, buồn ơi là buồn, sầu ơi là sầu.

“Chuyển sang mục tin nóng, chiều tối ngày hôm nay, trên quốc lộ 6 xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng, ba người đang trong tình trạng nguy kịch và nhiều người khác bị thương. Theo như thông tin nhận được, đây là xe chở các cán bộ lên thăm trẻ em nghèo, trong xe gồm có giáo sư vật lý Vũ Việt Trung, nhà sử học Bùi Trọng Tùng, giáo sư toán học Hà Quốc Trung và một số cán bộ giảng viên khác, nguyên nhân ban đầu được xác định là do xe bị trật bánh, hiện tại các nạn nhân đã nhanh chóng được đưa về bệnh viện tỉnh Sơn La…”

Gì vậy?

Sao nghe tên quen thế?

Mình đơ một lúc, tự dưng người toát mồ hôi lạnh, tua đi tua lại, cảm giác như đang nghe tin vịt ấy.

Đây là thời sự mà?

Gọi cho hắn, không liên lạc được, lòng nóng như lửa đốt. Cố ai ủi, cố động viên chính mình mà không tài nào an tâm được, sợ kinh khủng khiếp.

Rốt cuộc, không chịu được nữa, mình đành bắt xe lên đó.

Cả đoạn đường đi, lo lắng gần chết, sợ không thở nổi, chỉ mong người ta bình an, thôi, chỉ cần không chết là được rồi.

Vào đến bệnh viện, các bác sĩ bận tối mắt tối mũi, mình hỏi thăm mãi mới biết mấy người bị thương nhẹ thì nằm ở khu nhà C phía Nam. Trong tên những người phẫu thuật không có hắn, mình thở phào tìm đến khu nhà kia.

Trán toát mồ hôi à, tìm mãi, tìm mãi không thấy hắn đâu cả.

Đừng có nói hắn bị rơi xuống núi mất tích rồi nhé, người ta bỏ rơi không đưa về, làm ăn như thế à?

-“Chị tìm ai vậy?”

Y tá hỏi mình.

-“À, mình tìm…Trung…Hà Quốc Trung, giáo sư toán…anh ấy có đây không?”

-“Bệnh nhân Trung và bệnh nhân Mai được người nhà đưa về Hà Nội rồi chị ạ!”

Đời đúng là, mình thì tới đây tìm hắn, hắn lại được đưa về rồi. Còn cả hai thầy trò nữa chứ! Cũng tốt, đưa về, thiết bị y tế hiện đại, nhiều bác sĩ giỏi hơn, chắc sẽ không sao đâu.

Lại một lần nữa ra ngoài tìm xe, lần này thì khó khăn hơn, ở trên này mưa to bão lớn họ ngại đi, mãi mới có một bác tài xế tốt bụng. Lúc rẽ về nội thành mới nhớ ra chưa hỏi hắn nằm ở bệnh viện nào, liền điện cho mấy thằng em tra hộ.

Người mình ngấm nước mưa, ướt như chuột lột, nên đành bảo bác ấy đưa về nhà thôi, lên thay bộ áo quần đã, xe trước cồng Royal lúc nào cũng có nên không lo.

Vừa mở cái cửa đã nhận được điện thoại, chắc là thông tin về hắn, mình gấp gáp mở máy.

-“Nguyệt à, anh cả…bác sĩ trả về rồi…”

Chẳng hiểu sao nghe nó nghèn nghẹn nói, cả người mình lạnh buốt đi, giọng run cầm cập.

-“Sao…khoẻ rồi phải không…khoẻ rồi nên được về, phải không?”

-“Sáng mai cả bọn ra viếng, bọn em sẽ đưa chị đi!”

-“Nguyệt, nói gì đi…”

-“Bà nghe rõ đây, đừng đi đâu cả, bọn tôi qua với bà bây giờ.”

-“Sống chết có số rồi, đừng quá đau lòng…”

-“Nguyệt…Nguyệt…”



Điện thoại, rơi lúc nào không hay, mình căn bản chẳng nghe được gì nữa.

Đùa à?

Ước gì người báo tin là thằng Tùng, mình còn có một tia hi vọng. Nhưng người ấy, lại là thằng Dũng, nó hiền lành thật thà ai mà không biết, xưa tới nay có biết nói dối đâu?

Cả người như bị đóng băng, đơ luôn.

Không phải, có khi nhầm rồi, cái xác đấy chắc không phải của hắn đâu.

Nhưng chả nhẽ người nhà lại không phân biệt được? Hay là bị thương mặt biến dạng?

Nói tóm lại là tên chết bầm ấy, hắn ở đâu đó thôi, chết mà dễ thế ư? Mình không tin, nhất định không tin!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77-2: Ngoại truyện


P/S: Giáng sinh vui vẻ nha mọi người.

Gia đình tôi thuộc loại cực hiếm, bởi vì ba mẹ đẻ năm anh chị em thì có hai cặp sinh đôi, tôi và ông Hoàng, thằng Kì và con Hạnh.

Có một người anh nữa, anh cả, ở nhà chúng tôi một khoảng thời gian, không quá dài, nhưng cũng không phải là ngắn, anh ấy biết làm chong chóng, biết gấp các loại con vật, học giỏi nữa, bọn tôi đều thích chơi với anh.

Tiếc là, càng lớn, tính độc chiếm của Nguyệt càng cao, cũng chẳng biết có phải do nó là đứa bị lẻ ở giữa không?

Biết đi biết nói một cái là nó bám theo anh, mọi lúc, mọi nơi, hễ anh nói chuyện với bọn tôi là nó bắt đầu rơm rớm làm loạn. Cũng vì cái bệnh ích kỉ đấy mà nó chọc ba mẹ tôi điên tiết không biết bao nhiêu lần. Mà lần nào, nó cũng rối rít trốn sau anh cả, có lần anh xin được cho nó, có lần không xin được, con bé bị ba tôi tẩn cho một trận.

Thực ra tôi cũng từng bị ăn đòn rồi mà, ba chỉ vụt nhẹ vào mông răn đe thôi, không đau lắm đâu, mà con này nó làm như sắp chết tới nơi không bằng, khóc lóc inh ỏi, la hét thảm thương lắm, hại anh ấy u sầu não nề theo, ôm nó dỗ dành cả buổi.

Kết thúc bao giờ cũng là, nó mè nheo đến mệt, ngủ ngon lành trong lòng anh, còn anh, vừa bế nó vừa lấy khăn lau mặt mũi tèm nhem. Và ngày sau, mọi thứ lại y như cũ.

Con Nguyệt còn là một đứa cực kì lắm mồm, nó nói liên tục, từ chuyện hôm nay đi mẫu giáo có bao nhiêu bạn ỉa đùn nó cũng ghi nhớ để về khoe. Tôi cảm thấy thương thay, chắc anh ấy rất mệt mỏi đau đầu với nó.

Rồi không rõ cơ sự ra làm sao mà một ngày chủ nhật nọ, đến người hiền lành như anh cả cũng phải phát cáu với nó. Hình như đấy là lần đầu tiên anh quát và nói ghét nó thì phải. Nó khóc lóc làm nũng một hồi không có tác dụng thì tự nín, mọi khi nhà tôi cũng chỉ có anh nịnh nó thôi mà, giờ anh cương quyết, con bé cũng chẳng khóc được lâu.

Đến bữa trưa, không thấy nó đâu, cả nhà mới tá hoả. Mọi người hốt hoảng đi tìm, chỉ sợ nó bị bắt cóc, nhất là anh cả, luôn mồm xin lỗi mẹ tôi, cuống quít cả lên. Mãi lúc sau ba tôi đưa con Hạnh thằng Kì đi tiêm phòng về mới bảo ban sáng mẹ thằng Tùng đi qua có xin cho cái Nguyệt sang đấy chơi rồi, cô ấy nói chiều tối sẽ đưa nó về, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

Về thằng Tùng này thì nó học cùng nhà trẻ với Nguyệt, lúc đầu hai đứa suốt ngày cãi nhau đấm nhau, cô giáo phải gọi ba mẹ tới xử lý, thế nào mà về sau lại càng ngày càng hợp cạ, chị Nguyệt đi đâu em Tùng theo đấy, thành trùm đầu xỏ gây rắc rối.

Mọi khi chỉ thấy nó hóng anh đi học về, hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy anh…hóng nó, nhát nhát lại xem đồng hồ, thấy cửa ngõ cạch cạch cũng giật mình, thỉnh thoảng đi ra đi vào, kiểu sốt ruột lắm.

Tối mịt hôm đó nó mới thèm mò về, nghe nói ăn cơm tắm giặt bên kia rồi, còn mặc cả quần áo của thằng Tùng, đúng là, không biết nên diễn tả trẻ con ngây thơ hay mặt dày có tố chất đây?

Nó hớn hở lắm, bi bô kể bao nhiêu là chuyện vui, chẳng bù ai đó vì nó mà sốt sắng. Trước đây mỗi lần đi về nó hay sà vào lòng anh, hôm nay thì chỉ dám liếc trộm thôi.

Anh ấy cũng hay để ý tới nó phết, nhưng lại không tới gần nói chuyện. Còn nó thì thỉnh thoảng cứ nhìn lấm la lấm lét. Tôi biết thừa nó thèm chơi với anh lắm rồi, nhưng sợ sợ thôi, còn suy nghĩ của anh thì tôi chịu, không nắm bắt được. Hai người đó, cứ như kiểu giận giận nhau, nghĩ cũng hơi buồn cười.

Rốt cuộc đợt ấy anh cả làm hoà trước, nó đang tha thẩn chơi gẩy chun thì anh tới, chìa ra con gấu bông to bự, gọn lọn nói:

-“Cho em.”

Con gấu bông này bán ở cửa hàng đầu phố, rất đẹp và rất đắt tiền, tôi có đứa bạn nhà giàu lắm mà xin mãi ba mẹ vẫn chưa cho. Con Nguyệt quan sát anh một hồi, sau rồi nó cũng hết sợ hay sao ý, lại dơ hai tay đòi ẵm. Anh bế nó lên, thơm chụt vào má nó, cười cười. Nó cũng thơm má anh, ôm vai bá cổ, toe toét kể chuyện.

Người trầm lặng như anh cả, biểu hiện nhiều cảm xúc nhất, là lúc anh ở với nó.

Nó đòi anh đi mua súng nước, còn con gấu bông nó không thích nên tôi được hưởng sái. Những ngày đó, rồi kể cả mãi sau này anh về nước, đối với nó, anh luôn kiềm nén và kiên nhẫn hết mức có thể. Cho dù một ngày, nó biết anh yêu nó, tôi nghĩ nó cũng chưa chắc thấm được, tình yêu đó ngọt ngào, sâu đậm và mãnh liệt đến mức nào đâu. Tôi nói, nó có phúc, là vì thế.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,980
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78


Một ngày trong kí ức, mối tình đầu của mình, quỳ xuống, nói có con với một người con gái khác.

Tiếp theo đó là đám cưới trang hoàng lộng lẫy, giữa người yêu và người bạn thân nhất.

Rồi đứa bạn mà mình tin tưởng lâu nay, chỉ coi mình là một con cờ để nó tiêu khiển.

Thì ra cuộc sống này, có thể xảy ra, rất, rất nhiều chuyện, cay đắng, đau khổ, đôi khi, muốn nuối tiếc cũng chẳng kịp.

Nơi đâu đó trong trái tim, tê buốt nhói đau.

-“Người đây rồi còn mượn xe làm gì?”

-“Thực lòng thì anh mong cứ sốt như này cũng được!”

-“Mượn tạm em nhé!”

-“Bởi vì theo mình phương án là C, chàng trai đó cứu người mà anh ta hi vọng rằng sau này sẽ trở thành mẹ của các con mình.”

-“Nguyệt, anh…cho anh một cơ hội!”

-“Anh, thú thực là có hơi già, con người cũng còn nhiều điểm cứng nhắc, nhưng anh…tóm lại là…anh…cho anh làm…người yêu em!”



Còn chưa nghe câu trả lời của em mà, đã vội đi đâu?

Có đau lắm không anh? Chắc là đau lắm, lúc em yếu lòng, em khổ sở, anh luôn ở bên, vòng tay anh, khi đó, ấm áp lắm.

Vậy mà,

Em sẽ không được anh ôm nữa, phải không?

Giá như khi xưa anh hỏi, em gật đầu, giá như em đủ can đảm, đủ kiên định, đủ bình tĩnh mà nói, em yêu anh, em lỡ yêu anh mất rồi, nhiều lắm.

Lý trí thôi thúc phải đi tìm anh, dù anh sống hay chết, cũng phải nói rõ ràng, mà sao chân bước không nổi nữa? Cả người mình khuỵ xuống, không nhúc nhích được, rét run.

Em lạnh lắm, anh biết chứ? Em, rất lạnh, nhưng không ai xoa chân xoa tay cho em cả.

Cuộc đời mình, một lần nữa lại rơi vào tuyệt vọng, đầu óc đờ đẫn, toàn thân chết lặng, không biết tiếp theo phải làm gì, không hiểu tương lai sẽ đi về đâu?

-“Nguyệt…”

-“Nguyệt thối, điếc à?”

-“Mày xem mày doạ bà ấy kìa?”

Có tiếng gọi, còn có tiếng cười quanh quẩn bên tai, mơ hồ lắm.

-“Chị Nguyệt tha cho em, chỉ vì em trước giờ thật thà mà hôm nay bị bọn nó ép, chị ơi em cũng khổ lắm, năm thằng dí dao kề cổ, em không có quyền lên tiếng…”

-“Là thằng Tùng đầu têu chị ạ.”

-“Chúng mày nói nhiều làm gì, tránh ra xem nào…”

Rồi rất nhanh, mỗi bên ba đứa đứng gọn, ai đó chính giữa đi vào, càng ngày càng rõ nét. Giây phút ấy, tim tưởng như ngừng đập, cảm giác hoàn hồn là như thế nào, giờ mới thấu.

-“Mấy thằng chó, bà giết!”

Mịa, khốn nạn, một lũ khốn nạn.

Tức hộc máu mà chân không lết nổi, bọn ranh kia chạy như vịt, có thằng Tùng còn cố vớt vát vài câu.

-“Nguyệt, anh cả biết bà mò lên Sơn La thế là nhất định đòi xuất viện đấy!”

-“Tôi sợ anh ấy thẹn nên tôi nói hộ, tối nay hầu người ta cho tốt nhé.”

-“Bà mà không tỉnh ra có ngày…”

Mình phải với cái dép, phi ra ngoài cửa nó mới chịu biến. Không gian bây giờ, không nháo nhác như vừa nãy, chỉ có anh và mình.

Anh đây rồi, mặt có xước xát một chút, nhưng không sao, còn sống là tốt rồi. Vẫn đẹp trai lắm.

-“Nguyệt…”

Nghe anh gọi, chẳng hiểu sao, nước mắt chảy. Anh ngồi xuống, kéo mình vào lòng. Vài phút trước, còn nghĩ không bao giờ được gặp ai đó nữa, giờ đây, bên người ta rồi, bao nhiêu khổ sở đau thương tích tụ, đột nhiên vỡ oà, mình bấu víu, siết chặt lấy anh, giọng nghèn nghẹn, nức nở.

-“Em…em…bọn nó…em…em sợ….em sợ lắm…”

Anh khẽ nhấc mình đặt lên đùi, áp đầu mình vào lồng ngực, trìu mến vỗ về.

-“Xin lỗi, lúc tới đây anh cũng mới biết…đừng khóc nữa…anh xin…”

Mình sao lại không rõ, người nghiêm túc như anh, chẳng thể nào dính vào vụ này, cũng nhất định không đồng ý.

-“Anh có đau không? Có nhọc không? Giờ mình tới bệnh viện nhé!”

-“Không, anh bị thương nhẹ thôi…Nguyệt à, là anh sai trước, anh biết tính em mà lại cứ chấp nhặt với em, khờ khạo không hiểu rõ lòng em…xin lỗi, để em khổ rồi…”

Lời thì thầm ấy, sự kiên nhẫn, dịu dàng ấy, đốt cháy tim gan người ta. Mình hơi rướn lên, cẩn thận chạm vào từng vết xước kia, bất giác xót xa.

-“Đừng lo…”

Tay anh nắm lấy tay mình, trấn an.

-“Không có anh, rất tồi tệ…em…em…yêu…anh!”

Có thể anh đã biết,

Có thể anh nhận ra,

Mà em vẫn muốn nói, ba từ, tám chữ…

Thực ra vì thẹn, nên mình nói nhỏ lắm. May mắn là, ai đó nghe thấy. Anh sững sờ, im lặng nhìn mình, bàng hoàng ngỡ ngàng.

Mình không dự trù được người ấy lại có phản ứng như thế, nhất thời chẳng biết nói gì, cả người hầm hập vì ngượng, nhưng cảm giác không khí, cứ ngọt ngào sao sao ấy.

Mất một hồi, anh mới bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng cúi đầu, môi khép môi mình, mềm mại cọ cọ, dụ dỗ. Nụ hôn ấy, lúc đầu mơn trớn nhẹ nhàng, càng về sau càng dồn dập cuồng nhiệt.

Tim mình đập mỗi lúc một nhanh, rung động bùng cháy. Áo quần ngấm mưa dính chặt vào người, đến khi bàn tay ấy từ từ trượt qua, cảm giác như da thịt bị chạm, nóng rực, hai má đỏ ửng.

Khoảnh khắc đó, tâm hồn lơ lửng bay bổng, đầu óc mụ mị lâng lâng, toàn thân mềm nhũn như kiểu không xương, mình vô thức vòng tay qua, lấy anh làm điểm tựa. Anh cũng siết chặt mình hơn, bờ môi trượt qua cổ rồi xuống xương quai xanh phía dưới, mãnh liệt không ngừng.

Bên anh, từng giây từng phút, ngọt ngào khó tả.

Từng giây từng phút, ngỡ như đang mơ, thổn thức nghẹn ngào. Người này, thực sự là rất để tâm đến mình, chỉ một chút khác lạ cũng khiến giọng anh đầy lo lắng.

-“Làm em đau à?”

Mình cảm động không sao mở lời được, vùi mặt vào vai người ta trốn tránh, anh cẩn thận chạm lên má, lên trán, rồi chân tay mình, ân cần bảo.

-“Đi thay áo quần đi em, ướt rồi lại cảm lạnh.”

-“Anh cũng bị em làm ướt rồi, em gọi bọn nó đến đưa anh về nhé!”

Mình lí nhí, người ta điềm nhiên trả lời.

-“Anh có quần áo ở đây mà?”

Nghĩ cũng đúng, có phải lần đầu qua đêm đâu mà, mỗi tội tính mình cứ như con hâm ý, cứ thèn thẹn kiểu gì không biết, vụt dậy lấy áo quần, bằng tốc độ nhanh nhất chui tọt vào nhà tắm.

Khổ, tim với chả gan, chẳng biết nghe lời gì sất, sắp rơi ra ngoài rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom