Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 930


Chương 930

Tống Hân Nghiên lập tức trầm mặc.

Một tháng gần đây cô đều ăn mấy món thanh đạm.

Mùi lẩu bay ra, vừa có chút khẩu vị thì tới miệng lại bay đi.

Cô nhìn Dạ Vũ Đình, trong mắt là cảm xúc phức tạp.

Đối với đề tài này, cô không có cách nào mở miệng.

Tống Thanh Hoa nhìn Dạ Vũ Đình, cong môi châm chọc cười nói: “Thế gian này có hàng nghìn hàng vạn đàn ông, người rộng lượng như cậu đúng là chẳng tìm được mấy người.”

Bà ta gấp rau xanh trong nồi lẩu bỏ vào trong chén mình: “Vợ mình mang thai con của người đàn ông khác lại bị sảy thai, cậu còn quan tâm sức khỏe của con bé như thế, chỉ tính cách này, muốn người khác không không phục cũng khó đó… huống hồ chi, người đàn ông đó lại là kẻ thù giết ba của vợ cậu.”

Một lời nói kíc.h thích hàng nghìn con sóng.

Ánh mắt Tống Hân Nghiên đột nhiên trở nên sắc bén, cô lạnh lùng nhìn Tống Thanh Hoa.

Dạ Vũ Đình cũng nhìn cô, lượng tin tức trong câu nói này thật sự quá lớn.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tống Thanh Hoa làm như không phát giác ra chuyện gì, chậm rãi ưu nhã ăn đồ ăn.

“Sao mọi người không ăn đi?” Ăn xong đồ ăn trong miệng, dường như bà ta mới phát hiện ra hai người khác không có động tĩnh: “Nhìn tôi làm cái gì, quả thật mùi vị của quán lẩu này rất ngon, hiếm khi mới ăn được một lần, chẳng có mấy quán được tôi khen đâu.”

Nói xong, lại tiếp tục gắp đồ.

Tống Hân Nghiên kìm nén nắm chặt đôi đũa trong tay, hít thở sâu mấy lần mới có thể kìm nén sự tức giận và gấp gáp trong lòng.

Cô lại dùng đũa gắp thịt một lần nữa, thả vào trong nước dùng rồi bắt đầu ăn.

Ánh mắt Tống Thanh Hoa lướt qua mặt cô, đặt đôi đũa xuống, cười nói: “Nhìn cô kìa, chỉ biết lo thứ mình thích, đã sớm nghe nói Hân Nghiên không cay thì không vui, ăn lẩu thanh đạm với cô chắc chắn là không thoải mái đúng không, nhân viên phục vụ.”

Bà ta gọi với ra ngoài cửa.

Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa lập tức đi vào.

Tống Thanh Hoa chỉ chỉ vào nước lẩu đỏ au: “Thêm ít gia vị vào nồi đi.”

“Được ạ, xin hỏi bà muốn loại nào, hiện tại nước dùng nằm ở mức cay vừa, chúng tôi có mức cay đặt biệt và cay cao cấp.”

“Cháu gái tôi thích cay, chắc chắn là con bé không thích cay vừa, lấy loại cay cao cấp hơn đi, cho gấp đôi lượng cay.”

Dạ Vũ Đình hơi nhíu mày.

Tống Thanh Hoa đang muốn ra chiêu à?

“Được, xin quý khách chờ một chút.”

Nhân viên phục vụ muốn lui ra ngoài.

“Vũ Đình.” Tống Thanh Hoa lại mở miệng trước Dạ Vũ Đình: “Cậu đi chọn chút rượu ngon, nghe nói là rượu ở đây không tệ, cứ chọn rượu có nồng độ cồn cao nhất.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 931


Chương 931

“Ăn lẩu thì vẫn nên uống trà giải nhiệt mới tốt.” Dạ Vũ Đình đề nghị.

Tống Thanh Hoa nhìn anh ta: “Ăn lẩu nên uống cùng rượu, vậy thì mới có thể ăn ngon.”

Giọng nói của bà ta lạnh nhạt, vẻ mặt cũng rất hờ hững, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng lại là vẻ kiên quyết không cho người khác từ chối.

Dạ Vũ Đình do dự một chút, rất nhanh liền có lựa chọn.

Anh ta đi cùng nhân viên phục vụ.

Tống Hân Nghiên đã để đũa xuống từ lâu.

Tống Thanh Hoa biết mục đích của chuyến đi này, cho nên lấy nhỏ thắng lớn, nói dăm ba câu liền nắm thóp cô.

Nhưng mà cô lại không thể từ chối.

Bởi vì cô muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến mẹ.

Mà chỉ có Tống Thanh Hoa mới có thể cho cô đáp án này.

Nhưng mà bây giờ rõ ràng là người phụ nữ này đang nói với cô rằng, bà ta không vui, cho nên muốn làm khó cô.

Chẳng những cô không thể từ chối mà còn phải nhẫn nhục chịu đựng, để mặc cho bà ta chơi vui.

Sau khi rượu với nồng độ cồn cao cùng với lẩu cay gấp đôi được mang lên, mùi vị cay nồng xộc thẳng vào mỗi.

Nhưng ba người ngồi trước bàn đều không có phản ứng.

Tống Thanh Hoa đích thân mở một chai rượu rót vào tách trà lớn rồi đẩy nó đến trước mặt Tống Hân Nghiên.

“Hân Nghiên, đừng khách khí.”

Không riêng gì rượu, mà thịt và rau trong nồi lẩu cay nồng cũng được gắp tới liên tục.

Cái chén trước mặt Tống Hân Nghiên đầy lên trông thấy.

Tống Thanh Hoa thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình: “Chắc là cháu gái không thể nào không thích ăn đồ ăn mà cô gắp và rượu cô rót chứ hả. Hay là cháu không dám ăn những thứ cay nồng như thế?”

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào cải và máy miếng thịt phủ đầy ớt đỏ trước mặt mình trong mấy giây, bỗng nhiên cười một tiếng: “Cô đã gắp cho, làm sao có thể không thích được.”

Cô nâng ly rượu lên: “Đừng nói là lẩu uống với rượu, cho dù núi đao hay biển lửa thì tôi cũng sẽ phục vụ cô mà. Cô, tôi kính cô.”

Tống Thanh Hoa mỉm cười nâng ly rượu lên cụng ly với Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên uống hết rượu trong ly chỉ bằng một ngụm.

Mùi vị cay xè k,ích thích chạy thẳng vào trong dạ dày.

Cảm giác nóng rát đốt cháy dạ dày, cái nóng lan tràn khắp toàn thân.

Mặt Tống Hân Nghiên đỏ bừng, cố nén mới không ho khan vài tiếng.

Cho dù biết Tống Thanh Hoa muốn chỉnh cô, cô cũng nhất định phải mỉm cười đón nhận, không thể sợ hãi.

Tống Thanh Hoa thỏa mãn cong môi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 932


Chương 932

Miệng nhẹ nhàng chạm chạm vào ly rượu, nhưng không uống: “Cô uống không được, lớn tuổi rồi cũng không thể liều mạng như đám trẻ bọn cháu, phải bảo dưỡng thân thể, không thể ăn mấy món cay như thế?”

Lúc nói chuyện, bà ta chậm rãi thong thả bỏ rau vào trong nồi nước thanh đạm, nước sôi sùng sục, sau đó bà ta mới bắt đầu ăn một cách tao nhã.

Dạ Vũ Đình nhìn Tống Thanh Hoa rồi lại nhìn đồ ăn ở trong chén Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, em nên tráng lại đồ ăn đi, sức khỏe em vẫn còn chưa hồi phục, ăn cay quá…”

“Không cần.”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Tôi còn trẻ, sức khỏe tốt hơn cô, chút cay này vẫn còn có thể chấp nhận được.”

Cô ăn một miếng thịt.

Vị cay lan tỏa trong miệng, nứu và niêm mạc miệng nóng rát, đau đến co rút.

Đôi môi đỏ hồng của Tống Hân Nghiên nóng rực đỏ tươi, trong mắt cũng ngân ngấn nước mắt, vô cùng lấp lánh, nhưng mà trên mặt lại không có biểu cảm.

Cô nhìn Tống Thanh Hoa, cười nói: “Cô nên bảo vệ sức khỏe của mình, nhất định phải khỏe mạnh sống đến tám mươi một trăm tuổi, nếu không sau này rất dễ bị mấy người trẻ tuổi chọc chết, thế thì thành tựu mà cô có được liền uổng phí rồi.”

Ý cười bên khóe miệng Tống Thanh Hoa trở nên lạnh nhạt, ánh mắt cũng sắc bén hơn.

Con nhỏ chết tiệt đúng là lợi hại.

Lại dám khiêu khích ngay trước mặt mình.

Nhưng mà sau này ai chết trước thì chưa chắc đâu.

Tống Thanh Hoa cười nói: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, Vũ Đình, cậu đi mua sữa chua cho Hân Nghiên giảm cay đi, tôi thấy con bé chịu không nổi rồi kìa.”

Dạ Vũ Đình gật đầu đứng dậy rời đi.

Tống Hân Nghiên không tiếp tục để ý đến hai người bọn họ, vùi đầu bắt đầu ăn từng ngụm.

Ngày hôm nay cô không ăn xong chén này, Tống Thanh Hoa tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cô không thể sợ sệt.

Loại phụ nữ lăn lộn trong đám đàn ông như Tống Thanh Hoa, tuyệt đối không phải là người thích ăn mềm không ăn cứng, cô nhất định phải bày ra chút máu cho bà ta xem.

Cho dù có bị bắt nạt thì cũng phải đứng đấy bị đánh, tuyệt đối không được quỳ.

Dạ dày vô cùng nóng rát, chất cồn theo máu lan ra khắp người.

Làn da của Tống Hân Nghiên trở nên đỏ bừng, mồ hôi thuận theo trán mà rơi xuống, chưa rời đến vạt áo đã rơi xuống cạnh bàn, những sợi tóc mảnh mai dính chặt vào gò má, trong vẻ chật vật còn mang theo sự xinh đẹp rối bời.

Cho dù là phụ nữ như Tống Thanh Hoa nhìn thấy thì cũng có mấy phần rung động.

Đồ ăn trong chén đã thấy đáy, rượu trong ly không còn một giọt dư thừa.

Tống Hân Nghiên cảm thấy đầu óc bắt đầu hỗn loạn, mê man, những thứ xuất hiện trong mắt còn kèm theo mấy cái bóng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 933


Chương 933

Cô để đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng và mồ hôi: “Bây giờ cô đã hài lòng chưa? Làm khó rồi, cũng tra tấn rồi, có phải là cô nên nói cho tôi biết những thứ mà tôi muốn biết?”

Tống Thanh Hoa mỉm cười nhìn vẻ chật vật của cô, rất hưởng thụ thời khắc này.

Tống Hân Nghiên nhìn không rõ nét mặt của bà ta, nhưng mà cô biết chắc chắn bà ta rất đắc ý.

Cô thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói: “Bây giờ cô không thiếu cái gì hết, chắc chỉ thiếu một cuộc sống thú vị thôi nhỉ, hành hạ tôi đến chết, coi như là cô thiếu mất một chuyện vui rồi, hà cớ gì có đúng không?”

Tống Hân Nghiên là một cô gái kiên cường, điều đó có thể nhìn thấy rõ trên mặt cô.

Tống Thanh Hoa đã ở vị trí cao nhiều năm, nhìn người luôn luôn chuẩn.

Lúc này nghe thấy cô uyển chuyển nhận thua, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng thoải mái.

Bà ta cười rất bình thản: “Nghe nói là cho đến bây giờ cháu vẫn chưa từng lấy lòng ai, trước kia cho dù có bị người khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân thì cũng chưa từng cầu xin?”

“Đúng.”

Tống Hân Nghiên thờ ơ trả lời.

Ý cười của Tống Thanh Hoa càng sâu sắc hơn: “Vậy thì cô rất vinh hạnh.”

Tống Hân Nghiên cố nén cảm giác choáng váng mà rót một ly trà kiều mạch.

Kiều mạch được rang lên có mùi thơm hơi khét, nước nóng trượt xuống yết hầu, giảm chút men say.

Tống Thanh Hoa thoáng nhìn, nói: “Tin tức tối nay đối với cháu mà nói rất nặng nề, chắc hẳn là cháu đã đọc hết nội dung trong usb rồi, nhưng vẫn chưa tin ba mẹ của Tưởng Tử Hàn là hung thủ chân chính giết chết ba cháu, hãm hại mẹ cháu?”

Tống Hân Nghiên cố gắng tiêu hóa lời nói của bà ta, màu đỏ trên mặt dần dần biến mất, trở nên trắng bệch.

Tống Thanh Hoa vô cùng hài lòng: “Vậy tin tức cô sắp nói cho cháu biết, cháu cần phải nhớ cho kỹ. Tống Hân Nghiên, sau khi có được những thứ này, nếu như cháu không tin cô thì hoàn toàn có thể đi tìm Tưởng Tử Hàn để xác minh.”

Một bình rượu mới mở lại đẩy đến trước mặt Tống Hân Nghiên.

Mùi rượu cay xè làm gay mũi vô cùng, nhưng dường như Tống Hân Nghiên lại không ngửi thấy.

Tống Thanh Hoa cũng mặc kệ, bà ta cầm lấy đũa ném đồ ăn vào trong nồi lẩu.

Đúng là ném.

Rau thịt, không phân chủng loại, cũng mặc kệ nhiều hay ít, ném vào hết toàn bộ.

Bà ta dùng đũa đảo qua đảo lại.

Mặc kệ nó có sôi hay không, chỉ cần dính đủ dầu cay thì liền gắp vào trong chén Tống Hân Nghiên.

“Uống xong bình rượu này, ăn xong những thứ này, cô sẽ nói cho cháu biết những gì mà cháu muốn biết, tất cả mọi thứ.”

Dạ dày Tống Hân Nghiên co rút từng đợt, lỗ tai ong ong trong đầu, như có một tổ ong vò vẻ bay vào.

Nhưng mà lời nói của Tống Thanh Hoa như có ma lực, tiếp tục chui sâu vào trong não cô, xuyên qua thần kinh của cô.

Cô thậm chí không có thời gian để suy nghĩ và phân biệt, bộ não theo bản năng ra lệnh bắt buộc cô phải làm theo.

Trên mặt Tống Thanh Hoa đầy vẻ đắc ý, không ngừng tiếp tục dụ dỗ: “Cô không chỉ biết những chuyện mà cháu muốn biết, cô còn biết năm đó hai vợ chồng Tưởng Khải Chính đã cho mẹ cháu dùng thuốc gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 934


Chương 934

À… cho đến bây giờ cô chưa từng hé môi bất cứ điều gì về chuyện này, nếu như cháu biết lúc cháu tìm người chữa trị cho bà ấy, nói không chừng còn có thể tìm cách chữa trị đúng hướng có hiệu quả, nếu như có trợ giúp thì sao?”

Tống Hân Nghiên không biết uống rượu, nếu không thì lúc nãy cô cũng sẽ không uống một ly rượu đế mà giống như uống nước lã.

Phản ứng trì trệ, cố gắng kiềm chết cảm giác buồn nôn, cô chết lặng gắp rau và thịt cay đến nỗi khiến người khác mất đi tri giác, nhét tất cả mọi thứ vào miệng mình.

Ăn uống khó khăn, lại nhục nhã.

Nhưng mà cô tuyệt nhiên không hề biểu hiện có ý muốn lùi bước.

Vất vả lắm mới ăn xong một chén này, trước mặt chỉ còn lại chai rượu.

Bàn tay lung lay của Tống Hân Nghiên nắm lấy chai rượu một cách chính xác, lúc chuẩn bị uống, cô chậm chạp kịp phản ứng lại.

Cô đặt ly rượu trở về, cố gắng chống đỡ ý thức: “Cô thật là giỏi tính toán, uống chai rượu này có lẽ là cả tuần tôi sẽ không thể tỉnh lại, đến lúc đó đừng nói là nghe cô nói, e là tôi có tìm cô cũng không tìm được nhỉ?”

Lúc nói câu này, đầu lưỡi cô sưng phồng, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mà cô vẫn nói một cách hoàn chỉnh.

“Phụt.”

Tống Thanh Hoa cười nhạo, cho nên mới nói quá thông minh không hề tốt chút nào.

Rõ ràng thần trí đã mơ hồ, nhưng mạch suy nghĩ vẫn rõ ràng như thế.

“Cô đang do dự cái gì?” Tống Hân Nghiên lắc lắc cái đầu mê man: “Dù sao đối với cô mà nói, tôi chỉ là con cá trên thớt, trốn không thoát, bây giờ cô có nói cũng không lo lắng tôi sẽ quỵt nợ, dù sao thì ở trước mặt cô tôi là kẻ không có năng lực mà có đúng không?”

“Ha.”

Tống Thanh Hoa lại cười nhạo.

Bà ta chậm rãi lấy gói thuốc lá ra, móc một điếu ném tới trước mặt Tống Hân Nghiên: “Hút thuốc giải rượu.”

Mình cũng rút ra một điếu bỏ vào trong miệng, châm thuốc lên, giọng nói cất lên cùng với làn khói mập mờ: “Thu vẻ lanh trí của mình lại đi, những thứ này không có tác dụng với tôi đâu.”

Tống Thanh Hoa phun ra một ngụm khói, cách một lớp sương mù, bà ta híp mắt: “Tống Hân Nghiên, tôi không thích cò kè mặc cả, trước tiên cô uống hết rượu đi rồi chúng ta lại nói chuyện.”

Khói thuốc tản đi, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Tầm nhìn của Tống Hân Nghiên khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ.

Tống Thanh Hoa một bước cũng không chịu nhường.

Cho dù phản ứng của Tống Hân Nghiên trì trệ, nhưng cô biết ngày hôm nay dựa theo yêu cầu của Tống Thanh Hoa, bà ta sẽ không bỏ qua cho cô, thậm chí có khả năng là căn bản cũng không muốn nói cho cô thông tin gì đó có tác dụng.

Cồn phát huy tác dụng, dạ dày co thắt buồn nôn, tất cả sự khó chịu đều biến thành phẫn nộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 935


Chương 935

Tống Hân Nghiên tức giận đứng dậy, giật lấy điếu thuốc trong miệng Tống Thanh Hoa, ném thẳng vào trong nồi lẩu.

Nước lẩu sôi sùng sục bắn tung tóe lên mu bàn tay, vừa đau lại vừa nóng, nhưng cô không hề hay biết, chuyển tay liền hung hăng bóp cổ Tống Thanh Hoa: “Bà thật sự cho rằng bản thân nắm giữ một chút manh mối thì có thể bắt tôi muốn làm gì thì làm hả? Tống Thanh Hoa, bà đây không cần báo thù, quá mệt mỏi, bà muốn uy hiếp như thế nào thì cứ uy hiếp đi, bà cứ tự nhiên. Mẹ đang ở chỗ tôi, chỉ là một danh từ, không có tình cảm nửa đời trước, cùng lắm thì nửa đời sau tôi hầu hạ bà ấy ăn ngon uống tốt, chăm sóc bà ấy không lo chuyện áo cơm, bình an sống hết quãng đời còn lại. Có báo thù hay không báo thù, mẹ kiếp để nó biến hết đi.”

Cô quát khẽ, cô gào thét, cô hung dữ.

Đôi mắt say rượu sôi trào lửa giận, trên trán nổi đầy gân xanh, dường như là muốn ăn thịt người.

Đúng là Tống Thanh Hoa có kinh hãi, nhưng mà chỉ trong chớp mắt.

Cả đời này bà ta chưa từng chật vật như thế, cũng chưa từng bị người nào đối xử thô bạo như thế.

Tống Thanh Hoa lấy lại tinh thần, sát ý ngập tràn trong đáy mắt, ánh mắt lạnh lùng.

Bà ta không giãy giụa, thậm chí trên mặt còn không có tức giận, cười vô cùng ung dung: “Vậy à, mẹ của cô cô có thể không quan tâm, vậy con của cô thì sao?”

Tống Thanh Hoa nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô mà không hề chuyển động: “Tống Hân Nghiên, cô quên cô đã bỏ hai đứa con rồi à, cô muốn biết ban đầu là ai ngủ với cô để cô sinh con không?”

Giống như là đánh một đòn cảnh cáo.

Trong nháy mắt, Tống Hân Nghiên lạnh từ đầu đến chân.

Lửa giận tiêu tan, cảm giác choáng choáng cũng lui đi không ít, ánh mắt ngây ngốc dần dần có tiêu điểm.

Tay bị Tống Thanh Hoa từ từ dịch chuyển khỏi cổ bà ta.

Tống Thanh Hoa đắc ý cười, trên mặt là biểu cảm đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tống Thanh Hoa thất bại ngồi trở về: “Bà thật là đáng sợ, Tống Thanh Hoa, rốt cục thì bà là ai, tại sao bà lại biết nhiều như thế?”

Cổ được thả tự do, hô hấp từ từ bình thường lại.

Tống Thanh Hoa khó chịu lắc lắc cổ, bỗng nhiên đứng dậy hung hăng tát hai cái vào mặt Tống Hân Nghiên.

Chát chát.

Bà ta nắm chặt lấy tóc Tống Hân Nghiên, ép cô phải ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Cô không biết nhiều thứ lắm, Tống Hân Nghiên, cô cho rằng mình là ai lại dám khiêu chiến với tôi?”

Tống Hân Nghiên đau đến hít khí lạnh.

Tống Thanh Hoa cảm thấy vẫn còn chưa đủ lắm, như sỉ nhục mà vỗ vỗ vào mặt Tống Hân Nghiên: “Nếu như muốn biết thì thành thật một chút, ngoan ngoãn nghe lời, mẹ nó đừng có đối nghịch với tôi, cũng đừng có đấu trí đấu dũng với tôi. Tưởng Khải Chính và Dạ Khải Trạch còn không có tư cách đó, chứ đừng nói chi là cô.”

Nắm chặt lấy tóc Tống Hân Nghiên đè mặt cô vào trong chén: “Tôi trả mẹ cô lại cho cô hoàn toàn là vì nể tình ông nội cô, để ông ấy dưới suối vàng có thể nghỉ ngơi, đừng có nể tình mà không biết coi ai ra gì.”

Hai tay Tống Hân Nghiên chống xuống bàn mới không để Tống Thanh Hoa nhấn mặt mình vào trong chén.

Tống Thanh Hoa tàn độc bỏ tóc Tống Hân Nghiên ra: “Ăn đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 936


Chương 936

Yết hầu Tống Hân Nghiên căng cứng, cảm giác buồn nôn sộc lên đến cổ họng, lại bị cô cố gắng đè xuống.

Mẹ, con…

Tống Thanh Hoa là quỷ, là quỷ.

Cô khuất nhục cầm lấy đũa gấp đồ ăn từ trong nồi lẩu sùng sục hơi nóng, từng ngụm từng ngụm nuốt vào…

Ăn đến miếng cuối cùng, cô vẫn nhịn không được mà ọe một tiếng phun ra.

Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn cô.

Tống Hân Nghiên bình tĩnh lại, sau đó lại tiếp tục liều mạng mà ăn.

Sau khi Dạ Vũ Đình cầm sữa chua trở về thì nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt liền thay đổi.

Anh ta vọt tới giật lấy đôi đũa trong tay Tống Hân Nghiên: “Đừng ăn nữa, cô…”

Dạ Vũ Đình nhíu mày nhìn Tống Thanh Hoa: “Bỏ qua cho Hân Nghiên đi, cô ấy uống nhiều rượu như thế, lại ăn nhiều đồ cay như thế, nếu như tiếp tục nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó. Tôi đảm bảo sau này cô ấy chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, tuyệt đối sẽ không…”

“Chát!”

Tống Thanh Hoa đứng dậy hung hăng vụt một bàn tay vào mặt Dạ Vũ Đình: “Cậu là cái thá gì chứ, cút ra ngoài!”

Dạ Vũ Đình cắn răng, gương mặt tuấn tú căng cứng.

Anh ta và Tống Thanh Hoa nhìn nhau mấy giây, sau đó mình là người di chuyển tầm mắt trước.

Cầm lấy ly trà sạch sẽ đổ sữa chua ra đặt trước mặt Tống Hân Nghiên: “Em uống sữa chua đi, sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Làm xong hết thảy, Dạ Vũ Đình quay người đi ra ngoài.

Chỉ là ở nơi mà Tống Thanh Hoa không thấy được, anh ta phẫn hận siết chặt tay.

Nhưng năm ngón tay lại bất lực, cho dù đã dùng hết toàn lực nhưng mà ngón tay chỉ có thể nắm hờ.

Trong phòng chỉ còn lại Tống Thanh Hoa và Tống Hân Nghiên.

Tống Thanh Hoa hơi bớt giận, vẻ tàn nhẫn trên mặt đã lui đi không ít.

Bà ta là ngồi vào ghế một lần nữa, mặt không đổi sắc tiếp tục gắp thức ăn cho Tống Hân Nghiên: “Ăn cho đàng hoàng, ăn no rồi thì chúng ta nói chuyện chính.”



Cùng thời điểm, ở khách sạn nào đó.

Tống Dương Minh vừa mới tắm xong, cửa phòng liền bị gõ.

Anh ấy quấn áo choàng tắm, lau tóc đi mở cửa.

Nhìn thấy người đứng ở cửa, anh ấy kinh ngạc: “Sao cô lại đến đây?”

Tống Mỹ Như khéo léo cười nói: “Anh, em mang sữa bò nóng lên cho anh…”

Ly sữa mới đưa qua tay liền run lên một cái, cái ly trượt xuống, sữa bò ở trong ly chảy ra, đổ vào trong áo choàng tắm của Tống Dương Minh.

“Ai nha.”

Sắc mặt Tống Mỹ Như gấp gáp, vội vàng đặt ly sữa lên cái tủ ở bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ áo choàng tắm của Tống Dương Minh: “Em xin lỗi, em xin lỗi, anh, không phải là em cố ý đâu…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 937


Chương 937

Tống Dương Minh nắm chặt lấy cổ tay Tống Mỹ Như, hàng lông mày rậm nhíu chặt lại cùng một chỗ, vô cùng bực bội: “Tống Mỹ Như, cô muốn làm cái gì?”

Tay bị anh ấy hất ra.

Tống Mỹ Như bị lực đạo của anh ấy làm cho lảo đảo.

Cô ta tủi thân mím môi: “Em là em gái của anh mà, em có thể làm cái gì chứ, em quan tâm anh thôi.”

Lông mày của Tống Dương Minh lại càng nhíu chặt hơn nữa: “Cô uống rượu?”

“Không có.”

Tống Mỹ Như mỉm cười lắc đầu: “Anh à, anh thấy em có đẹp không?”

Tống Dương Minh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, túm cô ta rồi đẩy ra bên ngoài.

Tống Mỹ Như vùng vẫy hất tay ra, nhào tới phía trước, đôi tay liền dán chặt trên cổ Tống Dương Minh: “Em không đi đâu, anh, anh trả lời em đi, em có đẹp không, anh trả lời em thì em sẽ đi.”

Tống Dương Minh kiềm chế lửa giận, không có kiên nhẫn dây dưa với một kẻ đang say khướt: “Đẹp.”

Tống Mỹ Như hài lòng mỉm cười, đầu nghiêng qua một bên, đặt một nụ hôn lên trên má Tống Dương Minh.

Tống Dương Minh kinh ngạc đứng yên bất động.

Hô hấp tràn đầy mùi rượu từ Tống Mỹ Như phun lên trên gò má và gáy anh ấy: “Nhưng mà trong lòng anh, em có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng không bằng Tống Hân Nghiên có đúng không? Anh, đều là em gái của anh, tại sao anh lại thích nó mà không thích em?”

Tống Dương Minh giận dữ vội vàng kéo tay của cô ta xuống, đẩy cô ta té ngã xuống đất.

“Tống Mỹ Như, cô tỉnh táo cho tôi, tôi là anh trai của cô, chúng ta là anh em ruột.”

Tống Mỹ Như bị té ê hết cả mông, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu: “Anh em ruột cái quái gì.”

Tống Dương Minh?

Tống Mỹ Như chật vật đứng dậy: “Chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, em và anh không có tình cảm anh em, đừng nói là tình cảm anh em, cho dù là đối với Tống Quốc Dũng hay Đường Ngọc Linh em đều không có tình cảm, ngược lại là em hận bọn họ đến chết. Hận bọn họ năm đó vô dụng lạc mất em, hận bọn họ khiến em chịu khổ nhiều năm như thế, hại em mất đi tình cảm gia đình, tình cảm anh đối với Tống Hân Nghiên vốn dĩ nên thuộc về em, là của em!”

Phát tiết một trận, Tống Mỹ Như đỏ hoe mắt, bộ dạng vô cùng điên cuồng.

Tống Dương Minh đã lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

Anh ấy nhìn Tống Mỹ Như, gương mặt cương nghị lạnh lùng không có cảm xúc ra lệnh cho cô ta: “Tống Mỹ Như, cô uống nhiều rồi, bây giờ lập tức trở về phòng tỉnh rượu cho tôi.”

“Ha ha ha…”

Tống Mỹ Như điên cuồng cười: “Là do em uống quá nhiều à, em không đi đó.”

Cô ta vừa hét vừa xé quần áo của mình.

Tống Dương Minh kiềm nén cơn giận quay người không thèm nhìn cô ta nữa.

Tống Mỹ Như lại bước đến gần anh ấy hơn.

Đi đến gần bổ nhào vào lưng Tống Dương Minh: “Anh ơi, trong lòng em cho đến bây giờ anh đều không phải là anh trai em. Mỗi lần nhìn thấy anh đối xử tốt với Tống Hân Nghiên, em có một loại cảm giác điên cuồng muốn ngủ cùng anh, làm cho cả tinh thần và thể xác của anh đều thuộc về em, khiến anh không còn quan tâm tới Tống Hân Nghiên nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 938


Chương 938

Tống Dương Minh bị sự dũng cảm của Tống Mỹ Như làm lật đổ tam quan, tức giận không thể kiềm chế.

Anh ấy kéo tay cô ta xuống, bỗng nhiên quay người lại hung hăng đánh một cái thật mạnh vào mặt cô ta.

Bốp.

Tống Mỹ Như bị đánh té nhào xuống đất, khoé miệng rịn ra từng tia máu.

Tống Dương Minh lạnh lùng kéo áo choàng tắm thật cẩn thận: “Cô tỉnh táo lại cho tôi, còn dám mượn rượu giả điên, tôi sẽ khiến cô sau này nhìn thấy rượu là hoảng sợ.”

Tống Mỹ Như tức giận, nhưng lại không thể kiềm chế được mà cười lên ha hả.

“Hahaha… Tống Dương Minh, anh cho rằng mình còn có cơ hội à?”

Cô ta khó khăn đứng dậy: “Nếu như tối nay anh không chiều ý em, em sẽ khiến anh hối hận cả đời.”

Ánh mắt của Tống Mỹ Như như một con rắn độc phun ra lửa: “Anh có biết là bây giờ Tống Hân Nghiên đang ở đâu không? Cô ta đang ở trong hang sói, hahaha…”

Lòng Tống Dương Minh nặng nề, sắc mặt lạnh lùng.

Tống Mỹ Như không nhận ra, vẫn còn đang đắc ý tiếp tục nói: “Sau đêm nay, cô em gái băng thanh ngọc khiết trong lòng anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, hủy hoại một cách triệt để.”

Tống Dương Minh mất đi bình tĩnh, nắm chặt Tống Mỹ Như điên cuồng cười từ dưới đất dậy: “Tống Mỹ Như, cô nói chuyện cho rõ ràng, cái gì gọi là hoàn toàn hủy hoại chứ?”

Mặt mày Tống Mỹ Như đỏ bừng, táo bạo nắm lấy tay Tống Dương Minh đặt trước ngực mình, dùng sức hạ thấp xuống.

Cảm xúc mềm mại dưới lòng bàn tay khiến Tống Dương Minh ghét bỏ muốn buồn nôn.

Trong mắt Tống Mỹ Như đều là ý khiêu khích, ánh mắt nheo lại, giọng nói đè nén quyến rũ: “Anh muốn em, em sẽ nói cho anh biết.”

Tống Dương Minh phẫn nộ rút tay về, đẩy cô ta ra.

Tống Mỹ Như lại té ngã lần nữa.

Tống Dương Minh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta một cái nào, quay người đi vào trong nhà tìm thấy điện thoại trên tủ đầu giường, lập tức gọi cho Tống Hân Nghiên.

“Tút… tút… xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không có người nghe máy, xin…”

Sau những tiếng tút dần dẫn khiến người khác tuyệt vọng qua đi, sau đó là âm thanh trả lời vô cảm của bên chăm sóc khách hàng.

Lúc này, Tống Dương Minh cúp điện thoại, tiếp tục gọi cho Khương Thu Mộc.

Điện thoại Khương Thu Mộc được kết nối rất nhanh.

“Hân Nghiên hả? Vẫn còn chưa về.”

“Có lẽ là bây giờ em ấy đang gặp nguy hiểm em lập tức liên lạc với em ấy đi, đến những nơi mà em ấy có thể đến, liên lạc với người mà em ấy quen, tìm kiếm một lần, xem xem có biết tin tức của em ấy không.”

Sau khi dặn dò xong, anh ấy cúp điện thoại rồi lấy áo quần trong tủ quần áo ra, muốn đi vào trong phòng tắm thay đồ.

Tống Mỹ Như ghen ghét lại phẫn nộ, cô ta bò dậy từ dưới đất, bước lên ngăn cản đường đi của anh ấy: “Tống Dương Minh, tại sao anh lại có thể đối xử với em như thế, có phải là bây giờ em cởi hết đồ đứng trước mặt anh thì anh cũng thờ ơ?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 939


Chương 939

Tống Dương Minh kiềm nén xúc động muốn giết người: “Tống Mỹ Như, cô là em gái của tôi, là em gái ruột, cô đi về phòng mình đi, suy nghĩ cho kỹ mình có thân phận gì.”

“Em gái ruột chó má gì chứ.”

Tống Mỹ Như hết khóc rồi lại cười: “Chúng ta không lớn lên cùng nhau, không tính là người nhà.”

“Ngu ngốc, vô tri.”

Tống Dương Minh đóng sập cửa phòng tắm trước mặt cô ta.

Anh ấy nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại muốn đi.

Tống Mỹ Như nhào tới cản lại.

Sự kiên nhẫn của Tống Dương Minh không còn nữa, quay đầu muốn đánh cho cô ta ngất xỉu, ai ngờ thứ chào đón mình lại là “phụt phụt”, một mảnh sương mù.

Anh ấy bị xịt không có phòng bị, giận dữ hét lên: “Tống Mỹ Như, cô…”

Lời còn chưa nói xong, trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn, ngã xuống.

Tống Mỹ Như bị cơn giận trước khi anh ngất xỉu dọa sợ, không thể kiểm soát được mà lui về phía sau.

Đợi đến khi nhìn thấy Tống Dương Minh nằm ở dưới đất hoàn toàn không có phản ứng, cô ta mới thăm dò đá đá anh ấy: “Anh… anh ơi…”

Tống Mỹ Như thở phào một hơi, chạy tới đóng cửa, ném bình xịt trong tay qua một bên, dùng hết sức lực toàn thân mà kéo Tống Dương Minh lên trên giường.

Cô ta ngồi bên cạnh anh ấy, tham lam vuốt ve gương mặt cương nghị của anh ấy: “Anh, anh đừng có trách em, muốn trách thì trách…”

Đang muốn nói, điện thoại của Tống Dương Minh lại vang lên.

Là Khương Thu Mộc gọi tới.

Tống Mỹ Như cầm lên nhìn thoáng qua, cười lạnh, trực tiếp nhấn nút tắt máy.

“Chuyện mà Tống Mỹ Như này muốn làm, từ trước tới nay chưa từng thất bại. Anh, anh chấp nhận số phận đi.”

Bỏ điện thoại qua một bên, cô ta vội vàng bắt đầu cởi quần áo của Tống Dương Minh.



Ở một bên khác.

Khương Thu Mộc nhìn màn hình điện thoại.

Cái tên của Tống Dương Minh dần dần tối đi.

Rõ ràng là lúc nãy còn đang trong trạng thái đợi bắt máy, sao chớp mắt liền biến thành tắt máy rồi?

Không nghĩ ra, cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng rời khỏi giao diện trò chuyện, kéo kéo tìm kiếm trong danh bạ.

Hân Nghiên mất liên lạc, anh Dương Minh cũng không biết cậu ấy đang ở đâu, cô nên tìm ai giúp đỡ đây?

Dạ Vũ Đình?

Không được, đó chính là một tên cặn bã.

Cố Vũ Tùng?

Anh ta lại không có ở thủ đô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 940


Chương 940

Vậy thì chỉ còn…

Sự xoắn xuýt của Khương Thu Mộc liền biến mất trong chớp mắt.

So sánh với việc tìm người, những cái khác là cái quái gì chứ.

Không còn chần chờ nữa, cô cắn chặt răng, sau đó gọi điện thoại cho Tưởng Tử Hàn.



Ở quán lẩu.

Điện thoại trong túi Tống Hân Nghiên điên cuồng vang lên.

Nhưng cô đang choáng đầu hoa mắt, hoàn toàn không thể nghe được.

Đầu óc vô cùng choáng váng, dạ dày co rút đau đớn kịch liệt, bóng dáng Tống Thanh Hoa đã biến thành vô số người.

Tống Hân Nghiên rầm một tiếng, cô đập mạnh chai rượu mà mình đã uống sạch lên trên bàn.

“Bây… bây giờ… có thể nói… nói chưa?”

Cô run giọng hỏi.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tống Thanh Hoa hững hờ quét mắt nhìn vỏ chai rượu trước mặt cô, mỉm cười khen ngợi: “Giỏi đó.”

Bà ta cũng không muốn thật sự chơi chết người, biết đã đến mức cực hạn của Tống Hân Nghiên, cho nên dứt khoát bỏ qua cho cô.

Tống Thanh Hoa cầm lấy sữa chua mà Dạ Vũ Đình mua về, rót đầy ly rồi đẩy qua: “Ảnh và đoạn ghi âm mà tôi đưa cho cô đều là thật, Tưởng Khải Chính chính là người đã giết ba và hại mẹ cô, hơn nữa còn có một manh mối rất quan trọng mà các người không biết, đó chính là… ông ta chưa chết.”

Giống như ai đó đang gõ một búa vào trong đầu Tống Hân Nghiên.

Có thể nghe thấy lời nói của Tống Thanh Hoa, nhưng lại không hiểu bao nhiêu.

Tống Thanh Hoa hừ lạnh nói: “Ông ta giả chết là bởi vì có âm mưu càng lớn hơn, nhà họ Tưởng bọn họ sắp có một hành động vô cùng lớn. Hơn nữa, Tưởng Tử Hàn cũng biết chuyện này. Nếu như cô không tin thì có thể tìm hiểu từ phía Tưởng Tử Hàn, xem xem có phải là Tưởng Khải Chính thật sự đã chết rồi hay không.”

Bà ta nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt thương hại: “Người nhà họ Tưởng ăn người không nhả xương, Tống Hân Nghiên, cô có biết tại sao bây giờ Tưởng Tử Hàn cứ quấn chặt lấy cô, muốn ở cùng một chỗ với cô là vì lý do gì không?”

Tống Hân Nghiên lọt thỏm vào ghế, hô hấp nặng nề, không biết là cô có nghe thấy hay không, sau khi tỉnh rượu cũng không biết là cô có còn nhớ rõ không.

Tống Thanh Hoa không thèm quan tâm mấy chuyện này.

Bà ta rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

“Cô cho rằng cậu ta thật sự yêu cô à? Cô không suy nghĩ thử xem, dựa vào thân phận của cậu ta, muốn phụ nữ như thế nào mà không có? Tống Hân Nghiên, cô thì có cái gì chứ, dựa vào cái gì mà đáng giá để cậu ta vì cô mà trả bất cứ cái giá nào?”

Bà ta thở ra một hơi khói rồi lại lạnh lùng chế nhạo: “Hừ, nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô đi kìa, chắc cô gãi rách cả da đầu cũng không đoán được nhỉ. Để tôi nói cho cô biết, cậu ta sẽ giữ chặt cô bên cạnh, đơn giản là vì muốn tra tấn cô, nếu như cô thật sự đến nhà họ Tưởng, đó mới là địa ngục, lúc ấy, chính là lúc bắt đầu cuộc đời sống không bằng chết của cô. Cái loại chó dại như Tưởng Tử Hàn còn tâm cơ mưu mô hơn ba câu ta, khá là thâm độc, kế hoạch cầm tù cô chỉ vừa mới bắt đầu một phần mà thôi.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 941


Chương 941

Dạ dày Tống Hân Nghiên cồn cào quặn đau, lỗ tai ù đi.

Giọng nói của Tống Thanh Hoa có khi như xa, có khi như gần.

Toàn thế giới đều đang xoay chuyển, bàn tay đang đặt bên mép bàn nới lỏng rồi lại siết chặt, bóng dáng trong tầm mắt xếp chồng lên nhau, đôi môi đỏ chót của Tống Thanh Hoa hết khép rồi lại mở.

Có rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu Tống Hân Nghiên.

Tất cả đều là Tưởng Tử Hàn.

Anh tốt với cô, anh hung ác với cô.

Cuối cùng, nó tập hợp lại thành giọng nói bất đắc dĩ và thâm tình của anh vào mấy ngày trước.

“Hân Nghiên, chúng ta không giận nhau nữa có được không, chúng ta làm hòa đi… sau này, anh sẽ không tổn thương em nữa, những gì anh nợ em anh nhất định sẽ đền bù… chúng ta vẫn còn có thể có con…”

Tống Hân Nghiên rất muốn cười, nhưng cảm giác khó chịu xông thẳng vào mắt cô.

Mồ hôi lạnh tuôn ra ngoài, nhanh chóng làm ướt tóc cô, ướt cả mặt cô.

Cơn say kích thích chút hồng hào cuối cùng trên mặt cô tan đi, cô nắm lấy mép bàn, trầm giọng nói: “Tôi không tin, tôi không tin!”

Chữ cuối cùng vang lên, cô như trút giận mà quét hết chén dĩa trên bàn.

Loảng xoảng.

Ánh mắt Tống Thanh Hoa bỗng nhiên co rút, thân thể vô thức tránh ra phía sau.

Còn chưa ổn định thì một chai rượu đã bay tới.

“Bốp.”

Chai rượu hung hăng đập vào trán bà ta.

Tống Thanh Hoa chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, đột nhiên trống rỗng trong mấy giây.

Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, chất lỏng nóng hổi mặn chát chảy xuống trán và làm nhòe mặt bà ta.

Cảm xúc Tống Hân Nghiên hoàn toàn sụp đổ, cô ném nửa chai rượu ở trong tay, sắc mặt vô cùng đáng sợ: “Bà đang nói bậy, anh ấy không phải là người như vậy, không phải.”

Sau khi bị đuổi ra ngoài, Dạ Vũ Đình vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền biết có chuyện xấu, lập tức vọt vào trong.

Trong phòng hỗn loạn vô cùng.

Vị cay nồng của rượu mạnh, vị cay của nước lẩu, cùng với mùi nôn ói lên men hòa làm một thể, quả thật một lời khó nói hết.

Lại nhìn hai người phụ nữ là trung tâm của sự việc.

Tống Thanh Hoa đầu rơi máu chảy.

Sau khi Tống Hân Nghiên trút giận xong, sự tỉnh táo và ý chí cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, cô mềm nhũn ngất xỉu ngã ngồi lên ghế ở bên cạnh.

Dạ Vũ Đình thử thăm dò hơi thở của Tống Hân Nghiên.

Rất may, vẫn còn thở, chưa chết.

Lại vội vàng chạy tới đỡ Tống Thanh Hoa bị đánh choáng đầu hoa mắt: “Cô ơi, cô không sao chứ.”

Anh ta vội vàng hỏi, lại hét lên với người ở ngoài cửa: “Dạ Nhất, gọi xe cứu thương nhanh lên.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 942


Chương 942

“Không được gọi.”

Tống Thanh Hoa từ từ bình tĩnh, quát lạnh.

Dạ Nhất lưỡng lự không biết phải làm như thế nào, nhìn ông chủ nhà mình.

Dạ Vũ Đình mím môi không nói.

Tống Thanh Hoa một tay che trán, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Dạ Vũ Đình đẩy anh ta ra cửa, cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho Dạ Nhất đang đứng ở cửa: “Đóng cửa lại, đừng cho bất cứ người nào vào đây.”

“Cô à, có chuyện gì thì chờ đến khi xử lý vết thương của cô rồi lại nói…”

“Bốp.”

Dạ Vũ Đình còn chưa nói xong, Tống Thanh Hoa lại nâng tay lên cho anh ta một cái tát.

Vẻ âm tàn chợt lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình.

Tống Thanh Hoa lại không để ý tới anh ta, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên: “Không phải là cậu muốn có được cô ta à, Dạ Vũ Đình, cơ hội này chỉ có một lần, nếu mất đi rồi tôi sẽ không giúp cậu nữa, bây giờ đóng cửa lại.”

Dạ Nhất kinh hoàng không dám nhìn thời khắc xấu hổ của ông chủ nhà mình, vội vàng đóng cửa đi đến chỗ xa xa trông chừng.

“Còn chưa chịu ra tay.”

Tống Thanh Hoa đẩy mạnh anh ta đến gần Tống Hân Nghiên.

Trên mặt Dạ Vũ Đình kinh ngạc, trong lòng có chút kích động, là cảm giác kích thích mang chút kích động.

Tống Thanh Hoa cầm lấy cái khăn để lên vết thương để cầm máu, giọng nói lạnh lùng ác độc vang lên: “Cởi đồ của cô ta ra, ngay trước mặt tôi, quay lại video cậu chơi cô ta. Đương nhiên, cậu muốn đặc sắc hơn cũng được, muốn chơi như thế nào thì cứ chơi như thế đó. Có đoạn video này trong tay, cả đời này điểm yếu của cô ta đều sẽ nằm trong tay cậu, có chạy cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay cậu.”

Ánh mắt ẩn chứa sự hưng phấn của Dạ Vũ Đình rơi vào Tống Hân Nghiên đang lâm vào hôn mê.

Mẹ kiếp!

Mặc dù anh ta muốn làm như vậy từ lâu rồi, nhưng trước mặt Tống Hân Nghiên, anh ta là một người đàn ông ấm áp, dịu dàng lại chu đáo, không thể làm như vậy.

Với lại anh ta không có cơ hội.

Bây giờ, Tống Thanh Hoa đã cho anh ta cơ hội này, anh ta không có lý do gì để từ chối.

Chỉ là…

Ánh mắt mang theo chút phức tạp của Dạ Vũ Đình rơi trên người Tống Thanh Hoa.

Kêu anh ta ân ái với cô gái mà mình thích trước mặt bà già này, anh ta không vui.

Nhưng mà trong nháy mắt, lòng dạ độc ác của Dạ Vũ Đình liền xuất hiện vô số suy nghĩ.

Nhưng bề ngoài anh ta lại là bộ dạng sợ sệt không dám: “Cô… cô ơi, ba… ba người… cái này không được đâu.”

Tống Thanh Hoa bị bộ dạng vô dụng hèn mọn của Dạ Vũ Đình chọc giận.

Chỉ dựa vào cậu ta mà còn muốn chơi ba người cùng bà ta.

Bà ta lau máu trên trán, giọng nói lạnh lùng: “Trước khi 115 đến đây, tôi hi vọng cậu đàn ông lên một chút, làm nhanh lên đi.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 943


Chương 943

Nhanh con mẹ bà!

Dạ Vũ Đình mắng chửi trong lòng.

Đối với chuyện này, người nào mà nhanh thì sao có thể là đàn ông bình thường được?

Nhưng đây quả thật là một cơ hội rất tốt, quan trọng là còn có người gánh thay.

Dạ Vũ Đình không còn do dự nữa, kéo cái ghế qua đặt điện thoại di động lên trên rồi chuẩn bị quay video lại.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh ta ôm lấy Tống Hân Nghiên, định ôm cô lên trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi trong phòng để hành sự.

Vừa mới uống xong ly đầu tiên, Tống Hân Nghiên đã say sẩm.

Sau đó lại bị ép ăn uống không ít, dạ dày cồn cào khó chịu không thôi, mặc dù đã nôn ra một chút, nhưng mà rượu đã hòa vào máu, cả người không còn ý thức.

Dạ Vũ Đình vừa mới động vào cô, thân thể cô liền không thể khống chế nổi mà co giật.

Dạ dày cuộn trào dữ dội, cảm giác buồn nôn từ bụng xông thẳng lên đến yết hầu.

“Ọe…”

Nghiêng qua một bên, cô nôn ào ào lên Dạ Vũ Đình.

Thời gian như dừng lại.

Dạ Vũ Đình bị mùi chua của bãi nôn chọc giận, mặt lạnh như băng sương, đen như mực.

Tống Thanh Hoa cũng bị mùi nôn chua bức ép lùi về phía sau.

Sắc mặt hai người vô cùng khó coi.

Không thể nhịn được nữa, Dạ Vũ Đình ném Tống Hân Nghiên qua một bên, khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng nói với Tống Thanh Hoa: “Tôi đi vào trong nhà vệ sinh tắm cái đã.”

“Phế vật.”

Tống Thanh Hoa hung dữ mắng chửi: “Quần áo dơ rồi thì cởi ra, tắm cái gì mà tắm, tắm xong thì cũng giống như cởi ra thôi.”

Dạ Vũ Đình ngơ người, anh ta cố nén cảm giác buồn nôn, dưới ánh mắt âm tàn của Tống Thanh Hoa, nghiến răng cởi quần áo bẩn trên người mình ra…



Trong phòng làm việc tổng giám đốc Tưởng thị.

Chúc Minh Đức vội vàng đẩy cửa chạy vào: “Tổng giám đốc, tra ra rồi.”

Anh ta chạy tới trước bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn, thở hổn hển nói: “Quán lẩu Hồng Song Hỉ ở đường Sông Giang, có người nhìn thấy xe của cô Tống ở đó.”

Tưởng Tử Hàn vội vàng đẩy ghế làm việc ra, cầm lấy áo khoác liền chạy ra khỏi phòng làm việc.

Chúc Minh Đức nhanh chân đuổi theo, tay lướt lướt bản đồ trên ipad: “Chúng ta đi từ nơi này đến đó nhanh lắm thì cũng phải bốn mươi phút, cô Tống đã mất liên lạc hơn hai tiếng đồng hồ, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chúng ta không thể đến cứu kịp, nếu không thì để người ở gần đó chạy tới trước?”

Lời nói của Chúc Minh Đức nhắc nhở Tưởng Tử Hàn.

Thần kinh của anh vốn dĩ đang căng cứng như thể đứng bên bờ vực đứt gãy đột nhiên được thả lỏng ra, bất ngờ đứng lại suy nghĩ hai giây: “Không kịp nữa rồi, gọi cảnh sát đi, tố cáo cửa hàng lẩu này mua bán mại dâm, đánh bạc và sử dụng chất kích thích. Lúc này không ai đến nhanh và hiệu quả bằng cảnh sát cả!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 944


Chương 944

Chúc Minh Đức lấy điện thoại ra, nhưng không gọi ngay: “…Chúng ta làm như vậy là báo án giả rồi. Hơn nữa, chúng ta chỉ là phát hiện ra xe của cô Tống ở đó chứ không phải thật sự xác định được cô Tống chắc chắn có ở trong. Nếu như cô ấy không ở trong đó….”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn qua anh ta.

Chúc Minh Đức lập tức câm miệng, vội vàng bấm số gọi…

Ở trong phòng, Tống Hân Nghiên giống như được mở công tắc nôn mửa.

Vào giây phúc này, toàn bộ những gì kiềm nén trước đó đều được phun ra lại bên ngoài, nôn đến độ không dừng được.

Dạ Vũ Đình cố nén cơn buồn nôn, lột sạch quần áo bẩn trên người cô sau đó mới ôm người dời qua chỗ khác.

Vừa đặt xuống, cô lại bắt đầu nôn.

Toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi hôi chua kinh tởm của chất nôn.

Sắc mặt Dạ Vũ Đình vô cùng khó coi.

Mẹ nó! Cho dù anh ta có ham muốn đến mức nào, trong tình huống này cũng rất khó có suy nghĩ đó.

Huống chi bây giờ anh ta vốn dĩ đã… không biết có được hay không.

Tống Thanh Hoa dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của Dạ Vũ Đình: “Đồ vô dụng!”

Bà ta xông lên, thẳng tay xé toạc chiếc áo len trên người Tống Hân Nghiên.

Dưới lớp áo len là một chiếc áo voan hoa nhí và quần legging.

Tống Thanh Hoa không có kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo dùng sức xé ra.

“Xoẹt! Bực bực!”

Chiếc áo bị xé toạc, nút áo bung ra.

Áo sơ mi tản ra hai bên ngực, để lộ nội y màu xanh thẫm bên trong.

Làn da của người phụ nữ mềm mại, dưới tác dụng của rượu ửng lên màu hồng phấn, lại có thêm bộ nội y màu xanh thẫm làm nền, vô cùng quyến rũ.

Dạ Vũ Đình nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Ực!”

Anh ta không kiềm lòng được mà nuốt nước miếng.

Tống Thanh Hoa ghen tị đến đỏ cả mắt.

Đều là phụ nữ, thứ mà Tống Hân Nghiên có thì bà ta cũng có.

Chỉ là khác biệt quá lớn.

Tống Thanh Hoa kéo mạnh Dạ Vũ Đình qua: “Tôi biết Tưởng Tử Hàn đã phế cậu rồi, cho dù có ném một một món đồ chơi xinh đẹp quyến rũ như thế trước mặt cậu thì cậu cũng chẳng làm được trò trống gì. Nhưng mà Dạ Vũ Đình, cô ta không lấy lòng được cậu, nhưng cậu có thể lấy lòng cô ta!”

Lời này tính sát thương không lớn, nhưng lại mang tính sỉ nhục vô cùng mãnh liệt!

Sắc mặt Dạ Vũ Đình trở nên lạnh lùng, răng hàm gần như cắn thịt mềm trong miệng đến chảy máu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 945-946


Chương 945

Tống Thanh Hoa vẫn ra sức dụ dỗ anh ta: “Bây giờ chỉ cần cậu lấy lòng cô ta cho tốt, nói không chừng sau này cô ta sẽ khăng khăng một mực muốn ở bên cạnh cậu thì sao? Lúc này rồi mà cậu còn không chịu ra tay thì tính chờ tới khi nào?”

Dạ Vũ Đình siết chặt tay chịu sỉ nhục, sát ý hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta.

Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Hoa.

Tống Thanh Hoa cũng không tỏ ra yếu thế mà nhìn lại anh ta, cười khẩy: “Làm sao? Lời tôi nói nghe không xuôi tai à??!”

Vài giây sau, Dạ Vũ Đình rũ mắt xuống: “Cô nói đúng.”

Anh ta buông lỏng tay ra, u sầu nói: “Tôi chưa từng nhìn thấy Tống Hân Nghiên trong bộ dạng này, máu nóng sôi trào, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, nên nhất thời có chút…”

Sự tức giận và hận thù xen lẫn trong đôi mắt lạnh lùng của anh ta.

Anh ta đẩy tay Tống Thanh Hoa ra, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Hân Nghiên, đôi mắt lạnh như băng che đi ý hận thù: “Có một số việc, đúng thật là không thể nhân từ mà nương tay…”

Bàn tay không quá linh hoạt nắm lấy áo sơ mi của Tống Hân Nghiên dùng sức xé mạnh ra.

“Xoẹt!”

Phần vải trên nối liền với ống tay áo phía bên trái bị xé ra, biến thành nhiều mảnh.

Làn da mềm mại trên người Tống Hân Nghiên lộ ra ngoài không khí lạnh, ngay lập tức bên trên nổi lên vô số da gà nho nhỏ.

Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình sâu thẳm, cũng dùng cách như vậy xé lớp vải bên phải trên người cô xuống, cửa phòng đột nhiên có người đẩy ra.

Là quản lý cửa hàng.

Bầu không khí vẩn đục và hình ảnh khó coi trong căn phòng đập thẳng vào tầm mắt và ngũ quan của cô ta.

Biểu cảm của cô ta nhăn nhó, không quan tâm đến mọi thứ: “Tống tổng, có người tố giác cửa hàng chúng tôi có liên quan đến mại dâm, đánh bạc và sử dụng chất kích thích, cảnh sát tới rồi, Dạ Nhất đang chặn ở bên ngoài nhưng có lẽ cũng không trụ được lâu đâu, hai người mau đi đi.”

Tống Thanh Hoa tức giận không cam lòng trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên với Dạ Vũ Đình vô dụng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng tuyệt tình: “Nơi này cậu tự giải quyết đi, tôi đi trước đây.”

Bà ta vừa nói xong liền cầm túi xách lên, dùng tay che đi phần đầu bị thương, đẩy quản lý cửa hàng ra rồi chạy nhanh ra ngoài.

“Mẹ nó! Cái thứ tiện nhân điên Tống Thanh Hoa này!”

Dạ Vũ Đình thấp giọng mắng một câu, ngay sau đó lập tức cởi áo khoác của mình ra.

Anh ta trùm Tống Hân Nghiên kín mít, nắm chặt lấy cánh tay cô đặt lên bả vai mình, vừa dìu vừa ôm, dẫn người đi ra ngoài: “Dẫn đường, đi cửa sau.”

“Hả… được… được.”

Quản lý cửa hàng sửng sốt, vội vàng dẫn anh ta rời đi.

Vừa bước ra khỏi phòng thì đúng ngay lúc cảnh sát vừa ập tới.

Dạ Nhất đi theo sau cảnh sát, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.

Anh ta đã cố hết sức để ngăn cản rồi!

“Có chuyện gì thế?” Cảnh sát chặn Dạ Vũ Đình và quản lý cửa hàng lại hỏi.

Chương 946

Sắc mặt quản lý cửa hàng trắng bệch.

Dạ Vũ Đình ung dung điềm tĩnh nói: “Tôi dẫn vợ tới đây mời khách ăn cơm, chỉ là tửu lượng của cô ấy yếu quá, uống quá nhiều lại còn nôn lên người…”

Dạ Nhất vội vàng lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn với cả ảnh kết hôn của Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên ra để xác nhận hai người họ thật sự là mối quan hệ hợp pháp.

Thêm vào đó, sắc mặt của Tống Hân Nghiên trông rất không ổn, cả người nồng nặc mùi rượu, trên người còn có mùi hôi chua của chất nôn, cảnh sát không nhìn ra điểm khác thường nên chỉ có thể thả hai người rời đi.

“Mau đến bệnh viện xem thử đi, uống đến mức sắc mặt biến đổi như vậy luôn, có còn muốn sống nữa không đấy.”

“Đồng chí cảnh sát nói rất phải, sau này tôi không dám để cô ấy uống nhiều như vậy nữa.”

Sau khi nói xong lời này, Dạ Vũ Đình liền vội vàng cùng Dạ Nhất rời đi.

Vừa đến trước cửa tiệm lẩu.

Một chiếc Rolls-Royce phanh “Két” một tiếng dừng trước mặt ba người bọn họ.

Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất bất ngờ dừng lại.

Cửa xe mở ra, Tưởng Tử Hàn vô cùng tức giận đi về phía ba người bọn họ.

Dạ Nhất vội vàng mặc kệ Tống Hân Nghiên đang được mình đỡ, xông tới phía trước, chắn trước mặt Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên: “Anh Tưởng, xin mời…”

“Cút!”

Dạ Vũ Đình dùng một chân đá người ra.

Dạ Nhất vẫn muốn tiến lên chặn lại, Chúc Minh Đức đã dẫn người chạy tới, không nói hai lời liền khống chế anh ta.

Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Tống Hân Nghiên, hơi thở thô bạo trên người càng thêm điên cuồng tàn sát bừa bãi.

“Tưởng Tử… A!”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Dạ Vũ Đình vừa mở miệng ra, bụng đột nhiên đau nhói, cả người bị một lực mạnh đá văng ra ngoài.

Tống Hân Nghiên mất đi chỗ dựa, Tưởng Tử Hàn thấy cô như sắp ngã xuống, anh nhanh tay lẹ mắt vươn cánh tay dài ra ôm cô vào trong lồng ng.ực.

“Tưởng Tử Hàn! Tống Hân Nghiên là vợ của tôi!”

Dạ Vũ Đình ho khan một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói ra những chữ đó.

Sát ý trong mắt Tưởng Tử Hàn sôi trào.

Chúc Minh Đức sợ ông chủ nhà mình bị chọc giận sẽ làm ra chuyện mất lý trí, vội nói: “Boss, trạng thái của cô Tống có vấn đề. Phản ứng của cô ấy giống như bị ngộ độc rượu vậy!”

Lúc này Tưởng Tử Hàn không quan tâm tới những chuyện khác nữa, vội vàng bế ngang người cô đưa lên xe.

“Đến bệnh viện!”

Dạ Nhất vội vàng chạy đến bên cạnh Dạ Vũ Đình đỡ anh ta dậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 948


Chương 948

Sáng sớm tinh mơ, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng tỉnh lại.

Trong phòng bệnh tối tăm cả một vùng, mùi nước sát trùng tỏa khắp không khí.

Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng gõ bàn phím.

Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy chính là Khương Thu Mộc đang chống tay lên cạnh giường bệnh ngủ gật.

Lướt qua cô ấy, ở khu nghỉ ngơi xa phòng bệnh nhất, Tưởng Tử Hàn đang ôm laptop ngồi trên ghế sô pha.

Ánh sáng u tối trên màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt vốn đã lạnh lùng càng thêm lạnh.

Tống Hân Nghiên thất thần, đợi khi định thần lại, cảm giác đau đớn và khó chịu khắp cơ thể cũng đồng thời ập tới.

“Shh…”

Cô khẽ hít một hơi, động tác xoay người có hơi mạnh, lập tức đau đầu choáng váng, khó chịu đến mức muốn nôn.

Tưởng Tử Hàn nghe thấy tiếng động, lập tức buông máy tính xuống, bước tới: “Tỉnh rồi à?!”

Anh bật đèn trong phòng bệnh lên, cầm bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường đưa đến sát miệng cô: “Uống đi, sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Trên cái bình cũng có ống hút để dễ cho người bệnh uống.

Cổ họng Tống Hân Nghiên vừa nóng rát lại khó chịu, cũng không khách khí với anh, liền uống một ngụm trên tay anh.

“Ực!”

Đau quá.

Giống như uống vào không phải là nước, mà là cát sỏi.

Cô nghiêng đầu đi, không muốn uống nữa.

Tưởng Tử Hàn vội vàng buông ly xuống, bước lên kiểm tra: “Làm sao vậy? Còn khó chịu ở đâu sao?”

Khương Thu Mộc cũng chỉ chợp mắt một chút, không ngủ sâu.

Tưởng Tử Hàn vừa lên tiếng, cô ấy liền tỉnh.

Dụi dụi mắt, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đã tỉnh, vội vàng quan tâm hỏi: “Có đói bụng không? Tớ có nấu cháo để sẵn cho cậu, muốn ăn một chút không?”

Tống Hân Nghiên chịu đựng cơn khó chịu, khẽ cong khóe môi, cười nói: “Không sao.”

Giọng nói ngắt quãng lại khàn khàn, nếu không cẩn thận nghe thì gần như không nghe được.

Tống Hân Nghiên sửng sốt một chút, đoán được có lẽ là cổ họng bị thương.

Cô cố kìm nén tiếp tục nói: “Chỉ là đã lâu rồi không ăn lẩu, nên ăn có chút tham…”

Khương Thu Mộc thấy cô như thế, đột nhiên hai mắt đỏ ửng lên.

Cô ấy cũng không vạch trần cô, hít hít mũi cười: “Lần sau đừng như vậy nữa, sao ăn lẩu mà không dẫn tớ theo chứ.”

“Được, tớ biết rồi.”

Tống Hân Nghiên khàn giọng đáp lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 949


Chương 949

Cô liếc nhìn Tưởng Tử Hàn, sau đó thu ánh mắt lại, nói với Khương Thu Mộc: “Đầu gỗ, tớ không sao, không cần phải canh đâu, cậu vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút đi.”

Khi Tống Hân Nghiên vừa tỉnh dậy, liếc mắt một cái liền biết mình đang ở trong bệnh viện của nhà họ Tưởng.

Bởi vì phòng bệnh này vẫn là chỗ trước kia cô từng nằm.

Phòng bệnh này chẳng những có phòng bếp, mà còn có phòng nghỉ ngơi dành cho người nhà.

Khương Thu Mộc nhìn thấu ánh mắt của Tống Hân Nghiên, biết cô đang có chuyện muốn nói riêng với Tưởng Tử Hàn nên có ý bảo mình đi, liền gật đầu: “Có chuyện gì thì cậu cứ nhấn chuông gọi tớ nhé.”

Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu.

Khi Khương Thu Mộc đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn nhìn cô gái nhỏ sau khi tỉnh dậy chưa nói một câu nào với mình, trong lòng vừa hận vừa bất lực.

Anh ngồi xuống cái ghế Khương Thu Mộc vừa ngồi, châm chọc nói: “Có phải em cảm thấy điều kiện bệnh viện nhà anh rất tốt nên ở đến nghiện rồi không? Mới vừa rời đi mấy ngày đã quay lại rồi?”

Tống Hân Nghiên không hé răng, những lời vừa rồi gần như đã tiêu sạch mọi sức lực tích góp của cô.

Cô im lặng khiến Tưởng Tử Hàn càng thêm bực bội.

Anh chậc một tiếng đứng lên, tức giận nói: “Tống Hân Nghiên, nói chuyện đi! Mẹ kiếp, em suýt chút nữa đã chết đấy, có biết không hả?”

“Vốn dĩ không biết, bây giờ đã biết rồi.”

Tống Hân Nghiên bất lực, chỉ có thể cố gắng lên tiếng.

Chỉ là giọng nói của cô thật sự quá khàn, nói cũng giống như không nói.

Tưởng Tử Hàn oán hận trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ xấu xa này!

Sinh ra là để khắc anh à!

Lửa giận ngập tràn cứ như đánh vào bông mềm, không thể trút giận được, nhưng cũng không có cách nào làm dịu xuống.

Anh trầm mặt mắng: “Cơ thể của chính mình bị tàn phá thế nào chẳng lẽ trong lòng không biết chút gì sao? Người khác bảo em ăn thì em ăn à?! Bảo em uống thì uống đến cả mạng cũng không cần sao?! Tống Hân Nghiên, từ khi nào em trở nên nhẫn nhục chịu đựng như vậy thế?”

Tống Hân Nghiên: “…”

Con mẹ nó!

Cô vốn dĩ cho rằng mình là một người ân oán phân minh.

Hận là hận, nhưng khi tỉnh lại ở đây, nghĩ đến việc anh đã cứu mình, nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.

Bây giờ…

Cô cảm ơn cả nhà anh!!!

Tưởng Tử Hàn càng nói càng giận: “Ở trước mặt anh thì xù lông lên giống như một con nhím vậy, khắp người đều là gai nhọn, ở trước mặt người khác thì giả bộ cừu non cái gì chứ…”

Tống Hân Nghiên kiên nhẫn nghe, nhắm mắt lại, vẫn nghe.

Có câu nói nói như thế nào đấy nhỉ?!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 950


Chương 950

Chính là: Như thế này còn nhịn được thì có gì không thể nhịn được chứ!

Thấy Tưởng Tử Hàn càng nói càng hăng, vẻ mặt tức giận vì cô đó khiến cô nhìn càng tức hơn.

Cô lạnh lùng cắt ngang: “Ba anh còn sống phải không?!”

Giọng nói khàn khàn mơ hồ, gần như không có tiếng động, nhưng Tưởng Tử Hàn vẫn nghe thấy.

Khẩu hình không giống như trước đó, giọng nói lần này giống như có ý thức đánh sâu vào lỗ tai anh.

Anh sửng sốt.

Tống Hân Nghiên nói chuyện vô cùng khó khăn, liền từ bỏ việc dùng sức, nói ra tiếng được thì nói, nói không được thì nhìn khẩu hình miệng.

Đôi mắt cô ửng hồng, nhìn anh: “Xem ra là sự thật rồi, nhìn biểu cảm này của anh, có lẽ anh đã biết từ lâu rồi.”

“Hân Nghiên, em…”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên vô cùng bình tĩnh, con ngươi lạnh lùng dần trở nên nghiêm nghị, xen lẫn còn có sự nhẫn nhịn và lửa giận đè nén.

Tưởng Tử Hàn vô thức siết chặt tay, sau đó lại buông tay ra, không thể giải thích được.

Anh lại một lần nữa ngồi xuống, chậm rãi áp xuống suy nghĩ rối loạn trong đầu.

“Tống Thanh Hoa đã nói gì với em?” Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng nói: “Bà ta dùng cái gì để uy hiếp em?!”

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc của mình.

Khi mở mắt ra, ánh mắt cô lạnh lùng không chút dao động: “Anh chỉ cần trả lời tôi, chuyện ba anh vẫn chưa chết, có phải anh đã biết từ lâu rồi không?”

Yếu hầu Tưởng Tử Hàn khẽ di chuyển lên xuống, không nói gì.

Anh nhìn thẳng vào cô, nhìn tròng mắt cô từ từ đỏ lên, tơ máu đỏ lan ra đều là sự tuyệt vọng.

Tưởng Tử Hàn đột nhiên hoảng hốt, nỗi bất an dày đặc bao phủ lấy người anh: “Tống Thanh Hoa nói cho em biết chuyện mẹ em với ba anh có quan hệ sao?”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Anh khàn giọng nói tiếp: “Hay là bà ta nói cho em biết chuyện này có liên quan tới nhà họ Tưởng anh, có liên quan tới anh?!”

Không nhận được câu trả lời mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.

Tưởng Tử Hàn thật sự quá thông minh, có thể hiểu rõ tất cả những gì cô đã biết.

“Không còn quan trọng nữa.” Tống Hân Nghiên khẽ cong khóe miệng, cười giễu cợt: “Nhưng anh yên tâm, tôi không ngốc đến mức người ta nói gì cũng tin đâu.”

Giọng nói cô càng khàn hơn, khàn đến mức gần như không còn âm thanh.

Cô thu ánh mắt lại, quay đầu đi.

Cơ thể cong quéo như con tôm dưới lớp chăn: “Tôi rất mệt, muốn ngủ một giấc. Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Giọng nói khàn khàn đứt quãng gần như không thể hiểu được nếu như không nhìn thấy khẩu hình miệng.

Nhưng Tưởng Tử Hàn có thể nghe thấy sự lạnh nhạt trong đó, cùng với sự thất vọng và né tránh.

Tâm trạng anh như chìm xuống đáy vực, muốn hỏi, muốn biết chuyện nhưng lại không biết nên nói thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 951


Chương 951

“Em chuyên tâm nghỉ ngơi đi, cơ thể em bị thương rất nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nằm trên giường ba bốn ngày mới có thể hồi phục lại được. Trước khi cơ thể hồi phục, đừng nghĩ ngợi gì nhiều.”

Tống Hân Nghiên không nói gì cả.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu.

Trên khuôn mặt điển trai cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực, anh giơ tay tắt đèn trên đầu giường.

Trở lại ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi trước đó, màn hình máy tính vẫn còn sáng, chỉ là văn bản trong tài liệu lúc này lại trở nên giống như con nòng nọc, khó coi và dữ tợn.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó liền giãn ra.

Khuôn mặt thoạt nhìn sóng êm gió lặng, nhưng trong nội tâm lại như sông cuộn biển gầm, hừng hực lửa giận.

Xem một lát, thật sự không thể nào xem được nữa.

Anh ném máy tính xuống, lấy điện thoại ra.

Gõ “Tạch tạch tạch” vài cái trong zalo tìm avatar nick zalo của Tô Thần Nam.

“Nghĩ cách xác định xem người đó có phải ba tôi không, nhanh lên! Có tin tức lập tức báo cho tôi biết!”

Gửi xong tin nhắn đó, lửa giận trong người anh vẫn không cách nào dịu xuống.

Anh lại nhấn vào nhóm chat bốn người.

Tin nhắn của Lục Minh Hạo: “Chuyện không vội trong tay đều gác sang một bên, cùng chung tay giúp đỡ Chúc Minh Đức nhanh chóng điều tra rõ mối quan hệ gút mắt giữa Tống Thanh Hoa với bậc cha chú trong nhà họ Dạ và nhà họ Tưởng!”

Tin nhắn của Cố Vũ Tùng: “Nếu không cút tới thủ đô thì sau này cũng đừng tới.”

Lục Minh Hạo: “…”

Cố Vũ Tùng: “…”

Đã hơn nửa đêm rồi, bản thân không ngủ được cũng không để cho mọi người ngủ sao?

Tống Hân Nghiên rúc mình trong chăn, nhưng lại không ngủ.

Phòng bệnh lại quay trở về trong bóng đêm u tối, mọi âm thanh xung quanh đều được phóng đại lên vô số lần.

Âm thanh Tưởng Tử Hàn cầm máy tính lên, âm thanh anh thả máy tính xuống, thậm chí âm thanh anh gõ điện thoại cũng lọt vào tai cô.

Chỉ là cơ thể cô lúc này rất khó chịu, người cũng vô cùng mệt mỏi, thật sự không còn dư sức lực để đuổi người đi, cho nên chỉ giả vờ như người không tồn tại.

Nhưng thật sự rất khó.

Trong ngực giống như đang bị một cục đá lớn đè ép, vừa đau lại vừa buồn.

Cô không một tiếng động đè tay lên ngực, nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ ứa ra từ khóe mắt.

Rõ ràng không hề yêu, chỉ có oán hận, nhưng vì sao vẫn khó chịu như vậy?!

Những lời Tống Thanh Hoa nói trong phòng giống như đóng đinh trong tâm trí cô, mặc dù lúc đó cô rất say, nhưng cô không hề quên một chữ trong những câu nói đó.

Chúng dễ dàng đánh bại lớp ngụy trang của cô, xé nát tín nhiệm cô che giấu đằng sau sự thù hận, khiến cô không thể tiếp tục dây dưa với Tưởng Tử Hàn với danh nghĩa thù hận nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom