Dụ Dỗ Đại Luật Sư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1061


Chương 1061: Khám thai

Ngày hôm sau.

Khương Tuyết Nhu đặc biệt xin nghỉ phép để đưa Lâm Minh Kiều đến khoa sản. Bác sĩ xem xong báo cáo siêu âm và xét nghiệm máu xong, nói: “Nếu như muốn phá thai thì phải xếp hàng tới chiều đấy.

“Chiều sao?” Lâm Minh Kiều trợn to mắt: “Sao lại nhanh thế…

Cô ấy còn tưởng là phải mấy ngày nữa cơ, cô ấy còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa: “Đau lắm đúng không?”

“Chắc chắn là phải đau rồi. Nếu như cô sợ đau thì có thể gây mê cho cô.

“Vậy gây mê cho tôi đi.” Lâm Minh Kiều gật đầu lia lịa. Vừa từ phòng khám bước ra, đột nhiên chạm mặt Chung Nghệ Vi, Tống Như Nguyệt và Tổng Vương Quý đang đứng đợi ở ngoài.

“Minh Kiều, nghe bảo cháu có thai rồi.”

Chung Nghệ Vi chạy tới với vẻ mặt đầy sự vui sướng. Bà ấy đã hơn năm mươi tuổi, những người bạn khác đều đã lên chức bà hết rồi, chỉ có hai đứa con trai của bà ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì cả. Hôm qua nghe tin Lâm Minh Kiều có thai, bà ấy phấn khích đến nỗi cả đêm ngủ không được.

“Dì à, sao dì lại biết thế.” Lâm Minh Kiều đau cả đầu, có dự cảm không tốt lắm.

“Hôm qua lúc cô đi khám thai, vô tình bị người quen của nhà họ Tổng bắt gặp” Tống Như Nguyệt vốn không định nói ra người đó là Quý Tử Uyên.

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều nhìn nhau, không nói lên lời.

Hôm qua chính vì bọn họ sợ người khác nhìn thấy, nên mới đặc biệt tìm một bệnh viện mà nhà họ Tống không nằm giữ cổ phần. Không ngờ vẫn bị phát hiện ra.

Dù đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra rằng nhà họ Tống nhất định không cho Lâm Minh Kiều phá thai.

Tống Vương Quý khẩn cầu nhìn cô ấy: “Minh Kiều, giữ lại đứa trẻ này đi. Chúng ta sẽ lập tức tổ chức kết hôn cho cháu và Dung Đức. Dung Đức phải có trách nhiệm với cháu”

“Đúng đấy, bọn cháu giờ đã là vợ chồng sắp cưới rồi.” Chung Nghệ Vi gật đầu: “Nếu như cháu đồng ý giữ lại đứa trẻ, cho dù cháu có yêu cầu cái gì chúng ta cũng sẽ đồng ý”

Lâm Minh Kiều lắc đầu: “Chú dì à, cháu biết mọi người đối xử với cháu rất tốt. Nhưng cháu thực sự không muốn lấy Tống Dung Đức. Lúc trước đồng ý đính hôn cũng vì sự việc ồn ào đêm đó quá lớn và chỉ là kế tạm thời. Anh ta cũng không hợp với cháu, nếu sinh ra cũng chỉ hại đứa trẻ này thôi. Cháu không muốn nó sinh ra trong một gia đình không hoàn chỉnh”

Chung Nghệ Vi nghe xong thấy rất sốt ruột: “Minh Kiều, Dung Đức nó chỉ là nhất thời hồ đồ, sớm muộn nó cũng sẽ thấy rõ bộ mặt thật của Nhạc Hạ Thu thôi.”

“Sớm muộn là bao lâu.

Khương Tuyết Nhu nhịn không được mà nói: “Tống Dung Đức yêu Nhạc Hạ Thu, yêu đến thấm vào xương tủy. Anh hoàn toàn không thể làm một người bố tốt được, anh ta cũng sẽ không ý thức được trách nhiệm với gia đình đầu. Từ việc anh ta không hề nghe theo lời bố mẹ, nhất quyết muốn sống cùng với Nhạc Hạ Thu thì có thể thấy được, anh ta là người đặt tình cảm lên trên hết, mà Nhạc Hạ Thu cũng không phải là người hiền lành gì.”

“Chú dì à, cháu không thiếu tiền.”

Lâm Minh Kiều nghiêm túc mà nói: “Nếu như chú dì có dùng cổ phiếu hay tiền bạc gì để dụ dỗ cháu cũng không được đầu. Đối với cháu mà nói, thật sự thì ba trăm tỷ hay ba trăm nghìn tỷ hoặc ba triệu tỷ cũng chẳng có gì khác biệt cả. Nhà cháu tuy không giàu có bằng nhà họ Tống, nhưng cũng đủ để cháu hài lòng rồi.”

Tổng Vương Quý thở dài, càng nghe ông ấy lại càng ca ngợi Lâm Minh Kiều.

Đây là đứa con gái được sinh ra trong một gia đình hòa thuận và được dạy dỗ đàng hoàng. Đứa nhỏ như thế này mà Tống Dung Đức lại không biết thưởng thức, quả là đáng tiếc rồi.

“Nếu như cô không muốn nhà họ Lâm phá sản thì cô cứ xử lý đứa trẻ đi.” Tống Như Nguyệt bất chợt nói.

“Cô có ý gì?” Lâm Minh Kiều tức giận nhìn chằm chằm Tống Như Nguyệt. Mọi người đều là phụ nữ với nhau, mà sao lại người phụ nữ này lại giống như quỷ vậy chứ.

“Có thể tiền bạc, cổ phiếu thật sự không thể lay chuyển được cô, nhưng gia đình ở sau lưng cô thì sao.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tổng Như Nguyệt lạnh lùng nói: “Tôi có thể khiến cho sự nỗ lực hàng chục năm nay của nhà họ Lâm tan thành mây khỏi, có thể khiến cô trải qua cảnh người nhà của cô thiếu tiền và bố mẹ cô không có tiền để an hưởng tuổi già. Với năng lực của nhà họ Tống, chỉ cần một câu nói mà thôi.”

“Cô là ma quỷ sao?” Lâm Minh Kiều vô cùng tức giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1062


Chương 1062: Trước giờ cô ấy chưa từng có sự lựa chọn nào khác

Tống Như Nguyệt hình như không nghe tiếng cô ấy gầm lên giận dữ, tiếp tục bình tĩnh, nói một cách độc đoán: “Nếu như cô sinh đứa bé này ra, tôi không đảm bảo rằng nhà họ Lâm các người sẽ mãi mãi không cần lo lắng. Đồng thời sẽ khiến nhà họ Lâm lên như diều gặp gió, một bước lên tận mây xanh “Thậm chí bản thân cô còn có thể lấy được 10% cổ phần của tập đoàn nhà họ Tống. Đương nhiên cô có thể chọn lựa không kết hôn cùng với Tống Dung Đức, cũng có thể kết hôn với nó rồi ly hôn.”

“Nói đi nói lại thì các người chỉ muốn tôi sinh đứa con này thôi”

Lâm Minh Kiều bị dồn ép đến phát điện: “Không phải chỉ là mang thai thôi sao, các người có thể tùy ý sắp xếp một người phụ nữ nào đó phát sinh quan hệ với Tổng Dung Đức là được rồi. Đừng nói là một tháng mang thai một lần, chỉ cần nhiều người phụ nữ, một tháng cũng có thể mang thai đến mười lần.

Chung Nghệ Vì thở dài nói: “Đây là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Tống, chúng ta thật sự rất mong nó có thể đến với thế giới này. Minh Kiều, kiếp này đứa bé có thể ở trong bụng của cháu thì đó chính là duyên phận mẹ con kiếp trước của hai người.

Lâm Minh Kiều cười khổ: “Đối với cháu mà nói, nó bây giờ chỉ là một con nòng nọc bé xíu mà thôi. Cháu còn có thể quyết định biến nó thành một đứa bé hay không nữa kìa”

“Minh Kiều, chú sẽ để Dung Đức chịu trách nhiệm với cháu” Tổng Vương Quý cũng thành thật khuyên nhủ: “Nhớ lời chú đã nói, không còn đứa bé nữa, hậu quả tự chịu” Lâm Minh Kiều gần như suy sụp và muốn phát điên rồi, cô ấy không muốn đứa bé đó. Không muốn mà, rốt cuộc thì kiếp trước xui xẻo như thế nào vậy mà khiến cô ấy chọc giận nhà họ Tống.

“Minh Kiều, về nhà họ Tống cùng với chúng ta đi.” Chung Nghệ Vi đi qua kéo tay cô ấy đi.

Nhưng Lâm Minh Kiều né tránh, cô ấy quay đầu lại, không nhìn người của Nhà họ Tống nữa. Cô ấy kéo tay của Khương Tuyết Nhu trực tiếp rời đi.

Bóng lưng hời hợt đó khiến Chung Nghệ Vi khó chịu: “Kiếp này, tôi đã dồn ép hai người, một người là Dung Đức, một người là Minh Kiều. Thật sự tôi không muốn làm thế nhưng tôi chỉ muốn kéo Dung Đức ra khỏi vũng bùn của Nhạc Hạ Thu thôi.”

Gần đây, chuyện Hoắc Anh Tuấn Nhạc Hạ Thu lấy lại ba trăm nghìn tỷ, khiến toàn bộ những gia đình giàu có ở Kinh Đô chấn động.

Trước giờ Hoắc Anh Tuấn chưa từng đụng vào Nhạc Hạ Thu, thậm chí còn nâng đỡ nhà họ Nhạc trong nhiều năm. Trong lúc đó Nhạc Hạ Thu còn ngoại tình, lúc chia tay lại trộm ba trăm nghìn tỷ của Hoắc Anh Tuấn nữa. Người phụ nữ này thật lợi hại và đáng sợ.

Hết lần này đến lần khác, nó ngu ngốc giống như bị trúng tà. Ném vị hôn phu như hoa như ngọc đi, suốt ngày cứ vây lấy Nhạc Hạ Thu không thôi. Bà ấy cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ muốn dựa vào đứa trẻ này để cho Tổng Dung Đức cảm nhận được trách nhiệm của một người bố.

“Như Nguyệt, vừa rồi may mà có con.” Tống Vương Quý bất lực nhìn con gái.

Tống Như Nguyệt nhếch đôi môi đỏ của cô ấy lên: “Bố mẹ, vai người xấu của nhà họ Tống cứ để con gánh vác. Đây là lần cuối cùng con vì Tống Dung Đức đần độn kia mà xuất đầu lộ diện, sau này chuyện của nó con chẳng muốn quản nữa.

Cô ấy quay đi, không nhìn lại nữa mà bỏ đi luôn. Bóng lưng của cô ấy vẫn luôn kiêu ngạo như thế. Trong mắt của người khác, cô ấy là một nữ ma đầu máu lạnh vô tình.

Chỉ khi cô ấy đi vòng qua thì bả vai của cô ấy mới sụp xuống. Khắp người toát ra cảm giác mệt mỏi khó tả. Chẳng ai biết rằng thật ra cô ấy không muốn làm một người xấu.

Nhưng ông cụ Tống đã từng nói với cô ấy rằng bố mẹ anh em của cô ấy đều quá hiền lành, điềm đạm. Nhà họ Tổng có thể có bố mẹ, những người anh em như vậy nhưng đồng thời cũng cần một con dao sắc bén mới có thể vì nhà họ Tống mà vượt qua mọi chông gai. Để cho chủ có thể leo lên được con đường tối cao nhất.

Sống trong nhà họ Tống, trước giờ cô ấy chưa từng có sự lựa chọn nào khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1063


Chương 1063: Sắp làm bố (1)

Hai tiếng sau.

Khi Tống Dung Đức được gọi về biệt thự của nhà họ Tống.

“Ông nội, ông có việc gì tìm cháu gấp vậy. Mau nói đi, công ty cháu còn rất nhiều việc” Tống Dung Đức nói dối, lát nữa anh ta còn muốn đến nhà họ Hoắc tìm Hoắc Anh Tuấn.

Mẹ kiếp lại thật sự gửi thư luật sư cho Nhạc Hạ Thu, tên Hoắc Anh kia thiếu tiền đến điên rồi.

“Cháu đã không đến công ty ba ngày rồi. Suốt ngày vây quanh Nhạc Hạ Thu mà cháu còn dám nói với ông chuyện của công ty” Ông cụ Tống nhìn gương mặt tuấn tú kia, hận không thể tát chết anh ta.

Sao ông ấy lại có đứa cháu đích tôn kém cỏi như thế chứ.

“Mọi người làm sao biết được, Lâm Minh Kiều đã ba hoa gì sao?”

Tống Dung Đức đột nhiên nổi nóng.

“Im miệng, Minh Kiều không hề nói cháu câu nào”

Tống Vương Quý nhịn không được đập bàn, hít sâu một hơi nói: “Hôm qua Lâm Minh Kiều đến bệnh viện kiểm tra thai sản, người quen của bố đã tình cờ nhìn thấy, mới biết con bé đã mang thai được hơn 1 tháng rồi. Đứa trẻ là con của con, con nhất định phải lập tức chuẩn bị thủ tục kết hôn với con bé”

“Không thể nào”

Khuôn mặt tuấn tú của Tống Dung Đức đột nhiên tức giận dữ tợn: “Người phụ nữ Lâm Minh Kiều kia cố ý. Trước đây con đã bảo cô ta uống thuốc tránh thai, cô ta nói với con đã uống rồi. Hóa ra cô ta lại lừa con. Con hiểu rồi, cô ta liên tục tỏ vẻ không muốn gả vào nhà họ Tống là để con mất cảnh giác. Cô ta rất biết suy tính, chuyện có thai chắc chẳn cũng là cô ta cố ý để người quen của nhà họ Tống chúng ta phát hiện ra”

Chung Nghệ Vi nghe không nổi nữa, tát cho anh ta một cái.

“Mẹ, mẹ đánh con ư?”

Tống Dung Đức không tin nổi. Từ nhỏ đến lớn, Chung Nghệ Vi cưng chiều anh ta nhất, không hề đánh anh ta: “Mẹ vì con rắn độc Lâm Minh Kiều đó, vì cô ta mà đánh đứa con trai cưng này sao”

Chung Nghệ Vi run rẩy cả người: “Đầu óc con có vấn đề sao. Cùng lắm là đánh cho ngu người thôi, mà có ngu cũng không ngu hơn bây giờ Ông cụ Tống tức giận nói: “Người quen nhìn thấy Lâm Minh Kiều đi khám thai sản chính là anh em tốt của cháu, Quý Tử Uyên. Hôm qua anh ta tình cờ đến Bệnh viện Đông Khoa để hướng dẫn phẫu thuật lâm sàng, vậy thì cháu nói cho ông biết Minh Kiều cố ý để chúng ta phát ện bắng cách nào đây?”

“Hơn nữa hôm nay Lâm Minh Kiều hẹn đi phá thai, là mẹ cháu với chị cháu nhận được tin tức vội vã chạy đến can thiệp. Lâm Minh Kiều rất muốn phá thai, là chị cháu lấy nhà họ Lâm ra để uy hiếp con bé đấy.

Dung Đức, cháu có thành kiến với Minh Kiều nên cháu luôn cho rằng con bé dùng trăm phương ngàn kế. Cháu nên buông bỏ thành kiến của mình, con bé thực sự là một cô gái tốt”

Tống Dung Đức bĩu môi. Được thôi, anh ta nghĩ Lâm Minh Kiều thật là biết tính toán: “Tử Uyên sao lại nói chuyện này với mọi người được, cậu ấy nên nói với con mới phải “Nói với con để con đưa Minh Kiều đi phá thai sao?”

Tống Vương Quý cười khẩy: “Thăng bé làm như vậy rõ ràng là hy vọng chúng ta ngăn cản Lâm Minh Kiều phá thai. Con nghĩ xem, trước đây anh em của con đều ủng hộ con với Nhạc Hạ Thu bên nhau mà, sao bây giờ lại ủng hộ Lâm Minh Kiều. Đó là do thắng bé cũng đã nhìn ra Nhạc Hạ Thu không phải là người đơn giản, đầu óc con vẫn chưa thông suốt sao?”

“Con không muốn nghe mọi người nói xấu Nhạc Hạ Thu. Tóm lại con không muốn kết hôn với Lâm Minh Kiều. Lúc trước đồng ý đính hôn đều là do mọi người uy hiếp con”

Tống Dung Đức chán nản nói: “Hơn nữa cô ta còn cố ý lừa con là đã uống thuốc tránh thai, cô ta đúng là mưu mô”

“Cháu sai rồi, con bé chắc chắn đã uống thuốc tránh thai.”

Ông cụ Tống đột nhiên thở dài: “Chị cháu đã bảo người ở tiệm thuốc đổi thuốc đi. Dung Đức, là đàn ông, ít nhất cũng phải có trách nhiệm chứ. Là con bé cố ý quyến rũ con lên giường sao. Đều không phải, con bé là bị Nhạc Trạch Đàm hại. Bây giờ con bé đã mang thai, cháu có thật sự nghiêm túc nghĩ đó là con của cháu hay không, cháu sắp làm bố rồi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1064


Chương 1064: Sắp lắm bố (2)

Bố…

Hai chữ này khiến cho Tống Dung Đức đột nhiên sững sờ.

Chung Nghệ Vi sốt sắng nói: “Không sai, con chỉ là người đóng góp một con tinh trùng, nhưng đứa trẻ cũng đã lớn được khoảng một cm.

Con chắc hẳn muốn con bé phá thai, nhưng con có bao giờ nghĩ việc phá thai này gây hại đối với cơ thể của một người phụ nữ đến nhường nào không”

“Con nói thật là ung dung, bởi vì người đau không phải là con. Sau khi phá thai, cả người sẽ bị tốn thương, thậm chí một số cô gái có thể mắc các bệnh hoặc sẽ khó thụ thai sau khi phá thai”

“Và con có bao giờ nghĩ đến việc nếu như bạn trai hoặc chồng tương lai của con bé biết được con bé vì người đàn ông khác mà phá thai thì đối phương sẽ coi thường con bé như nào. Con hãy đặt mình vào vị trí của con bé mà nghĩ thử xem, khi con biết được vợ tương lai của mình có con với người đàn ông khác, con có chấp nhận được không?”

Tống Dung Đức nghe xong lập tức trầm lặng.

Tính tình của anh ta cũng không xấu, dưới sự khuyên bảo tỉ mỉ của Chung Nghệ Vi đã khiến cho lòng anh ta dâng lên một chút mơ hồ và áy náy.

Lúc trước, anh ta nghĩ nếu như Nhạc Hạ Thu kết hôn với Lão Hoắc.

thì anh ta sẽ tùy ý tìm một người phụ nữ để kết hôn cùng, đối phó với bố mẹ của anh ta Sau đó, Nhạc Hạ Thu với Lão Hoắc chia tay, trong lòng anh ta đã thề rằng sẽ khiến cho người phụ nữ này được hạnh phúc.

Nhưng một người phụ nữ khác lại đang mang thai đứa con của anh ta.

Anh ta phải làm gì bây giờ.

Ông cụ Tống bình tĩnh nói: “Dung Đức, ngay từ nhỏ ông đã dạy cho các cháu, là một người đàn ông cần phải có trách nhiệm. Nếu như: ngay cả thứ cơ bản như tỉnh thần trách nhiệm mà cháu cũng không có thì làm sao có được sự tin tưởng và tôn trọng của người khác trên thương trường và sự nghiệp. Về chuyện tình cảm, cháu không hề nghe lời khuyên của gia đình mình, nhưng nhà họ Tống sẽ không chấp nhận con cháu của mình không có tinh thần trách nhiệm”

Tống Dung Đức hốt hoảng.

Mặc dù ông cụ Tống đã nhiều lần nói rằng nếu như anh ta ở bên Nhạc Hạ Thu thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.

Nhưng lúc đó ông cụ đang nổi giận, không giống như bây giờ bình tĩnh, kiên quyết.

Hơn nữa, anh ta cũng hiểu rõ ông cụ Tống vẫn luôn ghét nhất loại đàn ông vô trách nhiệm và đùa giỡn với tình cảm.

“Con của mình và Nhạc Hạ Thu, cháu hãy chọn một người đi. Nếu như cháu chọn Nhạc Hạ Thụ, vậy từ nay về sau đừng có đặt chân đến nhà họ Tống, chúng ta với cháu không còn quan hệ gì nữa. Ngày Tết cũng không cần sang, cũng không cần gửi tin nhắn, đồng thời nhà họ.

Tống cũng sẽ công khai chuyện đuổi cháu ra khỏi gia phả nhà họ Tống”

Cuối cùng, Tống Vương Quý nói: “Dù sao thì bố và mẹ của con cũng còn hai đứa con nữa là Như Nguyệt và Dung Thần. Bố cũng khuyên con, sau này đừng làm việc ở bên ngoài với danh tiếng của nhà họ Tống nữa”

Chung Nghệ Vi: “Con tự mình chọn đi”

Tiếp theo đó, không ai trong nhà họ Tống lên tiếng.

Tống Dung Đức đứng đó một lúc, không ai để ý đến anh ta, anh ta đành phải tự mình rời đi.

Khi đi ra khỏi cửa, hai chân của anh ta run rẩy.

Anh ta quay đầu lại nhìn cửa lớn của nhà họ Tống. Cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nghĩ có một ngày sẽ đi đến bước đường này.

Anh ta nhịn không được mà đi đến bệnh viện tìm Quý Tử Uyên xả cơn giận: “Tại sao chuyện của Lâm Minh Kiều cậu không nói cho tôi biết trước mà lại nói cho người trong nhà tôi. Cậu có bây giờ tôi thảm như nào không, cậu có phải là anh em của tôi không. Nhạc Hạ Thu cùng lớn lên với chúng ta, cậu không muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc sao?”

Quý Tử Uyên vừa cúi đầu lật xem hồ sơ bệnh án vừa nói: “Dung Đức, cậu là bạn của tôi, tôi sẽ không làm hại cậu. Lâm Minh Kiều phù hợp với cậu hơn”

“E là cậu… điên mất thôi”

Tống Dung Đức tức giận nói: “Phù hợp như vậy sao cậu không tự mình ở bên cô ta đi. Có phải Lão Hoắc đã nói xấu gì về Nhạc Hạ Thu rồi không?

“Cô ấy đang mang thai đứa con của cậu”

Quý Tử Uyên đóng hồ sơ bệnh án lại, ánh mắt sau tròng kính lộ ra vẻ bình tĩnh: “Dung Đức à, đầu óc đàn ông không phải chỉ dùng để yêu đương. Cậu nghĩ Nhạc Hạ Thu tốt hết mọi mặt, vậy nếu cô ta tốt thì bây giờ Lão Hoäc đang khó khăn, sao lại không muốn trả lại số tiền đó”

“Cô ấy… cô ấy không phải là không muốn trả lại mà số tiền đó cô ấy đã cho vào quỹ nghiêm phong rồi, không thể rút ra được”

Tống Dung Đức khẽ nói: “Hơn nữa, trong lòng cô ấy cũng rất hận Lão Hoäc. Dựa vào cái gì mà làm hao phí đi mười mấy năm của cô ấy mà còn muốn cô ấy trả lại tiền cho Lão Hoäc chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1065


Chương 1065: Tôi không phải đàn ông, làm sao có thể làm cho cô có thai?

Quý Tử Uyên bật cười: “Được thôi, dù gì cậu cũng chỉ nghĩ về Nhạc.

Hạ Thu, nhưng mà tôi cũng nhắc nhở cậu một câu. Một khi sau lưng cậu không có nhà họ Tống thì Nhạc Hạ Thu sẽ nhanh chóng bỏ rơi cậu”

“Cậu nói phét”

Tống Dung Đức không kìm chế được mà hét vào mặt anh ta: “Quý Tử Uyên, cậu với Hoắc Anh Tuấn là cá mè một lứa. Tại sao các cậu lại thành ra thế này. Năm người chúng ta là bạn bè cùng nhau lớn lên, mà các cậu đều muốn gạt bỏ Hạ Thu”

“Đúng, tất cả người trên thế giới đều muốn loại trừ Hạ Thu, chỉ có một mình cậu là luôn bảo vệ. Đầu óc của mọi người đều có vấn đề nên cậu vì cô ta mà đối đầu với cả thế giới đúng không. Thậm chí đến cả ruột thịt của cậu cũng tự tay giết chết”

Quý Tử Uyên không kiên nhẫn được nữa: “Tôi phải đi làm phẫu thuật, không có thời gian nói chuyện với cậu”

Sau khi anh ta nói xong, mặt không biểu cảm rời đi.

Thật đúng là, nói chuyện với anh ta có thể bị tức chết.

Anh ta có chút đồng tình với Lâm Minh Kiều.

Tống Dung Đức bước ra từ phòng làm việc của bệnh viện.

Anh ta thất thần đi xuống cầu thang.

Dưới lầu, tình cờ gặp bệnh nhân nhỏ tuổi.

Một người bố tâm ba mươi mấy tuổi đang ẩm đứa nhỏ xinh đẹp tâm một tuổi từ bên cạnh đi qua. Đứa nhỏ có đôi mắt to tròn đen láy, nhưng dường như đã bị bệnh, trông mặt mày ủ rũ, nhưng dáng vẻ đó trông rất đáng yêu.

Người bố đó dỗ dành nói: “Cục cưng đừng sợ, bác sĩ chỉ xem cổ họng của con thôi, không chích…”

Trái tim của anh ta nhói lên một cách khó hiểu, vậy là bây giờ anh ta phải giết chết một đứa bé dễ thương như vậy sao?

Mẹ kiếp.

Anh ta phiền não lái xe, vô thức chạy xe đến trước cửa nhà Lâm Minh Kiều.

Sau khi bấm chuông cửa, cánh cửa được người bên trong mở mạnh ra.

Lâm Minh Kiều đang mặc quần bò ở dưới, bên trên thì đang mặc áo ngủ màu hồng, đầy tức giận nhìn anh ta.

“Cô nhìn chăm chắm tôi làm gì?” Tống Dung Đức rất bực bội. Anh ta cũng muốn làm người tốt, anh ta cũng là người bị hại mà.

“Anh làm bụng của tôi lớn lên, người nhà của anh còn muốn ép tôi không được phá bỏ đứa con này. Tôi không hận anh thì hận ai” Lâm Minh Kiều nhìn thấy anh ta thì một bụng đầy oán hận.

Tống Dung Đức sờ sờ mũi, đã xác định được là cái tên đáng chết Tống Như Nguyệt lén đổi thuốc của cô ấy nên cô ấy mới có thể có thai: “Là do lúc đó cô cứ đè tôi xuống và đòi ăn sạch tôi, nếu như cô nhịn được thì đã không có chuyện rồi”

“Vậy anh đừng gọi Nhạc Trạch Đàm đến, đừng kêu tôi đến công ty của các người để nghiên cứu sản phẩm mới gì đó của anh”

Lâm Minh Kiều tức giận: “Tống Dung Đức, rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không, có thể đừng đừng cứ mãi đùn đấy trách nhiệm hay không?”

“Tôi không phải đàn ông, làm sao có thể làm cho cô có thai?” Tống Dung Đức trả đũa lại.

*Ý tôi nói là… một người đàn ông dám chịu trách nhiệm”

Lâm Minh Kiều không còn sức để nói: “Anh luôn không dám thừa nhận việc anh đã làm, còn thích đẩy trách nhiệm cho người khác. Sao nhà họ Tống lại có hạng người như anh chứ?”

Tống Dung Đức đột nhiên nhớ tới lời của ông cụ Tống, mím môi lại một cách khó chịu.

Anh ta làm cho nhà họ Tống mất mặt như vậy sao?

Lâm Minh Kiều thấy anh ta không nói chuyện, không thèm để ý đến anh ta, quay người về phía bàn trà tiếp tục ăn bún ốc.

Sau khi Tống Dung Đức đi vào bên trong, ngửi mùi vị đó thì bỗng chốc muốn ói: “Lâm Minh Kiều, cô để đứa con của tôi ăn những loại đồ ăn rác rưởi gì vậy. Cô muốn làm nó thối chết sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1066


Chương 1066: Cục cưng của tôi không thích ăn mấy món thối như thế này

Lâm Minh Kiều nhíu mày, trước đây cô ấy không hề thích ăn bún ốc, thậm chí không hiểu tại sao lại có người thích ăn cái món thối kinh dị như vậy. Nhưng gần một tháng nay cô ấy phát hiện mình lại bị món này mê hoặc.

Lúc này cô ấy mới nhận ra nguyên nhân là do cô ấy đang mang thai.

“Anh sai rồi, tôi mang thai mới thích ăn món này, là cục cưng muốn ăn” Cô ấy chống chế.

“Cục cưng của tôi không thích ăn mấy món thổi như thế này” Tống Dung Đức không nói nhiều lời mà trực tiếp cầm bát của cô ấy đổ vào toilet.

Lâm Minh Kiều lập tức bùng nổ: “Tống Dung Đức, anh có biết một tô bún ốc hơn ba mươi nghìn lận không hả?”

Khuôn mặt Tống Dung Đức tối sầm lại: “Đắt quá nhỉ. Cô sống trong một căn biệt thự trị giá trên mấy chục tỷ, tiền lương mỗi tháng hơn ba trăm triệu. Lần trước Carrie và Âu Lâm Phương còn cho cô thêm ba trăm tỷ nữa vào trong thẻ, cô còn không biết xấu hổ mà nói bát bún ốc này đắt à”

“Sao lại không đắt chứ, bình thường tôi ăn thùng mì ăn liền chỉ có mười lăm nghìn.”

“Cô mau im miệng lại cho tôi.”

Tống Dung Đức không thể nhịn được nữa: “Lâm Minh Kiều, tôi cảnh cáo cô, sau này không được ăn loại thức ăn có hại cho sức khỏe này để ngược đãi con tôi nữa”.

“Con anh?” Vừa nghe thấy hai mắt Lâm Minh Kiều đã đỏ hoe: “Đứa nhỏ này đáng lẽ ra không nên tồn tại, nếu anh không ngăn cản thì tôi đã phá nó đi rồi”.

Trong lòng Tống Dung Đức cảm thấy khó chịu, anh ta nhớ đến lời Chung Nghệ Vi nói: “Đứa nhỏ cũng đã thành hình rồi, nó đã có sinh mệnh, cô nói những lời như vậy nó sẽ không vui đầu”

Lâm Minh Kiều ngẩn người.

Đứa nhỏ thành hình thì sẽ biết buồn sao?

Cô đâu phải một đứa ngốc đâu chứ.

Nhưng những lời này phát ra từ miệng của Tổng Dung Đức lại trở nên rất kỳ quái.

“Đừng nói là anh không muốn xx phá đi cái thai nhé, đây đâu phải phong cách của anh đâu.”

Lâm Minh Kiều khó hiểu nói: “Anh có thể vì chuyện của Nhạc Hạ Thu mà chấp nhận việc người thân không nhận mình và chống lại cả thế giới. Đừng nói là con của anh, ngay cả bố mẹ ruột của anh mà anh cũng không coi ra gì. Thậm chí Nhạc Hạ Thu bảo anh ăn phân anh cũng sẽ ăn đúng không?”

Tống Dung Đức: “..” Mẹ nó, tức chết mất, trông anh ta giống một thằng ngốc đến vậy à.

Lâm Minh Kiều thấy anh ta không nói gì thì khuyên nhủ: “Tống Dung Đức, tôi biết anh không thích tôi, nhưng bây giờ tôi và anh cũng có chung một kẻ thù. Anh nhất định phải giúp tôi khuyên người nhà của anh, về chuyện đứa nhỏ thì người phụ nữ nào cũng có thể sinh con chứ không nhất thiết phải là tôi.”

“Cô cho rằng tôi không nghĩ đến việc đó sao. Tôi đã nói rồi, nhưng ông nội tôi lại nói.”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tống Dung Đức ánh lên vẻ tủi thân và cô đơn: “Nói là nếu tôi không chịu trách nhiệm thì sau này sẽ không phải người của nhà họ Tống, bố tôi còn dọa sẽ công khai cắt đứt quan hệ với tôi.”

“Vậy thì cứ đắt đi.”

Lâm Minh Kiều dễ dàng nói: “Anh là một người luôn hướng đến tình yêu. Anh có một trái tim si tình, sinh ra là để trở thành nam chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, có thể hy sinh tất cả mọi thứ vì tình yêu..”

“Cô không nói cũng không ai nói cô bị câm đâu” Tống Dung Đức chỉ hận không thể bịt chặt miệng cô ấy lại.

Và anh ta cũng đã thật sự đặt tay lên môi cô ấy.

Bàn tay anh ta rất lớn, còn khuôn mặt cô ấy lại khá nhỏ nên lòng bàn anh cũng đã bao hết một nửa khuôn mặt cô ấy. Chạm phải hai gò má mềm mại, trơn nhẵn như tràn ngập collagen của lòng trắng trứng, vô cùng đàn hồi khiến người khác nhịn không được cứ muốn nhẹ nhàng bóp bóp, cảm giác rất khác lạ.

“Lâm Minh Kiều, mặt cô nhỏ thật đấy.” Khuôn mặt bị một người đàn ông chạm vào.

Cho dù da mặt của Lâm Minh Kiều có dày đến đâu thì cũng không khỏi đỏ bừng cả mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1067


Chương 1067 Tôi đói bụng rồi

Cô ấy gạt tay anh ta ra, đôi mắt phượng xinh đẹp trừng anh ta: “Tống Dung Đức, anh có thể đừng chạm lung tung vào mặt tôi như một tên lưu manh được không?

“Tôi… lưu manh á?” Tống Dung Đức bị sốc, nhưng nhớ lại vừa nãy anh ta theo bản năng sờ soạng khuôn mặt cô ấy thì lại cảm thấy xấu hổ.

“Tôi không muốn nghe giọng nói của anh, khó nghe muốn chết.” “Tôi cũng vậy, nghe cô nói cũng đủ làm tôi đau đầu”

Lâm Minh Kiều tranh cãi với anh ta đến đau cả đầu. Vốn dĩ cô ấy rất đói nhưng bún ốc đã bị đổ hết khiến cô ấy càng thấy đói.

“Tôi không quan tâm. Anh làm đổ bún của tôi thì anh phải đi nấu cơm cho tôi ăn. Tôi đói bụng rồi”

Tống Dung Đức đưa mắt nhìn bụng của Lâm Minh Kiều. Anh ta vốn không muốn làm, nhưng lại lo lắng nếu anh ta không đi nấu thì cô ấy sẽ lập tức mang theo con nòng nọc nhỏ trong bụng ra ngoài đường ăn những món ăn không sạch sẽ. Cuối cùng anh ta đành cam chịu đi nấu cơm và nấu đồ ăn.

Nhưng sau khi mở tủ lạnh của cô ấy ra, lần này ngay cả nguyên liệu để nấu ăn cũng không có, chỉ có mỗi mì.

Anh ta thở dài: “Lâm Minh Kiều, cô là phụ nữ đấy. Cô có thể giống phụ nữ một chút được không vậy. Trong nhà còn không có lấy một quả trứng gà. Cô như vậy thì có người đàn ông nào muốn sống với cô chứ?”

“Có hôm nào tôi không ăn cơm ở công ty đầu. Ngày nào tôi cũng làm việc cho anh mệt như một con chó vậy. Tăng ca buổi tối xong về nhà còn phải tự làm đồ ăn cơm, tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó.”

Lâm Minh Kiều đánh trả lại anh ta như mọi khi: “Anh đừng có nhìn tôi. Nhạc Hạ Thu chắc cũng không tốt hơn tôi là mấy nhỉ. Cô ta còn thuê cả bảo mẫu mà.”

“Cô đừng có nói bậy! Đôi khi cô ấy cũng sẽ tự mình làm.” “Ồ, là cái kiểu một tuần làm một lần phải không? Vậy tôi cũng làm được đó.”

Tống Dung Đức lập tức không nói gì. Anh ta hoàn toàn nói không lại cô ấy.

Cuối cùng, anh ta cũng đã nấu được một tô mì. Trong lúc anh nấu, Lâm Minh Kiều có nhắc anh ta: “Bỏ thêm nhiều ớt vào nha”

Ngay lập tức trong lòng của Tống Dung Đức trở nên xôn xao. Anh thường hay nghe người ta nói thích ăn chua là con trai còn thích ăn cay sẽ là con gái.

Chẳng lẽ đứa con trong bụng cô ấy là con gái? Anh ta không có tư duy truyền thống cho rằng nhất định phải đẻ con trai

để nối dõi tông đường. Thực ra có con gái cũng rất tốt, nó sẽ xinh đẹp giống như Lâm Minh Kiều, khi đẻ ra có lẽ sẽ giống búp bê lắm, nhưng nếu con bé thừa hưởng tính tình nóng nảy của Lâm Minh Kiều thì…

Khoan, dừng lại. Anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy?

Anh ta lại suy nghĩ tới dáng vẻ của đứa bé khi sinh ra. Vậy Nhạc Hạ Thu phải làm sao đây?

Một giờ trưa.

Tống Dung Đức đã nấu xong hai tô mì, nước dùng trong vắt và không có bỏ ớt vào.

Sau khi Lâm Minh Kiều nhìn sơ qua tô mì một lượt thì đi thẳng vào nhà bếp, mở tủ phía trên bếp ra, định bụng lấy hũ ớt xuống như mọi khi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1068


Chương 1068 : Phụ nữ khi mang thai (1)

Một tia đau lòng từ từ hiện lên khuôn mặt tuấn tú mê người của Tống Dung Đức: “Cô cho rằng tôi không muốn sao? Ông nội tôi từng nói làm một người đàn ông phải chịu trách nhiệm với việc mình làm. Có lẽ tôi và Hạ Thu có duyên nhưng không có phận”.

Lâm Minh Kiều sửng sốt. Người đàn ông tên Tống Dung Đức này thực ra khá đơn giản, nhưng tiếc là… người phụ nữ mà anh ta động vào thì không hề đơn giản chút nào.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp lấy xuống thì đã có một bóng đen cao lớn đi tới sau lưng. Tống Dung Đức nắm lấy tay của cô ấy rồi đóng cửa tủ lại: “Đừng ăn những thứ có chứa chất bảo quản trong lúc đang mang thai”.

Lâm Minh Kiều tức giận quay đầu lại, tầm mắt cô ấy vừa đúng nhìn thấy cổ anh ta. Cần cổ thon dài và yết hầu đầy gợi cảm.

Cái cổ này có thể giết sạch toàn bộ cổ của những trai tơ trẻ đẹp trong giới giải trí.

Tống Dung Đức không chú ý tới việc này, chỉ tiếp tục nói: “Nếu cô muốn ăn cay thì tối nay tôi sẽ xào hai món cay cho cô.”

“Tống Dung Đức, anh định làm gì?”

Lâm Minh Kiều đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó hiểu: “Anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi đúng không.”

Tống Dung Đức lập tức nghẹn lời. Anh ta không hiểu sao bản thân có thể nói ra những lời đó.

Có thể môi trường gia đình của anh ta có liên quan gì đó đến việc này. Những người đàn ông của nhà họ Tống đều rất có ý thức và trách nhiệm.

“Tôi còn chưa suy nghĩ xong” Tống Dung Đức khó chịu quay người sang chỗ khác ăn mì.

Lâm Minh Kiều sững sờ: “Còn phải suy nghĩ cái gì nữa, anh chắc chắn sẽ chọn Nhạc Hạ Thu.”

“Không cần.” Cô ấy khẽ lắc đầu: “Tôi không cần anh có trách nhiệm với tôi. Không phải nhà họ Tổng các người muốn con trai sao, còn đùng đứa nhỏ này để uy hiếp tôi. Tôi sẽ sinh, nhưng tôi sẽ không kết hôn với anh.”

Tống Dung Đức hoàn toàn không ngờ cô ấy sinh con khi chưa lập gia đình, cũng không kết hôn với mình.

Anh ta nên thấy vui vẻ, nhưng lại có một chút khó chịu không thể giải thích được.

“Nhạc Hạ Thu, tôi đối xử tệ với cô lắm sao?”

Vốn dĩ anh ta đối xử rất tệ với cô ấy mà.

Trong lòng Lâm Minh Kiều im lặng nói xấu xong rồi vẫn nghiêm túc nói: “Vào ba năm trước, tôi đã từng có một đoạn tình cảm. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ thời đại học, yêu được bốn năm năm, thậm chí cả bố mẹ hai bên đã gặp nhau chuẩn bị bàn bạc chuyện kết hôn, nhưng ngày đó, anh ta lại vì một người con gái thanh mai trúc mã mà để cho nhà chúng tôi leo cây, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Người bạn thanh mai trúc mã ấy luôn luôn là vị trí độc nhất trong lòng anh ta.”

“Những lúc chúng tôi hẹn hò, anh ta luôn mang theo bạn thơ ấu của mình. Lúc bạn thơ ấu của anh ta bị bệnh thì anh ta chăm sóc”.

“Anh ta nói chỉ xem người bạn thơ ấu kia là em gái, không có yêu cô ta, nhưng cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa. Không lâu sau đó thì chia tay, anh ta cùng cô em gái thanh mai kia kết hôn”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1069


Chương 1069 Phụ nữ khi mang thai (2)

“Đúng rồi, sau khi chia tay, anh ta còn trách tôi lòng dạ hẹp hòi. Cô bạn thanh mai của anh ta mới là người con gái thật lòng yêu anh ta, mà tôi lại yêu anh ta không đủ nhiều.”

Tống Dung Đức nghe xong thì sửng sốt một lát. Bỗng nhiên anh ta cảm thấy cô ấy có chút thê thảm.

Cho đến bây giờ, anh ta cho rằng bản thân mình đã thê thảm trên đường tình, không ngờ cô ấy cũng thảm như vậy.

“Cho nên cô vẫn không quên được người đàn ông vô liêm sỉ kia?” “Không phải.”

Lâm Minh Kiều lắc đầu: “Mặc dù lúc trước là tôi đã đề nghị chia tay, nhưng thực tế tôi là người bị bỏ rơi. Tôi không muốn trải qua cảm giác như vậy nữa. Nếu chúng ta bên nhau vì con cái, trong lòng anh cũng không có tôi và anh lại không thể quên Nhạc Hạ Thu. Tôi sợ rằng đến cuối cùng tôi vẫn sẽ bị bỏ rơi.”

Tống Dung Đức không lên tiếng một lúc lâu.

Chỉ là nhìn dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc ăn mì của cô ấy, trong lòng lập tức có cảm giác chua xót, rất phức tạp.

“Vậy… được thôi, về sau nếu có chuyện gì thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi tìm cho cô một người giúp việc, sau này cũng đừng ăn loại thực phẩm không chất dinh dưỡng này nữa.”

“U”

Trong khu mua sắm.

Khương Tuyết Nhu cùng Lâm Minh Kiều đi dạo: “Vậy rốt cuộc cậu với Tống Dung Đức đã thỏa thuận như vậy sao?”

“Nếu không thì sao, cậu không đấu lại được Nhạc Hạ Thu, mà tớ có thể đấu được sao?”

Lâm Minh Kiều lắc đầu: “Hơn nữa, nếu tớ sống cùng với Tống Dung Đức mỗi ngày, anh ta nấu ăn rất ngon như vậy, tớ sợ rằng cứ tiếp tục lâu dài thì tới sẽ phụ thuộc vào anh ta. Tớ lại không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai”

“Chỉ là cậu sợ bị tổn thương thêm lần nữa thôi.”

Khương Tuyết Nhu thở dài: “Trên thực tế, làm mẹ đơn thân không hề dễ dàng như vậy, thậm chí nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân tiếp theo của cậu, hơn nữa khi sinh nó ra… thì cậu phải có trách nhiệm với nó.”

“Vậy thì tớ có thể làm gì được. Dù tớ có danh phận thì cũng chỉ là hình thức mà thôi. Tớ làm sao có năng lực chống lại nhà họ Tống?” Lâm Minh Kiều cười khổ.

Khương Tuyết Nhu im lặng.

Thật vậy, địa vị của nhà họ Tống trong giới chính trị và kinh doanh không có bất kỳ gia tộc nào so sánh kịp.

Sau bữa tối, sau khi đưa Lâm Minh Kiều về nhà, Khương Tuyết Nhu nhận được điện thoại của Lục Lực Dương.

“Tổng giám đốc Lương không có gì đáng ngờ cả.”

Lục Lực Dương nói: “Mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, có đôi khi tham gia các tiệc thương mại. Có phụ nữ muốn quyến rũ anh ta nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến. Tham gia xã giao cũng không uống rượu hút thuốc, những người khác đều gọi phụ nữ nhưng bên cạnh anh ta rất sạch sẽ. Còn thích làm việc thiện, tích cực thúc đẩy tài trợ quỹ trẻ em ở những vùng nghèo khổ. Đối xử với nhân viên cũng rất hiền hòa, tôi đã hỏi qua nhân viên của Kim Tuệ, cũng không có bất cứ ai nói anh ta không tốt.”

Khương Tuyết Nhu nghe xong thì cau mày, chẳng lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều rồi?

Hay là Hoắc Anh Tuấn lừa cô, thật ra anh hoàn toàn không gửi cái video kia cho Lương Duy Phong.

Lục Lạc Dương nghi ngờ hỏi: “Lương Duy Phong rất tốt, rốt cuộc cô muốn tôi điều tra cái gì?”

“Bỏ đi, anh về đi, đừng nói với anh ta nhé”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1070


Chương 1070: Anh thực sự phát hiện ra?

Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại.

Khi trở về biệt thự nhà họ Diệp đã là hơn tám giờ tối, Lương Duy Phong đang kể chuyện ngày xưa cho hai đứa nhỏ. Khuôn mặt anh ấy dịu dàng, giọng nói khàn khàn, giống như một người bố tốt.

Trong lòng Khương Tuyết Nhu dâng lên cảm giác áy náy. Lúc trước cô lại nghi ngờ anh ấy, thật sự quá đáng.

Kể xong câu chuyện, Lương Duy Phong mới phát hiện ra cô: “Về rồi à.”

Diệp Gia Thanh trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu một cái: “Con là mẹ của Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh, nhưng cứ về muộn mãi, ngược lại Duy Phong còn làm tốt hơn con.”

Con sẽ kiểm điểm mà, sẽ không có lần sau đầu” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc xin lỗi.

“Không sao đâu, nếu em bận, các con ở nhà để anh giúp em chăm sóc là được” Lương Duy Phong khẽ cười nói.

Khương Tuyết Nhu nhìn anh ấy, trong lòng hạ quyết tâm.

Buổi tối, khi Khương Tuyết Nhu cùng Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh đi ngủ, Hiểu Khuê bỗng nhiên nói: “Mẹ ơi, hôm nay bà nội gọi điện thoại cho con. Bà nói nhớ con, ông bà nội cũng nhớ con, con muốn… muốn đến đó ở lại một thời gian.”

“Bên đó thì có gì tốt” Hiểu Lãnh bực bội nói. Hiểu Khuê bĩu môi, không nói lời nào. Khương Tuyết Nhu sờ sờ đầu cô bé: “Được.”

Nếu bên nhà họ Hoắc thật lòng đối xử tốt với con bé thì cô cũng không ngại để Hiểu Khuê có thêm vài người thân.

Hiểu Lãnh hừ một tiếng khó chịu, quay lưng về phía hai mẹ con cô. “Bố cặn bã nói là ngày mai đến đón con.”. Khương Tuyết Nhu sửng sốt một lát, gật đầu.

Hôm sau, bảy giờ rưỡi sáng. Bảo vệ nói rằng Hoắc Anh Tuấn đã đến trước cửa biệt thự của nhà họ Diệp.

Khương Tuyết Nhu đeo cặp sách ra sau lưng cho Hiểu Khuê, dẫn con bé đi ra ngoài.

Hoắc Anh Tuấn đứng dưới gốc cây ở cửa, trên người mặc áo sơ mi, áo khoác vest màu xám, một tay anh kẹp một điếu thuốc, tay kia thì bỏ trong túi quần.

Nhìn thấy cô ra ngoài, anh cứ như vậy mà nhìn cô.

Nhìn nhìn, vành mắt thâm thúy có hơi đỏ lên, làm cho Khương Tuyết Nhu nghi ngờ ánh mắt của anh có phải bị khói bốc hay không.

| Cho đến khi anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Hiểu Khuê, bác đến đón con đây”.

Hiểu Khuê gật gật đầu: “Bác, bác đừng hút thuốc nữa, hút nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe”.

“Được, bác không hút nữa” Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe ở bên cạnh ra, đặt con bé ngồi xuống: “Bác đưa con đến chỗ bà nội nhé.”

“Hiểu Khuê, có chuyện gì thì có thể gọi cho mẹ nha.” Khương Tuyết Nhu không yên tâm dặn dò.

“Được rồi, con sẽ không sao đâu, con đã là người lớn rồi” Hiểu Khuê mạnh miệng, thực sự muốn tách khỏi mẹ, nhưng vẫn không nỡ.

Hoắc Anh Tuấn đóng cửa lại, Khương Tuyết Nhu vẫy vẫy tay ở ngoài cửa sổ xe rồi lập tức xoay người trở về biệt thự nhà họ Diệp.

“Anh đã biết, ba năm trước anh bị Nhạc Hạ Thu sử dụng thuật thôi miên”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1071


Chương 1071: Tuyết Nhu, thật xin lỗi

Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lên tiếng, anh nhìn theo bóng lưng của cô, giọng điệu tràn đầy vẻ đau thương: “Mấy ngày trước anh đến Thanh Đồng, tìm được gì Lâm, anh đã biết được rất nhiều điều từ dì ấy. Chúng ta đã từng… rất yêu nhau”

“… Ồ” Khương Tuyết Nhu quay lưng về phía anh, rất bình tĩnh mà trả lời, nhưng trong lòng sóng gió đã cuộn trào.

Anh thực sự phát hiện ra? Cô còn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nhận ra. Hoắc Anh Tuấn vô cùng thất vọng, cô đã trả lời anh bằng một chữ: “Ồ. Cô không có bất kỳ phản ứng nào, kể cả là phấn khích, buồn bã hay chua xót.

Cô không có. Nhưng anh lại có rất nhiều.

Trong những ngày qua, việc mâu thuẫn lớn nhất của anh chính là nhìn thấy cô. Anh sợ nhìn thấy cô, nhưng lại rất nhớ cô.

“Tuyết Nhu, thật xin lỗi, anh thật sự không biết.”

Hoắc Anh Tuấn như một đứa trẻ, tay chân luống cuống lên tiếng giải thích: “Anh không có cố ý, cũng không nghĩ tới chuyện hoang đường sẽ xảy ra trên chính người anh. Thuật thôi miên của cô ta rất ghê gớm, làm xáo trộn tất cả các ký ức của anh, thậm chí thay đổi nó khiến anh rất chán ghét em, cho nên anh vẫn cứ mãi không phát hiện ra.”

“Vậy ý anh là muốn tôi tha thứ cho anh?” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên quay đầu lại, một đôi mắt bình tĩnh dừng trên gương mặt tuấn tú của anh.

“Anh..” Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, cả người rất xấu hổ, ngay cả hai mắt cũng đau đớn đỏ lên: “Tuyết Nhu, anh yêu em, chưa bao giờ thay đổi..”

“Ho.”

Cuối cùng Khương Tuyết Nhu bật cười: “Hoắc Anh Tuấn, cho dù lần đó anh không bị Nhạc Hạ Thu quyến rũ thì có lẽ bây giờ chúng ta cũng đã ly hôn từ lâu rồi.”

Hoắc Anh Tuấn ngẩn ngơ: “Sẽ không đâu” .

“Thật nực cười, một đoạn ký ức về tình cảm mà chỉ có chính bản thân mình nhớ rõ. Thật sự là trước đó, tình cảm của chúng ta đã xảy ra vấn đề rồi. Lúc anh còn tỉnh táo, cũng hoàn toàn không bận tâm cảm xúc của tôi, cả ngày ở cạnh bên với Nhạc Hạ Thu. Khi các người ra ngoài tụ họp, tôi thỉnh thoảng tham gia, tôi là người không được chào đón nhất trong thế giới của anh.”

Khương Tuyết Nhu kể lại quá khứ: “Anh tùy ý để bạn của anh chửi bới tôi, công kích tôi, giữa tôi và Nhạc Hạ Thu, anh cũng luôn luôn đứng về phía Nhạc Hạ Thu. Anh cho rằng tôi vô cớ gây rối, về sau tôi mang thai, chúng ta còn không nói chuyện nhiều với nhau, rồi thậm chí anh còn thường xuyên không về nhà. Tôi không thể cảm nhận được sự quan tâm của anh.”

Hàng mi của Hoắc Anh Tuấn run lên một cách yếu ớt.

Anh cho rằng trước kia hai người bọn họ thật sự yêu nhau, là Nhạc Hạ Thu dùng thuật thôi miên thay đổi tất cả.

Hoá ra là trước kia anh đã đối xử quá đáng với cô như vậy.

Khương Tuyết Nhu nói: “Nhạc Hạ Thu thâm hiểm ác độc thì tôi đã biết từ lâu. Tôi đã nhắc nhở anh, bảo anh không nên tiếp xúc với cô ta, nhưng anh cho rằng tôi đang khiêu khích ly gián. Anh quá tin tưởng cô ta, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhạc Hạ Thu sử dụng thuật thôi miên với anh thành công”

“Nhưng mặc dù vậy, Hoắc Anh Tuấn, lúc ấy tôi cũng chưa từng hận anh. Sau khi đứa nhỏ của chúng ta không còn và sau khi Minh Kiều xảy ra chuyện thì tôi mới hận anh. Anh có thể không yêu tôi, có thể che chở cô ta, nhưng ngay cả lương tâm và giới hạn cuối cùng cũng không còn thì thật quá đáng. Các người yêu nhau nhưng vì sao phải coi người khác là bàn đạp chứ” .

“Hoắc Anh Tuấn, có thể anh không thể hình dung được. Anh không phải là nạn nhân, anh là tự làm tự chịu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1072


Chương 1072 “Vợ ơi, ăn sáng thôi”.

Tự làm tự chịu… Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn trắng bệch như tuyết.

Một lúc sau, anh cười khẽ: “Đúng vậy, anh tự làm tự chịu. Anh đã từng có vợ, có con mà lại không biết quý trọng, đối xử với em như một ngọn cỏ dại và xem người phụ nữ độc ác đó như một kho báu…”

“Vợ ơi, ăn sáng thôi”.

Bỗng nhiên Lương Duy Phong bước ra khỏi cổng, gọi một cách trìu mến và dịu dàng.

Cả người Hoắc Anh Tuấn chấn động, anh nhìn về phía Lương Duy Phong đang mặc một bộ đồ ngủ. Đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên dâng lên sóng gió ngập trời.

Lương Duy Phong qua đêm ở đây? Bọn họ… ở chung?

Anh ta còn gọi cô là vợ, cô đã từng là vợ của anh mà. “Anh Hoắc, anh và vợ tôi đã là quá khứ rồi. Hôm nay anh chỉ đến đón Hiểu Khuê, tôi cho rằng giữa hai người chắc hẳn là không có nhiều đề tài để nói chuyện.”

Lương Duy Phong nhẹ nhàng ôm eo Khương Tuyết Nhu, thân thể hai người dán chặt vào nhau: “Mặt khác, tối cảnh cáo anh. Lúc trước, thân phận của tôi không bằng anh, cho nên trong hôn lễ anh uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng anh đã không còn là cậu hoắc và nhà họ Hoắc còn lâu mới có thể so sánh được với tập đoàn Kim Tuệ. Tôi hy vọng… anh tránh xa vợ tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

Lương Duy Phong thấp giọng nói, đáy mắt toả ra sự lạnh lùng. Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh. Đây là đang uy hiếp anh sao?

“Lương Duy Phong, không phải anh đã không khách sáo từ lâu rồi sao? Đáng tiếc là anh giấu rất kỹ, ngược lại tôi muốn xem cái đuôi của anh còn có thể giấu được bao lâu”.

Hoắc Anh Tuấn nói xong nhìn Khương Tuyết Nhu một cái nhìn thấy cô thờ ơ, trong lòng âm thầm đau đớn.

Cửa sổ xe ở phía sau được mở ra, Hiểu Khuê ngó đầu ra, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Bác, bác còn muốn nói chuyện đến khi nào?”

“Bác đến ngay.” Hoắc Anh Tuấn lên xe.

Lúc lái xe rời đi, trong gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Lương Duy Phong cái đầu, hôn lên môi Khương Tuyết Nhu.

Anh ra sức nắm chặt tay lái, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chân ga cũng không khỏi nhấn mạnh hơn.

Hiểu Khuê sợ tới mức kêu lên: “Bác, bác lái nhanh quá, con sợ” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, anh vội vàng giảm tốc độ, xin lỗi: “Xin lỗi”

“Bác, bác chẳng thành thật gì cả, chẳng trách vợ lại bỏ chạy” Hiểu Khuê không nhịn được mà mỉa mai.

“… Con nói đúng.”

Hoắc Anh Tuấn ảm đạm cúi đầu.

Hiểu Khuê nhìn thấy thế thì thở dài, cô bé biết rằng mẹ đã kết hôn với chú Lương, nhưng cô bé nghĩ đến việc mẹ có thể sẽ sống với chú Lương trong tương lai thì cô bé cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ vô gia cư.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1073


Chương 1073: Va chạm xe nhẹ

“Con than thở cái gì?” Hoắc Anh Tuấn nhìn nhóc con mới ba tuổi, lại giống như một ông cụ non vậy.

“Sáng nay con nghe thấy dì Khương nói với Lương Duy Phong là ngày mai mẹ sẽ dọn đến biệt thự của chú Lương.” Hiểu Khuê đột nhiên buồn bã nói: “Sau này con sẽ không thể đi lại thoải mái được nữa.”

Đúng lúc phía trước bỗng nhiên của gấp.

Hoắc Anh Tuấn im lặng một hồi, một chiếc Rolls Royce màu đen lao ra. Anh vô thức đạp phanh gấp, nhưng vẫn quá muộn.

Hai chiếc xe đâm “Rầm” vào nhau. Tiếng khóc hu hu của Hiểu Khuê ngồi ở ghế sau truyền đến.

Anh vội vàng quay đầu nhìn lại, cũng may là nhóc con đã thắt dây an toàn, dựa chặt vào ghế, nhưng có lẽ đã bị dọa sợ, mặt mày tái mét, cứ khóc mãi.

Anh vội vàng mở cửa xe, ôm Hiểu Khuê từ ghế sau ra. Hiểu Khuê dùng sức ôm lấy cổ anh, gào khóc. Trên ghế lái Rolls-Royce, một người đàn ông trung niên bước ra, quan tâm hỏi:

“Đứa nhỏ không bị thương chứ?”

Hoắc Anh Tuấn kiểm tra toàn bộ cơ thể Hiểu Khuê một chút, thấy cô bé không có bất kỳ vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không có việc gì, thật ngại quá” Hoắc Anh Tuấn xin lỗi, anh biết vừa rồi là do mình mất tập trung mới khiến xe đâm vào nhau.

“Hiểu Khuê đừng khóc nữa, có bác ở đây, không có việc gì nữa rồi” Hoắc Anh Tuấn dỗ dành Hiểu Khuê một lúc lâu.

Tài xế vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở bên cạnh, không có thúc giục.

Điều này làm cho Hoắc Anh Tuấn có ấn tượng tốt: “Chủ yếu trách nhiệm là ở tôi, anh kiểm tra xe rồi tính toán tiền bồi thường, tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”

Người lái xe đang định mở miệng, thì giọng nói hùng hậu trầm thấp của người đàn ông ngồi ở ghế sau chiếc Rolls-Royce đột nhiên truyền đến: “Anh Trần, lại đây.”

Người tài xế đi đến cửa sổ đằng sau của xe Rolls-Royce.

Cửa sổ được mở ra, lộ ra một khuôn mặt lạ lẫm, đeo kính râm, trên mặt có một vết sẹo. Chỉ nhìn nửa mặt thôi đã nhìn thấy người này khi còn trẻ đầy khí phách anh hùng.

Người đàn ông thì thầm với người tài xế một vài câu, người tài xế đi đến rồi nhẹ nhàng nói: “Bỏ đi, chúng tôi cũng không thiếu tiền sửa chữa. Hai người đi đi, đừng để con bé ở lại đây, để tránh cho con bé sợ hãi, lần sau chú ý lái xe.”

“… Cảm ơn”

Hoắc Anh Tuấn hơi kinh ngạc.

Mặc dù những người sống trên núi Tuyết Minh đều là nhà giàu có hoặc là quý tộc, nhưng có rất ít người trong số các quý tộc dễ tiếp xúc như vậy. Hơn nữa gương mặt này anh hoàn toàn chưa từng nhìn thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1074


Chương 1074: Hiểu Khuê giống tôi

Lúc anh ôm Hiểu Khuê lên xe, tài xế đột nhiên hỏi: “Đây có phải là con của anh không?”

Hoắc Anh Tuấn thản nhiên đáp. Hoắc Phong Lang mất tích, sau này anh sẽ đối xử với Hiểu Khuê như con gái ruột của mình.

“Trông rất giống” Tài xế cười cười.

“Đúng là giống tôi. Trong lòng Hoắc Anh Tuấn phức tạp: “Các anh mới chuyển đến đây sao? Tôi chưa thấy các anh bao giờ”

“Ừ” Tài xế xoay người lên xe. Sau khi hai chiếc xe lướt qua nhau, Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng về phía chiếc xe kia.

Phía trên kia đã từng là biệt thự của nhà họ Hoắc. Chẳng lẽ người đó chính là người đã mua biệt thự?

Nhưng mà anh đã không có tâm trạng để nghĩ đến biệt thự, bởi vì Khương Tuyết Nhu muốn chuyển đến sống cùng Lương Duy Phong.

Anh không tin là Lương Duy Phong sẽ không chạm vào Khương Tuyết Nhu.

Nghĩ đến Khương Tuyết Nhu sẽ nằm dưới thân Lương Duy Phong, trái tim anh cảm thấy nhói đau.

Vấn đề thứ hai mà anh càng lo lắng chính là Khương Tuyết Nhu sẽ mang thai con của Lương Duy Phong. Lương Duy Phong này chắc chắn không phải là loại tốt, anh có thể không ở bên cạnh Khương Tuyết Nhu, nhưng sợ cô lại bước vào vết xe đổ của Hoắc Nhã Lam.

“Hiểu Khuê..”

Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nói: “Ngày mai con có thể gọi điện thoại cho dì Khương không, nói là con bị tai nạn xe hơi, muốn cô ấy tới đây với con.”

Hai mắt Hiểu Khuê trừng lớn, đôi mắt vừa mới khóc xong, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương: “Chuyện này… không được tốt lắm, dì Khương ghét nhất là người khác nói dối.”

“Nhưng con cũng đâu có nói dối, chúng ta vừa mới xảy ra tai nạn xe hơi, con còn sợ đến phát khóc có đúng không” Hoắc Anh Tuấn giống như con sói dụ dỗ Hiểu Khuê đơn thuần.

Hiểu Khuê: “Ai… bác, bác khiến con trở nên hư hỏng rồi. Có phải bác còn chưa quên được dì Khương không. Dì Khương đã kết hôn rồi, bác vẫn nên từ bỏ đi”

Hoắc Anh Tuấn cười khổ: “Nếu cô ấy kết hôn với một người tốt thì bác cũng có thể chúc cho cô ấy hạnh phúc, nhưng Lương Duy Phong là một kẻ xấu đạo đức

giả, bác lo lắng rằng tương lai dì Khương sẽ bị tổn thương”

Vẻ mặt Hiểu Khuê trông mờ mịt: “Không có, con cảm thấy chú Lương rất tốt ma.”

“Hiểu Khuê, anh ta tốt với con chỉ vì muốn nhận lấy được sự yêu thích của dì Khương thông qua con. Có một số chuyện bác không thể giải thích bằng lời được, nhưng anh ta là một con người hai mặt” Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nói.

“Người hai mặt là sao?”

“Chính là bên ngoài một vẻ, sau lưng là một dáng vẻ khác” Hoắc Anh Tuấn mang theo vẻ cầu xin và cả lấy lòng để nhìn cô bé: “Hiểu Khuê, con không tin bác sao. Không sai, trước kia bác đã từng là người xấu, nhưng bác xấu xa một cách trắng trợn và táo bạo”

Hiểu Khuê cạn lời. Không ngờ bố cặn bã của cô bé lại có ngày khiêm tốn như vậy.

Quên đi, nhìn thấy bác đáng thương như vậy thì giúp bác thôi.

Hơn nữa cô bé cũng không muốn mẹ và chú Lương về một nhà. Đến lúc đó em bé mới ra đời thì cô sẽ không phải là cục cưng duy nhất của mẹ nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1075


Chương 1075: Người có thể yêu tiền, nhưng… không thể quá tham lam

Còn Hiểu Lãnh thì thôi bỏ đi, anh ấy chính là một khối băng.

Hoắc Anh Tuấn dẫn Hiểu Khuê đi đến tập đoàn nhà họ Hoắc.

Hoắc Nhã Lam nghe thấy Hiểu Khuê đến đây, tự mình xuống đón cháu gái lên chơi.

Khi rời đi, bà ta hỏi: “Việc thu hồi ba trăm nghìn tỷ của Nhạc Hạ Thu thể nào rồi?”

“Cô ta không muốn trả lại” Hoắc Anh Tuấn trả lời.

Hoắc Nhã Lam tức giận chế nhạo: “Tôi đã nói rồi, người phụ nữ này không phải thứ tốt lành gì mà anh lại không nghe. Còn gạt bọn tôi thêm ba trăm nghìn tỷ, anh cũng thật là hào phóng” .

“Không phải mẹ cũng đưa cho Sở Minh Khôi rất nhiều sao? Hơn hai mươi năm, không chỉ là ba trăm nghìn tỷ đúng không.” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày: “Tôi chắc chắn là do mẹ sinh ra, giống mẹ đấy”

Hoắc Nhã Lam nghẹn họng. Đúng thật là vác đá đập chân mình.

“Đúng rồi, mẹ có biết người đàn ông mua khu biệt thự của nhà họ Hoắc có thân phận như thế nào không?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên hỏi.

“Không biết rõ ràng lắm, toàn bộ quá trình đối phương hoàn toàn không có ra mặt” Hoắc Nhã Lam nhíu mày nói: “Anh hỏi cái này làm cái gì.”

“Không có việc gì.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, nhìn Hoắc Nhã Lam đi lên lầu.

Điện thoại di động mà anh để ở trên bàn lại rung lên lần nữa, là cuộc gọi từ một số lạ.

Anh ấn phím nghe, bên trong truyền đến giọng nói của Nhạc Hạ Thu: “Hoắc Anh Tuấn, anh cho số điện thoại của em vào trong danh sách đen là có ý gì?”

“Vậy cô gọi là có ý muốn trả tiền rồi à?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng hỏi.

“Không phải, anh Tuấn, anh hiểu lầm em rồi. Em chưa từng nghĩ tới việc muốn hại anh.”

Nhạc Hạ Thu còn chưa nói xong, Hoắc Anh Tuấn đã cúp điện thoại. Cô ta tức đến mức gào to lên giống như một bà điên.

Lúc Tống Dung Đức đến thì đúng lúc nhìn thấy một màn này, giật nảy mình. Dáng vẻ này của Nhạc Hạ Thu làm cho anh ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Dung Đức, sao anh lại tới đây.”

Nhạc Hạ Thu cũng giật nảy mình, không nghĩ tới bảo vệ lại im lặng để anh ta tiến vào như vậy. Cô ta tranh thủ thời gian nặn ra mấy giọt nước mắt, làm ra vẻ đang suy sụp: “Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh Tuấn, bị anh ấy làm cho tức điên lên. Anh ấy trở nên rất xa lạ, thật đáng sợ, sau khi chia tay không thể trở thành bạn bè, nhưng ít ra cũng không cần thiết trở thành kẻ thù chứ.”

“Lão Hoắc đúng là thay đổi rồi.” Tống Dung Đức cũng hiểu được nguyên nhân khiến cô ấy mất không chế như vậy, gật đầu: “Anh đi tìm cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý tới anh”

Nhạc Hạ Thu cố nén lại cảm giác muốn hộc máu, hỏi: “Vậy anh có đi tìm Tử Uyên không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1076


Chương 1076 “Được rồi, anh đừng nói nữa”.

“… Tử Uyên không muốn nhúng tay vào việc này” Tống Dung Đức nhìn cô ấy một cái, mập mờ nói: “Ý của Tử Uyên cũng là bảo em trả hai trăm bốn mươi nghìn tỷ cho Hoắc Anh Tuấn. Thật ra sáu mươi nghìn tỷ cũng đã rất nhiều rồi, không ít người không ăn không uống cả đời cũng không kiếm được ba trăm tỷ”

Những lời này, Tử Uyên không có nói, nhưng do anh ta không dám trực tiếp nói nên chỉ có thể mượn danh nghĩa của Tử Uyên để khuyến cô ấy.

“Em đã nói rồi mà, bây giờ em thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy, tất cả đều là quỹ ngân sách công ty. Hay anh cho em mượn trước đi, đến lúc đó em trả lại cho anh.” Đầu óc của Nhạc Hạ Thu đột nhiên nghĩ ra cách này, khổ sở nói.

Tống Dung Đức ngẩn người: “Nếu như anh có, chắc chắn là anh sẽ cho em. mượn, nhưng trong tay anh chỉ có hơn ba nghìn tỷ thôi.”

Trước đó người nhà họ Tống đã sớm đóng thẻ của anh ta lại vì để ngăn anh ta không tiếp tục qua lại với Nhạc Hạ Thu. Bây giờ anh ta đang sống dựa vào Âu Lam Phương, nhưng sản phẩm của Âu Lam Phương vừa mới đưa ra thị trường, cũng cần rất nhiều tài chính để PR và quảng cáo, anh ta cũng đang không có tiền.

Trong lòng Nhạc Hạ Thu cười khẩy một tiếng, yên lặng lẩm bẩm hai chữ: “Thật nghèo”

Đã nghèo như vậy, còn muốn cô ta giao ra hai trăm bốn mươi nghìn tỷ. Ngốc à.

Tống Dung Đức khuyên cô ấy: “Hạ Thu, em phải tin tưởng anh. Sau này anh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, sau này đừng nói là ba trăm nghìn tỷ, sáu trăm nghìn tỷ anh cũng có thể cho em được.”

“Được rồi, anh đừng nói nữa”.

Nhạc Hạ Thu khóc lóc: “Em đã bị Hoắc Anh Tuấn vứt bỏ một lần, em đã không còn tin tưởng vào tình cảm nữa. Em chỉ muốn nắm chặt những thứ mình có trong tay mà thôi, nhưng em không cam tâm, dựa vào cái gì mà Hoắc Anh Tuấn có thể đối xử với em như vậy.”

Đôi mắt của Tống Dung Đức ảm đạm: “Anh cũng rất muốn giúp em, nhưng anh đã hỏi ý kiến của rất nhiều luật sư. Vụ kiện cáo này em không thể thắng được.”

“Anh đi đi, em muốn ở một mình để tỉnh táo lại” Nhạc Hạ Thu quay lưng đi, hoàn toàn không muốn quan tâm tới anh ta.

Tổng Dung Đức cảm thấy rất khó chịu, anh ta nhìn cô ấy một lúc, rồi sau đó rời đi.

Rất thất vọng.

Anh ta không hiểu là Nhạc Hạ Thu thật sự không cam lòng khi bị Hoắc Anh Tuấn gây tổn thương nên mới giữ lấy tiền không chịu thả, hay là không nỡ nhỏ khoản tiền kia ra.

Nhưng Nhạc Hạ Thu của hiện tại khiến anh ta cảm thấy rất xa lạ. Người có thể yêu tiền, nhưng… không thể quá tham lam.

Mà trong thời gian gần đây, vì tìm kiếm luật sư cho cô ấy, anh ta chạy ngược chạy xuôi, cũng rất mệt mỏi. Thậm chí không đến công ty, nhưng dường như cô ấy hoàn toàn không thèm hiểu.

Cuối cùng, anh ta lái xe đến tập đoàn Âu Lam Phương.

Khi đến nơi, dạo qua một vòng thì tình cờ gặp một nữ nhân viên vội vã bước ra từ thang máy, trên tay ôm hai gói que cay.

“Cô… cô không phải là… trợ lý bên cạnh Lâm Minh Kiều sao?” Tống Dung Đức chợt không thể nhớ ra tên cô ấy, chỉ là trước đây gặp vài lần lúc họp.

“Tên tôi là Sở Lan” Nữ nhân viên nói: “Giám đốc Lâm đặt đồ ăn bên ngoài, tôi xuống lấy cho cô ấy”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1077


Chương 1077: Đấu võ mồm

“Cô nói là cái này sao…?” Tống Dung Đức chỉ que cay trong lòng cô ấy, gương mặt hoa đào tối sầm lại.

“Vâng… à, công ty không có quy định là không được ăn” Sở Lan bị vẻ mặt của anh ta làm cho hoảng sợ.

Đương nhiên công ty không có quy định về việc ăn uống, nhưng cô ta đang có thai, có thể ăn thứ này sao?

Đợi đã!

Tống Dung Đức nhớ tới một chuyện nữa: “Giám đốc Lâm còn đang làm việc  à?”

“Đương nhiên rồi, bây giờ vẫn chưa đến giờ nghỉ ngơi.” Sở Lan nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó coi của anh ta, không hiểu mình đã nói gì sai.

“Đưa nó cho tôi, tôi sẽ tìm cô ta. Cô ta đang ở đâu?” Tống Dung Đức giật lấy que cay. “Phòng thí nghiệm”. Tống Dung Đức sải bước nhanh về phía tòa nhà thí nghiệm.

Khi anh ta bước vào phòng thí nghiệm, Lâm Minh Kiều mặc áo khoác trắng, đeo kính và đang cúi đầu điều chế sản phẩm.

Đó là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lâm Minh Kiều như thế này.

Tuy rằng cả hai đều cùng công ty nhưng anh ta rất ít khi đến phòng thí nghiệm. Mỗi lần gặp cô ấy đều không phải là trong trạng thái làm việc.

Lúc này Lâm Minh Kiều đang mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt ở bên trong, đương nhiên áo blouse che ở phía sau nên hoàn toàn không nhìn ra vóc dáng xinh đẹp uyển chuyển. Người phụ nữ này hoàn toàn không hợp với chữ “thời thượng” khi làm việc.

Nhưng dáng vẻ chăm chú cẩn thận đó lại hơi giống một nhà nghiên cứu khoa học, khiến người ta không thể khinh thường.

Người ta thường nói đàn ông làm việc rất hấp dẫn, nhưng sự quyến rũ của phụ

nữ khi làm việc hình như cũng không hề thua kém.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Minh Kiều tưởng Sở Lan đã trở lại. Cô ấy vừa nhìn kết quả thí nghiệm, vừa vẫy tay về hướng có tiếng bước chân.

Tống Dung Đức nhìn bàn tay xinh xắn sạch sẽ đó, lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy.

Sau một hồi sững sờ, anh ta do dự, rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của cô ấy. Là… ý này sao?

Lâm Minh Kiều nhéo bàn tay đó, khung xương lớn hơn rất nhiều.

Cô ấy đột ngột quay đầu lại, nhìn khuôn mặt hoa đào đang ngẩn ngơ của Tống Dung Đức, rồi lại nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông mà cô ấy đang nằm trong tay.

Đôi mắt sau tròng kính trở nên mờ mịt, Lâm Minh Kiều tức giận hất tay anh ta ra: “Tống Dung Đức, anh bị bệnh sao, anh muốn làm gì?”

“Cô đưa tay về phía tôi, không phải là ý đó sao?” Tống Dung Đức bị mắng buồn bực phản bác lại: “Tôi còn chưa ghét bỏ cô mà cô kêu cái gì?”.

“Anh là chó à?” Lâm Minh Kiều mắng: “Chỉ có chủ nhân đưa tay, chó mới bắt lấy thôi.”

“Cô thử nói lại xem” Khuôn mặt tuấn tú của Tống Dung Đức đỏ bừng: “Tôi là cấp trên của cô. Cô nói chuyện với cấp trên như thế này sao? Hơn nữa, ai bảo cô vô duyên vô cớ đưa tay ra với tôi”

“Tôi đưa tay ra với anh lúc nào, tôi tưởng Sở Lan quay lại, để cô ấy đưa que cay cho tôi”

Nói đến que cay, Tống Dung Đức lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi ném đi rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1078


Chương 1078: Giống như bị trúng tà

“Tống Dung Đức..” Đôi mắt long lanh của Lâm Minh Kiều trừng anh ta: “Anh dựa vào đầu mà vứt đồ của tôi”

“Dựa vào đâu?” Tống Dung Đức giống như nghe chuyện cười, cúi đầu nhìn bụng cô ấy: “Dựa vào việc cô mang thai con của tôi, tôi nhất định phải kiểm tra đồ ăn của con mình. Không thể khiến nó bị trúng độc bởi những thứ đồ ăn độc hại này được”.

Lâm Minh Kiều xoa xoa thái dương, bây giờ miệng cô ấy nhạt nhẽo vô vị, muốn ăn chút đồ cay để kích thích vị giác. Tất cả đều do anh ta quấy phá, anh ta là chuột sao.

“Còn nữa.”

Tống Dung Đức tiếp tục nói: “Cô đang mang thai, sao còn chạy đến phòng thí nghiệm làm việc? Cô về ngủ tiếp cho tôi”

“Ngủ cái đầu anh” Lâm Minh Kiều không nói nên lời: “Bây giờ mới có hơn một tháng, anh đã không để tôi đi làm. Anh muốn tôi buồn chán đến chết, để tôi trầm cảm à?”

“Cô không biết tốt xấu gì cả, tôi muốn tốt cho cô thôi”.

Tống Dung Đức cũng tức giận nói: “Không phải rất nhiều phụ nữ sau khi mang thai thì ở nhà dưỡng thai sao? Con của chúng ta sau này không cần phải lo cơm ăn áo mặc, nhà họ Tống sẽ không bạc đãi cô. Cô không cần nỗ lực cố gắng vẫn có thể ăn uống vui chơi cả đời”.

Con của chúng ta.

Khi bốn chữ này thốt ra khỏi miệng, trong lòng Lâm Minh Kiều cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dây dưa với Tống Dung Đức như vậy.

Khiến tâm trạng của cô ấy đột nhiên phức tạp.

“Sao tự nhiên không nói gì nữa?” Tống Dung Đức chẳng biết tại sao cô ấy cứ nhìn mình chằm chằm.

Lâm Minh Kiều thở dài: “Tống Dung Đức, cho dù tôi không dựa vào nhà họ Tống của anh, chỉ dựa vào bố mẹ tôi thì tôi cũng có thể ăn uống vui chơi cả đời. Tuy nhiên, người sống trên đời không thể chỉ có ăn uống, dù sao cũng phải hoàn thiện bản thân. Với tôi mà nói, nghiên cứu ra mỹ phẩm có thể làm cho phụ nữ đẹp hơn hoặc ngăn ngừa sự lão hóa đều là một loại thành công. Tôi đi đến trung tâm mua sắm và nhìn thấy các sản phẩm tôi nghiên cứu ra được bày bán trong quầy. Cảm giác kiêu hãnh này không một người nào có thể thỏa mãn được”

“Vậy nên..” Tống Dung Đức ngẩn người.

“Vậy nên dù tôi mang thai, tôi vẫn phải đi làm. Sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi, bởi vì tôi đang làm chuyện mà mình thấy vui vẻ, đồng thời tôi sẽ bảo vệ đứa trẻ thật tốt”.

Lâm Minh Kiều đẩy anh ta ra, đeo găng tay vào, lấy ống nghiệm ra, nhúng tăm bông vào nguyên liệu rồi chấm lên đầu bút để ngửi.

Phía sau kính, hàng mi dài và dày như lông bàn chải.

Tổng Dung Đức sững sờ nhìn một lúc lâu, đột nhiên hét lên: “Lâm Minh Kiều, cô đang mang thai mà còn trang điểm”

Lâm Minh Kiều bị quấy rầy đến mức lông tơ dựng đứng: “Anh bị mù à? Tôi trang điểm chỗ nào?

“Là… là mắt đấy”.

Tống Dung Đức chỉ vào cô ấy và nói: “Cô có kẻ mắt đúng không? Còn có cả mascara nữa.”

Anh nhớ lại trước đây Nhạc Hạ Thu cũng trang điểm đậm như vậy.

“Tôi vốn dĩ đã như vậy, tôi chưa bao giờ trang điểm mắt” Lâm Minh Kiều nghiến răng nói.

“Tôi không tin” Tống Dung Đức cau mày: “Đừng có lừa tôi”.

“Anh tự kiểm tra đi” Lâm Minh Kiều tháo kính, nhìn anh ta không chớp mắt.

Tống Dung Đức không biết phải làm sao, đành phải cúi xuống nhìn cô ấy.

Anh ta dùng tay chạm vào hàng mi dài của Lâm Minh Kiều, thực sự không có gì trên đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1079


Chương 1079: Hơi rung động

Hơn nữa nó còn rất thú vị, khi anh ta chạm vào nó, lông mi của Lâm Minh Kiều rung lên như một con bướm nhỏ.

Anh ta không nhịn được chạm vài lần, cho đến khi Lâm Minh Kiều mở đôi mắt sáng ngời ra, giống như như một tấm gương phản chiếu dáng vẻ trẻ con của anh ta.

Anh ta lúng túng.

Rồi phiền não đứng dậy. Vừa nãy anh ta giống như bị trúng tà vậy.

Lâm Minh Kiều cũng không nói nên lời, còn có chút ngượng ngùng.

Suy cho cùng, một người đàn ông cao lớn như Tống Dung Đức lại cúi người tới gần cô, đặc biệt là khuôn mặt như hoa đào giống như một trai tơ trẻ đẹp hạ gục người khác trong giới giải trí.

Chẳng trách trai tơ trẻ đẹp lại được chào đón như vậy. Quả thực là nhan sắc dễ làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, đặc biệt là Tống Dung Đức vốn thích mặc đồ có màu sắc tươi sáng, những bộ đồ anh ta mặc khiến anh ta hoàn toàn không có cảm giác của một người ở độ tuổi đầu ba mươi.

“À, thật sự không trang điểm. Bỏ đi, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết. Cô làm việc đi, nhưng đừng làm con tôi mệt mỏi”.

Tống Dung Đức nắm chặt tay, ho nhẹ một tiếng, thu ánh nhìn lại rồi đi ra ngoài.

Lâm Minh Kiều nhìn bóng lưng anh ta, quả quyết cho rằng: Anh ta đến đây hoàn toàn là để cãi nhau với cô ấy.

Quay lại văn phòng.

Tống Dung Đức lật xem báo cáo thu nhập của tháng này. Phía bên kia của bàn làm việc, nữ thư ký đang báo cáo tình hình thu nhập cụ thể của các thành phố lớn.

Nữ thư ký khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục.

Tống Dung Đức ngẩng đầu, móc ngón tay về phía cô ấy: “Qua đây, lại gần một chút”.

Nữ thư ký không chút cảnh giác bước tới. Dù sao mọi người đều biết trong mắt Tống Dung Đức, ngoại trừ Nhạc Hạ Thu thì những người phụ nữ như bọn họ đều chỉ là những chậu cây. Không cần lo lắng anh ta lợi dụng đám thư ký bọn họ.

“Mắt cô… trang điểm phải không? Tống Dung Đức đột nhiên hỏi rồi mắt, mũi, miệng đều nhăn lại.

Nữ thư ký lúng túng: “Công ty quy định chúng tôi phải trang điểm một chút”.

“Hóa ra giữa người với người có sự khác biệt. Có những

người trời sinh có hiệu ứng của kính áp tròng và kẻ mắt” Tống Dung Đức không nhịn được cảm thán.

“Anh đang nói đến giám đốc Lâm sao?

Nữ thư ký cười: “Khuôn mặt xinh đẹp của giám đốc Lâm giống như con lại vậy. Không trang điểm cũng trông rất đẹp. Rõ ràng là bố mẹ cô ấy đều là người Nguyệt Hàn”

“Cô ấy khá nổi tiếng nhỉ” Tống Dung Đức nhướng mày.

“Đúng vậy, nhiều đồng nghiệp nam trong công ty coi cô ấy như một nữ thần, rất nhiều đồng nghiệp nam muốn theo đuổi cô ấy” Nữ thư ký nói.

Tống Dung Đức kéo cà vạt, cau mày có chút nguy hiểm: “Vậy à, công ty chúng ta không được phép yêu đương nơi làm việc”.

Nữ thư ký lúng túng: “Có quy định như vậy sao?”

“Đúng vậy, tôi quên không nói sao. Yêu đương cùng công ty sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc. Ai yêu đương tôi sẽ sa thải người đấy” Tống Dung Đức lạnh lùng nói.

Đang mang thai đứa con của anh ta còn muốn yêu đương với một người đàn ông khác, mơ đi.

Sáu giờ chiều.

Lâm Minh Kiều không dễ dàng gì mới chiết xuất xong các thành phần của cây oải hương, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Tống Dung Đức.

“Cô vẫn chưa nghỉ làm à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1080


Chương 1080 : Sao anh không đi tìm Nhạc Hạ Thu đó?

Tay Lâm Minh Kiều run lên, nhìn Tống Dung Đức như một bóng ma: “Tôi nên hỏi anh cầu này mới đúng, sao anh không đi tìm Nhạc Hạ Thu?”

“Cô có ý gì?” Tống Dung Đức giống như một con nhím, cau mày nhìn cô ấy.

“Không phải, bình thường chưa đến năm giờ đã không thấy bóng dáng anh đâu. Là sếp, anh thường là người đến muộn nhất và về sớm nhất. Sau khi tan làm, anh lúc nào cũng

cùng Nhạc Hạ Thu, người của công ty đều biết” Lâm Minh Kiều tháo kính, thành thật nói.

Mặt Tống Dung Đức tối sầm lại. Nhưng không thể phản bác lại, dù sao thật sự là như vậy.

“Công ty… có nhiều người nói không?” Anh ta không nhịn được hỏi.

“Cái này thì không, ai mà dám nói, anh là ông chủ mà” Lâm Minh Kiều nghi ngờ hỏi: “Hôm nay anh không ở cùng cô ta sao? Theo tôi biết, bây giờ cô ta rất cần anh”

Tống Dung Đức lại bị đâm chọt, cả người không nhịn được rầu rĩ: “Tôi có cần thiết đến vậy sao? Không tìm được luật sư giỏi, trong tay chỉ có hơn ba nghìn tỷ..”.

Nhạc Hạ Thu tìm anh ta vay tiền, anh ta hoàn toàn không có để lấy ra.

Cô ấy nói anh ta đi khiến anh ta cảm thấy cô ấy đang coi thường chút tiền đó của chính mình.

Là một người đàn ông, anh ta cũng phải có lòng tự trọng.

“Hơn ba mươi nghìn tỷ mà còn không phải là tiền sao? Tôi vất vả nghiên cứu và phát triển sản phẩm, chỉ cần sáu nghìn đến chín nghìn tỷ cũng thấy được rồi”

Lâm Minh Kiều xấu hổ: “Nhưng lại nghĩ đến các lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Âu Lam Phương, lương hàng năm cũng chỉ được có sáu tỷ mà thôi. Nếu người ta không ăn không uống trong nhiều năm thì mới có thể kiếm được hơn ba nghìn tỷ. Nghĩ như vậy, anh sẽ cảm thấy vừa lòng hơn, đừng có mà trong phúc lại không biết hưởng phúc” .

Tống Dung Đức nhìn cô ấy với dáng vẻ kinh ngạc và đôi mắt mở to, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Mặc dù bình thường mỗi khi người phụ nữ này nói chuyện đều có thể khiến anh ta tức muốn chết, nhưng thỉnh thoảng cũng không có khiến anh ta phải tức đến nghiến răng.

“Nhưng dù sao thì phụ nữ vẫn luôn hy vọng có càng nhiều tiền thì càng tốt.” Anh ta nói với giọng điệu đau khổ.

Lâm Minh Kiều chợt giật mình, cô ấy có thể đoán ra được có lẽ Tổng Dung Đức đang phiền não vì Nhạc Hạ Thu: “Thực ra có nhiều quá thì cũng chỉ là những con số ở trong ngân hàng. Nếu muốn sống một cuộc sống xa hoa thì được như những người chúng ta là đủ rồi. Mua một cái túi xách mấy trăm triệu, đôi giày hơn ba trăm triệu, sống trong ngôi nhà sang trọng, mua biệt thự, thậm chí là lái máy bay tư nhân, tất cả đều có thể.”

“Nhưng anh phải hiểu, với những điều tôi vừa nói, nếu

phóng tầm mắt ra nhìn khắp thế giới thì đúng là có mười phần trăm số người có thể làm được. Và chín mươi phần trăm còn lại thì đang giãy dụa một cách đau khổ trong cuộc sống”.

Tống Dung Đức càng nghe càng cảm thấy có lý.

Nhưng Nhạc Hạ Thu lại không nghĩ như vậy. Nếu Nhạc Hạ Thu cũng giống như Lâm Minh Kiều thì tốt biết bao…

Sau khi ý tưởng này vọt qua, anh ta bỗng nhiên cảm thấy giật mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom