Dụ Dỗ Đại Luật Sư

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 701


Chương 701

Tôi chỉ đang kể lại chân tướng năm đó mà thôi, chuyện này không liên quan gì đến việc tôi không xem ai ra gì.” Lâm Minh Kiều cười, phản bác.

“Lẽ nào tổng giám đốc Tổng dám ở trước mặt mọi người nói Nhạc Trạch Đàm là một người chí khí, khiêm tốc sao? Quên đi, bốn chữ “chí khí, khiêm tốn” này có hơi quá mức rồi đấy, chỉ nội chuyện có đủ phẩm hạnh thôi, anh ta có không?”

Tổng Dung Đức đột nhiên có cảm giác quai hàm đau buốt.

Điên rồi sao, anh ta buộc phải nhắm mắt thừa nhận Nhạc Trạch Đàm phẩm hạnh đoan chính?

Anh ta thật sự không nói ra lời được.

Tên kia là người rác rưởi nhất mà anh từng gặp, nếu không phải vì anh Nhạc Hạ Thu, anh ta nhất định sẽ giả vờ không quen biết.

Lâm Minh Kiều nở nụ cười, cười đến mức khỏi nói ai cũng biết trong lòng cô thoải mái đến nhường nào.

Ba năm, cô liều mạng nỗ lực, không phải là vì cái ngày bị sỉ nhục năm đó sao?

Khương Tuyết Nhu có thể hận, còn cô thì không sao?

Rõ ràng cô là người bị hại, thế nhưng lại bị người ta chụp mũ trở thành một người hèn hạ.

Sau đó, cô đi đến đâu cũng bị người ta chán ghét.

Thậm chí cô còn gặp những người quyền quý ở thành phố Giang Châu, hỏi cô đi một đêm bao tiền.

Lúc đó, cô chật vật như chó mất chủ, bây giờ chính là lúc cô đòi lại từng chút một.

Lâm Minh Kiều lại quay đầu về phía ống kính của phóng viên, lần nữa lên tiếng: “Đang lúc các người đang nói đến chuyện của Nhạc Trạch Đàm, tôi cũng muốn mượn micro của các người báo cho Nhạc Trạch Đàm một tiếng, là tôi đã trở lại rồi! Năm đó, các người uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể im hơi lặng tiếng, thế nhưng bây giờ, chân tướng sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần.

Dứt câu, cô quay người rời đi.

Đôi chân cô bước những bước đi hùng hồn trên chiếc giày cao gót, giảm trên nền đất khiến cho người ta không dám khinh thường.

Tống Dung Đức nhìn theo, có chút giật mình, sau đó anh ta nhanh chân đuổi theo, thế nhưng tổng giám đốc Hàn lại ngăn anh ta lại.

“Haiz, tổng giám đốc Tống, nếu ba năm trước các người khai trừ một nhân tài như cô Lâm rồi, vậy thì bây giờ cũng đừng đuổi theo, tôi nghĩ là cô ấy không muốn gặp các người đầu.

“Tránh ra.” Tống Dung Đức lạnh lùng ra lệnh.

“Trong tay của cô Lâm là phương pháp điều chế, tập đoàn SE của chúng tôi nhất định sẽ lấy được. Tổng giám đốc Hàn cũng không nhún nhường chút nào mà đối mặt với anh ta.

Tại bãi đỗ xe phụ của khách sạn.

Một chiếc xe thể thao chạy tới.

Lâm Minh Kiều mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ Hiểu Khê lập tức nhào tới, hôn cô một cái: “Mẹ nuôi, vừa nãy biểu hiện của mẹ thật tuyệt vời, thật sự là có mấy phần khí chất giống mẹ con “Mọi người nhìn thấy rồi sao?” Gương mặt vui vẻ của Lâm Minh Kiều có chút nhăn lại.

“Có livestream” Khương Tuyết Nhu chỉ tay vào điện thoại di động: “Cũng không nhiều người xem, nhưng chuyện này trước sau gì cũng sẽ truyền ra ngoài thôi.

“Mối thù năm đó, tớ nhất định phải báo.” Lâm Minh Kiều cắn răng nói: “Tớ không sợ Nhạc Trạch Đàm, chủ yếu là Hoắc Anh Tuấn ở đằng sau có chút phiền toái.

“Không sao, cứ từ từ đi, chúng ta đồng tâm hiệp lực là được thôi. Tớ đã tìm mấy ngôi sao với blogger phát tán thông tin này giúp cậu rồi, hiện tại cứ yên lặng theo dõi biến thôi. Khương Tuyết Nhu nằm chặt tay cô: “Đi thôi, tớ mời cậu đi ăn.

Ở băng ghế sau, Hiểu Khê quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi Hiểu Lãnh: “Anh ơi, Hoắc Anh Tuấn chính là ông bố cặn bã của chúng ta sao?”

“Ừ.” Hiểu Lãnh nhíu mày, gật đầu.

Hiểu Khuê cắn môi, buồn phiền nói: “Tại sao bố lại tồi tệ như vậy, làm tổn thương mẹ, lại còn làm tổn thương mẹ nuôi, em rất ghét ông ta.”

“Anh cũng không thích. Hiểu Lãnh đã hoàn toàn xem Hoắc Anh Tuấn là kẻ thù không đội trời chung rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 702


Chương 702: Giải quyết chuyện của Nhạc Trạch Đàm Chiều đến.

Những gì Lâm Minh Kiều từng nói ở hội nghị đã được những blogger đó chuyển tiếp, rất nhanh đã có người lật lại chuyện xưa của ba năm trước.

“Nhạc Trạch Đàm ở trong Kinh đô này nổi tiếng là một tên đàn ông cặn bã. Trước đây, tôi có một người bạn học đại học được anh ta coi trọng. Không lâu sau đó, cậu ấy bị anh ta ép nhảy lầu, thế nhưng đến khi nhà gái kiện thì không hề hấn gì với anh ta, anh ta có hậu phương quá mạnh”

“Ai cũng biết mà, em gái của anh ta là Nhạc Hạ Thu, em rể anh ta là Hoắc Anh Tuấn, vì vậy nên mới vô pháp vô thiên Trong lúc mọi chuyện liên tục phát triển, Hoắc Anh Tuấn đang cùng với Nhạc Hạ Thu thử đồ cưới.

Ngôn Minh Hạo chọn thời điểm đi vào báo chuyện này cho Hoắc Anh Tuấn.

“Lâm Minh Kiều sao?” Hoắc Anh Tuấn nghe đến cái tên này, theo bản năng nhớ đến Khương Tuyết Nhu. Mấy ngày nay, anh đã rất cố gắng để không nghĩ đến cô nữa.

Thế nhưng hiện tại, Lâm Minh Kiều lại là cái tên bị nhấc lên. Chuyện ba năm trước lần nữa bị lật lại.

“Đúng vậy, trông cô ấy giống như đang muốn vạch trần chuyện xảy ra ba năm trước. Ngôn Minh Hạo có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Bởi vì những lời cáo buộc không tốt của Nhạc Trạch Đàm về mấy năm trước, vậy nên bây giờ dư luận đang nghiêng về một bên. Hiện tại, trên mạng có người… có người nói anh và cô Nhạc.

“Nói tôi cái gì?” Gương mặt Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng.

“Nói anh… Ỷ thể hiếp người.

Nhạc Hạ Thu đang thử váy cưới, nghe thấy vậy thì sắc mặt có hơi đổi, cô ta không ngờ là Lâm Minh Kiều lại bất thình lình từ đâu nhảy ra.

Lúc trước, không phải Tống Dung Đức nói cô ta chỉ là một nhân viên quèn thôi sao, sao bây giờ lại biến hóa như vậy.

Cô ta căn răng, vội vàng áy náy nói: “Em xin lỗi, Anh Tuấn, em không ngờ lại mang đến rắc rối cho anh. Thế nhưng em đã chấn chỉnh anh trai em rồi, những năm gần đây, anh ấy đã biểu hiện tốt hơn nhiều.”

Ngôn Minh Hạo không nhịn được lên tiếng “Thế nhưng… Tôi vừa xem trên internet, có mấy người nói tổng giám đốc Nhạc… Thường táy máy.

tay chân với những nữ nhân viên xinh đẹp trong công ty”

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn nhất thời lạnh lẽo, Nhạc Hạ Thu hận Ngôn Minh Hạo.

nhiều lời đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng chỉ có thể làm ra bộ dạng ảo não: “Những chuyện này thật sự là em không biết, có điều, nhỡ đâu có người mua thủy quân…”

“Được rồi, trước tiên cứ đè chuyện này xuống trước đi” Hoäc Anh Tuấn quay đầu ra lệnh cho Ngôn Minh Hạo.

“Vâng”

Sau khi Ngôn Minh Hạo rời đi, Nhạc Hạ Thu ôm lấy cánh tay Hoäc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, chuyện này nhất định em sẽ kêu anh trai xin lỗi Lâm Minh Kiều, nếu không, em sẽ bồi thường cho.

cô ta mấy chục tỷ”

“Nếu như thật sự muốn xin lõi thì anh ta phải sớm ngậm miệng mới đúng: Hoäc Anh Tuấn cố kìm nén cơn tức giận: “Lúc trước, rõ ràng là anh ta không đúng, vậy mà còn chạy đến nói với phóng viên là Lâm Minh Kiều câu dẫn anh ta, nếu như anh ta không phải anh trai em thì anh đã sớm giết anh ta rồi”

Năm đó, cũng chính Nhạc Trạch Đàm khiến cho anh gián tiếp mất hai đứa con, đến bây giờ, Hoäc Anh Tuấn vân vô cùng căm ghét anh ta.

Nhạc Hạ Thu bị cơn tức giận trong đáy mắt anh làm cho kinh ngạc, vành mắt cô ta đỏ lên, vội vàng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tất cả đều là do em, ban đầu em không nên ích kỷ mà cứu anh ấy”

“Bỏ đi, chuyện này không phải lỗi của em. Chỉ là sau này, sống chết của anh ta, anh sẽ không xen vào nữa” Hoäc Anh Tuấn buồn bực đáp lời.

“Vâng” Nhạc Hạ Thu cố nén nước mắt, tiếp tục nói: “Anh Tuấn, anh nhìn xem tấm soare này có đẹp không?”

Hoác Anh Tuấn tùy ý nhìn sang cô ta, gật đầu “Lấy cái này đi”

Sau khi nói xong, anh trực tiếp ra ngoài.

Không biết vì sao, ban nãy anh lại có cảm giác, nếu Khương Tuyết Nhu là người đeo tấm soare kia thì nhất định sẽ đẹp hơn nhiều.

Nhạc Hạ Thu nhìn bóng lưng qua loa của anh, tức giận đến mức giậm chân.

Vừa vặn lúc này, Nhạc Trạch Đàm gọi điện tới cho cô ta: “Em gái, con khốn Lâm Minh Kiều kia lại quay lại, lần này anh nhất định phải giết cô ta!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 703


Chương 703: Cuộc gặp với Tổng Dung Đức

Vẻ mặt xinh đẹp của Nhạc Hạ Thu xoẹt qua vẻ chán ghét: “Anh câm miệng cho em đi, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt để em kết hôn với Anh Tuấn, anh đừng có mà gây sự về đây Nhạc Trạch Đàm bị mắng thì có chút bối rối: “Thế nhưng, em có thấy Lâm Minh Kiều nói gì với phóng viên không.”

“Chuyện này, Anh Tuấn đã tìm người đè xuống rồi, anh còn nợ nần gì thì chờ em kết hôn xong hãy đem ra tính.

Nhạc Hạ Thu gằn từng chữ một, nhắc nhở anh ta: “Anh có nghe hay không đấy, bằng không, nếu có chuyện xảy ra, em sẽ không xen vào giúp anh nữa”

“… Được Nhạc Trạch Đàm bất đắc dĩ cúp máy, thế nhưng trong lòng cũng không nhận thức được vấn đề đang xảy ra.

Vừa xong việc, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác: “Đi điều tra xem con điểm Lâm Minh Kiều kia đang ở đâu.

Bên trong nhà hàng Tây đầy trang nhã.

Nhân viên phục vụ dẫn Lâm Minh Kiều đi vào trong. Một lúc sau, hai người đứng trước cửa một căn phòng: “Tổng giám đốc Hàn đã đặt bàn riêng ở đây “Cám ơn.” Lâm Minh Kiều đẩy cửa đi vào.

Tổng Dung Đức ngồi trước một tấm bình phong trông có vẻ khá cổ điển, trên người anh đang mặc một chiếc sơ mi sọc màu nâu, mở mấy cúc áo trên cùng, tay áo cũng được xắn lên. Trên gương mặt tuấn tú của anh ta được khảm lên một đôi mắt đầy phong lưu, khiến cho người ta cảm giác có chút quyến rũ, tà mị.

“Ngồi đi. Anh ta chỉ vào chiếc ghế tựa ở bên cạnh.

Lâm Minh Kiều cũng không thèm để ý anh ta, trực tiếp xoay người rời đi. Thế nhưng khi ra đến cửa, cô phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.

“Đừng đi, ở lại ăn đã chứ. Đồ ăn lạnh rồi sẽ không ngon nữa Tống Dung Đức bắt đầu thân mật kéo ghế ăn cho cô: “Cô Lâm, ngày hôm nay cô ở trên diễn đàn đại sát tứ phương còn chưa thoải mái sao? Tôi thừa nhận là cô khiến tôi thực sự kinh ngạc, trước đây đúng thật là tôi nhìn lầm cô, tôi xin lỗi, cô có thể bỏ qua được chứ?”

Sau khi Tổng Dung Đức rót cho mình một ly rượu vang thì nhanh chóng uống cạn Ánh mắt của Lâm Minh Kiều rơi trên ly rượu kia, sau đó cũng lại gần, rót một ly.

Tống Dung Đức cho răng cô muốn mời rượu anh ta, nhưng không ngờ cô lại nhấc cổ tay, tạt nguyên ly rượu lên gương mặt tuấn tú của anh ta.

“Lâm Minh Kiều” Lúc này, gương mặt Tống Dung Đức đã hoàn toàn biến sắc. Trong khi anh ta đang sắp phát giận thì Lâm Minh Kiều lại trực tiếp cầm bình rượu lên, kéo cổ áo của anh ta ra, đổ ào toàn bộ rượu vào trong.

Phần rượu lạnh lẽo khiến cho Tống Dung Đức gào lên không ngừng.

Anh ta nhảy sang bên cạnh, nhanh chóng cởi quần áo ra xem. Kết quả, anh ta xác định toàn bộ quần áo đều ướt sạch, quần đùi bó sát vào thân người, lộ ra những đường nét mê người “Lâm Minh Kiều, cô muốn chết có phải không”

Tống Dung Đức đã hoàn toàn nổi cáu, chưa từng có ai dám đối xử với anh ta như vậy, người phụ nữ này phát điên gì chứ, còn dám đổ rượu lên người anh ta.

Hơn nữa, cởi quần áo ra xong, lạnh quá Anh ta run cầm cập, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lâm Minh Kiều vậy mà lại cười rất khoái chí “Tôi thấy anh có vẻ không tỉnh táo đó, sao lại làm đổ rượu lên người thế kia. Tống Dung Đức, trước đến giờ anh hẳn đã quen làm cậu Tống rồi nhỉ, chắc là cũng chẳng coi tôi là người đâu. Năm đó, anh vì muốn làm cho Nhạc Hạ Thu hả giận mà tùy tiện nói một câu, nhưng câu nói đó lại suýt chút phá hủy cả một đời nỗ lực của người khác đấy”

“Anh không thích tôi, vậy thì cứ khai trừ tôi đi.

Anh dựa vào cái gì mà muốn ràng buộc tôi chứ. Tôi cũng không phải con sâu trong bụng anh, anh tất nhiên là rõ ràng ý nghĩ của mình hơn bất kì ai”

Cô càng nói lại càng tức giận, trực tiếp cầm ly rượu, bình rượu lên đập phá tung tóe.

Tống Dung Đức sợ đến mức nhảy bật lên trên ghế, suýt tí thì anh ta bị mảnh vỡ sượt trúng chân.

Tệ hơn, lúc này anh ta còn không mặc đồ.

“Lâm Minh Kiều, cô đừng cho rằng tôi không dám đánh cô” Tống Dung Đức cũng đã nổi trận lôi đình, anh ta gào lên với cô.

“Anh đánh đi, nếu anh không đánh, tôi còn muốn đánh anh đấy” Lâm Minh Kiêu dùng đũa xiên vào miếng thịt bò nóng hổi trên dĩa, ném thẳng về phía của Tống Dung Đức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 704


Chương 704: Bị bắt gặp

Tổng Dung Đức nhìn thấy miếng sườn bò bám đầy dầu mỡ đang bay thẳng về phía mình thì sợ đến mức luống cuống tay chân, lập tức nhảy đến một chiếc ghế khác: “Lâm Minh Kiều, cô mà ném đồ nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.

“Anh báo đi, cùng lắm là tôi bồi thường ít tiền, mấy tờ bạc lẻ đó, tôi trả nổi!” Lâm Minh Kiều ném toàn bộ đồ trên bàn tới chỗ anh ta.

Lúc này, Tống Dung Đức thật sự không thể làm gì khác, đành nằm chặt lấy hai tay Lâm Minh Kiều.

Hai tay Lâm Minh Kiều hoàn toàn bị chế trụ, cuối cùng, cô quay đầu cắn mạnh vào tai anh ta.

“Ui” Tốn Dung bị cắn thì liên tục kêu gào thảm thiết, anh ta thực sự hết cách rồi, cuối cùng đành lao về phía người cô chộp lấy, thế nhưng vừa đụng lại cảm giác được thứ gì đó rất mềm mại.

Chờ đến khi anh ta ý thức được mình vừa mới chạm vào thứ gì, đã bị Lâm Minh Kiều hung hăng đạp cho một cước.

Anh ta đau đến trợn trừng mắt.

Nhất thời, anh ta có thể cảm nhận rõ cơn đau của Anh Tuấn mấy ngày trước, bảo sao Anh Tuấn phải vội vàng đi bệnh viện kiểm tra như vậy.

Con mẹ nó, đau thật chứ.

“Lưu manh.” Lâm Minh Kiều đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn anh ta: “Người như anh giữ thứ này cũng vô dụng, không bằng phế luôn đi.”

“Tôi vô dụng?” Tổng Dung Đức nhịn đau, khom lưng định ngồi dậy, thế nhưng suýt chút thì đau đến ngã nhào ra đất.

“Chẳng lẽ không đúng sao, anh toàn tâm toàn ý bảo vệ Nhạc Hạ Thu, thế nhưng cuối cùng cô ta cũng phải gả cho Hoắc Anh Tuấn thôi. Đời này, anh cũng không có cơ hội đầu, sao không làm thái giám luôn đi.” Lâm Minh Kiều lại cười khinh miệt: “Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào ngu xuẩn như anh, mặc kệ là anh có làm gì với Nhạc Hạ Thu, cô ta cũng không quan tâm. Đến thả rắm còn có mùi, vậy mà anh không có đầu óc tới mức này.

“Lâm Minh Kiều, cô dám mắng thêm một câu nữa xem?”

Lúc này, u ám và lạnh lẽo đã bao trùm trong con người Tổng Dung Đức.

“Chẳng lẽ tôi nói sai sao, tôi đã ngứa mắt anh từ lâu rồi, một tên đàn ông cao to vậy mà miệng lưỡi còn gà mẹ hơn cả phụ nữ, kiếp sau anh cứ làm phụ nữ quách đi cho rồi.

Lâm Minh Kiều còn chưa nói dứt câu, đột nhiên miệng cô đã bị Tống Dung Đức hung hăng I cần một cái.

Cô bất ngờ trợn tròn mắt, theo bản năng lại muốn động chân: Thế nhưng lần này Tống Dung Đức đã sớm có phòng bị, hai chân kẹp chặt chân cô lại. Lâm Minh Kiều đang trụ bằng chân sau, vì vậy lập tức đứng không vững, thân thể mềm mại trực tiếp ngã vào lồng ngực của Tống Dung Đức.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mảng mỏ của tổng giám đốc Hàn: “Uổng cho tôi thường xuyên đến nhà hàng của các người dùng bữa, vậy mà các người lại mang đối thủ cạnh tranh của tôi đến. Nếu như sau này công ty có tổn thất gì, tôi nhất định không để yên cho các người…”

Lâm Minh Kiều hoảng hốt, dùng sức giấy dụa: “Tống Dung Đức, mau thả tôi ra”

“Không… Thả” Tống Dung Đức cần miệng cô, ngoan cố không hé răng.

Lâm Minh Kiều cũng hết cách, chỉ có thể căn ngược trở lại. Kết quả là hai người đau đến mức tím tái cả mặt.

Ngay sau đó, cánh cửa bị mở toang.

Tổng giám đốc Hàn và giám đốc nhà hàng xông vào, nhìn thấy một màn nóng bỏng bên trong.

Đặc biệt là tổng giám đốc Hàn, säc mặt anh ta hoàn toàn tím tái.

Lúc này, Tống Dung Đức mới buông lỏng tay, mặt Lâm Minh Kiều đỏ đến mang tai, đẩy anh ta ra.

Tuy rằng trên người cô vẫn còn quần áo chỉnh tê, thế nhưng trên môi vẫn còn dấu răng, son lại dính trên mặt của Tống Dung Đức, trông vô cùng ám muội: “Tổng giám đốc Hàn, anh tới thật đúng lúc, anh ta…

“Garan, tôi đều đã nhìn thấy rồi, có phải tên này câu dân cô hay không?”

Tổng giám đốc Hàn chặn lời nói của cô, trừng mắt nhìn Tống Dung Đức không mặc quần áo cùng với đống quần áo ướt nhẹp: “Cậu Tống, vì phương pháp điều chế mà anh không chừa thủ đoạn vậy sao. Chuyện bán nhan säc này, không ngờ anh cũng làm được”

Nếu là người khác, lời này chắc chắn có thể chọc người ta tức điên.

Thế nhưng, Tống Dung Đức là một người da mặt cực dày. Anh ta thong dong lau khóe miệng, híp mắt nhíu mày, cười nói: “Tổng giám đốc Hàn cũng có thể bán sắc đó. Nhưng mà, sợ räng cô Lâm sẽ chê anh già quá mất”

Gương mặt của tổng giám đốc Hàn co giật Lâm Minh Kiều cầm giấy ăn lên, dừng sức lau khóe miệng, sau đó trợn mät nói: “Thật ngại quá, tổng giám đốc Tống à, tôi cảm thấy anh quá bẩn Cái miệng của anh như toilet công cộng vậy, tôi căm ghét nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 705


Chương 705

” Tống Dung Đức nháy nháy mắt: “Phải để cho người ta cởi quần áo xong rồi mới lấy rượu hắt lên người người ta chứ, không lẽ cô thích loại cảm giác kích thích này?”

Nghe vậy, giám đốc phòng ăn và tổng giám đốc Hàn đều nhìn Lâm Minh Kiều bằng ánh mắt cổ quái, thật không ngờ hình dáng xinh đẹp mà nội tâm lại phóng khoáng như vậy.

“Có cái đầu nhà anh” Mặt Lâm Minh Kiều đỏ lên vì tức.

Tổng Dung Đức càng nhìn càng hả dạ, cặp mắt đào hoa mơ màng chợt lóe lên: “Được rồi, có mấy lời tôi cũng không muốn nói nhiều, dẫu sao dáng vẻ tôi bây giờ đã có thể chứng minh tất cả.

“Bệnh thần kinh.” Lâm Minh Kiều mắng anh ta một câu rồi xoay người rời đi.

“Haiz, chuyện về cách điều chế cô suy nghĩ thế nào?” Tống Dung Đức mặt dày mày dặn kêu với theo phía sau.

“Anh nằm mơ đi.” Lâm Minh Kiều trực tiếp đi mất, tổng giám đốc Hàn cũng theo sau.

Người vừa biến mất, Tống Dung Đức lập tức nhảy mũi một cái, thân thể run run rống với trợ lý bên ngoài: “Tương Nam Bảo, mau cởi áo khoác của cậu đưa cho tôi.”

Mẹ nó, sắp rét chết anh ta rồi. Cơm cũng chưa ăn.

Tương Nam Bảo im lặng cởi áo khoác ra đưa cho anh ta: “Tổng giám đốc Tống, chuyện cách điều chế nói thế nào rồi?”

“Nói cái rắm, lời còn chưa kịp đề cập đến người phụ nữ đó đã bắt đầu động thủ.

Tổng Dung Đức lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Bên tổng giám đốc Hàn giao cho cậu, bất kể dùng biện pháp gì cũng không được để bọn họ ký được hợp đồng trong hôm nay, tôi phải về tắm đã.”

Quay về biệt thự, sau khi tắm xong, Tống Dung Đức càng nghĩ càng giận, trực tiếp gọi cho Quý Tử Uyên: “Đang ở đâu đấy, tâm tình tôi không tốt, đi uống hai ly đi.”

“Chỗ cũ, tôi đang ở cùng với Anh Tuấn.

Sau khi anh ta chạy tới, liền phát hiện ra Hoắc Anh

Tuấn và Quý Tử Uyên: “Sao chỉ có hai người, không kêu

Thang Nhược Lan và Nhạc Hạ đi cùng à?”

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn lặng im chìm trong bóng tối, biểu tình trên mặt anh khiến cho người ta không đoán ra.

Quý Tử Tuyên ngẩng đầu cười nhạt: “Làm sao mà phải mang phụ nữ tới, haiz, miệng cậu sao thế, hiếm thấy nha, đây là bị phụ nữ cắn à?”

Nghe vậy, Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu lười biếng nhìn anh ta một cái.

Tống Dung Đức tức giận: “Đâu chỉ miệng, cậu nhìn tại tôi đi, còn bị cắn chảy máu đây này, tôi cũng hoài nghi kiếp này Lâm Minh Kiều là chó đầu thai thành đấy, vừa tới liền lấy một chai rượu hắt lên trên người tôi từ trên xuống làm tôi lạnh thấu tim.

“Đúng rồi, Tử Uyên, cậu phải kiểm tra cho tôi đi, phía dưới tôi đau cực kỳ, vừa mới bị Lâm Minh Kiều đá một cái. Anh Tuấn à, loại cảm giác đau này của cậu coi như tôi đã thấu hiểu rồi.”

Anh ta vừa nói vừa xích tới.

Quý Tử Uyên chê cười liếc anh ta một cái: “Cút, ông đây không phải là bác sĩ nam khoa, có điều cậu yên tâm, lần trước Anh Tuấn bị đá đến mức đi bộ cũng không đứng thẳng được, sau đó không phải đã không sao rồi à, tôi thấy cậu không nghiêm trọng như cậu ta đâu.”

Tống Dung Đức nói lầm bầm: “Vậy tôi yên tâm rồi, Lâm Minh Kiều này không hổ là chị em thân thiết của Khương Tuyết Nhu, ra chiều đều giống nhau, sẽ không phải là mấy năm này cùng bái một thầy đấy chứ.

“Có lẽ thể” Quý Tử Tuyên ý vị sâu xa nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái.

Hoắc Anh Tuấn đốt một điều thuốc nữa, nhớ tới dáng vẻ tức giận của một người nào đó, không tự chủ được mà nhếch mép lên cười.

“Anh Tuấn, cậu cười cái gì.” Tống Dung Đức hỏi.

“Không có gì.” Hoắc Anh Tuấn mím môi dưới, vốn đang bực mình muốn ra ngoài thả lỏng chút, kết quả lại bị Tống Dung Đức làm cho rối tung, lòng càng phiền hơn.

Khu biệt thự Hằng Thịnh.

Khương Tuyết Nhu mang hai đứa nhỏ về nhà chơi một ngày.

“Mẹ, ngày mai còn muốn đi chơi nữa.” Hiểu Khuê ôm chặt lấy Khương Tuyết Nhu.

“Được, ngay mai đi thế giới dưới biển.”

Khương Tuyết Nhu đang chuẩn bị nước tắm cho bọn nhỏ, điều dưỡng bệnh viện đột nhiên gọi điện thoại tới cho cô: “Chị Khương đúng không ạ, làm phiền cô hiện tại tới bệnh viện một chuyến, tối nay huyết áp của tổng giám đốc Diệp đột nhiên tăng rất cao, uống thuốc rồi nhưng vẫn không hạ xuống.

“Được, cô nhanh nói tình huống với bác sĩ đi, tôi sẽ lập tức tới ngay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 706


Chương 706

Sau khi Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, cô không thể làm gì khác hơn là phải nói với hai nhóc nhà mình: “Cơ thể ông ngoại các con không thoải mái, bây giờ mẹ phải đến bệnh viện một chuyến, hai con ngoan ngoãn ngồi trong nhà đợi mẹ nuôi về được không?

“Mẹ, chúng con có thể đến thăm ông ngoại không? Hiểu Lãnh nhướn mày nói.

“Bây giờ không phải lúc, hơn nữa sức khỏe ông ngoại không tốt, cũng không có thời gian nói chuyện với các con, đợi vài ngày nữa đi”

Khương Tuyết Nhu sau khi trấn an hai đứa nhỏ liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Trên đường, cô gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều, nói cô ấy về sớm một chút.

Sau khi Khương Tuyết Nhu rời đi.

Hiểu Khuê liền nhấc băng ghế nhỏ ra ngoài, leo lên ngang với tầm của tủ trước mặt, lấy chút quà ăn vặt ra: “Haha, thật ra em đã sớm biết mẹ giấu quà vặt ở chỗ này rồi, mẹ cứ nghĩ là em không biết ư”

Hiểu Khuê ném một bọc khoai tây chiên cho Hiểu Lãnh: “Anh có ăn không?”

“Anh không ăn mấy thứ đồ ăn rác trong quảng cáo, hạ thấp trí thông minh” Hiểu Lãnh liếc em gái một cái, không hiểu sao con bé có thể thích ăn thứ này như vậy, rõ ràng là mẹ không như thế, nhất định là giống Hoắc Anh Tuấn.

Cậu suy nghĩ một chút rồi mở máy tính ra, đánh hai chữ Hoắc Anh Tuấn vào.

Trong chốc lát bên trong liền hiện lên một khuôn mặt đàn ông lạnh đẹp đẽ cao quý, người đàn ông đó mặc tẩy trang màu đen được cắt may thủ công, ánh mắt sâu thẳm.

Hiểu Khuê ăn miếng khoai tây rồi xích lại: “Oa, đẹp trai quả à, còn đẹp trai hơn so với chú Lương, sau này em nhất định phải tìm một người bạn trai đẹp như thế”.

“Đây là Hoắc Anh Tuấn” Hiểu Lãnh liếc đứa em một cái: “Mẹ đại khái cũng vì có ý nghĩ giống như em mới bị lừa gạt đến thương tích đầy mình”

“Ông bố cặn bã?” Hiểu Khuê trợn to hai mắt.

Hiểu Lãnh nhẹ giọng ừ một tiếng: “Trên báo nói tháng sau ông ta kết hôn, cưới người phụ nữ tên là Nhạc Hạ Thu, Nhạc Hạ Thu trông như vậy này.”

Nói xong nhanh chóng tìm một tấm hình của Nhạc Hạ Thu.

Hiểu Khuê cắn chặt cái miệng nhỏ nhắn: “Xấu xí thật đấy, còn không đẹp bằng một nửa mẹ, ánh mắt của ông bố cặn bã quá kém”

“Ừ” Hiểu Lãnh nheo mắt: “Mẹ bị bọn họ làm tổn thương, chúng ta nên báo thù cho mẹ”

“Được được, anh nói xem nên báo thù thế nào? Hiểu Khuê hứng thú hỏi.

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền ra tiếng động lạ, có người tới!

Hiểu Lãnh thầm than “không ổn rồi”, nhanh chóng khép máy tính lại, kéo Hiểu Khuê chạy thật nhanh vào trong phòng.

Tròng mắt cậu đảo quanh một vòng, đem Hiểu Khuê giấu vào trong vali, kéo khóa từ bên trong, hai người co lại thành một đoàn.

Hiểu Khuê co ro nín thở rất không thoải: “Anh làm gì thế, nhất định là mẹ nuôi quay lại… Um…”

Lời còn chưa nói hết, liền bị Hiểu Lãnh dùng một tay bịt miệng lại.

“Im miệng, mẹ nuôi không có chìa khóa” Hiểu Lãnh vừa mới thấp giọng nói xong, cửa bên ngoài liền bị người ta dùng sức đá Âm một tiếng. Ngay sau đó, có thanh âm của người đàn ông xa lạ vang lên.

“Anh Thái, không thấy người, nhưng đèn vẫn sáng”

“Sẽ không phải trốn đi rồi đấy chứ.”

“Tìm một chút.”

Mấy tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, lật tung toàn bộ tủ quần áo, gầm giường để tìm.

“Anh Thái, không có ai”.

Ánh mắt của người nói chuyện nhìn qua một lượt rồi rơi vào cái vali nhỏ bên cạnh tủ treo quần áo: “Sẽ không phải trốn trong này đấy chứ”

Hắn ta đang muốn lại kiểm tra, người tên anh Thái liền đạp cho hắn một cái lộn nhào: “Đồ óc heo, hành lý nhỏ như vậy mà giấu được người sao?

Dừng một chút, anh ta nhìn xung quanh rồi nói: “Được rồi, đập hết nơi này.”

Vừa nói xong anh ta trực tiếp dùng côn thép trong tay đập lên vali…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 707


Chương 707

Không lâu sau, mấy người đàn ông liền đập hết toàn bộ đồ trong nhà, cho đến khi không còn chỗ nào hoàn chỉnh mới hài lòng rời đi.

Sau khi bọn họ đi khỏi khoảng năm phút, rương hành lý mới được mở ra từ bên trong.

Hiểu Lãnh mặt nghiêm túc tái nhợt bò ra, đôi mắt đỏ lựng, vụng về ôm lấy cái đầu đầy máu của Hiểu Khuê.

“Anh, em đau quá.” Hiểu Khuê mơ mơ màng màng nhìn cậu, trong tay còn đang cầm bọc đồ ăn vặt.

“Hiểu Khuê đừng sợ, anh sẽ lập tức đưa em đi bệnh viện” Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Hiểu Lãnh giờ gấp đến độ chảy cả nước mắt.

Cậu vừa cõng Hiểu Khuê chạy vừa dùng đồng hồ thông minh gọi điện cho xe cấp cứu, xong xuôi hết mới gọi cho Khương Tuyết Nhu: “Mẹ, Hiểu Khuê bị thương rồi.”

“Cái gì?”

Khương Tuyết Nhu vừa mới tới bệnh viện, nghe được lời nói của Hiểu Lãnh liền cảm thấy tim mình lạnh như băng: “Làm sao lại bị thương, có nghiêm trọng không?”

“Mẹ, con không nói chuyện nữa, Hiểu Khuê ngất rồi, con mới vừa gọi xe cấp cứu, con sẽ nhanh lập tức đưa Hiểu Khuê đến bệnh viện. Thanh âm nghẹn ngào của Hiểu Lãnh truyền đến.

Khương Tuyết Nhu hiểu rõ tính tình của Hiểu Lãnh, nếu như Hiểu Khuê không bị thương quá nghiêm trọng thì thằng bé tuyệt đối sẽ không xuất hiện biểu cảm như thế.

Một cảm giác vô lực hoang mang bao trùm khiến cô suýt nữa không đứng vững được.

Thời điểm chạy đến phòng cấp cứu bệnh viện khác, cô liền thấy bóng dáng Hiểu Lãnh cô đơn lẻ loi đứng ở trên hành lang, trên cánh tay và khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu toàn là máu.

Vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu, cậu liền khóc to nhào vào ngực cô.

“Mẹ, đều tại con không tốt, con không nên kéo Hiểu Khuê trốn vào trong rương hành lý.”

“Đừng khóc, chuyện gì xảy ra vậy?” Khương Tuyết Nhu xóa sạch vết máu trên mặt cậu, lòng đau từng cơn.

“Mẹ, không lâu sau khi mẹ đi liền có mấy người xông vào nhà, con liền mang theo Hiểu Khuê trốn trong vali, bọn họ không tìm được bọn con, cuối cùng liền cho người đập đồ trong nhà, thời điểm dùng côn thép đập vali không may đập trúng đầu Hiểu Khuê”

Hiểu Lãnh khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: “Hiểu Khuê sợ bọn họ phát hiện, đau cũng không dám kêu, chờ sau khi bọn họ đi khỏi, con mới mang Hiểu Khuê ra

Khương Tuyết Nhu tức đến run người.

Cô không bao giờ ngờ được lại có người dám to gan xông vào nhà mình như thế.

Cô không dám tưởng tượng, nếu như không nhờ Hiểu Lãnh phản ứng nhanh, hậu quả tối nay của hai đứa trẻ chưa chắc đã nhẹ hơn.

Cô vừa đau lòng vừa tự trách, vất vả lắm hai đứa mới quay lại một lần, người làm mẹ lại không bảo vệ tốt cho bọn nhỏ.

Hiểu Khuê là một đứa trẻ sợ đau như vậy, làm sao nó có thể chịu nhịn mà nằm yên ở trong hành lý. Lập tức Khương Tuyết Nhu liền không nhịn được đỏ mắt.

“Mẹ, đều tại con không tốt, con hẳn nên tắt đèn đi, là con vô dụng, không bảo vệ tốt cho em gái.” Hiểu Lãnh cắn chặt răng, trong mắt ngập tràn áy náy và hận thù, cậu hận mình vô năng.

“Hiểu Lãnh, con không nên tự trách, con đã làm rất giỏi rồi, con không tắt đèn là đúng.”

Khương Tuyết Nhu nằm hai vai của cậu bé: “Những người đó khẳng định đã ở dưới lầu quan sát từ trước, bọn họ biết nhà chúng ta sáng đèn, nếu như con đột nhiên tắt đi, trái lại bọn họ sẽ chắc chắn biết có người núp trong nhà, con và Hiểu Khuê trốn trong vali cũng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó hai đứa sẽ bị thương.

“Mẹ, là ai vậy, là ai độc ác như thế?” Hiểu Lãnh dựa vào ngực cô thống hận nói: “Con sẽ báo thù cho Hiểu Khuê!”

“Con còn quá nhỏ, mẹ sẽ báo thù cho em” Khương Tuyết Nhu nheo mắt. Dám làm tổn thương Hiểu Khuê của cô, một người cũng đừng nghĩ thoát được.

Lúc này bác sĩ đi ra: “Đứa trẻ chảy máu quá nhiều, nhưng bệnh viện chúng tôi lại thiếu nhóm máu AB, cô là mẹ đứa trẻ, cô có nhóm máu AB phải không?”

“Tôi không phải.” Khương Tuyết Nhu lộ vẻ buồn rầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 708


Chương 708

Hiểu Lãnh cuốn ống tay áo lên nói: “Mẹ, con là…”

“Không được, con còn quá nhỏ, không thể hiển” Bác sĩ cắt ngang cậu: “Bệnh nhân cần ít nhất năm trăm cc máu, người trưởng thành mất nhiều máu như vậy cũng đã không chịu nổi, một đứa bé sẽ sụp đổ. Bố đứa trẻ đâu…”

“Bố?” Khương Tuyết Nhu nắm tay thành quyền, nếu để cho Hoắc Anh Tuấn biết, chắc chắn sẽ cướp Hiểu Khuệ của cô đi.

Lúc này, Hiểu Lãnh kéo tay cô một cái: “Mẹ, có thể tìm chú nhỏ, trước đây chú ấy nói chúng con có cùng nhóm máu với chú ấy”

Khương Tuyết Nhu thoáng sững sốt, sau đó vội vàng bẩm số điện thoại của Hoắc Phong Lang.

Chưa đầy mười phút, Hoắc Phong Lang đã vội vàng chạy tới.

“Hiểu Khuê sao rồi? Tôi vừa nghe nói con bé xảy ra chuyện, lập tức vượt mất cái đèn đỏ chạy tới”.

“Hoắc Phong Lang, cảm ơn cậu” Khương Tuyết Nhu cảm kích không thôi: “Hiểu Khuê vẫn còn đang cấp cứu, cần chuyển năm trăm cc máu”

“Tôi có cùng nhóm máu với con bé, mau lấy đi.” Hoắc Phong Lang không nói hai lời cuốn ống tay áo lên.

“Trước tiên chờ một lát đã, chúng tôi muốn xác định nhóm máu của anh một chút”

Rất nhanh y tá đã dẫn anh ta xuống dưới lầu, không lâu sau, sau khi xác định nhóm máu xong thì rút năm trăm cc máu truyền cho Hiểu Khuê, tình hình của Hiểu Khuê cũng dần dần ổn định lại.

“Hoắc Phong Lang, lần này thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào? Khương Tuyết Nhu cảm thấy mình nợ Hoắc Phong Lang rất nhiều.

“Được rồi, Hiểu Khuê cũng là cháu gái ruột của tôi mà”

Gương mặt Hoắc Phong Lang tái nhợt, anh ta uống một chai sữa bò xong, mặc dù anh ta là một người trưởng thành có cơ thể khoẻ mạnh, nhưng rút liền một mạch năm trăm cc máu, đầu óc vẫn có hại choáng váng: “Chị đi chăm sóc Hiểu Khuê đi, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát”

“Ừm”

Khương Tuyết Nhu trở lại phòng bệnh của Hiểu Khuê, không lâu sau, Lâm Minh Kiều vội vàng chạy tới.

“Trời ơi, tớ vừa mới trở về, nhà cậu bị đập nát đến mức không nỡ nhìn, tớ đã báo cảnh sát rồi, bây giờ Hiểu Khuê thế nào?”

“Đã thoát khỏi nguy hiểm” Khương Tuyết Nhu đau lòng nhìn Hiểu Khuê vẫn còn đang mê man, trên trán con bé quấn vải xô, gương mặt hồng phấn bây giờ trắng bệch.

“Đám người này quá độc ác, ngay cả trẻ con mà cũng không buông tha”

Bỗng nhiên Lâm Minh Kiều khựng lại, gương mặt thanh tú lạnh lùng, nói: “Có phải Nhạc Trạch Đàm không?”

“Có lẽ là vậy” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt gật đầu một cái, kẻ thù của cô quá nhiều, nhưng nếu như là Diệp Minh Ngọc và Diệp Diêu Đông thì chắc là đã sớm ra tay, chứ không phải đợi đến hôm nay.

“Đều do tớ.” Lâm Minh Kiều ảo não nói: “Là do tớ quá nóng nảy, khiêu khích Nhạc Trạch Đàm trên buổi họp báo công khai ngày hôm nay. Chắc chắn là anh ta đã nhìn thấy, cái tên xông vào trong nhà tớ ba năm trước cũng không có chuyện gì mà anh ta không dám làm”

“Đúng vậy, tang vật của cái người ba năm trước đó đã có mà anh ta cũng không bị ngồi tù, cho nên mới càng thêm không sợ” Khương Tuyết Nhu lạnh mặt: “Đúng lúc lắm, vốn dĩ tớ vẫn chưa bắt đầu tính sổ với anh ta” .

Lâm Minh Kiều mím môi: “Chỉ e… Hoắc Anh Tuấn vẫn còn che chở anh ta”

Khương Tuyết Nhu cảm thấy ngực bị nghẹn, cô quay đầu nhìn Hiểu Khuê, cơn tức giận trào lên.

Nhạc Hạ Thu, Nhạc Trạch Đàm!

Dám làm con gái cô bị thương, cô nhất định phải khiến bọn họ đẹp mặt!

Đến lúc trời sáng.

Cảnh sát tới nói: “Đã tìm được người đập nhà cô vào tối hôm qua, là mấy tên côn đồ ở gần đó. Chúng tôi đã bắt bọn họ, bọn họ thừa nhận là vào nhà cướp của, chúng tôi còn tìm được một số trang sức và tiền mặt ở trên người bọn họ. Cô nhìn xem có phải là đồ mà nhà cô bị cướp không”

“Đúng vậy.” Khương Tuyết Nhi liếc nhìn rồi nhận lấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 709


Chương 709

“Vậy thì vụ án này xem như đã được phá giải”

Lúc cảnh sát chuẩn bị rời đi, Lâm Minh Kiều không phục nói: “Đây vốn không phải cướp bóc, là có người thuê bọn họ bảo thù riêng.

“Được rồi, Minh Kiều, cho dù cảnh sát có tra được nữa thì nhiều lắm cũng chỉ tra được như vậy

Khương Tuyết Nhu ngăn cô ấy lại, để cho cảnh sát đi.

“Chắc chắn Nhạc Trạch Đàm đã thu mua bọn họ.” Lâm Minh Kiều căm tức nói.

Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Đó là chuyện đương nhiên, con người mà, luôn phải tiến bộ. Nhạc Trạch Đàm là người mà chuyện xấu gì cũng làm càng thuận buồm xuôi gió, trước kia sẽ chừa chút đuôi để cho Hoắc Anh Tuấn dọn dẹp, bây giờ thì tự mình giải quyết sạch sẽ, ngay cả lửa cũng không đốt đến trên người anh ta.

“Thù của Hiểu Khuê cứ tính như vậy sao?” Lâm Minh Kiều không cam lòng nói.

“Từ từ đi, có điều… tớ mà không xả cục giận này ra thì vẫn còn băn khoăn.

Khương Tuyết Nhu giao Hiểu Lãnh vào tay Lâm Minh Kiều: “Tớ đi ra ngoài một chuyến”

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Hiểu Lãnh không yên lòng hỏi.

“Mẹ đi mua bữa sáng một chút, lát nữa quay lại ngay, con chăm sóc em gái nhé.” Khương Tuyết Nhu dỗ Hiểu Lãnh mấy câu rồi rời khỏi bệnh viện.

Tám giờ sáng.

Trong biệt thự Hải Tân.

Sau khi Hoắc Anh Tuấn dùng xong bữa sáng, Nhạc Hạ Thu giúp anh lấy áo khoác vest xuống, dịu dàng cười nói: “Thời gian vẫn còn sớm, đi bệnh viện cùng em được không, em muốn đi tiêm thuốc.

Mấy ngày nay cô ta thường xuyên đi bệnh viện xếp hàng tiêm trứng, để có thể thụ tinh ống nghiệm thành công.

Hoắc Anh Tuấn nghe xong thì phức tạp quay đầu nhìn cô ta: “Thật ra thì không cần phải hoài thai gấp, bây giờ chúng ta còn trẻ, chờ sau khi kết hôn cũng không muộn”

“Anh Tuấn, em cũng không còn trẻ nữa, em muốn có con nhanh một chút, thành lập gia đình cùng anh. Em không sợ đau, vì anh thì có đau nhiều hơn nữa em cũng có thể chịu được. Nhạc Hạ Thu dịu dàng ôm cánh tay anh nói.

“.. Được, anh đi cùng em” Hoắc Anh Tuấn áy náy, nếu như không phải anh luôn không thể đụng vào cô ta, cũng không cần cô ta chịu khổ đi thụ tinh ống nghiệm.

Có đôi lời Khương Tuyết Nhi nói không sai, thụ tinh ống nghiệm, phụ nữ luôn phải bị thua thiệt.

Xe vừa chuyển bánh, lúc lái ra khỏi sân.

Một chiếc SUV ở bên ngoài đột nhiên đụng vỡ cửa sắt, đụng tới xe của Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng chuyển tay lái, chiếc SUV kia trực tiếp nghiền nát hoa cỏ ở trong sân, sau đó “âm” một tiếng đụng nát cửa sổ sát đất, miếng thuỷ tinh loảng xoảng rơi đầy đất.

Khương Tuyết Nhu đạp mở cửa xe, cô mang boot da, mặc quần jean, nhảy từ trên xe SUV xuống, đôi mắt lạnh lùng giống như đóng băng.

Con người Hoắc Anh Tuấn co rút một cái, Nhạc Hạ Thu ôm eo anh run rẩy, bộ dạng như bị doạ sợ không nhỏ.

“Cô ta muốn làm gì vậy, Anh Tuấn, đáng sợ quá, thiếu chút nữa chúng ta đã bị đụng phải”

Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe đi xuống, trong sân hỗn loạn, kích thích lửa giận của anh bốc lên cao tới ba mét: “Khương Tuyết Nhu, mới sáng sớm cô đã đi tìm chết phải không, tôi nhịn cô quá lâu rồi.”

“Tôi cũng đã nhịn anh lâu rồi.” Khương Tuyết Nhu bước từng bước về phía anh, trong mắt không hề che giấu sự tức giận: “Mẹ nó chứ, sao không đụng chết cặp đôi chó chết này đi.

“Cô có bệnh thì uống thuốc đi. Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nhìn Khương Tuyết Nhu giống như nhìn một người phụ nữ điên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 710


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 710: Anh sẽ để tâm chắc?

Sau đó Nhạc Hạ Thu cũng từ trong xe đi ra, khổ tâm khuyên nhủ: “Tuyết Nhu, cô bình tĩnh một chút, tôi biết chuyện kết hôn giữa tôi và Hoắc Anh Tuấn gần đây có thể đã kích thích cô, nhưng hành vi của cô bây giờ là trái pháp luật, vừa rồi tôi đã báo cảnh sát rồi”

Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, Nhạc Hạ Thu bất đắc dĩ giải thích: “Lần này cô ta quá điên cuồng, anh không thấy nhà mình đã bị cô ta đâm nát thành cái dạng gì rồi sao? Thật may mà không đụng trúng anh, lần này không dạy dô cô ta một chút, nói không chừng lần sau cô ta càng không sợ hãi”

Hoäc Anh Tuấn lập tức trầm mặc.

Anh biết Khương Tuyết Nhu còn thích mình, nhưng điên cuồng như vậy thì thật sự là làm cho anh cảm thấy đáng sợ, cũng cần phải dạy dỗ cô một chút.

Khương Tuyết Nhu cười lạnh nhìn bọn họ: “Đừng có tự mình đa tình, tôi tới đây không phải vì đố ky các người kết hôn, tôi tới là để cảnh báo các người, tượng đất còn có ba phần tính khí. Nhạc Hạ Thụ, tôi khuyên cô quản lý Nhạc Trạch Đàm cho tốt, tối hôm qua nhà tôi bị người khác cạy khoá đập ná.

“Trùng hợp nhỉ, ban ngày Lâm Minh Kiều vừa mới chỉ trích Nhạc Trạch Đàm trước mặt truyền thông. Đến buổi tối, chỗ ở của cô ấy lập tức xảy ra chuyện. Mặc dù người xông vào nhà tôi đã bị bắt, nhưng cũng chỉ là mấy tên côn đồ cắc ké, mà người sai khiến đẳng sau lưng, trừ Nhạc Trạch Đàm ra thì không còn người nào khác.”

Nét mặt Hoắc Anh Tuấn khẽ thay đổi, lúc này anh mới chú ý đến sắc mặt tiều tuy của Khương Tuyết Nhu, vành mắt sưng đỏ, nhìn bộ dạng giống như không ngủ mà khóc cả đêm.

“Là Nhạc Trạch Đàm làm sao?” Anh quay đầu nhìn về phía Nhạc Hạ Thu, sắc mặt hết sức khó coi.

“Không có, chuyện này không thể nào”

Nhạc Hạ Thu căn bản không biết chuyện này, trong lòng hoảng hốt “Hôm qua em cố ý gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói vốn dĩ không để lời của Lâm Minh Kiều trong lòng, sẽ không đi tìm bọn họ gây phiền phức. Tuyết Nhu, tôi cảm thấy nhất định là do bình thường cô đắc tội không ít người. Cô đừng có mà vì ghét tôi nên chụp cái mũ này đến trên đầu anh tôi.”

“Cái thứ hèn hạ vô liêm sỉ như Nhạc Trạch Đàm còn cần tôi nhắc nhở sao? Ba năm trước, anh ta đã dám dẫn người xông vào nhà người khác gây bạo động, thậm chí biết rõ lúc ấy tôi đang có bầu mà anh ta còn dám đẩy tôi! Huống chỉ hôm nay anh ta còn có một người em gái sắp được gả vào.

nhà họ Hoäc, còn có chuyện gì mà anh ta không làm được?”

Khương Tuyết Nhu dùng ánh mắt căm ghét hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Anh cứ che chở Nhạc Trạch Đàm cả đời đi, sớm muộn gì danh tiếng của anh cũng sẽ vì anh ta mà trở nên tồi tệ, khiến cho người khác chán ghét. Anh đúng là bọn đao phủ giúp kẻ xấu làm việc ác”

Thân hình cao lớn của Hoäc Anh Tuấn chợt chấn động.

Năm đấm không tự chủ siết chặt, anh sa sầm hỏi: “Ba năm trước, Nhạc Trạch Đàm đẩy cô?”

“Anh ta đẩy tôi thì sao? Anh sẽ để tâm chắc? Anh ta đánh bạn tôi một trận, anh vì người phụ nữ này mà lấy bố tôi ép tôi.

Nhiều năm như vậy, Hoắc Anh Tuấn, trong lòng của anh không có một chút áy náy nào sao? Nhưng mà tôi nghĩ anh sẽ không đâu, bởi vì anh cũng giống như Nhạc Trạch Đàm vậy thôi, đều là một tên ác ma máu lạnh vô tình.”

Nếu không phải do anh liên tục dung túng, làm sao Nhạc Trạch Đàm có thể tổn thương đến Hiểu Khuê.

Nghĩ đến dáng vẻ con mình đau đớn, Khương Tuyết Nhu không nhịn được hốc mắt đỏ lên, cả người cũng không khống chế được mà run rẩy.

“Quản lý Nhạc Trạch Đàm cho tốt, hôm qua anh ta phá huỷ nhà tôi, hôm nay tôi phá huỷ nhà các người. Ngày mai anh ta lấy mạng của bạn tôi, tôi sẽ lấy mạng các người!”

Ánh mắt Khương Tuyết Nhu tràn ngập căm ghét.

Trong lòng Hoắc Anh Tuấn không khỏi nghẹn lại, nghẹn đến mức khó chịu.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 711


Chương 711: Đã đến lúc vứt bỏ anh ta rồi

“Cảm giác khi bị người đàn ông mà mình yêu coi thường như thế nào?” Giọng nói hờ hững của Khương Tuyết Nhu vang lên bên tai của cô ta Nhạc Hạ Thu quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhụ, thật sự hận không thể xé rách mặt cô.

“Khương Tuyết Nhu, cô đừng có đắc chí, Hoắc Anh Tuấn chẳng qua chỉ tạm thời hiểu lầm anh trai tôi mà thôi. Vả lại, tất cả những chuyện này cũng chỉ do cô nói miệng mà thôi, căn bản không hề có chứng cứ”

Nhạc Hạ Thu nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nếu như Khương Tuyết Nhu có chứng cứ thì sẽ không chạy đến đây ầm mà đã sớm đi tìm Nhạc Trạch Đàm gây chuyện rồi Lần này Nhạc Trạch Đàm cũng không tìm cô ta giúp đỡ, cho thấy Nhạc Trạch Đàm đã chuẩn bị đầy đủ, Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không có cách nào nắm thóp anh ta.

“Đúng vậy, tôi không có chứng cứ, nhưng Hoắc Anh Tuấn sẽ không đi điều tra chắc, dựa vào cách làm người của anh trai cô, cô cảm thấy anh ấy sẽ nghỉ ngờ không, chút thủ đoạn nho nhỏ kia của Nhạc Trạch Đàm liệu có thể che giấu anh ấy sao?”

Sau khi Khương Tuyết Nhu nói xong, cả khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu đều thay đổi.

“Nhạc Hạ Thu, cô có thể thôi miên để Hoắc Anh Tuấn yêu cô, nhưng cô có thể thôi miên tính cách của anh ấy được sao, anh ấy vốn không phải người xấu, nhưng mà bởi vì cô vẫn luôn dung túng cho Nhạc Trạch Đàm, một lần hai lần thì còn có thể, nhưng ba lần bốn lần, người bên ngoài đều chỉ trích anh ấy giúp kẻ ác làm chuyện xấu, cô cảm thấy anh ấy sẽ thế nào?”

Khương Tuyết Nhu cong môi nhìn xung quanh một lần nữa: “Còn nữa, căn biệt thự này trước đây là tổ ấm tình yêu của tôi và Hoäc Anh Tuấn, cô chim cu chiếm tổ chim khách, ngủ trên giường tôi từng ngủ, không cảm thấy ghê tởm sao?”

Nói xong, cô không nhìn vẻ mặt xấu xí của Nhạc Hạ Thu nữa, lên thẳng xe, quay đầu lại, rời đi Máu huyết toàn thân Nhạc Hạ Thu đều nguội lạnh.

Một lúc sau, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhạc Trạch Đàm: “Tối hôm qua anh tìm người đập phá nhà của Khương Tuyết Nhu à?”

“Không có, anh chẳng qua chỉ tìm người đập phá chỗ ở của Lâm Minh Kiều.” Nhạc Trạch Đàm đắc chí nói.

Nhạc Hạ Thu gần như sắp tức chết: “Lâm Minh Kiều bây giờ đang sống ở chỗ của Khương Tuyết Nhu, anh đập phá nhà của cô ta đấy, sáng sớm Khương Tuyết Nhu đã đến chỗ em gây sựi”

“Cô ta còn dám đến chỗ em à, để anh bảo em rể chỉnh đốn cô tai”

Nhạc Trạch Đàm chẳng hề để ý nói: “Em đừng lo lắng, anh toàn tìm những tên cướp từng có tiền án vừa mới ra tù, cảnh sát cũng chỉ xem bọn họ như tái phạm lại mà thôi, sẽ không nghỉ ngờ đến trên người anh, hơn nữa anh còn đưa tiền bịt miệng cho bọn họ, bọn họ sẽ không nói ra đâu.”

Nhạc Hạ Thu hít sâu một hơi hỏi: “Tiền bịt miệng anh trả thế nào?”

“Anh đã bảo trợ lý của anh chuyển khoản đến gia đình của bọn họ rồi”

Khoảnh khắc đó, lồng ngực của Nhạc Hạ Thu sôi trào: “Anh là heo sao, chuyện này Hoắc Anh Tuấn tra bừa cfing đoán ra được.”

“Em rể sẽ đi điều tra sao?” Nhạc Trạch Đàm bị dọa cho sợ hãi: “Vậy thì em thổi gió bên gối khuyên nhủ cậu ta, chẳng lẽ thằng anh vợ như anh đây còn không quan trọng bằng Khương Tuyết Nhu sao?”

“Khương Tuyết Nhu cô ta có chuẩn bị mà đến, nghe rõ chưa! Hoắc Anh Tuấn đối với cô ta vẫn còn tình cảm cũ, anh là anh trai em, có thể đừng có lúc nào cũng gây cản trở cho.

em được không? Em đã sớm nói với anh rồi, có chuyện gì thì hãy đợi em kết hôn xong đã rồi hãng làm, tại sao anh không thể chờ đợi chứ hả?”

Sau khi Nhạc Hạ Thu cúp máy, hai mắt cô ta nheo lại.

Có câu, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Mặc dù Nhạc Trạch Đàm là anh trai ruột của cô ta, nhưng nếu anh ta cứ gây chuyện như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, cũng có lẽ đã đến lúc phải bỏ rơi anh ta rồi Có điều, cái người sắp bị bỏ đi này, khi bỏ đi cũng có thể được sử dụng như một quân cờ đúng chỗ để tận dụng một cách tốt nhất.

Trên đường rời khỏi căn biệt thự Hải Tân, Hoắc Anh Tuấn gọi điện cho Ngôn Minh Hạo: “Tra xem tối qua ở chỗ của Khương Tuyết Nhu cụ thể đã xảy ra chuyện gì”

Ngôn Minh Hạo có quen biết người trong cục cảnh sát, chưa đầy mười phút đã nghe ngóng được.

“Tổng giám đốc Hoắc, khoảng mười giờ tối ngày hôm qua nơi mà cô Khương đang sống đã bị bốn người đàn ông cạy khóa xông vào, may thay lúc đó Diệp Gia Thành bị cao huyết áp phải vào viện, nên cô Khương đã vội vàng chạy đến đó, nếu không sợ rằng đã gặp phải mấy tên kia… tôi nghe nói mấy tên kia đều là những kẻ đã có tiền án thường xuyên đánh nhau và cướp bóc ở bên ngoài”

Ngôn Minh Hạo đang nói thì dừng lại.

Trong lòng Hoắc Anh Tuấn chùng xuống, cho dù bây giờ Khương Tuyết Nhu đã biết chút võ phòng thân, nhưng mà đối diện với bốn tên đàn ông cao lớn hung hãn tàn bạo, chỉ sợ cũng không chắc là đối thủ của bọn chúng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 712


Chương 712: Giao bằng chứng cho cảnh sát

Đêm hôm mà một cô gái xinh đẹp phải đối mặt với bốn tên đàn ông, trừ việc đánh không lại, thậm chí còn có thể sẽ bị…

Anh vô thức nắm chặt tay lái: “Bên chỗ khu biệt thự.

Hoäng Thịnh kia chủ yếu là khu phòng học, rất nhiều học sinh sống ở bên đó, bảo vệ nghiêm ngặt, mười giờ mà bọn họ dám đến cướp bóc sao?”

“Đúng vậy, bên đó cũng là lần đầu tiên xảy ra vụ án cướp.

bóc mà nghênh ngang như vậy, bên phía cảnh sát đã bắt bốn †ên kia về quy án, chẳng qua bọn họ nói chỉ vì nghe nói cô Khương là người thừa kế của tập đoàn Diệp Thị, cảm thấy cô ấy có tiên, nên mới muốn đến chỗ cô ấy kiếm chát chút đồ có giá trị”

“Có điều, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đến cướp bóc.

mà còn đập phá nhà của người ta, đập phá đến mức mà căn bản không thể nào ở nổi, giống như là… trả thù.”

Thái dương của Hoắc Anh Tuấn run lên, lúc sau, giọng anh lạnh như băng nói: “Cậu đi tra xem chuyện này có phải có liên quan đến Nhạc Trạch Đàm hay không”

Một tiếng đồng hồ sau, khi anh đang ngồi trong phòng làm việc, Ngôn Minh Hạo lại mang tin tức đến.

“Trợ lý của Nhạc Trạch Đàm đã chuyển tiền cho người nhà của bốn tên có tiền án kia, mỗi người một tỷ rưỡi”

‘Vừa dứt lời, Hoäc Anh Tuấn đang ngồi trên ghế da, xoay người lại, hung ác ném chiếc phi tiêu trong tay vào hồng tâm đang treo trên tường “Ngôn Minh Hạo, anh nói xem… có phải tôi đã quá dung túng cho Nhạc Trạch Đàm rồi phải không?” Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn như bị mây đen che phủ, khóe môi cũng hẳn lên một độ cung lạnh lẽo.

Ngôn Minh Hạo không nói gì, anh cũng không phải dung túng bình thường đâu, mà là bảo vệ đến mức không phân biệt được đúng sai đấy có được không hả?

Tuy nhiên, anh ta vẫn đưa ra một lời nhắc nhở kín đáo: “Anh như vậy không phải là vì không nỡ làm cô Nhạc đau lòng sao?”

Tròng mắt Hoắc Anh Tuấn lạnh băng.

Anh cúi đầu, xoa xoa ấn đường mệt mỏi Đúng vậy, đều là vì Nhạc Hạ Thu.

Ba năm trước, anh không muốn cứu Nhạc Trạch Đàm, nhưng bởi vì Nhạc Hạ Thu, anh đã cứu anh ta, làm trái với lương tâm mà cứu anh ta.

Vì vậy đã khiến Khương Tuyết Nhu hận anh, anh không thể không giam cầm Khương Tuyết Nhu lại, kết quả là anh đã gieo ngòi dẫn nổ cho mọi thứ sau này, mất đi đứa bé.

Còn có chuyện trước đây nữa, anh đã vì Nhạc Trạch Đàm.

mà thực hiện vụ kiện trái với lương tâm, phá hủy cả một gia đình.

Đổi lấy không phải là sự thay đổi của Nhạc Trạch Đàm, mà là ngày càng tồi tệ hơn “Giao chứng cứ cho cảnh sát đi!” Hoäc Anh Tuấn bỗng nhiên nói.

Ngôn Minh Hạo hơi sững sờ: “Nhưng mà nếu như cô Nhạc biết…”

“Nếu như cô ấy đến tìm tôi vì chuyện này thì không cần phải cho cô ấy vào.” Hoắc Anh Tuấn xoay người ngồi trên ghế da, nhìn ra ngoài cửa sổ “Vâng”

Ngôn Minh Hạo gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Lương tâm của tổng giám đốc cuối cùng cũng đã từ từ thức tỉnh rồi!

Trong phòng làm việc của tập đoàn Nhạc Thị.

Khi Nhạc Trạch Đàm đang giở trò ôm cô thư ký thì đột nhiên có nhân viên hốt hoảng chạy vào: “Không hay rồi, Tổng giám đốc Nhạc, trợ lý Vương vừa mới bị người ta đưa đi rồi”

Nhạc Trạch Đàm đột ngột đứng lên, thư ký nhỏ áo quần xốc xếch trong tay anh ta lập tức té lăn xuống đất.

Lúc này anh ta cũng không có tâm trạng mà quan tâm đến, vội vàng vừa bấm điện thoại gọi cho Nhạc Hạ Thu vừa đi ra ngoài: “Em gái, không xong rồi, trợ lý Vương bị người ta đưa đi rồi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 713


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 713: Miệng mẹ nuôi bị muỗi cắn sao

“Gấp gáp cái gì, anh có làm theo lời của em mà dặn dò với trợ lý Vương chưa?”

“Đã dặn dò rồi…”

“Vậy thì không sao, cho dù có cho bao nhiêu tiền thì cũng phải bịt chặt miệng của anh ta lại. Còn nữa, gân đây anh an phận chút, nếu không em cũng không cứu được anh đâu”

Cúp máy xong, gương mặt Nhạc Hạ Thu đỏ bừng tức giận đến mức nghiến răng ken két.

Không cần phải nói, chắc chắn Hoắc Anh Tuấn đã điều tra ra cái gì đó rồi, cô ta không ngờ rằng anh vậy mà lại không cho cô ta chút mặt mũi nào.

Trong bệnh viện.

Khi Khương Tuyết Nhu đang ôm Hiểu Khuê, đút cháo cho cô bé, Lâm Minh Kiều nhận được một cuộc điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, tin tốt là bên phía cảnh sát vừa gọi điện thoại đến nói đã có bảng chứng mới, mấy tên cướp tối hôm qua đã bị người ta mua chuộc, có người chuyển tiền cho người nhà của bọn chúng, nói là trợ lý của Nhạc Trạch Đàm.”

Khương Tuyết Như ngẩng đầu lên nói: “Tin xấu chính là trợ lý của Nhạc Trạch Đàm đã nhận tội, đúng không?”

“Đúng” Lâm Minh Kiều thở dài: “Điều này cũng có nghĩa là chúng ta không có cách nào bắt Nhạc Trạch Đàm, có điều cậu đoán thử xem, là ai đã cung cấp bằng chứng cho bên cảnh sát, Hoắc Anh Tuấn đó! Sáng nay rốt cuộc cậu đã làm gì thế?”

“Nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Hoäc Anh Tuấn, tớ cũng cá là bây giờ anh ta cũng không thích Nhạc Hạ Thu cho lắm rồi”

Khương Tuyết Nhu cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra, lúc sáng cô đến gây sự thì cũng đang đánh cược.

Cược là bây giờ trong lòng Hoắc Anh Tuấn đối với cô đã có chút cảm giác, đánh cược là sự khoan dung của anh đối với Nhạc Trạch Đàm đã đến cực hạn, nhân tiện cũng chạy đến nhắc nhở anh, đứa bé đã của ba năm trước đã không còn nữa, cũng có liên quan gián tiếp đến Nhạc Trạch Đàm.

May mắn thay, cô đã thắng cược.

“Vân là cậu lợi hại” Lâm Minh Kiều giơ ngón tay cái lên.

“Mẹ nuôi, miệng của mẹ bị muỗi đốt sao, sưng lên rồi kìa”

Hiểu Khuê đang nằm ngoan ngoãn trong lòng của Khương Tuyết Nhu ăn cháo đột nhiên nghiêng đầu tò mò nhìn Lâm Minh Kiều.

Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Minh Kiều đỏ bừng vì xấu hổ: “Bị chó cắn”

“Con chó đấy cao thật, còn có thể cần vào miệng mẹ nuôi” Hiểu Khuê cười hì hì nói.

Lâm Minh Kiều tức giận chống nạnh trừng mắt nhìn cô bé: “Coi bộ con khỏe rồi nhỉ, còn biết trêu ghẹo mẹ nuôi. Vừa nãy còn khóc sướt mướt trong lòng mẹ con đòi ôm đòi ăn kẹo cơ mà?”

Khóe miệng Hiểu Khuê chùng xuống, lập tức chui lại vào trong lòng Khương Tuyết Nhu: “Mẹ ơi, con lại đau nữa rồi”

“Được rồi, lần này Hiểu Khuê bị thương khá nghiêm trọng, mẹ hôn cái nào” Khương Tuyết Nhu ôm cô bé rồi lại hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh, lúc này cô nhóc mới mỉm cười ngọt ngào nằm trong lòng cô.

Nhưng dù sao thì đầu cũng bị thương không nhẹ, sau khi ăn chút đồ xong, Hiểu Khuê liền mơ màng ngủ mất.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Minh Kiều bận rộn giúp cô sửa sang lại nhà cửa, Khương Tuyết Nhu thì ở trong bệnh viện cùng Hiểu Khuê, bởi vì cô có rất nhiều việc phải làm, nên thường vừa làm việc vừa chăm sóc cô bé.

[Diendantruyen.Com] Dụ Dỗ Đại Luật Sư


“Được, được ạ, con thích chú nhất” Hiểu Khuê cũng thương mẹ vất vả, lập tức nói: “Mẹ ơi, mẹ đưa anh trai về đi, nếu mẹ kiệt sức thì con sẽ đau lòng chết mất.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 714


Chương 714: Ông bố cặn bã của cháu có yêu thương trẻ con giống chú không ạ?

“Con bé là cháu gái ruột của tôi, tôi còn có thể đối xử tệ với con bé sao?” Hoắc Phong Lang xua tay.

“… Được rồi” Khương Tuyết Nhu cũng hiểu được tâm ý.

của con gái, gật đầu nói: “Ngày mai mẹ sẽ làm món ngon cho con nhé.”

Khi dẫn Hiểu Lãnh rời đi, cô nhìn thấy Hoắc Phong Lang đang chơi đùa cùng Hiểu Khuê vô cùng vui vẻ.

Cô không nhịn được nhớ đến cái năm mà Hiểu Khuê vừa mới được sinh ra, con bé thường xuyên khóc nháo, không cho ai ôm ngoại trừ cô.

Nhưng mỗi lần Hoắc Phong Lang bay từ Nguyệt Hàn đến thăm, Hiểu Khuê vừa được anh ta ôm sẽ lập tức ngừng khóc, còn đặc biệt thích dính người Hoắc Phong Lang.

€ó lẽ đây là mối quan hệ máu mủ tình thâm hoặc cũng có thể là do Hoắc Phong Lang và Hoắc Anh Tuấn trông khá giống nhau nên con bé có cảm tình.

Buổi tối, Hiểu Khuê gối đầu lên cánh tay của Hoắc Phong Lang ngủ, đột nhiên cô bé nhỏ giọng thì: “Chú nhỏ ơi, ông bố cặn bã của cháu có yêu thương trẻ con giống chú không ạ?”

Hoắc Phong Lang sửng sốt, nhìn bảo bối nhỏ bởi vì bị thương mà sắc mặt tái nhợt, không đành lòng nói: “Nếu anh ta thấy bảo bối nhỏ đáng yêu giống như Hiểu Khuê thì nhất định sẽ ư?

“Cháu không biết nữa.” Hiểu Khuê bỗng nhiên bẹp miệng, đôi mắt đỏ hoe: “Buổi tối hôm đó khi có người xông đến, cháu đã rất sợ hãi. Cháu đã nghĩ nếu… nếu mình có bố thì tốt rồi, thế nhưng cháu không dám cho mẹ biết, cháu sợ mẹ khó chịu”

“Hiểu Khuê đúng là một đứa bé ngoan” Hoäc Phong Lang thở dài.

Hoäc Anh Tuấn thật đúng là tạo nghiệt mà. Nếu anh có một đứa con đáng yêu như vậy, anh chắc chắn sẽ thương yêu, chiều chuộng nó như công chúa. Anh ta nói với cô bé: “Sau này cháu có chuyện gì thì cứ đi tìm chú nhỏ, chú sẽ thay thế bố cháu nhé”

“Vâng ạ”

Hiểu Khuê tựa sát lại gần anh ta, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, y tá nhắc Hoắc Phong Lang đưa Hiểu Khuê lên tầng 4 chụp CT não vào lúc 8 giờ.

Trên đường đi, anh ta cũng mang khẩu trang cho Hiểu yêu quý cháy, cháu muốn gặp..

Khuê theo lời dặn dò của Khương Tuyết Nhu.

Nhưng khi vào phòng chụp CT thì phải tháo khẩu trang xuống.

‘Vừa chụp CT xong, Hoắc Phong Lang đang định mang khẩu trang cho Hiểu Khuê thì đột nhiên sau lưng anh bị vô một cái Anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện ra bà cụ nhà họ Hoắc đang sửng sốt nhìn chăm chăm Hiểu Khuê: “Hoắc Phong Lang, đứa nhỏ này là con cháu nhà ai thế?”

Hoắc Phong Lang giật mình, lắp bắp nói: “Bà nội… bà nội, sao bà lại ở đây?”

“Bà đang hỏi cháu con bé là con của ai?” Bà cụ nhà họ Hoäc quá lo lẳng, trực tiếp nhéo lỗ tay của Hoắc Phong Lang.

“Cái này… Đây là con của bạn cháu ạ” Hoắc Phong Lang vừa dứt lời, bà cụ nhà họ Hoäc đã quăng ra một cái bạt tai “Cháu còn muốn lừa bà à? Cho là bà già cả mắt mờ sao hả, cháu nhìn thử xem, cháu và con bé trông giống nhau đến mức nào, nói mau, có phải là con gái ngoài giá thú của cháu hay không?”

Hoắc Phong Lang bị khiếp sợ, khuôn mặt đầy vẻ ngỡ ngàng: “Không phải, cháu…”

“Cháu còn không chịu thừa nhận sao, cháu muốn bà dẫn con bé đi xét nghiệm ADN mới chịu đúng không?” Bà cụ nhà họ Hoắc hung dữ trợn mắt nhìn anh ta.

Cổ họng Hoắc Phong Lang lập tức bị nghẹn lại.

Nếu đi xét nghiệm ADN, không xét nghiệm ra quan hệ bố con mà lại ra quan hệ cùng huyết thống thì phiền phức to.

“Cháu gái nhỏ, cháu nói cho bà biết, nó có phải là bố của cháu không?”

Bà cụ nhà họ Hoắc cúi đầu mỉm cười với Hiểu Khuê, đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ xinh xắn, đôi mắt to tròn trong suốt, quả tỈ ống Hoắc Nhã Lam lúc còn nhỏ y như đúc, thế nhưng trán của cô bé lại bị thương.

“Ai da, cháu cố ngoan của bà, sao cháu lại bị thương thế này?” Nếu không phải đã lớn tuổi thì bà cụ Hoäc hận không thể tự mình bế Hiểu Khuê lên.

Khóe miệng Hoắc Phong Lang co giật, ngay cả cháu cố cũng bị gọi ra rồi.

Hiểu Khuê tò mò, ngẩng đầu đánh giá bà cụ nhà họ Hoảc, vừa rồi cô bé nghe chú nhỏ gọi bà là bà nội, hản bà ấy là bà cố của cô bé. Bà cố cười trông rất hòa ái, dễ gần, khiến cô bé muốn thân cận theo bản năng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 715


Chương 715: Có thêm một đứng cháu gái nhỏ

Cô bé từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cũng chỉ có Khương Tuyết Nhu và hai người nữa là người thân, những người khác đều có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, nhưng mà cô bé đều không có.

Một suy nghĩ bất ngờ từ trong đầu của cô bé chợt nảy ra.

Cô gật gật cái đầu nhỏ của mình ôm lấy cổ của Hoắc Phong Lang nói: “Bố”

Cái chân của Hoắc Phong Lang cũng co lại.

“Cháu nhìn xem, cô bé cũng đã gọi bố rồi, cháu còn không nghe thấy sao, chắc chắn là đứa nhỏ sẽ không nói dối đầu” Bà cụ nhà họ Hoắc chọc chọc vào đầu của Hoắc Phong Lang.

Hoắc Phong Lang quả thực khóc không ra nước mắt, vô duyên vô cớ anh ta lại bỗng có một đứa con nhỏ ba tuổi xuất hiện.

“Chào bà cố nội ạ” Hiểu Khê lại ngọt ngào kêu một câu.

“Ôi, miệng của cháu yêu cũng quá ngọt rồi, rất nhu nhuận lễ phép, quá là thông minh, thoáng cái liền nhận ra bà là bà cố nội, làm sao mà cháu biết được vậy?” Trong lòng của bà. cụ nhà họ Hoắc cũng tan chảy.

Đừng nhìn bà ấy có nhiều con cháu, nhưng mà nguyên một đám trưởng thành ngoại trừ chọc cho bà ấy tức giận thì cũng không làm được cái gì.

Nhất là mấy đứa cháu trai, Hoắc Vân Dương thì phong lưu, Hoắc Anh Tuấn có con nhưng sau đó lại tự mình đẩy đi, còn Hoắc Phong Lang thì chậm chạp không chịu kết hôn.

Vất vả lắm mới gặp được một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng khiến cho bà cụ vô cùng yêu thích.

“Vừa rồi nghe thấy bố gọi bà là bà nội, vậy chắc chắn bà là bà cố nội của cháu rồi” Vẻ mặt của Hiểu Khê ngây thơ nói: “Bố cũng thường xuyên nhắc bà trước mặt cháu, nói là… bà rất tốt.”

“Đây đúng là bảo bối của bà mà” Bà cụ nhà họ Hoắc càng nhìn càng cảm thấy thích, vì vậy ánh mắt trừng Hoắc Phong Lang cũng càng hung ác hơn: “Cháu rất đáng ghét, có đứa con đáng yêu như vậy mà dám che dấu”

Hiện tại Hoắc Phong Lang cũng không hiểu là mình đã đề cập về bà cố nội với Hiểu Khê từ lúc nào.

Cái đứa nhỏ ranh mãnh này giả vờ giả vịt thì có.

“Bà phải nhanh chóng gọi cho mẹ của cháu mới được.” Bà cụ nhà họ Hoắc nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Nhã Lam.

Điện thoại vừa được kết nối thì bà cụ liền vui mừng nói: “Hoắc Nhã Lam, chúc mừng con, con có thêm một đứng cháu gái nhỏ rồi”

Hoắc Nhã Lam đang làm việc cũng cảm thấy có chút giống như trong mơ không hiểu, bà ấy suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu từ đầu lại xuất hiện ra cháu gái: “Nhạc Hạ Thu mang thai sao?”

“Người phụ nữ kia có thai thì mẹ có gì mà phải vui mừng, hôm nay mẹ đến bệnh viện để thăm dì Lưu của con, kết quả là đụng phải Hoắc Phong Lang đang dẫn theo một cô bé nhỏ, vừa nhìn thấy cô bé đã thấy giống rồi, vừa nhìn là mẹ nhận ra chắc chắn là thân sinh, kết quả mẹ hỏi ra thật đúng là như vậy”.

Bà cụ nhà họ Hoắc cười nói: “Con mau đến đây nhanh lên, đứa nhỏ này rất đáng yêu, chỉ là cái trán bị thương, vừa nhìn thì đã thấy đau lòng, không nói nữa mẹ phải gọi điện cho bố của con”.

Vừa cúp điện thoại thì Hoắc Nhã Lam cũng ngây ngẩn cả người, bình thường Hoắc Phong Lang ngay cả bạn gái cũng không thì làm sao đột nhiên lại có một đứa con gái được?

Bất kể như thế nào thì đây cũng là chuyện lớn.

Hoắc Nhã Lam nhanh chóng gọi cho Sở Minh Khối, suy nghĩ cả buổi cuối cùng thì bên kia cũng nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng điệu kia khiến cho Hoắc Nhã Lam cảm thấy vô cùng đau xót: “Minh Khôi, hiện tại gọi điện cho tôi mà ông cũng không kiên nhẫn như vậy sao?”

“Không có, tôi đang ở nhà họ Sở cùng với bố mẹ, tôi chỉ không muốn bà hỏi tung tích của tôi sau đó bắt đầu chỉ trích mà thôi” Sở Minh Khôi nói lời này ra càng khiến cho bà ấy cảm thấy tức giận.

Rõ ràng là biết bà ấy không thích nhà họ Sở, nhưng mà bây giờ càng lúc ông ta càng thích chạy sang bên đó, thậm chí có hôm còn ngủ luôn ở bên đó, giống như là căn bản không quan tâm đến cảm nhận của bà ấy.

Bà ấy thực sự cảm thấy Sở Minh Khôi đã thay đổi.

Nhưng mà hôm nay vào loại ngày này bà ấy cũng không muốn cãi nhau với ông ta cho nên nói: “Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho tôi nói là Hoắc Phong Lang ở bên ngoài có một đứa con gái…”

“Thật hay giả vậy, sẽ không phải lầm rồi chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 716


Chương 716: Bị ung thư

“Không biết, ông lái xe qua đây đón tôi sau đó hai chúng †a sẽ đi qua đó một chuyến”

Trong bệnh viện.

Bà cụ nhà họ Hoäắc đã gọi điện cho người nhà họ Hoäc mấy lần.

Hoắc Phong Lang cũng nhanh chóng nhấn tin với Khương Tuyết Nhu, bảo là lát nữa cô đừng mang theo Hiểu Lãnh đến bệnh viện.

Nhìn thấy một đứa cháu gái thì bà nội cùng mừng như điên, nếu như là hai đứa thì thôi coi như xong.

Đang đi trên đường, Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy muốn nôn ra máu.

Làm sao mà có thể trong thời gian một đêm mà con gái của mình lại biến thành con gái của Hoắc Phong Lang rồi?

Hoäc Phong Lang này đúng là chết cũng không hết tội mài Chưa đến một tiếng sau.

Ông cụ nhà họ Hoắc, Hoắc Nhã Lam, Sở Minh Khôi, Hoắc Văn, Hoắc Chân cũng đều đã đến.

Một đám người vốn là ôm thái độ hoài nghi nhưng mà khi nhìn thấy Hiểu Khuê có bộ dáng nhỏ nhắn kia thì cũng không còn gì nghi ngờ nữa.

Bởi vì là quá giống với Hoắc Phong Lang khi còn nhỏ.

Hoắc Nhã Lam vừa nhìn thấy cũng cảm thấy rất thích, dù cho bà ấy là một người phụ nữ đặt sự nghiệp lên trên không muốn quá quan tâm vào mấy chuyện con cháu như thế này nhưng mà khi nhìn thấy một đứa cháu gái nhỏ của mình đáng yêu như vậy, trái tim của bà ấy cũng muốn tan chảy.

Bà ấy vừa đi qua thì Hiểu Khuê đã ngửa đầu lên nhìn bà : “Cháu đã bị: ¡, bà nhất định là bà nội của cháu.”

“Mẹ đã nói rồi mà, Hiểu Khuê rất là thông minh, không hổ là con cháu của nhà họ Hoắc chúng ta” Bà cụ nhà họ Hoắc cười cười đắc ý như một đứa nhỏ.

Hoắc Nhã Lam cũng cười nói: “Đúng vậy, bà chính là bà nội của cháu, làm sao mà cháu biết?”

Hiểu Khuê nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Bà có điểm giống với bố của cháu, cháu cảm thấy nhất định là như vậy, hơn nữa.

khi bà cười lên đi lại chỗ cháu nhìn rất giống như là bà bên nhà hàng xóm đến đón bạn Ngưu.”

“Bạn Ngưu là ai?”

“Chính là một người bạn mà cháu thường chơi cùng, cậu ấy có bà nội, bọn họ đều đối xử với cháu rất tốt, còn cháu, cháu không có” Hiểu Khê đột nhiên cúi đầu khổ sở mở miệng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: “Nhưng mà hiện tại cháu đã có rồi: “Đúng, về sau cháu có bà nội, còn có cả ông nội” Hoắc Nhã Lam đau lòng ôm cô bé lên, sau đó trừng mắt liếc nhìn Hoäắc Phong Lang: “Chuyện lớn như thế này mà con che giấu lâu như vậy, về nhà đi rồi xem mẹ xử lý con thế nào!”

Ông cụ nhà họ Hoäc cũng hừ lạnh một tiếng: “Vậy mà con cháu của nhà họ Hoắc của chúng ta lại phải đi ngưỡng mộ con nhà người khác có ông nội bà nội, đứa nhỏ cần có tình cảm gia đình, nếu như cháu sớm đưa đứa nhỏ về đây thì tốt rồi, mẹ của đứa nhỏ là ai, tại sao cháu lại để con bé một mình hả?”

Hoäc Phong Lang đã sớm nghĩ ra cớ từ trước cho nên giải thích nói: “Thật ra lúc trước con cũng không biết là có sự hiện hữu của con bé, gần đây mới biết được, mẹ của con bé chẳng qua chỉ là phục vụ ở trong quán bar mà thôi, khi đó nhìn thấy người ta xinh đẹp cho nên… mới nuôi cô ấy một thời gian ngắn, về sau cháu liền trả thù lao cho cô ấy rời đi rồi”

“Lúc đầu cháu cũng nói với cô ấy là cô ấy không xứng với cháu, không xứng để bước vào cửa của nhà họ Hoắc, nhưng mà lúc đó cháu cũng không nghĩ đến là cô ấy đã mang thai, trước đó vài ngày cô ấy đã bị ung thư qua đời, cho nên đưa đứa con cho cháu.”

Sau khi Hiểu Khê nghe xong thì lập tức khóc lóc than thở: “Mẹ ơi.”

“Được rồi, đừng khóc, về sau có bà nội ở cùng với cháu.”

Hoäc Nhã Lam đau lòng mà vuốt cái đầu nhỏ của cô bé: “Lại đây với ông nội nào”

“Hiểu Khuê” Sở Minh Khôi cũng cười cười với cô bé, sau đó bỗng nhiên nói: “Sao mà tôi lại cảm thấy con bé lại giống với Hoäc Anh Tuấn như vậy nhỉ?”

“Đúng không, em cũng có cái cảm giác này đấy!” Hoắc Văn cũng mở miệng nói.

Trong lòng của Hoắc Phong Lang đánh bụp một cái, lành lạnh nói: “Con cũng không còn cách nào khác, ai bảo con và Hoäc Anh Tuấn đều là một mẹ sinh ra chứ”

“Chuyện này cũng là bình thường, cháu gái hơi giống với bác của mình cũng là chuyện bình thường thôi.” Bà cụ nhà họ.

Hoäắc đột nhiên cảm khái: “Nếu như thai đôi lúc trước của Anh Tuấn vẫn còn thì đại khái cũng là tâm tuổi như thế này”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 717


Chương 717: Bọn nhỏ cũng thực sự cần thêm những người thân khác

“Mẹ à, chuyện quá khứ thì cũng đừng nhắc lại nữa, khả năng là Khương Tuyết Nhu không có vận mệnh kia” Hoắc Văn cảm thấy rất vui vẻ nhưng mà không để lộ ra.

“Được rồi, hoàn cảnh ở bệnh viện này so với nhà của chúng ta vẫn kém một chút, bây giờ hãy quay về biệt thự của nhà họ Hoắc, đến lúc đó gọi bác sĩ đến cũng không cần phải chịu tội như thế này?” Lúc này ông cụ nhà họ Hoắc ra lệnh.

. Đây là đứa cháu gái đầu tiên của nhà họ Hoắc cho nên phải chăm sóc cẩn thận chu đáo.

Khi người nhà họ Hoắc dẫn theo Hiểu Khuê đi ra khỏi bệnh viện thì Khương Tuyết Nhu đang nắm lấy tay của Hiểu Lãnh từ góc tường đi đến.

Không biết được là cô đang tức giận hay là buồn bã.

Nhưng khi nhìn thấy Hiểu Khuê vô cùng vui vẻ được Hoắc Nhã Lam ôm vào trong lòng, trong lòng cô cũng không biết là mình đang có cảm giác gì.

Mặc dù Hiểu Khuê chưa từng nhắc đến trước mặt của cô những chuyện đó nhưng mà cô biết trong lòng của Hiểu Khuê vẫn luôn hâm mộ những người có ông nội bà nội.

Có lẽ… như vậy cũng tốt, dùng thân phận con gái của Hoắc Phong Lang để quay trở về nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc sẽ coi cô bé như là bảo bối, Hoắc Anh Tuấn cũng không đoạt con bé khỏi tay của cô.

Nhưng mà bản thân cô vất vả khổ cực nuôi con bé lớn lên bây giờ bỗng nhiên lại quay trở về nhà họ Hoắc, thật sự rất khó chịu… trống rỗng…

“Hiểu Lãnh, con có hâm mộ Hiểu Khuê không, con cũng muốn quay về nhà họ Hoắc sao?” Khương Tuyết Nhu cúi đầu xuống nhìn con trai của mình.

Hiểu Lãnh lắc đầu: “Con không thích nhà họ Hoắc, con yêu mẹ hơn” Cậu bé nói xong thì nắm chặt tay của Khương Tuyết Nhu.

So với Hiểu Khuê thì gương mặt và gen của cậu nhóc càng giống với Khương Tuyết Nhu hơn.

Khương Tuyết Nhu mềm lòng ôm chặt cậu bé.

“Mẹ, mẹ đừng thất vọng, Hiểu Khuê chỉ là nhất thời cảm thấy bên kia có chút mới lạ, qua đó mấy ngày chắc chắn sẽ khóc nháo lên muốn mẹ” Hiểu Hiểu Lãnh đạm nói.

“Ừ” Khương Tuyết Nhu cũng chỉ biết thở dài. Được rồi, để cho Hiểu Khuê trở về nước Miên thì cô cũng không thấy an tâm, nhưng mà nếu như giữ lại một người giống Hoắc Anh Tuấn ở bên người thì càng giống như trái bom hẹn giờ, không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ hành tung.

Tạm thời cứ như vậy đã, ở nhà họ Hoắc tương đối là an toàn.

“Hiểu Lãnh, nếu như Hiểu Khuê đã đến biệt thự thì con cũng không cần phải quay trở lại. nước Miên nữa”.

“Thật sao a?” Hai mắt của Hiểu Lãnh tỏa sáng ngẩng đầu lên.

“Ừ, mẹ sẽ đi tìm vườn trẻ cho con, sau đó cùng với chủ nhỏ của con bàn bạc một chút để cho con và Hiểu Khuê học chung một chỗ, nhưng mà tạm thời con không thể ở chung với mẹ, qua mấy ngày nữa ông ngoại của con xuất viện thì con tạm thời ở với ông ngoại, thuận tiện giúp mẹ chăm sóc ông ngoại có được không?

“Được a, cuối cùng thì con cũng có thể nhìn thấy ông ngoại rồi” Trong ánh mắt của Hiểu Lãnh cũng tràn ra những tia sáng vui vẻ.

Khương Tuyết Nhu đột nhiên ý thức được là bọn nhỏ cũng thực sự cần thêm những người thân khác.

Lâm đầu tiên Hiểu Khuệ đến biệt thự nhà họ Hoắc cho nên cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Biệt thự rất lớn, khắp nơi đều có hoa tươi, còn có rất nhiều con động vật đáng yêu, có thể bơi lội còn có thể cưỡi ngựa.

Cô bé cao hứng nói với Hoắc Nhã Lam: “Bà nội, cháu rất thích nơi này, cho tới bây giờ cháu con chưa thấy cái biệt thự nào lớn đến như vậy” .

Hoắc Nhã Lam và bà cụ nhà họ Hoắc cũng đều cười không ngậm được miệng, ông cụ nhà họ Hoắc cũng hiếm khi có tâm tình vui vẻ như vậy: “Về sau đây chính là nhà của cháu, đằng sau của tòa nhà này còn có một sân chơi rất rộng lớn”

“Thật vậy sao, ở đây cũng có sân chơi sao, cháu có thể chơi đùa cùng những bạn nhỏ khác rồi” Hiểu Khuê vô cùng cao hứng nói.

Sắc mặt của ông cụ nhà họ Hoắc cứng đờ, vốn dĩ cái sân kia chính là tạo ra để cho hai đứa con của Khương Tuyết Nhu chơi đùa, nhưng mà không nghĩ đến…

Hoắc Nhã Lam ôn nhu nói: “Không có những bạn nhỏ khác đâu, chiếc sân đó là ông cố chuẩn bị cho cháu, nhưng mà sau khi vết thương của cháu tốt hơn thì bà nội sẽ dẫn cháu đi đến trường học.

Bà cụ nhà họ Hoắc ở đằng sau nhỏ giọng nói với Hoắc Phong Lang: “Không biết là đột nhiên cháu lại có con cho nên vẫn chưa chuẩn bị phòng, nhưng mà cũng không sao, trước hết cứ cho con bé ngủ ở trong phòng của hai đứa con của Hoắc Anh Tuấn, chờ thêm chút thời gian nữa.”

“Không cần đâu bà nội, ở chỗ đó cũng rất tốt” Hoắc Phong Lang tự thì thầm, căn phòng đó là để chuẩn bị cho song bào thai của Khương Tuyết Nhu, cuối cùng thì cũng vẫn là của tụi nhỏ, cũng coi như là không đưa cho nhầm người.

“Được rồi” Bà cụ nhà họ Hoắc cảm thấy Hoắc Phong Lăng càng lúc càng độ lượng, hiểu chuyện hơn: “Hiểu Khế, tên đầy đủ của cháu là gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 718


Chương 718: Muốn khóc nhưng không khóc được

Hiểu Khuê đang cao hứng bừng bừng cho nên thuận miệng đáp: “Cháu là Khương Hiểu Khuê”

“Cháu họ Khương sao?” Tất cả mọi người đều sững sờ, ánh mắt đều trở nên kỳ lạ. Hoắc Văn nháy mắt: “Chẳng lẽ là mẹ của con bé họ Khương sao.”

Bụng của Hoắc Phong Lang cũng co lại, nhanh chóng nói: “Là có chút trùng hợp mà thôi, cũng có rất nhiều người họ Khương mà”

“Được rồi, cũng không có gì quan trọng, dù sao thì sớm muộn gì cũng sửa thành họ Hoắc” Ông cụ nhà họ Hoắc nhanh chóng nói.

“Cháu không muốn họ Hoắc” Hiểu Khuê nghe xong thì sợ đến mức phát khóc: “Cháu không muốn đổi họ”.

“Được rồi, không đổi thì không đổi, cũng không cần phải vội” Bà cụ nhà họ Hoắc hung hăng liếc nhìn ông cụ: “Con bé vừa mới mất mẹ, ông liền bắt con bé đổi họ, từ từ thôi, cần gì phải gấp”.

Ông cụ nhà họ Hoắc bị giáo huấn một trận.

Sau khi vào căn phòng đã chuẩn bị.

Hiểu Khuê vô cùng thích thú: “Bà nội, cháu rất thích chỗ này, tất cả đều đồ của em bé lại còn có màu hồng nhạt, còn có bậc thang, nếu mà Hiểu Lãnh ở đây thì tốt rồi”

“Hiểu Lãnh?” Mọi người lại lần nữa sừng sờ.

Trái tim của Hoắc Phong Lang lại lần nữa run lên, chợt nghe Hiểu Khuê lên tiếng nói: “Đó cũng là bạn của cháu”

“Ồ! Mọi người đều giật mình.

Trái tim của Hoắc Phong Lang cả buổi ngày hôm nay đúng là không lúc nào được thanh thản mà, anh ta nhìn Hiểu Khuê, thật sự giống như là tiểu tổ tông mà.

Hoắc Nhã Lam liếc nhìn anh ta một cái: “Đã có con rồi thì về sau quay trở về biệt thự sống, phải ở cùng con bé nhiều hơn, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc chạy ra ngoài chơi như thế!”.

“Về sau phải quay trở về nhà trước bảy giờ” Bà cụ nhà họ Hoắc ra lệnh.

Hiểu Khuê ôm lấy chân lớn của anh ta: “Bố, con yêu bố” Hoắc Phong Lang: “…”

Muốn khóc nhưng không khóc được.

Cả ngày Hiểu Khuê được mọi người yêu thương chăm sóc giống như một cô công chúa.

Chỉ có Sở Minh Khôi ở lại một tiếng đồng hồ sau đó nói với Hoắc Nhã Lam: “Tôi có việc, tôi đi trước đây.”

“Ông định đi làm cái gì vậy, đêm nay còn phải tổ chức tiệc để chào mừng Hiểu Khuê, ông cũng là ông nội của Hiểu Khuê mà.” Hoắc Nhã Lam có chút tức giận: “Hoắc Phong Lang chính là con trai ruột của ông đấy!”

“Không phải là tôi đã gặp mặt rồi sao, tôi cũng đưa cho hồng bao rồi, hơn nữa thực sự là tôi có việc” Sở Minh Khôi nói hai câu sau đó trực tiếp rời đi.

Hoắc Phong Lang tức giận đến sắc mặt cũng trắng bệch: “Sao bố lại rời đi rồi, ông ấy không tham gia bữa tiệc của Hiểu Khuê sao?”

“Ông ấy nói là mình có việc” Hoắc Nhã Lam nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi, lúc trước bố của con lì xì cho Hiểu Khuê bao nhiêu tiền?”

Bờ môi của Hoắc Phong Lang giật giật, không biết là cảm xúc gì nói: “Sáu mươi triệu ạ”

Mặc dù Hiểu Khuệ không phải là do anh ta sinh ra nhưng mà hiện tại mọi người đều coi Hiểu Khuệ chính là con gái ruột của anh.

Mấy người Hoắc Chân, Hoắc Văn đều đưa ba tỷ, còn ông cụ nhà họ Hoắc thì trực tiếp đưa cho Hiểu Khuê một chiếc thẻ đen.

Nếu như so sánh tiền lì xì của Sở Minh Khôi với bọn họ thì quả là keo kiệt, khiến cho người làm con trai như anh ta trong lòng cũng cảm thấy nguội lạnh.

“Sáu mươi triệu?”

Trái tim của Hoắc Nhã Lam hoàn toàn đóng băng, nếu như là con gái của Hoắc Anh Tuấn thì cũng thôi đi, nhưng mà đây lại là con gái của Hoắc Phong Lang.

Hơn nữa rõ ràng là Sở Minh Khôi cũng không phải là không có tiền, lúc trước ở bên kia cho cháu trai của mình ở xa cũng ít nhất là ba trăm triệu rưỡi, mà cháu ruột cũng chỉ có bảy mươi triệu.

“Mẹ, mẹ cùng với bố… rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Hoắc Phong Lang không nhịn được liền hỏi: “Con cảm giác như là hai người càng lúc càng kỳ lạ, đối với mẹ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 719


Chương 719: Nguyên nhân là mình mang họ Hoắc

Con cũng nhìn ra sao?”

Hoäc Nhã Lam cười khổ một tiếng: “Hoắc Phong Lang, con cảm thấy bố của con là hạng người như thế nào?”

Hoäc Phong Lang mở miệng nhưng sau đó cũng không biết nói như thế nào.

Ba năm trước đi nh tâm thần của Hoäc Anh Tuấn bị chụp truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều nghỉ ngờ anh ta nhưng mà chỉ có anh ta biết là mình trong sạch.

Về sau khi biết được tin tức là nhà họ Sở ở bên kia truyền đi thì anh ta liền biết rõ là do Sở Minh Khôi làm.

Người bố kia của anh ta nhìn qua thì rất tao nhã, một bộ.

dáng không màng thế sự, nhưng mà đẳng sau thì không nhất định là như vậy.

Chỉ tiếc là cho dù anh ta có nói như thế nào thì Sở Minh Khôi cũng không bao giờ trả lời anh ta một câu nào.

Những năm này, anh ta ở Hoắc Thị làm việc, nhưng mà Sở Minh Khôi cũng chưa từng hỏi thăm anh ta, giúp đỡ anh †a, thời gian của ông ta ở bên cạnh anh ta còn ít hơn thời gian ở bên cạnh Sở Văn Khiêm kia.

Mỗi lần đến nhà họ Sở thì người ở bên đó đối xử với anh 1a cũng rất tốt, nhưng có lần chú hai nhà họ Sở có dự án mới, anh ta thấy có hứng thú, muốn mua cổ phần, nhưng chú hai họ Sở lại lấy cớ từ chối nói rằng dự án này không mang lại nhiều lợi nhuận cho bản thân cho nên đã được để lại cho người khác.

Nhưng mà về sau anh ta mới biết được là chú hai nhà họ.

Sở căn bản không không thuê người ngoài mà là để cho một đứa cháu bên nhà vợ mình đầu tư cổ phần Một đứa cháu ruột còn không bằng một đứa cháu trai bên nhà vợ.

Gòn có thời điểm khi anh ta còn nhỏ, lúc đi đến nhà họ Sở mừng năm mới thì rõ ràng nhìn thấy ở trong túi áo của bà nội có cái kẹo mà anh ta rất thích ăn, khi anh ta muốn xin thì bà nội lại bảo là không có, sau đó vụng trộm đưa cho Sở Văn Khiêm.

Rõ ràng là anh ta cũng là cháu trai ‘Về sau anh ta cũng từ từ nhận ra nguyên nhân là mình mang họ Hoắc.

Cho nên vào những năm này, mặc dù nhà họ Sở đã nhảy lên thành gia tộc đứng thứ hai ở nước Nguyệt Hàn thì anh ta cũng không quá thân cận với nhà họ Sở.

“Mẹ, con thực sự là con ruột của bố sao?”

Bất thình lình anh ta bỗng nhiên hỏi một câu.

Hoắc Nhã Lam sửng sốt một chút sau đó trầm mặt nói: “Nếu con không phải con trai của bố mình thì là con của ai, chẳng lẽ là mẹ con ở bên ngoài ngoại tình sao?”

“Con cũng không có ý này, được rồi chỉ là con tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”

Hoäc Phong Lang nói xong cũng rời đi Hoắc Nhã Lam thất thần không khỏi nhớ đến chuyện lúc trước.

‘Vào ngày đó khi bà ấy mang thai Hoắc Phong Lang cũng là lúc ly hôn với Lục Minh Anh không bao lâu, lúc đó tâm tình của bà ấy cũng không tốt lắm, uống nhiều rượu, về sau là Sở Minh Khôi đưa bà ấy về nhà, bất tri bất giác hai người xảy ra quan hệ với nhau.

Tập đoàn Hoäc Thị.

Hoäc Anh Tuấn vừa kết thúc cuộc họp xong cầm lấy điện thoại thì nhìn thấy bốn cuộc gọi nhỡ của bà cụ nhà họ Hoäc.

Anh gọi lại, bà cụ nhà họ Hoắc lập tức mắng: “Có phải là cháu còn đang vui đùa với cô gái Nhạc Hạ Thu bên kia hay không, ngay cả điện thoại của bà cũng không nhận?”

“Cháu đang họp.” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ giải thích.

“Được rồi, sau khi xong việc thì cháu quay trở về biệt thự một chuyến, tối nay ở biệt thự có tổ chức tiệc, mẹ của cháu nói với cháu chưa?”

“Bà cảm thấy bà ấy sẽ gọi điện thoại cho cháu sao?”

“Được rồi.” Bà cụ nhà họ Hoäc cười ha hả nói: “Thực ra là thẳng nhóc con Hoắc Phong Lang ở bên ngoài có một đứa con gái, ban đầu bà không biết nhưng mà hôm nay lại bị bà bắt gặp, ôi cái đứa nhỏ kia thật là đáng yêu, buổi tối bà định gọi người của Hoắc Thị đến đây để mở tiệc cho con bé, cháu là bác cho nên cũng phải xuất hiện, nhất định phải chuẩn bị cả quà tặng và tiền lì xì nữa đấy!”

“Hoắc Phong Lang có con gái ở bên ngoài?” Hoặc Anh Tuấn xoa mi tâm, có chút khó hiểu, nhưng mà trong lòng cũng buông lỏng xuống.

Hoắc Phong Lang có con gái ở bên ngoài cho nên chắc chắn là Khương Tuyết Nhu sẽ không cân nhắc anh ta nữa.

“Trước kia là con gái ở bên ngoài còn bây giờ chính thức là công chúa nhỏ của nhà họ Hoäc, hơn nữa cũng chính là công chúa nhỏ nhất.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 720


Chương 720: Đứa con ngoài giá thú của Hoäc Phong Lang

 

Bà cụ nhà họ Hoắc lại dặn dò: “Đúng rồi, Hiểu Khuê năm nay hơn hai tuổi, vẫn chưa được ba tuổi, khi mua quà thì nên mua theo độ tuổi của cô bé, thêm vào đó, bà thông báo cho.

 

cháu biết răng bà sẽ để Hiểu Khuê sử dụng trước phòng.

 

chuẩn bị cho cặp song sinh, dù sao thì bây giờ cũng chưa cần dùng đến”

 

Nói xong bà cụ cúp điện thoại Hoäc Anh Tuấn cầm ống nghe, mãi vẫn không động đậy.

 

Hơn hai tuổi Nếu đứa con lúc đó của Khương Tuyết Nhu vẫn còn, có lẽ cũng đã lớn như vậy rồi.

 

Lúc này, điện thoại lại đổ chuông Là Nhạc Hạ Thu gọi điện tới: “Anh Tuấn, hôm nay anh có phải tăng ca không? Không phải chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau chọn gói chụp ảnh cưới sao?”

 

“Hôm nay anh không có thời gian, sau khi tan làm phải quay về biệt thự một chuyến, không quay lại nữa” Hoắc Anh Tuấn giải thích.

 

Nhạc Hạ Thu cần môi: “Có phải anh vẫn còn giận em không, bởi vì anh trai em tìm người phá nhà của Khương Tuyết Nhu, Anh Tuấn, em thật sự không biết chuyện đó, lúc trước em đã cảnh cáo anh ấy rồi, nhưng có đôi khi anh ấy.

 

không thèm nghe lời của em. Em xin lỗi, vì em có một người anh trai như vậy mà làm tổn hại đến danh tiếng của anh…”

 

“Hạ Thu, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó trôi qua đi, nhưng anh đề nghị sau này em nên giữ khoảng cách với Nhạc Trạch Đàm một chút, loại người như anh ta không cứu được nữa.

 

rồi” Hoắc Anh Tuấn ngắt lời cô ta.

 

€ó một số lời, nghe một lần hai lần thì sẽ cảm thấy thương xót cho cô ta, nhưng nếu nghe quá nhiều sẽ càng tăng thêm sự phản cảm với Nhạc Trạch Đàm.

 

“.. Vâng” Nhạc Hạ Thu xấu hổ đáp lại.

 

“Hôm nay anh thật sự có việc phải trở về biệt thự:”

 

Sau khi Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại xong, anh yêu cầu Ngôn Minh Hạo chuẩn bị quà cho trẻ con.

 

Sau khi Ngôn Minh Hạo nghe tin Hoắc Phong Lang có một đứa con gái ngoài giá thú đã được hai tuổi, cả người đơ ra một lúc.

 

“Cậu ngây ra đó làm cái gì, còn không mau đi đi” Hoắc Anh Tuấn trừng mắt nhìn anh ta Sau khi Ngôn Minh Hạo đi ra ngoài, anh ta lập tức tìm một chỗ, trộm gọi điện thoại cho Khương Tuyết Nhu: “Cô Khương, không lẽ con gái ngoài giá thú của cậu hai nhà họ.

 

Hoắc là…”

 

“Đúng, là Hiểu Khuê” Khương Tuyết Nhu bất lực giải thích lý do cho anh ta Ngôn Minh Hạo dở khóc dở cười.

 

Không ai biết rằng lần “sẩy thai” của Khương Tuyết Nhu 3 năm trước là một vở kịch mà anh ta và Hoắc Phong Lang bắt †ay nhau tạo nên.

 

Vào thời điểm đó, sau khi Hoäc Anh Tuấn đẩy Khương Tuyết Nhu ngã thì thực sự đã chảy máu, đứa trẻ gân như không thể giữ được, nhưng sinh mạng của hai đứa trẻ đó rất kiên cường nên vẫn sống sót được.

 

Nhưng anh ta biết nếu Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhụ tiếp tục làm ầm lên như vậy, cộng thêm có Nhạc Hạ Thu luôn ngáng đường, đứa trẻ sớm muộn gì cũng sẽ thực sự mất đi Hơn nữa, cho dù thực sự sinh cặp song sinh đó ra, Khương Tuyết Nhu nhất định sẽ không thể giành được quyền nuôi con, đến lúc đó bọn trẻ chắc chắn sẽ bị ngược đãi nếu rơi vào tay Nhạc Hạ Thu.

 

Vì vậy anh ta liên lạc với Hoắc Phong Lang, Hoắc Phong Lang lập tức mua chuộc bác sĩ, để bác sĩ tuyên bố Khương Tuyết Nhu đã bị sẩy thai.

 

Vốn tưởng rằng Khương Tuyết Nhu sẩy thai, Hoắc Anh Tuấn sẽ ly hôn, để cô rời đi, nhưng không ngờ Nhạc Hạ Thu lại xúi giục Hoäc Anh Tuấn đưa cô vào khoa tâm thần.

 

Những ngày đó, anh ta và Hoắc Phong Lang đều vô cùng lo lắng.

 

Nhưng may mắn là sau đó đã thành công để Khương Tuyết Nhu giả chết, đứa con của cô cũng bình an vô sự sinh ra ở nước ngoài.

 

Nhưng không ngờ rằng mọi chuyện đã thay đổi, cô bé đó dùng thân phận là con gái ngoài giá thú của Hoắc Phong Lang mà trở về rồi.

 

Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể trở về nhà họ Hoäc, đồng thời không bị Nhạc Hạ Thu nhắm tới Nếu đã là cô chủ nhỏ, Ngôn Minh Hạo liền lập tức đến trung tâm thương mại mua rất nhiều quần áo và đồ chơi mà bé gái thích, tất nhiên là dùng thẻ của tổng giám đốc Hoắc để thanh toán, dù sao anh cũng mắc nợ đứa con gái này rất nhiều.

 

Sáu giờ rưỡi chiều Xe chạy vào khu biệt thự nhà họ Hoắc.

 

Sau khi Hoắc Anh Tuấn xuống xe, Ngôn Minh Hạo mở cốp ra, Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy chiếc cốp bị nhét chật cứng, khuôn mặt tuấn tú đen lại: “Ai kêu cậu mua nhiều như vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom