Dịch Đông Phong Bất Dữ

Chương 137: C137: Lên đường


Theo lệnh vua, ngày hôm sau Bất Ly khởi hành đi Viễn Đạo. Trong xe ngựa hiện tại có hai người, một người là y, kẻ còn lại là tên "thị thư" y mang theo. Y kháng chỉ không nổi, đành ngoan ngoãn chấp nhận mọi thứ đã được an bài.

- Đi cùng bản vương khiến tiểu Phúc Huy khó chịu vậy sao?

Y nhấp trà. Khỏi nói, Quan Phúc Huy chửi đổng: "Ừ, khó chịu lắm luôn ấy! Khi không đi công việc cho ngươi lại bị ngươi kéo lên Viễn Đạo chung, sao không gọi Hương Dao hay Nguyệt Dao ấy, các nàng lúc nào chẳng sẵn sàng?"

Hắn cau có. Nói là đi công việc chứ hắn vác kim đi xăm cho y từ sáng, còn chưa kịp ăn cái gì đã nghe phải hung tin. Hắn còn đang định nhân mấy ngày không có y ở đây tung hoành ngang dọc vài chuyến, chơi nát mấy cái thanh lâu kĩ trấn cho đã trước khi bước vô con đường thanh tâm quả dục. Ai dè tiểu vương gia này làm loạn, bắt hắn đi cùng. Quan Phúc Huy uất ức tới nỗi về nhà gọi ngay cha yêu ra phân xử, kết quả cha hắn cũng chỉ gật đầu bảo đi với vương đi con.

Cho nên, từ chối vô hiệu.

- Chậc, núi Viễn Đạo cấm phụ nữ, cho nên bổn vương mới cần đến tiểu Phúc Huy.

"Lại còn bắt ta làm thị thư cho ngươi. Hay lắm luôn đấy Quân Bất Ly, ngươi có thấy thằng thị thư nào đòi bỏ học không?" - Hắn chống cằm nhìn ra cửa sổ. Hắn nhìn trời nhìn đất, nhìn luôn cái số phận chó má của mình dưới đây.


Đối diện với hắn, Quân Bất Ly chỉ có thể lắc đầu. Giờ y mới thấy hắn thật sự giống Mẫn Hi, nhất là cái điểm nghiệp mồm. Hai người này cứ như hai giọt nước, một giọt nước khoáng, giọt còn lại là nước cống. Hắn chửi nghe điếc cả tai, nếu không phải Quan lão gia nhờ y quản thúc hắn hộ, y đã sớm cắt phăng cái lưỡi của hắn rồi.

Đang đi bình thường, đột nhiên chiếc xe rung lắc dữ dội như vấp phải thứ gì đó. Bất Ly không giữ được ly trà, cũng không giữ nổi thăng bằng của bản thân, thành ra trà cúng thổ địa, còn y thì lại ngã xuống sàn xe.

- Cẩn thận.

Hắn cũng mất thăng bằng mà ngã đè lên người y, có điều tên lưu manh này phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng đỡ lấy phần đầu của tiểu vương gia trước khi nó tiếp đất. Khoảng cách của hai người chỉ vỏn vẹn bằng chiều dài cái chén khải, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn lại.

- Chắc là vấp đá, ngươi có sao...?

Đoạn đường này đúng thật gập ghềnh khó đi, chỉ một đoạn mà vấp đá đến hai ba lần. Quan Phúc Huy đang chống tay xuống sàn xe, vấp cục đá nữa làm hắn bị hụt tay, thành ra nằm luôn trên người y. Vô tình môi chạm môi, da thịt cũng gần sát bên nhau, chỉ chắn ngang giữa mấy lớp vải mỏng.

Tình thế khó xử khiến Quan Phúc Huy cứng đờ. Mặc dù hắn từng hôn rất nhiều người, từ hoa khôi tửu lâu đến quý nữ khuê các đều có nhưng đây là lần đầu tiên hắn hôn đàn ông, lại còn là thằng bạn thân của mình nữa. Cơ mà sao mùi vị này lại chẳng khác gì phấn son của nữ tử bao nhiêu, thậm chí lại có phần ngọt ngào hơn, chưa kể đến môi đào kia lại mềm mại, hồng hào tự nhiên, vô cùng dụ người.

Đang phiêu diêu miền cực nhọc trong nụ hôn với Bất Ly, đột nhiên hắn bị một lực đá mạnh làm mình văng sang bên cạnh. Hoá ra tiểu mỹ nhân vừa nằm trong tay hắn tung cước đạp hắn ra chỗ khác, bản thân từ từ ngồi dậy chỉnh trang đầu tóc, y phục sao cho gọn gàng lại. Quân Bất Ly bình thản ngồi lại vị trí cũ như chưa có gì xảy ra, tính nâng chén nhấp trà tiếp nhưng lại nhận ra nó về với thổ địa rồi nên đành thôi.

- Đau đấy!

"Phạt ngươi tội tuỳ tiện." - Sắc mặc y không có chút thay đổi so với thời điểm trước khi hôn hắn là bao. Y vẫn bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

- Nghe nói hôm qua bên đó kiếm chuyện với người mình à?

"Ừ." - Quan Phúc Huy đáp, cả hai đang nói nhỏ nhất có thể. - "Nhưng mà xong xuôi rồi, không đáng bận tâm."


- Lí do là gì?

"Tranh đất làm ăn." - Hắn bóc một miếng kẹo ra đút cho y. - "Khu Tuý Cực lâu ấy."

Bất Ly hừ lạnh một tiếng, tận hưởng hương vị của viên kẹo đang tan dần trong miệng. Phương châm của y vẫn là những gì giải quyết êm đẹp được thì cứ đàm phán trước, khi nào nó lì tới mức nói không nghe mới phải động binh đao. Quy tắc của đất Trúc An là vậy, cái gì cũng chém chém giết giết dễ kinh động đến mấy người ngoài ngành lắm.

- Còn bao xa nữa đến thành Khang Dụ?

"Dạ còn khoảng 2 canh giờ nữa ạ." - Xa phu đáp.

Đường từ đại đô Trúc An đến Việt Trạch nếu đi đường gần nhất là băng qua thành Vĩnh Sinh cũng phải mất năm ngày đi đường, chưa kể núi Viễn Đạo còn nằm ở ngoại biên giáp với Phương Tâm, vị chi tổng thể khởi hành từ Trúc An cho đến lúc gặp được ngài Giám Binh Thiên Sư của Viễn Đạo phải mất ít nhất một tuần. Đó là nếu đi liên tục, không dừng chân, mà y là con người chứ không phải trâu bò mà chịu nổi kiểu đó nên dám lắm cũng phải tuần rưỡi mới tới nơi.

- Qua đây, Phúc Huy.

"Không."


- Qua đây.

"Ngươi muốn làm gì?"

- Bản vương nói ngươi qua đây!

"Dạ." - Nói qua nói lại, rốt cuộc hắn cũng ngoan ngoãn lăn qua bên cạnh y. Quan Phúc Huy phải thừa nhận là lúc y xưng bản vương với cái giọng này thì độ uy nghiêm từ một nhảy lên mười, nghe thôi cũng thấy sợ, giống như mẹ hắn đang đứng trước mặt vậy.

Cơ mà có giống mẹ hắn đi chăng nữa thì y cũng không nên dựa lên người hắn thế này.

- Mỏi lưng quá, cho dựa tí.

Thấy vậy, Quan Phúc Huy thở dài, từ từ xoay người lại. Hắn nắm tay kéo y nằm thẳng trên ngực hắn, khác với ban đầu là dựa vai còn bản thân mình lấy cái gối chèn sau lưng: "Vậy thoải mái hơn. Ngủ đi, nào tới ta gọi."
 
Chương 138: C138: Sổ sách


Nghi Thái ôm một chồng sổ sách dày đi từ trà quán về đến chính viện của chủ nhân. Đáng lý là nó phải vừa đi vừa than sao mà nhiều thế, bê gãy cả tay nhưng nó quen rồi. Cái này còn không dày với nặng bằng đám văn thư tồn kho trong Hình bộ, thứ được cho là nỗi khiếp đảm của Mẫn Hi vào những dịp cuối năm nhưng đó chỉ là những năm trước thôi, năm nay hắn khác rồi. Rút kinh nghiệm từ Đằng đại nhân, năm nay hắn ráng mỗi ngày tăng ca một chút, giải quyết mấy cái này từ từ để đến cuối năm không phải cuống cuồng lên làm nữa.

- Để đó đi.

Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía cái ghế bên cạnh mà mình kê trước.

- Mà sao tự nhiên nay ngài rảnh lôi hết sổ sách ra làm vậy ạ?

"Như ngươi nói, tại ta rảnh." - Hắn lật sổ doanh thu ra xem, lại quẹt quẹt mấy cái trên bàn tính. Thật ra hắn cũng chả dư hơi gì mà tự dưng đi làm mấy cái này, chẳng qua hắn thấy y phải xử lí nhiều thứ quá, vừa quản lí sổ sách trong nhà, coi sóc doanh thu quán lại còn phải dạy thằng Tuệ học, mệt mỏi biết bao nhiêu. Hôm nay hắn ở nhà, rảnh rỗi nên phụ y đôi phần, phân ưu với vợ chứ ngồi không làm gì? - "Mà phu nhân đâu rồi?"

- Dạ, sáng giờ phu nhân ở trong phòng với tiểu thư, vẫn chưa thấy ra ạ.

"Vậy bảo Giai Kỳ gọt ít trái cây, làm luôn ít nước mát mang vào cho y đi." - Mẫn Hi cúi mặt, tiếp tục viết rồi lại tính. Hắn không nhìn lên nhưng vẫn biết Nghi Thái đang định đi sai nữ hầu kia như lời mình. - "Đi đâu vậy?"


- Dạ đi kiếm Giai Kỳ...

"Ta chưa hỏi xong."

- Dạ....

"Chuyện cho người sang bên Đằng phủ phụ cúng 49 ngày của Thanh Khuê Vương thế nào rồi?" - Tháng trước đại nhân mất, hắn nghĩ ít nhiều gì cũng còn tình nghĩa nâng đỡ nên cho người sang phụ giúp Thuận Anh. Ban đầu tên này từ chối ghê lắm, bảo là không thể làm phiền đến hắn được nhưng mà hắn nhây hơn gã nghĩ. Mẫn Hi dùng một ngày trời để năn nỉ Thuận Anh cho mình phụ đôi chút, không thì hắn sẽ không chịu nổi. Tiền phúng điếu đã không nhận, quà cũng không, giờ tới phụ còn không cho thì sao hắn ngủ được mỗi đêm cơ chứ?

- Dạ tuần trước là thất cuối rồi, mọi chuyện cũng đã xong.

"Ừm. Ta hứa giúp hắn nhưng mà tự dưng bận quá, phải cho đám gia nô sang. Mà lúc các ngươi ở đó, Thuận Anh ổn chứ?"

- Tiên sinh vẫn ổn ạ, ít nhất là đỡ buồn hơn ban đầu.

"Đằng phủ trả lại cho triều đình, hắn có nói với các ngươi là sẽ đi đâu không?"

- Dạ sáng nay ngài ấy vừa lên đường về quê ạ.

Vậy là Thuận Anh nói thật.

Nãy giờ không biết hắn hừ lạnh, liếc lên rồi lại ngó xuống bao nhiêu lần, chỉ biết hắn vừa nghe báo cáo vừa làm việc mà tai này vẫn không lọt tai kia. Đang tập trung vào tính toán chi phí lẫn suy nghĩ chiến lược cho tháng sau, đột nhiên hắn nghe tiếng mở cửa phát ra từ phía đối diện.

- Sao đấy?


"Dạ bẩm, có Văn Đức Thân Vương bên ngoài muốn gặp ngài ạ."

- Nghi Thái, đi pha trà cho vương gia, lấy Thiết Quan Âm, cho thêm ít đường vào.

Trong lòng hắn tự dưng lại thấy phiền. Chả hiểu sao giữa trưa mà thằng này nó qua nó tìm mình, đảm bảo không phải rủ đi nhậu, chắc luôn. Sợ là nó qua nó báo ông già giao cái gì đó mà mình nó làm không xuể, rủ mình làm cùng hay dụ mình tham gia mấy buổi tiệc đấu rượu thác loạn của nó với Huy Nghiên Vương thì lại mệt.

- Ra mời ngài ấy vào đây đi.

Một lát sau, Vạn Phương quay lại, dẫn theo Quân Bất Hận. Nhìn thấy y, hắn theo lễ giáo mà đứng dậy chào hỏi một cái, sau lại quay về với mớ giấy tờ trên bàn.

- Ngày nghỉ mà làm gì nhiều thế?

"Mấy sổ sách trong phủ ấy mà." - Hắn đáp. - "Để phu nhân nghỉ ngơi một bữa."

- Xừ, đội vợ lên đầu.


Y bĩu môi, tiện tay phẩy phẩy chiết phiến trong tay mình vài cái. Bất Hận cảm thấy từ đội vợ lên đầu vẫn chưa đủ để nói về đồng liêu, đúng hơn phải bảo là hắn thượng phu nhân nhà hắn lên bàn thờ ngồi luôn rồi. Lúc nào y cũng thấy hắn cưng chiều người ta, vợ kêu là về, vợ nói là nghe, không có cãi. Nhiều khi nhìn hai người như vậy y cũng muốn có người bầu bạn, chỉ xui là y khó quá, chả ai lọt vào mắt xanh trong mấy đợt tuyển tú cả.

- Nhà có hai vợ chồng với đứa con nhỏ, không thương nàng thì thương ai? À mà nay không rủ đại ca hay Huy Nghiên Vương đi nhậu à?

"Nó đi Viễn Đạo rồi." - Vừa kịp lúc Nghi Thái đem ly trà lên đặt ở cái bàn bên cạnh chỗ y ngồi, Bất Hận liếc sơ qua chén một cái rồi nói tiếp. - "Còn đại ca thì tranh thủ mấy ngày nghỉ như này mà ngủ nướng."

- Thật luôn? Ta tưởng huynh ấy thường đi săn bắn các thứ chứ?

"Bắn cái mốc ấy. Hắn nhìn vậy thôi chứ lười như hủi, có ngày nào được nghỉ mà huynh thấy đại ca ra khỏi nhà không? KHÔNG! Coi vậy mà huynh ấy lợi hại nhất trong chuyện ngủ đó, một ngày ngủ 8 - 9 canh còn được." - Y lại liếc sơ qua một vòng quanh phòng hắn. - "Giờ hẵng còn sớm, huynh ấy chưa dậy đâu."

- Ra là hết người rồi mới nhớ đến ta.

Quân Bất Hận nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhắm mắt cảm thụ hương trà tan dần trong miệng. Y thưởng qua Thiết Quan Âm ở nhiều chỗ rồi nhưng cũng chỉ có ba nơi làm y vừa ý: 1. Tự pha, 2. Trong cung, 3. Trà quán nhà Mẫn Hi. Cái vị ngọt ngọt thanh thanh này làm thần trí y được thư giãn hết mức, buông bỏ bao nhiêu gánh nặng vương quyền trên vai cùng thằng anh đôi khi báo đời một cách vô tri nhà mình.
 
Chương 139: C139: Truyện


- Thế hôm nay sang đây làm gì?

Chén Long Tĩnh trên bàn Mẫn Hi bắt đầu vơi đi đôi chút.

- Trọng Khâu, dâng.

Nãy giờ hắn mới để ý rằng đi cùng với y còn có một tên hầu khác. Tên này không phải đứa thường ngày hay hầu y, nó lạ lắm, hình như hắn chưa gặp qua bao giờ. Trọng Khâu mang lên cho hắn một cái hộp đỏ gì đó. Nó nhún người hành lễ, đoạn đặt chiếc hộp lên bàn hắn, ở giữa hai chồng giấy thư.

- Gì đây?

"Huynh cứ mở ra đi, tiết lộ mất vui."

Mẫn Hi thấy không ổn, trong lòng không biết y lại muốn bày trò gì. Cơ mà chắc nó không gói cổ trùng lại rồi tặng cho mình đâu. Mắt phượng nhìn sơ qua chiếc hộp một lần nữa, cuối cùng vẫn quyết định mở nó ra.


Trước mắt hắn là trọn bộ tiểu thuyết ngôn tình phiên bản giới hạn của tác giả Đình Nhữ Nguyên, gồm bảy cuốn, thể loại ngôn tình, kinh dị. Hiện tại nó đang là hàng nóng ở kinh đô, bao nhiêu người xếp hàng canh từ sáng tới tối vẫn không thể rước được nó về nhà. Gáy sách vàng óng ánh, mỗi trang đều là loại giấy thượng hạng của Vĩnh Sinh, chưa kể còn có ánh vàng. Ngoài ra còn có cả chữ kí của Đình Nhữ Nguyên, tác giả được mệnh danh là người khó xin chữ kí nhất Đại Hưng. Nghe đâu lần này chỉ xuất bản đâu có mười mấy bộ, sau đó đóng hàng vĩnh viễn, không bán nữa. Mấy người quen của tác giả cũng chưa chắc đã mua được.

- Vừa mắt huynh chứ?

"Khiến vương gia cất công tranh giành rồi lại tự thân mang tới đây, chắc phải có chuyện gì nhỉ?" - Hắn đóng cái hộp lại.

Bất Hận nhếch mép, không nói gì, chỉ đưa trà lên nhấp môi một lần nữa. Mẫn Hi thấy vậy liền quay sang Nghi Thái: "Châm trà."

- Thật ra cũng không phải gì to lớn. Chẳng qua là có chút chuyện phụ hoàng muốn nói với huynh thôi.

"Bệ hạ muốn gặp ta thì đã cho Trác công công đến gọi rồi." - Có chút nghi ngờ trỗi dậy trong lòng hắn, mắt phượng vẫn nhìn thẳng người đối diện. -"Đệ muốn gì?"

- Nào, đều là đồng liêu, căng thẳng với nhau làm gì?

Trái ngược với hắn, y vẫn rất bình tĩnh: "Nếu huynh đã vậy thì đệ cũng không dài dòng làm gì. Chuyện chưa qua được ba ngày, huynh vẫn nhớ đến buổi thượng triều gần nhất chứ?"

Hắn nhíu mày. Làm sao hắn có thể quên được mấy lần tấn công của mấy cha trên triều được? Không phải hận thấu tâm can hay gì, chẳng qua là thấy nó rất buồn cười. Nhiều khi hắn cũng tự hỏi mình có phải con ông cháu cha gì không mà mọi thứ đến với hắn rất thuận lợi, có bị ai hắt nước bẩn lên người thì cái nước bẩn đó cũng tự động trôi đi, không để lại dấu vết. Nói đời hắn trải qua nhiều sóng gió nhưng hắn vẫn bình an lớn lên, bây giờ bị mấy quan to đì cũng chẳng chết.

- Thục Xuyên, đây là cơ hội thăng quan tiến chức rất tốt, nếu như tham gia thì lên phẩm là điều chắc chắn. Huynh từng chửi cái đề thi năm đó mục rỗng như nào mà, phải không? Bây giờ có cơ hội, huynh...


"Thứ lỗi, ta chửi là một chuyện, ta muốn sửa hay không lại là chuyện khác." - Xưa nay Mẫn Hi không phải đứa thích ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ, những gì thuộc về trách nhiệm hay lợi ích của hắn thì hắn sẽ làm, còn lại hả? Miễn. Hắn lười lắm, thời gian nghỉ còn không có, hơi đâu đi rước thêm việc về làm.

- Hoàng Thượng ngự ban cơ hội tốt, người khác cầu còn không có, cớ sao huynh lại muốn chối từ?

"Tại lười đấy."

Một câu lười lẫn thái độ của Mẫn Hi khiến Bất Hận nuốt nước bọt nuốt luôn cái cục tức vào trong. Nếu không phải vì mấy cái chiến tích bị người ta vô tình ghi lại vào mắt của mình thì hiện tại Văn Đức Thân Vương cũng không phải ở đây nài nỉ hắn làm gì, phủi mông bỏ về cho rảnh nợ.

- Nếu vậy thì thôi, đệ đem mớ truyện này về vậy. Dù sao bổng lộc của đệ cũng cắt được cả tháng rồi, thiếu đồ đốt giữ ấm thân thể.

Y vờ như xị xuống, muốn xem thử hắn sẽ phản ứng thế nào. Không đi được đường này thì y đi đường khác. Tốn mấy trăm lượng mới đào được chuyện Mẫn Hi thích đọc ngôn tình đến quên ăn quên ngủ, đâu thể để mớ tiền đó ra đi một cách lãng phí được. Hắn nằm trong giới, đảm bảo sẽ biết truyện này quý thế nào, ai lại có thể chịu được cảnh bảo bối vạn người mê hoá thành tro chứ?

Bất Hận đã đoán đúng. Vừa nghe đến chữ đem đốt thôi là tâm can hắn như bị lửa thiêu. Hắn không muốn nhận lời nhưng nếu không nhận thì cục cưng trước mắt sẽ chịu chung số phận với mớ rác thải trong Văn Đức phủ. Tiếc chết mất ấy chứ! Bao nhiêu người xếp hàng cả ngày không có được, bây giờ hắn ngồi không cũng có người đem đến với một chút yêu cầu nhỏ là có thể sở hữu nó rồi.

Hắn nghĩ đến cách để không phải làm nhưng bộ truyện vẫn không sao. Nhiều lời bung ra trong đầu hắn lắm nhưng rồi lại thôi vì nếu hắn khạc mấy câu đó ra thật thì hắn phải vô liêm sỉ lắm. Truyện cũng của người ta mua, hắn có tư cách gì để dạy dỗ y phải đối xử thế này thế kia với chúng nó? Có thể trong mắt hắn, nó quý nhưng mấy tên nho sĩ chỉ đọc mỗi sách thánh hiền như Bất Hận thì thấy nó chẳng khác gì mớ giấy vụn cả.


- Phụ hoàng đang đợi huynh ở Chu Tước điện.

"Đệ có doạ đốt ta cũng chịu thôi." - Hắn nhún vai. - "Ngọc Trúc vẫn đang bệnh, phu nhân chăm nó đã đủ mệt rồi, sao quẳng hết mọi thứ cho nàng được?"

- Việc đó thì huynh không cần lo.

Y cười, đoạn quay sang Nghi Thái, đưa cái lệnh bài gì đó cho nó.

- Đây là Tróc Hoa lệnh của đệ. Có nó, huynh có thể thoải mái mời Thái Y viện phó đến đây. Ông ta thường xuyên chữa bệnh cho đệ, cũng lâu rồi, thấy Tróc Hoa lệnh, không cần nói nhiều, ông ta chắc chắn sẽ tới.

Nói đoạn y đứng dậy, định bụng ra ngoài trước. Bước đến cửa, đột nhiên Bất Hận dừng lại, quay nửa người vào bên trong: "Đệ ra xe đợi trước, huynh suy nghĩ nhanh đi nhé."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom