Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1800


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Linh khí nồng đậm quá”.  

Lâm Nhất hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, hơi nước mịt mờ, không biết còn cách trung tâm hồ bao xa.   

Hoa Huyền Âm sinh trưởng ở trung tâm hồ, hiển nhiên ai đến trước sẽ giành được cơ hội tiên quyết.  

Nhưng dưới nước liên tục có yêu thú xuất hiện lại khiến người ta đau đầu. Những con yêu thú này đều là cá, không quá nguy hiểm, nhưng số lượng nhiều lại rất phiền.  

Lâm Nhất tạm dừng giữa không trung, chân nguyên trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, đưa tay tung một quyền.  

Tường Long Tại Thiên!  

Chín long ảnh vùng vẫy bị Lâm Nhất nắm trong tay, quyền uy cuồn cuộn càn quét, xé rách đám yêu thú cá chắn ở phía trước.  

Theo Lâm Nhất Long Hổ Quyền chưa đủ dùng, nhưng vẫn dư dả khi đối phó với lũ yêu thú này.  

Hắn khẽ nhướng mày, nhanh nhẹn chen qua khoảng trống bị mở ra này như một mũi tên rồi biến mất.  

Sau khi hắn đi qua, bầy cá kia lại tụ lại khiến đám đệ tử nội môn đằng sau cười khổ, muốn đi theo sau Lâm Nhất chiếm hời cũng không đơn giản. Ở trên hồ Huyền Âm này, suy cho cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.  

Khi thời gian dần trôi qua, người ngoài đã từ từ nhìn ra manh mối trong hồ Huyền Âm hỗn loạn.  

Rất nhiều đệ tử không đủ thực lực đã ngừng tiến lên, chỉ có thể dừng lại bên bờ hồ. Không phải họ không muốn mà là do yêu thú quá khó chơi, nếu tiếp tục đi tới sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.  

Ở bên bờ hồ luyện hoá linh nhũ dưới nước cũng là thu hoạch không tệ đối với họ.

Ở phía trước, rất nhiều đệ tử nội môn ưu tú vẫn đang cố gắng tiến tới, các đệ tử nòng cốt dẫn đầu xông thẳng đến giữa hồ như những mũi tên.   

Đối với họ, mục tiêu luôn chỉ có một, đó là hoa Huyền Âm!  

Đến lúc này, ưu thế về thực lực của các đệ tử nòng cốt đã hiển hiện tương đối rõ ràng.  

Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất đột nhiên cảm nhận được một áp lực nặng nề đè lên người mình. Hắn khẽ biến sắc, ngẩng đầu nhìn về trước, từ đây đã có thể nhìn thấy loáng thoáng trung tâm hồ ẩn hiện trong làn hơi nước mù mịt.  

Trong lòng lập tức sáng tỏ, có lẽ hắn đã đến chỗ sâu của hồ Huyền Âm.  

Trung tâm hồ nước có vẻ bình lặng, nhưng nhìn khi từ xa, áp lực mà nó mang tới lại như đang đối mặt với một ngọn núi to lớn. Linh khí nồng đậm tạo thành linh áp kinh khủng, càng tới trước áp lực này càng rõ ràng hơn.  

Bùm!  

Chân nguyên toàn thân sôi trào, Lâm Nhất lại tung một quyền, quyền mang cuồn cuộn như một thanh kiếm khổng lồ sắc bén, nổ thủng đầu một con yêu thú lớn hơn ba mươi trượng, đánh bay nó ra ngoài.  

Nhưng con yêu thú kia lại rất mạnh, ăn một quyền của Lâm Nhất mà vẫn chưa chết.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1801


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các đệ tử khác cách đó không xa nhìn thấy cảnh này đều tỏ ra khó hiểu.  

Lâm Nhất nhìn qua, bình tĩnh hỏi: “Ta không quen biết các vị thì phải?”  

“Quen hay không quen có quan trọng không? Bản thân đắc tội với ai, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?”  

Thanh niên áo tím cầm đầu cười lạnh lùng, người này tên là Hoàng Lăng, cũng được coi là đệ tử nòng cốt thâm niên. Nếu xét về thực lực thì còn mạnh hơn Cổ Phong rất nhiều, hắn ta cũng khá nổi tiếng trong số các đệ tử nòng cốt.  

“Cũng không biết Mai sư huynh nghĩ gì mà lại mời Dương Hùng ra tay với một tên vô dụng như ngươi. Chủ động giao năm bình đan Huyền Âm kia ra đi, đừng để chúng ta ra tay, nếu không ngươi sẽ gặp kết cục còn thê thảm hơn nhiều so với rơi vào tay Dương Hùng”.  

Thanh niên áo tím cười khẩy, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, năm người khác cũng từ từ đến gần.  

Mai Tử Viêm!  

Các đệ tử thư viện cách đó không xa đều lập tức biến sắc, trong thư viện Thiên Phủ, người có thể được Hoàng Lăng gọi là Mai sư huynh chỉ có một mình Mai Tử Viêm.  

Mọi người đổi sắc mặt nhìn về phía Lâm Nhất, không ngờ hắn còn đắc tội cả Mai sư huynh Mai Tử Viêm.  

Đó là cao thủ cảnh giới Dương Huyền thứ thiệt, với thực lực của Mai sư huynh, dù nhìn khắp cả thành U Châu cũng thuộc dạng hiếm có trong thế hệ trẻ.  

Ầm!  

Nhưng ngay khi những người này đang kinh ngạc, một khí tức đáng sợ bùng nổ trên người Lâm Nhất, uy áp đó khiến cả hồ nước này cũng chấn động theo. Nước hồ dưới chân họ sôi trào khiến họ không cách nào đứng vững.  

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào Lâm Nhất, chỉ thấy chiếc áo xanh của thiếu niên phấp phới, mái tóc dài tung bay, vẻ sắc bén và tự do hiện rõ trên khuôn mặt.  

Cảnh giới Âm Huyền đại thành!  

Khí tức đó, uy áp đó chắc chắn là cảnh giới Âm Huyền đại thành. Trong lòng mọi người vô cùng chấn động, họ không hề nhìn lầm, điều đáng sợ hơn là khí thế của một mình hắn lại áp đảo năm người Hoàng Lăng.  

Đây... rốt cuộc hắn đã làm bằng cách nào?  

Nửa tháng trước, hắn vừa mới đột phá cảnh giới Âm Huyền, chớp mắt đã đạt tới cảnh giới Âm Huyền đại thành, áp đảo rất nhiều đệ tử nòng cốt của thư viện Thiên Phủ.  

Có thật là tiểu tử này đến từ đế quốc Đại Tần không?  

Đám người Hoàng Lăng khẽ biến sắc, bước chân chầm chậm đến gần lập tức dừng lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.  

Lâm Nhất nhếch môi cười nhạo: “Một tên vô dụng như ta mà lại có thể doạ cho mấy vị sư huynh không dám bước lên trước. Nếu đã như vậy thì ta nên tiến tới học hỏi cao chiêu của các vị!”  

Nói xong, thiếu niên nhướng mày, vẻ sắc bén trong mắt bùng nổ, người lao đi như lưỡi kiếm sắc bén.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1802


Mặc Linh sầm mặt, lạnh giọng mỉa mai: “Mai Tử Viêm, ngươi nhiều thủ đoạn thật đấy”.  

Mai Tử Viêm lại mặt dày không để bụng, cười khẽ đáp: “Sao vậy, Mặc Linh sư tỷ đau lòng tiểu tử này à? Đáng tiếc người ngoài không thể can thiệp vào bất cứ tranh chấp nào trong hồ Huyền Âm. Hôm nay dù sư tỷ có đau lòng thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn”.  

“Ơ?”  

Nhưng lúc này, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt mấy người khác, họ đều nhìn vào Lâm Nhất.  

Lòng Mai Tử Viêm chợt căng thẳng, hắn ta vội vàng nhìn sang, sau đó lập tức biến sắc mặt.  

Chỉ thấy trên mặt hồ nơi Lâm Nhất đứng có một khí thế mạnh mẽ phóng thẳng lên trời, khiến cho nước hồ sôi trào. Dù đang đứng cách xa mười dặm, mấy người cũng có thể cảm nhận được rõ khí thế ấy.  

Cảnh giới Âm Huyền đại thành!  

“Chết tiệt, chuyện này sao có thể?”  

Nghĩ tới khả năng nào đó, vẻ mặt của Mai Tử Viêm trở nên cực kì khó coi.

“Có lẽ ta cần phải cảm ơn Mai sư đệ vì đã tự tay tặng đan Huyền Âm. Nếu không có năm bình đan Huyền Âm kia, e rằng Lâm Nhất sẽ rất khó có thể thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành trong vòng vài ngày”.  

Sắc mặt Mặc Linh khẽ thay đổi, nhưng vẻ mỉa mai trong mắt càng rõ ràng hơn.  

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của những người khác, Mai Tử Viêm cực kì xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.  

Tặng không cho người ta năm bình đan Huyền Âm để vả mặt mình, hắn ta phải nói ra chuyện này bằng cách nào?  

“Cảnh giới Âm Huyền đại thành thì thế nào? Ta không tin hắn sẽ địch lại đám người Hoàng Lăng!”   

Mai Tử Viêm lạnh giọng trả lời với vẻ mặt âm u.  

“Có lẽ sẽ khiến ngươi thất vọng”.  

Mặc Linh nở nụ cười lạnh lùng, khi thiếu niên kia vừa đột phá cảnh giới Âm Huyền đã thể hiện bản lĩnh của mình, bây giờ đạt cảnh giới Âm Huyền đại thành, tu vi tăng mạnh thì sao có thể thua trong tay đám người Hoàng Lăng?  

Nàng ta rất tin tưởng vào Lâm Nhất.  

Trong hồ Huyền Âm, Lâm Nhất bay lên không trung, trông hắn sắc bén như thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, hào quang loá mắt.  

Người lơ lửng giữa không trung, bốn dấu ấn hợp lại thành một không theo quy tắc nào. Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn, Chư Thiên Ấn, bốn ấn lập tức hợp nhất. Một sức mạnh vô tận bị hắn nắm trong tay, hoá thành tia sáng bạc bắn về phía Hoàng Lăng đứng đầu.  

“Liệt Không Quyền!”  

Khi thấy không còn đường lui, vẻ tàn nhẫn loé qua trong mắt Hoàng Lăng, chân nguyên hùng hậu lập tức cuốn đi. Một tia quyền mang đánh ra, mạnh mẽ đỡ lấy.  

Ầm!  

Hai tia quyền mang va chạm vào nhau, uy thế của Liệt Không Quyền còn chưa đến, bốn dấu ấn cô đọng từ Tử Diên kiếm kình trong quyền mang của Lâm Nhất đã nổ tung.  

Răng rắc!  

Gần như chỉ trong nháy mắt, tia quyền mang nổ tung này lập tức dùng khí thế mạnh mẽ như gió thu quét lá rụng chấn vỡ quyền mang của Hoàng Lăng. Ngay sau đó, tia quyền mang sắc bén như kiếm kia đánh vào ngực Hoàng Lăng trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.  

Phụt!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1803


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tiếng xương sườn gãy giòn giã vang lên, Hoàng Lăng bị trúng đòn nặng, hộc máu, chật vật văng ra xa. Sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy, trong mắt tràn đầy khó tin, không ngờ tu vi của đối phương lại mạnh như vậy.  

Rõ ràng hắn mới đột phá cảnh giới Âm Huyền đại thành, nhưng chân nguyên hùng hậu kia lại mang tới cho hắn ta cảm giác nặng nề như núi, không cách nào rung chuyển.  

“Ta cứ tưởng ngươi giỏi lắm nên mới dám kiêu ngạo như thế trước mặt ta, không ngờ lại không chịu nổi một chiêu”.   

Lâm Nhất chậm rãi đáp xuống mặt nước, trừng mắt nhìn Hoàng Lăng với vẻ lạnh lùng, khiến đối phương sợ tới mức vừa đứng lên lại run rẩy lùi về sau. Mấy người đi cùng hắn ta cũng biến sắc, không dám manh động.   

“Về nói với Mai Tử Viêm, đan Huyền Âm của hắn ta dùng rất tốt, có thù oán gì thì tới gặp trực tiếp ta, đừng phái mấy tên vô dụng tới, thật sự rất nhàm chán”.  

Quả nhiên vô dụng, ngay cả Long Hổ Quyền của hắn mà cũng không đỡ được, nếu hắn thi triển Thất Sát Ấn thì e rằng họ sẽ bị thương nặng ngay tại chỗ.  

Về phần Bá Kiếm, có lẽ vừa ra sẽ lập tức mất mạng.  

Vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn không thèm nhìn mấy người này nữa, bay lên tiếp tục chạy về phía trung tâm hồ.  

Một lúc trì hoãn đã lãng phí khá nhiều thời gian của hắn.  

Cách đó không xa, những đệ tử khác nhìn Lâm Nhất đã đi xa, sâu trong lòng vô cùng chấn động, thực lực của Lâm Nhất mạnh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Có lẽ lúc này trong hồ Huyền Âm chỉ có Dương Hùng, Lộ Triển và Tề Văn Hùng, ba đệ tử nòng cốt chỉ cách cảnh giới Dương Huyền nửa bước này mới có thể trấn áp hắn.  

Lâm Nhất đã đi xa không để ý tới suy nghĩ của những người ngoài này, hắn chỉ bâng quơ liếc nhìn từ xa.  

Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt nào đó từ hướng kia, người nọ đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt cực kì lạnh lẽo.  

Mai Tử Viêm, nếu ngươi nghĩ cuộc chiến hoa Huyền Âm này sẽ khiến Lâm Nhất ta trở thành trò cười thiên hạ thì e rằng sẽ làm ngươi thất vọng.  

Không chỉ Hoàng Lăng không cản được ta, ngay cả Dương Hùng cũng không thể cản được.  

Nếu người ta bắt nạt ngươi, sỉ nhục ngươi, mong ngươi trở thành trò cười cho thiên hạ, mất hết mặt mũi thì ngươi sẽ làm thế nào?  

Ưỡn ngực lên, cứ mặc cho nhiệt huyết sôi trào, để lòng nhiệt huyết ấy trở thành ánh hào quang rực rỡ đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Một đường tiến thẳng về trước, đứng trên đỉnh núi cao nhất liếc nhìn họ, để họ tức đỏ mặt tía tai nhưng lại không thể làm gì được ngươi.   

Vù!  

Trong hồ Huyền Âm sóng đánh mãnh liệt, một bóng dáng màu xanh toả ánh hào quang màu vàng lướt nhanh qua trên mặt hồ, khí thế mạnh mẽ bao phủ quanh người thiếu niên này khiến người ta phải ngước nhìn.  

Hắn vượt qua mọi người, sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách với họ, chớp mắt đã không thấy rõ bóng dáng của thiếu niên.   

“Tốc độ nhanh quá!”  

“Tiểu tử này đúng là một con quái vật”.  

Các đệ tử thư viện bị Lâm Nhất bỏ lại ở phía sau vô cùng kinh ngạc.  

Sau nửa khắc đồng hồ, Lâm Nhất bị đám người Hoàng Lăng trì hoãn cuối cùng cũng đuổi kịp đội ngũ đi đầu.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1804


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn nhếch môi cười, có vẻ như Cung Minh đã có thu hoạch không nhỏ nhờ bình đan Huyền Âm mà hắn cho hắn ta.   

Một lát sau, Lâm Nhất cố ý đi chậm lại, trung tâm hồ ở ngay phía xa xa, không cần phải vội vàng. Khi địa bảo thiên tài như hoa Huyền Âm xuất hiện chắc chắn sẽ xảy ra dị tượng, đến lúc đó sẽ không tránh khỏi một trận phong ba.  

Mọi người nóng lòng chạy về phía trung tâm hồ, cũng không chú ý Lâm Nhất đã lặng lẽ theo sau.

Ở trung tâm hồ có ánh sáng nhàn nhạt dao động, linh khí nồng đậm như hoá thành thực thể, nước hồ tạo thành vòng xoáy linh lực, xoay chậm rãi như rất yên ả. Nhưng mọi người đều biết dưới vẻ ngoài yên bình này ẩn giấu mạch nước ngầm cực kì mãnh liệt.  

Nếu bất cẩn sẽ bị nuốt chửng ngay tại chỗ.  

Bỗng nhiên từng giọt mưa rơi xuống không hề báo trước. Rất nhiều người vội vàng dừng bước, đưa tay hứng những giọt mưa này, ngay sau đó họ mừng rỡ, vô cùng phấn khích.  

“Trời đổ linh vũ!”  

“Đây là dấu hiệu hoa Huyền Âm sắp hiện thế!”  

Đám người đang chạy nhanh lập tức dừng lại, ngay cả ba người Dương Hùng cũng dừng lại trên mặt nước.  

Linh vũ rơi như trút nước, càng lúc càng lớn, đám người đang tắm mình dưới linh vũ lại tỏ ra kinh ngạc. Khi linh vũ thấm vào, họ thậm chí không cần chủ động vận công, tu vi cũng bắt đầu chậm rãi tăng lên, khá là huyền diệu.  

Ầm ầm!  

Không lâu sau, vòng xoáy linh lực ở trung tâm hồ đột nhiên tăng tốc. Trước sự dao động này, mặt hồ lập tức rung động, những con sóng lớn cuồn cuộn kéo đến, linh áp tràn ngập giữa không trung dần mạnh lên.  

Mưa to vẫn rơi, cuồng phong không ngừng khiến vùng không gian này khắc nghiệt có thể so sánh với bão tố trên đại dương mênh mông.  

Nhưng rất nhiều đệ tử thư viện đứng trong đó đều nín thở tập trung, vẻ mặt hồi hộp, đang chờ đợi thứ gì đó.  

Hô!  

Một lát sau, từng tia sáng lạnh đột nhiên phát ra từ trên mặt hồ cuồn cuộn. Trong mưa to gió lớn, những tia sáng này đẹp như đom đóm, thu hút sự chú ý của mọi người.  

“Hoa Huyền Âm!”  

Ánh mắt đám người nín thở tập trung lập tức sáng rực lên, họ bắt đầu di chuyển.  

Đám đông còn đang khá yên tĩnh một phút trước lập tức trở nên xôn xao, điên cuồng đuổi theo những đoá hoa Huyền Âm nở rộ trong mưa gió bão bùng này.  

Nhưng ba người Dương Hùng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, sau đó xông thẳng về phía vòng xoáy linh lực ở trung tâm hồ.  

Mục tiêu của họ không phải những đoá hoa Huyền Âm sáu cánh bình thường này.  

Trên không trung, một đoá hoa Huyền Âm bỗng dưng nhẹ nhàng bay về phía Bạch Vân.   

“Hoa Huyền Âm bảy cánh!”  

Nha đầu ngây ra một lúc mới phản ứng lại, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt, hoa Huyền Âm bảy cánh tương đối hiếm gặp, ít khi mới được may mắn như cô nhóc.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1805


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Vân giận đỏ mặt nhìn người lao tới, đó là một khuôn mặt khá quen thuộc, đệ tử nòng cốt Cổ Phong.   

“Cô thật ngây thơ, ở đây sẽ không có ai thương hoa tiếc ngọc đâu. Tiểu nha đầu, Cổ Phong ta sẽ giữ đoá hoa Huyền Âm bảy cánh này giúp cô, ha ha ha!”  

Nói xong, vẻ đắc ý thoáng qua trong mắt Cổ Phong, hắn ta cực kì hưng phấn.  

Hoa Huyền Âm bảy cánh chắc chắn không bằng hoa vương chín cánh, nhưng lấy được cũng có thu hoạch khá lớn.  

Soạt!  

Khi hắn ta đưa tay ra định cầm lấy, một bóng người lướt qua giành lấy đoá hoa Huyền Âm bảy cánh này nhanh như chớp, khiến hắn ta bắt hụt.  

Cổ Phong lập tức nổi giận, ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt đầy sát khí, nhưng khi thấy rõ mặt người đến, hắn ta biến sắc mặt, đầu như nổ tung, vội vàng lùi về sau.  

Người có thể khiến hắn ta sợ hãi như vậy, trong hồ Huyền Âm này chỉ có một mình Lâm Nhất!  

“Sao lại tuỳ tiện cướp hoa của nữ hài tử như thế được?”   

Mùi hoa xộc vào mũi, Lâm Nhất để lên mũi ngửi, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, nở một nụ cười rạng rỡ.  

Nhưng Cổ Phong lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy, những hình ảnh bị sỉ nhục trên quảng trường Hoả Ngục ngày đó lại tái hiện trong đầu.  

Lâm Nhất!  

Đám người đang tranh giành hoa Huyền Âm quanh vòng xoáy linh lực chợt sững sờ, họ rất ngạc nhiên, không biết Lâm Nhất đuổi theo từ khi nào, trước đó rất nhiều người đã thấy hắn bị đám người Hoàng Lăng chặn đường.  

Chẳng lẽ hắn đã giải quyết đám người Hoàng Lăng nhanh thế ư?  

Vừa nghĩ tới đây, mọi người lập tức kinh ngạc, nếu đúng là như vậy thì thực lực của Lâm Nhất thật đáng sợ.  

Nhưng ngay sau đó họ liền dời mắt đi, vậy thì sao?  

Lúc này hoa Huyền Âm hiện thế, việc tranh giành địa bảo thiên tài này quan trọng nhất, sự xuất hiện của Lâm Nhất sẽ khiến Cổ Phong đau đầu.  

Rất nhiều người nhìn về phía Cổ Phong sắc mặt trắng bệch bằng ánh mắt hả hê.  

Ngày thường tiểu tử này cũng đắc tội không ít người, thấy hắn ta bị Lâm Nhất theo dõi thì không một ai tỏ ra thương hại.  

“Lâm đại ca!”  

Tiểu nha đầu Bạch Vân vừa thấy Lâm Nhất xuất hiện liền mừng rỡ, nhanh chóng chạy qua.  

Cách đó không xa, Cung Minh cũng nở nụ cười, thi triển thân pháp chạy về phía này.  

“Lần sau phải cẩn thận hơn nhé, hắn ta nói không sai, trong hồ Huyền Âm sẽ không có ai thương hoa tiếc ngọc đâu, ít nhất thì vị Cổ sư huynh này sẽ không”.  

Vẻ cưng chiều loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn mỉm cười, đưa đoá hoa Huyền Âm bảy cánh trong tay cho cô nhóc.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1806


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vậy, vẻ mặt Cổ Phong lập tức trở nên rất khó coi, trong lòng cực kì ấm ức.  

Nỗi nhục ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ trước mắt, hắn ta chỉ muốn lập lức giẫm lên người Lâm Nhất, chà đạp một phen.  

Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhẫn nhịn, lúc này không phải cơ hội để ra tay.  

Đợi khi nào tiểu tử này và Dương Hùng đánh nhau, tới lúc đó trả thù gấp bội là được!

Một lát sau, Cổ Phong mới lặng lẽ che giấu sát khí lạnh lẽo trong mắt, cười giải thích: “Lâm huynh, tại hạ chưa từng nói những lời này, nha đầu này hiểu lầm ý của ta rồi. Ta chỉ lo lắng cho huynh nên mới ghé qua kiểm tra thôi, không có ý gì khác”.  

“Ngươi đã nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là ta đã nói gì. Mới mấy ngày không gặp mà trí nhớ của ngươi đã trở nên kém như vậy rồi ư?”  

Lâm Nhất bình tĩnh cười đáp.  

“Huynh đã nói gì cơ?”  

Cổ Phong nghe vậy thì sững sờ, cố nhớ lại, hình như đối phương đã từng nói rằng đừng để hắn gặp lại hắn ta trong thư viện Thiên Phủ, nếu không cứ gặp một lần sẽ đánh một lần. Hắn ta lập tức tái mặt, run giọng cười: “Lâm huynh nói đùa đúng không? Với phong thái của huynh, lẽ ra đã nên tha thứ cho sự lỗ mãng của tại hạ ngày đó rồi chứ...”  

“Ta không có thời gian nói đùa với ngươi. Bây giờ ngươi muốn tự ra tay hay để ta ra tay?”  

Nụ cười trên mặt Lâm Nhất chợt tắt, vẻ lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.  

Tha thứ?  

Trước giờ hắn không phải người tốt tính, loại người rõ ràng đến để xem trò cười của hắn, tiện thể giẫm lên người hắn này, sao hắn có thể có thái độ tốt với hắn ta được?  

“Lâm Nhất, ngươi đừng khinh người quá đáng!”  

Biểu cảm trên mặt Cổ Phong liên tục thay đổi, đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Lâm Nhất, nỗi ấm ức trong lòng bùng nổ, tia sáng lạnh loé qua trong mắt, hắn ta trầm giọng: “Chó quýnh lên cũng biết nhảy tường, ngươi đừng quá đáng, nếu không cá chết lưới rách, ngươi ra tay với ta thì cũng chỉ có lợi cho Dương Hùng thôi!”  

Nói xong, khí tức cảnh giới Âm Huyền đại thành trên người hắn ta đột nhiên tăng vọt khiến rất nhiều người nhìn qua.  

“Ngươi nói không sai, tiếc là ở trong mắt ta, ngươi còn không bằng một con chó”.  

Lâm Nhất bình tĩnh đáp.  

Nhưng câu nói này lại như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Cổ Phong.  

Hắn ta luôn là người bắt nạt người khác, thế nhưng hôm nay lại bị Lâm Nhất sỉ nhục nặng nề như thế.  

Nói hắn không bằng một con chó ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn không để sự nguy hiểm của hắn ta vào mắt.  

Nghe vậy, khoé miệng không ít đệ tử nòng cốt tranh đoạt hoa Huyền Âm ở xung quanh đều khẽ giật, Lâm Nhất quá độc ác.  

Hắn không nể mặt chút nào, bất cứ ai khi bị sỉ nhục như thế có lẽ đều không thể nhịn được.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1807


“Xích Huyết Biến!”  

Nhiều đệ tử nòng cốt gần đó lập tức biến sắc, vẻ kinh ngạc loé qua trong mắt.  

Tên này điên thật rồi, năm ngày trước hắn ta vừa mới thi triển cấm thuật này, hôm nay lại thi triển thêm lần nữa, e rằng sẽ để lại một số nguy hiểm tiềm ẩn không thể loại bỏ cho cơ thể.  

Nhưng hắn ta nổi điên như thế, có lẽ Lâm Nhất sẽ không ứng phó được.  

Tiểu tử này quá kiêu ngạo, đuổi tận giết tuyệt, chắc cũng không ngờ Cổ Phong sẽ quyết đoán như vậy. Trên đời không có thuốc hối hận, dù hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể tự nuốt quả đắng này vào bụng.  

Suy cho cùng Cổ Phong cũng là người của thư viện Thiên Phủ, dù hắn ta có quá đáng thế nào trong chuyện ngày hôm đó thì cũng chỉ nhằm vào một người ngoài, mạnh thắng yếu thua, không ai sẽ để ý Lâm Nhất có kết cục như thế nào. Lúc này Lâm Nhất bảo Cổ Phong không bằng một con chó làm cho rất nhiều người khó chịu.   

Trong lòng họ cũng chờ mong Cổ Phong có thể cắn ngược lại Lâm Nhất.  

Đáng tiếc sẽ làm những người này thất vọng.  

Mấy ngày trước, Lâm Nhất còn kiêng dè cấm thuật này, phải sử dụng át chủ bài mới có thể ứng phó. Nhưng hôm nay hắn đã mạnh hơn, đối mặt với cấm thuật này mà cần phải dùng đến kiếm trận Tử Diên thì thật mất mặt.  

“Đúng lúc lắm!”  

Lâm Nhất nhếch môi cười, vừa nhẩm niệm, tám mươi mốt cánh hoa Tử Diên đều nở rộ, vùng Tử Phủ màu bạc kia đột nhiên trở nên sôi trào.  

Khí thế thuộc về cảnh giới Âm Huyền đại thành bùng nổ trên người thiếu niên, uy áp đó khiến tất cả mọi người kinh hãi.  

“Cảnh giới Âm Huyền đại thành?”  

“Đây...”  

Nhưng vẫn chưa hết, lại một tiếng kiếm ngân lanh lảnh như tiên âm vang lên trong cơ thể Lâm Nhất. Nó hoà lẫn với khí thế kiếm ý Tiên Thiên, chớp mắt đạt tới cảnh giới Âm Huyền viên mãn, thậm chí còn cao hơn nữa.  

Uy áp lớn mạnh khiến thân hình mảnh khảnh của thiếu niên trông như ngọn núi sừng sững, không thể rung chuyển.  

Giờ phút này, Cổ Phong đang xông tới với vẻ mặt dữ tợn trông vô cùng nhỏ bé.  

Vẻ hoảng sợ chiếm trọn trong mắt Cổ Phong, hắn ta hoàn toàn không ngờ chỉ mới sáu ngày, thực lực của Lâm Nhất đã mạnh lên tới mức này.  

Nếu biết trước như vậy, dù có cho hắn ta một trăm lá gan, hắn ta cũng không dám nói ra câu “chó quýnh lên cũng biết nhảy tường” ngay trước mặt Lâm Nhất.  

Nhưng ý định rút lui vừa dâng lên trong lòng hắn ta, một tia quyền mang sắc bén như lưỡi kiếm đâm tới, không ngừng phóng đại trong mắt hắn ta.  

Bùm!  

Huyết quang bao phủ toàn thân lập tức tan biến, hắn ta hộc ra một búng máu, người bay ra xa như đạn pháo, sau đó ngã mạnh xuống nước, với vết thương nặng trong mình, hắn ta thậm chí còn không thể đứng dậy nổi.  

Cổ Phong chìm xuống hồ, bọt nước bắn tung toé.  

Một chiêu!  

Chỉ một chiêu đã đánh bại Cổ Phong thi triển cấm thuật, Lâm Nhất quá mạnh. Với thực lực này, ngay cả Dương Hùng cũng không dám coi thường.  

Về phần Cổ Phong thì không còn ai để ý tới nữa. Hắn ta đã thua liên tiếp hai lần trong tay Lâm Nhất, chưa kể đến di chứng từ cấm thuật, chỉ với tâm ma khó tiêu đã định sẵn sau này hắn ta sẽ là một kẻ tàn phế.  

Ầm! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1808


Không chờ sự chấn động trong lòng mọi người biến mất, hồ Huyền Âm đột nhiên rung chuyển, nhìn qua thì thấy linh khí dồi dào trên mặt hồ đều lao về phía vòng xoáy linh lực ở trung tâm hồ.

Ở đáy của vòng xoáy dường như có con mãnh thú khổng lồ đáng sợ đang điên cuồng hút sạch Linh khí của hồ Huyền Âm.  

“Lui lại”.  

Đáy mắt Lâm Nhất loé lên tia sáng kỳ lạ, vội vàng nói với Bạch Vân và Cung Minh ở bên cạnh.  

Hai người chẳng hiểu ra sao, nhưng lại vô cùng tin tưởng Lâm Nhất, không nói hai lời đã cùng hắn lui lại phía sau.  

Chỉ thấy ở trung tâm của vòng xoáy Linh lực bỗng nhiên bắn lên một cột sáng màu đỏ lửa. Cột sáng kia được bao bọc bởi ngọn lửa hừng hực nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, xộc thẳng lên tận tầng mây.  

Trên mặt hồ Huyền Âm rộng thênh thang, Linh khí cuồn cuộn tràn vào bên trong cột sáng Hoả Diệm.  

Một giây sau, cột sáng Hoả Diệm đó khuếch đại bằng tốc độ mắt thường đều có thể thấy được.  

Uỳnh ầm ầm!  

Thình lình cả vùng trời liên tiếp xuất hiện các hiện tượng lạ, trên không trung sấm vang chớp giật, mặt hồ dậy sóng, những cơn sóng khổng lồ cao cả trăm trượng hết đợt này đến đợt khác ập đến.  

Nhưng thứ nguy hiểm nhất vẫn là cột sáng Hoả Diễm đột ngột khuyếch đại kia. Có nhiều người không kịp tránh đi, ngay lập tức đã bị húc cho hộc máu bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, cơ thể trọng thương.  

Cột sáng khổng lồ kia lan rộng ra đến nghìn trượng đường kính mới dừng lại.  

Viu viu viu!  

Vào lúc tất cả mọi người đều bị hiện tượng kỳ lạ này làm cho chấn động, giữa không trung có ba bóng người từ từ đáp xuống, chính là Dương Hùng, Lộ Triển và Tề Văn Hùng đang lao thẳng về phía vòng xoáy Linh lực.  

Ba người này rút lui rất nhanh nên chẳng có ai bị cột lửa kia làm bỏng.  

Cột sáng Hoả Diễm dựng thẳng trên mặt hồ, xộc thẳng lên trời, cả vùng đất trời quanh đó đều trở nên vô cùng lạnh lẽo, kiểu lạnh lẽo thấm qua da thịt vào tận xương cốt khiến người ta nhìn mà sinh lòng khiếp sợ.  

Hiện tượng kỳ lạ đáng sợ như vậy, ai cũng đoán rằng hoa vương chín cánh sắp được sinh ra rồi.  

Chỉ là khi mọi người nhìn thấy cảnh này thì lại bất giác cười khổ, cột sáng Hoả Diễm đáng sợ cỡ này dựng thẳng giữa trời đất.  

Ai dám xông vào thử chứ?  

Chỉ e chẳng may sơ suất thì chắc chắn sẽ trọng thương, trọng thương vô cùng chật vật. Hoặc có lẽ, chỉ có ba người Dương Hùng mới có đủ dũng cảm để xông vào thôi.  

Chỉ là có thành công hay không thì thực sự khó nói.  

Ngoài bọn họ ra, chẳng có ai dám xông vào để chết cả.  

Đợi sau khi những cơn sóng yếu dần, hiện trường huyên náo trên mặt hồ Huyền âm cũng dần yên tĩnh trở lại, vô số ánh mắt đều tập trung vào cột sáng Hoả Diễm bây giờ đã rộng đến cả nghìn trượng.  

Viu!  

Nhưng dưới vô số ánh mắt tập trung này, một bóng người áo xanh bùng lên quang mang vàng kim, lấy khí phách không ngại sống chết dứt khoát bay thẳng về phía cột sáng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1809


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quang mang vàng kim chói lọi, nhưng vẫn có thể nhìn ra phía sau lưng bóng người kia dường như đeo một hạp kiếm.  

“Là hắn, công tử Táng Hoa Lâm Nhất!”  

Trong hàng vạn ánh nhìn, ai cũng không ngờ được người đầu tiên xông vào trong cột lửa lại là một chấp sự Khách khanh của thư viện Thiên Phủ. Trên cả vùng hồ Huyền Âm lập tức vang lên âm thanh xì xào, vô số ánh mắt đều lộ ra nét kinh ngạc tột độ.  

Linh trụ Hoả Diễm xộc thẳng lên mây, nó đứng sừng sững giữa đất trời bao la, đường kính đạt đến kích thước nghìn trượng, có thể nói là vô cùng khủng khiếp. Toả ra luồng khí tức băng lạnh u ám như ngấm sâu vào trong xương cốt, khiến người ta khiếp sợ.  

Trước đó mới chỉ chạm nhẹ mà đã khiến nhiều đệ tử nòng cốt ngay lập tức bị trọng thương, mất sạch sức mạnh chiến đấu.  

Cột sáng nuốt chửng Linh khí trên mặt hồ Huyền Âm mà thành này đã cho bọn họ lĩnh giáo sự đáng sợ của nó từ lâu, chỉ hơi sơ hở một chút là sẽ bị trọng thương mất mạng.  

Bây giờ, cảnh tượng Lâm Nhất thi triển Thất Huyền Bộ đến giới hạn, lao như điên về phía cột sáng này có thể nói là đã hấp dẫn hết mọi ánh nhìn ở đây.  

Bất luận là đệ tử nội môn đứng bên bờ hay là những đệ tử nòng cốt lúc nãy vừa mới tranh đoạt hoa Huyền Âm, hay là các vị trưởng lão đứng ở trên đài cao phía xa cũng đều tập trung nhìn về phía hắn.  

Tên nhóc này có làm được không?  

Trong đáy mắt của nhiều người lộ vẻ nghi ngờ, đám người Dương Hùng không có hành động bồng bột như vậy mà hắn, một chấp sự Khách khanh cảnh giới Huyền Âm đại thành lại dám lỗ mãng như vậy, quả thực là to gan lớn mật.  

Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!  

Nhưng những tiếng hô kinh ngạc và đầy nghi ngờ của bọn họ lại chẳng duy trì được bao lâu, bóng người bị bao trùm trong cột sáng kia đột nhiên quát lên một tiếng thật to.  

Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện hình dáng một đoá Tử Diên Hoa cực lớn, khi đoá Tử Diên Hoa đó từ từ chuyển động, bước chân của Lâm Nhất thoáng ngừng lại, mà sau đó đột nhiên bùng phát. Cơ thể hắn tựa như một thanh kiếm sắc bén xé toạc bầu không, chém tan Linh trụ Hoả Diễm.  

Đợi đến khi quang mang kia tan đi hết, bên trong Linh trụ Hoả Diễm kia có một bóng người hiện lên rõ ràng, người nọ vững vàng đáp xuống mặt hồ.  

“Đi vào rồi!”  

Chỉ thoáng chốc, những tiếng hô kinh ngạc vang lên ào ào, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất mang đầy vẻ sửng sốt.  

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

Trong hàng tràng những âm thanh hô lên kinh ngạc, lại có ba bóng người đạp gió bay lên, chính là ba người Dương Hùng, Lộ Triển và Tề Văn Hùng.  

Ba người này đều có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, chỉ cách cảnh giới Dương Huyền một bước rất nhỏ, thực lực so với những đệ tử nòng cốt khác rõ ràng không cùng một đẳng cấp.  

Ba người cùng nhau ra tay, vẻ mặt Dương Hùng đi đầu vô cùng lạnh lẽo, Chân nguyên hùng hậu đang điên cuồng tràn ra. Thấp thoáng trên người loé lên những tia điện nổ lách tách, hoá thành một cây kích dài bằng lôi điện, đâm thẳng vào trong Linh trụ Hoả Diễm.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1810


Hắn ta dựa vào tu vi mạnh mẽ của mình để chống lại cái lạnh có thể đóng băng con người được phát ra từ Linh trụ Hoả Diễm rồi chen vào bên trong. Sau khi đáp xuống đất, nhẹ nhàng rũ một cái, có rất nhiều mảnh băng vụn kết lại bởi luồng khí lạnh rơi lả tả xuống từ trên người hắn ta.  

Sau khi bốn người lần lượt đi vào trong Linh trụ Hoả Diễm, lại có rất nhiều đệ tử nội môn cũng muốn thử sức.  

Đến Lâm Nhất còn xông vào được, nếu cứ từ bỏ như vậy thì cũng hơi không cam tâm.  

Rầm! Rầm! Rầm!  

Nhưng đáng tiếc lại chẳng có người nào thành công, hoặc là bị đóng băng thành đá, hoặc là bị chấn đến hộc máu văng ra, kết quả vô cùng thảm hại.  

Hồi lâu sau, trên mặt hồ Huyền Âm mới yên tĩnh trở lại, sắc mặt mọi người đầy vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn về Lâm Nhất cũng không còn vẻ coi thường nữa.  

Đối phương có thể xông vào trong, chắc chắn không thể chỉ dựa vào may mắn mà là thực lực thực sự.  

Uỳnh!  

Thời gian dần trôi đi, vòng xoáy Linh lực càng nuốt thêm nhiều Linh khí, cột lửa sáng chọc trời kia càng trở nên đỏ rực, phát tán ra luồng quang mang như mộng như ảo.  

Nhưng lại có rất ít người đi chú ý đến cảnh đẹp lúc này, tất cả ánh mắt đều xuyên qua cột sáng đó hướng về phía bốn người bên trong vòng xoáy Linh lực.  

Nếu không có gì bất ngờ, đoá hoa Huyền Âm chín cánh kia sẽ rơi vào trong tay người nào trong số bốn người họ, không chỉ như vậy, người đó sẽ còn nhận được một viên đan dược tứ phẩm do chính tay Viện trưởng luyện chế.  

Trở thành người có thu hoạch lớn nhất trong cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này, trong mắt những người ở đây chứa đầy sự hiếu kỳ và nóng bỏng.  

Ai cũng hiểu rõ, không bao lâu nữa, dưới hàng nghìn ánh mắt chứng kiến ở đây, sẽ có một cuộc so tài gay cấn nổ ra, chắc chắn sẽ khó mà tránh được một màn chém giết máu tanh.  

Đa phần trong đó đều nhìn về phía Dương Hùng, bọn họ đều chưa quên những lời chắc nịch mà hắn ta đã nói ra trước đó.  

Công tử Táng Hoa chẳng là cái thá gì, chỉ cần đến đây thì hắn sẽ phải mất sạch thể diện, trở thành một trò cười cho tất cả mọi người.  

Vốn dĩ bọn họ cho rằng cục diện chênh lệch hoàn toàn, nhưng bây giờ Lâm Nhất cũng đã đi vào bên trong Linh trụ Hoả Diễm thì câu chuyện sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.  

Rất nhiều người muốn xem xem, cuộc chiến hoa Huyền Âm này, Dương Hùng được cho là nổi danh nhất sẽ có lựa chọn thế nào.  

Lúc này, bốn người bên trong Linh trụ Hoả Diễm, mỗi người đứng ở một phía, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng bình tĩnh. Nhưng ai cũng hiểu rõ, sự bình tĩnh này sẽ không thể duy trì được lâu, sóng gió ắt sẽ nổi lên.  

Trong sự bình tĩnh này, vị trí đứng của mấy người này lại có chút quái dị, Dương Hùng và Lâm Nhất đứng ở hai phía đối lập. Hai người Lộ Triển và Tề Văn Hùng thì đứng tương đối gần nhau, ánh mắt hai người này sáng lấp lánh, vẻ mặt nhìn về phía Dương Hùng như thể đang chờ đợi điều gì đó.  

Ai cũng biết đoá hoa Huyền Âm chín cánh kia nằm ở vị trí trung tâm của vòng xoáy Linh lực dưới chân bọn họ. Nhưng muốn lấy được nó thì lại chẳng phải chuyện dễ dàng, cho dù là Dương Hùng trông có vẻ là có tu vi mạnh nhất cũng không dám mạo hiểm ra tay.  

Một khi rơi vào cục diện bế tắc thì sẽ tạo cơ hội cho những người khác.  

Trong bầu không khí tương đối căng thẳng, mấy người đều âm thầm tích luỹ sức mạnh chờ thời cơ chín muồi, Chân nguyên ào ạt tràn vào trong Tử Phủ của mình, để nguồn sức lực mạnh mẽ ngập tràn khắp toàn thân.  

Khoé môi Dương Hùng cong lên một nụ cười, đột nhiên nói: “Lộ Triển, Tề Văn Hùng, hai người các ngươi đều đang chờ đợi ta ra tay với tiểu tử kia đúng không? Nếu đã như vậy, còn không tránh sang một bên!” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1811


Lời vừa dứt, cơ thể hắn ta bỗng nhiên hoá thành rất nhiều bóng mờ, lấy thân pháp kinh người lao như một tia chớp về phía hai người kia.  

Uỳnh!  

Quyền mang này của Dương Hùng tương đối đáng sợ, Chân nguyên ngưng tụ nhoáng lên như tia chớp mang theo quyền phong được đẩy lên mức cực đại, vun vút phóng qua. Thế tấn công ập đến bất ngờ như thế này lại nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, ai có thể nghĩ được hắn ta sẽ lại ra tay với hai người Lộ Triển trước chứ!  

Lộ Triển và Tề Văn Hùng biến sắc, đáy mắt loé lên tia sáng kỳ dị, nhưng hai người này dù gì cũng không phải hạng chỉ có hư danh, đồng thời dốc hết toàn lực phòng bị.  

Dường như đồng thời ra tay, như một tia chớp đón đầu quyền phong với ánh chớp lập loè kia, hai thế tấn công va đập mạnh vào nhau.  

Uỳnh!  

Làn sóng khí tựa như hoá thành thực thể dần dần tản ra, ngay lập tức trong không trung vang lên những âm thanh đì đùng không ngừng, rung động cả màng nhĩ. Đợi đến khi làn sóng khí kia tan đi, Lộ Triển và Tề Văn Hùng mỗi người bị đẩy lui về sau mấy bước, không có gì đáng ngại nhưng xét cho cùng thì cũng phải chịu chút thiệt thòi.   

Sức mạnh của một người đồng thời chấn lui hai người, mặc dù có chút nguyên nhân bất ngờ, nhưng loại tu vi ở mức đáng sợ như Dương Hùng vẫn khiến người ta phải giật mình sợ hãi.  

Lộ Triển bình ổn lại Chân nguyên đang xao động trong người, nhìn về phía Dương Hùng nói: “Dương sư huynh là sợ hai người bọn ta nhân lúc ngươi và tên tiểu tử kia giao đấu mà đánh lén ngươi hay sao? Yên tâm, việc làm như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người Lộ Triển ta”.  

Tề Văn Hùng cũng lập tức tiếp lời: “Cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra với Tề Văn Hùng ta, cho dù hoa Huyền Âm chín cánh được sinh ra rồi thì hai người chúng ta cũng sẽ đợi cho đến khi ngươi dạy dỗ xong tên tiểu tử kia thì mới giao đấu với ngươi”.  

Viu!  

Hai người đồng thời rút lui đến bên rìa của vòng sáng mới dừng lại.  

Cảnh tượng như vậy trái lại khiến không ít người nhìn Dương Hùng bằng ánh mắt khác, không ngờ được hắn ta trông có vẻ nóng tính bộp chộp như vậy mà tâm tư lại khá tinh tế.  

Hai người đưa ra lời hứa trước mặt tất cả mọi người, xem ra tuyệt đối sẽ không nuốt lời.  

Như vậy, lúc hắn ta giao đấu với Lâm Nhất sẽ càng không phải lo lắng gì nữa.  

Trong một thoáng, mọi người đều có chút thương xót đối với kết cục của Lâm Nhất.  

“Cũng coi như biết điều”.  

Dương Hùng cười lạnh lùng, sau đó lập tức chuyển ánh mắt lạnh lẽo về phía người Lâm Nhất, bật cười nói: “Thú vị, đã đến nước này rồi mà tiểu tử ngươi lại vẫn còn có dũng khí để đứng ở trước mặt ta”.  

“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta dám xuất hiện ở đây là muốn cùng hai người bọn họ bắt tay đối phó với ngươi hay sao?”  

Trong đôi mắt đen láy của Lâm Nhất loé lên tia sáng kỳ lạ, hờ hững nói: “Ta chưa từng có suy nghĩ như vậy”.  

Dương Hùng thoáng ngẩn ra rồi lập tức cười nói: “Ngươi còn mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của ta, chẳng qua thật đáng tiếc, hôm nay công tử Táng Hoa ngươi đã định là sẽ trở thành trò cười ở đây rồi. Trong hồ Huyền Âm này, ta sẽ khiến tất cả mọi người biết được, Lâm Nhất ngươi trong mắt Dương Hùng ta chẳng là cái thá gì cả!”  

Hai mắt Lâm Nhất khẽ nheo lại lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười này thoáng mang theo vẻ âm u lạnh lẽo: “Thật trùng hợp, tại hạ cũng có suy nghĩ này. Không chỉ như vậy, hoa Huyền Âm chín cánh kia cũng sẽ chỉ thuộc về ta!”  

“Chậc chậc, e là sẽ phải khiến ngươi thất vọng rồi”.

Khoé miệng Dương Hùng khẽ nhếch lên thành nụ cười trào phúng, một luồng Chân nguyên kinh thiên động địa đang xao động, dần dần lan toả ra từ người hắn ta khiến vạt áo màu đen tung bay phần phật. Bỗng nhiên trong cơ thể có âm thanh nổ lách tách của tia điện vang lên, chớp mắt có rất nhiều tia điện hội tụ thành một đám Lôi hoả rực rỡ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1812


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bao bọc xung quanh người Dương Hùng, một luồng uy áp điên cuồng tràn ra từ trên người hắn ta, tựa như một vầng mặt trời gay gắt được ngưng tụ vởi Lôi hoả.  

Làn sóng chấn động bậc này mang đến cảm giác áp bức cực lớn, uy áp nặng nề dồn nén Linh khí trong không trung khiến nó nhất thời vang lên u u.  

Viêm Lôi Diệu Nhật!  

Đây là dấu hiệu chứng tỏ Viêm Lôi Quyết đã thăng cấp lên tầng thứ 7, mặt tất cả đệ tử ở hồ Huyền Dương này thoáng biến sắc, trong lòng thầm ngạc nhiên thật lâu. Viêm Lôi Quyết là một công pháp Địa cấp đỉnh cấp, khá nổi danh trên khắp cả thành U Châu, vô cùng khó tu luyện.   

Mà Dương Hùng này thế mà lại tu luyện Viêm Lôi Quyết đến tầng thứ 7, loại thực lực bậc này cũng chẳng hề kém hơn so với mười người đứng đầu của đệ tử nòng cốt.  

“ViêmLôi Quyết tầng thứ 7!”  

Lộ Triển và Tề Văn Hùng đứng ở bên rìa quay sang nhìn nhau một cái, trong mắt mỗi người đều loé lên vẻ lạ lùng, rõ ràng bọn họ đã rất bất ngờ.  

“Hy vọng ngươi có thể gây cho ta chút áp lực, nếu thắng quá dễ dàng như giết gà giết chó thì thực sự là chán ngắt”.  

Vẻ mặt Dương Hùng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén hướng về phía Lâm Nhất cười lạnh, trong mắt chứa đầy sát ý nhàn nhạt.  

“Tên này…”.  

Vẻ mặt Lâm Nhất thoáng lộ vẻ nghiêm trọng, Dương hùng này thực sự không thể coi thường, e là những nhân tài mới bước chân vào cảnh giới Âm Huyền thì chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta. Viêm Lôi Diệu Nhật, thanh uy cỡ này cũng khá là đáng sợ, chẳng qua…  

Đối đầu với Tử Diên Kiếm Quyết tầng thứ chín đỉnh phong của ta thì sẽ thế nào đây?  

Bên trong Tử Phủ, đoá hoa tám mươi mốt cánh đã bung nở hoàn toàn, trong lúc thiếu niên ngước mắt lên nhìn, từ sâu thẳm trong đôi đồng tử đen láy có luồng sáng bạc ngưng tụ thành kiếm quang lạnh lẽo nhất thế gian, bộc lộ rõ ràng phong mang tuyệt đỉnh của nó.  

“Ra tay đi!”  

Lời của Lâm Nhất vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm nhận được, trên người thiếu niên kia có luồng chiến ý dạt dào tựa như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng lại không hề mang theo chút xíu sợ hãi e dè nào.  

Tấm lòng hướng về kiếm này trước giờ chưa từng lung lay chút nào.  

Uỳnh!  

Hai luồng khí thế hùng hậu từ trên người Lâm Nhất và Dương Hùng lần lượt phát tán ra, làm điên đảo cả bầu không khí xung quanh sau đó đối đầu với nhau. Như thể giữa thiên khung có vô số đám mây điện cuồn cuộn va chạm vào nhau, phát ra những tiếng nổ trầm đục.  

Khí tức đáng sợ cỡ này lan tràn ra khắp mọi ngõ ngách bên trong Linh trụ Hoả Diễm, đến Linh khí bao trùm trong không khí cũng trở nên đặc sệt.  

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hai bóng người bên trong cột sáng, nín thở tập trung. Bầu không khí căng thẳng cỡ này, bất cứ lúc nào cũng đều có thể phát nổ, một khi phát nổ thì sẽ là một cuộc đại chiến kinh động đất trời.  

Trước khi chuyện này xảy ra, ai cũng không ngờ tới Lâm Nhất có thể có thực lực mạnh như thế.  

Cảm giác hai người giao đấu với nhau, chắc chắn sẽ là thế cục chênh lệch hẳn về một phía, nhưng bây giờ chiến ý bộc phát ra từ trên người Lâm Nhất lại khiến bất cứ ai cũng không dám xem thường.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1813


Uỳnh!  

Tiếng nổ rung trời, dư âm sinh ra do hai luồng Chân nguyên va chạm điên cuồng tản ra bên ngoài Linh trụ Hoả Diễm. Trên mặt hồ mênh mông vô tận của hồ Huyền Âm thình lình nổi lên cơn sóng thần cao ngút trời, sóng thần và sóng thần va chạm với nhau lại tạo ra những tiếng nổ không ngớt.  

Uỳnh ầm ầm!  

Bên trong Linh trụ Hoả Diễm, hai người dựa vào tu vi Chân nguyên của bản thân, không ngừng đánh về phía nhau. Không có những kỹ xảo thừa thãi, thứ mà bọn họ so tài là Chân nguyên của bản thân và công pháp mà mỗi người tu luyện.  

Dương Hùng đạt đến cảnh giới Viêm Lôi Diệu Nhật và Lâm Nhất đạt đến tầng thứ 9 của kiếm quyết, bọn họ rất có lòng tin với công pháp của chính mình.  

Chẳng qua trong lúc hai người so tài, trái lại có thể rõ ràng thấy được Dương Hùng chắc chắn chiếm thế thượng phong. Ưu thế về cảnh giới của hắn ta xét cho cùng vẫn mạnh hơn nhiều so với Lâm Nhất mới bước vào cảnh giới Âm Huyền đại thành.  

“Thằng nhóc này đúng là tự đại, lại dám đấu Chân nguyên với Dương Hùng, đúng là không biết tự lượng sức”.  

Nhìn khí thế của Lâm Nhất dần dần yếu đi, khoé miệng Mai Tử Viêm ở bên ngoài hồ Huyền Âm khẽ cong lên nụ cười châm chọc, cười đến là vui vẻ.  

Những người khác không ai nói gì, những cũng thầm gật đầu tán thành, thế cục này cực kỳ bất lợi cho Lâm Nhất.  

Mặc Linh lười chẳng thèm để ý đến Mai Tử Viêm, chỉ là đôi mắt xinh đẹp kia vẫn nhìn chằm chằm vào thế cục ở phía xa, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.  

“Chỉ có chút trình độ này thôi sao? Ta còn chưa có dốc hết toàn lực đâu đó!”  

Dương Hùng bật người lên không trung, Lôi hoả bao trùm quanh cơ thể hắn ta, Chân nguyên không ngừng rót đầy vào trong cơ thể, khí thế bá đạo dạt dào, phát huy đến giới hạn. Hắn ta từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn Lâm Nhất nở nụ cười lạnh lùng.  

“Công tử Táng Hoa, nếu chỉ có chút bản lĩnh này thì cũng đừng có tự đánh mất thể diện ở trước mặt ta!”  

Đáy mắt Dương hùng loé lên hàn mang, nhấc tay chụp một chưởng xuống, Lôi hoả mênh mông bao trùm trên người hắn bỗng nhiên ngưng tụ thành một cơn cuồng phong Hoả Diễm khổng lồ, trong cơn cuồng phong lập loè ánh chớp dữ tợn, chớp mắt đã ập xuống muốn nuốt chửng Lâm Nhất vào trong.  

Thế tấn công đáng sợ bậc này, nhìn như thể một ngọn núi lửa khổng lồ đang ập xuống cơ thể nhỏ bé của Lâm Nhất.  

Nhưng còn chưa hết!

Chỉ thấy trong mắt Dương Hùng loé lên hàn mang lạnh lẽo, Chân nguyên đổ xuống bỗng nhiên siết lại, bất ngờ nuốt chửng Lâm Nhất vào bên trong cơn cuồng phong Hoả Diễm mênh mông. Lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, điên cuồng cô đặc lại, sức mạnh Lôi hoả cuồng bạo không ngừng bóp nghiền Lâm Nhất.  

Hôm nay trong hồ Huyền Âm này, thứ hắn ta muốn không phải là đánh bại Lâm Nhất mà là nghiền nát đối phương. Phải khiến cho danh hiệu công tử Táng Hoa kia trở thành không đáng một xu, chẳng là cái thá gì!  

Phải khiến Lâm Nhất khom lưng gập gối, giống như một con chó ở trước mặt tất cả mọi người khổ sở cầu xin tha thứ. Phải khiến thằng nhóc này từ nay về sau không còn bất cứ tự tôn sĩ diện nào xuất hiện trước mặt Liễu Vân Yên nữa!  

Phải khiến hắn biết được, hậu quả đáng sợ của việc đắc tội với hắn ta!  

Cuộc chiến hoa Huyền Âm này chỉ có Dương Hùng hắn mới có thể cười được đến sau chót, trở thành người thắng cuộc sáng chói nhất. Cuộc chiến hôm nay chính là trận chiến đầu tiên để hắn ta thực sự nổi dậy, hắn ta phải dẫm đạp Lâm Nhất dưới bàn chân mình, chà đạp lòng tự tôn của hắn khiến nó mất sạch!  

Uỳnh!  

Chỉ thấy cơn cuồng phong Hoả Diễm hoà lẫn tia điện khủng khiếp chỉ trong chớp mắt đã thu nhỏ lại một nửa. Lâm Nhất chỉ có tu vi cảnh giới Âm Huyền đại thành nhìn có vẻ như đã hết cách, chỉ đành nằm chờ người ta đến giết.  

Trên mặt hồ Huyền Âm thình lình truyền đến rất nhiều tiếng thở dài, Lâm Nhất này rốt cuộc thì vẫn quá ngông cuồng, nếu như không phải nhất nhất làm theo ý mình, cố gắng chống chọi với Dương Hùng thì có lẽ cũng không thảm bại như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1814


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi người hầu như có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn của Lâm Nhất truyền ra khi bị cơn cuồng phong Hoả Diệm kia nghiền nát, có lẽ khá là đau đớn, nghĩ đến thôi đã không rét mà run rồi.  

Ở phía xa, Mai Tử Viêm cười lạnh lùng, thủ đoạn cỡ này của Dương Hùng trái lại khiến hắn ta vô cùng tán thưởng.  

Nếu chỉ đánh bại Lâm Nhất không thôi thì đúng là quá hời cho hắn, kiểu dày vò chà đạp như vậy mới có thể khiến tên tiểu tử này biết thế nào là trời cao đất dày.  

“Ý?”  

Nhưng đúng vào lúc này, đáy mắt hắn ta lại loé lên tia sáng lạ lùng, dường như có gì đó không đúng lắm. Tập trung nhìn kỹ thì lại thấy cơn cuồng phong Hoả Diễm đang thu nhỏ lại kia xuất hiện từng vết nứt mờ nhạt, trong vết nứt kia có thể thấp thoáng trông thấy tia sáng bạc sắc bén mà chói mắt.  

Kiếm quang?  

Đúng vào lúc hắn ta còn đang nghi ngờ, vết nứt mờ nhạt trên bề mặt của cơn cuồng phong kia bỗng nở to ra. Có âm thanh kiếm ngâm ong ong vang lên, không ngừng truyền ra từ trong cơn cuồng phong Hoả Diễm tựa như Tiên âm làm chấn động cả màng nhĩ.  

Có tám mươi mốt luồng kiếm mang màu bạc chói mắt bắn ra từ phía bên trong cơn cuồng phong Hoả Diễm.  

Ầm!  

Một tích tắc sau, tám mươi mốt luồng kiếm mang kia điên cuồng đảo lộn. Chỉ trong một thoáng, cơn cuồng phong Hoả Diễm bao hàm Lôi điện bỗng phát nổ tan tành. Một kiếm trận hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, kiếm quang chói loà khiến người nhìn hoa cả mắt.  

Lâm Nhất mặc áo xanh bên trong trận lại tuỳ ý để dư âm của cơn cuồng phong Hoả Diễm tấn công vào mình, bản thân hắn lại hiên ngang bất động nhưng cũng chẳng hề dính chút thương tích nào.  

Sắc mặt Dương Hùng bỗng trầm xuống, áo sam phồng lên, những mảnh vụn của Lôi hoả nổ tung khắp tứ phía lại một lần nữa ngưng tụ thành thế tấn công như cơn hồng thuỷ, từng đợt từng đợt, không ngừng đổ ập vào bên trong kiếm trận.  

Ong! Ong!  

Mặc kệ cho cơn hồng thuỷ ào ạt tấn công, kiếm trận bảo vệ quanh người Lâm Nhất, trong lúc bay lên hạ xuống vẫn vang lên ong ong không ngừng, tựa như hoa nở hoa tàn, trăm hoa đua sắc. Lấy phong mang sắc bén chém nát vụn cơn hồng thuỷ Lôi hoả đang liên tục tấn công đến.  

“Chặn lại được rồi!”  

“Tên này thế nào mà làm được vậy?”  

Mỗi ánh mắt chạm lên người Lâm Nhất đều mang vẻ sửng sốt tột độ, thế tấn công khiến người nghe hoảng sợ của Dương Hùng lại bị Lâm Nhất chặn hết lại rồi.  

Không chỉ như vậy, hắn thậm chí còn chẳng hề dính chút thương tích nào, khác xa so với vẻ chật vật trong tưởng tượng của tất cả mọi người.  

“Để ta xem ngươi có thể trụ được bao lâu nữa!”  

Gương mặt Dương Hùng lạnh lùng, thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn, sau vài lần thăm dò, hắn ta đại khái đã hiểu rõ giới hạn của kiếm trận này.  

“Viêm Lôi Quyết, Diệt Nhật Ma Kích!”  

Vẻ mặt Dương Hùng cực kỳ lạnh lùng, chỉ thấy hắn ta điên cuồng thúc đẩy Viêm Lôi Quyết, sức mạnh của Hoả Diễm và sấm sét đan xen với nhau giữa không trung, ngưng tụ thành một Ma Kích màu tím dài gần trăm trượng. Lấy uy thế Diệt Nhật điên cuồng đâm xuống, phong mang nơi đầu mũi Kích sắc bén như thể xé toạc cả bầu không.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1815


Kiếm bay liên tục trong không trung, kiếm trận rực rỡ chói mắt, khi dừng lại phảng phất tựa như thời gian cũng ngưng lại. Nhưng đúng vào lúc tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên, kiếm trận kia bỗng nhiên bắt đầu nghịch chuyển, kiếm ý vô biên trên người Lâm Nhất hoá thành ánh sáng bạc bùng lên.  

Tám mươi mốt luồng kiếm ảnh lập tức nhiều lên gấp đôi, kiếm quang dày đặc chi chít theo ngón tay của Lâm Nhất như dời non lấp bể lao đến đón đầu.  

Keng! Keng! Keng!  

Kiếm ảnh và Ma Kích kia ở giữa không trung va đập mạnh vào nhau phát ra âm thanh leng keng như tiếng chuông cổ nghìn năm. Từng luồng uy lực khủng khiếp của dư âm xao động tràn ra, ở bên phía ngoài của cột sáng Linh lực lại nổi lên từng trận sóng nghiêng trời, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau liên miên không dứt.  

Dưới tác động liên hồi, Ma Kích bỗng nhiên nát vụn, thế đi của rất nhiều kiếm ảnh cũng không ngừng lại, lao thẳng về phía Dương Hùng.  

“Tránh ra!”  

Trên mặt Dương Hùng thoáng vẻ dữ tợn, không lui mà ngược lại tiến tới, song quyền như điện liên tiếp tung quyền. Dựa vào tu vi mạnh mẽ để đánh nát những bóng kiếm bay tới. Trong một lúc mà bên trong Linh trụ Hoả Diễm đầy những bóng kiếm nát vụn cùng với dư âm của Ma Kích rơi rụng lả tả.  

Trong màn mưa vụn lả tả này, Dương Hùng thô bạo đánh nát kiếm ảnh, thanh thế tăng vọt. Ánh mắt như tia điện quét qua, sau khi chạm đến chỗ Lâm Nhất liền bật người bay lên không trung, lao đến chém giết.  

Grào!  

Nhưng đúng vào lúc hắn ta ở giữa không trung, Lâm Nhất vừa mới cử động, quanh cơ thể hắn liền xuất hiện vô số đạo Linh văn. Những đạo Linh văn này quấn quýt với nhau tạo thành một bức Linh đồ cuồn cuộn đi kèm với tiếng cuồng phong rít gào, ầm ầm thành hình.  

Hoả Mạn Sơn Hà Đồ mười phần Linh vận dưới sự xao động của cơn cuồng phong, tiến hoá thành một bàn tay khổng lồ vô cùng dữ tợn, xé gió lao đi.  

“Thủ đoạn của thằng nhóc này đúng là nhiều…”.  

Nhìn Linh đồ đang lao đến, vẻ mặt Dương Hùng bỗng lạnh đi, cơ thể ở giữa không trung, hai cánh tay giang rộng.  

“Nhưng thủ đoạn của ngươi có nhiều hơn nữa thì cũng vẫn chỉ xứng để làm viên đá lót đường cho Dương Hùng ta mà thôi, Tử Quang Ma Viêm Trảo!”  

Dương Hùng giang rộng hai cánh tay, ở giữa không trung phảng phất như hoá thành một con Ma Điểu thượng cổ, năm ngón tay hoá thành trảo, lập tức hung hăng cào lên Hoả Diễm Sơn Hà Đồ.  

Rắc!

Trước sự đối kháng mạnh như vậy, bức linh đồ Hoả Diễm có uy thế đáng sợ kia bị hai móng vuốt xé thành vô số mảnh vụn. Hoả diễm vỡ vụn xinh đẹp thê lương, bay đầy trời như pháo hoa, mái tóc dài của Dương Hùng tung bay, uy thế lại tăng mạnh.  

“Dừng tại đây đi!”  

Thân trên Dương Hùng nghiêng về phía trước, với vẻ mặt dữ tợn, hắn ta như một con diều hâu tung cánh bay xuống.  

Lâm Nhất nheo mắt nhìn Dương Hùng bừng bừng khí thế bay xuống, nghĩ thầm, suy cho cùng Hoả Mạn Sơn Hà Đồ cũng chỉ là Linh đồ nhị phẩm, dù có mười phần linh vận cũng không đủ nhìn.  

Cuối cùng cũng đã đến lúc tung sát chiêu rồi ư?  

Nhưng Dương Hùng ngươi muốn dừng tại đây thì thật sự quá ngây thơ.  

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, vẻ sắc bén hiện rõ trên mặt, mười ngón tay trắng nõn như ngọc nhanh chóng biến ảo, trên người hắn toát ra sát khí mênh mông, dần dần điên cuồng tăng vọt, trong nháy mắt luồng sát khí kia đã trở nên nặng nề như núi.  

Sát khí dao động cuồng bạo như một vị sát thần tuyệt thế gào thét, giận dữ liếc nhìn chúng sinh.  

“Đó là...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1816


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, khi nhìn thấy luồng sát khí này, họ lập tức biến sắc mặt.  

“Trời ạ, tại sao sát khí này lại kinh khủng như vậy, vừa nhìn đã không thể nhúc nhích”.  

“Thật đáng sợ, rốt cuộc hắn đã ngưng tụ sát khí này bằng cách nào?”  

“Là Thất Sát Quyền!”  

Những tiếng thán phục liên tục vang lên trên hồ Huyền Âm, tiền bối Đường Du và Du Mộc trưởng lão trên đài cao ở phía xa cũng vô cùng kinh ngạc.  

“Phật Môn Thất Sát Ấn... Tiểu tử này còn có thiên phú này ư?”  

Ông lão tóc trắng đứng trước mặt hai người cũng hết sức ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười suy tư.  

Vào lúc này, tay trái Lâm Nhất kết thành Phật Môn Thất Sát Ấn.  

Khi thủ ấn được ngưng kết, tâm trí hắn tiến vào trạng thái biến ảo khôn lường, nhưng sát khí trên người hắn lại tăng lên gấp bảy lần rồi điên cuồng phóng ra.  

Trong linh trụ Hoả Diễm, nơi hắn đứng có sát khí sôi trào mãnh liệt. Loại sát khí ấy như có thực thể, khiến cả vùng trời phủ một màu đỏ thẫm như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.  

Luồng sát khí ấy chiếu xuyên qua cột lửa sáng, không ít người trên hồ Huyền Âm lập tức cảm thấy khó thở, ngay cả mười đệ tử nòng cốt đứng đầu ở phía xa kia cũng trở nên nghiêm túc.  

Dù cho họ đối mặt trực tiếp với sát khí này thì có lẽ cũng sẽ chịu áp lực rất lớn.  

Phật Môn Thất Sát Ấn!  

Suốt một trăm năm qua vẫn chưa có ai tu luyện thành công quyền pháp cấm kỵ nổi tiếng nguy hiểm của thư viện Thiên Phủ này, thế mà hôm nay nó lại xuất hiện trong tay một người ngoài.  

Điều này đối với các nhân tài thư viện như họ phải nói là khá mỉa mai.  

“Thật đáng sợ, người này đúng là yêu nghiệt, ngay cả Thất Sát Ấn mà cũng có thể ngưng kết được. Công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền”.  

Rất nhiều người nhận ra Thất Sát Ấn đều thầm thán phục, cảm thấy hơi tự ti.  

Tiểu tử này đã không làm mình thất vọng.   

Đôi mắt long lanh như viên ngọc quý của Mặc Linh khẽ chớp, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên tạo thành ý cười quyến rũ.  

Cách đó không xa, vẻ mặt Mai Tử Viêm rất khó coi.  

Trước ánh mắt bao người, Dương Hùng thi triển thần uy, bừng bừng khí thế từ trên không trung lao xuống, hắn ta kinh ngạc nhìn sát khí không ngừng tăng vọt quanh người Lâm Nhất.  

“Phật Môn Thất Sát Ấn? Nhưng ngày hôm nay, Thất Sát Ấn này cũng không cứu được ngươi đâu!”  

Dương Hùng khịt mũi, hơi bất ngờ khi Lâm Nhất thi triển Thất Sát Ấn, nhưng lúc này tên đã lên dây, hắn ta đã không còn đường lui.  

Dù công pháp cấm kỵ này có mạnh đến đâu thì đối phương cũng chỉ mới có tu vi vừa đột phá cảnh giới Âm Huyền đại thành, chưa chắc có thể bộc phát uy lực quá mạnh, hắn ta vẫn còn cơ hội.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1817


Dương Hùng rất quyết đoán, biết rõ đối phương thi triển Thất Sát Ấn và cũng biết mình không còn đường lui. Nếu không thì một khi lui, khí thế giảm mạnh, hắn ta chắc chắn sẽ thua.  

Lúc này có tu vi cảnh giới Âm Huyền đại viên mãn kết hợp với Viêm Lôi Quyết tầng bảy đỉnh phong, hắn ta cũng có thể có cơ hội thắng.  

Nếu như Lâm Nhất không thể khống chế luồng sát khí này thì qua đợt này, cơ hội thắng của hắn ta sẽ cao hơn Lâm Nhất.  

“Lâm đại ca nhất định phải thắng nhé!”  

Ở phía xa hồ Huyền Âm, tiểu nha đầu Bạch Vân đỏ bừng cả mặt, nắm chặt tay, lòng vô cùng hồi hộp, không nhịn được lên tiếng cổ vũ.  

Nhưng vào thời khắc cực kì căng thẳng, Lâm Nhất chậm rãi nhắm mắt lại, tinh thần chìm đắm vào trạng thái biến ảo khôn lường. Sát khí cuồn cuộn vô tận, nặng nề như núi, nhưng tâm hắn lại như tách rời, trong sáng không nhiễm bụi trần.   

Đúng như mình đã đoán, sát khí mênh mông như biển thế, làm sao hắn có thể chân chính nắm giữ?  

Thấy Lâm Nhất nhắm mắt, trong lòng Dương Hùng vô cùng mừng rỡ. Đối phương biểu hiện như vậy, ở trong mắt hắn ta rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng, hắn ta bèn nở nụ cười tự tin.   

Nhưng khi hắn ta định tới gần, Lâm Nhất đột nhiên mở bừng mắt ra, vẻ bình tĩnh hơn bao giờ hết thoáng trong đôi mắt đen tuyền, hắn nhìn nụ cười trên mặt Dương Hùng, cười nhẹ: “Hình như các hạ rất mong ta không thể khống chế được sát khí mênh mông này”.  

“Lẽ nào không phải ư?”  

Vẻ khinh thường xẹt qua trong mắt Dương Hùng, hắn ta cười lạnh lùng: “Ngươi lừa được người ngoài nhưng không lừa được ta, với tu vi của ngươi vẫn chưa thể không chế Thất Sát Ấn đâu, chịu chết đi!”  

“Viêm Lôi Quyết, Song Nhật tranh sáng!”

Dứt lời thì thấy Dương Hùng ngưng tụ hai vòng xoáy lôi hỏa ở hai bên tay, giống như hai quả cầu lao đi. Hai lôi hoàn không ngừng xoay tròn đan xen với nhau, nhất thời giống như hai vầng mặt trời chói mắt tranh nhau tỏa sáng, chiếu sáng không gian linh trụ Hỏa Diễm sáng như ban ngày, ánh sáng trắng chói lòa.  

Uy lực lôi hỏa đáng sợ lập tức tràn ngập mỗi một ngóc ngách của không gian, uy lực như vậy khiến người ta nhìn mà khiếp đảm.  

“Mạnh quá!”  

“Trình độ Viêm Lôi Quyết của Dương Hùng quả thật không thể xem thường, có lẽ hắn ta đã có thực lực của mười đệ tử nòng cốt hàng đầu từ lâu rồi”.  

“Khủng khiếp, với tu vi hiện tại của hắn ta mà sử dụng chiêu này, Lâm Nhất gắng gượng nắm giữ Thất Sát Ấn e là không thắng nổi”.  

Không ai ngờ Dương Hùng trông như đã bị dồn đến đường cùng có thể bùng nổ sát chiêu khủng khiếp như vậy. Trình độ Viêm Lôi Quyết của hắn ta hoàn toàn khiến người ta nhìn với con mắt khác, rõ ràng đã có thực lực của mười đệ tử nòng cốt đứng đầu từ lâu.  

Bên ngoài hồ Huyền Âm, Mai Tử Viêm vốn đã hết hi vọng, lúc này cũng sáng mắt lên.  

Nhưng trong linh trụ Hỏa Diễm, Lâm Nhất lại tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên cười, gương mặt anh tuấn không hề có vẻ hoảng loạn. Kết ấn trên tay trái hắn đột nhiên thay đổi, sát ý dồi dào, mênh mông như biển bao phủ quanh người bỗng dâng lên, giống như hung thú viễn cổ thức tỉnh, điên cuồng rít gào.  

Sát ý giống như thực thể đó tựa ngọn lửa màu đỏ tươi, cuốn qua mảnh đất này.  

Tay phải vốn đã tích lũy sức mạnh từ trước, năm ngón tay thon dài bỗng siết chặt. Lòng bàn tay hắn như vực sâu không đáy, nuốt chửng toàn bộ sát ý khủng khiếp đó, không sót lại chút gì.  

Tròng mắt màu đen của thiếu niên cũng trở nên lạnh lẽo sắc bén vào giờ phút này.  

Tựa như hoa sen không chạm nước, hệt như trời trăng biến đổi không ngừng trên bầu trời.  

Phật Môn Thất Sát Ấn!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1818


Đứng trước hai lôi hoàn như hai vầng mặt trời xoáy tới, Lâm Nhất đánh ra một quyền, quyền mang ầm ầm nổ vang. Trong chớp mắt, những người trên mặt hồ đều cảm nhận được tim mình đánh bộp.  

Ầm ầm!  

Giây lát sau, hồ Huyền Âm rộng lớn lập tức rung chuyển vô cùng kịch liệt, khí tức đáng sợ lan tràn.  

Nhìn kĩ lại thì thấy trong linh trụ Hỏa Diễm, hai lôi hoàn như hai vầng mặt trời trông thanh thế vô cùng đáng sợ lại nứt ra dưới một quyền này, sau đó thiếu niên áo xanh bay vọt lên trời.  

Uỳnh!  

Quyền mang ngưng tụ Thất Sát Ấn với uy lực cực lớn đánh vào ngực Dương Hùng với tốc độ tia chớp.  

Phụt!  

Thân người Dương Hùng lập tức đâm vào linh trụ Hỏa Diễm cứ như một viên đạn pháo, miệng phun ra máu, sắc mặt trắng bệch.  

Đợi đến khi rơi xuống đất, hắn ta nhìn Lâm Nhất với vẻ kinh hoàng, lại nôn ra một ngụm máu.  

“Chuyện này… sao có thể, sao ngươi có thể làm được!”  

Sát ý nhân lên gấp bảy, ở trong tay Lâm Nhất, uy lực của công pháp cấm kị không những được thi triển mà còn phát huy gần như hoàn hảo.  

Trên hồ Huyền Âm, dư âm lan ra, sóng lớn cuồn cuộn không ngừng va đập, tiếng ầm ầm vang lên không dứt.  

Đám đông nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ chấn động, hoàn toàn không nói được thành lời.  

Bọn họ đã từng nghĩ Lâm Nhất có thể sẽ thắng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ thắng một cách dễ dàng, dứt khoát thuận lợi như vậy.  

Phật Môn Thất Sát Ấn là quyền pháp cấm kị trong truyền thuyết, qua tay Lâm Nhất đã giúp mọi người hiểu nguyên nhân vì sao nó được gọi là cấm kị.  

“Xin lỗi đã làm ngươi thất vọng, ta không những có thể khống chế Phật Môn Thất Sát Ấn, mà còn có thể điều khiển nó theo ý ta”.  

Lâm Nhất nở nụ cười nhìn về phía Dương Hùng, khẽ giọng nói.  

Dứt lời, hắn bước ra một bước, gió mây lập tức nổi dậy. Trên người thiếu niên có ánh sáng màu bạc tỏa ra, theo đó là tiếng kiếm ngân vô cùng sắc bén, trong nháy mắt vọt đến trước mặt Dương Hùng.  

Hắn không hề do dự, nhấc tay vung ra một quyền tựa kiếm. Nhân lúc ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi, Lâm Nhất không muốn cho kẻ này cơ hội để trở mình.  

“Chết tiệt!”  

Dương Hùng thầm mắng trong lòng, nhưng lại không thể không đón đỡ.  

Ầm! Ầm! Ầm!  

Bóng dáng hai người lập tức không ngừng giao đấu với nhau trên không trung, chỉ chớp mắt đã đánh với nhau mười mấy chiêu.  

Mỗi một chiêu đều lấy cứng chọi cứng, điên cuồng đối chọi, vang lên tiếng nổ như sấm đánh.  

Mọi người đã từng chứng kiến cảnh tương tự, đó là khi hai người vừa mới giao đấu, cũng đụng độ như vậy. Chỉ là bây giờ vai trò đã thay đổi, từ đầu đến cuối đều là Lâm Nhất chiếm ưu thế.  

Phụt!  

Sau mười mấy chiêu, một bóng người lao ra ngoài, Dương Hùng bị đánh đến hộc máu bay ra xa.  

Lâm Nhất chậm rãi từ trên trời đáp xuống, áo xanh trên người tung bay. Lúc ngước mắt lên, ánh mắt như tia chớp xẹt qua, dừng trên người Dương Hùng đang đứng dậy, dọa hắn ta sợ giật mình, liên tục lùi lại.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1819


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ dạng nhếch nhác này lại khiến người ngoài nhìn vào vô cùng thổn thức.  

Nghĩ lại trước kia, Dương Hùng khí phách tài hoa cỡ nào, xem thường mọi thứ cỡ nào, hoàn toàn không để Lâm Nhất vào mắt. Hắn ta còn nói công tử Táng Hoa gì đó chỉ là trò cười mà thôi.  

Nhưng bây giờ nhìn lại bộ dạng hắn ta, rốt cuộc ai mới là trò cười chân chính.  

Nhìn là biết ngay, không cần phải nói ra.  

“Lộ Triển, Tề Văn Hùng, hai người các ngươi định xem kịch đến lúc nào?”  

Dương Hùng cực kì chật vật, liếc mắt nhìn Lộ Triển và Tề Văn Hùng, lạnh lùng quát.  

“Ha ha, khó có khi nhìn thấy Dương sư huynh thảm bại như vậy, đương nhiên phải thưởng thức một phen mới được”.  

“Nếu Dương sư huynh đã lên tiếng, vậy thì hai chúng ta cũng cố gắng ra tay thôi”.  

Lộ Triển và Tề Văn Hùng nấp trong góc âm thầm quan sát từ đầu tới cuối, cùng lộ ra nụ cười, đồng thời hiện thân.  

Hai người này đột nhiên xuất hiện khiến cho nhiều người ngạc nhiên.  

Trước đó, Lâm Nhất chiến đấu với Dương Hùng quá kịch liệt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai người này, không ngờ lúc quan trọng sắp phân định thắng thua, bọn họ lại đột nhiên xuất hiện.  

“Hai vị xuất hiện thật là đúng lúc”.  

Lâm Nhất lên tiếng chế giễu.  

“Bớt nhiều lời, nhân lúc bọn ta còn chưa thật sự tức giận thì mau cút đi, tránh tự chuốc lấy nhục nhã”.  

Hai người này lại không để tâm, nhìn về phía Lâm Nhất cười nhạt.

Ở trong mắt hắn ta, Lâm Nhất đã tốn rất nhiều sức trong trận chiến này, đánh nhau với Dương Hùng quyết liệt như thế thì chắc cũng bị nội thương không nhẹ, hai người chờ địch mệt rồi tấn công chắc chắn sẽ thắng.  

“Ta cũng muốn biết các ngươi sẽ làm thế nào để ta tự rước lấy nhục!”  

Lâm Nhất nheo mắt, cười như không cười nhìn hai người họ không chút sợ sệt.  

Lộ Triển và Tề Văn Hùng nhìn nhau rồi bật cười, thản nhiên đáp: “Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng hai người chúng ta vẫn như trước, ngay cả một chưởng của Dương Hùng cũng không đỡ nổi?”  

“Ta không biết có đỡ được hay không, nhưng ta chắc chắn các ngươi không thể đỡ được một kiếm của ta!”  

Lâm Nhất cười nhạt, phất tay lên, tay trái nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa bắn ra từ trong hộp đựng kiếm.  

Nghe vậy, hai người đều tỏ ra khinh thường, nhưng khi họ định lên tiếng thì chợt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào năm ngón tay phải của Lâm Nhất đã cầm lấy chuôi thanh kiếm kia.  

Trong tích tắc, khí chất của thiếu niên đột ngột thay đổi.  

Ầm!  

Khi thiếu niên đặt tay phải lên chuôi kiếm, khí chất đột ngột thay đổi, trở nên vô cùng sắc bén. Phong thái kiêu ngạo và tự do ấy hoàn toàn khác biệt với khi Lâm Nhất không cầm kiếm.  

Như thể thoát thai đổi cốt, mang tới cho người khác một áp lực đáng sợ.  

Lộ Triển và Tề Văn Hùng khẽ biến sắc, vẻ khinh thường trước đó lập tức biến mất, ánh mắt trở nên nghiêm túc chưa từng có.  

Tiểu tử này vẫn còn sức đánh một trận nữa ư?  

Trận chiến giữa hắn và Dương Hùng vừa rồi quá kinh khủng. Có lẽ người ngoài không rõ, nhưng họ đứng trong linh trụ Hoả Diễm bí mật quan sát lại nhìn thấy rõ ràng.  

Trận ác chiến ấy gay cấn đến mức khiến người ta sợ run rẩy. Lâm Nhất không hề nhẹ nhõm như bề ngoài, hắn không chỉ tiêu hao rất nhiều chân nguyên mà còn bị nội thương rất nặng, chỉ là tạm thời kìm nén.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom