Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1660


Người dẫn đầu mặc một bộ váy dài, sắc mặt lạnh tanh, nhưng vẻ ngoài của người nọ lại xinh đẹp đến kinh người. Có điều, giữa hai đầu lông mày là mây đen không cách nào tiêu tán, mang đến cảm giác xa cách.  

Hiển nhiên, đó chính là Liễu Vân Yên, người có khát vọng lớn lao với kim liên Tử Hỏa.  

“Sư tỷ, đây là nơi lần đầu chúng ta hạ trại…”  

Bên cạnh nàng ta, một thiếu nữ bỗng nhiên bước lên trước, chỉ về phía doanh trướng lộn xộn phía trước và nói.  

Đến đây cũng có nghĩa là không bao lâu nữa, bọn họ sẽ chính thức rời khỏi sơn mạch Huyết Cốt.  

Nghĩ đến việc mình ra đi tay trắng, trong lòng Liễu Vân Yên tràn đầy cảm giác thất vọng.  

Bất giác, nàng ta nhớ đến cái đêm Lâm Nhất khiển trách Lục Tư Âm.  

Thiếu niên kia ra tay rất tàn nhẫn, không hề có một chút thương hương tiếc ngọc.  

Thế nhưng hắn… vì nàng ta mà…

Liễu Vân Yên lắc đầu, cho đến bây giờ, nàng ta vẫn không hiểu hành động của Lâm Nhất. Biết rõ sẽ phải chết nhưng vì đã hứa với nàng ta mà không chút ngần ngại đối mặt với trăn Tử Tinh Lôi Điện.  

Nàng ta liếc nhìn Bạch Vân thì thấy cô nhóc kia đang thất thần nhìn về phía doanh trại.  

Sắc mặt Liễu Vân Yên thoáng dịu đi, khẽ nói: “Nhóc con, đừng nghĩ nhiều…”  

Chắc chắn cô gái nhỏ đang nhìn vật nhớ người, cũng giống như nàng ta, nhớ đến Lâm Nhất.  

Nhưng Lâm Nhất đã chết ở hồ Tử Vân, hắn không thể quay về được nữa, nhớ thì cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến bản thân thêm khó chịu mà thôi.  

Bạch Vân ngẩng đầu hỏi: “Sư tỷ, tỷ nghĩ Lâm đại ca có quay về không?”  

Nghe vậy, Liễu Vân Yên thoáng rùng mình, nhếch môi nở một nụ cười cay đắng. Nàng ta không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.  

Các đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ cũng im lặng, sắc mặt cả đám trông rất khó coi.  

Cách xử sự của Lâm Nhất đã sớm thuyết phục được bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy khâm phục không thôi.  

Thế nhưng không ai có lòng tin hắn sẽ quay về, bởi vì một khi bị con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia để mắt… há có thể dễ dàng thoát thân…  

Tuy nhiên, Bạch Vân lại cười nói: “Sư tỷ, ta tin chắc Lâm đại ca sẽ quay về…”  

“Cô bé ngốc”.  

Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia dịu dàng, khẽ cười nói.  

“Ta không ngốc, Lâm đại ca chắn chắn sẽ quay về”, cô gái nhỏ bĩu môi, nói với vẻ cố chấp.  

“Ồ… chậc chậc, thật thú vị, đến bây giờ mà người của thư viện Thiên Phủ vẫn còn tin vào tên công tử Táng Hoa chó má kia à? Tin hắn còn sống ư?”  

Đúng lúc này, đằng sau bỗng xuất hiện vài bóng người. Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ, Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt, tán tu Diệp Thương Minh cùng hiện thân.  

Phía sau ba người họ còn có một lượng lớn đệ tử của phủ Tam Tuyệt và lầu Huyết Vũ, Cả đám nhìn chòng chọc vào người của thư viện Thiên Phủ bằng ánh mắt bất thiện.  

“Phan Nhạc!”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1661


Các đệ tử của thư viện Thiên Phủ lập tức đề cao cảnh giác.  

Liễu Vân Yên bình tĩnh kéo Bạch Vân ra sau, rồi nhìn về phía ba người kia và nói: “Có ý gì?”  

Diệp Thương Minh nhếch môi cười, lạnh lùng nói: “Không có ý gì, Lâm Nhất – người của thư viện Thiên Phủ hại chúng ta không lấy được kim liên Tử Hỏa. Món nợ này đương nhiên phải tính toán cho thật kỹ!”  

“Từ khi nào phủ Tam Tuyệt và lầu Huyết Vũ liên hợp với tán tu vậy?”  

Sắc mặt Liễu Vân Yên sầm xuống, lạnh giọng đáp.  

Sắc mặt Hàn Phi không đổi, đáp lại với thái độ thản nhiên: "Liễu Vân Yên, cô bớt nói nhảm đi, chúng ta chưa bao giờ chịu tổn thất nặng nề như vậy. Để lại túi trữ vật của tất cả các ngươi cho bổn công tử, nếu không, hôm nay, ai cũng đừng hòng thoát!”  

“Mơ đi!”  

Liễu Vân Yên không hề thỏa hiệp, sát ý trên người từ từ lan ra.  

“Liễu Vân Yên, ta khuyên cô vẫn nên thức thời thì tốt hơn. Cô nên xem xét kỹ tình huống hiện tại trước rồi hãy quyết định nên làm gì cũng không muộn đâu”.  

Phan Nhạc cười nhưng không cười nói.  

Người của thư viện Thiên Phủ vội vàng nhìn quanh một lượt, trong rừng, có vô số cặp mắt đỏ như máu đang chăm chú dõi theo bọn họ.  

“Chuột Long Nham!”  

“Lại là chuột Long Nham!”  

“Đáng chết, quả nhiên đám yêu thú phục kích chúng ta hôm đó là do lầu Huyết Vũ giở trò quỷ!”  

Phút chốc, các đệ tử của thư viện Thiên Phủ biến sắc.  

“Sư tỷ, liều mạng với bọn họ, đám người này đúng là khinh người quá đáng mà!”  

Nhìn thấy chuột Long Nham ẩn mình trong khu rừng, ánh mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia khác thường.  

Đáng chết!  

Lại là trò này, người của lầu Huyết Vũ đúng là âm hồn bất tán mà.  

Phan Nhạc cười khẩy, nói: “Liễu Vân Yên, cô hiểu rõ rồi chứ, nếu cứ khư khư cố chấp, chắc chắn tất cả các người sẽ phải nằm lại đây, và cũng sẽ không có bất kỳ ai biết được chuyện này”.  

Ánh mắt Diệp Thương Minh lộ rõ sự háo hức, hắn ta cau mày nói: “Đừng lãng phí thờ gian, kiên nhẫn của ta có hạn”.  

BOANG…!  

Cùng với những tràng âm thanh vang dội, đệ tử của lầu Huyết Vũ và phủ Tam Tuyệt lập tức rút ra binh khí, ngạo nghễ tiến về phía trước.   

Gào gào gào!  

Yêu thú ẩn mình sâu trong rừng cũng phát ra âm thanh gào thét giận dữ, tình hình bỗng chốc trở nên cực kỳ hung hiểm  

Không thể không nói, đám người này đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng và kín kẽ. Dù người của thư viện Thiên Phủ có dốc hết sức phản kháng thì e là cũng không có bao nhiêu tác dụng.  

“Nếu là sai lầm của Lâm mỗ thì cớ gì lại đi làm khó người khác? Tìm công tử Táng Hoa ta chẳng phải tiện hơn sao?”  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.  

Phan Nhạc, Diệp Thương Minh cùng Hàn Phi tỏ vẻ kinh ngạc, vội quay đầu nhìn thì thấy một thiếu niên áo xanh cưỡi trên lưng một con yêu thú tuấn mã màu đỏ như máu, từ từ tiến đến gần. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1662


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên lưng thiếu niên kia vác một cái hộp đựng kiếm, khuôn mặt tuấn tú, dấu ấn màu tím ở mi tâm trông có vẻ kỳ dị.  

Không phải Lâm Nhất thì còn là ai nữa?  

“Không thể nào!”, ba người hoảng sợ, tim đập thình thịch, không cách nào nói nên lời.  

Đó là một con tuấn mã kỳ quái với bộ lông đỏ rực như máu, thiếu niên áo xanh vác theo hộp đựng kiếm ngồi trên lưng nó từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.  

Tất cả đều giật mình thảng thốt, ánh mắt lộ vẻ khó có thể tin được.   

Không chỉ ba người Phan Nhạc, ngay cả chúng đệ tử của thư viện Thiên Phủ và cả Liễu Vân Yên cũng đều sợ ngây người.  

Sao có thể chứ?  

Người này đã bị đuôi của trăn Tử Tinh Lôi Điện đánh bay, sau đó, hắn mang theo kim liên Tử Hỏa chạy theo hướng ngược lại, hiển nhiên là muốn làm một ít việc trước khi chết, ví dụ như dẫn dụ trăn lôi ra xa, tránh ảnh hưởng đến đám người Liễu Vân Yên.  

Đó là kết cục chắc chắn sẽ chết, không có lối thoát.  

Đối mắt một con yêu thú cấp bá chủ sống mấy trăm năm, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới Âm Huyền đại thành, thử hỏi một tên võ giả Bán Bộ Tử Phủ sao có thể sống được?  

Không thể nào, chắc chắn là không thể!

Nhưng lúc này Lâm Nhất lại còn sống xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, đánh cho ba người Phan Nhạc trở tay không kịp.  

“Lâm đại ca!”  

Bạch Vân mừng rỡ hoan hô, đám người thư viện Thiên Phủ cũng cười phá lên, vẻ kích động hiện rõ trên mặt.  

“Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất!”  

“Tiểu tử này vẫn còn sống, thật không thể tin được”.  

“Thật đáng sợ, không ngờ hắn có thể thoát khỏi tay trăn Tử Tinh Lôi Điện”.  

Ngay cả Liễu Vân Yên luôn nghiêm túc, thận trọng và lạnh lùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, hơi kinh ngạc: “Không ngờ tiểu tử nhà ngươi vẫn chưa chết”.  

“Chẳng phải vì ai đó còn muốn tính sổ với ta à? Sổ còn chưa tính rõ ràng, sao ta có thể chết trước chứ?”  

Lâm Nhất nhếch miệng cười, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng ngựa Huyết Long, sau đó nhảy xuống trước mặt đám người thư viện Thiên Phủ.  

Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua ba người Phan Nhạc cách đó không xa, ánh mắt lộ vẻ suy tư.  

Ba người sắc mặt trắng bệch, lùi về sau vài bước.  

Lúc ở hồ Tử Vân, kiếm pháp đáng kinh ngạc của Lâm Nhất đã để lại ấn tượng khá sâu sắc cho ba người họ.  

Họ thực sự không muốn nhớ lại trải nghiệm đáng xấu hổ như thế.  

“Là ai muốn tính sổ với ta?”  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1663


Trông hắn ta cực kì dữ tợn, lần này đe doạ cũng khá đáng sợ.  

Là một tán tu, chắc chắn có át chủ bài để liều mạng.  

Nếu đệ tử tông môn bình thường đối mặt với những kẻ tàn nhẫn như hắn ta thì có thể sẽ dao động, không dám ra tay.  

Đáng tiếc...  

Người hắn ta gặp là Lâm Nhất.  

Phụt!  

Diệp Thương Minh vừa dứt lời, ấn đường hắn ta đã phụt máu, chẳng biết từ khi nào Lâm Nhất đã cầm kiếm Táng Hoa trong tay.   

Tia sáng lập loè, từng giọt máu tươi từ trên thân kiếm khắc hoa văn thiên nhiên chậm rãi nhỏ xuống mũi kiếm.  

Tí tách! Tí tách!  

Xung quanh yên lặng làm cho âm thanh giọt máu nhỏ xuống truyền rõ đến tai mọi người.  

Nhanh!  

Quá nhanh!  

Không ai có thể nhìn rõ rốt cuộc Lâm Nhất đã chém nhát kiếm này như thế nào, ngay cả Liễu Vân Yên và đám người Phan Nhạc có thị lực tốt nhất cũng chỉ cảm thấy có một tia kiếm quang mơ hồ lướt qua trước mặt thôi, hoàn toàn không thể nắm bắt được quỹ đạo.  

Còn những người khác thì căn bản không cảm giác được. Đợi khi họ hoàn hồn lại, Diệp Thương Minh vừa mới đe doạ Lâm Nhất đã tắt thở ngã xuống, chết không nhắm mắt.  

Cho đến khi chết Diệp Thương Minh cũng không biết Lâm Nhất đã giết hắn ta bằng cách nào.  

Nếu Lâm Nhất chưa đột phá Tử Phủ thì đối phương sẽ có cơ hội này, nhưng bây giờ... Lâm Nhất đã mạnh hơn xưa, thoát thai đổi cốt, thực lực của hai người đã sớm không cùng một đẳng cấp.  

Phan Nhạc và Hàn Phi sợ run bần bật, nhìn Lâm Nhất với vẻ sợ sệt.  

Trong lúc run rẩy, họ gần như sắp nằm rạp xuống đất, quỳ xuống cầu xin tha thứ.  

Thủ đoạn này quá kinh khủng, họ hoàn toàn không có cách nào chống lại.  

Ầm ầm!  

Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, một khí tức hung bạo truyền tới, ngay sau đó có uy áp yêu sát đáng sợ hoá thành cuồng phong thổi tới.  

Grừ!  

Cùng với tiếng thú rống thê lương, cơn gió ma quái thổi tới khiến người ta không mở mắt nổi.  

“Đây là?”  

Đám người Liễu Vân Yên khẽ biến sắc.  

Phan Nhạc và Hàn Phi giật mình, nét mặt mừng rỡ, không nhịn được cười như điên: “Lâm Nhất, giờ chết của ngươi đến rồi!”  

Hai người tỏ ra kiêu ngạo, không còn chút sợ hãi, lệ khí dồn trên ấn đường như thể đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.  

Ầm!  

Hai người vừa nói xong, một con Chuột Vương cao gần mười trượng, lớn hơn những con chuột Long Nham khác nhiều, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.   

“Chuột Vương!”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1664


Đây là thủ lĩnh của đám chuột Long Nham, trên người nó tràn ngập khí tức cảnh giới Âm Huyền đại thành, yếu hơn nhiều so với trăn Tử Tinh Lôi Điện, nhưng khí thế hung hãn cũng khá đáng sợ.  

Lâm Nhất chợt hiểu, trầm tư suy nghĩ.  

Tối hôm đó, chắc hẳn Lãnh Dật đang triệu hồi con chuột này để cho thư viện Thiên Phủ một đòn trí mạng.  

Nhưng nó đã bị hắn ngăn cản, hôm nay lại trời xui đất khiến xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.  

Nếu là trước kia, Lâm Nhất chắc chắn sẽ kiêng dè, dù sao cũng là yêu thú cảnh giới Âm Huyền đại thành.  

Nhưng bây giờ ư...  

Vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn liên tục cười khẩy trong lòng, ngay cả trăn Tử Tinh Lôi Điện hắn còn giết được thì sợ gì lũ chuột nhắt này?  

Ầm!  

Uy áp thuộc về cảnh giới Tử Phủ bộc phát từ trên người Lâm Nhất, trong nháy mắt những cây đại thụ chọc trời trong phạm vi nghìn mét đều bị uy áp này bẻ gãy, đổ xuống như tuyết.  

Những con chuột Long Nham ẩn nấp trong núi rừng lập tức cảm nhận được áp lực rất lớn từ uy áp này.  

Chúng không ngừng run rẩy, bị đánh bay ra ngoài.  

Ngước mắt nhìn qua, bốn phía hỗn loạn, cổ thụ đứt gãy, cỏ cứng bẻ quặp, thiếu niên đứng trong gió như bá chủ của loài yêu.  

“Tử Phủ!”  

Hàn Phi và Phan Nhạc lập tức biến sắc, trong lòng vô cùng chấn động.  

Làm sao có thể có uy áp Tử Phủ đáng sợ như vậy?  

E rằng đệ tử nòng cốt của các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ kia cũng không thể hơn được, nhưng hắn... rõ ràng mới thăng cấp lên Tử Phủ.  

Grừ!  

Con Chuột Vương vừa xông tới cảm nhận được khí tức của Lâm Nhất, nó lập tức dừng lại, ánh mắt tràn đầy chần chừ.  

Vốn dĩ nó bị khống chế nên mới không suy nghĩ chạy tới đây.  

Lúc này bị k1ch thích như vậy, trông nó cực kì điên cuồng, đôi mắt đỏ như máu khiến người ta sợ hãi.  

“Chết đi!”  

Lâm Nhất không cho nó cơ hội tỉnh táo lại, cùng với một tiếng kiếm ngân vang vọng đất trời, kiếm ý Tiên Thiên rót vào thân kiếm.  

Vèo!  

Hắn vung tay ném đi, kiếm Táng Hoa lập tức hoá thành tia sáng bạc bay nhanh như chớp.  

Răng rắc!  

Tia sáng bạc lấp loé, một vệt máu vẩy ra giữa không trung, đầu con Chuột Vương lập tức bị chém rời.  

Lâm Nhất vẫy tay, kiếm Táng Hoa lướt một vòng cung trên không trung rồi nhanh chóng quay trở lại trong tay hắn.  

Keng!  

Thân kiếm như dòng nước mùa thu chui vào vỏ, phát ra âm thanh giòn giã.  

Cơ thể không đầu của Chuột Vương ngã phịch xuống đất.  

“Kiếm Táng Hoa!” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1665


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ kinh ngạc loé qua trong mắt Liễu Vân Yên, nàng ta hết sức kinh ngạc, đây là uy lực của kiếm Táng Hoa ư?

Thanh kiếm Táng Hoa mờ nhạt trong tay Lục Tư Âm nhưng lại loá mắt như thế khi ở trong tay Lâm Nhất.  

“Này...”  

Phan Nhạc và Hàn Phi sợ choáng váng, vừa thấy Lâm Nhất nhìn về phía mình liền quỳ phịch xuống đất.  

Dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi đâu còn nửa phần.  

“Công tử Táng Hoa, xin tha mạng!”.  

Đám đệ tử lầu Huyết Vũ và lầu Tàn Kiếm lập tức lúng túng, Phan Nhạc và Hàn Phi đã quỳ, vậy họ có nên quỳ hay không?  

Nhưng khi Lâm Nhất đảo mắt nhìn qua, đám người này cảm giác như rơi vào hầm băng, không còn ý chí chiến đấu, quỳ phịch xuống đất.  

“Thích cướp đoạt đúng không?”  

Lâm Nhất nhìn hai người này, lạnh lùng bảo: “Giao hết túi trữ vật ra đây”.  

Khốn kiếp!  

Vẻ mặt Phan Nhạc và Hàn Phi lập tức trở nên vô cùng khó coi, trộm gà không xong còn mất nắm gạo, cảm giác này thật khó chịu.  

Nhưng lúc này chỉ có một lựa chọn.  

Dù được cho thêm một trăm lá gan hắn ta cũng không dám ra tay với Lâm Nhất.  

Nhìn Diệp Thương Minh đã chết, lại nhìn sang chuột Long Nham đã gục ngã, nếu ra tay sẽ có kết cục tương tự như thế.  

Hai người cực kì không cam lòng, nhưng vẫn tháo túi trữ vật ra, những người còn lại không dám không làm theo.  

“Cút đi”.  

Lâm Nhất hờ hững nói.  

Mấy người như trút được gánh nặng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy bán sống bán chết.  

Nhìn đống túi trữ vật ở trước mặt, đám người thư viện Thiên Phủ dường như đang nằm mơ.  

Một người một kiếm đã làm cho đám người Phan Nhạc quỳ gối.  

Phong thái này thực sự khiến người ta phải khâm phục.  

Có lẽ những gì mà đệ tử nòng cốt của thư viện Thiên Phủ có thể làm ở đây cũng chỉ có vậy.  

Rất khó có thể tưởng tượng được Lâm Nhất thật sự đến từ đế quốc Đại Tần.  

“Đa tạ”.  

Liễu Vân Yên chậm rãi bước tới, nhìn Lâm Nhất với ánh mắt đầy ẩn ý.  

Câu cảm ơn này có ý tứ khác.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1666


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đệ tử bình thường đã giết thì thôi, nhưng một khi các đệ tử Tử Phủ xuất sắc như Liễu Vân Yên và Phan Nhạc chết đi sẽ tổn thất rất lớn.  

Xét về cả tình và lý đều sẽ không chịu giảng hoà, hai tông môn nhất định sẽ ra tay đánh nhau.  

Hôm nay dù Lâm Nhất không đến, Hàn Phi và Phan Nhạc cũng sẽ không dám giết Liễu Vân Yên.  

Lúc này Lâm Nhất ở đây, đương nhiên phải cân nhắc một số vấn đề từ góc độ của thư viện Thiên Phủ.  

“Chuyện nhỏ”.  

Lâm Nhất cười khẽ, sau đó vỗ nhẹ vào túi trữ vật, một đoá kỳ hoa xuất hiện trong tay hắn.  

Cánh hoa của đoá hoa này óng ánh, có màu tím sáng rực, tâm sen lấp lánh ánh vàng, bốc cháy như liệt diễm.   

“Kim liên Tử Hoả!”  

Trong mắt Liễu Vân Yên lập tức lộ vẻ vui mừng, nhìn Lâm Nhất một cách kinh ngạc.  

“Lời đã hứa, may mà thực hiện được”.  

Lâm Nhất đưa kim liên cho đối phương, sau đó mỉm cười, tiếp tục lấy thêm ba cây kim liên Tử Hoả cho đối phương.  

“Bốn cây?”  

Liễu Vân Yên kinh ngạc.  

Lâm Nhất nhẹ nhàng giải thích: “Cây cuối tặng cho cô đấy, dù cô không nhận thì cũng phải nghĩ cho các sư đệ sư muội đi cùng cô chứ đúng không?”  

“Vậy ta xin phép nhận lấy”.  

Liễu Vân Yên không nhún nhường nữa, nhận lấy cây kim liên Tử Hoả thứ tư.  

Các đệ tử còn lại nhìn Lâm Nhất với vẻ có thiện cảm hơn nhiều.  

Chuyến đi này họ vốn sẽ nhận thưởng từ tông môn, nếu thêm một cây kim liên Tử Hoả thì đúng là niềm vui bất ngờ.  

“Cây này ta tặng riêng cho muội đấy, nha đầu ngốc”.  

Lâm Nhất nhìn Bạch Vân bằng ánh mắt cưng chiều, cười bảo.  

“Cái này... Cảm ơn huynh, Lâm đại ca”.  

Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch.  

Liễu Vân Yên cười, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, dù sao nha đầu này cũng đã cứu Lâm Nhất một mạng.  

Nhận món quà lớn lao này cũng tạm được.  

“Lâm công tử, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Sau khi trở thành đệ tử nòng cốt, ta chắc chắn sẽ đề cử ngươi làm chấp sự khách khanh”.  

Liễu Vân Yên trịnh trọng nói.  

Lâm Nhất chỉ cười, không nói gì cả.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1667


Đây là lần đầu tiên nàng ta gặp được người có thể khiến lầu Huyết Vũ và phủ Tam Tuyệt chịu thiệt lớn như vậy.  

“Cô kiểm kê giúp ta một lượt, ta chỉ cần linh ngọc”.  

Lâm Nhất trả lời, quay lưng định rời đi.  

“Ngươi định đi đâu?”  

Hắn đến đi vội vàng, không để lại bóng dáng, Liễu Vân Yên và những người khác thấy vậy thì vội vàng la lên.  

“Ta đi một lát rồi quay lại”.  

Lâm Nhất cười bâng quơ, không nói nhiều.  

Phan Nhạc và Hàn Phi đã trừng phạt, nhưng vẫn còn một người nữa, Lâm Nhất không quên.  

Thiếu niên lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Liễu Vân Yên suy tư, đoán được đại khái hắn định đi đâu.  

Trong lòng không kìm được kinh ngạc, Lâm Nhất đúng là có thù tất báo, không chịu bỏ qua cho bất cứ ai động tới hắn.  

Cách doanh trại mười dặm là một bãi đất trống giữa núi rừng rậm rạp.  

Nơi này bị cành lá chọc trời che phủ, một tia nắng cũng không thể xuyên qua, ban ngày cũng u ám, vô cùng đáng sợ.  

Trên bãi đất trống kia có một trận pháp tràn ngập khí lạnh, ở mắt trận khảm gần một nghìn viên linh ngọc tam phẩm.  

Ở trung tâm đặt rất nhiều đầu lâu chuột Long Nham.  

Một thanh niên mặc áo bào đen đột nhiên hộc ra một búng máu, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ trắng bệch.  

“Lâm Nhất, ta nhất định sẽ giết ngươi!”  

Ánh mắt hắn ta nhìn xuyên qua mặt nạ vô cùng lạnh lẽo, b ắn ra sát khí lạnh như băng.  

Hắn ta đã tốn rất nhiều tinh khí và công sức duy trì trận pháp mới miễn cưỡng khống chế được con Chuột Vương cảnh giới Âm Huyền đại thành kia.  

Cứ tưởng nó sẽ tàn sát, chà đạp đám người Liễu Vân Yên.  

Nhưng không ngờ nó lại bị Lâm Nhất chém chết chỉ bằng một kiếm.  

Mặc dù một phần nguyên do vì lúc Chuột Vương giãy giụa không thể nhúc nhích, nhưng thực lực này đã đủ khiến hắn ta kinh hãi.  

Chuột Vương vừa chết, Lãnh Dật lập tức bị trận pháp phản phệ và bị thương rất nặng.  

Hắn ta nhắm mắt điều tức, không dám lo lắng chuyện khác.  

Hô!

Nhưng không bao lâu sau, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua nơi u ám này, những chiếc lá rũ khẽ đong đưa, Lãnh Dật đang điều tức chữa thương lập tức mở mắt ra.  

Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một thiếu niên áo xanh lặng lẽ đứng trên cây cổ thụ phía trước.  

“Lâm Nhất!”  

Tim Lãnh Dật đập loạn xạ, không ngờ Lâm Nhất lại tìm được hắn ta nhanh như thế?  

Chết tiệt, có chuyện gì vậy?  

Hai tên vô dụng Hàn Phi và Phan Nhạc, còn có nhiều đệ tử lầu Huyết Vũ và phủ Tam Tuyệt thế mà không giữ chân hắn được một lúc ư?  

Nếu biết trước sẽ như vậy thì làm sao hắn ta dám ở tại chỗ chữa thương, mà đã bỏ trốn từ lâu rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1668


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không ngờ ngươi lại không chạy... Cũng tốt, tiết kiệm thời gian cho ta”.  

Lâm Nhất bình tĩnh nói.  

Dù đối phương có đi hay không, khi Lâm Nhất đã quyết định sẽ giết hắn ta, đối phương cũng đã là một người chết.  

So với Phan Nhạc và Hàn Phi, thủ đoạn của Lãnh Dật quá kì quái, không thể giữ lại.  

“Ngông cuồng!”  

Lãnh Dật nổi giận hét lên, hai tay kết ấn, chân nguyên toàn thân sôi trào, trận pháp dưới chân hắn ta đột nhiên phát ra tiếng quỷ khóc sói gào.  

Ngay sau đó, đống xương sọ chồng chất quanh người hắn ta bao phủ sương đen nồng đậm như những con ác quỷ đến từ địa ngục, lần lượt lao về phía Lâm Nhất.  

Lâm Nhất bình thản nhìn, nhảy xuống khỏi cây, đưa tay tung một quyền.  

Phục Ma Ấn, dùng kiếm phục ma!  

Có Phục Ma Ấn hỗ trợ, cú đấm này phát ra ánh sáng vàng vô tận, có khả năng công kích thủ đoạn quỷ đạo rất mạnh.  

Bùm!  

Chỉ một cú đấm đã đánh nát đống xương sọ này. Trong tích tắc, vô số mảnh vụn rơi xuống, làn sương đen biến mất không còn sót lại gì.  

“Lâm Nhất, sau này chúng ta sẽ gặp lại. Ta thề, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ cho ngươi nếm mùi bị vạn quỷ ăn tim, sống không bằng chết...”  

Cùng với tiếng cười quái dị, cơ thể Lãnh Dật ở trung tâm trận pháp dần hoá thành sương...  

Khi thấy đầu hắn ta cũng sương hoá, trở nên lúc ẩn lúc hiện.  

Một tia sáng lạnh loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn giơ tay nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa rồi vung lên.  

Vù!  

Một tia kiếm quang bạc kèm theo tiếng kiếm ngân to rõ lao đi nhanh như chớp.  

Rắc!  

Cái đầu đang sắp sương hoá của Lãnh Dật rơi xuống, lăn trên mặt đất một đường thật xa.  

Gió lớn nổi lên, ở những nơi kiếm đi qua, từng hàng cổ thụ nghiêng ngả theo cách cực kì khoa trương, không thể đứng thẳng.   

Như thể có một lực vô hình nào đó vẫn luôn đè ép.  

Đến khi Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, những cây cổ thụ chọc trời này mới bật trở lại.  

“Giết ta? Tiếc là ngươi không có cơ hội này”.  

Lâm Nhất di chuyển tới trước, không chút khách sáo xoè tay bỏ hết một nghìn viên linh ngọc tam phẩm trong trận pháp vào túi.  

Còn đầu của Lãnh Dật, hắn không có ý định quan tâm.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1669


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lâm Nhất đúng là gan to bằng trời, đệ tử của U Vân lão quỷ mà cũng dám giết ư? Hắn không sợ chết sao?”  

Phan Nhạc cắn răng nghiến lợi nói với vẻ mặt tức tối.  

Lãnh Dật là do hắn mời đến hỗ trợ, giờ hắn ta lại chết ở bên ngoài tông môn, U Vân lão quỷ chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.  

“Phan huynh, với tính tình bênh vực người mình của U Vân lão quỷ, dù Lâm Nhất có giết Lãnh Dật hay không, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn đúng không?”  

Hàn Phi liên tục cười khẩy trong lòng, Phan Nhạc nói mà không biết ngượng, không suy nghĩ xem U Vân lão quỷ là ai.  

Nếu hắn ta là Lâm Nhất thì cũng sẽ không bỏ qua cho Lãnh Dật.  

Phan Nhạc ngẩng đầu lên: “Ngươi đã chịu thiệt lớn như vậy trong tay tiểu tử đó mà có thể nuốt trôi cục tức này à?”  

Hàn Phi nhìn Lâm Nhất, thờ ơ đáp: “Giờ ta đã hiểu tại sao người của lầu Tàn Kiếm không nhúng tay vào vũng nước đục lần này. Đường đường là đệ tử của thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ mà lại hành động như tán tu, thật bẽ mặt biết bao. Lúc này còn bị người ta cướp ngược lại, dù không nuốt trôi cục tức này thì có thể làm gì? Chẳng lẽ còn định nhờ tông môn ra mặt giúp mình à?”  

Một chuyện nhục nhã như vậy, đừng nói đến việc nhờ tông môn ra mặt giúp đỡ, có thể không bị tông môn trừng phạt đã may mắn lắm rồi.  

“Tốt nhất huynh nên tìm cách ăn nói với U Vân lão quỷ đi, một khi lão già này nổi điên thì chẳng nể nang ai đâu...”   

Hàn Phi không thèm đếm xỉa tới Phan Nhạc nữa, nhanh chóng dẫn các đệ tử phủ Tam Tuyệt rời đi.  

“Khốn kiếp!”  

Phan Nhạc tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng trong lòng lại không biết làm thế nào.  

Trộm gà không xong còn mất nắm gạo, còn bị ép quỳ xuống xin tha, nhưng có thể làm gì đây?  

Nếu như cho hắn ta thêm một cơ hội, hắn ta nhất định sẽ không động tới Lâm Nhất.  

...  

Trên con sông mênh mông vô bờ, sóng đánh dữ dội, từng con sóng lớn ập đến.  

Lúc này trên mặt sông Nộ Long đang có một chiếc thuyền lớn di chuyển một cách vững vàng.  

Dù cho sóng to gió lớn đáng sợ cỡ nào, âm thanh sóng đánh đinh tai nhức óc ra sao, chiếc thuyền treo cờ xí của thư viện Thiên Phủ này vẫn vững vàng như núi, không hề chao đảo.  

Sông Nộ Long quả nhiên danh bất hư truyền.  

Lâm Nhất đứng trên mũi thuyền, ở trước mặt là hơi nước mù mịt, con sông uốn lượn quanh co, bừng bừng khí thế, dài đằng đẵng kia như một con giao long nấp trong sương mù.  

Đã bốn ngày kể từ khi họ rời sơn mạch Huyết Cốt, xuất phát đến thành U Châu.  

Lâm Nhất đã bế quan củng cố tu vi suốt bốn ngày qua. Sau khi thăng cấp lên Tử Phủ dựa vào hơn một nghìn viên linh ngọc tam phẩm cướp được kia, tu vi của hắn dần ổn định ở cảnh giới Âm Huyền tiểu thành, đoá hoa Tử Diên trong Tử Phủ có chút tiến bộ, từ bảy mươi hai cánh hoa tăng lên đến bảy mươi ba cánh hoa.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1670


Liễu Vân Yên chậm rãi bước tới, vừa nhìn thấy Lâm Nhất thì nhẹ giọng cười bảo.  

Vốn dĩ Lâm Nhất cũng định như vậy.  

Nhưng lúc này mới qua mấy ngày, vì dốc toàn lực tu luyện, linh ngọc đã gần như sử dụng hết.

Không nghĩ ra được, cũng không có cách nào.  

“Liễu cô nương, không biết để trở thành khách khanh của thư viện Thiên Phủ, ngoài việc được đệ tử nòng cốt đề cử thì còn yêu cầu nào khác không? Chắc khảo hạch sẽ không thiếu đâu nhỉ...”  

Lâm Nhất đổi chủ đề, hỏi về vấn đề mà hắn cảm thấy hứng thú.  

Hắn cũng khá khát vọng với chức vụ khách khanh của thư viện Thiên Phủ.  

Nếu được, hắn mong rằng sẽ có thể nâng cao trình độ Linh văn của mình khi ở đây.  

Hắn cần phải nhờ vào sức mạnh của thư viện Thiên Phủ để mở khoá bí mật của Hổ Khứu Tường Vi Đồ.  

“Nếu không được ai đề cử thì sẽ có khảo hạch, nhưng nếu được đệ tử nòng cốt đề cử thì khảo hạch chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, nhưng khách khanh cũng chia thành nhiều loại khác nhau. Nếu ngươi không thể hiện được giá trị của mình, có lẽ sẽ không được gì tốt, ta phải báo trước cho ngươi điều này”.  

Liễu Vân Yên trả lời cụ thể, không chút giấu giếm.  

Sau chuyến đi hồ Tử Vân, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn nhiều.  

Trong cảnh sóng to gió lớn như tận thế ngày hôm đó, thiếu niên quay lưng đi không chút do dự đã để lại ấn tượng sâu sắc và khó quên cho Liễu Vân Yên.  

“Thể hiện giá trị của mình ư?”  

Lâm Nhất suy tư, cũng không quá bất ngờ.  

Ngay cả khi được Liễu Vân Yên đề cử, nếu hắn không thể hiện ra thực lực nên có, dù trở thành khách khanh thì e rằng cũng chỉ là hư danh. Bắt hắn đi làm việc vặt, quét rác cũng không phải không thể được.  

“Thật ra với tuổi, thiên phú và thực lực của ngươi hoàn toàn có thể gia nhập thư viện Thiên Phủ. Có điều... Ta đoán ngươi sẽ không đồng ý”.  

Liễu Vân Yên cười khẽ, nếu Lâm Nhất bằng lòng thì nhất định có thể gia nhập thư viện Thiên Phủ.  

Nhưng với tính cách của hắn chắc chắn không thích trói buộc. Trước khi Quần Long thịnh yến diễn ra, có lẽ hắn cũng sẽ không rời Kiếm Các để gia nhập những tông môn khác.  

Làm một khách khanh thì cũng có thể tạm chấp nhận.  

Nhưng khách khanh tự do thì tự do, đãi ngộ lại cao hơn đệ tử tông môn một bậc.  

Nếu hắn thật sự có thể khiến người ta nhìn bằng con mắt khác sẽ là một chuyện khác.  

Chẳng hạn như U Vân lão quỷ, ông ta vốn là tà tu nhất giai, nổi tiếng độc ác. Lầu Huyết Vũ chủ động mời ông ta gia nhập thì tất nhiên sẽ có hậu đãi.  

“Cô cũng hiểu ta thật đấy”.  

Lâm Nhất chỉ cười, chẳng ừ hử gì cả.  

Dù thế nào đi nữa, hắn sẽ không thể phản bội Lăng Tiêu Kiếm Các trước khi Quần Long thịnh yến diễn ra.  

Sông rộng mênh mông, khói sóng mù mịt.  

Lâm Nhất và Liễu Vân Yên đứng sóng vai trên mũi thuyền, cả hai đều có phong thái riêng, không phân cao thấp.  

Hai người thoải mái trò chuyện với nhau, mối quan hệ dần trở nên gần gũi hơn.  

Một lúc lâu sau, Lâm Nhất nói khẽ: “Liễu cô nương, tính ra cô vẫn chưa nói cho ta biết tại sao đệ tử nòng cốt lại quan trọng với cô như vậy?”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1671


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đó trên hồ Tử Vân, ánh mắt nàng ta nhìn kim liên Tử Hoả tràn đầy buồn bã và yếu đuối.  

Ánh mắt ấy có chuyện xưa.  

Liễu Vân Yên muốn nói lại thôi, một lát sau mới áy náy bảo: “Chuyện này để nói sau đi. Nhưng việc trở thành đệ tử nòng cốt có ý nghĩa rất quan trọng đối với ta. Ơn này của Lâm công tử, ta sẽ ghi nhớ trong lòng”.  

Nhìn có vẻ chuyện này có khúc mắc, nàng ta không muốn kể, Lâm Nhất sẽ không hỏi nhiều.  

Khi màn đêm buông xuống, hai người mới tạm biệt nhau.   

Trong một căn phòng trang nhã.  

Lâm Nhất ngồi khoanh chân trên giường, trên hai tay đều đặt một viên linh ngọc tam phẩm.  

Khi Tử Diên Kiếm Quyết vận chuyển, linh khí trong linh ngọc hoá thành những hạt mưa bụi rơi vào trong vùng Tử Phủ màu bạc trắng.  

Vùng Tử Phủ này ẩn chứa chân nguyên tinh khiết và vô tận.  

Uy lực của Tử Diên kiếm kình ngưng tụ thành chất lỏng so với lúc Bán Bộ Tử Phủ khác nhau một trời một vực.  

Ở trung tâm vùng Tử Phủ, một đoá hoa Tử Diên màu bạc toả ánh sáng nhạt lạnh thấu xương, yên tĩnh ở đó.  

Ngoài ra còn có hai con hung hồn đứng sâu trong hư không, nhìn vùng Tử Phủ này với ánh mắt lạnh lùng.  

Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện hơn một nửa linh khí được luyện hoá đều bị hai con hung hồn này tham lam hấp thu.  

Đặc biệt là con Chúc Long mặt người thân rồng, khi linh khí rót vào, ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt đen như vực sâu dần trở nên rõ ràng.  

Về phần Cùng Kỳ, nó không có thay đổi quá lớn, nhưng xét về mặt khí thế thì không hề thua kém chút nào.  

Linh ngọc tam phẩm tiêu hao nhanh như vậy, ngoài nguyên nhân bản thân Tử Diên Kiếm Quyết cần một nguồn tài nguyên khổng lồ, thì có liên quan rất lớn đến hai con hung hồn tham lam này.   

Điều này khiến Lâm Nhất vô cùng nhức đầu, dù có bao nhiêu linh ngọc cũng như hạt cát trong sa mạc.  

Đã không cho Tử Diên Kiếm Quyết ăn no, hơn nữa còn không nuôi nổi hai con hung hồn này.  

Năm ngày sau.  

Lâm Nhất rõ ràng cảm giác được con sông náo nhiệt hơn, hàng nghìn chiếc thuyền tụ tập làm cho con sông mênh mông trở nên chen chúc.  

“Phía trước chính là thành U Châu!”  

Liễu Vân Yên đứng ở đầu thuyền nhìn bóng dáng thành trì ở cuối tầm mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng.  

Có thể thấy được nàng ta đang rất nhớ nhà, chỉ muốn về thư viện Thiên Phủ ngay lập tức.  

“Liễu Vân Yên!”  

“Đúng là nàng ta, đẹp quá, không hổ là đệ nhất mỹ nữ của thư viện Thiên Phủ, chỉ là hơi lạnh lùng. Nghe nói chuyến đi này nàng ta đi vì kim liên Tử Hoả, không biết kết quả thế nào”.  

“Chắc là hơi khó đấy, ở bên ngoài thành U Châu, trừ Huyền Dương Điện bá chủ ra thì những thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ khác đều hành động ngay khi vừa biết tin”.  

“Thiếu niên bên cạnh nàng ta trông rất lạ mắt, không biết là ai, nhìn hai người có vẻ rất thân thiết”.  

Liễu Vân Yên rất nổi tiếng ở thành U Châu, các võ giả trên thuyền lân cận đều nhận ra nàng ta, đưa mắt nhìn qua.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1672


Chín châu này tồn tại từ thời thượng cổ, mỗi châu đều có lãnh thổ rộng vô biên. Ví dụ như đế quốc Đại Tần có diện tích rộng lớn, nhưng lại rất nhỏ so với một châu.  

Các tông môn và thế lực có nội tình lớn mạnh chân chính đều tập trung tại thành Châu.   

Chín thành Châu bao gồm thành U Châu, thành Vân Châu, thành Thanh Châu, thành Kim Châu, thành Dương Châu, thành Vũ Châu, thành Tinh Châu, thành Dực Châu và thành Cửu Châu.  

Toà thành trì cổ kính và nguy nga trước mặt này chính là thành U Châu.  

Nhìn lên bức tường thành, một di sản cổ kính và rộng lớn hiện ra trước mắt. Toà thành trì còn lớn hơn một dãy núi này giống như một con Chúc Long đang trấn thủ, khiến người ta nhìn mà phát khiếp, không dám khinh suất.  

Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, nghe đồn chín toà thành Châu đều là nơi có long mạch, được long vận vô thượng duy trì.  

Thành Châu còn được rất nhiều người gọi là thành Long, tương truyền là chín toà thành Long của cổ vực Nam Hoa.  

Lâm Nhất lẩm bẩm, có lẽ toà thành trì này lớn hơn cả quận Tần Thiên rất nhiều.  

Chiếc thuyền lớn đi qua cửa thành, trông nó nhỏ bé như một chiếc thuyền lá lênh đênh dưới bức tường cao ngất này.  

Sau khi vào thành, Lâm Nhất đứng trên mũi thuyền ngắm nhìn khung cảnh trong thành.  

Hầu như tất cả người đi bộ trên đường đều là võ giả Tiên Thiên, không có người thường. Nhân tài cảnh giới Huyền Võ ở đế quốc Đại Tần có ở khắp nơi trong thành này, thậm chí còn có cả cảnh giới Tử Phủ, đâu đâu cũng gặp.  

Chỉ cần bất cẩn một chút sẽ còn cảm nhận được một số người khiến người ta phải kinh sợ hãi hùng.  

Đó là khí tức do cao thủ cảnh giới Thiên Phách vô tình phóng ra.  

Hắn đã được mở mang tầm mắt.  

Lâm Nhất nói thầm trong lòng, thành U Châu quả nhiên là vùng đất thiêng sinh ra hiền tài, ngoạ hổ tàng long.  

“Lâm Nhất, đã đến lúc lên bờ”.  

Liễu Vân Yên gọi Lâm Nhất một tiếng rồi nhảy lên, bay về phía bến thuyền trong thành.  

Sau đó Bạch Vân và các đệ tử của thư viện Thiên Phủ đồng loạt thi triển thân pháp bay lên bờ.  

Lâm Nhất dời mắt đi, mũi chân giẫm nhẹ nhảy lên.  

Thư viện Thiên Phủ là một trong năm thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ lớn của thành U Châu, mặc dù không bằng Huyền Dương Điện bá chủ nhưng cũng rất nổi tiếng.  

Thư viện chuyên đào tạo Huyền sư, nắm giữ rất nhiều Linh văn mà các thế lực khác không có, trong thư viện có rất nhiều tiền bối có trình độ Linh văn cao siêu.  

Thư viện Thiên Phủ chắc chắn sẽ là lựa chọn đầu tiên của các con cháu thế gia ở thành U Châu muốn học tập Linh văn.  

So với những thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ khác, sức chiến đấu của họ yếu hơn, nhưng nội tình lại không hề thua kém.  

Họ còn am hiểu bày trận, chế tạo bảo vật, luyện dược, có mối liên hệ sâu rộng với nhiều thế lực. Không ai dám đắc tội thư viện Thiên Phủ, bởi vì mọi người đều không biết sẽ dính dáng tới bao nhiêu thế lực khác.  

Khi đoàn người đi vào thư viện Thiên Phủ, những toà nhà trước mặt rất khác biệt so với trong tưởng tượng của Lâm Nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1673


Xét về độ hoành tráng và khí thế thì thậm chí còn không bằng Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng cũng được coi là trang nhã và cầu kì. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện chỉnh thể toà nhà cũng mang đậm hương vị đạo pháp tự nhiên.  

Thoạt nhìn có vẻ giản dị và tự nhiên.  

Nhưng khi dùng khí tức thăm dò là có thể cảm nhận được một sự nặng nề khó tả, làm cho người ta ngột ngạt, không thể rung chuyển.  

Trước cổng sân người ra người vào nườm nượp, cách đó không xa có một tấm bia đá thẳng đứng.  

Trên bia đá được khắc rất nhiều Linh văn, có loại sắc bén, có loại nhẹ nhàng, có loại điên cuồng, tất cả chúng đan xen nhau tạo thành một bức tranh tráng lệ.  

Với trình độ của Lâm Nhất chỉ có thể nhìn ra đa số những Linh văn này là Linh văn tam phẩm hiếm gặp.  

Dù được khắc hoạ rõ nét, nhưng nếu muốn vẽ lại khó như lên trời.  

Thư viện Thiên Phủ thoải mái đặt tấm bia đá này trước cổng có vẻ vô cùng tự tin.  

Điều khiến người ta dao động nhất là ở chính giữa tấm bia đá có một Linh văn hình con ngươi, vừa nhìn đã như bị hút vào đó, vô cùng quỷ dị.  

Thú vị.  

Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, nghĩ thầm mình đã không đến nhầm chỗ.  

Có lẽ nơi này thật sự có thể giúp hắn giải đáp bí ẩn của bức hoạ Tường Vy, dù thế nào cũng phải có được chức vị khách khanh.  

“Vân Yên, cuối cùng cô cũng đã trở về”.  

Mấy người vừa định vào thư viện thì cách đó không xa có một đám đệ tử thư viện Thiên Phủ bước đến, người dẫn đầu là một ông lão áo đen.  

“Du trưởng lão”.  

Liễu Vân Yên chắp tay, cung kính gọi người này.  

Du trưởng lão gật đầu, cười hỏi: “Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi à?”  

“Vâng ạ, may mà đã hoàn thành, hái đủ ba cây kim liên Tử Hoả”.  

“Không dễ dàng chút nào, lần này kim liên Tử Hoả sinh ra, nghe nói lầu Tàn Kiếm, lầu Huyết Vũ và phủ Tam Tuyệt đều tham dự, thậm chí còn có rất nhiều tán tu vừa nghe tin liền hành động”.  

Du trưởng lão tươi cười, Liễu Vân Yên là đệ tử cưng của ông ta, nàng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ kim liên Tử Hoả tốt như thế, ông ta đương nhiên cũng nở mày nở mặt.  

“Thiếu niên này trông thật lạ mặt, hắn là ai vậy?”  

Du trưởng lão nhìn quanh một lượt thì thấy Lâm Nhất, thắc mắc hỏi.  

“Đây là bằng hữu của ta, Lâm Nhất. Nhiệm vụ lần này nếu không nhờ hắn ra tay, ta đã không lấy được kim liên Tử Hoả. Đợi sau khi ta trở thành đệ tử nòng cốt sẽ đề cử hắn làm chấp sự khách khanh”.  

Liễu Vân Yên giới thiệu, Lâm Nhất bước tới chắp tay thi lễ.  

Vẻ kinh ngạc loé qua trong mắt Du trưởng lão, ông ta cười đáp: “Có thể được nha đầu Vân Yên coi trọng thì hẳn cũng có chỗ hơn người. Bạch Vân, cô đưa hắn đến nơi ở trong thư viện đi”.  

“Vâng ạ”.  

Tiểu nha đầu Bạch Vân lập tức cười hì hì nhận lệnh.  

Lâm Nhất suy tư trong lòng, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nói nhiều.  

“Du trưởng lão, chuyện của Lâm Nhất có vấn đề gì ạ?” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1674


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi họ đi, Liễu Vân Yên mới hỏi, nàng ta nhìn mặt nói chuyện, sớm đã nhìn ra manh mối từ nét mặt của Du trưởng lão.  

Du trưởng lão khẽ thở dài: “Địa vị thấp nhất của khách khanh thư viện Thiên Phủ cũng tương đương với đãi ngộ của đệ tử nội môn, trước giờ luôn tranh giành quyết liệt. Ngày thường còn được, có đệ tử nòng cốt đề cử, khảo hạch chỉ là đi ngang qua sân khấu. Nhưng lần này không khéo là nha đầu Mặc Linh cũng đề cử một người, là đường ca nhà nàng ta”.  

“Mặc Linh sư tỷ?”  

Vừa nhắc tới cái tên này, Liễu Vân Yên lập tức chau mày.

Trong số các đệ tử nòng cốt, thực lực của Mặc Linh cũng thuộc hàng đầu, bản thân cũng là con cháu dòng chính của Mặc gia.  

Trong thành U Châu có rất nhiều thế gia, nội tình không hề thua kém thư viện Thiên Phủ, Mặc gia chính là một trong số đó.  

Nàng ta đề cử đường ca làm khách khanh của thư viện Thiên Phủ, trọng lượng này lớn hơn nàng rất nhiều.  

“Có hơi khó...”  

“Thật sự không được đâu. Ngươi cứ quên đi, ta sẽ bồi thường cho Lâm Nhất bằng cách khác”.  

Du trưởng lão hỏi dò.  

“Không được!”  

Liễu Vân Yên quả quyết từ chối: “Ta không quan tâm có được hay không, nhưng ta nhất định sẽ đề cử danh ngạch này. Còn việc xung đột với Mặc Linh sư tỷ thì cứ để tông môn quyết định”.  

Du trưởng lão cười khổ, không tiếp tục khuyên nữa.  

Ông ta hiểu tính cách của nha đầu này, một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.  

Chỉ là ông ta hơi tò mò, rốt cuộc Lâm Nhất có lai lịch như thế nào mà có thể khiến đồ đệ của ông ta không ngại đắc tội nha đầu Mặc Linh.  

...  

“Lâm đại ca, viện này có tên là lầu Yên Ba, nơi Liễu sư tỷ từng ở trước đây và cũng là chỗ ở tốt nhất trong thư viện, không thua kém gì đệ tử nội môn. Tối nay huynh tạm thời ở đây đi, đợi ngày mai trở thành khách khanh, để xem các trưởng lão có đổi chỗ ở cho huynh không, có điều...”  

Bạch Vân dẫn Lâm Nhất đến một viện lạc cạnh hồ, nhẹ nhàng giới thiệu, sau đó muốn nói lại thôi.  

“Muội sao vậy, có gì thì cứ nói đi”.  

Lâm Nhất cười bảo.  

“Lâm đại ca, e rằng vị trí khách khanh này của huynh sẽ có chút trở ngại”.  

Bạch Vân cúi đầu, nhỏ giọng đáp.  

Lâm Nhất cười thầm, nha đầu này cũng không ngốc lắm, nhưng hắn vẫn hỏi: “Có chuyện gì à?”  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1675


“Cũng đúng nhỉ, ta đã nghĩ tới, sao Lâm đại ca không nghĩ tới được chứ. Lâm đại ca, ta cáo từ trước, ta ở cách đây không xa, khi nào có thời gian thì huynh đến tìm ta chơi nhé?”  

Bạch Vân chỉ vào căn biệt lâu cách đây vài ngôi nhà, ngượng ngùng nói.  

“Ừm”.  

Sau khi tiễn nha đầu này đi, nụ cười trên mặt Lâm Nhất dần vụt tắt, hắn lẩm bẩm: “Xem ra thật sự có chút rắc rối”.  

Nhưng binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.  

Tạm thời cứ xem thử thư viện Thiên Phủ có thể giở trò gì.  

Lâm Nhất nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó lấy hộp đựng kiếm trên lưng xuống, chậm rãi mở ra.  

Kiếm Táng Hoa yên tĩnh nằm trong hộp đựng kiếm tràn ngập cánh hoa. Lâm Nhất cầm kiếm, chân nguyên bạc ở vùng Tử Phủ từ từ rót vào trong đó, thân kiếm lập tức rung lên dữ dội.  

Cảm giác huyết mạch tương liên, tâm linh tương thông tràn ngập toàn thân.   

Khi vỏ kiếm lắc lư đến mức không thể ức chế thân kiếm, Lâm Nhất cảm nhận được một sức mạnh đang bành trướng, sôi trào trong cơ thể.  

Khí thế của hắn cũng tăng vọt lên đến mức cao nhất.  

Keng!  

Kiếm Táng Hoa vừa ra khỏi vỏ, kiếm quang màu bạc loá mắt lập tức chiếu sáng cả lầu Yên Ba hơi tối tăm này.  

Lâm Nhất nhẩm niệm, luồng kiếm thế kinh khủng này lập tức biến mất.  

Hắn đã có thể khống chế, thu phóng kiếm thế sắc bén và đáng sợ này tuỳ theo ý của mình.  

Dưới vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tú, thiếu niên trông có vẻ chất phác, nhưng nếu ai dám khinh thường hắn, đợi đến khi rút kiếm, sự sắc bén và vinh dự thuộc về công tử Táng Hoa sẽ khiến đối thủ biết sợ hãi là gì.  

Ngày hôm sau.  

Trời vừa hừng sáng, Liễu Vân Yên đã đến viện lạc của Lâm Nhất.  

“Liễu cô nương tới sớm thật, cô đã có kết quả chưa?”  

Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng hỏi.  

Liễu Vân Yên gật đầu: “Xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng ta đã đề cử như đã hứa với ngươi. Bây giờ phải đến Ngự Thư Đường để các trưởng lão xem xét”.  

Hai người vừa nói, vừa cùng nhau đi đến Ngự Thư Đường.   

Trên đường đi gặp rất nhiều đệ tử của thư viện, sau khi nhìn thấy Liễu Vân Yên, họ đều cung kính thi lễ.  

Còn có rất nhiều giáo viên đang giới thiệu về tác dụng kì diệu của Linh văn, các đệ tử ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn chăm chú lắng nghe.  

“Linh văn được truyền thừa từ Đạo văn của thời hoang cổ, nhưng nó cũng có phân chia thuộc tính, đại khái có thể chia thành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Linh văn thuộc tính kim sắc bén và cứng rắn, thường dùng để luyện chế binh khí; Linh văn thuộc tính mộc thường dùng để luyện chế con rối; Linh văn thuộc tính thuỷ thường khắc lên đan dược; còn Linh văn thuộc tính hoả, trong cuồng bạo ẩn chứa sức phá hoại rất mạnh, thường dùng để cản địch và giết người; Linh văn thuộc tính thổ thì không cần nói nhiều, việc bố trí trận pháp không thể thiếu nó”.  

“Dĩ nhiên không có gì là tuyệt đối. Đây chỉ là cách nói chung thôi, Huyền sư cao siêu có thể dùng Linh văn thuộc tính thuỷ để nhẩm niệm giết kẻ địch, cũng có thể dùng Linh văn thuộc tính hoả táo bạo để cường hoá hiệu quả của đan dược. Ngoài ra còn có rất nhiều Linh văn thuộc tính biến dị, ví dụ như Linh văn phong, Linh văn hàn băng, Linh văn lôi điện... Tất cả đều là những loại Linh văn rất phức tạp, nhưng cũng cực kì mạnh”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1676


Khi nghe thấy nội dung thú vị, Lâm Nhất chợt dừng lại, lắng nghe một lúc.  

Nghe thật mới lạ, rất nhiều ý nghĩ được sáng tỏ, so với võ đạo thì Linh văn cũng rộng lớn không kém và có rất nhiều kiến thức.   

“Lâm công tử có vẻ hiểu rất nhiều về Linh văn”.  

Liễu Vân Yên nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất thì cười bảo.  

“Ta chỉ biết một số kiến thức cơ bản thôi”.  

Lâm Nhất cười đáp, không nói gì nhiều.  

Hắn có thể vẽ được Linh văn nhị phẩm phức tạp, nhưng quả thật không hiểu gì về những kiến thức cơ bản của Linh văn.  

Chẳng hạn như thuộc tính Linh văn, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói.  

Hai người thoải mái trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến Ngự Thư Đường.

Ngự Thư Đường này cùng loại với điện Trưởng Lão của tông môn, là trọng địa trong thư viện, người không phận sự không được phép đến gần.  

Cạch!  

Vừa đẩy cửa vào, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được bầu không khí trang trọng và nghiêm túc, bên trong có hơn mười vị trưởng lão của thư viện Thiên Phủ.  

Phần lớn là cao thủ cảnh giới Tử Phủ âm dương hợp nhất, thậm chí có một vài vị đã đạt đến Âm Dương viên mãn đỉnh phong, chỉ còn thiếu nửa bước nữa là có thể thăng cấp lên Thiên Phách rồi.  

Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, có thể nói Mai hộ pháp là một người trên vạn người, nhưng nếu đặt ở đây thì ông ấy cũng không có gì đáng để người khác chú ý.  

Còn ông lão đang ngồi ở vị trí trung tâm thì khí tức k hủng bố bộc phát từ trên người ông ta càng khiến Lâm Nhất cảm thấy kiêng kị.  

Cao thủ cảnh giới Thiên Phách.  

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, không ngờ trong Ngự Thư Đường lại bày ra trận thế to như vậy, hơn nữa còn có cao thủ Thiên Phách siêu cấp tọa trấn.  

“Cảnh giới Âm Huyền tiểu thành ư? Với tu vi như thế, miễn cưỡng có đủ tư cách làm chấp sự khách khanh rồi… Tuy nhiên, tuổi có hơi nhỏ, còn chưa đến hai mươi à?”  

“Tu vi có hơi thấp, cảm nhận khí tức của hắn thì e là vừa bước vào Tử Phủ mà thôi. Nửa tháng trước vẫn còn ở cảnh giới Huyền Võ, với tu vi như thế thì sao có thể đảm đương vị trí chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ? E là sẽ khiến nhiều người không phục!”  

“Chính xác! Tuy rằng có suất trở thành đệ tử cốt cán, nhưng cũng không thể qua loa được”.  

“Nếu đạt đến trình độ Linh Văn thì trở thành đệ tử của thư viện Thiên Phủ ta cũng không phải là tệ. Khách khanh thì… quả thật không ổn cho lắm!”  

“Đúng, với tầm tuổi này mà đã thăng cấp lên Tử Phủ thì dư sức trở thành đệ tử nội môn”.  

Lâm Nhất vừa bước vào thì nghe được rất nhiều âm thanh phê phán.  

Ánh mắt của những ông lão này đúng là rất “độc”, vừa gặp đã có thể nhìn thấu được Lâm Nhất, phần lớn đều âm thầm lắc đầu.  

“Yên lặng!”  

Chợt, ông lão cảnh giới Thiên Phách đang ngồi ở vị trí trung tâm hừ lạnh một tiếng, tiếng bàn tán trong Ngự Thư Đường lập tức lắng xuống, không còn ai dám làm ồn.  

“Lâm Nhất, đây là tiền bối Đường Du, người phát ngôn của Ngự Thư Đường”.  

Liễu Vân Yên thì thầm bên tai Lâm Nhất.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1677


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lâm Nhất – đệ Tử Kiếm Các đến từ đế quốc Đại Tần, bái kiến tiền bối Đường Du, bái kiến các vị trưởng lão”.  

Lâm Nhất bình tĩnh bước lên thi lễ với mọi người, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.  

Vẻ mặt ông lão Đường Du không chút cảm xúc, thản nhiên nói: “Cảnh giới chưa chắc có thể đại biểu cho thực lực, ngươi có thể giúp Vân Yên lấy được kim liên Tử Hỏa thì chắc hẳn có chỗ hơn người. Tuy nhiên, chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ không dễ đảm đương như ngươi nghĩ đâu. Nếu ngươi chỉ nghĩ muốn một vị trí thôi thì đơn giản, ta có thể tùy tiện sắp xếp cho ngươi một chức vụ nhàn hạ ở các nơi khác”.  

Chức vụ nhàn hạ thì có khác gì là tạp dịch?  

Ý của ông ta rất rõ ràng, nếu ngươi chỉ muốn có cái danh khách khanh ảo thì nể mặt Liễu Vân Yên, ta có thể cho ngươi một chức vụ nhàn hạ, việc này rất đơn giản.  

Còn muốn yêu cầu cao hơn thì bày ra chút thực lực đi rồi tính tiếp.  

Bằng không, thư viện Thiên Phủ không nhất thiết phải xem trọng ngươi.  

Tuy có chút lạnh nhạt nhưng theo như Lâm Nhất thấy thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.  

“Đế quốc Đại Tần ư? Ta còn tưởng người muốn cạnh tranh vị trí chấp sự khách khanh này với ta là thần thánh phương nào chứ, không ngờ chỉ là thứ rác rưởi đến từ đế quốc Đại Tần”.  

Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài Ngự Thư Đường vang lên một âm thanh cực kỳ chói tai.  

Lâm Nhất và Liễu Vân Yên cùng quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam một nữ sóng vai đi đến.  

Nữ mặc một bộ váy dài màu tím, bất kể là dung mạo hay khí chất thì cũng đều không thua kém Liễu Vân Yên. Thậm chí tu vi của nàng ta còn cao hơn Liễu Vân Yên, đã đạt đến cảnh giới đáng kinh ngạc - Âm Huyền đại thành.  

Sự chênh lệch giữa mỗi một cảnh giới trong ba cảnh giới nhỏ của Âm Huyền là tiểu thành, đại thành và viên mãn đỉnh phong hệt như cách một lạch trời.  

Nếu không có thiên phú bẩm sinh hoặc kỳ ngộ thì muốn từ tiểu thành thăng cấp lên đại thành là một việc không hề dễ dàng.  

Bên cạnh nàng ta là một thanh niên có vẻ ngoài khôi ngô, lãng tử, sắc mặt có phần kiêu ngạo. Tu vi của người này cũng không thấp, đã đạt đến cảnh giới Âm Huyền tiểu thành đỉnh cao, khí tức hùng hậu và cô đọng, thoạt nhìn, có vẻ như xuất thân từ một gia tộc lớn, thực lực bản thân thâm hậu, hơn xa đám người Hàn Phi, Phan Nhạc…  

Thậm chí có thể lờ mờ cảm giác được hắn ta sẽ thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành bất kỳ lúc nào.  

Đây là người vừa lên tiếng.  

“Mặc Linh!”  

“Mặc Phong!”  

“Bái kiến tiền bối Đường Du, bái kiến các vị trưởng lão”.  

Sau khi đi vào Ngự Thư Đường, hai người lạnh lùng liếc nhìn Lâm Nhất, rồi chắp tay hành lễ với các trưởng lão.  

Lâm Nhất không thể hiện cảm xúc, hắn chợt nhớ ra, có lẽ hai người này chính là rắc rối mà Liễu Vân Yên đã từng nhắc đến.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1678


“Mối quan hệ của Mặc gia và thư viện Thiên Phủ cũng khá thân thiết, nếu chỉ có thể chọn một người làm chấp sự khách khanh thì ta thấy Mặc Phong sẽ phù hợp hơn”.  

Rất nhiều người hướng mắt về phía Mặc Phong, vẻ mặt mang theo ý cười, thầm gật đầu.  

Ánh mắt Mặc Phong lóe lên tia đắc ý, hắn ta đã nắm chắc thắng lợi nên chẳng muốn để tâm đ ến Lâm Nhất nữa.  

Trái lại, Mặc Linh đứng bên cạnh hắn ta lại liếc nhìn Lâm Nhất vài lần. Tuy nhiên, không nhìn ra được bao nhiêu manh mối từ ánh mắt lạnh lùng kia.  

“Tiền bối Đường Du, tuy Lâm Nhất xuất thân từ đế quốc Đại Tần, nhưng thực lực của hắn không hề thua kém Mặc Phong. Trong trận Long Môn tranh tài ở Đại Tần, hắn đã dùng hình thức địa ngục để quật khởi, chiến thắng rất nhiều đối thủ và giành được danh hiệu công tử Táng Hoa. Ở trận tranh đoạt kim liên Tử Hỏa, hắn đã dùng cảnh giới Tử Phủ để đánh bại đám người Phan Nhạc và Hàn Phi”.  

Đối mặt với sự nghi vấn của phần đông các trưởng lão, Liễu Vân Yên đã trình bày với thái độ cực kỳ nghiêm túc.  

“Đánh bại Phan Nhạc ư? Không thể nào…”  

“Cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ mà đã có thể đánh bại đám người Hàn Phi thì quả thật khó tin. Nhưng nếu sự thật là thế, hắn dư sức đảm nhiệm vị trí khách khanh này!”  

“Có lẽ Liễu Vân Yên không nói dối, ít nhất thì nàng ta đã thật sự lấy được kim liên Tử Hỏa”.  

Tuy các trưởng lão vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng rõ ràng là sắc mặt bọn họ đã tốt hơn trước rất nhiều.

“Liễu Vân Yên, chỉ là vị trí chấp sự khách khanh mà thôi, cô không cần giở trò bỉ ổi như thế! Vậy mà lại có thể tâng bốc một tên rác rưởi đến từ đế quốc Đại Tần đến vậy… Nếu Ngự Thư Đường chỉ nghe một phía mà giao vị trí chấp sự khách khanh cho một kẻ không rõ lai lịch thì Mặc Phong ta không phục, và Mặc gia cũng sẽ không phục!”  

Mặc Phong vốn đang rất tự tin, nghe vậy, sắc mặt hắn ta tối sầm, lạnh giọng nói.  

“Không phục? Vậy ngươi nói xem, phải làm như thế nào ngươi mới chịu phục?”  

Lâm Nhất vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc bén.  

Lời của Lâm Nhất không có gì quá đáng, thế nhưng vẻ mặt cười như không cười của hắn cùng với giọng điệu đầy khiêu khích lại khiến người khác không khỏi chấn động.  

Tên này lại chủ động khiêu khích Mặc Phong, đúng là lớn gan thật!  

Mặc Phong ngây ra như phỗng, hắn ta thật sự không nghĩ Lâm Nhất lại dám nói một cách tự tin như thế. Bỗng nhiên, hắn ta cười lạnh và nói: “Muốn người khác phục thì trừ phi ra tay chứng tỏ thực lực bản thân, chứ không phải nhờ người khác nói khoác thay mình. Nếu chỉ dựa vào cái miệng mà đã muốn trở thành chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ thì quả thật có hơi qua loa rồi đấy!”  

Những lời này khiến không ít trưởng lão thầm gật đầu.  

Từ trước đến nay, thế giới võ giả vẫn luôn dựa vào nắm đấm để nói chuyện, đạo lý là đạo lý, nhưng đến cuối cùng, kẻ mạnh sẽ là vua.  

Đường Du – cao thủ cảnh giới Thiên Phách – đang ngồi ở vị trí trung tâm vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không tỏ rõ lập trường.   

Thấy không có ai phản bác, Mặc Phong như được tiếp thêm sức mạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ngươi cũng đừng nói ta ỷ vào thân phận người của Mặc gia mà khi dễ ngươi. Ai thắng thì vị trí chấp sự khách khanh sẽ là của người đó, còn thua thì… lập tức cút đi, đến từ đâu thì cút về đó, đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nào nữa”.  

Sự tức giận ẩn sau thái độ mạnh mẽ này đã khiến không ít trưởng lão của thư viện bất ngờ.  

Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng, Mặc Phong đến từ Mặc gia thành U Châu, là người được Mặc Linh tiến cử, vậy mà lại phải tranh giành cùng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần, e là đêm qua, khi biết việc này, hắn ta đã không phục. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1679


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay, gặp Lâm Nhất, lại còn bị đối phương khiêu khích, hiển nhiên, hắn ta đã sớm nổi giận.  

“Ta tán thành cách này!”  

“Trước đây cũng không phải không có tiền lệ, nếu hai đệ tử cốt cán đồng thời tiến cử và không ai chấp nhận lùi bước… vậy thì cứ dùng thắng bại để phân định đi!”  

“Đúng vậy, nếu không đủ thực lực thì ngày sau bị làm nhục bên ngoài, há chẳng phải đánh mất thể diện của thư viện Thiên Phủ sao?”  

Các trưởng lão lần lượt tỏ thái độ, tất cả đều cảm thấy đề nghị này không tệ. Ngay cả Du trưởng lão cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Nếu thật sự đánh thì một võ giả đến từ đế quốc Đại Tần sao có thể là đối thủ của nhân tài kiệt xuất đến từ Mặc gia.  

Huống chi… tu vi còn có sự chênh lệch không nhỏ.  

“Vân Yên, ý của cô như thế nào?”  

Không đợi hắn lên tiếng, tiền bối Đường Du đã nhìn về phía Liễu Vân Yên, thấp giọng hỏi.  

“Ta nghe theo Lâm Nhất!”  

Liễu Vân Yên không làm chủ thay Lâm Nhất.  

“Mặc Linh, cô cảm thấy thế nào?”  

Đường Du lại quay sang nhìn cô gái có gương mặt lạnh lùng kia.  

“Ta cũng muốn nghe xem hắn muốn như thế nào. Nếu hắn bằng lòng lùi bước thì ta có thể chấp nhận đền bù tổn thất. Dù sao thì khi ra tay, đường ca của ta không biết nặng nhẹ, lỡ như làm vị tiểu bằng hữu này bị thương thì cũng không tốt lắm…”  

Mặc Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, thản nhiên nói.  

Lời của nàng ta mang ngụ ý Lâm Nhất chắc chắn sẽ thua.   

Quả thật rất kiêu ngạo!  

Soạt!  

Phút chốc, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất. Trong mắt bọn họ, thái độ của Mặc Linh rõ ràng là đã nhượng bộ.  

Dù sao thì xác suất Lâm Nhất thua sẽ rất lớn, nếu chủ động rời khỏi, có thể nhận được một phần đền bù cũng xem như tốt lắm rồi.  

“Nhận thua ư? Ngại quá, dù cô đích thân ra tay thì ta cũng không nhận thua, huống chi là đường ca của cô. Còn về chuyện ra tay không biết nặng nhẹ… ta thật sự muốn lĩnh giáo xem đường ca của cô ra tay nặng cỡ nào đấy!”  

Khí lạnh bao phủ khắp người Lâm Nhất, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc bén, dường như lửa chiến cực nóng sẽ lập tức bùng lên, khiến người ta không dám nhìn thẳng.  

Phút chốc, tất cả các trưởng lão ở Ngự Thư Đường đều cảm thấy khiếp sợ, bởi vì thái độ của người thiếu niên này có hơi… ngông cuồng!  

Ngay cả Liễu Vân Yên cũng biến sắc, khiêu khích Mặc Linh quả thật không phải một hành động thông minh.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom