Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1560


Trong hố sâu, thiếu niên áo xanh đột ngột bay vọt lên, tóc dài phấp phới giữa không trung, kiếm trong tay cực kỳ hiên ngang.  

Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!  

Chiến ý dày đặt bộc phát từ trong mắt hắn, bất giác, sắc trời tối xuống, mây gió biến ảo, báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.  

Kiếm âm bốn phía diễn hóa thành tiếng sấm, ầm ầm chấn động.  

Kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh diễn hóa thành mây đen bao la, tựa như sấm sét vô tận bùng nổ quanh thân Lâm Nhất. Luồng kiếm thế này khiến cuồng phong nổi lên, mây đen cuồn cuộn.  

Thiếu niên lơ lửng giữa không trung, kiếm Táng Hoa trong tay bổ mạnh xuống.  

Một kiếm này… hung hãn như sấm sét!

Bôn Lôi Trảm Điện!  

Một kiếm hoa lệ và bá đạo, bày ra uy thế hủy thiên diệt địa, được sự phụ trợ của kiếm ý Tiên Thiên, điên cuồng chém xuống.  

Lâm Nhất mới nắm giữ chiêu này không bao lâu, trước đó, hắn chưa từng thi triển với bất kỳ ai.  

Ông lão áo đen là người đầu tiên, nhưng chắc chắn sẽ không phải là người cuối cùng.  

“Không!”  

Sau khi Lâm Nhất phóng thích kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh, sắc mặt ông lão áo đen cực kỳ hoảng sợ.  

Nhưng khi ông ta nảy sinh ý định lùi bước thì đã không còn kịp nữa.  

Ông lão áo đen còn chưa kịp phản ứng thì luồng kiếm quang hệt như loài mãnh thú thời thượng cổ, có khả năng một đá phá trời, xé rách hư không đã lao đến với tốc độ tia chớp, phút chốc nuốt chửng ông ta.  

Ầm!  

Kiếm xuyên thủng ngực khiến ông ta chết ngay tại chỗ.  

Thế nhưng trước khi chết, ông lão áo đen vẫn ra sức đánh ra một chưởng.  

Ngước mắt nhìn lại, đó là một khối thiên thạch rực lửa đang lao đến với tốc độ xé gió, hệt như một thoáng kinh hồng.  

Là võ hồn… một kích đỉnh cao của ông ta trước khi chết.  

Lâm Nhất biến sắc, sau khi thi triển Bôn Lôi Trảm Điện, hắn gần như kiệt sức, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.  

Ầm!  

Trong tiếng nổ khủng bố, Lâm Nhất đang lơ lửng giữa không trung bị đánh bay ra ngoài.  

Hắn rơi thẳng xuống dưới, đầu óc hoảng loạn, ý thức mê muội. Trước khi nhắm mắt, hắn chỉ thấy ngựa Huyết Long bên cạnh đang không ngừng gào rú vì lo lắng.  

Bịch!  

Lâm Nhất lảo đảo rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe, phút chốc, hắn đã chìm xuống lòng sông.  

Sông ngầm chảy xiết, hắn liên tục bị dòng nước tác động, loại cảm giác này… sống không bằng chết.  

Lâm Nhất vốn đã trọng thương, liên tục bị như vậy, ý thức của hắn trở nên mơ hồ, không cách nào tỉnh táo lại được. Ngẫu nhiên, Lâm Nhất mở mắt, lọt vào tầm mắt là khoảng không tăm tối, dường như hắn đã chìm vào vực sâu vô tận.  

Đừng nói đến việc không cách nào vận chuyển chân nguyên, hiện tại, ngay cả nhúc nhích ngón tay mà hắn còn không làm được.  

Lần này, Lâm Nhất bị thương cực kỳ nghiên trọng, hắn đã hoàn toàn không khống chế được sinh tử của bản thân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1561


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong trạng thái sống dở chết dở, Lâm Nhất ngất đi và không còn ý thức nữa.   

Chết rồi ư?  

Không biết đã trôi qua bao lâu, dưới ánh trăng mờ ảo, ý thức của Lâm Nhất dần khôi phục, hắn có thể cảm nhận được đau đớn… Còn sống! Việc này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.  

Tuy nhiên, cơ thể vẫn không cách nào nhúc nhích được, tựa như lục bình trôi theo dòng nước.  

Thỉnh thoảng, dòng nước xao động, sóng biển trập trùng, hắn sẽ theo dòng nước nổi lên trên. Khi sóng biển tan hết, cơ thể hắn lại lần nữa chìm xuống đáy hồ. Khi thanh tỉnh, Lâm Nhất phải chịu đựng dòng nước liên tục tra tấn.   

Trong hoàn cảnh như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào ý chí để tiếp tục sinh tồn.  

Lâm Nhất thật sự không ngờ sau trận chiến với cao thủ cảnh giới Âm Huyền đại thành, hắn lại rơi vào tình trạng thê thảm như vậy.  

Đến hiện tại, có sống được hay không cũng rất khó nói.  

Trong mông lung, hắn phát giác có người cứu mình.  

Hắn loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện.  

“Thú vị thật, bị thương thành như vậy mà vẫn sống, không biết tên nhóc này từ đâu đến?”  

“Sợ là không chết thì cũng tàn phế, ngày sau khó mà trở thành võ giả được nữa. Hay là cứ mặc kệ đi…”  

“Không được, cứ mặc kệ thì hắn chắc chắn sẽ chết”.  

Sau một khoảng thời gian dài bị dòng nước tra tấn, cuối cùng cũng được an ổn, thật sự ổn rồi!   

Mấy ngày sau, cuối cùng thì mí mắt nặng như đeo chì của hắn cũng mở ra một khe hở.  

Tầm mắt mờ ảo dần trở nên rõ ràng, xuất hiện trước mắt hắn là một căn phòng chất đầy đồ, thậm chí còn có mùi nấm mốc.  

Phòng tạp vật?  

Tuy nhiên, chỗ hắn nằm khá là sạch sẽ, có thể thấy được là có người đã cố ý dọn dẹp.  

Phù!  

Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, hắn muốn giơ tay xoa trán nhưng lại phát hiện cả người vô lực, gần như xụi lơ, cổ họng khô nóng, cơ thể hắn đang ở trạng thái cực kỳ suy yếu.  

Hắn thầm kinh hãi, lập tức xem xét một phen thì phát hiện mười sợi huyền mạch trong cơ thể chỉ còn bảy sợi là có thể miễn cưỡng thấy được.  

Ba sợi còn lại đã hóa thành một đống bừa bộn, để lộ dấu vết bị lửa làm tổn thương, trông vô cùng thê thảm, nhìn thấy mà giật mình.  

“Đáng sợ…”  

Sắc mặt Lâm Nhất sầm xuống, ngày đó, hắn chỉ lo đấu với ông lão áo đen kia, vốn không rảnh để ý đến thương thế của bản thân.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1562


Tuy nhiên, lần này quả thật rất nguy hiểm, nó đã dạy cho Lâm Nhất một bài học, không được phép chủ quan trong bất kỳ trường hợp nào.  

Nếu không, chết thế nào cũng không biết.  

“Có lẽ giờ ta đang ở trên một con thuyền!”  

Cảm nhận căn phòng có hơi chông chênh, Lâm Nhất rời khỏi trạng thái nội thị, lẩm bẩm.  

Có điều, không biết rốt cuộc là ai đã cứu hắn.  

Tình trạng hiện tại khiến Lâm Nhất cảm thấy rất khó chịu, bởi lẽ lúc này bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng lấy mạng của hắn.  

Phải mau chóng khôi phục mới được!  

Lâm Nhất duỗi tay sờ soạng bên hông, bỗng nhiên, hắn ngẩn ra.  

Túi trữ vật… đâu rồi?  

Hắn nhìn quanh bốn phía, Tử Diên kiếm hạp mà hắn luôn mang trên vai cũng không rõ tung tích.  

Chúng bị nước cuốn đi hay đã bị ai lấy mất rồi?  

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia âm u, nếu là cái thứ hai, thì trò đùa này… có hơi lố rồi!  

Trong túi trữ vật của hắn có một viên yêu đan Thiên Phách, cuộn tranh hoa tường vi mà đến nay vẫn chưa khám phá hết tất cả bí ẩn, còn có bảo khí chiến kỳ Xích Diễm và một lượng lớn bảo vật.  

Còn về hộp đựng kiếm, bên trong nó chứa đựng kiếm Táng Hoa – vật bất ly thân của hắn.  

Lạch cạch!  

Ngay khi vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất, cửa phòng tạp vật đột nhiên mở ra.  

Một cô gái có dáng người uyển chuyển, vẻ mặt dịu dàng bước vào. Nàng ta rất xinh đẹp, thoạt nhìn cũng khá hiền lành.

Nàng ta đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ non nớt trên mặt còn chưa mất đi, thoáng vẻ xinh đẹp dịu dàng.  

“A, huynh tỉnh lại rồi à!”  

Nhìn thấy Lâm Nhất mở đôi mắt ra, trên mặt thiếu nữ lộ vẻ hân hoan, ngay lập tức muốn nhào đến.  

Nhưng như sực nhớ ra điều gì, có chút bẽn lẽn lui lại mấy bước liền, dường như cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, nhào qua như vậy thì có vẻ không được lễ phép cho lắm.  

Bộ dạng như vậy, trái lại làm Lâm Nhất không kiềm được bật cười nói: “Ta tên Lâm Nhất, là cô cứu ta sao?”  

“Hoá ra huynh tên là Lâm Nhất à, ta tên là Bạch Vân, ba ngày trước ở đầu thuyền trông thấy huynh nổi trên mặt nước bèn bảo các sư huynh vớt huynh lên”.  

Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng trong phòng nhìn Lâm Nhất khẽ nói.  

“Đa tạ ra tay cứu giúp, mạo muội hỏi một chút, đây là nơi nào, cách Lăng Tiêu Kiếm Các đại khái bao xa”.  

Lâm Nhất muốn biết chắc chắn mình bây giờ đang ở chỗ nào.  

“Lăng Tiêu Kiếm Các? Chưa từng nghe nói đến…”.  

Thiếu nữ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nghĩ ngợi.  

“Vậy Đế Quốc Đại Tần thì sao?”  

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, lập tức hỏi tiếp. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1563


“Đế Quốc Đại Tần thì có từng nghe qua, ở trong biên giới U Châu, cũng coi như một nới có thế lực cấp trung. Huynh đến từ Đế Quốc Đại Tần sao, ở đây là hạ lưu sông Nộ Long rồi, cách Đế Quốc Đại Tần xa lắm. Cho dù là kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách cũng phải đi mất hơn nửa tháng mới có thể miễn cưỡng bước chân lên biên giới của Đế Quốc Đại Tần”.  

Nhắc đến Đế Quốc Đại Tần, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, rủ rỉ nói.  

“U Châu?”  

“A, không biết U Châu sao? Kỳ lạ…”.  

Thiếu nữ nghi hoặc nói: “Trong thời kỳ của cổ vực Nam Hoa đã chia thành chín châu, U Châu nằm ở phía Tây của Nam Thành, Đế Quốc Đại Tần của các huynh cũng là một đế quốc nằm trong biên cảnh của U Châu, chỉ là tương đối hẻo lánh mà thôi”.  

Trong lòng Lâm Nhất bừng tỉnh, hắn cũng từng nghe Mai hộ pháp nhắc đến.  

Nhớ ra Huyền Dương Điện kia chính là bá chủ của U Châu.  

Mỗi một châu đều có một châu thành hùng vĩ, châu thành lớn đến mức còn rộng lớn hơn cả một quận của Đế Quốc Đại Tần.  

Nếu đã ra ngoài rồi thì trái lại có thể đi tìm hiểu xem sao.  

“Đúng rồi, Bạch cô nương, túi trữ vật và kiếm hạp của ta cô có từng nhìn thấy không?”  

Chỉ mải lo nói chuyện, thế mà lại quên mất việc chính, Lâm Nhất vội vàng hỏi.  

“Cái này…”.  

Gương mặt thiếu nữ bỗng lộ ra vẻ khó xử, khẽ giọng nói: “Ở trong tay của nhị sư tỷ ta, tỷ ấy nói huynh lai lịch không rõ ràng, kiếm hạp và túi trữ vật phải để cho tỷ ấy bảo quản trước, đợi khi nào huynh tỉnh dậy rồi nói sau. Ta nói không lại tỷ ấy, không có cách nào… xin lỗi nhé, Lâm đại ca”.  

Vốn Lâm Nhất hơi giận nhưng nghe thấy lời của thiếu nữ thì trái lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.  

Thiếu nữ này, tính tình quá mức yếu đuối.  

Nếu ở trong Tông môn mà có tính cách như vậy e là sẽ rất dễ bị ức hiếp.  

“Không sao, cô đưa ta đi gặp vị sư tỷ kia của cô là được. Ta nói rõ với nàng ta là được, cô không cần xin lỗi ta”.  

Lâm Nhất giãy giụa muốn đứng dậy.  

“Đừng cử động, vết thương của huynh, đại sư tỷ ta…”.  

Nhớ đến cái gì, thiếu nữ này lại liếc trộm Lâm Nhất, lời như muốn nói lại thôi: “Đại sư tỷ ta nói, vết thương này của huynh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, sau khi tỉnh dậy không nên cử động bừa bãi”.  

Trong lòng Lâm Nhất thầm buồn cười, vị đại sư tỷ này của nàng ta chắc không phải nói như vậy.  

Hẳn là nói hắn vết thương quá nặng, sau này sợ là sẽ biến thành phế nhân rồi.  

Cô nương này đến nói dối cũng không biết, có chuyện gì đều viết hết lên trên mặt.  

“Không sao, cô đưa ta đi đi”.  

Lâm Nhất mỉm cười, cũng không giải thích nhiều.  

Hắn luyện Long Tượng Chiến Thể, năng lực hồi phục của nhục thân vượt xa so với khả năng của người thường.  

Bây giờ việc cấp bách nhất là lấy lại túi trữ vật, yêu đan Thiên Phách bên trong đó hắn phải liều mạng mới lấy về được. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1564


Nếu như cứ vậy mà bị người khác cướp mất thì Lâm Nhất quả thực muốn giết người.  

“Được rồi, vậy ta đỡ huynh, huynh cẩn thận chút”.  

Bạch Vân đi đến đỡ Lâm Nhất, đẩy cửa ra đi tới chỗ nhị sư tỷ của nàng ta.  

Trên hành lang người đến người đi, thỉnh thoảng có người chuyển ánh mắt sang nhìn Lâm Nhất, thần sắc đều mang vẻ vô cùng quái lạ. Trong sự quái lạ còn ẩn chứa chút khinh thường và châm chọc, vô cùng kỳ quặc.  

Mặt Lâm Nhất chẳng tỏ vẻ gì, hắn phát hiện những người này đa phần đều có phong thái bất phàm.  

Trên người mặc quần áo giống hệt nhau, hẳn là cùng một Tông môn. Khí tức tu vi cũng đều vô cùng thâm hậu, tuỳ ý một người nào đó cũng đã đạt đến trình độ cỡ bảy công tử của Đại Tần, thậm chí còn có chút nhỉnh hơn.  

Trong Long Môn tranh tài, ngoại trừ Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên, những người khác mà muốn đánh bại những đệ tử này có vẻ tương đối khó khăn.  

Tông môn này rốt cuộc có lai lịch thế nào?  

Một người bình thường mà đã có trình độ của bảy công tử trong Long Môn tranh tài rồi, nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhất không khỏi thầm kinh ngạc.  

Cảm thấy sự việc có chút khó khăn, Táng Hoa Kiếm và túi trữ vật chưa chắc đã có thể lấy lại một cách thuận lợi.  

“Ta nói Bạch Vân, ngày thường làm bộ làm tịch như đoá sen trắng ngây ngô, bây giờ trước mặt bàn dân thiên hạ lại dám khoác tay một người đàn ông, lại còn là một kiếm nô lai lịch không rõ ràng. Chẳng lẽ ngươi lại thích kiểu vô dụng thế này…”.  

Đúng vào lúc này, một tràng âm thanh bật cười chói tai truyền đến.  

Chỉ thấy phía trước, một nữ tử áo lam bước qua, dung mạo của nàng ta vô cùng xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn khiến cổ áo như muốn bật tung ra.  

Phía sau lưng nàng ta có rất nhiều thanh niên đi theo như thể mặt trăng được các vì sao bao bọc.  

Thực lực của đám thanh niên này đều rất mạnh, ít nhất đều có tu vi Huyền Võ tầng thứ 10, thậm chí còn có không ít người ở cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ.  

Lâm Nhất có thể cảm nhận được khí tức của đám người này vô cùng nặng nề, vượt xa so với võ giả của Đại Tần.  

Dù cùng chung một cảnh giới thì có lẽ cũng có thể dễ dàng nghiền nát võ giả của Đại Tần.  

Chẳng qua đây không phải là điều mà Lâm Nhất chú ý tới, ánh mắt hắn rơi lên bàn tay phải của nữ tử áo lam.  

Bàn tay phải trắng trẻo mềm mại đang nắm một thanh kiếm, Táng Hoa Kiếm!  

Hai mắt Lâm Nhất khẽ nheo lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có một người ngoài mà quang minh chính đại cầm kiếm của mình như thế.

“Tư Âm tỷ… tỷ… sao tỷ có thể nói ta như vậy”.  

Thiếu nữ Bạch Vân nhìn về phía nữ tử áo lam, gương mặt tươi cười xinh đẹp bỗng đỏ lựng. Tức đến nỗi giọng nói run lên, nhưng tính cách của nàng ta vốn yếu đuối nên lại chẳng biết phải đáp trả thế nào.  

“Ngươi câm miệng cho ta, tên nhóc này bây giờ thân phận còn chưa rõ ràng, nói không chừng là một ác nô phản chủ nào đó bỏ trốn, đường đột cứu hắn rồi không biết sẽ gây ra hoạ gì nữa. Thế cũng thôi đi, tên nhóc này sau khi tỉnh lại, ngươi không đến thông báo cho ta, trái lại còn lén lút đưa hắn ra ngoài, xảy ra chuyện gì thì ngươi có gánh được trách nhiệm không?”  

Nữ tử tên Tư Âm trợn ngược mắt lên lạnh lùng quát mắng.  

Trong lời nói giọng điệu vô cùng hà khắc, vô lý, chanh chua bá đạo, không hề cho Bạch Vân cơ hội để phản bác lại. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1565


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lục Tư Âm, không cho phép ngươi nói bừa, Lâm đại ca chắc chắn không phải là người xấu”. Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân đỏ rực, cắn môi nói.  

“Ha ha, Bạch Vân. Ngươi đã nhìn thấy ấn ký ở giữa đầu mày chưa, không chỉ là trong biên cảnh U Châu, đến cả những châu khác của cổ vực Nam Hoa cũng đều có tập tục như vậy, sẽ để lại ấn ký này trên người kiếm nô của nhà mình”.  

Bên cạnh nữ tử áo lam, một thanh niên áo đen lên tiếng nịnh bợ Lục Tư Âm, lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử, ta nói không sai chứ”.  

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, chẳng trách trước đó đám người này nhìn mình lại có vẻ kỳ quặc, mang đầy khinh thường như thế.  

Hoá ra là vì nhìn thấy ấn ký giữa hai đầu mày của hắn, tưởng hắn là một kiếm nô.  

“Lãnh Phong sư huynh, huynh thế nào mà cũng như vậy… cho dù là kiếm nô, kiếm nô không thể là người tốt hay sao?”  

Bạch Vân tủi thân nói.  

“Nha đầu ngươi hiểu cái gì, ngốc nga ngốc nghếch, nếu là người tốt thì vết thương khắp người này từ đâu mà có? Tự nhiên chẳng có việc gì mà lại có người đánh hắn bị thương hay sao? Vừa nhìn là biết phản chủ bỏ trốn mới bị người ta ra tay nặng như thế, dứt khoát phế bỏ luôn, tiểu kiếm nô, ta nói có đúng không?”  

Lục Tư Âm khẽ nhướn mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất, trầm giọng quát.  

“Đúng hay không đúng, ta không muốn tranh luận với cô, ta muốn nói là thanh kiếm trên tay cô cầm là của ta”.  

Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hờ hững nói.  

“Nực cười, một kiếm nô nhỏ nhoi như ngươi làm sao có khả năng có được bảo kiếm! Lui một bước nói, cho dù là của ngươi, bây giờ ngươi còn có tư cách để sở hữu không? Chẳng lẽ ngươi không biết mình bây giờ đã trở thành một phế nhân rồi sao?”  

Đáy mắt Lục Tư Âm thoáng qua vẻ khinh thường, bật cười vô cùng chói tai.  

Một đám đệ tử thanh niên ở bên cạnh nàng ta cũng lạnh lùng cười theo, biểu cảm đầy vẻ bất thiện.  

“Kiếm nô này đúng là không thức thời, chúng ta cứu mạng của hắn. Một lời cảm ơn cũng không có, nếu là ta thì chắc chắn sẽ chủ động dâng kiếm này tặng cho Lục sư tỷ, đâu ra đạo lý đòi lại như thế”.  

“Hừ, kiếm này vô cùng quý giá, chính là Thảo Mộc Huyền binh, linh văn tự nhiên, có bao hàm cả đạo vận, chắc chắn là hắn ăn trộm”.  

“Nếu đã là ăn trộm thì bây giờ Lục sư tỷ tạm thời mượn nó, đợi ngày sau mang trả lại cho chủ nhân thực sự cũng là việc đương nhiên”.  

Một đám người mồm năm miệng mười hầu như không hề có ý định trả lại kiếm cho Lâm Nhất, thậm chí còn vu khống hắn ăn trộm.  

“Các ngươi, sao có thể như vậy chứ!”  

Thiếu nữ Bạch Vân tức đến đỏ mặt, hoàn toàn không ngờ đến sư tỷ mình lại không biết xấu hổ như thế.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1566


Bạch Vân có vẻ sốt ruột vươn tay chặn ở phía trước mặt Lâm Nhất, không để Lãnh Phong đến gần.  

“Bạch sư muội, đắc tội rồi…”.  

Lãnh Phong lại tỏ ra không hề nhượng bộ, khó có cơ hội để nịnh nọt Lục Tư Âm, làm sao mà hắn ta chịu bỏ qua dễ dàng.  

“Đường đường là đệ tử thư viện Thiên Phủ, lại suy bại đến mức này, ra tay với cả người đang bị thương nặng sao?”  

Đúng vào lúc này, từ phía xa có một nữ tử mặc váy dài màu tím nhạt bước tới.  

Dung mạo của nữ tử này còn tinh tế hơn nhiều so với Lục Tư Âm, trên gương mặt trái xoan chẳng có mấy biểu cảm, giữa đầu mày thoáng qua vẻ tức giận.  

Địa vị của nàng có vẻ khá caom vừa ra mặt là đám đệ tử Lãnh Phong kia đã lập tức xẹp lép lại.  

Vội vàng chắp tay xin lỗi, đến cả sắc mặt của Lục Tư Âm cũng bắt đầu thay đổi, vẻ nóng nảy ban nãy cũng giảm đi ít nhiều.  

“Lâm đại ca không sao rồi, đây là đại sư tỷ của ta Liễu Vân Yên, vết thương của huynh là do tỷ ấy chữa trị…”, Bạch Vân đang tức giận, nhìn thấy nữ tử váy tím này xuất hiện thì gương mặt lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng.  

Lâm Nhất như thể có điều suy nghĩ, nữ tử trước mắt này quả thực rất giỏi.  

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, đối phương đã đạt đến cảnh giới Tử Phủ, hẳn là có tu vi cảnh giới Âm Huyền tiểu thành. Thực lực rõ ràng hơn hẳn những người ở đây.  

Chẳng qua thư viện Thiên Phủ mà nàng ta nói đến là thế lực như thế nào.  

Đám người này, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ đều là đệ tử của thư viện Thiên Phủ.  

“Đại sư tỷ…”.  

Thấy Bạch Vân chạy về phía mình, nữ tử váy tím có chút lạnh lùng cao ngạo liền lộ ra biểu cảm dịu dàng. Nàng ta nghe xong lời của Bạch Vân thì ánh mắt chuyển đến chỗ Lâm Nhất, không có nhiều vẻ chán ghét, đương nhiên cũng chẳng hề có chút thân thiện nào.  

Gật đầu chào hỏi sau đó nhìn về phía Lục Tư Âm nói: “Tư Âm, Tiểu Vân nói có đúng không? Kiếm trên tay ngươi có đúng là của hắn không?”  

“Kiếm này, quả thực là lấy ra từ trong kiếm hạp phía sau lưng hắn, chẳng qua ở trên người hắn cũng chưa chắc đã là của hắn. Hơn nữa, sư tỷ, tỷ cũng biết, người này đã bị phế rồi, cho dù kiếm của hắn giữ lại bên người thì cũng có tác dụng gì đâu”.  

Ở trước mặt Liễu Vân Yên, thái độ của Lộ Tư Âm cũng mềm mỏng đi nhiều.  

Liễu Vân Yên như có điều suy nghĩ, khẽ giọng nói: “Ngươi thích nó?”  

“Ừm, Tư Âm quả thực rất thích thanh kiếm này, còn mong sư tỷ tác thành”.  

Lục Tư Âm ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt lộ vẻ khao khát.  

Nàng ta trái lại hiểu rất rõ sư tỷ của mình, chỉ cần không quá đáng quá thì vị sư tỷ này chắc chắn sẽ thiên vị cho đệ tử của Tông môn mình.  

Huống hồ, đối phương quả thực đã là một phế nhân.  

“Ngươi tên Lâm Nhất phải không”.  

Liễu Vân Yên nhìn về phía Lâm Nhất khẽ hỏi.  

“Là ta”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1567


Trong lòng Lâm Nhất thầm nghĩ, nhìn bộ dạng này hình như là không định giao kiếm ra.  

“Thanh kiếm này, ta muốn mua nó”.  

Liễu Vân Yên khẽ giọng nói: “Hy vọng người có thể đồng ý bán”.  

“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”

Lâm Nhất như cười như không nói.  

Đáy mắt Liễu Vân Yên thoáng qua vẻ khác lạ, rõ ràng là không ngờ được đối phương dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình.  

Nhưng nàng ta trước giờ luôn không dễ dàng nổi giận nên bình tĩnh nói: “Các hạ, mặc dù là kiếm nô, nhưng tuổi tác còn trẻ mà đã có tu vi bậc này, e là thiên tài không sai. Chẳng qua…”.  

Thoáng ngừng lại, gương mặt Liễu Vân Yên mang theo chút đồng cảm, trầm giọng nói: “Các hạ có lẽ không biết, vết thương trên người ngươi còn nghiêm trọng hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Không chỉ đơn giản là ba sợi Huyền mạch bị phế đâu, bảy sợi Huyền mạch còn lại cũng bị bỏng nghiêm trọng. Một khi vận chuyển Chân nguyên sẽ vô cùng đau đớn, muốn chữa khỏi hoàn toàn gần như là không thể. Ngươi… đã trở thành phế nhân rồi”.  

Có chút không nhẫn tâm, nhưng Liễu Vân Yên vẫn nói cho đối phương sự thật.  

Tình trạng vết thương của đối phương là do nàng ta chữa. Nhưng mà, cái nàng ta chữa chỉ là vết thương ở nội tạng và ngoài da mà thôi, còn vết thương ghê gớm ở Huyền mạch kia nàng ta không có cách nào chữa được.  

Cho dù là đệ tử của thư viện Thiên Phủ mà bị thương nặng đến mức này cũng gần như tàn phế một nửa.  

Trừ khi là một yêu nghiệt hàng thật giá thật thì thư viện mới bằng lòng trả giá để chữa trị.  

Còn về Lâm Nhất, một kiếm nô không có bối cảnh lại bị thương nặng như vậy, đời này chắc chắn là bị phế rồi.  

“Các hạ cảm thấy ta đã là một phế nhân, cho nên dùng Táng Hoa Kiếm cũng vô dụng. Không bằng thuận nước giong thuyền, đúng không?”  

Lâm Nhất nghe ra được ý trong lời nói của đối phương.  

Trái lại không ngờ được, bản thân miễn cưỡng cảm thấy bảy sợi Huyền mạch tạm coi là còn nguyên kia, trong mắt đối phương lại gần như tàn phế, đúng là có chút thú vị.  

Đối phương sợ là không ngờ được, cho dù ba sợi Huyền mạch mà nàng ta tưởng như đã bị phế hẳn kia.  

Với Lâm Nhất đã luyện Long Tượng Chiến Thể mà nói, việc hồi phục cũng chỉ là vấn đề thời gian.  

“Nếu như tu vi của ta có thể khôi phục thì sao?”  

Lâm Nhất trầm giọng hỏi.  

“Thật không? Các hạ đúng là biết nói đùa, nếu như tu vi của ngươi có thể khôi phục, ta đuơng nhiên sẽ không cưỡng cầu làm khó ngươi. Nhưng đợi đến khi tu vi của ngươi khôi phục lại đã rồi nói tiếp, kiếm này tạm thời để Tư Âm bảo quản giúp ngươi, để bồi thường, nếu như ngươi bằng lòng ta có thể cho ngươi một chỗ ở lại trong thư viện".  

Cơn giận thoáng qua nơi đáy mắt Liễu Vân Yên, rõ ràng, nàng ta cho rằng Lâm Nhất có chút khoác lác.   

Trong lòng Lâm Nhất cười khổ một tiếng, đầy vẻ bất đắc dĩ.  

Trước mắt, hắn vừa mới tỉnh lại, thực lực còn chưa hồi phục. Muốn ra tay cũng chẳng có sức, tạm thời nhẫn nhịn chút vậy.  

Hắn không tiếp tục nói lại vấn đề này nữa, trầm giọng nói: “Túi trữ vật của ta cũng ở trong tay nàng ta, các hạ cũng cảm thấy nên giao cho nàng ta giữ hay sao?”  

Liễu Vân Yên khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lục Tư Âm nói: “Hắn nói có thật không”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1568


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Quả thực trong tay ta, chẳng qua ta chưa có động vào túi trữ vật của hắn, ta cũng chẳng có hứng thú gì với túi trữ vật của một kiếm nô, chỉ là tạm thời thu lại mà thôi”.  

Lục Tư Âm nói rồi lấy túi trữ vật của Lâm Nhất ra.  

Bỗng nhiên mắt nàng sáng lên long lanh, cười nói: “Sư tỷ, kiếm nô này để ý túi trữ vật như vậy, sợ là đã ăn trộm bảo vật của chủ nhân hắn rồi. Hay là mở ra kiểm tra xem sao?”  

“Ngươi nói ít vài câu đi”.  

Liễu Vân Yên trợn mắt lườm nàng ta, giận dữ quát.  

“Ồ”.  

Lục Tư Âm vội vàng cúi thấp đầu, thế mà có chút đắc ý quá rồi, suýt quên mất tính khí của sư tỷ.  

“Nè, đưa cho ngươi, đồ của tên kiếm nô nhà ngươi, bản tiểu thư không thèm đâu”.  

Túi trữ vật bay trong không trung thành một hình vòng cung, nó bị đối phương ném không thương tiếc.  

Lâm Nhất tiện tay đón lấy, nắm chặt lấy túi trữ vật, nhìn sâu vào đối phương một lúc mới trầm giọng nói: “Hy vọng cô nhớ kỹ lời mình đã nói”.  

Lời vừa dứt, hắn không buồn để ý đến đối phương nữa mà xoay người rời đi.  

“Tên này. Lại còn không phục, Liễu sư tỷ, tỷ đối xử với hắn tốt quá đấy”.  

Lãnh Phong đứng một bên tỏ vẻ bất bình nói.  

“Ta làm việc thế nào cần ngươi phải dạy ta hay sao?”  

Liễu Vân Yên lạnh lùng nhìn đối phương một cái, sau đó lại nói với Lục Tư Âm: “Kiếm, ta xem xem”.  

“Ừm”.  

Lục Tư Âm bước lên đưa thanh kiếm qua.  

Keng!  

Kiếm được rút ra khỏi vỏ, thân kiếm như làn nước thu lướt qua, ánh sáng chói lọi tứ phía. Thân kiếm nặng nề, có Linh văn được hình thành tự nhiên, ẩn chứa đạo vận trong đó, mũi kiếm loé ra hàn mang lạnh lẽo khiến người nhìn run sợ.  

Mắt Liễu Vân Yên đột ngột thoáng qua vẻ khác lạ, ngẩng đầu nhìn về phương hướng Lâm Nhất rời đi.  

“Táng Hoa à?”  

“Lâm đại ca, xin lỗi”.  

Lúc đưa Lâm Nhất trở về, gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân ửng đỏ, cúi thấp đầu nói nhỏ.  

“Vì sao lại nói như thế?”  

Lâm Nhất cảm thấy lạ, hỏi.  

“Trách ta đó, lúc đó Tư Âm tỷ cố ý muốn lấy bảo kiếm và túi trữ vật của Lâm đại ca, ta có ngăn cản. Nhưng vẫn bị tỷ ấy lừa lấy mất, tỷ ấy nói chỉ là tạm thời bảo quản… ta tưởng là có Liễu sư tỷ làm chủ, tỷ ấy chắc chắn không dám không nghe, ai mà ngờ”.  

Cô nhóc nói bằng giọng có chút tủi thân, nàng ta trái lại không hận Lục Tư Âm, nàng ta chỉ là trách Liễu sư tỷ lại thiên vị cho nữ tử áo lam.  

Lâm Nhất nghe vậy, thầm cười trong lòng, nha đầu này đúng là ngốc.  

Liễu Vân Yên không thiên vị Lục Tư Âm, tỷ muội cùng Tông môn với mình thì chẳng lẽ còn thiên vị một người lai lịch bất minh như hắn sao?  

Huống hồ trong mắt Liễu Vân Yên, hắn đã là một phế nhân.  

Nếu như Lục Tư Âm đã thích thì nhường lại thanh kiếm cho nàng ta cũng chẳng có gì không ổn, có lẽ nàng ta cũng cảm thấy thanh kiếm này không phải là của mình.  

“Lâm đại ca, sao huynh chẳng có vẻ sốt ruột gì cả vậy?”  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1569


Huống hồ lại là Táng Hoa Kiếm đã từng cùng hắn vào sinh ra tử, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với hắn.  

“Lâm đại ca, vậy huynh cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai ta lại đem chút đồ ăn đến cho huynh”.  

Sau khi tiễn Lâm Nhất đến phòng chứa đồ, thiếu nữ Bạch Vân cười e thẹn nói.  

“Vì sao cô lại cảm thấy ta là người tốt”.  

Đối với nữ tử này, hắn có ấn tượng rất sâu đậm khi nàng ta chặn ở trước người mình, Lâm Nhất mở lời hỏi.  

“Lâm đại ca chắc chắn là người tốt… làm gì có ai xấu mà lại có vẻ ngoài đẹp như vậy chứ, huynh nói có đúng hay không chứ”.  

Bạch Vân trộm liếc mắt nhìn Lâm Nhất, trên gương mặt lộ ra biểu cảm thẹn thùng, sau đó vội vàng bỏ chạy.  

Lâm Nhất thầm cười khổ mãi trong lòng.  

Xem ra lời Lục Tư Âm nói cũng không phải hoàn toàn là sai, nha đầu này quả thực là một nha đầu ngốc.  

Nhưng mà nha đầu này có ngốc hơn nữa cũng không đến lượt người phụ nữ kia bắt nạt!  

Đối với ân nhân từng cứu mạng mình, Lâm Nhất vẫn phải bảo vệ, có hắn ở đây thì không cho phép ai được ức hiếp nàng ta nữa.  

Hắn không thể chịu được, lúc nào cũng để phụ nữ chắn ở trước mặt bảo vệ mình.  

Sau khi đóng cửa lại, ánh mắt Lâm Nhất rơi lên túi trữ vật của mình.  

Thoáng thở phào một hơi, Táng Hoa Kiếm tạm thời để ở chỗ người phụ nữ kia, còn may là đối phương không đi xem túi trữ vật này.  

Nếu không, những đồ bên trong đó chắc chắn sẽ khiến nàng ta nổi lòng tham.  

Chẳng qua, đợi đến sau khi hắn mở túi trữ vật ra thì sắc mặt thoắt cái trắng bệch.  

Linh ngọc nhị phẩm và những đồ linh tinh khác đều còn, nhưng cờ chiến Xích Diễm, hồ lô Tàng Kiếm, Mãnh Hổ Tường Vi đồ, còn có viên yêu đan Thiên Phách kia đều đã biến mất.  

Bên trong túi trữ vật, những bảo vật quý giá nhất đều đã bị trộm hết không để sót lại một cái nào.   

Tiện nhân!  

Sắc mặt Lâm Nhất lập tức âm trầm, đáy mắt lộ ra hàn ý trước nay chưa từng có, sát ý như hoá thành thực thể.  

“Giở thủ đoạn với ta à?”  

Chỉ thoáng nghĩ đến hắn đại khái đã hiểu ra, Lục Tư Âm vì sao ở trước mặt hắn lại cố ý làm ra vẻ như chưa từng xem qua túi trữ vật của hắn rồi. Là vì không để cho hắn sinh lòng nghi ngờ, không để hắn kiểm tra túi trữ vật ngay trước mặt Liễu Vân Yên.  

Đợi đến sau khi mình rời đi, sau đó lại đi tìm Liễu Vân Yên.  

Thì nàng ta sẽ có cả đống lý do để nói Lâm Nhất tự làm mất, vu khống hãm hại nàng ta.  

Trái lại khiến Lâm Nhất không đòi lại được gì mà còn gây ra một đống rắc rối.  

Lâm Nhất tiện tay cất kỹ túi trữ vật, phẫn nộ đến mức bật cười, chỉ là nụ cười này lạnh lẽo đến mức khiến người ta run sợ.  

“Cô muốn chơi, ta sẽ chơi với cô đến cùng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1570


Vẻ mặt hắn bình tĩnh trở lại, việc cấp bách nhất là khôi phục lại sức mạnh. Đợi sức mạnh khôi phục được rồi thì tất cả sẽ dễ giải quyết.  

Đêm, trôi qua yên bình.  

Vầng trăng sáng trên cao tựa như một chiếc gương sáng ngời treo trên bầu trời. Ánh trăng dịu dàng trải xuống trên dòng sông cuộn trào, như thể một con quái thú đang rít gào.  

Cái tên sông Nộ Long quả thực không ngoa.  

Chẳng qua con thuyền to lớn này lái trên mặt sông lại vô cùng vững vàng, không hề chòng chành nghiêng ngả.  

Rất rõ ràng, lai lịch của thư viện Thiên Phủ này không hề đơn giản, bên trong thuyền còn có huyền cơ chứ không phải chỉ là một chiếc thuyền vượt sông thông thường.  

Trong phòng chứa đồ, Lâm Nhất ngồi khoanh chân.  

Trên cơ thể hắn bao trùm sức mạnh Long Tượng cổ xưa, ánh sáng màu tím lấp lánh trên bề mặt cơ thể của hắn. Trong quang mang bao hàm sức sống mãnh liệt, hắn đã tu luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết đến tầng thứ 5 đỉnh phong, khả năng hồi phục nhục thân có thể nói là cực kỳ khủng khiếp.  

Sức sống hừng hực nở bung ra trên cơ thể hắn, căn phòng chứa đồ ẩm mốc dưới sức ảnh hưởng của sức sống này đều dần trở nên mát mẻ sạch sẽ.  

Chân nguyên dung hoà với sức mạnh Long Tượng từ từ chuyển động trong Huyền mạch, thỉnh thoảng lại có tiếng rắc rắc truyền ra. Âm thanh đó giống như cây già nảy mầm, tằm phá kén chui ra, toả ra sức mạnh tái sinh.  

Vết thương không thể chữa được trong con mắt người ngoài, giờ đây có thể dùng mắt thường để nhìn thấy được tốc độ hồi phục của nó.  

Hắn từng chịu những vết thương nghiêm trọng hơn thế này cả chục lần, lúc đó Long Tượng Chiến Thể còn chưa đạt đến tầng thứ 5 đỉnh phong, trước mắt vết thương này đối với Long Tượng Chiến Thể tầng thứ 5 đỉnh phong mà nói, làm sao có thể không hồi phục được?  

Phế nhân? Kiếm nô?  

Hy vọng Lục Tư Âm nhớ kỹ lời nàng ta nói, nhất định đừng có hối hận!  

Cảm nhận được vết thương trong cơ thể đã tốt hơn, tâm trạng của Lâm Nhất cũng dần thả lỏng, với trạng thái hiện tại, khả năng hồi phục vết thương có lẽ sẽ nhanh hơn một chút so với dự đoán của hắn.  

Thình lình, Huyền mạch trong cơ thể hắn tự nhiên chấn động, khắp người hắn bung ra quang mang sáng chói màu bạc, kiếm ý ngang ngược.  

“Cái này…”.  

Hiện tượng lạ xuất hiện mà không hề có tín hiệu báo trước khiến Lâm Nhất vô cùng ngạc nhiên, lập tức hắn nhìn vào tâm thức của mình.  

Hắn nhìn thấy Chân nguyên hùng hậu đang di chuyển trong cơ thể đã có bảy phần chuyển hoá thành Tử Diên Kiếm kình. Hơn nữa còn thay đổi từ màu bạc trước đó thành màu sáng bạc bây giờ, vô cùng chói mắt.  

“Chân nguyên đã có bảy phần chuyển hoá thành Tử Diên Kiếm kình rồi sao?”  

Lâm Nhất bừng tỉnh, đại khái là sau cuộc chiến với lão giả hắc y đỉnh phong kia, Tử Diên Kiếm kình cũng bị kích thích.  

Dưới tình huống không có Linh ngọc tam phẩm mà lại tiến thêm một bước, chuyển hoá thành bảy phần.  

Trái lại cũng không có gì lạ, rất nhiều người cho rằng muốn đột phá sẽ phải cần đến một cuộc chiến sinh tử. Bởi vì cuộc chiến sinh tử quả thực có thể kích thích tiềm năng của con người, chỉ là nếu không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ phải chết.  

Thú vị, ta đây cũng coi như gặp hoạ được phúc. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1571


Cùng lúc đó.  

Tầng trên cùng của con thuyền, trong một gian phòng cổ điển nhã nhặn, có một nam một nữ đang ngồi nhìn vào đống bảo vật trên bàn mà tấm tắc than thở.  

Nếu như Lâm Nhất ở đây chắc chắn sẽ phát hiện đống bảo vật này chính là chiến cờ Xích Diễm, Mãnh Hổ Tường Vi đồ, yêu đan Thiên Phách cùng với hồ lô Tàng Kiếm trong túi trữ vật của mình.  

Mà hai người nay chính là Lục Tư Âm và Lãnh Phong mà ban ngày mới vừa gặp.  

“Chậc chậc, đúng là không thể tin được, trong túi trữ vật của một kiếm nô lại có nhiều bảo vật như vậy”.  

Lãnh Phong nhìn bốn kỳ bảo trên mặt bàn, trong mắt lộ ra vẻ tham lam vô cùng.  

“Chiến cờ này có phẩm cấp không thấp, trở về thư viện mới các tiền bối sửa chữa lại một chút là sẽ trở thành một bảo khí thượng phẩm nguyên vẹn, giá trị liên thành rồi. Hồ lô Tàng Kiếm này cũng là một bảo vật bí mật hiếm thấy, nếu như tặng nó cho các cao nhân tiền bối trong viện thì có lẽ sẽ lấy được niềm vui vô bờ bến của họ. Còn về Mãnh Hổ Tường Vi đồ này, trái lại vô cùng kỳ quái, trình độ Linh văn của ta và ngươi mà cũng không thể hiểu thấu được, đúng là thú vị”.

Thoáng ngập ngừng, ánh mắt Lãnh Phong cuối cùng chuyển đến trên viên yêu đan Thiên Phách kia.  

Yêu đan màu đỏ lửa, bề mặt khắc Ma văn màu tím quỷ dị, dưới ánh nến trông nó vô cùng bắt mắt, cực kỳ yêu dị.  

Linh khí trong yêu đan hừng hực mà dồi dào, bao hàm khí tức cực kỳ bá đạo.  

Đây rõ ràng là một viên yêu đan Thiên Phách cấp bá chủ có huyết mạch của man thú thượng cổ.  

Giá trị của nó cao đến mức hai người không dám tưởng tượng, đáy mắt Lãnh Phong khó nén được vẻ tham lam.  

Trong mắt Lục Tư Âm thoáng qua vẻ khác lạ, cười nói: “Nhiều bảo bối như vậy, tên kiếm nô này trộm được từ đâu, chẳng trách lại bị người ta phế bỏ. Chủ nhân của những đồ này sợ là lai lịch không vừa, chẳng qua bây giờ ấy mà, lại hời cho ta quá rồi”.  

Dưới ánh nến, gương mặt diễm lệ yêu nghiệt của nàng ta sáng ngời vẻ đắc ý.  

Lãnh Phong âm thầm liếc mắt nhìn, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: “Lục sư tử, ngộ nhỡ kiếm nô này trở về phát hiện bị mất đồ rồi đi tìm Liễu sư tỷ cáo trạng thì làm thế nào”.  

“Bây giờ hắn chỉ là một phế nhân, nếu như biết điều thì chắc chắn sẽ không tự chuốc lấy phiền phức”.  

Lời vừa ngưng lại, đáy mắt Lục Tư Âm thoáng qua vẻ lạnh băng, lạnh giọng nói: “Cho dù có gan dám cáo trạng cũng phải lấy ra chứng cứ mới được, ngươi cho rằng vì sao lúc đó trước mặt Liễu Vân Yên sư tỷ ta lại diễn một vở kịch như vậy, chính là vì muốn chứng minh rằng ta chưa từng xem qua túi trữ vật của hắn. Kiếm nô này ngu như heo vậy, không lập tức kiểm tra ngay thì có thể làm gì được ta, ta còn nói hắn vu khống hãm hại ta nữa đó!”  

“Sư tỷ thật thông minh, chẳng qua có cần ta ra tay giết chết luôn thằng nhãi này cho xong chuyện, dù gì một phế nhân cũng chẳng có ai sẽ để ý đến hắn”.  

Đáy mắt Lãnh Phong thoáng hiện sát ý, giọng lạnh băng nói.  

Lục Tư Âm trợn mắt trừng hắn một cái rồi trách mắng: “Ngươi là đầu lợn à? Tên kiếm nô này mà chết thật thì Liễu Vân Yên có ngốc hơn nữa cũng sẽ nghi ngờ ta, ngươi đừng quên thủ đoạn của nàng ta, đến lúc đó ta và ngươi đều không có kết cục tốt đâu”.  

“Cũng đúng”.  

Lãnh Phong nhớ đến tính cách của Liễu Vân Yên cũng cảm thấy run sợ, trầm giọng nói: “Nếu thực sự để nàng ta biết được hai chúng ta làm việc này thì chắc chắn là đại hoạ rớt xuống đầu. Hôm nay nàng ta giao kiếm cho tỷ mà khiến ta cũng cảm thấy kỳ lạ”.  

“Có gì kỳ lạ, dù gì ta cũng là người của thư viện Thiên Phủ, nàng ta có thế nào thì cũng sẽ không thiên vị người ngoài. Trong mắt nàng ta, người kia vốn đã là một phế nhân, huống hồ lần này hành động nàng ta cũng phải dựa dẫm vào chúng ta”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1572


Lục Tư Âm cảm thấy hơi mệt, phẩy tay nói: “Cứ vậy đi, bốn bảo vật này ngươi chọn một cái rồi đi đi”.  

“Sư tỷ, ta… tỷ biết tấm lòng của ta dành cho tỷ, ta bằng lòng giao cả mạng sống của mình cho tỷ, những đồ quý giá này cũng không sánh được với tỷ đâu”.  

Lãnh Phong nói bằng giọng đầy vẻ đương nhiên.  

Đáy mắt Lục Tư Âm thoáng vẻ ghét bỏ, cười lạnh nói: “Bớt nói nhảm, chọn một thứ đi”.  

Lãnh Phong biết rõ, Lục Tư Âm này muốn hắn cũng phải tham dự vào việc này, muốn trói chặt hắn với mình.  

Lập tức suy nghĩ thật nhanh, chỉ về phía bức tranh kia nói: “Vậy ta lấy cái này đi”.  

Lục Tư Âm ngạc nhiên nhìn về phía Lãnh Phong, khẽ giọng nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ chọn viên yêu đan này, chẳng qua bức tranh này cũng khá kỳ lạ, cực kỳ thần bí. Nếu có thể lĩnh ngộ được nó thì e là sẽ có một cơ duyên kỳ ngộ lớn, vượt xa so với yêu đan”.  

Trong lòng Lãnh Phong thầm cười, vậy thì cũng phải lĩnh ngộ ra mới được.  

Còn về yêu đan, nếu ta thực sự chọn yêu đan thì cô cũng chắc chắn không đồng ý.  

Mặt Lục Tư Âm không có biểu cảm gì nói: “Lấy đồ rồi thì đi mau đi”.  

Cất kỹ bức tranh đi, ánh mắt Lãnh Phong liếc qua cơ thể đầy đặn của Lục Tư Âm, lưu luyến mãi mới quyến luyến rời đi.  

Đợi Lãnh Phong rời đi.  

Ánh mắt Lục Tư Âm rơi lên mặt bàn, phất tay một cái thu hết ba món bảo vật vào trong túi mình, cười lạnh lùng nói: “Tiểu kiếm nô, một phế nhân còn dám đấu với ta, tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn một chút”.  

Chẳng qua so với ba món bảo vật này, kỳ thực nàng ta thích nhất là thanh Táng Hoa Kiếm trong tay này.  

Leng keng!  

Táng Hoa rút khỏi vỏ, ánh trăng sáng lọt qua khe cửa sổ rơi lên thân kiếm toát ra quang mang mơ hồ như mộng như ảo.  

“Quả thực là một thanh hảo kiếm”.  

Lục Tư Âm chơi đùa với thanh Táng Hoá Kiếm, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, lưu luyến đến quên lối về.  

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Nhất từ từ mở mắt ra.  

Thở ra một hơi trọc khí, gương mặt nhợt nhạt của thiếu niên đã hồng hào hơn rất nhiều.  

Mới chỉ một đêm mà vết thương của Lâm Nhất đã hồi phục được năm phần.  

Trong mắt có kiếm mang sắc bén thoáng qua, rất nhanh sau đó đã trở lại vẻ bình thường.  

Nếu như có người ngoài ở đây, cảm nhận được tinh mang vừa rồi thì chắc chắn sẽ bị doạ cho sợ hết hồn. Rất khó có thể tưởng tượng, một võ giả chưa bước vào cảnh giới Tử Phủ lại có được phong mang như vậy.  

Cọt kẹt!  

Lâm Nhất mở mắt chưa được bao lâu thì cánh cửa căn phòng chứa đồ bị người đẩy nhẹ ra, Bạch Vân thò cái đầu nhỏ nhắn vào, ánh mắt trộm liếc nhìn bên trong căn phòng.  

“Lâm đại ca, huynh tỉnh rồi à”.  

Ánh mắt quét qua, vừa hay chạm phải tầm mắt của Lâm Nhất, gương mặt cô gái thoáng vẻ thẹn thùng, vội vàng đẩy cửa bước vào.  

Trên tay nàng ta còn treo một cái giỏ nhỏ, chân bước nhanh qua cười nói: “Lâm đại ca, huynh hẳn là lâu rồi chưa ăn gì đúng không, ta mang cho huynh chút đồ ăn sáng tới”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1573


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù nói võ giả có thể không cần ăn mà vẫn sống, cho dù rất nhiều ngày không ăn không uống cũng đều sẽ không tổn thương đến nhục thân.  

Nhưng nếu như có đồ ăn thì đương nhiên là càng tốt, huống hồ Lâm Nhất đã trôi dạt trong hồ nước hơn nửa tháng.  

Cơ thể cực kỳ yếu đuối, có thể ăn chút thức ăn bổ sung cho cơ thể thì cũng tốt hơn cho việc hồi phục vết thương.  

Lâm Nhất có chút ngây ra nhìn đối phương, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, thiếu nữ này đúng là lương thiện.  

“Lâm đại ca, huynh có thể nói cho Bạch Vân biết, huynh làm thế nào mà bị thương, ai lại nhẫn tâm như vậy, ra tay đánh huynh nặng như thế”.  

Bạch Vân bê đồ ăn ra, tuỳ ý hỏi.  

Lâm Nhất uống một ngụm cháo trắng, kể lại sự thật: “Ta và một tán tu cảnh giới Âm Huyền đại thành giao đấu, mặc dù may mắn giết được đối phương nhưng bản thân cũng bị thương thành như vậy, xét cho cùng thì thực lực vẫn không đủ”.

“Khoác lác”.  

Bạch Vân chu môi, rõ ràng là không tin: “Liễu sư tỷ còn chỉ mới là cảnh giới Âm Huyền tiểu thành thôi, sao huynh có thể giết chết cao thủ cảnh giới Âm Huyền đại thành được. Phải biết rằng trong đồng lứa trẻ tuổi của thư viện Thiên Phủ chúng ta, Liễu sư tỷ cũng là một cao thủ hiếm có, thực lực chỉ đúng sau những đệ tử nòng cốt kia thôi”.  

Thực lực chỉ đứng sau đệ tử nòng cốt?  

Thú vị đấy, không ngờ Liễu Vân Yên có tu vi Âm Huyền tiểu thành cũng không phải là đệ tử nòng cốt ở thư viện Thiên Phủ.  

Với thiên phú của nàng ta, nếu ở Đại Tần đế quốc chắc chắn là một tồn tại có thể áp đảo Bát công tử.  

Lai lịch của thư viện Thiên Phủ này đúng là không tầm thường.  

Hai người nhỏ giọng tán gẫu trong phòng chứa đồ, bình thường tiểu nha đầu quá ngượng ngùng, rất ít khi nói chuyện. Còn bây giờ, lúc nói chuyện với Lâm Nhất lại như nói mãi không hết chuyện, có vẻ rất thoải mái.    

Từ trong miệng nàng ta, Lâm Nhất cũng có hiểu biết khác về cổ vực Nam Hoa.  

Tiểu nha đầu khá nhỏ tuổi, tính cách yếu đuối, nhưng lại hiểu biết rộng hơn hắn rất nhiều.  

Cổ vực Nam Hoa tổng cộng chia làm chín châu, lần lượt là U Châu, Thanh Châu, Dực Châu, Vân Châu, Khí Châu, Phong Châu, Lôi Châu, Yêu Châu và Trung Châu. Phạm vi một châu bát ngát vô tận, mỗi châu đều có một toà thành cổ, chiếm giữ long mạch của cổ vực Nam Hoa, có sự gia trì của long vận vô thượng.  

Chỉ cần là thế lực thật sự mạnh mẽ đều sẽ ở trong thành của các châu, mượn long vận cổ xưa mang phúc đến cho tông môn của mình.   

Đại Tần Đế Quốc nằm trong U Châu, chỉ có thực lực trung đẳng ở U Châu, chẳng là gì trong mắt những cao thủ thật sự cả.  

Nếu nói đến bá chủ trong U Châu Thành thì chắc chắn phải là Huyền Dương Diện, nó chẳng những xưng vương xưng bá ở U Châu mà còn có một vị trí trong cổ vực Nam Hoa rộng lớn, được gọi là một trong chín bá chủ.  

Ngoài ra, trong U Châu Thành còn có năm thế lực cấp chuẩn bá chủ.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1574


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thì ra thư viện Thiên Phủ này nổi tiếng bằng trình độ Linh văn, trong thư viện có Huyền sư mạnh nhất U Châu Thành. Đệ tử trong thư viện ngoài tập võ còn sẽ tu luyện Linh văn.  

Muốn đi vào thư viện Thiên Phủ này, ngoài thiên phú võ đạo còn phải có tư chất Linh văn không tầm thường.  

Nếu không sẽ không thể vào được thư viện.  

“Hì hì, Liễu sư tỷ của chúng ta là một Huyền sư nhị phẩm, lợi hại lắm. Chưa tới hai mươi lăm tuổi đã có thể vẽ Linh văn nhị phẩm một cách thuần thục…”  

Huyền sư nhị phẩm?  

Vậy đúng là khá lợi hại, trong điện Đan Dược của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng có rất nhiều Huyền sư nhị phẩm, nhưng đều là mấy ông lão lớn tuổi.  

Nhưng nói tới Linh văn nhị phẩm thì hắn cũng biết một chút, trong Tuế Nguyệt Tâm Kinh ghi chép rất nhiều Linh văn nhị phẩm có liên quan đến việc chế thuốc.  

Thiên phú của hắn về mặt Linh văn cũng không tệ, chỉ không bỏ thời gian ra mày mò mà thôi.  

Nói tới Liễu Vân Yên, trong mắt Bạch Vân loé lên ánh sáng tựa ngôi sao, tràn đầy vẻ kính nể.  

Có lẽ Liễu Vân Yên có địa vị rất cao trong lòng nàng ta, tựa như là thần tượng vậy.  

Ấn tượng của Lâm Nhất với Liễu Vân Yên cũng không tệ lắm, ít nhất thương tích trên người mình là nhờ đối phương cứu chữa.  

Điều duy nhất khiến hắn bất mãn là đối phương tự ý đưa kiếm Táng Hoa cho Lục Tư Âm.    

Tuy đứng ở lập trường của nàng ta cũng có thể hiểu được, nhưng Lâm Nhất vẫn hơi khó chịu.  

Chỉ có thể cố ổn định lại cảm xúc thôi.   

“Nhưng có lẽ nhiệm vụ lần này khiến Liễu sư tỷ áp lực lắm…”  

Bạch Vân chợt nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ vẻ lo lắng cho sư tỷ của mình.  

“Nhiệm vụ gì?”  

Lâm Nhất tò mò hỏi.  

Bạch Vân nhỏ giọng giải thích: “Thư viện nhận được tin trong sơn mạch Huyết Cốt xuất hiện kim liên Tử Hoả, bảo chúng ta phải mang về ít nhất ba đoá kim liên. Nếu nhiệm vụ thuận lợi thì sau khi trở về, Liễu sư tỷ sẽ có thể trở thành đệ tử nòng cốt của thư viện”.  

“Kim liên Tử Hoả?”  

Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, sau đó chợt nghĩ tới điều gì, trầm ngâm nói: “Là kim liên Tử Hoả trong tam đại kỳ vật có thể giúp người ta đột phá lên cảnh giới Tử Phủ à?”  

Trong thiên địa có tam đại kỳ vật, có thể giúp người ta tấn thăng Tử Phủ, lần lượt là quả Huyết Viêm, quả Địa Nguyên và kim liên Tử Hoả.  

Lâm Nhất biết được chuyện này là vì hắn từng lấy được một quả Huyết Viêm.  

Hôm đó, sau khi tình cờ có được một quả Huyết Viêm, hắn từng dò hỏi tiền bối của tông môn.   

Đáng tiếc là hắn đã luyện hoá quả Huyết Việm kia trước thời hạn rồi, nếu không bây giờ muốn đột phá Tử Phủ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1575


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng là như thế, Lâm Nhất cũng có nghe nói.  

Trong lòng hắn dâng lên từng cơn gợn sóng, cảm thấy hơi động lòng, nếu thương tích của hắn đỡ hơn, sau khi tinh luyện tất cả tinh nguyên thành Tử Diện Kiếm Kình, sau đó lại luyện hoá kim liên Tử Hoả này, e rằng sẽ có thể lập tức thăng lên cảnh giới Tử Phủ.  

Trước đó đánh nhau một trận với ông lão áo đen khiến Lâm Nhất hiểu rõ sự đáng sợ của cảnh giới Tử Phủ.

Sự chênh lệch đáng sợ đó khiến hắn khó nói thành lời, dù hắn có nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, nhưng vẫn là cửu tử nhất sinh.  

Hắn có căn cơ không tệ, nhưng nếu không có cơ duyên, muốn đột phá Tử Phủ cũng phải đợi một năm sau.  

Nếu…  

Nếu có thể lấy được kim liên Tử Hoả thì lại là một tình huống khác.  

Trước giờ tam đại kỳ vật này luôn là có thể gặp không thể cầu, nếu bỏ qua, muốn đi tìm lại cũng không thể dễ dàng tìm thấy.  

“Nhưng cũng không chỉ có mỗi thư viện Thiên Phủ chúng ta biết tin này, hiện tại có vô số thế lực chạy tới sơn mạch Huyết Cốt, cao thủ các thế lực tập trung lại, có thể giành được ba đoá kim liên không thật sự rất khó nói…”  

Bạch Vân nhỏ giọng lẩm bẩm, nói ra nỗi lo của mình.  

“Cũng đúng”.  

Lâm Nhất dần lấy lại bình tĩnh, nếu cả Liễu Vân Yên cũng khó lấy được thì chưa chắc hắn có thể lấy được.  

Kim liên Tử Hoả thật sự rất cám dỗ, nhưng việc cấp bách bây giờ là phải dưỡng thương cho tốt.  

Đợi sau khi hoàn toàn khỏi hẳn, lấy lại kiếm Táng Hoa và dị bảo bị mất của mình mới là chính sự.  

Hắn không cần quá quan tâm đến chuyện của thư viện Thiên Phủ.  

Nếu Bạch Vân muốn thì mình cũng có thể mạo hiểm giành một đoá kim liên cho nàng.  

Đợi sau khi Lâm Nhất ăn xong, tiểu nha đầu dọn dẹp bát đũa, lưu luyến rời đi.  

Hai ngày sau.  

Thuyền lớn cập bến, đệ tử của thư viện Thiên Phủ lần lượt xuống thuyền. Tiếp theo phải đi bộ đến nơi xuất hiện kim liên Tử Hoả, sẽ phải đối mặt với nguy hiểm chân chính.   

Trên boong thuyền, Bạch Vân đang năn nỉ một vị sư huynh dẫn Lâm Nhất theo cùng.  

Tiểu nha đầu cảm thấy Lâm Nhất vẫn chưa khoẻ, để hắn lại trên thuyền không ai chăm sóc, nói không chừng còn bị người ta bắt nạt. Đi theo tuy nguy hiểm, nhưng nàng ta có thể chăm sóc bất cứ lúc nào.  

Lâm Nhất thì thấy không có vấn đề gì, trước mắt hắn đã khỏi được khoảng bảy phần rồi.  

Dù ở lại trên thuyền cũng có thể đi cùng dưới tình huống thần không biết quỷ không hay.   

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1576


Bạch Vân bị tiếng quở trách chói tai làm hết hồn, mặt lập tức đỏ lên: “Rõ ràng tỷ cướp kiếm của Lâm đại ca còn hà khắc như thế, tỷ không có chút lòng đồng cảm nào sao?”  

“Ngươi dám dạy dỗ ta ư?”  

Lục Tư Âm lập tức sa sầm mặt, nha đầu này mọi khi vâng vâng dạ dạ, hôm nay còn dám cãi lại nàng ta, trong mắt nàng ta lập tức lộ vẻ tức giận.  

Nàng ta giơ tay đánh một bạt tai về phía Bạch Vân.  

Bạch Vân sợ hãi, vội vàng nhắm hai mắt lại.  

Chát!  

Có điều Lục Tư Âm còn chưa đánh xuống thì cổ tay đã bị một người giữ lại.  

Nét mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo và nặng nề, hắn nắm cổ tay của đối phương, lạnh lùng nói: “Các hạ đúng là nóng tính quá!”  

“Buông ta ra!”  

Lục Tư Âm cảm thấy cổ tay mình hoàn toàn không thể cử động, vừa xấu hổ vừa tức giận.  

“Cái tên Kiếm Nô nhà ngươi định làm gì đấy, mau buông Lục sư tỷ ra!”  

Một đệ tử khá thân thiết với mấy người Lục Tư Âm lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất.  

Ai cũng giương cung rút kiếm, dường như muốn ra tay bất cứ lúc nào.  

Lục Tư Âm bị Lâm Nhất giữ lấy cổ tay, dù phản kháng thế nào cũng không thể giãy ra được.  

Sắc mặt Lục Tư Âm vừa tái nhợt vừa nặng nề, nàng ta nổi giận, lạnh lùng quát: “Cái tên vô dụng này, ngươi muốn chết như thế sao?”  

“Tiểu Kiếm Nô, mau buông Lục sư tỷ ra!”  

Trong mắt Lãnh Phong hiện lên sát khí, hắn ta rút binh khí trong tay ra.  

Keng keng!  

Những người khác cũng mang nét mặt không thân thiện, gần như rút binh khí cùng một lúc, đều nhắm thẳng về phía Lâm Nhất.  

Thấy thế, Lục Tư Âm cũng dần lấy lại bình tĩnh, cười khẩy: “Đúng là có khí phách, ta dạy dỗ một tiểu nha đầu ngươi cũng muốn nhúng tay vào, ngươi thử ra tay ta xem? Đồ vô dụng!”  

Tự tìm đường chết!  

Lâm Nhất thầm thấy khinh thường, trong khoảng cách gần như thế, hắn có ít nhất mười cách giết chết đối phương.  

Dù mới chỉ hồi phục bảy phần, nhưng hắn vẫn có thể giết chết đối phương rồi dễ dàng rời đi.  

Thật không biết đối phương lấy đâu ra can đảm mà nói chuyện với hắn với giọng điệu kiêu căng như vậy.  

“Lâm đại ca, buông Tư Âm tỷ ra đi!”  

Bạch Vân nâng mắt, thấy tình cảnh lúc này, nàng ta sợ đến mức nắm chặt lấy tay Lâm Nhất, không cho hắn làm bậy.  

Nhìn ánh mắt đáng thương của tiểu nha đầu, Lâm Nhất lặng lẽ thở dài, bất đắc dĩ buông đối phương ra.  

Nha đầu này thật sự quá tốt bụng.  

“Đồ không biết điều!”  

Ai ngờ hắn vừa mới buông tay, Lục Tư Âm đã nghiêm mặt, đâm thanh kiếm vẫn còn nằm trong vỏ về phía ngực Lâm Nhất với tốc độ nhanh nhất.  

“Không!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1577


Bạch Vân biến sắc, vội vàng chặn lại trước người Lâm Nhất.  

Phập!  

Vỏ kiếm lập tức đâm lên xương sườn trước ngực của Bạch Vân, Bạch Vân khẽ rên một tiếng rồi ngã vào lòng Lâm Nhất.  

Tình huống thế này khiến mọi người rất bất ngờ.  

Lục Tư Âm cũng hơi sửng sốt, nhưng nét mặt nàng ta nhanh chóng bình thường trở lại, bĩu môi nói: “Ngu xuẩn”.  

“Đừng!”  

Bạch Vân nằm trong lòng Lâm Nhất giữ chặt lấy hắn không cho hắn di chuyển, gượng cười nói: “Lâm đại ca đừng tức giận, ta không sao”.  

Lâm Nhất mím môi, không nói một lời.  

Bạch Vân cười, nhưng hắn không cười nổi!  

Hắn ngước mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lục Tư Âm.  

Vù!  

Lục Tư Âm lập tức như rơi xuống hầm băng, cả người vô cùng lạnh lẽo, nàng ta cảm nhận được một luồng sát khí vô tận đang bao quanh lấy mình, khiến nàng ta vô thức run rẩy.

Chết tiệt, chuyện gì thế này, ánh mắt của tên nhóc đó.  

“Chuyện gì thế?”  

Động tĩnh quá lớn, Liễu Vân Yên nhoáng người, nhẹ nhàng đáp xuống, gương mặt lạnh lùng.  

“Liễu sư tỷ, tên phế vật này mặt dày muốn xuống thuyền cùng bọn ta, ta muốn giáo huấn một chút, ai ngờ Bạch Vân sư muội lại đỡ một đòn giúp hắn”.  

Lục Tư Âm thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói.  

Thú vị!  

Lâm Nhất sa sầm mặt, khóe miệng cong lên, bản lĩnh đảo lộn trắng đen của người phụ nữ này đúng là lợi hại.  

“Không phải đâu, Lâm đại ca không xin ta, là ta sợ hắn ở trên thuyền không ai chăm sóc, còn bị người ta ức hiếp, cho nên muốn để hắn đi theo ta. Dù sao… vết thương của hắn nặng như vậy, bây giờ mới được hai ngày”.  

Bạch Vân cố gắng đứng lên, nhỏ giọng nói, chỉ là vừa mới đứng lên đã ảnh hưởng tới chỗ đau, đau đến mức nhăn mặt.  

Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên tia sáng kì dị, tiến tới xem vết thương của nàng ta.  

Sau đó Liễu Vân Yên nhìn sang Lục Tư Âm, trong mắt Lục Tư Âm hiện lên vẻ hoảng loạn, nhất thời không nói được gì.  

“Cách giáo huấn của ngươi ra tay cũng nặng đấy”.  

Liễu Vân Yên không biểu lộ cảm xúc gì, nói.  

“Ta sai rồi”.  

Trước mặt Liễu Vân Yên, Lục Tư Âm không dám làm càn, cúi đầu nói.  

Liễu Vân Yên hừ lạnh một tiếng, chẳng màng để ý đến nàng ta, nhìn về phía Lâm Nhất: “Ngươi đi theo đi, nhưng không được sự cho phép của ta, tuyệt đối không được hành động tùy tiện”.  

“Đa tạ sư tỷ”.  

Bạch Vân xoa vết thương trước ngực mình, cười tủm tỉm nói.  

“Lâm Nhất, ngươi đi theo ta”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1578


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi phất tay đuổi đám người xem náo nhiệt đi, Liễu Vân Yên liếc nhìn Lâm Nhất, xoay người rời đi.  

“Lâm đại ca”.  

“Không sao, ta qua đó trước”.  

Lâm Nhất an ủi Bạch Vân một lúc rồi đi theo.  

Đợi đến chỗ yên tĩnh rồi, Liễu Vân Yên nhìn Lâm Nhất nói: “Các hạ vẫn không quên được kiếm Táng Hoa của mình đúng không?”  

Lâm Nhất nghe vậy thì ngây ra, sau đó bừng tỉnh, liếc nhìn đối phương.  

Liễu Vân Yên này cảm thấy mình lừa Bạch Vân, cố ý để Bạch Vân đi cầu xin dẫn mình theo là để nhân cơ hội trên đường đi “trộm” lại kiếm Táng Hoa.  

“Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ”.  

Lâm Nhất mất hứng, không muốn tranh biện.  

Đợi đến lúc hắn khôi phục thực lực hoàn toàn, lấy lại toàn bộ kiếm Táng Hoa và những bảo bối khác, lập tức rời khỏi đám người này là được rồi.  

Hắn không muốn ở lại nơi này thêm chút nào.  

Điều duy nhất không nỡ là cô nàng ngốc Bạch Vân kia.  

“Đây là năm mươi viên linh ngọc tam phẩm, xem như ta bồi thường cho ngươi”.  

Liễu Vân Yên lấy một chiếc túi nặng trịch ra, bình tĩnh nói.  

Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, ra tay cũng hào phóng thật.  

Không hổ danh là thế lực cấp bá chủ dự bị, phải biết rằng mình có được mười viên linh ngọc tam phẩm là đã quý nó như bảo bối.  

Đối phương tiện tay là lấy ra năm mươi viên linh ngọc tam phẩm.  

Nếu hắn có tài nguyên thế này, e rằng Tử Diên kiếm kình đã có thể tinh luyện xong từ lâu.  

“Không muốn nhận sao?”  

Liễu Vân Yên rụt trở về, hạ giọng nói: “Vậy thì khi nhiệm vụ lần này kết thúc, ta sẽ bảo Lục Tư Âm trả kiếm Táng Hoa lại cho ngươi, xem như ta nợ ngươi một phần nhân tình”.  

Nhiệm vụ?  

Lâm Nhất hiểu ra, hóa ra là vậy.  

Nàng ta cảm thấy Lục Tư Âm có thể lấy được kiếm Táng Hoa, thực lực tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, cũng hỗ trợ rất nhiều cho nhiệm vụ lần này.  

Xem ra nàng ta rất xem trọng kim liên Tử Hỏa.  

Nhưng nếu nàng ta thật sự cảm thấy kiếm Táng Hoa ở trong tay Lục Tư Âm có thể phát huy uy lực thì đúng là chuyện nực cười.  

Kiếm này đã nhận chủ từ lâu.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1579


Lâm Nhất hạ thấp giọng nói: “Trừ kiếm Táng Hoa ra, ta còn có một viên yêu đan Thiên Phách, một thanh bảo binh thượng phẩm, một món bí bảo thượng cổ, một bức tranh truyền thừa đều bị Lục Tư Âm trộm đi mất”.  

Liễu Vân Yên biến sắc, ánh mắt nhìn Lâm Nhất lộ ra vẻ thất vọng, lạnh giọng nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?”  

“Tin hay không thì tùy”.  

Lâm Nhất khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói.  

Tư thế và thái độ này đã hoàn toàn chọc giận Liễu Vân Yên. Theo nàng ta thấy, mình đường đường là nhân tài của thư viện Thiên Phủ, hạ mình nói chuyện với ngươi như vậy lại đổi lại mấy lí do thoái thác xằng bậy, không có lề lối gì.  

Một tên Kiếm Nô chưa bước vào Tử Phủ sao có thể có những bảo vật lớn như vậy.  

Hắn xem nàng ta là đứa trẻ lên ba hay sao?  

Liễu Vân Yên lạnh lùng nói: “Vậy thì ngươi cứ đi theo đi, tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi có hành động gì quấy rối, nếu không, dù có nể tình Bạch Vân, ta cũng không tha cho ngươi đâu”.  

Đúng lúc đó, trên thuyền bỗng vang lên tiếng xôn xao.  

Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, trên mặt sông bao la, một chiếc thuyền lớn đang tiến đến gần. Trên thuyền cắm chiến kỳ Huyết Vũ, ở boong thuyền có đông đảo võ giả trẻ tuổi chen chúc nhau, khí tức trên người ngưng tụ, toát ra sát khí lạnh lẽo.  

“Lầu Huyết Vũ!”  

Liễu Vân Yên biến sắc, không quan tâm đến Lâm Nhất nữa, vội vàng đi sang đó.  

“Người của lầu Huyết Vũ cũng đã đến đây, tốc độ nhanh thật!”  

“Đám người này đúng là âm hồn không tan”.  

Đệ tử của thư viện Thiên Phủ ở trên thuyền đều có vẻ mặt nghiêm trọng.  

“Đám người đó là ai?”  

Lâm Nhất đến bên cạnh Bạch Vân, lên tiếng hỏi.  

Trên mũi thuyền của đối phương có một người thanh niên mặc áo dài nam màu đen, cổ áo thêu chỉ đỏ, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn ta nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng u ám lạnh lẽo, rõ ràng không có ý tốt.  

“Đó là người của lầu Huyết Vũ, người dẫn đầu là Phan Nhạc, xếp hạng khá cao trong số đệ tử nội môn lầu Huyết Vũ. Hắn ta cũng có thực lực cảnh giới Âm Huyền tiểu thành”.  

Bạch Vân hơi căng thẳng đáp: “Thư viện Thiên Phủ của chúng tôi và lầu Huyết Vũ trong U Châu Thành xưa nay luôn bất hòa, lần này có chút rắc rối rồi đây”.

Lâm Nhất khẽ gật đầu, không nói gì nhiều.  

Ánh mắt hắn dừng trên người Phan Nhạc một lúc, chợt nhận ra điều gì, lặng lẽ dời tầm mắt. Sau lưng hắn ta có thể thấy một bóng người trùm áo choàng đen, đeo mặt nạ ly miêu. Khí tức trên người vô cùng yếu ớt, nếu không phải kiếm ý của Lâm Nhất nhạy bén thì rất khó để phát hiện ra kẻ đó trong đám đông.  

“Liễu Vân Yên, tốc độ của cô cũng nhanh thật, suýt chút nữa không đuổi kịp cô rồi”.  

Trên con thuyền đối diện, Phan Nhạc lộ ra ý cười nồng đậm.  

Liễu Vân Yên thản nhiên nói: “Đuổi kịp thì đã sao, giành được kim liên Tử Hỏa mới tính là ngươi tài giỏi”.  

“Vậy thì hãy đợi xem, ha ha!”  

Phan Nhạc cười lớn mấy tiếng, khoảnh khắc xoay người lại, trong mắt lóe lên vẻ âm u lạnh lẽo. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom