Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1380


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi mắt của thiếu niên đột nhiên sáng rực lên, nụ cười mỉm hiện lên trên mặt. Hoá ra Thập Tam gia đã nói cho hắn biết điểm quan trọng, nếu con cá này chưa ăn hết mồi thì sẽ không từ bỏ ý đồ.  

Nếu vậy thì tại sao không tương kế tựu kế?  

Bên trái!  

Lâm Nhất đưa tay ném cần câu sang bên trái, sau đó lập tức cảm nhận được một mạch nước ngầm đang dao động dưới nước.  

Bên phải!  

Không chờ nó tới, cần câu lại vung ngang qua, đuôi Ngư Vương dưới nước vẫy mạnh, tấn công một cách nhanh như chớp.  

Lâm Nhất đã bắt được nhịp, năm ngón tay nắm chặt cần câu, cổ tay nghiêng về phía sau.  

Chiếc cần câu mảnh dài trong tay hắn lập tức múa như kiếm.  

Một lát sau, Lâm Nhất đứng trên thuyền, chiếc cần câu trong tay vung lên như kiếm.  

Hắn bất giác đắm chìm vào đó, hoàn toàn quên mất mình đang câu cá, mà là đang đấu kiếm với người khác.  

Ngư Vương ở dưới nước hơi bực bội.  

Đuôi cá đong đưa phát ra lực hút rất mạnh, một sức mạnh không thể chống cự lại đánh tới.  

“Lại muốn dùng chiêu này à?”  

Lâm Nhất nở nụ cười, hai chân đứng trên thuyền, chân nguyên điên cuồng rót vào, con thuyền đánh cá chao đảo trên mạch nước ngầm rồi đột nhiên lao tới trước.   

Chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt hơn một nửa sức mạnh này.  

“Cho ngươi xem sự lợi hại của ta!”  

Tia sáng lạnh loé qua trong mắt, Lâm Nhất điều khiển thuyền đánh cá bay ngược trên mặt nước như một mũi tên.  

Ông!  

Hai người đấu sức với nhau làm cho dây câu căng thành một tia sáng trắng, phát ra tiếng ông ông như thân kiếm.  

“Vẫn chưa đến lúc...”  

Sóng đã ngừng vỗ, mặt nước trở lại tĩnh lặng, đôi mắt Lâm Nhất sáng ngời, hắn bình tĩnh tính toán, đợi khi nó ăn xong mồi, thả lỏng cảnh giác mới là lúc cần phải ra tay.  

Lúc này có thể gây áp lực cho nó, nhưng không thể dồn nó vào đường cùng.  

Roẹt!  

Con thuyền đánh cá dưới chân vạch ra một vòng tròn trên mặt hồ như thanh kiếm, tạo thành màn nước hình quạt, cần câu lại chìm xuống nước.  

“Thú vị đấy...”  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1381


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu chỉ biết dùng sức mạnh sẽ lập tức thua trận, hơn nữa còn thua một cách thê thảm.  

Mạch nước ngầm dưới hồ càng dao động dữ dội hơn, một cơn dông tố nổi lên ngay khi trời không gió, hồ không sóng.  

Lâm Nhất chợt cảm nhận được dây câu trong tay mình thả lỏng, mặt lập tức biến sắc.  

Ngư Vương định đi ư?  

Nhưng rõ ràng mồi câu vẫn chưa bị ăn, con cá này thật cẩn thận, đoán đúng suy nghĩ của hắn.  

“Cứ vậy mà đi thì lợi cho ngươi quá!”  

Lâm Nhất nheo mắt lại, dĩ nhiên không muốn cứ thế để nó bỏ đi, chân nguyên và khí lực đã thủ thế chờ đợi chuẩn bị bùng nổ.  

Không đúng...  

Nhưng khi hắn sắp bùng nổ chợt nghĩ tới điều gì đó, con Ngư Vương này rất tham lam, vừa rồi đấu sức với hắn cả buổi, bị hắn đùa bỡn bơi đi bơi lại cũng không muốn từ bỏ mồi câu.  

Nó thật sự sẽ từ bỏ con mỗi cuối cùng này sao?  

Tuy rằng mồi câu cuối cùng ít, nhưng đều là tinh hoa yêu đan.  

Đánh cược nào!  

Lòng Lâm Nhất chùng xuống, sức mạnh sắp phun trào như núi lửa bị hắn áp chế lại.  

Để con Ngư Vương này thoát khỏi cần câu, chậm rãi chìm xuống đáy nước.  

“Tiểu tử, ngươi phải đền cho lão phu một con Ngư Vương đấy!”  

Thập Tam gia cảm ứng được Ngư Vương đã đi xa thì sờ râu cười bảo.  

Con Ngư Vương này đã thành tinh từ lâu. Nếu để ông ta câu, chắc nó vừa cắn câu một nửa sẽ lập tức trốn xa.  

Để Lâm Nhất thử một lần cũng vì Ngư Vương khinh thường hắn, có lẽ sẽ có chút cơ hội.  

Bây giờ xem ra vẫn không thể thực hiện được.  

“Vậy sao? Thế thì tiểu tử ta đây sẽ đền cho Thập Tam gia một con Ngư Vương!”  

Lâm Nhất nhếch môi, nở nụ cười thản nhiên.  

Hắn nhấc cần câu lên cao, dây câu mắc mồi chui ra khỏi mặt nước, dừng ở giữa không trung.  

Khi Thập Tam gia đang nghi hoặc, dưới nước cuộn trào, Ngư Vương đuổi theo như tia chớp, cắn về phía mồi câu với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.  

“Con cá xảo trá này!”  

Thập Tam gia vỗ mạnh vào đùi, tức giận mắng.  

Thì ra con Ngư Vương này vẫn chưa bỏ lòng gian, hoàn toàn chưa từng có ý định từ bỏ con mồi cuối cùng này, chẳng qua nó đã sớm biết Lâm Nhất sẽ bùng nổ ngay lúc mồi câu bị ăn xong.   

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1382


Khi Ngư Vương sắp nhảy ra khỏi mặt nước, Lâm Nhất nhướng mày, cần câu như kiếm, kiếm đi theo người.  

Hắn thu tay về, bật nhảy lên cao rồi xoay tròn giữa không trung.   

Ngay lúc Lâm Nhất xoay tròn, quần áo bay phần phật, tóc dài tung bay, kiếm ý đã thủ thế chờ sẵn lập tức bùng nổ.  

Ầm ầm!  

Trên mặt hồ tĩnh lặng lập tức nổi sóng, sóng lớn chập trùng, cuồn cuộn và dữ dội.  

Khi hắn đáp xuống, kiếm ý toàn thân đã đạt tới đỉnh phong, sau lưng có mười tám cột nước phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã đâm thủng hư không, hắn nhìn cái miệng há to của Ngư Vương đang tới gần.  

Đi chết đi!  

Chiếc cần câu trong tay đâm tới như kiếm, đâm vào cổ họng, bộ phận yếu nhất của Ngư Vương theo ánh mắt như điện.  

Cần câu xuyên thân, một đòn trí mạng, một kiếm ngư long múa!  

Cột nước chọc trời biến thành mưa rào tầm tã, rơi xuống theo cuồng phong.  

Chiếc thuyền đánh cá nhấp nhô trên sóng.  

Thiếu niên cầm cần câu đứng trên mũi thuyền, trên cần câu treo một con Ngư Vương đáng sợ như rồng.   

“Thập Tam gia, ta đã câu được Ngư Vương rồi”.  

Trong mưa gió, Lâm Nhất ngoảnh đầu lại nhìn Thập Tam gia với nụ cười rạng rỡ trên mặt.  

Thập Tam gia ngẩn ra một lúc mới bật cười: “Tiểu tử này, được, lão phu phục ngươi đấy, ha ha ha!”  

Lời này nghe không giống như một người tiền bối.  

Nhưng nó lại phù hợp với ý muốn ban đầu của ông ta, bởi vì do ông ta khiêu khích Lâm Nhất, bây giờ hắn đã câu được cá, ông ta chỉ biết nói một chữ, phục.  

“Đi!”  

Thập Tam gia liên tục cười to, vô cùng vui vẻ, tay phải đột nhiên vỗ một cái vào hư không.  

Ầm!  

Dưới một chưởng này, thuyền đánh cá bay lên không trung, tựa như một mũi tên xuyên qua màn mưa phùn. Thoáng chốc đã bay xa mười mấy dặm rồi dừng lại bên bờ.  

Người Lâm Nhất khẽ run rẩy, hắn cầm cần câu, suýt chút ngã xuống.  

Thập Tam gia lại cười to: “Súc sinh này cứ giao cho ta xử lý, nuôi mười năm, cũng đã đến lúc làm thịt rồi”.  

Dứt lời, Ngư Vương cá Tuyết Long lập tức rơi vào tay Thập Tam gia.  

Bây giờ cả người cá Tuyết Long đều là bảo vật.  

Vảy cá có thể dùng để luyện chế chiến giáp, xương cá có thể dùng để pha rượu, thịt cá có thể dùng để bồi bổ thân thể tăng cường huyết khí, sừng rồng trên đầu có thể dùng để chế tạo cốt binh… Nhưng thứ có giá trị nhất chính là hai con ngươi và yêu đan của Ngư Vương này. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1383


Theo cách nói của Thập Tam gia, Ngư Vương này đã có long tính, đôi mắt có thể miễn cưỡng gọi là mắt rồng.  

Còn về yêu đan thì càng không cần phải nói nhiều.  

Mười năm qua, yêu đan Tử Phủ nó đã nuốt nhiều không đếm xuể, cho nên yêu đan của nó không biết đã được tinh luyện đến mức nào rồi.  

Hơn nữa cá tuyết Long vốn là thứ rất bổ dưỡng, cực kỳ quý giá và hiếm có.  

Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, bỗng chợt nghĩ đến điều gì, hắn bật cười.  

Thập Tam gia đang bận xử lý xác cá nhìn thấy thế thì trừng mắt: “Tiểu tử, cười gì đấy?”  

“Ta nhớ tới một chuyện, cảm thấy Thập Tam gia rất giống một vị tiền bối?”  

“Giống ai cơ?”  

“Các chủ của Kiếm Các, ông ấy ngắm hoa mười năm, cuối cùng lại chém bằng một kiếm, Thập Tam gia nuôi cá mười năm, cuối cùng cũng giết nó, nghĩ lại thì thấy giống thật”.  

Lâm Nhất còn chưa nói một câu, tính cách của hai người đều rất quái gở.  

Nói chuyện đều cực kỳ khó nghe, không hề nể nang ai, khó mà sống chung với người khác.  

Nhưng sâu trong nội tâm hai người đều là kiểu ngoài lạnh trong nóng. Đơn thuần hơn mấy ông lão nham hiểm nhiều.  

“Ta giống ông ta?”  

Đầu tiên Thập Tam gia hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Một vài lúc thật sự rất giống, nhưng lần sau đừng nhắc tới ông già này trước mặt ta. Được rồi, cho ngươi cái này, ta thấy bây giờ ngươi cũng cùng đường rồi, trên người không có tài nguyên gì cả đúng không”.  

Nói xong, Thập Tam gia ném một viên yêu đan tới.  

Vụt!  

Tuy nói là yêu đan, nhưng lại không có chút yêu khí nào cả, yêu đan trong suốt, sáng chói cả mắt, tản ra khí thông linh.  

Hoàn toàn không có chút sát khí nào, khiến người ta rất ngạc nhiên.  

Nhưng vào lúc yêu đan rơi vào lòng bàn tay thì chợt trở nên nặng nề, linh khí trong đó hùng hậu và tràn đầy tựa như núi.  

Lâm Nhất ngạc nhiên nói: “Sao không có chút sát khí nào thế?”  

Thập Tam gia lạnh lùng nói: “Đó là đương nhiên, tuy cá Tuyết Long là thú, nhưng cũng là vật thông linh. Yêu đan từng tinh luyện của nó có thể luyện hoá hoàn toàn tạp chất, chỉ còn lại tinh hoa nhật nguyệt tinh thuần nhất thế gian”.  

“Thập Tam gia, đây là cá ông nuôi cho mình sao?”  

“Thứ nhỏ bé này ta còn xem thường ấy chứ. Nhưng ngươi cũng đừng vội luyện hoá, đi theo ta!”  

Thập Tam gia tỏ vẻ khinh thường, nói xong, ông ta đi vào sâu trong rừng Táng Kiếm.  

Lâm Nhất thầm thấy nghi ngờ, sau khi cất yêu đan của ngư long đi thì đuổi theo ông ta.  

Bất tri bất giác, hai người đã đi tới trung tâm của rừng Táng Kiếm, cũng là nơi hắn từng lĩnh ngộ kiếm ý. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1384


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sâu trong rừng trúc tràn đầy sát khí, trong gió còn ẩn chứa kiếm ý sắc bén.  

Chỉ cần gió thổi cỏ lay, từng ngọn cây cọng cỏ đều có thể giết người.  

“Chắc trong lòng ngươi cũng không biết kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của mình chênh lệch với kiếm ý Tiên Thiên chân chính ở đâu đúng không”.  

Thập Tam gia đưa lưng về phía Lâm Nhất, thản nhiên nói.  

Lâm Nhất sửng sốt, đây thật sự là điều hắn nghi ngờ.  

Trước mắt kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của hắn và kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh cũng không chênh lệch gì lắm. Nhưng lại khác nhau như một thùng nước và một thùng nước đá vậy.  

“Chênh lệch ở đâu?” Lâm Nhất hơi nôn nóng hỏi.  

“Ngươi phải tìm được thanh kiếm thuộc về mình, theo cách giải thích của Phật Môn là phải tìm thấy bản thân”.  

Thập Tam gia xoay người, nhẹ giọng nói: “Long Hổ Quyền và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp ngươi đang học bây giờ đều do người đời trước sáng tạo, dù ngươi tu luyện đến cảnh giới gì thì suy cho cùng nó vẫn là của người khác. Dù là Hoá cảnh cũng chỉ là thay đổi để bản thân sử dụng, chứ không phải là của mình”.  

Lâm Nhất như hiểu ra, trầm ngâm nói: “Ý Thập Tam gia là ta phải tự nghĩ ra kiếm thuộc về mình sao?”  

“Có thể tự nghĩ ra là tốt nhất, nhưng dù không thể, chỉ cần có thể thấy rõ mình là một thanh kiếm thế nào thì sẽ không cách kiếm ý Tiên Thiên quá xa nữa”.  

Thập Tam gia thản nhiên nói: “Với ngộ tính của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện đến bước này, nhưng muốn lĩnh ngộ trước Tử Phủ thì nhất định phải mạo hiểm. Với cảnh giới của ngươi bây giờ, muốn tiếp tục đi tiếp trong Long Môn tranh tài thì sẽ chết chắc. Nếu đã định sẵn sẽ chết, không bằng đi vào Táng Kiếm Đồ của ta một lần trước đi”.  

“Táng Kiếm Đồ?”  

“Đúng thế, bây giờ hai chúng ta đều ở trong rừng Táng Kiếm, bí cảnh này vốn chính là một bức tranh. Năm đó khi sư tổ Kiếm Vô Danh của Kiếm Các lập ra Lăng Tiêu Kiếm Các có để lại hai bức tranh, một là Thiên Kiếm Đồ, hai là Táng Kiếm Đồ”.  

Thập Tam gia lạnh lùng nói: “Táng Kiếm Đồ, tranh như tên, táng kiếm cũng táng người, chỉ cần sơ suất một chút sẽ chết ở bên trong”.  

Rắc!  

Thập Tam gia làm ra một thủ ấn huyền diệu, trong rừng Táng Kiếm có gió mạnh nổi lên, sắc trời tối lại. Một khe hở không gian vặn vẹo kèm theo cuồng phong xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.  

Khe hở không gian như thông đến lối vào của một thế giới thần bí, luôn có tia điện xẹt qua bên trong, phát ra tiếng kiếm ý chói tai, truyền tới từ lối vào thế giới kia.  

“Bên trong chính là Táng Kiếm Đồ ư?”  

Lâm Nhất nhìn khe hở vặn vẹo, cảm nhận làn sóng đáng sợ truyền tới từ bên trong, nét mặt dần trở nên nặng nề.  

So với Thiên Kiếm Đồ, hơi thở trong Táng Kiếm Đồ càng khiến người ta sợ hãi hơn.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1385


Việc này quả thật rất hiếm thấy, xác suất công tử rút trúng công tử cũng không lớn.  

Lạc Phong thở phào nhẹ nhỏm, trên khuôn mặt vốn đang căng thẳng rốt cuộc cũng thoáng hiện ý cười.  

Công tử Phi Vũ đối chiến cùng công tử Quan Sơn, hiển nhiên, thực lực của hai người không hề tầm thường. Nếu công tử Quan Sơn có thể giành được phần thắng thì không còn gì tốt hơn.  

“Hẳn là ngươi cũng an tâm rồi nhỉ?”  

Trong đoàn người của Lăng Tiêu Kiếm Các, Diệp Phong nhìn về phía Lâm Nhất, lên tiếng chế giễu.  

Lâm Nhất thản nhiên nói: “Không liên quan đến ngươi”.  

Diệp Phong khẽ cười, nói: “Sư huynh có lòng quan tâm, sao tiểu sư đệ lại vô tình như thế?”  

Tâm trạng của hắn ta rất tốt, đối thủ lần này là Phong Dã, một nhân tài kiệt xuất thuộc tông môn nằm ngoài đế quốc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn ta có thể ổn định tiến vào 16 thứ hạng đầu.  

“Lăng Tiêu Kiếm Các…”  

Đúng lúc này, giọng công chúa Phượng Hoa vang lên, khi nghe nhắc đến bốn chữ “Lăng Tiêu Kiếm Các”, tất cả các thành viên của Kiếm Các đều lộ vẻ nghiêm túc.  

Bạch Lê Hiên và Diệp Phong đều đã rút trúng đối thủ, lúc này, nhắc đến Lăng Tiêu Kiếm Các… thì cái tên sắp được xướng lên chỉ có thể là Lâm Nhất.  

Đối thủ của hắn sẽ là ai?  

Không biết là cố ý hay vô tình, khi đọc lên bốn chữ “Lăng Tiêu Kiếm Các”, ánh mắt công chúa Phượng Hoa thoáng dừng lại trên người Lâm Nhất.  

Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, một lát sau, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại lần nữa vang lên: “Lâm Nhất đối chiến cùng công tử Dạ của Vân Tiêu Kiếm Các!”  

Vừa dứt lời, quảng trường Long Môn lập tức sôi trào, tin tức này đã gây ra chấn động cực lớn.  

“Lâm Nhất giao đấu với công tử Dạ?”  

“Hình như hắn có hơi xúi quẩy thì phải, đối thủ trong trận đầu vòng dị tổ đối chiến lại là công tử Dạ - một trong Bát công tử”.  

“Nếu nhớ không lầm, hình như trước đó, sư đệ của công tử Dạ đã chết trong tay Lâm Nhất thì phải…”  

“Hề hề, dị tổ đối chiến lần này đúng là có nhiều thứ hay ho. Trước là hai tên yêu nghiệt trong bảng Tân Tú, Bạch Lê Hiên và Tả Vân đối chiến, sau đó công tử chiến với công tử, giờ thì đến Lâm Nhất đụng phải công tử Dạ”.  

“Cũng không biết ai sẽ lọt vào tám vị trí đầu, trở thành tân công tử”.  

Cùng với kết quả rút thăm lần lượt được công bố, bầu không khí tại hiện trường dần dần nóng lên.  

Chỉ cần nghe kết quả rút thăm cũng có thể tưởng tượng ra được trận dị tổ đối chiến ba ngày sau sẽ ác liệt cỡ nào.  

Không thể không nói, Long Môn tranh tài lần này quả thật có rất nhiều thứ đáng xem.  

“Ha ha, thú vị thật! Không đụng với công tử Phi Vũ mà lại đụng với công tử Dạ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ một chữ chết!”  

Nghe được kết quả rút thăm, Diệp Phong thoáng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười quái gở.  

“Diệp sư huynh, dù gì cũng là đồng môn, huynh nói chuyện có hơi cay nghiệt rồi đấy!”  

Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía đối phương. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1386


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sự thật mà thôi, ta có nói sai à? Chẳng lẽ muội cho rằng Lâm Nhất sẽ thắng công tử Dạ, ta nghĩ, ngay cả muội cũng không thật sự tin vào điều đó”.  

Diệp Phong cười lơ đễnh.  

“Huynh!”  

Mặt Hân Nghiên lập tức sầm xuống, cô vừa định nổi giận thì bị Lâm Nhất ngăn lại.  

Hắn bình tĩnh nói: “Diệp sư huynh vẫn nên quan tâm đ ến đối thủ của mình thì hơn. Phong Dã của Bách Thú Môn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”.  

“Vậy à? Một tên nhà quê của tộc Man thì có gì phải sợ, ta đi khắp các quốc gia, kiến thức nhiều hơn ngươi đấy!”  

Diệp Phong thản nhiên nói, trong mắt hắn ta lóe lên sự khinh thường.  

Thấy thế, Lâm Nhất cũng không nói nhiều, chỉ thầm cười khẩy.  

Nếu tên này thật sự nghĩ vậy thì e là sắp tới phải chịu thiệt lớn. Tuy nhiên, cũng chẳng sao, đối phương đã không cảm kích thì hắn cũng không cần nhiều lời.  

“Lạc trưởng lão!”  

Đúng lúc này, Lạc Phong từ trên đài cao đi xuống, thấy thế, Diệp Phong trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.  

“Các ngươi cũng đã biết đối thủ của mình là ai rồi chứ?”  

“Đã rõ!”  

Lạc Phong liếc nhìn Bạch Lê Hiên, thấp giọng nói: “Bạch Lê Hiên, đối thủ của ngươi là Tả Vân của Hỗn Nguyên Tông, ta đã từng gặp người này tại bữa tiệc Quỳnh Đài, không đơn giản đâu”.  

“Có lẽ là vậy…”, Bạch Lê Hiên chỉ cười, từ chối cho ý kiến, hiển nhiên, hắn ta cũng không xem trọng Tả Vân.  

“Diệp Phong, đối thủ của ngươi là Phong Dã, người này từng đạt được kỳ ngộ trong Mật cảnh Ma Liên, không thể khinh thường”.  

Đối với Bạch Lê Hiên, Lạc Phong không căn dặn quá nhiều, và cũng không có vẻ gì là lo lắng.  

Dù sao hắn ta cũng đã đột phá thánh thể, với cảnh giới của Lạc Phong, ông ta có thể nhìn ra được một ít thứ mà đối phương che giấu.  

Vô cùng đáng sợ, hơn xa những gì mà người này thể hiện ra ngoài.  

Trái lại là Diệp Phong, tuy cảnh giới đã đạt đến Bán Bộ Tử Phủ, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, nhưng đối thủ của hắn ta lại là tên yêu nghiệt tộc Man kia.  

Phàm là người đạt được kỳ ngộ trong Mật cảnh Ma Liên, không có ai là kẻ yếu, sợ nhất là Diệp Phong khinh địch.  

“Cũng không đến mức khinh thường, nhưng ta thật sự có lòng tin sẽ thắng hắn”.  

Trước mặt Lạc Phong trưởng lão, Diệp Phong không dám ngang ngược, tuy nhiên, giọng điệu cũng rất kiêu ngạo.  

“Thế thì tốt!”  

Lạc Phong khẽ gật đầu, cuối cùng, ông ta quay sang nhìn Lâm Nhất, lộ vẻ căng thẳng trước nay chưa từng có.  

“Lâm Nhất, đối thủ của ngươi là…”  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1387


“Năm phần, ít nhất là năm phần”, Lâm Nhất nói một cách nghiêm túc.  

Mọi người đều sững sờ, lộ vẻ khó có thể tin nổi.  

Lạc Phong cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ Lâm Nhất lại trả lời nghiêm túc như vậy.  

“Có thể tay không giết hung thú cảnh giới Tử Phủ thì sao chỉ có năm phần cơ hội được chứ? Lạc phong trưởng lão, ngài chớ có xem nhẹ Lâm Nhất sư đệ của chúng ta”, đột nhiên Bạch Lê Hiên lên tiếng, trên môi hắn ta là nụ cười thần bí.   

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, trong mắt hắn lóe lên sự sắc bén, trầm giọng nói: “Quả nhiên, hôm đó, người lén nhìn trộm ta tu luyện là ngươi”.  

Khi đánh nhau với yêu thú trong hoang nguyên Tịch Diệt, hắn luôn cảm thấy có ai đó đang bí mật theo dõi hắn.  

Nhưng đối phương ẩn nấp rất kĩ, kĩ đến mức khiến hắn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình.  

“Lạc trưởng lão, ta xin cáo từ trước”.  

Bạch Lê Hiên không phủ nhận cũng không thừa nhận, lập tức rời đi.  

“Ta cũng đi đây ạ”.  

Diệp Phong nhìn Lâm Nhất, hắn ta hơi bất ngờ về Bạch Lê Hiên.  

Nhưng có thể giết được yêu thú Tử Phủ là sẽ có năm mươi phần trăm cơ hội chiến thắng công tử Dạ ư?  

Công tử Dạ là một cao thủ có thể giết được võ giả cảnh giới Tử Phủ chân chính.  

Năm mươi phần trăm cơ hội?  

Ta thấy hai mươi phần trăm còn không có cửa...  

Đương nhiên, có Lạc Phong trưởng lão ở đây, hắn ta sẽ chỉ nói thầm những lời này trong lòng.  

Trên quảng trường Long Môn, người xem đã rời đi không còn mấy người, đệ tử của các tông đều đã đi gần hết.  

Tất cả đều đi tìm chỗ nghỉ ngơi, chờ đợi trận chiến khác nhóm kịch liệt hơn ở ba ngày sau.  

Lạc Phong không để ý Bạch Lê Hiên, dặn dò: “Lâm Nhất, đừng đi lung tung ở Đế Đô, ba ngày này tốt nhất nên ở phân đà Kiếm Các”.  

“Ta hiểu”.  

Dưới chân hoàng thành, tuy sẽ không có ai dám ngang nhiên động vào hắn, nhưng chung quy vẫn không quá an toàn.  

“Hì hì, đại ca, chúng ta đi Vạn Bảo Các đi”.  

Lý Vô Ưu híp mắt nói với Lâm Nhất: “Lần này Vạn Bảo Các không nghĩ huynh sẽ xuất hiện trong Long Môn tranh tài nên tỉ lệ cược gần bằng một so hai, ta cược huynh nhất định sẽ đến, vừa khéo kiếm thêm một khoản nhỏ”.  

“Vậy còn tỉ lệ cược ta giành hạng nhất là bao nhiêu?”  

Lâm Nhất bâng quơ hỏi.  

“Nếu ta nhớ không lầm là gần bằng một so mười, tỉ lệ cược Tần Vũ là thấp nhất, chỉ có không phẩy mấy, ta tức muốn chết, như thể hắn ta nhất định sẽ giành hạng nhất vậy đó”.  

“Cao vậy sao?”  

Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, không ngờ tỉ lệ cược mình lại là con số gần bằng một so mười khoa trương này.  

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1388


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong cuộc chiến giành vị trí đầu, người có khả năng cao nhất đương nhiên là bảy vị công tử, trong đó Tần Vũ chắc chắn là người nổi tiếng nhất.  

Vạn Bảo Các còn không nghĩ hắn sẽ tham gia Long Môn tranh tài thì sao có thể cược hắn giành được hạng nhất.  

Có lẽ những người khác cũng sẽ không tin hắn có thể giành hạng nhất đâu.  

Dù tỉ lệ đặt cược có khoa trương đến đâu, số người dám cược thật sự cũng sẽ không được bao nhiêu.  

Lâm Nhất dừng suy nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Ta không đi Vạn Bảo Các được. Ta cần phải tới rừng Táng Kiếm, sư tỷ, Vô Ưu, hai người có muốn đi cùng ta không?”  

“Ta không đi, mệt quá rồi, tiểu sư đệ nhớ đừng đến trễ đấy nhé!”  

Hân Nghiên nheo mắt lại, vẻ lười biếng ít thấy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta rung động.  

“Rừng Táng Kiếm à? Ta thì bỏ đi...”  

Lý Vô Ưu cười ngượng ngùng, hiển nhiên vẫn còn sợ Thập Tam gia.  

...  

Vào đêm tối, bầu trời phủ kín những vì sao.  

Trên hồ Hàn bên ngoài rừng Táng Kiếm, hoàng thành Đế Đô.  

Lâm Nhất cưỡi ngựa Huyết Long, trên mặt là vẻ nghiêm túc với trăm mối cảm xúc ngổn ngang.  

Sư tỷ biết di hài của Hân Tuyệt đại ca đang ở đây nên mới không đến, có lẽ cô vẫn chưa biết nên đối mặt như thế nào.  

Ngoài mặt thoạt nhìn cười tươi như hoa, nhưng vết thương trong lòng vẫn chưa lành hẳn.    

Đừng nói là sư tỷ, ngay cả hắn cũng không có đủ dũng khí đối mặt với Hân Tuyệt.  

Đối mặt với Hân Tuyệt đại ca, người đã chết để bảo vệ tính mạng của hắn.  

Nhưng có một số chuyện cuối cùng vẫn phải đối diện, chỉ có kẻ yếu mới lựa chọn trốn tránh.  

Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn trầm giọng bảo: “Đi!”  

Cộc cộc cộc!  

Ngựa Huyết Long hoá thành một tia chớp, phi nhanh trên mặt hồ Hàn mờ mịt hơi nước.  

Vừa đi được nửa đường, sương mù dày đặc trên mặt hồ tản ra, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện.  

Trên mũi thuyền có một lão giả ăn mặc như một ông lão đánh cá, ông ta mặc áo tơi, đội mũ rộng vành, cầm cần câu cá dưới bầu trời đầy sao.  

“Đến rồi à?”  

Áo tơi chưa động, giọng nói trầm thấp của ông lão đã vang lên, ông ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến, ngoài Lâm Nhất ra thì sẽ không có ai khác.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1389


Lâm Nhất biến sắc, đột nhiên lên tiếng.  

“Tiểu tử nhà ngươi để ý thật đó”.  

Dưới mũ rộng vành, nét mặt lạnh lùng của Thập Tam gia hiện lên nụ cười.  

“Long Môn tranh tài diễn ra ba năm một lần, với tu vi Huyền Võ tầng chín của ngươi, có lẽ không ai nghĩ ngươi có thể đi đến cuối cùng. Chắc Kiếm Các cũng đã có người khuyên ngươi ba năm sau rồi hẵng tham gia, sao ngươi lại nóng vội thế?”  

Thập Tam gia cầm cần câu, nhìn mặt hồ không ngừng gợn sóng, bình tĩnh hỏi.  

“Lời gì đã hứa, ắt phải thực hiện”.  

Lâm Nhất cũng rất bình tĩnh: “Ta không muốn nuối tiếc, cũng không muốn để người mà mình yêu quý phải đau khổ suốt ba năm”.  

Nếu không giành hạng nhất thì sẽ không thể cứu hết người của Dạ gia, không thể giúp Hân Nghiên tỷ khôi phục lại họ.  

Cây gai này đã cắm trong tim sư tỷ rất nhiều năm, cô đã đau khổ lắm rồi.   

Vả lại ba năm rất dài.  

“Không nuối tiếc ư?”  

“Đúng, để không nuối tiếc, nắm bắt thời gian”.  

Những vì sao lấp lánh, bầu trời đêm rực rỡ.  

Ánh sao rọi vào mặt Lâm Nhất, hắn nhìn hồ Hàn, nở nụ cười nhẹ nhõm, kiên định đáp: “Lòng hướng về kiếm, cả đời không hối hận!”  

“Không nuối tiếc, nắm bắt thời gian, lòng hướng về kiếm, cả đời không hối hận!”  

Thập Tam gia chậm rãi quay qua nhìn khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên, tầm mắt chạm vào dấu ấn màu tím trên ấn đường hắn.  

Một ngày làm nô, cả đời có ấn.  

Nhưng nhìn nụ cười dưới ánh sao của thiếu niên, dấu ấn tím này không làm giảm đi phong thái của hắn, ngược lại còn có vẻ tự tin như một vì sao.  

Nhưng chung quy câu nói “nắm bắt thời gian, cả đời không hối hận” vẫn hơi ngông cuồng, suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên.  

Nhưng vậy thì sao?  

Tuổi trẻ phải làm như vậy!  

“Thập Tam gia, cá cắn câu rồi kìa!”  

Lâm Nhất nhìn dây câu đung đưa, phấn khích nói.  

“Ha ha, đúng là đã cắn câu. Ta đã câu con Ngư Vương này mười năm, hai lần nó ăn mồi rồi chạy mất. Đây là lần thứ ba, nếu không thành công thì có lẽ cả đời này không thể cắn câu nữa. Tiểu tử, ngươi có dám kéo lên giúp ta không?”  

Trên khuôn mặt già nua của Thập Tam gia hiện lên nụ cười của người thiếu niên, ông ta nói với giọng khiêu khích.  

“Có gì không dám chứ!”  

Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, hắn đi tới cầm lấy cần câu.  

Câu cá ư?  

Nếu là Ngư Vương thì sẽ nhiều thách thức lắm đây.  

Lâm Nhất lập tức có hứng thú câu cá, đồng ý không chút do dự trước lời khiêu khích của Thập Tam gia. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1390


“Tiểu tử, ta thích sự tự tin này của ngươi, lát nữa chịu khổ thì đừng trách tại sao ta không nhắc ngươi”.  

Thập Tam gia sờ râu, cười hài hước đưa cần câu qua cho Lâm Nhất.  

“Câu cá thôi mà, chẳng lẽ cá có thể ăn mình hay sao?”  

Lâm Nhất mỉm cười, trong lòng có chút cảnh giác nhưng không để ý lắm.  

Nếu như ông ta nói chỉ là câu cá, chẳng lẽ còn có thể bị cá ăn ngược lại?  

“Ai biết được?”  

Thập Tam gia cười bí ẩn, không nhiều lời nữa.  

“Mùi vị của cá Tuyết Long rất đậm đà, ta cũng nhớ lắm. Nếu là Ngư Vương thì chắc không thể đo đếm được vị ngon của nó”.  

Lâm Nhất nhận lấy cần câu, nở một nụ cười tự tin.  

Hô!  

Nhưng hắn vừa cầm lấy cần câu đã cảm nhận được một lực cực kỳ nặng.  

Bước chân lảo đảo, cơ thể lắc lư suýt bị giật ngã xuống.  

“Chết tiệt!”  

Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất. Trong lúc luống cuống, sức lực phun trào, lực lượng Long Tượng cổ xưa tràn ngập toàn thân, Lâm Nhất nắm chặt cần câu.  

Bùm bụp!  

Chiếc thuyền đánh cá nhỏ chao đảo trên mặt hồ, Lâm Nhất khẽ biến sắc.  

Hiện tại hắn có thể nhẹ nhàng đánh ra một lực năm đỉnh, tương đương với hai mươi lăm vạn cân. Lực hai mươi lăm vạn cân đáng sợ đến mức nào? Đó là dù đối mặt với yêu thú Tử Phủ cũng có thể đánh lùi đối phương bằng một quyền.  

Nhưng bây giờ lại không thể nhấc Ngư Vương lên, chỉ đủ để làm mình đứng vững.  

Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nhất dần trở nên nghiêm túc, hắn đột nhiên nắm chặt cần câu, trầm giọng quát: “Lên đây cho ta!”  

Khí huyết lập tức sôi trào, chân nguyên xao động, toàn thân bộc phát ra khí tức kinh khủng như một con man thú thượng cổ.  

Mặt hồ đột nhiên nổi sóng, một con quái vật khổng lồ ngoi lên từ giữa làn sóng mãnh liệt, nó bị Lâm Nhất kéo ra ngoài.  

Soạt!  

Bọt nước dao động biến thành mưa to gió lớn rơi lả tả.   

Nhìn con quái vật khổng lồ bị mình kéo lên, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, đây đâu phải là cá.  

Rõ ràng là một con rồng!  

Cơ thể nó rất lớn, vảy cá phủ dày như một con giao xà, đầu cá mọc một cặp sừng uốn lượn, toàn thân toát lên khí tức khủng khiếp, mơ hồ ẩn chứa một tia long uy.  

“Thập Tam gia, ta câu lên rồi!”  

Nhưng dù mạnh đến đâu thì chung quy cũng chỉ là một con cá, khoé miệng Lâm Nhất nhếch lên, trên mặt là vẻ kích động.  

Tõm!  

Hắn chưa kịp phản ứng, con Ngư Vương vừa được câu lên nửa thân đột nhiên cười gian trá. Nó lộn một vòng trên không, sau đó chìm xuống nước với một lực cực mạnh. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1391


Trong phút chốc, sóng lớn ngập trời, cuộn trào mãnh liệt.  

Mặt hồ cũng liên tục nổi bọt nước, con thuyền đánh cá bị sóng đánh chao đảo, không ngừng phập phồng.   

Lâm Nhất hoảng sợ, một lực rất mạnh không thể chống cự lập tức kéo hắn xuống thuyền.  

Nửa người chìm xuống nước.  

Khí lạnh xâm nhập vào, đầu Lâm Nhất ở dưới đáy nước, hắn cảm nhận được có một cái bóng khổng lồ đang nhanh chóng đến gần mình.  

Một nỗi sợ vô tận lập tức bao trùm lấy trái tim Lâm Nhất, con cá này muốn ăn thịt người!  

Khi thấy hắn sắp hoàn toàn chìm xuống hồ.  

Một lực hút mạnh mẽ hoá thành bàn tay kéo hắn lên.  

Lâm Nhất rơi xuống thuyền, toàn thân ướt đẫm, nhìn vô cùng chật vật, mặt mũi trắng bệch, lòng còn sợ hãi, cảm giác như vừa đi qua cửa âm phủ.   

“Tiểu tử, mười năm qua ta dùng yêu đan Tử Phủ làm mồi nhử đều bị con Ngư Vương này ăn mất. Mấy năm gần đây, nếu không phải yêu đan của yêu thú cấp bá chủ cảnh giới Tử Phủ thì nó không thèm chạm vào, ngươi nghĩ nó không ăn thịt người à? Ha ha, nó có thể ăn cao thủ cảnh giới Tử Phủ cho ngươi xem đấy!”  

Thập Tam gia uống rượu ở đuôi thuyền, liên tục cười mỉa mai: “Lần này ta kéo ngươi lên, nhưng chỉ có thể giúp ngươi một lần. Ta sẽ nói rõ ràng, chỉ cần rơi xuống nước, ngươi sẽ không sống nổi dù chỉ một giây, sao nào, còn dám giữ cần câu nữa không?”  

Ăn yêu đan Tử Phủ suốt mười năm qua, vậy bây giờ con Ngư Vương này mạnh đến cỡ nào!  

Tay cầm cần câu của Lâm Nhất khẽ run lên, nhớ lại cảnh tượng rơi xuống nước đáng sợ trước đó.  

Hắn lập tức rùng mình, có lẽ những gì Thập Tam gia nói không phải giả.  

“Có gì không dám?”  

Nhưng trong mắt Lâm Nhất lập tức thoáng hiện vẻ kiên trì, hắn không tin mình không thể bắt được con Ngư Vương này.  

“Vậy thì mau lên, đợi nó ăn xong mồi sẽ không để ý tới ngươi nữa đâu”.  

Thập Tam gia nheo mắt lại, mỉm cười bảo, bộ dạng như đang xem kịch vui.  

Lâm Nhất lại đứng dậy, hai tay nắm lấy cần câu, tinh khí thần đạt tới mức độ căng thẳng xưa nay chưa từng có. Lòng dần bình tĩnh lại, nếu thật sự như Thập Tam gia nói thì con Ngư Vương này khó đối phó hơn hắn tưởng tượng nhiều, phải từ từ vật lộn với nó mới được.  

Hắn không coi thường nó nữa, chân nguyên toàn thân phun trào, khí lực xao động, hắn nắm chặt cần câu.  

Ầm ầm!  

Một người một cá, một trên bờ một dưới nước, cả hai đối đầu với nhau.  

Lâm Nhất cũng không phải hoàn toàn không có ưu thế, ít nhất con Ngư Vương này sẽ có lúc lơ là khi ăn mồi.  

Mồi!  

Đôi mắt của thiếu niên đột nhiên sáng rực lên, nụ cười mỉm hiện lên trên mặt. Hoá ra Thập Tam gia đã nói cho hắn biết điểm quan trọng, nếu con cá này chưa ăn hết mồi thì sẽ không từ bỏ ý đồ.  

Nếu vậy thì tại sao không tương kế tựu kế?  

Bên trái!  

Lâm Nhất đưa tay ném cần câu sang bên trái, sau đó lập tức cảm nhận được một mạch nước ngầm đang dao động dưới nước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1392


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên phải!  

Không chờ nó tới, cần câu lại vung ngang qua, đuôi Ngư Vương dưới nước vẫy mạnh, tấn công một cách nhanh như chớp.  

Lâm Nhất đã bắt được nhịp, năm ngón tay nắm chặt cần câu, cổ tay nghiêng về phía sau.  

Chiếc cần câu mảnh dài trong tay hắn lập tức múa như kiếm.  

Một lát sau, Lâm Nhất đứng trên thuyền, chiếc cần câu trong tay vung lên như kiếm.  

Hắn bất giác đắm chìm vào đó, hoàn toàn quên mất mình đang câu cá, mà là đang đấu kiếm với người khác.  

Ngư Vương ở dưới nước hơi bực bội.  

Đuôi cá đong đưa phát ra lực hút rất mạnh, một sức mạnh không thể chống cự lại đánh tới.  

“Lại muốn dùng chiêu này à?”  

Lâm Nhất nở nụ cười, hai chân đứng trên thuyền, chân nguyên điên cuồng rót vào, con thuyền đánh cá chao đảo trên mạch nước ngầm rồi đột nhiên lao tới trước.   

Chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt hơn một nửa sức mạnh này.  

“Cho ngươi xem sự lợi hại của ta!”  

Tia sáng lạnh loé qua trong mắt, Lâm Nhất điều khiển thuyền đánh cá bay ngược trên mặt nước như một mũi tên.  

Ông!  

Hai người đấu sức với nhau làm cho dây câu căng thành một tia sáng trắng, phát ra tiếng ông ông như thân kiếm.  

“Vẫn chưa đến lúc...”  

Sóng đã ngừng vỗ, mặt nước trở lại tĩnh lặng, đôi mắt Lâm Nhất sáng ngời, hắn bình tĩnh tính toán, đợi khi nó ăn xong mồi, thả lỏng cảnh giác mới là lúc cần phải ra tay.  

Lúc này có thể gây áp lực cho nó, nhưng không thể dồn nó vào đường cùng.  

Roẹt!  

Con thuyền đánh cá dưới chân vạch ra một vòng tròn trên mặt hồ như thanh kiếm, tạo thành màn nước hình quạt, cần câu lại chìm xuống nước.  

“Thú vị đấy...”  

Thập Tam gia cầm bầu rượu đứng ở đuôi thuyền, thản nhiên cười mỉm nói.  

So với cảnh sóng to gió lớn trước đó, sự tĩnh lặng yên bình của lúc này càng nguy hiểm hơn.  

Hai bên âm thầm đấu với nhau, thi triển tuyệt kĩ, một sợi dây câu, một người một cá cùng nắm.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1393


Nhưng rõ ràng mồi câu vẫn chưa bị ăn, con cá này thật cẩn thận, đoán đúng suy nghĩ của hắn.  

“Cứ vậy mà đi thì lợi cho ngươi quá!”  

Lâm Nhất nheo mắt lại, dĩ nhiên không muốn cứ thế để nó bỏ đi, chân nguyên và khí lực đã thủ thế chờ đợi chuẩn bị bùng nổ.  

Không đúng...  

Nhưng khi hắn sắp bùng nổ chợt nghĩ tới điều gì đó, con Ngư Vương này rất tham lam, vừa rồi đấu sức với hắn cả buổi, bị hắn đùa bỡn bơi đi bơi lại cũng không muốn từ bỏ mồi câu.  

Nó thật sự sẽ từ bỏ con mỗi cuối cùng này sao?  

Tuy rằng mồi câu cuối cùng ít, nhưng đều là tinh hoa yêu đan.  

Đánh cược nào!  

Lòng Lâm Nhất chùng xuống, sức mạnh sắp phun trào như núi lửa bị hắn áp chế lại.  

Để con Ngư Vương này thoát khỏi cần câu, chậm rãi chìm xuống đáy nước.  

“Tiểu tử, ngươi phải đền cho lão phu một con Ngư Vương đấy!”  

Thập Tam gia cảm ứng được Ngư Vương đã đi xa thì sờ râu cười bảo.  

Con Ngư Vương này đã thành tinh từ lâu. Nếu để ông ta câu, chắc nó vừa cắn câu một nửa sẽ lập tức trốn xa.  

Để Lâm Nhất thử một lần cũng vì Ngư Vương khinh thường hắn, có lẽ sẽ có chút cơ hội.  

Bây giờ xem ra vẫn không thể thực hiện được.  

“Vậy sao? Thế thì tiểu tử ta đây sẽ đền cho Thập Tam gia một con Ngư Vương!”  

Lâm Nhất nhếch môi, nở nụ cười thản nhiên.  

Hắn nhấc cần câu lên cao, dây câu mắc mồi chui ra khỏi mặt nước, dừng ở giữa không trung.  

Khi Thập Tam gia đang nghi hoặc, dưới nước cuộn trào, Ngư Vương đuổi theo như tia chớp, cắn về phía mồi câu với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.  

“Con cá xảo trá này!”  

Thập Tam gia vỗ mạnh vào đùi, tức giận mắng.  

Thì ra con Ngư Vương này vẫn chưa bỏ lòng gian, hoàn toàn chưa từng có ý định từ bỏ con mồi cuối cùng này, chẳng qua nó đã sớm biết Lâm Nhất sẽ bùng nổ ngay lúc mồi câu bị ăn xong.   

Vậy nên nó cố tình bày binh bố trận, đợi khi chỉ còn một ít mồi thì lặng lẽ rút lui.  

Giả vờ như đã trốn xa, chờ Lâm Nhất thả lỏng rồi lao ra như một tia chớp, tha con mồi này đi.  

Không ngờ thiếu niên này đã có tính toán trước.  

Khi Ngư Vương sắp nhảy ra khỏi mặt nước, Lâm Nhất nhướng mày, cần câu như kiếm, kiếm đi theo người.  

Hắn thu tay về, bật nhảy lên cao rồi xoay tròn giữa không trung.   

Ngay lúc Lâm Nhất xoay tròn, quần áo bay phần phật, tóc dài tung bay, kiếm ý đã thủ thế chờ sẵn lập tức bùng nổ.  

Ầm ầm!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1394


Trên mặt hồ tĩnh lặng lập tức nổi sóng, sóng lớn chập trùng, cuồn cuộn và dữ dội.  

Khi hắn đáp xuống, kiếm ý toàn thân đã đạt tới đỉnh phong, sau lưng có mười tám cột nước phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã đâm thủng hư không, hắn nhìn cái miệng há to của Ngư Vương đang tới gần.  

Đi chết đi!  

Chiếc cần câu trong tay đâm tới như kiếm, đâm vào cổ họng, bộ phận yếu nhất của Ngư Vương theo ánh mắt như điện.  

Cần câu xuyên thân, một đòn trí mạng, một kiếm ngư long múa!  

Cột nước chọc trời biến thành mưa rào tầm tã, rơi xuống theo cuồng phong.  

Chiếc thuyền đánh cá nhấp nhô trên sóng.  

Thiếu niên cầm cần câu đứng trên mũi thuyền, trên cần câu treo một con Ngư Vương đáng sợ như rồng.   

“Thập Tam gia, ta đã câu được Ngư Vương rồi”.  

Trong mưa gió, Lâm Nhất ngoảnh đầu lại nhìn Thập Tam gia với nụ cười rạng rỡ trên mặt.  

Thập Tam gia ngẩn ra một lúc mới bật cười: “Tiểu tử này, được, lão phu phục ngươi đấy, ha ha ha!”  

Lời này nghe không giống như một người tiền bối.  

Nhưng nó lại phù hợp với ý muốn ban đầu của ông ta, bởi vì do ông ta khiêu khích Lâm Nhất, bây giờ hắn đã câu được cá, ông ta chỉ biết nói một chữ, phục.  

“Đi!”  

Thập Tam gia liên tục cười to, vô cùng vui vẻ, tay phải đột nhiên vỗ một cái vào hư không.  

Ầm!  

Dưới một chưởng này, thuyền đánh cá bay lên không trung, tựa như một mũi tên xuyên qua màn mưa phùn. Thoáng chốc đã bay xa mười mấy dặm rồi dừng lại bên bờ.  

Người Lâm Nhất khẽ run rẩy, hắn cầm cần câu, suýt chút ngã xuống.  

Thập Tam gia lại cười to: “Súc sinh này cứ giao cho ta xử lý, nuôi mười năm, cũng đã đến lúc làm thịt rồi”.  

Dứt lời, Ngư Vương cá Tuyết Long lập tức rơi vào tay Thập Tam gia.  

Bây giờ cả người cá Tuyết Long đều là bảo vật.  

Vảy cá có thể dùng để luyện chế chiến giáp, xương cá có thể dùng để pha rượu, thịt cá có thể dùng để bồi bổ thân thể tăng cường huyết khí, sừng rồng trên đầu có thể dùng để chế tạo cốt binh… Nhưng thứ có giá trị nhất chính là hai con ngươi và yêu đan của Ngư Vương này.  

Theo cách nói của Thập Tam gia, Ngư Vương này đã có long tính, đôi mắt có thể miễn cưỡng gọi là mắt rồng.  

Còn về yêu đan thì càng không cần phải nói nhiều.  

Mười năm qua, yêu đan Tử Phủ nó đã nuốt nhiều không đếm xuể, cho nên yêu đan của nó không biết đã được tinh luyện đến mức nào rồi.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1395


Hơn nữa cá tuyết Long vốn là thứ rất bổ dưỡng, cực kỳ quý giá và hiếm có.  

Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, bỗng chợt nghĩ đến điều gì, hắn bật cười.  

Thập Tam gia đang bận xử lý xác cá nhìn thấy thế thì trừng mắt: “Tiểu tử, cười gì đấy?”  

“Ta nhớ tới một chuyện, cảm thấy Thập Tam gia rất giống một vị tiền bối?”  

“Giống ai cơ?”  

“Các chủ của Kiếm Các, ông ấy ngắm hoa mười năm, cuối cùng lại chém bằng một kiếm, Thập Tam gia nuôi cá mười năm, cuối cùng cũng giết nó, nghĩ lại thì thấy giống thật”.  

Lâm Nhất còn chưa nói một câu, tính cách của hai người đều rất quái gở.  

Nói chuyện đều cực kỳ khó nghe, không hề nể nang ai, khó mà sống chung với người khác.  

Nhưng sâu trong nội tâm hai người đều là kiểu ngoài lạnh trong nóng. Đơn thuần hơn mấy ông lão nham hiểm nhiều.  

“Ta giống ông ta?”  

Đầu tiên Thập Tam gia hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Một vài lúc thật sự rất giống, nhưng lần sau đừng nhắc tới ông già này trước mặt ta. Được rồi, cho ngươi cái này, ta thấy bây giờ ngươi cũng cùng đường rồi, trên người không có tài nguyên gì cả đúng không”.  

Nói xong, Thập Tam gia ném một viên yêu đan tới.  

Vụt!  

Tuy nói là yêu đan, nhưng lại không có chút yêu khí nào cả, yêu đan trong suốt, sáng chói cả mắt, tản ra khí thông linh.  

Hoàn toàn không có chút sát khí nào, khiến người ta rất ngạc nhiên.  

Nhưng vào lúc yêu đan rơi vào lòng bàn tay thì chợt trở nên nặng nề, linh khí trong đó hùng hậu và tràn đầy tựa như núi.  

Lâm Nhất ngạc nhiên nói: “Sao không có chút sát khí nào thế?”  

Thập Tam gia lạnh lùng nói: “Đó là đương nhiên, tuy cá Tuyết Long là thú, nhưng cũng là vật thông linh. Yêu đan từng tinh luyện của nó có thể luyện hoá hoàn toàn tạp chất, chỉ còn lại tinh hoa nhật nguyệt tinh thuần nhất thế gian”.  

“Thập Tam gia, đây là cá ông nuôi cho mình sao?”  

“Thứ nhỏ bé này ta còn xem thường ấy chứ. Nhưng ngươi cũng đừng vội luyện hoá, đi theo ta!”  

Thập Tam gia tỏ vẻ khinh thường, nói xong, ông ta đi vào sâu trong rừng Táng Kiếm.  

Lâm Nhất thầm thấy nghi ngờ, sau khi cất yêu đan của ngư long đi thì đuổi theo ông ta.  

Bất tri bất giác, hai người đã đi tới trung tâm của rừng Táng Kiếm, cũng là nơi hắn từng lĩnh ngộ kiếm ý.  

Sâu trong rừng trúc tràn đầy sát khí, trong gió còn ẩn chứa kiếm ý sắc bén.  

Chỉ cần gió thổi cỏ lay, từng ngọn cây cọng cỏ đều có thể giết người. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1396


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chắc trong lòng ngươi cũng không biết kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của mình chênh lệch với kiếm ý Tiên Thiên chân chính ở đâu đúng không”.  

Thập Tam gia đưa lưng về phía Lâm Nhất, thản nhiên nói.  

Lâm Nhất sửng sốt, đây thật sự là điều hắn nghi ngờ.  

Trước mắt kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của hắn và kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh cũng không chênh lệch gì lắm. Nhưng lại khác nhau như một thùng nước và một thùng nước đá vậy.  

“Chênh lệch ở đâu?” Lâm Nhất hơi nôn nóng hỏi.  

“Ngươi phải tìm được thanh kiếm thuộc về mình, theo cách giải thích của Phật Môn là phải tìm thấy bản thân”.  

Thập Tam gia xoay người, nhẹ giọng nói: “Long Hổ Quyền và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp ngươi đang học bây giờ đều do người đời trước sáng tạo, dù ngươi tu luyện đến cảnh giới gì thì suy cho cùng nó vẫn là của người khác. Dù là Hoá cảnh cũng chỉ là thay đổi để bản thân sử dụng, chứ không phải là của mình”.  

Lâm Nhất như hiểu ra, trầm ngâm nói: “Ý Thập Tam gia là ta phải tự nghĩ ra kiếm thuộc về mình sao?”  

“Có thể tự nghĩ ra là tốt nhất, nhưng dù không thể, chỉ cần có thể thấy rõ mình là một thanh kiếm thế nào thì sẽ không cách kiếm ý Tiên Thiên quá xa nữa”.  

Thập Tam gia thản nhiên nói: “Với ngộ tính của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện đến bước này, nhưng muốn lĩnh ngộ trước Tử Phủ thì nhất định phải mạo hiểm. Với cảnh giới của ngươi bây giờ, muốn tiếp tục đi tiếp trong Long Môn tranh tài thì sẽ chết chắc. Nếu đã định sẵn sẽ chết, không bằng đi vào Táng Kiếm Đồ của ta một lần trước đi”.  

“Táng Kiếm Đồ?”  

“Đúng thế, bây giờ hai chúng ta đều ở trong rừng Táng Kiếm, bí cảnh này vốn chính là một bức tranh. Năm đó khi sư tổ Kiếm Vô Danh của Kiếm Các lập ra Lăng Tiêu Kiếm Các có để lại hai bức tranh, một là Thiên Kiếm Đồ, hai là Táng Kiếm Đồ”.  

Thập Tam gia lạnh lùng nói: “Táng Kiếm Đồ, tranh như tên, táng kiếm cũng táng người, chỉ cần sơ suất một chút sẽ chết ở bên trong”.  

Rắc!  

Thập Tam gia làm ra một thủ ấn huyền diệu, trong rừng Táng Kiếm có gió mạnh nổi lên, sắc trời tối lại. Một khe hở không gian vặn vẹo kèm theo cuồng phong xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.  

Khe hở không gian như thông đến lối vào của một thế giới thần bí, luôn có tia điện xẹt qua bên trong, phát ra tiếng kiếm ý chói tai, truyền tới từ lối vào thế giới kia.  

“Bên trong chính là Táng Kiếm Đồ ư?”  

Lâm Nhất nhìn khe hở vặn vẹo, cảm nhận làn sóng đáng sợ truyền tới từ bên trong, nét mặt dần trở nên nặng nề.  

So với Thiên Kiếm Đồ, hơi thở trong Táng Kiếm Đồ càng khiến người ta sợ hãi hơn.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1397


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở nơi sâu trong cơ thể hắn có một viên yêu đan với linh khí thuần khiết dày như núi chỉ có kích thước bằng móng tay út.  

Nhưng viên yêu đan nhỏ chừng móng tay út trong cơ thể hắn lại rất đáng sợ, nó b ắn ra cả nghìn tia sáng.  

Lâm Nhất đã đánh giá thấp độ đáng sợ của viên yêu đan này, viên đan được Thập Tam gia ở cảnh giới Tử Phủ nuôi dưỡng mười năm, linh khí luyện hoá từ Ngư Vương đã đạt đến trình độ khiến hắn phải kinh ngạc, nó dày đặc mà ngưng tụ, tinh khiết mà cô đọng.  

Giữa lúc này, trên bầu trời có huyết vân cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, tầng mây do kiếm ý hoá thành không ngừng phát ra âm thanh như đang ấp ủ thứ gì đó.  

Khí tức đáng sợ tràn ngập đất trời, không có một tia sét nào trong không gian tối tăm.  

Ngoại trừ sự cáu kỉnh cuồng bạo, toàn bộ không gian không có một tiếng động nào, yên lặng khiến người ta cảm thấy quái dị.  

Một luồng áp bức đang lan tràn khắp không gian nhỏ bé này trước khi bão táp ập đến. Lâm Nhất ở trên bệ đá mang vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy, lông tơ trên người dựng đứng.  

Bỗng nhiên cảm nhận được sự hoảng sợ khó hiểu, hắn có dự cảm nếu như không thể thăng cấp kiếm quyết lên tầng thứ chín.  

Thì tiếp theo sẽ lập tức phải đón nhận sấm sét bùng nổ, hắn sẽ bị chôn vùi, tan thành mây khói ngay lập tức.  

Lâm Nhất bị ánh sáng bao phủ hoàn toàn, trong lòng cảm thấy căng thẳng trước nay chưa từng có, Tử Diên Kiếm Quyết không ngừng xoay chuyển, điên cuồng luyện hoá yêu đan ngư long.  

Chỉ cần luyện hoá được yêu đan, nâng cao kiếm quyết trước khi sấm sét giáng xuống thì mới có hy vọng ngăn được nó.  

Ù ù!  

Đột nhiên, Lâm Nhất cảm nhận được hoa Tử Diên trong đan điền rung lên.  

Bảy mươi hai cánh hoa rung lên như những thanh kiếm sắc bén, bộc phát ra kiếm ý hung bạo, luyện hoá yêu đan rực rỡ chói mắt trong cơ thể bằng phương thức thô bạo như một kẻ cướp.  

Dường như nó cũng có ý thức, cảm nhận được nguy hiểm cận kề và nó có vẻ rất lo lắng. Viên yêu đan nhỏ bằng móng tay nhanh chóng bị nuốt chửng từng chút một với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những tia sáng bao phủ trên người hắn cũng không ngừng thu về và ngưng luyện.  

Đùng đoàng!  

Giữa bầu trời, huyết vân được hình thành từ kiếm ý đang cuồn cuộn dữ dội, phát ra tiếng nổ ầm ầm khiến cảm giác áp bức ngột ngạt lại tăng lên.  

Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!  

Hắn như đang chạy đua với thần chết, sau lưng có một con quỷ vô hình đang đuổi theo.  

Lòng Lâm Nhất lo lắng, ở giữa ranh giới sinh tử, mọi suy nghĩ lung tung đều tan biến.  

Vút!  

Khi ánh sáng cuối cùng của viên yêu đan bị hoa Tử Diên nuốt chửng, tim Lâm Nhất lập tức vọt lên, hắn cảm giác tứ chi bách hài hiện lên từng tia sáng chói mắt, giống như hạt mưa rơi ào ào xuống Hoa Tử Diên, giống như thiêu thân bất chấp tất cả để lao vào lửa.  

Khi tất cả ánh sáng đều rơi trên hoa Tử Diên, tim Lâm Nhất chợt đập mạnh.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1398


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu Lâm Nhất như muốn nổ tung, hắn không thể diễn tả được cảm giác của mình khi nhìn thấy bông hoa này.  

Nếu dùng một từ để nói thì đó là ‘yêu’!  

Yểu điệu mà cao quý tựa như vua của các loài hoa, ngạo nghễ nhìn xuống thế gian.  

Khi tất cả bảy mươi hai cánh hoa mở ra, một âm thanh cổ xưa như xuyên qua thời không, cô đọng lại sự thăng trầm của năm tháng và hoá thành ý niệm bí ẩn khó hiểu, rung động không ngừng trong tâm trí hắn.  

Trong đầu hắn hiện lên một bức tranh hùng vĩ bao la, một ông lão mặc áo tím với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt như điện nhìn về tứ phía.  

Ông ta đứng trên trời, tay cầm thanh kiếm đặt trước người, hai ngón tay bên tay trái khép lại, lướt một đường từ cuối thân kiếm đến mũi kiếm.  

“Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!”  

Khi hai ngón tay bên trái khép lại lướt qua mũi kiếm, trên người ông lão áo tím phát ra kiếm ấn thần bí, kiếm ý đáng sợ bộc phát ra từ khắp cơ thể ông ta, sau lưng ông ta đột nhiên nở ra một đoá hoa Tử Diên to lớn như bây giờ.  

Khoảnh khắc hoa Tử Diên nở ra, khuấy động phong vấn khắp bầu trời.  

Trên bầu trời hình thành một vòng xoáy cực lớn và đáng sợ, dường như không phải mây bị hút vào mà là cả thế giới.  

Ông lão áo tím vung kiếm qua, những bóng ma màu đen lao về phía hắn trong tích tắc, thoáng chốc tất cả đều bị hoá thành hư vô.  

Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở.  

Lâm Nhất chấn động, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.  

Nghĩ đi nghĩ lại, ông lão áo tím hiện lên trong đầu hắn chắc chắn là Tử Diên Kiếm Thánh nổi danh lẫy lừng năm xưa.  

Mỗi một động tác của ông ta đều được tái hiện liên tục trong đầu hắn.  

Thì ra là vậy!  

Hắn chợt hiểu ra kiếm ấn mà ông lão áo tím tế ra thực chất chính là Một Thoáng Phồn Hoa mà hắn đã nắm vững trước đó.  

Chỉ là nếu thi triển Một Thoáng Phồn Hoa sẽ hao kiệt chân nguyên.  

Chỉ có thể dùng khi liều mạng với người khác, hơn nữa đặt cược quá lớn, nếu không giết được đối thủ thì mình sẽ chết.  

Nhưng sau khi kiếm quyết thăng lên đến tầng chín, chỉ cần tế ra kiếm ấn thì một ý niệm là hoa sẽ nở.  

Hắn bắt đầu nhẩm tính trong lòng, phỏng theo kiếm ấn bí ẩn mà Tử Diên Kiếm Thánh tế ra, một làn sóng huyền bí lan rộng.  

Trên bệ đá cổ, từ người Lâm Nhất toả ra ánh sáng màu tím nhạt tựa như những cánh hoa.  

Bùm!  

Đột nhiên một tiếng gầm rú đầy máu tanh và sát khí nổ ra giữa đất trời, huyết vân vô biên phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.  

Sau khi huyết vân cuộn trào dữ dội thì biến thành một bóng ảnh màu máu tựa như ma thần.  

Trong tay cầm kiếm quang dài tới trăm mét chém mạnh về bệ đá Lâm Nhất đang ngồi.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1399


Bóng ảnh màu máu như một ngọn núi, kiếm quang của nó phóng xuống như sấm sét, tựa như có thể quét sạch mọi thứ.  

Lâm Nhất ở trên bệ đá trông rất nhỏ bé khi đứng trước kiếm quang này.  

“Đáng ghét thật!”  

Lâm Nhất không có thời gian để nghĩ nhiều, hắn vung tay xuất chiêu. Kiếm Táng Hoa còn chưa đáp xuống bệ đá đã hoá thành một luồng sáng, rơi vào trong tay hắn.  

Vù vù!  

Kiếm quang mang theo cuồng phong, thổi vù vù vào thanh sam trên người Lâm Nhất, mái tóc dài tán loạn, tung bay theo gió ở phía sau lưng.  

Nhưng nói ra cũng lạ, rõ ràng ở ranh giới sinh tử nhưng lúc cầm vào chuôi kiếm của kiếm Táng Hoa.  

Trong lòng Lâm Nhất lại trở nên tĩnh lặng.  

Người bạn cũ, ta lại phải làm phiền ngươi rồi…  

Một người một kiếm trải qua quá nhiều sinh tử, cả hai đã sớm tâm đầu ý hợp. Không cần phải nhiều lời, thân kiếm ngân vang, kiếm Táng Hoa đã thể hiện rõ thái độ của mình.  

Khoé miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, lộ ra ý cười.  

Ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên mặt thiếu niên dần tắt, thay vào đó là lòng hướng kiếm và khí phách không sợ sinh tử.  

Không, Lâm Nhất ta sẽ không chết ở đây!  

Mắt thấy kiếm quang màu máu đã sắp quét sạch mọi thứ phía trước rồi rơi xuống đầu.  

Lâm Nhất nhướng mày, tay phải cầm kiếm đặt trước mặt, hai ngón tay trái khép lại, đặt hờ trên thân kiếm vuốt về phía trước.  

Tách tách tách!  

Ngón tay khép lại chầm chầm lướt qua, hoa Tử Diên ở đan điền dần nở ra từng bông một.  

Khi ngón tay hắn lướt qua mũi kiếm, bảy mươi hai cánh hoa đã nở rộ toàn bộ, kiếm thế không gì địch nổi bộc phát ra từ cơ thể Lâm Nhất.  

“Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!”  

Một đoá hoa Tử Diên khổng lồ chợt nở rộ trên đỉnh đầu Lâm Nhất, khuấy động phong vân trên trời, hai tay hắn cầm kiếm chặn kiếm quang màu máu đang giáng xuống này.  

Ầm!  

Có tiếng động lớn vang lên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, Lâm Nhất nhìn như nhỏ bé nhưng đã ngăn được tia kiếm quang này.  

Mặt đất ầm ầm run rẩy không ngừng, khoé miệng Lâm Nhất trào máu, sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt.  

Bệ đá dưới chân xuất hiện từng vết nứt, nhìn như sắp sụp đổ.  

“Cút!”  

Lâm Nhất cắn răng nghiến lợi, dùng hết sức hét lên, cầm kiếm hất văng kiếm quang màu máu này.  

Rầm!  

Tranh thủ trong chốc lát, hắn giẫm một phát lên bệ đá cổ rồi lao ra nhanh như chớp.  

Ầm!  

Kiếm quang màu máu không còn bị cản trở, chém thẳng xuống đất, vẽ ra một khe hở lớn không thể nhìn thấy đáy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom