Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1320


Trong Long Môn tranh tài cuối năm, nếu chỉ có hai người thì cũng không được chắc chắn lắm.  

Trước mắt, Diệp Phong này đã là cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ, quay về Tông môn, không nghi ngờ gì đã khiến lòng người hưng phấn hơn hẳn.  

Chẳng qua đối với Lâm Nhất, mấy vị trưởng lão cũng cảm thấy không cần phải trách móc, hắn cũng có làm gì sai đâu. Huống hồ, hy vọng vào hắn trong Long Môn đại hội cuối năm cũng không lớn, nhưng ba năm sau, Lâm Nhất chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ nổi bật.  

Diệp Phong trên đài nghe ra ý tứ trong lời nói của các trưởng lão là muốn chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không thì lập tức cười nói: “Cũng đúng, người trẻ tuổi mà, ngông cuồng một chút cũng không có gì. Chẳng qua Lâm sư đệ, ta phải khuyên ngươi một câu, lời của Lạc Dư Hàng này mặc dù khó nghe, nhưng không hề sai, với thực lực hiện tại của ngươi thực sự không cần thiết phải nộp mạng cho Long Môn tranh tài lần này”.  

“Sư huynh có cao kiến gì?”  

Lâm Nhất như cười như không nhìn đối phương, đại khái hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.  

Chẳng qua là muốn áo gấm về làng, muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt tất cả mọi người, mình chẳng may đen đủi đụng trúng họng súng của đối phương mà thôi.  

“Ngươi không tin?”  

Diệp Phong thấy vậy thì hai mắt khẽ híp lại, giả bộ hoà nhã cười nói: “Nếu như không tin, ngươi có thể đánh một chiêu với ta, liền sẽ biết cái gì là nền tảng. So với thực lực chân chính thì sức mạnh hiện giờ của ngươi chẳng đáng để nhắc tới!”  

“Mời sư huynh chỉ giáo!”  

Lâm Nhất cũng không nhiều lời với hắn ta, trầm giọng ứng chiến.  

Nếu như thực sự giao đấu với đối phương, thắng bại có lẽ không dám chắc, có vẻ như khả năng thua sẽ lớn hơn một chút. Dù gì cũng là hạng nhất bảng Thiên, nhập Tông sáu năm lại đi chu du các quốc gia nhiều năm, đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ.  

Cảnh giới cao hơn rất nhiều so với hắn…  

Nhưng chỉ so một chiêu, vậy thì Lâm Nhất không có gì phải sợ.  

Đối phương chỉ cần có chút xíu lơ là, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà của hắn sẽ mang đến bất ngờ cực lớn cho đối phương.  

Lấy ta lập uy? Muốn chết!!  

Vốn tưởng rằng có trưởng lão lên tiếng thì bầu không khí căng thẳng giữa Lâm Nhất và Diệp Phong sẽ giảm bớt, nhưng không ngờ, Diệp Phong lấy lùi làm tiến, không thuận theo cũng không buông tha, khiến hai người nhanh chóng lên đến tình trạng giương cung bạt kiếm.   

Tuy nói là một chiêu, nhưng một chiêu của Bán Bộ Tử Phủ có bao nhiêu đáng sợ? E là Huyền Võ tầng chín bình thường đỡ một chiêu này ắt phải chết.  

Trên đài cao, vài vị trưởng lão liếc nhìn nhau, không khỏi nhíu mày.  

“Như vậy không tốt lắm đâu!”  

“Nếu chỉ là một chiêu, cũng không hẳn là không ổn. Nếu Diệp Phong có thể buộc Lâm Nhất không tham gia Long Môn tranh tài thì xem như cũng là một việc tốt”.  

“Đúng vậy. Ta nghe nói Mai hộ pháp cũng có suy nghĩ như vậy, ngài ấy muốn Lâm Nhất tĩnh tu ba năm”.  

“Ừ, cứ xem đi đã, nếu Diệp Phong chỉ muốn lập uy, hẳn là sẽ cư xử đúng mực, không đến mức quá đáng”.  

Các trưởng lão đã gần trăm tuổi, đều là người từng trải, sao lại không nhìn ra suy nghĩ của Diệp Phong.  

Tuy nhiên, đối với bọn họ, việc này không có gì là đáng trách. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1321


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Võ giả tu luyện tránh không khỏi hai chữ “danh” và “lợi”. Tranh danh đoạt lợi không đáng trách, một khi bước vào con đường này, chữ “tranh” sẽ theo ngươi cả đời, tranh mệnh với trời, tranh vận với người.  

Áo gấm về làng cũng là chuyện thường tình.  

Đối với vài vị trưởng lão, điều này thật sự không đáng để nhắc đến, họ chỉ để ý một việc: Cảnh giới của Diệp Phong quả thật là Bán Bộ Tử Phủ, không thể giả được.  

Hơn nữa, bọn họ đều là những người tinh mắt, có thể nhìn ra vài thứ mà các đệ tử bình thường không nhìn ra được, ví dụ như trên người Diệp Phong tồn tại khí chất khác biệt rất lớn so với đệ tử tông môn.  

Đó là tầm nhìn và một trái tim sát phạt quyết đoán được tích lũy qua nhiều năm tôi luyện giữa lằn ranh sinh tử.  

Chắc chắn hắn ta không phải Bán Bộ Tử Phủ bình thường, thậm chí người này có khả năng đánh chết được Tử Phủ.  

Trong lòng bọn họ đều đánh giá cao Diệp Phong.  

Một người có thực lực thì dù có làm việc quá đáng một chút, các trưởng lão cũng sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, tỷ như Lâm Nhất lúc trước, hắn dám ra tay giết Vương Diễm ngay trước mặt mọi người, dù vậy, các trưởng lão vẫn đồng lòng xin tha cho hắn.  

Thình thịch!  

Tuy nhiên, ngay khi bầu không khí căng thẳng trên đài lên đến đỉnh điểm, hai người chuẩn bị ra tay thì chợt có hai bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng hạ xuống.  

Đó là Hân Nghiên và trưởng công chúa.  

Nhìn thấy công chúa Phượng Hoa, Lâm Nhất và Diệp Phong đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt thu lại kiếm thế sắc bén và mãnh liệt trên người mình.  

“Bái kiến công chúa!”  

Từng người xoay người hành lễ, không dám có thái độ bất kính.  

Lúc Diệp Phong khom người, trong lòng hắn ta thầm mừng rỡ, hắn ta đã sớm biết công chúa đang ở bên dưới cho nên mới bày ra chuyện này. Mục đích ngoại trừ lập uy, tuyên bố với mọi người rằng bản thân đã trở lại, đồng thời hắn ta còn muốn để lại ấn tượng sâu sắc với mỹ nữ đệ nhất Đại Tần.   

Công chúa Phượng Hoa tài trí vô song, phong hoa tuyệt đại, là một vị giai nhân khuynh thành.  

Một khi đã có cơ hội, thử hỏi ai lại không có lòng riêng.  

Diệp Phong nhếch miệng cười, hắn ta cho rằng công chúa lên đài là vì bị hắn ta hấp dẫn, bèn nói: “Không biết công chúa muốn dạy bảo điều chi?”  

“Không dám nói dạy bảo, ta đã xem xong ngươi và Lâm Nhất so chiêu”.  

“Xong rồi?”  

Hai người giật mình, hiển nhiên bọn họ cảm thấy có hơi khó hiểu.  

Diệp Phong bị sượng, nói cả buổi, hóa ra công chúa Phượng Hoa lên đài là vì Lâm Nhất.  

Nàng ta sợ Lâm Nhất bị hắn ta làm mất mặt.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1322


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Phong khôi phục thái độ như thường, bình tĩnh cười nói: “Lời của công chúa… đương nhiên ta không dám không theo, nhưng chuyện giữa kiếm khách liên quan đến vinh quang và lòng tự trọng, một lời đã nói ra, tứ mã nan truy. Dù ta có từ bỏ theo lời của công chúa thì sợ là Lâm sư đệ cũng không chịu từ bỏ”.  

Đúng vậy, dù không biết Diệp Phong có ý định gì, nhưng một khi đã đồng ý, Lâm Nhất quyết không lùi bước.  

Nhưng khi hắn vừa định mở miệng thì…  

“Không cho ngươi nói”, công chúa đột nhiên nói. Nàng ta cũng không nhìn Lâm Nhất mà nhìn thẳng vào Diệp Phong.  

Hân Nghiên quay đầu, cười nói: “Tiểu sư đệ, có nghe thấy không, công chúa không cho đệ nói”.  

Lâm Nhất chỉ có thể ngượng ngùng cười, đành ngậm miệng lại.  

Công chúa Phượng Hoa thấp giọng nói: “Trước đó, ngươi không hề nói như vậy. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi cảm thấy Lâm Nhất không có tư cách tham gia Long Môn tranh tài, nên mới muốn dùng một chiêu để ép hắn từ bỏ. Hiện tại, bổn công chúa cũng cảm thấy ngươi không có tư cách tham gia Long Môn tranh tài, nếu ngươi không tin, có thể đấu với bổn công chúa một chiêu”.  

Diệp Phong trợn tròn mắt, bởi lẽ lý luận của công chúa Phượng Hoa không chê vào đâu được.  

Khoan hãy nói đến thực lực của công chúa cao bao nhiêu, dù cho hắn ta mười lá gan thì hắn ta cũng không dám đánh với công chúa.  

Hiển nhiên, công chúa Phương Hoa muốn che chở Lâm Nhất, đồng thời khiến hắn ta không thể xuống đài được.  

“Ngươi không tin hay không dám?”  

Không ai có thể nhìn ra vẻ mặt của công chúa Phượng Hoa bên dưới khăn che mặt, nhưng mọi người có thể cảm nhận được sự uy nghiêm trong lời của nàng ta.  

“Cáo từ!”  

Diệp Phong cảm thấy rất khó chịu, nhịn cả buổi, cuối cùng, hắn ta chỉ nói ra hai chữ rồi xoay người rời đi.  

Ngay khoảnh khắc quay đi, sắc mặt hắn ta cực kỳ đáng sợ, tràn đầy phẫn uất.  

Diệp Phong từng nghĩ muốn dùng Lâm Nhất để lập uy, nào ngờ bản thân lại bị công chúa dùng để lập uy ngay trước mặt mọi người.  

Sớm biết như thế, còn chẳng bằng nghe theo các trưởng lão, không giằng co với Lâm Nhất.  

Dưới đài, khi nhìn thấy cảnh này, các đệ tử Kiếm Các đều cảm thấy rất buồn cười.  

Chẳng ai ngờ sư huynh Diệp Phong, một cao thủ có tu vi đạt đến Bán Bộ Tử Phủ lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.  

Vài vị trưởng lão khẽ nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn.  

Nhưng đối phương là công chúa, lại có ân với Kiếm Các, bọn họ cũng không thể trách được, chỉ xem như Diệp Phong xui xẻo, khiêu khích ai không được, lại chọn Lâm Nhất để lập uy.  

Chẳng lẽ hắn ta không biết có công chúa ở đây? Chẳng lẽ hắn ta không biết sau buổi tụ hội Quỳnh Đài, công chúa đã có vài phần kính trọng Lâm Nhất rồi sao?  

Đúng là tự rước lấy nhục…  

Nhìn bóng lưng Diệp Phong ngày càng đi xa, Lâm Nhất thầm cảm thấy đáng tiếc, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà của hắn không có cơ hội mang đến bất ngờ cho đối phương rồi.  

Nhưng ngẫm lại thì thấy tên Diệp Phong này cũng thật đáng thương.  

Hiện tại, e là hắn ta rất khó chịu, nghĩ đến đó, Lâm Nhất bất giác nhếch môi cười.  

“Tiểu sư đệ, công chúa đã giúp đệ giải vây, còn không mau nói cảm ơn”.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1323


Công chúa Phượng Hoa thản nhiên nói: “Ta biết rất rõ trong lòng ngươi nghĩ gì, có lẽ ngươi thật sự có át chủ bài đủ để ứng phó một chiêu của hắn ta, thậm chí có thể khiến hắn ta trọng thương. Nhưng một chiêu của Diệp Phong cũng có thể khiến ngươi trọng thương, hiện tại còn chưa đến một tháng nữa là đến Long Môn tranh tài…”  

“Nếu ngươi bị thương thì dù có muốn tham gia Long Môn tranh tài cũng chẳng thể tham gia được”.  

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, cẩn thận nghĩ lại thì quả thật là thế.  

Đối phương có chuẩn bị mà đến, dù Chưởng Toái Sơn Hà có thể khiến Diệp Phong bị thương thì cũng khó đảm bảo sát chiêu của hắn ta không làm hắn bị thương.   

Nếu không tham gia Long Môn tranh tài thì có thể thử liều mạng một phen, nhưng hắn đã muốn tham gia thì không thể để bản thân bị thương, vậy há chẳng phải được không bù mất à?  

“Vừa rồi ta đã lỗ m ãng!”  

“Không sao!”  

Công chúa Phượng Hoa nói, dường như chẳng chút để ý, giọng nàng ta rất thờ ơ, khiến người ta khó có thể đoán được.  

“Tiểu sư đệ, ta đoán đệ nhất định sẽ tham gia Long Môn tranh tài lần này, không biết một tháng tới, đệ chuẩn bị đi đâu tu luyện?”  

Hân Nghiên hiểu rất rõ suy nghĩ của Lâm Nhất, không hỏi mà cô đã có thể đưa ra kết luận.  

“Sơn mạch Tịch Diệt, vốn định đi Lạc Già Sơn gặp sư tỷ trước khi xuất phát, không ngờ lại gặp tỷ ở quảng trường Tiêu Vân, vậy thì ta cũng không tiếp tục chậm trễ, giờ lập tức xuất phát”, Lâm Nhất nói cụ thể.  

“Ta và công chúa cùng tiễn đệ”.  

“Hề hề, ta cũng đi”.  

Lý Vô Ưu thình lình xuất hiện, cười hề hề nói.  

Bốn người cùng rời khỏi quảng trường Tiêu Vân.  

Đằng sau Lăng Tiêu Kiếm Các có một sơn mạch mênh mông bát ngát, không nhìn thấy điểm cuối, được gọi là sơn mạch Tịch Diệt.  

Sơn mạch này có tiếng tăm lừng lẫy tại quận Tần Thiên, không chỉ có Lăng Tiêu Kiếm Các, còn có ba tông môn lớn tọa lạc tại biên giới sơn mạch, chỉ khác hướng mà thôi.  

Sơn mạch trải dài vô tận, thậm chí xuyên qua nhiều đế quốc, bên trong vô cùng nguy hiểm, là nơi yêu thú tung hoành.  

Lâm Nhất đã đến đây mấy lần, cũng xem như khá quen thuộc.  

Khu vực trung tâm sơn mạch có không ít yêu thú cảnh giới Tử Phủ, thậm chí còn có sự tồn tại của yêu thú cảnh giới Thiên Phách trong truyền thuyết.  

Sơn mạch bị bao phủ bởi sương mù xám xịt, quanh năm không cách nào tiêu tan, hình thành khí độc, thỉnh thoảng sẽ có tiếng thú gào rống thảm thiết vang lên, khiến tim người ta bất giác đập nhanh hơn.   

Mặt trời treo cao, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống màn sương độc, khúc xạ đủ loại màu sắc sặc sỡ. Đoàn người Lâm Nhất nhìn thấy màn sương bảy sắc rực rỡ ẩn chứa khí độc, trông vô cùng quái đản.  

Đã đến biên giới sơn mạch, mấy người công chúa dừng bước.  

Bọn họ biết Lâm Nhất sẽ đi sâu vào sơn mạch để tu luyện, nên chỉ có thể đưa hắn đến đây.  

Giờ đã đến lúc từ biệt.  

Lần sau gặp mặt đã là Long Môn tranh tài rồi.  

Với điều kiện tiên quyết là Lâm Nhất có thể sống sót rời khỏi khu vực trung tâm sơn mạch, nơi có vô số yêu thú hung hãn và mối nguy ở khắp nơi.   

“Đến đây thôi, tạm biệt, đa tạ mọi người đã tiễn”.  

Lâm Nhất dẫn theo ngựa Huyết Long, chắp tay nói với mọi người.  

“Cẩn thận một chút, ta biết đệ sẽ chạy đến khu vực trung tâm, không đụng phải yêu thú Tử Phủ thì chắc chắn sẽ không từ bỏ”.  

Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất, trong mắt cô tràn đầy ân cần.  

“Sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về”.  

Lâm Nhất ngượng ngùng cười, không có việc gì gạt được sư tỷ, cuối cùng hắn vẫn không giấu được cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1324


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ca, ta đợi huynh ở đài Long Môn”.  

Lý Vô Ưu thản nhiên cười, chẳng chút lo lắng, cứ như chắc chắn Lâm Nhất sẽ không gặp chuyện bất trắc gì vậy.  

Lâm Nhất nhìn sang công chúa Phượng Hoa, có rất nhiều thắc mắc hiện ra trong đầu hắn, sau một lúc do dự, hắn nói: “Công chúa điện hạ, Lâm Nhất có thể nói riêng với người vài câu được không?”  

XÍU...UU!!  

Trong mắt công chúa Phượng Hoa lập tức lóe lên tia khác thường, nàng ta không lên tiếng.  

Nghe vậy, Lý Vô Ưu ngẩn ra, tỏ vẻ rất kinh ngạc.  

“Công chúa điện hạ, tiểu sư đệ của ta rất nhát gan, gặp hắn một mình sẽ không có việc gì đâu”.  

Hân Nghiên nhìn Phượng Hoa, khẽ mở đôi môi đỏ mọng.  

“Cũng được”.  

Một lúc lâu sau, công chúa mới nói ra hai chữ.  

Hân Nghiên và Lý Vô Ưu cùng lui ra, Lâm Nhất vỗ vỗ ngựa Huyết Long, mặc dù không tình nguyện nhưng nó vẫn rời đi.  

Vùng biên giới sơn mạch được bao phủ bởi sương mù rực rỡ giờ chỉ còn lại Lâm Nhất và công chúa Phượng Hoa.  

Đợi sau khi mọi người đều đi hết, công chúa Phượng Hoa mới thấp giọng nói: “Có chuyện gì cứ nói!”  

“Công chúa, đắc tội!”  

Trước đó, thái độ Lâm Nhất rất bình tĩnh, thình lình, hắn duỗi tay ra, nhanh như chớp chộp lấy khăn che mặt của công chúa Phượng Hoa.  

“Công chúa, đắc tội!”  

Trước đó, thái độ Lâm Nhất rất bình tĩnh, thình lình, hắn duỗi tay ra, nhanh như chớp chộp lấy khăn che mặt của công chúa Phượng Hoa.  

Lâm Nhất không màng đến hậu quả khi ra tay với công chúa.  

Những nghi ngờ cứ liên tục tích tụ trong đầu hắn, đã đến tình trạng cần phải giải quyết rồi.  

Nếu không, nghi ngờ mãi mãi là nghi ngờ, vĩnh viễn không có được đáp án.  

Công chúa Phượng Hoa có hơi kinh ngạc, hiển nhiên, nàng ta không ngờ Lâm Nhất lại đột nhiên ra tay.  

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, sự kinh ngạc trong mắt nàng ta đã biến mất, chỉ còn lại bình tĩnh, như một mặt hồ tĩnh lặng, không có gợn sóng, khiến người ta cảm thấy sâu không lường được.  

Xoạt!  

Nàng ta không hề né tránh, chỉ giơ tay lên, muốn nắm chặt cổ tay Lâm Nhất.  

“Thật nhanh!”  

Lâm Nhất cảm thấy kinh ngạc, hắn ra tay bất ngờ, vậy mà đối phương vẫn có thể làm ra phản ứng nhanh như vậy.  

Cổ tay khẽ đảo, chỉ để lại một cái bóng, trước tiên lui ra, tránh đi thế công của đối phương, rồi lại tiến lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, một lần nữa chộp lấy khăn che mặt.  

Trong lúc di chuyển, tay của hắn để lại vô số tàn ảnh trước mặt công chúa Phượng Hoa.  

Thoạt nhìn thật thật giả giả, rất khó phân biệt.  

“Quậy đủ chưa?”  

Ánh mắt công chúa Phượng Hoa trở nên lạnh lùng, nàng ta hừ lạnh một tiếng, trở tay chộp tới, vô số tàn ảnh bị nghiền nát. Bàn tay trắng như ngọc của công chúa Phượng Hoa bóp chặt cổ tay Lâm Nhất.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1325


Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia quyết đoán, gần như ngay khi đặt chân xuống, cả người hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, Kim Ô Ấn được kích hoạt.  

Bộ, Kim Ô tung cánh.   

Ầm!  

Hào quang sáng chói bùng nổ, Kim Ô Ấn tách ra, cùng với đó, Lâm Nhất giang hai tay ra, đôi tay hệt như cánh Kim Ô, phút chốc đưa hắn bay vọt lên, tốc độ nhanh như tia chớp, gần như không nhìn thấy được tàn ảnh.  

Phút chốc, hắn dễ dàng vượt qua bên cạnh công chúa Phượng Hoa.  

Đã bắt được!  

Sâu trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia mừng rỡ, hắn cảm nhận rất rõ mình đã chộp được khăn che mặt của đối phương.  

Thịch thịch!  

Có điều, khi sắp tách ra khỏi công chúa, sắc mặt hắn có hơi thay đổi, vì hắn cảm giác được… tấm vải này có hơi lớn, vậy mà lại có thể bay phấp phới trong gió.  

Đợi đến lúc xoay người, vẻ mặt Lâm Nhất đã hoàn toàn thay đổi.  

Công chúa Phượng Hoa đứng trước mặt hắn, mạng che mặt vẫn còn, chỉ là… ngoại trừ chiếc yếm lụa trắng thì trên người nàng ta gần như không có gì cả, da thịt như bạch ngọc hoàn toàn lộ ra ngoài.  

Lâm Nhất cúi đầu nhìn, trên tay hắn chính là áo của công chúa Phượng Hoa.  

Phút chốc, hắn cảm thấy xấu hổ không thôi, vừa rồi, ngay khi hắn sượt qua, công chúa đã kịp nghiêng đầu tránh thoát tay của hắn, nhưng trời đất xui khiến thế nào mà hắn lại bắt được cổ áo của nàng ta.  

Tốc độ quá nhanh, đợi đến khi kịp phản ứng thì cục diện đã biến thành như vậy.  

Công chúa Phượng Hoa không lúng túng, cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng, khiến người ta không cách nào đoán ra được suy nghĩ của nàng ta.  

“Nhìn đủ chưa?”, công chúa Phượng Hoa lạnh lùng nói.  

Lâm Nhất giật mình hoàn hồn, lúc này, hắn mới phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào đối phương, liền vội vàng quay đi.  

“Xin lỗi, tại hạ không cố ý, kính xin công chúa tha thứ”.  

Lâm Nhất ủ rũ nói, nhìn quần áo trong tay, hắn cảm thấy ngay cả mình còn không tin lời mình nữa mà.   

Tuy nhiên, công chúa Phượng Hoa lại không hề nổi giận, thậm chí trên người nàng ta cũng không có bao nhiêu sát ý..  

Khi hắn còn đang cảm thấy nghi hoặc thì giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của công chúa vang lên: “Chuẩn bị cho Long Môn tranh tài thật tốt, nếu không lọt vào danh sách thì đừng nói đến chuyện tháo xuống mạng che mặt của ta, ngay cả việc đến gần ta, ngươi cũng không cách nào làm được”.  

Nói xong, công chúa Phượng Hoa nhảy vọt lên trời, ngay lúc đó, một con linh hạc đột ngột bay đến. Nàng ta nhẹ nhàng rơi xuống lưng linh hạc, cưỡi hạc bay đi, phút chốc biến mất giữa tầng mây.  

Lâm Nhất dõi theo bóng lưng công chúa, rồi lại nhìn quần áo trong tay, rơi vào trầm tư.  

Thịch thịch!  

Có tiếng bước chân vang lên, là Lý Vô Ưu và sư tỷ Hân Nghiên, bọn họ nghe thấy có tiếng đánh nhau nên đã vội chạy đến.  

“Công chúa đâu rồi?” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1326


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy chỉ có một mình Lâm Nhất, còn công chúa Phượng Hoa thì đã hoàn toàn biến mất.  

Khi liếc thấy quần áo trên tay Lâm Nhất, cả hai càng thêm nghi hoặc.  

“Quần áo… của công chúa?”, Lý Vô Ưu lắp bắp nói.  

“Tiểu sư đệ, đã có chuyện gì?”  

Biết sư tỷ Hân Nghiên sinh nghi, Lâm Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ, bèn kể lại sơ lược chuyện vừa xảy ra.  

Nghe xong, hai người cực kỳ kinh hãi.  

Lý Vô Ưu cười nói: “Ca à, ta phục huynh rồi đấy, ngay cả quần áo của công chúa mà cũng dám cởi”.  

Hân Nghiên vẫn luôn thích trêu ghẹo Lâm Nhất, nhưng lúc này, cô lại lộ vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói: “Tiểu sư đệ, đệ chắc chắn trên người công chúa Phượng Hoa không có sát ý?”  

“Chắc chắn!”  

Lâm Nhất nhớ lại, đúng là như vậy, hắn không cảm nhận được sát ý trên người công chúa Phượng Hoa.  

Hân Nghiên khẽ thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Tiểu sư đệ, sau này không thể lỗ m ãng như vậy được, công chúa Phượng Hoa không hề đơn giản như đệ nghĩ, cũng không phải người dễ nói chuyện. Nàng là…”  

Hân Nghiên muốn tìm từ để hình dung, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn không cách nào nghĩ ra được.  

“Nàng là người như thế nào?”  

Hân Nghiên suy tư hồi lâu, trên khuôn mặt sắc sảo lộ vẻ âu sầu: “Lúc trước, khi quen biết nàng, ta cũng cảm giác được dù nàng đang ở bên cạnh, nhưng khi nói chuyện luôn khiến người đối diện có cảm giác nàng đang ở trên cao. Ở cùng nàng luôn cảm nhận sự lạnh lẽo, nói nàng quá mức cao ngạo, nhưng thật sự nàng giống như bầu trời vậy, ta không thể nào nhìn thấu được…”  

“Có thể nói, nàng là một người nguy hiểm, ngay cả đại hoàng tử cũng phải kiêng kỵ nàng, tiểu sư đệ, bất kể công chúa điện hạ có kính nể đệ thế nào thì đệ đều phải nhớ, nàng và chúng ta không phải người cùng một thế giới”.  

Lý Vô Ưu ngượng ngùng cười: “Ta còn tưởng chỉ có ta có cảm giác này, không ngờ sư tỷ cũng vậy, quả thực khó có thể đoán được vị công chúa Phượng Hoa kia nghĩ gì. Ở bên cạnh nàng luôn có cảm giác căng thẳng và sợ hãi một cách khó tả”.  

“Ta… cũng biết những điều này”.  

Lâm Nhất thở dài: “Có điều, nàng thật sự rất giống một vị cố nhân của ta”.  

Hân Nghiên trầm ngâm nói: “Không thể nào, tuy có khoảng năm năm nàng không lộ diện, nhưng cũng không có khả năng rời khỏi đế quốc Đại Tần. Mà dù có đi thì cũng sẽ đi đến nơi kh ủng bố hơn so với hoàng thất Đại Tần”.  

Nhận lầm người ư?  

Lâm Nhất liếc nhìn những sợi tóc quấn quanh ngón út, trong mắt lóe lên tia do dự.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1327


Hân Nghiên và Lý Vô Ưu vô cùng hoảng hốt, bọn họ không ngờ Bạch Lê Hiên cũng chạy đến sơn mạch Tịch Diệt.  

Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng.  

Hiện tại, hắn ta thật sự không cần bế quan, nếu muốn tăng tiến thực lực trước khi Long Môn tranh tài diễn ra thì lựa chọn đến sơn mạch Tịch Diệt là một lựa chọn không tồi. Chém giết yêu thú cảnh giới Tử Phủ, tôi luyện giữa lằn ranh sống chết sẽ khiến cho thực lực của hắn tăng nhanh.  

Hiển nhiên, Bạch Lê Hiên cố ý hạ xuống là vì trông thấy Lâm Nhất, sự sắc bén ẩn sâu trong mắt, khí tức trên người hắn ta đã mạnh lên không ít, sự kh ủng bố của Thánh Thể đã giúp tu vi của hắn ta kiến bộ cực nhanh, có thể nói, thời gian mãi mãi đứng về phía Bạch Lê Hiên.  

Nhưng hắn ta vẫn không biết đủ, mà còn bất chấp nguy hiểm chạy đến sơn mạch Tịch Diệt tôi luyện.  

Loại người này thật sự rất đáng sợ.  

Ánh mắt cực kỳ sắc bén của Bạch Lê Hiên chiếu thẳng vào Lâm Nhất, hệt như một thanh kiếm bén nhọn, không hề che giấu sát ý.  

Lâm Nhất đã sớm trở thành ma chướng mà hắn ta phải tiêu diệt trước khi rời khỏi đế quốc Đại Tần.  

Ma chướng chưa trừ, mãi mãi không yên.

Dù mình có ngưng tụ Thánh thể thì chắc chắn sau này cũng sẽ giẫm chân tại chỗ.  

Chỉ khi chém chết Lâm Nhất mới có thể loại bỏ ma chướng, để suy nghĩ được thông suốt!  

Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bạch Lê Hiên, ngươi muốn làm gì?”  

“Yên tâm, trước Long Môn tranh tài, ta sẽ không ra tay với hắn”.  

Bạch Lê Hiên lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm ngâm nói: “Rất nhiều người đều đang đồn rằng ngươi sẽ không tham gia Long Môn tranh tài nữa, ta hy vọng ngươi nhớ lời mình đã nói. Ân oán giữa hai chúng ta phải giải quyết trên Long Môn tranh tài, đừng không dám đi như lời đồn đấy”.  

Dứt lời, hắn ta cũng không quan tâm Lâm Nhất đáp lời thế này, thân thể hắn ta loé lên, thoáng chốc biến mất trong dãy núi.  

Trong mơ hồ, có thể cảm nhận được một kiếm thế đang tung hoành trong dãy núi, không chút kiêng dè lao thẳng về phía trước, chưa từng dừng lại.  

Rõ ràng điểm đến của hắn ta là trung tâm của sơn mạch Tịch Diệt.  

Chỉ có nơi trung tâm đó mới có thể tồn tại yêu thú cảnh giới Tử Phủ!   

Lâm Nhất nở nụ cười lạnh lùng, trầm giọng nói: “Long Môn tranh tài… Ngươi muốn lấy mạng ta ư, thật là ảo tưởng quá rồi”.  

Hân Nghiên thay đổi sắc mặt, nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, Bạch Lê Hiên đem lại cho ta cảm giác còn đáng sợ hơn trong hôm gió tuyết đó. Dường như hắn ta có thể bước vào Huyền Võ tầng mười bất cứ lúc nào… Thậm chí tiềm lực còn sâu không thấy đáy nữa”.   

“Biến số của Thánh thể quá lớn”, Lâm Nhất gật đầu: “Dù hắn ta thăng lên Bán Bộ Tử Phủ trước khi Long Môn tranh tài diễn ra, ta cũng không cảm thấy kỳ lạ”.  

Nhưng chiến ý trong lòng Lâm Nhất lại không vì thế mà mất đi chút nào.  

Thánh thể có ưu thế của Thánh thể, Lâm Nhất hắn cũng có ưu thế của riêng mình, người đời đều nói tiềm lực của hắn đã hết, tất cả lá bài tẩy đều đã sử dụng.  

Nhưng bọn họ lại quên…  

Đại Tần đế quốc, chỉ có một mình Lâm Nhất hắn nắm giữ tuyệt kỹ của ba tông. Trong lịch sử của Đại Tần đế quốc, chưa từng có ai đi con đường giống hắn, cũng đã định sẵn là không có người nối bước. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1328


Người có thể khiến tuyết rơi trên đồng hoang, tạo nên truyền thuyết, sao có thể thật sự đã sử dụng hết tiềm lực được.  

“Thời gian không còn sớm, ta đi vào sơn mạch Tịch Diệt đây. Chuyện của công chúa, mọi người giữ bí mật giúp ta”.  

Lâm Nhất lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói.  

“Đi đường cẩn thận, ta và Vô Ưu đợi đệ ở Long Môn tranh tài”.  

Trên khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Hân Nghiên xuất hiện một nụ cười dịu dàng, cô ân cần nói.  

“Đại ca, ta đợi huynh trở về, để những người đánh cược huynh không dám xuất hiện ngậm miệng lại hết!”   

Lý Vô Ưu lớn tiếng nói.  

Dưới ánh nhìn của hai người, Lâm Nhất triệu hoán Huyết Long Mã, biến thành một tia máu đi vào trong sơn mạch Tịch Diệt!  

Huyết Long Mã chở Lâm Nhất phi nhanh trong sơn mạch Tịch Diệt, còn nhanh hơn cả Bạch Lê Hiên trước đó.  

Gần như không cần hắn phát ra kiếm thế của mình, yêu uy biến dị từ huyết mạch Chân Long trong người Huyết Long Mã đã đủ khiến yêu thú trong dãy núi phải sợ hãi rồi.  

Một đường tiến lên không chút kiêng dè, hoàn toàn không có yêu thú không có mắt nào xuất hiện gây chuyện.  

Dù bước vào nơi sâu trong sơn mạch Tịch Diệt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy yêu thú Huyền Võ tầng chín, thậm chí là Huyền Võ tầng mười. Nhưng trước khí thế hung hăng của Huyết Long Mã, bọn chúng vẫn có vẻ sợ sệt, chỉ có thể đứng nhìn Huyết Long Mã đi qua địa bàn của mình.  

Sau khi đi xa, chúng nó mới phát ra những tiếng gào thét không cam lòng.  

Gió mạnh thổi vào tai, đập vào mặt giống như lưỡi dao. Lâm Nhất ngồi trên lưng Huyết Long Mã cảm giác mình như đang bay, tốc độ của nó còn nhanh hơn tốc độ khi sử dụng Thất Huyền bộ của hắn rất nhiều.  

Dù là những Kiếm Điêu bay trên trời của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng không nhanh bằng Tiểu Hồng.  

Ầm!  

Mặt đất đột nhiên rung lên, một tiếng gầm thét đáng sợ vang vọng trong rừng.  

Sắc mặt của Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn nhìn thấy cổ thụ chọc trời trước mặt đột nhiên đổ ngã từng hàng, một con chuột Kim Mao đứng thẳng xuất hiện trước mặt hắn.  

Chuột Kim Mao cao tận mười trượng, trên người khoác một bộ lông màu xám. Nửa thân trên của nó rất vạm vỡ, vóc dáng là kiểu tam giác ngược, trước ngực có cơ bắp rắn chắc, tràn đầy sức mạnh.  

Trên đầu nó có một nhúm lông vàng rực, vì thế nên mới có cái tên Kim Mao.  

Người nó phát ra hơi thở Huyền Võ tầng mười, nó nhìn chằm chằm Lâm Nhất và Huyết Long Mã, hai người đang đứng trên địa bàn của nó.  

Rất không may là con yêu thú này rất nóng tính, chỉ cần có chút khó chịu sẽ lập tức giận dữ ra tay.  

Yêu thú mang theo sức mạnh đáng sợ, tốc độ kinh người và móng vuốt sắc bén, khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, tu vi Huyền Võ tầng chín, thậm chí không đỡ được một đòn của nó cũng sẽ bị nó dễ dàng đâm xuyên qua.  

Nếu xem nó như một con chuột bình thường thì sẽ chết rất thê thảm.  

Lâm Nhất nhìn xuống, nơi này đã cách trung tâm sơn mạch Tịch Diệt rất gần. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1329


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vù vù!  

Tiếng xé gió chói tai vang lên, móng vuốt của chuột Kim Mao nắm chặt thành quyền, đánh mạnh về phía Lâm Nhất.  

Quyền mang kèm theo gió mạnh khiến cổ thụ xung quanh không ngừng đung đưa, lá cây rơi xuống như mưa.  

“Đến đây!”  

Lâm Nhất cười châm chọc, bay lên trời từ trên lưng Huyết Long Mã, mạnh mẽ tấn công.  

Vào khoảnh khắc hắn siết chặt năm ngón tay, lực lượng Long Tượng xuất hiện, thánh âm vang vọng trong không trung. Sức mạnh Ngũ đỉnh đáng sợ ngưng tụ ra lực đấm điên cuồng đỡ đòn.  

Ầm!  

Quyền mang va vào nhau tạo thành tiếng vang lớn trên không trung, Lâm Nhất nhìn như nhỏ bé lại khiến chuột Kim Mao cao gần mười trượng liên tục lùi lại.  

Ầm!  

Nhưng giữa không trung đột nhiên vang lên âm thanh như tiếng sét đánh, đuôi của chuột Kim Mao tựa như roi quất tới, một đòn vừa mạnh vừa nhanh, nhắm thẳng vào đầu Lâm Nhất.  

“Tự tìm đường chết”.  

Lâm Nhất hừ lạnh, khí thế nhanh như tia chớp nắm lấy đuôi chuột, khởi động Long Tượng Chiến Thể Quyết, thân thể nhìn như mỏng manh của thiếu niên phát ra âm thanh ầm vang, tựa như muốn căng lên.  

Vào khoảnh khắc nắm lấy đuôi chuột, trên người hắn bộc phát ra sức mạnh kinh người, quăng mạnh một cái.  

Ầm ầm ầm ầm!  

Những gốc cổ thụ chọc trời bị chuột Kim Mao đụng gãy, sau đó ầm ầm ngã xuống, bụi mù cuồn cuộn bay lên.  

“Giao cho ngươi đấy”.

Chuột Kim Mao là yêu thú Huyền Võ tầng mười khá lợi hại, thậm chí có thể nói là yêu thú đã đến gần cảnh giới Tử Phủ.  

Nhưng nó vẫn không có chút tính khiêu chiến nào với Lâm Nhất, sau khi đánh bay nó, hắn cũng không muốn chiến đấu nữa.  

Vù vù vù!  

Hắn thi triển Thất Huyền bộ, dang hai cánh tay, nhẹ nhàng chạy như bay trong rừng núi. Tàn ảnh chồng lên nhau, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tăm.  

Đến khi chuột Kim Mao tức giận ngồi dậy, nó chỉ thấy Huyết Long Mã đang cười tươi xuất hiện trước mặt mình.  

Còn chưa kịp phản ứng, Huyết Long Mã đã đá một cước lên người nó.  

Rắc!  

Thân thể vạm vỡ của nó lập tức bị đá gãy xương dưới một cước này.  

Chuột Kim Mao vừa đứng dậy còn chưa kịp đứng vững đã ngã xuống đất một lần nữa, không ngừng r3n rỉ.  

Lâm Nhất đã đi xe nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì nở nụ cười.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1330


Còn chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được một sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi không thôi.  

Yêu thú ở trung tâm không đông lắm, nhưng đều là yêu thú cấp bá chủ Huyền Võ tầng mời.  

Nhưng điều nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, dù sao cũng phải trải qua sinh tử mới có thể dốc hết tiềm lực của bản thân.  

Rất nhiều người đều nói hắn đã sử dụng hết lá bài tẩy khi gặp sóng gió, đã không còn mạnh nữa.  

Nhưng với Lâm Nhất, cao thủ thật sự là người không cần sử dụng lá bài tẩy vẫn có thể thoải mái đánh bại bất cứ một ai.  

Thất Huyền bộ, Long Hổ Quyền, Long Tượng Chiến Thể Quyết và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của hắn vẫn còn tiềm lực rất lớn để khai thác, vượt xa dự đoán của người ngoài.  

Dù thật sự so lá bài tẩy, hắn vẫn còn có Thiên Phá Vân và Đại Phong Kình vẫn chưa sử dụng.  

“Lưu Thượng nói không vào Phật Môn là không thể lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được. Phục Ma Ấn của ta cũng phải dùng kiếm phục ma mới có thể tạo ra được, chưa chắc ta không thể thật sự khống chế Chư Thiên Ấn”.  

Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, nếu có thể ngưng tụ thành công Chư Thiên Ấn, bốn ấn hợp nhất, Long Hổ Quyền của hắn sẽ khiến cả Đại Tần phải run rẩy.  

Nếu không thử sẽ mãi mãi không biết có được hay không.  

Trung tâm sơn mạch Tịch Diệt nằm trong bóng tối u ám, một vùng đen kịt. Trong mắt Lâm Nhất loé lên vẻ quyết đoán, không chút do dự bước vào.  

“Linh khí thật nồng đậm”.  

Nơi trung tâm không hổ là bảo địa được yêu thú cảnh giới Tử Phủ chiếm đoạt, sự nồng đậm của linh khí còn dồi dào hơn cả ở Kiếm Các nữa.  

Lâm Nhất đảo mắt nhìn trong bóng tối, một lát sau, hắn xác định một phương hướng rồi chậm rãi tiến lên.  

Đi thẳng, đi thẳng.  

Oanh!  

Khi từng uy thế đáng sợ xuất hiện, Lâm Nhất dừng bước, không tiếp tục tiến lên nữa.  

Nơi này chính là nơi giao nhau giữa mấy sào huyệt yêu thú, đủ loại uy thế của yêu thú tập trung lại nơi này.  

Khiến cho cổ thụ sinh trưởng ở nơi này có hình dáng khác những nơi khác rất nhiều, thân cây cong vẹo, hình dạng kỳ lạ.  

Sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, hắn đối mặt bằng khí thế của mình vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực.  

“Chọn nơi này vậy”.  

Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.  

Hắn muốn dùng uy thế nặng nề của nơi này, dưới tình huống luôn đối mặt với nguy cơ sinh tử để ép mình lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn.  

Sự nguy hiểm của hành trình này là không thể lường được.  

Chỉ cần lơ là, hắn sẽ lập tức bị mấy yêu thú cảnh giới Tử Phủ xé thành mảnh vụn.  

Thời gian trôi qua, thật ra bốn con yêu thú Tử Phủ ở gần đó đã phát hiện ra Lâm Nhất từ lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1331


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng chúng nó rất gian trá, trí thông minh không thua kém gì loài người. Ở trong mắt chúng, Lâm Nhất chính là thức ăn ngon tự dâng đến cửa, tràn đầy cám dỗ.  

Võ giả khí huyết thịnh vượng, chân nguyên hùng hậu thế này chính là món ăn bổ dưỡng với yêu thú.  

Sau khi ăn, cảnh giới và thực lực của chúng sẽ tăng lên, cũng giống như võ giả loài người luyện hoá yêu đan vậy.  

Nhưng vị trí của Lâm Nhất rất đẹp, ở ngay chỗ tiếp giáp giữa các sào huyệt yêu thú, ai dám làm bậy cũng sẽ có lợi cho ba con yêu thú khác.  

Dưới sự nghi ngờ, mấy con yêu thú này đều không dám manh động.  

Thiên chính là chỉ bầu trời.  

Nhưng trong Phật giáo, Thiên là chỉ chư thần của Thần Giới, tổng cộng có ba mươi ba Thiên, trong đó tứ đại thiên thần mạnh nhất lần lượt là Đâu Suất Thiên, Nhẫn Lợi Thiên, Dạ Ma Thiên và Tha Hoá Tự Tại Thiên. Muốn hiểu rõ Chư Thiên Ấn e rằng phải tìm hiểu điều thần bí của ba mươi ba thiên thần Phật giới, ta không rõ Phật lý, không vào Phật Môn thì sẽ không thể lĩnh ngộ được nó.  

Cho nên, Lưu Thương kết luận ta không thể khống chế Chư Thiên Ấn.  

Nhưng nếu ta có thể dùng kiếm phục ma thì vì sao không thể dùng kiếm hoá thiên chứ?  

Dưới áp lực nặng nề, Lâm Nhất cũng luôn vô cùng căng thẳng, mỗi phút mỗi giây hắn đều phải cẩn thận đề phòng.  

Vừa phải lĩnh ngộ vừa phải tập trung phòng bị, sự căng thẳng chưa từng có này khiến Lâm Nhất tiến vào trạng thái rất kỳ diệu.  

Trong lúc suy nghĩ, lĩnh ngộ, có nhiều thứ ảo diệu như suối ngọt không ngừng xuất hiện.  

Vì một khắc sau có lẽ sẽ phải đối mặt với cái chết, ưu thế lĩnh ngộ hơn người được hắn phát huy đến mức tối đa.  

Khi hắn đang trầm tư, không gian vô hình luôn có sát khí tấn công, lẻn vào đầu tạo thành dao động.  

Nhưng việc đó lại khiến Lâm Nhất càng kích thích hơn, sát khí không ngừng tấn công chính là một rèn luyện chưa từng có với kiếm ý của hắn.  

Rất có lợi cho việc nắm giữ sự ảo diệu của dùng kiếm hoá thiên của hắn.  

Chẳng mấy chốc đã ba ngày trôi qua.  

Nhưng với hắn một ngày chẳng khác nào một năm, có thể nói là mỗi lần hít thở đều như trải qua sinh tử một lần. Ba ngày ngắn ngủi trở nên dài đằng đẵng với hắn.  

Vụt!  

Trên ngọn cây phía xa, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.  

Chủ nhân đôi mắt đó là Bạch Lê Hiên, nếu nhìn kỹ, hơi thở trên người hắn ta đã đạt đến Huyền Võ tầng mười.  

Thiên phú tu luyện đáng sợ của Thánh thể, thể hiện rõ trên người hắn ta.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1332


Nhưng không ngờ ba ngày trôi qua, người này vẫn còn sống.  

“Hắn muốn…”  

Trong mắt Bạch Lê Hiên chợt lộ vẻ ngạc nhiên, cực kỳ khiếp sợ, há hốc mồm không nói nên lời.  

Hắn ta có thiên phú cao, thông minh hơn người, chẳng mấy chốc đã đoán ra ý muốn của Lâm Nhất.  

Người như Lâm Nhất, mỗi phút mỗi giây đều đứng bên bờ sinh tử. Tác dụng của việc tu luyện vô cùng rõ ràng, dưới tình huống ngay cả hít thở cũng thấy sợ hãi sẽ không ngừng khiến tiềm lực của bản thân phải bộc phát.  

Nhưng sau đó, trên mặt Bạch Lê Hiên xuất hiện nụ cười châm chọc.  

Tự tìm đường chết!  

Làm như vậy rất nguy hiểm, hắn ta chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy không rét mà run.  

Trước mắt còn có thể để những yêu thú này ngăn cản lẫn nhau, không dám manh động. Đến khi những con yêu thú này mất kiên nhẫn, đó sẽ là ngày giỗ của Lâm Nhất!  

Tình huống xấu nhất là bốn yêu thú Tử Phủ đồng thời tấn công, hắn sẽ lập tức chết thảm.  

Bạch Lê Hiên đã có thể ngang sức ngang tài, đấu tay đôi với yêu thú Tử Phủ, nhưng hắn ta cảm thấy nếu đối mặt với hai yêu thú Tử Phủ cùng một lúc, hắn ta cũng không có đường sống.  

Đối mặt với bốn yêu thú Tử Phủ, có lẽ hắn ta càng không thể phản kháng.  

Bạch Lê Hiên hắn ta dám mạo hiểm sống chết đến nơi trung tâm này để lịch luyện, nhưng tuyệt đối không thể can đảm được như Lâm Nhất.  

“Hừ, để ta xem lúc đó ngươi chết như thế nào!”  

Bạch Lê Hiên hừ lạnh, trước khi đi còn nhìn Lâm Nhất một lúc, trong mắt hắn ta, Lâm Nhất đã là một người chết.  

Đây là một vùng đất chết.  

Bạch Lê Hiên nói rất đúng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc yêu thú mất hết kiên nhẫn.  

Sau khi hắn ta rời khỏi nửa canh giờ, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên từ trong rừng núi u ám.  

Tiếng gầm phát ra từ một con chó có bộ lông xám như nham thạch, đôi mắt đỏ thẫm loé lên ánh sáng màu máu trong bóng tối. Nó có vóc dáng to như hổ, răng nanh sắc nhọn, hàn mang lạnh lẽo. Móng vuốt khổng lồ, cực kỳ dữ tợn.  

Sau đó lại có hai tiếng thú gầm vang lên, trong bốn có yêu thú Tử Phủ đã có ba con đồng thời hành động.  

Trong mắt con yêu thú cuối cùng loé lên vẻ gian trá, lựa chọn án binh bất động.  

Dã tâm của nó dường như không chỉ là Lâm Nhất, mà còn là ba yêu thú khác nữa.  

Nó thè lưỡi li3m miệng một cái, dường như còn nở một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn trong bóng tối.  

Ầm ầm!  

Ba con yêu thú chạy nhanh, khiến mặt đất không ngừng run rẩy, khi ba con yêu thú Tử Phủ đến gần, kiếm thế mà Lâm Nhất dùng để ngăn cản uy thế của yêu thú lập tức tán loạn, xương cốt trên người hắn bắt đầu kêu rắc rắc.  

Thân thể gần như sắp biến dạng dưới áp lực khổng lồ.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1333


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu là người khác, dưới tình huống không luyện tập Long Tượng Chiến Thể, có lẽ xương cốt đã lập tức đâm thủng lục phủ ngũ tạng và da thịt rồi.  

Nhưng dù thế, bây giờ Lâm Nhất vẫn cực kỳ khó chịu.  

Khuôn mặt tuấn tú của hắn tái nhợt, mồ hôi trên trán liên tục rơi xuống.  

Bên tai Lâm Nhất là tiếng yêu thú kêu gào, mùi tanh bay ra từ trong mũi yêu thú, không cần mở mắt ra cũng có thể biết tình huống trước mắt tệ hại đến mức nào.  

Vào thời khắc sinh tử.  

Tiềm năng của Lâm Nhất bị ép đến mức vượt khỏi giới hạn, những hình ảnh nhanh chóng lướt qua trong đầu hắn.  

Từ Mãnh Hổ Quyền lúc đầu đến tàn quyển của Long Hổ Quyền, đến khi Lưu Thương giao cho hắn bản hoàn chỉnh. Rồi đến khi hắn dùng Long Hổ Quyền chinh chiến tứ phương, vang danh Kiếm Các… Có rất nhiều hình ảnh, đều liên quan đến Long Hổ Quyền.  

Trong hiện thực, ba yêu thú Tử Phủ từng bước tiếp cận từ ba hướng khác nhau. Nếu khi ba yêu thú đến được phạm vi trăm mét, dù là thần tiên cũng không cứu được hắn.  

Một nghìn mét, tám trăm mét, năm trăm mét… Bốn trăm mét, ba trăm mét…  

Ba con yêu thú đứng trên không trung nở nụ cười dữ tợn, ở trong mắt chúng, Lâm Nhất chính là món ăn hấp dẫn nhất trên thế gian.  

Trên người mang theo khí huyết nồng đậm, cảm dỗ không thể cưỡng lại được.  

Hình ảnh vẫn không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Nhất, lúc là rồng bay, lúc là hổ nhảy, lúc là rồng ngâm hổ gầm, phong vân hội tụ.  

Rắc!  

Nhưng cuối cùng, mọi thứ đều tan thành mây khói, vỡ vụn như tấm gương. Có ánh sáng xuất hiện, trong đầu không còn long hổ, chỉ còn kiếm, chỉ có một thanh kiếm mang theo ánh sáng.  

Vào lúc ba yêu thú chỉ còn cách hắn khoảng trăm mét, Lâm Nhất đột nhiên mở mắt.  

Trong mắt có tia sáng loé lên, sâu trong mắt có hình cây kiếm xuất hiện, tiếp theo, ba mươi ba thanh kiếm nở rộ ở sâu trong tròng mắt tựa như đoá hoa.   

Thấy ba yêu thú, nét mặt thiếu niên trở nên tái nhợt, nhưng cũng không quá bối rối.  

Lâm Nhất khoanh hai tay, mười ngón tay không ngừng di chuyển, trong ánh sáng nở rộ xen lẫn một dấu ấn thần bí và tối tăm.  

Chư Thiên Ấn, dùng kiếm hoá thiên!  

Vào khoảnh khắc dấu ấn thành hình, sau lưng Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện kiếm quang chói mắt. Ba mươi ba thanh trường kiếm ngưng tụ từ chân nguyên xoè ra như cánh quạt sau lưng hắn, mang theo kiếm ý bao phủ trên bầu trời.  

Sau khi dấu ấn thành hình, kiếm thế vốn đã biến mất biến thành những tia sáng nhạt. Tập trung về phía Lâm Nhất đang đứng dưới đất từ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt kiếm thế lại ngưng tụ một lần nữa, phát ra ánh sáng chói mắt.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1334


Lâm Nhất cũng không để tâm chuyện yêu thú đuổi sát theo sau.  

Bây giờ hắn đang rất hưng phấn, mạo hiểm tính mạng lĩnh ngộ Chư Thiên Ấn khiến hắn vô cùng vui vẻ.  

Hắn đã nắm giữ Chư Thiên Ấn, thì việc hợp nhất bốn ấn làm một còn xa không?  

Nếu ba yêu thú muốn đuổi theo cũng được thôi, vừa khéo lợi dụng cơ hội này rèn luyện Thất Huyền bộ một phen.  

Nếu có cơ hội có thể khiến thân pháp tăng cấp lên Hoá cảnh, bước ra khỏi tranh, sẽ khiến thực lực của mình nâng cao vô hạn.  

Xào xạc!  

Nơi Lâm Nhất ngồi thiền trước đó có một con báo Ma Văn màu đen chậm rãi bước ra. Nó bước đi tao nhã như mèo, không nhanh không chậm.  

Nó chính là con yêu thú Tử Phủ thứ tư ở nơi này, là con duy nhất không định ra tay.  

Cả người nó có màu đen nhánh, chỉ có hai tròng mắt xanh biếc, phát ra ánh sáng kỳ lạ như đá quý.  

Nó hơi híp mắt, đứng trong bóng tối đưa mắt nhìn ra xa. Dần dần, Lâm Nhất đã đi xa từng chút trở nên rõ ràng trong mắt nó.  

Khí huyết dồi dào như nham thạch nóng chạy không ngừng sôi trào trong người.  

Trong mắt báo Ma Văn tản ra cám dỗ vô tận.  

So với võ giả bình thường, lời người từng rèn luyện thân thể càng có sức hấp dẫn hơn trong mắt yêu thú.  

Trong đôi mắt đang nheo lại của báo Ma Văn phát ra ý lạnh, nó không nhanh không chậm tiến lên, dường như không hề nôn nóng chút nào.  

Mười ngày cứ thế trôi qua.  

Trong ba con yêu thú, chỉ còn con chó vẫn đang đuổi theo Lâm Nhất. Hai con yêu thú Tử Phủ khác thấy trong lúc truy đuổi mà thân pháp của Lâm Nhất còn có thể không ngừng nâng cao thì thấy tuyệt vọng, hoàn toàn mất kiên nhẫn.  

Chỉ có con chó này giống như một con chó điên, nhe răng nhếch miệng, trợn mắt không ngừng sủa.  

Nó vẫn còn nhớ rõ chuyện Lâm Nhất đánh mình mười ngày trước, không cắn Lâm Nhất một cái, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua.  

Lâm Nhất ở phía trước vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, không ngừng cười lạnh.  

Con chó này đúng là to gan, chỉ còn một mình nó mà vẫn dám đuổi theo mình. Vết thương mình để lại trên người nó mười ngày trước vẫn chưa lạnh, kiếm ý vẫn còn ở bên trong.  

Chiến lực của nó đã sớm không bằng lúc nó mạnh nhất, Lâm Nhất chắc chắn mình có thể chiến thắng đối thủ.  

Bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà, Thiên Phá Vân, dù có lợi hại đến đâu, sử dụng bảo khí lưỡi đao Xích Diễm cũng có thể gi ết chết nó.  

Nhưng như thế sẽ mất đi ý nghĩa của việc lịch luyện.  

Vù!  

Trong lúc Lâm Nhất đang suy tư, một cơn gió rét thổi tới. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cuối tầm mắt chính là một vách đá.  

Không có đường đi…  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1335


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con chó đuổi theo phái sau nhìn thấy cảnh này thì hưng phấn sủa như điên.  

Nó hoàn toàn không biết ngày giỗ của mình đã tới.  

Nó nhảy lên, tựa như tia chớp muốn lao tới giế t chết Lâm Nhất vừa mới dừng bước.  

“Nếu không còn đường chạy nữa thì chiến đấu thôi”.  

Tiếng gió vang lên bên tai, Lâm Nhất xoay người, kiếm âm du dương vang lên trong thiên địa. Lâm Nhất vừa xoay người đứng ngược sáng dưới ánh mắt trời, nắm ngón tay siết chặt thành quyền đánh ra, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ.  

Ầm!  

Dưới cú đấm này, thân thể cao lớn của con chó bị đánh bay.  

Lâm Nhất điều động Tử Diên Kiếm Quyết, kèm theo cánh hoa ở đan điền lần lượt nở rộ, khí thế trên người Lâm Nhất không ngừng dâng lên.  

Con chó bị đánh lui nhìn Lâm Nhất, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.  

Nó bất ngờ phát hiện nhân loại nhỏ bé này mang đến cho nó áp lực khổng lồ tựa như núi vậy.  

“Tự tìm đường chết, máu đã sắp chảy hết còn dám gây chuyện với ta, quả nhiên là một con chó điên”.  

Con chó còn yếu hơn trong dự đoán của Lâm Nhất, khiến hắn hơi bất ngờ, trong mắt hắn loé lên ánh sáng lạnh như băng, khiến con chó như tỉnh lại từ trong mơ.  

Lúc này, vị trí thợ săn và con mồi đã đảo ngược.  



Cách đó mười dặm cũng là trung tâm của sơn mạch Tịch Diệt.  

Trên mặt đất máu chảy thành sông, một con yêu xà cảnh giới Tử Phủ người đầy thương tích đang liều mạng giãy giụa, nhưng lại không làm được gì, một thanh lợi kiếm xuyên qua cằm nó, ghim thẳng xuống đất.  

Thân kiếm bốn thước ẩn chứa kiếm thế mạnh mẽ, khiến thân thể khổng lồ của yêu xà chịu đựng áp lực cực lớn.  

Sức sống của nó không ngừng mất đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.  

Các đó trăm mét, Bạch Lê Hiên mặc áo trắng vung tay, kiếm như lưu quang bay trở về trong vỏ kiếm.  

Ầm!  

Vào khoảnh khắc kiếm bay vào vỏ, mấy trăm tia kiếm quang b ắn ra từ trong người yêu xà, máu không ngừng tuôn rơi từ trong những vết thương, khiến nó chết ngay tại chỗ.  

Một viên yêu đan tràn đầy khí huyết, linh khí hào hùng lẳng lặng bay về phía Bạch Lê Hiên trong sự dao động của kiếm thế.  

Hắn ta giơ tay, nhận lấy yêu đan Tử Phủ quý giá kia.  

Hắn ta nhìn yêu đan, suy nghĩ bắt đầu bay xa.  

Trước mắt, hắn ta đã có thể chém chết yêu xà Tử Phủ bằng kiếm. Vậy Lâm Nhất ở trong tử địa thật sự đã chết rồi sao?  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1336


Trong tiếng vang động trời, mặt đất không ngừng rung lên, yêu thú vừa ngã xuống đất cũng không thể bò dậy nữa.  

Nó phát ra tiếng kêu gào vô cùng thê thảm, trơ mắt nhìn sức sống của mình từng chút biến mất.  

Áo quần Lâm Nhất rách rưới, có rất nhiều vết cào của con chó, áo xanh dính máu.  

Dưới tình huống không sử dụng bảo khí và rút kiếm, Lâm Nhất muốn chiến thắng cũng không phải chuyện dễ dàng, thậm chí là hơi khó khăn.  

Tuy con chó này cũng không đang trong trạng thái đỉnh cao, nhưng năng lực phòng ngự của nó quá đáng sợ, cứng rắn giống như nham thạch vậy. Mức độ cứng rắn của nó thật sự có thể sánh bằng một bảo giáp phòng ngự, khiến Lâm Nhất thấy rất mất sức.  

Hắn sử dụng Thất Huyền bộ kết hợp với Long Hổ Quyền, thêm cả Long Tượng Chiến Thể Quyết.  

Mất cả nửa ngày mới gi ết chết được nó.  

“Có thể trở thành yêu thú cảnh giới Tử Phủ chắc chắn là có chỗ hơn người, dù đang trong trạng thái bị thương nặng cũng không thể xem thường”.  

Nhìn thi thể nằm dưới đất của con chó, Lâm Nhất đăm chiêu, nhẹ giọng tự nói.  

Trận chiến này khiến hắn hiểu rõ về yêu thú cảnh giới Tử Phủ hơn.  

Nhưng có thể đánh chết yêu thú Tử Phủ và việc có thể gi ết chết võ giả Tử Phủ là hai khái niệm khác nhau.  

So với yêu thú, võ giả còn tu luyện công pháp, nắm giữ võ kỹ, có quá nhiều thủ đoạn.  

Trong cùng cảnh giới, cao thủ Tử Phủ có thể dễ dàng áp chế yêu thú, trừ khi gặp phải yêu thú biến dị hoặc yêu thú có huyết mạch thần thú thôi.  

Loại yêu thú này có thể xem như bá chủ vô địch trong cùng cảnh giới, rất đáng sợ.  

Rõ ràng dù con chó trước mắt có năng lực phòng ngự đáng sợ, nhưng hoàn toàn không thể xem là bá chủ.  

Đường còn rất dài.  

Lâm Nhất nghỉ dưỡng sức một lát, sau đó chậm rãi đi về phía thi thể của con chó, một viên yêu đan Tử Phủ vẫn rất có sức hấp dẫn với hắn…  

Ở trong mắt yêu thú, hắn là món ngon không thể cưỡng lại.  

Còn ở trong mắt hắn, yêu đan của những yêu thú này cũng thế.  

Vụt!  

Nhưng vào lúc đi tới trước cái xác, sắc mặt Lâm Nhất chợt thay đổi, hắn vội vàng xoay người.  

Trên một ngọn núi đá ở cách đó trăm mét có một có báo Ma Văn màu đen đang ung dung đứng ở đó.  

Nó híp hai mắt lại, lẳng lặng nhìn hắn.  

Trong nháy mắt, Lâm Nhất lập tức cảm thấy lạnh lẽo, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nét mặt thay đổi, nó đến đây từ bao giờ?  

Rốt cuộc con báo Ma Văn này xuất hiện từ khi nào mà hắn không hề phát hiện ra.  

Kỳ lạ hơn là con báo Ma Văn này vóc dáng “nhỏ nhắn”, đứng trên vách núi chỉ cao hai mét, thật sự không là gì so với thân thể cao lớn của con chó.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1337


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng thân thể nhỏ bé của nó lại mang đến áp lực to lớn cho Lâm Nhất, cảm giác sợ hãi vô thức dâng lên trong lòng, sau đó lan tràn ra cả người, tay chân hắn lạnh như băng, hơi không nghe theo kiểm soát của hắn.  

Nó đang cảnh cáo mình sao?  

Con chó này cũng là con mồi của nó, nó không cho mình động vào.  

Lâm Nhất cố giữ bình tĩnh, dần lùi khỏi thi thể của con chó.  

Vèo!  

Báo Ma Văn nhảy xuống thành một đường vòng cùng. Nó di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt xanh biếc từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhất.  

Nó đột nhiên nhếch môi, giống như là đang… cười!  

Ầm!  

Một khắc sau, báo Ma Văn lập tức biến mất trong tầm mắt của Lâm Nhất, đến khi gió lớn thổi lên, hắn mới ngạc nhiên phát hiện đối phương đã xuất hiện trước mặt mình.  

Tốc độ quá nhanh!  

Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ hoảng sợ, hắn vội vàng lách người, dang hai tay ra như kim ô.  

Phập!  

Nhưng lúc đáp xuống, trước ngực vẫn xuất hiện một vết cào, máu tươi chảy xuống.  

Lâm Nhất đau đến mức khoé miệng khẽ giật, đây mới thật sự là yêu thú Tử Phủ, yêu thú Tử Phủ trong trạng thái mạnh nhất.  

Con chó trước đó hoàn toàn không thể nào đáng sợ bằng nó.  

“Thú vị”.  

Trong thời điểm nguy hiểm này, Lâm Nhất tỉnh táo lại, nở một nụ cười lạnh lùng.  

Trong mắt dâng lên chiến ý vô tận.  

Đến đúng lúc lắm!  

Chân nguyên trên người dao động, Tử Diên Kiếm Quyết không ngừng di chuyển, thiếu niên đứng thẳng người, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm xuống đất.  

Tóc dài áo bào tung bay, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như đá quý nhìn chằm chằm vào báo Ma Văn.  

Gào!  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1338


Thủy Nguyệt kiếm pháp của hắn đã đạt đến hóa cảnh, Thất Huyền Bộ cũng đột phá đến hóa cảnh.  

Bằng không thì tựa như thùng gỗ có một miếng khuyết, mãi vẫn không cách nào đựng đầy.  

Có đôi khi hắn nghĩ… Liệu Bát công tử mạnh đến mức nào?  

Trong trường hợp cảnh giới không có sự chênh lệch tuyệt đối thì điểm mạnh thật sự của Bát công tử hẳn là khiếm khuyết mà bản thân không nhìn ra được.  

Đại khái chính là trong cùng một cảnh giới, cả người ngươi đều là sơ hở, nhưng lại không tìm ra sơ hở hở của đối phương.  

Được ăn cả ngã về không, đặt tất cả kỳ vọng vào át chủ bài.  

Đó chẳng khác nào một canh bạc, cao thủ chân chính sẽ không cần đến át chủ bài mà vẫn có thể nghiền áp được đối thủ.  

Khi tu hành trong sơn mạch Tịch Diệt, Lâm Nhất vẫn luôn đi theo hướng này.  

“Phải lĩnh hội Thất Huyền Bộ đến hóa cảnh, nếu không, một khi đụng phải đối thủ cấp công tử, kết cục tất bại”.   

Lâm Nhất nhìn về phía trước, ánh mắt hắn vô cùng kiên định.  

Lăng Tiêu Kiếm Các.  

“Ngươi thắng!”  

Một vị trưởng lão Tử Phủ thở dài bất đắc dĩ, nhìn về phía Bạch Lê Hiên bằng ánh mắt phức tạp.  

Ba ngày trước, sau khi quay về tông, đối phương đã lựa chọn đấu với ông ta.  

Mới đầu, trưởng lão còn không… để tâm lắm, chỉ cho rằng người hậu bối này tuy sở hữu thánh thể nhưng lại có hơi tự đại quá mức, vì thế ông ta chỉ dùng một nửa thực lực.  

Nào ngờ bản thân lại vô cùng thê thảm dưới kiếm của Bạch Lê Hiên.  

Đến khi tập trung chú ý, mới miễn cưỡng thắng được đối phương… Thế nhưng, Bạch Lê Hiên cũng như ông ta, đã chiến đấu suốt ba ngày liên tục, không ngủ không nghỉ.   

Tuy thua nhưng Bạch Lê Hiên ngày càng kéo dài trận đấu hơn.  

Cho đến hôm nay, ông ta đã thua nửa chiêu trong tay đối phương.  

Mặc dù chỉ là nửa chiêu, nhưng thắng vẫn là thắng.  

Trưởng lão bùi ngùi xúc động, đồng thời, càng thêm rung động trước sự phát triển của thánh thể.  

“Nửa chiêu này tuy thắng nhưng có hơi miễn cưỡng, trong truyền thuyết, Bát công tử đã có thể chém giết được Tử Phủ”.  

Bạch Lê Hiên tra kiếm vào vỏ, thầm nói.  

Trưởng lão Tử Phủ đứng ở đối diện vừa vuốt râu vừa nói: “Có lẽ Tử Phủ mà Bát công tử chém giết được chỉ là tán tu mà thôi, đối mặt với trưởng lão tông môn thì nào có đơn giản như vậy. Ngươi có thể thắng ta nửa chiêu, dù không địch lại bọn họ thì cũng không kém hơn là bao, chớ nên khiêm tốn!”  

Bạch Lê Hiên không đáp, mà trầm ngâm nói: “Trưởng lão, Lâm Nhất đã quay về tông chưa?”  

“Theo ta được biết thì chưa”.  

Vẫn chưa ư?  

Tứ ấn hợp nhất đều đã bị hắn khống chế, tên kia còn định ở trong sơn mạch Tịch Diệt đến khi nào.  

Ánh mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia nghi hoặc, tuy nhiên, chẳng mấy chốc đã hóa thành lạnh lùng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1339


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ, tứ ấn hợp nhất chính là giới hạn cao nhất của đối phương.  

Lâm Nhất là một trong những đối thủ có thể khiến hắn ta thật sự kính nể, nhưng Lăng Tiêu Kiếm Các chỉ có thể có một yêu nghiệt.  

Trong Long Môn tranh tài, người có thể cười đến cuối cùng chắc chắn sẽ là hắn ta.  

Tin tức Bạch Lê Hiên đánh thắng trưởng lão Tử Phủ nửa chiêu nhanh chóng lan truyền khắp Kiếm Các.  

Kế đó, lại có tin Diệp Phong từng có kinh nghiệm giế t chết tán tu Tử Phủ ở bên ngoài đế quốc.   

Từ trên xuống dưới Lăng Tiêu Kiếm vô cùng mong đợi trận Long Môn tranh tài sắp tới.  

Không chỉ riêng Kiếm Các, thời gian thi đấu ngày càng đến gần, bầu không khí ở hoàng thành đế đô cũng bắt đầu sôi trào.  

Hỗn Nguyên Môn, Huyền Thiên Tông, Ma Nguyệt Sơn Trang, Tần Thiên học phủ, Thần Sách Doanh liên tục có cao thủ cấp công tử xuất quan, mỗi một người đều tràn đầy tin tưởng đối với Long Môn tranh tài.  

Năm nay, cùng với hàng loạt phong ba, đợt thịnh hội ba năm một lần này càng được chú ý hơn gấp bội.  

Hiện tại, Lâm Nhất mãi vẫn không xuất hiện, hắn còn chưa rời khỏi sơn mạch Tịch Diệt, quay về tông môn.  

Một vài lời đồn đại được truyền ra, có người nói hắn tự biết thực lực không bằng người, muốn mượn cớ tu luyện để tránh đi Long Môn tranh tài.  

Thậm chí có người nói vì đắc tội đại hoàng tử nên hắn không dám tiếp tục nán lại Đại Tần, Lâm Nhất đã sớm đi xuyên qua sơn mạch Tịch Diệt, rời khỏi đế quốc.  

Cuộc chiến sắp bắt đầu mà người vẫn không lộ diện, khó tránh khỏi sẽ có một vài lời nói ra nói vào, thậm chí, Vạn Bảo Các và rất nhiều thương hội còn dùng việc Lâm Nhất có tham Long Môn tranh tài hay không để mở cá cược.  

Trong bầu không khí như vậy, rất khó xác định liệu có ai đang đứng sau màn, thúc đẩy những lời đồn như thế này phát triển hay không?  

Lạc Già sơn.  

Hân Nghiên đứng dưới một gốc cổ thụ đầy lá đỏ, gương mặt xinh đẹp quyến rũ tựa như một đóa hoa tươi, kiều diễm và ướt át.  

Long Môn tranh tài sắp đến gần, cô không khỏi nhớ đến một vài chuyện bi thương. Hân Nghiên thầm nhủ, nếu đại ca vẫn còn đây thì có lẽ sẽ rất vui.  

Gió thổi qua, lá đỏ như hoa ào ào rơi xuống.  

Hân Nghiên duỗi cánh tay trắng như bạch ngọc ra, nhẹ nhàng kẹp lấy một chiếc lá rụng. Tay còn lại khẽ vén những sợi tóc tinh nghịch ra sau. Cô nhìn lá đỏ, bất giác mỉm cười, sự phiền muộn ẩn chứa giữa hai hàng mày thoáng chốc tiêu tán: “Tuy nhiên, bất kể thế nào, ta biết tiểu sư đệ chắc chắn sẽ xuất hiện tại Long Môn tranh tài”.  

Thoáng chốc, Long Môn tranh tài mỗi ba năm một lần chỉ còn ba ngày nữa là mở màn.  

Hoàng thành đế đô vô cùng náo nhiệt.  

Võ giả từ trăm quận trong đế quốc ùn ùn đổ về đây, hàng ngũ nối liền không dứt, hễ là võ giả thì đều không thể bỏ qua việc trọng đại như thế này.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom