Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1240


Chỉ cần đợi lực lượng Tuế Nguyệt và chân nguyên khôi phục, sau đó dùng Thiên Cơ Ấn thắp sáng chúng là được.  

“Mỗi đường Linh văn đứng riêng không thể giết người, nhưng khi kết hợp thành tranh thì đâu chỉ là giết người!”  

Lâm Nhất lẩm bẩm, trong lời nói tràn ngập khí phách.  

Một cánh cửa rộng lớn đã mở ra cho hắn, để hắn thấy được sự đáng sợ của Linh văn, Huyền sư không thể coi thường.  

“Tiếp tục suy ngẫm xem, bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà này vẫn còn chỗ cải tiến”.  

Sau khi quyết định, Lâm Nhất lật Thanh Huyền Bút Lục và tiếp tục tìm hiểu.  

Giờ phút này, trái tim hắn đã hoàn toàn tĩnh lặng.  

Những ngày tháng sau này sẽ không còn cáu gắt, khó chịu hay điên rồ nữa.  

Vào ban ngày, hắn sẽ nghiên cứu Thanh Huyền Bút Lục, ngắm mây, nghe tiếng mưa rơi, hoặc là luyện tập kiếm thuật.  

Thuỷ Nguyệt kiếm pháp viên mãn đỉnh phong được hắn thi triển một cách nhẹ nhàng, thoải mái và tự nhiên. Hai loại ý cảnh khác nhau có thể biến ảo tuỳ thích theo ý mình.  

Càng nghiên cứu sâu, hắn càng cảm thấy kiếm pháp này có rất nhiều tiềm năng để khai thác.  

Không phải lỗ hổng cần được lấp đầy, mà chỉ đơn giản là cảm thấy Thuỷ Nguyệt kiếm pháp có thể tiến xa hơn.  

Hắn cảm nhận được một cánh cửa mơ hồ nhưng lại không thể bước qua nó, không thể hiểu tại sao.  

Trong lúc vô hình, kiếm thuật của hắn đã đạt đến một giới hạn nhất định.  

Giới hạn này không phải giới hạn thực lực của bản thân hắn, mà là giới hạn về tầm hiểu biết.  

Trong suy nghĩ của một tên ăn mày ăn màn thầu mỗi ngày, hoàng đế cũng chỉ là một người chủ nhân ăn bánh bao thịt. Nghe có vẻ thô tục, nhưng đây cũng là tầm hiểu biết.   

Chẳng qua hầu hết mọi người đều không biết ý nghĩa sâu xa của nó.  

Bởi vì họ còn không ăn kịp màn thầu, tại sao phải lo lắng những gì sẽ xảy ra sau khi ăn màn thầu chứ?   

Lâm Nhất thu “kiếm” đứng lên, chậm rãi đi dạo trong vách Sám Hối.  

Kiếm ở đây là một nhành cây khô.  

Nhưng dưới sự hỗ trợ của kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên, nó không thua kém bất kì món huyền khí nào.  

Đạo ở đâu?  

Lâm Nhất suy tư, lần này không phải sự mơ hồ trong lúc suy tư lần trước mà là một loại hào hứng.  

Một hàng lông mày, hai nơi quan ải. Cùng một câu nói nhưng lại là hai tâm cảnh khác nhau.  

Đinh đang!  

Đúng lúc này tiếng đàn lại vang lên từ dưới vực sâu thăm thẳm, xuyên qua mây mù, quanh quẩn bên tai Lâm Nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1241


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng đàn thoang thoảng như tiếng hót êm ái của chim vàng anh, như tiếng chim tước ngâm nga... Như nước từ trên núi đổ xuống bãi đá phát ra tiếng tí tách giòn giã vui tai.  

Sau khi Lâm Nhất xuất hiện trên vách Sám Hối, tiếng đàn này chưa từng ngừng nghỉ.  

Lúc đầu hắn nghe rất hỗn loạn và chói tai giống như ma âm, nhưng theo sự thay đổi của tâm cảnh, tiếng đàn dần êm dịu, đến bây giờ đã tựa như tiên âm, nhẹ nhàng linh động.  

Thông minh như hắn đương nhiên đã sớm biết tiếng đàn chưa từng thay đổi, chỉ có tâm của hắn đang thay đổi.  

“Là ai nhỉ?”  

Sự tò mò dâng lên trong lòng Lâm Nhất, người này có thể đánh đàn trong vách Sám Hối, tất nhiên địa vị trong tông môn không tầm thường.  

Nếu là người xấu thì sớm đã bị chấp sự trong vách Sám Hối đuổi đi, sao có thể để cho người nọ ở đây hơn ba tháng?  

Tiếng đàn vang lên vì ta, hay vốn dĩ đã có sẵn?  

Vô số nghi hoặc xoay quanh trong đầu, Lâm Nhất từng bước đến gần vực sâu dưới vách núi.  

Không được nhảy xuống vực sâu.  

Mai hộ pháp đã dặn hắn như thế, trước kia từng có người muốn chạy trốn từ vực sâu, nhưng đa số đều có kết cục thê thảm, chết không có chỗ chôn, đây là một điều cấm kị.  

Gió thổi mây tan, để lộ ra vực sâu đen kịt.  

Chẳng có gì ngoài sự tĩnh lặng và âm u vô tận, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.  

Lâm Nhất yên lặng nhìn chằm chằm xuống vực sâu, chợt cảm thấy hoảng sợ như có ma quỷ đang chờ đợi hắn dưới vực sâu.  

Dữ tợn, đáng sợ.  

Vừa nhìn lướt qua đã đủ khiến người ta rùng mình, hai chân run rẩy, tránh xa theo bản năng.  

Hắn từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu.  

Đạo ở phương nào?  

Tâm tư vô tận, bốn chữ hội tụ quanh quẩn mãi trong lòng.  

Lâm Nhất mở mắt ra, vẻ quyết đoán thoáng qua trong mắt, mái tóc dài tung bay, nét mặt sắc bén.  

Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi!  

Ầm!  

Hắn không chút sợ hãi, lao thẳng về trước như một thanh kiếm sắc.  

Gió lớn rít gào bên tai, thời gian như ngừng trôi, lâu dài đến thiên trường địa cửu, không có dấu hiệu dừng lại.  

Bỗng nhiên tiếng đàn lại vang lên, hai mắt Lâm Nhất toả sáng.  

Một hồ nước yên tĩnh xuất hiện trong tầm mắt, hắn chưa kịp phản ứng đã rơi xuống hồ.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1242


Còn chưa kịp nghĩ kỹ thì mấy cột nước đã lao về phía hắn như những thanh kiếm sắc bén.  

Lâm Nhất giơ tay đánh tới, thánh âm xuất hiện, sức mạnh Ngũ đỉnh bùng nổ đánh tan mấy cột nước kia.  

Ào ào!  

Cột nước vừa mới biến mất, một làn sóng đã chặn ngay trước mặt, lao tới tựa như biển gầm, biến thành mãnh thú muốn nuốt chửng lấy hắn.  

Ting ting!  

Tiếng đàn nôn nóng tựa như yêu thú gầm thét.   

Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  

Lâm Nhất dang hai tay ra, lập tức bay lên trời, ngón tay chắp lại thành kiếm, Ánh Sáng Hạo Nguyệt xuất hiện.  

Mặt hồ như có trăng sáng chiếu xuống, nguyệt quang và kiếm mang cuồn cuộn xuất hiện, gào thét kéo tới.  

Ầm!  

Sóng nước tựa như mãnh thú đều nổ tung, nước bắn tung toé trên bầu trời, biến thành mưa to mù mịt.  

Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát!  

Trong lúc rơi xuống, mu bàn tay của Lâm Nhất có dấu ấn Tử Diên màu tím nở rộ, hắn búng tay một cái, những tia kiếm quang màu tím kia lập tức xuất hiện trước mặt ông lão.  

Ông lão lộn một vòng trong không trung, tránh thoát kiếm mang bay tới từ xa, dư âm tiếng đàn dừng lại, ông ta cũng đáp xuống đất một lần nữa.  

Ông ta lại bắt đầu gảy đàn bằng mười ngón tay.  

Sương Hàn Vạn Lý!  

Không đợi ông ta trở nên có khí thế, Lâm Nhất chắp hai ngón tay rạch một đường trước ngực. Kiếm khí tung hoành, hàn mang loé lên, trên mặt hồ dù là cột nước dâng lên hay nước đang chuyển động cũng đều bị đóng băng.  

Trên mặt hồ lập tức xuất hiện một kỳ cảnh hàn băng.  

Cũng may nó chỉ tồn tại trong nháy mắt, nhưng trong nháy mắt này đã đủ để Lâm Nhất lên đảo rồi.  

Ầm!  

Vào khoảnh khắc bước lên đảo, kỳ cảnh đóng băng sau lưng lập tức hoà tan. Vô số nước rơi xuống, tạo thành sóng nước cuồn cuộn cao đến mấy chục trượng sau lưng Lâm Nhất.  

Hắn nhìn về phía trước, ông lão trong đình có vóc dáng hơi béo, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, mái tóc dài bạc trắng đan xen.  

Có điều đôi mắt ông ta sáng tựa như sao, chấn động lòng người. Tựa như một thanh kiếm có phong mang sắc bén, đâm phá hư không, khiến người ta không dám nhìn thẳng.  

“Lão tiên sinh đã ở đây bao lâu rồi”.  

Lâm Nhất tiến lên, cất tiếng hỏi.  

“Mười năm”.  

“Mười năm, lâu thật đấy, để làm gì?”  

“Ngắm hoa, hoa nở tựa như mười năm trước, nhưng con người đã đổi thay, mười năm trước vẫn tốt đẹp hơn”.  

Ông lão gảy đàn than thở.  

Lâm Nhất đi lên đình, nhìn đối phương, cười nói: “E rằng mười năm trước cũng không tốt đẹp lắm?”  

“Cần ngươi nói sao?”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1243


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nét mặt ông lão trở nên lạnh lùng.  

Lâm Nhất cũng không sốt ruột, trầm ngâm nói: “Ngắm hoa mười năm, hoa vẫn nở, nhưng người lại không còn như trước. Vết hằn trên trán không biết mất, khoé mắt lại có thêm nếp nhăn, nhưng cho dù áo có rộng đi, cũng không hối hận, không hối hận đã ngắm hoa mười năm!”  

Ông lão hơi ngẩn người, rầu rĩ im lặng, sau đó lại cười khẩy: “Trước giờ áo rộng đi luôn là chỉ người gầy, ngươi đang cười nhạo ta sao?”  

“Không dám, có điều người gầy có gì mà uất ức, béo mới phải buồn chứ, béo như quả bóng còn có thể không hối hận mới là giỏi”.  

Lâm Nhất cười khẽ nói.  

Vòng vo!  

Ông lão đứng dậy, lật ngã cây đàn trên bàn, cười châm chọc: “Nói tới nói lui không phải muốn nói lão phu béo à!”   

Lâm Nhất thấy thế thì không nhiều lời nữa, trầm ngâm nói: “Ta đến hỏi một vấn đề”.  

“Hỏi đi”.  

Nét mặt ông lão lạnh lùng, không chút thay đổi: “Mười năm qua, trên vách Sám Hối có người đến có người đi. Có người sợ nên không dám nhảy xuống, cũng có người nhảy vào vực sâu, nhập ma mà chết, có người chết dưới tiếng đàn của lão phu, ngươi là người đầu tiên đi đến trước mặt lão phu. Ta cho ngươi tư cách được hỏi!”  

Lâm Nhất thầm run rẩy, trên người ông lão béo này có một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.  

Nếu lúc đi xuống mình không đấu lại tiếng đàn này, có phải mình cũng sẽ bỏ mạng dưới đáy hồ này không?  

Nếu trước đó hắn bị tiếng đàn làm loạn, lúc nhảy xuống có phải sẽ tẩu hoả nhập ma mà chết không?  

E rằng cả bản thân hắn cũng hơi khó chấp nhận câu trả lời.  

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất quan sát ông lão trước mắt, suy đoán thân phận của người này.  

Cho dù thế nào, thực lực của ông lão cũng vô cùng rõ ràng.  

Nếu đối phương đã đồng ý sẽ giải thích nghi hoặc thì ít nhất hắn đã đạt được mục đích, vậy cứ hỏi thôi.  

“Ta muốn hỏi tiền bối, sau khi kiếm pháp đạt đến viên mãn đỉnh phong thì bên trên có còn cảnh giới tương ứng không?”  

Lâm Nhất hỏi ra nỗi nghi ngờ quanh quẩn trong lòng đã rất lâu.   

“Đương nhiên là có”.  

Nét mặt ông lão béo vô cùng lạnh lùng, ông ta thản nhiên nói: “Người thường đều biết công pháp võ kỹ đều có bốn loại cảnh giới, sơ thành, tiểu thành, đại thành và viên mãn đỉnh phong, nhưng đa số người có thể tu luyện võ kỹ đến mức đại thành đã là giỏi lắm rồi”.  

Nói đến đây, trên mặt ông lão lộ vẻ giễu cợt.  

Sau đó ông ta nói: “Còn về viên mãn đỉnh phong thì càng hiếm có. Cho nên sẽ không ai hỏi cũng không ai nghĩ sau đỉnh phong còn có gì nữa. Bọn họ giống như người trong tranh, ở trong tranh mà không phát hiện ra, ngươi có thể nghĩ được đến điều này đã cách việc rời khỏi tranh không xa rồi”.  

“Trên cảnh giới viên mãn đỉnh

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1244


“Hoá Cảnh nói đơn giản là thay đổi cho bản thân sử dụng. Một kiếm pháp có tu luyện mạnh hơn nữa cũng là do người đi trước sáng tạo ra. Thay đổi cho bản thân sử dụng, biến thành kiếm pháp của mình, không biết nó sẽ mạnh hơn trước đó bao nhiêu lần. Tiểu tử, hiểu rồi chứ?”  

Ông lão béo khinh thường nhìn về phía Lâm Nhất, giễu cợt: “Nhưng nói với ngươi cũng vô dụng, cho dù ngươi biết rồi, e rằng ngay cả… Ha ha”.  

Ông ta nói chuyện úp úp mở mở, cười một tiếng, cũng không nhiều lời.  

“Ý ông là dù ta có biết cũng chưa chắc có thể bước khỏi bức tranh. Ngay cả việc đó cũng không làm được thì sao có thể thay đổi cho bản thân sử dụng, tạo thành một bức tranh khác được”.  

Lâm Nhất tư duy nhạy bén, lập tức hiểu ra ý của đối phương.  

“Ngươi là người đầu tiên đi tới chỗ của ta trong mười năm qua, cũng không quá ngu xuẩn. Lão phu đúng là có ý này”.  

Ông lão béo kéo dài âm cuối, cười nói.  

Lâm Nhất cũng không nhiều lời, chắp tay cáo lui.  

Hắn chậm rãi đi tới trên hồ, đã biết được đường đi, tiếp theo hắn cũng biết nên làm thế nào rồi.  

Lâm Nhất đảo mắt nhìn một vòng, sau đó nhắm hai mắt lại.  

Ông lão béo sờ râu, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười châm biếm.  

Ông ta khá vừa ý tiểu tử này.  

Không nhiều lời, có thể hay không phải thử trước rồi nói.  

Nhưng có cố gắng cũng vô dụng, phá hoạ bước ra nói thì dễ làm. Phá hoạ chính là phá vỡ toàn bộ kiếm pháp tu luyện đến viên mãn đỉnh phong trước đó, nhưng lại phải giữ gìn căn cơ của nó.

Chỉ cần sơ suất phá hoạ thất bại sẽ phế đi tất cả sức mạnh của mình.  

Lâm Nhất khá giống với tiểu tử năm đó, luôn không sợ những thứ không biết trước.  

Cũng không biết tiểu tử năm đó sống thế nào trong rừng Táng Kiếm rồi.  

Trong đầu ông lão béo hiện lên một vài chuyện cũ, ông ta tỏ vẻ rầu rĩ, khẽ nhíu mày, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, ôm đầu ngủ thiếp đi.  

Trên mặt hồ, Lâm Nhất đắm chìm suy tư trong Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, trong suy nghĩ của hắn bây giờ đang có một cánh đồng hoang.  

Từng chiêu thức của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp không ngừng phân tách, vô số tàn ảnh xuất hiện trong cánh đồng hoang vu, mỗi tàn ảnh đều là chiêu thức khác nhau của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.   

Kiếm pháp vốn chỉ có mười tám chiêu, bây giờ đã bị hắn làm biến thành hơn một trăm bước.  

Thời gian dần trôi qua, trên cánh đồng ngày càng có nhiều tàn ảnh, một trăm, hai trăm, ba trăm… tăng lên gấp bội.  

Ba ngày sau.  

Ông lão béo chậm rãi thức dậy, ông ta nhìn vào giữa hồ, sắc mặt hơi thay đổi.  

Ông ta lập tức giật mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn kỹ, quanh người Lâm Nhất trên mặt hồ có linh quang đang tản ra. Linh quang như tơ bao phủ lấy hắn giống như một cái kén tằm.  

“Cái này…”  

Ông lão ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1245


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất đắm chìm trong ý cảnh của mình, hoàn toàn không nghe thấy mọi thứ diễn ra xung quanh.  

Hắn ngồi ngay ngắn trên một ngọn núi đá trong cánh đồng, đưa mắt nhìn tàn ảnh bên dưới. Hắn thỉnh thoảng búng tay, mỗi khi búng tay sẽ có một tàn ảnh biến mất.  

Tàn ảnh từ ít đến nhiều, bây giờ lại từ nhiều đến ít.  

Nói thì nghe huyền diệu, nhưng cũng không khó hiểu.  

Hắn đang phá hoại Thuỷ Nguyệt kiếm pháp trước đây, huỷ đi nó, sau đó tái tạo lại một lần nữa, biến thành Thuỷ Nguyệt kiếm pháp phù hợp với hắn nhất.  

Thuỷ vẫn là nước, Nguyệt vẫn là trăng, chỉ có kiếm là thay đổi!  

“Có lẽ đã đủ rồi”.  

Lúc chỉ còn lại chín tàn ảnh, Lâm Nhất gật đầu.  

Rắc!  

Trong hiện thực, Lâm Nhất mở mắt, linh kén quấn quanh người hắn cũng lập tức vỡ vụn.  

Rút tơ bóc kén, phá hoạ bước ra!  

Vào khoảnh khắc linh kén hoàn toàn biến mất, trên người Lâm Nhất có muôn vàn ánh sáng chói mắt loé lên.  

Thanh cao thoát tục, ánh sáng chớp loé, tựa như tái sinh.  

Hắn vung tay, một nhánh cây khô trên đảo bay đến, bị hắn nắm chặt lấy.  

Gió sông hoá mưa, trăm sông hợp dòng.  

Gió sông hoá mưa lặng lẽ xối ướt vạn vật, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp trước đây có ý cảnh lơ lửng bất định, nước chảy vô hình. Năm chiêu ban đầu cũng bị hắn đánh tan, hợp lại thành một chiêu.  

Một kiếm chém ra, mưa phùn mờ mịt biến thành nước suối, trăm sông hợp dòng.  

Ầm!  

Hắn mặc kệ sự thay đổi bên trong, hợp nhất toàn bộ uy lực của ý cảnh lại làm một.  

Sóng lớn lặng lẽ dâng lên trên mặt nước, dâng lên tận mây xanh.  

Bắt đầu từ bây giờ, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của hắn chỉ có một loại ý cảnh, trường tồn như mặt trăng, quân lâm thiên hạ, cô phương tự thưởng, diễn hoá sự kiêu ngạo của ánh trăng thành khí thế bá đạo.  

Nhìn trời bằng nước!  

Kiếm thế của Lâm Nhất bao phủ khắp xung quanh, trên mặt hồ như có thêm một lớp nước, bàng bạc vô biên, cực kỳ to lớn, dường như mặt hồ nho nhỏ cũng trở nên rộng lớn hơn.   

Khói nước mênh mông.  

Mặt hồ tĩnh lặng xuất hiện những cơn sóng gợn, hơi nước lặng lẽ bốc lên.  

Kiếm của hắn giống như hơi nước mờ mịt trong hồ, cuồn cuộn khí thế, như chết đi sống lại.  

Một kiếm làm khói sóng dâng trào, hơi nước mờ mịt.  

Sóng lớn ngút trời!  

Từng tia kiếm quang đung

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1246


Ánh Sáng Hạo Nguyệt!  

Đây vẫn là Ánh Sáng Hạo Nguyệt, nhưng lại rất khác Ánh Sáng Hạo Nguyệt trước đây.  

Đó là một tia kiếm quang màu tím, tạo thành một vầng trăng màu tím đung đưa trên mặt hồ, vào lúc ánh trăng xuất hiện, bóng người Lâm Nhất biến mất một cách kỳ lạ.  

Trong thiên địa chỉ có một tia kiếm quang tựa như trăng sáng, chém đôi mặt hồ.  

Rắc!  

Kiếm quang đi qua, mặt hồ mặt đất bằng phẳng xuất hiện một khe nứt dài, đến khi ánh trăng biến mất Lâm Nhất mới xuất hiện.  

Cũng không phải hắn thật sự biến mất, chỉ là ánh trăng đã che phủ vạn vật trên thế gian.  

Sương Hàn Vạn Lý!  

Thuỷ Nguyệt kính hoa!  

Sau đó lại có hai sát chiêu hiện lên trong tay hắn. Sau khi thăng lên Hoá Cảnh, hai sát chiêu này tựa như không còn hình dạng, có thể hợp nhất một cách hoàn mỹ với kiếm ý của hắn, tựa như Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này là do hắn tự chế tạo ra vậy.  

Vẫn chưa đủ…  

Lâm Nhất thi triển Thuỷ Nguyệt kiếm pháp xong thì đứng trên mặt hồ đăm chiêu suy nghĩ.  

Sau khi thi triển xong chín chiêu kiếm, hắn cảm thấy dường như vẫn có thể tiến thêm bước nữa, điều động Thuỷ Nguyệt kiếm pháp thuộc về hắn này đến mức tối đa.  

Nhưng linh cảm này lại rất mơ hồ, khó mà nắm bắt.  

Lúc linh cảm này sắp biến mất, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng đàn.  

Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, hắn lập tức hiểu ra.  

Đi đôi với tiếng đàn động trời này là chiêu kiếm thứ mười thuộc về riêng hắn sau khi bước vào Hoá Cảnh.  

Mặt hồ nổ tung, trong tiếng vang động trời, một vòi rồng xuất hiện, bầu trời đột nhiên trở nên âm u. Trong lúc gào thét, kiếm ý cuồn cuộn trút xuống, dị tượng không ngừng xuất hiện, đáng sợ đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.  

Chiêu kiếm này chém vỡ trời, vỡ mây, chỉ có chiêu kiếm tồn tại vĩnh viễn tựa mặt trăng!  

Lâm Nhất thu kiếm về, nhẹ giọng nói: “Đặt tên cho chiêu kiếm thứ mười này là… Thiên Phá Vân đi”.  

Chiêu kiếm thứ mười chỉ thuộc về riêng hắn, Thiên Phá Vân chỉ thuộc về hắn.  

“Tiểu tử này, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ, hại ta nhìn nhầm rồi”.  

Ông lão béo lạnh lùng nói, hơi có vẻ không vui.  

Lâm Nhất cười khẽ, cũng không giải thích gì. Hắn đang ở trong vực Sám Hối, suy nghĩ tận ba tháng, kiếm pháp đã sắp đến mức cực hạn rồi.  

Chỉ thiếu một bước nữa thôi, Phá Hoạ nhìn như chỉ cần ba ngày, nhưng không ai biết hắn đã bị giày vò trong vực Sám Hối như thế nào.  

“Nếu không chắc chắn mười phần, sao ta dám nhảy xuống vực sâu này chứ”.  

Lời nói của Lâm Nhất có vẻ vô cùng tự tin, nhưng trong sự tự tin này lại chứa đựng sự khổ sở chỉ mình hắn mới hiểu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1247


Sau khi vào chỗ ngồi, hắn nói cảm ơn.  

Nếu không có tiếng đàn cuối cùng của ông lão béo, có lẽ hắn sẽ không thể lĩnh ngộ được nhát kiếm thứ mười này.  

Một khi bỏ lỡ tia linh quang lướt nhanh như chớp kia, cả đời này chắc chắn không thể lĩnh ngộ Thiên Phá Vân, kỳ ngộ như vậy chỉ có một lần.  

Bỏ lỡ sẽ chỉ là bỏ lỡ.  

Ông lão lạnh nhạt gật đầu, tỏ ra không hứng thú lắm.  

“Tiền bối bảo mình ở đây ngắm hoa đã mười năm, nhưng hình như ta chưa nhìn thấy cây hoa nào trên hòn đảo này?”  

Vừa nghĩ tới chuyện này, Lâm Nhất tò mò hỏi.  

“Đã chém rồi”.  

“Tại sao ạ?”  

Lâm Nhất hết sức ngạc nhiên.  

Ông lão béo bưng tách trà, thản nhiên đáp: “Như ngươi đã nói, hoa càng lâu năm càng đẹp, người càng lớn tuổi càng xấu, ta nhìn chán rồi nên chém thôi”.  

Lời nói rất hời hợt, nhưng Lâm Nhất lại cảm thấy chấn động.  

Cái gọi là ngắm hoa nhất định không phải ngắm hoa thật sự, ông lão ở đây mười năm chắc chắn là để ngộ kiếm.  

Ngộ kiếm mười năm, nhưng lại chém mất bằng một nhát kiếm, điều này có nghĩa là ông lão béo cảm thấy mười năm ngộ kiếm là một sai lầm.  

Nhưng dù sai thật thì cũng là công sức mười năm, nói chém liền chém thực sự khiến người ta kinh ngạc.  

“Tiền bối có hối hận không?”  

“Ha ha, ngươi giết người còn không hối hận, lão phu chém một đoá hoa thì cần gì phải hối hận?”  

Ông lão béo đặt tách trà xuống, cười ung dung: “Ngươi đừng quan tâm lão phu, lo nghĩ cho bản thân mình đi. Biến mất khỏi vách Sám Hối ba ngày coi như chạy trốn, đây là tội chết. Nếu ngươi không thể về trước khi trời sáng sẽ chỉ có một con đường chết, Tiểu Mai Tử không cứu được ngươi đâu”.  

Lâm Nhất biến sắc, ngoảnh đầu lại nhìn.  

Ngọn núi trơ trọi xuyên thủng tầng mây, không biết trên tầng mây còn cao bao nhiêu nữa.  

Lúc trước hắn chỉ tìm cách xuống chứ không tìm cách để đi lên.  

Ông lão béo cười như không cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hài hước.  

Không thể về trước khi trời sáng sẽ là tội chết?  

Lâm Nhất nhìn vách núi cao vạn trượng, khẽ nhíu mày.  

Hắn đã đoán ra thân phận của ông lão béo này, nhưng không ngờ ông ta lại quái gở như vậy.  

Rõ ràng ông ta đã giúp hắn lĩnh ngộ nhát kiếm thứ mười, còn mang đến cho hắn xui xẻo.  

“Nghe đồn Các chủ của Lăng Tiêu Kiếm Các có hành tung bí ẩn, bản tính lạnh lùng, vui giận thất thường, hôm nay xem ra tin đồn không hề giả”.  

Lâm Nhất nhìn ông lão béo, trầm giọng nói.  

Không sai, ông lão béo này chính là Kiếm Huyền Hà, Các chủ Kiếm Các.  

Ngoài ông ta ra, không ai dám hành động tuỳ tiện như thế cả, mọi tin đồn về ông ta đều trùng khớp.  

Ông lão béo không xác nhận, chỉ hờ hững bảo: “Đừng lề mề nữa, lo mà tìm cách đi lên đi, tiểu tử sát nhân bất hối. Ta báo trước cho ngươi biết, nếu để bị phát hiện chạy trốn, Tiểu Mai Tử sẽ không bảo vệ được ngươi”.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1248


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Mai Tử? Ý ông ta là Mai hộ pháp?  

Chắc chỉ có ông ta dám gọi như vậy...  

Lâm Nhất không để ý đến ông lão béo nữa, quay người lại nhảy lên mặt hồ.  

Cách đó một nghìn mét là vách đá cao chót vót, hắn nhìn lướt qua, độ cao chạm đến mây đã chừng nghìn trượng, hoàn toàn không đoán được phía trên tầng mây còn cao bao nhiêu.  

Nếu có thể nhìn rõ vách đá và có chỗ mượn lực, kết hợp với Thất Huyền bộ viên mãn đỉnh phong thì có thể cố gắng thử một lần.  

Vèo!  

Tiếng xé gió chói tai vang lên trên mặt hồ, Lâm Nhất hoá thành tia chớp lướt qua, kéo theo từng làn bọt nước.  

Năm ngón tay gập lại thành móng vuốt, tia sáng lạnh loé qua trong mắt, hắn bấu chặt vào vách đá.  

Ken két!  

Một tiếng chói tai vang lên, năm ngón tay đau nhức, nhưng không để lại dấu vết nào trên vách đá dựng đứng.  

“Chuyện này sao có thể?”  

Vẻ mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, trong mắt lộ vẻ khó tin.  

Hắn đã luyện thành Long Tượng Chiến Thể Quyết, cộng thêm chân nguyên rót vào, năm ngón tay đã sắc bén đến mức có thể so sánh với huyền binh.  

Lâm Nhất chợt nhớ lúc trước hắn dùng bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà đánh vào vách Sám Hối, cả ngọn núi rung lắc nhưng sau khi phong ba tan đi, trên núi không hề có vết nứt.  

Đến lúc này coi như hắn đã hiểu, trong vách núi này có trận pháp tồn tại.  

Gần như không thể xuyên thủng.  

Vách đá bóng loáng như gương, việc tìm chỗ mượn lực không thực tế lắm.  

Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  

Chân nguyên xao động, Kim Ô Ấn toả sáng sau lưng, Lâm Nhất dang hai tay ra, hắn như Kim Ô tung cánh bay lên, nháy mắt đã bay lên cao một trăm trượng.  

Nhưng hắn dần kiệt sức, không còn sức để tiếp tục bay lên.  

Thất Huyền bộ, nhân đa lưu ảnh!  

Vẻ không cam lòng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, khi sắp sửa kiệt sức, hắn bước đi liên tục trên không trung.  

Mỗi bước đi để lại một bóng ảnh, cả chín bóng ảnh đều tung một chưởng.  

Rầm rầm rầm!  

Bản thể và bóng ảnh của Lâm Nhất đồng loạt tung chín chưởng, mỗi chưởng đều phát ra tiếng nổ rung trời, vang dội bốn phương. Sau chín chưởng, Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, trong mắt có tia sáng loé qua.  

Thất Huyền bộ, huyền ảnh mờ ảo, như ánh mặt trời!  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1249


Chỉ là nụ cười trên mặt Lâm Nhất chưa kịp biến mất, hắn đã rơi nhanh xuống với tốc độ sao băng rơi.  

Chỉ trong tích tắc, hắn đã rơi tõm xuống hồ.  

Trong tiếng vang, nước hồ không ngừng cuộn trào, sóng lớn phập phồng.  

Lâm Nhất nằm trên mặt hồ, cảm thấy xương cốt rã rời, chênh lệch quá lớn...  

Với cảnh giới của hắn hiện tại không thể bay lên vách Sám Hối, dù hắn tu luyện Thất Huyền bộ lên đến hoá cảnh cũng chưa chắc đủ.  

Nếu đi cầu xin ông lão béo, đối phương làm khó dễ một hồi sẽ đồng ý giúp đỡ thôi.  

Nhưng cách này sẽ làm đối phương coi thường.  

Lâm Nhất đứng dậy lấy một miếng ngọc giản ra, trên ngọc giản có ba chữ cổ sâu xa, Đại Phong Kình.  

Đại Phong Kình!  

Đây là phần thưởng hắn nhận được sau khi hoàn thành khảo hạch mười sao trong tế đàn thông thiên ở Thanh Dương Giới.  

Mười ngôi sao chiếu rọi cả thế giới, hôm nay ban thưởng cho ngươi Đại Phong Kình, sẽ có một ngày nổi lên theo gió, lên đến tận chín tầng mây.  

Chỉ cần nhớ đến những lời Khí Linh đã nói lại văng vẳng bên tai.   

Trước đây hắn tưởng Đại Phong Kình chỉ là công pháp cấp Huyền, đợi đến cảnh giới Huyền Võ là có thể tự tu luyện.  

Nhưng sau này hắn mới phát hiện, Đại Phong Kình này hoàn toàn khác với võ học hiện nay.  

Nó phức tạp, khó hiểu, không thể tu luyện.  

Nếu muốn tu luyện võ kỹ thì ít nhất phải hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó. Chỉ mới hiểu biết nửa vời đã đi tu luyện, hiển nhiên sẽ không thể thành công, thậm chí còn gặp nguy hiểm.  

Theo hắn đoán, tuy nói Đại Phong Kình là võ kỹ cấp Huyền, trên thực tế phải đạt cảnh giới Tử Phủ mới có thể tu luyện.   

Hiển nhiên võ học của thời thượng cổ hoàng kim không giống với võ đạo ngày nay.   

“Thời gian một đêm, tạm thời cứ thử xem”.  

Lâm Nhất dán ngọc giản lên ấn đường, từng đoạn văn tự phức tạp cách quãng tràn vào trong đầu.  

“Biển bắc có loài cá, tên nó là Côn. Cá Côn rất lớn, dài không biết đến mấy ngàn dặm; hoá thành loài chim, lúc ra sức bay, cánh của nó như đám mây bên trời... Chí nhân quên mình, thần nhân vô công, thánh nhân vô danh... Chính đạo đất trời, cách nào tiêu dao, chỉ khi có âm dương sáng tối, chỉ khi có gió, khi có khí, sáu khí tụ họp, mới có thể tiêu dao...”  

“Trên thế gian có sáu loại khí tồn tại, gió, mưa, âm, dương, sáng, tối. Gió là một trong sáu loại khí cũng như khởi nguồn của chúng, Nếu không có gió sẽ không có mưa, âm dương sẽ không xuất hiện, không có sự hỗn loạn. Nghe gió thổi, ngắm mây bay, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hãy để gió thổi...”  

Sau khi đọc qua một lần, Lâm Nhất đặt ngọc giản xuống, mở mắt ra nhìn.  

Trời đã tối.  

Thời gian dành cho hắn không còn nhiều nữa.  

Lâm Nhất cầm ngọc giản, chậm rãi bước đi trên mặt hồ.  

Có lẽ vì đã tu luyện Thuỷ Nguyệt kiếm pháp đến hoá cảnh, Lâm Nhất bất ngờ phát hiện tâm pháp Đại Phong Kình không còn khó hiểu như trước. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1250


Côn Bằng, bơi thành mưa, hoá thành chim.   

Lúc này ta như một con cá bị mắc kẹt trong nước, chỉ khi hoá thành chim mới có thể tung cánh bay đi.   

Nhưng phải cần có gió, không có lửa làm sao có khói, sóng không gợn thì làm sao cá có thể bay...  

Đại Phong Kình có tổng cộng bốn cảnh giới, khác hẳn với cách phân chia cảnh giới của võ đạo hiện nay.  

Đại Phong Kình chia thành bốn cảnh giới, bao gồm Tinh Diệu, Tuyệt Diệu, Thần Diệu và Hoàn Mĩ.  

Đầu tiên là Tinh Diệu, không phân chia tiểu thành và đại thành để thể hiện trình độ cao thấp. Chỉ có bất thành, và một khi có sở thành sẽ vô cùng tinh diệu.  

Gió từ đâu đến?  

Nếu nó xuất phát từ chân nguyên, hắn chỉ cần nhẩm niệm là có thể đánh ra chưởng phong kinh thiên động địa, nhưng rõ ràng không đúng.  

Gió, mưa, âm, dương, sáng, tối. Có lẽ gió này là một trong sáu loại khí trên thế gian ở thời thượng cổ, nó không có ý nghĩa giống gió của hiện tại.  

Gió là một trong sáu loại khí thời thượng cổ, miễn là hiểu câu nói này, có lẽ hắn sẽ có thể tìm ra manh mối.  

Có lẽ ông lão béo sẽ biết chút gì đó.  

Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía ông lão trong đình, đối phương cười với hắn, sau đó chỉ tay lên trời.  

Trời đã tối, ngươi không có đủ thời gian.  

Nhìn thấy thái độ của đối phương, Lâm Nhất lập tức dời mắt đi, không đặt hi vọng vào ông ta nữa.  

Gió...  

Trên không trung, một chiếc lá đung đưa theo gió.   

Là chiếc lá đang chuyển động hay gió đang chuyển động? Hiển nhiên là gió thổi làm lá chuyển động.  

Nhưng nếu lá không bay, làm sao để biết gió đang thổi?  

Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, bỗng nhiên, hắn tựa hồ hiểu ra điều gì đó.   

Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục suy ngẫm dựa theo ý tưởng mà hắn vừa nghĩ ra.  

Thời gian dần trôi qua, thấm thoắt bình minh đã sắp đến.   

Khi hắn mở mắt ra, trời dần sáng, bình minh đã đến.  

Gió từ đâu đến?  

Nó đến từ chính ta, chỉ cần ta thúc đẩy thế gian này chuyển động thì gió tự nhiên sẽ đến. Ví dụ như lúc này, nếu ta thúc đẩy hồ nước này, gió cũng sẽ tự nhiên đến.  

Vừa nghĩ tới đây, mạch suy nghĩ của Lâm Nhất càng thêm rõ ràng.  

Đại Phong Kình không phải loại phức tạp nhất trong số các loại tâm pháp, chỉ cần hiểu một là sẽ hiểu được một trăm.  

Chân nguyên bắt đầu vận chuyển liền mạch theo tâm pháp, một khí thế vô tận lặng lẽ tích tụ trên người Lâm Nhất.  

Ông lão béo nhíu mày, tiểu tử này lại giở trò gì nữa đây?  

Hô!  

Chỉ thấy Lâm Nhất bay lên, đột nhiên chưởng vào mặt hồ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1251


Khi bàn tay như ngọc chạm đến mặt hồ, chưởng lực mạnh mẽ phát tán ra, ngay sau đó cả mặt hồ đột ngột hạ thấp xuống ba thước.  

Ầm!  

Trong tiếng nổ rung trời, mặt nước bắn ngược lại, đất trời rung chuyển, gió lớn thổi lên. Lâm Nhất mừng rỡ, bay nhanh lên theo gió, xuyên thẳng vào mây trời.  

Gần, rất gần...  

Khi thấy mình đang tiến lại gần vách Sám Hối, ý cười trong mắt Lâm Nhất dần nồng đậm.  

Nhưng khi còn cách mấy trăm trượng, vẻ mặt Lâm Nhất thay đổi, hắn phát hiện sức lực cạn dần, gió cũng yếu đi.  

Coong!  

Đúng lúc này, tiếng đàn lại vang lên, một cơn gió lốc cuồng bạo thổi quanh hắn, lao thẳng về phía vách Sám Hối.  

Lâm Nhất nhẹ nhàng tung bay, vững vàng tiếp đất.  

Đến cuối cùng ông lão béo vẫn trợ giúp hắn.  

Tính tình thất thường, bản tính lạnh lùng, nhưng không phải là không có tình người.  

Hắn ngẩng đầu lên, mấy tên chấp sự đang đứng trên lưng Kiếm Điêu nhìn hắn, thấy hắn còn ở vách Sám Hối thì không nhiều lời, lặng lẽ rút lui.  

Chỉ là Lâm Nhất không biết, khi hắn đặt chân lên vách Sám Hối.  

Dưới vực sâu, Mai hộ pháp xuất hiện trên hòn đảo kia.  

Mai hộ pháp nhìn mặt hồ đã biến dạng, khẽ thở dài: “Con sóng lớn thật...”  

“Không có gió làm sao có sóng, đệ đến đây là có chuyện gì?”  

Ông lão béo lạnh nhạt hỏi.  

“Hôm nay đại hoàng tử lại đến”.  

Mai hộ pháp trả lời với vẻ mặt hơi khó coi.  

Nét mặt lãnh đạm của ông lão béo lộ ra vẻ phiền muộn, ông ta nhìn mặt hồ, hồi lâu vẫn không nói gì.  

“Ta muốn biết Các chủ nghĩ thế nào?”  

Mai hộ pháp hơi thấp thỏm, ông ấy luôn không thể giữ điềm tĩnh khi đứng trước mặt vị Các chủ này.  

Ông lão béo gảy dây đàn, mặt không cảm xúc: “Nếu nàng ta không muốn thì không ai có thể động đến nàng ta. Còn nếu nàng ta gật đầu, vậy thì không ai có thể cứu nàng ta”.  

Nếu nàng ta không muốn thì không ai có thể động tới nàng ta. Còn nếu nàng ta gật đầu, vậy thì không ai có thể cứu nàng ta.  

Ông lão béo Kiếm Huyền Hà toát ra một luồng khí lạnh không tên, đặc biệt là câu nói “không ai có thể cứu nàng ta” kia.  

Mai hộ pháp nhìn ông ta bằng ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.  

Nhìn thấy vẻ mặt của Mai hộ pháp, Kiếm Huyền Hà thở dài bảo: “Dù sao đây cũng là việc riêng của nàng ta, cả đệ và ta đều không thể đưa ra quyết định thay nàng ta”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1252


“Nhưng nhiều khi quyền quyết định không thuộc về mình, chưa chắc nàng ta đã muốn quyết định như vậy”.  

Mai hộ pháp siết chặt tay, trông hơi bất lực nhưng giọng nói lại kiên định đến lạ.  

“Vậy thì tính sao?”  

Kiếm Huyền Hà lạnh lùng nhìn Mai hộ pháp: “Thứ khó có được nhất trên thế gian này chính là sự hài lòng, ta còn không thể, huống hồ là nàng ta. Nhưng ta đã nói rồi, chỉ cần nàng ta không đồng ý, không ai có thể động tới nàng ta, nhưng nếu nàng ta gật đầu”.  

“Các chủ...”  

“Đệ đi đi, việc này do đệ quyết định, không cần phải hỏi ta. Mười năm trước ta đã ra tay một lần, ta làm vậy vì từng có giao ước với người kia, không phải ra tay vì việc này. Nhưng đệ thì không, đệ có thể làm bất cứ điều gì đệ muốn”.  

Kiếm Huyền Hà lạnh nhạt phất tay bảo Mai hộ pháp đi, không cho ông ấy cơ hội nói tiếp.  

Mai hộ pháp suy tư hồi lâu mới chắp tay đáp: “Đã hiểu, vậy ta đi trước”.  

Như Các chủ đã nói, chỉ cần Hân Nghiên không đồng ý, ở Lăng Tiêu Kiếm Các không ai có thể động tới cô.  

Nhưng nếu cô gật đầu, dù Lăng Tiêu Kiếm Các muốn giúp cũng không giúp được gì, họ không có lý do để ra tay.  

Bất luận là đại nghĩa hay lẽ phải đều sẽ đứng về phía đối phương.  

Dưới chân núi Lạc Già Sơn, Lăng Tiêu Kiếm Các.  

Có hai người đứng song song nhau, cả hai đều khôi ngô tuấn tú, xuất sắc hơn người, khí chất tương xứng. Nhưng nếu bàn về thực lực và cảnh giới thì thanh niên áo vàng đứng bên trái cao hơn, trông có vẻ sâu không lường được.  

Thanh niên bên trái mặc trang phục Kiếm Các, tay cầm kiếm, nét mặt lạnh lùng, trên người như toả ánh hào quang nhàn nhạt, mơ hồ có cảm giác thần thánh, thoạt nhìn thôi đã làm người ta tự ti, không dám nhìn lâu.  

Người này chính là Tần Vũ, hoàng tử của đương kim đế quốc Đại Tần, và cũng là công tử Phi Vũ, một trong Bát công tử!  

Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, người có thể so sánh, phong thái không thua kém hắn ta đương nhiên chỉ có một.  

Đó chính là Bạch Lê Hiên, người đã bộc lộ tài năng, tên tuổi chấn động Đại Tần vừa qua, hoặc phải nói là Bạch Lê Hiên Thánh thể.  

Người có căn cốt tốt nhất đế quốc Đại Tần, thậm chí còn được coi như là lông phượng sừng lân ở cổ vực Nam Hoa.  

Sau khi xuất quan, hắn ta đã quật khởi một cách đáng kinh ngạc, như đá nổ rung trời.  

Giờ đây hắn ta đã có tu vi Huyền Võ tầng chín đỉnh phong, kiếm ý trên người mạnh đến đáng sợ. Khi đứng trên đất bằng, hắn ta tựa như một thanh kiếm sắc bén, toả sáng rực rỡ, đâm thẳng vào lòng người, ánh lên tia sáng lạnh thấu xương khiến người ta run sợ.  

“Điện hạ, kể từ khi Hân Nghiên tỉnh lại, ngươi đã đến hai lần, tính cả lần này nữa là ba lần”.  

Bạch Lê Hiên nhìn Tần Vũ, kinh ngạc thốt lên.  

Hắn ta biết tính tình đối phương kiêu ngạo, rất ít khi đích thân ra mặt hai lần vì một chuyện.  

Có thể làm cho Tần Vũ để bụng như thế, có lẽ mưu đồ không nhỏ.  

Mọi người đều nói đại hoàng tử thích vẻ đẹp của Hân Nghiên sư tỷ, nhưng Bạch Lê Hiên cảm thấy không đơn giản như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1253


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ đẹp của Hân Nghiên sư tỷ không cần phải nói, cô được gọi là đệ nhất mỹ nữ của Lăng Tiêu Kiếm Các, trời sinh mị cốt, quyến rũ mĩ miều, nhưng tính cách cứng rắn, dứt khoát và quyết đoán, danh hiệu Hoa Hồng Máu càng thêm hấp dẫn.  

Cô là nữ thần trong lòng không biết bao nhiêu người.  

Ngoại trừ bản tông, trong đế quốc Đại Tần có rất nhiều người theo đuổi cô.  

Đáng tiếc là chẳng những không có ai lọt vào mắt xanh của cô, thậm chí những kẻ có hành động cợt nhả đều sẽ chết dưới kiếm của cô.   

Một nữ tử khó chinh phục như thế quả thật có thể khơi dậy d*c vọng chinh phục của đại hoàng tử.  

Nhưng Bạch Lê Hiên không tin lắm... Bởi vì đối phương không phải loại người ham mê sắc đẹp, hơn nữa với địa vị của hắn ta, việc có được mỹ nữ thực sự dễ như trở bàn tay.  

Tần Vũ cười nhẹ: “Đúng như dự đoán, nếu việc này thật sự dễ hoàn thành sẽ khiến ta hơi bất an. Còn nữa, gọi ta Tần Vũ là được, giữa ta và ngươi không cần để ý tới thân phận ở Đại Tần quá. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ rời Đại Tần, đi về phía bầu trời rộng lớn hơn, thân phận và địa vị ở đế quốc Đại Tần chỉ là hư danh thôi”.  

Tần Vũ tạm dừng, chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhìn Bạch Lê Hiên: “Khoảng hai tháng nữa Long Môn tranh tài sẽ bắt đầu, ngươi nghĩ cơ hội mình giành được danh ngạch là bao nhiêu?”   

Nhắc tới Long Môn tranh tài, vẻ mặt Bạch Lê Hiên trở nên nghiêm túc: “Với thực lực của ta hiện tại vẫn còn yếu hơn Bát công tử, cơ hội thắng không cao, nhiều nhất là bốn mươi phần trăm. Nhưng còn hơn một tháng nữa, lúc đó thì chưa chắc”.  

“Ngươi cũng thật khiêm tốn”.  

Tần Vũ cười: “Ngươi có Thánh thể, thời gian sẽ luôn đứng về phía ngươi, một tháng sau quả thật khó nói trước. Nhưng ta phải báo cho ngươi biết một tin tốt, Lưu Thương sẽ không tham gia Long Môn tranh tài cuối năm”.  

“Chuyện này có thật không?”  

Nét mặt Bạch Lê Hiên khẽ đổi, hắn ta ngạc nhiên hỏi.  

Đây là chuyện lớn, nếu là thật thì e rằng đã sớm lưu truyền khắp mọi nơi.  

“Hoàn toàn thật sự”.  

Tần Vũ khẳng định.  

“Hắn ta hơn hai mươi lăm tuổi rồi ư?”   

“Sao có thể, hắn ta còn nhỏ hơn ta một tuổi, ta thật sự không thể đoán được suy nghĩ của tiểu tử này. Nhưng dù thế nào đi nữa, ta có thể xác định hắn ta sẽ không tham gia Long Môn tranh tài cuối năm”.  

Công tử Lưu Thương, hạng nhất bảng xếp hạng Long Môn tranh tài đợt trước.  

Và cũng là người đã đánh bại Tần Vũ...  

Tần Vũ rất kiêng dè và ít khi nói về người này. Hắn ta dự định rửa mối nhục xưa trong Long Môn tranh tài cuối năm, nhưng không ngờ đối phương lại không cho hắn ta cơ hội này.  

Việc này khiến hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng cũng

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1254


Bạch Lê Hiên ngẫm nghĩ rồi thấp giọng nói: “Nếu thế thì quả thực có cơ hội cùng điện hạ tham gia buổi quần long thịnh yến này rồi!”  

“Đi thôi, cùng ta đi đến Lạc Già sơn!”  

Hai người quá mức chói mắt, khiến cho các đệ tử Kiếm Các ở gần đó không khỏi nhìn theo hướng đi của họ.  

Mọi người đều cảm thấy rất nghi hoặc và khó hiểu.  

Trong số đó, có hai người tỏ vẻ khó chịu, đó là hai tỷ muội Lâm Thu Sam và Lâm Yên.  

“Tỷ, nếu như tin tức mà phụ thân lấy được từ tông tộc Vương Thị không sai thì tên đại hoàng tử này chính là kẻ muốn ép sư tỷ Hân Nghiên vào đường cùng”.  

Lâm Yên nhìn theo bóng lưng hai người, trong mắt nàng ta tràn đầy oán hận.  

“Đúng thì sao chứ? Hắn là đại hoàng tử, thử hỏi ở đế quốc Đại Tần này, có ai dám đối đầu với hắn?”, Lâm Thu Sam nở một nụ cười đắng chát và tràn đầy bất đắc dĩ.  

“Không được, bất kể thế nào, ta cũng phải báo tin này cho Lâm đại ca”.  

Lâm Yên cảm thấy nếu không nói với Lâm Nhất tình huống cụ thể, một khi việc này xảy ra, e là huynh ấy sẽ hối hận cả đời.  

“Nha đầu kia, tự tiện xông vào vách Sám Hối là tử tội đấy! Huống chi, muội không thể đi được!”, Lâm Thu San thay đổi sắc mặt, mở miệng quát to.  

“Chết thì chết, muội mặc kệ, muội muốn thử một lần”, ánh mắt Lâm Yên lóe lên sự kiên quyết, nhưng nàng ta vừa định hành động thì đã bị Lâm Thu Sam mạnh mẽ ngăn cản.  

Tự tiện xông vào vách Sám Hối sẽ bị xử tử tại chỗ, chấp sự giữ cửa sẽ không kiêng nể thân phận của bọn họ.  

Lâm Thu Sam không thể để muội muội mình mạo hiểm được…  

Trên Lạc Già sơn.  

Tần Vũ sóng vai cùng Bạch Lê Hiên, dọc đường đi, các đệ tử đều tỏ vẻ khó chịu khi thấy bọn họ, nhất là đại hoàng tử.  

Có điều, vì kiêng kị thân phận của hai người nên không ai dám phát tác.  

Đương nhiên, hai người không hề để tâm đ ến điều đó. Một lúc lâu sau, bọn họ đã đi đến nơi ở của Hân Nghiên.  

“Lê Hiên, trông chừng thay ta, không cho phép bất kỳ ai đến gần”.  

“Được thôi!”, Bạch Lê Hiên lạnh lùng đáp.  

Tần Vũ đẩy cửa vào, trong viện có giai nhân đang múa kiếm, thân kiếm tách ra huyết quang, kiếm quang xẹt qua, hệt như những đóa mân côi màu đỏ thẫm đang nở rộ trong gió, chỉ một tích tắc thoáng qua, để lộ phong thái trác tuyệt, lạnh lùng mà cao ngạo.  

“Kiếm pháp tuyệt hảo!”, Tần Vũ mỉm cười, vỗ tay tán thưởng.  

“Cút!”  

Hân Nghiên đã sớm phát giác sự xuất hiện của hắn, cô nhanh chóng tra kiếm vào bao, rồi quay đầu bước đi.  

“Hân Nghiên, không cần phải tuyệt tình như thế! Khi còn bé, mối quan hệ giữa ta và cô cũng khá thân thiết, nói là thanh mai trúc mã cũng không có gì là không đúng”.  

Đối mặt với giọng điệu khó nghe của Hân Nghiên, Tần Vũ chỉ mỉm cười lơ đễnh.  

“Thanh mai trúc mã à? Ha ha, ngươi cút đi được bao xa thì cút đi cho ta, đừng ép ta ra tay với ngươi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1255


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng Hân Nghiên run rẩy, dường như đang cố nén sự phẫn nộ và sát ý đang trào dâng trong lòng, đến nỗi tay cầm kiếm của cô cũng run lên.  

“Cô sẽ không ra tay với ta”.  

Vèo!  

Nhoáng cái, Tần Vũ đã bay đến trước mặt Hân Nghiên, trên môi hắn ta vẫn giữ nụ cười tự tin và bình thản.  

“Ta rất ít lặp lại một việc ba lần, chỉ có cô là ngoại lệ. Hân Nghiên, lại nói, ta và cô vốn có hôn ước, nếu năm đó không xảy ra biến cố thì hôm nay chúng ta đã…”  

Tần Vũ mỉm cười, chậm rãi nói. Hắn ta nhìn thẳng vào Hân Nghiên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc dáng uyển chuyển của cô.  

“Im ngay!”  

Hân Nghiên đặt tay trên chuôi kiếm, toàn thân bộc phát sát ý, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không rút kiếm ra.  

Không phải không dám, mà là không thể.  

Nhìn thấy sát ý của đối phương, nụ tười trên môi Tần Vũ dần biến mất, thờ ơ nói: “Ta nghĩ cô là người thông minh, không biết cô không muốn nghĩ hay nghĩ không ra, cầu ba lượt đã xem như ta nể mặt cô lắm rồi. Đợi đến khi cô đến cầu ta thì… chưa chắc dễ nói chuyện như vậy đâu”.  

Hắn ta liếc nhìn những thay đổi trên mặt Hân Nghiên, nhếch mép cười lạnh rồi tiếp tục nói: “Muốn chết ư? Muốn chết rất dễ, nhưng làm như vậy sẽ giải quyết được mọi việc ư? Cô có từng nghĩ đến việc Dạ gia sẽ bị đày đến biên cương làm nô lệ hay không? Cô có từng nghĩ đến Lâm Nhất hiện đang bị nhốt ở vách Sám Hối hay không?”  

“Nếu ngươi dám làm tổn thương tiểu sư đệ thì ta sẽ không để yên cho ngươi”.  

Hân Nghiên tức giận rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉa thẳng vào đối phương, cả người bộc phát khí lạnh đáng sợ.  

“Ha ha, nếu như cô không muốn thì có thể thử đánh cược với ta xem… Ta có dám hay không? Ta cho cô ba ngày để cân nhắc đấy!”  

Tần Vũ cười khẩy, lúc đi ngang qua người Hân Nghiên, hắn ta thờ ơ nói: “Hân Nghiên, cô cảm thấy mình còn có lựa chọn ư? Không đâu, ngoại trừ đáp ứng ta thì cô không còn bất kỳ lựa chọn nào khác cả!”  

Nghe vậy, tim Hân Nghiên bất giác run lên, cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân.  

Đại ca chết rồi… Hi vọng cuối cùng cũng tan biến, quả thật cô không còn lựa chọn nào khác.  

Bất kể cô có giả vờ kiên cường đến đâu thì cũng không che giấu được những đau đớn cùng bất lực trong lòng, người đàn ông này đã sớm bày mưu tính kế cả rồi.  

“Dạ Hân Nghiên, suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của cô đấy. Ba ngày, ta chỉ cho cô ba ngày thôi, sau ba ngày, cô tự mà gánh lấy hậu quả”.  

Tần Vũ đã hoàn toàn tháo bỏ ngụy trang, lúc sắp rời đi, gương mặt hắn ta vô cùng âm u.  

“Ta đồng ý!”  

Lúc Tần Vũ sắp bước ra cửa, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói yếu ớt và chênh vênh.  

Tần Vũ nhếch môi, nở một nụ

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1256


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự âm u trên mặt Tần Vũ thoáng biến mất, hắn ta nở một nụ cười dịu dàng: “Tốt lắm, mười ngày sau là lễ thành hôn, ta sẽ cho cô một hôn lễ long trọng như trong mơ. Sau khi thành hôn, Dạ gia của cô sẽ được khôi phục thân phận, không còn là nô nữa. Còn tiểu sư đệ của cô, ta cũng cam đoan với cô, không ai có thể động đến một cọng tóc của hắn”.  

Sắc mặt Hân Nghiên trắng bệch, cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào đối phương, một hồi lâu sau mới nghiến răng nói: “Tần Vũ, trên thế giới này ta chưa từng gặp kẻ nào bỉ ổi hơn ngươi, ta thật muốn một kiếm đâm chết ngươi!”  

Lời của cô so với ngày thường càng lạnh lùng hơn, sát ý trong đáy mắt đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn và huyết mạch, khắc cốt ghi tâm!  

Sắc mặt Tần Vũ không đổi, hờ hững nói: “Tất cả những thứ này đều trách phụ thân cô gieo gió gặt bão, thân là đại thống lĩnh Thần Sách Doanh của Đế Quốc lại phản quốc, bán nước cho giặc, nếu như không có kiếm các bảo vệ, cô và anh của cô đã chết từ lâu rồi”.  

“Bán nước cho giặc?”  

Hân Nghiên bật cười một tiếng, trong đáy mắt thoáng qua vẻ châm chọc, chỉ cảm thấy cực kỳ mỉa mai, chẳng còn muốn tranh cãi nữa.  

Ân oán trong chuyện này, năm đó cô không hiểu, nhưng những năm gần đây đã nghĩ thông từ lâu.  

Cái chết của phụ thân là vì ông ấy xuất thân từ kiếm các, bị hoàng đế Đại Tần nghi kỵ. Tội danh chẳng qua chỉ là cho có mà thôi…  

“Chuẩn bị tử tế đi, mười ngày sau, hôn lễ này sẽ phải khiến cho tất cả mọi người trong Đế Quốc Đại Tần đều được biết đến”.  

Khó khăn hơn một chút so với dự đoán, nhưng mà mục đích cuối cùng cũng đã đạt được.  

Trên mặt Tần Vũ treo lên ý cười, xoay người rời đi.  

Vào giây phút khi hắn ta xoay người, vừa hay nhìn thấy Lý Vô Ưu và Mặc Thành bị Bạch Lê Hiên chặn lại.  

Phía sau lưng hai người còn có rất nhiều thành viên của Lạc Già Sơn, ánh mắt rơi trên người bọn họ đều vô cùng bất thiện.  

“Lũ khốn kiếp, ngươi rốt cuộc đã nói gì với sư tỷ!”  

Thấy hắn ta xuất hiện, Lý Vô Ưu không kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng mà nhào người về phía hắn ta.  

“Ngoan ngoãn chút đi!”  

Nhưng còn chưa kịp đến gần, sắc mặt Bạch Lê Hiên lạnh nhạt, vung tay lên tung ra một đòn.  

Vỏ kiếm trong tay đánh mạnh lên ngực Lý Vô Ưu bằng tốc độ sét đánh, khiến hắn bị chấn động đến nôn ra một ngụm máu.  

“Trước đó ta đã nói rồi, bảo ngươi đừng có tuỳ ý xông vào, chỉ bằng loại vô dụng như ngươi, đến một trăm người cũng chẳng xứng để ta nhìn”.  

Trong đáy mắt Bạch Lê Hiên đầy vẻ khinh thường, thần sắc lạnh lùng nói.  

“Đáng ghét!”  

Mắt thấy Lý Vô Ưu đã sắp tế ra võ hồn để liều mạng với Bạch Lê Hiên liền bị Mặc Thành chặn

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1257


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Yên tâm, sau này ta sẽ không đến nữa. Mười ngày sau, Hân Nghiên sẽ gả đến phủ hoàng tử, sẽ không ở lại lâu trong Lăng Tiêu Kiếm Các nữa”.  

Vẻ mặt Tần Vũ lạnh nhạt, hờ hững nói.  

Ầm!  

Nhưng lời nói của hắn ta lại như tiếng sét giữa trời quang, trong đầu của tất cả mọi người ở Lạc Già Sơn đều nổ ầm một tiếng.  

Mặc dù đã có lời đồn thổi từ lâu.  

Nhưng mọi người trên Lạc Già Sơn lại không hề coi nó là thật, theo như tính cách của sư tỷ thì chắc chắn sẽ không gả cho Tần Vũ.  

Hoàng thất phú quý, cô cũng chẳng để vào mắt.  

Càng huống hồ, Hân Tuyệt sư huynh mới qua đời không lâu trước đó thì lại càng không có khả năng.  

Đến Bạch Lê Hiên đứng bảo vệ ở bên cạnh cũng thầm ngẩn ra, không ngờ Hân Nghiên lại thực sự đồng ý rồi.  

“Ngươi nói dối!”  

“Không thể nào!”  

Sau khi tỉnh táo lại, mặt tất cả mọi người đều biến sắc, bắt đầu nhao nhao hỏi.  

Lý Vô Ưu càng phẫn nộ hơn quát: “Tránh ra, ta phải gặp Hân Nghiên sư tỷ, ta muốn hỏi cho rõ ràng, tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc đã giở trò gì”.  

“Xin lỗi”.  

Tần Vũ hững hờ nói: “Xét trên danh nghĩa, Hân Nghiên đã là vị hôn thê của ta, trước mắt cảm xúc của cô ấy vẫn chưa ổn định, e là không tiện gặp ai, chư vị đừng đến làm phiền vị hôn thê của bản hoàng tử nữa”.  

“Cứt chó, ta muốn gặp Hân Nghiên sư tỷ”.  

Lý Vô Ưu gào lên chửi một tiếng, rồi xông thẳng về phía cửa viện.  

Tần Vũ chắp tay đứng đó, sâu trong đáy mắt thoáng qua sát ý lạnh băng, nhưng lại không hề ra tay.  

Rầm!  

Có người đã ra tay trước hắn ta, chặn Lý Vô Ưu lại, là Bạch Lê Hiên.  

Không có ai nhìn rõ hắn ta ra tay thế nào, chỉ một chưởng đã đánh bay Lý Vô Ưu. Uy lực thánh thể bỗng phát tán ra ngoài, lạnh giọng nói: “Muốn làm cái gì? Lời của đại hoàng tử vẫn chưa nghe rõ à, bây giờ Hân Nghiên đã là vị hôn thê của điện hạ, chứ không phải là sư tỷ của các ngươi nữa rồi, muốn gặp là gặp được chắc?”  

Uy lực của một chưởng này vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không thể nhìn ra được hắn ta ra tay như thế nào.  

Khí thế trên người hắn ta lại càng đáng sợ, uy áp của cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 9 đỉnh phong khiến lòng người e dè.  

Mắt thấy Vô Ưu đã sắp chạm đất, một bóng người lao thẳng lên phía trước đón lấy hắn ta.  

Là Trần Huyền Quân, đệ tử bảng Thiên, Trần Huyền Quân, trong Lạc Già Sơn ngoại trừ Lâm Nhất ra thì thực lực của hắn ta là mạnh nhất.  

Sau khi từ mật cảnh Ma Liên trở về, hắn ta đã luôn ở trong

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1258


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ta đồng ý với tiền bối! Trước Long Môn tranh tài ta sẽ mang đầu của đạo tặc Hàn Dương trở lại Tông môn”.  

Lâm Nhất không tiếp tục do dự nữa, trầm giọng đáp: “Nhưng mà trước khi rời khỏi Tông môn, ta muốn gặp mặt sư tỷ”.  

Những ngày này, trong lòng hắn luôn hoảng hốt, thấp thỏm bất an, cứ luôn cảm thấy sẽ có việc gì đó sắp xảy ra.  

“Hân Nghiên không hề muốn gặp ngươi, là do cô ấy đích thân nói với ta”.  

Mặt Mai hộ pháp vô cảm nói rõ ràng từng chữ một.  

Không muốn gặp ta?  

Trong lòng Lâm Nhất khẽ run lên, ngẩn ra không nói gì.  

Vẻ mặt của Lâm Nhất không có nhiều biểu cảm, nhưng từ sau khi Hân Tuyệt sư huynh mất đến nay, lòng hắn chưa từng đau đớn thế này.  

Không muốn gặp ta…  

Sư tỷ không muốn gặp hắn, hắn có thể hiểu được, dù gì Hân Tuyệt sư huynh cũng vì hắn mà chết.  

Không gặp mình, có lẽ là không muốn nhìn thấy mình, sợ là sẽ không thể khống chế được nỗi hận trong lòng.  

Việc mà Lâm Nhất lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra rồi.  

Từ sau khi ra khỏi rừng Táng Kiếm, hắn không thể để đi thăm sư tỷ đang hôn mê, lý do cũng là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, không dám đối mặt.  

Trong vách Xám Hối khổ sở chịu đựng ba tháng.  

Có rất nhiều việc không muốn đi nghĩ, không muốn đi hỏi, nhưng vẫn luôn giấu ở trong lòng, không dám quên.  

Nhưng sâu trong đáy lòng, sự lo lắng dành cho Hân Nghiên sư tỷ chưa từng giảm đi.  

Nhiệm vụ lần này là giế t chết đạo tặc Hàn Dương, vô cùng nguy hiểm, cũng không biết có sống sót để trở về được không.  

Chỉ muốn trước khi rời khỏi Tông môn được gặp sư tỷ một lần.  

Nhưng không ngờ, sư tỷ lại không muốn cho mình cơ hội.  

Lâm Nhất rốt cuộc vẫn không thể che giấu được sự đau đớn trong lòng, trên gương mặt thanh tú anh tuấn lộ ra nụ cười khổ sở.  

“Lâm Nhất, đừng trách Hân Nghiên”.  

Mai hộ pháp muốn nói lại thôi, khẽ than thở.  

Tâm trạng Lâm Nhất lúc này vô cùng hoang mang, không để ý đến ý nghĩa trong lời nói này của ông ta, cười khổ nói: “Ta làm sao lại trách sư tỷ…”.  

Vừa nói hắn vừa mở hạp kiếm trong tay Mai hộ pháp. Một luồng hàn khí tản ra, Táng Hoa Kiếm đang yên lặng nằm trong kiếm hạp.  

Xoẹt!  

Lâm Nhất vươn tay nắm lấy Táng Hoa Kiếm, thuận thế rút kiếm ra, hàn mang lạnh lẽo, phong mang chưa từng giảm.  

Ánh sáng chiếu rọi khắp bốn phía, hoa văn như nước trên thân kiếm sóng sánh tràn ra

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1259


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Xác định đạo tặc Hàn Dương đã xuất hiện ở quận Lâu Nguyên sao?”  

Vẻ mặt Lâm Nhất đã trở lại bình thường, khẽ giọng hỏi.  

“Chắc chắn”.  

Đại Tần có trăm quận, quận Lâu Nguyên nằm ở biên giới, một chuyến cả đi cả về cho dù không làm gì cả thì cũng phải mất đến một tháng thời gian.  

Cũng tức là nói, nếu muốn về kịp trước khi Long Môn tranh tài bắt đầu thì thời gian dành cho hắn dùng để giết đạo tặc Hàn Dương chỉ có không đến mười ngày.  

Khi hắn đi ra khỏi vách Xám Hối, trên mặt lộ ra chút ý cười.  

Xem ra thời gian như vậy vẫn có thể thong dong một chút.  

Là Huyết Long Mã, Mai hộ pháp cũng đồng thời dắt theo cả Huyết Long Mã đến đây, lâu rồi không gặp nó, tinh thần của thằng nhãi này vẫn tốt lắm.  

Xoay người nhảy lên lưng ngựa, thiếu niên lưng đeo kiếm hạp vẫn phong thái ấy, chỉ là phong mang so với ngày trước đã có phần hùng hậu hơn.  

“Ngươi cần một cái nón để che mặt lại, bị người khác thấy ngươi ra khỏi vách Xám Hối thì không hay”.  

Mai hộ pháp vươn tay đưa ra một cái nón.  

Lâm Nhất liếc nhìn rồi vỗ nhẹ một cái lên túi trữ vật lấy ra một cái mặt nạ quỷ đeo lên: “Dùng cái này đi”.  

Huyết Long Mã quay đầu, đưa theo Lâm Nhất đi về phía chân núi, dần dần biến mất trong tầm mắt của Mai hộ pháp.  

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Huyết Long Mã đưa theo Lâm Nhất đã đến được biên giới của quận Tần Thiên.  

Đi thêm một quãng không xa nữa chính là hoang nguyên Mạc Bắc, chính thức bước ra khỏi quận Tần Thiên.  

Nơi này đã cách xa Lăng Tiêu Kiếm Các, trong tiếng gió rét rít gào, giữa không trung bỗng nhiên bay đến những mảnh vụn màu trắng.  

“Tuyết rơi rồi sao?”  

Cảm nhận được cái lạnh lẽo từ trong lòng bàn tay, Lâm Nhất nhìn sang bốn phía xung quanh, gỡ mặt nạ trên mặt xuống thấp giọng lầm bầm một mình.  

Tính thời gian thì quả thực đã sang đông rồi.  

Lúc hắn vào ở trong vách Xám Hối đã là cuối thu, ba tháng thời gian, đã đến mùa tuyết rơi từ lâu rồi.  

Nhớ lại thời gian khi hắn mới bước vào Lăng Tiêu Kiếm Các, trời cũng rơi một trận tuyết lớn, gió tuyết còn lạnh lẽo hơn cả lòng người.  

Mới chớp mắt, trên mặt đất đã tích đầy tuyết trắng, Lâm Nhất ngồi thẳng người trên lưng Huyết Long Mã, trong lòng nghĩ không biết trận tuyết lớn này sẽ rơi đến khi nào.  

Tay phải nắm chặt bông tuyết vụn trong lòng bàn tay, thần sắc trong đáy mắt Lâm Nhất trở nên kiên định. 

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom