Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2800


Thậm chí còn có thể thăng lên Bán Bộ Thiên Phách, nhưng như thế sẽ không được đấu hạng nữa, huống hồ đây chỉ là mới bắt đầu.  

E rằng sự huyền diệu của long ảnh không chỉ có thế mà thôi.  

Sau khi Lâm Nhất xuống đài, hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy Vũ Hạo Thiên trong nhóm ba đã lên đài. Đối thủ là Phong Vô Đạo khá nổi bật trong Quần Long thịnh yến, sau khi thua Lâm Nhất, hắn ta cũng ít được chú ý hơn.  

Nhưng trong vòng loại mọi người đều che giấu thực lực, rõ ràng hắn ta vẫn chưa sử dụng tất cả thực lực.  

Phong Vô Đạo cũng không chịu thua, hắn ta lên đài nghênh chiến, cũng rất có khí phách. Nhưng rõ ràng ngay từ đầu, trận đấu này đã có kết quả rồi, không bao lâu sau, Phong Vô Đạo đã thua thê thảm.  

Một chiêu, chỉ với một chiêu, người ngoài còn chưa kịp nhìn rõ thì Phong Vô Đạo đã thua.  

Long ảnh bay lượn quanh người hắn ta dài đến bảy trượng, cực kỳ đáng sợ, thậm chí còn có cả kim quang nhàn nhạt.  

Nhóm nhỏ tiếp tục tranh đấu, đến đấu hạng một trăm người mạnh nhất này, tồn tại cấp bậc như Tam Vương Thất Anh vẫn mạnh mẽ như thế, Tam Tiểu Vương gần như vừa đối mặt đã giải quyết đối thủ, trong Nam Hoa Thất Anh ngoài một hai người thì đa số đều cần ba chiêu, nhiều lắm là hơn mười chiêu là có thể đánh bại đối thủ.  

Lâm Nhất nhìn về phía Nguyệt Vi Vi, thấy nàng ta chiến thắng đối thủ, sau đó lại chú ý đến Bạch Lê Hiên vừa lên đài.  

“Nhóm hai, Bạch Lê Hiên chiến đấu với Châu Dũng!”  

Châu Dũng xếp hạng mười sáu trên bảng Long Vân kỳ trước, rất nổi bật trong Quần Long thịnh yến, ngoài mấy lần xui xẻo thua Tam Vương Thất Anh thì gần như chưa từng thua trận.  

Bạch Lê Hiên cũng giống hắn ta, từ khi chiến đấu đến nay, cũng chỉ thua Tam Vương Thất Anh một trận ở vòng loại.  

Thực lực của hai người rất ngang bằng nhau, chẳng mấy chốc đã so cả trăm chiêu, khó phân thắng bại.  

Trong lúc quyết chiến, Bạch Lê Hiên thể hiện rõ ưu thế về công pháp, hắn ta dùng Thương Long Kiếm Quyết thúc giục Kinh Lôi kiếm phép, càng đấu càng mạnh. Lôi quang màu tím diễn hoá thành Thương Long thượng cổ, bay lượn khắp bát phương, rồng trong điện quang không ngừng kêu gào đinh tai nhức óc.  

Keng!  

Châu Dũng dần không chịu đựng được, ngày càng xuất hiện nhiều sơ hở, cuối cùng bị Bạch Lê Hiên đâm trọng thương, bắt buộc phải chịu thua.  

“Đa tạ”.  

Cảm xúc của Bạch Lê Hiên không hề dao động, hắn ta bình tĩnh nói.  

Trên người Châu Dũng bay ra không ít khí Huyền Hoàng, long ảnh của hắn ta xuất hiện, sau đó bị nuốt mất một phần ba. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2801


“Thú vị thật, dường như Bạch Lê Hiên thắng rất dễ dàng”.  

“Nói không chừng danh ngạch của nhóm hai sẽ có hắn trong đó”.

Sự tỉnh táo của Bạch Lê Hiên khiến mắt nhiều người tỏa sáng, có cảm giác cơ hội tiến vào vòng trong của hắn ta rất lớn.  

Bất giác, Lâm Nhất đã đấu được 7 trận, đều thắng được một cách tương đối nhẹ nhàng, trong số đó, có vài người đã chủ động nhận thua. Long Ảnh của hắn đã lẳng lặng nhảy lên độ cao bốn trượng, tiến bộ cực nhanh.  

Lâm Nhất đấu 7 trận toàn thắng, tuy nhiên, danh tiếng trong tổ 4 đều bị Nam Cung Vãn Ngọc, Lý Mộ Bạch và Lâm Đào của Huyền Dương Điện cướp mất.  

Đặc biệt là Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch, đến vòng xếp hạng bảng 100, cuối cùng, thực lực của bọn họ cũng đã lộ ra đôi chút.  

Kiếm pháp của hai người này có đầy đủ phong thái, kiếm của Nam Cung Vãn Ngọc lạnh lẽo như trời đông giá rét, mũi kiếm đi đến đâu, dường như có thể đóng băng toàn bộ nơi đó. Trong trận chiến nổi bật nhất của hắn ta, kiếm vừa ra được nửa tấc, ánh sáng lạnh lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn đóng băng đối thủ, khiến người xem vô cùng kinh hãi.  

Vừa nhanh lại vừa lạnh, quả thật khó mà chống đỡ được!  

Kiếm của Lý Mộ Bạch thì phân hợp đều hoành tráng, phân hóa lực lượng, chỉ điểm sơn hà. Kiếm của hắn ta chất chứa một loại khí phách to lớn, khoảnh khắc kiếm quang mênh mông lóe lên, dường như có một bức sơn hà đồ được trải rộng ra, đại khí mà hào hùng.  

Biểu hiện kinh diễm của hai đại kiếm khách khiến lòng người rung động không thôi, thế mới biết Nam Hoa Thất Anh cũng có phân cao thấp.  

Bất kể là Lý Mộ Bạch hay Nam Cung Vãn Ngọc thì cũng mạnh hơn rất nhiều so với Tịch Phong, yêu nghiệt mà Lâm Nhất đã đánh bại trước đó. Nhiều người thầm nghĩ, Tịch Phong đứng hàng thứ 10 trên bảng Long Vân ắt có cái lý của nó, có lẽ thực lực của hắn ta thật sự ở kế cuối.  

Còn Lâm Đào, hắn ta thể hiện khí chất hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nho nhã của mình, quyền pháp của người này khủng bố tuyệt luân, lại dữ tợn và bá đạo.  

Mỗi một quyền đánh ra đều hệt như núi lửa phun trào, sóng nhiệt cuồn cuộn vô cùng vô tận lan ra. Quyền mang chấn động khiến mặt nước xung quanh đài Thăng Long bị kích thích, hình thành những con sóng cao gần mấy trăm trượng, thoạt nhìn hệt như một dãy núi nhấp nhô.  

Uy áp cực kỳ bá đạo đến từ ngọn lửa kia khiến mọi người vô cùng tò mò, rốt cuộc hắn ta đã tu luyện Huyền Dương Quyết đến tầng bao nhiêu.  

Sự mạnh mẽ của ba người này mang đến cảm giác rất khác biệt.  

Bọn họ còn chưa giao đấu, nhưng với duệ khí từng người thể hiện có thể thấy rõ thái độ của ba người này đối với danh ngạch hạt giống: Ta mặc kệ ngươi là ai!  

Thậm chí, có người nhìn ra được dường như đám người này đang muốn thị uy với Lâm Nhất, danh ngạch hạt giống là chuyện của Nam Hoa Thất Anh, hắn đừng có chõ mũi vào, cũng đừng ôm bất kỳ ảo tưởng nào khác.  

“Tu vi Bán Bộ Thiên Phách đỉnh phong, nội tình hùng hậu của thế lực cấp bá chủ, công pháp cao cấp, sâu không lường được, ngộ tính cùng căn cốt đỉnh cao, rất khó tưởng tượng được, ngoại trừ Tam Tiểu Vương, còn ai có thể áp chế được ba người này”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2802


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thật ra đối thủ của bọn họ đều không quá mạnh, hoàn toàn không cần thiết phải phô trương thực lực như thế”.  

“Hề hề, ngươi thì biết gì! Trận tranh đấu danh ngạch hạt giống đã bắt đầu rồi, tình thế bắt buộc, ba người này không hề muốn yếu thế trước Lâm Nhất”.  

“Đúng vậy! Dù có thực lực khủng bố, nhưng nội tình của Lâm Nhất vẫn còn kém một chút, có lẽ không có hi vọng tranh đoạt danh ngạch hạt giống rồi. Tuy nhiên, trong tổ bốn, hắn sẽ là một nhân tố bất lợi, nếu hắn nhằm vào ai, chỉ cần mạnh mẽ tiêu hao hết át chủ bài của đối thủ, việc này đối với bất kỳ người nào trong nhóm của Lâm Đào cũng sẽ là tổn thất cực lớn, không công làm lợi cho hai người còn lại”.  

“Thì ra là thế, khó trách ba người này lần lượt bày ra thực lực của mình, hẳn là muốn cảnh cáo Lâm Nhất, để hắn biết khó mà lui, đừng lãng phí tinh lực trên người bọn họ. Nếu không, ép buộc quá mức, nói không chừng bọn họ sẽ khiến Lâm Nhất mất đi cơ hội tiến vào vòng trong”.  

Trên khán đài, phần đông võ giả đang quan sát cuộc chiến ở tổ bốn đều nhìn ra được khí tức bất thường từ ba người Nam Cung Vãn Ngọc.  

“Lâm huynh, ba người này hung hãn như vậy… hình như là nhằm vào huynh đấy!”  

Trên ghế dự thi, Phong Dã lộ vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói. Dù hắn ta không được nhạy bén nhưng vẫn có thể thoáng cảm nhận được ba người kia bày ra thực lực là muốn nhằm vào Lâm Nhất.  

“Có à?”, Lâm Nhất tỏ vẻ không sao cả, thái độ cũng khá bình tĩnh.  

Phong Dã cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải? Rõ ràng là đối thủ rất dễ giải quyết, cần gì phải gây ra động tĩnh lớn như vậy, ăn no rỗi việc à?”  

“Có lẽ là vậy”, Lâm Nhất thờ ơ đáp, cứ cho là có đi… Thì thế nào?  

Ba người này cũng quá coi thường hắn rồi, thật sự cho rằng hắn không có tư cách tranh đoạt danh ngạch hạt giống sao? Lại còn dùng loại thủ đoạn như thế để đe dọa hắn, cảnh cáo hắn đừng quấy rối, cứ như danh ngạch hạt giống đã sớm thuộc về bọn họ vậy.  

Nếu đã thế… cứ chờ xem!  

Không bao lâu sau, Lâm Nhất lại lần nữa ra sân. Đối thủ của hắn là Chương Hợp, một người không có danh tiếng, trước đó cũng không có biểu hiện gì chói mắt.

Thật không ngờ, ngay khi ra tay, hắn ta đã lập tức bày ra tu vi Bán Bộ Thiên Phách cực kỳ mạnh mẽ, thoáng chốc đã giết đến trước mặt Lâm Nhất, hệt như một con yêu thú hung hãn, lao thẳng về phía hắn. Hiển nhiên, một chiêu này hắn ta đã diễn luyện rất nhiều lần, vì không muốn bại lộ át chủ bài, Lâm Nhất buộc phải lui về sau.  

Giữa không trung, sát chiêu của Chương Hợp vô cùng hung mãnh, như bóng với hình, gần như lồng vào nhau, Lâm Nhất vừa đáp xuống đất, lại tiếp tụi bị ép lui.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2803


BOANG...!  

Tuy nhiên, cục diện này cũng không kéo dài quá lâu, cuối cùng, cũng đến lúc Lâm Nhất quyết định ra tay. Táng Hoa ra khỏi vỏ, hắn nắm chặt chuôi kiếm, tùy ý đâm ra ngoài. Mũi kiếm hướng thẳng vào điểm sơ hở trong chiêu pháp của Chương Hợp.  

Kiếm quang xỏ xuyên qua vai phải hắn ta, máu tươi trào ra, cả cánh tay của Chương Hợp không cách nào nhấc lên nổi.  

“Tên Chương Hợp này đúng là giỏi nhịn, từ đầu đến cuối vẫn một mực bất hiện sơn, bất lộ thủy, rõ ràng là có tu vi thâm hậu như thế mà lại… Ta nhớ ở vòng loại, hắn ta đã thất bại vài trận, suýt nữa bị đào thải nhưng vẫn quyết không để lộ tu vi chân chính”.  

“Đáng tiếc, đụng phải Lâm Nhất, nếu đổi lại là một con ngựa đen khác, nói không chừng đã bại trên tay hắn ta”.  

Trận chiến này cũng đưa đến một vài chú ý, mọi người cảm thấy khiếp sợ trước khả năng ẩn nhẫn của Chương Hợp, nhưng lại càng kinh ngạc trước sự tỉnh táo và quyết đoán của Lâm Nhất.  

Ung dung bình tĩnh, nhất kích tất sát, phong thái của kiếm khách được hắn phát huy một cách vô cùng tinh tế.  

“Vốn định ra tay bất ngờ, ít nhất có thể đẩy ngươi vào tuyệt cảnh… Ta nhận thua!”  

Chương Hợp thở dài, có hơi uể oải nhận thua.  

Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh nói: “Thật ra ta đã ở tuyệt cảnh rồi, không hề nhẹ nhàng như đã biểu hiện, tuy nhiên, kiếm khách tồn tại vốn là để không ngừng phá vỡ tuyệt cảnh”.  

Lời này không hề giả, lúc ấy, nếu không dùng đến át chủ bài đã chuẩn bị cho Nam Hoa Thất Anh, tình huống của Lâm Nhất quả thật rất hung hiểm.  

Có lẽ là vì hắn đã trải qua tuyệt cảnh quá nhiều, cho nên không hề kinh hoảng, một lòng hướng kiếm, bình tĩnh đến đáng sợ, chẳng mấy chốc, hắn đã nghĩ ra cách đối phó.  

Chương Hợp thoáng sững sờ, những lời của Lâm Nhất khiến hắn ta như chạm đến thứ gì đó ở nơi tối tăm.  

Sau một hồi trầm ngâm, hắn ta mới nói một cách đầy ẩn ý: "Có lẽ đây mới là chênh lệch thực sự giữa ngươi và ta”.  

Sau khi hai người xuống đài, Lâm Đào, đại đệ tử của Huyền Dương Điện, ra sân.  

Xoạt!  

Sự xuất hiện của hắn ta dẫn đến một loạt tiếng reo hò, vô số ánh mắt đổ dồn về phía này. Trong các trận đấu trước đó, người này luôn cố sức phô bày thực lực, chiêu pháp bá đạo mà dữ tợn, khiến người xem cảm thấy cực kỳ hưng phấn, có cảm giác phấn khích đến mức nhiệt huyết sôi trào.  

Đáng tiếc, lần này đã khiến mọi người thất vọng, đối thủ của hắn ta trực tiếp chọn bỏ quyền.  

“Không thú vị”, sắc mặt Lâm Đào không chút cảm xúc, trông vô cùng lạnh lùng, tuy đã giành chiến thắng nhưng hắn ta không có ý xuống đài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2804


Ngay khi mọi người cảm thấy nghi hoặc, bỗng nhiên Lâm Đào xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất. Đồng tử hắn ta co mạnh lại, trong đó có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt như sao trời, duệ khí sắc bén và ác liệt xuyên thủng hư không, đâm thẳng về phía Lâm Nhất.  

Ầm ầm!  

Cùng lúc đó, mặt hồ Cửu Long ầm ầm dậy sóng, từng con sóng phập phồng như một ngọn núi cao ngất, đài Thăng Long cực kỳ to lớn bỗng chốc biến thành một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa biển rộng, dường như bất kỳ lúc nào cũng có dấu hiệu lật úp.  

“Việc này…”  

Tu vi khủng bố như thế khiến mọi người vô cùng hoảng sợ.  

Còn chưa hết, lại thêm một ngọn lửa uy nghiêm ào ào bộc phát từ trên người Lâm Đào, phía sau hắn ta lập tức hình thành hơn mười ngọn sóng cao ngàn trượng, sóng nước hùng vĩ dựng thẳng giữa trời, hệt như những dãy núi sừng sững, nguy nga và hào hùng.  

Lâm Đào duỗi tay ra, dựng thẳng ngón cái hướng về Lâm Nhất, rồi từ từ xoay tay xuống. Hắn ta mấp máy môi, không phát ra âm thanh, nhưng nhìn khẩu hình có thể thấy rõ được đó là ba chữ: Ngươi! Không! Được!  

Khoảnh khắc thủ thế ẩn chứa sự nhục nhã và khiêu khích hoàn thành, mười cột nước hùng vĩ như một dãy núi phía sau hắn ta ầm ầm bốc cháy.  

Lửa cháy hừng hực không ngừng hòa tan cột nước, có nhiệt khí mênh mông lan ra như sương mù.  

Cảnh tượng rung động như thế khiến rất nhiều võ giả không khỏi hít một ngụm khí lạnh, xem đến ngây dại.

Bị lửa thiêu đốt, cột nước khổng lồ nhấp nhô trên hồ Cửu Long hệt như những cột băng từ từ bị hòa tan.  

Ánh lửa ngập trời, khói đen dày đặc.  

Lâm Đào của Huyền Dương Điện đứng giữa đài Thăng Long, toàn thân tản ra ánh sáng màu đỏ nhạt, mang đến cho người ta cảm giác tựa như một vị thần uy nghiêm.  

Hiện trường lặng ngắt như tờ, hiển nhiên, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt gây chấn động.  

Khó mà tưởng tượng được, rốt cuộc tu vi phải khủng bố đến mức nào mới có thể tạo thành dị tượng đáng sợ như vậy chỉ trong một khoảnh khắc.  

Tuy nhiên, lực trùng kích của những dị tượng này so ra đều kém hơn thủ thế khiêu khích mà Lâm Đào hướng về Lâm Nhất, bởi lẽ, trong thủ thế đó ẩn chứa sự nhục nhã cùng miệt thị.  

Đến khi lửa đã thiêu rụi tất cả, Lâm Đào mới ném cho Lâm Nhất một ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó xoay người rời khỏi giữa ánh lửa lập lòe.  

“Dị tượng thật đáng sợ, sao có thể làm được như vậy chứ? Tu vi của hắn đã mạnh đến mức không hợp thói thường rồi!”  

“Không phải chỉ cần tu vi mạnh mẽ là có thể làm được đâu, theo ta thấy, các cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng chưa chắc làm được, có lẽ là do Huyền Dương Quyết. Đó là môn công pháp trấn phái của Huyền Dương Điện, rất có thể Lâm Đào đã tu luyện đến tầng 12 đại viên mãn rồi!” 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2805


“Hoàn toàn chính xác, hắn khống chế chân nguyên tỉ mỉ đến độ đáng sợ, cao thủ Thiên Phách có thể dễ dàng gây ra chấn động hình thành cột nước ngàn trượng, nhưng khiến cho màn nước ngàn trượng bất động thì quả thật đáng sợ. Lại nói, dùng lửa thiêu đốt dãy núi nước, hành động này rõ ràng là đang giương oai”.  

“Chưa hẳn! Mỗi một hành động của Lâm Đào đều không đơn giản như các ngươi nghĩ!”  

Sau khi Lâm Đào xuống đài, mọi người mới giật mình hoàn hồn, tiếng kinh hô vang lên không dứt.  

Hành động của hắn ta đã một lần nữa thay đổi cách nhìn của chúng võ giả về những yêu nghiệt đã có uy vọng, thời gian bốn năm, bọn họ đã trưởng thành đến một trình độ đáng sợ. Xét về bề dày kinh nghiệm, quả thật các tân tú trẻ tuổi không khỏi thua thiệt, có lẽ phải trao dồi thêm một vài năm nữa.  

Rốt cuộc thì tồn tại đạt trình độ cao nhất trong Nam Hoa Thất Anh không phải loại mà một kẻ xếp hàng kế cuối như Tịch Phong có thể đánh đồng.  

Ba người này khí thế hung hãn, khiến mọi người không khỏi lo lắng cho Lâm Nhất.  

Mỗi một người trong bọn họ, kẻ sau hung hăng hơn kẻ trước, đồng thời, đám người này không ngầm uy hiếp nữa, mà công khai, chỉ thẳng mặt Lâm Nhất mà nói, ngươi không có tư cách tranh giành danh ngạch hạt giống.  

Tại vị trí của Thiên Yêu Các, khi nhìn thấy cảnh này, Viêm Long Tử không khỏi kinh ngạc.  

Có tia sáng vụt qua trong mắt hắn ta, một lát sau, như chợt hiểu ra, hắn ta liền nhếch miệng cười.  

“Sư huynh, Lâm Đào bày ra khí thế to lớn như vậy là có ý gì?”  

Bên cạnh hắn ta, có đệ tử Thiên Yêu Các tò mò hỏi.  

Viêm Long Tử cười lạnh: “Dễ hiểu thôi, Lý Mộ Bạch và Nam Cung Vãn Ngọc đều là kiếm khách, Lâm Nhất có thể cảm nhận trực quan mức độ chênh lệch với bọn họ. Trong tổ, dù Lâm Nhất không tranh giành danh ngạch hạt giống thì cũng phải cam đoan bản thân nổi bật, do đó, hắn chỉ có thể thua 2 trận, thua 3 trận thì có hơi mông lung rồi. Chắc chắn trong ba người này, hắn phải dốc toàn lực đối phó với một người, không tìm đến hai gã kiếm khách kia, vậy đương nhiên chỉ có thể tìm Lâm Đào rồi”.  

“Ra là thế!”  

Mọi người nhanh chóng hiểu ra, không nói đến chuyện thua 3 trận có được nổi bật hay không, chỉ riêng việc thua 3 trận thì khí Huyền Hoàng đã bị cướp đoạt 7, 8 phần rồi. Chắc chắn Lâm Nhất không chấp nhận chuyện như vậy.  

“Chắc hẳn tên Lâm Nhất kia rất khó chịu, hiện tại xem ra thực lực của Lâm Đào cũng không yếu hơn hai người kia”, lập tức có người lên tiếng.  

Viêm Long Tử lạnh giọng nói: “Khó chịu thì như thế nào, cũng vẫn phải ngoan ngoãn nhận thua mà thôi. Bằng không, một khi bị ép quá mức, ba người kia có thể sẽ liều mạng để phế bỏ hắn. Đến lúc đó, đừng nói là tiến vào bảng 10, e là tiến vào bảng 20 cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Cái gì mà công tử Táng Hoa, cùng lắm chỉ là một tên ngụy cao thủ mà thôi, trong mắt chúng ta, hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép”.  

Dù đã nhiều lần bị Lâm Nhất làm bẽ mặt, “vả” cho hai má sưng vù, nhưng Viêm Long Tử vẫn tỏ thái độ khinh thường hắn như trước. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2806


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại nói, lần này hắn ta rất có lòng tin, mặc kệ Lâm Nhất có khó chịu hay không, mặc kệ hắn có bằng lòng hay không thì đều phải ngoan ngoãn nhận thua 3 trận, trái lại, còn phải chủ động nhận thua mới được.  

“Thật vậy sao?”  

Viêm Long Tử trừng người nọ một cái, đối phương lập tức co rụt người. Hắn ta sầm mặt, lạnh lùng nói: “Đến lúc này, hắn ta còn bao nhiêu át chủ bài hả? Chờ xem đi, ta không tin tên phế vật kia có thể vả mặt ta tiếp”.  

Hắn ta nói không nhỏ, khiến rất nhiều người không thuộc Thiên Yêu Các đều phải quay đầu nhìn sang.  

Hừ!  

Viêm Long Tử hừ lạnh một tiếng, không thèm để tâm đến ánh mắt của những người này.  

Tại vị trí của đế quốc Đại Tần, sắc mặt mọi người đều hết sức khó coi, nhất là Mai hộ pháp, ông ta đã giận đến xanh mặt rồi.  

Tại một sự kiện lớn như thế, bị khiêu khích trước mặt mọi người, hơn nữa kẻ khiêu khích còn là Lâm Đào của Huyền Dương Điện, một trong Nam Hoa Thất Anh, đương nhiên, sắc mặt mấy người Mai hộ pháp không thể nào đẹp được. Trái lại, nếu là người khác thì có thể cười cho qua, nhưng đối với trò khiêu khích của Lâm Đào thì thật sự không thể ngó lơ được, nói không dễ nghe một chút thì hắn ta đang vũ nhục Lâm Nhất.  

“Đáng giận, tên này đúng là quá đáng. Nam Hoa Thất Anh thì giỏi lắm à?”  

Phong Dã tức giận nói.

Tuy nhiên, giọng của hắn ta không mấy tự tin, bất kể nhìn từ phương diện nào thì có vẻ như Lâm Đào… cũng đủ vốn vốn liếng để ngông cuồng.  

Với hành động gây chấn động lòng người vừa nãy, dù bọn họ có khó chịu bao nhiêu đi nữa thì từ tận đáy lòng vẫn là… không phục cũng không được.  

“Không sao, hắn làm vậy đồng thời cũng xác nhận thực lực của Lâm Nhất, dù sao thì những người khác còn chưa đủ tư cách để hắn khiêu khích”, Tư Tuyết Y lên tiếng an ủi, nhưng hiển nhiên, không có bao nhiêu hiệu quả.  

Lai giả bất thiện!  

Lâm Nhất thầm nghĩ.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2807


Có kiếm trong tay, chém là được!  

Lâm Đào nhằm vào Lâm Nhất.  

Việc này đã tạo thành sóng gió không nhỏ tại hiện trường rộng lớn, mãi một lúc lâu sau vẫn không có dấu hiệu dừng lại.  

Cho đến khi 2 đối thủ có sức nặng ra sân, đám đông mới dời sự chú ý.  

“Tổ 1, Ô Tiếu Thiên đấu với Tịch Phong!”  

Tịch Phong xếp hàng thứ 10 trên bảng Long Vân, đứng trong hàng ngũ Nam Hoa Thất Anh, trong trận đấu với Tuyệt Trần của Thanh Mộc Các, tuyển thủ đứng vị trí thứ 7 trên bảng Long Vân, hắn ta đã dùng một chiêu định thắng bại.  

Trận chiến kia diễn ra trong chớp nhoáng, có thể nói là kinh tâm động phách, khiến người xem rung động không thôi.  

Đáng tiếc, hắn ta lại thua trong tay Lâm Nhất, tuy do có phần chủ quan khinh địch, và không dùng đến át chủ bài, nhưng thua chính là thua, dù sau đó có biểu hiện chói mắt thế nào thì cũng không tạo thành bao nhiêu gợn sóng.  

Trái lại, Ô Tiếu Thiên, tên ngoan nhân xếp hạng thứ 11 trên bảng Long Vân, có khí thế ngày càng hung hãn.  

Cho đến thời điểm hiện tại, hắn ta chưa thua trận nào, có thể nói là danh tiếng lên cao, hai người giao đấu đã đưa đến sự chú ý không nhỏ.  

Chiến ý của Ô Tiếu Thiên tràn đầy, ánh mắt mang theo tính xâm lược cực mạnh, duệ khí hoàn toàn bộc lộ.  

Thái độ của hắn ta khiến Tịch Phong cực kỳ bất mãn, lạnh giọng nói: “Chó mèo đâu đâu lại nghĩ có đủ tư cách giao đấu với ta, Ô Tiếu Thiên, ngươi chưa vào được bảng 10 bảng Long Vân, nếu không phải đụng với Khương Tử Diệp, sợ rằng ngươi cũng không đi đến bước này được đâu”.  

Ô Tiếu Thiên cười nói: “Có tư cách hay không… ngươi sẽ sớm biết thôi!”  

“Đúng, ngươi cũng sẽ sớm biết!”, Tịch Phong híp mắt cười lạnh: “Lần này cũng sẽ như lần trước, ngươi không có tư cách tiến vào bảng 10 bảng Long Vân, ít nhất thì… ngươi không qua được ải của ta”.  

Từ sau khi bại bởi Lâm Nhất, Tịch Phong vẫn luôn muốn tìm đối thủ có sức nặng để lấy lại danh dự, hiển nhiên, Ô Tiếu Thiên là một lựa chọn vô cùng thích hợp.  

Tịch Phong quát to một tiếng, khí tức bùng nổ, trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua khoảng cách gần ngàn mét, vỗ xuống 1 chưởng.  

Ầm ầm!  

Một chưởng này đánh xuống, lửa cháy ngập trời, âm thanh như sấm rền, khói lửa vô cùng vô tận hình thành lốc xoáy, đây chính là quyền pháp sở trường của Tịch Phong – Thiên Viêm Quyền.  

“Phá cho ta!”  

Ô Tiếu Thiên cười lạnh, sâu trong mắt hắn ta lóe lên tia khinh thường, trực tiếp nghênh đón. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2808


Trong tiếng va chạm kịch liệt, huyết quang cùng ánh lửa nổ tung tóe.  

“Yên Vũ Mông Mông!”  

Sắc mặt Tịch Phong lạnh lùng, một kích không thành lại tiếp tục thi triển sát chiêu, mưa bụi mênh mông đổ xuống, sương mù mờ mịt, nhưng mỗi một giọt mưa lại được ngưng tụ từ ngọn lửa thuần túy, một giọt mưa lửa có thể dễ dàng phá vỡ núi đá, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.  

Phối hợp với ý chí hỏa diễm mạnh mẽ của hắn ta, sát chiêu đột ngột bùng nổ này đã đưa đến hiệu quả bất ngờ.  

Trong lúc Ô Tiếu Thiên phất tay ngăn cản, quần áo của hắn đã bị thiêu rụi, chân nguyên hộ thể cũng bị đục ra nhiều lỗ thủng, mưa lửa nhỏ xuống thân thể hắn tạo thành những vết thương cực kỳ đáng sợ.  

Dường như, mưa lửa đang thiêu đốt chân nguyên hộ thể của Ô Tiếu Thiên ngày càng có xu hướng mở rộng.  

“Huyết Ngục Đoạn Hồn!”  

Nhưng Ô Tiếu Thiên lại chẳng chút sợ hãi, huyết sát tràn ngập toàn thân hắn ta, thoáng chốc ngưng tụ thành luyện ngục huyết quang cực kỳ đáng sợ, trong luyện ngục có một cái đài đoạn đầu hung hăng đánh tới.  

Hắn nở nụ cười dữ tợn, gào thét xông đến, mỗi một quyền huyết ngục lại cô đọng thêm vài phần. Còn cái đài đoạn đầu tràn đầy âm khí kia thì càng ngày càng ngưng thực, đến cuối cùng, nó tồn tại chân thật như một món bảo khí.  

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  

Tiếng nổ mạnh đan xen giữa tiếng gào rú không dứt, Tịch Phong liên tục bị ép lui về sau, hắn ta đã bắt đầu có biểu hiện hụt hơi.  

“Chớ có ngông cuồng!”  

Tịch Phong chợt quát to một tiếng, hai đấm vung ra, giữa không trung, mây lửa ngưng tụ thành một chiếc thuyền chiến cổ xưa. Hắn ta liên tục vung quyền, theo đó, thuyền chiến cũng không ngừng oanh kích.  

Tạch...! Tạch...! Tạch...!  

Chân nguyên hỏa diễm diễn hóa thành thuyền chiến không ngừng va chạm đài đoạn đầu trong luyện ngục, mỗi một lần va chạm, tia lửa bắn tung tóe. Vô số đốm lửa nổ tung giữa không trung, ý chí hỏa diễm đáng sợ ẩn chứa bên trong đó khiến cho dị tượng trên đài Thăng Long ngày càng trở nên khủng bố.  

Dựa vào thế công cuồng bạo kia, cuối cùng, Tịch Phong cũng ổn định được cục diện, dần chiếm được tiên cơ.  

“Thiên nộ!”

Một chiêu đắc thế, Tịch Phong không muốn để Ô Tiếu Thiên có cơ hội phản công, thế nên sau khi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bỗng sau lưng hắn ta mọc ra một đôi cánh bằng lửa khổng lồ. Đôi cánh kia cực kỳ giống cánh Chu Tước, trông rất có thần tính, nó ôm lấy cơ thể hắn ta rồi phóng vọt lên trời.  

Khi khí thế tăng vọt đến đỉnh điểm, đôi cánh lửa đang ôm lấy hắn ta bỗng giương mạnh ra.  

Xoạt!  

Đôi cách vừa giang rộng ra, hào quang liền bộc phát, uy lực của ngọn lửa còn sót lại thiêu đốt toàn bộ tầng mây phía trên đài Thăng Long. Vòm trời hừng hực cháy, thoạt nhìn như đang phát ra tiếng gào thét kinh hồn. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2809


Ngay khi mọi người cảm thấy Tịch Phong sắp kết thúc trận đầu, bỗng một luồng huyết quang như tia sáng bắn thẳng lên trời.  

Là Ô Tiếu Thiên!  

Huyết sát trên người hắn ta thình lình bốc cháy, với tốc độ ngang bằng ánh sáng, ngọn lửa đỏ như máu vô biên vô tận phía sau hắn ta bỗng ngưng tụ thành chín con Huyết Diễm độc mãng dài trăm trượng.  

Rầm!  

Tịch Phong còn chưa kịp thi triển sát chiêu khủng bố kia thì Ô Tiếu Thiên đã bùng nổ, hắn ta dùng một quyền đánh ngã Tịch Phong.  

Phụt…!  

Giữa không trung, Tịch Phong phun ra một ngụm máu tươi, kế đó rơi thẳng xuống hệt như một bao cát, trông vô cùng thê thảm.  

“Trận này Ô Tiếu Thiên thắng!”  

Trọng tài chỉ liếc mắt đã phân rõ thắng bại, liền cao giọng tuyên bố.  

Xoạt!  

Ngay lập tức, khí Huyền Hoàng trên người Tịch Phong mất đi một nửa, Long Ảnh của hắn ta cũng trở nên mờ nhạt, lúc này, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi.  

“Phế vật! Giờ đã biết ai mới là người không có tư cách tiến vào bảng 10 rồi chứ?”  

Ô Tiếu Thiên đáp xuống, liếc nhìn Tịch Phong đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt hắn ta lạnh lùng và kiêu ngạo, trong mắt tràn ngập khinh thường. Từ trước đến nay, hắn ta vốn không phải người tốt tính, bản thân lại tu luyện tà công, cho nên trong Quần Long Thịnh Yến, người này nổi danh là ngoan nhân.  

Một câu phế vật lập tức khiến Tịch Phong tức điên lên, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.  

Không thể không nói, trải nghiệm của Tịch Phong trong Quần Long Thịnh Yến lần này có chút bi thảm.  

Thua trên tay Lâm Nhất thì thôi đi, ít nhất thì với tính tình của Lâm Nhất, hắn sẽ không cố ý nói mấy lời khó nghe để làm nhục người khác. Nhưng nào ngờ, trong vòng đấu tổ tại Quần Long tranh tài, hắn ta lại bại bởi Ô Tiếu Thiên, hơn nữa còn bị tên này làm nhục một phen.  

Với tư cách là một trong Nam Hoa Thất Anh, ngày thường hắn ta luôn tỏ thái độ ngạo mạn, miệt thị hết thảy.  

Đã khi nào Tịch Phong phải chịu nhục như thế? Thế nhưng giới võ học vốn tàn khốc, mạnh được yếu thua, nào có chỗ cho ngươi phản bác?  

Thắng làm vua, thua làm giặc, tài nghệ không bằng người, bị mắng là phế vật cũng phải cam chịu, dù có bất mãn hơn nữa thì cũng phải nuốt uất ức vào bụng.  

“Ô Tiếu Thiên này thật không đơn giản, so với trong tưởng tượng của ta thì mạnh hơn rất nhiều, trận chiến này thoạt nhìn như mạo hiểm, nhưng có vẻ như hắn ta còn chưa dùng hết toàn lực”. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2810


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ha ha, ta cảm thấy tên Tịch Phong kia đúng là có tiếng không có miếng, trước thua trong tay Lâm Nhất thì cũng thôi đi, giờ lại tiếp tục thua Ô Tiếu Thiên, mà người ta còn chưa dùng hết toàn lực đấy!”  

“Đúng là thế, trước kia cứ có cảm giác Lâm Nhất thắng hắn ta quá dễ dàng, thật sự làm nhục uy danh của Nam Hoa Thất Anh”.  

“Chắc là loại đầu đường xó chợ gì rồi!”  

Tịch Phong xuống đài, lúc này, mặt hắn ta đã đen như đáy nồi, trông vô cùng khó coi. Nhất là khi nghe có người nói mình chỉ là thứ đầu đường xó chợ, hắn ta tức suýt nữa hôn mê bất tỉnh.  

Tuy rằng Tịch Phong chỉ là tồn tại đứng cuối Nam Hoa Thất Anh, thế nhưng nói hắn ta là loại đầu đường xó chợ thì quả thật có hơi oan ức.  

Dù sao thì trước đó, khi hắn ta chỉ dùng một chiêu định thắng bại, thậm chí còn bày ra thực lực cao hơn Tuyệt Trần một bậc, hiển nhiên, người này không yếu, chỉ do đụng phải đối thủ quá mạnh mà thôi.  

Đại chiến tiếp tục diễn ra, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chẳng mất chốc đã đến xế chiều.  

Trong lúc đang chờ đợi đối chiến, chợt, Lâm Nhất nghe thấy một loạt tiếng hoan hô, dường như có tuyển thủ rất được chào đón ra sân.  

“Là nàng?”  

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sang, trên đài Thăng Long của tổ 2 xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.  

Tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, Khuynh Nhược U!  

Hắn không mấy quan tâm đến nữ tử này, trước đó, rất nhiều lần nàng ta ra sân, hoặc do bở lỡ, hoặc do hắn không thèm chú ý đến. Giờ ngẫm lại, hình như hắn chưa từng xem nàng ta đấu với người khác lần nào, do đó, cũng không cách nào nắm rõ được thực lực của nàng ta.  

Phong thái nữ tử này vẫn như trước, trước kia, nàng ta luôn được mọi người xưng tụng là tuyệt sắc khuynh thành, tuy rằng từ sau khi Nguyệt Vi Vi xuất hiện, Khuynh Nhược U có hơi mờ nhạt, nhưng suy cho cùng thì nàng ta cũng có thực lực bất phàm, không đơn giản chỉ là một cái bình hoa, sau vài trận thi đấu, danh tiếng của nàng ta ngày càng lên cao.  

Lâm Nhất liếc nhìn thêm vài lần, rồi quay sang nơi khác, nhắm mắt dưỡng thần, như trước, hắn chẳng muốn để tâm đến Khuynh Nhược U.  

Nhưng, vừa mới nhắm lại, đột nhiên, hắn lại mở mắt ra.  

Tổ 2 à? Hình như Nguyệt Vi Vi cũng ở trong tổ 2, theo như quy tắc đấu tổ, bất kể thế nào thì hai nữ tử này vẫn phải đấu một trận.  

“Xem thử xem sao!”, nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại lần nữa nhìn sang đó.  

Đối thủ của Khuynh Nhược U là Hứa Văn Bân, một đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang, đứng hàng thứ 21 trên bảng Long Vân kỳ trước. Tuy nhiên, lần này hắn ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý Tiên Thiên đại thành, trong số các đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang, hắn ta xem như xếp thứ hai sau Nam Cung Vãn Ngọc, được tông môn đặt rất nhiều kỳ vọng.  

Còn Khuynh Nhược U, trên bảng Long Vân kỳ trước, nàng ta xếp hạng 20, so với Hứa Văn Bân thì cao hơn một bực.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2811


Kiếm ra khỏi vỏ, Hứa Văn Bân ra tay trước, dưới sự gia trì của kiếm ý đại thành, kiếm quang mạnh mẽ và lạnh lẽo hội tụ thành kiếm mang chói mắt. Chẳng mấy chốc, kiếm mang khổng lồ đã chém xuống, tạo thành dòng khí cực kỳ dữ dội, tựa như có thể thổi bay Khuynh Nhược U bất cứ lúc nào.  

“Tử Nguyệt Vô Hoa!”  

Khuynh Nhược U kết ấn, một vầng trăng tím bay lên, tay phải kết ấn chỉ về phía kiếm mang loé lên như tia điện.  

Rắc!  

Chỉ trong nháy mắt, kiếm mang trông cực kỳ kinh khủng kia đã lập tức nổ tung.  

“Tiếp tục!”  

Hứa Văn Bân cầm thanh kiếm sắc bén trong tay vung lên, trong kiếm quang tung bay, kiếm thế cuồn cuộn tựa như một con ác long đang bay lượn, như muốn nuốt chửng mọi thứ, tông đổ núi sông vạn dặm.  

Kiếm pháp khí phách, mang theo chút phong cách của Lý Mộ Bạch.  

Khung cảnh khiến rất nhiều người sáng mắt lên, tuy kiếm pháp còn yếu hơn Nam Cung Vãn Ngọc, Lý Mộ Bạch và Lâm Nhất một chút, nhưng nhìn khắp một vòng Quần Long thịnh yến, cũng chẳng có mấy người hơn được hắn ta về kiếm pháp.  

Nét mặt của Khuynh Nhược U thoáng trở nên nặng nề, thân thể nàng ta bắt đầu biến ảo theo kiếm quang, váy dài tung bay, liên tục chỉ tay về phía trước.  

Những vầng trăng màu tím không ngừng di chuyển như thuỷ triều, sát chiêu trông có vẻ không mạnh lắm, nhưng lại lặng lẽ hoá giải sát chiêu của Hứa Văn Bân.  

Keng! Keng! Keng!  

Sau khi giao thủ mấy chục chiêu, kiếm thế của Hứa Văn Bân hoàn toàn bị áp đảo, trong lúc không phát hiện ra, vầng trăng tím trên bầu trời đã di chuyển được một khoảng cách.  

Lâm Nhất nhạy bén phát hiện ra chi tiết này, nhớ tới điểm kỳ lạ trong Tử Nguyệt Tâm Kinh, lập tức biết Hứa Văn Bân thua rồi.  

“Chân nguyên của mình!”  

Lúc này, Hứa Văn Bân trên đài đột nhiên hoảng sợ phát hiện chân nguyên của hắn ta đang dần tiêu hao sạch mà hắn ta lại không hề phát hiện ra.  

Nói một cách chính xác thì không phải là tiêu hao hết, mà là vầng trăng tím trên bầu trời đang lặng lẽ hấp thu chân nguyên của hắn ta.  

Sắc mặt Hứa Văn Bân thay đổi, Khuynh Nhược U đang chiến đấu với hắn ta đột nhiên bay lên trời, đâm một kiếm về phía vầng trăng màu tím kia.  

“Bên dưới ánh trăng, không nơi ẩn mình, ngươi phát hiện muộn quá rồi”.  

Dưới trăng tím sáng rực, trong đôi mắt bình tĩnh của Khuynh Nhược U thoáng lộ vẻ lạnh lùng, nàng ta chỉ ngón tay, vầng trăng tím trên không trung lập tức như bốc cháy. Ánh trăng chói mắt khiến Hứa Văn Bân gần như không thể mở mắt, kiếm thế vốn rất mạnh mẽ cũng xuất hiện vô số sơ hở.  

Ầm!  

Động tác chỉ ngón tay chứa đựng uy năng mạnh mẽ chỉ thẳng lên kiếm quang của Hứa Văn Bân, kiếm quang nổ tung, bả vai của hắn ta bị đâm thủng, người mềm nhũn ngã xuống.  

“Lợi hại, có vẻ Khuynh Nhược U có khả năng tiến vào mười vị trí đầu”.  

Chiến thắng của Khuynh Nhược U khiến nàng ta càng được chú ý hơn, trước khi xuống đài, nàng ta không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Nguyệt Vi Vi, nét mặt vô cùng lạnh lùng.  

Nữ nhân này!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2812


Lâm Nhất nhíu mày, nàng ta không được chia chung nhóm với hắn, có khi nào sẽ trút giận lên Nguyệt Vi Vi không.  

Nghĩ đến tính cách của nữ nhân này thì thật sự khó nói lắm.  

Thời gian dần trôi, thi đấu giữa các nhóm vẫn tiến hành tuần tự, nhưng rõ ràng nhóm bốn được chú ý hơn các nhóm khác rất nhiều.  

Đặc biệt là Lâm Nhất, chỉ cần hắn ra trận sẽ lập tức được rất nhiều người chú ý.  

Lâm Nhất cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bách chiến bách thắng, bình tĩnh chiến thắng từng trận đấu.  

Vì thắng liên tục, cho nên long ảnh của hắn cũng lặng lẽ dài ra bảy trượng.  

Lúc đến vòng thứ mười bảy, vào khoảnh khắc chiến thắng được đối thủ, long ảnh của Lâm Nhất đã dài tới tám trượng. Long ảnh dài gần ba mươi mét bay lượn trên không trung, trông cực kỳ đáng sợ, linh khí tràn ra, mắt thường cũng có thể phát hiện nó đã không còn là hư ảnh nữa.  

Đây có thể nói là một trong mười long ảnh dài nhất ở đây, long ảnh gầm thét, uy thế cuồn cuộn.  

Thậm chí Lâm Nhất còn nhạy bén phát hiện long khí ẩn chứa bên trong long ảnh đã lớn mạnh hơn nhiều. Thậm chí lúc bay vào trong người còn có thể tăng cường sức mạnh cho thân thể.  

Không cần cố gắng luyện hoá, chân nguyên đã tiêu hao vẫn nhanh chóng được bổ sung, tinh khí thần cũng được nâng cao.  

“Long ảnh này quả nhiên vô cùng kỳ diệu”.  

Bây giờ Lâm Nhất rất tò mò, nếu giành được vị trí đầu bảng, hoàn toàn luyện hoá long khí này sẽ nhận được lợi ích gì.  

Sau khi kết thúc trận đấu, mọi người đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt rất thất vọng, thậm chí mơ hồ còn tỏ vẻ đáng tiếc.  

Nhiều người đều cảm thấy với khí thế của Lâm Nhất, sau khi bị Lâm Đào khiêu khích sẽ tấn công đối phương bằng phương thức bá đạo hơn.  

Nhưng nhiều trận đấu trôi qua như thế, Lâm Nhất vẫn luôn thắng một cách vừa đủ, không hề có ý để lộ khí thế của mình.  

Chưa nói đến dị tượng đáng sợ khiến xung quanh chấn động của Lâm Đào, mà ngay cả kiếm thế khiến người ta không dám nói tiếng nào của hai kiếm khách là Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch cũng có chỗ không bằng.  

“Xem ra Lâm Nhất chịu thua rồi”.  

“Đành chịu thôi, dị tượng trước đó của Lâm Đào quá đáng sợ, ít nhiều gì Lâm Nhất cũng phải biết rõ thực lực của bản thân chứ’.  

“Đáng ghét, tức quá, chỉ có thể nhìn Lâm Đào kiêu căng như thế thôi”.

“Chứ có thể làm sao được, nền tảng của Lâm Nhất vẫn còn khá tệ. Nhưng dù chịu thua ba trận, tỷ lệ vào vòng của Lâm Nhất vẫn rất cao, có điều đoán chừng khí Huyền Hoàng sẽ chẳng còn bao nhiêu”.  

Tiếng thở dài liên tục vang lên, rất nhiều người đều âm thầm lắc đầu, vừa tiếc nuối vừa bất đắc dĩ.  

Trên chỗ ngồi của Huyền Dương Điện, mấy đệ tử của Huyền Dương Điện đều nở nụ cười.  

“Sư huynh, hình như Lâm Nhất này sợ rồi”.  

“Ha ha, không sợ thì có thể làm gì, chẳng lẽ thật sự dám ra tay với sư huynh chắc? Sư huynh không lấy được danh ngạch hạt giống chắc chắn sẽ đánh hắn tàn phế, mất luôn cả tư cách thăng cấp”.  

Lâm Đào cười nhạt, coi như tiểu tử này biết điều, nếu không sẽ khá là khó xử lý.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2813


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một khi ra tay, chắc chắn sẽ có lợi cho Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch.  

Đã định sẵn là không thể lấy được danh ngạch hạt giống thì tốt nhất là chịu thua, nếu không đừng trách hắn ta lòng dạ độc ác.  

Trên chỗ dự thi, Lâm Nhất tỏ vẻ bất đắc dĩ, giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy bén, cũng nghe thấy rất nhiều lời bàn tán.  

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn như thế, cố gắng giành lấy chiến thắng mà ít mất sức nhất, chưa từng có suy nghĩ thể hiện tất cả thực lực của bản thân.  

Nhưng thật sự không ngờ rằng giành lấy chiến thắng theo cách của bản thân vẫn bị chỉ trích như thế, bị cho rằng đó là biểu hiện của sự nhượng bộ.  

“Lâm Nhất, ngươi thật sự muốn từ bỏ việc tranh đoạt danh ngạch hạt giống à? Thế cũng được, có thể có được thành tích như hiện tại, Thập Tam gia và lão Các chủ đã rất vui rồi, không cần phải quá áp lực”.  

Mai hộ pháp nở nụ cười, rõ ràng không muốn tạo áp lực cho Lâm Nhất.  

Lâm Nhất há miệng, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì.  

Chiến đấu chia nhóm cũng không còn bao nhiêu trận nữa, sớm muộn gì cũng gặp phải ba người kia, người ngoài sẽ biết được câu trả lời của hắn nhanh thôi.  

Sau khi xem thêm mấy trận chiến của nhóm khác, giọng nói của trọng tài nhóm hai vang lên bên tai.  

“Nhóm bốn, Lâm Nhất chiến đấu với Lâm Đào”.  

Soạt!  

Trọng tài vừa nói xong, hội trường khi nãy còn đang xôn xao lập tức trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, chờ đợi câu trả lời của hắn.  

Ngay cả mấy người nhóm Vũ Hạo Thiên và Viêm Long Tử cũng không ngoại lệ, đều ngẩng đầu nhìn về hướng này.  

Cho dù thế nào thì trận chiến này vẫn phải diễn ra, ngựa chiến mạnh nhất đang giữ chuỗi thắng liên tiếp, chưa từng thua trận trong Quần Long thịnh yến kỳ này, truyền kỳ bất bại của hắn cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt rồi.  

Nét mặt Lâm Đào rất dịu dàng, ung dung bình tĩnh, hắn ta rất chắc chắn Lâm Nhất sẽ đưa ra quyết định như thế nào.  

Trận chiến này, hắn ta không cần ra sân, chỉ đợi đối phương chịu thua là được.  

Nhưng không ai ngờ rằng Lâm Nhất vẫn như trước, cầm kiếm Táng Hoa bay lên không trung. Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi, không chút do dự!  

Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nhất đã đáp xuống đài Thăng Long, trong mắt hắn loé lên tinh mang như lợi kiếm ra khỏi vỏ, tràn đầy phong mang.  

Nụ cười trên mặt Lâm Đào trở nên cứng đờ, sắc mặt cũng tối đen lại.  

“Lâm Nhất, ngươi là cố chấp muốn đối nghịch với ta, khiến ta không thể lấy được danh ngạch hạt giống đúng không?”, Lâm Đào vẫn không đứng dậy, hắn ta cắn răng nghiến lợi nói với khuôn mặt không chút cảm xúc.  

Lâm Nhất ngẫm nghĩ, dường như hắn ta nói thế cũng không có gì là sai, hắn bèn đáp lời: “Ngươi nói đúng, nhưng Lâm mỗ cũng không nhằm vào ngươi”.  

Danh ngạch hạt giống đương nhiên không thể nhường, đã là mục tiêu từ đầu của hắn, nhưng hắn thật sự không có ý nhằm vào Lâm Đào, hắn là nhằm vào tất cả những người trong nhóm bốn, chỉ trừng hợp bao gồm cả đối phương mà thôi.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2814


Vù!  

Làn sóng nhiệt kia nổ tung trên khàn đài, khiến nhiều người cảm thấy vô cùng khó chịu, cố hết sức chịu đựng, bọn họ đều cảm nhận được sự tức giận của Lâm Đào.  

Người ngoài có thể hiểu được chắc chắn Lâm Nhất không muốn thua liên tục ba trận, dưới tình huống biết bản thân không thể chiến thắng hai kiểm khách còn lại, Lâm Nhất bèn đặt mục tiêu lên Lâm Đào.  

Cho nên mới xem thường lời nói của hắn ta.  

Đặc biệt là trước đó hắn ta đã rất nghiêm túc cảnh cáo, đến bây giờ dị tượng đáng sợ kia vẫn khiến người ta khó mà quên được.  

Vốn cứ tưởng Lâm Nhất không để lộ phong mang, giữ thái độ bình tĩnh là đã lựa chọn chịu thua. Không ngờ rằng lúc thật sự chiến đấu, hắn vẫn bình tĩnh bước lên đài Thăng Long, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.  

Lâm Đào vô cùng tự tin cho rằng Lâm Nhất sẽ chịu thua như vừa bị tát mạnh một cái.  

Vù!  

Gió mạnh nổi lên, Lâm Đào đáp xuống đài Thăng Long, làn sóng nhiệt kia lập tức biến mất khỏi khán đài, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.  

“Không phải nhằm vào ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giành được danh ngạch hạt giống sao?”  

Lâm Đào hoàn toàn không tin lời Lâm Nhất. Rõ ràng là đối phương nhằm vào hắn ta, không muốn thua liên tiếp ba trận, cho nên xem hắn ta như một điểm đột phá.

Chỉ có thể nói là Lâm Nhất đã đưa ra một quyết định chắc chắn sẽ khiến hắn hối hận!  

“Có gì không ổn à?”  

Nhưng ai ngờ Lâm Nhất lại thẳng thừng hỏi ngược lại.  

Lâm Đào thoáng ngây người, sau đó nhìn Lâm Nhất như đang xem kịch, trên mặt lộ vẻ châm chọc, giễu cợt nói: “Thắng mấy con tép riu đã tưởng bản thân là vô địch, nếu ngươi có thể lấy được danh ngạch hạt giống, thì Quần Long tranh tài chẳng phải là một trò đùa sao, ngươi không xứng! Lâm Đào ta sẽ là người đầu tiên thấy không phục!”  

“Nếu không phục…” Lâm Nhất nhìn chằm chằm đối phương, sắc mặt không thay đổi, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Vậy thì cứ đợi bị Táng Hoa chém đi!”  

Oanh!  

Vừa dứt lời, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lâm Nhất đã loé lên phong mang vô cùng sắc bén. Hắn lặng lẽ điều động Tử Diện Kiếm Quyết, áo xanh tung bay, kiếm ý quanh quẩn trên người không ngừng dâng trào.  

“Ha ha ha!”  

Nghe thấy thế, Lâm Đào cười to, lạnh lùng nói: “Ta từng gặp rất nhiều kẻ ngông cuồng, nhưng chưa từng thấy ai ngông cuồng như ngươi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tỉnh táo lại, con đường thịnh yến của ngươi nên dừng lại ở đây rồi!”  

Soạt!  

Ngay sau đó, Lâm Đào cười khẩy một tiếng, người di chuyển nhanh như tia chớp, nhưng lại giống như một ngọn núi lửa cao ngất nguy nga đang rung động, thân thể hắn ta biến thành một sợi dây đỏ như máu, mang theo uy thế ngút trời bao phủ lên người Lâm Nhất.  

“Nhanh quá!”  

Con ngươi của Lâm Nhất thoáng co lại, tốc độ của đối phương không chỉ nhanh mà còn vô cùng mạnh mẽ, nếu thiên tài bình thường bị hắn ta đụng trúng, chắc chắn lục phủ ngũ tạng sẽ nổ tung.  

Cộp! Cộp! Cộp!  

Lâm Nhất nhẹ nhàng di chuyển, Kim Ô Ấn lặng lẽ nở rộ, cũng bắt đầu cử động. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2815


Đằng Vân Quyết cũng xem như một lá bài tẩy rất mạnh của hắn, không đến lúc cấp bách, hắn vẫn chưa muốn sử dụng, đó xem như cố ý cho người ngoài nhìn thấy một sơ hở.  

Ầm!  

Lâm Nhất vừa mới di chuyển được nửa tấc, trước mặt hắn đột nhiên có ánh lửa nổ tung, một ngọn lửa kéo theo sóng nhiệt vô biên tấn công tới.  

Cùng lúc đó, Lâm Đào siết chặt năm ngón tay, quyền mang tựa như trường thương sắc bén đánh thẳng về phía Lâm Nhất.  

Hắn ta ra tay vô cùng tàn nhẫn, rõ ràng là muốn đánh Lâm Nhất tàn phế, trừng phạt đối phương khiến hắn ta mất đi cơ hội tranh giành danh ngạch hạt giống.  

Dù sao giao thủ thế này rõ ràng là giúp cho Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch, Lâm Đào vừa nghĩ tới đã thấy cực kỳ tức giận, đương nhiên cũng sẽ không nương tay.  

Keng!  

Trong nháy mắt, Lâm Nhất rút kiếm khỏi vỏ, tiếng kim loại va chạm vang lên. Tia lửa bắn khắp nơi, dao động có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan ra tứ phương. Hai tay của Lâm Đào giống như một thần binh sắc bén đã trải qua sự tôi luyện của lửa lớn, cứng rắn đến mức hơi đáng sợ.  

“Xuất kiếm nhanh đấy”.  

Nhìn thấy dưới tình huống bị uy áp Hoả Diễm dồn ép mà Lâm Nhất vẫn có thể nhanh chóng rút kiếm, Lâm Đào không khỏi nhếch miệng cười, sau đó lạnh lùng nói: “Nhưng Thiên Tuyệt Huyết Ngục Quyền này của ta chỉ mới là khởi đầu mà thôi!”  

Vừa dứt lời, trên quyền mang của hắn ta xuất hiện chút huyết mang, sắc bén tựa như gai độc, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.  

Vụt!  

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn chợt cảm nhận được một hơi thở vô cùng nguy hiểm, vội vàng vung kiếm Táng Hoa trong tay lên.  

Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  

Ầm!  

Gần như trong nháy mắt đã có mười tám tia kiếm quang ngưng tụ ra từ khí thế Bôn Lôi, sau đó lạnh lẽ tản đi tựa như tia điện.  

“Trò trẻ con!”  

Cả người Lâm Đào run lên dữ dội, chân nguyên tràn đầy bay ra từ trong cơ thể, không gian nứt ra như thuỷ tinh.  

Rắc rắc!  

Mười tám tia điện quang kia đều bị đánh tan, Lâm Đào cũng biến mất, hắn ta không cho Lâm Nhất cơ hội phản ứng, vung tay đánh ra một quyền.  

Phụt!  

Cú đấm này nhanh đến mức đáng sợ, Lâm Nhất còn chưa kịp thu hồi kiếm đã bị đánh trúng vai phải.  

Chân nguyên hộ thể bị gai máu trên nắm đấm kỳ lạ đâm thủng, quần áo cũng rách ra, năm lỗ máu nhỏ xuất hiện, áo xanh của Lâm Nhất chẳng mấy chốc đã bị máu tươi chảy ra nhuộm đỏ.  

Shhh!  

Mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh, tỏ vẻ ngạc nhiên. Còn chưa giao thủ được bao lâu, chỉ trong nháy mắt mà Lâm Nhất đã bị thương, nhớ không nhầm thì đây cũng là lần đầu Lâm Nhất bị thương.  

“Lâm Đào của Huyền Dương Điện không hổ là đại đệ tử cuối cùng của Tông chủ”.  

“Chỉ mới ba chiêu đã làm Lâm Nhất bị thương, vị trí trong Thất Anh của hắn ta đúng là danh xứng với thực”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2816


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“E rằng chuỗi thắng liên tiếp của Lâm Nhất phải dừng lại ở đây rồi”.  

Trên chỗ ngồi của Đại Tần đế quốc, mấy người nhóm Mai hộ pháp sa sầm mặt, Lâm Đào này quá mạnh. Khi nãy hắn ta còn dùng tu vi đánh tan Bá Kiếm, đoán chừng bản thân Lâm Nhất cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên.  

“Ha ha, ta đã nói là tiểu tử này đang làm trò hề mà, hắn không chịu thua thì cứ đợi bị đánh tàn phế thôi!”  

Viêm Long Tử trước đó còn tuyên bố không tin Lâm Nhất còn có thể khiến hắn ta mất mặt một lần nữa lập tức lên tiếng.

“Sư huynh, hình như đây chỉ là ngoại thương thôi mà… Vẫn chưa đủ để thương gân động cốt”.  

“Dưới tình huống thế này vẫn có thể tránh bị đánh trúng điểm yếu, với một tân tú như Lâm Nhất thì đã rất đáng sợ rồi”.  

Có đệ tử của Thiên Yêu Các nhỏ giọng nói.  

“Hừ!”  

Viêm Long Tử hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Ta cũng không phải kẻ mù, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau. Chẳng lẽ các ngươi thật sự cảm thấy tiểu tử này còn có thể khiến ta mất mặt một lần nữa ư, nằm mơ đi! Sau trận chiến này, Lâm Nhất chắc chắn sẽ tàn phế!”  

Những người khác thấy thế thì cũng không dám nhiều lời nữa.  

Chỉ có Nguyệt Vi Vi hơi không vui trừng Viêm Long Tử một cái, hắn ta hé miệng cười, nhưng nụ cười lại cực kỳ lạnh lẽo.  

Hắn ta là cố ý nói cho nữ nhân này nghe, nếu nàng ta còn dám sỉ nhục hắn ta như lần trước, thì đừng trách hắn ta thẳng thừng ra tay. Hắn ta không tin Quần Long tranh tài đã diễn ra đến hiện tại mà Các chủ còn dám làm gì hắn ta.  

Trừ khi Thiên Yêu Các không muốn giành được ba vị trí đầu nữa.  

Trên đài Thăng Long.  

Lâm Đào cười nhạt, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên bả vai của Lâm Nhất, hắn ta lại híp mắt, thú vị đấy.  

Hắn ta biết rất rõ Đại Thiên Tuyệt Quyền của bản thân đáng sợ đến mức nào, trúng cú đấm này, nếu là kiếm khách bình thường chắc chắn sẽ bị đánh gãy nửa người. Sau đó, hắn ta lập tức hiểu ra, chắc chắn tiểu tử này từng tu luyện thân thể, chẳng trách lại dám đấu với hắn ta.  

Thú vị thật, chẳng lẽ người này cảm thấy về mặt Kiếm đạo không thể chiến thắng được Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch, cho nên muốn phối hợp với thân thể để áp đảo hắn ta?  

“Ngươi là người đầu tiên làm ta bị thương đấy”.  

Lâm Nhất xử lý sơ qua vết thương, nở nụ cười, nhưng nụ cười này ít nhiều cũng hơi lạnh lẽo. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được chút áp lực trong Quần Long thịnh yến này, nếu chiến thắng một cách dễ dàng thì thật sự hơi nhàm chán.  

Không thể không nói, Lâm Đào trong Nam Hoa Thất Anh mạnh hơn Tịch Phong rất nhiều, thậm chí còn không phải đối thủ cùng đẳng cấp.  

“Ngươi cũng rất giỏi, trước đó thật sự đã xem thường ngươi rồi. Nhưng bây giờ ta đã nhìn ra năng lực của ngươi, biểu diễn thần quyết luyện thể của ngươi đi, cứ che giấu mãi làm gì, ngươi muốn giấu đến khi nào!”  

Trong mắt Lâm Đào loé lên ánh sáng, uy áp đáng sợ trên người hắn ta bao phủ lấy Lâm Nhất.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2817


Rắc!  

Dưới tình huống mọi người không tưởng tượng được, vỏ kiếm của hắn đâm mạnh xuống đất, sau đó mặt đất lập tức bị đâm nứt.  

Kiếm Táng Hoa cắm trên đài Thăng Long tựa như một đỉnh núi lẻ loi, còn Lâm Nhất thì hai tay trống không, ống tay áo tung bay.  

Shhh!  

Các thiên tài trên khán đài đều hít một hơi khí lạnh, đây là muốn làm gì, sao tự dưng lại thu hồi kiếm.  

Sắc mặt Lâm Đào vô cùng u ám, khoé miệng không khỏi khẽ giật.  

Lúc trước dưới sự khiêu khích của mọi người, hắn ta đã diễn hoá ra dị tượng Hoả Diễm Phần Sơn khiến mọi người phải chấn động, khi đó, hắn ta cảm thấy bản thân đã rất điên cuồng rồi.  

Nhưng Lâm Nhất này không chỉ là điên cuồng nữa, rõ ràng là không coi hắn ta ra gì. Không ngờ sau khi bị thương lại cất kiếm vào trong vỏ, hai tay không cầm vũ khí.  

“Lâm Nhất, ngươi đúng là quá kiêu ngạo!”  

Lâm Đào hừ lạnh, huyết diễm dâng lên, có chân nguyên tựa như dung nham tràn ra từ trong cơ thể hắn ta. Dưới sự bao trùm của dung nham, cơ thể của hắn ta như to hơn một vòng lớn, sau khi dung nham kia cứng lại, trên người hắn ta loé lên ánh sáng màu vàng, tựa như bảo khí kim loại, trong đó có những đường máu in lên, kỳ lạ tựa như là Linh văn.  

“Huyền Dương Chiến Thể!”  

Trong lúc uy áp Hoả Diễm dâng lên, thân thể của Lâm Đào trở nên vô cùng khổng lồ, nhìn từ phía xa giống như một con Yêu Ma Viên Hầu, nhưng lại chứa đựng uy thế đáng sợ tựa như thần binh từ trên trời rơi xuống.  

“Đây là công pháp cấm kỵ của Huyền Dương Diện, nghe nói gần nghìn năm vẫn chưa có ai tu luyện thành công!”  

“Xem ra hắn ta thật sự không muốn lấy được danh ngạch hạt giống nữa rồi, thủ đoạn này nếu giao thủ với Nam Cung Vãn Ngọc chắc chắn sẽ có hiệu quả. Bây giờ để lộ, Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch có đề phòng, chắc chắn sẽ cẩn thận hơn không ít”.  

“Chủ yếu là Lâm Nhất cố chấp quá, nếu chịu thua thì sẽ không đến mức này, bây giờ e rằng muốn chịu thua cũng khó. Một khi sử dụng Huyền Dương Chiến Thể, rõ ràng là Lâm Đào quyết tâm muốn khiến hắn tàn phế!”  

Nhìn thấy cảnh này, không ít người đều tỏ vẻ sợ hãi, Quần Long thịnh yến này đúng là đáng sợ, tất cả thiên tài như quái vật đều xuất hiện.  

“Lâm Nhất, ngươi đúng là có mắt không tròng, ta khuyên ngươi vẫn nên rút kiếm đi, nếu không ta thật sự sợ mình sẽ không cẩn thận đánh chết ngươi đấy!”  

Lâm Đào lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, cắn răng nghiến lợi nói, trên khuôn mặt loé lên hàn mang cực kỳ lạnh lẽo, trong mắt có sát khí vô tận dâng trào.  

“Lâm mỗ làm gì không đến lượt ngươi khoa tay múa chân. Lâm mỗ không phải khinh thường người khác, chỉ là muốn dùng gậy ông đập lưng ông thôi, ngươi đả thương ta thế nào, ta sẽ trả lại gấp mười lần!”

Lâm Nhất nhìn Lâm Đào, trên người hắn ta có sát khí không ngừng dâng trào. Nét mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, nhưng đôi tay bên dưới vạt áo lại đang siết chặt.  

Từ trước đến giờ, không biết đã có bao nhiêu kẻ ác chết trên tay hắn, hắn chưa từng là một người hiền lành. Không phải hắn không nóng nảy, chỉ là rất nhiều lúc hắn lười nói mà thôi.  

Lâm Đào này thật sự nghĩ hắn là người gỗ, muốn bắt nạt là bắt nạt sao?  

Hắn ta liên tục khiêu khích hắn, bây giờ còn ra vẻ hung ác, nói câu nào cũng muốn đánh chết hắn, vô cùng hống hách!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2818


Dù là tượng đất cũng có ba phần lửa, nếu người sỉ nhục ta, thì ta đương nhiên phải phản kháng!  

“Chiến thể Thương Long!”  

Điện quang chớp loé, phong lôi tịnh khởi, rồng không ngừng ngâm, trong tiếng rồng ngâm này, giọng nói lạnh lùng của Lâm Nhất trở nên cực kỳ giá rét.  

Oanh!  

Thương Long gào thét, điện quang chói mắt bao phủ trên người Lâm Nhất, hơn một trăm long văn Tử Điện dao động bên ngoài cơ thể, vô cùng dữ tợn, trông giống như một con rồng khổng lồ quấn quanh người.  

Long văn dữ tợn chứa đựng lực lượng mang tính bùng nổ, phát ra uy thế cực kỳ đáng sợ. Mỗi một hành động của Lâm Nhất đều chứa đựng lực lượng to lớn như muốn phá núi.   

Uy áp Thương Long dày đặc được ngưng tụ nguy nga như núi, không ai ngờ rằng một thiếu niên trông có vẻ hờ hững lại tu luyện được thân thể đáng sợ đến mức này.  

“Trò trẻ con, ta thấy là ngươi sắp chết đến nơi rồi mà vẫn không phát hiện ra!”  

Nét mặt Lâm Đào thoáng lộ vẻ nặng nề, hắn ta giẫm mạnh chân xuống đất, ra tay trước.  

“Vậy à?”  

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, không chút sợ hãi mà thẳng thừng nghênh đón.  

Oanh!  

Không hề có sự báo trước, hai người thoáng chốc biến mất khỏi vị trí ban đầu, trung tâm của đài Thăng Long rộng lớn đột nhiên xuất hiện tiếng nổ động trời.  

Ầm!  

Nước hồ xung quanh dâng trào như sóng biển, trên bầu trời che kín mây đen.  

Va chạm đáng sợ tạo thành tiếng động đinh tai nhức óc, khiến người khác khí huyết sôi trào, vô cùng khó chịu.  

Đòn tấn công mạnh nhất của hai cao thủ sau khi sử dụng Luyện Thể Thần Quyết của bản thân, mọi người còn đang ngơ ngác đã nghe thấy tiếng nổ đáng sợ này, lập tức có người phun máu tươi, bị dư chấn làm cho hôn mê.  

Sau khi mọi người tỉnh táo lại, sắc mặt đều thay đổi, vội vàng đưa mắt nhìn qua.  

Trên đài Thăng Long cổ xưa có hai bóng người đang giao phong kịch liệt, điện quang và hoả diễm va chạm tạo thành dị tượng đáng sợ.  

Nơi giao phong trên không trung có dư âm dao động, bầu không khí như biến thành cơn sóng không ngừng dập dờn ra bát phương.  

Ào ào ào!  

Trên hồ Cửu Long mênh mông bị dư âm tạo thành những đợt sóng cao ngất, liên tục dâng lên như sóng thần.  

Tất cả mọi người đều bị trận giao phong này làm sợ đến mức ngây người, cách gần mười nghìn mét vẫn có thể cảm nhận được sự rung động.  

Quyền mang va chạm với nhau, chỉ dư âm đã đáng sợ đến mức này, không biết rằng hai người giao thủ sẽ bùng nổ ra lực lượng đáng sợ đến mức nào.  

Nơi giao phong, Lâm Nhất đột nhiên kết ấn, sát khí nặng nề lập tức lan ra như nước, gần như trong nháy mắt, hắn đã vung tay đánh ra một quyền.  

Chúng Sinh Phẫn Nộ, Oán Thiên Bất Nhân!  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2819


Hắn ngẩng mặt lên trời huýt sáo, để hai chiêu Thất Sát Quyền hoà làm một, trong tiếng huýt sáo hội tụ nguyên khí đầy trời. Tiếng ai oán như của vô số người vang lên. Đất cằn nghìn dặm, hài cốt như núi, máu chảy thành sông, đó chính là một địa ngục trần gian.  

Mỗi người một quyền, cuồng long tử điện gào thét như bay ra từ trong địa ngục, mang theo cơn tức giận vô biên.  

Cú đấm có thương long gầm thét, vừa dữ tợn vừa bá đạo.  

Ầm ầm!  

Quyền mang chứ đứng uy thế đáng sợ, dư âm xung quanh diễn hoá ra sương máu mờ mịt, khói sóng mênh mông, cuồn cuộn vô biên. Hai sát chiêu chứa đựng quyền pháp cấm kỳ hoà làm một, dị tượng xuất hiện mang theo khí thế nuốt chửng núi sông.  

“Đại Thiên Tuyệt Quyền!”  

Sắc mặt Lâm Đào rất nặng nề, hắn ta cảm nhận được áp lực to lớn. Hắn ta điều động Huyền Dương Quyết đến mức độ mạnh nhất, quyền mang chứa đựng chân nguyên Huyền Dương. Mỗi cú đấm đánh ra đều mang theo lực lượng ý chí Hoả Diễm đáng sợ, mỗi một quyền đều như núi lửa phun trào, trong nháy mắt, hai người đã đối chiến mấy chục lần.  

Trong mắt Lâm Đào lộ vẻ ngạc nhiên, đối chiến thế này vốn là thủ đoạn hắn ta am hiểu nhất, nhưng lại không chiếm được quá nhiều lợi thế.  

Còn Lâm Nhất thì lại càng đánh càng hăng, một phong mang chứa đựng sát khí vô tận loé lên từ trong mắt hắn, Thất Sát Quyền hiện lên huyết quang. Sau đó, hắn lại đánh ra một quyền.  

Sắc mặt Lâm Đào hơi thay đổi, hắn ta di chuyển, chủ động tránh đòn.  

Ầm!  

Quyền mang đáng sợ rơi uống đất, đài Thăng Long cổ xưa lập tức nổ tung, bị đập ra một cái hố to.  

Khi nhìn thấy cảnh này, trong đầu người trên khán đài như nổ tung.  

Cú đấm này quá đáng sợ, đánh nổ cả đài Thăng Long.  

“Kinh khủng quá, không ngờ hai người họ lại mạnh đến mức này”.  

“Thật sự là hai con quái vật, ta cảm thấy cường giả Thiên Phách bình thường cũng không phải đối thủ của họ”.  

Không ít võ giả sắc mặt tái nhợt, thậm chí một vài cường giả Thiên Phách còn nói với giọng điệu sợ hãi.  

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là Lâm Đào sử dụng Huyền Dương Chiến Thể trên không trung lại không thể làm gì được Lâm Nhất.

Lâm Nhất điều động Thất Sát Quyền đến mức tối đa, sát khí chồng chất gấp bảy lần xen lẫn với uy lực Thương Long cổ xưa, quyền mang đáng sợ như mưa rền gió dữ, như sóng lớn ngút trời, nhiệt huyết rực cháy, trút ra tất cả lửa giận và sát khí trong lòng.  

Hắn thể hiện hoàn toàn con người dữ tợn của bản thân, khiến rất nhiều người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.  

Tuy đã biết trước Lâm Nhất là một kẻ tàn nhẫn, hắn cũng là người giết người đầu tiên trong Quần Long thịnh yến, nhưng có lẽ là vì tính cách, cho nên từ đấu đến cuối hắn đều không thể hiện phong mang quá nhiều, cũng không có hành động khiêu khích người khác.  

Vì thế mới dẫn tới rất nhiều sự phê bình, còn bị những người như Lâm Đào cho rằng hắn dễ bắt nạt.  

Giống như Lâm Nhất hắn không chịu thua là một chuyện đại nghịch bất đạo, hắn muốn tranh giành danh ngạch hạt giống là đang làm trò cười vậy.  

Người người đều tranh giành, đương nhiên Lâm Nhất cũng có thể! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom