Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2720


Ngoài ra, vẫn có một số quy luật đáng chú ý, bảy phần nhân tài kiệt xuất đều có tu vi ở cảnh giới Dương Huyền đỉnh phong. Bình chướng Âm Dương vốn rất khó phá vỡ.   

Trong cảnh giới Tử Phủ Âm Dương, số lượng cao thủ tiểu thành và đại thành không ít, tuy nhiên, người đạt đến viên mãn đỉnh phong lại cực kỳ hiếm.  

Còn về mấy tay ngoan nhân Bán Bộ Thiên Phách thì… ít đến đáng thương, ngoại trừ mấy tên yêu nghiệt tuyệt đỉnh có uy vọng lâu năm, gần như không còn ai khác.  

Trong vô hình, đã có các đường phân chia ranh giới xuất hiện. Trong tất cả các tổ thi đấu, yêu nghiệt tuyệt đỉnh đều biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ, gần như vừa giáp mặt đã phân rõ thắng bại.  

Riêng Tam Vương Thất Anh thì hoàn toàn không có người ta tay, còn chưa đấu đã lập tức nhận thua.  

“Trận thứ 21 tổ 7, Lâm Nhất đối chiến cùng Mạc Kỳ!”  

Âm thanh vang dội của trọng tài kéo Lâm Nhất khỏi mạch suy nghĩ, rốt cuộc cũng đến phiên hắn ra sân.  

Đối thủ của Lâm Nhất là một kiếm khách và cũng là một nhân tài mới xuất hiện giống như hắn. Người này còn khá trẻ, nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong, chiến ý bùng lên và ngày càng phóng đại trong mắt hắn ta.  

“Kiếm khách không thể vượt cấp chiến đấu thì chẳng có gì là vui thú. Tuy nhiên, cũng may, ngươi không tính là quá yếu, miễn cưỡng xứng là đối thủ của ta”.  

Trên đài Thăng Long, Mạc Kỳ nhếch miệng cười, mái tóc dài tung bay trong gió, vòng tay ôm lấy bảo kiếm.  

Tự tin đấy!  

Chỉ đáng tiếc là ngươi đã chọn sai đối thủ, Lâm Nhất thản nhiên nói: “Ngươi có thể rút được kiếm thì xem như ta thua!”  

“Ngươi có thể rút được kiếm thì xem như ta thua!”  

Lâm Nhất vừa dứt lời thì đám đông lập tức vang lên tiếng ồn ào không nhỏ, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.  

Ba ngày trước, trên tường thành, lai lịch có hơi thần bí của Lâm Nhất đã khiến nhiều người chú ý, cho nên khi hắn lên đài, có không ít người quan sát.  

Bọn họ đều muốn nhìn xem kiếm khách trước đó được nhiều người để mắt đến rốt cuộc có thực lực như thế nào.  

“Rút kiếm tính thua à? Thật ngông cuồng, có hơi…”  

“Ha ha, có cá tính, chẳng lẽ kiếm của hắn nhanh đến mức Mạc Kỳ không kịp phản ứng?”  

“Khoác lác mà thôi, thoạt nhìn thì tên Mạc Kỳ kia không yếu, tu vi cũng tương đương hắn, Lâm Nhất không chiếm được ưu thế gì đâu”.  

Tiếng bàn tán xôn xao khiến đài Thăng Long của tổ 7 ngày càng được nhiều người chú ý.

Đế quốc Đại Tần, nhóm người Mai hộ pháp đều tỏ ra khẩn trương. Dù sao đây cũng là trận chiến đầu tiên của Lâm Nhất, bất kể trước kia có xem trọng Lâm Nhất thế nào, suy cho cùng hắn cũng chưa từng trải qua khảo nghiệm chân chính, không ai biết hắn có thể đi xa đến đâu trong Quần Long thịnh yến.  

“Khoác lác thì ít nói thôi tốt hơn, ngươi vẫn nên lo cho mình có thể chống đỡ được mười chiêu trước mặt ta hay không đi”.  

Mạc Kỳ cười nhạt, hoàn toàn không coi lời Lâm Nhất nói là thật, thân hình lóe lên. Kiếm thế sắc bén bùng phát, cơ thể thẳng tắp giống như một cây trường thương, nhanh chóng giết tới chỗ Lâm Nhất.  

Khi chỉ còn cách Lâm Nhất chưa tới mười mét, tay phải hắn ta lặng lẽ nắm lấy chuôi kiếm. Thấy Lâm Nhất vẫn không động đậy, trong mắt Mạc Kỳ lóe lên vẻ khinh thường. Ngay cả bóng hình ta cũng không nhìn rõ, thế mà cũng dám ngông cuồng.  

Bại! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2721


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiếm thế sắc bén của hắn ta lập tức tập trung vào một điểm, tích lũy với trạng thái vô cùng sắc bén, muốn đâm xuyên ngực của Lâm Nhất ngay khoảnh khắc rút kiếm.  

Lâm Nhất vẫn không động đậy, chỉ tích lũy kiếm ý Thông Linh vào hai mắt, sâu trong mắt lập tức có kiếm ý dồi dào mênh mông, lấp lánh như sao trời tuôn ra rực rỡ. Trong nháy mắt, thân pháp của Mạc Kỳ trở nên vô cùng chậm trong mắt Lâm Nhất, toàn thân đều là sơ hở, kiếm ý sắc bén đâm thủng hư không, xuyên thấu vào tâm hồn đối phương.  

“Chuyện gì thế kia?”  

Đài Thăng Long đen kịt một mảnh, Mạc Kỳ cảm giác được trái tim mình như bị một kiếm quang xuyên thủng. Kiếm thế toàn thân lập tức rối loạn, nỗi sợ hãi lan tràn trong tim, nhất thời trong lòng rối loạn.  

“Lùi”.  

Mạc Kỳ biến sắc, nhanh chóng buông lỏng chuôi kiếm, dùng tốc độ nhanh như chớp lùi lại.  

Sau khi đáp xuống đất, hắn ta không ngừng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi đầm đìa. Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, hắn ta như đi một vòng Quỷ Môn Quan, trải qua sống chết, tinh lực hoàn toàn bị hao hết, bàn chân mềm nhũn vô lực.  

Chết tiệt!  

Rốt cuộc là chuyện gì?  

Mạc Kỳ không hiểu nổi, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, hắn vẫn không động đậy. Nhưng lại cảm giác mình có chuyển động thế nào, ở trước mặt đối phương vẫn hiện đầy sơ hở. Ánh nhìn của hắn sắc bén như kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng hư không.  

Trong lúc hắn ta nghi ngờ, ánh mắt Lâm Nhất lại dừng trên người hắn ta lần nữa, hấc chân đi về phía trước một bước.  

Phụt!  

Mạc Kỳ nôn ra máu, quỳ một chân xuống đất.  

“Xuống dưới đi”.  

Đợi bước chân Lâm Nhất hạ xuống, người đã đến trước mặt Mạc Kỳ giống như dịch chuyển tức thời, nhấc tay vung chưởng lên người Mạc Kỳ.  

Một chưởng này phá tan chân nguyên hộ thể của Mạc Kỳ, đánh bay cả người hắn ta rơi xuống ngay bên rìa lôi đài, mạnh thêm chút nữa là hắn ta sẽ rơi thẳng xuống hồ Cửu Long.  

“Ngươi thắng rồi”.  

Mạc Kỳ không có dũng khí để nhìn Lâm Nhất, vội vã rời đi, trông dáng vẻ cực kỳ hoảng hốt. Ngay khi hắn ta nhận thua, khí Huyền Hoàng trong ngọc bội thoát ra ngoài được Lâm Nhất thu về.  

“Đã nhường”.  

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, hình như hơi quá đáng rồi.  

Kiếm ý Thông Linh dùng vào việc nhỏ này, mặc dù chưa thật sự sử dụng, nhưng với kẻ có ý chí yếu ớt mà nói lại có sức sát thương chí mạng.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2722


“Thắng rồi?”  

Những người quan sát tình hình so đấu của nhóm bảy đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ra sao.  

Kiếm ý của Lâm Nhất chỉ có người bị đường nhìn của hắn nhìn tới mới có thể cảm ứng, người ngoài không thể nhận ra, đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.  

“Tiểu hữu có phải là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, kiếm ý này có chút lề lối”.  

Trọng tài của nhóm bảy cười hì hì nói, ông ta không nhìn thấy kiếm ý của Lâm Nhất đã đạt tới cảnh giới Thông Linh, có lẽ phát hiện ra kiếm ý của Lâm Nhất cực kỳ đáng sợ.  

“Không phải, ta là đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các”.  

Lâm Nhất nói xong, đi thẳng trở về.  

“Thú vị, tân tú đợt này càng ngày càng nhiều”.  

Vừa mới bắt đầu, nhóm bảy này hình như đã xuất hiện một con ngựa đen rất có tiềm lực, khiến trọng tài vô cùng mong chờ.  

“Trận chiến thứ mười chín, Dương Đằng dối chiến Phong Vô Đạo!”  

Trong lúc mọi người còn chìm đắm trong chiến thắng không thể tin nổi của Lâm Nhất, lời trọng tài vừa dứt, mọi người lập tức bừng tỉnh kêu lên.  

“Dương Đằng? Dương Đằng của Thiên Kiếm Tông đúng không? Trong bảng Long Vân đợt trước, hắn ta là yêu nghiệt tuyệt đỉnh xếp hạng hai mươi ba, còn cao hơn Tần Dương không ít”.  

“Trong nhóm bảy này, yêu nghiệt tuyệt đỉnh đúng là không ít”.  

“Hình như Phong Vô Đạo không có danh tiếng gì, không biết là đệ tử của tông môn nào, chỉ sợ sẽ bại rất thê thảm”.  

“Xem có thể kiên trì được năm chiêu hay không”.  

Nhiệt tình của mọi người đối với yêu nghiệt tuyệt đỉnh rất cao, hiện nay những người ra trận đều cực kỳ mạnh, yếu hơn thì chỉ đối mặt thôi đã bị đánh bại, mạnh hơn chút cùng lắm cũng chỉ được năm chiêu.

Đến bây giờ, vẫn chưa có ai có thể chống đỡ năm chiêu trước mặt yêu nghiệt tuyệt đỉnh, mọi người chỉ có thể nhìn Phong Vô Đạo bằng ánh mắt thương hại.  

Hai người đáp xuống đài Thăng Long, ngoài dự liệu, khí chất Phong Vô Đạo vô cùng siêu phàm. Đối diện với đối thủ mạnh như Dương Đằng nhưng không hề hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh đáng sợ.  

Quan sát trong chốc lát, Dương Đằng tùy ý cười nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ nhận thua ngay chứ. Xem ra danh tiếng của Dương mỗ so với Tam Vương Thất Anh còn thua kém nhiều lắm”.  

Tam Vương Thất Anh hầu như còn chưa lên đài, đọc đến tên bọn họ thôi, đối thủ đã chủ động bỏ cuộc.  

Đây là một sự tôn trọng dành cho cao thủ, vô hình trung cũng là một loại vinh quang tột đỉnh.  

“Đó là đương nhiên, so với Tam Vương Thất Anh, ngươi không bằng cả cọng tóc”.  

Phong Vô Đạo không đổi sắc, chỉ là sự chế giễu trong giọng nói cực kỳ chói tai.  

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Dương Đằng đã thay đổi hoàn toàn. Người xem chiến thì bật cười, mùi thuốc súng ở Quần Long thịnh yến này nồng nặc, dường như tính tình ai cũng nóng nảy vô cùng.  

Dương Đằng nói mình không bằng Tam Vương Thất Anh là khiêm nhường, nếu ngươi nói người ta không bằng trước mặt mọi người thì đó rõ ràng là cái tát vào mặt.  

Yêu nghiệt tuyệt đỉnh, há có thể tùy tiện sỉ nhục như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2723


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù bây giờ người này nhận thua, e rằng Dương Đằng cũng sẽ không tha cho hắn ta, không chết cũng sẽ bị thương nặng, mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.  

“Có lẽ ngươi nói cũng không sai, nhưng trong mắt ta, ngươi đến cả không khí cũng không bằng”.  

Dương Đằng lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên sát ý, một thanh trường kiếm màu đỏ tươi xuất hiện trong tay hắn ta. Hắn ta khẽ vẫy cổ tay, mười tám kiếm khí quang ảnh ngưng đọng lập tức hiện lên treo ngược sau lưng. Trường kiếm vung ra, mười tám thanh kiếm quang ở sau lưng giống như chiếc lá bay thẳng lên trời.  

Ầm!  

Trong nháy mắt, kiếm thế của Dương Đằng ầm ầm tăng vọt, vô cùng vô tận, mênh mông dào dạt. Dường như cả bầu trời đều bị kiếm thế của hắn ta che phủ, mang đến cảm giác áp bách đáng sợ.  

“Đại Diễn Kiếm Quyết!”.  

“Tuyệt học trấn môn của Thiên Kiếm Tông, cổ vực Nam Hoa muốn tìm thấy một kiếm quyết không dễ dàng, tìm được một kiếm quyết cao thâm khó dò như thế lại càng khó”.  

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao, Lâm Nhất im lặng theo dõi, Đại Diễn Kiếm Quyết quả thật lợi hại. Nghe nói là tuyệt học của Thiên Kiếm Tông kế thừa từ Kiếm Tông, phẩm cấp kiếm quyết khá cao. Tu luyện đến cảnh giới cao thâm, có thể ngưng tụ ra chín trăm chín mươi chín kiếm ảnh treo lơ lửng trên trời, tiện tay vung ra một kiếm sẽ có kiếm ảnh đầy trời, như tuyết trắng mênh mông, vô cùng vô tận.  

Vù vù!  

Kiếm âm vang vọng bầu trời, Dương Đằng vung ra một kiếm, mấy trăm luồng kiếm ý trùng điệp, rơi lả tả như lá bay đầy trời, ồ ạt cuốn tới.  

Đòn tấn công trong phạm vi rộng như vậy, muốn tránh sẽ vô cùng khó khăn.  

Phong Vô Đạo thật sự không tránh, năm ngón tay hắn ta nắm lại thành quyền, có lôi quang cuồng bạo tuôn ra từ trong quyền mang.  

Rắc!  

Kiếm ảnh bay đến bị sấm sét chặn lại, không thể tiến thêm, trong ánh chớp bùng nổ bị đánh nát toàn bộ.  

Vô số kiếm ảnh vỡ nát, giống như lá bay theo gió. Mái tóc dài của Phong Vô Đạo tung bay theo gió trong vô số phiến lá nát vụn, chậm rãi đi tới, giống như ánh nắng trời thu, vô cùng chói mắt.  

“Ý chí Lôi Đình?”  

Dương Đằng kinh ngạc, đây lại là một kẻ đáng sợ đã lĩnh ngộ được ý chí võ đạo, hơn nữa cảnh giới ý chí còn rất cao.  

Trong các võ giả đang theo dõi trận đấu tràn đầy vẻ kinh ngạc, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kỳ lạ, cực kỳ ngạc nhiên. Phong Vô Đạo này không đơn giản, cách điều khiển ý chí Lôi Đình của hắn ta cực kỳ cao thâm, sức mạnh đánh ra không hề dư thừa.  

Chỉ đánh nát kiếm mang rơi xuống, đài Thăng Long toàn là kiếm ảnh vỡ nát, không hề có bất cứ lôi mang nào lóe lên.  

Có chút đáng sợ…  

Lâm Nhất tỏ ra hơi kinh ngạc, thủ đoạn thế này không liên quan đến trình độ cao thấp của cảnh giới ý chí. Giống như kiếm ý của Lâm Nhất, dù là kiếm ý ở cùng cảnh giới, hắn cũng nắm chắc có thể thắng đối thủ hoàn toàn.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2724


Chân nguyên xao động, kiếm quang tung hoành, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng, trên đài Thăng Long liên tục hiện ra dị tượng.  

Trước mắt, dù là người ngốc hơn nữa cũng có thể nhận ra được, Phong Vô Đạo không hề yếu, hoàn toàn có năng lực tranh tài với yêu nghiệt tuyệt đỉnh.  

“Kiếm Hỏa Phần Thiên!”  

Dương Đằng trên đài Thăng Long rõ ràng đã hơi nôn nóng, tức giận quát lên, sử dụng sát chiêu. Quang kiếm mà Đại Diễn Kiếm Quyết ngưng tụ ở trên trời, ánh lửa hừng hực, trường kiếm màu đỏ tươi trong tay vung lên, lửa kiếm mênh mông từ trên trời trút xuống điên cuồng.  

“Lợi hại”.  

Phong Vô Đạo co con ngươi lại, nhìn ra chỗ đáng sợ của lửa kiếm này, đó là sát chiêu kết hợp kiếm ý bản thân và Đại Diễn Kiếm Quyết một cách hoàn hảo. Mỗi một ngọn lửa đều chứa sức sát thương chí mạng, chỉ bất cẩn chút thôi sẽ bị ngọn lửa đâm xuyên chân nguyên hộ thể, đồng thời bị nhấn chìm trong đó, thiêu đốt thành tro bụi.  

“Nhưng, nếu chỉ có thế thì nên nhân lúc còn sớm mà nhận thua đi”.  

Phong Vô Đạo quát lên, hạ giọng nói: “Phá Lôi Trảm!”  

Tiếng sấm đáng sợ điên cuồng vang lên từ trong cơ thể Phong Vô Đạo, lôi uy trên người hắn ta không ngừng tăng vọt, chân đạp mạnh xuống mặt đất.  

Ầm ầm!

Trên đài Thăng Long, Dương Đằng rõ ràng đang rất sốt ruột, hắn ta hét lên sau đó thi triển sát chiêu. Kiếm quang do Đại Diễn Kiếm Quyết ngưng tụ cháy hừng hực giữa không trung, thanh trường kiếm đỏ tươi trong tay hắn ta rung lên, vô số ngọn lửa kiếm rơi xuống từ trên trời.  

“Lợi hại”.  

Con ngươi Phong Vô Đạo đột nhiên co rụt, hắn ta có thể nhìn ra sự đáng sợ của những ngọn lửa kiếm này, đó là sát chiêu dung hợp từ kiếm ý và Đại Diễn Kiếm Quyết một cách hoàn hảo. Mỗi ngọn lửa đều ẩn chứa sức sát thương trí mạng, bất cẩn một chút sẽ bị ngọn lửa đâm thủng chân nguyên hộ thể, sau đó bị đốt thành tro bụi.  

“Chỉ có thế thôi sao, ngươi nên nhanh chóng chịu thua đi”.  

Phong Vô Đạo quát một tiếng: “Phá Lôi Trảm!”  

Tiếng sét kinh khủng vang lên điên cuồng trong cơ thể Phong Vô Đạo, lôi uy trên người hắn ta không ngừng tăng vọt, bàn chân giẫm mạnh xuống mặt đất.  

Ầm ầm!  

Đài Thăng Long rung chuyển phát ra tiếng “ầm ầm” khiến hồ nước xung quanh xao động. Phong Vô Đạo phóng thẳng lên trời như một tia điện, sau đó đấm một quyền, chặt đứt ngọn lửa kiếm hừng hực kia.  

Răng rắc!  

Ngọn lửa kiếm ẩn chứa khí thế Phần Thiên bị chém thành hai nửa như một con viêm long, Dương Đằng hộc ra một búng máu, ngã xuống đất.  

Phong Vô Đạo lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt lạnh lùng kia bị ánh lửa rọi vào trông có vẻ kiên cường.  

Tất cả mọi người theo dõi tình hình chiến đấu của nhóm bảy này đều kinh ngạc không nói nên lời.  

Ai cũng không ngờ vòng tích điểm vừa mới bắt đầu đã xuất hiện một tân tú mạnh như vậy, thẳng tay đánh bại yêu nghiệt hàng đầu nổi tiếng lâu năm.  

Phong Vô Đạo thắng!  

Ngoại trừ Lâm Nhất, có lẽ có rất ít người có thể đoán trước được kết quả này, dù sao đối thủ của hắn ta cũng là yêu nghiệt hàng đầu Dương Đằng. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2725


Mọi người đều biết Dương Đằng của Thiên Kiếm Tông có thực lực không yếu, thậm chí là rất mạnh.  

Đáng tiếc hắn ta quá coi thường đối phương, vừa ra tay đã rơi vào thế yếu, sau đó bắt đầu cảnh giác thì đã muộn. Cao thủ so chiêu, nếu thực lực ngang nhau, một lỗi nhỏ cũng có thể quyết định cục diện.  

Huống hồ thực lực của Phong Vô Đạo còn cao hơn Dương Đằng, đối mặt với kẻ địch mạnh mà còn dám chủ quan, thật ra kết quả đã được quyết định từ trước.  

Làm yêu nghiệt hàng đầu đầu tiên bị đánh bại, trận đấu này đã nhấc lên sóng gió rất lớn trong hội trường. Đây là trận đấu đặc sắc nhất kể từ khi Quần Long thịnh yến bắt đầu cho đến bây giờ.  

Các nhóm đối chiến khác cũng có cao thủ ra sân, tiếc là đối thủ đều quá yếu.  

Đa số là nhận thua hoặc đánh chưa được năm chiêu đã thua, kém xa trận đấu đặc sắc có thực lực ngang nhau này.  

Trong nháy mắt, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Phong Vô Đạo, cái tên này rất nhanh đã được lan truyền rộng rãi.  

So với cách chiến thắng có phần không rõ ràng của Lâm Nhất, có thể nói chiến thắng của Phong Vô Đạo vô cùng đáng kinh ngạc, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.  

“Phong Vô Đạo mạnh thật đấy, hắn ta đến từ đâu vậy?”  

“Ai mà biết, nhưng Quần Long thịnh yến đợt nào cũng có yêu nghiệt loại này, lúc trước không có tiếng tăm gì, trong thịnh yếu sẽ một bước lên trời!”  

“Năm đó Vũ Hạo Thiên cũng thế, ngay cả Tử Nguyệt Động Thiên cũng không có bao nhiêu người biết hắn ta, kết quả hắn ta lại toả sáng rực rỡ trong Quần Long thịnh yến, nổi tiếng khắp Nam Vực”.  

“Không biết hắn ta có che giấu thực lực hay không, ta rất mong chờ biểu hiện của hắn ta trong vòng loại thứ hai”.  

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, so với các nhóm khác, cao thủ của nhóm bảy có vẻ hơi ít”.  

Trong khi mọi người đang bàn tán ầm ĩ, độ nổi tiếng của Phong Vô Đạo tăng vọt, rất nhiều yêu nghiệt nhóm khác đều không thể không nhìn hắn ta vài lần, âm thầm ghi tạc hắn ta vào lòng. Nói không chừng họ sẽ gặp đối phương trong vòng loại, hiểu thêm về đối phương cũng có lợi.  

Cuộc thi tiếp tục diễn ra, trận này nối tiếp trận khác.  

Có thể bởi vì đây là vòng tích điểm nên rất nhiều người không dốc hết sức, một số người không đánh lại thì lập tức nhận thua. Dù sao cũng tính theo điểm tích luỹ, ngươi liều mạng trọng thương thắng một trận, thua liên tiếp chín trận cũng sẽ bị loại.  

Rất nhiều trận đấu không vượt quá năm mươi chiêu, thậm chí những trận đấu kết thúc trong vòng mười chiêu có rất nhiều.  

Trong lúc bất giác, Lâm Nhất cũng đã lần lượt đối đầu với vài cao thủ.  

Hắn không sử dụng kiếm ý Thông Linh, vẫn giữ bình tĩnh, không cố tình phô trương.  

Hầu hết trong thời gian nhàn rỗi, Lâm Nhất đều theo dõi trận đấu của những nhóm khác, mỗi khi có người quen ra sân sẽ tập trung hơn.  

Phong Dã của đế quốc Đại Tần có vẻ không được may mắn, hắn ta đã thua liên tiếp ba trận, khí Huyền Hoàng trong ngọc bội đã không còn nhiều. Nếu hắn ta thua tiếp, khí Huyền Hoàng cạn kiệt sẽ lập tức mất tư cách.  

Bạch Lê Hiên đã gia nhập Càn Vân Tông thì rất cao minh, tuy là tân tú nhưng hắn ta lại có phong thái của yêu nghiệt hàng đầu. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2726


Đến lúc này, đối thủ của hắn ta có rất ít người có thể đỡ được mười chiêu, thậm chí hắn ta còn không thi triển Thương Long Kiếm Quyết, điều này có vẻ hơi đáng sợ.  

Kiếm pháp của hắn ta đã tiến bộ hơn rất nhiều, thế như sấm sét, không thể đỡ nổi. Kiếm quang trong tay hắn ta như một tia sét, lúc thì như rồng, lúc thì như rắn, biến hoá thành đủ loại hung thú khác nhau, tất cả đều là tia sét sáng rực chói mắt.  

Trong kiếm pháp sắc bén ẩn chứa ý cảnh lôi đình cao thâm, đinh tai nhức óc khiến người ta sợ hãi, khó có thể chống đỡ.  

Lâm Nhất suy tư, thậm chí còn có chút nghi ngờ liệu có phải hắn ta đã lĩnh ngộ ý chí Lôi Đình rồi hay không.

Sau mấy trận đấu lớn, Bạch Lê Hiên đã gặp một cao thủ, đối phương cũng là tân tú. Trận đấu của hai người khó phân thắng bại, xem rất thích mắt, họ thay phiên tung chiêu, lấy cứng chọi cứng, cuối cùng thậm chí có thể nhìn thấy thánh huy lúc ẩn lúc hiện trên người Bạch Lê Hiên.  

Ưu thế về Thánh thể của hắn ta thể hiện rõ rệt. Sau một trăm chiêu, đối thủ không còn đủ hậu kình, cuối cùng nhận thua trước khi sắp thua. Dù sao đây cũng là vòng tích điểm, hắn ta còn phải đánh vài trận nữa.  

“Nếu không phải do ngươi có Thánh thể, trận đấu này khó có thể phân thắng bại. Trong vòng loại, ngươi cũng chưa chắc có thể thắng ta”.  

Đối thủ của hắn ta còn rất trẻ, sau khi nhận thua thì trong mắt tràn đầy không cam lòng.  

“Thánh thể? Thánh thể thì tính là gì, có thể thắng Vũ Hạo Thiên, có thể thắng Tam Vương Thất Anh không?”  

Bạch Lê Hiên thản nhiên đáp.  

Hắn ta sớm đã không còn kiêu ngạo về Thánh thể của mình. Thánh thể là cái thá gì, một năm trước hắn ta vẫn thua trong tay Lâm Nhất đấy thôi.  

Khi đó ở trong mắt người nọ, hắn ta thậm chí còn không bằng con sâu con kiến.  

Sau khi rời khỏi đế quốc Đại Tần và gặp được nhiều nhân tài kiệt xuất khác, hắn ta sớm đã không còn kiêu ngạo, nói là thoát thai đổi cốt cũng không đủ.  

“Mục tiêu của ngươi quá thấp, thế nào cũng sẽ không đi được quá xa”.  

Bạch Lê Hiên hờ hững nhìn đối phương, không thèm để ý, quay lưng rời đi.  

Vẫn không sử dụng Thương Long Kiếm Quyết ư?  

Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, sau lần từ biệt ở Biển Trăng Khô, đối phương đã tiến bộ rất lớn.  

Đợt Quần Long thịnh yến này đúng là tàng long ngoạ hổ, chưa kể mười ngọn núi lớn Tam Vương Thất Anh, chỉ riêng các tân tú đã mạnh đến đáng sợ, có thể khiến người ta cảm nhận được áp lực không nhỏ.   

Ngoại trừ Bạch Lê Hiên, Cơ Vô Dạ và Dương Phàm, hai người hắn quen thuộc hơn cũng có thành tích chiến đấu không tệ.  

Đặc biệt là Cơ Vô Dạ chỉ thua một trận, còn Dương Phàm thì thua khá nhiều, nhưng trận thắng cũng không ít, vẫn có hi vọng thăng cấp.  

Khoa trương nhất là Ô Tiếu Thiên, người này khá đáng sợ, chưa ra sân bao giờ. Có lẽ là do tiếng tăm của hắn ta năm đó quá tàn nhẫn, tất cả những người gặp hắn ta chưa lên sân đều chọn nhận thua, mơ hồ có cảm giác của Tam Vương Thất Anh.  

Khi thời gian trôi qua lại có không ít tân tú khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, dẫn tới bốn phía lớn tiếng khen hay. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2727


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Quần Long thịnh yến lần này không hổ là đợt cường thịnh nhất trong mấy nghìn năm qua, cạnh tranh rất kịch liệt”.   

“Các nhân tài kiệt xuất trên bảng Long Vân đợt trước đã có rất nhiều người thua. Những người như Bạch Lê Hiên và Phong Vô Đạo đều có tư cách cạnh tranh vị trí yêu nghiệt hàng đầu bảng Long Vân năm nay”.  

“Tiếc là tên tuổi của Tam Vương Thất Anh quá vang dội, hoàn toàn không thể được nhìn thấy rốt cuộc họ mạnh đến đâu”.  

“Chắc là phải đợi đến vòng loại mới được thấy họ ra tay. Ta rất mong chờ, không biết bây giờ Tam Tiểu Vương đã phát triển đến mức nào, Nam Hoa Thất Anh có tư cách khiêu chiến họ hay không”.  

Khi các cao thủ lần lượt xuất hiện, bầu không khí trong hội trường Cửu Long Hồ càng thêm náo nhiệt, tiếng bàn tán vang lên tai không dứt.  

Rất nhiều trận đấu đặc sắc lần lượt diễn ra khiến người ta hoa mắt, không biết nên xem trận đấu nào mới tốt.  

Sau nửa khắc đồng hồ.  

Lâm Nhất lại nghe thấy tên mình. Hắn nhảy lên lôi đài, đối thủ của hắn là Diêm Lạc Vũ, đệ tử nòng cốt của Tử Nguyệt Động Thiên.  

Trong chín đại bá chủ, Tử Nguyệt Động Thiên có số lượng đệ tử thông qua khảo hạch thành Long Vân nhiều nhất, không thẹn với uy danh bá chủ đứng đầu cổ vực Nam Hoa.  

Trong số các trận đấu đến hiện giờ, đệ tử Tử Nguyệt Động Thiên cũng thắng nhiều thua ít. Các nhân tài kiệt xuất gặp phải đệ tử Tử Nguyệt Động Thiên thường đều khá xui xẻo, rất khó chiến thắng.  

Mà Diêm Lạc Vũ cũng là một cao thủ trong nhóm bảy, hắn ta đã thắng liên tiếp vài trận và thắng rất đẹp.   

Chẳng qua hắn ta chưa gặp đối thủ ngang sức, dẫn đến tên tuổi không vang dội bằng Phong Vô Đạo, nhưng thật ra thực lực của hắn ta không hề yếu. Trong hơn mười người dự thi của Tử Nguyệt Động Thiên, có thể lọt vào bảy người đứng đầu, tông môn đặt hi vọng khá cao vào hắn ta.   

Trọng tài nhóm bảy đứng trên không trung, khẽ nheo mắt, thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng Lâm Nhất cũng gặp được một cao thủ, có lẽ ít nhiều cũng lộ ra chút thực lực.  

Ông ta rất quan tâm Lâm Nhất, tiếc là từ trận đấu đầu tiên, những trận khác hắn thắng khá dễ dàng.  

“Lâm Nhất, loại cao thủ hàng đầu như ngươi ở Tử Nguyệt Động Thiên ta có giá cao lắm đấy”.  

Diêm Lạc Vũ cười như không cười nhìn Lâm Nhất, trong mắt dâng lên sát ý, vô cùng lạnh lẽo.  

Mặc dù cuộc phong ba ở thành Thiên Lăng lúc trước đã bị Tử Nguyệt Động Thiên đè ép xuống, nhưng trong tông môn vẫn có không ít người biết. Có thể nói hắn ta rất ấn tượng về cái tên này, trước khi đến đây trưởng lão tông môn cũng đã dặn dò.   

Nếu gặp người này, giết không tha!  

“Kẻ muốn giết ta rất nhiều, ngươi chưa lọt vào mười vị trí đầu thì đừng suy nghĩ quá nhiều”.  

Lâm Nhất liếc nhìn sát ý trong mắt đối phương, bình tĩnh đáp, trong giọng nói đầy lạnh lùng.  

“Nếu không thử thì ai biết được!”  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2728


Răng rắc!  

Lâm Nhất hơi nghiêng người, ngón tay khẽ búng, một tia kiếm quang màu bạc xuyên qua hư không, đâm thủng vầng trăng tím.  

“Muốn chết sao?”  

Diêm Lạc Vũ thầm ngạc nhiên, hắn ta biết Lâm Nhất rất mạnh nên không coi thường đối thủ, nhưng thực sự hơi bất ngờ, đối phương chỉ búng nhẹ đã phá vỡ vầng trăng tím này, mạnh một cách đáng sợ.  

“Toái Nguyệt Như Phong!”  

Hắn ta bước tới trước một bước, hai tay kết ấn, một vầng trăng vỡ vụn như tấm kính, sau đó biến thành hàng trăm nghìn mảnh vỡ màu tím. Những mảnh ánh trăng kia chiếu rọi nhau, phản xạ ánh sáng qua lại nhún nhảy, tạo thành một tấm lưới khổng lồ trên không trung.   

Rầm rầm!  

Gió lớn rít gào, tấm lưới khổng lồ được tạo thành từ ánh trăng đan xen lại thay đổi thành hình tròn vô cùng lớn. Dưới thế công của Diêm Lạc Vũ, nó không ngừng xoay tròn cuốn theo gió lớn bất tận.  

Trong lúc xoay tròn, những mảnh vỡ tím bắn ra cột sáng đánh liên tục về phía Lâm Nhất. Nhất thời trên đài Thăng Long sáng rực chói loá, nhìn mà không thể mở mắt nổi.  

Mỗi chùm sáng đều có thể so sánh với một đòn đỉnh phong của võ giả cảnh giới Âm Dương viên mãn, mà khi tấm lưới khổng lồ kia xoay tròn, góc độ tấn công lại không hề có quy luật.  

Xì! Xì!  

Những nơi chùm sáng đi qua đều để lại khói lửa nhàn nhạt như thể thiêu đốt cả không khí.  

Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!  

Trên đài Thăng Long, khi Lâm Nhất né tránh có vô số bóng ảnh bị đánh tan.  

“Mạnh quá!”  

“Lại là đệ tử của Tử Nguyệt Động Thiên!”  

“Tử Nguyệt Động Thiên, đây là muốn nghịch thiên hay sao!”  

“Xem ra trong nhóm bảy vẫn có cao thủ, ít ra thì có Phong Vô Đạo, Tần Dương, bây giờ có thêm Diêm Lạc Vũ, biểu hiện đều được tính là rất nổi bật”.  

Tấm lưới hình tròn khổng lồ được kết từ vầng trăng vỡ khiến cả đài Thăng Long như đắm mình trong ánh sáng tím chói loá, có thể nói là cực kì bắt mắt, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.  

“Ngươi có thể trốn đến khi nào?”  

Diêm Lạc Vũ cười nhếch mép, hai tay kết ấn, chùm sáng trên bầu trời càng thêm cô đọng.  

Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, trên đài Thăng Long đột nhiên xuất hiện một tia kiếm quang, kiếm quang vừa xuất hiện đã áp chế ánh trăng tím rực rỡ kia.  

Ngoại trừ tia kiếm quang này, trên đài Thăng Long trở nên đen kịt, con ngươi Diêm Lạc Vũ đột nhiên co rụt. Hắn ta vừa định nhìn tia kiếm quang kì lạ này rõ hơn, tấm lưới khổng lồ trên trời lập tức biến thành hư vô, sau đó ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt hắn ta.  

Trong một vùng sáng rực, hắn ta không thể nhìn thấy gì cả.  

Phụt!  

Đợi đến khi kiếm quang tiêu tán, Diêm Lạc Vũ hộc ra một búng máu, văng ra khỏi đài Thăng Long rồi rơi xuống hồ nước.  

Bùm! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2729


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt hồ lập tức nổi lên làn sóng cuồng bạo, lại là Thần Long Bãi Vĩ hất Diêm Lạc Vũ ra ngoài, sau khi ngã xuống hắn ta không ngừng kêu đau, lăn qua lăn lại rất nhiều vòng.  

“Phiền thật, biết thế đã rút kiếm ngay từ đầu”.  

Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, lắc đầu.  

Táng Hoa ra khỏi vỏ, một kiếm quét ngang!  

Cảnh tượng này khiến đám người Tử Nguyệt Động Thiên có vẻ mặt cực kì khó coi.  

Lâm Nhất và họ có thù rất lớn, có thể nói là không đội trời chung. Nếu không phải vì có Lạc Thuỷ thượng nhân, họ đã phái cao thủ Thiên Phách đi giết hắn từ lâu, không cần phải kìm nén lửa giận như bây giờ.  

Dù một số trưởng lão đã dự đoán trước rằng Diêm Lạc Vũ có thể không phải là đối thủ của Lâm Nhất, nhưng không ngờ hắn ta lại thua một cách thê thảm như vậy. Một kiếm đã thua, thực sự trở tay không kịp. Bây giờ Lâm Nhất còn mạnh hơn gấp mấy lần so với khi ở thành Thiên Lăng, sự tiến bộ của hắn khiến người ta sởn tóc gáy.  

Soạt!  

Khí Huyền Hoàng thuộc về Diêm Lạc Vũ chảy ra một nửa, bay về phía Lâm Nhất trên đài Thăng Long.  

Diêm Lạc Vũ thắng liên tiếp mấy trận, tích luỹ khá nhiều khí Huyền Hoàng, lần này thua Lâm Nhất lại bị đoạt mất một nửa, nhiều hơn rất nhiều so với toàn bộ khí Huyền Hoàng mà Lâm Nhất đoạt trước đó. Hắn có thể cảm nhận được rõ ngọc bội Long Vân của mình đã nặng hơn rất nhiều.   

Thậm chí khí Huyền Hoàng trong ngọc bội còn có ánh sáng, nặng trĩu toả ánh sáng nhàn nhạt, vô cùng nổi bật.  

“Tiểu tử này cũng có chút thủ đoạn...”  

Trọng tài nhóm bảy vuốt râu, khẽ nheo mắt, mỉm cười. Ông ta cứ tưởng Diêm Lạc Vũ có thể làm Lâm Nhất lộ ra một phần thực lực thật sự, không ngờ một kiếm đã kết thúc trận đấu.  

Dưới lôi đài, trên khán đài, vô số võ giả vô cùng kinh ngạc, trận đấu này thực sự khiến người ta quá bất ngờ.  

Trước khi Lâm Nhất rút kiếm, Diêm Lạc Vũ cực kì hùng hổ, mang lại cho người ta cảm giác thậm chí có thể tranh tài với yêu nghiệt hàng đầu. Nhưng sau khi Lâm Nhất rút kiếm, kiếm quang quét ngang, tất cả mọi thứ đều biến mất.  

“Chiêu kiếm này mạnh quá, ta cảm thấy Lâm Nhất không yếu hơn Phong Vô Đạo bao nhiêu”.  

“Xem ra trong nhóm bảy, Lâm Nhất cũng phải xếp hạng ít nhất là mười vị trí đầu!”  

“Thú vị, lần này thật sự thú vị, tân tú như yêu nghiệt lần lượt xuất hiện, ta đoán chừng Lâm Nhất chỉ dùng năm phần thực lực!”  

“Năm phần thực lực? Không thể nào, chiêu kiếm đó nhìn như đơn giản nhưng thật ra cần rất nhiều kĩ thuật, ít nhất bảy phần”.  

“Bảy phần thực lực, một kiếm trấn áp Diêm Lạc Vũ đã đủ nghịch thiên”.  

Mọi người rất quan tâm đến biểu hiện của Lâm Nhất, thảo luận cực kì náo nhiệt, rất nhiều người đang suy đoán cụ thể Lâm Nhất đã dùng bao nhiêu thực lực.

“Hì hì, lại thêm một người thú vị”.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2730


Cho đến hiện tại, vinh dự cao nhất trong Quần Long thịnh yến là đối thủ nhận thua, đây là một sự tôn trọng dành cho kẻ mạnh.  

Vốn dĩ nó chỉ thuộc về Tam Vương Thất Anh và một số yêu nghiệt hàng đầu, bây giờ các tân tú cũng có đãi ngộ này, sau khi Lâm Nhất thắng Diêm Lạc Vũ cũng nhận được vinh hạnh đặc biệt này.  

Một ánh mắt thâm độc và căm hận nhìn về phía Lâm Nhất, là Tần Dương.  

Hắn ta đã tốn rất nhiều công sức, thế mà vẫn có một số người không có mắt, muốn đấu với hắn ta để được nổi tiếng. Lâm Nhất chỉ đánh bại một mình Diêm Lạc Vũ đã làm đối thủ chủ động bỏ quyền thi đấu, điều này khiến hắn ta cực kì tức giận.  

“Tên khốn này, tốt nhất là đừng gặp được ta!”  

Vẻ mặt âm u của Tần Dương lộ ra vẻ vô cùng khó coi.  

...  

“Đừng buồn, đây là chuyện tốt, vòng tích điểm có thể không bại lộ thì không bại lộ là tốt nhất”.  

Mai hộ pháp cười nói với Lâm Nhất vừa xuống đài, ông ấy do dự một lát rồi lại hỏi: “Lâm Nhất, rốt cuộc vừa rồi ngươi đã dùng mấy phần thực lực?”  

Theo Mai hộ pháp có lẽ ít nhất là bốn phần thực lực, nếu không thì quá khoa trương.  

Nhóm người Phong Dã và Tư Tuyết Y ở gần đó cũng tò mò nhìn sang.  

Lâm Nhất không nói, chỉ giơ một ngón tay lên, hơi cong xuống.  

“Một phần!”  

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có chút khó tin, họ biết Lâm Nhất không nói thì thôi, một khi nói thì chắc chắn sẽ không lừa họ.  

Trong lúc vô hình, tất cả mọi người đều có cảm giác không hiểu rõ về Lâm Nhất.  

Đây có thật là Lâm Nhất đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các ở đế quốc Đại Tần không?  

Lâm Nhất mỉm cười, hơi bất đắc dĩ, thật ra hắn muốn trả lời là chưa tới một phần. Diêm Lạc Vũ rất yếu, ít nhất vẫn có chênh lệch với yêu nghiệt hàng đầu, thuộc loại nguỵ yêu nghiệt, chẳng qua nhờ đội lốt tên tuổi Tử Nguyệt Động Thiên nên mới được đánh giá cao thôi.  

Thậm chí hắn không cần phải rút kiếm, nhưng như thế sẽ bại lộ át chủ bài Thương Long Cửu Biến đã đạt tới biến thứ tám của hắn, giải quyết hơi rắc rối.  

Vì vậy hắn đã quyết định rút kiếm, một chiêu kết thúc, gọn gàng dứt khoát.  

“Bạch Lê Hiên gặp đối thủ!”  

Lúc này, Phong Dã đột nhiên lên tiếng.  

Mọi người vội vàng nhìn qua, đặc biệt là Mai hộ pháp, trong mắt ông ấy thoáng hiện vẻ căng thẳng.  

Trên đài Thăng Long, Bạch Lê Hiên đã gặp được đối thủ chân chính, đánh nhau khá kịch liệt. Đối thủ của hắn ta là yêu nghiệt hàng đầu Nhan Cửu, xếp hạng mười chín trên bảng Long Vân đợt trước, thực lực và tu vi đều cực kì thâm hậu.  

Nhan Cửu dùng đao là một đao khách, đao pháp của hắn ta rất quỷ dị, các loại sát chiêu xảo trá đến đáng sợ.  

Dù kiếm quang như điện của Bạch Lê Hiên biến hoá ra dị tượng đáng sợ thế nào vẫn bị nhìn thấu dễ dàng trước đao pháp của hắn ta, sau đó hắn ta lấy tốc độ nhanh hơn đánh vào sơ hở của Bạch Lê Hiên, đây là sự áp chế về đao pháp.  

Càng chưa kể đến thế yếu về tu vi, trong khung cảnh đao quang kiếm ảnh, chân nguyên xao động, tình thế của Bạch Lê Hiên vô cùng bất ổn. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2731


“Không ổn, Bạch Lê Hiên sắp thua!”  

Mấy người khác khẽ biến sắc, dù sao cũng là người đến từ đế quốc Đại Tần, mọi người đều hi vọng hắn ta có thể tiến xa hơn.  

“Không đâu”.  

Lâm Nhất thản nhiên phản bác.  

Vẫn còn sớm lắm, chỉ là một tên yêu nghiệt hàng đầu thôi, hắn ta không thể chặn đường Bạch Lê Hiên.  

“Tính trưởng thành của Thánh thể thật đáng sợ. Nếu cho ngươi thêm nửa năm nữa, có lẽ ta sẽ không trấn áp được ngươi, nhưng bây giờ ngươi nên ngoan ngoãn nhận thua đi”.  

Nhan Cửu lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, hắn ta công nhận thực lực của đối phương.  

Hắn ta không muốn cá chết lưới rách với đối phương, một là sợ bại lộ quá nhiều, hai là sợ bị thương sẽ bất lợi cho những trận đấu tiếp theo. Nếu vì thế mà bị thương, thua trong tay một nhân tài kiệt xuất không biết tên, Nhan Cửu nhất định sẽ không chấp nhận được.  

“Đao pháp này của ngươi tên là gì?”  

Bạch Lê Hiên không trả lời thẳng, bâng quơ hỏi.  

“Cô Phong đao pháp”, vẻ kiêu ngạo thoáng qua trong mắt Nhan Cửu, hiển nhiên hắn ta rất tự tin về đao pháp này của mình.  

Bạch Lê Hiên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô Phong, đứng trên đỉnh núi cô độc, nhìn xuống khắp non sông, tên rất hay, đao pháp tốt”.  

Nhan Cửu nở nụ cười, đối phương có thể hiểu được ý nghĩa của đao pháp này thì chắc sẽ tự động nhận thua.   

“Đao pháp tuy tốt nhưng vẫn chưa học đến nơi đến chốn. Ta có một chiêu kiếm cũng muốn xin các hạ chỉ bảo”.  

Bạch Lê Hiên nghiêm túc đáp.  

Hắn ta vừa dứt lời, những người theo dõi trận đấu này đều hít vào một hơi. Cái vả mặt này thật mạnh tay, mọi người đều có thể nhìn ra được Nhan Cửu rất tự phụ, đặc biệt là với đao pháp của mình.  

Tân tú chê đao pháp của đối phương không tốt ngay trước mặt mọi người, có vẻ hơi ngông cuồng.  

“Vậy thì hãy cho Nhan mỗ được mở mang tầm mắt đi!”  

Đúng như dự đoán, nụ cười trên mặt Nhan Cửu lập tức biến mắt, hắn ta nghiến răng nói ra từng chữ một.

“Được thôi, Long Vũ Cửu Thiên!”  

Nét mặt Bạch Lê Hiên không chút cảm xúc, cổ tay hắn ta khẽ run, kiếm thế trên người ầm vang thay đổi, dâng lên như gió lốc. Kiếm ý trong không trung lập tức diễn hoá thành một long ảnh hào hùng, đầu rồng gầm thét, rít gào lao xuống.  

Ầm!  

Lúc long ảnh hào hùng đó lao xuống, cả bầu trời như đều trở nên rung động, lôi văn cuồn cuộn, vô số điện quang xé rách bầu trời, khiến những long ảnh có vẻ mơ hồ trở nên vô cùng dữ tợn.  

Vù!  

Kình phong mãnh liệt khiến khuôn mặt Nhan Cửu không ngừng run run, thậm chí còn không mở mắt ra được. Lúc long ảnh kia gào thét, có kiếm ý đáng sợ không ngừng dao động, khiến đao thế cả người hắn ta như muốn nổ tung. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2732


Sắc mặt hắn ta hoàn toàn thay đổi, trở nên cực kỳ nặng nề, hắn gào thét, thúc giục ý chí của gió đến mức tối đa.  

Phá!  

Đao pháp chứa đựng ý chí của gió chém ra một đao khí thế ngất trời, không có một chút kỹ xảo nào, chỉ có một luồng khí thế hào hùng và kiêu ngạo xuyên qua.  

Ầm!  

Dưới đao quang, long ảnh không ngừng gầm thét, bóng dáng vốn mơ hồ dần trở nên rõ nét, dần dần ngay cả vảy rồng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.  

Không lâu sau đó, đao pháp vô cùng bá đạo của Nhan Tuyệt dần mất đi rất nhiều khí thế. Nhưng long ảnh ngưng tụ từ kiếm ý lại không mất đi khí thế, đuôi rồng cuồng bạo không ngừng đung đưa, khuấy đảo bầu trời.  

Ầm!  

Trong tiếng đao thế nổ tung, khoé miệng Nhan Cửu có vết máu chảy ra, hắn ta lùi lại tới rìa lôi đài.  

“Cô Phong đao pháp đúng là bá đạo, nếu không phải vẫn chưa thật sự tu luyện đến cảnh giới cao siêu, có lẽ một kiếm này của ta cũng không thể nào áp chế các hạ, có điều chắc bây giờ các hạ sẽ chịu thua rồi chứ”.  

Bạch Lê Hiên cầm kiếm tiến lên một bước, bình tĩnh nói.  

Chết tiệt!  

Nhan Cửu tức đến mức hộc máu, Bạch Lê Hiên trả lại y nguyên lời hắn ta từng nói.  

Nhưng hắn ta thật sự không muốn đánh nhau tiếp nữa, rõ ràng chiêu kiếm này mới chỉ là bắt đầu, dù hắn ta có còn lá bài tẩy cũng không chắc chắn có thể thắng được đối thủ.  

Sắc mặt hắn ta không ngừng thay đổi, một lúc sau mới nói: “Ta chịu thua”.  

“Đa tạ”.  

Bạch Lê Hiên cất kiếm vào trong vỏ, chắp tay nói.  

Xì xào!  

Mọi người xung quanh tỏ vẻ khiếp sợ, nhiệt huyết sôi trào.  

Lại một người nữa!  

Lại một yêu nghiệt hàng đầu chịu thua trước nhân tài mới nổi Bạch Lê Hiên, Quần Long thịnh yến này thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên.  

Chỉ là vòng tích điểm đã đặc sắc đến thế, thực sự khiến người ta thấy hăng hái.  

“Nam Cung, kiếm pháp của sư đệ ta không tệ chứ”.  

Trên chỗ khán đài, Khương Tử Diệp cười nói với Nam Cung Vãn Ngọc bên cạnh.  

Trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Nam Cung Vãn Ngọc nở một nụ cười khiến người khác say mê, trầm ngâm nói: “Rất được, có lẽ một năm trước, ta cũng không bằng được hắn”.  

“Bây giờ thì sao?”  

Khương Tử Diệp cau mày hỏi.  

Nam Cung Vãn Ngọc chỉ cười mà không nói gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2733


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nguyệt Vi Vi ra trận rồi!”   

“Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, có kịch hay để xem rồi, lại là một yêu nghiệt hàng đầu!”  

Lúc này, hội trường trở nên ầm ĩ, tiếng hô to như dời sông lấp biển vang lên.  

Lâm Nhất cũng chú ý đến, lúc trước hắn và Nguyệt Vi Vi luôn không có duyên, lúc nàng ta ra trận hắn cũng ra trận. Đến lúc hắn rảnh tay thì đối phương lại không ra trận, dẫn đến việc tới tận bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương ra tay.  

Dù biết mỗi lần nàng ta ra tay đều dẫn tới nỗi kinh ngạc to lớn, nhưng hắn chưa từng có duyên thưởng thức.  

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội này rồi.  

Nàng có dung mạo khuynh thành, mỗi một cử động nhỏ đều có thể quyến rũ chúng sinh, có cám dỗ vô tận. Trên người luôn phát ra hơi thở như yêu tinh, nhẹ nhàng khéo léo, có vẻ đẹp khác hẳn với tất cả nữ nhân khác ở cổ vực Nam Hoa.  

Nghĩ đến độ nổi tiếng của Khuynh Nhược U ở cổ vực Nam Hoa, như thế một nữ tử còn quyến rũ hơn Khuynh Nhược U chắc chắn sẽ còn được chú ý hơn.  

Đối thủ của nàng ta là Tư Đồ Phi Hổ, đứng hạng mười bảy trong các yêu nghiệt hàng đầu, mạnh hơn Nhan Cửu một chút.  

Trận chiến này, dù không có Nguyệt Vi Vi vẫn đủ để người khác chú ý, bây giờ có thêm Nguyệt Vi Vi lại càng khiến người ta chú ý hơn.  

“Trong những mỹ nữ ta từng gặp, cô là một trong ba người đẹp nhất, thậm chí là đứng đầu. Nhưng đây là Quần Long thịnh yến, xinh đẹp cũng không có tác dụng mấy”.  

Tư Đồ Phi Hổ cười rất dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề khách sáo, như muốn ra tay ngắt hoa vậy.  

Nguyệt Vi Vi chớp mắt, cười nói: “Trông xinh đẹp không có tác dụng gì, nhưng đẹp như ta thì khó nói lắm”.  

Nụ cười của nàng ta quá có sức sát thương, dù là người không đối diện với nàng ta cũng hơi không vững lòng muốn đắm mình vào bên trong, Tư Đồ Phi Hổ đang đứng đối diện nàng càng không cần phải nói.  

Nữ nhân này đúng là một yêu tinh!  

Tư Đồ Phi Hổ lấy lại bình tĩnh, trong lòng rất cảm thán, thật sự không dám nhìn thẳng vào đối phương.  

“Cẩn thận, ta sắp ra tay rồi đấy”.  

Nguyệt Vi Vi tháo sáo ngọc xanh ngọc bích bên hông xuống, đôi môi đỏ rực như lửa cong lên một độ cong hoàn mỹ.  

Lâm Nhất đờ người ra nhìn sáo ngọc, trong mắt thoáng có ánh sáng kỳ lạ lé lên.  

Xinh đẹp nghiêng thành, vô cùng tao nhã, tình khó đoạn, cười như yêu, không biết tiếng sáo có hay như thế không?

Khuynh thành tuyệt sắc, tao nhã vô song, tơ tình khó đoạn, nụ cười của nàng như yêu như mị, không biết tiếng sáo có còn như trước hay không?  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2734


Nguyệt Vi Vi cười dịu dàng, nói với giọng giòn tan: “Vậy thì mời các hạ rửa tai lắng nghe”.  

Tiếng nói như những bông tuyết lãng đãng rơi xuống, Nguyệt Vi Vi giơ sáo lên, ống tay áo đỏ rực như lửa của nàng ta từ từ tuột xuống, để lộ cánh tay trắng noãn, bóng loáng. Phút chốc, khiến vô số người ngẩn ngơ, sâu trong mắt lóe lên một chút ngờ nghệch.  

“Ngại quá, thật ra ta cũng không định cho cô cơ hội”.  

Tư Đồ Phi Hổ cười xảo trá, hắn ta vốn là yêu nghiệt tuyệt đỉnh nên đã sớm nhìn ra một chút mánh khóe trong đó. Nữ tử trước mắt không phải người tầm thường, nếu thật sự để nàng ta thổi sáo, muốn giành thắng lợi hẳn sẽ rất phiền toái.  

Biện pháp tốt nhất để đối phó với nhân tài kiệt xuất có bản lĩnh về âm luật chính là nhanh chóng kết thúc trận đấu trước khi sóng âm vang lên.  

Hắn ta vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy ra một thanh trường thương màu bạc, mũi thương sắc nhọn có một cơn gió lạnh quấn quanh. Ẩn trong cơn gió xoay tròn có thể lờ mờ thấy được duệ khí sắc lạnh đang liên tục tích tụ, bộc phát khí tức cực kỳ kỳ khủng bố.  

Đây là một thanh trường thương vô cùng đáng sợ, mà Tư Đồ Phi Hổ còn đáng sợ hơn nó gấp bội phần.  

Không đợi Nguyệt Vi Vi đặt ống sáo lên môi, Tư Đồ Phi Hổ đã cầm ngân thương biến mất ngay tại chỗ, đến khi hắn ta xuất hiện lần nữa thì đã đến trước mặt Nguyệt Vi Vi, một thương đâm ra biến ảo thành một con rắn lôi hung bạo, điện quang bùng nổ, chiếu sáng toàn bộ đài Thăng Long.  

Nhưng đúng lúc này, tiếng sáo lại vang lên.  

Nguyệt Vi Vi không hề bị một kích này dọa sợ, nàng ta tươi đẹp như ánh mặt trời, khóe mắt nhiễm ý cười, hàng mi xinh đẹp khẽ rủ xuống. Khoảnh khắc nàng ta nhắm hai mắt lại, sắc đẹp yêu mị trên người tựa như một đóa mẫu đơn phai màu, hóa thành một đóa sen tuyết. Giữa một trời gió tuyết, ta nhìn thấy một đóa sen không nhiễm bụi trần.  

Xoạt!  

Tiếng sáo du dương tựa như tiên âm quanh quẩn giữa trời đất. Hồ Cửu Long gợn sóng, bọt nước liên tục sôi trào.  

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Nguyệt Vi Vi tươi đẹp, động lòng người, nàng ta đắm mình trong ánh sáng, dần trở nên trong suốt, hoàn mỹ không tỳ vết, thoạt nhìn như một vị tiên nữ áo trắng, khiến người ta không dám có một chút ý nghĩ khinh nhờn.  

Chuyển đổi giữa hai loại khí chất thật sự khiến lòng người khiếp sợ, rõ ràng là tương phản cực lớn nhưng lại tự nhiên đến lạ kỳ.  

Keng!  

Sóng âm kích động, mái tóc dài của Nguyệt Vi Vi tuôn rơi như thác đổ, rồi lại tung bay trong gió. Một kích khủng bố với tốc độ tia chớp của Tư Đồ Phi Hổ lập tức bị sóng âm lan tỏa hung hăng đánh bay.  

“Thua!”, quan sát đến đây, Lâm Nhất liền đưa ra kết luận, trận này Tư Đồ Phi Hổ thua.  

Tuy nhiên, quần chúng đang xem chiến dường như không hề quan tâm đến thắng thua, bọn họ đều đang đắm chìm trong tiếng sáo của Nguyệt Vi Vi.  

Tiếng sáo dễ nghe, khi thì như gió, lăn tăn gợn sóng, lúc lại như sương mù, vòm trời quang đãng. Có khi vui sướng nhẹ nhàng, khiến lòng người thư thái, bất giác mỉm cười, có khi lại bi thương, buồn khổ, khiến lòng người thê lương tựa như lá rụng ngày thu.  

Và khi cảm xúc nặng nề đến mức tận cùng, sự hậm hực trong lòng gần như hóa thành điên cuồng, chợt, tiếng sáo cất cao, bay bổng và du dương, làm cho nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc bùng nổ, như có vô số ngọn lửa đang bùng lên.  

Tính tang…  

Tiếng sáo bắt đầu trầm xuống, như khóc như than, vừa dịu dàng lại vừa mông lung, nhưng trong chuỗi âm thanh nhẹ nhàng kia, đột nhiên âm cuối bộc phát.  

Ầm ầm! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2735


Hồ Cửu Long đột ngột xuất hiện mười tám cột nước cao ngàn trượng, tiếng rồng ngâm quanh quẩn, lúc này, tiếng sáo đã dừng lại, Nguyệt Vi Vi ngước mắt nhìn.  

Xoạt!  

Thời khắc nàng ta mở mắt ra, dung nhan tuyệt mỹ toát lên uy nghiêm vô tận, sự uy nghiêm kia hệt như yêu hoàng nơi chín tầng trời, nghiêm nghị và trang trọng, đủ sức phá vỡ lòng người.  

Tư Đồ Phi Hổ bị tiếng sáo tra tấn nửa chết nửa sống, lúc này, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt kia, và…  

Phụt!  

Tim hắn ta đập mạnh, cả người bị đánh văng ra xa, máu tươi trào ra. Hắn ta quỳ một chân trên mặt đất, sắc mặt tái một cách khó tả, trông vô cùng thê thảm.  

Nguyệt Vi Vi uy nghiêm và trang trọng bỗng nhếch miệng cười, nụ cười như yêu tinh, quyến rũ và xinh đẹp, khiến cho cột nước cao ngàn trượng vốn đang điên cuồng phun trào bất chợt dịu lại.   

“Xinh đẹp vô dụng à? Xinh đẹp như ta vẫn… có chút hữu dụng đấy chứ, công tử Tư Đồ, có đúng không?”  

Nguyệt Vi Vi buông sáo ngọc, hai tay rủ xuống, ống tay áo đỏ như lửa lại lần nữa che phủ hai cánh tay trắng bóng như ngọc của nàng ta.  

“Ả yêu nữ này!”  

Tư Đồ Phi Hổ nổi xung thiên, hắn ta không muốn nghe gì thêm, chợt quát một tiếng rồi liều mạng xông đến.  

Nguyệt Vi Vi dùng một chưởng cách không đánh bay hắn ta, rồi mỉm cười và nói: “Ta xinh đẹp, sao có thể để một kẻ như ngươi tùy tiện chạm vào?”  

Rầm!  

Trong tiếng nổ, Tư Đồ Phi Hổ giống như một tia chớp bị va chạm, bay ngược ra xa, rơi thẳng xuống bờ hồ, lâm vào hôn mê.  

“Thua rồi à?”

Những nhân tài xuất chúng trên khán đài đều im bặt, có chút không phản ứng kịp.  

Dường như hoàn toàn không chú ý tới mình đã nghe một khúc nhạc thật dài, có vài người còn không chú ý tới sự tồn tại của tiếng tiêu. Đợi đến khi bừng tỉnh mới ngạc nhiên phát hiện, yêu nghiệt hàng đầu Tư Đồ Phi Hổ của bốn năm trước đã bại trận.  

“Đáng sợ, lại một yêu nghiệt hàng đầu nữa thua rồi”.  

“Ta đã thấy quen luôn rồi, Quần Long thịnh yến lần này xảy ra chuyện gì đều không kỳ lạ”.  

“Thiếu nữ áo đỏ kia là ai, bí ẩn quá!”  

“Không biết, trước kia hoàn toàn chưa nghe qua, Thiên Yêu Các ẩn nấp hơi sâu”.  

Nhiều người lần lượt chiến thắng yêu nghiệt hàng đầu, mọi người đã hơi tê liệt, thực sự không nghĩ thêm được lời nào để hình dung.  

Nhưng lại chứa đầy sự tò mò đối với Nguyệt Vi Vi hơn là kết quả của trận đại chiến này.  

Trên hàng ghế của Thiên Yêu Các, Viêm Long Tử nhếch miệng cười, quan sát Nguyệt Vi Vi trên đài, không hề che giấu vẻ tham lam trong ánh mắt.  

Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ chinh phục được cô gái này!  

“Trận chiến này, Nguyệt Vi Vi thắng”.  

Giọng nói của trọng tài vừa dứt, Nguyệt Vi Vi bay lên, người ở giữa không trung lướt mắt qua, dừng trên người Lâm Nhất. Nàng ta chớp mắt, mỉm cười, sau đó quay người đi xa.  

“Trời ạ, nàng cười với ta kìa!”  

“Nói bậy, rõ ràng là cười với ta, không chịu nổi nữa… tim ta tan chảy rồi”.  

“Cút đi, Nguyệt Vi Vi là cười với ta, cũng không nhìn xem các ngươi xấu xí thế nào. Vi Vi người ta sao có thể cười với ngươi được!”  

“…”  

Nụ cười này dẫn đến một trận xôn xao ở khán đài, thậm chí có nhiều người còn đánh nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2736


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Dương ở cách Lâm Nhất không xa, sắc mặt lại âm trầm đến đáng sợ. Hắn ta nhìn thấy rõ ràng, Nguyệt Vi Vi sau khi nhìn Lâm Nhất mới cười, những người khác chỉ là tự mình đa tình mà thôi.  

Chết tiệt, tên nhóc đó sao lại có diễm phúc lớn như vậy.  

Tần Dương tức giận vô cùng, ở Lăng Tiêu Kiếm Các bị sỉ nhục đã đành, đến thành Long Vân lại bị Lâm Nhất đả kích hết lần này đến lần khác.  

Đúng là khinh người quá đáng, hắn ta chỉ muốn ra tay với Lâm Nhất, giẫm hắn ở dưới chân ngay lập tức.  

Mai hộ pháp nhìn sang Lâm Nhất với ánh mắt tò mò, do dự hỏi: “Lâm Nhất, ngươi rất thân thiết với thiếu nữ kia?”  

Lâm Nhất nghe vậy thì ngẩn ra, chuyện này nói thế nào đây.  

Hai người xem như đã trải qua sinh tử, cũng đã có tiếp xúc mờ ám, nhưng nàng ta lại như mây như sương mù, không nắm bắt được, rất khó phán đoán.  

Đôi khi Lâm Nhất nghĩ, nếu xem lời nói của nàng ta là thật, nói không chừng sẽ bị nàng ta đùa giỡn thê thảm.  

Một lúc lâu sau, hắn mới cười gượng: “Xem là vậy”.  

Mai hộ pháp cười nói: “Khoan hãy nói chuyện này, vòng tích điểm lượt thứ nhất sắp kết thúc rồi, nếu có cơ hội, ngươi hãy tranh thủ toàn thắng lấy thêm một ít khí Huyền Hoàng”.  

Với chiến tích của Lâm Nhất bây giờ, vào vòng trong là chuyện chắc chắn chín phần, điều duy nhất chưa xác định là có thể toàn thắng hay không.  

Trước Quần Long thịnh yến, Mai hộ pháp đương nhiên không dám nói những lời này, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện chân chính của Lâm Nhất, Mai hộ pháp đã có lòng tin với hắn nhiều hơn.  

Tiếp tục đối chiến, có lẽ là vì ấn tượng Lâm Nhất dùng một kiếm đánh bại Diêm Lạc Vũ để lại cho mọi người quá sâu sắc.  

Cuộc so đấu tiếp theo của nhóm bảy, hễ ai đụng phải Lâm Nhất, hầu như đều lựa chọn nhận thua.  

Dù sao đã đến giai đoạn cuối cùng của vòng loại, mỗi người đều có phương pháp của riêng mình, không thể chiến thắng thì tuyệt đối không mạo hiểm.  

Còn hoàn cảnh những người bằng hữu của Lâm Nhất thì lại khác.  

Cơ Vô Dạ tiến vào vòng trong là điều rất rõ ràng, nhưng tiếc là chiến thắng liên tiếp của hắn ta đã chấm dứt, thua bởi yêu nghiệt hàng đầu xếp hạng mười lăm lần trước, vô cùng đáng tiếc.  

Dương Phàm thì khá nguy hiểm, vẫn giữ được hi vọng vào vòng trong, nhưng đã thua đến mấy trận.  

Phương Hàn Lạc, nhân tài mới nổi mà lúc trước Lâm Nhất chú ý thì quả không ngoài dự liệu, một đường đột phá trong đại chiến, sau khi thua Dương Phàm thì không thua thêm trận nào nữa, tu vi tăng vọt đến cảnh giới Âm Dương viên mãn.  

Đây là một kỳ tài, nhiều người đã chú ý đến hắn ta, vô cùng ngạc nhiên.  

Trong Quần Long thịnh yến, những nhân tài đột phá trong đại chiến cũng không ít, nhưng chỉ có người này là không ngừng nâng cao, tu vi tiến bộ vượt bậc, nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi.  

Lâm Nhất còn nghĩ Dương Phàm chắc chắn sẽ không địch nổi hắn ta trong vòng loại, nào ngờ bây giờ lại chưa có kết quả.  

“Hơi lạ, người này đáng ra phải tích lũy bùng nổ mới đúng, từ lâu đã có thể vào trong rồi nhưng lại cố ý mài mòn chính mình trong đại chiến”.  

Lâm Nhất âm thầm suy nghĩ, nếu thật sự là vậy thì rất đáng sợ. Hành động có kế hoạch như vậy, hắn ta phải tự tin với thiên phú của mình đến mức nào mới dám thực hiện.  

Dù sao cũng là Quần Long thịnh yến, nếu mới đầu vào hắn ta đã gặp phải yêu nghiệt hàng đầu, tiềm lực còn chưa bùng nổ đã bị thương nặng thì bỏ rồi.  

Không đúng!  

Lâm Nhất kinh ngạc, nói không chừng người này chỉ mong gặp được yêu nghiệt hàng đầu, đối thủ càng mạnh càng có thể kích hoạt tiềm lực của hắn ta, giống như lửa mạnh rèn kiếm vậy.  

Ngay lúc này, Lâm Nhất vừa khéo xem được trận đấu của hắn ta, chưa tới mười chiêu hắn ta đã làm đối thủ bị thương nặng.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2737


Chỉ muốn gặp đối thủ mạnh hơn, tốt nhất là những người ở đẳng cấp như Tam Vương Thất Anh, sâu trong lòng hắn ta có dã tâm đáng sợ.  

Thú vị, Quần Long thịnh yến đúng là thú vị.  

Đây là kỳ tài mà mình gặp phải, e rằng số quỷ tài chưa bị mình phát hiện cũng không nhỏ.  

“Trận chiến thứ mười, Lâm Nhất đối chiến Tần Dương!”  

Giọng của trọng tài vang lên, Lâm Nhất và Tần Dương đồng thời ngây ra, đều có chút bất ngờ.  

Hiện trường cũng sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó mới nổ ra tiếng xôn xao dữ dội, bỗng nhớ ra đây là hai người từng giằng co trên tường thành khi xưa.  

Ân oán cực kỳ thâm sâu!  

Vù!  

Ánh sáng lóe lên, Lâm Nhất và Tần Dương gần như đồng thời đáp xuống đài Thăng Long, ai cũng ngẩng cao đầu, nhìn về phía đối phương.  

Giữa không trung, hai ánh nhìn giao nhau, mơ hồ có tia lửa bắn ra tứ phía, vô cùng kịch liệt.  

Ngoài đài Thăng Long, những người xem chiến đều tỏ ra vô cùng hồi hộp, trận chiến này chắc chắn sẽ rất thú vị.  

Chưa nhắc tới ân oán của hai người, hai người trong nhóm bảy đều chiến thắng liên tiếp chín trận, trong ngọc bội mỗi người đều lấy được lượng lớn khí Huyền Hoàng. Bất kể ai thua cũng sẽ chấm dứt chiến thắng liên tiếp, mất đi lượng lớn khí Huyền Hoàng.  

Thứ hai là thực lực của hai người.  

Tần Dương không cần nói nhiều, hắn ta là yêu nghiệt hàng đầu vô cùng đáng sợ, trong nhóm bảy hầu như không gặp được đối thủ, một đường càn quét, không ai có thể chống đỡ được mười chiêu của hắn ta, thủ đoạn vô cùng tàn bạo.  

Hễ là người thua bởi hắn ta đều bị thương nặng, không thể tiếp tục tham gia thi đấu.  

Còn Lâm Nhất, không thể nghi ngờ, chắc chắn là một ngôi sao mới không thể xem nhẹ trong những nhân tài mới nổi.  

Hắn quá bí ẩn, khi mọi người nhớ lại đều kinh ngạc phát hiện, nhiều trận chiến Lâm Nhất thắng rất ổn, nhưng tính kỹ thì hắn lại không sử dụng quá nhiều chiêu.  

Chỉ là thắng không đủ náo động, nên mãi không được mọi người chú ý. Đến khi hắn dùng một kiếm đánh bại Diêm Lạc Vũ, mọi người mới đột nhiên phát hiện sự đáng sợ của hắn.  

Tần Dương nheo hai mắt lại, trên mặt lộ ra sự lạnh lùng âm u, cười nói: “Lâm Nhất, vận may của ngươi chỉ đến đây thôi. Ta còn tưởng sẽ không gặp được ngươi trong vòng tích điểm, rốt cuộc vận mệnh vẫn chiếu cố ta. Ân oán giữa ta và ngươi cũng nên chấm dứt rồi!”  

Ầm!  

Dứt lời, trên người Tần Dương đột nhiên bùng lên ngọn lửa, một luồng uy áp Hỏa Diễm đáng sợ cuốn tới.  

Ánh sáng chiếu rọi khắp đài Thăng Long, uy áp vô tận đánh vào người Lâm Nhất. Dường như hắn ta không định che giấu thực lực.  

“Uy áp Hỏa Diễm mạnh quá!”  

“Yêu nghiệt đã thức tỉnh ý chí Hỏa Diễm có khác, đáng sợ thật”.  

“Tuyệt chiêu mạnh nhất của kiếm khách là kiếm ý. Tần Dương đã lĩnh ngộ được ý chí Hỏa Diễm, kết hợp với Huyền Dương Quyết, công pháp trấn phái của Huyền Dương Điện, đủ để không sợ kiếm ý của đối thủ”.  

Thấy ánh lửa lan tràn trên người Tần Dương, mọi người đều kinh hãi. Chân nguyên Hỏa Diễm hùng hậu trong cơ thể hắn ta cho mọi người cảm giác mênh mông vô tận như biển lớn cuồn cuộn. Tu vi dồi dào cỡ đó rõ ràng là đã tu luyện Huyền Dương Quyết đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, nếu không thì không thể đáng sợ như vậy. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2738


“Lâm Nhất, ngươi đắc tội với ta hết lần này đến lần khác, sự nhẫn nại của ta với ngươi đã đến cực hạn. Trận chiến ngày hôm nay, nếu ngươi nhận thua còn được, nếu ngươi không nhận thua, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, quỳ dưới chân ta như một con chó cầu xin ta giết ngươi!”  

Chân nguyên xao động, Tần Dương mở mắt ra, tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt.  

Hắn nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ.  

Sát ý toát ra từ trong lời nói tuôn trào, đài Thăng Long được ánh lửa soi rọi dường như cũng lạnh đi nhiều.  

“Sát ý mạnh quá!”  

“Xem ra Tần Dương đã thật sự nổi giận, sát ý trên người hắn ta có chút kỳ lạ, e rằng đã chém giết nhiều cao thủ thế hệ trước, nếu không thì không thể hùng hậu như vậy”.  

“Lâm Nhất va phải tấm sắt rồi. Thế này so ra, Tần Dương còn mạnh hơn Diêm Lạc Vũ của Tử Nguyệt Động Thiên rất nhiều”.  

Tiếng bàn tán vang lên tứ phía, thấy Tần Dương mạnh như vậy, bọn họ đều không còn niềm tin vào Lâm Nhất, liên thắng của hắn e là phải chấm dứt tại đây.  

Lâm Nhất thầm nghĩ, tên kia đúng là phiền phức, mình không muốn quan tâm tới hắn ta, hắn ta còn dai như đỉa, bám riết không buông. Thế đã đành, lại còn thích ra vẻ mình là người bị hại, thật là ghê tởm.  

“Được rồi, ta biết ngươi rất tức giận, muốn bắt ta quỳ xuống đất như một con chó xin tha, nhưng nói nhiều như thế có tác dụng gì? Ngươi cứ việc ra tay là được, dù sao cũng sẽ kết thúc nhanh thôi. Con người ai cũng nằm mơ, nhưng giấc mơ của ngươi hơi khác, sẽ tỉnh lại nhanh hơn một chút”.  

Nói tới cũng kỳ quái, sự rêu rao của hắn ta không hề làm nội tâm Lâm Nhất dậy sóng, mà lại bình tĩnh đến mức khiến bản thân hắn cũng cảm thấy hơi sợ.  

Nếu là một năm trước, sợ rằng hắn đã không thể nhẫn nhịn, nổi lên sát tâm từ lâu.  

Nhưng đến giờ phút này, Lâm Nhất tính tình cao ngạo đã khác xưa. Trình độ của hai người đã khác nhau. Hắn là người hướng về đại thế, kiếm đạo của hắn sẽ tỏa sáng ở đại thế nơi có Tô Hàm Nguyệt, vẻ vang đi đến đại thời đại người người như rồng, không cầu trường sinh, chỉ vì theo đuổi giấc mộng đó một chuyến.  

Hắn thực sự không muốn lằng nhằng, nói lời thừa thãi với hắn ta.  

“Ngươi! Ngươi!”

Tần Dương tức giận đến đỏ mặt. Giọng điệu mất kiên nhẫn, gần như là phớt lờ của Lâm Nhất khiến hắn ta vô cùng căm hận. Hắn ta là một vị yêu nghiệt hàng đầu, một đường chiến thắng liên tiếp, nào có bị người ta khinh thường như vậy.  

Hắn ta là yêu nghiệt hàng đầu kia mà!  

“Muốn chết!”  

Tần Dương phẫn nộ quát lên, bước ra một bước, lửa toàn thân cuộn trào. Lúc này uy áp Hỏa Diễm trên người hắn ta hung mãnh hơn trước kia rất nhiều, bên trong ngưng tụ ý chí giết chóc lạnh băng, khiến cảm giác dày nặng của uy áp Hỏa Diễm càng mạnh.  

Dưới ngọn lửa hừng hực, ý chí giết chóc giống như yêu ma gào thét, đánh vào tâm hồn Lâm Nhất.  

Dường như Lâm Nhất đứng trước mặt hắn ta chỉ là con kiến mặc cho người ta chà đạp.  

Tần Dương từng bước đến gần, toàn thân tỏa ra uy áp Hỏa Diễm càng lúc càng ngưng đọng. Những ánh lửa đó giống như có sinh mệnh lao tới.  

Dám xem thường ta? Ta sẽ khiến ngươi trả giá!  

Giết!  

Tần Dương cười dữ tợn. Trong tiếng quát phẫn nộ, uy áp Hỏa Diễm đáng sợ hoàn toàn sôi trào theo chân nguyên dâng tràn.  

Ầm ầm!  

Lâm Nhất từng bước giết tới, đột nhiên dùng thân pháp cực kỳ cao cường xông tới như tia chớp. Ánh lửa đầy trời bỗng nhiên biến mất, cả người hắn ta biến mất một cách quỷ dị trong tầm mắt mọi người. Đợi đến khi hắn ta xuất hiện lại, cả lôi đài rung chuyển vô cùng dữ dội. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2739


“Huyền Dương Liệt Nhật!!”  

Tần Dương xuất hiện ở cách Lâm Nhất mười mét, người ở giữa không trung, nhấc tay tung một chưởng xuống.  

Trong nháy mắt có vô số chân nguyên Hỏa Diễm ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta, được sự tăng cường của ý chí Hỏa Diễm, chân nguyên hùng hậu như đại dương cô đặc gấp mười mấy lần. Trong lòng bàn tay hắn ta tỏa ra ánh sáng sánh ngang với mặt trời, ánh sáng chói mắt làm người khác không mở nổi mắt, đâm xuyên hư không, ập về phía Lâm Nhất.  

Tử Diên Kiếm Quyết, Một Thoáng Phồn Hoa!  

Tử Diên Kiếm Quyết đã nâng cấp lên tầng mười một lặng lẽ nghịch chuyển, đường nét một đóa hoa Tử Diên rộng lớn chậm rãi xoay tròn sau lưng Lâm Nhất.  

Trong lúc xoay tròn, khí tức cực kỳ đáng sợ lưu chuyển trên người hắn, chỉ trong chớp mắt nhấc tay.  

Mười ngón liền tim, thần kiếm có linh.  

Lâm Nhất dùng kiếm quyết nghịch chuyển, sử dụng Đạn Chỉ Thần Kiếm, hai tay như tử ngọc lấp lánh trong suốt. Khoảnh khắc ngón tay búng ra, kiếm quang lấp lánh nơi đầu ngón tay. Ánh sáng mặt trời do chân nguyên Hỏa Diễm cô đặc gấp mười lần lập tức vỡ tan.  

Vù!  

Chân nguyên bùng nổ, làn sóng khủng khiếp lan rộng. Tần Dương cả kinh, không kịp đề phòng bị đánh bay ra ngoài.  

“Chết tiệt!”  

Tần Dương kinh hãi, mặc dù hắn ta đã dự liệu được sát chiêu này không thể thật sự làm bị thương Lâm Nhất, nhưng hắn ta không ngờ Lâm Nhất còn chưa dùng đến kiếm, một chỉ đã đánh tan nó.  

Thình thịch!  

Tim hắn ta đập điên cuồng, vẻ kinh hoảng hiện lên trong mắt, lòng tin ngạo nghễ trước kia của hắn ta đang sụp đổ dần. Hắn ta cần phải tính kế lâu dài, mài mòn hắn một hồi, nếu không trận chiến này thật sự có khả năng sẽ thất bại.  

“Nên tỉnh mộng rồi”.  

Nhưng đúng lúc đó, bên tai hắn ta bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng, toàn thân nổi gai ốc, lông tơ dựng ngược lên.  

Chuyện gì thế?  

Con ngươi trong mắt Tần Dương co rụt lại, chăm chú nhìn lại, rõ ràng Lâm Nhất vẫn đứng yên ở phía trước.  

Không hay!  

Trong chớp mắt, Tần Dương cảm nhận được một sự uy hiếp chí mạng, sắc mặt thay đổi.  

“Huyền Không Thánh Dương Ấn!”  

Hai tay hắn ta điên cuồng kết ấn, chân nguyên Hỏa Diễm màu vàng sẫm không ngừng lan tràn trên người hắn ta với tốc độ quỷ dị. Khí tức trên người hắn ta tăng vọt, đạt đến mức độ không thể tưởng tượng.  

“Ta xem ngươi còn giở trò gì…”  

Sắc mặt Tần Dương âm trầm, hắn ta vốn định dùng tuyệt chiêu này trong đấu hạng, nhưng không ngờ bây giờ lại bị Lâm Nhất buộc phải sử dụng.  

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu, bóng dáng Lâm Nhất lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt. Kiếm quang chói mắt không ngừng phóng to trong đồng tử của hắn ta, cho đến cuối cùng, kiếm quang hoàn toàn ngập tràn trong hai mắt, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.  

Phụt!  

Ngọn lửa màu vàng sẫm quỷ dị đó không kịp che phủ đầu của Tần Dương, máu phun ra ồ ạt. Kiếm quang chém xuống, đầu Tần Dương đã bay đi.  

Một kiếm, đầu thân tách rời. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom