Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2000


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất rút… kiếm Táng Hoa ra, thân kiếm lóe lên tia sáng lạnh, một đường linh văn từ chuôi kiếm kéo dài đến mũi kiếm, dường như linh văn này tự nhiên mà sinh ra, có ẩn chứa đạo vận trong đó.  

Hiện tại, một phần ba linh văn đã lóe sáng, đến khi có thể thắp sáng toàn bộ linh vân, kiếm này ắt thăng cấp thành bảo khí.  

Hiển nhiên, nếu kiếm Táng Hoa có thể trở thành bảo khí thì Lâm Nhất sẽ có thêm một phần lực lượng rất lớn trong cổ mộ Tinh Quân.  

“Còn kém hai phần ba, phải nghĩ cách mới được”, Lâm Nhất nhíu mày suy tư.  

Chỉ cần không phải hoa Tịch Vụ bảy màu thì ở biển Trăng Khô không tính là hiếm, có điều một người sưu tầm thì có hơi rắc rối.  

Với tiến độ như vậy, trước khi đến cổ mộ Tinh Quân, rất khó để kiếm Táng Hoa thăng cấp thành bảo khí.  

Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất hệt như những ngôi sao nhấp nháy.  

Có rồi!  

Lâm Nhất vẫy tay, kiếm Táng Hoa đang nằm trong hộp lập tức bay lên, sau đó chuôi kiếm bị năm ngón tay hắn nắm chặt.  

Hai mắt hắn từ từ nhắm lại, Tử Diên Kiếm Quyết bắt đầu vận chuyển, ngay lập tức, chân nguyên dồi dào trong người hệt như Giang Hà cuồn cuộn sóng, kế đó, Lâm Nhất cầm chặt chuôi kiếm, điên cuồng rót chân nguyên vào thân kiếm.  

Ông! Ông! Ông!  

Chân nguyên rót vào khiến kiếm Táng Hoa không ngừng run lên, bắt đầu vận sức chờ phát động. Khi sắp đến cực hạn, hai mắt Lâm Nhất đột nhiên mở to, trong mắt có tia sáng nhấp nháy, kiếm ý Tiên Thiên viên mãn tản ra, lúc này, kiếm đã ra khỏi vỏ.  

Ầm!  

Kiếm Táng Hoa vận sức đã lâu lập tức phát ra luồng sáng bạc chói mắt, xộc thẳng lên trời, giữa cái nơi cát vàng đầy trời này, thật sự rất đáng chú ý.  

Cạch!  

Lâm Nhất giơ tay lên, kiếm Táng Hoa bắn vọt ra, cắm xuống đất nửa xích. Kế đó, chuôi kiếm run lên dữ dội, khiến mặt đất cũng rung chuyển theo, những kiến trúc đổ nát gần đó bị ảnh hưởng, bắt đầu sụp đổ.  

Ầm ầm!  

Luồng sáng bạc xộc thẳng lên trời vốn đã bắt mắt, lại thêm tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, khiến cho kiến trúc thượng cổ bao la xuất hiện động tĩnh cực lớn.  

“Kiếm ý mạnh thật! Là di bảo thượng cổ ư?”  

“Động tĩnh này cũng quá lớn rồi…”  

“Đi! Đi! Đi! Mau qua đó!”  

Trong khoảng thời gian ngắn, người từ khắp các nơi nghe tin, lập tức hành động, bọn họ điên cuồng chạy đến, ai cũng sợ chậm một bước.  

Nơi đây vốn là một kiến trúc thượng cổ đổ nát, một nửa chìm trong cát vàng, có rất nhiều người đang tìm kiếm di bảo. Bỗng nhiên xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, dù chỉ có chút nghi ngờ nhưng vì lòng hiếu kỳ mọi người cũng sẽ tranh thủ chạy qua xem thử.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2001


Đôi bên đều chú ý đến đối phương, một là đệ tử cốt cán của thế lực chuẩn bá chủ, tu vi Dương Huyền đại thành. Người còn lại là một tán tu trung niên có dáng người khôi ngô, cường tráng, cao gần 2 mét.  

Hai người đề phòng lẫn nhau, đồng thời liếc mắt nhìn kiếm Táng Hoa đang cắm trên mặt đất.  

Trong phế tích đổ nát, chuôi cổ kiếm màu bạc dính không ít tro bụi. Tuy vậy, nó vẫn không giấu được độ sắc bén và bóng của mình. Điều hiếm hoi hơn nữa chính là đó là một thanh cổ kiếm gần như nguyên vẹn, không hề sứt mẻ chút nào.   

Từ đó có thể thấy được, dù không phải bảo khí thì giá trị của nó cũng cực kỳ cao.  

Rầm! Rầm! Rầm!  

Phút chốc, hai người cảm thấy kinh ngạc không thôi, cả hai đều lộ vẻ hưng phấn khó có thể kiềm chế được.  

Mãi một lúc sau, bọn họ mới chú ý đến sự tồn tại của Lâm Nhất.  

Tên đệ tử tông môn mặc áo vàng lộ vẻ ngạc nhiên, kế đó, trong mắt hắn ta lóe lên tia tàn nhẫn, lạnh giọng nói: “Chắc hẳn ngươi đã phát hiện thanh cổ kiếm này… tuy nhiên, giờ thì ngươi biến đi được rồi!”  

Trong lúc nói chuyện, đã có rất nhiền bóng người lao đến với tốc độ xé gió, khi nhìn thấy thân kiếm Táng Hoa bị cát vàng vùi lấp, mắt bọn họ sáng bừng lên.  

“Đúng là một chuôi cổ kiếm!”  

“Qua nhiều năm như vậy mà kiếm ý vẫn không tiêu tan, e là lai lịch của chuôi kiếm này rất to lớn!”  

“Chắc chắn năm đó nó đã trải qua một trận đại chiến, nếu không, không đến mức phẩm cấp rớt xuống huyền binh”.  

Tiếng bàn tán vang lên khắp bốn phía.  

“Bảo ngươi cút đi, không nghe thấy à?”, gã trung niên cao to thấy Lâm Nhất không nhúc nhích thì tỏ vẻ tức giận, nghiêm giọng quát lên.  

Có vẻ như hắn ta và thanh niên áo vàng đã đạt thành hiệp nghị tạm thời, trước xua đuổi Lâm Nhất, sau liên thủ đuổi hết những người còn lại, cuối cùng, bọn họ sẽ quyết đấu để tranh thanh bảo kiếm này.  

Bằng không, đêm dài lắm mộng, không biết sẽ còn ai tìm tới.  

Cách nghĩ này rất hay!  

Đối mặt với tiếng quát của hai người kia, Lâm Nhất chỉ mỉm cười, khẽ nói: “Thanh kiếm này vốn dĩ là của tại hạ, ta gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ để nhờ các vị giúp một việc mà thôi”.  

Bốn phía lập tức yên tĩnh, trong mắt mọi người lóe lên tia kinh ngạc và khó hiểu.  

Ngay cả tên thanh niên áo vàng cùng gã trung niên to con cũng đứng ngây ra một lúc, không hiểu ra sao.  

“Không tin à?”  

Lâm Nhất thu lại nụ cười, hắn và kiếm Táng Hoa đã sớm tâm ý tương thông, nên vừa dứt lời, chỉ vẫy tay một cái, thanh kiếm nhấp nháy ánh bạc, kiếm ý lượn lờ đã lập tức rút khỏi mặt đất, vọt về phía Lâm Nhất.  

Vèo!  

Thanh niên áo vàng cùng gã trung niên cao to cực kỳ sợ hãi, vội bay vọt lên trời, lao đến như tia chớp.  

“Có lẽ thanh kiếm này từng là của ngươi, nhưng giờ thì không phải nữa rồi!”  

“Một tên vô dụng cảnh giới Âm Huyền không xứng có được bảo kiếm thế này!”

Hai người bay lên không trung, trên người bùng lên sát khí, hai luồng khí thế cực kỳ ác liệt cuộn trào về phía Lâm Nhất, không định cho Lâm Nhất một con đường sống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2002


Lâm Nhất cầm chặt lấy kiếm Táng Hoa, hai người gần như theo sát phía sau, cùng lao xuống.  

Lúc ai cũng tưởng chừng Lâm Nhất sẽ phải chết ngay tại chỗ dưới sự liên thủ của hai người, một tia sáng loé lên, hai dòng máu tươi bắn ra trên không trung, hai người khi nãy còn đang hung hăng đều che ngực, nửa quỳ trước mặt Lâm Nhất.  

“Sao có thể!”  

Hai người vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt đều là vẻ khó tin, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ Lâm Nhất đã xuất kiếm như thế nào.  

Lâm Nhất đảo mắt nhìn xung quanh, những người bị ánh mắt của hắn đảo qua đều cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, run lẩy bẩy, cảm giác sợ hãi bao phủ cả trái tim.  

“Để lại ba đoá hoa Tịch Vụ, nếu không đừng ai hòng rời đi. Ai không có hoa Tịch Vụ thì để túi trữ vật lại, sau khi tìm thấy thì đến chỗ ta để đổi”.  

Hoa Tịch Vụ!  

Người đến biển Trăng Khô này ai mà không biết hoa Tịch Vụ, nhưng làm gì có ai bỏ sức đi tìm loại hoa này?  

Đa số đều tìm thấy rồi tiện tay hái, xem như một báu vật bất ngờ, nhưng nếu cố tình đi hái hoa Tịch Vụ thì rõ ràng là mất nhiều hơn được.  

Biển Trăng Khô rộng lớn như thế, rất dễ dàng tìm thấy di tích thượng cổ, thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, bảo bọn họ đi tìm hoa Tịch Vụ thì quá vô lý.  

Trong thoáng chốc, mấy chục người bị kiếm Táng Hoa dẫn dụ tới đều nổi trận lôi đình.  

Bọn họ đến đây không phải vì hoa Tịch Vụ gì đó mà là vì cổ mộ Tinh Quân, vì thiên tài địa bảo của biển Trăng Khô.  

Dù Lâm Nhất này hơi đáng sợ, một kiếm đã đả thương hai người cảnh giới Dương Huyền đại thành, nhưng biết bao người muốn đi, hắn cũng không ngăn hết được.  

“Xin lỗi chúng ta không có thời gian tìm hoa Tịch Vụ gì đó cho ngươi!”  

“Muốn ta tìm hoa Tịch Vụ cho ngươi không công á, xem chúng ta là bọn ngốc sao?”  

“Còn muốn để túi trữ vật lại? Nằm mơ à!”  

“Chúng ta đi thôi, mặc kệ hắn!”  

Cả đám đều đang nén giận, sau khi có người dẫn đầu lập tức dẫn đến từng trận xôn xao.  

Vù!  

Mấy chục bóng người lập tức bay lên trời, khai triển võ công, chạy về bốn hướng.  

Lâm Nhất trở tay, kiếm Táng Hoa áp chặt lên cánh tay, tay trái kết ấn, nhẹ giọng nói: “Nếu đã đến rồi thì không cần đi nữa”.  

Đông người như vậy, đi hết cũng không hay, kiếm Táng Hoa của hắn vẫn đang chĩa vào bọn họ.  

Giống như hoa sen không có nước, tựa như nhất nguyệt không ở trên không!  

Khi thủ ấn bên trái hình thành, một luồng sát khí ngút trời kết hợp với kiếm thế mờ mịt lập tức xuất hiện.  

Dưới luồng sát khí này, không khí như bị cô đặc, khiến mọi người đang bay lên trời như rơi vào một vũng bùn sâu, bước đi một cách khó khăn.  

“Chết tiệt, xảy ra chuyện gì vậy?”  

“Không thể di chuyển!”  

“Đáng ghét!”  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2003


Cả đám người đang chạy tứ tán lập tức hoảng sợ tột độ, liều mạng giãy giụa.  

Lâm Nhất không cho những người này có thêm cơ hội, khi sát khí chồng lên gấp bảy lần, hắn đấm tới một phát.  

Phật Môn Thất Sát Ấn!  

Quyền mang nổ tung, trong âm thanh chấn động đất trời, những đệ tử tông môn trong không trung đều bị trọng thương, hộc máu rơi xuống đất. Mỗi một phần của các kiến trúc cổ xưa ở gần đó cũng tan thành tro bụi dưới quyền mang này.  

Nhẹ bay theo gió, hoàn toàn chôn vùi.  

Khi tro bụi bay hết, thiếu niên áo xanh đứng im trong gió áo quần tung bay, trên người tràn ngập khí thế bá đạo khinh thường chúng sinh.  

Một quyền, chỉ một quyền đã khiến mấy chục người bị thương nặng.  

Đây cũng là uy lực của Phật Môn Thất Sát Ấn, có thể khiến sát khí của một người chồng lên nhau, chồng chất theo bội số, không phải từ một đến bảy, mà là từ một đến hai, hai đến bốn, bốn đến tám… Đợi đến khi chồng gấp bảy lần, sát khí sẽ trở nên đáng sợ đến mức khiến người ta hết hồn hết vía.  

Huống hồ trong sát khí còn dung hợp cả kiếm ý Tiên Thiên của Lâm Nhất.  

Nhưng Lâm Nhất cũng đã nương tay rồi, nếu hắn sử dụng hoàn toàn kiếm ý Tiên Thiên, thì trước mắt đã không còn một ai sống sót nữa rồi.  

“Hoa Tịch Vụ, ta có, ta có”.  

Người đàn ông cao to nửa quỳ bên cạnh Lâm Nhất nhìn thấy uy lực của cú đấm này thì lập tức run rẩy, lấy ra ba đoá hoa Tịch Vụ từ trong túi trữ vật.  

Lâm Nhất nhìn thoáng qua, hờ hững nói: “Ngươi có thể đi”.  

Vù!  

Người đàn ông cao to như trút được gánh nặng, vội vàng chạy trốn.  

Người đàn ông áo vàng ở một bên cắn răng nói: “Ta chỉ có một đoá”.  

“Để túi trữ vật lại, tìm được hai đoá nữa ta sẽ trả lại cho ngươi”.  

Lâm Nhất giơ tay, không chút khách sáo lấy đi túi trữ vật của hắn.  

Người đàn ông áo vàng lập tức nổi giận: “Ngươi!”  

“Hả?”  

Lâm Nhất nâng mắt nhìn lên, chỉ một ánh mắt đã khiến người này nuốt lời mình muốn nói xuống.  

“Ta đi tìm cho ngươi!”  

Người đàn ông áo vàng giận nhưng không dám nói gì, xoay người rời đi, chỉ muốn sau khi tìm thấy hoa Tịch Vụ thì không gặp lại Lâm Nhất nữa. Hai người mạnh nhất đều đã khuất phục trước Lâm Nhất, đương nhiên mấy đệ tử tông môn còn lại cũng không dám làm càn.  

Chẳng mấy chốc, đám người khi nãy còn rất mạnh miệng đều ngoan ngoãn đi tìm hoa Tịch Vụ.  

Dưới tình huống túi trữ vật bị Lâm Nhất giữ, đám người này đều rất hăng hái tìm kiếm, gần như chưa đến hai ngày đã tìm được một trăm đoá hoa Tịch Vụ.  

Trong hộp đựng kiếm lấp đầy cánh hoa Tịch Vụ bốn màu, kiếm Táng Hoa nằm bên trong.  

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy có hương khí được ngưng luyện bay vào trong kiếm.  

“Trước khi tìm thấy cổ mộ Tinh Quân có lẽ có thể để kiếm Táng Hoa thăng cấp thành bảo khí”.  

Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ chờ mong, nếu kiếm Táng Hoa có thể nâng cấp thành bảo khí thì chắc chắn sẽ lột xác, uy lực tăng mạnh.  

Nên đi rồi. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2004


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất di chuyển, dừng lại ở chỗ cao nhất của dãy kiến trúc đổ nát, hắn đưa mắt nhìn xuống. Khắp nơi đều là đền chùa đổ nát, lầu các sụp đổ, hơi thở cổ xưa thê lương tràn ngập trong di tích cổ bị cát vàng vùi lấp này.  

Tuy hắn cũng từng gặp cảnh tượng như thế ở rất nhiều bí cảnh, nhưng mỗi lần gặp đều khiến người ta thấy rung động.  

Thời đại Thịnh thế Hoàng kim thuộc về võ đạo kia rốt cuộc huy hoàng đến mức nào?  

Nhưng sau một tai hoạ lớn, đại chiến kết thúc thì chẳng còn gì nữa, chỉ có di tích tan tành nói lên sự thịnh thế năm đó.  

Vù! Vù! Vù!

Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, trên người hắn hiện lên kim quang nhàn nhạt, giống một con kim ô giương cánh bay lượn trong di tích, nhìn xuống bát phương.  

Có thể phát hiện trong di tích có không ít đệ tử tông môn rải rác khắp nơi.  

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, Lâm Nhất không quan tâm những chuyện này, vẫn đi thẳng về phía trước.  

Ấy?  

Vào lúc Lâm Nhất sắp rời khỏi di tích này thì sắc mặt hắn hơi thay đổi, ngay sau đó, hắn trở lại trước một đống đổ nát. Nơi đó có cát chảy chậm rãi chuyển động, không chú ý rất có thể sẽ bỏ lỡ.  

Nếu hắn đoán không lầm thì đây là lối vào của một Địa cung.  

Ống tay áo tung bay, Lâm Nhất vung tay lên, gạch ngói ở gần đó và những mảnh vụn khác đều bị quét sạch.  

Tầm nhìn lập tức rõ ràng, cát chảy xung quanh tựa như một cái phễu muốn chặn lại một cửa hang nào đó. Không bao lâu nữa, có lẽ cái phễu này sẽ hoàn toàn bị lấp đầy.  

Biển Trăng Khô vốn là di tích của một chiến trường thượng cổ, trong đó có Địa cung cũng là chuyện bình thường.  

Rất nhiều bảo bối chân chính đều được phát hiện ở Địa cung, so về tính nguy hiểm, trên mặt đất hoàn toàn không thể sánh với Địa cung.  

Lâm Nhất do dự một lúc, trước khi Địa cung khép lại, hắn lách mình đi vào trong.  

Ào!  

Khi rơi xuống chẳng khác nào đang rơi xuống một vực sâu vạn trượng, lơ lửng giữa không trung, không biết điểm cuối. Cảm giác này giống khi Lâm Nhất đi qua trận pháp truyền tống loại nhỏ trước đây, sau khi thật sự dừng lại thì đã đi tới một nơi khá xa rồi.  

Cả người Lâm Nhất hoàn toàn bị cát bao phủ, đè ép không ngừng, cát chảy tựa như sóng biển đưa hắn tới một vùng đất không rõ.  

Ngoài thấp thỏm còn khiến người ta hơi mong đợi.  

Lay động!  

Không biết đã bao lâu trôi qua, thân thể Lâm Nhất vẫn lơ lửng trên không, không ngừng rơi xuống, đợi khi bàn chân chạm đất, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.  

Biển Trăng Khô này thật sự giống như trong truyền thuyết, kỳ lạ khó lường, mãi mãi không thể biết cuối cùng cát sẽ chảy đến đâu.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2005


Quan trọng nhất là hắn còn phát hiện hai cái xác, trong có vẻ không giống người thời xưa lắm.  

Có người từng đến nơi này?  

Lâm Nhất hơi thất vọng, nếu từng có người đến thì sẽ không còn thứ gì quá quý giá nữa.  

Ầm!  

Đúng lúc này, thấp thoáng có tiếng chân nguyên dao động vang lên, ngoài ra còn có tiếng đánh nhau kịch liệt.  

“Xem ra có không ít người đến đây…”  

Lâm Nhất càng tỏ vẻ thất vọng hơn, hắn ngẫm nghĩ, lặng lẽ đi dọc theo đường đá.  

Hắn nghe theo tiếng đánh nhau, không ngừng đi về phía trước.  

Cuối cùng, Lâm Nhất đi tới một cung điện rộng lớn, trên cung điện nạm đá quý sáng ngời. Ánh sáng rực rỡ lấn át sự tối tăm, chiếu sáng đại sảnh bên dưới.  

Lúc này có mấy chục người đang tập trung dưới ánh đèn, đánh đấm dữ dội.  

Ở một góc đại sảnh có một trụ đá dựng thẳng, trên trụ đá để một cái bát ngọc. Tí tách, phía trên có những giọt nước lấp lách đang nhỏ vào bát ngọc với tốc độ khá chậm.   

Nhưng mỗi lần nhỏ xuống, âm thanh trong bát đều rất trong trẻo, giống như tiếng ngọc vỡ, khiến người ta chìm đắm.  

Nước Huyền Âm!  

Mắt Lâm Nhất lập tức sáng lên, chẳng lẽ Địa cung này là một ngôi mộ? Nhớ tới con đường tối tăm khi nãy, nói đây là một ngôi mộ cũng không phải không hợp lý.  

Đã đến cổ mộ Tinh Quân rồi sao?  

Không đúng, có lẽ vẫn chưa đến cổ mộ Tinh Quân, chỉ hơi thở trong cổ mộ Tinh Quân đã có thể khiến người ta khiếp sợ rồi.  

Có lẽ đây là mộ cung do một tông môn thượng cổ cố ý dựng nên, chuyên dùng để diễn hoá nước Huyền Âm, dù không bằng được cổ mộ Tinh Quân nhưng có lẽ cũng không hề tầm thường.  

“Tránh ra! Nước Huyền Âm này là do lão tử phát hiện, đừng ai hòng tranh giành với ta!”  

“Chỉ với một tên vô dụng như ngươi sao?”  

“Chết đi!”  

Dưới đèn đuốc sáng rực, mấy chục người hùng hổ liều mạng tranh giành nước Huyền Âm, đánh giết không nương tay.  

Lâm Nhất âm thầm quan sát một lúc, đăm chiêu nhìn bát ngọc kia.  

Có thể không bị nước Huyền Âm ăn mòn, e rằng giá trị của bát ngọc này không thấp, hơn nữa nó còn rất nguyên vẹn.  

Vào lúc Lâm Nhất đang định ngư ông đắc lợi, đợi bọn họ giết gần hết người mới ra tay thì trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân đó thi thoảng lại vang lên, có tiết tấu kỳ lạ, ở trong bóng tối, như hoà làm một với tiếng tim đập.   

Trong vô thức, tiếng bước chân và tiếng tim đập hoàn toàn hoà làm một. Theo nhịp bước dần nhanh hơn, nhịp tim của Lâm Nhất cũng không thể khống chế mà trở nên nhanh hơn.  

Thịch! Thịch!  

Trái tim đập hỗn loạn như có thể nhảy khỏi ngực bất cứ lúc nào. Nhưng đây cũng không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ là bước chân kia đột nhiên dừng lại, cứ thế mà dừng.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2006


Nhịp tim của Lâm Nhất cũng theo đó mà hơi dừng lại.  

Hắn lập tức hít thở dồn dập, sắc mặt thoáng chốc tái mét, đứng dựa vào vách tường lót gạch.  

Nhưng những người đang chém giết kịch liệt lại không hề hay biết.  

Gặp phải cao thủ rồi!  

Sắc mặt Lâm Nhất trở nên nặng nề, hắn giấu đi hơi thở, lập tức không dám hành động lỗ mãng nữa, có lẽ người này sẽ không phát hiện ra hắn.  

Nhưng nếu không phát hiện ra hắn, chỉ có tiếng bước chân đã khiến người ta khiếp sợ như thế, vậy thực lực chân chính của người này sẽ mạnh đến mức nào?  

Lâm Nhất cười khổ, nước Huyền Âm được phát hiện bất ngờ này thật sự khá bí ẩn.

Chắc chắn chủ nhân của tiếng bước chân thần bí trong bóng tối tương đối mạnh, rất có thể là yêu nghiệt trên bảng Long Vân, xếp hạng còn khá cao.  

Nhưng nếu Lâm Nhất đã nhìn thấy nước Huyền Âm thì hắn cũng không định từ bỏ.  

Cho dù thật sự là thiên tài kiệt xuất trên bảng Long Vân cũng không ngoại lệ.  

Vào lúc Lâm Nhất đang lặng lẽ theo dõi tình hình, tiếng bước chân thần bí lại vang lên một lần nữa, lần này âm thanh kia vang lên vô cùng đột ngột.  

Hắn còn chưa kịp nghe kỹ đã có một bóng người xuất hiện ở trung tâm đại sảnh nhanh như tia chớp.   

Chủ nhân của bóng người kia tựa như một cơn gió chém giết mọi người, sau đó đi tới trước trụ đá trong góc.  

Đèn trên nóc đại sảnh rọi xuống, Lâm Nhất chỉ có thể nhìn rõ bóng lưng của người này, hắn ta mặc áo xám, vóc người cao to, chỉ bóng lưng thôi đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.  

“Không ngờ thật sự là nước Huyền Âm, đáng tiếc…”  

Thanh niên áo xám nhìn chằm chằm bát ngọc trên cột đá, tự lẩm bẩm, nhẹ giọng thì thầm.  

Soạt!  

Trận đánh kịch liệt trong đại sảnh thoáng chốc dừng lại, mọi người đều tập trung nhìn về phía vị khách không mời mà đến kia. Khi nhìn thấy người nọ ăn mặc bình thường, còn không có dấu hiệu của tông môn, chỉ đi một thân một mình, không ít người lập tức nở nụ cười dữ tợn.  

“Ha ha, ngươi từ đâu đến vậy, thật sự xem chúng ta là bọn ngốc à?”  

“Hừ, quan tâm hắn là ai làm gì, muốn thừa dịp chúng ta đánh nhau lấy đi nước Huyền Âm à, không có cửa đâu!”  

“Xử lý người này trước rồi tính!”  

Nhóm người vốn đang giao chiến kịch liệt, bất phân thắng bại. Trong lúc giằng co đột nhiên có người áo xám này xuất hiện, người này lập tức trở thành đối tượng tấn công, rất nhiều người đều nhìn hắn ta như nhìn một người sắp chết.  

Thanh niên áo xám đưa lưng về phía mọi người cười khẩy, một đám không biết sống chết.  

“Chết đi!”  

Thanh niên không hề báo trước mà đột nhiên xoay người, siết chặt năm ngón tay đấm một phát tới. Trong nháy mắt, quyền mang ngưng tụ từ chân nguyên tựa như một ngọn núi lớn lao nhanh đi.  

Ầm! Ầm! Ầm!  

Trong tiếng nổ to, bảy tám người xông lên đầu tiên còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra đã bị đánh thành một làn sương máu.  

Sau khi quyền mang đáng sợ đánh chết bảy tám người, uy lực của nó vẫn không hề giảm đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2007


Quyền mang đẩy mấy người còn lại bay khắp nơi, lả tả như lá rụng giữa không trung, rơi xuống đất tạo thành tiếng vang bịch bịch, sau đó phun ra mấy ngụm máu tươi.  

“Là cao thủ trên bảng Long Vân!”  

“Mau đi thôi, người này là bôn lôi thủ Quách Húc đứng thứ bảy mươi tám bảng Long Vân!”  

“Đi!”  

Khi tin tức của cổ mộ Tinh Quân truyền ra ngoài, thu hút rất nhiều cao thủ trên bảng Long Vân đến, biển Trăng Khô này đã định sẵn là võ đài của bọn họ. Gặp phải những người này, ngoài việc tự thấy bản thân xui xẻo, xoay người bỏ đi thì không còn cách nào nữa.  

Nếu không, cái chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết.  

Trong nháy mắt, những người còn sống đều chạy hết. Đây cũng là Quách Húc không ra tay, nếu hắn ta muốn, những người này không một ai đi được cả.  

Hắn ta không ra tay không phải vì tốt bụng, những người này chẳng khác nào con kiến trong mắt hắn ta cả. Thiên tài trên bảng Long Vân nhìn người ngoài bảng đều mang thái độ kiêu căng, ngạo mạn. Cảm thấy mình là người đứng đầu trong trăm triệu võ giả của cổ vực Nam Hoa, người không vào bảng đều là kẻ vô dụng.  

Giết cũng đã giết rồi, ai quan tâm việc đè chết một con kiến chứ?  

Trước mắt hắn ta không ra tay là vì một người vừa bước ra, người này lưng đeo hộp đựng kiếm, mặc áo xanh. Tuy không phải thiên tài trên bảng Long Vân, nhưng khí chất trên người hoàn toàn khác với những đệ tử tông môn đang chạy tán loạn kia.  

Trong mắt Quách Húc thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng nét mặt hắn ta thoáng chốc lạnh đi, hắn ta lạnh lùng nói: “Trưởng bối của ngươi không dạy ngươi gặp thiên tài xuất chúng của bảng Long Vân tốt nhất đừng ôm suy nghĩ muốn thử vận may sao? Đọc tên ra, nếu là đệ tử của chín bá chủ, có lẽ ta có thể tha chết cho ngươi”.  

Lời nói này khá ngông cuồng, nhưng cũng có thể hiểu.  

Dù sao trong mắt hắn ta, Lâm Nhất chỉ là một võ giả cảnh giới Âm Huyền viên mãn, còn chưa lên được Dương Huyền. Hoàn toàn không thể so với thiên tài trên bảng Long Vân như hắn ta. Cho dù hắn có khí chất đến thế nào thì với cảnh giới và địa vị của hắn ta, sao có thể xem trọng một người như vậy được.  

Nét mặt Lâm Nhất không thay đổi, hờ hững nói: “E rằng phải khiến ngươi thất vọng rồi, tại hạ không phải đệ tử của chín bá chủ. Nhưng nếu ngươi muốn ra tay thì có thể thử xem”.  

Trong mắt Quách Húc loé lên ánh sáng kỳ lạ, hắn biết rõ tên tuổi của hắn ta, cũng không phải đệ tử của chín bá chủ mà vẫn tự tin như thế, đúng là khá hiếm thấy.  

Chẳng lẽ người này còn có lá bài tẩy gì khác sao?  

Suy nghĩ chạy nhanh trong đầu Quách Húc, khó mà nghĩ ra được, nếu không có lá bài tẩy, người này hoàn toàn không dám xuất hiện trước mặt hắn ta.  

Nếu xuất hiện, lại không phải đệ tử của chín bá chủ thì chắc chắn có chỗ dựa khác.  

“Đỡ một quyền của ta trước đi!”  

Nhưng trong nháy mắt, vẻ do dự trong mắt Quách Húc hoàn toàn biến mất.  

Mặc kệ ngươi có lá bài tẩy hay không, có thể đỡ một quyền của ta mà không chết mới có tư cách nói chuyện với ta.  

Oanh!  

Quách Húc rót chân nguyên ngưng luyện vào trong quyền mang, hắn ta siết chặt nắm đấm, điên quang như sấm xuất hiện. Quyền mang còn chưa rơi xuống, mặt đất của đại sảnh đã xuất hiện những vết nứt, tiếng rắc liên tục vang lên.  

Cú đấm này tựa như sét đánh, đủ để nghiền nát thiên tài cảnh giới Dương Huyền đại thành.  

Quyền phong cuồn cuộn bổ xuống, mái tóc dài của Lâm Nhất bị thổi bay, khuôn mặt hơi đau đớn. Hắn tựa như một gốc cổ thụ kiên cường, một khắc sau sữ bị quyền mang đánh tan.  

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như kiếm.

Sức mạnh Long Tượng cổ xưa tràn ngập quanh cơ thể, khí lực dồi dào cùng với Tử Diên kiếm kình hoà chung với nhau, lại có thêm chút kiếm ý khống chế tung đòn đón đầu.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2008


Cùng với âm thanh rít gào của con mãnh thú cổ xưa, một quyền này giống như Long Tượng thượng cổ giáng thế, bạo ngược mà tàn nhẫn.  

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!  

Vào giây phút khi song quyền chạm nhau, trong đại sảnh không tính là rộng rãi này lập tức vang vọng hàng trăm tiếng nổ đinh tai. Trong những cơn chấn động dồn dập, trên vách tường đã nứt ra rất nhiều rãnh nhỏ trông vô cùng đáng sợ.  

Môt giây sau, hai người đều bị bật ngược lại phía sau.  

Quách Húc hít sâu một hơi, lúc này vẻ mặt của hắn ta nhìn về phía Lâm Nhất mang đầy vẻ ngạc nhiên.  

Một quyền này của đối phương đã dung hoà một cách hoàn hảo cả kiếm ý, khí lực và Chân nguyên hơn nữa bất luận là Chân nguyên hay là khí lực, lại hoặc là kiếm ý đều không thể khinh nhờn. Chính vì hợp nhất ba thứ này nên đối phương mới có thể bù lấp được cách biệt về tu vi, nếu không, phải chịu một quyền vừa rồi thì đối phương ắt sẽ phải chết.  

Nhất là kiếm ý kia, đáng sợ đến mức khiến hắn ta cảm thấy chút kiêng dè.  

Tiểu tử này… không thể giữ lại!  

Chỉ mới chớp mắt, Quách Húc đã đưa ra quyết định, yêu nghiệt cỡ này một khi để hắn trưởng thành thì ngay sau ắt sẽ không thể coi thường.  

Nếu đã gặp được rồi, vẫn nên tiện tay bóp chết thì hơn.  

“Chết!”  

Trong tiếng quát giận giữ, khí chất trên người Quách Húc thình lình đột biến, Chân nguyên khắp toàn thân xao động. Sát ý bao chùm khắp toàn thân không ngừng nổi lên cuồn cuộn, vốn dĩ đôi mắt đã tương đối đáng sợ, nhìn như thể con mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác.  

Bàn chân đạp mạnh lên mặt đất, cả đại điện theo đó khẽ rung lên.  

Uỳnh!  

Gần như lời vừa dứt, quyền mang khổng lồ kia của hắn ta đã mang theo điện quang sáng lấp lánh đấm trực diện về phía Lâm Nhất.  

Đừng nhìn đường quyền này không hề màu mè nhưng sức mạnh của nó có thể khiến cho đệ tử cảnh giới Dương Huyền viên mãn trong một thoáng lơ là sẽ bị trọng thương ngay tại chỗ.  

Quyền phong vun vút lao đến, gân xanh trên trán Lâm Nhất giần giật, tiếp đó áo sam xanh của hắn bị gió tạt bay về phía sau.  

Dưới áp lực kinh khủng này, khí thế cảnh giới Âm huyền viên mãn của Lâm Nhất trông có vẻ vô cùng yếu đuối.  

Tựa như một mầm cây non bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhổ sạch tận gốc.  

Kiếm hạp trên lưng, Táng Hoa nằm bên trong vỏ cảm nhận được sát ý cỡ này thì reo vang không dứt.  

Lâm Nhất hiểu được tâm ý của nó, nhưng lại chưa định gọi ra Táng Hoa, bây giờ đang là lúc quan trọng để Táng Hoa thăng cấp lên bảo khí, một khi gọi ra thì sẽ lại phải nuôi dưỡng lại từ đầu, tương đối lãng phí.  

Nhưng đối mặt với một quyền đáng sợ thế này, không xuất kiếm thì gần như không thể ngăn chặn được.  

Hắn bị luồng gió mạnh táp đến khiến hai mắt khẽ nheo lại, sau đó bỗng nhiên mở bừng ra, phong mang trong đáy mắt đâm thẳng ra ngoài. Lâm Nhất vươn tay chiêu gọi, một mảnh áo rách bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.  

Lúc vươn tay ra, mảnh áo rách kia lập tức cuộn lại, Chân nguyên không ngừng rót vào khiến nó trở thành một đường thẳng tắp, hắn cầm nó trong tay như thể cầm một thanh kiếm đâm qua.  

Leng keng!  

Rõ ràng là một miếng vải nhưng vào giây phút khi Lâm Nhất đâm qua lại có âm thanh kiếm ngâm nặng nề vang lên. Ánh sánh lấp lánh trên thân kiếm toả ra tứ phía, giữa không trung vẽ ra bóng kiếm quang hoa lệ, tựa như trăng trong gương bay thẳng lên trời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2009


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lập tức, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng chỉ còn lại ánh sáng của một kiếm này chém ra.  

Ong! Ong! Ong! Ong!  

Mũi kiếm đâm vào quyền mang, một tiếng nổ cực mạnh vang lên, tựa như tiếng nổ lốp bốp lốp bốp của tia điện, chỉ chớp mắt mà đã nổ đến hơn trăm tiếng. Nếu như quyền mang của đối phương nặng nề như núi, vậy thì kiếm của Lâm Nhất đâm ra giống như ánh trăng sáng trong bầu trời đêm ngưng tụ mà thành.  

Mặc kệ núi của ngươi cao bao nhiêu, kiếm trong tay ta chỉ đâm một nhát là núi lở đá sập.  

Mặc kệ ngươi là nhân tài gì của bảng Long Vân, trong từ điển của Lâm Nhất chỉ có hai chữ, không phục!  

Trong tiếng nổ như sấm rền, hai người đều bật lui lại phía sau vài bước, mà sau đó lại càng tăng nhanh tốc độ lao vào nhau chém giết.  

Chỉ chớp mắt, trong đại điện rộng lớn, hai bóng người mờ ảo đã đánh với nhau hơn mười chiêu. Giao tranh kịch liệt, không ai nhường ai, giữa hai người thỉnh thoảng lại đánh ra những tia lửa.  

Uỳnh!  

Lại sau mười chiêu nữa, giữa không trung vang lên tiếng nổ đinh tai, miếng vải trong tay Lâm Nhất đã không thể chịu nổi cường độ giao chiến thế này. Đùng một tiếng nổ tung thành hàng trăm mảnh nhỏ, kiếm ý sắc bén bao hàm trong đó làm xao động cả bầu không khí xung quanh.  

Trong dư âm tương đối hoành tráng này, bóng dáng hai người như hai tia chớp bay lùi lại.   

Ánh mắt giao nhau, trong đáy mắt của mỗi người đều thoáng vẻ cẩn thận và ngạc nhiên.  

Trên người Quách Húc có rất nhiều vết thương do kiếm gây ra đang rỉ đầy máu tươi, vạt áo màu xám đẫm máu, trông hắn ta có vẻ vô cùng chật vật. Nhưng nếu nhìn kỹ thì không có vết thương nào chí mạng cả, với cảnh giới của hắn ta mà nói, chỉ có thể coi như chút vết thương ngoài da.  

Tí tách!  

Bàn tay phải trước đó nắm chặt miếng vải đang nhỏ máu tí tách, máu không ngừng thấm ra bên ngoài.  

Vải cuối cùng cũng chỉ là vải, không thể bì được với Táng Hoa Kiếm, nhưng mà đối mặt với đối thủ cỡ này, trong tình huống Táng Hoa Kiếm chưa thăng cấp, cho dù có tế ra thì cũng không khá hơn là bao.  

Ít nhất phải lôi hết nửa số át chủ bài ra mới có thể thực sự đàn áp được đối phương.  

Không chỉ là cách biệt về tu vi, người này quả thực có chút khó dây dưa, trong bảng Long Vân quả nhiên không có kẻ yếu.  

Trong lòng hắn ngạc nhiên và chấn động, nhưng trong lòng Quách Húc này thì lại cực kỳ rung động.  

Đối phương chỉ có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, mà bản thân hắn ta đã là tu vi cảnh giới Dương Huyền viên mãn. Hơn nữa, tu vi cỡ này của hắn ta còn không phải là loại mà đám tán tu kia có thể sánh kịp, hắn ta chính là nhân tài thiên kiêu của bảng Long Vân.  

Cảnh giới Âm Huyền viên mãn bình thường, có mười người cùng lên một lúc cũng chưa phải là đối thủ của hắn ta.  

Tiểu tử này không thể giữ lại được…  

Nhưng nếu như thực sự dốc hết toàn lực, Lâm Nhất chắc chắn cũng vẫn còn giấu chiêu, ví như hạp kiếm trên lưng đối phương vẫn chưa động đến.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2010


Xoạt! Xoạt!  

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẻ mặt của Quách Húc lúc thì giãn ra lúc thì đanh lại.  

Nếu tiếp tục đánh nhau với Lâm Nhất thì rõ ràng là sẽ tạo ra một cơ hội chiếm được lợi cho người đến sau này. Nhân tài của bảng Long Vân chẳng phải những kẻ lương thiện gì, nếu như ngươi không đủ mạnh.  

Hoặc là bị thương ảnh hưởng đến thực lực thì những người khác sẽ không khách sáo mà ra tay với ngươi.  

Bây giờ, cho dù muốn một lèo giết chết Lâm Nhất thì cũng có vẻ không được thực thi cho lắm.  

Đại khái Lâm Nhất cũng đã đoán được, người đến có thực lực không hề thấp hơn so với Quách Húc này, rất có khả năng cũng là nhân tài của bảng Long Vân.  

Nhân tài của bảng Long Vân luôn có cảm giác ưu việt hơn ở trước mặt người ngoại bảng.  

Nếu như bọn họ lựa chọn kết hợp với nhau để đối phó hắn thì sẽ có chút phiền phức.  

Đương nhiên đây là kết quả tệ nhất, nếu đã là nhân tài của bảng Long Vân thì chắc chắn đều kiêu ngạo. Có hạ thấp cái tôi của mình để liên thủ đối phó với một người ngoại bảng hay không thì cũng khó nói.  

Nhưng bất luận thế nào, đều phải có sự chuẩn bị trước cho tình huống tốt nhất và xấu nhất.  

Cho dù hai người này có liên thủ với nhau thì nước Huyền Âm này, Lâm Nhất cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.  

Trong cục diện giằng co, đôi mắt Quách Húc đột nhiên sáng lên, nhìn về phía Lâm Nhất cười nói: “Ta biết ngươi là ai, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất”.  

Lâm Nhất bình tĩnh yên lặng không đáp lời.  

Quách Húc tiếp tục nói: “Người có thể tu luyện Tiên Thiên kiếm ý đến cảnh giới đại thành, trong số những nhân tài trẻ tuổi khắp cả cổ vực Nam Hoa này cũng chẳng có được mấy người. Tuổi còn trẻ như vậy, lại chỉ có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, trước đó ngoài công tử Táng Hoa đã đánh bại Tào Thần ra, ta thực sự rất khó có thể nghĩ đến người khác”.  

“Vinh hạnh”.  

Lâm Nhất liếc nhìn đối phương, cực kỳ bình tĩnh nói.  

Quách Húc trầm giọng nói: “Nhưng mà ngươi nếu như cảm thấy chỉ cần dựa vào kiếm ý Tiên Thiên đại thành đã đủ để đánh thắng ta thì chỉ có thể nói là ngươi quá ngây thơ”.  

“Cũng không sai”.  

Lâm Nhất khẽ cười, không phủ nhận.  

Dựa vào kiếm ý Tiên Thiên đại thành đương nhiên không thể giao đấu với đối phương, nhưng mà hắn đã là cảnh giới Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn. Con át chủ bài trong tay hắn cũng không chỉ có mỗi kiếm ý.  

Trong lúc hai người nói qua nói lại thì đã không còn ý định tiếp tục giao đấu nữa.  

Cả hai đều có vẻ kiêng dè lẫn nhau, coi như đã công nhận thực lực của đối phương.  

Xoạt! Xoạt~  

Đúng vào lúc này, tiếng bước chân như có như không lại vang lên một lần nữa, khoảng cách càng lúc càng gần.  

“Là hắn ta…”.  

Vẻ mặt Quách Húc thoáng đổi, từ tiếng bước chân này hắn ta đã có thể phán đoán được người đến là ai: “Ma tiên Xích Luyện, Dương Phàm!”  

Dương Phàm! 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2011


Mặc Linh sư tỷ từng nhắc đến cái tên này, đối phương chính là đại đệ tử của thế lực cấp chuẩn bá chủ Thanh Châu Xích Luyện Môn, sở trường dùng roi. Trong cổ vực Nam Hoa, đao kiếm là những binh khí thường dùng nhất, tiếp đến là những binh khí dài như thương, côn, kích, số người luyện roi thì tương đối ít.  

Người này được gọi là Ma tiên Xích Luyện chắc chắn phải có chỗ hơn người của mình. Trong Long Môn tranh tài khoá trước, hắn ta đứng hạng 67, so với Quách Húc trước mặt này còn mạnh hơn một chút.  

Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, một bóng người gầy gò xuất hiện trong tầm mắt hai người, trong tay hắn ta cầm một chiếc roi mềm màu đỏ tươi, chói mắt tựa như một con rắn độc, nhìn không rõ là được làm từ chất liệu gì.  

Nhưng nếu như bị một roi này đánh trúng thì e là nhục thân có mạnh hơn nữa cũng đều phải rách thịt.  

Không hề nghi ngờ, người này đúng là Ma tiên Xích Luyện Dương Phàm.  

Hắn ta liếc mắt nhìn hai người, lại nhìn lên nước Huyền Âm trên trụ đá, lạnh lùng nói: “Quách Húc, ngươi vậy mà càng ngày càng yếu đi rồi. Đến một tiểu tử cảnh giới Âm Huyền cũng không đối phó được, chẳng lẽ nước Huyền Âm này ngươi còn định chia cho hắn một phần nữa à?”  

Quách Húc đảo đảo con ngươi, một hồi sau mới cân nhắc nói: “Hắn có lẽ có tư cách này”.  

“Dựa vào cái gì”.  

“Kiếm ý Tiên Thiên đại thành, ngươi nếu không ngại thì trước khi đi vào trong cổ mộ Tinh Quân thử giao đấu với người này xem sao”, Quách Húc ngẩng đầu cười nói.  

“Thú vị, vậy thì mỗi người một phần đi”.  

Dương Phàm này cực kỳ quyết đoán, sau khi xác định Lâm Nhất nắm được kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì lập tức đưa ra quyết định. Chỉ là đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu qua đánh giá Lâm Nhất mấy lượt, tuổi tác này mà có thể nắm được Tiên Thiên kiếm ý thì đã tương đối hiếm gặp.  

Tiểu tử trước mặt này lại có thể nắm được kiếm ý Tiên Thiên đại thành, có chút đáng sợ.  

Lâm Nhất không hề ngạc nhiên với việc này, hắn trái lại cũng không cần độc chiếm hết, nước Huyền Âm chỉ cần đủ dùng là được.  

Lập tức ba người mỗi người rút ra một bình sứ, đổ nước Huyền Âm từ trong bát ngọc vào.  

Quách Húc và Dương Phàm đều có chút đố kỵ nhìn Lâm Nhất, tu vi của hai người đều đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn. Nước Huyền Âm này mặc dù quý hiếm nhưng hai người đều đã không thể tự luyện hoá được nữa, chỉ đành lấy nó để đi đổi tài nguyên khác.  

Duy chỉ có Lâm Nhất, vừa vặn phù hợp.  

Vô hình chung hắn đã được hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có đệ tử tinh anh nhất của thế lực cấp bá chủ mới có được, đủ để bỏ xa rất nhiều người ở phía sau.  

Nhất là Quách Húc đã từng giao đấu với Lâm Nhất, hắn ta biết sau khi Lâm Nhất luyện hóa được nước Huyền Âm này, thực lực ắt sẽ tăng tiến thêm một bước.  

Đáng tiếc, quá là gai góc nếu không thì hắn ta nên tiện tay giết chết hắn.  

Lấy xong nước Huyền Âm, Lâm nhất bèn xoay người rời đi, hắn dù gì vẫn có chút kiêng dè với hai người này, không muốn ở lại đây lâu.  

“Đợi chút”.  

Đúng vào lúc hắn định rời đi, Dương Phàm thình lình cất lời, gọi Lâm Nhất lại.  

Trong một thoáng, bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên căng thẳng hẳn lên, không chỉ là Lâm Nhất, Quách Húc cũng thoáng đổi sắc mặt.  

Dương Phàm này muốn ra tay với Lâm Nhất sao? Thế thì tốt quá…  

“Việc gì”.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2012


Lâm Nhất không hề quay người lại.  

Dương Phàm trầm giọng đáp: “Ngươi nếu như đã nắm được Tiên Thiên kiếm ý đại thành thì đúng là có tư cách ở lại, loại địa cung này đều có phòng truyền công. Nếu không có gì bất ngờ rất có thể sẽ thu hoạch được một ít võ học thượng cổ, ngươi có hứng thú không”.  

Quách Húc nghi ngờ nói: “Võ học thượng cổ? Địa cung này không phải đã bị tìm hết rồi sao, phía trước đã là đường cụt rồi”.  

“Đường cụt? Ha ha”.

Dương Phàm lạnh lùng cười, cổ tay vung mạnh lên, roi Xích Luyện bỗng hoá thành một tia sét màu lửa đỏ quất thẳng lên bức tường dày nặng phía trước mặt.  

Uỳnh một tiếng, bức tường dày nặng kia bị một roi đánh vỡ đôi.  

Không chỉ như vậy, Linh trận bao hàm bên trong bức tường cũng bị huỷ luôn dưới sức mạnh uy lực cực lớn này.  

Mặc dù Linh trận đã bị thời gian làm cho yếu đi, nhưng thủ đoạn loại này vẫn khiến Lâm Nhất có chút bàng hoàng kinh ngạc.  

Nếu như chỉ so sánh uy lực của Chân nguyên thì Lâm Nhất tự thấy mình không bằng.  

Cho dù có kiếm ý hỗ trợ thì cũng chưa chắc có thể đánh thắng được, cách biệt vẫn khá rõ rệt.  

“Đi theo ta”.  

Không nói nhiều lời, Dương Phàm đi thẳng về phía trước, hờ hững nói: “Những địa cung có nhiều năm tuổi đời như vậy chắc chắn sẽ có Ma cương, chút nữa hai người các ngươi đều cẩn thận một chút. Lâm Nhất còn đỡ, kiếm ý có tác dụng khắc chế rất mạnh với loại Ma cương này, Quách Húc ngươi thì phải tự cầu phúc đi”.  

“Hừ, đừng coi thường người khác”.  

Quách Húc lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng gương mặt rõ ràng đã có vẻ cẩn thận hơn nhiều.  

Hiển nhiên, hắn ta cũng biết sự đáng sợ khi gặp phải Ma cương, đệ tử của đại Tông môn như này có kiến thức vô cùng bất phàm.  

Lâm Nhất từng giao đấu với Ma cương trong Thanh Dương Giới và mật cảnh Ma Liên, hắn cũng biết được sự đáng sợ của Ma cương.  

Nhưng mà nếu Dương Phàm đã nói là có phòng truyền công thì hẳn là không giả, nếu có thể lấy được võ học thượng cổ thì hoàn toàn đáng giá để mạo hiểm.  

Trong thông đạo u ám, tử khí nặng nề, lạnh lẽo vô cùng. Ánh nến lập loè trên vách tường càng trở nên quái dị, vẻ mặt mấy người đều vô cùng căng thẳng.  

Tìm kiếm ở vùng đất chưa biết này, cho dù trong mấy người có Dương Phàm trông có vẻ là bình tĩnh nhất thì cũng biết đây là đang đánh cược mạng sống của chính mình.  

“Ngã ba”.  

Không bao lâu sau, trước mặt mấy người xuất hiện một ngã ba với ba con đường khác nhau, Quách Húc bắt đầu do dự.  

Dương Phàm nói bằng giọng nhàn nhạt: “Chia nhau ra tìm”.  

Lời vừa dứt, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng về phía trước, Quách Húc đè thấp giọng chửi bậy một câu, sau chỉ đành bất đắc dĩ chọn con đường ở phía bên trái.  

Lâm Nhất chẳng còn sự lựa chọn nào, chỉ đành đi về phía bên phải.  

Ở cuối con đường là một thạch thất, cánh cửa đá khép hờ. Lâm Nhất đi thẳng đến đẩy mở ra, bên trong thạch thất trống rỗng, ngoại trừ một cỗ quan tài bằng đá ra thì chẳng có gì cả.  

Mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, hắn đè nhẹ bước chân, từng bước từng bước lui về phía sau, lần theo con đường lúc nãy quay trở về chỗ ngã ba.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2013


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Xảy ra chuyện gì?”  

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.  

“Một cỗ quan tài bằng đá”.  

Lâm Nhất nói thật.  

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.  

Uỳnh!  

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.  

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.  

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.  

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.  

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.  

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.  

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.  

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.  

“Mau giúp một tay”.  

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.  

Uỳnh!  

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.  

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.  

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.  

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.  

Trong một thoáng, Lâm Nhất coi như đã hiểu, Quách Húc này khi đối mặt với một con Ma cương vì sao lại chật vật như vậy.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2014


Từ sâu trong đáy mắt Lâm Nhất có luồng Tiên Thiên kiếm ý ào ạt tràn ra, tạo ra từng vòng gợn sóng nhàn nhạt, khí tức tà ác xâm nhập vào trong đầu kia lập tức bị quét sạch.  

Viu!  

Dường như nguyên nhân bản năng, Lâm Nhất thoáng lách người, một bóng đen như tia điện xẹt qua.  

Rắc!  

Một giây sau, Ma cương nhảy về phía hắn dùng năm ngón tay như gọng thép cắm phập vào mặt tường.  

“Tốc độ nhanh quá”.  

Lâm Nhất thầm giật mình kinh hãi, nếu như chậm nửa bước thôi thì e là hắn đã bị xé thành hai mảnh ngay tại đây rồi.  

Tạm thời thử xem Ma cương lục nhãn này rốt cuộc mạnh đến mức nào.  

Lâm Nhất vươn tay kéo một cái, áo xam xanh trên người bị xé một miếng lớn, Chân nguyên rót vào bên trong nó lập tức thẳng tắp như kiếm. Cổ tay khẽ rung, bảy luồng kiếm mang màu bạc vô cùng sắc bén như tia điện đâm qua.  

Keng!  

Bảy luồng kiếm mang được kiếm ý khống chế, lập tức đâm xuyên qua người Ma cương ghim chặt nó trên mặt tường.

Rầm!  

Sáu luồng kiếm mang màu bạc hoá thành thực thể ghim chặt Ma cương lục nhãn lên vách tường của thạch thất, dưới sức tấn công mạnh mẽ của kiếm mang, thạch thất này không ngưng rung lên.  

Dương Phàm và Quách Húc ở một bên đều thoáng ngạc nhiên, đây chính là uy lực của Tiên Thiên kiếm ý đại thành sao?  

Mặc dù hai người đều biết phong mang của kiếm ý tương đối đáng sợ, bén nhọn cực kỳ. Nhưng cũng không ngờ được lại có thể mạnh mẽ đến mức này.  

“Thành công rồi?”  

Đáy mắt Lâm Nhất thoáng vẻ ngạc nhiên, không dám lơ là, cứ luôn cảm thấy Ma cương lục nhãn trước mắt này không thể yếu như vậy.  

Rắc!  

Quả nhiên khắp người Ma cương lục nhãn bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa màu xanh mướt, nó lập tức vùng thoát ra khỏi sự khống chế của kiếm mang. Ma cương lục nhãn kia ở giữa không trung lắc lư cái đầu mục rữa, nó há miệng nhả ra luồng sáng màu xanh lục.  

Trên mặt đất lập tức bị nước độc này ăn mòn, cháy xèo xèo sau đó bốc lên từng đám bụi màu đen nhàn nhạt.  

“Cẩn thận, đây là thi độc, sau khi bị nhiễm độc sẽ rất phiền phức”.  

Roi Xích Luyện trong tay Dương Phàm hung hăng quất qua, giữa không trung vang lên tiếng nổ lách tách, hai con Ma cương lục nhãn bị đánh bay ra ngoài.  

Nhưng khi sợi roi quất lên người Ma cương lại kéo ra những tia lửa li ti, cơ thể của nó thế mà đã bị biến dị như tường đồng vách sắt.  

“Không xong được hả!”  

Quách Húc đã bị bị chọc cho phát cáu, quát lớn một tiếng, khắp người hắn ta bùng lên lôi quang sáng chói. Cơ thể như cơn gió, liên tiếp tung quyền về phía Ma cương.  

Keng! Keng! Keng  

Cùng với một tiếng va chạm trầm đục vang lên, Ma cương lục nhãn này bị quyền mang dày đặc như mưa nện cho liên tiếp lui lại phía sau. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2015


Chỉ chớp mắt, hắn ta đã tung ra không biết bao nhiêu quyền, hai bàn tay hoá thành vô số tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn không thể nhìn rõ.  

Lại một tiếng nổ rung trời vang lên, Ma cương lục nhãn kia bị hắn ta đánh cho cả người khảm chặt lên bức tường.  

“Chết!”  

Đáy mắt Quách Húc bắn ra hàn mang, lôi quang trên người chớp nháy liên tục. Trong lúc lôi mang chớp nháy, khí thế trên người hắn ta ầm ầm tăng vọt lên, đến khi khí thế kia đạt đến mức giới hạn, bàn tay phải siết chặt thành quyền, hắn ta dồn hết sức mạnh đỉnh phong này nện lên đầu của Ma cương.  

Rầm!  

Đầu của Ma cương lục nhãn kéo theo nửa thân trên của nó lún chặt vào trong mặt tường, như thể một cây lao bị ghim lên tấm bia bắn.  

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nhìn con Ma cương đang bám riết lấy mình, mắt thấy vết thương bị đâm xuyên qua người lúc nãy đang từ từ đẩy thịt lên trông khá là kinh tởm rồi dần dần liền lại.  

Không lâu sau, vết thương do sáu luồng kiếm mang đâm xuyên qua người đã hồi phục hoàn toàn.  

Ma cương lục nhãn này lại giống như tường đồng vách sắt, trường kiếm được ngưng tụ từ vải áo trong tay chém lên người nó phát ra những tiếng bồm bộp.  

“Phiền phức”.  

Dương Phàm rót Chân nguyên vào, roi Xích Luyện trong tay tựa như rồng như rắn bay múa, khí thế khoáng đạt, khiến cho hai con Ma cương đều không thể áp sát đến người hắn ta, chỉ cần khẽ chạm vào cây roi đã lập tức bị đánh bay ra.  

Lạnh lùng hừ một tiếng, roi Xích Luyện kia đã quấn vào cổ của một Ma cương lục nhãn, sau đó bị hất mạnh ra ngoài đập lên người một con Ma cương khác đang lao đến.  

Rầm!  

Một tiếng nổ vang lên, hai con Ma cương đập mạnh vào nhau, hự lên một tiếng trầm đục rồi văng mạnh ra xa.  

Nhưng chúng chỉ giãy giụa trên đất chốc lát, ngay sau đó hai con Ma cương lại đứng dậy một lần nữa.  

Quách Húc bên cạnh vừa mới nghỉ ngơi được một thoáng, hai mắt hắn ta lại trợn tròn, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn con Ma cương lục nhãn lúc nãy bị cắm vào trong tường đang từ từ, chầm chậm bò ra.  

Kiếm vải trong tay Lâm Nhất phát ra ánh sáng màu bạc chói mắt, làm sáng bừng cả căn thạch thất, sau đó lại giống như móng vuốt khổng lồ của mãnh thú hung hãn đập lên người Ma cương.  

Bốp!  

Trong miệng Ma cương ói ra rất nhiều nội tạng đã bị đánh đến nát nhừ, cơ thể nặng nề bị đập bay lên không trung sau đó va mạnh vào bức tường ở phía xa.  

Uỳnh!  

Cả bức tường bên đó bị đổ sập xuống sau cú va chạm, vô số đá vụn đổ xuống chôn cơ thể của Ma thi ở bên dưới.  

“Cứ thế này không ổn, khả năng phòng ngự và hồi phục của chúng quá đáng sợ, hoặc là bây giờ rời đi, nếu không chúng ta đều sẽ phải hao sạch sức lực mà chết ở đây. Dương Phàm, ngươi nghĩ cách đi”.  

Quách Húc vừa ứng phó với Ma cương đã hồi phục lại hoàn toàn mà cảm thấy to cả đầu.  

Lôi kình bao hàm trong quyền mang của hắn ta tương đối dồi dào, loại uy lực đó cực kỳ khủng bố nhưng lại không thể xuyên qua được người Ma cương thì cũng chỉ tốn công vô ích. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2016


Lâm Nhất nhìn Ma cương lục nhãn lại bò dậy từ trên đống đá vụn, đầu mày nhíu lại. Hắn do dự có nên sử dụng đến Tiên Thiên kiếm ý viên mãn, với kiếm ý Tiên Thiên viên mãn thì sẽ đủ để lập tức nghiền nát Ma cương lục nhãn này.  

Loại Ma cương cỡ này không chỉ có sức phòng ngự đáng gờm mà khả năng hồi phục cũng vô cùng đáng sợ, sơ hở cũng cực ít. Không thể một đòn chí mạng thì cho dù ngươi có bản lĩnh bằng trời thì cũng chẳng thể làm gì được.  

Nhưng mà rất nhanh, Lâm Nhất đã đưa ra quyết định.  

Hai người này thân là nhân tài trong bảng Long Vân, nhất là Ma tiên Xích Luyện Dương Phàm, chắc chắn đều sẽ có con át chủ bài cực kỳ cao minh. Hắn chỉ là một người ngoại bảng, không cần thiết phải để lộ ra con át chủ bài của mình, hai người bọn họ ắt sẽ nghĩ ra được cách giải quyết.  

Nếu thực sự không làm gì được thì dứt khoát bỏ đi là xong.  

Quan trọng nhất là, Lâm Nhất hơi kiêng dè, sau khi hắn tế ra kiếm ý Tiên Thiên viên mãn thì hai người này nói không chừng sẽ liên thủ với nhau để đối phó hắn.  

“Loại Ma cương này buộc phải một đòn chí mạng, ta khống chế bốn con Ma cương. Lâm Nhất, ngươi lấy Tiên Thiên kiếm ý đồng thời đâm xuyên qua mấy con Ma cương này, sau đó sẽ do ngươi Quách Húc tiến hành một chiêu tấn công cuối cùng, có làm được không?”  

Đáy mắt Dương Phàm thoáng vẻ mất kiên nhẫn, rõ ràng hắn cũng đã bị mấy con Ma cương này làm cho to cả đầu ra rồi.  

Lâm Nhất bĩnh tĩnh đáp: “Ta không có vấn đề gì”.  

“Ta cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Dương Phàm, ngươi thực sự có thể khống chế được bốn con Ma cương này chứ?”, đáy mắt Quách Húc loé lên vẻ khác lạ, trầm giọng nói.  

Kế hoạch đúng là không tệ, nhưng phải đồng thời khống chế bốn con Ma cương thì độ khó không phải ở mức bình thường.  

“Nhìn cho kỹ đây”.  

Dương Phàm trợn mắt lườm Quách Húc một cái, lạnh giọng quát: “Ma Tiên, Kim Xà Cuồng Vũ!”

Trên người hắn ta thình lình bùng lên luồng khí tức khủng bố, mái tóc dài tung bay, uy áp của cảnh giới Dương Huyền viên mãn bỗng tăng vọt lên. Khí thế khủng khiếp kia đã đạt đến mức độ của cảnh giới Âm Dương bao trùm khắp cả căn thạch thất.  

Bốp bốp bốp!  

Không đợi Lâm Nhất và Quách Húc kịp phát giác, roi Xích Luyện trong tay hắn ta đã múa điên cuồng. Ở giữa không trung vang lên từng tràng tiếng sấm rung trời, vô số bóng roi mờ màu vàng kim bay múa xung quanh cơ thể hắn ta, trông như những con rắn độc bằng hoả diễm màu vàng kim.  

Thế tấn công không màng đối thủ là ai này khiến Lâm Nhất và Quách Húc giật mình, mỗi người tự thi triển thân pháp của mình để tránh đi.  

“Dương Phàm, ngươi làm cái trò gì đó!”  

Quách Húc bực bội chửi um lên, nhưng lời của hắn ta vừa mới thốt ra đã có một bóng roi vút qua bên cạnh người. Những tiếng nổ lách tách vang vọng bên tai doạ cho hắn ta vội vàng nuốt những lời muốn nói xuống.  

Tránh thoát được khỏi Ma tiên Xích Luyện của Dương Phàm, Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, từ khoé mắt hắn liếc về phía bên trong thạch thất  

Hắn cực kỳ ngạc nhiên phát hiện, bóng roi trông có vẻ như lộn xộn này thực ra đang không ngừng ép bốn con Ma cương lục nhãn về phía trung tâm của thạch thất.  

Chỉ mới chớp mắt mà bốn con Ma cương đã bị nhốt hết lại bên trong một không gian tương đối chật hẹp.  

Ánh roi lộn xộn, xuyên qua xuyên lại, bay lên đập xuống nhưng lại hình thành nên một cái lồng vô hình. Chỉ cần bước qua một bước là đám Ma cương này sẽ bị đánh văng mạnh trở về, cây roi xé rách cả da thịt trên người bọn chúng.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2017


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng vẫn chưa hết, Dương Phàm thình lình hét lên một tiếng.  

“Tù Long!”  

Vô số bóng roi chồng chất lên nhau bừng lên ánh sáng vàng kim chói mắt, giống như một sợi dây khoá tiên buộc chặt bốn con Ma cương này lại chung với nhau.  

Grào! Grào!  

Trong tiếng rít gào của Ma cương, chúng bắt đầu điên cuồng giãy giụa, trên mặt Dương Phàm lộ ra biểu cảm hơi chật vật.  

Không đợi đối phương gọi, cả người Lâm Nhất đang ở trong không trung bỗng tách ra thành chín cái bóng, kiếm thế mênh mông như biển mây ùn ùn tràn ra.  

Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!  

Chín cái bóng mờ tức khắc lại chồng chất lên nhau, vào giây phút khi chín cái bóng chồng vào làm một, có luồng ánh trăng biến hoá trên người Lâm Nhất.  

Trăng sao tròn khuyết, mây gió biến ảo!  

Đợi đến khi kiếm của Lâm Nhất đâm ra, trời quang mây tạnh, cầu vồng sặc sỡ. Kiếm mang như một đoá hoa bung nở, trời xanh nước biếc, cánh hoa rơi rụng và vầng trăng mới mọc, làn nước mùa thu hoà cùng sắc màu của bầu trời.  

Mảnh vải màu xanh trong tay ngưng tụ thành kiếm, hung hăng đâm mạnh qua.  

Rắc!  

Bốn con Ma cương bị trói chặt với nhau đồng thời có một vết thương lớn to như cái bát đâm xuyên ở trước ngực, cùng lúc đó, bốn con Ma cương gào thét đau đớn, càng giãy giụa mạnh hơn, roi Xích Luyện trói buộc bốn con Ma cương kia rõ ràng đã bắt đầu lỏng ra.  

“Bôn Lôi, Toái Tinh”  

Nhưng đúng vào lúc bốn con Ma cương sắp sửa vùng thoát ra, một tia sét như kinh hồng nổ ra, quyền mang của Quách Húc xuyên qua cái lỗ mà Lâm Nhất đã tạo ra lúc nãy, rót luồng Chân nguyên sấm sét như một cơn hồng thuỷ tràn qua.  

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!  

Trong tiếng nổ rung trời, bốn con Ma cương lập tức bị nổ tan tành, giữa không trung ngoại trừ bốn cái đầu đơn độc là còn nguyên vẹn ra thì tất cả đã bị lôi mang nổ cho thành từng miếng thịt vụn.  

“Thành công rồi!”  

Quách Húc xiết chặt năm ngón tay, quỳ một gối trên mặt đất, khoé miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, khẽ thở dốc.  

Dương Phàm thở phào một cái, đồng thời khống chế bốn con Ma cương không phải là việc dễ dàng. Cuối cùng nếu như không phải Quách Húc đủ nhanh thì hắn ta đã sắp không thể khống chế được nữa rồi, còn may ba người phối hợp với nhau vẫn khá là ăn ý.  

Nếu không, bất kể là ai trong ba người chậm nửa bước thôi thì tất cả những cố gắng lúc trước đều đổ sông đổ bể cả.  

Xè xè!  

Đúng vào lúc này bỗng bất ngờ xảy ra, bốn cái đầu ở giữa không trung thình lình tràn ra ánh sáng đen, phần thịt ở bên dưới cổ đang bắt đầu nhộn nhạo mọc ra. Thân thể còn sót lại bằng tốc độ mắt người có thể nhìn thấy mà nhanh chóng khôi phục.  

“Đáng chết!!”  

Quách Húc và Dương Phàm mặt đều biến sắc, rõ ràng không thể ngờ được khả năng hồi phục của con Ma cương này lại nghịch thiên như vậy.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2018


Bôn Lôi Trảm Điện!  

Đợi đến khi tia chớp kia biến mất, kiếm vải được ngưng tụ từ miếng vải màu xanh trong tay Lâm Nhất giống như một cây kẹo hồ lô, đâm xuyên qua bốn cái đầu lâu.  

“Nát!”  

Đáy mắt thiếu niên loé lên phong mang, thần sắc lạnh lùng anh tuấn, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn.  

Bốn cái đầu lâu cùng với cả thanh kiếm trong tay Lâm Nhất đồng thời nát vụn, trên người thiếu niên như có cuồng phong nổi lên đánh nát bốn cái đầu lâu kia thành tro bụi sau đó bị cơn gió thổi tan đi.  

“Cái này…”.  

Dương Phàm và Quách Húc hoàn hồn lại, trong đáy mắt đồng thời loé lên vẻ khác lạ, không thể tin nhìn vào Lâm Nhất.  

Mãi nửa ngày sau, hai người mới thu lại ánh mắt đầy vẻ phức tạp, chỉ là ánh mắt hai người liếc nhìn nhau đều nhận ra được vẻ kinh hoàng thấp thoáng trong đáy mắt mỗi người.  

Một hồi sau, mấy con Ma cương đã nát vụn này rốt cuộc cũng đã chết hẳn.  

Dương Phàm thu lại Ma tiên Xích Luyện, đi đến chỗ bục cao ở căn thạch thất phía trước, hắn ta vỗ nhẹ một cái đập tan cấm chế.  

Ở giữa bục cao từ từ dâng lên một chiếc hộp bằng đá cổ xưa, hắn ta cẩn thận từng chút một mở nó ra, bên trong đặt ba tấm ngọc giản võ học thượng cổ.  

Dương Phàm trước đó nói không sai, ở đây quả thực là phòng truyền công, trước đó bọn họ giết chết bốn con Ma cương.  

Có thể là từ thời thượng cổ, đó chính là bốn vị trưởng lão truyền công bảo vệ cho võ học cần được truyền thừa lại cho đời sau này.  

Ba tấm ngọc giản, một loại là thân pháp, một loại là quyền pháp, còn có một bộ công pháp.  

“Ta muốn cái này”.  

Lâm Nhất vươn tay chỉ vào tấm ngọc giản thân pháp sau đó cầm nó lên tay.  

“Thế thì ta chọn quyền pháp”.  

Quách Húc cầm lấy một tấm ngọc giản khác, Dương Phàm chẳng còn sự lựa chọn, nhưng vô hình chung lại lấy được ngọc giản có giá trị lớn nhất.  

Công pháp thượng cổ cho dù không thể sánh được với Tử Diên Kiếm Quyết của Lâm Nhất nhưng nó vẫn mạnh hơn rất nhiều nhiều so với các loại công pháp Địa cấp bây giờ.  

Còn về Lâm Nhất và Quách Húc, hai người lựa chọn võ học phù hợp với mình thì cũng không tính là thiệt thòi.  

Lại nói, bốn con Ma cương này là do Dương Phàm khống chế, hắn cũng là người dẫn đường, để hắn chọn ngọc giản công pháp thì cũng là điều hợp lý.  

“Cáo từ”.  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2019


Một giây trước ba người còn phối hợp với nhau giết địch, mà bây giờ hai người trong số đó lại dùng ánh mắt cực kỳ băng lạnh nhìn về phía Lâm Nhất.  

Sâu trong ánh mắt đó đều ẩn chưa sát ý như có như không.  

Bước chân Lâm Nhất khẽ khựng lại, hắn có thể bước về phía trước, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể ra khỏi căn thạch thất. Cũng có thể lựa chọn dừng lại, quay lưng về phía hai người kia, như vậy hắn vẫn có thể chui ra ngoài bất cứ lúc nào.  

Nhưng hắn đều không lựa chọn.

Dương Phàm, Quách Húc, tầm nhìn của hai người này cùng dán chặt vào bóng lưng của Lâm Nhất. Chân nguyên dồi dào trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển, sâu trong đáy mắt nhìn như không có biểu hiện gì đều chứa đầy sát ý mờ nhạt.  

Sát ý mờ nhạt đó được che giấu khá khéo léo, lượn lờ xung quanh người Lâm Nhất, có vẻ do dự không quyết. Nhưng một khi hạ quyết tâm thì sẽ là thủ đoạn sấm rền gió giật, một đòn tất sát.  

Hai người đều đang chờ đợi, đợi Lâm Nhất trả lời Dương Phàm như thế nào. Dù sao chỉ là một câu nói nghe rất bình thường, nếu không chú ý thì hoàn toàn không nhận ra sự hung hiểm chứa trong đó.  

Chỉ cần Lâm Nhất hơi buông lỏng cảnh giác, hai người họ sẽ lập tức ra đòn sát thủ.  

Không nên nghi ngờ sự quả quyết của nhân tài trên bảng Long Vân, yêu nghiệt bậc này một khi phát hiện ra tính nguy hiểm của ngươi, chắc chắn sẽ không nương tay.  

“Gọi ta có chuyện gì?”  

Vượt ngoài dự liệu của hai người, gần như đúng lúc Dương Phàm vừa dứt lời, Lâm Nhất đã xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Phàm, lạnh giọng hỏi.  

Hắn không chọn chạy đi với tốc độ tia chớp, cũng không chọn tiếp tục đứng quay lưng lại hai người họ, mà xoay người lại, vô cùng đường hoàng, không kiêu căng không tự ti nhìn về phía Dương Phàm.  

Ý cười trên mặt Dương Phàm cứng đờ, ngược lại hơi nghi hoặc, tên nhóc này thật sự không phát hiện ra sát ý của mình.  

Quách Húc ở bên cạnh trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khẽ giọng cười nói: “Không có chuyện gì quan trọng, Dương huynh có chút tò mò về ngọc giản của ngươi, ngươi qua đây chúng ta cùng nghiên cứu một chút”.  

Trong lúc nói chuyện, hắn ta ra vẻ thờ ơ tiến tới.  

Dương Phàm phản ứng lại, bảo vệ cho Quách Húc, cười nói: “Chúng ta trao đổi học hỏi với nhau đi, công pháp thượng cổ trong tay ta chắc ngươi cũng sẽ có chút hứng thú”  

Lâm Nhất không đổi sắc mặt, nhướng mày, nhìn Dương Phàm lạnh nhạt nói: “Hứng thú đương nhiên là có, nhưng Dương huynh muốn xem ngọc giản trong tay ta thì làm phiền huynh tự mình qua đây một chuyến”.  

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn như có như không dừng trên người Quách Húc đã tiến tới hai bước.  

Ầm!  

Chỉ một cái liếc mắt ấy, trong đầu Quách Húc ầm vang một tiếng, toàn thân tê dại. Trong nháy mắt, dường như có vô số thanh kiếm sắc bén treo lở lửng trước mặt hắn ta, chỉ cần hắn ta bước thêm nửa bước sẽ có kiếm ý đầy trời như nước lũ vỡ đê tràn về phía hắn ngay lập tức.  

Chết tiệt!  

Dưới áp lực đó, Quách Húc thầm mắng một câu, miễn cưỡng dừng bước chân sắp bước ra, không dám tiến tới nữa.  

Còn Dương Phàm, thấy Lâm Nhất có thế nên không sợ hãi bảo hắn ta đi qua, khiến hắn ta càng cảm thấy ngạc nhiên.  

“Dương huynh, vừa rồi chân cẳng của huynh mới bị thương phải không? Vậy để ta qua đó”.  

Lâm Nhất thầm cười nhạt một tiếng, nhấc chân tiến tới.  

“Đứng lại cho ta!” 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom