Độc Tôn Thiên Hạ

Dịch 

Chương 232


“Sao vậy?”, Hồn Xu Tử hỏi.  

Sắc mặt của Chấn Huyền không được tốt lắm, nói: “Đại nhân, bên phía thư viện truyền tin báo là có một con yêu thú cấp chín đỉnh phong xông vào thư viện, cuối cùng đi vào phía sau núi”.  

Vẻ mặt của Hồn Hư Tử đột ngột thay đổi, phía sau núi chính là nơi đặt thứ đó!  

Advertisement

Nhất định không được xảy ra chuyện gì!  

“Nó đã làm những gì?”, sắc mặt của Hồn Hư Tử trông rất ảm đạm.  

Advertisement

Chấn Huyền đáp: “Cũng không làm gì cả. Nghe phó viện trưởng nói, hình như con yêu thú đó chỉ tình cờ đi ngang qua, cũng không giết người hay cướp tài nguyên, chỉ dừng lại một lúc rồi bỏ đi”.  

Hồn Hư Tử im lặng, chuyện này thực sự là quá mức trùng hợp.  

Một lúc sau, ông ta nói: “Vẫn nên đến đó kiểm tra một chuyến, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!”  

“Ông đi trước, ta sẽ tới sau”.  

Chấn Huyền gật đầu, xoay người rời đi.  

Trong khi đó, ở phía bên kia.  

“Cái gì? Ngay cả Thích Phương cũng bị đánh bại?”, sắc mặt Đồng Thượng Thanh kinh ngạc hỏi.  

Thích Phương là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Lăng Vân Tông đấy!  

“Đúng vậy”.  

Nguyên Hạo nói: “Chỉ trong một hiệp, Thích Phương sư huynh đã ngã xuống dưới chân Diệp Cầm Dao, không biết sống chết”.  

“Hơn nữa...”  

“Vua cá rồng do chính tay sư tôn nuôi trong Tẩy Nghiên Trì cũng bị cô ta nướng ăn rồi...”  

Đồng Thượng Thanh trợn trừng mắt, tựa hồ không dám tin những lời Nguyên Hạo nói.  

Mới lúc nãy, ông ta còn tưởng thiên kiêu của Lăng Vân tông có thể dễ dàng hạ gục Diệp Cầm Dao.  

Không ngờ, nhanh như vậy đã bị đánh bại!  

“Dám ăn cá của ta, ngươi đi giữ chân cô ta trước, ta sẽ tới ngay!”  

Sau khi bảo Nguyên Hạo rời đi, Đồng Thượng Thanh quay trở lại.  

Đúng lúc này, Hồn Hư Tử cũng quay lại.  

Hai người nhìn nhau.  

Vừa nãy hai người còn đang trò chuyện vui vẻ, bây giờ đột nhiên đều cảm thấy.  

Sao mặt mày ai cũng ủ rũ thế này!  

Lăng Vân tông, Tẩy Nghiên Trì.  

Một đám thanh niên nằm ngổn ngang trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.  

Nếu như có đệ tử của Lăng Vân tông ở đây, nhất định chân bọn họ đều run cầm cập.  

Bởi vì, đám người ngã xuống đó, không có ngoại lệ, đều là thiên kiêu kiệt xuất của tông môn!  

Thậm chí, trong đó còn có mấy người là đệ tử chân truyền của tông chủ…  
 
Chương 233


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên cạnh Tẩy Nghiên Trì, hai bóng người đang ngồi cạnh một đống lửa.  

Trên giàn lửa, nửa con cá rồng đang trợn ngược mắt, tỏa hương thơm rất hấp dẫn.  

“Không ngon, thật sự không ngon”.  

Advertisement

Diệp Hiểu Hiểu vừa cắn một miếng cá rồng lớn vừa nói.  

“Vậy muội còn ăn nhanh như vậy?”  

Diệp Cầm Dao cũng cầm một miếng thịt cá, trong suy nghĩ của nàng, những nguyên liệu cao cấp như vậy, chỉ cần nấu một cách đơn giản thì cũng đã là mỹ vị nhân gian rồi.  

Advertisement

“Chỉ là muội đói quá thôi?”  

Diệp Hiểu Hiểu quăng xương cá đi, nói: “Nếu là Cốc U Lan làm món cá này, tỷ nhất định là ngạc nhiên đến rớt cằm cho mà xem”.  

Diệp Cầm Dao không thể phủ nhận, nàng đã biết nữ tử tên Cốc U Lan này là do đại bá đặc biệt dẫn theo bên cạnh để nấu ăn cho người.  

Chắc hẳn là nấu rất ngon.  

Một lúc sau, Diệp Hiểu Hiểu đứng dậy, vươn vai một cái.  

Nàng nhìn những người nằm la liệt xung quanh cười nói: “Sao hiện tại không có ai đến nữa thế, muội vẫn đánh chưa sướng tay mà”.  

Lúc nãy, khi bọn họ đang nướng cá, thỉnh thoảng lại có kẻ đến đánh lén.  

Hầu hết đều bị Diệp Hiểu Hiểu đánh bại ngay khi nàng quay đầu lại.  

“Đợi thêm một lát nữa đi”.  

Diệp Cầm Dao nhẹ giọng nói: “Nếu không có người đến, ta sẽ đi tìm bọn họ”.  

"Thực sự cho rằng ta dễ chọc lắm sao?"  

"Oa!"  

Nghe thấy câu này, Diệp Hiểu Hiểu hét lên một tiếng.  

Sau đó, nàng ôm lấy cổ Diệp Cầm Dao từ phía sau.  

"Tỷ tỷ, mấy năm không gặp, bây giờ tỷ trở nên hung dữ quá!"  

Nói đến đó, nàng còn dùng tay mình ôm chặt hơn.  

Diệp Cầm Dao hất tay muội muội mình ra, sau đó đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía xa.  

"Đã đến rồi”.  

Một làn sóng mạnh mẽ đang lao về phía Tẩy Nghiên Trì, vô cùng dữ dội.  

“Vậy tỷ chơi trước đi, muội sẽ âm thầm che chở tỷ”, Diệp Cầm Dao cười hì hì, lùi lại một bước rồi biến mất.  

Cùng lúc đó, một bóng người với khí tức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.  

Chính là Đồng Thượng Thanh.  

Khi ông ta nhìn thấy thiên kiêu của Lăng Vân tông nằm ngổn ngang đầy mặt đất, còn có đống lửa kia, lúc này chỉ còn nửa con vua cá rồng, ông ta tức giận đến nỗi hai mắt đỏ rực.  

Đó là con cá rồng do chính tay ông ta nuôi lớn, tình như ruột thịt!  

"Diệp Cầm Dao, ngươi...”  

"Đồng Tông chủ, Lăng Vân tông các người, ức hiếp người quá đáng!"  

"Là không coi Diệp Cầm Dao ta ra gì sao?"  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 234


"Ăn một con cá cũng không yên”.  

"Ông đang muốn chém giết sinh tử với ta sao!"  

Những lời này khiến Đồng Thượng Thanh như muốn phát điên.  

Advertisement

Ông ta mới là người đến dấy binh hỏi tội, tại sao vai vế lại bị đảo lộn thế này?  

Điều này khiến ông ta nhất thời cảm thấy không thích ứng được.  

"Diệp Cầm Dao, ngươi đừng quá ngông cuồng!"  

Đồng Thượng Thanh tức giận nói: "Con cá rồng đó là linh thú do chính tay bổn tọa nuôi dưỡng, là thần thú bảo vệ Lăng Vân tông trong tương lai, vậy mà lại bị ngươi xem như đồ ăn!"  

Advertisement

"Ngươi đáng tội gì!"  

Cuối cùng, Đồng Thượng Thanh cũng tìm lại được khí thế của mình.  

Tuy nhiên, Diệp Cầm Dao chỉ cười nhạt: "Chuyện này, không ai nói cho ta biết thì ta có tội gì?"  

"Nếu như ông không chấp nhận được, vậy thì đấu một trận đi, để ta xem thử thực lực của tông chủ nhất phẩm rốt cuộc như thế nào”.  

Giọng điệu của Diệp Cầm Dao đầy khiêu khích.  

Không sai, nàng chính là muốn cố ý chọc giận Đồng Thượng Thanh.  

Nàng thực sự không muốn ngày nào cũng gặp mấy kẻ không đâu, cho nên dứt khoát giải quyết tận gốc cho nhanh.  

Đồng Thượng Thanh quả thực nổi giận rồi.  

Lửa giận bừng cháy dữ dội!  

Diệp Cầm Dao quá huênh hoang kiêu ngạo!  

Giọng nói của ông ta lạnh băng, kìm nén sát khí: "Ta khuyên ngươi hãy rút lại những gì vừa nói, Hồn Hư Tử đại nhân vừa đi rồi, không ai có thể bảo vệ ngươi đâu”.  

Khóe miệng Diệp Cầm Dao nhếch lên: "Tông chủ của tông môn mà lại nhiều lời như vậy, sợ rồi sao?"  

Cuối cùng Đồng Thượng Thanh cũng không chịu nổi nữa.  

"Tự tìm đường chết!"  

Ông ta gầm lên một tiếng giống như sấm rền, tất cả mọi người trong Lăng Vân tông đều cảm nhận được cơn tức giận quái dị này.  

Ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tông chủ làm sao vậy?  

"Đi chết đi!"  

Đồng Thượng Thanh lại rống lên một tiếng, ngón tay quắp lại thành móng vuốt, lao về phía Diệp Cầm Dao.  

Sức mạnh khổng lồ của Độ Kiếp kỳ đột ngột bùng phát.  

Một lực hút cực lớn ập xuống trên người Diệp Cầm Dao.  

Tuy nhiên, sắc mặt của Diệp Cầm Dao vẫn không hề thay đổi.  

Một luồng khí tức màu đỏ sẫm chậm rãi dâng lên, nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng đã chặn lại sức mạnh của Đồng Thượng Thanh, sừng sững bất động.  

"Chỉ vậy thôi sao?"  

Nhìn thấy biểu hiện khiêu khích của Diệp Cầm Dao, Đồng Thượng Thanh tức giận như muốn bùng nổ.  

"Ngươi chết đi cho ta!"  

Ông ta tung ra một quyền, sức mạnh khủng khiếp gần như xé nát hư không, đập vào người Diệp Cầm Dao.  

Sắc mặt Diệp Cầm Dao vẫn y như cũ, nàng xòe lòng bàn tay ra, một chiếc đàn cổ màu đỏ từ trong không khí xuất hiện ở trước mặt nàng.  

Sau đó, những ngón tay thon dài của nàng bắt đầu gảy đàn.  

"Ting!"  

Một vòng tròn gợn sóng trong suốt lập tức từ trong đàn cổ dập dờn lan ra, va chạm với năng lượng cuồng bạo trong hư không.  

"Rầm rầm!"  

Trong nháy mắt, mặt đất rung chuyển!  

Toàn bộ Lăng Vân tông giống như gặp phải động đất. 
 
Chương 235


Cùng với một tiếng nổ lớn, Tẩy Nghiên Trì - nơi những đệ tử trung tâm của Lăng Vân Tông ngộ đạo đã ầm ầm nổ tung!  

Các đệ tử và trưởng lão trong tông đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.  

Bọn họ thấy cái nơi ngộ đạo mà mình vẫn luôn mong ngóng đã trực tiếp nổ tung!  

Advertisement

Hòn đá, hồ nước, bùn đất, hoa cỏ và đàn cá rồng đều bay hết lên trời. Sau đó, giống như mưa lại rơi hết xuống đất.  

Có người ngồi bệt xuống đất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

Advertisement

Một số trưởng lão có thực lực mạnh mẽ lại phát hiện ở đó có hai bóng người.  

Một người là tông chủ của họ.  

Người còn lại là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang chiến đấu với tông chủ.  

"A!"  

Đồng Thượng Thanh thấy Tẩy Nghiên Trì trở thành một đống đổ nát thì nổi điên.  

Ông ta chẳng màng sẽ lỡ tay giết Diệp Cầm Dao hay không, trực tiếp dùng hết toàn bộ thực lực của bản thân ra, liều mạng xông đến.  

Diệp Cầm Dao hờ hững gảy đàn, đánh ra từng luồng sức mạnh kỳ dị.  

Hai người không ngừng va chạm trên không!  

Vô số đình đài lầu các lượn lờ tiên khí đã hóa thành bột mịn dưới sóng xung kích của trận đấu!  

Lăng Vân Tông giống như nghênh đón tận thế!  

"Ta muốn giết ngươi!"  

Đồng Thượng Thanh điên cuồng thi triển đạo pháp phía trên Thiên cấp, quả thật như muốn hủy diệt đất trời!  

Nhưng Diệp Cầm Dao vẫn vô cùng hờ hững và lạnh nhạt.  

Ngón tay ngọc ngà của nàng bay múa, một khúc ca huyền ảo lập tức vang khắp Lăng Vân Tông.  

Sau đó, một cái màn lớn màu đỏ chợt hạ xuống từ trên trời, chậm rãi bao phủ cả ngọn núi chính của Lăng Vân Tông ở bên trong.  

Hồng Trần Thiên Mạc!  

Thế giới đã biến thành màu đỏ.  

Chẳng thể nhìn hay nghe thấy bất cứ điều gì.  

Không có ai biết bên trong tấm màn màu đỏ đó đã xảy ra chuyện gì.  

Một lát sau, tấm màn tan đi.  

Mọi người chỉ thấy ngọn núi chính của Lăng Vân Tông đã sụp mất một nửa, trên trời chỉ còn lại bóng hình xinh đẹp kia.  

Diệp Cầm Dao đứng trên không trung, rũ mắt nhìn xuống đỉnh ngọn núi chính.  

Bấy giờ, Đồng Thượng Thanh đầy người là máu, xụi lơ ngã xuống đất, hít thở cũng khó khăn.  

Ông ta nhìn Diệp Cầm Dao trên trời với vẻ hết sức khó tin, nàng thế mà lại mạnh tới mức đó.  

Nhưng lúc này, ông ta lại cười.  

"Ngươi, chết chắc rồi". 
 
Chương 236


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Giờ, dù Hồn Hư Tử ở đây cũng không thể bảo vệ được cho ngươi!"  

Ông ta vừa nói xong đã có bốn luồng khí thế cực kỳ kh ủng bố chui ra từ lòng đất.  

Khí thế ấy còn mạnh hơn Đồng Thượng Thanh cả mấy lần!  

Advertisement

Các đệ tử Lăng Vân Tông đều quỳ xuống, mặt mày hoảng sợ.  

"Ra mắt lão tổ!"  

Bọn họ quỳ rạp xuống đất hô.  

Advertisement

Thoáng chốc, đã có bốn bóng người vây quanh Diệp Cầm Dao.  

Vô vàn sát khí khóa chặt nàng lại!  

"Dám quậy phá trong Lăng Vân Tông, giết không tha!"  

Bốn vị lão tổ đồng loạt quát.  

Dòng khí kh ủng bố ập thẳng về phía Diệp Cầm Dao.  

Diệp Cầm Dao hét lớn một tiếng, tiếng đàn dừng lại.  

Bốn vị lão tổ kia đều là những lão quái vật sắp đột phá Độ Kiếp đỉnh, dưới sự đồng lòng của họ, chỉ dựa vào một mình nàng thì đúng là hơi khó.  

Diệp Cầm Dao khẽ thở dài, xem ra phải dùng đến nó rồi.  

Ngay khi nàng chuẩn bị gọi gương Hồng Trần ra.  

Bỗng nhiên, một đóa hoa khổng lồ chợt nở rộ từ dưới lòng đất rồi bao vây lấy toàn bộ Lăng Vân Tông!  

Cánh hoa màu trắng, nhị hoa màu tím, tim hoa đen như mực!  

Nó tỏa ra khí tức cực kỳ quỷ dị!  

Đó là một đóa Thiên Tiên Tử!  

Trong đống đổ nát, một bóng người bò ra từ trong mớ gạch vụn.  

Người đó chính là Nguyên Hạo.  

Hắn ta người đầy bụi đất, tóc tai bù xù.  

"Khụ khụ!"  

Nguyên Hạo phun ra một ngụm máu rơi trên mặt đất.  

Sau đó, hắn ta quỳ xuống đất, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.  

Lúc ấy, hắn ta và sư tôn đi vào Tẩy Nghiên Trì thì thấy Diệp Cầm Dao đang nướng cá.  

Vốn đã nghĩ sẵn vài lời hay trong đầu để nói đỡ cho Diệp Cầm Dao, hy vọng sư tôn có thể bỏ qua cho nàng.  

Nhưng ai mà ngờ, cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn mình kia lại dứt khoát như vậy.  

Vả lại, còn có thực lực kh ủng bố như thế!  

Hai bên trực tiếp lao vào nhau, chỉ một đòn đã đánh nát nơi ngộ đạo của Lăng Vân Tông.  

Nguyên Hạo cũng bị vạ lây, khi Tẩy Nghiên Trì bị nổ bay thì hắn ta cũng bị vùi lấp bên trong.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 237


Hơn một nửa lầu các đã bị sập, những nơi như tiên cảnh lúc trước lại giống như di tích của chiến trường.  

Hắn ta giật mình xoay người lại, thoáng chốc, một cảm giác lạnh lẽo chợt chạy dọc theo cột sống phóng thẳng lên đầu!  

Ngọn núi đằng trươc cũng đã sập một nửa.  

Advertisement

Dưới chân hắn ta chính là vực sâu ngàn mét!  

Một bóng người màu đỏ trông như ma thần đang lẳng lặng đứng đứng trên không.  

Ở xung quanh nàng đang có bốn người có khí thế cực kỳ kh ủng bố bao vây.

Advertisement

Nguyên Hạo nhận ra đó là lão tổ chôn sâu dưới lòng đất, con bài chưa lật cuối cùng của Lăng Vân Tông họ!  

"Tiểu Hạo".  

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên ở phía sau.  

Nguyên Hạo xoay người, mặt mày ngơ ngác.  

"Cha?"  

...  

Thiên Tiên Tử khổng lồ nở rộ dưới lòng đất Lăng Vân Tông, bảo phủ toàn bộ tông môn.  

Khí tức màu xanh chậm rãi bay lên, phủ khắp xung quanh núi đồi khiến Lăng Vân Tông trông có vẻ hết sức huyền bí.  

Lại có một chút quỷ dị.  

Trên không, ba ông lão và một bà lão cảm nhận được đạo vận kỳ dị của Thiên Tiên Tử thì mặt mày hết sức nghiêm trọng.  

"Còn có cao thủ!"  

Bọn họ cảm giác được một luồng khí thế xa lạ.  

Sương mù màu xanh dần tràn ngập xung quanh cơ thể họ.  

Mấy người bọn họ lập tức cau mày rồi lộ ra vẻ mặt chấn động.  

Loại sương mù kỳ quái này có thể tác động trực tiếp lên thần hồn!  

Bọn họ nhìn cảnh tượng bên dưới thì lập tức hiểu được ngoài họ ra thì mọi người trong Lăng Vân Tông đã bị đóa Thiên Tiên Tử kia kéo vào thế giới khác.  

Rốt cuộc là ai mà lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy!  

Bọn họ cảnh giác, đề phòng xung quanh.  

Mà lúc này, Diệp Cầm Dao đang bị họ bao vậy lại bắt đầu đánh đàn.  

Một khúc ca hoàn chỉnh nhẹ nhàng, du dương vang lên.  

Ngay sau đó, Hồng Trần Thiên Mạc lại hạ xuống!  

Lần này, nó cũng bao phủ toàn bộ Lăng Vân Tông cùng với Thiên Tiên Tử.  

Xung quanh bốn vị lão tổ cũng bắt đầu xuất hiện sương mù màu đỏ sậm.  

Màu xanh và màu đỏ đan vào nhau, quấn quanh cơ thể bốn người khiến họ cảm thấy áp lực!  

"Mấy vị, không ngại thì chúng ta tâm sự trước nhé".  

Diệp Cầm Dao nói.  

"Hủy tông môn, đánh đệ tử của ta bị thương mà còn đòi nói chuyện? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"  

"Để mạng lại đi!" 
 
Chương 238


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài vị lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, sức mạnh kh ủng bố phá tan trói buộc.  

Bọn họ đều tự thi triển các thủ đoạn của bản thân, không ngừng đánh ra các loại pháp quyết đáng sợ nhằm bắt Diệp Cầm Dao.  

Thực lực của Độ Kiếp đỉnh cũng không thể coi nhẹ được!  

Advertisement

Dù là Diệp Cầm Dao cũng không dám cứng đối cứng.  

Mắt thấy đòn tấn công của họ sắp ập đến, bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ xinh chợt vươn ra từ trong hư không, nắm lấy cổ áo của Diệp Cầm Dao rồi kéo ra sau.  

Cơ thể của Diệp Cầm Dao lập tức bị kéo vào hư không.  

Advertisement

Một tiếng nổ lớn vang lên, đòn tấn công của bốn vị Độ Kiếp đỉnh cũng không phải là nhỏ!  

Ngay cả khí tức quỷ dị trên không trung cũng bị nổ ra một cái hố lớn.  

Nhưng, lại không thể khiến Diệp Cầm Dao bị thương.  

"Chạy?"  

Một ông lão cau mày nói.  

Ban nãy, ông ta thấy rất rõ, có người kéo cô gái kia vào một cái không gian kỳ dị.  

"Khốn kiếp!"  

"Nếu bị ta tìm được thì chắc chắn sẽ chặt nàng ra làm ngàn khúc!"  

Ông lão tức đến nghiến răng.  

Nhưng bỗng nhiên có một cảm giác lạnh lẽo chợt bò lên lưng ông ta.  

Không chờ ông ta kịp phản ứng, ba vị lão tổ khác đã thấy một cục gạch chợt xuất hiện sau đầu ông ta rồi đập thẳng xuống.  

"Bốp!"  

Cục gạch đập thẳng vào ót ông ta rồi trực tiếp hóa thành bột mịn.  

"Đầu cứng ghê".  

Một giọng tràn ngập sự đáng tiếc chợt vang lên.  

Đầu óc ông lão kêu ong ong, ông ta chính là Độ Kiếp đỉnh, cơ thể đã sớm đạt tới một trình độ khó tin.  

Nhưng cú đập ban nãy lại khiến đầu óc ông ta quay cuồng.  

Ông ta sờ ót, một tay máu.  

Bà nội nó cục gạch kia là cái quỷ gì vậy!  

Còn không đợi ông ta cảm thán, sau đầu lại xuất hiện thêm một cục gạch nữa.  

Lần này, ông ta đã kịp phản ứng, quay đầu lại.  

Vì thế, cái trán bóng loáng đã bị đập một cái.  

Thoáng chốc, máu tươi chảy ròng.  

"Hì hì hì..."  

Tiếng cười khiến người ta ớn lạnh chợt vang lên trên không.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 239


Cùng lúc đó, Diệp Cầm Dao lại xuất hiện sau lưng một ông lão gầy đét khác.  

Tiếng đàn tạo nên một vòng sóng gợn đánh thẳng lên lưng ông ta.  

Ông ta hét lên một tiếng, máu huyết cuộn trào.  

Advertisement

Một đòn kia đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp kỳ!  

Khi ông ta muốn nhằm vào Diệp Cầm Dao thì nàng lại biến mất.

Advertisement

Nhưng khi ông ta muốn khóa chặt Diệp Cầm Dao, nàng lại biến mất.  

"Chết tiệt, chết tiệt!"  

Mấy vị lão tổ chiến đấu cực kỳ mệt mỏi.  

Rõ ràng là đối phương thua bọn họ một đại cảnh giới, đúng ra có cố gắng hết sức cũng không thể nào đánh bại bọn họ.  

Nhưng, đối phương lại không hề chiến đấu trực diện mà lại dùng những thủ đoạn kỳ quái, cứ liên tục xuất hiện rồi biến mất, thỉnh thoảng lại giáng ra một đòn.  

Đặc biệt là bàn tay đen đáng ghét kia.  

Nào là gạch đá, gậy đánh chó, chậu sành, thứ gì cũng có.  

Đôi khi còn vứt ra mấy thứ mềm mềm ướt ướt không biết tên là gì, dính vào mặt bọn họ.  

Không có tính sát thương, nhưng vô cùng xúc phạm!  

Còn có khí tức màu xanh lam đánh thẳng vào thần hồn và sương khí màu đỏ sẫm hợp lực vây kín.  

Trạng thái tâm lý của một số người như muốn bùng nổ.  

Sau khi lại bị thứ chất lỏng quái lạ kia tạt vào người, một vị lão tổ không chịu đựng được nữa mà rống to.  

"Rốt cuộc các ngươi là ai!"  

"Đừng có quá đáng, Lăng Vân tông chúng ta được thư viện Thiên Phủ bảo vệ đấy!"  

Ông ta thử dùng danh tiếng của thư viện Thiên Phủ để đe dọa đối phương.  

Tuy nhiên, chỉ đổi lấy một tràng cười khiến người ta lạnh sống lưng.  

Và rất nhiều thủ đoạn công kích.  

Thời gian cứ thế trôi đi, sức mạnh của bốn vị lão tổ đã dần bắt đầu suy giảm.  

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bại trận chỉ là chuyện sớm muộn!  

Nghiêm trọng hơn là dưới tác dụng tổng hợp của Hồng Trần Thiên Mạc và Thiên Tiên Tử, các đệ tử của Lăng Vân tông đã ngày càng sa xuống sâu hơn, không thể tự thoát khỏi được.  

"Các hạ!"  

Một vị lão tổ trong số đó lại lên tiếng.  

"Dừng lại đi, có gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện với nhau”.  

"Không có ân oán nào là không hóa giải được!"  

Ông ta nhận thua rồi, bất luận thế nào, Lăng Vân tông cũng không thể sụp đổ trong tay ông ta.  

Cuộc công kích cuối cùng cũng dừng lại.  

Một lúc sau, bóng dáng của Diệp Cầm Dao lại xuất hiện. 
 
Chương 240


Vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, giọng điệu có chút chế giễu.  

"Bây giờ các người”.  

"Chịu ngồi xuống nói chuyện rồi sao?"  

Advertisement

Thư viện Thiên Phủ.  

Hai bóng người từ trên trời nhanh chóng hạ xuống.  

Bay thẳng về phía sau núi.  

Advertisement

Đó chính là Hồn Hư Tử và Chấn Huyền.  

Khuôn mặt của Hồn Hư Tử đanh lại, nếu như thứ đó xảy ra chuyện gì bất trắc thì phía tổng viện nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.  

Chẳng bao lâu, hai người bọn họ đã đến bên đầm nước ở phía sau núi.  

"Trận pháp vẫn còn nguyên vẹn”.  

Chấn Huyền nhìn đầm nước u tối vẫn còn nguyên vẹn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.  

"Đi xuống đó xem trước đi”.  

Hồn Hư Tử lấy ra một lá ngọc phù nhỏ, lá ngọc phù phát ra ánh sáng mờ ảo, bắt đầu xâm nhập vào từng tầng từng tầng của trận pháp.  

Đó là chìa khóa để vào đầm nước u tối này.  

Một lúc sau, cả hai xuống dưới tận đáy sâu.  

Trước mặt là một hang động, vách trong của hang được bao phủ bởi những đường sọc đen.  

Trên tế đàn ở trung tâm, có một vài sợi lông tơ mảnh mai bay lơ lửng.  

"May quá”.  

Lúc đó Hồn Hư Tử mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, xem ra con yêu thú đó không phải nhắm vào thứ này.  

"Đại nhân, chúng ta quá lo lắng rồi  

"Mặc dù đó là một thánh thú, nhưng nó cũng không thể tiếp cận một thứ tối cao như vậy”, Chấn Huyền nói.  

"Liên quan đến chuyện thiên mệnh, cẩn thận hơn cũng không thừa”.  

Hồn Hư Tử nói xong, ông ta cẩn thận thăm dò tình hình trong hang động, không hề phát hiện thấy bất thường nào khác.  

Sau đó, cùng Chấn Huyền rời khỏi nơi này.  

Dưới sự che chở của loại trận pháp nghịch thiên nào đó, một cây con màu xanh lục xoè cành lá ra, như thể đang chào tạm biệt bọn họ.  

Một lúc sau, hai người Hồn Hư Tử và Chấn Huyền xuất hiện trong phòng nghị sự của thư viện.  

Phó viện trưởng và một số giáo viên có thực lực mạnh mẽ cũng có mặt trong đó.  

Bọn họ đã hiểu toàn bộ quá trình của vụ việc này, mặc dù vẫn còn vài chỗ nghi ngờ không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra kết luận rằng đây thực sự chỉ là một chuyện bất ngờ.  

Cứ xem như là xui xẻo đi, tình cờ gặp phải một con yêu thú đỉnh cấp chẳng ra làm sao.  

Sau đó, Hồn Hư Tử và Chấn Huyền lại bay về phía Lăng Vân tông.  

Tốc độ cực nhanh.  

“Đại nhân, chúng ta không cần phải gấp gáp như vậy chứ?”, tu vi của Chấn Huyền thấp hơn Hồn Hư Tử, dọc đường dốc hết sức lực đuổi theo Hồn Hư Tử, ông ta cảm thấy hơi kiệt sức.  

"Cố gắng theo sát”.  

Hồn Hư Tử trầm giọng nói: “Thần vật xảy ra chuyện, ta vội quay về thư viện”. 
 
Chương 241


Hồn Hư Tử trầm giọng nói: "Thần vật xảy ra chuyện, ta vội quay về thư viện”.  

"Bây giờ mới nhớ ra, hình như Đồng Thượng Thanh đã đích thân đi đối phó Diệp Cầm Dao rồi”.  

Advertisement

Chấn Huyền sửng sốt một chút rồi mới nói: "Dù thế nào thì Đồng Thượng Thanh cũng không dám làm hại người trong thư viện của chúng ta đâu! Chẳng qua chỉ khiến Diệp Cầm Dao chịu khổ một chút thôi”.  

Hồn Hư Tử lắc đầu: "Tên điên đó, nếu như nổi điên lên thì chắc chắn không kiêng nể gì hết, ta lo Diệp Cầm Dao gặp nguy hiểm”.  

Advertisement

"Trận chiến thiên mệnh đối với chúng ta vẫn rất quan trọng”.  

Nói xong, ông ta lại tăng tốc.  

Chỉ hy vọng Diệp Cầm Dao có thể chịu được áp lực của Đồng Thượng Thanh.  

...   

Lăng Vân tông, đại điện tông chủ.  

Đồng Thượng Thanh quỳ trên mặt đất, còn Diệp Cầm Dao ngồi ở phía trên cùng.  

Bốn vị lão tổ ngồi hai bên.  

Bọn họ nhìn Diệp Cầm Dao ngồi phía trên, cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không thể làm gì được.  

Đánh không lại thì có thể làm được gì?  

Hơn nữa thông qua cuộc trò chuyện, người ta còn là nhân vật quan trọng trong thư viện.  

Trận chiến này cũng do Lăng Vân tông của ông ta khơi mào.  

Về công hay tư thì đều không có cách nào trách Diệp Cầm Dao được.  

"Đồng Thượng Thanh, ngươi biết tội chưa!"  

Trong số đó, một vị lão tổ nghiêm giọng quát lớn.  

Ông ta ôm một cục tức to đùng, nếu không phải Đồng Thượng Thanh tự ý khiêu khích người khác thì Lăng Vân tông cũng không phải chịu tổn thất lớn như vậy.  

Đánh không hơn Diệp Cầm Dao thì chỉ có thể trút giận lên người Đồng Thượng Thanh.  

Đồng Thượng Thanh cúi đầu quỳ dưới đất, sắc mặt u ám.  

Sống mấy trăm năm nay, bây giờ lại phải cúi đầu nhận tội với một tên tiểu bối độ hai mươi tuổi, điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.  

Ông ta không thể nào ngờ Diệp Cầm Dao lại mạnh đến mức đó.  

Trong Hồng Trần Thiên Mạc kia, ông ta không tài nào phản kháng nổi.  

Tứ đại lão tổ cùng nhau xuất hiện, nhưng cũng không đánh thắng được Diệp Cầm Dao, ngược lại còn bị trấn áp, suýt chút nữa đã khiến hàng trăm vạn người trong Lăng Vân tông mất mạng.  

Ông ta chưa bao giờ nghe nói về một kẻ yêu nghiệt như vậy.  

Cái gọi là thiên kiêu của Lăng Vân tông so với người này, giống như một trò cười. 
 
Chương 242


Lúc này, Đồng Thượng Thanh ngoài sự nhục nhã còn là sự hối hận vô hạn.  

Tại sao lại đi khiêu khích Diệp Cầm Dao làm gì?  

Advertisement

"Đệ tử...biết tội rồi!"  

Đồng Thượng Thanh cúi gằm người.  

Vị lão tổ đó hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Cầm Dao.  

Advertisement

Lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn hằn sâu trên mặt chồng chất.  

"Tiên tử, cô xem...”  

"Thôi vậy”.  

Diệp Cầm Dao dửng dưng nói: "Cậy mạnh hiếp yếu là thói quen của các người”.  

"Ta cũng biết bây giờ các người hận không thể băm ta thành trăm ngàn mảnh”.  

Mấy vị lão tổ cười mỉa một cái, nhanh chóng tỏ ý rằng bọn họ nào dám.  

Diệp Cầm Dao tiếp tục: "Thực ra ta không hề có ác ý với Lăng Vân tông, cũng không hề quan tâm”.  

"Nếu các người không gây chuyện với ta thì cũng không xảy ra chuyện này”.  

Nàng đứng dậy: "Ta chỉ có một yêu cầu. Trước khi trận chiến thiên mệnh kết thúc, ta không muốn có bất kỳ người nào đến quấy rầy ta vì những lý do chẳng ra làm sao cả”.  

"Nếu còn tiếp tục, ta sẽ dùng nguyên văn của Đồng tông chủ để nói với các người”.  

"Ngay cả Hồn Hư Tử cũng không bảo vệ nổi các người đâu”.  

Diệp Cầm Dao quét mắt nhìn một lượt, mấy tên cường giả của Lăng Vân tông lần lượt cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của nàng.  

Cảnh tượng này khiến nàng nhớ lại một câu nói mà đại bá từng nói.  

"Ta là người rất thích nói đạo lý”.  

"Nhưng trước tiên bản thân phải có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể khiến người khác ngồi xuống nghe đạo lý”.  

Nàng rất đồng ý với nhận định này.  

Nói xong, Diệp Cầm Dao đứng dậy, mặc kệ Đồng Thượng Thanh đang quỳ trên mặt đất, trực tiếp rời khỏi đại điện tông chủ.  

...   

Ở phía sau núi của Lăng Vân tông, trong một khu vườn tao nhã.  

Diệp Cầm Dao ngồi trong đình nghỉ mát, nhẹ nhàng chơi đàn cổ.  

Cách đó không xa, dưới tán cây lê, Diệp Hiểu Hiểu đang thoải mái đong đưa trên xích đu.  

Nơi này là do Lăng Vân tông đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Cầm Dao, đảm bảo không ai có thể đến làm phiền nàng nữa.  

“Tỷ tỷ, muội không nói đùa đâu, bây giờ tỷ trở nên rất hung dữ đó”, Diệp Hiểu Hiểu nói.  

Diệp Cầm Dao dừng lại, điều chỉnh một vài giai điệu không hài hoà, bắt đầu chơi lại một bản khác. 
 
Chương 243


"Thế gian chính là như vậy, nếu muội yếu đuối thì sẽ bị bắt nạt”.  

Diệp Cầm Dao nói: "Nếu không đánh bọn chúng một trận nhừ tử, bọn chúng sẽ nghĩ cách trả thù, đánh nhỏ thì lớn tìm đến, phiền phức lắm".  

Advertisement

Diệp Hiểu Hiểu gật đầu: "Đúng vậy, muội cũng phát hiện ra đạo lý này”.  

"Chỉ có điều, thường thì muội đã đánh bọn chúng một trận trước khi ức hiếp muội rồi, đem những chuyện phiền phức vừa mới phát sinh dập tắt hết, haha”.  

Advertisement

Nói đến đó, nàng nhảy khỏi xích đu, trong nháy mắt đã ngồi đối diện Diệp Cầm Dao.  

"Tỷ tỷ, muội vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc sáu năm trước trong lần thí luyện đó, phương hướng mà tỷ tìm được là gì?", Diệp Hiểu Hiểu hỏi.  

Diệp Hiểu Hiểu hỏi.  

Khi đó, Diệp Thần Phi đã cho năm người bọn họ lần lượt tiến hành một lần thí luyện, mỗi người đều có thể nói ra một nguyện vọng.  

Mà nguyện vọng của Diệp Cầm Dao là tìm ra phương hướng trong sự mờ mịt.  

Tiếng đàn lại một lần nữa dừng lại.  

Diệp Cầm Dao khẽ thở dài: "Khi đó, thực ra ta đã nói dối đại bá”.  

“Hả?”, Diệp Hiểu Hiểu nhất thời kinh ngạc.  

Diệp Cầm Dao nói: "Lúc đó ta nói, ta đi vào tầng thời quang thứ hai của gương Hồng Trần, một ngày ở nơi đó bằng mười năm ở hiện thực, nhưng thực tế...”  

"Ta đã bước vào tầng thời quang thứ ba của gương Hồng Trần và ở đó tròn một ngàn năm”.  

Diệp Hiểu Hiểu trợn tròn mắt, há hốc mồm miệng.  

Một ngàn năm, nàng thực thự không thể tưởng tượng được Diệp Cầm Dao đã trải qua bao nhiêu chuyện.  

"Mười mấy cái trăm năm, hơn chục kiếp khác nhau, ta vẫn không tìm được phương hướng, nhưng lại giúp ta hiểu được một chuyện”.  

Diệp Cầm Dao nói tiếp: "Sức mạnh là tiền đề của mọi phương hướng”.  

“Chỉ có những người như đại bá mới có thể thực sự làm được những chuyện mình muốn”.  

Diệp Hiểu Hiểu chống tay lên cằm lẩm bẩm nói: "Chẳng trách, muội cảm thấy cách làm của tỷ càng ngày càng giống đại bá”.  

Diệp Cầm Dao gật đầu.  

"Nếu phải nói đến việc tìm phương hướng, vậy chỉ có thể nói là ta muốn trở thành một người giống như đại bá”.  

"Muội không muốn trở thành người như đại bá”.  

Diệp Hiểu Hiểu khoanh tay trước ngực đi lui đi tới: "Tỷ nhìn đại bá mà xem, cả ngày chỉ biết đọc sách, ăn uống, ngủ nghỉ, bây giờ lại đi trồng một giống cây không thể giải thích được”.  

"Chán chết đi được”. 
 
Chương 244


"Cũng không biết tìm một nữ nhân xinh đẹp, rồi sinh cho Diệp Hoàng tỷ tỷ mấy đứa đệ đệ muội muội hay gì đó”.  

Diệp Cầm Dao mỉm cười.  

Advertisement

"Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau. Muội, ta, Diệp Hoàng, Diệp Long và Diệp Khiêm, năm người chúng ta đều có những lý tưởng và mục tiêu khác nhau”.  

"Đại bá vẫn luôn để chúng ta tự do trưởng thành, nếu không với tính cách của muội, sớm đã bị đại bá đánh tét mông rồi”.  

Advertisement

Diệp Hiểu Hiểu: …  

"Tỷ tỷ, đừng thấy muội nhỏ con thế này mà tưởng muội chưa trưởng thành chứ”.  

Nói xong, nàng nằm trên bàn, nhìn bầu trời rồi khẽ thở dài.  

Mái tóc dài như mây ngũ sắc xõa trên mặt bàn.  

"Tỷ nói xem, nếu như chúng ta mãi mãi không trưởng thành thì tốt biết mấy...”  

Giữa những ngọn núi.  

Đây là một thung lũng rộng lớn.  

Giữa thung lũng có một Hố Trời khổng lồ sâu không đáy, như muốn lao thẳng xuống sâu lòng đất.  

Trong Hố Trời, thỉnh thoảng lại phun ra khói đỏ dày đặc, không khí nồng nặc mùi khét của lưu huỳnh.  

Xung quanh Hố Trời, một số lượng lớn các công trình kiến trúc bao quanh, giống như hình thành nên quy mô của một thành trì.  

Phía trên thành trì, có một tầng trận pháp bao phủ toàn thành.  

Đột nhiên, lúc này có một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ từ xa bay đến, cuối cùng dừng lại trước trận pháp.  

Phía sau Loan Điểu, có vài bóng người đang đứng.  

“Đây chính là địa điểm của trận chiến Thiên Mệnh ạ?”, Diệp Hoàng đứng ở phía trước hỏi.  

Diệp Thần Phi gật đầu: "Theo tin tức mà Hiểu Hiểu để lại, địa điểm nằm trong một mật cảnh ở dưới đáy Hố Trời”.  

"Cách trận chiến Thiên Mệnh vẫn còn vài ngày, chúng ta vào thành đợi trước đi”.  

Diệp Long nghiêng đầu hỏi: "Cần phá huỷ đại trận không? Cháu cũng muốn thử xem trận pháp này mạnh đến mức nào”.  

Cả người hắn tràn đầy tinh thần chiến đấu.  

Diệp Thần Phi liếc hắn một cái.  

"Tại sao cháu lại bạo lực như vậy?"  

"Người ta bố trí một đại trận bảo vệ cũng đâu dễ dàng gì”.  

"Lần này chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút”.  
 
Chương 245


Sau đó, Diệp Thần Phi để Lão Thất bay theo hướng khác.  

Ở bên kia đại trận, được xây dựng một cái bệ cao, nơi này đặc biệt dùng để tiếp đón những tu sĩ bay tới bằng linh khí hoặc linh thú.  

Advertisement

Đúng lúc này, một con yêu thú Huyền Sí Hổ cấp bảy bay tới, hừng hực khí thế lao xuống.  

Ngay lập tức, nó thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người, rộ lên những tràng cảm thán.  

Advertisement

Sử dụng yêu thú cấp bảy làm vật cưỡi, chuyện này không phải chuyện người bình thường có thể làm được, nhất định phải là người nào đó thuộc một môn phái lớn.  

Trên lưng Huyền Sí Hổ, một nhóm người ăn mặc hào hoa phú quý nhảy xuống.  

Dẫn đầu là một vị thiếu nữ, trên người nàng ta treo đầy những chiếc chuông nhỏ, nàng ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường mọi thứ.  

"Một đám quê mùa hôi hám”.  

Thiếu nữ có vẻ ngoài dễ thương, nhưng mở miệng lại vô cùng kiêu ngạo.  

Một vị lão giả bước tới, cười nói: "Nhan Đồng tiểu tiên tử, phần lớn tu sĩ ở đây đều là tu sĩ bình thường đến Uyên Thành đào vàng mà thôi”.  

"Có điều, Lăng Vân tông phụ trách cai quản Uyên Thành cũng là đại tông môn nhất phẩm giống như chúng ta”.  

"Hơn nữa trận chiến Thiên Mệnh đang đến gần, nhiều thế lực lớn đều đến xem trận chiến, vì vậy tốt hơn là chúng ta nên khiêm tốn một chút”.  

Lão giả nói chuyện rất nhã nhặn, nhưng thiếu nữ lại hừ một tiếng cực kỳ khinh thường.  

"Hừ, sợ cái gì?"  

"Ta có Lân Bằng ca bảo vệ, kẻ nào dám bắt nạt ta chính là đang tự tìm đường chết, hừ!"  

Vẻ mặt Nhan Đồng cực kỳ kiêu ngạo.  

Lão giả khẽ thở dài, nhưng cũng không thể làm gì được.  

Ai bảo Nhan Đồng kết hợp với Lân Bằng thánh tử chứ, đó là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Thánh địa Thiên Toán đấy.  

Mặc dù có tin đồn rằng cả hai không có mối quan hệ sâu sắc.  

Nhưng mối quan hệ giữa Lân Bằng và Nhan Đồng đã được nhiều người biết đến.  

Với sự kiêu ngạo của Lân Bằng thánh tử, hắn ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để bất kỳ ai xúc phạm nữ nhân của mình.  

“Giang Lão, nghe nói lần này thư viện Thiên Phủ cũng phái người đến, đúng không?”, Nhan Đồng đột nhiên hỏi.  

Hai mắt Giang Lão hơi híp lại, sau đó nở nụ cười: "Đúng vậy, thư viện cũng là một bên tham gia trận chiến”. 
 
Chương 246


Hai mắt Giang Lão hơi híp lại, sau đó nở cười nói: "Đúng vậy, thư viện cũng là một bên tham gia trận chiến”.  

"Haha!"  

Trong mắt Nhan Đồng lộ ra vẻ hận thù, nói: "Nếu như cô ta có thể cùng đến thì tốt quá rồi”.  

Advertisement

"Ta muốn cô ta biết, cuối cùng là ta chiếm được Lân Bằng ca!"  

Giang Lão không nói gì.  

Advertisement

Thực ra ông ta không muốn đến Uyên Thành, nhưng Nhan Đồng lại không chịu, một mực muốn đến gặp Lân Bằng thánh tử.  

Thái Vũ tông đành bất lực, chỉ có thể phái ông ta đi theo, tránh Nhan Đồng gây nên chuyện gì rắc rối.  

Bây giờ xem ra, mục đích của Nhan Đồng không chỉ mỗi Lân Bằng mà còn có cô gái tội nghiệp bị đuổi đi năm đó.  

"Thật hy vọng lúc này có thể gặp được cô ta”.  

Nhan Đồng vuốt v e quanh cổ của Huyền Sí Hổ, lạnh lùng nói: "Để cô ta chứng kiến, sự tiếp đãi vốn thuộc về cô ta nhưng lại ở trên người ta, còn cô ta chỉ có thể ở trong thư viện cô tịch cả đời”.  

"Cảnh tượng đó thật khiến người ta mong đợi”.  

Giang Lão nhìn nàng ta khẽ lắc đầu.  

Nữ tử này quá mức tâm cơ.  

Những biến cố năm đó đã khiến cô gái đó phải rời đi rồi, bây giờ còn muốn ở trên cao nhìn xuống sỉ nhục người ta một phen sao?  

Ông ta thực sự hy vọng cô gái đó sẽ không xuất hiện ở đây.  

Đột nhiên, một luồng khí tức cường hãn khiến người ta kinh hãi, từ trên trời lao thẳng tới!  

Giang Lão nhìn lên, chỉ thấy một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ đang sà xuống, nhắm chuẩn ngay bục cao này!  

Trong tích tắc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi!  

Vậy mà lại là một con yêu thú đáng sợ cấp chín!  

"Nhanh tránh ra!"  

Giang Lão thét lên, túm lấy người Nhan Đồng, vội vàng rời đi.  

“Rầm” một tiếng, Loan Điểu đứng trên đài cao, sải đôi cánh khổng lồ một trăm mét, gào rú vang trời.  

Sự uy áp đáng sợ khiến những con yêu thú khác trên đài cao, bao gồm cả Huyền Sí Hổ dũng mãnh vừa rồi cũng phải run cầm cập, nằm im tại chỗ không dám nhúc nhích.  

Khí tức của đỉnh phong cấp chín khiến toàn bộ đài cao rung chuyển.  

Đôi chân của tên thị vệ run lên, hắn ta chưa bao giờ đối mặt với một sinh vật đáng sợ như vậy!  

"Được rồi”.  

Lúc này, một giọng nói từ phía trên Loan Điểu truyền xuống.  

Âm thanh không lớn nhưng cực kỳ uy nghiêm.  

Tên thị vệ kinh hoàng khi thấy con yêu thú đáng sợ đó vậy mà lại thực sự co đầu lại vì sợ hãi.  

Sau đó, Loan Điểu nhanh chóng thu nhỏ, biến thành hình người trông có vẻ rất thô thiển.  

Hơn mười bóng người hiện ra trước mặt mọi người.  

Nhìn những người đứng xung quanh không khỏi run rẩy, Diệp Long chậc chậc cảm thán.
 
Chương 247


"Đại bá, sự khiêm tốn của người, thực sự là khiến cháu phải mở rộng tầm mắt”.  

Hai mắt Diệp Thần Phi hơi nhíu lại.  

"Tiểu Long à”.  

Advertisement

"Ta bảo cháu trở về, không phải để cháu nói móc ta như vậy”.  

Diệp Long cười tươi rói: "Cháu cũng chỉ là đang học theo phong thái của đại bá thôi mà”.  

Cừu Diệp và Tư Thần Lan đứng phía sau đều vô cùng kinh ngạc.  

Advertisement

Trước đây, bọn họ chưa từng nhìn thấy một Long chủ như vậy.  

Hình tượng phút chốc sụp đổ hoàn toàn!  

Diệp Thần Phi hừ một tiếng rồi bước về phía trước.  

Tên thị vệ rùng mình, suýt chút nữa đứng không vững.  

Con yêu thú đó đã đủ đáng sợ rồi, một người có thể xem nó như vật cưỡi thì phải mạnh mẽ đến mức nào!  

"Tiền...tiền bối, chúng ta là...là Lăng Vân tông, Lăng Vân tông phụ trách quản lý nơi này”.  

Hắn ta sợ đến nỗi nói lắp.  

"Đừng sợ, chúng ta đến đây để vào thành. Đây là lối vào đúng không?"  

Diệp Thần Phi hỏi.  

Tên thị vệ gật đầu, vội vàng đáp: "Đúng vậy, tiền bối, từ đây có thể từ đi vào Uyên Thành, phí thông hành của mỗi người là một ngàn linh thạch”.  

Rất nhanh, Diệp Hoàng đã đếm đủ số linh thạch và giao cho thị vệ.  

Với gia sản của bọn họ, cũng chưa đến mức phải hành sự thô bạo ngang ngược.  

Khi bọn họ chuẩn bị đi vào thì bỗng phát hiện Nhan Hi không đi theo, nàng ấy đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm vào mép của đài cao.  

Ở đằng kia, một lão giả và một thiếu nữ đang đứng sững sờ.  

"Ông nội Giang?"  

Một lúc sau, Nhan Hi lên tiếng.  

Giang Lão đứng ở phía xa, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và bất ngờ.  

Ông ta không ngờ vậy mà lại thực sự gặp cô gái năm đó ở đây.  

"Tiểu Hi, đã lâu không gặp”.  

Giọng ông ta khản đặc.  

Lúc này, Diệp Thần Phi đi tới.  

"Người quen?"  

Gặp gỡ người quen ở đây không phải là một định mệnh bình thường.  

Tuy nhiên, Nhan Hi lắc đầu, vẻ mặt phức tạp.  

"Không, Diệp gia chủ”.  

"Ta...đã không liên quan gì đến bọn họ nữa rồi”.  

Nói xong Nhan Hi quay người trở về đội ngũ.  

Diệp Thần Phi nhìn qua phía bọn họ, sau đó cũng không nói nhiều, dẫn theo một nhóm người biến mất ở lối vào Uyên Thành.  

"Haiz…”.  
 
Chương 248


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn Nhan Hi rời đi, Giang Lão nặng nề thở dài.  

Còn Nhan Đồng đã sững sờ chết lặng.  

Sao có thể như thế được?  

Advertisement

Sao có thể có một người mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh cô ta?  

Sao cô ta có thể cưỡi một con yêu thú đáng sợ như vậy?  

Advertisement

Không phải cô ta nên ở một mình trong học viện, khóc lóc thảm thiết sao!  

Nhan Đồng cảm thấy không thể chấp nhận được.  

Nàng ta quay đầu lại, nhìn con Huyền Sí Hổ khiến bản thân tự hào khi nãy đang nằm trên mặt đất run rẩy, phân và nước tiểu chảy ròng ròng.  

Nàng ta cực kỳ không cam tâm, trong lòng bừng bừng lửa giận.  

"Không! Ta tuyệt đối không tin!"  

Bên ngoài Lăng Vân Tông.  

Có hai bóng người nhanh chóng vụt qua rồi bay đến phía trên Lăng Vân Tông.  

Hai người đó chính là Hồn Hư Tử và Chấn Huyền.  

Bọn họ chạy hết tốc độ suốt hai ngày trời, cuối cùng cũng bay được từ thư viện đến Lăng Vân Tông.  

Nhưng khi họ nhìn thấy tình hình bên dưới thì lập tức hít sâu một hơi.  

"Có người tấn công Lăng Vân Tông ư!"  

Chấn Huyền trợn to mắt, mặt mày chấn động.  

Lăng Vân Tông bên dưới, đa số kiến trúc đều sụp đổ, đâu đâu cũng là đống đổ nát.  

Càng kh ủng bố hơn là ngọn núi chính Lăng Văn cũng sụp mất một nửa!  

Lúc đi còn nguyên vẹn, mới hai ngày thôi đã biến thành dáng vẻ này rồi.  

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!  

Một linh cảm xấu bỗng xuất hiện trong lòng Hồn Hư Tử.  

Ông ta cẩn thận tìm tòi thì tìm được một luồng khí tức quen thuộc còn lưu lại trong không khí.  

Giống như thủ đoạn mà Diệp Cầm Dao đã thi triển trong vườn Thiên Địa!  

Bọn họ quả nhiên vẫn ra tay.  

Hơn nữa, xem tình hình bên dưới thì hai bên đều sử dụng thực lực chân chính, dốc hết toàn lực mà đánh. Chưa biết chừng, lão tổ ngủ yên dưới lòng đất cũng ra tay!  

"Khốn kiếp!"  

Hồn Hư Tử mặt mày âm trầm, cơ thể hóa thành vệt sáng bay thẳng đến đại điện chưởng môn.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
Chương 249


Ông ta vừa định nổi giận lại thấy Đồng Thượng Thanh mặt mày suy yếu, hơi thở phù phiếm, tóc cũng bạc một nửa.  

Rõ ràng là bị thương nặng.  

"Ông làm sao vậy?"  

Advertisement

Hồn Hư Tử từ nổi giận chuyển thành kinh ngạc.  

"Ha ha".  

Đồng Thượng Thanh gượng cười, mặt mày suy sụp.  

Advertisement

"Vấn đề này, đại nhân vẫn là tự mình đi hỏi Diệp Cầm Dao thì tốt hơn".  

Hồn Hư Tử cau mày: "Nàng đâu?"  

"Đang nghỉ ở vườn tiên sau núi ấy".  

Đồng Thượng Thanh chậm rì rì nói: "Mấy lão tổ đã sắp xếp cho nàng ở một nơi quý giá trong Lăng Vân Tông".  

Hồn Hư Tử lại kinh ngạc thêm lần nữa.  

"Mấy lão tổ?"  

Đồng Thượng Thanh gật đầu.  

"Đúng vậy".  

"Bốn vị lão tổ bảo vệ Lăng Vân Tông để chúng ta khỏi rơi vào kết cục bị giết".  

"Gì?"  

Hồn Hư Tử ngây người.  

Ông ta còn tưởng rằng nếu khiến lão tổ Lăng Vân Tông phải ra mặt thì e rằng Diệp Cầm Dao kia sẽ chết.  

Nhưng sự thật lại không như những gì ông ta nghĩ.  

"Rốt cuộc thì nàng đã làm cái gì?", Hồn Hư Tử hỏi.  

Đồng Thượng Thanh thở dài: "Cũng không có gì".  

"Nàng chỉ đánh bại tất cả mọi người thôi".  

Một lát sau, vườn tiên sau núi.  

Diệp Cầm Dao ngồi bên cạnh một cái hồ trong suốt, điều chỉnh dây đàn của mình.  

Bỗng nhiên, đầu óc nàng vừa cảm nhận cái gì bèn xoay đầu lại.  

Hồn Hư Tử đang nhanh chóng bay đến từ xa.  

"Diệp Cầm Dao!"  

Hồn Hư Tử nhíu mày, nhìn cô gái giống như không thuộc về trần thế kia nặng nề nói: "Sao cô lại đánh Đồng chưởng môn thành như vậy?"  

"Căn nguyên tính mạng của ông ta đều bị tổn thương nặng!"  

Diệp Cầm Dao quay đầu đi, mặt mày lạnh nhạt.  

"Ông ta muốn bắt ta, ta cũng không thể đứng đó bó tay chịu trói mà đúng không, ông cứ nói đi?"  

Hồn Hư Tử nghẹn họng, sau đó nói: "Nhưng cô cũng không thể dưới cơn tức giận phá hủy cả nửa cái Lăng Vân Tông được!"  

Ông ta bước lên trước trách móc: "Lăng Vân Tông là một quân cờ quan trọng của thư viện chúng ta. Nếu nó bị diệt thì bên tổng viện sẽ không tha cho chúng ta!"  

"Không, là không tha cho ông". 
 
Chương 250


Diệp Cầm Dao cười nói: "Hồn Hư Tử, đại nhân ạ".  

"Ta nghĩ ông đã quên một điều, ta không phải người của tổng viện. Trận chiến Thiên Mệnh lần này cũng bị ép mới tham gia".  

"Quan hệ giữa chúng ta cũng không có tốt như vậy".  

"Thế nên..."  

Advertisement

Diệp Cầm Dao đứng dậy: "Nếu ông còn muốn ta đại diện thư viện Thiên Phủ ra trận thì tốt nhất là đừng có ra vẻ ra lệnh cho ta, không thì..."  

"Ta không dám đảm bảo tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đâu".  

Diệp Cầm Dao nói xong thì Hồn Hư Tử bèn ngây người.  

Advertisement

Đe dọa.  

Đe dọa một cách trắng trợn!  

Đã bao lâu ông ta chưa bị người ta đe dọa ngay mặt như thế?  

Sao cô gái chưa đến hai mươi tuổi đầu kia lại dám làm vậy?  

Bàn tay của Hồn Hư Tử chậm rãi vươn về phía một cái ngọc phù phủ kín đường vân màu đen.  

Nhưng một lát sau, ông ta vẫn thả ra.  

Diệp Cầm Dao nói đúng, trận chiến Thiên Mệnh quá quan trọng với thư viện nên vẫn còn có chỗ cần dựa vào nàng.  

Hơn nữa...

Nàng thế mà có thể đàn áp được sự chung tay của bốn vị Độ Kiếp đỉnh kia, thực lực cỡ đó thì khỏi cần bàn đến những đối thủ trong trận chiến Thiên Mệnh kia rồi.  

Dù là ông ta, không lấy ra bảo vật thì e rằng cũng khó mà bắt được nàng.  

Xác suất đoạt được giải nhất là rất lớn.  

"Haiz".  

Hồn Hư Tử thở dài thườn thượt.  

"Cô gái trẻ, ta khuyên cô một câu, đừng ngây thơ quá".  

"Trên thế giới này, người mạnh hơn ta đâu đâu cũng có".  

"Nếu quá kiêu ngạo thì một ngày nào đó sẽ tai họa ngập đầu đó".  

Diệp Cầm Dao khẽ gật đầu.  

"Đã biết".  

Hồn Hư Tử lắc đầu nói: "Tóm lại, nếu cô có thể đoạt giải nhất trong trận chiến Thiên Mệnh thì chúng ta sẽ xí xóa hết tất cả mọi điều trong quá khứ".  

"Nếu không thể..."  

"Vậy tự giải quyết cho tốt đi".  

Hồn Hư Tử nói xong bèn thong thả rời đi.  

Diệp Cầm Dao nhìn theo bóng lưng khuất dần của ông ta.  

"Tỷ, ông ta cũng dám đe dọa tỷ, chúng ta tìm một cơ hội đào cái hố chôn ông ta đi".  

Diệp Hiểu Hiểu thò đầu ra từ trong hư không nói.  

"Thực ra, ông già đó làm người cũng khá tốt".  

"Có điều, ông ta đã sớm quen cái thói rũ mắt nhìn người. Có lẽ trong mắt ông ta, nghe lời mới là điều người khác nên làm".  

Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng: "Ông ta chưa gặp đại bá thôi, hạn hẹp ghê".  

Diệp Cầm Dao cười nói: "Ai chưa gặp đại bá thì cũng sẽ hạn hẹp, cũng sẽ không hiểu được người mạnh hơn mình rốt cuộc mạnh đến mức nào".  

"Đúng rồi, chắc đám đại bá cũng sắp đến rồi nhỉ".  

Diệp Hiểu Hiểu sáng mắt lên: "Đúng vậy!"  

Nàng đảo cặp mắt to tròn, vui vẻ cười nói: "Tỷ, hay là muội đến tìm họ trước, muội sợ họ không quen nơi đây, lỡ chọc phải người không nên dây vào thì khổ".  

Diệp Cầm Dao cạn lời, muội muốn đi thì đi, tìm cái cớ rác rưởi gì vậy.  

"Mau đi đi, vừa hay ta có một khúc nhạc muốn hoàn thiện, cần yên tĩnh".
 
Chương 251


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Được rồi! Vậy tỷ cố lên nhé!"  

Diệp Hiểu Hiểu nói xong bèn vội vàng xoay người biến mất trong hư không.  

...  

Thành Uyên.  

"Nơi này cũng có Vạn Bảo Các à!"  

Diệp Long há to miệng trước một gian nhà xa hoa lộng lẫy.  

Mấy năm nay, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng bất kể chỗ nào thì cũng có thể thấy được tổ chức giao dịch bảo vật này.  

Đúng là kinh người.  

"Vào xem".  

Diệp Thần Phi nói.  

"Cha, không phải là người muốn dọn hết cả gia sản của người ta đi đó chứ?", Diệp Hoàng cười hỏi.  

"Sao con cũng chọc cha thế, làm cha con giống như một tên nhà giàu mới nổi vậy".  

Diệp Thần Phi bĩu môi, sau đó dẫn mọi người đi vào.  

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất của Vạn Bảo Các.  

Có vài luồng khí thế cực kỳ kh ủng bố đang ngồi bên trong.  

Một người trong số đó, nếu Cốc Vạn Tâm ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta chính là Thẩm Thiên Minh - chấp sự của thành Túc vào lúc ấy.  

Khi đó, Diệp Thần Phi thấy hắn ta mới hai mươi bảy tuổi đã có cảnh giới Hóa Thần thì khá kinh ngạc, muốn đệ tử của nhà họ Diệp cũng đạt tới trình độ đó.  

Đây là một thiên tài chân chính.  

Mà lúc này, sắc mặt của hắn ta lại vô cùng khó coi.  

"Ta xin khuyên các ngươi thêm một câu".  

"Chúng ta tốt nhất không nên chen chân vào cái khu vực liên minh Cửu Thành kia!"  

Tại Vạn Bảo Các ở thành Uyên.  

Đám Diệp Thần Phi cũng không khiến cho nhiều người chú ý.  

Bởi vì ở đây đâu đâu cũng có người còn kỳ lạ hơn bọn họ.  

Có người trông giống như thư sinh lại cao hơn ba mét, cả người toàn cơ bắp.  

Có người giẫm lên một con rùa chạy tới chạy lui.  

Cũng có người dắt theo một con gái, dưới chân nó còn đạp lên một cái vòng chơi đùa khắp nơi.  

"Nơi đây khác hơn chỗ chúng ta rất nhiều", Diệp Long nói.  

"Tông môn quản lý có vẻ khá rời rạc, không có nhiều quy tắc hướng về phía thế tục".  

Diệp Khiêm giải thích: "Đương nhiên, tranh đấu cũng nhiều".  

Hắn vừa nói xong, hai tu sĩ bên cạnh đã xô đẩy xích mích, mắt thấy sắp rút đao chém nhau thì bảo vệ của Vạn Bảo Các đã mỗi tay một người ném ra ngoài.  

Diệp Thần Phi không có để ý đến họ, đi thẳng tới quầy.  

Bên này có một danh sách tất cả các hàng hóa.  

Diệp Thần Phi nhìn sơ một lượt thì cũng không khác mấy với Vạn Bảo Các ở chỗ hắn. Cơ bản mỗi tầng đều là những món đồ hoàng cấp, với nhà họ Diệp bây giờ thì đã không còn tác dụng nào nữa.  

Đương nhiên, hôm nay hắn đến đây cũng không phải để dọn kho.  

Một lát sau, có một thứ gì đó khá thú vị thu hút ánh mắt của Diệp Thần Phi.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Thiên Hạ
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top