Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1180: Anh nói thật


Triệu Húc Hàn nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Thiết gia chủ muốn nói nhỏ với bạn gái của tôi, tôi dĩ nhiên phải nghe lén, xem thử anh còn có dã tâm không.”

Thiết Quý Hoành và Kỷ Hi Nguyệt đều sửng sốt, Tiêu Ân cũng ngẩn người.

Ngay sau đó, Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt đến ngồi ở ghế sô-pha lớn đối diện Thiết Quý Hoành, nói: “Nói đi, tôi cũng muốn nghe xem Thiết gia chủ anh biết bao nhiêu chuyện của Triệu gia tôi.”

Thiết Quý Hoành vô cùng lúng túng, nói: “Khụ khụ khụ, thật ra thì tôi biết không nhiều, nhưng bà cô của tôi biết không ít. Vì tôi từ nhỏ đã có hứng thú với Triệu gia, sau này, sau khi phát hiện ra anh, tôi càng hứng thú. Cho nên mỗi năm, lúc bà cô tôi về nhà mẹ đẻ, tôi đều sẽ quấn lấy để bà ấy kể vài chuyện về Triệu gia cho tôi nghe.”

“Bà cô tôi biết tôi là người tu luyện khí công, cho nên cũng nói một vài chuyện bí mật với tôi.” Thiết Quý Hoành tiếp tục cười mỉa, nói.

Triệu Húc Hàn liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Vừa nãy anh nói thật hả?”

“Hả!” Thiết Quý Hoành cả kinh, “Ừm ừm, đương nhiên, sao tôi có thể nói dối Tiểu Nguyệt được.” Nói xong, anh ta liếc mắt khinh bỉ Triệu Húc Hàn.

Ánh mắt Triệu Húc Hàn như kiếm, trực tiếp quét qua anh ta một cái, nói: “Lúc tôi đang tra xét nguyên nhân cái chết của mẹ tôi thì cũng đã chết rất nhiều người, đều là vì đám người gọi là nguyên lão? Không phải Triệu Hoành Tài và Thiết Thiên Hoa?”

“Khụ khụ, hẳn là vậy, không thể cam đoan không có phần của bọn họ, nhưng đám người nguyên lão chắc chắn phải bảo vệ Triệu Hoành Tài.” Thiết Quý Hoành nói.

“Bà cô của anh làm sao biết được? Bà ấy biết, sao cha tôi có thể không biết?” Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm anh ta.

Thiết Quý Hoành liếc một cái, nói: “Cha của anh tất nhiên cũng biết, chẳng qua không biết Triệu Hoành Tài là hung thủ sát hại mẹ anh, nhưng người chết sau này là nguyên lão nhúng tay để cha anh biết ông ấy cũng không thể tra, anh cũng không thể tra, hiểu không?”

Triệu Húc Hàn nheo mắt, một tay cũng đã siết chặt.

“Tôi sớm biết nhất định có người muốn cản trở tôi và cha tra tìm hung thủ, nhưng thế nào cũng không ngờ tới là nguyên lão.” Giờ Triệu Húc Hàn mới biết chẳng trách được cha anh sau này cũng ngăn cản anh, là vì cha biết đám người nguyên lão đang cản trở.

Mà hai cha con sao có thể đấu lại nguyên lão? Cho nên, vì để bảo vệ anh, cha anh khuyên can anh không được tra nữa, muốn anh trở nên mạnh mẽ, trước hết phải ngồi vững vị trí gia chủ.

Chỉ là bây giờ ngồi vững vị trí gia chủ, vậy có lợi ích gì? Đám nguyên lão muốn bảo vệ Triệu Hoành Tài thì nhất định sẽ khiến cho mẹ anh chết không nhắm mắt, mà anh có thể đối phó với nguyên lão không?

Kỷ Hi Nguyệt tức giận, nói: “Mấy nguyên lão này cũng thật quá đáng, mạnh của mẹ anh không phải mạng hả, vì một Triệu Hoành Tài mà lại xen vào? Còn giết nhiều người vô tội như vậy? Mấy lão già này đều đáng chết!”

Thiết Quý Hoành nhìn khuôn mặt tuấn tú khó coi của Triệu Húc Hàn, nói: “Chúng ta cũng coi như bạn bè hoạn nạn có nhau, tôi khuyên anh một câu, quy củ Triệu gia nhất định phải đổi. Nếu không không lâu sau, địa vị gia chủ Triệu gia này chỉ là con rối.”

“Anh cho là tôi không muốn đổi hả? Bà cô của anh không nói với anh nguyên lão thật sự mạnh thế nào à? Hơn nữa, ám vệ bên cạnh chúng tôi đều do bọn họ bồi dưỡng ra được, tuyệt đối trung thành với bọn họ.” Triệu Húc Hàn nhìn Tiêu Ân, cũng may Tiêu Ân không phải từ hệ thống kia bồi dưỡng ra.

Người luyện khí công đều do bọn họ đào tạo ra, nhưng Tiêu Ân, những vệ sĩ Triệu gia này lại do một hệ thống khác của Triệu gia bồi dưỡng ra, mà nếu trong hệ thống này phát hiện có người luyện khí công thì cũng sẽ bị đưa vào hệ thống của nguyên lão.
 
Chương 1181: Anh muốn phát dương quang đại


Giờ Triệu Húc Hàn đang nghĩ đến lúc nguyên lão bên kia ra nhiệm vụ, phái ra người luyện khí công anh cũng không biết, chỉ khi họ cần phải để anh biết thì anh mới có thể biết.

Trên danh nghĩa anh là gia chủ Triệu gia, thật ra chỉ là công cụ kiếm tiền của toàn bộ hệ thống Triệu gia, chịu trách nhiệm lớn nhất chính là công việc làm ăn của tám khu.

Kiếm nhiều tiền thật ra cũng do nguyên lão kiểm soát, đào tạo vệ sĩ và người luyện khí công cho Triệu gia đều cần lượng lớn tiền bạc. Anh kiếm càng nhiều sẽ chỉ để cho những người này có càng ngày càng nhiều, người bọn họ có thể khống chế cũng ngày càng nhiều.

Bề ngoài là khiến Triệu gia càng thêm lớn mạnh, nhưng thứ lớn mạnh thật sự là quyền lợi của các nguyên lão. Triệu gia chủ anh thật sự đã là một con rối.

“Vậy không phải anh càng cần thay đổi còn gì?” Thiết Quý Hoành nhìn anh, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Bây giờ anh có cơ hội rồi, năng lực của Tiểu Nguyệt anh hiểu rõ, có lẽ anh có thể thả tay đánh một trận. Là bạn bè, nếu như cần tôi giúp thì tôi nhất định sẽ giúp.”

Triệu Húc Hàn nheo mắt lại lần nữa, nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Anh có mục đích gì? Chuyện nguy hiểm như vậy mà anh muốn giúp, không có mục đích, anh nghĩ tôi sẽ tin?”

“Đúng, em cũng không tin.” Kỷ Hi Nguyện tức khắc cũng nói, đôi mắt to sáng ngời có thần nhìn Thiết Quý Hoành

Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười, nói: “Tôi không thể có tình cảm sâu đậm, giúp đỡ bạn bè à?”

“Anh Thiết, anh là người làm ăn, không có lợi không làm, đừng tự nói mình vĩ đại như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp oán giận đi tới, khiến Triệu Húc Hàn hơi buồn cười.

Kỷ Hi Nguyệt có thể dứt khoát xem thường anh ta như vậy.

“Khụ khụ khụ, Tiểu Nguyệt, em làm anh đau lòng quá, anh có xấu xa vậy đâu?” Thiết Quý Hoành mếu máo, lập tức lộ ra nụ cười ti tiện nói, “Được rồi, anh quả thật có vài tư tâm.”

Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt em xem anh xem, cái tên này giả bộ thuần khiết gì chứ, vẫn là có điều kiện.

“Khụ khụ, các người đừng biểu cảm như vậy, tôi nhìn cũng hơi xấu hổ đó. Thật ra tôi bỏ vốn đầu tư, tôi chỉ nghĩ nếu như lúc tôi giúp Triệu Húc Hàn anh thật sự trở thành gia chủ Triệu gia, có thể nhường chuyện làm ăn của tám đại khu cho Thiết gia tôi một chút, hợp tác.” Thiết Quý Hoành nói ra mục đích.

“Chết tiệt, anh Thiết, mục dích này đúng là không nhỏ. Tám đại khu, Thiết gia anh cũng có chút việc kinh doanh ở Châu Âu và Hoa Hạ, đây là muốn bành trướng đến toàn thế giới.” Kỷ Hi Nguyệt trợn to hai mắt kinh hô.

Thiết Quý Hoành hơi ngượng ngùng, nói: “Một người làm ăn không có dã tâm là không phải là người làm ăn giỏi. Anh đã làm gia chủ Thiết gia, anh hiển nhiên muốn phát dương quang đại Thiết gia. Vốn dĩ Thiết gia bọn anh luôn rất khiêm tốn, nhưng sau đó anh phát hiện, khiêm tốn chỉ bị người bắt nạt, nếu vậy cứ thẳng thẳng kiêu ngạo thôi. Đợi anh lớn mạnh, những kẻ muốn Thiết gia đẹp mặt chỉ có thể cầu xin anh, tâng bốc anh.”

“Nói như anh bị ấm ức rất nhiều vậy.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt nhìn anh ta.

Thiết Quý Hoành lập tức nói: “Tiểu Nguyệt, trong việc làm ăn và trong quan trường anh thật sự chịu rất nhiều ấm ức. Nửa năm trước, anh đi chính phủ phê một văn kiện cũng bị trả về, Quốc Tế Uý Lam thoáng cái đã vượt qua. Lúc đó anh nghĩ là Thiết gia quá khiêm tốn, dẫn đến việc bị người ta ức hiếp, anh nhất định phải khiến Thiết gia mạnh lên.”

“Đám người cha anh có biết dã tâm của anh không?” Triệu Húc Hàn hỏi.

Thiết Quý Hoành nói: “Lần đó cha tôi đi cùng tôi, anh nói xem? Ông ấy rất tán thành Thiết gia tôi tái xuất giang hồ.”

“Thì ra là vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, ngay sau đó lại hỏi: “Anh Thiết, nếu anh đã nói Thiết gia các anh yếu như vậy, vậy thì có gì có thể giúp anh Hàn?”
 
Chương 1182: Ba lão già


Khuôn mặt Triệu Húc Hàn vốn lãnh khốc, nhưng vì câu nói này của Kỷ Hi Nguyệt mà anh suýt chút bật cười, nhìn dáng vẻ cười khổ của Thiết Quý Hoành, áp lực nội tâm vừa nãy đã khá hơn nhiều.

Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cười khổ nói: “Tiểu Nguyệt, Thiết gia anh cũng không yếu vậy đâu, ít nhất có ba người luyện khí công có thể hỗ trợ.”

“Ba người, đã cộng thêm anh hả?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.

“Không có, ba lão già.” Thiết Quý Hoành hơi đắc ý: “Là trụ cột của Thiết gia anh.”

Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, nói: “Ồ, rất lợi hại hả? Mạnh bao nhiêu, so với anh thì sao?”

Thiết Quý Hoành nhìn Triệu Húc Hàn nói: “Hẳn là lợi hại gấp ba so với anh, dù sao anh cũng không quá ba chiêu dưới tay họ.”

“Lợi hại vậy ư?” Kỷ Hi Nguyệt trợn to hai mắt, cảm thấy có phải cô đã đánh giá thấp thực lực người luyện khí công thế giới không, còn tưởng rằng bản thân đã vô địch thiên hạ rồi, thật đúng là hơi ấu trĩ.

Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Hẳn là gấp hai Triệu gia chủ.”

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Vậy đoán chừng ba lão già của nhà anh có thực lực tương đương với nguyên lão của Triệu gia chúng tôi. Tuổi tác cũng trên năm mươi?”

Thiết Quý Hoành nói: “Không sai, nhưng bọn họ đặc biệt bảo vệ gia chủ tôi đây, chứ không phải mấy lão già muốn lấn áp quyền lực gia chủ như của anh.”

“Xía, vậy sao lúc anh gặp nguy hiểm như vậy, sao họ không đến cứu anh?” Kỷ Hi Nguyệt lại tạt cho anh ta một chậu nước lạnh.

“Chuyện đột nhiên xảy ra.” Thiết Quý Hoành mệt mỏi, cô gái bé nhỏ này nhất định phải anh ta sao? “Bình thường đều là anh cần bọn họ ra tay thì họ mới xuất hiện. Bọn họ cũng cảm thấy anh khá ưu tú, cho nên cũng không quá lo lắng.”

Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, nói: “Năm mươi trở lên đều lợi hại như vậy hả?” Vừa nói vừa nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Tu luyện khí công đến cảnh giới nhất định thì rất khó tiến triển. Trước đây, thực lực cao thấp hoàn toàn dựa vào thiên phú quyết định, giống như anh và Thiết gia chủ, kể cả Long Bân, có lẽ cũng rất khó phát triển, chỉ có thể đợi năm tháng qua đi, tích luỹ dần dần, mà việc tích luỹ này thật sự là cực kì bé nhỏ, đại khái mười năm, hai mươi năm cũng chỉ có một chút.”

Thiết Quý Hoành lập tức gật đầu, nói: “Tiểu Nguyệt, đại khái em tăng lên cho anh chút đó, nếu anh tự làm thì đoán chừng phải hai mươi năm.”

Triệu Húc Hàn cũng nói: “Không sai, cho nên sau khi các lão gia hỏa bốn năm mươi tuổi đều có một sự đột phá, thăng cấp cũng nhanh hơn chút. Tuỳ theo thiên phú, có lão gia hỏa được gấp một, gấp hai, hoặc gấp ba, Thiết gia chủ nói là gấp ba anh ta, vậy hẳn thiên phú của bọn họ rất không tệ.”

“Đương nhiên. Không phải Thiết gia chúng tôi không có người luyện khí công, vừa ra đều là thiên phú không tệ, ít nhất như tôi có thiên phú. Đáng tiếc đồng lứa tôi cũng chỉ có tôi có thể tu luyện ra khí công, thật sự hơi buồn bực, nhân định không thịnh vượng.”

Anh ta vừa nói vừa cười khổ, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Thiết, anh có thể sinh nhiều vài đứa, anh có thể tìm người kết hôn, nếu không sinh, nhân định càng ít.”

Thiết Quý Hoành tức giận, nói: “Anh đi đâu tìm người giống em? Em có chị gái hay em gái không?”

“Anh nằm mơ đi!” Triệu Húc Hàn tức giận nói: “Không có Tiểu Nguyệt, thì anh cả đời không lập gia đình?”

“Không nói tới vấn đề có thể hay không nữa. Tôi sẽ tìm, lùi một bước rồi tiến lên, chắc cũng sẽ có cảm giác nhỉ?” Trong nhà Thiết Quý Hoành thúc giục đã lâu, không ngờ hai kẻ này cũng thúc giục.

Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, con ngươi đảo một vòng, nói: “Em cảm thấy Mỹ Á rất được, anh Thiết không suy nghĩ một chút ư?
 
Chương 1183: Thích phụ nữ Hoa Hạ


“Tiểu Nguyệt, anh chỉ thích phụ nữ Hoa Hạ, sẽ không cưới người nước ngoài, Mia cũng tốt, nhưng anh không có cảm giác. Sau khi mọi chuyện đã ổn định rồi thì anh sẽ đi Hoa Hạ, có lẽ có thể có diễm ngộ.” Thiết Quý Hoành chỉ có thể than thở: “Có ai tốt nhớ giới thiệu đừng quên anh nhé.”

“Được, bọn em cũng sẽ giúp anh chú ý.” Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn lập tức nở nụ cười.

Triệu Húc Hàn kéo về chủ đề chính: “Cho dù anh bảo ba cao thủ nhà anh giúp tôi, nhưng tôi bây giờ còn không đoán ra tình huống nguyên lão bên kia, hơn nữa thực lực của bọn họ chắc chắn cũng rất mạnh.”

“Cộng thêm tôi và anh? Còn cả Tiểu Nguyệt thì sao? Chưa chắc không có sức liều mạng, anh phải nghĩ cách để tứ đại ám vệ của anh trung thành với anh, như vậy mới giảm bớt nguy cơ.” Thiết Quý Hoành nói.

Triệu Húc Hàn vẫn nhíu mày, Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Bàn bạc kỹ hơn đi, vẫn chưa vội, làm xong chuyện bên này trước, rảnh thì từ từ bàn tiếp kế hoạch.”

“Tiểu Nguyệt nói không sai, giải quyết Úy Mẫn Nhi và Thiết Thiên Hoa trước.” Ánh mắt Triệu Húc lộ ra hung quang.

“Tôi cảm thấy trước hết đừng động vào Thiết Thiên Hoa. Một là không để bà ta chết dễ dàng như vậy, hai là một khi anh động vào bà ta, đoán chừng các nguyên lão bên đó sẽ đoán được anh đã biết hung thủ sát hại mẹ anh rồi.” Thiết Quý Hoành nói.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Cho dù biết, chẳng lẽ bọn họ phải bảo vệ Triệu Hoành Tài, mà không bảo vệ gia chủ? Triệu Hoành Tài cũng chỉ là chủ quản khu Nhật Hàn mà thôi, vì sao quan trọng như vậy?”

“Cái này anh không biết, chẳng qua các nguyên lão hẳn cũng rất quan tâm huyết mạch Triệu gia. Nếu Triệu gia chủ và Triệu Hoành Tài chính thức đối lập thì anh thật sự không biết nguyên lão bên đó sẽ giúp ai.” Thiết Quý Hoành bất đắc dĩ lắc đầu.

“Chuyện này tuyệt đối không khoa học, nhất định sẽ giúp gia chủ, nếu không thì thật sự làm phản rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, nói.

Triệu Húc hàn nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ bọn họ bảo vệ Triệu Hoành Tài là do có nguyên nhân khác?”

Thiết Quý Hoành nhún vai, nói: “Vậy cũng chỉ có chính anh đi vạch trần bí mật này. Chẳng qua theo cách bà cô tôi nói thì Triệu Hoành Tài thật sự rất được coi trọng.”

Ánh mắt Triệu Húc Hàn híp lại thành một đường, sắc bén nghiêm nghị, trong lòng anh không dám tin thân phận Triệu Hoành Tài cao hơn anh. Nếu đúng là vậy, sao ban đầu không để cho Triệu Hoành Tài làm gia chủ?

“Cảm ơn anh giúp đỡ, nếu thật sự đến ngày đó thì tôi sẽ cần anh hỗ trợ. Điều kiện mà anh nói thật ra cũng không có vấn đề gì với tôi, phân chia chút việc kinh doanh ở tám đại khu cho anh đổi lấy chúng ta hợp tác cũng không phải chuyện lớn gì. Thế giới này tiền kiếm không hết, cho người khác kiếm tiền còn không bằng để người mình kiếm.” Câu này của Triệu Húc Hàn rõ ràng đã xem Thiết Quý Hoành như người một nhà.

“Thật sao, vậy tốt quá, vậy chúng ta một lời đã định. Nếu hai người cần tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi!” Thiết Quý Hoành không nghĩ tới Triệu Húc Hàn đồng ý chuyện làm ăn lớn nhanh như vậy.

Nếu thật sự có thể ở hợp tác với Triệu gia ở tám đại khu, như vậy Thiết gia nhất định sẽ lớn mạnh hơn, không thể bỏ qua công lao của anh ta, ba lão già nhất định sẽ càng thêm thích anh ta.

Kỷ Hi Nguyệt cũng bất ngờ khi thấy Triệu Húc Hàn sảng khoái như vậy, nhưng nhìn vẻ đau thương sâu trong mắt anh, cô biết tiền bạc chưa bao giờ quá quan trọng với anh.

Báo thù cho mẹ mới quan trọng nhất trong lòng anh.

Sau khi ba người nói chuyện xong, điện thoại Triệu Húc Hàn đột nhiên vang lên, Long Bân ở ngoài gõ cửa, nói với Triệu Húc Hàn: “Cậu chủ.” Vẻ mặt hơi khó coi.

Triệu Húc Hàn đứng lên đi ra ngoài, Thiết Quý Hoành nhìn Long Bân, ngay sau đó hỏi Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, Long Bân này không phải người của em, là một trong tứ đại ám vệ của Triệu Húc Hàn đúng không?”
 
Chương 1184: Tuyệt không phụ lòng anh ấy


Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói: “Đúng vậy, ban đầu lúc em còn không phải là người luyện khí công, anh Hàn phái Long Bân đi theo bên cạnh em, nói công việc phóng viên của em sẽ gặp nguy hiểm. Sau này em mới biết Long Bân là một trong tứ đại ám vệ của anh ấy.”

Thiết Quý Hoành mở to mắt, không thể tin, nói: “Khi đó anh ta đã tốt với em như vậy hả? Đó là ám vệ của gia chủ đó?”

“Đúng vậy, thế nên anh Thiết à, anh nên biết anh Hàn đối với em tốt bao nhiêu, đời này em tuyệt không phụ lòng anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhoẻn miệng cười.

Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Xem ra tình cảm Triệu gia chủ đối với em thật sự sâu nặng, anh rất hâm mộ ghen tỵ đó.”

“Chẳng qua nhân duyên anh Thiết chưa tới mà thôi, tin rằng anh sẽ tìm được một cô gái tốt.” Kỷ Hi Nguyệt cười với anh ta.

“Hy vọng là vậy, nếu không thì bị ba lão già bức hôn cũng không tốt. Vốn còn tưởng tìm được em, nào nghĩ đến đối thủ quá mạnh, anh tự ti quá.” Thiết Quý Hoành tự giễu.

Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười, xem ra đã coi như xác định tình nghĩa với người anh Thiết Quý Hoành này. Anh ta có thể thản nhiên nói ra như vậy, điều này chứng tỏ anh ta cũng là người buông bỏ được.

Sau khi Triệu Húc Hàn và Long Bân trở về, nói: “Tiểu Nguyệt, anh phải trở về căn cứ nguyên lão hai ngày, em ở đây đợi anh, hay là trở về Cảng Thành trước, xem ra du lịch lần này không thành rồi.”

Trên vẻ mặt tuấn tú của anh tràn đầy áy náy.

“Em không thể đi cùng anh hả?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi.

Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Không phải người Triệu gia không thể đi vào, chủ mẫu Triệu gia cũng không thể, chỉ có gia chủ và ám vệ mới có thể đi vào. Thế nên tình huống bây giờ, anh không có cách nào dẫn em theo.”

“Vậy anh gặp nguy hiểm thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt vội la lên.

Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Không có nguy hiểm, đoán chừng chuyện gần đây đã khiến các nguyên lão thấy rất mê muội, cần anh tự giải thích, còn có khả năng chuyện của em cũng bị tra ra rồi, chuyện ở nước Mỹ, còn cả lần này.”

Kỷ Hi Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ cần không có nguy hiểm là được, anh đi nhanh về nhanh.”

“Ừ, lần này thuận tiện anh muốn thám thính chút tình huống, làm dự định sau này.” Trong con ngươi Triệu Húc Hàn có sự u ám không nói rõ được, che dấu tâm tư của anh.

Thiết Quý Hoành nói: “Vậy Tiểu Nguyệt ở đây đi, tôi cảm thấy có thể Tôn gia sẽ đi thám thính thực hư. Trở về Cảng Thành có thể sẽ mang đến phiền toái cho cuộc sống bình thường của Tiểu Nguyệt, nên giải quyết xong Úy Mẫn Nhi rồi hẵng trở về.”

“Đúng rồi, tôi có thể đưa Tiểu Nguyệt đi du lịch!” Thiết Quý Hoành lập tức lại thiếu đòn.

Quả nhiên gương mặt tuấn tú Triệu Húc Hàn đen lại, đang định nói gì, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Hàn, anh không cần lo lắng, cũng có thể yên tâm về anh Thiết, em ở đây đợi anh trở lại.”

Sự ghen tuông trong lòng Triệu Húc Hàn bị áp chế bởi đôi mắt nhu tình của Kỷ Hi Nguyệt, gật đầu nói: “Được, anh sẽ nhanh trở lại.” Sau đó anh nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Phiền anh chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tiểu Nguyệt.”

“Đây không phải là xem thường tôi sao, bây giờ Tiểu Nguyệt là em gái của tôi rồi!” Thiết Quý Hoành rất bất đắc dĩ, khinh bỉ Triệu Húc Hàn.

Sau một tiếng rưỡi, Triệu Húc Hàn và Long Bân rời đi, Kỷ Hi Nguyệt còn truyền cho anh gần một tiếng đồng hồ khí công, chỉ sợ Triệu Húc Hàn đi bị thiệt thòi.

Bây giờ thực lực của Triệu Húc Hàn mạnh hơn một nửa so với bản thân mình trước đó, điều này cũng khiến cho Triệu Húc Hàn tràn đầy lòng tin với tương lai.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt lại bế quan tu luyện, để cho người muốn đối tốt với cô là Thiết Quý Hoành hoàn toàn không có cơ hội nịnh nọt. Một ngày sau, Thiết Quý Hoành nhận được tin nhắn của Triệu Húc Hàn.

“Đã tìm được nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi,  trấn Tuyết Sơn trong núi Apls ở Thụy Sĩ, anh sắp xếp mọi thứ đi, tôi trở về thì xuất phát.”
 
Chương 1185: Một con đường có thể lên


Sau khi Thiết Quý Hoành nói cho Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nghĩ một lát rồi nói: “Anh Thiết, chúng ta đi bắt Úy Mẫn Nhi lại đi? Anh Hàn quay lại thì nhất định đã mệt mỏi, em không muốn anh ấy quá mệt, có một số việc em có thể làm giúp anh ấy.”

Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát cũng nói: “Được, anh đi với em.”

Nói xong anh ta đi chuẩn bị, một giờ sau, hai người đã lên máy bay trực thăng của Thiết gia, trực tiếp bay về phía Thụy Sĩ.

Chưa tới một giờ, máy bay đã ở bầu trời Thụy Sĩ. Kỷ Hi Nguyệt thấy cả phía Đông Thụy Sĩ gần như đều ở trên núi Alps, phong cảnh rất đặc biệt.

Bay thấp một chút là có thể thấy các kiểu kiến trúc Gothic cổ xưa, có phong vị nước khác.

“Rất nhanh đã đến trấn Tuyết Sơn, là một trấn cũ có lịch sử lâu đời, nhưng bởi vì đây là nơi nguy hiểm nhất ở trên núi Alps, thế nên dân số không nhiều lắm, nhưng thật sự là nơi nhiều nhà an toàn nhất trên thế giới.” Thiết Quý Hoành giới thiệu cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Xem ra nhà an toàn này cũng không quá an toàn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, ở rặng núi nguy hiểm nhất có thể an toàn à? Hơn nữa đỉnh núi đều là tuyết, bây giờ mới vừa qua mùa hè, còn có thể có khả năng tuyết lở bất cứ lúc nào.

“Một nhà an toàn có thể khiến người khác sống ba tháng đến nửa năm, đó là một hệ thống sinh tồn vô cùng hoàn chỉnh. Từng nhà an toàn cũng phải tiêu hao hơn tỷ để xây dựng, là nơi tốt để người có tiền tránh né kẻ thù, đoán chừng Úy Mẫn Nhi đã sớm có chuẩn bị điều xấu nhất cho bản thân.”

“Anh Thiết có thể có xây dựng không?” Kỷ Hi Nguyệt dò hỏi.

Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Không, nhà an toàn chưa chắc an toàn, thực thực bản thân lớn mạnh mới an toàn nhất. Hơn nữa chỗ an toàn nhất của Thiết gia bọn anh chính là nhà cổ Thiết gia, bây giờ ở trang viên nước Anh.”

“Được rồi, an toàn của người luyện khí công thật khác.” Kỷ Hi Nguyệt nguyệt hiểu rõ: “Giống như nhà cũ Triệu gia cũng rất lợi hại, còn có nguyên lão ở đó, thế mà trước đây em lại không nhìn ra.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến chú Phong quản gia bên cạnh cha của Triệu Húc Hàn, ông lão có diện mạo xấu xí kia thế mà trước kia lại là một trong tứ đại ám vệ.

Quả nhiên nếu cô không phải người luyện khí công thì vĩnh viễn cũng không biết còn có một nhóm người như vậy tồn tại bên cạnh.

Máy bay trực thăng rất nhanh đã đáp xuống một chỗ đất trống trên trấn Tuyết Sơn, Thiết Quý Hoành dặn dò phi công vài câu, sau đó tiếp tục chạy về hướng trên trấn Tuyết Sơn.

“Anh Thiết, anh biết vị trí cụ thể nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.

“Đại khái đã biết, anh hỏi anh Hàn của em rồi, anh ta có cho anh bản đồ, để anh phái người đi giám sát bên đây trước.” Thiết Quý Hoành xem xét bản đồ trên điện thoại di động.

Kỷ Hi Nguyệt cũng ghé đầu qua xem, phát hiện chấm đỏ kia cũng cách họ không xa, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, mẹ kiếp, thật sự là ở lưng chừng núi.

Nhưng chỗ này là núi tuyết, đỉnh núi đều là tuyết, sườn núi cũng có không ít, làm sao có thể xây dựng nhà an toàn ở sườn núi? Chẳng lẽ là xây trong núi?

“Bên kia, đi qua đó trước.” Thiết Quý Hoành cũng chỉ phương hướng cho Kỷ Hi Nguyệt thấy.

“Chẳng lẽ ở trong sườn núi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Có thể, nếu không làm sao phải tốn nhiều tiền xây dựng như vậy! Chẳng qua anh cũng chưa từng có tiếp xúc nhà an toàn, thật sự không biết là chuyện gì, nhưng ngôi nhà khẳng định có thể chống đạn.”Thiết Quý Hoành nói.

Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng, gật đầu, nói: “Vậy làm sao đi lên? Cáp treo bên kia hả? Vừa đi lên không phải đã bị người khác biết chúng ta đến à?”

Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Không sai, nơi này chỉ có một cáp treo đi lên, cho nên mới an toàn. Dãy núi bên kia dốc đứng vô cùng nguy hiểm, xung quanh cũng vô cùng ác liệt, thế nên bên kia căn bản không lên được.”
 
Chương 1186: Nhà an toàn ở đâu


Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, quả nhiên cô trải đời quá ít, những thứ này vốn chỉ có trong phim ảnh, nhưng lại thật sự phát sinh ở trước mặt cô.

“Chẳng qua chúng ta có thể động tay phá hư camera trước.” Khóe miệng Thiết Quý Hoành cong lên nụ cười tà ác, nói xong khoát tay với Kỷ Hi Nguyệt, gọi điện thoại.

“Alo, là tôi, bây giờ tôi đang ở trấn Tuyết Sơn, muốn ngồi cáp treo lên núi, anh giúp tôi phá hư camera nơi đó mười phút.” Thiết Quý Hoành bên này ra lệnh.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm quả nhiên sau lưng mỗi thế lực đều có hacker, trong thế giới khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nếu không có một hacker bên cạnh thì rất nhiều chuyện đều làm không tốt, cũng không dễ làm xong.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt trở thành người luyện khí công thì đã lĩnh hội sâu sắc điều này.

“Mười phút?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành: “Chúng ta đi qua lại đủ không?” “Dĩ nhiên không đủ, đi lên rồi nói sau, nếu có thể bắt được Úy Mẫn Nhi, đi xuống bị người khác biết thì có sao đâu?” Thiết Quý Hoành cười nói.

“Vậy cũng không tốt lắm nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm thân phận người luyện khí công của cô vẫn là càng ít người biết càng tốt.

“Không sao, mọi người chỉ chú ý anh, đây cũng là cơ hội Thiết gia anh xuất hiện trên đường.” Thiết Quý Hoành muốn phát triển Thiết gia, đương nhiên phải làm vài việc.

Úy Mẫn Nhi làm nổ phòng làm việc của anh, nổ chết thư ký Tiểu Diêu của anh, nếu như anh không có chút phản kích, vậy sao còn có thể đặt chân ở Paris được? Làm sao để người trên đường biết Thiết gia không phải dễ chọc được?

Thế nên lần này là cơ hội để nổi danh, cũng khiến nhiều người biết đến Thiết gia hơn.

Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng, không biết nói gì, người đàn ông này đúng là liều mạng vì Thiết gia. Chẳng qua không sao, chỉ cần anh ta là người của bên phía anh Hàn thì cô sẽ ủng hộ, huống hồ mặc dù anh ta có chút kỳ dị, nhưng đối xử với cô quả thật không tệ.

Kỷ Hi Nguyệt đi theo sau Thiết Quý Hoành, hai người rất nhanh đã tới gần cáp treo nhìn qua hơi nguy hiểm kia. Cáp treo không cao lắm, nhưng hơi dài.

Sau khi đợi Thiết Quý Hoành nhận điện thoại, anh ta cười nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Đi!” Hai người lập tức đi về phía cổng vào cáp treo, cáp treo không cần tiền, bởi vì phía trên đều là chủ nhà nhà an toàn hàng năm đều cho phí quản lý.

Kỷ Hi Nguyệt chắc lưỡi, trên này cũng không biết có bao nhiêu nhà an toàn, nhưng có thể thấy được mỗi một người đều là trùm tiền, dĩ nhiên cũng có người mà quốc gia phải bảo vệ.

Vật chất đủ để có thể sống một mình nửa năm, cộng thêm có người đặc biệt tiếp tế, cho dù mấy năm không ra ngoài thì hoàn toàn cũng không vấn đề gì.

Cáp treo chỉ có một người nước ngoài trung niên khôi ngô trông chừng, ông nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành cũng không hỏi nhiều, lập tức để bọn họ lên. Bởi vì có camera, có thể gửi khuôn mặt hai người đến trung tâm an toàn của bọn họ, lập tức biết thân phận của hai người, thế nên căn bản ông ta không cần lo lắng. Ông ta chỉ nhìn thoáng qua vài điểm đỏ trên camera, chứng tỏ chúng đều đang hoạt động.

Sau khi hai người mặc quần áo dày được bên dưới cung cấp thì ngồi trên thùng cáp treo đi lên, vừa ra ngoài Kỷ Hi Nguyệt lập tức kinh hô, phong cảnh trước mặt thật đẹp. Tuyết trên núi Alps quanh năm không thay đổi, những kiến trúc nơi có công nhân xây dựng đều là nhà an toàn chuyên môn xây dựng ở sườn núi. Xây nhà dưới hoàn cảnh ác liệt này thật sự là một chuyện vô cùng gian nan và hao tốn nhiều của cải.

Ước chừng còn hơn một trăm mét, xe cáp đã đến, hai người từ lối đi đi ra, trước mắt chính là một vùng trắng xoá, may mà tuyết chưa tan, thế nên vẫn còn rất an toàn.

“Nhà an toàn ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nhìn một vùnh trắng xóa, nào có nhà gì.
 
Chương 1187: Tìm được nhà an toàn


Thiết Quý Hoành cười nói: “Nếu rõ ràng như vậy thì cũng không gọi là nhà an toàn rồi. Chúng ta đi trước rồi hãy nói.”

Nói xong thì anh ta bắt đầu đi trên nền tuyết. Kỷ Hi Nguyệt đội cái mũ thật dày và kéo sát quần áo vào, cảm thụ mùa đông ở mùa hè, cảm giác vẫn rất thần kỳ.

Chẳng qua cô cũng không lạnh, cảm thấy hơi lạnh, cô vận khí công, cả người lại ấm lên. Cô thầm nghĩ sau này mùa đông muốn ăn mặc phong độ thiếu vải cũng sẽ không sợ lạnh nữa.

Bởi vì là lưng chừng núi, đa số phạm vi nơi này đều giống như một sân bằng phẳng, đi lại cũng rất thuận tiện, có lẽ chỉ có mùa đông tuyết lớn, hoặc là lúc có tuyết lở thì nơi này mới thật nguy hiểm.

“Thấy chưa?”  Đi thêm một lát, Thiết Quý Hoành chỉ hướng những vách núi.

Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt nhìn, thấy vẫn là một vùng tuyết trắng, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện có gì đó không đúng. Tuyết căn bản không thể nào thẳng đứng bám vào trên vách núi đá lâu như vậy, thế nên nhìn kỹ, kia căn bản là tuyết giả, cũng không biết là làm bằng chất liệu gì mà nhìn qua giống y như thật, nhưng có tia sáng chiết xạ lập tức lộ ra bất đồng.

“Chẳng lẽ những thứ kia chính là?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mở rộng tầm mắt, rất kinh ngạc và vui mừng hỏi Thiết Quý Hoành. Thật sự loại thiết kế này quá mạnh mẽ, cũng thật làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi.

“Đúng, em nhìn kỹ xem, thật ra mỗi một khoảng cách sẽ có một nhà an toàn. Đây chỉ là bên ngoài, bên trong có thể nói đều là nhà cao cấp, thế nên Úy Mẫn Nhi nhất định nghĩ đến ở chỗ này tránh né một thời gian ngắn, hoặc là nói còn đang suy nghĩ mưu kế.” Thiết Quý Hoành cười lạnh, nói.

“Mưu kế gì? Chẳng lẽ chờ chúng ta bên ngoài bị giết rồi thì cô ta có thể ra ngoài?” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói.

Thiết Quý Hoành cười nói: “Cũng không phải không có khả năng. Cô ta biết chúng ta muốn giết cô ta nên chắc chắn sẽ đi trốn, nhưng nhất định sẽ cho người tiếp tục giết chúng ta. Nếu không cho dù cô ta ra ngoài thì cũng sẽ bị chúng ta tìm được.”

“Mười sát thủ Tôn gia cũng bị chúng ta giết, cô ta còn có thể thuê người nào nữa?” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ nói.

Thiết Quý Hoành lập tức lắc đầu, nói: “Có thể tiêu diệt từng bộ phận. Lần này có Tiểu Nguyệt em ở đây, nếu không có em, anh và Triệu Húc Hàn không chết cũng sẽ bị thương, thế nên không thể khinh địch.”

Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi nghiêm túc, biết Thiết Quý Hoành nói không sai, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

“Nếu không có bất ngờ thì nhất định Úy Mẫn Nhi và mẹ cô ta đã bàn bạc xong, có lẽ người tiếp theo ra chiêu chính là mẹ cô ta.” Thiết Quý Hoành cười lạnh nói.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức hưng phấn, nói: “Được, em muốn xem độc phụ ác độc kia rốt cuộc có cao chiêu gì.”

“Độc phụ? Đúng là thích hợp người đàn bà kia. Sao Thiết gia bọn anh lại có loại phụ nữ này nhỉ? Chẳng trách khi đó nhánh bọn họ bị lão tổ tông đuổi ra ngoài, rắp tâm bất chính.” Thiết Quý Hoành nói.

Hai bên vừa nói vừa nhích tới gần nhà an toàn kia, đến gần mới biết tường ngoài căn bản không phải là tuyết, đều là giả, sờ lên giống như thủy tinh.

“Người ở bên trong hả? Sao mở ra được?” Kỷ Hi Nguyệt sờ thủy tinh, cảm giác chẳng thể tìm ra ngay cả cái cửa.

Thiết Quý Hoành nói: “Anh cũng không biết, nhưng nhất định là có cửa. Có điều cửa đều là công nghệ cao, cần thủy tinh thể của chủ nhân mới có thể phân biệt, nếu không không thể nào mở ra.”

“Vậy chúng ta tới làm gì? Căn bản không mở cửa được, làm sao bắt được Úy Mẫn Nhi?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự có hơi không hiểu, nhìn Thiết Quý Hoành: “Chẳng lẽ anh mang đạn tới nổ tung hả?”

Khóe miệng Thiết Quý Hoành hơi co giật, nói: “Xem thử trước, có lẽ có cách.”

Khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi đen lại, chạy tới chẳng qua chỉ để thử thôi, hoàn toàn không có nắm chắc.
 
Chương 1188: Quá an toàn


Thực tế nói cho Kỷ Hi Nguyệt hai người bọn họ căn bản không biết cửa ở đâu. Tuy rằng có thể nhìn thấy một lối thoát hiểm, cũng tìm được phòng an toàn của Úy Mẫn Nhi, gần như là tựa vào bên cạnh vách đá.

Người phụ nữ này thật đúng là biết chọn chỗ, nhưng Quốc tế Úy Lam có rất nhiều tiền, có lẽ Thiết Thiên Hoa và Úy Mẫn Nhi cũng đều nghĩ đến một ngày nào đó bản thân mình sẽ phải chịu báo ứng, cho nên phải kiến tạo ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất.

Mối nguy hiểm này không phải cho cô ta, mà là nguy hiểm với những kẻ thù tới tìm, hoàn toàn nhìn thấy đã bó tay không có cách nào khác.

Sắc trời dần dần đen, Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở bên cạnh vách núi, nhìn về phía phòng an toàn bên cạnh đã hoàn toàn lộ ra. Bởi vì sau khi không có tuyết thật, vách núi đá lộ ra, nhưng tường ngoài của phòng an toàn vẫn được tuyết giả che giấu, cho nên có thể nhìn thấy một căn phòng ước chừng hai mươi mét vuông.

Đương nhiên bên trong tiến vào trong núi sâu bao nhiêu thì lại không ai biết.

Thiết Quý Hoành đã suy nghĩ rất nhiều cách, cũng thấy được lối thoát hiểm, nhưng quả nhiên là công nghệ cao, vật liệu làm cửa là vật liệu làm hỏa tiễn, cho nên căn bản không thể phá cửa vào. Cho dù dùng khí công thử cũng không được.

Cuối cùng Thiết Quý Hoành ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt nghỉ ngơi rồi nói: “Trời sắp tối, chúng ta trở về đi, hôm nay không vào được.”

Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn anh ta nói: “Không còn cách nào hả?”

Thiết Quý Hoành cau mày, nói: “Từ phía sau lên, bên kia đều là hệ thống thông gió an toàn, đủ để một người tiến vào, nhưng đó là vực sâu vách đá chân chính, người bình thường căn bản không thể bò qua được.

Cho dù bò qua được thì ống dẫn bên kia cũng có mấy cánh quạt to, chuyển động với tần suất rất nhanh, rất sắc bén, cho nên dù có thể tới miệng ống dẫn, muốn đi vào vẫn rất nguy hiểm.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn bên này, cũng thật sự không có cách nào, cửa và pha lê đều không thể phá vỡ, ngay cả khí công của cô cũng không được, đúng là phòng an toàn, quá an toàn.

Thiết Quý Hoành nhìn cô, sau đó nói: “Đi thôi, ngày mai chuẩn bị chút đồ rồi lại đến.”

“Anh chuẩn bị làm thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Chỉ có thể đi vào từ ống dẫn chỗ vực sâu, nếu không chúng ta không có thể bắt được Úy Mẫn Nhi.” Thiết Quý Hoành rất bất đắc dĩ, nhưng mà bọn họ đều là người sử dụng khí công, không sợ ống dẫn kia. Chỉ là ở giữa vách đá kia, vách đá bóng loáng như bị người ta cầm đao chém thẳng tắp, không thể đứng thẳng người, cho nên bọn họ cần dây thừng.

Kỷ Hi Nguyệt nghe xong anh ta giải thích, sau đó gật đầu, nói: “Được, em thấy cũng chỉ có thể đi từ ống dẫn thông gió vào, nhưng mà không biết ngày mai anh Hàn có trở lại không nhỉ?”

“Không nhanh như vậy, nhưng cho dù trở về thì chắc chắn cũng sẽ lại đây. Chúng ta cứ nói là dò đường, anh ta hẳn cũng sẽ không trách chúng ta. Tiểu Nguyệt, em sợ anh ta à?” Thiết Quý Hoành cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Đấy không phải sợ, đấy là tôn trọng, em không muốn anh ấy lo lắng. Hơn nữa lúc trước nói rõ sẽ đợi anh ấy trở về, chúng ta lặng lẽ tới, trong lòng anh ấy nhất định sẽ không vui.”

Sắc mặt Thiết Quý Hoành hơi bối rối, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên vì lạnh của cô, hỏi: “Vậy chúng ta về Paris?”

“Ừm, dù sao cũng rất gần. Nếu ngày hôm nay anh ấy không trở lại thì chúng ta chuẩn bị tốt mọi thứ rồi tự mình tới đây, dù sao cũng chỉ có một hai ngày.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Thiết Quý Hoành gật đầu: “Vốn cho rằng không quá phiền toái, nhưng xem ra phòng an toàn đúng như lời đồn, ngay cả người sử dụng khí công cũng không thể phá cửa, là anh nghĩ quá đơn giản. Đi thôi, trở về, còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị.”
 
Chương 1189: Đừng nói anh thích tôi đó?


Hai người đứng lên trở về chỗ cáp treo bên kia. Lần này hai người đều đội mũ cúi đầu đi ra ngoài, cho dù camera soi được cơ thể thì cũng không nhìn thấy mặt.

Người nước ngoài cường tráng kia lại liếc mắt nhìn bọn họ lần nữa, sau đó cho bọn họ rời đi.

Bên trên không có thông báo, ông ta biết không có chuyện gì nên cũng không phản ứng.

Cameras chỉ thấy mũ của hai người và bóng dáng, còn nghĩ rằng là khách ở trong phòng an toàn ra ngoài, cho nên cũng sẽ không kiểm tra, rốt cuộc lúc đi lên đã bị hacker của Thiết Quý Hoành xóa đi.

Sau khi Thiết Quý Hoành và Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài thì bắt đầu tăng tốc độ, rất nhanh đã đi tới trực thăng, trực tiếp về Paris, biệt thự của Thiết Quý Hoành.

Tiêu Ân thấy bọn họ trở về, vội vàng đi đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đại tiểu thư, cô đi đâu thế? Một ngày rồi không tìm thấy cô, cô không nhận được tin nhắn của tôi hả?”

Kỷ Hi Nguyệt nghe xong mới biết được điện thoại của cô không có tín hiệu, vẫn ở chế độ máy bay, là cô quên mở ra, vừa mở ra, các loại âm thanh vang lên.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng xem, quả nhiên có tin nhắn của Triệu Húc Hàn và còn có một tin nhắn khác.

Cô vội vàng nhắn lại: “Anh Hàn, vừa rồi em và anh Thiết đi Thụy Sĩ ngắm dãy núi Alps.”

Bên kia Triệu Húc Hàn không nhắn lại, Kỷ Hi Nguyệt sợ anh đang vội, cho nên cũng không nói thêm nữa.

Nói chuyện với Tiêu Ân một lát, Tiêu Ân hơi kỳ quái nhìn cô, nói: “Đại tiểu thư, hai người đi làm gì? Tìm Úy Mẫn Nhi hả?”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Đi xem trước tình thế một chút, chờ anh Hàn tới cùng đi.”

Tiêu Ân lúc này mới gật đầu, sau đó kéo Kỷ Hi Nguyệt đến bên cạnh thì thầm: “Đại tiểu thư, nghe nói cô có thể chuyển khí công?”

Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nhìn anh ấy, nói: “Anh lén lút làm gì? Nơi này cũng không có người khác.” Thiết Quý Hoành đã đi tới.

Tiêu Ân lập tức hơi xấu hổ, cười ha ha hai tiếng, nói: “Đại tiểu thư, chẳng qua do tôi hơi lo lắng.”

“Giữa chúng ta còn lo lắng cái gì? Đừng nói anh thích tôi đó?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói giỡn.

Tiêu Ân sửng sốt, sau đó lập tức mặt đỏ tai hồng, dở khóc dở cười, nói: “Đại tiểu thư, cô đừng nói bậy, tôi còn muốn đi theo cậu chủ.” Biểu cảm thật sự rất đáng thương, chỉ sợ vị Kỷ đại tiểu thư này nói hươu nói vượn.

“Được được, tôi nói giỡn thôi. Nói đi, bị sao vậy? Anh cũng không phải người luyện khí công, hỏi cái này làm gì?” Hai tay Kỷ Hi Nguyệt ôm ngực, nhìn anh ấy.

Tiêu Ân nhìn hai bên, sau đó nói: “Đại tiểu thư, cô có thể chuyển chút khí công cho tôi hay không, có lẽ có thể kích hoạt tiềm lực của tôi, khiến tôi cũng có thể sử dụng khí công?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó có hơi khiếp sợ, nói: “Có thể hả? Tôi không biết đó.”

“Tôi cũng không biết, nhưng mà có thể thử xem. Không phải cô chuyển khí công cho cậu chủ và Long Bân là bọn họ đều có thể tiếp thu và mạnh hơn à? Có lẽ tôi cũng có thể thì sao?” Vẻ mặt Tiêu Ân khát vọng, anh ấy quá hâm mộ người luyện khí công.

Hơn nữa anh ấy cảm thấy về sau đi theo bên người cậu chủ cả đời thì có khí công mới có thể trợ giúp cậu chủ tốt hơn, bài trừ âu lo hóa giải hoạn nạn.

“Có thể thử xem, nhưng Tiêu Ân à, anh đừng ôm hy vọng quá lớn, tôi sợ anh hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.” Kỷ Hi Nguyệt hơi đau lòng cho người đàn ông này, anh ấy muốn học khí công nhiều tới bao nhiêu.

Tiêu Ân vội vàng gật đầu lia lịa, nói: “Được được được, tôi không ôm hy vọng, chỉ là muốn thử xem. Nếu không được thì tôi cũng hết hy vọng.”

“Được, chúng ta đến phòng tập thể thao, bên kia sẽ không có người tới, tôi cũng có thể yên tâm giúp anh làm thử.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong đã đi tới bên kia.

Tiêu Ân vui vẻ đến nỗi mặt mày hớn hở, vẻ mặt này thật sự rất ít xuất hiện ở trên mặt anh ấy, có thể thấy được khát vọng và cố chấp trong lòng anh.
 
Chương 1190: Đau lòng vì anh ấy


Hai người đi vào phòng tập thể thao, Kỷ Hi Nguyệt đóng cửa lại, bảo Tiêu Ân ngồi xuống, còn cô ngồi ở phía sau anh ấy, đôi tay bắt đầu ấn trên lưng Tiêu Ân.

“Đại tiểu thư, tôi, tôi không biết vận khí thế nào, tôi hoàn toàn không hiểu.” Tiêu Ân bắt đầu căng thẳng.

“Anh thả lỏng là được, tôi sẽ thử thăm dò xem, nếu không được thì tôi cũng sẽ không mạnh mẽ truyền vào, để tránh thân thể anh không chịu nổi.” Kỷ Hi Nguyệt nhỏ giọng an ủi.

Tuy biết vậy nhưng Tiêu Ân lập tức quay đầu lại nói: “Không, đại tiểu thư, cô nhất định phải thử nhiều xem, tôi có thể kiên trì một lúc. Nếu tôi thật sự không chịu được, tôi, tôi sẽ kêu ra tiếng, rồi cô mới dừng lại được chứ? Có khi tôi chịu đựng một lúc là có thể có thì sao.”

“Tiêu Ân.” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, trên mặt có vẻ lo lắng và đau lòng.

“Đại tiểu thư, tôi chỉ có một cơ hội, tôi không muốn thử tùy tiện, mong tiểu thư đáp ứng.” Tiêu Ân vội nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Được, tôi đã biết, cậu thả lỏng đi.”

Tiêu Ân vâng một tiếng, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng thật ra hồi hộp muốn chết. Anh ấy cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái này, bởi vì Long Bân nói thực lực của anh ấy đã tăng lên một chút, là đại tiểu thư giúp tăng lên, anh ấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng Long Bân vui vẻ lại khiến cho Tiêu Ân càng thêm khó chịu trong lòng. Chẳng lẽ anh ấy không có chút thiên phú nào, không có thiên phú thì sau này có nỗ lực cũng vô dụng. Anh ấy đã đánh Thái Cực quyền đến nát mà cũng không có chút cảm giác với khí công, khiến anh ấy cảm thấy ông trời thật tàn nhẫn.

Anh ấy nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ cả đêm mới nghĩ đến biện pháp này. Tuy rằng không biết có dùng được hay không, nhưng vẫn muốn thử xem, cho nên mới tìm Kỷ Hi Nguyệt một ngày.

Hiện tại tìm được rồi, đại tiểu thư cũng đáp ứng rồi, anh ấy lại hơi có cảm giác bất an như trở về quê hương, thật sự sợ lại không có hiệu quả, nếu vậy anh ấy thật sự không cần nghĩ đến chuyện này nữa.

Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu nhắm mắt lại, vận chuyển khí công, theo đôi tay chậm rãi đưa vào trong đại huyệt phía sau lưng Tiêu Ân.

Tiêu Ân chỉ cảm thấy phía sau lưng bắt đầu ấm áp lên, cảm giác rất thoải mái, sau đó có một dòng nước ấm hướng tới các bộ phận trên cơ thể anh ấy. Anh ấy biết đó là kinh mạch, định tự mình khống chế nhưng cố gắng như thế nào cũng không được.

Dòng khí Kỷ Hi Nguyệt đưa vào càng ngày càng nhiều, ở trong cơ thể Tiêu Ân cũng càng ngày càng nhiều. Tiêu Ân hoàn toàn tiếp thu nhưng lại không vận khí được, như thế cũng không phải là chuyện tốt, gần như dòng khí sẽ chặn ở kinh mạch anh ấy, không có lợi, chỉ có hại.

Kỷ Hi Nguyệt phát hiện vấn đề này nên cũng không dám truyền tiếp, hơn nữa Tiêu Ân thật sự sẽ không nói, cô cần phải hấp thu về.

“Tiêu Ân, anh có cảm giác thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt dừng truyền khí.

Tiêu Ân uể oải nói: “Tôi có thể cảm giác được trong cơ thể có khí công, nhưng tôi lại không vận chuyển được, cho nên chắc là không có hiệu quả.”

“Không phải không có hiệu quả, mà là nếu anh không thể chuyển hóa thành khí công của mình thì dòng khí sẽ chỉ làm thân thể anh không dễ chịu. Tôi cần phải hấp thu lại, Tiêu Ân, anh đừng quá đau lòng, rất nhiều chuyện đều đã định trước.” Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết nên an ủi anh ấy thế nào, nhìn khuôn mặt anh ấy mệt mỏi, Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khó chịu.

Tiêu Ân cười khổ một cái, nói: “Tôi hiểu rõ, cảm ơn đại tiểu thư, lúc này tôi thật sự chịu thua rồi. Có sư phụ mạnh mẽ như cô mà tôi vẫn không học được, chỉ có thể nói tôi thật sự không sinh ra để làm cái này, không sao, hết hy vọng thì tốt rồi.”

Nụ cười chua xót kia thật sự làm trái tim Kỷ Hi Nguyệt đau đớn, nhưng cô thật sự không biết giúp anh ấy kích hoạt khí công thế nào.

“Vậy, tôi giúp anh hấp thu khí công ra ngoài.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói như vậy.
 
Chương 1191: Khuôn mặt hóp lại


Tiêu Ân gật đầu, bởi vì anh ấy ngồi đã lâu nên trong cơ thể có cảm giác hơi căng tức không thoải mái, giống như cảm giác dạ dày khó chịu vì ăn quá nhiều.

Đôi tay Kỷ Hi Nguyệt lần thứ hai ấn ở trên lưng anh ấy, ngay sau đó bắt đầu hấp thu lại khí công. Vừa mới bắt đầu Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy không sao, nhưng dần dần cô cũng không biết bên trong còn có bao nhiêu, cho nên hấp thu hơi nhiều.

Mặt Tiêu Ân đã hóp lại, vội vàng phát ra âm thanh, Kỷ Hi Nguyệt sợ tới mức dừng lại. Tiêu Ân vừa quay đầu đã dọa Kỷ Hi Nguyệt giật bắn mình, vội nói: “Tiêu Ân, thật sự xin lỗi. Tôi, tôi không biết đã hút xong chưa, cho nên hút nhiều, tôi, tôi sẽ truyền về, đó là nguyên khí của anh, không cẩn thận sẽ chết.”

Tiêu Ân không phải người tu luyện khí công, vì không có khí công nên thứ Kỷ Hi Nguyệt hấp thụ chính là nguyên khí và tinh nguyên để Tiêu Ân duy trì mạng sống. Cho nên anh ấy lập tức sẽ cảm thấy hít thở khó khăn, cảm giác linh hồn sắp bị hút đi mất, khiến anh ấy cũng sợ tới mức vội vàng kêu ra tiếng.

Tiêu Ân cười nói: “Đại tiểu thư, không có gì, cô thử lại là được.” Tâm thế của Tiêu Ân đã hơi bất chấp tất cả.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hơi căng thẳng, lập tức định giúp anh ấy khôi phục, chỉ là vội vàng quá, kết quả lại truyền nhiều, sau đó lại tiếp tục hấp thu trở lại, nhưng lại hút nhiều, Kỷ Hi Nguyệt sắp điên mất.

Hoàn toàn không thể nắm bắt truyền đi và hút ra bao nhiêu, không tìm thấy điểm cân bằng, làm thân thể Tiêu Ân giống như chiến trường, bị Kỷ Hi Nguyệt tra tấn.

Sau cùng, Tiêu Ân bị hành hạ đến muốn nôn, nhưng mặt vẫn hóp lại, có nghĩa là Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng vẫn hấp thu lại nhiều. Nhưng Kỷ Hi Nguyệt thật sự cảm giác khống chế không được.

Anh ấy khó chịu tới mức buồn nôn, lại cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, cho nên mạnh mẽ hít sâu một hơi.

Vừa lúc đó Kỷ Hi Nguyệt lại truyền khí lại đây, lần này Tiêu Ân vậy mà cảm giác được bản thân dường như lập tức có thể hấp thu được dòng khí đang lưu chuyển này, bởi vì vừa rồi anh ấy hít sâu một hơi, dòng khí thế mà lại theo hơi thở của anh ấy chuyển động lên.

Động tĩnh này khiến cả người Tiêu Ân run rẩy, Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình, vội vàng dừng đưa vào, nhưng Tiêu Ân lại phát hiện dòng nước ấm ở trong cơ thể mình lại có thể tự vận chuyển.

“Tiêu Ân, anh sao vậy? Anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không ngừng tự trách. Tuy thực lực của cô không tồi, nhưng lại thật sự không chắc với mấy chuyện ra ra vào vào này, làm Tiêu Ân chịu khổ.

Giờ phút này, Tiêu Ân không nói tiếng nào, trong lòng đã kinh ngạc vui sướng vô cùng, nước mắt không kìm được rơi xuống, còn đang cảm thụ dòng nước ấm trong cơ thể vẫn đang chuyển động. Anh ấy tự hô hấp một hồi là đã có thể vận chuyển càng nhanh thêm chút.

“Tiêu Ân, anh làm sao vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh ấy khóc, sợ tới mức giật mình, đến trước mặt anh ấy quỳ xuống. Cô thật sự bị dọa đến mức ngây người.

Tiêu Ân lập tức dùng tay lau nước mắt, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng tìm khăn giấy, nhưng nơi này không có, thấy được khăn lông bên cạnh, cô lập tức lấy đưa cho anh ấy.

“Tiêu Ân, thực sự xin lỗi, tôi, bản thân tôi cũng không biết tại sao lại khống chế không tốt, để anh chịu khổ. Anh còn chỗ nào không thoải mái không? Cơ thể rất đau hả? Hay là chúng ta đi bệnh viện đi?” Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn không còn tin tưởng khí công của mình.

Gương mặt Tiêu Ân vẫn hóp lại, nhìn như hơn bốn mươi tuổi, nhưng tuổi thật của anh ấy chỉ có trên dưới 30.

Kỷ Hi Nguyệt hận bản thân vì sao lại đáp ứng yêu cầu lúc trước của anh ấy, nếu không giúp anh ấy truyền khí công thì mọi chuyện đã không sao.
 
Chương 1192: Niềm vui lớn


Nhìn bộ dạng Tiêu Ân bây giờ có lẽ không thể trị liệu tốt, khó mà khôi phục được, chẳng lẽ Tiêu Ân cứ như thế mà già đi mười mấy tuổi?

Không biết anh Hàn trở về có thể giết cô không, đều do cô không phân biệt nặng nhẹ, cho rằng mình cái gì cũng làm được, giờ làm ra chuyện lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, cô cũng chỉ có thể khóc.

“Đại tiểu thư, cô, cô khóc gì thế?” Tiêu Ân quá kích động, mới vừa bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên đã thấy Kỷ Hi Nguyệt đang khóc.

“Tiêu Ân, thật sự xin lỗi.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, lau nước mắt nói.

Tiêu Ân lập tức nở nụ cười: “Đại tiểu thư, cô, cô hiểu nhầm rồi! Cô nghĩ tôi đang khổ sở hả?”

Kỷ Hi Nguyệt hơi không hiểu, nói: “Chẳng lẽ không phải? Không đau? Không phải khổ sở à?”

“Đương nhiên không phải!” Tiêu Ân lập tức đỡ cô lên, nói: “Đại tiểu thư, tôi vui lắm, tôi rất vui, bởi vì tôi đã luyện được khí công! Tôi cảm giác được tôi có thể vận khí! Ha ha ha.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó mặt mũi khó tin, nói: “Anh, anh nói thật hả? Nhưng mặt anh?” Cô lấy ra điện thoại, mở ra camera cho anh ấy xem mặt mình.

Tiên Ân vừa nhìn thấy, cũng bị dọa giật mình, nói: “Không phải chứ! Đây là tôi hả trời?”

“Đúng vậy, lúc tôi hấp thu về không khống chế tốt, hấp thu nhiều, nhưng truyền cho cậu quá nhiều, lại sợ thân thể cậu không thoải mái, vẫn không cân bằng được, cho nên cậu mới biến thành như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt ngại ngùng nói.

Tiêu Ân nhìn mặt mình trên camera, thật sự hơi kinh khủng, sờ mặt nói: “Đại tiểu thư, giờ tôi có thể tự vận khí, cô có thể truyền cho tôi một chút, sau đó tôi tự vận khí, cô không cần hấp thu về.”

“Cậu thật sự biết à?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không thể tin được.

Tiêu Ân lập tức hưng phấn gật đầu, nói: “Ừm, thật sự, giờ tôi có thể cảm giác được, tôi thật sự rất vui. Thật sự không ngờ tới vốn dĩ không có hy vọng, kết quả lại được. Cũng coi như ông trời thương hại tôi, cảm ơn cô, đại tiểu thư, cảm ơn cô!”

Tiêu Ân lập tức kích động nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, không nói được hết có bao nhiêu biết ơn.

“Anh còn cảm ơn tôi, tôi đã khiến anh biến thành như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.

“Có thể học được khí công thì ăn chút khổ cực tính cái gì. Khổ gấp mười lần tôi cũng bằng lòng, như vậy về sau tôi vẫn có thể luôn đi theo cậu chủ và tiểu thư!” Tiêu Ân cười toe toét, chỉ là khuôn mặt hóp lại này thật sự hơi đáng sợ.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Được được được, trước hết biến mặt cậu trở về đi, nhìn hơi đáng sợ.”

Tiêu Ân dở khóc dở cười, nói: “Đại tiểu thư, sớm muộn gì tôi cũng sẽ già.”

“Học được khí công rồi sẽ lâu già đi anh không biết à? Hơn nữa cũng không phải mặt gầy nên già, đây là một loại bệnh trạng, mau ngồi xuống.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống rồi nói.

Tiêu Ân ngồi xuống, sau đó Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu truyền khí công cho anh ấy, lúc này cô cũng cảm giác được Tiêu Ân thật sự dẫn được khí công, cũng đã nói lên rằng anh ấy thật sự biết.

Kỷ Hi Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ diệu, anh ấy vậy mà thật sự học được luyện khí công. Có phải nếu cô giúp những người khác thì cũng sẽ khiến bọn họ đều có thể trở thành người tu luyện khí công hay không?

Chỉ là nghĩ đến bộ dạng đáng sợ vừa rồi của Tiêu Ân, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Lỡ như không sống nổi thì chẳng phải một người sẽ bị cô huỷ hoại, vẫn không nên dễ dàng thử lại.

Rất nhanh, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đã đến lúc nên dừng tay, nhìn Tiêu Ân nhắm mắt lại chậm rãi hấp thu khí công cô truyền đến.

Cơ thể Tiêu Ân vốn dĩ không có bao nhiêu khí công, Kỷ Hi Nguyệt truyền qua, mới khiến cho anh ấy nhiều hơn một chút, hơn nữa nhiều hơn so với Kỷ Hi Nguyệt truyền cho Long Bân, Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành một chút. Bởi vì nền tảng của Tiêu Ân quá kém, tương đương với không có, cho nên càng dễ dàng tiếp thu nhiều hơn chút.
 
Chương 1193: Quỳ xuống cảm ơn Kỷ Hi Nguyệt


Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt anh ấy từ từ hồi phục, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra gương mặt tươi cười. Nửa tiếng sau, nét mặt Tiêu Ân tỏa sáng, thu lại tu luyện của mình, mở mắt.

“Đại tiểu thư, cô, cô vẫn còn ở đây hả?” Tiêu Ân không ngờ Kỷ Hi Nguyệt vẫn ở đây, hơn nữa còn trực tiếp nằm trên thảm đánh võ nhìn anh ấy, làm trong lòng anh ấy hơi ngượng ngùng.

“Đúng vậy, tôi sợ anh có chuyện, nhưng xem ra không cần lo lắng nữa. Anh cảm thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Tiêu Ân lập tức gật đầu, mừng rỡ nói: “Không sao rồi, tôi thật sự có thể rồi. Đại tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô, cô nhận của tôi một lạy!” Vừa nói thì phịch một tiếng, anh ấy quỳ xuống trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.

“Tiêu Ân!” Kỷ Hi Nguyệt vội nhảy cẫng, la lên: “Anh bị tâm thần hả, anh đây là muốn giết tôi ư? Ai muốn anh lạy, anh bái sư cổ đại hả?”

Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa phát điên, người đàn ông này cũng quá dọa người rồi.

Tiêu Ân cười rộ lên ha hả, nhìn dáng vẻ dậm chân của Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đúng vậy, cô đây còn không phải sư phụ tôi à?”

“Đúng cái đầu anh, tôi chỉ kích hoạt thiên phú của anh thôi, cái gì mà sư phụ, anh đừng dọa tôi. Tôi trở mặt, tôi đi đây!” Kỷ Hi Nguyệt vội vã bỏ chạy.

Tiêu Ân ở phía sau, nhìn Kỷ Hi Nguyệt chạy trối chết, khóe miệng cong lên. Đại tiểu thư này đúng là một cô gái đáng yêu, chả trách cậu chủ yêu đến tận trong xương cốt như vậy.

Đương gia chủ mẫu Triệu gia không có ứng viên thứ hai! Bất kỳ đổi ai thì Tiêu Ân cũng là người không phục đầu tiên!

Kỷ Hi Nguyệt đi ra ngoài thở phào, bị Tiêu Ân dọa không nhẹ. Có điều Tiêu Ân thật sự đã trở thành người luyện khí công, cô vẫn khá vui vẻ. Cứ như vậy, bên cạnh anh Hàn sẽ lại có nhiều thêm một người luyện khí công. Tuy rằng thực lực hiện tại không mạnh, nhưng cô có thể giúp anh ấy thăng cấp.

Không biết khi anh Hàn biết Tiêu Ân đã trở thành người luyện khí công thì sẽ cách kinh ngạc ra sao.

Ban đêm, biệt thự của Thiết Quý Hoành bên này rất yên tĩnh. Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường, vừa chuẩn bị ngủ thì Triệu Húc Hàn gọi điện tới.

Kỷ Hi Nguyệt vội bắt máy, khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào.

“Anh Hàn, anh xử lý xong việc rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt mở miệng hỏi trước.

Triệu Húc Hàn bên kia trầm thấp nói: “Vẫn chưa, ngày mai hẳn là có thể xử lý xong. Tối mai anh lên máy bay, sáng hôm sau có thể tới. Đã muộn thế này sao em vẫn chưa ngủ?”

“Đây không phải vì nhớ anh à.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gửi một cái moah.

Giọng nói bên kia của Triệu Húc Hàn càng thấp, nói: “Anh cũng nhớ em, ban ngày đến Thụy Sĩ à?”

“Ừm, thám thính nhà an toàn kia một chút, xem ra có vẻ có độ khó tương đối cao. Anh Thiết nói phải chuẩn bị rất nhiều đồ sau đó mới đi, bằng không đi cũng uổng công, căn bản bắt không được Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn bên kia lại trầm mặc một hồi, nói: “Ừm, được rồi.” Mới vừa nói ba chữ, Kỷ Hi Nguyệt nghe được bên kia có tiếng người ho khan, Triệu Húc Hàn cũng không có nói tiếp những lời muốn nói nữa.

“Đã khuya rồi, em mau ngủ đi, anh rảnh sẽ gửi tin nhắn cho em. Tín hiệu bên này không tốt lắm, nhận được anh sẽ trả lời, ngủ ngon.” Triệu Húc Hàn nhanh chóng nói xong, lập tức cúp máy.

“Ngủ ngon.” Hai chữ này Kỷ Hi Nguyệt còn chưa kịp nói ra, thì đã nghe được tiếng tút tút tút của đầu dây bên kia.

Cô thầm nghĩ rốt cuộc các nguyên lão Triệu gia đang ở đâu. Lúc trước nói hệ thống bảo vệ Triệu gia ở trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương, nhưng hệ thống của nguyên lão lại không ở cùng chỗ, thật không biết ở đâu, tín hiệu còn không tốt lắm, đoán chừng rất bí ẩn.

Vốn muốn hỏi tình hình bên đó nhưng xem ra anh Hàn rất bận, bị người canh chừng cũng rất chặt, cô chỉ có thể đợi anh quay lại.
 
Chương 1194: Lại đi trước lần nữa


Một đêm không nói chuyện. Sáng ngày hôm sau, Thiết Quý Hoành đi công ty, còn Kỷ Hi Nguyệt ở phòng huấn luyện tập luyện, Tiêu Ân càng đến sớm hơn cô. Kỷ Hi Nguyệt lại truyền cho anh ấy ít khí công, làm thực lực của anh ấy dần dần thăng cấp.

Sắc mặt của Tiêu Ân cũng càng ngày càng tốt, xem qua tựa như càng trẻ hơn chút, khóe mắt cong cong như ánh cười, hình như hơi không giống Tiêu Ân lạnh nhạt trước kia.

Kỷ Hi Nguyệt hiểu rõ anh ấy đang vui, ai từ một người bình thường trở thành người luyện khí công mà không vui. Khi đó, lúc cô biết bản thân mình có thể thì tâm trạng cũng vui đến bùng nổ, trong một đêm cảm giác chính mình từ nên mạnh mẽ rồi thì sẽ không bị người khác ức hiếp nữa.

Các chiêu thức của bản thân Tiêu Ân đều dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần vận dụng tốt khí công là được, vậy nên thuần thục cũng rất nhanh, còn đánh mấy chiêu với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt không ngừng gật đầu. Xem ra không bao lâu nữa thì Tiêu Ân có thể đạt tới thực lực của Long Bân, đương nhiên việc này còn cần cô truyền cho anh ấy thêm chút khí công.

Giờ cơm trưa, Thiết Quý Hoành vội trở về ăn cơm với Kỷ Hi Nguyệt. Hai người lại lần nữa thương nghị một chút xem có cần đi Thụy Sĩ trước không.

Kỷ Hi Nguyệt nói với Thiết Quý Hoành rằng sáng hôm sau Triệu Húc Hàn sẽ trở về. Sau khi Thiết Quý Hoành và cô thương lượng một hồi thì chuẩn bị đi trước. Nếu hai người có thể bắt Úy Mẫn Nhi trở về thì Triệu Húc Hàn không cần vừa về tới lại phải chạy tới chạy lui.

Kỷ Hi Nguyệt cũng đau lòng cho Triệu Húc Hàn, cũng không biết anh ở nguyên lão bên đó sống thế nào. Dù sao cô cảm thấy anh chắc chắn sống không tốt lắm, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không nhanh nói xong lời thì vội tắt máy, chắc chắn anh có việc kiêng kỵ hoặc có người ở đó.

Hai người tính toán một lúc, một giờ chiều lại lên trực thăng. Lần này còn mang theo một chiếc ba lô leo núi, vì lần này họ không đi mặt trước của núi, mà là leo lên từ mặt sau.

Đây là chuyện hoàn toàn không thể đối với người bình thường, nhưng họ là người luyện khí công, trèo lên cao không có gì đáng sợ. Huống chi bọn họ không phải muốn trèo lên cao, mà là muốn đáp xuống. Trực thăng đến thẳng sau núi, sau đó hai người từ trên trực thăng đáp xuống trên vách đá sau núi là được.

Thiết Quý Hoành cho hacker kiểm tra bốn phía, phát hiện đường ống thông gió của vài căn nhà an toàn đó vậy mà cũng có trang bị camera theo dõi, thật sự tất cả đều được suy nghĩ rất thận trọng. Cũng may anh ta đã nhờ hacker giúp anh ta ngưng hình ảnh mười phút.

Mười phút sau, hình ảnh khôi phục, mà đợi hai người rời khỏi cũng cần mười phút, như vậy sẽ không bị giám sát và điều khiển biết.

Lần này đều phải nhờ vào trợ giúp của trực thăng, ra vào đều tính toán cẩn thận, coi như có bắt được Úy Mẫn Nhi thì cũng phải mang cô ta lên trực thăng từ phía sau.

Vì vậy lần này họ trang bị đồ rất đầy đủ, cái gì Thiết Quý Hoành có thể nghĩ tới thì đều mang theo. Hai người, mỗi người một túi, cái túi của Thiết Quý Hoành lớn hơn một chút, vì anh ta phải mang theo đồ bắt cóc Úy Mẫn Nhi.

Khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy ngọn núi tuyết hùng vĩ thì phấn khởi, toàn bộ máu toàn thân dường như đều sôi trào lên, đây lại là chuyến phiêu lưu hoàn toàn mới.

Phi công thông báo cho họ chuẩn bị, trên mặt đồng hồ của anh ta có định vị chính xác, phương hướng trên vách đá ở phía sau núi, đến giữa sườn núi thì cần một khoảng thời gian, nhưng trực thăng xuống đến giữa sườn núi, họ không tiện nhảy ra khỏi trực thăng rồi đáp xuống, cho nên chỉ có thể đi từ đỉnh núi xuống.

Đỉnh núi không có camera quan sát, lúc hai người từ trên đáp xuống, mở một cửa khoang trực thăng, một dòng khí rét lạnh ập vào mặt.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức rùng mình một cái, vội vã vận khí công, nếu không chỉ sợ rất nhanh sẽ bị lạnh cóng, bởi vì bọn họ ăn mặc không nhiều để dễ chui đường ống hơn.
 
Chương 1195: Em sẽ đi qua một mình


Đeo chắc túi, lấy ra dây thừng, móc câu, sau khi quấn quanh bên hông, hai người liếc mắt nhìn nhau. Thiết Quý Hoành từ từ lùi lại trước, đáp xuống đất. Kỷ Hi Nguyệt đang ở cách anh ta ba mét, đây là không để dây thừng của hai người có nguy cơ vướng mắc ngoài ý muốn.

Hai người đều đeo mắt kính và mặt nạ bảo hộ thông khí, cũng mang theo máy trợ thính truyền thông tin qua lại. Không thể không nói, Thiết Quý Hoành thật sự chuẩn bị rất đầy đủ, trên người Kỷ Hi Nguyệt còn mang theo dao găm quân dụng bén nhọn.

Hạ xuống từ trên không cảm giác lợi hại, nhìn xuống sâu không thấy đáy, khiến người run lẩy bẩy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng không cảm thấy có gì đáng sợ, quả nhiên khi biết khí công thì cô thật sự có hơi vô cụ vô úy.

Cô có dao nhọn, cho dù dây thừng bị đứt thì cô cũng có thể dùng dao nhọn để trèo lên, vì cô sớm cảm thấy cơ thể của mình có thể nhẹ nhàng như bay lên.

Thiết Quý Hoành rất cẩn thận, Kỷ Hi Nguyệt đi theo bên cạnh anh ta, anh ta đáp xuống, cô cũng đáp xuống theo. Cho dù trong lòng không sợ hãi nhưng cô cũng không muốn tùy tiện mạo hiểm, không muốn để Thiết Quý Hoành lo lắng cho cô.

Đỉnh núi cách sườn núi chừng năm mươi mét, dây thừng chuẩn bị khá dài cho nên hai người không lo. Sau khi Thiết Quý Hoành từ từ thích ứng thì tốc độ đáp xuống nhanh hơn, một chân đặt trên vách đá, dây thừng vút ra, cơ thể lập tức đáp xuống, hai tay đeo bao tay màu đen rất dày, không sợ bị dây thừng ma sát rách da.

Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu xuống như vậy, một đá bắn ra, rất thích. Hai người cuối cùng đã tới khu đường ống thông gió.

Nhưng vừa nhìn xuống thì cả hai đều trợn tròn mắt. Dày đặc chằng chịt, ít nhất có hai mươi mấy đường ống, một nửa vách núi tưởng chừng như đều bị khoét rỗng, quá trình này đủ lớn.

“Má ơi, cái kia là?” Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn hai mắt, sau đó nghĩ đến bản thân hôm qua ngồi ở miệng vách núi, có thể nhìn thấy miệng đường ống nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi. Bây giờ mặc dù đã thay đổi phương hướng nhưng cũng không phải không thể tìm thấy.

“Bên kia, hẳn là một trong mấy cái đó.” Thiết Quý Hoành cũng dựa vào cảm giác và kinh nghiệm tìm đường ống ngày hôm qua. Anh ta hầm nghĩ cũng may hôm qua bọn họ đã đến xem xét qua một chút, nếu không đoán chừng cả ngày hôm nay cũng không tìm được đường ống nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi.

“Cái đó! Nhất định là cái đó! Em nhớ ra rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ vào một đường ống thông gió trong đó, nói.

Sau khi Thiết Quý Hoành xem cẩn thận thì gật đầu, nói: “Đúng, không sai, chính là cái đó. Đi qua phải cẩn thận chút. Vừa tiếp xúc những đường ống này thì sức gió rất lớn, cẩn thận bị cuốn vào hoặc thổi ra.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Bây giờ chúng ta phải gỡ hết dây thừng hả? Nếu không dây thừng cũng sẽ bay loạn xạ.”

Thiết Quý Hoành cau mày, tháo bỏ dây thừng thì họ thật sự rất nguy hiểm. Cộng thêm nhiều đường ống thông gió như này, bất kỳ cái nào chuyển động thì cũng rất nguy hiểm.

“Vầy đi, em sẽ đi qua một mình. Anh Thiết, anh trợ giúp cho em, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nghĩ đến.

“Cái gì? Sao có thể được, quá nguy hiểm rồi.” Thiết Quý Hoành lập tức lắc đầu.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Thiết, thực lực em mạnh hơn anh mà? Chẳng lẽ một mình Úy Mẫn Nhi em cũng không đối phó được? Hơn nữa cơ thể em nhẹ, nhỏ, tốc độ nhanh, muốn đi qua đường ống thì vẫn có thể. Anh ở bên ngoài trợ giúp em, như vậy anh cũng không cần tháo dây thừng, em gặp nguy hiểm anh cũng có thể cứu. Nếu hai người chúng ta đều tháo dây thừng, vậy một người rơi xuống, người kia cũng không cứu được, anh nói xem em nói đúng không?”

Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nhìn cô gái bé nhỏ này, đôi mắt to sáng ngời kia, đây là dứt khoát thẳng thừng nói thực lực anh ta quá kém, chỉ có thể làm dự bị?  Có điều cô nói không phải không có lý, cho nên sau khi anh ta cân nhắc thì vẫn đồng ý.
 
Chương 1196: Anh hơi sợ


“Tiểu Nguyệt, sau này nếu em không có việc làm thì có thể làm người thuyết phục.” Thuyết Qúy Hoành không tức giận, nói.

“Vậy không được, em chỉ thích làm phóng viên thôi, mục tiêu cuộc sống của em chính là phải trở thành phóng viên kim bài.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.

“Thực lực này của em mà chỉ muốn làm phóng viên?” Thiết Quý Hoành muốn bóp chết cô.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng. Nếu anh muốn em đặt mục tiêu cao hơn chút thì cũng có một cái, chính là làm vợ Triệu Húc Hàn, đương gia chủ mẫu Triệu gia, thế nào? Có phải mục tiêu này có độ khó cao hơn rất nhiều không, cũng đồ sộ chút nhỉ?”

“Ha ha ha.” Thiết Quý Hoành bị cô đánh bại, ngay sau đó nói: “Bây giờ xem ra mục tiêu này cũng không quá xa vời.”

“Đương nhiên, em là ai chứ, em là Kỷ Hi Nguyệt!” Kỷ Hi Nguyệt nói đầy tự tin, lập tức tháo bỏ dây thừng của mình.

Thiết Quý Hoành cả kinh, hơi sợ, thật sự sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Kỷ Hi Nguyệt lấy ra dao găm bén nhọn, sau đó cười nói với Thiết Quý Hoành: “Anh nhìn em cho kĩ đó, lỡ lát nữa em đứng không vững thì hỏng mất.”

“Tiểu Nguyệt, anh hơi sợ.” Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nói, lời này của cô rất có áp lực.

“Anh là một người đàn ông, sợ cái gì? Em là một cô gái nhỏ mà còn không sợ này. Được rồi, được rồi, không dọa anh, em sẽ cẩn thận. Hai con dao găm đủ để em qua đến miệng đường ống rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lại lấy ra một thanh.

Bởi vì vách đá này thật sự rất phẳng, rất khó có điểm dừng chân. Cho dù có thì chỗ đó cũng không tới nửa bước chân, vì vậy phải dựa vào lực cánh tay, còn phải dựa vào việc dao nhọn có thể ghim vào trong vách núi mới có lực để treo người cô.

Thật sự là ngọn núi khó leo nhất, nguy hiểm nhất mà Thiết Quý Hoành từng gặp.

“Lần trước Long Bân nói đưa em đi leo núi, kết quả luôn không có cơ hội. Sớm biết có hôm nay thì lúc đó em nên đi cùng anh ấy nhiều hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến lời Long Bân, tự giễu một chút.

Thiết Quý Hoành liếc mắt, sao kiểu leo núi kia có thể so sánh với kiểu leo núi này được? Có dây thừng treo, có khó thì cũng có điểm dừng chân, mà hoàn cảnh ở đây thì ác liệt hơn vô số lần.

“Em xuất phát rồi!” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó thu lại khuôn mặt tươi cười, dường như trở thành người khác ngay tức khắc.

Ngay sau đó, dao của cô trực tiếp cắm vào trên vách đá dựng đứng. Cô treo bản thân lên trên, tay khác cũng cầm con dao khác cắm vào, hai cánh tay lơ lửng, sau khi mất đi cảm giác an toàn lúc có dây thừng trợ giúp thì trán Kỷ Hi Nguyệt cũng đổ mồ hôi, nói không sợ là giả, cô vẫn rất sợ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Chẳng qua cô cố gắng hết mức để bản thân bình tĩnh trở lại, chân trên vách đá dựng đứng cọ qua cọ lại nhưng cũng không thể chạm đến điểm dừng chân, cảm giác này đúng là rất khó tiếp thu.

Thiết Quý Hoành nhìn cũng rất khó chịu, lập tức nói: “Tiểu Nguyệt, em cẩn thận chút, bên kia, trên chân phải mấy cen-ti-met có một chỗ hơi nhô ra.” Anh ta ngay tức khắc báo cho cô.

Vì anh ta có dây thừng, nên cơ thể có thể với ra xem.

Kỷ Hi Nguyệt ngay lập tức theo lời anh ta, giờ chân phải lên tìm kiếm, quả nhiên có một chỗ nhô ra rất nhỏ, nhưng có thể có một chút đã không tệ rồi.

Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rút ra một con dao, lại xông qua hướng giữa xa hơn. Cứ như vậy, hai con dao găm trao đổi qua lại, Kỷ Hi Nguyệt nhích dần đến đường ống thông gió nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi.

Một khoảng cách ngắn này mất gần mười phút để tới, nhưng cũng may là đã an toàn. Toàn bộ người cô đều có thể áp vào miệng đường ống bên cạnh, tiếng của cái quạt trong đường ống vô cùng lớn, hơn nữa sức gió rất mạnh, nhưng Kỷ Hi Nguyệt dùng khí công ngăn chặn, may mà tóc đều trong áo khoác trùm đầu, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuống vào.
 
Chương 1197: Người phụ nữ này quá đáng giận


Đường ống là ba cánh quạt khổng lồ vẫn luôn chuyển động. Điều Kỷ Hi Nguyệt phải làm là khiến cánh quạt dừng một lát để cô có thể chui vào, không biết bên trong còn có hay không, nhưng ải thứ nhất nhất định phải qua.

Vậy nên cô nhìn thử Thiết Quý Hoành, sau khi gật đầu với anh ta thì lấy dao ra, trực tiếp cắm vào cánh quạt đang xoay tròn kia.

Trên cánh tay cô bộc phát ra sức lực cường đại, khiến cái quạt trong nháy mắt bị kẹt dừng lại, trên mặt Kỷ Hi Nguyên cuối cùng lại lộ ra nụ cười.

Hai tay trực tiếp nắm cánh quạt rất cường thế, chui vào từ giữa hai cánh quạt mở ra.

Lòng Thiết Quý Hoành coi như hơi thả lỏng, chờ ở bên ngoài, cũng sẽ trao đổi thông tin với cô.

“Bên trong vẫn có một cái quạt.” Kỷ Hi Nguyệt buông cánh quạt ra sau khi bước vào, cái quạt lập tức lại xoay tròn lần nữa. Mười mét phía trước còn có một cái quạt lớn, thiết kế nhiều quạt như vậy cũng là vì nhà an toàn hoàn toàn ở trong núi, không có thiết bị thông gió thì ở bên trong sẽ có cảm giác ngột ngạt, làm sao những người có tiền đó sống được?

Vậy nên nhất định xây hai cái, như vậy khí lưu sẽ lưu thông nhanh hơn, trong núi cũng cảm thấy thoải mái như ở bên ngoài.

“Vậy em cẩn thận chút.” Thiết Quý Hoành chỉ có thể nói vậy.

“Anh Thiết, em tiến vào như vậy, Úy Mẫn Nhi nhất định sẽ biết em là người luyện khí công.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Sau khi Thiết Quý Hoành sửng sốt thì nói: “Không sao, cho dù biết thì đã sao, cô ta đã là một người chết. Anh đã chuẩn bị xong một nhà giam cho cô ta rồi, nếu không khiến cô ta nếm mùi đau khổ thì anh sẽ theo họ cô ta!” Thiết Quý Hoành cắn răng nói, người phụ nữ này quá đáng giận, hại anh ta suýt chết hai lần.

Cho dù không chết thì cũng bị thương hai lần. Nếu không có Kỷ Hi Nguyệt thì anh ta sớm đã chết rồi. Chính vì bị thương đau đớn, cho nên anh ta tuyệt đối không thể cho Úy Mẫn Nhi chết thoải mái được.

“Vậy cô ta nhất định phải chết!” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Ừm, yên tâm, anh Hàn của em cũng sẽ không để cô ta sống sót.” Thiết Quý Hoành nói.

Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới yên tâm dừng chuyển động của cái quạt thứ hai, chính thức tiến vào trong thông đạo. Dưới chân cô gần như không có tiếng động, đường ống khiến cô hóp lưng như mèo đi về phía trước, mãi đến khi đi tới vị trí một cửa thông gió.

Thông qua cửa thông gió có thể thấy vài tình huống bên trong. Ánh đèn bên trong màu trắng sáng rực, có thể thấy không gian không nhỏ, bên trong có hai cánh cửa, một là cửa lớn thông ra phía ngoài, một cánh cửa khác không biết thông đi đâu.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn rõ ràng một chút thì mới phát hiện không chỉ hai cửa mà là nhiều cửa. Vị trí hiện tại hẳn là phòng khách, nhưng bên trong không có người.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước, đến cửa thông gió thứ hai. Lần này cô nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang ngâm mình trong một hồ tắm lớn, trong hồ tắm đều là sữa. Người phụ nữ này ngang nhiên có tâm trạng tắm sữa, hơn nữa còn nghe nhạc, bên cạnh còn có một ly cà phê.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt tức giận, người phụ nữ này thật sự khiến người không thể không tức giận, hại người khác thành như vậy mà lại còn có tâm trạng sinh hoạt thoải mái như vậy, cô ta nghĩ nhà an toàn này hoàn toàn là nơi bảo vệ cô ta?

Lúc Kỷ Hi Nguyệt đang suy nghĩ đi xuống bắt người thì đột nhiên điện thoại bên cạnh Úy Mẫn Nhi vang lên.

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ điện thoại Úy Mẫn Nhi sớm đã bị ngừng hoạt động rồi, xem ra đã đổi điện thoại mới.

“Mẹ, con không sao, con đang tắm!” Âm thanh của Úy Mẫn Nhi lười biếng.

Kỷ Hi Nguyệt nghe xong thì biết là mẹ của Úy Mẫn Nhi – Thiết Thiên Hoa gọi tới. Xem ra mẹ cô ta – Thiết Thiên Hoa biết rất rõ việc Úy Mẫn Nhi làm, hoặc là mẹ cô ta bày ra? Cùng tính kế với cô ta?
 
Chương 1198: Dọa Úy Mẫn Nhi


“Con biết rồi, con sẽ đợi mẹ chắc chắn an toàn rồi mới ra ngoài. Chỉ là một mình ở đây hơi nhàm chán, mẹ còn muốn con đợi thêm ba tháng, đây chẳng phải muốn con buồn chán chết rồi à?” Giọng của Úy Mẫn Nhi nũng nịu.

Ngay sau đó cô ta biến sắc, nói: “Thật ạ? Cái tên Thiết Quý Hoành kia lại đang tìm con? Còn tìm đến chỗ con rồi? Kỷ Hi Nguyệt cũng đến? Sao có thể được? Vậy anh Húc Hàn đâu?”

Dừng lại một lúc, biểu hiện trên mặt Úy Mẫn Nhi hơi phức tạp, nói: “Mặc dù không có duyên phận với anh Húc Hàn, nhưng mẹ à, con cũng sẽ không để Kỷ Hi Nguyệt có được anh ấy!” Cô ta căm phẫn nghiến răng nghiến lợi nói câu cuối cùng.

Đầu dây điện thoại bên kia lại nói, Úy Mẫn Nhi tức khắc nói: “Đến rồi thì sao, chỉ số an toàn của nơi này đứng đầu thế giới. Cho dù bọn họ tới cũng không tìm ra được con ở phòng nào, cho dù tìm ra phòng, trừ khi bọn họ có hỏa tiễn oanh tạc chứ không thì cũng đừng nghĩ bắt được con. Mẹ, không sao, để bọn họ tự giày vò là được, con tạm thời sẽ không ra ngoài, mẹ yên tâm.”

Sau đó, hai người hàn huyên một hồi, Úy Mẫn Nhi cúp điện thoại, sắc mặt khó coi tựa vào thành bồn tắm, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Kỷ Hi Nguyệt trở về cửa thông gió của phòng khách, dùng sức đẩy cửa thông gió xuống. Sau đó cô nâng người lên nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng nhảy vào bên trong phòng, tiếng động cực kỳ nhỏ bé.

“Tiểu Nguyệt, thế nào rồi?” Trong tai cô truyền đến giọng của Thiết Quý Hoành.

“Tìm được người rồi. Chỉ là cần chút thời gian, không cần lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt nói khẽ.

Bây giờ Thiết Quý Hoành mới khá yên tâm, lẳng lặng đợi bên ngoài. Thời tiết rất lạnh, nhưng thật sự chẳng ảnh hưởng gì với anh ta, anh ta chỉ cần Kỷ Hi Nguyệt không sao, có thể bắt Úy Mẫn Nhi ra.

Chỉ có từ nơi này trở ra, trực tiếp lên máy bay trực thăng, vậy sẽ không ai biết họ đã bắt Úy Mẫn Nhi. Cho dù sau đó Úy Mẫn Nhi chết thì cũng tra không ra bằng chứng là họ làm.

Đương nhiên Thiết Quý Hoành không ngại bản thân trở thành mục tiêu tình nghi, vì anh ta muốn Úy gia biết chính anh đã giết Úy Mẫn Nhi. Ai bảo người phụ nữ này dám đắc tội Thiết gia, thật sự coi Thiết gia bọn họ dễ ức hiếp vậy hả?

Nhưng cho dù biết thì đã sao, không có bằng chứng thì cũng không ai làm gì được anh ta.

Úy Mẫn Nhi gieo gió gặt bão, hơn nữa có rất nhiều chuyện tin chắc Úy gia cũng không dám để lộ ra. Thiết Thiên Hoa rất sĩ diện, sao có thể để bản thân mất mặt được?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Thiết Quý Hoành nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, hợp tác cùng Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt, cuối cùng Thiết gia của anh ta cũng sắp phát dương quang đại.

Bên này, sau khi Kỷ Hi Nguyệt rơi xuống thì trực tiếp đến ngồi trên ghế sô-pha, còn tự rót ly nước uống, phát sinh vài âm thanh rất nhỏ. Chẳng qua cô đều đeo bao tay làm những việc này, sẽ không lưu lại dấu bất cứ vân tay nào, hơn nữa cô còn phải nghiêm túc tra xét xem nơi này có hệ thống camera theo dõi không.

Hình như Uý Mẫn Như nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô ta thấy hơi kỳ lạ vì sao có thể có tiếng động, lập tức tắt nhạc, lắng nghe cẩn thận.

Kỷ Hi Nguyệt rót nước lần nữa, tiếng nước rất rõ. Úy Mẫn Nhi bên kia lập tức quát to: “Ai?”

Ngay tức khắc cô ta cảm thấy bản thân điên rồi, sao có thể có người được, chắc là chuột từ cửa thông gió chui vào chứ tuyệt đối không thể nào là người được.

Ngay sau đó, cô ta ra khỏi bồn tắm, cầm khăn lông lau một lúc, mặc áo choàng tắm mềm mại rồi tức khắc bước ra.

Ngay sau đó cô ta lập tức nhìn thấy một cảnh khiến cô ta vô cùng hoảng sợ.

Một người đeo mặt nạ bảo hộ ngồi trên ghế sô-pha của cô ta, vừa uống nước vừa nhìn cô ta.

“Mày, mày là ai?” Úy Mẫn Nhi bị dọa sợ tới mức lùi ra sau, cảm thấy suýt chút nữa bị hù chết.

Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Nhanh vậy đã không nhận ra tôi rồhơnả?” Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt quá rõ ràng.
 
Chương 1199: Càng đau đớn hơn


“Kỷ Hi Nguyệt!” Giọng của Úy Mẫn Nhi sắc bén, tròng mắt cũng suýt chút nữa đã rơi ra ngoài.

“Cũng may là chưa quên, sao, cho là tôi dễ chết vậy hả?

“Mười sát thủ cô thuê cũng sẽ thất bại? Không tưởng được chứ gì?” Kỷ Hi Nguyệt đứng lên.

“Cô, làm sao cô vào đây được, làm sao vào đây được!” Úy Mẫn Nhi nhìn cửa, nháy đèn trên khóa điện tử vẫn còn, chứng tỏ nó chưa bị phá hư. Bên trong không có cửa sổ, chỉ có một cửa thông gió của đường ống thông gió.

Nhưng lúc này không thấy cửa thông gió, nhìn tới chỉ thấy một cái lỗ tối đen.

“Xem ra cô không ngốc!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta nhìn về hướng đường ống thông gió, nở nụ cười.

Úy Mẫn Nhi nhìn quanh một vòng, nơi này không có súng, chỉ có dao gọt ở nhà bếp. Có điều cô ta nhớ đến thực lực của Kỷ Hi Nguyệt, hình như cô ta mạnh hơn Kỷ Hi Nguyệt chút thì phải?

“Chỉ có mình cô? Thiết Quý Hoành đâu?” Sau khi Úy Mẫn Nhi kéo áo choàng tắm của cô ta lên một chút, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Một mình tôi là đủ rồi, đối phó với cô còn cần anh Thiết chi nữa?”

“A!” Úy Mẫn Nhi cười lạnh: “Nói khoác mà không biết ngượng, nếu như các người đã muốn bắt tôi như vậy, vậy thì đến đi! Có điều Kỷ Hi Nguyệt à, cô thật sự quên tôi cũng có thể đánh nhau hả? Vì vị trí chủ mẫu Triệu gia, từ nhỏ tôi đã học thuật phòng thân rồi!”

“Tôi biết, nhưng tôi cũng muốn nói với cô, tôi cũng biết đánh!” Kỷ Hi Nguyệt ngoắt tay với cô ta, dáng vẻ rất khiêu khích.

“Vậy ư? Vậy thì thử xem!” Úy Mẫn Nhi mãnh liệt xông lên, một cái chân dài lập tức đá ra từ áo choàng tắm, quả thật hơi chói mắt.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ duỗi tay ra là có thể bắt được chân cô ta, tức khoắc xoay một cái.

Úy Mẫn Nhi á một tiếng, cả người té lăn trên đất, áo choàng tắm mở ra, cơ thể xinh đẹp phơi bày trước mặt Kỷ Hi Nguyệt. Đáng tiếc Kỷ Hi Nguyệt không có tâm trạng thưởng thức.

Sắc mặt Úy Mẫn Nhi kinh hồn, không thể tin đây là sự thật. Kỷ Hi Nguyệt vừa buông chân cô ta, chân khác của cô ta lại đá một cú vòng xuống dưới Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đá ra một cước, hai chân chạm vào nhau.

“Á!” Úy Mẫn Nhi lần nữa kêu la thảm thiết, toàn thân lập tức co lên ôm lấy chân mình, vì cô ta cảm giác như mình đá vào miếng sắt, đau đến tận trong xương cốt.

“Rất đau hả?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh: “Còn có đau hơn nữa kìa, không phải cô biết đánh hả? Tiếp tục đi!” Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cú ra.

Trên bụng Úy Mẫn Nhi trúng một chân khỏe khoắn của cô, đau đến toàn thân cô ta căng cứng lần nữa, lại cuộn tròn, kêu thảm thiết không ngừng.

Nhưng Úy Mẫn Nhi vẫn nhìn bốn phía, tựa như đang suy nghĩ làm sao mới có thể chạy trốn. Chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không muốn cho cô ta cơ hội, trực tiếp lại đá một cú vào sau gáy cô ta, Úy Mẫn Nhi thoáng cái đã hôn mê.

Kỷ Hi Nguyệt không bỏ đi ngay, mà đi một vòng trong nhà an toàn, phát hiện bên trong có phòng ngủ và nhà bếp rất xinh đẹp, thật sự giống như một khu nhà xa hoa. Ngoài ra còn có cả laptop và điện thoại của Úy Mẫn Nhi, Kỷ Hi Nguyệt tức khắc bỏ hết vào trong túi.

Ngay sau đó, cô đi đến bên cạnh Úy Mẫn Nhi, thấy cô ta chỉ mặc áo choàng tắm thì hơi buồn bực, chẳng lẽ cứ vậy vác cô ta đi?

Cô đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ, bắt đầu nói chuyện với Thiết Quý Hoành: “Cô ta gục rồi, nhưng phải giúp cô ta thay đồ, cô ta vừa tắm xong.”

Khóe miệng Thiết Quý Hoành bên kia co giật, nói: “Được rồi, không vội. Em xem thử có thứ gì hữu dụng thì cầm theo, còn nữa, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì.”

“Rõ rồi!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức dốc sức, thô bạo thay cho Úy Mẫn Nhi bộ đồ thể thao, sau đó tìm một tấm thảm quấn lại cả người cô ta, lấy ra dây thừng trói lại cẩn thận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top