Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1000: Toàn tâm toàn ý


Kỷ Hi Nguyệt nhìn cánh cửa đóng lại, nước mắt trên mặt cũng dần khô. Cô khẽ chớp mắt, khí công lưu chuyển toàn thân, nháy mắt đã không còn thấy dáng vẻ gì bất thường.

Có điều cô vẫn đợi qua năm phút mới bước ra ngoài. Vào phòng vệ sinh soi qua gương một chút, thấy quần áo không có gì xộc xệch cô mới quay trở lại sảnh tiệc.

Cô lại nhìn thấy Thiết Quý Hoành, nhưng lúc này anh ta đang ngồi đối diện Triệu Húc Hàn. Năm dấu tay trên mặt anh ta cũng đã biến mất, cho thấy việc tự mình dùng khí công chữa trị rất lợi hại.

Triệu Húc Hàn thấy cô bước vào, lập tức đứng dậy bước tới đón, khuôn mặt có chút lo lắng  nói: “Em đi đâu vậy? Úy Mẫn Nhi đã quay lại nãy giờ mà không thấy em đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt kéo anh đến quầy đồ ăn, thấp giọng nói: “Vừa nãy Thiết Quý Hoành cản em lại. Hình như anh ta cảm nhận được em là người tu luyện khí công, nên muốn ra tay thăm dò, nhưng đã em bị qua mắt. Anh cứ xem như không biết gì nhé.”

Cả người Triệu Húc Hàn đột nhiên trầm xuống, nhưng không hề quay lại nhìn Thiết Quý Hoành.

“Xem ra khả năng tu luyện của tên này lại cao lên rồi.” Triệu Húc Hàn nói, “Không làm gì em đấy chứ?”

“Không có. Chắc anh ta sợ em ở bên cạnh anh nên cũng là người tu luyện khí công.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ đáp, “Em còn tát anh ta một cái, nói anh ta khiếm nhã với em, hihi.”

Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó sờ sờ bả vai cô, “Cũng đúng. Em chưa bao giờ chịu thiệt mà.”

“Thế nên anh không cần lo lắng cho em đâu. Tên đó bây giờ đang nhìn chằm chằm em đấy, sợ em kể với anh.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.

“Hơn nữa anh ta còn tự biết mình đuối lý, nói là sẽ đáp ứng em một điều kiện. Chỉ cần anh ta làm được, chắc chắn sẽ giúp em.” Kỷ Hi Nguyệt không hề giấu diếm Triệu Húc Hàn, nếu không người đàn ông này nổi máu ghen lên lại nuốt không trôi.

“Ồ? Khá đấy. Anh ta là một người hữu dụng, điều kiện này phải nắm chắc mới được.” Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng giúp Kỷ Hi Nguyệt vuốt lại mái tóc, “Mẹ của Úy Mẫn Nhi không làm khó em chứ?”

“Không có, mẹ cô ta thì không sao, nhưng bà nội cô ta thì thái độ khá tệ. Có điều, cuối cùng Úy Mẫn Nhi cũng không nhịn được mà kéo em ra ngoài nói chuyện, kêu em rời khỏi anh. Cô ta còn biết là anh không thể rời bỏ vị trí chủ nhân, biết rõ cả chuyện mẹ anh nữa.”

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Lúc còn ở Yale, anh vẫn luôn điều tra chuyện của mẹ, cho nên cô ta cũng biết, còn kêu bố của cô ta giúp đỡ, hơn nữa còn chết một vài người. Về chuyện này, quả thực là anh có chút mắc nợ Úy gia.”

“Vậy thôi anh cưới Úy Mẫn Nhi để trả nợ đi.” Kỷ Hi Nguyệt chọc anh.

Ánh mắt của Triệu Húc Hàn lập tức trở nên sắc bén, vươn tay giữ lấy cằm cô: “Có rất nhiều cách để trả nợ, nhưng anh sẽ không bao giờ dùng bản thân để trả nợ. Về công việc kinh doanh anh đã giúp đỡ Úy gia rất nhiều, hơn nữa còn để hai vệ sĩ của Triệu gia bảo vệ hai đứa con trai của ông ta, nhiêu đó chắc cũng đã đủ rồi.”

“Em đùa thôi mà. Anh nghiêm túc quá rồi đấy. Cuộc sống phải thú vị một chút mới vui chứ.” Kỷ Hi Nguyệt sờ khuôn mặt điển trai của anh, nhẹ nhàng nói.

Triệu Húc Hàn dở khóc dở cười: “Đùa cái gì cũng được, nhưng anh đối với em là toàn tâm toàn ý, chuyện này không lấy ra đùa được.”

“Được rồi được rồi, tuân lệnh, cậu chủ.” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm nói, sau đó mỉm cười.

Mắt thấy Úy Mẫn nhi đang đi về phía bọn họ, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Lại đến rồi, đúng là muốn vui vẻ quá ba giây cũng không được.”

Triệu Húc Hàn quay người, nghe thấy Úy Mẫn Nhi nói: “Anh Húc Hàn, bố nuôi vừa mới gọi điện thoại đến, nói là tối nay muốn mọi người cùng ăn bữa cơm, anh với Kỷ tiểu thư cũng qua luôn nhé. Chỉ là một bữa ăn đơn giản ở căn hộ của ông ấy trong thành phố, nên đừng quá gò bó.”

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Được, đến lúc đó xe của cô qua đón chúng tôi là được.”
 
Chương 1001: Lần lữa chối từ


Buổi trà chiều kiểu Anh được tổ chức trong phòng hoa, địa điểm sang trọng, âm nhạc du dương và đa dạng là thú thưởng thức của giới thượng lưu. Các quý bà tụ tập lại trò chuyện với nhau, mặt mày rạng rỡ tươi cười. Vì vấn đề ngôn ngữ nên Kỷ Hi Nguyệt cũng ngại tham gia, hạn chế trao đổi với người khác. Thỉnh thoảng Úy Mẫn Nhi và bà Thiết đến nói vài câu, nhưng cô thực sự không muốn nói chuyện với hai người này.

Triệu Húc Hàn bị hết người này đến người khác kéo đi, cô đành phải chờ đợi, cũng không tiện về trước, cho nên nhàn rỗi ngồi thưởng thức phong cảnh trong hoa viên.

Phong cảnh trong hoa viên thực sự rất đẹp, nhưng nhìn nhiều cũng chỉ có nhiêu đó. Kỷ Hi Nguyệt băn khoăn không biết làm thế nào để nói với Triệu Húc Hàn là cô muốn về trước. Nán lại đây chi bằng để cô đi dạo phố còn tốt hơn. Ở đây mà muốn cầm điện thoại ra lướt thì rõ ràng rất bất lịch sử, cô cũng muốn làm Triệu Húc Hàn mất mặt.

Đang định lấy điện thọa ra nhắn tin cho Triệu Húc Hàn thì Thiết Quý Hoành lại bước đến.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày, dùng ánh mắt kiêng kị nhìn anh ta.

“Kỷ tiểu thư.” Đôi mắt của Thiết Quý Hoành đầy hối lỗi và bất lực.

“Thiết chủ nhân có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, hỏi.

“Kỷ tiểu có vẻ rất nhàm chán nhỉ, chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo nhé? Tôi không làm hại cô đâu. Tôi chỉ muốn chuộc lỗi thôi.” Dáng vẻ của Thiết Quý Hoành rất thành khẩn.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không cần đâu. Thiết chủ nhân hẳn nên trò chuyện với các chính khách nhiều hơn chứ? Như thế mới có lợi cho Thiết gia của anh. Với một người phụ nữ nhỏ bé như tôi thì có gì đâu để tán gẫu?”

Thiết Quý Hoành chưa bao giờ thất bại như vậy, bị một người phụ nữ khinh thường và cự tuyệt hết lần này đến lần khác khiến trong lòng anh ta quả thực hơi khó chịu. Cách để thoát khỏi cảm giác này là phải lấy được sự tha thứ của Kỷ Hi Nguyệt.

“Kỷ tiểu thư, cô thật sự chán ghét Thiết mỗ tôi đến mức vậy sao?” Thiết Quý Hoành cười khổ nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt buồn bã của anh ta, đáp: “Anh cảm thấy sao? Lá gan của tôi nhỏ lắm, thực sự có chút e dè Thiết chủ nhân.” Nói xong Kỷ Hi Nguyệt lại muốn bỏ đi.

Thiết Quý Hoành siết chặt nắm tay, đuổi theo vội vàng nói: “Rốt cuộc là cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi? Lẽ nào làm bạn bè bình thường cũng không được sao?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, xoay đầu nhìn anh ta: “Thiết chủ nhân, tôi chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, anh không cần phải để ý đến tôi vậy đâu. Để người khác biết còn tưởng đâu giữa tôi với anh có gian tình gì nữa đấy. Thiết chủ nhân ưu tú như vậy, tôi tin là thiếu đi một người bạn vô dụng như tôi anh cũng không để tâm đâu?”

“Tôi để tâm.” Thiết Quý Hoành nhanh chóng đáp, “Kỷ tiểu thư là một người rất đặc biệt.”

“Đặc biệt xinh đẹp ấy hả? Hay đặc biệt không cho Thiết chủ nhân mặt mũi, để Thiết chủ nhân cứ phải canh cánh trong lòng?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Nếu trong lòng anh thật sự không thoái mái thì OK, tôi tha thứ cho anh đấy, như vậy đã dễ chịu hơn chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể đoán được, loại nội tâm kiêu nạo này không bao giờ chấp nhận bị từ chối. Thực ra những người có nội tâm như vậy rất yếu đuối, không thể chịu đựng được thất bại.

Con ngươi đen láy của Thiết Quý Hoành như gió giục mây vần, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó tin, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này sao lại khó chơi như vậy?

Nhưng càng khó thu phục thì lại càng chứng tỏ cô rất đặc biệt, hơn nữa cô còn là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn, ngay cả khi anh ta không có thiện cảm thì cũng phải giữ gìn mối quan hệ, không thể để mối quan hệ này trở thành thù địch được.

“Kỷ tiểu thư nói đùa rồi. Tôi thật sự chân thành mong cô tha thứ, và muốn làm bạn với Kỷ tiểu thư.” Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nói, “Cô có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, tôi nhất định sẽ dốc sức hoàn thành để bày tỏ sự hối lỗi đối với cô.”
 
Chương 1002: Điều kiện hóc búa


Kỷ Hi Nguyệt hờ hững cười: “Thiết chủ nhân, tôi không ngờ là mình lại được nể mặt thế đấy. Nếu Thiết chủ nhân đã kiên trì như vậy, được thôi, tôi sẽ đưa ra một điều kiện. Nếu anh làm không được, sau này không được bám lấy tôi nữa. Nếu anh có thể làm được, tôi sẽ tha thức cho sự lỗ mãng của anh trước đây.” Kỷ Hi Nguyệt đã sớm nghĩ ra một điều kiện, một điều kiện vô cùng hóc búa.

Thiết Quý Hoành thoáng mừng rỡ: “Được. Cô nói đi, tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Kỷ Hi Nguyệt bước đến bên cạnh một chậu hoa không biết tên là gì, cúi đầu thưởng thức hương hoa, sau đó quay đầu nở một nụ cười xinh đẹp với Thiết Quý Hoành đang sốt ruột.

Trái tim của Thiết Quý Hoành lại đập hẫng một nhịp. Tại sao người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy? Nụ cười của cô hệt như giọt băng trong ngày nắng nóng, tan vào trái tim anh ta, khiến anh ta cảm giác rất thoải mái.

“Vậy tôi nói đấy nhé.” Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt có vẻ rất tốt, nụ cười với Thiết Quý Hoành cũng càng lúc càng kinh diễm động lòng người.

Ánh mắt của Thiết Quý Hoành khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó khẽ gật đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc và căng thẳng.

“Điều kiện của tôi là, Thiết chủ nhân có thể hỗ trợ Úy Tư Lý thay vì Úy Mẫn Nhi được không?” Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi cất tiếng, ánh mắt có thể nhận ra khuôn mặt của Thiết Quý Hoành rõ ràng đã sửng sốt và cứng đờ.

Điều kiện vừa thốt ra, hai người liền bốn mắt nhìn nhau, đứng hình một lúc khá lâu.

Trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt thấp thoáng ý cười, nhưng sự sắc bén và khinh thường dưới đáy mắt không thể che giấu được.

Còn Thiết Quý Hoành thì vừa kinh ngạc vừa bối rối, đáy mắt đầy sự rối rắm, rõ ràng đây là một vấn đề bất ngờ ngoài dự kiến và khá hóc búa với anh ta.

Công việc làm ăn của Quốc Tế Úy Làm và Thiết gia phát triển vững chắc là vì mẹ của Úy Mẫn Nhi, Thiết Thiên Hoa, hơn nữa chủ nhân của Quốc Tế Úy Lam và phu nhân đều ủng hộ Úy Mẫn Nhi, còn Úy Tư Lý tuy là con trưởng, nhưng lại bị thất sủng.

Cho nên Thiết Quý Hoành cũng phải thuận theo sở thích của bọn họ, bất kể công việc kinh doanh gì cũng ủng hộ Úy Mẫn Nhi, thành ra điều kiện này của Kỷ Hi Nguyệt thực sự quá lớn.

“Sao thế? Làm không được à? Vậy Thiết gia nhớ nói lời giữ lời đấy nhé. Sau này tốt nhất nên cách xa tôi một chút. Tôi không muốn có một người bạn như anh đâu. Đương nhiên tôi sẽ không phá hỏng tình cảm và chuyện làm ăn giữa anh và Triệu gia trước đây. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện riêng giữa chúng ta. Xin lỗi không tiếp chuyện nữa nhé.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì xoay người đi về hướng nhà vệ sinh, khóe miệng gợn lên một nụ cười lạnh lẽo. Điều kiện này đủ khiến cho Thiết Quý Hoành rối rắm rồi đây.

Có điều, nếu anh ta không phải là người sống tình cảm, thiếu đi một người bạn như cô thì đã làm sao? Xét cho cùng thì mối quan hệ kinh doanh này cũng quá lớn, vì cần một người bạn mà đắc tội với đối tác kinh doanh thì quá sức phi lý.

Thiết Quý Hoành đứng im bất động nhìn theo bóng lưng Kỷ Hi Nguyệt, mây mù trong mắt càng đậm hơn, nhất thời không biết phải làm thế nào mới đúng.

Nhưng có một điểm mà Thiết Quý Hoành có thể khẳng định, đó là Kỷ Hi Nguyệt không hề đơn giản và bình thường như vẻ bề ngoài. Có lẽ cô không phải là người tu luyện khí công, nhưng chắc chắn là một cô gái rất thông minh.

Một yêu cầu như vậy, không phải người nào cũng có thể đề cập, rõ ràng là cô đang lót đường cho Triệu Húc Hàn.

“Thiết chủ nhân?” Úy Mẫn Nhi xuất hiện bên cạnh Thiết Quý Hoành.

“Úy tiểu thư.” Thiết Quý Hoành lại trở về vẻ mặt lạnh lùng.

Ở trong mắt Thiết Quý Hoành, tuy Úy Mẫn Nhi rất ưu tú về nhiều mặt, nhưng cô ta không phải là kiểu người làm hài lòng người khác, nên với cô ta, Thiết Quý Hoành quả thực không có cảm giác nam nữ, cùng lắm chỉ xem cô ta như đối tác làm ăn mà thôi.

“Hình như Thiết chủ nhân rất có hứng thú với Kỷ tiểu thư nhỉ.” Úy Mẫn Nhi cười nói.

“Cô ấy là một người phụ nữ rất thú vị. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao Triệu chủ nhân lại yêu cô ấy sâu sắc rồi.” Thiết Quý Hoành nói như vậy là hoàn toàn không cho Úy Mẫn Nhi chút mặt mũi.
 
Chương 1003: Không phải tiêu chuẩn chọn vợ


Sắc mặt của Úy Mẫn Nhi chợt đanh lại, giọng nói cũng trở nên u ám: “Tại sao lại nói như vậy? Rốt cuộc cô ta có điểm nào thú vị chứ?”

“Úy tiểu thư, là một người đàn ông tôi có thể chân chính nói cho cô biết, nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn Kỷ tiểu thư, chứ không phải cô.” Thiết Quý Hoành nhìn cô ta bằng ánh mắt cũng rất lạnh lùng.

“Vì sao? Tôi có chỗ nào không bằng cô ta?” Úy Mẫn Nhi thực sự không hiểu.

“Bởi vì cô ấy thú vị, khiến đàn ông rất muốn tìm hiểu cô ấy, hơn nữa còn không dừng lại được.” Thiết Quý Hoành nhìn cô ta, “Còn cô, cùng lắm chỉ là một người phụ nữ xuất sắc, nhưng xuất sắc không phải là tiêu chuẩn để đàn ông chọn làm vợ.”

Úy Mẫn Nhi sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Vậy Thiết chủ nhân có muốn sở hữu Kỷ tiểu thư không?”

Thiết Quý Hoành ngước mắt nhìn cô ta, sau đó đáp: “Muốn thì đã làm sao? Lẽ nào Úy tiểu thư muốn giúp tôi?”

Khóe miệng Úy Mẫn Nhi hiện lên một nụ cười tàn nhẫn: “Thiết gia của các anh đông người như vậy, muốn có được một người phụ nữ là chuyện đơn giản mà, đúng không?”

“Úy tiểu thư, hình như cô quên bên cạnh cô ấy là ai rồi thì phải. Vì một mình cô ấy mà trở thành kẻ địch của Triệu gia, làm liên lụy đến cả Thiết gia, cô cảm thấy tôi có ngốc không?” Thiết Quý Hoành có chút cạn lời nhìn Úy Mẫn Nhi. Quả nhiên phụ nữ ghen lên thì đầu óc không còn tỉnh táo.

“Tại sao lại để người khác biết? Đây là Châu Âu, là nước Pháp, là địa bàn của Thiết gia anh và Úy gia tôi, muốn giấu một người phụ nữ lẽ nào còn giấu không được?” Trong con ngươi của Úy Mẫn Nhi xẹt qua một tia sát ý.

“Úy tiểu thư, tôi không có hồ đồ đến mức đó đâu, với lại người phụ nữ mà Thiết Quý Hoành tôi đã thích, tôi sẽ tự mình giành lấy, chứ dựa vào âm mưu hay thủ đoạn để đạt được thì còn ý nghĩa gì nữa?” Thiết Quý Hoành nói xong cũng bỏ đi.

Anh ta bắt đầu cân nhắc đến điều kiện của Kỷ Hi Nguyệt. Vốn dĩ không định quan tâm, vì dù sao muốn Thiết gia của anh ta ủng hộ Úy Tư Lý thì cũng có chút dở hơi. Nhưng bây giờ xem ra, vì Triệu Húc Hàn mà Úy Mẫn Nhi đã trở thành một người phụ nữ độc ác. Loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như vậy, làm sao sau này có thể làm được chủ nhân của Quốc Tế Úy Lam chứ?

Úy Mẫn Nhi ở phía sau tức đến nghiến răng nghiến lợi, nỗi thù hận với Kỷ Hi Nguyệt càng ăn sâu vào cốt tủy. Tại sao tất cả đàn ông ưu tú đều thích Kỷ Hi Nguyệt? Ngoài gương mặt xinh đẹp ra thì Kỷ Hi Nguyệt còn có cái quái gì nữa đâu?

Chẳng lẽ đàn ông đều là đồ nông cạn? Hay ngoại hình thật sự là điều kiện đầu tiên để chọn lựa đối phương?

Nhưng cho dù như vậy thì người đàn ông có dã tâm đâu có để ý đến mấy thứ này? Chẳng lẽ vứt luôn cả tham vọng của mình sao?

Có lẽ ngay từ đầu cô ta đã coi thường Kỷ Hi Nguyệt, để đến bây giờ mới nhận ra người phụ nữ này là một mối đe dọa rất lớn. Những hy vọng và giấc mơ của cô ta rất có thể sẽ bị người phụ nữ này hủy hoại trong chốc lát.

Nhưng làm sao cô ta có thể để cho người phụ nữ này đánh bại mình được? Cô ta là người thừa kế của Quốc Tế Úy Lam, không lý nào lại đi thua một con bé ất ơ như thế? Như vậy thì mặt mũi của cô ta biết vứt ở đâu nữa?

Vị trí chủ mẫu đương gia của Triệu gia, cô ta chắc chắn phải ngồi lên được.

Kỷ Hi Nguyệt, nếu cô thức thời thì còn được sống yên phận, còn nếu cứ khăng khăng xen vào giữa tôi và anh Húc Hàn thì đừng trách tôi không khách khí.

Kỷ Hi Nguyệt vào phòng vệ sinh tranh thủ đọc tin tức của Cảng Thành, đều là những tin tức thường nhật, còn những bản tin liên quan đến vụ án buôn lậu m.a tú.y cũng có không có gì to tát.

Vụ án giết người mà Trương Cường đã đề cập trước đây cuối cùng cũng xuất hiện trên bản tin, nhưng không phải do bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long đưa tin, mà là bộ phận tin tức của đài truyền hình Hương Thành.

Nạn nhân của vụ án là một ông cụ sáu mươi ba tuổi, bị đập vào đầu dẫn đến chết, hung thủ đang bỏ trốn. Người nhà nạn nhân rất đau đớn, trong nhà cũng bị mất một chiếc đồng hồ quả quýt mà ông cụ đó rất thích.
 
Chương 1004: Thiếu một chiếc đồng hồ


Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy chiếc đồng hồ, đôi mắt lập tức mở lớn, trong đầu như sực nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng nhắn tin cho Trương Cường.

“Vương Nguyệt, không phải cô đang ở Pháp ư? Sao có thời gian nhắn tin vậy?” Trong nhóm liên lạc của Ngô Phương Châu, Trương Cường cũng nhanh chóng trả lời.

“Muốn hỏi anh chút vấn đề ấy mà, vụ án giết người đã phá được chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng.

Trương Cường liền gửi qua một biểu cảm dở khóc dở cười: “Chưa nữa. Bước đầu xác định là con trai của ông cụ, anh ta là người khả nghi nhất, nhưng chưa đủ bằng chứng.”

“Động cơ là gì? Tôi thấy trên tin tức nói là thiếu mất một chiếc đồng hồ đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.

“Đúng vậy, cô đọc tin tức rồi à? Cố gắng áp chế mấy hôm nay rồi nhưng cuối cùng vẫn bị lọt ra, phóng viên Lưu Phi ở Hương Thành đó quả thực quá đáng ghét, viết là cảnh sát không có khả năng phá án, làm tôi bị cấp trên phê bình cho một trận.” Trương Cường phiền não gửi một đoạn tin nhắn thoại qua.

Âm thanh kèm theo rất ồn ào, có lẽ đang xử lý vụ án.

“Lưu Phi? Tôi cũng biết.” Kỷ Hi Nguyệt cũng gửi lại tin nhắn thoại, “Anh gửi hình đồng hồ qua tôi xem xem.”

“Được, cô đợi một chút.” Trương Cường đáp.

Lúc Trương Cường đang tìm bức ảnh, tin nhắn của Ngô Phương Châu đến: “Vương Nguyệt, bên Pháp đi chơi vui không?”

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Nếu chơi vui thì tôi đâu có thời gian đọc tin tức Cảng Thành rồi gửi tin nhắn cho các anh chứ?”

“Được rồi, xem ra là nhàm chán lắm đây. Vụ án của đội trưởng Trường quả thực khá hóc búa.” Ngô Phương Châu nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Yên đi, thể nào cũng phá án được thôi. À phải rồi, bên phía Tần Hạo có tin tức gì không?”

“Cô không nhắc thì tôi cũng quên bén đi mất. Cô còn nhớ cô cảnh sát Trang Thiên trong cục lưu trữ hồ sơ ở thành phố Châu không?” Ngô Phương Châu cũng mở ghi âm nói chuyện.

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng nói: “Nhớ, sao vậy?”

Ngô Phương Châu đáp: “Trang Thiên vẫn luôn điều tra vụ án nổ khí gas, cuối cùng cũng đã có kết quả. Đây đúng là một vụ án giết người. Tần Hạo muốn giết Triều Hà rồi đổ tội cho em trai anh ta là Tần Hãn, nhưng không ngờ là em trai của anh ta không chết, còn em trai của Triều Hà là Triều Giang lại biết vụ Tần Hạo là chủ mưu, bởi vì trước đó Triều Hà đã kể lại chuyện của Tần Hạo cho Triều Giang nghe.”

“Chuyện gì? Chuyện gì mà làm cho Tần Hạo trở nên điên cuồng như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.

“Năm xưa thành phố Châu có xảy ra một vụ án giết người, là ông chủ của một xí nghiệp bị giết hại rồi vứt xác xuống hồ sen. Vụ án này do chính tay Tần Hạo gây ra khi anh ta khoảng hai mươi tuổi. Động cơ là do ông chủ của xí nghiệp đó là một tên biến thái, thích đàn ông. Tần Hạo đi làm thuê, bởi vì ngoại hình khá đẹp trai nên đã bị ông chủ bỏ thuốc rồi quấy rối. Lúc anh ta tỉnh lại, vì phẫn nộ đã xuống tay sát hại ông chủ xí nghiệp.”

“Sao cơ? Còn có chuyện như vậy nữa ư?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện dường như đều có nhân quả, cuộc đời của Tần Hạo cũng chẳng khác gì một tấn bi kịch.

“Lúc đó Triều Hà và Tần Hạo làm chung một xí nghiệp, tận mắt chứng kiến sự việc này, nhưng vì đồng tình với Tần Hạo nên đã không báo án. Tần Hạo cũng không giết người nữa, mối quan hệ của hai người từ đó tốt lên, cho nên sau này mới có chuyện hai vợ chồng của Triều Hà thuê căn nhà cũ của anh ta.”

“Trong một lần quay về, Tần Hạo và Triều Hà cùng nhau uống rượu đến say khướt, sau đó hai người cãi nhau, Triều Hà lôi chuyện cũ ra nhắc lại, Tần Hạo chợt nhận ra Triều Hà sớm muộn gì cũng là một mối tai họa, nên đã rắp tâm giết người, thiết kế ra vụ nổ khí gas. Vì sợ người khác biết, anh ta đã tìm em trai mình để làm kẻ chết thay.”

“Chỉ là Tần Hạo không ngờ em trai của Triều Hà là Triều Giang cũng biết chuyện này, còn dùng chuyện này để uy hiếp anh ta. Triều Giang vốn dĩ là một tên du côn, không dễ dàng đối phó như vậy, cho nên Tần Hạo mãi vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay. Với lại anh ta cũng sợ Triều Giang sẽ nói ra, nên vẫn luôn cho cậu ta phí bịt miệng.” Ngô Phương Châu nói.
 
Chương 1005: Đồ vật rất đáng giá


Kỷ Hi Nguyệt cẩn thận lắng nghe, trong lòng cũng rất thổn thức.

Ngô Phương Châu tiếp tục nói: “Phí bịt miệng, phí phẩu thuật thẫm mỹ cho em trai anh ta, rồi khuôn mặt của anh ta, vv, tất cả mọi thứ đều cần đến tiền, bắt buộc anh ta không thể không biển thủ tiền của công ty, nên mới có chuyện làm giả sổ sách, vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, và hàng loạt vụ việc liên quan đến Đường Tuyết Mai. Anh ta cũng biết sớm muộn gì mình cũng bị phát hiện, cho nên đã sớm chuẩn bị đường thoát thân.”

Kỷ Hi Nguyệt tâm trạng ngổn ngang, nói: “Tên này đã giết người quen tay, cho dù quá khứ có đáng thương đến mấy thì những việc sau này đã vượt khỏi phạm vi nhân tính, nên phải sớm tóm gọn được hắn ta.”

“Ừm, bên khu thành cũ vẫn đang được giám sát nghiêm ngặt, nhưng phạm vi quá lớn, lại là cuộc chiến trường kỳ, hy vọng anh ta không trốn nổi nữa sẽ tự mình chui ra.” Ngô Phương Châu đáp.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Không ngờ cảnh sát Trang Thiên lại giỏi như vậy, toàn bộ đã được cô ấy điều tra ra.”

“Đúng vậy, cô ấy rất thích điều tra tội phạm, nhưng không biết vì sao lại đến phòng hồ sơ. Sau vụ án lần này, cô ấy đã được điều đến phòng điều tra hình sự, còn gửi lời cám ơn cô vì đã cho cô ấy cơ hội lần này.”

Kỷ Hi Nguyệt cười nói không cần, sau đó nhìn thấy một bức ảnh có chiếc đồng hồ quả quýt gửi đến.

“Vương Nguyệt, đây là bức ảnh do người buôn đồ cổ gửi đến, vì trước khi chiếc đồng hộ này bị mất, gia đình của họ không có người nào chụp lại ảnh.” Trương Cường nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong bức ảnh, cảm giác thực sự rất quen mắt, bởi vì trên đó có một viên kim cương màu vàng khoảng chừng năm carat.

Người bình thường sẽ cho rằng viên kim cương màu vàng này là pha lê giả. Nhưng ở kiếp trước, sau khi vụ án này xảy ra, chiếc đồng hồ này đã xuất hiện trên thị trường giới thượng lưu, lúc đó mọi người mới biết trên đó là một viên kim cương màu vàng, và vì vấn đề niên đại nên chiếc đồng đó có giá trị lên đến nghìn vạn.

Đủ để trở thành động cơ giết người cướp tài sản.

Nhưng người biết được sự thật này không nhiều, ngay cả con cái của ông cụ đó cũng không hề biết đây là chiếc đồng hồ cổ, cứ nghĩ rằng chỉ là đồ vật ông cụ thích sưu tầm, đến khi sự việc xảy ra mới vô cùng bàng hoàng. Vụ án này kéo dài hơn nửa năm vẫn chưa có hồi kết. Mãi đến khi đồ cổ tràn ra thị trường, cảnh sát mới biết giá trị thật của chiếc đồng hồ này, bắt đầu lập lại vụ án và tóm gọn hung thủ là ông chủ của tiệm đồ cổ.

Ông cụ thích đến tiệm đồ cổ để xem đồ, có một lần ông ấy mang chiếc đồng hồ cổ đến, kêu ông chủ thẩm định thử. Ông chủ nói dối ông cụ là đồ này không có giá trị, nhưng ông ta có thể trả năm vạn, hỏi ông cụ có muốn bán không.

Ông cụ đương nhiên không bán, nói là giữ làm vật gia truyền, nhưng cũng không muốn cho con cháu biết.

Ông chủ tiệm cầm đồ cũng chưa có ý định giết người ngay, nhưng bởi vì công việc làm ăn không mấy thuận lợi, nên mới nghĩ đến kế hoạch độc ác này. Bằng cách này, mọi người không thể ngờ được kẻ giết người lại là ông chủ tiệm đồ cổ.

“Vương Nguyệt, thế nào rồi? Có ý kiến gì hay không?” Trương Cường hỏi.

“Đội trưởng Trương, chiếc đồng hồ quả quýt này là đồng hồ cổ, rất có giá trị, trên mặt nó là viên kim cương màu vàng, nên rất có thể là giết người vì tiền.” Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn thoại.

Lúc này, đột nhiên tin nhắn thoại của đội trưởng Biên xuất hiện: “Nếu là viên kim cương màu vàng mà còn to như vậy, giá trị chắc chắn phải trên trăm vạn, hơn nữa còn là đồ cổ, chứng tỏ chiếc đồng hồ này rất đáng giá. Chưa hẳn con cháu của ông ấy đã biết, vì nếu biết thì đã đem đi bán chứ không giữ lại trong nhà nhiều năm như vậy.”

Đội trưởng Lý Đỉnh cũng cho ý kiến: “Vậy thì người biết giá trị của chiếc đồng hồ này có lẽ chỉ có người buôn đồ cổ. Đội trưởng Trương thử bắt đầu từ những người buôn đồ cổ xem sao.”

Trương Cường đáp: “Trước đây có điều tra qua những người buôn đồ cổ, thân thiết với ông cụ cũng chỉ có một tiệm, nhưng có vẻ rất thành thật, hơn nữa chuyện hỏi giá cũng đã vài năm trước.”
 
Chương 1006: Người đàn ông này bị bệnh sao


Kỷ Hi Nguyệt nhân cơ hội nói: “Đội trưởng Trương, anh thử điều tra xem người buôn đồ cổ có động cơ gì không, ví dụ như anh ta đang cần tiền gấp chẳng hạn? Đây cũng là một phương hướng đấy.”

“Được, cảm ơn mọi người đã cho ý kiến, tôi sẽ lập tức đi điều tra!” Thực ra trong lòng Trương Cường cũng đã có tính toán. Chiếc đồng hồ này giá trị như vậy, quả thực rất đáng để giết người.

“Vương Nguyệt, ánh mắt của cô thật sự rất tinh tường, vừa nhìn là đã nhận đây là chiếc đồng hồ cổ sao?” Đội trưởng Biên cười hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt gửi một tin nhắn thoại qua, cười đáp: “Đội trưởng Biên, anh đừng quên là tôi có một ông bố thích chơi đồng hồ.”

“Nói cũng phải nhỉ. Xem ra sau này chúng ta có thể vào đây thảo luận vụ án rồi.” Đội trưởng Biên cười nói.

Lý Đỉnh nói: “Phải rồi Vương Nguyệt, trưởng phòng Kim đã thú nhận tất cả hành vi phạm tội của mình. Không ngờ ông ta lại là ông trùm thứ hai của tổ chức buôn lậu m.a tú.y. Đúng là đồ không biết liêm sỉ, một phần tử cặn bả trong giới cảnh sát, hại chết bao nhiêu người.”

Lý Đỉnh rất tức giận. Đội trưởng Biên nói: “Đúng vậy, kẻ phản bội nội gián là kẻ đáng hận nhất, cũng may là vụ án đã được giải quyết. Đội trưởng Lý, anh cũng nên nghĩ ngơi một thời gian đi, dạo này nhìn anh gầy hẳn đi đấy.”

“Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành rồi. Cám ơn mọi người, cám ơn Vương Nguyệt.” Lý Đỉnh cảm kích nói.

Kỷ Hi Nguyệt nói vài câu khách sáo xong thì tắt tin nhắn, ra khỏi phòng vệ sinh. Không ngờ bên ngoài phòng vệ sinh, Thiết Quý Hoành đã đứng đó đợi sẵn.

Người đàn ông này đang dựa vào bức tường trên hành lang ngoài phòng vệ sinh xem di động, thấy cô bước ra bèn cất di động, nhìn cô mỉm cười.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại cười không nổi, người đàn ông này bị bệnh à? Sao cứ quấn lấy cô không buông vậy?

Cô cũng biết là mình rất đẹp, rất có sức quyến rũ, nhưng cũng đâu đến nỗi vừa gặp lần đầu tiên đã bị cô mê hoặc thành như vậy? Huống hồ anh ta còn là chủ nhân của Thiết gia, là người tu luyện khí công, định lực cũng đâu đến nỗi quá tệ?

“Có vẻ Kỷ tiểu thư rất thích phòng vệ sinh của Úy gia nhỉ?” Thiết Quý Hoành bật cười.

Kỷ Hi Nguyệt không khách khí trợn mắt nói: “Thiết chủ nhân cũng rất thích cửa phòng vệ sinh của Úy gia đúng không? Nên mới nhàn nhã đứng đây nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh của phụ nữ như vậy?”

“Khụ khụ.” Thiết Quý Hoành không ngờ miệng lưỡi Kỷ Hi Nguyệt lại sắc bén như vậy, khuôn mặt anh ta cũng đỏ lên, nghe qua sao cứ thấy bản thân giống một tên biến thái thế nhỉ?

“Thiết chủ nhân, là anh chưa chịu từ bỏ hay là muốn thế nào? Nhất quyết muốn làm bạn với tôi đúng không? Điều kiện đó vẫn chưa làm anh từ bỏ sao?” Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn Thiết Quý Hoành với vẻ chán ghét.

Mặc dù gương mặt này rất đẹp trai, nhưng không biết sao cô cứ nhìn là lại thấy chán ghét.

“Điều kiện mà Kỷ tiểu thư đưa ra hình như rất có ẩn ý? Là muốn giúp Triệu chủ nhân ủng hộ Úy Tư Lý sao?” Thiết Quý Hoành không thích cô nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét đó, nó cứ khiến anh ta cảm thấy mình như thứ cặn bã.

Điều này làm sao có thể? Thiết Quý Hoành này dầu gì cũng là nhân trung long phượng, là người đàn ông xuất sắc được tán dương ca ngợi, phụ nữ ai gặp cũng như điếu đổ, nên làm sao có thể chịu được ánh mắt ghét bỏ như vậy?

“Thiết chủ nhân, anh nghĩ nhiều quá rồi, cũng là đánh giá bản thân quá cao rồi. Ý tứ của tôi khi đưa ra điều kiện này là để anh nhanh chóng từ bỏ hy vọng! Tôi sẽ không làm bạn với anh đâu. Bye.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức rời khỏi.

Thiết Quý Hoành liền giữ cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt lại, Kỷ Hi Nguyệt la lên một tiếng rồi quay đầu, đối diện với ánh mắt giận dữ của Thiết Quý Hoành.

“Anh, anh lại muốn làm gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt liền lộ ra vẻ hoảng sợ, đưa mắt nhìn thị vệ hai bên, nhưng rõ ràng là bọn họ đã làm như không thấy.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng để tôi phải nổi giận được không?” Thiết Quý Hoành nghiến răng nghiến lợi nói, sự sắc bén trong đôi mắt của anh ta có thể chọc đau mắt Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt vùng vẫy: “Anh thần kinh à? Tại sao cứ bám lấy tôi vậy! Bộ phụ nữ trong thiện hạ chết hết rồi sao? Tránh ra, nếu không tôi sẽ kêu anh Hàn!”
 
Chương 1007: Tôi đáp ứng cô


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt đỏ rực lên, đôi mắt rưng rưng vì tức giận, trên cánh tay cũng càng lúc càng đau, cô cảm giác đã bắt đầu ứ máu. Xem ra người đàn ông này cũng không khác gì một tên biến thái!

Nếu không những người tu luyện khí công đâu có dễ dàng bộc lộ như vậy? Cô thật sự rất muốn đánh cho anh ta thành đầu heo.

“Tôi đồng ý với cô!” Thiết Quý Hoành đột nhiên buông cô ra.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Thiết Quý Hoành nghiêm túc nhắc lại: “Tôi đáp ứng điều kiện của cô.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chớp hai mắt, biểu cảm trên mặt cũng chuyển sang kinh hãi, ánh mắt cũng đầy sự kinh ngạc, người đàn ông này có đúng là chủ nhân của một gia tộc không vậy?

Chủ nhân mà tùy tiện, bốc đồng và dễ dàng đưa ra quyết định như vậy sao? Nhà họ Thiết này có thể tồn tại là bởi vì ông trời ngủ quên đúng không?

“Tôi đáp ứng cô hỗ trợ cho Úy Tư Lý, từ bỏ Úy Mẫn Nhi. Người phụ nữ này quả thực không đáng nhận được sự ủng hộ của Thiết gia.” Thiết Quý Hoành thấy vẻ mặt sững sờ của Kỷ Hi Nguyệt rất đáng yêu thì không nhịn được cười.

Biểu cảm của người phụ nữ này thực sự rất phong phú, hai mắt ngấn nước nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa còn dễ thương, khiến anh ta rất muốn vươn tay nhéo nhéo làn da mịn màng như em bé của cô.

“Anh, anh đáp ứng thật à? Không phải đang ghẹo tôi đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô cảm thấy ngay lúc này mình là người phụ nữ lợi hại nhất, ấy vậy mà lại khiến một chủ nhân vì cô đáp ứng điều kiện như vậy.

“Không đời nào. Thiết Quý Hoành tôi nói lời giữ lời, huống hồ còn là lời hứa với Kỷ tiểu thư.” Thiết Quý Hoành cười nói, “Như vậy đã đủ để Kỷ tiểu thư làm bạn với tôi chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó nói: “Thiết chủ nhân, anh bị ngốc rồi đúng không? Tại sao anh lại đồng ý với tôi? Tôi không tin anh có thể đưa ra quyết định lớn như vậy chỉ để cầu xin tôi tha thứ cho anh, hơn nữa quyết định này hình như còn bất lợi đối với anh.”

Thiết Quý Hoành có chút dở khóc dở cười: “Kỷ tiểu thư, bây giờ đã tôi đồng ý, đừng nói cô lật lọng không muốn làm bạn với tôi đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Không phải vậy. Tôi chỉ cảm thấy tò mò thôi. Nhìn anh đâu có giống tên ngốc.”

Thiết Quý Hoành thực sự rất muốn chửi lại, cô mới là đồ ngốc đấy, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của cô, anh ta quả thực không nỡ mắng chửi.

“Thực ra không phải tôi chưa từng nghĩ qua, nhưng điều kiện của Kỷ tiểu thư đã chiếm đến sáu mươi phần trăm quyền quyết định rồi.” Thiết Quý Hoành nói.

Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu: “Vậy bốn mươi phần trăm còn lại là gì?”

Thiết Quý Hoành cười đáp: “Nhất định phải ở đây nói sao? Chúng ta có thể vừa uống trà chiều vừa đàm đạo mà. Thực ra trà hôm nay rất ngon. Nếu chúng ta đã làm bạn với nhau thì cũng phải hiểu rõ nhau một chút chứ?” Nói rồi anh ta làm động tác xin mời.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, sau đó nói: “Được thôi, chúng ta ngồi nói chuyện đi, nếu không đúng là rất nhàm chán.”

Nói xong cô bỏ đi trước, Thiết Quý Hoành cất bước theo sau, nhìn bóng lưng xinh đẹp trước mặt, khóe miệng anh ta không nhịn được mà cong lên.

Hai người đến một bàn trà màu trắng không có người ngồi, cô hầu gái mang trà và bánh ngọt lên. Kỷ Hi Nguyệt nhìn những người xung quanh đang trò chuyện rất say sưa, nhưng không thấy bóng dáng của Úy Tư Lý, Úy Mẫn Nhi và Triệu Húc Hàn đâu, chỉ có bà Thiết là vẫn đang tiếp đãi khách khứa.

Kỷ Hi Nguyệt đoán Triệu Húc Hàn đã được gọi vào trong. Cất công chuẩn bị một bữa tiệc hoành tráng như vậy, chắc chắn đã có mục đích từ trước.

“Kỷ tiểu thư, đây là điện thoại của tôi. Nếu đã là bạn bè thì chúng ta nên trao đổi số điện thoại chứ nhỉ? Để thỉnh thoảng có thể liên lạc với nhau đúng không?” Thiết Quý Hoành lấy di động ra, mở màn hình bàn phím của điện thoại lên, hiển nhiên là muốn Kỷ Hi Nguyệt nhập số điện thoại của cô vào.
 
Chương 1008: Anh lớn hơn tôi mười tuổi


Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ định từ chối, nhưng Thiết Quý Hoành đã đồng ý điều kiện của cô, đồng nghĩa với việc đã giúp được Triệu Húc Hàn một chuyện lớn, nên cô cũng không thể quá ra vẻ.

Cầm điện thoại của anh ta nhập số điện thoại của mình xong, Kỷ Hi Nguyệt còn nói một câu: “Thiết chủ nhân, làm bạn bè không thành vấn đề, chỉ cần anh nhớ tôi đã có bạn trai rồi là được.”

“Đương nhiên, Triệu chủ nhân xuất sắc như vậy, Thiết mỗ tôi sao có thể bì kịp. Kỷ tiểu thư quả thực rất có mắt nhìn.” Thiết Quý Hoành hào phóng nói, trong đôi mắt sâu sắc không hề che giấu hảo cảm dành cho Kỷ Hi Nguyệt.

Ít nhất là Kỷ Hi Nguyệt có thể nhận ra được, người đàn ông này đúng là rất có hứng thú với cô. Đây không phải là một chuyện tốt. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Thiết Quý Hoành nhận lại điện thoại, sau đó còn nhấn nút gọi đi. Điện thoại trong tay Kỷ Hi Nguyệt lập tức rung lên.

“Đây là số điện thoại của tôi. Chúng ta thêm Wechat để thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho tiện nhé.” Thiết Quý Hoành thông qua số điện thoại tìm được Wechat của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, khóe miệng khẽ giật giật, sau đó chấp nhận bạn bè. Ánh mắt Thiết Quý Hoành nhìn cô không giấu được ý cười.

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, phải chăng tên này vẫn còn nghi ngờ cô là người tu luyện khí công, nên mới mặt dày mày dạn muốn kết bạn với cô như vậy? Thực sự vẫn có chút khó hiểu.

“Kỷ tiểu thư không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì quá đáng đâu.” Thiết Quý Hoành cười nói, “Phải rồi, Kỷ tiểu thư dự định ở lại Pháp mấy ngày? Có muốn tôi làm hướng dẫn viên, đưa bọn cô đi chơi một vòng không?”

Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm trong lòng: “Anh có máy bay trực thăng sao?”

Thiết Quý Hoành cười nói: “Có chứ. Kỷ tiểu thư muốn đi đâu? Thụy Sĩ, Anh Quốc, hay Ý?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Chỗ nào tôi cũng muốn đi, nhưng không biết anh Hàn có thời gian rãnh không. Nếu anh ấy không rãnh thì thôi bỏ đi.”

“Tôi có thể đưa cô đi chơi mà. Triệu chủ nhân chắc chắn rất bận bịu, vì có nhiều vấn đề phải giải quyết với Úy Mẫn Nhi, nên có thể không chăm sóc cô được đâu.” Thiết Quý Hoành đáp.

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Thiết chủ nhân, hình như anh biết rất rõ nhỉ? Vậy anh có cảm thấy tôi sẽ để người đàn ông của mình dây dưa với người phụ nữ khác, rồi bản thân tung tăng bay nhảy không?”

“Biết đâu cô ra ngoài với tôi, Triệu chủ nhân sẽ càng lo lắng và càng luyến tiếc cô hơn thì sao?” Thiết Quý Hoành cười nói.

“Bỏ đi. Con người tôi không thích bị hiểu lầm, đặc biệt là giữa nam với nữ. Nếu thực sự có hiểu lầm thì chắc chắn sẽ là chuyện rất tổn hại và đau lòng. Tôi không muốn tự chuốc khổ vào thân đâu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai.

Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó bật cười sảng khoái: “Kỷ tiểu thư quả nhiên rất khác biệt, thảo nào Triệu chủ nhân lại yêu cô sâu sắc như vậy.”

“Cũng không phải, chỉ là chúng tôi rất tin tưởng đối phương thôi.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Thiết Quý Hoành gật đầu: “Vậy nếu Kỷ tiểu thư nhàm chán muốn ra ngoài chơi, cứ việc mở miệng, tôi lúc nào cũng có thời gian rãnh.”

Khóe mắt Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật: “Cảm ơn Thiết chủ nhân trước nhé.”

“Kỷ tiểu thư, cô đừng khách sáo như vậy. Đã là bạn bè với nhau, cô cứ kêu tôi là anh Thiết hoặc Quý Hoành cũng được. Tôi có thể gọi cô là Tiểu Nguyệt không?”

Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, tên này đúng là được đằng chân liền leo trên đằng đầu.

“Cứ gọi tôi là Tiểu Nguyệt, tôi cũng gọi anh là anh Thiết nhé? Dù sao anh cũng hơn tôi đến tận mười tuổi.” Kỷ Hi Nguyệt liền chọc tức Thiết Quý Hoành, cũng là để cho anh ta biết, nếu anh ta đang có ý định theo đuổi cô, tuổi tác của anh ta cũng đáng làm chú của cô rồi.

Thiết Quý Hoành có chút lúng túng đáp: “Tiểu Nguyệt mới hai mươi mốt à? Đúng là còn rất trẻ.”
 
Chương 1009: Biết tôi tôi là cỏ non rồi chứ


Thiết Quý Hoành không nghĩ rằng Kỷ Hi Nguyệt chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Anh ta luôn cảm thấy khí chất trên người cô có lúc còn non nớt, có lúc lại trưởng thành, có lúc thông minh, có lúc lại bất lực, khó có thể đoán định được tuổi tác của cô.

“Đúng vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, biết tôi là cỏ non rồi trâu già như anh bớt tơ tưởng lại đi.

“Vậy Tiểu Nguyệt với Triệu chủ nhân bên nhau bao lâu rồi?” Thiết Quý Hoành lại hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Chuyện này rất quan trọng sao? Anh Thiết, không phải anh định lật tám đời tổ tông của tôi lên hỏi đó chứ?”

“Đâu có đâu có, tôi chỉ muốn hiểu rõ thêm đôi chút, để sau này mọi người có thể xích lại gần nhau hơn. À phải rồi, cô biết Triệu Vân Sâm chứ?” Thiết Quý Hoành hỏi cô.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, bà nội của Triệu Vân Sâm là em gái của ông nội Thiết Quý Hoành, cũng tức là bà cô của anh ta. Mối quan hệ này còn gần hơn nhiều so với mối quan hệ huyết thống xa xôi của mẹ Úy Mẫn Nhi.

“Thiếu gia Vân Sâm à? Biết chứ, hihi.” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, xem ra lịch sử ba năm của cô và Triệu Vân Sâm sẽ nhanh chóng bị đào bới lên thôi.

“Vân Sâm là cháu trai lớn của Triệu chủ nhân, mặc dù bố của Vân Sâm và Triệu chủ nhân là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng suy cho cùng cũng là người nhà họ Triệu, nên tính ra tôi với Triệu chủ nhân cũng có chút thân thích.” Thiết Quý Hoành nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật mình: “Vậy ư? Nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ Triệu Nhất Gia không mấy thiện cảm với anh Hàn của tôi. Hơn nữa mẹ anh Hàn còn chết sớm, chết một cách kỳ lạ. Không biết là có liên quan gì đến bà cô của Thiết gia các anh không, hay là có phải thông gia làm không cũng thật sự rất khó nói.”

Cách nói chuyện vô tư của Kỷ Hi Nguyệt khiến Thiết Quý Hoành không thể đoán được tâm tư của cô, là thật sự đơn giản đến mức không biết gì, thích nói gì thì nói, hay là muốn thăm dò gì đó, hoặc là định chia rẽ mối quan hệ giữa anh ta và Triệu chủ nhân?

Nhưng bất luận thế nào thì Thiết Quý Hoành vẫn chút kinh ngạc khi Kỷ Hi Nguyệt đề cập đến mối quan hệ lợi và hại như vậy.

“Tiểu Nguyệt, xem ra cô biết cũng không ít nhỉ? Mấy chuyện này Triệu chủ nhân đều nói cho cô nghe cả sao? Lẽ nào đến bây giờ cậu ấy vẫn cảm thấy mẹ của cậu ấy là bị người hại chết?” Thiết Quý Hoành nói.

“Anh Thiết, anh thật sự nghĩ quá nhiều rồi, chuyện này còn cần anh Hàn nói với tôi sao? Anh Hàn không bao giờ chủ động nhắc đên mẹ của anh ấy đâu! Nhưng tôi có tai, có mắt, đương nhiên có thể nghe ngóng được một số tin đồn chứ.”

Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất vô tội: “Bất kể là ai nếu biết được sự tình, đều sẽ đoán là chủ mẫu đương gia cũ đã âm mưu giết hại mẹ anh Hàn! Đây không phải là suy đoán của riêng tôi.”

Cơ mặt của Thiết Quý Hoành khẽ run rẩy, đôi mắt của anh ta từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Anh Thiết, sao anh nhìn tôi chằm chằm vậy? Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Đây cũng đâu phải chuyện bí mật gì.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.

“Tiểu Nguyệt, lẽ nào cô không biết Triệu gia không che phép nhắc đến chuyện này?” Thiết Quý Hoành thật tình không biết Kỷ Hi Nguyệt vì còn nhỏ nên nói năng không có suy nghĩ, hay là sáo ngữ nhưng đã mưu tính từ trước.

Song anh ta hy vọng và cũng bằng lòng tin tưởng cô gái này thật sự đơn giản.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Tôi biết chứ, nhưng anh Thiết, anh là họ Thiết, tôi biết trò chuyện gì với anh bây giờ? Hơn nữa quả thực tôi cũng rất tò mò. Nói nghe xem, có phải bà cô của anh làm không?”

Thiết Quý Hoành đối diện với đôi mắt to tròn như hai vì sao của Kỷ Hi Nguyệt, sự tò mò và ngây thơ trong đó rõ ràng đến nỗi, khiến anh ta không thể thốt ra câu định nói là cô ăn nói bậy bạ.

Người không biết thì đâu có tội, đúng không?
 
Chương 1010: Phải gọi là chú mới đúng


Thiết Quý Hoành trầm tư một lúc, sau đó nghiêm túc nhàn nhàn nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện không có bằng chứng tốt nhất đừng ăn nói lung tung, sẽ hại chết người đấy.”

“Ồ, tôi cứ tưởng anh Thiết là chủ nhân của Thiết gia, sẽ biết ngọn ngành câu chuyện chứ! Thì ra cũng như nhau cả thôi.” Trên mặt Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ mất hứng, còn có nét ngây thơ vô tội.

Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, cô cũng biết người cô đang hỏi là bà cô của tôi, vậy cô cảm thấy tôi có thể nói không?”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười hì hì, gãi đầu đáp: “Nói cũng phải nhỉ. Chỉ có tôi là ngốc nghếch, cứ xem anh là anh trai của mình, nên mới dám hỏi. Không ngờ lại tới mức này. Tôi đúng là ngốc thật. Anh Thiết, xem như chưa nghe thấy gì nhé.”

Dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt không khác gì một kẻ ngốc, còn ngu ngơ cười vài tiếng, nói: “Có điều anh Thiết này, anh với anh Hàn tôi có xích mích gì đúng không?”

“Đâu có. Bà cô tôi đã gả vào Triệu gia thì đã là người của Triệu gia, hơn nữa quan hệ với Thiết gia chúng tôi cũng không quá lớn, chỉ cần không xuất hiện hiểu lầm có tính nguyên tắc, mối quan hệ giữa hai nhà vẫn rất bình thường.”

Trong lòng Thiết Quý Hoành lúc này rất hỗn loạn, không thể hình dung được cảm giác của mình dành cho Kỷ Hi Nguyệt. Có vẻ như tâm tình của người phụ nữ này rất phức tạp, liên tục thay đổi, khiến anh ta không thể nào nắm bắt được.

“Ồ ồ, mấy chuyện tôi vừa nói anh cũng đừng để trong lòng nhé, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, ai bảo anh là người của Thiết gia làm gì. Con người tôi có tính hiếu kỳ, hơn nữa còn thích dò hỏi đến cùng, thành ra rất muốn biết chân tướng sự việc. Nhưng có lẽ cái chết của mẹ anh Hàn thật sự là một tai nạn.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, cảm giác rất hời hợt.

“Chuyện cũng đã qua từ lâu, có muốn truy cứu cũng không biết lần đường nào. Với thực lực của Triệu gia chủ mà vẫn không điều tra ra được, có lẽ thật sự là vụ tai nạn.” Thiết Quý Hoành nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, thở dài nói: “Anh Hàn đáng thương, mới tám tuổi đã mất mẹ, chẳng trách ngày nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng không có lấy một nụ cười. Ai cũng nói anh ấy là Triệu chủ nhân, cao cao tại thượng, muốn cái gì có cái đó. Chỉ có tôi biết thật ra anh Hàn rất đáng thương. Muốn nhiều tiền, muốn địa vị cao như vậy để làm gì? Không có người thân bên cạnh, mọi thứ đâu có ý nghĩa gì nữa? Haiz, tại sao dục vọng của con người lại lớn thế nhỉ?”

Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt nhìn vườn hoa bên ngoài, cảm thán nói.

Thiết Quý Hoành nhìn ánh chiều tà rải trên người cô, mềm mại và xinh đẹp, đột nhiên có loại cảm giác yên bình theo năm tháng. Nếu có thể lẳng lặng ngắm cô mãi như vậy thì tốt quá.

“Tiểu Nguyệt!” Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên, Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang bước ra, đi về phía bên này với vẻ mặt ảm đạm.

“Anh Hàn, có thể về chưa?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ và tên đàn ông biến thái Thiết Quý Hoành này.

Triệu Húc Hàn bước lại gần hai người, Thiết Quý Hoành cũng đứng lên, cười nói: “Triệu chủ nhân, có vẻ bạn gái của cậu rất nhàm chán, cũng trách tôi không có tài nói chuyện.”

Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc nhìn Thiết Quý Hoành, sau đó kéo tay Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đi thôi, nói chuyện xong rồi. Chúng ta quay về thôi.”

“Ồ, được.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng đáp, sau đó quay sang Thiết Quý Hoành: “Cảm ơn anh Thiết đã trò chuyện với tôi nhé. Tôi đi trước, xin lỗi không tiếp được.”

“Anh Thiết?” Triệu Húc Hàn dừng bước, ánh mắt nhìn Thiết Quý Hoành càng thêm âm u, rất muốn hỏi anh chỉ rời đi một lúc, sao đến cả xưng hô anh ta cũng làm Tiểu Nguyệt thay đổi luôn vậy?

Còn nói không biết nói chuyện?

“Tôi lớn hơn Tiểu Nguyệt mười tuổi, kêu tôi là anh cũng đâu có gì quá đáng phải không?” Thiết Quý Hoành làm sao không biết dáng vẻ của Triệu Húc Hàn là đang nổi cơn ghen.

“Đúng đấy anh Hàn, anh Thiết lớn hơn em hẳn mười tuổi, em còn đang nghĩ có nên gọi anh ấy là chú Thiết không nữa đấy?”
 
Chương 1011: Anh có cảm giác nguy cơ


Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ run rẩy vài cái, có chút muốn cười. Còn Thiết Quý Hoành thì sắc mặt có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cũng dở khóc dở cười nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Đúng là so với em lớn hơn rất nhiều. Được rồi, đi thôi. Nếu sau này Thiết chủ nhân có chuyện gì cần nói, cứ đến tìm tôi là được. Cô gái nhà tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nhiều, mất công lại làm Thiết chủ nhân mất hứng.” Triệu Húc Hàn nói xong, không đợi Thiết Quý Hoành trả lời đã kéo tay Kỷ Hi Nguyệt bỏ đi.

Đến cổng chính trang nghiêm, Tiêu Ân đã đợi sẵn, sau đó cả hai lên chiếc xe hơi màu đen sang trọng lúc nãy, rời khỏi nhà cổ của Úy gia.

Suốt quãng đường về lại khách sạn không ai mở miệng nói chuyện, bởi vì đang có tài xế, với lại Triệu Húc Hàn cũng có chút mệt mỏi, nên nhắm mắt nghĩ ngơi. Kỷ Hi Nguyệt cũng dựa vào lòng anh nhắm nghiền hai mắt.

Bốn mươi phút sau, mọi người về đến khách sạn. Còn khoảng hai tiếng nữa là trời tối, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt rửa ráy thay quần áo xong thì xuống lầu dùng bữa.

Lần này Tiêu Ân không đi theo, hai người cũng không che đậy, giống như những đôi tình nhân bình thường đi dạo trên phố, tìm một nhà hàng vừa mắt rồi bước vào dùng cơm tối.

Sau khi món lên, Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Bây giờ có thể nói anh nghe vì sao Thiết Quý Hoành lại có hứng thú với em rồi chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt biết, người đàn ông này suốt đường về không nói chuyện, về đến phòng cũng chỉ kêu cô đi tắm rửa thay quần áo để ăn cơm, khuôn mặt cũng lạnh lùng không có lấy một nụ cười, chẳng qua chỉ là giả vờ kìm nén.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Ghen à?”

“Em nói xem?” Triệu Húc Hàn hờn mát nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt buồn cười: “Không cần thiết đâu. Kiểu đàn ông đó làm sao có thể so với anh Hàn được? Có điều, tuy rất phiền phức nhưng vẫn nhận được một tin tốt.”

Triệu Húc Hàn nhìn cô không nói chuyện, Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục: “Anh ta đã đồng ý điều kiện của em.”

“Em đưa điều kiện rồi?” Triệu Húc Hàn kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tên này như bị thần kinh, cứ nhất định muốn em tha thứ cho sự thất lễ của anh ta. Em đề nghị anh ta ủng hộ Úy Tư Lý thay vì Úy Mẫn Nhi. Thực chất em chỉ muốn anh ta biết khó mà lui, nhưng không ngờ anh ta đồng ý thật. Anh Hàn, điều này đối với việc anh giúp đỡ anh Úy có phải là chuyện tốt không?”

Triệu Húc Hàn siết chặt ấn đường, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt âm u, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.

“Anh Hàn, anh nhìn gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.

Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói: “Xem ra Thiết chủ nhân có hứng thú với em không chỉ một chút. Có thể đồng ý một điều kiện lớn như vậy, chứng tỏ em rất quan trọng đối với anh ta.”

“Em cũng cảm thấy kỳ lạ. Bản thân em có gì xuất sắc đâu? Hay là đầu óc của tên đó có vấn đề? Dù sao cũng chỉ mới lần đầu tiền gặp mặt thôi mà. Em thật sự không thể hiểu nổi.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu, “Anh Hàn, vậy có phải điều kiện đó không đáng tin không?”

Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Không phải. Có thể tin được. Thiết Quý Hoành là người nói lời giữ lời, chỉ là anh không biết vì sao.” Triệu Húc Hàn cũng không hiểu nổi nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Xem ra sức hấp dẫn của em quá lớn. Anh Hàn, anh sắp có cảm giác nguy cơ rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt nói đùa.

Triệu Húc Hàn híp mắt lại, nguy hiểm nhìn cô, nói: “Phải không?”

“Đương nhiên không phải. Em đã nói là không gả cho ai ngoài anh Hàn, nên làm sao có thể để người đàn ông khác dụ dỗ được. Hoàn toàn không có khả năng đó.” Kỷ Hi Nguyệt liền cười nói giả lả. Dáng vẻ hiện tại của người đàn ông này rất đáng sợ.

“Ăn cơm đi. Lát nữa qua chỗ Lan Khê, các em còn phải chuẩn bị  nữa.” Triệu Húc Hàn cắt miếng thịt bò rồi bò vào dĩa của Kỷ Hi Nguyệt.
 
Chương 1012: Vẫn còn nhân đạo


Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi: “Lan Khê là ai vậy? Không phải ám vệ của anh sao?”

“Không phải, là người của Triệu gia, cùng một cấp bậc với Tiêu Ân, lúc trẻ được anh điều chuyển sang Tây Âu làm việc, tính tình khá khép kín, không phải là người tu luyện khí công. Phải rồi, cô ấy là phụ nữ.” Triệu Húc Hàn hình như chưa từng nói là nam hay nữ.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Phụ nữ? Một Vô Cốt thứ hai?” Cô quả thực rất sợ, nếu có thêm vài người như Vô Cốt thì cô sẽ kiệt sức mà chết mất.

Triệu Húc Hàn ngước mắt liếc cô: “Đương nhiên không phải. Em cứ gặp là biết. Với lại cô ấy đã kết hôn rồi.”

“Kết hôn rồi vẫn giúp Triệu gia làm việc sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò nói.

Triệu Húc Hàn có chút dở khóc dở cười: “Nếu kết hôn xong mà không làm nữa thì Triệu gia không phải đã đào tạo bọn họ vô ích rồi sao? Người của Triệu gia muốn kết hôn phải tiếp nhận kiểm tra rất nghiêm ngặt. Chồng cô ấy là lính đặc chủng, thực lực cũng được xem là ngang ngửa.”

“Ồ, nói như vậy là cả hai vợ chồng đều biết thân phận của đối phương?” Kỷ Hi Nguyệt như có suy tư gì đó, nói.

Triệu Húc Hàn nhướn mày: “Có lẽ vậy. Tùy vào cách xử lý của Lan Khê. Nhưng cô ấy có thể kết hôn tức là cô ấy có thể giải quyết ổn thỏa, nên mới đủ tư cách kết hôn. Bình thường người của Triệu gia thường kết hôn với người trong hệ thống của Triệu gia, nhưng cũng có những người khác. Sau năm mươi tuổi bọn họ mới có thể chính thức nghĩ hưu và bắt đầu an hưởng tuổi xế chiều.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Xem ra Triệu gia vẫn còn khá nhân đạo.”

“Bây giờ không còn là xã hội cũ, nói trắng ra là cùng lợi dụng lẫn nhau, điều kiện cũng gần như bình đẳng, nên một khi ai đó phản bội, việc trừng phạt cũng tất yếu phải nghiêm khắc nhất.” Triệu Húc Hàn nói.

“Ồ, cũng công bằng mà. Xét cho cùng Triệu gia đã tốn nhiều tinh lực như vậy mới nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, làm đến năm mươi tuổi cũng không có gì quá đáng, với lại cuộc sống về già còn rất đầy đủ, như vậy cũng xem là nhân đạo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, ngay cả người bình thường muốn nuôi dưỡng con cái của họ cũng phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực và tiền bạc.

Tuy người của Triệu gia trong quá trình đào tạo có phần cực khổ hơn một chút, sau khi trưởng thành cũng chỉ làm vệ sĩ, nhưng so với tất cả các vệ sĩ khác trên thế giới thì thù lao và đãi ngộ của họ cũng nhỉnh hơn.

Vì vậy, đây thực chất là một chuyện rất công bằng.

“Vậy Lan Khê có con chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Chưa. Hai vợ chồng đều làm công việc có tính nguy hiểm cao, nên Lan Khê không có ý định sinh con khi chưa tới bốn mươi tuổi, chồng của cô ấy cũng đồng ý chuyện đó.” Triệu Húc Hàn đáp.

“Wow! Hai vợ chồng họ cũng gan thật, bốn mươi tuổi mới chịu sinh con, như vậy đối với phụ nữ có phải hơi nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy phụ nữ sinh đẻ trước năm ba mươi tuổi mới là thời kỳ tốt nhất.

Triệu Húc Hàn khẽ cười: “Đó là lựa chọn của bọn họ. Triệu gia cũng không phải nhà từ thiện. Lỡ như Lan Khê xảy ra chuyện gì bất trắc trong lúc làm nhiệm vụ, đứa nhỏ sẽ chịu thiệt thòi. Cho nên anh tin là bọn họ cũng đã thương lượng với nhau. Cũng giống như thím Lý vậy.”

Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến chuyện thím Lý mất chồng, hơn nữa còn không có con, quả thực rất đáng thương.

“Nếu bố của em và thím Lý có duyên phận, anh sẽ thành toàn cho họ, nhưng em có muốn em trai hay em gái gì đó không? Thím Lý vẫn chưa có con.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó nói: “Muốn chứ. Mặc dù tuổi tác chênh lệch khá lớn, nhưng em chắc chắn sẽ thích. Con của thím Lý nhất định sẽ rất dễ thương và xinh đẹp, với lại thím Lý cũng cần có con của mình, em không để ý chuyện đó đâu.”

Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, ánh mắt mềm mại như nước. Người phụ nữ của anh cho anh đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, bình thường mà nói, mọi người rất khó chấp nhận việc bố mình đã già như vậy lại sinh thêm con.

Sau khi dùng bữa tối xong, sắc trời cũng dần về đêm, Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt hòa vào đoàn người khá đông đúc trên phố rồi nhanh chóng rẽ vào một chuỗi cửa hàng bách hóa.
 
Chương 1013: Phải vào sòng bạc


Cửa hàng bách hóa thực sự rất tạp nham, lộn xộn và dài ngoằng, giống như khu chợ hàng hóa thủ công trên các con phố cổ ở Trung Quốc, khiến người khác hoa cả mắt, hơn nữa còn có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.

Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt bước vào trong, gần như suốt quãng đường đều cúi thấp đầu.

Sau đó cả hai quẹo vào một góc, xuống tầng hầm rồi lại đi sâu bên trong một lúc, mãi cho đến khi đụng cánh cửa sắt, Triệu Húc Hàn liền gõ hai tiếng, dừng lại rồi gõ tiếp hai tiếng, sau nữa là ba tiếng.

Cánh cửa mở ra, một khuôn mặt tròn trịa người Trung Quốc xuất hiện, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, với đôi mắt to tròn, đôi môi hơi dày và nụ cười trên mặt.

Sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt bước vào, người phụ nữ đóng cửa lại, nói: “Cậu chủ, đại tiểu thư.”

“Tiểu Nguyệt, vị này là Lan Khê, người liên hệ ở Tây Âu.” Triệu Húc Hàn giới thiệu sơ một chút.

Kỷ Hi Nguyệt liền mỉm cười: “Lan Khê, chào chị.”

Ấn tượng đầu tiên của cô về người phụ nữ này rất tốt, bởi vì nhìn cô ấy rất thân thiện, không mang vẻ lạnh lùng cao ngạo như Vô Cốt, ngược lại khá bình dân, giống hệt như nhân viên hoặc bà chủ của cửa hàng bách hóa.

“Lan Khê, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?” Triệu Húc Hàn ngồi xuống chiếc ghế đẩu bằng gỗ, lãnh đạm hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt thấy bên trong là một gian phòng nhỏ, nhưng vẫn có cửa sau. Trong đây đồ đạc rất bừa bộn, nhưng đa số đều là đồ hóa trang, bao gồm tóc giả, quần áo, mũ và mỹ phẩm.

“Cậu chủ, đã chuẩn bị xong cả rồi. Chiếc xe đang đậu trong hẻm sau, lát nữa đợi đại tiểu thư hóa trang xong sẽ xuất phát. Đã điều tra được tối nay Đông Quách Dịch sẽ đến sòng bạc Thánh Nguyên.” Lan Khê đáp.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Sòng bạc? Vậy là tôi phải vào sòng bạc sao?”

Triệu Húc Hàn nhìn Lan Khê, nụ cười trên mặt cô ấy đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu chủ, Đông Quách Dịch là một tên rất thận trọng và tinh vi. Chúng ta muốn ôm cây đợi thỏ để bắt hắn là chuyện khá khó nhằn.”

Triệu Húc Hàn hỏi thẳng: “Vậy ý của cô là?”

“Tôi thiết nghĩ, đại tiểu thư nên vào hẳn sòng bạc. Nếu có thể ở trên chiếu bạc thắng được Đông Quách Dịch, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của ông ta. Đợi đến khi đại tiểu thư rút lui, biết đâu ông ta sẽ đi theo đại tiểu thư…” Lan Khê nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Thắng ông ta?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày. Dùng khí công để đánh bạc cô chưa từng thử qua, nhưng nếu muốn cũng không phải không thể, chỉ là Triệu Húc Hàn không cho phép cô đánh bạc, bố cô lại càng không.

Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày: “Đây cũng là một cách, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn phải tùy cơ ứng biến, xem nên làm thế nào để dẫn dụ ông ta ra khỏi sòng bạc mới ra tay. Dùng thuốc mê là cách tốt nhất và an toàn nhất.”

Anh đưa mắt nhìn chiếc nhẫn gây mê trên ngón giữa bàn tay phải của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là em có thể đánh bạc sao?” Nói rồi cô lại cười toe toét.

“Tối nay có thể.” Triệu Húc Hàn từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ màu đen: “Trong đây có năm triệu, là thẻ dấu tên, điều tra không được số tài khoản, không cần phải dùng đến thẻ của em.”

Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi gật đầu nói: “Lỡ như em thắng đậm thì sao?”

“Thắng đậm thì em không thể thoát ra được đâu. Sòng bạc có điểm mấu chốt của bọn họ. Nhiều lắm là em chỉ thắng được một trăm triệu thôi, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận, đề phòng những cái đuôi ở phía sau. Có thể mở sòng bạc ở đây thì gốc gác cũng không phải thiện lành gì.”

Kỷ Hi Nguyệt sao lại không biết những chuyện như vậy trong thế giới ngầm, nên lập tức gật đầu.

Ba người sau khi bàn bạc chi tiết xong, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu hóa trang dưới sự giúp đỡ của Lan Khê.
 
Chương 1014: Một nốt ruồi đỏ


Lần này Kỷ Hi Nguyệt để tóc xoăn màu nâu sẫm, tròng mắt màu nâu và đánh phấn mắt cùng màu, tóc mái che khuất phần lông mày, hai bên chóp mũi điểm xuyết ít tàn nhang, bên khóe môi còn chấm một nốt ruồi nhỏ, tóc dài xõa xuống hai bên che bớt hình dạng khuôn mặt, nhìn qua càng thêm tin tế và xinh xắn.

Vành môi vẫn tô dày thêm đôi chút, kiểu dáng gợi cảm và xinh đẹp, kết hợp với cặp kính mát màu tím nhạt, trông tổng thể rất giống một minh tinh.

Cuối cùng là đổi sang một bộ váy màu đen ôm mông, một chiếc túi xách màu đen, một đôi giày cao gót và một sợi dây chuyền quý giá với mặt dây chuyền là thạch anh tím.

Đứng trước mặt Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Thế nào? Còn nhận ra em được không?”

“Nếu chưa từng gặp em thì rất khó nhận ra, nhưng đã từng gặp em rồi thì vẫn có khả năng quen mắt.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, cảm giác chưa được hài lòng.

“Vì em là người Trung Quốc mà.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

“Thực ra, tốt nhất là nên giấu bớt cằm, nếu chỉ để lộ ra đôi mắt thì rất khó nhận dạng.” Lan Khê nói.

“Nhưng vào sòng bạc làm sao che cằm được? Mái tóc của tôi mặc dù có thể che bớt một chút, nhưng nếu bị chú ý vẫn khiến người khác có ấn tượng sâu sắc.”

“Thôi như vậy cũng được. Cũng may là mắt kính đủ lớn, che được gần hết khuôn mặt. Nốt ruồi đỏ này nên lớn hơn một chút, như vậy sẽ cho người khác ấn tượng đầu tiên là nốt ruồi.” Triệu Húc Hàn nhìn lại Kỷ Hi Nguyệt lần nữa rồi đưa ra ý kiến.

Lan Khê liền thay đổi nốt ruồi, đúng như dự đoán, phần lớn gương mặt của cô đã bị đầu tóc và mắt kính che bớt, nốt ruồi đỏ cũng thực sự rất chói mắt.

Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ngoại hình của Kỷ Hi Nguyệt, thoạt nhìn thì cô vẫn là một quý cô xinh đẹp, nốt ruồi đỏ chỉ làm cô trông càng thêm gợi cảm và quyến rũ hơn thôi.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Tốt, như vậy đi. Tiểu Nguyệt, Lan Khê sẽ ở trên xe đợi em, sau khi em bắt được Đông Quách Dịch rồi, cô ấy sẽ đưa em rời khỏi. Anh và Tiêu Ân tối nay phải đi gặp người khác, như vậy anh mới có bằng chứng vắng mặt. Giải quyết xong thì bọn em nhớ liên lạc ngay với anh, anh sẽ đến qua chỗ bọn em để đón em.”

“Được, em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ cố hắng hoàn thành nhiệm vụ.”

Triệu Húc Hàn nắm tay cô, nói: “An toàn là trên hết, bắt không được cũng không sao, nghe rõ chưa? Ở đây không phải trong nước, có rất nhiều thứ vượt khỏi tầm với của Triệu gia chúng ta, cho nên điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ tốt bản thân, hiểu không?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt và lời nói mà Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt, Lan Khê âm thầm kinh ngạc. Xem ra cậu chủ rất yêu vị đại tiểu thư này. Cô ấy hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chủ, trông anh rất có mùi vị của một người bình thường.

Chẳng trách Tiêu Ân nói Kỷ đại tiểu thư rất có khả năng trở thành chủ mẫu đương gia trong tương lai, xem ra cô ấy phải chăm sóc cẩn thận mới được.

Triệu Húc Hàn rời khỏi trước, còn Lan Khê thì dẫn Kỷ Hi Nguyệt đi dạo một vòng quanh các cửa hàng bách hóa, ra vẻ như khách du lịch. Đến chín giờ tối, Lan Khê đưa Kỷ Hi Nguyệt đến con hẻm sau.

Con hẻm sau hoàn toàn giống trong tưởng tượng của Kỷ Hi Nguyệt, vừa dơ dáy vừa bừa bãi, còn rất tối, đèn đường cách hơi xa và không có camera.

Lan Khê bước tới một chiếc ô tô màu đen đậu gần đó, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng theo sau và leo lên xe.

Sòng bạc Thánh Nguyên là một sòng bạc ngầm nổi tiếng ở Paris, địa bàn rất lớn, trang trí hoành tráng, luật lệ cũng rất chặt chẽ, được dân chơi cờ bạc trên thế giới ưa chuộng, công việc kinh doanh có thể nói là vô cùng phát đạt.

Lan Khuê cho xe đậu dưới bóng cây cách đó không xa, rồi quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư, cô cứ vào trong từ cánh cửa đó, chỉ cần cho bọn họ nhìn tấm thẻ đen của cô là bọn họ sẽ dẫn cô đến phòng VIP. Đông Quách Dịch chắc hẳn đã vào trong. Đây là ảnh của ông ta, cô nhận dạng trước đi.”
 
Chương 1015: Vào sòng bạc Thánh Nguyên


Lan Khê đưa di động của mình cho Kỷ Hi Nguyệt nhìn thử. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong hình là người đàn ông Trung Quốc với bộ ria mép, mái tóc bóng mượt chải ngược ra sau, nhìn khá giống với mấy nhân vật đóng trong Bến Thượng Hải xã hội cũ.

Ông ta trông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, thân hình gầy còm, rất dễ nhận dạng.

“Đây là bản đồ của sòng bạc Thánh Nguyên, cô nhớ xem kỹ đường rút lui.” Lan Khê gửi cho cô, sau đó nói: “Bất luận cô ra từ cửa trước hay cửa sau thì tôi cũng ở trong con hẻm tối đợi cô. Nếu cô có thể dụ được ông ta qua bên đây rồi mới ra tay thì quá tốt, còn nếu không được, cô cứ gõ cửa sau rồi đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ tới cửa sau đón cô.” Lan Khê vừa nói vừa đưa tay chỉ xung quanh.

Kỷ Hi Nguyệt quan sát một hồi lâu, sau nói gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, nhưng có thể là thời gian sẽ hơi lâu đấy.”

“Không sao, cứ giữ liên lạc. Nhưng cô phải tuyệt đối cẩn thận nhé.” Lan Khê dặn dò Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười: “Tôi hiểu rồi, chị yên tâm.”

Nói xong Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, bên ngoài chiếc váy body màu đen là một chiếc áo khoác cao cấp màu be, đạp lên đôi giày cao gót bước đi trong bóng tối lờ mờ dưới ánh đèn đường, trông cô giống hệt như một vị phu nhân quý phái, tự tin bước thẳng tới lối vào sòng bạc.

Càng đến gần sòng bạc, lượng người cũng đông hơn. Khách ngoại quốc cũng có rất nhiều, cả gái đi.ếm và ma cô cũng đứng đầy đường. Ngoài ra còn có một vài tên rất giống côn đồ, trong miệng toàn thốt ra đủ loại ngôn ngữ.

Tuy nhiên, hai bên cửa ra vào của sòng bạc đều có bảo vệ đứng canh, cho nên chỉ cần bước chân vào khu vực này, những tên bát nháo kia cũng không dám nói năng lung tung nữa.

Kỷ Hi Nguyệt vừa bước qua đã thu hút được rất nhiều ánh mắt, nhóm gái đi.ếm tưởng cô là đối thủ của bọn họ, khách làng chơi thì cho rằng cô là hàng tươi mới, còn một vài tên côn đồ thì tưởng cô là phú bà, người nào cũng muốn tiến lên phía trước.

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chân bước tới cổng sòng bạc, lúc này mọi người mới biết người phụ nữ này là một dân nghiện cờ bạc.

Bảo vệ dùng tiếng Anh hỏi một câu, Kỷ Hi Nguyệt liền lấy chiếc thẻ màu đen sáng lóa ra.

Người bảo vệ đó lập tức thay đổi thái độ, tươi cười niềm nở dẫn Kỷ Hi Nguyệt vào trong.

Vừa bước vào cửa, khung cảnh bên trong khiến Kỷ Hi Nguyệt như được mở mang tầm mắt. Lượng người bên trong tấp nập đông đúc, đủ các loại âm thanh hò hét phấn khích và tiếng máy móc nối tiếp nhau.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tai mình như sắp bị điếc đến nơi, bởi vì thính lực của cô thật sự rất tốt.

Cô đưa mắt quan sát xung quanh, người đến đây chơi đến từ khắp nơi trên thế giới và đủ loại màu da, cô còn phát hiện người Châu Á cũng không ít, có điều không biết là người Trung Quốc, Nhật Bản hay là Hàn Quốc.

Cô được bảo vệ đưa thẳng vào gian phòng có cánh cửa sang trọng, sau đó bảo vệ hai bên lại mở cửa cho cô.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, đập vào mắt cô là khung cảnh còn hoành tráng và rực rỡ hơn, nhưng lượng người đã bớt đi không ít, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi bàn còn rộng rãi hơn rất nhiều. Vệ sĩ bưng khay rượu và đồ uống di chuyển khắp nơi, châm trà đổ nước cho các khách chơi.

Bảo vệ nói với cô một câu gì đó bằng tiếng Anh rồi rời đi, sau đó có một vệ sĩ giống như người chia bài bước tới, còn mang theo một cái khay, trên đó là năm xấp thẻ đánh bạc.

Một khay như vậy là một triệu, Kỷ Hi Nguyệt hiểu. Cô nhìn xung quanh, sau đó ngồi xuống một chiếc bàn đang đánh Tài Xỉu. Người chia bài đặt thẻ đánh bạc trước mặt cô, Kỷ Hi Nguyệt giao tấm thẻ đen cho anh ta.

Chiếc bàn này có tổng cộng bảy người, bốn nam và ba nữ, cộng thêm người chia bài và nhân viên hỗ trợ người chia bài.

Mọi người không ai nói chuyện với ai, chỉ tập trung vào các con số trên bàn để đặt cược. Kỷ Hi Nguyệt tạm thời chưa hiểu luật chơi, nên cầm đại một một triệu chip đặt vào cửa Tài*.

(Đặt cược vào cửa Tài (Big) hay cửa Xỉu(Small) là kiểu cược đơn giản và phổ biến nhất trong trò xúc xắc. Tài, thắng nếu tổng điểm ba viên xúc xắc là 11-17 điểm. Xỉu, thắng nếu tổng điểm ba viên xúc xắc là 4-10 điểm – nguồn: Google.)

Một chốc sau, người chia bài rung chuông, ý là đã chọn mua xong thì bỏ tay ra, sau đó nhấn nút lắc xúc xắc, tiếng chuyển động không ngừng nghĩ của viên xúc xắc trong chiếc hộp liền vang lên.
 
Chương 1016: Vận may không được tốt lắm


Kỷ Hi Nguyệt quan sát mấy tay đánh bạc, hầu như người nào cũng vô cảm, chắc hẳn đều là dân lão luyện, ánh mắt chỉ dán chặt vào chiếc hộp màu đen kia.

Trong lúc viên xúc xắc chuyển động, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu vận công, thính giác lập tức trở nên nhạy bén, nghe rõ được từng viên xúc xắc đang phát ra âm thanh khác nhau, cuối cùng thì dừng lại.

Lần đầu Kỷ Hi Nguyệt nghe, nên không biết âm thanh thế nào là điểm số lớn, âm thanh thế nào là điểm số nhỏ, nhưng cô đã ghi nhớ được một số âm thanh, vì vậy cô đợi đến khi nắp mở ra.

Bên trong là ba viên xúc xắc, một-hai-ba, Xỉu!

Trong số tám người đặt cược, có năm người đặt Xỉu, ba người đặt Tài. Kỷ Hi Nguyệt xuống Tài, nên một triệu chíp lập tức bị lấy đi.

Hai người thua còn lại, có người thì thở dài, người thì mắng chửi một tiếng, còn năm người thắng khác thì mặt mày hớn hở, đang bận tính mệnh giá của viên xúc xắc trên phần bàn của mình.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên, sau đó xoay đầu nhìn vị trí xung quanh, ngoài trò Tài Xỉu này ra còn có đánh bài, nhưng quan trọng là cô không thấy bóng dáng của Đông Quách Dịch đâu, lẽ nào tên này vẫn chưa đến?

Hay là trừ chỗ này ra còn có phòng khác VIP hơn, tiền đặt cược lớn hơn? Thẻ chip thấp nhất ở đây cũng đã một triệu, chẳng lẽ còn phòng nào có thẻ chip thấp nhất là mười triệu?

Kỷ Hi Nguyệt cũng không sốt ruột, Lan Khê đã nói tên đó nhất định sẽ đến, nên cô cứ việc đợi là được. Hay là cô tạo ra chút động tĩnh để thu hút tên đó đến tìm mình nhỉ?

Dù sao thì mấy tay cờ bạc cũng rất có hứng thú với mấy tay cao thủ.

Lần thứ hai Kỷ Hi Nguyệt đặt cược, cô xuống hai triệu cửa Tài, kết quả ra vẫn ra cửa Xỉu. Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết lắc đầu cười, mấy tay bạc khác cũng cười, chọc cô vận may quá kém.

Lượt đặt thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt đổi sang Xỉu, xuống năm triệu, kết quả ra Tài. Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt vẫn nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này chắc là giàu lắm, có điều thua liên tù tì ba ván như vậy cũng khá đen.

Tài Xỉu, lớn nhỏ, bình thường là lớn hoặc nhỏ, đôi hoặc đơn, xác suất ra Tài hay Xỉu là 50%, đương nhiên vẫn có vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như cả ba cùng giống nhau thì gọi là Xổ bão*, nhưng cơ hội này rất nhỏ.

(Xổ bão: Cược ba, tức là đặt cược ba viên xúc xắc sẽ cùng điểm số. Có hai loại cược ba, cược vào một bộ ba cụ thể từ bộ 1 đến bộ 6, tỷ lệ trả thưởng là 1:180, hoặc là cược ra một bộ ba bất kỳ, tỷ lệ trả thưởng sẽ là 1:30- nguồn: Google.)

Hoặc có thể cộng điểm số của ba viên xúc xắc lại, nhưng xác suất thắng khó hơn, nên bình thường rất ít người đặt cược.

(Có các ô tổng điểm từ 4 đến 17 để đặt cược. Tỷ lệ trả thưởng của mỗi ô cũng khác nhau. Chẳng hạn như cược tổng điểm là 4 thì 1 ăn 60, còn cược tổng điểm là 5 thì 1 ăn 30, vv, – nguồn: Google.)

Kỷ Hi Nguyệt hơn nửa cơ hội đã thua liền ba ván, đây gọi là mở hàng kém may mắn.

Qua ba bàn chơi thử, Kỷ Hi Nguyệt đã nắm vững được âm thanh điểm số lớn nhỏ khi đổ xúc xắc, còn hai bàn trước là do cô đoán mò nên đặt cược sai phương hướng.

Cho nên lần này cô lại kêu mười triệu thẻ chíp, đem hết mười triệu đó đặt vào cửa Xỉu.

Bình thường mấy người chơi cờ bạc không biết cách đánh sẽ chơi như vậy. Thua ván đầu tiên sẽ gấp đôi tiền cược trong ván thứ hai, thua ván thứ hai cứ thế lại nhân đôi tiền cược lên. Dù sao thắng được một ván cũng lấy lại hết thôi?

Những người đánh bạc mang tâm lý như vậy thường là người thua thảm hại nhất, vì trên sòng bạc, cứ mỗi phút lại có mười cửa Tài hoặc hai mươi cửa Xỉu được mở ra, và một Xổ bão chen vào. Cứ như vậy, người chơi có thể thua đến tán gia bại sản, vì tiền nhân đôi cũng không đủ chung thua.

Giống như Kỷ Hi Nguyệt vậy, nếu ván thứ tư cược thua mười triệu, ván thứ năm sẽ là hai mươi triệu, ván thứ sáu sẽ là bốn mươi triệu. Triệu Húc Hàn cho cô tấm thẻ năm mươi triệu, cũng tức là chưa đến ván thứ sáu thì cô đã thua sạch banh, làm gì còn tiền để chơi tiếp nữa?

Cho nên, mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt tăng gấp đôi tiền đặt cược như vậy thì có chút lo lắng cho cô, cũng có người lắc đầu. Nhưng trên sòng bạc, bình thường mấy con bạc lão luyện sẽ không rãnh để khuyên ngăn người khác. Vì một khi khuyên sai, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ẩu đả.

Người chia bài lần nữa xác nhận Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xỉu mười triệu bằng tiếng Anh, bởi vì mười triệu được coi là con số khá lớn trên bàn này. Những người khác đặt cược nhiều nhất cũng chỉ có năm triệu.
 
Chương 1017: Vận may bắt đầu tốt lên


Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười gật đầu, người chia bài cũng cười cười với cô. Lúc này, bàn bên cạnh nghe thấy ai đặt cửa Xỉu mười triệu thì cũng có chút hiếu kỳ mò qua xem.

Sau khi chốt xong, người chia bài mở nắp xúc xắc ra, bên trong ba con xúc xắc là hai-hai-bốn, tám điểm, Xỉu!

“Yeah!” Kỷ Hi Nguyệt hô lên một tiếng. Thực ra cô đã đoán được tám điểm, còn muốn đặt cược gấp hai mươi lần.

Nhưng cô không muốn còn chưa gặp được Đông Quách Dịch đã bị đuổi ra ngoài, nên phải tiết chế lại một chút.

Mấy người trên bàn chúc mừng Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt lấy lại tám triệu đã thua, hơn nữa còn thắng được hai triệu. Cô bèn lấy hai triệu đó đặt cược ván tiếp theo, lần này cô xuống cửa Tài, nhưng thua.

Ván kế tiếp cô xuống mười triệu cửa Tài thì lại thắng.

Sau đó cô cứ liên tục năm triệu rồi mười triệu cửa Tài, ván nào cũng thắng lớn. Người chia bài bắt đầu đổ mồ hôi, những người khác cũng vô cùng phấn khích, Kỷ Hi Nguyệt liên tục reo hò.

Kỷ Hi Nguyệt hơi khát nước, thấy vệ sĩ bưng sâm panh đến, cô liền cầm lấy một ly, sảng khoái uống vào một hơi, nhưng vấn đề là vẫn chưa thấy Đông Quách Dịch xuất hiện? Mà đã hơn một tiếng trôi qua rồi.

Cô có nên nhắn tin cho Lan Khê để hỏi xem tình hình không nhỉ?

Xét cho cùng thì cô đến đây cũng không phải để đánh bạc kiếm tiền, tuy là cô cũng đã kiếm được chút đỉnh mang về.

Nhẹ nhàng lượm được một trăm triệu, bằng với số tiền đã đầu tư của Húc Nguyệt, xem ra trò này cũng dễ kiếm tiền phết.

Mấy tay cờ bạc mà biết Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ như vậy, chắc chắn rất muốn bóp chết cô, vì không phải ai cũng như cô, muốn thắng là thắng được!

Kỷ Hi Nguyệt dừng đặt cược, quan sát mọi người chơi vài set, có người thắng, cũng có kẻ thua.

Có người bắt đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đặt cược, sau đó đặt theo cô, hy vọng có thể đu theo vận may của cô để thắng được vài ván.

Kỷ Hi Nguyệt thấy như vậy cũng không phải là cách, chỉ có thể tiếp tục đặt cược. Lần này cô đặt năm triệu, nhưng để thua. Cô nhớ đến lời của Triệu Húc Hàn, không thể thắng quá nhiều, phải đợi Đông Quách Dịch xuất hiện.

Các ván sau bình thường trở lại, Kỷ Hi Nguyệt có thắng có thua, thu vào bỏ ra cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng tiền trong tài khoản thì vẫn còn nguyên năm mươi triệu.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt quyết tâm thắng nhiều hơn để dụ Đông Quách Dịch xuất hiện, cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông đang bước vào, chính xác là Đông Quách Dịch. Ông ta cùng một người chia bài bước vào. Không biết bọn họ đang nói gì đó mà người chia bài có vẻ không vui.

Bộ ria mép trên mặt Đông Quách Dịch rung rinh theo nụ cười, sau đó ông ta vỗ vai người chia bài rồi cầm khay chip bỏ đi.

“Hai mươi triệu, Tài!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, khiến cho Đông Quách Dịch vừa định bước đến bàn đánh bài liền xoay người đi về phía Kỷ Hi Nguyệt.

Mọi người hình như đều quen biết Đông Quách Dịch. Xem ra tên này là một tay cờ bạc lão luyện ở đây, người chia bài còn chào hỏi ông ta.

Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười cười, dùng tiếng Anh hỏi: “Con lai?”

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu liếc nhìn ông ta rồi gật đầu, sau đó xoay lại hối người chia bài mở xúc xắc.

“Đợi chút, tôi đặt mười triệu, Xỉu!” Đông Quách Dịch cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt là kiểu phụ nữ ăn may, nên ông ta cũng muốn góp vui, mua cái ngược lại cô.

Tất nhiên ông ta có thể đặt cược riêng lẻ, nhưng ông ta không quan tâm đến việc thắng thua trong bàn đầu tiên, hoàn toàn là mang tâm thế chơi đùa.

Kỷ Hi Nguyệt lại xoay đầu nhìn ông ta, khóe miệng khẽ giật giật.

Đông Quách Dịch ngồi xuống, nheo mắt nhìn người chia bài, cười nói: “Vẫn chưa mở?”

Ngươi chia bài hô lên một tiếng, sau đó mở nắp xúc xắc ra, bên trong là năm-năm-sáu, Tài!

“Hahaha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười sảng khoái, vô cùng đắc ý nhìn Đông Quách Dịch với dáng vẻ khiêu khích: Ai kêu ông xuống ngược tôi, cho thua chết ông!
 
Chương 1018: Sắc mặt thay đổi


Đông Quách Dịch bật cười: “Xem ra quý cô đây khá may mắn nhỉ!”

“Đương nhiên, từ nãy đến giờ tôi vẫn thắng mà. Chú đến đặt cược ngược tôi, làm tôi còn tưởng vận may của mình sắp biến mất, nào ngờ tôi lại là người triệt tiêu vận may của chú. Chú này, tôi thấy chú đừng nên đánh Tài Xỉu nữa thì hơn!” Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra xem thường vẻ mặt của ông ta.

Nhưng Đông Quách Dịch lại bật cười: “Không sao không sao. Vận may là thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, mong là quý cô đây vẫn luôn may mắn.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, biểu cảm rõ ràng không hài lòng, nhưng lúc hai mươi triệu chíp đẩy tới trước mặt cô, cô lại tươi cười rất hớn hở.

Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn ngậm ý cười.

Bàn tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xỉu mười triệu. Đông Quách Dịch nghệt ra một lúc, sau đó cũng đặt cửa Xỉu theo cô.

Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra khinh thường ông ta, dáng vẻ đó có ý là: chú vẫn muốn đu bám vận may của tôi sao?

Bảy người còn lại có hai người đặt Tài, những người còn lại đặt theo Kỷ Hi Nguyệt, số chip gần như đổ về một bên.

Kết quả mở ra là Xỉu, sắc mặt người chia bài liền trở nên khó coi, còn Kỷ Hi Nguyệt thì cười càng tươi rói.

Bàn tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt không đặt trước nữa. Đông Quách Dịch nhìn cô, sau đó đặt cửa Xỉu mười triệu. Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt, ván này là Tài, rõ ràng Đông Quách Dịch đang cố ý, nhưng cô chỉ muốn thu hút sự chú ý của ông ta, vì vậy cô phải giành chiến thắng trong mọi ván.

Thế nên cô đã đặt năm triệu cửa Tài, hơn nữa còn là người đặt cuối cùng. Dù sao cô cũng không muốn sòng bạc tìm đến cửa, nên đặt cuối cùng để những người khác tự đặt theo ý mình.

Kết quả là Kỷ Hi Nguyệt lại thắng, Đông Quách Dịch chỉ cười cười nói: “Cô đây quả nhiên rất may mắn.”

“Đương nhiên, vận may của tôi đến Thần tài còn cản không được mà.” Kỷ Hi Nguyệt từ tốn chơi, lần này xuống mười triệu. Mọi người thấy cô càng lúc đặt càng nhỏ, tưởng cô không muốn chơi nữa, nhưng vẫn theo cô rất nhiều.

Đông Quách Dịch khẽ nhíu mày, không phải ông ta không biết điểm số, chỉ là không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại đoán chuẩn như vậy. Lẽ nào vận may của một người tốt đến thế? Hay thực ra người phụ nữ này cũng là một người tu luyện khí công?

Thời gian tiếp theo, Kỷ Hi Nguyệt vẫn là người đặt cuối cùng, hơn nữa ván nào cũng chỉ đặt một triệu, bởi vì cô đã thắng sáu mươi triệu rồi.

Những người khác cũng không đặt nữa, bởi vì bọn họ đều theo Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại khăng khăng đặt cuối cùng, thế nên cho dù muốn đầu cơ trục lợi cũng bị người chia bài từ chối.

Đông Quách Dịch vẫn đặt bình thường, có lúc giống Kỷ Hi Nguyệt, có lúc khác.

Mãi cho đến khi xuất hiện một ván xúc xắc mà trong đó ba viên đều là số 3, Đông Quách Dịch nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười cười.

Sau khi cân nhắc, Kỷ Hi Nguyệt quyết định đặt cửa Xổ bão mười triệu. Nếu thắng, tỷ lệ thưởng sẽ gấp tám lần, tức là tám mươi triệu, tiền ăn được sẽ vượt qua một trăm triệu, đó cũng là con số tổn thất mà sòng bạc có thể phải đối mặt.

Đương nhiên, không phải lần nào sòng bạc cũng giở trò xã hội đen với khách chơi, có một số khách thua đến mấy mươi tỷ, khó khăn lắm mới ăn lại mười mấy tỷ, sòng bạc cũng vô cùng hoan nghênh.

Kỷ Hi Nguyệt đặt cửa Xổ bão xong, đưa mắt nhìn Đông Quách Dịch. Sắc mặt của Đông Quách Dịch đã thay đổi, bây giờ ông ta đã có chút khẳng định, người phụ nữ này có lẽ một người tu luyện khí công.

Nếu không, việc thắng liên tù tì mười mấy ván chưa kể đến, mà lẽ nào hiếm lắm mới xuất hiện một Xổ bão cô cũng có thể đoán trúng được? Ông ta cảm thấy, ngay cả vận may có tốt thế nào cũng không thể trăm phần trăm chắc chắn như vậy.

“Ông chú, không đặt nữa sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười với Đông Quách Dịch, nốt ruồi đỏ trên vành môi càng thêm quyến rũ.

Đông Quách Dịch đang còn định một ván gom lớn, nhưng lúc này lại bị Kỷ Hi Nguyệt đặt Xổ bão, giờ ông ta muốn đặt cái khác cũng thua, trừ phi cược tổng.
 
Chương 1019: Chuyển tiền vào thẻ đi


Nếu bây giờ Đông Quách Dịch cược tổng điểm là chín, và giả sử người phụ nữ này là cao thủ khí công, chắc hẳn sẽ biết ông ta cũng người tu luyện khí công. Thực sự có chút đau não. Nhưng vì không muốn bại lộ, ông ta chỉ còn cách đặt cửa Tài năm triệu, coi như thừa nhận mình đã thua.

Nhưng tối nay tâm tư ông ta không đặt vào chuyện thắng thua nữa, mà Kỷ Hi Nguyệt đã thu hút sự chú ý của ông ta.

Lúc này đã có khá nhiều người vây quanh bàn xúc xắc, đa số đều quen biết Đông Quách Dịch. Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống cửa Xổ bão một nghìn vạn thì nghĩ thầm chắc người phụ nữ này giàu có lắm.

Nếu không thì lấy đâu ra quyết đoán mà đặt cược lớn như vậy.

“Từ từ!” Thấy người chia bài chuẩn bị mở nắp, Kỷ Hi Nguyệt hô lên.

Mọi người đều sửng sốt. Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi có thể đặt thêm chứ? Ở đây có quy định giới hạn gì không?”

Người chia bài kinh ngạc, sau đó lập tức đáp: “Có thể đặt thêm.” Dù sao bàn này cũng chỉ có Đông Quách Dịch và Kỷ Hi Nguyệt đang chơi, “Không có giới hạn!”

“OK! Vậy tôi đặt hết vào Xổ bão nhé! Cũng không còn sớm nữa, chơi ván cuối đi, thắng thua gì cũng về ngủ thôi.” Kỷ Hi Nguyệt xoa xoa mặt mình, “Phụ nữ cũng cần phải dưỡng da nữa.”

Mọi người đều há hốc kinh ngạc, trên bàn của Kỷ Hi Nguyệt bây giờ đang có hơn một trăm triệu. Người chia bài lập tức dừng lại để đếm thử, là một trăm hai mươi mốt triệu!

“Phần một triệu này coi như là tiền boa cho mấy anh phục vụ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười, lấy ra một triệu đưa cho người vệ sĩ bên cạnh, “Anh chia cho mọi người đi.”ú

Người vệ sĩ đó cười tươi như hoa, vội vàng xin thứ lỗi. Ở đây tuy vẫn được nhận tiền boa, nhưng bình thường là trước khi khách ra khỏi cửa. Bởi vì thẻ chíp thấp nhất ở đây cũng đã là một triệu, nhưng đâu có ai mà hào phóng đến cảnh giới như người phụ nữ naỳ cho tiền boa hẳn một triệu?

“Một trăm hai mươi triệu? Quý cô, lần đặt cược này cũng khá lớn đấy.” Đông Quách Dịch vẻ mặt u ám nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Đâu có giới hạn đúng không? Một trăm triệu thì có gì lớn, thua thì thua thôi. Tôi cũng phải dạng quỵt nợ. Lẽ nào tôi thắng rồi, sòng bài sẽ quỵt của tôi sao? Một trăm hai mươi triệu, nếu tôi thắng, con số sẽ gấp lên tám lần, là được bao nhiêu ấy nhỉ? Chín trăm sáu mươi triệu? Xừ, cũng có nhiêu đâu, lẽ nào sòng bạc lại quỵt nợ?”

Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt như kiểu, một tỷ bạc đối với cô chỉ là con số nhỏ.

“Đương nhiên sẽ không!” Người chia bài nhanh miệng đáp. Lúc này những bàn bên cạnh cũng dừng lại, tràn sang bên đây hóng hớt chuyện.

Cũng may có vệ sĩ cản lại, nên Kỷ Hi Nguyệt không bị chen lấn.

“Thế thì tốt. Tôi cũng nghĩ sòng bạc lớn như vậy mà không trả nổi một tỷ thì nên dẹp tiệm sớm thì hơn. Thôi nhanh đi, để tôi còn về sớm, ngủ sớm dưỡng da, nếu không ông chồng của tôi sẽ nổi giận đấy!” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.

Mọi người đều thắc mắc không biết chồng của người phụ nữ này là ai, hẳn cũng phải giàu có lắm.

“Mở!” Người chia bài chỉ có thể mở viên xúc xắc đã lắc xong từ nãy ra.

“Wow!” Vừa mới mở ra, một tiếng kinh hô như sấm nổ vang lên, Xổ bão! Kỷ Hi Nguyệt thắng rồi.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nói: “Đã nói là tối nay tôi nay mắn mà anh còn không tin.’ Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Được rồi, chuyển tiền vào thẻ đi, tôi phải về đây, ngày khác lại tới. Chỗ này có vẻ hợp mạng với tôi đấy.”

“Thưa cô, mời đi bên này. Chín trăm sáu mươi triệu là con số không nhỏ, xin cô đợi cho một lát, khoảng tầm mười phút.” Vị giám đốc bước tới, lịch sự nói.

“OK.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đứng lên, dùng tiếng Trung nói với Đông Quách Dịch: “Chú này, hình như chú là người Trung Quốc thì phải? Mẹ tôi cũng là người Trung Quốc đấy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top