Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Dịch Full Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 240: C nhối từ nhỏ cho đến bây giờ. Chương 240:


Mọi người nhìn vẻ mặt đau khổ của Cố Cửu, có người sững sờ, có người không tin và cũng có một số người đã nhìn ra từ sớm.

“Các anh em, tôi cầu xin các anh. Tôi chỉ muốn tìm người phụ nữ mình yêu để sống nửa đời còn lại. Tôi và Tâm Lan tuyệt đối không có khả năng, vì vậy sau này đừng nhắc đến nữa, mất công bạn gái tôi nghe được lại không vui.”

Cố Cửu nói xong thì đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ dịu dàng.

“Mẹ kiếp, Cố Cửu, cậu thực sự thích cô bạn gái mới sao?” Trương Quyền kinh ngạc nói, “Tôi chưa bao giờ  thấy cậu dùng ánh mắt dịu dàng như vậy để nhìn một người phụ nữ.”

Cố Cửu giật mình, khuôn mặt đẹp trai có chút nóng lên. Trong lòng anh ấy như có một vạn con ngựa bùn cỏ chạy qua. Chẳng lẽ mình thực sự thích Kỷ Hi Nguyệt?

Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

“Cố Cửu, thực ra chúng tôi biết cậu không thích Tâm Lan. Nhưng một người phụ nữ đợi cậu nhiều năm như vậy mà cậu không cho cô ấy giao hẹn gì thì nói ra cũng hơi kỳ. Hơn nữa hai nhà các cậu sau này đối mặt cũng rất ngượng ngùng.” Có người nghiêm túc nói.

“Còn nữa, Tâm Lan có chắc là buông tay không? Tôi cảm thấy chuyện này rất khó.”

“Một lần giải quyết không tốt, sau này hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cố Cửu, cậu nên cân nhắc kỹ càng.”

“Cẩn thận không cô bạn gái mới của cậu bị Hạ Tâm Lan bẻ gãy đấy. Phụ nữ mà ghen lên thì rất là đố kị.”

“Cậu bớt nói lung tung đi. Tâm Lan là quân nhân, sao có thể làm ra loại chuyện đó.”

“Đừng nói bậy bạ nữa. Cố Cửu, cậu biết nói thế nào với Tâm Lan chưa?”

Mọi người hiếu kỳ nhìn Cố Cửu.

Cố Cửu khẽ cười: “Tôi đã thỏa thuận với Tâm Lan rồi. Cô ta nói, nếu bạn gái của tôi có một kỹ năng đánh bại được cô ta thì cô ta sẽ rút lui và không bao giờ làm phiền tôi nữa.”

“Thật hay giả vậy?” Ai đó kinh ngạc.

“Tất nhiên là thật. Mong các anh hãy làm chứng cho tôi. Nhưng vẫn chưa biết nên đánh cược cái gì.” Cố Cửu có chút lo lắng về nội dung của trận đấu, nhất định phải tìm được khả năng nào mà Kỷ Hi Nguyệt có thể nắm chắc phần thắng 100%.

“Tâm Lan chấp nhận rồi sao?”

“Đương nhiên. Nếu không tối nay tôi đã bỏ chạy từ sớm rồi. Anh nhìn các cô ấy đi, chẳng phải bây  giờ vẫn đang ở chung một sân đấy sao? Haha.” Cố Cửu cười có chút ti tiện.

“Nói cũng đúng, dựa vào tính khí của Tâm Lan thì tuyệt đối sẽ không để cậu mang phụ nữ về nhà.”

“Đúng đúng đúng. Vậy nên thi đấu cái gì bây giờ? Tôi cảm thấy Tâm Lan mặt nào cũng mạnh.”

“Phải rồi, Tâm Lan mà sẵn sàng nhận thua thì chắc chắn cô ta đã biết bản thân ăn chắc. Cố Cửu, cẩn thận cậu lại tự đào hố chôn mình đấy.”

Cố Cửu dở khóc dở cười: “Tôi phải bàn bạc với bạn gái mình xem nên cược cái gì đã. Dù sao lần này tôi đã quyết tâm là giải quyết cho xong chuyện này, nếu không mọi người lại mệt mỏi.”

“Đúng á, chúng tôi cũng thấy mệt cho cậu. Lát nữa cậu phải mời khách đấy nhá!”Ai đó bật cười.

“Được được, chuyện nhỏ. Không say không về, ok chưa?” Cố Cửu cũng vui vẻ.

Bốn mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt từ trên máy chạy bộ bước xuống, sau đó dùng khăn lông vắt sau cổ lau sơ mồ hôi. Cô nhìn thấy Cố Cửu thì lập tức mỉm cười bước qua.

“Tiểu Nguyệt, mệt lắm chưa? Có cần nghĩ ngơi một lát không?” Cố Cửu tươi cười đón cô.

Hạ Tâm Lan bên đây cũng xuống máy, cũng dùng khăn lông lau mồ hôi nhưng ánh mắt lại lạnh lùng dõi theo Cố Cửu đang hỏi thăm Kỷ Hi Nguyệt.

Anh em xung quanh nhìn thì có vẻ là đang tập luyện, nhưng kỳ thực đôi mắt của bọn họ đều liếc sang bên đây.

Đa số đàn ông đều muốn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, người đẹp mà, đàn ông ai mà chẳng thích ngắm chứ.

“Vẫn ổn. Tập luyện hằng ngày nên cũng không thấy mệt lắm. Cố Cửu, chúng ta đánh quyền đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn sàn đấm bốc với hứng thú dồi dào.
 
Chương 241: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (VI)


“Tiểu Nguyệt, trong đây toàn là đàn ông, với lại người nào cũng là con nhà võ. Cô đánh chắc không hay lắm đâu.”Cố Cửu có phần lo lắng.

“Có gì mà không hay. Không lẽ bọn họ đánh chết tôi hay gì? Tối nào tôi cũng tập đánh với thím Lý, như vậy tôi mới có thể  nhanh biết đánh nhau đấy.” Kỷ Hi Nguyệt chộn rộn.

Hình như cô rất yêu thích kiểu vận động nguy hiểm này.

“Vậy, vậy được rồi. Để tôi giúp cô gọi một người đến luyện quyền với cô.” Cố Cửu vẫy tay gọi Trương Quyền.

“Trương Quyền, bạn gái  tôi muốn đánh quyền, anh luyện với cô ấy một chút được không?” Cố Cửu nói.

Trương Quyền kinh ngạc, sau đó bật cười: “Chuyện nhỏ, đương nhiên là được rồi. Kỷ tiểu thư, không ngờ cô biết  đánh quyền đấy.” Trương Quyền cười với Kỷ Hi Nguyệt.

“Tôi chỉ là kungfu mèo ba chân. Mới luyện có một tháng thôi, nhưng vì để tiến bộ nên muốn luyện tập một chút ấy mà. Cảm ơn anh Trương.” Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn bước lên sàn đấm bốc.

“Kỷ Hi Nguyệt, tôi có thể luyện với cô.” Hạ Tâm Lam bước qua nói với vẻ mặt u ám.

Cố Cửu lập tức ngăn cô ta lại: “Không cần đâu. Cứ để Trương Quyền luyện là được rồi. Trương Quyền, nhẹ tay hộ nhé. Tiểu Nguyệt da thịt non mềm, anh đừng làm cô ấy bị thương.”

“Cố Cửu, anh nói vậy là có ý gì? Sợ em đánh Kỷ Hi Nguyệt bị thương sao?” Hạ Tâm Lan bức bối.

Cố Cửu vội nói: “Tất nhiên là không phải. Trương Quyền cũng giống cô thôi mà. Cô luyện tập phần của mình đi.”

Kỷ Hi Nguyệt bên đây không để ý đến Hạ Tâm Lan. Sau khi bước lên sàn đấu với Trương Quyền, cô bắt đầu bày ra tư thế.

“Kỷ tiểu thư có vẻ chuyên nghiệp nhỉ!” Trương Quyền nhìn cách cô bày ra tư thế mà mắt sáng  lên.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Trương, tôi mới học nên động tác có phần trúc trắc, anh đừng cười nhé. Vậy tôi tấn công đây?”

“Được, lên đi!” Trương Quyền nghe cô gọi tiếng ‘anh Trương’ mà sướng rơn hết cả người.

Vương Cương đứng dưới ghanh tị, tại sao không kêu anh ta mà lại đi kêu Trương Quyền. Anh ta là người biết thương hoa tiếc  ngọc hơn đấy.

Kỷ Hi Nguyệt xông thẳng về phía trước, một chân đá vào phần dưới thắt lưng, khí thế khá quyết liệt.

Trương Quyền bị cô làm cho sửng sốt, anh ta vốn cho rằng phụ nữ yếu đuối như cô chắc chỉ khoa chân múa tay cho vui thôi, ai dè người phụ nữ này lại quyết liệt như vậy, hoàn toàn không thua gì một một người đánh võ chuyện nghiệp.

Anh ta đâu có biết Kỷ Hi Nguyệt nhận được sự huấn luyện từ hệ thống của Triệu gia, độ khó cao gấp mười lần so với người tập luyện bình thường, nếu không Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ không bị thương, lưng đau eo mỏi, toàn thân bầm tím cả tháng nay.

Trương Quyền dùng chân chặn lại, sau đó mặt mày méo xệch, ấn đường cau chặt.

Bởi vì anh ta bị đau. Không ngờ sức lực của một cô gái lại lớn như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt cả tháng nay đã quen va chạm đau đớn, một đá không thể chế ngự Trương Quyền, cô lập tức dùng hai tay ra đòn.

Tốc độ còn vô cùng nhanh, khiến Trương Quyền suýt chút nữa bị đánh trúng.

Mặt Trương Quyền bắt đầu nóng lên, không dám xem nhẹ cô gái này nữa. Anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, chân chính tiếp chiêu với Kỷ Hi Nguyệt.

Những người khác cũng bị sự nhanh nhẹn và khí thế của Kỷ Hi Nguyệt làm cho giật mình.

Hạ Tâm Lan đứng bên cạnh Cố Cửu tức tối. Động tác của Kỷ Hi Nguyệt vừa uyển chuyển mà không kém phần sắc bén khiến cô ta rất bất ngờ, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô ta.

“Anh Cửu, anh nói với Kỷ Hi Nguyệt chuyện chúng ta đánh cược rồi à? Là đánh quyền sao?” Hạ Tâm Lan cũng rất muốn lao lên đánh. Tốt nhất là đánh Kỷ Hi Nguyệt nằm liệt luôn, để cho cô không còn dành đàn ông với cô ta nữa.

Cố Cửu quay đầu nhìn cô ta, ghét bỏ nói: “Tâm Lan, cô không biết xấu hổ à? Từ nhỏ cô đã được tiếp nhận huấn luyện như quân nhân, còn Tiểu Nguyệt mới tập luyện được một tháng mà cô đòi đấu với cô ấy? Cô có biết đánh cược công bằng không vậy?”
 
Chương 242: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (VII)


Hạ Tâm Lan lập tức đỏ mặt: “Em, em đâu có. Em chỉ là nôn nóng muốn thi đấu càng nhanh càng tốt! Thi sớm xong sớm, nếu em thua thì em sẽ tự động rời đi ngay!”

“Cô hào sảng như vậy sao không rời đi luôn, cần gì phải thi đấu nữa.” Lời nói của Cố Cửu thực sự xuyên tim thủng phế.

Nhưng Hạ Tâm Lan đã bị anh đả kích bằng những lời nói vô cảm năm năm rồi, cho nên cô ta chỉ bỏ ngoài tai, cười khẩy nói: “Muốn dùng cách kích động sao, đừng có mơ!”

“Tâm Lan, rốt cuộc cô thích tôi vì cái gì vậy? Tôi thay đổi còn không được sao?” Cố Cửu có cảm giác bất lực ‘gọi trời trời không đáp’.

Hạ Tâm Lan ghé vào một bên tai anh ấy nói nhỏ: “Anh chẳng có gì tốt, nhưng anh là của em. Cho dù anh không thích em thì người quyết định cuối cùng cũng phải là em!”

“Cô đúng là đồ thần kinh!” Cố Cửu tức giận muốn đánh người.

“Đến đây. Đánh em đi. Nếu anh có khả năng đánh được em, em cũng chấp nhận buông tay!” Lời này của Hạ Tâm Lan cũng chọc trúng điểm chết của Cố Cửu.

Cố Cửu từ nhỏ đã không thích tập luyện, bởi vì lần đầu tiên Cố Toàn Nghĩa mang anh ấy đến võ đài, anh ấy đã bị chụp ếch trước mặt mọi người, nên là từ đó Cố Cửu nhất quyết không đến võ  đài nữa.

Cố Toàn Nghĩa tức giận rút ủng ra đánh anh ấy, anh ấy liền bỏ nhà ra đi, dọa cho mẹ Cố và Cố Toàn Nghĩa đánh nhau chí chóe, cãi nhau ầm ĩ đòi ly hôn, cho nên câu ‘con hư tại mẹ’ đã trở thành câu nói kinh điển của nhà họ Cố.

Cố Cửu cũng chính thức trở thành đứa trẻ duy nhất là con nhà quan nhưng không biết đánh võ, từ lúc còn nhỏ bên cạnh đã có vệ sĩ đi theo, cộng thêm chuyện năm năm trước Hạ Tâm Lan bắt đầu ép cưới làm anh ấy phải bỏ trốn, thành ra mới có chuyện sống một mình ở bên ngoài.

Nếu không phải lần này ở Cảng Thành bị người ta đánh thì anh ấy cũng không cần Vô Cốt đi theo làm vệ sĩ.

Song Cố Cửu cũng không phải là kẻ vô tích sự. Học lực của anh ấy rất tốt, đặc biệt là lĩnh vực y học, thế là bố anh ấy lại bắt anh ấy làm bác sĩ quân y, nhưng anh ấy không chịu, bởi vì Cố Cửu cảm thấy làm bác sĩ quân y rất vô vị, cho nên mới bảo Triệu Húc Hàn đầu tư một phòng khám bệnh cao cấp ở Cảng Thành cho anh ấy.

Tự nuôi sống bản thân, lại có của ăn của để nên bố Cố làm thế nào cũng  không cưỡng ép được Cố Cửu, mà bản thân anh ấy thì sống chết không nghe lời. Cái tính khí bướng bỉnh này từ đó cũng nổi tiếng trong vòng tròn tập thể.

Hạ Tâm Lan thấy Cố Cửu tức giận đến nỗi mặt mũi méo xệch, ánh mắt cơ hồ muốn giết người, nhưng cô ta thì ngược lại rất ung dung bình tĩnh.

“Cô chờ đấy. Tiểu Nguyệt chắc chắn sẽ có chỗ thắng cô!” Cố Cửu gắt gao nói, sau đó đứng cách xa cô ta ra một chút, như thể cô ta là ruồi nhặng vậy.

Hạ Tâm Lan khoanh tay cười khẩy, không để ý đển anh ấy nữa mà ngước đầu lên nhìn Kỷ H Nguyệt và Trương Quyền đánh nhau.

Mấy người khác tập luyện xong cũng lần lượt kháo nhau đến xem đấu quyền.

Biểu hiện của Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng là đã khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc. Nhìn cô thế nào cũng thấy chân yếu tay mềm nhưng không ngờ có thể đánh nhau như vậy.

Kỷ Hi Nguyêt đổ mồ hôi toàn thân, nhưng càng đánh càng hăng. Ở Cảng Thành đêm nào cô cũng phải đánh nhau  với thím Lý một tiếng đồng hồ, vì vậy bây giờ cũng chưa cảm thấy mệt mỏi.

Ngược lại là Trương Quyền, do trước đó đã đánh với Vương Cương một tiếng đồng hồ, bây giờ lại phát hiện Kỷ Hi Nguyệt không phải là kiểu phụ nữ yếu đuối, chiêu thức nào cũng rất tinh vi, nên anh ta hoàn toàn không dám buông lỏng.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Quyền mồ hôi đầm đìa.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thở hồng hộc, cô đột nhiên lùi về sau chắp tay nói: “Anh Trương, đến đây thôi nhé. Tôi cảm thấy hơi mệt. Cám ơn anh đã tập luyện cùng tôi.”

“Kỷ tiểu thư khách khí rồi. Cô đánh rất tốt, tôi thực sự không dám qua loa.” Trương Quyền cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có thể đánh nữa, nhưng đột nhiên cô lùi về sau, chứng tỏ là cô đã nhìn ra vẻ mệt nhọc của anh ta.

Cô gái này thực sự là một người biết am hiểu.

‘Được rồi. Quá tuyệt vời. Tiểu Nguyệt nhà tôi đúng là càng ngày càng giỏi.” Cố Cửu vỗ tay khen ngợi, dáng vẻ hệt như một người đàn ông vô cùng yêu thương bạn gái mình.

Kỷ Hi Nguyệt nhảy xuống sàn đấu, thấy mặt của Hạ Tâm Lan thối ra nhưng cô chẳng thèm để ý, chỉ trừng mắt nói với Cố Cửu: “Ai là người nhà anh? Còn chưa xem bát tự* đấy.”

(Bát tự: là cách xem số mệnh của người Trung Quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi ‘Bát thự thiếp’ cho nhau, còn gọi là ‘canh thiếp’ hay ‘bát tự’ – nguồn: Google.)
 
Chương 243: Vụ hỏa hoạn ở thủ đô(I)


Cố Cửu bật cười ti tiện: “Nhanh thôi mà. Được rồi được rồi, em về tắm rửa nghĩ ngơi trước đi nhé.”

“Em muốn tập thêm một chút với dụng cụ. Anh đến rồi thì cũng luyện tập một tí đi, đừng đứng đó lãng phí thời gian.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới khu vực dụng cụ thể thao.

“Ồ ồ.” Cố Cửu bỗng chốc giống như con chó husky, lẽo đẽo theo sau đi tập thể dục.

Anh ấy mặc dù không biết đánh nhau, nhưng tập luyện bình thường thì có thể làm được, nếu không sao có thể duy trì được vóc dáng rắn chắc bảnh bao hiện tại.

“Vương Cương! Anh luyện quyền với tôi.” Hạ Tâm Lan bất thình lình hét lên, sau đó nhảy lên sàn đấu.

“Được thôi, nhưng Tâm Lan, cô nhớ thủ hạ lưu tình đấy nhé.” Vương Cương vừa rồi cũng chưa đánh đủ, nhưng sợ Hạ Tâm Lan lên cơn ghen tưởng anh ta là Kỷ Hi Nguyệt thì anh ta không khéo lại bị nát mặt.

“Chẳng lẽ anh càng ngày càng mất chất đàn ông?” Hạ Tâm Lan chế nhạo anh ta.

“Thì thấy cô càng ngày càng menly nên tôi sợ ấy mà.” Vương Cương cũng trêu lại cô ta.

Hạ Tâm Lan đột nhiên giận dữ nói: “Anh đúng là muốn tìm cái chết!” Nói xong thì hệt như sấm rền gió cuốn, hai tay hóa đao mạnh mẽ lao về phía Vương Cương.

“Mẹ kiếp, Tâm Lan, cô cũng tàn nhẫn quá rồi đấy!” Vương Cương giật mình, vội vàng la lên một tiếng rồi dùng lực chống đỡ.

Hai cánh tay anh ta bị đôi tay của Hạ Tâm Lan chặt trúng mà đau đớn đến nhe răng nhếch miệng.

Đây mà còn là phụ nữ sao? Lực cánh tay còn mạnh hơn gấp lần đàn ông.

Vương Cương nghĩ, vừa rồi anh ta đồng ý làm gì, để bây giờ lại chuốc vạ vào thân.

Kỷ Hi Nguyệt bên đây vừa nâng dụng cụ tập thể dục, vừa đưa mắt nhìn lên sàn đấu.

Hạ Tâm Lan ra đòn nhanh nhẹn dứt khoát, chiêu thức lại quyết liệt tàn nhẫn, quả thực khiến cô mở mang tầm mắt. Người phụ nữ này mà đánh nhau thì tuyệt đối hơn cả đàn ông.

Cô chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta, cho nên nếu cá cược là đánh nhau thì cô thua là cái  chắc.

Hạ Tâm Lan trên sàn đấu vô cùng thô bạo, khiến cho Vương Cường liên tục than trời, mọi người bên dưới cũng được trận cười vang.

Trương Quyền nghĩ ngơi một lát rồi bước tới bên cạnh Cố Cửu nói: “Cố Cửu, lát nữa chúng ta đến happyhour Black Hornet được không?”

“Black Hornet? Không phải đi Midnight Charm sao?” Cố Cửu kinh ngạc, “Các anh đổi chỗ chơi rồi à?”

Trương Quyền lắc đầu: “Cái gì mà đổi chỗi chơi. Cậu chưa biết gì à? Là tối hôm kia, à không, rạng sáng ngày hôm qua, Midnight Charm bị phóng hỏa, tử vong mười ba người. Làm bọn tôi cũng sợ chết khiếp, may là không đến đó.”

“Sao cơ? Nghiêm trọng như vậy liệu Hoàng Đào có xảy ra chuyện gì không?” Cố Cửu kinh hoảng, Hoàng Đào cũng là một trong những người anh em tốt của bọn họ.

“Bây giờ vẫn chưa sáng tỏ. Loại chuyện này trước khi điều tra ra chúng tôi cũng không dám giúp đỡ. Nhưng đoán chừng Hoàng Đào chuyến này bị người ta hại rồi.”

“Không phải chứ. Chưa tra ra được nguyên nhân hỏa hoạn sao? Làm sao có chuyện như vậy được?” Cố Cửu tròn mắt.

“Hình như là bếp ga bị rò rỉ và phát nổ, ngọn lửa bốc lên rất mạnh. Một bên cửa thoát hiểm bị khóa từ bên ngoài, nên mới dẫn đến chuyện nhiều người tử vong. Hiện tại mọi người đều nhận định là Hoàng Đào đang báo thù riêng, vì trong số những người thiệt mạng có Hứa Đại Bổng Tử!”

“Các anh đang nói chuyện gì vậy? Cái gì mà vụ án phóng hỏa?” Kỷ Hi Nguyệt hình như nghe được một số từ nổi bật quen thuộc.

“Tiểu Nguyệt, là hộp đêm của một người anh em chơi chung với bọn anh trước đây bị phóng hỏa, hơn chục người bị thiêu chết. Ông chủ của hộp đêm đó là bạn của anh, anh cũng vừa mới biết tin tức.” Sắc mặt của Cố Cửu có chút tái nhợt.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Có phải vụ hoả hoạn làm chết mười ba người không? Ông chủ là một người trẻ tuổi đầu trọc?”

“Đúng đúng đúng. Cô cũng biết à? Tiểu Nguyệt, tin tức của cô cũng nhanh quá đấy!” Trương Quyền vội vàng nói.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật: “Tôi là phóng viên, cho nên ngày nào cũng phải theo dõi tin tức.”
 
Chương 244: Vụ hỏa hoạn ở thủ đô (II)


Lần này Kỷ Hi Nguyệt lại phải nói dối, bởi vì hôm qua và hôm nay cô bận tối mặt, căn bản là không có thời gian theo dõi tin tức bên này, mà có đọc thì cùng lắm chỉ là tin tức trên trang web của Cảng Long và Hương Thành.

Sở dĩ cô biết là nhờ vào ký ức của kiếp trước, tính chất của vụ hỏa hoạn này vô cùng tồi tệ, khiến cho mười ba người chết thảm, cộng với việc ông chủ Hoàng Đào là một người trẻ tuổi đầu trọc, nên thành ra cô cũng có ấn tượng sâu sắc.

Hoàng Đào bị bắt giữ, hơn nữa còn phải bồi thường đến tán gia bại sản. Vợ anh ta thì ly hôn, sau đó dẫn theo đứa con trai nửa tuổi tái giá, thật sự rất đáng thương.

Nhưng toàn bộ sự việc đều không liên quan đến Hoàng Đào, bởi vì nửa năm sau vụ hỏa hoạn có một người tên là Chu Bách ra tự thú, lúc bấy giờ vụ án mới cháy nhà lòi mặt chuột. Song khoảng thời gian đó Hoàng Đào gần như đã bị dồn ép đến mức điên loạn, sau này được thả tự do thì thần kinh cũng không còn bình thường.

Một vụ án oan đã làm đảo lộn cuộc đời của một con người, và gây ra tổn thương cho biết bao nhiêu người vô tội. Có rất nhiều người đồng cảm với Hoàng Đào, nhưng không có khoản đền bù nào có thể bù đắp được vết thương lòng, và nhiều điều không thể cứu vãn.

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ Hoàng Đào đầu trọc lại là bạn của Cố Cửu.

“Hứa Đại Mã Bổng là ai?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Là kẻ thù của Hoàng Đào, và cũng là chủ của một hộp đêm khác. Bởi vì tranh chấp trong làm ăn, cộng thêm lần này Hứa Đại Mã Bổng chết trong hộp đêm của Hoàng Đào, cho nên mọi người mới nhận định Hoàng Đào là chủ mưu.”

“Khoảng thời gian xảy ra chuyện cậu ấy cũng không ở trong hộp đêm sao?” Cố Cửu hỏi thăm.

“Chính vì thế nên mới khiến người khác nghi ngờ hơn. Camera có ghi lại cảnh đêm đó Hoàng Đào và Hứa Đại Mã Bổng xảy ra tranh cãi ở cửa thoát hiểm, cho nên mọi bằng chứng đều hướng về Hoàng Đào. Chuyện vừa mới xảy ra là cậu ấy bị bắt đi luôn.” Trương Quyền thở dài lắc đầu.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Với trực giác tin tức của tôi thì chuyện này Hoàng Đào chắc chắn là kẻ chết thay.”

“Ồ? Tiểu Nguyệt, sao em lại cho rằng như vậy?” Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Anh cảm thấy Hoàng Đào sẽ tự đi đốt chỗ làm ăn của mình sao? Con anh ấy mới sinh được nửa năm, lẽ nào anh ấy lại muốn con mình không có cha?”

“Phải đấy, chúng tôi cũng nói như vậy, nhưng không có bằng chứng! Mấy người chúng tôi cũng bí mật giúp đỡ điều tra, nhưng quả thực không tìm ra được bằng chứng có lợi cho Hoàng Đào.” Trương Quyền khổ não nhìn Cố Cửu.

“Cố Cửu, ngày mai cậu có muốn đi thăm cậu ấy không?” Trương Quyền hỏi.

“Muốn, tôi cũng muốn đi. Anh Cửu, em biết nên cược cái gì với Tâm Lan rồi!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bật cười.

Cố Cửu sững sờ, lập tức nói: “Không phải em định cược điều tra án đấy chứ?”

“Haha, chính xác.Điều tra xem ai mới là kẻ phóng hỏa thực sự!” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, vụ đánh cược này cô bảo đảm sẽ thắng 100%.

“Không phải Hoàng Đào sao?” Trương Quyền âu sầu nói, “Nhưng mọi bằng chứng đều hướng về cậu ấy.”

“Không phải, chắc chắn không phải.’ Kỷ Hi Nguyệt quả quyết nói, ‘Cố Cửu, sao anh chưa qua nói với Hạ Tâm Lan đi. Xem thử cô ta có đồng ý cược không?”

“Tiểu Nguyệt, em thật sự cảm thấy Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa sao?” Cố Cửu kinh ngạc.

“Anh phải tin vào trực giác của một phóng viên tin tức như em, hơn nữa anh hy vọng bạn anh là kẻ phóng hỏa sao? Anh sẽ phải cảm kích em đấy. Đi đi.” Kỷ Hi Nguyệt cho anh ấy một nụ cười tin tưởng.

Cố Cửu nhìn ánh sáng trong mắt Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ đến chuyện cô trực tiếp chỉ ra tên hung thủ trong vụ án tử thi trước đây, anh ấy bỗng nhiên cũng có chút niềm tin.

“Được, anh tin em! Cuộc đời của anh trông cậy cả vào em!” Cố Cửu mạnh mẽ gật đầu.

Sau đó anh ấy quay người tới trước sàn đấu gọi lớn: “Tâm Lan, Tiểu Nguyệt đã nghĩ ra cược cái gì rồi!”

Vương Cương trên sàn đấu bị Hạ Tâm Lan đánh trúng khóe miệng, đau đớn đến nhe răng nghiến lợi. Nghe thấy tiếng của Cố Cửu mà anh ta mừng như sống lại.
 
Chương 245: Vụ hoả hoạn ở thủ đô (III)


Hạ Tâm Lan quả nhiên dừng ngay trận đấu, cúi đầu nhìn Cố Cửu với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt với Trương Quyền ở đằng kia.

Cô ta lau mồ hôi, nhảy xuống sàn đấu: “Cược cái gì?”

“Cô qua đây chúng tôi nói cho cô nghe. Tuyệt đối công bằng, không thiên vị.” Cố Cửu hí hửng gọi cô ta sang bên đó.

Mọi người đều cảm thấy hứng thú, vây thành một vòng tròn nghe Cố Cửu bàn chuyện đánh cược.

“Không thể nào. Chuyện ấy như ván đã đóng thuyền, khẳng định là Hoàng Đào làm.”

“Cố Cửu, đừng nghĩ rằng anh ta là bạn cậu mà chắc chắn anh ta không phải là người xấu. Người xấu chẳng bao giờ biểu hiện ngoài mặt đâu.”

“Đúng vậy. Mọi bằng chứng đều hướng về anh ta, chuyện này tốt nhất là các cậu đừng tham dự vào.

“……” Tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàng Đào chính là hung thủ.

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nhìn Hạ Tâm Lan, nói: “Thế nào? Có muốn chúng ta cùng khai quật lại tin tức này không? Tôi với cô bây giờ hoàn toàn không biết gì cả, ngày mai chúng ta sẽ đi điều tra vụ án, xem thử ai mới là hung thủ phóng hỏa.”

Hạ Tâm Lan cau mày: “Kỷ Hi Nguyệt, cô nên biết đây là một vụ án lớn. Một khi điều tra bất thành, chúng ta sẽ gây trở ngại cho người thi hành công vụ.”

“Chúng ta chỉ điều tra trong im lặng, không tham dự vào công việc phá án của đồn cảnh sát, nhưng nếu kiếm được bằng chứng có lợi cho Hoàng Đào, chẳng phải có thể cứu được một mạng người sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Dù sao tôi cũng cảm thấy Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa.”

“Tôi cũng cảm thấy không phải. Hoàng Đào không giống với kẻ mất hết lý trí. Có lẽ cậu ấy với Hứa Đại Mã Bổng thực sự có xích mích, nhưng cũng không đến nỗi phải làm hại đến mười hai công dân vô tội khác.” Cố Cửu cũng nghiêm túc nói.

“Nói cũng phải. Hoàng Đào là một ngươi rất có nguyên tắc.” Trương Quyền cũng gật đầu.

“Vậy chúng ta điều tra thử đi, nhiều khi hiểu lầm người tốt cũng nên.” Vương Cương lúng búng nói, quả thực bị Hạ Tâm Lan đánh có chút đau.

“Chú tôi vừa hay đang quản lý quận Trùng Môn, ông ấy cũng rất coi trọng vụ án này. Tôi có thể giúp các cô tìm người để ý đến tình huống thực tế bên trong.” Một người bạn khác của Cố Cửu tên là Sở Hồng lên tiếng.

“Đúng vậy. Chúng ta cũng xem như hỗ trợ điều tra, công dân hợp tác với cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ Hi Nguyệt, vậy chúng ta đánh cược thế nào đây?”

“Cược ai sẽ là hung thủ. Nếu là Hoàng Đào thì tính là tôi thua, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta nói.

Ha Tâm Lan cau mày: “Thế nếu tôi cũng cảm thấy không phải là Hoàng Đào thì sao?”

“Vậy thì xem ai là người đầu tiên tìm ra hung thủ thực sự.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Hạ Tâm Lan hít vào một hơi: “Như thế phải cần thời gian điều tra. Cô có thể ở lại mấy ngày?”

“Tôi có thể ở lại một tuần. Trong vòng một tuần nếu tôi không tìm được kẻ phóng hỏa thì cũng coi như tôi thua, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt coi như  là cho Hạ Tâm Lan tất cả lợi thế.

Cố Cửu lật đật nói: “Tiểu Nguyệt, em từ từ đã!”

Anh ấy thực sự muốn khóc, lỡ như Kỷ Hi Nguyệt thua thì anh ấy lại rơi vào nước sôi lửa bỏng như trước đây nữa sao?

“Được! Vậy cứ theo lời cô nói mà làm. Như vậy rất công bằng! Vụ án này xảy ra vào rạng sáng ngày hôm qua, hôm nay cô mới tới, tôi cũng không tin là cô lại biết được nội tình. Vì vậy trận đấu này rất công bằng.” Hạ Tâm Lan nói.

Nội tâm Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hổ thẹn, nhưng vì Cố Cửu và Hoàng Đào vô tội, cô nhất định phải làm cho ra chuyện này.

“Được, nếu cô đã đồng ý thì chúng ta bắt tay tuyên thệ, mọi người ở đây sẽ làm chứng. Thua thì cô phải cách xa Cố Cửu, tuyệt đối không được quấy rầy anh ấy nữa, ok không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan cười nhạt nói.

“Cô có vẻ rất tự tin nhỉ.” Trong lòng Hạ Tâm Lan gợn sóng.
 
Chương 246: Đại ma vương đến (I)


“Điều đó là đương nhiên. Tôi rất có lòng tin với trực giác về tin tức của mình, nhưng nếu cô cảm thấy không công bằng, chúng ta có thể đổi sang cái khác.” Kỷ Hi Nguyệt lấy lùi làm tiến.

“Không cần. Cứ cược cái này đi.” Hạ Tâm Lan nghĩ, thế lực của tôi ở thủ đô này lẽ nào lại không bằng cô? Trực giác là một thứ không đáng tin cậy, hy vọng cô sẽ không hối hận.

“Được!” Kỷ Hi Nguyệt duỗi bàn tay ra.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Hạ Tâm Lan cũng duỗi tay ra, hai người đập tay một tiếng thật kêu, cá cược coi như được thành lập.

Cố Cửu nhìn hai người phụ nữ thống nhất quyết định mà trán đổ cả mồ hôi.

Mọi người nháy mắt lại la hò ầm ĩ, bầu không khí bởi vì quyết định cá cược mà náo nhiệt hẳn lên.

Cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt về sân bên cạnh nghĩ ngơi, Hạ Tâm Lan nói mình có chuyện phải ra ngoài, Cố Cửu thì bị nhóm bạn thân kéo ra ngoài khuấy động, đương nhiên Vô Cốt cũng đi theo.

Kỷ Hi Nguyệt vừa về tới cửa sân đã nhìn thấy một chiếc xe hơi xuất hiện.

Bởi vì chiếc xe dừng lại ngay cửa nhà Cố gia nên cô cũng tò mò đứng lại xem.

Lúc Triệu Húc Hàn từ trên xe bước xuống, Kỷ Hi Nguyệt giật mình kinh ngạc.

“Anh Hàn, anh, sao các anh lại đến đây?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy đến đón.

Triệu Húc Hàn nhìn cô cau mày hỏi: “Chỉ có mình em?”

“Vâng, tôi vừa mới đi tập luyện về. Cố Cửu bị bạn bè kéo ra ngoài chơi rồi. Tôi đang chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ đây.” Kỷ Hi Nguyệt nói

Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày: “Vào trong rồi nói.”

“Được, anh Hàn, anh muốn gặp gia đình chú Cố không? Nhưng bây giờ hình như hơi muộn, không biết là hai người họ đã ngủ chưa.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Có cần tôi tìm Cố Cửu về không?”

“Không cần, tôi ngồi một lát rồi đi thôi.” Nói xong thì dẫn đường vào trước, khí thế giống như anh đây mới là chủ nhân của Cố gia.

Kỷ Hi Nguyệt không biết dẫn anh đến ngồi ở đâu, đành phải dẫn về phòng mình. Tiêu Ân thì đứng ở ngoài canh gác.

Tiêu Ân lấm tấm mồ hôi, nghĩ thầm may mà bây giờ cũng đã muộn, không có người qua lại, nếu không rất khó giải thích chuyện cậu chủ tại sao lại ở trong phòng của bạn gái Cố Cửu.

Anh ta cũng mệt lòng giùm cậu chủ, nếu không phải buông không được thì đâu có chuyện đang bàn công việc nửa chừng lại đuổi qua đây.

Trong phòng, Kỷ Hi Nguyệt pha trà cho Triệu Hàn Húc.

“Em đi tắm trước đi.” Triệu Húc Hàn thấy quần áo cô ướt đẫm mồ hôi thì kêu cô đi tắm trước.

“Không sao đâu, lát nữa anh phải đi rồi, tôi tranh thủ ngồi trò chuyện với anh một chút.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn anh đợi.

“Đi!” Triệu Húc Hàn lạnh giọng, vẻ mặt lạnh nhạt của anh khiến cô tủi thân ‘ồ’ một tiếng rồi vội vàng cầm quần áo thay giặt vào phòng vệ sinh.

Triệu Húc Hàn ngồi uống trà một mình, đưa mắt nhìn căn phòng cổ kính trang nhã, nhưng chiếc giường một mét tám lại làm anh rất gai mắt. Trong lòng thầm nghĩ, đêm nay Cố Cửu sẽ không ngủ lại đây chứ?

Có khi nào để vở kịch được chân thật mà tên Cố Cửu chết bằm kia muốn ngủ lại đây không?

Bởi vì suy diễn đến những khả năng kinh khủng có thể xảy ra mà hơi thở trên người Triệu Húc Hàn lại lạnh xuống.

Việc hứa với Cố Cửu để Kỷ Hi Nguyệt giả làm bạn gái thật sự là một thất sách lớn nhất, sợ là đêm nay thần kinh anh sẽ không được thả lỏng.

Kỷ Hi Nguyệt không dám trì hoãn quá lâu, cô nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra ngoài.

“Anh Hàn, sao anh lại đến đây? Có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống hỏi.

Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào gương mặt hồng hào của cô, đôi môi khẽ động nhưng không biết nên nói ra lời gì.

“Làm sao vậy?” Kỷ Hi Nguyệt cau mày, cô phát hiện đại ma vương có chút không bình thường.
 
Chương 247: Đại ma vương đến (II)


Triệu Húc Hàn uống hớp trà rồi nói: “Không sao. Chỉ là đến xem em thế nào. Nói nghe xem tại sao Hạ Tâm Lan lại hận em.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mỉm cười, bắt đầu kể lại những chuyện từ lúc cô vào nhà Cố gia.

“Đánh cược? Em chắc chắn chứ?” Triệu Húc Hàn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

Vụ hỏa hoạn ở thủ đô anh cũng biết, nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan lại lấy chuyện này ra đánh cược.

“Vâng, tôi chắc chắn sẽ thắng. Thà vất vả một lần mà sướng cả đời, sau này cũng không cần giả làm bạn gái của Cố Cửu. Như vậy rất tốt đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười đến vui vẻ.

Triệu Húc Hàn cau mày: “Qủa thật rất tốt. Chỉ là tại sao em lại biết Hoàng Đào không phải là người phóng hỏa?”

“Anh Hàn, anh quên chuyện tôi túm được tên hung thủ trong vụ án tử thi trước đây rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, anh sực nhớ trước đây người phụ nữ này cũng hoàn toàn dựa vào trực giác mà tóm được kẻ sát nhân.

“Lại là trực giác sao?” Triệu Húc Hàn có cảm giác khó thở.

Lần này nếu lại chuẩn xác thì trực giác của người phụ nữ này quá kinh khủng. E là để các nhà khoa học bắt được sẽ đem cô ra nghiên cứu bộ não cũng nên.

Quả nhiên Kỷ Hi Nguyệt lại gật đầu: “Đúng vậy, chính là trực giác. Người tên Hoàng Đào này chắc chắn không phải là hung thủ.”

Triệu Húc Hàn nhìn gương mặt tự tin của cô mà không nói nên lời.

“Haizza, đang còn định đi chơi vài ngày nữa chứ. Xem ra tôi phải tập trung phá giải vụ án mới được. Không biết nếu tôi điều tra ra kẻ phóng hỏa thì có được khen thưởng không nhỉ?” Kỷ  Hi Nguyệt cười rất ngây thơ.

Sắc mặt Triệu Húc Hàn càng lúc càng tối sầm: “Hình như em càng ngày càng không sợ nguy hiểm thì phải.”

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vàng chạy qua đứng sau lưng Triệu Húc Hàn, vươn hai tay xoa bóp cho anh: “Haha, thì không phải có anh Hàn ở đây rồi sao? Tôi phải cố gắng trở thành người không sợ nguy hiểm, để sau này còn đủ tư cách đứng bên cạnh anh Hàn nữa chứ?”

Triệu Húc Hàn rất hưởng thụ sự xoa bóp của Kỷ Hi Nguyệt, nghe đến câu này thì tâm trạng càng tốt hơn.

“Để Tiêu Ân đi theo em.” Triệu Húc Hàn cân nhắc một chút rồi nói.

“Không cần. Phải để Tiêu Ân bảo vệ anh Hàn chứ, tôi không sao đâu. Không phải vẫn còn Vô Cốt đó sao? Chỉ cần tôi với Cố Cửu cùng nhau điều tra thì Vô Cốt có thể bảo vệ cho cả hai chúng tôi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.

Triệu Húc Hàn gật đầu: “Được rồi, nhưng em nhớ chú ý, đừng cậy mình có tài.”

Mặc dù  trong lòng anh còn muốn bổ sung thêm một câu, đó là cho dù trời có sập xuống cũng có tôi giúp em chống đỡ, nhưng anh  không thể nào chiều hư người phụ nữ coi trời bằng vung này được.

“Oh, tôi biết rồi. Ngày mai anh Hàn về Cảng Thành à?” Kỷ Hi Nguyệt chuyển chủ đề.

Triệu Húc Hàn cau mày: “Chưa biết. Được rồi, tôi về đây.” Nói xong anh đứng lên.

Cứ tiếp tục để cô massage thì sợ là một chốc nữa thôi anh sẽ nằm thẳng lên chiếc giường mét tám kia.

“Oh, vậy anh Hàn đi đường cẩn thận nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười tiễn anh.

Tiêu Ân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn không ra nữa chắc anh ta đột tử mà chết.

Kỷ Hi Nguyệt tiễn ra tận xe, Triệu Húc Hàn ngồi vào xe rồi còn nói với một câu: “Trước khi ngủ gửi cho tôi một bức ảnh.”

“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời đờ đẫn.

Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm.

“Oh oh.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật đồng ý, “Anh Hàn đi cẩn thận.”

Đợi xe rời khỏi Kỷ Hi Nguyệt mới thở hắt ra. Cô trở về phòng, bắt đầu mở máy tính điều tra về tất cả các thông tin liên quan đến vụ hỏa hoạn ở quận Trùng Môn có thể tìm thấy trên mạng.

Còn Triệu Húc Hàn sau khi xe khởi động cũng bắt đầu gọi điện thoại.

“Huy động tất cả các nguồn lực, nhanh chóng điều tra tình hình cụ thể của vụ hỏa hoạn ngày hôm qua!”

Vốn dĩ anh không muốn kinh động đến thế lực của Triệu gia ở thủ đô, nhưng lần này để Kỷ Hi Nguyệt có thể thắng, anh nhất định phải giúp cô kiểm chứng một chút, ít nhất là phải cho Kỷ Hi Nguyệt xem tất cả các thông tin cụ thể.
 
Chương 248: Đại ma vương đến (III)


Tiêu Ân mù mờ. Vụ hỏa hoạn đó thì có liên quan gì đến cậu chủ? Chẳng lẽ có liên quan đến tập đoàn Triệu Thị?

Mười  hai giờ đêm Kỷ Hi Nguyệt mới lên giường ngủ. Cô gửi cho Triệu Húc Hàn một tấm ảnh trên giường, phía sau còn kèm thêm một câu.

“Anh Hàn, ngủ ngon.” Kèm thêm biểu cảm hôn gió.

Triệu Húc Hàn ở khách sạn đọc được tin này, khóe miệng khẽ cong lên, tâm trạng cũng tốt lên hẳn. Anh hồi âm lại hai chữ.

“Ngủ ngon.”

Sau đó gửi tin nhắn cho vị khách hàng hồi trưa: “Bây giờ anh đến phòng khách sạn của tôi đi, chúng ta bàn chuyện.”

Vị khách hàng đó giờ này đã lên giường đi ngủ. Vợ anh ta nghe tiếng tin nhắn thì đẩy anh ta.

“Gì vậy? Anh buồn ngủ lắm.”

“Tin nhắn!” Cô vợ bực bội nói, “Không phải anh nói người biết số điện thoại của anh đều là nhân vật lớn cần phải tiếp sao?”

Vị khách hàng đột nhiên tỉnh ngủ, cầm đi động mở ra xem.

Sau đó anh ta ngồi bật dậy, vui mừng hồi âm: “Triệu tổng, nửa tiếng nữa tôi có mặt!”

Nhắn xong thì vội vàng bước xuống giường.

“Anh lại ra ngoài à?” Cô vợ khó chịu nói.

“Triệu Húc Hàn có biết không hả? Bây giờ anh ta đang rãnh rỗi. Lần hợp tác này không thể thất bại được. Em ngủ đi, không cần đợi anh.” Vị khách hàng lật đật ra khỏi cửa.

Anh ta chạy như bay đến khách sạn của Triệu Húc Hàn, chưa tới nửa tiếng đã đến nơi. Triệu Húc Hàn nói: “Ký hợp đồng đi.”

“Hả” Vị khách hàng sững sờ, dự án mới bàn được một nửa mà đã ký hợp đồng là thế nào?

Mặc dù các tài liệu đã được thông qua, nhưng những dự án lớn đòi hỏi ông chủ phải lắng nghe báo cáo chi tiết của bên kia trước khi đưa ra các quyết định.

‘Tôi đồng ý hợp tác, chúng ta cứ tiến hành ký hợp đồng là được.” Tâm trạng của Triệu Húc Hàn rất tốt.

Thực ra đối với dự án này anh đã nắm rõ như  lòng bàn tay, tới đây nghe báo cáo chẳng qua cũng chỉ là hình thức, trong lòng anh sớm đã có quyết định.

“Thật sao? Ồ ồ, được, tôi quay về lấy hợp đồng.” Vị khách hàng ngạc nhiên tới mức nói năng có chút lộn xộn.

Triệu Húc Hàn này thực sự quá bí ẩn và khó đoán.

Nhưng qua khẩu khí của Triệu Húc Hàn thì anh ta có thể cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất tốt.

Còn lúc ăn cơm thì gương mặt cứ âm u, trách sao không cho anh ta cơ hội dù chỉ một chút.

Xem ra bàn chuyện làm ăn cũng phải cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, đừng dại dột mà đụng vào họng súng đã lên nòng.

Hợp đồng nhanh chóng được ký kết, vị khách hàng chuẩn bị ra về.

“Uống một ly không?” Triệu Húc Hàn nói với anh ta.

Vị khách hàng được mời mà cả kinh, vội vàng vui mừng nói: “Được, được.”

Kết quả của một ly là ngồi tới hai giờ sáng, anh ta đã chuyển qua nói nhàm mà Triệu Húc Hàn vẫn ngồi lắng nghe, còn không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Mãi cho đến khi Tiêu Ân vào đưa anh ta về.

Sau khi tắm xong, Triệu Húc Hàn leo lên giường nằm, mở di động ra ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Kỷ Hi Nguyệt đang nằm trên giường. Khóe miệng anh bất giác câu lên một nụ cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt của cô trên màn hình.

Sau đó anh đã làm một hành động mà bản thân không bao giờ ngờ tới, đó là hôn lên màn hình.

Chết tiệt!

Triệu Húc Hàn hôn màn hình xong mới phát hiện anh đã làm một chuyện mà cả đời này không thể xảy ra. Đột nhiên anh chửi thành tiếng, khuôn mặt tối sầm.

Tắt di động, lập tức nhắm mắt đi ngủ, nhưng trong đầu Triệu Húc Hàn lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt to tròn hoạt bát kia cứ chớp nháy nhìn anh, khiến cơ mặt của anh cũng dịu đi không ít.

Anh từ từ tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vừa mới rời giường Hạ Tâm Lan đã lái chiếc xe jeep quân đội đến.

“Kỷ Hi Nguyệt, đi thôi. Chúng ta đến cục an ninh công cộng* của Trùng Môn.”

(Cục an ninh công cộng: văn phòng chính phủ có chức năng tương tự như đồn cảnh sát.)

“Cố Cửu đâu?” Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy Cố Cửu.

“Đêm qua anh ta say khướt, bây giờ còn chưa rời giường nổi. Cô có đi không đây? Đừng nói sợ tôi bán cô đấy nhé?” Hạ Tâm Lan nhướng mày.
 
Chương 249: Bắt đầu điều tra (I)


Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt cô ta mà bật cười: “Hạ Tâm Lan, mặc dù EQ của cô hơi thấp nhưng tôi tin cô không làm ra loại chuyện thương thiên hại  lý đó đâu.”

Khóe miệng Hạ Tâm Lan run rẩy: “Điều đó cũng chưa chắc, bây giờ cô đang cướp người đàn ông của tôi.”

“Lúc trước tôi còn hơi sợ, nhưng hiện tại đã có vụ cá cược. Tôi tin cô là người cược được thua được, nếu cô không phải là người như vậy thì chỉ trách là tôi mù mắt.” Kỷ Hi Nguyệt leo lên ghế phó lái.

Hạ Tâm Lan nhìn dáng vẻ linh hoạt của cô, khẽ cười nói: “Coi như cô còn biết quan sát. Người có thực lực như tôi, cho dù có muốn giết chết cô cũng phải để cược xong mới ra tay.”

“Haha, vậy tôi phải cẩn thận mới được. Chỉ sợ đến lúc cô thua rồi không giữ lời thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.

Hạ Tâm Lan lập tức đáp trả: “Không bao giờ có chuyện đó. Hạ Tâm Lan tôi ai mà không biết, không cược thì thôi, đã cược rồi thì nhất định sẽ tuân thủ giao hẹn. Huống hồ, cô thua là cái chắc.”

“Ồ, sao cô biết chắc là tôi thua? Lẽ nào cô tìm được kẻ phóng hỏa rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng hơi run, đừng nói cô ta kiếm được tên Chu Bách kia rồi chứ?

Hạ Tâm Lan từ phía sau lấy một sấp tài liệu cho Kỷ Hi Nguyệt: “Cô xem đi. Tối qua tôi đã kêu người gửi cho tôi hồ sơ và tư liệu chi tiết của vụ hỏa hoạn. Hoàng Đào chắc chắn là kẻ phóng hỏa.”

“Cái này có tính là cô ăn gian không đây?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cô ta.

Khóe miệng Hạ Tâm Lan khẽ giật, cô ta khởi động xe phóng ra ngoài: “Dù sao cô đã nói Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa nên tôi cũng muốn xác thực trước một chút. Nhưng để cô có cơ  hội công bằng, tôi sẽ đưa cô qua đó để cô tìm hiểu  rõ hơn.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được.”

Hạ Tâm Lan khẽ câu lên một nụ cười, thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt rối rắm của Kỷ Hi Nguyệt, thầm nhủ bằng chứng đã rành rành ra đó, xem cô làm sao thắng được tôi.

Để chứng tỏ bản thân không chiến thắng dễ dàng, cô ta sẽ cố gắng hết sức để Kỷ Hi Nguyệt biết nhiều chuyện hơn, như vậy mới tính là công bằng.

Vụ hỏa hoạn xảy ra vào khoảng 1 giờ 30 phút sáng ngày 15 tháng 5. Midnight Charm là hộp đêm cao cấp nổi tiếng ở thủ đô, khách khứa ra vào đông đúc, hơn nữa còn chơi rất muộn.

Hoàng Đào có quan hệ xã hội khá tốt nên người quen đến chơi cũng rất nhiều, công việc làm ăn cũng rất phát đạt.

Hộp đêm của anh ta là một tòa nhà bốn tầng riêng biệt, ngọai trừ tầng một là sảnh bar ra thì ba tầng trên đều là phòng bao riêng.

Ở  mỗi tầng đều có một gian bếp nhỏ, ngọn lửa bùng lên ở khu bếp tầng 3. Lúc đó ngoài mười người khách ở ba phòng bao riêng thì còn có ba người phục vụ. Sau khi hỏa hoạn xảy ra, cửa thoát hiểm bị khóa ở bên ngoài, thế là cả mười ba người đều bị tử vong.

Vốn dĩ vẫn còn cầu thang bên cạnh phòng bếp có thể  ra ngoài, nhưng do khu vực bếp phát nổ, ngọn lửa bốc lên quá mạnh nên cả mười ba người bỏ đều bỏ chạy về hướng cửa thoát hiểm an toàn.

Nhưng không ngờ là cửa thoát hiểm đã bị khóa, cộng thêm khói bốc lên quá mạnh, nên lúc cửa thoát hiểm được cạy phá thì không còn ai sống sót.

Điều tra về mối quan hệ giữa mười ba người, phát hiện có đối thủ của Hoàng Đào là Hứa Đại Mã Bổng cũng ở bên trong, anh ta và hai người bạn chết trên hành lang.

Ánh sáng trong hộp đêm quá mờ nên camera hầu như cũng không có tác dụng.

Cửa thoát hiểm căn bản rất ít người qua lại. Nhưng camera duy nhất bắt được cảnh Hoàng Đào đêm đó cãi nhau với Hứa Đại Mã Bổng ở cửa thoát hiểm, suýt chút nữa cả hai đã lao vào đánh nhau.

Hơn nữa trước đó đã có người nhìn thấy Hoàng Đào cầm dây xích cỡ lớn dùng để khóa cửa thoát hiểm bỏ trong văn phòng của anh ta.

Trên ổ khóa cũng có dấu vân tay của Hoàng Đào.

Như vậy là đã có ba điểm bằng chứng hướng về Hoàng Đào, chẳng trách anh ta bị tóm ngay lập tức. Những điều tra sau đó nếu không ráng sức tìm bằng chứng khácc thì căn bản chuyện này như ván đã đóng thuyền.
 
Chương 250: Bắt đầu điều tra (II)


Kỷ Hi Nguyệt sau khi xem xong thì hỏi cô ta: “Chỉ có mấy thứ này thôi sao?”

Hạ Tâm Lan bật cười: “Những điều này còn chưa đủ sao? Không có bằng chứng nào có thể bác bỏ. Hoàng Đào cũng thừa nhận đêm đó có tranh chấp với Hứa Đại Mã Bổng, dây xích khóa cũng đích thực là anh ta mua, còn một điểm quan trọng nữa là dấu vân tay, trên đó chỉ dấu vân tay của anh ta. Những bằng chứng này còn chưa đủ sao?”

“Hạ Tâm Lan, Hoàng Đào có thừa nhận là anh ta phóng hỏa không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta hỏi.

“Làm gì có chuyện đó. Kẻ giết người không bao giờ nhận mình đã giết người. Anh ta cũng đâu phải đần độn, làm sao có thể thừa nhận được. Nhưng cảnh sát là dựa vào bằng chứng mới bắt người.” Hạ Tâm Lan nói.

“Tại sao không nghĩ đến chuyện có người cố ý vu oan giá họa? Không có dấu vân tay của kẻ phóng hỏa, vậy có thể người đó đã mang găng tay. Không thể vội vàng định tội chỉ vì điều này được!” Kỷ Hi Nguyệt hờ hững cười.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đang nghi ngờ năng lực phá án của cảnh sát sao?” Hạ Tâm Lan có phần không dám tin.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không phải tôi không tin năng lực phá án của cảnh sát, nhưng tôi cảm thấy trong này phần nhiều có uẩn khúc. Khi không có bằng chứng nào khác xuất hiện hoặc điều tra đi vào ngõ cụt, cảnh sát cũng không có nhiều thời gian để nghiên cứu chuyên sâu.”

“Nhưng bây giờ chúng ta không giống như vậy. Chúng ta có thời gian để tìm bằng chứng khác. Mặc dù hy vọng mong manh nhưng cũng phải cho Hoàng Đào một cơ hội, biết đâu có thể cho cảnh sát một góc độ khác để điều tra thì sao?”

Hạ Tâm Lan cau mày: “Nói như kiểu cô đã có đầu mối khác vậy. Nếu cô thực sự có thì tôi nghĩ cảnh sát cũng sẽ không xử oan cho người tốt đâu. Nhưng thực sự mà nói thì tôi cũng cảm thấy Hoàng Đào là kẻ phóng hỏa. Cô không thể vì anh ta là bạn của Cố Cửu mà muốn giúp anh ta như vậy được.”

“Hạ Tâm Lan, tôi là phóng viên, công việc của tôi là đưa những tin tức sát với tình hình thực tế nhất trong xã hội. Mặc dù lần này không phải là tin tức của tôi, nhưng tôi cũng muốn biết sự thật. Mọi khả năng đang chứng minh Hoàng Đào là kẻ phóng hỏa, nhưng trực giác của tôi mách bảo không phải anh ta. Vì vậy tôi sẽ cố gắng tìm kiếm bằng chứng khác, nhiều khi anh ta không phải là kẻ phóng hỏa thì sao?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan nghiêm túc nói.

“Được rồi được rồi, tôi nói không lại cô. Cứ điều tra đi vậy, để cô hoàn toàn mất hết hy vọng. Dù sao gần đây tôi cũng khá rãnh.” Hạ Tâm Lan mặc dù khinh thường Kỷ Hi Nguyệt, nhưng để cô ta thắng được Kỷ Hi Nguyệt thì không còn cách nào khác.

“Ừm, bây giờ chúng ta cứ đến cục an ninh công cộng tìm hiểu. Tôi có thể gặp Hoàng Đào không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan khẽ cau mày: “Chắc là không thành vấn đề. Trước khi có quyết định chính thức thì Hoàng Đào vẫn được giam giữ trong cục này.”

“Vậy thì tốt.” Khóe miệng của Kỷ Hi Nguyệt câu lên một nụ cười, trong đầu cô đã sắp xếp mọi kế hoạch.

Một tiếng đồng hồ sau chiếc xe jeep quân dụng của Hạ Tâm Lan tiến vào cục an ninh công cộng của quận Trùng Môn.

“Chú Sở, cháu tới bãi đậu xe rồi.” Sau khi Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, Hạ Tâm Lan gọi điện thoại cho chú của Sở Hồng là bạn của Cố Cửu tối hôm qua, ông ấy cũng người phụ trách quản lý khu vực này.

Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên hơi thô kệch mặc đồng phục cảnh sát bước ra, nhìn thấy Hạ Tâm Lan thì lập tức cười nói: “Tâm Lan, cháu tích cực thật đấy. Vị này là bạn gái của Cố Cửu sao?”

“Chú Sở, cô ấy tên là Kỷ Hi Nguyệt. Vị này chú của Sở Hồng bạn của Cố Cửu, cứ gọi chú Sở là được rồi.”

“Chú Sở, làm phiền chú rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười ngọt ngào.

“Được được được. Chú đã nghe chuyện cháu và Tâm Lan đánh cược. Vì chuyện của Cố Cửu và Tâm Lan mà hai vị lãnh đạo cũng rất bận lòng, do vậy lần này chú Sở sẽ toàn lực hỗ trợ các cháu. Nhưng cá cược thì cá cược, pháp luật vẫn là pháp luật, tất cả phải dựa trên bằng chứng. Cuối cùng, nếu các cháu đã sẵn sàng cá cược thì phải chấp nhận thất bại, ai thua cũng không được chơi xấu.” Chú Sở cười nói với hai cô gái.
 
Chương 251: Bắt đầu điều tra (III)


“Chú Sở, xem ra chú đã sớm nghe ngóng bên phía bố cháu và chú Cố rồi đúng không. Chẳng lẽ cháu tệ hại vậy à? Mọi người chẳng ai muốn cháu gả cho Cố Cửu cả sao?” Hạ Tâm Lan âu sầu nói.

“Đâu có đâu có. Thì mọi người cũng muốn giải quyết cho xong sớm ấy mà. Ai cũng không còn nhỏ nữa, đâu thể để chậm trễ thêm được. Bố mẹ cháu suốt ruột đến tóc bạc cả rồi, cháu ấy à..! Được rồi được rồi, vào trong nói tiếp.”

Chú Sở dẫn hai cô gái vào phòng hợp, sau đó gọi một vị đội trưởng trẻ tuổi qua.

“Đây là phó đội trưởng đội trọng án Kiều Nhậm phụ trách vụ án này, các cháu có thể tìm hiểu vụ án từ cậu ấy. Chú Sở còn có việc quan trọng, các cháu tự tìm hiểu với nhau nhé.”

Hạ Tâm Lan và Kỷ HI Nguyệt vội vàng nói tiếng cám ơn, sau đó ngồi xuống với phó đội trưởng Kiều Nhậm.

Phó đội trưởng Kiều Nhậm trông có vẻ trẻ tuổi nhưng rất nghiêm túc, anh ấy lần lượt trình bày chi tiết về vụ án, sau đó nói: “Nếu vẫn không tìm thấy các bằng chứng khác, vậy thì chắc chắn Hoàng Đạo sẽ bị kết án.”

“Phó đội trưởng Kiều, tôi có thể gặp Hoàng Đào không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Có thể. Anh ta đang ở bên kia, để tôi dẫn các cô đi.” Kiều Nhậm lập tức đứng lên, đưa Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan đến phòng giam tội phạm tạm thời.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Hoàng Đào, anh ta đang cúi đầu ngồi xổm trong góc, từ góc độc của cô chỉ nhìn thấy được cái đầu trọc của anh ta.

“Hoàng Đào.” Kiều Nhậm gọi lớn.

Hoàng Đào giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt sưng đỏ, nhìn thấy bên cạnh Kiều Nhâm có thêm hai người phụ nữ thì kinh ngạc mở to hai mắt: “Hạ tiểu thư?”

“Là tôi, anh vẫn ổn chứ?” Hạ Tâm Lan cũng từng tới hộp đêm của anh ta, không ngờ trí nhớ của anh ta lại tốt như vậy, “Cố Cửu bảo tôi tới thăm anh trước. Vị này là bạn gái mới của Cố Cửu, tên là Kỷ Hi Nguyệt.”

“Bạn gái của Cố Cửu?” Hoàng Đào rất ngạc nhiên, chứ không phải là Hạ Tâm Lan sao? Tên Cố Cửu này có gan đổi bạn gái luôn?

“Vâng, tôi tên là Kỷ Hi Nguyệt. Anh không cần ngạc nhiên, Cố Cửu có chút chuyện, vì vậy tạm thời không đến được. Tôi là bạn gái của anh ấy, thay mặt anh ấy đến thăm anh trước, thuận tiện giúp anh ấy hỏi anh một số chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Hoàng Đào cảm động gật đầu: “Tôi thật sự không có phóng hỏa. Đó là tài sản của tôi, sao tôi có thể tự tay đốt đi tài sản của mình được!”

“Anh đừng kích động, trước tiên cứ ngồi xuống, chúng ta cùng nhau nói chuyện. Anh yên tâm, tôi  là phóng viên, trực giác của tôi mách bảo anh không phải là người phóng hỏa. Tôi chắc chắn sẽ giúp anh tìm ra chứng cứ, chứng minh anh vô tội.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ngồi xổm xuống nói chuyện.

Hoàng Đạo sững sờ, bỗng nhiên nước mắt rớt xuống.

“Cám ơn cô đã tin tưởng tôi. Cũng chỉ có cô là tin tôi.” Một người đàn ông trưởng thành trong phút chốc lại khóc rất xót xa, “Tôi không có phóng hỏa, tôi thật sự không có. Nhưng không một ai tin tôi.” Nói rồi khóc nức nở.

Hạ Tâm Lan cũng rất khó chịu, Hoàng Đào cũng được coi là người có máu mặt trong xã hội, nhưng không ngờ có ngày lại khóc lóc thê thảm thế này.

Lẽ nào anh ta thực sự không phóng hỏa?

Trong lòng Hạ Tâm Lan cũng hy vọng không phải anh ta, cô ta cũng không muốn người tốt bị hàm oan.

“Lau nước mắt đi.” Kỷ Hi Nguyệt lấy khăn giấy đưa cho anh ta, tiện tay lấy sổ ghi chép ra.

Hoàng Đào nhận lấy lau nước mắt, sau đó nói: “Ngại quá, nhưng quả thực tôi cảm thấy quá oan ức. Để các cô phải chê cười rồi.”

“Đừng nói như vậy. Mùi vị bị hàm oan chắc chắc rất khó chịu. Nhưng anh yên tâm, mọi thứ sẽ sáng tỏ cả thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cho anh ta một nụ cười đầy xán lạn.

Hoàng Đào nhìn cô mà sững cả người, không biết tại sao cô gái xinh đẹp này lại tin tưởng anh ta như vậy?

Vì nhìn vào bằng chứng, anh ta cũng nghĩ rằng mình chính là kẻ phóng hoả.
 
Chương 252: Bắt đầu điều tra (IV)


Đầu tiên là Hoàng Đào kể lại những chuyện mình biết cho  Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan nghe, sau đó nói: “Tôi thực sự không biết sợi xích khóa đó tại sao lại bị người khác cầm đi. Camera trước cửa văn phòng của tôi bị hỏng, tôi lười đi sửa lại, nhưng không ngờ điều đó lại tiệt đường chứng minh cho bản thân.”

“Vậy có ai biết camera trước cửa văn phòng của anh bị hỏng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Hạ Tâm Lan nhướng mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cô ta phát hiện cô thực sự có chút kinh nghiệm phá án.

“Cái này thì, hình như cũng hỏng được một thời gian rồi. Mấy người thân tín đều biết cả.” Hoàng Đạo suy nghĩ rồi nói.

“Vậy trong văn phòng của anh ngoài sợi xích sắt đó ra thì còn vật gì có giá trị bị mất không?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục hỏi.

Hoàng Đào lắc đầu: “Sau khi lửa bốc lên thì cũng nhanh chóng được dập tắt. Văn phòng của tôi không hư hại gì, cũng chẳng có thứ gì bị đánh mất.”

Hoàng Đào càng nói càng cảm thấy bản thân không còn hy vọng. Kỷ Hi Nguyệt cười: “Anh thử suy nghĩ xem, ngoài Hứa Đại Mã Bổng ra anh còn kẻ thủ khác nào khác không? Có thể là đều có quen biết với anh và Hứa Đại Mã Bổng chẳng hạn?”

Hoàng Đạo thoáng sững người, sau đó chìm vào suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Mọi người đều là điều hành hộp đêm nên quen biết rất nhiều người, nhưng nói đến có thù hận với cả hai bọn tôi thì hầu như là không có. Hoặc là có nhưng tôi không biết.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó lấy giấy trắng và bút ra: “Hoàng Đào, anh viết tất cả tên của những người thân thích trong gia đình và bạn bè ra đây đi, bao gồm cả bên vợ anh.”

Hoàng Đào kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Cái này có ích gì không?”

“Tin tôi đi, rất có ích.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, bởi vì cô biết chân tướng của vụ hỏa hoạn, nhưng trong tất cả tài liệu và bài phát biểu thì không hề nhắc đến Chu Bách.

Cô không thể vô duyên vô cớ lôi tên ai đó ra, vì vậy nhất thiết phải bắt tay từ những người trong cuộc.

“Tâm Lan, cô có thể xin phó đội trưởng Kiều danh sách người thân và bạn bè của mười ba nạn nhân được không?” Kỷ Hi Nguyệt nói với Hạ Tâm Lan.

“Tại sao phải cần những thứ này?” Hạ Tâm Lan có chút khó hiểu.

“Bởi vì rất có khả năng người phóng hỏa không có liên quan đến Hoàng  Đào, nhưng lại muốn  giết một trong mười ba nạn nhân đó nên đã chọn cách ra tay từ hộp đêm của Hoàng Đào thì sao?”

“Chuyện này?” Hạ Tâm Lan cân nhắc, sau đó nói: “Được rồi, để tôi đi hỏi thử xem.’

Hạ Tâm vừa rời khỏi, Hoàng Đào nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Kỷ tiểu thư, cô thật sự tin tôi vô tội sao?”

“Trăm phần trăm tin tưởng. Vì vậy bất kể tôi nói gì làm gì anh phải nhớ là hết sức ủng hộ tôi đấy nhé? Tôi bảo đảm có thể bắt được tên hung thủ thật sự.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào mắt anh ta nghiêm túc nói.

Hoàng Đào không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại chắc chắn như vậy, trong lòng anh ta rất cảm động. Từ sau khi xảy ra chuyện, không một người bạn bè nào ra tay giúp đỡ, người thân lại càng phân biệt rạch ròi, chỉ trong vòng một đêm mà anh ta đã cảm nhận được hết cái thói đời nóng lạnh.

Không ngờ lại có một người xa lạ tin tưởng anh ta như vậy, hơn nữa còn là một cô gái tuổi đời còn khá non nớt.

Anh ta nghĩ bụng, nếu bản thân thật sự có thể rửa sạch nỗi oan ức, cả đời này kêu anh ta làm trâu làm bò để đền đáp phần ân tình này cho cô cũng xứng đáng.

“Cảm ơn cô, Kỷ tiểu thư. Hoàng Đào tôi xin lấy mười tám đời tổ tiên ra thề độc, tôi thật sự không làm điều đó. Nhưng mọi chứng cứ đang hướng về tôi, cũng có lẽ có người muốn hãm hại vu cáo tôi.” Hoàng Đào cũng nghiêm túc nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, “Vợ chồng anh tình cảm rất tốt đúng không? Nghe nói con trai anh mới được sáu tháng tuổi.”

Hai mắt Hoàng Đào lập tức đỏ lên, anh ta gật đầu đáp: “Đúng vậy, con tôi vẫn còn nhỏ sao tôi có thể phóng hỏa được. Chuyện này vốn dĩ  là không có khả năng.”

“Ngại quá, tôi muốn xác nhận lại lần nữa là tình cảm hai vợ chống anh rất tốt đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
 
Chương 253: Bắt đầu điều tra (V)


Hoàng Đào sững người, nhìn lại Kỷ Hi Nguyệt thì phát hiện cô đang rất nghiêm túc.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Bình thường tôi rất bận. Cô cũng biết chúng tôi điều hành hộp đêm thì bạn bè trong giới rất nhiều, thỉnh thoảng cả đêm không về, ngủ lại phòng bao. Tôi đối xử với vợ tôi vẫn rất tốt, ngoại trừ ít ở cùng cô ấy ra thì không để cô ấy thiếu hụt thứ gì. Mặc dù cô ấy thường xuyên trách cứ tôi bận bịu, nhưng mỗi lần như thế tôi lại dỗ ngọt một chút là qua chuyện.”

“Kỷ tiểu thư, cô cảm thấy vợ tôi có vấn đề sao?” Hoàng Đào lắc đầu, “Sẽ không đâu, cô ấy rất đơn thuần.”

“Tôi đâu có nói cô ấy có vấn đề, chỉ là hỏi thử thế thôi. Bây giờ anh viết tất cả những người có quan hệ với mình vào đây đi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.

Trong đầu cô nhớ lại tình tiết vụ án này ở kiếp trước, tầm một năm rưỡi sau Chu Bách mới ra đầu thú, bằng chứng là video mà anh ta quay lại lúc gây án. Xã hội lúc đó lại một phen dậy sóng, mọi người mắng anh ta không có nhân tính, giết hại mười ba người vô tội, còn đổ oan cho Hoàng Đào, hại Hoàng Đào chút nữa đã bị phát điên.

Mà người tên Chu Bách này lại là mối tình đầu của vợ Hoàng Đào, và đang làm đàn em của Hứa Đại Mã Bổng.

Nhưng điều khiến mọi người chấn kinh nhất chính là con của Hoàng Đào không phải của Hoàng Đào, mà là con của vợ Hoàng Đào và Chu Bách.

Vợ Hoàng Đào vì tiền nên mới gả cho anh ta, nhưng vẫn lén lút qua lại với mối tình đầu.

Sau khi đứa bé được sinh ta, vợ của Hoàng Đào và Chu Bách muốn xây dựng một gia đình riêng cho mình, vì vậy đã dàn dựng nên vở kịch phóng hỏa.

Chu Bách biết Hứa Đại Mã Bổng tranh chấp với Hoàng Đào nên đã dốc lòng lên kế hoạch. Dây xích khóa là vợ của Hoàng Đào lấy đi từ mấy ngày trước, chỉ là Hoàng Đào không để ý, và mọi người đều cho rằng đêm đó kẻ phóng hỏa đã cầm đi để khóa cửa.

Vì vậy chỉ cần một điểm bị nhẫm lẫn, hoặc là định kiến ngay từ ban đầu thì mọi thứ sẽ bị sai lệch.

Sau ba tháng xảy ra vụ hỏa hoạn, vợ của Hoàng Đào nói là vì đau buồn quá nên đã mang con rời khỏi thủ đô.

Một năm sau thì tái giá. Gả cho Chu Bách.

Về phần Chu Bách ra đầu thú là bởi vì anh ta bị ung thư tuyến tụy, cộng thêm chuyện vợ của Hoàng Đào trở nên lạnh nhạt, lúc anh ta ốm đau bệnh tật thì không chăm sóc, còn đi ngoại tình với một người bảo vệ của khu dân cư. Từ đó anh ta cảm thấy không thiết sống, cũng nghĩ rằng đây chính là báo ứng nên mới lựa chọn đầu thú.

Tòa bộ sự việc rất rườm rà rắc rối, nhưng sự thật lại được tiết lộ sau một năm rưỡi. Không cần nghĩ cũng biết Hoàng Đào chịu bao nhiêu đả kích, vừa bị hãm hại vừa bị oan sai.

Cô nhất định phải trả lại sự minh bạch cho Hoàng Đào, cũng là để báo thù cho mười ba nạn nhân xấu số.

Cả một buổi sáng Kỷ Hi Nguyệt đều ở trong cục an ninh công cộng. Đến trưa thì bên phía Hạ Tâm Lan đã có sơ đồ những người thân thích và bạn bè của mười ba nạn nhân, bên đây Hoàng Đào cũng đã viết xong.

Kỷ Hi Nguyệt nằm bò trên bàn xem đi xem lại nhưng không nhìn thấy cái tên Chu Bách.

Thảo nào kiếp trước không tìm ra được kẻ phóng hỏa thực sự.

“Hoàng Đào, anh xác nhận là khôngcó mối tình đầu hay bạn trai cũ trên sơ đồ quan hệ của vợ mình?” Kỷ Hi Nguyệt cầm tờ giấy hỏi Hoàng Đào.

Hoàng Đào lắc đầu nói: “Cô ấy chưa bao giờ nhắc đến. Vả lại lúc tôi và cô ấy bên nhau, cô ấy là lần đầu tiên, nên tôi tin cô ấy không có liên quan đến vụ hỏa hoạn.”

“….!” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật, xem ra vợ của Hoàng Đào đúng là một tâm cơ biểu*.

(Tâm cơ biểu (tiếng anh scheming bitch): từ mới 2014 trên mạng xã hội của Trung Quốc, là phiên bản nâng cấp của lục trà biểu (green tea bitch có gải thích ở chương 6), nôm na là trong quá trình quen nhau bạn bị người phụ nữ đó đùa bỡn, nhưng ngoài mặt thì lại tỏ ra thanh thuần vô tội, là kiểu phụ nữ rất mưu mô – nguồn: Baidu.)

“Tạm thời tới đây đã, anh nghĩ ngơi đi. Sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.” Kỷ Hi Nguyệt an ủi Hoàng Đào.

Hoàng Đào vội vàng nói: “Kỷ tiểu thư, thật sự có tác dụng sao?”

“Cứ tin tôi đi. Tôi là phóng viên, chắc chắn sẽ đào được sự thật.” Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan rời đi.

Trên xe, Hạ Tâm Lan thấy sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt rất u ám: “Thế nào? Không tìm được manh mối gì đúng không?”

“Tôi muốn gặp thử vợ của Hoàng Đào, cô đưa tôi đi đi.” Kỷ Hi Nguyệt cho cô biết địa chỉ nhà Hoàng Đào.
 
Chương 254: Bắt đầu điều tra (VI)


“Cô cảm thấy vợ anh ta có vấn đề sao? Một người phụ nữ mới sinh con được sáu tháng, còn trong thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ làm sao có chuyện đi đốt tài sản của chồng mình được?” Hạ Tâm Lan nói, “Huống hồ đội trưởng Kiều nói là đã điều tra qua vợ anh ta rồi.”

“Cô nghĩ như vậy là có thể thắng tôi rồi?’ Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta.

Hạ Tâm Lan dở khóc dở cười: “Được được được, đi thì đi. Không để cô tâm phục khẩu phục thì e là cô cũng sẽ không nhận thua.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Biết là tốt.”

Hạ Tâm Lan vừa lái xe vừa hỏi: “Kỷ Hi Nguyệt, cô lấy đâu ra tự tin thế? Thật sự nghĩ rằng Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa sao?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn quang cảnh đường phố trước mặt, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt: “Tôi tin vào trực giác của mình, hơn nữa toàn bộ chứng cứ đều chĩa về Hoàng Đào cho nên tôi cảm thấy rất đáng ngờ. Hoàng Đào vừa nhìn là đã thấy thông  mình, sao có thể làm ra chuyện này mà đến một chút năng lực phản trinh sát cũng không có?”

“Cô thấy anh ta thông minh chỗ nào?” Hạ Tâm Lan khó hiểu hỏi.

“Bởi vì não bận thông minh nên đầu mới không mọc tóc.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả.

Hạ Tâm Lan bật ra một tiếng rồi cũng phá lên cười.

“Kỷ Hi Nguyệt, tôi hơi bị thích cô rồi đấy, haha.” Hạ Tâm Lan cũng thoải mái cười lớn.

“Dừng! Tôi không cần cô thích. Chỉ cần cô thua thì nhớ kiên cường một chút, đừng vì Cố Cửu mà đòi sống đòi chết. Người phụ nữ xuất sắc như cô hà tất gì phải thắt cổ trên một cái cây cơ chứ. Đợi đến lúc cô buông tay được cô sẽ phát hiện trên thế gian còn rất nhiều người, rất nhiều chuyện để cô theo đuổi, thật đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta cười.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô mới hai mốt tuổi thôi đúng không? Sao nói chuyện cứ như người từng trải thế? Ồ ồ, cô đã từng thất tình chứ gì, là Triệu Vân Sâm đúng không?” Hạ Tâm Lan nhớ ra.

“Ừm, yêu rồi mới biết bản thân bị mù mắt, càng nhận ra rằng ngoài đàn ông thì còn rất nhiều điều đáng làm và bảo vệ hơn, ví dụ như tình thân, tình bạn, hoặc là sơ tâm*.” Kỷ Hi Nguyệt cười rất xinh đẹp.

(Sơ tâm: hiểu nôm na như ý định ban đầu, chính kiến của bản thân. Ví dụ như câu: Bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung: không quên ý nguyện ban đầu, mới có thể vẹn toàn trước sau.)

“Được rồi được rồi, y chang như bà cụ già. Tôi sợ cô rồi đấy.” Hạ Tâm Lan dở khóc dở cười, “Nhưng bây giờ tôi đã hơi biết tại sao Cố Cửu lại thích cô rồi.’

“Haha, tôi xuất sắc sinh đẹp như vậy, anh ấy thích tôi cũng là chuyện bình thường.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ đùa.

“Ôi trời, mặt của cô vứt đâu cả rồi!” Hạ Tâm Lan cũng đến chịu.

“Mặt đang ở đây, rất dịu dàng và xinh đẹp.” Kỷ Hi Nguyệt nựng gương mặt mềm mịn của mình.

“Cô, cô, cười chết tôi mất. Aiya,đừng chọc tôi cười nữa, tôi đang lái xe đấy.” Hạ Tâm Lan cười đau cả bụng, xém chút nữa muốn lái xe chệch đường ray.

“Được rồi được rồi, không chọc cô nữa.” Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ta cười rất vui vẻ thì nói: “Cô cười lên thực sự rất đẹp, nhìn rất phóng khoáng và đáng ngưỡng mộ. Cho nên cô ấy à, đừng vì một người đàn ông mà bỏ đi mặt đẹp nhất của mình.”

Hạ Tâm Lan chợt sững người, sau đó cười gượng nói: “Làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng tôi sẽ nghe theo lời của cô, cho dù có thua cũng sẽ chấp nhận tất cả.”

“Haha, có phải cô cũng cảm thấy Hoàng Đào không phải là hung thủ không?” Kỷ Hi Nguyêt hỏi.

‘Thật ra lúc cô đang ngồi với Hoàng Đào, tôi và phó đội trưởng Kiều cũng có trao đổi. Anh ấy cũng cảm thấy Hoàng Đào không phải là hung thủ thực sự. Nhưng anh ấy cũng nói, cần phải có bằng chứng. Vấn đề bây giờ là rất khó tìm bằng chứng, người thân của mười ba nạn nhân đều muốn phát điên, áp lực dư luận cũng rất lớn, vì vậy vụ án này phải nhanh chóng định án, nếu không sẽ dẫn đến bất ổn xã hội.”

Hạ Tâm Lan thở dài: “Đôi khi người dân cũng không thể nhìn nhận vấn đề một cách lý trí.”
 
Chương 255: Bắt đầu điều tra (VII)


“Mất đi người thân thì cũng chẳng ai còn lý trí. Bọn họ vốn dĩ  không muốn đợi, chỉ muốn nhanh chóng có kết quả rồi xử phạt hung thủ mới cảm thấy an tâm. Cho dù  không phải là hung thủ thực sự nhưng mọi bằng chứng quả thực đều đang hướng về Hoàng Đào.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài nói, “Cho nên chúng ta phải càng nhanh càng tốt. Tôi từ bỏ thời gian đi di lịch để tìm kiếm sự thật,  không thể để Hoàng Đào chịu nỗi oan khuất này được. Một khi đã bị kết án, không tử hình thì cũng là tù chung thân, điều đó cũng không khác gì chấm hết một cuộc đời.”

“Chắc chắn sẽ bị phán tử hình, hoặc nhiều nhất là hoãn thi hành án một thời gian, bởi vì cảnh sát cũng có điểm nghi ngờ, cho nên cần một chút thời gian nữa để đi sâu vào tìm hiểu, nhưng chuyện này cũng tùy vào vận may của Hoàng Đào.”

Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến phán quyết ở kiếp trước, sau đó gật đầu nói: “Tôi sẽ tìm ra hung thủ thật sự.’

“Xía, tự tin quá là thành ra tự đại đấy.” Hạ Tâm Lan cho xe rẽ vào bãi đậu xe của một khu dân cư, bởi vì là xe quân dụng nên được thông qua mà không bị cản trở.

Đến trước cửa nhà Hoàng Đào mới phát hiện các bức tường xung quanh đều bị bôi xóa bằng mực đen mực đỏ, nào là hung thủ phóng hỏa, kẻ giết người, đi chết đi, không chết được tử tế, vân vân các thứ. Nhìn vào là cảm thấy kinh khủng sởn cả tóc gáy.

Mở cánh cửa gỗ là một người phụ nữ đang ôm con, vừa nhìn là đã biết vợ của Hoàng Đào.

Kỷ Hi Nguyệt thấy tướng mạo cô ta khá ổn, dáng người nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt có chút sắc bén, tóc tai hơi rối, mặt mũi tái nhợt, có vẻ hai đêm nay cô ta không được nghĩ ngơi tốt.

“Các cô là ai?” Người phụ nữ cách song cửa sắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan hỏi.

Hạ Tâm Lan lấy chứng nhận quân nhân ra: “Bên cục kêu chúng tôi đến thăm hỏi và an ủi gia đình chị.”

“Không cần, con tôi vừa mới ngủ, tôi cũng mệt rồi, muốn được nghĩ ngơi.” Từ Thiến, vợ của Hoàng Đào lập tức khó chịu lắc đầu, muốn đóng cửa.

Kỷ Hi Nguyệt chặn cánh cửa lại: “Cô Từ Thiến, chúng tôi vẫn còn vài vấn đề muốn hỏi cô.”

Vẻ  mặt Từ Thiến mất kiên nhẫn: “Không phải đã hỏi hết rồi sao? Cảnh sát các cô làm việc kiểu gì vậy? Chồng tôi bị oan khuất, các cô không đi tìm bằng chứng mà cứ tới làm phiền tôi là thế nào? Tôi làm sao mà biết được.” Nói rồi mắt đỏ lên.

“Tôi chỉ muốn hỏi là người bạn trai đầu tiên của cô tên gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt ho khan một tiếng rồi hỏi.

Từ Thiến bỗng nhiên sững sờ, ánh mắt có chút bối rối.

“Cô, cô nói gì vậy? Cái gì mà bạn trai đầu tiên? Tôi không có bạn trai đầu tiên.” Từ Thiến Lập tức phủ nhận.

“Thật sự không có?’ Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, “Thời đại học cũng không có?”

“Đại học? Chuyện này cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Ai trong thời đại học mà không có đối tượng mình thích, việc này thì có liên quan gì đến vụ án? Các cô không phải đang nghi ngờ tôi đấy chứ?” Từ Thiến vội vàng nói.

Hạ Tâm Lan cau mày đáp: “Cô Từ Thiến, cô đừng gấp gáp. Bây giờ tất cả bằng chứng đều đang bất lợi cho chồng cô, hơn nữa cần phải điều tra danh tính và thân nhân của mười ba người đã khuất. Lực lượng cảnh sát cũng đã điều động hàng trăm cảnh sát để tìm chứng cứ vô tội cho chồng cô, lẽ nào cô không thể phối hợp một chút sao?”

“Tôi không phối hợp cái gì? Muốn điều tra các người đi mà điều tra người khác ấy. Chuyện này thì có liên quan gì đến bạn trai cũ của tôi, đúng là chả hiểu ra làm sao. Tôi mệt rồi. Mời các cô đi cho!’ Từ Thiến nói xong thì dứt khoát đóng cửa.

Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan đưa mắt nhìn nhau.

“Đã cảm thấy có vấn đề chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan cau chặt mày: “Phản ứng có chút kỳ lạ, chỉ là hỏi thăm thôi, có cần phải kích động vậy không? Để tôi gọi điện cho phó đội trưởng Kiều. Người phụ nữ này quả thực phải điều tra kỹ càng.”

Chương 256: Bắt đầu điều tra (VIII)

Chỉ chốc lát sau, Kiều Nhâm gọi điện thoại trả lời.

Từ Thiến gả cho Hoàng Đào đã được ba năm. Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học Từ Thiến đã nhận lời mời đến làm việc cho hộp đêm của Hoàng Đào.

Nhưng thời đại học Từ Thiến có bạn trai đầu tiên hay là bạn trai cũ không thì còn cần kiểm chứng.

Hạ Tâm Lan kể lại phản ứng bất thường của cô ta cho Kiều Nhâm nghe, anh ấy nói sẽ lập tức đi điều tra.

Đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt đổ chuông, cô lập tức nhận máy.

“Anh Hàn, tôi  với Hạ Tâm Lan đang đi điều tra án với nhau. Phải, Cố Cửu không có ở đây.” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan nhướng mày, là ai mà có thể khiến Kỷ Hi Nguyệt gọi là anh Hàn? Hình như cô chưa bao giờ gọi Cố Cửu thân mật như vậy?

“Hạ Tâm Lan có ức hiếp em không?” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt lên tiếng.

“Không có. Bây giờ chúng tôi đã nói chuyện rất hài hòa. Anh yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan.

“Em đọc mail đi. Có thể sẽ có ích cho em. Được rồi, nhớ cẩn thận, tôi cúp máy đây.” Triệu Húc Hàn nói xong thì ngắt máy.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở hòm thư ra, phát hiện có tập tin lớn viết là thông tin về vụ phóng hỏa 515.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mỉm cười, anh Hàn giúp mình điều tra vụ án, thực sự quá cảm động.

“Kỷ Hi Nguyệt, đừng nói cô lừa dối Cố Cửu, ở bên ngoài lén phén với người đàn ông khác đấy nhé?” Hạ Tâm Lan nheo mắt nguy hiểm nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Khụ khụ, đâu có. Người này Cố Cửu cũng biết. Cô đừng nói lung tung. Đi thôi. Sắp cháy nhà lòi mặt chuột rồi.” Kỷ Hi Nguyệt rất vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Hạ Tâm Lan khẽ chép miệng, lẽ nào thực sự là yểu điệu thục nữ quân tử mới hảo cầu? Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt rất dễ nghe, gọi tên người khác cũng rất ngọt ngào, hèn gì đàn ông ai cũng thích.

Vừa mới lên xe Kỷ Hi Nguyệt mở hòm thư ra đọc thông tin.

Mặc dù tài liệu về Từ Thiến không nhiều, nhưng bù lại tên của Chu Bách cuối cũng cũng xuất hiện trong phần thông tin của Hứa Đại Mã Bỗng

Hóa ra hơn hai tháng trước Chu Bách đã không còn làm việc cho Hứa Đại Mã Bổng, chẳng trách trong sơ đồ quan hệ lúc nãy không đề cập đến người này.

Thông tin mà Triệu Húc Hàn đưa có nhắc đến toàn bộ đàn em của Hứa Đại Mã Bổng trong vòng nửa năm đổ lại đây.

Trong đó có đề cập đến việc Chu Bách bị Hứa Đại Mã Bổng ép nhận tội thay cho anh ta, nhưng Chu Bách không hài  lòng, cuối cùng bị đánh đập rất thê thảm rồi đuổi đi, tiền lương hai tháng cuối cũng chưa kịp lấy, vì vậy đã ôm hận trong lòng.

Kỷ Hi Nguyệt đọc tới đây thì khẽ cười, xem ra so với suy nghĩ của cô thì đơn giản hơn rất nhiều.

Quả nhiên đại ma vương chính là đại ma vương, thông tin kiểu này mà cũng moi ra chi tiết được, thật sự bái phục anh.

“Cười vui vẻ như vậy là có tin tốt rồi sao?” Hạ Tâm Lan thấy cô cứ tủm tỉm cười nhưng  không nói chuyện, khiến cô ta rất tò mò.

“Bạn tôi giúp tôi điều tra được một số thông tin, trong đó có một người rất khả nghi. Chúng ta quay về bên chỗ phó đội trưởng Kiều đi, kêu anh ấy lập tức đi điều tra người này. Tôi cảm thấy người này rất có thể là hung thủ thực sự.” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tâm Lan.

“Sao cơ? Ai?” Hạ Tâm Lan tấp xe vào bên đường, căng thẳng hỏi.

“Người này tên là Chu Bách.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rộng rãi cho cô ta xem thông tin.

Hạ Tâm Lan đọc qua một chút rồi nói: “Lẽ nào ôm hận trong lòng nên muốn thiêu chết Hứa Đại Mã Bổng?”

“Rất có khả năng.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.

“Kỷ Hi Nguyệt, người này thực sự rất khả nghi, nhưng chưa chắc đã là hung thủ?”  Hạ Tâm Lam đọc xong cau mày nói.

“Vì thế chúng ta phải điều tra về mối quan hệ giữa anh ta với Hoàng Đào, hoặc là mối quan hệ với Từ Thiến.” Kỷ Hi Nguyệt từ từ dẫn cô ta vào vấn đề.

“Cô cảm thấy người tên Chu Bách này có liên quan đến Hoàng Đào?” Hạ Tâm Lan nhướng mày.
 
Chương 256: Bắt đầu điều tra (VIII)


Chỉ chốc lát sau, Kiều Nhâm gọi điện thoại trả lời.

Từ Thiến gả cho Hoàng Đào đã được ba năm. Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học Từ Thiến đã nhận lời mời đến làm việc cho hộp đêm của Hoàng Đào.

Nhưng thời đại học Từ Thiến có bạn trai đầu tiên hay là bạn trai cũ không thì còn cần kiểm chứng.

Hạ Tâm Lan kể lại phản ứng bất thường của cô ta cho Kiều Nhâm nghe, anh ấy nói sẽ lập tức đi điều tra.

Đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt đổ chuông, cô lập tức nhận máy.

“Anh Hàn, tôi  với Hạ Tâm Lan đang đi điều tra án với nhau. Phải, Cố Cửu không có ở đây.” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan nhướng mày, là ai mà có thể khiến Kỷ Hi Nguyệt gọi là anh Hàn? Hình như cô chưa bao giờ gọi Cố Cửu thân mật như vậy?

“Hạ Tâm Lan có ức hiếp em không?” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt lên tiếng.

“Không có. Bây giờ chúng tôi đã nói chuyện rất hài hòa. Anh yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan.

“Em đọc mail đi. Có thể sẽ có ích cho em. Được rồi, nhớ cẩn thận, tôi cúp máy đây.” Triệu Húc Hàn nói xong thì ngắt máy.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở hòm thư ra, phát hiện có tập tin lớn viết là thông tin về vụ phóng hỏa 515.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mỉm cười, anh Hàn giúp mình điều tra vụ án, thực sự quá cảm động.

“Kỷ Hi Nguyệt, đừng nói cô lừa dối Cố Cửu, ở bên ngoài lén phén với người đàn ông khác đấy nhé?” Hạ Tâm Lan nheo mắt nguy hiểm nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Khụ khụ, đâu có. Người này Cố Cửu cũng biết. Cô đừng nói lung tung. Đi thôi. Sắp cháy nhà lòi mặt chuột rồi.” Kỷ Hi Nguyệt rất vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Hạ Tâm Lan khẽ chép miệng, lẽ nào thực sự là yểu điệu thục nữ quân tử mới hảo cầu? Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt rất dễ nghe, gọi tên người khác cũng rất ngọt ngào, hèn gì đàn ông ai cũng thích.

Vừa mới lên xe Kỷ Hi Nguyệt mở hòm thư ra đọc thông tin.

Mặc dù tài liệu về Từ Thiến không nhiều, nhưng bù lại tên của Chu Bách cuối cũng cũng xuất hiện trong phần thông tin của Hứa Đại Mã Bỗng

Hóa ra hơn hai tháng trước Chu Bách đã không còn làm việc cho Hứa Đại Mã Bổng, chẳng trách trong sơ đồ quan hệ lúc nãy không đề cập đến người này.

Thông tin mà Triệu Húc Hàn đưa có nhắc đến toàn bộ đàn em của Hứa Đại Mã Bổng trong vòng nửa năm đổ lại đây.

Trong đó có đề cập đến việc Chu Bách bị Hứa Đại Mã Bổng ép nhận tội thay cho anh ta, nhưng Chu Bách không hài  lòng, cuối cùng bị đánh đập rất thê thảm rồi đuổi đi, tiền lương hai tháng cuối cũng chưa kịp lấy, vì vậy đã ôm hận trong lòng.

Kỷ Hi Nguyệt đọc tới đây thì khẽ cười, xem ra so với suy nghĩ của cô thì đơn giản hơn rất nhiều.

Quả nhiên đại ma vương chính là đại ma vương, thông tin kiểu này mà cũng moi ra chi tiết được, thật sự bái phục anh.

“Cười vui vẻ như vậy là có tin tốt rồi sao?” Hạ Tâm Lan thấy cô cứ tủm tỉm cười nhưng  không nói chuyện, khiến cô ta rất tò mò.

“Bạn tôi giúp tôi điều tra được một số thông tin, trong đó có một người rất khả nghi. Chúng ta quay về bên chỗ phó đội trưởng Kiều đi, kêu anh ấy lập tức đi điều tra người này. Tôi cảm thấy người này rất có thể là hung thủ thực sự.” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tâm Lan.

“Sao cơ? Ai?” Hạ Tâm Lan tấp xe vào bên đường, căng thẳng hỏi.

“Người này tên là Chu Bách.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rộng rãi cho cô ta xem thông tin.

Hạ Tâm Lan đọc qua một chút rồi nói: “Lẽ nào ôm hận trong lòng nên muốn thiêu chết Hứa Đại Mã Bổng?”

“Rất có khả năng.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.

“Kỷ Hi Nguyệt, người này thực sự rất khả nghi, nhưng chưa chắc đã là hung thủ?”  Hạ Tâm Lam đọc xong cau mày nói.

“Vì thế chúng ta phải điều tra về mối quan hệ giữa anh ta với Hoàng Đào, hoặc là mối quan hệ với Từ Thiến.” Kỷ Hi Nguyệt từ từ dẫn cô ta vào vấn đề.

“Cô cảm thấy người tên Chu Bách này có liên quan đến Hoàng Đào?” Hạ Tâm Lan nhướng mày.
 
Chương 257: Bắt đầu điều tra (IX)


“Rất có khả năng. Mặc dù ôm hận trong lòng với Hứa Đại Mã Bổng, nhưng lại chọn hộp đêm của Hoàng Đào để gây án, còn muốn vu oan cho Hoàng Đào, trong này chắc chắn là có nguyên do.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói.

“Sức tưởng tượng của cô cũng phong phú thật.” Hạ Tâm Lan ngước mắt nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Tôi là phóng viên mà. Chỉ có suy  đoán tôi mới có thể tìm ra chân tướng, sau đó chứng minh bác bỏ, đó cũng là một cách loại trừ. Cô xem bây giờ cũng chẳng có manh mối gì khác, vậy tại sao không thử điều tra xem thế nào?”

Ánh mắt Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt có chút kỳ lạ, cuối cùng gật đầu nói: “Được, thử điều tra xem, có lẽ thật sự có liên hệ.” Nói xong thì cho xe khởi động lần nữa.

Vừa đến cục an ninh công cộng thì Cố Cửu gọi đến. Hạ Tâm Lan vào trước gặp Kiều Nhâm, Kỷ Hi Nguyệt nghe điện thoại.

“Tiểu Nguyệt, thật ngại quá. Tối qua tôi uống say. Cô không sao chứ?” Cố Cửu rất áy náy, không ngờ đám anh em chim lợn đó lại chuốc say anh ấy như vậy.

“Tôi không sao. Đang đi điều tra án với Tâm Lan, đã thu được manh mối rồi, anh ngủ tiếp đi. Hung thủ thực sự sẽ sớm lộ diện thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Sao cơ? Là Hoàng Đào sao?” Cố Cửu sợ hãi ngồi bật dậy.

“Đương nhiên không phải. Tôi đã nói không phải Hoàng Đào rồi mà. Là một người đàn ông tên Chu Bách.” Kỷ Hi Nguyệt cười, “Tôi giúp anh thắng rồi. Anh nhớ là nợ tôi một yêu cầu đấy nhé.”

“Haha, thật sao? Tiểu Nguyệt, cô thực sự sẽ thắng sao?” Cố Cửu mặc dù không dám tin, nhưng vẫn vui vẻ bật cười.

“Nhớ đấy, sau này tôi muốn anh làm gì, anh đừng có tỏ thái độ không vừa lòng với tôi! Được rồi, tôi vào đã. Nếu anh dậy rồi thì qua thăm Hoàng Đào đi. Dù sao đó cũng là bạn anh, tôi chỉ tạm thời nói anh bận việc thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Được, tôi cũng đang định đi thăm cậu ấy. Tôi qua bây giờ đấy. Cô đợi tôi nhé, lát nữa chúng ta đi ăn cơm trưa.” Cố Cửu lập tức nói.

“Ừm, tôi cũng đói lắm rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi, quả thực rất muốn ăn cơm.

Kỷ Hi Nguyệt vào trong, thấy Hạ Tâm Lan và Kiều Nhâm đang nói gì  đó mà cả hai người đều cau chặt mày.

“Sao thế?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

“Kỷ Hi Nguyệt, phó đội trưởng Kiều hỏi cô tại sao lại nhận định là Chu Bách.” Hạ Tâm Lan nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cười cười đáp: “Là bạn của tôi giúp tôi điều tra về mối quan hệ của Hứa Đại Mã Bổng.”

“Bạn nào? Kỷ tiểu thư có tiện nói ra không?” Phó đội trưởng Kiều hỏi, bởi vì bọn họ cũng đã điều tra về tư liệu của Hứa Đại Mã Bổng, nhưng hoàn toàn không có thông tin về người tên Chu Bách này.

“Khụ khụ, anh biết Triệu Húc Hàn chứ? Chủ tịch của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị ấy.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nói ra, nếu không cô sẽ bị đưa vào danh sách những người tình nghi.

Kiều Nham giật mình, ánh mắt bắt đầu thận trọng: “Thì ra là anh ấy, thảo nào. Không ngờ Kỷ tiểu thư lại có quen biết với chủ nhân của Triệu thị.”

“Cũng sơ sơ thôi à.” Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu.

“Phó đội Kiều, Kỷ Hi  Nguyệt là phóng viên của Cảng Thành, trụ sở chính của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị đặt ở Cảng Thành nên quen biết cũng là chuyện bình thường mà.” Hạ Tâm Lan nói, “Phó đội Kiều, có thể điều tra người tên Chu Bách này không?’

“Ừm, xem ra thực sự rất khả nghi. Không ngờ hai người phụ nữ các cô ra tay lại đạt được kết quả cao hơn chúng tôi. Thật sự hổ thẹn.” Kiều Nhâm có chút đỏ mặt.

“Phó đội Kiều khiêm tốn rồi. Công việc các anh bận rộn như vậy, đâu thể mặt nào cũng chú ý được. Không có các anh thì người dân không thể có cuộc sống an toàn, cho nên tuyệt đối đừng nói như vậy. Hai người chúng tôi cũng rãnh rỗi, hy vọng có thể giúp ích được cảnh sát các anh.” Kỷ Hi Nguyệt lịch sự nói.

Kiều Nhâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt rực sáng, thiện cảm của anh ấy đối với Kỷ Hi Nguyệt tăng lên nhanh chóng.

“Các cô chưa ăn cơm đúng không? Để tôi đưa các cô đi ăn cơm trước nhé.” Kiều Nhâm nói.
 
Chương 258: Bắt đầu điều tra (X)


Kỷ Hi Nguyệt vội vàng từ chối; “Không cần đâu. Cố Cửu sắp qua đây rồi, anh ấy nói sẽ đón chúng tôi đi ăn cơm. Vậy chúng tôi không làm phiền phó đội Kiều nữa nhé, hy vọng có thể nghe được tin tức tốt.”

“Được, chắc chắn chắc chắn. Bây giờ tôi sẽ điều người đi điều tra về mối quan hệ giữa Chu Bách, Hoàng Đào và Từ Thiến, hy vọng có thể  giúp Hoàng Đào rửa sạch tội danh.” Kiều Nhâm nói xong thì vội vàng tạm biệt.

Hạ Tâm Lan nhìn  Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Chúng ta chỉ làm đến đây thôi sao?”

“Chứ chẳng lẽ cô muốn đi bắt người hay gì?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

“Tại sao lại không? Trước khi chưa xác định là ai, tôi sẽ không nhận thua đâu.” Hạ Tâm Lan chu miệng nói.

“Tôi thắng chắc rồi. Hung thủ thật sự chính là Chu Bách.” Kỷ Hi Nguyệt cười haha rồi bỏ di.

Hạ Tâm Lan lập tức đuổi theo sau: “Còn chưa xác định, cũng có thể là không phải!”

Đi đến trước cửa ra vào, Hạ Tâm Lan hỏi: “Chúng ta đứng đây đợi Cố Cửu sao?”

“Tôi qua bên kia mua ít đồ cho Hoàng Đào, cô ở đây đợi tôi nhé.” Kỷ Hi Nguyệt thấy đối diện có KFC, cô nghĩ bụng chắc là Hoàng Đào hai ngày nay vẫn chưa ăn thứ gì.

Hạ Tâm Lan sững sờ. Người phụ nữ này tốt bụng vậy sao?

Hoàng Đào kiếp trước đã làm chuyện tốt gì, để kiếp này có thể gặp được Kỷ Hi Nguyệt tin tưởng anh ta vô điều kiện như vậy? Còn giúp anh ta điều tra chân tướng, lẽ nào đây chính là duyên phận?

Cô ta gửi tin nhắn cho bố: “Bố,  có lẽ con thua rồi.”

Hạ Gia Quốc bên kia nhìn thấy tin nhắn của con gái mà giật mình: “Lẽ nào hung thủ thực sự là Hoàng Đào?”

“Có lẽ là không phải, bây giờ vẫn chưa xác định nhưng con cảm thấy con thua rồi. Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất giỏi, ngay cả bản thân con cũng rất khâm phục. Nếu con là Cố Cửu cũng sẽ chọn cô ấy.”

Giọng điệu của Hạ Tâm Lan mang máng buồn, làm cho bố Hạ ở bên kia cũng có chút chạnh lòng.

“Tâm Lan, ở trong lòng bố con là tốt nhất, đừng xem thường bản thân mình.”

Hạ Tâm Lan đọc được lời này của bố mà mũi có chút chua xót.

Đúng rồi, là mình quá tùy hứng, khiến bố mẹ phải lo lắng cho mình bao lâu nay, không những thế còn làm xấu mặt bố mẹ, nhưng bố mẹ không bao giờ ngừng yêu thương mình.

Tại sao mình lại vì một người đàn ông không yêu mình mà đi tổn thương bố mẹ?

Thật sự quá bất hiếu.

Hạ Tâm Lan khẽ chép miệng, nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn ở bên kia đường.

‘Bố, con biết rồi. Bố yên tâm, con không sao đâu. Con đi ăn cơm trước đã nhé.” Hạ Tâm Lan hồi âm.

“Được, tối nay về kể cho bố nghe xem có chuyện gì xảy ra đấy.” Hạ Gia Quốc cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hình như con gái đã thay đổi.

Kiều Nhâm đột nhiên chạy ra, thấy Hạ Tâm Lan đứng ở cửa thì vui mừng nói: “Hạ tiểu thư, Cố Cửu chưa đến sao?”

“Ừm, sao vậy? Có tin tốt rồi sao?” Hạ Tâm Lan nói.

‘Đúng vậy. Thì ra Chu  Bách là mối tình đầu của Từ Thiến. Hơn nữa dựa vào lời khai bạn học đại học của Từ Thiến thì mối quan hệ giữa hai người đó vô cùng tốt. Sau khi Từ Thiến tốt nghiệp hai người vẫn không chia tay, nhưng sau đó không hiểu tại sao Từ Thiến lại gả cho Hoàng Đào, trong này chắc chắn có uẩn khúc. Bây giờ chúng tôi sẽ đi bắt Chu Bách về tra hỏi.”

Hạ Tâm Lan tròn mắt: “Chu Bách đang ở đâu?”

“Theo định vị di động thì anh ta đang ở xưởng lắp ráp và sửa chữa ô-tô, hiện tại rất có thể anh ta là kẻ tình nghi lớn nhất, bởi vì phòng bếp nơi xảy ra vụ nổ có mùi xăng.” Kiều Nhâm nói.

“Vậy chúng tôi có thể đi cùng không? Kỷ Hi Nguyệt  là phóng viên, chắc chắn muốn có được video về hiện trường bắt giữ đầu tiên.” Hạ Tâm Lan nói.

“Được! Kỷ tiểu thư đâu rồi?” Kiều Nhâm không thấy Kỷ Hi Nguyệt.

“Cô ấy sang bên đường mua ít đồ cho Hoàng Đào ăn rồi.” Hạ Tâm Lan bất giác nở nụ cười.

Kiều Nhâm sững sờ: “Kỷ tiểu thư thật sự rất đặc biệt, vừa mới bắt đầu đã tin tưởng Hoàng Đào không phải là hung thủ một cách vô điều kiện. Nếu không phải cô ấy, có lẽ Hoàng Đào đã bị án oan rồi.”

“Phó đội Kiều, bây giờ vẫn chưa chắc Chu Bách có phải là hung thủ thực sự mà anh vẫn tin Kỷ Hi Nguyệt à?” Hạ Tâm Lan dở khóc dở cười.
 
Chương 259: Bắt đầu điều tra (XI)


Kiều Nhâm ngại ngùng nói: “Cá nhân mà nói, tôi hy vọng Hoàng Đào không phải là hung thủ. Mặc dù là người điều hành hộp đêm nhưng theo tôi điều tra thì anh ta rất có tình nghĩa. Cô cũng biết đấy, nhóm bạn bè  của Cố Cửu ai cũng nói rằng nhân phẩm của anh ta không tệ.”

“Đúng vậy. Bây giờ tôi thực sự rất mâu thuẫn. Nếu Hoàng Đào không phải là hung thủ thì tôi sẽ thua Kỷ Hi Nguyệt, haizz. Nhưng tôi lại hy vọng cô ấy thắng.” Hạ Tâm Lan không thể hiểu nổi mình.

“Haha, bởi vì  Hạ tiểu thư cũng là một người tốt bụng mà.” Kiều Nhâm bật cười, sau đó nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt cầm một túi thức ăn nhanh chạy về.

“Kỷ Hi Nguyệt, chúng ta cùng đi bắt Chu Bách không?” Hạ Tâm Lan nói.

Kỷ Hi Nguyệt sững người, “Được thôi, đợi tôi một lát.” Nói xong còn cười với Kiều Nhâm rồi tức tốc chạy vào trong.

Hoàng Đào đang ngồi dựa vào bức tường nhớ lại những chuyện hôm nay Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan giúp anh ta, trong lòng cũng le lói hy vọng.

“Hoàng Đào, tôi mua hamburger cho anh đây, anh ăn đi. Anh sẽ được thả ra ngoài sớm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cầm túi thức ăn nhét cho anh ta.

Hoàng Đào thảng thốt: “Có manh mối rồi sao?’

“Ừm, có manh mối rồi. Bây giờ tôi sẽ cùng mọi người đi bắt kẻ tình nghi. Nếu không có gì thay đổi thì  hôm nay anh có thể được minh oan rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười rồi xoay lưng rời đi.

Hoàng Đào sau khi sững sờ thì hô lên một tiếng rồi quỳ xuống, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã chạy ra ngoài.

“Cảm ơn, cảm ơn Kỷ tiểu thư.” Hoàng  Đào khấu đầu lạy với bóng lưng Kỷ Hi Nguyệt, nước mắt rớt xuống nhìn túi đồ ăn trên sàn, trong lòng vạn phần ấm áp.

Những người khác chứng kiến cũng không thể  tin nổi, bọn họ đều cảm thấy tò mò về Kỷ Hi Nguyệt. Lân la hỏi thăm nhưng cũng không biết rõ cho lắm, chỉ biết cô là bạn gái của Cố Cửu, mà Cố Cửu là bạn của Hoàng Đào.

Kỷ Hi Nguyệt sau khi ra ngoài thì leo thẳng lên xe của Hạ Tâm Lan. Bên Kiều Nhâm điều động ba chiếc xe cảnh sát, nhanh chóng tiến về xưởng lắp ráp và sửa chữa ôtô.

Kỷ Hi Nguyệt rất phấn khích, cô điều chỉnh lại camera của di động. Nếu có thể quay được thì cô lại có thêm một tin tức lớn. Bên phía Cảng Thành cũng rất quan tâm tin tức bên đây.

Chỉ cần bên đây cho phép Cảng Thành đưa tin, vậy thì đài truyền hình Cảng Long sẽ là nơi đầu tiên đưa tin về chân tướng sự việc ở Cảng Thành, đến lúc đó chắc chắn ông sếp Lộc Hùng sẽ cười không khép miệng lại được.

Xưởng sữa chữa ôtô này tương đối hẻo lánh, nhưng khá rộng, bên trong chằng chịt các loại xe, công nhân bảo dưỡng cũng không ít.

Sau khi mọi người xuống xe, Kiều Nhâm lệnh cho các cảnh sát khác tản ra bao vây xung quanh xưởng sữa chữa ô tô, sau  đó quay qua bảo Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan đừng xuống xe, nhưng hai người phụ nữ lại rất kiên trì, anh ấy cũng hết cách.

Hạ Tâm Lan vốn dĩ là một quân nhân, còn Kỷ Hi Nguyệt chỉ xuống quay phim, cho nên anh ấy cũng không ngăn cản được. Hơn nữa Hạ Tâm Lan còn nói cô ta có võ, bảo Kiều Nhâm yên tâm, thế nên anh ấy đành để hai cô  đi theo.

Kiều Nhâm đến trước một chiếc ô tô bị tháo dở mui xe, hỏi thanh niên đang sửa chữa: “Anh thợ, cho hỏi chỗ các anh có nhân viên bảo dưỡng nào tên là Chu Bách không?”

“Chu Bách? Có đấy. Anh ấy vừa mới vào trong nghe điện thoại. Các anh là ai vậy?”

“Ở đây có cổng sau không?” Kiều Nhâm bất ngờ hỏi.

“Có, có hai cổng sau. Các anh tìm Chu Bách có việc gì à?” Anh thanh niên có chút hoang mang.

“Chúng tôi là cảnh sát, Chu Bách có liên quan đến một vụ hỏa hoản, vì vậy muốn đưa về để hổ trợ điều tra. Cám ơn anh đã hợp tác.”

Kiều Nhân nói xong thì cầm máy bộ đàm lên, thông báo cho các anh em cảnh sát mai phục hai cửa sau để tiến hành bắt người, sau đó dặn Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan cẩn thận.

Kỷ Hi Nguyệt vừa định nói gì đó thì nhìn thấy một người đàn ông một tay cầm cầm chiếc áo khoác da, cúi đầu xem di động từ trong bước ra.

“Anh ấy chính là Chu Bách.” Anh nhân viên bão dưỡng đứng bên cạnh nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top