Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 2359: C2359: Tự chữa lành


Thế nào được gọi là tổ khí đỉnh phong? Thế lực đỉnh cao nhất của nền văn minh cấp hai không chắc đã có thể lấy ra được một kiện tổ khí đỉnh phong, uy lực cực hạn của một kiện tổ khí đỉnh phong đại khái có thể trấn áp giết gọn tất cả những tu giả võ đạo dưới cảnh giới Tiên Đế.

Tổ khí đỉnh phong thực sự rất dũng mãnh!

Nhưng cứ như vậy… như vậy bị ngọn lửa nham thạch kia tấn công lấn áp, bắt đầu bị thương rồi… chỉ có thể nói, ngọn lửa nham thạch kia quá mạnh mẽ! Mạnh tới mức khiến người ta phải căm phẫn, mạnh tới mức không ngôn từ nào có thể hình dung!

Nhìn thế này, chỉ cần Tô Minh không phải là một người trì độn, chỉ cần anh còn có một chút đầu óc, cũng nên quay đầu đi thôi?

Cứng đầu cũng phải có mức độ?

Tuy nhiên......

“Xùy xùy xùy!”, Tô Minh lại tiếp tục hướng xuống dưới, lớp phòng ngự thứ hai từ bia Huyền Diệu kia càng lúc càng bị ăn mòn nghiêm trọng, ánh sáng phát ra cũng ảm đạm hơn, các vết cháy cũng lan rộng hơn.


“Đừng đi xuống nữa! Tô Minh, làm ơn, đừng đi xuống dưới nữa!”, đôi mắt đẹp của Sơ Huyền Tình đang đứng trên bầu trời đã ánh lệ, cô hét lớn từng tiếng, cô ta biết anh nghe không thấy, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu gào.

Tại sao nhất định phải bướng bỉnh như vậy!

Tại sao cứ phải làm khó bản thân mình như vậy?

“Chàng trai trẻ, nói lời phải giữ lấy lời đó!”, giọng nói già nua kia càng tỏ ra bỡn cợt, đều đã có chút khàn khàn.

“Đương nhiên phải giữ lời, nếu không thì?”, Tô Minh cười nhàn nhạt.

Bỗng nhiên.


Bằng mắt thường có thể thấy rõ…

Bia… bia… bia Huyền Diệu với ánh sáng như sắp lụi tàn cùng với những vết tổn thương và đốt cháy nặng nề kia, lại… lại đang hồi phục một cách điên cuồng và nhanh chóng!

Tự chữa lành.

"Ầm ầm ầm ầm”, những cuộc tấn công từ ngọn lửa nham thạch kia càng trở nên đáng sợ hơn, nhanh hơn và điên cuồng hơn, nhưng mỗi lần bia Huyền Diệu bị thương, tổn thất nặng một chút, liền tự mình hồi phục, xem ra, dường như… dường như, tốc độ hồi phục của bia Huyền Diệu còn nhanh hơn tốc độ bị thương.

“Cái này…”, giọng nói già nua run lên!

Vả lại, ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm chính là một viên hỏa chủng. Thường thì, hỏa chủng sẽ không có trí khôn. Nhưng khoảng 4 tỷ năm trước, vì một lần ngoài ý muốn mà nền văn minh chết Hoang Diệm xui xẻo gặp phải hai cao thủ đỉnh cấp. Hai người này mạnh cỡ nào? Đáp án là mạnh đến vượt ngoài sức tưởng tượng... Dù sao thì cũng là cấp bậc mà một nền văn cấp 3 không thể bì nổi.

Hai cao thủ đỉnh cấp ấy đánh nhau trong một khoảng hư không gần nền văn minh chết Hoang Diệm, gây ra hậu quả rất nghiệm trọng. Vả lại, cả hai cũng không để ý đến việc có ảnh hưởng hay liên lụy tới nền văn minh chết Hoang Diệm hay không. Dù sao, ở trong mắt cao thủ đỉnh cấp, nền văn minh cấp ba chỉ như một con kiến, có sống hay chết thì liên quan gì đến họ?

Thế nên... nền văn minh chết Hoang Diệm đã bị khí thế chiến đấu giữa hai cao thủ đỉnh cấp ấy lan đến suýt nữa thì nổ tung, mà mấy ngàn tỷ tu giả võ đạo, yêu quái, yêu thú... trên nền văn minh này đều chết hết.
 
Chương 2360: C2360: Hoang diệm nổ


Càng về sau, cuối cùng ý chí văn minh đã sinh ra trí khôn, lấy tên là lão tổ Hoang Diệm.

Nói ngắn lại là lão tổ Hoang Diệm đã cắn nuốt hết mấy ngàn tỷ sinh linh trên nền văn minh chết Hoang Diệm mới có được tư tưởng.

Lão tổ Hoang Diệm có trí khôn, vốn định tu luyện tiếp, ít nhất cũng phải học được một số võ kỹ, sau đó, phá vỡ gông xiềng, dạo chơi hư không, đạt được tự do, đi lên đỉnh võ đạo.

Ông ta đã lên kế hoạch xong hết, nhưng, khoảng 3,7 tỷ năm trước lại đổ sông đổ biển. Nền văn minh chết Hoang Diệm lại nghênh đón cao thủ đến từ vực ngoại, một kiếm tu lang thang trong hư không.

Kiếm tu ấy là một người tu hành trong hư không có thưc lực rất mạnh, liên tục đi ngang qua các nền văn minh, không có mục đích, để rèn luyện tư tưởng và luyện kiếm.

Lão tổ Hoang Diệm cũng có mắt nhìn người nên không dám chọc ghẹo người ta.

Vốn nghĩ rằng đối phương ở một thời gian ngắn rồi sẽ rời khỏi, ai ngờ, kiếm tu lang thang kia tu luyện kiếm đạo có chứa thuộc tính Hỏa và nhìn trúng thuộc tính Hỏa trên nền văn minh chết Hoang Diệm, định ở lại một khoảng thời gian.


Ban đầu, lão tổ Hoang Diệm còn nhịn, nhưng 1 năm, 10 năm, rồi 1 triệu năm, tên kia vẫn chưa đi. Ông ta bị ép đến đường cùng đành ra tay.

Chẳng ngờ, ông ta đã đánh giá cao thực lực của mình... vừa nói chuyện không hợp cái, kiếm tu lang thang kia đã đánh lão tổ Hoang Diệm bị thương nặng. Nếu không phải ông ta dựa vào một vài khả năng đặc biệt của hỏa chủng thì e rằng đã chết rồi.

Tuy không bị giết, nhưng lão tổ Hoang Diệm cũng bị thương rất nặng. Vì vậy, mới có chuyện ông ta liên tục cám dỗ những yêu nghiệt đỉnh cấp ở các nền văn minh gần đó đến để cắn nuốt trị thương.

Hơn nữa, ông ta không những bị thương rất nặng, còn bị một bộ kiếm trận nhốt lại.

Bộ kiếm trận ấy là do kiếm tu lang thang kia tùy tiện đánh ra, song, qua hơn cả tỷ năm, lão tổ Hoang Diệm dùng đủ mọi cách vẫn không thể phá hủy nó, nên giờ còn bị nhốt ở bên trong.

Giờ phút này, lão tổ Hoang Diệm quả thật có hơi lo lắng, vì kiếm trận đã nhốt ông ta lại. Nếu để cho cậu ta đến trước mặt mình, tuy không đến mức trở thành cái đích cho cậu ta đánh, nhưng cũng chẳng kém là bao!


Lão tổ Hoang Diệm vẫn luôn cẩn thận, không bao giờ chọc những yêu nghiệt đến từ nền văn minh cấp 3, cấp 4 hay mạnh hơn, một lần bị rắn cắn nên tởn suốt đời.

Ông ta chỉ ra tay với những thiên tài đến từ nền văn minh cấp 1 hoặc cấp 2.

Yên tâm, thoải mái, hoành hành, cắn nuốt hơn mười ngàn yêu nghiệt đỉnh cấp, vết thương cũng đã khôi phục được kha khá. Mắt thấy, sắp thoát khỏi lồng giam kiếm trận, ai ngờ...

"Lẽ nào, lão tổ tôi lại thua trong tay một thanh niên chưa tới 30 tuổi ư?", lão tổ Hoang Diệm không cam lòng cực kỳ.

4, 5 tỷ năm qua, chuyện gì mà ông ta chưa trải qua chứ? Sao có thể thua trong tay một tên nhóc chưa đến 30 tuổi được! Tuyệt đối không thể được!

"Hoang Diệm nổ!", sau đó, lão tổ Hoang Diệm chợt hét lên.

Một tiếng hét tràn ngập sát khí, hàng tỷ ngọn lửa như những binh lính nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân, lập tức sống dậy.

Ngọn lửa màu vàng kim chợt biến thành một màu đen tuyền. Bên trong mỗi một ngọn lửa đều ẩn chứa khí tức hủy diệt nồng đến kinh người. Vả lại, biển dung nham kia cũng bất chợt cô đặc lại, từ thể lỏng trở nên đặc sệt, y như một đầm lầy dung nham.

Dường như có vô số thanh kiếm Hoang Diệm từ sâu trong địa ngục đang điên cuồng tấn công Tô Minh, tựa như hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm cùng xông tới. Nhìn từ xa, nền văn minh chết Hoang Diệm như đều là những luồng kiếm mang bằng lửa màu đen tuyền. Vả lại, chúng còn chỉ tập trung vào một mình Tô Minh, trông cực kỳ khủng bố!
 
Chương 2361: C2361: Vỡ hay rách đều tốt cả


"Ầm, ầm, ầm, ầm...", trên nền văn minh chết Hoang Diệm, biển dung nham vốn đã điên cuồng cuộn trào, giờ nào chỉ là đáng sợ hơn gấp mười lần!

Hết đợt này đến đợt khác, điên cuồng đến khó tin, mỗi một con sóng đều cao cả trăm ngàn mét, thậm chí là hơn. Nếu không phải vì xung quanh nền văn minh chết Hoang Diệm có khe hở đứt gãy địa tầng hư không và hàng triệu trận pháp giam giữ ngăn cản thì những con sóng dung nham kia đã dâng lên tận hư không...

Hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt đứng trên hư không lúc này chỉ có thể nâng cao vị trí ‘xem kịch’ của mình. Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, vô cùng kinh hãi. Dòng nham thạch bùng phát đúng là quá khủng khiếp. Đừng nói là chạm vào nó, ngay cả đứng gần nền văn minh chết Hoang Diễm một chút cũng như bị khí tức thiêu đốt của ngọn lửa và khí tức ăn mòn của nó làm cháy cả nội tạng.

Đồng thời lúc này, có thể nhìn thấy rõ…

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, bia Huyền Diệu có sức phòng ngự tuyệt đối xung quanh Tô Minh gầm rú một tiếng rồi xuất hiện vô số vết nứt kéo dài trên thân bia.

Xem ra, bia Huyền Diệu có thể bị nham thạch màu đen vô tận nuốt trọn bất cứ lúc nào.

Bia Huyền Diệu không ngừng rung lắc như sắp vỡ tung.

Lúc này hàng ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Minh, có cả sự mong đợi và căng thẳng. lúc này không thể nghịch thiên nữa chăng? Thích thật! Nhìn Tô Minh hết lần này đến lần khác nghịch thiên, sức mạnh ngoài sức tưởng tượng đúng là ghen tỵ chết đi được. Bây giờ thì chết chắc rồi chăng? Đúng là không thể đợi được….


Nhưng…

Sắc mặt Tô Minh vẫn không biến đổi, không hề biết thế nào là sợ hãi.

Đã thế anh còn cười, nói: “Lão già kia! Thoạt nhìn thì ông như phẫn nộ nhưng trên thực tế thì đang vô cùng hoảng loạn. Tâm ý của ông không ổn rồi. Tôi chưa ra tay mà ông đã loạn cả lên rồi”.

Trong lúc nói, Tô Minh không những không lùi về sau mà còn lao về trước với tốc độ nhanh vô cùng.

Có thể thấy bước chân vô cùng nhanh…

Còn bia Huyền Diệu thoạt nhìn không thể trụ nổi nhưng trên thực tế nó vẫn trụ được.

Bia Huyền Diệu có bị tổn thất nặng đến mấy thì trong chớp mắt vẫn có thể phục hồi, giống như con gián đánh mãi không chết.

Khả năng tự phục hồi đó khiến nhiều người không tin, họ cảm giác con ngươi của mình như sắp nhảy ra ngoài.


Sau mấy hơi thở, Tô Minh đi đến phía dưới 1500 mét.

Được một nửa rồi…

“Chết tiệt! Thằng nhóc này! Mày ép tao quyết sống chết với mày đúng không?”, lão tổ Hoang Diệm đâu chỉ hoảng loạn? Lúc này ông ta đầy vẻ sợ hãi và kiêng kị. Ông ta đã xuống dưới 1500 mét, đúng là kinh khủng. Ông ta hiểu rõ điều này có nghĩa là gì…

“Từ lúc tôi đến và từ lúc ông định nuốt trọn tôi, lẽ nào không phải là quyết sống chết rồi sao? Còn lựa chọn thứ hai sao?”, Tô Minh cười hỏi, bia Huyền Diệu bị tổn thất mười lần thì ngay lập tức lại khôi phục được mười lần…

Và cứ rơi vào trạng thái tuần hoàn như này.

Rõ ràng bia Huyền Diệu cũng sắp đến cực hạn và không trụ nổi nữa.

Tô Minh thoắt một cái đã thu bia Huyền Diệu vào trong cơ thể.

Tầng phòng ngự thứ hai cũng vỡ.

“Ha ha ha… Thằng nhóc, không trụ nổi nữa rồi hả?”, lão tổ Hoang Diệm thở phào nhẹ nhõm, dường như thấy yên tâm hơn nhiều: “Vẫn còn đủ một tầng phòng ngự nữa, lão tổ đợi mày ở đó”.

Vỡ hay rách đều tốt cả!
 
Chương 2362: C2362: Đúng là nuốt trọn


Nhưng…

“Phòng ngự đến giờ cũng kha khá rồi. Tiếp theo tôi sẽ không phòng ngự nữa”, Tô Minh cười nói với vẻ bỡn cợt.

Ý gì đây?

Lão tổ Hoang Diệm cũng không hiểu lắm.

Hàng ngàn thiên tài yêu nghiệt trên không trung cũng không hiểu.

Lẽ nào, không phải Tô Minh dựa vào phòng ngự tầng ba và cũng là tầng phòng ngự cuối cùng sao? Đây giống như áo giáp được tạo thành từ vô số đường kiếm ý và kiếm quang mà?

Vẫn còn có thể trông đợi vào cái khác sao?

“Thằng nhóc! Đừng giả vờ nữa… Lão tổ này không dễ hù dọa thế đâu”, giọng nói của lão tổ Hoang Diệm lớn hơn, ầm ầm như sấm.

Nhưng giọng nói của ông ta càng lớn thì Tô Minh càng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của ông ta.


Nói ra cũng buồn cười thật.

Thật ra thực lực của lão tổ Hoang Diệm không hề yếu. Nếu đánh đơn thì Tô Minh nghĩ, chắc chắn mình không phải là đối thủ của ông ta, thậm chí còn kém xa. Như vậy chứng tỏ ông già này rất mạnh, có thể xứng danh ‘lão quái vật siêu cấp’ rồi.

Nhưng tâm ý của đối phương chẳng khác nào chuột nhắt?

Ông ta nhát từ trong tận xương tủy!

“Thái U Hỏa! Ra đi!”, Tô Minh cũng không giấu diếm mà thản nhiên nói.

Thoắt cái một tấm màn hình ngọn lửa xuất hiện bao trùm xung quanh Tô Minh.

Tấm màn màu tím thuần túy.

Nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là sau khi Thái U Hỏa xuất hiện thì nó xông về phía nham thạch màu đen đang cuồn cuộn với khí tức điên cuồng, sát ý sục sôi, giống như bị mất phương hướng. Nhưng rồi lại yên tĩnh trở lại, sau khi cảm nhận được Thái U Hỏa thì không hề có ý thù địch gì.

“Thằng khốn! Mày… Mày…”, giọng nói lão tổ Hoang Diệm run rẩy: “Đây là lửa gì vậy?”


Thông thường mà nói, nếu lửa mạnh gặp lửa yếu thì chắc chắn sẽ nuốt trọn được.

Kể cả là những ngọn lửa cùng cấp bậc thì khi đại chiến cũng sẽ quyết trận sống còn.

Nhưng hiện giờ…

Kể cả lão tổ Hoang Diệm cố ý dùng đến ngọn lửa Hoang Diệm để tấn công ngọn lửa màu tím xuất hiện đột ngột xung quanh Tô Minh thì lại không có tác dụng gì.

Ngọn lửa Hoang Diệm như mất kiểm soát.

“Nó có tên là Thái U Hỏa!”, Tô Minh cố ý nói: “Nó không mạnh lắm đâu, chỉ ở cấp bậc Tiên Hỏa, còn lâu mới bằng lửa Hoang Diệm. Nhưng ngọn lửa của tôi có thiên phú đặc biệt, chính là nuốt trọn”.

Đúng là nuốt trọn.

Nhưng chỉ là nuốt trọn cũng không có gì to tát. Bởi vì phần lớn lửa có cấp bậc lớn thì đều có thuộc tính này.

Nuốt trọn là đặc điểm rất thường gặp.

Nhưng thuộc tính nuốt trọn của Thái U Hỏa khác với những ngọn lửa khác, lửa khác chỉ toàn kiểu mạnh nuốt yếu.

Còn Thái U Hỏa lại yếu nuốt mạnh!

Đúng là lần đầu nghe thấy…
 
Chương 2363: C2363: Lấy giả làm loạn cái thật


Lấy yếu nuốt mạnh, không phải là lừa người thì là gì?

Nhưng cái này từ đâu mà ra? Chính là nhờ có kho tàng huyết mạch.

Nói cho cùng, Thái U Hỏa có một ‘sân sau’ rất vững chắc, kho tàng huyết mạch chỉ cần tiếp sức một chút là được.

Vì có thuộc tính lấy yếu nuốt mạnh nên ngay lúc Tô Minh đặt chân đến nền văn minh chết Hoang Diệm thì anh đã ngầm dùng Thái U Hỏa để nuốt trọn hỏa vận trong nền văn minh chết Hoang Diệm.

Hỏa vận là phần nòng cốt và tinh hoa nhất của ngọn lửa. Hỏa vận cộng với quy luật Hỏa Đạo thì có thể tổ hợp thành một loại lửa vô cùng khủng khiếp.

Tô Minh dùng Thái U Hỏa để nuốt trọn nên cảm thấy rất vui nhưng anh vẫn giấu mà không thể hiện ra.

Bởi vì khi lão tổ Hoang Diệm biết được thì sẽ cố ý thu lại hỏa vận, như vậy chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?

Tô Minh hết lần này đến lần khác công kích, đặc biệt là lúc xuống dưới anh cũng công kích lão tổ Hoang Diệm cũng là cố ý.


Khi ức hiếp theo kiểu đó thì lão tổ Hoang Diệm quả nhiên rất phẫn nộ, bất chấp tất cả mà dùng tất cả hỏa vận và quy luật Hỏa Đạo trong nền văn minh chết Hoang Diệm.

Và rồi Thái U Hỏa đã nuốt trọn tất cả.

Đúng là đã quá đi!

Lúc này, mặc dù Thái U Hỏa vẫn ở cấp bậc Tiên Hỏa nhưng cũng là Tiên Hỏa đỉnh phong. Chỉ cần một bước nhỏ nữa là có thể bước vào cấp bậc Bất Diệt Hỏa trong truyền thuyết, còn có thể so sánh được với Hồng Mông Hỏa của Huyền Diễm Thiên Lan.

Nhưng kể cả là Thái U Hỏa đạt đến cấp bậc Bất Diệt Hỏa thì trên thực tế vẫn không bằng Hoang Diệm. Phải nói rằng cấp bậc của Hoang Diệm quá cao.

Vậy thì, nếu cấp bậc đã không bằng, tại sao đến giờ Hoang Diệm vẫn không tấn công Thái U Hỏa? Ngay cả lão tổ Hoang Diệm cố dùng cũng không được?

Lý do rất đơn giản! Khi Tô Minh cố ý công kích thì Thái U Hỏa không những nuốt trọn vô số hỏa vận của Hoang Diệm khiến cho Thái U Hỏa giống được Hoang Diệm tầm bảy phần. Hơn nữa, Tô Minh còn lĩnh ngộ được rất nhiều quy luật Hoang Diệm trong nền văn minh chết Hoang Diệm. Trong vòng một tiếng, anh đã lĩnh ngộ được quy luật Hoang Diệm ở cấp bậc Thất Đoạn.


Đúng là vô cùng khủng khiếp! Không còn cách nào khác! Tô Minh vốn đã có thần hồn khủng khiếp, cộng với việc bản thân anh vốn đã có Tiên Tắc Trường Hà, hiểu đủ tiên tắc, dưới sức chồng chéo nên chưa đầy một tiếng anh đã lĩnh ngộ được quy luật Hoang Diệm Thất Đoạn là hoàn toàn có thể.

Quy luật Hoang Diệm Thất Đoạn không phải quá mạnh nhưng khi nó kết hợp hoàn toàn với Thái U Hỏa thì có hiệu quả vô cùng mạnh.

Lần này thì hay rồi.

Lấy giả làm loạn cái thật!

Dường như Thái U Hỏa đã thật sự trở thành Hoang Diệm rồi.

Vì vậy…

Đối mặt với đồng loại, ngọn lửa vô tận đó không tấn công Thái U Hỏa và Tô Minh được bao trùm trong Thái U Hỏa cũng là bình thường.

Tất nhiên, đây cũng là cách ức hiếp lão tổ Hoang Diệm không thể thoát ra được.

Không thể thoát ra được mà điều khiển từ xa thì vẫn kém, sức khống chế cũng yếu đi nhiều. Nếu không thì lão tổ Hoang Diệm hoàn toàn có thể ở trạng thái tự do điều khiển Hoang Diệm để tấn công Thái U Hỏa.
 
Chương 2364: C2364: Cũng có chút mừng rỡ


Nhưng lúc này lão tổ Hoang Diệm lại bị khóa chặt và còn bị thương nặng.

Không ức hiếp ông thì ức hiếp ai? Có tức không?

Trong chớp mắt, Tô Minh cất bước chân như đi dạo, dường như giẫm lên bậc thang gì đó đi xuống bên dưới, vô cùng ung dung.

Cảnh tượng này đúng là kinh hãi, khiến cho hàng ngàn yêu nghiệt trên không trung đều bị dọa chết khiếp.

“Không! Không! Lão tổ không tin!”, lão tổ Hoang Diệm như phát điên, phẫn nộ, kinh hãi đến mất kiểm soát. Ông ta dùng hết sức gào hét, trong lúc gào hét ông ta vẫn có chút không cam tâm, vẫn dùng sức tấn công Tô Minh được bao trùm trong Thái U Hỏa.

Nhưng mọi thứ đều vô hiệu!

Vẫn không có tác dụng gì!

Làm gì có cái lý tự mình giơ tay lên đánh mình!

Đúng là quá tuyệt vọng!


“Vì vậy! Ông già kia, tôi đến đây! Nói là làm, đúng thế không?”, Tô Minh tiếp tục đi xuống, đã đến gần vị trí lão tổ Hoang Diệm bị giam cầm.

“A…! Không…!”, lão tổ Hoang Diệm chỉ biết gào thét tuyệt vọng và phẫn nộ.

Rất nhanh…

Tô Minh đã làm được. Trước mặt anh là một bục cao.

Trên bục cao là những kiếm trụ. Kiếm trụ giống như lan can sắt trong nhà tù, so le ngang dọc, xếp ngay ngắn thành hình một chiếc lồng.

Một chiếc lồng kiếm đạo, một chiếc lồng kiếm trận.

Trong chiếc lồng đó là một lão quái vật nhe răng giơ vuốt lên. Lão quái vật ăn mặc rách rưới, tóc tai màu đỏ. Từ xa nhìn lại cứ như ngọn lửa màu đỏ đang cháy, toàn thân đều là những đốm lửa. Trong đôi mắt già nua đều là những nhãn hỏa đạo.

Mặt ông lão này khá khủng khiếp, từ xa nhìn lại dường như một người bị trọng thương, rất nhiều vết kiếm trên mặt mà không hồi phục được.


Ngoài ra, ông lão bị mất một cánh tay, những vết xước ở mép kiếm cho thấy ông lão từng bị kiếm chém đứt cánh tay.

Tất nhiên, những điều này không quan trọng. Quan trọng là Tô Minh có thể cảm nhận rõ, ông lão là một hỏa chủng.

Hỏa chủng thuần túy!

Tất cả những thứ như hình người, linh trí, cánh tay hay chân, mặt mày dữ tợn đều giống với ảo giác nhiều hơn.

Thần hồn của Tô Minh quá mạnh nên vừa nhìn là có thể nhìn ra.

Trong mắt người khác, ông lão này chỉ là ông lão. Nhưng trong mắt Tô Minh thì ông lão là một hỏa chủng. Hơn nữa trong hỏa chủng còn sót lại kiếm ý khủng khiếp!

“Bất Diệt Hỏa đỉnh phong?”, Tô Minh đã đoán ra được cái gì cụ thể trong hỏa linh của lão tổ Hoang Diệm.

Đúng là ngoài chút tưởng tượng.

Cũng có chút mừng rỡ!

Kể cả là Hồng Mông Hỏa trên thực tế có lẽ vẫn chưa được Huyền Diễm Thiên Lan nắm bắt và kích hoạt hoàn toàn. Vì vậy, cũng chưa đạt đến cấp bậc Bất Diệt Hỏa đỉnh phong, chỉ ở hậu kỳ mà thôi.

Nói cách khác, Hoang Diệm còn mạnh hơn cả Hồng Mông Hỏa hiện giờ.
 
Chương 2365: C2365: Ông ta đã chấp nhận số phận


Hơn nữa, nếu như đoán không sai, nếu không phải vì bị kiếm ý đánh trọng thương thì chỉ e Hoang Diệm không chỉ dừng lại ở cấp bậc Bất Diệt Hỏa đỉnh phong, không khéo còn có thể lên đến cấp bậc Thủy Nguyên Hỏa.

Một khi đạt đến cấp bậc Thủy Nguyên Hỏa, cũng coi như phản phác quy chân rồi. Dường như lửa không còn là lửa mà lên một hình thái cao hơn.

Liên quan đến Thủy Nguyên Hỏa, Tô Minh cũng chỉ hiểu một chút trong trí nhớ võ đạo tiền kiếp thôi. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này thì đều chưa tận mắt nhìn thấy.

“Thật đáng mừng! Sau khi Thái U Hỏa nuốt trọn lão già này thì chắc sẽ tăng thêm bậc nữa”, Tô Minh đã cảm nhận được sự phấn khích của Thái U Hỏa. Có thể không phấn khích không? Thái U Hỏa đã đến cực hạn của Tiên Hỏa rồi, thiếu chút nữa là có thể lên đến Bất Diệt Hỏa, có chút không thể đợi được…

Nhưng Tô Minh rất nhẫn nại, rất điềm tĩnh. Anh nhìn về phía lồng kiếm đang bao trùm ở đằng kia.

Một chiếc lồng kiếm đạo được tạo nên bởi kiếm trụ.

“Chỉ e là cũng một tỷ năm rồi. Kiếm trụ được hình thành từ kiếm ý. Mấy tỷ năm nay kiếm ý không tan, vẫn có thể tạo thành kiếm trụ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?”, Tô Minh lẩm bẩm, vô cùng chấn động.


Kiếm ý của Tô Minh cũng rất mạnh, đã ở Cửu Đoạn đỉnh phong, có thể nói là đỉnh cao của kiếm đạo rồi.

Nhưng anh cũng rõ, nếu như mình dùng kiếm ý để tạo thành kiếm trụ thì có thể làm được. Hao tốn sức lực cũng có thể tạo thành một ‘ngục tù’ kiếm trụ nhưng chỉ e cái này cũng không thể giam cầm được cường giả như lão tổ Hoang Diệm.

Đừng nói là giam cầm lão tổ Hoang Diệm, ngay từ khi bắt đầu hình thành đến giờ mà có thể kiên trì được một chục triệu năm đã là mạnh lắm rồi, chứ đừng nói là mấy tỷ năm.

Một câu nói, nhà tù kiếm trụ này khiến Tô Minh đột nhiên cảm thấy kiếm đạo và kiếm ý của mình thật nhỏ bé.

“Lão già này! Có thể nói nhà tù kiếm trụ này là do ai để lại không?”, Tô Minh thản nhiên hỏi: “Ông trả lời đi, tôi có thể cho ông được chết vui vẻ”.

“Ha ha…”, lúc này lão tổ Hoang Diệm đối mặt với Tô Minh. Trong lúc sống chết nằm trong tay Tô Minh thì ông ta vẫn có thể bình tĩnh lại. Đôi mắt hõm sâu, màu đỏ đen trầm đục nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cười ha hả, chế giễu: “Mày cũng xứng để biết sao? Một cái nhìn của kiếm tu cũng có thể giết mày một trăm lần rồi! Cùng là kiếm tu, mày xách giày cho người ta cũng không được”.


Tô Minh nghe thấy vậy mà không hề tức giận.

Đúng vậy! Anh không có thay đổi cảm xúc gì!

“Không nói ư?”, Tô Minh nhếch mày, hỏi lại.

“Thằng khốn! Mày nói xem?”, lão tổ Hoang Diệm hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chém muốn giết thì tùy”.

Xem ra, dường như lão tổ Hoang Diệm không thèm phản kháng nữa.

Ông ta đã chấp nhận số phận.

Nhưng trên thực tế, lúc này lão tổ Hoang Diệm đang thầm tính kế, định một đòn tấn công. Mặc dù bị giam trong kiếm trận, lại bị thương nặng nên không phát huy được thực lực nhưng cũng không thể bó tay chịu chết.

Lúc cần phản kháng thì vẫn nên phản kháng, ngộ nhỡ thành công thì sao?
 
Chương 2366: C2366: Anh không muốn bỏ qua bất cứ chút nào


Tô Minh định làm gì thế kia?

Lẽ nào anh định tu luyện bây giờ sao?

“Mày định… Định làm gì cái ngục tù kiếm trận này?”, lão tổ Hoang Diệm không hiểu, sau đó là kinh ngạc, rồi lại ha ha cười lớn, điệu cười đầy nham hiểu, cười đến nỗi rơi nước mắt: “Ha ha ha… Này chàng trai! Mày cũng ảo tưởng quá đấy! Đúng vậy! Cái kiếm trận giam cầm tao rất mạnh, vô cùng mạnh, kiếm ý trong đó cũng vô cùng mạnh. Nếu như thật sự có thể nuốt trọn được nó thì sẽ có được rất nhiều lợi ích. Nhưng làm người thì điều quan trọng nhất là biết mình là ai. Mày cũng không cần phải ngu ngốc như thế chứ? Buồn cười chết đi được”.

Lão tổ Hoang Diệm đúng là cười chế giễu từ tận đáy lòng.

Ngục tù kiếm trận này mà dễ đánh vậy sao?

Nếu dễ như vậy thì mấy chục năm qua, lão tổ Hoang Diệm dùng bao nhiêu thủ đoạn thì đã phá được từ lâu rồi?

Có nằm mơ ông ta cũng muốn mình được tự do.


Nhưng kết quả là, đến giờ ông ta vẫn bị giam ở đây, thậm chí sự tồn tại của kiếm trận này còn thôi thúc kiếm ý sát đạo quyết liệt trong cơ thể khiến vết thương của ông ta không thể khỏi được. Không nói cũng rõ ngục tù kiếm trận này mạnh đến mức nào? Chỉ e đó ở cấp bậc không thể tưởng tượng nổi… Tô Minh lại định có ý đồ với nó? Đúng là nực cười.

“Lão tổ hy vọng mày thật sự có thể phá được thành công ngục tù kiếm trận này, vậy thì lão tổ sẽ thoát được. Lúc đó ai bóp chết ai cũng không biết được đâu”, lão tổ Hoang Diệm nhe răng cười, nói.

Ông ta bị ngục tù kiếm trận giam cầm, Tô Minh có thể đứng bên ngoài ra tay giết chết ông ta, điều này không hề khó.

Nhưng ngộ nhỡ Tô Minh thật sự có thể nuốt trọn ngục tù kiếm trận này thì sao, ha ha… Vậy thì ông ta có thể thoát ra ngoài rồi. Chỉ cần có thể thoát ra thì thực lực ngay lập tức sẽ được khôi phục lại.

Đến lúc đó, khì khì…

Vì vậy, từ tận đáy lòng lão tổ Hoang Diệm vẫn thật sự hy vọng Tô Minh có thể thành công. Tiếc rằng đây chỉ là ảo tượng không đúng với thực tế mà thôi.

Trên thực tế, để an toàn Tô Minh vẫn chọn cách giết chết lão tổ Hoang Diệm trước rồi mới nhòm ngó đến ngục tù kiếm trận kia. Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?


Nhưng Tô Minh chắc chắn, kiếm ý sát đạo còn sót lại trong cơ thể lão tổ Hoang Diệm có cùng nguồn gốc với ngục tù kiếm trận, như mối quan hệ giữa chìa khóa và ổ khóa.

Nếu như giết chết lão tổ Hoang Diệm thì những kiếm ý sát đạo trong người ông ta cũng sẽ biến mất. Lúc đó ngộ nhỡ cả ngục tù kiếm trận cũng bị ảnh hưởng thì không hay rồi.

Tô Minh muốn có được ngục tù kiếm trận hoàn chỉnh để mang lại tất cả lợi ích cho mình.

Anh không muốn bỏ qua bất cứ chút nào.

Còn khi lão tổ Hoang Diệm thoát ra được ngoài thì Tô Minh có gặp nguy hiểm không? Ha ha… Thật sự có thể nuốt trọn được ngục tù kiếm trận này thì đến lúc đó còn phải sợ ông ta thoát ra sao? Đúng là nực cười!

Tô Minh ngồi khoanh chân trước ngục tù kiếm trận.

Trước tiên anh để bản thân mình thật thoải mái, đồng thời điều khiển bia Huyền Diệu làm phòng ngự cho mình, đề phòng trong lúc quan trọng lão tổ Hoang Diệm đánh lén. Một bia Huyền Diệu là đủ rồi, lão tổ Hoang Diệm bị nhốt trong đó không thể khiến cả Hoang Diệm ra tay được. Chỉ dựa vào thủ đoạn của một mình lão tổ Hoang Diệm thì không thể nào phá được phòng ngự của bia Huyền Diệu.

Vì vậy Tô Minh chỉ để ý đến ngục tù kiếm trận.

Đầu tiên là thăm dò.
 
Chương 2367: C2367: Những người này đều là kiếm tu


“Ù!”, kiếm ý kiếm âm.

Tô Minh giơ ngón tay lên, chính là một đường kiếm ý kiếm âm, cộng hưởng với ngục tù kiếm trận ở phía trước…

Đây là một cách thăm dò, giống như dùng máy dò đi dò thử mọi thứ.

Nhưng lúc này sắc mặt Tô Minh tái nhợt, khóe miệng có máu tươi, không ngờ bị nuốt ngược lại.

Cũng may là có kiếm tâm, có kho tàng huyết mạch, vết thương ban nãy được hồi phục ngay lập tức. Nhưng Tô Minh vẫn thấy khó thở, vẫn thấy chấn động.

Kiếm ý Cửu Đoạn đỉnh phong còn là Thiên Vẫn Kiếm ý đặc biệt đều không đủ tư cách để thăm dò kiếm ý trong mỗi cây kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận này?

Quá đáng sợ!


“Theo như ký ức võ đạo ở kiếp trước, kiếm ý sau khi lên được Cửu Đoạn thì ngưng tụ thành kiếm nguyên. Kiếm nguyên cũng có Cửu Đoạn. Trong kiếm trụ trước mặt có kiếm nguyên, tuyệt đối không phải là loại đơn giản, không khéo lại là kiếm nguyên Nhị Đoạn”, Tô Minh phán đoán.

Trên kiếm ý Cửu Đoạn lại có thể đột phá, đó chính là kiếm nguyên.

Tất nhiên kiếm nguyên phải mạnh hơn kiếm ý rất nhiều lần…

Về bản chất thì kiếm nguyên và kiếm ý là một hệ thống kiếm đạo. Giống như một người chạy bộ, một người lái xe. Chạy càng nhanh nhưng cũng khó mà so được với ô tô. Kiếm ý Cửu Đoạn như một người chạy bộ 100 mét trong 9 giây, đây đã là cực hạn rồi. Nhưng cực hạn cũng chỉ có hơn 9 giây. Còn kiếm nguyên giống như lái xe, tùy ý cũng có thể lái 100 mét trong 5 hoặc 6 giây. Thậm chí, kiếm nguyên đẳng cấp kể cả là Nhất Đoạn thì cũng giống như lái xe đẳng cấp, lái 100 mét thì cũng chỉ cần 3 giây, thậm chí 2 giây là xong.

Vì vậy, độ mạnh của kiếm nguyên là thứ mà kiếm ý không thể so được.

Một khi lĩnh ngộ được kiếm nguyên, tu luyện được kiếm nguyên, kiếm đạo hiển thần, kiếm đạo pháp tương, kiếm đạo bất diệt thể trong truyền thuyết thì đều có thể thử tu luyện. Nói tóm lại, một khi lĩnh ngộ được kiếm nguyên thì nền văn minh cấp hai không thể chứa nổi, chí ít cũng phải từ nền văn minh cấp ba.

Ban nãy Tô Minh thử thăm dò kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận trước mặt, và anh đã có chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng nào ngờ vẫn đánh giá thấp. Kiếm ý ở trong những kiếm trụ này căn bản không phải là kiếm ý, thật sự là kiếm nguyên, hơn nữa chí ít còn là kiếm nguyên Nhị Đoạn.


“Ha ha… Thằng khốn! Cảm thấy thế nào? Đúng là không biết lượng sức mình”, nhìn thấy Tô Minh bị nuốt trọn ngược lại, tiếng cười của lão tổ Hoang Diệm càng lớn hơn. Ông ta cảm thấy rất vui sướng. Tất nhiên, từ tận đáy lòng cũng có chút thất vọng và tiếc nuối. Nói cho cùng thì ông ta vẫn hy vọng có kỳ tích xảy ra. Ngộ nhỡ Tô Minh thật sự làm được thì chẳng phải là ông ta có thể thoát ra sao? Tiếc rằng thế gian này làm sao có nhiều kỳ tích xuất hiện đến thế?

Tô Minh không lên tiếng.

Đồng thời lúc này…

Ở trên không trung, trên bầu trời của nền văn minh chết Hoang Diễm đột nhiên xuất hiện…

Từng đường kiếm bay hiếm thấy sắc bén, chí ít cũng phải ở cấp bậc tổ khí sơ kỳ đột nhiên giáng xuống.

Trên kiếm bay đó có người.

Những người này đều là kiếm tu.

Trong chớp mắt có khoảng hơn trăm…

Những kiếm tu này không hề yếu, phải nói là vô cùng mạnh.
 
Chương 2368: C2368: Chương 2368


Khiến mọi người kinh ngạc nhất vẫn là người trung niên tướng mạo bình thường dẫn đầu trong đám người đó, ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu.

Hai bên người đàn ông trung niên đó là một nam một nữ vô cùng trẻ.

Cô gái trẻ có nhan sắc khá xinh nhưng rất kiêu ngạo và lạnh lùng, vô cùng quý phái, đúng kiểu lạnh lùng không coi ai ra gì. Cô ta cầm một thanh kiếm trong tay, mặc váy trắng, trông như kiếm tiên áo trắng. Cô ta mới bảy triệu tuổi mà đã ở cấp bậc bán bộ Tiên Đế, đúng là khủng khiếp!

Người con trai kia với thân hình thẳng đứng, mặt không có thần sắc, cũng lạnh lùng cao ngạo, khí chất như cây kiếm vừa rút ra khỏi bao kiếm. Người này vừa nhìn một cái mà khiến người khác cảm thấy tim và con ngươi của mình như bị kiếm đạo chém nát. Người con trai này tám triệu tuổi, cảnh giới Tiên Đế. Đúng vậy! Cảnh giới Tiên Đế thực thụ, mà còn ở tầng hai nữa.

Cùng với kiếm tu xuất hiện đột ngột, đám thiên tài yêu nghiệt trên không trung ai nấy đều trợn trừng mắt, khiếp sợ và chấn động. Họ không biết nên làm thế nào, tất cả đều lo lắng và hoang mang. Mặc dù những kiếm tu này không nhằm vào họ nhưng ngộ nhỡ bất cẩn mà chọc giận vào những kiếm tu này thì sao?

Họ cảm thấy nguy hiểm nên không kìm nổi mà lùi về sau một chút, thậm chí còn thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung.

“Những kiếm tu này… Đến đây làm gì?”, Huyền Sơ Tình cẩn thận nhỏ giọng nói.


Một giây sau…

“Sư huynh! Người này đến phía trước kiếm trận rồi, thật không thể tưởng tượng nổi”, cô gái lạnh lùng tay cầm kiếm nhìn kỹ bên dưới rồi nói. Đúng là kỳ lạ. Cô ta gọi người đàn ông trung niên là sư huynh. Mà người đàn ông đó ở cảnh giới Tiên Đế tầng sau, hơn trăm triệu tuổi mà hai người lại ngang hàng và chỉ là sư huynh của cô ta.

“Đúng là không thể tin nổi”, người đàn ông trung niên dẫn đầu gật đầu, chau mày nói: “Kiếm trận đó được Huyền Li kiếm quốc phát hiện từ mấy tỷ năm trước rồi. Ngục tù kiếm trận vô chủ vốn thuộc về Huyền Li Kiếm Tông chúng ta”.

“Không tồi đâu!”

“Tên nhóc tự tìm cái chết!”

“Dám động vào bảo bối của Huyền Li Kiếm Tông của chúng ta! Chết tiệt!”




Hàng trăm kiếm tu ở phía sau đều nói phụ họa vào, trong giọng nói đầy sát ý và vẻ lạnh lùng. Từ trên cao họ nhìn xuống nền văn minh chết Hoang Diệm và nhìn xuống Tô Minh như nhìn người chết.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu gật đầu rồi nhìn xuống phía dưới, nhìn xuống Tô Minh, tận sâu ánh mắt là vẻ tham lam.

Ông ta tên là Trịnh Càn, là một hộ pháp của Huyền Li kiếm quốc.

Huyền Li kiếm quốc cũng khá gần với nền văn minh chết Hoang Diệm, là nền văn minh cấp ba. Mặc dù chỉ là nền văn minh cấp ba ở tầng thấp nhất nhưng cũng không phải là thứ mà nền văn minh cấp một và cấp hai có thể tưởng tượng được.

Vì vậy, lúc này Trịnh Càn dẫn sư đệ và sư muội của mình đến đây, không thèm nhìn đến hàng ngàn người thanh niên ở bên dưới.

Bởi vì, voi sẽ không bao giờ thèm liếc nhìn kiến một cái.

Tất nhiên, nếu như những con kiến này không cẩn thận chọc giận họ thì Trịnh Càn có thể tùy ý vung một kiếm chém đứt đám đó cũng không sao cả. Dù sao thì mệnh của những con kiến cũng không lớn.

Một tỷ năm trước, một lão tổ tông của Huyền Li kiếm quốc trong lúc vô tình đã nhận được chỉ dẫn của một luồng kiếm ý và phát hiện ra nền văn minh chết Hoang Diệm. Hơn nữa còn có thể ngầm cảm nhận được kiếm đạo lúc có lúc không trong nền văn minh chết Hoang Diệm đó.
 
Chương 2369: C2369: Đúng là đáng chết


Vì hiếu kỳ nên vị lão tổ tông của Huyền Li kiếm quốc đã điều khiển bảo bối trấn quốc của Huyền Li kiếm quốc thăm dò, kết quả là phát hiện ra ngục tù kiếm trận ở tận dưới cùng của biển nham thạch.

Nhất thời ông ta vô cùng kinh ngạc. Ông ta dường như có thể chắc chắn rằng ngục tù kiếm trận đó là chí bảo.

Vì vậy tất nhiên ông ta rất muốn có được. Nhưng ông ta lại không thể làm được.

Thật sự là vô cùng uất ức.

Rõ ràng là một núi vàng ở trước mặt mà không có cách nào khai thác, có ai mà không bứt rứt.

Sau đó, rất nhiều cường giả của Huyền Li kiếm quốc bao gồm cả quốc chủ của kiếm quốc và một vài lão quái vật ẩn nấp trong Huyền Li kiếm quốc đều xuống đó.

Nhưng cảm nhận được nỗi uy hiếp của biển nham thạch trong nền văn minh chết Hoang Diệm nên đành phải lắc đầu bỏ qua.

Vì không chắc chắn nên cũng không dám thử. Họ không muốn đánh rắn động cỏ. . Ngôn Tình Sủng


Điều mà Huyền Li kiếm quốc nghĩ là, chỉ đợi sau này có một ngày có cách xuống đó lấy bảo vật.

Mặc dù mấy tỷ năm nay Huyền Li kiếm quốc vì nham thạch Hoang Diệm nên không thể thật sự đến gần ngục tù kiếm trận ở dưới cùng nhưng họ vẫn luôn nhòm ngó nền văn minh chết Hoang Diệm đó.

Thứ mà Huyền Li kiếm quốc để ý đến thì chính là thuộc về họ rồi, chẳng phải thế sao?

Kể cả tạm thời không lấy được thì cũng không thể để người khác lấy mất.

Hiện giờ lại có người dám nhòm ngó đến, hơn nữa còn phá được biển nham thạch rồi đứng phía trước ngục tù kiếm trận, đúng là khiến người khác kinh hãi và kích động.

Trịnh Càn thật sự không biết người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi này rốt cuộc đã làm kiểu gì? Có lẽ trên người phải có bảo bối gì thì mới có thể làm được như thế, có lẽ dùng mật pháp nào đó chăng. Nhưng bất luận thế nào thì hiện giờ biển nham thạch kia cũng đã được phá rồi.

Đúng là khiến người ta phấn khích quá!


Hơn nữa rất trùng hợp là nhiệm vụ mấy triệu năm gần đây của ông ta là giám sát nền văn minh chết Hoang Diệm, đúng là vận may quá lớn.

Vì vậy, ông ta liền dẫn theo sư đệ và sư muội của mình đến đây.

Khì khì…

Biển nham thạch được phá, có thể xuống đó rồi, đồng thời ông ta còn truyền tin này về Huyền Li kiếm quốc. Trịnh Càn cũng cảm thấy mình nhất định phải nghĩ cách có được lợi ích từ ngục tù kiếm trận đó.

Miếng thịt mỡ béo bở như này rơi xuống trước mặt nếu không ăn được một miếng thì cũng phải chấm mút được một chút chứ?

Còn người trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân ở bên cạnh ngục tù kiếm trận chính là kẻ ăn trộm bảo vật của Huyền Li kiếm quốc sao? Đúng là đáng chết!

“Sư huynh! Có cần giết kẻ này trước không?”, người trẻ tuổi với thân hình thẳng đứng, khí chất lạnh lùng ở cảnh giới Tiên Đế tầng hai, đứng bên cạnh Trịnh Càn hỏi với giọng điệu lạnh lùng.

Hắn tên là Dư Hưu, là yêu nghiệt đứng trong top 10 xếp hạng lứa tuổi thanh niên của Huyền Li kiếm quốc, địa vị còn cao hơn Trịnh Càn một chút. Dù sao thì Trịnh Càn cũng thuộc thế hệ trung niên rồi, mặc dù thực lực mạnh hơn.

Tất nhiên, bề ngoài Dư Hưu vẫn tỏ ra rất kính trọng sư huynh Trịnh Càn của mình.
 
Chương 2370: C2370: Cô ta cũng rất muốn biết


Ngập ngừng một lát Trịnh Càn nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới, nói: “Còn về thằng nhóc này, trước tiên đừng bận tâm đến nó. Đợi những người khác của Huyền Li kiếm quốc đến thì sẽ để họ xử lý nó là được. Chúng ta mà ra tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà thằng nhóc này tự hủy diệt thì chẳng phải trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu chúng ta hay sao? Lúc đó quốc chủ sẽ trách tội, không hay lắm”.

Dù sao thì Trịnh Càn cũng là lão cáo già nên suy nghĩ cũng rất chu đáo.

“Sư huynh nói phải!”, Dư Hưu gật đầu mạnh rồi có chút không đợi thêm được nữa.

“Hì hì! Chúng ta xuống đó đi!”, Trịnh Càn cũng đâu thể đợi được nữa.

Một giây sau, hàng trăm kiếm tu đều ra tay cùng lúc, như từng hàn quang xoẹt ngang qua không khí và không gian nhanh chóng đến gần nền văn minh chết Hoang Diệm rồi xuyên qua tầng đứt đoạn hư không được hàng triệu trận pháp bao quanh.

Sau đó họ đi vào nền văn minh chết Hoang Diệm.

“Không xong rồi…”, đám Huyền Sơ Tình ở trên không trung sốt sắng nói, thậm chí họ còn có ý định ra tay.


“Đừng kích động! Mọi người không phải là đối thủ của họ đâu, đừng khiến Tô Minh rối thêm”, Huyền Tinh Bình ngưng giọng nói.

Lúc này ba người mới bình tĩnh lại nhưng sắc mặt đã tái nhợt, có chút hận bản thân mình quá yếu.

Cùng lúc này…

“Ha ha… Thằng khốn! Xem ra mày không may mắn rồi! Vất vả phá vỡ biển nham thạch, cuối cùng lại làm quà cho người khác”, lão tổ Hoang Diệm lạnh lùng chế giễu, điệu cười bỡn cợt.

Tô Minh không thèm mở mắt ra. Anh biết là có người đang đến, hơn nữa còn có hơn trăm người.

“Hái quả sao?”, Tô Minh thầm nghĩ. Đúng vậy! Anh từng bước đi lên trên, đi đến nơi sâu nhất củ biển nham thạch, đi xuyên qua, để lại một đường đi… Người khác có thể thuận theo đường đó mà đến, sau đó có thể dễ dàng đi đến trước mặt ngục tù kiếm trận.


Chỉ có điều…

Quả của Tô Minh có dễ hái thế không?

Một giây sau…

Hàng trăm kiếm tu do Trịnh Càn dẫn đầu đều xuất hiện ở gần Tô Minh.

Ai nấy cũng sáng mắt lên nhìn về phía Tô Minh, thỉnh thoảng lại nhìn sang ngục tù kiếm trận và nhìn sang cả lão tổ Hoang Diệm ở trong ngục tù kiếm trận.

Dường như lão tổ Hoang Diệm đã chấp nhận số phận. Ông ta không nói hai lời mà dựa nửa người vào góc của ngục tù kiếm trận, nhắm mắt tu dưỡng. Nhưng trên thực tế, tận sâu đáy lòng ông ta vô cùng phấn khích. Bởi vì đông người đều đến vì ngục tù kiếm trận. Vậy thì khả năng ngục tù kiếm trận được phá là vô cùng lớn.

“Ngộ nhỡ mình thật sự được thoát ra thì cũng phải chết! Haiz…”, lão tổ Hoang Diệm thầm gào hét trong lòng.

“Làm thế nào mà anh làm được?”, cô gái áo trắng ở cảnh giới bán bộ Tiên Đế tay cầm kiếm hỏi, đôi mắt hiếu kỳ nhìn về phía Tô Minh.

Cô ta cũng rất muốn biết.
 
Chương 2371: C2371: Ngục tù kiếm trận này quá mạnh


Dù sao thì biển nham thạch cũng vô cùng đáng sợ. Kể cả là bán bộ Tiên Đế nhưng bảo cô ta phá ra một đường trong biển nham thạch thì cô ta cũng không thể làm được. Vậy mà người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi lại làm được, đúng là thần kỳ.

Tô Minh không thèm để ý, vẫn ngồi khoanh chân ở đó.

Thấy Tô Minh không đáp lại, sắc mặt cô gái áo trắng trở nên khó coi, thậm chí có chút sát ý. Lời nói không hợp mà dấy lên sát ý, đúng là khủng khiếp.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cuối cùng chỉ còn lại điệu cười lạnh.

Trong lòng cô ta đã phán tội chết cho Tô Minh.

“Đừng kích động, đừng lãng phí thời gian. Ngồi xuống đi, quan sát ngục tù kiếm trận, nghĩ cách lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận đi!”, Trịnh Càn cảm nhận được sát ý của cô gái áo trắng nên vội nói, sợ cô gái đó lại kích động, ra tay bồng bột.

Cô gái đó tên là Tiền Nhiêu, là con gái chi trưởng của quý tộc ở Huyền Li kiếm quốc, thân phận địa vị cao quý, bản thân cô ta cũng rất lợi hại.


Cô ta từng vào tu luyện ở học viện kiếm đạo quốc đô của Huyền Li kiếm quốc, là một người duy nhất trong một trăm kiếm tu đường đường chính chính được vào học viện.

Mặc dù Tiền Nhiêu chỉ tu luyện một năm ở đây, vì không qua được sát hạch nên bị loại nhưng cũng đủ khiến người ta kính sợ.

Trịnh Càn cũng có vài phần muốn lấy lòng cô ta, ngay cả Dư Hưu gần đây cũng có ý định theo đuổi và lấy lòng Tiền Nhiêu.

Tiền Nhiêu thân phận cao quý, thiên phú mạnh, lại được nhiều người cung phụng, tính cách kiêu ngạo, có chút ngổ chiến.

“Muội biết rồi!”, Tiền Nhiêu gật đầu, thu lại sát ý của mình.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Càn, một trăm kiếm tu đều ngồi trên đất với vẻ phấn khích và mong đợi.

Thông qua ngục tù kiếm trận, ai cũng mong lĩnh ngộ được gì đó và có được lợi ích.


“Nực cười!”, Tô Minh biết nhưng không ngăn cản. Bởi vì anh có thể chắc chắn, những kiếm tu này mặc dù thực lực mạnh, thiên phú cũng được nhưng muốn lĩnh ngộ được gì đó từ ngục tù kiếm trận thì đúng là nằm mơ.

Nói một cách không khách khí thì kể cả khả năng lĩnh ngộ của Tô Minh, cộng với kiếm tâm, nhưng nếu không có sự trợ giúp của kho tàng huyết mạch thì cũng không thể từ ngục tù kiếm trận có được chút xíu lợi ích nào.

Thật sự là như vậy!

Ngục tù kiếm trận này quá mạnh!

Kiếm nguyên cũng không phải trò đùa.

Nhìn thấy đám Trịnh Càn tạm thời không làm phiền đến mình nên Tô Minh cũng tạm thời thu lại sát ý.

Lý do rất đơn giản, hiện giờ mà anh ra tay thì kể cả giải quyết được đám người này thì anh cũng phải trả cái giá không nhỏ.

Trịnh Càn ở cảnh giới Tiên Đế tầng sáu, hơn nữa còn vô cùng mạnh. Mặc dù Tô Minh tự tin nhưng không tự đại.

Trịnh Càn ở tầng sáu, còn mạnh hơn Huyền Diễm Thiên Lan mấy lần.
 
Chương 2372: C2372: Chương 2372


Thay vì tiêu hao sức lực và phải trả giá, thậm chí phải trả giá bằng việc gặp nguy hiểm, thay vì chém giết mấy kiếm tu ngông cuồng xông vào đây thì chi bằng ngồi chờ.

Chờ khi mình có được lợi ích gì từ ngục tù kiếm trận, chờ khi kiếm đạo tăng lên, thực lực tăng lên thì ra tay giết chết mấy người này, chẳng phải thích hơn sao.

Tất nhiên, Tô Minh cũng không buông lỏng cảnh giác, tâm ý khẽ động, sử dụng bia Huyền Diệu và đỉnh Thần Ma bao trùm lấy mình, tạo nên lớp phòng ngự tuyệt đối, bao gồm cả bao trùm phòng ngự của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng, đủ tạo nên trăm tầng.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Chỉ cần thế là có thể yên tâm đi lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận rồi.

“Trong mỗi kiếm trụ tạo nên ngục tù kiếm trận đều là trống rỗng, nhưng lại có rất nhiều kiếm nguyên. Bên ngoài kiếm trụ đều bao trùm kiếm khắc. Như vậy, muốn hấp thụ được kiếm nguyên trong kiếm trụ thì bước đầu tiên là phá vỡ kiếm khắc”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng.

Kiếm khắc chính là ý chí kiếm đạo của kiếm tu.

Muốn phá vỡ kiếm khắc, kể cả nó trải qua tỷ năm phong hóa thì cũng vô cùng khó. Dù sao thì kiếm khắc trên kiếm trụ đều đến từ một vị kiếm tu vô cùng mạnh và không biết đến từ nền văn minh nào.


Những kiếm khắc này phức tạp đến nỗi Tô Minh vừa nhìn một cái mà đã thấy chấn động.

Nó phức tạp đến mức nào?

Nếu như để Tô Minh hiện giờ thể hiện ra ý chí kiếm đạo và để lại kiếm khắc thì mức độ phức tạp là tầm 100. Vậy thì mức độ phức tạp của kiếm khắc trên mỗi kiếm trụ ít nhất là 10000. Căn bản là không cùng cấp bậc.

Lúc đầu nhìn, bởi vì chưa chuẩn bị tâm lý, chỉ nhìn một cái nên Tô Minh đã bị nuốt trọn trở lại. Đủ thấy nó mạnh đến mức nào.

Cũng may…

“Mình có thần hồn mạnh vô cùng, cũng đã có chuẩn bị trước, nếu cố gắng thì có thể nhìn được hoàn chỉnh kiếm khắc trên từng kiếm trụ. Chỉ cần nhìn kỹ, có kho tàng huyết mạch ở đây thì có thể phân tích được những vị trí còn thiếu trong kiếm khắc bao trùm trên kiếm trụ. Như vậy thì có thể phá vỡ rồi”, Tô Minh đã có kế hoạch cụ thể.

“Đầu tiên kiếm trụ nằm ngang!”, Tô Minh lại nhìn khắp một lượt kích cỡ của mỗi kiếm trụ trên ngục tù kiếm trận, cuối cùng xác định được mục tiêu thứ nhất. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần) |||||


Trên ngục tù kiếm trận trước mặt tổng cộng được tạo thành từ 99 kiếm trụ.

Bốn kiếm trụ thẳng đứng ở bốn cực cao nhất và mạnh nhất.

Sau đó những kiếm trụ khác hướng về phía đông là mạnh nhất, tây nam bắc thì cũng kha khá.

Sau đó là quay nằm ngang. Những kiếm trụ như này đều rất nhỏ, rất mỏng, từ dưới lên trên thì còn nhỏ hơn…

Kiếm trụ mà Tô Minh chọn đầu tiên chính là cây ở bên trên cùng, là cây yếu nhất trong 99 kiếm trụ.

Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, kiếm tâm điên cuồng xoay vòng.

Đôi mắt nhìn xa xăm, lập tức hàn quang lóe lên như thanh kiếm sáng quắc.

Hai con mắt như khóa chặt kiếm trụ yếu nhất.

Thoạt nhìn Tô Minh rất bình tĩnh nhưng lúc này mà có người nhìn thẳng vào con ngươi của anh thì sẽ phát hiện, lúc này trong mắt anh đều lấp lánh kiếm kỹ phức tạp.

Cảm giác như có kiếm tu đang múa kiếm ở trong đôi mắt anh.
 
Chương 2373: C2373: Kết cục vô cùng thê thảm


Đôi mắt anh như máy in, ghi nhớ lại kiếm khắc yếu nhất trên kiếm trụ, không bỏ qua một cái nào, ghi nhớ một cách chuẩn xác.

Sau vài hơi thở…

Đôi mắt Tô Minh xuất hiện tia máu, thậm chí như đang rỉ máu. Đúng là đến cực điểm rồi.

Cũng may, anh đã có thể nhìn hết toàn bộ. Trên kiếm trụ yếu nhất bao trùm kiếm khắc và anh đã ghi nhớ toàn bộ.

Tô Minh nhắm chặt mắt lại, ngay lúc này trong đầu anh dường như có một kiếm tu vô danh đang cầm kiếm chém loạn. Còn kho tàng huyết mạch như kết nối với kiếm tâm, dường như một chiếc máy tính điên cuồng vận chuyển.

Sau mấy hơi thở cũng coi như xong.

“Nhiều sơ hở như vậy sao?”, Tô Minh kinh ngạc. Sau khi kho tàng huyết mạch và kiếm tâm liên thủ thì kiếm khắc trên kiếm trụ như bị tách ra, không còn bí mật gì nữa.

Tô Minh giống như giáo viên khi nhìn thấy bài thi có được đáp án chính xác.


Kiếm khắc trên kiếm trụ yếu nhất chính là bài thi, hơn nữa còn là bài thi cách điểm tối đa còn rất xa.

Hiện giờ anh muốn phá vỡ kiếm khắc bao trùm bên trên kiếm trụ này không khó nữa. Chỉ cần dùng kiếm nhãn xuyên thủng là được.

Như vậy tất nhiên là sẽ thành công.

Như vậy chính là lĩnh ngộ rồi.

Đồng thời lúc này, ở gần Tô Minh là đám kiếm tu cũng đang ngồi khoanh chân trên đất.

Đột nhiên…

“Phụt…”.

“A! Kiếm đạo của tôi!”


“Phụt, phụt!”

Giọng nói vô cùng thảm thiết đột nhiên vang lên, kèm theo đó là những giọt máu phun ra.

Còn có mấy kiếm tu có thực lực hơi yếu một chút thì kiếm ý hỗn loạn, kiếm đạo sụp đổ, trọng thương rồi đan điền cũng vỡ vụn, kinh mạch thì bị đứt.

Kết cục vô cùng thê thảm.

Dư Hưu, Tiền Nhiêu cũng không tốt hơn là bao. Sắc mặt hai người tái nhợt, khóe miệng toàn là máu, toàn thân run rẩy, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc và chấn động…

Trịnh Càn cũng mở hai mắt ra, sắc mặt sầm lại, cũng bị hù dọa.

“Sư huynh! Chuyện này… Rốt cuộc ngục tù kiếm trận là chiêu trò của kiếm tu nào vậy? Quá đáng sợ!”, Tiền Nhiêu run rẩy nói.

Tiền Nhiêu vốn tưởng rằng Huyền Li kiếm quốc có kiếm đạo đỉnh cao nhất rồi.

Đã là thiên đường của kiếm tu rồi, không gì ngoài Huyền Li kiếm quốc của giới võ đạo trên chư thiên vạn giới.

Tiền Nhiêu bản thân cô ta lại càng có kiếm ý bán bộ Cửu Đoạn, vô cùng vô cùng yêu nghiệt.

Những vừa nãy...
 
Chương 2374: C2374: Quá khủng khiếp


Cô ta ngông cuồng muốn khai thông lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận trước mặt. Chỉ mới liếc mắt nhìn một cái, chỉ mới khai thông một chút.

Nếu không phải cô ta thu hồi nhanh, nếu không phải trên người cô ta có vài chí bảo thì e đã trọng thương gần chết rồi!

Cảm giác đó giống như vừa rồi cô ta chỉ là một con kiến nhưng lại dám vuốt đuôi hổ vậy.

Cô ta phảng phất nhìn thấy kiếm đạo chi thần thời hoang cổ, phảng phất đã bị con mắt kiếm đạo liếc nhìn trúng.

Quá... quá đáng sợ.

"99 cột kiếm trụ trên ngục tù kiếm trận này, bên trên cột nào cũng được bao trùm kiếm khắc trong truyền thuyết... không ai có thể phá vỡ kiếm khắc được! Không có ai", Trịnh Càn thanh âm khàn khàn nói, giọng nói đã lớn hơn rất nhiều, là sự không cam, là kinh hãi, là chấn động sâu đậm.

Kiếm khắc???


Trịnh Càn vừa dứt lời, Tiền Nhiêu, Dư Hưu và hàng trăm kiếm tu khác đều lập tức nghẹt thở, trợn trừng mắt lên.

"Sư huynh, thật sự là kiếm khắc trong truyền thuyết sao?", Trịnh Càn nuốt nước miếng, trong Cổ Tịch các của Huyền Li kiếm quốc có ghi chép, chỉ khi tu kiếm đến cấp độ kiếm tổ mới có tư cách để lại kiếm khắc của bản thân.

Kiếm tổ trên cảnh giới võ đạo tương đương với cảnh giới Vẫn Tiên bên trên cảnh giới Tiên Đế.

Vẫn Tiên Vẫn Tiên, có thể thấy tất cả tiên bao gồm Tiên Đế cũng được tính là tiên! Đều có thể rơi xuống!

Tương truyền, lão tổ khai tông của Huyền Li kiếm quốc chính là một vị kiếm tổ.

Hơn nữa, hiện tại trong phòng thờ tổ của Huyền Li kiếm quốc vẫn còn lưu một thanh kiếm do lão tổ tông đời đầu của Huyền Li kiếm quốc để lại, trên thanh kiếm đó được bao trùm bởi kiếm khắc trong truyền thuyết. Được coi là vật chí bảo của Huyền Li kiếm quốc.

Hàng tỉ năm qua, những người tu kiếm ưu tú nhất trong từng thế hệ trẻ của Huyền Li kiếm quốc mới có tư cách đến quan sát thanh kiếm do lão tổ tông đời đầu để lại đó, cũng đều sẽ thử khai thông, khám phá thanh kiếm đó, nghe nói nếu như may mắn khai thông và khám phá thành công thì có thể được lập làm quốc chủ kế nhiệm của Huyền Li kiếm quốc, hơn nữa, còn có tư cách có được truyền thừa kiếm đạo của lão tổ tông đời đầu để lại.


Đáng tiếc, hàng tỉ năm qua, hết đời thiên tài yêu nghiệt này đến đời thiên tài yêu nghiệt khác của Huyền Li kiếm quốc vẫn chưa có ai có thể làm được.

Cho nên, sự khủng bố của kiếm khắc không cần nghĩ cũng biết chấn động thế nào!

Mà hiện tại... cả 99 kiếm trụ này... đều được bao phủ kiếm khắc?

Quá khủng khiếp!

Đây đã không phải là chủ đề đáng sợ hay không đáng sợ nữa mà là chủ đề điên cuồng rồi.

"Nhiễu Nhi, vận may của chúng ta... cũng không tệ đó, may mà kịp thời rút ra, tôi... tôi chỉ nhìn liếc qua một chút đã... đã phải rút lui rồi, bằng không...", Dư Hưu cũng run rẩy nói, đâu còn vẻ lạnh lùng, an tĩnh, tự tin tự kiêu bình thường của hắn ta nữa, cảm thấy vạn phần may mắn.

Tiền Nhiêu gật đầu thật mạnh, cô ta cũng vậy.

Cùng lúc đó.

Tiền Nhiêu bất giác nhìn về phía Tô Minh, không kiềm chế được nói: "Cho nên, người này từ đầu đến cuối xếp bằng ngồi ở đây, nhìn thì trông có vẻ như thật sự muốn đi lĩnh ngộ, khai thông ngục... ngục tù kiếm trận trước mắt đây, nhưng trên thực tế căn bản chỉ đang giả bộ giả tịch, không chừng còn đã ngủ say rồi ấy chứ??"
 
Chương 2375: C2375: Cảm giác của tô minh vô cùng sảng khoái


Đáng chết!

Tên lừa đảo này!

Tiền Nhiêu cảm thấy, kẻ lừa đảo đáng chết Tô Minh này nếu không phải giả vờ quá giống thì hơn trăm kiếm tu đám người cô ta cũng sẽ không có tự tin tới khai thông, lĩnh ngộ ngục tù kiếm trận trước mắt đây như vậy, suýt chút nữa là phải trả giá bằng mạng sống rồi.

Đúng là toàn bộ trách nhiệm phải đổ hết lên đầu Tô Minh.

Sau khi Tiền Nhiêu lên tiếng, hàng trăm kiếm tu có mặt ở đó đều nhìn về phía Tô Minh, có người thậm chí còn chửi bới: "Tiểu tạp chủng! Mẹ kiếp, đừng giả vờ giả vịt nữa! Con mẹ nó! Cậu làm bộ làm tịch suýt chút nữa đã khiến ông đây mất mạng rồi!"

Thậm chí, có người sát tâm đại thịnh, đã cầm chặt kiếm trong tay, hận nỗi không thể lập tức chém chết Tô Minh.

Có điều, đều bị ánh mắt của Trịnh Càn ngăn lại.

Trịnh Càn cũng nhìn về phía Tô Minh, bất giác muốn nói gì đó...


Thế nhưng.

Cũng đúng một giây này.

Đột nhiên.

"Ngâm!"

Kiếm minh!

Kiếm âm vang vọng lục đạo tam giới, đột ngột vang lên.

Nguồn gốc của kiếm âm là từ kiếm trụ nằm ngang phía trên cùng của ngục tù kiếm trận đó và Tô Minh.


Tô Minh và kiếm trụ đó cùng lúc ngâm vang kiếm âm.

Đồng thời hàng tỉ kiếm quang.

Đồng thời đạo vận bao phủ trên kiếm.

Đồng thời, hằng quang kiếm kéo tới.

Hơn nữa, ngay sau đó, kiếm khắc bên trên kiếm trụ nhu động, phong hóa, hóa thành lưu quang, hóa thành một sợi khói kiếm đạo lượn lờ trầm bổng, nháy mắt chui vào trong người Tô Minh.

Kiếm khắc chui vào trong kiếm tâm của Tô Minh.

Kiếm khắc bao trùm bên ngoài kiếm trụ bị khai phá rồi, kiếm nguyên bên trong kiếm trụ cũng không ngoại lệ, nháy mắt kiếm nguyên mênh mông, chước hồn chói lọi, nồng đậm chảy xuôi, giống như chất lỏng hoàng kim, nhanh chóng lưu động rồi chui vào trong người Tô Minh.

Bất kể là kiếm khắc hay là kiếm nguyên đều lập tức dũng mãnh tiến vào trong kiếm tâm của Tô Minh.

Kiếm tâm sung sướng hưng phấn ríu rít, tựa như ruộng đất khô cằn được mưa rào tưới thẫm, kiếm tâm không chút kiêng dè bắt đầu vận chuyển, liên thông với kho tàng huyết mạch, dễ dàng gạt bỏ sạch sẽ những tạp chất và ý chí của các kiếm tu khác ẩn chứa trong kiếm nguyên và kiếm khắc, chỉ còn lại kiếm nguyên và lĩnh ngộ kiếm đạo thuần túy.

Cảm giác của Tô Minh vô cùng sảng khoái!
 
Chương 2376: C2376: Cứ vả vào mặt như vậy


Tô Minh có thể rõ ràng cảm nhận được kiếm ý của bản thân đang lột xác.

Kiếm tâm của anh cũng đang lột xác.

Khái niệm và hiểu biết về kiếm của bản thân anh lại càng sâu sắc hơn.

Mà đây mới chỉ là do kiếm khắc và kiếm nguyên bên trong một kiếm trụ yếu nhất mang lại mà thôi.

Vẫn còn 98 cột kiếm trụ mạnh hơn, thô ráp hơn nữa.

Tô Minh biết rõ, bản thân kiếm được món hời lớn rồi, món hời ngập trời.

Anh không thể tưởng tượng được kiếm tu để lại ngục tù kiếm trận này năm đó rốt cuộc là ai? Nhưng, người này nhất định là một siêu thần về võ đạo, là một người vô địch. Tô Minh đột nhiên cảm thấy bản thân như chỉ vừa mới bắt đầu trên con đường kiếm đạo.

"Sư... sư... sư huynh, anh ta...", hàng trăm kiếm tu khác xung quanh Tô Minh lúc này đều hoàn toàn hóa đá, Tiền Nhiêu đố kỵ đến phát điên, đôi mắt xinh đẹp như muốn rách ra, nói cũng không nên lời.

Những kiếm tu cỡ như Tiền Nhiêu đều đã tự mình cảm nhận, thử lĩnh ngộ và khai thông kiếm trụ! Cho nên mới biết được rõ ràng rằng muốn lĩnh ngộ khai thông thành công kiếm trụ, hơn nữa còn xuyên thủng phá vỡ kiếm khắc, hấp thu kiếm nguyên bên trong kiếm trụ là... là một việc đáng sợ cỡ nào?!


Tiền Nhiêu thậm chí dám nói, cho dù là yêu nghiệt đỉnh cấp nhất nhất, đứng thứ nhất thứ nhì của Huyền Li kiếm quốc có tới cũng tuyệt đối không làm được!

Mà một tên ranh con vô danh tiểu tốt thậm chí chưa đến 30 tuổi, không biết đến từ nền văn minh cấp hai hay cấp một lại có thể làm được!

Sao có thể chấp nhận nổi đây? Có chết cũng không thể chấp nhận được!

Tiền Nhiêu cũng được mà Dư Hưu cũng xong, còn cả hàng trăm kiếm tu có mặt tại đây, có ai mà không kiêu ngạo? Nhất là khi đối mặt với hạng con sâu cái kén đến từ nền văn minh cấp một cấp hai thì lại càng kiêu ngạo đến mức nhìn cũng lười không thèm nhìn.

Chính vì kiêu ngạo nên lúc này tâm tình mới càng muốn bùng nổ...

"Có... có lẽ là trùng hợp", Trịnh Càn lên tiếng, mèo mù với phải cá rán, cũng có thể có khả năng này!

Thế nhưng Trịnh Càn còn chưa nói xong...

Chợt thấy, Tô Minh xoay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào cột kiếm trụ yếu nhất trong 98 cột kiếm trụ còn lại trên ngục tù kiếm trận.


Chỉ một ánh mắt liếc nhìn, rõ ràng trong đôi mắt của Tô Minh như có kiếm linh xa thẳm đang khóa chặt, có vết kiếm đang dao động, có kiếm văn đang khơi thông...

Cực kỳ thần bí.

Sau đó.

"Ngâm!"

Tô Minh và cột kiếm trụ đó cùng lúc phát ra âm thanh.

Tựa như âm thanh kiếm thoát xác, hồi sinh, thoát khỏi vòng vây.

Là âm thanh hưng phấn đến cực điểm, vui sướng nhiệt tình.

Sau đó.

Kiếm khắc chảy xuôi trên cột kiếm trụ đó nháy mắt dập dờn chui vào trong người Tô Minh, kiếm nguyên trong kiếm trụ cũng đồng thời bị Tô Minh thôn phệ.

Cứ vả vào mặt như vậy!

"A...", Trịnh Càn không nhịn được mà kinh hô thành tiếng, vừa là căm tức, vừa là chấn động, vừa là đố kỵ, vừa là rốt ruột...
 
Chương 2377: C2377: Ông ta thật sự đã tuyệt vọng rồi


"Đáng chết! Rốt cuộc làm sao mà hắn ta lại làm được?!", giọng nói của Trịnh Càn khàn đục, chỉ cần là kiếm tu e là đều cực kỳ khát vọng chiếm được dù chỉ một chút một ít kiếm khắc hoặc kiếm nguyên, thật đó, một chút thôi cũng được.... vậy mà Tô Minh bây giờ lại như nhổ cỏ tận gốc tham lam thôn phệ trên diện rộng.

Cảm giác này dường như khiến Trịnh Càn và hàng trăm kiếm tu đói đến cực điểm, đói đến mức như biến thành loài ác lang, còn trước mắt là một núi thịt chất đống, đống thịt với tay ra là có thể chạm vào, tràn ngập hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng lại không thể ăn được, chỉ có thể đứng nhìn.

Còn Tô Minh, một con chó hoang mà bầy lang sói bọn họ coi thường lại đang một mình tùy ý, không kiêng nể ai thưởng thức núi thịt này.

Đố kỵ khiến tròng mắt đám người Trịnh Càn đỏ ngầu cả lên.

Chỉ có kiếm tu mới biết kiếm khắc và kiếm nguyên có nghĩa là gì?

Theo bản năng, mặc kệ là Trịnh Càn cũng được hay là đám người Dư Hưu cũng được, toàn bộ đều cầm kiếm, như phát điên muốn tiếp cận Tô Minh, muốn ngăn cản Tô Minh tiếp tục thôn phệ kiếm khắc và kiếm nguyên.

Hơn nữa, sâu trong lòng họ cũng muốn bắt lấy Tô Minh, bây giờ bắt lấy Tô Minh, ép Tô Minh giao ra bí mật, giao ra tất cả bí mật anh có, nhất là bí mật liên quan đến việc làm sao anh có thể dễ dàng khai thông, cộng hưởng, thôn phệ kiếm khắc trên kiếm trụ và kiếm nguyên trong kiếm trụ.

Dù là bản thân Trịnh Càn cũng mất đi lí trí, căn bản không muốn đợi đại đội của Huyền Li kiếm quốc tới rồi mới ra tay.


Muốn ra tay ngay lập tức.

Thật sự không đợi được nữa rồi.

Thế nhưng.

Sau phút chốc.

Hàng trăm kiếm tu đám Trịnh Càn đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi, khóe miệng của từng người đều có máu tươi, kiếm trong tay như muốn đứt gãy, kiếm cơ suýt chút nữa là bị chấn nát!!

Bọn họ vậy mà... vậy mà không thể tới gần Tô Minh.

Đại khái cách Tô Minh khoảng 30 mét là an toàn, tiến thêm vào trong 30 mét là có vết tích sát thương vô hình do kiếm trầm bổng từ trên từng cột kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận bay ra, toàn bộ trấn áp trên người đám Trịnh Càn, suýt chút nữa đã miểu sát đám người Trịnh Càn rồi.


Quá... quá đáng sợ.

Đám người Trịnh Càn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu như cưỡng ép tiếp cận Tô Minh thêm nữa thì uy lực khiếp sợ của ngục tù kiếm trận kia e là càng dữ dằn hơn, hoàn toàn có thể trực tiếp chôn vùi bọn họ.

"Đừng... đừng tiếp cận hắn ta trong vòng 30 mét nữa!", giọng nói khàn khàn của Trịnh Càn quát lên: "Bao vây thành vòng tròn ngoài bán kính 30 mét, bao vây chặt lấy hắn, bao vây tuyệt đối, cho dù một con ruồi cũng không thể bay qua!"

Trịnh Càn nghiến răng nghiến lợi, tâm tình dao động quá kịch liệt, rõ ràng là kiếm tu, căn cơ võ đạo có lẽ tương đối ổn định và kiên định, nhưng lúc này Trịnh Càn cũng có cảm giác như đã tẩu hỏa nhập ma.

Trong ngục tù kiếm trận.

"Đây....", lão tổ Hoang Diệm vừa hưng phấn, vừa chấn động, cả người run rẩy, không khống chế được mà run rẩy, đôi mắt già nua không ngừng nhìn về phía Tô Minh và ngục tù kiếm trận.

Mãi không thể bình tĩnh lại.

Lão tổ Hoang Diệm đã mất ước chừng hàng tỷ năm cũng không thể mảy may đụng vào ngục tù kiếm trận, bất luận là miễn cưỡng hay là thử khai thông đều không làm được.

Ông ta thật sự đã tuyệt vọng rồi.
 
Chương 2380: C2380: Sự chênh lệch ấy có thể nói là rất lớn


Nói dễ hiểu một chút là khi 10 ngàn kiếm ý, 100 ngàn kiếm ý, 1 triệu kiếm ý áp súc lại với nhau, có lẽ sẽ hình thành kiếm nguyên.

Sự chênh lệch ấy có thể nói là rất lớn.

Ngoài ra, còn một sự chênh lệch lớn nữa đó là độ ăn khớp của kiếm nguyên.

Kiếm nguyên có thể phù hợp hoàn mỹ với bất cứ một thanh kiếm hay pháp tắc nào. Đó là điều mà kiếm ý không thể làm được. Nếu kiếm ý phù hợp với một thanh kiếm khác thì sẽ bị hao mòn rất lớn.


Nói cách khác, sau khi có được kiếm nguyên, nếu Tô Minh muốn thì có thể kết hợp Thái U Hỏa với nó, chẳng khác nào sức mạnh sẽ nhân đôi, thậm chí là lớn hơn. Bia Huyền Diệu cũng có thể phối hợp với kiếm nguyên. Vậy, nó sẽ không còn là một Chí Bảo phòng ngự nữa.

Càng đáng sợ hơn là kiếm nguyên còn có thể liên kết cơ thể với thần hồn, điều ấy có nghĩa là gì? Nghĩa là kiếm nguyên không chỉ dùng được trong việc luyện khí, mà còn có thể kết hợp nó vào những khả năng của cơ thể cũng như thần hồn. Điều đó chắc chắn sẽ y như một cái Bug. Ví dụ như khi đánh gần, mỗi lần Tô Minh đều chỉ dùng sức mạnh của cơ thể, sau này, có thể bỏ thêm kiếm nguyên. Vậy, chắc chắn sẽ khiến sức mạnh của nó tăng lên không biết bao nhiêu lần. Còn có bộ hồn kỹ "Thái U Nhiếp Hồn", cũng có thể kết hợp với kiếm nguyên, sức mạnh cũng sẽ trở nên cực kỳ khủng bố.

Tóm lại, khi Tô Minh hiểu được kiếm nguyên, võ đạo của anh đã có một sự nhảy vọt về chất như ngồi tên lửa.

Mà đó còn không phải là hết, vì còn có 69 cột kiếm trụ đợi anh hấp thu.

"Nếu hấp thu hết chỗ ngục tù kiếm trận này, không dám nói có thể khiến kiếm nguyên tăng lên tới nhị đoạn, nhưng ít nhất cũng đạt tới nhất đoạn hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong ấy nhỉ?", Tô Minh rất là mong đợi nói.

Đúng lúc này, bên trong ngục tù kiếm trận, lão tổ Hoang Diệm chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc đứng lên, ánh mắt lập lòe nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Tuy trông ông ta khá bình tĩnh, nhưng thực tế lúc này, ông ta đang dồn sức chuẩn bị bỏ chạy.

Ban đầu, lão tổ Hoang Diệm nghĩ rằng lỡ mà Tô Minh mở ra ngục tù kiếm trận được thì thực lực và vết thương của ông ta cũng khôi phục, có thể giết chết Tô Minh một cách thoải mái như bóp chết một con kiến. Nhưng khi nhìn thấy Tô Minh cộng hưởng với một cột kiếm trụ, quả thật là yêu nghiệt đến khủng bố, nên ông ta sợ.


Ừ, giờ ông ta đã không còn cái suy nghĩ muốn giết chết Tô Minh nữa, mà chỉ muốn trốn!

Thực tế, khi Tô Minh hấp thu ba đến năm cột kiếm trụ, ông ta đã có thể bỏ chạy. Nhưng, ông ta lại đợi gần một tiếng, hồi phục 7, 80% vết thương, khiến cảnh giới tăng trở lại Tiên Đế tầng tám, mới dám có cái suy nghĩ ấy.

Đúng thế, lão tổ Hoang Diệm bị Tô Minh dọa. Dù trông Tô Minh chỉ là Tiên Vương tầng chín, nhưng từ khi anh bước vào nền văn minh chết Hoang Diệm đến giờ, lại thể hiện giống như một vị thần. Lão tổ Hoang Diệm thật sự không muốn mạo hiểm, dù ông ta biết giết Tô Minh sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.

"Hoang Diệm lẩn trốn!", sau đó, lão tổ Hoang Diệm khẽ quát một tiếng, ngọn lửa và tiên nguyên đã sớm được ông ta áp súc đến cùng cực lập tức bùng nổ, cơ thể thoáng cái biến mất còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thì. . Truyện Hài Hước


Nhưng bấy giờ, Tô Minh như đã đoán trước được điều đó, lập tức mở bừng mắt, vả lại, anh chỉ liếc lão tổ Hoang Diệm một cái, bỗng có hai luồng kiếm mang bắn ra từ hai mắt anh.

Sau đó, cơ thể sắp biến mất của lão tổ Hoang Diệm lập tức bị bắt hiện ra từ trong hư không, rồi còn bị khóa lại!

Không gian và thời gian xung quanh lão tổ Hoang Diệm như bị đông cứng, tạo thành một nhà giam. Thấp thoáng có thể thấy được, cả người ông ta bị một dòng khí màu tím nhạt bao phủ. Dòng khí ấy mập mờ, biến hóa muôn màu muôn vẻ. Chỉ liếc một cái mà đầu óc và nền móng võ đạo như bị cắn nuốt, hút đi.

Dòng khí ấy rõ ràng mỏng như một lớp sương mù, nhưng nhìn kỹ thì sẽ nhanh chóng có cảm giác thần hồn như bị tách ra khỏi cơ thể.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top