Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 1843: C1843: Chương 1843


“Đao ý không khủng khiếp chỉ có ngũ đoạn, còn là giai đoạn đầu nhưng quy luật Tử Vong lại đạt đến bán bộ Lục Đoạn, còn kết hợp hoàn hảo trong đao ý?”

“Người này là quy luật Đế Đạo? Nói cách khác, sau lần đầu luyện thành Đại Đế, người này lại cố dùng mật pháp, quay về cấp bậc dưới Đại Đế, sau đó lại tu luyện thành Đại Đế, do đó tạo nên hai loại quy luật Đế Đạo?”, ở giai đoạn hiện giờ thì tầm nhìn của Tô Minh cũng được coi là cảnh giới khá cao.

Vì vậy, vừa nhìn là anh có thể nhìn ra ngay.

Cũng chính vì vậy mà anh cảm thấy khá chấn động.

Theo như suy đoán của Tô Minh thì thực lực của Minh Viêm chắc đã đạt đến Đại Đế hạ vị vòng năm rồi chăng? Chỉ e là những trưởng lão của tộc Ma Tuyền cũng không thể đấu lại được rồi.

Thực lực hiện giờ của Minh Viêm thậm chí có thể tung hoành khắp thế giới Đại Thiên nữa?

Cùng với đao chém ra của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh, đồng thời cũng khóa chặt Diệp Mộ Cẩn trong lòng Tô Minh. Diệp Mộ Cẩn ngừng khóc, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng. . Truyện Sắc


Bởi vì cô ta đang ôm chặt Tô Minh, vì vậy đao của Minh Viêm khóa chặt Tô Minh thì cũng là khóa chặt cô ta.

Cô ta có thể cảm nhận được ý chí tử vong đáng sợ đến nhường nào.

“Tô Minh! Vui không? Tuyệt vọng không? Nếu như không phải bổn tọa biết cậu còn sống thì liệu có để Minh Viêm ra tay không?”, ý chí Đại Đạo đắc ý, vui sướng nói.

Ông ta không tin, không tin Tô Minh là vô địch.

Ý chí Đại Đạo là người rõ nhất Minh Viêm mạnh đến mức nào.

Sự xuất hiện của Minh Viêm trên thực tế là một ‘bữa ăn’ lớn mà ý chí Đại Đạo chuẩn bị cho Tô Minh.

Chính vì thông qua Thần Khôi biết được Tô Minh còn sống nên ý chí Đại Đạo mới điên cuồng bảo Minh Viêm ra tay.


Vì điều này, ý chí Đại Đạo cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.

Trong chớp mắt, đao của Minh Viêm đã đến trước mặt Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.

“Đao pháp rất tốt, lửa rất mạnh. Tiếc rằng, có tốt đến mấy cũng tấn công không đến mục tiêu, cũng vô ích thôi”, Tô Minh cười, không có ý né tránh, cũng không có ý đối chiến mà chỉ cười với vẻ bỡn cợt.

Trong khi cười, Tô Minh phất tay lên, hô lớn: “Không gian bác đoạt!”

Ngay lập tức, đao quang khủng khiếp lập tức đông cứng lại giống như đồ triển lãm bị ngưng lại.

Giống như con sâu một giây trước còn đang lang thang rồi đột nhiên rơi vào tổ ong mật và trở thành hổ phách đông cứng.

Quái dị hơn là trong hàng tỷ ánh mắt rõ ràng có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt nhưng lại cho người ta cảm giác dường như đao quang đang ở không gian và thời gian khác.

Cảm giác này không phải là ảo giác mà rất thật.

‘Không gian bác đoạt’ là không gian đỡ được đường đao quang này.
 
Chương 1844: C1844: Thật sự là có chút sợ


Đao quang cũng bị kéo vào bên trong, hình thành nên một dị thể khóa chặt không gian.

Trở thành bên thứ ba không tương hỗ với không gian thông thường.

Thủ đoạn này không thể diễn tả nổi, căn bản là làm mới nhận thức về không gian và võ đạo của tất cả mọi người bao gồm cả rất nhiều Đại Đế.

“Không gian suy kiệt”, sau đó Tô Minh lại tùy ý hét lên. . Ngôn Tình Sắc

Mắt thường có thể nhìn thấy đao quang bị khóa chặt đã tản ra như thế nào, bị phong hóa và suy tàn, cuối cùng hóa thành hư vô.

“Quy luật không gian đỉnh phong lục đoạn, dùng thích thế đấy”, Tô Minh thầm nghĩ.

Trên đường đi, nó đã hấp thụ hoàn toàn hơn 20 quy luật không gian.

Tô Minh ngay lập tức nâng cao cái nhìn và lĩnh ngộ đối với quy luật không gian.


Từ ngũ đoạn đến lục đoạn, còn là lục đoạn đỉnh phong.

Nói không khoa trương, Tô Minh có niềm tin có thể đánh thắng bất cứ Đại Đế hạ vị, kể cả là Đại Đế hạ vị vòng chín.

Cứ như bóng ma vậy.

“Định chạy à? Ai cho chạy?”, cùng lúc đó, Tô Minh hét lớn, khí tức toàn thân tản ra, đưa mắt lên, thốt bốn chữ: “Không gian giam cầm!”

Quy luật không gian lục đoạn đỉnh phong trong tay rồi.

Muốn chạy ư? Định dùng không gian và thân pháp để chạy?

Nực cười!

Quả nhiên!


Lúc đó, Minh Viêm cảm thấy toàn bộ thế giới Tiểu Thiên như bị khóa chặt.

“Minh Ảnh Thân Pháp’ của hắn ta không thể phát huy tác dụng.

Quá khủng khiếp!

Sắc mặt Minh Viêm trắng bệch.

Nếu bị chiêu này của Tô Minh đánh trúng thì chắc chắn thần hồn vỡ nát.

Ý Chí Đại Đạo hoảng hốt tới nỗi tự mình ra tay, từng tia sét màu tím cuồn cuộn trên không trung bay về phía Tô Minh nhưng không ngờ bị Tô Minh một chiêu chặn đứng.

Từ sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên ông ta căng thẳng, luống cuống, hoảng đến vậy, thật sự là có chút sợ.

"Tô Minh, cậu láo toét!", đúng lúc này, ý chí Đại Đạo quát, cách vòm trời lần đầu ra tay một cách công khai.

Sấm sét đáng sợ như tận thế tập trung vào Tô Minh. Tía sét ấy có màu tím đen, lượn lờ khí tức hủy diệt rợp trời. Chỉ liếc một cái, dù là Đại Đế cũng lộ ra ánh mắt kinh hồn bạt vía.

Đó, đó, đó là ý chí đạo tự mình ra tay đấy! Quá khủng khiếp!
 
Chương 1845: C1845: Minh viêm gặp nguy hiểm rồi


"Ý chí Đại Đạo? Minh Kiệt? Nếu ông dốc hết sức, mặc kệ tất cả ra tay thì có lẽ tôi sẽ sợ ông ba phần, kết quả chỉ như này?", vốn tưởng rằng Tô Minh sẽ xong đời, dù gì cũng là ý chí Đại Đạo trong truyền thuyết tự mình ra tay! Chắc trước giờ đây là lần đầu tiên ông ta tự mình ra tay ấy nhỉ? Có thể tưởng tượng sẽ đáng sợ như nào, nhưng Tô Minh lại khinh bỉ, chế giễu.

Anh khinh bỉ ngẩng đầu, quát: "Pháp Tắc Trường Hà, tới cho tôi!"

Vô cùng vô tận pháp tắc chợt ngưng tụ, chắc phải có gần ngàn loại tụ tập thành một con sông dài. Chúng chồng chất thành đôi xông thẳng lên trời giống như một cơn sóng thần, chấn động đến khó tin.

"Cái gì?", ý chí Đại Đạo kinh ngạc, đúng vậy, ông ta không có dùng hết sức vì nếu làm thế Đại Đạo quả vị sẽ cắn trả, nên vẫn không dám ra tay quá mức. Nhưng, ông ta đã dùng hết thực lực trong giới hạn mà mình có thể ra tay rồi.

Có điều Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh lại không chút sợ hãi!

Ý chí Đại Đạo gần như có thể xác định, sấm sét diệt thế của ông ta hoàn toàn không làm gì được Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh.


"Ầm!"

Đỉnh Thần Ma được gọi ra, non sông năm tháng chảy xuôi, khí tức thái cổ lượn lờ trên thân đỉnh.

Đỉnh Thần Ma nổi tiếng một vùng xuất hiện giữa trời kéo theo vô tận áp bách, đập thẳng về phía bàn tay khổng lồ.

Cả đất trời như bị kéo vào thời đại của chiến trường Thần Ma tràn ngập khói thuốc súng, sự sống và cái chết xoay vần, Hỗn Độn bấp bênh, pháp tắc ảm đảm. Dường như có một tiếng nói tràn đầy khí tức hủy diệt vang lên bên tai, khiến lòng người chấn động, đi sâu vào tận tâm hồn.

"Đỉnh Thần Ma?", cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ phá hủy không gian đến từ một hư không xa xôi thời thái cổ rõ ràng run lên. Kế tiếp, một tiếng quát đầy già nua chợt truyền tới từ không hư không: "Minh Kiệt, ông mất cả trăm triệu năm cũng không thể lấy được đỉnh Thần Ma, cuối cùng lúc này lại ở trong tay tên này? Ông khiến lão tổ quá thất vọng rồi!"

Minh Kiệt chính là tên của ý chí Đại Đạo.


Nói cách khác, chủ nhân của bàn tay không lồ kia còn có thân phận và địa vị cao hơn Minh Kiệt, là bậc bề trên của ông ta.

Chủ nhân bàn tay khổng lồ kia vừa nói xong.

"Đùng!"

Đỉnh Thần Ma và bàn tay khổng lồ đến vô cùng vô tận xuất hiện trước mặt Minh Viêm đã va vào nhau. Rõ ràng, đỉnh Thần Ma khẽ run lên, có vẻ có chút không chịu nổi. Song cũng chỉ khẽ run lên mà thôi. Còn bàn tay khổng lồ kia lại trực tiếp chia năm xẻ bảy, vỡ vụn! Giống như ảo giác, chưa từng xuất hiện vậy.

Minh Viêm gặp nguy hiểm rồi, thật sự nguy hiểm rồi!

Lúc này, ý chí Đại Đạo ra tay thì bị Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh dễ dàng ngăn cản. Mà bàn tay khổng lồ của lão tổ tộc Minh lại bị đỉnh Thần Ma nghiền nát, không ai có thể cứu hắn ta nữa.

Trong con ngươi Minh Viêm, một kiếm kia của Tô Minh đã đến ngay trước mặt! Bá đạo, khủng bố chém thẳng tới!

Minh Viêm sợ đến mức không thốt lên nổi một câu cầu cứu hay bất cứ tiếng hét nào, giống như bị lưỡi hái thần chết khóa chặt lại.
 
Chương 1846: C1846: Kiếm được một vố lớn


"Tô Minh, nếu cậu bỏ qua cho hắn ta thì điều gì bổn tọa cũng có thể đồng ý với cậu hết!", trong giây phút sống còn ấy, ý chí Đại Đạo trên bầu trời chợt quát, trong giọng nói thế mà lại có chút cầu xin cùng mặc cả.

Đúng là khó tin.

Là ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên mà lại bị dồn đến nước này?

Đương nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa việc sự sống chết của Minh Viêm cực kỳ quan trọng với ý chí Đại Đạo, chứng tỏ hắn ta chắc chắn có thân phận không hề đơn giản trong tộc Minh.

"Khỏi, dù gì ông với tôi cũng không chết không ngừng rồi, không phải sao?", Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn ý chí Đại Đạo, khóe miệng nhếch lên vẽ nên một nụ cười cực kỳ bá đạo.

Ở trước mặt Tô Minh chẳng khác gì một con kiến, không bằng một con gà.


"Đừng giết tôi, tôi", Minh Viêm vẫn muốn sống và định cò kè mặc cả với Tô Minh.

Thế nhưng, Tô Minh hoàn toàn không cho ông ta cơ hội cầu xin tha thứ. Anh cười, giơ tay lên, một ngọn lửa bập bùng trên đầu ngón tay, rồi bay về phía lồng giam không gian. Sau đó, chẳng còn sau đó vì Minh Viêm đã hóa thành cát bụi.

"Thượng phẩm Hỗn Độn Thái U Hỏa đúng là dùng tốt thật", Tô Minh thầm nghĩ.

Bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa đã tiến hóa thành thượng phẩm Hỗn Độn, có sự bay vọt về chất. Đơn giản vì khi anh giết chết Minh Viêm đã lấy được một loại mồi lửa khác. Đó là Minh Hỏa.

Sau đó đã bị kho tàng huyết mạch cắn nuốt, rồi nhổ ra cho Thái U Hỏa. Thái U Hỏa lập tức mạnh lên, thoáng chốc đã nhảy lên một nửa cảnh giới lớn, cực kỳ khoa trương.

Sau khi Minh Viêm chết đã để lại Minh Hỏa là điều Tô Minh không ngờ tới, tuy có lẽ mỗi người trong tộc Minh đều có thể kế thừa ngọn lửa có cấp bậc Bỉ Ngạn Hỏa như này. Nhưng Tô Minh có thể khẳng định, không phải ai trong tộc Minh chết đều có thể để lại Minh Hỏa. E rằng chỉ có mình Minh Viêm sau khi chết mới có thể để lại.


Minh Viêm, chắc chắn có thân phận cực kỳ đặc biệt.

Từ việc sau khi chết đã để lại một mồi lửa này, rồi lão tổ tộc Minh cũng ra tay cứu và ý chí Đại Đạo sụp đổ đã đủ chứng tỏ được điều đó.

Đương nhiên, những chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là anh đã kiếm được một vố lớn!

Mồi lửa cấp bậc Bỉ Ngạn Hỏa khiến cho Thái U Hỏa không có mấy tác dụng với Tô Minh, lập tức làm sức mạnh của anh tăng lên hơn gấp mười lần, mà còn xứng với cảnh giới và thực lực hiện tại của anh.

Minh Viêm đúng là người tốt! Y như vị thần may mắn của anh vậy.

Huống chi, Minh Viêm còn để lại một chiếc nhẫn không gian. Tô Minh chưa xem, nhưng có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ đang đợi anh.

Đúng lúc này, đỉnh Thần Ma hóa thành chiếc nhẫn rồi bay về trong tay Tô Minh. Anh có thể cảm giác được nó vui vẻ vì đã nghiền nát được bàn tay thái cổ khổng lồ kia.
 
Chương 1847: C1847: Thật độc ác thật bá đạo


"Anh Minh, anh vẫn mạnh đến biến thái mà", Diệp Mộ Cẩn ôm chặt lấy cánh tay Tô Minh, không kiềm nổi oán giận, thực lực của anh đúng biến thái! Mạnh đến cùng cực!

Ban đầu, cô ta đến tộc Phượng Hoàng, rồi trở thành thánh nữ tộc ấy, thực lực bỗng dưng tăng vọt, mỗi ngày một khác. Diệp Mộ Cẩn còn tưởng rằng chính mình chắc chắn đã bỏ xa Tô Minh vẫn còn đang ở trên Trái Đất, còn nghĩ khi gặp lại anh Minh sẽ kiêu ngạo một phen, ai dè, anh Minh vẫn là anh Minh của khi xưa.

Trên không trung, Đạm Đài Vô Tình lẳng lặng nhìn Tô Minh đang đứng phía dưới, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kiêu ngạo!

"Đừng mà!"

"Tha cho tôi đi!"

"Đó, đó, đó là cái gì?"

"Tôi cảm thấy mình đã bị nhằm vào, tôi sắp chết rồi".


"Cứu mạng!"

Giờ phút này, hơn 100 ngàn người trong học viện Tiên Lạc từ ban lãnh đạo đến đệ tự nội ngoại đều khóc lóc, kêu gào cầu xin tha thứ. Trông cứ như tận thế đến.

Tô Minh còn không có đến, mà chỉ là một kiện pháp bảo đã đàn áp cả một thế lực bán bộ siêu nhiên trong thế giới Đại Thiên!

Đáng sợ! Thật là đáng sợ mà!

Thoáng chốc, cả 10 ngàn tỷ người trong thế giới Tiểu Thiên và Đại Thiên đều im lặng.

"Đầu tiên, trong vòng ba ngày, hễ là những đệ tử nội ngoại đã từng nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn phải tự bạo! Kể cả cơ thể lẫn thần hồn!"

"Thứ hai, hễ là tài sản và tài nguyên võ đạo của học viện Tiên Lạc phải gom hết lại rồi cử người đưa đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên trong thế giới Tiểu Thiên!"


"Thứ ba, những người không liên quan còn lại của học viện Tiên Lạc phải tự hủy đan điền và ba chủ mạch, rồi rời khỏi học viện. Từ nay về sau, không được tự coi mình là đệ tử của học viện Tiên Lạc nữa".

"Thứ tư, ai không làm được thì bia Huyền Diệu sẽ quét sạch học viện Tiên Lạc!"

Mỗi lần Tô Minh mở miệng nói, cả thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên lại càng trở nên tĩnh lặng.

Sau khi anh nói xong, hư không cũng như đông cứng lại.

Thật độc ác! Thật bá đạo!

"Còn các người", sau đó, Tô Minh quay đầu nhìn Thẩm Thương Khung và những người được học viện Tiên Lạc cử tới tấn công Chiến Uyên, bỗng dưng giơ tay lên, đấm ra một quyền.

Kế tiếp, đã không còn gì nữa vì đám người Thẩm Thương Khung đã hóa thành cát bụi trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, như chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này.

Quả thật tàn nhẫn đến nỗi khiến lòng người rét run! Không có bất cứ cò kè mặc cả nào hết!

Rồi Tô Minh lại nhìn về phía Thân Đồ Qua. Lúc này, điện chủ điện Hoàng Tuyền là Đồ Đồng Thiên chợt chắn trước mặt Thân Đồ Qua.
 
Chương 1848: C1848: Thật là tốt quá


Một nhân vật kiêu hùng, thần bí, gian xảo của một thế hệ, sống cả trăm triệu năm, là điện chủ điện Hoàng Tuyền thế mà lại cúi đầu trước Tô Minh!

Chỉ cần Tùy Y Nhân còn sống và trốn thoát thì dù cả học viện Bình Thiên có bị hủy diệt hay mình phải tự bạo cũng không sao. Có thể nói, ông ta đã đặt hết mọi hy vọng lên người cậu ta.

"Y Nhân, tuy sư tôn không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng sư tôn biết, một ngày nào đó chắc chắn con có thể chiến thắng và giết chết Tô Minh! Chắc chắn!", Trần Ngu Lễ lẩm bẩm.

Sau khi giải quyết hết mọi việc, Tô Minh lại nhìn về phía hư không, nói: "Đạm Đài tiền bối, Long Quy tiền bối, cảm ơn hai người".

Sau đó, anh lại lộ ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc và đau đớn, nói: "Long Quy tiền bối, lão Ngưu và chị Chu Tước Cửu Diễm".


"Tô Minh, Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm vẫn còn một luồng thần hồn ở trong tay bổn tọa, bọn họ có thể sống lại!"

"Cái gì? Thật ư?", Tô Minh cuối cùng cũng mất bình tĩnh. Thậm chí, cơ thể anh còn chợt lóe, bước vào hư không, đi đến trước mặt Hỗn Độn Long Quy.

"Long Quy tiền bối, có thật vậy không?", Tô Minh kích động muốn chết.

Lão Ngưu và chị Cửu Diễm tự bạo đã khiến anh vô cùng tự trách và áy náy. Ai ngờ...


Tốt! Thật là tốt quá!

"Có điều, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm cũng không dễ. Đầu tiên, cần phải có một lượng lớn sức mạnh linh hồn", Hỗn Độn Long Quy cũng không có kích động, mà là thở dài. Thực tế, bà ta giữ lại một luồng thần hồn của cả hai chỉ là ôm một chút hy vọng, chứ trong thời gian ngắn, bà ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sống lại hai người vì nó quá khó khăn, thật sự rất rất khó.

"Làm sao có thể kiếm được lượng lớn sức mạnh linh hồn?", Tô Minh hỏi, bản thân anh có được thần hồn cực kỳ khủng bố nên đương nhiên sức mạnh linh hồn cũng hết sức kinh khủng: "Tôi chia một chút thần hồn của mình ra, rồi hóa thành sức mạnh linh hồn, được không?"

"Không được, chưa nói tới việc nó sẽ làm cậu bị thương nặng, dù không bị thương cũng không dùng được, vì muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm cần sức mạnh linh hồn tự nhiên!"

"Sức mạnh linh hồn tự nhiên?", Tô Minh có hơi khó hiểu.

"Cái này...", Hỗn Độn Long Long Quy hơi chần chừ, sau đó, cười khổ: "Vốn dĩ, vực Hỗn Độn có bốn quốc, ba tông, hai môn, một họ đại biểu cho mười thế lực mạnh nhất nơi đây ngoài học viện Hỗn Độn ở tâm Hỗn Độn. Mà trong bốn quốc, có một quốc gia tên là Thái Nhất thần quốc! Trong vườn hoa quốc gia này có trồng một loại thiên tài địa bảo tên là hồn thảo. Trong hồn thảo có chứa sức mạnh linh hồn tự nhiên! Nhưng hồn thảo là một trong chí bảo đứng đầu ở Thái Nhất thần quốc, rất hiếm có, cũng chưa nghe nói quốc gia này tặng hồn thảo cho ai bao giờ! Huống chi, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm còn không phải chỉ cần một hai cây, mà ít nhất là ba mươi cây!"
 
Chương 1849: C1849: Lấy màu tím nhạt làm chủ


“Tôi nhớ rồi”, Tô Minh hít sâu một hơi nói.

Ghi tạc đáy lòng.

Khó đi nữa, vậy thì Thái Nhất Thần Quốc càng mạnh!

Cũng phải lấy được hồn thảo.

“Ngoại trừ cái này, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù và Chu Tước Cửu Diễm, còn có những thiên tài địa bảo khác dùng để ngưng tụ thân thể v.v… giống như vậy vô cùng vô cùng hiếm thấy, muốn có được thì khó như lên trời, những thứ kia tạm thời không nói, hồn thảo này không lấy được, những cái khác cũng vô ích”, Hỗn Độn Long Quy yếu ớt nói.

Trên thực tế, sâu trong nội tâm của Hỗn Độn Long Quy.

Hai ái đồ của mình.

Muốn có khả năng sống lại, cũng cực nhỏ.


Gần như không thể.

“Hai vị tiền bối, tôi phải đi an ủi người nhà, những người phụ nữ của tôi”, một khắc sau, Tô Minh nhìn về phía Đạm Đài Chân Thương và Hỗn Độn Long Quy, sau đó trở lại Chiến Uyên.

Lúc này.

Một chiếc tàu con thoi chiến đấu cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn đang chậm rãi thông qua thông đạo trận tuyến, từ vực Hỗn Độn lái tới Đại Đạo Đại Thiên.

Chiếc tàu con thoi chiến đấu kia cũng không xem như quá lớn, dài chưa đến ngàn trượng mà thôi, nhưng trên tàu con thoi chiến đấu lại khắc bốn chữ lớn “Thái Nhất Thần Quốc”, cứ như vậy bốn chữ lớn ở toàn bộ nền văn minh Xương ngoại trừ nội vực tâm Hỗn Độn, những nơi khác đều đi ngang qua.

Ngoài ra, trên tàu con thoi chiến đấu còn có một tòa cung điện xa hoa, có hai con vật khổng lồ bảo vệ trước cung điện. Điều khiến người ta sợ hãi chính là hai con vật khổng lồ kia là cự thú tiền sử, bất kỳ con nào cũng có thực lực một nhát nuốt chửng một vị dưới Đại Đế.

Hai con cự thú tiền sử khổng lồ, một con đeo tinh đèn, một con miệng ngậm long nguyệt, tinh đèn và long nguyệt dập dờn ánh sáng thần bí, đốt sáng toàn bộ tàu con thoi chiến đấu.


Từ xa nhìn lại, chiếc tàu con thoi chiến đấu này của Thái Nhất Thần Quốc tràn đầy thần bí và yên tĩnh.

Bên trong cung điện.

Là chất liệu tinh chất Hỗn Độn xa hoa.

Bố cục bên trong cung điện tương đối xa hoa, nhưng lại có một điểm không tầm thường.

Lấy màu tím nhạt làm chủ.

Ngay chính giữa cung điện có một cái ghế nằm cực lớn.

Một cô gái có chút lười biếng đang nằm trên ghế.

Cô gái có con ngươi rạng rỡ như trăng sáng, lông mày lá liễu hơi có chút sắc bén, khiến cho người ta thấy một mùi vị vô cùng anh khí, kết hợp với đôi môi đỏ lại tương xứng với khuôn mặt trái xoan quốc sắc thiên tư, cô gái đương nhiên là tuyệt mỹ.

Một đôi chân dài trắng nõn được che đi bởi một chiếc váy dài màu đỏ sậm, nhưng từ trong váy dài lộ ra bắp chân đẹp đẽ, thon dài, trắng nõn, lại còn đi chân trần.

Trên người cô gái tràn đầy một loại mùi vị lười biếng, một loại khí tức cao quý tản ra từ bên trong.
 
Chương 1850: C1850: Không mở được


Trong tay cô gái chơi một ổ khóa.

Ổ khóa cũng không lớn, chỉ có chiều rộng nửa tấc.

Một nửa trong suốt, toàn thân màu đỏ tím, giống như một khối ngọc thạch màu tím.

Nhìn kỹ bên trong ổ khóa lại mơ hồ cất giấu một viên trân châu sáng long lanh giống như hạt gạo.

Hạt gạo kia chính là huyết sắc.

Nhìn kỹ trên hạt gạo kia giống như chập chờn một loại ánh sáng phù văn huyết sắc thần bí.

Nhìn giống như cái ổ khóa này khóa một gạo huyết sắc ở trong đó vậy.

“Tô Minh, không được khiến bổn cung thất vọng, ai cũng nói thanh kiếm trong tay anh kia có thể chém trời trăng sao, là vô địch, chắc hẳn chém ổ khóa này cũng không có bất kỳ vấn đề gì chứ?”, cô gái lẩm bẩm, trong con ngươi xinh đẹp thoáng qua một tia mong đợi chợt lóe rồi biến mất.


Ổ khóa này là di vật mẹ để lại cho cô ta.

Cô ta đã mang theo bên người vượt qua ngàn năm.

Di ngôn của mẹ là: “Có một ngày mở ổ khóa này ra, hạt gạo bên trong kia sẽ không khiến con thất vọng, Vũ Vân”.

Từ đó về sau, cô ta là con cháu duy nhất của quốc chủ Thái Nhất Thần Quốc, là cung chủ Phong Vũ Vân của Thần Quốc, địa vị thân phận cao quý nhất trong một đời thanh niên vực Hỗn Độn, cô ta bắt đầu nghĩ ra cách muốn mở ổ khóa khối ngọc thạch này.

Nhưng mà.

Ngàn năm trôi qua.

Không mở được.


Chất liệu ổ khóa này vượt quá tưởng tượng, cho dù là bốn món bảo vật trấn quốc của Thái Nhất Thần Quốc cũng không bổ được ổ khóa ra.

Mãi đến gần đây, cô ta nghe thấy một tin tức, ở Đại Đạo Tiểu Thiên có một thanh niên nắm trong tay một thanh kiếm gần như vô địch.

Cô ta động tâm tư.

Vừa hay hai ngày trước, ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên, ý chí Đại Đạo của ngàn thế giới lớn nhỏ đó được phụ hoàng đánh giá là tâm cơ thâm trầm, dã tâm bừng bừng, lại giống như phát điên, mở ra không gian thành lũy và thông đạo Hỗn Độn giữa vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên.

“Hy vọng người tới là khách”, Tô Minh lẩm bẩm, trong ánh mắt lại thoáng qua một tia tàn nhẫn, nếu như không phải là khách, cho dù là công chúa của Thái Nhất Thần Quốc cũng phải chết!

Cùng với tàu con thoi chiến đấu của Thái Nhất Chiến Quốc, còn có hơn mười chiếc tàu con thoi chiến đấu đến từ vực Hỗn Độn tiến vào thế giới Đại Thiên, đương nhiên sau đó bị hàng chục tỷ người của toàn bộ thế giới Đại Thiên bắt được.

Nhất thời, hàng tỉ tỉ ánh mắt nhìn chăm chú.

Cái nhìn vừa kính sợ mà vừa tò mò.

“Quá khủng khiếp”, Đạm Đài Chân Thương là Đại Đế nhãn lực tốt hơn một chút, ngược lại là mơ hồ nhìn thấy và cảm nhận được thực lực của mấy võ đạo tu giả trên tàu con thoi chiến đấu đến từ vực Hỗn Độn, không nhìn cũng được, vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình, quả thật khoa trương không hơn được nữa.
 
Chương 1851: C1851: Thái độ kiểu đó rất nguy hiểm


Bởi vì Phong Vũ Vân ở bên trong cung điện tàu con thoi chiến đấu, Đạm Đài Chân Thương không nhìn thấy và cảm nhận được, điều Đạm Đài Chân Thương nhìn thấy và cảm nhận được là các thanh niên đứng trên boong tàu của mười mấy tàu con thoi chiến đấu đi theo tàu con thoi chiến đấu của Thái Nhất Thần Quốc.

“Đại Đế hạ vị ngũ chuyển? Còn chưa đến ba mươi ngàn tuổi?”

“Đại Đế hạ vị lục chuyển? Hơn bốn mươi ngàn tuổi?”

“Ngay cả hộ vệ chí ít cũng cấp bậc Bán Đế?”

"Vũ khí trong tay chàng trai kia chính là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, cả áo giáp trên người cũng thế".

Đạm Đài Chân Thương sợ ngây người! Ông ta biết vực Hỗn Độn rất khủng bố, nhưng không nghĩ rằng lại đáng sợ đến mức này. Ngay cả thế hệ trẻ cũng đã mạnh đến tình trạng đó ư? Y như là đang nằm mơ!


Rất nhiều người trong thế giới Đại Thiên đều giống như Đạm Đài Chân Thương, sợ tới mức suýt tự bế.

"Bình thường thì tuy sự phát triển của nền võ đạo ở vực Hỗn Độn mạnh hơn thế giới Đại Thiên rất nhiều, nhưng cũng không có khoa trương như vậy, chuyện này là sao?", Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm, so với Đạm Đài Chân Thương thì bà ta cũng biết sơ về vực Hỗn Độn.

"E rằng chàng trai kia cũng là một yêu nghiệt đứng đầu ở vực Hỗn Độn", Hỗn Độn Long Quy đoán được cỡ 70, 80%, nên ánh mắt càng trở nên nghiêm túc hơn: "Xem ra, là do công chúa Thái Nhất thần quốc đi tuần nên mới thu hút những thanh niên tài giỏi đó đến đây".

Chẳng mấy chốc, toàn bộ tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên đang nhìn chằm chằm vào tàu chiến của Thái Nhất thần quốc và hơn mười tàu chiến kia lại càng cảm thấy khó hiểu, vì sau khi đi vào nơi đây thì những con tàu chiến kia cũng không dừng lại và tuần tra như trong truyền thuyết. Mà là không chút giảm tốc, dứt khoát rời khỏi thế giới Đại Thiên, đi thẳng về phía thế giới Tiểu Thiên.

Vụ gì thế này?


Song, chỉ một lát sau, hàng tỷ người trong thế giới Đại Thiên đã đoán được đôi chút.

Đi thế giới Tiểu Thiên ư? E rằng là đi tìm Tô Minh nhỉ?

Mấy ngày nay, Tô Minh vẫn ở trong thế giới Tiểu Thiên.

Quả nhiên, con tàu chiến ấy đúng là bay về phía Chiến Uyên. Thoáng chốc, vô số người đều trở nên kích động! Đù! Có trò hay để coi rồi.

Bầu không khí trong đất trời như đông cứng lại, tuy giọng điệu của Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng thái độ lại cực kỳ bá đạo. Thái độ kiểu đó rất nguy hiểm!

"Anh ta chính là Tô Minh ư? Tính tình đúng là tàn nhẫn thật", Tiểu Mạt khá thích thú nói: "Công chúa, mặc dù em cảm thấy tình tính của anh ta rất kém, nhưng nó chắc chắn là gu của người đúng không nè? Tiểu Mạt hiểu công chúa nhất luôn".

"Chỉ được cái nói nhiều", Phong Vũ Vân lườm Tiểu Mạt, trong mắt người ngoài thì cô ta là người thừa kế Thái Nhất thần quốc đời tiếp theo, là nữ hoàng và nữ thần lạnh lùng cao tít trên mây, không thể với tới. Nhưng thực ra, ở trước mặt Tiểu Mạt, có đôi khi Phong Vũ Vân vẫn rất sinh động mà không phải cái loại hư vô mờ mịt khó nắm bắt được.
 
Chương 1852: C1852: Bầu không khí càng trở nên cứng ngắc


Tô Minh có thể chống lại đám người như đại sư huynh Thiên Môn - Bách Lý Đồ không?

Lúc này.

"Tính tình của nhóc Tô đúng là...", Đạm Đài Chân Thương có chút bất lực thở dài, quá cứng đầu!

Cứng đầu đến nỗi khiến người khác sượng mặt. Đây là định ép đám yêu nghiệt đỉnh cấp ở vực Hỗn Độn ra tay mà!

Đương nhiên, đám người đến từ vực Hỗn Độn kia cũng chẳng tốt đẹp gì! Vì bọn họ hoàn toàn không cần Tô Minh mở miệng cũng biết Chiến Uyên không chịu nổi nhiều tàu chiến con thoi như vậy hạ xuống.

Nếu đám yêu nghiệt đứng đầu ở vực Hỗn Độn đó thân thiện chút, chủ động ngừng tàu chiến ở trong hư không thì chẳng phải mọi chuyện đã êm đẹp ư? Đây rõ ràng là ghét Tô Minh, thậm chí là muốn thử xem thực lực của Tô Minh thế nào.

"Ha ha", quả nhiên, thoáng chốc, hơn mười con tàu chiến kia chẳng những không dừng lại, mà thanh niên áo trắng trên tàu của Thiên Môn còn liếc Tô Minh, cười lạnh một tiếng, không thèm nói thêm cái gì nữa, nhưng rõ ràng con tàu gã đang đứng đã tăng tốc! Điên cuồng tăng tốc!


Thậm chí, trận pháp tấn công trên tàu chiến con thoi còn bị mở ra hết!

Thanh niên áo trắng kia không những bảo tàu chiến của Thiên Môn hạ xuống Chiến Uyên, mà còn định hạ thật mạnh xuống! Muốn dùng tàu chiến va chạm tầng võ đạo nhỏ này trong thế giới Tiểu Thiên!

Chỉ cần tàu chiến hạ xuống chắc chắn sẽ là một trận tai nạn tận thế đối với Chiến Uyên.

Thanh niên áo trắng kia chính là đại sư huynh của Thiên Môn - Bách Lý Đồ, làm người rất tàn nhẫn.

Khi tàu chiến của Thiên Môn tăng tốc bay về phía Chiến Uyên thì những con tàu của các nhà khác như nhà họ Kỳ sao có thể rớt lại phía sau? Bọn họ cũng bảo tăng tốc lên.

Những thanh niên tài giỏi đứng trên tàu chiến đến từ vực Hỗn Độn kia đều lộ ra vẻ mặt đùa cợt, tàn nhẫn.


Dừng lại? Dừng con mẹ anh chứ dừng! Nếu Tô Minh anh lộ ra vẻ mặt đáng thương cầu xin, hoặc là quỳ xuống van xin chúng tôi, có lẽ chúng tôi sẽ ra lệnh bảo tàu chiến ngừng lại ở bên ngoài Chiến Uyên. Nhưng thứ như anh mà còn tỏ thái độ kiêu căng vênh váo thì chính là chán sống!

"Ù, ù..."

Hơn mười chiếc tàu chiến con thoi đến từ những gia tộc đứng đầu vực Hỗn Độn cùng tăng tốc tạo nên âm thanh cực kỳ chói tai. Thế giới Tiểu Thiên cũng run lên, dường như sắp bị xé rách.

Bầu không khí càng trở nên cứng ngắc.

"Vậy, anh có thể làm gì tôi nào?", đại sư huynh Thiên Môn Bách Lý Đồ đứng trên boong tàu, từ trên cao ngó xuống Tô Minh, tươi cười sáng lạn như ánh Mặt Trời, nhưng lại lộ ra vẻ kiêu ngạo đầy tàn nhẫn.

Chuyến đi vào thế giới Đại Thiên lần này không chỉ là để theo đuổi Phong Vũ Vân, mà còn muốn kiếm chác chút lợi ích. Trong đó, món hời lớn nhất không thể nghi ngờ là ở ngay trên người Tô Minh!

Đỉnh Thần Ma trong truyền thuyết kia thì dù là Bách Lý Đồ cũng nhìn mà thèm. Nếu Chí Bảo cỡ đó đặt ở Thiên Môn, chắc sẽ chẳng thế lực có thể sánh vai với gia tộc mình nhỉ?

Đây, chẳng phải nói hồn thảo có khả năng tìm thấy rồi ư, nhưng, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng Tô Minh lại khẽ nhíu mày, khó chịu! Khó chịu vì sự nhúng tay của Phong Vũ Vân.
 
Chương 1853: C1853: Tạo trận pháp phòng ngự mau


Sau khi đám người Bách Lý Đồ bị anh cảnh cáo lại chẳng những không dừng lại, mà còn tiếp tục khiến tàu con thoi tăng tốc đâm về phía Chiến Uyên, định tiêu diệt toàn bộ Chiến Uyên. Vậy coi như là không chết không ngừng rồi.

Tô Minh đã định ra tay tiêu diệt Thiên Môn và hơn mười tàu chiến của đám người nhà họ Kỳ, nhưng Phong Vũ Vân lại mở miệng, bất ngờ xen mồm vào.

"Công chúa, em có thể cảm nhận được hình như tên khốn kia đang khó chịu đó!", Tô Minh cũng không che giấu cảm xúc của mình, dù Tiểu Mạt chỉ là một tỳ nữ thì cũng là tỳ nữ của Phong Vũ Vân - một Bán Đế, nên đã cảm giác được Tô Minh khó chịu, bực bội khi công chúa nhúng tay.

Tiểu Mạt suýt bùng nổ, trời đất ơi! Trên đời này còn có người không biết tốt xấu, tính tình táo bạo như vậy hả?

Phong Vũ Vân cũng cảm giác được, tuy mặt mày vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại có chút khó chịu.

Nếu không phải nhận ra Tô Minh là ai thì cô ta sẽ xen vào việc của người khác chắc?

Kết quả, thái độ của Tô Minh còn...


Đúng lúc này.

"Xé rách không gian, bóp méo không gian, trọng lực không gian, dòng chảy không gian!", Tô Minh bỗng ngước mắt, liên tục quát một cách lạnh nhạt lại tràn ngập sát khí!

Chẳng phải là không chết không ngừng à?

Dù là cô công chúa xen vào việc của người khác kia chõ mõm vào cũng vô dụng thôi.

Tô Minh vừa ra tay đã sử dụng quy luật không gian. Chỉ thấy, không gian nơi Thiên Môn và hơn mười tàu chiến con thoi của nhà họ Kỳ chợt như bị đẩy ra khỏi thế giới Tiểu Thiên.

Trong không gian ấy, vô số sức mạnh xé rách không gian, từng đường cong không gian bị bóp méo, trọng lực đáng sợ và những dòng chảy dữ dội cứ thế xuất hiện trước mắt mọi người.


Lục đoạn quy luật không gian đỉnh phong cũng không phải là nói chơi. Nó mạnh khiến người ta tuyệt vọng!

"Khốn kiếp, tàu chiến con thoi đã mất khống chế!"

"Chuyện gì thế? Tạo trận pháp phòng ngự mau!"

"Mau dùng hết tinh thể Hỗn Độn, chạy tới tốc độ nhanh nhất lao ra không gian này!"

Mặc dù Phong Vũ Vân trông bình tĩnh hơn người khác một chút, nhưng vẫn lộ ra rất nhiều cảm xúc, gương mặt xinh đẹp hơi run rẩy. Cô ta là yêu nghiệt mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở vực Hỗn Độn, ngay cả ban lãnh đạo học viện Hỗn Độn cũng phải ba lần bảy lượt ra mặt mời Phong Vũ Vân nhập học, trường hợp gì mà chưa gặp? Kẻ tàn nhẫn nào mà chưa gặp qua?

Song trước mặt, sự tàn nhẫn, kiêu căng ngạo mạn của Tô Minh quả thật là có một trên đời.

Đầu tiên, cô ta không ngờ Tô Minh dám ra tay! Dù gì, chỉ cần anh không phải thằng ngu cũng nên biết thân phận của những thanh niên tài giỏi trên hơn mười con tàu chiến đến từ vực Hỗn Độn kia chẳng hề đơn giản chút nào. Vậy mà anh dứt khoát diệt hết cả đám, gần như trở thành kẻ địch của một nửa thế lực đỉnh cấp ở vực Hỗn Độn rồi! . Ngôn Tình Xuyên Không

Anh có là thần thì kết quả của việc một mình đấu với một nửa vực Hỗn Độn cũng có thể hiểu rồi đó.

Thật sự, dù là Phong Vũ Vân cũng không dám và không thể tiêu diệt hết hơn mười con tàu chiến kia!
 
Chương 1854: C1854: Người đó chính là túy kiếm ma


Thứ hai, thực lực của Tô Minh có chút vượt ngoài tưởng tượng của cô ta. Phong Vũ Vân muốn tiêu diệt hết một đội tàu chiến kia cũng có thể làm được, nhưng sẽ chẳng nhẹ nhàng gì. Song, Tô Minh lại làm được, mà còn trông có vẻ rất dễ dàng.

Trước đó, cô ta đã có suy đoán về thực lực của Tô Minh, nhưng lúc này, Phong Vũ Vân biết e rằng mình đã quá xem nhẹ anh. Chẳng trách ý chí Đại Đạo Minh Kiệt trả giá đắt như vậy cũng muốn mở ra con đường không gian. Chẳng trách đến giờ mà tộc Minh vẫn im lặng, không ra tay với Tô Minh.

Giờ đây, hơn 10 ngàn tỷ tu giả võ đạo trong thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên đều hóa đá. Thậm chí là ý chí Đại Đạo Minh Kiệt đang thầm quan sát cũng vô cùng kinh ngạc vì đã xem nhẹ sự điên cuồng của Tô Minh. Nhưng sau đó, ông ta lại vui vẻ, việc tìm đường chết của tên nhóc Tô Minh này còn mạnh hơn so với dự đoán của ông ta.

Đúng lúc này.

"Ầm!", tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc đã hạ xuống Chiến Uyên, cả Chiến Uyên rung mạnh một cái, có chút không chịu nổi sức nặng của nó. Nhưng, cũng miễn cưỡng coi như chịu nổi, không bị xây xát gì hết.

"Công chúa Thái Nhất thần quốc, đợi tôi 3 phút, tôi xử lý xong đám râu ria kia rồi chúng ta lại nói chuyện", Tô Minh mở miệng, sau đó, cầm thanh kiếm Tù Ma, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt Bách Lý Đồ, Kỳ Chúc, Cát Tấn, Tôn Kỳ, rồi giơ kiếm lên. Trên mặt anh tràn ngập sát khí không chút che lấp, muốn giết người! Đã không chết không ngừng, đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc rồi, chứ không thì sao?


"Anh...", Bách Lý Đồ hoảng sợ đến không nói nên lời, đừng thấy gã là hạ vị Đại Đế tầng năm, mà còn không phải tầng năm bình thường, vả lại trên người còn có rất nhiều bảo vật. Song lúc này, đầu tiên tuy gã còn sống nhưng cũng bị thương vì trong quy luật không gian của Tô Minh chứa nhiều đòn tấn công. Thứ hai, trực giác mách bảo gã rằng mình xa xa không phải đối thủ của anh.

Ba người Kỳ Chúc lại xoay người định bỏ trốn, nhưng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Tô Minh có được lục đoạn quy luật không gian đỉnh phong trong tay thì chỉ với một suy nghĩ, đám Kỳ Chúc đã không còn đường trốn.

"Tô Ly, cô nói với tôi là anh mình rất dịu dàng và hiền lành mà", lúc này, trong tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân lộ ra một nụ cười khổ hơi bất lực.

Cái này mà cũng gọi là dịu dàng? Hiền lành?

Hóa ra, Phong Vũ Vân quen Tô Ly!

Đó cũng là lý do tại sao trước đó cô ta định đứng ra giúp Tô Minh, ngăn cản đám người Bách Lý Đồ dùng tàu chiến đâm vào Chiến Uyên. Hơn nữa, hồi đó, sau khi Tô Minh tiêu diệt Tiên Âm Cốc, Tô Ly đã trở về Chiến Uyên. Cô ở Chiến Uyên một thời gian ngắn, rồi đi ra ngoài rèn luyện. Tư chất võ đạo của bản thân Tô Ly cũng khá yêu nghiệt, lúc còn ở Trái Đất đã thể hiện ra thiên phú tuyệt đỉnh.


Bỗng nhiên, có một người xuất hiện.

Người đó chính là Túy Kiếm Ma.

Ông ta chỉ có một sở thích duy nhất, đó chính là uống rượu.

Tiếng tăm Túy Kiếm Ma đã vang dội khắp nơi từ sau một bữa tiệc của giới thanh niên của vực Hỗn Độn mấy chục ngàn năm trước – tiệc trà võ đạo Long Uyên.

Khi đó, nơi ấy có rất nhiều yêu nghiệt bất thế của vực Hỗn Độn tụ tập, gồm cả một vài thiên tài siêu cấp hiếm thấy mà thường ngày luôn sống ẩn dật.

Buổi tiệc trà hôm đó đã xuất hiện vài tên yêu nghiệt quả thật không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt ra được.

Vô cùng long trọng!

Tiệc trà võ đạo Long Uyên được tổ chức suốt ba ngày trời.
 
Chương 1855: C1855: Thoải mái nhé


Thế nhưng…

Không một ai ngờ tới buổi tiệc trà ấy cũng phải tới lúc kết thúc, bởi vì hôm đó đã có một vị khách không mời mà tới xuất hiện – Túy Kiếm Ma.

Ông ta đến rồi đòi uống rượu.

Bởi vì Túy Kiếm Ma lôi thôi lếch thếch, giọng điệu rõ ràng là của một kẻ say xỉn, thế nên đã khiến một vị Thánh Tử thuộc Thần Quốc nào đó trong Tứ Đại Thần Quốc chướng mắt và oán trách một câu ngay trong chính buổi tiệc trà võ đạo Long Uyên.

Lại chưa từng nghĩ tới chuyện…

Một kiếm!

Túy Kiếm Ma đã đánh bại Thánh Tử Thần Quốc kia chỉ bằng một kiếm!

Từ đó về sau, Túy Kiếm Ma liền trở thành truyền kỳ.

Danh xưng vang dội khắp nơi...


Ngay cả một vị trưởng lão của học viện Hỗn Độn mấy ngàn năm trước cũng từng nhận xét rằng: Trong mấy chục ngàn năm nay, thiên phú võ đạo của Túy Kiếm Ma đúng là có một không hai trên đời!

Câu nói ấy lại càng khiến tiếng tăm của Túy Kiếm Ma vang xa hơn nữa.

Bởi vậy, nào có ai ngờ tới chuyện gặp được Túy Kiếm Ma tại nơi này?

Bách Lý Đồ sắp sửa kích động đến mức choáng váng.

Tàu con thoi chiến đấu của mình, sao lại trở thành tài sản của Túy Kiếm Ma rồi?

Gã không rõ trong đó còn gì mà mình không biết hay không.

Thế nhưng điều đó không hề quan trọng, chuyện mấu chốt nhất hiện giờ chính là chắc chắn gã có thể sống tiếp được rồi.

Không còn gì để nghi ngờ nữa!


Bách Lý Đồ nhìn về phía Tô Minh, nên nói là nhìn chằm chằm, không ngờ lại bật cười trào phúng.

Đồ con hoang, cho mày tiếp tục lớn lối này!

Này thì cứ một lời không hợp là lại muốn giết người!

Mày giỏi thì cứ tiếp tục đi!

Thoải mái nhé!

Cùng lúc đó…

Bên cạnh Tô Minh cũng có thêm một người nữa.

Chính là Phong Vũ Vân.

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân là vẻ ngưng trọng.

Phải nói là thận trọng vô cùng.

Phong Vũ Vân sững sờ, sau đó gương mặt đỏ bừng, trên gương mặt xinh đẹp ấy gần như lộ rõ vẻ tức giận bừng bừng, cô ta quay sang Tô Minh mà quát to: “Đồ điên! Anh điên rồi! Anh đang tự tìm chết đấy! Anh…”
 
Chương 1856: C1856: Đúng là tự tìm đường chết


Phong Vũ Vân quả thật đã bị làm cho tức giận đến mức ói máu rồi.

Muốn chết thì cũng đừng xài cái cách đó!

Ngông cuồng cũng nên có giới hạn thôi chứ!

Đây chính là người anh trai lương thiện, xuất sắc, gần như hoàn hảo trong lời Tô Ly sao?

Phong Vũ Vân cảm giác như trước mắt tối sầm, sắp sửa ngất luôn được rồi.

Cô ta rất rất ít khi dao động cảm xúc kịch liệt tới mức này, chỉ tiếc không thể lớn tiếng chửi bậy mà thôi.

“Muốn tìm chết thì cứ tự nhiên, bổn công chúa mặc kệ!”. Sau đó, cô ta khẽ động, thân hình nhoáng cái đã bay xuống dưới, dừng lại trên quảng trường Chiến Uyên của nhà họ Tô, tức giận đến mức hàm răng nghiến chặt, ngực cứ phập phồng mãi.

Một mặt, cô ta vô cùng tức giận.


Nhưng mặt khác, giờ cô ta không muốn quan tâm, cũng chẳng thể quản được nữa.

Chỉ từ lời khiêu khích “Không chết không dừng” vô cùng lớn lối khi nãy của Tô Minh thôi là đã xác định rằng không một ai có thể ngăn cản nổi cuộc chiến giữa Tô Minh và Túy Kiếm Ma được nữa. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

Phía sau Túy Kiếm Ma, bốn kẻ nhóm Bách Lý Đồ thì lại tỏ ra vô cùng kích động.

Kích động đến độ muốn bật cười ha hả, nhưng vì vẫn còn chút lý trí, sợ sẽ khiến Túy Kiếm Ma tức giận nên bọn chúng mới nhịn xuống.

Cả bốn nhìn chằm chằm Tô Minh bằng ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc.


Đúng là tự tìm đường chết!

Cảm thấy bản thân sống lâu quá rồi à!

Giờ phút này, ai cũng có thể tưởng tượng ra được sự tĩnh lặng và chấn động của toàn bộ thế giới Tiểu Thiên lẫn thế giới Đại Thiên.

Tuy chẳng có mấy người biết rõ về Túy Kiếm Ma, ngay cả công chúa của Thái Nhất thần quốc cũng đã tỏ thái độ e dè, thậm chí đến mức tôn kính Túy Kiếm Ma, thì đã có thể tưởng tượng được thực lực của ông ta khủng bố đến mức nào rồi.

Hơn nữa, tạm thời bỏ qua điều này, chỉ riêng cảnh giới Đại Đế hạ vị vòng thứ chín của Túy Kiếm Ma cũng đã đủ để khiến người ta sợ hãi, đó thực sự là cấp bậc vô địch đấy!

Phải biết rằng ở thế giới Đại Thiên hiện giờ, tìm khắp trong số tầng tầng lớp lớp lão quái vật, vô vàn những nhân vật đáng sợ có thể khởi tử hoàn sinh… không có một ai sở hữu cấp bậc cao hơn Đại Đế hạ vị vòng thứ năm cả!

Càng huống chi là Đại Đế hạ vị vòng thứ chín?

“Cho nên, kỳ tích xuất hiện hết lần này tới lần khác, chiến công cứ thế lặp đi lặp lại khiến người người choáng váng, tính cách có thể quyết định tất cả mọi thứ, cứng tới đâu cũng sẽ có ngày đứt gãy. Bây giờ, các người có hối hận vì đã không dám hoàn toàn đứng về phe Tô Minh, cùng cậu ta giữ mãi mối quan hệ bền lâu không?”. Trong không trung, đại trưởng lão giữ chức vụ cấp cao trong Võ Tông - Vũ Bất Bại bỗng cất tiếng.

Đám người nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc đều khẽ gật đầu đồng ý với cách nói của đại trưởng lão, đồng thời bác bỏ nỗi nghi vấn về cách làm và quyết định do đại trưởng lão đưa ra sau khi chuyện Tô Minh chết đi sống lại rồi mang theo thực lực và thiên phú đáng kinh ngạc quay về.

Đúng vậy!
 
Chương 1857: C1857: Quá hung ác


Tính cách mới là thứ quyết định tất thảy.

Túy Kiếm Ma nhìn Tô Minh bằng ánh mắt đầy ý vị sâu xa.

Trong đôi mắt tựa như say sưa đến mức lờ đờ thoáng xuất hiện ánh nhìn lạnh lùng.

Một chút sát ý.

Ông ta yêu rượu.

Ngày nào cũng đều mơ mơ màng màng trong men say, thế nhưng chuyện này cũng không đại biểu rằng ông ta không cao ngạo.

Mà trái lại, sự cao ngạo của ông ta được ẩn sâu bên trong, đã xâm nhập vào tận cốt tủy.

Lũ ruồi bọ mà cũng dám khiêu khích cá voi?


Chẳng phải thứ đợi chờ chúng chỉ là cái chết sao? Ông ta nhanh chóng nảy sinh sát ý!

Cùng lúc đó.

Bỗng nhiên.

Tô Minh cũng không phải chỉ nói suông.

“Không chết không dừng!”… Anh nói như thế nào thì chính là thế đó.

“Xoẹt!”

Anh nâng kiếm lên, chém một nhát.

Tất nhiên đó là một nhát kiếm toàn lực.


Dưới sự thúc đẩy của không gian, luồng sức mạnh khủng khiếp hơn 600 tỷ cân, cộng thêm kiếm ý Bán Bộ Lục đoạn.

Dùng tất thảy những thứ đó làm cơ sở để thi triển chiêu kiếm như “Thập Kiếm Vĩnh Hằng”, “Cửu Kiếm Kinh Tiên”.

Bỗng nhiên.

Kiếm phong màu đỏ tím tựa như u linh bật ra, khóa chặt lấy Túy Kiếm Ma bằng tốc độ và lực công phạt lên đến cực điểm.

Kiên định lạ thường!

Không chút sợ hãi!

Tô Minh vừa xuất chiêu đã khiến cho hàng ngàn hàng chục ngàn người sững sờ, hóa ra Tô Minh không hề khoác lác, anh thật sự muốn đánh một trận với Túy Kiếm Ma, hơn nữa còn chẳng sợ hãi mà ra tay trước.

Loại dũng khí ấy quả thật khiến cho đám Bách Lý Đồ bị dọa đến mức hết hồn, tâm cảnh cũng không ngừng run rẩy.

Quá độc!

Quá hung ác!

Trên quảng trường của nhà họ Tô ở bên dưới, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của Phong Tình Vũ cũng khẽ run, còn Tiểu Mạt thì run rẩy cả người…
 
Chương 1858: C1858: Chính là túy ý


Khí tức của kiếm càng là ẩn mình đắm chìm mà bao trùm lấy đất trời, uy hiếp bầu trời!

Nhưng Túy Kiếm Ma lại nói thế này: “Cũng tạm, sức mạnh của kiếm thượng thừa, tốc độ của kiếm thượng thừa. Đáng tiếc, ngoài những cái này ra, thì không còn gì khác!”

Lời còn chưa dứt.

Túy Kiếm Ma vẫn chưa dùng đến kiếm.

Ông ta giơ tay lên.

Ngón tay trỏ chỉ một cái, chỉ về phía một kiếm kiếm phong màu đỏ tía kia của Tô Minh.

Có thể nhìn thấy rõ ràng rằng một kiếm quang màu xanh lục lóe lên trên đầu ngón tay trỏ của Túy Kiếm Ma lóe lên một cái rồi biến mất.

Nhưng theo sát, trong giới hạn thời gian một phần vạn khí tức thì nhìn thấy một kiếm kiếm phong màu đỏ tía kia của Tô Minh, đột nhiên bị kiếm quang màu lục từ giữa cắt ra làm đôi.


Vô cùng ung dung nhẹ nhàng!

Cứ như thế bổ ra.

Sau khi cắt ra, kiếm phong màu đỏ tía vốn đã bị phân làm đôi kia hóa thành hư vô.

Mà kiếm phong màu xanh lục, tiếp tục tiến về phía trước, hướng về phía Tô Minh.

Phán đoán cao thấp.

Tô Minh bại trận hoàn toàn.

Điều kỳ lạ là, trong toàn thế giới Đại Thiên và toàn thế giới Tiểu Thiên lúc này, dường như không ai có thể cảm nhận được khí tức của kiếm quang màu xanh lục từ đầu ngón tay của Túy Kiếm Ma, càng không nói đến kiếm ý, chỉ có thể nhìn thấy màu xanh lục, chỉ thế thôi.

“Lục đoạn đỉnh phong kiếm ý?”, đồng tử của Tô Minh căng thẳng dị thường, trong lòng chấn động.


Kiếm ý của đối phương lại đạt đến cảnh giới như vậy rồi?

Hơn nữa…

Đối phương đã đạt tới trình độ vạn vật vi kiếm, chỉ là tùy ý chỉ tay một cái, ý tứ ẩn chứa trong kiếm phong kia, còn đáng sợ hơn kiếm Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm.

Mà điều khiến Tô Minh kinh ngạc hơn cả là trong kiếm phong tùy ý xuất ra từ đầu ngón tay của đối phương này, ẩn chứa một loại ý cảnh mà anh tưởng chừng như bản thân có thể đoán ra nhưng lại không thể nào nhìn thấu được.

Chính là Túy ý!

Đúng!

Chính là Túy ý!

Ý cảnh, quy luật, có hàng ngàn hàng vạn.

Nhưng Túy ý này, lại là lần đầu tiên Tô Minh tiếp xúc với nó, thậm chí, là lần đầu tiên anh ấy tìm hiểu về nó.

Túy ý này, rõ ràng là do bản thân đối phương tự sáng tạo ra.
 
Chương 1859: C1859: Khoảnh khắc sinh tử


Khá là, khá là, khá là không thể tưởng tượng nổi.

Nói về ý cảnh và quy luật, bao gồm sức mạnh, tốc độ, các thuộc tính gió, nước, đất,… anh có thể tu luyện, tôi cũng có thể tu luyện, ai cũng đều có thể lĩnh ngộ, tu luyện, không phải là duy nhất.

Nhưng Túy ý trước mặt này, Tô Minh có một loại trực giác, đại khái là trong toàn nền văn minh Xương e là rất khó để tìm ra được người thứ hai.

Chính lúc này.

Tô Minh đột nhiên liền có một loại cảm giác say mơ màng

Mơ mơ hồ hồ… Như thể, đã rơi vào trong một ảo ảnh.

“Túy ý?”, Tô Minh đã hiểu được trong chớp mắt: Đây là tác dụng của Túy ý trong kiếm quang của đối phương.

Dưới sự tác động của Túy ý, Tô Minh cảm thấy rõ ràng là đan điền của mình chậm hẳn lại.

Chân khí dường như đông cứng.

Thân hình và kinh mạch đều có chút cứng ngắc.


Có điều, loại kiếm ý này, chỉ là trong chốc lát...

Tiếp đó...

Ầm!

Kho tàng huyết mạch khiến cho toàn thân Tô Minh phơi phới một luồng mát lạnh.

Tô Minh lập tức thoát khỏi Túy ý.

Như thể một người đuối nước được cứu lên vậy.

Vừa thoát ra khỏi Túy ý, đồng tử của Tô Minh co lại dữ dội, bởi vì, kiếm quang màu xanh lục đã ở trước mặt, tựa như chỉ còn cách khoảng một mét.

Khoảnh khắc sinh tử!!!

“Bia Huyền Diệu!”, đồng tử của Tô Minh co rụt dữ dội, anh quát.


Bia Huyền Diệu chuyển động trong tích tắc.

Giữa khoảnh khắc sinh tử, đã cản ở phía trước Tô Minh.

Dường như chỉ vừa mới bao phủ lấy Tô Minh cản ở phía trước.

Kiếm quang màu lục kia rơi xuống bia Huyền Diệu.

“A!”, Túy Kiếm Ma kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong nháy mắt mà Tô Minh đã có thể thoát ra khỏi ý cảnh Túy ý của mình, có chút bản lĩnh! Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người cảnh giới Đại Đế hạ vị có thể thoát ra khỏi ý cảnh Túy ý của mình nhanh như vậy.

Trong chớp mắt…

“Chậc…”

Kiếm quang màu xanh lục kia rơi xuống bia Huyền Diệu…

Bia Huyền Diệu liền rung dữ dội.

Thậm chí, trên đó, ánh sáng và một số quy luật Hỗn Độn đều có chút ảm đạm, thậm chí, nếu nhìn kỹ, trên Bia Huyền Diệu, còn có vết kiếm, vết kiếm sâu.

Bản thân Tô Minh cũng hơi tái mặt, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.

Hiển nhiên, bia Huyền Diệu cũng đã bị tổn hại rồi.

Tô Minh cũng vì thế mà bị thương theo.
 
Chương 1860: C1860: Chương 1860


Tuy nhiên, chính vào khoảnh khắc lùi về sau mấy bước này, khí tức của Tô Minh lại khôi phục đến đỉnh điểm, thương thế đã lành lại, tất nhiên, bia Huyền Diệu cũng theo đó mà lành lại.

Nó giống như ma thuật vậy.

“Ơ?”, cảnh này lại một lần nữa khiến Túy Kiếm Ma kinh ngạc thốt lên, ông ta nhìn kỹ bia Huyền Diệu, nhìn kỹ Tô Minh, cuối cùng trong ánh mắt say lờ đờ, mơ mơ màng màng càng thêm phần hứng thú.

Mà lúc này, ở phía dưới, đôi mắt đẹp của Phong Vũ Vân mở to.

Ngây người!

Tô Minh trải qua một chiêu của Túy Kiếm Ma mà không chết, cũng không bại.

Đã đủ rồi!

Đủ gây sốc rồi...


Quả thực là một cú sốc kinh hoàng hù chết người.

Bởi vì, nếu anh là người của vực Hỗn Độn, thì sẽ hiểu, trong thế hệ trẻ, có thể tiếp được một kiếm của Túy Kiếm Ma, là một loại khái niệm gì?

Đại khái là gần như có thể cạnh tranh với nhân vật lãnh quân của toàn bộ thế hệ trẻ của vực Hỗn Độn rồi.

Phong Vũ Vân thậm chí còn nghi ngờ rằng bản thân không thể làm được điều đó.

Cô ta biết Tô Minh là yêu nghiệt, dù sao, trước đó cô ta cũng đã điều tra qua tư liệu về Tô Minh, nhưng cũng không thể đạt tới trình độ tiếp được một kiếm của Túy Kiếm Ma mà vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại nào!

“Công… công… công chúa, chẳng lẽ không phải là đã nhìn… nhìn thấy quỷ rồi chứ?”. Tiểu Mạt cũng sắp không đứng vững được nữa, vừa kích động, vừa hoảng sợ, bộ dạng giống như đã bị rút mất hồn vậy.

Bốn người của Bách Lý Đồ cũng có những cảm xúc tương tự.


“Nhóc con, cậu xứng đáng để bổn Túy Quỷ sử dụng thanh kiếm gãy này!”, giây tiếp theo, Túy Kiếm Ma mỉm cười, rõ ràng một khắc trước vẫn còn mơ mơ màng màng, khuôn mặt và đôi mắt đều là Túy ý, vậy mà một khắc sau lại không còn Túy ý nữa, tận sâu trong ánh mắt là một tia sát ý cực kỳ rõ ràng, ông ta muốn giết Tô Minh, giết bất cứ thế hệ trẻ nào có khả năng uy hiếp đến mình.

Hắn, như thể, đã biến thành một người khác vậy.

Túy Kiếm Ma cầm chắc thanh kiếm ở thắt lưng kia.

Đột nhiên…

Khoảnh khắc ông ta cầm kiếm, dường như đất trời xoay chuyển, bốn phương hỗn loạn.

Tựa như, toàn bộ thế giới đều đã bị kéo vào thế giới của kiếm đạo.

Tựa như, giữa đất trời, chỉ còn lại một mình Túy Kiếm Ma, mà ông ta, là người, cũng là kiếm.

“Điệp Kiếm Thức!”

Túy Kiếm Ma giơ tay lên, thì là một kiếm.

Lại thấy…
 
Chương 1861: C1861: Tác dụng không lớn


Chuyển động của kiếm, chính là chuyển động của núi sông và biển cả, sau đó chồng lên đất trời tối tăm, vạn vật sinh linh, trời trăng và ngôi sao.

Có nhân đạo, có thiên đạo, có đại đạo, có sinh tử đạo, có U Minh đạo, có luân hồi đạo.

Cái gọi là “điệp”, là “điệp” khí, “điệp” kiếm ý, “điệp” cũng là ý cảnh, “điệp” còn là đế đạo!

Một kiếm này chém ra của Túy Kiếm Ma.

Hiển nhiên, chỉ cần là đại đế của thế giới Đại Thiên và thế giới Tiểu Thiên, lúc này, gần như toàn bộ đều như dừng lại trong nháy mắt, như thể trở thành đám cừu non đợi bị giết thịt!

Mà những người nổi bậy đỉnh cấp trong Đại Đế hạ vị như Phong Vũ Vân, lúc này, cũng đột nhiên bị ngạt thở, toàn thân phát lạnh, hoảng sợ vô cùng, chắc chắn 100%, một kiếm như vậy có thể giết chết mười, thậm chí là mấy chục người chỉ trong nháy mắt.

Đến cả một tí mảy may cơ hội để phản kháng cũng không có.

Rất mạnh!

Cực kì mạnh!


Diệt chúng sinh, phá vỡ sức mạnh của hỗn độn.

“Nhóc con, còn có thể cản được không?”, Túy Kiếm Ma nhìn chằm chằm Tô Minh, trong ánh mắt hiện lên ba phần cân nhắc, ba phần mong đợi, ba phần sát ý, và một phần khiêu khích.

Sắc mặt của Tô Minh ngưng trọng.

Vô cùng vô cùng vô cùng ngưng trọng.

Hiếm khi, anh cảm nhận được mùi vị của cái chết.

“Không gian bị biến dạng!”

“Không gian bị chấn động!”

“Không gian bị xé toạc!”

“Không gian bão táp!”


“Không gian trùng hợp!”

“Không gian dịch chuyển!”

Có điều, Tô Minh lúc này lại rất bình tĩnh.

Trong mắt, trước là sự ngưng trọng.

Sau là ý chí chiến đấu!

Từng tiếng từng tiếng thốt ra. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần) |||||

Có thể thấy rõ ràng, khoảng không gian trước mặt Tô Minh kia bắt đầu nhu động, rung chuyển...

Các loại huyền kĩ không gian khác nhau đang tác dụng một kiểu kỹ pháp khó mà tưởng tượng nổi.

Được sử dụng để ngăn chặn một kiếm kia, ngăn chặn kiếm quang màu xanh lục kia của Túy Kiếm Ma.

Nhưng…

Tác dụng không lớn.
 
Chương 1862: C1862: Hào quang chảy thành dòng


Cho dù Tô Minh liên tục vận dụng quy luật không gian, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, kiếm quang màu lục kia, vẫn đang tiến về phía trước, tốc độ dường như có giảm đi một chút, nhưng không quá rõ.

Có điều, Tô Minh lại rất hài lòng, anh có thể cảm nhận được vận dụng đa dạng quy luật không gian quả thực là có hiệu quả, có một chút xíu hiệu quả.

Thế cũng đủ rồi!

Anh cũng không hy vọng chỉ dùng quy luật không gian, thì có thể chặn được một kiếm này của Túy Kiếm Ma.

“Quy luật Trường Hà! Hiện!”, Tô Minh đột nhiên quát, giơ hai tay lên, như thể đang chống đỡ một khoảng trời, quy luật Trường Hà ngưng tụ lại hàng trăm loại cùng nhau, từ trong hư không triệu hồi ra.

Màu tím dập dờn…

Trời tạnh ráo…

Đối diện niết bàn…

Không chút sợ hãi…


Trong chớp mắt đã ngăn ở phía trước kiếm quang màu xanh lục kia.

“Khì khì…”

Tiếng than khóc chói tai, chấn động từ trong quy luật Trường Hà.

Từng đường quy luật bị chém đứt.

Tựa như vô số dây đàn bị chém đứt.

Tựa như chỉ mất nửa hơi thở, sức ngăn chặn của quy luật Trường Hà, cũng bị đánh bại rồi.

Nhưng, Tô Minh vẫn không có chút sợ hãi hay hoảng hốt gì, cũng không có gì thất vọng.

Bởi vì, mọi thứ vẫn nằm trong dự liệu.

Quy luật Trường Hà cũng đã tiêu hao một phần kiếm quang màu xanh lục kia.


Đủ rồi!

“Ngừng!”, sau đó, ở trong mắt hàng triệu người, Tô Minh hét lên một tiếng.

Đột nhiên…

Đất trời hiện màu máu.

Hào quang chảy thành dòng.

Trên bầu trời, một chữ “Ngừng” nằm ngang, rơi xuống như giọt máu, tựa như một ngôi sao băng màu máu.

Sức mạnh hủy diệt đáng sợ sắp hiện thực hóa, khóa chặt lấy kiếm quang màu xanh lục.

Trong chớp mắt.

“Bịch…”

Chữ “Ngừng” kia rơi xuống kiếm quang màu xanh lục kia.

Vẫn là chữ “Ngừng” kia trong chớp mắt bùng nổ, hóa thành hư vô, không phải là đối thủ.

Nhưng, kiếm quang màu xanh lục kia cũng từ từ bị mờ nhạt một chút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top