Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 961: 961: Có Chết Cũng Không Thể Ngờ Tới


“ông ta?”, sắc mặt Lâu sở sầm lại.

Tư Sùng Tuấn nhìn Tô Minh, nói.

“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu nói.

“Nếu nhưtõi không làm theo thì sao?”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.

“Bà ta đáng chết nên tôi và sư tòn muốn đích thân ra tay tiền bà ta xuống địa ngục.

Mục đích của ông và chúng tòi giống nhau, vì vậy đừng xốc nổi”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Nhường bà ta cho chúng tôi, coi như tòi nợ ông một mối ân tình”.

Tò Minh cũng là người biết
đạo lý nên lúc này nói rất dễ nghe.

“Ha ha…”, Tư Sùng Tuấn bật cười, nói: “Trước khi xuống thế giới Tiếu Thiên, cậu chủ đây đã nghe nói, ở thế giới Tiếu Thiên có một vài con kiến ngu xuẩn.

Hòm nay đúng là tận mắt nhìn thấy thật rồi”.


Tư Sùng Tuấn cười rồi lại đột nhiên thu lại nụ cười, khẽ nhe răng ra nói: “Con kiến kia! Cậu nghĩ là cậu chủ đây cần cậu nợ ân tình sao? Ân tình của cậu có đáng không? Cậu cũng xứng nợ ân tình của tôi sao? May mà tâm trạng của cậu chủ đây tốt, nên bây giờ chỉ cần quỳ xuống
xin lỗi rồi giữ lại một cánh tay, sau đó thì cút đi!”
Tò Minh thở dài một tiếng, nói có vẻ bất lực: “Haiz! Hà tất phải như thế?”
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh đột nhiên giơ tay lên.

Đã nể mặt rồi mà lại không muốn, vậy thì chỉ còn cách ra tay thòi.

Tò Minh dám ra tay ư?
Đây là điều mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không thể ngờ tới…
Ngay cả bản thân Tư Sùng Tuấn cũng không thể ngờ được.

Dù sao thì trong mắt ông ta, Tô Minh chỉ là con kiến của thế giới Tiếu Thiên, khéo còn yếu hơn người giúp việc của ông ta ngàn lần.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi…
Không chỉ vậy, lúc này Tư Sùng Tuấn còn phát hiện ra, hình như là ông ta bị khóa chặt, đó là kiểu khóa chặt mà không thể né tránh.

Tò Minh giơ tay lên tát ông ta một cái.


Thoạt nhìn chỉ là cái
tát tùy ý nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh khiến Tư Sùng Tuấn cảm thấy ngạt thở.

Điều này tất nhiên là lợi ích mà Tô Minh lĩnh ngộ được quy luật không gian, hiện giờ anh không chỉ hiếu nhiều về nó mà còn hiểu rất sâu rộng.

Còn Tư Sùng Tuấn có chút đờ đẫn, làm sao có thể nhanh như thế được?
Trong chớp mắt…
“Bốp!”, một cái tát vang giòn truyền đến tai mọi người.

Toàn thân Tư Sùng Tuấn bay
ra ngoài, nỗi đau thấu tim.

Nửa bên mặt của ông ta bị tát lõm vào, lúc thân người bay ra ngoài mà không thể khống chế được.

Tư Dạ ở bên cạnh vốn là người có tính cách bình tĩnh và ít nói như người máy nhưng lúc này con ngươi cũng như sắp bay ra ngoài.

Trước tiên chưa nói đến việc người trẻ tuổi của thế giới Tiểu Thiên dám chủ động ra tay, cũng chưa nói đến hắn chủ động tát cậu chủ cả.

Mà nói ngay việc phản ứng cơ thể của cậu chủ cả khi bị tát cái này cũng là điều không thể
ngờ.

.

 
Chương 962: 962: Tuyệt Đối Không Thể…


Bay ra ngoài? Không khống chế được cơ thể? Mặt bị tát lõm vào?
Đùa gì vậy?
Người khác không rõ nhưng Tư Dạ thì biết, cậu chủ cả là đạo thể Hoang Kim trong truyền thuyết.

Đây là đạo thể xếp thứ 4 trong 9 đạo thể trong truyền thuyết.

Và sức mạnh lớn nhất của đạo thể Hoang Kim là ở sức mạnh và thế lực.

Nói như này đi! Kể cá những người đẳng cấp nhất của tộc Hoang Thần ở thời thượng cổ và viễn cổ thì sức mạnh và thể lực của họ còn lâu mới là đối thủ của những đạo thể Hoang Kim cùng cảnh giới.

Bản thân Tư Dạ cũng đã thử.

Hắn dốc hết sức đấu với cậu chủ cả nhưng cậu chủ cả không thèm đánh trả mà cứ đứng ở đó, vậy mà cũng không tổn thất gì về thể xác.

Còn Tư Dạ cảm thấy, sức mạnh của cậu chủ cả chắc phải đến 200 triệu kg rồi chăng?
Nhưng làm sao có thể?
Lúc này Tư Dạ cám thấy đầu óc mình trống rỗng.

Không chỉ hắn mà Lâu sở và Tư Nam Quân mới là người có thay đổi cảm xúc lớn nhất.


Hai người sợ đến mức mềm nhũn ra, còn kinh hãi hơn gặp phải quỷ.

Mấy hơi thở sau…
“Phụp…”, cuối cùng Tư Sùng Tuấn cũng dừng lại, nửa bên mặt thì sưng vù, máu tươi chảy xuống, xương mặt còn lòi cả ra.

Tư Sùng Tuấn oán hận kinh hãi nhìn Tô Minh, giọng khàn
khàn: “Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”
Tư Sùng Tuấn cũng thấy sợ rồi.

Một người trẻ tuổi 20 tuổi ở cảnh giới bán bộ Bất Tử ở thế giới Tiểu Thiên mà lại có thế…
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể…
Quan niệm võ đạo của Tư Sùng Tuấn dường như sụp đổ.

“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh chỉ thản nhiên nói: “Được rồi! Ngoan ngoãn đứng sang một bên đi! Mặc dù thái độ ngạo
nghễ của ông xúc phạm đến tòi nhưng giờ tôi không có thời gian và tâm trạng để xử lý ông.

ông cứ đợi đấy, biết đâu đợi tôi gi3t ch3t bà ta, lúc đó tâm trạng tốt hơn thì sẽ tha mạng cho ông”.

Tát Tư Sùng Tuấn xong, Tò Minh cảm thấy mình vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.

Vốn là như vậy mà!
Đối với anh hiện giờ, đừng nói đến mấy loại vớ vẩn ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4 mà ngay cả cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 4 anh muốn đập chết thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Trước nay Tư Sùng Tuấn chưa từng chịu sự khinh thường và sỉ nhục như này.

Lúc này ông ta oán hận cực độ, con ngươi biến thành màu đỏ tím.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không dám phản bác.

Bởi vì trực giác nói cho ông ta biết, người trẻ tuổi 20 tuổi đến từ thế giới Tiểu Thiên này thật sự có thực lực dễ dàng bóp chết ông ta.

Thật sự luôn!
Mặc dù có chết ông ta cũng
không thể nào hiểu nổi, ông ta là đạo thể Hoang Kim cơ mà, còn ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4 còn có thế vượt cấp mấy cảnh giới nữa.

Nhưng trên thực tế thì trực giác của ông ta rất đúng, rất chân thật.

Tô Minh quét nhìn Tư Sùng Tuấn một cái rồi nhìn về phía Tư Nam Quân.

Chỉ nhìn một cái mà Tư Nam Quân cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi đến cực độ.

Bà ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tượng sáp.

.
 
Chương 963: 963: Hối Hận Cũng Đã Muộn


“Những nỗi thống khổ thời thơ ấu khiến bà nung nấu tâm ý báo thù thì có thể hiểu được.

Nhưng điên cuồng đến mức đánh mất mình và trở thành người phụ nữ độc ác khiến lòng người ghê tởm”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Tư Nam Quân, nói: “Nói ra thì tôi vẫn phải cảm ơn bà.

Nếu như không có bà thì ông già sẽ không thể tránh đến trái đất, cũng sẽ không cứu được tôi và trở thành sư tòn của tôi”.
Nhắc đến ông già, trong giọng nói của Tô Minh tràn đầy
vẻ cung kính và cảm kích.
Đó đều xuất phát từ tận tâm Tò Minh.
“Thật đấy! Tư Nam Quân! Bà muốn báo thù người này hay nhà họ Tư ở Bình La Thiên cũng được, tôi đều có thể dễ dàng làm được.

Nếu hiện giờ bà vẫn là người phụ nữ của sư tôn tòi, là sư mẫu của tôi thì tôi đều có thế giúp bà”, Tô Minh nói.
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! A….”, Tư Nam Quân đột nhiên hét rống lên.

Bởi vì những lời của Tô Minh khiến bà ta hối hận đến nồi trái tim rỉ máu.

Người trẻ tuổi 20 tuổi ở trước mặt thật sự là đồ đệ của tên phê’ vật Ninh Triều Thiên.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì chứ?
Tư Nam Quân đô’ kỵ đến phát điên.
Bà ta tính toán đủ kiếu, thậm chí còn vứt bỏ thể diện và lương tâm chỉ mong có cơ hội báo thù Tư Sùng Tuấn và nhà họ Tư.

Kết quả thì sao? Thật nực cười.
Vậy mà tên phê’ vật như
Ninh Triều Thiên phái tránh đến
tâng võ thấp như trái đất giờ lại trở thành sư tòn của người trẻ tuổi vô cùng yêu nghiệt, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.
Bà ta cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với mình.
Bà ta cảm thấy cuộc đời mình như một tấn bi kịch và hài kịch.
“Tại sao lại không nói nữa?”, sắc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên dữ tợn, cảm xúc biến đổi, quay đầu mạnh, giơ tay lên nắm chặt Lâu Sở ở phía xa.
Lập tức…

Bùm!
Một đường trảo ấn chân khí vô hình lập tức nắm chặt lấy Lâu Sở.
“A.„”, Lâu Sở điên cuồng giãy dụa, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng và kinh hãi, mặt mày co rúm, hét lớn: “Cứu tôi! Cứu tôi với…”.
Ông ta đang cầu cứu hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3.
Hai hộ vệ này liếc mắt nhìn nhau.

Mặc dù trong ánh mắt đều là vẻ kiêng kị nhưng vẫn có chút do dự.

Nhưng rồi sau nửa hơi thở họ cũng quyết định…
Cứu người!
Nhất định phải cứu!
Nếu không thì hai hộ vệ như họ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?
Khí tức của hai người biến đổi như sắp ra tay.
Nhưng đúng lúc này…
“Hà tất phải tự tìm cái chết?”, Tò Minh quét nhìn hai người đó rồi một tay tung quyền ra.
‘Quy vu trần ai?’
Hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử
tâng thứ 3 lúc này rơi vào trạng thái hóa đá khủng khiếp!.

 
Chương 964: 964: Tha Cho Tôi Đi!


Cảm giác tuyệt vọng và chết chóc ập đến không thể dùng lời nào diễn tả nổi.
Có thế nói, quyền ‘Quy vu trần ai’ của Tô Minh vẫn chưa dùng đến hoàn toàn mà hai người này suýt bị dọa chết khiếp.
Chỉ bởi vì, Tò Minh tùy ý ra tay mà lại mạnh đến thế.
Cũng phải! Sức mạnh thuần túy của Tô Minh hiện giờ đã đạt đến 300 triệu kg, tương đương với sức mạnh thuần túy của tu
giả võ đạo ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 3 thông thường roi.
Vì vậy, kể cả Tô Minh cố kìm chế rồi, tất cả quy luật không gian, quy luật Tử Vong, kiếm ý hay ngưng tụ sức mạnh anh đều không sử dụng vào ‘Quy vu trần ai’, vậy mà quyền này lại có cảm giác có thế quét sạch trời đất.
Một lát sau, hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 giống như con kiến bị di chết, hóa thành hư vô, dường như họ chưa từng đến thế gian này.
Điều này cho người khác cảm giác hai người này căn bản
không phải là cường giả ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 mà chỉ là một người bình thường.
Cả đại lục Thân Thương lại yên tĩnh, vô số con ngươi như sắp nổ tung.
Rất nhiều người bị dọa đến mất hồn.
Cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 được coi là chân thần trong lòng của 99,9999 % mọi người ở đây, đã là tiên nhân, là ác ma, là vô địch rồi.
Kết quả là…
Phép so sánh này quá
khủng khiếp.

Đúng lúc này…
“Bốp…”, dưới trảo ấn chân khí của Tô Minh, toàn thân Lâu Sở ngã sấp trước mặt Tô Minh và Tư Nam Quân như con chó chết nằm trên đất.
Do Tô Minh cố ý nên Lâu sở lúc này vẫn chưa bị giẫm chết.
“Đừng giết tôi! Đừng! Tôi sai rồi! Đều là lỗi của tôi.

Năm đó là tôi u mê quá, không biết liêm sỉ.

Cho tòi một cơ hội được sửa sai đi.

A….”, Lâu Sở run rấy, quỳ xuống dập đầu nói.

Lúc này ông ta quên hẳn tôn nghiêm, thân
phận, mà chỉ muốn được sống.
Cảnh tượng hai hộ vệ bị Tò Minh giết ban nãy thật sự khiến ông ta sợ mất hồn.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩa là được sống.
“Đúng vậy! Đều tại ả ta.


Tại ả tiện nhân chết tiệt này! Là ả ta quyến rũ tôi, thật đấy, đều tại ả”, Tò Minh lặng lẽ nhìn Lâu sở biếu diễn mà có chút buồn nôn.

Lâu Sở đột nhiên điên cuồng giơ tay lên chỉ vào Tư Nam Quân nói với giọng oán hận, dường như nhìn thấy kẻ thù giết bố mẹ mình.
Sau đó…
ồng ta quay đầu lại dập đầu mạnh với Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Anh Ninh! Tha cho tôi đi! Tôi có lỗi với anh, tòi còn không bằng chó lợn nữa, tôi…”.
Ánh mắt Ninh Triều Thiên phức tạp mà không nói gì.
Còn Tô Minh đột nhiên giải phóng một chút khí tức, khí tức đó bao trùm lấy Lâu sở.
Lúc này Lâu sở căn bản không nói nên lời, dường như bị lực gì đó trên không trung bao trùm lấy.
Ông ta run rẩy nhìn Tô Minh,
muốn cầu cứu nhưng không nói được, thân người bắt đầu co rúm lại.
“Đây là người tình mà năm đó bà đã vứt bỏ ông già để đến với hắn đó”, Tò Minh nhìn Tư Nam Quân rồi chỉ vào Lâu sở: “Ha ha, nực cười…”.
Khóe miệng Tư Nam Quân lại bắt đầu chảy máu.

Không có lời nào có thế diên tả nỗi nỗi hối hận và đau xót của bà ta lúc này.
Nước mắt và máu đều hòa quyện rồi không ngừng chảy.
“Ông già có điểm nào không bằng tên rác rưởi này?”, giọng
nói Tô Minh đột nhiên lớn hơn, khí tức bắt đầu sục sôi.
Khí tức đó lập tức bao trùm lấy Lâu Sở, bắt đầu chèn ép ông ta từng chút một..

 
Chương 965: 965: Tôi Có Quen Biết Anh


Dưới vô số ánh mắt kinh hãi, trong một phút sau, khí tức của Tân Minh bao trùm lấy thần hồn và thế xác của Lâu sở khiến ông ta tan thành làn khói máu.
Tô Minh đã thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh.
“Cậu chủ cả! Hắn… Hắn không phải là người, chúng ta nên làm thế nào đây?”, Tư Dạ đứng ở đằng xa đỡ Tư Sùng Tuấn, lúc này đã sợ chết khiếp.
“Không sao! Nếu ép tôi thì trong tay tòi vẫn còn phân thân thần hồn của sư tôn”, vết thương trên mặt Tư Sùng Tuấn đã đỡ đi nhiều.

Dù sao cũng là đạo thể
Hoang Kim, thể lực vò cùng khủng khiếp, tất nhiên khả năng hồi phục vết thương cũng nhanh, điều đó cũng là bình thường.

Lúc này, ông ta nhìn vào Tò Minh với ánh mắt kiêng kị và oán hận nhưng trong lời nói vẫn là vẻ bình tĩnh và tự tin.
Tư Dạ cũng vò cùng kích động.
Hắn biêt sư tòn của TưSùng Tuấn là ai? Chính là chấp sự trong học viện Tiên Lạc.
Người này vô cùng mạnh, ít nhất cũng ở cảnh giới Thiên Diễn.
Bất luận người trẻ tuổi ở thế giới Tiểu Thiên này có yêu nghiệt đến mức nào, hống hách đến mức nào thì cũng không thể là đối thủ của nội chấp sự ở cảnh giới Thiên Diễn trong học viện Tiên Lạc được?

Kể cả chỉ là một phần phân thân.
“Cậu chủ! Sao… Sao ban nãy cậu không dùng?”, Tư Dạ đột nhiên hỏi với vẻ khó hiểu.
Ban nãy, cậu chủ cả bị sỉ nhục như này.

Theo những gì mà hắn biết về cậu chủ cả thì cậu chủ cả phải dùng đến phân thân của sư tôn mới đúng nhưng trên
thực tế thì…
“Thuật phân thân của sư tôn quá đáng quý”, Tư Sùng Tuấn hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng lên, nói: “Ngoài ra, dường như… Dường như tôi từng gặp người này rồi”.
Gì cơ?
Gặp người này rồi?
Tư Dạ ngây người ra.
Ý gì đây?
Nếu như không có gì bất ngờ thì chắc đây là lần đầu tiên cậu chủ cá từ thế giới Đại Thiên
đến thế giới Tiếu Thiên chăng?

Sao có thể quen biết người trẻ tuổi ở thế giới Tiếu Thiên này được?
Đồng thời lúc này…
Tò Minh và Tư Nam Quân mặt đối mặt, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên chỉ vào Tư Sùng Tuấn ở phía xa, nói: “Với tính cách của tôi mà ban nãy ông ta khiêu khích tòi thì tòi nhất định sẽ tiền ông ta xuống địa ngục rồi.

Nhưng tôi đã không làm thế, vì tôi muốn ông ta sống”.
Tò Minh cười tàn nhẫn, nói: “Giết ông ta chẳng phải sẽ giúp
bà toại nguyện sao?”
Nụ cười của Tô Minh càng mang theo vẻ thù hận: “Tư Nam Quân! Tôi tuyệt đối không đế bà được toại nguyện đâu”.
Tô Minh hiểu quá rõ.

Đối với người phụ nữ có chấp niệm và tâm tính ác ma sâu nặng nhưTư Nam Quân thì kể cả bà ta phải chết nhưng khi nhìn thấy Tư Sùng Tuấn cũng chết thì bà ta vẫn rất vui vẻ.
Vì vậy, làm sao Tô Minh có thế khiến bà ta được như ý nguyện?
Phải để bà ta xuống địa
ngục với nỗi hối tiếc và không cam tâm thì báo thù mới vui, chẳng phải thế sao?
“Cậu…”, Tư Nam Quân dường như muốn cắn đứt răng mình.
Đúng! Tò Minh đoán đúng rồi!.

 
Chương 966: 966: Tư Sùng Tuấn Quyết Định Tự Cứu Lấy Mình


Bà ta thật sự hy vọng có thể nhìn thấy cái kết thê thảm của Tư Sùng Tuấn.
Dù sao thì trước đó Tư Sùng Tuấn cũng dây vào Tô Minh.
Nhưng nào ngờ… Mọi thứ đều bị Tô Minh nhìn thấu.
Ánh mắt Tư Nam Quân oán hận cực độ, lúc này đã biến thành màu đỏ đen và vô cùng tuyệt vọng.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao lại không giết tên khốn đó? Cậu có năng lực đó mà”, Tư Nam Quân hét rống lên, dường như con dã thú đang tuyệt vọng.
Trong lúc hét lên, bà ta lại hét về phía Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Ninh Triều Thiên! Năm đó ông đã hứa với tôi là sẽ lấy lại còng bằng cho tôi, sẽ báo thù cho tôi mà, ông quên rồi sao? Đồ đệ của ông có năng lực làm được việc đó, ông báo cậu ta giúp tôi đi.

A…”.
Ninh Triều Thiên chỉ nhìn với ánh mắt phức tạp mà không nói gì.
Tô Minh cảm thấy mình cũng dùng thành công ‘kế khích tướng’ với Tư Nam Quân rồi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Tô Minh đột nhiên giơ tay lên biến bà ta thành tro bụi.

Anh không đế ông già ra tay vì anh biết, chắc chắn ông già sẽ không chịu.
Ninh Triều Thiên đứng ở đằng xa mà thân người run rẩy.
“Haizl”, ông chỉ thở dài một tiếng, mọi ân oán thù hận trước đây đều hóa thành mây khỏi.

Tô Minh quay đầu lại đi về phía Tư Sùng Tuấn.
Đúng là vì Tư Nam Quân mà anh không có ý định gi3t ch3t Tư Sùng Tuấn.
Nhưng ít nhiều cũng phải có lý do chứ.
Ngộ nhỡ lại thu hoạch được thứ gì tốt thì sao?
Tô Minh cảm thấy không thiệt mới là tốt.
“Cho tôi một lý do không giết ông”.
“Hả…”, trong lòng Tư Sùng
Tuấn do dự, lúc này có nên dùng phân thân thần hồn của sư tôn để gi3t ch3t Tô Minh không?
Tư Sùng Tuấn trầm ngâm không nói gì.
Nhưng mắt thấy Tô Minh đã đến trước mặt, ông ta liền hạ quyết tâm.
Ông ta sẽ không dùng đến phân thân thần hồn nữa.
Mặc dù ông ta chắc chắn 99% phân thân thần hồn của sư tôn có thể gi3t ch3t Tô Minh nhưng phân thân quá đáng quý nên thật sự không muốn dùng đến.
Huống hồ ban nãy Tô Minh cũng nói với Tư Nam Quân là muốn bà ta tiếc nuối và không cam tâm nên sẽ không gi3t ch3t mình và cũng không báo thù nhà họ Tư.
Vì vậy suy nghĩ kỹ lại, ông ta quyết định giảng hòa với Tô Minh.
Dù sao thì hai người cũng không đến nỗi thù sâu nặng.
Thái độ hống hách trước đó của ông ta cũng bị trừng phạt thích đáng rồi, miệng bị tát nát ra.

Chẳng phải thế sao?
Tư Sùng Tuấn quyết định tự cứu lấy mình.
“Tôi biết cậu!”, Tư Sùng Tuấn hít một hơi thật sâu, nói.
“Ố?”, ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, có chút kinh ngạc.

Anh bảo Tư Sùng Tuấn nói ra lý do không giết ông ta là muốn ông ta lấy ra thứ gì đó tốt, nào ngờ…
Quen mình ư?
Làm sao có thể?
Nhưng, mặc dù cảm thấy Tư Sùng Tuấn đang nói linh tinh nhưng Tô Minh vẫn tò mò hỏi:
“Sao quen tòi được?”
“Trong đại hội chiêu sinh học viên mới ở học viện Tiên Lạc ba tháng trước”, Tư Sùng Tuấn ngưng giọng, nói: “Ba tháng trước tôi đã thông qua kỳ thi tuyến sinh ở học viện Tiên Lạc rồi được vào đó”.
Tò Minh càng nghe càng thấy xa vời, anh chưa từng nghe qua cái tên học viện Tiên Lạc, càng chưa từng đến đó.
Nhưng anh cũng không vội, mà thản nhiên đáp lại: “Nói tiếp đi!”
“Trong kỳ tuyển sinh đó có
một cô gái vô cùng xinh đẹp đến từ tộc Phượng Hoàng.

Cô ấy cũng tham gia kỳ thi, thực lực vô cùng mạnh, đặc biệt là ‘lửa bản mệnh’ của cò ấy vò cùng mạnh.

Lúc đó, nếu như không có gì bất ngờ thì cô ấy phải chắc chắn qua được kỳ thi mới đúng.

Nhưng cuối cùng, ở phần thi cuối cùng thì cô ấy lại thất bại”..
 
Chương 967: 967: Đã Lâu Không Gặp Càng Lúc Càng Nhớ


Sắc mặt Tò Minh lại biến đổi: “Nói tiếp đi!”
“Kỳ thi cuối cùng có tên là ‘Thứ phá huyền cảnh’ trên thực tế rất đơn giản.

Chỉ là người tham gia cuộc thi sẽ bước vào một huyền trận, trước mặt họ sẽ xuất hiện ảo giác của một người quan trọng nhất trong lòng cô ấy.

Chỉ cần cô ấy tự tay đâm V ỡ ảo ảnh đó thì coi như thành công, chỉ đơn giản thế thôi”.
“Nhưng cô gái đó không thành công, bởi vì ảo ảnh trong I X I ‘■+ ‘I I I X I
lòng cô ấy lúc đó chính là cậu! Đúng vậy! Chính là cậu! Tôi nhớ rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nhớ rõ.

Bởi vì trong kỳ chiêu sinh đó cò ấy là người yêu nghiệt nhất, phong độ cũng rõ nhất”.
“Lúc đó, sau khi kỳ thi kết thúc, ngay cả Ngô Thanh Thương là trưởng lão truyền công của học viện Tiên Lạc cũng xuất hiện.

Ông ta nói với cô gái đó là: ‘Rõ ràng là cô có thể đâm vỡ ảo ảnh đó, rõ ràng là cò không chìm vào trong ảo ảnh, rõ ràng tâm rất trong sáng nhưng sao lại không muốn đâm vỡ nó?’ Cô ấy trả lời rằng: ‘Cả đời Diệp Mộ Cẩn tôi sẽ không bao giờ dùng kiếm đâm người đàn ông
mà tôi yêu, kể cả đó chỉ là ảo ảnh’.

Tò Minh trầm ngâm sau mấy hơi thở rồi lại nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó…”, Tư Sùng Tuấn do dự.
“Nói đi!”, giọng nói Tô Minh trở nên lạnh lùng.
“Sau đó trưởng lão truyền công phẫn nộ trách Diệp Mộ Cẩn làm việc theo cảm tính, nếu giữ lại thì mãi mãi không có tiền đồ.

Ông ta còn nói, vì tiền đồ của
Diệp Mộ Cấn, sau này nếu gặp phải người quan trọng trong lòng cô ấy thì nhất định sẽ tự tay giết chết”, Tư Sùng Tuấn cẩn thận nói: “Sau… Sau đó…”.
Tư Sùng Tuấn nuốt nước bọt ừng ực, dường như có chút căng thẳng.
“Sau đó làm sao?”
“Sau đó Diệp Mộ Cẩn… Không nói hai lời mà rút kiếm đâm về phía trưởng lão Ngô Thanh Thương.

Thấy vậy, ông ta vô cùng phẫn nộ, dùng kiếm đâm Diệp Mộ Cẩn trọng thương nhưng không hề giết chết.

Chỉ có điều, ông ta có nói, băt đầu
từ hôm đó mà học viện nào trong cả thế giới Đại Thiên dám thu nhận Diệp Mộ Cẩn thì sẽ là kẻ địch của học viện Tiên Lạc”, Tư Sùng Tuấn tiếp tục nói.

Tư Sùng Tuấn nói xong thì cẩn thận nhìn về phía Tô Minh: “Thông tin này… Tin này có thể đối lại mạng cho tòi không?”
“Được”, Tô Minh gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, đều là vẻ lạnh lùng.
Khá khen cho học viện Tiên Lạc.
Khá khen cho Ngô Thanh Thương trưởng lão truyền còng.
Tô Minh nhìn về phía Tư Sùng Tuấn, nói: “ông là học viên của học viện Tiên Lạc thì chắc biết đường đến đó chú? Thời gian này ông hãy ở lại đại lục Thần Thương, đợi một thời gian tôi xử lý xong một số việc thì sẽ cùng ông đến học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên, lúc đó ông dẫn đường cho tôi”.
“Á?”, Tư Sùng Tuấn giật mình kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói có người dám đến học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên.

Quả là vô địch…
Chẳng phái thông thường
toàn là đến những nơi có thực lực khá yếu ở thế giới Đại Thiên rồi dần dần nuôi dưỡng thực lực sao?
Chứ đâu có… Nhưng Tư Sùng Tuấn vẫn đồng ý rồi gật đầu mạnh, nói: “Tất nhiên là được rồi”.
Cuối cùng Tư Sùng Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa có thể giữ được tính mạng, vừa giữ được bùa phân thân thần hồn của sư tôn, đúng là tốt quá đi.
“Ông còn biết tin gì liên quan đến Diệp Mộ Cẩn nữa không?”, Tô Minh ngẫm nghĩ rồi
lại hỏi.
Anh thật sự tò mò và quan tâm đến hoàn cảnh của Diệp Mộ Cấn hiện giờ.
Đã lâu không gặp, càng lúc càng nhớ..

 
Chương 968: 968: Thiên Nữ Tiền Bối!


“Chuyện này…”, Tư Sùng Tuấn có chút do dự.
“Nói đi!”
“Tôi biết một số tin nhưng đều là lời đồn thôi, tòi cũng không dám chắc thật giả thế nào”, Tư Sùng Tuấn cấn thận nói.

Õng ta có thể phần nào nhìn ra mối quan hệ giữa Tô Minh và
Diệp Mộ Cấn.

Vì vậy những tin không chắc chắn và chưa được Tò Minh đồng ý thì ông ta thật sự không dám nói bừa.

Trực giác nói cho ông ta biết, người trẻ tuổi 20 tuổi trước mặt là một người khá tàn nhẫn.
“Không sao! Bất luận là thật giả, cứ nói hết ra những tin mà ong biết”.
“Có tin đồn hình như Diệp Mộ Cẩn thức tỉnh được huyết mạch mạnh nhất của tộc Phượng Hoàng, cũng chính là huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng.

Hình như huyết mạch này có thể đi vào một trong mười huyết mạch lớn của tộc Hoang Thần.
Cũng chính vì vậy mà rất nhiều yêu nghiệt đều nhòm ngó đến hôn sự của Diệp Mộ Cẩn.


Một năm gần đây, dường như cửa của tộc Phượng Hoàng cũng bị người ta san bằng, đều là những kẻ đến tộc Phượng Hoàng đế cầu hòn.

Nhưng tộc Phượng Hoàng yêu cầu rất cao, tất cả những yêu nghiệt tuyệt thế đến cầu hôn đều phải cun cút ra về.

Chỉ có một người thành công tên là Cố Đình Tiêu.

Tôi cũng không hiểu biết quá nhiều về Cố Đình Tiêu, cũng không rõ về lai lịch bối cảnh của hắn ta, có thể đến giờ tôi vẫn chưa được tiếp xúc.

Nhưng chỉ có một tin đồn liên quan đến hắn ta chính là, hình như hắn ta là truyền nhân
của ác ma”, Tư Sùng Tuấn chậm rãi nói.
Tư Sùng Tuấn tiếp tục nói: “Nhưng mặc dù có tin đồn Cố Đình Tiêu là chồng sắp cưới của Diệp Mộ Cấn nhưng Diệp Mộ Cấn vẫn phủ nhận và chống lại.

Hình như, sở dĩ cò ấy tham gia thi vào học viện Tiên Lạc cũng vì muốn chống lại ép buộc của tộc Phượng Hoàng.

Hình như là mười thái thượng trưởng lão ở thời viễn cổ trong tộc Phượng Hoàng đều đồng nhất ý kiến là ép Diệp Mộ Cẩn gả cho Cố Đình Tiêu”.
Sẳc mặt Tô Minh lập tức lạnh đi.
Tư Sùng Tuấn nhìn ra rồi vội nói: “Nhưng cậu chủ Tô! Tạm thời cậu không cần lo đâu.

Bởi vì Cố Đình Tiêu đã bế quan rồi, hình như là muốn luyện được kế thừa ác ma gì gì đó nên trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan đâu, sẽ càng không thể uy hiếp được Diệp Mộ Cẩn”.
“CỐ Đình Tiêu? Truyền nhân của ác ma?”, trong lòng Tò Minh lẩm bẩm.

Anh đã nhớ rõ cái tên này.

Trên thực tế, anh đã đoán ra từ lâu, một khi Diệp Mộ Cẩn thức tỉnh được huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng thì chắc chắn sẽ bị tộc Phượng Hoàng ép gả cho một yêu nghiệt nào đó có lợi cho tộc Phượng Hoàng.

Trên
thực tế đúng là như vậy.

Cũng may tạm thời vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Khá khen cho tộc Phượng Hoàng kia!

Trong lòng Tô Minh đã dấy lên sát ý với tộc Phượng Hoàng.
“Cậu chủ Tô! Anh vẫn phải cẩn thận với tên Cố Đình Tiêu đấy”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói.
“Thiên nữ tiền bối biết hắn ta ư?”, Tô Minh kinh ngạc, hỏi.
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.

Tiếu thuyết này do
ReadMe chế tác và phát hành, chưa đươc ủy quyền không đươc phép “Tôi không biết nhưng bổn thiên nữ biết ác ma.

ở thời đại mà ác ma hoành hành thì nó khủng khiếp lắm đó.

Còn ở thời đại văn minh của các người đến tận bây giờ, trải qua các thời đại viễn cổ, thượng cổ và hiện đại, cộng lại cũng phải đến 1 tỷ năm rồi chăng? Trong 1 tỷ năm này, bổn thiên nữ đều biết có những Đại Đế nào nhưng không để lại nhiều ấn tượng với tôi.

Và ác ma này là một trong những thứ để lại ấn tượng khá sâu sắc.

Lúc hắn sống thì đã tạo ra ba môn thuật đại đạo cấm kỵ, vô cùng quý giá.

Theo như bổn thiên nữ
biết thì trong nền văn minh của các người, tổng cộng để lại mười mòn thuật đại đạo cấm kỵ, trong đó có ba cái là ác ma sáng tạo ra”.
Nghe thấy vậy, Tô Minh khẽ chau mày.
“Nhưng anh cũng không cần lo lắng, dù sao thì Cô’ Đình Tiêu cũng chỉ là truyền nhân của ác ma thôi chứ không phải là ác ma thật sự.


Kể cả là bản tôn ác ma thì có bốn thiên nữ tôi ở đây cũng không lo gì cả”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Thiên nữ tiền bối! Tòi có thể giải quyết được tên Cố Đình
Tiêu đó”, Tô Minh nói.
Đây là niềm kiêu hãnh của anh.

Nếu ác ma có mặt trên đời thì tạm thời có lẽ anh không làm gì được hắn.
Nhưng truyền nhân của ác ma thì… Ha ha…
“Nếu anh đến thế giới Đại Thiên thì bổn thiên nữ từng để lại một sô’ bảo bối ở đó, anh có thể đến đó lấy, giúp ích rất nhiều cho anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói.
“Hì hì, vậy thì tốt quá”, Tô Minh có chút phấn khích.

Bảo bối mà thiên nữ Tạo Hóa đế lại
thì nhất định sẽ là bảo vật trong bảo vật rồi.

Theo như những gì anh hiếu về thiên nữ Tạo Hóa thì tất cả những thứ mà cô ta nhắc đến chắc chắn đều là đồ tốt.
“Được rồi! Quay về học viện Linh Võ thôi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nói.

 
Chương 969: 969: Tò Minh Chau Mày Không Nói Gì


Trước khi rời khỏi thế giới Tiểu Thiên thì vẫn phải sắp xếp Ổn thỏa mọi thứ, đặc biệt là những người phụ nữ của mình.
“Tô Minh! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ đi ngao du sơn thủy, con không cần lo lắng cho ta đâu”, Ninh Triều Thiên cười nói.

Tạm thời ông gác hết lại yêu
ghét thù hận và muốn nhàn hạ tâm trí một thời gian.
“Vâng”, Tô Minh gật đầu, có chút không nỡ.

Anh biết, lần này tạm biệt ông già thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.
Nhưng anh cũng không quá lo lắng về sự an toàn của ông già.

Thực lực của Ninh Triều Thiên vốn không đơn giản, nếu không thì năm đó làm sao ông ấy có thể cứu Tư Nam Quân hết lần này đến lần khác?
Và rồi làm sao có thể cứu Tư Nam Quân thoát được mỗi lần truy sát?
Thậm chí, làm sao ông già có thể dùng được công pháp võ đạo đẳng cấp như ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’?
Vì vậy, Tò Minh đoán thực lực của ông già thật sự không đơn giản.


Tất nhiên, hiện giờ ông già tạm thời chưa muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi.

Dù sao thì mỗi người đều có bí mật.

Anh chỉ cần biết, ông già đối tốt với anh, là ân nhân giúp anh tái sinh, thế là đủ rồi.
Tất nhiên, đế đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ông già, Tò Minh quyết định, trước khi rời khỏi thế giới Đại Thiên thì sẽ đánh tiếng với đại trưởng lão
của Võ Tòng là Vũ Bất Bại bảo họ chú ý chăm sóc cho ông già.
Có thể nói, Võ Tòng hiện giờ là thế lực đỉnh cao trong hình kim tự tháp các thế lực ở thế giới Tiểu Thiên.
Có Võ Tòng chú ý đến an toàn của ông già thì Tò Minh tuyệt đối yên tâm.
Hai ngày sau, Tô Minh quay về học viện Linh Võ.
Việc đầu tiên anh quay về đó chính là tìm Tiêu Nguyệt.
“Nguyệt Nhi! Trần Chỉ Tinh, Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn,
Lam Tuyết, Chu Khánh Di, Lạc Thu Thuỷ, họ ở đâu rồi?”, Tô Minh chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt, hỏi.

Tô Minh rất quen thuộc với khí tức của họ.
Với thực lực hiện giờ của anh thì chỉ cần tốt chút thời gian và sức lực là có thể tìm được đám người này trong học viện Linh Võ.
Đặc biệt là khi biết họ vẫn ở trái đất thì càng dễ tìm hơn.
Nhưng điều khiến Tô Minh ngạc nhiên là họ lại không ở trái đất.
Vì vậy lúc này anh mới vội hỏi Tiêu Nguyệt.
Lúc đó khi ở Thiên Đường Ngục, vì thần thông của Tiêu Nguyệt dẫn đến cuộc truy sát của phần lớn thế lực ở thê’ giới Tiếu Thiên, để tránh chúng đến trái đất bắt đám người Trần Chỉ Tình đế uy hiếp mình nên Tô Minh đã dặn dò Tiêu Nguyệt hãy đến trái đất rồi đưa mấy cò gái này đến học viện Linh Võ rồi bảo vệ an toàn cho họ.
Vậy mà giờ học viện Linh Võ không thấy bóng dáng của họ.
Tò Minh vốn tưởng Tiêu Nguyệt không đến trái đất tìm
đám Trần Chỉ Tinh và đám người này vẫn ở đó.

Nhưng đâu biết được, ban nãy tốn chút công sức thì anh phát hiện ra họ căn bản không ở trái đất.
“Em không biết! Anh Tô Minh, lúc thoát khỏi Thiên Đường Ngục em đã đến trái đất luôn.

Nhưng đám Trần Chỉ Tinh đều không ở đó”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Sau đó em gặp lại anh là ở đế quốc Hoang Thú, trong lúc nguy hiểm em không dám nói với anh là đám Trần Chỉ Tình mất tích rồi, sợ anh phân tâm”.
Tò Minh chau mày không nói gì.
Anh biết, Tiêu Nguyệt không nói dối.
Với sức mạnh thần hồn hiện giờ của mình thì chỉ cần Tiêu Nguyệt nói dối là anh cảm nhận được ngay.
“Có manh mối họ mất tích không?”, Tô Minh lại hỏi..

 
Chương 970: 970: Cứ Mở Bùa Ngọc Hộ Mệnh Này Ra Trước


“Có ạ!”, Tiêu Nguyệt gật đầu, sắc mặt vò cùng quái dị: “Em đã hỏi người nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang và có được một số thông tin.

Nhưng nói một cách chính xác là có được một bùa ngọc.

Hình như cái này là lúc đám Trần Chỉ Tình rời khỏi trái đất đã để lại, chắc là họ sợ
anh không tìm được họ nên đã đế lại cái này làm tin”.
Trong lúc nói, Tiêu Nguyệt đưa bùa ngọc cho Tô Minh.
Tò Minh cầm lấy, hiếu được tại sao sắc mặt Tiêu Nguyệt lại quái dị đến vậy.

Bởi vì bùa ngọc này rất cổ quái, thậm chí rất mạnh.
Trên bùa ngọc có khắc rất nhiều trận pháp hộ mệnh.

Hon nữa trận pháp này đều là thời viễn cổ.
Ngoài ra, bùa ngọc này được làm bằng ngọc tím vò cùng quý hiếm.
“Thú vị đấy! Đây là sản vật của nền văn minh khác”, thiên nữ Tạo Hóa có chút hứng thú, nói.
“Á? Nền văn minh khác? Là sao?”, Tô Minh có chút đờ đẫn, hỏi.

“Chàng trai! Không phải anh nghĩ là trong chư thiên vạn giới, trong đất trời vò tận chỉ có nền văn minh của các anh đấy chứ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười nói: “Văn minh của các anh có tên là ‘Xương’.


Nền văn minh Xương từ khi ra đời đến nay đã trải qua tiền sử, viễn cổ, thượng cổ, hiện đại.

Và nền văn minh » • •
Xương cũng chia làm mạnh yếu khác nhau, có thể chia làm khu vực Hỗn Độn, thế giới Đại Thiên và thế giới Tiếu Thiên.

Hiện giờ các anh đang ở thế giới Tiếu Thiên của nền văn minh Xương.
Anh sắp phải đến thế giới Đại Thiên.

Sau này anh còn phải đến khu vực Hỗn Độn của nền văn minh Xương nữa.

Nếu sau này có một ngày anh vô địch nền văn minh này, đánh bại ở khu vực Hỗn Độn thì anh có thể phá vỡ nền văn minh Xương và đến nền văn minh mạnh hơn”.
Khóe môi Tô Minh không ngừng giật giật.

Anh không kìm nổi mà cười khổ.
Thế giới thật rộng lớn.
Sau đó anh nói với vẻ cạn lời: “Và bùa ngọc này là sản vật của nền văn minh khác, vậy thì…”.
Thòng tin này quá chấn động.
“Cứ mở bùa ngọc hộ mệnh này ra trước, xem họ để lại thông tin gì?”
“Được!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng, sau đó đưa chân khí của mình vào.

Bùa ngọc lập tức chấn động, sau đó biến thành bột vụn.
Trước mặt lập tức xuất hiện một chùm ánh sáng.
Đó là một người phụ nữ đứng trước mặt anh.

Đây là một
người phụ nữ trung niên cao quý ăn mặc sang trọng, dường như bà ta cũng có đại thần thông của mình.

Mặc dù xuất hiện trước mặt nhưng dung mạo của bà ta bị che khuất bởi quy luật Vận Mệnh.
Sau đó, người phụ nữ cao quý này nhìn Tò Minh, nói: “Chàng trai ở nền văn minh Xương, bổn cung đã biết mọi chuyện trước đây của cậu và Chỉ Tình.

Cảm ơn cậu hết lòng vì con bé, bổn cung tặng cậu cuốn ‘kinh Tinh Hằng’ này”.
Lời nói vừa dứt thì chùm ánh sáng tản ra, từng chữ từng chữ như pha lê rải xuống đất tạo
thành một cuốn sách, cánh tượng vô cùng chấn động.
Sắc mặt Tò Minh đờ đẫn cả ra.
Anh có thế cảm nhận rõ vẻ cao quý và quyền lực toát ra từ người phụ nữ trung niên này.
Cảm giá đó như vị thần nhìn xuống chúng sinh ở hạ giới.
“Tôi không có hứng thú với ‘kinh Tinh Hằng’ mà bà nói”, Tô Minh khẽ nói: “Tôi chỉ muốn biết Trần Chỉ Tình đi đâu rồi?”
“Chàng trai! Cậu thật ngốc! Cậu không biết ‘kinh Tinh Hằng’
mạnh đến mức nào đâu! Nói không khoa trương, kể cả là khu vực Hỗn Độn ở nền văn minh Xương của các người thì cũng khó tìm được còng pháp luyện khí đẳng cấp như ‘kinh Tinh Hằng’.

Vì chút tự tôn đáng thương của mình mà bỏ lỡ nó thì cậu đã bỏ lỡ cơ hội lớn đấy”, người phụ nữ trung niên quét nhìn Tô Minh cười khỉnh.

Nhắc đến nền văn minh Xương, bà ta không hề che giấu vẻ khinh bỉ của mình.
“Tôi chỉ muốn biết Chỉ Tình đã đi đâu rồi?”, Tò Minh vẫn không thay đổi cảm xúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

 
Chương 971: 971: Bà Quản Nhiều Chuyện Quá Rồi Đó


“Chàng trai! Tên của Chỉ Tình không phải là cậu có thể tùy tiện gọi đâu.

Đó là con gái của bổn cung.

Là con gái của chủ văn minh của nền văn minh Hằng.

Hiện giờ cậu rất khó tưởng tượng ra cậu và con gái của bổn cung cách biệt lớn thế nào? Cách biệt đó cậu có nỗ lực ba đời năm thế thì cũng khó đuổi kịp”, giọng nói của người phụ nữ trung niên lớn hơn: “Quên Chỉ Tinh đi, đó là chuyệt tốt với cậu đấy”.
“Chỉ Tinh có thái độ như thế nào?”, Tô Minh đột nhiên cười, nói với vẻ hiếu kỳ.
người phụ nữ trung niên
không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đều là sát ý.
“Vì vậy bà làm mẹ mà ép đưa con gái mình đi, sau đó còn tự cho mình là đúng chia rẽ chúng tôi?”, nụ cười Tô Minh càng chua chát hơn.

“Cậu đang tự tìm cái chết đấy”, giọng nói người phụ nữ trung niên trở nên ngưng trọng.
Kế cả bà ta là bóng dáng của bùa ngọc, kể cả chỉ có 1/ 1 tỷ thực lực tự thân nhưng theo bà ta thấy, nếu muốn thì bà ta vẫn có thể dễ dàng di chết cậu nhóc không biết sống chết này.
Nhưng bà ta không thể làm vậy.
Bởi vì nếu làm thế, ngộ nhỡ sau này có một ngày con gái biết được thì bà ta không dám chắc con gái sẽ làm ra những chuyện như nào.
Hon nữa, lúc đó khi ép đưa Trần Chỉ Tình đi, bà ta cũng đã đồng ý với Trần Chỉ Tinh là tuyệt đối không làm hại đến một sợi tóc của Tô Minh.
“Được! Tạm thời không nhắc đến chuyện của Trần Chỉ Tình nữa.

Vậy đám Lam Tuyết đâu rồi? Họ cũng không thể là con gái của bà chứ?”, Tò Minh hít
một hơi thật sâu hỏi.
“Họ ư? Bổn cung đưa họ đến văn minh ‘Hằng’ rồi”, người phụ nữ trung niên tùy ý nói một câu: “Mặc dù họ không quá ưu tú nhưng dù sao cũng là bạn của Chỉ Tình, bổn cung làm sao có thể trơ mắt nhìn họ vì chung tình với cậu mà làm hại chính mình? Họ đi theo con kiến nhỏ như cậu để cậu được hưởng phúc phận lớn thế sao? Ha ha… Chàng trai, cậu có xứng không?”
“Bà quản nhiều chuyện quá rồi đó?”, Tô Minh nhìn người phụ nữ trung niên đó, nói từng câu từng chữ.
“Bổn cung có thực lực đó, vì vậy muốn quản gì là quản đó, cậu làm được gì? Nếu không phải đám Trần Chỉ Tình cầu xin thì bổn cung đã giết cậu từ lâu rồi, còn tặng cậu ‘kinh Tinh Hằng’ nữa không?”
Tò Minh trầm ngâm không nói gì.
Lần đầu tiên anh có khao khát được giết người đến vậy.
“Nền văn minh Hằng? Tôi nhớ kỹ rồi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, ngưng giọng nói: “Đợi sau này có một ngày tòi đến nền văn minh đó, tòi sẽ bắt bà quỳ xuống trước mặt tôi hối lỗi.

Tôi
thề”.
“Ha ha! Ha ha…”, người phụ nữ trung niên ngây người ra, sau đó lại cười nói: “Kiến dù sao vẫn là kiến, ếch ngồi đáy giếng mà thòi.


Bốn cung đợi cậu một kỷ nguyên khéo cậu còn không ra nổi cái nền văn minh Xương bé tí của mình thì nói gì đến việc xuất hiện ở trước mặt bổn cung? Ai cho cậu cái dũng khí đó hả? Ha ha…”.
Sau khi CƯỜI lớn, người phụ nữ trung niên biến mất.
Còn Tô Minh trầm ngâm hồi lâu.
“Thiên nữ tiền bối! Tôi có thế làm được không?”, giọng nói Tô Minh có chút khàn khàn, hỏi.

“Đương nhiên được, nền văn minh Hằng đúng là rất mạnh.

Bình thường, tính từ khi nền văn
minh Xương được hình thành đến giờ, chắc chẳng có ai đủ tư cách đứng trước mặt người phụ nữ kia.

Thế nhưng, anh lại là ngoại lệ.

Anh có kho tàng huyết mạch, là điều hơn xa mọi người và bất kỳ một nền văn minh nào.


Rồi anh còn có một tiềm lực vò tận, bổn Thiên nữ đã tính cho anh một quẻ, tương lai của anh là vò số khả năng khó có thể đong đếm được”, Thiên nữ Tạo Hóa có chút kích động nói: “Bổn Thiên nữ cũng ghét người phụ nữ ban nãy, nếu tòi mà còn ở lúc đỉnh phong thì đã vả cho bà ta mấy cái rồi”.
“Tôi hiểu rồi”, tâm trạng đang bực bội, tức tối của Tô
Minh chợt bình tĩnh lại.
Trong lòng anh lại có thêm một mục tiêu.
“Hồi đó, tôi gãy hết tay chân, xương cốt cả người dập nát, gần như tắt thở và bị chôn sống.

Nhưng cuối cùng, tôi đã đi đến một bước như ngày hôm nay, vùng dậy từ một kẻ ti tiện thấp kém, nên đã không còn lòng kính sợ nữa.

Nền văn minh Hằng ư? Tôi, nhớ kỹ!1′, Tô Minh lẩm bẩm, hai mắt sáng ngời như sao.
Sau đó, anh cũng bình tĩnh lại.

 
Chương 972: 972: Càng Lên Cao Lại Càng Ít


Dường như người phụ nữ trung niên kia chưa hề xuất hiện.
‘”Kinh Tinh Hằng’ kia cũng không tồi”, Thiên nữ Tạo Hóa lại nói: “Tuy nhiên, chỉ có đến tầng bảy, chưa thể quét ngang nền văn minh Xương.

Chưa kế đến khi so với ‘Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh’ của anh lại chẳng có tác dụng gì.

về sau, khi đến thế giới Đại Thiên, hay vực Hồn Độn, bổn Thiên nữ sẽ chỉ anh đi mượn, hoặc có thể nói là đi cướp mấy bộ công pháp Luyện Khí cũng được về, rồi dung hợp với ‘Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh’ của anh.

Suy cho cùng, sẽ có một ngày nó sẽ trở thành công pháp Luyện Khí mạnh nhất
trong tất cả các nền văn minh”.
Tô Minh bình tĩnh giơ tay lên, vuốt mặt, nghiên bản “kinh Tinh Hằng’ kia thành bột mịn, khóe miệng nhếch lên vẽ nên một nụ cười khinh thường đầy mong đợi.
“Tiểu Nguyệt, anh muốn bế quan mấy ngày.


Đợi đến khi anh bế quan xong sẽ dần em và đám Thanh Hòa đến Chiến Uyên, gặp bố mẹ và em gái anh”.
Tô Minh suy nghĩ một lát rồi nói.
Sau khi Tiên Âm Cốc bị tiêu diệt, Tò Ly đã đến Chiến Uyên.
Tại lầu nhiệm vụ của học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên.
Nó khá là xa hoa và chấn động, vách tường là những tấm đá ngọc màu đen, điêu khắc những con tiên hạc và từng khối lệnh bài nhiệm vụ được treo bên trên.
Có tổng cộng chín tầng nhiệm vụ tưong ứng với mức độ khó khăn của nó.
Tâng một là đơn giản nhất và cũng đa dạng nhất.

Trên tầng một chắc phải treo hơn 1000 J__•_I_______I_~_______’_*_.___
loại nhiệm vụ bậc một, vì đơn giản nên dù có làm xong cũng chỉ nhận được 100 điểm tích lũy.
Tâng hai treo nhiệm vụ bậc hai và chỉ có khoảng 50 loại.
Cao hơn là nhiệm vụ bậc ba, bậc bốn… Càng lên cao lại càng ít.
Bình thường thì lầu nhiệm vụ rất vắng vẻ.

Nhưng nửa tháng gần đây, nơi này lại chật ních người.
Vì vậy, thường chỉ có một trưởng lão làm việc, giờ là phải có ba trưởng lão cùng làm.
Mà nguyên nhân lại chí có một, đó là giết chết Diệp Mộ Cấn -Thánh nữ tộc Phượng Hoàng!
Nhiệm vụ này thế mà lại được treo ở tầng thứ ba.
Chỉ cần hoàn thành sẽ nhận được 10 ngàn điểm tích lũy.
Con số kia có ý nghĩa gì? Nếu dùng nó là có thể tiến vào lầu Vần Tiên bốn lần.
Không biết bao nhiêu đệ tử nội môn mất cả chục ngàn năm cũng khó mà gom góp được 10 ngàn điểm tích lũy nữa là.
Nên họ có thế không trông
mà thèm sao?
Quan trọng nhất là giết chết Diệp Mộ Cẩn cũng không khó!
Đúng là lúc tham gia kỳ sát hạch, Diệp Mộ Cẩn đã thể hiện ra tư chất võ đạo siêu việt và sức chiến đấu khiến người khác phải giật mình.
Nhưng đó chỉ là đối với người mới thôi.
Còn với những đệ tử nội mòn trong học viện Tiên Lạc, ai trong số họ mà không mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn?
Cô là yêu nghiệt bi3n thái thì
sao? Ai trong học viện mà không phải chứ?.
 
Chương 973: 973: Rất Là Thần Kỳ!


Muốn giết chết Diệp Mộ Cẩn thật sự là dễ như trở bàn tay.
Theo các đệ tử trong học viện, việc giết chết Diệp Mộ Cẩn thuộc nhiệm vụ bậc một cũng là đánh giá cao cô ta và cho không điếm tích lũy.
Vậy mà nó lại được xếp vào nhiệm vụ bậc ba.
Lần này, hỏi có ai mà không rục rịch?
Tặng không điểm tích lũy
đó!
Thế nên, nửa tháng nay, toàn bộ đệ tử trong ngoài của học viện Tiên Lạc đều xôn xao nhốn nháo!
Ngay cả một sô’ sư huynh, sư tỷ đang bế quan cũng rời núi.
Chỉ vì giết chết Diệp Mộ Cẩn.
Mồi ngày, chắc phải có vài trăm người đến nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn.
Quả thật là như mở hội.
Mà hay cái lại là, trong tình huống ấy, nửa tháng qua, nhiệm vụ đó vẫn chưa bị người ta hoàn

thành.
Rất là thần kỳ!
Trong lầu nhiệm vụ đông đúc, có rất nhiều người bắt đầu buôn chuyện.
“ủa, anh Tôn, anh cũng xuất quan rồi hả?”
“Anh Phần à, ‘Tịch Diệt Phần Thiên’ của anh tu luyện đến tầng nào rồi? Chẳng phải anh cũng bế quan suốt đó à?”
“Ha ha ha… Diệp Mộ Cấn kia đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, nghe nói, ba ngày trước, cô ta bị sư tỷ Lưu Cẩm dẫn
người chặn đường ở Hạnh Thần Sơn.

Kết quả, không ngờ cò ta lại trốn thoát được dù vẫn bị thương nặng”.
“Tòi nghe nói sư tỷ Lưu Cẩm là Bất Tử tầng sáu nhỉ? Có thể trốn thoát khỏi tay cô ta, dù có bị thương nặng nhưng Thánh Nữ tộc Phượng Hoàng kia cũng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy chứ.

Đáng tiếc, nếu tham gia vào học viện thì chưa biết chừng đã vào nội mòn rồi .
“Hơn nữa, tại sao học viện lại muốn giết Diệp Mộ Cấn vậy? Kỳ lạ ghê! Tự dưng muốn giết cô ta, khó hiểu thật luôn! Còn trả

giá lớn như vậy nữa chứ!”
“Tôi biết một ít tin tức nội bộ, nghe nói nửa tháng trước, ngọn lửa bản mệnh của Diệp Mộ Cấn thăng cấp, trở thành Hỗn Độn Ly Hoả, một ngọn lửa vò
cùng cường đại khiến cho người ta không khỏi kinh sợ.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô ta, người vốn bị học viện lãng quên, bởi vì Hỗn Độn Ly Hoả lại được học viện đánh giá cao.

Ngay cả trưởng lão hướng dẫn Ngô Thanh Thương cũng bị cấp trên khiển trách, bọn họ cảm thấy bởi vì ông ta nên họ mới bỏ lỡ một vị yêu nghiệt siêu cấp như vậy.

Để bù đắp cho sai lầm lần này, một vị Thái thượng trưởng lão của học viện đã đích thân tìm đến Diệp Mộ Cấn, muốn thuyết phục cô ta gia nhập học viện.

Thế nhưng không ngờ là Diệp Mộ Cẩn không cho chút mặt mũi này, cò ta đưa ra yêu cầu rằng muốn Ngô Thanh
Thương phải chết! Nếu không, cò ta sẽ không gia nhập học viện!”
“Quá ngây thơ rồi, Ngô Thanh Thương không chỉ là trưởng lão hướng dẫn, sau lưng ông ta còn có một vị lão tổ làm chỗ dựa vững chắc, Ngô Thanh Thương không có khả năng chết”.
“Đúng vậy! Cuối cùng, học viện quyết định, nếu không thể thoả mãn được điều kiện của Diệp Mộ Cẩn, lại sợ nỗi căm thù Diệp Mộ Cấn đối với học viện Tiên Lạc ngày một lớn hơn, học viện chỉ có thể giết chết cô ta, cũng phòng trường hợp cò ta gia
nhập ba học viện cùng cấp khác”.
 
Chương 974: 974: Thật Lâu Không Nói Gì


“Tộc Phượng Hoàng bên kia thì thế nào? Không có động tĩnh gì sao?”
“Ha ha…Cho dù tộc Phượng Hoàng cường thịnh trở lại thì có thể vượt qua được học viện Tiên Lạc sao? Học viện Tiên Lạc đã truyền đạt mệnh lệnh đánh giết rồi, là nhiệm vụ cấp ba, cho dù tộc Phượng Hoàng không cam lòng thì cũng chỉ có thể chịu đựng, thậm chí, tộc Phượng Hoàng giống như bị dọa sợ.

Chẳng phải là năm ngày trước, tộc Phượng Hoàng tuyên bố với bên ngoài rằng, Diệp Mộ Cẩn
không còn là thánh nữ của tộc Phượng Hoàng nữa sao?”
“Tộc Phượng Hoàng cũng thật biết thời biết thế, ha ha…”
“Diệp Mộ Cẩn thật sự đáng thương, tộc Phượng Hoàng đã ruồng bỏ cô ta, lại thêm phải đối mặt với sự đuổi giết của học viện Tiên Lạc, trên trời hay dưới đất đều không có cửa thoát thân!”
“Ai bảo cô ta làm vậy làm gì? Chỉ trách cô ta là một kẻ ngốc, lúc ấy lại không thành thành thật thật đánh chết cái người quan trọng nhất trong lòng cô ta trong ảo cảnh đi, như
vậy không phải tốt rồi sao? Đầu óc có vấn đề!”
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau chóng xuất phát thôi, đừng chậm trễ, Diệp Mộ Cẩn sắp bị người khác đánh chết rồi”.

Trong lúc Tô Minh bế quan.

Thời gian trôi qua.

Mấy ngày sau.

“Vù…”

Bên trong học viện Linh Võ
vốn tĩnh lặng, bỗng nhiên xuất hiện một khí tức hư không chợt loé rồi biến mất, làm rung động cả học viện, nhưng cũng chỉ một giây sau, cỗ hơi thở kia đã tiêu tan không thấy tăm hơi.

“Đây chắc chắn là khí tức của bí cảnh Linh Võ, cánh cửa bí cảnh Linh Võ đã mở ra, Quý Thanh Hoà trở về rồi”, Lâm Chân Võ là người đầu tiên có phản ứng, ông ta nhanh chóng chạy đến trước bí cảnh Linh Võ ở phía sau núi.

Tiếp theo, tất cả lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ, một vài yêu nghiệt của học viện như Tiêu Nguyệt, Ngư Dung
Băng đều đến.

Chỉ thấy ở phía trước bí cảnh, đúng là Quý Thanh Hoà một thân áo xanh, dáng vẻ giống như tiên nữ giáng trần.

Mấy tháng trước, sau khi Tô Minh và Ngư Dung Băng rời khỏi học viện Linh Võ để đến Thiên Đường Ngục, Quý Thanh Hoà vốn một mình một người cũng càng thêm cố gắng tu luyện, quả thực là điên cuồng tu luyện giống như kẻ điên.

CỐ gắng đó đương nhiên là có kết quả, huống chi Quý Thanh Hoà cũng là người có năng khiếu võ đạo không tầm thường.

Sau đó, Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về từ Thiên Đường Ngục, mang theo tin tức Tô Minh bị các cường giả ở tầng cao nhất của thế giới Tiểu Thiên vây công, Quý Thanh Hoà lại càng thêm trầm mặc, điên cuồng tu luyện giống như là không cần mạng nữa.

Sau khi Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về không lâu, Quý Thanh Hoà đột phá cảnh giới Chân Hoàng, xin tiến vào bí cảnh Linh Võ.

Lúc ấy, Ngư Dung Băng, Hứa Như Ý, CỐ Kim, Lâm Thanh Loan đều khuyên bảo Quý Thanh Hòa đừng hành động theo cảm tính.

Dù sao thì theo lời viện trưởng Lâm Chân Võ nói, bí cảnh Linh Võ rất quỷ dị, trăm triệu năm nay không có đệ tử nào thành công tiến vào đó.

Hơn nữa, trong sách cổ của học viện Linh Võ ghi lại, lão tổ Linh Võ kiếm tiên đã từng nói, bí cảnh Linh Võ rất đặc biệt, tuy rằng trong đó cất chứa cơ duyên lớn, nhưng nếu không có thực lực và thiên phú võ đạo cường đại thì tốt nhất không cần vào trong đó chịu chết.

Nhưng Quý Thanh Hoà vẫn rất kiên quyết.

Chuyện mà cô ta đã quyết
định, người khác không cản nổi.

Cuối cùng, Lâm Chân Võ xin ý kiến của cấp trên học viện Linh Võ, quyết định cho Quý Thanh Hoà tiến vào bí cảnh Võ Linh.

Quý Thanh Hoà vừa vào đó, thoáng cái đã một, hai tháng trời.

ở trong lòng nhiều người, rất có thể là Quý Thanh Hoà đã chết trong bí cảnh Linh Võ, không ngờ là…
Vui mừng ngoài ý muốn!
Vò cùng kinh ngạc!
Mà càng kinh ngạc hơn, rung động hơn chính là…
“Thanh Hoà, cô đạt tới cảnh giới Bất Tử rồi sao?”, Lâm Thanh Loan lao đến, cô ta vò cùng hưng phấn, cũng vò cùng kích động, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ không thể tin được, cô ta trực tiếp ôm lấy cánh tay Quý Thanh Hòa.

Những người còn lại ở đây của học viện Linh Võ cũng cực kỳ khiếp sợ!
Mới qua một, hai tháng, từ cảnh giới Chân Hoàng tầng một đã tăng vọt lên cảnh giới Bất Tử tầng một, trời ạ!
Tốc độ tu luyện võ đạo này quả thực là vô địch.

Hơn nữa, nếu bỏ qua sức ảnh hướng của những sự kiện thời gian trước, Tô Minh gi3t ch3t Liên Ngọc Chi, bộc lộ ra thực lực đáng sợ thì ở trong lòng rất nhiều người của học viện Linh Võ, sự tồn tại của một vị cảnh giới Bất Tử là bất khả chiến bại ở thế giới Tiếu Thiên.

Lại càng không nói đến, Quý Thanh Hoà tuổi còn rất nhỏ, mới chỉ hơn hai mươi, vẫn là tân sinh mới nhập học không lâu.

Nhất thời, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Quý Thanh
Hòa!
Thật lâu không nói gì.

Nhưng Quý Thanh Hoà lại đột nhiên hét lớn: “Nhanh! Nhanh! Chạy mau! Tôi gặp rắc rối rôi…
Lúc nói chuyện, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Quý Thanh Hoà hiện ra tia hối hận, sốt ruột, áy náy, thân thể mềm mại của cô ta còn run nhè nhẹ, cả người không còn phong thái như trước.


“Hả?”, Lâm Thanh Loan cảm thấy mơ hồ.

Những người khác cũng
không thể hiểu nổi.

“Thanh Hoà, đã xảy ra chuyện gì?”, theo bản năng, Lâm Thanh Loan hỏi.

“Chuyện rất phức tạp, hiện giờ tôi không thể kể cụ thể được, nói đơn giản chính là, trong bí cảnh Linh Võ có một chủng tộc sinh sống, thực lực của bọn họ rất cường đại, sau khi tôi tiến vào trong bí cảnh, cũng không biết đến sự tồn tại của chủng tộc này, vậy nên thản nhiên tìm kiếm bảo bối và tài nguyên võ đạo khắp nơi, hiến nhiên, điều đó đã đụng tới lợi ích của chủng tộc này, một tháng vừa qua, tôi đều phái sổng trong tình trạng bị
cả chủng tộc đuổi giết, mãi cho đến hòm nay, tôi mới tìm được cơ hội mở ra cánh cửa của bí cảnh để trở về.

Nhưng mà…”, sắc mặt Quý Thanh Hòa trở nên trắng bệch, thậm chí là mang theo sự tuyệt vọng.

Thân thể mềm mại run rẩy, cô ta quay đầu lại.

Nhìn về phía cửa bí cảnh.

.
 
Chương 975: 975: Rung Động


“Nhưng… nhưng mà, bây giờ tôi nghĩ lại quá trình bị đuối giết suốt một tháng qua, dường như… dường như… dường như đều là chủng tộc kia cố ý, tòi mới có thể chưa bị giết chết.

Thậm chí, trong lúc vò hình tòi đã bị cường giả của chủng tộc này xua đuổi đến phụ cận cửa bí cảnh.

Chủng tộc này muốn tôi mở cửa bí cảnh, bọn… bọn họ muốn đi ra!”
Cuối cùng Quý Thanh Hòa cũng hiểu rõ hết thảy.
Cũng chính vì vậy, toàn thân
cò ta rét lạnh…
Mà thời điểm giọng nói của Quý Thanh Hòa vừa mới dứt.
Đột nhiên.
cửa bí cảnh vừa mới đóng, lại… lại… lại bắt đầu động đậy, tỏa ra ánh sáng quỷ dị mà kinh khủng.
Bỗng.

“Vù vù vù… Cò bé nhỏ, cò cuối cùng cũng hiểu rồi sao? Đáng tiếc, đã trễ rồi.

Tộc Quỷ Hư giáng thế, không ai có thể ngăn cản, vù vù vù…”
Một giọng nói già nua, yêu dị, trầm bổng truyền đến từ bên trong bí cảnh.
Lại có một khuôn mặt người xấu xí khổng lồ ngọ nguậy hiện lên bên trên cửa.
Bên trong, khí tức khủng bô’ và cực kỳ áp bách điên cuồng trào ra bên ngoài.
“Đáng chết!”, sắc mặt Lâm Chân Võ hoàn toàn thay đổi.
Lúc này cho dù muốn chạy thì dường như cũng không còn kịp…
Bởi vì khí tức của gương
mặt quỷ kinh khủng kia quá mạnh mẽ, bao phủ khắp mọi nơi, tựa như sức mạnh thương thiên trấn áp mọi người.
Còn chạy thế nào được?
Hoàn toàn bị giam giữ rồi!
“Tòi… tòi có tội”, Quý Thanh Hòa cũng bị giam cầm, mãi đến lúc này cò ta mới biết được tộc Quỷ Hư này rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng.


Hóa ra, cho dù cô ta là cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất thì cũng còn lâu mới là đối thủ của tộc Quỷ Hư.

Trong khoảng thời gian này, thứ gọi là truy sát thực ra chính là bỡn cợt, là xua đuổi cô ta, để cò ta giúp
bọn họ mở cửa bí cảnh ra!
Quý Thanh Hòa hận không thể cho mình một cái bạt tai thật mạnh.
Quý Thanh Hòa, mày là kẻ yếu.
Mày hại chết tất cả mọi người.
Quý Thanh Hòa dùng hết toàn lực giãy giụa.
Điên cuồng vận chuyến chân khí.
Cũng không có tác dụng.
“Cô gái bé nhỏ, đừng cố vùng vẫy nữa.

Xét thấy cô đã có cống hiến to lớn cho tộc Quỷ Hư, lão tổ có thế tha cho cô tội chết, chỉ cần cô gia nhập tộc Quỷ Hư là được”, gương mặt quỷ ngọ nguậy hiện lên trên cửa bí cảnh nhe răng trợn mắt cười to.
Mà cửa bí cảnh kia càng ngày càng lung lay.
Thấy thật sự sắp bị mở ra một lần nữa..

 
Chương 976: 976: Mặt Đối Mặt Tô Minh


“Nằm mơ!”, đôi mắt Quý Thanh Hòa đỏ lên, dưới sự tuyệt vọng, thống khố, hối hận, áy náy, cò ta càng điên cuồng vận chuyển chân khí, cuối cùng cũng
có một chút xíu khả năng giãy giụa ra khỏi giam cầm.

Cùng lúc đó.

“Cộc cộc cộc…”
Đột ngột, một tiếng bước chân không đúng lúc vang lên.

Đầu nguồn.

Chính là Tò Minh.

“Tô Minh, đi mau!1′, toàn thân Quý Thanh Hòa run lên, đôi mắt trừng lớn, giọng nói khàn đi…
Cô ta không thể ngờ được
trong tình huống này lại gặp lại Tô Minh.

Đáng chết.

Tô Minh cũng sẽ chết trên tay tộc Quỷ Hư.


“Người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu đã bị giam cầm trong bí cảnh trăm triệu năm thì cứ thành thật ở lại trong đó đi, hà tất phải nghĩ trăm phương ngàn kế xuất hiện làm người buồn nôn làm gì chứ? Huống hồ, mày quỷ khóc sói gào quấy fây đến tao bế quan”, Tô Minh nhìn thoáng qua Quý Thanh Hòa, cho cô ta một ánh mắt an ủi.

Tiếp theo, Tô Minh
nhìn sang gương mặt quỷ khổng lồ không ngừng ngọ nguậy bên trên cửa bí cảnh, thản nhiên nói.

Không hề cho đối phương có cơ hội mở miệng.

Tò Minh lại nói: “Nếu đã muốn đi ra ngoài như vậy thì đế tao giúp mày đi.


Vừa dứt lời.

Tô Minh đã đứng thẳng trước cửa bí cảnh.

Hành động còn nhanh hơn chạy mười ngàn lần.

Anh giơ tay lên, túm lấy cửa
bí cảnh.

“Á!”, cửa bí cảnh bị tay Tô Minh xuyên thủng… Sau đó truyền đến một tiếng kêu già nua, quỷ quyệt, đau đớn, khiếp sợ, thảm thiết, chính là tiếng kêu của gương mặt quỷ khổng lồ kia, cũng chính là vị lão tố của tộc Quỷ Hư.


Trong nháy mắt.

Một giống loài có hình người trông như bộ xương khô mặc áo bào đen cứ thế bị lôi ra từ trong cửa bí cảnh.

Bị Tò Minh ghì cổ.

Mặt đối mặt Tô Minh.

Một gương mặt da bọc xương già nua, sắc mặt màu xanh tím, hốc mắt đặc biệt trũng xuống xuất hiện.

Ánh mắt màu máu vô cùng đặc biệt, tuyền một màu đỏ tươi như máu, không phân ra lòng trắng và lòng đen.

Trường bào màu đen trên người cũng không phải là quần áo, giống một loại lông thú, dập dờn những mũi nhọn màu đen không ngừng đung đưa.

Đó chính là Quỷ Hư lão tố.

“Mày… mày… mày… sao mày có thể mạnh như vậy
được?”, Quỷ Hư lão tổ thật sự bị dọa đến suýt chút nữa không kiềm chế được, ngay cả đầu óc cũng hô đô.

Thật sự hồ đồ.

Hoàn toàn hồ đồ.

.

 
Chương 977: 977: Yên Tĩnh Đến Sắp Điên Rồi!


Quỷ Hư lão tổ như lão chính là lão quái cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ ba đấy!
Đối với thế giới Tiểu Thiên và học viện Linh Võ mà nói, hẳn nên là liếc mắt một cái là tiêu diệt hết thảy chứ?
Cho dù là ở thời đại Thượng Cổ hay thời đại Viễn Cổ, thì thế
giới Tiểu Thiên và học viện Linh Võ cũng không thể có khả năng xuất hiện cường giả siêu cấp có thực lực như người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi trước mắt này được!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
“Không phải tao mạnh, mà là mày quá yếu”, Tô Minh thản nhiên nói.

Sau đó, anh đột nhiên dùng sức, cổ Quỷ Hư lão tổ kia lập tức bị bóp thành một bãi sương máu.

Mà Tò Minh còn nâng tay tiêu diệt cả thần hồn của Quỷ Hư lão tổ.

Đường đường lão quái siêu cấp cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ ba.

Mới vừa xuống núi đã…
Nhất thời, toàn bộ học viện Linh Võ đều yên tĩnh!

Yên tĩnh đến sắp điên rồi!
Rung động mạnh mẽ đến tận linh hồn thật không cách nào hình dung…
Hai chữ chấn động đã không đủ đế diễn tả một phân trăm nghìn cảm xúc của bọn họ.

Nhất là Quý Thanh Hòa…
đôi mắt đẹp có cảm giác như sắp nổ tung, dù sao những người khác trước đó ít nhất cũng từng xem qua một màn Tò Minh đánh bại yêu nghiệt của thế giới Đại Thiên như Liên Ngọc Chi trong chớp mắt.

Mà ký ức của Quý Thanh Hòa đối với Tò Minh còn dừng lại ở trước khi Tò Minh đi đến Thiên Đường Ngục.

Cho nên, Quý Thanh Hòa đặc biệt chấn động.

Quả thực có cảm giác trái tim rung động.

“Viện trưởng, Thanh Hòa, mọi người chờ tôi một lát, tộc Quỷ Hư chó má gì gì đó vẫn nên diệt đi cho thỏa đáng”, trong không gian yên tĩnh, Tô Minh nhìn thoáng qua Lâm Chân Võ và Quý Thanh Hòa, nói.


Sau đó, vừa sải bước liền… liền trực tiếp tiến vào bí cảnh Linh Võ.

Phải biết rằng Quỷ Hư lão tổ vừa chết, cửa bí cảnh suýt bị lão tổ kia mở ra đã một lần nữa khép lại.

Phòng ngự của cửa bí
cảnh lại trở về cấp độ rất khủng bố, không có Lâm Chân Võ và các cao tầng học viện Linh Võ đưa cho các loại chìa khóa bí cảnh thì làm sao có thể đi vào?
Nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt… Tô Minh tùy tiện liền đi vào.

Cửa bí cảnh đối với Tô Minh mà nói giống như không hề tồn tại.

Quá kinh khủng!
Đám Lâm Chân Võ đã hoàn toàn không dám tưởng tượng rốt cuộc Tò Minh mạnh cỡ nào rồi?
Đã mạnh đến trình độ mà bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sau thời gian một nén nhang.

Đột nhiên.



 
Chương 978: 978: Thế Giới Đại Thiên


Tò Minh bước ra khỏi cửa bí cảnh.
“Giải quyết rồi”, Tô Minh nói: “Tộc Quỷ Hư đã trở thành quá khứ”.
“Anh Minh, anh… anh…”, Quý Thanh Hòa đi tới, nhưng cả người vẫn bối rối…
“Đã lâu không gặp”, Tô Minh nhìn dáng vẻ bối rối kia của Quý Thanh Hòa thì thấy khá đáng yêu, không nhịn được mà cười rộ lên một tiếng, lại trực tiếp ôm lấy Quý Thanh Hòa.
Lúc này, toàn bộ thân thể mềm mại của Quý Thanh Hòa mềm nhũn.
Đầu óc cũng trống rỗng.
Lại càng đáng yêu.
“Ha ha ha ha…1′, Tô Minh cười ha ha, tâm trạng vô cùng tốt.

Tâm thần nhộn nhạo, không hề uất ức chính mình, trực tiếp áp miệng lên Quý Thanh Hòa.
Thật lâu sau.
Tò Minh ôm Quý Thanh Hòa, thân hình khẽ động, lập tức biến mất.


Lúc lại xuất hiện, anh đã ôm Quý Thanh Hòa về đến lầu các của mình, vào… phòng ngủ.

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan* (một câu thơ trong bài “Tương tiến tửu” của Lý Bạch).

Không phải sao?
Mấy tiếng sau, Quý Thanh Hòa đã từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, biến thành người phụ nữ của Tô Minh!
“Anh Minh, anh kể em nghe những chuyện xảy ra sau khi anh đi đến Thiên Đường Ngục đi”,
Quý Thanh Hòa dựa vào trong ngực Tò Minh, nhẹ nhàng hỏi.
“Được”.
Sau đó, Tô Minh chậm rãi kể.
Mà vào lúc này, toàn bộ học viện Linh Võ có rất nhiều người cảm thấy vò cùng xúc động.
Có một phân học sinh vẫn còn đắm chìm trong thực lực cực kỳ mạnh mẽ của Tô Minh.
Mà một phần học sinh khác thì âm thầm thở dài rơi lệ.


Quý Thanh Hòa được mọi người còng nhận tuyệt mỹ, mặc dù là
học sinh mới vào học viện không lâu nhưng đã có rất nhiều nam học sinh thầm yêu mến, lại nghĩ tới giờ phút này nữ thần của mình bị Tô Minh… thì không nhịn được mà đau lòng.

Nhưng bọn họ không dám có bất kỳ ghen ghét, bất mãn nào với Tô Minh, dường như lý trí đang nói, chỉ có loại siêu cấp yêu nghiệt tuyệt đại vô song trăm triệu năm không thấy một lần như Tô Minh mới xứng với học muội Quý!
Mà cảm xúc của Tiêu Nguyệt, Ngư Dung Băng, Hứa Như Ý, thậm chí Lâm Thanh Loan và Cổ Kim lại càng bất đồng, vui mừng cho Quý Thanh Hòa, cũng có một chút xíu hâm
mộ Quý Thanh Hòa.
Thế giới Đại Thiên.
Giới Phượng Hoàng.
Tộc Phượng Hoàng.
Điện Niết Bàn.
Điện Niết Bàn là đại điện cao lớn và xa hoa nhất do cả tộc Phượng Hoàng xây dựng nên, cũng là tòa đại điện duy nhất của toàn bộ tộc Phượng Hoàng được bảo tồn hoàn hảo từ thời đại hỗn độn sơ khai đến thời hiện tại, trọn vẹn gần một tỷ
năm.
Cũng chính vì vậy, điện Niết Bàn là đại sảnh của tộc hội tộc Phượng Hoàng.
Quanh năm suốt tháng đóng cửa, có người chuyên trông coi.
Chỉ có mỗi lần tộc hội mới sẽ mở ra.
Hõm nay..

 
Chương 979: 979: Diệp Mộ Cẩn Đã Bị Khai Trừ Khỏi Chức Thánh Nữ


Tộc hội tộc Phượng Hoàng diễn ra, nhưng là lâm thời quyết định.
Trong điện Niết Bàn, bầu
không khí yên lặng.
Từng vị đỉnh cấp cao tầng của tộc Phượng Hoàng và những lão quái vật siêu cấp bình thường chưa từng xuất hiện nay đều hiện thân, thứ tự chỗ ngồi xếp theo địa vị.
Người ngồi ở chủ vị là một người phụ nữ trung niên ung dung hoa quý, mi tâm có dấu hiệu ngọn lửa.

Bà ta mặc một bộ trường bào màu đỏ tím, đầu đội mũ phượng, đôi mắt bễ nghễ tĩnh mịch, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy sâu trong con ngươi là vẻ táo bạo và lửa giận.
Người phụ nữ trung niên này

tên là Phượng Quân Thanh, chính là người vừa đảm nhiệm chức tộc trưởng của tộc Phượng Hoàng.
Hai bên trái phải Phượng Quân Thanh đều có năm bà lão đang ngồi, tất cả là mười bà lão.

Mười bà lão này ai nấy đều có dáng vẻ phục tùng, mặt như cây khò, tóc bạc trắng, toàn thân tràn ngập khí tức cổ xưa, thậm chí là tử khí.
Mười bà lão này chính là mười Thái Thượng trưởng lão của tộc Phượng Hoàng, bất kỳ ai ít nhất cũng sống từ thời Thượng Cố đến thời đại ngày nay, bất kỳ ai cũng là hoá thạch
sống siêu cấp cổ xưa.
Chỗ ngồi thấp hơn một chút là mười tám trưởng lão đương nhiệm của tộc Phượng Hoàng.
Lại xuống thấp hơn chút nữa là mấy cô gái trẻ tuổi, chớ xem thường mấy cò gái trẻ tuổi này, họ đều là yêu nghiệt siêu cấp.

Khi mà Diệp Mộ Cẩn chưa xuất hiện, mấy cò gái trẻ tuổi này đều có cơ hội trở thành Thánh nữ, nhất là cô gái mặc váy dài màu đỏ, trang điểm lòe loẹt, khí tức ngạo nghễ, tay cầm một cái vòng tay màu tím kia.

Cô ta tên là Phượng Nguyên, trước khi Diệp Mộ Cẩn xuất hiện, cô ta được xưng là kẻ yêu nghiệt
nhất của tộc Phượng Hoàng trong một trăm triệu năm gần đây nhất.
Không chỉ như thế, bối cảnh của Phượng Nguyên cũng cực kì thâm hậu.

Thâm hậu đến mức nào chứ? Trong số mười tám vị trưởng lão có bốn vị là các cô dì có quan hệ huyết thống trong phạm vi ba đời với cô ta.
Cô ta còn là hậu bối thuộc huyết mạch dòng chính của bà Nhạn, người xếp thứ hai trong số các vị Thái Thượng trưởng lão.
Có thể nói, Phượng Nguyên
cực kỳ xứng với danh xưng đời thứ ba siêu cấp của tộc Phượng Hoàng.
Lúc này, tuy bề ngoài Phượng Nguyên yên tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý và mong đợi.
“Bây giờ Diệp Mộ Cẩn đã bị khai trừ khỏi chức Thánh nữ, tộc Phượng Hoàng không thể một ngày không có Thánh nữ, cho nên tộc hội ngày hôm nay chính là để bàn bạc về công việc kế nhiệm Thánh nữ”, tộc trưởng Phượng Quân Thanh mở miệng.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt những cao tầng tộc Phượng
Hoàng ở đây đều lập lòe.

Một giây sau, mười vị Thái Thượng trưởng lão đã vào chỗ ngồi, Khởi Lão xếp thứ bảy hít sâu một hơi, lên tiếng nói:

“Tộc trưởng, về chuyện liên
quan tới vị trí thánh nữ của Diệp Mộ Cẩn, trên thực tế trước đó bản tọa đã nói ra ý kiến của mình rồi, tôi không đồng ý từ bỏ vị trí thánh nữ của Diệp Mộ Cẩn”.
“Dù sao Diệp Mộ Cẩn cũng không làm gì sai, là học viện Tiên Lạc khinh người quá đáng, thế nhưng tộc trưởng và phần lớn các vị Thái Thượng trưởng lão khác cảm thấy học viện Tiên Lạc quá mạnh, tộc Phượng Hoàng không đắc tội nổi, sợ hãi học viện Tiên Lạc trách tội Diệp Mộ Cẩn liên luỵ đến tộc Phượng Hoàng”.
“Đa số thắng thiểu số, ý kiến của bản tọa cũng vô dụng, Diệp
Mộ Cấn vân bị từ bỏ vị trí thánh nữ như cũ, bản tọa chấp nhận, dù sao từ trước đến nay tộc Phượng Hoàng đều là thiểu số phục tùng đa số”.
“Nhưng bây giờ mới loại bỏ vị trí thánh nữ của Diệp Mộ Cẩn chưa được mấy ngày mà đã lập thánh nữ mới, nếu tin tức này bị truyền đi, không phải tộc Phượng Hoàng chúng ta sẽ trở thành trò cười sao?”
“Đường đường là thánh nữ của tộc Phượng Hoàng lại tuỳ tiện thay đổi, quyết định như trò đùa vậy ư?”

 
Chương 980: 980: Huống Chi Chính Diệp Mộ Cẩn Tìm Đường Chết!


“Huống chi bây giờ lập
thánh nữ mới, bên ngoài sẽ có đánh giá về tộc Phượng Hoàng là: tộc Phượng Hoàng quá e ngại học viện Tiên Lạc, đang lấy lòng học viện Tiên Lạc! Tôn nghiêm của tộc Phượng Hoàng ở đâu?”
“Ha ha… Khởi trưởng lão, tôn nghiêm quan trọng hay là sự sống chết của tộc Phượng Hoàng quan trọng ?”, Khởi trưởng lão vừa dứt lời, Nhạn Lão xếp thứ hai trong Thái Thượng trưởng lão liền cười lạnh nói: “Tộc Phượng Hoàng đã không còn giống thời thượng cổ nữa, tộc Phượng Hoàng ở thời viễn
cổ không đắc tội học viện Tiên Lạc được!”
Giọng nói của Nhạn Lão vang dội.

Trong phút chốc, không ít lãnh đạo tộc Phượng Hoàng đều nghiêm túc gật đầu.

Đúng thế!
Không đắc tội học viện Tiên Lạc được.

“Huống chi chính Diệp Mộ Cẩn tìm đường chết! Vì người gọi là quan trọng trong lòng mà tùy hứng đối đầu với học viện Tiên Lạc, thậm chí còn bị lòi kéo
lần thứ hai, còn sĩ diện, đây không phải muốn chết thì là cái gì? Mọi người có biết người quan trọng trong mắt cô ta là ai không? Một tên tép riu ở hạ giới! Bản tọa đã sớm nói rồi, mặc dù Diệp Mộ Cẩn đã thức tỉnh huyết mạch Yêu Hoàng Thái Cổ, nhưng rốt cuộc từ đầu tới cuối vẫn là một đứa con gái tầng Võ thấp rác rưởi, lề lối của cô ta, ánh mắt của cô ta, kiến thức của cò ta, tất cả của cô ta đều không đủ để đảm nhiệm thánh nữ, bây giờ sự thật cũng đã kiếm chứng rồi!”, Nhạn Lão tiếp tục nói ra từng chữ, giọng nói càng lớn hon, có lý có cứ.

Trong phút chốc, càng có

nhiều lãnh đạo của tộc Phượng Hoàng phụ họa hơn.

“Bản tọa đề nghị, thánh nữ mới sẽ do Phượng Nguyên tiếp nhận!”, Nhạn Lão không chút khách khí nói.

Ngang nhiên làm việc tư.

Đây cũng là vì Phượng Nguyên ưu tú, mới cho cô ta sức mạnh.

“Ai đồng ý với ý kiến của Nhạn Lão xin giơ tay biểu quyết”, Phượng Quân Thanh trầm mặc một lát mới nói, mà mình cũng chủ động giơ tay lên.

Mặc dù bà ta là tộc trưởng, nhưng trên thực tế ở trong tộc Phượng Hoàng vẫn là mười vị Thái Thượng trưởng lão có quyền uy hơn, nhất là Nhạn Lão xếp thứ hai là người có thế lực nhất.

Quả nhiên…
Một giây sau, có khoảng sáu người trong mười vị Thái Thượng trưởng lão giơ tay lên.

Mà trong mười tám vị trưởng lão cũng có khoảng 13 người giơ tay.


ưu thế tuyệt đối!
“Nếu đã như vậy, kể từ hòm nay Phượng Nguyên sẽ là thánh nữ mới của tộc Phượng Hoàng chúng ta”, Phượng Quân Thanh trịnh trọng nói ra từng chữ.

“Phượng Nguyên nhất định sẽ gánh vác chức trách của thánh nữ, không để tộc Phượng Hoàng phải mất mặt”, Phượng Nguyên đứng lên nghiêm túc nói, cả người tràn ngập khí thế tự tin.

“Tốt, chuyện thánh nữ đã được quyết định rồi, mọi người còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có thì giải tán đi”, Phượng Quân Thanh lại nói.

“Tộc trưởng, tôi có việc muốn nói”, Phượng Nguyên vội vàng mở miệng, dường như có chút kích động.

“Nói”.

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên người Phượng Nguyên.

“Tộc trưởng, cả các vị trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão, tòi muốn xin tộc ta đánh nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn, như thế có thể phản phệ Diệp Mộ Cẩn, làm suy yếu thực lực của Diệp Mộ Cẩn đế cô ta chết sớm”, Phượng Nguyên nghiêm túc nói.

Cô ta vừa dứt lời, bên trong đại điện Niết Bàn bỗng nhiên lạnh toát.

Quá độc ác!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top