Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 921: 921: Trời Đất Sụp Đổ Bóng Đêm Vô Cực


Mũi dao lập tức lao về phía trước mặt Tò Minh theo kiểu mặt đối mặt.
Mũi dao vốn như biến mất, vậy mà lúc này lại sắc bén và vô cùng chói mắt.
Đó là ánh sáng vàng, nhức mắt vô cùng.
Mũi dao đâm thẳng về phía đầu và cố của Tô Minh.
Và cũng đúng lúc này, khí tức của mũi dao mới giải phỏng J’___I_±±’_____1—1_?_1—1_• _
toàn bộ, vô cùng khủng khiếp.
Những người của tộc nhân trong các tộc thú sợ đến nỗi quỳ sụp xuống, dường như trong đầu hoàn toàn trống rồng.
Đao ý ở cảnh giới Thăng Hoa rồi sao?
Đến Tô Minh cũng có chút giật mình.

Ý cảnh ở cảnh giới Thăng Hoa là vò cùng hiếm gặp.

Anh vốn tưởng rằng cả thế giới Tiểu Thiên chỉ có một mình anh tu luyện thành công thôi.

Nhưng thật không ngờ người trẻ tuổi của tộc Kim Bằng Thái Cổ cũng làm được.
Hơn nữa Tò Minh cũng hiếu rõ.


Xét một cách tương đối, cùng ở cảnh giới ý cảnh nhưng tộc thú sẽ lĩnh ngộ khó hơn.
Điều này đủ thấy Kim Độc đáng sợ đến mức nào.
Không chỉ vậy, rõ ràng đao này hòa vào rồi biến hóa thành một chiêu pháp thần thông, điều này cũng vô cùng khó làm được, thậm chí tạm thời Tô Minh cũng chưa làm được.

Vậy mà Kim Độc lại làm được rồi.
“Đao này có thể giết được cảnh giới bán bộ Thiên Diễn thậm chí là cảnh giới Thiên Diễn thật sự”, Tô Minh nghĩ thầm
trong bụng.
Lúc này, cường giả tộc thú trong chín tộc thú còn lại trong Hoang Thành đều chấn động đến nồi ngạt thở.
Họ hoàn toàn bị chấn động bởi đao pháp ban nãy của Kim Độc.
“Đã nói là ra tay nhẹ chút rồi mà, đao này chẳng phải sẽ biến thằng nhóc kia thành tro tàn sao?”, nhưng lúc này Kim Cửu Thương lại có chút bất lực.

Tất nhiên lão ta thấy đắc ý và tự hào nhiều hơn.

Bởi vì, Kim Độc càng yêu nghiệt thì tộc Kim Bằng Thái Cổ càng thịnh.
Trong chớp mắt…
“Sinh Tử Chớp Ảnh”, Tô Minh tung kiếm ra.
Chỉ riêng kiếm này đã thể hiện ra thực lực đáng kinh ngạc của Tô Minh.


Bởi vì lúc này đao của Kim Độc đã lao đến trước mặt Tô Minh.

Trong thời gian có hạn như này, đừng nói là ra tay thi triển võ kỹ mà đối với 99% tu giả võ đạo mà nói, trong thời gian ngắn ngủi cực độ này khéo còn không chạy nổi, chứ nói gì đến thi triển võ kỹ.
Nhưng Tô Minh vẫn có thể làm được.
Thật không thế tưởng tượng nổi.
Đây chính là sức mạnh của quy luật không gian.

Thông qua việc tích lũy về không gian thời gian, Tô Minh đã có thế khống chế được quy luật không gian, chính xác ra là đã bước vào nhập mòn.

Vì vậy, anh có thể ra tay với tốc độ chóng mặt như này cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này ánh mắt của Kim Độc có chút dao động.

Đó là sự kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên cảm xúc của hắn thay đổi từ lúc hắn xuất hiện đến giờ.
Đúng lúc này…
“Cheng!”, tiếng va đập trong trẻo dứt khoát như xé tan bầu trời và xé tan không gian.

Âm thanh này truyền đến tai của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Đúng lúc này…
“Bụp, bụp, bụp…”, Kim Độc lùi về sau.
Mỗi bước lùi thì không gian phía sau lại biến đổi, lại quay về là một mớ hỗn độn.
Và Kim Độc lùi về sau ba bước thì mới miễn cưỡng dừng lại..

 
Chương 922: 922: Quá Nhanh! Quá Nguy Hiểm!


Sau khi dừng lại, cánh tay
hắn không ngừng run rẩy, khóe miệng còn chảy máu tươi.
Con ngươi của hắn co giật cực độ.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ phấn khích.
Còn Hoang Thành thì suýt nữa sụp đổ…
Tất cả mọi người ở tộc thú không chỉ trợn trừng mắt mà con ngươi cũng như sắp bay ra ngoài, thậm chí có nhiều người vì thay đổi cảm xúc quá mãnh liệt nên lúc này không khống chế được và đã hóa thành hình thú.

Nhất thời, cả Hoang Thành vò cùng hồn loạn.
“Cái gì?”, đứng ở trong Bạch Cư, nụ cười Kim cửu Thương như biến mất, đôi mắt già nua không ngừng co giật.
Đúng lúc này…

Kim Độc đột nhiên hét lớn: “Trời đất sụp đổ, bóng tối võ cực, đao chém vạn vật”, sau đó hắn giơ đoản đao trong tay lên, khí huyết toàn thân không ngừng gào rú.
Lòng bàn tay gợn sóng đen, đoản đao trong tay run rẩy cong vẹo, khí tức toàn thân Kim Độc nhanh chóng chuyển hóa thành màu đen.
Thoắt cái, cả đất trời như chìm trong bóng tối và dường như biến thành đêm đen.
Trong bóng đêm, chỉ có đoản đao trong tay Kim Độc là vẫn sáng lấp lánh, dường như có nhiều con quỷ nhỏ đang nhảy múa.
Không gian rộng lớn bắt đầu sụp đổ và hóa thành hố đen.

Khí tức của bóng đen càng lúc càng sục sôi, dường như thần bóng đêm xuất hiện.

Ngay cả các phần tử trong không khí cũng biến mất, toàn bộ không gian và thời gian dường như bị đóng băng và phong hóa.
ơ bên dưới, Hoang Thành rơi vào trạng thái suy sụp và hoang tàn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một hạt cát trong bóng đêm.
Hàng tỷ người của tộc thú bên dưới ai nấy đều thở dốc, không ai còn tư duy hay dám lên tiếng…
Quá khủng khiếp!

Ngay cả Kim Tố Y từ đầu đến cuối đều nhắm mắt dường như đang ngủ say nhưng lúc này cũng khẽ mở mắt ra, cảm thấy có chút hứng thú.
“Quả nhiên là tu luyện thành
còng rồi”, Kim cửu Thương vuốt chòm râu, vui mừng hài lòng gật đầu, không kìm nối nhìn về phía Tò Minh, lẩm bẩm: “Thằng nhóc! Để xem mày còn có thể tạo nên kỳ tích gì không?”
“Chém!”, sau đó trong không khí yên tĩnh, mũi đao chém về phía Tò Minh như mưa sao băng.
Quá nhanh! Quá nguy hiểm!
Trong không gian yên tĩnh, khí tức không bị lộ ra ngoài, khí tức được thu lại cực độ.
Dường như cả thế gian này chỉ còn lại đúng một kiếm một
đao này.
Không có khoảng cách về thời gian, trong lúc Tò Minh mở to mắt quan sát thì đao này đã đến trước mặt anh.
Nhưng Tô Minh đột nhiên giơ tay lên và tung quyền ra.

Quyền này bao gồm 250 triệu kg sức mạnh thuần túy, ngưng tụ sức mạnh và cả quy luật không gian, hơn nữa còn tống hợp cả quy luật Tử Vong và kiếm ý…
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thi triển võ kỹ dung hòa nhiều loại phức tạp như vậy.
“Roẹtl”, lúc quyền đánh ra thì chỉ nghe thấy âm thanh như thần sấm sét đánh xuống.

 
Chương 923: 923: Thình Thịch Thình Thịch…


Sau đó bóng tối ban nãy
hoàn toàn biến mất, đất trời lại sáng trở lại, luồng ánh sáng của đoản đao mà Kim Độc dùng cũng hóa thành hư vô…
Kim Độc lại lùi về sau, mỗi bước lùi lại là một lần phụt máu.

Đến khi hắn lùi về sau mười chín bước mới dừng lại.
Lần này sắc mặt Kim Độc tái nhợt, toàn thân run lấy bẩy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tò Minh, lúc này chỉ còn hơi thở dồn dập như dã thú.
Hắn không tin, có chết cũng không tin.
Chiêu pháp của hắn có tên là ‘Tử Diễm Trám’, không ngờ lại bị chặn lại dễ dàng đến thế.

Không phải, phải là bị trấn áp dê dàng mới đúng.
Làm sao có thể thế được?
Theo như Kim Độc thấy, những người ở cảnh giới thấp hơn cảnh giới Thiên Diễn thì căn bản sẽ bị gi3t ch3t dưới Tử Diễm Trảm của hắn.
Nhưng trước mặt…

Kim Độc tự nhận thấy ý cảnh của mình vò cùng mạnh và không thể đỡ nổi nhưng lúc này mọi thứ như sụp đổ.
Trái tim vò địch tu luyện hàng chục ngàn năm lúc này cũng tan nát.
Hoang Thành ở bên dưới lại sáng trở lại, lúc này biến thành ngôi mộ tan hoang.

Hơn nửa tộc nhân đều đã sợ chết ngất đi.
Ngay cả đám tộc nhân trong tộc Kim Bằng Thái Cổ ở trong Bạch Cư cũng có rất nhiều người ngất đi.
“Không… Không… Không thể nào”, Kim cửu Thương thất thần, liên tục lắc đầu, như muốn cắn đứt răng, khí tức toàn thân như bùng nổ, giống như kẻ đánh bạc
bị thua lớn, đòi mắt già nua cũng toàn là tia máu.
“Anh cũng ra hai chiêu rồi đấy, chả có gì thú vị cả.

Vốn tưởng rằng anh cũng có chút thực lực, ai dè…”, Tô Minh lên tiếng nói, nhìn về phía Kim Độc nói với vẻ chán ngắt.

Anh nhìn chằm chằm vào Kim Độc, đột nhiên nói với vẻ mong đợi: “Hay là đừng lãng phí thời gian nữa, mau lấy ra bản thể Kim Bằng Thái CỔ của anh đi.

Nếu không, giờ mà tôi xuất chiêu thì anh chết không toàn thây đâu”.

Tô Minh nói rất nghiêm túc.

Nhưng cảm giác này lại khiến người khác cảm thấy hống hách
vô cùng.
Hơi thở của Kim Độc dồn dập, khí tức toàn thân như mất kiểm soát, thậm chí mất đi quyền khống chế.
Hắn là Kim Độc, là Kim Độc có thể Vĩnh Hằng Thái Cổ, là cường giả bất bại.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tò Minh, sát ý trở nên quái dị, khuôn mặt bât đầu co quắp lại: “Loài người chắc không bao giờ có thể tưởng tượng ra bản thể Kim Bằng Thái Cổ và thể Vĩnh Hằng Thái Cổ lại vô địch đến mức nào đúng không? Cậu muốn xem tôi dùng bản thể xuất
chiến thì nhất định là quyết định hối hận nhất đời này của cậu đây”.
Giọng nói Kim Độc khàn khàn, có chút quái dị, cảm giác như ma khóc quỷ hờn.
Lúc này khí tức toàn thân hắn cũng bắt đầu sục sôi, thân hình bắt đầu trở nên vạm vỡ.
Hắn dường như từ một viên đá đã biến thành một ngọn núi khổng lồ.
“Thình thịch, thình thịch…”, nhịp tim đập mạnh như tiếng trừng phạt của Thượng Đế.

Nhưng nếu nghe kỹ thì đó chính
là nhịp tim đập trong cơ thể đã hóa thành bản thể của Kim Độc.
Đồng thời lúc này, Tô Minh lại không có bất cứ thay đổi nào về cảm xúc, thậm chí là không sốt sắng, không hề có ý nghĩ làm gián đoạn suy nghĩ hóa thành bản thể của Kim Độc.

Thậm chí, trong lúc tất cả mọi người đang chăm chú quan sát quá trình Kim Độc hóa thành bản thể thì Tô Minh lại đưa mắt nhìn về phía Kim Tố Y: “Chắc cô là chiêu bài thứ hai của Kim Bằng Thái Cổ? Cô định ra tay sau khi Kim Độc chết sao? Tôi thấy đánh từng người một phiền phức lắm, chi bằng cò lên cùng Kim Độc đi, như vậy có lẽ còn có
chút thú vị”..
 
Chương 924: 924: Đi Tìm Chết Đi!


Tay Tô Minh cầm Long Ngục Kiếm, nói một cách nghiêm túc, còn nở nụ cười rạng rỡ và đầy tự tin.
Tô Minh thật sự cảm thấy Kim Độc quá yếu, vậy mà hắn còn dám ngông cuồng.
Kim Tố Y là người nhiều năm không hay thay đổi về cảm xúc mà lúc này trong lòng cũng dấy lên vẻ phiền não.
Còn Kim Độc thì bị khiêu khích đến mức mất kiểm soát, cuối cùng bản thể cũng biến hóa thành công.
Màu vàng tản ra khắp nơi như mưa màu vàng rơi từ trên không trung xuống bao trùm khắp đất trời, cảm giác phiêu bồng như hòa với các phần tử trong không khí.

Thậm chí không cần thở cũng vẫn có thế cảm nhận được khí tức đó đang bị dung hòa vào máu tươi và linh hồn.
Và điều quan trọng nhất vẫn là kích cỡ bản thế của Kim Độc, đã dài hơn 20000 mét.

cảm giác nhìn mà không thấy điểm cuối.
Dường như thân hình như bao trùm nửa không trung, cả thế gian chỉ còn lại mỗi Kim Bằng Thái Cổ.

Ngoài ra có những ký tự đang bay lơ lửng như những câu thần chú hoang cổ, thậm chí như những văn tự ở văn minh tiền sử.

Tất cả đều bay lượn rõ nét xung quanh bản thể của Kim Độc.

Giữa mỗi ký tự dường như lại có mối liên quan quái dị, từng ký tự liên kết với nhau, tạo nên tầng vĩnh hằng với khí tức phòng ngự vò địch.

Bấy giờ, bởi vì uy áp từ huyết mạch Kim Bằng Thái Cổ của Kim Độc được phóng thích ra không hề che giấu, Hoang Thành bên dưới có 99.999% người tộc thú phải cúi đầu cung kính, sợ hãi dập đầu kính bái, không dám có một suy nghĩ nào khác, bấy giờ, dù Kim Bằng bắt họ tự sát thì chắc số người tộc thú bên dưới cũng sẽ nghe theo, đó chính là lợi ích mà uy áp huyết mạch mang đến.
“Thể Vĩnh Hằng và thể Kim Bằng lại dung hợp với nhau đến
bảy mươi phần trăm”, Kim cửu Thương thì thào nói, trong đòi mắt già nua, tối tăm, đầy khát máu và một chút e dè hiện lên vẻ chờ mong và kinh ngạc.
Thể Vĩnh Hằng cũng được, thể Kim Bằng cũng thế, cả hai đều là thế chất có cấp bậc cao nhất, hòa vào làm một với nhau thì đúng là tạo hóa của đất trời, hàng tỷ năm chưa chắc đã có một, huống chi còn dung hợp đến tận bảy phần.
Hay!
Hay lắm!

“Đi tìm chết đi!”, sau đó,
tiếng kêu giết đầy lửa giận của Kim Độc cứ như trăm ngàn viên đạn hạt nhân nổ tung trên trời cao.
Âm thanh rung động.
Nhưng, trong âm thanh đó có ẩn chứa uy áp huyết mạch tộc Kim Bằng Thái Cố, đi sâu hơn nữa, nó còn chứa cả thần thông âm thanh chỉ thuộc về bộ tộc này.
Thế nên tiếng rống đó khiến không gian phía trên Hoang Thành bắt đầu điên cuồng đổ sụp xuống, cứ như động đất không gian hàng tỷ năm khó gặp-
Trong tiếng gào rống, Kim Độc cũng nhấc móng vuốt lên đánh về phía Tô Minh.
Cực kỳ đáng sợ.
Chỉ cảm thấy một mũi nhọn màu vàng như đang chứa chất lỏng từ ánh mặt trời lướt qua ánh mắt và tâm hồn, có thể nói là vô địch thiên hạ!
Bộ tộc Kim Bằng Thái Cố còn có một lợi thế nữa đó chính là vuốt Kim Bằng.
Huống chi Kim Độc còn chuyên mòn dùng chân khí Thái CỔ vĩnh hằng để luyện chế móng vuốt của mình vô số lần?
Móng vuốt màu vàng đó có thể sánh ngang với đạo khí hạ phẩm, đúng là mạnh đến không thể tin nổi.
Khi móng vuốt đó đang đánh về phía Tò Minh thì có thể thấy rất rõ cả núi Vô Mệnh cũng bắt đầu rung lên, kinh khủng…
Cá núi Vô Mệnh cũng bị chấn động thì có thể biết được nó mạnh thế nào.
“Vuốt được đấy, tôi thích nó rồi”, khoảnh khắc đó, Tô Minh đột nhiên lên tiếng, anh nhếch miệng cười, Long Ngục Kiếm bất ngờ vung lên, vung tay lướt qua một đường.
Chỉ một kiếm.

 
Chương 925: 925: Một Câu Chuyện Thần Kỳ!


Sau đó cất kiếm đi ngay.

Cả quá trình ra chiêu rất nhanh và cũng khá là tùy ý.

Khiến con người ta có cảm giác như đang mơ.

Thế nhưng.

Khi tất cả mọi người cảm thấy Tò Minh quá tự cao tự đại, không biết lượng sức, sẽ bị quật tả tơi.

Thì đột nhiên!
“Gào…”, tiếng kêu la thảm
thiết của Kim Độc vang lên, vô cùng đau khổ, âm thanh đầy chói tai và chân thực.

Máu tươi văng tứ tung.


Màu vàng trở nên u ám.

Có thể thấy rất rõ, vuốt của Kim Độc sắp chạm vào người Tô Minh, suýt chút nữa là tóm được nhưng… Nhưng lại bị chém đứt lìa!
Bị một kiếm của Tô Minh, chặt đứt.

Một câu chuyện thần kỳ!
Thần kỳ đến mức tỷ năm
khó gặp.

Hiện ra trước mặt mọi người như thế.

“Còn cái vuốt kia nữa, đế lại nốt đi”, Tô Minh lại đột ngột nói, anh lại ra tay.

Ánh kiếm lóe lên.

Một cái móng vuốt khác của Kim Độc cũng bị chém đứt.


Hai cái móng vuốt được Tô Minh nhặt bỏ vào nhẫn không gian.

Hai cái móng vuốt này có độ cứng sánh ngang với đạo khí
hạ phẩm, nói thật lòng, nó còn đáng sợ hơn cả vũ khí của những cao thủ để lại trong di tích cổ từ hàng tỷ năm trước.

Rất đáng để lưu giữ.

Hơn nữa Tô Minh có thể xác định được rằng hai cái móng vuốt này sẽ được bia Huyền Diệu chấm trúng, một khi bia Huyền Diệu cắn nuốt hai cái móng vuốt này, nói không chừng sẽ có chút tiến bộ.

Nghĩ thế, Tô Minh cảm thấy nóng lòng muốn thử, không ngờ bản thể bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ còn là bảo bối thế này.

Bấy giờ, anh hận không thể chặt hết tất cả móng vuốt của cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ.

“Không! Không! Không thể nào!”, với sự hào hứng của Tô Minh thì Kim Độc lại sụp đố thêm lần nữa, tinh thần và tâm trạng khó lắm mới góp nhặt lại được sụp đổ ‘âm ‘âm, trở thành những mảnh nhỏ như bột phấn.

Bản thể khổng lồ của Kim Độc điên cuồng bay đi, hai cái móng vuốt đã mất, chỉ còn mỗi hai cái đùi liên tục chảy máu tươi như thế nó chẳng còn thiết sống nữa.

Đúng là Kim Độc không thể
chấp nhận được sự thật này.

.

 
Chương 926: 926: Nhưng Vấn Đề Là Tô Minh Làm Được!


Cảm thấy đây chính là ác mộng.

Kim Độc đã dung hợp thể Thái CỔ Vĩnh Hằng và thể Kim Bằng lên đến bảy mươi phần trăm, đó là bản thể mạnh đến mức nào.

Huống chi đó còn là móng vuốt, đó chính là bộ phận cứng rắn nhất của bản thể.

Sao có thế bị chém đứt như thế?
Thậm chí Kim Độc còn cảm thấy dù có là cảnh giới Thiên
Diễn hàng thật giá thật cũng không thể trực tiếp chém đi hai móng vuốt của mình.

Nhưng vấn đề là Tô Minh làm được!
Làm rất dễ dàng!
Tư tưởng võ đạo của Kim Độc lại một lần nữa bị nghiền nát.

Thậm chí Kim Độc còn tuyệt vọng đến mức hận không thể tự bạo…

Tô Minh đã làm thế nào?
Trên thực tê’ việc đỏ cũng
chắng dễ dàng gì.

Anh đã thử những chiêu thức mới, Cửu Kiếm Kinh Tiên cùng Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Sinh Tử Chớp Ảnh, ba kiếm hợp vào làm một, có sự sắc bén độc nhất của Cửu Kiếm Kinh Tiên, có sức mạnh tập trung của Thập Kiếm Vĩnh Hằng, có cả tốc độ của Sinh Tử Chớp Ảnh.

Cộng thêm quy luật Không Gian, quy luật Tử Vong, ngưng tụ sức mạnh vân vân và mây mây…
Cộng thêm kiếm ý đã lên đến cảnh giới Thăng Hoa trung kỳ!
Một kiếm của Tô Minh đã dùng hết tất cả những nguồn sức mạnh rất lớn, tất nhiên đó cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Trải nhiệm mới lạ này cũng
không thế nói là quá tốt, ba kiếm hợp làm một, không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.

Dù sao ba kiếm đều là loại cao cấp nhất, thần thông hoặc kiếm kỹ khó hiểu nhất, đều có sự kiêu ngạo của bản thân thì làm gì có chuyện chúng chịu dung hợp với nhau.


Đó là do Tô Minh dùng kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa trung kỳ làm thuốc dẫn mới miên cưỡng làm được.

Dù đã làm được nhưng phần trăm dung hợp cũng thấp, theo như Tô Minh kiểm tra thì độ dung hợp đó chỉ khoảng ba
mươi phần trăm.

Nhưng mà dù thế thì anh vẫn thoải mái chặt đứt móng vuốt của Kim Độc như đang thái rau.

Cũng có thể thấy nó rất khủng bố.

Cả Tô Minh cũng thầm thấy hào hứng và chờ mong.

Anh nghĩ sắp tới nhất định phải nghĩ cách để ba kiếm dung hợp được hoàn toàn vào nhau, một khi độ hòa hợp lên đến một trăm phần trăm thì nó hủy thiên diệt địa còn khó ư?
Ngược lại, đây là lần đầu tiên Tò Minh cảm thấy Long Ngục Kiếm trong tay mình hơi yếu đi.

Dường như anh có thể xác định và đoán trước rằng một khi ba kiếp hợp lại thành một, thực hiện chiêu thức, có lẽ Long Ngục Kiếm sẽ không chịu nổi, đoán chừng sẽ vỡ nát.

Khi đang chìm vào dòng suy nghĩ.



 
Chương 927: 927: Kiếm Trận Chín Mươi Chín Kiếm Phong


Tô Minh không để ý đến các loại cảm xúc đang có ở Hoang Thành.

Đó là thứ cảm xúc điên
cuồng, hoảng hốt há hốc miệng đến nỗi rút gân.

Dù Kim Độc phóng thích cả bản thể cũng không thể chịu nối một kiếm của thanh niên này ư?
sắc mặt của Kim cửu Thương cũng bắt đầu tái nhợt, thậm chí còn có chút hối hận.

Chuyện không thể xảy ra được đó đã thật sự xảy ra ở đây rôi.

Một giây sau đó.

Đột nhiên.

“Rầm!”
Tò Minh cũng là người tốt, biết bây giờ Kim Độc đang đau đớn lắm, tâm trạng suy sụp, hoàn toàn nghi ngờ về cuộc sống này, sống không bằng chết, thế nên anh giơ một đấm lên, quy vu trần ai trực tiếp nện vào bản thể khống lồ của Kim Độc, bản thế nhanh chóng xuất hiện một hố máu.


Xuyên thủng.

Xác của Kim Độc nhanh chóng rơi xuống, mất đi nguồn sống, cả thần hồn cũng bị nghiền nát.

Ầm!
Xác của Kim Độc rơi xuống Hoang Thành, trực tiếp đè nát cả ngàn tòa kiến trúc bên dưới, làm sụp đổ một góc Hoang Thành.

“Anh rất mạnh”, không ai nhìn thấy Kim Tô’ Y đứng trước mặt Tô Minh bằng cách nào, mặt đối mặt, vẻ mặt Kim Tố Y đầy bình tĩnh, trong sự điềm tĩnh ấy có vẻ nặng nề, thậm chí cô ta còn khẽ nhíu mày, dường như cô ta đang muốn nhìn thấu Tô Minh nhưng mãi vần không thể làm được.

“Tất nhiên”, Tô Minh gật đầu, thoải mái thừa nhận.

“Vì thế, anh phải chết”, Kim TỐ Y cực kỳ nghiêm túc, không chỉ vì Tò Minh quyết sống chết với tộc Kim Bằng Thái Cổ, hay Tô Minh chỉ mới hai mươi tuổi, mà còn vì anh là loài người, cấp bậc đó với loài người chính là yêu nghiệt, nếu anh không chết, sau này sẽ thành một mối tai họa dành cho cả đế quốc Hoang Thú.

Lời nói vang lên.


CỔ tay Kim Tô’ Y đột nhiên cử động.

Kiếm trúc trong tay khẽ nâng lên.

Một mũi nhọn bay thẳng về phía Tô Minh, mũi nhọn đó trông cũng chẳng có gì đặc biệt, khá bình thường thôi.

Thế nhưng.

Khi kiếm phong sắp chạm vào người Tô Minh thì đột nhiên bùng nổ!
Kiếm phong nhanh chóng hóa thành chín mươi chín cái.

Kiếm phong chằng chịt như giăng tơ.

Ti tỉ cái bén nhọn.

Chín mươi chín kiếm phong
lại tự động sắp xếp thành một kiếm trận!
Kiếm trận chín mươi chín kiếm phong
Thao tác tinh vi đó, cả Tô Minh cũng phải sợ đến ngây ngấn cả người.

.

 
Chương 928: 928: Bảy Mươi Hai Kiếm Chồng Lên Nhau


Bởi vì thao tác có thể khống chế kiếm phong đến mức tinh tế như vậy, anh cũng chỉ mới được thấy lần đầu, nếu dùng thước đo của loài người để kiểm tra thì hẳn là chỉ số sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Đúng là điên rồ thật mà!
Tô Minh đã mở mang được tầm mắt rồi.

Cả hai mắt cũng to hơn nhiều rồi.

Những thao đó, ầm! Kiếm phong của kiếm trúc trông có vẻ bình thường như một con kiến lại đột ngột hóa thành khủng long, như một giọt nước mua nhanh chóng biến thành biển rộng.

Sự bùng nổ bất ngờ đó, ngay trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi tạo ra sự rung động.

Sau khi kiếm phong bùng nổ thì nỏ lại dùng tốc độ khủng
khiếp, có lẽ là nhanh hơn gấp mười lần, đến trước mặt Tô Minh lại nhanh thêm gấp mười nữa, đúng là đáng sợ.

Hoàn toàn không cho con người ta đường sống.

Chỉ một kiếm đó thôi, sức mạnh của Kim Tố Y đã được bày ra đó, chẳng thiếu sót một chút nào.


Luân hồi bảy kiếp, khủng bố như thế, quả là danh bất hư truyền.

Theo đánh giá của Tô Minh, chỉ một kiếm đó thôi là đủ để gi3t ch3t võ tu cánh giời Thiên
Diễn bậc hai trong nháy mắt, còn mạnh hơn sự tưởng tượng của Tô Minh rất nhiều.

“Kiếm tốt”, thế nhưng Tô Minh hoàn toàn không hề kích động, chỉ khen một câu rồi đột ngột giơ Long Ngục Kiếm trong tay lên, quy luật Không Gian được đẩy lên cực hạn, nói cách khác, nó không bằng tốc độ vung Long Ngục Kiếm.

Trong thoáng chốc, Tô Minh cứ như một người đang biểu diễn với tốc độ xuất chiêu mà mắt thường không thế thấy rõ.

Một cái chớp mắt chém bảy mươi hai kiếm.

Bảy mươi hai kiếm chồng lên nhau.

Mỗi một kiếm đều là cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Sinh Tử Chớp Ảnh.

Mỗi một kiếm đều ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, quy luật Không Gian, quy luật Tử Vong các thứ.

Mỗi một kiếm đều dồn hết toàn lực.

Dồn hết bảy mươi hai kiếm vào cùng một lúc như thế có thể được xem là thần tích.

cả bản thân Kim Tố Y cũng phải ngừng thở.

Có chút ngấn ngơ.

Giây phút ngẩn ngơ đó cũng chính là tốc độ Tò Minh ra tay, như một tia lửa xẹt qua vậy, có lẽ chỉ chừng 0,01 giây? Người thường, dù có là cảnh giới Thiên Diên thì có thể ra tay được trong khoảng thời gian cực hạn đó vần rất khủng bố, Tô Minh thì sao? Chẳng những ra tay ngăn cản mà còn trực tiếp thực hiện bảy mươi hai lần.

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì dù cô ta có bị đánh chết, bị nghiên nát chết cũng không bao giờtin.

Mặt khác, những chiêu kiếm
dồn hết sức lực để đối phó như thế, làm sao anh có thế thực hiện liền bảy mươi hai cái liên tục không dứt?
Theo cô ta biết, khi võ tu loài người thực hiện những chiêu thức mạnh mẽ như thế thì nhiều nhất là ba bốn lần sẽ không còn sức nữa.

Dù là người tộc thú có thế lực hơn người, lượng chân khí tích trữ khổng lồ thì liên tục đánh ra mười chiêu mạnh cũng sẽ bị cạn kiệt.

Tò Minh này…
Không thế nhìn thấu được.

Trong một thoáng Kim Tố Y đang thả hồn đi đâu đó…
Soạt!.
 
Chương 929: 929: Tiếng Long Ngâm Của Long Ngục Kiếm


Giữa không trung, không gian bị xé rách đã trở lại bình thường, trong hỗn độn nó lại xé rách, tia sáng rực rỡ, chân nguyên như mây.

Cực kỳ rung động.

Mọi âm thanh đều yên tĩnh và tập trung về một phía, chiêu thứ nhất của hai người đang quyết đấu, cân tài ngang sức.

Có thể nói là thổi ngang như gió thu.

Trên thực tế, Kim Tố Y vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nguyên nhân rất đơn giản, Tò Minh dùng liên tục bảy mươi hai kiếm mới chặn được một kiếm của Kim Tố Y.

Hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.

“May quá”, Kim cửu Thương thở phào nhẹ nhõm.

Thanh niên này chính là tên yêu nghiệt nhất trong số những kẻ yêu nghiệt lão ta từng gặp
được trong đời, trong suốt mấy trăm ngàn năm qua, hơn nữa còn là tên yêu nghiệt bỏ lũ yêu nghiệt khác xa hàng ngàn dặm.

Lão ta đã tuyệt vọng nghĩ rằng thanh niên này là vô địch thiên hạ, không hề có điểm cuối.

Vần may.

Kim Tố Y không thua kém gì ai! Rất biết cố gắng phấn đấu!
Không chỉ Kim cửu Thương, những người khác trong tộc Kim Bằng Thái Cố và người tộc thú cũng thở phào nhẹ nhõm.


Ninh Triều Thiên và Tiêu
Nguyệt thì mặt cắt không còn một hột máu, cứ tròng như người chết.

Thậm chí Tiêu Nguyệt còn lảo đảo suýt ngã, đã khóc nấc lên.

“Nếu đây chính là giới hạn cuối cùng cho sức mạnh của anh thì tôi nghĩ anh nên tranh thủ thời gian nói lời tạm biệt với thế giới này đi là vừa, tôi có thể cho anh chút thời gian, đó chính là sự tòn trọng tòi dành cho thiên tài và yêu nghiệt chân chính”, Kim Tố Y lên tiếng, nghiêm túc nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Minh.

Cô ta không nói giỡn.

Tuy rằng một kiếm của cô ta lúc nãy không hề nương tay.

Nhưng đó cũng không phải là đòn tấn công mạnh nhất của cô ta.

Nên biết rằng cô ta thành còng luân hồi bảy kiếp, đã tu luyện thành công Luân Hồi Thiên Kiếp trong truyền thuyết rồi!
Dù bỏ đi cái chiêu thức khủng bố đến đáng sợ của Luân Hồi Thiên Kiếp, thì cô ta vẫn có những chiêu kiếm mạnh hơn cái lúc nãy rất nhiều.

Mà Tô Minh, nếu chỉ có mỗi một kiếm đó thì dù anh có chồng bảy mươi hai kiếm, thậm chí là bảy trăm hai mươi kiếm thì vẫn không phải là đối thủ của cô ta.

“Nếu tôi nói lúc nãy tôi chỉ mới làm nóng người thì cò có tin không?”, Tô Minh cưỡi khẽ, như vừa ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng!
Trực tiếp khiến mọi âm thanh trở nên yên tĩnh, không còn tiếng động nào, không gian đóng băng, thời gian như dừng lại.

“Lúc nãy cô chủ động ra
chiêu, tôi đỡ một kiếm đó, bây giờ đến lúc tôi chủ động rồi”, trong sự im lặng đó, Tò Minh nghiêm túc nói.

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên…
Hí!
Tiếng long ngâm của Long Ngục Kiếm.

Một kiếm chém ra.

Trong kiếm có cả cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Sinh Tử Chớp Ảnh, thêm vào đó là quy luật Không Gian, kiếm ý khác nữa, chẳng có một chút
dư thừa nào, đều được dồn hết vào đó, đồng thời được bỏ thêm Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo lấy được từ chỗ Lâm Yển ở nhà họ Lâm thế giới Đại Thiên.

Bốn kiếm hợp nhất.

Tô Minh rất vất vả, thật đấy, bốn kiếm hợp nhất khiến anh dồn hết toàn lực, cả kho tàng huyết mạch cũng dùng tới mới đủ sức ép cả bốn vào làm một.

Nhưng cũng chỉ dung hợp được khoảng mười phần trăm.

Dù thế, một kiếm chém ra, chẳng hiểu sao Tô Minh lại có

cảm giác mãnh liệt với câu “tôi là vô địch thiên hạ”.

Xuất hiện ảo giác rằng mình có thế dùng kiếm này lay động quá khứ, chặt đứt thời gian.

Một kiếm này, thật sự rất mạnh.

Trong nháy mắt, Kim Tố Y đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt như tro tàn, hai mắt hoảng sợ! Như thể vừa tròng thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trên đời này!
“Luân Hồi Thiên Kiếp!”, Kim TỐ Y không hề do dự, hơi thở chợt thay đổi, nếu như một giây trước vẫn là cái vẻ chẳng gì
đáng màng tới, mọi thứ đều là tĩnh lặng thì giờ phút này đây nó trở nên bùng nổ, hơi thở hủy diệt có thể làm mai một cả thế giới nhanh chóng tỏa ra từ người cô ta.

Cùng lúc đó, cả người Kim TỐ Y cũng chìm trong màn mây màu tím, màu tím đó cực kỳ tinh khiết và linh động, như một đám tinh linh tím đang chạy nhảy, trong lúc nó chạy nhảy thì sấm sét mạnh điên cuồng nổi lên.

Kim Tố Y lập tức biến thành thần sấm.

Quy luật Sấm Sét bao quanh người, hai mắt ẩn chứa hơi thở
sát phạt của thần, một màu tím đen, đòi mắt ấy lướt qua như có thể dừng lại hết tất cả mọi thứ.

Bấy giờ, hơi thở quy luật Sấm Sét trên người Kim Tô’ Y rõ ràng đang phá tan cảnh giới Thăng Hoa, hơn nữa vẫn còn tiếp tục đánh tới, đáng sợ như thế.

Không chỉ quy luật Sấm Sét mà còn có một quy luật Luân Hồi kỳ lạ đầy bí ẩn hiện lên quanh Kim Tố Y, cảnh tượng Kim Tố Y luân hồi bảy kiếp này cứ như đang hóa thành thước phim được trình chiếu bao quanh cô ta.

Bấy giờ, Kim Tố Y không còn mang hơi thở sinh mệnh của loài người hay người của tộc thú nữa, ngược lại, đó là hơi thở của thiên thần, một thiên thần không có cảm xúc.

Khi tất cả mọi thứ được ngưng tụ đến cực hạn.

“Thần Nhãn Luân Hồi, phá vỡ hư không!”, Kim Tô’ Y đột nhiên hét to, đôi mắt màu tím đen như đang ôm lấy thiên địa vạn vật, đột nhiên ánh sáng tím bùng nố, hai luồng sáng tím b4n ra từ trong mắt, trực tiếp đối diện với một kiếm của Tô Minh.

ông…
Bốn kiếm hợp thành một kiếm của Tô Minh là chuyện trước nay chưa từng có, kiếm đạo thòng thần, chằng hề chùn bước, thế nhưng giờ phút này nó lại run lên như vừa gặp phải thiên địch.


Thế nhưng sau đó, khi bốn kiếm hợp nhất thành một kiếm, chẳng những không hề lùi bước hay sợ hãi mà còn có thêm kiếm phong tinh khiết trước nay chưa từng đó, tinh khiết đến mức đã được hóa thần nhập linh.

Trong phút chốc.

“Keng!”
Hai vâng sáng tím trong mắt cò ta nhanh chóng trói chặt lấy một kiếm của Tô Minh.

Có thể thấy rất rõ, kiếm quang của Tò Minh bắt đầu vỡ vụn!
Đầu tiên là nứt từng đoạn từng đoạn một, sau đó là vỡ vụn từng miếng từng miếng, bị vỡ tan thành mảnh nhỏ, sau đó hóa thành bụi phấn, cuối cùng là bụi phấn cũng biến mất không còn nữa, cứ như đã bị kéo vào luân hồi.

Ánh sắng trong đôi mắt màu tím của Kim Tố Y cũng không thua kém gì, đầu tiên là
ám đạm đến tối tăm, sau đó là
• * hóa thành hư vô.

Cân tài ngang sức.

“Hay cho một chiêu Luân Hồi Thiên Kiếp, khá thú vị”, Tô Minh thì thào trong lòng, đúng là bất ngờ.

Anh lại ngửi thấy hai loại quy luật Sắp Xếp cảnh giới Thăng Hoa trong Luân Hồi Thiên Kiếp của đối phương, cảm giác cứ như vừa gặp ma vậy.
 
Chương 930: 930: Liều Mạng Đến Cùng


vỏ quýt dày có móng tay ngọn, núi cao còn núi cao hon.

Anh vẫn luôn cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì kiếm ý bước vào cảnh giới Thăng Hoa, nghĩ lại có hoi buồn cười.

“Đúng là luân hồi bảy kiếp chẳng hề đơn giản, dù là thời viên cổ và thời thượng cổ khi võ đạo phồn vinh nhất, võ tu có thể luân hồi bảy kiếp cũng là con số rất ít, lại càng miễn bàn đến việc cô ta thuộc tộc thú, lại càng đáng quý hơn”, thiên nữ Tạo Hóa giải thích, những lời đó chất chứa sự khen ngợi dành cho Kim Tố Y.

Tô Minh cực kỳ bất ngờ, Kim Tố Y thì sao?
Còn bất ngờ hơn.

Người khác không biết đôi mắt Phá Vọng của Kim Tố Y mạnh đến mức nào sau thiên kiếp luân hồi, nhưng bản thân cô ta thì biết!
Mạnh dạn nói có thể giết người cao hơn ba hay thậm chí là bốn bậc trong nháy mắt.

Đúng là mạnh đến nỗi nghe
như đang chơi trò gian lận.


Trong tình huống này, lại cân tài ngang sức?
Kim Tố Y thật sự không thể chấp nhận được, nhìn kỹ hơn có thể thấy hơi thở của cô ta trở nên nóng rực vì cảm xúc dao động quá dữ dội.

Cô ta nhìn chằm chằm Tò Minh, không cách nào tin nổi.

Sau đó.

Kim Tố Y hít một hơi thật mạnh, giơ tay lên nhét một viên thuốc vào miệng mình, cô ta lại quát lên, giọng nói trong trẻo ấy
đã trở nên khàn khàn, phảng phất vẻ điên cuồng, muốn dùng hết tất cả mọi thứ đế liều mạng.

Kim Tố Y đã nhét vào miệng mình viên Kiệt Khí Hoàn, một loại thuốc viên cao cấp nhất trong số các loại thuốc cao cấp, Kim TỐ Y vò tình lấy được từ trong di tích của bán đế loài người.

Kiệt Khí Hoàn có tác dụng rất đơn giản, khi nuốt vào thì trong thời gian ngắn có thể ngưng tụ hết tất cả chân khí lại, đổi được thời gian bùng nổ ngắn ngủi.


Nên biết rằng dù là loài
người hay tộc thú thì chân khí trong người đều chạy khắp các huyệt vị, khắp mọi ngóc ngách kinh mạch, mọi thế bào hay thậm chí là mỗi một thớ thịt.

Bình thường thì dù là người hay tộc thú đi chiến đấu, dù dùng hết sức cũng chỉ điều động được chân khí bên trong đan điền mà thôi, trong huyệt vị, trong ngõ ngách kinh mạch, trong tế vào, trong thớ thịt thì không thể điều động nổi, bởi vì một khi dùng đến sẽ tạo thành tốn thương không cách não cứu vãn được, nếu xui xẻo, có thể sẽ bị hủy cả căn cơ võ đạo.

Kim Tố Y dùng Kiệt Khí
Hoàn là đang liều mạng đánh đối, cũng chỉ để thắng!
Cô ta cứ như con cá mắc cạn.

Bị ép đến bước đường cùng, nếu cò ta không làm thế thì cũng chết trong tay Tò Minh, tại sao không thử một phen?
Sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.

Kiệt Khí Hoàn tan ra trong người Kim Tố Y.

Nhất thời, ca thể Kim Tố Y chợt run lên dữ dội, cái run đó có tần suất và cường độ rất
khủng khiếp.



 
Chương 931: 931: Mỗi Kiếm Đều Là Bốn Kiếp Hợp Nhất


Cũng rất đau, gương mặt Kim TỐ Y méo mó không ra hình người, trông cứ như bản thể của Kim Bằng Thái Cố trông rất đáng SỢ.

Tất nhiên khí tức từ người Kim Tố Y cũng có sự thay đổi, nếu như một giây trước cô ta chỉ là biển rộng rít gào, hồng thủy ngập trời thì bây giờ đây cô ta đã biến nước biển rộng mênh mông thành nham thạch nóng chảy, biến thành thiêu đốt, làm tan chảy tất cả mọi thứ.

Cảnh giới võ đạo của Kim TỐ Y bất giác đột phá lên thẳng
cánh giới Thiên Diễn bậc hai.

Đòi mắt màu tím giờ đã biến thành màu máu đen.

Hởi thở hủy thiên diệt địa dao động khiến Hoang Thành này dần bị chôn vùi!
Hoang Thành run lên cứ như thuyền lênh đênh trên mặt nước, có thể bị phá thành từng mảnh nhỏ bất kỳ lúc nào.

Vô số người của tộc thú bây giờ đang trở nên điên cuồng chui xuống đất, hoặc là trốn lên trời…
Sự hỗn loạn đầy tuyệt vọng.

Trong Hoang Thành, những cao thủ tộc thú của chín loài lớn mạnh nhất đều sợ hãi nhìn chằm chằm Kim Tố Y, quá đáng sợ, quá khủng khiếp, bởi vì chẳng có một ngoại lệ nào, cả tộc trưởng và thái thượng trưởng lão, hay người sống từ thời thượng cổ đến nay đều có cùng một cảm giác… Đó là Kim Tố Y có thể giết mình trong giây lát.


Nỗi sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn, sợ hãi, có cả thấp thỏm bất an, cứ tra tấn họ không cách nào thở nổi.

Chẳng mấy chốc.

Khi Kiệt Khí Hoàn phát huy
hết tác dụng của mình, hoàn toàn bùng nổ, đấy chân khí lên đến đỉnh cao nhất, Kim Tố Y quát lớn: “Thiên Phạt Luân Hồi, Lòi Kiếp Vạn Thế!”
Trong giọng nói ấỵ có cả sấm sét.

Giọng nói hệt như vua sấm ngàn đời.

Một lời quyết định tất cả.

Cùng với tiếng hét đó là sấm sét màu tím đen to như đùi của người trưởng thành giáng xuống từ trên trời, vò cùng dài, rực rỡ chói mắt, luân hồi vò đạo, sấm sét trên cao tập trung vào
Tô Minh, như một con rồng sấm sét đang giương nanh múa vuốt đánh về phía anh.


Con rồng đó có quy luật Luân Hồi cùng với quy luật Sấm Sét, quá mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến mức cả ngọn núi Vò Mệnh thủ đô của đế quốc Hoang Thú cũng hóa thành thế giới Luân Hồi và Sấm Sét.

Ảnh Luân Hồi bay đầy trời, dao động.

Sấm sét đánh xuống từ trên trời như chẳng muốn nể nang ai.

Cuối cùng sắc mặt Tô Minh
cũng trở nên nghiêm trọng.

Nhưng dù thế thì anh vẫn không bảo Thần Khôi ra tay, bởi vì anh cảm thấy bản thân mình vẫn làm được.

Thậm chí anh còn có chút hào hứng và mong chờ.

Gặp được đới thủ mới có thể trưởng thành mà, đúng không?
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”, kiếm Long Ngục trong tay anh lướt đi như gió, kiếm này đến kiếm khác, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.

Mỗi kiếm đều là bốn kiếp hợp nhất.

.

 
Chương 932: 932: Long Tượng Thiên Địa


Mỗi kiếm đều có sức mạnh gi3t ch3t võ tu cảnh giới Thiên Diên bậc một, bậc hai bình thường.

Mỗi kiếm đều là kỳ tích dung hợp mà con người ta khiếp sợ.

Nhưng với Tô Minh mà nói cứ như mấy thứ bày đầy ngoài đường, cứ điên cuồng thực hiện không ngừng nghỉ, trong nháy mắt anh đã chém được một trăm chín mươi chín kiếm, đúng là điên rồi.

Hoàn toàn vượt ra khỏi quy luật của võ đạo!
Nhưng dù thế thì hết kiếm này đến kiếm khác vẫn như một vật hi sinh, vừa mới hóa giải được ảnh của con rồng sấm sét từ Kim TỐ Y đang liều mạng bên kia thì lập tức hóa thành hư vô,
chẳng thế chịu nổi một đòn, sự chênh lệch rất lớn.

Là do bốn kiếm kết hợp của anh chưa đủ mạnh ư?
Không, là do con rồng sấm sét Kim TỐ Y liều mạng tạo ra quá điên rồ.

Trong nháy mắt, một trăm chín mươi chín kiếm đã biến mất mà con rồng sấm sét đó thì vẫn tồn tại, tất nhiên, không thế nói số kiếm đó chẳng có tác dụng gì, ít nhất màu sắc của con rồng cũng biến từ màu tím đen thành màu nhạt nhòa hơn.

Kim Cửu Thương thở phào

nhẹ nhõm.

Tuy là rất đau lòng vì Kim Tố Y sẽ bị phế, đã dùng cả Kiệt Khí Hoàn rồi, tiêu hao căn co và tiềm lực như thế thì đúng là sẽ bị phế, tiếc đến chết được, tiếc đến đau lòng.

Nhưng có thế đánh bại Tô Minh mới là chuyện quan trọng nhất.

Bốn kiếm hợp nhất của Tô Minh được chém liên tục một trăm chín mươi chín cái vẫn không phải là đối thủ của con rồng, thế cục đã định.

“Thanh niên loài người đó
chắc là không còn con bài tẩy nào nữa đâu nhỉ?”, Kim Cửu Thương không tin, quân bài tẩy của một người không thể vò cùng vô tận như thế được.

Lão ta không tin đâu.

Trong giây lát, con rồng sấm sét đã đến trước mặt Tò Minh, dưới ánh mắt của rất nhiều người, rồi Tò Minh cũng sẽ bị con rồng nuốt chửng.

Nhưng vào ngay lúc này.

“Long Tượng Thiên Địa”, Tô Minh quát to.

Thần thòng này rốt cuộc
cũng được dùng đến.

Hơn nữa, chẳng những là dùng mà còn được bỏ thêm cả kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa, quy luật Không Gian và Sinh Tử Nhị Khí các thứ.

Có thể bỏ vô anh đều cho vào hết.

Cố gắng tăng sức mạnh của Long Tượng Thiên Địa hết mức có thể.

Tất nhiên đó cũng là tình huống khi sức chịu đựng của cơ thể Tò Minh, cảnh giới võ đạo và khả năng nắm giữ kho tàng huyết mạch tăng lên hắn mới
dám điên cuồng thử như thế, nếu là trước kia, thử kiểu này chẳng khác gì tìm đường chết, cơ thể hoàn toàn không chịu nổi.

Bây giờ thì lại chịu được rồi.

Trong nháy mắt.

“Ầm…”
 
Chương 933: 933: Không Còn Nữa Rồi


Một cái chân Long Tượng đột nhiên hiện ra nơi chân trời, được phóng to vô số lần.

Hoang Cổ đánh úp tới như thế đang muốn lôi kéo mọi người bước vào thế giới Thái Cổ.

Chân Long Tượng trông sống động như thật.

Hơn nữa sự sắc bén muôn phần cùng với tốc độ của nó khiến lòng người rét lạnh, cắn nát tất cả không gian, còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, nhanh chóng giẫm lên người con rồng sấm sét của Kim Tô’ Y.

“Bộp!”
Con rồng nát.

Thật sự đã nát.

Tuy thế, chân Long Tượng cũng nát.

Nhất thời, mọi thứ lại chìm vào sự yên tĩnh đáng sợ.


Con ngươi của Kim Tố Y chợt mất đi ánh sáng, chua sót, cô ta nhìn Tô Minh thật lâu với vẻ tuyệt vọng.

Trên đời này, tại sao lại có một thiên tài như thế?
Hoàn toàn không cho những thanh niên cùng lứa khác đường sống!
Cô ta thật sự đã cô’ gắng hết sức rồi.

Tiêu Nguyệt đã xúc động đến nỗi ngất đi, đầy xoay
vòng vòng, hận không thể gào thét thật to.

Ninh Triều Thiên chỉ biết cúi đầu xuống mắng, cũng sắp điên rồi.

Kim Cửu Thương ở sâu trong Bằng Cư thì lại có cảm giác lảo đảo chợt ngã, sắc mặt trắng bệch như cương thi, đứng đó như thể sẽ chết bất kỳ lúc nào.

Còn những thế hệ sau của tộc Kim Bằng Thái Cố vẫn còn đứng trong Bằng Cư cùng với thế hệ chi bên thì đã bị dọa đến nồi khóc rống.

“Còn gì nữa không?”, Tô Minh nhìn về phía Kim Tố Y hỏi, có chút chờ mong từ tận đáy lòng.

Nhìn kỹ thì khóe miệng Tô Minh cũng có chút máu tươi.


Nói thật, lúc nãy anh cũng bị thương, Kim Tố Y tạo ra con rồng thật sự khó chơi quá.

Vết thương của Tô Minh cũng không nhẹ, chịu chấn động từ cả quy luật Luân Hồi lẫn quy luật Sấm Sét, lục phủ ngũ tạng anh không còn nằm ở vị trí cũ và cứ như vỡ vụn.

Nếu là võ tu khác thì nói
không chừng đã chết rồi.

Nhưng Tò Minh thì lại khỏi trong giây lát, khả năng hồi phục vết thương của anh đúng là chơi gian lận.

Tò Minh vẫn chưa đã nghiện.

Cảm giác chiến đấu sống còn với Kim Tố Y thế này thật thoải mái, cũng rất hữu dụng trong việc gia tăng sức mạnh bản thân.

Anh thật lòng mong chờ Kim Tố Y có thể cho mình chút bất ngờ.

Đáng tiếc…
Kim Tố Y lắc đầu: “Không còn nữa rồi”.

Giọng cò ta bình tĩnh nhưng pha chút chua sót.

Khi cô ta đang lắc đầu thì đột nhiên!
“Ầm…”.

 
Chương 934: 934: Rất Nhiều Ánh Mắt Hoảng Sợ


Bản thể cô ta chợt hiện ra, dài hơn bảy ngàn mét.

Quá lớn.

Bản thể vừa xuất hiện thì hai cánh đã úp lại, giam Tô Minh
trong sái cánh của mình.

“Anh còn sống thì tộc Kim Bằng Thái Cổ hay thậm chí là đế quốc Hoang Thú đều sẽ lâm vào nguy hiểm, cho nên tòi xin lỗi”, giọng Kim Tố Y đầy kiên quyết và điên cuồng.

Chưa nói hết lời.

“Rầm rầm rầm rầm…”
Nổ tung!
Cô ta tự bạo.

Tự bạo không chút do dự
nào.


Đó là điều tất cá mọi người không ngờ đến, bao gồm cả Kim Cửu Thương.

Dù sao Kim Tố Y cũng là một yêu nghiệt, không nói đến tộc Kim Bằng Thái Cổ, dù cho ra đế quốc Hoang Thú thì hàng tỷ năm trôi qua chắc cũng chỉ có một sự íôn tại luân hồi thành còng.

Một yêu nghiệt như thế, yêu nghiệt có thể ảnh hưởng đến số mệnh của cả đế quốc Hoang Thú.

Làm sao có thế dễ dàng buông bỏ tính mạng của mình như thế được? Dù Kim TỐ Y có nuốt Kiệt Khí Hoàn.

Sinh mệnh cô ta vẫn rất rất rất quan trọng, rất đáng giá.

Không nên xúc động như thế, bất ngờ tự bạo!
Đầu óc Kim Cửu Thương trống rồng đứng sững sờ ở đó!
Những người khác trong tộc Kim Bằng Thái Cổ, thậm chí là tất cả tộc thú của đế quốc Hoang Thú này đều thế.

Kim TỐ Y có sức mạnh tuyệt đối như thế, huống chi cô ta còn nuốt cả Kiệt Khí Hoàn để đẩy trạng thái lên mức cao nhất, tự bạo như thế, mọi thứ sẽ được khuếch đại nhiều hơn một người ở tầng Võ cao tự bạo.


Phía dưới, phần lớn kiến trúc của đế quốc Hoang Thú đều bị hóa thành tro tàn, trừ những cái đã được trận pháp vây quanh.

Thế nhưng cả Bằng Cư lại không bị hưtổn gì, buộc lòng phải nói tộc Kim Bằng Thái Cổ che giấu rất sâu, cả phòng ngự của Bằng Cư cũng dùng đến những thủ đoạn đặc biệt.

Ầm ầm ‘âm…
Dãy núi Vô Mệnh, núi Hỏa chắn quanh bán kính mấy ngàn dặm xung quanh đều vỡ nát, đổ xuống.

Cả thủ đô đế quốc Hoang Thú dưới chân núi Vô Mệnh đều chìm vào cảm giác quay về hỗn độn, quay về cái thời kỳ đó.

Sau đó là dòng khí hủy diệt cuồn cuộn ập tới, kéo dài cả mười phút.

Khoảng mười phút sau mới có hơi thở mở hỗn độn ra.

Mới yên tĩnh lại một chút.

Rất nhiều ánh mắt hoảng sợ
run rẩy tìm kiếm khắp nơi, hòng tìm thấy bóng dáng Tô Minh, tuy rằng tất cả người tộc thú đều biết có lẽ thanh niên loài người đó đã chết rồi.

Không thể chưa chết được.



 
Chương 935: 935: Cần Gì Phải Tự Bạo Thế


Dù sao Kim Tố Y tự bạo cũng đã chôn vùi cả thủ đô đế quốc Hoang Thú này, có thể thấy nó mạnh đến mức nào, vô địch đấy chứ nhỉ?
Hơn nữa có thế chắc chắn rằng Kim Tô Y tự bạo là vì Tô Minh.

Sức mạnh mà Tô Minh cảm nhận được, thứ sức mạnh có thể
hủy thiên diệt địa đánh thẳng vào người anh như thế, chắc sẽ dự dội hơn tất cả mọi người trăm lần, ngàn lần nhỉ?
Vì vậy, Tô Minh có là thần tiên trên trời hay ma vương chuyển thế, dù có là diêm vương ở nhân gian cũng không thể sống nổi!
Nhưng suy cho cùng trước đó Tò Minh cũng tạo ra quá nhiều điều kỳ diệu.

Thế nên họ phải tận mắt tìm thử mới yên tâm được.

Tìm đâu đó chừng vài phút.

Dường như chẳng còn gì
nữa.

Khi tất cả người tộc thú đều nghĩ rằng Tô Minh đã chết, đã hóa thành hư không.

Đột nhiên!

“Cần gì phải tự bạo thế?”
Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.

Đó là giọng của Tò Minh.

Bỗng nhiên hàng tỷ ánh mắt nhìn về phía âm thanh.

Họ thấy Tô Minh vẫn bình
yên chẳng bị gì.

Khi làn sương khói mịt mù tan đi, bóng dáng anh dần xuất hiện.

Sâc mặt còn chẳng thay đổi nữa là.

Không chỉ mình Tô Minh mà cả Ninh Triều Thiên lẫn Tiêu Nguyệt cũng hoàn toàn không sao cả.

Tại sao lại như thế?
Nguyên nhân rất đơn giản.


Khoảnh khắc Kim Tố Y tự bạo, Tô Minh đã dùng bia Huyền
Diệu chắn cho Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, không gian của Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, một không gian lớn hơn rộng mấy trăm mét, tất nhiên là thoải mái chặn được tự bạo của Kim Tố Y.

Bia Huyền Diệu quá mạnh.

Tò Minh thì cũng rất đơn giản, anh có được sức chịu đựng cơ thể đầy khủng bố, hơn nữa còn có thêm Thần Khôi chia sẻ chút áp lực nên có thể ngăn cản được, tất nhiên, để Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt vẫn bình yên không tổn hao gì thì anh cũng bị thương máu thịt be bét vì Kim TỐ Y tự bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục nên giờ phút này tròng anh như
chẳng sao cả.

“Không! Không! Không!”, cuối cùng Kim cửu Thương cũng sụp đổ, lão ta gào thét thành tiếng, trong tiếng hét đó là sự oán độc và hoảng sợ tột cùng.

Âm thanh dồn dập như đang kêu rên.

“Tạm thời đừng kêu la loạn xạ lên thế, nghe nó chướng tai lắm, lão già kia, yêu cầu ông yên tĩnh một chút.

Cho hỏi nhé, các người còn chuẩn bị thêm gì đằng sau nữa không? Nếu không thì tôi sẽ tiến vào Bằng Cư”, đột nhiên Tò Minh di
chuyện, anh đáp xuống từ trên không trung, xuất hiện trước cửa Bằng Cư, anh giơ tay làm động tác suỵt, tiện thế nhếch môi cười khẽ.

Tất cả đã biến thành một đống hoang tàn.

Rất nhiều ánh mắt phức tạp và đầy e ngại nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

.

 
Chương 936: 936: Muộn Rồi


Tuy tộc Kim Bằng Thái Cố rất bá đạo trong bao năm qua, khiến người ta căm hận, trên thực tế, trong suốt hàng tỷ năm, có vô số tộc thú chất chứa oán hận và căm tức dành cho tộc Kim Bằng Thái Cổ.

Thế nhưng giờ phút này đây, khi tộc Kim Bằng Thái Cổ bị dồn đến đường cùng, bị ép vào con đường chết thì vẫn có nhiều tộc thú có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Họ hi vọng rằng tộc Kim Bằng Thái Cổ tiếp tục đứng ra gánh vác, tiếp tục đưa những quân bài tẩy của mình ra để chống lại Tò Minh.

Nguyên nhân ấy hả, rất thiết thực, Tô Minh là loài người.

Dù tất cả các tộc thú khác trong đế quốc Hoang Thú đều mong tộc Kim Bằng Thái Cổ diệt vọng, nhưng họ lại không mong
sự diệt vong đó đến từ tay loài người.

Tất nhiên, dù giờ phút này có rất nhiều kẻ mạnh trong tộc thú mang cảm xúc phức tạp cùng những suy nghĩ không thể nói rõ, nhưng chẳng có một ai dám đứng ra giúp tộc Kim Bằng Thái Cổ.

Bởi vì Tò Minh quá mạnh!
Cả Kim Tố Y cũng đã bị Tò Minh nghiền nát, khi Kim Tố Y tự bạo cũng không thể thương tổn được Tô Minh thì trong số hàng tỷ người tộc thú này, có ai dám chắc mình sẽ đánh lại Tô Minh nữa?
Ngay sau đó.

Khi tất cả mọi người trong tộc thú đều nghĩ Tô Minh sẽ trực tiếp tiến vào Bằng Cư.

Nhưng bỗng nhiên.


“Chàng trai loài người, nếu lúc này tôi nói mình đồng ý mọi yêu cầu của cậu, rồi chúng ta coi như hòa, thấy sao?”, Kim Cửu Thương bình tĩnh nói với giọng hơi van xin lẫn chút than thở mỏi mệt.

“Muộn rồi”, Tò Minh không chút do dự lắc đầu.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

“Chàng trai loài người này, các cậu hay có câu làm gì cũng nhường nhịn nhau, để sau này còn gặp lại.

Cậu thật sự muốn không chết không ngừng ư?”, Kim Cửu Thương khàn khàn căm hận lại có chút điên cuồng
nói.

“Đúng thế”, Tô Minh vẫn bình tĩnh đáp.

“Được! Được! Được!”, lần này, Kim cửu Thương giận quá hóa cười: “Đế xem cậu có thể vào Bằng Cư hay không! Không có lời mời của tộc Kim Bằng Thái CỔ tòi thì dù là ai, hay cả cậu, muốn vào cũng là chuyện viển vông thôi!”
Lão ta vừa nói xong.

Đột nhiên.

Ầm ầm ầm ầm…

cả khu vực Hoang Thành bất ngờ rung chuyển.

Giống như đã xảy ra một trận động đất cực mạnh.

Không những thế, trong trận rung chuyển kỳ lạ này, rõ ràng có thế cảm giác được thuộc tính Thổ đang điên cuồng đổ xô về Bằng Cư từ bốn phưong tám hướng.

Xung quanh Bằng Cư bắt đầu hình thành màng sáng màu nâu lăn tăn sóng gọn.

Sau đó, từng luồng ánh sáng ấy như măng mọc tre già bất ngờ phóng thẳng lên cao.

Mỗi một luồng sáng trông như một bức tường bao bọc lấy Bằng Cư.

Hàng trăm ngàn luồng sáng tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, hình thành một không gian khép kín, bao quanh Bằng Cư.

Kế tiếp, ta có thế thấy các loại thuộc tính Thổ từ trong hư không, bầu trời, không gian… như bị thứ gì hò hoán, điên cuồng lao về phía Bằng Cư, rồi hòa vào vòng sáng màu nâu kia.

Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả, chỉ chốc lát sau, màng sáng màu nâu kia đã dày tới
mấy chục mét, trông cực kỳ rắn chắc.

Bấy giờ, trên màng sáng màu nâu ấy lại hiện lên từng đường vân như mai rùa.

Từng đường vân được phác thảo một cách rõ nét.

Mỗi một đường vân như đang củng cố cho lớp màng sáng kia.



 
Chương 937: 937: Giấu Kỹ Ghê!


Cuối cùng, màng sáng màu nâu ấy đã trở nên cứng rắn một cách không tài nào tưởng tượng nổi.
Khí thế tỏa ra từ trên những đường vân ấy dường như cất chứa một tầng phòng ngự đỉnh
cấp.
cảnh tượng ấy vừa chấn động lại đáng sợ.
Chẳng ai ngờtộc Kim Bằng Thái Cố còn có chiêu đó.
Dù là Tò Minh cũng khá bất ngờ.
“Thế nên, chàng trai trẻ à, giờ cậu còn dám khoác lác nói mình có thể đi vào Bằng Cư không?”, Kim Cửu Thương gằn từng chữ một nói: “Không gian phòng ngự này là chiêu do Đại Địa Huyền Vũ – Đại Đế của yêu thú từ thời viên cổ sáng tạo ra.

Nó tên là ‘Khiên Đại Địa Huyền
Vũ’.

Tổ tiên tộc Kim Bằng Thái CỔ chúng tôi là bạn thân của Đại Địa Huyền Vũ nên may mắn học được chiêu này.


Và được truyền lại qua bao đời.

Tôi đúng là thẹn với tổ tiên, hàng tỉ năm qua, đây là lần đầu tiên tộc Kim Bằng Thái CỔ bị ép đến nỗi phải dùng tới ‘Khiên Đại Địa Huyền Vũ’!”
Kim Cửu Thương nhấn nhá với vẻ đầy kiêu ngạo và tự hào.
Đó là niềm tự hào của tộc Kim Bằng Thái Cố.
“Giấu kỹ ghê!”, lúc này, bên trong Hoang Thành, những cao thủ của 9 tộc thú khác cũng không khỏi than thở, bỗng dưng
cảm thấy tộc Kim Bằng Thái Cổ nằm trong top 10 các tộc thú là do họ cố ý khiêm tốn.

Chứ không thì họ cũng có đủ sức mạnh để vượt qua 9 tộc khác rồi.
Mọi người đều cảm thán, rồi lại quay sang nhìn Tô Minh.
Chắc chàng trai loài người này không thể lập nên kỳ tích gì nữa đâu nhỉ?
Việc gì cũng phải có một mức độ nhất định.
Tộc thú nào mà chưa từng nghe đến tên tuổi của Đại Địa Huyền Vũ chứ?

Trong lịch sử, tộc thú có rất nhiều Đại Đế, cũng chẳng ít hơn loài người là bao.
Trong số đó, người có lực phòng ngự mạnh nhất thì phải nói đến Đại Địa Huyền Vũ.

ông ấy nổi tiếng vì sức phòng ngự của mình.

Cuối cùng, còn dựa vào nó để nhập đạo xưng Đế.
Trong lĩnh vực đó, có thể nói Đại Địa Huyền Vũ là người đứng đầu trong tất cả các Đại Đế.
Ông ấy tự nghĩ ra “Khiên Đại Địa Huyền Vũ”, dù tộc Kim Bằng Thái Cố chỉ học được chút ít và không có đủ sức mạnh để phát huy hết chiêu ấy.

Thế nhưng, chỉ
dùng để ngăn cản chàng trai loài người này thì chắc cũng dư sức rôi ây nhí?
“Thú vị”, Tô Minh đứng trước Bằng Cư, tận mắt nhìn thấy tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ hình thành, trong lòng lại thấy háo hức.
Anh có thể cảm giác được sự đặc biệt và tuyệt diệu của tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ kia.
Thứ tốt.
“Thiên nữ tiền bối, nếu tòi học được chiêu ‘Khiên Đại Địa Huyền Vũ’ kia fôi thêm vào lực phòng ngự của cơ thể mình thì
chẳc sẽ mạnh lẳm nhỉ?”, Tò Minh không kiềm được hỏi..

 
Chương 938: 938: Nó Chỉ Có Thể Giữ Một Tháng Thôi Đúng Không


“Đương nhiên rồi, Đại Địa Huyền Vũ, ha ha… Bổn thiên nữ cũng có chút ấn tượng, đúng là
một người có tư chất cực cao về mặt phòng ngự”, Thiên nữ Tạo Hóa cười nói.

Tò Minh càng nóng lòng muốn thử, có thể khiến Thiên nữ Tạo Hóa nghe nói và còn mở miệng khen thì quả là hiếm thấy.

“Phá hủy cái khiên Đại Địa Huyền Vũ kia đã rồi nói sau”, Tò Minh đáp với giọng hừng hực ý chí chiến đấu.

Nếu Đại Địa Huyền Vũ tự mình thi triển “Khiên Đại Địa Huyền Vũ” thì Tò Minh sẽ tự mình hiểu lấy, trước mắt, anh không thế nào phá hủy nó dù có dùng hết những con bài chưa
lật.

Nhưng chiêu này là do tộc Kim Bằng Thái Cổ thi triển, ha ha…
“Keng!”
Long Ngục Kiếm trong tay bỗng rung lên.

Anh vung kiếm lên, tức thì chém ra 99 nhát, rồi gộp lại thành 4 nhát.

Kiếm mang nối liền không dứt như sóng chấn động, phóng thẳng về phía khiên Đại Địa Huyền Vũ.


Nhát nhát chồng lên nhau.

Vả lại, còn tập trung vào cùng một chỗ.

Thế nên, sức mạnh của nó cực kỳ khủng bố.

Nhưng mà.

Thoáng chốc, vị trí bị tấn còng trên khiên Đại Địa Huyền Vũ chỉ tối đi một chút, chứ không có vẻ gì là bị đánh vỡ.

Sau đó, chỗ đó lại bị ánh sáng màu nâu khác chảy tới lấp đầy, rồi còn nguyên như không.

Trông mà hãi!
“Đúng là khiến người ta phải than thở”, Tô Minh thầm khen, rồi càng kính trọng Đại Địa Huyền Vũ – Đại Đế của tộc thú mà mình chưa có cơ hội được gặp kia hơn.

Lúc này, cả Hoang Thành đều phát ra từng tiếng hít sâu.


Ai cũng cảm thấy cực kỳ chấn động.

Đòn tấn công của Tô Minh mạnh nhường nào thì mọi người đã được chứng kiến ở trận đánh với Kim Tô Y ban nãy.

Nói thật, chắc từng lớp kiếm mang điên cuồng xếp chồng lên nhau kia có thể lập tức hạ gục một cao
thủ Thiên Diễn tầng hai hay thậm chí là tầng ba của tộc thú.

Thế nhưng, tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ kia lại không chút sứt mẻ.

Thật là đáng sợ.

“Tộc trưởng, đây… đây cũng quá trâu bò fôi!”
“Tộc trưởng, có khiên Đại Địa Huyền Vũ thì tộc Kim Bằng Thái CỔ chúng ta có thể đứng sừng sững ở Hoang Thành rồi.

Dù là cao thủ đỉnh cấp của thế giới loài người tới cũng không thể làm gì được tộc ta”.

“Tộc trưởng… đây… đây là
thật ư?”
Đám lãnh đạo của tộc Kim Bằng Thái Cổ xung quanh Kim Cửu Thương đều kích động đỏ mặt.

.

 
Chương 939: 939: Chàng Trai Loài Người Thế Nào


Nỗi sợ hãi và đau đớn khi Kim Độc và Kim Tố Y chết chợt biến mất sạch sành sanh.
“Chàng trai loài người, thế nào?”, Kim cửu Thương âm trâm hỏi.
“Rất mạnh”, Tò Minh thành thật đáp.
Kim Cửu Thương lại nói: “Vậy làm hòa, bàn bạc nhé? Tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi đồng ý với mọi yêu cầu mà cậu muốn, rồi chúng ta bắt tay giảng hòa, thấy sao?”
“Chẳng sao cả”, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại trực tiếp từ chối.
“Cậu…”, Kim Cửu Thương nổi giận.
Ngay cả vô số người trong tộc thú ở đế quốc Hoang Thú cũng thấy khó hiểu.
Cậu không thể phá hủy khiên Đại Địa Huyền Vũ, nhưng
lại không chịu giảng hòa đế lấy chỗ tốt, thế chẳng phải bị ngu thì là gì?
Tên nhóc loài người này cứng đầu thật!
“Hừ! Chàng trai à, kiêu ngạo quá cũng không tốt đâu.

Để tôi xem cậu có thể làm gì khiên Đại Địa Huyền Vũ nào?”, Kim Cửu Thưang nén giận nói.
Lão ta chưa từng thấy người nào ngòng cuồng như vậy.
Từ trước đến giờ, kiêu căng ngạo mạn là những từ thuộc về tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Giờ lại xoay ngược lại, đúng là khó chịu mà.
Nếu có thế, Kim cửu Thương sẽ chặt Tô Minh ra làm tám khúc, khiến anh mãi mãi không được đầu thai.
“Nếu tòi không cảm giác sai thì tuy khiên Đại Địa Huyền Vũ rất mạnh, nhưng chỉ biết phòng ngự.


Vả lại, nó còn được dựng nên từ thời viễn cổ.

Mà theo hàng tỉ năm qua, cũng dần bị xói mòn, không có đủ năng lượng để bù vào và còn nhiều nguyên nhân khác.

Suy ra, một khi bắt đầu sử dụng nó thì không lúc nào là không tiêu hao thuộc tính phòng ngự.

Tôi đoán, chắc tấm
chắn không gian này chỉ trụ được nhiều nhất là một tháng rồi sẽ tự mình biến mất”, Tô Minh nhàn nhạt, cười cợt nói.
Trước mắt, với sức quan sát của Tô Minh thì đương nhiên là không đoán được.
Nhưng ai bảo có Thiên Nữ Tạo Hóa ở đây cơ chứ?
Cô ta chỉ liếc một cái đã nhìn ra, rồi nói toẹt ra lỗ hổng của nó.
Lần này, sắc mặt Kim cửu Thương lập tức trắng bệch.
Và cũng hoảng thật sự!
Lý do tại sao lão ta dựng nên tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ rồi mà vẫn muốn bàn bạc, giảng hòa hay thậm chí là trả một cái giá đắt.

Còn không phải là vì biết chiêu này không dùng lâu dài được à?
Nhưng, không phải chỉ mình lão ta biết chuyện này sao?
Mà chuyện này ngoài tộc trưởng là lão ta ra cũng chẳng ai biết.

Có điều, chàng trai loài người trước mặt lại… lại biết tất cả.
Ngay cả chuyện tấm khiên
Đại Địa Huyền Vũ sẽ tiêu hao rồi ngày nào biến mất cũng biết.
Điều này… quả thật quá đáng sợ.
Kim Cửu Thương run rẩy suýt đứng không vững.
Trong con ngươi già nua tràn ngập tuyệt vọng.
Một tháng cũng không dài, đối với những tu giả võ đạo có trình độ như Tô Minh thì chỉ cần đứng đó tu luyện chút xíu thôi đã qua cả tháng rồi.
Một tháng sau, tộc Kim Bằng Thái Cố phải làm sao bây
giờ?
“Tộc… Tộc trưởng, điều đó là thật ư?”, các cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ xung quanh đều quay phắt sang nhìn Kim Cửu Thương, lạnh run người.

Mấy phút trước, họ còn vui mừng phấn khởi.

Lúc này, lại như lọt vào hầm băng.

Có một số người còn đỏ cả mắt.
Kim Cửu Thương không đáp.
Không nói gì chính là khẳng định, là ngầm thừa nhận.
Thoáng chốc…
Không nói gì chính là khẳng định, là ngầm thừa nhận.
Thoáng chốc…
“Bịch, bịch, bịch!”
Có vài cao thủ trong tộc suýt nữa thì ngất xỉu..

 
Chương 940: 940: Sự Xuất Hiện Của Bia Huyền Diệu


Bên trong Bằng Cư đã có vài phần hồn loạn.

Rất nhiều cường giả của của bộ tộc Kim Bằng Thái Cố sắp sụp đổ.

Theo sự trầm mặc của Kim cửu Thương, hàng tỉ dân chúng của tộc thú của cả đế quốc Hoang Thú đều hiếu được.

Tất cả bọn họ đều nghẹt thở!
Đúng là vậy ư?
Bộ tộc Thái Cổ Kim Bằng vẫn không thể tránh khỏi con đường diệt vong sao?
“Này người trẻ tuổi, bộ tộc Kim Bằng Thái Cố đã nhận ra khó khăn trước mắt”, sau cùng, Kim Cửu Thương nói: “Cậu cần một triệu hỏa tinh phải không, tôi đồng ý”.

“Không đủ, đại trưởng lão Kim Lưu, còn có vị tộc trưởng là ông đều phải chết, thậm chí còn phải là tự bạo thần hồn để tự sát”, Tô Minh nói thêm: “ồ, đây là điều kiện trước kia, còn giờ thì, bởi vì các ông lãng phí nhiều thời gian như vậy, lại thêm một điều kiện nữa, tất cả Thái
bởi vì các ông lãng phí nhiều thời gian như vậy, lại thêm một điều kiện nữa, tất cả Thái Thượng trưởng lão của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đều phải tự sát”.


Tàn nhẫn!
Quá tàn nhẫn!
Tàn nhẫn buộc người ta phải chết.

Đến cả một con đường sống cũng không cho.

Kim Cửu Thương nắm chặt quả đấm, hơi thở lão ta trở nên dồn dập hơn.

Con ngươi già nua của lão ta đỏ bừng.

“Khinh người quá đáng!1′, Kim Cửu Thương nghiến răng nghiến lợi nói: “Điều này là không thể nào!”
Không nói đến những điểm khác, điểm mấu chốt trong lòng lão ta là lão ta phải còn sống.

Nếu lão ta chết rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Bảo vệ thế hệ trẻ và vài kẻ yếu của bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ thú vị lắm à?
Người không vì mình, trời tru
đất diệt.

Không ai muốn mình chết và Kim Cửu Thương cũng thế.

Trong chốc lát, cả đế quốc Hoang Thú chìm trong yên lặng…
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều định khuyên báo Tô Minh, như vậy đã đủ rồi, nếu không thì thật sự phải tiêu tốn một tháng ở đây sao?
Thế này được một mất mười!
Huống hồ, trong khoảng thời gian một tháng đó, lỡ như
xảy ra biến cố gì thì sao?
Rốt cuộc nơi đây là đế quốc Hoang Thú, là sân nhà của tộc thú.

“Nhóc Tô, nếu không…”, Ninh Triều Thiên nói, ông ấy rất cảm động, hạnh phúc vì quyết tâm báo thù thay mình của Tô Minh, thế nhưng, ông ấy vẫn muốn khuyên bảo anh dừng ở đó là được rồi.

Những gì cần báo thù thì đã báo thù được rồi.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top