Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 641: Khí Tức Hoang Vu Này Quả Thực Quá Đáng Sợ!


Một tích tắc.

Mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng.

Hoang vắng vô hạn.

Tứ phía điêu tàn.


Không khí đông đặc.

Tất cả mọi thứ dường như đều bất động.

Duy chỉ có một chưởng quyền ấn đang dao động.

"Đáng chết!!!", tiếng quát phẫn nộ đầy kinh hoàng của Tô Ương vang lên, trong thoáng chốc lan ra khắp nơi.

Vào khoảnh khắc khi Tô Minh đánh chiêu ‘Đại hoang vu quyền, thức thứ nhất của ‘Thương Hải Điêu Linh thì Khung Sát kiếm’ của hắn ta đã không phải là đối thủ.

Cấp bậc cua Đại hoang vu quyền, hắn ta không dám tưởng tượng, là cấp bậc quá cao, vượt xa khỏi sự tưởng tượng.

Ngoài ra, luồng khí tức hoang vu kia đã đạt đến mức có ý cảnh, rất là đáng sợ, phải biết là, ý cảnh của Tô Minh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, trong tình huống này còn có thể lĩnh ngộ được ý cảnh?
Đây vốn là một việc không tưởng.

Nhưng người em trai này của mình đã làm được rồi.


Quả thực là giật cả mình.

Ngoài ra, luồng ý cảnh này còn không phải là ý cảnh bình thường, là ý cảnh đặc thù.

Ý cảnh, cũng phân thành rất nhiều loại, loại thông thường nhất như Sát ý, Kiếm ý, Đao ý, Quyền ý v.

v! những ý cảnh này mặc dù cũng mạnh nhưng dù gì, để so sánh thì vẫn rất bình thường.

Khắp chư Thiên vạn Giới, có rất nhiều tu giả võ đạo dùng kiếm, dùng đao v.

v! để tấn còng, những ý cảnh này đương nhiên cũng rất bình thường.

Nhưng, ý cảnh đặc thù, có thể nói là rất hiếm có, cực kỳ
cực kỳ hiếm gặp, cho dù là ở tầng võ cao cũng vò cùng khó thấy được, nói thực, đây là lần đầu tiên Tô Ương cảm nhận được ý cảnh đặc thù này.

Bởi vì ý cảnh đặc thù quá mức đặc thù, hiếm có, cho nên rất khó để phá hoặc chặn nó.


Tò Ương rõ ràng đã nói với chính mình, luồng khí tức hoang vu vô tận này đến từ Tô Minh đều không phải là thật.

Nhưng hắn ta vần không khống chế được ý chí chiến đấu trong lòng dần trở nên hoang vu, tan tác, Chân khí điêu tàn, suy bại, cho dù khí thế của Khung
Sát kiếm’ từ trước luôn không đổi cũng bắt đầu ai thán, điêu linh.

Khí tức hoang vu này quả thực quá đáng sợ!
Đâu chỉ Tô Ương, Tô Ưng và Nam Cung Cẩn cũng đều không kiềm được mà tâm trạng trở nên sa sút, nhịp thở cũng khó khăn, hô hấp từ từ chậm lại, đến vận chuyển Chân khí và Đan Điền đều bị ảnh hưởng.

Cả người giống như bị ném vào trong một thế giới không hề có chút sức sống, ngập đầy tử khí, thất bại và diệt vong, ảnh hưởng cực lớn đến tâm trạng của mọi người, hận không thể dứt khoát tự nổ Đan Điền, tự phế Võ đạo.

"Chiêu! chiêu! chiêu này thực sự quá khủng khiếp", Tô Ưng bị doạ cho toàn thân run rẩy, mô hôi đầm đìa, liên tục nuốt nước bọt.




 
Chương 642: Làm Sao Có Thể Như Vậy


Cũng chính vào lúc này.

Quả nhiên, bóng kiếm của Khung Sát kiếm vỡ nát tan tành thành những mảnh vụn đầy màu sắc.

Vốn dĩ là không thể chặn lại được một quyền của Thương Hải Điêu Linh, đừng nói là chặn
lại, cho dù chỉ kéo dài chút thời gian cũng không được!
"Tò Ưng, giúp tòi!!!", Tò Ương lúc này còn để ý gì đến sĩ diện với người cùng phe gì nữa, đâu có nhớ đến việc bản thân mình đang đấu tay đôi với Tò Minh nữa, thậm chí chẳng còn muốn "dạy dỗ" Tô Minh, chỉ muốn được sống tiếp, hắn ta gào lên thật to.

Tò Ương vẫn khá là yêu nghiệt, nếu không thì dưới luồng khí tức hoang vu kia, lúc này, hắn ta đâu còn tâm trạng để đi cầu cứu được nữa?

Chính bởi vì đủ yêu nghiệt nên Tâm võ đạo mới đủ kiên định, khí tức hoang vu không hề gây quá nhiều ảnh hưởng đến hắn ta.

Đương nhiên, dù khí tức hoang vu không gây ảnh hưởng nhưng Hoang vu chi quyền ấn kia lại ảnh hưởng đến hắn ta, mang đến khí tức tử vong khó
nói thành lời cho hắn ta.

Hoang vu chi quyền trong lúc dao động, nơi nó đi qua, bốn bề tịch diệt!
Cùng lúc khi Tô ương thét lên, hắn ta nuốt luôn một viên đan dược.

Xung Huyệt đan.

Là một loại đan dược cực kỳ quý hiếm, vì là cậu chủ cả của nhà họ Tô nên trong tay hắn ta mới chỉ có một viên này mà thòi.

Viên Xung Huyệt đan này có thể xung huyệt cho bất cứ cảnh giới nào, cũng tức là có thể đột
phá cảnh giới.

Đương nhiên, do trên thực thế, không bao lâu trước Tô Ương mới đột phá cảnh giới Động Hư Trung kỳ, cho nên cảnh giới về căn bản là đã ổn định, cho nên dùng Xung Huyệt đan cũng lãng phí, thậm chí còn có chút ảnh hưởng đến căn cơ, nhưng lúc này không dùng thì hắn ta sẽ chết.

Chắc chắn sẽ chết.


Hoang vu chi quyền ấn nhìn như thể rất từ tốn nhưng thực chất đã khoá chặt lấy mình.

Trốn không thoát.

Chỉ có thể gắng chịu.

Thực lực của hắn ta, không gắng chịu được!
Đột phá cảnh giới, còn có khả năng đế sống tiếp.

"Thiên vẫn Kiếm!”, cũng chỉ trong một giây này, Tô Minh lại ra tay.

Đương nhiên là chiêu kiếm dốc toàn lực.

Tám triệu kg sức mạnh thuần tuý và kiếm ý ở cấp Linh động v.

v!
Hơn nữa, không chỉ là một
kiếm.


Vừa ra tay, đã là bóng kiếm gồm 199 lưỡi kiếm tụ lại chồng chất lên nhau, hơn nữa, có tổng cộng mười bóng kiếm từ các phương hướng khác nhau tấn công về phía Tô ương.

Tô Minh bình tĩnh, sắc mặt hơi tái, khí tức có chút suy yếu.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn được ý muốn giết người kiên định của anh.

Sắp phát điên rồi!!!
Làm sao có thể như vậy?
Tô Minh rõ ràng đã dùng đến Hoang vu kia, một quyền cực mạnh mẽ, rõ ràng khí tức đều đã bị rút cạn, rõ ràng đã tiêu hao hết sạch, thế nào mà khí tức đã khôi phục lại chỉ trong một cái chớp mắt, hơn nữa còn liên tiếp múa nhiều đường kiếm như the?
Hoàn toàn vượt xa khỏi thường thức của Võ đạo rồi!
Hơi thở tử vong càng đậm.




 
Chương 643: Cấp Bậc Vương Khí Đỉnh Phong


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc này.

Vù!
Xung Huyệt đan đã phát huy
một huyệt vị, cảnh giới của Tô ương đã đạt đến Động Hư hậu kỳ.

Thăng hẳn một cảnh giới nhỏ, khiến toàn bộ thực lực của Tô ương tăng lên không chỉ gấp rưỡi.

Hơi khiến cho Tô ưng có thêm chút cảm giác an toàn.

"Cút đi cho tôi!!!’’, nhưng Tô ương cũng không dám lơ là chút xíu nào, Huyền Huyết kiếm trong tay dập dềnh hơi thở kiếm quyết đầy phức tạp, cao cấp và nặng nề, từng đợt bóng kiếm nhanh chóng tụ lại, dữ dội phóng thích.


Cùng với kiếm ý.

Mỗi một bóng kiếm đều ấn chứa sát ý và sức phá hoại huỷ thiên diệt địa, mỗi một bóng kiếm đều chém về hướng Hoang vu chi quyền ấn đang sắp tấn công đến.

Đồng thời, Tò Ương thi triến Thân pháp Du Thần, một bộ thân pháp đỉnh cấp của Địa cấp Trung kỳ, hơn nữa, hắn ta đã tu luyện đến mức Tiểu thành, dưới chân sinh Vận, Chân khí thành tơ, như quỷ như thần, bước chân dập dờn, tàn ảnh nhập tâm.

Hắn chưa từng tròng mong thi triến thân pháp này sẽ có thế
tránh được sự khoá chặt cúa Hoang vu chi quyền, hắn biết hắn tránh không thoát.

Nhưng, có thể trì hoãn đợt tấn công của Hoang vu chi quyền.

Trong lúc lùi lại, hắn lại cất giọng quát to hơn: "Mệnh ly chi thư!!!".

Một trang giấy màu vàng kim đậm xuất hiện một cách quỷ dị trên đỉnh đầu Tô Ương.

Trang giấy màu vàng kim đậm có Thần vận màu vàng kim dập dềnh bao bọc.

Thần vận đi kèm với bùa chú không ngừng dao động và di chuyển từ bé đến lớn.

Từng dòng bùa chú kéo nhau thành một tấm lưới, liên kết với nhau, cuối cùng đan thành một không gian lồng chụp màu vàng kim phức tạp, như thế chiếc áo mưa màu vàng, tức khắc chụp lên người hắn.

Trong một lúc, xung quanh người Tô Ương có lớp khí tức phòng vệ kín mít, tròn trịa và cực kỳ vững chắc.

"Mệnh ly chi thư" này chính là một Vương khí mang tính phòng ngự đỉnh cấp.


Khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng, nó có thời gian sử dụng, đại khái cũng chỉ dùng được khoảng năm lần.

Những năm gần đây, Tô Ương vẫn chưa từng lấy ra dùng, đây là con át chủ bài của hắn ta, hắn ta đâu nỡ lãng phí.

Nhưng lúc này, không dùng không được.

Sau khi "Mệnh ly chi thư" được dựng lên, sắc mặt Tò Ương khá hơn một chút, hắn lại có thêm chút cảm giác an toàn nữa.

Cùng lúc đó.

Tô ưng cũng ra tay!!!
Từ lúc Tô ương hét lên gọi ông ta cứu mạng đến lúc ra tay này, trên thực thế tư tưởng của Tò ưng vẫn còn đang giãy giụa lần cuối.

Nhưng, cũng chỉ ngẫm nghĩ một hai nhịp thở.

Là đã đưa ra quyết định.

Đúng, thực lực và thiên phú v.

v! của Tô Minh đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.


Tâm võ đạo của ông ta sắp bị doạ cho vỡ nát rồi.

Tô Minh ở trong tầng Võ thấp như trái đất mà lại có thực lực như vậy, quả thực là yêu nghiệt đến mức vạn năm cũng khó có được một người, cho dù là cậu chủ cả Tô Ương so với Tô Minh cũng còn kém xa cả mười vạn tám nghìn dặm.

Hầu như không ở cùng một đẳng cấp.

Nếu như biết sớm Tô Minh ưu tú đến mức này, ông ta có chết cũng sẽ không hạ quyết tâm đứng về phía cậu chủ cả, càng không đi theo cậu chủ cả
đến trái đất này.

Nhưng bây giờ còn được lựa chọn sao? ông ta đã đặt cược từ lâu rồi.

Bây giờ, đột ngột thay đổi chủ kiến cũng không được nữa rồi, cậu chủ Tô Minh đại khái là đã khẳng định ông ta phản bội nhà họ Tô rồi chứ?
Trong tình huống này, còn không bằng liều một phen, giết chết Tò Minh.

Chỉ cần giết chết Tô Minh, tất cả mới có thể quay về đúng quỹ đạo của nó.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 644: Ý Chí Chiến Đấu Của Tò Minh Cuồn Cuộn


Một đao tung ra.

Bóng đao màu đen của ưng đao hoá thành tấm màn đao, phóng to đến cực hạn, đồng thời cũng hút sạch sức mạnh huỷ diệt thiên địa, thiên nhiên Hư vô xung quanh, mọi tinh tuý đều tập trung hết vào thanh đao.

Phía trước bóng đao hình thành một bóng hắc Ưng.

Hắc ưng kiêu ngạo, vỗ cánh phành phạch, tăng tốc.

Hắc ưng tăng tốc, đương nhiên bóng đao cũng tăng tốc.


Dê dàng xé rách không gian, bất luận là Hư không hay là Thực không, đều trở nên mỏng manh như một trang giấy, hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Bóng đao của Ưng đao
thầm lặng bay ra, chém thẳng về phía sau lưng của Tò Minh.

"Tứ chấp sự, ông làm gì vậy?!!! Tô Minh! Cẩn thận!", Nam Cung Cẩn hét lên.

Hầu như là phản xạ tự nhiên.

Lúc này suy nghĩ của cô ta rất hỗn loạn.

Một bên là anh Tô ương trong lòng trước giờ luôn chính trực, lương thiện lại lừa gạt mình, lại muốn giết chết huyết mạch ruột thịt của bố mẹ nuôi mình! Cò ta không chịu đươc nữa rồi!
Một bên là thực lực và thiên phú của Tô Minh rõ ràng vượt xa rất xa so với sức tưởng tượng của cô ta, xa hơn nhiều so với những gì cô ta nghĩ về một thiên tài, trước đó cô ta còn tưởng Tò Minh rất yếu đuối, lúc này, vừa kính phục sùng bái lại vừa đau mặt.

Trong suy nghĩ hỗn loạn, cô ta lại nhìn thấy Tứ chấp sự luôn thân thiết, ôn hoà lại đánh lén từ phía sau Tô Minh?!
Càng không thể chịu nổi.

Cô ta bất giác liền muốn nhắc nhở Tô Minh.


Xong.

Tô Minh như thể không nghe thấy gì.

Trong giờ phút nguy hiểm nhất, rõ ràng bóng đao đánh lén khủng khiếp của Tô Ưong đã sắp chạm đến người anh, rõ ràng Nam Cung Cẩn đã hét lên thật to để nhắc nhở rồi, nhưng anh ấy lại vẫn không hề có chút phản ứng nào.

Không chỉ không có phản ứng, mà, Đoạn Lân kiếm vẫn càng lúc càng sục sôi, thét gào, hưng phấn!!!
"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt! ”.

Đoạn Lân kiếm Vô ảnh Tuyệt thần, không ngừng múa kiếm, chồng lên nhau, mỗi một kiếm sau này càng cò đọng hơn những kiếm trước, ngưng tụ, kiên định.

Từng bóng kiếm chồng lên nhau, chuyển động điên cuồng.

Như cơn sóng thần hồng thuỷ cuồn cuộn, điên cuồng đập về phía Tò Ương.

Ý chí chiến đấu của Tò Minh cuồn cuộn.

cả người phảng phất đều sắp bị ý chí chiến đấu thiêu đốt.


Trong đòi con ngưoi chỉ có Tô Ương.

Chiến! Chiến!! Chiến!!!
Giết! Giết!! Giết!!!
"Trái với thiên đạo như thế, vạn năm cũng khó gặp được một yêu nghiệt đầy thiên phú, đáng tiếc, đánh nhau hưng phấn quá, chết trong tay mình cũng coi như không uổng", Tò Ưng nghĩ thầm trong lòng.

Thở phào một hơi.

Ông ta biết, Tô Minh buộc phải chết không nghi ngờ.

Mình đã từng vô số lần dùng ưng đao, quen thuộc đến mức tận sâu trong tâm khảm, bóng đao này rốt cuộc mạnh bao nhiêu? ông ta là người rõ nhất.

Lúc này, bóng đao của thanh ưng đao dường như đã tiếp xúc với Tô Minh mà không hề có gì chắn đỡ, hoặc không gian để tránh đi, cho dù Tô Minh lúc này có phản ứng lại thì cũng không thể thay đối được gì nữa đúng không?


 
Chương 645: Đó Là Thiên Hoả Hoả Độc!


Cùng lúc đó.

"Ding ding ding! ".

Từng bóng kiếm kinh thiên
động địa rơi thăng trẽn không gian phòng ngự màu vàng kim được Mệnh ly chi thư* tạo nên.

Không gian phòng ngự này mặc dù rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi sức tấn công ào ạt, chi chít, sóng sau xô sóng trước liên tiếp kiểu này.

Con kiến còn có thể cắn chết được con voi.

Huống hồ là kiếm ý tám triệu kg sức mạnh thuần tuý, linh động, chồng chéo lên nhau v.


v! nhưng để so sánh thì bóng kiếm này đâu phải là con kiến.

Cho nên, sắc vàng kim dần
dần biến mất.

Mắt thấy đã sắp tan biến.

Mà Hoang vu chi quyền ấn cũng đến phía trước người Tò Ương, sắp tiếp xúc với không gian phòng ngự màu vàng kim.

Có thể tưởng tượng, sau khi bị rất nhiều bóng kiếm làm hao mòn, không gian phòng ngự kia đã rất yếu đến mức sắp vỡ nát rồi, chắc chắn sẽ không chặn được quyền ấn của Hoang vu chi quyền.

Chạm vào là vỡ thôi đúng không?
Điểm này cho dù là Tô ương cũng hiểu rất rõ.

Nhưng, Tô ương lại cười.

Cười một cách tàn nhẫn.

"Quyền ấn của cậu, rất mạnh!!! Nhưng đáng tiếc, cậu lập tức phải chết rồi! Quyền ấn này có mạnh hơn nữa cũng sẽ biến mất theo cái chết của cậu!", Tô ương thầm nghĩ trong lòng, không hề có chút xíu lo lắng về Hoang vu chi quyền sắp chạm đến mình.

Quyền ấn đi theo chủ nhân, chủ nhân chết, quyền ấn mất, đây là quy luật Võ đạo của Thiên đạo.

Ánh mắt Tô ương quái dị, trong ánh mắt đó, bóng chiếc ưng đao của Tô ưng cuối cùng cũng chạm lên người Tô Minh!
Tô ương vông cùng chờ mong.

Hắn nghĩ, Tô Minh sẽ hoá thành Hư vô một cách không cam lòng dưới bóng thanh Ưng đao đúng không?
Ở chỗ không xa.


Nam Cung Cẩn cũng ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta phái tận mắt chứng kiến huyết mạch của chú Tô và dì Từ hoá thành tro bụi sao?
Cô ta vô cùng vô cùng muốn ngăn chặn.

Xong, bất kế Tò Minh hay là Tò ưng hoặc là Tò ương, thực lực đều vượt xa cô ta.

Khí tức khi ba người này giao đấu, cò ta đều không thế chặn được, cò ta gần như không thể đến gần, khí tức của ba người giống như xây nên một bức tường ngăn, chặn lại người có thực lực không đủ như cô ta ở bên ngoài.

Trên thực tế cô ta không muốn bất kỳ ai phải chết, không muốn Tô Minh chết, không muốn anh Tô ương chết, cũng không muốn Tô ưng chết.

"Ha ha ha! ", Gỉa Viêm cuối cùng cũng giải toả được cảm xúc oán độc bật cười the thé.

Cực kỳ oán độc, đắc ý.

Nhìn chằm chằm Tò Minh.

Hắn nghĩ, Tô Minh đã sắp biến thành một đoá hoa thịt chết chóc, được nở một lần sau chót rồi.

Hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy.

Không được bỏ qua.

Xong!!!
Trong lúc nguy hiểm trùng trùng.

Ai cũng không ngờ được là!

Đúng vào giây phút khi bóng thanh Ưng đao chạm lên người Tô Minh.

"Phụt! ”.

Bóng thanh Ưng đao đột nhiên kêu gào.

Thảm thiết.

Có thế nghe thấy rất rõ ràng, bóng thanh ưng đao kia giống như một cục đá lạnh gặp phải một ngọn Minh hoả cực kỳ nóng cháy, đang điên cuồng tan chảy.

Chớp mắt, bóng thanh ưng đao liền hoá thành hư vò.

Đến bản thể của thanh ưng đao cũng bị tan chảy.

Tò Minh nở một nụ cười đầy vẻ tàn nhẫn.

"A! ", Tò ưng hét lên một tiếng thảm thiết.

Tiếng hét thảm thiết thấu xương, tàn nhẫn, đau đớn vạn phần.

Đó là Thiên hoả hoả độc!


 
Chương 646: Quá Sắc Bén!


Tô Minh đã cảm nhận được đòn đánh lén của Tô Ưng từ sớm.
Đã chuẩn bị trước một giọt Thiên hoả hoả độc.
Thiên hoả hoả độc, trong tình huống không có phòng bị, giết chết một kẻ mạnh cảnh giới Động Hư cũng không phải là không thể.
Tô Ưng cũng chỉ là cảnh giới
Động Hư sơ kỳ mà thòi.
Còn đứng gần mình như vậy.
Không chết ông thì chết ai nữa?
Mà trong lúc Thiên hoả hoả độc như lưỡi liềm của thần chết đang cắt đi mạng sống của Tò Ưng, Hoang vu chi quyền kia cũng dê dàng nghiền nát không gian phòng vệ mà "Mệnh ly chi thư" tạo nên.

Cùng lúc không gian phòng vệ sắc vàng kim vỡ nát, "Mệnh ly chi thư" lập tức trở nên tối mờ, hoá thành bột mịn, biến mất.
Mặt Tô ương không còn chút huyết sắc!!!
Vò cùng vò cùng tuyệt vọng.
Hoang vu chi quyền, đến rồi.
Hắn phải bước chân trên con đường hoàng tuyền rồi.
Tô Ương không chút do dự.
Đứng giữa sự sống và cái chết, hắn ta liền thiêu đốt kiếm ý trong cơ thể mình.
Kiếm ý cũng là thứ có thể dùng đế thiêu đốt.
Khi thiêu đốt rồi thì thực lực sẽ được tăng gấp mấy lần trong thời gian ngắn.
Tất nhiên, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng.

Nếu nhẹ thì
Ý cảnh sẽ bị sụp đổ, tâm niệm võ đạo cũng vỡ tan, đan điền thương nặng.

Còn nếu nặng thì sẽ chết tại chỗ.
Nếu như không bị ép đến bước đường này thì sẽ không có bất cứ tu giả võ đạo nào muốn chọn cách thiêu đốt kiếm ý của bản thân.
Về kiếm đạo thì Tô Ương cũng được coi là có tư chất.


Hơn chục năm trước đã nhập môn kiếm ý.
Mặc dù đến giờ cũng chỉ là kiếm ý ở cấp bậc nhập vi hậu kỳ, chứ chưa bước vào cấp bậc Linh động.

Nhưng kiếm ý của hán ta
tăng thêm phần nhiều uy lực và là một chỗ dựa vững chắc của hắn ta.
Lúc này hắn ta đã trực tiếp thiêu đốt kiếm ý của mình.

Từ một góc độ khác có thế thấy Tô ương rất độc ác.

Độc ác với chính mình và cả với người khác.
Lúc thiêu đốt kiếm ý thì khí tức của Tô ương cũng điên cuồng sục sôi giống như quả bom hạt nhân nổ tung.
Toàn thân Tô ương run rấy, sắc mặt cũng tái nhợt như người chết, co rúm lại như sắp biến dạng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Phải nói là cảnh giới của hắn ta đã đột phá lên cảnh giới Động Hư hậu kỳ rồi.
Hơn nữa, những chân khí cằn cỗi trong cơ thể, giờ đây lại một lần nữa sục sôi đầy sức sống.
"A...!A...", lúc này Tô Ưng bị lửa thiêu đốt thành tro trong nỗi tuyệt vọng, hối hận và đau khổ.
Ông ta chết không có chỗ chôn thân.
Nhìn thấy vậy thì rất nhiều người, đặc biệt là Giả Viêm sợ
đến nỗi suy sụp.

Ngay cả Nam Cung Cẩn cũng bị ngọn lửa độc làm cho sợ chết khiếp, toàn thân run rẩy.
Cô ta chỉ biết trơ mẳt nhìn Tô ưng bị thiêu cháy thành hư vô, từ người sống bị thiêu thành tro bụi.
"Càn Khôn Nhất Kiếm!", đồng thời lúc này Tô Ương vừa đột phá thành công, không có bất cứ khoảng thời gian nghỉ ngơi nào liền gào hét, vung Huyền Huyết Kiếm trong tay bất chấp tất cả mà chém ra.
Kiếm vừa chém ra, kể cả
hắn ta vừa mới đột phá lên cảnh giới Động Hư hậu kỳ thì vẫn bị kiếm này hút sạch chân khí trong cơ thể.
"Càn Khôn Nhất Kiếm" này là kiếm kỹ ở bán bộ thiên cấp, vò cùng mạnh.
Mặc dù Tô Ương miền cưỡng học được nhưng vẫn chưa từng sử dụng.

Bởi vì thực lực không đủ nên cố dùng là sẽ bị phản tác dụng.
Trong lúc sinh tử như này thì Tô ương đâu còn để ý đến những cái khác nữa?
Một kiếm chém ra thì chí thấy kiếm quang màu vàng phát ra từ Huyền Huyết Kiếm.

Trong lúc bị chèn ép, màu vàng đó biến màu, kiếm quang như núi thần bị sức mạnh đè nén...
Quá sắc bén!


 
Chương 647: Thiên Nữ Tiền Bối!


Hơn nữa, lúc kiếm quang tấn còng thì rõ ràng có cảm giác như càn khôn bao trùm, không gian biến đổi.
"Bụp...", Càn Khôn Nhất Kiếm va đập vào đại hoang vu quyền.
Âm thanh đó dường như thần sấm đứng ở trên bầu trời cầm búa đập vang rền thành
tiếng sấm sét.

Am thanh vang vọng...
Nó khủng khiếp đến nỗi khiến tất cả trên dưới ở Thủ Hộ Sơn dường như bị thủng hết màng nhĩ.
Một ngọn núi lớn chọc trời như Thủ Hộ Sơn lập tức xuất hiện vết nứt dưới âm thanh vang rền đó, dường như cả ngọn núi như bị xẻ làm hai.

Sắc mặt Tô Minh biến đổi.
Tô Minh lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.
Còn Tô Ương thì bay ra
ngoài mấy ngàn mét.
Toàn thân hắn ta như bị gán chặt vào vách núi.
Lúc này mà ai nhìn thấy mới thấy kinh hãi.
Toàn thân Tô Ương đầy máu, tròng như vũng bùn toàn thịt.
Xương nát hòa vào da thịt trông đến nhức mắt.

Nhưng hắn ta không chết.
Bởi vì nội tạng và tim của hắn ta được bao bọc bởi bùa phòng thân cấp bậc vò cùng cao.
Phải nói rằng, Tô ương đến từ cấp võ đạo cao nên có rất nhiều thủ đoạn và hộ pháp.
Tất nhiên, kể cả không chết thì Tô ương cũng bị trọng thương và con đường võ đạo coi như bị dang dở.

Có thể nói là thê thảm không từ nào diễn tả nổi.
"Uy lực của đại hoang vu quyền đúng là còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mình.


Nhưng người anh này của mình tâm tính độc ác, quyết đoán và cũng có nhiều món bài đấy”, Tô Minh nheo mắt lại, thầm nghĩ.

Lúc này sát ý đối với Tô Ương càng lúc càng nặng hơn.
Phải giết ngay kẻ có tính cách như Tô ương mới được.
"Anh trai tốt của tòi! Anh nói là muốn dạy dỗ tòi, hình như là không xứng lắm", Tò Minh lên tiếng nói.
Giọng nói thản nhiên, rõ ràng là rất bình tĩnh nhưng lại cho người khác cảm giác vò cùng bá đạo.
"Tô Minh! Tòi...!Tôi...!Chúng ta là anh em mà, không...!Không nên tàn sát lẫn nhau mới phải.

Trước đây thái độ của tòi không tốt, tôi...!Tôi xin lỗi nha.

Giờ tôi đã thành ra như này rồi, cậu tha cho tôi đi", Tô ương run rẩy đáp.
Bởi vì bị thương quá nặng nên giọng nói của hắn ta cũng yếu ớt.
Trong giọng nói đó tràn đầy vẻ áy náy, hối hận và cầu xin.
Nhưng đáp lại hắn ta chỉ là kiếm của Tô Minh.
Thanh kiếm chém ra không chút do dự.
Không có bất cứ lời thừa thãi, mà chỉ một kiếm là lấy mạng của Tò Ương.

Kiếm xuất ra, sát khí vô tận.
Kiếm quang di chuyển
nhanh hóa thành ánh sáng đến trước mặt Tò Ương.
Nhưng...
Đúng lúc này, điều khiến Tô Minh không thể ngờ tới là...
Thần hồn của Tô Ương đột nhiên thoát ra ngoài, dường như được thế lực nào đó đến từ hư không cứu đi.
Và Tô Ương được cứu đi ngay trước mặt Tò Minh khiến sắc mặt Tô Minh trở nên khó coi vô cùng.
"Thiên nữ tiền bối! Chuyện này là thế nào?”, giọng nói của
Tò Minh trở nên ngưng trọng.
Diệt cỏ không tận gốc thì gió xuân lại mọc lên!
Huống hồ Tô Ương lại ở tầng võ đạo cao, tâm tính hiểm độc, thiên phú võ đạo không tồi.

Người như này không chết đúng là tâm không an.


 
Chương 648: Gió Chiều Nào Theo Chiều Ấy


"Có một cường giả có thực lực cao cường để lại chiêu thức ở trong cơ thể hắn ta", thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên nói.

Tô Minh không hỏi thiên nữ Tạo Hóa là ban nãy có thế ngăn cản kẻ đó cứu Tô Ương đi không hoặc không hỏi thiên nữ Tạo Hóa tại sao không ngăn cản.

Anh vẫn trung thành với câu nói Thiên nữ Tạo Hóa giúp mình thì là ân huệ, còn không giúp thì đó là bổn phận.

Huống hồ, thần hồn của thiên nữ Tạo Hóa dùng một lần là bớt đi một lần.

Kế cả để Tô Minh chọn thì anh cũng sẽ không muốn thiên nữ Tạo Hóa phí mất thần hồn của mình để ngăn cản Tô ương bỏ chạy.


Tô ương không xứng để thiên nữ Tạo Hóa ra tay.

"Hôm nay không chết thì sau này cũng sẽ chết trong tay tôi.

Hôm nay anh không phải là đối thủ của tôi thì sau này càng không", Tô Minh tự nhủ.

Anh dập tắt lửa giận trong lòng và khôi phục lại vẻ tự tin và yên tĩnh trước đỏ.

Một giây sau, Tô Minh nhìn về phía Nam Cung Cẩn.

"Đừng giết tôi!", Nam Cung Cẩn bị hù dọa suýt nữa ngã xuống đất.

Trong mắt cô ta, Tô Minh chẳng khác gì thần chết.

Lửa độc giết Tô ưng, một chiêu biến ông ta thành đống thịt nát.

Uy lực quá khủng khiếp!
"Cút đi! Nếu như đến nhà họ Tô, cứ nói thật chuyện xảy ra ngày hôm nay với bố mẹ tôi là được", Tô Minh nhìn chằm chằm
vào Nam Cung Cẩn, nói.


Cô gái này không có ác ý gì cả, vô cùng thuần khiết, tâm địa cũng không xấu nên Tô Minh không có ý giết.

Ngoài ra, để cô ta quay về nhà họ Tô nói thật chuyện xảy ra ngày hôm nay với bố mẹ, tránh để bố mẹ bị tên con nuôi như Tô Ương lừa gạt.

"Tôi biết rồi!", Nam Cung Cẩn nói có chút thất thần.

Bất luận thế nào thì trước đây cô ta cũng từng thích Tô Ương, kết quả là!
Không ngờ Tô ương chính trực lương thiện trong lòng cô ta lại là người hiểm độc đến vậy.

Vì vị trí cậu chủ cả của nhà họ Tô mà dám lấy oán trả ơn bố mẹ Tô Minh, định giết chết giọt máu duy nhất của họ nữa.

Cô ta thấy suy sụp và không thể chấp nhận được.

Tô ương mà cô ta quen, chỉ là một người ngụy trang và giả tạo.

Huống hồ, lúc đến trái đất thì có ba người nhưng giờ đây chỉ còn một mình cô ta nên cô ta có chút hoang mang.

Tất cả mọi thứ đều khác hoàn toàn với những gì cô dự liệu trước khi đến đây.


"Có phải thất vọng lắm không?", Tô Minh nhìn về phía Giả Viêm, hỏi.

Chỉ một cái nhìn mà Giả Viêm đã mềm nhũn người rồi ngã xuống đất.

Lúc này hắn không còn dũng khí kêu gào khóc lóc hay cầu xin nữa.

Chỉ còn lại là nỗi tuyệt vọng khó tả.

"Kiếp sau thì có mắt nhìn vào nhé!", Tô Minh nói xong thì lập tức lấy kim bạc ra đâm vào tim Giả Viêm.

Và rồi sức sống trong người Giả Viêm lập tức biến mất.

"Đám các người đúng là gió chiều nào theo chiều ấy, vốn định tha mạng cho các người rồi", Tô Minh lại quét nhìn đám cường giả là gia chủ của những gia tộc hộ thần, hừ lạnh một tiếng nói.




 
Chương 649: Cô Ta Cảm Thấy Lời Mình Nói Dễ Gây Hiểu Nhầm


Anh nhấc tay lên rồi tùy ý vung tay một cái.
Hiệu ứng của lốc xoáy và không gian hình thành nên sát khí.
Đám cường giả này đều hóa thành hư vô trong nỗi tuyệt vọng.
Thoắt cái chỉ còn lại một mình Nam Cung Cẩn.
Sắc mặt cô ta càng trở nên tái nhợt.


Cô ta quá sợ hãi.
Trong lòng cô ta, Tô Minh còn khủng khiếp hơn ma vương.
Cô ta bị hù dọa phát khóc.
"Nếu muốn khóc thì trên đường hãy khóc.

Cô có thể cút về tầng võ đạo cao của cô đấy", Tô Minh chau mày nói.
"Anh...!Anh bắt nạt người ta, tôi phải nói chuyện này với chú Tô và dì Từ", cái chau mày của Tô Minh mà khiến Nam Cung Cẩn sợ đến nỗi chân mềm nhũn.

Cô ta thấy sợ hãi, khăn che mặt cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt sợ hãi, trong sáng, thuần khiết và trắng nõn.

Chưa nói đến khuôn mặt này đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên thì đây là cô gái rất đẹp nhưng trên mặt còn thêm phần sợ hãi, cộng với ánh mắt hoảng loạn nên cho người ta cảm giác muốn bảo vệ.
Sau đó tàu con thoi hư không xuất hiện, Nam Cung Cẩn
vội chui vào trong.
Tàu con thoi hư không xuyên qua không gian rời đi.

"Trông xinh thật, tiếc là đầu không có não", Tô Minh lấm bẩm một câu.
Sau đó anh quay người đi về phía hơn chục gia tộc hộ thần.
Anh vốn không để ý đến kho báu vật của những gia tộc hộ thần này nhưng hiện giờ thì, ha ha...
Chỉ có thể nói là đáng chết.
Anh mất nửa ngày lục tìm
toàn bộ kho báu vật của hơn chục gia tộc hộ thần.
Tổng cộng thu được 180000 viên linh thạch hạ phẩm, 1100 viên thú tinh, 120 bộ võ kỹ công pháp huyền cấp hoặc bán bộ địa cấp và 49 thanh linh khí.
Ngoài ra còn những bảo bối khác nhưng đều không có tác dụng lớn lắm.
Sau khi lục tìm xong, Tô Minh rời khỏi thượng giới Thủ Hộ Sơn.
Mấy tiếng sau...
Nhà họ Trần ở thành phố
Dương Giang...
Trần Chỉ Tình, Tống Cấm Phồn và Lam Tuyết đều có mặt ở đây, có cả Tiêu Nhược Dư và dì Cầm.
Tống Cấm Phồn là người kích động nhất.


Cô ta bổ nhào đến ôm chặt Tô Minh, nói: "Chị Nhược Dư nói anh đến thượng giới là nơi vô cùng nguy hiểm, bọn em đều sợ chết khiếp...".
"Nhược Dư! cảm ơn cô", Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nhược Dư, nói.
Anh thật lòng vô cùng cảm kích Tiêu Nhươc Dư.

Nếu như
không phải là cô ta thì có lẽ đám người Trần Chỉ Tinh, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết đều không sống được đến bây giờ.
"Giữa chúng ta không cần khách khí thế", Tiêu Nhược Dư lên tiếng nói, sau đó sắc mặt đỏ ửng.

Cô ta cảm thấy lời mình nói dễ gây hiểu nhầm.


 
Chương 650: Ở Lại Đi


Sau đó cô ta lại đổi chủ đề: "Tô Minh! Tôi đã nắm giữ hội đấu giá Tứ Đính rôi.

Vì vậy tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình là giao lại kho báu vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh cho anh".

Nói xong cô ta đưa cho Tô Minh một túi đồ, nói: "Tôi biết là
anh không có thời gian nên đã mang đến đây".

Tô Minh vốn định từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Nhược Dư thì anh vẫn mở ra xem.

Trong đó là 1000 viên linh thạch hạ phẩm, 12 viên thú tinh, một bộ võ kỹ huyền cấp thượng phẩm.

Những thứ này đều không cần nói đến, bởi nếu đặt nó ở hạ giới Huyền Linh Sơn thì vô cùng khủng khiếp.


Phải biết rằng, đến thế lực siêu hạng một như Huyền Thanh
Tông cũng không lấy được ra những thứ này.

Nhưng Tô Minh không hề thiếu những thứ này.

Anh lục tìm được kho báu vật ở thượng giới Thủ Hộ Sơn thì cũng coi như phát tài rồi.

Nhưng trong đó có một tấm bản đồ thu hút sự chú ý của anh.

Bản đồ rất cũ, thậm chí còn nhìn không rõ, câm giác như bị phong hóa hết rồi, dường như được tạo nên bởi da của yêu thú nào đó.

Các hình vẽ trên bản đồ khá phức tạp, và thậm chí được coi là hiển nhiên, chúng trông giống như những bùa chú ma quái.

Nhưng hai mắt Tô Minh lại sáng ngời.

"Tiền bối Thiên Nữ, hơi thở của mảnh bản đồ này có phải là hàm chứa hơi thở của một loại thần thú cổ đại đỉnh cấp không?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào điểm cuối mờ ảo của lộ trình trên tấm bản đồ, dường
như là một điểm ghi chú hoa văn của yêu thú, nói với thiên nữ Tạo Hóa.

Vì có long uy, nên Tô Minh rất mẫn cảm đối với thần thú hoang vu.

Chỉ cần có thể khơi nên một tia dao động long uy của anh, nhất định là hơi thở của thần thú cổ đại.

"Đúng vậy, tấm bản đồ này dường như đánh dấu một lộ trình để tìm kiếm hang động hoặc di tích của một loại thần thú cổ đại”, Thiên nữ tạo hóa đưa ra một câu trả lời khẳng định.


"Giống như phỏng đoán của tôi", Tô Minh có chút hưng phấn.

Sau khi luyện hóa máu thần, đạt được một bộ long tượng thiên địa, nhất định sẽ là một bộ thần thông khủng bố đến cực đại.

Nhưng muốn tu luyện bộ thần thông này phải thu thập đủ tinh hoa trong máu của ba loại thần thú cổ đại, trước mắt anh chỉ có một loại là thần long, còn thiếu hai loại nữa.

Bản đồ này cung cấp cho anh khả năng tìm được loại thứ hai.

"Đáng tiếc, hiện tại tôi không rõ đường đi được đánh dấu trên tấm bản đồ này rốt cuộc là tại tầng võ nào?", Tô Minh có chút tiếc nuối, nhưng cũng không dò hỏi Tiêu Nhược Dư bởi anh biết, cô ta chắc cũng không biết.

Thu lại bản đồ.

Tô Minh giao lại cho Tiêu Nhược Dư tất cả những thứ còn lại trong kho của đấu giá Tứ Đỉnh.

"Trong khoảng thời gian tới, anh sẽ giúp mọi người nâng cao thực lực", Tô Minh nhìn mấy người phụ nữ của mình nghiêm
giọng nói.

Bản thân anh sắp phi thăng.

Bọn họ phải làm thế nào???
Trước mắt Tô Minh không đảm bảo.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là họ nhất định phải luyện võ, chỉ có luyện võ, thực lực lớn mạnh rồi mới có thể bảo vệ bản thân.

Mới có thể kéo dài tuổi thọ.


Hơn nữa, hiện tại trong tay anh có một lượng tài nguyên võ đạo khổng lồ, muốn trợ giúp vài
người phụ nữ tu luyện, quả thực không khó.

"Tô Minh, em! em! em có thể ở lại đây một khoảng thời gian không", Tiêu Nhược Dư run rẩy hỏi, càng về cuối mặt càng ửng đỏ.

"Đương nhiên có thể, ở bao lâu cũng được, chỉ cần làm chị em tốt suốt đời với chúng tôi là được", không đợi Tô Minh trả lời, Trần Chỉ Tình liền nói thẳng, cô vốn đã rất cảm kích Tiêu Nhược Dư, huống hồ, Tô Minh không chỉ có một người phụ nữ là Trần Chỉ Tình cô, cô còn thực sự hy vọng Tiêu Nhược Dư cũng có thể trở thành chị em tốt của mình.

"Đúng vậy!", Tống Cẩm Phồn cùng Lam Tuyết cũng gật đầu thật mạnh, hai người phụ nữ đồng thời trừng mắt nhìn Tô Minh một cái, có vẻ như đang muốn nói, tên khốn kiếp, hời cho anh rồi.

Tiêu Nhược Dư càng ngại ngùng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đều sắp bùng cháy rồi.

Cô khẽ cúi đầu.

"ở lại đi”, Tô Minh nói thẳng, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương yếu ớt của Tiêu Nhược Dư.

Người đẹp tuyệt sắc chủ động, anh làm sao có thể thờ ơ đây.




 
Chương 651: Có Khách Tới


Bên cạnh đó, anh còn vô cùng biết ơn cô.

Tiêu Nhược Dư còn lấy hết can đảm chủ động, anh lại càng không thể từ chối.

"ừm", đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược Dư gần như ướt sũng sáng trong ngượng ngùng, giọng nói như muỗi kêu, cơ thể xinh đẹp khẽ run lên, cô rất căng thẳng, hô hấp hơi gấp gáp, nhưng đáy lòng lại ngọt ngào.

Trong vài ngày sau đó.


Tô Minh dẫn dắt hai người Lam Tuyết và Tống Cẩm Phốn vào võ đạo.

Về phần hai người Trần Chỉ Tình và Tiêu Nhược Dư, vốn đã là tu giả võ đạo, hơn nữa Tiêu Nhược Dư còn sở hữu quy linh thể, trong trường hợp được Tô Minh cung cấp đủ linh thạch hạ phẩm, tốc độ đột phá võ đạo cũng khiến người khác phải giật mình kinh ngạc, chỉ trong vỏn vẹn vài ngày đã thành công bước vào cảnh giới bán bộ tôn giả.

Loại tốc độ tu luyện này không khác gì lắp tên lửa.

Tiêu Nhược Dư cũng không kém, mấy năm trước cô đã ở cấp bậc bán bộ tôn giả, lúc đó cô mới chỉ 19 tuổi.

19 tuổi đã đạt tới cảnh giới bán bộ tôn giả, có thể tưởng tượng được thiên phú võ đạo của cô không tồi, mấy ngày nay lại có đủ linh thạch hạ phẩm, cộng thêm sự trợ giúp của Tô Minh, trưc tiếp tăng thành tôn giả trung kỳ.

Tất nhiên ngoài võ đạo anh cũng trải qua những ngày hạnh phúc sum vầy.

Đầu mỗi đêm là Lam Tuyết, nửa sau của đêm dành cho Trần
Chỉ Tình.

Nhiều lần khi Tống Cẩm Phồn thức dậy vào buổi sáng, đều mang theo quầng thâm mà thầm kín oán hận, phòng của cô nằm sát vách Lam Tuyết.

Trước khi rời khỏi tầng trái đất để phi thăng, Tô Minh cũng quyết định ăn sạch Tống Cẩm Phồn cùng Tiêu Nhược Dư.


Nhưng không có gì phải vội vàng, bởi vì cách ngày anh tính toán rời khỏi tầng trái đất vẫn còn một vài buổi nữa.

Dĩ nhiên, ngoài những điều này, quá trình tu luyện của Tô
Minh cũng không hề ngơi nghỉ.

Chủ yếu ở hai khía cạnh: thứ nhất, tiếp tục tăng cường sự gắn kết của sức mạnh, cố gắng nâng cao sự vận dụng, khống chế sức mạnh tới cực đại.

Thứ hai, sư lĩnh ngộ cùng suy diễn đối với ý cảnh của gió và mây.

Lại một ngày yên bình trôi đi.

Chiều tối.

Tô Minh đang vô cùng vui vẻ hưởng thụ gác đầu trên đôi chân thon đẹp của Tống Cẩm Phồn,
miệng ăn nho mà Tiêu Nhược Dư đã bóc vỏ.


Bỗng nhiên.

Anh cau chặt mày, hai mắt kịch liệt run rẩy.

Sau đó.

Anh đứng bật dậy.

"Anh Minh, sao thế?", Tống Cẩm Phồn hỏi, Tiêu Nhược Dư cũng nhìn hướng Tô Minh.

"Có khách tới, là người tới từ tầng trời khác", Tô Minh đáp.




 
Chương 652: Anh Không Có Thói Quen Đó


Bước ra khỏi sảnh lớn.

Vừa bước ra.

Bỗng nhiên một ông già xuất hiện từ một đâu trên Dầu trời một cách kỳ quái, trực tiếp sải bước, nháy mắt liền đứng không xa trước mặt Tô Minh.

Ông ta có bộ dâu hơi dài, dáng người trung bình, mặc áo choàng xám dài, ẩn giấu dưới làn áo là một thanh kiếm tre.

Đôi mắt của ông ta không lớn nhưng lại sâu hút, phảng phất chút tang thương.

Hơi thở trên người ông ta hết sức kiềm chế, giống như một người bình thường, nhưng Tô Minh có thể chắc chắn đối phương thuộc cảnh giới Động Hư.


Động Hư trung kỳ.

Hơn nữa, tuổi cũng không còn nhỏ, ước tính gần 200 tuổi.

"Tiền bối là?”, Tô Minh mở lời.

"Cậu là Tô Minh?", ông lão cười hỏi với dáng vẻ nhân từ: "Lão phu là Ngô Lập Tàng, đến từ Linh Võ Thành.

Là quan phi thăng của Linh Võ Thành”.

vẻ mặt Tô Minh khẽ thay
Linh Võ Thành????
"Thực lực của cậu đã đạt tới điều kiện phi thăng, nên phi thăng rồi", Ngô Lập Tàng nói:
Môi một cấp bậc cua môi tâng, thông thường, đều có quy tắc thiên đạo riêng của mình, khi thực lực của cậu đạt tới điều kiện đủ để phi thăng, quy tắc thiên đạo sẽ bắt đầu bài xích cậu.

Tôi nghĩ, khoảng thời gian gần đây, cậu cũng cảm nhận được gì đó phải không?"
Tô Minh gật đầu, quả thật gần đây anh đều đang tăng
cường khống chế sức mạnh, nắm bắt ý cảnh gió, ý cảnh mây!.

Là anh cố tình làm vậy.

Tuy nhiên, cũng có những nguyên nhân khác, chính là anh đã hấp thụ một số linh thạch hạ phẩm, lại phát hiện ra, dường như mang lại chút cảm giác bão hòa, hiệu quả không hề tốt.

Trước đó anh đoán rằng là do bản thân đã hấp thụ quá nhiều linh thạch.


Xem ra không phải là vậy.

Mà là do thực lực của bản
thân đã vượt qua điểm giới hạn mà quy tắc thiên đạo của tầng trái đất cho phép.

Buộc bản thân phải phi thăng.

Nếu không phi thăng, trong tương lai sẽ rất khó để tiếp tục nâng cao thực lực trên trái đất.

Tô Minh trong thoáng chốc hiếu ra.

"Cậu còn rất trẻ, còn vài ngày nữa mới tròn 22 tuổi, hãy tới Linh Võ Thành trước để tiến hành kiếm tra, nếu may mắn, thậm chí có thể ở lại học viện Linh Võ học tập một nắm rồi
mới phi thăng, đến lúc đó, có thể trực tiếp phi thăng lên một tầng võ trung không tồi", Ngô Lập Tàng tiếp tục nói, trong lời nói mang theo chút khen ngợi dành cho Tô Minh.

Tuổi đời tươi trẻ đã tiến vào cảnh giới bán bộ hóa thần.

Hơn nữa, xác suất lớn còn sở hữu năng lực chiến đấu siêu cấp vượt trội, nếu không cũng không thể kích động quy tắc thiên đạo của tầng trái đất.

Thực sự hy vọng một thiên tài như vậy có thể được kết nạp vào học viện Linh Võ, bởi vậy thái độ của ông ta không tệ, coi
như kiến lập một mối quan hệ lợi mình lợi người đi.

Đương nhiên nếu chỉ vì Tô Minh, ông ta cũng không đến nỗi phải đích thân tới, nói ra cũng chỉ là thuận tiện.

Điều thực sự hấp dẫn ông ta tự mình đến đón người chính là cô gái tên Quý Thanh Hòa đến từ đại lục Nguyên Tinh cách tầng trái đất không xa kia.


Cũng chỉ mới 21 tuổi, cùng tuổi với Tô Minh, nhưng đã là cảnh giới Động Hư sơ kỳ.

Và, cũng có khả năng chiến đấu siêu cấp.

Thậm chí Ngô Lập Tàng còn hoài nghi, lực chiến đấu trên thực tế của Quý Thanh Hòa còn mạnh hơn cả ông ta.

Yêu nghiệt siêu cấp ngàn năm khó gặp này mới là lý do tại sao ông ta lại đích thân đến lần này.

Tô Minh là tiện đường mà thôi.

"Tiền bối có thể ở tầng trái đất chờ tôi thêm vài ngày không? Tôi còn có một số việc cần phải thu xếp", Tô Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

Linh Võ Thành, anh muốn
tới, nhưng trước mắt vẫn chưa sắp xếp xong cho mấy người Trần Chỉ Tình, nên còn phải đợi vài ngày nữa.

Anh không hề ngỏ lời mời Ngô Lập Tàng ở lại nhà họ Trần, anh không có thói quen đó.




 
Chương 653: Không Nỡ Từ Chối


Hiện tại, biệt thự của nhà họ Trần chỉ có anh và những người phụ nữ của mình cùng vài người hầu nữ, tất cả người nhà họ Trần bao gồm cả ông cụ Trần đều đã dọn đi nơi khác.
Anh chỉ mời Ngô Lập Tàng ở lại tầng trái đất, tin rằng với thực lực của ông ta, dạo chơi trái đất vài ngày hoặc tùy ý coi trọng bất
kỳ khách sạn hàng đầu nào có thể dừng chân trên trái đất thì đều có thể dễ dàng tiến vào, không cần tới anh lo lắng.
"Cái này...", một tia không vui lóe qua đôi mắt sâu thẳm của Ngô Lập Tàng nhưng sau đó ông ta liền đắn đo, dù sao bất kể người nào phi thăng cũng không thế đêu là ké cô độc, cân vài ngày để bố trí cũng không quá đáng.
Chỉ là...
Ngô Lập Tàng hít sâu một hơi, nghiêm túc đáp: "Tôi có thể ớ lại tầng trái đất du ngoạn ba ngày, ba ngày sau, nếu cậu vẫn
không rời đi cùng lão phu, vậy chỉ có thế tự mình tìm đường tới Linh Võ Thành.

Không phải lão phu không muốn cho cậu thêm chút thời gian, mà là lão phu phải tới đại lục Nguyên Tinh đón một yêu nghiệt tuyệt thế, lão phu không muốn chậm trễ nữa.


Vị yêu nghiệt tuyệt thế đó vô cùng quan trọng đối với toàn bộ Linh Võ Thành và học viện Linh Võ".
"Tôi hiểu rồi", Tô Minh gật đầu: "Ba ngày là đủ rồi, ba ngày sau, tôi sẽ cùng tiền bối rời đi, nhưng ý của tiền bối là, sau khi rời khỏi tầng trái đất sẽ không tới Linh Võ Thành ngay mà tới đại lục Nguyên Tinh một chuyến phải không?"
Bản thân cũng phải tới đại lục Nguyên Tinh trước?
"Đúng vậy, nhưng cậu không phải lo lắng về lộ trình xa xôi, đại lục Nguyên Tinh rất gần với trái đất, chỉ mất mười giờ để đến được đó, sẽ không đế lỡ thời gian đâu.

Cậu chỉ cần lo lắng về việc đến lúc gặp được Quý Thanh Hòa làm thế nào để gìn giữ sự tôn kính.

Đối phương bằng tuổi cậu, lại đã là cảnh giới Động Hư sơ kỳ rồi, là yêu nghiệt siêu cấp hiếm gặp của thời đại, khi đến được Linh Võ Thành, cậu cũng khó mà gặp lại được một yêu nghiệt siêu cấp như cô ấy nữa", Ngô Lập Tàng cảm thán.
Dường như ông ta có rất nhiều điều muốn nói khi nhắc đến Quý Thanh Hòa.
Bỗng nhiên Ngô Lập Tàng như nhớ tới điều gì đó, không khỏi trịnh trọng nhắc nhở: "Lão phu sợ mình trí nhớ kém ba ngày sau lại quên nhắc cậu, nói đến Quý Thanh Hòa, tôi phải nói trước cho cậu biết, nhớ lấy, nhất định phải ghi nhớ, tính khí của Quý Thanh Hòa không tốt lắm, cá tính lại lạnh lùng, ba ngày sau, khi chúng ta gặp được cô ta, cậu cố gắng giữ im lặng hết mức có thể, chớ nói lung tung, nếu không chọc cô ta tức giận, lão phu cũng không cứu nổi cậu đâu".
Dứt lời.
Ngô Lập Tàng liền biến mất.

"Ba ngày sau lão phu sẽ lại
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.

Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá.


Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Sau khi Ngô Lập Tàng rời đi thì sắc mặt của đám người Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn, Trần Chỉ Tinh và Lam Tuyết đều tái nhợt đi.
Bốn cô gái không ngừng run rẩy, thậm chí sắp khóc đến nơi.
Mặc dù bốn cô gái sớm đã đoán được người đàn ông của mình không bao lâu nữa sẽ rời khỏi trái đất mà bay đến một tầng võ đạo cao hơn.

Nhưng họ không ngờ ngày này lại đến sớm thế.
"Khóc gì chứ? Với thiên phú võ đạo của các em, cộng với tài nguyên võ đạo mà anh để lại cho các em thì cùng lắm là hai ba năm, võ đạo của các em sẽ đạt đến cảnh giới hóa thần.

Đến lúc đó anh sẽ về đón các em
thôi", Tô Minh nói với giọng an ủi.
Có trong tay 200000 viên linh thạch hạ phẩm cộng với thiên phú võ đạo tốt, thậm chí Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình có thể chất đặc biệt, vì vậy tốc độ tu luyện chắc chắn rất nhanh.
Hai ba năm có thể đạt đến cảnh giới hóa thần đúng là không phải chuyện đùa.
Chỉ cần đạt đến cảnh giới hóa thần thì có thể miễn cưỡng thích ứng được ở tầng võ trung rồi.
Đến lúc đó, Tô Minh hoàn toàn có thể đưa họ cùng đến tầng võ đạo trung.
"Nhưng ba năm cơ à?”, Tống Cẩm Phồn bĩu môi nũng nịu: "Ba năm dài không được gặp anh...".
Nói xong, Tống Cẩm Phồn đột nhiên nắm chặt bàn tay, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu lúc này đã ngấn lệ.

Cô ta nhìn Tô Minh, nói: "Tối nay...!Tối nay anh phải ở lại phòng em".

Lúc nói xong câu này thì trên khuôn mặt xinh xắn của cô ta bỗng đỏ ửng lên.
Cô ta thật sự lấy hết dũng khí nói câu đó.

Tô Minh sắp bay đi rồi mà cô ta vẫn chưa được coi là người phụ nữ thật sự của anh, vậy thì làm sao được?
"Tối mai, tôi...", Tiêu Nhược Dư cũng lên tiếng.

Cô ta nói xong mà cảm thấy xấu hổ, toàn thân run rẩy khó đứng vững.
Từ tận đáy lòng Tô Minh vô cùng cảm động.

Rõ ràng biết mình sắp bay đến thế giới khác mà cả Tiêu Nhược Dư và Tống Cẩm Phồn vẫn kiên định muốn
trao tấm thân trong trắng cho mình.

Đủ thấy họ kiên định và chung tình đến nỗi nào.
Tô Minh không từ chối và cũng không nỡ từ chối.


 
Chương 654: Lấy Túi Linh Khí Ra Giết Địch


Tối hôm đó anh ở phòng của Tống Cẩm Phồn...
Không lời lẽ nào đủ để miêu tả lúc này, chỉ biết rằng đến ánh trăng cũng ngại ngùng mà nấp vào đám mây đen.
Ngày hôm sau, Tống Cấm
Phồn cố lết thân người uể oải mà dính chặt lấy Tô Minh cả ngày.

Cô ta hận nỗi không thể như con gấu túi treo mọi lúc trên người Tô Minh.
Cô ta đã trao tấm thân trong trắng cho Tô Minh rồi nên càng lúc càng quấn lấy anh hơn.


Đôi mắt đẹp đa tình, đong đầy tình yêu và vẻ bịn rịn không nỡ.
Nhưng Tống Cẩm Phồn cũng là người hiểu biết.

Mặc dù cả ngày hôm sau đều dính lấy Tô Minh như sam nhưng đến tối thì chủ động đuổi Tô Minh đi, nói rằng chị Nhược Dư đang đợi.
Tối hôm đấy, Tô Minh ở
phòng của Tiêu Nhược Dư...
Ngày hôm sau...
Tiêu Nhược Dư thức dậy muộn, Tô Minh dành cả ngày ở bên cạnh hàn huyên tâm sự cưng nựng cô ta, thậm chí lúc ăn cơm trưa anh còn đút cho cô ta ăn.
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng Tô Minh ở trái đất.
Anh đưa bốn cô gái đi chơi khắp thành phố Dương Giang, đến các khu vui chơi và phố đồ
ăn vặt đến tận khi màn đêm buông xuống.
Và đến đêm hôm đó thì Tô Minh không ngủ.

Anh đến phòng của Trần Chỉ Tình và Lam Tuyết; nửa đêm còn lại anh đến phòng của Tống Cấm Phồn và Tiêu Nhược Dư.
Đến tận khi trời sáng...
"Chỉ Tình! Em nhất định phải tu luyện thành công Tử Tinh Kiếm.

Bộ kiếm kỹ này là bán bộ địa cấp, uy lực vô cùng lớn nhưng không dễ nhập môn đâu, nhất định đừng bỏ cuộc".

"Anh để lại 100000 viên linh thạch cho các em.

Nhất định
phải giữ bí mật, đừng để bất cứ ai ngoài bốn các em biết nhé.

Có 100000 viên linh thạch hạ phẩm này thì cảnh giới của các em sẽ đột phá rất nhanh nhưng phải nhớ, mỗi lần sau khi đột phá thì phải củng cố cảnh giới, đừng vội vàng, nếu không là căn cơ không vững đâu".
"Còn cả linh khí này nữa, ngoài mấy thanh kiếm bán bộ vương khí mà các em hay dùng thì anh còn để lại 80 thanh linh khí, chia làm bốn phần; mỗi phần 20 thanh, đều bọc trong túi không gian rồi.

Các em phải nhớ, bất cứ lúc nào cũng phải đeo túi không gian bên mình, nếu như gặp kẻ địch khó đánh lại thì phải lấy túi linh khí ra giết địch".
Tô Minh sắp xếp như này thì có thể nói, chỉ cần bốn cô gái không gặp phải cường giả ở cảnh giới hóa thần thì sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Mà hiện giờ ở trái đất này có được mấy cảnh giới hóa thần đây?
Tất cả những người ở trên cảnh giới hóa thần ở Thủ Hộ Sơn đều bị Tô Minh tiêu diệt rồi.
Ngoài sắp xếp mấy việc đó, để đám báo an toàn tuvêt đổi
cho bốn cô gái thì anh còn cầu xin thiên nữ Tạo Hóa để lại chút pháp thuật đủ để đảm bảo sự an toàn cho bốn người.
Hơn nữa, nếu bốn người gặp nguy hiểm gì thì thiên nữ Tạo Hóa cũng biết.

Nếu thiên nữ Tạo Hóa biết thì mình cũng sẽ biết.
Mặc dù vậy Tô Minh vẫn thấy chưa đủ.


Mấy ngày này anh còn đi Huyền Linh Sơn và nói chuyện với ba siêu thế lực còn lại của Huyền Linh Sơn.

Hay nói cách khác là ra lệnh cho họ không được quấy rầy bốn cô gái và phải bảo vệ sự an toàn của thành phố Dương Giang.
Ngoài ra, dưới sự chỉ đạo của thiên nữ Tạo Hóa, cộng với những tài nguyên võ đạo mà anh lục tìm được ở gần hết trái đất thì mấy ngày này anh tốn chút thời gian xây dựng không gian trận pháp phòng ngự ở biệt thự nhà họ Trần.
Không gian trận pháp phòng ngự này bình thường sẽ không xuất hiện nhưng nó có thể kích hoạt bằng suy nghĩ.

Và kích hoạt bằng câu thần chú, Tô Minh cũng đã giao lại cho bốn cô gái.
Uy lực phòng ngự của trận pháp phòng ngự này có thể đạt đến cảnh giới vạn pháp trung hậu kỳ.
"Anh Tô Minh! Chậm nhất là hai năm anh phải quay lại đón chúng em", Tống Cẩm Phồn khóc lóc như mưa, nói với vẻ không nỡ.
Mặc dù ba cô gái còn lại không khóc nhưng nước mắt rưng rưng.
Tô Minh gật đầu mà không nói gì thêm, anh sợ mình không nỡ đi.
Sau đó anh giậm một bước rồi bay lên trời, biến mất trong không trung.
ở trên không trung đã có Ngô Lập Tàng đang đợi...


 
Chương 655: Học Viện Linh Võ


"Đúng là đa tình thật!", Ngô Lập Tàng cười nói: "Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng cho họ đâu.

Chỉ cần cậu có thể gia nhập vào học viện Linh Võ.

Kể cả là trở thành học sinh ngoại bang thì đến lúc đó cậu vẫn có tư cách tích điểm.

Đợi đến lúc tích điểm đủ rồi thì cậu hoàn toàn có thể đổi sang con rối kim loại của học viện Linh Võ để bảo vệ trái đất.


Con rối yếu nhất cua học viện Linh Võ cũng ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ".
Thật vậy sao?", Tô Minh gật đầu rồi ghi nhớ trong lòng.
"Thôi, chúng ta đến đại lục Nguyên Tinh thôi", Ngô Lập Tàng ngưng giọng, nói: "Cậu cũng lên đi!"
Chỉ thấy Ngô Lập Tàng bước chân lên một chiếc bè gỗ.
Nói là bè gỗ nhưng nó lại rất phức tạp.

Nó được làm bằng gỗ đặc biệt, phối hợp với rất nhiều trận pháp và nhiều hình thù ký hiệu.
"Bè gỗ này có tên là Độ Hư Phạt, mặc dù còn kém xa tàu con thoi hư không nhưng cũng thích hợp đế bay qua không
gian.

Tất nhiên nó chỉ bay trong cự ly ngắn thôi, nếu muốn bay xa thì Độ Hư Phạt chưa thể làm được", Ngô Lập Tàng thấy Tô Minh có chút hiếu kỳ nên giới thiệu tiếp: "Nếu như cậu có thể gia nhập học viện Linh Võ, đến lúc đó cậu có thể lĩnh ngộ được Độ Hư Phạt".
Trong lời nói của Ngô Lập Tàng dường như không thể thiếu từ học viện Linh Võ.
Có thể nghe ra ông ta rất tôn kính học viện Linh Võ này.
Độ Hư Phạt đi xuyên qua hư không tối om vô tận, Tô Minh và Ngô Lập Tàng có thể đứng vững
trên Độ Hư Phạt đó.

"Tiền bối! Có thể nói cho tôi nghe những gì liên quan đến học viện Linh Võ được không?", Tô Minh hỏi.
"Trước đó có học viện Linh Võ, sau mới có Linh Võ Thành”, Ngô Lập Tàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.
"Học viện Linh Võ do một cường giả ở thời cổ đại xa xưa lập nên, có tên là Linh Võ kiếm tiên".
"ở thời cổ đại xa xưa, khi các thiên tài ở tầng võ thấp mà võ đạo đạt đến trình độ nhất định thì sẽ bay đến tầng võ trung".
"Võ đạo ở tầng võ trung mạnh hơn tầng võ thấp rất nhiều.

Cũng chính vì vậy mà cá lớn nuốt cá bé, đám cường giả hoặc thế lực lớn ở tầng võ trung thích bắt nạt những thiên tài võ đạo mới từ tầng võ thấp bay lên, rồi bắt họ làm nô lệ, làm thợ mỏ, thậm chí còn giết họ để lấy máu nữa, vv...".
"Nhất thời, những thiên tài từ tầng võ thấp bay lên đều bị tổn thất nghiêm trọng.

Có quãng thời gian tối tăm tàn nhẫn nhất thì cứ mỗi 100 thiên tài bay lên lai có đến 90 người trỏ thành thơ
mỏ, nô lệ hoặc chết thảm ở tầng võ trung".
"Linh Võ kiếm tiên đến từ tầng võ thấp, ông ấy có tài hoa đáng kinh ngạc, đặc biệt là võ đạo, phải gọi là vạn thế hiếm thấy.

Ông ấy đồng cảm với những thiên tài bay lên từ tầng võ thấp nên lập lời thề sẽ thay đổi cục diện này, từ đó lập nên học viện Linh Võ".
"Và học viện Linh Võ đã trở thành trạm chung chuyển cho những thiên tài ở tầng võ thấp bay lên tầng võ cao".

"Những thiên tài như các cậu, trước khi bay lên tầng võ
trung thì đến học viện Linh Võ học tập một năm đế nâng cao thực lực.

Hơn nữa, các giáo tôn ở học viện Linh Võ sẽ dạy cho các cậu về quy tắc và kiến thức ở tầng võ trung.

Thậm chí, lúc sắp tốt nghiệp, họ sẽ giúp các cậu liên hệ với một thế lực ở tầng võ trung mà phù hợp với các cậu, bảo đảm sau khi các cậu bay lên ít nhất không trở thành nô lệ hay chết thảm".
"Bởi vì có sự tồn tại của học viện Linh Võ nên dần dần các thiên tài ở tầng võ thấp bay lên tầng võ trung đều an toàn hơn rất nhiều.

Đây là đóng góp tuyệt vời của học viện Linh Võ và Linh Võ kiếm tiên đấy".
"Dần dần theo thời gian, địa vị của học viện Linh Võ ngày càng cao, gần như tất cả tầng võ trung đều chủ động hợp tác và đàm phán với học viện Linh Võ.

Từ đó học viện Linh Võ có thể tạo điều kiện tốt hơn cho những thiên tài muốn tu luyện thêm".


 
Chương 656: Cảnh Giới Động Hư Trung Kỳ


"Nhưng cũng chính vì vậy mà học viên ở học viện Linh Võ ngày càng đông, bao gồm tất cả thiên tài ở tầng võ thấp, dần dần có điều kiện chiêu sinh và điều kiện cũng ngày càng khắt khe hơn".
"Đến bây giờ, có 70% thiên tài ở tầng võ thấp không vào được học viện Linh Võ.

Nếu
không vào được thì chứng tỏ không thích hợp bay đến tầng võ trung, và kết cục sẽ rất thê thảm".
"Còn 30% thiên tài còn lại có thể vào được học viện Linh Võ, vậy thì sau này chắc chắn có thể bay đến tầng võ trung.


Hơn nữa sẽ có thể sống rất tốt ở đó".
"Thì ra là vậy", Tô Minh gật đầu và cũng hiểu được đại khái.
Học viện Linh Võ cũng coi như là căn cơ sàng lọc lần thứ hai của các thiên tài.
"Vậy 70% thiên tài ở tầng võ thấp bị loại khỏi học viện Linh Võ, họ không oán trách gì sao? Nếu những người này muốn đến tầng võ trung, muốn bước lên tầng võ đạo cao hơn, từ đó phải trả giá bằng cả sinh mạng họ cũng cam tâm ư? Vậy chẳng phải học viện Linh Võ đã cướp đi cái quyền tu luyện thành công của họ sao?", Tô Minh lại hỏi.
"Không không không! Không phải cướp đi quyền đó! Trước đây có rat nhiều thiên tài ớ tâng võ thấp bị loại khỏi học viện Linh Võ, họ cũng không cam tâm và tự mình đến tầng võ trung, điều này là hoàn toàn được.

Học viện Linh Võ sẽ không bao giờ ngăn
cản sự lựa chọn của bất cứ ai.

Nhưng kết quả là không ai có kết cục tốt, hầu như đều rất thê thảm", giọng nói của Ngô Lập Tàng có chút ngưng trọng: "Vì vậy, nếu như cậu bị loại khỏi học viện Linh Võ thì hãy ngoan ngoãn, đừng nghĩ nhiều, đừng oán trách, đừng không cam tâm và cũng đừng ôm hy vọng một mình bay đến đó.


Nếu không thì hậu quả tự chịu.

Sự sàng lọc của học viện Linh Võ bao giờ cũng rất chính xác".
Sau đó Ngô Lập Tàng lại nói: "Những thiên tài bị loại khỏi học viện Linh Võ, vì một số lý do gì đó, có thể là thể diện hoặc sự mong đợi của người thân bạn
bè, nói chung là dưới nhiều áp lực, mặc dù không thể vào học viện Linh Võ nhưng cũng không muốn quay về tầng võ thấp ban đầu nên đã ở lại xung quanh học viện Linh Võ.

Dần dần quanh học viện Linh Võ có thêm rất nhiều tu giả võ đạo, hình thành nên một thành trì, có tên là Linh Võ Thành".
Hóa ra là vậy....
"120 năm trước tôi cũng được coi là thiên tài bị loại khỏi học viện Linh Võ, mấy năm nay luôn ở Linh Võ Thành.

Những người bị loại như chúng tôi, không những không oán trách hay ôm hận gì học viện Linh Võ mà còn phải cảm ơn vì họ đã loại mình.

Cũng may là có học viện Linh Võ thức tỉnh nhận thức của chúng tôi, giúp chúng tôi nhận ra mình chưa đủ thực lực để bay lên tầng võ trung và từ đó giữ được tính mạng, thậm chí còn sống rất ổn".

"Kể ra thì học viện Linh Võ cũng có chút tình người, dường như thường xuyên giao nhiệm vụ cho những người bị loại nhưng không chịu rời khỏi học viện Linh Võ như chúng tôi.

Chỉ cần hoàn thành thì đều được thưởng một số tài nguyên võ đạo.

120 năm trước tôi nhận được không dưới 30 nhiệm vụ nên mới có được không ít tài nguyên võ đạo, rồi dựa vào bản thân mà tu luyện lên cảnh giới Động Hư trung kỳ đó".
Tô Minh lắng nghe mà cũng cảm thấy có chút cảm tình với học viện Lỉnh Võ.

Mặc dù ở đây
điều kiện cạnh tranh khốc liệt nhưng cũng giúp được rất nhiều thiên tài giữ được tính mạng.


 
Chương 657: Đại Lục Nguyên Tinh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cũng coi như cứu được vô số mạng người, tạo được vô vàn công đức.
Không chỉ thế, Tô Minh còn cảm thấy kính phục Linh Võ kiếm tiên tài hoa.
Đột nhiên Tô Minh nhớ đến bức thư tiến cử của học viện Linh Võ.
"Tiền bối! Học viện Linh Võ có thư tiến cử không?"
"Thư tiến củ?", Ngô Lập
Tàng nhìn Tô Minh một cái, hỏi với giọng kỳ quái: "Sao cậu biết thư tiến cử?"

Tinh cờ biết được thôi!"
"Đúng là có thư tiến cử.

Nghe nói, nếu như có thư tiến cử của học viện Linh Võ, kể cả test không qua thì vẫn có thể vào được đó.

Nhưng thư tiến cử rất ít, hơn nữa chỉ phát cho những người có cống hiến đặc biệt với học viện Linh Võ thôi.

Rồi những người có cống hiến này lại truyền lại cho con cháu và thế hệ sau của mình".
"Thì ra là vậy!"
Sau đó Tô Minh không nói gì nữa mà tiếp tục tu luyện hoặc nói cách khác là lĩnh ngộ.
"Ý cảnh của gió! Lúc này, Độ Hư Phạt xuyên qua không trung, khoảng không hỗn loạn như bị gió đập mạnh vào, chồng chéo lên nhau như dòng nước chảy xiết...”, Tô Minh thầm nghĩ rồi nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt.

Anh nắm bắt khoảng không dao động và cả những phần tử không khí nhỏ xíu nữa...

Đột nhiên anh có được lĩnh ngộ đáng kể.
Mấy tiếng sau...
"Sắp vào đại lục Nguyên Tinh rồi", Ngô Lập Tàng nói.
Giọng nói của ông ta có chút ngưng trọng và cũng có chút hưng phấn.
"Nhóc con! Tôi phải nhắc nhở cậu lần nữa, người mà chúng ta sắp phải đón là Quý Thanh Hoà, là một yêu nghiệt tuyệt thế, nhất định đừng chọc giận cô ta.

Nếu không thì kể cả tôi cũng không cứu được cậu đâu”, Ngô Lập Tàng lại nói: "Tất nhiên, nếu như cậu có bản lĩnh, không chọc giận cô ta mà còn có thể trở thành bạn thì là tốt nhất.

Cô ta có một tương lai mà chúng ta không thể tưởng tượng
nổi đâu.

Khi cô ta còn ở học viện Linh Võ mà cậu có thế thành bạn của cô ta, cô ta lại giúp đỡ cậu thì cậu thu hoạch lớn đấy".
Tô Minh chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.

Một lát sau, Độ Hư Phạt đột nhiên biến mất, còn Ngô Lập Tàng và Tô Minh bước ra rồi từ hư không bước vào thế giới thật.
Lần đầu tiên Tô Minh cảm nhận được linh khí dày đặc trong không khí, nhiều hơn ở trái đất rất nhiều.
Cùng là tầng võ thấp nhưng cũng chia làm nhiều kiểu.
Rõ ràng, đại lục Nguyên Tinh này được coi là top đầu trong tầng võ thấp.
Đại lục Nguyên Tinh không lớn, còn nhỏ hơn trái đất mười lần.
Đưa mắt nhìn lại thì toàn là màu xanh lá cây, màu xanh của rừng nguyên thủy.
Hơn nữa, nó có dạng như trên trái đất, từng ngọn núi độc lập không quá cao, tầm hơn 3000m, tọa lạc trên nước biển màu xanh, hình thành nên cảnh sắc độc đáo và chấn động lòng người.
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 658: Tôi Là Quý Thanh Hoà


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trước những ngôi nhà này có một võ trường rất lớn được làm toàn bằng đá.
Trên võ trường có rất nhiều nam nữ thanh niên đang tu luyện.
Tô Minh thấy hứng thú nên nhìn lại.
Cách thức tu luyện của những người này rất kỳ quái, đều ngồi khoanh chân trên đất, hơi thở yên tĩnh nhưng không hề
đơn giản.

Trong những hơi thở đó nhanh chóng hấp thu linh khí của trời đất và tinh hoa của mặt trời.

Điều quái dị hơn là họ ngồi trên đất còn có thể hút sức mạnh của tảng đá ở trong lòng đất.
Ánh mắt Tô Minh nhìn về phía cô gái nổi bật ngồi chính giữa võ trường.
Cô gái đó cũng trạc tuổi anh, cô ta mặc váy bông màu trắng đơn giản, mộc mạc, không hề trang điểm.
Cô ta ngồi ở đó, yên tĩnh mà
nhẹ nhàng nhưng cô gái này đã ở cảnh giới Động Hư, thật là khủng khiếp.
Phải biết rằng Tô Ương được coi là thiên tài đến từ tầng võ cao, cũng là cảnh giới Động Hư.

Mặc dù là cảnh giới Động Hư trung kỳ nhưng Tô Ương còn lớn hơn cô ta mấy tuổi.
Ngoài ra, khí tức của người con gái này vô cùng thuần khiết.
Vẻ thuần khiết này là từ trong ra ngoài nên Tô Minh có thể chắc chắn, chất lượng chân khí của người này vô cùng cao, dường như không có tạp chất gì.
Người con gái này chắc có sức chiến đấu siêu việt, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.
Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được vẻ nguy hiểm trên người cô ta, thật sự khủng khiếp.
Phải biết rằng, sức chiến đấu thực tế của cô ta còn có thể đạt đến cảnh giới Động Hư đỉnh phong kỳ, thậm chí là cảnh giới bán bộ thông thiên.
Ngoài ra, nhan sắc của cô gái cũng thuộc hàng cực phẩm.

Mặc dù không trang điểm nhưng làn da trắng nõn như da em bé, là cô gái có làn da đẹp nhất mà Tô Minh từng gặp.
Các đường nét trên khuôn mặt hài hòa lộ ra vẻ kiều diễm.

Phải nói là cô gái này rất đẹp, một vẻ đẹp đầy khí chất.
"Cô ta chính là Quý Thanh
Hoà! Cậu đừng nhìn cô ta mãi thế, cô ta không thích người khác nhìn mình như vậy đâu", Ngô Lập Tàng nhắc nhở: "Cô ta đang tu luyện, chúng ta cứ đợi xem sao”.
Đây chính là điều đặc biệt mà thực lực và tài năng thiên bẩm mang lại.
Mặc dù Ngô Lập Tàng đến từ Linh Võ Thành nhưng lúc này cũng có chút tôn kính với Quý Thanh Hoà.
Chừng một phút sau, Quý Thanh Hoà mới mở mắt ra.
Đôi mắt cô ta rất đẹp, vẻ đẹp và sáng khó diễn tả thành lời, giống như viên pha lê màu đen.
Sau đó cô ta đi về phía Tô Minh và Ngô Lập Tàng.
"Tiền bối!", giọng nói của Quý Thanh Hoà cũng rất dễ nghe, rất trong trẻo.

Nghe thấy giọng nói này mà trong đầu Tô Minh liền nghĩ tới một câu thơ: "Trăng sáng chiếu qua rừng thông, suối trong chảy qua ghềnh đá".

Quý Thanh Hoà lại nhìn sang Tô Minh, nói: "Chào anh! Tôi là Quý Thanh Hoà”.
Không có vẻ cao ngạo, cũng không có khoảng cách.

Giọng nói cho người ta cảm giác yên tĩnh, như rời xa chốn nhân gian ồn ào hỗn loạn.
Trên thực tế, Quý Thanh Hoà có chút hiếu kỳ về Tô Minh.

Bởi vì cô ta cảm nhận được mình không thể nhìn thấu người con trai này, cảm giác Tô Minh là người không đơn giản.
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 659: Đứng Trong Top 10


Hơn nữa, cô ta có khả năng thiên bẩm về võ đạo.

Sau khi vào hoc viên Linh Võ thì hoc viên
Linh Võ sẽ tặng cho những người lái đò’ như ông ta một số phần thưởng.
Điều quan trọng nhất là ở Linh Võ Thành có rất nhiều người lái đò’, trong đó có nhiều kẻ là kẻ thù không đội trời chung của Ngô Lập Tàng.
Mấy chục năm gần đây, Ngô Lập Tàng không dẫn dắt được yêu nghiệt siêu cấp nào.


Cũng chính vì vậy mà những kẻ thù không đội trời chung mới chế giễu ông ta nhiều năm như thế.
Lần này đón được Quý Thanh Hoà thì coi như ông ta được mờ mày mở mặt rồi.
"Tiền bối khách khí quá!", Quý Thanh Hoà lộ ra nụ cười nhạt, có thể thấy cô ta là người khá lạnh lùng.
"Chúng ta đi thôi!", Ngô Lập Tàng lớn tiếng nói.
Ba người đứng ở trên Độ Hư Phạt rồi xuyên qua không gian.
Trong không gian tối om, Tô Minh tiếp tục nhìn vào dòng chảy hư không hỗn loạn, cảm nhận ý cảnh của gió.
Lúc này Quý Thanh Hoà đột nhiên lên tiếng: "Tô Minh! Anh đến từ tầng võ đạo nào?"
"Trái đất!”, Tô Minh chỉ thản nhiên nói.
"Trái đất là tầng võ đạo kiếu gì?", Quý Thanh Hoà dường như có chút hứng thú nói chuyện với Tô Minh.
"Cũng tương tự như đại lục Nguyên Tinh", Tô Minh không muốn nói nhiều.

Bởi vì tâm trí và sức lực của anh đang tập trung vào dòng chảy hư không hỗn loạn trước mặt, vì vậy anh chỉ đáp cho xong.
Còn Ngô Lập Tàng ở bên cạnh thì thấy cạn lời, lúc này khóe môi không ngừng giật giật.
Ong ta rất muốn chửi tục.
Có thể khiến Quý Thanh Hoà chủ động bắt chuyện là vận may tổ tiên cậu tích đức tám đời đấy.

Ông ta không thể ngờ với tính cách của Quý Thanh Hoà mà cô ta lại chủ động nói chuyện với Tô Minh.
Cơ hội như này mà Tô Minh cũng không biết nắm bắt? Lại còn trả lời cho có, đúng là điên thật rồi.
Chẳng phải đã nhắc nhở trước đó rồi sao, nếu có cơ hội thì thành bạn với Quý Thanh Hoà
là tốt nhất, lợi ích vô cùng?
Kết quả là...
Đâu chỉ là đáp lại cho có lệ? Sao trái đất có thể tương tự như đại lục Nguyên Tinh được? Quý Thanh Hoà không biết chứ ông ta biết rõ, trái đất cách biệt rất lớn với đại lục Nguyên Tinh.
Và rồi Quý Thanh Hoà cũng không nói gì nữa.
Cô ta vốn tính lạnh lùng, sở dĩ ban nãy chủ động nói chuyện với Tô Minh là vì trên đường đến Linh Võ Thành rất tẻ nhạt, cộng với cảm giác khó nhìn thấu Tô Minh nên cô ta mới có chút tò
mò mà thôi.
Nếu Tô Minh đã không muốn nói chuyện thì cô ta cũng không ép.
"Cô Quý! Năm nay là Đại Niên đấy", Ngô Lập Tàng nói.

Đầu óc Tô Minh có vấn đề nhưng ông ta không vậy.

ông ta lên tiếng để hóa giải nỗi ngượng ngùng cho Quý Thanh Hoà.
"Đại Niên ư?", Quý Thanh Hoà nhìn Ngô Lập Tàng hỏi: "Xin tiền bối nói kỹ hơn".

Ngay cả Tô Minh cũng không hiểu hết nên lúc này cũng dỏng tai lắng nghe.
"Mỗi năm đều có thiên tài ở tầng võ thấp đến Linh Võ Thành nhưng chất lượng chắc chắn có khác biệt.

Chất lượng thiên tài mà cao, số lượng nhiều thì sẽ được gọi là Đại Niên, còn ngược lại sẽ là Tiểu Niên".
"Tất nhiên, kể cả là Đại Niên thì cô Quý cũng sẽ vững chân vào được học viện Linh Võ.

Hơn nữa, có khả năng lớn là được đứng trong top 10 ở kỳ sát hạch ở học viện Linh Võ đấy".
"Nếu như có thể đứng trong top 10 thì nhất định phải cố gắng nha, vì top 10 thì học viện Linh Võ sẽ có thưởng đó".
"Kỳ sát hạch ở học viện Linh Võ là như thế nào?", Quý Thanh Hoà hỏi.
Và đây cũng là vấn đề mà Tô Minh muốn hỏi.
"Qua cầu Linh Võ", giọng nói Ngô Lập Tàng trở nên ngưng trọng: "Cầu Linh Võ là bảo vật mà Linh Võ kiếm tiên để lại.


 
Chương 660: Chương 659


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nếu như tận mắt nhìn thấy thì sẽ vô cùng kinh hãi.

Cầu Linh Võ có 3000 bậc, 300 trận pháp kỳ dị, 300 con rối, 3 đường kiếm ý.

Tất cả những người có thể qua được cầu Linh Võ thì được coi như thông qua kỳ thi.

Ngày trước, cứ 10 thiên tài ở tầng võ thấp thì có 3 người vượt qua kỳ thi.

Tất
nhiên, hình thức vượt qua cũng khác nhau.


Có người mất 10 tiếng mới qua, có người chỉ mất một tiếng.

Có người phải trèo đèo vất vả mới qua được, có người đi nhàn hạ như đi dạo.

Có người thì đè nén miễn cưỡng đủ kiếu, có người như huýt sáo đi qua cầu.

Nói chung là có nhiều kiểu lắm".
Giờ phút này, dù là Tô Minh hay Quý Thanh Hòa đều có một cảm giác muốn xông lên cầu Linh Võ ngay lập tức.
3000 bậc thang, 300 trận pháp quỷ quyệt, 30 con rối, 3 chiêu kiếm ý, quả đúng là khiến người ta mong đợi!
"Cô Quý, nếu cô vào được trước 10 thì có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, hay thậm chí là trở thành đệ tử trực hệ của một giáo tôn nào đó.

Phải nhớ rằng, nếu có cơ hội ấy, được thì
hãy chọn giáo tôn Trần Thanh Minh.

Cô ấy là một trong số giáo tôn nổi tiếng có trách nhiệm nhất ở học viện Linh Võ.

Nghe đồn, cô ấy là linh thể kiếm đạo, có được một bộ phận truyền thừa của Linh Võ kiếm tiên và rất mạnh.

Cũng có người nói, cô ấy đến từ một thế lực đứng đầu ở tầng võ đạo tầm trung cũng thuộc loại đứng đầu.


Nếu trỏ thành đệ tử của cô ấy, đợi đến khi cô tốt nghiệp học viện Linh Võ rồi cũng không phải lo".
Ngô Lập Tàng gần như biết gì nói đó.
Ông ta tính bỏ vốn trước.
Vì Ngô Lập Tàng thấy được Quý Thanh Hòa chắc chắn sẽ có một tương lai không thể đong đếm, đợi đến khi cô ta hoàn toàn trương thành, rồi nhớ lại đôi chút ơn huệ của mình, sau đó hơi dẫn dắt mình một chút cũng đủ đế ông ta phè phỡn.
"Giáo tôn Trần Thanh Minh?
Tôi nhớ rôi.

Nếu cô ấy noi tiếng như vậy thì chắc cũng khó mà trở thành đệ tử trực hệ của cô ấy nhỉ?", Quý Thanh Hòa tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi.

Giáo tôn Trần Thanh Minh rất lạnh lùng, hay còn có thế nói là nghiêm khắc, dễ nổi nóng và có yêu cầu cực cao với tư chất của đệ tử
trực hệ.

Giáo tôn khác cứ cách vài năm sẽ thu một đệ tử trực hệ, còn Trần Thanh Minh làm giáo tôn ở học viện Linh Võ gần 80 năm mà chỉ có 2 người đệ tử trực hệ.

Nói cách khác, cứ mỗi 40 năm cô ấy mới tìm được 1 đệ tử vừa lòng".
Quý Thanh Hòa gật đầu.
"Haiz, đáng tiếc, nếu cô Quý phi thăng lên Linh Võ Thành vào năm ngoái hoặc sang năm thì cơ hội được trở thành đệ tử của Trần Thanh Minh sẽ cao hơn.


Dù sao cô cũng xuất sắc thế mà.

Còn năm nay thì...", Ngô Lập Tàng thở dài.
"Năm nay thì sao thế?"
Trước đó tôi cũng nói rồi đó, năm nay là năm các thiên tài hội tụ! Cô Quý à! Tên Tống Kình Thương - hoàng thái tử của vương triều Nghịch Vân thuộc tầng võ đạo Nghịch Vân kia là người được trời thương.

Nghe nói ngay cả "Kinh Hoàng Thanh" cũng tu luyện thành công, còn trẻ suýt soát đâu 22 tuổi đã có cảnh giới Động Hư hậu kỳ.

Chưa tiến vào học viện Linh Võ mà tên tuổi đã nổi như cồn ở học viện và Linh Võ Thành.

Thậm chí, một giáo tôn của học viện Linh Võ còn tự mình đến tầng Nghịch Vân để đón hắn ta!"
Sắc mặt Quý Thanh Hòa lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lớn hơn mình 1 tuổi mà lại mạnh hơn mình 2 cảnh giới nhỏ.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top