Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 501: Ra Khỏi Đường Hầm


Cộng thêm trước đó đã tu luyện pháp công luyện khí cực mạnh đó là "Thái Huyền thôn linh chân kinh", cho nên chân khí đã cao hơn hẳn các võ đạo khác.

Còn cả sự nuôi dưỡng và nâng cấp của kho tàng huyết mạch.

Theo Tô Minh thấy, chân khí của bản thân tương đối tinh luyện và cô đọng.

Thật không ngờ rằng!
Trực giác mách bảo anh, thiên nữ Tạo Hoá không hề nói dối!
"Lần này coi như gặp phải đại năng ngoài sức tưởng tượng rồi", Tô Minh thở dài một tiếng.


Thiên nữ Tạo Hoá.

Bốn chữ này không hề đơn giản chút nào!
"Tạm thời không nghĩ tới mấy thứ này nữa”, Tô Minh vội gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ qua một bên, đi về phía đông đường hầm, tìm hết một lượt từ trong ra ngoài.

Quả nhiên, không tìm được thứ gì.

"Trong bốn đường hầm này cho dù có Ma La Kiếm, hay Thiên nữ Tạo Hoá, hoặc thứ gì khác đều không phải là những thứ tầng trái đất có thể chịu đựng được! Tại sao lại xuất hiện trên tầng trái đất? Xem ra tầng trái đất cũng không hề đơn giản chút nào?", Tô Minh bất giác nghĩ tới.

Đi ra khỏi đường hầm phía đông.

Tô Minh đi tới một nơi đã chuyển thành không gian trọng lực với những mảnh quan tài bằng kim loại vụn nát.

Ngước đầu lên.

"Đường hầm ở bên trên, quả nhiên lại xuất hiện lân nữa.


Trong trường hợp cả bốn cánh cửa đá trước đó chưa được mở và trước khi bốn đường hầm chính chưa được mở, thì đường hầm phía bên trên cũng sẽ đóng chặt, cho nên khó mà tìm đường lên trên được.

Còn bây giờ.

Thì lại quá dễ dàng.

Chỉ vừa khẽ cử động, Tô Minh đã hoá thành một tia sáng, phóng thẳng lên phía trên.

Sau hơn mười nhịp thở.

Tô Minh đã ra khỏi mặt đất.

Xuất hiện trên sân Tây Lam.

Trời lúc này đang đổ cơn mưa phùn.

Có mùi máu tanh, vì ngay tại sân Tây Lâm trong khoảng thời gian trước đã diễn ra trận giao chiến giữa tám gia tộc lớn của Đế Thành, khiến rất nhiều người phải bỏ mạng.

"Mộ Cẩn, Lam Tuyết, Chỉ Tinh, Cẩm Phồn, Diệp Phù, Chu Khánh Di, Diệp Võ, ông cụ Diệp, mọi người vẫn ổn chứ?", Tô Minh ngẩng đầu, bầu trời âm u như muốn sụp xuống.


Tiếp đó, anh nhanh chóng rời đi.

"Quay về trang viên nhà họ Diệp trước đã".

Lúc này.

Tại Ma Thành, Hoa Hạ.

Trong một tòa nhà tối tăm dưới lòng đất trong một biệt thự cổ ở phía tây nam của Ma Thành.

Tiêu Nhược Dư, Dì Cầm, Lam Tuyết, Trần Chỉ Tinh, Tống Cẩm Phồn, và cả Chu Khánh Di với thưong tích đầy mình trông rất đáng sợ, đang nhìn chằm chằm về phía chiếc giường trước mắt.




 
Chương 502: Trước Khuôn Viên Nhà Họ Diệp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trên gường, chính là Diệp Mộ Cấn.
Diệp Mộ Cẩn lúc này, đã ngừng thở, mọi chỉ số sự sống đều bằng không, khí huyết cũng không còn, rõ ràng cô ta đã chết thật rồi.
Thế nhưng trên cơ thể cô ta, vẫn luôn phát ra luồng sáng màu vàng cam.
Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng khiến người ta phát hoảng.
Ngoài ra, nếu quan sát kỹ, trên trán của Diệp Mộ Cẩn có một đốm sáng mờ nhạt lúc ấn lúc hiện giống như một dạng tín hiệu nào đó.

"Mộ Cẩn thế nào rồi?", Tống Cẩm Phồn khẽ hỏi, tình trạng này cũng đã kéo dài khá lâu, từ khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt, Tiêu Nhược Dư cứu được tất cả bọn họ và dẫn họ tới trốn sau một căn nhà cũ ở Ma Thành, Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn trong tình trạng như vậy.
"Cho dù thế nào, vẫn là chuyện tốt", Trần Chỉ Tình trầm giọng: "ít nhất cũng có thể chứng minh, Mộ Cấn vẫn chưa
Không tồi đâu!
Đây nhất định là chuyện tốt!
"Cô chủ! Mặc dù chúng ta trốn ở đây nhưng nhà họ Phong nhất định sẽ biết được và cũng sẽ đoán được kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh chính là ở Ma Thành", dì Cấm thở dài, nói.
"Tôi cố ý đấy!", ánh mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên, nói: "Hiện giờ chúng ta nấp ở đây cách kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh không xa.

Nếu lão già Phong Bất Hủ tìm kỹ thì có thể tìm được chút manh mối và tìm được vị trí của kho bảo vật.

Và đây chính là điều mà tôi muốn ông ta làm.
Sau khi ông ta tìm được kho bảo vật thì cần có chìa khóa, nếu không thì không mớ nổi.


Chìa khóa thì tôi cất ở chỗ khác rồi.

Như vậy, ông ta chỉ có thể thông qua tôi thì mới có thể tìm được chìa khóa.

Vậy thì tôi sẽ trở nên có giá trị rồi, như vậy nhà họ Phong cũng không dám làm gì chúng ta.

Nếu không thì cá chết lưới rách’, ông ta cũng đừng mơ đến kho bảo vật nữa".
CỐ tình vứt kho bảo vật ra làm mồi nhử chính là để Phong Bất Hủ biết giá trị của Tiêu
Nhược Dư.
Dù sao thì cũng có truyền thuyết về kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh nhưng ở mỗi kỳ hội trưởng nhậm chức thì mọi người cũng chỉ nghe qua về nó thôi chứ không chắc chắn lắm.
Hiện giờ, Phong Bất Hủ có thể chắc chắn được rồi chứ?
Chỉ cần Tiêu Nhược Dư có đủ giá trị thì tất cả mọi người ở đây mới an toàn.

Nếu như không có giá trị thì mọi người sẽ chết rất nhanh.
Cỏ giá trị thì mới khiến
Phong Bất Hủ thấy kiêng kị.
"Như này sẽ rất nguy hiểm!", dì Cầm cười khổ nói: "Ngộ nhỡ Phong Bất Hủ không cần chìa khóa mà có thể mở được kho bảo vật thì sao?"
"Không đâu! Tôi chắc chắn!", Tiêu Nhược Dư nói với vẻ tự tin.
"Đoàng, đoàng...".
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 503: Tự Đi Tìm Cái Chết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Nhà họ Diệp đúng là thê thảm thật! Sắp bị diệt đến nơi rồi còn gì".
"Diệt tộc thì diệt, hà tất phải đặt những chiếc đầu này ở trước cửa nhà người ta, đúng là tàn nhẫn".
"Là cậu chủ Công Tôn Thần nhà Công Tôn đấy.

Chẳng phải cậu ta bị trọng thương và phải ngồi xe lăn vì bị cậu chủ Tô trong truyền thuyết đánh sao? Vì vậy, cậu ta hận đến xương tủy.


Nghe nói, cậu chủ Tô đã chết trong Tây Lâm Sát trận, vì vậy cậu chủ Công Tôn Thần liền trút
hận lên nhà họ Diệp".
"Đúng là thê thảm! Mọi người nhìn xem, trên bãi cỏ của nhà họ Diệp toàn là xác chết, đều là những người trẻ tuổi, có người mới 20 tuổi thôi".
Trong đám người đứng xem, có rất nhiều người lúc này sắc mặt đã tái nhợt, nắm chặt nắm đấm, trên mặt toàn là nước, cũng không biết là nước mắt hay nước mưa.
Có Văn Bối Bối, Triệu Dương và Trương Dẫn...
"Công Tôn Thần đúng là không phải người! Nhà họ Diệp đã bị diệt rồi, hà tất phải sỉ nhục những thi thể này như vậy?", Triệu Dương khàn giọng nói, trong ánh mắt đều là tia máu, oán hận và áy náy.
"Lẽ nào chúng ta không đi chôn cất những thi thể này sao?", Văn Bối Bối nhỏ giọng nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ nghẹn ngào.
"Không được!", Trương Dẫn lắc đầu, nói: "Chúng ta không chỉ có một mình, phía sau vẫn còn gia tộc của chúng ta nữa".
Họ cũng thấy rất đau khổ.
Lúc nhà họ Diệp bị tiêu diệt, họ không thể cùng chết với nhà họ Diệp được, họ nhất định phải sống.
Hiện giờ nhà họ Diệp bị diệt rồi mà họ vẫn không dám đi chôn những thi thể này, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn...!Đám người Trương Dẫn thấy hận bản thân mình, hận sự nhu nhược và yếu đuối của mình.
"Công Tôn Thần cố ý đấy, cố ý sỉ nhục những thi thể của nhà họ Diệp chính là muốn dụ một số người phải ra mặt.


Hiện giờ ai đứng ra thì người đó sẽ chết, gia tộc của người đó cũng bị diệt", Triệu Dương nghiến răng nghiến
lợi nói: "Gia tộc phía sau chúng ta cũng có mấy trăm đến mấy ngàn người đấy".
"Tôi cảm thấy có lỗi với Mộ Cẩn! Mộ Cẩn chết rồi, chết thật rồi, hu hu...", Văn Bối Bối không thể kìm nổi mà ôm miệng bật khóc.

Ngô Yên ở bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt an ủi Văn Bối Bối.
"Mẹ kiếp! Tôi phải luyện võ, tôi phải báo thù!", Trương Dẫn nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tiếc là anh Tô Minh đã...!Nếu không thì thằng khốn Công Tôn Thần đâu dám?", ánh mắt
Triệu Dương đỏ ửng, râu tóc tàn tạ.

Nhắc đến Tô Minh thì đám người Văn Bối Bối, Ngô Yên và Trương Dẫn đều run rẩy.

Họ cảm thấy tiếc nuối và đau khổ...
"Mẹ kiếp! Chết rồi mà vẫn còn trơ mắt ra nhìn cái con khỉ gì nữa", đúng lúc này, một người trẻ tuổi đẩy xe lăn từ trong khuôn viên nhà họ Diệp đi ra cười nói với vẻ tàn nhẫn.


Hắn đi đến phía trước mười thi thể đặt ớ trước khuôn viên, nhấc chân giẫm lên một chiếc đầu.
Chiếc đầu đó là của Diệp
Phù.
Diệp Phù chết mà không nhắm được mắt.
Trong ánh mắt đó đều là sự hung hãn, kiên định và sát ý.
"Haiz! Trước khi nhà họ Diệp chưa bị diệt thì chẳng phải có rất nhiều bạn bè sao? Hiện giờ chúng chạy đi đâu hết rồi? Đúng là hiện thực tàn nhẫn.

Hì hì...",
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 504: Hắn Có Thể Khẳng Định!


"Tô Minh??", sau đó tất cả mọi người vây quanh phía trước khuôn viên đều như sắp rơi con ngươi ra ngoài, thậm chí như phát điên.
Thậm chí họ còn ném chiếc ô trong tay mình đi, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Họ kinh hãi đến cực độ.
Thậm chí nhiều người còn lấy tay dụi mắt mình.
Tô...!Tô...!Tô Minh?

Là người hay là ma?
"Tô Minh! Anh Tô Minh! Anh ấy vẫn còn sống", Trương Dẫn kích động hét lớn một tiếng, nước mắt tuôn rơi.
"Mày...", Công Tôn Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sắc mặt vốn tái nhợt giờ đây trắng dã như được rắc vôi sống.
Công Tôn Thần run rẩy đến nỗi xe lăn cũng rung lắc.
"Ông Trung, ông Thịnh, ông Khương...!Bảo vệ tôi...", giọng nói của Công Tôn Thần có chút run rẩy, thậm chí như sắp khóc đến nơi.
Trước đó hắn vui mừng, tàn nhẫn và độc ác bao nhiêu thì giờ đây lại sợ hãi bấy nhiêu.
Người ở trước mặt hắn không phải là ma, mà là người.
Hắn có thể khẳng định!
Hắn rất mong Tô Minh ở trước mặt lúc này là ma.
Kế cả là ma đến báo thù thì hắn vẫn có chút hy vọng và niềm tin nhưng nếu là người thì Công Tôn Thần không dám tưởng tượng ra kết cục của mình.
Đám lão già Công Tôn Trung xuất hiện ở bên cạnh

Công Tôn Thần.

Ba người này đều ở cảnh giới tông sư, đều lớn tuổi, là ba cường giả mạnh của nhà Công Tôn.

Lúc này sắc mặt ba người cũng sầm lại, thậm chí còn có chút kinh hãi.
Còn trên mặt Tô Minh không có quá nhiều sắc thái, chỉ với vẻ bình tĩnh.
Bình tĩnh đến nỗi khiến người khác thấy áp lực.
Dường như Tô Minh không nhìn thấy Công Tôn Thần mà cứ đi thẳng đến trước cửa khuôn viên nhà họ Diệp.
Ánh mắt anh quét nhìn hơn
chục cái đầu không nhắm được mắt với vẻ không cam tâm, đặc biệt là của Diệp Phù.
Anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên mặt của mỗi chiếc đầu rồi vuốt mắt họ.

Tay của Tô Minh khẽ run rẩy.
Sau đó, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, anh đẩy cửa khuôn viên nhà họ Diệp ra.
Anh lặng lẽ nhìn hàng trăm thi thể trên bãi cỏ, toàn là thi thể bị thương nặng, thậm chí là mất chân mất tay.
Anh nhìn thấy rất nhiều
người mà anh quen, họ đều là học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp.
Dường như mỗi gương mặt đó vẫn còn đang nở nụ cười kiên định và hét lớn: "Giáo tôn! Giáo tôn! Giáo tôn".
Tô Minh đứng ở đó nhìn, ánh mắt dần dần xuất hiện tia máu.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thế anh điên cuồng gào thét, dường như một con mãnh thú đang ngửa mặt lên trời gào hét.


 
Chương 505: Cô Chủ Diệp Đã Đã Chết Rồi


"Bình tĩnh một chút! Cẩn thận bước vào trạng thái nhập
ma đấy!", giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên vang lên, dường như dòng suối trong trẻo đổ vào dòng nham thạch vô biên khiến Tô Minh trở nên lý trí hơn.
Ban nãy suýt nữa thì anh rơi vào trạng thái nhập ma.
"Khí tức của ông cụ Diệp và Diệp Võ đều tự hủy hết rồi", Tô Minh lẩm bẩm, trên mặt hiện ra nụ cười.

Đó là nụ cười của sự thống khổ, của sự phẫn nộ đến cực độ.

Sau đó Tô Minh đột nhiên thấy có chút hoảng loạn.
Mô Cấn đâu?
Lam Tuyết, Chỉ Tinh, Cẩm Phồn đâu hết cả rồi?
"Đám người Mộ Cấn đâu?", Tô Minh quay đầu lại nhìn Công Tôn Thần hỏi.
Lúc này Công Tôn Thần chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhắm trúng và con thú này mạnh đến nỗi không hình dung nối.
Tô Minh chỉ nhìn hắn, hắn đã cảm thấy không thở nổi, tim hắn như sắp vỡ vụn.
Cảm giác sợ hãi cực độ khiến hắn không thể nói nên câu.
Lúc này đám Triệu Dương, Trương Dẫn và Văn Bối Bối xông ra.
"Anh Tô Minh!", đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Minh, nói: "Chúng...!Chúng em là đám phế vật, là lũ hèn nhát, chúng em có lỗi với anh".
Đám người đó bật khóc như trẻ con.
"Đám người Mộ Cấn đâu rồi?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào đám Văn Bối Bối, hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
"Lúc nhà họ Diệp bị diệt, cô Tiêu Nhược Dư đã cứu Lam
Tuyết, Trần Chỉ Tinh, Chu Khánh Di và Tống Cẩm Phồn đi rồi",

Ngô Yên cẩn thận nói.
Cảm giác như cơn sóng thần trong lòng Tô Minh lúc này mới miễn cưỡng dịu đi một chút.
Anh suýt phát điên.
"Mộ Cẩn đâu?", dường như Tô Minh đột nhiên có được thông tin gì đó quan trọng.
"Chuyện này...!Chuyện này...", Ngô Yên không dám nói.
"Nói!", ánh mắt Tô Minh ngưng lại thốt ra một chữ.
"Cô chủ Diệp đã...!Đã chết rồi", Ngô Yên cảm thấy áp lực đè nặng lên ngực, chỉ biết ấp úng.

Cô ta nào biết, mặc dù Diệp Mộ Cẩn chết rồi nhưng huyết mạch yêu hoàng được kích hoạt giúp cô ta được tái sinh chứ không phải chết thật.
Tô Minh bình tĩnh lại, thật sự bình tĩnh trở lại.
Nhưng đám người Ngô Yên quỳ trước mặt anh thì ai nấy cũng đều phụt máu.
Bởi vì mặc dù Tô Minh đã cố ý thu lại khí tức nhưng trong lúc cảm xúc hỗn độn đã khiến khí tức bột phát, vì vậy đám người ở đây suýt chết.
Quá mạnh!

Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lớn.
Ngọn núi có thể đè nặng và hủy diệt tất cả.
"Cậu chủ Tô! Cô Diệp không phải chết trong tay ba nhà chúng tôi đâu.

Cô...!Cô ấy...!Cô ấy đến Huyền Linh Sơn cầu xin Lữ Chân Tuân phá bỏ Tây Lâm Sát trận, kết quả là quay về đã thấy Tiêu Nhược Dư cõng cô ấy.

Lúc đó cô ấy đã bị thương nặng gần chết.




 
Chương 506: Chúng Tôi Hoàn Toàn Không Thể Động Đậy


Sau đó Tây Lâm Sát trận biến mất, cậu chú Tô biến
mất nên cô Diệp đã...", ông Trung của nhà Công Tôn ở đằng xa run rẩy nói.
Ông ta biết rằng, Tô Minh còn sống thì nhà Công Tôn sẽ toi đời mà không thể cứu vãn.
Nhưng ông ta vẫn muốn tận dụng cơ hội cuối cùng, chí ít cũng khiến độ phẫn nộ của Tô Minh giảm đi chút ít và lúc chết cũng không quá đau đớn.
"Mộ Cẩn! Cô bé ngốc này!", Tô Minh lẩm bẩm, cuối cùng anh cũng rơi lệ.

Người đàn ông đến lúc đau xé lòng thì họ cũng biết rơi lệ.
"Bị thương nặng ở Huyền Linh Sơn rồi mới chết sao? Ha ha...", trong ánh mắt Tô Minh toàn là máu.
Một giây sau, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên.
Lòng bàn tay hướng về phía ông Trung ở phía xa.
Một luồng chân khí nối lên cuồn cuộn trong lòng bàn tay Tô Minh.
Sau đó, ông Trung sợ đến cực độ.
Bởi vì, ông ta cảm nhận được một sức hút không thể
kháng cự.
Toàn thân ông ta như bị giam chặt, cũng không thể vận dụng chân khí của mình.
Ông ta biết thực lực của Tô Minh vô cùng mạnh nhưng lúc này ông ta vẫn ngây người ra.


Tô Minh chỉ dùng chân khí mà có thể hút mình lại, rốt cuộc Tô Minh mạnh đến mức nào rồi?
Ông ta có trực giác mãnh liệt, dường như mấy ngày nay thực lực của Tô Minh ở trong Tây Lâm Sát trận đã tăng gấp nhiều lần.
"Bụp, bụp.„", dưới vô vàn ánh
mắt đáng sợ hãi run rấy thì ông Trung bị hút đến trước mặt Tô Minh.
"Phụp!", Tô Minh giơ tay lên nắm chặt lấy cổ của ông Trung.
Ông Trung bị bóp cổ.
"Cảm...!Cảm tạ...1, trước khi chết ông Trung cảm thấy nhẹ nhõm và cảm kích, ông ta biết bởi vì ông ta vừa mới nói cho Tô Minh thông tin mà anh muốn biết, cho nên mới giành được một cái chết êm ái.
Mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
"Ngoan, đừng vội, tôi đảm

bảo là ông sẽ được ra đi một cách thông thường, nếm trải nỗi đau khổ nhất trên đời, rồi mới xuống địa ngục", Tô Minh nhìn về phía Công Tôn Trung, nhẹ giọng nói.
Thịnh, Khương, giết...!giết...!giết tôi đi!!!", Công Tôn Trung đột nhiên rống lên.
Rối rít quát ầm lên.
Điều ông ta mong muốn nhất bây giờ là được chết.
Ông ta sẽ không ngây thơ nghĩ rằng mình có thể sống.
Nhưng được chết và chết không giống nhau.
"Cậu chủ, tôi...!Chúng tôi hoàn toàn không thể động đậy", Công Tôn Khương và Công Tôn Thịnh khổ sở nói, lúc này, bọn chúng bị khí tức của Tô Minh khóa chặt, giống như bị trấn áp ở dưới núi Thần mà không sao thoát ra được.


 
Chương 507: Đây Là Kim Châm


Không thể cử động được.

Vào lúc này, Công Tôn Trung cũng bị trấn áp rồi.

Cử động một chút cũng không được.

Thậm chí không thể mở
miệng nói được.


Ông ta chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng tột cùng và cầu xin, nhìn về phía Tô Minh, nỗi sợ hãi trong lòng giống như biển động rít gào.

Tô Minh đột ngột quay đầu.

Phịch!!!
Quỳ xuống!
Quỳ trên nền đất.

"Các anh em, tôi xin lỗi", Tô Minh quỳ trên mặt đất, nói với giọng khản đục: "ông ơi, con xin lỗi!"
Một phần lớn nguyên nhân khiến nhà họ Diệp bị diệt vong là bởi vì anh.

Sau đó.

Tô Minh dùng hai tay đào hố trên bãi có.

Dưới ánh nhìn của mọi người, dưới cơn mưa tầm tã.


Trên bãi cỏ hiện ra từng cái hố.

Văn Bối Bối, Triệu Dương và những người khác cũng dùng tay đào hố trên mặt đất.

Cùng lúc đó.

Nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy, nhà họ Công Tôn.

Đều nhận được tin - Tô Minh đã trở về từ cõi chết!!!
"Mau, mau, mau đi thông báo cho nhà họ Cơ ớ Huyền Linh Sơn, nói rằng nhà họ Cơ ở Đế Thành sắp bị tiêu diệt đến nơi rồi, xin cầu cứu, bằng bất cứ giá nào cũng được", Cơ Thương Hải hét vào mặt con trai Cơ Khâm với vẻ hoảng loạn tới cực điếm.

Công Tôn Hạ cũng run cầm cập, bắt đầu liên hệ với cửu Hư Tông.

Ngụy Chấn Phong cũng xụi
lơ, ngồi phịch xuống đất ôm điện thoại, bắt đầu liên hệ với nhà họ Điền ở Huyền Linh Sơn.

Đùng đoàng!
Tiếng sấm càng lớn hơn.


Mưa càng ngày càng nặng hạt.

Bầu trời tối đen kịt như mực.

"Công Tôn Thần, chúng ta bắt đầu thôi", Tô Minh rốt cuộc cũng đứng lên, anh đã chôn cất tất cả các thi thể, anh đứng lên, nhìn về phía Công Tôn Thần ở phía xa, bình tĩnh nói.

"Không! Không! Không muốn", Công Tôn Thần chỉ biết tuyệt vọng cầu xin.

Đáng tiếc, mặt Tô Minh không chút thay đổi, chậm rãi đi tới trước người hắn.

"Đây là kim châm", trong tay Tô Minh có mấy cây kim châm: "Thông thường, tao sẽ dùng kim châm để cứu người, bởi dẫu sao tao cũng luôn cảm thấy mình chính là một bác sĩ, nhưng nếu cần, kim châm còn có tác dụng khác, ví dụ như nó có thể kích thích dây thần kinh đau đớn của một người chỉ bằng một cái hạ kim bình thường".




 
Chương 508: Cái Chết Sẽ Đến Với Nhà Họ Cơ Đầu Tiên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong lúc nói, bàn tay Tô Minh khẽ nhúc nhích, dư ảnh cũng trở lên mờ mịt.

Ba cái kim châm đặt vào đầu, ngực, cổ của Công Tôn Thần.

"Có phải lúc này trong lòng mày đang cảm thấy muốn thổ huyết mà không khống chế được? Hơn nữa thính giác, thị giác,! của mày cũng trở lên rất rõ ràng rồi sao?1, Tô Minh nhẹ giọng cười hỏi.


Công Tôn Thần hoảng sợ muốn gào khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.

Bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Lời Tô Minh nói đều chính xác, lúc này, thính giác và thị giác của hắn đều trở lên tốt hơn.

Sau đó.

Tô Minh vỗ bả vai Công Tôn Thần.

Cái vỗ này!!!
Nhìn thì như không có gì, nhưng Công Tôn Thần đau đớn toàn thân co giật, lỗ chân lông đều rướm máu, hai tròng mắt lồi ra.

Đau đớn đến mức Công Tôn Thần hối hận vì đã trở thành người và hối hận vì đã đến với thế giới này.


Thì ra cái vỗ này khiến cho toàn bộ xương vai bên trong của Công Tôn Thần đều vỡ vụn!
Xương gãy đâm sâu vào thịt.

Lực khống chế của Tô Minh ngày càng đáng sợ, chỉ cần vỗ vào vai hoàn toàn có thể làm cho xương vai vỡ vụn, nhưng lại không làm tổn hại đến trái tim, xương sườn, càng không làm hại đến da thịt bên ngoài! nếu đổi lại là trước kia, anh không thể nào làm được.

Nhưng bây giờ, anh có thể làm được.

Một cách ung dung.

Tiếp theo, Tô Minh lại giơ chân lên, thản nhiên giẫm lên chân của Công Tôn Thần.

Chân của Công Tôn Thần bị giẫm lên như bùn nhão.


Công Tôn Thần từ đầu đến cuối đều co quắp, đau đớn thấu xương.

Đau đớn tột cùng khiến mồ hôi hắn điên cuồng chảy xuống,
chẳng mấy chốc, hắn gần như mất nước.

"Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn! ", trong đầu Công Tôn Thần chỉ có một suy nghĩ, đó là hắn muốn chết, đối với hắn bây giờ, cái chết là điều đẹp đẽ nhất trên đời.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 509: Tô Minh Rốt Cuộc Muốn Làm Gì


"Tôi đã cho các người một cơ hội sống, tại sao lại không biết trân trọng?", trong mắt Tô Minh lúc này chỉ còn lại Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, hoàn toàn không đếm xỉa tới nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, anh nhìn chằm chằm hai bố con Cơ Thương Hải, hờ hững nói.

Cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm dường như không thể đứng vững nữa, không biết vì sao khi bị Tô Minh nhìn chòng chọc như vậy, trong lòng hai người họ có một nỗi kinh hoàng khó tả.

Như thể cả người bị nhét vào trong quan tài.

"Tô Minh? Cậu có phần ngạo mạn rồi đó!", Cơ Nhất Phàm mở lời, gắt gao nhìn Tô Minh, rút ra thanh kiếm giắt nơi thắt lưng ánh lên tia sáng sắc lạnh, đây là một thanh bảo kiếm hiếm có.


Khuôn mặt Cơ Nhất Phàm có chút vặn vẹo khó coi bởi Tô Minh vậy mà coi thường hắn ta.

Tô Minh vẫn như cũ phớt lờ Cơ Nhất Phàm, anh sải bước tiến về phía hai bố con Cơ Thương Hải cùng Cơ Khâm.

"Cậu thành công chọc giận bản công tử rồi đó”, giọng nói của Cơ Nhất Phàm càng thêm lạnh lùng, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhịp chân trở nên dồn dập, giống như một cơn gió lốc mạnh mẽ cuốn về phía Tô Minh, trong không khí rít lên từng hồi tiếng lưỡi dao sắc bén quét ngang.

CỔ tay hắn uyển chuyển biến hóa, không ngừng dao động xoay chuyển, kiếm pháp linh hoạt, chân khí gầm thét, thi triển ra Yên Ba kiếm pháp.

Đây là một trong những kiếm pháp mạnh nhất của dòng chính nhà họ Khâm.

Rõ ràng, tuy rằng ngoài miệng hắn xem thường Tô Minh nhưng hành động thực tế lại rất thận trọng, không hề coi thường anh, rốt cuộc hai người họ cũng ở cảnh giới giống nhau.

Trong nháy mắt, thanh kiếm trong tay Cơ Nhất Phàm tỏa ra ánh sáng rực rỡ!!!
Mũi kiếm tụ hội tích trữ sức mạnh, lạnh giá đến cực điểm.


TỐC độ ra kiếm đột nhiên tăng nhanh.

Bóng dáng của Cơ Nhất Phàm mờ mờ ảo ảo mang theo chút tàn ảnh.

"Nhất Phàm ngày càng ưu tú rồi", Cơ Đằng đều nhìn ở trong mắt, cảm thán nói, Yên Ba kiếm pháp của Cơ Nhất Phàm rõ ràng đã đạt đến bước tiểu thành, thật không dễ dàng chút nào.

"Anh Nhất Phàm thực sự là thiên tài hiếm có trong mấy chục năm nay", Cơ Uyên khẽ ngẩng đầu lên, mặt hơi ửng đỏ, khá tự hào và phấn khích.

Lại nhìn sang Tô Minh lúc
này.

Dường như không hề hay biết Cơ Nhất Phàm đang lao đến.

Anh vẫn tiếp tục tiến về phía hai bố con Cơ Thương Hải.


Rõ ràng, luồng sát khí ác liệt và dữ dội của Cơ Nhất Phàm.

Rõ ràng, đường kiếm của hắn nhanh và xảo trá như vậy!
Rõ ràng, Cơ Nhất Phàm sắp lao tới bên cạnh anh.

Tô Minh rốt cuộc muốn làm gì?!
Những người vây xem xung quanh cũng có chút sững sờ, đều không đoán ra được Tô Minh đang làm cái gì?
Mấy người Văn Bối Bối, Ngô Yên, Trương Dẫn càng không kìm được mà lo lắng, sau một nhịp thở.

Cơ Nhất Phàm cuối cùng cũng đã tiếp cận được Tô Minh.




 
Chương 510: Đó Là Bảo Kiếm Đấy!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Gần như đứng ở bên trái anh.

Ánh kiếm do Yên Ba kiếm pháp kia thi triển ra chớp mắt đã rơi xuống cần cổ Tô Minh!!!
Chắc chắn!
Vào lúc này, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt phải choáng váng, đặc biệt
là Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều nhìn đến ngây người.

Họ tưởng rằng Tô Minh sẽ ra tay vào giây cuối cùng.


Chẳng ngờ căn bản không phải vậy.

Tô Minh cứ như vậy bị kiếm quang đánh trúng vào cổ.

Là chết không phải nghi ngờ!
Niềm vui sướng khôn tả như những làn sóng biển ùa vào lòng hai cha con ho.

"Đây chính là yêu nghiệt
siêu cấp mà bố đã từng nói à, bị dọa thành dáng vẻ này?", Cơ Uyên lẩm bẩm một câu, không còn từ nào để nói, rõ ràng là giống như một con kiến! Không phải là bị Nhất Phàm trực tiếp nhanh chóng giết chết sao?
Khuôn mặt Cơ Đằng và Cơ Khôn cũng tràn ngập ý cười thích thú.

Tuy nhiên, bản thân Cơ Nhất Phàm lại!
Nét mặt hắn ta co rút thay đổi!!
"Không thể nào!", hắn giận dữ gầm lên, gương mặt thoáng
đỏ bừng thoáng tái nhợt.

Đồng thời, trên cổ Tô Minh cũng có một vết máu, nhưng chỉ hơi nông.


Chỉ là rách da.

Suy cho cùng Cơ Nhất Phàm quá yếu, đối với Tô Minh của hiện tại mà nói, hắn thậm chí còn không bằng một con kiến hôi.

Bởi vậy, anh ngay cả hứng thú né tránh một kiếm thảm hại này của Cơ Nhất Phàm cũng không có.

Quả nhiên, sau nửa hơi thở,
vết kiếm xước da trên cổ Tô Minh đã biến mất.

"Ruồi nhặng đáng ghét”, Tô Minh khẽ cau mày, phun ra một câu.

Cuối cùng, bước chân hướng về phía hai bố con Cơ Khâm lúc này mới dừng lại.

Vừa dừng lại, liền quay đầu, vươn một tay ra.

Nhìn giống như là tùy ý phủi tay, cảm giác động tác rất chậm.


Mọi người đều có thể thấy rõ.

Nhưng Cơ Nhất Phàm không tránh thoát khỏi.

Hắn giương mắt nhìn Tô Minh dùng bàn tay xác thịt trực tiếp tóm chặt lấy kiếm của mình.

Tiếp đó.

Một cảnh tượng chấn động đến xương tủy xuất hiện.

Sau khi Tô Minh dùng tay nắm chặt thanh trường kiếm của Cơ Nhất Phàm, năm ngón tay của anh nhanh chóng xòe ra rồi liên tiếp vân vê vài lần!
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 511: Tô Minh Còn Còn Sống!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc này, máu của Cơ Nhất Phàm như đông cứng lại
Hắn tuyệt vọng phát hiện, bản thân vậy...!vậy mà không tránh được cái tát này của Tô Minh! ! !
Hắn thậm chí còn cảm nhận được mùi chết chóc nồng đậm và thấu xương tột cùng.
Hắn gần như chắc chắn rằng mình sẽ chết dưới cái tát này.
Toàn thân Cơ Nhất Phàm run lên bần bật, đầu óc trở nên trống rỗng.
Chờ đợi cái chết.

Giờ phút này.
Tại nhà họ Cơ.
"Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Cơ Uyên nhìn về phía Cơ Thương Hải đang run bần bật, có hơi lo lắng và tò mò hỏi.
Cơ Uyên là con gái của Cơ Thương Hải và cũng là em gái Cơ Khâm.
Giống với Cơ Khâm, Cơ Uyên lớn lên trong dòng chính nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.
Nhưng, khác xa với Cơ Khâm, tư chất võ đạo của Cơ Uyên tốt hơn anh trai mình rất nhiều.
Năm nay Cơ Uyên 23 tuổi, tuy vẫn kém hơn anh trai một cảnh giới nhỏ, nhưng sức chiến đấu lại rất đáng sợ.

Trong vòng ba chiêu là có thể hạ gục Cơ Khâm, hoàn toàn so được với bán bộ Tôn giả, thậm chí có thể liều mạng với Tôn giả chân chính.
Hơn nữa, dáng dấp của Cơ Uyên rất xinh đẹp, EQ lại cao, dù ở dòng chính nhà họ Cơ tại Huyền Linh Sơn thì cũng thuận buồm xuôi gió.
Quan trọng hơn là, vào nửa năm trước, cô ta đã đính hôn với Cơ Nhất Phàm - cháu đích tôn của Đại trưởng lão Cơ Văn Phong thuộc dòng chính nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.

Có thể nói là một bước lên trời.

Mấy tiếng trước, cô ta chợt nhận được tin cầu cứu của bố và anh trai, bèn lập tức dẫn theo cao thủ dòng chính nhà họ Cơ chạy tới.
Vì cảm nhận được cảm xúc suy sụp của bố và anh trai, nên Cơ Uyên đoán chắc đã gặp phải chuyện lớn.

Vì vậy, chuyến này cô ta gần như đã dẫn toàn bộ cao thủ mà mình có thể dẫn đến
chạy tới.
Tính ra thì có hai trưởng lão, bốn gã chấp sự của nhà họ Cơ.

Hơn nữa, Cơ Nhất Phàm cũng tới.
Hai trưởng lão lần lượt là Lục trưởng lão - Cơ Đằng và Thất trưởng lão - Cơ Khôn.

Họ đều có cảnh giới Tôn giả trung kỳ và là người dưới trướng của Đại trưởng lão.
Bốn gã chấp sự đều là bán bộ Tôn giá.
Còn Cơ Nhất Phàm thì khá phi phàm, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của dòng

chính nhà họ Cơ.

Năm nay Cơ Nhất Phàm 29 tuổi, cũng không nhỏ, lại có cảnh giới Tôn giả sơ kì, còn có khả năng chiến đấu vượt cấp.

Anh ta từng có cơ hội hấp thu một giọt máu của Huyền Quy.

Vì thế, tư chất của anh ta về mặt sức mạnh và lực phòng ngự là cực kỳ khủng bố.
"Không...!Không đủ, không đủ! Tô Minh còn...!Còn sống!", sắc mặt Cơ Thương Hải trắng bệch nhìn số người do con gái mình dẫn tới, điên cuồng lắc đầu nói.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 512: Một Số Người Có Thể Chiến Đấu Vượt Cấp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói cái gì vậy?
Chưa nói tới cậu ta chỉ là một thằng nhóc giới thế tục, dù là thế hệ trẻ ở Huyền Linh Sơn cũng khó mà dựa vào sức một người bứng cả gốc Phiêu Diểu Tông.
Nói chi là bây giờ, dù là một trăm năm gần đây cũng khó có ai có thế làm được.
"Có lẽ Tô Minh kia có chút thực lực và tư chất, thế nhưng, dựa vào sức một người mà đòi diệt Phiêu Diểu Tông là điều không thể.

Chỉ lừa được mọi người chứ ở bên Huyền Linh Sơn, sau khi Phiêu Diếu Tông bị tiêu diệt, đã CO rat nhiêu the lực đến điều tra, hình như đã tìm được một vài dấu vết của gia tộc hộ thần.

Thôi bỏ đi, có nói, bố vợ cũng không biết", Cơ Nhất Phàm nói với vẻ tự tin.

Anh ta gần như đã xác định được, tên Tô Minh kia chỉ là may mắn mà thôi.
Hôm đó, chắc là có người trong gia tộc hộ thần bởi lý do nào đó mà muốn tiêu diệt Phiêu Diếu Tông, Tô Minh kia xem như ăn hên thôi.
"Em rể, Tô Minh kia rất mạnh đó!", Cơ Khâm mớ miệng nói.

Hắn ta hít sâu một hơi, nhìn
Cơ Nhất Phàm bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nói: "Hay là em rể này, em lại liên lạc với bên dòng chính, cử thêm một số người tới được không?"
Tuy Cơ Nhất Phàm lớn tuổi hơn Cơ Khâm, nhưng Cơ Uyên là em gái hắn ta, nên Cơ Nhất Phàm chỉ có thể là em rể của hắn ta.
"Giải quyết một con chó con mèo mà thôi, lẽ nào còn phải điều động toàn bộ cao thủ của dòng chính nhà họ Cơ tới? Lẽ nào còn muốn tông chủ hay ông nội tôi ra mặt à?", Cơ Nhất Phàm suýt nữa thì bị chọc tức đến nỗi bật cười.
Mấy con kiến ở giới thế tục
Chỉ biết chuyện bé xé ra to.
Cơ Nhất Phàm khó chịu liếc nhìn Cơ Uyên bên cạnh, ánh mắt kia như đang nói: bố với anh trai em đúng là bị hâm, sau này bớt qua lại đi.
Cơ Uyên hơi xấu hổ, nhìn anh ta với ánh mắt van nài.
Cơ Khâm còn định nói gì nữa thì Cơ Uyên chợt quát: "Anh, anh câm miệng lại đi.

Anh cứ nhìn mà xem, có anh Nhất Phàm ở đây, nhà họ Cơ sẽ không sao đâu".
Đúng lúc này.

"Bịch bịch bịch...", một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, là người hầu nhà họ Cơ: "Ồng...!Ông...!ông chủ ơi, Tô Minh đến...!Đến rồi".
Không chỉ có Tô Minh mà còn có rất nhiều người của các gia tộc lớn ở Đế Thành cũng đến.

Họ đều nơm nớp lo sợ và hết sức chờ mong đi theo phía sau Tô Minh.
"Đến nhanh thật, mà cũng tốt, giải quyết xong sớm rồi về Huyền Linh Sơn sớm", Cơ Nhất Phàm nhàn nhạt nói.

Anh ta có chút bực bội, đám người ngu
ngốc ở thế tục đều toàn là dân nhà quê, đúng là mắc ói, chẳng muốn ở lại đây chút nào.
Dưới sự dẫn dắt của Cơ Nhất Phàm, hai trưởng lão, bốn gã chấp sự của nhà họ Cơ và Cơ Uyên đều xoay người đi ra ngoài.
Cơ Thương Hải và Cơ Khâm ngơ ngác nhìn nhau, chỉ đành đi theo sau.

Tuy lúc này, hai người họ đang hết sức tuyệt vọng và lo lắng, nhưng chỉ có thể cắn răng theo sau, chứ không còn làm sao được nữa?
Giờ có muốn trốn cũng không trốn được.
Cánh cổng trang viên nhà họ Cơ bị đẩy ra.
Trong làn mưa tầm tã.
Tô Minh ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Vừa nhìn thoáng qua đã thấy được Cơ Thương Hải và Cơ Khâm.
"Nhất Phàm...", hai trưởng lão Cơ Đằng và Cơ Khôn của dòng chính đều nhìn Cơ Nhất Phàm, muốn ra tay luôn, nhưng lại bị anh ta cản lại: "Để tôi".
Anh ta muốn tự mình ra tay với Tô Minh.
Một tên được người ta khen lấy khen đế.
Anh ta không tin vào lời đồn đó.
Và muốn tự mình đập tan lời đồn vớ vấn này.
"Còn trẻ mà đã là Tôn giả sơ kỳ, đúng là có chút lợi hại đó.

Chỉ có điều, cùng là Tôn giả nhưng sức chiến đấu thì chưa chắc như nhau, có một số người có thể chiến đấu vượt cấp đó", Cơ Nhất Phàm nghĩ bụng.

Anh ta cực kỳ tự tin về sức mạnh của mình.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 513: Được Cứu Rồi Thực Sự Được Cứu Rồi


Nhưng.

Cũng đúng lúc này.

"Hô! "
Một bóng dáng già nua đột nhiên chui ra từ không trung.

Bóng dáng già cỗi đó xuất hiện phía sau Cơ Nhất Phàm.


Nắm chặt lấy áo của hắn, sau đó dồn sức lùi về sau.

Hiểm hóc thoát khỏi cái tát này của Tô Minh.

Cửu tử nhất sinh.

Bóng hình già nua đó khoác trên mình áo dài màu xám, đầu đội mũ tròn, để râu quai nón hoa tiêu, dáng người trung bình, gò má hơi cao, con ngươi hơi mang sắc nâu.

"Nhất Phàm, ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, đừng coi thường người khác, núi cao còn có núi cao hơn", ông lão kia nói ra lời thấm thìa, lúc này đã cách xa Tô Minh hơn mười mét, ông ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn hướng Tô Minh, trong đó là sự ngưng trọng.

Mới 22 tuổi đã có thực lực bậc này!
Đúng là khiến người khác phải kinh ngạc không thôi.

Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin tưởng.

Ồng ta thậm chí có một loại trực giác, lực chiến đấu thực tế của người thanh niên trước mắt này không hề thua kém mình.


Ông lão này chính là Cơ Văn Phong, đại trưởng lão dòng chính của nhà họ Cơ.

Cũng là người mạnh nhất tại
nhà họ Cơ, mạnh hơn cả gia chủ.

"Đại trưởng lão", Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên đều cung kính cúi chào, trong giọng nói tràn ngập kích động và vui mừng.

Đại trưởng lão cũng âm thầm đi theo.

May mắn thay, may mắn thay, may mắn thay!
"Ông nội, ông đã đột phá tới cảnh giới Đoạt mệnh rồi?!!!", đúng lúc này Cơ Nhất Phàm ngạc nhiên thốt lên.

Lời cảm thán này khiến Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên rùng
mình, khuôn mặt kích động tới đỏ bừng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Cơ Văn Phong, đây!
Đại trưởng lão vậy mà đã tiến vào cảnh giới đoạt mệnh?
Cảnh giới đoạt mệnh chân chính.


Phải biết rằng, trước đó vẫn là!
Cảnh giới đoạt mệnh? Là bất khả chiến bại tại Huyền Linh Sơn.

"Vừa đột phá", Cơ Văn Phong đáp.

"Được cứu rồi.

Thực sự được cứu rồi", Cơ Thương Hải hưng phấn thì thào, có cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Trong số đám người vây xem, có rất nhiều người không khỏi lắc đầu, có chút tiếc nuối.

Tại sao vận may của Tô Minh lại kém như vậy? Xui xẻo hết sức! Bây giờ ngay cả lão quái vật cảnh giới đoạt mệnh trong truyền thuyết cũng xuất hiện rôi?


 
Chương 514: Ông Nội Giết Hắn Hắn


"Tên khốn kiếp, tuyệt vọng chưa? Ông nội tôi là cảnh giới đoạt mệnh! Ha ha ha ha! Muốn
giết tôi, đến đây giết đi! ông đứng đây, giết ông đi! ông đây bảo đảm không nhíu mày, ông đây thực sự cầu xin cậu đến giết đó!", Cơ Nhất Phàm đột nhiên chỉ vào Tô Minh mà phá lên cười, chế giễu, đắc ý đến cực điếm, trắng trợn khiêu khích anh.

"Im miệng!", tuy nhiên điều khiến người ta không ngờ tới là Cơ Văn Phong lại lạnh lùng quở trách cháu trai mình một câu.

Không những vậy, ông ta còn chắp tay chào Tô Minh: "Tiểu huynh đệ, thằng cháu trai này của tôi cũng đã chịu bài học mà nó đáng phải nhận, hôm nay không đánh không quen biết,
không bằng, hôm nay dừng ở đây thôi, lão hủ muốn đem theo đứa cháu trai này rời đi, cậu xem, có thể nể mặt lão hủ được không?"

Lời này của ông ta vừa nói ra.

Toàn trường rơi vào im lặng.

Đại trưởng lão cảnh giới
đoạt mệnh thuộc dòng chính của nhà họ Cơ, lại! lại khách khí với Tô Minh như vậy?!
Phải biết rằng, vừa rồi Tô Minh xém chút đã giết chết cháu trai của ông ta.

Hơn nữa, nghe ý tứ của Cơ Văn Phong thì ông ta chỉ dẫn theo Cơ Nhất Phàm, cũng không quan tâm tới việc Tô Minh tìm mấy người Cơ Thương Hải, Cơ Khâm báo thù.

Cơ Thương Hải và Cơ Khâm trong thoáng chốc rơi từ thiên đường xuống địa ngục, hai chân mềm nhũn, sắc mặt Cơ Uyên cũng tái xanh.

"Ông nội, giết hắn, hắn! ”, Cơ Nhất Phàm còn muốn nói gì đó, trong lòng sốt ruột.

Nhưng lại một lần nữa bị Cơ Văn Phong quát: "ông nói, im miệng".


"Phần thể diện này tôi không cho nổi", nhưng càng khiến mọi người phải ngạc nhiên là, Tô Minh từ chối rồi!!!
Không sai.

Tâm trạng không một chút dao động, bình tĩnh từ chối.

Cảnh giới đoạt mệnh? Rất mạnh sao? Bản thân anh hiện giờ, một tay bóp chết tám người mười người, có lẽ cũng không khó đi?
Một lão già vừa tiến vào đoạt mệnh mà thôi, còn kém xa so với người bảo vệ của cậu hai
nhà họ Hạ trước cửa Phiêu Diều Tông ngày đó.

Anh của ngày hôm nay đã có đủ tự tin và thực lực tuyệt đối để có thể trong chớp mắt giết chết người bảo vệ đó của cậu hai nhà họ Hạ, nói khó nghe một chút thì trong mắt Tô Minh, Cơ Văn Phong trước mắt này chẳng có gì khác biệt so với Công Tôn Thần.

Cơ Văn Phong trầm mặc.

Vẻ mặt càng trở nên trịnh trọng.


Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Tự đáy lòng cũng đang nổi sóng to gió lớn.

Ông ta quả thực có chút phán đoán không nổi thực lực của Tô Minh, luôn cảm thấy anh rất nguy hiểm, do đó mới có ý tưởng trực tiếp dẫn theo cháu trai mình rời đi, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy?!
Không chỉ Cơ Văn Phong im lặng mà cả nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, Cơ Uyên cùng Cơ Thương Hải cũng rơi vào trầm lặng, nhưng sự trầm mặc của họ xuất phát từ sự chấn động tới cực điểm rồi thất thần.

Chấn động trước sức mạnh cực độ của Tô Minh.

Kinh hoàng trước sự điên cuồng của anh.




 
Chương 515: Người Tôi Giết Chắc Rồi


Sau một lúc.

Cơ Văn Phong hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, khẽ chắp tay với không trung: "Liên huynh!"
"ừm!", một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím xuất hiện một cách quỷ dị từ giữa không trung, dáng vẻ có chút tang thương, ông ta thở dài một hơi, gượng cười khổ.

Ông ta tên là Liên Tư.

Là tông chủ của Thái Nhất Tông, một trong bốn thế lực đứng đầu của Huyền Linh Sơn.


Địa vị tương đối cao.

Sở dĩ ông ta có mặt tại đây là vì Cơ Văn Phòng vừa từ bán bộ đoạt mệnh tiến vào cảnh giới
đoạt mệnh chân chính, là một trong tứ siêu của Huyền Linh Sơn, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Phải biết rằng, cho dù là Thái Nhất Tông thì trên thực tế cũng chỉ có một mình Liên Tư ông là cảnh giới đoạt mệnh mà thôi.

Ngay tại khoảnh khắc Cơ Văn Phong đột phá, ông ta liền tìm tới, muốn mời ông ta tới Thái Nhất Tông luận đạo luận võ.

Đây là đang muốn lôi kéo.

Có một cảnh giới đoạt mệnh trấn thủ, cho dù sau này nhà họ Cơ tại Huyền Linh Sơn không thể trở thành tứ siêu nhất đẳng, nhưng rõ ràng cũng cao hơn nửa bậc so với các thế lực hàng đầu bình thường khác, xứng đáng để lôi kéo.

Vừa rồi, ông ta và Cơ Văn Phong ẩn trốn trên bầu trời, bàn bạc một số chuyện.


Kết quả là tính mạng của Cơ Nhất Phàm gặp phải nguy hiểm, Cơ Văn Phong mới ra tay, không ngờ, Cơ Văn Phong lúc này lại kéo mình vào vũng nước đục này!
Ông ta cũng chỉ có thể đứng ra.

Nếu không sẽ không còn khả năng lôi kéo Cơ Văn Phong nữa.

"Tiểu huynh đệ, lão phu là Liên Tư, tông chủ của Thái Nhất Tông, không biết có thể nể mặt tôi lần này được không?", Liên Tư nhìn hướng Tô Minh nói, giọng điệu cũng khá khách sáo.

Trời ơi!
Quá nhiều người đang có mặt phải tê dại da đầu!.

lại tới một người nữa?
quái vật siêu cấp cảnh giới đoạt mệnh tới?!!! Đúng là một cảnh tượng khó gặp! Cho dù là tất cả các thế lực của Linh Huyền Sơn cộng lại cũng chỉ có một sự tồn tại ở cảnh giới đoạt mệnh?
Trước mắt lại có hai vị.

"Không thể", nhưng điều đáng kinh ngạc là Tô Minh căn bản không hề cân nhắc hay dao động, mà một lần nữa lắc đầu, anh liếc Cơ Văn Phong và Liên Tư một cái: "Người, tôi giết chắc rồi!"
Lời này vừa vang lên.


Đột nhiên, thân hình của Tô
Minh chuyến động, như thế dịch chuyển tức thời, trực tiếp đứng trước người Cơ Nhất Phàm, giơ tay vung nắm đấm tới.

Một quyền này đã khóa chặt Cơ Nhất Phàm.

Mà đồng thời khi cú đấm được tung ra, Cơ Nhất Phàm không thể hé miệng, cả người hẳn như bị giam cầm, không thế cử động, tế bào toàn thân dường như đã trở thành tế bào chết.

Cơ Văn Phong thì mãnh liệt trừng to mắt, hoảng sợ tột độ.

Liên Tư cũng tương tự.




 
Chương 516: Sợ Tới Máu Đảo Ngược Dòng Chảy


Hai người họ đứng ngay bên cạnh Cơ Nhất Phàm, lại không thể ngăn cản nổi, cũng không dám ngăn trở.

Bởi.

Hai người họ lúc này đều cảm nhận được mùi nguy hiểm khó có thể hình dung!!!
Đầu óc hai người ong ong, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ-một quyền này của Tô Minh rốt cuộc mạnh mẽ tới nhường nào? Đây còn là cú đấm của con người sao?

Chớp mắt.

"Bum! ”
Cả người Cơ Nhất Phàm nổ tung.

Rơi rớt thành một vũng máu đỏ tươi.

Chết!!!
Trước sự chứng kiến của Cơ Văn Phong và Liên Tư, Tô Minh cứ! cứ như vậy giết chết Cơ Nhất Phàm.

Sau đó là sự im lặng chết chóc kéo dài trong vài nhịp thở.

Cho tới khi!
"Cậu Tô, Cơ Nhất Phàm chết còn! còn! không hết tội, từ nay về sau, Cơ Nhất Phàm không được nhập vào gia phả nhà họ Cơ, không liên quan gì đến nhà họ Cơ nữa", giọng nói run rẩy của Cơ Vân Phong vang lên, toàn thân run cầm cập như có một lực lượng từ trời xanh đang đè ép lên ông ta.


Cơ Văn Phong vừa dứt lời liền quay sang nói với Liên Tư: "Liên! Liên huynh, chúng ta đi!"
Toàn bộ gia tộc nhà họ Cơ tại Đế Thành, trước sau trang viên lại một lần nữa yên ắng, ngay cả gió cũng không còn dao động, tiếng thô và tiếng tim đập
cũng không còn nữa.

Quá kinh động lòng người!!!
Chặt đầu Cơ Nhất Phàm ngay tại hiện trường, Cơ Văn Phong lại không có khả năng cứu được Cơ Nhất Phàm? Thậm chí còn không dám bộc lộ một chút tức giận, đau đớn, sát khí, huống chi là có ý nghĩ trả thù?
Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến nỗi tinh thần tan rã, thể xác và linh hồn không còn là một thể.

Họ bị dọa tới xụi người, sợ tới máu đảo ngược dòng chảy.

Trong chốc lát.


"Đại trưởng lão, cứu mạng! ", mấy người Cơ Đằng, Cơ Khôn, Cơ Uyên trực tiếp quỳ xuống, đáy lòng lạnh lẽo cầu xin, mang theo tiếng khóc nức nở.

Đại trưởng lão vứt bỏ bọn họ, bọn họ chỉ còn lại một con đường chết! Không lẽ còn có thể sống sót từ trong tay Tô Minh sao?
Đáng tiếc, Cơ Văn Phong chẳng mảy may quan tâm, cùng Liên Tư trốn chạy rời đi.

Ngay cả cháu trai bị giết chết ngay trước mặt mình cũng
không thể trông nom hay cứu nổi, huống hồ là những người khác?
Trong đầu Cơ Văn Phong chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cầu mong Tô Minh sẽ không đem bản thân dính dáng tới dòng chính nhà họ Cơ.

Chỉ có tự mình cảm nhận nắm đấm giết chết cháu trai Cơ Nhất Phàm vừa rồi của Tô Minh rốt cuộc có bao nhiêu lực sát thương mới có thế hiếu được lúc này ông ta sợ hãi cùng kiêng dè Tô Minh sâu đến mức nào?


 
Chương 517: Cho Tôi Một Lý Do Không Giết Ông


Sau đó!
Mắt Tô Minh sáng lên, hít
một hơi thật sâu, nói: "Phải đi tìm Tiêu Nhược Dư rồi!"
Chỉ khi tìm được Tiêu Nhược Dư thì mới có thể tìm được đám người Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cấm Phồn, cả Mộ Cấn nữa.

Nghĩ đến Mộ Cẩn, tim Tô Minh đau như có ai đâm một nhát dao.


Mộ Cấn chết rồi sao?
Hôm nay, từ lúc bắt đầu chém giết đến tận bây giờ, anh luôn cố gắng tránh ý nghĩ này!
Lúc này, khi màn chém giết kết thúc, anh muốn tránh cũng không tránh được.

"Mộ Cấn! Anh không tin, anh tuyệt đối không tin em chết rồi", Tô Minh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm, trong giọng nói đầy vẻ điên cuồng: "Nếu em chết thật, kể cả phải xuống suối vàng anh cũng phải cứu bằng được em! ".

Thiên nữ tiên bôi! Tôi! Tôi có thể hỏi cô một câu hỏi được không? Nếu một người chết rồi thì có thế sống lại không?", giọng nói anh run rẩy, cấn thận hỏi.

Mặc dù anh không tin Diệp Mộ Cẩn đã chết nhưng lý trí nói cho anh biết, điều đó là thật.

Anh muốn có đươc môt tia
hy vọng từ phía thiên nữ Tạo Hóa, coi cô ta như phao cứu sinh.

Tiếc rằng dường như thiên nữ Tạo Hóa đã ngủ say nên không đáp lại Tô Minh.

"Ra đi!”, một giây sau, Tô Minh nhìn lên trời, nhìn chằm chằm vào một vị trí rồi hét lớn.


Yên tĩnh!!!
"Sao? Muốn tôi ra tay sao?", giọng nói Tô Minh đầy vẻ lạnh lùng.

"Vâng vâng vâng! Tôi Viên Phương Hà đây!", một ông lão
béo xuất hiện trong không khí.

Ông lão béo này với tướng mạo bình thường, lúc này đầu toát hết mồ hôi, khẽ khom người, sợ hãi run rẩy nói.

Viên Phương Hà thật sự bị dọa chết khiếp.

Ban nãy ông ta nấp trong không trung bị Tô Minh khóa chặt, quá khủng khiếp!
Hơn nữa, ông ta có thể cảm nhận được mùi chết chóc trong khí tức bị khóa chặt đấy.

Ông ta chắc chắn, Tô Minh có khả nằng dùng một ngón tay
cũng có thể bóp chết ông ta.


Kể cả ông ta ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.

Ồng ta mới lên được cảnh giới đó chưa lâu.

Ông ta chỉ nhìn thấy cảnh Tô Minh giết nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy chứ không nhìn thấy cảnh tượng trong khuôn viên nhà họ Cơ.

Nếu không thì ông ta sẽ không bao giờ dám nấp ở trong không khí để quan sát nữa.

"Cho tôi một lý do không giết ông", Tô Minh nói, không giống nói đùa một chút nào.




 
Chương 518: Không Thể Cử Động Được


Vừa đi được vài bước, Cơ Văn Phong bòng nhiên dừng lại.

nhìn hướng Tô Minh rồi nặng nề cúi đầu: "Cậu Tô, Cơ Văn Phong tôi xin thề với thiên đạo, hôm dù là hôm nay hay ngày sau, tuyệt sẽ không dám oán hận cậu Tô dù chỉ một lần, càng không có bất kỳ ý nghĩ trả thù nào!"
Cơ Văn Phong thề độc
Hơn nữa còn là thề độc với thiên đạo.

Loại thề độc này khá hiệu nghiệm, không có tu giả võ đạo nào dám vi phạm.


Có thể nói, khi đã lập lời thề độc này, Cơ Văn Phong ngàn vạn phần trăm không thể báo thù Tô Minh nữa.

Sau khi Cơ Văn Phong lập lời thề độc thiên đạo, Liên Tư cũng vội vàng làm theo.

Hai người họ thực sự sợ Tô Minh sợ tới tận xương tủy, hiện tại bỏ chạy, ngộ lỡ Tô Minh cảm thấy hai người họ đều ôm mối hận trong lòng, sau này có suy nghĩ muốn báo thù, sau đó đến nhổ cỏ tận gốc thì sao?
Không thể đánh cược mà!
Có thể chạy thoát sao?
Nhất định phải để Tô Minh tin rằng hai người họ thực sự không có lấy một tia oán hận cùng ý muốn báo thù.

Để toàn mạng, cũng phải liều mình thôi.

"Đúng là biết điều", Tô Minh phun ra bốn chữ.

Nhưng nếu như vừa rồi Cơ Văn Phong dám có có một chút vết tích của sát khí hoặc ý muốn báo thù bản thân, hoặc nói nhảm thêm một câu, anh liền tiễn ông ta xuống suối vàng.


Nếu hai người này đã thức thời như vậy, thêm vào đó quả thực cũng không trêu ghẹo tới mình, liền quên đi thôi.

Anh không rộng lượng, cũng không phải là kẻ khát máu.

Người đắc tội ta, đáng chết, liền tiêu diệt cá gia tộc cua ngươi, máu chảy thành sông.

Không mạo phạm tới ta, không đáng giết, hoặc rất thức thời, tha cho họ một mạng cũng được thôi.

Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng.

Theo đuổi suy nghĩ thông suốt.

Tô Minh phất tay, Cơ Văn Phong cùng Liên Tư mới cảm kích không thôi mà rời đi! đây là nhặt được một mạng!
"Bố, chúng ta! chúng ta tự sát thôi!", Cơ Khâm lúc này còn đang quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nói, trong đó là đau khổ cùng tuyệt vọng, hắn đã không có bất kỳ ý niệm muốn sống nào nữa,
Cơ Thương Hải nặng nề gật đầu, đúng vậy!!! Tự sát!

Hiện tại, tự sát chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!
Nhưng cũng chỉ một giây
này.

Bất chợt.

Hai người họ không thể cử động được nữa.

Như rơi vào đầm lầy vô biên, bị giam cầm chôn chặt, không thể động đậy.




 
Chương 519: Họ Cũng Sẽ Không Mạo Hiểm


Ngoại trừ hai người họ, Cơ Uyên, Cơ Đằng còn có những người khác của nhà Cơ tại Đế Thành trong nháy mắt đột nhiên!
Tô Minh di chuyến.

Sau đó, từng bóng người ngã quỵ xuống nền đất, kèm theo đó còn có những chiếc cổ nát bấy của những người đó.

Tô Minh, quá hung tàn.


Một người cũng không bỏ qua.

Sau hơn chục nhịp thở, cả nhà họ Cơ, trừ hai người Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, tất cả các thành viên khác trong nhà họ Cơ đều trở thành một cỗ thi thể, bao gồm hàng trăm thanh niên tu đạo võ giả đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài để bồi dưỡng ra.

Một mảnh máu tươi.

Khiến người khác phải ớn lạnh.

Đám đông vây xem càng không dám thở mạnh, vô cùng khiếp sợ trong im lặng.

Giết! Giết! Giết tôi đi!",
Cơ Khâm cầu khẩn, vừa van xin vừa khốn khổ dập đầu.

Tô Minh đứng yên bất động.


Châm vàng vừa ra.

Đặt châm xuống cơ thể của Cơ Khâm và Cơ Thương Hải, khiến dây thần kinh mẫn cảm của họ được gia tăng.

Sau đó tròn một giờ.

Tô Minh đúng là một nhà nghệ thuật về cái chết.

Anh triển khai các kiểu thủ đoạn khiến người khác ớn lạnh đến tận sống lưng, khiến người khác nếm thử cảm giác sống không bằng chết khủng khiếp thế nào.

Nhìn thấy vậy khiến những người vây xung quanh đều sợ đến nỗi mềm nhũn chân.

Một tiếng sau, cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều chết.

Còn nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn lúc này cũng vô cùng tuyệt vọng.


Thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn của hai nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sau khi nhận được tin cứu mạng của họ thì đều không thèm để ý, trực tiếp từ bỏ luôn.

Dù sao thì không phải tất cả thế lực ở Huyền Linh Sơn đều tự cao tự đại như thế.

Mặc dù rất nhiều tu giả võ đạo của Huyền Linh Sơn cảm thấy việc một mình Tô Minh tiêu diệt Phiêu Diếu Tông có thế có bóng dáng của gia tộc hộ thần, chứ họ không tin rằng một mình Tô Minh có thể tiêu diệt thế lực hạng một của Huyền Linh Sơn.

Nhưng kể cả như vậy thì họ vẫn luôn coi Tô Minh là người rất nguy hiểm.

Tất nhiên, họ cũng sẽ không mạo hiểm vì một thế lực phụ thuộc không mấy quan trọng.




 
Chương 520


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tô Minh đến nhà Công Tôn thì phát hiện ở đây đã trống không.

Tiếp đỏ, anh lại đến nhà họ
Ngụy thì phát hiện nơi này cũng thế.

Rất nhanh Tô Minh nhận được tin, sau khi biết thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn từ bỏ mình thì nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sợ đến nỗi dẫn tất cả mọi người bỏ trốn.

Họ đã chạy về phía bắc.


"Chạy ư?", Tô Minh cười khỉnh, nói với giọng chế giễu.

Nếu như thông minh thì người nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy nên tự sát mới đúng.

Định chạy ư? Còn muốn
sống ư?
Ha ha!
Rất nhanh, Tô Minh đã triển khai ra tốc độ khủng khiếp nhất.

Nửa tiếng sau anh đã có mặt ở ngoại ô Đế Thành.

Tô Minh chắn trước mặt người nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy, nếu cộng lại cũng phải lên đến 1500 người.

"Liều mạng với nó đi!", Công Tôn Hạ hét rống lên.

"Liều mạng đi! Không liều cũng chết, chúng ta đông người

mà", Ngụy Chấn Phong cũng phẫn nộ hét lên.

"Giết!", quả nhiên lúc này các tu giả võ đạo của viện võ đạo nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy đều lao về phía Tô Minh như phát điên.

Kẻ nào kẻ nấy đều liều mạng, thậm chí trong lúc xông lại còn tự hủy diệt nữa.

Đáng tiếc!
Tô Minh quá mạnh!
Hiện giờ Tô Minh đối mặt với những tu giả võ đạo ớ giới thế tục đều như sóng biển gặp
phải nước ở khe suối.

Cách biệt lớn đến nỗi không thể dùng từ gì để miêu tả.

Tô Minh di chuyển thân người, toàn thân biến mất như bóng ma!
Tiếp đó là màn chém người như chém chả.

Người nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn ngã như ngả rạ.


Một phút sau, cảnh tượng trước mặt như địa ngục Tu La.

Chỉ còn lại Ngụy Chấn Phong và Công Tôn Hạ vẫn còn
sống.

Hai người nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trước mặt thì sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, lúc này chỉ còn lại một hơi thở.

Tô Minh dày vò hai kẻ này trong vòng một tiếng, cuối cùng chém chết luôn.

"Diệp Võ! Diệp Phù! Các anh em ở viện võ đạo nhà họ Diệp, cả ông nội, tôi đã báo thù cho các người rồi, mọi người hãy yên nghỉ nhé!", Tô Minh tự nhủ.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top