Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 180: Cố Ý Phá Đám


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giá trị của một dòng Linh mạch còn cao gấp cả nghìn lần so với Linh khí.

Cho nên, sau khi Công Tôn Thần quăng ra tin tức này, bên trong căn phòng gần như không còn ai có khả năng hô hấp nữa.

Đều bị doạ cho bay cả hồn vía.


Bao gồm cả Thẩm Tịch.

Bao gồm cả Tiêu Nhược Dư.

"Thật sao?", cảm xúc của Tiêu Nhược Dư thay đổi không ít,
mắt nhìn chằm chằm vào Công Tôn Thần, có chút khấn trương.

Bản đồ tìm Linh mạch? Mặc dù chỉ có một nửa tấm nhưng chỉ cần liên quan đến Linh mạch thì giá trị của nó đã đủ lớn rồi!
"Thật", Công Tôn Thần gật đầu quả quyết, tấm bản đồ là vật gia truyền của nhà họ Công Tôn, tuyệt đối không thể là giả.

"Đáng chết!", sắc mặt Thẩm Tịch vô cùng khó coi, âm u như đọng thành nước.


Hắn ta hầu như không ngờ được mình lại có lúc sấy tay thế này? Trước đó hắn đã nắm trong
tay toàn phần thắng, dù gì cũng đã mang cả Linh khí theo rồi! Ai ngờ được!
Tối nay, Công Tôn Thần đã trớ nên nối trội.

Công Tôn Thần khẽ ngẩng đầu, khoé miệng đầy ý cười, không nhịn được lại nhìn về phía bên Tô Minh và Diệp Mộ Cấn, hẳn ta muốn nhìn thấy vẻ xấu mặt, đố kỵ, không cam tâm của hai người kia.

Diệp Mộ Cẩn cúi thấp đầu, tự trách, tự mỉa mai chính mình, trước đó cô ta còn nói sẽ tạo bất ngờ vui vẻ cho Tô Minh, cho rằng chắc chắn sẽ lấy được gốc nhân sâm nghìn năm tuổi kia.

Thật là quá ngây thơ, không chỉ bản thân mình xấu mặt, mà có lẽ còn hại cả Tô Minh mừng hụt đúng không? Mặc dù nhìn cảm xúc của Tô Minh chẳng hề thay đổi chút nào nhưng trong lòng chắc chắn không vui vẻ đúng không?
"Hẳn là không có ai ra được giá cao hơn nữa chú? Cho nên, cây nhân sâm nghìn năm này thuộc về! ", Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi, đề cao giọng nói, nhìn về phía Công Tôn Thần.


Công Tôn Thần đã ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động cực kỳ,
cả người đều khẽ run lên.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, chắc chắn, nhất định là sẽ kết thúc ở đây rồi, dù gì thì cũng không thể có bất ngờ nào nữa chứ?!
Nhưng có đôi khi, sợ cái gì thì cái đó liền xuất hiện.

Tiêu Nhược Dư còn chưa kịp nói ra tên của Công Tôn Thần, Tô Minh nãy giờ vẫn yên lặng liền mở miệng nói: "Đợi chút".

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 181: Truy Cứu Theo Pháp Luật


Trên thực tế, Tiêu Nhược Dư cũng cảm thấy Tô Minh đang có ý phá đám.

"Tôi quả thực có thể đưa ra được bảo vật tốt hơn”, Tô Minh hầu như chẳng để ý đến Công Tôn Thần, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Nhược Dư.


"Tôi không tin!!!", Công Tôn Thần hổn hển, mặt cũng đỏ lựng lên: "Tô Minh, anh nói anh có thể đưa ra món bảo vật có giá trị hơn cả nửa tấm bản đồ Linh Mạch của nhà họ Công Tôn tôi? Phét lác phải không?"
Nào chỉ có Công Tôn Thần không tin? Đám người Thẩm Tịch, Cơ Khâm, Nguy Thường đều không tin.

Nói thực, đến cả Diệp Mộ Cẩn cũng ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào Tô Minh bên cạnh, trong lòng cũng! cũng có chút khó hiểu, có chút không dám tin!
"Cậu Công Tôn cứ bình tĩnh trước đã.

Là thật thì sẽ không thể giả được, nếu là giả thì chẳng thể là thật", Tiêu Nhược Dư cố ép mình bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Công Tôn Thần đang mất kiềm chế một cái, sau đó nói với Tô Minh: "Mong cậu Tô

giải thích rõ hơn".

"Cô đi xuống bên cạnh tôi một lát, bảo vật mà tôi đưa ra là cái gì ắt sẽ nói cho cô, nhưng chỉ có một mình cô được biết!", Tô Minh cười nói.

Tiêu Nhược Dư nhíu chặt lông mày.

Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.


Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá.

Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.




 
Chương 182: Đến Xem Trò Hề


Cô ta cảm thấy Tô Minh đang bỡn cợt mình.

"Cô Tiêu, cô xem, chẳng phải hắn cũng đang gây rối à?", Công Tôn Thần khôi phục lại tự tin, thậm chí còn hơi châm biếm, nỗi lo trong lòng hắn đã không còn nữa, quả nhiên Tô Minh đang lòe thiên hạ.

Tô Minh, tên khốn không biết điều, vì khiến hắn ghê tởm mà anh cố ý gây rối trong buổi đấu giá Tứ Đỉnh ư? Cô ý bỡn cợt Tiêu Nhược Dư? Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!
"Cậu Tô, mặc dù người đến là khách nhưng mong anh tôn trọng quy định của hội đấu giá Tứ Đỉnh", Tiêu Nhược Dư lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên sự căm ghét.

"Tôi không đùa.


Cô Tiêu chỉ cần đi đến nghe tôi nói, cũng không mất bao nhiêu thời gian", cảm xúc của Tô Minh vẫn không hề thay đổi.

Tiêu Nhược Dư vừa tò mò lại vừa tức giận.

Cô ta muốn vén màn trò hề này của anh.

Anh muốn chơi thì cô ta
chơi cùng anh.

"Được", Tiêu Nhược Dư đồng ý.

Thật sự đồng ý rồi.

Dưới sự chú ý của mọi người, cô ta bước xuống bục, đi về phía Tô Minh.

"Tô Minh! ", Diệp Mộ Cẩn vô cùng lo lắng, vẻ mặt trắng bệch.


Lạc Thu Thủy cũng không yên lòng mà túm lấy tay Tô Minh.

Rất nhanh Tiêu Nhược Dư đã đến hàng ghế chỗ anh.

"Mộ Cẩn, em nhường chỗ
một lát.

Cô Tiêu, cô ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nói chi tiết cho cô nghe", Tô Minh nói.

"Vâng", Diệp Mộ Cẩn ngoan ngoãn đứng lên nhường lại chỗ.

Tiêu Nhược Dư do dự một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Minh khiến anh ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

"Cậu Tô, mời nói", Tiêu Nhược Dư lạnh lùng, giọng nói của cô ta không lớn nhưng không che giấu được sự xa cách cùng phẫn nộ.

Tô Minh nghiêng đầu thì thầm bên tai Tiêu Nhược Dư:
"Cô Tiêu, tôi có thể chữa khỏi hoàn toàn vết sẹo do kiếm gây ra trên mặt cô, còn có thể tiêu trừ kiếm ý đang ngăn chặn chân khí trong kinh mạch ở cánh tay cô, giúp cô lại lần nữa trở thành tu giả võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị".


Trong chớp mắt, đôi mắt Tiêu Nhược Dư lóe lên, thậm chí Cơ thế còn run rẩy!
Cô ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trái tim vẫn đập dồn dập không ngừng!
"Thật sự?", Tiêu Nhược Dư ngây ra một lúc mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Minh, giọng nói cũng run run.

Tô Minh gật đầu.

"Nếu anh lừa tôi thì sao?”
"Cô có thể cược một lần".

Tiêu Nhược Dư lại im lặng.




 
Chương 183: Không Thể Đắc Tội Được


Một lúc lâu sau.

Tiêu Nhược Dư đứng lên, chậm rãi nói: "Cậu Tô ra giá cao nhất, chúc mừng anh đấu giá thành công cây nhân sâm 1000 năm này".

Nghe vậy, Tô Minh thầm nghĩ: "Xem ra cô Tiêu này có địa vị rất cao ở hội đấu giá Tứ Đỉnh".


Nếu không cô ta không có tư cách trực tiếp tuyên bố anh đã đấu giá thành công.

Dù sao điều anh hứa với Tiêu Nhược Dư là giúp cô thay da đổi thịt, gần như sống lại lần nữa, nhưng với cả hội đấu giá Tứ Đỉnh mà nói nửa tấm bản đồ linh mạch cùng hàn thiết nặng vẫn đáng giá hơn.

Tô Minh cũng đang đánh cược địa vị của Tiêu Nhược Dư trong hội đấu giá Tứ Đỉnh, quả nhiên anh thắng rồi.

"Nói không chừng cô ta còn là cô chủ của hội đấu giá này".

Cùng lúc đó.

"Cái gì?", Công Tôn Thần bùng nổ, mặt xanh lè: "Tiêu Nhược Dư, dựa vào đâu? Rất CUỘC hắn đã đưa ra bảo bối gì? Cô nói đi!"
Công Tôn Thần giận đến mất khôn, không gọi "cô Tiêu" mà gọi thẳng luôn tên Tiêu Nhược Dư.

Hắn phẫn nộ mà chất vấn.


Thịt đến miệng còn rơi mất, hắn sao có thể cam tâm?
"Cậu Công Tôn có vẻ hơi mất lịch sự rồi", Tiêu Nhược Dư
nhìn hắn nói.

Công Tôn Thần bị cô ta liếc nhìn một cái thì như bị tạt cho một thau nước lạnh dập tắt lửa giận, chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.

Có lời đồn rằng Tiêu Nhược Dư là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, thân phận không đơn giản.

Không thể đắc tội được.

Công Tôn Thần hít sâu, áp chế lửa giận đang bùng lên trong lòng, chắp tay nói: "Xin cô Tiêu lượng thứ cho sự nóng nảy của tôi, đây là hội đấu giá, ai ra
giá cao thì được.


Rốt cuộc hắn đã đưa ra bảo vật gì mà có thể đáng giá hơn 50 tỷ hiện kim cùng nửa cân trà đại hồng bào cổ thụ, một mảnh hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch chứ? Xin cô Tiêu nói cho rõ ràng để tôi có thua cũng tâm phục khấu phục”.

Những người khác cũng vô cùng tò mò mà nhìn Tiêu Nhược Dư!
Rốt cuộc Tô Minh đã nói gì với cô ta mà chỉ một câu đã có thể đánh bại được tất cả những bảo vật mà Công Tôn Thần đưa ra.

"Cậu Công Tôn có phục hay không không quan trọng", nhưng Tiêu Nhược Dư không muốn nói: "Quyết định cuối cùng nằm trong tay tôi".

Như này chẳng khác nào đang khinh người.




 
Chương 184: Thật Đáng Sợ


Là hội đâu giá lớn nhất, lâu đời nhất, cũng có quyền uy nhất Hoa Hạ, Tiêu Nhược Dư nói vậy chẳng khác nào bôi đen hội đấu giá Tứ Đỉnh, thật là quá tùy hứng.

"Cô Tiêu, tôi kính trọng cô nhưng dù sao hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng không phải của mình cô, chỉ một câu nói của cô đã
quyết định người có quyền sở hữu của cây nhân sâm này, đã vậy còn không chịu nói ra rốt cuộc là bảo vật gì? Như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng cùng uy quyền của hội đi?", Công Tôn Thần sầm mặt nói.


Hắn cắn mãi không chịu buông.

Không ít người gật đầu, cảm thấy Công Tôn Thần nói rất có lý.

Lúc này hành vi ương ngạnh, vô lý của Tiêu Nhược Dư thật sự chẳng khác nào hủy đi danh tiếng của hội đấu giá Tứ Đỉnh.

"Haha! ", Tiêu Nhược Dư khinh thường cười.

Cô ta giơ tay
để lộ ra một chiếc nhẫn ngọc: "Hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là của một mình tôi! Lúc trước tôi là cô chủ của hội đấu giá Tứ Đỉnh, hai tháng trước bố tôi từ chức nên hiện tại tôi chính là chủ nhân của hội!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.

Thật đáng sợ.

Địa vị của Tiêu Nhược Dư ở hội đấu giá Tứ Đỉnh còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ.

"Chuyện này! ", Công Tôn Thần cảm thấy ức chế, vô cùng ức chế, đến mức còn có cảm
giác muốn khóc.

Hắn thở hổn hển, não bộ như bị thiếu oxi, mắt trợn trừng.


Lúc này, Cơ Khâm đột nhiên lên tiếng:
"Cô Tiêu, như tôi được biết thì sàn đấu giá là một sân chơi"
"Nói cách khác, vật đấu giá hoàn toàn không thuộc về hội đấu giá mà là thuộc về người bán gửi gắm cho hội đem đấu giá.

"Khi đấu giá thành công thì hội đấu giá có thể nhận được một phần hoa hồng".

"Trong tình huống này, hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là thuộc về một mình cô Tiêu nhưng cô Tiêu lại vì lý do cá nhân mà hạ giá vật phẩm, giao cho người không xứng đáng khi chưa có sự đồng ý của người bán, đồng nghĩa với việc làm tổn hại đến lợi ích của chủ sở hữu vật phấm, như vậy hẳn là đã vi phạm đạo đức và nguyên tắc kinh doanh, đúng chu?"


 
Chương 185: Không Có Tư Cách Xen Vào


Nghe Cơ Khâm nói vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.

Đặc biệt là Công Tôn Thần.

Hắn gật đầu một cái thật mạnh.


Công Tôn Thần nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Dư, xem xem
cô ta còn nói gì được!
Hắn tin rằng cho dù Tiêu Nhược Dư là chủ hội đấu giá cũng không thể hành xử vô lý như vậy.

Tất cả các danh gia vọng tộc ở Hoa Hạ đều ở đây, cô ta hẳn không thể cứng đầu cứng cổ như vậy trước mặt tất cả mọi người chứ?
"Cơ Khâm đáng ghét", Diệp Mộ Cấn lầm bầm.

Mặc dù Cơ Khâm nói có lý nhưng cô ta chỉ bênh vực người bên mình, Tô Minh là người đàn ông của cô ta, ai dám làm tổn hại đến lợi ích của anh thì chính là kẻ thù của cô ta.

Trong lúc đó, Diệp Mộ Cẩn lại nhìn Tô Minh: "Tô Minh, rốt cuộc anh đã nói gì với Tiêu Nhược Dư? Cô ta thế mà thà bỏ qua hàn thiết nặng, nửa tấm bản đồ linh mạch! cũng phải giúp anh, thật kỳ lạ.

Tô Minh, đừng nói là anh hy sinh nhan sắc của mình đấy nhé".


Tô Minh cạn lời.

Đúng lúc này.

"Cậu chủ nhà họ Cơ ở Đế Thành quả nhiên hơn người, nói rất có lý”, Tiêu Nhược Dư cười nói.

Công Tôn Thần nhất thời trở
nên hưng phấn.

Lẽ nào Tiêu Nhược Dư bởi vì áp lực mà đổi ý?
Công Tôn Thần nắm chặt tay, nín thở, vô cùng căng thẳng!
"Cô Tiêu quá khen rồi, tôi chỉ đang nói về việc đấu giá, không nhắm vào cô, mong cô đừng trách", Cơ Khâm lịch sự đáp.


Tiêu Nhược Dư đắc ý cười: "Nếu tôi nói chủ nhân của cây nhân sâm này chính là tôi thì sao?"
Cái gì?
Tiêu Nhược Dư ra át chủ bài rồi.

Đậu má.

Ngay cả Cơ Khâm cũng ngây ra! Nếu chủ nhân của cây nhâm sâm này là Tiêu Nhược Dư thì còn có thể nói gì được nữa? Cô ta cho không Tô Minh cây nhân sâm này cũng là chuyện của cô ta, người khác không có tư cách xen vào.




 
Chương 186: Là Sự Thật Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Để cô Tiêu chê cười rồi", vẻ mặt Cơ Khâm hơi thay đổi, nói.

"Tôi từ trước đến nay đều không nói đùa", Tiêu Nhược Dư cười khẩy.

Cơ Khâm nghẹn lời, không thể phản bác.


Vẻ mặt Công Tôn Thần đã trở nên trắng bệch.

Hy vọng và mong chờ vừa dâng lên đã bị dập tắt, cả người hắn ngơ ngẩn, thật sự không chịu nổi đả kích thế này.

"Tôi là chủ nhân hội đấu giá, cũng là chủ nhân của cây nhân sâm, tôi đã phán định cậu Tô ra giá cao hơn, có gì không được? Nếu mọi người có ai không tin thì hoan nghênh đến xác minh xem liệu tôi có phải là chủ nhân của cây nhân sâm cùng hội đấu giá hay không", Tiêu Nhược Dư
dứt khoát nói.

Cả hội trường đấu giá đều rơi vào im lặng.

Trong mắt Cơ Khâm lộ ra vẻ nham hiểm.


Lý do hắn ta đối đầu với Tô Minh là vì cảm thấy anh uy hiếp đến hắn ta, anh có được nhân sâm nghìn năm thì sẽ như hố thêm cánh, mà Công Tôn Thần thì chỉ là một tên gà, có thể làm gì được? Nhưng không ngờ rằng! : "Rốt cuộc tên rác rưởi hèn hạ đấy đã thuyết phục Tiêu Nhược Dư bằng cách nào?", Thấm Tịch tự lẩm bẩm, giọng nói tràn ngập sát ý, đố kỵ cùng
oán hận.

"Cậu chủ, có lẽ cũng là một chuyện tốt.

Lúc trước cậu cũng đã nói sau khi hội đấu giá kết thúc thì muốn tên nhãi đó chết, nếu vậy thì khi đó nhân sâm ngàn năm sẽ thuộc về cậu chủ rồi", Thẩm Hạc nói khẽ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Tôi đã tra rõ ràng rồi, tên này không có thân phận gì đặc biệt cả, hắn đến từ nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang, mà nhà họ Tô đã bị diệt tộc vào 3 năm trước rồi".

"Nhưng tên Tô Minh này rất kỳ lạ, hắn vốn đã chết nhưng 3 năm sau lại sống lại, hơn nữa còn trở thành tu giả võ đạo, thực lực vô cùng mạnh, hai hôm trước hắn đã đánh bại Vương Đạo Khánh”.


Hả?", Thẩm Tịch sửng sốt:
"Thật?"
Hắn cũng biết Vương Đạo Khánh.

"Thật ạ".

.


 
Chương 187: Một Tên Cuồng Võ Đạo


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thấm Tịch sây sẩm mặt mày.

Vương Đạo Khánh là cảnh
giới tông sư hậu kỳ, hơn nữa nghe nói thực lực còn cao hơn cảnh giới.


Đánh bại được Vương Đạo Khánh đã cho thấy thực lực của Tô Minh, không chừng anh đã ở cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.

Lẽ nào thực lực của tên rác rưởi ti tiện này còn cao hơn cả ông Hạc?
Ông Hạc là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong, đương nhiên thực lực của ông ta cũng cao hơn cảnh giới, hơn nữa vì liên quan đến chị gái mà ông Hạc tu luyện 2 loại võ kỹ tương
đối mạnh!
Vẻ mặt ông Hạc không thay đổi mà gật đầu: "Cũng vì vậy mà tôi đã thông báo cho Thẩm chó hoang rồi, hắn đã ngồi trực thăng đến đây, bây giờ hẳn cũng sắp đến rồi.

"Ông cũng không chắc chắn có thể đánh bại được hắn?", Thẩm Tịch kinh ngạc.

"Chắc chắn thì có nhưng dù sao nơi này cũng là Đế Thành, chẳng may tôi và Tô Minh đều không làm gì được nhau thì đến lúc đó, đứa con gái dòng chính nhà họ Diệp phái người đến giúp Tô Minh thì sao? Như vậy thì cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm".


"Cũng đúng.

Chỉ là gọi Thấm Dã đến đây có phải hơi quá rồi không? Tên nhóc đó mà cũng đáng để Thẩm chó điên phải ra tay?"
Thấm Tịch không biết phải nói gì.

Thẩm Dã rất nổi tiếng ở Ma Thành, được gọi là Thẩm chó điên, cũng là anh họ của Thẩm Tịch.

Thần kinh của tên này không được bình thường cho lắm.

Hắn là một tên cuồng võ đạo, ngoại trừ võ đạo ra thì không biết gì khác, hơn nữa vô cùng khát máu, tàn nhẫn.


Nếu không phải vì hắn quá mạnh, có giá trị nhất định thì Thẩm Tịch đã sớm tống cổ tên chó điên hay gây chuyện này ra khỏi nhà họ Thấm rồi.

ở Ma Thành, Thẩm Dã đã gây họa lớn không dưới 10 lần, giết không biết bao nhiêu người có máu mặt, thực sự là một tên biến thái chuyên lấy tính mạng người khác ra làm trò chơi, mỗi lần Thấm Tịch đều phải ra mặt dẹp chuyện cho hắn, khiến Thẩm Tịch không lúc nào không lo lắng.

Đương nhiên, Thấm Dã hay gây chuyện nhưng uy danh cũng hiến hách,
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.


 
Chương 188: Ngồi Đợi Xem Kịch Hay


Khóe miệng Thẩm Tịch nhếch lên nụ cười đắc ý.

Tranh giành đủ kiểu thì cuối cùng nhân sâm ngàn năm lại rơi vào tay người của họ.
Một lát sau...
Tiêu Nhược Dư cầm nhân sâm ngàn năm đến chỗ Tô Minh trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người...

"Hy vọng anh nói được làm được, nếu không thì không xong đâu", Tiêu Nhược Dư nén giọng
nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Cô ta vì cái này mà từ chối hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch.

Đây đúng là cái giá vô cùng lớn.
Nếu như Tô Minh lừa gạt và đùa giỡn cô ta thì cô ta sẽ phát điên mất.
"Chắc là gần đây cô Tiêu ở Đế Thành chứ? Mấy ngày nay tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình", Tô Minh thản nhiên nói với vẻ tự tin.

N hảy hố ţruyện ŋhanh ŋhất tại Nhayho .c0m
"Được!", Tiêu Nhược Dư gật đầu.


Còn về những thứ như 50
tỷ, bản đồ trận pháp hay gì gì đó thì cô ta không nhắc đến và cũng không cần nữa.
Từ tận đáy lòng cô ta chỉ có một suy nghĩ là xóa đi vết sẹo trên mặt, xóa bỏ kiếm khí trong kinh mạch ở cơ thể để lấy lại thực lực ban đầu.
Tô Minh cho cô ta hy vọng, như kiểu trong bóng tối thấy được chút ánh sáng le lói.
"Thưa các vị! Buổi đấu giá đã kết thúc, mọi người có thể ra về rồi", Tiêu Nhược Dư đứng lên, nói.
"Chết tiệt!", Công Tôn Thần
hung hăng mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi, nói.
"Công Tôn Thần! Cuối cùng thì vẫn là người đàn ông của tôi lấy được nhân sâm.

Có một số người trước đó đắc ý, ha ha...", Diệp Mộ Cẩn cũng hay để bụng, vì vậy trước đó bị Công Tôn Thần chế giễu nên bây giờ cô ta phải tìm cách chơi lại!
Công Tôn Thần suýt nữa tức phụt máu, hắn cảm giác mình tức đến nỗi khí huyết cũng khó lưu thông.

"Ha ha! Cậu chủ đừng quá tức giận! Lấy được nhân sâm thì đã làm sao? Thằng nhóc này có
sống được qua đêm nay hay không mới là vấn đề", Công Tôn Lưu thấp giọng cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu chủ Thẩm ở Ma Thành trước đó có nói là sau khi buổi đấu giá kết thúc thì sẽ lấy mạng của hắn mà".
Toàn thân Công Tôn Thần run rấy nhưng cũng gượng cười với vẻ tàn nhẫn!
Đúng thế!
Suýt thì quên mất điều này!
Công Tôn Thần nhìn Diệp Mộ Cấn và Tô Minh với ánh mắt giễu cợt.

Hắn cũng không muốn nhiều lời nữa, cứ ngồi đợi xem kịch hay.


 
Chương 189: Khám Phục Thật


Đâu chỉ có mỗi Công Tôn Thần nghĩ như vậy? Ngay cả đám Ngụy Thường, Cơ Khâm cũng đều có suy nghĩ này.
Lúc này từng ánh mắt nhìn về phía Tô Minh và Thẩm Tịch, không khí vô cùng khác thường.
"Anh Tô! Tôi đợi anh ở cổng", Thẩm Tịch lên tiếng nói.

Nói xong, hắn dẫn Thẩm Hạc đi ra bên ngoài.
Tô Minh mặt không biến sắc, còn Lạc Thu Thuỷ thì hai mắt đỏ ửng, nói: "Hay là...!Hay là cậu đừng rời khỏi buổi đấu giá

này.

Nếu như Thẩm Tịch đã không dám ra tay trong đây thì chỉ cần cậu cứ ở trong này là được.

Hắn không thể cứ đợi mãi ở cổng chứ?"
Đừng thấy Lạc Thu Thuỷ thường ngày ngây thơ nhưng khi nói câu này thì cũng rất có lý.
Ngay cả Lạc Phong cũng liếc nhìn em mình một cái, hình như em gái mình thông minh lên rồi đó!
"Cậu nói gì vậy?", Tô Minh xoa đầu Lạc Thu Thuỷ, nói: "Lạc mập à! Tôi nhớ là hồi đại học cậu đâu có tính cách như hiện giờ.

Lúc đó cậu không sợ trời
không sợ đất mà".

Nói xong, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng đi ra bên ngoài.


Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ cũng vội đi theo.
Những người khác cũng chớp chớp mắt rồi đi theo.

Lúc này, trong phòng đấu giá lập tức trống không.
"Dì Cầm! Đợi lát nữa nếu như Tô Minh gặp nguy hiểm thì nhờ dì ra tay nha", Tiêu Nhược Dư nói, dường như đang nói chuyện với không khí.

Nhưng lời nói vừa dứt thì một bóng hình bất ngờ chui ra từ không khí với năng lực che giấu đáng sợ.
Hơn nữa, người phụ nữ trung niên xuất hiện đột ngột này đang ở cảnh giới thiên vị trung kỳ.
"Tất nhiên rồi!", người phụ nữ trung niên gật đầu, nói: "Nhưng trước đó dì cầm sẽ không ra tay đâu, để xem thực lực của cậu nhóc đó thế nào đã?"
Tiêu Nhược Dư liền gật đầu đồng ý.
Lúc này, ở bên ngoài nơi đấu
giá...

Thấm Tịch và Thẩm Hạc đã đứng đợi ở đó.
"Nếu thằng khốn đó không dám ra ngoài thì phải làm sao?", Thẩm Tịch hỏi.
"Chắc không đâu! Huống hồ, hắn trốn được một lúc chứ có trốn được cả đời đâu...", Thấm Hạc cười nói, trong lúc nói thì ánh mắt ông ta sáng lên, nói: "Hắn đến rồi!"
Quả nhiên, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn từ trong phòng đấu giá đi ra.

Phía sau còn có rất nhiều các cậu chủ và cô chủ của các gia tộc lớn, tất cả mọi người đều ra hóng.

"Anh Tô quả là có dũng khí! Khám phục thật!", Thẩm Tịch cười, nói.
"Bắt đầu đi! Đừng nhiều lời nữa", Tô Minh nhếch mày, nói.


 
Chương 190: Tô Minh Phải Chết


"Chàng trai! Tôi tên là Thấm Hạc", Thẩm Hạc đứng ra, nói.

"Thẩm Tịch! Anh thật là quá đáng! Không ngờ lại bảo Thấm Hạc ra tay?”, Lạc Thu Thuỷ trừng mắt quát: "Đúng là vô liêm sỉ! Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Tại sao không tự mình ra tay?"
Thẩm Hạc rất có danh tiếng ở Ma Thành.

Ông ta là người đức cao vọng trọng, căn bản không mấy
khi ra tay, đứng ở cấp bậc kim tự tháp của võ đạo Ma Thành.


Lạc Thu Thuỷ cứ tưởng rằng Thẩm Tịch nói sau kết thúc buổi đấu giá thì sẽ lấy mạng của Tô Minh là tự hắn ra tay cơ.

Ai ngờ!
Đúng là lấy lớn bắt nạt bé.

Đúng là quá đáng!
"Đúng là hiểm độc! Em à, em đừng nói lung tung nữa! Thẩm Tịch độc ác thế nào em cũng nhìn thấy rồi còn gì, đừng chọc giận hắn, nếu không thì ngày nào đó nhà họ Lạc chúng
ta cũng bị diệt đó", Lạc Phong có chút sợ hãi, thấp giọng khuyên em gái mình mà như kiểu đang cầu xin.

Thẩm Tịch bảo Thẩm Hạc ra tay đối phó với Tô Minh đúng là khiến anh ta nghe thấy mà khiếp sợ, trong đầu anh ta chỉ có một chữđộc.

Trên thực tế thì đâu chỉ có Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ? Rất nhiều người ở đây khi nghe thấy hai chữ Thẩm Hạc thì sắc mặt cũng biến đổi.


Họ nhìn ông ta mà không chớp mắt.

Trong giới thế tục ở Hoa Hạ có lưu truyền một danh sách.

Những người bình thường không nhìn thấy cái danh sách này nhưng con cháu trong các gia tộc đẳng cấp đều nhìn thấy rồi.

Trên danh sách này liệt kê ra những người mà cả giới thế tục của Hoa Hạ không thể dây vào.

Đám con cháu của các gia tộc lớn vì thân phận địa vị cao, bối cảnh lớn, hống hách quen rồi.

Những gia tộc này chỉ sợ con cháu mình bất cẩn hống hách quá mức, dây vào những người không nên dây, vì vậy nội bộ mới cho ra danh sách này.

Trên danh sách đó có
Vương Đạo Khánh- chủ nhân của nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia.


Cũng có cả Thấm Hạc!
Hơn nữa, xếp hạng của Thẩm Hạc còn cao hơn Vương Đạo Khánh nhiều, có thể thấy được mức độ nguy hiểm của ông ta thế nào.

Ông lão với dáng vẻ bình thường, luôn đi bên cạnh Thẩm Tịch chính là Thẩm Hạc? Chẳng trách Thấm Tịch lại hống hách nói hôm nay muốn Tô Minh phải chết!
"What! Ông Lưu! Thẩm Hạc
kìa? Thằng ranh nhà họ Tô chết chắc rồi! ", Công Tôn Thần đứng ở đó không xa, nói với vẻ kích động.

Công Tôn Lưu gật đầu, ông ta cũng cảm thấy vậy.




 
Chương 191: Thằng Ranh Nhà Họ Tô Chết Chắc Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Ông ta chính là Thẩm Hạc sao? Chẳng trách trước đó tôi lại cảm thấy ông lão này nguy hiểm vậy?", Cơ Khâm đứng trong đám đông lẩm bẩm: "Sức mạnh võ đạo của nhà họ Thẩm công nhận mạnh thật, nhưng đây cũng là chuyện tốt".

"Thấm Tịch! Bảo Thấm Hạc nhúng tay vào chuyện này ư? Anh đang ép nhà họ Diệp điều
động cường giả đến đúng
không?", sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trở nên khó coi.

Trước đó cô ta
không thể ngờ ông lão đi bên canh Thẩm Tich chính là Thẩm Hạc.


Tùy thôi!", Thẩm Tịch chỉ
thốt ra hai chữ.

Nói về sức mạnh
võ đạo thì kể cả nhà họ Diệp ở
Đế Thành có điều động tất cả tu
giả võ đạo đến cũng vô ích.

Huống hồ Thẩm chó điên sắp đến rồi? Vậy thì hắn còn sợ gì nữa?
"Anh! ", Diệp Mộ Cấn định nhấc máy gọi điện thoại nhưng Tô Minh ngăn lại.

"Mời!", Tô Minh đi lên trước một bước, làm tư thế tay mời với Thẩm Hạc.

Tô Minh mặt không biến sắc nhưng ánh mắt toàn là sát ý.


[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Cảm giác không khí xung quanh Thấm Hạc và bụi trên đất đều không ngừng run rẩy và bay tán loạn.

"Rầm rầm rầm! ", rất nhiều người xung quanh không kìm nổi mà lùi về sau mấy bước, ai nấy đều cảm thấy khó thở.

Đứng dưới bầu không khí bao trùm bởi khí tức của Thấm Hạc, tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị ném vào không gian nhỏ hẹp, hơn nữa không gian này còn không ngừng thu
hẹp lại, dường như muốn ép chết họ.

Rất nhiều người đều thấy rợn hết tóc gáy.

Tiêu Nhược Dư và dì Cầm đứng ở bên cạnh cửa sổ kính ở hành lang tầng 3 của phòng đấu giá.

Dì Cầm nhìn xuống, nói: "Được rồi! Đợi lát nữa chắc dì phải ra tay rồi, nếu không thì cậu nhóc đó không đỡ được mấy giây đâu”.

"Phù! ", Thấm Hạc đột nhiên ra tay.


Ông ta giơ tay lên nắm chặt lấy Tô Minh.

Không phải là ưng trảo mà là hổ trảo!
Có thể thấy rõ, khi Thẩm Hạc giơ tay lên thì khí tức huyết sắc nổi lên cuồn cuộn.

Móng vuốt đế lại dấu vết, giữa những dao động của dấu vết đó, cường độ gió vô cùng khủng khiếp, giống như pháo hoa bắn trên bầu trời.

Rất vang! Hơn nữa, tốc độ cũng nhanh.

Dấu vết thay đổi thì chỉ cảm thấy nó nhanh như ánh sáng bóp lấy cổ Tô Minh, mắt cũng không thể chớp, vì chớp là không nhìn thấy gì.

.


 
Chương 192: Chặn Đòn Phản Công


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khoảng cách giữa Tô Minh và Thẩm Hạc chỉ tầm 3,4m nhưng hố trảo của Thấm Hạc chưa cần dùng đến nửa hơi thở đã đến trước mặt Tô Minh rồi.
Luồng khí sắc bén nổi lên từ dấu vết đó càng khiến mọi người ở đây run rẩy, luồng khí như xuyên thủng da đầu.
Đúng là mạnh quá đi!
Cơ Khâm và Công Tôn Lưu nhìn thấy vậy thì sắc mặt đều biến đối...
Nhưng đúng lúc này, Tô

Minh cũng ra tay.
Anh nghiêng người né tránh hổ trảo.
Đồng thời, anh hơi cong chân lên, khuỷu tay phải giơ lên.

Khuỷu tay hướng từ dưới lên trên mang theo lực khủng khiếp rồi đập về phía ngực của Thẩm Hạc.
Thẩm Hạc vốn tưởng rằng hổ trảo của mình có thể lấy mạng của Tô Minh rồi nhưng đâu có thể ngờ...
Trong chớp mắt, Tô Minh có thể tránh đươc?
Thấm Hạc nhìn thấy vậy mà đờ người ra.
Đừng thấy Tô Minh nghiêng người né tránh như một động tác đơn giản mà ai cũng có thể làm được.

Chứ trên thực tế, Thấm Hạc là người hiểu rõ hổ trảo của mình có lực như thế nào, tốc độ và độ chuấn xác ra sao? Ông ta biết rõ hổ trảo này không dễ tránh.


Ngay cả cậu chủ nhà mình là người ở cảnh giới tông sư cũng không thể tránh được.

Nhưng sao Tô Minh lại dễ dàng làm được?
Không chỉ vậy, Tô Minh còn phản công bằng khuỷu tay.
Thẩm Hạc vốn không coi Tô Minh ra gì nhưng lúc này ông ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Ông ta cảm nhận được khuỷu tay của Tô Minh đập vào ngực mình, ồng ta không hề do dự mà nắm bàn tay còn lại thành quyền cước rồi đập về phía Tô Minh, với ý đồ ngăn lại đòn phản công từ khuỷu tay của Tô Minh.
Và ông ta...!Đã làm được!
"Bụp...", khuỷu tay của Tô Minh chỉ còn cách ngực Thẩm Hạc với khoảng cách 3cm thì đã bị Thẩm Hạc dùng quyền cước ngăn lại
Hai người cứ giằng co một hồi lâu, tiếng va chạm cũng không lớn.
Nhưng...

Trong lúc va chạm, con ngươi trong đôi mắt già nua của Thẩm Hạc như sắp nổ tung, ông ta chỉ cảm thấy quyền cước của mình dường như như bị đánh nát, dường như bị máy ép thủy lực nghiền nát.
"Hắn...!Hắn...!Sức mạnh của hắn...!Không phải của con người...".
Đã lâu Thẩm Hạc không kinh hãi như vậy.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

di chết một người ở dưới chân.
Mặc dù ông ta không thể hiểu nổi sao một người trẻ tuổi tầm hơn 20 tuổi sao lại có được thực lực võ đạo như này? Nhưng thực tế thì vẫn là thực tế.
Lúc ông ta hét rống lên thì có thế thấy được, từng ngụm máu tươi kèm cả xương vỡ vụn đều phụt ra.
Còn quyền cước chặn đòn phản công bằng khuỷu tay của Tô Minh thì lúc này máu thịt lẫn lộn, xương nát vỡ vụn, nhìn mà kinh hãi..


 
Chương 193: Là Võ Kỹ Bán Bộ Huyền Cấp


Toàn thân Thẩm Tịch như bị điện giật.

Một giây trước còn ở trên thiên đường, một giây sau đã ở dưới địa ngục.

Ồng ta không thế phản ứng kịp!
Đâu chỉ có ông ta?
Ngay cả những người khác có mặt ở đây cũng không thể phản ứng lại.


Kiến và cá voi đấu nhau nhưng kiến đột nhiên trở nên
mạnh mẽ và to gấp một trăm triệu lần, chỉ cần há miệng một cái là có thể nuốt trọn cá voi! Mọi người có thể tin nổi không? Có hiểu được không? Có thể chấp nhận được không? Hiện thực diễn ra trước mặt, thật sự không thể chấp nhận nổi.

Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com
ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đứng ở bên cạnh cửa sổ ở tầng 3 mà cũng như hóa đá.

Dì Cầm thuộc cảnh giới thiên vị, là người có thực lực khủng khiếp mà lúc này cơ mặt như co rúm lại.

Sau khi lùi về sau sáu bảy
bước, Thẩm Hạc cố gắng khống chế thân người, cố đè nén vẻ sợ hãi và chấn động, vung tay áo lên, trong tay xuất hiện một con dao chém màu vàng dài 66cm.

Dao màu vàng không hề đơn giản.

Vừa lấy ra thì chỉ cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập hơi nóng, dường như màu vàng trên con dao này là ngọn lửa.


Ngoài ra, luồng khí trên con dao màu vàng cũng tản ra xung quanh, cảm giác như làm vỡ tan bầu không khí xung quanh.

Chỉ thấy Thẩm Hạc hít một hơi thật sâu, cố chịu đau, ánh
mắt nhìn gắt gao về phía Tô Minh, dường như ý chí chiến đấu và sự kiên định đã hiện rõ.

Xương cốt trong cơ thế ông ta như gầm rú, đan điền vận chuyển như muốn nổ tung, chân khí trào dâng, tất cả dồn hết sang một cánh tay khác.

Cơ bắp trong cánh tay này nổi lên cuồn cuộn, có sức mạnh hủy diệt khí tức.

Sức mạnh dao động, toàn bộ cơ thể đổ dồn vào thanh dao chém màu vàng.

Thanh dao vốn có màu vàng lấp lánh nhưng sau khi chân khí
đổ vào thì nó càng sáng hơn, cứ như mặt trời nóng rực.


Thẩm Hạc nắm con dao trong tay, không lùi mà lao về trước, hét lớn: "A! Giết!"
Đây là một chiêu trong võ kỹ, đến từ Chân Diễm tông.

Là võ kỹ bán bộ huyền cấp.

Thẩm Hạc đã tu luyện chiêu này ba năm rồi.

"Xùy! "
Chỉ nhìn thấy trên thanh Kim Sắc Trảm Đao tràn ngập sắc vàng, hóa thành một tia sáng chói như sấm sét, trực tiếp phóng thẳng vào Tô Minh.




 
Chương 194: Ngang Tài Ngang Sức


Mũi đao sắc nhọn còn chưa chạm đến, có cảm giác tưởng chừng như muốn phá hủy toàn bộ tòa nhà đấu giá phía sau Tô Minh.
Thẩm Hạc lúc này đã bùng nổ sức chiến đấu khủng khiếp hơn cảnh giới của mình rất nhiều.
Một chiêu như vậy, cho dù Cơ Khâm, Công Tôn Lưu và những người khác không bị khống chế, nhưng sắc mặt đều không khỏi tái nhợt, ánh mắt run rẩy, khiếp sợ vô cùng! cảm thấy da đầu như tê dại! Nguy hiểm đến mức dị thường!
"Lúc này mới giống lời nói.


Đáng tiếc, người ông đụng vào lại là tôi", Tô Minh tán thưởng mình một câu.
Uy lực chiêu thức này của
Thấm Hạc có thể giết chết Vương Đạo Khánh trong nháy mắt, có lẽ đây đã đạt đến toàn lực của người tu luyện võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị.
Nếu là trước khi xuống đáy hồ linh tuyền để dung hợp món bảo vật đó, thì anh vẫn phải hết sức thận trọng...
Nhưng bây giờ.

Trong mắt anh, nó vẫn chẳng là gì.
Trong điện quang hỏa thạch, Tô Minh bá đạo không gì sánh được, mạnh mẽ vang dội,
đối mặt với Kim Sắc Trảm Đao

sắc nhọn chẳng những không lùi bước mà còn xông lên nghênh đón.
Không chỉ có vậy.
Anh còn không sử dụng bất kỳ vũ khí nào.
Tô Minh rốt cuộc đã xuất quyền!!!
Đối đầu.
Bằng nắm đấm.
Một quyền đánh ra, không hề có bất kỳ nao núng.
Thẳng tiến không lùi.
Mạnh mẽ cực độ.
"Có phải...!hơi khinh thường người khác rồi không?1, giọng nói của Tiêu Nhược Dư khẽ run, cạn lời rồi, nắm đấm mà đòi đối đầu với lưỡi đao sắc bén? Đây không phải là điên thì là gì?

Dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, dấu quyền của Tô Minh nặng như núi, hung bạo tiến lên, trong chớp mắt đã ở trên không trung chạm trán trực diện với Kim Sắc Trảm Đao sắc nhọn kia.
"Keng..."
Tiếng va chạm của vũ khí vang lên.

Khung cảnh dường như bị đóng băng.
Nắm đấm của Tô Minh cùng với Kim Sắc Trảm Đao kia thoạt nhìn đều bất động.
Lẽ nào...!Hai bên đều cân tài ngang sức?


 
Chương 195: Tỉnh Lại Đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau nửa nhịp thô.

Trên nắm đấm của Tô Minh hiển nhiên xuất hiện vết máu đỏ tươi, chảy xuống từng giọt.

Đồng thời.

"Ken két! ", ánh sáng của Kim Sắc Chiến Đao đột nhiên hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn vỡ vụn thành từng mảnh.


Cảnh tượng này quá mức chấn động!
Người có con mắt tinh đời đều có thể nhìn ra, Kim Sắc Trảm Đảo của Thẩm Hạc là bảo vật! Tuyệt đối không phải là loại đao bình thường!
Lúc này đã vỡ vụn?
Còn nắm đấm của Tô Minh, rõ ràng cũng chỉ rách một chút da.

Trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy miệng lưỡi đẳng khô, thở hổn hển, trong đầu dường như có một chiếc máy bay trực thăng lượn vòng, ầm ầm nổ vang.

Sức mạnh của Tô Minh như lửa đốt, bá đạo như thế, mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay, thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.

"Tôi! ", lúc Kim Sắc Trảm Đao gãy lìa, sắc mặt của Thấm Hạc tái nhợt giống hệt người chết, huyết khí điên cuồng biến mất, ông ta muốn nói cái gì đó!
Đáng tiếc, trong cổ họng
đều là máu, không thể phát ra tiếng.

Thẩm Hạc không khống chế được thân thể, muốn bay ra ngoài.

Tô Minh nào cho ông ta cơ hội đó? Anh nhấc một bước chân, giống như dịch chuyển tức thời, đối mặt với Thẩm Hạc.


Anh dùng một tay nắm lấy cổ tay Thẩm Hạc.

Đồng thời níu lấy Thẩm Hạc, chân của Tô Minh giơ lên đá một cước vào bụng của Thấm
Hạc.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Sau đó nặng nề rơi xuống trước người Thẩm Tịch.

Thẩm Hạc thoạt nhìn vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, ngoại trừ khắp người toàn máu còn lại không có vấn đề gì.

Nhưng trên thực tế, Thẩm Hạc gần như chết đi không thể
sống lại, hơn nữa, thi thể xụi lơ, bởi vì toàn bộ khớp xương trên người đều bị Tô Minh đá nát rồi.

Sắc mặt Thẩm Hạc như tượng sắp.

Trắng đến mức không thể hình dung được.


Ông ta nằm ở đó, co quắp thoi thóp.

Cho đến bây giờ, tâm trí hầu như vẫn trống rỗng.

"Ác mộng, đây là ác mộng, tỉnh lại đi, Thấm Tịch, tỉnh! Tỉnh lại đi! ", trong lòng Thấm Tịch âm thầm gào lên.

Xung quanh, ngay cả tiếng thở cũng không có, đám người đứng ở đó đều co quắp ôm lấy đầu.

"Ông Lưu, tôi! Nhà họ Công Tôn chúng ta, về sau không đối đầu với anh ta nữa, được! được không?", Công Tôn Thần thực sự sợ hãi, hai chân mềm nhũn, nếu không có Công Tôn Lưu nâng đỡ thì đã quỳ xuống rồi.

.


 
Chương 196: Cực Kì Mạnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sự cường đại của Tô Minh, dường như đã để lại bóng ma trong đáy lòng hắn.

"Em gái, người bạn học của em, rốt cuộc là ai vậy?", Lạc Phong ở bên cạnh sợ hãi đến
mức suýt són cả ra quần, nhìn về phía Lạc Thu Thủy!
"Chính! Chính là Tô Minh

"Nghiền nát Thấm Hạc!!! Người bạn học này của em, căn bản không phải người, phải, không phải là người! 1, Lạc Phong chấn động bịt chặt miệng.

"Anh Thẩm, lúc ở phòng trà, anh nói, nếu như bố mẹ và người thân cua tôi vân còn, sẽ đế tôi gọi cho họ lần cuối, nếu không sau này xa rời trần thế, không còn có cơ hội đó nữa", trong không gian yên tĩnh, Tô Minh
nhìn về phía Thấm Tịch, thản nhiên nói: "Những lời này, tôi cũng muốn tặng lại cho anh".

"Anh! anh! anh muốn giết tôi?", Thẩm Tịch vô thức lùi ra phía sau một bước, giờ phút này, trái tim dường như ngừng đập: "Tôi là người nhà họ Thấm ở Ma Thành, anh mà giết tôi, anh cũng sẽ chết, chị gái tôi là Thẩm Băng Tuyền, là thiếu tông chủ Chân Diễn Tông, anh không thể giết tôi!"
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Chỉ cần hôm nay hắn còn
sống, sau đó sẽ tìm chị gái Thẩm Băng Tuyền ra tay, thằng ranh con trước mặt có là thần tiên thì nhất định cũng phải chết.

"Tôi rất tò mò, vừa nãy, lão già kia đã để anh chạy trốn rồi, vì sao anh không chạy đi?", Tô Minh liếc qua thi thể của Thấm Hạc, không nhịn được hỏi.


Thẩm Tịch trầm mặc.

Thẩm Hạc để hắn trốn, nhưng hắn trốn ở đâu? Trốn kiểu gì?
Huống hồ, tất cả xảy ra quá nhanh, quá gấp rút, hắn còn không có cơ hội phản ứng kịp.

Thấm Tịch run rẩy, trầm mặc.

Bầu không khí ngày càng lạnh lẽo, ngưng trọng.

Tất cả mọi người có mặt ở đó cũng không nghĩ tới, cuối cùng sự tình lại phát triển đến bước này.

"Vì sao không nói lời nào?, Tô Minh mỉm cười.


Thẩm Tịch ngày càng vô cùng áp lực, áp lực sống còn quá lớn, ép hắn có chút đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này.

"Tôi tới thay nó trả lời, sở dĩ không trốn đi bởi vì, nó biết Thẩm Dã tôi sẽ tới!1, một giọng nói bá đạo tự tin và cực kỳ mạnh.

.


 
Chương 197: Chính Là Top 3


Một bóng người xuất hiện bên cạnh Thẩm Tịch.

Dáng vẻ ăn mặc có chút lôi thôi lếch thếch, đặc biệt là bộ râu rất dài.

Đó là một người thanh niên, mắt to mày rậm, nhưng khuôn mặt đầy sẹo, nhìn vô cùng đáng sợ, hơn nữa trong tròng mắt bên trái còn có một cục máu, giống như là cục máu đông vĩnh viễn.


Cánh tay lộ ra bên ngoài không khí cũng có rất nhiều sẹo, những vết sẹo kia vô cùng phức tạp,! ngay cả dấu vết do bị dã thú cắn cũng có.

Hàm răng của người thanh niên cực kỳ trắng, trắng đến mức chói mắt.

Giây phút hắn xuất hiện, có cảm giác giống như một con mãnh thú xuất hiện.

Ánh mắt, hơi thở, khí chất của hắn đều mang đến cho người ta một loại sợ hãi điên cuồng, trên người hắn còn có mùi rượu nồng nặc!
"Thấm Dã, giết anh ta đi!!! Tôi muốn anh ta chết không có chỗ chôn!", cả người Thẩm Tịch như được sống lại, hắn lập tức lùi về phía sau người thanh niên, gào lên một cách dữ tợn, như thể phát tiết, trút bỏ cơn hoảng loạn cực độ do bị đe dọa giữa sự sống và cái chết.

"Được thôi, một xe rượu ngon, 10 cô em xinh đẹp, còn có, khi trở về Ma Thành, tôi muốn phóng túng một tháng!", Thẩm Dã cười nhe bộ răng trắng sáng, không thèm để Tô Minh ở trong mắt, cho dù, Tô Minh vừa mới giết được Thẩm Hạc - một tông sư đỉnh phong.

"Được, được hết, chỉ cần giết chết thằng nhãi này, muốn
cái gì cũng được!", Thẩm Tịch rống lên một cách hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng.


"Thẩm Dã?", Diệp Mộ Cẩn không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Tô Minh, kéo ống tay áo của anh: "Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, hắn là Thẩm chó điên! "
Giọng nói của Diệp Mộ Cẩn run lên nhè nhẹ.

Quả đúng là người có tên, cây có bóng.

Trong danh sách những gia tộc hàng đầu lưu truyền với nhau cái tên Thấm Dã này, hơn
nữa, cái tên này nằm trong top 3!!!
Không sai.

Chính là top 3.

Phải biết rằng, Vương Đạo Khánh chỉ nằm trong top 100 trong danh sách đó còn Thẩm Hạc nằm trong top 30.


Thẩm chó điên nằm trong top 3.

Một trong ba người mà tất cả người Hoa Hạ không nên chọc vào nhất.

"Thẩm chó điên? Nghe đồn
đó là kẻ điên duy nhất trong thế tục Hoa Hạ đã dùng cảnh giới bán bộ Thiên Vị đế giết chết cao thủ cảnh giới Thiên Vị?", Cơ Khâm tự lấm bấm, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng khó tả.




 
Chương 198: Tương Đối Khủng Bố


Bầu không khí càng thêm đông cứng lại.

Sau khi Thẩm chó điên Thẩm Dã đến, bầu không khí dường như ngừng chảy.

"Dì Cầm, có thể ra tay không?", Tiêu Nhược Dư mở miệng nói.

Cô ta hiểu rõ hơn ai hết sự khủng bố của Thẩm chó điên,

bởi vì Thấm chó điên là người hội đấu giá Tứ Đỉnh đã từng cố gắng thu thập thông tin.

Bên phía Huyền Linh Sơn, từng có nhiều thế lực lớn muốn thu nhận Thẩm chó điên.

Bởi vì võ công và sức mạnh của người này là thiên bẩm vô cùng hiếm thấy
Đáng tiếc là điên điên khùng khùng chẳng khác gì kẻ điên, nên nhà họ Thấm mới nhặt được món hời lớn.

"Nhìn lại thì, ngộ nhỡ thằng nhóc họ Tô lại tạo ra kỳ tích có thể kiên trì chống đỡ mấy chiêu
của Thẩm chó điên thì sao?", dì Cầm mở miệng nói.

"Làm sao có thể?", Tiêu Nhược Dư cười gượng nói, tên Thẩm chó điên này có sức chiến đấu của cảnh giới Thiên Vị, so với Thẩm Hạc trước đó hoàn toàn là hai đẳng cấp khác.

Đúng lúc này, Thẩm Dã lên tiếng, ánh mắt kia căn bản không giống người mà giống dã thú nhìn chằm chằm Tô Minh: "Nhóc con, mặc dù sức chiến đấu của lão già Thẩm Hạc không quá lớn, nhưng có thể giết chết lão già Thấm Hạc, thì mày cũng có vài phần thực lực.

Cho nên, tao sẽ cho mày một cơ hội,

mày quỳ xuống dập đầu với tao, tao có thế cho mày ra đi một cách thoải mái".

Giọng nói của Thẩm Dã đã kiềm nén sự hưng phấn cùng khát máu.

Giống như một sát nhân nghiện giết người.

"Đồ ngu! Mày quỳ xuống dập đầu với tao mới đúng!1, ánh mắt Tô Minh có chút giễu cợt cùng đùa bỡn nói: "Điên điên khùng khùng chẳng khác nào con chó điên, đêm nay mày sẽ biến thành một con chó chết".

Sức mạnh của người tu
luyện võ đạo có thể cảm nhận được qua hơi thở, ngoại trừ một số ít người có thể che giấu hơi thở của mình, chẳng hạn như là Tô Minh.

Sự nhanh nhạy của Tô Minh tương đối khủng bố, đặc biệt là sau khi bảo vật đỏ ngòm được dung hợp ở đáy hồ linh tuyền.

Mấy ngày nay, anh vô hình cảm nhận được rằng mình không chỉ tăng lên vài lần về thể lực, sức mạnh, khí huyết, và gân cốt.


Ngay cả thị lực, sự nhanh nhạy, thính lực cũng đều chầm chậm tăng lên gấp mấy lần.

Chính vì lý do này, anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu Thẩm Dã ở trước mắt.

Có sức mạnh bán bộ Thiên Vị.

Nhưng so với Thiên Vị sơ kỳ, ngay cả thực lực gần đến trung kỳ quả thật đã là tương đối khủng bố.

Trong đám người trẻ tuổi, ít nhất là ở giới thế tục, hoàn toàn có thế coi là vô địch rồi.




 
Chương 199: Khí Tức Nguy Hiểm


Anh cũng lờ mờ cảm nhận được thể chất khác biệt của Thấm Dã, dáng vẻ lôi thôi của Thẩm Dã tướng chừng không có
gì đặc biệt, nhưng ở một phương diện nào đó lại có điểm vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng, cho dù như vậy, Tô Minh vẫn tuyệt đối có thể hạ gục thậm chí đánh chết Thấm Dã.


Sức mạnh thực sự của Tô Minh, đến bây giờ có mấy người biết?
"Đi chết cho tao!!!", cùng lúc đó, câu trả lời kiêu ngạo và bá đạo của Tô Minh khiến cho cảm xúc của Thẩm Dã không thể khống chế nổi, hơi thở điên cuồng trên người hắn bắt đầu hừng hực, hắn nhìn chằm chằm TÔ Minh, rồi gầm lên.

Hắn lao về phía Tô Minh, nhưng quái dị là hắn không chỉ chạy bằng chân mà hai tay hai chân đồng thời chạy trên mặt đất.

Ngẩng đầu lên như một con dã thú, cũng giống như một con cóc điên cuồng.

Huyết sắc toàn thân nhộn nhạo, ánh mắt tương đối hoang dại, như thể bị ma nhập.

"Soạt soạt soạt! "
Chân tay Thẩm Dã có sức bật nhảy vô cùng tốt, giống như loài khỉ vượn, đường nhảy có chút quái dị, không theo đường

thẳng, khiến người ta không thể đoán trước được.

Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là tốc độ, nhìn từ xa bóng dáng Thẩm Dã di chuyển liên tục trên mặt đất, dư ảnh kéo dài, rõ ràng chỉ có một mình hắn, bởi vì quá nhanh, bóng dáng lưu lại như thể có hàng chục, hàng trăm cái bóng.

Khoảng chừng một phần ba nhịp thở, Thấm Dã đã tới gần Tô Minh, nhưng hắn không trực tiếp đánh về phía Tô Minh, mà là không ngừng uốn éo xung quanh cơ thể Tô Minh.

Mắt thường không thể biết được hắn sẽ tấn công từ hướng nào?
Lại nhìn xuống đất, trên nền đá cẩm thạch chung quanh lấy Tô Minh làm trung tâm, xuất hiện vết chân và dấu tay thật sâu, hiến nhiên là do Thấm Dã đế lại.

"Mặc dù phương thức chiến đấu của Thẩm Dã rất kỳ quái và khó coi, nhưng uy lực thì không thể nghi ngờ", Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm nói, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một vẻ kỳ quái.


Cho dù lúc này ớ tầng ba, cách xa phía dưới, cô ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

"Cho dù sức mạnh của tôi khôi phục, trở lại cảnh giới bán bộ Thiên Vị giống như Thẩm Dã, thì cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn", Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm một mình, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật.

Nhìn Tô Minh lúc này không hề nhúc nhích đứng ở nơi đó.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top