Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 1478: C1478: Khoa trương quá chăng


Không cần ông ta nói, các vị thái thượng trưởng lão cũng đành phải làm thế, nếu không thì sẽ chết. Họ đều cảm nhận được sức uy hiếp chí mạng từ khí tức của Hỗn Độn Long Quy.

Viên Châm bị ép đến đường cùng đành phải huy động khí tức số mệnh của học viện Tiên Lạc, ngưng tụ lại để chắn lại đòn tấn công của Hỗn Độn Long Quy.

Phải biết rằng, trước đó vì Quái Nhân Tiên Hạc dùng khí tức số mệnh nhưng lại bị Tô Minh giết chết, khí tức số mệnh cũng chịu một chút ảnh hưởng và cần tĩnh dưỡng ít nhất là mấy triệu năm mới có thể khôi phục hoàn toàn. Đáng lẽ không nên dùng lại nó trong thời gian ngắn như này. Nhưng lúc này không thể bận tâm đến quá nhiều như vậy.

Chỉ có điều, lúc này Tô Minh đã biến mất.

Trong lúc mọi người đang chìm đắm trong sức mạnh vô địch của Hỗn Độn Long Quy thì Tô Minh lại biến mất.

Tô Minh đi đâu rồi?

Tất nhiên là anh đến học viện Tiên Lạc.

Lúc này, tất cả cường giả mạnh nhất của học viện Tiên Lạc đều đang đấu với Hỗn Độn Long Quy tiền bối.


Kể cả những cường giả không đối đầu với Hỗn Độn Long Quy tiền bối thì lúc này cũng đang trợn mắt lên quan sát trận đấu. Cộng với việc Hỗn Độn Long Quy tiền bối xuất hiện không để lộ thiên cơ nên thế lực cổ xưa kế thừa mấy tỷ năm của học viện Tiên Lạc được coi là yếu nhất hiện giờ.

Và đây cũng là lúc dễ vào nhất.

Tô Minh thi triển quy luật không gian rồi đi vào học viện Tiên Lạc như một cơn gió.

Rất nhanh anh đã đến nơi.

“Tiên Lạc Bảo Các”.

Tô Minh nhe răng cười mà không do dự sử dụng bia Huyền Diệu.

Anh có thể dễ dàng giết chết mấy trưởng lão canh gác ở Tiên Lạc Bảo Các.


Sau đó anh dùng bia Huyền Diệu để mở Tiên Lạc Bảo Các.

Anh có thể dễ dàng vào được bên trong. Vừa bước vào, Tô Minh vô cùng chấn động. Bởi vì Tiên Lạc Bảo Các quá lớn, cảm giác như bước vào một không gian khác.

Các vì sao chói lọi, ánh sáng dày đặc.

Bảo vật lơ lửng, linh khí hội tụ.

Có đạo âm vang vọng, khí tức hỗn độn…

Kể cả Tô Minh đã có chuẩn bị về tâm lý nhưng lúc này vẫn bị dọa chết khiếp.

“Cái này…”.

Khoa trương quá chăng?

Nó ảo diệu đến mức Tô Minh thấy choáng váng.

Tất nhiên, điều này cũng dễ hiểu. Phải biết rằng, từ lúc nền văn minh Xương ra đời, từ lúc có thế giới Hỗn Độn thì học viện Tiên Lạc đã có rồi…
 
Chương 1479: C1479: Chương 1479


Học viện Tiên Lạc được tích lũy qua hàng tỷ năm và biết bao thời đại. Vậy thì Tiên Lạc Bảo Các có thể không chấn động sao?

Hai mắt Tô Minh sáng lên, anh không do dự gì mà thu nạp hết tất cả.

Anh thu nạp và lại thu nạp!

Để có thể thu nạp một cách nhanh nhất, anh không dùng nhẫn không gian để thu mà biến bia Huyền Diệu thành bia nuốt trọn loại lớn, điên cuồng nuốt trọn tất cả những bảo vật mà anh nhìn thấy.

Nửa tiếng sau…

Tô Minh đã thu nạp hơn nửa bảo bối trong kho bảo bối của Tiên Lạc Bảo Các.

Đang lúc Tô Minh định tiếp tục thì đột nhiên…


“Hãy rời khỏi đây ngay, bên dưới học viện Tiên Lạc hình như ẩn giấu một thứ gì đó rất khủng khiếp đang ngủ say, anh làm kinh động đến nó rồi”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nhắc nhở Tô Minh: “Nó mạnh lắm đấy! Mặc dù còn lâu mới là đối thủ của bổn thiên nữ nhưng nếu nó ra tay, tôi cũng ra tay thì nó vẫn có thể tiêu diệt anh đấy, vì vậy đi đi! Những bảo vật còn lại thì lần sau lại lấy tiếp. Đợi lần sau thực lực của anh mạnh hơn thì tất cả đều là của anh”.

Tô Minh gật đầu mạnh, anh không do dự gì, nỗi khao khát với bảo vật cũng tạm dừng. Anh xoay người một cái là ra khỏi học viện Tiên Lạc.

Anh đi đến giữa hồ Tiên Lạc.

Lúc này Hỗn Độn Long Quy vẫn đang ra tay, còn đám Viên Châm thì vô cùng thê thảm.

Lúc này họ không chỉ bị thương mà còn thương nặng.

“Học viện Tiên Lạc được đấy! Một đạo phân thân của bổn tọa mà khó lòng tiêu diệt được học viện Tiên Lạc của các người”, Hỗn Độn Long Quy đột nhiên nói.

Trong lúc nói, thân hình to lớn ngút trời đột nhiên biến mất.


Dù sao thì đó cũng là phân thân thần hồn, cũng bị khống chế về thời gian.

“Phụt!”, nhìn thấy cảnh này, Viên Châm mới thở phào nhẹ nhõm. Máu tươi nghẹn ứ ở cổ họng lúc này phun ra, sắc mặt khó coi, kinh hãi và hối hận vô cùng.

Một lát sau, phân thân của Hỗn Độn Long Quy hoàn toàn biến mất.

“Chẳng phải là đáng chết sao? Trước đó tôi định đi rồi thì cứ bám riết không buông. Tôi đã nói là tôi có trưởng bối và tiền bối mà ông cứ không tin, lần này thì hay rồi”, Tô Minh cười nhạt, nói.

Nhìn bộ dạng thê thảm của Viên Châm và mấy thái thượng trưởng lão đẳng cấp mà Tô Minh thấy sảng khoái.

Nhưng kể cả đám Viên Châm bị trọng thương lúc này thì Tô Minh cũng không tiếp tục ra tay và giết chết đám người này. Bởi vì kể cả họ trọng thương nhưng không phải là lúc mình đối phó bây giờ.

“Thằng chết tiệt, chết tiệt…”, con ngươi của Viên Châm toàn là màu đỏ máu, ông ta oán hận cực độ, gắt gao nhìn Tô Minh.

‘Số mệnh chi long’ của học viện Tiên Lạc hoàn toàn bị phá vỡ, đã bị Hỗn Độn Long Quy nghiền nát rồi.

Đó là số mệnh tích lũy hàng tỷ năm, vậy mà…
 
Chương 1480: C1480: Sự tàn độc khiến người khác thấy ớn lạnh


Viên Châm đau đớn như phát điên…

Tổn thất này quá lớn.

Hơn nữa, ông ta và mấy vị thái thượng trưởng lão đều trọng thương. Vết thương này chắc phải 30 triệu đến 50 triệu năm mới hoàn toàn hồi phục.

Giờ đây, học viện Tiên Lạc chắc không thể đứng trong hàng ngũ bốn học viện lớn nữa rồi.

Bị Hỗn Độn Long Quy chèn ép như vậy, mặc dù học viện Tiên Lạc chưa bị diệt nhưng cũng chỉ còn là cái danh mà thôi.

“Chết tiệt ư? Ha ha… Vậy thì ông ra tay đi! Thật đấy, không lừa ông đâu. Ban nãy là phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy tiền bối, vẫn còn mấy cái nữa cơ, ông có thể đánh cược tiếp”, Tô Minh chớp mắt, nghiêm túc nói.

Rõ ràng, Viên Châm đã oán hận như sắp nhập ma. Ông ta như sắp phát điên.


Vậy mà Tô Minh vẫn không sợ, vẫn thêm dầu vào lửa.

Độc ác quá đi!

Những người xung quanh đều nhìn Tô Minh với vẻ sợ hãi cực độ. Họ cảm thấy thiên phú võ đạo của anh vô cùng yêu nghiệt nhưng đáng sợ hơn chính là sự độc ác của anh.

Sự tàn độc khiến người khác thấy ớn lạnh.

“Mày…”, toàn thân Viên Châm run rẩy rồi lại phụt ra ngụm máu tươi. Nếu như có thể thì ông ta rất muốn băm Tô Minh ra thành trăm mảnh.

Nếu như được thì ông ta muốn dùng thủ đoạn tàn độc nhất của chư thiên vạn giới để khiến Tô Minh sống không bằng chết.

Nhưng ông ta không dám. Ngộ nhỡ Tô Minh nói là thật thì sao?


Nếu Hỗn Độn Long Quy lại đến với một phân thân khác thì học viện Tiên Lạc sẽ thật sự bị diệt, thậm chí mình cũng sẽ chết.

“Phù, phù, phù…”, Viên Châm thở hổn hển.

“Thật sự không ra tay sao? Nếu ông không ra tay thì ông nghĩ xem, với thiên phú võ đạo của tôi mà rời khỏi đây, đợi mấy năm nữa thì có lẽ tôi sẽ có đủ thực lực để đến tiêu diệt học viện Tiên Lạc của các ông đấy”, Tô Minh cười, nói.

Không ngờ Tô Minh lại nhắc vấn đề mà Viên Châm không bao giờ muốn nghĩ tới.

Quả nhiên ông ta lại run rẩy, sát ý lại nổi lên…

Bởi vì, những lời Tô Minh nói đều là thật.

“Viện… Viện trưởng! Bình tĩnh”, mấy vị thái thượng trưởng lão ở bên cạnh vội nhắc nhở.

Lúc này Viên Châm mới cố kìm nén nhưng con ngươi lúc này đã biến thành màu đỏ đen.

“À phải rồi! Ban nãy nhân lúc Hỗn Độn Long Quy tiền bối nghiền nát các người thì tôi có vào học viện Tiên Lạc một chuyến. Trong lúc lạc đường tôi không may đi nhầm vào cái gọi là Tiên Lạc Bảo Các, bên trong đó có nhiều đồ tốt lắm nên nhân tiện tôi đã lấy một ít”, Tô Minh lại nói.
 
Chương 1481: C1481: Tô minh quá độc ác


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lời nói vừa dứt…

“Thằng khốn! Mày… Mày…”, Viên Châm như sắp ngất đi, trợn trừng mắt, cũng may là có mấy thái thượng trưởng lão ngăn lại.

Viên Châm thật sự bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, mức độ oán hận đã lên cực độ.

Ông ta là lão quái vật mạnh nhất chỉ dưới Đại Đế và Bán Đại Đế, tung hoành hàng tỷ năm rồi, vượt qua khắp thượng cổ và viễn cổ, tâm thế vô cùng vững vàng. Vậy mà lúc này lại bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Tô Minh quá độc ác!

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lưu Ly cũng co rúm lại.

Cô ta cũng từng nghe nói đến Tiên Lạc Bảo Các.


Đó là nơi tích lũy hàng tỷ năm của học viện Tiên Lạc. Vậy mà bị Tô Minh để mắt tới?

Khó trách Viên Châm lại như muốn phát điên…

“Đây mới là bắt đầu thôi, tôi rất hy vọng lần sau lại được đến học viện Tiên Lạc nữa”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi thu lại nụ cười, khóe miệng toát lên ý cười lạnh lùng: “Chúng ta cứ chơi từ từ, không chết không thôi”.

Lời nói vừa dứt thì Tô Minh rời đi.

Từng bước rời đi mà như đang đi dạo.



Nửa tháng sau, Tô Minh bừng tỉnh trong tu luyện ở khu rừng ở gần học viện Tiên Lạc.


“Cảnh giới Bất Tử tầng thứ 8 rồi, được đó”.

Chuyến đi đến học viện Tiên Lạc giúp Tô Minh có được thu hoạch lớn, đặc biệt là kinh nghiệm chiến đấu và cả cảnh giới thực tiễn. Vì vậy cảnh giới võ đạo của anh lại được tăng lên.

Nửa tháng nay Tô Minh nuốt trọn được 50 triệu hỏa tinh.

Cảnh giới võ đạo đã tăng lên được ba cảnh giới nhỏ nữa.

“Sức mạnh thuần túy đạt được cao nhất là 600 triệu kg”, Tô Minh nắm chặt nắm đấm, tâm trạng rất tốt.

“Nên sắp xếp lại những thứ có được trong Tiên Lạc Bảo Các”, Tô Minh nói với vẻ mong đợi, nhân tiện hỏi: “Thiên nữ tiền bối! Tiếp theo tôi nên đi đâu?”

Thế giới Đại Thiên quá lớn nhưng Tô Minh phát hiện ra không có quá nhiều nơi để đi.

Cũng may là mấy tỷ năm trước Thiên nữ tiền bối đến thế giới Đại Thiên ở nền văn minh Xương với thái độ ngao du sơn thủy nên cũng khá quen thuộc với nơi này.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

 
Chương 1482: C1482: Cô con gái đó tên là nhan sở ngọc


Ngưỡng La Thiên?

“Được”, Tô Minh gật đầu, sau đó giẫm lên không trung đi về phía Ngưỡng La Thiên.

Trên đường đi, anh bắt đầu kiểm tra lại những bảo bối có được trong Tiên Lạc Bảo Các.

Mấy ngày sau…

Tại nhà họ Nhan ở Ngưỡng La Thiên…

Nhà họ Nhan là gia tộc lớn nhất ở Ngưỡng La Thiên và cũng là chủ nhân của Ngưỡng La Thiên.

Nhà họ Nhan từng rất huy hoàng. Ngưỡng La Thiên từng có một thời gian là một trong những thế lực mạnh nhất trong cả thế giới Đại Thiên.


Nhưng sau này lão tổ đời thứ nhất của nhà họ Nhan chính là Nhan Tố Thanh với tài năng trấn áp được vô số cường giả, vì sự cố bất ngờ mà chết nên sau đó nhà họ Nhan bắt đầu xuống dốc.

Đến thời đại hiện giờ, Ngưỡng La Thiên chỉ được coi là tầng võ trung trong thế giới Đại Thiên.

Gia chủ hiện giờ của nhà họ Nhan tên là Nhan Thiên Dịch, có tính cách bảo thủ nhưng cũng khá ôn hòa. Dưới sự dẫn dắt của ông ta, nhà họ Nhan vững vàng ở vị trí thế lực số một trong Ngưỡng La Thiên nhưng cũng chỉ được thế mà thôi, không thể tiến thêm bước nào nữa. Có thể coi là có cách biệt lớn với vị trí thượng đẳng hoặc đẳng cấp khác.

Nhà họ Nhan và Ngưỡng La Thiên ở trạng thái an cư yên ổn.

Chỉ có điều, mặc dù Nhan Thiên Dịch có tính cách bảo thủ nhưng ông ta lại có một cô con gái tốt.

Cô con gái đó tên là Nhan Sở Ngọc.

Cô gái này có Thiên Linh thần thể, mặc dù đây không được coi là thần thể đẳng cấp nhất nhưng dù sao cũng là vô cùng hiếm gặp.


Nhan Sở Ngọc lại rất cố gắng, nay mới có 2000 tuổi đã là Bất Tử tầng ba, cũng khá là xuất chúng.

Trong thế hệ trẻ, tuy Bất Tử tầng ba không coi là đứng đầu, nhưng 2000 tuổi đã có cảnh giới ấy thì lại khá xuất sắc.

Cũng vì thế mà Nhan Sở Ngọc rất có địa vị ở nhà họ Nhan.

Có điều, gần đây, Nhan Sở Ngọc lại sống không được yên ổn lắm.

Tại nhà họ Nhan, nơi Nhan Sở Ngọc ở tên là lầu Ngọc.

Cô ta có hai người hầu, lần lượt là Tiểu Tử và Tiểu Hoàn.

Mặt trời đã dâng cao, thời tiết cũng rất tốt.

Buổi sáng, Nhan Sở Ngọc đẩy cửa ra.

Lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp có chút khí khái, khiến người ta vừa nhìn đã khó quên. Là mỹ nhân đứng đầu ở Ngưỡng La Thiên, sắc đẹp của Nhan Sở Ngọc thì khỏi phải bàn rồi. Hơn nữa, cô ta còn có Thiên Linh thần thể nên có thể tự động tinh lọc linh khí. Vì vậy, khí chất của Nhan Sở Ngọc cũng cực tốt.
 
Chương 1483: C1483: Làm người thì không thể quên gốc rễ của mình được


Nhan Sở Ngọc rất trắng, nhưng là loại trắng hồng khỏe mạnh và có một đôi tay ngọc ngà cực kỳ đẹp.

Có điều, rõ ràng trên gương mặt xinh đẹp động lòng người kia lại có hơi âu sầu, nhưng lại vô cùng kiên định.

"Cô chủ, người định đi...", Tiểu Hoàn và Tiểu Tử mở miệng hỏi. Họ vẫn luôn kính nể và cung kính với cô chủ nhà mình.

"Đi sân võ đạo Tạo Hóa", Nhan Sở Ngọc nghiêm túc nói: "Hôm nay là ngày 15".

Nhà họ Nhan có một truyền thống, mỗi 15 hằng tháng thì các đệ tử trong nhà sẽ được đi đến sân võ đạo Tạo Hóa tu luyện, để cho thấy sự kính trọng của mình với tổ tiên.

Trong gia phả có ghi người sáng lập nên nhà họ Nhan tên là Nhan Tố Thanh.

Mà khi Nhan Tố Thanh còn sống đã nhiều lần nhắc đến mọi thứ của nhà họ Nhan là do cô chủ của mình mang đến. Và cô ta chính là người có ơn và là cô chủ của bà ta.


Đương nhiên, đối với những người khác trong nhà họ Nhan thì họ cũng không biết cô chủ có ơn kia là ai.

Dù sao cũng chưa từng gặp, khoảng cách cũng quá xa xôi.

Người nhà họ Nhan chỉ biết là cô chủ có ơn theo lời của tổ tiên mình trong tên có hai chữ "Tạo Hóa".

Sân võ đạo Tạo Hóa là do Nhan Tố Thanh tự mình chỉ đạo xây dựng với mong muốn thể hiện sự biết ơn và kính trọng với cô chủ "Tạo Hóa".

Hàng tỷ năm qua, dù Nhan Tố Thanh đã về với đất trời, nhưng những thế hệ của nhà họ Nhan vẫn giữ lại truyền thống cứ 15 hàng tháng thì tất cả các đệ tử sẽ đến sân võ đạo Tạo Hóa tu luyện. Chưa bao giờ từng thay đổi.

Mãi đến nửa năm gần đây... mới có chút thay đổi.


Bởi vì, nửa năm trước, trên sân võ đạo Tạo Hóa chợt tỏa ra ánh hào quang, lưu chuyển khí tức thái cổ, phát ra âm thanh thiêng liêng...

Đây là dấu hiệu có Chí Bảo.

Thoáng chốc, có một số người trong nhà họ Nhan ngồi không yên, nhiều lần đưa ra yêu cầu đào sân võ đạo Tạo Hóa ra để tìm tòi.

Nhưng, cũng có một số người trong nhà họ Nhan phản đối một cách mãnh liệt.

Bởi vì có thể nói sân võ đạo Tạo Hóa là một nét riêng, là sự biết ơn của nhà họ Nhan đối với "Tạo Hóa". Vả lại, hồi đó trước khi buông tay cõi đời, Nhan Tố Thanh có căn dặn một câu - có nhà họ Nhan thì có sân võ đạo Tạo Hóa!

Nếu đào sân võ đạo Tạo Hóa, phá hủy nó thì nhà họ Nhan cũng không còn là nhà họ Nhan và có lỗi với tổ tiên.

Làm người thì không thể quên gốc rễ của mình được!

Nhan Sở Ngọc chính là người cực kỳ phản đối việc đào sân võ đạo Tạo Hóa lên.

Đáng tiếc, trong nhà họ Nhan lại có càng nhiều người muốn đào nó lên, đặc biệt là các trưởng lão với sự dẫn đầu của đại, nhị, tam trưởng lão.
 
Chương 1484: C1484: Vô cùng xinh đẹp và quý báu


Mặc dù, Nhan Sở Ngọc có bố là Nghiêm Thiên Dịch chống lưng, nhưng lại có quá nhiều áp lực.

"Cô chủ, người...", Tiểu Hoàn và Tiểu Tử rối rắm nhìn cô chủ mình, các cô không hiểu tại sao cô ta lại cứng đầu như vậy. . ngôn tình hay

Chỉ là một cái sân võ đạo thôi, đào lên hay không đào cũng được mà. Quan trọng lắm hả?

Vậy mà lại cứng đầu như thế, nên gần đây cô chủ mới sống không yên ổn ở nhà họ Nhan, thậm chí còn có nhiều người bắt đầu căm thù cô chủ.

Cứ tiếp tục thế, cuộc sống của cô chủ sẽ càng ngày càng khó khăn.

Sao Nhan Sở Ngọc không mệt mỏi chứ?

Có rất nhiều lời nói ra nói vào cô ta trong nhà và đều lọt vào lỗ tai Nhan Sở Ngọc.

Đến nỗi vì chuyện sân võ đạo Tạo Hóa mà đại trưởng lão đã lôi kéo rất nhiều người chuẩn bị kết tội bố mình trong hội nghị gia tộc sắp tới.

Rất có thể vì chuyện này mà bố sẽ mất đi vị trí tộc trưởng.


Song, Nhan Sở Ngọc lại không hối hận, cô ta rất cố chấp.

Nhan Sở Ngọc cảm thấy, gia tộc không thể vứt bỏ ý chí và linh hồn của mình được.

Nếu vì bảo vật mà có thể đào sân võ đạo Tạo Hóa, từ bỏ ý chí và linh hồn gia tộc thì chẳng phải trong tương lai cũng sẽ có một ngày vì nó mà... phá hủy nhà thờ tổ?

Nhan Sở Ngọc bước từng bước đi ra nhà họ Nhan, trên đường quả nhiên lại có từng ánh mắt lạnh nhạt, chế giễu nhìn cô ta. Đa số người trong nhà họ Nhan đều không thể hiểu nổi sự cứng đầu của cô ta.

"Giả vờ cái gì chứ? Một cái sân võ đạo thôi, quan trọng bằng Chí Bảo chắc?"

Đây là suy nghĩ của đa số người trong nhà họ Nhan.

Nhan Sở Ngọc làm lơ họ.

Sau khi đi ra khỏi nhà họ Nhan, cô ta bèn bước tới sân võ đạo Tạo Hóa.

Một sân võ đạo trải qua biết bao năm tháng, quả thật đã trông khá tồi tàn.


Thế nhưng, tấm văn bia giữa sân vẫn rõ nét, thậm chí mơ hồ có ánh sáng lấp lánh. Những con chữ trên nó rất cổ xưa và kỳ lạ, khiến người xem khó hiểu. Nghe đồn, Nhan Tố Thanh từng nói tấm văn bia kia chính là vật do "Tạo Hóa" để lại.

Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Sở Ngọc nhìn lướt qua sân võ đạo với ánh mắt phức tạp, trên sân cũng không có mấy đệ tự, chắc khoảng 200 người, chỉ chiếm một phần mười đệ tự nhà họ Nhan.

Chín phần còn lại đã bỏ qua truyền thống ngày 15 hằng tháng của gia tộc, đều ủng hộ việc đào sân võ đạo Tạo Hóa lên.

Nhan Sở Ngọc khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, chuẩn bị vận chuyển công pháp tu luyện.

Nhưng lúc này.

"Nhan Sở Ngọc, mời cô đi", bỗng vang lên một giọng nói châm biếm của một cô gái.

Người tới mặc một bộ gấm vóc, trông vô cùng xinh đẹp và quý báu.

Cô ta hơi ngẩng đầu, vẻ người cũng khá xinh đẹp, nhưng vẫn kém hơn Nhan Sở Ngọc một chút, đặc biệt là ở mặt khí chất.

Khí chất của Nhan Sở Ngọc cực kỳ thuần khiết, một cảm giác tĩnh lặng, lại linh động đầy khí khái.

Mà cô gái mặc đồ đỏ kia lại thiên về sự bá đạo, nóng như lửa, hùng hỗ dọa người.

"Nhan Nguyệt?", Nhan Sở Ngọc liếc nhìn người tới, lẩm bẩm. Nhưng cũng không để ý đến cô ta.
 
Chương 1485: C1485: Chỉ có một lý do là vì


Đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện…

Đối phương là cháu gái của đại trưởng lão nhà họ Nhan, cũng là một trong những cô chủ của nhà họ Nhan…

Nhan Sở Ngọc vì có nhan sắc và thiên phú võ đạo nên tất nhiên khiến Nhan Nguyệt đố kỵ. Dù sao thì nhắc đến cô chủ nhà họ Nhan thì mọi người chỉ nhớ đến Nhan Sở Ngọc mà phớt lờ Nhan Nguyệt.

Nhưng gần đây thế sự có chút thay đổi.

Nhan Nguyệt rất đắc ý, quỷ mới biết được Nhan Sở Ngọc ngốc nghếch kiểu gì mà đi bảo vệ một sân võ đạo đã cũ nát?

Ha ha…

Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người nhà họ Nhan đều bất mãn với Nhan Sở Ngọc và cả Nhan Thiên Dịch.


Nhan Sở Ngọc khó sống rồi đây. Hơn nữa, có khả năng Nhan Thiên Dịch cũng mất chỗ đứng.

Và rồi Nhan Nguyệt sẽ trở thành cô chủ thật sự của nhà họ Nhan.

Nhan Nguyệt cười lạnh, từ xa nhìn Nhan Sở Ngọc với vẻ chế giễu rồi lại khinh bỉ nhìn sân võ đạo Tạo Hóa. Cái sân võ đạo chó chết gì thế không biết, Tạo Hóa cái quỷ gì? Cái gì mà ân nhân tổ tông? Khéo chính tổ tiên đời này của mình cũng bị lừa gạt ý chứ? Ha ha…

Chính cái trò cũ kỹ này đã ngăn cản nhà họ Nhan phát triển đây mà.

“Nhan Sở Ngọc, tôi đang nói đấy, cô không nghe thấy sao? Hừm! Cậu chủ Chu Tiến của nhà họ Chu ở Phi La Thiên; cậu chủ Hình Chuẩn của Vọng La Thiên còn cả tiểu công chúa Hương Tuyết Tiên Tử của tộc Thiên Hương Tiên Hồ ở liên minh Hoang Thần, tất cả đều đợi cô ở Nhan Lâu đấy”, Nhan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói.

Sắc mặt Nhan Sở Ngọc biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt, thân người run rẩy.

Bất luận là Chu Tiến của Phi La Thiên; Hình Chuẩn của Vọng La Thiên hay Hương Tuyết Tiên Tử của tộc Thiên Hương Tiên Hồ thì đều vô cùng nổi tiếng trong top thanh niên hiện giờ. Đều là yêu nghiệt siêu cấp trong đám yêu nghiệt.


Tất cả đều không phải là những người mà Nhan Sở Ngọc có thể so sánh.

Ví dụ như Chu Tiến, hơn chục ngàn tuổi rồi, cảnh giới bán bộ Thiên Diễn, hơn nữa nghe nói trên người còn có hai phép thần thông lớn.

Những thiên tài này sao lại đến nơi nhỏ như Ngưỡng La Thiên?

Chỉ có một lý do là vì… Sân võ đạo Tạo Hóa.

Bên dưới sân võ đạo Tạo Hóa có bảo vật, chắc tin này đã truyền ra ngoài rồi…

“Là cô và ông nội cô đã bán tin tức này?”, Nhan Sở Ngọc phẫn nộ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Nhan Nguyệt, lập tức phản ứng lại.

Vốn dĩ thông tin bên dưới sân võ đạo Tạo Hóa có bảo vật không thể truyền ra ngoài được, dù sao thì nhà họ Nhan phong tỏa hết rồi.

Hơn nữa, Ngưỡng La Thiên là nơi nhỏ, không thể được chú ý như vậy…

“Cô nghĩ sao?”, Nhan Nguyệt cười với vẻ bỡn cợt, bán tin này ra thì ông nội sẽ có được lợi ích lớn mà không thiệt gì.
 
Chương 1486: C1486: Đúng là kinh khủng


Dù sao thì cũng tại Nhan Sở Ngọc và Nhan Thiên Dịch ngăn cản nên nhà họ Nhan mới không có cơ hội đào sân võ đạo Tạo Hóa lên. Kể cả có đào thì bảo vật cũng chỉ có thể rơi vào tay Nhan Thiên Dịch và Nhan Sở Ngọc thôi.

Nếu đã vậy, bán tin tức đi thì chẳng phải cô ta và ông nội sẽ kiếm lãi lớn sao?

“Nhan Sở Ngọc! Chẳng phải cô rất lợi hại sao? Có bản lĩnh thì đi ngăn cản cậu chủ Chu, cậu chủ Hình và tiểu công chúa Hương Tuyết Tiên Tử đến đào sân võ đạo Tạo Hóa đi. Ha ha. Nếu thật sự không được thì cô đi cầu xin ân nhân ‘Tạo Hóa’ gì gì đó hiển linh giúp cô ngăn cản những thiên tài kia đi…”, Nhan Nguyệt cười chế giễu rồi nhìn Nhan Sở Ngọc, giọng nói quái dị, đặc biệt là nhắc đến ân nhân ‘Tạo Hóa’ với vẻ không tin.

Sắc mặt Nhan Sở Ngọc trở nên lạnh lùng, hận nỗi không thể giết chết Nhan Nguyệt.

Nhưng bên cạnh Nhan Nguyệt có người bảo vệ vô cùng mạnh.

Vì vậy Nhan Sở Ngọc không làm được.

“Dẫn tôi đi!”, giọng nói Nhan Sở Ngọc khàn khàn, nhìn Nhan Nguyệt, nói.

“Đi thôi!”, nụ cười Nhan Nguyệt càng kiểu bỡn cợt rồi chế giễu nói: “Còn tưởng cô lợi hại đến nỗi phớt lờ đám cậu chủ Chu chứ? Đường đường là Nhan Sở Ngọc cũng chỉ thế thôi, kiêu ngạo được đến bao giờ?”


Nhan Sở Ngọc nghe thấy vậy cũng không phản bác.

Cô ta có kiêu ngạo đến mấy thì cũng là người có lý trí.

Đám Chu Tiến đã mời, cô ta dám không đi thì nhà họ Nhan sẽ toi luôn.

Đây chính là nỗi khổ của thế lực yếu.



Đường Tứ Phương là đường phố phồn hoa nhất Ngưỡng La Thiên.

Nơi này đông người, tu giả võ đạo trẻ tuổi cũng tề tụ ở đây, các cửa hàng với các cấp bậc khác nhau cũng tập trung náo nhiệt.


Và nơi náo nhiệt nhất chính là Nhan Lâu. Đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Nhan.

Nơi này kinh doanh khách sạn, cửa hàng và kinh doanh khá tốt.

Nhan Lâu cũng là nơi đẳng cấp nhất và chất lượng nhất ở Ngưỡng La Thiên.

Lúc này, ở tầng chín cũng là tầng cao nhất ở Nhan Lâu có một căn phòng.

Trong căn phòng có một bàn rượu vô cùng xa hoa, trên bàn đã bày sẵn những món ăn hảo hạng.

Xung quanh bàn rượu có sáu bảy người thanh niên, đó là đám Chu Tiến, Hình Chuẩn và tiểu công chúa….

“Tô Minh, Tô Minh, khá khen cho tên Tô Minh đó…”, Chu Tiến là cậu chủ với ngoại hình tuấn tú, cây quạt không lúc nào rời tay, một tay cầm chén rượu không kìm nổi than thở: “Đây là kẻ trấn áp tất cả thanh niên trong thế giới Đại Thiên”.

“Một kẻ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 5 có thực lực giết chết thái thượng trưởng lão ở học viện Tiên Lạc… Đúng là kinh khủng”.

“Nghe nói, bia đá hắn sử dụng là linh bảo hỗn độn thượng phẩm. Hơn nữa, hắn còn có thanh kiếm mạnh hơn”.

“Học viện Tiên Lạc gần như bị hủy diệt rồi, đám viện trưởng đều bị thương nặng, Tiên Lạc Bảo Các cũng bị Tô Minh quét sạch”.
 
Chương 1487: C1487: Đó chính là tô minh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Đúng là không dám tin! Mặc dù nguồn tin đã hơn chục ngày rồi mà vẫn chưa tin nổi, phải làm sao? Làm sao đây”.

“Cả đời này may mắn được gặp Tô Minh một lần, chết cũng không hối tiếc”.

….

Đám anh tài có mặt ở đây đều không kìm nổi mà thở dài. Nói đi nói lại đều là chuyện liên quan đến Tô Minh.

Cái chính là chuyện này quá lớn.

Đây là chuyện khó tin nhất xảy ra trong chục triệu năm gần đây.

Một mình Tô Minh trấn áp cả học viện Tiên Lạc.


Tin này đã truyền đi mười ngày mà mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng.

Cái tên Tô Minh đã nổi danh khắp thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên. Ngoại trừ nơi nhỏ như Ngưỡng La Thiên, thông tin lạc hậu, chứ còn những nơi khác mọi người đều biết hết rồi…

“Tôi từng may mắn gặp cậu chủ Tô đó một lần”, Hương Tuyết Tiên Tử uống ngụm rượu rồi khẽ nói. Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ mơ màng. Khi còn ở Vụ Ẩn Sơn cô ta từng may mắn gặp Tô Minh một lần, đó có lẽ là ký ức đáng quý nhất trong đời cô ta.

“Thật sao?”, nghe Hương Tuyết Tiên Tử nói như vậy thì mọi ánh mắt nhìn về phía cô ta với vẻ kinh hãi và hiếu kỳ.

Đồng thời lúc này…

“Thưa các cậu chủ và cô chủ! Cô Nhan Sở Ngọc và Nhan Nguyệt đã ở dưới Nhan Lâu, có cần… Có cho họ lên không ạ?”, đúng lúc này, chủ nhân của Nhan Lâu cẩn thận đi lên, cung kính hỏi.

Thái độ vô cùng kính sợ.


“Nhan Sở Ngọc đến? Bảo cô ta cứ đợi đấy. Đúng là con kiến không biết sống chết là gì”, Chu Tiến hừ lạnh một tiếng, nói. Chỉ là cô chủ của một thế lực bé nhỏ mà thôi, chẳng là cái gì sất. Hơn nữa, cô gái này không hiểu chuyện, chỉ là một sân võ đạo mà không cho đào lên, đúng là không biết điều.

“Vâng”, chủ nhân của Nhan Lâu có chút bất mãn nhưng vẫn gật đầu, cung kính đi xuống.

…..

“Đây chính là Ngưỡng La Thiên sao? Cũng phồn hoa náo nhiệt đấy”, không ai chú ý lúc này trên đường phố Tứ Phương xuất hiện một người trẻ tuổi tầm 20 tuổi.

Đó chính là Tô Minh.

“Khá náo nhiệt! Năm đó, Nhan Tố Thanh ở lại Ngưỡng La Thiên, Ngưỡng La Thiên rất cũ nát, căn bản không có ai cả”, thiên nữ Tạo Hóa nói, có chút hoài niệm: “Đến Nhan Lâu đi! Ha ha! Nhan Tố Thanh năm đó nấu ăn ngon lắm. Năm đó hình như cô ta còn xây dựng lên một cái có tên là Nhan Lâu, kinh doanh khách sạn quán ăn nữa. Anh đến nếm thử xem”.

“Được!”, Tô Minh có chút mong đợi, hỏi một người bên đường nên biết được vị trí của Nhan Lâu.

Ở tầng một của Nhan Lâu…

“Cô chủ! Xin… Xin cô đợi một lát”, chủ nhân của Nhan Lâu lúng túng nói: “Tạm thời mấy cậu chủ cô chủ kia vẫn đang ăn cơm nói chuyện”.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

 
Chương 1488: C1488: Vậy thì có gì bất mãn chứ


Nhan Sở Ngọc nắm chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng khao khát mình có thực lực.

Nói cho cùng thì chỉ quan trọng ở một từ ‘thực lực’.

Trong thế giới võ đạo chỉ coi trọng võ đạo như thế giới Đại Thiên thì nắm đấm mới chính là chân lý.

“Ha ha! Nhan Sở Ngọc! Hình như cô có chút bất mãn”, Nhan Nguyệt cười nói với vẻ bất cần. Cô ta là người biết rõ, cô ta và Nhan Sở Ngọc là nhân vật nhỏ không có tư cách đi quấy rầy đám cậu chủ Chu, cậu chủ Hình và Hương Tuyết Tiên Tử.

Vậy thì có gì bất mãn chứ?

Con người quý nhất là tự biết mình là ai.

Nhan Sở Ngọc hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cảm xúc, đồng thời đang nghĩ nên làm như thế nào mới có cơ hội tránh được việc sân võ đạo Tạo Hóa bị đào lên.

Cô ta nghĩ và nghĩ…


Một hồi sau, Nhan Sở Ngọc không nghĩ ra bất cứ cách nào mà càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Đột nhiên…

“Đây là cô Nguyệt Nhi sao?”, một giọng nói bỡn cợt đầy vẻ háo sắc từ bên ngoài vang lên. Đó là một chàng trai mặc áo bào màu tím chậm rãi bước vào, khí chất hơn người. Chỉ hơn chục ngàn tuổi mà đã ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 9, đúng là thiên tài hiếm có. Đồng thời, quần áo hắn mặc khiến người khác chú ý. Bởi vì đó là võ phục của học viện Thiên Uyên.

Người này là đệ tử ngoại môn của học viện Thiên Uyên.

Nhân vật như này đến Ngưỡng La Thiên đúng là khủng khiếp…

Chủ nhân của Nhan Lâu khẽ run rẩy, vội lên nghênh đón, nịnh hót chào hỏi.

Còn Nhan Nguyệt thì vui vẻ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, nói: “Anh Kinh Hồng… Sao anh lại đến đây? Nguyệt Nhi vui lắm, cứ tưởng không bao giờ được gặp lại anh nữa”.

Nhan Nguyệt vừa vui mừng vừa kiêu ngạo như con thiên nga trắng rồi hừ lạnh một tiếng về phía Nhan Sở Ngọc, sau đó cất bước đi về phía người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím kia.


Người đó mặc dù tươi cười ôm chặt eo Nhan Nguyệt nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía Nhan Sở Ngọc.

Người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím này tên là Diêu Kinh Hồng, là đệ tử ngoại môn của học viện Thiên Uyên.

Ở bên ngoài thì hắn ta được coi là yêu nghiệt siêu cấp nhưng trong học viện thì chỉ miễn cưỡng đứng ở tầng trung, thậm chí còn không có tư cách được tăng lên làm đệ tử nội môn.

Địa vị ở học viện không cao nên hắn ta thích ra ngoài hơn. Ít nhất ra bên ngoài hắn ta cũng được mọi người kính trọng.

Đặc biệt là với bộ võ phục của học viện Thiên Uyên cũng khiến hắn ta oai hơn rất nhiều.

Mấy năm trước, hắn ta từng gặp Nhan Nguyệt ở một tầng võ đạo. Lần đó ông nội của Nhan Nguyệt cũng chính là đại trưởng lão của nhà họ Nhan dẫn cháu gái đến tham dự lễ mừng thọ của một người bạn.

Đại trưởng lão của nhà họ Nhan vừa hay cũng là trưởng bối của Diêu Kinh Hồng, Diêu Kinh Hồng cũng tham dự tiệc mừng thọ đó. Vì vậy Diêu Kinh Hồng và Nhan Nguyệt mới biết nhau.

Nhan Nguyệt cũng khá xinh đẹp nên Diêu Kinh Hồng vẫn nhớ.

Lần này nhận lời mời của người anh em tốt là Chu Tiến, nói là bên dưới sân võ đạo Tạo Hóa có bảo vật nên hắn ta cũng muốn đến xem sao.

“Cô gái này là?”, ánh mắt của Diêu Kinh Hồng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn Nhan Sở Ngọc với vẻ vui mừng và hiếu kỳ…

Không ngờ lại gặp được cô gái tuyệt sắc ở nơi nhỏ như này?
 
Chương 1504: C1504: Vô cùng sát phạt


“Cậu là Tô Minh phải không?”, Tử Hoàn mở miệng, ánh mắt ghim chặt trên người Tô Minh, hắn ta nhe răng cười lớn, răng nanh sắc bén mà dày đặc, âm thanh thản nhiên mà tràn ngập sát khí: “Người được ca tụng là yêu nghiệt nghìn năm mới xuất hiện, thật đúng là bá đạo”.

Tử Hoàn đã nhìn ra thân phận của Tô Minh.

Nhất thời, đám người Triệu Diễm, Vương Truỳ thọt chân, Tống Quỳnh, Thất điện tử đều nheo mắt nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt có chút sâu xa.

Nếu nói một giây trước bọn họ còn cảm thấy Tô Minh là một kẻ điên không biết điều, chỉ biết khua môi múa mép.

Vậy thì một giây sau, thái độ này đã chuyển biến thành coi trọng và hiếu kỳ.

Quả thật là gần đây, danh tiếng của Tô Minh thật sự là rất lớn.

“Nghe nói trong tay cậu ta có Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm phải không? Còn có thanh kiếm gì đó vô cùng mạnh?”, Thất điện tử thầm nghĩ, trong lòng hắn ta nảy ra suy nghĩ tham lam, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh giống như là đang nhìn một con sơn dương béo.

Đối với Thất điện tử, hắn ta cho rằng lời đồn đại đã có phần phóng đại, hắn ta tự có suy đoán của chính mình.


Huống chi, ở đây không chỉ có mỗi một mình hắn ta, còn có người đi theo bảo vệ.

Cho dù có đúng như lời đồn đãi, tên Tô Minh này không nhất định là có thể đánh chết được mình.

“Ba giây, sau ba giây, người nào còn đứng trong sân võ đạo Tạo Hoá này, tôi sẽ trực tiếp giết chết, tôi nói được làm được”, Tô Minh không thèm phản ứng với Tử Hoàn: “Ba! Hai…”

“Một!”

Tô Minh nở nụ cười.

Con người mà!

Thật đúng là tham lam.


Giờ phút này, anh có thể nhìn thấy được trong mắt đám người Thất điện tử, Tam hoàng tử Tử Hoàn, Triệu Diễm, Tống Quỳnh, Vương Truỳ chân thọt, đều sát ý nồng đậm và tham lam.

“Hù doạ ai chứ, lại còn ba hai một, hài hước, ông đây muốn chết! Có bản lĩnh thì đến giết ông đây đi!”, Triệu Diễm nói thầm một câu, tên yêu nghiệt nào mà chẳng kiêu ngạo, Triệu Diễm cảm thấy những lời đồn đãi đều là giả, đều là lời nói vô căn cứ, muốn lừa ai chứ?

Âm thanh thì thầm của Triệu Diễm còn chưa dứt…

Đột nhiên.

Xoẹt!

Tô Minh rút kiếm.

Bất ngờ rút kiếm.

Không chút do dự.

Vô cùng sát phạt.
 
Chương 1505: C1505: Mà là trực tiếp giết chết


Dưới sự bùng nổ tuyệt đối của sức mạnh thuần tuý, cộng thêm quy luật không gian và kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ.

Kiếm chuyển động thậm chí còn không nhìn thấy ánh kiếm.

Sau đó…

Trên cổ Triệu Diễm lập tức xuất hiện một vệt máu. . Truyện Hot

Thần hồn cũng vỡ vụn trong nháy mắt.

Trên thực tế, Triệu Diễm cũng không phải là đồ ngốc, tuy rằng hắn ta thì thào khinh thường Tô Minh, nhưng hắn ta hiểu rõ thực lực của bản thân mình, ở đây, so với những người khác thực lực của hắn ta kém hơn một chút, cho nên, sau khi biết được thân phận của Tô Minh, hắn ta đã cẩn thận phòng ngự, cũng như ngưng tụ sức mạnh, nếu như trong nháy mắt đó Tô Minh không ra tay, hắn ta cũng sẽ chủ động ta tay.

Trận chiến của những cường giả, có đôi khi cơ hội đầu tiên đặc biệt quan trọng, nếu đã không rời khỏi sân võ đạo Tạo Hoá, thì chính là không chết không ngừng, đương nhiên là phải chuẩn bị ra tay trước bất cứ lúc nào.

Đáng tiếc, Tô Minh lại nhanh hơn.


Triệu Diễm có được hai loại thiên hoả.

Mà điều làm cho hắn ta kiêu ngạo nhất chính là, hắn ta đã sáng tạo ra lồng Song Hoả Cương.

Dùng để phòng ngự.

Vừa rồi, hắn ta một bên ngưng tụ sức mạnh, một bên phòng ngự, thứ hắn ta dùng lồng Song Hoả Cương.

Lồng Song Hỏa Cương này hấp thu lửa, phối hợp với chân khí, lại lấy võ kỹ luyện thể làm tiêu chuẩn cơ bản, cuối cùng dùng hỏa trận để kết nối lại với nhau.

Chiếm được một chiếc lồng Song Hoả Cương.

Lực phòng ngự sẽ tăng mạnh.

Về cơ bản chính là, cho dù hắn ta không phản kích, vẫn luôn đứng im không nhúc nhích dưới chiếc lồng Song Hoả Cương kia, cho dù là cường giả cảnh giới bán bộ Văn Đạo cầm trong tay đạo khí cũng rất khó làm cho hắn ta bị thương nặng.


Đáng tiếc.

Hắn ta gặp phải Tô Minh.

Đâu chỉ là bị thương nặng?

Mà là trực tiếp giết chết.

Cái phòng ngự chó má gì đó, đối mặt với lực lượng sáu trăm triệu cân phối hợp cùng với kiếm ý cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, quả thực là còn yếu ớt hơn cả một tờ giấy.

Huống chi còn có sự phối hợp cao siêu của quy luật không gian?

Ngay khoảnh khắc Triệu Diễm chết!

Keng…

Âm thanh thẩm thấu tận xương vang lên, rồi nổ tung ở trước mặt Tô Minh.

Thanh thuý đến mức quỷ dị, khiến cho kẻ khác lạnh thấu tim gan.

Âm thanh đó xuất phát từ tiếng va chạm của kim loại.
 
Chương 1506: C1506: Quyền ấn của tô minh tan biến


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đó là một thanh loan đao màu máu, vô cùng sắc bén, như chảy ra từng tia máu.

Cảnh tượng như dừng lại!

Thậm chí có chút lạnh lẽo…

Trước mặt Tô Minh là bia Huyền Diệu.

Bia Huyền Diệu đã chặn một đòn tấn công trí mạng của thanh loan đao.

Chủ nhân của thanh loan đao đã xuất hiện trước mắt Tô Minh, đúng là Thất điện tử có cảnh giới Văn Đạo tầng thứ nhất.

Điện Hoàng Tuyền am hiểu nhất là một kích trí mạng, ẩn nấp và tốc độ.


Vừa rồi, trong lúc Tô Minh ra tay với Triệu Diễm, Thất điện tử đã nắm bắt được cơ hội này, quyết đoán ra tay.

Nhưng Tô Minh đã sớm phòng bị.

“Cút!”

Trong chớp mắt, Tô Minh chợt quát một tiếng, sát ý bùng nổ, anh dứt khoát quay đầu lại, nâng tay tung ra một quyền.

Một quyền này là Quy Vu Trần Ai, sáu trăm triệu sức mạnh.

Nhưng khi phối hợp cùng với quy luật không gian, dưới sự tăng trọng của không gian, lực lượng bùng nổ đã được tăng thêm, tốc độ nắm đấm cũng nhanh hơn.

Một quyền tung ra, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, ánh sao như mất đi ánh sáng, tất cả trở về với hư vô hỗn độn.


Quyền này nhắm thẳng vào đầu Thất điện tử.

Giết người vô cùng dứt khoát.

Không bởi vì Thất điện tử là người của điện Hoàng Tuyền mà xuất hiện một chút băn khoăn.

Thất điện tử nhanh chóng phản ứng, dưới chân hắn ta có thêm một vân giày màu đen, phía trên vân giày là pháp trận không gian, vân giày đảo ngược, trận pháp chảy xuôi, chân khí thiêu đốt, làm gia tăng tốc độ lui về sau của Thất điện tử lên gấp ba lần.

Đồng thời, khi Thất điện tử lui về sau, bà lão đi theo bảo vệ Thất điện tử, nghe nói là cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín, đã di chuyển một cách quỷ dị, che chở ở trước người Thất điện tử.

Bà lão kia nâng cánh tay gầy gò lên, tung ra một chưởng.

Đối đầu trực tiếp với một quyền kia của Tô Minh.

Bùm!

Quyền ấn của Tô Minh tan biến.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

 
Chương 1507: C1507: Dốc hết toàn lực vào kiếm


Quy luật hắc ám nồng đậm trên quyền ấn trở nên rõ ràng, không nhìn khoảng cách không gian, trực tiếp chạm đến ngực Tô Minh.

Chớp mắt, bia Huyền Diệu bao phủ cả người Tô Minh, thoái mái ngăn chặn một quyền kia của bà lão.

Mà giây phút này.

Ở chân trời.

Mây mù kéo đến, sấm chớp đùng đùng, uy áp bao phủ!

Cả Ngưỡng La Thiên đều run rẩy.

Giữa không trung xuất hiện một cửa động tối om, không ngừng cuộn trào.

Trong nháy mắt.

Đã mở ra một vòng thật lớn giữa bầu trời.


Kẻ xuất hiện là một người đàn ông trung niên, trong mắt tràn ngập oán độc.

Khuôn mặt giống Triệu Diễm đến ba phần.

“Nhãi con, mày dám giết con trai tao, mày…”

Người đàn ông trung niên kia chính là bố của Triệu Diễm.

Danh xưng Hỏa Hoàng Triệu Cang.

Đây chính là một trong những lão quái vật đi được xa nhất trong con đường tu luyện hỏa ở đại thế giới.

Một trong những cường giả có thực lực cao nhất.

Triệu Diễm chết, thân làm bố, Triệu Cang có thể biết được trong nháy mắt.

Nổi giận!


Đối với Triệu Diễm, ông ta đặt rất nhiều kỳ vọng, làm sao nghĩ đến…

Triệu Diễm đột nhiên chết, ngay cả thần hồn cũng không còn.

Nếu như không phải vì chân thân cách quá xa, hắn ta nhất định sẽ hạ xuống, tiêu diệt Tô Minh.

“Triệu Cang, giết thì giết đi, mày có thể làm gì chứ? Nếu như muốn báo thù, hạ chân thân xuống đi, Tô Minh tao không từ ai bao giờ. Giờ thì cút đi cho ông!”, Tô Minh còn không ngẩng đầu lên, chỉ có Long Ngục kiếm trong tay anh không hề do dự đâm lên bầu trời.

Một kiếm này. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

Rất mạnh.

Dốc hết toàn lực vào kiếm.

“Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo”, “Cửu Kiếm Kinh Tiên”, “Thập Kiếm Vĩnh Hằng”, “Sinh Tử Chớp Ảnh”, phối hợp với Sinh Tử Nhị Khí, sức mạnh tụ lại, kiếm ý, quy luật không gian, vv.

Với thân người.
 
Chương 1508: C1508: Lấy tô minh làm mục tiêu


Một kiếm gầm thét, giống như kiếm thần chi kiếm.

Một kiếm xông tới.

Tứ thần tương tùy.

Kiếm đánh vào gương mặt to lớn ấy, khiến nó vỡ tung, hóa thành hư vô.

“Tiểu… Tiểu bối, láo xược!”, Triệu Cang nổi giận lôi đình, không thể nào khống chế được. Chân thân còn chưa hạ xuống, lửa giận kia đã cuộn trào mãnh liệt như tới từ ngàn vạn dặm xa.

Trong khoảnh khắc kiếm ấy từ tay Tô Minh đánh ra.

Người bảo vệ của Thất điện tử, bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng kia lại lần nữa đánh tới.


Đã ở trước mặt Tô Minh, bà lão rõ ràng đã tích trữ sức mạnh vô cùng lớn, khí tức nội liễm trên người càng thêm rét lạnh.

Không chỉ có vậy, hai người bảo vệ của Tử Hoàn, hai ông lão cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy và thứ tám cũng đã đến trước mặt Tô Minh.

Thậm chí, Tống Quỳnh ở cảnh giới bán bộ Hằng Đạo cũng mỏi mắt trông lại. Mặc dù bà ta không đến gần Tô Minh, nhưng cũng dùng khí tức vây lấy anh, rõ ràng đã chuẩn bị năng lượng xong, chỉ chờ giết chết anh trong một kích.

Còn có Tử Hoàn, hắn ta toét miệng cười, khí tức trên người cũng sôi sục lên, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra bản thể.

Sắc mặt Tô Minh không thay đổi, chỉ có đôi mắt bình tĩnh, lạnh băng.

“Ám Tử Cô Lâu Thủ!”, chẳng mấy chốc, bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ra tay trước tiên. Bà ta vừa ra tay, khí tức thần thông rạo rực, bí pháp gầm thét, bí văn lượn lờ, Cô Lâu Thủ giống như chồng lên mười tầng trời, giống như nhúng vào Sinh Tử, muốn chộp Tô Minh. Rõ ràng, trảo ấn trông không lớn, nhưng mà lại vô hình cho người ta cảm giác toàn bộ Ngưỡng La Thiên đều bị bàn tay ấy chộp lấy, chỉ cần niệm chú là có thể bóp nát Ngưỡng La Thiên, vô cùng mạnh mẽ.


Mà ngay khi bà lão ấy ra tay, hai ông cụ cảnh giới Văn Đạo bảy tầng và tám tầng bên phía Tử Hoàn cũng rất ăn ý, đột nhiên hai người hóa thành hư vô chi ảnh.

Lấy Tô Minh làm mục tiêu.

Hai người đó vô cùng ăn ý, dường như đã tu luyện pháp quyết cộng thông, liên hợp khí tức gì đó. Một thêm một còn lớn hơn hai, hai người cùng nhau tấn công và phòng bị, liên thủ tăng thêm sức mạnh, giống như là thi triển một môn thần thông. Một người dùng kiếm, một người dùng đao. Kiếm như dây tơ, lấy thần thông làm nền tảng, lấy kiếm ý làm khung xương. Thanh kiếm vung lên, mạnh mẽ chai cắt, khiến tim người ta cũng ngừng đập, tạo thành lưới kiếm đạo, bao lấy Tô Minh. Mà người dùng đao kia, đao nặng, chuôi ngắn, tốc độ đao bị thúc đến đến mức cuối cùng, xuyên thủ hư vật, xé nát không gian. Đao ý và kiếm ý giống như khí tức tử thần nhảy nhót, xông về phía trước ào ào, vô cùng lạnh lẽo.

Từ xa nhìn đến, thời gian như ngừng lại.

Ba đại lão quái vật vây quanh Tô Minh.

Vây kín anh.

Từ trên xuống dưới, Tô Minh đều bị phong tỏa.

“Giết ông trước!”
 
Chương 1509: C1509: Ung dung đến mức không thể ung dung hơn


Trong thời khắc sống chết, trong khoảng thời gian cực hạn ấy, khóe miệng Tô Minh nhếch lên thành một tia tàn bạo rét lạnh. Bia Huyền Diệu lập tức bao lấy toàn thân, giống như bức tường phòng ngự, ngăn lại phía sau, ngăn lại sự công kích từ đao kiếm của hai người bảo vệ Tử Hoàn. Mà Tô Minh lại đông đưa vòng tay.

Ma La xuất hiện.

Chỉ có khi Ma La xuất hiện.

Bà lão ở cảnh giới Văn Đạo tầng chín kia và hai người bảo vệ của Tử Hoàn mới biết được, giống như lời đồn, thanh kiếm còn hiếu thắng hơn cả chí bảo cấp bậc thượng phẩm hỗn độn mà Tô Minh có kinh khủng đến mức nào!

Dường như… Dường như thanh kiếm ấy không nên xuất hiện ở thế giới Đại Thiên.

Quá mạnh mẽ.

Từng tia khí tức tản ra từ thân kiếm đều có hơi hướng muốn chôn vùi trời đất.

Hơn nữa còn là cảm giác mạnh mẽ vượt lên tất cả võ đạo nhân thức và thần hồn nhận thức mà mọi người biết ấy không thể nào ngăn cản, thậm chí còn không có ý định ngăn cản.

Bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng kia trợn mắt la lên: “Thất điện tử, chạy đi!”

Cùng lúc bà ta hoảng sợ hét lên, bản thân cũng điên cuồng lui lại.


Nhưng, trước mặt bà ta xuất hiện một ngọn đèn.

Một ngọn đèn đỏ đen.

Ngọn đèn giống như bông hoa tới từ địa ngục

Đột nhiên tách ra.

Khí tức tử vong và bóng tối vô bận như có linh, ngưng tụ lại, trong nháy mắt, bao phủ lấy bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ấy…

Ngay lập tức, bà ta thi triển thân pháp và phương pháp ẩn nấp, gắng sức lui lại. Lui được một trọng thiên, lại lùi một đạo không gian lạ.

Nhưng mà.

Dù như vậy.

Ma La kiếm cử động.

Vạn vật đều như ngừng cử động.


Bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng chín kia cảm thấy rét lạnh, bị khóa chặt tận xương.

Bà ta muốn kêu lên, làm sao có thể chứ?

Nhưng mà…

Bà ta chưa kịp hô thành tiếng.

Trước mắt…

Vật phòng ngự chí bảo – Thiên Quỷ Đăng – bên cạnh bà ta đột nhiên tắt, tim đèn bị xé nát!

Ung dung đến mức không thể ung dung hơn.

Phải biết rằng, Thiên Quỷ Đăng của bà ta chính là chí bảo phòng ngự cấp bậc bán bộ hỗn độn.

Cộng thêm, Thiên Quỷ Đăng được bà ta dùng quy luật Hắc Ám nuôi dưỡng hơn mười triệu năm, sức phòng ngự tăng lên nhiều.

Dưới tình huống ấy, chỉ cần Thiên Quỷ Đăng cháy lên, bà ta có thể coi thường tất cả công kích dưới cảnh giới Hằng Đạo!

Có thể nói, đây chính là chí bảo phòng ngự cao cấp trong cao cấp. Nhưng mà dưới Ma La kiếm, ngay cả một tia phong mang của Ma La kiếm cũng không đỡ được. Chuyện này quá đáng sợ.

Mà cùng lúc Thiên Quỷ Đăng tắt, bà lão cảm nhận được sinh cơ của mình đang điên cuồng tiêu tán.

Bởi vì, Ma La kiếm đã xuyên thủng tim bà ta.
 
Chương 1510: C1510: Vô cùng vô tận


“Không!”, bà lão tuyệt vọng gào thét, thế nhưng chỉ còn lại một tiếng gào thét này thôi, bởi vì mắt thường cũng có thể thấy vị trí trái tim bị Ma La Kiếm xuyên qua của bà ta đang lan ra khắp cơ thể, cả người bà lão giống như một bông tuyết màu đen, hóa thành từng mảnh từng mảnh, ngay cả thần hồn cũng giống như thế.

Trong chớp mắt giết bà lão, Tô Minh bỗng nhiên quay đầu.

“Trốn được sao?”, Tô Minh quát, chỉ thấy giờ phút này hai người bảo vệ của Tử Hoàn đang hợp sức đánh xuyên qua hư không, một lần mà có thể xuyên qua tận tám trăm dặm hư không, tạo ra một cái lỗ đen, hai người dùng hai tay nâng Tử Hoàn bị dọa sợ, muốn sải bước tiến vào lỗ đen trong hư không để chạy trốn.

“Tam hoàng tử, đi…”, Tô Minh vừa quay đầu, trái tim của hai lão già bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám cứ như muốn ngừng đập, hoàn toàn không hề do dự nữa, hai người cùng hợp sức ném Tử Hoàn vào trong lỗ đen hư không.

Mà hai người bọn họ thì quay người, muốn ngăn cản Tô Minh tranh thủ chút thời gian cho Tử Hoàn.

Có thể nói, vào lúc sống chết, biểu hiện của hai người bảo vệ rất hợp lý.

Đây là muốn dùng mạng của mình để đổi lấy một chút hy vọng sống cho Tử Hoàn.

Nhưng mà...


Đáng tiếc!

“Trấn cho tôi!”, Tô Minh nghiêm nghị quát lớn, thúc đẩy bia Huyền Diệu trấn áp về hướng hai lão già cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám kia.

Đồng thời, Tô Minh vung Ma La Kiếm ra.

Chỉ trong chốc lát.

Vậy mà Ma La Kiếm cũng chui vào lỗ đen hư không.

Lao về hướng Tử Hoàn đã bị ném vào.

Một màn này khiến hai người bảo vệ của Tử Hoàn quá sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, khàn giọng rống to: “Không được!”


Còn chưa dứt lời.

Bia Huyền Diệu bỗng nhiên phóng đại như che lấp cả bầu trời.

Vô cùng vô tận.

Sức mạnh kinh khủng tựa như Thần Sơn.

Trút xuống.

Nghiền ép.

“Cút!”, hai người bảo vệ dùng hết sức, thậm chí còn thiêu đốt cả chân khí trong người, hai người nâng nắm đấm lên đập lên trên trời, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra vô số quyền liên tục...

Nhưng mà...

Quyền ấn gào thét, va vào dưới bia Huyền Diệu lại chỉ như gãi ngứa.

Bia Huyền Diệu phai mờ dần.
 
Chương 1511: C1511: Dòng máu tươi đó chính là của tử hoàn


Hai người bảo vệ chỉ cảm thấy như bị chư thiên đè lên, một sức mạnh thương thiên đang nghiền ép.

Chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát.

Muốn chạy trốn, nhưng giờ phút này hai chân lại như bị chặt mất, căn bản không thể trốn được.

Hơn nữa phía trên bia Huyền Diệu dường như có một sức mạnh khóa chặt khiến người ta phải run sợ.

Hai người tuyệt vọng đến mức xương cốt cả người đều vang lên kèn kẹt.

Mà đúng lúc này.

Cơ thể Tô Minh khẽ động

Quy luật không gian gia tăng.

Không gian chồng chất, tốc độ kinh khủng.


Anh sải bước ra, một nửa bước chân rơi vào trong hư không, đưa tay chộp một cái.

“Không!”

Chỉ nghe thấy tiếng gào thét sợ hãi tuyệt vọng của Thất điện tử vang lên...

Tiếp đó.

Chỉ thấy một cái tay của Tô Minh bóp chặt cổ của Thất điện tử, cả người hắn ta lại xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.

Thất điện tử run lẩy bẩy như một con gà con, sắc mặt như bôi sáp ong.

Điên cuồng giãy giụa, nhưng lại không có một chút tác dụng nào.

Cùng lúc đó.


Vèo!

Một tiếng xé gió chói tai lao tới.

Ma La Kiếm lại trở về tay Tô Minh lần nữa.

Mà rõ ràng trên thân Ma La Kiếm còn có một dòng máu chảy xuôi.

Dòng máu tươi đó chính là của Tử Hoàn.

“Không!”, hai người bảo vệ của Tử Hoàn vốn đã kiên trì đến giới hạn rồi, lúc này ngửi được mùi máu tươi và khí tức thần hồn của Tử Hoàn trên thân Ma La Kiếm, bọn họ không còn kiên trì được nữa.

Ầm...

Bia Huyền Diệu trấn áp xuống.

Hai người bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám bị nghiền nát thành hư vô.

Xung quanh toàn bộ sân võ đạo Tạo Hóa

Yên lặng.
 
Chương 1512: C1512: Là người có cảnh giới bán bộ hằng đạo


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Yên lặng như thần chết đến.

Yên tĩnh như sa mạc bị phong hóa qua chục nghìn năm.

Yên tĩnh như tâm thần bị lấy ra, thần hồn bị xé nứt, máu thịt bị phơi khô.

Chỉ còn lại từng đôi mắt kinh ngạc đỏ như máu nhìn về phía Tô Minh.

Bao gồm cả đám người Hương Tuyết Tiên Tử, Chu Tiến đều biến thành đồ ngốc, mặc dù đã thấy được sức mạnh của Tô Minh ở học viện Tiên Lạc từ trong đá giữ ảnh rồi.

Nhưng sao có thể chấn động bằng nhìn trực tiếp ở hiện trường chứ?

Tô Minh giống như ma thần giáng lâm, vô cùng mạnh mẽ, giết hết tất cả.


Quá mạnh.

Vô địch.

Mà Nhan Sở Ngọc không hiểu Tô Minh lắm, giờ phút này cũng đang ngơ ngác và sắp sửa hôn mê.

Ở trong mắt Nhan Sở Ngọc, đừng nói là người bảo vệ của Tử Hoàn và Thất điện tử, cho dù là Tử Hoàn và Thất điện tử, chỉ cần thổi một hơi là đã có thể tiêu diệt toàn bộ Ngưỡng La Thiên rồi.

Tử Hoàn và Thất điện tử đã là người mạnh nhất mà Nhan Sở Ngọc có thể tưởng tượng.

Kết quả thì sao?

Trước mắt...


Bất kỳ ngôn ngữ và cảm xúc nào đều không thể hình dung sự chấn động đó.

Tô Minh giống như đã mở cánh cửa của một thế giới võ đạo khác ra cho Nhan Sở Ngọc.

“Vì sao không nhân cơ hội trốn thoát?”, trong sự yên tĩnh, một tay của Tô Minh kẹp lấy Thất điện tử, mà ánh mắt thì nhìn về phía Tống Quỳnh cách đó không xa.

Là người có cảnh giới bán bộ Hằng Đạo.

Vừa rồi lúc anh nghe thấy bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín và hai người bảo vệ của Tử Hoàn hét lên, cho dù Tống Quỳnh có cơ hội chạy trốn, anh cũng không có quá nhiều sức lực để ngăn cản.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Quỳnh lại không chạy trốn.

Không chỉ không chạy trốn, mà còn không bắt tay với bà lão và hai người bảo vệ của Tử Hoàn để đánh mình.

Ngược lại giống như một người đứng xem, để mặc các chiêu khóa chặt Tô Minh tan thành mây khói.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top