Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 100: Tất Cả Đều Là Vệ Sĩ


Diệp Mộ Cấn đi sang bên cạnh nhấc máy gọi điện thoại cho ông nội mình.
Rất nhanh cô ta đã nói rõ
tình hình.
"Tô Minh! Xin lỗi anh! Gây phiền phức cho anh rồi", Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói.


Cô ta biết hôm nay lớn chuyện rồi.
"Đây có gì mà gọi là phiền phức", Tô Minh phì cười, từ đầu đến cuối trên mặt anh đều mang theo nụ cười.
Sau khi Tiết Hưng gọi điện thoại xong thì liền đỡ Tiết Tử Mẫn dậy.
"Anh à! Em muốn hắn sống không bằng chết", Tiết Tử Mẫn oán hận cực độ.

Cô ta sống 24 năm nhưng chưa bao giờ phải
chịu nhục như này.
"Yên tâm đi!", Tiết Hưng nhỏ giọng nói, trong lòng vẫn thấy rất tự tin.
Tiếp đó, thời gian cứ dần trôi đi.
Hai bên đều không có ý định rời đi.

Khoảng mười phút sau...
Lúc này từng chiếc xe dừng lại trước cửa, bước xuống là ba mươi người trẻ tuổi với thân hình
vạm vd mặc vest đeo kính râm.
Những người này đều là vệ sĩ của nhà họ Tiết.
Đám vệ sĩ này nhanh chóng đi vào phòng lớn.

Phần lớn trong số này đều là tu giả võ đạo.

Mặc dù chỉ đang ở tụ khí sơ kỳ nhưng vẫn là tu giả võ đạo.
Sau khi đám người này đi vào phòng lớn thì đều đứng ở phía sau Tiết Hưng.
Họ vừa đến thì lại có đám vệ sĩ khác đến, chia làm mấy tốp, ăn mặc giống nhau.


Họ đến từ nhà họ Phó, nhà họ Lý và nhà họ Dương.
Tiết Hưng tổng cộng gọi vào 12:48
Họ vừa đến thì lại có đám vệ sĩ khác đến, chia làm mấy tốp, ăn mặc giống nhau.

Họ đến từ nhà họ Phó, nhà họ Lý và nhà họ Dương.
Tiết Hưng tổng cộng gọi đến 50 người, tất cả đều là vệ sĩ.


 
Chương 101: Thiên Tự Vệ


Họ đều là những vệ sĩ tinh nhuệ.

Trong 50 người thì có ít nhất 30 người đang ở tụ khí sơ kỳ, đều là những người có tố chất.
50 người này đứng ở đó, không làm gì cả mà cứ đứng vậy, dường như ngọn núi sừng sững khiến người khác thấy khó thở.

Ngay cả không khí trong phòng cũng lưu động chậm lại.
Sắc mặt Tống Cẩm Phồn tái nhợt đi, còn Cao Tinh sợ đến nỗi không đứng vững, nửa quỳ trên đất.
"Chị Mộ Cấn! Đám thằng Tiết Hưng chơi lớn quá! Đám vệ sĩ này không đơn giản đâu", Diêu Chân nhỏ giọng nói, trong giọng nói cũng có chút sốt sắng.
Những vệ sĩ bình thường thì kể cả gọi đến 500 người thì cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng những vệ sĩ mà Tiết Hưng gọi đến đều vô cùng chất lượng, chắc là những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Tiết, nhà họ Lý, nhà họ Phó và nhà họ Dương chăng.

Biết đâu lại là vệ sĩ sát sườn bảo vệ những gia chủ danh tiếng thì sao?
50 người này mà ra tay thì chỉ e toàn bộ Đế Thành sẽ đều không yên.
"Cô Diệp! Chúng tôi không làm khó cô nhưng nếu thằng nhóc này mà hôm nay không tự đánh gãy chân tay của nó thì nó đừng hòng ra được khỏi đây", Tiết Hưng lớn tiếng nói, giọng nói đầy vẻ tự tin.
Hắn vẫn chưa ra lệnh cho 50 vệ sĩ này ra tay, bởi vì hắn muốn không chiến mà thắng.

Tiết Hưng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng sát khí.
Hắn không tin trong hoàn cảnh này mà Tô Minh có thể lật ngược tình thế được.
Kể cả là có Diệp Mộ Cẩn giúp đỡ thì cô ta có thể giúp được đến mức nào?
Lúc này, Tống Cấm Phồn cảm thấy có chút căng thẳng, thân người không ngừng run rẩy.
Tô Minh giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai cô ta để cô ta yên tâm hơn.
"Đồ ngu xuấn!”, Diệp Mộ Cẩn thấy vẻ đắc ý của Tiết Hưng mà chỉ thốt ra mấy chữ.
Một giây sau, đột nhiên có bốn người đàn ông trung niên mặc võ phục chậm rãi từ bên ngoài lối đi của nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia đi vào trong.
Bốn người đàn ông trung niên này nếu luận về ngoại hình thì không có gì đặc biệt.


Nếu đứng trong đám đông thì không nhìn ra có gì nổi bật.
Mỗi người đều mặc võ phục với màu khác nhau, có đen, trắng, xanh và tím.
Họ đều với vẻ bình tĩnh, cười nhạt đi đến bên cạnh Diệp Mộ Cẩn.
"Cô chủ!"
Họ thốt ra hai chữ cô chủ mà khiến cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, thậm chí mọi người còn không dám thở mạnh.
Đặc biệt là Tiết Hưng lúc này mặt không còn giọt máu, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Bốn...!Bốn người này...!Nếu như hắn nhìn không nhầm thì đây chính là bốn người trong Thiên Tự Vệ vô cùng thần bí trong truyền thuyết của nhà họ Diệp.


 
Chương 102: Thật Không Thể Tưởng Tượng Nổi!


Nghe nói bốn người này đều đạt đến cảnh giới tông sư.

Mặc dù chỉ là tông sư sơ kỳ nhưng đều đã bước sang cảnh giới tông sư rồi.
Họ chính là những nhân vật thần bí mà nhà họ Diệp đã tốn hàng trăm năm, tốn vô số tài nguyên mới bồi dưỡng ra.
Bốn người này chẳng phải là những người luôn theo sát để bảo vệ ông chủ nhà họ Diệp sao?
Chẳng phải là họ không bao
giờ xuất hiện trước mặt mọi người sao?

Chỉ cần một trong bốn người này ra tay thì đều có thể trấn áp được 50 vệ sĩ kia.
Bởi vì họ không cùng đẳng cấp, không cùng tầng lớp.
"Cô chủ!", đúng lúc này lại có một nhóm tám người đi vào, đều là những người trẻ tuổi, tầm 30 đến 35 tuổi.
Tám người này cũng mặc võ phục, nhưng màu sắc thì đều giống nhau.
Điều khác biệt là họ mang
theo binh khí khác nhau.

Có kiếm, có dao, có gậy, có cả cái giản...
Khí tức của tám người cũng na ná nhau, cứ như kiểu sinh tám vậy.
Họ đều với vẻ mặt không biến sắc, cung kính khom người trước Diệp Mộ Cẩn.
"Cái gì?", sắc mặt Tiết Hưng tái nhợt, miệng há hốc.

Hắn sợ đến nỗi không đứng vững.
Bốn đại Thiên Tự Vệ ra tay, tám đại Địa Tự Vệ cũng ra tay?
Mặc dù thực lực của tám

người trong Địa Tự Vệ kém hơn bốn người trong Thiên Tự Vệ nhưng cũng đều ở cảnh giới tông sư sơ kỳ.
Nói cách khác thì lúc này đối phương đang có 12 người ở cảnh giới tông sư!
Ôi mẹ ơi!
Phát điên mất!
Tiết Hưng, Phó Đông, Lý Tuần đều sợ suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Tám gia tộc ở Đế Thành mạnh đến mức nào? Mạnh đến nỗi khiến người ta thấy sỏn gai
ốc, mạnh đến mức đáng sợ.

Nhưng mọi khi họ đều rất khiêm tốn...
Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều là những quân át chủ bài, chẳng phải chỉ khi nhà họ Diệp đứng trước bờ vực sinh tử thì mới lôi ra sao? Chẳng phải bình thường đều giấu rất kỹ sao?
Hiện giờ chỉ là cuộc tranh chấp của thế hệ trẻ, vậy mà nhà họ Diệp cũng cử đám người này đến u?
Ngoài ra, hiện giờ Diệp Mộ Cẩn chỉ là con gái chi trưởng, kể cả là ứng cử viên cho vị trí gia chủ kế nhiệm nhưng ít nhất hiện
giờ cô ta vẫn không phải là gia chủ nhà họ Diệp, đâu có tư cách điều động cả hai đội Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ chứ?
Tiết Hưng thật sự như muốn phát điên, vừa sợ hãi vừa uất ức, vừa buồn bực, vừa phân nộ, suýt nữa tức phụt máu.
Tinh hình trước mặt là gì thế này? Mọi người đang đánh nhau bẵng vũ khí lạnh, vậy mà đối phương lấy súng ra, lấy tên lửa ra thì chơi kiểu gì được?

Không hợp quy tắc!
Không những thế, Tiết Hưng còn phát hiện ra 50 vệ sĩ đứng
sau mình lúc này đều không ngừng run rẩy.
Không run sao được? Bắt đám người bình thường hoặc đang ở tụ khí sơ kỳ đối mặt với cường giả ở cảnh giới tông sư, họ có thể đứng vững được đã là dũng cảm lắm rồi.
"Chuyện này...!Chuyện này...!Anh ơi...", Tiết Tử Mẫn sợ chết khiếp mà không nói nên lời.
Tiết Tử Mẫn cũng thành kẻ ngốc rôi, Cô ta Diệp Mộ Can xuất thân trong nhà họ Diệp hùng mạnh, nhà họ Diệp cũng là một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành.

Nhưng cô ta chỉ hiểu là
nhà họ Diệp mạnh về tiền bạc thôi chứ không thể ngờ...
Thật không thể tưởng tượng nổi!
"Chị Mộ Cẩn! Như này phải chăng là hơi quá?", Vương Đồng nhỏ giọng hỏi, trên trán toát hết mô hôi.


 
Chương 103: Sợ Đến Mức Run Rẩy


"Khụ khụ...", đám Diêu Chân cũng như vậy, họ vừa kích động phấn khích nhưng cũng thấy lúng túng.
"Chị đây muốn bắt nạt người khác đấy thì sao!", Diệp Mộ Cẩn gằn giọng.
Có người muốn bắt nạt người đàn ông chân chính của bà đây, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà.
Diệp Mộ Cẩn cô dám yêu dám hận.
Cô ta căm ghét Công Tôn Thần, vì thế dù hắn theo đuổi cô bao năm, nhà Công Tôn và nhà họ Diệp còn hợp tác lâu năm với nhau, cô ta cũng không thèm liếc hắn lấy một cái.
Còn Tô Minh, cô ta dù mới tiếp xúc với anh chưa được bao lâu nhưng đã có cảm giác rung động rồi, vì thế cô ta đã hạ quyết tâm.

ở Đế Thành, chỉ có người đàn ông chân chính của Diệp Mộ Cẩn cô được bắt nạt người khác.

Ngược lại ư? Cứ thử xem, cho dù là nhà họ Tiết hay nhà họ Lý, cô ta cũng mặc kệ.
Hơn nữa, ông nội cũng ủng hộ cô ta, vừa rồi cô ta đã gọi điện cho ông nội, ông còn chủ động yêu cầu Thiên Tự Vệ và Địa
tự Vệ ra tay.
Bởi vì Tô Minh là ân nhân cứu mạng của ông nội, cũng là ân nhân của nhà họ Diệp.
"Tiết Hưng, chẳng phải đã nói xong rồi sao? Vậy thì bắt đầu đi!", Diệp Mộ Cẩn nói.
"Cô...!Cô Diệp, tôi...!tôi sai rồi, đều là lôi cua tôi và Tứ Mân, cô bớt giận cho", Tiết Hưng cười gượng nói, hạ mình làm cháu của Diệp Mộ Cẩn luôn, lúc này hắn ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
"Bớt giận?", Diệp Mộ Cẩn cười khẩy, bước về phía Tiết
Hưng và Tiết Tử Mẫn.
Hai người kia sợ đến mức run rẩy nhưng không dám lùi lại.
Cho đến khi Diệp Mộ cấn bước đến ngay gần họ.
"Là cô nói muốn Tô Minh sống không bằng chết?", Diệp Mộ Cấn nhìn Tiết Tử Mẫn, lạnh lùng nói.
"Không...!Không...!Không dám.


Cô Diệp, tôi...", Tiết Tử Mẫn càng run bần bật.
"Bốp!", cú tát của Diệp Mộ Cẩn giáng lên khuôn mặt xanh tím, xưng phù, không ra hình người của Tiết Tử Mẫn.
Tiết Tử Mẫn lại đau đến bật khóc.
Cô ta co cuộn người lại, trông càng thê thảm.
Nhưng Tiết Tử Mẫn không dám mắng chửi lấy một câu.
"Còn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, anh còn muốn đánh gãy tay chân Tô Minh?", Diệp Mộ Cẩn nhìn sang Tiết Hưng.
"Tôi...!Tôi...", Tiết Hưng lắp bắp, cả người đều trở nên lạnh lẽo.
"Tôi muốn anh tự bẻ gãy tay chân mình, đừng để Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ nhà họ Diệp phải ra tay”, Diệp Mộ Cấn nói.
"Vâng", Tiết Hưng chỉ có thể đồng ý.
Mà đám người Phó Đông, Lý Tuần, Dương Thiên Tình sau lưng hắn đều run như cầy sấy.
Lúc bình thường hai nhóm người cũng hay xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng hai boss lớn là Diệp Mộ Cẩn và Công Tôn Thần chưa từng đích thân ra mặt.
Hôm nay Diệp Mộ Cấn thật sự ra tay bọn chúng mới biết sợ!

Quá đáng sợ!
Gia tộc của bọn họ ở Đế Thành kém tám đại gia tộc quá nhiều.
Đến mức khó mà hình dung nối.
Tiếp đó, Tiết Hưng cũng dứt khoát, hắn dặn dò vệ sĩ bẻ gãy một chân và một tay mình ngay trước mặt tất cả mọi người.
Mặc dù đi bệnh viện thì vẫn có thể nối lại nhưng một người
sống sờ sờ bị bẻ gãy tay chân như vậy thì vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.
"Kể ra cũng có can đảm đấy”, Diêu Chân lẩm bẩm.
"Chị Mộ Cẩn, được rồi chứ?", Văn Bối Bối nói nhỏ.
Sự việc ầm ĩ đến mức này hẳn là có thể kết thúc rồi đi?
Diệp Mộ Cấn gật đầu.


 
Chương 104: Cảnh Giới Tông Sư Hậu Kỳ


Nhưng đúng lúc này.
Đám người còn chưa giải tán...
"Haha, mọi người định đi rồi?", một giọng nói vang lên trong góc rẽ của hậu viện phía sau đại sảnh.
Một người đàn ông trung niên râu dài bước tới.
Người đàn ông trung niên.

Chiều cao trung bình.
Mặc trường bào màu xám rộng.
Đầu đội một chiếc mũ chóp cao.
Da hơi đen, mắt không to, phần lòng trắng mắt rất nhò, đa
phần đều là lòng đen, trong đôi mắt lộ ra một tia sáng.
Tay trái ông ta chống gậy, tay phải xoay tròn hai nhân hạch đào mà có lẽ đã sử dụng rất nhiều năm rồi.
Ồng ta từng bước tiến tới.
"Tôi là Vương Đạo Khánh", người đàn ông tươi cười nói: "Các vị gây chuyện ở Thiên Niên Nhân Gia đến máu me khắp nơi, hiện tại lại muốn rời đi ư?"
Người đàn ông bộc lộ thân phận của mình khiến vẻ mặt những người khác thay đổi.
Đó là vẻ mặt sợ hãi, kinh ngạc.
"Ông ta là Vương Đạo Khánh?", Vương Đồng thì thầm: "Bố tôi từng nói ở Đế Thành, ngoại trừ tám đại gia tộc ra thì còn một số người không thể dây vào, trong đó bao gồm ông chủ của Thiên Niên Nhân Gia -Vương Đạo Khánh, nhưng lúc trước chưa từng gặp ông ấy, không ngờ hôm nay..."
"Ông tôi cũng từng nhắc nhở tôi”, Ngôn Yên cũng nói.

"Bác Vương, là...!là lỗi của cháu với em gái...!Cháu lau sạch
máu cho bác", Tiết Hưng cũng nói, rõ ràng là hắn cũng từng nghe nói đến Vương Đạo Khánh, lúc nói chuyện cũng rất kính cẩn, cho dù gãy một tay một chân khiến hắn vô đau đớn nhưng lúc này vẫn cố nhịn, khuôn mặt trăng bệch đo đây mô hôi.
"Mau, lau mặt đất cho tôi, lau sạch", Tiết Hưng ra lệnh cho đám người Phó Đông, Tiết Tử Mẫn.
Đám Tiết Tử Mẫn, Phó Đông, Lý Tuần cũng không phải lũ ngốc, nhìn thái độ cua Tiết Hưng thì nào dám lề mề.

Bọn chúng quỳ xuống đất, bắt đầu lau máu, không có giấy thì dùng ống tay áo lau chùi.
"Cô bé nhà họ Diệp, bọn họ lau, còn cô thì sao?", Vương Đạo Khánh nhìn Diệp Mộ Cấn, nói.
"Bác Vương, hôm nay là Mộ Cẩn sai, cháu xin lỗi bác", Diệp Mộ Cấn xin lỗi với thái độ vô cùng tôn kính.
Thậm chí nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều mang vẻ mặ trầm trọng, cung kính nhìn Vương Đạo Khánh.
"Cảnh giới tông sư hậu kỳ, cùng cảnh giới với mình", Tô Minh đương nhiên hiểu được lý do.
Bởi thực lực.
Người đàn ông trung niên này, hoặc là nói ông lão nhìn như độ tuổi trung niên này lại là cảnh giới tông sư hậu kỳ.

Có thể coi là rất mạnh rồi!
Hơn nữa khí tức của ông ta cũng rất ổn định!
Không hề yếu.
ít nhất cả Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ cộng lại cũng không phải đối thủ của ông ta.

phải đối thủ của ông ta.
Nếu so với anh? Haha...!Vương Đạo Khánh này vẫn còn yếu.
Bởi vì Tô Minh có thể chiến đấu với người hơn mình vài cảnh giới!


 
Chương 105: Một Bước Lên Mây


Nói thẳng ra thì ở cảnh giới Tông Sư, anh là vô địch.

Cho dù là cảnh giới tông sư đỉnh phong cũng không phải đối thủ của anh.
"Cô nhóc nhà họ Diệp, chỉ xin lỗi thôi thì không đủ đâu.

Thiên Niên Nhân Gia của tôi từ khi mở cửa đến nay cũng đã được 40 năm rồi.


Cô là người đầu tiên dám gây sự ở đây, cũng là người đầu tiên dám gọi một đám người cảnh giới tông sư bước chân vào nơi này", Vương Đạo Khánh chậm rãi nói, thu lại vẻ tươi cười mà nhìn chằm
chằm vào Diệp Mộ Cẩn.
"Bác Vương muốn thế nào?”, Diệp Mộ Cấn hơi nghiến răng, hỏi.
Cô ta cũng không ngờ rằng sẽ chọc cho Vương Đạo Khánh xuất hiện.
Người này là một trong những người mạnh nhất còn ẩn náu trong Đế Thành.
Nghe ông nội nói, ông ta lúc còn trẻ dường như là một đệ tử ở tông môn nào đó trên Huyền Linh Sơn, bởi vì phạm sai lầm mà bị tông môn đuổi đi.
Từ đó về sau, Vương Đạo Khánh sống ở Đế Thành.
Ông ta lòng dạ thâm sâu, hành xử khiêm tốn, rất ít khi lộ mặt nhưng những nhân vật cấp cao ở Đế Thành đều từng nghe đến tên ông ta.
Ông nội cũng từng cảnh cáo cô ta không gây sự với người này.
Hôm nay cô ta thật sự không ngờ rằng Vương Đạo Khánh sẽ ra mặt bởi dù sao ông ta cũng là bề trên.
"Đã phạm sai lầm thì phải
chịu hậu quả, cô bé, cô cũng tự bẻ gãy tay mình như tên nhóc họ Tiết vừa làm, coi như chịu phạt là được", Vương Đạo Khánh nói.
Nghe vậy, vẻ mặt 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều thay đổi.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Đạo Khánh.

"Muốn động thủ? ông Diệp bồi dưỡng 12 người không dễ dàng gì, đừng làm tổn hại đến công sức của ông ta, haha...", Vương Đạo Khánh cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
"Không có lệnh của tôi, không được ra tay", Diệp Mộ Cẩn
vội nói.

Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ quá quan trọng với nhà họ Diệp, nếu thật sự bị tiêu diệt trong tay Vương Đạo Khánh thì nhà họ Diệp tiêu tùng rôi.
Thậm chí, nếu buộc phải lựa chọn thì cô ta tình nguyện thà bẻ gãy một cánh tay cũng không thể đế Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ động thủ.
"Bác Vương, nhất định phải làm như vậy ư? Cháu nghe ông nội nói bác và ông từng có qua lại.

Bác Vương không thể nể mặt ông nội, bỏ qua chuyện hôm nay sao?", Diệp Mộ Cẩn hít sâu một hơi, nói.
Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ nghiêm trọng.

truy cập лhayho.

c0m để đọc sớm nhất
‘Tinh nghĩa là một chuyện, còn việc này lại là chuyện khác", Vương Đạo Khánh lạnh lùng nói, nhất định muốn Diệp Mộ Cẩn tự bẻ gãy một cánh tay.

Diệp Mộ Cấn cũng hiểu tại sao ông ta lại bức ép người khác như vậy.

ông ta muốn lập uy.
Thể hiện uy nghiêm của Thiên Niên Nhân Gia.
Hôm nay chỉ cần cô ta tự bẻ gãy một cánh tay của mình thì sau này cả Đế Thành, bao gồm
người trong tám đại gia tộc đều không dám hành xử xấc xược với Thiên Niên Nhân Gian, nơi này cũng một bước lên mây!
Diệp Mộ Cấn nghiến răng, trong lòng do dự.
Rốt cuộc nên làm thế nào?
Thời gian như ngừng lại.
Không khí như cô đọng.
Rất nhiều người nhìn Diệp Mộ Cấn, đợi cô ta ra quyết định.


 
Chương 106: Như Vậy Không Đáng


Trong bầu khí tĩnh mịch quỷ dị này.
Đôt nhiên.
"Từng này tuổi đầu rồi, còn sống không tốt hơn à? Cứ phải tìm chết mới được! Hôm nay Diệp Mộ Cẩn đứng tại đây, nếu ông có thể khiến cô ấy tự bẻ một cánh tay thì tôi coi như ông thắng!", Tô Minh lên tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn Vương Đạo Khánh, nhếch miệng khinh bỉ.
Tô Minh vừa nói vậy.
Trong đại sảnh ai nấy dường như đều hóa đá, ngay cả tiếng thở cũng không có.
Đám người Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng, Phó Đông đều rơi vào kinh hãi tột độ sau đó lại hưng phấn đến khó mà hình dung được.

Vận đổi sao dời!
Bọn chúng không ngờ rằng tên nhóc Tô Minh này lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy!
Trực tiếp khiêu khích Vương Đạo Khánh?
Hahaha...
Đám Tiết Hưng hận không thể cười to vài tiếng.
Vương Đạo Khánh là ai chứ? Trong giới cấp cao ở Đế Thành đã sớm có tin đồn về ông ta, ai dám trêu vào?
Cho dù Công Tôn Thần nhắc đến ông ta cũng tràn đầy sự kiêng dè.
Cho rằng cảnh giới tông sư hậu kỳ trong lời đồn là trò đùa chắc?
Một người xây dựng nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia cao cấp, xa hoa nhất ở Đế Thành, tiền vào như nước lại không có gia tộc nào dám dòm ngó đến nơi này.
Có thể thấy ông ta ghê gớm đến nhường nào.
Tên nhãi Tô Minh này hẳn không phải người ở Đế Thành nên hoàn toàn không biết gì?
Không những thế còn không có đầu óc, cho dù anh không hiểu, không biết thì hẳn cũng nhìn ra được thái độ của Diệp Mộ Cẩn chứ? Không thấy thái độ của Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp à? vào trang лhayho.

c0m để đọc sớm nhất
Đã từng thấy nhiều kẻ thích đâm đầu vào chỗ chết nhưng chưa từng thấy ai đâm đầu một cách triệt để như vậy!

"Anh, chúng ta lau máu đi, hắn ta chết chắc rồi!", Tiết Tử Mẫn oán hận nửa quỳ trên đất, nghiêm túc lau chùi vết máu, bày tỏ sự tôn kính tuyệt đối với Vương Đạo Khánh và Thiên Niên Nhân Gia, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng hưng phấn cùng kích động.
"Haha, cứ chờ đấy, tên nhóc này chết chắc rồi”, mặt Tiết Hưng đỏ bừng, cung kính lau vết máu trên đất.
Mà mặt đám Vương Đồng, Diêu Chân, Trương Dẫn đều đã trắng bệch.
Đầu ong lên.
Họ không ngờ rằng Tô Minh lại...!Lúc này, bọn họ vô cùng lo lắng cho anh lại không biết phải làm thế nào? Hoàn toàn trở nên hoảng loạn.
"Tô Minh, đừng...!đừng nói bừa, xin...!xin lỗi bác Vương đi", Diệp Mộ Cẩn run run nói.
Cô ta biết Tô Minh võ cùng, vô cùng mạnh, là một thiên tài hiếm có.
Nhưng cô ta nghĩ anh không phải đối thủ của Vương Đạo Khánh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hai người cùng một cảnh giới nhưng Vương Đạo Khánh đã ở cảnh giới tông sư 20 năm rồi.
Nghe ông nội nói, Vương Đạo Khánh gom góp, tích lũy 20 năm, gần như đã sắp đột phá tiến vào cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.
Ông nội thậm chí còn nói nếu chỉ là chiến đấu thuần túy thì Vương Đạo Khánh không yếu hơn những tông sư ở kỳ đỉnh phong thông thường.
Vương Đạo Khánh có thể dễ
dàng đánh bại những người như Từ Kiên, thậm chí chỉ một hơi thở, một ánh mắt đã có thể xử lý xong xuôi.
Cho Tô Minh thêm 3 năm, 5 năm thì hoàn toàn có thể áp chế được ông ta, nhưng hiện tại chắc chắn là không được.
Cô ta muốn Tô Minh xin lỗi là vì muốn làm Vương Đạo Khánh bỏ qua cho rồi nói sau.

Dù sao cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

copy tại trАng лhАyho.čom
Qua được cửa ải hôm nay thì với thiên phú của Tô Minh, sau này tìm Vương Đạo Khánh trả lại gấp 10 lần những sỉ nhục hiện tại phải chịu là không thành vấn đề, bây giờ hà tất phải chịu thiệt hại trong tay ông ta?
Tài năng bậc này như Tô Minh thật sự không cần vì chút thể diện mà mạo hiểm, như vậy không đáng.
Trong lúc Diệp Mộ Cấn nói chuyện thì ra hiệu cho Địa Tự Vệ và Thiên Tự Vệ để bọn họ chắn trước người Tô Minh, cho dù
chết cũng phải bảo vệ được anh.
12 người họ nhìn nhau, trong lòng âm thầm tức giận.
Bọn họ cảm thấy Tô Minh là tên nhóc ngu ngốc.
Nói linh tinh làm gì chứ?
Vốn cô cả đang thương lượng, không chừng còn có thể cho qua...!Anh lại cứ phải chen mồm vào!


 
Chương 107: Như Vậy Không Đáng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bây giờ thì hay rồi, hôm nay anh không những có thể mất mạng, mà cô cả còn gặp nguy hiểm.

Nhưng 12 người bọn họ cho dù phẫn nộ nhưng cũng không thể làm trái ý của cô cả nên chỉ đành bước lên vây lấy Tô Minh nhằm bảo vệ anh.

"Haha! Chàng trai trẻ tuổi, ở Đế Thành, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy", Vương Đạo Khánh nói, ông ta trông có vẻ không tức giận nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

"Thế à?", Tô Minh cũng cười nói.

"Tô Minh, anh! ", thấy Tô Minh còn tiếp tục khiêu khích, không hề có ý xin lỗi, Diệp Mộ Cẩn thật muốn khóc, nóng ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi.


"Bác Vương, Tô Minh không phải là người ở Đế Thành, có số việc anh ấy không hiểu rõ, cũng vì trẻ tuổi nên hơi kiêu ngạo, mong bác nể mặt nhà họ Diệp và ông cháu! ", Diệp Mộ Cẩn cắn môi, khom lưng xuống.

Đáng tiếc cô ta còn chưa dứt lời thì Vương Đạo Khánh đã đánh gãy: "Nhà họ Diệp và ông cô đáng phải nể lắm à? Hả?”
Giọng điệu của Vương Đạo Khánh vốn mang theo vẻ thong dong của bề trên lúc này lại trở
nên cứng rắn.

Giọng nói vang lên khiến cả đại sảnh đều chấn động.

Càng đáng sợ hơn là, trên người ông ta còn tỏa ra luồng kiếm ý cuồn cuộn, sắc bén khiến người khác hận không thể quỳ xuống.

Đúng thế!
Ý cảnh trong truyền thuyết.

Còn có kiếm ý.

"Thú vị", Tô Minh tự nói thầm trong lòng, cũng hơi kinh ngạc.

Ngay cả ở Huyền Linh Sơn thì kiêm ý cũng là hiếm thấy, không ngờ ở Đế Thành lại gặp được một tu giả võ đạo có kiếm ý, đúng là bất ngờ.


Nhưng Tô Minh chỉ ngạc nhiên chứ không hề sợ hãi.

Kiếm ý ấy à, anh cũng có.

Hơn nữa.

Còn mạnh hơn!
Vê kiếm đạo, Tô Minh anh chưa từng sợ ai.

Anh đang nghĩ gì không ai biết nhưng đám Diệp Mộ Cẩn lại
hoàn toàn sợ đến run rẩy.

"Cô! Cô cả, là kiếm ý, ông ta! ông ta lại lĩnh ngộ được kiếm ý , 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều vô thức lui lại, trong đó có một người run rẩy nói với Diệp Mộ Cẩn.

"Chị Mộ Cẩn, em! em không đứng vững được nữa, chân em nhũn ra rồi", Diêu Chân thở gấp, khó khăn nói.

Văn Bối Bối thậm chí còn bị dọa khóc, nắm chặt lấy tay Ngô Yên.


Dưới sự bao vây của kiếm ý.

Trong đại sảnh, ngoại trừ Tô Minh thì tất cả những người khác đều cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

cũng vì vậy mà biết được Vương Đạo Khánh trước mặt mình mạnh mẽ, đáng sợ đến nhường nào.

Cô ta không do dự gì nữa, suy nghĩ cùng mong muốn duy nhất lúc này là có thể sống mà
đưa Tô Minh rời đi.

Những việc khác không quan trọng.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Mộ Cẩn định ra tay tự bẻ tay mình.

.


 
Chương 108: Như Vậy Không Đáng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhưng không ngờ.

Trong chớp mắt Tô Minh đã đứng bên cạnh cô ta, ngăn cô ta lại.

"Cô lúc nào cũng bộp chộp như vậy à? Muốn tự bẻ tay mình đến thế?", Tô Minh bình thản nói.

Anh liếc nhìn Diệp Mộ Cấn: "Ngoan ngoãn ngồi nhìn đi".

Sau đó.


Tô Minh ngẩng phắt đầu lên.

Đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Đạo Khánh.

Cơ thể chuyển động!
Tô Minh như một tia chớp được bao quanh bởi ánh sáng.

Anh như làm ảo thuật mà biến ra một thanh trọng kiếm trong tay.

Kiếm dài một mét.

Gân mũi kiếm xuất hiện
màu đỏ máu chói mắt.

Gần chuôi kiếm được bao quanh bởi sắc tím nồng đậm.

Trên thâm kiếm còn có hai chữ "Xích ảnh" được khắc theo thể triện lối tượng hình cổ.

Tô Minh nắm chặt kiếm trong tay, lúc này cả người anh như mờ đi, chỉ có kiếm Xích Ảnh đang chuyển động.


Rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất.

Mà trong lúc Tô Minh vung kiếm lên có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý vốn đang bao vảy
toàn đại sảnh của Vương Đạo Khánh như thể bị phá vỡ, vang lên âm thanh rền rĩ, co rụt lại rồi biến mất.

"Cái gì?, Vương Đạo Khánh vốn mang bộ dáng cao nhân nhút nhát này măt lai đắc đạo, giờ phút này mặt lại biến sắc, ông ta cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm.

Càng khiến ông ta ngạc nhiên và sợ hãi hơn cả là, kiếm ý của ông ta bất ngờ sinh ra cảm giác khiếp sợ.

Bình thường mà nói, kiếm ý đều luôn tiến về phía trước.

Hơn nữa, bản thân của kiếm vốn dĩ rất kiêu ngạo.

Trừ phi! trong đầu Vương Đạo Khánh bỗng bật ra một suy đoán: người thanh niên này cũng đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thậm chí, cấp kiếm ý của anh ta còn
cao hơn cả của mình.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Vương Đạo Khánh không tin, không dám tin.

Nhưng, một giây sau, không cho phép ông ta không tin nữa rồi!

Đột nhiên xung quanh người Tô Minh toả ra một làn khí tức bồng bềnh!
Kiếm ý.

Thực sự là kiếm ý.

Mà luồng kiếm ý này có cấp độ cao hơn hẳn của ông ta, hơn nữa lờ mờ còn sắp hoá hình.

Khi Vương Đạo Thành phóng thích kiếm ý chỉ có thể bao chùm được khu vực xung quanh, mặc dù nhìn thì diện tích khá lớn nhưng trên thực tế lại rất phân tán, không thể khống chế một cách tinh chuẩn được.

Mà kiếm ý trên người Tô Minh lại như thế có linh hồn, nhưng Tô Minh vẫn có thể kiếm soát một cách chuẩn xác.

Kiếm ý trên người Tô Minh giống như một viên đạn, xuyên qua không khí, xuyên qua không
gian, khoá chặt lấy cơ thể mình.

.


 
Chương 109: Như Thể Sắp Gãy Đến Nơi!


Vương Đạo Khánh cảm thấy rét lạnh khắp toàn thân.

Đến cả thanh kiếm dài giấu trong ống tay áo rộng thùng thình cũng đang run rẩy.

Hơi thở tử vong càng lúc càng đậm.

Tô Minh cũng đứng ở trước mắt.


Thanh kiếm nặng màu tím đỏ trong tay Tô Minh dùng tốc độ cực nhanh hoá thành hào quang của cái chết, tấn công về phía ông ta.

Trong giờ phút sinh tử, Vương Đạo Khánh dù gì cũng là một tu giả võ đạo tông sư cảnh giới hậu kỳ, dù gì cũng đã có kinh nghiệm tu võ hơn năm mươi năm.

Ông ta cố gắng đè nén sự chấn động cùng khủng hoảng trong lòng, bàn tay với vết chai đã ngả vàng do nhiều năm cầm kiếm bỗng siết chặt, ống tay áo rung lên phần phật, thanh kiếm dài màu trắng bạc bị ông ta nắm chặt trong tay.

Thanh kiếm dài màu trắng bạc, không dày mà mỏng đến mức giật mình, sáng đến chói mắt, ánh sáng phát ra từ thanh
kiếm tản ra khắp xung quanh sảnh chính, khiến người ta khó mà mở mắt ra được.

"Xoẹt!"
Thanh kiếm dài sắc bén mang theo mùi máu tanh xé rách tầng không, chém xuống.

Nếu như kỹ nhìn thì có thể trông thấy cánh tay cầm kiếm của ông ta đang nhúc nhích, đang phình lên, còn có luồng chân khí nhàn nhạt đang dập dềnh xung quanh.

Miệng Vương Đạo Khánh đang lấm nhẩm kiếm quyết.


"ù ù ù! ".

Kiếm pháp như lôi điện, ánh kiếm loang loáng, chiêu kiếm liên miên không dứt, một kiếm hoá thành vạn kiếm dồn dập tấn công về phía trước, mang đến luồng hơi thở chấn áp nặng nề như dời non lấp biển.

Thực lực của cảnh giới tông sư hậu kỳ đã được thể hiện một cách trọn vẹn trước mắt mọi người.

Cùng lúc khi thanh kiếm được tung ra, tâm thần của Vương Đạo Khánh đã ổn định hơn rất nhiều, sự sắc bén từ lưỡi kiếm dài đã mang đến cảm giác
an toàn cho ông ta.

Cùng lúc đó, Tô Minh đã đi đến trước mắt Vương Đạo Khánh.

Thứ đan xen va chạm với nhau đầu tiên là lưỡi kiếm!
Kiếm âm vang lên giòn giã như tiếng một cây búa nặng đập vào mặt kính, trầm đục nặng nề mà vẫn đinh tai nhức óc.

Ầm thanh không quan trọng.


Mà quan trọng hơn là giây
phút hai thanh kiếm chạm nhau, cả người Vương Đạo Khánh như bị sét đánh trúng, run lên bần bật.

Đến cả xương mặt cũng đang rung lên.

Cả người giật lùi về phía sau ói máu.

Vầng hào quang xung quanh thanh kiếm dài màu trắng bạc cũng lập tức ảm đạm, như thể sắp gãy đến nơi!
Luồng kiếm ý vốn dĩ thuộc về Vương Đạo Khánh cũng bị doạ cho run lẩy bẩy, lại càng giống như thể đã bị đánh vỡ cả
kiếm tâm nên trôn biệt không dám xuất hiện nữa.




 
Chương 110


"Cậu! ", tròng mắt của Vương Đạo Khánh lồi ra như muốn lọt tròng, nhìn chằm chặp vào Tô Minh, kinh hãi muốn nói điều gì đó nhưng không thể ngừng ói máu khiến ông ta nói không ra lời.

Ông ta muốn nói là: sức mạnh của cậu sao mà lại mạnh đến như vậy?!
Mạnh đến mức kinh thiên động địa.

Mạnh đến mức hoảng hồn.

Mạnh đến mức vượt qua cả lẽ thường.


Cùng là tông sư hậu kỳ, vào giây phút hai thanh kiếm chạm nhau kia, ông ta lại cảm thấy một luồng sức mạnh đạt đến mấy chục nghìn kg thông qua thanh kiếm truyền vào trong cơ thể của mình!
Mấy chục nghìn kg!
Là khái niệm gì?
Là con số gấp mấy lần của mình.

Gần như không thuộc về cảnh giới tông sư.

Vương Đạo Khánh muốn chửi bậy, mẹ kiếp, điều này rõ là không thể! Là ảo giác phải không? Nhưng mà cơn đau như muốn nát cả lục phủ ngũ tạng truyền đến đã nói cho ông ta biết rằng, điều này là sự thật.

"Xoẹt!", lại nhìn đến Tô Minh lúc này, một chiêu đã thắng, không hề nói lời thừa thãi, Xích Ảnh Kiếm trong tay dường như cũng đang hưng phấn nên bay ra một lần nữa.

"Vèo vèo vèo vèo! ".

Bước chân của Tô Minh di chuyến một cách quái dị, như trượt qua con đường tàng hình nào đó trong hư không.


Tựa như cơn cuồng phong càn quét về phía trước.

Vẻ mặt anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng ngập trong đôi mắt là sự lạnh lẽo, là cơn khát máu.

Tô Minh không hề dùng đến kiếm chiêu, bởi vì, không cần thiết.

Sức mạnh tuyệt đối và kiếm ý chấn áp tuyệt đối đã đú đế khiến anh giết chết Vương Đạo Khánh bốn, năm lần rồi, hà tất phải mất công dùng đến kiếm chiêu?
Vương Đạo Khánh bị doạ cho sợ muốn vỡ tim, trong đôi mắt trợn trừng muốn lọt tròng kia là hình bóng của Tô Minh đang tiến về phía trước người mình cùng hình ảnh phản chiếu ánh kiếm màu tím đỏ đang kề sát với tốc độ điên cuồng.

Suy nghĩ đầu tiên của Vương Đạo Khánh chính là vung thanh kiếm trắng bạc trong tay lên để chắn trước người.

Nhưng suy nghĩ này mới chỉ vừa xuất hiện đã bị ông ta bóp chết.

Bởi vì, vừa rồi khi ông ta đối mặt trực tiếp thì thanh kiếm của
ông ta đã suýt gãy nát, còn bản thân mình cũng suýt chết vì lực chấn quá mạnh.

Bởi sợ hãi mà ông ta hầu như không còn dám chắn đòn trực tiếp nữa.


Bất giác, Vương Đạo Khánh cũng chẳng thèm đế ý đến tư thái hay hình tượng nữa, ông ta vận chân khí của mình chuyến hết xuống chân.

Dưới chân bỗng như nổi gió.

"Vù vù! ".

Bóng người nghiêng xuống, hai cánh tay bò trên đất, động hai cánh tay bò trên đất, động tác giống hệt chó ăn phân, hướng về một bên sau đó lăn vài vòng trên đất.

Mà trong lúc cơ thể ông ta đang lăn tròn.




 
Chương 111: Do Tôi Có Mắt Như Mù


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thanh kiếm nặng của Tô Minh đã rơi xuống, may là Vương Đạo Khánh đã tránh kịp cho nên mũi kiếm không đâm xuyên qua người, nhưng cũng đã cắt qua cái tai của ông ta.

Máu tươi văng lên tung toé, Vương Đạo Khánh gào hét thảm thiết, theo phản xạ ôm lấy tai của mình.

Vậy mà một cái tai đã bị cat sống, rơi trên mặt đất.

Xích Ảnh Kiếm sau khi cắt đứt cái tai của Vương Đạo Khánh xong còn tiếp tục tiến về phía trước, hầu như không hề có ý định dừng lại.


Rầm!!!
Thanh kiếm chém mạnh xuống mặt đất.

Sau đó, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt mọi người, mặt sàn được lát bằng đá cẩm thạch đắt đỏ mà cực kỳ chắc chắn bị chém cho nứt toác, tan tành.

Tính từ chỗ lưỡi kiếm chạm đất trô đi, phạm vi mặt nền xung quanh với đường kính khoảng ba
mét đều bị đâp vỡ tan tành.

Không chỉ như vậy, còn có một đường rãnh nứt lan ra khắp mặt sàn của sảnh lớn với tốc độ cực nhanh, từ điểm đầu nứt lan đến chân tường phải dài đến mười mét, rãnh nứt này sâu hun hút khiến người nhìn kinh hãi không thôi.

Cả sảnh lớn đều bị chấn động phảng phất như muốn sập đến nơi!
Mà Tô Minh sau khi tung ra một chiêu xong, không hề dừng lại, tiếp tục rút kiếm dài ra, cổ tay khẽ lật, chém chếch xuống về phía Vương Đạo Khánh đang
trong tư thế chó ăn phân ở bên cạnh.

"Tha mạng! Tha mạng!! Tha mang!!!", Vương Đạo Khánh bị doạ cho hết hồn, gào lên xin tha mạng.

Ông ta mặt cắt không còn giọt máu quỳ thẳng trên mặt đất, hầu như không dám trốn chạy nữa.


Bởi vì, ông ta cảm nhận được mình chắc chắn trốn không thoát.

Có thể liên tục đỡ được hai kiếm của Tô Minh cũng đã coi như ông ta may mắn lắm rồi,
làm sao mà còn chịu được lần thứ ba nữa chứ?
Chỉ trong chớp mắt.

Vương Đạo Khánh đã cảm nhận được sự sắc bén của mũi ki ếm.

Luồng hơi thở chết chóc đã đậm như sắp kết thành hình rồi.

Ông ta bị doạ cho bay mất nửa thần hồn.

Thậm chí đã nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết đến gần.

Một nhịp thở sau.

Yên lặng.


Tất cả mọi thứ đều như bị đóng băng lại.

Xích Ảnh Kiếm dừng lại ngay phía trước mặt Vương Đạo Khánh.

Chỉ còn cách trán của ông ta không đến một milimet.

Thậm chí, sợi tóc rơi trên trán Vương Đạo Khánh đã bị chém đứt đôi.

Trên đó đã lấm tấm rịn mồ hôi rồi nhanh chóng nhỏ xuống thành từng giọt từng giọt.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

"Tiền! tiền bối, là do tôi có mắt như mù, là kẻ hèn tôi có mắt như mù, xin tiền bối đừng chấp nhất với kẻ hèn này", giọng nói của Vương Đạo Khánh còn mang theo cả âm thanh nghèn nghẹn như sắp khóc.

.


 
Chương 112: Đến Đây Để Bị Đả Kích Hay Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Những năm gần đây, địa vị của ông ta ở Đế Thành vẫn luôn ngồi tít trên cao, làm mưa làm gió quen rồi, cho nên thứ mà ông ta sợ nhất chính là chết.

Giờ khắc này, ông ta đã hiếu cảm giác được sống thật là tốt.

Ông ta chỉ cần được sống tiếp.

"Cảnh giới tông sư hậu kỳ,
giói lâm à? Kiếm ý, giói lắm à? Muốn cô ấy phải tự bỏ một cánh tay? Ha ha! ", Tô Minh nhấc tay lên, tuỳ ý chỉ về phía Diệp Mộ Cẩn với bộ dáng hoá đá đang đứng ở phía xa.

"Cô Diệp, lão hủ dập đầu với cô, xin cô tha! tha thứ! ”, Vương Đạo Khánh dứt khoát dập đầu với Diệp Mộ Cẩn.


Một cái dập đầu thật kêu.

Diệp Mộ Cẩn gần như đã quên cả cách nói chuyện!
Trong đầu cô ta mọi thứ đang lộn xộn hết cả.

Lộn xộn hết cá rồi.

Đến cả Vương Đạo Khánh mà ông nội vẫn luôn kính trọng, một Vương Đạo Khánh mà người người ở tầng lớp Thượng lưu ở Đế Thành khi nói đến tên cũng phải biến sắc, vậy mà đứng trước mặt Tô Minh, lại! lại! lại chỉ như con chó con mèo thế này?
Lại còn dập đầu với mình?
Tất cả mọi thứ đều chân thực như vậy.

Giống như là mơ.

Đúng vào lúc này.

"Xoẹt xoẹt!!!"
Ai cũng không ngờ đến, đột nhiên, thanh Xích Ảnh Kiếm đang treo ngang bên cạnh Tô Minh lại chuyển động một lần nữa.

Liên tục hai nhát.

Cưc nhanh.

Vương Đạo Khánh còn chưa kịp lấy lại phản ứng, nhanh đến mức tất cả mọi người cũng đều chưa kịp hoàn hồn.


Hai nhát kiếm này lần lượt rơi trên hai cánh tay của Vương Đạo Khánh.

"Phập phập! ".

Máu tươi văng lên tung toé, màu máu đỏ đến nhức mắt.

Vương Đạo Khánh đã đau đến mức muốn gất xỉu, ông ta nằm vật trên đất, chỉ còn biết nằm vật trên đất, chỉ còn biết thét gào, rên rỉ.

"Thích chặt tay của người khác như vậy, thì tự mình cảm nhận chút xem sao.

Tôi nghĩ, cảm giác này chắc chắn không tệ”, Tô Minh hờ hững nói, cảm xúc cũng không hề có chút xíu thay đổi nào.

Ầc vô cùng.

Mặc dù không lấy mạng của Vương Đạo Khánh.

Nhưng, từ nay về sau,
Vương Đạo Khánh đã mất đi
cánh tay, có nối cũng không thể nối lại được nữa, sức mạnh của ông ta đã bị phế bỏ đi bảy tám phần rồi.

Ngoài ra, Tô Minh có thể chắc chắn, trái tim võ đạo của Vương Đạo Khánh cũng đã vỡ rồi, sau này, chỉ cần nghe đến tên của mình, có lẽ ông ta sẽ chỉ còn lại run sợ mà thôi.

Người này đã tàn phế rồi.


Không còn chút uy hiếp nào nữa.

Tự mình làm thì tự mình chịu.

Cùng lúc đó, Tiết Tử Mẫn cũng đã ngất xỉu.

Cô ta đã sợ phát ngất.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Vị đại gia trước mắt đây, đàn áp Vương Đạo Khánh như thể người lớn đánh trẻ con vậy.

Sự tồn tại như thế này, tính trên cả cái giới thế tục Hoa Hạ này, cho dù anh ta có muốn đi ngang như cua, hay xưng bá một phương, hoặc là có nằm ngang ra để người ta vác đi thì cũng không có ai dám hó hé ý kiến một chữ!
Đám Địa Tự Vệ, Thiên Tự vệ đến đây để làm được tích sự gì? Đến đây để bị đả kích hay sao?
Đến cả trái tim võ đạo cũng bị anh ấy đánh nát rồi.

Gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ co giật.

.


 
Chương 113: Cảnh Giới Võ Đạo


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô ta thực muốn thốt lên một câu: Tôi cũng đâu biết Tô Minh lại ngang tàng đến mức này chứ!
Trước đó, cô ta chỉ biết được Tô Minh rất mạnh!!! Mạnh đến mức giật mình! Anh ta có thiên phú hại dân hại nước, khó mà tưởng tượng được!
Nhưng ai biết được, như vậy vẫn còn là đánh giá thấp anh ấy, đánh giá quá thấp anh ấy rồi.

"Tôi tên là Tô Minh, khoảng thời gian này đều sẽ ở lại Đế Thành, ông muốn báo thù thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi", giây tiếp theo Tô Minh quăng ra một câu, sau đó xoay người bỏ đi.

Vương Đạo Khánh đang nằm đau đớn gào thét trên mặt đất lúc này quả thực muốn đâm đầu vào tường chết quách đi.


Ông ta muốn báo thù?
Cho dù ông ta có chọn tự
sát, cũng! cũng không muốn đối mặt với Tô Minh nữa.

Đúng như những gì Tô Minh nghĩ, trái tim võ đạo của ông ta đã vỡ nát rồi.

Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.

Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá.

Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

"Đi thôi", Tô Minh dùng ý niệm thu lại Xích Ảnh Kiếm vào trong chiếc nhẵn không gian, sau đó nhìn Diệp Mộ Cẩn nói.

Diệp Mộ Cẩn vẫn còn đang ngơ ngác, Tô Minh nói gì thì là cái đó.

Cô ta bước lên phía trước, khoác tay Tô Minh.


"Cẩm Phồn, có việc thì gọi điện thoại cho tôi", Tô Minh lại nhìn về phía Tống Cẩm Phồn nói.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Tô Minh cực kỳ hưởng thụ hít sâu một hơi, để cho mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Diệp Mộ Cẩn tràn vào trong khoang mũi, sau đó, anh mở miệng cất lời.

Anh không đợi được nữa rồi.

Tô Minh muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới võ đạo.

Bởi vì, tối nay lúc anh và Vương Đạo Khánh đánh nhau, anh đã sử dụng kiếm ý, Tô Minh có thế cảm nhận được một cách rõ ràng kiếm ý của mình đang bị chững lại, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sẽ đạt được Nhập Linh trung kỳ, mà bây giờ đang là Nhập Linh sơ kỳ.

Nguyên nhân mà anh vẫn không thể vượt qua được một bước này, không phải bởi vì Tô Minh không lĩnh ngộ được, mà là cảnh giới võ đạo của anh không thể chống đỡ được.

Ý cảnh giống như nước trong thùng gỗ.

Mà cảnh giới võ đạo lại chính là chiếc thùng gỗ.


Nếu thùng gỗ không đủ rộng thì cho dù có nhiều nước hơn nữa cũng sẽ đầy tràn, không thể đựng được nhiều.

Trên thực tế.

Cảnh giới võ đạo và sức mạnh của cơ thể chính là gốc rễ của mọi thứ.

Ý cảnh phụ thuộc vào cảnh giới võ đạo.

Mà võ kỹ lại phụ thuộc vào sức mạnh của cơ thể, nếu như sức mạnh cơ thể không đủ thì cho dù có lĩnh ngộ được, học được võ kỹ nào ngang tàng hơn nữa thì cũng không thể thi triển được, còn may, sức mạnh cơ thể của Tô Minh vô cùng khủng khiếp, nó vượt xa rất nhiều so với người bình thường khác, nên không cần lo lắng.

"Được", Diệp Mộ Cẩn gật đầu.

.


 
Chương 114: Có Thể Đánh Không Lại


Trên thực tế, Tô Minh không nói thì trong một hai ngày tới cô ta cũng sẽ đưa anh đến Linh Tuyền.

"Còn nữa, thông báo với nhà họ Lam, ngày mai tôi sẽ tới thăm hỏi nhà bọn họ", Tô Minh lại nói, sâu trong đôi mắt của anh xẹt qua một vẻ lạnh lùng.

"Hả? Tô Minh, anh muốn ra tay với nhà họ Lam nhanh vậy sao?", Diệp Mộ Cẩn khẽ ngạc nhiên, còn có một chút lo lắng.

Tõi không đến mức xốc nối như vậy", Tô Minh mỉm cười.


Anh không cho rằng thực lực trong giai đoạn này của anh lại có thể một mình tiêu diệt được hết cả nhà họ Lam.

Anh không làm được.

Có thể đứng trong hàng ngũ tám đại gia tộc của Đế Thành thì thủ đoạn mà họ giấu giếm chắc chắn không ít, gốc rễ của bọn họ cũng quá kiên cố, nội tình bên trong đó cũng rất thâm sâu.

Một người của nhà người ta có thể đánh không lại mình, nhưng dùng mười người, một trăm người, một nghìn người!
Cho dù người ta đánh không lại mình nhưng còn có một đám liên minh bạn hữu nữa.

Hơn nữa, chống lưng cho nhà họ Lam còn có một Tông môn ngang tàng đến từ Huyền Linh Sơn.

Một gia tộc giống như nhà họ Lam, nếu mà dễ bị diệt như vậy thì cũng đã không tồn tại được đến hàng trăm năm như
Trừ phi ông già chịu xuống núi giúp mình, nếu không, dựa vào sức mạnh của một mình mình, muốn tiêu diệt cả nhà họ Lam thì đúng là mơ mộng hão huyền.

Cách tốt nhất chính là liên thủ với nhà họ Diệp, nhà họ Diêu, nhà họ Văn, nhà họ Triệu v.

v! để tiêu hao bớt lực lượng của nhà họ Lam.


Sau đó, từng bước tính toán và đưa ra biện pháp giải quyết.

Ví như, trong cuộc thi đấu giao lưu giữa viện võ đạo của
tám đại gia tộc lần này, đầu tiên phải tìm cách phá huỷ triệt để viện võ đạo của nhà họ Lam v.

v!
Trong lòng Tô Minh đã có một kế hoạch đại khái.

Đương nhiên, cũng không thể lâu quá, dù gì thì khoảng một tháng là đã Lập đông rồi, đó là ngày nhà họ Lam và nhà họ Hồng đứng phía sau chống lưng cho bọn họ thực hiện giao ước
gả Lam Tuyết cho cậu chủ của nhà họ Hồng, muộn nhất, trước khi Lập đông phải giải quyết xong nhà họ Lam.

Còn về giai đoạn này, đi thăm hỏi nhà họ Lam một chút,
cũng không phải là không được.

Sau sự việc tối nay ở Thiên Niên Nhân Gia, danh tính của mình chắc chắn sẽ bị lộ ra trên khắp tầng lớp Thượng lưu của Đế Thành này.

Nhà họ Lam cũng sẽ biết đến, dù anh có muốn giấu cũng không thế nữa rồi.


Nếu như đã lộ vậy thì cứ quang minh chính đại đi đến nhà họ Lam, làm một cú phủ đầu trước để xả bớt hận đã thì cũng có sao?
Ngoài ra, anh cũng muốn đi gặp Lam Tuyết, ba năm rồi chưa gặp, anh vẫn luôn được nghe đến cái tên này, quả thực cũng có chút nhớ nhung.

Nửa tiếng sau.

Lúc Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn đang trên đường đi đến Linh Tuyền của nhà họ Diệp.

Thì tin tức tối nay Tô Minh lộ ra thần uy ở Thiên Niên Nhân Gia đã truyền ra khắp nơi.

Đương nhiên, việc này chỉ truyền trong tầng lớp Thượng lưu của Đế Thành.

Còn tầng lớp Trung và Hạ lưu thì vẫn chưa có được kênh thông tin nhanh nhạy như vậy.




 
Chương 115: Đáng Chết Cả Vạn Lần!


Nhà Công Tôn.

Tâng ba, bên trong phòng của Công Tôn Thần.

"Bốp!"
Vẻ mặt của Công Tôn Thần vặn vẹo, đột nhiên đập nát lọ hoạ cổ trong tay.


"Không thể nào!!!", giọng nói của Công Tôn Thần khàn đặc, hắn thấp giọng quát lên.

Không tin.

Có chết cũng không tin.

Hắn đã nhận được tin tức
"Mối quan hệ giữa Diệp Mộ Cấn và tên nhóc đó rất thân thiết? Đã ôm lấy nhau rồi?", Công Tôn Thần đố kỵ sắp phát điên, hai tròng mắt đỏ ngầu, hắn yêu Diệp Mộ Cẩn đến điên dại đã nhiều năm.

Mọi người đều biết.

Hắn đã coi Diệp Mộ Cấn là người phụ nữ của mình từ lâu rồi, sao mà ngờ được!
"Tên nhóc đó là cảnh giới tông sư? Thậm chí, còn đánh thắng được cả Vương Đạo
Khánh? Nói bừa, rõ là điều không thế!", Công Tôn Thần siết chặt nắm đấm, lắc đầu thật mạnh.

Đúng vào lúc này.


Cốc cốc cốc!
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.

"Vào đi", Công Tôn Thần hít sâu một hơi, gắng ép mình khôi phục lại sắc mặt, nói.

"Cậu chủ, cậu Tiết Hưng nói! nói mình bị thương rồi, đang ở trong bệnh viện, không thể đến được".

"Cậu chủ Lý Tuần nói, cậu ta bị kinh hãi cũng cần phải đi bệnh viện khám".

"Cậu chủ Phó Đông nói, cậu ta! cậu ta đã ngủ rồi, có chuyện gì qua vài ngày nữa rồi nói".

Một thanh niên trong bộ dáng vệ sỹ do dự một hồi mới nói.

"Mẹ nó!!!", gương mặt Công Tôn Thần vốn đã vặn vẹo, bây giờ ngũ quan như muốn xoắn hết cả lại với nhau, hắn gào thét, nhấc chân đạp đổ giá sách trước mặt.


Vừa rồi, sau khi hắn nhận được tin tức tối nay ở Thiên Niên Nhân Gia nên bảo vệ sỹ của mình đi liên hệ với đám người Tiết Hưng, Lý Tuần, Dương Thiên Tình, bảo đám nhân chứng bọn họ lập tức đến đây báo cáo lại tất cả tình hình xảy ra tối nay một cách rõ ràng.

Ai mà ngờ được!
Đều có lý do?! Đều không muốn đến đây? đáng chết cả vạn lần!
To gan lắm.

Ngày trước bọn họ làm sao dám như vậy?
Còn dám công khai không nghe lời của mình?! Đáng chết,
"Xem ra, là bởi vì tên nhóc được gọi là Tô Minh kia đã doạ cho đám người Tiết Hưng sợ vỡ mật rồi”, Công Tôn Thần đã đoán được ra nguyên nhân.




 
Chương 116: Ấn Tương Sâu Sắc


Nhưng, suy đoán không hề chính xác.

Lúc này, Tiết Hưng, Phó Đông và những người khác nào dám không tuân theo lệnh của Công Tôn Thần?
Thậm chí, ngay cả sau khi rời khỏi Thiên Niên Nhân Gia, vẫn tiếp tục liên lạc với gia tộc của mình, báo cáo cặn kẽ những gì đã xảy ra vào tối nay.

Sau đó, trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Tiết, nhà họ Phó, nhà họ Lý, nhà họ Dương,!
Đêu quyết định muốn nương nhờ vào nhà họ Diệp.


Không phải vì lý do nào khác, đơn giản chỉ vì Tô Minh.

Người thanh niên có thể đánh bại Vương Đạo Khánh chỉ trong chớp mắt.

Có thể tưởng tượng được rằng đêm nay Tô Minh đã khiến cho toàn bộ Đế Thành kinh ngạc như thế nào?
Đúng lúc này.

"Thần Nhi, ầm ĩ như vậy làm cái gì?1, Công Tôn Hạ đi tới: "Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh".

"Bố, con! " đọc nhanh nhất tại nhayho.

com
"Bố đã nghe chuyện của Thiên Niên Nhân Gia rồi, chẳng trách Diệp Mộ Cẩn chiều nay tự tin như vậy, lại muốn đánh cược toàn bộ với nhà họ Ngụy? sở dĩ Diệp Mộ Cẩn có thể tự tin như vậy chính là bởi vì người thanh niên tên Tô Minh kia!", Công Tôn Hạ nheo mắt, đôi mắt lóe lên sự bình tĩnh cùng cơ trí: "Có thể đánh bại Vương Đạo Khánh!!! Người thanh niên tên là Tô Minh này thật sự đáng sợ, Thần Nhi, con không nên trêu chọc cậu ta!"
"Nhưng! ", hàm răng của
Công Tôn Thần nghiến chặt: "Nhưng, anh ta cùng Diệp Mộ Cẩn đã! "

"Đàn ông lo gì thiếu vợ, bố từ lâu đã nói với con, không nên cố chấp", Công Tôn Hạ trừng mắt nhìn con trai.

"Con không cam tâm", hơi thở của Công Tôn Thần không Ổn định, lại có chút mùi vị bốc hỏa.

"Bình tĩnh, bố nói con không nên trêu chọc Tô Minh, không có nghĩa là bỏ qua cho cậu ta.

Dù Tô Minh có giỏi giang thế nào, sao có thể lợi hại hơn cô Hứa?"
"Cô! Hứa?", đôi mắt Công Tôn Thần sáng lên, có chút kinh ngạc, có chút tự ti, có chút ngưỡng mộ, nhưng hơn cả chính là kính nể.

Người được gọi là cô Hứa, chỉ có thế là Hứa Như Ý con gái của tông chủ cửu Hư Tông Huyền Linh Sơn đứng đằng sau nhà họ Công Tôn.

Cô Hứa xinh đẹp vô song,
nghiêng nước nghiêng thành,
nhưng tính cách bá đạo mạnh
mẽ cùng với thực lực siêu cấp

khủng bố, Công Tôn Thần đã
được diện kiến một lần nhưng ấn tượng vô cùng sâu sắc.

"Cô Hứa tuổi còn nhỏ, tính cách yêu thích sự tự do, không chịu ở lại Cửu Hư Tông mà thích ra ngoài ngao du thiên hạ, bố vừa nhận được tin tức, trong khoảng thời gian ngắn này, cô Hứa sẽ đến Đế Thành, đương nhiên là nhà họ Công Tôn chúng ta sẽ đón tiếp.

Đến lúc đó, nghĩ cách nhờ cô Hứa dạy dỗ Tô Minh một chút là được, dù sao nhà họ Công Tôn chúng ta cũng là gia tộc liên kết với cửu Hư Tông, cô Hứa hẳn sẽ cho chúng ta mặt mũi.

Cho dù cô Hứa bị đánh bại, thì bên cạnh nhất định cũng có người hộ tống", Công Tôn Hạ mở miệng nói.

Công Tôn Thần nặng nề gật đầu, tâm tình cũng đã ổn định một chút.




 
Chương 117: Cậu Ta Hận Nhà Họ Lam Như Thế Nào


"Nhưng, trong khoảng thời gian này, trước khi cô Hứa đặt chân tới Đế Thành, con ngoan ngoãn một chút cho bố, cho dù gặp phải Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn, cũng phải nhượng bộ lui binh cho bố, con không phải là đối thủ của Tô Minh, vĩnh viễn không phải, đừng quá xúc động kẻo mất mạng trong tay Tô Minh", Công Tôn Hạ nghiêm nghị cảnh cáo.

"Vâng, bố, con biết rồi",
Công Tôn Thần nặng nề gật đầu,
trong lòng đã tưởng tượng đến cảnh mấy ngày nữa cô Hứa đến Đế Thành, nên làm nhục, thậm chí đánh chết Tô Minh như thế nào?
Có cô Hứa ở đây, cho dù Tô Minh có ba đầu sáu tay cũng phải nhận thua!
Cùng lúc đó.

Nhà họ Lam.


"Ngay từ ba năm trước, tôi đã khuyên anh cả trực tiếp tiêu diệt toàn bộ nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang, nhưng anh cả nhân từ nương tay, bây giờ thì hay rồi, cái thằng ranh Tô Minh
kia sau ba năm lại trở về.

Còn có
võ công cao cường, ngay cả
Vương Đạo Khánh cũng không
phải đối thủ, anh cả đã chết, để
lại cục diện rối rắm cho chúng ta.

Chết Tiệt!!!"
Trong đại sảnh của biệt thự nhà họ Lam, gia chủ hiện tại của nhà họ Lam sắc mặt ảm đạm, trên tay cầm một cái tách trà, nắm thật chặt, trước mặt là con cháu và người quan trọng trong gia đình nhà họ Lam.

Mới vừa rồi, nhà họ Diệp truyền đến tin tức.

Ngày mai, Diệp Mộ Cẩn nhà họ Diệp cùng Tô Minh sẽ đến
thăm hỏi nhà họ Lam.

Trong đại sảnh, bầu không khí có chút trầm mặc.


Tô Minh có thể đánh bại Vương Đạo Khánh thật sự quá đáng sợ.

Với thực lực như bậc này, nói thật, nhà họ Lam căn bản không người nào có thể chống lại Tô Minh, cách biệt rất xa.

Trừ khi lấy đông địch yếu mới có thể tránh khỏi thương vong.

Nhưng trong trường hợp đó, coi như cuối cùng cỏ thể giết Tô
Minh, nhà họ Lam cũng tổn thất không nhỏ, từ nay về sau không còn nằm trong tám gia tộc lớn nhất nữa.

"Sao không nói gì thế? Nói đi, nên làm cái gì bây giờ?1, thấy không có ai lên tiếng, Lam Lại hừ một tiếng.

"Bố, liên kết với nhà họ Hồng.

Đây cũng là biện pháp bảo toàn tốt nhất", Lam Lâm -con trai Lam Lại mở miệng nói.

Lam Lâm mớ miệng, mấy người nhà họ Lam có quan hệ tốt với Lam Lâm cũng gật đầu.

Đó thực sự là một cách tốt.


Cho dù Tô Minh có cường đại đến đâu cũng chỉ là người bình thường, sao có thể so với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn?
"Không ổn", nhưng, một lúc sau, Lam Thủ Phong liền lắc đầu, mạnh mẽ bác bỏ.

Lam Thủ Phong là em họ của Lam Lại - gia chủ nhà họ Lam, rất được Lam Lại coi trọng.

"Tại sao lại không ổn?"
"Nếu vì giải quyết một mình Tô Minh, mà cần phải nhờ vả nhà họ Hồng, người nhà họ Hồng sẽ chỉ cảm thấy nhà họ Lam chúng ta thật vô dụng.

Phải biết rằng, còn chưa đầy một tháng, cô cả gả cho cậu chủ nhà họ Hồng rồi, nếu như ở giờ phút quan trọng này, để cho nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn thấy nhà họ Lam chúng ta là phế vật, yếu ớt, không có giá trị gì, không cấn thận, đại hôn của cô cả với cậu cả nhà họ Hồng cũng sẽ chịu ảnh hưởng", Lam Thủ Phong nghiêm túc nói.

"Không sai, Không thể sử dụng quan hệ với nhà họ Hồng, vẫn nên dựa vào chúng ta tự mình giải quyết", nét mặt Lam Lại hơi biến sắc, khẽ gật đầu.

"Chúng ta tự mình giải quyết thì phải làm sao? Tô Minh cỏ thể đánh bại Vương Đạo Khánh có thể thấy cậu ta cũng không dễ đối phó, hơn nữa bởi vì chuyện ba năm trước, có thể tưởng tượng cậu ta hận nhà họ Lam như thế nào, nếu như lấy cương trị cương, nhà họ Lam cho dù có thực sự giết được cậu ta thì cũng tổn thất nặng nề", một người nhà họ Lam khác lên tiếng, giọng đầy lo lắng.




 
Chương 118: Cái Chuông Đồng Bên Trong Phòng Thờ Tổ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Vậy không bằng để cho Lam Tuyết ra mặt? Tô Minh chắc hẳn sẽ niệm tình xưa nghĩa cũ với Lam Tuyết?", Lam Lâm suy nghĩ một chút rồi lại nói.

Ánh mắt của mọi người đều sáng lên.

Bất giác, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Lại.

Đợi Lam Lại đưa ra quyết định.

Lam Lại lắc đầu: "Lam Tuyết bởi vì cái chết của anh cả mà

hiếu lâm tôi, nó hận không thế khiến cho nhà họ Lam bây giờ trực tiếp bị diệt vong".

Lam Lại nói như vậy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam có mặt ở đó đều có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, cái chết của gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Lam - Lam Thiên Huy, thật sự không phải vì bạo bệnh mà qua đời sao? Hiểu lầm của Lam Tuyết đối với Lam Lại có phải thật sự hay không?
Trong lòng tất cả mọi người đêu hiếu rõ.

Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc hiển nhiên đã thành định cục, cũng không có người nào sẽ vì cái chết của gia chủ tiền nhiệm mà tranh luận hay đắc tội với gia chủ hiện tại.

"Gia chủ, thật sự không được, vậy chi bằng dùng cái chuông lởn của nhà họ Lam
chúng ta đi! Có cái chuông lớn ở đây, muốn phục giết Tô Minh, dễ như trớ bàn tay, thậm chí nhà họ Lam còn không thương vong gì!", sau khi trầm mặc thở dài mấy hơi, một người thoạt nhìn tuổi tác khá cao trong họ Lam mở miệng nói.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

"Chiếc chuông lớn kia?", ánh mắt Lam Lại sáng lên, đột ngột đứng bật dậy: "Nhưng có thể được! "
"BỐ, chuông lớn nào?1, Lam Lâm tò mò hỏi.

Trên thực tế, hơn phân nửa đám con cháu dòng chính của nhà họ Lam đứng ở đây đều không biết rõ.

Mặc dù, trong sân sau của biệt thự nhà họ Lam quả thực có một căn phòng thờ tổ khá cũ, bên trong bày một chiếc chuông bằng đồng thau lớn, nhưng những năm gần đây, hầu như không có ai nhắc tới chiếc chuông lớn kia nữa.


Lẽ nào, chiếc chuông lớn kia là một món bảo vật?
"Ông Trung, ông nói một chút về chiếc chuông lớn kia đi", Lam Lại cười nói rồi nhìn về phía
ông già vừa nhắc tới chiếc chuông, thì ra ông ta tên là Lam Trung.

"Cậu chủ, cậu có biết làm thế nào mà nhà họ Lam vươn lên trở thành một trong tám gia tộc lớn nhất ở Đế Thành không?", Lam Trung cố gắng duỗi thẳng tấm lưng còng của mình, mặc dù giọng nói có chút khản đặc, nhưng ông ta vẫn không thể che giấu được niềm kiêu hãnh của mình.

Lam Trung tiếp tục nói.

"Một, hai trăm năm trước, trong tổ tiên của nhà họ Lam chúng ta, có một thiên tài tên là
Lam Chấn Thiên, đến từ phía tây bắc vốn không phải là người Đế Thành".

"Một người một đao, đơn thương độc mã đi đến Đế Thành, Đế Thành lúc bấy giờ có nhiều thế lực hỗn loạn vô cùng, lớp lớp anh hùng xuất hiện, cường giả nhiều như lá mùa thu".

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

lùi bước, nhưng hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, dần dần cũng không thể chống đỡ được".

"Nhưng vào giây phút nguy cấp khi to tiên sap bị giết tại chỗ, ông ấy bất ngờ sử dụng một chiếc chuông đồng lớn, có lời đồn rằng chiếc chuông đồng đó có thể thu nhỏ, phóng to và di chuyển theo ý muốn của ông, dĩ nhiên, điều này chỉ là một lời đồn đãi".

"Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng sau khi chiếc chuông đồng lớn được sử dụng, nó đã phát huy sức mạnh thần kỳ của mình, trong nháy mắt giết chết toàn bộ hơn trăm người tu luyện võ đạo, trong đó còn có một số cao thủ tông sư".


"Uy lực của chiếc chuông
lớn kia cực kỳ khủng bố, đại khái có thể đạt đến trình độ sơ kỳ của Thiên Vị, trong nháy mắt có thể giết chết tất cả người luyện võ đạo chưa đạt cảnh giới Thiên Vị, bao gồm cả bán bộ Thiên Vị".

"Chỉ với trận chiến ấy, nhà họ Lam chúng ta liền hoàn toàn đặt nền móng ở Đế Thành, từ đó về sau phất lên như diều gặp gió.

Lam Trung nói với vẻ mặt hăng say.

Trên khuôn mặt già nua có chút ửng đỏ.

Đám con cháu dòng chính nhà họ Lam say mê lắng nghe, cứ như thể được trở về thời tổ tiên Lam Chấn Thiên hùng mạnh cách đây một hai trăm năm trước.

"Ông Trung, ý của ông là, cái chuông đồng bên trong phòng thờ tổ chính là vật năm đó tổ tiên sử dụng sao?", Lam Lại nuốt nước miếng hỏi, quả thực có chút không dám tin, dẫu sao nghe cũng quá mơ hồ rồi.

"Không sai", Lam Trung gật đầu: "Không những chiếc chuông đồng kia vẫn còn, hơn nữa, tổ tiên Lam Chấn Thiên còn lưu lại những phương pháp và cách sử dụng chiếc chuông đồng kia như thế nào!".


 
Chương 119: Thành Trò Cười Cho Thiên Hạ


"Cái gì?", đám người Lam Lâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cái này! Cái này sao có thể?"
Nếu đây là sự thật!
Đừng nói đến thằng ranh con nhà họ Tô, ngay cả vị trí của nhà họ Lam trong tám đại gia tộc mạnh nhất Đế Thành cũng có thế tiến thêm vài bậc.

"Chỉ có điều, hai trăm năm qua, nhà họ Lam chưa bao giờ gặp nguy cơ sinh tử, đến nay chưa từng dùng đến chiếc
chuông lớn kia mà thôi", Lam Trung chậm rãi nói: "Giờ đây, thằng nhãi nhà họ Tô muốn tìm cái chết!!! Đã đến lúc sử dụng chiếc chuông kia rồi, chiếc chuông kia không phải vật hữu danh vô thực, nó đã từng đạt được thành tựu rực rỡ trong tay tổ tiên Lam Chấn Thiên, cho nên, con cháu chúng ta phải tôn kính gọi chiếc chuông lớn kia là chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng!"
"Lam Trung, tôi ra lệnh cho ông, bây giờ liền dẫn người đến phía sau nhà thờ tổ lấy chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng", Lam Lại hét lên, trong lòng kích động vô cùng.


"Gia chủ, cái này! 1, Lam Trung lắc đầu cười gượng: "Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng cũng không phải vật dễ lấy như vậy, nó nặng hơn mười nghìn cân, không phải người tu luyện cảnh giới tông sư thì cũng rất khó đế di chuyển nó, càng không cần phải nói đến chuyện sử dụng nó đế chiến đấu.

Muốn dùng nó để chiến đấu, chí ít cũng phải là người tu luyện tông sư đỉnh phong mới dùng được".

"Hả?", Lam Lại bỗng chốc như bị dội một gáo nước lạnh, trợn tròn mắt.

Truy cập лhАyho.

čom để đọc sớm nhất
Lam Lâm càng nổi cáu, lẩm bẩm một câu: "Không dùng
được còn nói cái gì? Nếu bây giờ nhà họ Lam có người tu luyện tông sư đỉnh phong, còn cần lấy cái chuông lớn làm cái đếch gì? Không bằng trực tiếp giết Tô Minh cho rồi".

"Gia chủ, cậu chủ, trước tiên không nên gấp gáp, dựa theo di ngôn của tổ tiên Lam Chấn Thiên, chiếc chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng, tuy là tông sư đỉnh phong mới có thể sử dụng, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, nếu như có thể tập hợp đủ 8 người tu luyện cảnh giới tông sư sơ kỳ, sau đó cùng nhau phát lực, cũng có thể miễn cưỡng sử dụng", Lam Trung lại nói.


Đây mới chính là chỗ kinh khủng của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng!
Nói cho cùng, cường giả cảnh giới tông sư đỉnh phong ở Hoa Hạ cực kỳ hiếm gặp, căn bản không nhiều gia tộc có được.

Nhưng cảnh giới tông sư sơ kỳ lại có không ít người.

"8 vị tông sư sơ kỳ sao?1, Lam Lại lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên: "Nhà họ Lam chúng ta hiện tại có 6 người, còn thiếu hai người nữa".

"Bố, cùng lắm thì đi nhờ cậy.

Copy từ web τАмliлh247.

мe
Trong số đồng minh của nhà họ Lam chúng ta, tìm ra hai người tu luyện võ đạo cảnh giới tông sư sơ kỳ vẫn có thể", Lam Lâm lớn tiếng nói.


"Đúng vậy", Lam Lại quyết định: "Lam Hồng, bây giờ đi tới nhà họ Mễ và nhà họ Vân, mời cho tôi hai vị cảnh giới tông sư sơ kỳ".

"Vâng", một người đàn ông trung niên trầm tĩnh gật đầu, xoay người liền rời đi.

"Ông Trung, chờ sau khi tám vị tông sư sơ kỳ tập hợp đủ, liền trực tiếp đi về phía sân sau, thử trước xem có thể sử dụng
chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng không? Chuẩn bị sẵn sàng chứ đừng để ngày mai thằng ranh nhà họ Tô kia đến mới phát hiện Chấn Thiên Huyền Hoàng không dùng được, nếu không cả nhà họ Lam chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ", Lam Lại nói, ông ta vẫn cực kỳ thận trọng.

"Gia chủ, cậu yên tâm", Lam Trung gật đầu.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top