Đỉnh Cấp Tông Sư

Dịch Full 

Chương 2093: C2093: Thái u hỏa


“Mình có tư cách gì để chán chường đây?”, Tô Minh và Huyết Vu Hổ vẫn đang trong hư không, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía tầng Nghịch Huyết Ma Hổ, Huyết Vu Hổ đều nhìn thấy việc Tô Minh vẫn không ngừng tu luyện dọc đường đi, anh ta cảm nhận được sự chấn động không nói nên lời cùng khích lệ.

Người anh em này của bản thân không những tài năng vô song mà còn nỗ lực đến loại trình độ này.

Huyết Vu Hổ anh còn có tư cách gì để sa sút tinh thần?

Cho dù huyết mạch và xương hổ đều đã bị phế bỏ.

Nhưng cũng không có nghĩa không còn chút hy vọng nào!

Làm sao có thể chịu thua khi còn chưa từng nỗ lực qua?

Huyết Vu Hổ siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào lạ thường.

Tô Minh giờ phút này quả thực đang trầm mình trong tu luyện.

Nói một cách chính xác thì Tô Minh đang nuốt trọn hỏa chủng tiên hỏa.


Bất luận là lý do gì thì 7 hỏa chủng tiên hỏa có được trong nhẫn không gian của Ứng Huyền và Tiêu Bạch Y, giờ đây đều là của Tô Minh.

Đây là thu hoạch lớn không thể diễn tả nổi, vì vậy tất nhiên phải nuốt trọn rồi.

Hơn nữa, nhất định phải nuốt trọn trước khi đến tầng Nghịch Huyết Ma Hổ.

Mặc dù Tô Minh tự tin nhưng không tự đại.

‘Sư tử đấu với thỏ thì cũng phải dốc hết sức’.

Huống hồ, đây còn là nền văn minh cấp hai chưa được biết tới?

Kể cả vì cảnh giới tăng lên dẫn đến sức mạnh thể xác cũng đạt đến 10000 tỷ, Pháp Tắc Trường Hà cũng tăng lên cấp bậc vô cùng khủng khiếp. Kể cả hiện giờ Tô Minh tự tin có thể khiêu chiến với tu giả võ đạo ở cảnh giới Tiên Vương bậc năm.

Nhưng chưa đủ.

Vẫn chưa đủ.


Thực lực phải càng mạnh càng tốt.

Tốc độ luyện hóa của kho tàng huyết mạch trong cơ thể tăng lên nhanh chóng, đồng thời trấn áp được 7 hỏa chủng tiên hỏa.

Đúng là điên thật rồi!

Có thể làm đến mức này, kể cả là những tu giả võ đạo mạnh hơn cường giả ở cảnh giới Tiên Vương mười ngàn lần thì cũng không thể nào làm được?

Hơn nữa, cảm nhận của kho tàng huyết mạch vẫn rất nhẹ nhàng.

“Xoẹt!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh giơ tay lên, một chùm lửa xuất hiện trên ngón tay trỏ của anh, nhẹ tênh, chỉ như sợi tóc nhưng chỉ có thế mà hư không xung quanh đều bị hóa thành hư vô.

Nếu không phải là Tô Minh cố ý bảo vệ Huyết Vu Hổ thì chỉ e lúc này Huyết Vu Hổ cũng bị đốt thành hư vô.

Mà đây chỉ là một luồng Thái U Hỏa mà thôi.

“Tô Minh! Lửa này…”, Huyết Vu Hổ bị dọa chết khiếp, sắc mặt tái nhợt.

“Không có gì đâu! Trò chơi nhỏ thôi”, Tô Minh cười nói.

Sau đó anh nhắm mắt lại rồi lại tu luyện.
 
Chương 2094: C2094: Thần hồn là vô cùng mạnh


Ban nãy chỉ thử một chút thôi mà hiệu quả không tồi.

Uy lực còn mạnh hơn anh tưởng tượng.

Chắc hẳn uy lực của Thái U Hỏa còn mạnh hơn trước đó mấy chục lần!

Có lửa này thì giết chết Tiêu Bạch Y còn đơn giản hơn di chết một con kiến.

Thậm chí Tô Minh còn nghi ngờ, hiện giờ Thái U Hỏa đã trở thành tuyệt chiêu giết người lớn nhất của mình.

Nếu như kết hợp với ‘Thái U Nhiếp Hồn’ thì sao? Tô Minh cũng không biết sẽ kinh hãi đến mức nào?

Nhưng lửa mạnh như này, bản thân mình điều khiển cũng có chút khó khăn.

Ban nãy do mình mất kiểm soát, nếu như điều khiển được nhiều hơn thì sao?


Ngọn lửa mà mình không điều khiển được hoàn toàn thì sẽ bị phân tán. Nói một cách tương đối thì nó sẽ giảm uy lực tấn công. Như vậy đúng là lãng phí.

Nhất định phải giải quyết vấn đề này. . Ngôn Tình Xuyên Không

Giải quyết như thế nào đây?

Khống chế hỏa quyết!

Dùng kiếm thì phải có kiếm pháp!

Dùng quyền thì phải có quyền pháp!

Dùng đến lửa thì cũng phải có hỏa quyết.

Khống chế kiểu gì? Chẳng khác nào đang buồn ngủ lại có người mang gối đến cho.


Lúc Thái U Hỏa tăng cấp thành cấp bậc Bỉ Ngạn thì Tô Minh đã vui lắm rồi. Cũng chính là ‘Thái U Nhiếp Hồn’ hiện giờ.

Từ cấp bậc Bỉ Ngạn tăng lên tiên hỏa thì tất nhiên cũng không khiến Tô Minh thất vọng. Và Tô Minh đã có được ‘Thái U Khống Hỏa Quyết’.

Không cần nói, ‘Thái U Khống Hỏa Quyết’ này tuyệt đối là hỏa quyết đẳng cấp nhất, cũng chính là cái phù hợp với Thái U Hỏa nhất.

Chắc chắn là ‘Thái U Khống Hỏa Quyết’ vô cùng phức tạp, mà không phải phức tạp kiểu bình thường. Nếu đổi lại là tu giả võ đạo khác, kể cả ở cảnh giới Tiên Nhân hay cảnh giới Tiên Vương, muốn nhập môn trong vòng tám đến mười năm thì cũng là khó hơn lên trời.

Nhưng đến tay Tô Minh thì…

Thật ngại quá! Người của hai kiếp, tất nhiên thần hồn là vô cùng mạnh.

Lĩnh ngộ ‘Thái U Khống Hỏa Quyết’ giống như đùa cho vui, chứ đừng nói đến việc có kho tàng huyết mạch giúp sức.

Thời gian dần trôi, Tô Minh cứ thế tu luyện và tu luyện.

Gả cho Chu Tồn Uyên là điều mà trước đây cô ta không dám nghĩ tới.

Mặc dù trước đó cô ta và Chu Tồn Uyên không quen nhau. Nhưng sau này rồi sẽ quen.
 
Chương 2095: C2095: Chắc là ghen tỵ với mình đến chết mất


“Yên tâm đi!”, Hổ Vân đắc ý cười, nói: “Chút chuyện nhỏ này tôi chuẩn bị từ lâu rồi”.

Mặc dù hôm nay là lễ cưới của nhà gái nhưng phía nhà họ Chu cũng cử người tới.

Mặc dù bố của Chu Tồn Uyên vẫn đang bế quan nên không đến đợc nhưng phía nhà họ Chu cử mấy trưởng lão và chú của Chu Tồn Uyên đến. Những người này đều là nhân vật lớn, vì vậy cô ta không thể để mất mặt được.

Hơn nữa Chu Tồn Uyên còn nói hắn ta có mấy người bạn cũng đến. Những người này đều có tên trong bảng xếp hạng Thăng Hồng.

Dù sao thì hôn lễ hôm nay nhất định sẽ có người phải ngưỡng mộ.

Hơn nữa, uy danh của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ được tăng lên rất nhiều.

Mấy tỷ năm nay, mấy tầng xung quanh tầng Nghịch Huyết Ma Hổ đều có nhiều xích mích với tầng Nghịch Huyết Ma Hổ.


Nhân cơ hội lần này Hổ Vân gả cho Chu Tồn Uyên nên bố cô ta đã mời tất cả những người có thể mời đến. Bất luận là bạn bè hay kẻ địch, để xem sau khi hôn lễ này kết thúc còn kẻ nào dám đối đầu với tầng Nghịch Huyết Ma Hổ nữa không?

Thật sự Hổ Vân không thể nhẫn nại chờ xem phản ứng của đám ‘chị em tốt’ mà từ nhỏ đến lớn đều nhằm vào mình.

Chắc là ghen tỵ với mình đến chết mất.

Thời gian dần trôi, rất nhanh đã đến buổi trưa, hôn lễ cũng sắp bắt đầu.

Là tộc trưởng của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ nên Hổ Chính Kiếm dẫn theo hai vị trưởng lão của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đang đón khách ở cổng của sân võ đạo.

Những khách quý có thực lực và bối cảnh vừa vừa thì do hai trưởng lão tiếp đón.

Còn những người có thực lực mạnh và bối cảnh lớn thì tất nhiên sẽ do Hổ Chính Kiếm tiếp đón.


“Xin chào tộc trưởng tộc Vân Nham! Tôi sắp xếp vị trí cho ông rồi ạ”, lại một nhân vật lớn đến.

Tộc Vân Nham cách tầng Nghịch Huyết Ma Hổ khá xa, trước nay không có giao lưu gì.

Hôn lễ lần này không mời họ đến nhưng tộc trưởng tộc Vân Nham vẫn dẫn theo vợ con ‘không mời mà đến’ khiến Hổ Chính Kiếm vô cùng bất ngờ và vui sướng.

Ông ta khom người đích thân dẫn đường cho đám tộc trưởng tộc Vân Nham vào chỗ ngồi.

“Tộc trưởng Hổ! Sau này chúng ta qua lại nhiều hơn nha!”, tộc trưởng tộc Vân Nham là một người đàn ông trung niên mập mạp, vỗ vai Hổ Chính Kiếm, nói.

“Vâng vâng! Phải vậy chứ ạ!”, Hổ Chính Kiếm vội nói, trong lòng vui mừng.

Trên thực tế, tộc Vân Nham trước đây là thế lực mà Hổ Chính Kiếm muốn bám vào cũng không có cơ hội. Hôm nay cũng có mấy người đến theo kiểu ‘không mời mà đến’ này.

Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ, kính sợ và phức tạp của những người bạn cũ hay đối thủ cũ đang ngồi ở vị trí kia, Hổ Chính Kiếm cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cả nền văn minh Trạch có tầm trăm triệu thế lực nhưng thế lực hạng hai thì có được bao nhiêu? Tính cả vào có được một ngàn không?
 
Chương 2096: C2096: Thái độ vô cùng cao ngạo


Hổ Vân gả cho Chu Tồn Uyên có thể nói là một bước lên tiên. Đúng vậy! Kể cả là hôn lễ sắp bắt đầu nhưng Hổ Chính Kiếm vẫn cảm thấy có chút lâng lâng, như đang nằm mơ.

Và đúng lúc này, vừa sắp xếp vị trí cho tộc trưởng tộc Vân Nham thì đột nhiên Hổ Chính Kiếm nhìn thấy tất cả khách ở đây đều đồng loạt đứng lên.

Ông ta vội quay đầu lại nhìn về phía cổng vào của sân võ đạo.

Lúc này đột nhiên thấy một hàng có bảy tám người đàn ông trung niên và còn có một ông lão chậm rãi bước vào.

Hổ Chính Kiếm không kịp chào hỏi tộc trưởng tộc Vân Nham mà dùng võ kỹ thân pháp, thoắt cái đã đến phía trước cổng ra vào của sân võ đạo cùng với hai trưởng lão cung kính, nịnh bợ lấy lòng chào hỏi đám người này: “Xin mời các vị! Tồn Uyên vẫn đang chuẩn bị ở phía sau. Có cần tôi thông báo cho Tồn Uyên một tiếng không?”

Hóa ra đám người này là người nhà họ Chu.

Người đi đầu là em trai ruột của gia chủ nhà họ Chu, tên là Chu Phú, thân hình cao lớn, mặt uy nghiêm, khí tức sắc bén, ở cảnh giới Tiên Vương tầng tám.

Đúng vậy!


Cảnh giới Tiên Vương tầng tám! Một cảnh giới vô cùng đáng sợ.

Phải biết rằng, cùng là tộc trưởng nhưng Hổ Chính Kiếm mới chỉ ở cảnh giới bán bộ Tiên Vương thôi.

Có phải cách biệt trời vực không?

Cấp bậc như Chu Phú, chỉ e cả đời Hổ Chính Kiếm cũng không gặp được mấy lần. Thậm chí, mấy trưởng lão và chấp sự của nhà họ Chu ở bên cạnh Chu Phú không có ai dưới cảnh giới Tiên Vương, hầu như đều là cảnh giới Tiên Vương tầng năm, tầng sáu.

Quá mạnh!

Có thể nói là đám người này mà có hai người tùy ý bước ra thì cũng có thể quét sạch hôn lễ này. Bởi vì hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Hơn nữa, mọi người đều biết đây chỉ là một phần nhỏ của nhà họ Chu. Gia chủ nhà họ Chu cũng chính là bố của Chu Tồn Uyên và anh của Chu Phú còn là người có thực lực mạnh hơn. Nghe nói, ông ta đã đến cảnh giới Tiên Vương tầng chín đỉnh phong rồi.


Còn có lời đồn nhà họ Chu còn có mấy lão quái vật, ai nấy cũng mạnh hơn tộc trưởng nhà họ Chu.

Chu Phú chỉ nhìn Hổ Chính Kiếm một cái rồi đáp mỗi tiếng ‘ừm’ chứ không nói gì khác.

Không thèm để ý.

Thái độ vô cùng cao ngạo!

Nhưng Hổ Chính Kiếm hay những vị khách có mặt ở đây, không có ai dám có suy nghĩ gì khác.

“Mời, mời, mời!”, Hổ Chính Kiếm lại khom người, cười với vẻ nịnh bợ, sau đó dẫn đám Chu Phú đến bàn thiết kế xa hoa khác lạ cách sân khấu hôn lễ gần nhất.

Bàn này đến giờ vẫn chưa sắp xếp cho bất cứ ai.

Bởi vì những người khác đều không xứng.

Chỉ sắp xếp riêng cho nhà họ Chu mà thôi.

Ngoài ra, ngay cả đồ ăn trên bàn cũng đặc biệt hơn, đẳng cấp hơn và bỏ ra giá rất lớn mới làm được.
 
Chương 2097: C2097: Đúng là không hiểu nổi


Khó khăn lắm mới tiếp đón được đám Chu Phú, dẫn họ vào chỗ ngồi mà Hổ Chính Kiếm đã toát hết mồ hôi.

Không phải là mệt mà là áp lực quá lớn.

Đứng trước đám Chu Phú, áp lực đúng là vô cùng lớn.

Còn lúc này…

Bên ngoài hư không, Tô Minh và Huyết Vu Hổ cũng đã đến, đám người đang tham gia hôn lễ cũng đã phát hiện ra hai người bọn họ.

Ai ai cũng vô cùng ngạc nhiên, hai người đến từ tầng võ đạo cấp 1 thấp kém lấy tư cách gì mà xuất hiện ở đây, đặc biệt là Huyết Vu Hổ lúc này không khác gì một người bình thường, thân thể và khí tức cực kỳ yếu ớt.

Người còn lại cũng không thể bình thường hơn, chưa đến 30 tuổi, nhưng thái độ thì có vẻ hống hách.


Thấy được thực lực của đám người phía dưới, Huyết Vu Hổ có chút lo lắng kéo áo Tô Minh: “Đám người này thật sự quá mạnh, chúng ta có chút hi vọng nào không?”

Tô Minh ngược lại khá thoải mái: “Cứ yên tâm, Tô Minh tôi đã nói được là làm được, anh không cần quá lo lắng”.

“Nhưng đám người dưới kia…”

Cậu quá trẻ, tu luyện được mấy năm hay mấy chục năm? Làm sao so sánh được với người ta đã tu luyện mấy triệu, mấy chục đến mấy trăm triệu năm rồi?

Nếu không so được với những cái đó thì chỉ có chết!

Vì vậy, một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi như Tô Minh mà dám hống hách ở bên ngoài thì đúng như gặp phải quỷ!


Ngoài ra, nếu kết hợp với tuổi tác thì cảnh giới của Tô Minh cũng không thấp. Cấp bậc Đại Đế thượng vị ba chuyển, cũng coi là yêu nghiệt tuyệt thế rồi.

Còn Huyết Vu Hổ, hoàn toàn là vì võ đạo của anh ta không còn nữa, bị phế rồi.

Lúc này cảm nhận kỹ thì không khác gì một người bình thường.

Vậy mà cũng dám xuất hiện ở bên ngoài? Thoạt nhìn tinh thần cũng ổn? Đúng là khó tin! Theo như tất cả tu giả võ đạo ở thế giới võ đạo thấy, không còn võ đạo thì khéo còn đau khổ hơn cái chết chăng?

Đúng là kỳ lạ!

Nhưng, cũng không thể nói là không quen biết Huyết Vu Hổ. Dù sao thì thời gian trước Huyết Vu Hổ cũng sống trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.

Các vị khách không quen Huyết Vu Hổ nhưng con cháu trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đều quen.

Những người ban đầu đều đang làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự, bưng đồ ăn hay rót rượu thì lúc này đều kinh ngạc khi nhìn thấy Huyết Vu Hổ.

Con người ghê tởm ở nền văn minh cấp một này, chẳng phải bị phế, bị ném vào hư không và đã chết rồi sao?
 
Chương 2098: C2098: Chương 2098


Mặc dù họ đều muốn hiện giờ lên trước giết chết hoặc đánh tàn phế Huyết Vu Hổ rồi ném đi. Nhưng tại hôn lễ và trước mặt bao nhiêu vị khách như này thì không thể làm vậy được.

Nếu không, phá hôn lễ, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người nhà họ Chu thì không ai dám gánh lấy tội danh này.

Vì vậy, trong đám người của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đã có người lặng lẽ đi ra phía sau báo tin cho tộc trưởng.

Đồng thời lúc này…

“Hình như hết chỗ ngồi rồi”, Huyết Vu Hổ nhỏ giọng nói. Nói thật thì anh ta khá căng thẳng. Bởi vì ở đây có quá nhiều cường giả.

Chưa nói đến việc hiện giờ anh ta không có võ đạo trên người, mà ngay cả có mà lúc này đến đây thì chỉ e sẽ gặp bất lợi.

Không kìm chế được sự căng thẳng, đặc biệt lúc này còn trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

“Ai nói là không còn chỗ?”, Tô Minh cười nói, dùng ánh mắt ra hiệu cho Huyết Vu Hổ. Ừm! Đúng là ra hiệu, bởi vì bên dưới sân khấu còn một bàn chính vô cùng xa hoa và đặc biệt, chỗ đó vẫn còn ghế ngồi.


Chiếc bàn đó rất to, rõ ràng có thể đủ chỗ cho mười mấy người thậm chí là hơn. Nhưng hiện giờ mới chỉ có bảy tám người.

“Á?”, Huyết Vu Hổ run rẩy, hỏi lại: “Anh không đùa đấy chứ?”

Mặc dù Huyết Vu Hổ không thể nhìn ra bảy tám người ở bàn đó ở cảnh giới gì nhưng anh ta có thể chắc chắn, bất cứ kẻ nào trong số đó cũng vô cùng mạnh. Khéo một cái nhìn đã có thể quét sạch cả nền văn minh Xương rồi chăng?

“Họ ở cảnh giới gì?”, Huyết Vu Hổ thấp giọng hỏi, dường như nín thở.

“Thấp nhất là cảnh giới Tiên Vương tầng năm, cao nhất là cảnh giới Tiên Vương tầng tám”, Tô Minh nói thật.

Còn lúc này Huyết Vu Hổ run rẩy, suýt nữa sụp đổ.

Rất nhanh…

Dưới những ánh nhìn gắt gao của tất cả mọi người, Tô Minh và Huyết Vu Hổ thật sự ngồi xuống đó, ngồi cùng bàn với người nhà họ Chu.


Không khí trở nên quái dị.

Đám người nhà họ Chu không nói gì nhưng vẻ lạnh lùng trong ánh mắt thì không hề che giấu.

Kẻ nào lại dám ngồi ngang hàng với người nhà họ Chu vậy?

Tại nhà họ Chu quá khiêm tốn nên mọi người cảm thấy dễ dãi quá chăng?

Mấy trưởng lão bên cạnh Chu Phú định ra tay nhưng bị Chu Phú ngăn lại.

“Anh bạn đến từ thế lực nào thế?”, Chu Phú cười hỏi, cái cảm giác cười như không cười, sát ý trong lòng đã sục sôi nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.

Ông ta là người vô cùng thận trọng. Một người trẻ tuổi mà dám hỗn xược như này, theo như ông ta thấy thì chắc là có thế lực chống lưng chăng? Hoặc có thể là người rất có bối cảnh.

Mặc dù theo như ông ta thấy thì khả năng này rất nhỏ nhưng ở nền văn minh Trạch không thể có một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi mà dám hống hách như này.

Ngộ nhỡ?

Vì vậy vẫn nên thận trọng thì hơn.

“Thế lực nào ư? Một mình thôi!”, Tô Minh cũng cười nói. Anh không khách khí cầm bình rượu trên bàn rồi rót cho mình và Huyết Vu Hổ một cốc.
 
Chương 2099: C2099: Còn chu phú thì vô cùng phẫn nộ


Rót xong, Tô Minh hít một hơi thật sâu, trên mặt với thần sắc đê mê: “Rượu ngon! Lão Hổ! Uống nhiều chút!”

Nói xong, Tô Minh không khách khí mà một hơi uống cạn.

Nhưng Huyết Vu Hổ chỉ biết cười gượng. Mặc dù đã cố ép mình phải thoải mái, cố nhắc nhở mình là sợ cái gì? Nhưng vẫn không kìm chế nổi sự căng thẳng của mình. Anh ta cầm chén rượu lên mà tay không ngừng run rẩy.

“Một mình ư? Anh bạn nói đùa rồi?”, Chu Phú ẩn mình rất kỹ, một tay ông ta đặt lên bàn, gõ vài cái rồi nói: “Nếu cậu không muốn tiết lộ quá nhiều, vậy thì chúng ta nói sang hướng khác cũng được. Cậu đến từ khu vực nào trong bốn khu vực của nền văn minh Trạch?”

Nền văn minh Trạch dựa vào vị trí địa lý đông, tây, nam, bắc chia làm bốn vực: Đông vực, nam vực, bắc vực và tây vực.

Chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì ở phía sau sân khấu đã có người nhanh bước đi tới. Đó chính là người của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.

Người dẫn đầu là Hổ Chính Kiếm với sát ý đùng đùng.

Ông ta hận nỗi không thể băm đám Tô Minh và Huyết Vu Hổ thành trăm mảnh.


“Tên nhãi này không phải đến tư nền văn minh Trạch mà là nền văn minh cấp một rác rưởi thôi. Nơi đó có tên là nền văn minh Xương”, Hổ Chính Kiếm ở đằng xa nói vọng lại.

Cái gì?

Hổ Chính Kiếm vừa nói xong thì các vị khách có mặt ở đây đều đơ người, ngay cả Chu Phú cũng thế.

Đùa à?

Đến từ nền văn minh cấp một?

Vậy mà hai người này dám ngang nhiên đến tham dự hôn lễ? Lẽ nào không biết như vậy sẽ làm hoen ố cả hôn lễ sao?

Mọi người đều biết, bất cứ ai trong nền văn minh cấp hai, kể cả là nô lệ hay người hầu thì đều coi thường những con kiến nhãi nhép như này ở nền văn minh cấp một.


Không có ai là ngoại lệ cả.

Nếu hai người này thật sự đến từ nền văn minh cấp một thì chỉ dựa vào việc họ dám ngồi ở vị trí này đã đủ đáng tội chết lắm rồi.

Đặc biệt đám người nhà họ Chu lúc này đều nín thở.

Chỉ một cái nhìn của Chu Phú mà Hổ Chính Kiếm cảm thấy như mình sắp rơi vào hố băng của thế giới chết, suýt nữa ngã quỵ. Đúng là đáng sợ.

Còn Chu Phú thì vô cùng phẫn nộ.

“Vâng, vâng, vâng!”, Hổ Chính Kiếm gật đầu, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hận Tô Minh và Huyết Vu Hổ vô cùng.

Nếu hôn lễ của con gái bị phá hỏng bởi hai kẻ này thì ông ta sẽ băm chết luôn. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Huyết Vu Hổ, con ngươi đỏ ửng.

Rất nhanh, ông ta đi đến phía trước bàn đó.

“Huyết Vu Hổ! Cậu khó khăn lắm mới giữ được cái mạng này, sao không ngoan ngoãn cút về nền văn minh cấp một của cậu đi, lại còn quay về đây tự tìm cái chết. Cậu muốn chết kiểu gì?”, giọng nói Hổ Chính Kiếm khàn khàn, khí tức như khóa chặt Huyết Vu Hổ.

Lúc này Huyết Vu Hổ không thể thở nổi, càng không biết nói gì. Bởi vì anh ta đã là phế nhân, đâu đỡ được khí tức chèn ép của Hổ Chính Kiếm ở cảnh giới bán bộ Tiên Vương.
 
Chương 2100: C2100: Sức mạnh rất đáng sợ


Nếu như không phải Tô Minh ngồi bên cạnh gánh giúp anh ta thì lúc này khí tức của Huyết Vu Hổ đã nổ tung rồi hóa thành hư vô rồi.

“Anh Hổ là anh em của tôi, tôi và anh em mình đến đây muốn giải quyết chút chuyện nhỏ”, Tô Minh nói.

Chuyện nhỏ?

Chuyện nhỏ gì?

Tô Minh nói tiếp: “Tộc trưởng Hổ, hổ cốt và huyết mạch của người anh em tôi đều bị Hổ Vân - con gái của ông dùng biện pháp cưỡng ép lấy đi, tôi dẫn người anh em của tôi đến là để lấy lại huyết mạch và xương hổ thuộc về anh ấy, ngoài ra tôi muốn con gái ông phải tạ lỗi bằng cái chết”.

Đệch!

Tô Minh nghiêm túc nói.

Nghe thế, đừng nói là hiện trường đám cưới mà nơi đám người tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đang đứng cũng có cảm giác lạnh lẽo như đóng băng.


Bầu không khí vô cùng nghẹt thở.

Rốt cuộc họ đã nghe thấy những gì? Mấy lời này còn thốt ra từ một người của nền văn minh cấp một, chỉ là một kẻ mới Đại Đế thượng vị ba chuyển mà cũng muốn đòi công bằng à? Muốn Hổ Vân chết?

Tạm không nói đến chuyện Hổ Vân là con gái Hổ Chính Kiếm.

Mà hôm nay Hổ Vân chính là cô dâu.

Là cô dâu của cậu chủ nhà họ Chu – Chu Tồn Uyên.

Người này muốn Hổ Vân chết? Tức là muốn giết cô dâu?

Mẹ kiếp, người này điên rồi sao? Chu Tồn Uyên không tồn tại ở đây sao? Đám người nhà họ Chu như Chu Phú vô hình ở đây à?

Một thằng ở nền văn minh cấp một mà không có đầu óc vậy sao?


“Muốn chết!”, Hổ Chính Kiếm sao có thể nhịn cho được, cho dù hôm nay là tiệc cưới không nên đổ máu thì ông ta cũng không thể nhịn được mà giơ tay lên, Hổ Chính Kiếm đánh một cú về phía Tô Minh.

Ngay sau đó, một ảo ảnh pháp tướng Ma Hổ rõ ràng, mạnh mẽ, chấn động xuất hiện.

Như ảo như thật.

Đầu hổ bao phủ trên quyền ấn, gầm gừ, há to miệng cắn xé.

Lực nắm đấm đáng sợ gói gọn vào bên trong nhưng ẩn hiện một sức mạnh cuồn cuộn, khổng lồ trong quyền ấn.

Sức mạnh rất đáng sợ.

Còn có quyền ý đạt đến thất đoạn sơ kỳ.

Thế nhưng...

“Ầm!”

Vừa va chạm vào nhau, pháp tướng Ma Hổ trên từng quyền ấn của Hổ Chính Kiếm gào rống thảm thiết, run rẩy, dao động, cắn xé rồi biến thành hư vô.
 
Chương 2101: C2101: Thê thảm đến mức không nỡ nhìn


Hổ Chính Kiếm mất đi lý trí hét lên thảm thiết, vô cùng đau đớn, cơ thể văng ra sau.

Thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Từ đầu đến cuối một chiếc đũa bình thường đó thế mà lại không hề hấn gì, không có một vết sẹo nào.

Ngay cả cái bàn chính, dù trước đó bị Tô Minh đập mạnh một cái nhưng cũng không chút hư hại.

“Rầm!”, Hổ Chính Kiếm văng ra sau mấy trăm mét rồi nện mạnh xuống đất, bị thương nặng, võ thuật bị phế, đan điền tổn thương.

Còn Tô Minh thì không thèm nhìn ông ta lấy một cái.

Tô Minh rót rượu cho Huyết Vu Hổ dưới từng ánh nhìn soi mói, nóng bỏng và đầy sợ hãi của mọi người: “Anh Hổ, uống rượu này”.

Ánh mắt Chu Phú ngồi cùng bàn lóe lên.


Vừa kinh ngạc vừa cảm thấy không thể tin được.

Bản thân Tô Minh đạt đến cảnh giới Đại Đế thượng vị ba chuyển mà có thể đánh bại được cảnh giới bán bộ Tiên Vương, đây là trường hợp đầu tiên trong hơn ba trăm tỷ năm lịch sử văn minh của cả nền văn minh Trạch.

Mọi người nhìn thấy một bước nhảy vọt siêu lớn hệt như nhìn thấy quỷ.

Như thể đổi mới lại tam quan của họ.

Huống gì hình như Tô Minh không dùng hết sức nhỉ? Anh vẫn ngồi đó, hơn nữa chỉ dùng một chiếc đũa, quan trọng nhất là chiếc đũa đó không hề bị gãy, không hề hấn gì.

Đây phải nói là có sự kiểm soát về sức mạnh cực kỳ tốt như thế nào mới có thể làm được đến mức đó?

Chu Phú phải thừa nhận là một quái vật sống mấy tỷ năm như ông ta cũng cảm thấy vô cùng chấn động.

“Đệch, đệch, đệch!”. Thật ra Huyết Vu Hổ ngồi cạnh Tô Minh cũng kích động đến mức sắp điên luôn, chỉ còn biết thầm thốt ra mấy lời “Đệch!”, nó biết Tô Minh là yêu quái tuyệt thế.


Nhưng lại không biết Tô Minh đã đạt đến trình độ này.

Từ sau khi tách ra ở tầng Chiến Uyên thế giới Tiểu Thiên lần trước đến nay cũng chưa bao lâu mà, chưa đến một năm nữa kìa.

Nhưng bây giờ thực lực của Tô Minh đã đạt đến ngưỡng cảnh giới bán bộ Tiên Vương rồi ư?

“Bố!”, Hổ Vân chạy từ sau nhà ra, đau khổ khóc nấc lên, trên người mặc bộ đồ cô dâu màu đỏ rất xinh đẹp, thất thố chạy đến cạnh Hổ Chính Kiếm đang bị thương nặng, run rẩy đỡ Hổ Chính Kiếm lên: “Bố, bố, đan dược”.

Cô ta lấy một viên đan dược trị thương ra rồi nhét vào miệng Hổ Chính Kiếm.

Cùng lúc đó Tô Minh và Huyết Vu Hổ đã bị luồng khí thế của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ vây chặt.

Nhưng chỉ là khí thế bao vây thôi, không ai dám ra tay đánh thật.

Suy cho cùng người mạnh nhất trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ là Hổ Chính Kiếm.

Các người nghĩ bán bộ Tiên Vương yếu thật sao?

Thế mà Hổ Chính Kiếm lại bị Tô Minh đánh nhừ tử như thế.

Những người khác trong Nghịch Huyết Ma Hổ còn dám ra tay đánh sao?
 
Chương 2102: C2102: Đây chính là tiên vương năm chuyển


“Cô là Hổ Vân? Chính là người phụ nữ cướp hổ cốt và huyết mạch người anh em của tôi?”, Tô Minh đứng lên nhìn Hổ Vân, sau đó đi về phía Hổ Vân.

Bóng của một người thanh niên cũng mặc một bộ lễ phục màu đỏ xuất hiện.

Chính là chú rể Chu Tồn Uyên.

Chu Tồn Uyên đứng chắn trước mặt Hổ Vân và Hổ Chính Kiếm.

“Có phải hơi quá đáng rồi không?”, Chu Tồn Uyên không để lộ nhiều cảm xúc trên mặt, trông có vẻ rất lạnh lùng, trầm tĩnh, cao ngạo, nhưng nhìn kỹ lại thì ánh mắt hắn ta cực kỳ lạnh nhạt.

Một đám cưới đang diễn ra tốt đẹp…

Đã bị phá hoại!

Tâm trạng hắn ta sao có thể tốt được.


“Anh muốn xen vào?”, Tô Minh nhướng mày: “Có thù báo thù, có oán báo oán, tôi không quen anh, tôi đến để đòi công bằng từ Nghịch Huyết Ma Hổ cho người anh em của tôi, không liên quan gì đến anh. Nếu tôi là anh thì sẽ không xen vào chuyện này”.

Chu Tồn Uyên tức cười nói: “Hổ Vân là vợ tôi, anh nói không liên quan đến Chu Tồn Uyên tôi sao?”

Anh đến quậy đám cưới, còn muốn giết cô dâu.

Còn nói không liên quan đến chú rể là tôi?

Bắt nạt người khác cũng không có cái kiểu bắt nạt như thế.

"Anh hẳn là nên cảm thấy may khi mình vẫn chưa kết hôn với cô ta, vì nếu thế, anh sẽ không phải là một thành viên của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ và còn có cơ hội thoát ra, không dính vào vũng nước đục này", Tô Minh nghiêm túc nói.

"Ha ha ha ha! Được! Được! Hay! Tôi vẫn cảm thấy mình là người khá kiêu ngạo, không ngờ tôi đã quá xem nhẹ mọi người trên thế giới này! Anh còn ngông hơn cả Chu Tồn Uyên tôi nữa! Để tôi coi điều gì đã khiến anh kiêu ngạo như thế!", ánh mắt Chu Tồn Uyên lập tức trở nên sắc bén như có hai luồng kiếm mang lóe lên trong mắt hắn ta.


Thoáng chốc, khí thế trên người Chu Tồn Uyên như một con rồng đang ngóc đầu dậy, ầm ầm cuộn trào phóng về bốn phương tám hướng. Nó rét lạnh, bá đạo, sắc bén đến tận xương, mạnh một cách không tài nào tưởng tượng nổi.

Chỉ khí thế thôi đã như xé rách linh hồn và đầu óc, nghiền nát ý chí chiến đấu của đa số mọi người có mặt ở đây.

Đây chính là Tiên Vương năm chuyển!

Trời đất ơi! Một chàng trai thuộc thế hệ trẻ, còn chưa đến 10 triệu tuổi đã là Tiên Vương năm chuyển?

Đùa gì thế?

Tức thì, những khách khứa có mặt ở đây đều đứng bật dậy theo bản năng vì quá kinh ngạc.

"Tốt", Chu Phú hài lòng gật đầu, mấy hôm trước, ông ta chỉ biết cháu mình là Tiên Vương bốn chuyển, ai ngờ giờ mới vài ngày? Tư chất võ đạo cỡ đó thì nhà họ Chu sắp vùng dậy rồi.

"Anh Tồn Uyên, em muốn anh ta sống không bằng chết!", Hổ Vân kích động, căm hận hét. Theo cô ta, dù Tô Minh có thể lập tức giết chết bố mình, nhưng chắc hẳn sẽ không phải là đối thủ của Chu Tồn Uyên!

Với cảnh giới Tiên Vương năm chuyển, nếu Chu Tồn Uyên muốn thì cũng có thể hạ gục bố mình trong nháy mắt, mà còn dễ dàng hơn rất nhiều.

Lẽ nào yêu nghiệt đỉnh cấp trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, người thừa kế của nhà họ Chu, lại không phải đối thủ của một con kiến đến từ nền văn minh cấp một?
 
Chương 2103: C2103: Quyền ấn vỡ vụn


"Nếu tôi là anh thì chắc hẳn sẽ mời bậc cha chú cùng ra tay, có vậy may ra còn có một cơ hội để sống sót. Chứ anh, quá yếu", Song, Tô Minh lại bật cười, bước tiếp về phía Hổ Vân và Hổ Chính Kiếm, chẳng thèm để ý đến Chu Tồn Uyên.

"Tuyệt Huyền Kiếm!", thấy mình đã tỏa ra khí thế mà Tô Minh chẳng những không ngó ngàng, kiêng kỵ và sợ hãi, trái lại còn kiêu ngạo hơn, trực tiếp làm lơ. Sắc mặt Chu Tồn Uyên lạnh lẽo như băng, không màng tất cả, hai mắt sắc bén như ưng ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trở tay chém ra một nhát.

Một kiếm ấy vừa được hắn ta chém ra, đất trời như biến sắc, màu vàng như cơn mưa to trút xuống từ trên bầu trời, trông giống Kim Kiếm Đông Lai.

"Cũng tạm được, nhưng vẫn chưa đủ", trong khoảnh khắc ấy, Tô Minh chỉ lẩm bẩm một câu, sau đó, đấm thẳng một quyền ra ngoài.

Kế tiếp...

"Keng!"

Kiếm mang màu vàng lập tức vỡ vụn, bị một quyền của Tô Minh trực tiếp đập gãy nát bươm!

Không những thế, một quyền kia cũng không dừng lại mà xông thẳng về phía Chu Tồn Uyên.


Chu Tồn Uyên kinh ngạc đến ngây người, vì có chết hắn ta cũng không ngờ, một kiếm dùng hết sức mạnh của mình lại bị bẻ gãy nghiền nát một cách dễ dàng như vậy. Mà đối phương chỉ là một Đại Đế thượng vị ba chuyển thôi, cứ y như ác mộng vậy.

Hắn ta nào tưởng tượng nổi sự khủng bố của 10 ngàn tỷ sức mạnh chứa trong một quyền kia?

Khi sức mạnh mạnh đến một trình độ nhất định thì hoàn toàn có thể hủy diệt mọi thứ.

Huống chi, trong một quyền kia của Tô Minh còn có cả kiếm ý thất đoạn đỉnh phong, mà còn là kiếm ý Thiên Vẫn.

"Né mau!", may mà Chu Phú hét lên đánh thức Chu Tồn Uyên.

Thoáng chốc, sắc mặt Chu Tồn Uyên lập tức trắng bệch, vô thức thi triển thân pháp, định dựa vào nó để né một quyền kia của Tô Minh.

Thế nhưng, hắn ta vừa thi triển thân pháp lại phát hiện cả người giống như bị không gian khóa lại.


Đương nhiên là bị khóa lại rồi, thần thông quy luật không gian mà Tô Minh thi triển có hơn mười loại là về giam cầm và trói buộc.

Anh cho rằng tôi đang đùa đó hả?

"Khốn kiếp!", trái tim Chu Tồn Uyên như ngừng đập, không trốn được, mà cũng không có thời gian dùng chiêu khác để ngăn cản một quyền ấy của Tô Minh.

Lẽ nào, mình sẽ chết ở đây?

May mà, chỉ trong 0.01 giây, một bóng người chợt chắn trước mặt Chu Tồn Uyên. Người đó chính là Chu Phú - một Tiên Vương tám chuyển!

Chu Phú xuất hiện, giơ tay lên, cũng đấm một quyền ra, đụng phải một quyền đã xông tới trước mặt của Tô Minh.

"Ầm!"

Quyền ấn vỡ vụn.

Tô Minh vừa mở miệng đã thể hiện sự ngông cuồng đầy khiêu khích!
 
Chương 2104: C2104: Nhưng có mạnh thì cũng có giới hạn


Ở vực ngoại, cũng y như thế, mà còn chỉ có hơn chứ không có kém.

"Ông hai, ra tay đi, tên nhóc kia quá kỳ quặc. Chúng ta lên hết, dù tên nhóc đó có là thần tiên thì cũng không thể nào sống nổi", một trưởng lão của nhà họ Chu mở miệng nói với giọng tràn ngập sát khí.

Đã rất nhiều năm, nhà họ Chu chưa từng bị khiêu khích như vậy.

Cho rằng thế lực cấp 2 là trò đùa chắc?

"Chú hai...", Chu Tồn Uyên cũng nghiến răng, mặt mày âm u, nhìn Chu Phú với ánh mắt đầy van nài. Tô Minh không chết thì hắn ta chẳng thể nuốt trôi cục tức này!

Hơn nữa, Chu Tồn Uyên không hiểu chú hai còn đang do dự cái gì?

Đúng thế, Tô Minh rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể hạ gục hắn ta một cách dễ dàng. Nhưng có mạnh thì cũng có giới hạn!


Bảy tám người nhà họ Chu có mặt ở đây đều mạnh hơn Chu Tồn Uyên, đặc biệt là chú hai, một Tiên Vương tám chuyển, cũng không phải trò đùa.

Chu Tồn Uyên không tin một mình Tô Minh có thể chiến thắng được chú hai và bảy tám người nhà họ Chu!

Đương nhiên, tuy trong lòng Chu Tồn Uyên không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là hắn ta ghen tỵ đến phát điên!

Tô Minh xuất hiện khiến hắn ta cảm thấy mình như một đống rác rưởi.

Nếu Tô Minh không chết thì lòng theo đuổi võ đạo của hắn ta sẽ sụp đổ.

Trong lòng Chu Tồn Uyên cực kỳ muốn Tô Minh chết, dù có phải hy sinh một số người trong bảy tám người kia thì cũng đáng.

Ánh mắt Chu Phú lóe lên, không nói gì vì đang do dự. Ông ta biết nếu mọi người lên hết, có lẽ sẽ giết được Tô Minh, nhưng lỡ không giết được thì sao?


Nếu không thành công thì đã không phải là mạng sống của những người có mặt ở đây, mà là của cả nhà họ Chu.

Sau đó, khi ánh mắt Chu Phú đã dần trở nên quyết tâm, định mở miệng nói gì thì... Bỗng nhiên, không khí chợt dập dờn, có hai thanh niên xuất hiên. Một người tóc bạc, gương mặt cực kỳ điển trai, dáng người cao to, vũ khí trong tay lại cực kỳ bắt mắt. Đó là một cây kéo màu tím... Người còn lại trông hơi xấu, mặc võ phục màu xám. Nếu nói có gì lạ thì chính là tay phải của gã trông vạm vỡ hơn tay trái rất nhiều.

Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là hai người này đều chưa tới 10 triệu tuổi. Tên đầu bạc chỉ khoảng 8 triệu, còn tên xấu xí chỉ mới 9 triệu, cũng được coi như thuộc thế hệ trẻ.

Tên đầu bạc là Tiên Vương sáu chuyển, cao hơn Chu Tồn Uyên một cảnh giới. Còn tên xấu xí lại khá khủng bố, là một Tiên Vương bảy chuyển, dù là so với Chu Phú thì cũng chỉ yếu hơn một cảnh giới mà thôi.

Hai người này bỗng xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Ánh mắt Chu Tồn Uyên lóe lên, vì hắn ta biết hai người kia, người đầu bạc tên là Dư Tự, gã xấu xí tên là La Truất.

Dư Tự cũng nằm trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, mà thứ hạng còn cao hơn Chu Tồn Uyên rất nhiều.

Còn La Truất, lại nằm trong bảng xếp hạng Đạp Thiên, tuy chỉ xếp cuối, hằng năm đều quanh quẩn ở vị trí thứ 95, nhưng cũng là nằm trong bảng Đạp Thiên. Chưa đến 10 triệu tuổi đã bước vào bảng xếp hạng Đạp Thiên thì khá là khủng bố. Đó là điều mà Chu Tồn Uyên có mơ cũng không được, vả lại, sự chênh lệch của hai bên còn chẳng phải là nhỏ.

Sao hai người này lại bỗng dưng xuất hiện?
 
Chương 2105: C2105: Họ đều chết trong tay tôi


"Anh là Tô Minh đúng không?", trong sự yên tĩnh đầy nghiêm túc, khó hiểu, Dư Tự và La Truất nhìn về phía Tô Minh, rồi Dư Tự bỗng mở miệng hỏi.

"Đúng thế", Tô Minh gật đầu.

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Dư Tự - Nhị minh chủ của liên minh Vô Song".

"Tôi là La Truất - Đại minh chủ của liên minh Vô Song", La Truất cười nói.

Liên minh Vô Song?

Thực tế, rất nhiều người có mặt ở đây đều không hiểu lắm về lời giới thiệu của hai người, vì liên minh Vô Song cũng không mấy nổi tiếng ở nền văn minh Trạch. Vả lại, nó là thế lực chủ yếu lấy nhiệm vụ qua lại trong hư không để tìm kiếm nền văn minh chết, nên không muốn nhiều người biết đến.

Ánh mắt Tô Minh chợt lóe.

"Anh Tô này, xin hỏi, Tam minh chủ và Lục minh chủ của liên minh Vô Song đều chết trong tay anh hả?", Dư Tự hỏi.


Câu ấy vừa được nói ra, Chu Tồn Uyên và đám người nhà họ Chu còn đang lo lắng hai người kia quen biết hay là bạn của Tô Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà không những thế, sau đó còn mừng như điên!

Buồn ngủ cái đã có người đưa gối đầu tới rồi!

Sắc mặt Huyết Vu Hổ thì lại trắng bệch, tiêu rồi! Sao ngay lúc quan trọng, kẻ thù lại tìm tới cửa cơ chứ? Xui thật sự!

"Hay, hay, hay, đáng đời!", Hổ Vân kích động muốn chết, không kiềm nổi siết chặt nắm tay, căm hận, hả hê nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt cô ta như đang nói, anh có giỏi thì ngông tiếp đi!

"Đúng vậy, họ đều chết trong tay tôi", khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại chẳng hề phủ nhận mà lại dứt khoát gật đầu, thậm chí còn cười.

Sắc mặt của Dư Tự và La Truất đều thay đổi hẳn.

Thái độ của Tô Minh khiến sát khí của hai người bùng nổ.


Không thèm phủ nhận hay nói xạo luôn? Cứ vậy nhận? Không sợ?

"Nếu như tôi không nhìn nhầm thì lúc này, tình hình của anh Tô cũng không hay cho lắm nhỉ?", Dư Tự hỏi, ý bảo giờ Tô Minh đã bị người nhà họ Chu bao vây. Tuy hắn ta đã cố gắng nhịn, nhưng vẫn không giấu nổi sự tàn nhẫn trên mặt. Còn La Truất thì y như kẹp dao giấu kiếm, khí tức cả người khóa chặt Tô Minh, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống.

Dư Tự tiếp tục hỏi: "Nếu trong tình huống như này, có tôi và Đại minh chủ nhúng tay vào thì sao? Anh cảm thấy nó sẽ trở nên như thế nào?"

Hai người này định nhúng tay vào ư? Chu Tồn Uyên mừng rỡ.

Chu Phú cũng hết sức vui vẻ, nếu có hai người đó thì phần thắng sẽ lớn hơn.

Đặc biệt là La Truất, một Tiên Vương bảy chuyển cực kỳ khủng bố. Cảnh giới kiểu đó đã gần với mình, Chu Phú còn nghi nếu nói về sức chiến đấu, có khi La Truất cũng chẳng kém cạnh gì mình. Vì ông ta mơ hồ ngửi được sự nguy hiểm trên người gã. Chu Phú đoán, có lẽ La Truất kia còn có thể chiến đấu vượt cấp.

"Hai người cũng muốn nhúng tay? Có lẽ tình hình sẽ trở thành có thêm hai cái xác chết nữa chết thôi", Tô Minh đáp một cách đầy tự tin.

Má nó!

Dù là Chu Phú, Dư Tự hay những khách khứa có mặt ở đây đều không khỏi giật giật khóe miệng.
 
Chương 2106: C2106: Tôi tên là tiêu lục


Huyết Vu Hổ run lẩy bẩy, ông anh của tôi ơi, anh... Phát điên đấy à!

"Thế ư? Nếu thêm ông già tôi đây thì sao", đúng lúc này, ai cũng không ngờ là không khí lại dập dờn, một ông lão lưng còng, đầu trọc, làn da ngăm đen, lòng trắng mắt gần như bao phủ cả con ngươi, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh mặc trường bào màu đen bỗng xuất hiện. Ông ta cầm một cây gậy ba toong, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy rét run vì có một con Giao Long thu nhỏ nằm vắt ngang bên trên. Con Giao Long kia có đôi mắt màu đỏ, trông rất thông minh, đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Ông lão kia chính là Tiên Vương tám chuyển, mà còn là Tiên Vương tám chuyển đỉnh phong, chỉ cách chín chuyển một xíu.

Chu Phú có thể xác định, ông lão bất ngờ xuất hiện kia đã bước nửa bước vào chín chuyển.

"Tôi tên là Tiêu Lục", giọng ông ta khàn khàn, đôi mắt già nua căm hận nhìn chằm chằm Tô Minh.

Ông ta lại nói: "Bạch Y và Linh Nhi là cháu trai và cháu gái của tôi, hai người đó chết trong tay cậu đúng không?"

Tiêu Lục vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên cứng đờ.


Tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi nhìn về phía Tô Minh rồi hít sâu một hơi.

Đù! Ngon!

Mối thù này chắc không đội trời chung con mẹ nó rồi nhỉ?

"Nếu Bạch Y và Linh Nhi trong miệng tiền bối là Tiêu Bạch Y và một cô gái áo đỏ đầy tàn nhẫn, xảo quyệt thì tôi nghĩ chắc đúng rồi đó", Tô Minh nhìn Tiêu Lục cười, gật đầu đáp.

Đúng vậy, là Tô Minh tôi giết đấy.

Tiêu Lục im lặng, nhưng một giây sau, ông ta bỗng giơ cây gậy ba toong lên chỉ thẳng lên trời, hét: "Lung Thiên Chú!"


Thoáng chốc, một luồng ánh sáng kỳ dị chợt vờn quanh cây gậy ba toong, rồi thông qua miệng con Giao Long kia phun ra, phóng thẳng lên cao. Sau đó, xòe ra tạo thành một cái lồng.

Kế tiếp, tất cả mọi người có mặt ở đây đều... đều... đều cảm giác được tầng Nghịch Huyết Ma Hổ bị bao phủ và ngăn cách với hư không bên ngoài. Hư không loạn lưu không cách nào vào được. Đương nhiên, cũng chẳng cách nào đi ra ngoài.

"Lung... Lung Thiên Chú trong truyền thuyết?", Chu Phú không nhịn được sởn tóc gáy, nhìn về phía Tiêu Lục, quả nhiên, một Tiêu Lục trông già nua đã trở nên càng giả cả đến nỗi như giây tiếp theo sẽ hóa thành một đống xương khô.

Lung Thiên Chú cũng không phải bí kỹ của riêng ai, có rất nhiều cao thủ trên đời này đều biết dùng, tác dụng của nó là bao phủ. Sau khi bị bao phủ thì gần như có thể tạo được một lồng giam không cách nào trốn thoát. Tóm lại là mảnh không gian ấy sẽ bị chụp lại.

Đừng nói là Chu Phú, dù cho ông ta có mạnh hơn gấp trăm lần cũng khó mà phá hủy Lung Thiên Chú rồi chạy trốn.

Đương nhiên, nó hiệu quả như vậy thì cái giá phải trả cũng rất lớn, khi dùng nó cần phải tốn mấy trăm triệu năm tuổi thọ.

Nói chung, dù là Tiên Vương tám hay chín chuyển thì khi thi triển Lung Thiên Chú sẽ bị rút mất 99,9% tuổi thọ của mình.

Thậm chí, Chu Phú có thể khẳng định, Tiêu Lục đã không sống được bao lâu nữa!
 
Chương 2107: C2107: Cực kỳ gay mũi


Trận chiến trước mắt rất thú vị, không phải sao?

Máu trong người anh bắt đầu sôi lên sùng sục.

"Có vẻ cậu rất thích không chết không ngừng nhỉ? Vậy bắt đầu cuộc chơi thôi", Tiêu Lục giơ gậy ba toong lên, chỉ thẳng vào Tô Minh nói.

Lúc này, sát khí trên người ông ta hoàn toàn bùng nổ và như hóa thành thực chất.

Quả thực như là máu tràn ngập trong lỗ chân lông, lỗ mũi... cực kỳ gay mũi.

"Huyết Ma Giao, xé nát cậu ta!"

Tiêu Lục khẽ quát.

Vèo...


Con Giao Long nhỏ trên gậy ba toong lập tức phóng ra, hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo tận xương. Vả lại, trên đường đi, nó còn phóng to lên. Nhoáng cái đã to hơn gấp chục, gấp trăm ngàn lần.

Gần như chỉ trong nháy mắt, một bóng rồng che trời lấp đất chợt xuất hiện trước mặt mọi người. Nó thật sự rất to, gần như nhét kín cả sân võ đạo.

Lớp vảy màu vàng sáng lấp lánh.

Khí tức tàn ác đầy máu tanh như thổi mọi người về thuở thái cổ.

Bắt mắt nhất là móng vuốt và cái đuôi, chúng như tiên binh, tiên khí phóng to vô số lần... lóe lên vẻ sắc lạnh. Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà đôi mắt như bị mù.

"Gào...", con Giao Long kia gầm lên, một nửa đất trời bắt đầu sụp đổ, vô số vực sâu ầm ầm xuất hiện, những ngọn núi lửa chết đều tỉnh lại, dung nham nóng bỏng, ngọn lửa, tro bụi phóng thẳng lên cao như tận thế.

Khí tức phát ra từ trên người nó quét ngang mọi thứ, trông cực kỳ chấn động. Dưới khí tức ấy, hầu như những khách khứa có mặt ở đây, ai có cảnh giới thấp hơn Tiên Vương đều bị thương nặng.


Huyết Vu Hổ vì có Tô Minh bảo vệ, chứ không đã hóa thành một đống cát bụi rồi.

"Huyết Ma Giao cấp phản tổ!", ánh mắt La Truất đầy nghiêm túc, lẩm bẩm.

Huyết Ma Giao cũng không đáng sợ, trong một số vực sâu xa xưa ở nền văn minh Trạch đều có nó.

Huyết Ma Giao trưởng thành thì sức chiến đấu cũng chỉ khoảng Tiên Vương năm chuyển thôi.

Thế nhưng, con Huyết Ma Giao trước mặt lại là dị chủng, có cấp bậc phản tổ hiếm có trong loài này.

Phản tổ nghĩa là sức mạnh, lực phòng ngự, chỉ số thông minh, tốc độ... của Huyết Ma Giao sẽ tăng lên mấy lần, cực kỳ mạnh.

Thậm chí, La Truất còn nghi dù là mình cũng chưa chắc đánh thắng được con Huyết Ma Giao kia.

Càng đáng sợ hơn là, e rằng con Huyết Ma Giao kia đã đi theo Tiêu Lục rất nhiều năm, gần như là hoàn toàn ăn ý với ông ta. Vì Tiêu Lục cực kỳ căm hận Tô Minh, nên nó cũng vậy.

Giờ phút này, nó rõ ràng là đang nổi điên!

"Hai cậu này, lát nữa, khi Tô Minh đánh nhau với Huyết Ma Giao, nếu cậu ta bị Huyết Ma Giao giết thì coi như hên. Nếu không thì chúng ta cùng ra tay, tiễn cậu ta về chầu, thế nào?" Chu Phú mở miệng nói với giọng cực kỳ tàn nhẫn.
 
Chương 2108: C2108: Nhưng mạnh như thế thì sao


Chẳng hề để ý chuyện ỷ đông hiếp yếu, càng chẳng quan tâm việc ỷ lớn hiếp nhỏ.

Chỉ cần thắng và giết chết đối phương thì dùng cách gì cũng được, thắng làm vua, thua làm giặc.

"Đương nhiên", Dư Tự, La Truất không chút do dự gật đầu, híp mắt, sự tàn nhẫn và sát khí cũng chẳng thua kém gì Chu Phú.

Tiêu Lục thì càng không cần phải nói rồi.

Đúng lúc này.

"Vèo!"

Con Huyết Ma Giao kia vươn móng vuốt, cào một phát về phía Tô Minh. Móng vuốt che phủ bầu trời, to lớn như một ngọn núi, trông cực kỳ chấn động!

Tốc độ của nó lại càng đáng sợ, nghiền nát hư không và hàng tỷ pháp tắc, làm lơ mọi lực cản và không khí, còn nhanh còn cả dịch chuyển tức thì, lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Tô Minh.


Nhìn từ xa thì lúc này, trông Tô Minh như một con kiến bị bàn chân của rồng đạp xuống.

Mà điều khiến người ta rét lạnh lại là sức mạnh phát ra từ trên móng vuốt của con Huyết Ma Giao kia. Dù ngoài Tô Minh ra, thì chẳng ai có mặt ở đây bị nó nhằm vào, nhưng vẫn cảm thấy sức mạnh khủng bố dập dờn trên móng vuốt kia! Mạnh một cách biến thái!

"Cút!", mắt thấy, móng vuốt kia sắp cào vào người mình thì Tô Minh giẫm mạnh chân xuống đất, ngẩng phắt đầu lên, mặt mày lạnh lùng, ý chí chiến đấu sục sôi, siết chặt nắm tay, đấm thẳng ra.

Hơn 10 ngàn tỷ sức mạnh công với kiếm ý đỉnh cấp không chút kiêng nể hay sợ hãi ầm ầm đấm ra.

Ầm...

Thoáng chốc, như có hơn mười viên đạn hạt nhân nổ tung khuếch tán ra xunh quanh. Âm thanh đó vang vọng chấn động vượt ngoài phạm vi chịu đựng của màng tai.

Mà đi cùng với sóng âm đó, rõ ràng có thể thấy được cả người Tô Minh giống như cây đinh bị một cây búa đóng thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố sâu!

Cái hố đó cực kỳ sâu, sâu không thấy đáy!


Bên cạnh cái hố đó là vố số cái khe trải rộng ra xung quanh.

Có điều, bản thân Huyết Ma Giao cũng bay ngược ra ngoài gần mấy chục mét. Tuy chỉ có mấy chục mét, nhưng cũng rất đáng sợ. Suy cho cùng, với sức lực, khổ người, lực phòng ngự kia mà có thể đánh bay nó thì quả thực không phải là người.

"Dùng nắm tay có thể đánh bay Huyết Ma Giao cả mấy chục mét thì đúng là biến thái khiến lòng người rét run. Đáng tiếc, đã chết", Chu Phú lẩm bẩm. Ông ta thừa nhận, dù là mình khi quyền đối quyền với nó thì cũng không làm được như Tô Minh.

Nhưng, mạnh như thế thì sao?

Bị đấm thẳng xuống đất không biết bao nhiêu mét thì khỏi nhìn cũng biết Tô Minh đã hóa thành một đống thịt nát. Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt ở đây.

Song, một giây sau...

"Vèo!"

Cùng với một âm thanh xé gió là một bóng người màu máu phóng thẳng lên từ trong cái hố.

Người đó chính là Tô Minh! Một Tô Minh trông không ra hình người. Xương cốt cả người vỡ vụn, đâm ra tận thịt, y như một đống thịt bầy nhầy. Nhưng, anh vẫn còn sống, mà còn dồi dào sức sống.

Hơn nữa, sau khi anh phóng lên cao, dưới những đôi mắt khó tin và kinh ngạc của mọi người, cái cơ thể... cơ thể rách nát của Tô Minh lập tức hồi phục.
 
Chương 2109: C2109: Đấm tiếp ra một quyền


Gần như khi Tô Minh vọt lên tới không trung, đứng ngang hàng với Huyết Ma Giao thì cơ thể anh đã lành lặn như chẳng hề bị thương!

Nhìn mà muốn lọt tròng!

Song, nó còn không phải chỉ lành lặn ở bề ngoài, tiếng tim đập thình thịch, huyết khí cuộn cuộn như sóng thần đều nói cho mọi người một điều, anh khôi phục không chỉ ở mặt ngoài, mà còn ở cả bên trong.

Vả lại, đấy cũng chưa phải là điều chấn động nhất, khiến người ta bất ngờ hơn là Tô Minh bay lên ngang tầm với Huyết Ma Giao xong, lại hóa thành một vệt sáng, xông thẳng tới chỗ của nó.

Cận chiến!

Không ngờ, anh lại... lại tính đánh gần người với Huyết Ma Giao!

Có rất ít tu giả võ đạo khi chiến đấu với yêu thú sẽ chọn cách đánh gần, vì chỉ cần không phải đồ ngu thì đều biết yêu thú có sở trường về phòng ngự, sức mạnh và cơ thể khổng lồ. Những điều ấy mang đến rất nhiều ưu thế cho chúng.

Mà Huyết Ma Giao lại là yêu thú nổi tiếng trong việc đánh gần người.

Còn Huyết Ma Giao cấp phản tổ, cả cơ thể đều phủ kín vảy có lực phòng ngự chẳng kém cạnh gì tiên khí, sức mạnh lại khủng bố đến khó tin...


Cách làm ấy của Tô Minh đồng nghĩa với một câu: đâm đầu vào chỗ chết.

Nhoáng cái, Tô Minh đã xông tới trước mặt Huyết Ma Giao với một khoảng cách rất gần.

"Vèo!", đôi mắt của Huyết Ma Giao nhìn chằm chằm Tô Minh, giơ vuốt cào tới.

Móng vuốt ấy rất lớn, khi cào thì giống như một bức tường đập tới.

Tô Minh lại không né, đấm tiếp ra một quyền.

Ầm...

Quyền ấn vung lên, cả người Tô Minh bay ngược ra sau mấy ngàn mét, nếu không có Lung Thiên Chú thì chắc anh đã bay xa hơn rồi. Vả lại, trong quá trình ấy, anh còn tông bể tiên tắc, đập nát hư vô... Quá trình ấy như một trận động đất thảm thiết.

Bên cạnh đó, cơ thể Tô Minh cũng trở nên rất thê thảm, xương cốt đứt gãy, đầm đìa máu tươi, trông mà kinh.


Sau khi bay ra khoảng mấy ngàn mét, anh lại biến thành một người máu rách nát.

"Chắc phải có 15 ngàn tỷ sức mạnh ấy chứ? Đã thật!", Tô Minh cũng không sợ, mà còn vui vẻ, nhe răng cười. Máu trong người cuộn trào, chân khí điên cuồng vận chuyển, dồi dào sức sống.

Vết thương khôi phục với một tốc độ vô cùng khủng bố.

Cơ thể anh nhoáng lên, lại xông về phía Huyết Ma Giao với tốc độ còn nhanh hơn ban nãy!

Phát huy tinh thần đi chịu chết tới cùng cực.

Lần này, Tô Minh còn chưa đến gần.

"Vụt!"

Huyết Ma Giao giận điên người, sát khí như hóa lỏng, không thèm dùng móng vuốt nữa, vung cái đuôi khủng bố đập thẳng xuống.

Cái đuôi ấy như một tia sét màu vàng, tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, kết hợp sức mạnh và tốc độ đập thẳng về phía Tô Minh.

"Ầm, ầm, ầm...", lần này, Tô Minh đấm ra ba quyền liên tiếp.

Quyền chồng quyền, nhưng vẫn bị thương nặng, bay ngược ra sau.
 
Chương 2110: C2110: Sau một phần mười nhịp thở


Cơ thể như chia nắm xẻ bảy, song vẫn lập tức lành lặn như cũ.

Đánh không chết.

Sau đó, khoảng mấy chục giây sau, Tô Minh lần lượt bị Huyết Ma Giao đập, cào, giẫm gần chết, đầm đìa máu tươi, rồi vẫn điên cuồng xông tới liều mạng so nắm tay.

Sau vài chục nhịp thở, nhịp tim của những người tại hiện trường vốn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Minh cùng Huyết Ma Giao như chững lại, suy nghĩ cùng võ đạo quan cũng như bị đánh tan.

Hóa thạch trong hóa thạch.

“Thật là sảng khoái!”, Tô Minh chìm đắm trong đó, anh có thể cảm nhận được loại cận chiến giống như tự tìm đường chết của Huyết Ma Giao này có lợi đối với mình.

Đây gọi là tôi luyện.

Là rèn giũa.

Anh rất thích cảm giác này.

Vô cùng hưởng thụ.


Nhưng lúc này mấy người Chu Phúc, Tiêu Lục, Dư Tự, La Truất lại không hẹn mà gặp, họ không thể nhẫn nhịn nữa.

Đảo mắt nhìn lẫn nhau.

Từ trong mắt của đối phương đều nhìn ra được sự kinh ngạc không dám tin.

Bọn họ phải hành động.

Phải diệt trừ Tô Minh.

Mặc dù Huyết Ma Giao chỉ có thể treo Tô Minh lên đánh nhưng lại không giết chết được anh, vậy đã đến lúc họ phải ra tay.

Hơn nữa, bọn họ nắm chắc 100% có thể giết chết Tô Minh, bởi vì, ngoại trừ không giết được Tô Minh, nhưng rõ ràng thực lực của Huyết Ma Giao cao hơn anh không chỉ một ít, bọn họ có nhiều người như vậy, nếu thực sự tùy ý tập kích bất ngờ đại khái cũng có thể đè nát Tô Minh giống như nghiền một con kiến vậy.

Thực sự rất đơn giản.

Hầu như không có bất kỳ giao tiếp bằng lời nói nào, cùng một lúc.


Tay Tiêu Lục lặng lẽ cầm một con dao nặng trĩu, khí thế ngất trời lao đến muốn khóa chặt Tô Minh.

Dư Tự trong nháy mắt dung hòa vào không khí, như thể biến mất.

La Truất thì siết chặt nắm đấm, một tầng ánh sáng như hóa thạch xẹt qua cánh tay cường tráng của hắn ta.

Ánh mắt Chu Phúc rét lạnh, bóng dáng cũng đồng thời biến mất.

Còn bảy tám trưởng lão và chấp sự của nhà họ Chu.

Vân vân…

Tất cả đều lao về phía Tô Minh.

"Tiểu tạp chủng, ngày chết của anh đến rồi!”, Hổ Vân chứng kiến cảnh này chỉ tàn nhẫn xen lẫn mong đợi nở một nụ cười lạnh.

Sau một phần mười nhịp thở.

Tô Minh lại một lần nữa ‘không biết sống chết’ đến phía trước Huyết Ma Giao…

Huyết Ma Giao vô cùng linh trí muốn vung vẩy cái đuôi khổng lồ tàn độc kia của mình, nó đã nhiều lần liên tiếp không thể thực sự giết chết Tô Minh, trong cơn thịnh nộ, chiêu chiêu nối tiếp vụt mạnh xuống, sức mạnh khi ra đòn cũng gia tăng theo từng đợt tấn công.

"Xùy…”
 
Chương 2111: C2111: Điên cuồng đốt cháy


Chiếc đuôi khổng lồ dao động như mang theo cả đất trời ập xuống người Tô Minh.

Dưới những con ngươi dõi theo từng chuyển động của chiếc đuôi mà Huyết Ma Giao vung tới, đều cho rằng Tô Minh sẽ một lần nữa dùng nắm đấm phản kháng lại.

Thế nhưng…

Lần này!!!

Không phải.

Trong chớp mắt.

“Vốn dĩ ta còn tiếp chơi đùa tiếp với ngươi, đáng tiếc lại có người quấy rầy, chỉ có thể tiễn ngươi lên đường thôi”, giọng nói nhàn nhạt của Tô Minh văng vẳng trong không gian.

Trầm bổng phiêu đãng vào tai của từng người.

Cùng lúc đó.


“Thái U Hỏa”, Tô Minh thốt ra ba chữ.

Một ngón tay tùy ý trượt xuống.

Một ngọn lửa vờn quanh ngón tay giữa của anh.

Ngọn lửa đó xem ra cũng bình thường không có gì nổi bật.

Nhưng vừa rời khỏi ngón giữa của Tô Minh nó liền lập tức va chạm với chiếc đuôi của Huyết Ma Giao.

Sau… sau… sau đó…

Một màn chấn động hàng trăm triệu người, một cảnh tượng mà họ dù trải qua ba đời năm kiếp cũng không thể nào quên đi, một cảnh tượng như muốn xé rách hai tròng mắt của người nhìn, xuất hiện, đó… ngọn lửa Thái U Hỏa đó sau khi tiếp xúc với chiếc đuôi của Huyết Ma Giao, đuôi của nó liền giống như một trang giấy dính phải xăng dầu gặp phải tia lửa.

Bùng cháy.

Điên cuồng đốt cháy.


Bốc cháy cực nhanh cùng xu thế hung hãn mười phần.

Gần như trong chớp mắt, ngọn lửa đó từ phần đuôi lan rộng rồi nuốt chửng lấy toàn bộ thân hình của Huyết Ma Giao.

Chỉ thấy giữa không trung, có một quả cầu lửa cuồn cuộn, đường kính trải dài xuất hiện trước mắt.

Không có cơ hội nào để nghe thấy tiếng hét thảm thương của Huyết Ma Giao.

Giây tiếp theo.

Huyết Ma Giao biến thành hư vô.

Ngay cả cặn xương cốt cũng không chừa lại.

Và quả cầu lửa đang bốc cháy ngùn ngụt kia cũng tiêu tan.

Toàn bộ quá trình không đến một phần mười nhịp thở.

Quả thực diễn ra nhanh chóng tới mức hoang đường.

Chẳng hề có điềm báo khiến người ta có cảm giác như đang nằm mộng vậy.

Huyết Ma Giao… cứ…cứ như vậy chết rồi!
 
Chương 2112: C2112: Căn bản không đúng


“Ngọn lửa đạt tới cấp bậc tiên hỏa thượng phẩm đỉnh phong đúng là không khiến người ta phải thất vọng”, Tô Minh vô cùng hài lòng.

Đồng thời.

Anh đột ngột quay đầu nhìn lại, cười gằn nói: “Các vị, đều lên đi, đồng loạt mà lên”.

Trước mắt dù là ẩn hiện trong hư không hay dựa gần trước mắt, cho dù là lặng im hay sát khí ngút trời…

Tô Minh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

La Truất, Dư Tự, Chu Phú, Tiêu Lục đều tới rồi!

Đến hay lắm!

Chu Phú, Dư Tự, La Truất, Tiêu Lục và những người khác lúc này đều rơi vào trầm lắng, im lặng lạ thường, tinh thần mỗi người đang kịch liệt run rẩy, bởi vì họ làm thế nào cũng không ngờ tới, vừa rồi … vừa rồi, khi Tô Minh cùng Huyết Ma Giao giao tranh, anh vẫn luôn là người rơi vào thế bị động, bị Huyết Ma Giao chơi đùa…?

Nói đến giết Huyết Ma Giao trong chớp mắt liền giết chết nó?


Giống như một giấc mộng.

“Nếu đã đầy đủ như vậy, cũng nên tiễn các vị lên đường thôi”, ý cười của Tô Minh càng thêm nồng đậm.

Lời còn chưa dứt.

Chiếc vòng trên cổ tay phải gợn lên từng làn sóng khí tức.

Hóa thành Ma La.

Ma La Kiếm nằm vững vàng trên tay phải Tô Minh.

Mà tại các đầu ngón tay trên tay trái, Thái U Hỏa đang lượn lờ biến động.

Tay phải Ma La, tay trái Thái U!

Sục sôi tinh thần chiến đấu!


Sát ý ngút trời.

Bầu không khí lập tức trở nên cứng ngắc.

Cho dù là Tiêu Lục hay là Chu Phú, Dư Tự giờ phút này khi bị Tô Minh đảo mắt nhìn qua một cái cũng đã cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Dù là Ma La Kiếm trên tay phải Tô Minh, hay Thái U Hỏa bên tay trái đều mang tới cho họ loại cảm giác nguy hiểm cực độ.

Đặc biệt là Chu Phú, sắc mặt ông ta đã đen kịt khó coi tới mức có thể nhỏ ra mực, trong lòng là nỗi kinh sợ ngập tràn cùng hoang mang, những dự đoán trước đó về sức mạnh của Tô Minh hoàn toàn sai lầm!

Ước tính trước đây của ông ta về thực lực của Tô Minh hoàn toàn là dựa trên hiệu quả chiến đấu được thể hiện qua trận đấu giữa anh cùng Chu Tồn Uyên, chẳng ngờ…

Không phải.

Căn bản không đúng.

Lúc trước khi Tô Minh nghiền nát Chu Tồn Uyên, hoàn toàn không hề biểu hiện ra chút thực lực nào!

Anh ẩn giấu quá sâu.

Chu Phú thực sự rất hối hận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top