Dịch [Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 430 : Bị đùa bỡn


Vào thời khắc này bản thân Hàn Nghệ cảm nhận được loại áp lực mà vũ lực tạo ra. Đây thật ra không phải là vấn đề tâm lý, cũng không phải là tự ti, mà là một loại áp lực vô hình đến từ bối cảnh xã hội này. Bởi vì đây là một xã hội quý tộc, nhân sĩ thượng tầng toàn bộ đều là quý tộc. Ngươi là một con cháu hàn môn muốn trèo lên cao, thì xung quanh đều sẽ là quý tộc. Cuộc sống, giáo dục, tư tưởng của họ đều khác, áp lực dĩ nhiên không cần nói cũng biết. Đem chó nhốt vào chuồng heo, sống cùng với lũ heo, thì chó cũng sẽ bị uất ức.

Nhưng sự sầu muộn của Hàn Nghệ lại không nhận được một chút đồng tình nào.

Cho dù là người chính trực như Lư Sư Quái cũng không khỏi cười khi người khác gặp hoạ: "Ngươi than phiền ít thôi, đây là do ngươi tự chuốc lấy, không phải bệ hạ hay bất kỳ ai áp đặt cho ngươi."

"Cái này mà cũng bị ngươi nhìn ra."

Hàn Nghệ đột nhiên liếc nhìn Lư Sư Quái, sau đó lại thở dài, nói: "Đúng, đây đều là do ta tự chuốc lấy. Nhưng sắp xếp như vậy kỳ thực nằm ngoài dự liệu của ta. Ta cho rằng bệ hạ chắc chắn sẽ sắp xếp theo hình thức bậc thang, tức là chậm rãi từng cấp từng cấp bậc một gần với thân phận của ta, như vậy có thế giảm bớt áp lực cho ta. Nhưng hiện giờ bốn người bọn họ là một thế giới, còn ta là một thế giới khác. Tình hình như vậy chỉ có thể hai kết quả. Một là ta cân được bốn người bọn họ. Hai là bọn họ sẽ ngược ta thương tích đầy mình."

Vương Huyền Đạo ha hả nói: "Ngươi cũng không nên quá lo lắng. Con người Trưởng Tôn chúng ta rất rõ, hắn sẽ không ỷ mình là cháu Quốc cữu công để khi dễ người khác. Vi Đãi Giới lại vừa mới tới, chắc chắn cũng không dám làm bừa, ít nhất lúc mới bắt đầu y sẽ điệu thấp. Lý Tư Văn thì e là ngay cả Dân An cục cũng sẽ không đi. Chỉ duy nhất Trình Xử Lượng có lẽ sẽ gây khó dễ cho ngươi. Cho nên chỉ cần ngươi có thể lôi kéo gã, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa."

Trịnh Thiện Hành thở dài, nói: "Chuyện này e là rất khó, khi xưa Trình Xử Lượng là một phương bá chủ ở Trường An, lại còn xuất thân võ tướng, tính khí nóng nảy. Thật sự không phải dễ chọc."

Lư Sư Quái mỉm cười nói: "Hiện tại nói những thứ này cũng đã muộn rồi, chỉ có thể tùy cơ hành sự thôi."

Nếu chỉ phải đối phó với một mình Trình Xử Lượng, vậy thì đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều. Hàn Nghệ được bọn họ an ủi liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống đất, đột nhiên nói: "Ứng cử viên cho vị trí cảnh vệ trưởng của Phủ cảnh vệ còn chưa chọn xong à? Không đúng! Cảnh vệ trưởng là chính lục phẩm, không thuộc bọn ta quản nhỉ?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Ứng cử viên cho vị trí này đã chọn xong rồi. Chỉ là không biết đối phương có đồng ý không. Vì thế bệ hạ vẫn để đó."

Hàn Nghệ oa một tiếng. "Cao nhân phương nào, lợi hại như vậy. Đến bệ hạ cũng không mời được."

Trịnh Thiện Hành nói: "Chính là Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt."

"Là bọn họ à, như vậy cũng khó trách."

Hàn Nghệ tỏ vẻ đồng ý, gật đầu, bỗng nhiên hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, hình như gần đây không nhìn thấy Nguyên công tử."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Huynh ấy cùng phụ thân đi săn ở núi Thái Bạch rồi."

"Đi săn? Oa, thật la tiêu sái, đúng là làm người phải làm Nguyên công tử a."

Hàn Nghệ hâm mộ trong lòng. Đây chính là nhân sinh mà hắn muốn. Cả ngày chỉ 'Ăn nhậu chơi bời'. Nhưng có một số thứ có hâm mộ cũng không được, đột nhiên cười nói: "Nói vậy bệ hạ đã đem chuyện này giao cho ngươi nhỉ?"

Trịnh Thiện Hành ừm một tiếng: "Vô Nguyệt bên đó chắc vấn đề không lớn. làm cảnh vệ tốt hơn đem binh đánh trận nhiều. Trưởng bối của Độc Cô gia hẳn là sẽ không ngăn cản. Nhưng Liệt Hổ bên kia có chút phiền phức. Dòng dõi nhà họ rất ít vào triều làm quan, tuy cũng xuất chinh đánh giặc nhưng chưa từng dính vào bất kỳ quyền lợi gì. Ta cũng không nắm chắc lắm."

Nếu như hai người kia tới, vậy quả thật có thể giảm nhẹ áp lực của ta, dù sao cũng đã quen biết tương đối rồi, hơn nữa ta cũng có thể xem là tỷ phu của Độc Cô Vô Nguyệt. Hàn Nghệ không chút ngượng ngùng dát vàng lên mặt mình, rồi lại cúi đầu, bỗng nhiên ồ lên một tiếng nói: "Hội trưởng phường! Trịnh công tử, ngươi đã thăng làm hội trưởng phường chưa? Còn Lư công tử nữa, ngươi đã thăng phó hội trưởng phường chưa?"

Lư Sư Quái tựa hồ không biết, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành tức giận nói: "Đây còn không phải là nhờ phúc của ngươi sao!"

Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra ý kiến này là do hắn đưa ra, chỉ là mấy lần hội nghị đều không nhắc tới, hắn cũng sắp quên rồi, cũng không nghĩ tới loại quan viên thân với dân, ở cổ đại không được coi là chuyện lớn. Lý Trị bọn họ cũng cảm thấy chuyện này có thể như vậy, nhưng cũng không thương thảo mấy, ngượng ngùng cười nói: "Nhưng ta cũng không ngờ bệ hạ lại ủy nhiệm cho ngươi làm chức hội trưởng phường này. Dù sao thì ngươi cũng còn trẻ như vậy."

Trịnh Thiện Hành rất đơn giản nói: "Bệ hạ không dễ mới nắm được cơ hội này, chắc chắn là sẽ mượn nó để đề bạt một số người trẻ vào triều."

Y nói tuy đơn giản, nhưng ai cũng biết, Lý Trị hy vọng trong triều có thêm một số gương mặt mới. Vua nào triều thần ấy mà.

Nhưng chức vị này, thường phải là trưởng giả đảm nhiệm. Danh vọng nhất định phải cao, bách tính mới tin phục. Còn trong đám tiểu bối thì người thích hợp với chức này nhất chính là Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái. Trịnh Thiện Hành nhiều năm hành thiện, có uy vọng cực cao trong dân gian. Còn Lư Sư Quái là đồ đệ của Tôn Tư Mặc, lúc nhỏ thường cùng Tôn Tư Mặc đi khắp nơi giúp đỡ bách tính, danh vọng của hai sư đồ cũng rất cao.

"Ngươi cũng không cần lo cho ta, tốt hơn là tự lo lắng cho mình nhiều chút đi."

Trịnh Thiện Hành đột nhiên vui sướng khi người khác gặp hoạ, nhìn Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ đem những quan viên lục phẩm trở xuống toàn quyền giao cho ngươi, nhưng số quan viên lại không quá 50 người. Đây đúng là như muối bỏ biển đối với con cháu quý tộc trong Trường An, còn xa mới đủ."

Vương Huyền Đạo rất là vô lương cười nói: "Dân An cục này liên quan tới luật pháp, có thể nói là có liên quan tới từng người dân. Hơn nữa, chung quy cũng an toàn hơn nhiều so với trong quân. Tựa như Vô Nguyệt., nếu hắn muốn làm tướng quân, lãnh binh đánh giặc, thì chắc chắn Độc Cô gia sẽ không đồng ý. Nhưng nếu hắn làm cảnh vệ trưởng, vậy thì Độc Cô gia có thể sẽ đồng ý."

Trịnh Thiện Hành nói: "Không những vậy, bệ hạ còn ra ám thị cho quần thần, trưởng quan của Dân An cục nhất định phải văn võ song toàn, hơn nữa còn phải có tiếp xúc nhiều năm với bách tính. Nếu như sau này thăng chức có thể trực tiếp thăng lên làm tể tướng, giống như ngự sử đài vậy, như vậy đám quý tộc sẽ tranh nhau vỡ đầu để đưa con trai vào trong Dân An cục. Không cần tới hai ngày đám quý tộc đó sẽ giẫm nát bậc cửa nhà ngươi."

Lư Sư Quái cau mày, nói: "Những người này đều không dễ đối phó, chọn nhà này mà không chọn nhà kia, nhà không được chọn chắc chắn sẽ không vui. Đây đúng là một công việc chuyên đắc tội người khác mà."

Hàn Nghệ cười ha hả.

Vương Huyền Đạo kỳ vọng nói: "Lẽ nào Hàn tiểu ca đã có cách?"

Hàn Nghệ nói: "Chuyện này rất đơn giản, ai đến cũng không từ chối là được."

"Ai đến cũng không từ chối?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Như vậy sao được? Triều đình chỉ cho 50 danh ngạch thôi."

Hàn Nghệ cười nói: "Việc này ta tự có cách giải quyết." Trong lòng cười trộm, quý tộc trâu phải không, rơi vào tay Hàn gia gia này, ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.

Sau khi ra khỏi tiệm thuốc của Lư gia. Hàn Nghệ cũng không dám lên phố, sợ bị người đánh. Dù sao cũng quá kiêu ngạo rồi, vì thế lặng lẽ đi thông đạo chuyên dụng vào Phượng Phi Lâu. Vừa mới đến ngoài viện hắn đã nghe thấy tiếng cười đùa bên trong, ghé đầu nhìn qua thì thấy Hùng đệ, Đỗ Tổ Hoa và Mộng Đình đang đứng trong sân ồn ào, còn Cố Khuynh Thành, Từ Du Du và những người khác đang đứng bên cạnh cười lớn.

Hóa ra là bọn họ đang diễn Bán gậy.

Hàn Nghệ cũng không làm phiền bọn họ, lặng lẽ đi vào trong viện. Đứng ở góc nhìn bọn họ biểu diễn, cũng cười lên ha hả cùng bọn họ. Quan trọng là Tiểu Béo quá buồn cười, xem trăm lần cũng không chán, ngoài ra còn có Mộng Đình vai khách mời, diễn xuất không bằng Từ Du Du, nhưng cũng mang lại một tư vị khác.

Đợi đến lúc kết thúc, Cố Khuynh Thành và Thảo nhi ra sức vỗ tay.

"Hàn đại ca."

Hùng Đệ bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Nghệ, vội vàng chạy qua.

Hàn Nghệ cười nói: "Thế nào, sân bãi bị người khác chiếm rồi, nên chuyển tới đây tập luyện sao?"

Hùng đệ vội vàng giải thích nói: "Là Khuynh Thành tỷ tỷ nói chưa từng xem tiểu phẩm, mà bọn đệ cũng không có chuyện gì làm nên diễn cho tỷ ấy xem."

Đệ đúng là đơn thuần a. Nếu nàng ta nói nàng ta là một xử nữ thì ngươi làm thế nào?! Hàn Nghệ thở dài nói: "Tiểu Béo, cái kiểu diễn không thu tiền thế này về sau chúng ta không nên diễn nữa. Đệ hiện giờ là ngôi sao lớn rồi, không thể bị mỹ sắc mê hoặc."

Hùng Đệ cười nhún nhún vai.

"Tiểu Nghệ ca."

Lập tức một tiếng hờn dỗi vang lên.

Hàn Nghệ cười gian một tiếng, lại nói với Đỗ Tổ Hoa.

"Hoa tử, ngươi có mới nới cũ rồi, vứt bỏ Du Du thân với Mộng Đình từ khi nào vậy?"

Đỗ Tổ Hoa ngượng chín mặt.

Mộng Đình dậm chân nhỏ nói: "Tiểu Nghệ ca, huynh nói gì vậy, đúng là không biết xấu hổ."

Hàn Nghệ rất chân thành nhìn Mộng Đình, rối rắm nói: "Ta chẳng phải là sợ bị người ta cướp người mất sao."

"Huynh!" Mộng Đình chỉ tay về phía Hàn Nghệ, lúng túng không nói lên lời.

Cố Khuynh Thành đã gặp qua quá nhiều đàn ông rồi. Nàng ta thấy Hàn Nghệ tuy mồm miệng nói như vậy, nhưng trong mắt không có nửa phần cợt nhả, nói: "Mộng Đình muội muội, muội sợ huynh ấy làm gì. Huynh ấy chỉ mạnh miệng như vậy, nếu muội đồng ý, huynh ấy chưa chắc đã có gan làm như vậy."

hắc hắc, còn dám chế giễu ta? Không lẽ cô không biết ta đây là nể mặt cô mới đến nên mới không chọc ghẹo cô sao? Hàn Nghệ cười nói: "Khuynh Thành, cô chỉ biết giật dây Mộng Đình đơn thuần. Có bản lĩnh thì tối nay cô tới làm ấm giường cho ta. Ta thấy cô mới là người không có gan đấy."

Cố Khuynh Thành gật đầu cười nói: "Được thôi."

"Thiệt hay giả đó?"

Hàn Nghệ lập tức kinh ngạc.

Cố Khuynh Thành khiêu khích nhìn Hàn Nghệ, nói: "Cố Khuynh Thành ta nói là làm."

Mộng Đình bỗng hưng phần hẳn lên, nói: "Thế nào Hàn tiểu ca, huynh dám không?"

"Ta mà không dám á?Ta. . . ta nói này Tiểu Béo. Ánh mắt kia của đệ là có ý gì? Ta dường như nhìn thấy được ánh mắt đệ đang muốn bán đứng ta."

Hàn Nghệ đang kích động, thì bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Béo đang nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm. Hai lông mày cong lên như số tám, tựa như đang phát cảnh báo cho hắn.

Hùng Đệ rất nghiêm túc nói: "Hàn đại ca, Tiểu Béo chỉ là muốn nhắc nhở huynh. Huynh là người đã có vợ rồi."

Đại ca à! Ta chỉ là dọa nàng ta thôi! Lúc này là đang xem ai cứng được tới cùng thôi. Hàn Nghệ buồn bực trong lòng, đúng là không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ có đồng đội như Tiểu Béo, vỗ vỗ vai Hùng Đệ nói: "Được rồi, nể mặt đệ ta sẽ tha cho Khuynh Thành tỷ của đệ một lần."

Mộng Đình nghiêng mắt nhìn, nói: "Tiểu nghệ ca, hoá ra huynh chỉ biết mạnh miệng thôi à?"

Đừng ép ta biến hình sang form lãng tử, bằng không các người ai cũng không thoát được. Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Mộng Đình, đừng nói ta không nhắc nhở cô. Đừng chơi với lửa, cẩn thận có ngày bị lửa cháy đó."

Mộng Đình bĩu môi nói: "Ta hiện giờ không sợ huynh nữa. Huynh có cần ta làm ấm giường cho huynh không?"

Mịa! Cô đủ tàn nhẫn đấy! Hàn nghệ thấy hận trong lòng, nhưng nghĩ tới Tiêu Vô Y, thế là vẫn phải nhịn, nói: "Đợi cô lớn thêm tí nữa chúng ta sẽ thảo luận tiếp vấn đề này."

Mộng Đình không chút sợ hãi, cười lên ha hả.

Chúng nữ cũng cười theo.

"Khuynh Thành tỷ, tỷ thật lợi hại, chỉ nhìn một cái đã biết Tiểu Nghệ ca có sắc tâm nhưng không có sắc đảm."

Mộng nhi vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Cố Khuynh Thành, cười hì hì nói. Hôm nay bọn họ cuối cùng cũng được mát mày mát mặt rồi, thật không dễ dàng a.

Hàn Nghệ ngầm châm chọc nói: "Đó là đương nhiên. Khuynh Thành tỷ của các cô quen biết rộng, loại đàn ông nào mà chả gặp qua."

"Nhưng người ôm gái mà trong lòng không loạn như ngươi, ngoại trừ thái giám ra, ta quả thật mới thấy lần đầu đấy." Cố Khuynh Thành cười hì hì nói.

Chúng nữ càng cười lớn hơn.

Thái giám? Chết tiệt, chẳng lẽ thật sự muốn ta đại khai sát giới hay sao. Hàn Nghệ hai mắt toé lửa, nhưng ngẫm lại, không đúng, nữ nhân này đang muốn chinh phục ta. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa thì bị mắc lừa rồi.

Hùng Đệ đột nhiên nói: "Khuynh Thành tỷ, tỷ đừng chê cười Hàn đại ca nữa. Đây là Hàn tiểu ca chung thuỷ với tình yêu."

Đỗ Tổ Hoa vội nói: "Chung thuỷ?"

"Đúng, chung thuỷ."

Hùng Đệ trịnh trọng gật đầu.

Mộng Đình nói: "Tiểu Béo, đệ thiên vị quá. Lúc Tiểu Nghệ ca chọc ghẹo bọn ta sao đệ không nói như vậy."

"Đúng vậy a."

Hùng Đệ nghiêng đầu qua, cho Hàn Nghệ một ánh nhìn đáng thương, muốn giúp mà không giúp được gì.

Béo ca cà! Sau này đệ đừng nói lung tung nữa có được không, xem như ta cầu xin đệ đó.

Hàn Nghệ bị bọn họ nhìn vậy có chút muốn khóc rồi. Quả nhiên song quyền nan địch tứ thủ, à không nhị thủ, tứ thủ, lục thủ, bát thủ, thập thủ. Ủa, hình như còn thiếu một đôi, bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao Mộng Tư không có ở đây?"

Vừa nghe lời này, bọn Mộng nhi đều lộ vẻ lo lắng.

Hàn Nghệ nói: "Có chuyện gì vậy?"

Mộng nhi nói: "Tạ công tử đã lâu không tới rồi."

Mộng Đình bĩu môi nói: "Tạ công tử đó đúng thật là, lâu như vậy không tới thăm Mộng Tư tỷ."

Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút kinh dị, miệng lại nói: "Tạ công tử trên mình có trọng trách phục hưng gia tộc. Y chắc chắn là đang bận công chuyện. Các người đừng loạn oán trách."
 
Chương 430 : Bị đùa bỡn


Vào thời khắc này bản thân Hàn Nghệ cảm nhận được loại áp lực mà vũ lực tạo ra. Đây thật ra không phải là vấn đề tâm lý, cũng không phải là tự ti, mà là một loại áp lực vô hình đến từ bối cảnh xã hội này. Bởi vì đây là một xã hội quý tộc, nhân sĩ thượng tầng toàn bộ đều là quý tộc. Ngươi là một con cháu hàn môn muốn trèo lên cao, thì xung quanh đều sẽ là quý tộc. Cuộc sống, giáo dục, tư tưởng của họ đều khác, áp lực dĩ nhiên không cần nói cũng biết. Đem chó nhốt vào chuồng heo, sống cùng với lũ heo, thì chó cũng sẽ bị uất ức.

Nhưng sự sầu muộn của Hàn Nghệ lại không nhận được một chút đồng tình nào.

Cho dù là người chính trực như Lư Sư Quái cũng không khỏi cười khi người khác gặp hoạ: "Ngươi than phiền ít thôi, đây là do ngươi tự chuốc lấy, không phải bệ hạ hay bất kỳ ai áp đặt cho ngươi."

"Cái này mà cũng bị ngươi nhìn ra."

Hàn Nghệ đột nhiên liếc nhìn Lư Sư Quái, sau đó lại thở dài, nói: "Đúng, đây đều là do ta tự chuốc lấy. Nhưng sắp xếp như vậy kỳ thực nằm ngoài dự liệu của ta. Ta cho rằng bệ hạ chắc chắn sẽ sắp xếp theo hình thức bậc thang, tức là chậm rãi từng cấp từng cấp bậc một gần với thân phận của ta, như vậy có thế giảm bớt áp lực cho ta. Nhưng hiện giờ bốn người bọn họ là một thế giới, còn ta là một thế giới khác. Tình hình như vậy chỉ có thể hai kết quả. Một là ta cân được bốn người bọn họ. Hai là bọn họ sẽ ngược ta thương tích đầy mình."

Vương Huyền Đạo ha hả nói: "Ngươi cũng không nên quá lo lắng. Con người Trưởng Tôn chúng ta rất rõ, hắn sẽ không ỷ mình là cháu Quốc cữu công để khi dễ người khác. Vi Đãi Giới lại vừa mới tới, chắc chắn cũng không dám làm bừa, ít nhất lúc mới bắt đầu y sẽ điệu thấp. Lý Tư Văn thì e là ngay cả Dân An cục cũng sẽ không đi. Chỉ duy nhất Trình Xử Lượng có lẽ sẽ gây khó dễ cho ngươi. Cho nên chỉ cần ngươi có thể lôi kéo gã, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa."

Trịnh Thiện Hành thở dài, nói: "Chuyện này e là rất khó, khi xưa Trình Xử Lượng là một phương bá chủ ở Trường An, lại còn xuất thân võ tướng, tính khí nóng nảy. Thật sự không phải dễ chọc."

Lư Sư Quái mỉm cười nói: "Hiện tại nói những thứ này cũng đã muộn rồi, chỉ có thể tùy cơ hành sự thôi."

Nếu chỉ phải đối phó với một mình Trình Xử Lượng, vậy thì đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều. Hàn Nghệ được bọn họ an ủi liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống đất, đột nhiên nói: "Ứng cử viên cho vị trí cảnh vệ trưởng của Phủ cảnh vệ còn chưa chọn xong à? Không đúng! Cảnh vệ trưởng là chính lục phẩm, không thuộc bọn ta quản nhỉ?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Ứng cử viên cho vị trí này đã chọn xong rồi. Chỉ là không biết đối phương có đồng ý không. Vì thế bệ hạ vẫn để đó."

Hàn Nghệ oa một tiếng. "Cao nhân phương nào, lợi hại như vậy. Đến bệ hạ cũng không mời được."

Trịnh Thiện Hành nói: "Chính là Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt."

"Là bọn họ à, như vậy cũng khó trách."

Hàn Nghệ tỏ vẻ đồng ý, gật đầu, bỗng nhiên hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, hình như gần đây không nhìn thấy Nguyên công tử."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Huynh ấy cùng phụ thân đi săn ở núi Thái Bạch rồi."

"Đi săn? Oa, thật la tiêu sái, đúng là làm người phải làm Nguyên công tử a."

Hàn Nghệ hâm mộ trong lòng. Đây chính là nhân sinh mà hắn muốn. Cả ngày chỉ 'Ăn nhậu chơi bời'. Nhưng có một số thứ có hâm mộ cũng không được, đột nhiên cười nói: "Nói vậy bệ hạ đã đem chuyện này giao cho ngươi nhỉ?"

Trịnh Thiện Hành ừm một tiếng: "Vô Nguyệt bên đó chắc vấn đề không lớn. làm cảnh vệ tốt hơn đem binh đánh trận nhiều. Trưởng bối của Độc Cô gia hẳn là sẽ không ngăn cản. Nhưng Liệt Hổ bên kia có chút phiền phức. Dòng dõi nhà họ rất ít vào triều làm quan, tuy cũng xuất chinh đánh giặc nhưng chưa từng dính vào bất kỳ quyền lợi gì. Ta cũng không nắm chắc lắm."

Nếu như hai người kia tới, vậy quả thật có thể giảm nhẹ áp lực của ta, dù sao cũng đã quen biết tương đối rồi, hơn nữa ta cũng có thể xem là tỷ phu của Độc Cô Vô Nguyệt. Hàn Nghệ không chút ngượng ngùng dát vàng lên mặt mình, rồi lại cúi đầu, bỗng nhiên ồ lên một tiếng nói: "Hội trưởng phường! Trịnh công tử, ngươi đã thăng làm hội trưởng phường chưa? Còn Lư công tử nữa, ngươi đã thăng phó hội trưởng phường chưa?"

Lư Sư Quái tựa hồ không biết, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành tức giận nói: "Đây còn không phải là nhờ phúc của ngươi sao!"

Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra ý kiến này là do hắn đưa ra, chỉ là mấy lần hội nghị đều không nhắc tới, hắn cũng sắp quên rồi, cũng không nghĩ tới loại quan viên thân với dân, ở cổ đại không được coi là chuyện lớn. Lý Trị bọn họ cũng cảm thấy chuyện này có thể như vậy, nhưng cũng không thương thảo mấy, ngượng ngùng cười nói: "Nhưng ta cũng không ngờ bệ hạ lại ủy nhiệm cho ngươi làm chức hội trưởng phường này. Dù sao thì ngươi cũng còn trẻ như vậy."

Trịnh Thiện Hành rất đơn giản nói: "Bệ hạ không dễ mới nắm được cơ hội này, chắc chắn là sẽ mượn nó để đề bạt một số người trẻ vào triều."

Y nói tuy đơn giản, nhưng ai cũng biết, Lý Trị hy vọng trong triều có thêm một số gương mặt mới. Vua nào triều thần ấy mà.

Nhưng chức vị này, thường phải là trưởng giả đảm nhiệm. Danh vọng nhất định phải cao, bách tính mới tin phục. Còn trong đám tiểu bối thì người thích hợp với chức này nhất chính là Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái. Trịnh Thiện Hành nhiều năm hành thiện, có uy vọng cực cao trong dân gian. Còn Lư Sư Quái là đồ đệ của Tôn Tư Mặc, lúc nhỏ thường cùng Tôn Tư Mặc đi khắp nơi giúp đỡ bách tính, danh vọng của hai sư đồ cũng rất cao.

"Ngươi cũng không cần lo cho ta, tốt hơn là tự lo lắng cho mình nhiều chút đi."

Trịnh Thiện Hành đột nhiên vui sướng khi người khác gặp hoạ, nhìn Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ đem những quan viên lục phẩm trở xuống toàn quyền giao cho ngươi, nhưng số quan viên lại không quá 50 người. Đây đúng là như muối bỏ biển đối với con cháu quý tộc trong Trường An, còn xa mới đủ."

Vương Huyền Đạo rất là vô lương cười nói: "Dân An cục này liên quan tới luật pháp, có thể nói là có liên quan tới từng người dân. Hơn nữa, chung quy cũng an toàn hơn nhiều so với trong quân. Tựa như Vô Nguyệt., nếu hắn muốn làm tướng quân, lãnh binh đánh giặc, thì chắc chắn Độc Cô gia sẽ không đồng ý. Nhưng nếu hắn làm cảnh vệ trưởng, vậy thì Độc Cô gia có thể sẽ đồng ý."

Trịnh Thiện Hành nói: "Không những vậy, bệ hạ còn ra ám thị cho quần thần, trưởng quan của Dân An cục nhất định phải văn võ song toàn, hơn nữa còn phải có tiếp xúc nhiều năm với bách tính. Nếu như sau này thăng chức có thể trực tiếp thăng lên làm tể tướng, giống như ngự sử đài vậy, như vậy đám quý tộc sẽ tranh nhau vỡ đầu để đưa con trai vào trong Dân An cục. Không cần tới hai ngày đám quý tộc đó sẽ giẫm nát bậc cửa nhà ngươi."

Lư Sư Quái cau mày, nói: "Những người này đều không dễ đối phó, chọn nhà này mà không chọn nhà kia, nhà không được chọn chắc chắn sẽ không vui. Đây đúng là một công việc chuyên đắc tội người khác mà."

Hàn Nghệ cười ha hả.

Vương Huyền Đạo kỳ vọng nói: "Lẽ nào Hàn tiểu ca đã có cách?"

Hàn Nghệ nói: "Chuyện này rất đơn giản, ai đến cũng không từ chối là được."

"Ai đến cũng không từ chối?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Như vậy sao được? Triều đình chỉ cho 50 danh ngạch thôi."

Hàn Nghệ cười nói: "Việc này ta tự có cách giải quyết." Trong lòng cười trộm, quý tộc trâu phải không, rơi vào tay Hàn gia gia này, ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.

Sau khi ra khỏi tiệm thuốc của Lư gia. Hàn Nghệ cũng không dám lên phố, sợ bị người đánh. Dù sao cũng quá kiêu ngạo rồi, vì thế lặng lẽ đi thông đạo chuyên dụng vào Phượng Phi Lâu. Vừa mới đến ngoài viện hắn đã nghe thấy tiếng cười đùa bên trong, ghé đầu nhìn qua thì thấy Hùng đệ, Đỗ Tổ Hoa và Mộng Đình đang đứng trong sân ồn ào, còn Cố Khuynh Thành, Từ Du Du và những người khác đang đứng bên cạnh cười lớn.

Hóa ra là bọn họ đang diễn Bán gậy.

Hàn Nghệ cũng không làm phiền bọn họ, lặng lẽ đi vào trong viện. Đứng ở góc nhìn bọn họ biểu diễn, cũng cười lên ha hả cùng bọn họ. Quan trọng là Tiểu Béo quá buồn cười, xem trăm lần cũng không chán, ngoài ra còn có Mộng Đình vai khách mời, diễn xuất không bằng Từ Du Du, nhưng cũng mang lại một tư vị khác.

Đợi đến lúc kết thúc, Cố Khuynh Thành và Thảo nhi ra sức vỗ tay.

"Hàn đại ca."

Hùng Đệ bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Nghệ, vội vàng chạy qua.

Hàn Nghệ cười nói: "Thế nào, sân bãi bị người khác chiếm rồi, nên chuyển tới đây tập luyện sao?"

Hùng đệ vội vàng giải thích nói: "Là Khuynh Thành tỷ tỷ nói chưa từng xem tiểu phẩm, mà bọn đệ cũng không có chuyện gì làm nên diễn cho tỷ ấy xem."

Đệ đúng là đơn thuần a. Nếu nàng ta nói nàng ta là một xử nữ thì ngươi làm thế nào?! Hàn Nghệ thở dài nói: "Tiểu Béo, cái kiểu diễn không thu tiền thế này về sau chúng ta không nên diễn nữa. Đệ hiện giờ là ngôi sao lớn rồi, không thể bị mỹ sắc mê hoặc."

Hùng Đệ cười nhún nhún vai.

"Tiểu Nghệ ca."

Lập tức một tiếng hờn dỗi vang lên.

Hàn Nghệ cười gian một tiếng, lại nói với Đỗ Tổ Hoa.

"Hoa tử, ngươi có mới nới cũ rồi, vứt bỏ Du Du thân với Mộng Đình từ khi nào vậy?"

Đỗ Tổ Hoa ngượng chín mặt.

Mộng Đình dậm chân nhỏ nói: "Tiểu Nghệ ca, huynh nói gì vậy, đúng là không biết xấu hổ."

Hàn Nghệ rất chân thành nhìn Mộng Đình, rối rắm nói: "Ta chẳng phải là sợ bị người ta cướp người mất sao."

"Huynh!" Mộng Đình chỉ tay về phía Hàn Nghệ, lúng túng không nói lên lời.

Cố Khuynh Thành đã gặp qua quá nhiều đàn ông rồi. Nàng ta thấy Hàn Nghệ tuy mồm miệng nói như vậy, nhưng trong mắt không có nửa phần cợt nhả, nói: "Mộng Đình muội muội, muội sợ huynh ấy làm gì. Huynh ấy chỉ mạnh miệng như vậy, nếu muội đồng ý, huynh ấy chưa chắc đã có gan làm như vậy."

hắc hắc, còn dám chế giễu ta? Không lẽ cô không biết ta đây là nể mặt cô mới đến nên mới không chọc ghẹo cô sao? Hàn Nghệ cười nói: "Khuynh Thành, cô chỉ biết giật dây Mộng Đình đơn thuần. Có bản lĩnh thì tối nay cô tới làm ấm giường cho ta. Ta thấy cô mới là người không có gan đấy."

Cố Khuynh Thành gật đầu cười nói: "Được thôi."

"Thiệt hay giả đó?"

Hàn Nghệ lập tức kinh ngạc.

Cố Khuynh Thành khiêu khích nhìn Hàn Nghệ, nói: "Cố Khuynh Thành ta nói là làm."

Mộng Đình bỗng hưng phần hẳn lên, nói: "Thế nào Hàn tiểu ca, huynh dám không?"

"Ta mà không dám á?Ta. . . ta nói này Tiểu Béo. Ánh mắt kia của đệ là có ý gì? Ta dường như nhìn thấy được ánh mắt đệ đang muốn bán đứng ta."

Hàn Nghệ đang kích động, thì bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Béo đang nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm. Hai lông mày cong lên như số tám, tựa như đang phát cảnh báo cho hắn.

Hùng Đệ rất nghiêm túc nói: "Hàn đại ca, Tiểu Béo chỉ là muốn nhắc nhở huynh. Huynh là người đã có vợ rồi."

Đại ca à! Ta chỉ là dọa nàng ta thôi! Lúc này là đang xem ai cứng được tới cùng thôi. Hàn Nghệ buồn bực trong lòng, đúng là không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ có đồng đội như Tiểu Béo, vỗ vỗ vai Hùng Đệ nói: "Được rồi, nể mặt đệ ta sẽ tha cho Khuynh Thành tỷ của đệ một lần."

Mộng Đình nghiêng mắt nhìn, nói: "Tiểu nghệ ca, hoá ra huynh chỉ biết mạnh miệng thôi à?"

Đừng ép ta biến hình sang form lãng tử, bằng không các người ai cũng không thoát được. Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Mộng Đình, đừng nói ta không nhắc nhở cô. Đừng chơi với lửa, cẩn thận có ngày bị lửa cháy đó."

Mộng Đình bĩu môi nói: "Ta hiện giờ không sợ huynh nữa. Huynh có cần ta làm ấm giường cho huynh không?"

Mịa! Cô đủ tàn nhẫn đấy! Hàn nghệ thấy hận trong lòng, nhưng nghĩ tới Tiêu Vô Y, thế là vẫn phải nhịn, nói: "Đợi cô lớn thêm tí nữa chúng ta sẽ thảo luận tiếp vấn đề này."

Mộng Đình không chút sợ hãi, cười lên ha hả.

Chúng nữ cũng cười theo.

"Khuynh Thành tỷ, tỷ thật lợi hại, chỉ nhìn một cái đã biết Tiểu Nghệ ca có sắc tâm nhưng không có sắc đảm."

Mộng nhi vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Cố Khuynh Thành, cười hì hì nói. Hôm nay bọn họ cuối cùng cũng được mát mày mát mặt rồi, thật không dễ dàng a.

Hàn Nghệ ngầm châm chọc nói: "Đó là đương nhiên. Khuynh Thành tỷ của các cô quen biết rộng, loại đàn ông nào mà chả gặp qua."

"Nhưng người ôm gái mà trong lòng không loạn như ngươi, ngoại trừ thái giám ra, ta quả thật mới thấy lần đầu đấy." Cố Khuynh Thành cười hì hì nói.

Chúng nữ càng cười lớn hơn.

Thái giám? Chết tiệt, chẳng lẽ thật sự muốn ta đại khai sát giới hay sao. Hàn Nghệ hai mắt toé lửa, nhưng ngẫm lại, không đúng, nữ nhân này đang muốn chinh phục ta. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa thì bị mắc lừa rồi.

Hùng Đệ đột nhiên nói: "Khuynh Thành tỷ, tỷ đừng chê cười Hàn đại ca nữa. Đây là Hàn tiểu ca chung thuỷ với tình yêu."

Đỗ Tổ Hoa vội nói: "Chung thuỷ?"

"Đúng, chung thuỷ."

Hùng Đệ trịnh trọng gật đầu.

Mộng Đình nói: "Tiểu Béo, đệ thiên vị quá. Lúc Tiểu Nghệ ca chọc ghẹo bọn ta sao đệ không nói như vậy."

"Đúng vậy a."

Hùng Đệ nghiêng đầu qua, cho Hàn Nghệ một ánh nhìn đáng thương, muốn giúp mà không giúp được gì.

Béo ca cà! Sau này đệ đừng nói lung tung nữa có được không, xem như ta cầu xin đệ đó.

Hàn Nghệ bị bọn họ nhìn vậy có chút muốn khóc rồi. Quả nhiên song quyền nan địch tứ thủ, à không nhị thủ, tứ thủ, lục thủ, bát thủ, thập thủ. Ủa, hình như còn thiếu một đôi, bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao Mộng Tư không có ở đây?"

Vừa nghe lời này, bọn Mộng nhi đều lộ vẻ lo lắng.

Hàn Nghệ nói: "Có chuyện gì vậy?"

Mộng nhi nói: "Tạ công tử đã lâu không tới rồi."

Mộng Đình bĩu môi nói: "Tạ công tử đó đúng thật là, lâu như vậy không tới thăm Mộng Tư tỷ."

Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút kinh dị, miệng lại nói: "Tạ công tử trên mình có trọng trách phục hưng gia tộc. Y chắc chắn là đang bận công chuyện. Các người đừng loạn oán trách."
 
Chương 431 : Đôi bên khó xử


Về việc Tạ Huy xử lý mối quan hệ với Mộng Tư thế nào, cũng là một điểm mấu chốt trong âm mưu này của Hàn Nghệ.

Bởi vì mấu chốt của âm mưu này là ở chỗ Tạ Huy có thể thực sự động chân tình với Lưu Oanh hay không. Nếu như Tạ Huy thực sự động chân tình, vậy thì sẽ nghĩ cách đoạn tuyệt quan hệ với Mộng Tư. Hơn nữa Hàn Nghệ còn cho rằng Tạ Huy phải nói rõ với Mộng Tư. Bởi vì không từ mà biệt, không tránh khỏi sẽ làm Mộng Tư nghĩ nhiều. Đến lúc đó nói không chừng sẽ nhờ Hàn Nghệ đi tìm y, đối với y mà nói, không hẳn là một chuyện tốt. Nhưng nếu Tạ Huy không thực sự động chân tình với Lưu Oanh, như vậy thì có lợi cho cả đôi bên. Đối với loại lừa đảo tình cảm như Tạ Huy, chuyện bắt cá hai tay là chuyện hết sức nhẹ nhàng.

Vì vậy, nhìn từ thái độ của Tạ Huy đối với Mộng Tư, Hàn Nghệ có thể đoán ra đại khái tiến triển của bọn Đàm Động. Ít nhất với tình hình trước mắt, tất cả đều tiến triển hết sức thuận lợi

Chẳng qua hiện giờ hắn không rảnh bận tâm bên này nữa. Hiện giờ hắn rất bận, có quá nhiều chuyện phải làm.

Sau khi ăn cơm trưa, Hàn Nghệ mang theo Hùng Đệ tới phủ phò mã Đô Úy. Gần đây Hùng Đệ thường than phiền, Hàn Nghệ không đưa nó ra ngoài chơi. Hàn Nghệ cũng không khỏi áy náy, tìm đúng cơ hội này đưa nó ra ngoài chơi. Hùng Đệ hết sức vui vẻ, trên đường nói mãi không dứt. Đúng là đi cùng Tiểu Béo mãi mãi không cảm thấy nhàm chán, giống như mang theo một chiếc máy nghe nhạc vậy.

Phủ phò mã.

"Hàn Nghệ ngươi tới thật đúng lúc, ta cũng đang muốn tìm ngươi."

Trưởng Tôn Xung nhìn thấy Hàn Nghệ thì vội nói, nhưng trên mặt lộ ra chút không vui.

Hàn Nghệ vội vàng chắp tay nói: "Không dám! Không dám! Hạ quan đã đồng ý trợ giúp phò mã gia, nhưng lại chưa có cơ hội đến nhà thăm hỏi. Quả thực là thẹn với tín nhiệm của phò mã, kính mong phò mã gia thứ lỗi."

Trưởng Tôn Xung xua tay nói: "Ta biết gần đây ngươi vẫn luôn bận chuyện của Dân An cục. Chuyện này ta có thể hiểu. Ngồi đi, ngồi đi."

"Đa tạ."

Hàn Nghệ ngồi xuống, lại nháy mắt một cái với Hùng Đệ đang sợ sệt, ra hiệu cho nó ngồi ở phía sau mình.

Trưởng Tôn Xung cũng không mấy để ý. Ông ta chỉ quan tâm đến học vấn, sinh hoạt hằng ngày vẫn rất qua loa, nhìn Hàn Nghệ nói: "Ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa mới từ trong cung về. Bệ hạ lần này triệu ta vào cung chính là muốn thương thảo một chút về chuyện chợ đêm. Cũng không giấu gì ngươi, ta vốn dĩ muốn mượn chuyện Dân An cục để trì hoãn chuyện cấm tiêu. Nhưng bệ hạ vẫn không đồng ý, chỉ là đổi từ đầu tháng này thành tháng sau. Cho nên cho dù thế nào đi nữa, chợ đêm này tháng sau nhất định phải mở."

Với tâm trạng hiện tại của Lý Trị, không có khả năng đồng ý kéo dài nữa, chỉ cần kéo dài thì sẽ trở thành kéo mãi vô thời hạn.

Hàn Nghệ nghe vậy vui vẻ nói: "Như vậy thì không thể tốt hơn rồi."

Trưởng Tôn Xung có chút nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thực hôm nay hạ quan tới đây cũng chính là vì chuyện chợ đêm." Nói tới đây, hắn ngừng một chút, lại nói: "Phò mã gia, thật xin lỗi, có khả năng ta gây thềm phiền toái cho ngài nữa rồi."

Trưởng Tôn Xung hơi nhíu mày nói: "Ngươi muốn nói tới chuyện hai chợ muốn đối phó với hẻm bắc của ngươi?"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Hóa ra là phò mã gia cũng biết."

Hắn cho rằng Trưởng Tôn Xung là người mê đọc sách, sao có thể quan tâm đến những chuyện này.

"Chuyện này là do Diên nhi nói với ta. Ta tìm ngươi cũng là muốn nói về chuyện này."

Trưởng Tôn Xung dùng giọng điệu trưởng bối nói: "Hàn Nghệ, mọi chuyện đều có nặng nhẹ. Ngươi thân là thần tử, đương nhiên là lấy quốc sự làm trọng. Đừng để vì cái nhỏ mà lỡ việc lớn. Ngươi xem chuyện này có thể hóa thù thành bạn không?"

Hàn Nghệ lắc đầu thở dài nói: "Nếu mà có thể, thì ta sớm đã làm như vậy rồi."

Trưởng Tôn Xung hơi có vẻ do dự, chần chừ một lát, mới nói: "Hay là ngươi tạm thời đóng cửa hẻm Bắc. Đợi sau khi mở xong chợ đêm ngươi lại mở lại."

Chợ đêm còn chưa mở, đã xuất hiện một Dân An cục. Ông ta thực sự không muốn thêm chuyện nữa, nhanh chóng làm xong rồi rút lui. Còn hẻm Bắc chỉ là một hẻm nhỏ, ông ta sao có thể để trong lòng, đương nhiên là muốn nó nhường đường rồi.

Nể mặt ngươi là học giả, ta không thèm tính toán với ngươi. Hàn Nghệ nghe Trưởng Tôn Xung mong mình có thể đóng cửa đại bản danh lại, thật sự là muốn chửi vào mặt ông ta, nói: "Phò mã gia, cái này. . . nếu ta đóng cửa hẻm Bắc rồi, vậy thì không thể mở lại được nữa. Hơn nữa hẻm Bắc là một nguyên nhân hết sức quan trọng để nới lỏng lệnh cấm tiêu này."

Trưởng Tôn Xung không hiểu kinh doanh, không có khái niệm gì về tiền bạc, nhưng thấy Hàn Nghệ không bằng lòng thì cũng không miễn cưỡng thêm, nói: "Nếu như vậy, hay là ngươi đi tìm hoàng thượng, để hoàng thượng đứng giữa hòa giải."

Hàn Nghệ cười khổ nói: "Lúc đầu Hộ Bộ muốn đóng của hẻm Bắc, hoàng thượng đã giúp ta một lần. Hiện giờ Hộ Bộ không can thiệp vào nữa, hoàng thượng làm sao tiện can thiệp. Bất quá chuyện này cũng không ảnh hưởng đại cục, bởi vì chuyện này hoàng thượng đã giao cho phò mã gia xử lý, chứ không phải giao cho hạ quan."

Trưởng Tôn Xung khó xử nói: "Nhưng chuyện này vẫn là do ngươi ra chủ ý, ta..."

Ông ta vẫn biết tự lượng sức mình, biết rằng nếu không có Hàn Nghệ thì một mình ông ta không làm được chuyện này.

Hàn Nghệ hiểu rõ trong lòng, nói: "Hạ quan có thể đứng sau phò mã gia để ra chủ ý, chỉ cần không ra mặt là được." Nói xong hắn rút trong ngực ra một mảnh vải, đưa tới nói: "Phò mã gia, đây là một số hạng mục về việc mở chợ đêm mà ta mới viết gần đây. Mời phò mã gia xem."

Trưởng Tôn Xung sửng sốt, vội vàng đón nhận tư liệu.

Hàn Nghệ lại ở bên cạnh giải thích: "Bất cứ chuyện gì đều không thể nói một câu là xong. Đối với chợ đêm lúc sơ khai, chúng ta cũng không thể kỳ vọng nó có thể làm cho thành Trường An không phân biệt ngày đêm. Vì thế, hạ quan cho rằng chỉ cần chúng ta làm tốt hai điểm đó, là có thể tính là thành công rồi."

Trưởng Tôn Xung xem qua đại khái một lần, trong đó trọng điểm vẫn là giúp dân chúng đưa mỹ thực vào hai chợ kinh doanh và vấn đề an toàn, chẳng qua là tỉ mỉ hơn. Kỳ thật trước mắt cũng không quá khó, không nhất định phải cần Hàn Nghệ ra mặt. Vấn đề nằm ở chỗ Trưởng Tôn Xung không muốn đi làm chuyện này lắm, không nâng được tinh thần, ông ta vẫn hi vọng Hàn Nghệ có thể làm thay, chuyện này vốn nên do Hàn Nghệ làm mới đúng, lại nhìn Hàn Nghệ một cái.

Hàn Nghệ nói: "Xin phò mã gia yên tâm, không lâu nữa là ta có thể tiêu trừ được tranh đấu giữa ta và hai chợ. Đến lúc đó ta có thể ra mặt tương trợ phò mã gia, đây cũng là lý do ta hi vọng có thể trì hoãn việc mở chợ đêm lại mấy ngày."

Trưởng Tôn Xung vui mừng nói: "Thật sao?"

Hàn Nghệ khẳng định gật gật đầu, nói: "Ngoài ra, ta sẽ phái vị huynh đệ này thay ta ra mặt. Hắn có vị giác khá nhạy bén, lúc lựa chọn thức ăn cũng có thể giúp đỡ được. Hơn nữa, để hắn tham dự vào chuyện này ta cũng có thể tuỳ thời biết được tình huống bên này."

Trưởng Tôn Xung liếc nhìn Hùng Đệ.

Hùng Đệ lập tức nói: "Phò mã gia, ta rất biết ăn."

"Không."

Hàn Nghệ vội vàng nói: "Ý của Tiểu Béo là, nó rất sành ăn."

Hùng Đệ liên tục gật đầu, mắt sáng lên, nó rất thích công việc này. Lúc trước Hàn Nghệ nói với nó, nó đã mừng đến mức sắp gầy đi một vòng!

Trưởng Tôn Xung cảm thấy nhóc Tiểu Béo này khá dễ thương, mỉm cười với Tiểu Béo. Nếu Hàn Nghệ đã bảo đảm, ông ta cũng yên tâm rồi, nói: "Những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa chuyện liên quan đến mỹ thực ta đã phái người đi làm rồi. Mấu chốt vẫn là vấn đề trị an."

Hàn Nghệ cau mày nói: "Dạ vâng, Dân An cục chắc chắn tạm thời sẽ không làm được. Không biết bệ hạ có ý kiến thế nào với việc này?"

Trưởng Tôn Xung nói: "Ý của bệ hạ là tất cả đều như cũ. Cho Trình Xử Lượng toàn quyền phụ trách giữ gìn trị an."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Trưởng Tôn Xung đột nhiên thoáng liếc nhìn Hàn Nghệ, khẽ ho một tiếng nói: "Kỳ thật trước đó ta và Trình Xử Lượng đã cùng đi gặp hoàng thượng, nhưng dường như y có chút khúc mắc với ngươi?"

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Có khúc mắc với ta? Ta chưa từng gặp y, chỉ là gặp qua Lư quốc công mấy lần. Nhưng Lư quốc công cũng khá thưởng thức ta."

Lời của Trình thúc thúc mà ngươi cũng tin? Trưởng Tôn Xung cười khổ nói: "Nhưng ngươi có nghĩ tới không? Trình Xử Lượng là Tổng cảnh ti, lý ra là có quyền lên tiếng về việc chọn người. Nhưng lần này bệ hạ đã chọn xong người, chỉ là hỏi tượng trưng ý kiến của y, còn những người còn lại bệ hạ đều giao cho ngươi, hơn nữa cũng không hỏi gì nhiều về ý kiến của y. Ngoài ra, bệ hạ phái ngươi đảm nhiệm đặc phái sứ hoàng gia, đối với y mà nói, cũng không phải một chuyện tốt. Ta nghĩ y chắc chắn vì thế mà có chút lưu tâm tới ngươi."

Một núi không thể có hai hổ nha!

Từ lúc đề xuất tới khi thành lập Dân An cục, rồi đến vấn đề chọn người, đều chưa từng qua tay Trình Xử Lượng. Chuyện này đối với trưởng quan tương lai của Dân An cục là một chuyện hết sức đáng buồn. Cho dù là đánh trận, thống soái tuy là do hoàng thượng đích thân chọn, nhưng thống soái cũng có quyền chọn tướng. Trong năm chức danh lớn đều không có tâm phúc của Trình Xử Lượng thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là người phía dưới y cũng không có tư cách được chọn. Y chắc chắn sẽ cảm thấy buồn bực.

Y đương nhiên không thể trách hoàng thượng, càng không thể trách bản thân, chỉ có thể trách Hàn Nghệ rồi.

Hàn Nghệ nghe vậy nhăn trán, đây đúng là một chuyện phiền phức. Nếu như Trình Xử Lượng không phối hợp, hắn cũng rất đau đầu. Nhưng hắn lại không quen biết Trình Xử Lượng, cũng chưa từng gặp qua, hỏi: "Không biết ý của phò mã gia thế nào?"

Trưởng Tôn Xung thở dài: "Chuyện này ta cũng rất muốn giúp ngươi. Nhưng ta quả thực không thể giúp được ngươi. Vẫn phải dựa vào bản thân ngươi rồi."

Trước khi Hàn Nghệ tới, ông ta thực sự cảm thấy vô cùng đau đầu. May là ổng dễ tính, chứ nếu như đổi thành Chử Toại Lương thì thế nào cũng phải mắng cho Hàn Nghệ một trận mau chó rồi. Ngươi đây là đang giúp đỡ hay là làm loạn hả? Hàn Nghệ tổng cộng đưa ra hai điểm mấu chốt, chợ đêm và trị an. Nhưng mới được có mấy ngày thương nhân hai chợ bên này đã không tha cho hắn. Bên kia Trình Xử Lượng lại nhìn hắn không hợp mắt. Chỉ ở hai vấn đề mấu chốt này, ngươi hay lắm đắc tội hết hai người có quan hệ hết sức mật thiết với hai điểm này. Cho dù ngươi có ba hoa chích choè, thì có tác dụng cái rắm gì.

Hàn Nghệ cũng rất oan ức trong lòng. Chuyện này cũng không thể trách hắn, là đối phương không ưa hắn, không phải là hắn chủ động khiêu khích đối phương.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Lợi ích ngươi đều chiếm rồi, không gây trở ngại cho ngươi thì gây trở ngại cho ai?

Chuyện này cũng phải trách Hàn Nghệ. Hắn đạt được nhiều lợi ích như vậy, thì tất nhiên cũng phải mất đi không ít lợi ích. Đây chính là định luật bảo toàn lợi ích.

Trưởng Tôn Xung nói: "Hay là ngươi đi tìm Lư quốc công xin hỗ trợ?"

Hàn Nghệ vội vàng nói: "Như vậy không được. Hiện giờ Trình tướng quân chắc chắn đầy bụng tức giận. Nếu như lại đi mời Lư quốc công đến dọa. Y nhất định sẽ càng không vui, ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què." Ngừng một chút, lại nói: "Hay là thế này đi, ta sẽ đích thân đi giải thích chuyện này với Trình tướng quân, biểu đạt thành ý."

"Như vậy cũng được."

Trưởng Tôn Xung gật gật đầu, lại nói: "Trình Xử Lượng xem như ta cũng khá hiểu. Nhưng nếu ngươi đi một mình, chỉ sợ y sẽ không gặp ngươi. Vậy đi, ta sẽ đi cùng ngươi."

Hàn Nghệ mừng rỡ, nói: "Thực sự là cảm tạ phò mã gia."

"Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây."

Trưởng Tôn Xung cười khổ lắc đầu, lại hỏi: "Vậy ngươi dự định khi nào đi?"

Hàn Nghệ nói: "Hai ngày nữa đi. Đoán chừng hai ngày tới sẽ rất bận rộn."
 
Chương 432 : Có mang theo quà tới không?


Nói đến cùng, giữa Trình Xử Lượng và Hàn Nghệ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới. Trên đầu Trình Xử Lượng còn treo danh hiệu tổng cảnh ti, hoàn toàn xứng đáng lãnh đạo. Nếu như cấp trên và cấp dưới không hòa thuận, thì Dân An cục này chắc chắn làm không tốt.

Cho dù là Lý Trị có cho Hàn Nghệ làm người lãnh đạo, Hàn Nghệ cũng làm không được. Dù sao Hàn Nghệ cũng không có danh vọng gì trong quân, trong triều cũng không có uy tín, không có ai để ý hắn. Cho dù hắn là một thiên tài, hắn cũng phải dựa vào bọn Trình Xử Lượng. Hơn nữa bản thân Hàn Nghệ cũng là người hết sức xem trọng đoàn thể. Hắn rất quý trọng từng người trong đoàn thể của mình. Vì thế, cho dù thế nào Hàn Nghệ cũng nhất định phải nghĩ cách tạo quan hệ tốt với Trình Xử Lượng.

Đối với điểm này, hắn vẫn luôn có khuynh hướng dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ thuyết phục. Bởi vì quả thực hắn đã chiếm lợi ích rất lớn, nhận được những thứ vốn nên thuộc về Trình Xử Lượng. Lý ra hắn nên đích thân đến nhà để giải thích tất cả với Trình Xử Lượng.

Nhưng nói đến nắm chắc thì Hàn Nghệ không nắm chắc chút nào.

Bởi vì làm một kẻ lừa đảo, trước tiên là phải hiểu được tình hình của đối phương thì mới có thể ra tay. Hiện giờ hắn không hiểu gì về Trình Xử Lượng, nếu nói nắm chắc thì chỉ là gạt người. Trong thiên môn có câu: cơ hội tốt bao giờ cũng xảy ra trong quá trình tiếp xúc.

Vẫn phải gặp được Trình Xử Lượng rồi mới nghĩ cách tiếp.

Trưởng Tôn Xung thì không mặc kệ mấy cái này. Ngươi nhất định phải tạo quan hệ tốt với hai bên. Nếu không, sẽ đem tới rất nhiều phiền toái cho chợ đêm. Ta là che ô giúp ngươi, nhưng ngươi đừng mơ tưởng sẽ để ta bị nước mưa ướt.

Hàn Nghệ cũng hiểu, hắn nhất định phải tạo quan hệ tốt với hai bên.

Như vậy có thể thấy được, mặc dù có hoàng thượng che chở, thì chức quan này cũng rất khó làm. Phải biết rằng hoàng thượng hiện giờ cũng không thoải mái. Mọi người đều là dìu dắt nhau qua sông, chỉ cần bất cẩn là rơi xuống sông.

Chuyện của Dân An cục rất nhanh sẽ được truyền đi. Dân chúng dĩ nhiên là vui mừng, ca tụng hoàng thượng, ca tụng triều đình. Dân an, người không đọc sách cũng hiểu ý nghĩa của nó là gì, chính là bảo vệ bọn họ, nên vui mừng đương nhiên là điều hợp lý.

Tương tự, quý tộc cũng sẽ rất vui mừng, có thêm một cái nha môn tức là nhiều thêm không ít chức vị, sẽ có nhiều slot hơn cho con cháu bọn họ. Hơn nữa triều đình cũng thả ra tin tức, lần này Dân An cục chọn người, chủ yếu là nhắm vào quý tộc, muốn tuyển chọn con cháu quý tộc.

Hơn nữa Dân An cục là một nha môn có thực quyền, liên quan đến sinh hoạt hằng ngày của bọn họ. Điều này hết sức quan trọng, có lẽ sẽ mở ra một con đường mới để thăng tiến lên tể tướng.

Dường như tất cả quý tộc, sĩ tộc trong kinh thành đều đang chuẩn bị, thu xếp cho con cháu mình tiến vào Dân An cục.

Chẳng qua tuy bọn họ đều biết hoàng thượng đã giao vấn đề chọn người cho Hàn Nghệ. Nhưng Hàn Nghệ là ai chứ, xuất thân hèn mọn như vậy, ta đường đường là quý tộc mà đi cầu cạnh hắn sao, đó là chuyện không thể nào.

Vì thế, ban đầu không có ai nguyện ý đi cầu cạnh Hàn Nghệ. Dân An cục có năm lãnh đạo. Vi Đãi Giới còn đang trên đường hồi kinh, muốn cầu cũng không cầu được. Lý Tư Văn thì đã xin nghỉ bệnh. Lý Tích thì mọi người đều biết là người không màng thế sự, đi cũng như không. Vậy thì chỉ còn lại Trưởng Tôn Diên và Trình Xử Lượng. Cầu Trưởng Tôn Diên thì không bằng đi cầu Trưởng Tôn Vô Kỵ cho rồi, dù sao cũng là ông cháu. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ là lão cáo già, ông ta biết mục đích của hoàng thượng. Chuyện này ông ta cũng không muốn can dự, đóng cửa không tiếp khách.

Trưởng Tôn Diên trực tiếp trốn khỏi nhà, trốn vào nhà ông nội đọc sách. Y biết rằng phụ thân hay lấy việc giúp người làm điều tốt, không có sở trường từ chối người khác, không tin cậy được. Vẫn phải dựa vào Trưởng Tôn Vô Kỵ chống đỡ.

Vậy thì chỉ còn lại Trình Xử Lượng rồi.

Phủ phò mã.

Trình Xử Lượng cũng là Phò mã gia, hơn nữa cũng là một phò mã gia khá nổi tiếng. Bởi vì lúc y cưới Thanh Hà công chúa, Thanh Hà công chúa mới mười tuổi, quả thực không biết là lúc động phòng nên làm thế nào!

Trong phòng khách rộng lớn, một đại hán nằm vắt ngang trên ván, thân mặc áo đơn sơ, mở rộng ra lộ ra lồng ngực rậm rạp. Một mảnh vải trắng quấn trên đầu, bên cạnh có một chiếc lò nhỏ, tiếng củi trong lò cháy kêu tách tách.

Người này chính là Trình Xử Lượng.

"Phò mã gia, phò mã gia, người của Tần gia ở ngoài cửa cầu kiến."

Một tên quản gia trung niên bước nhanh vào.

"Thằng nhãi ngươi cố ý làm lão tử tức chết phải không. Lão tử không phải đã dặn dò ngươi rồi sao. Không gặp! Không gặp!" Trình Xử Lượng kéo chiếc khăn trên đầu xướng, vung cánh tay lớn lên, cực kỳ khó chịu nói.

Quản gia kia nói: "Nhưng mà phò mã gia, Tần lão gia là huynh đệ sống chết của Lư quốc công. Hai nhà Tần Trình cũng là thế giao. Không gặp thì không tốt lắm."

Trình Xử Lượng ngồi dậy hét lên: "Gặp rồi thì có tác dụng gì, lão tử không làm chủ được. Ngươi còn chê lão tử chưa đủ mất mặt sao. Ngươi ta nói là lão tử ra ngoài tuần tra đó."

Quản gia nhìn vẻ mặt hung dữ của Trình Xử Lượng cũng không dám nói gì thêm, yếu ớt "dạ" một câu rồi đi ra ngoài.

Nhưng quản gia vừa dời đi, bỗng nghe thấy một tiếng choang vang lên. Một bình rượu rỗng bị Trình Xử Lượng ném xuống đất.

Trình Xử Lượng quát lớn: "Các ngươi đều chết hết rồi sao? Mau đem rượu cho lão tử."

Đám hạ nhân sợ hãi thất tha thất thểu chạy đi lấy rượu.

Trình Xử Lượng tức giận nói: "Mẹ kiếp, chức Tổng cảnh ti này làm thật đúng ức chế."

Đây vốn là lúc nên nổi bật, nhưng đến người cũng không thể gặp, làm cho Trình Xử Lượng tức muốn phát điên.

Một lúc lâu sau, quản gia kia lại chạy vào.

Trình Xử Lượng nhìn tên này đã thấy khó chịu, không đợi gã nói đã hét lên: "Ngươi cút ra ngoài cho lão tử."

Quản gia kia đúng là khóc không ra nước mắt, chưa thấy ai thăng quan mà thăng đến mức tính cách như vậy, kiên trì nói: "Phò mã gia, bọn Trương tướng quân ở bên ngoài cầu kiến."

Trình Xử Lượng hét lên: "Trương tướng quân nào?"

"Chính là Trương Đại An tướng quân."

"Bọn họ?"

Trình Xử Lượng hơi nhíu mày trầm ngâm, nói: "Bọn họ tới làm gì?"

Quản gia liền nói: "Bọn họ nói tướng quân có bệnh nên tới thăm hỏi."

Trình Xử Lượng gãi gãi đầu, nói: "Vậy cho bọn họ vào đi."

"Vâng."

Một lúc sau, liền thấy bốn người đàn ông bước vào.

Bốn người thi lễ với Trình Xử Lượng.

Trình Xử Lượng nói: "Các ngươi tới rất đúng lúc. Ta đang buồn bực, uống với ta mấy chén."

Một người trong đó nói: "Không phải tướng quân bị bệnh sao?"

Người này chừng 30 tuổi, thân hình tương đối cao. Chính là con trai thứ ba của khai quốc công huân Trương Công Cẩn Trương Đại An. Y và ba người kia đều là cấp dưới cũ của Trình Xử Lượng.

"Bệnh tật gì, uống rượu, uống rượu."

Trình Xử Lượng đang buồn bực. Nếu như không phải một mình nhàm chán thì đã không cho bọn họ vào.

Rất nhanh rượu đã được đưa lên.

Trương Đại An cũng là một người thích uống rượu, nhưng hôm nay dường như không có tâm trạng uống rượu, lại hỏi: "Tướng quân, lúc nãy ta nhìn thấy người của Tần gia. Bọn họ còn hỏi bọn ta là tướng quân đi tuần sát ở đâu."

Trình Xử Lượng nói: "Đừng nhắc tới việc này nữa. Không nhìn thấy ta đang buồn bực sao!"

Lại có một người nói: "Tướng quân phiền muộn vì chuyện của Dân An cục à?"

Trình Xử Lượng đặt chén rượu lên bàn, không vui nói: "Ta thấy các ngươi hôm nay không phải đến để thăm ta."

Trương Đại An nói: "Tướng quân, bọn ta cũng không muốn gây thêm phiền phức cho tướng quân. Nhưng các huynh đệ đều hết sức bất mãn."

Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: "Bọn họ có gì mà bất mãn?"

Trương Đại An nói: "Bọn ta vừa vào cấm vệ là đi theo tướng quân. Tướng quân hiện giờ thăng quan rồi liền không màng đến sống chết của huynh đệ nữa. Như vậy thật không quá phúc hậu rồi."

Trình Xử Lượng khó chịu nói: "Trương Đại An, ngươi như vậy là có ý gì? Lão tử không màng đến sống chết của huynh đệ lúc nào?"

Trương Đại An nói: "Hiện giờ có rất nhiều huynh đệ vẫn còn muốn tiếp tục đi theo tướng quân. Tướng quân hiện giờ làm Tổng cảnh ti, cho các huynh đệ một vài danh ngạch cũng không quá đáng chứ."

Dân An cục cạnh tranh nhỏ, phúc lợi cao, hơn nữa còn an toàn, tiếp xúc với dân chúng không giống tiếp xúc với quân địch. Trong quân cũng có không ít người muốn vào Dân An cục.

"Hóa ra các ngươi cũng là vì việc này mà tới. Sớm biết vậy ta đã không cho các ngươi vào rồi."

Trình Xử Lượng vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Chuyện này các ngươi chưa nghe nói sao? Việc chọn người không do ta quản. Bệ hạ đã giao toàn quyền cho cái tên mở thanh lâu kia rồi. Ta cũng muốn cho các huynh đệ, nhưng vấn đề là ta không có quyền."

Trương Đại An liền nói: "Ai thăng quan mà không mang theo mấy người tâm phúc rheo bên cạnh. Đây chính là quy định, tướng quân cũng mang mấy người theo, bệ hạ cũng không thể nói gì."

Trình Xử Lượng liếc nhìn mấy người, há miệng thở dốc, đột nhiên thở dài nói: "Trình Xử Lượng ta là người thế nào các ngươi còn không biết sao? Nếu như có thể đưa tới thì còn cần các ngươi tới đây hỏi sao. Quan hệ giữa Tần gia và Trình gia như thế nào không ai không biết. Nhưng ta đến người nhà bọn họ còn không dám gặp. Chuyện này bệ hạ đã nói rõ là toàn quyền giao cho tên tiểu tử Hàn Nghệ đó. Hơn nữa cha ta cũng dặn dò rồi, đừng nên suy nghĩ về chuyện này, càng không thể đi tìm bệ hạ. Hiện giờ trong lòng ta còn uất ức hơn các ngươi nữa."

Trương Đại An nghe vậy buồn bực không nói.

Một thanh niên trẻ tuổi tướng mạo thanh tú nói: "Tướng quân buồn bực, chúng ta đều hiểu. Nhưng chuyện này theo ý của ta có khả năng xuất hiện chuyển biến."

Người này là cháu của khai quốc công thân Chu Thiệu Phạm, Chu Quý Đồng. Đời đời đều nhậm chức ở thập lục quân. Phụ thân y cũng là phò mã, mẫu thân chính là người hết sức có danh tiếng, Lâm Xuyên công chúa.

Trình Xử Lượng nói: "Lời này của ngươi có ý gì?"

Chu Quý Đồng liền nói: "Bệ hạ hết sức xem trọng Dân An cục. Không chỉ có thể trực tiếp thăng lên tể tướng, đồng thời còn sắc phong danh hiệu cảnh sát hoàng gia. Vì thế đám quý tộc mới tranh nhau vỡ đầu để đưa con cháu của mình vào Dân An cục. Nhưng chỉ tiêu chỉ có 50 người, căn bản là không đủ dùng. Hàn Nghệ cho dù chọn thế nào cũng sẽ đắc tội với nhiều người. Đại thần trong triều sẽ tố cáo Hàn Nghệ. Ta thấy chuyện này rất khó kết thúc, đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ cho tướng quân ra mặt. Tướng quân có thể lấy đó làm lý do chọn người trong quân, như vậy sẽ không đắc tội với ai nữa."

Trình Xử Lượng nghe vậy trầm ngâm một lát, nói: "Vậy ngươi nói xem ta nên làm thế nào?"

Chu Quý Đồng nói: "Tướng quân nằm bệnh ở nhà. Sau đó để đám có chiến công trong quân đi tìm Hàn Nghệ. Người càng nhiều hắn càng khó làm."

Trình Xử Lượng cau mày nói: "Nhưng ta nghe phụ thân nói. Bệ hạ rất xem trọng chuyện này. Nếu chẳng may Hàn Nghệ bên đó sinh ra nhiễu loạn. Thiên uy khó đoán a."

Trương Đại An liền nói: "Tướng quân, người còn lo lắng những thứ này làm gì? Dù sao bệ hạ cũng kêu người đừng quản. Chuyện này có trách thì cũng không thể trách được tướng quân."

Trình Xử Lượng nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vỗ bàn nói: "Được! Làm theo các ngươi nói đi."

Hậu viện Phượng Phi Lâu.

"Tiểu Béo, ngươi sẽ làm được!"

"Tiểu Béo, chúng ta ủng hộ ngươi."

"A . . ."

Chỉ thấy Hùng Đệ bắt hai tay lên xà đơn, mặt đỏ lên, dùng sức kéo lên trên, nhưng mà không lên được.

Bọn Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa nhìn vậy đều lo, đứng bên cạnh cổ vũ Tiểu Béo.

"Ai da!"

Cuối cùng, Tiểu Béo cũng rơi bịch xuống đất, thở dốc nói: "Không được, không được. Xà đơn này khó quá, đệ không lên được, thực sự là không lên được."

Chỉ thấy hôm nay hậu viện ở Phượng Phi Lâu có thêm rất nhiều dụng cụ tập luyện, như xà đơn, xà kép, còn có cả cầu cân bằng nữa.

Xà đơn này Tiểu Dã tập rất dễ dàng. Dù sao thì nó là người có thể bay trên cây. Hàn Nghệ thì có thể dùng một tay. Hoa tử thì phải dùng hai tay, nhưng Tiểu Béo thì gần như không có hi vọng.

Hàn Nghệ nói: "Tiểu Béo, đệ cũng biết đó. Đệ sắp trở thành người bình phẩm mỹ thực của hai chợ. Nếu như đệ không nỗ lực giảm cân, thì đến lúc đó ăn xong có lẽ là đệ không động đậy được nữa."

Hùng Đệ lau mồ hôi nói: "Đệ thà rằng chạy bộ cũng không đi tập cái này. Đệ quả thực không tập được."

Hàn Nghệ nhìn Tiểu Béo sắp khóc thì lại không đành, hạ giọng, nói: "Từ từ tập đi! Không vội! Mỗi ngày tập mấy cái, có lẽ sẽ có một ngày có thể lên được."

Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo đừng vội! Đệ và Hoa tử sẽ giúp huynh."

Hùng Đệ rất trọng tình cảm, thấy mọi người đều nhiệt tình như vậy, thì cũng không tiện rút lui, gật gật đầu.

Đúng lúc này, Trà Ngũ bỗng nhiên bước vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, phủ Ngạc quốc công có người đến."

Hàn Nghệ nói: "Ngạc quốc công?"

Trà Ngũ nói: "Ngạc quốc công chính là Uất Trì lão tướng quân."

Uất Trì? Hàn Nghệ cau mày, kinh ngạc nói: "Uất Trì Kính Đức?"

Trà Ngũ gật gật đầu.

Uất Trì Kính Đức này Hàn Nghệ biết, nhân vật lớn nha, môn thần đấy. Hắn không biết lịch sử thì cũng nghe nhiều đến quen, hiếu kỳ nói: "Ông ta vẫn chưa chết à?"

Trà Ngũ "A" một tiếng.

"Dạ... chưa."

Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Không phải là Uất Trì lão tướng quân đích thân tới đấy chứ?"

Trà Ngũ lắc đầu nói: "Là quản gia của phủ Ngạc quốc công."

"Quản gia?"

Khuôn mặt Hàn Nghệ lập tức xụ xuống, miệng thì thầm hồi lâu mới nói: "Có mang theo quà tới không?"

Trà Ngũ gật đầu liên tục nói: "Có mang, có mang."

"Vậy mời ông ta vào đi."
 
Chương 432 : Có mang theo quà tới không?


Nói đến cùng, giữa Trình Xử Lượng và Hàn Nghệ vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới. Trên đầu Trình Xử Lượng còn treo danh hiệu tổng cảnh ti, hoàn toàn xứng đáng lãnh đạo. Nếu như cấp trên và cấp dưới không hòa thuận, thì Dân An cục này chắc chắn làm không tốt.

Cho dù là Lý Trị có cho Hàn Nghệ làm người lãnh đạo, Hàn Nghệ cũng làm không được. Dù sao Hàn Nghệ cũng không có danh vọng gì trong quân, trong triều cũng không có uy tín, không có ai để ý hắn. Cho dù hắn là một thiên tài, hắn cũng phải dựa vào bọn Trình Xử Lượng. Hơn nữa bản thân Hàn Nghệ cũng là người hết sức xem trọng đoàn thể. Hắn rất quý trọng từng người trong đoàn thể của mình. Vì thế, cho dù thế nào Hàn Nghệ cũng nhất định phải nghĩ cách tạo quan hệ tốt với Trình Xử Lượng.

Đối với điểm này, hắn vẫn luôn có khuynh hướng dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ thuyết phục. Bởi vì quả thực hắn đã chiếm lợi ích rất lớn, nhận được những thứ vốn nên thuộc về Trình Xử Lượng. Lý ra hắn nên đích thân đến nhà để giải thích tất cả với Trình Xử Lượng.

Nhưng nói đến nắm chắc thì Hàn Nghệ không nắm chắc chút nào.

Bởi vì làm một kẻ lừa đảo, trước tiên là phải hiểu được tình hình của đối phương thì mới có thể ra tay. Hiện giờ hắn không hiểu gì về Trình Xử Lượng, nếu nói nắm chắc thì chỉ là gạt người. Trong thiên môn có câu: cơ hội tốt bao giờ cũng xảy ra trong quá trình tiếp xúc.

Vẫn phải gặp được Trình Xử Lượng rồi mới nghĩ cách tiếp.

Trưởng Tôn Xung thì không mặc kệ mấy cái này. Ngươi nhất định phải tạo quan hệ tốt với hai bên. Nếu không, sẽ đem tới rất nhiều phiền toái cho chợ đêm. Ta là che ô giúp ngươi, nhưng ngươi đừng mơ tưởng sẽ để ta bị nước mưa ướt.

Hàn Nghệ cũng hiểu, hắn nhất định phải tạo quan hệ tốt với hai bên.

Như vậy có thể thấy được, mặc dù có hoàng thượng che chở, thì chức quan này cũng rất khó làm. Phải biết rằng hoàng thượng hiện giờ cũng không thoải mái. Mọi người đều là dìu dắt nhau qua sông, chỉ cần bất cẩn là rơi xuống sông.

Chuyện của Dân An cục rất nhanh sẽ được truyền đi. Dân chúng dĩ nhiên là vui mừng, ca tụng hoàng thượng, ca tụng triều đình. Dân an, người không đọc sách cũng hiểu ý nghĩa của nó là gì, chính là bảo vệ bọn họ, nên vui mừng đương nhiên là điều hợp lý.

Tương tự, quý tộc cũng sẽ rất vui mừng, có thêm một cái nha môn tức là nhiều thêm không ít chức vị, sẽ có nhiều slot hơn cho con cháu bọn họ. Hơn nữa triều đình cũng thả ra tin tức, lần này Dân An cục chọn người, chủ yếu là nhắm vào quý tộc, muốn tuyển chọn con cháu quý tộc.

Hơn nữa Dân An cục là một nha môn có thực quyền, liên quan đến sinh hoạt hằng ngày của bọn họ. Điều này hết sức quan trọng, có lẽ sẽ mở ra một con đường mới để thăng tiến lên tể tướng.

Dường như tất cả quý tộc, sĩ tộc trong kinh thành đều đang chuẩn bị, thu xếp cho con cháu mình tiến vào Dân An cục.

Chẳng qua tuy bọn họ đều biết hoàng thượng đã giao vấn đề chọn người cho Hàn Nghệ. Nhưng Hàn Nghệ là ai chứ, xuất thân hèn mọn như vậy, ta đường đường là quý tộc mà đi cầu cạnh hắn sao, đó là chuyện không thể nào.

Vì thế, ban đầu không có ai nguyện ý đi cầu cạnh Hàn Nghệ. Dân An cục có năm lãnh đạo. Vi Đãi Giới còn đang trên đường hồi kinh, muốn cầu cũng không cầu được. Lý Tư Văn thì đã xin nghỉ bệnh. Lý Tích thì mọi người đều biết là người không màng thế sự, đi cũng như không. Vậy thì chỉ còn lại Trưởng Tôn Diên và Trình Xử Lượng. Cầu Trưởng Tôn Diên thì không bằng đi cầu Trưởng Tôn Vô Kỵ cho rồi, dù sao cũng là ông cháu. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ là lão cáo già, ông ta biết mục đích của hoàng thượng. Chuyện này ông ta cũng không muốn can dự, đóng cửa không tiếp khách.

Trưởng Tôn Diên trực tiếp trốn khỏi nhà, trốn vào nhà ông nội đọc sách. Y biết rằng phụ thân hay lấy việc giúp người làm điều tốt, không có sở trường từ chối người khác, không tin cậy được. Vẫn phải dựa vào Trưởng Tôn Vô Kỵ chống đỡ.

Vậy thì chỉ còn lại Trình Xử Lượng rồi.

Phủ phò mã.

Trình Xử Lượng cũng là Phò mã gia, hơn nữa cũng là một phò mã gia khá nổi tiếng. Bởi vì lúc y cưới Thanh Hà công chúa, Thanh Hà công chúa mới mười tuổi, quả thực không biết là lúc động phòng nên làm thế nào!

Trong phòng khách rộng lớn, một đại hán nằm vắt ngang trên ván, thân mặc áo đơn sơ, mở rộng ra lộ ra lồng ngực rậm rạp. Một mảnh vải trắng quấn trên đầu, bên cạnh có một chiếc lò nhỏ, tiếng củi trong lò cháy kêu tách tách.

Người này chính là Trình Xử Lượng.

"Phò mã gia, phò mã gia, người của Tần gia ở ngoài cửa cầu kiến."

Một tên quản gia trung niên bước nhanh vào.

"Thằng nhãi ngươi cố ý làm lão tử tức chết phải không. Lão tử không phải đã dặn dò ngươi rồi sao. Không gặp! Không gặp!" Trình Xử Lượng kéo chiếc khăn trên đầu xướng, vung cánh tay lớn lên, cực kỳ khó chịu nói.

Quản gia kia nói: "Nhưng mà phò mã gia, Tần lão gia là huynh đệ sống chết của Lư quốc công. Hai nhà Tần Trình cũng là thế giao. Không gặp thì không tốt lắm."

Trình Xử Lượng ngồi dậy hét lên: "Gặp rồi thì có tác dụng gì, lão tử không làm chủ được. Ngươi còn chê lão tử chưa đủ mất mặt sao. Ngươi ta nói là lão tử ra ngoài tuần tra đó."

Quản gia nhìn vẻ mặt hung dữ của Trình Xử Lượng cũng không dám nói gì thêm, yếu ớt "dạ" một câu rồi đi ra ngoài.

Nhưng quản gia vừa dời đi, bỗng nghe thấy một tiếng choang vang lên. Một bình rượu rỗng bị Trình Xử Lượng ném xuống đất.

Trình Xử Lượng quát lớn: "Các ngươi đều chết hết rồi sao? Mau đem rượu cho lão tử."

Đám hạ nhân sợ hãi thất tha thất thểu chạy đi lấy rượu.

Trình Xử Lượng tức giận nói: "Mẹ kiếp, chức Tổng cảnh ti này làm thật đúng ức chế."

Đây vốn là lúc nên nổi bật, nhưng đến người cũng không thể gặp, làm cho Trình Xử Lượng tức muốn phát điên.

Một lúc lâu sau, quản gia kia lại chạy vào.

Trình Xử Lượng nhìn tên này đã thấy khó chịu, không đợi gã nói đã hét lên: "Ngươi cút ra ngoài cho lão tử."

Quản gia kia đúng là khóc không ra nước mắt, chưa thấy ai thăng quan mà thăng đến mức tính cách như vậy, kiên trì nói: "Phò mã gia, bọn Trương tướng quân ở bên ngoài cầu kiến."

Trình Xử Lượng hét lên: "Trương tướng quân nào?"

"Chính là Trương Đại An tướng quân."

"Bọn họ?"

Trình Xử Lượng hơi nhíu mày trầm ngâm, nói: "Bọn họ tới làm gì?"

Quản gia liền nói: "Bọn họ nói tướng quân có bệnh nên tới thăm hỏi."

Trình Xử Lượng gãi gãi đầu, nói: "Vậy cho bọn họ vào đi."

"Vâng."

Một lúc sau, liền thấy bốn người đàn ông bước vào.

Bốn người thi lễ với Trình Xử Lượng.

Trình Xử Lượng nói: "Các ngươi tới rất đúng lúc. Ta đang buồn bực, uống với ta mấy chén."

Một người trong đó nói: "Không phải tướng quân bị bệnh sao?"

Người này chừng 30 tuổi, thân hình tương đối cao. Chính là con trai thứ ba của khai quốc công huân Trương Công Cẩn Trương Đại An. Y và ba người kia đều là cấp dưới cũ của Trình Xử Lượng.

"Bệnh tật gì, uống rượu, uống rượu."

Trình Xử Lượng đang buồn bực. Nếu như không phải một mình nhàm chán thì đã không cho bọn họ vào.

Rất nhanh rượu đã được đưa lên.

Trương Đại An cũng là một người thích uống rượu, nhưng hôm nay dường như không có tâm trạng uống rượu, lại hỏi: "Tướng quân, lúc nãy ta nhìn thấy người của Tần gia. Bọn họ còn hỏi bọn ta là tướng quân đi tuần sát ở đâu."

Trình Xử Lượng nói: "Đừng nhắc tới việc này nữa. Không nhìn thấy ta đang buồn bực sao!"

Lại có một người nói: "Tướng quân phiền muộn vì chuyện của Dân An cục à?"

Trình Xử Lượng đặt chén rượu lên bàn, không vui nói: "Ta thấy các ngươi hôm nay không phải đến để thăm ta."

Trương Đại An nói: "Tướng quân, bọn ta cũng không muốn gây thêm phiền phức cho tướng quân. Nhưng các huynh đệ đều hết sức bất mãn."

Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: "Bọn họ có gì mà bất mãn?"

Trương Đại An nói: "Bọn ta vừa vào cấm vệ là đi theo tướng quân. Tướng quân hiện giờ thăng quan rồi liền không màng đến sống chết của huynh đệ nữa. Như vậy thật không quá phúc hậu rồi."

Trình Xử Lượng khó chịu nói: "Trương Đại An, ngươi như vậy là có ý gì? Lão tử không màng đến sống chết của huynh đệ lúc nào?"

Trương Đại An nói: "Hiện giờ có rất nhiều huynh đệ vẫn còn muốn tiếp tục đi theo tướng quân. Tướng quân hiện giờ làm Tổng cảnh ti, cho các huynh đệ một vài danh ngạch cũng không quá đáng chứ."

Dân An cục cạnh tranh nhỏ, phúc lợi cao, hơn nữa còn an toàn, tiếp xúc với dân chúng không giống tiếp xúc với quân địch. Trong quân cũng có không ít người muốn vào Dân An cục.

"Hóa ra các ngươi cũng là vì việc này mà tới. Sớm biết vậy ta đã không cho các ngươi vào rồi."

Trình Xử Lượng vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Chuyện này các ngươi chưa nghe nói sao? Việc chọn người không do ta quản. Bệ hạ đã giao toàn quyền cho cái tên mở thanh lâu kia rồi. Ta cũng muốn cho các huynh đệ, nhưng vấn đề là ta không có quyền."

Trương Đại An liền nói: "Ai thăng quan mà không mang theo mấy người tâm phúc rheo bên cạnh. Đây chính là quy định, tướng quân cũng mang mấy người theo, bệ hạ cũng không thể nói gì."

Trình Xử Lượng liếc nhìn mấy người, há miệng thở dốc, đột nhiên thở dài nói: "Trình Xử Lượng ta là người thế nào các ngươi còn không biết sao? Nếu như có thể đưa tới thì còn cần các ngươi tới đây hỏi sao. Quan hệ giữa Tần gia và Trình gia như thế nào không ai không biết. Nhưng ta đến người nhà bọn họ còn không dám gặp. Chuyện này bệ hạ đã nói rõ là toàn quyền giao cho tên tiểu tử Hàn Nghệ đó. Hơn nữa cha ta cũng dặn dò rồi, đừng nên suy nghĩ về chuyện này, càng không thể đi tìm bệ hạ. Hiện giờ trong lòng ta còn uất ức hơn các ngươi nữa."

Trương Đại An nghe vậy buồn bực không nói.

Một thanh niên trẻ tuổi tướng mạo thanh tú nói: "Tướng quân buồn bực, chúng ta đều hiểu. Nhưng chuyện này theo ý của ta có khả năng xuất hiện chuyển biến."

Người này là cháu của khai quốc công thân Chu Thiệu Phạm, Chu Quý Đồng. Đời đời đều nhậm chức ở thập lục quân. Phụ thân y cũng là phò mã, mẫu thân chính là người hết sức có danh tiếng, Lâm Xuyên công chúa.

Trình Xử Lượng nói: "Lời này của ngươi có ý gì?"

Chu Quý Đồng liền nói: "Bệ hạ hết sức xem trọng Dân An cục. Không chỉ có thể trực tiếp thăng lên tể tướng, đồng thời còn sắc phong danh hiệu cảnh sát hoàng gia. Vì thế đám quý tộc mới tranh nhau vỡ đầu để đưa con cháu của mình vào Dân An cục. Nhưng chỉ tiêu chỉ có 50 người, căn bản là không đủ dùng. Hàn Nghệ cho dù chọn thế nào cũng sẽ đắc tội với nhiều người. Đại thần trong triều sẽ tố cáo Hàn Nghệ. Ta thấy chuyện này rất khó kết thúc, đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ cho tướng quân ra mặt. Tướng quân có thể lấy đó làm lý do chọn người trong quân, như vậy sẽ không đắc tội với ai nữa."

Trình Xử Lượng nghe vậy trầm ngâm một lát, nói: "Vậy ngươi nói xem ta nên làm thế nào?"

Chu Quý Đồng nói: "Tướng quân nằm bệnh ở nhà. Sau đó để đám có chiến công trong quân đi tìm Hàn Nghệ. Người càng nhiều hắn càng khó làm."

Trình Xử Lượng cau mày nói: "Nhưng ta nghe phụ thân nói. Bệ hạ rất xem trọng chuyện này. Nếu chẳng may Hàn Nghệ bên đó sinh ra nhiễu loạn. Thiên uy khó đoán a."

Trương Đại An liền nói: "Tướng quân, người còn lo lắng những thứ này làm gì? Dù sao bệ hạ cũng kêu người đừng quản. Chuyện này có trách thì cũng không thể trách được tướng quân."

Trình Xử Lượng nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vỗ bàn nói: "Được! Làm theo các ngươi nói đi."

Hậu viện Phượng Phi Lâu.

"Tiểu Béo, ngươi sẽ làm được!"

"Tiểu Béo, chúng ta ủng hộ ngươi."

"A . . ."

Chỉ thấy Hùng Đệ bắt hai tay lên xà đơn, mặt đỏ lên, dùng sức kéo lên trên, nhưng mà không lên được.

Bọn Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa nhìn vậy đều lo, đứng bên cạnh cổ vũ Tiểu Béo.

"Ai da!"

Cuối cùng, Tiểu Béo cũng rơi bịch xuống đất, thở dốc nói: "Không được, không được. Xà đơn này khó quá, đệ không lên được, thực sự là không lên được."

Chỉ thấy hôm nay hậu viện ở Phượng Phi Lâu có thêm rất nhiều dụng cụ tập luyện, như xà đơn, xà kép, còn có cả cầu cân bằng nữa.

Xà đơn này Tiểu Dã tập rất dễ dàng. Dù sao thì nó là người có thể bay trên cây. Hàn Nghệ thì có thể dùng một tay. Hoa tử thì phải dùng hai tay, nhưng Tiểu Béo thì gần như không có hi vọng.

Hàn Nghệ nói: "Tiểu Béo, đệ cũng biết đó. Đệ sắp trở thành người bình phẩm mỹ thực của hai chợ. Nếu như đệ không nỗ lực giảm cân, thì đến lúc đó ăn xong có lẽ là đệ không động đậy được nữa."

Hùng Đệ lau mồ hôi nói: "Đệ thà rằng chạy bộ cũng không đi tập cái này. Đệ quả thực không tập được."

Hàn Nghệ nhìn Tiểu Béo sắp khóc thì lại không đành, hạ giọng, nói: "Từ từ tập đi! Không vội! Mỗi ngày tập mấy cái, có lẽ sẽ có một ngày có thể lên được."

Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo đừng vội! Đệ và Hoa tử sẽ giúp huynh."

Hùng Đệ rất trọng tình cảm, thấy mọi người đều nhiệt tình như vậy, thì cũng không tiện rút lui, gật gật đầu.

Đúng lúc này, Trà Ngũ bỗng nhiên bước vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, phủ Ngạc quốc công có người đến."

Hàn Nghệ nói: "Ngạc quốc công?"

Trà Ngũ nói: "Ngạc quốc công chính là Uất Trì lão tướng quân."

Uất Trì? Hàn Nghệ cau mày, kinh ngạc nói: "Uất Trì Kính Đức?"

Trà Ngũ gật gật đầu.

Uất Trì Kính Đức này Hàn Nghệ biết, nhân vật lớn nha, môn thần đấy. Hắn không biết lịch sử thì cũng nghe nhiều đến quen, hiếu kỳ nói: "Ông ta vẫn chưa chết à?"

Trà Ngũ "A" một tiếng.

"Dạ... chưa."

Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: "Không phải là Uất Trì lão tướng quân đích thân tới đấy chứ?"

Trà Ngũ lắc đầu nói: "Là quản gia của phủ Ngạc quốc công."

"Quản gia?"

Khuôn mặt Hàn Nghệ lập tức xụ xuống, miệng thì thầm hồi lâu mới nói: "Có mang theo quà tới không?"

Trà Ngũ gật đầu liên tục nói: "Có mang, có mang."

"Vậy mời ông ta vào đi."
 
Chương 433 : Không tham không phải quan


Qua chốc lát, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đội khăn quấn đầu màu xanh mang theo mấy người hầu bước vào trong viện.

"Tiểu nhân Toàn Thắng, là quản gia của phủ Ngạc quốc công. Hôm nay phụng mệnh của Ngạc quốc công, đặc biệt đến thăm hỏi Hoàng gia Đặc phái sứ."

Người này tuy tự xưng là tiểu nhân, nhưng nhìn qua không có nửa điểm thấp kém nào. Uất Trì Kính Đức là người như thế nào?! Đó là khai quốc công thần, đã từng cứu mạng Lý Thế Dân, bắn chết dâm tặc Lý Nguyên Cát. Quản gia nhà ông ta địa vị thực sự không thấp hơn Hàn Nghệ.

Toàn Thắng! Cái tên này đủ khí phách a! Từ cái tên của quản gia này Hàn Nghệ đã có thể đoán ra tính cách của Uất Trì Kính Đức, chắp tay nói: "Thì ra là Toàn Thắng quản gia. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Nói rồi lại mời Toàn Thắng vào trong sảnh, cho người bưng trà lên. Nếu ngươi đã sĩ diện như vậy, thì ta cũng nể mặt ngươi chút, lại hỏi: "Đúng rồi, Uất Trì lão tướng quân thân thể thế nào?"

Toàn Thắng nói: "Lão gia nhà chúng ta thân thể rất tốt." Trong lòng lại nghĩ, nói như là thân quen lắm. Lão gia nhà ta còn chưa nghe nói tới ngươi.

"Tốt tốt, lão tướng quân thân thể tốt đó là phúc của Đại Đường ta."

Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: "Không giấu gì quản gia, ta vẫn luôn ngưỡng mộ lão tướng quân. Luận võ nghệ lão tướng quân là đệ nhất cao thủ của Đại Đường ta."

Toàn Thắng đầy vẻ đắc ý, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: "Đặc phái sứ quá khen rồi, quá khen rồi. Lão tướng quân chúng ta cũng thường khen đại phái sứ tuổi trẻ tài cao. Sau này sẽ là trụ cột quốc gia."

Trụ cột quốc gia? Ta thấy là sâu mọt quốc gia mới đúng. Hàn Nghệ không lộ thanh sắc, cười ha hả một tiếng, nói: "Lão tướng quân nâng đỡ rồi!"

Sau một phen hàn huyên, Toàn Thắng nói: "Lão gia chúng ta tuy sớm đã nhàn rỗi ở nhà, không hỏi triểu chính. Nhưng từ trước tới nay, trong lòng vẫn có Đại Đường. Gần đây lão gia nghe nói bệ hạ dùng chính trị nhân từ để trị quốc, yêu dân như con, còn vì thế mà thành lập Dân An cục, trong lòng hết sức vui mừng. Ở nhà ngài vẫn luôn tán thưởng bệ hạ quá giống Thái Tông Thánh Thượng, có tấm lòng độ lượng của Thái Tông Thánh Thượng, đó là phúc của Đại Đường. Tiếc là lão gia tuổi đã cao, tuy muốn phân ưu với bệ hạ nhưng lực bất tòng tâm, trong lòng hổ thên không thôi. Lão gia chúng ta còn nói, Uất Trì gia tộc có được hôm nay hoàn toàn nhờ vào ưu ái của Thái Tông Thánh Thượng. Một nhà Uất Trì thề nguyện sống chết trung thành với bệ hạ, tận trung với Đại Đường. Vì thế lão gia nhà ta muốn tiểu công tử nhà ta thay ông ấy đến góp một phần sức lực cho Đại Đường."

Đệch, rõ ràng là đến cầu người, mà nói cứ như là bố thí vậy. Con mẹ nhà ngươi quả là biết nói chuyện đấy.

Hàn Nghệ ra vẻ khó hiểu, nói: "Ý của quản gia là lão tướng quân muốn cho thiếu công tử vào Dân An cục?"

Toàn Thắng nói: "Là cháu của lão gia nhà ta."

"À, xin lỗi, xin lỗi!"

Hàn Nghệ vung tay lên nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì lớn mà phải làm phiền quản gia đích thân tới đây. Chuyện nhỏ như vậy, lão tướng quân tùy ý cho người đến nói một câu là được."

Toàn Thắng sửng sốt, vui vẻ nói: "Nói như vậy là Đặc phái sứ đồng ý rồi?"

Hàn Nghệ cực kỳ sảng khoái nói: "Việc này mong lão tướng quân yên tâm, cứ để ta lo là được."

Toàn Thắng mừng rỡ, cười nói: "Vậy làm phiền Đặc phái sứ rồi."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Ta là fan trung thành của lão tướng quân. À không, là người sùng bái trung thành, nhất định sẽ giúp lão tướng quân làm ổn thỏa."

Sảng khoái đến rối tinh rối mù!

Toàn Thắng trong lòng hết sức đắc ý. Tuy lão gia nhà ta không còn trong triều, nhưng uy vọng vẫn như xưa, thế là lấy một mảnh vải từ trong ngực ra, đưa tới nói: "Đây là danh tính của tiểu công tử nhà ta."

Hàn Nghệ cầm lấy thoáng nhìn, cười nói: "Uất Trì Tịch Mịch. Cái tên này hay, đủ sâu, đủ hàm ý!"

Toàn Thắng lập tức toát mồ hôi lạnh, nói: "Đặc phái sứ, là Uất Trì Tu Tịch."

"Tu Tịch? À à, là Tu Tịch. Xin lỗi, ta nhất thời nhìn nhầm."

Hàn Nghệ khẽ căng mắt lại nhìn, dụi dụi mắt.

Toàn Thắng nghĩ thầm. Ngươi đây là nhìn nhầm hay là không biết chữ? Nông phu đúng là nông phu, khó trèo lên nơi thanh nhã a.

Sau khi đạt được mục đích, Toàn Thắng liền cáo từ. Dù sao thì ông ta cũng thấy mình có chút văn hóa hơn Hàn Nghệ, thực sự không có gì để nói. Hàn Nghệ cũng vờ giữ lại một chút, rồi đích thân tiễn ra cửa. Dĩ nhiên chuyện lễ vật Hàn Nghệ đều coi như không thấy. Toàn Thắng cũng không có ý định mang về, liền cho người đặt xuống.

Sau khi tiễn xong Toàn Thắng, Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: "Uất Trì Kính Đức ngươi khá lắm. Khinh thường ta như vậy, cho một tên quản gia đến chăm sóc ta. Xem ta không trị đứa cháu này của ngươi ta không phải là Hàn Nghệ."

Lúc này Lưu Nga bỗng từ ngoài cửa đi vào. Tuy hôm nay là ngày cho nam nhân, nhưng vẫn phải diễn kịch, nên nàng tới xem trong lầu, vừa tới đã thấy Hàn Nghệ đứng ở trước cửa, thế là sửng sốt, sau đó hỏi: "Hàn tiểu ca, lúc này hình như ta nhìn thấy quản gia của phủ Ngạc quốc công."

Hàn Nghệ ồ lên một tiếng, nói: "Này Lư tỷ, hình như ai tỷ cũng quen hết nhỉ?"

Lưu Nga lập tức nói: "Ngạc quốc công là khai quốc công thần của Đại Đường chúng ta. Quản gia nhà bọn họ sao ta có thể không biết."

Hàn Nghệ cau mày nói: "Lưu tỷ, tỷ như vậy là phân biệt giàu nghèo. Ta dám chắc tỷ không biết tên của thê tử của Đào lão bá ở chợ Đào Bảo chúng ta nha!"

"Ngươi đừng có nói những thứ này với ta."

Lưu Nga xua tay, lại hóng hớt hỏi: "Quản gia Toàn Thắng này tới đây làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là tặng quà nha."

"Tặng quà?"

Lưu Nga sửng sốt, sau đó vẻ mặt hồ nghi nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Ta lừa tỷ làm gì. Lễ vật còn đang ở trong sảnh, không tin thì tỷ đi mà xem. Ặc, đi thật à? Ta không đáng tin tưởng như vậy sao?"

Nói xong, Hàn Nghệ lắc đầu, đi theo Lưu Nga vào trong sảnh.

Lúc Lưu Nga nhìn thấy những lễ vật kia, thì lập tức vẻ mặt có chút khiếp sợ, không tin nổi nói: "Thật sự là tới tặng quà à?"

Hàn Nghệ trợn trắng mắt, cạn con mẹ nó lời.

Lưu Nga lại nói: "Vì sao Ngạc quốc công lại tặng quà cho ngươi?"

Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ ta là quan, ông ta tặng quà cho ta không phải hợp tình hợp lý sao?"

Lưu Nga quả thực cũng không xem Hàn Nghệ là quan, nói: "Người ta là Ngạc quốc công, cần gì phải tặng quà cho quan nhỏ như ngươi?"

Hàn Nghệ tức giận, quay đầu đi nói: "Lưu tỷ, tỷ ra ngoài đi, ta không muốn nói chuyện với tỷ nữa."

Lưu Nga đảo mắt, cười ha hả nói: "Xin lỗi mà, ta không có ý như vậy, ta chỉ là cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Vậy ngươi nói cho ta biết đi, tại sao Ngạc quốc công lại tặng quà cho ngươi?"

Hàn Nghệ trừng mắt nhìn bà nội này một cái, nói: "Cháu của ông ta muốn vào Dân An cục, chỉ đơn giản vậy thôi."

Lưu Nga ngẩn ra, cả người bỗng nhiên run rẩy.

"Này này này, Lưu tỷ tỷ làm sao vậy, giật kinh phong à?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói.

Cả người Lưu Nga bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, giống như tức ngực, nói: "Hàn Nghệ, ngươi như vậy là nhận hối lộ đó."

Hàn Nghệ xua tay một cái, nói: "Ta đâu có nói là không phải. Tỷ kích động như vậy làm gì?"

Lưu Nga nước miếng tung bay nói: "Ngươi không muốn sống nữa à?"

Hàn Nghệ nói: "Tỷ có ý gì, làm quan không phải để nhận hối lộ sao? Nói cho tỷ biết, ta đợi ngày này lâu lắm rồi." Nói đến câu sau, vẻ mặt Hàn Nghệ tràn đầy hạnh phúc.

Lưu Nga tức giận đến lông tóc dựng đứng, nói: "Cái này là ai nói với ngươi? Đại Đường ta khai quốc mấy chục năm, ngươi đã nhìn thấy đại thần nào ăn hối lộ trái pháp luật chưa? Những người như Phòng công, Ngụy công, Mã hiền tướng, ai ai cũng công chính liêm minh, sinh thời chưa từng nhận qua một văn tiền hối lộ, đến tang lễ còn không khác gì với bách tính phổ thông. Ngươi thì hay rồi, vừa mới làm quan có mấy ngày đã bắt đầu nhận hối lộ. Ngươi có biết là nếu lỡ có người biết thì ngươi sẽ mất đầu không?"

Hàn Nghệ nói: "Thiệt hay giả đó? Cái này không giống với nhận thức của ta nha. Không phải không tham không phải quan sao?"

"Không tham không phải quan gì chứ. Quả thực là ăn nói linh tinh."

Lưu Nga sốt ruột muốn chết rồi, nói: "Ngươi mau đem những lễ vật này trả lại cho Ngạc quốc công đi. Ngươi có thể cho cháu của Ngạc quốc công vào trong Dân An cục, nhưng quà này ngươi không thể nhận. Không thể để cho người khác nắm được sơ hở, đây chính là đạo làm quan."

Những năm sơ Đường, tham quan thực sự rất ít, điều này đã hình thành một loại không khí. Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng, Mã Chu, Lý Tích đều hết sức công chính liêm minh. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vậy, chỉ là ông ta làm tể tướng hơn 30 năm, nhận được quá nhiều bổng lộc, vì thế tiền bạc quá nhiều, phủ của ông ta cũng trở thành cảnh đẹp ở Trường An. Nhưng đây không phải là do tham ô mà có, đây chính là do làm to thì bổng lộc nhiều thôi. Cộng thêm đại thần đều là quý tộc, quý tộc thì vốn có tiền, nên không cần thiết phải đi tham.

Vì vậy, thái độ của bách tính thường là hết sức kinh ngạc với tham quan, giống như chưa từng thấy vậy. Hệt như Lưu Nga, vẻ mặt nàng hết sức kích động.

Hàn Nghệ thấy Lưu Nga sốt ruột đến sắp ngất xỉu, thật sự không đành lòng nhìn nàng bị ngất, cười ha hả nói: "Được rồi, được rồi. Ta sẽ có chừng mực. Tỷ yên tâm, sẽ không có việc gì đâu."

Lưu Nga dậm chân nói: "Ngươi thế này bảo ta làm sao yên tâm!"

"Khó được tỷ để mắt đó. Ta trông ngu như vậy sao, chuyện mất đầu cũng đi làm à?"

Hàn Nghệ cười khổ một tiếng.

Lúc Lưu Nga đang định mở miệng tiếp tục khuyên bảo, thì Trà Ngũ lại chạy vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, phủ Phàn quốc công có người tới."

"Phàn quốc công?"

Hàn Nghệ lại sửng sốt, nói: "Là ai vậy?"

Lưu Nga vội nói: "Phàn phủ quốc công này là khai quốc công thần Đoàn Chí Huyền lão tướng quân."

"Sặc!"

Hàn Nghệ vẻ mặt lúng túng.

Toàn Thắng ra khỏi hậu viện, bước ra đến phố nhìn thấy nhiều cửa hàng như vậy, đang suy nghĩ có nên vào chợ Đào Bảo mua ít đồ mang về, thì bỗng nghe thấy có người gọi: "Toàn Thắng! Toàn Thắng!"

Ông ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên lầu hai có một vị công tử mặt trắng đang vẫy gọi mình, chính là cháu thứ hai của Uất Trì Kính Đức, Uất Trì Tu Tịch.

"Là tiểu công tử a."

"Mau lên đây! Mau lên đây!"

Toàn Thắng dạ một tiếng, rồi bước lên lầu hai, chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch đang ngồi với mấy vị công tử cùng lứa trong một căn phòng trang nhã.

Uất Trì Tu Tịch nhìn thấy Toàn Thắng bước tới, liền vội vã hỏi: "Toàn Thắng, sao rồi? Tiểu tử đó có đồng ý không?"

Toàn Thắng liếc nhìn mấy vị công tử một cái, ngượng ngùng cười.

Uất Trì Tu Tịch nói: "Ngươi nói đi chứ."

Chuyện này có thể nói rõ sao? Toàn Thắng thầm nhủ một câu trong lòng, lại nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của mấy vị công tử đang nhìn mình, thầm nghĩ, xem ta tiểu công tử đã đem chuyện này nói với bọn họ rồi. Bây giờ ta không nói thì đợi lát nữa cũng phải nói thồi, vì vậy đáp: "Xin tiểu công tử yên tâm. Hàn đặc phái sứ đã đồng ý rồi."

"Thật sao?"

"Vâng."

Uất Trì Tu Tịch cười ha hả, quay sang mấy vị công tử kia nói: "Ta đã nói rồi mà. Mặt mũi ông nội ta tiểu tử đó dám không cho sao, cảnh sát hoàng gia này ta nhất định làm rồi."

Một người trong đó nói: "Ta cũng phải nói ông nội ta đi thông báo cho tên tiểu tử đó một tiếng, không có chuyện huynh có thể vào mà ta không thể vào."

"Ta cũng muốn đi."

.

.

.

"Việc này phải làm phiền đặc phái sứ rồi."

"Ai u, Đoàn quản gia này, ông mà còn nói như vậy. Tiểu tử quả thật là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu đấy. Phàn quốc công là anh hùng Hàn Nghệ kính nể nhất trên đời này. Ta là fan trung thành của ông ấy. Luận hành quân đánh trận, ông ấy hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Đại Đường. Hậu nhân của ông ấy không cần nhìn cũng biết nhất định sẽ là trụ cột quốc gia. Đoàn công tử đồng ý tới Dân An cục đó là vinh hạnh của Dân An cục. Chuyện này ông yên tâm, ta sẽ lo được, không vấn đề gì đâu."

"Đa tạ, đa tạ."

Hàn Nghệ vừa nói chuyện với Đoàn quản gia, vừa bước ra cửa, bỗng nghe thấy phía xa có một đám người đang mang theo lễ vật bước về phía mình. Người đi đầu vừa nhìn thấy Đoàn quản gia, thì vội vàng vẫy tay nói: "Lão Đoàn, lão Đoàn."

"Tần Mâu!"

Đoàn quản gia sửng sốt.

Hàn Nghệ nhỏ giọng hỏi: "Đoàn quản gia, người này là ai vậy?"

Đoàn quản gia nói: "À, ông ta là quản gia của phủ Hồ quốc công."

Lại là quản gia à? Mẹ kiếp, xem ra địa vị của ta chỉ ngang với quản gia. Cũng đúng, Hoàng Gia Đặc phái sứ cũng là chức trách làm quản gia cho hoàng thất mà. Hàn Nghệ liếc nhìn người nọ một cái, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, Hồ quốc công là ai?

Lưu Nga bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hồ quốc công này chính là Tần Quỳnh lão tướng quân."

"Tần Quỳnh?"

Hàn Nghệ bõng cảm thấy thân thiết nha. Người này ta biết đó!
 
Chương 433 : Không tham không phải quan


Qua chốc lát, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đội khăn quấn đầu màu xanh mang theo mấy người hầu bước vào trong viện.

"Tiểu nhân Toàn Thắng, là quản gia của phủ Ngạc quốc công. Hôm nay phụng mệnh của Ngạc quốc công, đặc biệt đến thăm hỏi Hoàng gia Đặc phái sứ."

Người này tuy tự xưng là tiểu nhân, nhưng nhìn qua không có nửa điểm thấp kém nào. Uất Trì Kính Đức là người như thế nào?! Đó là khai quốc công thần, đã từng cứu mạng Lý Thế Dân, bắn chết dâm tặc Lý Nguyên Cát. Quản gia nhà ông ta địa vị thực sự không thấp hơn Hàn Nghệ.

Toàn Thắng! Cái tên này đủ khí phách a! Từ cái tên của quản gia này Hàn Nghệ đã có thể đoán ra tính cách của Uất Trì Kính Đức, chắp tay nói: "Thì ra là Toàn Thắng quản gia. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Nói rồi lại mời Toàn Thắng vào trong sảnh, cho người bưng trà lên. Nếu ngươi đã sĩ diện như vậy, thì ta cũng nể mặt ngươi chút, lại hỏi: "Đúng rồi, Uất Trì lão tướng quân thân thể thế nào?"

Toàn Thắng nói: "Lão gia nhà chúng ta thân thể rất tốt." Trong lòng lại nghĩ, nói như là thân quen lắm. Lão gia nhà ta còn chưa nghe nói tới ngươi.

"Tốt tốt, lão tướng quân thân thể tốt đó là phúc của Đại Đường ta."

Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: "Không giấu gì quản gia, ta vẫn luôn ngưỡng mộ lão tướng quân. Luận võ nghệ lão tướng quân là đệ nhất cao thủ của Đại Đường ta."

Toàn Thắng đầy vẻ đắc ý, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: "Đặc phái sứ quá khen rồi, quá khen rồi. Lão tướng quân chúng ta cũng thường khen đại phái sứ tuổi trẻ tài cao. Sau này sẽ là trụ cột quốc gia."

Trụ cột quốc gia? Ta thấy là sâu mọt quốc gia mới đúng. Hàn Nghệ không lộ thanh sắc, cười ha hả một tiếng, nói: "Lão tướng quân nâng đỡ rồi!"

Sau một phen hàn huyên, Toàn Thắng nói: "Lão gia chúng ta tuy sớm đã nhàn rỗi ở nhà, không hỏi triểu chính. Nhưng từ trước tới nay, trong lòng vẫn có Đại Đường. Gần đây lão gia nghe nói bệ hạ dùng chính trị nhân từ để trị quốc, yêu dân như con, còn vì thế mà thành lập Dân An cục, trong lòng hết sức vui mừng. Ở nhà ngài vẫn luôn tán thưởng bệ hạ quá giống Thái Tông Thánh Thượng, có tấm lòng độ lượng của Thái Tông Thánh Thượng, đó là phúc của Đại Đường. Tiếc là lão gia tuổi đã cao, tuy muốn phân ưu với bệ hạ nhưng lực bất tòng tâm, trong lòng hổ thên không thôi. Lão gia chúng ta còn nói, Uất Trì gia tộc có được hôm nay hoàn toàn nhờ vào ưu ái của Thái Tông Thánh Thượng. Một nhà Uất Trì thề nguyện sống chết trung thành với bệ hạ, tận trung với Đại Đường. Vì thế lão gia nhà ta muốn tiểu công tử nhà ta thay ông ấy đến góp một phần sức lực cho Đại Đường."

Đệch, rõ ràng là đến cầu người, mà nói cứ như là bố thí vậy. Con mẹ nhà ngươi quả là biết nói chuyện đấy.

Hàn Nghệ ra vẻ khó hiểu, nói: "Ý của quản gia là lão tướng quân muốn cho thiếu công tử vào Dân An cục?"

Toàn Thắng nói: "Là cháu của lão gia nhà ta."

"À, xin lỗi, xin lỗi!"

Hàn Nghệ vung tay lên nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì lớn mà phải làm phiền quản gia đích thân tới đây. Chuyện nhỏ như vậy, lão tướng quân tùy ý cho người đến nói một câu là được."

Toàn Thắng sửng sốt, vui vẻ nói: "Nói như vậy là Đặc phái sứ đồng ý rồi?"

Hàn Nghệ cực kỳ sảng khoái nói: "Việc này mong lão tướng quân yên tâm, cứ để ta lo là được."

Toàn Thắng mừng rỡ, cười nói: "Vậy làm phiền Đặc phái sứ rồi."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Ta là fan trung thành của lão tướng quân. À không, là người sùng bái trung thành, nhất định sẽ giúp lão tướng quân làm ổn thỏa."

Sảng khoái đến rối tinh rối mù!

Toàn Thắng trong lòng hết sức đắc ý. Tuy lão gia nhà ta không còn trong triều, nhưng uy vọng vẫn như xưa, thế là lấy một mảnh vải từ trong ngực ra, đưa tới nói: "Đây là danh tính của tiểu công tử nhà ta."

Hàn Nghệ cầm lấy thoáng nhìn, cười nói: "Uất Trì Tịch Mịch. Cái tên này hay, đủ sâu, đủ hàm ý!"

Toàn Thắng lập tức toát mồ hôi lạnh, nói: "Đặc phái sứ, là Uất Trì Tu Tịch."

"Tu Tịch? À à, là Tu Tịch. Xin lỗi, ta nhất thời nhìn nhầm."

Hàn Nghệ khẽ căng mắt lại nhìn, dụi dụi mắt.

Toàn Thắng nghĩ thầm. Ngươi đây là nhìn nhầm hay là không biết chữ? Nông phu đúng là nông phu, khó trèo lên nơi thanh nhã a.

Sau khi đạt được mục đích, Toàn Thắng liền cáo từ. Dù sao thì ông ta cũng thấy mình có chút văn hóa hơn Hàn Nghệ, thực sự không có gì để nói. Hàn Nghệ cũng vờ giữ lại một chút, rồi đích thân tiễn ra cửa. Dĩ nhiên chuyện lễ vật Hàn Nghệ đều coi như không thấy. Toàn Thắng cũng không có ý định mang về, liền cho người đặt xuống.

Sau khi tiễn xong Toàn Thắng, Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: "Uất Trì Kính Đức ngươi khá lắm. Khinh thường ta như vậy, cho một tên quản gia đến chăm sóc ta. Xem ta không trị đứa cháu này của ngươi ta không phải là Hàn Nghệ."

Lúc này Lưu Nga bỗng từ ngoài cửa đi vào. Tuy hôm nay là ngày cho nam nhân, nhưng vẫn phải diễn kịch, nên nàng tới xem trong lầu, vừa tới đã thấy Hàn Nghệ đứng ở trước cửa, thế là sửng sốt, sau đó hỏi: "Hàn tiểu ca, lúc này hình như ta nhìn thấy quản gia của phủ Ngạc quốc công."

Hàn Nghệ ồ lên một tiếng, nói: "Này Lư tỷ, hình như ai tỷ cũng quen hết nhỉ?"

Lưu Nga lập tức nói: "Ngạc quốc công là khai quốc công thần của Đại Đường chúng ta. Quản gia nhà bọn họ sao ta có thể không biết."

Hàn Nghệ cau mày nói: "Lưu tỷ, tỷ như vậy là phân biệt giàu nghèo. Ta dám chắc tỷ không biết tên của thê tử của Đào lão bá ở chợ Đào Bảo chúng ta nha!"

"Ngươi đừng có nói những thứ này với ta."

Lưu Nga xua tay, lại hóng hớt hỏi: "Quản gia Toàn Thắng này tới đây làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là tặng quà nha."

"Tặng quà?"

Lưu Nga sửng sốt, sau đó vẻ mặt hồ nghi nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Ta lừa tỷ làm gì. Lễ vật còn đang ở trong sảnh, không tin thì tỷ đi mà xem. Ặc, đi thật à? Ta không đáng tin tưởng như vậy sao?"

Nói xong, Hàn Nghệ lắc đầu, đi theo Lưu Nga vào trong sảnh.

Lúc Lưu Nga nhìn thấy những lễ vật kia, thì lập tức vẻ mặt có chút khiếp sợ, không tin nổi nói: "Thật sự là tới tặng quà à?"

Hàn Nghệ trợn trắng mắt, cạn con mẹ nó lời.

Lưu Nga lại nói: "Vì sao Ngạc quốc công lại tặng quà cho ngươi?"

Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ ta là quan, ông ta tặng quà cho ta không phải hợp tình hợp lý sao?"

Lưu Nga quả thực cũng không xem Hàn Nghệ là quan, nói: "Người ta là Ngạc quốc công, cần gì phải tặng quà cho quan nhỏ như ngươi?"

Hàn Nghệ tức giận, quay đầu đi nói: "Lưu tỷ, tỷ ra ngoài đi, ta không muốn nói chuyện với tỷ nữa."

Lưu Nga đảo mắt, cười ha hả nói: "Xin lỗi mà, ta không có ý như vậy, ta chỉ là cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Vậy ngươi nói cho ta biết đi, tại sao Ngạc quốc công lại tặng quà cho ngươi?"

Hàn Nghệ trừng mắt nhìn bà nội này một cái, nói: "Cháu của ông ta muốn vào Dân An cục, chỉ đơn giản vậy thôi."

Lưu Nga ngẩn ra, cả người bỗng nhiên run rẩy.

"Này này này, Lưu tỷ tỷ làm sao vậy, giật kinh phong à?" Hàn Nghệ kinh ngạc nói.

Cả người Lưu Nga bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, giống như tức ngực, nói: "Hàn Nghệ, ngươi như vậy là nhận hối lộ đó."

Hàn Nghệ xua tay một cái, nói: "Ta đâu có nói là không phải. Tỷ kích động như vậy làm gì?"

Lưu Nga nước miếng tung bay nói: "Ngươi không muốn sống nữa à?"

Hàn Nghệ nói: "Tỷ có ý gì, làm quan không phải để nhận hối lộ sao? Nói cho tỷ biết, ta đợi ngày này lâu lắm rồi." Nói đến câu sau, vẻ mặt Hàn Nghệ tràn đầy hạnh phúc.

Lưu Nga tức giận đến lông tóc dựng đứng, nói: "Cái này là ai nói với ngươi? Đại Đường ta khai quốc mấy chục năm, ngươi đã nhìn thấy đại thần nào ăn hối lộ trái pháp luật chưa? Những người như Phòng công, Ngụy công, Mã hiền tướng, ai ai cũng công chính liêm minh, sinh thời chưa từng nhận qua một văn tiền hối lộ, đến tang lễ còn không khác gì với bách tính phổ thông. Ngươi thì hay rồi, vừa mới làm quan có mấy ngày đã bắt đầu nhận hối lộ. Ngươi có biết là nếu lỡ có người biết thì ngươi sẽ mất đầu không?"

Hàn Nghệ nói: "Thiệt hay giả đó? Cái này không giống với nhận thức của ta nha. Không phải không tham không phải quan sao?"

"Không tham không phải quan gì chứ. Quả thực là ăn nói linh tinh."

Lưu Nga sốt ruột muốn chết rồi, nói: "Ngươi mau đem những lễ vật này trả lại cho Ngạc quốc công đi. Ngươi có thể cho cháu của Ngạc quốc công vào trong Dân An cục, nhưng quà này ngươi không thể nhận. Không thể để cho người khác nắm được sơ hở, đây chính là đạo làm quan."

Những năm sơ Đường, tham quan thực sự rất ít, điều này đã hình thành một loại không khí. Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng, Mã Chu, Lý Tích đều hết sức công chính liêm minh. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vậy, chỉ là ông ta làm tể tướng hơn 30 năm, nhận được quá nhiều bổng lộc, vì thế tiền bạc quá nhiều, phủ của ông ta cũng trở thành cảnh đẹp ở Trường An. Nhưng đây không phải là do tham ô mà có, đây chính là do làm to thì bổng lộc nhiều thôi. Cộng thêm đại thần đều là quý tộc, quý tộc thì vốn có tiền, nên không cần thiết phải đi tham.

Vì vậy, thái độ của bách tính thường là hết sức kinh ngạc với tham quan, giống như chưa từng thấy vậy. Hệt như Lưu Nga, vẻ mặt nàng hết sức kích động.

Hàn Nghệ thấy Lưu Nga sốt ruột đến sắp ngất xỉu, thật sự không đành lòng nhìn nàng bị ngất, cười ha hả nói: "Được rồi, được rồi. Ta sẽ có chừng mực. Tỷ yên tâm, sẽ không có việc gì đâu."

Lưu Nga dậm chân nói: "Ngươi thế này bảo ta làm sao yên tâm!"

"Khó được tỷ để mắt đó. Ta trông ngu như vậy sao, chuyện mất đầu cũng đi làm à?"

Hàn Nghệ cười khổ một tiếng.

Lúc Lưu Nga đang định mở miệng tiếp tục khuyên bảo, thì Trà Ngũ lại chạy vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, phủ Phàn quốc công có người tới."

"Phàn quốc công?"

Hàn Nghệ lại sửng sốt, nói: "Là ai vậy?"

Lưu Nga vội nói: "Phàn phủ quốc công này là khai quốc công thần Đoàn Chí Huyền lão tướng quân."

"Sặc!"

Hàn Nghệ vẻ mặt lúng túng.

Toàn Thắng ra khỏi hậu viện, bước ra đến phố nhìn thấy nhiều cửa hàng như vậy, đang suy nghĩ có nên vào chợ Đào Bảo mua ít đồ mang về, thì bỗng nghe thấy có người gọi: "Toàn Thắng! Toàn Thắng!"

Ông ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên lầu hai có một vị công tử mặt trắng đang vẫy gọi mình, chính là cháu thứ hai của Uất Trì Kính Đức, Uất Trì Tu Tịch.

"Là tiểu công tử a."

"Mau lên đây! Mau lên đây!"

Toàn Thắng dạ một tiếng, rồi bước lên lầu hai, chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch đang ngồi với mấy vị công tử cùng lứa trong một căn phòng trang nhã.

Uất Trì Tu Tịch nhìn thấy Toàn Thắng bước tới, liền vội vã hỏi: "Toàn Thắng, sao rồi? Tiểu tử đó có đồng ý không?"

Toàn Thắng liếc nhìn mấy vị công tử một cái, ngượng ngùng cười.

Uất Trì Tu Tịch nói: "Ngươi nói đi chứ."

Chuyện này có thể nói rõ sao? Toàn Thắng thầm nhủ một câu trong lòng, lại nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của mấy vị công tử đang nhìn mình, thầm nghĩ, xem ta tiểu công tử đã đem chuyện này nói với bọn họ rồi. Bây giờ ta không nói thì đợi lát nữa cũng phải nói thồi, vì vậy đáp: "Xin tiểu công tử yên tâm. Hàn đặc phái sứ đã đồng ý rồi."

"Thật sao?"

"Vâng."

Uất Trì Tu Tịch cười ha hả, quay sang mấy vị công tử kia nói: "Ta đã nói rồi mà. Mặt mũi ông nội ta tiểu tử đó dám không cho sao, cảnh sát hoàng gia này ta nhất định làm rồi."

Một người trong đó nói: "Ta cũng phải nói ông nội ta đi thông báo cho tên tiểu tử đó một tiếng, không có chuyện huynh có thể vào mà ta không thể vào."

"Ta cũng muốn đi."

.

.

.

"Việc này phải làm phiền đặc phái sứ rồi."

"Ai u, Đoàn quản gia này, ông mà còn nói như vậy. Tiểu tử quả thật là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu đấy. Phàn quốc công là anh hùng Hàn Nghệ kính nể nhất trên đời này. Ta là fan trung thành của ông ấy. Luận hành quân đánh trận, ông ấy hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Đại Đường. Hậu nhân của ông ấy không cần nhìn cũng biết nhất định sẽ là trụ cột quốc gia. Đoàn công tử đồng ý tới Dân An cục đó là vinh hạnh của Dân An cục. Chuyện này ông yên tâm, ta sẽ lo được, không vấn đề gì đâu."

"Đa tạ, đa tạ."

Hàn Nghệ vừa nói chuyện với Đoàn quản gia, vừa bước ra cửa, bỗng nghe thấy phía xa có một đám người đang mang theo lễ vật bước về phía mình. Người đi đầu vừa nhìn thấy Đoàn quản gia, thì vội vàng vẫy tay nói: "Lão Đoàn, lão Đoàn."

"Tần Mâu!"

Đoàn quản gia sửng sốt.

Hàn Nghệ nhỏ giọng hỏi: "Đoàn quản gia, người này là ai vậy?"

Đoàn quản gia nói: "À, ông ta là quản gia của phủ Hồ quốc công."

Lại là quản gia à? Mẹ kiếp, xem ra địa vị của ta chỉ ngang với quản gia. Cũng đúng, Hoàng Gia Đặc phái sứ cũng là chức trách làm quản gia cho hoàng thất mà. Hàn Nghệ liếc nhìn người nọ một cái, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, Hồ quốc công là ai?

Lưu Nga bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hồ quốc công này chính là Tần Quỳnh lão tướng quân."

"Tần Quỳnh?"

Hàn Nghệ bõng cảm thấy thân thiết nha. Người này ta biết đó!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom