Dịch Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 700: Đợi quỳ đi (2)


Dương Tử Mi nhờ trưởng thôn chuẩn bị một bàn cúng, một cái lư hương, ba cây nhang, hai ngọn nến, trên bãi trống ở thôn làm một cái đàn đơn giản, hương khói ở giữa, đốt lên ba cây nhang rồi lấy từ trong túi ra bốn khối ngọc thạch, bốn khối này là tượng trưng cho bốn thánh thú Thanh Long, Bạch Bát Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.

Đạo sĩ bình thường đều dùng kiếm gỗ đào làm công cụ đề câu thông với trời.

Dương Tử Mi thì không cần, công lực của cô làm sao mấy đạo sĩ kia có thể so sánh được. 

Tịnh thủ định tâm, ngón tay cô chỉ trên trời, dùng tư thái vô cùng thành kính đọc chú ngữ mượn mưa…

- Do trời đất hạn hán khó mưa, nên đệ tử Dương Tử Mi cầu trời cho mượn mưa. - Dương Tử Mi nhìn trời hô to một tiếng, tay trái giơ cao lá bùa mượn mưa lên không trung.

"Tách" 

Trưởng thôn khẩn trương đứng xem, chỉ có Hoàng Lợi khinh thường nhìn cô, cho rằng cô chỉ đang giả thần giả quỷ.

Mọi người thấy rõ ràng, có một đốm lửa trực tiếp bốc lên từ ngón trỏ đang chỉ lên trời của cô, bùa chú màu vàng bay vụt thẳng lên trời, luồng sáng chói lọi xuất hiện giữ bầu trời tối thui, vô cùng chói mắt.

Mọi người há to miệng kinh ngạc, ngây ngốc đứng nhìn. 

Những người dân ban đầu vốn bán tín bán nghi với Dương Tử Mi, bây giờ nhìn cô như nhìn thấy thần thánh vậy.

Đốm sáng kia dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người…

Chỉ chốc lát sau, bầu trời vốn trong xanh chậm rãi có mây từ phía Đông kéo đến, nó từ từ đi về hướng thôn Hoàng, cuối cùng dừng lại phía trên thôn Hoàng. 

"Đùng... Đùng..."

Một tia sấm sét giáng xuống phía trên thôn Hoàng.

Tâm tình mọi người bắt đầu kích động lại vừa hưng phấn vừa hồi hợp chờ mong có thể cảm nhận được không khí trời mưa. Cả người, vật, cây cỏ đã lâu không được hưởng cảm giác dễ chịu như thế này. 

Nhìn khung cảnh sắp đổ mưa trước mắt, sắc mặt Hoàng Lợi có chút biến đổi, ông ta lớn tiếng nói:

- Có cái gì mà vui chứ? Ngày trước không phải ông trời vẫn thế sao? Không phải vẫn đổ mưa cho chúng ta sao?

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bây giờ không mưa, thì còn đợi đến khi nào? 

Dương Tử Mi kêu lên về phía bầu trời. 

- Nhìn kìa nhìn kìa, chị ấy nhẹ nhàng bay lên kìa, chị ấy chính là thần tiên tỷ tỷ. -Có một đứa nhóc kinh ngạc kêu lên.

Mọi người nhìn dưới chân Dương Tử Mi, chỉ thấy dưới chân cô mang một đôi Sandal trắng tinh, hai bàn chân dần dần lơ lửng trên mặt đất, thân thể tựa như không còn sức nặng. 

Một trận gió thổi qua khiến quần áo cô tung bay, trông như tiên nhân hạ phàm.

- Tiên nữ giáng trần kìa!

Không biết là cụ già nào kích động kêu lên: 

- Mọi người mau quỳ xuống nghênh đón tiên nữ đi.

Mọi người giống như bị mê hoặc nhìn thân ảnh đang bay cao của Dương Tử Mi, sau đó một đám người đều quỳ xuống, thành kính bái lạy cô.

Hoàng Lợi và vợ ông ta là Trần Phượng Kiều khó tin nhìn tình cảnh trước mắt, kinh ngạc đứng yên. 

- Hoàng Lợi, có quỳ không? - Trần Phượng Kiều gấp gáp giật giật áo chồng mình hỏi.

- Quỳ cái gì mà quỳ? Đây chỉ là giả thần giả quỷ, ngu muội vô tri. Đợi nó gọi mưa được rồi nói. - Mặc dù trong lòng Hoàng Lợi đang thấp thỏm nhưng vẫn ngoan cố nói.

Bầu trời tiếp tục đổ sấm sét nhưng vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống. 

Lúc này nguyên khí của Dương Tử Mi đã cạn kiệt không thể chống đỡ, cô dùng hết sức lực toàn thân cuối cùng ra hiệu lệnh nói:

- Thiên hạ hỏa linh, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức tuân lệnh!

Khi đã lên tới độ cao một mét rưỡi, cả cơ thể cô bắt đầu hư thoát dần dần rơi xuống. 

Sadako đứng ở dưới thấy thế lập tức phi thân lên, đúng lúc tiếp được thân thể lung lay sắp ngã của cô.

Dương Tử Mi động phải vết thương cũ, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, vô lực dựa vào người Sadako.

Sadako bị cô liên lụy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. 

Tia sấm sét từ bầu trời bỗng nhiên ngừng lại, đám mây đen kia không đổ mưa xuống mà dần tản ra.

- Tôi biết mà! Nó chỉ giả thần giả quỷ lừa mấy người thôi. Khổ thân mấy người đã bái lạy nó, thật buồn cười. - Hoàng Lợi thấy trời vẫn chưa mưa, lại thấy bộ dạng bị thương của Dương Tử Mi, sự căng thẳng trong lòng như nhận được đại xá, lớn tiếng hô to.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 701: Chờ quỳ đi (3)


Những thôn dân đang quỳ trên mặt đất nghe được hắn gọi, ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn sắc mặt yếu ớt của Dương Tử Mi, cũng chần chừ đứng dậy.

Trưởng thôn nhìn đám mây đen dần tan đi, âm thầm thở dài một hơi, cũng cảm thấy hoài nghi đối với Dương Tử Mi.

Chẳng lẽ giống như lời Hoàng Lợi nói cô ta đang giả thần giả quỷ hay sao? 

Nhưng mà vốn cô không cần phải giả thần giả quỷ gì. Cho tới bây giờ, cũng không thấy cô nói muốn tự mình trả một đồng nào. Hồi lâu không thấy có mưa, thôn dân bắt đầu nghị luận sôi nổi, thậm chí có người tỏ vẻ khinh thường quay đi, có người cười nhạo trưởng thôn bị lừa gạt.

Mà Hoàng Tú Lệ là khó chịu nhất, đại đa số người dân đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn bà, thậm chí có người còn nhổ nước bọt, nói bà mang theo con gái về hãm hại và lừa gạt nhà mẹ đẻ.

Hoàng Tú Lệ như bị kim châm nhưng mà bà tin con gái mình, bà nổi đóa lên, dùng dũng khí cho đến bây giờ bà chưa từng có, lớn tiếng nói: 

- Mọi người phải tin tưởng con gái tôi, nó sẽ không lừa gạt mọi người.

Những lời nói khó nghe lại vang lên, thậm chí có người ném đá vào bà.

Dương Tử Mi nhìn thấy, vừa giận vừa sốt ruột. 

Mình đã bỏ lại sư phụ và Long Trục Thiên, không ngần ngại cực khổ tới nơi này dập lửa, không tiếc giảm tuổi thọ để cầu mưa mà không ngờ lại bị đối xử như vậy.

Lòng cô trở nên lạnh lẽo. Cô đẩy Sadako ra, nói:

- Sadako! Bảo vệ mẹ tôi.  

Sadako đi đến bên Hoàng Tú Lệ, chắn giúp bà một ít đồ bị ném vào người. 

Hoàng Lợi lớn tiếng gào to:

- Đồ lừa đảo... đốn mạt... Cút khỏi thôn chúng tôi mau, đừng có bao giờ tới đây làm xấu mặt nữa.  

Không ít người thấy vậy cũng lớn tiếng gào theo.

Hoàng Tú Lệ thấy mình và con gái giống như chó nhà có tang, bị chính quê nhà mẹ đẻ nghi ngờ đuổi đi, đau lòng rơi nước mắt.

Mà bà lại càng đau lòng cho con gái hơn. 

Vừa rồi thấy nó phun một ngụm máu tươi, lòng bà đau như cắt, muốn tiến lên đỡ nhưng lại bị ngăn lại.

Lúc này, Dương Tử Mi đang chịu nội thương. Đây chính là lúc khí lạnh trong cơ thể không thể khống chế được, nếu Hoàng Tú Lệ tới gần cô sẽ lập tức bị khí lạnh tràn vào cơ thể.

Dương Tử Mi thật sự không nghĩ tới, lần này mình lại cầu mưa thất bại, bước chân lảo đảo, nói với Sadako và mẹ: 

- Đi thôi, chúng ta trở về, sau này chúng ta sẽ không bước chân tới nơi này nửa bước. Bọn họ sẽ phải hối hận.

Cô dùng tấm ván gỗ liễu tạo thành Sát Thủy cục, chỉ có thể tạm thời khống chế Hỏa Diễm cục, tác dụng duy trì nhiều nhất chỉ được một năm, bởi vì gỗ liễu không được như tảng đá, sẽ mục nát.

Kế hoạch của Dương Tử Mi vốn là để sau khi sư phụ tỉnh dậy, nếu có thời gian rảnh lại tới một lần nữa lấy tinh thạch bày Sát Thủy cục, để cho mọi người trong thôn Hoàng từ nay vô lo vô nghĩ. 

Hiện tại, cô đã thay đổi ý định, cũng đột nhiên hiểu được vì sao thầy phong thủy ngày đó độc ác mang Hỏa Diễm cục tới, thì ra tất cả không phải vì một ngàn đồng bạc mà vì những sắc mặt khó coi đó.

Anh cho bọn họ lợi ích, bọn họ liền sùng bái anh như một vị thần.

Mà nếu thấy anh không còn giá trị lợi dụng nữa, họ liền xem anh như cục phân chó chà đạp dưới chân. 

Những người như thế xứng đáng chịu sự trừng phạt.

Mình bày Sát Thủy cục một năm kia coi như là báo ân thôn này đã từng nuôi dưỡng mẹ mình đi.

Từ nay, ân tình này xí xóa. 

- Tử Mi! Cậu tin cháu. - Cậu hai Hoàng Cường từ trong đám người chạy ra nói.

- Cậu hai! Chúng cháu phải đi rồi, chờ sau này sắp xếp ổn định, đến lúc đó tới thành phố A tìm mẹ con cháu. Cháu và mẹ không bao giờ về đây nữa. - Dương Tử Mi lạnh nhạt nói.

- Ài... - Hoàng Cường thở dài một hơi, anh cũng không muốn ở lại thôn này nữa. 

Người trong thôn tất cả đều họ Hoàng, tính ra hẳn thì đều là anh em chảy chung dòng máu, lại theo Hồng Đỉnh Lục vái cao đạp dưới, bởi vì bản thân vô dụng, liên lụy đến người nhà bị người trong thôn khi dễ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 702: Chờ quỳ đi (4)


Cháu gái! Cậu tin con nhưng không nghĩ kết quả sẽ thành như vậy.

Hoàng Anh Kỳ cũng tiến lên, vẻ mặt khó xử nói:

- Là cậu hại hai mẹ con của con rồi. Trời nhất định sẽ mưa... phải không trưởng thôn? 

Ánh mắt Dương Tử Mi nhìn về phía trưởng thôn.

Trưởng thôn tránh ánh mắt cúa cô rồi không nói gì, cảm xúc trên mặt đã sớm bán đứng hắn.

Ngay từ đầu hắn đặt hy vọng vào Dương Tử Mi rất lớn, nhìn trận pháp vô cùng kỳ lạ kia của cô, hắn đã thật sự cho rằng trời sẽ đổ mưa. 

Nhưng mà trời vẫn chưa chịu đổ mưa, mây đen sấm sét ầm ầm kéo đến kia vừa trông thấy đã tan ngay.

Hắn cũng nghi ngờ phải chăng mình đã bị con nhãi này lừa gạt, hại mình theo sau nó lăn lộn cả ngày.

Thấy trưởng thôn không nói lời nào, lòng Dương Tử Mi lạnh lẽo lần nữa, nói với Hoàng Anh Kỳ: 

- Cậu họ! Cảm ơn cậu đã tin con. Con đi về đây, rảnh thì gặp lại ở thành phố A.

Ba người đi ra trong tiếng chửi rủa của người dân. Vừa đến cửa thôn... trên mặt chợt lạnh. Cảm giác như có giọt nươc rơi xuống... rơi trên vùng đất khô cằn này…

Trời mưa rồi! 

Trời thật sự mưa rồi!

Tốt quá rồi, trời mưa rồi!

Người trong thôn vui vẻ hô lên, bọn họ vui mừng khôn xiết... vừa gọi vừa nhảy vì những giọt nước mưa đã lâu không rơi xuống. Nam nữ già trẻ đều ngẩng mặt lên trời, chìa hai tay ra hứng lấy cảm nhận những giọt nước rơi xuống. 

- Tôi biết cháu gái tôi sẽ không lừa người. Nó trị khỏi tận gốc bệnh của tôi... đương nhiên có thể cầu mưa! - Hoàng Cường thấy mọi ngườ kích động quên mất công lao của Dương Tử Mi, lớn tiếng nói.

Cả đám đang hoan hô cuồng nhiệt thấy tiếng nói lớn này đột nhiên như bị cái kéo lớn cắt đứt, trong nháy mắt yên lặng.

Mọi người nghĩ tới lúc nãy bất kính với Dương Tử Mi, lòng liền trầm xuống. 

Tim trưởng thôn cũng thình thịch một tiếng bình tĩnh lại, vội vàng nói với mọi người:

- Nhanh... Chúng ta tới ngăn mẹ con Tú Lệ lại rồi xin lỗi và tỏ lòng biết ơn.

Gã dẫn đầu thôn dân chạy tới cửa thôn. 

Lúc này đám người Dương Tử Mi đã ngồi lên xe.

Dương Tử Mi nhìn nước mưa bên ngoài rơi tí tách, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.

Hoàng Tú lệ thì che mặt khóc thút thít: 

- Con gái... mẹ xin lỗi con, rõ ràng con có thể cầu mưa vậy mà con bị bọn họ vu oan như vậy.

- Mẹ... Con không sao!

Dương Tử Mi nhàn nhạt an ủi: 

- Sự thật đã chứng minh ai đúng ai sai rồi! Nhưng mà mẹ, lần sau con sẽ không đến giúp thôn này nữa, bọn họ không xứng để con giúp đỡ.

- Ừ... Sau này mẹ cũng không trở lại nữa! - Lần này Hoàng Tú Lệ thật sự đã lạnh lòng với nhà mẹ ruột của mình rồi. Nhất là đối với anh cả... chỉ muốn đẩy cháu mình vào chỗ chết, khiến cho bà không còn lưu luyến nơi này nữa.

Dương Tử Mi thở dài một cái, khởi động chân ga, chuẩn bị lái xe ra khỏi nơi này. 

Trưởng thôn dẫn thôn dân ngăn cản phía trước không cho đi.

Trưởng thôn gõ gõ cửa xe của cô, nôn nóng gọi to:

- Cháu à... Trời mưa rồi! Chúng tôi sai rồi... Chúng tôi không nên hiểu lầm hai mẹ con cháu. Cháu là ân nhân thôn chúng ta, ở lại một tối được không? Chúng tôi sẽ tận tình chiêu đãi mọi người. 

- Không cần!

Dương Tử Mi lạnh mặt nói:

- Tôi đã nói rồi... Tôi sẽ không bao giờ bước tới nơi này nửa bước. Mấy người sau này có chuyện gì cũng đừng tìm tôi... Tôi sẽ không bao giờ trở về đây nữa! 

- Cháu à... đều tại cậu cả Hoàng Lợi của cháu, để tôi gọi người bắt lại dập đầu trước cháu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 703: Chờ quỳ đi (5)


Mưa trên trời đổ xuống, Hoàng Lợi kinh ngạc đứng ngẩn người trên bãi đất trống, cả người bị nước mưa làm ướt nhẹp.

Có nằm mơ cũng không thể ngờ được, trên đời này lại có người có thể cầu được mưa.

Mà người này lại là đứa cháu gái của ông... Dương Tử Mi! 

Càng không may là trước đó mình đối xử với nó rất tệ.

Tay chân ông ta lạnh lẽo trong lòng hoảng sợ, tim đập thình thịch, ngay cả thở cũng không thở nổi.

Ông ta phải làm sao đây? 

- Hoàng Lợi! Hoàng Lợi! Không ngờ Nữu Nữu có thể hô mưa gọi gió như vậy... Không phải cháu nó là một thầy phong thủy rất lợi hại ư? Gần đây công việc của ông không thuận lợi, mau nhờ cháu nó xem thử đi! - Người vợ Trần Phượng Kiều của ông biết được chuyện lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bọn họ liền hưng phấn nói.

Hoàng Lợi trừng mắt nhìn bà, nhớ đến việc mình bỗng nhiên quỳ xuống đất ở trước cửa nhà không thể động đậy. Lúc đó, ông ta nhìn thấy ngón tay Dương Tử Mi hơi giật giật.

- Chẳng lẽ nó lợi hại đến mức có thể tùy tiện động một ngón tay cũng có thể khiến người khác bỗng nhiên bị thương? 

- Hơn nữa, mình vừa xúc phạm Hoàng Tú Lệ và nó... Có khi nào nó thay đổi phong thủy của mình, khiến mình không thể ngóc đầu lên được hay không?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ông ta lập tức trầm xuống.

- Rõ ràng cháu gái mình có bộ dáng bất phàm, thế nhưng mình lại không có mắt nhìn. Còn tưởng nó chỉ là một con nhóc gầy còm, vàng vọt, thích khóc như lúc trước, thật là đáng chết. 

Ông ta chán nản, muốn đập đầu mình một cái.

Lúc này, trưởng thôn và một vài thanh niên cường tráng đến bắt ông ta lại, phun nước bọt lên người ông ta:

- Hoàng Lợi, tên đáng chết này, ông muốn hại chết tất cả người trong thôn chúng ta à? 

- Thả tao ra!

Trước kia, lời nói của Hoàng Lợi luôn có trọng lượng ở trong thôn... Thấy ông ta la lên, mấy người trẻ tuổi đang giữ hai bên tay ông ta lập tức thả lỏng, do dự nhìn trưởng thôn.

- Tôi nói này Hoàng Lợi, chuyện ông đã nói thì ông phải làm. Lúc nãy, ở trước mặt mọi người ông đã nói... Nếu Nữu Nữu có thể cầu được mưa ông sẽ quỳ xuống trước mặt nó, dập đầu ba cái và gọi nó là bà nội. Bây giờ trời đã mưa rồi... Ông là cậu nó, bây giờ còn muốn chối cãi rồi nuốt lời sao? 

Thôn trưởng hừ lạnh nói:

- Bởi vì ông, tất cả mọi người trong thôn chúng ta đều đã gây sự với nó nên sau này nó không cần đến thôn chúng ta nữa. Lúc sáng, nó có nói việc sắp xếp cái kia... cái Sát Thủy cục gì đó, chỉ có thể giúp thôn chúng ta có mưa một năm, đó chỉ là tạm thời, sau này sẽ bố trí một biện pháp lâu dài hơn. Bây giờ, đã bị người cậu như ông phá hỏng, một năm sau, nếu thôn chúng ta lại không có mưa, Hoàng Lợi, ông chính là kẻ có tội lớn nhất trong thôn chúng ta.

Hoàng Lợi nghe thấy vậy, cả người hơi run nhưng vẫn mạnh miệng nói: 

- Trùng hợp là trời đổ mưa... chẳng qua là tối nay nó may mắn thôi! Ông tin nó thật à?

- Trùng hợp à?

Thôn trưởng nổi giận nói với ông ta: 

- Đúng vậy! Trên đời này có rất nhiều nơi có thể trùng hợp đổ mưa nhưng đã qua rất nhiều năm, thôn chúng ta không có mưa rồi. Đêm nay vừa hay trời lại mưa, tất cả mọi người đều biết rõ... đó là nhờ cháu gái ông cầu mưa mà ra. Ông còn muốn chối sao? Bây giờ lập tức theo tôi đến giải thích với Nữu Nữu, để cho nó bớt giận.

- Tôi không làm! - Hoàng Lợi cứng đầu nói.

Ông ta là bề trên, sẽ không bao giờ quỳ xuống cúi đầu với một đứa cháu gái như Dương Tử Mi, cho dù pháp thuật của nó có cao cường đến đâu đi nữa. 

Nếu ông ta quỳ xuống, sau này sẽ không thể ngẩng đầu ở trong thôn này nữa. Cả đời này sẽ phải sống trong sự cười nhạo của người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 704: Chờ quỳ đi (6)


- Ông thật sự không làm?

Trưởng thôn quay người lại ra lệnh với hai người thanh niên ở bên cạnh:

- Trụ Tử! Nhị Tỏa! Lập tức bắt lấy ông ta đưa đi! 

Trụ Tử và Nhị Tỏa nhanh chóng bắt Hoàng Lợi lại.

Hoàng Lợi đánh trả.

Nhưng mà Trụ Tử và Nhị Tỏa là hai người nổi tiếng khỏe mạnh ở trong thôn, dùng hết sức đè ông ta xuống. 

- Trưởng thôn, Trụ Tử, Nhị Tỏa, mấy người muốn làm gì? Sao mấy người có thể đối xử với Hoàng Lợi nhà tôi như vậy? Thật là quá đáng! - Trần Phượng Kiều - đứng một bên vừa chửi bậy vừa giúp chồng mình thoát ra. 

- Kéo bà ta qua một bên đi. - Trưởng thôn gọi người khác kéo Trần Phượng Kiều qua một bên, sau đó bảo Trụ Tử và Nhị Tỏa lôi Hoàng Lợi đến cổng thôn.

Dương Tử Mi vẫn chưa lái xe đi mà đang chờ đợi. 

Cho dù như thế nào, cô cũng phải bắt người cậu ruột thịt vô cảm kia phải quỳ xuống dập đầu trước mặt cô. Khiến cho ông ta không thể ngẩng đầu ở trong thôn này được nữa, ai bảo ông ta đối xử với mẹ cô như vậy.

Hoàng Tú Lệ đứng bên cạnh buồn bã nói:

- Nữu Nữu, tuy cậu con quá đáng nhưng cũng là cậu ruột của con... con đừng bắt cậu ấy quỳ trước mặt con như vậy! 

Dương Tử Mi chỉ hừ lạnh rồi nghĩ:

- Lúc trước, chính ông ta muốn cắt đứt quan hệ họ hàng với gia đình mình. Bây giờ, ông ta chỉ là một người bình thường như bao người mà thôi.

Hoàng Lợi bị kéo đến trước xe, trưởng thôn đá vào đầu gối ông ta một cái. 

Chân Hoàng Lợi bị đau" phịch một tiếng" hai chân ông ta liền quỳ xuống đất, sau đó bị Trụ Tử và Nhị Tỏa đè lại không thể động đậy.

- Nữu Nữu…

Trưởng thôn đến gần cửa xe, lấy lòng nói: 

- Bác mang Hoàng Lợi đến đây rồi, bây giờ để ông ta dập đầu tạ lỗi cháu... Cháu có thể bớt giận được không? Ở lại giúp thôn chúng ta giải quyết chuyện ngôi mộ kia được không?

- Không thể! Đi mời người khác tài giỏi hơn đi.

Dương Tử Mi không thèm nhìn tới. Cô lo mẹ mình cảm thấy khó chịu nên lập tức khởi động xe, đạp chân ga. Chiếc xe Hummer chạy trên con đường đầy đất, làm bụi đất phủ đầy lên mặt những người trong thôn. 

- Đều do ông!

Trưởng thôn tức đến đỏ mặt khi thấy Dương Tử Mi lái xe đi không có chút do dự nào, liền giơ tay tát lên mặt Hoàng Lợi vài cái:

- Đồ nhãi ranh! Nếu như vấn đề hạn hán ở thôn ta không giải quyết được, ông chính là kẻ có tội trong thôn chúng ta. Ông và con trai ông sẽ bị xóa tên ra khỏi dòng họ, không còn là người của thôn chúng ta nữa! 

Hai má Hoàng Lợi bị đánh đến sưng vù.

Ông ta cắn răng nhìn chiếc xe Hummer đẹp đẽ kia, lại hối hận mắt mình quá kém.

Hôm nay, từ bên ngoài về thôn nhìn thấy trước cổng thôn có một chiếc xe có giá trị mấy trăm vạn, lại nhìn thấy mấy người Hoàng Tú Lệ nên đoán ra chiếc xe này có liên quan đến bọn họ. 

Năm ngoái, ông ta đã gặp người nhà họ Dương. Lúc đó bọn họ rất nghèo khổ, không biết sao Nữu Nữu lại bị tàn phế ở trên núi.

Nhưng mà ông ta không sao hiểu được! Chỉ mới qua một năm... Sao có thể thay đổi nhiều như vậy?

- Trưởng thôn! Hoàng Lợi nhà tôi đâu có biết Nữu Nữu nhà Tú Lệ có thể hô mưa gọi gió, nếu biết thì làm sao có thể đối xử với họ như vậy? Rõ ràng bọn họ có nhiều tiền như vậy, lại keo kiệt chỉ mang cho nhà tôi cá mắm thối hoắc. Đúng là coi thường người khác! - Trần Phượng Kiều nghe em dâu kể lại Hoàng Tú Lệ mang toàn thuốc bổ và bốn ngàn tệ đến nhà họ lì xì, trong lòng vô cùng ghen tức nói. 

- Chị dâu cả à! Cá mắm đó là loại cá mắm tốt nhất đó, ít nhất cũng năm, sáu mươi đồng một cân, một hộp cá mắm đó hơn ngàn tệ. Chị còn nói ít? Hơn nữa, vốn dĩ chị họ đã chuẩn bị tiền lì xì cho mấy đứa nhỏ nhà chị, ai bảo chị cứ xua đuổi người ta như vậy, đến em cũng không chịu được. - Hoàng Anh Kỳ lắc đầu nói.

- Ai biết là bọn nghèo rách đó có thể trở mình cơ chứ? Thật là khó chịu! Vợ chồng tôi đến thành phố A xin nó về đây lại, tôi không tin nó không để tâm đến tình cảm anh em. - Trần Phượng Kiều la lên, nhanh chóng đỡ chồng mình đứng dậy.

- Mặc kệ các người khóc cũng được, cầu xin cũng được, quỳ cũng được. Tóm lại, nhất định phải đưa được Nữu Nữu đến đây, giải quyết chuyện hạn hán ở thôn chúng ta. - Trưởng thôn tức giận nói. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 705: Lời nhờ vả của quỷ hồn


Di động vang lên, là Long Trục Thiên gọi điện đến.

Dương Tử Mi vừa lái xe vừa nghe điện thoại.

- Mi Mi, em đang về à? - Giọng nói của Long Trục Thiên có chút nôn nóng. 

- Vâng! Bây giờ đang ở trên đường, nếu như không có chuyện gì thì một tiếng sau sẽ về đến.

Dương Tử Mi áy náy nói:

- Trục Thiên! Thật ngại quá... để anh phải đợi lâu như vậy, em sẽ nhanh chóng trở về. 

- Mi Mi…

Long Trục Thiên muốn nói lại thôi, sau đó cao giọng:

- Được! Anh chờ em trở về. 

- Trục Thiên, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Dương Tử Mi thấy giọng nói của anh không ổn, căng thẳng hỏi:

- Là sư phụ em xảy ra chuyện gì sao? 

- Không phải! Sư phụ vẫn bình thường.

- Vậy thì tốt!

Dương Tử Mi nghe thấy sư phụ không sao cả, thở phào nhẹ nhõm: 

- Bây giờ em sẽ nhanh chóng trở về.

Ngắt điện thoại, cô đạp chân ga, muốn chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng không ngờ, mẹ cô ngồi phía sau căng thẳng nói:

- Nữu Nữu! Đừng chạy nhanh như vậy. Mẹ sợ lắm! 

Dương Tử Mi quay đầu lại, thấy mặt mẹ mình đã tái nhợt, tay nắm chặt thành nắm đấm, đành phải giảm tốc độ xe lại, nhưng mà trong lòng đã sớm bay về.

Xe tiếp tục chạy trên đường, bỗng nhiên có một mặt quỷ tái nhợt, máu chảy đầm đìa dán lên cửa kính xe làm cô giật mình, lập tức dừng xe lại.

- Nữu Nữu, sao vậy? - Hoàng Tú Lệ đang ngủ gật vì mệt mỏi, bởi vì xe dừng đột ngột mà suýt chút nữa bị đụng đầu, lo lắng hỏi. 

- Không… Không sao ạ… - Dương Tử Mi không nói cho bà nghe chuyện này, sợ sẽ khiến cho bà sợ.

Cô nhìn gương mặt con quỷ kia, im lặng quay lại điểm vào huyệt ngủ của mẹ mình.

Hoàng Tú Lệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 

Dương Tử Mi xuống xe, thấy được tên quỷ vừa dòm vào cửa kính xe mình là một con quỷ hồn không có thân thể. Nhìn bộ dạng máu chảy đầm đìa thế kia, thật là khiến cho người khác sợ hãi. May mà Lam Nha Nha không có ở đây, nếu không sẽ bị dọa ngất mất.

Nhưng mà cô đã từng thấy mấy con quỷ ranh của quỷ hàng sư, nhìn thấy con quỷ chỉ có đầu như vậy, cô cũng không sợ.

Hơn nữa, cô nhìn thấy con quỷ này không hề có ác ý. 

- Xin cô… - Giọng nói của quỷ hồn âm u vang lên, ánh mắt cầu xin.

- Có chuyện gì?

Dương Tử Mi nhíu mày: 

- Bây giờ tôi khá bận, có chuyện thì nói nhanh lên.

- Xin cô giúp tôi tìm thân thể của mình về được không?

Dương Tử Mi biết, dựa vào bộ dáng của quỷ hồn, có thể thấy được bộ dáng của nó trước khi linh hồn rời khỏi thân thể. 

Nếu như đầu thân bị tách rời thì chẳng khác nào hồn phách bị tách rời, không thể nhập vào vòng luân hồi và trôi nổi lơ lửng trong Vô Gian Đạo, cho đến khi có người có thể mang thân thể nó hợp lại.

- Không phải không được, nhưng mà bây giờ tôi phải nhanh chóng về nhà. Cậu hãy nói những chuyện có liên quan cho tôi biết, khi nào tôi rảnh sẽ đi tìm giúp cậu. - Dương Tử Mi không thể từ chối lời cầu xin của nó, trả lời.

- Cảm ơn! Cảm ơn! - Quỷ hồn vô cùng kích động bay trên không trung lạy cô ba cái. 

- Không cần cảm ơn, bởi vì tôi không thể chắc chắn mình có thể tìm được. - Dương Tử Mi nói.

- Cô chịu giúp tôi là tôi rất biết ơn rồi. Đã hơn hai mươi năm rồi tôi vẫn không tìm được thân thể, cứ lơ lửng ở đây mãi, thật sự rất đau khổ. - Con quỷ buồn bã nói.

Người có quy tắc của con người, quỷ cũng có quy tắc của quỷ. 

Con người thích bắt nạt kẻ yếu, ma quỷ cũng giống vậy.

Bởi vì quỷ hồn này không có thân thể hoàn chỉnh cho nên năng lực rất yếu, nhất định là đã bị bắt nạt rất nhiều.

Hơn hai mươi năm ở trong Vô Gian Đạo không có một chút hi vọng nào, thật sự là một chuyện đau khổ. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 706: Không gánh vác được, không thể không đi


Dương Tử Mi hỏi nó vì sao chết.

Nó lắc đầu nói không biết, chỉ biết là đột nhiên có một ngày phát hiện mình biến thành như vậy, là một hồn quỷ không có thân thể.

- Lúc mới phát hiện hồn phách của mình lơ lửng là đang ở đâu? 

- À, hình như là ở một nơi tên là thôn Hoàng ở phía trước, cách đây một trăm cây số.

Thôn Hoàng?

Nghe được cái tên này, trong lòng Dương Tử Mi lại khó chịu. 

Cô vừa mới nói sẽ không bước vào thôn đó nửa bước, chẳng lẽ vì muốn giúp con quỷ này mà phải quay lại chỗ đáng ghét đó lần nữa sao?

Con quỷ không có thân thể kia thấy trên mặt cô có vẻ do dự và chán ghét, hai mắt lập tức ảm đạm. Độ ấm xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ, có thể nhận thấy nó đang rất thất vọng.

Nó đi tìm lâu như vậy, mới tìm được một người có thể nhìn thấy và không sợ quỷ hồn. Trong lòng nó ôm rất nhiều hi vọng, mong cô có thể nối thân xác mình lại, có thể nhanh chóng rời khỏi Vô Gian Đạo này đi vào luân hồi. 

Không ngờ cô ấy lại…

Dương Tử Mi cũng cảm nhận được quỷ hồn đang rất đau lòng, bất đắc dĩ thở dài nói:

- Không phải tôi không muốn giúp cậu… Chỉ là tôi vừa gặp chuyện không vui ở thôn Hoàng, từng thề là sẽ không quay lại đó nữa. 

- Nếu cô có thể giúp tôi, đến khi đó, tôi sẽ nói cho cô một bí mật. - Con quỷ kia nhìn cô nói.

- Bí mật? Bí mật gì? - Không thể nghi ngờ, sự tò mò của Dương Tử Mi rất lớn. Thấy nó nói có vẻ thần bí như vậy, không nhịn được hỏi lại.

Con quỷ nhe răng cười: 

- Đó là sự báo đáp lớn nhất mà tôi có thể trả cho cô, cô nhất định sẽ thích.

- Rốt cuộc là gì vậy?

- Chờ đến khi cô giúp được tôi. Tóm lại, nhất định tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu. - Con quỷ đó nói, sau đó ở trong đêm đen bay đi. 

Thật là…

Dương Tử Mi phát hiện sự tò mò của mình đã bị gợi lên rồi.

Mộ trong thôn Hoàng bị sắp xếp thành mộ cục Hỏa Diễm đã là một chuyện kỳ quái, nhất định có bí mật nào đó không muốn cho bất cứ ai biết. 

Cô suy nghĩ, đợi khi nào cô rảnh rỗi thì sẽ đến tìm hiểu sau.

Sau khi bị người của thôn Hoàng chọc giận, cô cũng chẳng muốn đến đó nữa.

Bây giờ lại bị con quỷ không có thân thể này khơi dậy hứng thú, không biết bí mật mà nó nói có liên quan đến mộ cục kia hay không? 

Ví dụ như bên trong ngôi mộ đó có kho báu gì?

Nghĩ đến hai chữ kho báu, trong đầu cô lập tức hiện lên những hình ảnh về kho báu trong TV, trong động có vô số vàng bạc châu báu, hai mắt hơi sáng lên.

Được rồi, đợi sau khi hết bận đã, nếu thật sự có kho báu, cô cũng không ngại đến đào. 

Cô bước lên xe, bởi vì mẹ cô đã bị cô điểm huyệt ngủ, cho nên cô cũng không còn kiêng kị gì nữa, chạy như điên về nhà.

Sau khi đưa mẹ về nhà, cô và Sadako cũng vội vã về nhà.

Bên trong nhà vẫn còn sáng đèn. 

Ở bên ngoài nhìn được ánh đèn kia, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, bởi vì nó có nghĩa là Long Trục Thiên vẫn đợi cô.

Nhanh chóng đẩy cửa ra, lớn giọng gọi:

- Trục Thiên, em đã về rồi! 

Long Trục Thiên từ trong nhà, giơ tay kéo cô lại ôm vào lòng một chút, sau đó mới thả ra.

Cô vừa định kể lại cho anh nghe những chuyện mình vừa trải qua hôm nay, thì thấy đôi mắt đen thâm trầm của anh đang nhìn cô, giọng nói khàn khàn:

- Mi Mi, em vừa về... anh lại phải đi. Xin lỗi! 

Trong lòng Dương Tử Mi trầm xuống, hít thở khó khăn, không tin được nhìn anh:

- Vì sao lại phải đi? Chẳng phải anh vừa về sao? Chẳng lẽ không thể ở lại thêm vài ngày nữa sao?

Long Trục Thiên mấp máy môi như muốn nói gì đó... cuối cùng lại không nói, chỉ vội vàng cúi đầu hôn lên đôi môi đang khẽ nhếch của cô, giọng khàn khàn nói: 

- Xin lỗi! Anh nhất định phải đi.

- Vậy thì anh đi đi! - Dương Tử Mi tức giận hét lớn, vì che đi nước mắt thất vọng mà cô cúi đầu, xoay người chạy về phòng.

Long Trục Thiên nhìn bóng dáng cô, hai tay giơ trong không trung, muốn ôm lấy cô nhưng anh nhịn xuống, xoay người rời khỏi nhà. 

Mi Mi, anh không thể không đi, anh không thể để nhiều người vì anh mà chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 707: Ngốc, em biết


Đi vào phòng, nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen của Long Trục Thiên ở trên giường, nước mắt Dương Tử Mi không kìm được chảy ra.

- Thật là đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!

- Vì sao lúc nào cũng đi vội vã như vậy? Vì sao không chịu ở lâu thêm một chút? 

Nếu ngày mai đi, cô cũng sẽ không tức giận như vậy.

- Meo meo… - Tiếng kêu của con mèo đen đánh bay sự bực tức của cô. Cô vươn tay cầm lấy chiếc áo của Long Trục Thiên, vội vàng chạy đến trước giường của sư phụ.

Sư phụ vẫn lẳng lặng nhắm mắt nằm như cũ, giống như là người đã rất mệt mỏi, ngủ một giấc thật dài. 

Cô bắt mạch cho sư phụ, mạch đập của người vẫn như thường, chỉ là hồn phách bị mất tích kia vẫn chưa thể tìm về được.

Con mèo đen ở một bên mở đôi mắt to màu xanh nhìn cô…

Dương Tử Mi giơ tay xoa đầu nó, trên mặt đầy sự mất mát nói với nó: 

- Tiểu Hắc... mày có thể nói cho tao biết hay không? Vì sao Trục Thiên lại phải vội vàng bỏ đi như vậy? Vì sao không thể ở bên cạnh tao lâu hơn một chút? Chẳng lẽ vận mệnh của tao là cứ phải cô đơn như vậy sao?

Vừa nói, nước mắt cô lại chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay của sư phụ:

- Sư thúc chết vì tao, nhất định là do tao nên sư phụ mới bị như vậy! Cho dù là ở kiếp trước hay là kiếp này, tao cũng không thể thay đổi được số mệnh Tang Môn của mình hay sao? "Ha ha... "nghĩ đến cũng thật buồn cười, tao có thể tính được con đường vận mệnh của người khác nhưng không thể nào tính được vận mệnh của mình. 

- Meo… - Mèo đen kêu lên một tiếng, vươn móng vuốt ra vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô tỏ vẻ an ủi.

- Còn nữa Tiểu Hắc! Mày cũng xuất hiện trong con hẻm kỳ lạ đó, có thể nói chuyện với tao bằng tâm ngữ... Tại sao bây giờ không thể nói nữa? Rốt cuộc mày và sư phụ tao có quan hệ gì? Vì sao vẫn luôn chờ bên người của sư phụ? Mày có thể nói cho tao biết? Rốt cuộc hồn phách của sư phụ đã đi đâu rồi? Trước kia là ai đã giả mạo sư phụ tao?

Ánh mắt bi thương của Dương Tử Mi nhìn mèo đen: 

- Tao không ngờ sống đến bây giờ, tao thật sự rất hâm mộ mấy người Hạ Mạt, vô cùng đơn giản, không cần phải sợ hãi. Tao không hiểu, vì sao tao có thể sống lại, ông trời muốn tao phải làm cái gì? Thật sự tao không muốn làm gì cả, chỉ muốn sống với người nhà, với sư phụ, với Long Trục Thiên, sau này sẽ sinh thật nhiều con cái.

- Meo… - Mèo đen trả lời cô một chút, sau đó tỏ vẻ không hiểu, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lúc này, tiếng tin nhắn trong điện thoại vang lên. 

Nhìn thấy là tin nhắn của Long Trục Thiên, trong lòng cô lập tức vui vẻ, mở ra xem.

- Mi Mi! Tin anh... anh có nỗi khổ tâm nên mới phải đi vội như vậy. Nếu không, anh luôn muốn ở bên em mãi mãi! Yêu em... Nhớ em... Không cần tha thứ cho anh.

Đọc xong tin nhắn, nước mắt Dương Tử Mi lại không nhịn được chảy ra. 

- Đồ ngốc, em biết!

Đôi mắt đẫm lệ của cô dần bình tĩnh lại.

- Nhưng mà em muốn anh lập tức trở về, em nhớ anh! 

Ngồi trong phòng chờ Long Trục Thiên, nhìn thấy những dòng chữ này, đôi mắt đen không có chút tia sáng nào.

Anh nhất định biết, Mi Mi của anh sẽ không giống như những người con gái khác, có thể hiểu được nỗi khổ của anh.

Di động lại vang lên, bên kia là giọng nói vội vàng, đau đớn của Arnold: 

- Cậu Long! Phi Tử chết rồi.

Anh vừa nghe thấy, giống như có thứ gì đó nện vào tim anh.

Năm Phi Tử tám tuổi ở đầu đường được anh nhặt về rồi cho đi tập huấn. Sau khi được tập huấn anh ta làm việc cho anh. Là một người làm việc trung thành nên anh ta trở thành trợ thủ đắc lực của anh. 

Anh xem Phi Tử là thuộc hạ anh tin tưởng nhất, anh còn xem cậu ta như em trai của mình.

Chỉ khi có hai người, Phi Tử vô cùng nhiệt tình, ranh mãnh gọi anh là anh trai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 708: Tâm linh tương thông


Dương Tử Mi đứng trong sân tay cầm điện thoại, đầu ngẩng nhìn trời.

Mơ hồ thấy được điểm sáng màu bạc xuyên qua đám mây trắng…

Đó là máy bay của Long Trục Thiên sao? 

Rốt cuộc thì vì sao anh chỉ có thời gian ôm cô một chút, rồi nhất định phải đi?

Vừa rồi cô nhìn thấy mặt bàn bên cạnh giường, vô tình bị ngón tay anh cào xước.

Có thể đoán được trong lòng anh đang vô cùng lo lắng, bất an. 

Chuyện gì đã xảy ra?

Lam Nha Nha đẩy Tiểu Thiên đến, ngồi bên cạnh cô hỏi:

- Anh Long đi rồi à? 

Dương Tử Mi gật đầu.

- Bạn vừa ra ngoài không bao lâu thì anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì trở nên lo lắng đứng ngồi không yên, thường xuyên nhìn ra ngoài xem bạn về hay chưa. Nhất định là anh ta có chuyện quan trọng phải đi, không phải muốn làm bạn buồn. - Lam Nha Nha nói với cô.

"Quả nhiên là có chuyện nhất định phải vội vàng trở về xử lý, do đã đồng ý với mình ở đây chăm sóc sư phụ nên không thể đi được, chắc là anh rất sốt ruột?" 

Mơ hồ nhớ lại, hình như trong mắt anh có sự kìm nén, đau buồn.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại càng thêm đau đớn, ôm lấy chiếc áo ngủ của anh vào ngực, ngửi mùi tùng hương quen thuộc, nhắm mắt âm thầm cầu nguyện cho anh, hi vọng anh có thể giải quyết mọi chuyện một cách thuận lợi.

- Chị ơi… 

Tiểu Thiên ngồi ở trong xe nôi ôm bình sữa, con ngươi đen bóng nhìn cô nói:

- Chị đừng nhớ anh Trục Thiên nhiều quá, có nhớ cũng không có ích gì, nhất định anh ấy không muốn thấy chị buồn bã như vậy.

- Ừ. 

Dương Tử Mi gật đầu, ôm cậu đứng lên khỏi chiếc xe nôi:

- Tiểu Thiên hình như lại nặng thêm rồi... Xem ra, không bao lâu nữa là có thể đi được rồi!

- Chắc là khoảng một tháng sau. 

Tiểu Thiên nhìn tay chân ngắn cũn của mình không biết phải làm sao:

- Em thật hối hận khi biến thành người, thật muốn giống như trước kia treo trên người chị, có thể luôn luôn ở bên cạnh chị, nói chuyện với chị, giải quyết vấn đề với chị. Bây giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng chỉ có thể ngồi giống như một đứa bé, thật đáng ghét.

Nghe Tiểu Thiên nói, Dương Tử Mi rất cảm động, ôm lấy cậu: 

- Tên nhóc con này, chị vẫn muốn nhìn em lớn lên.

- Vậy em sẽ nhanh lớn lên, làm cái đuôi nhỏ của chị.

- Ha ha... chị không cần cái đuôi nhỏ đâu, chị chỉ cần một người bạn nhỏ. Chỉ là tương lai của Tiểu Thiên còn rất dài, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi chị. - Dương Tử Mi cười cười nói. 

Thân thế của Tiểu Thiên vẫn còn là bí ẩn, cậu bé nhất định không chỉ là một con quỷ bị quỷ hàng sư hàng phục thông thường, bởi vì cô chưa bao giờ gặp một đứa nhỏ nào có hồn phách tinh thuần như vậy.

"Ngay cả khi đứa trẻ mới sinh không hiểu chuyện đời cũng mang theo ác nghiệt của kiếp trước nhưng Tiểu Thiên thì không có. Chờ sau khi nhớ được ký ức và thân thế của mình, nó sẽ rời đi hay sẽ tiếp tục ở lại với mình..."

Nghĩ đến đây, trong lòng cô vốn đang buồn vì chuyện Long Trục Thiên rời đi mà trở nên vô cùng nhạy cảm, trong lòng càng thêm buồn. 

- Chị ơi, em không muốn chị buồn. - Tiểu Thiên giơ cánh tay trắng trắng mềm mềm của mình ra sờ hai má cô.

- Em sẽ không rời xa chị đâu... chị là nhà của em.

- Ha ha… - Dương Tử Mi cười cười, tương lai của cô, đến chính cô còn không biết, làm sao có thể là nhà của người khác? 

Nhưng mà Tiểu Thiên có tấm lòng như vậy, cô cảm thấy rất vui rồi.

Không giống như kiếp trước... không có ai để dựa vào, cũng không có ai dựa vào mình, sống như một con kiến bình thường, vô dụng.

Cuộc đời này có thể làm chỗ dựa cho người khác cũng là một cuộc sống có ý nghĩa, còn hơn sống với cuộc đời vừa khổ vừa mệt kia… 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 709: Cậu hai đến (1)


Vì phải chăm sóc cho sư phụ nên Dương Tử Mi không đến trường, do đó ở nhà chuyên tâm luyện công, xem những quyển sách cổ sư phụ cất giữ.

Ở trên núi mười năm, cô đã đọc hết những quyển sách mà sư phụ có, nhưng sợ bỏ sót nên đem ra đọc lại. Hơn nữa, có những quyển sách lúc trước sư phụ không cho cô đọc nên cô lại lén đọc sách vu thuật.

Bây giờ cô chỉ muốn tìm xem có cách nào có thể giải được Hỏa Diễm cục kia hay không. 

Tuy cô ghét người trong thôn Hoàng, mong rằng một năm sau họ lại bị hạn hán để trừng phạt nhưng mà nghĩ tới bí mật mà con quỷ không có thân thể kia nói, trong lòng cô lại cảm thấy ngứa ngáy. Cô rất muốn đào năm ngôi mộ kia lên xem thử bên trong chôn ai và tại sao lại gây thù với thầy phong thủy, để bị bố trí ngôi mộ độc ác như vậy.

Lật hết tất cả quyển sách mang từ trên núi xuống, cũng không thể tìm thấy ghi chép nào về Hỏa Diễm cục nhưng lại thấy được thầy phong thủy thời nhà Minh ghi lại một ít tư liệu về thuật âm dương của Nhật Bản, nhưng mà rất ít.

Thầy phong thủy kia vừa khinh thường thuật âm dương vì nó chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ của huyền thuật trung quốc, vừa nảy sinh tò mò đối với nó. 

Chỉ tiếc là không có ghi lại rốt cuộc thuật âm dương là như thế nào, chỉ phân tích bức vẽ sao năm cánh mà những kiến thức đó rất dễ hiểu, Dương Tử Mi đã biết rồi.

Cho dù như thế nào, người có thể tạo ra một người con gái có nhận thức và năng lực hoàn mỹ như Sadako, nhất định có pháp thuật không thể khinh thường.

Nhưng mà xác sống Thanh Vân kia thật không tồi, thật không biết rốt cuộc được tạo ra như thế nào nữa. 

Cho dù nghiên cứu và tu luyện pháp thuật rất nhiều, Dương Tử Mi cũng không quên dùng máy tính học tiếng Anh.

Lần trước ở trong rừng cây không thể hiểu được mấy câu nói tiếng Anh kia, cô đã hạ quyết tâm nhất định phải học thật tốt ngôn ngữ này, tránh cho sau này gặp được một người bạn quốc tế, mình lại trở thành một kẻ câm điếc ngoại ngữ.

Từng ngày từng ngày trôi qua. 

Thỉnh thoảng cô lại nhận được một hai tin nhắn báo bình an của Long Trục Thiên.

Nhưng mà anh vẫn không giải thích gì với cô, anh có chuyện gì mà vội vã bỏ đi.

Dựa vào tính toán ngày đại nạn của sư phụ đã đến, ngày hôm đó, cô căng thẳng canh giữ bên giường một bước cũng không rời, sợ mình không thể đưa sư phụ đi đoạn đường cuối cùng. 

Không biết tại sao, sư phụ lại không đi về cõi tiên, vẫn duy trì trạng thái người thực vật, nhắm mắt nằm đó.

Điều này làm cô rất vui.

Cho dù sư phụ như vậy cả đời, cô vẫn muốn ở bên chăm sóc ông. 

Chỉ cần sư phụ còn sống, cô sẽ có cảm giác mình còn có nơi để dựa vào.

Hai ngày tiếp theo, sư phụ vẫn không xảy ra vấn đề gì, hơn nữa vận mệnh cũng xảy ra biến hóa rất kỳ lạ, không thể tính được ngày đại nạn của sư phụ là ngày nào, nhưng mà quẻ tượng có chút rối loạn, cô cũng không thấy rõ.

Sư phụ tiếp tục nằm như vậy, trong lòng cô cũng dần thả lỏng, cô lại bắt đầu đến trường như bình thường, chuẩn bị cho kỳ thi sắp đến. 

Vì người làm đã chuẩn bị tốt mọi thứ nên đã có thể chuyển vào ngôi nhà mới, một nhà già trẻ lớn bé vui vẻ chuyển vào, ngay cả ông nội thường ngày nghiêm túc cũng cười thật tươi, hiếm khi khen ngợi khả năng của mình.

Cậu hai Hoàng Cường đến nhưng mà ông ấy mang theo một đám người gồm vợ và bốn đứa con trai.

Dương Tử Mi không muốn để mợ hai chanh chua, ham lợi nhỏ ở cùng một nhà, nếu không nhất định sẽ làm cho mẹ mình tức chết. 

Vốn cô định để cho họ ở trên gác nhưng lại sợ họ phá vỡ gia đình này.

Bốn đứa nhỏ kia tính tình thô lỗ, nếu ở trên gác nhất định sẽ làm phiền đến mọi người, khiến cho hàng xóm phàn nàn.

Do đó, cô định để cho bọn họ chuyển đến ngôi biệt thự nhỏ mà cô đấu giá được của bí thư cũ Dương Đức Kiệt, xem như báo đáp cậu từng đối xử tốt với mình, còn về mợ hai từng đối xử với mình không tốt, cô cũng không so đo nữa. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 710: Cậu hai đến (2)


Khi bọn họ đứng trước một ngôi biệt thự nhỏ xinh đẹp, họ nhìn thấy khu vực xung quanh sạch sẽ, ngay ngắn, xinh đẹp, liền có chút khiếp sợ.

- Nữu Nữu, cháu muốn để chúng ta ở trong ngôi nhà này?

Mợ hai kích động nhìn ngôi biệt thự mà bà chỉ được thấy trong Tivi. Có nằm mơ cũng không ngờ được có ngày có thể đặt chân vào một nơi như vậy, không thể tin nhìn Dương Tử Mi. 

- Dạ!

Dương Tử Mi gật đầu, cười nhạt nói:

- Nếu mọi người đã đến nhờ vả cháu. Đương nhiên cháu sẽ không để mọi người ở một chỗ không tốt. 

- Nữu Nữu, chỗ này sang trọng như vậy. Chúng ta chỉ là người nhà quê, sao có thể ở đây được?

Cậu hai Hoàng Cường căng thẳng nhìn xung quanh, do dự nói:

- Hay là cháu cứ tìm một chỗ nào đó thuê cho nhà cậu ở là được rồi. 

- Cậu hai, đây là nhà mà cháu mua. Cháu để cho cậu ở là cậu có thể ở, liên quan gì đến việc người nhà quê hay người thành thị? - Dương Tử Mi nói.

- Nữu Nữu, nhà này là do cháu mua sao? Cháu có nhiều tiền như vậy sao? - Mợ hai đã thấy nhà cô, thấy hai ngôi nhà này giống như biệt thự ở trên Tivi thì đã hiểu rõ cháu gái trẻ tuổi của mình có rất nhiều tiền.

Trong lòng bà hạ quyết tâm vứt bỏ hết những gì ở thôn Hoàng, đến đây dựa vào cô là quyết định chính xác. 

Bà cũng cảm thấy may mắn là lần trước không đối xử tệ với Dương Tử Mi như anh cả và chị dâu. Xem ra mình cũng có mắt nhìn, thế nên mới có thể trèo lên được cái cây to này.

- Cứ vậy đi, mọi người cứ an tâm ở lại đây đi. Chỉ là chỗ này là khu vực cao cấp, mọi người đừng xem chỗ này là nông thôn mà làm bẩn, làm loạn là được. Dì hãy trông coi con cho thật tốt, đừng để bọn nó phá hư đồ gì, tránh bị trách mắng, đến lúc đó cháu sẽ khó xử lắm. - Dương Tử Mi dặn dò.

- Nữu Nữu, cháu yên tâm đi! Mợ nhất định sẽ trông coi bốn đứa nhỏ kia thật tốt, không để cho bọn chúng chạy lung tung. Mợ cũng biết mà, người ở đây rất coi trọng luật lệ và vệ sinh. - Mợ hai sợ cô không cho bọn họ ở đây, vội vàng trả lời. 

- Vậy thì tốt!

Dương Tử Mi nhìn bốn đứa nhỏ ở bên cạnh, bởi vì sống trong hoàn cảnh khô hạn không có nước nên đứa nào cũng đen thui.

- Cháu sẽ nhanh chóng làm thủ tục nhập học cho tụi nó. Mọi người an tâm ở đây, chỗ làm của cậu hai cháu cũng đã chuẩn bị rồi. 

- Nữu Nữu, cháu thật là tốt! Không uổng công trước kia mợ yêu thương cháu. - Mợ hai kích động lôi kéo tay cô nói.

"Trước kia yêu thương mình?"

Dương Tử Mi nghe lời này, liền đổ mồ hôi. 

"Nếu nói thương cho roi cho vọt thì bà ấy thực sự rất yêu thương mình. Nếu không vì cậu hai, cô đã phải ăn xin trên đường. Bà ta sẽ không giúp mình chút nào, đối xử với mình giống như kiếp trước."

Dương Tử Mi mở cánh cửa sắt của ngôi biệt thự xa hoa.

- Thật là đẹp! - Bốn đứa nhỏ vui vẻ chạy vào trong, la hét thật to. 

Còn cậu hai và mợ hai thì cẩn thận nhìn bốn phía, giống như Lưu mỗ mỗ lần đầu vào nhà quan lớn.

Đi vào bên trong ngôi biệt thự, thấy bên trong trang hoàng rực rỡ. Đồ dùng trong nhà đều là đồ Châu Âu, bọn họ không dám ngồi, lo sợ sẽ làm bẩn bộ Sofa bằng da quý giá, sang trọng kia.

Lần này thì đến lượt mợ hai không thể bình tĩnh được, bà nói với Dương Tử Mi: 

- Nữu Nữu, những thứ kia đều rất quý, nếu như nhà mợ làm hư thì có phải bồi thường không? Nhưng mà nhà mợ bồi thường không nổi đâu. Hay là cháu đi thuê một chỗ nào cho nhà mợ ở đi.

- Nếu cháu có thể cho mọi người vào ở thì đương nhiên không sợ mọi người phá hư đồ rồi. Mọi người cứ an tâm ở đây đi.

Dương Tử Mi cười nói: 

- Cháu cũng không keo kiệt đến vậy đâu.

- Người có tiền rồi thì thật khác nhỉ. Nữu Nữu, có phải bây giờ cháu có khoảng một trăm vạn không? - Mợ hai cẩn thận hỏi.

Dương Tử Mi cười cười: 

- Cũng khoảng đó đi.

- Ồ, vậy chẳng phải cháu là một người giàu trăm vạn sao. - Mợ hai ngạc nhiên kêu lên.

- Thật là nhiều tiền! 

Dương Tử Mi không đáp lại bà, bây giờ trăm vạn không là gì với cô cả. Đó chỉ là giá của một món đồ cổ mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 711: Không cảm thấy vui vẻ


Sau khi sắp xếp xong cho nhà cậu hai, Dương Tử Mi cũng thuận đường đi đến thăm mẹ nuôi của mình, cũng chính mẹ của Mẫn Cương - Hoàng Tĩnh Nhàn.

- Tử Mi, đúng là bạn rồi!

Hạ Mạt từ một con đường nhỏ kêu lớn rồi chạy đến, ôm lấy bả vai cô, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ: 

- Mình còn định đi tìm bạn đây.

- Có chuyện gì à? - Dương Tử Mi rất thích cái ôm của Hạ Mạt.

Người Hạ Mạt tràn đầy nhiệt huyết và dương khí, khi cô ấy ôm sẽ khiến cho người khác thoải mái, mọi tâm trạng căng thẳng không tự chủ giãn ra. 

- Đúng vậy! Sắp thi rồi, mình cảm thấy hơi căng thẳng, muốn tìm cậu và Nha Nha đi thư giãn một chút. - Hạ Mạt lén lút cười.

Mấy ngày nay quả thật hơi căng thẳng và nặng nề, dù sao thì vận mệnh của sư phụ đã có chuyển biến, cô cũng cần thay đổi không khí, thư giãn một chút

- Đi đâu chơi đây? 

- Hi hi... mình muốn làm một đứa con gái hư hỏng một lần nhưng lại sợ gặp nguy hiểm, nếu có bạn đi cùng mình thì thật là tốt. - Hạ Mạt cười nói.

- Con gái hư hỏng? Làm như thế nào? - Dương Tử Mi hứng thú hỏi.

- Cậu có biết câu lạc bộ Tinh Dã mới khai trương không? Nghe nói là do một ông chủ Hồng Kông đầu tư rất xa hoa, trong đó còn có sàn nhảy rất lớn, còn có rất nhiều anh đẹp trai mặc đồ đen bó sát khiêu vũ nữa. - Hai mắt Hạ Mạt sáng lên. 

Nhìn cô nàng bình thường nghiêm túc, là một học sinh nữ ngoan ngoãn nhưng khi nói đến trai đẹp thì hai mắt lập tức sáng rực lên, khiến cô cảm thấy thật buồn cười.

Sau khi tình cảm của cô và Long Trục Thiên thêm sâu sắc, cô cũng dần mất thói quen nhìn thấy đàn ông đẹp trai thì si mê. Ngoại trừ Mẫn Cương là mối tình đầu của cô, những người khác trong mắt cô đều không có ấn tượng gì cả.

- Tử Mi... đi với mình đi! Trần Linh nói bạn ấy đã đi một lần rồi, rất vui, rất kích thích. - Hạ Mạt ôm vai cô năn nỉ: 

- Người đàn ông đẹp trai của bạn không có ở đây, dạo này mình thấy bạn có rất nhiều tâm sự, vậy thì đi với mình cho thoải mái một chút đi.

- Được! - Dương Tử Mi gật đầu.

- Hoan hô! Tử Mi, bạn thật là tốt, mình yêu bạn chết mất. 

Hạ Mạt ôm Dương Tử Mi nhảy nhót, mặt mày hớn hở, trên khuôn mặt tròn lộ ra vẻ tươi cười. Dưới ánh nắng mặt trời, cô giống như một bông hoa hướng dương đang nở rộ.

Nhìn Hạ Mạt, Dương Tử Mi đột nhiên phát hiện bản thân chưa bao giờ cười thoải mái như vậy, trừ khoảng thời gian ở cùng gia đình vào kiếp trước.

Sau khi sống lại, cho dù khi cô vui vẻ mà cười, tiếng cười cũng không chạm đến đáy lòng, chỉ cong môi lên mà thôi. 

- Nghĩ gì mà tập trung vậy? - Hạ Mạt thấy cô nhìn mình chằm chằm, trên mặt thất thần.

- Nhìn thấy bạn như vậy, khiến cho mình thật lo lắng, giống như những đau khổ trên thế giới này đều ở trên người bạn. Bạn không có nhiều nỗi khổ hay hận thù gì lớn đấy chứ? Bạn muốn gì thì có cái đó, không phải như những người bình thường giống mình nhưng bạn lại không biết thế nào là đủ, khiến bản thân cảm thấy không bao giờ được vui vẻ. 

Lời Hạ Mạt nói giống như một cây kim đâm vào trong lòng cô. 

Cô ấy nói rất đúng, trong mắt người khác cô rất tài giỏi. Tuổi còn nhỏ, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn người có người, nhưng mà cô thực sự không bao giờ được vui vẻ, thường xuyên cảm thấy cô đơn.

"Mình biến thành như vậy, có phải là do mình không biết thế nào là đủ hay không? Vẫn luôn cảm thấy không an toàn?"

Cô vẫn luôn sợ những thứ trước mắt giống như hoa trong gương, trăng trong nước, trong nháy mắt sẽ biến mất. Cô sẽ lại là người chỉ có hai bàn tay trắng, bị người khác bắt nạt, kỳ thị, vì chuyện ấm no mà ham sống sợ chết. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 712: Nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai


Tử Mi, bạn thật sự không vui vẻ sao?

Hạ Mạt nhìn mắt cô trầm xuống:

- Bạn không có lý do gì mà không vui vẻ cả? Nói đến anh Long đẹp trai nhà bạn đi, cho dù hai người ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng mà hai người vẫn yêu nhau. Thật đáng thương cho mình, đến người yêu cũng không có. 

Nói xong, cô ấy vỗ lên bả vai Dương Tử Mi, nháy mắt nhìn cô, trịnh trọng nói:

- Bạn hiền, sống đơn giản vui vẻ, quan tâm những gì mình có được, xem nhẹ những thứ mất đi, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai!

Nghe như vậy, trong lòng Dương Tử Mi khẽ gợn sóng. 

"Đúng vậy! Mình cứ chìm đắm trong quá khứ ở kiếp trước để làm gì?

Nếu kiếp này, thật sự những thứ bây giờ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước trong phút chốc tan biến thì sao?

Hơn nữa, chính mình cũng không đoán được tương lai sẽ ra sao. 

Vậy thì tại sao mình lại phải cứ lo lắng cho tương lai mơ hồ đó làm gì?

Còn không bằng làm theo lời Hạ Mạt nói, bỏ qua quá khứ, nắm chắc hiện tại, mặc kệ tương lai, sống đơn giản, vui vẻ?"

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn, híp mắt cười, gật đầu nói: 

- Hạ Mạt... bạn nói đúng! Từ bây giờ trở đi, mình muốn sống thật vui vẻ!

- Thật là, nói như là bạn chưa từng vui vẻ vậy!

Hạ Mạt khoác vai cô: 

- Vậy chúng mình nhanh đi Tinh Dã đi, đi xem mấy người đẹp trai, uống rượu, khiêu vũ, làm một đứa con gái hư hỏng. Nhưng mà bạn không được nói cho bố mẹ mình, nếu không họ sẽ đánh gãy chân mình mất.

- Các bạn muốn đi Tinh Dã? - Sau lưng truyền đến giọng nói hơi kinh ngạc của Mẫn Cương.

- Đúng vậy! Nghe nói ở đó có rất nhiều người đẹp trai hơn bạn nhiều, chúng mình đến đó xem thử. Ha ha ha.... 

Hạ Mạt cười ranh mãnh:

- Bạn có muốn đi cùng không?

Mẫn Cương nhíu mày: 

- Vừa hay có người tặng mình bốn tấm vé vào cửa.

- Mình còn đang nghĩ phải làm như thế nào... Bây giờ có thể đưa cho các bạn.

- Ôi trời ơi... Mẫn Cương! Sao bạn có thể hiểu lòng người như vậy? Có phải biết mình và Tử Mi muốn đi nên cố ý mua vé vào cửa phải không? -Hạ Mạt há miệng la lớn. 

- Không phải! Vì mình có hợp tác với câu lạc bộ đó, cho nên họ tặng mình bốn tấm vé vào cửa để cảm ơn. - Mẫn Cương giải thích.

- Mặc kệ đi! Dù sao cũng có vé vào cửa miễn phí, mình rất vui. Một tấm vé vào cửa mất ba trăm ba mươi tám tệ đấy, mình tiết kiệm được một khoản tiền rồi. Mình, Tử Mi, còn Nha Nha nữa, mỗi người một vé, còn một vé nữa nên cho ai đây? - Hạ Mạt nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

Mẫn Cương trợn mắt nhìn cô ấy: 

- Một vé nữa cho mình, mình cũng muốn đi xem.

- Bạn?

Hạ Mạt chỉ Mẫn Cương kêu lên: 

- Bạn là một đứa con trai ngoan ngoãn mà cũng đi đến đó sao?

- Các bạn có thể đi... Tại sao mình không thể đi?

Mẫn Cương trợn mắt nói: 

- Với lại mình không yên tâm để ba cô gái trẻ đến đó, mình sẽ đi theo bảo vệ các bạn.

- Lấy cớ!

Hạ Mạt trừng cậu ấy một cái: 

- Không phải bạn không biết Tử Mi lợi hại như thế nào, có bạn ấy ở đây, ai có thể trêu chọc bọn mình? Không phải là bạn muốn đi chơi với Tử Mi đấy chứ?

Bị nói trúng tim đen, mặt Mẫn Cương hơi đỏ lên, sau đó thản nhiên thừa nhận:

- Đúng vậy! Mình muốn đi chơi với các bạn. Mình nói này Hạ Mạt, bạn sẽ không độc ác đến mức từ chối chuyện này chứ? 

- Bạn đã nói mình độc ác rồi, mình đâu dám từ chối nữa? Bạn hỏi em gái nuôi của bạn đi, nếu bạn ấy đồng ý thì đi. - Hạ Mạt biết Mẫn Cương có ý với Dương Tử Mi, cho nên đá vấn đề này cho cô.

Trong lòng Mẫn Cương mong chờ nhìn Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi cười nói: 

- Vậy thì đi với nhau đi, tất cả mọi người đều là bạn tốt, không có gì là không được, hẹn tối nay đi đi.

- Tám giờ tối nay, không gặp không về! - Hạ Mạt sung sướng nói.

- Không gặp không về! - Mẫn Cương và Dương Tử Mi đồng thanh trả lời, sau đó nhìn nhau cười, hai mắt sáng rỡ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 713: Quà của thiếu soái tưởng (1)


Tử Mi, bạn thật sự muốn mình đi với bạn đến câu lạc bộ Tinh Dã? - Lam Nha Nha hầu như không có bất kì hoạt động giải trí nào, vừa nghe thấy có thể đến câu lạc bộ chơi, gương mặt nhỏ nhắn hưng phấn, không tin được lắc cánh tay Tử Mi hỏi.

- Lừa bạn làm gì chứ? Hạ Mạt nói sắp đến kì thi rồi, mọi người nên thư giãn một chút. - Dương Tử Mi cười nói.

- Hay quá... hay quá đi! Mình vui quá đi mất. - Lam Nha Nha cao hứng ôm Tiểu Thiên từ trong xe nôi lên, hôn một cái. 

Nhìn cô ấy vô cùng vui sướng, Dương Tử Mi lại cảm thán, người dễ dàng thỏa mãn thì sẽ vì những điều đơn giản mà vui vẻ.

- Chủ nhân, tôi cũng muốn đi. - Sadako đứng ở một bên lên tiếng nói.

- Hả? - Dương Tử Mi vốn định để cô ở nhà, nghe thấy cô ấy cũng muốn đi, hơi kinh ngạc. 

- Vậy thì đi đi, để em ở nhà trông chừng đạo trưởng là được rồi, có chuyện gì em sẽ gọi điện cho chị.

Tiểu Thiên được Lam Nha Nha đặt xuống xe nôi lên tiếng:

- Chỉ cần chuẩn bị đủ đồ ăn ở bên cạnh em là được. 

Thấy Tiểu Thiên vẫn còn là một đứa bé mà phải chăm sóc cho sư phụ, Dương Tử Mi cảm thấy không tốt lắm. Nếu như có kẻ xấu lẻn vào, em ấy chỉ là một đứa bé, cho dù có linh lực mạnh nhưng cũng có giới hạn.

Cô còn đang do dự, bên ngoài đã vang lên giọng nói của thiếu tá La Anh Hào:

- Dương đại sư, anh đến thăm em đây, đến hưởng không khí mới mẻ nhà em, mau tiếp đón anh đi. Ha ha ha..... 

Dương Tử Mi vô cùng vui mừng, La Anh Hào này không phải là người chăm sóc Tiểu Thiên và sư phụ tốt nhất rồi sao?

Đến thật đúng lúc!

- Sao vậy? Lần đầu tiên anh thấy em cười khoái trá với anh như vậy, chẳng lẽ anh rất được chào đón sao?  

La Anh Hào thấy gương mặt luôn luôn lạnh nhạt của cô, giờ lại đang tươi cười với anh, nhưng mà nụ cười kia có chút xấu xa, khiến anh nổi da gà, nghi ngờ cô có ý đồ xấu với mình.

- Bởi vì anh đến rất đúng lúc! Ha ha...

Dương Tử Mi cười khoái trá: 

- Chúng em đang định ra ngoài chơi nhưng đang lo không có ai chăm sóc Tiểu Thiên và sư phụ, anh đến thật đúng lúc. Thiếu tá La, anh đừng nói không được nha, nếu không em sẽ đuổi anh ra ngoài cũng không cho phép anh đến đây hưởng không khí mới mẻ nữa.

- Anh đang được nghỉ nên đang rảnh rỗi, không có việc gì làm cả. Các em cứ việc đi chơi đi, anh giúp em trông nhà, chăm sóc đạo trưởng và tên qủy nhỏ này. - La Anh Hào nhanh chóng nói.

- Vất vả cho anh rồi. 

Dương Tử Mi vui vẻ nháy mắt với Sadako:

- Sadako! Đêm nay cô hãy đi theo chúng tôi. Ha ha... Tôi còn tưởng cô không thích đi chơi mà chỉ thích làm việc thôi chứ!

- Chủ nhân! Sadako cũng có nhận thức. - Sadako trả lời một câu như vậy khiến cô suýt nữa cắn lưỡi. 

Nhìn trên cổ Sadako có sợi dây hình ngôi sao năm cánh, cô liền nói:

- Sadako, sợi dây đó cô đeo cũng được một thời gian rồi. Không biết người Nhật Bản có còn tìm đến hay không? Nếu đến tìm, cô nên trả lại nó cho người ta.

Sadako sờ mặt dây chuyền hình ngôi sao im lặng không nói. 

- Nếu như bọn họ không tìm đến... nó sẽ thuộc về cô! - Thấy bộ dạng của cô, Dương Tử Mi nói tiếp.

Mặt Sadako rối rắm, lập tức tốt hơn.

- Đúng rồi, Dương đại sư. Đồ đệ của em nhờ anh tặng quà cho em đây. 

La Anh Hào nói lớn:

- Nhìn thấy món quá kia, em đừng có hét lớn quá làm mất thân phận đại sư của mình đó.

- Là quà gì vậy? 

Dương Tử Mi không biết Tưởng Tử Lương muốn tặng cô cái gì. Hôm nay không phải ngày đặc biệt, cũng không phải sinh nhật cô, tại sao lại tặng quà?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 714: Quà của thiếu soái tưởng (2)


Ra ngoài cửa nhìn thì biết. - La Anh Hào cười, mặt đầy bí ẩn.

Dương Tử Mi lập tức đoán ra được đó là gì, vui mừng chạy ra ngoài cửa.

Quả nhiên, trên bãi đất trống ở ngoài cửa có chiếc xe Land Rover còn đẹp hơn cả xe của La Anh Hào. Dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như con hổ lớn có thể vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào. 

Biển số xe cũng là biển số được dùng trong quân đội.

- Tặng cho em thật à? - Dương Tử Mi nhìn La Anh Hào hỏi.

- Đúng vậy! Tối hôm qua vừa mới dùng máy bay chuyển về đây lắp ráp. Thiếu soái Tưởng muốn anh mang đến cho em ngay lập tức, sau đó báo lại cho anh ta biết em thích hay không. 

La Anh Hào đến gần cái xe, vừa thích thú vừa sờ lên chiếc xe nói:

- Anh muốn mua chiếc xe Land Rover này lâu rồi nhưng cả thế giới chỉ có mười chiếc, chắc là thiếu soái Tưởng lấy xe của mình tặng cho em, người đồ đệ này của em thật là có lòng.

Dương Tử Mi cười cười. 

Đồ đệ Tưởng Tử Lương này là do sư phụ cô để cho cô nhận.

Cho dù đã làm lễ bái sư rồi, khi cô gặp Tưởng Tử Lương có tuổi lớn hơn cô, có địa vị hơn cô, vẫn cảm thấy xấu hổ.

- Chìa khóa xe đưa cho em này, tối nay các em hãy đi bằng xe này cho thoải mái. - La Anh Hào ném chìa khóa cho cô. 

Dương Tử Mi nhanh chóng kéo cửa xe ra ngồi vào.

Khác với vẻ bề ngoài lạnh lẽo, lấp lánh, bên trong xe vô cùng thoải mái. Thiết bị không có chút tì vết nào, khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.

- Chở mình đi hóng gió nào! - Lam Nha Nha nhanh nhẹn leo lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn thật tốt. 

Dương Tử Mi khởi động xe, đạp chân ga, xe vững vàng chạy trên đường, không biết có phải do xe mới hay không mà cô có cảm giác tốt hơn xe Hummer của Long Trục Thiên nhiều.

Bây giờ chỉ mới bốn giờ, cách giờ hẹn còn khá sớm, Dương Tử Mi chở Lam Nha Nha đi hóng gió.

Bởi vì mang biển số xe quân đội, hơn nữa chiếc xe Land Rover này vô cùng sang trọng, chỉ cần thấy xe cô chạy tới liền nhanh chóng nâng thanh chắn lên cho cô đi qua. Cô không cần dùng Chướng Nhãn Pháp... nhưng khi thấy xe cô, cảnh sát giao thông chỉ có thể phất tay ra dấu cho xe đi qua. 

Đi dạo một vòng xong cô chở Lam Nha Nha và Sadako về ăn cơm. Ăn xong, ba người nhanh chóng thay quần áo đi đến câu lạc bộ Tinh Dã.

Đi vào trong câu lạc bộ Tinh Dã, đương nhiên không thể mặc đồng phục được, sợ là bảo vệ sẽ không cho vào.

Dương Tử Mi thay một chiếc váy màu trắng mềm mại, thắt tóc bằng bộ dây lụa màu lam, chân mang đôi dép màu lam, cuối cùng dùng dây lụa màu trắng mà Tuyết Hồ để lại thắt ở đuôi tóc, không chói mắt nhưng nhẹ nhàng, thoải mái lại xinh đẹp. 

Sadako chỉ búi mái tóc màu lam lên, không mặc váy mà mặc một chiếc áo bó sát màu trắng không tay bằng tơ tằm, quần lụa dài màu lam, mang đôi giày cao gót màu tím, có vẻ duyên dáng yêu kiều, mỹ lệ hào phóng. Cho dù là những đại minh tinh quốc tế như Chương Tử Di hay Phạm Băng Băng nếu đứng bên cạnh cô ấy... sẽ chỉ là vai phụ mà thôi.

Lam Nha Nha cũng phá lệ thay một chiếc váy màu vàng, Sadako giúp cô ấy trang điểm một chút, thắt một kiểu tóc thích hợp. Nhìn cô ấy bình thường gầy yếu, nhợt nhạt, bây giờ lại giống như một cô gái nhỏ xinh đẹp, nhất là đôi mắt to đen như mực khiến người khác ấn tượng.

- Chà chà... Các em trang điểm như vậy, câu lạc bộ nhất định sẽ kéo đến không ít ong bướm, đến lúc đó đừng cảm thấy khó chịu. 

La Anh Hào thấy ba người trang điểm như vậy hai mắt sáng lên, sau đó lắc đầu nói:

- Để tránh gặp chuyện phiền toái không cần thiết, anh khuyên các em nên mặc quần áo bình thường nhất, biến mình thành xấu xí rồi ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 715: Trần Bảo Thành (1)


- Thiếu úy La, bọn em đã ăn mặc bình thường lắm rồi, anh đừng ghen tỵ nữa.

Dương Tử Mi nâng làn váy, cố ý tự luyến nói:

- Bọn em đẹp tự nhiên, cho dù mặc vải thô, áo gai cũng không thể che giấu vẻ đẹp của bọn em được. Ha ha ha.... 

- Đúng vậy! Đúng vậy! - Hiếm khi trong lòng Lam Nha Nha cảm thấy vui vẻ, không còn sợ người xa lạ mà cười nói.

- Được rồi! đến lúc đó đừng trách anh không nhắc nhở trước.

La Anh Hào khoát tay: 

- Ba người hãy nhanh chóng ra ngoài kiêu ngạo đi, anh không nhìn nổi nữa.

- Bọn em mới không nhìn anh nổi, hừ! - Dương Tử Mi đi trước, Sadako và Lam Nha Nha trái phải theo sau.

Họ ngồi lên Land Rover, lái xe đến câu lạc bộ Tinh Dã, đậu xe vào bãi. 

Hạ Mạt và Mẫn Cương đã sớm chờ ở cửa.

Hạ Mạt mặc một chiếc váy màu hồng bồng bềnh, tóc buộc thành đuôi ngựa, mái tóc xoăn đuôi sóng, trông tràn đầy sức sống.

Mẫn Cương vẫn mặc áo màu trắng như thường ngày, bên ngoài khoác một chiếc áo màu lam, mặc chiếc quần tây màu lam, thoạt nhìn rất giống với Dương Tử Mi, cứ như hai người đang mặc đồ đôi vậy. 

Hạ Mạt phát hiện điều này, la lớn:

- Hai người các bạn không phải cố ý mặc đồ đôi đến đây chứ?

Mặt Mẫn Cương hơi đỏ lên. 

Đây chính là ý định của cậu.

Tóc Dương Tử Mi màu lam, cậu cũng muốn mặc đồ màu lam, muốn trên người cậu có đồ gì đó cùng màu với cô.

Không ngờ là lại trùng hợp đến vậy. Không thể trở thành người yêu của cô, có thể có cảm giác mặc đồ đôi với cô cũng tốt rồi. 

- Ha ha... các bạn có thể nghĩ là đồ anh em.

Dương Tử Mi cười tươi:

- Đi thôi! Chuẩn bị vào thôi. Đúng rồi! Mình đi mua vé cho Sadako, các bạn chờ một chút. 

- Có anh ở đây, sao có thể để con gái các em đi mua vé chứ? Để anh đi mua. - Mẫn Cương chạy chậm đến chỗ bán vé.

- Chà chà.... Trước kia khi học chung với tụi mình, Mẫn Cương là chàng hoàng tử nổi tiếng lạnh lùng. Thật không ngờ, gặp được người công chúa là bạn, bạn ấy cũng thay đổi làm người hầu cho bạn, luôn tìm cách muốn đến gần bạn. Sống trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ? - Hạ Mạt cảm thán.

Dương Tử Mi càng cảm thán hơn. 

Kiếp trước... Mẫn Cương là người mà cô chỉ có nhìn từ xa, bây giờ lại là người chạy xung quanh cô.

Vận mệnh là thứ vô cùng kỳ diệu.

Bốn cô gái đứng chờ ở ngoài cửa, bỗng nhiên có một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi giống như một người giàu nhưng rất xấu, trên tay đeo vô số vòng vàng giống như nhà giàu mới nổi bước ra ngoài. 

Ông ta đánh giá bốn cô gái một lúc, cuối cùng xác định mục tiêu là Sadako tương đối thành thục, nước miếng chảy ra từ đôi môi như hai cây xúc xích.

- Bốn cô gái nhỏ xinh đẹp, anh mời các em đi vào chơi... muốn chơi cái gì, ăn cái gì, anh mua cho các em tất! - Trên mặt người đàn ông trung niên kia đầy sự “nhiệt tình” và “hào phóng” cười nói, đôi mắt hí đánh giá bốn cô gái với bốn vẻ đẹp khác nhau, xinh đẹp như hoa.

Từ sau khi phát đạt từ công việc bất động sản, ông ta đã không muốn nhìn thấy người vợ đen đúa, thô lỗ ở nông thôn lúc trước nữa. Ánh mắt ông ta dần bị thu hút bởi một số cô gái trẻ tuổi trắng trẻo mềm mại, trong đó có cả học sinh trung học. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 716: Trần Bảo Thành (2)


Ông ta nhận ra con gái bây giờ rất dễ lừa, chỉ cần ông chịu chi tiền, mua chút quần áo, trang sức, sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường gọi ông là anh.

Nhất là một số học sinh trung học, một hai trăm tệ là có thể giải quyết được.

Nhưng mà ông ta vẫn chưa từng được nếm thử loại gái trẻ như bốn cô gái này. Nhất là hai người có tóc màu lam giống như là chị em. Một người thì thành thục, xinh đẹp, hào phóng, người còn lại thì linh động, uyển chuyển, nhất là làn da của các cô trắng nõn còn hơn tơ lụa, thậm chí giống như ngọc tỏa ra ánh sáng. 

"Nếu hai chị em này có thể hầu hạ mình trên giường... Chà chà, đời này có chết cũng không tiếc. Những người bạn của mình nhất định sẽ hâm mộ mình đến chết."

Ông ta tính toán chi ra hai ba mươi vạn để lấy lòng hai cô gái trẻ này.

Trên người các cô, trừ quần áo trên người cũng không có đeo trang sức gì quý giá, những thứ đang đeo chắc chỉ là đồ vỉa hè, hẳn không phải là con gái nhà có tiền. 

Ông ta tin rằng, với hai ba mươi vạn nhất định có thể mua được hai chị em họ chơi song phi với ông.

- Tôi nói này ông bác, ông đã hơn năm mươi tuổi rồi nhỉ? Đến làm ông nội tôi còn ngại già, còn ở đó xưng anh, không sợ làm người khác ghê tởm sao?

Hạ Mạt hoạt bát, khéo miệng thấy bộ dạng của ông ta, chán ghét trào phúng: 

- Tránh qua một bên đi, đừng ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của bốn chị em chúng tôi.

- Ai da! Em gái nhỏ, anh chỉ mới bốn mươi thôi. Chủ tịch Mao đã nói, người bốn mươi tuổi như thanh niên đang lúc mặt trời ban trưa, anh đây đang ở độ tuổi hưng thịnh đấy.

Người đàn ông trung niên nói: 

- Muốn đi vào đây, ít nhất phải trả ba trăm ba mươi tám tệ tiền vé, đi vào trong ngồi chỗ khách quý lại tốn thêm ba trăm ba mươi tám tệ, uống một chai rượu, ăn vặt một chút, cũng phải mất mấy ngàn tệ. Anh thấy mấy em xinh đẹp, muốn mời các em ăn uống miễn phí, chẳng nhẽ các em không nể mặt anh được sao?

- Tuyệt đối không nể! Mau đi chỗ khác đi... Đừng chắn tầm mắt của chúng tôi.

Hạ Mạt không kiên nhẫn nói: 

- Mấy chị em bên cạnh tôi không phải một con cóc như ông có thể ăn.

- Em gái nhỏ, em nói gì vậy?

Nghe Hạ Mạt gọi mình là con cóc, ông ta có chút tức giận: 

- Em biết anh là ai không?

- Không biết... cũng không muốn biết!

Hạ Mạt trợn mắt nói: 

- Không phải ở đây đều là những người có tiền sao? Không có gì đặc biệt hơn người cả.

- Ông đây là Trần Bảo Thành, người đứng đầu công ty bất động sản Bảo Thành ở thành phố A này, chỉ cần ông đây giậm chân một cái, có thể khiến nơi này rung động. Đúng vậy! Ông đây thật sự có rất nhiều tiền nhưng không giống những kẻ có tiền khác, ông đây còn là sinh viên tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng. - Trần Bảo Thành thấy Hạ Mạt chỉ là một con nhóc mà dám trừng mắt nhìn mình khinh bỉ, mở miệng tranh cãi.

Nghe ông ta là chủ của công ty bất động sản Bảo Thành, Hạ Mạt không lên tiếng. Không phải vì sợ ông ta, mà lần trước cô có nghe cha cô là Hạ Quốc Huy có nói công ty bọn họ đang hợp tác với Bảo Thành. 

Cô làm con gái, không được gây chuyện với đối tác của cha mình.

Thấy Hạ Mạt không lên tiếng, Trần Bảo Thành nghĩ rằng thân phận lớn mạnh của mình đã dọa được cô, lấy tay vuốt đầu tóc bôi đầy dầu, ưỡn ngực, rung chiếc vòng vàng trên cổ, ánh mắt ra dáng vẻ đắc ý, kiêu ngạo:

- Người đàn ông có tiền lại có đẳng cấp như anh, tùy tiện ra tay thì có gái đẹp nào không nhào đến? Nhưng mà anh nhìn thấy các em xinh đẹp, muốn để các em hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất ở trong đó, các em còn không chịu nể mặt mũi anh đây, vậy thì đừng có hối hận. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 717: Trần Bảo Thành (3)


Hạ Mạt cố nén cảm giác buồn nôn.

- Có tiền có đẳng cấp? Không phải tuần trước ông chủ Trần vừa quỳ trước mặt giám đốc ngân hàng công thương cho vay một nghìn vạn để quay vòng vốn sao? Công ty đã nợ nần chồng chất, tiền nợ đã lên đến một trăm triệu rồi mà vẫn còn có tâm trạng ở đây tán gái, thật là đáng khâm phục. Còn về đẳng cấp, vòng vàng và đồng hồ vàng trên người của ông, chẳng qua là hàng bán ba mươi tệ một cái từ phố Văn Lai mà thôi, có gì đáng để khoe khoang? - Dương Tử Mi một bên lạnh lùng nhìn, môi cong lên trào phúng nói.

Trần Bảo Thành vừa nghe thấy, sắc mặt biến đối, sợ hãi nhìn cô: 

- Cô… Làm sao cô biết được?

- Tôi biết thì đã sao? - Dương Tử Mi nhíu mày.

- Bây giờ tôi còn chưa tức giận, ông mau cút đi thật xa đi, đừng làm bẩn mắt tôi. 

Hạ Mạt nghe thấy, cũng biến sắc.

"Công ty ông ta nợ nần chống chất như vậy mà cha mình còn hợp tác, quả thật rất nguy hiểm." - Hạ Mạt suy nghĩ.

Cô nhìn Dương Tử Mi hỏi: 

- Tử Mi, điều cậu nói là thật sao?

Dương Tử Mi gật đầu.

- Vậy mình phải nhanh chóng nói với bố mình. - Hạ Mạt vội vàng chạy qua một bên, gọi điện thoại cho Hạ Quốc Huy, nói lại những lời của Dương Tử Mi cho ông nghe. 

- Bố đang làm hợp đồng hợp tác cho hai công ty, ngày mai sẽ ký... Tiểu Mi thật sự nói vậy sao? - Hạ Quốc Huy vừa nghe, căng thẳng đứng lên.

- Vâng! Bố đừng để bị lừa, tình hình cụ thể thì nên hỏi Tử Mi.

- Bố tin Tử Mi! Nếu con bé đã nói như vậy, nhất định không sai. May thật! nếu không... bố con ta tiêu đời rồi. 

Hạ Quốc Huy cảm thán nói:

- Tiểu Mi lại cứu gia đình chúng ta nữa rồi.

- Vâng ạ! 

Hạ Mạt tắt điện thoại liền quay trở lại chỗ cũ, không biết tại sao lại thấy Trần Bảo Thành đang quỳ trước mặt Dương Tử Mi nước mắt nước mũi đầy mặt cầu xin:

- Dương đại sư! Van xin cô hãy cứu tôi, chỉ ra một con đường sáng cho công ty tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.

- Xin lỗi! Dù có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không tùy tiện chỉ điểm cho người khác. Nếu ông còn làm phiền tôi, tôi sẽ khiến cho ông phá sản trong đêm nay. - Thấy có không ít người ra vào nhìn bọn họ, Dương Tử Mi chán ghét nói. 

Lúc này, Mẫn Cương vừa mua vé xong chạy lại đây, thấy Trần Bảo Thành đang quỳ trên đất, hơi nhíu mày hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Trần Bảo Thành là họ hàng xa của nhà họ Mẫn, bình thường ông ta cũng hay qua lại với nhà họ Mẫn nên nhận ra Mẫn Cương, vội vàng đứng dậy nắm lấy cánh tay Mẫn Cương, vội vã nói:

- Mẫn Cương! Cháu quen với Dương đại sư phải không? Có thể nhờ Dương đại sư giúp chú một chút không, chỉ ra một con đường đi cho chú. 

- Chú à! Không phải cháu không muốn giúp mà là không giúp được. - Mẫn Cương chán ghét tránh cái tay béo của Trần Bảo Thành, lạnh lùng nói.

- Đi thôi! - Dương Tử Mi không ngờ, bởi vì bộ dạng của Trần Bảo Thành mà cô lại trở thành tiêu điểm, liền lên tiếng.

- Dương đại sư! Dương đại sư… - Trần Bảo Thành đuổi theo sau kêu lớn. 

- Câm miệng!

Dương Tử Mi chán ghét nói:

- Cho dù ông có quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm thì tôi sẽ không vì một tên súc sinh chỉ vì tiền mà không quan tâm đến máu và nước mắt của người khác, ỷ vào những đồng tiền dơ bẩn của mình mà huỷ hoại biết bao cô gái trẻ. Lập tức cút đi cho tôi! 

Trần Bảo Thành giật mình nhìn thấy cô vô cùng chán ghét, không dám lấy tiền ra nói nữa, trong lòng thầm tính toán làm sao thì mới có thể nhờ cô chỉ điểm cho.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 718: Nhân duyên của hạ mạt


Từ cửa vào đến sàn nhảy lầu một, có hai hàng những cô gái đẹp hóa trang thành những nhân vật trong Game để tiếp khách, dáng vẻ khác nhau, cuồng dã nóng bỏng hoặc thanh thuần mềm mại nhưng đều khiến cho người ta vừa nhìn thấy thì tâm tình đã kích động.

Năm người chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, quên tất cả những gì không vui do Trần Bảo Thành mang đến, hưng phấn tò mò hết nhìn Đông rồi nhìn Tây.

Ngay cả Mẫn Cương, chân cũng bắt đầu dậm nhịp theo tiếng nhạc mạnh ở bên trong. 

- Ôi! Nhanh lên nhanh lên! - Hạ Mạt kiềm chế không được sự phấn khích trong lòng, một tay kéo Dương Tử Mi, một tay kéo Lam Nha Nha, muốn chạy nhanh vào trong.

Nhưng không ngờ, vì quá hấp tấp, va vào một người đàn ông vừa từ trong đi ra.

Hạ Mạt muốn nhanh chóng vào trong, nhanh miệng nói xin lỗi, sau đó tiếp tục chạy vào. 

- Đụng vào người khác xong rồi đi như vậy sao? - Người đàn ông bị va phải kia nắm lấy cánh tay Hạ Mạt, lạnh lùng nói.

Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn, nhận ra đây là La Anh Kình, một trong tứ đại công tử ở thành phố B, nghe nói là em họ của La Anh Hào.

Con người anh ta không thích bị phụ nữ đeo bám. 

La Anh Kình cũng nhận ra cô, bàn tay giữ lấy cánh tay Hạ Mạt cũng thả lỏng, môi mỏng tà mị cong lên lộ ra nụ cười khoa trương, nhìn Dương Tử Mi nói:

- Thế giới này thật là nhỏ, chúng ta lại gặp nhau! Ha ha... đã lâu không gặp nhỉ?

- Đúng vậy! Chào anh. - Dương Tử Mi thản nhiên lên tiếng, nếu không vì nể mặt La Anh Hào, cô cũng lười nói lời lạnh nhạt với anh ta. 

- Hai người biết nhau à? - Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn La Anh Kình, trong lòng khẽ rung động.

La Anh Kình là con nhà giàu, cho dù là vẻ bề ngoài hay là cách ăn mặc đều rất sang trọng. Dáng người cao ráo, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt tà mị, hơi giống với ngôi sao ca nhạc Vương Lực Hoành mà Hạ Mạt thích nhất.

- Có biết... có biết! Tôi và cô Dương sao có thể không biết nhau? - La Anh Kình nghiến răng nghiến lợi nói. 

Vừa nhìn thấy cô, anh ta lại nhớ đến hai thanh kiếm cổ kia, hận không thể chém đi hai tay của Dương Tử Mi.

Đương nhiên là anh ta chỉ nghĩ vậy thôi, anh ta sẽ không dại gì như con thiêu thân lao vào lửa mà đi trêu chọc cô.

- Vậy chúng ta đi chơi với nhau luôn đi. Chào anh! Em là Hạ Mạt... Hạ trong từ mùa Hạ, Mạt trong từ bong bóng. - Hạ Mạt nhiệt tình ngẩng mặt nói. 

- Vậy sao? Bong bóng mùa hè xinh đẹp đáng yêu? Chẳng phải chỉ cần thổi một cái thì sẽ tan sao?

Ánh mắt đào hoa của La Anh Kình nhìn Hạ Mạt, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị. Anh ta một người có tình trường dày dạn, cô gái nào có ý với anh ta, anh ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Mặt khác Hạ Mạt chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần, ánh mắt nhìn anh ta chằm chằm như vậy chứng tỏ anh đã thành công hấp dẫn được một cô gái nhỏ.

Mặt Hạ Mạt hơi đỏ, cúi đầu không dám nhìn La Anh Kình. 

Dương Tử Mi không nhịn được mở thiên nhãn xem chuyện nhân duyên của hai người sau này.

Cô phát hiện ra sau này hai người sẽ thành vợ chồng, chỉ là còn đường tình duyên khá gập ghềnh.

Hạ Mạt và La Anh Kình? 

Dương Tử Mi đổ mồ hôi nhìn hai người.

Hạ Mạt đơn thuần hoạt bát như vậy còn La Anh Kình là một công tử quần lụa áo là. Nếu ông trời muốn để hai người họ ở cùng với nhau... Hạ Mạt sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực đây?

Vừa nghĩ đến việc này, cô không nhịn được trừng mắt nhìn La Anh Kình. 

La Anh Kình đột nhiên bị cô trừng mắt, giống như anh là người giết cha cô vậy, sợ đến mức rụt cổ lại. Vốn định trêu đùa Hạ Mạt một chút, bây giờ không dám nữa, vội vàng lấy cớ bỏ chạy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 719: Chỗ ngồi đầy sóng gió (1)


La Anh Kình vừa đi... Hạ Mạt vốn đang cao hứng, phấn khởi như con thỏ con nhảy nhót, lập tức như trái cà héo im lặng.

Dương Tử Mi vỗ vai cô ấy:

- Đi thôi! Đừng nhìn theo bóng dáng anh ta nữa, không đẹp trai chút nào. 

- Ai bảo không đẹp trai chứ?

Hạ Mạt phản xạ có điều kiện bật thốt ra:

- Mình cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn người đàn ông nhà bạn nữa. 

Dương Tử Mi nhìn hai mắt Hạ Mạt đầy si mê, âm thầm cười khổ, cuối cùng hiểu thế nào là “người yêu trong mắt hóa Tây Thi”.

La Anh Kình quả thật đẹp trai nhưng so với Long Trục Thiên, cô cảm thấy anh ta rất bình thường.

Không biết có phải Dương Tử Mi cũng như cô, người yêu trong mắt hóa Tây Thi hay không? 

Nghĩ tới việc nếu Dương Tử Mi suy nghĩ như vậy, mặt Hạ Mạt đỏ lên, để che giấu sự kích động, cô bèn nói lớn:

- Được rồi... được rồi! Long Trục Thiên của bạn là đẹp trai nhất!

Dương Tử Mi mím môi cười, không nhiều lời: 

- Nhanh vào thôi, bên trong còn có rất nhiều anh chàng đẹp trai nhiệt tình khiêu vũ mà bạn đang mong chờ đấy.

Hai mắt Hạ Mạt lập tức sáng lên.

Tuy rằng cô ấy có chút rung động với La Anh Kình nhưng không có nhiều cảm tình, sự thất vọng kia rất nhanh bị gạt đi bởi những trang phục đẹp đẽ, không khí sôi động và ánh đèn rực rỡ kia. 

- Chúng ta nhanh vào đi! - Cô ấy lại giống như một quả khinh khí cầu được bơm căng, kéo theo Dương Tử Mi đi vào trong.

Khu vực sàn nhảy khác hẳn bên ngoài, diện tích rất lớn, trang trí xa hoa, đèn điện, dàn âm thanh đều là đồ cao cấp.

Bởi vì sàn nhảy mới khai trương, cho nên vé vào cửa không rẻ, tất cả nam nữ đi theo phong trào của thành phố A đều đến đây. 

Nghe nói, gần đây khi nam nữ gặp nhau sẽ hỏi một câu:

- Bạn đã đến Tinh Dã chưa?

Nếu ai đó lắc đầu nói chưa từng đi, sẽ bị người ta cười nhạo. 

Bên trong khu vực khiêu vũ, có không ít nam nữ mặc quần áo nóng bỏng nhảy theo điệu nhạc, thỏa sức xả Hormone dư thừa, tận hưởng tuổi trẻ.

Người không khiêu vũ sẽ ngồi ở bên ngoài thành nhóm ba đến năm người uống rượu nói chuyện, ở trong này nói chuyện với bạn bè về trường học rất thú vị.

Mặc dù thiết bị thoát gió ở đây rất hiện đại nhưng vẫn không thể bay hết mùi thuốc lá, rượu, nước hoa hòa vào trong không khí tạo ra một mùi rất khó chịu. 

Người bình thường thì không cảm thấy gì cả, chỉ có người có cảm giác và nhận thức khá mẫn cảm như Dương Tử Mi thì hơi thảm, phải cố gắng che mũi lại.

Hạ Mạt vô cùng hưng phấn, kéo Dương Tử Mi la lớn:

- Tử Mi... Tử Mi... Chúng ta vào khiêu vũ đi, có được không? 

- Đi tìm một chỗ ngồi trước đã. - Dương Tử Mi nhìn quanh, tìm kiếm một chỗ tốt nhất. Thấy ở gần cửa sổ, chỗ ngọn đèn khá u ám có một bàn trống, kéo mọi người đi qua đó.

Ai biết được, bọn họ vừa mói ngồi xuống thì lập tức có một cô gái đến gần, lạnh giọng nói:

- Đây là chỗ chúng tôi hay ngồi, mời mấy người đi chỗ khác đi. 

- Dựa vào cái gì chứ?

Hạ Mạt đứng lên nói:

- Ở đây cũng không phải nhà hàng phải đặt trước hay không, đương nhiên chúng tôi có thể ngồi. 

- Mọi người ở trong này đều biết, đây là chỗ chúng tôi hay ngồi, các người định phá quy tắc sao?

Giọng điệu của cô gái kia rất ngang ngạnh:

- Tôi nói này, mấy người chỉ là học sinh trung học mà thôi. Tuổi còn nhỏ như vậy, có trường học không đi lại đi đến những nơi như thế này, thật là không biết trời cao đất rộng. Nhân lúc tôi còn nói chuyện tử tế, mấy người nên biết điều mà đi đi. 

- Xin lỗi, chúng tôi không biết điều đấy!

Hạ Mạt tức giận nói:

- Chúng tôi không đến trường học, cô quản làm gì? Cô là cha mẹ bọn tôi hay là giáo viên của bọn tôi? 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom