Dịch Cuồng Long Xuất Thế

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 326: Hắn không bị điên đấy chứ?


Thế nhưng, hai ông lớn này lại có sức mạnh siêu phàm của một trong năm gia tộc khổng lồ!

Cùng lúc đó! Những ông chủ tập đoàn vốn đã đứng về phía Khổng Hổ và nhà họ Khổng lập tức đứng về phía Khổng Hổ, tổng cộng có khoảng hai mươi người, khí thế hung hãn!

Chiến trận này đủ để chứng minh năng lực và sức mạnh thực sự của nhà họ Khổng!

“Khinh người quá đáng!” Trong mắt Lưu Công Thiên chợt lóe lên sự tức giận: “Khổng Hổ, đừng tưởng rằng nhiều năm nay ông bành trướng thế lực mà có thể không để vào mắt nhà họ

Lưu chúng tôi!”

Giang Kim Bưu cũng nhìn chằm chằm vào Khổng Hổ một cách lạnh lùng và hung dữ!

Rất nhiều ông chủ các công ty có mặt cũng đứng ở phía sau ông, tổng cộng có gần hai mươi, ba mươi người, ánh mắt đều rất sắc bén!

Kết quả là hiện trường lập tức hình thành một cuộc đối đầu gay gắt giữa hai đội hình tài phiệt lớn ở Dương Thành!

Những người vây xem cũng âm thầm kinh hãi!

Đặc biệt là Dương Duy đi theo Diệp Huyền, anh ta không ngờ hôm nay mình lại được mở mang tầm mắt!

Đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến một trận chiến như vậy!

Một khi hai bên ra tay, tình hình kinh tế của Dương Thành sẽ phát sinh những thay đổi kinh thiên động địa!

“Haha...”

Khổng Hổ chẳng những không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại dương dương đắc ý nói:

“Lưu tổng, Giang tổng, hai người không cần tức giận, tôi chỉ thiện ý khuyên hai người một câu mà thôi.”

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Chúng ta quen nhau hơn hai mươi năm, nếu tình bạn lâu năm bị hủy hoại vì một tên Diệp Huyền nhỏ bé này thì thật đáng tiếc!”

Vừa nói, Khổng Hổ vừa liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó lại nhìn mấy chục ông chủ đứng sau Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu, như thể đang ghi nhớ hết họt

Bất kể là Khổng Hổ hay nhà họ Khổng, hay nhà họ Phùng nổi tiếng tàn nhẫn trong thành phố, nếu một trận chiến thực sự nổ ra, nhà họ Lưu và nhà họ Giang nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

“Chết tiệt...”

Nhìn thấy sự bình tĩnh và uy hiếp không biết xấu hổ của Khổng Hổ, Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương đều hận không thể trở mặt với Khổng Hổ, bắt đầu một trận đại quyết đấu!

Nhưng bây giờ Phiền Chiến Vương sắp trở về, nếu như nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu lựa chọn ra tay trong thời gian kiểm soát chặt chế, thì Cục cảnh sát và Chiến bộ nhất định sẽ ra tay trừng phạt, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Vì thế trong lòng Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu đều tức giận đến nghẹn!

Đúng lúc này!

“Sao phải nói nhảm với loại người này? Cứ trực tiếp ra tay là được rồi!”

Diệp Huyền bước nhanh đến phía trước, tát thẳng vào mặt Khổng Hổ!

Bốp!

Nhanh chóng và gọn gàng!

Bởi vì Diệp Huyền ra tay quá nhanh, Khổng Hổ còn chưa kịp ý thức được. chuyện gì thì đã bị tát thẳng vào mặt, khóe miệng đột nhiên sụp xuống, ngã thẳng xuống đất!

“Ôi!"

Tất cả mọi người đều bị phản ứng ngoài ý muốn của Diệp Huyền dọa sợ, nhìn chằm chằm thanh niên thần bí này với vẻ mặt không thể tin được!

“Hắn không bị điên đấy chứ? Vậy mà hắn lại dám đánh Khổng Hổ...”

“Quá khốc liệt!”

“Nhưng thời gian kiểm soát chặt chẽ vẫn chưa kết thúc, làm như vậy đoán chừng có thể sẽ gặp rắc rối!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309: Nhà họ Tống lần này xong đời rồi!


Cục trưởng Hình thế mà lại đánh người của nhà họ Tống! Lúc này tất cả mọi người đều bị dọa không nhẹ!

Ngay cả những người do cục trưởng Hình dẫn đến cũng thấy kinh hãi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của cục trưởng!

Tuy nhiên, có một thuộc hạ không ngạc nhiên lắm, đó chính là đội trưởng Trần, người phụ trách giải quyết hậu quả khi Diệp Huyền giết quản gia Hoàng và phế thiếu gia nhà họ Khổng ở nhà hàng thịt nướng!

Hôm đó đội trưởng Trần nhận được điện thoại của cục trưởng Hình kêu anh ta nhất định phải trăm phần trăm nghe theo lệnh Diệp Huyền, thấy quản gia Hoàng bị Diệp Huyền giết, anh ta biết được Diệp Huyền đáng sợ như thế nào!

“Nhà họ Tống lần này xong đời rồi!"

Đội trưởng Trần nghĩ như vậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào. Tống Lâm Thịnh, cười lạnh chế nhạo, bình thường không ai bì nổi với Tống Lâm Thịnh nhưng bây giờ ông ta lại xảy ra xung đột với Diệp Huyền, rước lấy rắc rối. Lúc này, cục trưởng Hình cũng không còn nhìn ba người nhà họ Tống mà vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính cúi đầu rồi nói: “Anh Diệp Huyền, tôi thật sự xin lỗi!”

Triệu Hồng Hoa cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt: “Cậu Diệp Huyền, là chúng tôi không tiếp đón tốt, để người nhà họ Tống quấy rầy cậu, thật sự xin lỗi!”

Nhìn thấy hai nhân vật lớn cung kính cúi đầu xin lỗi Diệp Huyền, người nhà họ Lâm không khỏi kinh sợ!

Đặc biệt là Lâm Vân Bạch, ông khó mà tin được những gì mình thấy trước mặt!

Con rể mà ông chưa bao giờ xem trọng lại có năng lực lớn như vậy?? “Không phải mình xuất hiện ảo giác chứ?”

Ông nhanh chóng véo mạnh vào chân mình, lập tức đau đến nhe răng, chứng tỏ tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà là thật!

Ba người nhà họ Tống càng sợ đến ngây người!

'Tên quê mùa Diệp Huyền này lại thật sự khiến nhân vật lớn như cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa nói lời xin lỗi!

Cứ như vậy, họ thậm chí cảm thấy đến thế giới này đều trở nên không chân thật!

Mà lúc này đây, trong phòng chỉ có Diệp Huyền vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như trước, ung dung uống trà. Hắn không nói một lời, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa tiếp tục duy trì tư thế cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên!

Hai bên ai là người có địa vị, ai là kẻ ngốc, có thể thấy được rõ ràng!

Sau vài giây, Diệp Huyền đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Người nhà họ 'Tống nói muốn tôi ở tù hai mươi năm, họ còn muốn tập đoàn Lâm Thị trở thành hư vô, là hai người ở sau chống lưng cho họ sao?”

'Thình thịch!

Nghe Diệp Huyền chất vấn, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đột nhiên cảm thấy trái tim mình quá tải! Diệp Huyền như vậy là muốn trị tội, nếu như họ giải thích không rõ ràng thì nhất định sẽ bị nhà họ Tống liên lụy!

“Không phải, tuyệt đối không phải, chúng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến Tống Lâm Thịnh!”

Cục trưởng Hình vội vàng nói: “Bởi vì Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách Cảnh Bộ, tôi nghe nói anh ta xảy ra chuyện mới dẫn người chạy. đến đây để tìm hiểu tình hình!”

“Tôi tuyệt đối không phải muốn bắt anh Diệp, nếu tôi biết anh Diệp sẽ đến, dù lá gan lớn như trời cũng tuyệt đối không dám mạo phạm anh!”

Sắc mặt Triệu Hồng Hoa cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Cậu Diệp, tôi là chủ sơn trang này, tôi nghe nói ở đây xảy ra chuyện cho nên tới xem một chút, tuyệt đối không có ý quấy rầy cậu Diệp, càng không muốn can thiệp vào chuyện của nhà Tống Lâm Thịnh!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 310: Những người có mặt đều ớn lạnh sau lưng!


Diệp Huyền nhìn Tống Lâm Thịnh, sau đó cầm thiệp mời tham dự yến tiệc của Phiần Chiến Vương lên:

“Chỉ bằng cái này mà mấy người muốn nhà họ Lâm gả Lâm Thanh Nham vào nhà họ Tống?”

Vừa nói, Diệp Huyền vừa châm lửa, lập tức đốt thiệp mời! “Đừng!”

Nhìn thấy Diệp Huyền đốt thiệp mời của Phiền Chiến Vương, ba người Tống Lâm Thịnh không khỏi sợ hãi thốt lên!

Mọi người có mặt đều không khỏi hoảng hốt!

Đó là thiệp mời dự tiệc của Phiền Chiến Vương, rất khó tìm, quan trọng hơn, thiệp mời này tượng trưng cho sự uy nghiêm của Phiền Chiến Vương!

Diệp Huyền thế mà cứ như vậy đốt cháy!

Hắn không sợ chết sao?

Ánh mắt mọi người đều rơi vào cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa, tuy nhiên họ phát hiện hai người không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì khi thấy Diệp Huyền đốt thiệp mời của Phiền Chiến Vương!

Càng không có khả năng trừng trị Diệp Huyền với bất kỳ tội danh nào!

Lúc này, mọi người đều nhìn ra được bối cảnh Diệp Huyền nhất định không đơn giản!

Thậm chí, ngay cả Phiền Chiến Vương cũng không để vào mắt!

Thiệp mời dần dần cháy hết cũng giống như khuôn mặt tự cao tự đại của nhà họ Tống bị Diệp Huyền triệt để phá hủy!

“Chỉ bằng một cái thiệp mời mà làm cho nhà họ Tống mấy người đắc ý đến thế, mấy người thật sự cho rằng chỉ cần như vậy thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?”

Diệp Huyền cười khinh thường: “Chỉ cần tôi nói một câu, tôi có thể quyết định ai có thể tham dự yến tiệc này!”

“Nếu như tôi không đồng ý, cho dù là Phiên Chiến Vương - nhân vật chính lân này, tôi cũng có thể khiến hắn ngậm miệng chứ đừng nói một cái nhà họ Tống.”

“Thế mà mấy người không biết điều, còn dám so bối cảnh với tôi?”

“Hay nói đúng hơn, mấy người đến cùng còn có bao nhiêu bối cảnh đáng giá khoe khoang, bây giờ lộ ra hết đi nào.”

Sau khi Diệp Huyền đốt thiệp mời, hắn lạnh lùng nhìn chăm chằm đám người 'Tống Lâm Thịnh!

Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng mỗi một lời nói đều mang theo sự uy nghiêm đáng sợ khiến người ta cảm thấy khủng bố!

Những người có mặt đều ớn lạnh sau lưng!

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lúc này, Tống Lâm Thịnh, Tống lão gia và Tống Khải đều run lẩy bẩy không thể kiềm chết

Cho dù họ có ngu ngốc đến đâu, họ cũng có thể đoán ra rằng hôm nay nhà họ 'Tống đã gặp rủi ro lớn, đắc tội nhân vật lớn chân chính!

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

'Tống Lâm Thịnh lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, Tống lão gia và 'Tống khải cũng không khỏi quỳ trên mặt đất với khuôn mặt hoảng sợ!

“Chuyện này...!”

Thấy ba người nhà họ Tống lần lượt quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, người nhà họ Lâm càng cảm thấy khó tin!

Nếu là nửa tiếng trước, họ làm sao có thể nghĩ tới nhà họ Tống kiêu ngạo và uy phong không thua gì gia tộc giàu có lại thật sự quỳ gối trước mặt Diệp Huyền,

người chỉ ăn mặc hết sức bình thường!

Bối cảnh và sự uy phong của nhà họ Tống lập tức biến thành từng mảnh vụn sau khi gặp Diệp Huyền!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 327: Mấy người còn đứng đó làm gì!


Diệp Huyền lại ra tay một lần nữa, nhưng lần này Khổng Hổ cũng không kịp phản ứng, khóe miệng còn lại lập tức chảy máu!

Hắn hoàn toàn tức giận, rống to lên: “Tất cả mọi người thấy rõ ràng rồi đó, là hắn đánh tôi trước!”

“Mấy người còn đứng đó làm gì! Đánh chết hẳn đi!”

Khổng Hổ ra lệnh cho đám người của hắn, hơn chục vệ sĩ lập tức hung hãn lao ra, định đánh bại Diệp Huyền!

“Anh Diệp Huyền, cẩn thận!”

Thấy người của Khổng Hổ muốn ra tay với Diệp Huyền, Trương Vấn Thanh theo bản năng nhắc nhở hắn!

Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng lập tức ra lệnh cho người của mình: “Mau bảo vệ Diệp Huyền!”

Có thể thấy, ý thức của hai người này không cao như thường ngày, từ đầu đến cuối họ tin tưởng và ủng hộ Diệp Huyền một trăm phần trăm!

Diệp Huyền nhếch môi cười nói: “Không phải chỉ là người của một nhà họ. Khổng nho nhỏ mà thôi sao? Mọi người không cần tới hỗ trợ.”

Nói xong, Diệp Huyền tùy ý hành động!

Trong chốc lát, mỗi tên vệ sĩ của nhà họ Khổng đến gần Diệp Huyền đều bị phế tay chân!

Chỉ trong vòng vài giây, sảnh tiệc cao cấp ngập trong máu và tiếng than khóc không ngừng. Nếu như không phải Diệp Huyền khiêm tốn thì một khi hắn phát chân khí, những người này không nghi ngờ gì đều phải chết!

Tuy nhiên, sự thay đổi đột ngột trước mắt này đã khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều run lên vì sợ hãi!

Suy cho cùng, những cao thủ bên cạnh Khổng Hổ đều là ngàn dặm mới tìm được một cường giả, không ngờ lại không chịu nổi một đòn của Diệp Huyền!

“Võ công của Diệp Huyền thật lợi hại!” “Khó trách hắn lại có lớn lối như vậy!”

Trước sự kinh ngạc của mọi người, Diệp Huyền từng bước một tiếp cận Khổng Hổ!

“Chỉ bằng chút bản lĩnh này mà mấy người muốn đối phó với tôi?”

“Ai cho nhà họ Khổng tự tin như vậy?”

Nhìn thấy ánh mắt đăng đằng sát khí của Diệp Huyền, sắc mặt Khổng Hổ bỗng nhiên tái nhợt, lùi lại một bước: “Cậu, cậu muốn làm gì! Đừng quên, vẫn đang trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, cậu không được đụng vào tôi!”

“Thời gian kiểm soát chặt chẽ thì sao?”

Diệp Huyền cười lạnh, bỗng nhiên đá chân ra, lập tức đá gấy xương vai trái của Khổng Hổi

“AI Đau quái”

Khổng Hổ hét lớn một tiếng rồi ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo và phách lối vừa rồi!

“Ha ha."

Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Khổng Hổ, vừa rồi không phải ông rất phách lối sao? Sao bây giờ lại sủa loạn như chó vậy?”

“Ha ha ha!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 311: Tuy nhiên


“Diệp Huyền, cảm ơn anh...” Lâm Thanh Nham yên lặng gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ mãnh liệt!

Bất giác, cô nắm lấy tay Diệp Huyền. Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô.

Mặc dù hai người chỉ giao tiếp bằng mắt, nhưng vào lúc này, tình cảm âm thầm đều thắng ngôn ngữ. Trong lòng Lâm lão gia cũng cảm thấy vô cùng khuây khỏa.

Tuy nhiên Lâm Vân Bạch lại nửa vui nửa buồn, trong lòng ngũ vị tạp trần!

Lúc đầu ông còn nghĩ đêm nay sẽ khiến Diệp Huyền xấu mặt, sau đó đuổi hắn đi, nhưng ông không ngờ lai lịch của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy!

Tên hề thật sự chính là Lâm Vân Bạch ông!

Cho nên bây giờ Diệp Huyền trở thành một nhân vật mà nhà họ Lâm có thể dựa vào, Lâm Văn Bạch không biết nên vui hay lo lắng!

Lúc này, ba người nhà họ Tống cúi đầu quỳ trên mặt đất liên tục nói xin lỗi! Giống như một tên hề, thật mất thể diện!

Cục trưởng Hình nhỏ giọng hỏi Diệp Huyền: “Anh Diệp, nên xử lý họ như thế nào?”

Triệu Hồng Hoa cũng thấp giọng nói: “Mặc kệ là công khai hay âm thầm, chỉ cần cậu Diệp nói một tiếng là được!”

Nói rồi, hai người họ dùng ánh mắt ra hiệu, đội trưởng Trần lập tức dùng trái tay đóng cửa phòng lại!

Ngay khi cánh cửa đóng lại, muốn đánh muốn giết, chỉ cần Diệp Huyền mở miệng là được!

Điều này khiến ba người nhà họ Tống sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, dập đầu điên cuồng với Diệp Huyền: ụ

“Xin lỗi anh Diệp, vừa rồi chúng tôi có mắt không tròng, chúng tôi biết sai rồi

“Xin cậu thương xót, tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một mạng! Van xin cậu, van xin cậu!”

Thấy họ liên tục cầu xin, Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ: “Mấy người nói xin lỗi tôi cũng vô dụng, tốt nhất mấy người nên đi cầu xin ông nội Lâm và Lâm Thanh Nhaml”

“Nếu như họ đồng ý bỏ qua cho mấy người, vậy tôi sẽ không so đo nữa.”

“Nếu họ không đồng ý bỏ qua cho mấy người, cho dù là thần tiên tới cũng không cứu được mấy người đâu.”

Nghe Diệp Huyền nói xong, sắc mặt ba người Tống Lâm Thịnh càng tái nhợt!

Họ làm sao có thể không hiểu được Diệp Huyền muốn họ quỳ xuống, xin nhà họ Lâm tha thứ!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 328: Cục trưởng Hình?


Ngay cả Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng lo lắng cho Diệp Huyền, bởi vì nếu tham gia đánh nhau trong thời gian kiểm soát chặt chế thì chắc chắn sẽ bị bắt.

“Diệp Huyền, cậu đi trước đi, nơi này để chúng tôi xử lý.” Lưu Công Thiên hạ thấp giọng nói.

Giang Kim Bưu cũng cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm: “Nhà họ Khổng và hai nhà chúng tôi có thực lực tương đương. Ngay cả khi Cục Cảnh sát muốn tra cứu trách nhiệm thì có thể giảm nhẹ một chút.”

Diệp Huyền cười đáp: “Bây giờ mà tôi rời đi thì không phải đồng nghĩa với việc để mọi người chịu trách nhiệm sao? Yên tâm, Dương Thành không ai có thể khiến tôi cụp đuôi chạy trốn.”

Diệp Huyền vừa nói xong thì nhìn thấy cục trưởng Hình và một đám cảnh sát xông tới: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Nhìn thấy cục trưởng Hình uy phong lẫm liệt, vẻ mặt của các ông lớn trong giới kinh doanh có mặt lập tức thay đổi, họ không dám đắc tội người đàn ông quyền lực này.

“Cục trưởng Hình, cậu phải giúp tôi!”

Khổng Hổ nằm trên mặt đất gào thét gào thét, vừa nhìn thấy cục trưởng Hình, gã lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng!

Cục trưởng Hình nhìn thấy người nhà họ Khổng nằm trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên tối sâm lại.

“Mấy ngày nay, Cục Cảnh sát đã nhiều lần nhấn mạnh rằng không ai được. phép gây rối trong thời gian kiểm soát chặt chế! Các người muốn chống lại chúng tôi phải không?!”

Cục trưởng Hình quát khế một tiếng, đủ để thấy được lúc này anh ta tức giận đến mức nào!

Những người ở gần đó lập tức tự động lùi lại hai bước!

Khí thế của cục trưởng Hình thực sự rất mạnh, quả nhiên là người nắm giữ quyền lực của Cục Cảnh sát!

“Ai lại đánh ông thành ra thế này?!”

Vẻ mặt cục trưởng Hình âm trầm, nghiêm nghị quát hỏi Khổng HổiI

“Cục trưởng Hình!”

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Khổng Hổ lộ ra vẻ rất bất mãn, lớn tiếng nói: “Chính tên khốn đó đã vi phạm quy định của thời gian kiểm soát chặt chẽ, đánh tất cả chúng tôi. Cậu chủ trì công đạo cho nhà họ Khổng chúng tôi!”

Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Không phải vừa rồi ông còn cho rằng nhà họ Khổng có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm ở Dương Thành sao? Giờ

nói vậy khác nào tự tát vào mặt mình?”

Nghe lời của hai người, cục trưởng Hình không khỏi tức giận, nhưng đột nhiên cảm thấy giọng nói của người này có vẻ quen quen!

Anh ta lập tức nhìn về phía đám người, tim đột nhiên lỡ nhịp!

“Diệp Huyền đại nhân!”

Trái tim của Cục trưởng Hình lập tức chấn động dữ dội!

Tối hôm qua, suýt nữa anh ta bị nhà họ Tống hại thảm, mang theo cấp dưới định bắt Diệp Huyền, việc này khiến cả đêm anh ta không thể yên tâm, hiện tại trong lòng nghĩ lại còn âm thầm sợ hãi!

Anh ta không bao giờ nghĩ đến lúc này lại lần nữa gặp phải Diệp Huyền!

Mấu chốt là trong tình huống hiện tại giống như anh ta thật sự mang người tới bắt Diệp Huyền!

Cứ như vậy, trong lòng cục trưởng Hình càng không ngừng bồn chồn, vẻ mặt tức giận cũng cứng đời

Mọi người có mặt ở đây đều tưởng cục trưởng Hình nhất thời tức giận đến mức không phản ứng được, nhưng họ không biết lúc này anh ta đã hoảng sợ đến mức nào, cả khuôn mặt đều căng thẳng!

Diệp Huyền lúc này cũng nhìn thoáng qua cục trưởng Hình, không khỏi cười thầm trong lòng: “Xem ra mình khá là có duyên với cục trưởng Hình nha!”

“Cục trưởng Hình?”

Khổng Hổ nhịn không được hét lớn một tiếng: “Xin mau đưa Diệp Huyền về cục! Để hắn nếm trải mùi vị của việc phớt lờ luật pháp!”

Trong đầu gã đã sớm tính toán, sau khi Diệp Huyền bị giam, gã sẽ phái mấy tên hung ác lẻn vào đó giết chết Diệp Huyền!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 329: Ông đang ra lệnh cho tôi làm việc à?


“Ông đang ra lệnh cho tôi làm việc à?”

Giọng nói của cục trưởng Hình rung chuyển trong phòng tiệc, vô cùng uy nghiêm!

“Cái này...”

Khổng Hổ nhìn cục trưởng Hình trợn mắt trừng trừng, không khỏi âm thầm kinh hãi!

Mặc dù nhà họ Khổng làm mưa làm gió trong giới kinh doanh và xã hội nhưng họ cũng chỉ có thể chọn cách cúi đầu trước quyền lực tuyệt đối trước mặt.

Vì vậy Khổng Hổ vội vàng gượng cười: “Cục trưởng Hình, cậu đang đùa cái gì thế? Tôi làm sao có gan ra lệnh cho cậu làm việc được? Nhưng Diệp Huyền đánh chúng tôi, hắn phải chịu trách nhiệm, đúng không?”

Cục trưởng Hình nhìn hắn với ánh mắt sắc bén: “Khổng Hổ, ông quên rằng trong thời gian quản lý chặt chẽ, không có thế lực nào có thể gây rối sao? Người nào gây chuyện trước thì tôi bắt người đó!”

“Chuyện này...!” Khổng Hổ không ngờ cục trưởng Hình sẽ trả lời gã như vậy, nuốt những lời định nói ra rồi lại không biết xấu hổ trả lời: “Cục trưởng Hình, chính là tên khốn

Diệp Huyền gây rối với chúng tôi trước!”

Mọi người không khỏi bất bình, Trương Vấn Thanh lập tức nói: “Ông ta nói dối! Rõ ràng ông ta là người gây chuyện trước, tôi có thể làm chứng!”

Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng lập tức phụ họa nói: “Chúng tôi cũng tận mắt chứng kiến, là Khổng Hổ tới gây sự trước!”

“Mấy người!" Sắc mặt Khổng Hổ lập tức như tro tàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cục trưởng Hình, không thể tin lời họ nói. Họ và Diệp Huyền là người một phe, đương nhiên nói thay Diệp Huyền!”

“Thật sao?”

Cục trưởng Hình hơi dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Tôi lại cho ông thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc ai là người gây chuyện trước! Tôi sẽ đếm ngược từ ba. Ông có thể suy nghĩ kỹ trước khi nói!”

“Bạ!

Ba giây đếm ngược của cục trưởng Hình bắt đầu, Khổng Hổ lập tức cảm thấy căng thẳng đến mức không thể thở được!

“Hail”

Thời gian đếm ngược của cục trưởng Hình sắp kết thúc, trong lòng Khổng Hổ cực kỳ tức giận, nhưng gã không dám đắc tội cục trưởng Hình, đành phải xưng tội!

“Là tôi!"

Khổng Hổ bất đắc dĩ cắn răng đáp: “Tôi cũng chỉ là dạy dỗ Diệp Huyền mấy câu, hắn lập tức đánh chúng tôi, đây thật sự là chuyện đã xảy ra! Đúng như vậy, cục trưởng Hình!”

“Kết quả như thế nào thì tôi không thể kiểm soát được!”

Không ngờ cục trưởng Hình lại quát to: “Tôi chỉ cần biết ai là người gây rối trước! Vì ông đã thừa nhận đó là trách nhiệm của mình nên việc ông bị đánh cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”

“Phạm sai lầm còn dám phách lối như vậy? Còn dám kêu tôi bắt Diệp Huyền? Ai cho ông dũng khí đó? Có phải nhà họ Khổng người các người đều vô liêm sỉ như vậy không?”

Trước tiếng gầm rú của cục trưởng Hình, Khổng Hổ không thể ngẩng đầu lên được, nhưng gã cũng không thể phản bác được cục trưởng Hình, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận cùng hoảng sợ!

Lúc này Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu không nhịn được cười lên một tiếng: “Cục trưởng Hình đã nhìn rõ được mọi chuyện. Khổng Hổ, các người còn muốn lừa gạt Cục trưởng Hình, các người có đầu óc không?”

Diệp Huyền nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Trương Vấn Thanh, cười nói: “Tôi nói Khổng Hổ là chó già không sai chứ? Nhìn dáng vẻ như chó của ông ta đi! Khổng Hổ, ông đổi tên thành Khổng Cẩu sẽ hợp lý hơn!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 312: Cục trưởng Hình ra lệnh


“Xin lỗi vì vừa rồi đã đắc tội!”

“Hi vọng mọi người có thể rộng lượng tha thứ, bỏ qua cho chúng tôi!”

Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham thấy người nhà họ Tống quỳ xuống nói xin lỗi mình, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào!

Họ không bao giờ nghĩ đến có một ngày nhà họ Tống thật sự sẽ cúi đầu, càng không có nghĩ tới một ngày nhà họ Lâm lại có thể khiến nhà họ Tống quỳ xuống trước mặt mình!

Giờ phút này, oán hận tích tụ trong lòng Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia do bị ba người nhà họ Tống ức hiếp đã biến thành hư vô, trong lòng họ cảm thấy vô cùng sảng khoái và phấn chấn!

Cảm giác phấn khích khiến máu của họ dâng lên ngay lập tức!

Đây thực sự là một chiến thắng về thể diện!

Ở bên cạnh, cục trưởng Hình hạ thấp giọng hỏi Lâm lão gia: “Mọi người muốn thả họ không? Nếu không muốn thì chúng tôi lập tức hành động!”

Nói xong, cục trưởng Hình đặt tay lên khẩu súng trên thắt lưng, vẻ mặt đẳng đằng sát khít

Ba người nhà họ Tống sợ mất mật, đặc biệt là Tống Lâm Thịnh, bởi vì ông ta hiểu rõ nhất Cục trưởng Hình là ail

Nói một không hai, sát phạt không lưu tình!

Chỉ cần Lâm lão gia thật sự gật đầu, cục trưởng Hình sẽ kết liễu mạng sống của ba người nhà họ Tống họ không chớp mắt!

“Lâm lão gia, xin ông tha cho chúng tôi!”

Toàn thân Tống Lâm Thịnh run rẩy, nhịn không được ôm chặt chân Lâm lão gia: “Nhà họ Tống biết sai rồi, về sau sẽ không bao giờ ỷ thế bắt nạt nữa!”

Tống lão gia cũng run rẩy nói: “Lâm lão gia, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, xin anh thương xót, bỏ qua cho nhà họ Tống chúng tôi!”

Nhìn thấy họ quỳ trên mặt đất khóc thảm thiết, Lâm lão gia thở dài: Diệp Huyền, họ cũng đã được dạy cho một bài học rồi, hay là thả họ đi đi?”

Lâm Thanh Nham cũng nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên vẻ mềm lòng, gật đầu ra hiệu.

“Được thôi.”

Diệp Huyền khẽ cười, từ trên cao nhìn xuống ba người nhà họ Tống thể tha mạng cho mấy người, nhưng mấy người vẫn phải bị trừng phạt! Tôi cho mấy người ba ngày để giao tài sản bất hợp pháp cho nhà nước, sau đó dọn ra khỏi Dương Thành, không bao giờ trở về.”

Nghe thấy vậy, Tống lão gia đột nhiên run lên!

Bởi vì lời này của Diệp Huyền đồng nghĩa với việc muốn tịch thu tài sản của nhà họ Tống, phá hủy hoàn toàn danh tiếng và tài sản mà nhà họ Tống đã dày công kinh doanh trong mấy chục năm qua!

Mặc dù trong lòng họ rất không cam lòng, tuy nhiên có thể lấy được mạng là tốt lắm rồi.

“Được!”

Tống lão gia hít sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn Lâm lão gia và cô Lâm đã tha mạng cho chúng tôi!”

Diệp Huyền lạnh giọng nói: “Mấy người có thể cút đi rồi! Tiểu Hình, Tiểu Triệu, mấy người phụ trách giám sát họ hoàn toàn rời khỏi Dương thành.”

Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa lúc này mới như trút được gánh nặng, bởi vì Diệp Huyền hoàn toàn không có ý trách họ!

“Đưa họ ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của anh Diệp!”

Cục trưởng Hình ra lệnh, cấp dưới của anh ta lập tức đưa ba thành viên của nhà họ Tống ra ngoài, trong phòng nhanh chóng được xử lý sạch sẽ. Lúc này, Lâm Vân Bạch như ngồi bàn chông, tâm trạng vô cùng nôn nóng, không biết nên đi hay ở lại.

Lâm lão gia quát lớn với Lâm Vân Bạch: “Anh còn ngơ ngẩn ở đó làm gì, nhanh chóng xin lỗi Diệp Huyền đi!”

Lâm lão gia tử rít lên một tiếng, lập tức khiến Lâm Vân Bạch sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Ha ha..."

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 330: Ông nói cái gì?


Nếu như gã, người đứng đầu nhà họ Khổng bị cục trưởng Hình bắt giữ, chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Khổng còn đâu? Mọi người sẽ nghĩ gì?

Hơn nữa, dù sao gã cũng là người đứng đầu nhà họ Khổng, vậy mà cục trưởng Hình lại không nể mặt gã!

“Cục trưởng Hình, điều này không thích hợp!”

Khổng Hổ hạ giọng, rõ ràng đang ám chỉ cục trưởng Hình!

Tuy nhiên, cục trưởng Hình lại quát to: “Có gì không thích hợp? Ông cũng là người bình thường, trong thời gian kiểm soát chặt chẽ gây rắc rối thì sẽ bị trừng phạt!”

Nhìn thấy vẻ mặt không thể thương lượng trên khuôn mặt cục trưởng Hình, gã biết cục trưởng Hình muốn ra tay với mình!

Mọi người có mặt chỉ cảm thấy việc cục trưởng Hình làm là công chính liêm minh!

Nhưng không ai có thể nhận ra rằng anh ta thực chất đang cố lấy lòng Diệp Huyền, tìm lý do để bắt đám người Khổng Hổ, sau đó dạy cho họ một bài học!

“Chết tiệt!” Trong lòng Khổng Hổ thật sự muốn giết Diệp Huyền!

Quan trọng hơn, gã thấy Diệp Huyền không cần nhận bất cứ trách nhiệm nào, cục trưởng Hình cũng không có ý định bắt giữ hắn!

“Cục trưởng Hình, tại sao hắn lại có thể đánh người?”

Khổng Hổ cao giọng chất vấn: “Nếu chúng tôi bị trừng phạt, vậy hắn đánh chúng tôi phải bị trừng phạt!”

Cục trưởng Hình liếc mắt nhìn Diệp Huyền, không khỏi lại cảm thấy chột dạ. Bắt Diệp Huyền? Muốn hố chết tôi à? Ánh mắt cục trưởng Hình trở nên cực kỳ lạnh lùng:

“Khổng Hổ, vừa rồi ông tấn công Diệp Huyền là chuyện rõ như ban ngày?”

“Một nhóm cường giả nhà họ Khổng lại không thể đánh bại Diệp Huyền, mấy người còn không biết xấu hổ kêu tôi bắt anh ta đi?”

“Mấy người là kẻ gây sự, mà Diệp Huyền chỉ là một người vô tội bị ông liên lụy mà thôi! Nếu anh ta đánh ông, đó là hành động phòng vệ chính đáng!”

“Vì vậy không thể vì mấy người bị thương mà buộc tội họ được!”

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Sau khi nghe được câu trả lời từ cục trưởng Hình, đám người Khổng Hổ cảm thấy bất lực đến cực điểm!

Rõ ràng Diệp Huyền là người đầu tiên tát Khổng Hổ hai cái, sau đó Khổng Hổ mới phái người liên thủ đối phó Diệp Huyền!

Bất kể là ai cũng nhìn ra đây tuyệt đối không phải đám người nhà họ Khổng vây đánh Diệp Huyền, mà là hai bên đánh nhau!

Vì vậy, muốn bắt thì phải bắt cả hai bên! “Cục trưởng Hình, cậu thật không công bằng!”

Khổng Hổ nhịn không được, không khỏi gầm thét một tiếng, phát tiết sự không cam lòng trong lòng!

“Ông nói cái gì?”

Ánh mắt cục trưởng Hình nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Khổng Hổ, những người có mặt tại hiện trường cũng há hốc mồm, bởi vì sắc mặt của cục trưởng Hình quá đáng sợi

“Cậu..."

Khổng Hổ lập tức chột dạ, ánh mắt trở nên lảng tránh: “Tôi cho rằng nhất định phải bắt Diệp Huyền đi. Đây là biện pháp xử lý hợp lý và công bằng...”

Lời này vừa nói xong!

Cục trưởng Hình hung ác tát một cái vào mặt Khổng Hổ, khiến tâm mắt của gã tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất!

Mọi người đều âm thầm sợ hãi, nhưng cũng không dám bày tỏ ý kiến gì! “Tôi cho ông một cơ hội nói lại cho rõ ràng.”

Cục trưởng Hình từ trên cao nhìn chằm chằm Khổng Hổ, giọng điệu đầy sát khí: “Tôi xử lý chuyện này có công bằng không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 313: Đêm nay tôi đã hiểu


Bị Diệp Huyền mỉa mai, Lâm Văn Bạch hối hận vô cùng, vì sao trước đây ông lại coi thường Diệp Huyền?

'Thậm chí đêm nay còn cố ý bày ra Hồng Môn Yến, muốn Diệp Huyền mất mặt trước mọi người!

Lâm Văn Bạch lúc này mới hiểu rõ, muốn Diệp Huyền thực sự tha thứ cho mình, nhất định phải bày tỏ thái độ chân thành nhất!

“Diệp Huyền, tôi biết mình đã làm sai, sai trái vô cùng!”

“Tôi không nên xen vào chuyện tình cảm của anh và Thanh Nham, càng không nên liên minh với người ngoài để sỉ nhục anh!”

“Tôi cũng không nên có lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì địa vị gia đình mà muốn dùng mọi cách để đối phó với anh, thậm chí muốn đuổi anh đi!”

“Anh nói không sai, tôi là kẻ hèn nhát và bất tài, để Thanh Nham phải chịu quá nhiều bất bình và áp lực!”

“Tôi chỉ biết ra vẻ ta đây ở nhà, so đo mọi chuyện, chẳng có chút chí lớn nào!”

“Đêm nay tôi đã hiểu, tôi nhận thức được sai lầm của mình, tôi thành tâm xin lỗi anhl”

“Tôi, tôi xin quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh!”

Lâm Văn Bạch nghiến răng, quỳ xuống, muốn dẹp bỏ hết sĩ diện và lòng tự trọng để bày tỏ lòng áy náy với Diệp Huyền!

“Cha!”

Lâm Thanh Nham sửng sốt, không ngờ Lâm Văn Bạch lại không màng sĩ diện quỳ xuống để cầu xin Diệp Huyền tha thứ!

Nếu ông thực sự quỳ xuống, Diệp Huyền có khả năng sẽ tha thứ cho Lâm Văn Bạch!

Tuy nhiên, từ đó về sau, Lâm Văn Bạch không còn mặt mũi đối diện với mọi người trong nhà. Có thể thấy, Lâm Văn Bạch đã thực sự nhận ra được sai lầm của mình.

“Chú Lâm.” Diệp Huyền vội vàng đưa tay ngăn Lâm Văn Bạch lại, đồng thời đỡ ông dậy,

vừa cười vừa nói: “Cháu đùa thôi, trong lòng cháu thực ra không hề oán hận chú gì cả.”

“Cháu chỉ hy vọng chú có thể ghi nhớ bài học này, nên chú không cần quỳ xuống đâu. Quan trọng hơn, chúng ta không phải kẻ thù, chúng ta là người một nhà mài”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Lâm Văn Bạch sững sờ, sau đó nước mắt tuôn trào ral

Ông không ngờ Diệp Huyền lại rộng lòng như vậy, lập tức tha thứ cho mình, thậm chí còn bảo vệ sĩ diện cho ông, nói rằng họ là người một nhà!

“Diệp Huyền, tôi cảm ơn anh rất nhiều.” Lâm Văn Bạch cố nén nước mắt, bưng chén trà lên, nói: “Mời anh uống trà!” “Được”

Diệp Huyền sảng khoái trả lời, đồng thời nhận lấy chén trà và uống cạn một hơi, điều này cũng cho thấy Diệp Huyền thực sự không hề trách cứ Lâm Văn Bạch!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 331: Đáng chết


“Cách làm của cục trưởng Hình rất có ý tứ.”

Lưu Công Thiên và ba người còn lại có quan hệ cá nhân rất tốt với cục trưởng Hình, họ đều có thể thấy cục trưởng Hình hết sức tôn trọng Diệp Huyền. Cho nên không phải cục trưởng Hình không biết Diệp Huyền nên bị trừng phạt, mà cục trưởng Hình căn bản không dám đắc tội Diệp Huyền!

Dù sao Diệp Huyền là người ngay cả nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng không đối phó được, ai dám trêu chọc hắn? Chẳng phải là muốn chết sao?

“Ha ha, công bằng thì tốt!”

Sau khi cục trưởng Hình khiển trách Khổng Hổ, cơn tức giận của anh ta mới dịu đi một chút.

“Mọi người nghe cho rõ, cho dù là ai, nếu gây rắc rối trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, tôi nhất định sẽ bắt '

Nhìn thấy cục trưởng Hình mở to mắt nói dối, Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu lập tức vỗ tay phụ hoạ: “Cục trưởng Hình xử lý công việc rất công chính, thật sự là lãnh đạo tốt!”

Mọi người có mặt cũng hùa theo, nhao nhao vỗ tay!

Trương Vấn Thanh âm thầm cười trộm, ngay cả Diệp Huyền cũng cười theo. Tư tưởng giác ngộ của cục trưởng Hình vẫn rất cao. Thời điểm cục trưởng Hình nhìn thấy Diệp Huyền mỉm cười với mình, tảng đá trong lòng anh ta cuối cùng cũng rơi xuống!

Anh ta xua tay nói: “Bắt toàn bộ đám người Khổng Hổ đi!”

Khổng Hổ cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng cũng không dám có ý kiến gì nữa, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận để cảnh sát dẫn đi. Chắc chắn gã sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn về thể xác khi đến đồn cảnh sát, hơn nữa còn phải bị nhốt ít nhất 48 giờ rồi mới được thả.

“Đáng chết...”

“Diệp Huyền, cậu đừng quá đắc ý... Chỉ cần thời gian kiểm soát chặt chế kết thúc, cậu sẽ phải chịu chết!”

Hơn mười tổng giám đốc đứng cùng nhà họ Khổng nhanh chóng cụp đuôi bỏ chạy. Còn những người đứng xem chứng kiến cảnh người nhà họ Khổng lần lượt bị cảnh sát bắt giữ không khỏi cảm khái!

Cho dù nhà họ Khổng ngang ngược phách lối ở Dương Thành thì vẫn phải thỏa hiệp khi đối mặt với hai thế lực nhà nước là cục trưởng Hình và Cục Cảnh sát.

Lúc này, Dương Duy không nhịn được ghé vào bên tai Diệp Huyền nói: “Anh, anh thật sự rất lợi hại! Đánh Khổng Hổ một trận nhưng cục trưởng Hình không dám động đến một sợi tóc trên đầu anh!”

“Bớt nói nhảm đi.”

Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta, ra hiệu anh ta không được tùy tiện nói lung tung!

“Ha ha!”

Dương Duy cười vui vẻ, nghĩ thầm hôm nay ở cùng Diệp Huyền được mở. mang tầm mắt, quá tuyệt vời!

Lúc này, có người không khỏi bật cười, giễu cợt nói: “Khổng Hổ nhất định sẽ bị nhốt trong đó mấy ngày, như vậy tối mai gã nhất định không thể tham dự yến tiệc đón tiếp Phiền Chiến Vương rồ

“Nghe nói rằng gã dựa vào quan hệ, bỏ ra hai mươi triệu mới có được tấm thiệp mời này! Hiện tại xem ra tiền này mất trắng!”

Một đám người hóng chuyện nghị luận ầm ï. Như đã đề cập trước đó, những người có thể tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương lần này cơ bản là những người thuộc giới chính trị và Cục Cảnh sát, giới kinh doanh chỉ có lác đác mấy người.

Hơn nữa, một số người trong giới chính trị không muốn gây hiểu lầm nên dứt khoát trực tiếp cự tuyệt giúp giới kinh doanh lấy thiệp mời. Vì vậy, ngay cả năm gia tộc giàu có hàng đầu cũng chưa chắc có tư cách lấy được thiệp mời!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 314: Dễ thương quá đi


Mọi người cùng cười sảng khoái, sau đó ngồi xuống ăn cơm. Bữa tối tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ. Lâm Thanh Nham không nhịn được tò mò hỏi: “Diệp Huyền, anh và Phiền

Chiến Vương có quan hệ như thế nào vậy?”

Mọi người cũng đầy bụng nghi vấn, liền nhìn sang Diệp Huyền. Diệp Huyền mỉm cười trả lời:

“Tôi là ân nhân cứu mạng của Phiền Chiến Vương, từng lập chiến công hiển hách cho Chiến Bội!”

Cả nhà Lâm gia nghe Diệp Huyền trả lời ai nấy cũng đều gật gù, trong lòng sáng tỏ!

Trước đây nếu nghe Diệp Huyền nói vậy, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng hắn đang khoác lác. Nhưng giờ đây, chỉ cần Diệp Huyền nói, họ đều tin tưởng không nghỉ ngời

Lâm Thanh Nham lại nhẹ giọng hỏi: “Vậy, anh rốt cuộc là ai?”

Đối mặt với câu hỏi này, Diệp Huyền khế cười: “Thân phận của tôi khá đặc biệt, hiện tại không tiện tiết lộ quá nhiều.”

“Khi có cơ hội thích hợp, tôi sẽ nói hết cho mọi người biết. Hơn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nói dối nửa lời.”

Lời nói của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham vô cùng kích động, cô dần nhận ra rằng người đàn ông mình yêu thương còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.

“Vậy khi anh nói thích tôi, hẳn là không phải giả dối đúng không?”

Lâm Thanh Nham nhẹ giọng hỏi. Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi thật lòng thích cô, không hề nói dối, tôi sẽ dùng hành động để cô tin tưởng!

Nói rồi, Diệp Huyền đưa tay dưới gầm bàn, lén lút sờ lên đôi chân thon thả mang tất dài của Lâm Thanh Nham, sau đó nhẹ nhàng bóp một phát!

“Hự!”

Trái tim Lâm Thanh Nham run lên, đồng thời cảm nhận được một cảm giác tê dại khó tả lan tỏa khắp đôi chân.

Cảm giác kỳ diệu này giống như lúc Diệp Huyền lén sờ bắp chân của Lâm Thanh Nham tại quán cà phê vậy.

Cảm giác khoái cảm ập đến khiến Lâm Thanh Nham run rẩy toàn thân, khuôn mặt cũng ửng đỏ. Thật kích thích!

“Anh làm gì thế, mọi người đang nhìn kìa!”

Lâm Thanh Nham nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng càng lộ rõ vẻ lúng túng. Nàng cố gắng dùng bàn tay ngọc ngà của mình ngăn cản bàn tay hư hỏng của Diệp Huyền.

“Ha ha.”

Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền càng thêm thích thú, ghé sát tai nàng thì thâm:

“Tôi đã sớm nhận ra, trong cô ẩn chứa một đam mê... Cô đặc biệt thích những trò đùa kích khích...”

Bốp!

Bị Diệp Huyền nhìn thấu tâm tư, phơi bày bí mật thầm kín, trái tim Lâm Thanh Nham lại một lần nữa rung động!

Nàng vừa vui mừng, vừa lo lắng, vừa thẹn thùng, lại vừa cảm thấy ngọt ngào.

Nỗi xúc cảm nồng nàn khiến hình ảnh Lâm Thanh Nham khi nhìn Diệp Huyền như một con cừu non ngoan ngoãn chờ đợi anh chiếm lấy, hoàn toàn buông thả bản thân.

“Trời ạ..."

Hình ảnh Lâm Thanh Nham, nữ tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng bá đạo, giờ đây lại nhu mì ôn nhu tạo nên sự khác biệt rõ ràng, khiến trái tim Diệp Huyền rung động:

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 332: Nhìn thấy họ đắm chìm


Bên trong là thiệp mời dự yến tiệc chào mừng của Phiền Chiến Vương!

Mỗi nhà đều có một cái!

“Thiệp mời...”

Ba người kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, ngay cả 'Trương Vấn Thanh cũng trợn tròn hai mắt!

“Chẳng lẽ mọi người không muốn sao? Vậy tôi lấy lại nhé!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, cố ý giả vờ lấy lại thiệp mời khiến ba người kinh hãi, vội vàng nói:

“Chúng tôi muốn, chúng tôi thật sự muốn! Mọi lúc mọi nơi đều muốn có nó!”

Diệp Huyền cũng cười đáp: “Yên tâm đi, tôi đã mang thiệp mời tới cho mọi người thì có lý do gì phải lấy lại?”

Bác sĩ Trương cảm kích nói: “Diệp Huyền, cảm ơn cậu rất nhiều!”

Lưu Công Thiên cũng cúi đầu cảm kích nói: “Tôi, lão già này, mỗi ngày đều muốn có thiệp mời, nhưng không thể nào lấy được!”

“Tôi đã định từ bỏ rồi, không ngờ cậu lại giúp chúng tôi có được nó! Đây thực sự là một bất ngờ lớn!”

Giang Kim Bưu cũng cười rất vui vẻ: “Diệp Huyền trừ phi không ra tay, nếu không nhất định sẽ làm được chuyện lớn! Thật sự khiến người ta không thể không phục!”

Diệp Huyền bình tĩnh cười nói: “Chỉ là một tấm thiệp mời nhỏ mà thôi! Ngạc nhiên vậy sao?”

Nghe hắn bình tĩnh nói như vậy, ba người cho rằng Diệp Huyền chỉ khiêm tốn mà thôi!

Đồng thời, trong lòng họ cũng tràn đầy cảm kích, hiện tại Diệp Huyền đích thân mang thiệp mời tới cho họ, có nghĩa là Diệp Huyền coi họ như bạn bè!

Đặc biệt là Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu, trong lúc nhất thời hưng phấn không thôi!

“Lần này chúng ta đã có tư cách tiến vào yến tiệc của Phiền Chiến Vương, gia tộc chúng ta lại tiến thêm một bước lớn để có thể tham gia vào Thương Hội Giang Naml”

“Nói cách khác, cho dù chúng ta không thể gia nhập Phòng Thương mại Giang Nam, thì việc mở rộng quan hệ của chúng ta cũng sẽ rất có ích!”

Trương Vấn Thanh nhìn thấy bác sĩ Trương và những người khác cười đến híp mắt thì không khỏi khen ngợi Diệp Huyền: “Anh Diệp Huyền, anh thật lợi hại!”

Diệp Huyền mỉm cười, đưa lỗ tai nói với cô: “Cái này cũng không có gì, anh có nhiều năng lực lợi hại hơn, về sau em sẽ biết.

Trương Vấn Thanh là bác sĩ, còn thông minh hơn người, làm sao có thể không hiểu được ý tứ của Diệp Huyền, cô không khỏi đỏ mặt nói: “Ôi chao, anh thật xấu xal"

Nhìn thấy họ đắm chìm trong niềm vui sướng, Dương Duy đứng phía sau không khỏi ghen tị: “Nếu như nhà em cũng có thể tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương thì tốt quái”

Diệp Huyền tựa hồ đoán được anh ta đang nghĩ gì, lấy ra một tấm thiệp mời khác rồi nói:

“Thì ra cậu cũng có hứng thú, đúng lúc trên người tôi còn có một cái!”

Dương Duy sửng sốt một lúc mới định thần lại, sau đó ôm chặt Diệp Huyền: “Anh Diệp Huyền, em quyết định rồi, anh mãi là anh trai em, anh mãi mãi là anh trai của eml Đại ca, em yêu anh chết nhất!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 315: Vì vậy sau khi


Thấy Diệp Huyền hỏi như vậy, Lâm Thanh Nham ngượng ngùng quay đầu đi: “Anh hỏi tôi làm gì? Tôi chưa từng nói không cho anh về nhà họ Lâm nghỉ qua đêm mà.”

Nói đến đây, Lâm Thanh Nham không giấu được nụ cười kích động thầm lặng, trong mắt hiện rõ sự mong đợi. Trong lòng cô thực sự không biết khao khát được ở một mình trong phòng với Diệp Huyền đến nhường nào!

Vì vậy sau khi ngồi ở ghế sau xe, cô cũng không đóng cửa lại ngay. Diệp Huyền đương nhiên cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, hắn lập tức nhanh chóng ngồi lên xe, ngồi sát vào đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham.

“Người đẹp, trùng hợp thật đấy!”

Diệp Huyền trên mặt lộ ra nụ cười tà đạo, Lâm Thanh Nham không khỏi buồn cười, ánh mắt giấu không được tình ý tràn ngập: “Anh đó, thật không biết xấu hổ.”

Nhìn thấy tình cảm sâu đậm ân ái giữa hai người, Lâm lão gia ngồi ở hàng. ghế đầu cười hơ hơ thành tiếng. Sau khi cả nhóm về đến nhà, mỗi người về phòng nghỉ ngơi. Lâm Thanh Nham dẫn đầu, đôi chân xinh đẹp hướng đi về phòng, Diệp Huyền cũng theo sát phía sau.

Hắn cẩn thận quan sát từ dưới lên chiêm ngưỡng đôi chân mang tất đen gợi cảm, quyến rũ của Lâm Thanh Nham, cũng như thân hình gợi cảm của cô, hắn không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên trong lòng: “Dáng người của Thanh Nham thực sự quá tuyệt rồi...”

Bước vào phòng là lúc hai người thực sự ở một mình. Hai người đang ăn tối đã cảm thấy ngứa ngáy, Diệp Huyền trên đường về nhà cũng lén lút tán tỉnh cô,

khiến Lâm Thanh Nham vừa bối rối vừa mê đắm!

Thái độ nửa vời vừa chối từ vừa không thôi thúc của Lâm Thanh Nham càng khiến Diệp Huyền mê mẩn hơn!

Lúc này, hai người cuối cùng cũng ở một mình với nhau, không khí trong nháy mắt trở nên nóng lên!

Soạt roạt!

Diệp Huyền đột nhiên dùng tay trái đóng cửa lại, làm Lâm Thanh Nham giật mình run nhẹ lên!

Cô còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Huyền đã đem Lâm Thanh Nham ép vào. tường, hai tay cô chạm vào ngực hắn! “Diệp Huyền.”

Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền gần như mặt đối mặt, hơi thở của họ đột nhiên trở nên nặng nề hơn, hơi thở dịu dàng cao ngất dâng lên, không ngừng đập vào ngực Diệp Huyền.

“Anh, anh muốn làm gì?"

Mặc dù Lâm Thanh Nham nói có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt và giọng nói đã phản bội tâm tình mong đợi của cô!

“Cô nghĩ là sao.”

Diệp Huyền hơi cong môi, đôi môi dày trong nháy mắt che lấy khuôn miệng anh đào của Lâm Thanh Nham, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Thanh Nham, sau đó không một lời thương lượng mà ép cô về hướng người hắn!

Lâm Thanh Nham hừm nhẹ lên một tiếng, nhưng trong nháy mắt bị Diệp Huyền bá đạo làm lu mờ, cô vô thức nhắm mắt lại hưởng thụ, để cho môi và răng của Diệp Huyền hung hãn chiếm hữu mình!

Diệp Huyền cảm giác được rằng Lâm Thanh Nham đã trở thành một con mèo. ngoan ngoãn, hắn không nhịn nữa mà đêm khí huyết trong cơ thể càng ngày càng dâng trào lên, hắn hôn Lâm Thanh Nham càng thêm cuồng nhiệt hơn!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 333: Thằng nhóc này


Mọi người đều háo hức mong chờ, tại yến hội này thân phận của Diệp Huyền nhất định sẽ được bật mí.

Trước khi rời khỏi thương hội, Dương Duy lén lút kéo Diệp Huyền sang một bên, vẻ mặt bí ẩn nói: “Đại ca, em muốn tặng anh chút đồ tốt.”

Diệp Huyền lập tức nhớ lại chuyện trước đây Dương Duy lén lút nhét đồ bảo. vệ' vào túi tiền của mình. Nếu không phải vì Dương Duy xen vào chuyện người khác, ngày hôm đó Diệp Huyền đã có thể cùng Lâm Thanh Nham “lăn giường” suôn sẻ. Lần đó Dương Duy quả thực là nhiệt tình quá đến mức phá hỏng chuyện tốt.

Cho nên Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu giữ lại mà dùng đi, thứ đó của cậu quá nhỏ, tôi cần thứ to hơn mới phù hợp.”

Dương Duy ngớ người: “Đại ca, ý anh là gì? Em đâu có ý định gửi ảnh cho anhl”

Nói rồi, Dương Duy mở album ảnh trên điện thoại di động, cho Diệp Huyền xem vài bức ảnh chụp trước đó. Một bức là chụp Diệp Huyền và Trương Vấn Thanh ôm nhau âu yếm trong Vân Thủy Cư, một bức khác là chụp Diệp Huyền và

Trương Vãn Thanh hôn nhau lãng mạn trên đường phốt!

Hai bức ảnh chụp được khoảnh khắc vô cùng ý nghĩa, với hình ảnh đẹp đế toát lên bầu không khí lãng mạn nồng nàn!

“Cái này, đẹp tuyệt vời!” Diệp Huyền cảm thấy hơi kinh ngạc, không khỏi nở một nụ cười. “Haha, em đoán là anh sẽ rất hài lòng mài”

Dương Duy cười đắc ý: “Em đã gửi ảnh vào điện thoại của anh rồi, nhớ kiểm tra và nhận nhé! Em không làm phiền anh và Vãn Thanh nữa, hẹn gặp lại!”

Nói rồi, Dương Duy vui vẻ hớn hở lái xe rời đi.

“Thằng nhóc này..."

Diệp Huyền vui vẻ mở điện thoại, nhưng bỗng nhíu mày: “Chết tiệt, thằng nhóc. này lại đăng ảnh chụp lên nhóm chat công việc? Nó không biết Lâm Thanh Nham cũng có thể nhìn thấy sao?”

Hắn vội vàng vẫy tay ra hiệu với Dương Duy và hét lớn: “Mau thu hồi tin nhắn lại, không thì người ta thấy mất!”

“Ha ha!”

Dương Duy mở nhạc sau khi lên xe, nhìn thấy Diệp Huyền vẫy tay hung hăng với mình qua cửa sổ xe, lòng thầm kích động:

“Đại ca vẫy tay với mình, xem ra anh ấy rất hài lòng với món quà đặc biệt của mình!”

Nghĩ vậy, Dương Duy cũng giơ tay vẫy chào lại, rồi lái xe rời đi! “Chết tiệt!”

Diệp Huyền tức giận đến tái mặt vì hành động của Dương Duy: “Tên này là do ông trời phái đến để hành hạ mình à?”

Đúng như dự đoán!

Lâm Thanh Nham vừa mở điện thoại, vào group chat tập đoàn Lâm thị đã thấy ảnh chụp do Dương Duy đăng lên nhóm công việc, tức giận đến mức nổi trận lôi đình, sự ghen tuông và tức giận khiến cô suýt rơi nước mắt!

“Diệp Huyền, đúng là cái đồ lăng nhăng”

“Tên khốn khiếp!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 316: Vẫn là để tôi làm đi vậy!


“Diệp Huyền, có người đang tìm anh...” Lâm Thanh Nham từ trong cơn mê tỉnh lại, Diệp Huyền cũng thở dốc, cầm

điện thoại di động bên cạnh lên. Sau khi trả lời điện thoại, lông mày hắn chợt cau lại. Hóa ra là cuộc gọi từ Chiến bộ!

Một trong bốn vị đại vương độc ác trốn thoát khỏi nhà tù, tên tội phạm nghiêm trọng được gọi là Thiên Cẩu Đại Vương, đã bị đào ra ngoài!

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết và một số vị chiến thần khác đã dẫn người của họ truy lùng hắn ta!

Tuy nhiên, Thiên Cẩu Đại Vương rất hung hãn và rất giỏi sử dụng chất độc!

Một trận chiến giữa hai bên đã nổ ra, Thiên Cẩu Đại Vương dứt khoát cho nổ tung mình trước sự bao vây và đàn áp nặng nề của Chiến bộ!

Một số chiến thần tại hiện trường lập tức bị nhiễm độc!

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết và nữ trợ thủ của cô cũng bị rung chuyển bởi sức mạnh dâng trào của vụ nổ, rơi xuống thác nước không dấu vết, sống hay chết cũng không chắc chắn được!

Vì vậy, chiến bộ đặc biệt gọi Diệp Huyền đến ứng cứu!

“Chuyện như vậy mà cũng xảy ra được ư?”

Ánh mắt Diệp Huyền bỗng nhiên lạnh lùng!

“Diệp Huyền, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lâm Thanh Nham nhanh chóng kéo quần áo của Diệp Huyền lên, vẻ mặt quan tâm hỏi.

“Anh có việc bắt buộc phải xử lý, cần phải ra ngoài một chuyến.”

Diệp Huyền bất đắc dĩ cười khổ, vẻ mặt rất áy náy. Mặc dù Lâm Thanh Nham vẫn không biết thân phận của Diệp Huyền, nhưng cô cũng đại khái đoán được. Diệp Huyền là người có trách nhiệm quan trọng nên cô không hề trách móc hắn. Cô nhẹ nhàng an ủi: “Vậy anh đi làm việc của anh đi, chuyện giữa chúng ta... sau này hãng nói vậy...”

Nói như vậy, Lâm Thanh Nham đỏ mặt một lúc, điều này hoàn toàn khác với tính khí độc đoán và lạnh lùng thường ngày của cô. Diệp Huyền nóng lòng muốn lao vào người cô lần nữa, đắm chìm trong hương thơm nữ tính. Tuy nhiên, hắn phải đè nén ngọn lửa tà dâm trong lòng và đi tới hỗ trợ.

Tuy rằng Diệp Huyền không có ấn tượng tốt với Tiêu Băng Tuyết, nhưng Tiêu Băng Tuyết dù sao vẫn là sống chết vì đất nước, cho nên Diệp Huyền không có lý do gì mà không tới cứu cô ta. Ân oán phân minh, đây là nguyên tắc sống của Diệp Huyền!

“Thanh Nham, tôi đi bận việc đây.”

Diệp Huyền nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cằm quyến rũ của Lâm Thanh Nham: “Bảo bối của tôi, chúc em có giấc mộng đẹp.”

Nói xong, Diệp Huyền từ cửa sổ nhảy xuống, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.

Lâm Thanh Nham nhìn đống bừa bộn trong phòng và chiếc váy bị Diệp Huyền bá đạo xé nát, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Trong khoảnh khắc vô thức, Lâm Thanh Nham đã rơi vào lưới tình, hoàn toàn yêu Diệp. Huyền mà không thể thoát ra được.

Ở bên kia. Diệp Huyền đeo mặt nạ, dưới ánh trăng cầm kiếm tiến về phía trước, đồng thời trong lòng không khỏi suy nghĩ.

“Mình cùng Thanh Nham chuyện tốt không thành mấy lần đều là Tiêu Băng Tuyết làm lỡ chừng ngắt ngang.”

“Chẳng lẽ kiếp trước mình thật sự nợ cô ta cái gì sao?”

Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, giống như sao băng lóe lên trong bóng tối, rất nhanh đã đến địa điểm mà nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang gặp nạn!

Chỉ thấy mấy vị chiến thần của Giang Nam chiến bộ đều bị thương ngã xuống đất, các bác sĩ quân y đi cùng cũng đang nỗ lực chữa trị cho họ.

Tuy nhiên, Thiên Cẩu Đại Vương cực kỳ hung ác trong việc sử dụng chất độc, hơn nữa khí độc tự phát nổ sẽ ăn mòn cơ thể con người nên chất chống nọc độc mà các bác sĩ quân y sử dụng không thể nào giải độc hoàn toàn!

“Vẫn là để tôi làm đi vậy!”

Diệp Huyền từ trên trời cao hét lớn lên, một vị chiến thần liếc mắt liền nhận ra Diệp Huyền đeo mặt nạ, lập tức hưng phấn nói: “Huyền Hạo đại nhân tới cứu chúng ta rồi!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 334: Có thể chứ


Dương Duy không dám tưởng tượng Lâm Thanh Nham sẽ xử lý Diệp Huyền như thế nào, toàn thân anh ta run lên, lập tức tắt máy: “Không nhìn thấy gì, mình

không nhìn thấy gì cả!”

Lâm Thanh Nham thấy Dương Duy và Diệp Huyền đều không trả lời, dứt khoát gọi điện thoại cho Diệp Huyền!

“Lần này xong đời rồi...

'Thấy Lâm Thanh Nham gọi điện thoại đến, Diệp Huyền không khỏi hít một hơi thật sâu, sau đó bắt chước giọng nói của người máy: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được... Xin lỗi...”

“Không liên lạc được? Anh đang lừa ai vậy?”

“Diệp Huyền, dù anh có giả giọng nói hay như thế nào em cũng nhận ra được!”

Lâm Thanh Nham tức giận đến mức không thể kiềm chế, hung hăng giậm giày cao gót xuống đất: “Anh chờ đó cho em, sau khi về nhà xem em sẽ xử lý anh như thế nào!”

“Trời ơi, người phụ nữ này sắp nổ tung rồi!”

Toàn thân Diệp Huyền run lên, hắn vội vàng cúp điện thoại!

“Anh Diệp Huyền, có chuyện gì vậy?”

Trương Vấn Thanh nhìn thấy sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, lập tức hỏi han một cách dịu dàng: “Vừa rồi là Thanh Nham gọi đến à, cô ấy tìm anh làm gì?”

Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Cũng không có gì, Lâm Thanh Nham nhìn thấy ảnh chung của chúng ta nên tức giận thôi.”

Nói xong, hắn đưa ảnh do Dương Duy gửi cho Trương Vấn Thanh xem! “Gái này...”

Trương Vấn Thanh nhìn thấy ảnh hai người chụp ảnh chung trông thật lãng mạn, lập tức hai mắt cô sáng bừng, thậm chí còn hơi đỏ lên.

“Vãn Thanh, em không sao chứ?”

Nhìn thấy hốc mắt Trương Vấn Thanh đỏ lên, Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Có phải những bức ảnh này khiến em không vui không?”

“Không có, em rất vuil”

Trương Vấn Thanh cầm điện thoại, nhìn say mê, rồi tự nhủ: “Em cảm động quá... Nhìn thấy những khoảnh khắc lãng mạn của chúng ta, em cảm thấy cực kỳ hạnh phúc...”

“Ha ha...”

Diệp Huyền không khỏi bật cười, thầm nghĩ Trương Vãn Thanh thật đáng yêu quá đi mất!

“Anh Diệp Huyền...”

Trương Văn Thanh ngước lên nhìn Diệp Huyền, ánh mắt chăm chú: “Anh có thể chuyển tiếp cho em ảnh chụp này được không? Em thường xuyên mơ về hai cảnh tượng này... Mỗi lần nhớ lại những khoảnh khắc lãng mạn của chúng ta, lòng em lại tràn đầy hạnh phúc!”

Cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Trương Vấn Thanh, lòng Diệp Huyền cũng ấm áp vô cùng:

“Có thể chứ, tương lai chúng ta nhất định sẽ có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc và đẹp đế hơn nữa...”

Trương Vấn Thanh không khỏi đỏ mặt mỉm cười, gật đầu đây mong đợi, cô ôm chầm lấy Diệp Huyền và hôn lên má hắn một cái!

“Ha ha.”

Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh của phụ nữ vang lên từ phía trước không xa: “Tối qua anh mới ngọt ngào với Lâm Thanh Nham, giờ lại ôm ấp Trương Vấn Thanh?”

Diệp Huyền nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cùng với nữ phó quan xinh đẹp Vương Tiểu Vũ đang sải bước nhanh về phía mình.

“Tiêu Băng Tuyết?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 317: Hốc mắt của vị chiến thần


“Đúng vậy! Bọn họ đã ngã xuống từ bên kia!

Hốc mắt của vị chiến thần kia lập tức phiếm hồng: “Chiến thần Tiêu Băng Tuyết vì để cứu chúng tôi, bản thân cô ấy đã nhào tới ngăn cản uy năng tự bạo. của Thiên Cẩu đại vương!”

“Nữ sĩ quan phụ tá của Tiêu Băng Tuyết vì trợ giúp Tiêu Băng Tuyết, kết quả cũng bị nổ rơi xuống thác nước, không biết tung tích!”

“Thác nước nối liền với đại dương, hơn nữa trên người hai người họ trúng kịch độc, chỉ sợ là không cứu được nữa...”

Nghe xong lời này, Diệp Huyền bất giác nghĩ đến dáng vẻ của Tiêu Băng Tuyết và nữ sĩ quan phụ tá kia. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Hai người phụ nữ này tuy rằng bình thường tính tình kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối trung thành và chịu trách nhiệm với tổ quốc và nhân dân, làm sao mình có thể thấy chết mà không cứu chứ?”

Những chiến thần và chiến sĩ ở đây bi phẫn đan xen, bất chấp trên người còn mang theo vết thương, định nhảy xuống nước toàn lực triển khai hành động tìm kiếm cứu nạn!

“Mọi người nghỉ một lát đi, tôi đi cứu Tiêu Băng Tuyết và nữ sĩ quan phụ tá kia.”

Diệp Huyền ngăn mọi người lại, ánh mắt kiên định nói: “Mọi người yên tâm, tôi nhất định có thể tìm được hai người họ!”

Nói xong, Diệp Huyền ngự kiếm phi hành, cùng lúc đó vận dụng tiên pháp thần kỳ, che kín toàn bộ lực cảm ứng trong phạm vi mấy chục kml

Dưới sự tìm kiếm của lực cảm ứng, Diệp Huyền rất nhanh đã phát hiện hai bóng dáng ở trên một hoang đảo. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp lúc này cả người ướt đẫm, ánh mắt gắt gao nhắm lại, ngực cao nhô lên mềm mại như không phập phồng lên xuống, có thể thấy được hô hấp cực kỳ yếu ớt!

Tính mạng đang nguy kịch! “Tiêu Băng Tuyết!”

Diệp Huyền nhìn thấy hai người Tiêu Băng Tuyết và mỹ nữ sĩ quan đều chỉ còn sót lại một hơi thở, không dám có một tia chần chờ, hắn lập tức lao tới. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp cả người ướt đẫm, quần áo dán chặt vào người, quần cũng quấn chặt vào đôi chân dài, đường cong lung linh lồi lõm của phụ nữ hiện ra rõ ràng không thể nghi ngờ.

Đặc biệt là dáng người Tiêu Băng Tuyết vốn dĩ vô cùng nổi bật, hiện giờ quần áo dán vào thân thể mềm mại, da thịt toàn thân trắng như mỡ, trước ngực mềm mại gần như muốn nhảy ra, vô cùng hấp dẫn!

Diệp Huyền âm thầm thán phục một tiếng, nhưng lúc này không phải lúc thưởng thức mỹ nữ, cứu người mới là mấu chốt, vì vậy hắn lập tức bắt mạch cho. hai người họ!

Khám qua mạch đập, hắn phát hiện tuy rằng trên người mỹ nữ sĩ quan phụ tá có độc, nhưng mức độ trúng độc không nặng như Tiêu Băng Tuyết:

“Chắc là Tiêu Băng Tuyết vì cứu những chiến hữu khác, nên một mình gánh vác phần lớn độc khí do Thiên Cẩu đại vương tự bạo phát ra, cho nên bị thương nặng nhất!”

Diệp Huyền không khỏi nhíu mày lại, hai tay hắn lập tức đồng thời đặt ở trên lồng ngực trái phải của Tiêu Băng Tuyết và mỹ nữ sĩ quan phụ tá, nhanh chóng đánh một tia linh khí vào trong cơ thể họ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 335: Vậy thì liền chờ xem


Trương Vấn Thanh vô cùng hoảng sợ, thì ra là anh Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết kia cũng có hôn ước với nhau?

Chỉ thấy Tiêu Băng Tuyết khoanh hai tay vòng trước ngực, lạnh giọng nói: “Diệp Huyền, tôi cũng không có hứng thú quản chuyện riêng tư của anh.

Nhưng mà anh đã đồng ý giải trừ hôn ước với tôi, thế tại sao còn muốn ở trước mặt cha tôi cáo trạng việc tôi buộc anh từ hôn?”

Hôm nay cha của Tiêu Băng Tuyết gọi điện thoại cho cô, hỏi rằng có phải cô và Diệp Huyền nối lại hôn ước hay không, chuyện này khiến cho trong lòng Tiêu Băng tuyết như có một tảng đá lớn đè trong lòng. Cho nên Tiêu Băng Tuyết liền đến tìm Diệp Huyền.

Diệp Huyền thông minh như vậy đương nhiên liền biết Tiêu Băng Tuyết vì giấu giếm chuyện hủy hôn với cha và bị ông nổi giận mắng Tiêu Băng Tuyết mộ

Cho nên Tiêu Băng Tuyết thầm nhận định trong lòng, nhất định Diệp Huyền đang âm thầm giở trò quỷ.

“Cô hiểu lầm tôi rồi, tuy rằng cô cũng là người đẹp, nhưng tính cách của cô không hợp với khẩu vị của tôi.”

Diệp Huyền lạnh lùng cười nói: “Cho nên hôn ước giữa hai chúng ta được hủy bỏ, cô không biết tôi vui vẻ như thế nào đâu, lý do gì tôi phải đi cáo trạng chứ? Chẳng lẽ là muốn cô tiếp tục làm phiền tôi sao?”

Đương nhiên Tiêu Băng Tuyết nghe hiểu được Diệp Huyền đang nói móc cô, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Vậy hiện tại ngay bây giờ anh hãy gọi điện thoại cho. cha tôi, chính miệng nói cho ông ấy biết là do anh muốn hủy hôn với tôi đi.”

Diệp Huyền không nhịn được cười to lên: “Sao tôi lại thấy cô rất buồn cười vậy, rõ ràng là cô không muốn thực hiện hôn ước với tôi, vì cái gì lại để tôi gọi điện thoại nói với cha cô? Cô muốn gây chuyện thì gây một mình, tôi không hùa theo. cô đâu.”

Nói xong Diệp Huyền năm lấy tay Trương Vấn Thanh muốn rời khỏi chỗ này, Tiêu Băng Tuyết liền cắn răng nói: “Diệp Huyền, anh đừng có đắc ý vội. Tối mai ở yến tiệc của Phiền Chiến Vương, tôi sẽ trang điểm đến tham dự buổi tiệc, đến lúc đó tôi sẽ cho anh biết giữa chúng ta khoảng cách chênh lệch như thế nào.”

“Vậy thì liền chờ xem.”

Diệp Huyền chẳng hề để tâm, lộ ra ý cười khinh miệt. Giữa chúng ta đương nhiên là có sự chênh lệch rất lớn, cô chỉ là một người phàm tục bình thường, còn tôi là người tu tiên.

“Hừ!"

Tiêu Băng Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi rồi đần dần biến mất của Diệp Huyền, trong lòng càng nghĩ càng giận:

“Tôi thật sự không hiểu rõ, vì sao cha lại kiên trì muốn tôi kết hôn với loại người như này chứ..."

Vương Tiểu Vũ ở một bên nghe lời này ở trong lòng cũng thầm cười khổ: “Đại tiểu thư, đó chính là Huyền Hạo đại nhân.”

Nhìn thấy vẻ mặt dường như có gì đó không đúng của Vương Tiểu Vũ, Tiêu Băng Tuyết không nhịn được hỏi: “Tiểu Ngọc, dạo này em luôn phân tâm, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Không có, chẳng có suy nghĩ cái gì cả.”

Vương Tiểu Vũ vội vàng lắc lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, cô cho rằng Diệp Huyền có thể đang cố ý che giấu thân phận của mình, hoặc là có thể hắn ta là người có công lớn với quân đội, nên cho cô mới kiên quyết thúc giục chuyện đính hôn của hai người không?”

Tiêu Băng Tuyết cười lạnh: “Ha ha, chỉ bằng hắn ta hả? Không thể phủ nhận võ công của hắn cao, nhưng với tính cách phóng khoáng của hắn, thì làm sao có thể lập được chiến công với Chiến Bộ được?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,461
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 318: Anh chính là Huyền Hạo?


Diệp Huyền hơi mỉm cười, nói: “Cô đừng hiểu lầm, cơ thể hai người trúng kịch độc, tôi đang dùng linh khí để chữa trị độc cho cô mà thôi!”

Nữ sĩ quan phụ tá trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai. Bởi vì bàn tay dày của Diệp Huyền mang theo một cảm giác thoải mái ấm áp, linh khí truyền vào trong cơ thể tràn ngập năng lượng cực nóng, khiến cho cô vốn dĩ đang rét run, thân thể mềm mại dần dần khôi phục lại sự ấm áp!

Hơn nữa, bởi vì trải qua sự cọ rửa của nước biển, cổ áo trước ngực của mỹ nữ sĩ quan phụ tá đã mở ra, nội y nhỏ gợi cảm cũng lộ ra trước mắt Diệp Huyền. Cứ như vậy, hô hấp của mỹ nữ sĩ quan phụ tá nhịn không được cũng tăng thêm vài phần!

Nhưng thay vì nhìn lén cô, Diệp Huyền lại nghiêm túc điều trị. Mỹ nữ sĩ quan phụ tá vội vàng đỏ mặt hỏi: “Huyền Hạo đại nhân, cảm tạ ân cứu mạng của anh!”

“Tình hình của tiểu thư nhà tôi có ổn không?” Cô nhìn Tiêu Băng Tuyết vẫn bất tỉnh nhân sự, có vẻ vô cùng lo lắng: “Cô ấy trúng độc nghiêm trọng, chắc phải xuất động pháp bảo mạnh hơn mới có thể chữa khỏi cho cô ấy.”

Diệp Huyền di chuyển bàn tay to trước ngực mỹ nữ sĩ quan phụ tá, sau đó nhanh chóng cởi nút áo Tiêu Băng Tuyết!

Cứ như vậy, bộ ngực trắng nõn của Tiêu Băng Tuyết cùng với nội y gợi cảm bên trong cũng lập tức lộ ra, mang theo một chút ám hương nhàn nhạt.

Diệp Huyền hơi sửng sốt mới trấn định lại, hai tay đè lên người Tiêu Băng Tuyết, nhập linh khí, không cho cô khí độc công tâm mà chết. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tiêu Băng Tuyết, Diệp Huyền không ngờ hắn lại có cơ hội tiếp xúc. thân mật với Tiêu Băng Tuyết. Nếu nói ra, chỉ sợ bản thân cũng sẽ không tin, bản thân Tiêu Băng Tuyết cũng sẽ không tin.

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất thời trên mặt đỏ bừng, có vẻ có chút thẹn thùng nhẹ nhàng quay mặt di.

“Tôi chỉ là vì cứu tiểu thư nhà cô, nên mới làm như vậy.”

Diệp Huyền sợ cô sẽ nghĩ sai, nên nhẹ giọng giải thích một tiếng. Mỹ nữ sĩ quan phụ tá khẽ cắn môi, sau đó gật đầu đáp lại:

“Huyền Hạo đại nhân nhân phẩm cao thượng, đương nhiên là đáng tin cậy. Hy vọng anh có thể cứu tiểu thư nhà tôi tỉnh lại...”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, tập trung tinh thần cảm nhận tình hình trong thân thể Tiêu Băng Tuyết, nhưng kết quả lại không được như ý muốn: “Ngộ độc đã được một thời gian, khí độc cũng đã ăn mòn trái tim.”

Diệp Huyền hít một hơi sâu: “Nếu như không phải vừa rồi truyền một đạo linh khí vào cho Tiêu Băng Tuyết, có lẽ cô ấy đã không còn sống rồi.”

“Huyền Hạo, vậy có cách nào có thể cứu cô ấy không...”

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá gấp đến độ bật khóc, thân thể khế run rẩy, có thể thấy được trong lòng cô vô cùng lo lắng:

“Không cần lo lắng, tôi có thể cứu cô ấy. Chỉ cần hai người còn một hơi thở, thậm chí là chết, tôi cũng có cách.”

“Cùng lắm thì, tôi chuyển một ngụm tiên khí cho cô ấy là được!”

Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều, lập tức tháo mặt nạ xuống, định dùng miệng chuyển tiên khí chữa thương cho Tiêu Băng Tuyết!

Nếu nói linh khí tu tiên có thể trị thương xua độc, thì tiên khí của tu tiên giả lại là linh đan diệu dược cứu mạng!

Nhưng vừa tháo mặt nạ xuống, mỹ nữ sĩ quan phụ tá lập tức thấy rõ dung mạo của Diệp Huyền!

“Là anh?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom