Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cuồng Long Xuất Thế

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cuồng Long Xuất Thế
Chương 303: Lâm Thịnh!


Một cái tát dứt khoát và mạnh mẽ, khuôn mặt Tống Lâm Thịnh lập tức sưng đỏ lên, toàn thân mất khống chế đập vào bàn ăn, khiến toàn bộ trà trên bàn đổ ra ngoài!

“Cha!”

Sắc mặt Tống Khải thay đổi, vội vàng đứng dậy đỡ Tống Lâm Thịnh lên, đồng thời trừng mắt nhìn Diệp Huyền măng: “Anh, anh dám đánh cha tôi?”

Diệp Huyền lạnh giọng cười nói: “Cha anh bất kính với nhà họ Lâm chúng tôi trước, đáng bị đánh! Về phần anh muốn cướp người phụ nữ của tôi, anh cũng nên bị đánh!”

Bốp!

Vừa dứt lời, Diệp Huyền đã tát thẳng vào mặt Tống Khải, khiến anh ta ngã xuống đất!

“A!”

Tống Khải bị Diệp Huyền đánh bay, khóe miệng rỉ ra máu, người đập mạnh xuống bàn rồi ngã xuống đất!

Lúc này, hai cha con Tống Lâm Thịnh và Tống Khải đều bị đánh ngã xuống đất, chật vật không thôi!

“Lâm Thịnh! Khải Nhi!”

Tống lão gia thấy Diệp Huyền đánh con trai và cháu trai của mình ngã xuống đất, lập tức nổi trận lôi đình!

“Diệp Huyền, cậu, một tên nhà quê, vậy mà quá phách lối vô độ!”

Tống lão gia giận dữ hét lên, đập mạnh vào bàn, khí thế hung dữ, uy phong lúc trước không hề suy giảm!

“Tôi phách lối vô độ?”

Diệp Huyền không khỏi cười lạnh. Hắn không những không sợ tiếng hét giận dữ của Tống lão gia mà còn đến thẳng chỗ ông ta:

“Ông ỷ vào mối quan hệ và nguồn lực của mình mà uy hiếp Lâm lão gia để gả Thanh Nham vào nhà họ Tống. Đây mới là phách lối vô độ. Ông đáng bị đánh!”

Bốp!

Một cái tát cực mạnh được vung ra, Tống lão gia lập tức kêu gào thảm thiết, ngay cả hàm răng giả cũng bay ra ngoài, ông ta ngã xuống mép thùng rác bên cạnh, đầu óc lập tức choáng váng!

“Diệp Huyền, cậu đây là không muốn sống nữa!”

Tống Lâm Thịnh bình thường ở Cảnh Bộ luôn có dáng vẻ cao thượng, bây giờ lại nhìn thấy một nhà ba người bị Diệp Huyền đánh ngã xuống đất, ông ta làm sao có thể nhịn được!

Ông ta cắn răng miễn cưỡng đứng lên, không để ý đến khóe miệng vẫn đang chảy máu, lao về phía Diệp Huyền!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 304: Anh nghĩ bây giờ chúng tôi có ổn không?


Diệp Huyền nhanh chóng tát vào mặt Tống Lâm Thịnh hơn mười cái!

Kết quả, khuôn mặt của Tống Lâm Thịnh lập tức sưng lên, tóc dính đầy máu! Cuối cùng, Diệp Huyền đạp ông ta ngã xuống đất!

Tình huống này đều ngoài dự đoán của mọi người!

Động tác của Diệp Huyền nhanh đến mức không hợp thói thường!

Cả Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham đều ngây ngẩn cả người!

Họ biết Diệp Huyền ra tay hung ác, nhưng không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức này!

Hắn vừa ra tay đã đánh bại ba người nhà họ Tống, thậm chí còn đánh Tống Lâm Thịnh như đầu heo!

Đặc biệt là người nhát gan như Lâm Vân Bạch, ông sợ đến mức hồn bay phách lạc!

Lúc này, người quản lý sơn trang vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy người nhà họ Tống bị đánh đến mức mặt mũi sưng húp, anh ta lập tức bị dọa đến mức tim đập điên cuồng!

“Sắp có chuyện lớn rồi..."

Quản lý nhanh chóng yêu cầu nhóm bảo vệ vây quanh, Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn họ, ánh mắt như điện nói:

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, mấy người không được qua đây, miễn cho bị tôi đánh một trận.”

Quản lý và bảo vệ lập tức bị khí thế bá đạo của Diệp Huyền khống chế, đều đứng ở cửa không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao Tống Lâm Thịnh với tư cách là một trong những người đứng đầu Cảnh Bộ đã bị Diệp Huyền đánh đến bầm dập, nếu lúc này anh ta chọc giận Diệp Huyền thì hậu quả chỉ mới nghĩ thôi cũng thấy sợi!

Tuy nhiên, người quản lý nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Hồng Hoa, nói với anh ta rằng ở đây đã xảy ra chuyện, kêu anh ta nhanh chóng đến đây!

Trong phòng riêng! Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Lâm Vân Bạch mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng giận dữ hét: “Diệp Huyền, anh không muốn sống nữa hả?! Vậy mà anh dám đánh Tống lão gia và người nhà họ Tống?”

“Lần này anh gây chuyện lớn, gây chuyện lớn rồi! Lần này anh không chỉ tự chuốc rắc rối mà còn mang tai họa đến cho nhà họ Lâm chúng tôi!”

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt và cáu kỉnh của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh nói: “Cháu chỉ vừa mới đánh mấy con chó thôi, chú đã sợ đến mức vậy sao?”

Lâm Vân Bạch càng tức giận, khàn giọng mắng to: “Anh có bị điên không? Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách chính của Cảnh Bộ, nếu đánh ông ta, chẳng phải sẽ đắc tội toàn bộ Cảnh Bộ sao!”

“Hơn nữa, Tống lão gia có mối quan hệ không tầm thường với các lãnh đạo. cấp cao! Chỉ cần họ mở miệng, họ có thể lợi dụng quyền lực của quan chức cấp cao để đánh sập hoàn toàn Tập đoàn Lâm Thị!”

“Nhà họ Lâm chúng tôi có thể phá sản bất cứ lúc nào, chúng tôi thậm chí sẽ bị coi là đồng lõa của anh, bị buộc tội hành hung cảnh sát, cuối cùng sẽ bị tống vào tùi”

Nghe xong lời này, ánh mắt Diệp Huyền càng thêm sắc bén: “Nhà họ Tống ỷ vào thế lực của Cảnh Bộ để bắt nạt người khác, phách lối, độc đoán, đáng bị dạy cho một bài học!”

“Nếu không phải chú là cha của Thanh Nham thì với việc chú giật dây ông nội gả Thanh Nham cho Tống Khải, cháu đã đánh chú một trận rồi!”

Thấy Diệp Huyền đằng đằng sát khí, Lâm Vân Bạch không khỏi sợ hãi, tim đập loạn xạ, ông sợ Diệp Huyền tức lên thật sự đánh mình nên đành phải ngậm miệng!

Tuy nhiên, Lâm Vân Bạch cũng không dám để yên mọi chuyện, Ông nhanh chóng đi tới trước mặt Tống lão gia và Tống Lâm Thịnh, vẻ mặt nịnh nọt đỡ họ từ dưới đất lên:

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 305: Hôm nay tôi phải đánh anh!


“Phó cục Tống, Tống lão gia, thực sự xin lỗi

Lâm Vân Bạch suýt nữa muốn khóc, nói một cách đáng thương: “Là Diệp Huyền không biết điều, lỗ mãng, bốc đồng, việc này không thể trách nhà họ Lâm chúng tôi được! Ai làm nấy chịu, mọi người đối phó Diệp Huyền là được rồi!”

“Tránh ra!”

'Tống Lâm Thịnh và Tống lão gia không chút lưu tình đẩy Lâm Vân Bạch ra rồi nói: “Đêm nay bất kể ai tới đây cũng không thể cứu Diệp Huyền được, nhà họ Lâm mấy người cũng chờ chịu chết đi!”

Nói xong, Tống Lâm Thịnh bấm điện thoại: “Tôi bị một thằng nhóc đánh ở sơn trang ven hồ! Nhanh dẫn người tới!”

Thấy nhà họ Tống vô cùng tức giận, trong lòng Lâm Vân Bạch âm thầm kêu khổi

Ông dữ dăn trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Đều là hoạ do cậu gây ra! Nhà họ Lâm lần này bị cậu hại thảm rồi!”

Bốp!

Lâm Vân Bạch vừa dứt lời, một cái cái tát vang dội dán lên mặt ông, đánh ông đến nổi đầu óc quay cuồng!

Tuy nhiên người ra tay không phải là Diệp Huyền, mà là Lâm lão gia đang đứng bên cạnh!

Lần này Lâm Vân Bạch càng bối rối hơn: “Cha, sao cha lại đánh con?”

Bốp!

Không ngờ Lâm lão gia tiếp tục đánh thêm một cái nữa vào mặt Lâm Vân Bạch: “Hôm nay tôi phải đánh anh! Bởi vì anh không có cốt khí, không có tính người, mặt mũi nhà họ Lâm đều bị anh vứt sạch!”

Khuôn mặt Lâm Vân Bạch đỏ lên, tuy nhiên vẫn dùng lý lẽ biện luận: “Cha, con nịnh bợ nhà họ Tống không phải cũng là vì suy nghĩ cho nhà họ Lâm sao, con làm sai chỗ nào?”

Lâm lão gia nghe Lâm Vân bạch giảo biện, càng tức giận hơn: “Có rất nhiều cách để tốt cho nhà họ Lâm, nhưng anh lại muốn chọn cách đáng xấu hổ nhất!”

“Nhà họ Tống không coi ai ra gì, căn bản sẽ không coi trọng nhà họ Lâm chúng ta! Dù Thanh Nham gả cho Tống khải thì nhà họ Lâm có thể bay lên thành phượng hoàng sao, tuyệt đối không thể nào!”

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ bị nhà họ Tống lợi dụng, chúng ta sẽ mang tiếng xấu là bán nữ cầu vinh, trên thực tế chỉ là con chó của nhà họ Tống mà thôi!”

“Còn anh là cha ruột Thanh Nham, thế nhưng lại không cân nhắc đến cảm nhận của con gái, thậm chí còn nghĩ cách chia rẽ con bé và Diệp Huyền!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 306: Diệp Huyền!


Lâm Thanh Nham lập tức bật khóc!

Đối mặt với tình yêu thương và sự bao bọc của Lâm lão gia, trong lòng cô vô cùng cảm động, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng với cha mình.

“Tôi cũng sẽ không để người khác bắt nạt cô. Mặc kệ nhà họ Tống có năng lực lớn đến đâu thì cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp cô đi!”

Diệp Huyền dịu dàng ôm Lâm Thanh Nham, ấm giọng thì thầm an ủi.

“Hu hu..."

Lâm Thanh Nham càng không thể khống chế, trong lúc nhất thời khóc to lên!

“Thanh Nham...”

Lâm Vân Bạch nhìn Lâm Thanh Nham khóc thương tâm càng khó chịu, sự xấu hổ trong lòng khiến ông nhất thời không biết nên nói gì. Đêm nay nhà họ Lâm hoàn toàn đắc tội với nhà họ Tống, ông còn khiến Lâm Thanh Nham buồn bã và thất vọng về mình, có thể đêm nay ông hoàn toàn thất bại. Tuy nhiên mọi chuyện đã thành kết cục đã định, dù ông hối hận cũng không kịp.

“Ha ha, lúc này bắt đầu giả bộ đáng thương, còn có ích gì sao?!”

'Tống Lâm Thịnh cắn chặt răng, cười gằn!

'Tống lão gia vẫn giữ vẻ mặt khó chịu nói: “Diệp Huyền, mấy người lập tức sẽ biết trêu chọc nhà họ Tống sẽ có kết quả bi thảm như thế nào!”

“Hừ”

Lâm lão gia lạnh lùng hừ một cái, đứng trước mặt Diệp Huyền vô cùng kiêu ngạo mà nói:

“Diệp Huyền, chuyện tối nay tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu! Dù bị bắt ngồi tù thì ông nội cũng không do dự!”

Diệp Huyền cười yếu ớt một tiếng rồi nói: “Tấm lòng của ông nội cháu xin nhận. Tuy nhiên một nhà họ Tống nho nhỏ còn chưa đủ để đối phó được với cháu!”

Nghe thấy vậy, người nhà họ Tống lập tức cười rộ lên!

Rõ ràng là cười lạnh trong cơn thịnh nội

Đặc biệt là Tống Lâm Thịnh, ánh mắt ông ta mang theo ánh sáng lạnh thấu xương: “Bây giờ vì nghênh đón Phiền Chiến Vương, Cục Cảnh sát và Chiến bộ đều chuẩn bị sẵn sàng, ra lệnh cấm mọi người làm loạn, bây giờ cậu công khai đánh cảnh sát, tội càng không thể tha thứ!”

“Lần này cậu không ngồi tù trên hai mươi năm thì cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể ra! Tôi rất muốn xem xem, cậu có bản lĩnh đến đâu để tránh khỏi số phận bị bắt!”

Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Tống Lâm Thịnh, trong lòng người nhà họ Lâm càng không ngừng bồn chồn. Mặc dù Tống Lâm Thịnh phách lối đến ghê tởm, nhưng ông ta nói không sai.

Mấy năm trước cũng từng có một giai đoạn kiểm soát chặt chế tương tự, thiếu gia của một gia tộc lớn uống say động thủ đánh người, mà đối tượng bị đánh vừa vặn cũng là người của nhà họ Tống!

Cuối cùng thiếu gia kia bị phán vào tù, kết án mười lăm năm, gia tộc lớn kia căn bản không dám có bất kỳ ý kiến nào, thậm chí còn đem lễ vật đến nhà họ 'Tống để nhận lỗi và xin hoà giải!

Trải qua chuyện lần đó, người dân ở trong thời gian quản lý chặt chế đều cẩn thận từng li từng tí, ai cũng không dám ẩu đả trong thời gian này. Thực lực cường đại của nhà họ Tống cũng khiến các gia tộc lớn nhỏ ở Dương Thành phải kiêng ky!

Nhà họ Tống cũng trở thành gia tộc không giàu có nhưng có thẩm quyền và thể diện hơn so với bất kỳ gia tộc giàu có nào. Nhìn thấy người nhà Tống Lâm Thịnh tự tin, Diệp Huyền lại là cười lạnh nói:

“Vậy tôi cũng muốn nhìn xem, nhà họ Tống mấy người có bản lĩnh gì để đối phó tôi”

Nói xong, Diệp Huyền dứt khoát tìm một cái ghế dựa rồi đặt mông ngồi xuống, đầu tiên rót trà cho Lâm lão gia, sau đó mình cũng cầm lấy tách trà, dương dương tự đắc uống. Tư thái nghênh ngang của hắn khiến ba người nhà Tống Lâm Thịnh vô cùng tức giận, tuy nhiên người của Cục Cảnh sát chưa đến, họ cũng không dám làm gì Diệp Huyền, sợ lại bị Diệp Huyền đánh thêm lần nữa!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 307: Triệu Hồng Hoa đều tới!


Thấy mọi người lo lắng, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nói: “Đừng lo lắng, cho dù là chuyện lớn gì tôi cũng có thể gánh vác được! Tôi sẽ để cho nhà họ Tống biết có bối cảnh chân chính là như thế nào!”

Ba người nhà Tống Lâm Thịnh căn răng, lạnh giọng cười nói: “Chỉ với tên nhà quê như cậu mà dám so bối cảnh với chúng tôi? Thật sự sắp chết rồi mà còn giả vời”

“Cục Cảnh sát điều tra, tất cả mọi người tránh hết ra!”

Hành lang truyền đến tiếng vang, nghe tiếng động thì hẳn có hơn mấy chục người, hơn nữa còn có âm thanh vũ khí va chạm, đội hình vô cùng dọa người!

Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia lập tức biến sắc!

Mặc dù trong lòng họ hốt hoảng, tuy nhiên vẫn đồng thời đứng trước mặt Diệp Huyền để bảo vệ hắn, dự định sẽ nhận trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra!

Bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể để Diệp Huyền bị bắt! Cùng lúc đó!

Một đám người với khí thế hung dữ xông vào phòng riêng, dẫn đầu là lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát — Cục trưởng Hình!

Đi cùng với anh ta là một người khác cũng có lai lịch không nhỏ, anh ta chính là đệ tử của Phiền Chiến Vương, chủ nhân của sơn trang ven hồ, Triệu Hồng Hoal

Bởi vì người bị đánh là Tống Lâm Thịnh và ông ta cũng giữ chức vị quan trọng trong Cục Cảnh sát, đây vấn đề này rất nghiêm trọng, cho nên Cục trưởng Hình và

Triệu Hồng Hoa đều tới!

Hai người cũng muốn biết đến cùng là ai mà không sợ chết, dám đánh hết ba ông cháu nhà họ Tống!

Biết rõ lúc này là thời gian quản lý chặt chẽ mà còn dám gây chuyện ẩu đả, quả thật muốn tìm đường chết!

“Cục trưởng Hình, ông chủ Triệu, tôi đang chờ mọi người tới!”

Nhìn thấy họ chạy đến, Tống Lâm Thịnh lập tức bỏ đi dáng vẻ ngang ngược và phách lối trước đó, thay vào đó nịnh bợ và lấy lòng:

“Hai vị phải lấy lại công lý cho nhà họ Tống chúng tôi!”

Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa nhìn thấy khuôn mặt ba người nhà họ Tống lúc này đều bầm tím, bị đánh thành không còn hình người thì giật mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!

Đặc biệt là cục trưởng Hình!

Người đó dám đánh Tống Lâm Thịnh đến mức vô cùng chật vật, như vậy vứt mặt mũi Cục Cảnh sát ở đâu?!

“Người đánh đâu?” Cục trưởng Hình trừng mắt hỏi! “Họ ở đói”

'Tống Lâm Thịnh lập tức kích động chỉ về phía Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham:

“Tên khốn đó đang trốn ở phía sau hai người kia!” Cục trưởng Hình lập tức theo hướng Tống Lâm Thịnh chỉ nhìn sang! “Là Lâm lão gia và cô Lâm Thanh Nham?”

Cục trưởng Hình đương nhiên biết người nhà họ Lâm, lập tức giật nảy mình!

Triệu Hồng Hoa cũng hít sâu một hơi!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 308: Cậu là cái thá gì!


Cảnh tượng đáng sợ đó, e rằng cả đời họ cũng không thể quên được!

Lúc này, Triệu Hồng Hoa và cục trưởng Hình yên lặng nhìn nhau trong giây lát, nhịp tim trong nháy mắt tăng vọt lên hơn 180!

Họ không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hai người mang quân đến bắt Diệp Huyền!

Tuy nhiên trong lòng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến!

Hai người thấy Diệp Huyền thong thả đi từ sau Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia ra, nói:

“Tiểu Hình, Tiểu Triệu, hai người rất có bản lĩnh đấy, vậy mà lại dám dẫn người đến bắt tôi?”

Giọng nói Diệp Huyền bình thản không có gì lạ, nhưng lập tức khiến cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa bị doạ đến mức tim đập thình thịch!

“Nguy rồi, nguy rồi, thật đúng là Diệp Huyền ở đây!” “Chúng ta thế mà chạy tới bắt Diệp Huyền?” “Mẹ nó! Cái tên khốn Tống Lâm Thịnh này lại hại chúng ta thảm đến vậy!”

Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa không khỏi thầm chửi rủa trong lòng, toàn thân cứng đờ, căn bản không dám động đậy!

Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham sợ hãi. Tất cả đều cho rằng vì cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa quá tức giận nên mới đứng đó không nhúc nhích!

Nhưng trong lòng hai người nhất định vô cùng phần nộ, trong phút chốc sẽ nổi giận!

Đến lúc đó, Diệp Huyền sẽ gặp rắc rối!

Đặc biệt trong lòng Lâm Thanh Nham rất thấp thỏm!

Bởi vì trước đó Diệp Huyền đã bị chị Hoa chọc giận, đã đánh người trong nhà hàng rượu của Triệu Hồng Hoa, nhờ có Triệu Hồng Hoa nên Diệp Huyền mới được thả đi!

Bây giờ Diệp Huyền lại đến sơn trang của Triệu Hồng Hoa gây chuyện đánh nhau, lần này Triệu Hồng Hoa chắc chắn sẽ không tiếp tục bỏ qua cho Diệp Huyền!

Hơn nữa, vừa rồi Diệp Huyền còn gọi cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa là Tiểu Hình và Tiểu Triệu? Đó là một sự thiếu tôn trọng đối với hai vị lãnh đạo!

“Diệp Huyền, anh không nên quá tức giận, đến việc mình đã nói cái gì anh cũng không nhận ra...”

Lâm Thanh Nham lo lắng suýt bật khóc!

Lâm Vân Bạch ở bên cạnh bị dọa đến mức gần như hồn lìa khỏi xác, trong lòng thầm kêu khổ:

“Biết ngay mà, tên khốn Diệp Huyền này nhất định đến hãm hại nhà họ Lâm...” Lúc này!

Sắc mặt Tống Lâm Thịnh đột nhiên tối sầm lại, trừng mắt nhìn Diệp Huyền rồi quát lớn:

“Diệp Huyền, thái độ của cậu đối với cục trưởng Hình và ông chủ Triệu như: vậy là sao? Cậu là cái thá gì!”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Lát nữa cục trưởng Hình và ông chủ Triệu sẽ bắt cậu đi, đến lúc đó cậu sẽ biết được hậu quả do mình gây ra, cậu cũng sẽ thấy được quyền lực của Cục Cảnh sát không phải là điều mà những người như cậu có thể tưởng tượng được!”

Tống Khải ở bên cạnh cũng cười mắng Diệp Huyền: “Thằng nhóc không biết điều, lần này anh cứ chờ bị bắt về cục đi, chờ nhìn thấy nhà họ Lâm biến thành hư vôi”

Hai cha con họ lúc này tức giận mắng Diệp Huyền, chủ yếu nghĩ rằng muốn khơi dậy sự tức giận trong lòng cục trưởng Hình và Triệu Hồng, để họ mạnh tay đối phó Diệp Huyền!

Không ngờ, cục trưởng Hình nhìn thấy cha con Tống Lâm Thịnh mắng Diệp Huyền với vẻ mặt kiêu ngạo, cuối cùng cũng không kìm được tức giận, vung một cái tát thật mạnh vào mặt Tống Lâm Thịnh!

Sau đó lòng bàn tay anh ta lại giơ lên, lại tát vào mặt Tống Khải!

“A!”

Hai cái tát của cục trưởng Hình mang theo sự tức giận mãnh liệt, lập tức làm cho Tống Lâm Thịnh và Tống Khải ngã xuống đất, khiến khuôn mặt vốn đã nhuốm máu của họ càng thêm vỡ vụn!

“Chuyện này!”

Những người có mặt thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể hiểu rõ tình huống!

Theo lý mà nói, cục trưởng Hình không nên trực tiếp bắt giữ Diệp Huyền sao, tại sao anh ta lại đột nhiên đánh Tống Lâm Thịnh và Tống Khải?



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 309: Nhà họ Tống lần này xong đời rồi!


Cục trưởng Hình thế mà lại đánh người của nhà họ Tống! Lúc này tất cả mọi người đều bị dọa không nhẹ!

Ngay cả những người do cục trưởng Hình dẫn đến cũng thấy kinh hãi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của cục trưởng!

Tuy nhiên, có một thuộc hạ không ngạc nhiên lắm, đó chính là đội trưởng Trần, người phụ trách giải quyết hậu quả khi Diệp Huyền giết quản gia Hoàng và phế thiếu gia nhà họ Khổng ở nhà hàng thịt nướng!

Hôm đó đội trưởng Trần nhận được điện thoại của cục trưởng Hình kêu anh ta nhất định phải trăm phần trăm nghe theo lệnh Diệp Huyền, thấy quản gia Hoàng bị Diệp Huyền giết, anh ta biết được Diệp Huyền đáng sợ như thế nào!

“Nhà họ Tống lần này xong đời rồi!"

Đội trưởng Trần nghĩ như vậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào. Tống Lâm Thịnh, cười lạnh chế nhạo, bình thường không ai bì nổi với Tống Lâm Thịnh nhưng bây giờ ông ta lại xảy ra xung đột với Diệp Huyền, rước lấy rắc rối. Lúc này, cục trưởng Hình cũng không còn nhìn ba người nhà họ Tống mà vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính cúi đầu rồi nói: “Anh Diệp Huyền, tôi thật sự xin lỗi!”

Triệu Hồng Hoa cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt: “Cậu Diệp Huyền, là chúng tôi không tiếp đón tốt, để người nhà họ Tống quấy rầy cậu, thật sự xin lỗi!”

Nhìn thấy hai nhân vật lớn cung kính cúi đầu xin lỗi Diệp Huyền, người nhà họ Lâm không khỏi kinh sợ!

Đặc biệt là Lâm Vân Bạch, ông khó mà tin được những gì mình thấy trước mặt!

Con rể mà ông chưa bao giờ xem trọng lại có năng lực lớn như vậy?? “Không phải mình xuất hiện ảo giác chứ?”

Ông nhanh chóng véo mạnh vào chân mình, lập tức đau đến nhe răng, chứng tỏ tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà là thật!

Ba người nhà họ Tống càng sợ đến ngây người!

'Tên quê mùa Diệp Huyền này lại thật sự khiến nhân vật lớn như cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa nói lời xin lỗi!

Cứ như vậy, họ thậm chí cảm thấy đến thế giới này đều trở nên không chân thật!

Mà lúc này đây, trong phòng chỉ có Diệp Huyền vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như trước, ung dung uống trà. Hắn không nói một lời, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa tiếp tục duy trì tư thế cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên!

Hai bên ai là người có địa vị, ai là kẻ ngốc, có thể thấy được rõ ràng!

Sau vài giây, Diệp Huyền đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Người nhà họ 'Tống nói muốn tôi ở tù hai mươi năm, họ còn muốn tập đoàn Lâm Thị trở thành hư vô, là hai người ở sau chống lưng cho họ sao?”

'Thình thịch!

Nghe Diệp Huyền chất vấn, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đột nhiên cảm thấy trái tim mình quá tải! Diệp Huyền như vậy là muốn trị tội, nếu như họ giải thích không rõ ràng thì nhất định sẽ bị nhà họ Tống liên lụy!

“Không phải, tuyệt đối không phải, chúng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến Tống Lâm Thịnh!”

Cục trưởng Hình vội vàng nói: “Bởi vì Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách Cảnh Bộ, tôi nghe nói anh ta xảy ra chuyện mới dẫn người chạy. đến đây để tìm hiểu tình hình!”

“Tôi tuyệt đối không phải muốn bắt anh Diệp, nếu tôi biết anh Diệp sẽ đến, dù lá gan lớn như trời cũng tuyệt đối không dám mạo phạm anh!”

Sắc mặt Triệu Hồng Hoa cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Cậu Diệp, tôi là chủ sơn trang này, tôi nghe nói ở đây xảy ra chuyện cho nên tới xem một chút, tuyệt đối không có ý quấy rầy cậu Diệp, càng không muốn can thiệp vào chuyện của nhà Tống Lâm Thịnh!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 310: Những người có mặt đều ớn lạnh sau lưng!


Diệp Huyền nhìn Tống Lâm Thịnh, sau đó cầm thiệp mời tham dự yến tiệc của Phiần Chiến Vương lên:

“Chỉ bằng cái này mà mấy người muốn nhà họ Lâm gả Lâm Thanh Nham vào nhà họ Tống?”

Vừa nói, Diệp Huyền vừa châm lửa, lập tức đốt thiệp mời! “Đừng!”

Nhìn thấy Diệp Huyền đốt thiệp mời của Phiền Chiến Vương, ba người Tống Lâm Thịnh không khỏi sợ hãi thốt lên!

Mọi người có mặt đều không khỏi hoảng hốt!

Đó là thiệp mời dự tiệc của Phiền Chiến Vương, rất khó tìm, quan trọng hơn, thiệp mời này tượng trưng cho sự uy nghiêm của Phiền Chiến Vương!

Diệp Huyền thế mà cứ như vậy đốt cháy!

Hắn không sợ chết sao?

Ánh mắt mọi người đều rơi vào cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa, tuy nhiên họ phát hiện hai người không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì khi thấy Diệp Huyền đốt thiệp mời của Phiền Chiến Vương!

Càng không có khả năng trừng trị Diệp Huyền với bất kỳ tội danh nào!

Lúc này, mọi người đều nhìn ra được bối cảnh Diệp Huyền nhất định không đơn giản!

Thậm chí, ngay cả Phiền Chiến Vương cũng không để vào mắt!

Thiệp mời dần dần cháy hết cũng giống như khuôn mặt tự cao tự đại của nhà họ Tống bị Diệp Huyền triệt để phá hủy!

“Chỉ bằng một cái thiệp mời mà làm cho nhà họ Tống mấy người đắc ý đến thế, mấy người thật sự cho rằng chỉ cần như vậy thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?”

Diệp Huyền cười khinh thường: “Chỉ cần tôi nói một câu, tôi có thể quyết định ai có thể tham dự yến tiệc này!”

“Nếu như tôi không đồng ý, cho dù là Phiên Chiến Vương - nhân vật chính lân này, tôi cũng có thể khiến hắn ngậm miệng chứ đừng nói một cái nhà họ Tống.”

“Thế mà mấy người không biết điều, còn dám so bối cảnh với tôi?”

“Hay nói đúng hơn, mấy người đến cùng còn có bao nhiêu bối cảnh đáng giá khoe khoang, bây giờ lộ ra hết đi nào.”

Sau khi Diệp Huyền đốt thiệp mời, hắn lạnh lùng nhìn chăm chằm đám người 'Tống Lâm Thịnh!

Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng mỗi một lời nói đều mang theo sự uy nghiêm đáng sợ khiến người ta cảm thấy khủng bố!

Những người có mặt đều ớn lạnh sau lưng!

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lúc này, Tống Lâm Thịnh, Tống lão gia và Tống Khải đều run lẩy bẩy không thể kiềm chết

Cho dù họ có ngu ngốc đến đâu, họ cũng có thể đoán ra rằng hôm nay nhà họ 'Tống đã gặp rủi ro lớn, đắc tội nhân vật lớn chân chính!

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

'Tống Lâm Thịnh lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, Tống lão gia và 'Tống khải cũng không khỏi quỳ trên mặt đất với khuôn mặt hoảng sợ!

“Chuyện này...!”

Thấy ba người nhà họ Tống lần lượt quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, người nhà họ Lâm càng cảm thấy khó tin!

Nếu là nửa tiếng trước, họ làm sao có thể nghĩ tới nhà họ Tống kiêu ngạo và uy phong không thua gì gia tộc giàu có lại thật sự quỳ gối trước mặt Diệp Huyền,

người chỉ ăn mặc hết sức bình thường!

Bối cảnh và sự uy phong của nhà họ Tống lập tức biến thành từng mảnh vụn sau khi gặp Diệp Huyền!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 311: Tuy nhiên


“Diệp Huyền, cảm ơn anh...” Lâm Thanh Nham yên lặng gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ mãnh liệt!

Bất giác, cô nắm lấy tay Diệp Huyền. Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô.

Mặc dù hai người chỉ giao tiếp bằng mắt, nhưng vào lúc này, tình cảm âm thầm đều thắng ngôn ngữ. Trong lòng Lâm lão gia cũng cảm thấy vô cùng khuây khỏa.

Tuy nhiên Lâm Vân Bạch lại nửa vui nửa buồn, trong lòng ngũ vị tạp trần!

Lúc đầu ông còn nghĩ đêm nay sẽ khiến Diệp Huyền xấu mặt, sau đó đuổi hắn đi, nhưng ông không ngờ lai lịch của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy!

Tên hề thật sự chính là Lâm Vân Bạch ông!

Cho nên bây giờ Diệp Huyền trở thành một nhân vật mà nhà họ Lâm có thể dựa vào, Lâm Văn Bạch không biết nên vui hay lo lắng!

Lúc này, ba người nhà họ Tống cúi đầu quỳ trên mặt đất liên tục nói xin lỗi! Giống như một tên hề, thật mất thể diện!

Cục trưởng Hình nhỏ giọng hỏi Diệp Huyền: “Anh Diệp, nên xử lý họ như thế nào?”

Triệu Hồng Hoa cũng thấp giọng nói: “Mặc kệ là công khai hay âm thầm, chỉ cần cậu Diệp nói một tiếng là được!”

Nói rồi, hai người họ dùng ánh mắt ra hiệu, đội trưởng Trần lập tức dùng trái tay đóng cửa phòng lại!

Ngay khi cánh cửa đóng lại, muốn đánh muốn giết, chỉ cần Diệp Huyền mở miệng là được!

Điều này khiến ba người nhà họ Tống sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, dập đầu điên cuồng với Diệp Huyền: ụ

“Xin lỗi anh Diệp, vừa rồi chúng tôi có mắt không tròng, chúng tôi biết sai rồi

“Xin cậu thương xót, tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một mạng! Van xin cậu, van xin cậu!”

Thấy họ liên tục cầu xin, Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ: “Mấy người nói xin lỗi tôi cũng vô dụng, tốt nhất mấy người nên đi cầu xin ông nội Lâm và Lâm Thanh Nhaml”

“Nếu như họ đồng ý bỏ qua cho mấy người, vậy tôi sẽ không so đo nữa.”

“Nếu họ không đồng ý bỏ qua cho mấy người, cho dù là thần tiên tới cũng không cứu được mấy người đâu.”

Nghe Diệp Huyền nói xong, sắc mặt ba người Tống Lâm Thịnh càng tái nhợt!

Họ làm sao có thể không hiểu được Diệp Huyền muốn họ quỳ xuống, xin nhà họ Lâm tha thứ!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 312: Cục trưởng Hình ra lệnh


“Xin lỗi vì vừa rồi đã đắc tội!”

“Hi vọng mọi người có thể rộng lượng tha thứ, bỏ qua cho chúng tôi!”

Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham thấy người nhà họ Tống quỳ xuống nói xin lỗi mình, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào!

Họ không bao giờ nghĩ đến có một ngày nhà họ Tống thật sự sẽ cúi đầu, càng không có nghĩ tới một ngày nhà họ Lâm lại có thể khiến nhà họ Tống quỳ xuống trước mặt mình!

Giờ phút này, oán hận tích tụ trong lòng Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia do bị ba người nhà họ Tống ức hiếp đã biến thành hư vô, trong lòng họ cảm thấy vô cùng sảng khoái và phấn chấn!

Cảm giác phấn khích khiến máu của họ dâng lên ngay lập tức!

Đây thực sự là một chiến thắng về thể diện!

Ở bên cạnh, cục trưởng Hình hạ thấp giọng hỏi Lâm lão gia: “Mọi người muốn thả họ không? Nếu không muốn thì chúng tôi lập tức hành động!”

Nói xong, cục trưởng Hình đặt tay lên khẩu súng trên thắt lưng, vẻ mặt đẳng đằng sát khít

Ba người nhà họ Tống sợ mất mật, đặc biệt là Tống Lâm Thịnh, bởi vì ông ta hiểu rõ nhất Cục trưởng Hình là ail

Nói một không hai, sát phạt không lưu tình!

Chỉ cần Lâm lão gia thật sự gật đầu, cục trưởng Hình sẽ kết liễu mạng sống của ba người nhà họ Tống họ không chớp mắt!

“Lâm lão gia, xin ông tha cho chúng tôi!”

Toàn thân Tống Lâm Thịnh run rẩy, nhịn không được ôm chặt chân Lâm lão gia: “Nhà họ Tống biết sai rồi, về sau sẽ không bao giờ ỷ thế bắt nạt nữa!”

Tống lão gia cũng run rẩy nói: “Lâm lão gia, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, xin anh thương xót, bỏ qua cho nhà họ Tống chúng tôi!”

Nhìn thấy họ quỳ trên mặt đất khóc thảm thiết, Lâm lão gia thở dài: Diệp Huyền, họ cũng đã được dạy cho một bài học rồi, hay là thả họ đi đi?”

Lâm Thanh Nham cũng nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên vẻ mềm lòng, gật đầu ra hiệu.

“Được thôi.”

Diệp Huyền khẽ cười, từ trên cao nhìn xuống ba người nhà họ Tống thể tha mạng cho mấy người, nhưng mấy người vẫn phải bị trừng phạt! Tôi cho mấy người ba ngày để giao tài sản bất hợp pháp cho nhà nước, sau đó dọn ra khỏi Dương Thành, không bao giờ trở về.”

Nghe thấy vậy, Tống lão gia đột nhiên run lên!

Bởi vì lời này của Diệp Huyền đồng nghĩa với việc muốn tịch thu tài sản của nhà họ Tống, phá hủy hoàn toàn danh tiếng và tài sản mà nhà họ Tống đã dày công kinh doanh trong mấy chục năm qua!

Mặc dù trong lòng họ rất không cam lòng, tuy nhiên có thể lấy được mạng là tốt lắm rồi.

“Được!”

Tống lão gia hít sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn Lâm lão gia và cô Lâm đã tha mạng cho chúng tôi!”

Diệp Huyền lạnh giọng nói: “Mấy người có thể cút đi rồi! Tiểu Hình, Tiểu Triệu, mấy người phụ trách giám sát họ hoàn toàn rời khỏi Dương thành.”

Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa lúc này mới như trút được gánh nặng, bởi vì Diệp Huyền hoàn toàn không có ý trách họ!

“Đưa họ ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của anh Diệp!”

Cục trưởng Hình ra lệnh, cấp dưới của anh ta lập tức đưa ba thành viên của nhà họ Tống ra ngoài, trong phòng nhanh chóng được xử lý sạch sẽ. Lúc này, Lâm Vân Bạch như ngồi bàn chông, tâm trạng vô cùng nôn nóng, không biết nên đi hay ở lại.

Lâm lão gia quát lớn với Lâm Vân Bạch: “Anh còn ngơ ngẩn ở đó làm gì, nhanh chóng xin lỗi Diệp Huyền đi!”

Lâm lão gia tử rít lên một tiếng, lập tức khiến Lâm Vân Bạch sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Ha ha..."

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 313: Đêm nay tôi đã hiểu


Bị Diệp Huyền mỉa mai, Lâm Văn Bạch hối hận vô cùng, vì sao trước đây ông lại coi thường Diệp Huyền?

'Thậm chí đêm nay còn cố ý bày ra Hồng Môn Yến, muốn Diệp Huyền mất mặt trước mọi người!

Lâm Văn Bạch lúc này mới hiểu rõ, muốn Diệp Huyền thực sự tha thứ cho mình, nhất định phải bày tỏ thái độ chân thành nhất!

“Diệp Huyền, tôi biết mình đã làm sai, sai trái vô cùng!”

“Tôi không nên xen vào chuyện tình cảm của anh và Thanh Nham, càng không nên liên minh với người ngoài để sỉ nhục anh!”

“Tôi cũng không nên có lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì địa vị gia đình mà muốn dùng mọi cách để đối phó với anh, thậm chí muốn đuổi anh đi!”

“Anh nói không sai, tôi là kẻ hèn nhát và bất tài, để Thanh Nham phải chịu quá nhiều bất bình và áp lực!”

“Tôi chỉ biết ra vẻ ta đây ở nhà, so đo mọi chuyện, chẳng có chút chí lớn nào!”

“Đêm nay tôi đã hiểu, tôi nhận thức được sai lầm của mình, tôi thành tâm xin lỗi anhl”

“Tôi, tôi xin quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh!”

Lâm Văn Bạch nghiến răng, quỳ xuống, muốn dẹp bỏ hết sĩ diện và lòng tự trọng để bày tỏ lòng áy náy với Diệp Huyền!

“Cha!”

Lâm Thanh Nham sửng sốt, không ngờ Lâm Văn Bạch lại không màng sĩ diện quỳ xuống để cầu xin Diệp Huyền tha thứ!

Nếu ông thực sự quỳ xuống, Diệp Huyền có khả năng sẽ tha thứ cho Lâm Văn Bạch!

Tuy nhiên, từ đó về sau, Lâm Văn Bạch không còn mặt mũi đối diện với mọi người trong nhà. Có thể thấy, Lâm Văn Bạch đã thực sự nhận ra được sai lầm của mình.

“Chú Lâm.” Diệp Huyền vội vàng đưa tay ngăn Lâm Văn Bạch lại, đồng thời đỡ ông dậy,

vừa cười vừa nói: “Cháu đùa thôi, trong lòng cháu thực ra không hề oán hận chú gì cả.”

“Cháu chỉ hy vọng chú có thể ghi nhớ bài học này, nên chú không cần quỳ xuống đâu. Quan trọng hơn, chúng ta không phải kẻ thù, chúng ta là người một nhà mài”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Lâm Văn Bạch sững sờ, sau đó nước mắt tuôn trào ral

Ông không ngờ Diệp Huyền lại rộng lòng như vậy, lập tức tha thứ cho mình, thậm chí còn bảo vệ sĩ diện cho ông, nói rằng họ là người một nhà!

“Diệp Huyền, tôi cảm ơn anh rất nhiều.” Lâm Văn Bạch cố nén nước mắt, bưng chén trà lên, nói: “Mời anh uống trà!” “Được”

Diệp Huyền sảng khoái trả lời, đồng thời nhận lấy chén trà và uống cạn một hơi, điều này cũng cho thấy Diệp Huyền thực sự không hề trách cứ Lâm Văn Bạch!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 314: Dễ thương quá đi


Mọi người cùng cười sảng khoái, sau đó ngồi xuống ăn cơm. Bữa tối tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ. Lâm Thanh Nham không nhịn được tò mò hỏi: “Diệp Huyền, anh và Phiền

Chiến Vương có quan hệ như thế nào vậy?”

Mọi người cũng đầy bụng nghi vấn, liền nhìn sang Diệp Huyền. Diệp Huyền mỉm cười trả lời:

“Tôi là ân nhân cứu mạng của Phiền Chiến Vương, từng lập chiến công hiển hách cho Chiến Bội!”

Cả nhà Lâm gia nghe Diệp Huyền trả lời ai nấy cũng đều gật gù, trong lòng sáng tỏ!

Trước đây nếu nghe Diệp Huyền nói vậy, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng hắn đang khoác lác. Nhưng giờ đây, chỉ cần Diệp Huyền nói, họ đều tin tưởng không nghỉ ngời

Lâm Thanh Nham lại nhẹ giọng hỏi: “Vậy, anh rốt cuộc là ai?”

Đối mặt với câu hỏi này, Diệp Huyền khế cười: “Thân phận của tôi khá đặc biệt, hiện tại không tiện tiết lộ quá nhiều.”

“Khi có cơ hội thích hợp, tôi sẽ nói hết cho mọi người biết. Hơn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nói dối nửa lời.”

Lời nói của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham vô cùng kích động, cô dần nhận ra rằng người đàn ông mình yêu thương còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.

“Vậy khi anh nói thích tôi, hẳn là không phải giả dối đúng không?”

Lâm Thanh Nham nhẹ giọng hỏi. Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi thật lòng thích cô, không hề nói dối, tôi sẽ dùng hành động để cô tin tưởng!

Nói rồi, Diệp Huyền đưa tay dưới gầm bàn, lén lút sờ lên đôi chân thon thả mang tất dài của Lâm Thanh Nham, sau đó nhẹ nhàng bóp một phát!

“Hự!”

Trái tim Lâm Thanh Nham run lên, đồng thời cảm nhận được một cảm giác tê dại khó tả lan tỏa khắp đôi chân.

Cảm giác kỳ diệu này giống như lúc Diệp Huyền lén sờ bắp chân của Lâm Thanh Nham tại quán cà phê vậy.

Cảm giác khoái cảm ập đến khiến Lâm Thanh Nham run rẩy toàn thân, khuôn mặt cũng ửng đỏ. Thật kích thích!

“Anh làm gì thế, mọi người đang nhìn kìa!”

Lâm Thanh Nham nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng càng lộ rõ vẻ lúng túng. Nàng cố gắng dùng bàn tay ngọc ngà của mình ngăn cản bàn tay hư hỏng của Diệp Huyền.

“Ha ha.”

Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền càng thêm thích thú, ghé sát tai nàng thì thâm:

“Tôi đã sớm nhận ra, trong cô ẩn chứa một đam mê... Cô đặc biệt thích những trò đùa kích khích...”

Bốp!

Bị Diệp Huyền nhìn thấu tâm tư, phơi bày bí mật thầm kín, trái tim Lâm Thanh Nham lại một lần nữa rung động!

Nàng vừa vui mừng, vừa lo lắng, vừa thẹn thùng, lại vừa cảm thấy ngọt ngào.

Nỗi xúc cảm nồng nàn khiến hình ảnh Lâm Thanh Nham khi nhìn Diệp Huyền như một con cừu non ngoan ngoãn chờ đợi anh chiếm lấy, hoàn toàn buông thả bản thân.

“Trời ạ..."

Hình ảnh Lâm Thanh Nham, nữ tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng bá đạo, giờ đây lại nhu mì ôn nhu tạo nên sự khác biệt rõ ràng, khiến trái tim Diệp Huyền rung động:

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 315: Vì vậy sau khi


Thấy Diệp Huyền hỏi như vậy, Lâm Thanh Nham ngượng ngùng quay đầu đi: “Anh hỏi tôi làm gì? Tôi chưa từng nói không cho anh về nhà họ Lâm nghỉ qua đêm mà.”

Nói đến đây, Lâm Thanh Nham không giấu được nụ cười kích động thầm lặng, trong mắt hiện rõ sự mong đợi. Trong lòng cô thực sự không biết khao khát được ở một mình trong phòng với Diệp Huyền đến nhường nào!

Vì vậy sau khi ngồi ở ghế sau xe, cô cũng không đóng cửa lại ngay. Diệp Huyền đương nhiên cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, hắn lập tức nhanh chóng ngồi lên xe, ngồi sát vào đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham.

“Người đẹp, trùng hợp thật đấy!”

Diệp Huyền trên mặt lộ ra nụ cười tà đạo, Lâm Thanh Nham không khỏi buồn cười, ánh mắt giấu không được tình ý tràn ngập: “Anh đó, thật không biết xấu hổ.”

Nhìn thấy tình cảm sâu đậm ân ái giữa hai người, Lâm lão gia ngồi ở hàng. ghế đầu cười hơ hơ thành tiếng. Sau khi cả nhóm về đến nhà, mỗi người về phòng nghỉ ngơi. Lâm Thanh Nham dẫn đầu, đôi chân xinh đẹp hướng đi về phòng, Diệp Huyền cũng theo sát phía sau.

Hắn cẩn thận quan sát từ dưới lên chiêm ngưỡng đôi chân mang tất đen gợi cảm, quyến rũ của Lâm Thanh Nham, cũng như thân hình gợi cảm của cô, hắn không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên trong lòng: “Dáng người của Thanh Nham thực sự quá tuyệt rồi...”

Bước vào phòng là lúc hai người thực sự ở một mình. Hai người đang ăn tối đã cảm thấy ngứa ngáy, Diệp Huyền trên đường về nhà cũng lén lút tán tỉnh cô,

khiến Lâm Thanh Nham vừa bối rối vừa mê đắm!

Thái độ nửa vời vừa chối từ vừa không thôi thúc của Lâm Thanh Nham càng khiến Diệp Huyền mê mẩn hơn!

Lúc này, hai người cuối cùng cũng ở một mình với nhau, không khí trong nháy mắt trở nên nóng lên!

Soạt roạt!

Diệp Huyền đột nhiên dùng tay trái đóng cửa lại, làm Lâm Thanh Nham giật mình run nhẹ lên!

Cô còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Huyền đã đem Lâm Thanh Nham ép vào. tường, hai tay cô chạm vào ngực hắn! “Diệp Huyền.”

Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền gần như mặt đối mặt, hơi thở của họ đột nhiên trở nên nặng nề hơn, hơi thở dịu dàng cao ngất dâng lên, không ngừng đập vào ngực Diệp Huyền.

“Anh, anh muốn làm gì?"

Mặc dù Lâm Thanh Nham nói có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt và giọng nói đã phản bội tâm tình mong đợi của cô!

“Cô nghĩ là sao.”

Diệp Huyền hơi cong môi, đôi môi dày trong nháy mắt che lấy khuôn miệng anh đào của Lâm Thanh Nham, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Thanh Nham, sau đó không một lời thương lượng mà ép cô về hướng người hắn!

Lâm Thanh Nham hừm nhẹ lên một tiếng, nhưng trong nháy mắt bị Diệp Huyền bá đạo làm lu mờ, cô vô thức nhắm mắt lại hưởng thụ, để cho môi và răng của Diệp Huyền hung hãn chiếm hữu mình!

Diệp Huyền cảm giác được rằng Lâm Thanh Nham đã trở thành một con mèo. ngoan ngoãn, hắn không nhịn nữa mà đêm khí huyết trong cơ thể càng ngày càng dâng trào lên, hắn hôn Lâm Thanh Nham càng thêm cuồng nhiệt hơn!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 316: Vẫn là để tôi làm đi vậy!


“Diệp Huyền, có người đang tìm anh...” Lâm Thanh Nham từ trong cơn mê tỉnh lại, Diệp Huyền cũng thở dốc, cầm

điện thoại di động bên cạnh lên. Sau khi trả lời điện thoại, lông mày hắn chợt cau lại. Hóa ra là cuộc gọi từ Chiến bộ!

Một trong bốn vị đại vương độc ác trốn thoát khỏi nhà tù, tên tội phạm nghiêm trọng được gọi là Thiên Cẩu Đại Vương, đã bị đào ra ngoài!

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết và một số vị chiến thần khác đã dẫn người của họ truy lùng hắn ta!

Tuy nhiên, Thiên Cẩu Đại Vương rất hung hãn và rất giỏi sử dụng chất độc!

Một trận chiến giữa hai bên đã nổ ra, Thiên Cẩu Đại Vương dứt khoát cho nổ tung mình trước sự bao vây và đàn áp nặng nề của Chiến bộ!

Một số chiến thần tại hiện trường lập tức bị nhiễm độc!

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết và nữ trợ thủ của cô cũng bị rung chuyển bởi sức mạnh dâng trào của vụ nổ, rơi xuống thác nước không dấu vết, sống hay chết cũng không chắc chắn được!

Vì vậy, chiến bộ đặc biệt gọi Diệp Huyền đến ứng cứu!

“Chuyện như vậy mà cũng xảy ra được ư?”

Ánh mắt Diệp Huyền bỗng nhiên lạnh lùng!

“Diệp Huyền, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lâm Thanh Nham nhanh chóng kéo quần áo của Diệp Huyền lên, vẻ mặt quan tâm hỏi.

“Anh có việc bắt buộc phải xử lý, cần phải ra ngoài một chuyến.”

Diệp Huyền bất đắc dĩ cười khổ, vẻ mặt rất áy náy. Mặc dù Lâm Thanh Nham vẫn không biết thân phận của Diệp Huyền, nhưng cô cũng đại khái đoán được. Diệp Huyền là người có trách nhiệm quan trọng nên cô không hề trách móc hắn. Cô nhẹ nhàng an ủi: “Vậy anh đi làm việc của anh đi, chuyện giữa chúng ta... sau này hãng nói vậy...”

Nói như vậy, Lâm Thanh Nham đỏ mặt một lúc, điều này hoàn toàn khác với tính khí độc đoán và lạnh lùng thường ngày của cô. Diệp Huyền nóng lòng muốn lao vào người cô lần nữa, đắm chìm trong hương thơm nữ tính. Tuy nhiên, hắn phải đè nén ngọn lửa tà dâm trong lòng và đi tới hỗ trợ.

Tuy rằng Diệp Huyền không có ấn tượng tốt với Tiêu Băng Tuyết, nhưng Tiêu Băng Tuyết dù sao vẫn là sống chết vì đất nước, cho nên Diệp Huyền không có lý do gì mà không tới cứu cô ta. Ân oán phân minh, đây là nguyên tắc sống của Diệp Huyền!

“Thanh Nham, tôi đi bận việc đây.”

Diệp Huyền nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cằm quyến rũ của Lâm Thanh Nham: “Bảo bối của tôi, chúc em có giấc mộng đẹp.”

Nói xong, Diệp Huyền từ cửa sổ nhảy xuống, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.

Lâm Thanh Nham nhìn đống bừa bộn trong phòng và chiếc váy bị Diệp Huyền bá đạo xé nát, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Trong khoảnh khắc vô thức, Lâm Thanh Nham đã rơi vào lưới tình, hoàn toàn yêu Diệp. Huyền mà không thể thoát ra được.

Ở bên kia. Diệp Huyền đeo mặt nạ, dưới ánh trăng cầm kiếm tiến về phía trước, đồng thời trong lòng không khỏi suy nghĩ.

“Mình cùng Thanh Nham chuyện tốt không thành mấy lần đều là Tiêu Băng Tuyết làm lỡ chừng ngắt ngang.”

“Chẳng lẽ kiếp trước mình thật sự nợ cô ta cái gì sao?”

Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, giống như sao băng lóe lên trong bóng tối, rất nhanh đã đến địa điểm mà nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang gặp nạn!

Chỉ thấy mấy vị chiến thần của Giang Nam chiến bộ đều bị thương ngã xuống đất, các bác sĩ quân y đi cùng cũng đang nỗ lực chữa trị cho họ.

Tuy nhiên, Thiên Cẩu Đại Vương cực kỳ hung ác trong việc sử dụng chất độc, hơn nữa khí độc tự phát nổ sẽ ăn mòn cơ thể con người nên chất chống nọc độc mà các bác sĩ quân y sử dụng không thể nào giải độc hoàn toàn!

“Vẫn là để tôi làm đi vậy!”

Diệp Huyền từ trên trời cao hét lớn lên, một vị chiến thần liếc mắt liền nhận ra Diệp Huyền đeo mặt nạ, lập tức hưng phấn nói: “Huyền Hạo đại nhân tới cứu chúng ta rồi!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 317: Hốc mắt của vị chiến thần


“Đúng vậy! Bọn họ đã ngã xuống từ bên kia!

Hốc mắt của vị chiến thần kia lập tức phiếm hồng: “Chiến thần Tiêu Băng Tuyết vì để cứu chúng tôi, bản thân cô ấy đã nhào tới ngăn cản uy năng tự bạo. của Thiên Cẩu đại vương!”

“Nữ sĩ quan phụ tá của Tiêu Băng Tuyết vì trợ giúp Tiêu Băng Tuyết, kết quả cũng bị nổ rơi xuống thác nước, không biết tung tích!”

“Thác nước nối liền với đại dương, hơn nữa trên người hai người họ trúng kịch độc, chỉ sợ là không cứu được nữa...”

Nghe xong lời này, Diệp Huyền bất giác nghĩ đến dáng vẻ của Tiêu Băng Tuyết và nữ sĩ quan phụ tá kia. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Hai người phụ nữ này tuy rằng bình thường tính tình kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối trung thành và chịu trách nhiệm với tổ quốc và nhân dân, làm sao mình có thể thấy chết mà không cứu chứ?”

Những chiến thần và chiến sĩ ở đây bi phẫn đan xen, bất chấp trên người còn mang theo vết thương, định nhảy xuống nước toàn lực triển khai hành động tìm kiếm cứu nạn!

“Mọi người nghỉ một lát đi, tôi đi cứu Tiêu Băng Tuyết và nữ sĩ quan phụ tá kia.”

Diệp Huyền ngăn mọi người lại, ánh mắt kiên định nói: “Mọi người yên tâm, tôi nhất định có thể tìm được hai người họ!”

Nói xong, Diệp Huyền ngự kiếm phi hành, cùng lúc đó vận dụng tiên pháp thần kỳ, che kín toàn bộ lực cảm ứng trong phạm vi mấy chục kml

Dưới sự tìm kiếm của lực cảm ứng, Diệp Huyền rất nhanh đã phát hiện hai bóng dáng ở trên một hoang đảo. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp lúc này cả người ướt đẫm, ánh mắt gắt gao nhắm lại, ngực cao nhô lên mềm mại như không phập phồng lên xuống, có thể thấy được hô hấp cực kỳ yếu ớt!

Tính mạng đang nguy kịch! “Tiêu Băng Tuyết!”

Diệp Huyền nhìn thấy hai người Tiêu Băng Tuyết và mỹ nữ sĩ quan đều chỉ còn sót lại một hơi thở, không dám có một tia chần chờ, hắn lập tức lao tới. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp cả người ướt đẫm, quần áo dán chặt vào người, quần cũng quấn chặt vào đôi chân dài, đường cong lung linh lồi lõm của phụ nữ hiện ra rõ ràng không thể nghi ngờ.

Đặc biệt là dáng người Tiêu Băng Tuyết vốn dĩ vô cùng nổi bật, hiện giờ quần áo dán vào thân thể mềm mại, da thịt toàn thân trắng như mỡ, trước ngực mềm mại gần như muốn nhảy ra, vô cùng hấp dẫn!

Diệp Huyền âm thầm thán phục một tiếng, nhưng lúc này không phải lúc thưởng thức mỹ nữ, cứu người mới là mấu chốt, vì vậy hắn lập tức bắt mạch cho. hai người họ!

Khám qua mạch đập, hắn phát hiện tuy rằng trên người mỹ nữ sĩ quan phụ tá có độc, nhưng mức độ trúng độc không nặng như Tiêu Băng Tuyết:

“Chắc là Tiêu Băng Tuyết vì cứu những chiến hữu khác, nên một mình gánh vác phần lớn độc khí do Thiên Cẩu đại vương tự bạo phát ra, cho nên bị thương nặng nhất!”

Diệp Huyền không khỏi nhíu mày lại, hai tay hắn lập tức đồng thời đặt ở trên lồng ngực trái phải của Tiêu Băng Tuyết và mỹ nữ sĩ quan phụ tá, nhanh chóng đánh một tia linh khí vào trong cơ thể họ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 318: Anh chính là Huyền Hạo?


Diệp Huyền hơi mỉm cười, nói: “Cô đừng hiểu lầm, cơ thể hai người trúng kịch độc, tôi đang dùng linh khí để chữa trị độc cho cô mà thôi!”

Nữ sĩ quan phụ tá trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai. Bởi vì bàn tay dày của Diệp Huyền mang theo một cảm giác thoải mái ấm áp, linh khí truyền vào trong cơ thể tràn ngập năng lượng cực nóng, khiến cho cô vốn dĩ đang rét run, thân thể mềm mại dần dần khôi phục lại sự ấm áp!

Hơn nữa, bởi vì trải qua sự cọ rửa của nước biển, cổ áo trước ngực của mỹ nữ sĩ quan phụ tá đã mở ra, nội y nhỏ gợi cảm cũng lộ ra trước mắt Diệp Huyền. Cứ như vậy, hô hấp của mỹ nữ sĩ quan phụ tá nhịn không được cũng tăng thêm vài phần!

Nhưng thay vì nhìn lén cô, Diệp Huyền lại nghiêm túc điều trị. Mỹ nữ sĩ quan phụ tá vội vàng đỏ mặt hỏi: “Huyền Hạo đại nhân, cảm tạ ân cứu mạng của anh!”

“Tình hình của tiểu thư nhà tôi có ổn không?” Cô nhìn Tiêu Băng Tuyết vẫn bất tỉnh nhân sự, có vẻ vô cùng lo lắng: “Cô ấy trúng độc nghiêm trọng, chắc phải xuất động pháp bảo mạnh hơn mới có thể chữa khỏi cho cô ấy.”

Diệp Huyền di chuyển bàn tay to trước ngực mỹ nữ sĩ quan phụ tá, sau đó nhanh chóng cởi nút áo Tiêu Băng Tuyết!

Cứ như vậy, bộ ngực trắng nõn của Tiêu Băng Tuyết cùng với nội y gợi cảm bên trong cũng lập tức lộ ra, mang theo một chút ám hương nhàn nhạt.

Diệp Huyền hơi sửng sốt mới trấn định lại, hai tay đè lên người Tiêu Băng Tuyết, nhập linh khí, không cho cô khí độc công tâm mà chết. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tiêu Băng Tuyết, Diệp Huyền không ngờ hắn lại có cơ hội tiếp xúc. thân mật với Tiêu Băng Tuyết. Nếu nói ra, chỉ sợ bản thân cũng sẽ không tin, bản thân Tiêu Băng Tuyết cũng sẽ không tin.

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất thời trên mặt đỏ bừng, có vẻ có chút thẹn thùng nhẹ nhàng quay mặt di.

“Tôi chỉ là vì cứu tiểu thư nhà cô, nên mới làm như vậy.”

Diệp Huyền sợ cô sẽ nghĩ sai, nên nhẹ giọng giải thích một tiếng. Mỹ nữ sĩ quan phụ tá khẽ cắn môi, sau đó gật đầu đáp lại:

“Huyền Hạo đại nhân nhân phẩm cao thượng, đương nhiên là đáng tin cậy. Hy vọng anh có thể cứu tiểu thư nhà tôi tỉnh lại...”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, tập trung tinh thần cảm nhận tình hình trong thân thể Tiêu Băng Tuyết, nhưng kết quả lại không được như ý muốn: “Ngộ độc đã được một thời gian, khí độc cũng đã ăn mòn trái tim.”

Diệp Huyền hít một hơi sâu: “Nếu như không phải vừa rồi truyền một đạo linh khí vào cho Tiêu Băng Tuyết, có lẽ cô ấy đã không còn sống rồi.”

“Huyền Hạo, vậy có cách nào có thể cứu cô ấy không...”

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá gấp đến độ bật khóc, thân thể khế run rẩy, có thể thấy được trong lòng cô vô cùng lo lắng:

“Không cần lo lắng, tôi có thể cứu cô ấy. Chỉ cần hai người còn một hơi thở, thậm chí là chết, tôi cũng có cách.”

“Cùng lắm thì, tôi chuyển một ngụm tiên khí cho cô ấy là được!”

Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều, lập tức tháo mặt nạ xuống, định dùng miệng chuyển tiên khí chữa thương cho Tiêu Băng Tuyết!

Nếu nói linh khí tu tiên có thể trị thương xua độc, thì tiên khí của tu tiên giả lại là linh đan diệu dược cứu mạng!

Nhưng vừa tháo mặt nạ xuống, mỹ nữ sĩ quan phụ tá lập tức thấy rõ dung mạo của Diệp Huyền!

“Là anh?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 319: Nhưng bây giờ


Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp không ngờ tới, người trước đây họ chán ghét nhất, lại là đại anh hùng mà họ vẫn luôn tôn kính và ngưỡng mộ trong lòng!

Cứ như vậy, nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp hoàn toàn bối rối!

Diệp Huyền nhíu mày, hắn cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, tôi chính là Huyền Hạo!”

“Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian nói quá nhiều, phải tranh thủ thời gian cứu người mới được!”

Nói xong, Diệp Huyền liền đẩy nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp ra, rồi tới gần Tiêu Băng Tuyết đang hôn mê!

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp vội vàng hỏi: “Anh, bây giờ anh định làm gì vậy?” “Truyền cho cô ấy một ngụm tiên khí, thì sẽ không sao.”

Diệp Huyền không nói thêm gì nữa, môi hắn liền dán vào đôi môi mềm mại đầy đặn của Tiêu Băng Tuyết!

Trong khoảnh khắc, Diệp Huyền rõ ràng cảm nhận được một cảm giác mềm mại mãnh liệt chạy khắp toàn thân!

Hơn nữa trong môi Tiêu Băng Tuyết còn tản ra một trận hương khí như có như không!

Điều này khiến Diệp Huyền trong nháy mắt có chút hoảng hốt, hắn nhanh chóng dùng môi cạy mở đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Tiêu Băng Tuyết ra, nhanh chóng thổi vào một ngụm tiên khít

“Cái này...

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp thấy Diệp Huyền vậy mà lại thật sự hôn Tiêu Băng Tuyết, nhất thời đầu óc cô hò hét hỗn loạn, đột nhiên có loại cảm giác không chân thực!

Nếu như sau khi Tiêu Băng Tuyết tỉnh lại biết được chân tướng, sẽ nghĩ như thế nào chứ?

“Ưm.”

Tiên khí tiến vào trong cơ thể, độc khí trên người Tiêu Băng Tuyết lập tức. được cọ rửa sạch sẽ, trên mặt cô cũng khôi phục lại huyết sắc, thân thể cũng trở nên ấm áp!

Đặc biệt là hô hấp của cô cũng khôi phục lại bình thường, bộ ngực cũng bắt đầu phập phồng mạnh mẽ, có thể thấy được rất nhanh cô sẽ tỉnh lại. Diệp Huyền nhếch miệng cười, nói: “Tiêu Băng Tuyết đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là có thể hoàn toàn khoẻ lại.”

“Thật sự là quá lợi hại rồi...

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp thấy Diệp Huyền thật sự cứu được Tiêu Băng Tuyết, vẻ mặt vô cùng kích động, trong lòng cũng dâng lên một nỗi cảm động mãnh liệt!

“Thái độ lúc trước của chúng tôi đối với anh ác liệt như vậy, sao anh còn nguyện ý cứu chúng tôi chứ...”

Cô nhẹ giọng hỏi một câu, hiển nhiên trong lòng mang theo sự áy náy và khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 320: Anh ấy đã rời đi rồi


Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp nhìn thấy ánh mắt Diệp Huyền nhìn chăm chằm thân thể của mình, nhất thời vẻ mặt xấu hổ, vội vàng sửa sang quần áo lại, trên mặt cô đã là một mảnh đỏ bừng.

Cô thầm nghĩ, có đôi khi vẻ mặt Diệp Huyền đứng đản, nhưng có đôi khi lại đột nhiên trở thành thái độ lỗ mãng, thật đúng là một người đàn ông dễ thay đổi. Vừa rồi hắn còn thay cô ấn ngực, truyền chân khí vào... Kỳ quái chính là, vừa rồi nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp bị ánh mắt của Diệp Huyền gắt gao nhìn chằm chằm thưởng thức, trong lòng ngược lại lại cảm thấy âm thầm vui mừng.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn chính là Huyền Hạo sao? Hay là, cá nhân người đàn ông mang theo tà khí này quá có mị lực? Trái tim nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp không khỏi đập loạn xạ!

Diệp Huyền lại không suy nghĩ sâu xa, chỉ thản nhiên cười nói: “Được rồi, Tiêu Băng Tuyết sẽ sớm tỉnh lại, tôi đã phát vị trí của hai người cho chiến bộ, bọn họ rất nhanh sẽ tới."

“Nghe cho kỹ, không thể nói cho Tiêu Băng Tuyết tôi chính là Huyền Hạo. Nếu không cuộc sống của tôi nhất định sẽ bị ảnh hưởng lớn. Tôi đói rồi, đi ăn khuya đây, tạm biệt.”

Nói xong, Diệp Huyền lại một lân nữa đeo mặt nạ lên, ngự kiếm rời đi, tiêu sái tự tại!

Giữa không trung, Diệp Huyền hồi tưởng lại dung nhan tuyệt hảo và dáng người vô cùng gợi cảm của Tiêu Băng Tuyết, hắn nhịn không được liền ngửi ngửi ám hương mơ hồ còn lưu lại giữa bàn tay và môi lưỡi. Hành vi môi đối môi thân mật vừa rồi của hai người, khiến hắn nhịn không được cười to:

“Thật thú vị...”

Lúc này, trên bãi cát: “Huyền Hạo đại nhân đi thong thải”

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp vội vàng đứng dậy, yên lặng cúi chào Diệp Huyền, nhìn hắn thật lâu: “Tiểu Vũ...”

Mà lúc này, Tiêu Băng Tuyết cũng đã tỉnh lại, hô một tiếng về phía nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp. Thì ra nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp tên là Vương Tiểu Vũ, hai mươi sáu tuổi, có chiều cao 1m68 mà phụ nữ hâm mộ nhất. Vương Tiểu Vũ vội vàng đỡ Tiêu Băng Tuyết dậy, quan tâm nói:

“Tiểu thư, cô cuối cùng cũng tỉnh lại...”

“Khụ khu...

Hai tròng mắt Tiêu Băng Tuyết hơi có vẻ mơ hồ, nói: “Rõ ràng tôi bị trúng kịch độc sắp chết rồi, là ai tới cứu tôi vậy...”

“Vừa rồi là Huyền Hạo đại nhân tới!”

Vương Tiểu Vũ vội vàng trả lời: “Anh ấy thi triển tiên pháp, lập tức cứu sống chúng ta!”

“Huyền Hạo đại nhân?”

Nghe được cái tên mình ngày nhớ đêm mong, hai tròng mắt Tiêu Băng Tuyết lập tức tỏa sáng lấp lánh, cô vội vàng nhìn xung quanh: “Anh ấy đâu?”

“Tiểu thư...”

Ánh mắt Vương Tiểu Vũ hơi dại ra, trả lời: “Huyền Hạo đại nhân sau khi cứu cô thì liền rời đi.”

“Anh ấy đã rời đi rồi...”

Sắc mặt kích động của Tiêu Băng Tuyết lập tức sa sút, trong lòng cảm thấy trống trải:

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Huyền Hạo đại nhân cứu tôi xong lập tức rời đi, anh ấy còn chưa biết trong lòng tôi khát vọng được nhìn thấy anh ấy sao?”

“Hay là do tôi không nữ tính, nên anh ấy căn bản không muốn ở lại với tôi thêm vài giây?”

Cho tới nay, Tiêu Băng Tuyết không chỉ có thiên phú tu luyện cực cao, hơn nữa tự hào chính là dung nhan tuyệt mỹ cùng với dáng người gần như hoàn mỹ của cô. Biểu hiện của Huyền Hạo khiến Tiêu Băng Tuyết không khỏi tự ti.

Nhìn thấy dáng vẻ bưồn bã mất mát của Tiêu Băng Tuyết, Vương Tiểu Vũ vội vàng an ủi:

“Tiểu thư, cô ngàn vạn lần không nên nghĩ nhiều, có lẽ là do Huyền Hạo sự vụ quấn thân, cho nên mới vội vã rời đi như vậy.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 321: Chuyện này


“Cô nói gì? Huyền Hạo ấn tay lên ngực tôi...”

Tiêu Băng Tuyết giật mình, vô thức chạm vào bộ ngực cao ngất của cô, lại vuốt ve đôi môi gợi cảm của cô: “Hơn nữa, Huyền Hạo còn hôn môi tôi?”

“Trời ơi, vậy chẳng phải tôi và Huyền Hạo đã hôn nhau sao? Mà Huyền Hạo cũng cướp đi nụ hôn đầu của tôi... Nụ hôn đầu của tôi lại là cho Huyền Hạo?!”

Nghĩ đến đây, Tiêu Băng Tuyết đỏ bừng cả mặt, không giấu được sự ngượng ngùng xen lẫn vui mừng, khóe miệng cũng cong lên. Nàng tiểu thư kiêu ngạo này, rõ ràng là đã rung động!

Tiêu Băng Tuyết đột nhiên hỏi tiếp: “Tiểu Vũ, Huyền Hạo độ tiên khí cho tôi lúc. nào? Cô thấy tướng mạo của hắn thế nào? Mau kể cho tôi nghe!”

Vương Tiểu Vũ giật mình, nhớ lại lời dặn dò cẩn thận của Diệp Huyền về việc giữ bí mật, đành cố găng nói dối: “Hắn nói thân phận của mình đặc biệt, lúc truyền độ tiên khí đã bảo tôi quay người đi, nên tôi không biết hắn trông thế nào...”

Tiêu Băng Tuyết thất vọng, nhưng ngay lập tức lại tỏ ra hiểu chuyện: “Cũng đúng, thân phận của hắn không tầm thường, lại là chiến bộ cơ mật. Tuy nhiên tôi cảm thấy hắn chắc chắn là một người đàn ông tuấn tú, phong độ...

“Chuyện này...”

Vương Tiểu Vũ nhìn Tiêu Băng Tuyết tưởng tượng về ngoại hình của Diệp Huyền, trong lòng lo lắng: “Nếu sau này tiểu thư biết Diệp Huyền chính là Huyền Hạo đại nhân, thì cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

Tiêu Băng Tuyết thấy Vương Tiểu Vũ hoảng hốt, vội vàng lo lắng hỏi: “Tiểu Vũ, cô không sao chứ? Có bị thương gì không?”

“Không, không sao.”

Vương Tiểu Vũ vội vã xua tay, lại một lần nữa thầm chột dạ. Lúc này, phân đội cứu viện của chiến bộ chạy tới.

“Tiểu thư, Tiểu Vũ, cuối cùng cũng tìm được hai người!”

Phó quan Vương Phi nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ, lập tức vui mừng khôn xiết, hốc mắt đỏ hoe!

Vài ngày trước, hắn được Diệp Huyền cứu khỏi một trận đánh, nên hôm nay may mắn thoát chết. Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ cũng rất vui mừng, vội vàng kéo cổ áo mà Huyền Hạo mở ra lên, rồi cùng mọi người lên thuyền rời đi. Vương Tiểu Vũ nhìn hòn đảo dần dần đi xa, trong lòng thầm nghĩ:

“Nếu gặp lại Diệp Huyền đại nhân, ta nhất định phải đối xử tốt hơn.”

Nghĩ đến Diệp Huyền chính là Huyền Hạo đại nhân trong truyền thuyết, Vương Tiểu Vũ vẫn còn cảm thấy có chút hoảng hốt.

Ngày hôm sau.

Tin tức Tiêu Băng Tuyết hợp lực với các vị chiến thần của Giang Nam chiến bộ giết chế Thiên Cẩu đại vương đã lan truyền khắp nơi. Các nàng anh dũng chiến đấu, cũng đã nhận được sự đánh giá cao của chiến bộ.

Tất cả chiến sĩ tham gia truy bắt đều được đề bạt thăng chức nửa cấp, ghi nhận công lao và ban thưởng bốn trăm vạn!

Đặc biệt, Tiêu Băng Tuyết trong lúc nguy nan đã anh dũng tấn công Thiên Cẩu đại vương, ngăn chặn thương vong quy mô lớn cho chiến bộ, lập chiến công hạng nhì!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 322: Cô hiểu tính tình


'Tập đoàn Lâm thị.

Lâm Thanh Nham nhìn thấy tin tức nóng hổi ngày đó, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ trước sự anh dũng và vô tư của Tiêu Băng Tuyết.

Nhưng Lâm Thanh Nham bỗng nhiên nhận ra điều gì đó!

“Tiêu Băng Tuyết bắt được một Thiên Vương vượt ngục vào ngày hôm đó, Diệp Huyền đột nhiên bỏ đi trong bữa tiệc tại nhà họ Lưu!”

“Tối hôm qua Tiêu Băng Tuyết triển khai truy bắt Thiên Cẩu đại vương vượt ngục, Diệp Huyền cũng đột nhiên nói có việc bận rồi đi...”

“Mà Diệp Huyền cũng thừa nhận bản thân có liên quan đến chiến bộ, chẳng lẽ Diệp Huyền đến chỉ viện cho Tiêu Băng Tuyết?”

Nghĩ đến hai chuyện này có liên quan mật thiết, Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi: “Theo suy đoán của mình, Diệp Huyền tuyệt đối không phải người bình thường!”

“Đúng vậy, trước kia hắn đã nói với ta rằng hắn và Tiêu Băng Tuyết có hôn ước, chẳng lẽ hắn nói thật?”

Nghĩ đến những điểm nghi vấn, Lâm Thanh Nham lập tức chạy đi tìm Diệp Huyền!

“Nếu như Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền cũng có hôn ước, vậy thì thật tệ!”

Lâm Thanh Nham nghĩ đến điều này, lập tức đi đến văn phòng bộ phận để hỏi rõ ràng với Diệp Huyền!

“Chị Thanh Nhaml!”

Dương Duy vội vàng chạy đến chào hỏi khi nhìn thấy cô, nụ cười nịnh nọt nở rộ trên khuôn mặt: “Chị đến tìm Diệp đại ca sao?”

“Đừng nhiều chuyện, đi làm việc của mình đi.”

Lâm Thanh Nham lườm anh ta một cái, Dương Duy lập tức cười xảo quyệt rồi đi mở cửa. Tuy nhiên, anh ta không thực sự rời đi mà núp ở sau cánh cửa lén lút quan sát tình hình bên trong!

Diệp Huyền không thể kìm được nụ cười khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham đến.

Hôm nay, Lâm Thanh Nham ăn mặc rất độc đáo!

Cô mặc một bộ vest công sở màu tím ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon thả của cô.

Trên chiếc cổ trắng ngần của cô còn quấn một chiếc khăn lụa màu hồng, đẹp đến nao lòng!

Đôi chân dài thon thả được bao bọc bởi đôi vớ đen cao cổ, quả thực hút hồn!

Cô đi một đôi cao gót mũi nhọn màu đỏ, trang phục vô cùng thanh lịch và quyến rũ!

Hơn nữa còn toát lên một khí chất khiến người ta muốn chinh phục!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Thêm vào đó, hương thơm cơ thể nồng nàn của cô lại khiến Diệp Huyền nhớ đến màn “củi khô lửa bốc” suýt chút nữa xảy ra giữa anh và Lâm Thanh Nham trong căn phòng tối hôm qua!

“Thanh Nham, em hôm nay, rất đẹp!”

Đối với mỹ nhân, Diệp Huyền không bao giờ tiếc lời khen ngợi!

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham cũng không khỏi thầm vui mừng!

Cô hiểu tính tình Diệp Huyền, vì vậy, bộ vest ôm eo theo phong cách nữ cường nhân này là cố ý mặc cho anh xeml

“Diệp Huyền, em có chuyện muốn hỏi anh!”

Lâm Thanh Nham tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Huyền, nhẹ giọng hỏi:

“Trước đây anh từng nói với em rằng anh và Tiêu Băng Tuyết có hôn ước, chuyện đó có thật không?”

Nghe vậy, Diệp Huyền khẽ nhíu mày, khẽ gật đầu: “Ừm, đúng vậy, chuyện đó là thật.”

“Hoá ra chuyện này lại là thật sao...”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top