Dịch Full Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: 120: Phá Hỏng


Cô gái nhỏ ngồi trên người hắn mà th ở dốc, tư thế ám muội khiến ai nấy cũng đều phải ngại ngùng không dám nhìn.

Cái vật kia còn ở trong cơ thể cô, đến khi hắn đặt cô xuống giường rồi rút ra thì nó vẫn chưa chịu cúi đầu.
Đúng là một vật thể ương ngạnh mà.

ngôn tình hài
Ở trong cơ thể cô, nóng bỏng như sắt nung.

Kiều Uyển Nhi có thể cảm nhận thấy sự bành trướng của nó rất rõ ràng.

Ngang tàn to lớn, chẳng xem ai ra gì.
Lúc này cô đã xụi lơ, đầu gục lên vai hắn, mồ hôi tuông ra như mưa.


Đôi môi hồng đào hé mở liên tục th ở dốc, trông như con mèo nhỏ đáng thương.
Trong căn phòng xa hoa, đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, quả là khung cảnh khiến không ai có thể nói nên lời.
Mùi hương sắc d.ục thoang thoảng trong không khí và tiếng th ở dốc yếu ớt động lòng của cô gái khiến cho người đàn ông lần nữa không thể cầm lòng.
Lục Nghên Dương đêm nay chẳng muốn làm người nữa, dù cô có mắng hắn đến khản cổ thì cho đến tận bình minh hắn vẫn sẽ ôm chặt lấy cô vào lòng, ra sức yêu thương.
Chẳng có lấy một câu báo trước, hắn cứ thế ôm lấy cô gái đang ngồi trên người mình đứng lên rồi nhấc từng bước đi vào phòng tắm.

Cái vật kia chưa giây phút nào rời khỏi địa phương mềm mại ấm áp và nhiều nước, như muốn đánh dấu rằng nó chính là thứ duy nhất có thể đi vào.
Theo từng bước hắn di chuyển, nó cũng chui sâu vào bên trong.

Tiếng hít thở không thông kèm theo âm thanh yếu nhược phóng túng và mang ý trách móc của cô cứ vang lên bên tai hắn.

Nhưng như thế càng khiến cho Lục Nghiên Dương càng quyết tâm sẽ thức đến sáng.
“ Ah~ ưm… khoan … ư … khoan.

đã~”.
Lạch cạch…
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông cũng rất nhanh đã ôm cô gái nhỏ của mình đi vào.

Hắn mở nước trong bồn, nhưng vẫn chưa có ý định sẽ thả cô xuống.
Kiều Uyển Nhi vừa mới ra, giờ đây lại tiếp tục bị cái dùi cui kia hành hạ, chẳng thể nào tỉnh táo được.
Giờ đây ngoài cái vật đó đang ở trong cơ thể mình thì cô chẳng thể nào nghĩ được bất cứ thứ gì khác.
Hắn chủ động nắm lấy tay cô vòng qua cổ mình, cánh tay dài vòng xuống bắp đùi rồi bá đạo đặt nó lên cánh tay mình, dùng thứ sức mạnh quái vật đó nâng cô lên.


Kiều Uyển Nhi có chút lo lắng bản thân sẽ ngã xuống đất, ra sức níu lấy cổ hắn, xem nó như vật cứu cánh.
Cô phối hợp, người đàn ông hài lòng cắn vào vành tai non mềm, như đang muốn khen thưởng.
Cô không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, chỉ nghe tiếng gầm gừ bên tai.
Sau đó hắn không kiên dè thúc hông, đẩy vào sâu bên trong cô.
“ Ah~” - Kiều Uyển Nhi ngửa đầu ra phía sau, chẳng biết vì quá bất ngờ hay vì kh0ái cảm ùa về.
Tư thế này mỗi khi hắn thúc hông, cặp m ông tròn mịn của cô cũng đong đưa theo, vô ý cùng hắn phối hợp.
Ánh mắt Lục Nghiên Dương chẳng giây phúc nào rời khỏi người cô, hắn muốn nhìn rõ mọi biểu cảm của cô.
Mỗi lần nhịp nhàng, đôi gò b ồng lại lắc lư điên cuồng, máu nóng trong người hắn vì thế mà tăng cao, nhanh chóng và mạnh bạo đâm thẳng vào.
Thứ mà hắn nâng niu, giờ đây chỉ muốn tận lực khiến cho nó phải hư.
Đón xem tập mới nhất trên mangatoon
Kiều Uyển Nhi, em đúng là tiểu yêu tinh mà.

Khiến cho tôi ra nông nỗi này.
Cô không ngừng r3n rỉ, âm thanh ngọt ngào mê hoặc, pha chút lẳng lơ khiến cho cô không thể nào tin vào tai.

Đây là do cô phát ra ư?

Không muốn tin, muốn mau chóng dừng ngay cái âm thanh damdang này nhưng chẳng tài nào làm được, cả cơ thể không nghe lời cô nữa rồi.
Càng về sau càng kịch liệt, hắn phóng túng vô cùng, lực đạo lẫn tốc độ ngày một nhanh, như muốn khiến cho cô cảm nhận được sự nhiệt tình của mình.
Đúng là tà đạo, vì không thể nói rõ bằng lời nên dùng cơ thể để chứng minh.

Cùng dùng chính cơ thể để cô phải chịu khuất phục.
Hắn chậm rãi đè cô lên bức tường lạnh lẽo, sau đó lu.ận độ.ng với tốc độ cực kỳ nhanh.
Gầm lên một cái rồi giải phóng.
Kiều Uyển Nhi rất nhanh cũng liền bắt kịp, cơ thể co rút rồi lần nữa xụi lơ.
Cô chẳng còn sức sau hai lần buông thả bản thân.

Hắn bước đến bên bồn tắm rồi đặt cô vào đó.
Nước đã sớm tràn ra bên ngoài, nhưng chẳng thể làm cho họ lưu tâm cho đến khi kết thúc lần thứ hai..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: 121: Tội Lỗi


Lục Nghiên Dương tắt vòi nước rồi đi ra bên ngoài.

Kiều Uyển Nhi nhìn thấy hắn rời đi, thở phào.
Cuối cùng cũng đã xong rồi, nếu còn thêm lần nữa thì cô sẽ chết mất.
Dù có sống thì cũng thoi thóp, ngày mai chẳng thể nào đi làm được đâu.
Xem như hắn vẫn còn lương tâm.
Đúng là tên cầm thú mà, chưa kịp nghỉ ngơi đã bồi thêm một cú.

Định giết cô à?
Kiều Uyển Nhi ngửa đầu ra sau, thả lỏng cơ thể trong dòng nước ấm, tận hưởng sự thoải mái mà nó đem lại.
Cơn mệt mỏi cùng bao nhiêu thứ nhớp nháp dính đầy trên cơ thể đều bị cuống trôi.
Nếu chỉ vừa mới hai lần mà cô đã gục ngã thì mớ đồ ăn chất lượng cô ăn mỗi ngày chẳng có ích lợi gì.

Nhưng nếu nói là khoẻ thì không thể nào, giờ đây chân của cô run rẩy liên hồi, hệt như đứa bé vừa mới chập chững biết đi.
Loáng thoáng nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân, Kiều Uyển Nhi chỉ có thể chậm rãi mở đôi mắt.


Hàng lông mi cong vút run lên, nốt ruồi nơi khoé mắt thực sự tô điểm cho sự yêu kiều này.

Vẻ yếu đuối làm cho người ta muốn che chở.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Nhìn thấy thân ảnh của người đàn ông còn chẳng thèm quấn lấy một mảnh vải, cô cũng lười xấu hổ rồi.

Đúng hơn là không còn sức để mà thét lên:
‘Anh đừng qua đây’.
Nghe có hơi giả tạo nhỉ.

Làm xong lần thứ hai rồi mà bảo đừng có đến gần.
Nếu cô nói vậy thì giống như thứ đuọc gọi là ‘tình thú’ mà Hạ Liên Tâm nói rồi còn gì.
Thân ảnh tr@n trụi kia đến gần, ngồi ở ngoài thành bồn tiện tay vuốt v e mái tóc có chút ướt của cô, vén nó ra phía sau.
Lục Nghiên Dương đưa tay đỡ phía sau gáy cô, sau đó cúi đầu bắt lấy cánh môi đang hé mở.
Hắn nhẹ nhàng cho lưỡi vào khuấy đảo, bao nhiêu ngọt ngào của cô đều bị hắn nuốt vào bụng.
Cả cơ thể cô run lên, dòng điện trong cơ thể lại bắt đầu chạy, tê rần.
Sau một lúc hắn mới luyến tiếc buông cánh môi kia ra, tiện thể kéo theo một sợi chỉ.
Lục Nghiên Dương li3m li3m môi, nhìn gương mặt cô đỏ hồng vì một màn vừa rồi, hắn cười.
Trong lòng nảy sinh chút tự hào.
Tiếp sau đó hắn liền chui vào bồn tắm, ngồi phía sau cô.

Bàn tay hắn tát nước xối lên bờ vai trắng noãn của vợ mình.
Lúc đầu chỉ muốn rửa trôi những thứ bản thân đã tạo trên người cô, nhưng tiếp theo đó thì không.
Nhìn dòng nước trong veo chảy từ bả vai xuống đôi gò b ồng, vây lấy đỉnh đỏ tròn rồi trút xuống bồn nước lặn mất tăm, hắn hứng thú ngồi đó mãi mê tát.
Đến cả thân chủ đang nằm lim dim cũng bị cái trò quái đản của hắn làm cho sôi máu.

Kiều Uyển Nhi cáu kỉnh dùng tay véo bắp đùi cứng như hòn đá của hắn, đanh giọng:
“ Anh … đang làm cái gì vậy?”.

Lục Nghiên Dương không biết xấu hổ, bị cô cảnh cáo mà vẫn không chịu ngừng, mở miệng thành thật đáp:
“ Tắm cho em”.
Kiều Uyển Nhi kéo bàn tay đó ra khỏi người mình, thẳng thừng mà mắng:
“ Tắm cái đầu anh, đừng có nghịch trên cơ thể tôi”.
“……..”.
Người đàn ông ngồi phía sau lưng nghe xong câu này chẳng còn động tĩnh gì nữa.

Thấy hắn đã an phận, cô cũng đã ngâm nước quá lâu, không muốn bị nhiễm lạnh, men theo thành bồn rồi đứng lên.
Không nghe thấy bất cứ tiếng động gì, cô có chút tò mò xoay đầu về phía hắn mà quan sát.
Giây tiếp theo liền thấy cả bầu trời tội lỗi.
Lục Nghiên Dương tr@n trụi ngồi trong bồn tắm, cơ thể cường tráng cùng với màu da ngăm trông rất là đàn ông.

Bất cứ ai khi nhìn thấy hắn trong bộ dạng không mảnh vải đều chỉ muốn lao đến điên cuồng giở trò xằng bậy.
Người đàn ông vạm vỡ với gương mặt lạnh băng, luôn luôn bật chế độ phòng bị tuyệt đối…
Sao … sao bây giờ … sao bây giừo lại cúi thấp đầu bày ra bộ dạng như bản thân bị ghẻ lạnh hất hủi vậy?
Đôi lông mày kiếm bị những sợi tóc có chút ươn ướt che đi, nhấm chìm sự bá đạo và tôn lên sự đáng thương.

Đôi mắt cũng có chút rầu rĩ mà cụp xuống, càng làm cho Kiều Uyển Nhi cảm giác như bản thân đã gây nên tội nghiệp gì đó rất ghê gớm.
Có phải cô nói nặng lời rồi không?
Kiều Uyển Nhi lắc lắc đầu, nếu cô nghĩ như thế thì chẳng khác gì cô gây ra lỗi lầm.

@@@@@@@@@@@@@@@@
Nếu giờ mình bảo: “mỗi chap nếu không hơn 2k like thì drop hoặc ngừng đến khi đủ mới up tiếp chap mới” thì sẽ thế nào?1
Trước giờ mình không thích ép buộc người khác phải làm thế này thế kia.

Mình muốn các bạn tự nguyện.
Like không mất bao nhiêu thời gian.
Nhìn thời gian và công sức của mình bỏ ra nhưng kết quả có chút không đạt được mong đợi mình cũng buồn lắm.
Đặc biệt là khi up 2 chap cùng lúc, mà số like cách nhau rõ rệt.
Nhưng mình ko drop, vì mình đã nói từ trước rồi.

Mỗi ngày 1 chap.
Đây là cách mình thực hiện lời hứa với fan và để bản thân không phải thấy cảnh bão chap nhưng số like thấp.
Tuy nhiên nếu rãnh thì mình cũng sẽ tặng chap.Chúng ta không quen biết gì nhau, vì đam mê mà kết nối.

Nên đừng nói gì đó tổn thương nhau nhé.1.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: 122: Bên Nhau Hơn Nửa Năm


Nhưng mà chỉ bảo hắn đừng có nghịch thôi mà, cũng đâu phải nói hắn đừng có không biết điều mà quấy phá trong lúc cô đang mệt.

Hoặc là đe doạ hay đánh mắng gì đâu chứ?
Bày ra gương mặt đó cho ai xem?
À, muốn cô cảm giác tội lỗi chứ gì?
Được lắm, đúng là boy tâm cơ.
“…….”.
Nhưng mà nhìn thấy hắn chẳng khác gì con cún to xác bị chủ nhân la mắng, có chút đáng thương.
Chắc không phải là đang giả vờ đâu.
Kiều Uyển Nhi vừa lê thân thể ra khỏi bồn tắm, vừa nghĩ ngợi trong đầu.
Nhưng chẳng lẽ bây giờ cô phải xin lỗi vì đã nói nặng lời?
Không nha!!!
Trong từ điển của cô và tất cả nữ nhân trong thiên hạ này tuyệt đối không có từ xin lỗi đâu.
Xin lỗi = cúi đầu = nhận thua.
Tuyệt đối không.
Hơn nữa, hắn thế kia mà tâm hồn chẳng lẽ yếu đuối như vậy à?

Là đậu hũ hay sao? Chỉ cần động vào liền nát?
Cô ứ có xin lỗi đâu.
Kiều Uyển Nhi hắng giọng:
“ E hèm, lần sau đừng có làm vậy nữa”.
Cô rời khỏi phòng tắm, quấn khăn cho cơ thể khô ráo rồi thay một bộ đồ sau đó trèo lên giường rồi ngủ mất.
Chỉ vừa ngã lưng xuống liền thiếp đi, dường như cả ngày hôm nay khiến cho cô rất mệt mỏi.
Chuyện của Lý Uyên cùng với mẹ chồng thực sự khiến cô mệt quá đi mà.
Sau đó lại đến hắn …
Sau đó …

Kiều Uyển Nhi cứ thế mà ngủ, khi hắn quấn khăn tắm đi ra ngoài thì đã thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường không còn bận tâm gì đến thế gian.
Hắn nhìn cô, bất giác câu lên nụ cười.

Dường như đối với Lục Nghiên Dương mà nói, chỉ cần cô vui vẻ thôi là đủ.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Mối quan hệ của đôi vợ chồng này không có những bước tiến rõ rệt, nhưng cải thiện từng ngày.
Thấm thoát đã hơn 6 tháng tính từ lúc vừa đăng ký kết hôn.
Lục Nghiên Dương có lẽ đã quen với việc phải nói những câu không quá sến sẩm và thật lòng nên cũng bắt đầu trò chuyện với cô nhiều hơn.
Lúc đầu không biết nói gì, hắn sẽ tìm hiểu xem cô niềm vui của cô, dần dần cũng đã có chủ đề để nói.
Kiều Uyển Nhi không thích hoa cỏ, thưởng trà, cũng không thích đọc sách nốt.

Vì những thứ đó đã lặp đi lặp lại mỗi ngày từ khi cô biết nhận thức.
Cuộc đời cô tràn ngập nỗi ám ảnh phải giỏi giang hơn người, phải trở nên hoàn hảo.

Nên cô cực kỳ ghét những thứ đó.
So với việc đó, cô thích nhìn ngắm những chú chim nhỏ bay lượn trên bầu trời vào buổi sáng.

Thích nghe thấy tiếng xào xạc của từng tán lá cây.


Thích cảm nhận đợt gió thổi man mát và thoang thoảng mùi hương trái cây hoa cỏ hoà quyện vào nhau.

Thích ngắm ánh trăng sáng và muôn ngàn vì sao lấp lánh mỗi khi đêm đến.
Những việc trước nay cô không được làm, giờ đây có thể thoả thích.
Khi chiếc xe chở cô đến công ty đi ngang qua một công viên nhỏ, cô thỉnh thoảng sẽ nhìn nhữn đứa trẻ nô đùa.

Tưởng tượng bản thân là một trong số đó, nụ cười rạng rỡ trên môi không hề bị dập tắt dù quần áo lấm lem, mồ hôi nhễ nhại.
Lục Nghiên Dương luôn dõi theo cô, đương nhiên sẽ biết được cô đang nhìn điều gì.

Thi thoảng sẽ hỏi:
“ Em thích trẻ con?”.
Kiều Uyển Nhi nhẹ nhàng xoay sang nhìn hắn đang ngồi bên cạnh mình.

Nụ cười vẫn duy trì nhưng đáy mắt lại thoáng chút buồn bã.
Cô thích hắn, nếu có con thì cuộc hôn nhân này sẽ gắn kết hơn.
Nhưng đó là khi hắn cũng có tình cảm với cô, nếu không …
Việc cô có thai sẽ chẳng vui vẻ gì.

Đã hơn nửa năm ở bên nhau rồi.


Theo hợp đồng thì một năm sáu tháng sau cô sẽ phải rời đi.
Cô không thể hỏi rằng hắn có thích cô hay không.
Kiều Uyển Nhi cũng không thể nào xác thực được hắn bảo vệ cô là vì thực tâm hay là vì mối quan hệ đôi bên hợp tác.
Cô lắc lắc đầu, hắn chỉ đang hỏi cô có thích trẻ con hay không, đâu phải hỏi có muốn sinh con …
Sao lại suy nghĩ lệch lạc rồi?
Kiều Uyển Nhi nhìn gương mặt có chút trông chờ của hắn, đáp lời:
“ Trẻ con đáng yêu mà”.
“ Vậy có kế hoạch gì không?”.
“?”
Kế hoạch? Là kế hoạch gì cơ?
Thấy cô đang nhìn chăm chăm bằng gương mặt khó hiểu cũng không khiến cho nụ cười của hắn vụt tắt.

Lục Nghiên Dương liếc nhẹ nhìn Lương Đông đang lái xe, rồi nhoài người về phía cô, thì thầm:
“ Trai hay gái, tôi đều thích”..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: 123: Chọn Nhầm Quân Sư


Kiều Uyển Nhi không dám tự mơ mộng gì, chỉ đáp trả một tiếng hời hợt:
“Ồ”.
Cùng lúc đó, xe cũng đã đến công ty.

Cô bước xuống xe rồi đi vào.
Nửa năm nay hắn bị làm sao vậy?
Tính ra nếu không tính những hôm hắn đi công tác và không có mặt ở nhà thì họ đêm nào cũng ngủ cùng nhau.
Nếu không ngủ thì … thức đến sáng.

Hắn chẳng tha cho cô ngày nào.

Đương nhiên nếu như cô mệt mỏi, đang trong kỳ s1nh lý hoặc không muốn thì hắn tuyệt đối không ép buộc,
Kiều Uyển Nhi cứ như bị quỷ nhập vậy, chẳng đêm nào hắn muốn mà cô từ chối.

Đừng có bảo là mê luyến thân thể của hắn rồi nha!!!
Tuy là cái thân hình vạm vỡ kia đúng là mỗi lần không mảnh vải lại khiến cho cô không kìm được mà nuốt vài ngụm nước bọt, nhưng mà đến mức độ này rồi sao?
Hay là từ thích chuyển sang yêu?1
Không thể nào.
Chỉ vừa mới chung sống hơn nửa năm, sao có thể yêu một cách nhanh chóng thế được?
Là ai chứ không thể là cô được.
Kiều Uyển Nhi luôn cho rằng bản thân sống lý trí, nhưng hình như cô đã sai rồi.
Hắn nói bản thân thích trẻ con là có ý gì? Muốn cô sinh vài đứa?
Thôi đi Kiều Uyển Nhi, đừng có tự mình đa tình.
Cũng đúng thôi, với người chẳng hề nhận được sự quan tâm của gia đình từ nhỏ đến lớn như cô mà nói thì nội tâm thực sự yếu như sên.
Cô từng hi vọng rất nhiều ở cha mẹ, nhưng kết quả nếu không thất vọng thì là tuyệt vọng.
Nên cô thà cho rằng hắn tốt với mình là vì thương cảm và thể diện còn hơn.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, cô mở cửa thang máy rồi chạy vào, ấn nút.

Cũng chẳng thèm chờ hắn.
Lục Nghiên Dương lúc cô xuống xe đi được một đoạn còn đang cười cười nghĩ ngợi, khi xuống xe thì bóng dáng của cô gần như khuất tầm nhìn.
Thế nên Lục tổng phải đi chuyến thang máy lần sau.
Thường ngày nếu cô đi trước thì luôn nhấn nút chờ, hôm nay sao vậy?
Hắn nói gì sai hay sao?
Lương Đông đứng bên cạnh hắn, bề ngoài của cậu giống như mặt hồ yên ả, nhưng nội tâm đã sớm gào thét.
- Hai con người hướng nội yêu nhau đúng là phiền mà.
Lục Nghiên Dương nhìn cửa thang máy đóng kín, như có như không hỏi cậu:
“ Vợ tôi sao vậy?”.
Nhưng Lương Đông còn chauw kịp đáp lời thì hắn đã lên tiếng:
“ Thôi đi, có hỏi thì cậu cũng không biết”.1

Nhìn Lương Đông rất thân thiện, gương mặt lại dễ thương chưa trải sự đời nên tất nhiên Lục Nghiên Dương sẽ trông mặt mà bắt hình dong.
Về việc tình cảm thì nên hỏi Hạ Đông Quân có lẽ sẽ thoả đáng hơn.1
Nhưng cái người đó, EQ còn kém hơn hắn.

Hiện tại còn đang tích cực theo đuổi lại bạn gái cũ tính tình kiêu ngạo, sao có thừa thời gian và tinh lực hiến kế giúp hắn?
Lục Nghiên Dương không ngờ được sai lầm lớn nhất của bản thân chính là bỏ qua chuyên gia tư vấn tình cảm thực thụ là Lương Đông mà đi than khổ với Hạ Đông Quân.
Cậu làm việc cho anh, nhưng bên cạnh đó, về đêm là chuyên gia giải quyết những chuyện tình cảm của các cặp đôi.
Việc này không có nam tính, gương mặt cậu lại quá mức khả ái.

Lương Đông luôn không thích ngừoi khác nói mình … ‘nữ tính’, nên phần công việc phụ này cậu luôn giữ bí mật.
Lục tổng không ngờ bản thân lại ngu ngốc đến mức bỏ qua việc tham khảo ý kiến của một chuyên gia tâm lý tình cảm nhạy bén là cậu đây.
Đường tình duyên đúng là trắc trở mà.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Kiều Uyển Nhi đến giờ ăn thì lại cùng Hạ Liên Tâm trò chuyện.
Hạ tiểu thư sang trọng quý phái, thực ra chính là một cái loa phát thanh cỡ bự.

Nơi nào có chuyện gì đó thú vị thì đều có mặt cô ấy.

Lúc trước lướt điện thoại xem tin túc, có thấy một vụ đánh ghen nào đó cực kỳ ghê gớm, còn được phát video.

Kiều Uyển Nhi đang ăn bánh mì, nhìn vào suýt nữa mắc nghẹn.
Vì thấy khung cảnh quá dã man?
Không phải.
Vì thấy được Hạ Liên Tâm đang chèn vào xem náo nhiệt.
Người hướng nội lại bị kiểm soát từ bé như cô, chẳng có lấy một người bạn thật lòng.

Khi có được người bạn đầu tiên, sao lại thế này cơ chứ?
Tính cách trái ngược cực kỳ nha.
Kiều Uyển Nhi thích hóng chuyện, nhưng cô thích xem những chuyện người khác vẽ vời về cô thôi.

Còn Hạ Liên Tâm thì khác, mọi nơi náo nhiệt đều có cô ấy cả..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: 124: Chưa Xong


Hạ Liên Tâm tay chống cằm, nhìn Kiều Uyển Nhi rồi thở dài chán nản:
“ Dạo này không thấy Lý Uyên đến đây gây sự … à nhầm, đến bàn công việc.

Chẳng có việc gì để hóng hớt”.
“……..”.
“ Không phải tôi muốn thấy cái cảnh cô ta bám theo sếp Lục đâu.

Vì muốn xem cô ta diễn trò thôi.

Sếp của chúng ta từ trước đến nay có thèm quan tâm đ ến nữ nhân nào ngoài vợ~ mình đâu chứ, hí hí”.
“ Liên Tâm …”.
“Hửm?”.
“ Giọng cười của cô … bi3n thái lắm đấy” - Kiều Uyển Nhi đắn đo không biết có nên nói hay không, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí rồi mở miệng.1
Đón xem chap mới trên mangatoon

Hạ Liên Tâm không tức giận, ngược lại ánh mắt còn cảm thấy thú vị, môi hồng nhếch lên cười cười rồi hỏi:
“ Cô không tò mò vì sao chú đỉa bám dai như Lý Uyên đã gần 5 tháng rồi vẫn không đến đây, thậm chí còn không đến gặp mẹ chồng cô để nịnh hót sao?”.
Nghe Hạ Liên Tâm nói vậy, cô cũng có chút hiếu kỳ.

Người thích gây khó dễ cho cô như Thôi Tử Niệm sao lại án binh bất động rồi?
“ Bọn họ nảy sinh mâu thuẫn gì rồi à?” - Kiều Uyển Nhi hỏi.
Hạ Liên Tâm xoa xoa cằm rồi đáp:
“ Nói vậy cũng không sai… nhưng chính xác hơn thì cô ta có thai rồi”.
“ Gì?”
Cô có nghe nhầm không vậy?
“ Mang thai?” - Kiều Uyển Nhi khó mà tin được liền hỏi lại.
Hạ tiểu thư gật đầu, bật chế độ quần chúng ăn dưa mà hỏi:
“ Theo cô thì đứa trẻ đó là của ai?”.
“Không biết nữa … nhưng chắc chắn không phải chồng tôi”.
“ Tin tưởng vậy cơ à?” - Hạ Liên Tâm phúc hắc cười rồi lên tiếng.
Kiều Uyển Nhi đan tay vào nhau, tì cằm lên rồi đáp:
“ Nếu thực sự là của chồng tôi, thì đáng lý mẹ chồng phải kéo cô ta đến nhà tôi gây rối, ép tôi ký vào đơn ly hôn rồi tống cổ tôi đi, để cho cô ta có một danh phận.

Đằng này lại vạch rõ giới hạn, thì chỉ có thể là đứa bé đó không gọi Lục Nghiên Dương là baba”.
Hạ Liên Tâm giơ ngón tay cái, cười thích thú:
“ Không hổ là bạn thân mà mị lựa chọn, lập luận sắc bén lắm”.
Kiều Uyển Nhi cũng hùa theo:
“ Không hổ là bạn thân của mị, tin tức so với cánh nhà báo còn nhanh hơn”.
Tuy Lý Uyên và cô không liên quan gì nhau, nhưng Kiều Uyển Nhi cũng không khỏi tò mò mà hỏi:
“ Vậy có biết là đứa bé đó … cha nó là ai không?”.

Hạ Liên Tâm đưa cho cô xem một bức ảnh, song song đó liền nói:
“ Là con trai của nhà họ Triệu, tên này thực sự chính là một tên khốn nha.

Thay phụ nữ còn hơn cả thay áo, luôn xem mình như trung tâm và chẳng xem ai ra gì.

Nghe nói là Lý Uyên đi nhầm phòng, cả hai đều trong tình trạng say rượu không tỉnh táo, sau đó … cũng không biết do cô ta say thật hay là vì cảm thấy sếp Lục không được cho nên mới chuyển mục tiêu”.
“ Sau đó thế nào?”.
“ Cái tên ăn chơi kia cảm thấy bản thân bị lừa tất nhiên không đồng ý kết hôn rồi, nhưng mà khi siêu âm thì đứa bé đó chính là con trai.

Nhà họ Triệu dồn ép mãi nên đành phải chịu ký vào giấy kết hôn, nhưng cái tên đó cũng đã nói trước sẽ không tổ chức lễ cưới.

Nghe đâu Lý Uyên đã dọn đến nhà họ Triệu để dưỡng thai, cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp đâu”.
Kiều Uyển Nhi nghe xong có chút trầm ngâm.
So với việc cao hứng thì cô nghĩ đến bản thân nhiều hơn.
Quả nhiên nếu dùng đứa bé để ép buộc thì tương lai sau này có khi còn tâm tối hơn.

Dù có yêu hắn thì cô không thể dùng cách này trói hắn bên cạnh mình được.

Thấy cô có vẻ suy tư, Hạ Liên Tâm hỏi:
“ Sao vậy?”.
Kiều Uyển Nhi lắc đầu.
Giờ đây lại cảm thấy bản thân thật sự may mắn khi gả cho hắn, nếu đổi lại là một tên khốn kiếp như thiếu gia nhà họ Triệu thì giờ đây chắc cô đã sớm bị nuốt chửng.
Nhưng mà việc này vẫn chưa xong đâu, dù có mất đi một Lý Uyên, thì người mẹ chồng nào đó vẫn sẽ đem đến tiếp vài người nữa để làm khó cô mà thôi.
Vào giờ làm việc, cô ngồi xử lý giấy tờ, muốn bỏ những chuyện lúc trưa sang một bên.

Làm việc thì phải nghiêm túc, đó là nguyên tắc của Kiều Uyển Nhi.
Chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay thoăn thoắt gõ gõ bàn phím.

Tầm mắt cô bị xao nhãn bởi người nào đó đang gõ ngón tay trỏ lên bàn, phát ra âm thanh cộc cộc làm cho cô phải dời tầm mắt đến cái bàn tay đó.

.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: 125: Miễn Cưỡng Rời Đi


Lục Nghiên Dương một tay cho vào túi quần, đang nhìn về phía cô mà lên tiếng:
“ Bà nội nói là tối nay muốn chúng ta đến nhà”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn, ngẫm nghĩ:
- Lần nào đến nhà bà cũng ăn uống no say, lại còn ăn biết bao nhiêu đồ bổ dưỡng, nếu cứ đi tay không thế này thì mặt đúng là còn dày hơn cả bê tông cốt thép.1
“ Anh đến đó trước đi, tôi phải đi đến trung tâm thương mại”.
“ Em muốn mua gì?” - hắn hỏi.
“ Một số thứ lặt vặt thôi, anh cứ đến đó trước đi”.
Kiều Uyển Nhi cầm túi xách rồi đứng lên đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe, cô cảm tháy có một áp lực gì đó nên xoay ra phía sau liền nhìn thấy hắn.
Lục Nghiên Dương mở cửa ghế phụ rồi nhìn về phía vợ mình, nói:
“ Lên xe, tôi chở em đến đó”.
“ Không cần phiền phức vậy đâu, anh đến nhà bà trước đi”.
“ Lên xe”.

“………”
Thôi thì có người đưa đón dại gì không đi? Đứng đây dây dưa chỉ phiền phức thêm.
Cô bước lên xe, hắn cũng ngồi vào ghế lái.

Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, các nhân viên ở công ty nhìn nhau rồi xì xầm to nhỏ
“ Tình cảm của tổng giám đốc và vợ ngài ấy tốt thật, ngày nào cũng cùng nhau đi làm rồi cùng nhau về nhà”.
“ Lãng mạn thật nha~”.
“ Ngưỡng mộ chết tôi rồi”.
“ Còn chưa kể, dạo này thường xuyên thấy thư ký Uyển mệt nhọc.

Nhìn cái dấu cắn trên cổ tổng giám đốc thì … hắc hắc hắc, đủ hiểu lý do rồi nha~”.1
“ Thì ra người đàn ông điềm đạm ngoài mặt thì cứ như sắp tu thành chính quả thực chất lại là một con sói đói~”.1
*********
Sau khi mua không biết bao nhiêu thứ, hai vợ chồng cùng nhau đến biệt thự của bà để thăm.
Tào Cẩm Hoa đang ngồi ở bàn trà, nhìn thấy cháu mình đến giọng nói không giấu nỗi vui mừng:
“ Hai cái đứa này, nếu ta không gọi đến đây thì chắc đã quên mất bà già này rồi có đúng không?”.
Kiều Uyển Nhi tiến đến, thân thiết khoác tay bà rồi mỉm cười:
“ Không đến thăm nội thường xuyên nên chúng con cảm thấy có lỗi vô cùng.

Con và Dương đã đến trung tâm mua cafe mà nội thích nhất để chuộc lỗi”.
“ Xem như hai đứa còn lương tâm.

Đi, dùng bữa nào.


Hôm nay đầu bếp làm rất nhiều món, phải ăn cho bằng hết thì bà mới xoá hết lỗi lần nghe chưa?”.
“ Vâyng, tuân lệnh bệ hạ” - Kiều Uyển Nhi giơ tay lên thái dương, bộ dạng như trong quân đội khiến cho Tào Cẩm Hoa không nhịn được mà cười phá lên.1
Lục Nghiên Dương tay xách nách mang cả đống đồ mà cô mua, nghe thấy cô gọi tên bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
Vợ của hắn gọi tên hắn, nghe đúng là bùi tai.1
Bữa ăn cùng với những người mà mình yêu quý quả thực không gì hạnh phúc hơn.

Kiều Uyển Nhi bị hắn và bà nội thay phiến gắp thức ăn, cái chén chất cao như núi, gần như không chứa được nữa thì họ mới ngừng lại.
Sức ăn của cô cũng khá tốt, lại thêm sợ bà nội buồn lòng nên đã nuốt sạch chúng vào bụng.
Đing đing đing~
Tiếng chuông điện thoại vang lên khi Lục tổng đang gắp một miếng thịt sườn định bỏ vào chén của vợ mình.
Đương nhiên hắn muốn tắt máy không nhận, nhưng tất cả các cuộc gọi cho hắn đều là về công việc, không thể bỏ bê được.
Một vụ đầu tư hơn chục tỷ nếu được ngồi ăn cùng vợ thì bỏ qua thì cũng xứng đáng …
Đó chỉ là lời mà trẻ con chẳng hiểu gì mới nói ra.
Những người kinh doanh lớn chẳng ai muốn bị tổn thất, hơn nữa chức vụ càng cao, gánh chịu cả trăm miệng ăn thì phải hành xử sao cho xứng với chức vụ.


Vậy nên dù có không muốn nghe thì hắn vẫn phải bấm máy.
“ Alo, chuyện gì” - Lục Nghiên Dương lên tiếng.
Chẳng hiểu hắn nghe thấy đầu dây bên kia nói gì mà chân mày nhíu lại.
Kiều Uyển Nhi bị Tào Cẩm Hoa nhét thức ăn vào miệng nhỏ khiến nó phồng lên, nghe thấy âm thanh hắn khẽ thở dài rồi bất đắc dĩ trả lời “Được” một tiếng.

Cô hiếu kỳ xoay sang nhìn liền thấy ấn đường hắn hiện rõ chữ sơn to tướng (山).
Đường như đang rất không cam lòng, Lục Nghiên Dương cúp máy rồi đứng lên, miễn cưỡng nói với Tào Cẩm Hoa:
“ Công ty có việc, cần con đến đó”.
“ Tôi đi cùng anh” - Kiều Uyển Nhi dùng khăn lau lau miệng, định đứng lên.
Dù sao thì cô cũng là thư ký của hắn mà, có thể sẽ giúp được gì đó.
Hắn đặt tay lên vai cô, có chút ấn xuống, ý bảo cô hãy cứ ngồi đi.
“ Không sao, em cứ ở đây với nội, rất nhanh tôi sẽ về”..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: 126: Nội Tâm Yếu Đuối


Kiều Uyển Nhi ngẫm nghĩ, dù sao thì cũng đến để thăm bà, nếu giờ đây đều rời đi vì công việc thì bà chắc chắn sẽ rất buồn.
“ Vậy thì anh đi đi, tôi ở đây”.
Hắn mang theo ánh mắt lưu luyến, lát sau liền rời đi.
Kiều Uyển Nhi vẫn dùng cơm với Tào Cẩm Hoa, sau khi xong thì họ cùng nhau dùng điểm tâm nhẹ ở trên sân thượng, trò chuyện rất vui vẻ.
Buổi đêm gió thổi rất mát mẻ, mệt mỏi cả ngày cũng bị không khí và phong cảnh đẹp làm cho tan biến.
Tào Cẩm Hoa đưa đ ĩa hoa quả tươi đến trước mặt cô cháu dâu rồi mỉm cười:
“ Hoa quả tươi vừa mới hái ở vườn, cháu ăn thử xem có ngọt không”.
Kiều Uyển Nhi lấy nĩa, xăm một miếng táo được cắt hình con thỏ cho vào miệng, nhìn bà rồi nói:
“ Ngọt lắm ạ, đúng là rất tươi ngon”.
“Vậy thì ăn nhiều vào, chút nữa khi về sẽ đưa cho cháu một ít”.
Cô cười cười, ăn thêm vài miếng nữa.
Tào Cẩm Hoa nhìn cô một lúc, uống ngụm nước trà thảo mộc rồi nhìn phong cảnh rồi bắt đầu hỏi:

“ Cháu với Nghiên Dương thế nào rồi, sống có tốt không?”.
“Rất tốt ạ”.
“Ồ …” - Bà vẫn tiếp tục dùng trà.
Qua một hồi lâu, vốn nghĩ rằng chủ đề này đã sớm kết thúc nhưng bà lại nói thêm:
“Tốt thế nào … mà vẫn xưng hô là ‘tôi’ vậy?”.
Miếng toá đang cắn dở của Kiều Uyển Nhi giơ lên không trung chưa kịp cho vào miệng thì liền đặt xuống đ ĩa, nhìn bà vẫn cười không có ý trách móc hay ép cung mới làm cho cô càng thêm lúng túng, không biết nên cư xử thế nào cho thoả đáng.
Đương nhiên cô không dám nói dối trước mặt bà, dù sao thì chẳng thể nào qua mặt nỗi.

Nhưng nếu nói thật thì chẳng biết phải giải thích thế nào.
Nhưng bà dường như hiểu rõ nội tâm của cô cháu dâu này, chỉ nhẹ nhàng mà nói:
“Cũng đúng … hai con người kết hôn vì một người coi trọng sĩ diện, một ngòi thì vì để giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt thì tình cảm sao có thể tốt lên được?”.
Kiều Uyển Nhi có chút loạn nhịp tim, sao bà nội lại biết được chuyện này cơ chứ?
Thực ra việc mà Tào Cẩm Hoa biết còn nhiều hơn cô tưởng.
Từ khi cha mất đi, thì Lục Nghiên Dương chỉ coi bà là người thân duy nhất.

Bà thương yêu và bảo vệ hắn vô cùng.
Vậy nên việc nào khó khăn thì hắn đều tìm đến bà nội.
Trước khi đến nhà cô cầu hôn, hắn cũng đã được bà đồng ý cho phép rồi.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Đôi môi của cô nhấp máy, thực sự muốn hỏi tại sao bà lại biết, nhưng trong lòng có chút sợ.
Biết được điều này, bà cũng không vòng vo mà hỏi:
“ Cháu thực sự cảm thấy … thằng cháu ngốc nghếch của ta là vì thể diện nên mới đồng ý kết hôn?”.

Kiều Uyển Nhi nghĩ mãi nghĩ mãi, cô cũng đã từng hoài nghi có phải hắn thích cô hay không, nhưng cô sợ bản thân mình ảo tưởng.
Dẫu biết cha mẹ của cô và hắn khác nhau, nhưng con người đã mất đii lòng tin sao có thể dễ dàng gỡ bỏ vướng mắc?
Con người là giống loài yếu đuối và non nớt trong tâm hồn, cô có gì hơn ai mà khác biệt?
Kiều Uyển Nhi có chút lo sợ, nhỏ giọng mà trả lời:.

đam mỹ hài
“ Cháu … không biết …”.
Tào Cẩm Hoa nghe thấy chỉ nhàn nhạt mà cười:
“ Cũng đúng, cái đứa trẻ hay ngại ngùng như thằng cháu của ta dù có hỏi thì nó cũng không dám nói thật đâu.

Đúng là không có tiền đồ, nam nhân mà yếu đuối”.
“ Bà …” - Kiều Uyển Nhi ấp úng
“ Bà biết gì có đúng không?”.
“ Nếu ta nói nó thích cháu thì cháu có tin không? Hay là sau khi có đáp án rồi lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung?”.
Trong suốt nửa năm qua, hắn đối với cô tốt vô cùng, Kiều Uyển Nhi đều cảm nhận được, nhưng tâm cô bất an.

Cô sợ sẽ có ngày hợp đồng kết thúc, hắn sẽ không còn để cô ở lại nữa.1
Cô sống thiên về lý trí, nhưng chuyện tình cảm đâu phải cứ dùng lý trí thì sẽ có được đáp án mà mình muốn?
Ring ring ring~
Chuông điện thoại vang lên cắt đứt mạch cảm xúc của cô, Kiều Uyển Nhi cầm điện thoại lên.

Màn hình hiện lên tin nhắn rất rõ ràng.
- Có việc khẩn cấp, phải đi ra nước ngoài khoảng 2 tuần.
Tào Cẩm Hoa nhìn cô đang xem màn hình điện thoại, nhẹ nhàng ra hiệu cho người làm bên cạnh.

Cô ấy cúi đầu rồi đi đến, mang theo một tờ giấy đặt lên trước mặt Kiều Uyển Nhi rồi lui về vị trí cũ.
Cô nhìn vào dòng chữ được viết, rồi lại nhìn bà..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: 127: Cắt Đứt


Lúc này Tào Cẩm Hoa đã đứng lên,bà bình thản nói:
“ Hôn nhân bắt nguồn từ tin tưởng, nếu cứ nơm nớp sợ Đông sợ Tây thì mau chóng kết thúc, cho nhau một lối đi riêng”.
Bà nói xong liền rời đi, để lại cô ngồi thất thần nhìn tờ đơn ly hôn đã được soạn sẵn.
Cô gái nhỏ ngồi trên sân thượng một lúc liền rời đi, bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ bước về nhà.
Nhưng đón chờ cô không phải là người cô yêu, mà lại là mẹ của hắn.
Thôi Tử Niệm biết được con trai không có ở nhà mà phải đi công tác, không hề muốn bỏ lỡ cơ hội liền đến đây tìm gặp rồi làm khó cho cô.
Kiều Uyển Nhi không có tâm trạng, về nhà còn thấy sắc mặt của mẹ chồng rõ ràng đang tìm cớ bắt bẻ thì càng chán chường hơn bao giờ hết.
Bà ngồi ở phòng khách, thưởng thức trà, vẻ mặt không vui và mỉa mai khi nhìn thấy cô:
“ Về rồi sao? Con trai tôi đi công tác, thời gian này tha hồ tung hoành không bị ai gò bó, chắc là vui lắm nhỉ?”.1
Kiều Uyển Nhi không muốn quan tâm, một đường hướng thẳng lầu mà đi.
“ Phá nát cuộc đời của con trai tôi, cô vui rồi chứ?”.

Nghe thấy giọng nói không mấy hảo ý, cô xoay người lại.
Thôi Tử Niệm một bộ dạng căm tức, tách trà đang cầm trên tay cũng bị vạ lây, bị hất xuống nền nhà.
Kiều Uyển Nhi thực sự không hiểu, đúng là cuộc hôn nhân này đem đến cho hắn tổn thất, nhưng nếu nói về cuộc đời thì cái được gọi là ‘phá nát’ cô thực sự nhận không nỗi.
“ Con biết hắn giúp mình gánh nợ, con cũng đã đi làm để trả chứ không mặt dày không trả, phá nát …”.
Còn chưa nói xong thì Thôi Tử Niệm đã ném một xấp tài liệu lên mặt bàn, lớn giọng:
“ Cô nghĩ thằng con trai ngốc của tôi chỉ trả số tiền đó hay sao? Cô có biết gia đình của cô mượn bao nhiêu nợ hay không? Cái mà cô biết chỉ là bề nổi của tảng băng trôi.

Kiều Uyển Nhi, rốt cuộc cô ngu ngốc đến mức nào đây hả? Nợ mà cha mẹ cô phải trả không bao gồm khoảng trước đó đã lên tới 25 tỷ rồi”.
Kiều Uyển Nhi hít một hơi, không khí lạnh lẽo đi vào phổi khiến cho cô như chết lặng.
25 tỷ?
Gì mà 25 tỷ chứ?
Thực sự chẳng thể nào tin được chuyện này, cô cầm sấp tài liệu mà Thôi Tử Niệm ném lên bàn, giở từng trang ra xem thử.
Tài liệu có thể dễ dàng làm giả, nhưng bản thân Kiều Uyển Nhi đã làm công việc thư ký cho Lục Nghiên Dương, kiểm tra bao nhiêu giấy tờ, nhìn sấp tài liệu trước mắt cô biết đó chính là thật.
Vốn còn đang muốn phũ nhận, nhưng thực tình cô không thể.
Nhưng mà cái số tiền vô lý này, sao cha mẹ có thể?
Chẳng lẽ ngay từ đầu họ gả cô cho hắn chỉ là vì muốn bán cô đi? Muốn kiếm lợi từ nhà họ Lục thôi sao?
“ Kiều Uyển Nhi, nếu cô còn có lương tâm thì làm ơn buông tha cho con trai của tôi đi.

Nó chẳng nợ gì cô cả, sao lại phải gánh thay khoảng nợ này cơ chứ?”.
Nghe Thôi Tử Niệm nói xong, chẳng biết do bị gì xui khiến, cô lấy tờ đơn ly hôn lúc nãy Tào Cẩm Hoa đưa cho rồi ký vào.
Thôi Tử Niệm dường như vẫn chưa thoả mãn, lên giọng:

“ Số tiền 25 tỷ kia và khoảng tiền trước đó con trai tôi giúp cô gánh lấy không cần phải trả.

Nhưng mà đừng hòng có thêm khoảng bồi thường sau khi ly hôn”.
Đương nhiên bà ta không tự mà tốt bụng như vậy.

Với tập đoàn lớn và tài sản mà Lục Nghiên Dương có, sau khi ly hôn thì khoản tiền cô nhận được chắc chắn nhiều hơn số tiền đã nợ kia.

Thôi Tử Niệm chắc chắn không muốn điều đó xảy ra.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Kiều Uyển Nhi cúi thấp đầu, nhỏ tiếng”
“ Lục phu nhân yên tâm.

Tôi đến khồn đem theo thứ gì thì khi rời đi cũng sẽ như vậy”.1
Thôi Tử Niệm lấy đơn ly hôn cho vào túi xãh đắc tiền, bộ dạng hả hê nhìn cô như rác rưởi rồi nói:
“ Tôi cũng không phải người hà khắc, cứ ở lại đây đêm nay.


Nhưng sáng hôm sau lập tức rời đi đi.

Sau này cứ ngoan ngoãn tuỳ ý tìm một tên nông dân rồi gả cho tên đó, an phận sống hết quãng đời còn lại”.
“……….”.
*******
Trong phòng ngủ, cô gái nhỏ ngồi trên giường, ánh mắt nhìn những vật dụng đã gắn bó với mình nửa năm nay.

Trong lòng có gì đó rất luyến tiếc.
Kiều Uyển Nhi biết rằng sẽ có lúc phải rời đi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.1
Thôi thì cũng tốt, sớm cắt đứt đoạn tình duyên không tới đâu này, tìm một nơi nào đó bắt đầu lại từ đầu..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: 128: Khóc Cái Gì


Sáng hôm sau, cô cả đêm không ngủ lê cơ thể ra khỏi biệt thự mà không ngoảnh lại.
Kiều Uyển Nhi sợ rằng nếu quay lại nhìn ngắm thêm một chút thì cô sẽ không có can đảm rời khỏi đây.
Lương Đông cùng với Lục Nghiên Dương đi công tác, nơi này chẳng có ai có tiếng nói dám chống lại Thôi Tử Niệm.
Hôm qua sau khi mắng chửi cô một trận, bà ta liền đe doạ đám người hầu.

Nên chẳng có một ai dám gọi điện báo tin tức cho Lục Nghiên Dương.
Hắn bây giờ còn đang bận họp, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà với vợ.
Kiều Uyển Nhi đi đến biệt thự của Tào Cẩm Hoa đưa ra đơn xin thôi việc.
Bà nhìn lá đơn đặt trên bàn, thở dài:
“Con đã suy nghĩ kỹ rồi đúng không?”.
Kiều Uyển Nhi ấp úng “Dạ” một tiếng.
“Đã có nơi ở chưa?” - Tào Cẩm Ha hỏi.
Cô lắc đầu.
“Được rồi, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho cháu”.
“…….” - Cô có chút buồn bã, lên tiếng:

“ Cảm ơn bà … Lục lão phu nhân”.
“…….”.
Cứ thế, Kiều Uyển Nhi rời đi.

Tào Cẩm Hoa đứng ở trên lầu quan sát bóng dáng nhỏ bé, thở dài lắc đầu:
“Những người IQ cao … thì EQ đúng là đáng thương.

Con bé nếu không yêu Nghiên Dương thì nó sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời nói của ta và mẹ của thằng bé.

Xem ra đứa trẻ này yêu rồi, đến mức sợ bản thân trở thành hòn đá cản đường”.
Con người là động vật phức tạp, tâm hồn cũng cực kỳ yếu đuối.

Không thể trách được Kiều Uyển Nhi.
Cô đã trông đợi rất nhiều, có lẽ vì cha mẹ chính là ruột thịt lại xem cô như hàng hoá cho nên trong lòng luôn bất an.
Tại sao không nói rõ tình cảm cho hắn biết?
Vì hắn vẫn chưa làm cho cô có cảm giác an toàn.
Những việc mà hắn làm từ trước đến nay, luôn nói rằng chỉ là vì thể diện.

Nếu không chừa cho cô chút mặt mũi thì kẻ khác sẽ xem thường hắn,
Lục Nghiên Dương cũng chính là kẻ gián tiếp khiến cho sự tự ty trong Kiều Uyển Nhi trỗi dậy mạnh mẽ.1
Đối với Kiều Uyển Nhi mà nói, hắn đối với cô rất tốt.

Vì quá tốt cho nên cô mới sợ hãi.
Cô sợ sự thiện ý của hắn chỉ bắt nguồn từ thương hại.
Cô đương nhiên muốn biết đáp án hơn bao giờ hết, nhưng cô không có can đảm mà hỏi, cũng chẳng thể nào nói rõ nỗi lòng.
Ai nói cô ngu ngốc cũng được.

Con người khi đứng trước một nỗi sợ lớn như sóng thần thì làm thế nào vượt qua?
Động viên bản thân, chỉ cần biết bơi là được ư?
Cũng chính vì chuyện này mà Tào Cẩm Hoa cũng không khuyên can, để cho cô tự mình lựa chọn.
Dù sao thì ở bên nhau cả đời cần phải tin tưởng lẫn nhau mà.
Cả hai người không làm theo giai đoạn của các cặp đôi.

Tìm hiểu yêu đương rồi kết hôn, mà lại kết hôn khi còn chưa cho nhau biết rõ cảm xúc.
Cách mà Kiều Uyển Nhi đang làm chính là chạy trốn, không dám đói diện.
Bà nội cũng chẳng nói rõ hắn đối với cô có tình cảm hay không.

Vì bà biết rõ, dù thế nào thì kết cục cũng chỉ có một mà thôi.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
*******
Kiều Uyển Nhi đi đến căn chung cư mà Tào Cẩm Hoa đã sắp xếp cho mình.
Vốn dĩ ly hôn xong vẫn có thể đi làm, nhưng cô chột dạ, sợ hắn sẽ hỏi vì sao lại ly hôn.
Bản thân nợ quá nhiều rồi, có thể Thôi Tử Niệm nói đúng.

Cô nên biết chừng mực, không nên quá tham lam.
Kiều Uyển Nhi bước vào phòng, đóng cửa rồi trượt dài khuỵ xuống đất.

Dẫu biết rằng bản thân sẽ không thể nào quay đầu một khi đưa ra quyết định, nhưng sao giờ đây cảm xúc lại ngổn ngang thế này?
Cô hối hận rồi sao?
Nhưng cô sợ rằng nếu đợi hắn về đến thì bản thân sẽ không nỡ ký vào đơn ly hôn.
Từng giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt, giọng cô thút thít như đang nói với chính mình:
“Mày còn khóc? Là do bản thân mày lựa chọn mà, khóc cái gì chứ?”.
“ Kiều Uyển Nhi … bây giờ mày hối hận thì có ích gì chứ? Chính mày lauwj chọn buông tay, không phải hay sao?”.
…………..
Tại biệt thự, nơi mà Tào Cẩm Hoa đang ở.

Bà ngồi trên ghế sofa, đối diện với con dâu của mình, giọng điệu không nóng không lạnh mà hỏi:
“ Con ép con bé ký vào đơn ly hôn?”.
Thôi Tử Niệm truóc mặt mẹ chồng vẫn có chút sợ hãi, chỉ có thể thành thật mà trả lời:
“ Con chỉ cho cô ta biết sự thật … cô ta không xứng với Nghiên Dương”.1
“ Xứng đáng hay không là do hai đứa nó quyết định”..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: 129: Ép Buộc


Thôi Tử Niệm hầu như mấy ngày gần đây đều sẽ đến vì muốn gặp mặt con trai mình.

Đúng hơn là muốn nói cho hắn biết sự tình đã diện ra trong những ngày hắn không có mặt.

Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Dương, bà ta bỏ tách trà đang uống dở xuống bàn, đứng phắc dậy.

“Con đã về rồi sao?”.

Lucn Nghiên Dương không nói gì, hắn chỉ nhìn Lương Đông như một lời nhắc nhở hãy đón tiếp Thôi Tử Niệm rồi đi lên lầu.

“Cô ta đi rồi, không trở về nữa đâu”.

Dường như đã biết được ý định của hắn, bà nhàn nhạt nói.

Lục tổng đang bước chân lên bậc thang, nghe thấy câu đó, tâm trạng vui vẻ khó lòng được duy trì.

Chân mày hắn nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nay lại phủ thêm một tầng sắc bén, hắn xoay người về phía mẹ mình, lên tiếng:
“Mẹ có ý gì?”.


Thôi Tử Niệm thờ ơ mà nói:
“ Mẹ nói cô ta sẽ không trờ về nữa, con nghe mà không hiểu hay sao?”.

Tiện tay, bà đặt tờ đơn ly hôn lên bàn.

Hắn không còn nói gì nữa, gương mặt cúi xuống chẳng thấy được biểu tình, chỉ đi đến bên bàn rồi xem thứ được đặt trên đó viết những gì.

Lục Nghiên Dương gần như không cử động, ngoại trừ nắm đấm đang nổi đầy gân xanh thì chẳng có chút biẻu hiện gì khác thường.

Lúc này hắn phải cố nhẫn nhịn mà hỏi:
“Mẹ ép cô ấy?”.

Hắn thực sự không tin Kiều Uyển Nhi sẽ chủ động rời đi.

Tình cảm của họ ngày càng thân thiết thì sao có thể không nói tiếng nào đã rời bỏ nơi này?
Trừ khi bị mẹ hắn bắt ép.

Thôi Tử Niệm cảm thấy cho Kiều Uyển Nhi xem đống nợ nần đó thì chẳng có gì là bắt ép, chỉ là bà đang nói rỗ sự thật mà thôi.

“Đi hay ở là do cô ta quyết định, một đứa con gái tính khí như thế thì mẹ có thể bắt ép được hay sao?”.

1
Hắn không nói gì, bà thuận miệng nói thêm”
“ Chắc là đã có tình nhân bên ngoài cho nên mới …”1
Choang!!!
Tiếng vỡ thâm thuý của gốm sứ khiến cho Thôi Tử Niệm buột phải tỉnh táo hơn.

Còn chưa nói hết câu thì đã thấy Lục Nghiên Dương huơ tay, bình sứ trắng gần hắn cứ thế rơi xuống đất, tan nát.

Nắm đấm to vẫn đang nắm chặt, chất lỏng màu đỏ hút mắt từng giọt từng giọt chảy men theo khớp tay rồi rơi xuống nền.


Hắn cúi người cầm tờ đơn lên xem rồi vò lại thành cuộn tròn.

Cả quá trình, từ đầu đến cúi chẳng hề hé răng nửa chữ, nhưng mọi hành động đều khiến cho người khác biết rằng hiện giờ hắn đã phát điên
Những người hầu ở đó sợ hãi đến mức chỉ muốn trở nên vô hình, không dám lên tiếng.

Sau này họ vẫn thì thầm với nhau gương mặt có phần đáng sợ đó của Lục Nghiên Dương.

Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
“Con … con điên rồi sao?” - Thôi Tử Niệm chỉ tay về phía hắn, xanh mặt.

Lục Nghiên Dương không thể nào đánh bà, vì dù sao hắn cũng là do Thôi Tử Niệm mang nặng đẻ đau sinh ra.

Dù bà không ép cô ly hôn đi nữa, nhưng nếu bà không tác động thì sao chuyện này có thể xảy ra?
Càng đáng nói hơn là mãi đến khi hắn về mới hay tin, ngừoi hầu trong nhà chẳng có ai truyền tin đến.

Hơn nữa đơn ly hôn lại nằm trong tay mẹ hắn, điều này càng khiến cho Lục Nghiên Dương thêm khẳng định.

Hắn đang trong tình trạng không cho phép ai dám đến gần, Lương Đông mang theo chút lo lắng mà đi đến, nhỏ giọng:
“ Sếp, lão phu nhân nói … thiếu phu nhân mấy hôm trước có đến tìm bà ấy xin nghỉ việc”.

Không nói một lời, hắn lao ra ngoài ngay lập tức.


Lương Đông phút chốc hiểu ra hắn định đi đâu, cũng chạy ngay theo phía sau.

Giờ đây Lục Nghiên Dương chẳng còn chút bình tĩnh nào, nếu đẻ cho hắn tự mình lái xe thì có khác nào bảo hắn đi chết đi?
Thôi Tử Niệm đứng ở đó, dáng vẻ ngạo nghễ lúc nãy chẳng còn dù chỉ một chút, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Biệt thự xa hoa nào đó, Tào Cẩm Hoa đang ngòi thưởng trà thì liền thấy bóng dáng quen thuộc xông vào.

Lục Nghiên Dương cả người đầy mồ hôi, hơi thở tán loạn, mặt đỏ bừng bừng, lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng mở miệng:
“ Vợ con đang ở đâu?!”.

“ Gần đây nơi ở của bà già này đúng là náo nhiệt mà”.

Vợ vừa đưa đơn từ chức rời đi thì vài hôm sau chồng lại đến.

“ Nội” - Hắn đương nhiên không còn chút tâm tình nào để nghe bà đùa giỡn, giờ đây chỉ muốn mau chóng tìm cho ra cái người đột nhiên bỏ đi đó hỏi cho ra lẽ.

1.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: 130: Đau Lòng


Tào Cẩm Hoa cũng không muốn đàu giỡn quá trớn, biết cháu trai nôn nóng cho nên bà đã nói ngay điều mà hắn muốn biết.
Lục Nghiên Dương nghe xong đã chạy ra khỏi biệt thự.
Vậy nên mới có cảnh hắn đang đứng ở trước cửa nhà của cô.
Kiều Uyển Nhi nhìn thấy hắn, đương nhiên không giấu khỏi kinh ngạc mà hỏi:
“Sao anh lại ở đây?”.
Lục Nghiên Dương không nói gì, xem như nơi này là địa bàn của mình, hết sức tự nhiên mà đi vào trong.
Cô đóng cửa rồi đi theo phía sau.
Chắc là muốn hỏi cho ra lẽ, thôi thì cứ trả lời là được rồi, chẳng có gì phải sợ cả.
Cô đi vào bếp, rót một tách trà đem ra ngoài đặt lên bàn xem như mời khách.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Nhìn tách trà nghi ngút khói, hắn vốn đang muốn giữ bình tĩnh nhưng đã đến giới hạn, ném tờ đơn ly hôn đã nhăn nhúm lên bàn, giọng hắn lạnh tanh lại pha chút tức giận làm cho cô ngồi đối diện khẩn trương đến mức đang định uống một ngụm trà lấy thêm dũng khí chưa kịp động đến cái tách đã vội rụt tay về.
“ Đây là gì?” - Hắn hỏi.
Trên đường đi đến đây, hắn cầm tờ đơn ly hôn trong tay hận không thể vò nát.


Biết bao nhiêu lần tự biện minh rằng cô chỉ bị ép buộc, nhưng khi nhìn thấy căn hộ cô đang ở và bộ dạng điềm đạm của cô thì dù hắn có nghĩ ra muôn vàn lý do giúp cô cũng không được nữa rồi.
Kiều Uyển Nhi nhìn tờ đơn đã bị vò rất nhiều lần sau đó lại được trải ra, ánh mắt có chút né tránh, môi cô hé mở li3m li3m rồi mở lời bằng giọng nói hết sức rụt rè:
“ Đơn … ly hôn”.
“Mẹ tôi ép em?”.
“…….  Không”.
Hắn nắm chặt tay thành quyền rồi đặt lên đầu gối, vì không gian im lặng cho nên cô có thể nghe thấy khớp xương vang lên răn rắc.
Sao lại kích động vậy chứ?
Chẳng lẽ muốn đánh cô?
Cô không bị bắt ép thì tại sao đang yên đang lành lại không nói một lời mà bỏ đi? Hắn rất kiên nhẫn mà hỏi:
“Vậy tại sao lại ly hôn”.
“……….”
Kiều Uyển Nhi thấy giọng nói và cử chỉ của hắn tuy có chút đáng sợ nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ động chân động tay, nhẹ nhàng cầm tách trà rồi uống một ngụm.
Nuốt từng ngụm trà vừa chát vừa nóng, cô nhớ lại lần đầu gặp hắn và vô số sự việc mà họ cùng trải qua.
Đặt tách trà xuống, Kiều Uyển Nhi không trả lời mà chỉ hỏi hắn:
“Tại sao lại trả nợ giúp tôi.

Số tiền 25 tỷ đó lại là thế nào nữa?”.
Chân mày Lục Nghiên Dương hơi nhíu lại, trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn nghi hoặc mà hỏi:
“Mẹ tôi cho em biết?”.
Kiều Uyển Nhi không trả lời, cô không biết nên nói từ đâu, cũng không muốn phải nói nên đứng dậy, đuổi khách:
“Dù sao cũng ly hôn rồi, có tìm hiểu cũng chẳng được gì”.
“Em nói rõ cho tôi”.

Nghe thấy câu nói mất kiên nhẫn của hắn, nước mắt cô rơi xuống.

Kiều Uyển Nhi có chút nén lại, cố gắng hít thở rồi nói:
“Anh quên hợp đồng của chúng ta rồi sao?”
“Hợp đồng nào?”.
“…..?……???….

Hở?” - Đang có hứng khóc, nghe thấy câu nói của hắn cô ngừng hẳn, nghệch mặt ra.
Suy suy nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói:
“ Thì hợp đồng …..
….

hợp đồng lúc mới đăng ký kết hôn … tôi nói rằng giữa chúng ta sẽ không có tình yêu, anh muốn yêu ai tôi cũng không quan tâm …”
“ Giấy tờ đâu?”.
“…….”.
Khi đó người làm trong nhà không ai xem cô như chủ nhân, Kiều Uyển Nhi còn lầm tưởng một trong số đó là tình nhân của hắn cho nên mới giao ước.
Nhìn mặt hắn lúc này, chẳng lẽ chỉ có mình cô đem chuyện đó giữ mãi trong lòng hay sao?

“Em vì tôi trả nợ và cái lý do này nên mới ly hôn?”
“ …..”.
“ Tôi là chồng em, giúp em trả nợ thì có là gì? Còn cái mà em gọi là hợp đồng … Kiều Uyển Nhi, tính chất công việc của em và nếu như em không làm việc liên quan đến giấy tờ thì hẳn cũng biết hợp đồng với nhau thì phải có chứng từ”.
“……..”.
“ Nói miệng cũng hình thành hợp đồng?”.
“…….”.
Cô chẳng thể phản bác được gì, đứng đó thu ngược nước mắt đau lòng vào trong.
Lục Nghiên Dương thấy cô không có vẻ như muốn làm lớn chuyện.

Hơn nữa tìm được vợ hắn vui còn không kịp, nếu khiêu khích tính háo thắng của cô thì sau này chắc chắn khổ.
Sếp Lục tiện tay cầm cái tờ đơn nhàu nát kia lên xé điên cuồng, nhìn cô bằng ánh mắt tức giận nhưng không dám làm gì, mở miệng:
“ Đơn ly hôn này không có hiệu lực”..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: 131: Muốn Ly Hôn


Nhìn thấy hắn xé nát đơn ly hôn, trong lòng cô vừa vui mừng lại vừa có chút gì đó rất khó chịu.
Cô rời khỏi nhà, ký đơn ly hôn, xin nghỉ việc rồi ở đây khóc cạn nước mắt nhưng vấn đề lại bắt nguồn từ sự tự ti của cô thôi sao?
Hắn dứt khoát thế kia chẳng lẽ không hề có ý định ly hôn?
Kiều Uyển Nhi thà đau ngắn còn hơn, dứt khoác lên tiếng:
“Vì chỉ mới nửa năm mà ly hôn thì thể diện của anh sẽ bị huỷ … nên mới không đồng ý? Nếu vậy thì cứ ký trước đi, 2 năm sau...”.
“ Tôi đã nói đến mức này mà em vẫn còn muốn ly hôn?”.
“ Không phải, nói cho rõ đi … vẫn nên ưu tiên thể diện của anh trước …”.
Lục Nghiên Dương nổi cáu, thể diện thể diện …
Trông hắn giống người cần thể diện lắm sao?
“ Thể diện thể diện … rốt cuộc thể diện là gì mà em cứ nhắc đến nó mãi thế? Thể diện và việc em ly hôn tôi rồi bỏ chạy thì có liên quan gì đến nhau?”.
Kiều Uyển Nhi cười, nhưng chẳng hề có chút vui vẻ gì, vốn dĩ muốn nhẹ nhàng từ tốn giải quyết cho rõ, dù sau này có ly hôn hay là không thì trong lòng cô vẫn thoải mái, nhưng mà cái tên này hắn có vấn đề à?
Vốn dĩ cô ra nông nỗi này còn không phải do hắn cứ suốt ngày nói với cô họ kết hôn vì thể diện của hắn hay sao?
Bây giờ lại làm ra cái bộ dạng chẳng hiểu mô tê gì, cứ như cô đây gây sự không bằng.


Kiều Uyển Nhi này rãnh rỗi đến mức phải làm chuyện nhảm nhí vậy à?
“Anh … tôi vói anh kết hôn vì anh sợ mất thể diện, nhưng bây giờ tôi lại không muốn cuộc hôn nhân của tôi không có tình yêu.

Nói đúng hơn là tôi không muốn bản thân trở thành một kẻ thất bại”.
“ Em nói cho rõ đi, sao càng nói tôi càng không hiểu”.
Kiều Uyển Nhi cố gắng không khóc, cô cắn môi rồi lớn giọng:
“Tôi không muốn thấy cảnh anh cùng người phụ nữ khác thân mật”
“???” - Lục Nghiên Dương.
“ Em thấy cái gì? Tôi thân mật với ngừoi nào, lúc nào, giờ nào, địa điểm nào?”.
“ Cái tên này anh im đi, bình thường dù có cạy miệng cũng không nói mà sao bây giờ lại lắm chuyện thế?!!!”.
“ Là em muốn nói cho ra lẽ mà.

Nói rõ cho tôi, tôi thân mật với người khác khi nào chứ?”.
“ Bây giờ không có nhưng sau này sẽ có!”.1
“ Không bao giờ”.
“ Sẽ có thôi”.
“ Không có”.
…1
Cuộc trò chuyện đột nhiên bị đẩy đi quá xa, nhất thời Lục Nghiên Dương cũng không kịp hiểu rõ.
Còn đang muốn bảo dừng lại thì đã thấy cô gái trước mắt rưng rưng khóc.

Những lần trước hắn sẽ luôn nhún nhường, nhưng lần này thì không.


Lục Nghiên Dương chầm chậm rút khăn tay trong túi áo đưa cho cô, nhẹ giọng mà nói:
“ Người bị ly hôn là tôi, người nên khóc là tôi mới đúng”.
Kiều Uyển Nhi giật lấy cái khăn xì mũi vào đó, nấc nấc:
“ Anh … anh không có yêu tôi, kết hôn … vì … vì thể diện … sau này nếu như anh … nếu như anh tìm được người yêu thì sớm muộn cũng sẽ ly hôn.

Vậy thì làm sớm đi, tránh sau này … tôi … nhìn thấy anh và người phụ nữ khác … hu hu … sẽ đau lòng lắm …”.
Giờ thì có chút hiểu rồi, hắn nâng gương mặt tèm nhem của cô lên dùng giọng nói hết sức dõng dạc mà trấn an:1
“ Tôi không cùng người khác yêu đương, vợ tôi chỉ có mình em, duy nhất em mà thôi.

Không kết hôn vì thể diện, cũng không có bị ai bắt ép.

Lục Nghiên Dương tôi cả đời chỉ kết hôn với một người …
… là em”.
Kiều Uyển Nhi cúi mặt, nước mắt càng trào ra mãnh liệt hơn:
“ Anh đừng có lừa tôi nữa”.
Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn.


Lục Nghiên Dương thấy nước mắt cô không ngừng rơi đau lòng dùng tay lau đi:
“ Không có lừa em, tôi muốn ở bên cạnh em cả đời, sủng ái em cả đời, chiều hư em cả đời, khiến cho em không thể nào rời xa tôi được”.1
“ Im miệng đi, cái khúc gỗ nhà anh sao bây giờ lại nói nhiều như vậy?”.
Lục Nghiên Dương cười, nói quá ít suýt chút thì mất luôn cả vợ, hắn đâu dám nữa?
Hắn dùng ngón tay trỏ gõ lên trán cô một cái rồi nhẹ giọng trách móc:
“ Suy nghĩ chuyện không đâu rồi ly hôn cũng không đợi tôi trở về để giải quyết.

Em xử lý công việc tôi yên tâm bao nhiêu thì trong chuyện tình cảm lại khiến tôi lo lắng bấy nhiêu”.
Lục Nghiên Dương nắm tay rồi kéo cô ra ngoài, gấp gáp lên tiếng:
“ Đi thôi”.
“ Đi đâu?”.1.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: 132: Dám Bỏ Trốn


Hắn xoay người nhìn cô rồi nói:
“ Nội nói tôi đưa em về, nếu không được thì đừng có về nhà nữa”.1
Kiều Uyển Nhi còn đang cảm thấy lo lắng, bản thân vừa mới ký vào đơn ly hôn mới vài ngày trước thì bây giờ đã về nhà, trông chẳng khác gì trò cười.

Ai mà ngờ Tào Cẩm Hoa cao tay hơn đã mở đường cho đôi vợ chồng này cùng nhau trở về.
Đối mặt với Tào Cẩm Hoa đang cười lớn, Kiều Uyển Nhi chỉ có thể cúi đầu vì ngượng.
“ Về là tốt, sau này dù có gì cũng phải giải quyết với nhau cho rõ ràng, đừng có lỗ m ãng”.
Dẫu biết là lỗ m ãng nhưng bà cũng chẳng ngăn cản lấy một lần.
Yêu đương vốn dĩ là chuyện của cả hai, nếu bà nói vào thì có khi Kiều Uyển Nhi sẽ càng rối rắm hơn.
“ Dùng cơm xong hẳn về” - Tào Cẩm Hoa lên tiếng.
Sau khi dùng cơm xong, bà cùng với cô cháu dâu dùng trà.


Tào Cẩm Hoa còn cố ý đuổi hắn ra ngoài.
Lục Nghiên Dương không muốn, nhưng vẫn không thể nào làm trái ý được, lủi thủi ra ngoài sân vườn đi dạo.1
Lúc này ở trong phòng chỉ còn lại hai người, khung cảnh này khiến cho Kiều Uyển Nhi nhớ đến chuyện lần trước, họ cũng cùng nhau ngồi như thế này.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Tào Cẩm Hoa nhìn cô rồi nói:
“ Vài ngày thôi sao lại trở nên ốm thế kia?”.
“ Con … cứ tưởng kết thúc xong sẽ dễ chịu được phần nào… nhưng mà … dường như đã sai rồi” - Kiều Uyển Nhi cười trừ.1
“ Cháu trai ta nó thích con thật lòng, nhưng cái thằng nhóc này vốn không thích nói những từ hoa mỹ, chỉ thích dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình”
Bà ngâng tách trà uống một ngụm rồi đặt lên bàn, tiếp tục nói thêm:
“ Cả hai đứa, sau này nếu có gì thì nên nói rõ ràng với nhau, đừng có nên giữ trong lòng rồi suy nghĩ vớ vẩn khiến cho mọi chuyện rối tung lên, biết không?”.1
“ Vâng”.
“ Được rồi, ta cũng không giữ khách làm gì nữa.

Có vẻ như cháu trai của ta đang nhớ vợ đến phát điên rồi”.1
“……”.
**********
Trong căn phòng với ánh sáng vàng yếu ớt của chiếc đèn ngủ, người đàn ông với thân hình to lớn đang ấn cô gái lên tường rồi ra sức giày xéo cái miệng nhỏ nhắn.1
Hắn m*t đến mức khiến cho cô cảm thấy môi dưới của mình sưng nóng, âm thanh chụt chịt phát ra làm cho tai cô đỏ lên vì quá mức ngượng ngùng.
Vừa về đến mà là hắn liền kéo cô lên phòng, chẳng nói tiềng nào đã cồ vập ngay.

Nụ hôn kịch liệt hơn bình thường rất nhiều, như đang trừng phạt và bày tỏ nỗi nhớ mong trong lòng.
Kiều Uyển Nhi hít thở bằng mũi cũng không đủ, mở miệng thì hắn cho lưỡi vào cuỗm đi hết sạch những ngọt ngào mà cô có được nuốt hết vào bụng.
Qua một lúc, Lục Nghiên Dương mới buông tha đôi môi của cô, nhưng vẫn dán chặt không rời.

Giọng nói trầm nam tính của hắn cứ thế phả lên gương mặt của cô, có chút ngang ngược cùng biết bao nhiêu uy hiếp:
“ Em dám tự ý bỏ đi mà không đợi tôi về mới quyết định, vậy thì tôi sẽ làm em ba ngày ba đêm khiến cho em không thể lết được xuống giường mới thôi”.1
Nói xong, lại lần nữa chiếm đóng cánh môi đang sưng kia, mặc cho Kiều Uyển Nhi r3n rỉ, lần này hắn lại không mềm lòng mà nhượng bộ.
Bàn tay luồng xuống dưới rồi bấu lấy một bên mông tròn trịa, cách lớp quần áo mà bóp đến mức khiến nó biến dạng.
Cứ thế này thì thế nào cũng sẽ hằn cả dấu tay mất thôi.
Tay của cô đặt trên vai hắn, không biết vì mấy hôm nay do bỏ bữa khá nhiều nên cơ thể có chút yếu ớt hay là vì hắn quá mức mãnh liệt mà khiến cho nó run rẩy liên hồi.
Dường như những lời chất vấn khi nãy vẫn còn chưa đủ, hắn cúi xuống cắn lên cổ cô một cái rồi tiếp tục nói:
“ Còn dám viết đơn xin nghỉ việc”.
“ Ưm~”.
“ Dám suy nghĩ linh tinh.


Tôi thân mật với người phụ nữ khác? Em dám vu vạ nghi ngờ nhân phẩm của tôi, chuyện này không thể cứ thế cho qua được”.
Lục Nghiên Dương càng nói, động tác càng thô lỗ.

Hắn cứ thế vòng chân cô quanh hông mình rồi ấn Kiều Uyển Nhi vào tường.
Tay hắn bợ lấy mông cô, bóp mạnh, lực tay không nhỏ, nổi cả gân xanh.
Chiếc cổ mảnh khảnh trắng mịn chẳng bao lâu đã đầy một mảng ướt át cùng với dấu ấn đỏ hồng của hắn.
Kiều Uyển Nhi bị hắn thô lỗ ấn lên tường, yếu ớt như một chú thỏ nhỏ, dùng đôi mắt ngấn nước mà cầu xin:
“ Ưm, đừng~”.
Điều này dường như khiến cho hắn phát điên..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: 133: Tra Tấn


Lúc nãy gặp Kiều Uyển Nhi, hắn đã nghĩ ra vô vàng biện pháp nếu cô không chịu theo về.

Có lẽ hắn sẽ nhốt cô vào một căn phòng rồi làm cho đến khi cô mệt mỏi xin tha và hứa sẽ không bao giờ rời xa hắn mới thôi.
Kết quả không quá khó khăn khi thuyết phục cô, nhưng cái tên thối tha này ngay từ đầu không có ý định sẽ để cho cô nguyên vẹn.
Trừng phạt thì vẫn là trừng phạt, đã làm sai thì dù có hối lỗi cùng không tránh được.
Lục Nghiên Dương bế cô đến bên giường, hắn bổ nhào lên đó rồi ra đè cô dưới thân mà sức hôn.

Kiều Uyển Nhi không còn cách nào ngoài đáp lại nụ hôn nóng bỏng đó.
Lưỡi hắn luồng vào càn quét khoang miệng, xa nhau chỉ mới hai ngày nhưng với hắn chẳng khác nào cả năm không gặp.

Bao nhiêu nhớ mong cùng với tình cảm hắn gửi gắm vào nụ hôn kia, Kiều Uyển Nhi đón nhận sự thô bạo đó, đầu óc cơ hồ chỉ còn lại một mảng trông rỗng không thể suy nghĩ.
Bàn tay của hắn đặt trên eo của cô, không có tiết tháo mà trượt lên vùng núi đầy đặn đặt ở đó càn rỡ xoa x0a nắn nắn.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Âm thanh sột soạt của vải mỗi lần bàn tay hư hỏng kia di chuyển lại khiến cho cơ thể cô căng cứng, nơi bị sờ s0ạng cũng trở nên tê dại.
Người đàn ông như con mãnh thú đang đè con mồi dưới thân chỉ chầu chực chờ lúc con thú nhỏ yếu ớt nhất sẽ nuốt nó vào trong bụng.
Hắn cởi từng mảnh vải trên người cô không chừa bất cứ thứ gì, sau đó liền tới bản thân.

Cho đến khi cả hai ngừoi trần như nhộng.
Ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao cứ đăm đăm dính chặt trên người cô.

Kiều Uyển Nhi ngại ngùng dùng tay che đi nơi bầu bĩnh bị hắn xoa bóp từ nãy đến giờ và cấm địa của thiếu nữ, nhưng Lục Nghiên Dương rất dứt khoát và nhanh chóng gỡ tay cô ra rồi ghì sang hai bên.
Cơ thể tr@n trụi bị hắn nhìn thấy toàn bộ không bỏ sót bất cứ nơi nào.

Cô xoay đầu sang một bên, xấu hổ không nói nên lời, hành động đó càng làm cho con thú dữ bên trong hắn như muốn xổng ra.
Lục Nghiên Dương thuận tiện cúi đầu gặm lên chiếc cổ trắng của vợ mình.
Hôm nay hắn bị cái gì vậy? Cứ gặm c ắn cô.
“ Ưm~”.
Kiều Uyển Nhi không tránh khỏi cảm giác nhộn nhạo mà r3n rỉ thành tiếng.

Hắn phả hơi thở nóng rực lên cổ của cô, bàn tay sượt qua đùi rồi nâng lên vòng nó vào hông mình, ngón tay dài ở nơi mềm yếu nhất không kiên kỵ động chạm trêu đùa.
Từng ngón chân của cô co quắp, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề hơn, nỉ non giọng nói:
“ Khoan … chỗ đó … á~”.
Còn chưa nói xong thì một ngón tay đã đi vào, Kiều Uyển Nhi rướm người, ngón tay hắn càng đi sâu vào bên trong rồi liên tục khuấy đảo.
Căn phòng chỉ có hai con ngừoi đang quấn láy nhau trên chiếc giường, giọng nói kiều mị yếu ớt của cô gái văng vẳng cùng với âm thanh thô bỉ mà người đàn ông tạo ra khi cho tay vào khiến cho cô xấu hổ suýt khóc.
Dù đã làm không ít lần, nhưng lần này là ngượng ngùng nhất.
Không chỉ vì hắn đã bắt được con mèo dám bỏ trốn là cô, còn vì hắn dùng những phương pháp trước nay chưa bao giờ sử dụng mà tra tấn cô.
Cái kiểu tra tấn này thật khiến cho người ta phát điên mà.
Bên trong nhộn nhạo, Kiều Uyển Nhi không thể chịu nỗi, cô muốn dẩy hắn ra.
Bây giờ ngay cả thở cô cũng sắp không thể thở nỗi nữa rồi, cô cần dưỡng khí.
Nhưng mỗi lần cô đặt tay lên bờ vai rộng kia muốn dùng lực đẩy hắn thì cái tên khốn này lại dùng thân hình đồ sộ như ngọn núi kia áp sát khiến cho cô có muốn cũng không thể làm gì được.
Sau khi cảm thấy nơi nào đó đã đủ trơn tru, hắn mới rủ ngón tay ra rồi đặt phần phân thân đã sớm cứng rắn kia vào thế chỗ.

Chỉ với một ngón tay, Kiều Uyển Nhi đã sắp kiệt sức chứ đừng nói đến con hải sâm to lớn mà hắn sắp cho vào.
Cô yếu ớt lên tiếng:
“ Khoan … tôi …”.
“ Không được, hôm nay em đừng mong tôi tha cho”.
Hắn nắm lấy phần gốc và chuẩn bị ấn cái phần đang rỉ nước vào cô, giọng nói vẫn rất dứt khoát không khoan nhượng:
“ Đây là trừng phạt vì em dám tự ý bỏ đi”.
Nói xong, một đường thẳng hông thúc vào.

Cô gái nằm trên giường ngoài chấp nhận số phận ra thì chẳng còn con đường nào để đi cả..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: 134: Nữa


Kiều Uyển Nhi tay nắm góc chăn chịu đựng từng đợt tấn công như vũ bão của hắn.
Người đàn ông ngày một mạnh bạo hơn, khi nghe thấy âm thanh da thịt va chạm hắn càng khó kìm nén, đôi tay gân guốc đó ôm lấy eo thôn của cô sau đó kịch liệt mà thúc.
“ A~”
Cô gái nhỏ toàn thân khó chịu, mồ hôi đã dinh dính mà hắn lại còn gặm c ắn khiến cả cơ thể cô trở nên nhầy nhụa.

Đặc biệt là cái thứ to lớn như chày giã gạo kia cứ tấn công vào bên trong cô.
Nơi m3m mại của thiếu nữ sao có thể du nhập được cái thứ thô cứng đó?
Kiều Uyển Nhi bị hắn bức đến phát điên, miệng nhỏ ngâm nga r3n rỉ yêu kiều.
Vừa mong hắn sớm buông tha lại mong cảm giác sung sướng này có thể kéo dài mãi mãi.1
Đôi gò b ồng bị động tác kịch liệt kia làm cho nảy lên, lắc lư qua lại trước tầm mắt của hắn.


Lục Nghiên Dương cắn chặt răng, chửi thề một tiếng rồi cứ thế rướm người xuống gần cô nhất có thể lu.ận động nhanh hơn.
Thứ đó to lớn lại nóng hôi hổi như bánh mới ra lò bị mật ngọt trong hang động kia bôi trơn mà thuận lợi đâm vào rút ra.
Cho đến khi không thể giữ lây hơn, hắn mới ôm chặt rồi phóng thích theo bản năng.1
Từng dòng chất lỏng trắng đục bắn vào rồi ồ ạt thi nhau trào ra bên ngoài hang động.1
Ti.ểu hu.yệt đáng thương co giật vài cái, cô gái không còn sức lực để bấu chặt lấy hắn nữa, xụi lơ nằm trên giường.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Lục Nghiên Dương chưa bao giờ giở trò đê tiện, nhưng mà từ lúc cô bỏ đi hắn đã suy nghĩ lại rồi.
Hắn muốn cô cam tâm ở bên cạnh mình, nhưng lại sợ cô lại lần nữa biến mất tăm.
Nếu đã như vậy thì chi bằng hắn trói cô, dù có biến thành tiểu nhân đi nữa cũng không sao.
Lục tổng bế cô vào phòng tắm, hắn ngồi vào trong bồn nước ấm rồi đặt cô vào.
Chính là đặt cô ngồi vào vị trí có cái vật đang nổi gân ngẩng đầu.
“ Ưm~”
Lần nữa bị cho ăn hải sâm, Kiều Uyển Nhi chỉ vừa mới l3n đỉnh nay lại phải bắt đầu tiếp tục, cơ thể có chsut không kịp thích ứng.
Tiếng nước bì bõm và tiếng th ở dốc hoà lẫn vào nhau, có lẽ do áp lực nước nên người đàn ông bị hạn chế, không thể vận động hết công suất, nhưng cái nơi đó thì vẫn bành trướng kh ủng bố khiến cho cô muón nuốt vào hết cũng có chút tốn sức.
Lần này tiết tấu chậm rãi hơn, nhưng thời gian lại kéo dài.

Cô gái nhỏ bị tách hai chân vòng lên cánh tay cơ bắp cuồng cuộng, bị ép xoay lưng về phía hắn  chẳng thể chạy thoát.
Kiều Uyển Nhi chỉ có thể nỉ non r3n rỉ cầu xin hắn tha cho:
“ Ưm … ngừng lại đi … tôi … tôi không được … nữa”.
Lục Nghiên Dương nhoài ngừoi đến, áp sát khuôn ngực rộng lớn vào tấm lưng trần trắng như hoa của cô thì thầm bên tai những lời ma quỷ:

“ Còn dám ly hôn nữa không?”.
“ Ưm … không … ức …”.
Hắn thả chân cô xuống, nhưng bất ngờ vòng tay ôm trớc ngực, trong thoáng chốc cả hai đều quỳ trong bồn tắm, và hắn đang ở phía sau đâm thẳng vào mật đạo của thiếu nữ.
Vẫn còn chưa yên tâm và hài lòng với câu trả lời của vợ mình, hắn đét vào mông cô một cái.

Da thịt bị nước bao quanh nên tiếng vỗ cũng trở nên to hơn gấp bội phần.
Bốp một cái, một bên mông ê ẩm nhưng lại khiến cho cô có cảm giác khá kỳ lạ.

Kiều Uyển Nhi không chán ghét, hoa viên chẳng hiểu sao lại trơn tru hơn, cô.n thịt nóng xâm nhập ngày càng nhanh.
Hắn bấu bàn tay lên mông cô, va chạm điên cuồng và không ngừng mở miệng hỏi:
“ Còn dám bỏ đi không nói tiếng nào hay không?”.1
“ A~ không … dám”.1
Câu trả lời này dường như không khiến cho người đàn ông hài lòng, hắn thúc cái chày kia vào một phát thật mạnh xem như trừng phạt, âm thanh trầm mang đầy sự uy hiếp khiến cho cô gái chỉ có thể nắm chặt lấy thành bồn, gục đầu lên đó và phát ra tiếng rên.
“ Trả lời rõ ràng, dám hay không?”.

Bạch …
Bạch …1
Bạch …
“ Không dám … nữa” - Kiều Uyển Nhi thống thiết.
Hắn nhếch môi, cúi người xốc lấy cô lên.

Một tay ôm lấy vùng đồi núi tròn trịa, tay còn lại xấu xa cho xuống dưới x0a nắn ti.ểu hu.yệt yếu ớt.

Lục Nghiên Dương gặm lấy vành tai của cô, hắn phả hơi thở nóng rực và lên tiếng:1
“ Nữa? Đương nhiên tôi sẽ ‘làm nữa’ để thưởng cho em vì đã ngoan ngoãn”.1.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: 135: Mơ


Trong hòng tắm phát ra âm thanh như tiếng vỗ tay, lại kèm theo tiếng nức nở của cô gái:
“ Đừng … nhanh … nhanh quá … a~”.
Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho cô gái phải thống thiết đến như vậy.

Bên cạnh đó cũng sẽ nghe thấy âm thanh của người đàn ông, vừa ma mị lại vừa ngang ngược:
“ Ai dạy cho em thói bỏ nhà đi? Hôm nay phải trừng phạt thật nặng”.1
Không ổn rồi, đầu óc Kiều Uyển Nhi bắt đầu trở nên mụ mị.


Hắn cứ th úc mạnh thế kia thì bên trong cô có khi sẽ ghi nhớ được hình dạng huynh đệ của hắn mất.
Một lần rồi một lần, tốc độ xâm nhập ngày càng nhanh, trên gương mặt đỏ ửng của cô ần ật nước mắt mà hắn cũng không nể nang hay thương xót mà ngừng lại, động hu.yệt ấm nóng bao bọc lấy cây gậy lớn, hắn lần nữa bắn thẳng vào bên trong.
Người đàn ông với thể lực sánh ngang mãnh thú chẳng hề buông tha cho cô.
Không phải nói rằng khi đã đạt đến kh0ái cảm thì cái đó sẽ nhũn ra hay sao? Vậy thì tại sao nó vẫn cứng ngắt, ngẩng cao đầu mà nhìn cô thế kia?1
Kiều Uyển Nhi xụi lơ, cô nằm trên thành bồn chẳng còn sức lực.

Trên cơ thể nhễ nhại chẳng còn phân biệt được là do nước trong bồn hay do mồ hôi chảy ra.
Lục Nghiên Dương đứng lên, lấy cái khăn được gấp gọn trong tủ áo rồi bọc kín người cô lại, hắn cẩn thận lau sạch cơ thể, động tác nhẹ nhàng khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Kiều Uyển Nhi giờ đây chẳng còn hơi sức mà th ở dốc, cô thoi thóp như cá mắc cạn.

Nếu giờ đây hắn còn làm nữa thì cô thực sự chết mất.
Lực Nghiên Dương bế cô ra khỏi phòng tắm rồi đặt cô lên ghế sofa, hắn đi đến bên giường túm cái drap đầy vết tích của cuộc vui ban nãy rồi đem ra bên ngoài đưa cho người hầu, sau đó lại lấy trong tủ một tấm drap mới tinh, vô cùng thơm tho, thuần thục trải ra giường.1
Toàn bộ quá trình này có thể sai bảo người hầu làm giúp mà, hắn tự mình xử lý làm gì?
Đương nhiên là do Lục tổng không muốn đẻ cho người khác thấy bộ dạng cực kỳ mê hoặc của vợ mình, dù là nữ cũng không được.1
Đến cả Kiều Uyển Nhi cũng không nghĩ đến người đàn ông này tính chiếm hữu lại cao đến thế.
Cô ngồi trên sofa, mệt mỏi tích tụ, lại thêm lao lực quá độ, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ, cô cảm thấy bản thân như được bay lên cao, cả cơ thể nhẹ tênh.

Khoé môi Kiều Uyển Nhi cong lên, cô cọ cọ đầu qua lại rồi tiếp tục ngủ sâu.
Người đàn ông đang phải xử lý mớ chiến tích lúc nãy, xoay sang nhìn thì thấy cô đã ngủ mất.
Không biết là vì mệt hay là do sợ hắn sẽ tiếp tục trừng phạt mà ngủ sớm đây.
Lục Nghiên Dương đến bên sofa nhìn ngắm một lúc, hắn thực sự sợ chỉ là giấc mơ, khi tỉnh lại, cô lại rời đi mất.
Đêm khuya sương lạnh, hắn bế cô lên giường.

Vì cô ngủ quên nên chưa kịp mặc quần áo, có lẽ sợ cô lạnh nên hắn bọc kín cô trong chăn rồi ôm lại, sau một hồi lâu khẳng định đây không phải là ảo giác hắn mới yên tâm nhắm mắt mà ngủ.
********
Sáng hôm sau, căn biệt thự lại trờ về ngày tháng yên bình dường như chưa từng gặp phải sóng gió.

Chỉ có điều …1
Mẹ hắn, Thôi Tử Niệm đang ở dưới sãnh, bộ dạng sốt ruột lại pha tức giận đang hối thúc Lương Đông gọi hắn xuống.1
Không biết lại định làm gì.
Lương Đông không muốn khiến cho mẹ hắn tức giận, nhưng chức trách của cậu không lớn, chẳng dám gọi chủ nhân lúc đang say giấc, đứng trước phòng ngủ mãi cũng chẳng dám gõ cửa, đành phải gọi cho Tào Cẩm Hoa chi viện.
Lục lão phu nhân đang tưới cây ngoài vườn, nghe thấy trong nhà của cháu có chuyện thì tỏ ra rất cao hứng.1
Đương nhiên bình thường bà sẽ không quấy rầy buổi sáng bình yên của con cháu, nhưng bây giờ đã gần mươid giờ sáng, mà theo lời Lương Đông, cháu trai vẫn còn ở trong phòng mãi chẳng chịu ra ngoài, nên bà phải đến đó xem thế nào.
Lục Nghiên Dương có thói quen dậy sớm, hôm nay dù chưa bước ra khỏi cửa phòng ngủ nhưng không có nghĩa là hắn vẫn chưa thức giấc.1
Lục tổng vẫn còn đang nằm trên giường ôm chặt lấy vợ mình, dù sao hắn cũng đã siêng năng không quản nắng mưa, ngày ngày đều đến làm việc đến tối muộn mà không có ngày nghỉ, chỉ ở nhà một hôm thì có làm sao?1.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: 136: Lần Nữa Ghé Thăm


Trải qua một đêm mặn nồng, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn vì màn chạy trốn của vợ chỉ bỏ lại cho hắn tờ đơn ly hôn cùng đơn nghỉ việc.

Từ lúc sực tỉnh giấc thì Lục tổng chỉ nằm yên đó nhìn ngắm gương mặt đang ngủ sau của cô.

Kiều Uyển Nhi bị hành hạ cả buổi, chẳng còn chút sức lực, lại thêm mấy ngày nay ăn uống và ngủ nghỉ không đủ nên giờ đây đang ngủ say như chết.

Sáng sớm tinh mơ là khoảng thời gian rất tuyệt để ngủ nướng~
Kiều Uyển Nhi vừa ngủ vừa nhoẻn miệng cười, khiến cho hắn đang tức giận việc cô bỏ đi cũng phải hạ hoả.

Thôi thì cũng đã mệt mỏi cả đêm, tha cho em vậy.

Tối nay ại tiếp tục đẻ em không còn dám tự tiện nữa.

Cộc cộc …
Tiếng gõ cửa vang lên, cô gái nhẹ r3n rỉ bằng giọng mũi, chân mày cũng nhíu lại vì tiếng động phá giấc ngủ.

Lục Nghiên Dương nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc áo rồi bước ra ngoài.


Nhìn thấy hắn, Lương Đông thở phào rồi lên tiếng:
“ Thiếu gia, phu nhân đang ngồi ở dưới sãnh nói có chuyện gấp phải nói với ngài”.

Hắn thở dài:
“ Đưa mẹ tôi lên phòng sách, không được gọi không được để bất cứ ai vào trong”.

“ ……” - Lương Đông ngập ngừng rồi lại hỏi thêm
“ Thiếu phu nhân cũng không được sao ạ?”.

Hắn nhìn vào căn phòng đã được đóng cửa cẩn thận, mường tượng đến gương mặt đang ngủ say của vợ mình giây lát rồi trả lời:
“ Cứ cho cô ấy vào”.

Vốn dĩ hắn không muốn để cô biết những chuyện phiền phức, nhưng sau khi nghĩ kỹ hơn nếu mẹ hắn lại làm gì đó lúc hắn không có ở đây thì một chữ ‘phiền’ là không đủ hình dung được tâm trạng hắn lúc đó.

Sợ này lo kia thì chi bằng cứ nói hết cho cô nghe.

Vốn dĩ đối với người tự tin giống Kiều Uyển Nhi, hắn cũng không ngờ cô cũng có lúc yếu đuối và tự ti về bản thân như vậy.

Hắn ngừng suy nghĩ ngay tại đây, bước vào phòng sách ngồi đợi.

Lương Đông nghe theo mệnh lệnh xuống đại sãnh mời Thôi Tử Niệm.

Khi thấy là cậu chứ không hải con trai mình, bà ta nổi giận đùng đùng:
“ Nghiên Dương đâu, tại sao nó không xuống?”.

- Vì thiếu gia không muốn nhìn thấy mặt người ạ.

1
Lương Đông mỉm cười, vốn dĩ cậu muốn nói như thế, nhưng phận sự của người làm lại thêm cái tính không muốn có thêm việc khiến cho cậu chỉ dám suy nghĩ trong lòng, niềm nở cười rồi cúi đầu lên tiếng:
“ Thiếu gia đang đợi người ở phòng sách ạ”.

“ Có gì thì nói ở nơi này là được, gọi nó xuống” - Thôi Tử Niệm ra lệnh.


Lương Đông lúc này đã rất cau có trong lòng nhưng vẫn phải đè nén rồi nhịn, cậu vẫn duy trì nét mặt ‘ khách hàng là thượng đế’ để nói chuyện với bà:
“ Lệnh của thiếu gia tôi không dám trái, mời người lên phòng sách ạ”.

“ Lệnh của nó cậu không dám cãi vậy thì tôi nói thì dám?”.

Lương Đông cười, im lặng không nói.

Thôi Tử Niệm lúc này rất giận, nhìn xung quanh thấy những gương mặt xa lạ khiến cho bà ta càng thêm nóng giận:
“ Người làm cũ đâu?”.

“ Thiếu gia nói những kẻ không dùng được thì không nên cho phép ở lại đây tiếp tục công việc ạ”.

Qua chuyện Kiều Uyển Nhi bỏ đi nhưng mãi đến khi hắn về nhà mới biết được sự việc từ Thôi Tử Niệm thì nhữn người làm ở biệt thự này đã bị sa thải hết.

Thôi Tử Niệm tất nhiên nghe đến chuyện này liền cảm thấy không thể nào không tức giận.

Bà ta cũng chẳng để tâm đ ến chuyện hắn có xuống nhà để đón mình hay không, đã xông thẳng lên phòng sách và lớn giọng gọi:
“ Nghiên Dương!”.

Vừa đi vừa gọi, đến khi nhìn thấy hắn thì càng to tiếng hơn:
“ Sao con lại sa thải người làm!!!”.


Nếu như là bình thường thì hắn sẽ nói với bà bằng chất giọng không lạnh không nhạt:
- Việc nhà con mẹ đừng xen vào.

Nhưng sau việc bà làm với vợ hắn thì dù có điềm tĩnh cỡ nào hắn cũng không thể duy trì nỗi.

Lục Nghiên Dương mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía Lương Đông đang đứng phía sau Thôi Tử Niệm và đang định đóng cửa đi ra ngoài, giọng nói của hắn cực kỳ bất mãn:
“ Cậu vẫn chưa nói lý do?”.

Dường như đang muốn hỏi rằng:
- Tại sao không làm theo những lời tôi đã dặn?
Lương Đông chỉ cười rồi nói:
“ Tôi đã nói cho phu nhân những gì ngài muốn rồi ạ”.

Lục Nghiên Dương lúc này mới giãn một chút chút chân mày đang nhíu lại, phẩy phẩy tay ý bảo cậu ra ngoài rồi lên tiếng:
“ Lý do chỉ có vậy”.

.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: 137: Chết Rồi


Thôi Tử Niệm giận run người khi nghe thấy hắn dửng dưng như không có gì mà nói thế, còn Lục Nghiên Dương thì vẫn xem như không có chuyện gì to tác.
Vốn dĩ bà là người dùng kế ly gián khiến vợ hắn bỏ đi, hắn còn không nóng giận thì bà làm vậy để cho ai xem?
“ Con dám nói với mẹ như thế sao? nói đi, tại sao lại đón cô ta về nhà?!”.1
“ Cô ấy là vợ con” - Hắn thậm chí còn không cần suy nghĩ mà nói thẳng.
“ Đơn ly hôn cũng đã ký rồi, mau đuổi cô ta ra khỏi nhà ngay”.
“ Đừng can thiệp vào chuyện nhà con nữa” - Lục Nghiên Dương lên tiếng, có gì đó đau đáu ớ ngay lồ ng ngực khiến cho hắn rất khó chịu.
Thôi Tử Niệm lao đến.
Bốp!!!1
Một tiếng rõ to vang vọng trong căn phòng, không chứng kiến rõ ràng chuyện đang xảy ra nhưng khi thấy một bên má đỏ chót của hắn thì ai ai cũng đều hiểu rõ sự tình.
Đúng lúc đó, Kiều Uyển Nhi đang mở cửa phòng định bước vào bên trong.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô đơ ra như bức tượng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Gương mặt Lục Nghiên Dương không hề có chút dao động, con ngươi đen láy lạnh tanh chẳng hề có một chút tức giận hay chua xót.

Hắn cứ như một cỗ máy không có tình cảm, cũng không biết đau đớn.

Sẵn sàng hứng trọn những cú đánh mắng trút giận.
Một cái tát dường như chưa làm cho Thôi Tử Niệm thấy thoả mãn, bà ta chỉ thẳng vào gương mặt thờ ơ của hắn rồi nói:
“ Con vì một đứa con gái mà ngay đến mẹ cũng dám trái lời?”.
Lục Nghiên Dương không để tâm, chỉ chậm rãi đưa mu bàn tay lên lau nhẹ phần má bị đánh bỏng rát.
Hắn thờ ơ chẳng mấy mặn mà khiến cho Thôi Tử Niệm tức giận, xoay ngang xoay dọc một lúc thì nhìn thấy Kiều Uyển Nhi đang ngây ra trước cửa và vẫn chưa nắm bắt được tình hình, bà thét to:
“ Cô còn dám về đây?”.
Đang định xông đến thì hắn đã lao nhanh đến trước mặt cô che chắn.
“ Tránh ra!” - Thôi Tử Niệm gào lên.
Hắn vẫn trơ ra, bao nhiêu quan tâm lo lắng đều dồn hết vào người phía sau.

Thậm chí còn cảm thấy chỉ chắn ngang thôi thì chưa đủ, còn đưa tay ra che phòng hờ trường hợp Thôi Tử Niệm lao đến.
Với sức của bà ta thì sao có thể đọ lại với con gấu đen này?
Ngay cả Kiều Uyển Nhi còn cảm thấy cuộc chiến này đúng là không cân sức.
Nghĩ đến đây cô khẽ lắc đầu, nội tâm bắt đầu chống đối dữ dội.
Kiều Uyển Nhi, bớt bớt lại đi.

Mẹ con người ta đang cãi nhau, mày ít nhiều cũng không nên đứng hóng kịch.1
Thấy hắn bảo vệ cô, Thôi tử Niệm càng không vừa mắt, bà ta quát:
” Mẹ là mẹ của con, đừng có vì một ngừoi ngoài mà chống đối!!!”.1
Nói đến đâu, sắc mặt hắn thâm trầm.

Cánh tay đang che chắn trước cô có chút hạ xuống, giờ đây hắn mới chậm rãi lên tiếng:
“ Từ cái ngày bà bỏ đi với người đó thì tôi đã không còn mẹ nữa rồi”.
“ Con …”.1
“ Vẫn chăm lo cho bà là vì trước khi mất chính cha đã căn dặn.

Tôi không muốn làm trái lời ông ấy … nhưng không nghĩ bà lại gây khó dễ cho vợ mình”.
Cử chỉ và biểu cảm của hắn vẫn giống như bình thường, nhưng Kiều Uyển Nhi cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của hắn.
Suốt bao nhiêu năm nay có lẽ hắn khổ tâm nhiều lắm.

Tính tình lại ít nói, không muốn biểu lộ cảm xúc càng khiến cho những suy nghĩ càng thêm phần phức tạp.
Lục Nghiên Dương không còn là đứa trẻ, từ lâu hắn đã không còn đau thương vì bị mẹ bỏ rơi.

Nhưng không có nghĩa là hắn muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa.
“ Bà đã bỏ rơi tôi một lần … giờ đây còn muốn xúi giục cô ấy bỏ tôi sao?”.
Hắn nhìn về phía cô gái sau lưng.


Chỉ một cái quét mắt nhưng lại khiến cho cô giật thót.
Bộ dạng của Thôi Tử Niệm vẫn rất hung hăng, nhưng lại chẳng thể phản bác gì.
Lục Nghiên Dương nắm tay kéo cô ra ngoài, trước khi đóng cửa không quên nói một câu cuối cùng với người đã sinh ra mình:
“ Từ nay chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, mẹ”.1
Thôi Tử Niệm đứng đó, ngây ra.

Nhìn cánh cửa dần khép lại, chợt bà nhớ đến hình ảnh trong quá khứ.
Lúc đó, hắn đã bấu víu lấy và tha thiết mong bà đừng rời đi.

Nhưng Thôi Tử Niệm phớt lờ, bà còn nói ra một câu cay độc
/ Con hãy coi như người mẹ này đã chết/.1.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: 138: Quá Khứ


Câu nói đó, giờ đây bà mới nhớ ra, nhưng đối với Lục Nghiên Dương thì chưa một giây một phút nào hắn quên.
Thôi Tử Niệm không thể nén được lửa giận trong lòng, bà ta như muốn chạy theo để hỏi cho ra lẽ.
Dù thế nào cũng không thể chấp nhận được, một bên là mẹ ruột, một bên là vợ, vậy mà con trai bà cư nhiên thà không nhận bà làm mẹ cũng không bỏ Kiều Uyển Nhi.
“ Nghiên Dương, con đứng lại cho mẹ!”.
Thôi Tử Niệm muốn đuổi theo, vừa đi được vài bước thì liền thấy Tào Cẩm Hoa bước vào.
Nhìn thấy bộ dạng uất ức của Thôi Tử Niệm, Tào Cẩm Hoa chỉ thờ ơ mà hỏi cho có:
“ Sao vậy?”.
“ Mẹ, mẹ xem … Nghiên Dương nó vậy mà lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với con.

Chỉ vì một đứa con gái chẳng có gì mà nhẫn tâm ngay đến mẹ ruột cũng …”.

“ Đây không phải là điều con chọn hay sao?”.
“ Sao con có thể chọn …”.
“ Vốn dĩ có thể cùng chồng con chung sống hoà thuận, nhưng vẫn nhất quyết muốn đi tìm hạnh phúc mới.

Là do con chọn còn gì?”.
“ ………” - Thôi Tử Niệm nhớ đến đoạn quá khứ đó thì liền khó chịu.
“ Mẹ, chúng ta đang nói đến chuyện của Nghiên Dương, sao lại nhắc đến chuyện xưa làm gì?”.1
Tào Cẩm Hoa không có gì là muốn quay trở về đúng chủ đề, nói thêm:
“ Lúc muốn rời đi không phải Nghiên Dương nó đã dùng mọi cách để mong con ở lại rồi sao? Kết quả con vẫn chọn tên đàn ông kia mặc kệ con trai ta cùng với con trai của nó”.
Tào Cẩm Hoa nhớ đến lúc đó, bà không tận mắt chứng kiến mọi thứ, nhưng khi nghe người hầu tường thuật lại thì không khỏi rùng mình.
Lục Nghiên Dương lúc đó tuy còn nhỏ nhưng đã ý thức được vấn đề rất rõ ràng.
Chàng thiếu niên tự cao lại tràn đầy năng lượng như hắn không từ mọi cách để có thể khiến mẹ mình hồi tâm chuyển ý.
Ngăn cản, van xin, thậm chí tự làm tổn thương chính bản thân.
Bà vẫn mặc kệ.
Lúc đó hắn đập vỡ chậu hoa sứ, trên tay cầm một mảnh sành hèn mọn mà uy hiếp.

Nếu Thôi Tử Niệm không chịu ở lại thì sẽ kết thúc sinh mạng ngay.
Bà ta vẫn quay lưng rời đi.

Viễn cảnh lúc đó, cha hắn đã ngăn cản, dù vậy vẫn không thể tránh được chuyện hi hữu xảy đến.

Mảnh sứ đó vẫn rạch vào cổ hắn một đường khá sâu.

Lục Nghiên Dương nước mắt giàn giụa, máu túa ra nhưng hắn vẫn cầu xin mẹ mình đừng đi, đừng bỏ rơi hắn và cha.1
Bóng dáng bà ngày càng xa, tầm nhìn cũng mờ dần.
Đến khi hắn tỉnh lại đã là ngày hôm sau, kể từ giây phút đó, hắn đã chấp nhận rằng bản thân khồn còn mẹ nữa.
Giờ đây Thôi Tử Niệm mỗi lần gặp là cứ luôn miệng nói cho hắn phải hiếu thảo, nhắc nhở hắn bà chính là mẹ ruột.

Điều này đối với người đã từ bỏ cái tình thân kia là hắn không phải rất nực cười hay sao?
“ Lúc bỏ đi không nghĩ gì đến cảm nhận của thằng bé, bây giờ thì cứ muốn nó phải để tâm đ ến mình … Thôi Tử Niệm, con đừng quên rằng bản thân con còn có thể ngồi ở vị trí này tất cả là vì di nguyện trước khi nhắm mắt của con trai ta và cả sự lương thiện của Nghiên Dương”
Tào Cẩm Hoa lên tiếng, ánh mắt đều là tia tàn nhẫn khi nhìn vào con dâu của mình:
“ Cô làm tổn thương con trai và cháu trai ta hết lần này đến lần khác, nếu không phải vì thằng con ngốc nghếch đó đã cầu xin … thì cô nghĩ ta sẽ để yên cho cô đến tận bây giờ ư?”.1
Thôi Tử Niệm lúc này mới ý thức được người mẹ chồng này không phải không tranh với đời, bà chỉ là vì lời hứa với con trai mình nên mới mắt nhắm mắt mở để cho bà ta yên ổn.
Tào Cẩm Hoa thấy bộ dạng huênh hoang của Thôi Tử Niệm bị dập tắt liền lên giọng:

“ Cô gây ra biết bao nhiêu chuyện ta còn tha thứ được, thì sao không thể để cho con dâu mình yên ổn đi? Con bé có thù oán gì với cô đâu chứ?”.
Ý muốn quá rõ ràng trong từng câu chữ.

Dù Thôi Tử Niệm có muốn nói gì thì cũng bị uy phong của Lục lão phu nhân kìm hãm.
“ Chuyện trên đời không thể theo ý mình.

Nghiên Dương muốn có một người mẹ … cô không thể cho nó được.

Bây giờ đừng có ép nó làm bất cứ điều gì nữa, cứ theo lời nó … đừng bao giờ xuất hiện”.
Tào Cẩm Hoa chẳng muốn dây dưa gì nhiều, bà đến đây chủ yếu để nói ra hết những điều nên nói..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,962
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: 139: Cảnh Cáo


Nghe thấy lời đe doạ từ phía Tào Cẩm Hoa, Thôi Tử Niệm run rẩy lên tiếng:
“ Mẹ … con dù sao cũng là con dâu …”.

“ Ta nể tình con trai đã mất nên mới không làm khó gì cô, nhưng nếu cô dám động đến Nghiên Dương và vợ nó thì dù có thất hứa ta cũng sẽ khiến cho cô không còn chỗ đứng ở cái thành phố này”.

Chỉ vì tôn trọng di nguyện của con trai mà bà để cho cái người lòng dạ rắn rết hết lần này đến lần khác khiến cho Lục Nghiên Dương phải chịu tổn thương.

Bây giờ không thể sai càng thêm sai được nữa.

Vì muốn yên chuyện nên mới im lặng, nhưng lại không biết rằng những người đã muốn gây chuyện thì chẳng bao giờ họ chịu an phận khi được nhún nhường.

Càng được đà thì càng làm tới mà thôi.

Trước khi rời đi, Tào Cẩm Hoa không tiết kiệm mà tặng cho con dâu mình một câu:
“ Nếu như không thể trở thành người mẹ tốt thì ít nhất cũng nên vì con mình mà thực hiệnu mong muốn của nó đi”.

Thôi Tử Niệm đứng trong căn phòng tráng lệ, không gian yên lặng như tờ.


Bất giấc, bà ta ngã quỵ.

Sao mọi chuyện lại trở nên thế này?
*****
Lục Nghiên Dương kéo vợ mình đi trên hành lang, hắn không nói một lời nào, bàn tay gắt gao nắm lấy tay cô, dường như đang sợ vụt mất vậy.

Kiều Uyển Nhi bị nắm rồi kéo đi, cô không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy hơi ấm của hắn lan toả truyền sang mình.

Bóng lưng của người đàn ông này thực sự rất to lớn, nói đúng hơn là vạm vỡ.

Lần nào cũng đều che chắn trước mặt, cứ như sợ cô bị tổn thương vậy.

Dẫu biết người tự lập như cô có thể tự mình xử lý mọi việc, nhưng chưa bao giờ hắn khiến cô lâm vào tình thế khó xử.

Chỉ mới được nửa năm thôi mà?
Nhưng tại sao trong khoảng thời gian ngắn thế kia, cô lại trao trọn trái tim cho hắn?
Trong đầu cô luôn có hai luồng ý kiến trái ngược.

Muốn yêu thương và chữa lành tổn thương mà hắn phải chịu, nhưng lại tự ti vì bản thân chẳng có gì.

So với người đứng trên đỉnh cao như hắn, cô hèn mọn đến lạ.

Cô không biết tình cảm của hắn nên lựa chọn bỏ đi, không muốn bản thân trở thành gánh nặng.

Hắn đuổi theo đem cô về.

Hôm nay lại còn đứng trước mặt mẹ mình bảo vệ, vì cô mà ngay cả quan hệ mẹ con cũng sẵn sàng cự tuyệt.

Đón xem chap mới nhất trên mangatoon

Đến giây phsut này thì Kiều Uyển Nhi chẳng thể nào nghĩ rằng hắn không có tình cả với mình.

Lục Nghiên Dương kéo cô đến góc hành lang, ở đó có một khungcửa sổ rất to, hướng ra ngoài có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp của khu vườn và đón ánh nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa.

Hắn đặt cô ngồi trên bệ cửa, bàn tay hắn nắm lấy vai cô, gục đầu lên.

Mái tóc đen nhánh thoang thoảng dầu gội xông vào mũi cô, hắn tham luyến cọ đầu vào hõm cổ, thở một hơi thật dài như muốn trút hết bao nhiêu mệt mỏi cùng gánh nặng đã đè nén từ rất lâu.

Kiều Uyển Nhi yên lặng, đặt tay lên vai hắn, bám ở đó chưa được bao lâu liền trượt lên cổ rồi luồng hẳn vào mái tóc, động tác chậm rãi như xoa dịu, như an ủi tâm hồn đã sớm héo mòn của hắn.

Người đàn ông không có ý muốn bài xích, hắn nắm lấy cổ tay cô, chỉ nắm lấy như một yêu cầu hãy tiếp tục.

Bàn tay còn lại siết chặt bên eo, từng đường gân xanh hiện rõ.

Cô cũng không biết hắn làm như vậy liệu có thực sự ổn hay không.

Nếu không có gì thì hắn cũng không cần trưng ra bộ dạng nhếch nhác giống như hiện tại.

Thôi Tử Niệm dù sao cũng là mẹ ruột của hắn.

Nhưng cô không dám hỏi, sợ bản thân nếu nói gì không đúng lại khiến cho hắn bất ổn hơn.


“ Nếu ngay cả em cũng rời bỏ thì tôi phải làm sao?”.

1
Đáy mắt có chút lo lắng của cô trong phút chốc vì cái câu nói đó à dao động.

Bàn tay đang luồng vào trong tóc hắn cũng khựng lại vài nhịp, khi trấn an đượuc bản thân mới tiếp tục động tác.

“………”
Nên nói gì mới được đây?
Bình thường cô rất linh động trong khoảng giao tiếp, nhưng mà tình hình hiện tai rất bất ổn.

Lục Nghiên Dương ngẩng đầu lên, song, vẫn chưa hề lui ra xa để duy trì khoảng cách.

Đôi mắt hắn nhìn cô bi thương đến mức Kiều Uyển Nhi có thể nghĩ rằng cô chính là nguồn sống duy nhất của hắn.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom