Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Dịch Full 

Chương 1360: Chương 1360





TRONG CHÚNG TA CÓ NỘI GIÁN (2)
Đường hầm u ám này hình như đã xây dựng từ rất lâu, cơ sở thiết bị bên trong vô cùng đơn giản nhưng lại rất đầy đủ.

Đèn hai bên tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để bọn họ nhìn rõ phương hướng..
Càng đi vào bên trong, tiếng bước chân càng trống trải, ngay cả nhiệt độ đường hầm cũng giảm không ít.
A Báo luôn bảo vệ cho Hoắc Hoành, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ sẽ xuất hiện bất cứ bất trắc nào.
Cát Nghĩa rảo bước đi về phía trước, hơn nữa còn giải thích với Hoắc Hoành: “Đường hầm này thông với cửa ra phía sau núi, nơi đó rất bí mật, cảnh sát sẽ không phát hiện ra đâu.”
Hoắc Hoành vẫn bình tĩnh như thường, nói: “Vậy thì làm phiền Cát gia rồi.”
Sau khi nói với Cát Nghĩa xong, hình như anh nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên ở bên trái.
“À đúng rồi, vừa rồi cảm ơn cô Nhiếp, nếu không nhờ vừa rồi cô đẩy một cái, có lẽ tôi đã rơi vào trong tay cảnh sát thật rồi.”

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh như băng, không hòa nhã như Cát Nghĩa, cô cứng nhắc trả lời: “Hoắc tổng khách sáo rồi, giao dịch chưa xong, tôi sẽ không để cho anh bị bắt.”
Hoắc Hoành cong khóe môi lên: “Xem ra cô Nhiếp vẫn còn so đo chuyện giao dịch lần trước rồi.”
“Tôi không rảnh vậy đâu, tôi hám 30% lợi nhuận Cát gia hứa cho tôi, cho nên giao dịch này nhất định phải hoàn thành.” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ cuối.
Hoắc Hoành nhìn thấy dáng vẻ cô hình như không phải là giả vờ, trong lòng rất nghi ngờ rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, anh cố làm ra vẻ tự nhiên nói theo lời cô: “Thì ra là như vậy.

Yên tâm đi, chỉ cần thấy hàng, tôi sẽ lập tức trả tiền.”
Cát Nghĩa hơi kinh ngạc nói: “Bây giờ Hoắc tổng vẫn muốn tiếp tục mua bán sao?”
“Ừ.

Những người đó bị bắt, hàng nhất định cũng xong rồi, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào hàng của ông thôi, Cát gia.


Tôi nhất định phải mang một lô hàng rời khỏi đây, tôi tin tưởng ông cũng cần một số tiền lớn để rời khỏi thành phố Z, đúng không?”
Cát Nghĩa bị nói trúng thì vô cùng xoắn xuýt.
Bây giờ cảnh sát đã để mắt tới ông ta rồi, ông ta phải chạy càng xa càng tốt, nhưng mà ông ta lại không có tiền.

Bạn đang
Không có tiền, ông ta không thể đi bất cứ phương tiện nào để thoát khỏi thành phố Z, vậy thì bị cảnh sát bắt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ông ta khác với Hoắc Hoành, từ đầu tới cuối Hoắc Hoành không ra mặt, ngay cả trong hợp đồng tên bên A cũng là Cát Nghĩa.
Hoắc Hoành ra khỏi sơn trang này là sẽ thoát khỏi hiềm nghi, mà ông ta lại là người bị cảnh sát phong tỏa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông ta vẫn gật đầu đồng ý.
“Được rồi, chờ ra khỏi đường hầm này, Hoắc tổng gọi người đến lấy hàng đi.”
Trong lối đi mịt mù u ám, khóe miệng Nhiếp Nhiên khẽ cong lên thành một nụ cười khó thấy.
Tạm thời bàn bạc xong hợp tác, đoàn người lại lên đường chạy tới cửa ra ở bên ngoài..

 
Chương 1361: Chương 1361





TRONG CHÚNG TA CÓ NỘI GIÁN (3)
Bây giờ bọn họ nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút rời khỏi sơn trang trước khi cảnh sát phát hiện ra, nếu không tất cả đều chỉ là nói suông.

Trong lối đi yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân của bốn người bọn họ.

Qua một lúc lâu, cô nghe thấy có tiếng gió rất nhỏ thổi qua khe cửa.

Chắc là sắp đến cửa ra rồi!
Càng đi tiếng gió càng thêm rõ ràng, cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cửa sắt.

Cát Nghĩa nhấn mật mã, khóa cửa phát ra hai tiếng tích tích, sau đó ken két mở ra.

Ông ta cẩn thận kéo cửa ra thành một kẽ hở, xác định bên ngoài không có ai mới kéo cánh cửa sắt ra, giục mấy người Hoắc Hoành: “Bên ngoài tạm thời vẫn chưa có ai, đi mau lên!”
Mấy người trong đường hầm vội vàng theo ông ta đi ra ngoài.


Đây là nơi vắng vẻ nhất ở cửa sau sơn trang, xung quanh rất hoang vắng, quanh cửa sắt cũng toàn là cỏ dại mọc um tùm, có lẽ là Cát Nghĩa cố ý không cho dọn dẹp để tiện che giấu dấu vết cửa sắt.

Sau khi ra ngoài, bọn họ còn chưa kịp chạy thì A Báo đã nhạy bén cảm nhận được tiếng bước chân vang lên cách đó không xa.

Hắn dừng lại, nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, có người tới!”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng nghe thấy, tiếng bước chân hỗn loạn kia chắc là không ít người, “Nhất định là cảnh sát.


Cát Nghĩa chỉ một chỗ bị lá cây che vô cùng bí mật, nói: “Tôi chuẩn bị một chiếc xe ở đó, chúng ta mau lên xe rời khỏi nơi này trước đã.


Mọi người không có bất cứ ý kiến gì, theo ông ta chạy về phía chiếc xe kia.

Cát Nghĩa mở một bên cửa xe phía sau ra, ngồi vào trong, mà Hoắc Hoành thì được A Báo đỡ lên ghế, đến khi hắn muốn đi đến ghế lái thì phát hiện Nhiếp Nhiên đã sớm ngồi ở đó rồi.

Hắn vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế lái nói với hắn: “Tôi lái xe, anh bảo vệ Hoắc tổng và Cát gia.



A Báo đứng ở cạnh cửa ghế lái thật sự khó mà chấp nhận hành vi lái xe của cô, nhìn thế nào cũng thấy tuổi tác Nhiếp Nhiên này chưa đến mức có thể lái xe thuần thục.

“Mau lên xe đi!” Nhiếp Nhiên thấy hắn lề mề lập tức quát: “Chẳng lẽ anh muốn tất cả mọi người đều chết ở chỗ này à?”
A Báo bị cô khiển trách thì muốn lên ghế phụ.

Nhưng đợi đến khi hắn hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên đã cắm khóa cắm vào trong ổ khóa, khởi động động cơ.

Đúng lúc này, cảnh sát đã tới cửa sau sơn trang, “Sao nơi đó lại có ánh đèn?” Cảnh sát dẫn đầu rất tò mò đi tới chỗ có ánh sáng, mới vừa dịch lại gần, thông qua đèn xe anh ta đã nhìn thấy mặt Nhiếp Nhiên, vì vậy lập tức hô lớn: “Là bọn họ, bọn họ ở đó! Mau, mau ngăn bọn họ lại!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy đám cảnh sát ngoài xe kêu lên thì đạp nhẹ chân ga hai cái, phát ra mấy tiếng nổ.

“Mọi người ngồi vững, tôi sắp lao ra đây!”
Ầm! một tiếng, xe giống như mũi tên rời cung phóng ra ngoài.

Cảnh sát thấy chiếc xe kia nhanh chóng chạy tới phía bọn họ, không hề giảm tốc độ thì phải tránh sang bên cạnh.

Có mấy người hơi to gan đuổi theo xe, ngã lăn vào thùng xe, nhưng tốc độ lái xe của Nhiếp Nhiên thật sự quá nhanh, một giây tiếp theo đã hất họ văng xuống đất.

Những cảnh sát kia thấy bao vây không có tác dụng gì, chỉ có thể nhao nhao rút súng từ thắt lưng ra, hô lớn: “Dừng lại, mau dừng lại! Còn không dừng lại chúng tôi sẽ bắn đấy!”.

 
Chương 1362: Chương 1362





TRONG CHÚNG TA CÓ NỘI GIÁN (4)
Nhưng lời này đối với đám người Nhiếp Nhiên không có bất cứ tác dụng gì cả.

Cảnh sát cực chẳng đã, chỉ có thể nổ súng.

Đoàng!
Đoàng! đoàng!
Tiếng súng vang lên, ba viên đạn có hai viên bắn vào cốp xe, còn một viên thì bắn vào kính chiếu hậu ở cửa xe khiến nó lập tức vỡ nát.

Hoắc Hoành ngồi ở phía sau kinh hãi, buột miệng hô: “Cẩn thận!”
Nhiếp Nhiên vội vàng nghiêng đầu, tránh được mảnh vụn của cái gương vỡ, chỉ tiếc lực đạn quá mạnh, có một mảnh vụn nhỏ vẫn đâm vào mu bàn tay cô.

A Báo ngồi ở ghế phụ lập tức quay người lại bắn mấy phát vào cảnh sát phía sau xe.

Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này lại đạp chân ga một lần nữa, nhìn xuyên qua cái gương vỡ chỉ còn mấy miếng kính, tránh được mấy phát súng sau đó rồi cười nói: “Yên tâm, Hoắc tổng, khi chưa lấy được 30%, tôi tuyệt đối sẽ không dễ chết như vậy đâu.


Cô vừa dứt lời, lại một tiếng súng vang lên.

Đoàng!

Lần này, viên đạn kia lướt qua tai Nhiếp Nhiên, bắn nát kính chắn gió.

Cô híp mắt lại, bẻ vô lăng sang bên trái muốn tránh lần nữa.

Chỉ là không biết rốt cuộc là cao thủ nào lại đuổi theo không buông tha cho cô, đạn liên tục lao qua bên tay bên tai cô.

Nếu như không phải là cô dựa vào tiếng đạn gào thét mà tránh, có thể đã sớm bị một phát súng bắn chết rồi.

Đạn bên tai vẫn tiếp tục.

Hoắc Hoành ngồi ở phía sau nhìn mà vô cùng kinh hãi, anh quay đầu nhìn về phía cảnh sát phía ngoài cửa xe, phát hiện người kia đang đứng ở đó, khẩu súng đen ngòm nhắm ngay vào gáy Nhiếp Nhiên, đang chuẩn bị nổ súng.

Con ngươi của anh co rụt lại, không chút nghĩ ngợi trực tiếp rút súng bên hông ra nhắm ngay vào cảnh sát kia.

Ngay lúc anh đang muốn bóp cò thì nghe thấy một đám người cách đó không xa lao đến, một cảnh sát trong đó hô to: “Dừng tay, mau dừng tay! Ở trong đó có người của chúng ta! Mau dừng tay cho tôi!”
Còn một bóng đen khác lại trực tiếp nhào vào cảnh sát kia, đè anh ta xuống đất.

Cảnh sát kia vốn đã bóp cò rồi, đột nhiên bị xô nên mất chính xác, đạn lao vào khung xe, kim loại va nhau phát ra một chuỗi đốm lửa nhỏ.

Nhưng Nhiếp Nhiên không hề phát hiện ra những thứ này, chỉ vì câu nói vừa rồi rõ ràng đã truyền vào bên trong xe.

Đáng chết!
Rốt cuộc là tên cảnh sát thiếu đầu óc nào hô lớn như vậy, là sợ Cát Nghĩa không nghe thấy à!
“Đám cảnh sát đáng chết này dám bắn tôi, đúng là tự tìm cái chết!”
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ tức giận tới cực điểm, rút súng ra nhanh chóng bắn ba phát súng vào đám cảnh sát phía sau xe.

Đoàng đoàng đoàng!.

Lần này cô không giả vờ, ba phát súng kia thật sự bắn vào người mấy tên cảnh sát kia nhưng đều là ở trên tay chân, không bắn vào bộ phận quan trọng.

Cảnh sát kêu gào kia bị ba phát súng của Nhiếp Nhiên uy hiếp, đám cảnh sát còn lại quả nhiên không bám theo nữa.

“Chắc là đã cắt đuôi cảnh sát rồi, Cát gia, bây giờ chúng ta đi đâu?” Một lúc sau, Nhiếp Nhiên thấy sau lưng không có xe cảnh sát đuổi theo mới mở miệng hỏi.

Giọng Cát Nghĩa không thay đổi, giống như hoàn toàn không nghe được câu nói vừa rồi: “Đến nhà kho, tôi để hàng ở đó.



“Được.

” Nhiếp Nhiên đạp chân ga, lao nhanh về phía bến tàu.

Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh Cát Nghĩa ngước mắt lên, liếc nhìn vào kính chiếu hậu.

Bóng đêm sắp trôi qua, chân trời đã nổi lên màu xanh đậm.

Sơn trang cách bến tàu không quá xa, bốn người đi xe khoảng một tiếng là đến.

Nhiếp Nhiên tìm một chỗ khuất tắt máy dừng xe, “Cát gia, chúng ta đến rồi.


Bọn họ xuống xe, đi thẳng đến kho hàng.

Mấy tên thuộc hạ của Cát Nghĩa đứng bên ngoài kho trông thấy ông ta liền vội vàng cung kính chào hỏi.

“Mở nhà kho ra.

” Cát Nghĩa lạnh lùng ra lệnh.

Bốn người vừa đi vào thì thấy trong kho hàng trống rỗng, không có gì cả.

Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, khóe miệng khẽ cong lên, hỏi: “Hàng đâu? Cát gia định dùng ma thuật biến ra hàng à?”
Đối với câu đùa của Hoắc Hoành, Cát Nghĩa chỉ lạnh lùng nhếch mép lên, “Hàng? Trước khi lấy hàng, có phải nên hỏi Hoắc tổng, tại sao lần này đột nhiên có cảnh sát xuất hiện không?”
Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Cát Nghĩa, trong lòng trầm xuống.


Lúc này, nụ cười của Hoắc Hoành dần nhạt đi, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo, “Điều này nên là tôi hỏi Cát gia mới đúng.


“Hỏi tôi? Không thể là tôi bảo cảnh sát tới đúng không?” Cát Nghĩa phá lên cười giống như là nghe thấy một câu chuyện khôi hài.

Hoắc Hoành cũng cười theo, “Thế thì chưa chắc, câu ‘vừa ăn cướp vừa la làng’ cũng không phải tôi nghĩ ra.


Mặt Cát Nghĩa biến sắc, tức giận nói: “Tôi phá hỏng vụ hợp tác này thì có lợi ích gì!”
“Kéo dài thời gian để không cần chia một bát canh với người khác, điều này còn chưa đủ sao?”
“Hoắc tổng, nếu tôi làm vậy thì không cần phải lôi mình vào đó.


“Đúng như ông nói, nếu như là tôi gọi điện thoại tìm cảnh sát thì tôi cần gì phải đích thân tới một chuyến.


Hai người này cãi qua cãi lại, nhất thời không thể phân biệt được rốt cuộc ai đúng ai sai.

Cát Nghĩa tức giận quát to: “Nhưng vừa rồi tôi nghe rất rõ lời tên cảnh sát kia nói, hắn nói trong xe có người của bọn chúng! Điều này chứng minh trong bốn người chúng ta nhất định có một người là nội gián!”.

 
Chương 1363: Chương 1363





KHÔNG PHẢI NGƯỜI CỦA CẢNH SÁT (1)
Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Cát Nghĩa lúc này không thể không lén vui mừng, may mà tên cảnh sát ngu ngốc kia không nói ra tên, nếu không bây giờ ngay cả cơ hội giải thích cô cũng không có.

Cô yên tĩnh đứng ở sau lưng Cát Nghĩa, nghe hai người bọn họ nói chuyện.

“Cát gia cho rằng tôi là tên nội gián đó à?” Vẻ mặt Hoắc Hoành không có một chút bất an và căng thẳng nào.

Cát Nghĩa trầm giọng nói: “Trừ cậu và thuộc hạ của cậu ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai khác.


Hoắc Hoành ngước mắt nhìn lướt qua A Báo ở bên cạnh, sau đó lại nhìn Cát Nghĩa, duy trì tư thế ung dung tao nhã hỏi: “Vậy ông định làm như thế nào?”
“Làm thế nào? Đương nhiên là giải quyết mày rồi!” So với sự dửng dưng của anh, Cát Nghĩa nóng nảy hơn nhiều.

Ông ta rút súng bên thắt lưng ra nhắm vào Hoắc Hoành.

A Báo cũng gần như đồng thời rút súng nhắm vào Cát Nghĩa.


Ba người đối đầu nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Cát Nghĩa cười lạnh, “Ở đây tao có nhiều người, Hoắc Hoành, mày không chạy thoát được đâu.


Cát Nghĩa đã có dự tính trong lòng nên không hề quan tâm việc A Báo đang chĩa súng vào mình, mà nói với Hoắc Hoành: “Từ bỏ đi, đừng chống cự vô nghĩa nữa.


Hoắc Hoành hơi ngẩng đầu lên, ý cười dịu dàng nhã nhặn trước sau như một mang theo tia lạnh lùng, “Vậy sao?”
Cát Nghĩa khẽ lắc súng trong tay, “Tao và Nhiếp Nhiên đều có súng, mày cảm thấy mày có thể giải quyết được hai người một lúc à?”
“Đúng thế, ông chắc chắn có thể giải quyết được hai người một lúc à?” Lúc này, một giọng nữ u ám vang lên sau lưng Cát Nghĩa.

Tiếng cười xấu kia khiến nụ cười vừa mới hiện lên trên mặt Cát Nghĩa cứng đờ.

Ông ta chậm rãi quay đầu lại, một khẩu súng đen ngòm lúc này đang nhắm vào ông ta.


“Nhiếp Nhiên, cô đang làm gì thế hả?!” Cát Nghĩa tức giận chất vấn.

“Ông nói xem?” Nhiếp Nhiên chậm rãi kéo chốt bảo hiểm.

Cát Nghĩa thấy cô không giống như giả vờ thì trong lòng run lên, buột miệng nói: “Cô là nội gián?” Nhưng sau đó ông ta phủ nhận ngay khả năng này.

“Không thể nào, cô giết Tiểu Thất, Tiểu Thất là người của quân đội, sao cô có thể là nội gián được? Quân đội không thể nào vẫn còn thu nhận cô!”
Nhiếp Nhiên thấy ông ta kinh hãi nhưng lại ngổn ngang suy nghĩ thì tốt bụng giải thích một câu, “Tôi là nội gián, nhưng tôi không nói là nội gián của cảnh sát.


Không phải là nội gián của cảnh sát?
Tại sao ông ta lại không hiểu câu này một chút nào?
Không phải là nội gián của cảnh sát, cô còn có thể là nội gián của ai?
Ông ta chưa làm rõ chuyện thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, nhớ những gì anh đã đồng ý với tôi, 50%, một xu cũng không thể thiếu.


Cuối cùng anh cũng hiểu dụng ý của cô.

.

 
Chương 1364: Chương 1364





KHÔNG PHẢI NGƯỜI CỦA CẢNH SÁT (2)
Anh cười đáp lời, “Dĩ nhiên rồi.”
Cát Nghĩa lập tức hiểu ra, ông ta khiếp sợ trợn to mắt nhìn Nhiếp Nhiên, “Cô...!cô phản bội tôi?!”
Nhiếp Nhiên nhún vai, cười nói: “Cái này có gì lạ chứ, đây đâu phải là lần đầu tiên tôi phản bội.”
Dáng vẻ của cô khiến Cát Nghĩa hận nghiến răng nghiến lợi, ông ta gầm lên: “Nhiếp Nhiên! Uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, cô lại...!lại phản bội tôi!”
Trong mắt ông ta lóe lên sự thù hận giống như là một người bị hại vô tội.
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, đáy mắt tràn đầy sự châm chọc, “Ông tin tưởng tôi? Ông tin tưởng tôi mà ông lại lén đổi hàng, sai Triệu Lực giám sát tôi, còn lén quay lại video lúc tôi giết Tiểu Thất?”
Câu nói cuối cùng khiến Cát Nghĩa chấn động trong lòng, chân lảo đảo.

“Mày...!mày biết rồi à? Sao mày có thể biết được?” Ông ta kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên giống như là đang nhìn một người ngoài hành tinh.
Sở dĩ khi đó ông ta ở lại đó, một là muốn xác định rốt cuộc Nhiếp Nhiên có giở trò không, hai là muốn lén quay lại quá trình cô giết người, tương lai làm con át chủ bài để uy hiếp cô.
Nhưng...!nhưng...!nhưng sao cô ta lại biết chuyện này!
“Sao tôi có thể không biết? Việc quay lén nên để cho paparazzi đi làm, chứ không phải là người có thân phận như Cát gia làm mới đúng, như vậy đúng là quá hạ giá rồi.”
“Mày!” Cát Nghĩa không thể hoàn hồn lại được, “Không thể nào, sao mày có thể tìm được đoạn video kia, rõ ràng tao giấu nó ở chỗ kính nhất trong sàn đấu quyền Anh! Chỉ dựa vào mày làm sao có thể tìm được!”
“Tôi từ bỏ nhiều bất động sản dưới danh nghĩa của ông như vậy, ông cho là tại sao tôi phải ở sàn đấu quyền Anh?” Nhiếp Nhiên cười lớn.
Ngực Cát Nghĩa giống như là bị đấm một phát, đau đến nỗi khiến ông ta không thở nổi.
“Đừng nói như ông vô tội lắm, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nợ ai cả.”

Cô vừa mới dứt lời, đã nghe thấy bên ngoài nhà kho vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Nhiếp Nhiên cảnh giác nhìn về phía cửa.
Hoắc Hoành luôn làm khán giả thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng liền mỉm cười lên tiếng: “Yên tâm, người của tôi.”
Sau đó một người đàn ông trung niên đi từ bên ngoài nhà kho vào, cung kính nói: “Nhị thiếu, đã giải quyết hết người bên ngoài, người của chúng ta đã chờ ở ngoài rồi.”
Hoắc Hoành gật đầu đầu, ra hiệu đã biết.
Còn Cát Nghĩa nghe xong liền ôm ngực, hai mắt trợn trừng, kinh hãi: “Chuyện này...!làm sao có thể! Mày thông báo từ lúc nào?”
Đi đến nhà kho là suy nghĩ nhất thời của ông ta, khi đó tất cả mọi người đều ở trên xe, Hoắc Hoành lén thông báo vào lúc nào? Sao ông ta lại không hề biết?
“Nếu tôi có thể âm thầm đạt được thỏa thuận với cô ấy mà không khiến ông phát hiện ra, đương nhiên cũng có thể âm thầm gọi người đến.”
Thuộc hạ đi ra từ nhà họ Hoắc nhất định phải là người nhìn một cái đã có thể hiểu mong muốn của chủ thuê.
Vừa rồi ở bên trong xe anh thật sự không mở miệng dặn dò A Báo, nhưng điều này không có nghĩa là anh không dùng ánh mắt phân phó..

 
Chương 1365: Chương 1365





KHÔNG PHẢI NGƯỜI CỦA CẢNH SÁT (3)
Cát Nghĩa thở hổn hển nghiến răng nói từng chữ, “Giỏi, giỏi, giỏi! Chúng mày được lắm, hóa ra từ đầu đến cuối tao mới là người bị đùa giỡn!”
Mặc dù ông ta giận mình bị Hoắc Hoành đùa giỡn một trận, nhưng càng giận là mình bị Nhiếp Nhiên phản bội hơn.

Nhiếp Nhiên thấy Cát Nghĩa đang hung tợn nhìn chằm chằm mình, ngọn lửa tức giận cháy phừng phừng ở đáy mắt, chỉ muốn đốt cô thành tro bụi.

Cô không hề sợ hãi mà giống như đang thưởng thức: “Tôi nói rồi, tôi không thích làm thuộc hạ của người khác.

Tôi cũng từng nhắc nhở ông cẩn thận tôi giết vua chiếm ngôi, nhưng ông lại tự cho là đúng mà có lòng tin với tôi, vậy tôi cũng chẳng làm sao được.



Cát Nghĩa không áp chế được tức giận trong lòng, nhắc nhở cô: “Nhưng hắn đã từng bắn mày!”
“Kỹ thuật bắn của Hoắc tổng rất tốt, tôi rất yên tâm, bị thương nhẹ mà có thể giành được 50% lợi nhuận, khoản mua bán này thấy thế nào cũng rất có lợi.

” Giọng Nhiếp Nhiên không lạnh lùng như Lý Kiêu, cũng không ôn hòa như Cổ Lâm, thậm chí trong mỗi câu đều mang theo vẻ kích động, mang theo sự tính toán không tốt.

Nhưng Hoắc Hoành lại cảm thấy rất êm tai.


truyện tiên hiệp hay
Dĩ nhiên, lúc này cũng chỉ có Hoắc Hoành mới cảm thấy êm tai thôi.

Những lời này rơi vào tai Cát Nghĩa không sót một chữ, ông ta gần như điên cuồng, đôi mắt vì tức giận mà hơi lồi ra, mặt nhăn nhó vô cùng hung ác.

“Chúng mày lừa tao? Chúng mày hùa với nhau lừa tao?” Ông ta điên cuồng gào lên.

Rồi đột nhiên ông ta nhớ tới cái gì đó, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Hoắc Hoành.

“Đợi đã! Lô hàng đó, có phải lô hàng đó là do mày đổi không?”
Hoắc Hoành hoàn toàn không có bất cứ ý chối bỏ trách nhiệm nào, thoải mái hỏi ngược lại một câu, “Trước khi hợp tác với tôi, ông không thăm dò cách làm người của tôi à?”.

 
Chương 1366: Chương 1366





KHÔNG PHẢI NGƯỜI CỦA CẢNH SÁT (4)
Cách làm người của anh ta?
Đen...!đen ăn đen?
Nghĩ đến câu nói của Lý lão, cả người Cát Nghĩa giống như là bị sét đánh trúng, tinh thần sụp đổ.
“Mày! Mày! Rốt cuộc mày đã đổi lô hàng kia bằng cách nào!”
Đôi mắt Hoắc Hoành dưới lớp kính thâm sâu mà ôn hòa, không nhìn ra bất cứ lực sát thương nào, có điều lời nói ra lại như mũi nhọn, “Ông nên hỏi, người của Đường Lôi Hổ sao lại chết?”
Người của Đường Lôi Hổ...
Cát Nghĩa nhớ lại khi đó Triệu Lực nói trước khi bọn họ đến, đám người đó đã chết hết rồi...
Ông ta lập tức hiểu ra.
Là hắn!

Là hắn phái người giết người của Đường Lôi Hổ, sau đó mang toàn bộ hàng đi!
Hóa ra khi đó kế hoạch đã bắt đầu rồi!
“Hóa ra ngay từ đầu...!ngay từ đầu chúng mày đã...” Cát Nghĩa tức quá hộc cả máu.
Nhiếp Nhiên biết ông ta đã tới cực hạn rồi.

Che giấu hoàn mỹ thân phận của mình xong, vậy thì đạo cụ Cát Nghĩa này không có ý nghĩa tồn tại nữa, cô lại giơ súng lên nhắm vào đầu ông ta, bóp cò.
“Đoàng” một tiếng, Cát Nghĩa ngã xuống đất.
A Báo và một thuộc hạ của Hoắc Hoành thấy một cô gái như Nhiếp Nhiên giết người mà mặt không đổi sắc thì trong lòng thầm chấn động.
Nhiếp Nhiên: “Được rồi, vấn đề Cát Nghĩa giải quyết rồi, vấn đề thứ hai phải giải quyết...!ai mới là nội gián của cảnh sát?”
Câu nói của cô lập tức kéo vấn đề về lại điểm bắt đầu.
Nhiếp Nhiên vừa kéo họng súng vừa nói êm tai, “Trong bốn người chúng ta, tôi không phải, Cát Nghĩa không phải, Hoắc tổng không phải, vậy thì...”
Cô nói một nửa thì dừng lại, nhưng ngay giây tiếp theo lại giơ súng lên, chĩa vào A Báo bên cạnh Hoắc Hoành.
A Báo cũng nhắm súng vào Nhiếp Nhiên, giải thích: “Không phải tôi!”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, hỏi: “Không phải anh? Vậy là ai?”
“Tôi...”
Từ trước đến giờ A Bảo không phải là người biết nói chuyện, bây giờ càng không nói được gì.
Người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh thấy A Báo và cô gái này chĩa súng vào nhau thì hỏi: “Nhị thiếu, xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này, vẻ mặt Hoắc Hoành dần dần lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Chú Trần, A Báo là nội gián của cảnh sát.”

A Báo vội vàng giải thích: “Tôi không phải nội gián, Nhị thiếu!”
Chú Trần vội vàng nói: “Đúng vậy, chuyện này không thể nào, cậu ta là người lão gia bồi dưỡng, sao có thể là nội gián?”
Vẻ mặt Hoắc Hoành đã không còn trầm tĩnh như vừa rồi đối mặt với Cát Nghĩa nữa mà lạnh như băng: “Chính miệng cảnh sát nói, chính tai tôi nghe thấy.”
“Không, không phải vậy! Tôi không phải nội gián!” Bị ép không biết phải làm sao, A Báo vô tình quét tầm mắt qua Nhiếp Nhiên: “Là...!là cô ta! Cô ta mới là nội gián! Cô ta có thể phản bội Cát Nghĩa thì cũng có thể phản bội Nhị thiếu!”
Nhiếp Nhiên cười khinh thường, “Tôi là nội gián? Nếu như tôi là nội gián thì sao phát súng nào của cảnh sát cũng bắn về phía tôi?”
“Tôi...” A Báo lại bị cô chặn họng lần nữa.
“Còn anh, lúc ở trên xe hình như anh không bị bắn trúng một phát súng nào đúng không?”
Mặt A Báo ngây ra.
Hắn không bị bắn là vì trong tay hắn có súng, còn có thể tránh né kịp thời.

Nhưng cách giải thích này hiển nhiên cũng không có bất cứ sức thuyết phục nào.

Đam Mỹ Hay

Chú Trần đứng ở bên cạnh thấy A Báo có miệng mà không cãi được thì bắt đầu quan sát kĩ cô gái nhỏ nhắn đáng yêu này.
“Cô là ai?”
Hoắc Hoành lạnh giọng trả lời thay Nhiếp Nhiên: “Cô ấy là người của tôi cài bên cạnh Cát Nghĩa.

Sao thế? Có vấn đề gì không?”
Chú Trần lập tức cúi đầu xuống bày tỏ thái độ không dám, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở, “Nhị thiếu, A Báo là người bên cạnh lão gia, cho dù có vấn đề gì cũng nên để cho lão gia đích thân biết mới được.” Bạn đang
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, quét đôi mắt lạnh lùng qua khiến sống lưng chú Trần lạnh run.
“Có một tên nội gián ở cạnh, ông cảm thấy chúng ta có thể trở về được không?”
Câu nói ngắn gọn của anh hoàn toàn khẳng định sự thật A Báo là nội gián..

 
Chương 1367: Chương 1367





PHẢN CÔNG TRƯỚC KHI CHẾT (1)
“Nhị thiếu, tôi không phải là nội gián!”
“Vậy là ai, cậu nói cho tôi biết nội gián đó là ai? Nếu như cậu không thể tìm ra tên nội gián kia thì ít nhất cũng nên chứng minh mình chứ?”
A Báo hoàn toàn không nói được gì.

“Chú Trần, giải quyết cậu ta đi.

” Im lặng một lát, Hoắc Hoành giống như không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Vẻ mặt A Báo rõ ràng đã bị đả kích.


Trần Thuật cau mày, hình như không hề tuân theo mệnh lệnh của anh, cung kính nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu, cậu ta là người của lão gia, cậu tự tiện giải quyết sẽ khiến lão gia không vui.


Hoắc Hoành nhẹ giọng nói: “Tôi vì ba mình giải quyết một tên nội gián nấp ở nhà họ Hoắc trong thời gian dài, làm sao ba tôi có thể không vui?”
A Báo vội vàng nói: “Nhị thiếu, tôi thề tôi không phải là nội gián!”
Đáng tiếc Hoắc Hoành không hề nghe hắn giải thích, phân phó một lần nữa: “Giải quyết đi.


Sự tuyệt tình của anh khiến A Báo vô cùng nóng nảy, hô to một tiếng, “Nhị thiếu!”
Nhưng Hoắc Hoành lại như không nghe thấy, “Tôi không muốn nói thêm lần thứ ba đâu.



Sau khi nói xong, anh đẩy thẳng xe lăn của mình đi ra ngoài nhà kho, bỏ đám người này lại.

Sắc mặt chú Trần nặng nề.

Ông ta vốn muốn đưa A Báo về sau đó mới tính, nhưng bây giờ xem ra Nhị thiếu quyết tâm phải giải quyết A Báo rồi.

Bạn đang
Nhiếp Nhiên thấy chuyện cơ bản đã được giải quyết thì bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, đột nhiên một bóng đen lướt qua khóe mắt cô, lao thẳng tới bóng lưng Hoắc Hoành.

Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, muốn nổ súng nhưng vẫn chậm nửa nhịp.

A Báo đã đứng ở bên cạnh Hoắc Hoành, dí súng vào đầu Hoắc Hoành, hô lên với tất cả mọi người: “Không được nhúc nhích!”
Những tên thuộc hạ ở cửa kho hàng nhìn thấy biến cố lập tức tiến lên bao vây, chĩa súng vào A Báo.

.

 
Chương 1368: Chương 1368





PHẢN CÔNG TRƯỚC KHI CHẾT (2)
Nhiếp Nhiên cũng vì thế mà phải dừng việc bóp cò súng lại.

Đáng chết, cô không ngờ A Báo sẽ chó cùng rứt giậu, cầm súng chĩa vào Hoắc Hoành.

Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành vẫn bình tĩnh thì trong lòng mơ hồ bất an.

Hoắc Hoành nhất định phải đóng vai một người tàn tật nên chạy trốn của anh thấp hơn so với người bình thường, gần như không thể chạy được.

“A Báo, cậu đang làm gì thế hả, cậu ấy là Nhị thiếu!” Chú Trần cũng bị hành động của A Báo làm cho kinh hãi, vội vàng khuyên ngăn.

“Đứng lại! Không được nhúc nhích! Nếu không tôi sẽ nổ súng bắn chết hắn!” Ngay từ giây phút nhào qua cầm súng chĩa vào Hoắc Hoành thì A Báo đã hối hận rồi, nhưng bản năng muốn sống khiến hắn vẫn dí chặt súng vào đầu anh.

“A Báo, cậu đừng làm chuyện điên rồ, mau buông Nhị thiếu ra!” Chú Trần vô cùng đau đầu vì cách làm mất lý trí của A Báo.


A Báo nóng nảy giải thích với Hoắc Hoành: “Nhị thiếu, tôi nói tôi không phải là nội gián, tại sao anh còn muốn giết tôi, tại sao!”
Tâm trạng hắn kích động, lúc nói chuyện động tác cũng khá lớn, khẩu súng kia chọc vào đầu Hoắc Hoành khiến đầu anh thỉnh thoảng khẽ đung đưa.

Chú Trần vô cùng kinh hãi, “A Báo, cậu bình tĩnh một chút, mau bỏ súng xuống!”
Ngộ nhỡ súng cướp cò, Nhị thiếu mất mạng thì bọn họ đều phải chôn theo.

“Bình tĩnh? Tôi làm sao mà bình tĩnh được! Tôi nói tôi không phải, tôi không phải! Tại sao các người không tin tôi!”
Vẻ mặt A Báo càng thêm hung dữ vặn vẹo, Nhiếp Nhiên từ từ dịch đến sau lưng chú Trần, muốn mượn chú Trần để ẩn nấp đánh lén A Báo.

Nhưng cô mới vừa nhúc nhích, Hoắc Hoành ngồi ở xe lăn lập tức nhìn cô, khẽ chớp mắt, hình như là đang ám chỉ cô đừng nổ súng.

Nhiếp Nhiên cau mày lại, không hiểu tại sao anh không cho mình nổ súng, chẳng lẽ anh có mục đích gì khác à?
“A Báo, cậu làm vậy chỉ sẽ khiến người ở đây bắn cậu thành tổ ong vò vẽ thôi, khoanh tay chịu trói đi.

” Giọng Hoắc Hoành dửng dưng, giống như hoàn toàn không bị bắt giữ.


“Đến bây giờ anh vẫn không chịu tin tưởng tôi?” A Báo vô cùng phẫn nộ.

“Cậu đã không đáng để tôi tin tưởng nữa rồi.


Thấy A Báo nổi điên lên, chú Trần cũng phải ngăn lại: “Nhị thiếu!”
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt A Báo gần như đã vặn vẹo thì thầm căng thẳng trong lòng.

Hoắc Hoành làm gì thế? Tại sao phải chọc giận A Báo hết lần này đến lần khác?
Hoắc Hoành hình như cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một câu, “A Báo, cậu đã phản bội tôi.


Chút lý trí cuối cùng của A Báo biến mất, hắn hung ác nói: “Được, nếu chết mà anh vẫn không chịu tin tưởng tôi, vậy thì anh đừng trách tôi.


Hắn nói xong, định mở chốt an toàn bóp cò thì lại nghe thấy Nhiếp Nhiên kịp thời nói chen vào, “Anh dùng súng dí vào Nhị thiếu còn muốn Nhị thiếu tin tưởng anh, có phải là rất buồn cười không? Tôi thấy còn không bằng anh tự sát đi, nói không chừng còn có thể tạo được hiệu quả dùng cái chết để chứng minh.

”.

 
Chương 1369: Chương 1369





PHẢN CÔNG TRƯỚC KHI CHẾT (3)
Chú Trần đã sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, Nhiếp Nhiên còn thêm dầu vào lửa.

Ông ta vội vàng đứng ra khuyên can: “A Báo, cậu mau buông súng xuống, cậu làm như vậy lão gia sẽ không vui!”
Nhiếp Nhiên lại bồi thêm một câu, “Đúng vậy, cẩn thận đến lúc đó ngay cả lão gia nhà anh cũng không giúp anh đâu.


Chú Trần lập tức hung hăng trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên, ra hiệu cho cô im miệng rồi tiếp tục khuyên nhủ A Báo: “A Báo, cậu bỏ súng xuống, tất cả chúng ta đều có thể thương lượng, bỏ súng xuống trước được không?”
A Báo được chú Trần khuyên nên đã bình tĩnh hơn một chút, lên tiếng khẩn cầu: “Chú Trần, tôi không phải là nội gián, tôi thật sự không phải!”

“Tôi biết, cậu bình tĩnh một chút, nhất định đừng kích động làm ra chuyện sai lầm, cậu mau bỏ súng xuống đi.

” Chú Trần cố gắng chậm rãi nói với hắn.

Lúc này A Báo có vẻ đã đỡ hơn, cũng dần hòa hoãn lại.

Hoắc Hoành khẽ nhíu mày với Nhiếp Nhiên, chắc là đang nhắc nhở cô bảo cô tiếp tục.

Tiếp tục?

Còn tiếp tục, A Báo thật sự mất khống chế thì làm thế nào?
Nhiếp Nhiên do dự một lát, cuối cùng nhân lúc mọi người không chú ý như có như không lắc khẩu súng trong tay về phía A Báo.

Đây chỉ là một hành động nhỏ nhưng trong mắt A Báo lại là sự uy hiếp không tiếng động.

“Không, không được, tôi không thể bỏ súng xuống, bỏ súng xuống tôi sẽ chết, tôi sẽ chết!”
Nhiếp Nhiên cười lạnh châm chọc, “Người được nhà họ Hoắc bồi dưỡng hóa ra lại sợ chết như vậy à?”
Chú Trần thật sự không vui, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nhắc nhở, “Chuyện nhà họ Hoắc hình như không tới lượt cô tùy tiện bình luận!”
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ vô tội: “Đâu phải tôi nói, là anh ta tá»± nói mÃ.

”.

 
Chương 1370: Chương 1370





PHẢN CÔNG TRƯỚC KHI CHẾT (4)
Cô chặn họng làm chú Trần không nói được gì.
Chú Trần vô cùng tức giận, trong lời nói với A Báo cũng có vẻ mất kiên nhẫn.
“A Báo! Bây giờ cậu nhất định phải bỏ súng xuống!”
“Không, tôi không muốn!”
“A Báo!” Chú Trần lại khuyên nhủ, “Cậu tỉnh táo một chút, Nhị thiếu không phải là người cậu có thể động vào.

Một khi cậu nổ súng, cậu sẽ bị bao vây, đến lúc đó ngay cả cơ hội giải thích cậu cũng không có, chẳng lẽ cậu muốn chết không minh bạch như thế à?”

Câu này hình như đã làm hắn chấn động.

Ý muốn sống sót khiến hắn bắt đầu dao động, tay cầm súng hơi lắc lư.
Hoắc Hoành cảm nhận được bất thường đầu tiên, anh đành phải lên tiếng, “A Báo, cậu là người của ba tôi, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ cho ba tôi à?”
A Báo không biết rốt cuộc Nhị thiếu muốn nói cái gì nhưng sắc mặt chú Trần đột nhiên thay đổi.

Trên thực tế câu kia của Hoắc Hoành không phải là nói cho A Báo nghe, mà là nói cho chú Trần nghe.
Chú Trần thấy A Báo vẫn duy trì tư thế cầm súng chĩa vào Hoắc Hoành, lúc này giọng ông ta không còn là khuyên giải an ủi nữa mà là lạnh lùng, “A Báo, tôi ra lệnh cho cậu mau bỏ súng xuống!”
A Báo là người của lão gia, nhưng bây giờ hắn lại cầm súng chĩa vào Nhị thiếu, ngộ nhỡ khiến Nhị thiếu hiểu lầm thì làm thế nào.

Không được! Tuyệt đối không thể bởi vì một mình A Báo mà phá hủy giang sơn lão gia cực khổ xây dựng quá nửa đời người được.
“Nếu như cậu còn không bỏ súng xuống, tôi chỉ có thể hạ lệnh bắn chết cậu thôi.” Chú Trần lại nói.
A Báo thấy chú Trần đột nhiên thay đổi sắc mặt lại muốn biện bạch cho mình một lần nữa, “Chú Trần, tôi bị oan.”
Đáng tiếc, lúc này chú Trần không nghe hắn giải thích nữa, “Mau bỏ súng xuống!”
“Chú Trần!”

“Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc cậu có bỏ súng xuống không!”
Lúc này, đám thuộc hạ xung quanh lại tiến lên, súng trong tay đều nhắm vào A Báo.
A Báo vội vàng dí súng vào đầu Hoắc Hoành, kích động nói: “Tôi xem các người ai dám động vào tôi! Tất cả lui về sau! Ai động vào tôi, tôi sẽ giết hắn!”
Chú Trần chỉ có thể vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ lui về phía sau, trơ mắt nhìn A Báo đẩy Hoắc Hoành ra khỏi kho hàng rồi mới tức tốc đuổi theo.
“A Báo! Cậu nhất định phải sai đến cùng như vậy sao?!”
A Báo bị khóa chặt trong vòng vây, tâm trạng đã tệ đến cực điểm, “Tôi không sai, là các người ép tôi, tôi đã không có đường quay đầu nữa rồi!”
“A Báo!”
Lúc này, nhân lúc hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau, Nhiếp Nhiên từ từ dịch đến sau lưng A Báo.

Nhưng không ngờ A Báo cũng rất nhạy bén, lập tức phát hiện ra rồi gầm lên: “Cô muốn làm gì?”
Nhiếp Nhiên lập tức dừng lại.

Lúc này A Báo nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, nói với chú Trần: “Chú Trần, tôi có thể khẳng định người phụ nữ này có vấn đề!”
Nhiếp Nhiên cố làm ra vẻ suy nghĩ, thành thật nói: “Nói thật, bây giờ chắc là anh tìm cơ hội muốn hoàn thành nhiệm vụ nội gián đúng không, nếu không làm sao lại dùng cái cách ngu xuẩn này để chứng minh chứ?”
“Không phải, tôi không…”
“Anh diễn nhiều như vậy chỉ là đang kéo dài thời gian chờ cảnh sát tới, đúng không? Phản đồ của Hoắc thị, nội gián của cảnh sát, thân phận rất ăn khớp.”
“Không, không phải vậy, tôi không phải!” Hắn nhìn Nhiếp Nhiên, lửa giận cháy phừng phừng trong mắt, “Con đàn bà này, đều là do mày!”
A Báo đã hoàn toàn mất lý trí, đột nhiên giơ tay lên, chĩa súng vào Nhiếp Nhiên, sau đó bóp cò.
Đoàng….

 
Chương 1371: Chương 1371





VỢ CHỒNG SON NGỌT NGÀO (1)
Trên bến tàu trống trải vang lên một tiếng súng làm mọi người run lên.

Trên họng súng bốc lên một hơi khói nhẹ, bị gió thổi một cái lập tức tản đi.

A Báo vẫn duy trì tư thế giơ súng bắn, vẻ mặt vẫn hung tợn vặn vẹo như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy sắc mặt hắn cứng đờ.

Sau ba giây ngắn ngủi, hắn ngã rầm xuống đất làm bụi bay mù mịt.

Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn thu hồi khẩu súng lại, lạnh nhạt hỏi Nhiếp Nhiên phía đối diện: “Cô sao rồi?”
Nhiếp Nhiên bỏ súng xuống, đùa giỡn nhún vai, “Hắn còn chưa kịp nổ súng thì tôi bị làm sao được chứ? Cảm ơn Hoắc tổng đã cứu mạng.


Hóa ra vừa rồi lúc A Báo muốn nổ súng bắn Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành đã kịp thời rút súng ra trừ khử hắn.

Thật ra, vừa rồi, Nhiếp Nhiên đã thấy Hoắc Hoành lén sờ vào thắt lưng nên cô mới cố ý khích A Báo để Hoắc Hoành có cơ hội ra tay thuận lợi.


Đương nhiên Hoắc Hoành biết động tác của mình không thoát được mắt cô, nhưng không ngờ cô lại hướng tiêu điểm chú ý lên người mình.

Vừa rồi nếu như anh chậm nửa nhịp, cô đứng ngay trước họng súng như vậy chắc chắn sẽ bị thương.

Cô gái liều lĩnh này!
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, hình như còn mang theo sự tức giận, “Chắc cảnh sát sắp đến rồi, chúng ta phải rời đi ngay.


Chú Trần vẫn đắm chìm trong khiếp sợ A Báo bị bắn chết mãi mà không thể hoàn hồn lại, đột nhiên nghe thấy Hoắc Hoành ra lệnh, lúc này mới tỉnh táo lại, cung kính nói: “Vâng, Nhị thiếu.


Sau đó, một đám người nhanh chóng lên xe.

Lúc Nhiếp Nhiên định lên xe thì bị chú Trần chặn lại.

“Cô làm gì thế?”
Nhiếp Nhiên chỉ chỗ trống bên cạnh Hoắc Hoành, nói như chuyện đương nhiên: “Lên xe.



Chú Trần ngăn trước mặt cô, lạnh lùng nói: “Cô ngồi phía sau đi, đây không phải chỗ cô có thể ngồi.


Nói xong ông ta định đóng cửa xe lại, nhưng Nhiếp Nhiên lại nhanh tay hơn giữ lấy một góc cửa xe, mỉm cười nói: “Nhưng tôi có chuyện muốn báo cáo với Hoắc tổng, ngồi ở phía sau không thể kịp thời báo cáo, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, ông chịu trách nhiệm hoàn toàn à?”
Chú Trần lập tức cứng họng.

“Để cô ấy lên đây đi.

” Hoắc Hoành lạnh lùng nói.

Nhiếp Nhiên ngó lơ gương mặt sa sầm của chú Trần, tươi cười chui vào trong xe.

Chú Trần không còn cách nào khác đành phải leo lên ngồi ghế phụ xe.

Mấy chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bến tàu.

“Không phải có chuyện muốn báo cáo sao?” Chú Trần nhìn qua kính chiếu hậu thấy Nhiếp Nhiên rất thoải mái dựa vào ghế thì hằn học nhắc nhở.

Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn lên, nói với Hoắc Hoành: “Cảnh sát bắt người nhất định là sẽ thẩm vấn cả đêm, đám người kia từng gặp anh, nói không chừng sẽ khai anh ra, anh! ”
Cô còn chưa nói hết, chú Trần ngồi ở ghế phụ đã tranh nói trước: “Nhị thiếu đã hạ lệnh giải quyết chuyện này trước rồi.

”.

 
Chương 1372: Chương 1372





VỢ CHỒNG SON NGỌT NGÀO (2)
Nhiếp Nhiên bị ngắt lời, im lặng vài giây rồi mới nói tiếp: “Vậy Lý lão thì sao?”
Hoắc Hoành thấy cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc giống như là rất lo lắng cho anh, “Lúc ra ông ta ra khỏi cửa đã bị giải quyết rồi.


Nhiếp Nhiên kinh ngạc: “Giải quyết?”
Cô không ngờ tốc độ của Hoắc Hoành lại nhanh như vậy.

Nhiếp Nhiên nhân lúc chú Trần không nhìn thấy lườm Hoắc Hoành một cái, Hoắc Hoành nhướng mày hỏi: “Còn vấn đề gì nữa không?”
“Dĩ nhiên, 50% của tôi lúc nào đưa cho tôi?” Nhiếp Nhiên hỏi thẳng.

“Chỉ cần tôi tìm được hàng của Cát Nghĩa, 50% này sẽ được chuyển đến thẻ của cô.


“Nhưng bây giờ hàng của Cát Nghĩa không có ở trong kho hàng.


” Nhiếp Nhiên thâm ý nhìn anh.

Hoắc Hoành hơi liếc mắt, thấy khóe miệng cô khẽ cong lên thì hơi ngẩn ra.

Đến lúc anh định thu hồi ánh mắt thì vô tình thấy vết thương bị thủy tinh đâm vào trên tay cô.

Anh vừa muốn nắm tay cô thì nghe thấy chú Trần ngồi ở ghế phụ tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Yên tâm, nếu Nhị thiếu đã hứa với cô thì nhất định sẽ không quỵt nợ.


May mà ông ta kịp thời cắt đứt suy nghĩ của anh nên anh mới không làm ra hành động gì không nên làm.

Nhiếp Nhiên đã phát giác ra Hoắc Hoành bị dao động, cô tùy ý lau giọt máu rỉ ra trên tay, sau đó đặt tay sang bên kia, lạnh giọng nói với chú Trần: “Tôi đang nói chuyện với Hoắc tổng, hay là ông cảm thấy mình có thể đại diện cho Hoắc tổng?”
Câu này của cô cực kì có sức nặng, sắc mặt chú Trần lập tức xanh mét.

Ở Hoắc thị, mặc dù ông ta chỉ là một tên thuộc hạ của Hoắc Khải Lãng nhưng ông ta đã theo Hoắc Khải Lãng cùng đánh chiếm địa bàn, có ai mà không nể mặt ông ta, không nể mặt gọi ông ta một tiếng Trần gia chứ.


Nhưng bây giờ cô gái mặt mũi non choẹt này lại dám nói chuyện với ông ta như vậy.

Đúng là láo xược! Nguồn:
Hoắc Hoành lạnh lùng quét mắt qua chú Trần ngồi ở phía trước, bây giờ anh vẫn không thể đắc tội với chú Trần, vì thế anh chậm rãi nói với Nhiếp Nhiên: “Chú Trần nói đúng, chỉ cần tôi hứa với cô, tôi nhất định sẽ thực hiện.


“Không, không phải tôi sợ Hoắc tổng quỵt nợ, mà là…” Nhiếp Nhiên dừng lại hai giây, sau đó cười thâm ý, “Tôi muốn nhiều hơn.


Nhiều hơn?
Cô gái này đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, 50% không đủ mà còn muốn nhiều hơn?
“Cô này…”
“Tôi nói rồi, tôi đang nói chuyện với Hoắc tổng.


Cô vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Hoành, khóe miệng cong cong.

Hoắc Hoành biết cô không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, chỉ có thể giả bộ kinh ngạc, hỏi: “Cô biết hàng ở đâu à?”.

 
Chương 1373: Chương 1373





VỢ CHỒNG SON NGỌT NGÀO (3)
“Nếu tôi tính không sai thì chắc là biết.

” Nhiếp Nhiên cười gật đầu.

“Vậy cô muốn bao nhiêu?”
“70% của chỗ hàng này, thế nào?”
Lần này Hoắc Hoành cũng bị cái giá cô đưa ra làm giật mình.

“Vậy cô cần gì phải chia với tôi, cô tự ăn hết không phải được rồi sao?” Hoắc Hoành cười khẽ, giọng nói đã khôi phục dáng vẻ người làm ăn.

“Tôi không có đường dây tiêu thụ hàng, chỗ hàng này cho dù tôi có ôm hết thì cũng không thể biến thành tiền, hơn nữa làm không tốt sẽ bị cảnh sát để mắt tới.

Tôi chỉ cần tiền, không cần hàng.


Hoắc Hoành cong môi lên, chỉ cần tiền không cần hàng…
Câu này đúng là của một người vì tiền mà có thể bán đứng bất cứ ai.

Chẳng trách ban đầu mình cũng bị cô lừa.


Cuối cùng Hoắc Hoành từ chối: “70% quá nhiều, tôi cũng không kiếm được bao nhiêu.


Vốn dĩ Nhiếp Nhiên cho là anh sẽ thoải mái đồng ý bởi vì dù sao đây cũng là hàng giả.

Nhưng ai biết người này nghiện diễn như vậy, cô bất đắc dĩ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hạ yêu cầu xuống: “60%.


Hoắc Hoành cười, tiếp tục lắc đầu, “50%, có điều tôi sẽ tặng cô vé máy bay bình an rời khỏi thành phố Z, thế nào? Bây giờ cảnh sát đang tìm cô khắp nơi, không có tôi giúp, cô sẽ không thể nào thuận lợi rời khỏi thành phố Z đâu.


Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, hóa ra anh muốn tìm một cái cớ có thể đưa mình rời đi an toàn.

“Hoắc tổng không hổ là người làm ăn, thật là một đòn mất mạng, khiến tôi không thể phản bác được.


“Vậy nghĩa là cô đồng ý rồi?”
Nhiếp Nhiên nghiến răng cười lạnh nói: “Tôi còn có lý do để không đồng ý à?” Nguồn:
Dáng vẻ của cô khiến chú Trần ngồi ở phía trước bớt giận trong lòng.

Suy cho cùng vẫn là Nhị thiếu có cách, mới nói mấy câu đã trấn áp được cô gái này.


Nếu đã nhất trí rồi thì Hoắc Hoành cũng không nói thêm gì nữa, lập tức hỏi: “Đồ ở đâu?”
“Chắc là ở trong đường hầm của sơn trang kia.

” Nhiếp Nhiên sảng khoái trả lời.

Cô luôn cảm thấy sơn trang đó có vấn đề, hình như mỗi lần gặp phải chuyện quan trọng, Cát Nghĩa đều ở đó.

Và đường hầm lớn như vậy không thể chỉ dùng để chạy thoát thân được.

Hơn nữa khi đi trên đường, cô nhạy bén nghe được hình như bên trong còn có gió lùa, âm thanh vô cùng nhỏ, chắc là một cái cửa ra vô cùng bí ẩn.

“Chú Trần, lập tức dẫn người đi lấy hàng.

” Hoắc Hoành hạ lệnh.

Chú Trần cau mày, “Bây giờ? Nhưng bây giờ cảnh sát đang ở đó.


Hoắc Hoành nhìn sắc trời ngoài cửa xe, “Chắc là bọn họ đã vội vàng về thẩm vấn rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt.


Chú Trần gật đầu nói: “Được.


Xe nhanh chóng đỗ lại bên đường, chú Trần xuống xe.

.

 
Chương 1374: Chương 1374





VỢ CHỒNG SON NGỌT NGÀO (4)
Nhiếp Nhiên cũng muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài nhưng bị Hoắc Hoành kịp thời ngăn lại, “Cô làm gì thế?”
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại: “Không cần tôi đích thân dẫn bọn họ đi à? Đường hầm đó rất bí mật.


“Không cần, nếu như ngay cả một đường hầm nhỏ bọn họ cũng không tìm được, vậy giữ lại còn có tác dụng gì?”
Chú Trần im lặng nửa phút rồi mới nói với Hoắc Hoành: “Nhị thiếu, giữ cô ta lại bên cạnh cậu không tốt lắm đâu.


“Sao lại không tốt? Tôi có thể ăn thịt Hoắc tổng hay là bán Hoắc tổng đi à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, bày ra dáng vẻ ông phải nói rõ ràng cho tôi làm chú Trần nghẹn họng.

Hoắc Hoành ngồi ở trong xe thấy cô đanh đá với chú Trần, chỉ cảm thấy buồn cười.

Thật ra anh rất muốn nói, so với bán thì ăn vẫn tốt hơn.

Anh còn đang mong được ăn đây.

“Để cô ấy ở lại đây đi, nếu như bên đó mọi người gặp phải phục kích thì tôi còn có thể tìm cô ấy tính sổ.


” Anh nhịn cười, cố làm ra vẻ trầm tĩnh tao nhã.

Chú Trần suy nghĩ một chút, cảm thấy giữ làm con tin cũng là một lựa chọn tốt nên không tiếp tục cưỡng cầu nữa.

Ông ta quay người lên cái xe phía sau, sau đó dẫn ba chiếc xe kia vội vàng đi đến sơn trang.

Còn xe của Hoắc Hoành vẫn dừng lại ở ven đường.

“Con tin? Xem ra Hoắc tổng vẫn chưa tin tôi rồi.

” Vì có tài xế trước mặt nên Nhiếp Nhiên vẫn trêu đùa.

“Tôi còn nửa câu nói chưa nói hết.

” Hoắc Hoành liếc mắt cười, “Nếu như không có vấn đề thì lúc nào cô cũng có thể cầm tiền rời đi.


“Vậy trước khi để tôi cầm tiền đi, Hoắc tổng có thể mời tôi ăn bữa sáng không?” Nhiếp Nhiên trừng mắt nhìn, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Trời đã sáng rồi, dạ dày của tôi nhắc nhở tôi phải ăn rồi.


Hoắc Hoành thấy cô ôm bụng thì cau mày lại, lập tức hỏi: “Đến nhà hàng ăn à?”
“Không, tùy tiện tìm một cửa hàng mới mở là được rồi.


Cô không có nhiều thời gian như vậy.

Tối hôm qua cô nên về nhưng lại rề rà suốt một đêm, còn không trở về thì có lẽ sẽ hỏng bét.

Hoắc Hoành cũng không quá để tâm chuyện đi đâu ăn, anh dặn dò tài xế lái xe, “Đến cửa hàng ăn sáng gần nhất.


Tài xế lập tức đạp ga, phóng đi.


Không lâu sau, xe dừng lại ở một quán ăn sáng tương đối bình thường.

Sau khi tài xế đỡ Hoắc Hoành xuống xe, ngồi vào xe lăn, Nhiếp Nhiên đẩy anh vào trong quán.

Mới sáng sớm, quán ăn vừa mở cửa nên vẫn chưa có ai, một đôi vợ chồng đang bận rộn trong phòng bếp và phòng khách.

Vừa thấy có người tới, bọn họ vội vàng đón khách vào.

“Em muốn ăn gì?” Hoắc Hoành nhìn tờ menu đã rất cũ kĩ, hỏi.

“Sao cũng được, dù sao tôi cũng không muốn ăn thật.


Cô chỉ muốn tìm cơ hội nói riêng với Hoắc Hoành ít chuyện mà thôi.

Hoắc Hoành nói với bà chủ: “Cho tôi hai bát cháo óc chó táo đỏ và một lồng bánh bao nhỏ.


“Đơn giản thế thôi à? Hoắc tổng có vẻ keo kiệt nhỉ?”
“Tối hôm qua em không nghỉ ngơi tử tế, sáng nay ăn nhiều sẽ không dễ hấp thu.


Ý Hoắc Hoành đơn giản chỉ là tối qua cô đã làm nội gián cho cảnh sát, còn vì giúp anh chạy thoát thân mà cả đêm không ngủ, nhưng bà chủ quán lại nghe ra thành ý khác, tươi cười nói: “Hai người là vợ chồng son hả, nghe cách nói chuyện cũng ngọt ngào, cô gái này thật là có phúc mới có thể tìm được một người chồng quan tâm như vậy.



Người bình thường nghe thấy lời này sẽ giải thích, Hoắc Hoành cũng nghĩ Nhiếp Nhiên sẽ giải thích, nhưng anh quên mất, Nhiếp Nhiên không phải người bình thường.

Cô chỉ tỏ vẻ chán ghét: “Gả cho một người tàn tật còn có phúc cái gì?”
Hoắc Hoành hơi sững sờ, ngay cả bà chủ đứng ở đó cũng ngẩn ra một chút, sau đó lại cười, “Nhưng nhìn hai người hòa thuận như vậy, hình như cô cũng không chê, còn rất tự nhiên đẩy xe lăn cho chồng.


Nhiếp Nhiên nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ, “Vậy sao?”
Vừa rồi cô rất tự nhiên à?
“Thật ra thì lập gia đình vẫn phải tìm một người thích hợp với mình, dù có hoàn mỹ thế nào mà không thích hợp với mình thì cũng chỉ là trang trí mà thôi.

” Bà chủ cảm khái một câu.

Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành ngước mắt nhìn đối phương, ánh mắt vừa giao nhau, nơi sâu nhất trong lòng Nhiếp Nhiên đã bị kích thích.

.

 
Chương 1375: Chương 1375





ĐÃ SỚM CÓ DỰ TÍNH - ẤM ÁP (1)
Cô chuyển chủ đề, nói với bà chủ: “Tôi muốn thêm hai quả trứng luộc nữa.”
Bà chủ ghi món ăn xong liền rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai người họ.
Nhân lúc xung quanh không có ai, Hoắc Hoành mới hơi lộ ra tâm trạng của mình: “Tại sao phải cùng chúng tôi ra ngoài? Em có biết như vậy nguy hiểm lắm không?”
Nhiếp Nhiên nghịch đôi đũa trong tay, nói: “Muốn trả lại anh một lần.

Dù thế nào anh cũng phải mang ít đồ trở về mới được, nếu không chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Tôi không nhớ em nợ tôi cái gì cả.” Sắc mặt Hoắc Hoành hơi trầm xuống nhưng giọng nói vẫn cố gắng ôn hòa.


Anh sợ mình nói chuyện không thỏa đáng khiến Nhiếp Nhiên không vui.
Số lần hai người bọn họ gặp nhau rất ít, hôm nay lại là lần cuối cùng gặp mặt, anh không muốn cuối cùng phải buồn bã chia tay.
“Còn nữa, tôi nói rồi, những chuyện kia tôi sẽ giải quyết tốt, không cần em bận tâm.

Tại sao em không chịu tin tưởng tôi?” Lời anh nói nghe giống như là chất vấn nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự bất lực.
Anh luôn cảm thấy hình như mình không đến gần cô được.


Hễ gặp phải chuyện gì là cô lại muốn trả nợ cho anh.
Cô muốn vạch rõ giới hạn với anh như vậy sao?
Nghe thấy giọng anh có vẻ khó chịu, đôi đũa trong tay Nhiếp Nhiên hơi khựng lại một chút, cô ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: “Không nợ sao? Vậy tại sao anh không chịu nói với tôi anh bị mất thực quyền ở Hoắc thị?”
Hoắc Hoành bình tĩnh nói: “Chỉ là tạm thời mà thôi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ung dung thì khẽ cau mày lại, “Vậy anh không sợ tạm thời thành vĩnh viễn à?” Bạn đang
Giọng nói dồn dập của cô khiến Hoắc Hoành cười dịu dàng, anh biết cô gái này đang lo lắng cho anh.
“Không đâu, vốn dĩ phương án đầu tiên của Hoắc Chử chỉ là mua một lô vũ khí đạn dược từ chỗ Cát Nghĩa mà thôi, bây giờ tôi lấy được hai lô, đã sớm vượt qua phương án ban đầu rồi.

Hơn nữa, lần này đám người Cát Nghĩa bị tóm cổ cả bọn, địa bàn thành phố Z này hoàn toàn bỏ trống, tôi sẽ mượn chuyện này để thế chân, coi như tôi có thể lấy lại con át chủ bài quan trọng của Hoắc thị rồi.”
“Tức là những chuyện tôi làm đều dư thừa, đúng không?” So với giọng nói nhẹ nhàng của Hoắc Hoành, giọng Nhiếp Nhiên trầm thấp hơn nhiều..

 
Chương 1376: Chương 1376





ĐÃ SỚM CÓ DỰ TÍNH - ẤM ÁP (2)
Cô cảm thấy cứ gặp Hoắc Hoành là chỉ số thông minh của mình lại không đủ dùng.

Vì thấy tình cảnh của anh đã quá khó khăn nên cô không muốn ngáng chân anh, muốn dùng một phần lực sức của mình để xoa dịu cho anh.

Nhưng kết quả luôn là cho dù chuyện có tệ hại thế nào, có lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch ban đầu của anh thế nào, cuối cùng vẫn sẽ bình ổn lại, tất cả đều ở trong lòng bàn tay anh.

Đúng là một người xảo trá.

Mặc dù Nhiếp Nhiên không thoải mái trong lòng nhưng vẫn không thể không bội phục bản lĩnh của anh.

Hoắc Hoành thấy hình như cô không vui nên lập tức giải thích: “Em giúp tôi lấy thêm được một lô vũ khí đạn dược, sao lại là dư thừa? Có điều, nếu như dùng tính mạng của em để đổi lấy lô hàng đó, vậy thì tôi không cần.


Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt nghiêm túc và chân thành của anh.

Trong lòng cô hơi xao động, có cảm giác lạ đang chảy qua.


Rất kỳ quái, rất khó thích ứng, nhưng… không có sự kháng cự.

Nhất thời hai người đều không nói gì, bầu không khí có vẻ hơi khác lạ.

Lúc này bà chủ bê hai bát cháo và một lồng bánh bao nhỏ đi ra, cười nói: “Để hai người đợi lâu rồi, cháo vừa mới nấu xong, còn có bánh bao và hai quả trứng luộc nữa.


Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Tôi nấu cơm không ngon, nhưng cũng không tệ lắm.


Hoắc Hoành khẽ cười, vẻ mặt rõ ràng ôm thái độ chần chừ với cái gọi là cũng không tệ lắm của cô.

Khi đó vẫn còn ở thành phố A, anh đã may mắn được ăn đồ cô nấu.

Nói khó ăn thì cũng không đến nỗi, nhưng tuyệt đối không gọi được là “ngon miệng”.


Nhiếp Nhiên thấy anh kiêng dè thì biết ngay anh không tin mình, vì thế nói với bà chủ đứng ở bên cạnh bàn: “Bà chủ, chỗ bà có gia vị không? Có thể để tôi pha đồ chấm không?”
Bà chủ cười gật đầu, “Dĩ nhiên có thể rồi.


Nhiếp Nhiên hất cằm với anh: “Ngồi ở đây đợi đi.


Hoắc Hoành dịu dàng nói: “Được, tôi đợi em quay lại.


Khoảng hai ba phút sau, Nhiếp Nhiên bê một cái đĩa nhỏ ra, bên trong là gia vị chấm cô pha.

Cô đặt cái đĩa nhỏ kia lên bàn.

Cô bóc trứng, tách làm đôi rồi chấm gia vị đưa tới trước mặt anh, nói: “Nếm thử xem.


Hoắc Hoành nhìn quả trứng gà nhỏ đã chia ra làm đôi ở cạnh tay mình, anh hỏi: “Em thích ăn trứng gà à?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu nói: “Không phải, có điều tôi không thế nấu cơm, khoảng thời gian đó trừ mua đồ ăn sẵn ra thì toàn ăn trứng luộc, ăn mãi cũng chán nên dùng thêm gia vị, vô tình phát hiện ăn như vậy mùi vị không tệ.

”.

 
Chương 1377: Chương 1377





ĐÃ SỚM CÓ DỰ TÍNH - ẤM ÁP (3)
Hoắc Hoành biết khoảng thời gian cô nói đó là lúc nào.

Lúc ấy cô bị thương ở nhà nghỉ ngơi, anh phát hiện trong tủ lạnh ở phòng trọ trừ trứng gà ra không có cái gì khác.

Nghĩ tới đây, anh bật cười, gắp nửa quả trứng gà lên bỏ vào miệng, nhai kĩ một lúc, thưởng thức cái “không tệ” mà Nhiếp Nhiên nói.

Sau đó anh tỏ vẻ chưa thỏa mãn, nói: “Đúng là mùi vị đặc biệt.


Nhiếp Nhiên gật đầu như chuyện đương nhiên, “Dĩ nhiên rồi, độc nhất trên thế gian.


Hoắc Hoành gắp nốt nửa kia lên, trong con ngươi như lóe lên ánh sáng: “Vinh hạnh cho tôi rồi.



Nhưng trên thực tế đâu có không tệ như Nhiếp Nhiên nói.

Đồ chấm kia chỉ là nước tương và một chút xíu dầu mè mà thôi, ngay cả đường cũng không có.

Có điều, bởi vì đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thành tâm thành ý, không mang theo bất cứ mục đích gì mà làm cho anh nên anh cảm thấy cực kì ngon.

Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành ăn hết cả hai quả trứng thì hơi giận, “Anh ăn hết rồi thì tôi ăn cái gì?”
Hoắc Hoành đẩy bát cháo của mình tới trước mặt cô, “Em ăn nhiều táo đỏ vào, em mất máu hai lần nên vẫn rất yếu, đợi sau khi trở về tôi sẽ nói rõ với chú ấy, cho em ăn cơm bệnh nhân một thời gian.


Anh không muốn cho cô ăn nước tương này, đề phòng vết thương trên cổ sẽ để lại sẹo sẫm màu.


“Cảm ơn anh.

” Nhiếp Nhiên dùng thìa chọc vào bát cháo táo đỏ giống như là đang trút giận.

Hoắc Hoành hiếm khi nhìn thấy cô có hành động ấu trĩ như vậy, ý cười ở khóe miệng sâu thêm mấy phần.

Nắng sớm mùa thu đã xuyên ra khỏi tầng mây, trong ánh sáng có nhiệt độ ấm áp, chiếu vào cửa sổ quán ăn, phủ lên hai người bọn họ.

Cảnh tượng đó đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Hoắc Hoành rung lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, anh thu lại nụ cười.

Anh dửng dưng nói với người ở đầu kia điện thoại: “Đã chở hết đi rồi? Được, tôi biết rồi.

Vậy chú Trần mang hàng lập tức liên hệ với người bên kia để nhanh chóng đưa đồ đi.

”.

 
Chương 1378: Chương 1378





ĐÃ SỚM CÓ DỰ TÍNH - ẤM ÁP (4)
Dặn dò mấy câu rồi Hoắc Hoành nhanh chóng cúp điện thoại.

Nhiếp Nhiên nghe được mấy câu vụn vặt kia là đã hiểu rõ vấn đề.

Đúng là nhanh thật.

Mấy người kia chưa từng cùng Hoắc Hoành vào sơn trang đó mà có thể tìm được cửa đường hầm trong vòng vài tiếng ngắn ngủi, còn có thể thành công tránh những cảnh sát vẫn còn canh gác ở đó.

Không thể không nói, thuộc hạ Hoắc Khải Lãng đào tạo đúng là lợi hại.

Cô đặt bán cháo mới ăn hai ba miếng xuống, cười giơ tay ra, “Thế nào, Hoắc tổng nên trả tôi 50% rồi chứ?”
Vẻ mặt Hoắc Hoành khẽ dao động, sau đó cười nói: “Đưa tiền cũng được, nhưng em cần nhiều tiền như vậy là định làm gì?”
“Dĩ nhiên định tiêu rồi.


“Lại mua rất nhiều quần áo à?” Hoắc Hoành cười hỏi.

Nhiếp Nhiên đang gắp bánh bao thì hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, híp mắt vào.

Anh điên rồi à?
Dưới tình hình này còn tìm người giám thị mình.

“Đúng vậy, không được sao?”
Hoắc Hoành khẽ mỉm cười, “Số tiền này đủ cho em mua cả trung tâm thương mại rồi.


“Vậy cũng không tệ, sau này không cần mua quần áo nữa.


” Cô khẽ hếch cằm lên, nói.

Hoắc Hoành rót cho mình cốc nước rồi uống một ngụm, “Vậy thì để tôi mua cho em đi.


Nhiếp Nhiên bĩu môi, mặc dù cô biết khoản tiền này cô không lấy được, nhưng Hoắc Hoành vô sỉ nuốt không như vậy vẫn khiến cô khó chịu.

“Hẹp hòi.

” Cô thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó nói: “Nếu chuyện đã xong rồi, nhân lúc chú Trần kia chưa quay lại, tôi đi trước đây.


Hoắc Hoành cũng biết chú Trần luôn nghi ngờ Nhiếp Nhiên, biết cô không thể ở lại chỗ này lâu được, để cô đi càng sớm càng có lợi cho cô.

Anh lấy ví tiền trong túi ra, đưa hết xấp tiền bên trong cho Nhiếp Nhiên.

“Em cầm đi.


Nhiếp Nhiên liếc một cái, tỏ vẻ chê bai, “Ít vậy thôi à?”
Thật ra thì xấp tiền này không hề ít, nhưng so với 50% có thể mua trung tâm thương mại thì vẫn kém xa.

Hoắc Hoành cười, “Đưa em thẻ, tôi sợ chú Trần sẽ tra được.


Lý do của anh miễn cưỡng khiến Nhiếp Nhiên chấp nhận, cô nhận lấy khoản tiền rồi nói: “Được rồi, vậy tôi đi đây.



Hoắc Hoành dặn dò: “Em phải cẩn thận, đừng để bị bọn họ phát hiện.


“Tôi biết rồi.

” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiếp Nhiên trả lời xong đi ra ngoài, trong quán ăn sáng chỉ còn mình Hoắc Hoành.

“Vợ cậu đâu rồi?” Bà chủ thân thiện thu dọn phòng bếp xong đi ra, phát hiện Hoắc Hoành ngồi lẻ loi một mình ở đó, lập tức tiến lên hỏi.

“Cô ấy đi làm rồi.


Hoắc Hoành tùy tiện tìm một cái cớ, nhưng không ngờ cái cớ này lại khiến bà chủ kia ngồi xuống, bà thở dài nói: “Nhất định là cô ấy rất yêu cậu, nếu không sẽ không muốn một mình gánh vác gánh nặng gia đình như vậy.

Cậu phải quý trọng cô ấy, nhất định đừng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy.


Hoắc Hoành cười, trong nụ cười có sự chua chát, “Cô ấy có thể cần tôi thì tôi đã rất cảm kích rồi, đâu có làm chuyện có lỗi với cô ấy.


Với thân phận bây giờ của anh thì không hứa được với Nhiếp Nhiên bất cứ điều gì, càng đừng nhắc tới việc cô cần mình.

“Bà chủ, cho một phần sữa đậu nành bánh quẩy.


“Bà chủ, cho một phần mì trộn.


“Bà chủ! ”
Lúc này quán ăn sáng đã có người lục tục đi vào ăn, bà chủ đành phải đứng dậy tiếp đón.

Hoắc Hoành nhìn chỗ ngồi đã trống không ở phía đối diện, mãi vẫn không hoàn hồn lại được.

.

 
Chương 1379: Chương 1379





XÓA ĐI SỰ TỒN TẠI CUỐI CÙNG CỦA ANH (1)
Một lúc lâu sau, hết nhóm khách này đến nhóm khách khác đến rồi đi, cuối cùng chú Trần cũng dẫn người đến.

Ông ta thấy bên cạnh Nhị thiếu không có bóng dáng Nhiếp Nhiên đâu thì cau mày hỏi: “Cô gái kia đâu rồi?”
Hoắc Hoành thu lại vẻ mặt ngẩn ngơ, hờ hững nói: “Đi rồi.


Trần Thuật hơi nóng nảy, “Đi rồi? Nhị thiếu, cậu thật sự trả tiền rồi thả cô ta đi rồi à? Cô ta biết nhiều việc của chúng ta như vậy, nếu như để lộ ra! ”
“Yên tâm, cô ấy sẽ không làm vậy đâu.


Trần Thuật rất không hiểu tại sao Nhị thiếu lại chắc chắn như vậy, chẳng lẽ trong tay Nhị thiếu có điểm yếu gì của cô gái kia sao?

“Được rồi, chúng ta đi thôi, phải làm việc chính rồi.

” Hoắc Hoành lên tiếng nhắc nhở.

Trần Thuật cúi người gật đầu, sau đó đẩy anh ra ngoài.

“Đi à?” Bà chủ vừa dọn dẹp xong thấy Hoắc Hoành được người đẩy ra ngoài bèn cười hỏi.

Hoắc Hoành gật đầu, muốn móc tiền trong túi ra, nhưng nhớ tiền của mình đã đưa hết cho Nhiếp Nhiên rồi, trên người đã người không còn đồng nào.

“Chú Trần, trả tiền.



“Vâng.


!
Lúc này Nhiếp Nhiên đã ngồi trong xe taxi, cô muốn về khách sạn Quý Chính Hổ ở tìm anh ta.

Nguồn:
Nhưng nghĩ lại, tối hôm qua xuất hiện chuyện lớn như vậy, đám người Quý Chính Hổ lại không có cách gì liên lạc với cô nên chắc rất sốt ruột, rất có khả năng ở Cục Cảnh sát chờ tin tức của cô.

Vì thế cô quyết định đến Cục Cảnh sát trước.

Tuy nhiên, trước khi đến đó cô phải tìm chỗ thay quần áo đã vì đồ của cô đã bị dính máu rồi.

Cô tìm tới một cửa hàng bán đồ cũ.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top