Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Dịch Full 

Chương 1340: Chương 1340





BỊ MẤT QUYỀN LỰC (2)
“Vậy sao? Hai người này có năng lực tốt vậy ư?” Nhiếp Nhiên liếc Uông Tư Minh bên cạnh.

“Đúng vậy, hai người họ đã giúp tôi giải quyết không ít chuyện.

” Cát Nghĩa khen ngợi.

“Xem ra ông thật sự mong tôi nghỉ ngơi.

” Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng Uông Tư Minh, khóe miệng mang theo ý cười không rõ.

“Cái gì?” Cát Nghĩa ngây người, nhất thời không hiểu.

“Nếu không sao lại đặc biệt chọn ra hai người tôi không thích nhất để đưa tới làm việc bên mình chứ?”
Cát Nghĩa nghe xong, lập tức cười thoải mái, “Ha ha ha, tôi chọn người là nhìn năng lực, không để ý sở thích.


“Được rồi, nếu ông đã có trợ thủ thì tôi nghỉ ngơi thêm một thời gian cũng được.



Cát Nghĩa gật đầu nói: “Ừ, cô nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi xong mới có thể giúp tôi làm chuyện lớn.


Nói thêm vài câu, Nhiếp Nhiên liền rời khỏi phòng làm việc.

Uông Tư Minh vẫn ở lại bàn một số chuyện với Cát Nghĩa.

Sau khi đóng cửa, Nhiếp Nhiên không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.

Cô đã bị mất quyền lực!
Hai tên này đã mượn cái chết của Triệu Lực, lại nhân lúc mình bị thương nghỉ dưỡng, nhanh chóng soán ngôi, lấy được lòng tin của Cát Nghĩa.

Nhiếp Nhiên về phòng mình nghỉ ngơi.

Chập tối, bác sĩ Trần tới kiểm tra vết thương của cô theo thông lệ.

“Tình hình hồi phục vết thương rất tốt, cơ bản không còn vấn đề gì quá lớn nữa.


” Bác sĩ Trần lại rắc thuốc mới lên cho cô, “Tuy nhiên, cô vẫn phải nhớ không được dể dính nước, không được có động tác quá mạnh.


Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, nhìn bác sĩ Trần cười nói: “Sắp tới, ngày nào tôi cũng ở trong phòng, ngoài ăn ra chỉ có ngủ, làm gì có động tác mạnh chứ, bác sĩ Trần lo lắng thừa rồi.


Tay bác sĩ Trần khẽ dừng lại, sau đó như không có chuyện gì, thu dọn dụng cụ y tế, “Vậy thì được, cô cố gắng nghỉ ngơi.


Ngay sau đó lập tức rời khỏi phòng Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên lặng lẽ dựa vào thành giường.

Hy vọng lời của cô ban nãy có thể truyền tới tai Hoắc Hoành, để anh có phương án thứ hai.

Uông Tư Minh và Dương Thụ đều không biết thân phận thật của anh, một khi anh lộ diện, chuyện tiếp theo sẽ trở nên nan giải.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Bây giờ cô còn bị truất quyền lực, đành bất lực không giúp được gì cho Hoắc Hoành cả, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.

Màn đêm buông xuống rất nhanh.

Sàn đấu phía dưới im lặng như tờ, quả nhiên Cát Nghĩa đã đóng cửa sàn đấu vì chuyện hợp tác bốn ngày tới.

.

 
Chương 1341: Chương 1341





BỊ MẤT QUYỀN LỰC (3)
Thời gian chầm chậm trôi đi.

Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực.

Trong phòng không bật đèn, yên lặng mà tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ chuyển động phát ra tiếng kêu tích tắc… tích tắc…
Trong bóng đêm, Nhiếp Nhiên ngồi cúi đầu dựa vào giường, cả người toát ra vẻ vừa lười biếng lại rảnh rỗi, nhưng hơi thở phát ra lại ẩn chứa sự nguy hiểm.

Tách… Khóa cửa khẽ vang lên.

Nhiếp Nhiên ngước lên, ánh nhìn rơi vào khoảng đen ngoài cửa, khẽ cười nói: “Hai vị đại ân nhân muộn thế này rồi còn không nghỉ ngơi, lại chạy tới chỗ tôi đây làm gì chứ?”
Sau khi đóng cửa, hai người kia đi vào, Uông Tư Minh đứng cạnh giường, thấp giọng nói: “Tôi làm như vậy chỉ là hy vọng có thể chia sẻ một phần với cô.


“Ừ, tôi biết.



Thật ra, nếu không có Hoắc Hoành, cô cũng vui vẻ nhàn nhã giao lại nhiệm vụ này cho Uông Tư Minh thôi.

Nhưng vấn đề là hiện giờ Hoắc Hoành còn đang ở vào thế vô cùng bị động do cô tạo ra, vậy nên cô nhất định phải giúp anh vượt qua.

Nếu không, hai bên cùng công kích, nhiệm vụ của anh rất có khả năng sẽ thất bại, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.

Nhiếp Nhiên ngồi ở đó chìm trong suy nghĩ của mình, Dương Thụ không thấy cô nói gì thêm, tưởng cô tức giận bèn giải thích: “Chúng tôi thật sự muốn giúp cô, cô đừng tức giận.


Nhiếp Nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ lập tức bừng tỉnh, lắc đầu, “Các anh nghĩ nhiều rồi, nếu các anh không ra mặt thì sẽ có người khác ra mặt, tới lúc đó chỉ làm sự việc càng khó giải quyết, điều này tôi rất hiểu.


Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Nhiếp Nhiên khá buồn bực.

Cô nghĩ chuyện của Hoắc Hoành vẫn cần phải thông qua Quý Chính Hổ giao nhiệm vụ mới mới được.

Vì thế, cô hỏi: “Hai ngày nay Quý Chính Hổ có tìm các anh không?”

“Có, hôm qua đã thông báo rồi, nhưng vì quá bận nên không gặp mặt kịp thời, chúng tôi định ngày mai đi.


Tối hôm trước cô mới gặp Hoắc Hoành, hôm qua Quý Chính Hổ liền muốn bọn họ ra mặt, thời gian cũng trùng khớp, tính như vậy thì tất cả vẫn còn kịp.

“Vậy các anh về sớm nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm nữa.

” Nhiếp Nhiên thúc giục bọn họ.

Uông Tư Minh và Dương Thụ thấy cô có vẻ thật sự không tức giận, lúc này mới yên tâm, quay người rời khỏi phòng.

…
Sáng hôm sau, Uông Tư Minh và Dương Thụ nhân lúc phải ra ngoài làm việc liền chạy tới địa điểm mà Quý Chính Hổ chỉ định để gặp mặt.

Lúc bọn họ tới nơi, Quý Chính Hổ đã chờ được một lát rồi.

Bọn họ vừa ngồi xuống, còn chưa kịp báo cáo tiến trình của mình, đã nghe Quý Chính Hổ nói: “Kế hoạch có thay đổi, cấp trên nói hủy kế hoạch đã định.

”
“Cái gì? Tại sao lại phải hủy, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Uông Tư Minh kinh ngạc nhìn Quý Chính Hổ.

.

 
Chương 1342: Chương 1342





BỊ MẤT QUYỀN LỰC (4)
Quý Chính Hổ nói với vẻ không cảm xúc: “Cụ thể thế nào thì các cậu không cần biết, các cậu chỉ cần biết bây giờ kế hoạch đã định có thay đổi thôi.

Các cậu chỉ cần tóm gọn Cát Nghĩa và những đối tác của ông ta là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.


“Tóm Cát Nghĩa và đối tác của ông ta?”
“Đúng vậy, hiện giờ các cậu đã làm tới đâu rồi?”
Uông Tư Minh nghiêm túc đáp: “Chúng tôi đã lấy được lòng tin của Cát Nghĩa, còn ba ngày nữa ông ta sẽ cùng với những người đó bàn về vấn đề con đường hợp tác, địa điểm ở nhà máy bỏ hoang kia.


Quý Chính Hổ suy nghĩ vài giây, nói tiếp: “Vậy hôm đó hành động tôi sẽ liên hệ phía cảnh sát, bắt hết toàn bộ bọn chúng.



Uông Tư Minh tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng…lần này Cát Nghĩa bàn chuyện con đường hợp tác là để có thể thiết lập hợp tác lâu dài với người mua lớn nhất kia, tại sao chúng ta không chờ thêm, tới lúc đó cũng tóm gọn người đứng đằng sau kia luôn?”
“Phải đó, tại sao không nhẫn nại chờ thêm chút nữa?” Dương Thụ cũng hỏi.

Quý Chính Hổ nghiêm mặt nói: “Cấp trên nói thế nào chúng ta cứ làm như vậy.

Không có tại sao!”
“Rõ!” Uông Tư Minh và Dương Thụ đồng thanh đáp.

Sau đó, hai người lập tức rời khỏi, nhanh chóng về sàn đấu, tránh để Cát Nghĩa nghi ngờ.

Cả một buổi chiều, bề ngoài bọn họ giả bộ không sao, nhưng trong lòng lại vô cùng rối rắm.

Bọn họ thật sự không hiểu được, sắp có thể bắt được kẻ chủ mưu phía sau rồi, tại sao lại bỗng dưng ngừng lại vào đúng lúc này?
Cho tới buổi tối khi Cát Nghĩa đã rời khỏi sân đấu, hai người nhân lúc màn đêm buông xuống, mò tới phòng Nhiếp Nhiên lần nữa.

Lúc đó, Nhiếp Nhiên đang ngồi bên cửa sổ uống trà, giống như cô đang chờ bọn họ vậy.

“Sao hả, lại muốn ngồi chơi một lát à? Hôm nay pha trà cho hai người rồi đây, có muốn uống một chén không?” Nhiếp Nhiên cười chỉ chỗ trống đối diện, nghiêng đầu cười nói với bọn họ.

Nhưng lúc này hai người bọn họ lại bày ra vẻ mặt nặng nề đi tới trước mặt cô, “Quý Chính Hổ nói kế hoạch có thay đổi, đổi thành bắt Cát Nghĩa và tất cả những thành phần liên quan tới ông ta.


Nhiếp Nhiên nhướng mày, quả nhiên là như vậy!
Trong lòng cô thoáng thả lỏng, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ kinh ngạc, “Sao cơ?”
Dương Thụ ngồi xuống, tức giận vỗ đùi mình, “Đã nói bắt người mua rồi, hơn nữa hiện giờ người mua cũng sắp xuất hiện, bây giờ đột nhiên nói thay đổi kế hoạch, đúng thật là làm người ta tức chết mất!”

“Cấp trên bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm đó, những cái khác không phải phạm vi suy nghĩ của anh.


Uông Tư Minh cau chặt mày lại, giọng nói khẽ trầm xuống: “Nhưng cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Vài ngày nữa Cát Nghĩa sẽ bàn vấn đề con đường với đám người đó rồi, hiện giờ cấp trên đột nhiên đổi nhiệm vụ, cảm giác đó giống như… giống như có người đã sắp đặt sẵn vậy.


Dương Thụ cũng gật gù theo, “Tôi cũng có cảm giác này, chuyện này đúng là quá trùng hợp.


“Chắc chắn cấp trên đã có suy xét, các anh chỉ cần thực hiện là được.


Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên hết lần này tới lần khác nói đỡ cho quân đội, chuyện này khiến Uông Tư Minh chú ý.

“Tại sao tối qua cô chủ động hỏi chuyện về Quý Chính Hổ? Có phải cô biết cái gì không?”
Nhiếp Nhiên rùng mình một cái, Uông Tư Minh quả là rất nhạy cảm.

Cô tỏ ra bình thản, ngẩng đầu nhìn anh ta đáp: “Kết nối đầu mối thôi.


Nếu nhiệm vụ mới đã được giao xuống, các anh cố gắng chuẩn bị đi, nhớ là liên hệ với bên cảnh sát, chuyện tiếp theo tôi không can thiệp nữa, các anh cố gắng thể hiện.

”
“Yên tâm, nhất định tôi sẽ hoàn thành.

” Dương Thụ nghiêm túc đáp.

Hai người bọn họ nói nhỏ với Nhiếp Nhiên vài câu rồi định rời đi.

Đúng lúc hai người bọn họ định ấn tay cửa mở cửa thì bên ngoài đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.

.

 
Chương 1343: Chương 1343





TIN TỨC HỢP TÁC LÀ GIẢ (1)
Ba người trong phòng nghe thấy âm thanh này đều cùng giật thót.

Trong tòa nhà này chỉ có mình Nhiếp Nhiên ở, người khác không được lên trên.

Muộn như vậy rồi, rốt cuộc là ai lên tầng ba?
“Làm sao bây giờ, có người tới!” Dương Thụ cuống lên, thấp giọng nói.

“Im miệng!” Nhiếp Nhiên quát một tiếng, sắc mặt cũng rất nghiêm túc.

Chân của Uông Tư Minh và Dương Thụ như mọc rễ đứng im ở đó, không nhúc nhích.

Căn phòng này không tính là quá lớn, gần như không có chỗ để ẩn nấp, nếu có người xông vào lúc này, hai người bọn họ nhất định sẽ bị lộ tẩy.

Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Tâm trọng lo lắng của ba người trong phòng đã đạt tới đỉnh điểm.


Cốc cốc cốc…
Dương Thụ không kìm được mà run bần bật, tay Uông Tư Minh cũng bất giác nắm chặt.

Nhiếp Nhiên cảnh giác lên tiếng: “Ai?”
“Là tôi.

” Giọng của Cát Nghĩa vang lên từ ngoài cửa.

Trong lòng Uông Tư Minh và Dương Thụ đều thầm kêu không ổn.

Cát Nghĩa, không ngờ lại là Cát Nghĩa!
Lần này thật sự gay go rồi!
Mặt Nhiếp Nhiên không đổi sắc, đứng nguyên tại chỗ hỏi: “Muộn thế này rồi, Cát gia còn có chuyện gì sao?”
“Tôi có chuyện tìm cô.

”

Có chuyện tìm Nhiếp Nhiên?
Vậy há chẳng phải sẽ vào trong sao?
Lần này Uông Tư Minh cũng không bình tĩnh được nữa, trong bóng tối, hơi thở của anh ta hơi thay đổi.

Nhiếp Nhiên khẽ ấn vai anh ta, ra hiệu cho anh ta bình tĩnh lại, rồi đáp lại Cát Nghĩa bên ngoài: “Được, chờ tôi một lát.

”
Sau đó, cô ra hiệu cho Uông Tư Minh và Dương Thụ nấp sau cửa, còn mình thì đi ra mở cửa.

Lúc đi qua giường, cô còn đặc biệt giũ tung chăn, làm ra vẻ vừa tỉnh dậy.

Cô nắm lấy chốt cửa, sau khi chắc chắn hai người kia đã đứng ở sau cửa rồi mới bật điện phòng lên, ấn chốt cửa mở ra.

Nhiếp Nhiên mở cửa rất có kỹ thuật, cô không mở hoàn toàn cửa, chỉ mở một nửa, nhưng đủ để Cát Nghĩa nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ trong phòng.

Chỉ duy nhất tình hình phía sau cửa là không nhìn rõ.

“Sao vậy, nửa đêm nửa hôm như vậy rồi mà Cát gia còn tới sàn đấu, có chuyện gì quan trọng sao?” Cô nắm lấy cửa, mặt như vẫn còn ngái ngủ hỏi.

Cát Nghĩa thấy cô còn ngái ngủ, giường chiếu vẫn còn rối loạn, ông ta cũng không tiện vào trong, chỉ đứng ở cửa nói: “Cô sửa soạn một chút rồi lập tức ra đây, xe đã chờ bên ngoài, chúng ta phải đi bây giờ.

”.

 
Chương 1344: Chương 1344





TIN TỨC HỢP TÁC LÀ GIẢ (2)
“Phải đi bây giờ ư? Muộn như vậy rồi, chúng ta phải đi đâu?” Nhiếp Nhiên bày ra dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng, hỏi.

Nửa đêm nửa hôm, cả ba tầng không còn một bóng người, Cát Nghĩa thấy lúc này cũng không thể có người thứ ba nên nói: “Đi bàn chuyện con đường hợp tác.


Nhiếp Nhiên không kìm được lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Bây giờ ư?”
Hai người sau cánh cửa nghe xong cũng rất ngạc nhiên.

Một loạt các vấn đề không ngừng hiện ra trong đầu bọn họ.

“Đúng vậy.

Bây giờ phải đi ngay.



“Không phải ngày kia sao?” Hôm nay dường như Nhiếp Nhiên hỏi khá nhiều.

“Chuyện này nghiêm trọng như vậy, sao có thể để ai cũng biết?” Cát Nghĩa tưởng cô còn chưa tỉnh ngủ, lại nói thêm một câu, không hề biết cô làm như vậy là còn có ý khác nữa.

Nhiếp Nhiên như thể hiểu ra, sau đó cười xấu xa nói: “Vậy có nghĩa là việc bàn bạc ở sàn đấu quyền Anh này cũng là giả à?”
Cát Nghĩa chỉ cười, không trả lời mà nói một câu, “Đi thôi.


Nhiếp Nhiên đáp lại, “Được.


Trước khi rời đi, ngón tay cô giấu sau cửa khẽ động, cực nhanh chỉ chỉ vài cái, sau đó trực tiếp đi khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hai người trong phòng nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, cho tới khi biến mất, bọn họ mới thở phào một tiếng.

Nhưng, phải chờ cho đến khi nghe thấy tiếng xe rời đi, bọn họ mới dám rời khỏi phòng Nhiếp Nhiên.



Người lái xe đã đổi, Nhiếp Nhiên và Cát Nghĩa cùng ngồi phía sau xe.

Nhiếp Nhiên có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cát Nghĩa thấy dáng vẻ của cô bình tĩnh, ngồi bên cạnh cười hỏi: “Vừa nãy không phải có rất nhiều câu hỏi sao? Sao bây giờ lại im lặng như vậy?”
Nhiếp Nhiên nhắm mắt, nhoẻn miệng cười.

“Cát gia muốn tôi hỏi cái gì?”
“Ví dụ hỏi tại sao chỉ có hai chúng ta đi đến nơi hẹn.

” Cát Nghĩa nhìn về phía trước, nói thẳng.

Nhiếp Nhiên từ từ mở mắt, khẽ cười nói: “Có tôi ở đây, còn cần người khác sao?”
Trong lời nói của cô tràn đầy sự kiêu căng, nhưng đúng là cô thật sự có tư cách để nói những lời ngạo mạn như vậy.

“Thật ra năng lực của số 2 và số 9 cũng không tệ, nhưng tôi thấy trong tình huống này, đưa cô đi vẫn đáng tin hơn một chút.

”.

 
Chương 1345: Chương 1345





TIN TỨC HỢP TÁC LÀ GIẢ (3)
“Ồ? Không đáng tin? Bọn họ làm sai chuyện gì sao?” Nhiếp Nhiên cười liếc nhìn ông ta.

Cát Nghĩa bật cười thành tiếng, lắc đầu nói: “Chuyện gì cũng đều làm giúp tôi rất hoàn hảo, nhưng… nói đi cũng phải nói lại, tôi luôn cảm thấy bất an.


Nhiếp Nhiên nhếch mép.

Dĩ nhiên sẽ không yên tâm rồi.

Hai người Uông Tư Minh và Dương Thụ vì mình mà leo lên quá nhanh, dĩ nhiên sẽ không được Cát Nghĩa tin tưởng rồi.

Cái gì quá hoàn mỹ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không thực tế.

“Tôi còn tưởng ông vì tôi nên mới không dám dẫn theo hai người họ cơ đấy.

” Cô cố ý làm dịu bầu không khí, trêu đùa.

Cát Nghĩa nhất thời cười lớn, “Cô cũng có thể nghĩ như vậy.



Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn ông ta, “Xem ra hôm nay tâm trạng Cát gia rất tốt.


Cát Nghĩa thu lại mấy phần ý cười, cảm thán nói: “Đúng vậy, sắp ký được hợp đồng rồi, sao có thể không vui được chứ?”
Ông ta bận bịu bao ngày như vậy cũng chỉ vì hôm nay.

Mấy ngày nay, ông ta mất ăn mất ngủ, chỉ sợ không những Hoắc Hoành bỏ hợp tác mà còn bị anh đá bay sào huyệt.

Trong giới ai cũng biết anh nổi tiếng đen ăn đen, một khi lật mặt là sẽ vô cùng tàn ác.

“Hơn nữa, một khi con đường được mở ra, tất cả coi như đã chốt xong, tâm sự lớn nhất trong lòng tôi coi như cũng được cởi bỏ.


Nhiếp Nhiên tán đồng gật đầu với câu nói này của Cát Nghĩa, “Ừm, cuối cùng cũng có thể kết thúc.


Có điều “kết thúc” mà hai người nghĩ tới không giống nhau.


Một người nghĩ rằng mở ra được con đường là có thể kiếm tiền rồi.

Còn một người lại nghĩ một khi hợp đồng được ký, bắt được người là có thể kết thúc nhiệm vụ lần này.

Hai người ôm nỗi lòng riêng, im lặng cho đến khi xe đến điểm đích mới cùng xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn, Nhiếp Nhiên phát hiện địa điểm bàn chuyện chính là nhà hàng lần trước ăn cơm cùng Hoắc Hoành.

Hình như mỗi lần Cát Nghĩa có đàm phán gì quan trọng đều tổ chức ở đây.

Rốt cuộc nhà hàng nhỏ này có gì thu hút Cát Nghĩa chứ?
Nhiếp Nhiên mang theo sự hiếu kỳ này đi theo sau Cát Nghĩa vào trong.

Vừa vào phòng, Nhiếp Nhiên phát hiện bên trong có không ít người đang ngồi.

“Xin chào Cát gia.

” Trịnh Khúc ngồi gần cửa nhất, thấy Cát Nghĩa vào, vội vàng đứng dậy cười chào hỏi, sau đó nhìn thấy Nhiếp Nhiên, cũng cười nói: “Ồ, cô Nhiếp cũng tới rồi.

”
Đám đông nghe thấy gọi cô Nhiếp thì đều chuyển ánh nhìn về phía Nhiếp Nhiên.

Trong đó, có một người đàn ông trung niên nhìn Nhiếp Nhiên từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô Nhiếp? Chính là người đã đá bay sào huyệt của Phú Hải và Đường Lôi Hổ đó sao?”.

 
Chương 1346: Chương 1346





TIN TỨC HỢP TÁC LÀ GIẢ (4)
“Đúng vậy, tôi đã tận mắt chứng kiến năng lực của cô Nhiếp đây.

” Trịnh Khúc cười trả lời giúp Cát Nghĩa, “Có điều, hình như cô Nhiếp đang bị thương.


Ánh nhìn của ông ta vô tình rơi trên cổ Nhiếp Nhiên.

Hôm nay Nhiếp Nhiên mặc một chiếc áo dài tay cổ tròn màu xám đậm, trên chiếc cổ trắng nõn có một miếng gạc màu trắng dễ thấy.

Nhiếp Nhiên đứng phía sau Cát Nghĩa cười nhạt, “Chỉ là bị thương nhẹ, không nghiêm trọng.


“Cô Nhiếp tuổi còn trẻ đã liều lĩnh như vậy, đám già chúng tôi nên lui về sau rồi.

” Trịnh Khúc dường như đang rất tán thưởng cô.


Lúc Nhiếp Nhiên đối diện với người ngoài vẫn luôn rất đúng mực, thái độ của cô không kiêu ngạo, không nóng nảy, “Ông chủ Trịnh nói gì vậy, có câu gừng càng già càng cay, tôi có lợi hại thế nào cũng không thể so được với các tiền bối ở đây.


Câu nói của cô lập tức khiến đám người già này rất vui vẻ.

Mấy ông chủ đứng ở phía đối diện liên tục khen ngợi: “Ha ha ha, cô Nhiếp có năng lực, lại khiếm tốn, còn biết ăn nói nữa, Cát gia thật sự là nhặt được bảo bối rồi.


“Mọi người ngồi đi, chúng ta cũng nên nói chuyện chính rồi.

” Cát Nghĩa lên tiếng.

Tất cả mọi người đều ngồi xuống.

Cát Nghĩa ngồi ở vị trí đầu tiên, Nhiếp Nhiên ngồi ở vị trí thứ hai cạnh ông ta, tiếp sau là đám đối tác hợp tác kia.

Điều này có thể cho thấy vị trí của Nhiếp Nhiên trong lòng Cát Nghĩa là không nhỏ.

Đám người đó thầm tính toán trong lòng làm thế nào để có quan hệ tốt với Nhiếp Nhiên.

“Thật ra, tôi tin là các vị cơ bản đều đã biết lý do tôi tập trung mọi người ở đây rồi.

” Cát Nghĩa bắt đầu nói, “Đều nói hưởng một mình không bằng cùng hưởng, Cát Nghĩa tôi không phải người thích ăn mảnh, nhiều năm như vậy, được sự quan tâm của mọi người, tôi mới có thể đi tới ngày hôm nay.

Lần này, có thể có cơ hội như vậy, ngay thời khắc đầu tiên tôi đã nghĩ tới các vị.


“Cát gia không quên mấy người chúng tôi, chúng tôi dĩ nhiên rất cảm kích.



“Đúng đó đúng đó, lòng tốt của Cát gia, chúng tôi đều ghi nhớ.


Nhiếp Nhiên ngồi đó nghe bọn họ nói chuyện qua lại, trong lòng thầm cười lạnh.

Đúng là một đám giả dối.

Để xem cảnh vui vẻ này sẽ diễn ra trong bao lâu?
Chỉ cần nói tới tiền thôi thì chắc chắn sẽ lộ ra bộ mặt thật ngay.

Nguồn:
Nhiếp Nhiên liên tục nhìn lên đồng hồ trên tường, âm thầm chờ đợi.

Quả nhiên, mấy phút sau đã có người không nhịn được đi thẳng vào vấn đề: “Vậy một khi lần hợp tác này mở ra, chúng tôi có thể cầm bao nhiêu?”
Người nói chuyện là người đàn ông trung niên ngồi thứ ba bên trái, ông ta có vẻ cao to lực lưỡng, nói năng cũng hết sức có khí thế.

“Giá thị trường cộng thêm 20%, các vị thấy thế nào?” Cát Nghĩa cũng nói thẳng luôn.

Đám đông nhìn nhau, không ai nói gì, còn người đàn ông kia lại nói rất dõng dạc: “20% có vẻ hơi ít.


Tôi bán ở chợ đen, tuy số lượng không lớn nhưng tiền kiếm được gấp bội.


Cát Nghĩa bình tĩnh cười nói: “Ông chủ Tiền, ông cũng nói là số lượng không lớn, lần này tôi tìm được cho mọi người một kênh hợp tác lâu dài, người mua bên đó cũng đã nói, các vị có bao nhiêu, bọn họ sẽ lấy bấy nhiêu, trừ khi các vị không còn nguồn hàng nữa.


“Nhu cầu hàng của bên mua lớn như vậy, sao không dứt khoát bảo anh ta ra mặt đàm phán với chúng tôi?” Ông chủ Tiền tiếp tục hỏi.

“Người mua nói rồi, cậu ấy không tiện ra mặt, vậy nên chuyện này để tôi toàn quyền xử lý.


“Là không tiện hay là ông muốn kiếm riêng một khoản trung gian, mới cố ý không cho anh ta xuất hiện?” Ông chủ Tiền kia không hề khách khí nói.

Câu này của ông ta khiến đám đông vốn dĩ còn đang bàn tán to nhỏ phút chốc rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

.

 
Chương 1347: Chương 1347





GÂY KHÓ DỄ ĐỂ KÉO DÀI THỜI GIAN (1)
Cát Nghĩa nghe thấy lời này của ông ta, quả nhiên sắc mặt sầm xuống, “Ông chủ Tiền có ý gì vậy? Tôi rất thành tâm thành ý muốn hợp tác với các vị.


Ông chủ Tiền cười lạnh một tiếng, “Thành tâm thành ý? Cát gia muốn thật sự thành tâm thành ý thì để người mua ra mặt cùng bàn bạc với mọi người đi, như vậy chúng tôi mới phục, mọi người nói có đúng không?”
Ông ta cố ý kích động mọi người khiến đám người kia gật đầu lia lịa.

“Phải đó Cát gia, chi bằng để người mua ra mặt đàm phán đi.


“Chúng tôi cũng tiện tìm hiểu đối phương là ai, nếu không chuyến hàng này xuất đi cũng sẽ hơi lo lắng.


“Phải đó phải đó…”
Sắc mặt Cát Nghĩa dần dần tái xanh, hai tay nắm chặt cố kìm nén tức giận.

Nếu không phải đã hứa ngày kia sẽ trả lời Hoắc Hoành thì ông ta đã bỏ đi rồi.


Đám người này nghĩ mình là ai chứ!
Nhiếp Nhiên thấy hết mọi chuyện nhưng không hề nói gì.

“Tôi thấy hôm nay không cần bàn nữa, chờ lúc nào Cát gia thành tâm thì chúng ta lại tiếp tục.

” Ông chủ Tiền được nước lấn tới.

“Cát gia, tôi cũng thấy hay là chúng ta đổi thời gian đàm phán đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa.


“Phải đó, chúng ta đổi thời gian rộng dài hơn để bàn tiếp, dù sao chuyện này cũng không vội mà.


Đám đông cũng mượn cơ hội này nói với Cát Nghĩa.

Ông chủ Tiền cười đắc ý, rất thích thú thưởng thức vẻ mặt tức mà không làm gì được của Cát Nghĩa.


Nhưng Nhiếp Nhiên ngồi bên cạnh vừa nghe thấy, lập tức thấy không hay rồi.

Bạn đang
Vừa nãy lúc cô ở trong phòng đã ra ám hiệu với Uông Tư Minh, chỉ thị anh ta lập tức liên hệ với cảnh sát, nhân lúc bọn họ ký hợp đồng vào tối nay, một mẻ dọn sạch luôn.

Nhiếp Nhiên tin là Uông Tư Minh nhất định nhìn thấy.

Vậy nên, hiện giờ bọn họ tuyệt đối không được tan họp, nếu không không những cảnh sát tới không bắt được người mà còn đánh rắn động cỏ.

Nhiếp Nhiên ngồi ngả ra ghế, một tay để lên bàn gõ nhẹ không tiết tấu, đột nhiên khẽ cười.

Ra chương nhanh nhất tại ~ .

N ET ~
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nụ cười đó của cô hết sức bất ngờ.

Mấy người ngồi đó không kìm được mà dừng lại, ánh mắt tập trung lên người cô.

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ Tiền, nhếch mép cười khinh bỉ, “Nói cái gì mà muốn gặp người mua, thật ra là ông chủ Tiền muốn nâng giá chứ gì?”
Cô nói rất thẳng thắn, tới cả sự khéo léo cơ bản cũng không có, điều này khiến sắc mặt ông chủ Tiền sa sầm xuống một chút, “Cô nói linh tinh gì vậy!”
“Không phải sao? Nếu không phải ông chủ Tiền đang mặc cả thì ngồi ở đó làm gì? Hôm nay mọi người tới đây đều có dự định kiếm việc làm ăn, lẽ nào chỉ có ông chủ Tiền là tới để họp mặt cho vui à? Nếu muốn họp mặt, tôi nghĩ hay là đổi thời gian khác, đừng làm phiền mọi người bàn công việc.

”.

 
Chương 1348: Chương 1348





GÂY KHÓ DỄ ĐỂ KÉO DÀI THỜI GIAN (2)
Ông chủ Tiền bị cô chẹn họng, nhất thời không nói được gì.

Mọi người thấy sắc mặt ông ta đỏ tím lên như gan lợn thì lập tức hiểu ra tại sao Cát Nghĩa lại đẩy Nhiếp Nhiên ra.

Chưa bàn tới năng lực của cô, riêng với cái miệng sắc bén nói người không nể nang ai của cô cũng thật sự khiến những người đã quen nói chuyện xã giao trở tay không kịp.

Cát Nghĩa thấy ông chủ Tiền bị bẽ mặt, im thin thít như thịt nấu đông thì mới thấy thoải mái hơn một chút.

Biết ngay là dẫn Nhiếp Nhiên theo sẽ có ích mà.

Cô mới nói một câu đã tạo được khoảng cách giữa ông chủ Tiền và các ông chủ khác, cô lập ông ta luôn.

Nhiếp Nhiên ung dung ngồi đó, nhìn chằm chằm ông chủ Tiền như thể đang chờ ông ta rời đi.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông chủ Tiền khiến ông ta cảm thấy như ngồi trên ghế đinh.


Mặc dù tiếc rẻ vụ làm ăn này, nhưng sự xua đuổi trong im lặng này khiến ông ta quá mất mặt, đành phải nghiến răng đứng lên.

Nhưng đúng lúc này, ông ta lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Chúng ta đều là người làm ăn, có gì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo úp mở.

Chốt lại một câu: ông chủ Tiền muốn bao nhiêu?”
Lời nói của Nhiếp Nhiên như một bậc thang cho ông chủ Tiền bước xuống, ông ta lại ngồi xuống, nói thẳng: “Ít nhất phải tăng lên 50%.


“50% ư? Ông chủ Tiền nói đùa hay nói thật thế, hôm nay không phải ngày Cá tháng tư đâu nhé!”
“Tôi không đùa, tôi nói thật, ít nhất 50%!” Ông ta hừ lạnh nhìn Cát Nghĩa nói: “Đừng tưởng là tôi không biết ông có mưu đồ gì, không cho chúng tôi gặp bên mua chẳng phải vì muốn ở giữa ăn hoa hồng hay sao? Phải nhớ, tiền mà ông ăn là tiền của chúng tôi đấy.


Một câu “ăn tiền của chúng tôi” đã lập tức chạm được vào tâm tư của những người khác.

“Cát gia, ông không nên làm thế! ”
“Đúng rồi, Cát gia à, ông làm thế không hay đâu! ”
Mũi nhọn lại hướng về phía Cát Nghĩa.


Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, xem ra ông chủ Tiền này cũng có chút đầu óc đấy, rất giỏi kích động quần chúng.

Cô lại gõ nhịp trên mặt bàn, cười nói: “Cho dù có ăn một phần thì sao chứ!”
Ngay lập tức, mọi người đều im phăng phắc.

Ngay cả Cát Nghĩa nghe thấy cô nói thế thì sắc mặt cũng thay đổi.

Ông chủ Tiền vừa nghe liền cười xấu xa: “Cô Nhiếp nói thế là không được, ăn tiền của chúng tôi mà còn cho là mình có lý như thế, lần đầu tôi mới thấy đấy.


Mọi người đều gật đầu, nhìn cô với vẻ nghiêm túc.

Đối mặt với toàn các ông trùm nhưng Nhiếp Nhiên lại không hề sợ hãi.

Cô chậm rãi đứng lên, hai tay vịn vào mép bàn, cúi đầu nhìn quét một vòng quanh những người này: “Nếu không có Cát gia ở giữa giật dây bắc cầu, các ông căn bản chẳng có cơ hội tham gia vào con đường làm ăn lần này, làm gì có cơ hội mà ngồi đây quát tháo chứ?”
Bạn đang
Ông chủ Tiền lại lập tức nói: “Như cô Nhiếp nói thì chẳng lẽ bọn này còn phải mang ơn cơ à?”
“Mang ơn thì không cần, tôi muốn nói với ông chủ Tiền là, cho dù Cát gia có ăn một phần hoa hồng thì cũng là điều hiển nhiên thôi.

Dù sao nếu không có ông ấy thì sẽ chẳng có chuyện làm ăn gì hết, lại càng chẳng có tình huống mọi người đều có lợi thế này.

”.

 
Chương 1349: Chương 1349





GÂY KHÓ DỄ ĐỂ KÉO DÀI THỜI GIAN (3)
“Có lợi ư? Hình như chỉ có mình Cát gia có lợi thôi, phần ngon ông ta gặm hết, chúng tôi chỉ là ăn đồ thừa mà thôi.”
Trong giọng nói của ông ta tràn ngập sự khinh thường, sắc mặt Cát Nghĩa lại trầm xuống một lần nữa.
Nhiếp Nhiên nhếch môi cười, nghiêng đầu nhìn ông ta: “Đồ thừa ư? Nếu thật sự là đồ thừa thì ông chủ Tiền cũng đã chẳng tới đây.


Mọi người đừng quên, đây là một vụ làm ăn lâu dài, khoản tiền béo bở thế nào, mọi người hẳn còn rõ ràng hơn cả tôi.

Nếu như sau này hợp tác vui vẻ, đâu phải không thể tăng giá chứ.”
Câu cuối cùng rõ ràng là Nhiếp Nhiên đang nói cho tất cả mọi người cùng nghe.

Tuy rằng bọn họ không nhỏ giọng bàn bạc với nhau nữa nhưng sắc mặt ai nấy đều thoải mái hơn không ít.
Chỉ có người không có mắt nhìn như ông chủ Tiền vẫn vung tay lên, nói thẳng: “Tôi không quan tâm, nếu không thể chia năm năm thì cùng lắm chúng tôi không làm vụ này nữa!”
“Chúng tôi ư?” Nhiếp Nhiên cười nhạo, “Ông chủ Tiền nhìn cho kĩ nhé, nơi này ai cùng phe với ông thế? Ông chủ Tiền, ông không muốn vụ làm ăn này không có nghĩa là người khác không muốn làm ăn đâu.”
Ông chủ Tiền bị cô nhắc nhở nên lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy dáng vẻ mọi người ngồi yên không nói thì nhất thời nóng nảy, đập bàn quát tháo: “Này! Các ông làm sao thế hả, chẳng phải nói là cùng tiến cùng lùi hay sao? Không ngờ lại để tôi gánh hết phần xấu?”
Trịnh Khúc thấy ông ta không biết giữ mồm giữ miệng, chỉ sợ ông ta còn tiếp tục nói lung tung sẽ làm phật lòng Cát Nghĩa, vì thế vội vàng đứng lên khuyên can: “Tiền Nhị, ông đừng kích động thế chứ, bàn bạc làm ăn lúc nào chẳng có người đồng tình và phản đối, ông cứ ngồi xuống đi đã nào.”
Một người cũng vội vàng trấn an: “Đúng thế, Tiền Nhị à, ông đừng từ chối vội thế chứ! Cát gia nói 20% chỉ là ước lượng thôi chứ đã chốt sổ đâu, đúng không Cát gia?”

Nhìn thì tưởng ông ta đang an ủi Tiền Nhị nhưng thật ra vẫn muốn nhân cơ hội để tăng giá.

Sao Cát Nghĩa có thể không hiểu chứ, ông ta cau mày, lạnh lùng đáp: “50% mà các ông muốn chắc chắn là không được rồi, đừng nói là tôi đây, ngay cả bên mua cũng chẳng đồng ý đâu.

Bên mua đâu chỉ có mỗi đầu mối là tôi, nếu làm đối phương tức giận, chỉ sợ vụ làm ăn này cũng đi đời luôn.”
“Vậy Cát gia cảm thấy bao nhiêu thì tốt?” Trịnh Khúc hỏi.
Cát Nghĩa hỏi ngược lại: “20% mà còn chưa đủ cơ à?”

Trịnh Khúc âm thầm liếc nhìn mọi người rồi cười nói: “Tuy 20% cũng không sao, nhưng làm ăn mà, đương nhiên hy vọng có thể càng nhiều càng tốt.”
“Càng nhiều càng tốt ư?” Nhiếp Nhiên ngồi trở lại vị trí, liếc nhìn ông ta như có thâm ý: “Ông Trịnh không sợ không tiêu hóa nổi à?”
“No căng chết còn hơn chết đói mà, hơn nữa, đã bàn kinh doanh thì không thể không nói chuyện viển vông, chúng tôi đưa giá lên cao rồi Cát gia hạ xuống một chút là được mà.” Lời của Trịnh Khúc ôn hòa hơn lời của Tiền Nhị nhiều, rất dễ dàng nhận được sự đồng tình của mọi người.
“30%! Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, không thể tăng lên được nữa, nếu không tôi cũng không có cách nào ăn nói với bên mua.” Cát Nghĩa tỏ vẻ không thể kỳ kèo mặc cả nữa.
“Vậy còn rủi ro thì sao, giá trị rủi ro tính ra là bao nhiêu?” Lúc này, Trịnh Khúc đã hoàn toàn thay thế vị trí của Tiền Nhị, không ngừng hỏi dồn..

 
Chương 1350: Chương 1350





GÂY KHÓ DỄ ĐỂ KÉO DÀI THỜI GIAN (4)
“Yên tâm, chuyện này không cần lo.


Cát Nghĩa nói rất chắc chắn nhưng vẫn không làm mọi người cảm thấy yên tâm.

“Nhưng chúng tôi không biết cụ thể về đối phương, cứ tùy tiện bán ra một lượng lớn vũ khí như thế, nói thật chúng tôi vẫn thấy hơi lo lắng.

Đương nhiên, không phải tôi đang mượn lý do này để tăng giá gì đâu, tôi chỉ đang sợ liệu đây có phải cái bẫy hay không? Dù sao lượng hàng hóa lớn như thế, liệu có thể khiến cảnh sát chú ý không?”
Lời của Trịnh Khúc nhận được sự đồng tình của mọi người, “Đúng thế, đúng thế, chúng tôi thích tiền thật nhưng không muốn táng cả mạng mình vào đâu.


“Cát gia, tôi cảm thấy hay là ông cứ mời người này tới đi, giá có thể chốt là 30%, nhưng chúng tôi phải gặp được người này, biết anh ta là ai, nếu không vũ khí giao ra, rốt cuộc là giao cho cảnh sát hay giao cho đồng bọn hợp tác cũng chẳng biết đâu được.



“Nói có lý lắm, con đường hợp tác lần này rộng như thế, một khi bị cảnh sát tóm thì có khác nào nhổ cỏ tận gốc đâu chứ.


Những người đó đều tự mình đưa ra ý kiến khiến Cát Nghĩa cảm thấy đầu trương phình cả lên.

Nhiếp Nhiên không ngờ đám người này đòi tiền xong lại đòi gặp người, đúng là một đám dạ dày thì bé mà muốn rắn nuốt cả voi!
Không được, Hoắc Hoành không thể ra mặt được, cảnh sát sắp tới rồi, một khi anh xuất hiện ở đây thì hết đường chối cãi mất.

Giọng Nhiếp Nhiên trở nên lạnh lùng: “Các ông đã sợ như thế thì hoàn toàn có thể làm giao dịch qua Cát gia mà, hàng của các ông giao hết cho Cát gia, sau đó Cát gia tự giao dịch với người kia là được rồi.


Đề nghị của Nhiếp Nhiên chẳng khác nào mưa rào đúng lúc làm cho Cát Nghĩa lập tức mừng như bắt được vàng: “Đúng, nếu các ông đã nghi ngờ đối phương thì chắc là có thể tin được tôi chứ?”
Nói xong, ông ta còn nhìn Nhiếp Nhiên đầy khen ngợi nữa.

Quả nhiên hôm nay không dẫn nhầm người theo.

“Cát gia, ở đây tôi coi như là người cao tuổi nhất đúng không?” Đột nhiên, một ông già ngồi phía đối diện Nhiếp Nhiên lên tiếng.

Ông ta có lẽ đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, giọng nói vẫn còn rất sang sảng.

Ông ta vừa mở miệng, Cát Nghĩa lập tức hạ thấp tư thái đi nhiều, cung kính gật đầu, “Đúng thế ạ, Lý lão.



Nhiếp Nhiên cẩn thận đánh giá người đàn ông này.

Lý lão tiếp tục nói: “Nếu tôi là người già nhất thì hôm nay tôi xin được cậy già lên mặt vậy.

Cát gia, tôi không biết cậu và đối phương đã thỏa thuận điều kiện gì, nhưng tôi hy vọng cậu có thể hiểu được lợi nhuận của vụ làm ăn này lớn thế nào.

Cảnh sát thì luôn giám sát chúng ta chặt chẽ, lỡ như đối phương có mục đích thật thì sao?”
Cát Nghĩa lại tỏ vẻ hoàn toàn không lo lắng trước những điều này, “Cậu ta không thể nào là cảnh sát được.


Lý lão gật đầu, nương theo lời ông ta, nói tiếp: “Cho dù cậu ta không phải cảnh sát, nhưng lỡ đối phương nhăm nhe địa bàn này của chúng ta thì cậu định thế nào? Mọi người sẽ phải làm sao? Cậu đã từng nghĩ tới chưa?”
Lời này của ông ta làm cho sắc mặt Cát Nghĩa trở nên nặng nề hơn.

Liệu người kia có muốn vươn tay tới tận thành phố Z này thật không?
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt dao động của Cát Nghĩa, sắc mặt cô vẫn bình thản nhưng trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.

Sau một lát, cuối cùng, giữa tiền và mạng, Cát Nghĩa đã chọn cái sau.


“Vậy thì giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho đối phương, mọi người chờ một chút.


Nhiếp Nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Cát gia.


Ai ngờ, ánh mắt Lý lão ở đối diện lại trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn Nhiếp Nhiên đăm đăm không chớp mắt, đôi mắt sắc bén như thể nhìn thấu cô.

“Cô Nhiếp ngăn cản hết lần này tới lần khác là có ý gì?”
Nhiếp Nhiên rùng mình, Lý lão này không thể coi thường được.

.

 
Chương 1351: Chương 1351





CÔ DAO ĐỘNG - BÀN BẠC THẤT BẠI (1)
Nhưng cô vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Vậy các vị cứ nhai đi nhai lại chuyện muốn gặp người mua, có thật là vì lo lắng lai lịch của đối phương không?”
Cô cố ý đáp lễ một câu vu vơ khiến cho Lý lão không nhìn ra được ý đồ chân thật của mình.

Lý lão nặng nề buông một câu, “Hy vọng là cô Nhiếp chỉ vì thật sự lo lắng cho Cát gia.


Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Đương nhiên là thế rồi.


Nhưng trong lòng lại trở nên cảnh giác hơn với lão ta.


Cát Nghĩa đi ra ngoài gọi điện thoại một lúc, mọi người cùng yên lặng chờ đợi kết quả, cô cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng toàn bộ chuyện này là do một tay Hoắc Hoành sắp xếp, nhưng theo như những gì anh nói thì người thực hiện không phải anh, còn có quá nhiều điều không nắm chắc được.

Giống như hôm nay, rõ ràng là ngày kia mới tổ chức buổi họp mặt này, ai ngờ được là nó lại bị đẩy lên sớm.

Cô càng không ngờ đám người này lại muốn kéo cả Hoắc Hoành vào việc này.

Đến lúc đó, cảnh sát ập tới, sao anh có thể đứng lên bỏ chạy trước mặt bao nhiêu người như thế được?
Càng nghĩ tới những chuyện sau đó, tâm tình cô càng trở nên nặng nề, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra một chút nào, bởi vì Lý lão ở phía đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt quan sát, nghiên cứu.

Qua chừng năm phút, Cát Nghĩa đi từ ngoài cửa vào.

“Hoắc tổng nói sẽ lập tức tới đây.


Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì lòng trầm xuống.

Chết tiệt!
Hoắc Hoành định tới đây thật rồi!
Giờ phải làm gì tiếp đây, cảnh sát cũng sắp tới, anh sẽ phải chạy trốn thế nào?

Từ trong bóng tối bước ra ngoài ánh sáng, liệu thân phận nằm vùng của anh còn có thể tiếp tục che giấu được không?
Liệu Hoắc Khải Lãng có thất vọng về anh không?
Nhiếp Nhiên đang miên man suy nghĩ thì lại đột nhiên nghe thấy giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc của Lý lão: “Hoắc tổng? Hoắc tổng! của thành phố A ư?”
Cát Nghĩa thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý lão, tưởng rằng ông ta đang kinh ngạc khi thấy mình tìm được người mua lớn mạnh như vậy.

“Đúng, là cậu ta.


Bạn đang
Không ngờ Lý lão lại đứng phắt dậy, đập mạnh lên bàn, cao giọng phê bình: “Làm liều! Cậu đúng là làm liều rồi!”
Tất cả mọi người chưa bao giờ thấy Lý lão có phản ứng lớn như thế, ai nấy đều giật nẩy mình, Cát Nghĩa khó hiểu hỏi: “Lý lão nói thế là sao ạ?”
“Là sao à? Lúc cậu tìm người hợp tác, chẳng lẽ không nghe ngóng về danh tiếng của Hoắc Hoành à? Hắn nổi tiếng là đen ăn đen, thế mà cậu còn dám hợp tác với hắn, cậu chán sống rồi à?” Lý lão nói năng rất nghiêm khắc, răn dạy hoàn toàn không có ý nể nang gì.

Dù sao Cát Nghĩa cũng đã lăn lộn bao nhiêu năm như thế, sự tôn kính của ông ta dành cho Lý lão chỉ ở tuổi tác mà thôi, không có nghĩa là ông ta chấp nhận bị quát tháo thế này.


Ông ta cố nén giận, nói: “Tôi và cậu ta đã từng hợp tác với nhau một lần, không có vấn đề gì.

”
Lý lão lạnh lùng nói: “Hợp tác một lần thì có thể nhìn ra được cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu không biết Hoắc Chử đã đoạt mất toàn bộ quyền lực của hắn rồi à? Tình hình của Hoắc Hoành bây giờ vô cùng khó khăn, thậm chí nghe nói giờ đã thò tay cả vào làm ăn ngầm rồi.

”
“Hoắc Chử? Không phải Hoắc Mân ư?” Sau khi Cát Nghĩa nghe thấy thế thì chấn động tột độ.

Mà người bị khiếp sợ như ông ta còn có cả Nhiếp Nhiên nữa.

.

 
Chương 1352: Chương 1352





CÔ DAO ĐỘNG - BÀN BẠC THẤT BẠI (2)
Bị mất quyền lực ư?
Hiện tại Hoắc Hoành đang gặp khó khăn tại Hoắc thị sao?
Sao có thể như thế được!
Cô biết Hoắc Chử xuất hiện làm cho anh có thêm một kẻ địch mạnh, cũng biết chắc chắn Hoắc Khải Lãng sẽ tìm người áp chế Hoắc Hoành, nhưng cô cảm thấy với năng lực của Hoắc Hoành, sớm muộn gì anh cũng sẽ giải quyết được đám vật cản này thôi.
Nhưng sao giờ người đối diện kia lại nói với cô rằng tình hình của Hoắc Hoành lúc này rất khó khăn, khó khăn tới mức thậm chí đã bị tước mất gần hết quyền lực rồi.
Cô đột nhiên có cảm giác như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang vậy.
Lý lão lại tiếp tục nói: “Xem ra cậu chẳng biết rõ mọi chuyện rồi! Có lẽ vị kia của Hoắc gia cảm thấy khó mà nắm bắt được Hoắc Hoành trong lòng bàn tay nên mới tìm ở đâu về một kẻ được gọi là ‘con nuôi’, lợi dụng hắn để kiềm chế Hoắc Hoành.


Không biết có phải do Hoắc Hoành xui xẻo quá hay không, mấy tháng trước nói vết thương ở chân cần nghỉ ngơi điều trị, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã bị Hoắc Chử nhân cơ hội cướp chỗ, giờ Hoắc Hoành chẳng có tác dụng gì hết!”
Vết thương ở chân ư?
Không đúng, rõ ràng chân của Hoắc Hoành vốn không có vấn đề gì, liên quan gì tới vết thương ở chân chứ?
“Nhưng tôi nghe nói là bị trúng đạn nên cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” Rất nhanh, Lý lão lại bổ sung thêm một câu.
Nhiếp Nhiên vốn vẫn đang giả vờ thản nhiên, sau khi nghe thấy hai chữ “trúng đạn” thì tay đã siết chặt lại.

Trong đầu cô nhớ tới chuyện mấy tháng trước, vì bảo vệ cô nên anh đã bị trúng đạn.
Thì ra...!thì ra vấn đề đã bắt đầu xảy ra từ lúc đó.
Nhưng từ đó tới nay, anh lại chẳng hề nhắc nửa lời tới chuyện mình bị mất quyền lực gì cả.
Thậm chí, trong tình hình khó khăn như thế mà còn chạy tới đây, không hề tiếc chuyện sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
Nhớ lại lúc anh nói không có gì, anh có cách giải quyết rồi, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên sự tức giận.
Người kia, rốt cuộc là còn muốn làm đến mức nào mới chịu dừng lại đây?
Nhất định cứ phải làm cho cô khó chịu trong lòng thế này mới được ư?
Cô cúi đầu, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt, bàn tay giấu dưới gầm bàn đã siết chặt đến mức các ngón tay trắng bệch.

Lúc này, Lý lão và Cát Nghĩa vẫn đang nói tới vấn đề này.
“Vậy...!sao cậu ta còn cần mua nhiều hàng như thế làm gì?” Cát Nghĩa đã bị tin tức kia làm cho ngu người.
Lý lão nhìn dáng vẻ cực kì kinh hãi của ông ta, trên gương mặt nhăn nheo là vẻ lạnh như băng: “Đúng thế, cái này tôi cũng muốn hỏi cậu đây, tại sao hắn lại cần nhiều hàng như thế? Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới vấn đề này à?”
“Tôi...” Cát Nghĩa ngẩn người.

Cái này còn cần ông ta nghĩ tới hay sao?
Hai bên chỉ là làm ăn buôn bán thôi, còn về chuyện người ta mua làm gì, ông ta đâu thể lắm mồm đi hỏi được chứ.
Lý lão nhìn dáng vẻ giật mình đến ngây ra của ông ta thì tức tối vỗ bàn: “Cậu làm thế này là đẩy chúng tôi vào cảnh nguy hiểm đấy có biết không hả!”
Mọi người thấy thế thì thần sắc cũng trở nên nặng nề.
“Cát gia, ông không biết mục đích của đối phương là gì mà đã dám nhận vụ làm ăn này, ông to gan thật đấy.”

“Đúng thế Cát gia à, ông còn chẳng nắm rõ được lý lịch của đối phương mà đã kéo cả đám chúng tôi tới đây, lỡ như đây là một cái bẫy thì chẳng phải chúng ta đều chết cả lũ hay sao?”
“Đúng là lãng phí cả đêm!”
Mọi người đều tỏ vẻ không hài lòng cho lắm với cách làm việc lỗ mãng như thế của Cát Nghĩa.
Cát Nghĩa hoàn toàn không ngờ được rằng, tuy bản thân ông ta cũng chẳng phải có lòng tốt bụng gì nhưng dù sao cũng đã chia cho bọn họ một chén canh rồi, sao cuối cùng còn bị nói ra nói vào như này chứ?
Còn Lý lão nữa, dù ông ta không điều tra chi tiết thì lão cũng chẳng nên răn dạy ông ta trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Trong lòng Cát Nghĩa tràn ngập tức giận nhưng không dám ra mặt chống đối Lý lão.
Nhưng Cát Nghĩa không dám không có nghĩa là người nào đó không dám..

 
Chương 1353: Chương 1353





CÔ DAO ĐỘNG - BÀN BẠC THẤT BẠI (3)
Nhiếp Nhiên đã khiến cho tình cảnh của Hoắc Hoành trở thành như hiện tại, nếu giờ còn làm hỏng cả nhiệm vụ của mình nữa thì đã uổng phí sự hy sinh của anh mất rồi.

Nhiếp Nhiên cố đè nén cảm xúc xuống, thần sắc thản nhiên, khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh châm chọc: “Lý lão nói vậy quá võ đoán chăng, dù Hoắc Hoành bị mất quyền lực nhưng hắn cũng là người của Hoắc gia, làm việc vì Hoắc gia là chuyện bình thường thôi chứ.


Đôi mắt cáo già từng trải của Lý lão nhìn thẳng vào cô, “Vậy cô cảm thấy là hắn đang làm việc cho Hoắc gia sao? Một người ngay cả anh trai của mình còn dám giết, sẽ ngoan ngoãn nghe theo lệnh của gia tộc như thế ư?”
Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi, trước kia những người cô giết toàn là cấp bậc đầu sỏ, loại người như Lý lão cô đã gặp nhiều rồi.

“Vậy ông nói giờ hắn bị mất quyền lực, đã không còn thực quyền thì đương nhiên hắn phải nghe theo lệnh của gia tộc rồi.

” Cô ngồi tựa vào lưng ghế, hơi ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh.

Thái độ này của cô rõ ràng là cực kì bất kính với người có thân phận như Lý lão.

Lý lão mím môi, giọng nói lạnh lẽo: “Không thể không làm và tình nguyện làm là hai chuyện khác nhau.


Con sói cô độc bị hàng phục sẽ luôn rình cơ hội cắn người khác chứ không bao giờ nghe người ta sắp đặt.


Nhiếp Nhiên nhìn đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn giảo hoạt của Lý lão thì hơi nheo mắt.

“Vậy sao Lý lão có thể khẳng định được là hắn bị ép phải phục tùng chứ không phải là thật sự bị chèn ép tới mức không ngóc đầu lên nổi nữa? Một người có thể bị kẻ khác cướp mất địa vị chỉ trong vòng hai tháng, hẳn là hắn cũng chẳng có bao nhiêu năng lực mới đúng, sao Lý lão lại đánh giá cao hắn, cho rằng hắn còn có ngày vùng lên được chứ?”
Luận về mồm mép, Nhiếp Nhiên chưa từng thua ai, quả nhiên Lý lão bị mấy câu nói của cô làm cho nghẹn họng không đường chối cãi, “Cô!”
Mọi người thấy dáng vẻ tức mà không làm gì được của Lý lão thì đều rùng mình trong lòng.

Nhiếp Nhiên này đúng là nghé non mới sinh không sợ hổ, dám đắc tội với cả người thuộc đẳng cấp như Lý lão.

Một đám người đang nhìn cô chờ xem kịch vui thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc cộc!
Rất nhanh, bên ngoài có tiếng của một tên thuộc hạ: “Cát gia, Hoắc tổng tới rồi.


Mọi người trong phòng bao lập tức trở nên trầm mặc.


Nguồn:
Trên mặt Nhiếp Nhiên vẫn rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì thở dài một tiếng thật sâu.

Rốt cuộc thì anh vẫn tới!
Cát Nghĩa ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Lý lão, nếu Hoắc tổng đã tới rồi, hay là chúng ta cứ nghe lời giải thích của cậu ta xem thế nào đi, có khi đúng như Nhiếp Nhiên nói, cậu ta chỉ đơn giản là đang làm việc cho Hoắc gia thôi.


Lý lão vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói ban nãy của Nhiếp Nhiên, tức tối đến mức chưa định thần lại được.

Cát Nghĩa tưởng là ông ta đã chấp nhận nên vội vàng đi ra, đích thân dẫn Hoắc Hoành vào, cười nói: “Xin lỗi nhé Hoắc tổng, nửa đêm muộn thế này rồi mà còn bắt cậu tới đây một chuyến.


Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, được A Báo đẩy vào trong phòng VIP, trên môi nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa, hoàn toàn không giống dáng vẻ như lúc ở trong kho hàng.

“Không sao, chỉ cần có thể hoàn thành hợp tác thì tôi sao cũng được mà.


Cát Nghĩa thấy dáng vẻ anh như thế thì trong lòng cũng bắt đầu thấy hoang mang, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười hớn hở: “Giới thiệu với cậu một chút, đây là Lý lão.


Hoắc Hoành thấy tuổi tác của đối phương tương đương cấp bậc ông nội trong nhà thì cười chủ động giơ tay ra chào hỏi: “Chào Lý lão ạ!”.

 
Chương 1354: Chương 1354





CÔ DAO ĐỘNG - BÀN BẠC THẤT BẠI (4)
Anh dùng kính ngữ, bày ra dáng vẻ của một bậc con cháu.
Ở trước mặt mọi người, Lý lão cũng không tiện bắt bẻ, đích thân giơ tay bắt lại, “Hoắc tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Cát Nghĩa lại tiếp tục giới thiệu với Hoắc Hoành, “Đây là ông chủ Trịnh, ông chủ Tiền, ông chủ Chu và ông chủ Lâm.”
Đương nhiên Hoắc Hoành sẽ không tỏ vẻ tôn kính với họ như với Lý lão, chỉ khẽ cười gật đầu chào: “Chào các vị.”
“Chào Hoắc tổng.”
Nhân lúc mọi người lục đục ngồi về chỗ, Hoắc Hoành lơ đãng nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên.
Chỉ thấy cô cúi đầu như không chú ý tới anh, vẫn cứ ngồi nguyên tại chỗ.
Nhưng Hoắc Hoành lại cảm thấy hình như Nhiếp Nhiên cố tình không muốn nhìn anh.
Vì sao chứ?
Hình như anh không làm sai gì mà?

Cô gái nhỏ này lại làm sao rồi?
Hoắc Hoành hơi nhíu mày.
“Nghe nói lần này Hoắc tổng tới đây là muốn hợp tác lâu dài với bọn tôi ư?” Đúng lúc này, Lý lão lên tiếng hỏi han đầu tiên.
Hoắc Hoành vẫn còn đang đặt sự chú ý lên người Nhiếp Nhiên nhưng tầm mắt thì đã nhìn sang Lý lão, cười hiền lành nho nhã, “Đúng thế, tôi rất hài lòng với hàng của Cát gia, cũng từng hợp tác với nhau một lần rất vui vẻ nên mới nhờ Cát gia mở giúp một con đường hợp tác dài lâu.”
Lý lão nghiêm túc hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi là tại sao cậu lại lựa chọn chúng tôi không? Theo tôi được biết, cậu chưa từng nhúng tay vào việc ở thành phố Z bao giờ.”
“Đúng thế, tôi chưa từng nhúng tay vào việc làm ăn ở thành phố Z, lần nhúng tay này kỳ thực cũng không phải ý định của tôi, mà là ý kiến của em trai tôi - Hoắc Chử.

Có điều vì công ty ở nước ngoài có vụ làm ăn cần cậu ấy đích thân đi nên tôi mới tới đây xử lý thay.”
Lý lão nhíu mày: “Cậu nói gì cơ? Cậu tới thay Hoắc Chử sao?”
Cát Nghĩa cũng kinh ngạc nhìn anh.
Lúc trước khi liên hệ, hai bên không hề gặp mặt mà chỉ trao đổi qua điện thoại, sau đó Hoắc Hoành chủ động tới gặp nên ông ta vẫn tưởng rằng người nói chuyện trong điện thoại với mình là Hoắc Hoành.
Nhưng kết quả...
Thì ra người mà ông ta nói chuyện không phải Hoắc Hoành mà là Hoắc Chử.
“Đúng thế, có cần tôi gọi điện thoại cho Hoắc Chử không?” Hoắc Hoành nói xong liền lấy điện thoại ra, làm bộ định gọi điện thoại.
Lý lão vội vàng ngăn cản: “Chuyện này không cần đâu.”
Thật ra, trong lòng ông ta cũng rất khó hiểu, hai anh em nhà này rõ ràng là như nước với lửa, sao giờ lại tốt đẹp tới mức Hoắc Hoành tới bàn bạc làm ăn thay Hoắc Chử chứ?
Không phải là âm mưu của Hoắc Hoành đấy chứ?
Dù sao Lý lão cũng mất nhiều năm mới lên tới được vị trí ngày hôm nay, không phải ông ta chưa từng tham gia vào những chuyện đấu tranh, vì thế ông ta cẩn thận nói: “Chúng tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên, Hoắc thị cần nhiều súng đạn thế để làm gì?”
“Hình như vấn đề này không liên quan gì tới chuyện làm ăn của chúng ta thì phải?” Hoắc Hoành vẫn cười đáp, nhưng lời nói không còn cung kính như trước nữa.

Lý lão cũng biết có những chuyện không nên hỏi, nhưng việc này liên quan tới cục diện của toàn bộ thành phố Z, ông ta không thể không nghi ngờ được.
“Đúng là không có trong đàm phán, nhưng vì số lượng quá nhiều nên khiến chúng tôi thật sự thấy lo lắng.”
Nét mặt Hoắc Hoành trầm xuống, đường cong nơi sườn mặt cũng căng cứng: “Nếu Lý lão không tin tôi thì có thể không tham gia lần hợp tác này, tôi không hề ép hay yêu cầu các vị phải hợp tác với Hoắc thị.

Vốn dĩ Hoắc Chử cũng chỉ muốn hợp tác với Cát gia thôi, không liên quan gì tới các vị hết.”
Sự thay đổi thái độ đột ngột của anh khiến mọi người lập tức ngây ra.
Thần sắc của Hoắc Hoành trở nên sắc bén hơn: “Cát gia, nếu con đường hợp tác này không thể hình thành thì tôi chỉ cần hàng của ông là được rồi, hy vọng ông có thể nhanh chóng chuyển hàng qua, giá vẫn như cũ cộng thêm 10% nữa.

Dù sao đây cũng là vụ đầu tiên của Hoắc Chử, ba tôi đặt hy vọng rất lớn vào cậu ấy.

Việc làm ăn tiếp theo sau này sẽ do cậu ấy trực tiếp bàn bạc với ông, tôi chỉ thay cậu ấy tham dự tới đây thôi.”
Cát Nghĩa nghe Hoắc Hoành nói mình chỉ tạm thời ra mặt thì sự nghi ngờ trong lòng đã tan biến không ít.
Vừa rồi Lý lão cũng nói Hoắc Hoành đã thất thế, hiện tại Hoắc Chử đang nắm quyền chủ đạo, nếu hợp tác được với người này thì chắc chắn ông ta sẽ nhanh chóng thâu tóm toàn bộ quyền lực ở thành phố Z.
“Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ lập tức chuyển hàng qua luôn.


Nhưng con đường hợp tác lần này lại không thể thành công thật sự làm tôi cảm thấy đáng tiếc.”
Ông ta còn cố ý tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài một hơi thườn thượt.
Nhiếp Nhiên cũng nhân cơ hội này nhìn những người còn lại trên bàn, lập tức cười nói: “Có gì mà phải tiếc chứ Cát gia.

Dù sao người to gan thì sống, kẻ nhát gan sẽ chết, cái gì cần làm chúng ta đều làm cả rồi, cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Hoắc Hoành nói xong thì không ở lại nữa, “Nếu đã bàn bạc xong, vậy tôi đi đây.”
Lý lão bị thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của anh làm cho choáng váng không đỡ nổi, ngay lập tức cũng không hiểu nổi dụng ý của anh, chỉ ngồi yên ở đó không nói lời nào.
“Tôi tiễn cậu đi.” Cát Nghĩa vội vàng tiến lên, làm bộ muốn tiễn người.
Đúng lúc anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người ngồi ở bàn hô lên một tiếng, “Chờ một chút đã.”.

 
Chương 1355: Chương 1355





CẢNH SÁT TẬP KÍCH BẤT NGỜ (1)
Tiếng hét kia vang lên làm cho Nhiếp Nhiên đang đi theo Cát Nghĩa ra ngoài nhếch môi cười.

Cô biết ngay là Tiền Nhị sẽ không nhịn được sau khi nghe thấy mình và Hoắc Hoành kẻ xướng người họa mà.

Quả nhiên, đúng là rất nóng vội.

Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn lại không có ý dừng lại mà được A Báo đẩy thẳng ra cửa.

“Chờ một chút, Hoắc tổng!” Tiền Nhị thấy dáng vẻ rời đi kiên quyết của anh thì thậm chí còn đứng phắt dậy đi theo, chắn trước mặt Hoắc Hoành.

Lý lão thấy ông ta nóng nảy như thế thì tức giận quát lên: “Tiền Nhị!”
Vốn thế đứng của bọn họ ngang bằng với Hoắc Hoành, nhưng giờ Tiền Nhị lại gọi ầm ĩ lên như thế, lập tức bọn họ liền rơi vào thế yếu hơn.

Đúng là cái thằng được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!
Sao có thể nóng nảy tới mức này chứ!

Lý lão mím chặt môi, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.

Tiền Nhị thấy đám người ngồi ở trên ghế đều đang nhìn mình tức giận thì mới hốt hoảng nhận ra là mình đã hơi quá khích, ông ta xấu hổ nói với Lý lão: “Lý lão à, tôi cảm thấy vụ làm ăn này! thật ra vẫn có thể thử mà! ”
Thịt đến bên miệng rồi, làm gì có chuyện không ăn được?
Ông ta tiếp tục nhìn Hoắc Hoành ở trước mặt: “Hoắc tổng, hay là nói chuyện thêm chút đi, lần này tôi rất có thành ý, còn mang cả hàng theo tới đây.


“Ồ? Vừa rồi ông chủ Tiền to họng nhất, sao đến cuối cùng ông lại là người chuẩn bị kĩ càng nhất thế, còn mang cả hàng theo luôn.

” Nhiếp Nhiên đứng tựa vào khung cửa, nói như vui đùa.

Tiền Nhị tự mình nóng nảy nên giờ bị Nhiếp Nhiên chế nhạo cũng chẳng biết phản bác thế nào, nhưng vì muốn lấy lại mặt mũi cho bản thân mà ông ta kéo những người khác xuống nước theo.

“Đâu phải chỉ mình tôi, bọn họ đều mang theo mà, ai mà không muốn làm ăn chứ?” Ông ta lại cười với người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, “Hoắc tổng, hay là chúng ta lại bàn bạc đi?”
Những người ở trong phòng bị ông ta bóc mẽ thì rất xấu hổ nhưng cũng không hề lên tiếng phản đối.


Hẳn là những người này đã thay đổi ý định sau khi nghe Hoắc Hoành nói.

Lý lão thấy cả đám im phăng phắc thì trong lòng rất tức giận, càng cảm thấy đám người này chẳng được tích sự gì.

Ông ta nắm chặt tay vịn của ghế, giọng nói tràn ngập tức giận: “Các cậu!”
Nhiếp Nhiên mở miệng cắt lời đúng lúc: “Ồ? Vậy xem ra hôm nay Lý lão mới là người tới tụ tập cho vui rồi.


Ý của câu nói rõ ràng là ám chỉ ông ta hãy đi đi.

Vì thế, sau khi Nhiếp Nhiên nói xong, hơi thở của Lý lão rõ ràng là bị nén xuống, đôi mắt sắc bén như dao dừng lại trên người Nhiếp Nhiên.

Sau đó, Lý lão đứng dậy, sắc mặt lạnh nhạt, giọng nói già nua tràn ngập tức giận: “Nếu đã thế thì tôi sẽ không quấy rầy các vị bàn bạc nữa.

”
Nói xong, ông ta liền đùng đùng nổi giận rời đi.

Giải quyết xong một chướng ngại vật, Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng dáng Lý lão, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Dù sao cũng đã đắc tội với Lý lão rồi, thế nên Tiền Nhị quyết tâm đắc tội tới cùng, nói với Hoắc Hoành một cách lấy lòng: “Vậy Hoắc tổng xem! ”.

 
Chương 1356: Chương 1356





CẢNH SÁT TẬP KÍCH BẤT NGỜ (2)
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn ông ta, môi nở nụ cười: “Nếu các vị thật sự có thiện chí muốn làm ăn, vậy thì với tôi, giá không phải là vấn đề.


Mọi người nghe xong đều mừng rỡ ra mặt.

Hoắc Hoành lại được đưa về vị trí cũ, bắt đầu chính thức bàn bạc các vấn đề liên quan tới hợp tác.

Không thể không nói, ngoài việc làm gián điệp rất tốt ra thì Hoắc Hoành cũng rất giỏi kiếm tiền, nhìn dáng vẻ của anh chẳng khác nào người làm ăn thực thụ cả.

Mới chỉ sau mười phút mà đám người đã hoàn toàn bị những lời của Hoắc Hoành mê hoặc, hoàn toàn không cảm thấy lo lắng chút nào.

Nhiếp Nhiên nhìn những gương mặt vui sướng không thôi đó thì cười lạnh trong lòng.

Đám người này đúng là trong mắt chỉ có tiền, vừa nghe Hoắc Hoành nói nâng giá liền vui vẻ ra mặt, hoàn toàn không nghĩ rằng lấy đâu ra việc giá cao hơn ngoài thị trường gần 40%.

Đúng là một đám ngu ngốc!
“Nếu các vị cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta ký hợp đồng này đi.


” Hoắc Hoành chỉ vào mấy bản hợp đồng trên bàn, nói.

Đám người bị đồng tiền dụ dỗ liền ra sức gật đầu.

Đặc biệt là Tiền Nhị, vừa nghe nói có thể được tăng thêm 10% nữa thì vui sướng dạt dào: “Vâng vâng vâng, Hoắc tổng có lòng như thế, giá cũng hợp lý, vậy thì chúng tôi sẽ ký luôn.


Một đám người cầm hợp đồng lên đọc, dấu giáp lai ở trên đó là công ty đứng tên Cát Nghĩa sở hữu chứ không phải là Hoắc thị.

“Ơ! Sao bên trên lại ghi là công ty của Cát gia thế?” Trịnh Khúc mắt sắc nhận ra vấn đề đầu tiên.

“Đúng thế, Cát gia sẽ là người đứng đầu con đường hợp tác này, thứ nhất là sợ có vấn đề trong quá trình xuất nhập hàng hóa, thứ hai là các ông từng hợp tác với Cát gia, suy cho cùng thì sẽ thuận lợi hơn nhiều so với mua bán trực tiếp cùng tôi.

” Hoắc Hoành giải thích đâu ra đấy làm cho đám người không còn lý do để từ chối nữa.

Dù sao Hoắc Hoành đã ra mặt rồi, giá cũng nâng tới mức khiến bọn họ hài lòng, những cái khác không còn quan trọng nữa.

Nói là hợp đồng thì chỉ là cho yên tâm thôi chứ cho dù có xảy ra việc thất hứa thì cũng đâu thể cầm cái hợp đồng này mà chạy tới tòa án kiện cáo được đâu.


Mọi người đồng loạt ký tên, sau đó đưa lại cho Hoắc Hoành.

Hoắc Hoành thấy mọi người đều đã ký tên thì trong đôi mắt sau cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh.

Nhưng khi ngẩng đầu lên thì vẫn là dáng vẻ của một người đàn ông lịch lãm, anh cười nói: “Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.


“Đương nhiên là thế rồi.


Hoắc Hoành lại đưa hợp đồng cho Cát Nghĩa, sau đó nói với bọn họ: “Chờ sau khi tôi thấy hàng, tiền sẽ lập tức chuyển về tài khoản cho các vị.


Tiền Nhị lại đứng ra chủ động nói trước: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, hàng của bọn tôi đều được đặt ở các kho hàng tư nhân của chúng tôi ngoài bến tàu, giờ có thể đưa cậu đi nhận hàng luôn.


Hoắc Hoành lại quay đầu nhìn Cát Nghĩa: “Thế Cát gia thì sao? Vẫn ở cái kho hàng lần trước à?”
Cát gia cười lắc đầu: “Không, sau chuyện lần trước, tôi đã đưa hàng tới chỗ an toàn hơn rồi, ở ngay! ”
Nhiếp Nhiên đang chuẩn bị dựng lỗ tai, tập trung nghe ngóng thì đột nhiên bên ngoài cửa phòng vang lên một tiếng súng.

Lời nói của Cát Nghĩa bị cắt ngang.

.

 
Chương 1357: Chương 1357





CẢNH SÁT TẬP KÍCH BẤT NGỜ (3)
Ông ta đứng phắt dậy, cảnh giác đi tới cửa, nhưng chưa kịp mở cửa ra thì cánh cửa đã bị một tên thuộc hạ đá phăng ra.

“Không hay rồi Cát gia, cảnh sát đang ở bên ngoài!” Tên thuộc hạ kia vừa nói vừa thở hổn hển.

“Cái gì?” Mọi người vừa nghe liền kinh hãi đứng phắt dậy.

Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng nhìn về phía Hoắc Hoành theo bản năng.

Nhưng vào những thời điểm như thế này, cô càng cần phải bình tĩnh mới được.

Cô cố nhịn không nhìn Hoắc Hoành, trong lòng thì đang không ngừng nghĩ xem phải làm thế nào mới ổn.

Dẫn đám người Cát Nghĩa lao ra ngoài, để Hoắc Hoành rời khỏi an toàn, hay là cứ một lưới bắt gọn cả đám như kế hoạch đã định?
Hai ý nghĩ này không ngừng đánh nhau trong đầu cô, làm cho suy nghĩ của cô trở nên rối loạn.


Lúc này, Trịnh Khúc lại nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Đang yên đang lành sao lại kinh động tới cảnh sát chứ? Cát gia, chuyện này là thế nào?”
“Đúng thế, sao đang yên đang lành lại làm kinh động tới cảnh sát được chứ?”
Làm sao Cát Nghĩa biết được chuyện này là thế nào, ông ta cũng chỉ biết tin này cùng lúc với bọn họ thôi mà.

Ông ta lập tức hỏi lại: “Có bao nhiêu cảnh sát?”
“Có rất nhiều, xem ra là đã có chuẩn bị sẵn rồi.


“Chẳng lẽ là có người để lộ bí mật hay sao?” Sắc mặt Trịnh Khúc nghiêm túc.

Vẻ mặt Cát Nghĩa cũng trở nên nặng nề, lắc đầu: “Không thể nào đâu, chuyện này ngoài các ông và Nhiếp Nhiên ra thì những người khác hoàn toàn không biết gì, ngay cả Hoắc tổng cũng giữa chừng bị gọi tới mà thôi.


Tiền Nhị sớm đã không ưa Nhiếp Nhiên, nhân cơ hội này đế vào: “Xem ra, Cát gia đã nuôi một con sói mắt trắng rồi.


Nhiếp Nhiên vẫn ngồi yên trên ghế không động đậy, vẻ mặt tự nhiên.


Nhưng Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh lại lạnh mặt, trong đôi mắt sau cặp kính lóe lên sự u ám.

Cát gia thấy ông ta tới lúc này rồi mà vẫn còn gây rắc rối thì trách mắng: “Nói bậy bạ gì đấy, Nhiếp Nhiên cũng mới biết cách đây mấy tiếng, cô ấy vừa biết đã lập tức đi theo tôi tới đây, trong quá trình đó hoàn toàn không rời khỏi tầm mắt của tôi, làm gì có cơ hội nào mà để lộ bí mật được chứ?”
Có Cát Nghĩa làm chứng, Tiền Nhị không nói gì nữa, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn chẳng hề kinh ngạc khi thấy ông ta tiếp tục nói bằng giọng điệu không tốt: “Thế thì là ai, chẳng lẽ là ma làm à?”
Nhiếp Nhiên ngồi vắt tréo chân, tựa lưng vào ghế, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Còn có thể là ai, tới bây giờ, ngoài một người rời khỏi nơi này ra thì những người khác đều chưa từng rời đi, không phải à?”
Cát Nghĩa cau mày, tỏ vẻ không tin lắm: “Lý lão ư?”
Trịnh Khúc cũng có vẻ ngập ngừng: “Không đâu, Lý lão sẽ không làm chuyện này đâu.


Nhưng Tiền Nhị có tính tình thẳng thắn lại không cho là vậy, “Ai mà biết được, ông ta không tham gia được vào vụ làm ăn này nên ghen ăn tức ở cũng là chuyện thường mà.


Mọi người nghe vậy cũng cảm thấy có lý.

Dáng vẻ vừa rồi của Lý lão khi bỏ đi, rất có thể sẽ tìm cách đối phó với họ lắm chứ.

“Lý lão đúng là quá đáng.


“Đúng thế, mọi người có bắt ông ta phải đi đâu, là ông ta tự muốn đi, lại chẳng bận tâm tới đạo nghĩa giang hồ gì cả! Lý lão làm sao thế chứ, càng già càng lú lẫn rồi à?”.

 
Chương 1358: Chương 1358





CẢNH SÁT TẬP KÍCH BẤT NGỜ (4)
Nhiếp Nhiên chỉ nói đúng một câu mà đã hướng toàn bộ mũi giáo về phía Lý lão rồi.

Mà đúng lúc này, một tên thuộc hạ ở ngoài cửa lại xông vào, gào lên: “Cát gia, cảnh sát đã xông vào rồi! Anh em chúng tôi không chống đỡ được!”
Cát Nghĩa vội vàng quát lên: “Mau, mau xuống lối đi ngầm chạy khỏi đây đi!”
Lối đi ngầm ư?
Không ngờ nơi này lại có lối đi ngầm?
Cát Nghĩa đi tới chỗ bồn hoa, ông ta ấn vào một nút nhỏ, tường bên cạnh đột nhiên chuyển động, một con đường hẹp đi thẳng xuống mặt đất hiện ra.

Nhiếp Nhiên nhìn con đường tối tăm đó, không nhịn được cười thầm trong lòng.

Đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh, vừa rồi còn đau đầu không biết phải làm sao để Hoắc Hoành rời đi, giờ thì! có cách rồi!
Cát Nghĩa vội vàng nói với đám người: “Mọi người mau vào đường hầm ngầm trốn đi.


“Đúng đúng đúng, mau đi trước đã, phải chạy đã rồi tính sau!” Đám người lập tức vọt vào trong cánh cửa hầm ngầm kia.

Nhiếp Nhiên muốn một lưới bắt hết đám người này, sao có thể để họ rời đi dễ dàng như thế được chứ?

Khi mọi người đang vội vàng chen nhau chạy vào đường hầm, cô lẩn vào giữa đám người, âm thầm đạp cho Tiền Nhị một cái.

Tiền Nhị mất thăng bằng, đổ ập xuống người đằng trước.

Nháy mắt, người đằng trước bị ông ta đè lên, toàn bộ đám người đổ gục xuống như quân bài Domino.

“A! Tiền Nhị, ông làm cái quái gì thế hả, mau đứng lên!”
“Tiền Nhị, ông đè chết tôi rồi, mau đứng lên đi!”
Những tiếng gầm gào vang lên, đám đầu sỏ ngã lăn dưới mặt đất một cách chật vật, nhưng chỉ cần thời gian mấy giây này thôi!
Rầm!
Cửa phòng bị cảnh sát đạp đổ.

Bọn họ vũ trang hạng nặng, tay cầm súng xông vào.

“Cảnh sát đây, tất cả không được nhúc nhích!”
Nhiếp Nhiên sợ cảnh sát phát hiện ra sự tồn tại của Hoắc Hoành, lại sợ bị Cát Nghĩa phát hiện liền đẩy mạnh cả Hoắc Hoành và Cát Nghĩa vào trong đường hầm.

Hoắc Hoành cũng biết mình không thể lộ mặt, vì thế khi Nhiếp Nhiên đẩy anh, anh thuận thế ấn lên một cái nút trên xe lăn, xe lăn lập tức chạy vào trong, hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

“Nổ súng!” Nhiếp Nhiên ra lệnh cho A Báo ở bên cạnh mình.

A Báo thấy cô đã đẩy Hoắc Hoành vào trong đường hầm ngầm để tránh né cảnh sát nên tạm thời hợp tác với cô, rút súng bắn về phía cảnh sát mấy phát.

Mà Nhiếp Nhiên cũng nhân cơ hội này, rút súng trên người Tiền Nhị ra dùng.

Hai người bắn mấy phát đạn về phía cảnh sát, nhân lúc đám cảnh sát tránh né đường đạn liền trốn vào trong đường hầm ngầm, hơn nữa còn nhanh chóng khép cửa hầm lại.

Nguồn:
“Đợi chúng tôi với!”
“Đừng đóng cửa!”
Mấy tên đầu sỏ vất vả lắm mới đứng lên được, kết quả lại nghe thấy tiếng súng nên không thể không nằm sấp xuống tránh né.


Giờ thấy cửa sắp khép lại thì vội vã đứng lên, một đám xông về phía cửa đường hầm.

Trịnh Khúc là người đầu tiên nhào tới chỗ cửa.

Đúng lúc ông ta tưởng mình sắp thoát được thì không ngờ Nhiếp Nhiên đứng bên trong lại giơ chân đá ông ta ra ngoài.

Ông ta bị đá một cú trượt thẳng xuống sàn, cả người va vào chân bàn đau điếng.

Ông ta nhìn cánh cửa dần dần khép lại với vẻ không tin nổi, không hiểu nổi tại sao Nhiếp Nhiên lại đá mình ra ngoài như thế.

Sau đó tiếng va chạm của kim loại vang lên, cánh cửa hầm ngầm hoàn toàn bị đóng lại.

Toàn bộ đám đầu sỏ bị để lại ở bên ngoài.

Mấy cảnh sát đi đầu thấy tiếng súng đã dừng thì một nhóm lập tức khống chế đám người đầu sỏ này, còn một nhóm khác thì nhanh chóng chạy tới cửa hầm ngầm, muốn tìm cơ quan mở cửa ra một lần nữa.

“Sao rồi, bắt được người chưa?” Sau đó, Uông Tư Minh, Dương Thụ và Lệ Xuyên Lâm cùng chạy vào.

“Bắt được hết rồi, chỉ có bốn người trốn được vào trong.

” Một cảnh sát chỉ về phía cửa hầm ngầm nói.


Lệ Xuyên Lâm ra lệnh cho mấy cảnh sát theo mình vào sau, “Mau đi tìm đường hầm ngầm bên dưới biệt thự này, sau đó dẫn người chặn ở lối ra! Có động tĩnh thì lập tức bắt ngay! Còn nữa, phá cánh cửa này ra cho tôi!”
“Nhiếp Nhiên đâu? Nhiếp Nhiên không ở trong đây!” Dương Thụ nhìn một vòng quanh phòng, nóng nảy hỏi.

Uông Tư Minh tùy tay túm một cảnh sát hỏi: “Có thấy một cô gái tiến vào đường hầm không?”
“Có, có một cô gái và ba người đàn ông vào đó.


Uông Tư Minh thở phào: “Thế chắc là cô ấy đuổi theo mấy người kia rồi.


Viên cảnh sát kia kỳ quái hỏi lại: “Đuổi theo ư? Cô ấy là người của chúng ta à?”
Lệ Xuyên Lâm gật đầu: “Đúng thế! Nói với các anh em bên ngoài một tiếng, cô ấy là người của chúng ta, đừng bắn cô ấy.


Trịnh Khúc đã bị bắt vẫn còn đang đắm chìm trong cơn bàng hoàng vì cú đạp lúc nãy, giờ nghe thấy bọn họ nói như thế thì lập tức kinh sợ choáng váng.

.

 
Chương 1359: Chương 1359





CÔ ẤY LÀ NGƯỜI NẰM VÙNG CỦA CHÚNG TÔI (1)
“Nhiếp Nhiên? Cô ta là gián điệp ư? Hóa ra cô ta là gián điệp sao?” Trịnh Khúc giãy giụa muốn xông tới trước mặt Uông Tư Minh chất vấn.

Thì ra! thì ra là cô ta!
Mà viên cảnh sát kia lại hơi do dự: “Các cậu có nhầm không đấy, vừa rồi cô ta còn nổ súng với bọn tôi cơ mà.


Nói xong liền chỉ vào ba viên cảnh sát bị trúng đạn.

Uông Tư Minh nhìn về phía đó, nhíu mày không nói gì.

Dương Thụ ngập ngừng nói: “Có phải vì tự vệ nên mới phải bất đắc dĩ nổ súng không?”

“Không hề, là cô ta chủ động bắn về phía chúng tôi.


“Các cậu có chắc cô ta là người của chúng ta không?” Cảnh sát hỏi lại một lần nữa.

Đúng lúc này, Quý Chính Hổ nhận được tin tức nên cũng vội vàng lái xe từ khách sạn tới đây, vừa tới đã thấy quang cảnh hỗn loạn thì vẻ mặt nghiêm túc có thêm mấy phần lo lắng, “Sao rồi, đã khống chế được hiện trường chưa?”
“Đã bắt được người, nhưng dựa theo cảnh sát ở hiện trường nói thì có ba người chạy thoát, Nhiếp Nhiên! đuổi theo.

” Lúc Uông Tư Minh nói tới hai tiếng cuối thì ngập ngừng một chút.

Thật ra anh ta cũng không biết rốt cuộc Nhiếp Nhiên đuổi theo hay là còn có ý gì khác.


Theo lý thuyết, hẳn là cô sẽ đuổi theo để bắt người, nhưng anh ta không thể hiểu nổi tại sao bắt người thì lại phải nổ súng bắn về phía người mình chứ?
Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nguồn:
“Một mình Nhiếp Nhiên đuổi theo ư?” Quý Chính Hổ hỏi lại một câu.

Uông Tư Minh gật đầu: “Vâng.


Quý Chính Hổ nhíu mày, yên lặng nhìn về phía lối vào, không biết trong lòng đang nghĩ tới điều gì.

!
Còn bốn người bên trong đường hầm, sau khi chắc chắn là cửa đã được đóng chặt liền theo Cát Nghĩa tiến lên phía trước.

Nhiếp Nhiên vừa đi vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi này.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top