Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Dịch Full 

Chương 1180: Chương 1180





KHÔNG PHẢI TÔI BẮN - CÔ ẤY CHẾT RỒI (2)
“Không muốn để Phú gia của mày chết thì tránh ra cho tao!” Cát Nghĩa túm sau gáy Phú gia, dí súng vào thái dương ông ta uy hiếp.
Đám đàn em đưa mắt nhìn nhau.

Lúc bọn chúng đang định nhường đường thì Phú gia lại gào lên, “Không thể nhường! Tuyệt đối không thể nhường đường cho hắn!”
“Phú gia, cần gì phải thể hiện thế chứ? Còn giằng co nữa máu của mày sẽ chảy mãi như vậy đấy.” Cát Nghĩa nói xong nhìn cánh tay vẫn đang không ngừng chảy máu của ông ta.
“Mày… mày…” Phú gia bị túm cổ áo, lại đang bị dí súng vào đầu nên không thể động đậy.

Ông ta vô cùng tức giận chỉ có thể đỏ mặt lên, hung dữ trừng Cát Nghĩa.
Đoàng...
Đột nhiên, trong nhà vang lên tiếng súng.


Hóa ra người ở bên trong đợi mãi không thấy động tĩnh gì, tưởng Phú gia đã xảy ra chuyện nên mới quyết định nổ súng.
Nhiếp Nhiên đứng ở phía sau cửa nhanh nhẹn kéo thuộc hạ của Cát Nghĩa ra làm lá chắn sống.

Mấy người Lý Kiêu thì vô cùng ăn ý rút súng trên người mấy tên đã chết, vừa bắn lại vừa tháo chạy ra ngoài.
Trong khói đạn lập lòe, Nhiếp Nhiên đột nhiên túm lấy tay Cổ Lâm, nghiêm túc hỏi: “Cổ Lâm, cậu có tin tôi không?”
Cổ Lâm không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại hỏi mình như vậy nhưng vẫn gật đầu, trả lời: “Tin.”
Nhiếp Nhiên dặn dò: “Tốt! Nhớ kĩ, lát nữa cậu nhất định đừng đứng lên!”
Là sao?
Trong lúc Cổ Lâm còn đang mơ hồ, cau mày ngước nhìn Nhiếp Nhiên thì chân cô như bị vấp phải cái đó, cả người theo quán tính ngã ra phía sau.
Bạn đang.


truyện xuyên nhanh
Cổ Lâm vội vàng muốn nắm tay Nhiếp Nhiên, nhưng không ngờ lại bị Nhiếp Nhiên thuận thế đẩy vào bên trong cánh cửa.
“A...!” Cổ Lâm hoảng sợ hét lên.
Nhiếp Nhiên trơ mắt nhìn Cổ Lâm ngã xuống đất, đúng lúc người ở cửa đã lui hết ra, chỉ có Cổ Lâm bị lộ trước họng súng của đối phương.
Sau đó, cô lui ra ngoài, thu lại vẻ mặt lạnh nhạt, lo lắng hô to: “Cổ Lâm!”
Mã Tường nghe thấy tiếng hô liền quay phắt đầu lại.

Cảnh tượng bên trong nhà khiến anh ta khiếp sợ.

Cổ Lâm ngã dưới đất.

Đạn xé gió lao vun vút qua người cô ấy mang theo khói thuốc súng và tia lửa
“Cổ Lâm!” Mã Tường lập tức lao vào bên trong nhà.
Lúc anh ta chạy lao qua Nhiếp Nhiên, cô kịp thời chụp lấy cổ tay anh ta, sau đó kéo anh ta lại cùng nấp vào một góc ở cửa..

 
Chương 1181: Chương 1181





KHÔNG PHẢI TÔI BẮN - CÔ ẤY CHẾT RỒI (3)
“Cô làm gì thế? Tôi phải đi cứu Cổ Lâm!” Mã Tường giãy giụa.
“Cô ấy đã bị bắt rồi, anh lao vào chỉ tự tìm đường chết mà thôi!”
Mã Tường cuống lên gắt gỏng: “Vậy làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ phải vứt bỏ cô ấy à?”
“Đợi thêm một lát nữa.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói xong, nhìn chằm chằm động tác của mấy người kia, súng trong tay bị cô nắm chặt hơn.

Cho đến khi nhìn thấy Cổ Lâm bị người của Phú gia bắt nhưng đám người kia lại không hề có ý định nổ súng, cô mới thở phào một hơi.
Sau đó cô quay đầu lại, đưa mắt ra hiệu cho Lý Kiêu xông vào đầu kia căn phòng.
Lý Kiêu biết Nhiếp Nhiên muốn mình kéo dài thời gian bèn khẽ gật đầu.


Cô lập tức đẩy thuộc hạ của Cát Nghĩa ở trước mặt ra, nói với người ở bên trong: “Đừng làm cô ấy bị thương!”
Tên thuộc hạ đang bắt Cổ Lâm tưởng rằng mình bắt được con tin có giá trị, lập tức dí súng vào huyệt thái dương của Cổ Lâm, nói: “Đổi Phú gia ra đây!”
“Mày đợi đó!” Lý Kiêu do dự quay người đi đến bên cạnh Cát Nghĩa.
Nhân lúc này, Nhiếp Nhiên rút khẩu súng bên hông tên đàn em của Cát Nghĩa bị bắn chết ở phía trước ra đưa cho Mã Tường.
“Nếu anh muốn cứu cô ấy thì nổ súng giết tên kia đi.” Giọng cô vô cùng u ám.
“Tôi...!tôi không thể, ngay cả súng tôi cũng không...” Mã Tường lắc đầu theo bản năng.
“Vậy anh muốn trơ mắt nhìn cô ấy chết à?”
“Tôi...”

“Không phải vừa rồi anh còn muốn lao vào cứu cô ấy sao? Chẳng lẽ là đang diễn kịch à?”
“Dĩ nhiên không phải rồi! Chỉ là tôi sợ...” Bạn đang
“Sợ? Sợ cái gì? Cầm súng sao?” Nhiếp Nhiên cười mỉa mai, “Ngay cả chết anh còn không sợ vậy mà còn sợ cầm súng!”
Mã Tường đã rơi vào khủng hoảng cực điểm nên vô cùng luống cuống.

Anh ta có thể không ngất khi nghe thấy tiếng súng đã là cực hạn rồi, bây giờ còn bảo anh ta nổ súng, đây là chuyện không thể nào!
Đột nhiên anh ta nghĩ đến một chuyện!
“Không phải kỹ thuật bắn của cô tốt hơn tôi sao?”
“Tôi muốn bắn vào mắt phải của hắn, nhưng lại sợ đến lúc đó hắn bị hoảng sợ mà nổ súng nên cần anh đồng thời phối hợp với tôi bắn vào tay hắn.”
“Nhưng, tôi...!tôi...” Mã Tường nhìn khẩu súng trong tay cô với vẻ mặt hoang mang, “Vậy...!những người khác thì sao? Những người khác không thể phối hợp với cô sao?”
Nhiếp Nhiên chỉ vị trí của hai người bọn họ, “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta không ở trong phạm vi tầm mắt của bọn chúng, những người khác một khi có bất cứ động tác nào thì đạn sẽ xuyên qua đầu Cổ Lâm ngay lập tức! Chẳng lẽ anh muốn để cô ấy chết à?”.

 
Chương 1182: Chương 1182





KHÔNG PHẢI TÔI BẮN - CÔ ẤY CHẾT RỒI (4)
“Không, tôi không phải...!tôi...” Mã Tường vội vàng lắc đầu.
“Bây giờ mạng của Cổ Lâm ở trong tay anh, rốt cuộc có muốn phối hợp với tôi hay không đều nằm trong suy nghĩ của anh.

Kéo dài càng lâu, khả năng đám người kia giết con tin lại càng lớn, anh muốn nhìn Cổ Lâm chết ở đây à?” Nhiếp Nhiên ép sát từng bước.
“Tôi...!tôi...”
Nhiếp Nhiên thấy mắt anh ta thoáng do dự, lại lạnh lùng bồi thêm một câu, “Ban đầu cô ấy đến đây là vì anh.”
Quả nhiên, Mã Tường nghe thấy câu này thì cơ thể chấn động.

Anh ta giống như bị ma làm, chậm rãi giơ tay lên, khoảnh khắc sắp chạm vào khẩu súng, anh ta đột nhiên tỉnh táo lại rồi thu tay về, “Không, không được! Đã rất lâu tôi không chạm vào súng rồi, ngộ nhỡ bắn chệch, bắn vào Cổ Lâm, vậy tôi...”

“Không có ngộ nhỡ, chưa chắc gì cả, bây giờ mạng của cô ấy đang ở trong tay anh, trừ bắn phát súng này ra, anh không có bất cứ lựa chọn nào cả! Huống hồ anh không nổ súng thì cô ấy sẽ chết, còn nếu anh nổ súng thì cô ấy sẽ có năm mươi phần trăm sống sót.

Yên tâm nổ súng đi.” Nhiếp Nhiên mất hết kiên nhẫn, trực tiếp nhét khẩu súng vào tay Mã Tường.
“Không, không phải vậy...!cô...!cô đừng ép...!ép tôi...”
“Anh cũng biết tôi đang ép anh à? Đúng vậy, bây giờ tôi đang ép anh cầm súng đấy!”
Nếu không cô đẩy Cổ Lâm vào trong còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhiếp Nhiên âm thầm quan sát hành động của đám người kia, phát hiện ra tâm trạng của bọn chúng càng lúc càng nôn nóng.
Cô biết, thời gian đã không còn nhiều rồi.
“Tôi đếm ngược năm giây, sau đó đồng thời nổ súng.” Nhiếp Nhiên giơ khẩu súng trong tay lên, không cho Mã Tường cơ hội từ chối mà ra lệnh ngay.
“Năm.”

“Không! Không được!”
“Bốn.”
“Nhiếp Nhiên!”
“Ba.”
“Phú gia đâu, có phải chúng mày muốn kéo dài thời gian không! Còn không giao Phú gia ra, tao sẽ nổ súng! Nghe thấy chưa hả!”
Mã Tường ngẩng phắt đầu lên, nắm chặt khẩu súng.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, khóe miệng khẽ cong lên.
“Hai.”
Không dám nổ súng?
Ha, không phải bây giờ dám rồi sao!
“Một!”
Cô vừa dứt lời, Mã Tường nghiến răng, giống như hạ quyết tâm, đột nhiên giơ tay lên..

 
Chương 1183: Chương 1183





KHÔNG PHẢI TÔI BẮN - CÔ ẤY CHẾT RỒI (5)
Đoàng...!Đoàng
Tiếng súng vang lên.
Nhiếp Nhiên hơi sững người, cô chưa bóp cò sao lại có hai tiếng súng?
Hai viên đạn đồng thời bắn vào tay mục tiêu.
“Không phải nói cô bắn vào mắt hắn sao?” Mã Tường nhìn thấy thế cũng kinh hãi.
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, nhìn thấy Thiên Dạ đang hạ tay vừa cầm súng xuống.
“Đáng chết!”
Tại sao cô ta luôn chen chân vào thời khắc mấu chốt thế hả!
Cô vội vàng quay đầu lại, giơ tay lên bắn thẳng vào mắt phải tên kia.

Nhưng cô sửa chữa sai lầm quá muộn, gã đàn ông dí súng vào huyệt thái dương Cổ Lâm đó bị đạn bắn trúng cổ tay, gần như bị kinh hãi đến mức không khống chế được đã bóp cò ngay sau một giây tiếp theo.

Đoàng! Tiếng súng vang lên.

Máu bắn tung tóe xuyên qua đầu Cổ Lâm.

Cổ Lâm lập tức ngã xuống đất, không kịp phát ra tiếng.
Lần này Mã Tường hoàn toàn ngây ngẩn, lập tức định xông ra ngoài nhưng bị Nhiếp Nhiên kịp thời ngăn cản.

Bên ngoài có một tên chết nhưng còn có mười mấy tên nữa, đi ra ngoài nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Mã Tường điên cuồng giãy giụa: “Không phải nói đồng thời nổ súng, một người bắn vào mắt, một người bắn vào tay sao? Tại sao, tại sao cô lại phải làm như vậy!”
“Không phải tôi bắn.”
“Cái gì?” Mã Tường lập tức như bị bóp lấy cổ, tất cả từ ngữ đều bị nghẹn ở cổ họng.
Không phải Nhiếp Nhiên bắn?
Vậy thì là ai?
Là ai nổ súng?
Lý Kiêu nhìn thấy tình cảnh ngoài ý muốn này thì không quan tâm đến Cát Nghĩa nữa mà trực tiếp tóm lấy Phú gia đẩy đến trước mặt bọn chúng, tạm thời ổn định đám người kia.
“Ai dám động đậy, tao sẽ giết ông ta!”
Trong nháy mắt, đám người kia không dám bắn loạn nữa.
“Tất cả lập tức rút lui!” Lý Kiêu hô lên.
Cát Nghĩa lập tức được đàn em bảo vệ đưa vào trong xe.

Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này bảo Mã Tường ôm Cổ Lâm đi ra ngoài, mình thì yểm trợ cho anh ta.
Hai bên lại tiếp tục giằng co.

Mà mấy người Nghiêm Hoài Vũ từ khi nhìn thấy Cổ Lâm bị trúng phát súng kia đều đứng như trời trồng.

Khi Cổ Lâm đầu đầy máu ngã trong lòng Mã Tường, tất cả đều chạy lên.
“Cổ Lâm? Cổ Lâm!”
“Cổ Lâm cô tỉnh lại đi, cô tỉnh lại đi!”
“Cổ Lâm cô có nghe thấy chúng tôi nói gì không? Cô mở mắt ra nhìn chúng tôi đi!”
Đáng tiếc Cổ Lâm không hề đáp lại bọn họ, vẫn nhắm chặt hai mắt.

Kiều Duy đặt ngón trỏ dưới mũi Cổ Lâm thăm dò hơi thở, sau đó lắc đầu, nói: “Không cứu được nữa rồi.”
Chân Mã Tường mềm nhũn, nhưng bởi vì ôm Cổ Lâm nên kiên cường không để cho mình ngã xuống.
“Không, không thể nào!” Cả đám la hét.
“Đừng lề mề ở đây nữa, lập tức lên xe đưa cô ấy đến bệnh viện!” Lúc này, Nhiếp Nhiên đã đi ra ngoài kéo cửa xe của Cát Nghĩa ra, nói với người ở bên trong: “Tôi phải đưa người đến bệnh viện, nhường một chiếc xe đi!”
“Mọi người và Tiểu Thất cùng đến bệnh viện đi.” Cát Nghĩa nhìn thấy cô gái trong lòng Mã Tường, gật đầu trả lời.
Ông ta có thể cảm nhận được nếu như ông ta dám từ chối, có thể cô gái này sẽ lập tức bắn chết ông ta.


Thậm chí cô ta có thể đứng về phía Phú gia, giải quyết sạch sẽ thuộc hạ của ông ta.
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó bảo tất cả mọi người lên xe.
Trên đường đi, không khí bên trong xe vô cùng nặng nề.
Thiên Dạ mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt ngồi ở ghế trước, tay phải cô ta rũ xuống, hoàn toàn không thể nhúc nhích, máu trên cánh tay đã đông cứng lại.
Nhiếp Nhiên ngồi ở hàng ghế sau, bảo đám người kia cố gắng bảo vệ đừng để Cổ Lâm bị lắc lư.
Cô không hề nhìn Thiên Dạ lấy một cái.

Bởi vì trong xe này trừ bọn họ ra còn có một người tài xế là người của Cát Nghĩa nên cô không thể để lộ thân phận của Thiên Dạ.
Nếu không toàn bộ người trong xe đều phải chết!
Cô chỉ có thể nhịn!
Nhưng mỗi lần nhịn, tay cô lại siết chặt hơn, vẻ mặt cô u ám đến cực điểm..

 
Chương 1184: Chương 1184





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (1)
Trong xe chỉ có vẻ mặt Thiên Dạ là ổn định, không hề vì Cổ Lâm bị thương mà sinh ra bất cứ cảm xúc gì.
Sau khi chạy nhanh mười phút, cuối cùng xe cũng đến một bệnh viện lớn trong thành phố.
Mã Tường xuống xe trước tiên, ôm Cổ Lâm lao vào cửa khoa cấp cứu.

Máu trên đầu Cổ Lâm dính đầy lên quần áo anh ta, nhìn hai người toàn là máu khiến bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu sợ hãi hùng.
“Bác sĩ, bác sĩ!” Mã Tường sốt ruột gọi to trong phòng cấp cứu.
Mấy bác sĩ lập tức hoàn hồn lại, lao đến, vừa dùng đèn pin trong túi chiếu xem độ dãn tròng mắt của Cổ Lâm vừa hỏi: “Cô ấy làm sao thế này?”
“Cô ấy bị trúng đạn ở huyệt thái dương!”

“Huyệt...!huyệt thái dương?”
“Đạn bắn ra từ phía trên mắt trái.” Lúc này Nhiếp Nhiên cũng đã đuổi kịp tới.
Đây là lý do vì sao sau khi nghe thấy Kiều Duy nói không cứu được nữa, cô vẫn kiên trì đưa Cổ Lâm vào bệnh viện.

Kiếp trước cô cũng đã từng bị trúng đạn ngay ở tai phải khi đi làm nhiệm vụ.

Do viên đạn bắn lệch, không xuyên thẳng qua não nên cô mới may mắn sống sót.

Truyện Quan Trường
Bác sĩ nghe Nhiếp Nhiên nói xong, kiểm tra lại một lần nữa rồi quay lại nói với y tá sau lưng: “Lập tức chụp CT, sau đó đẩy tới phòng phẫu thuật!”

“Vâng!”
Mã Tường bất an nắm tay áo bác sĩ, tha thiết nói: “Bác sĩ, xin ông nhất định phải cứu sống cô ấy!”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ trịnh trọng nói rồi nhanh chóng đi vào phòng chụp CT.
Lúc này Mã Tường giống như bị rút hết sức lực, tê liệt dựa vào tường, sau đó chậm rãi ngồi xổm dưới đất.
Không lâu sau, đèn phòng phẫu thuật sáng lên.
Một đám người đứng ở hai bên hành lang im lặng chờ, vẻ mặt ai cũng vô cùng căng thẳng.
Chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn kiên định nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Cô đang đợi.
Đợi tuyên án cuối cùng của bác sĩ.
Một phút...!mười phút...!nửa tiếng...!một tiếng, thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút.
Lúc này, Thiên Dạ đã được gắp đạn ra và bó bột xong xuôi, đang chậm rãi đi tới chỗ Nhiếp Nhiên.
“Bác sĩ nói thế nào?” Cô ta đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, giọng rất bình tĩnh..

 
Chương 1185: Chương 1185





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (2)
Nhiếp Nhiên quay đầu lại thấy cô ta đến một mình thì biết cô ta đã đuổi tên tài xế kia đi rồi.

Vì vậy cô lao đến, chặn cánh tay ngang cổ cô ta, đè cô ta lên tường.

Ánh mắt cô lóe lên sự tàn ác lạnh lùng chưa từng có, cô gằn từng chữ: “Tốt nhất là cô cầu nguyện cô ấy còn sống, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô phải chôn theo cô ấy!”
Vết thương trên tay Thiên Dạ bị va đập lại vỡ ra, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, chân mày khẽ cau lại.

Cô ta chịu đựng cơn đau, lạnh giọng nói: “Tôi đang cứu cô ta.”
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ làm loạn vào lúc này.

Tốc độ của cô nhanh đến nỗi khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Nhiếp Nhiên nhếch mép cười hung ác, “Cứu đến nỗi cô ấy nằm trong phòng phẫu thuật à?”
Thiên Dạ không hề áy náy và bất an, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cô đã cố gắng hết sức rồi? Cô ở trong quân đội nhiều năm như vậy là ăn không ngồi rồi à? An Viễn Đạo không dạy cô làm tay súng bắn tỉa phải bắn gục mục tiêu chỉ bằng một phát súng à!”
Những người xung quanh vừa nghe thấy thế thì đều nghi ngờ.
Quân đội?
An Viễn Đạo?
Tại sao Nhiếp Nhiên lại nói những lời như vậy với cô ta?
Cô ta không phải là người của Cát Nghĩa sao?.

truyện ngôn tình
Lúc bọn họ vẫn mù mờ chưa hiểu gì thì Thiên Dạ đã nói: “Dưới tình huống đó, bắn trúng tay khiến hắn buông khẩu súng ra mới là quan trọng nhất.”
“Đừng nói với tôi cô không biết bắn vào tay sẽ kích động đến dây thần kinh của hắn, ngón tay theo bản năng cong lại và cướp cò nổ súng! Thiên Dạ!”

Thiên Dạ?
Mọi người giật mình.
Sao Thiên Dạ lại mang...!gương mặt này?
Nhưng ở trong đơn vị mọi người đã sớm nghe được tin đồn nên nhanh chóng hiểu ra, cô ta đang làm nhiệm vụ!
Thiên Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, mấp máy môi nói: “Nếu cô đã biết đối phương sẽ bắn chết cô ta, vậy tại sao còn muốn đẩy cô ta vào?”
Ánh lửa vừa lóe lên ở đáy mắt Nhiếp Nhiên vì một câu nói của cô ta mà lập tức dập tắt.
Cô hơi khựng lại.
Những người khác ở đây nghe thấy cô ta lạnh giọng nói xong đều ngẩn ra.
Nhiếp...!Nhiếp Nhiên đẩy Cổ Lâm? Nguồn:
Nhiếp Nhiên không có bất cứ lý do gì để đẩy Cổ Lâm ra ngoài.
Thiên Dạ thấy cô ngẩn ra, trong giọng nói lạnh lùng lại thêm sự châm biếm, “Không phải cô từng nói cô khẳng định sự tồn tại của bọn họ à? Đây chính là thủ đoạn khẳng định của cô sao? Đúng là độc đáo.”
Lúc này Nhiếp Nhiên đã hoàn hồn lại, cô siết chặt tay đang túm cổ áo cô ta hơn, khớp xương ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch: “Tôi đẩy cô ấy vào đương nhiên có lí do của tôi, nhưng cô không nên nhúng tay vào chuyện của tôi, rồi làm loạn kế hoạch của tôi!”
Những người bên cạnh nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế lại kinh hãi.
Cô ấy thừa nhận rồi?
Bọn họ đều không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải đẩy Cổ Lâm, càng không hiểu kế hoạch mà cô nói là gì?.

 
Chương 1186: Chương 1186





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (3)
Nếu như Nhiếp Nhiên vì chạy thoát thân mà đẩy Cổ Lâm làm lá chắn thì có lẽ bọn họ còn có thể hiểu được.

Nhưng...!kế hoạch?
Cô muốn làm gì?
Lý Kiêu yên lặng đứng ở một bên, nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt phức tạp.


Chẳng trách khi đó cô ấy hỏi mình quan hệ của Mã Tường và Cổ Lâm có tốt không.

Chẳng trách ngày nào cô ấy cũng để bọn họ nói chuyện với nhau để bồi dưỡng tình cảm.
Mặc dù trong lòng Lý Kiêu thầm mắng Nhiếp Nhiên, nhưng cô biết Nhiếp Nhiên dám làm như vậy nhất định là đã có chuẩn bị, chỉ có điều lại bị Thiên Dạ làm loạn hết lên.
“Kế hoạch? Cô không quan tâm đến sống chết của người khác đẩy cô ta vào chính là vì kế hoạch của cô à? Cô có từng nghĩ đến việc cô ta sẽ chết không?” Thiên Dạ cũng hoàn toàn không nhượng bộ trong vấn đề này.
Nhiếp Nhiên mỉa mai nói: “Nếu tôi dám đẩy cô ấy vào, tôi sẽ có năng lực để cô ấy rút lui an toàn, đừng vì cô không có năng lực mà cảm thấy người khác cũng như cô.”
Thiên Dạ khẽ hừ một tiếng, “Cô có năng lực? Cô có năng lực tại sao vừa rồi không nổ súng!”
“Nếu như không phải nghe thấy cô nổ súng khiến tôi không kịp bắn vào mắt phải của hắn thì bây giờ Cổ Lâm đã bình yên vô sự rồi!” Nhiếp Nhiên nghĩ tới đây, sự tức giận trong lòng lại dâng trào.
“Tôi bắn vào tay hắn, cô bắn vào mắt hắn, hai việc này không hề mâu thuẫn.”
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ “tôi không sai” của Thiên Dạ thì thật sự chỉ muốn vặn gãy cổ cô ta.
“Đúng là không có mâu thuẫn, nhưng làm sao tôi biết mẹ kiếp cô muốn bắn vào chỗ nào trên người hắn! Nếu như chúng ta đồng thời bắn vào đầu hắn, cô nên biết trong khoảnh khắc bị bắn cả người sẽ chấn động, mục tiêu sẽ di chuyển, đến lúc đó đạn của tôi rất có thể sẽ bắn vào người Cổ Lâm!”

Nếu không phải kẻ khốn đáng chết này tự tiện nhúng tay vào, Cổ Lâm sẽ không xảy ra chuyện!
Bạn đang
Thiên Dạ nghe thấy cô nói thế thì cau mày lại, “Vậy cô đẩy cô ta vào thì có mục đích gì?”
Nhiếp Nhiên nhếch mép cười lạnh một tiếng.

Bây giờ biết hỏi rồi à? Trước đó thì làm cái mẹ gì!
“Tôi làm việc đến lượt phải nói mục đích với cô à?”
Ánh mắt Thiên Dạ ác liệt, lạnh như băng, “Cho dù tôi không cứu được cô ta nhưng ít nhất tôi cũng có lòng cứu người, nhưng cô đẩy người vào thì có lòng gì hả?”

“Lòng cứu người?” Nhiếp Nhiên mỉa mai cười ra tiếng, “Cô có chắc không phải là cô đang chứng minh bản thân với Cát Nghĩa không? Cô biết rõ một phát súng không thể giải quyết được đối phương nhưng cô vẫn nổ súng mà không hề do dự! Rõ ràng là cô ôm tâm lý thắng thì tất cả vui mừng, thua thì hy sinh Cổ Lâm, mượn chuyện này để bù đắp lại sự tin tưởng của Cát Nghĩa đối với cô!”
Nhiếp Nhiên lại siết chặt cổ cô ta, giống như muốn khảm cô ta vào tường: “Vừa rồi chất vấn tôi, cô có tự chất vấn chính mình không? Lúc cô nổ phát súng đó, cô có từng nghĩ cô ấy sẽ chết không!”
Vẻ mặt Thiên Dạ cứng đờ, cô ta mím chặt môi.
Người xung quanh nhìn thấy cô ta không nói một lời, cho là cô ta đã ngầm thừa nhận rồi thì lập tức nổi giận tới cực điểm.
Nghiêm Hoài Vũ xét thấy không thể đánh phụ nữ, chỉ có thể siết chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cô có thể làm như vậy, cho dù không phải cùng lớp thì ít nhất cũng là cùng đơn vị! Vậy mà cô lại đối xử với chiến hữu như thế!”.

 
Chương 1187: Chương 1187





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (4)
“Mẹ kiếp, đã lâu lắm tôi không mắng người rồi, con khốn này! Lại lấy mạng của người khác ra để hoàn thành nhiệm vụ!” Hà Giai Ngọc đương nhiên sẽ không kiềm chế như Nghiêm Hoài Vũ, nói xong bước thẳng đến chỗ cô ta.

Thi Sảnh ngại vì nơi này là bệnh viện không thể làm lớn chuyện, chỉ có thể áp chế Hà Giai Ngọc, “Sao lớp 1 lại đào tạo ra loại người như cô hả! Tốt nhất là cô cầu nguyện Cổ Lâm không sao, nếu không chúng tôi đều sẽ không tha cho cô!”
Lúc này Thiên Dạ chậm rãi quay đầu lại quét mắt nhìn bọn họ một vòng, lạnh lùng nói: “Vậy cô ta thì sao, cô ta là người đầu têu, các người định làm thế nào?”
Bọn họ đang không kiềm chế được cơn giận của mình nghe thấy cô ta nói thế thì ngẩn ra, tầm mắt chuyển tới Nhiếp Nhiên.

Đúng vậy, Nhiếp Nhiên thì nên làm thế nào?
“Nhiếp Nhiên có nguyên nhân!” Giọng nói lạnh lùng của Lý Kiêu vang lên.


Tất cả đều chuyển tầm mắt lên người Lý Kiêu, bao gồm cả Nhiếp Nhiên.

“Đúng vậy, chị Nhiên làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân!” Hà Giai Ngọc cũng lập tức lên tiếng.

Thiên Dạ cau mày lại, “Cô ta đẩy người vào là có nguyên nhân, có thể tha thứ, còn tôi cứu người lại là sai lầm, không thể tha thứ.

” Cô ta lại nhìn Nhiếp Nhiên, “Rốt cuộc cô dùng cách gì mà khiến bọn họ tin phục cô như vậy? Rõ ràng cô mới là người không thuộc về đơn vị nhất.


Chống đối lại sĩ quan huấn luyện, không có ý thức tập thể, từ trước đến giờ làm việc không tuân thủ quy định của đơn vị, hoàn toàn không giống quân nhân, thế nhưng đám người này vẫn tin tưởng cô ta không hỏi nguyên do như vậy, ngay cả An Viễn Đạo cũng muốn tuyển cô ta vào lớp 1.


Chuyện này rốt cuộc là tại sao?
Rốt cuộc cô ta có điểm nào tốt?
“Tôi đẩy cô ấy vào vì nắm chắc trăm phần trăm sẽ cứu được cô ấy ra.

Còn việc cứu người của cô là ôm suy nghĩ hy sinh cô ấy, đừng có đánh đồng với tôi!” Nhiếp Nhiên nói một chữ lực tay lại siết chặt thêm một phần, “Còn nữa, tốt nhất cô nên cầu nguyện Cổ Lâm không xảy ra vấn đề gì quá lớn, nếu không tôi không ngại vì cô ấy mà gánh một mạng người đâu.


Nhiếp Nhiên bình tĩnh buông lỏng tay ra rồi lùi lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tâm trạng của tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên sốt ruột và lo lắng.

.

 
Chương 1188: Chương 1188





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (5)
Kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, bên ngoài phòng cấp cứu gần như đã không còn ai nữa.

Bên trong phòng phẫu thuật vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, không có y tá đi ra đi vào, thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng không có, cả hành lang yên tĩnh giống như bị thế giới cô lập, làm người ta nôn nóng phiền muộn gần như muốn nghẹt thở.

Lúc này, tâm trạng của tất cả mọi người trên hành lang đều đã bị thời gian mài mòn mà trở nên nóng nảy bất an, chỉ có Nhiếp Nhiên là vẫn đứng im ở đó, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Lý Kiêu đi tới bên cạnh cô, an ủi: “Sẽ không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng.



Nhiếp Nhiên từ từ quay đầu lại nhìn Lý Kiêu, sau đó lại nhìn cửa phòng phẫu thuật.

Màn đêm đen thẫm dần dần sáng lên.

Cửa phòng phẫu thuật được mở ra.


Khoảnh khắc nhìn thấy bác sĩ đi ra, tất cả giống như nhìn thấy cứu tinh, đều xông hết lên nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ của Mã Tường.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Giống như cô gái này nói, đạn bắn xuyên qua phía trên mắt nên đã bảo vệ được tính mạng.

” Nguồn:
Tất cả mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

.

 
Chương 1189: Chương 1189





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (6)
“Giữ được mạng là tốt rồi giữ được mạng là tốt rồi!” Tâm trạng Hà Giai Ngọc thay đổi nhanh chóng, khó kiềm chế nên đã nghẹn ngào.

Thi Sảnh cũng rất kích động, nhưng cô ta khá hơn Hà Giai Ngọc một chút: “Được rồi, cậu khóc cái gì, Cổ Lâm đã không sao rồi.


“Tôi đâu đó khóc, tôi đang vui mừng quá!
“Cảm ơn bác sĩ, thật sự rất cảm ơn bác sĩ!” Mã Tường thậm chí còn cúi lạy bác sĩ.

Bác sĩ vội vàng xua tay, “Mọi người đừng vui mừng quá sớm, bệnh nhân này mặc dù cứu sống được rồi, nhưng có thể tỉnh lại hay không thì lại là chuyện khác.


Trái tim vừa mới thả lỏng của mọi người lại lập tức lại vọt lên.

“Có nghĩa là sao?”

“Rất ít người bị bắn vào huyệt thái dương mà có thể sống sót, bệnh nhân này còn sống đã là một kỳ tích rồi.

Cô ấy bị xuất huyết não, tổn thương đến dây thần kinh, mọi người vẫn phải chuẩn bị sẵn tâm lý.


Tất cả mọi người nghe xong đều nín lặng.

Một lúc lâu sau, Kiều Duy hỏi: “Ý của bác sĩ là cô ấy sẽ trở thành người thực vật à?”
“Bây giờ không thể nói chắc chắn điều gì cả, tiếp theo cần phải quan sát khả năng phục hồi của cô ấy.


Mã Tường giống như bị tụt huyết áp, ngồi xổm dưới đất, vò đầu bứt tóc, vô cùng ân hận: “Tất cả đều do tôi, nếu như lúc ấy tôi nổ súng sớm hơn một chút, tôi…”
Nghiêm Hoài Vũ cau mày khuyên can: “Sao có thể trách cậu được? Cậu đã kịp thời nổ súng rồi, muốn trách thì phải trách người muốn hy sinh Cổ Lâm mới đúng!”
Sau khi nghe bác sĩ nói, tay Nhiếp Nhiên bất giác siết chặt lại, vẻ mặt hung ác y như trước cơn bão tố.


Cô quay người bóp lấy cổ Thiên Dạ, ấn cô ta lên tường trên hành lang.

Trên người cô không còn tỏa ra cảm giác nguy hiểm mà là sự tàn bạo của cái chết khiến Lý Kiêu cau chặt mày lại.

Chính là cảm giác này!
Giống y hệt cảm giác tỏa ra từ khi hai người đánh nhau trong hành lang ngày đó.

Vào giờ phút này, đáy mắt Nhiếp Nhiên toàn vẻ khát máu, năm ngón tay dần dần siết chặt lại, sự tàn bạo sắc bén kia không hề che giấu.

“Tiểu Nhiên Tử!”
“Chị Nhiên!”
“Nhiếp Nhiên!”
Mọi người vội vàng hô lên gọi cô.

Thiên Dạ bị bóp cổ bất ngờ nên chưa kịp chống cự.

Cô ta cảm nhận được sức mạnh ở cổ đang chậm rãi tăng lên khiến mặt bắt đầu căng đỏ.

.

 
Chương 1190: Chương 1190





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (7)
Sự chết chóc mãnh liệt này cuối cùng đã khiến Thiên Dạ sinh ra cảm giác sợ hãi ở đáy lòng.
Hóa ra vừa rồi Nhiếp Nhiên nói thật chứ không phải là đùa giỡn và hù dọa.
Cô ta muốn giết mình ở trước mặt mọi người.

Truyện Bách Hợp
Nghiêm Hoài Vũ thấy sắc mặt Thiên Dạ đã bắt đầu trở nên không được bình thường bèn vội vàng ngăn lại: “Tiểu Nhiên Tử cô đừng như vậy, gây ra án mạng sẽ bất lợi với cô!”
“Đúng vậy, chị Nhiên, chị mau buông tay ra!” Hà Giai Ngọc cũng sợ cô làm ra chuyện gì ngốc nghếch.
“Tôi nói rồi, tôi không ngại vì cô ấy mà gánh một cái mạng.”

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lúc nhìn Thiên Dạ giống như là đang nhìn con kiến dưới chân.

Sự hung tợn ấy khiến Thiên Dạ vô cùng hoảng sợ.
Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ xảy ra lập tức khuyên giải: “Cô này, cô mau buông tay ra đi, cô còn tiếp tục như vậy thì tôi chỉ có thể gọi bảo vệ thôi!”
Nhưng cho dù mọi người nói thế nào, Nhiếp Nhiên vẫn không hề để ý, tay cô không ngừng siết chặt lại.
Sắc mặt Thiên Dạ đã từ đỏ dần dần biến thành trắng, đại não thiếu oxy khiến cô ta bắt đầu vùng vẫy, cảm giác choáng váng càng lúc càng nặng nề.
Lý Kiêu bước lên phía trước, lạnh giọng nói: “Nhiếp Nhiên, cậu vì cô ta mà mất đi tự do nửa đời sau thì có đáng không?”
Câu nói này giống như một đòn đánh thức Nhiếp Nhiên đang nổi điên.

Sự tàn bạo của cô lập tức thu lại, ngay cả bàn tay đang siết chặt cũng dừng lại.

Thiên Dạ nhân cơ hội này dùng hết toàn lực của cánh tay không bị thương giữ lấy cổ tay Nhiếp Nhiên, phá bỏ sự kiềm chế của cô với cô ta.
Khụ khụ khụ!
Vẫn may, vẫn may, chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Cô ta dám chắc, nếu như Lý Kiêu không thể ngăn cản Nhiếp Nhiên thì bây giờ cô ta đã chết rồi.
Lúc này bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với bọn họ: “Mọi người lập tức gọi điện thoại cho người nhà của bệnh nhân, bảo họ tới ký tên đi.”
Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa, cuối cùng Cổ Lâm cũng được đẩy ra ngoài.

Bọn họ đi theo Cổ Lâm vào đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Nhưng bởi vì phòng này không cho phép người ngoài tùy ý đi vào nên tất cả chỉ có thể đứng ở cửa, xuyên qua cửa kính nhìn Cổ Lâm nằm ở bên trong.
Tất cả đã trải qua một đêm thấp tha thấp thỏm đều vô cùng mệt mỏi, nhưng chuyện này thật sự quá lớn, hơn nữa rất nhiều mức phẫu thuật đều cần người nhà ký tên, vì vậy bọn họ vội vàng gọi điện thoại cho ba mẹ Cổ Lâm..

 
Chương 1191: Chương 1191





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (8)
Giải quyết xong chuyện này, tất cả đều nghỉ ngơi ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Cổ Lâm nằm ở trên giường bệnh.

“Chào cậu, tôi là lớp trưởng lớp 6 chúng ta, Cổ Lâm.


“Dù sao… dù sao… cuối cùng tôi sẽ bảo vệ cậu.


“Nhiếp Nhiên, đây là ghi chép hôm nay, tôi chép một phần cho cậu, cậu cầm đi.


“Nhiếp Nhiên, đường núi này tương đối khó đi, cậu đi theo sau lưng tôi, tôi dẫn cậu đi.

“Nhiếp Nhiên… Nhiếp Nhiên… Nhiếp Nhiên…”
Giọng Cổ Lâm liên tục vang lên bên tai cô.

Người mà luôn cười với mình, người mà rõ ràng nhát gan nhưng vẫn muốn bảo vệ mình, người luôn không nổi bật đó vào giờ phút này vì mình mà hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Chỉ có những thứ máy móc lạnh như băng kia đang nhắc nhở tất cả mọi người rằng cô ấy còn sống.

Nhiếp Nhiên siết chặt tay thành nắm đấm.

Lúc Nhiếp Nhiên đang đứng ở đó như một bức tượng thì Lý Kiêu vừa từ bên ngoài vào, cô mua đồ ăn cho mọi người, thuận tiện cầm một ít vào cho Nhiếp Nhiên.

“Đừng tự trách, không ai ngờ được rằng Thiên Dạ là chiến hữu mà lại có suy nghĩ muốn giết Cổ Lâm.



Nhiếp Nhiên ngẩn ra, nhanh chóng khôi phục tâm trạng của mình, nói: “Gọi điện thoại cho đơn vị, bảo bọn họ mau cử người đến chuyển cậu ấy về bệnh viện quân đội.


“Được, tôi biết rồi.



Buổi tối hôm đó, ba mẹ Cổ Lâm đi xe từ quê tới đây.

Bọn họ vội vàng vào phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi nhìn thấy người sau cửa sổ kính, mẹ Cổ Lâm hoàn toàn suy sụp.

Chân bà mềm nhũn, suýt thì ngã thẳng ra phía sau, may bà ba Cổ Lâm kịp thời đỡ lấy bà.

Bạn đang
Mẹ Cổ Lâm vịn vào cửa sổ: “Con của mẹ, con của mẹ! Hu hu hu… Cổ Lâm, Cổ Lâm con tỉnh lại đi, mẹ đến thăm con đây, con mở mắt ra nhìn mẹ đi!”.

 
Chương 1192: Chương 1192





VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (9)
Mã Tường nghe thấy mẹ Cổ Lâm khóc lóc thì đi tới trước mặt bọn họ, dùng sức cúi lạy, nói: “Cô chú, là cháu không tốt, nếu như lúc ấy cháu không do dự mà nổ súng ngay thì Cổ Lâm sẽ không như vậy, chuyện này cháu sẽ chịu trách nhiệm!”
Nhưng ba Cổ Lâm lại xua tay, thở dài nói: “Làm quân nhân bị súng bắn là chuyện không tránh được, huống hồ lúc loạn lạc như vậy, ai có thể quan tâm được cho ai, chuyện này không thể trách cháu được.


Sau khi nói xong, ông lại nhẹ giọng an ủi vợ mình: “Được rồi, bà đừng khóc sướt mướt để cho người ta cười nữa, tôi đi làm thủ tục chuyển viện, bà ở bên con gái đi.


Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh luôn không nói gì lúc này mặt lạnh đi lên phía trước, nhưng đã bị Lý Kiêu kéo lại.

“Người của đơn vị đến rồi.

” Lý Kiêu thấp giọng nói bên tai Nhiếp Nhiên.


“Đơn vị phái ai tới thế?” Nhiếp Nhiên hỏi.

“Chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ của Thiên Dạ nên An Viễn Đạo đích thân tới.


“Những người khác đâu?”
“Đã ở khách sạn chờ chúng ta rồi, thầy ấy yêu cầu chúng ta lập tức qua đó.


Nhiếp Nhiên gật đầu, đi ra ngoài cửa.

Lý Kiêu nhìn bóng lưng cô, trong lòng luôn cảm thấy Nhiếp Nhiên có điểm bất thường.

Cô ấy quá bình tĩnh.

Từ sau khi bóp cổ Thiên Dạ, cô ấy còn xử lý thích đáng tất cả mọi chuyện.

Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?
An Viễn Đạo ra khỏi đơn vị là mặc quần áo bình thường, giống như đến du lịch, nhưng sắc mặt xanh mét lại hoàn toàn không ăn nhập gì với quần áo cả.

Nhóm người Nhiếp Nhiên vừa đi vào phòng đã thấy Thiên Dạ đang ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt rất hờ hững.

An Viễn Đạo vỗ mạnh xuống bàn: “Mẹ kiếp! Ai nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tại sao mấy người lại bị cuốn vào vụ bắn nhau này hả!”
“Không phải là do học sinh tốt của thầy gây ra à? Bọn em nhân dịp đơn vị cho nghỉ phép tới đây du lịch, tối hôm qua bọn em ăn cơm xong, trên đường trở về khách sạn cô ta lại bắt bọn em lại, sau đó cái lão Phú gia gì đó đến, làm hại bọn em suýt thì chết hết ở đó!” Nghiêm Hoài Vũ nổi cáu.

“Bắt? Em bắt bọn họ làm gì?” An Viễn Đạo nghi ngờ nhìn về phía Thiên Dạ.


“Cô ta nói lần trước đánh nhau với Lý Kiêu chưa phân thắng bại nên khăng khăng đòi tỷ thí với Lý Kiêu, cuối cùng không đánh lại thì giở thủ đoạn độc ác, suýt nữa bẻ gãy xương cổ Lý Kiêu.

” Nghiêm Hoài Vũ cướp lời
“Cái gì! Thiên Dạ, rốt cuộc là thế nào hả! Tôi bảo em đến thi hành nhiệm vụ, ai bảo em đi tỷ thí với bọn họ!” An Viễn Đạo giận dữ.

Trong chuyện này đúng là Thiên Dạ không có lý, cô ta giải thích: “Hôm đó em đã tránh tới lúc hết người rồi, không ngờ Cát Nghĩa lại đột nhiên quay lại.


“Không ngờ? Em đang thi hành nhiệm vụ chứ không phải là đang chơi! Dùng hai chữ ‘không ngờ’ để giải thích, em cảm thấy có thể thuyết phục tôi sao?!” An Viễn Đạo hoàn toàn không hiểu Thiên Dạ làm như vậy là vì điều gì nên vô cùng thất vọng.

“Thiên Dạ, em đừng quên, bọn họ ra ngoài nghỉ phép nên không thể giấu được thân phận, nếu như Cát Nghĩa điều tra ra thì em có từng nghĩ đến sự an toàn của bọn họ và chính em nữa không! Đây không phải là lần đầu tiên em đi làm nhiệm vụ, không cần tôi giảng giải từng câu từng chữ về sự được mất cho em nữa, đúng không!”
Thiên Dạ cúi đầu lạnh lùng xin lỗi, “Em xin lỗi, sĩ quan huấn luyện.


“Em xin lỗi? Em làm bọn họ bị cuốn vào trong đó, bây giờ lại có một người vì em mà bị thương nằm ở bệnh viện! Em tưởng là một câu xin lỗi là xong à?” An Viễn Đạo tức giận hít sâu một hơi, sau đó nói mà không hề nhận nhượng: “Tôi sẽ báo chuyện này lên trên!”
Mọi người nhìn thấy Thiên Dạ bị xử phạt mới thấy thoải mái hơn một chút.

w๖ebtruy๖enonlin๖e

“Còn nữa, cấp trên đã biết chuyện của Cổ Lâm rồi, lần này mặc dù em ấy bị thương trong lúc nghỉ phép, nhưng trong đó dính dáng đến kế hoạch nhiệm vụ của Thiên Dạ nên đơn vị sẽ thanh toán toàn bộ.

”.

ngôn tình hài
Nhắc đến Cổ Lâm, ánh mắt nhóm người Nghiêm Hoài Vũ lại tối lại, An Viễn Đạo nhìn thấy cả, thở dài, “Lần này Cổ Lâm trúng đạn là chuyện ngoài ý muốn, mọi người đừng quá đau lòng và tự trách.


“Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn.

” Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

.

 
Chương 1193: Chương 1193





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (1)
Tầm mắt tất cả mọi người như dừng lại trên người Nhiếp Nhiên.

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến trong lòng Lý Kiêu thót lại.

Ngay cả Thiên Dạ cũng nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng.

An Viễn Đạo cau mày hỏi: “Không phải chuyện ngoài ý muốn? Cô có ý gì?”
“Chuyện này! ”
Nhiếp Nhiên còn chưa nói tiếp, Lý Kiêu đã cướp lời nói trước: “Chuyện này đúng là không phải ngoài ý muốn, mà là đám người kia có chuẩn bị mà đến.



“Không sai, chuyện này không thể coi là ngoài ý muốn, rõ ràng tên Phú gia đến có chuẩn bị, lúc đến ông ta dẫn theo một đám người, nói là hàng bị Cát Nghĩa cướp mất rồi, hiển nhiên là có kế hoạch muốn giết Cát Nghĩa, bọn em bị cuốn vào trong đó.

” Kiều Duy cũng hùa theo.

Bị đánh lạc hướng như vậy, An Viễn Đạo không chú ý đến Nhiếp Nhiên nữa.

Bạn đang
Anh ta nặng nề nói: “Tôi đã nhận được thông tin trong khoảng thời gian này Cát Nghĩa thường xuyên cướp hàng của người khác, chúng tôi nghi ngờ ông ta có mục đích tích trữ vũ khí đạn dược số lượng lớn nên mới phái Thiên Dạ đi nằm vùng.


”
Nghiêm Hoài Vũ thấy đã đánh lạc hướng sự chú ý của An Viễn Đạo thành công liền nói qua loa lấy lệ: “Ồ, nếu thầy đã bố trí thỏa đáng rồi thì không còn chuyện của bọn em nữa, bọn em về thăm Cổ Lâm đây.

Nhiếp Nhiên, chúng ta đi thôi.

”
Nói rồi anh ta lôi Nhiếp Nhiên đi ra ngoài.

Những người còn lại cũng đi theo.

Nhiếp Nhiên lại không để anh ta kéo đi, môi cô mấp máy mấy cái, rõ ràng vẫn muốn nói tiếp.

.

 
Chương 1194: Chương 1194





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (2)
Nhưng cả đám người Nghiêm Hoài Vũ đều vây lại ngăn cách cô và An Viễn Đạo, ánh mắt bọn họ rất khẩn thiết, vì thế cuối cùng cô vẫn thuận theo ý bọn họ, cùng bọn họ đi ra khỏi phòng.

Sau khi xuống đại sảnh khách sạn, lúc này Nhiếp Nhiên mới dừng lại, “Tôi có thể hỏi mọi người, tại sao không để tôi và An Viễn Đạo nói chuyện với nhau không?”
“Cậu định nói gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói, cậu vì để Mã Tường nổ súng nên mới cố ý đẩy Cổ Lâm vào sao? Như vậy sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi!” Lý Kiêu đáp.

Nhiếp Nhiên lập tức hỏi ngược lại: “Vậy giấu giếm là cách tốt à?”
Vẻ mặt Lý Kiêu nặng nề, dĩ nhiên cô biết giấu giếm không phải là cách tốt, nhưng nếu như bây giờ nói thì Nhiếp Nhiên nhất định sẽ lập tức bị điều về đơn vị và bị xử phạt vô cùng nghiêm trọng.

“Tôi không nói là giấu mãi, chỉ là tạm thời đừng nói rõ vội, tất cả phải xem tình hình khôi phục của Cổ Lâm rồi hãy quyết định.


Sau khi nói xong, Lý Kiêu cũng cảm thấy cái cớ của mình chẳng ra sao.


Nhiếp Nhiên nghe xong chỉ cười khẩy, “Tại sao cậu có thể khẳng định tôi vì muốn Mã Tường nổ súng nên mới đẩy Cổ Lâm? Cậu có nghĩ là có thể tôi đang lừa mọi người không?”
Lý Kiêu lắc đầu, “Không đâu, cậu sẽ không dùng chuyện này lừa gạt chúng tôi.

”.

Ngôn Tình Sắc
“Đúng vậy, chị Nhiên, chúng em tin chị!” Hà Giai Ngọc vỗ vai cô, trịnh trọng nói.

Nghiêm Hoài Vũ cũng gật đầu nói: “Không sai Tiểu Nhiên Tử, tôi tin tưởng cô, bởi vì cô không có lý do làm như vậy.


Nhiếp Nhiên sững sờ.


Tin tưởng?
Có một ngày cô lại được tín tưởng vô điều kiện như vậy.

Lý trí nói với cô rằng bọn họ tin tưởng cô xuất phát từ tình cảm khiến cô thấy vô cùng buồn cười.

Nhưng cảm xúc trong lòng lại khiến cô không thể cười nổi.

Bởi vì cảm giác này… là cảm giác lần đầu tiên cô được nếm trải.

Rất kỳ quái, rất đột ngột, một cảm giác khó mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt được lan ra trong lòng.

Cô không quen với cảm giác này, nhưng không hề bài xích.

Cô đè nén tâm trạng hỗn loạn ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng, giả vờ ung dung nói: “Vậy nếu như Cổ Lâm cứ hôn mê mãi, có phải cậu sẽ im lặng mãi không? Lý Kiêu, công tư phân minh của cậu đâu rồi?”
Lý Kiêu bị cô chặn họng như vậy, lập tức tức giận trợn mắt nhìn cô, “Tạm thời bị chó ăn rồi được chưa!”.

 
Chương 1195: Chương 1195





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (3)
Sau đó Lý Kiêu đi ra khỏi khách sạn trước.

Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng Lý Kiêu, trái tim luôn kiềm chế và nặng nề không biết tại sao lại buông lỏng hơn một chút.

Nhóm người đi ra khỏi khách sạn rồi lại bắt xe đến bệnh viện.

Cổ Lâm sắp phải chuyển đến bệnh viện quân đội rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Lúc họ đến bệnh viện, trời đã tờ mờ sáng, cả đám đi đến phòng chăm sóc đặc biệt nhưng không ngờ bên trong lại không có một bóng người.

“Cổ Lâm đâu?” Mã Tường cuống lên.

“Ba mẹ Cổ Lâm cũng không thấy đâu cả.


” Kiều Duy nhìn hành lang trống trải, nói.

Nghiêm Hoài Vũ suy đoán: “Không phải là bọn họ đi rồi chứ?”
Thi Sảnh lắc đầu nói: “Không thể nào, trước khi chúng ta đi Cổ Lâm vẫn còn đang làm kiểm tra, đâu có nhanh như vậy.


Lúc tất cả mọi người đang không ngừng suy đoán, một y tá đi từ cuối hành lang tới, Kiều Duy vội vàng ngăn cô lại, chỉ phòng bệnh của Cổ Lâm hỏi: “Bệnh nhân ở phòng bệnh này đi đâu rồi? Cô ấy đi rồi sao?”
Y tá nhìn bảng tên bệnh nhân ở cửa, sau đó nói: “Bệnh nhân này vừa rồi lúc lên xe để chuyển viện thì đột nhiên bị xuất huyết lần hai, bây giờ đã vào phòng phẫu thuật rồi.


Tất cá đều hoảng hốt.

.

Phản ứng của Mã Tường là dữ dội nhất, anh ta túm lấy y tá, căng thẳng nói: “Cái gì? Buổi sáng không phải nói không sao rồi à? Tại sao bây giờ lại vào phòng phẫu thuật thế?”
Y tá giật mình, không vui nói: “Ở phòng chăm sóc đặc biệt đâu có chuyện chắc chắn là không sao! Anh mau buông tay ra đi, anh làm tôi đau.



Kiều Duy vội vàng tiến lên cạy tay Mã Tường ra, liên tục xin lỗi y tá: “Tôi xin lỗi, cậu ấy nhất thời mất khống chế, không phải cố ý.


Y tá cũng hiểu tâm trạng của người nhà lúc này, chỉ có thể kiên nhẫn trấn an: “Mọi người yên tâm, hôm nay là bác sĩ Tống trực ban, năng lực của anh ấy đứng số một số hai ở bệnh viện, bệnh nhân kia nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.


Kiều Duy gật đầu nói: “Cảm ơn cô.


Đợi y tá đi rồi, tất cả mọi người lập tức chạy tới cửa phòng phẫu thuật, quả nhiên ba mẹ Cổ Lâm đều ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt lo lắng và bất an.

Hà Giai Ngọc chạy tới, hỏi: “Cô chú, bây giờ tình hình thế nào rồi?”
Mẹ Cổ Lâm căng thẳng: “Các cháu đến rồi à? Con bé bị đưa vào đã hơn một tiếng rồi, cô chú cũng không biết bây giờ ở bên trong như thế nào nữa.


Hà Giai Ngọc ngồi ở bên cạnh an ủi: “Cô chú đừng lo lắng, người hiền sẽ có thiên tướng, Cổ Lâm không sao đâu.

”.

 
Chương 1196: Chương 1196





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (4)
Thi Sảnh cũng đứng ra vỗ về: “Cô, không sao đâu, người ta vẫn nói đại nạn không chết nhất định có phúc về sau.

Nếu như lần này Cổ Lâm qua khỏi được thì sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, không có cái gì đánh ngã được cậu ấy cả.


Có nhiều người an ủi như vậy, mẹ Cổ Lâm cố gắng khắc chế nỗi đau đớn trong lòng mình, nghẹn ngào gật đầu, “Hy vọng là thế.


Nhiếp Nhiên nhìn thấy cảnh đó, bàn tay buông xuôi ở bên người của cô không tự chủ được siết chặt lại.

Lý Kiêu biết cô đang khó chịu trong lòng nên chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh cô.

Đám người lại đứng ở hai bên hành lang im lặng chờ phẫu thuật kết thúc giống y như ngày hôm qua.


Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, một y tá ở bên trong vội vàng đi ra ngoài.

Ba mẹ Cổ Lâm và mấy người Hà Giai Ngọc đều chạy lên: “Y tá, bây giờ tình hình bên trong thế nào rồi? Con gái tôi không sao chứ?”
Mẹ Cổ Lâm siết chặt tay y tá, kích động cầu xin, “Cầu xin mọi người nhất định phải cứu con bé, cầu xin mọi người!”
Y tá giải thích tóm tắt: “Tình hình của bệnh nhân không quá tốt, không cầm được máu, trong kho máu của bệnh viện cũng không có loại máu phù hợp với cô ấy.

Bây giờ tình hình nguy cấp, không kịp chuyển máu từ bệnh viện khác đến nên trong hai người người nhà của bệnh nhân, ai là nhóm máu Rh, lập tức cùng tôi đi vào tiếp máu.


Sau khi nói xong cô đi thẳng vào phòng phẫu thuật, nhưng đi tới cửa lại phát hiện ba mẹ Cổ Lâm không một ai đi theo.

Y tá lập tức thúc giục: “Mau lên đi, người nằm trong phòng phẫu thuật là con gái của hai người đấy! Thời gian gấp lắm rồi!”
“Đúng vậy, cô chú, hai người ai là nhóm máu Rh thì mau đi vào đi.


” Hà Giai Ngọc cũng giục.

Ba Cổ Lâm: “Không phải chúng tôi không muốn truyền máu cho Cổ Lâm, mà là nhóm máu của hai chúng tôi đều không hợp với con bé.


“Cái gì?”
Ba Cổ Lâm biết mọi người nghi ngờ, chỉ đành thở dài một tiếng, nói thẳng: “Chuyện này chúng tôi vốn không muốn nói, thật ra con bé không phải là con gái ruột của chúng tôi, con bé được chúng tôi nhặt về.


Nhặt được?
Mẹ kiếp, không cần cẩu huyết như vậy chứ!
Giây phút sống chết truyền máu lại còn đào ra được cả thân thế của Cổ Lâm!
“Vậy làm thế nào bây giờ? Cô chú không phải nhóm máu Rh, vậy ai là nhóm máu Rh?” Thi Sảnh nhìn người hai bên, hỏi.

Nghiêm Hoài Vũ sờ đầu, nói: “Tôi không biết mình có nhóm máu gì.

”.

 
Chương 1197: Chương 1197





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (5)
Hà Giai Ngọc cũng gãi mũi, nói: “Tôi cũng không biết.


“Y tá, chúng tôi yêu cầu làm kiểm tra máu.

” Nhiếp Nhiên nói với y tá.

Qua khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng cũng có báo cáo.

Y tá cầm báo cáo đi từ trong khoa ra, nói với bọn họ: “Có báo cáo kiểm tra rồi.


Rất may mắn, có một người có nhóm máu Rh.


Mọi người vừa nghe thấy thế, lập tức dấy lên hy vọng, hỏi: “Là ai?”
“Một người tên là Nhiếp Nhiên, xin hỏi là ai?”
“Là tôi.

” Nhiếp Nhiên đi về phía trước một bước.

Mẹ Cổ Lâm vui mừng khôn xiết.

Bà lập tức nhào tới, giữ lấy tay Nhiếp Nhiên, khẩn thiết nói: “Cô cầu xin cháu, xin cháu cứu con gái cô!”
Ba Cổ Lâm cũng cầu khẩn: “Đúng vậy, xin cháu cứu con bé đi!”

“Cô chú yên tâm, cho dù dùng mạng cháu để đổi, cháu cũng đồng ý.

” Nhiếp Nhiên dùng hai tay đỡ bà, nghiêm túc nói.

Mẹ Cổ Lâm nghe thấy cô nói như vậy thì hết sức cảm động.

Bọn họ cho là Nhiếp Nhiên chỉ đang an ủi bọn họ thôi, nhưng không ngờ nhưng lời nói này của Nhiếp Nhiên là thật, cô thật sự sẽ từ bỏ cái mạng này để cứu Cổ Lâm.

Nhiếp Nhiên trấn an ba mẹ Cổ Lâm xong mới nói với y tá bên cạnh: “Đi thôi.


Bạn đang
Y tá đưa cô đi thay đồ, khử trùng sau đó mới dẫn cô vào bên trong phòng phẫu thuật.

.

 
Chương 1198: Chương 1198





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (6)
Ytá sắp xếp cho cô nằm ghế ngay cạnh bàn phẫu thuật.

Bác sĩ mổ chính lập tức ra lênh: “Lập tức tiếp máu!”
Các y tá nhanh chóng làm xong mọi công tác truyền máu từ tay Nhiếp Nhiên sang cho Cổ Lâm.

“Xoẹt” một tiếng, một cái rèm được kéo ra, ngăn cách giữa Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm, ngăn cách tầm mắt cô.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô nghe thấy y tá nhỏ giọng nhắc nhở, “Bác sĩ Tống, đã rút đủ 500cc máu rồi.


“Không được, người bệnh vẫn còn hai chỗ xuất huyết, vẫn cần phải tiếp tục.


” Bác sĩ Tống cúi đầu, tốc độ tay không hề giảm.

“Nhưng đã rút 500cc rồi, tôi sợ tiếp tục rút! ”
Y tá còn chưa nói hết câu, Nhiếp Nhiên nằm ở đó đã nói: “Tôi không sao.


“Người bình thường chỉ rút được 500cc, cô rút nữa cơ thể sẽ không chịu nổi.


Nhiếp Nhiên bình tĩnh: “Tôi không xuất hiện tình trạng chân tay lạnh, hô hấp dồn dập, nên vẫn có thể tiếp tục.



Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong phòng phẫu thuật, ngoại trừ tiếng va chạm lạnh như băng của dao phẫu thuật và các dụng cụ ra thì không hề có âm thanh gì khác, yên tĩnh khiến lòng người nặng nề.

Nhiếp Nhiên kiên nhẫn chờ đợi trong bầu không khí căng thẳng.

Không biết đã qua bao lâu, y tá lại nhắc nhở một lần nữa: “900cc rồi, bác sĩ!”
Lúc này, cuối cùng bác sĩ Tống cũng chủ động mở miệng hỏi một câu, “Tình hình người truyền máu thế nào rồi?”
Y tá chưa kịp trả lời, Nhiếp Nhiên đã nói: “Tôi không sao, có thể tiếp tục rút.


“Tôi không tin, cô đã xuất hiện triệu chứng mặt tái nhợt, lòng bàn tay ra mồ hôi lạnh rồi!” Y tá vội vàng từ chối yêu cầu của cô, hơn nữa lần này vô cùng kiên quyết.

“Nhưng ý thức của tôi vẫn rõ ràng, không hề xuất hiện các loại triệu chứng tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng miệng khát, thần trí không rõ.

”.

 
Chương 1199: Chương 1199





ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (7)
“Mặc dù cô vậy, nhưng mà! ”
“Nếu như bây giờ dừng lại thì không chỉ không cứu được người bệnh mà 900cc máu của tôi cũng lãng phí! Huống hồ! ” Nhiếp Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn về phía bác sĩ Tống đứng ở phía bên trái mình đang làm phẫu thuật, nói: “Bây giờ bác sĩ vẫn chưa bảo dừng lại, tôi tin tưởng phán đoán của anh ta.


Bác sĩ Tống cảm nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, hơi dừng lại rồi nghiêng đầu nhìn cô, sau khi tầm mắt giao nhau, anh ta nói: “Chú ý sát sao tình hình của người truyền máu.


Chú ý sát sao?
Tức là vẫn phải tiếp tục rút à?
Bác sĩ Tống điên rồi sao?!
900cc lại còn muốn tiếp tục rút!
Lúc y tá nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta thì chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được, bác sĩ Tống.


950cc!
1000cc!
1100cc!
1200cc!
Mỗi lần con số hiện lên, y tá lại căng thẳng thêm một phần.


Những y tá và bác sĩ khác vốn không để ý đến tình hình rút máu, nhưng theo sự kiên trì của Nhiếp Nhiên cũng đã bắt đầu lo lắng.

Đã 1200cc rồi, còn rút nữa thì thật sự không được!
“Bác sĩ Tống!” Lúc này, ngay cả bác sĩ phụ trợ trông coi máy móc cũng phải nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Tầm mắt Nhiếp Nhiên bắt đầu mơ hồ, túi máu treo ở trên đầu đã biến thành hai cái bóng chồng lên nhau.

Nhưng lúc cô nghe thấy có người gọi bác sĩ Tống, cô vẫn cố gắng chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, khẽ mắng một tiếng, “Đừng quấy rầy anh ta phẫu thuật!”
Cả đám bác sĩ đều ngẩn ra.

Bọn họ không ngờ lại có một ngày ở trong phòng phẫu thuật, mình bị một người không liên quan trách mắng, mà đối phương còn là một cô bé.

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng cái nhíp trong tay bác sĩ Tống cũng dừng lại, anh ta nói với y tá: “Dừng truyền máu!”
“Vâng!” Y tá nhận được chỉ thị lập tức rút hết kim trong tay Nhiếp Nhiên, dùng bông rịt lên vết thương của cô.

“Cậu khâu nốt đi.

” Bác sĩ Tống lui xuống khỏi bàn phẫu thuật, nói với bác sĩ phụ trợ bên cạnh.


Nguồn:
“Được, bác sĩ Tống.


Bác sĩ Tống không rời đi ngay mà đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên.

“Cứu sống rồi chứ?” Nhiếp Nhiên hỏi.

“Ừm, cứu sống rồi.


Anh ta cúi đầu nhìn Nhiếp Nhiên, sắc mặt tái nhợt, trán đổ một lớp mồ hôi lạnh, có thể nói là tình hình của cô rất tệ.

Chắc hai người là chị em ruột, nếu không làm sao chịu dùng mạng để bù mạng như vậy? Anh ta lặng lẽ suy đoán trong lòng.

“Vậy thì tốt.

” Nhiếp Nhiên chắc chắn Cổ Lâm đã thoát khỏi nguy hiểm mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, khi sự kiên trì luôn nhẫn nhịn tản đi, cảm giác choáng váng của cô tăng lên rất nhiều, cô cảm thấy cả thế giới đều đang xoay tròn.

Bác sĩ Tống nhìn thấy gương mặt tái nhợt không còn chút máu nào của cô, cùng với đôi mắt trống rỗng vô thần kia thì lập tức cau mày lại.

Anh ta còn chưa kịp kiểm tra, Nhiếp Nhiên đã nhắm mắt lại, ngoẹo đầu, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.

Bác sĩ Tống vội vàng cúi người xuống vỗ vào mặt cô, “Cô này, cô này! Cô ơi, cô tỉnh lại đi!”
Thấy cô không hề phản ứng, anh ta nói với y tá bên cạnh: “Đã điều túi máu ở kho máu trong bệnh viện khác đến chưa!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top