Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Dịch Full 

Chương 1160: Chương 1160





CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (3)
Bác tài đạp chân ga, xe lập tức chạy về phía đại lộ.

Hơn một tiếng sau, xe dừng lại ở trước một nhà máy trông có vẻ đã bị bỏ hoang.

Nhiếp Nhiên nhìn qua cửa sổ xe xem xét nhà máy rách nát ở bên ngoài, cô hỏi Mã Cường: “Là chỗ này à?”
Giờ phút này mặt Mã Cường đã trắng bệch, hắn run rẩy gật đầu, “Đúng, chính là chỗ này.


Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đưa theo Mã Cường xuống xe, rồi đẩy hắn về phía nhà máy bỏ hoang, “Đi thôi.



Dùng nhà máy bỏ hoang làm sàn boxing ngầm, đúng là rất thú vị!.

Truyện Huyền Huyễn
Hai người theo sau lưng Mã Cường, đi xuyên qua mấy cái cửa nhỏ bí mật cho đến khi thấy có hai tên bảo vệ đang đứng canh chừng ở cửa ra vào.

Hai tên kia nhìn thấy Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu là hai người lạ, bèn giơ tay ra ngăn cản.

“Đại ca của chúng mày mời tao tới, mau cho tao vào.

” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Hai tên canh cửa liếc nhìn nhau, nói với giọng chế giễu: “Mày cho rằng nói như thế thì chúng tao sẽ tin à? Đại ca mời? Nói đùa cái gì thế, cút nhanh lên!”

“Đây là danh thiếp mà đại ca chúng mày đưa cho tao, cái này không phải là nói đùa chứ?” Nhiếp Nhiên vung danh thiếp trong tay ra trước mặt bọn chúng.

“Mày đứng đây chờ một lát.

” Một trong hai tên đi vào rồi dẫn theo một người đàn ông đi ra.

Gã kia vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên bèn nở một nụ cười dữ tợn rồi nói: “Cuối cùng mày cũng tới! Đại ca của bọn tao đã chờ mày rất lâu rồi, đi theo tao!”
Tên kia dẫn bọn họ đi vòng qua võ đài huyên náo, đến một gian phòng VIP.

“Anh Lực, cô ta đến rồi!”
Ngay lập tức toàn bộ những tên đang ngồi trên ghế sofa hoặc đang dựa vào tường đều tập trung ánh mắt về phía cửa.

Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu chẳng thèm quan tâm dáng vẻ hăm dọa của bọn chúng, hai người lạnh lùng bước vào, chỉ có Mã Cường là sợ suýt nữa tè ra quần.

Triệu Lực ngồi trên ghế sofa, thấy Nhiếp Nhiên đứng ở trước mặt mình mà không hề sợ hãi thì hừ lạnh, “Con oắt chết tiệt kia, tao còn tưởng mày sợ quá trốn mất cơ đấy, không ngờ cũng có lòng tốt đấy nhỉ?”.

 
Chương 1161: Chương 1161





CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (4)
Nhiếp Nhiên không thèm phí lời với hắn, cô đi thẳng luôn vào vấn đề, “Bọn họ đâu?”
Triệu Lực hất cằm, ra lệnh: “Mang bọn nó ra đây.


Thừa dịp đàn em của hắn đi dẫn người ra, Nhiếp Nhiên tóm lấy Mã Cường vứt xuống bên cạnh chân Triệu Lực, cô lạnh giọng, “Đây là chính kẻ vay nặng lãi mà không trả của chúng mày, tao thay chúng mày tìm được rồi đấy.



Triệu Lực ngồi thẳng dậy, đạp chân lên người Mã Cường đang không ngừng run rẩy, phất tay với đám đàn em trong phòng rồi nói: “Đưa nó xuống đi!”
Mã Cường sợ hãi run lẩy bẩy, bị hai tên đàn em của Triệu Lực kéo ra ngoài, liên tục gào thét xin tha.

Nhiếp Nhiên coi như không nghe thấy gì, cô lạnh lùng nói với Triệu Lực: “Bây giờ người này đã thuộc về chúng mày, coi như chúng ta đã thanh toán xong.


“Thanh toán xong? Mày làm tay tao thành như thế này mà gọi là thanh toán xong rồi à?” Triệu Lực chỉ vào tay mình mà cười lạnh.

“Vậy mày muốn thế nào?”

“Thế nào à? Đương nhiên là cô em phải chăm sóc cho mấy anh em bọn này thật tốt rồi! Nếu làm tao vui vẻ thì tao sẽ nhân từ mà không so đo nữa.

” Triệu Lực cười man rợ.

Lý Kiêu chưa nói câu nào, giờ bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Tao thấy mày không muốn giữ nốt cánh tay còn lại rồi đấy.


Triệu Lực đứng phắt dậy, hắn nhìn chằm chằm Lý Kiêu bằng ánh mắt ác độc, “Mày nói cái gì?”
Nhiếp Nhiên đưa tay ra cản Lý Kiêu, sau đó nói với Triệu Lực, “Tao không có thời gian lãng phí với chúng mày, mau thả bọn họ ra.

”.

 
Chương 1162: Chương 1162





CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (5)
“Mày là cái thá gì mà nói thả là tao phải thả, tại sao tao phải nghe lời mày!” Triệu Lực tức giận đạp đổ bàn trà trước mặt, nước trà bắn văng cả lên chân Nhiếp Nhiên.

“Tại sao à?” Nhiếp Nhiên đang bị thiếu ngủ, cả người mệt mỏi, giờ lại bị bắn nước nóng, cô lập tức nổi điên.

“Tao thấy mày đúng là liền sẹo nên quên nhanh nhỉ?”
“Mày nói cái…”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì Nhiếp Nhiên đã lao đến như một cơn gió, túm tóc đập đầu hắn xuống cạnh bàn trà.

Tốc độ của cô quá nhanh khiến đám đàn em ngây ra không kịp phản ứng.

Triệu Lực hét lên, đau muốn ngất đi, máu chảy ròng ròng xuôi theo khuôn mặt.


“Đại ca!”
Đám đàn em định xông lên thì bị cái liếc mắt của Nhiếp Nhiên làm đóng băng ngay tại chỗ.

“Giờ mày còn muốn hỏi tao dựa vào cái gì không?” Sự nhẫn nại của Nhiếp Nhiên đã mất gần hết, cả người cô toát ra hơi thở u ám khiến người khác phải run rẩy.

“Mày…” Triệu Lực bị khống chế, chỉ có thể khom người cúi đầu trong tư thế nhục nhã.

Nhiếp Nhiên quay đầu về phía đám đàn em ra lệnh: “Không muốn đại ca của chúng mày chết ở đây thì mau dẫn người ra đây cho tao!”
Một tên đàn em vội vã chạy về phía cửa nhưng không ngờ hắn vừa tới nơi thì bị đột kích.

Cánh cửa bị đá văng đập thẳng vào hắn, tiếp đó là một tên khác bị ném ra ngoài với khuôn mặt sưng như đầu heo.


Tất cả mọi người trong phòng đều bị giật mình bởi tình huống bất ngờ xuất hiện này.

“Dám trói bà đây, đúng là chán sống rồi!”
Bạn đang
Đúng lúc này, Hà Giai Ngọc xoay cổ tay đi ra.

Nhiếp Nhiên khá bất ngờ, không ngờ bọn họ lại có thể tự cứu mình, xem ra cô đã đánh giá thấp bọn họ rồi.

“Chị Nhiên! Chị Kiêu! Sao các chị lại tới đây!” Hà Giai Ngọc hớn hở chạy đến chỗ hai người họ.

Triệu Lực kinh ngạc, hỏi: “Mày… chúng mày làm thế nào ra ngoài được?”
“Bà đây muốn ra là ra, cần phải có sá»± đồng ý của mày à!” Hà Giai Ngọc đập thẳng tay vào gáy hắn khiến đầu hắn đập xuống bàn trÃ.

Triệu Lực lập tức rú lên, “A!!!!”.

 
Chương 1163: Chương 1163





CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (6)
Tiếng hét của hắn đã thu hút người bên ngoài.

“Ồn ào cái gì?”
Triệu Lực như nghe thấy giọng của chúa giáng thế bèn ra sức giãy giụa, “Cát gia, chính con bé chết tiệt này hôm qua đã bẻ gãy tay em! Còn nện đầu em thành như thế này nữa!”
“Ồ?” Cát gia đánh giá Nhiếp Nhiên từ trên xuống dưới, ông ta cười nói: “Người trông không to lắm mà sức lực không nhỏ nhỉ?”
“Cát gia? Ông là đại ca của bọn này?” Nhiếp Nhiên vẫn không có ý buông tay ra.

“Đúng thế.


“Vậy thì tốt, tôi đang muốn hỏi Cát gia một câu đây.

Tôi có lòng tốt giúp ông tìm được tên thiếu nợ ông, nhưng bây giờ đàn em của ông không chỉ trói người của tôi lại, mà còn muốn tôi bồi rượu, nói là phải làm cho hắn vui vẻ, đây là đạo lý gì hả?”
“Ồ? Tìm được người rồi?”
“Vâng.

” Đàn em bên cạnh gật đầu xác nhận.


Cát gia trầm ngâm một lát rồi đi đến ngồi trên ghế sofa và nói: “Được rồi được rồi, nếu cô đã tìm được người, mà chẳng mấy khi có dịp hôm nay tôi đang vui vẻ.

Tiểu Thất vừa mới thắng đẹp một trận cho tôi, chuyện này coi như xong, cô đưa người của cô về đi.


Nhiếp Nhiên giật giật khóe miệng, thả lỏng tay ra, đẩy nhẹ Triệu Lực sang bên cạnh.

“Cảm ơn, Cát gia.


Cô nói xong thì dẫn đám Hà Giai Ngọc đi ra cửa.

Nhưng không ngờ bỗng có tiếng gọi vang lên từ phía sau lưng, “Chờ một chút!”
Nhiếp Nhiên dừng chân, xoay người lại nhìn về phía kẻ vừa gọi mình.

“Cô làm người của chúng tôi bị thương, chuyện này phải tính sao?” Người kia đi ra từ bên cạnh Cát gia, ánh mắt lạnh như băng của người đó đối diện với ánh mắt của Nhiếp Nhiên.

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Một ánh mắt vô cùng quen thuộc!
Dù diện mạo của đối phương đã thay đổi nhưng Nhiếp Nhiên vẫn ngay lập tức nhận ra đó chính là Thiên Dạ.

Quả nhiên là cô ta đi chấp hành nhiệm vụ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Nhiếp Nhiên giả vờ như hoàn toàn không biết cô ta, hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”
Thiên Dạ đi đến trước mặt cô, trầm giọng nói: “Đấu với tôi một trận, cô thắng thì được đi, thua phải trả gấp đôi.


Nhiếp Nhiên bật cười, “Cô có tăng lên gấp mười lần cũng chẳng liên quan gì đến tôi, người nợ tiền đâu phải là tôi.


“Nhưng cô đánh người của chúng tôi.

” Thiên Dạ chỉ vào Triệu Lực.

“Vậy các người còn bắt bạn bè của tôi, thậm chí còn yêu cầu tôi phải bồi rượu, cái đấy thì tính thế nào?” Nhiếp Nhiên cũng không hề e ngại mà chất vấn.

Hai người một chín một mười, không ai nhượng bộ ai.

Nhiếp Nhiên nhìn Thiên Dạ như bị nghẹn không nói được ra lời, bèn nói đầy thâm ý: “Tôi khuyên cô nên bớt chen lời ở trước mặt ông chủ cô đi, tránh làm ông ta không vui mà đá cô đi đấy.

”.

 
Chương 1164: Chương 1164





CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (7)
Thiên Dạ ngẩn người.

“Không không, Tiểu Thất là quyền thủ tốt nhất của tôi, tôi không thể nào đá cô ấy được.

” Cát gia lắc đầu, nói: “Nhưng năng lực của cô có vẻ không tệ, nếu có thể đánh thắng Tiểu Thất thì tôi không chỉ thả bạn của cô đi, mà còn có thể để cô gia nhập đội quyền Anh của tôi, được chứ?”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, từ chối, “Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú.


“Ồ? Có chỗ nào để cô không có hứng thú? Không đủ tiền à, hay là không có lòng tin với đội quyền Anh của tôi?” Cát gia lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, đàn em bên cạnh lập tức tiến lên châm lửa cho ông ta.

“Đều không có hứng thú.

” Nhiếp Nhiên trả lời thẳng thắn.

Triệu Lực vừa được tự do đang ngồi ôm lấy vết thương trên đầu, hắn hung tợn nói với Nhiếp Nhiên: “Dám nói chuyện với Cát gia như thế, mày muốn chết à!”
“Cát gia, làm nghề này không vì tiền thì chính là vì người, chữ chết này vẫn nên nói ít thôi, nhỡ nói nhiều quá lại thành thật thì không tốt đâu.



Cát gia quắc mắt nhìn làm Triệu Lực sợ run người, lắp bắp: “Cát gia, em… em không có ý đó, em… em…”
“Chẳng lẽ cái giá tôi đưa ra chưa đủ để cô động lòng?”
“Tôi thích tự làm đại ca của chính mình, không thích đi theo sau mông người khác làm người hầu.

Hi vọng Cát gia có thể hiểu được đạo lý ‘Dưa hái xanh thì không ngọt’.

”.

ngôn tình hài
Cát gia lập tức cười phá lên, “Thích tự làm đại ca của chính mình? Ha ha ha, có cá tính! Được, cô thích tự xông pha, tôi không bắt buộc, nhưng nếu cô lăn lộn ở bên ngoài không nổi thì chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến, cửa lớn vĩnh viễn rộng mở vì cô.


Nhiếp Nhiên lại từ chối lần nữa: “Không cần đâu, nghe nói gần đây thành phố Z có nhiều trộm vặt và móc túi lắm, ngài vẫn nên đóng cửa lại thì tốt hơn.


Nói xong cô đi ra bên ngoài.

Bạn đang
Mà Thiên Dạ đứng ở tại chỗ, sau khi nghe chữ “người hầu” thì nắm đấm của cô ta hết nới lỏng lại siết chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được.


Trong nháy mắt, cơ thể bật lên, cô ta đạp thẳng chân về phía lưng Nhiếp Nhiên.

Đương nhiên là Nhiếp Nhiên phát hiện ra sát khí rõ mồn một của cô ta.

Cô chỉ cần lách người sang một bên là tránh được.

Lý Kiêu cũng nhạy bén không kém, mạnh mẽ đạp thẳng chân về phía xương bánh chè của Thiên Dạ.

Thiên Dạ biết nếu trúng cú đá này cô ta sẽ bị thương ở đầu gối nên đành phải rút chân về.

Nhiếp Nhiên xoay lại liếc nhìn Thiên Dạ rồi nhếch môi nhắc nhở: “Làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau chứ, cẩn thận lại chọc giận Cát gia đấy.

”
Thiên Dạ đứng im, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Mà đúng lúc này, Cát gia bỗng gọi một tiếng không nặng không nhẹ, “Tiểu Thất.

”
Thiên Dạ không cam lòng lui về sau ba bước, nhìn Nhiếp Nhiên với ánh mắt thù địch.

Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu với Cát gia, sau đó dẫn đám Hà Giai Ngọc nhanh chóng rời khỏi sàn đấm bốc ngầm.

.

 
Chương 1165: Chương 1165





RỐT CUỘC THÌ CÔ ẤY MUỐN LÀM GÌ? (1)
Màn đêm buông xuống.

Đám người đi bộ về nhà.

Suốt cả đoạn đường, Hà Giai Ngọc cứ kể lể về chuyện vì sao bị bắt nhưng Nhiếp Nhiên không hề để tâm.

Cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Vị Cát gia này có thể trở thành mục tiêu của Thiên Dạ, chứng tỏ ông ta không phải là người đơn giản.

Tốt nhất bọn họ vẫn nên cách xa những người này ra, để tránh bị cuốn vào trong đó.


Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên không có phản ứng gì đành phải gọi nhỏ, “Chị Nhiên? Chị Nhiên?”
Nhiếp Nhiên bị gọi thì bừng tỉnh, cô bỗng hỏi: “Mọi người có nói thân phận của mình cho bọn người kia biết không?”
“Đương nhiên là không rồi, nhỡ mà bị bên quân đội biết được, chúng ta sẽ bị xử phạt đấy.


“Vậy là tốt rồi! Đi thôi, chúng ta trở về đi, tôi đói rồi.


Tốc độ chuyển đề tài của cô quá nhanh làm Hà Giai Ngọc theo không kịp, chỉ có thể ngớ ra gật gật đầu, ồ lên một tiếng rồi đi theo.

Trên đường trở về, Hà Giai Ngọc vẫn còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn lúc ở sàn đấm bốc ngầm, cô ta lôi kéo Thi Sảnh và Cổ Lâm diễn đi diễn lại cú đá làm bay người của mình, thậm chí còn mô phỏng lại cảnh tượng lúc đó nữa.

Nguồn:

Ba nam sinh kia theo sát ở đằng sau, còn Nhiếp Nhiên vì có tâm sự nên đi tương đối chậm, rơi lại ở sau cùng.

Lúc này, Lý Kiêu thừa dịp những người ở phía trước đang tán gẫu, cố ý thả chậm mấy bước để sóng vai cùng Nhiếp Nhiên.

Cô cố gắng hạ thấp âm lượng, hỏi: “Cô ta là Thiên Dạ, đúng không?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khẳng định.

“Ừ.

” Nhiếp Nhiên gật đầu.

Nhưng cô vừa gật đầu xong thì Lý Kiêu đang sóng vai bỗng dừng bước.

“Làm cái gì thế, đừng nói với tôi là bây giờ cậu muốn quay lại đánh nhau với cô ta một trận nhé?” Nhiếp Nhiên đút hai tay vào túi quần, hỏi.

.

 
Chương 1166: Chương 1166





RỐT CUỘC THÌ CÔ ẤY MUỐN LÀM GÌ? (2)
Lý Kiêu đứng yên, im lặng một lúc lâu, có vẻ như đang cố gắng bình phục lại tâm tình của mình, cuối cùng cũng lên tiếng: “Không, có vết xe đổ là cậu rồi tôi sẽ không làm như thế đâu.


Nhiếp Nhiên nhíu mày, biết Lý Kiêu đang nói chuyện lần trước vì điều tra truy đuổi mình mà phải vào đồn cảnh sát.

“Cậu hiểu được thì tốt.


“Không ngờ cô ta lại đang đi làm nhiệm vụ.


“Sau này cậu vào lớp 1 rồi thì cũng sẽ có ngày phải đi làm nhiệm vụ thôi.



“Ý tôi không phải như thế, mà là chuyện cô ta vì thù riêng mà ngay cả nhiệm vụ cũng có thể ném ra khỏi đầu ấy, thật không biết An Viễn Đạo chọn người như thế nào nữa.


“Không phải, sở dĩ An Viễn Đạo chọn cô ta, ngoại trừ việc cô ta có năng lực mạnh ra thì quan trọng nhất chính là cô ta luôn phục tùng cấp trên vô điều kiện, chính là sự trung thành mà các cậu đã nói đấy.

Lúc trước khi tôi khiêu khích cô ta đã phát hiện ra điều đó, cho dù trong lòng cô ta có phẫn nộ đến thế nào, chỉ cần An Viễn Đạo nói một câu là có thể làm cô ta từ bỏ suy nghĩ tiếp tục tấn công ngay.


“Nhưng không phải là hôm nay cô ta xông vào đánh cậu đấy à?” Lý Kiêu không phục câu trả lời của cô lắm.

Nhiếp Nhiên khẽ nhếch môi nở nụ cười hứng thú, “An Viễn Đạo cũng bị cô ta lừa ở điểm này.


Lý Kiêu chau mày, “Bị cô ta lừa?”
“Đúng vậy đấy.


Tính tình Thiên Dạ lạnh lùng, năng lực lại không tệ, lúc nào cũng hờ hững với tất cả mọi vật mọi việc, cho nên An Viễn Đạo đã tự hình thành trong đầu là cô ta có cảm xúc vô cùng ổn định.

Nhưng thật ra là chưa có một ai có thể khơi dậy được cảm xúc của cô ta, một khi gặp người này thì sự dao động trong cảm xúc của cô ta sẽ lớn hơn so với người bình thường, cô ta sẽ rất dễ dàng bị mất khống chế.


“Bây giờ cậu cố ý khiêu khích cô ta là muốn hại cô ta à?”
Môi Nhiếp Nhiên cong lên thành nụ cười ẩn ý, “Sao cậu không nghĩ là tôi đang khảo nghiệm cô ta nhỉ?”
Dứt lời, cô nhanh chân đi tới chỗ đám người ở phía trước mặt.

Lý Kiêu đứng tại chỗ nhìn chằm chằm theo bóng lưng Nhiếp Nhiên dần tiến vào trong bóng đêm nồng đậm.

Không thể nào!
Nếu bảo là hại Thiên Dạ thì có lẽ cô còn tin đấy.

Khảo nghiệm? Đấy đâu phải là phong cách của Nhiếp Nhiên.


Mấy người bọn họ đi bộ từ vùng hoang vu vắng vẻ tới đường lớn, vẫy hai chiếc taxi rồi về nhà Mã Tường.

.

 
Chương 1167: Chương 1167





RỐT CUỘC THÌ CÔ ẤY MUỐN LÀM GÌ? (3)
Bọn họ vừa xuống xe ở cổng thôn, đằng xa đã thấy mẹ Mã Tường chạy tới đón.

“Mã Tường!” Giọng bà run rẩy, hô lớn về phía cổng thôn.

Mã Tường bước nhanh chân tới chỗ bà, “Mẹ, sao mẹ lại ra đây làm gì? Con đã nói là con không sao rồi mà.


“Mẹ… mẹ còn tưởng rằng con không về được nữa… Hu hu… Con thế nào, có bị thương không?” Mẹ Mã Tường rưng rưng nước mắt, cẩn thận kiểm tra người anh ta.

Mã Tường lắc đầu, “Không ạ, con không bị thương, mà chuyện cũng được giải quyết xong rồi, sau này đám người kia sẽ không đến nhà mình nữa.



“Tốt quá, vậy là tốt rồi, không tới nữa thì tốt!” Mẹ Mã Tường mừng rơi nước mắt.

Hà Giai Ngọc nói với giọng tự hào, “Dì à, dì yên tâm đi, chị Nhiên và chị Kiêu của chúng cháu mà cùng ra tay là song kiếm hợp bích đấy, không việc gì không giải quyết được cả.


Mẹ Mã Tường quệt nước mắt, liên tục cười gật đầu, “Đúng vậy, các cháu là ân nhân lớn của dì, dì thật sự rất cảm ơn các cháu, không có các cháu thì lần này dì không biết nên làm thế nào.

Đi, chúng ta về nhà đi, dì sẽ nấu cơm cho các cháu ăn, bận bịu cả ngày chắc đều rất đói rồi nhỉ?”
“Vậy chúng cháu không khách sáo đâu ạ.



Cả đám người kéo nhau về nhà Mã Tường, mẹ anh ta lập tức vào bếp nấu nướng.

Chỉ một lát sau, mùi thơm từ nhà bếp đã bay ra.

Lúc ngồi chờ cơm, Kiều Duy đột nhiên tò mò hỏi: “Nhiếp Nhiên này, sao cô lại tìm được Mã Cường vậy?”
Một mình cô chỉ cần hai ngày mà đã tìm được Mã Cường ở trong thành phố Z rộng lớn này, đúng là ngạc nhiên thật đấy.

“À, bởi vì tôi đi báo cảnh sát.

” Nhiếp Nhiên thản nhiên nói.

Mọi người đều giật mình, “Hả?”
Đến ngay cả Lý Kiêu cũng phải liếc mắt nhìn cô.

.

 
Chương 1168: Chương 1168





RỐT CUỘC THÌ CÔ ẤY MUỐN LÀM GÌ? (4)
Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi lại: “Sao vậy, có vấn đề gì không?”
“…” Đương nhiên là không có vấn đề gì.

Nhưng cô đi báo cảnh sát thôi mà sao lúc trước lại tỏ vẻ thần bí như thế?
Đúng thật là!
Cả đám không nói gì mà chỉ nhìn Nhiếp Nhiên.

“Nhưng mà Tiểu Nhiên Tử này, giờ chuyện này đã được giải quyết xong, có phải nên tiếp tục điều trị bệnh của Mã Tường không?” Lúc nào Nghiêm Hoài Vũ cũng canh cánh trong lòng về bệnh của Mã Tường, lúc này không nhịn được mà hỏi như vậy.

Hà Giai Ngọc cũng rất tích cực, “Đúng vậy, đúng vậy, chị Nhiên định làm gì? Nếu cần hỗ trợ thì em luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào.


“Chuyện này không vội, từ lúc đến thành phố Z tới giờ tôi còn chưa được nghỉ ngơi, tôi cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt đã.

” Sau đó Nhiếp Nhiên căn dặn Cổ Lâm, “Cổ Lâm, ngày mai cậu bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với Mã Tường đi, cậu có kinh nghiệm trong phương diện này.


Cổ Lâm gật đầu đồng ý, “A, được.



“Vậy chúng tôi thì sao?” Nghiêm Hoài Vũ chỉ vào mình.

“Tùy các anh, chỉ cần không quấy rầy giấc ngủ của tôi thì các anh muốn làm gì cũng được.


Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, Mã Tường đã bê thức ăn ra.

Bữa cơm này được mọi người ăn sạch bách, tất cả các đĩa đều không còn thừa lại bất cứ cái gì.

Ăn tối xong, Cổ Lâm chủ động xin đi rửa bát, đám Nghiêm Hoài Vũ, Hà Giai Ngọc quét dọn sạch sẽ bãi chiến trường trong sân, tiện thể tháo cái cửa hỏng xuống, thay một cánh cửa mới.

Thỉnh thoảng Lý Kiêu cũng phụ một tay, chỉ có Nhiếp Nhiên ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở hành lang.

Dọn dẹp hơn nửa giờ, cuối cùng ngôi nhà cũng khôi phục lại nguyên trạng, mọi người thấy thời gian không còn sớm nên cũng muốn về khách sạn nghỉ ngơi.

Trong mấy ngày tiếp theo, đúng là đám người kia không tiếp tục đến nhà Mã Tường gây phiền phức nữa, điều này khiến mẹ Mã Tường rất vui, ngày nào bà cũng làm rất nhiều món ăn ngon chiêu đãi bọn họ.

Thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên cũng đến ăn một bữa cơm, nhưng trên cơ bản thì cô đều ở lại trong khách sạn.

“Mọi người nói xem, đã sáu ngày rồi mà sao Tiểu Nhiên Tử chẳng có động tĩnh gì cả.

” Mọi người ngồi quây lại trong sân, thừa dịp Nhiếp Nhiên chưa tới mà thì thầm thảo luận với nhau.

“Có lẽ cô ấy vẫn đang chuẩn bị cho việc trị liệu?” Kiều Duy nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng cảm thấy thấp thỏm.

Nghiêm Hoài Vũ ngồi suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Nhưng mà tôi thấy mấy ngày nay ngoại trừ việc đến nhà Mã Tường ăn cơm, thỉnh thoảng nhặt rau ra thì hình như cô ấy không hề làm gì để chuẩn bị cả.


“Không phải là cậu không biết cách làm việc của Nhiếp Nhiên luôn rất bí ẩn, có khi còn thừa dịp chúng ta không để ý mà đi làm gì rồi cũng nên.


“Thế thì không biết lúc nào cô ấy định bắt đầu điều trị nhỉ? Ba bốn ngày nữa là chúng ta phải trở về rồi, đừng để đến lúc đó lại không kịp.


“Cậu yên tâm đi, Nhiếp Nhiên đã nói chữa cho Mã Tường thì chắc chắn cô ấy sẽ làm.


” “Tôi phát hiện ra qua mấy ngày ở chung nói chuyện với nhau, tình cảm của Cổ Lâm và Mã Tường tốt hơn nhiều rồi đấy.

” Thi Sảnh nhìn hai người kia đang đứng dưới mái hiên gần đấy bằng đôi mắt rất gian, trên mặt lộ một nụ cười hứng thú.

Nghiêm Hoài Vũ nhìn theo, anh ta không nghĩ theo hướng của Thi Sảnh, “Thì họ vốn ở cùng một lớp mà, đương nhiên phải có tình cảm tốt rồi.


“Tôi đâu có nói là tình chiến hữu đâu.

” Thi Sảnh vuốt cằm, cong khóe môi.

Nghiêm Hoài Vũ nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, “Thế là gì?”
Hà Giai Ngọc chế giễu, “Đần, đương nhiên là thứ ngoài tình chiến hữu rồi.


“Ngoài tình chiến hữu?” Nhất thời Nghiêm Hoài Vũ vẫn chưa hiểu ra được, anh ta ngồi im, cố gắng để hiểu hàm nghĩa trong đó.

Còn một người nữa cũng đang ngồi trầm tư ở trong sân là Lý Kiêu.

Nghe Thi Sảnh nhắc nhở như vậy, suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng.

“Rốt cuộc thì cậu làm như vậy là vì cái gì?” Chờ tới khi Nhiếp Nhiên ngủ dậy, từ khách sạn đến, Lý Kiêu thừa dịp mọi người đều đang bận rộn mà đến hỏi Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên vừa đi vào sân nên không hiểu ý trong lời nói của Lý Kiêu, “Cái gì mà vì cái gì cơ?”
“Cậu nói Cổ Lâm có kinh nghiệm cho nên mới để cậu ấy tâm sự nhiều với Mã Tường, nhưng tôi không tin cậu chỉ nghĩ đơn giản như vậy đâu.



Nhiếp Nhiên tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm rồi hỏi: “Vậy cậu cảm thấy có gì phức tạp hơn à?”
“Không biết.

Nhưng trực giác của tôi nói cho tôi biết, nhất định là cậu đang lợi dụng Cổ Lâm để làm gì đó.


Bàn tay đang cầm chén trà của Nhiếp Nhiên hơi dừng lại, cô nhìn về phía Cổ Lâm và Mã Tường, “Cậu thấy gần đây bọn họ ở chung thế nào?”
“Rất tốt.


“Vậy là tốt rồi.


Sau đó cô đứng lên, đi vào trong phòng.

Lý Kiêu nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Nhiên, không hiểu gì cả.

Rốt cuộc là cô ấy có ý gì vậy?.

 
Chương 1169: Chương 1169





BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (1)
Ăn xong bữa tối, mấy người bọn họ ngồi nói chuyện với mẹ Mã Tường một lúc, sau đó vì bận tâm đến sức khỏe của bà không được tốt lắm nên cũng không nói chuyện quá lâu.
Chỉ có Cổ Lâm và Mã Tường trò chuyện ở cửa khá vui vẻ.
Trên đường trở về, Hà Giai Ngọc ôm lấy cổ của Cổ Lâm, cười rất gian, “Được đấy, hai người trò chuyện vui vẻ lắm!”
Cổ Lâm lắp bắp, “Đâu… nào có… Tôi chỉ làm theo yêu cầu của Nhiếp Nhiên mà nói chuyện tán gẫu với cậu ấy thôi.”
“Thật sao? Nhưng chị Nhiên bảo cậu đến nói chuyện với anh ta về cái chứng sợ súng kia, chứ đâu có bảo cậu hỏi thăm xem ba mẹ làm gì, nhà ở đâu, thích ăn hay không thích ăn cái gì đâu.

Còn không mau thành thật khai báo hả!”
Cổ Lâm lắc đầu nguầy nguậy, giống con thỏ đang sợ hãi, “Tôi… không phải, là Nhiếp Nhiên bảo tôi không nên nhắc đến những chuyện liên quan đến chứng sợ súng kia mà, cậu ấy bảo phải trò chuyện về những thứ khác, để Mã Tường không bị căng thẳng.”

Hà Giai Ngọc hơi ngạc nhiên, “Căng thẳng?”
Nhóm Nghiêm Hoài Vũ cũng đợi Cổ Lâm từ nãy giờ, nghe được những lời này xong, cả đám cùng nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Nhiếp Nhiên mỉm cười, nói: “Mọi người về trước đi, tôi đi mua ít đồ.”
Cô chỉ vào một cửa hàng tạp hóa rồi đi vào bên trong.
Nghiêm Hoài Vũ nhìn theo bóng lưng Nhiếp Nhiên, nhíu mày, “Mấy cậu nói xem Tiểu Nhiên Tử làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Không chữa bệnh cho Mã Tường, cũng không cho nhắc đến việc đó.

Kiều Duy, cậu thông minh, cậu có biết nguyên nhân vì sao Tiểu Nhiên Tử lại làm như vậy không?”
Kiều Duy lắc đầu, “Không biết, lần này tôi cũng không hiểu cô ấy muốn làm gì, nhưng tôi biết nhất định cô ấy có ý định riêng của mình.”
Mà ý định này chắc chắn là vô cùng táo bạo.

Kiều Duy thầm suy nghĩ.
Bọn họ tiếp tục đi về phía khách sạn, lòng thầm tự hỏi mục đích Nhiếp Nhiên làm như vậy là để làm gì.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một chiếc xe Van phanh gấp dừng ở ven đường.

Cửa xe kéo ra, một đám người vọt ra ngoài tấn công bọn họ.

Bọn họ hơi giật mình kêu lên, nhưng dù sao họ cũng là lính, năng lực phản ứng khá mạnh, lúc đám người kia nhào tới, bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị rồi.
Hai nhóm người đánh nhau ở bên đường.
Những quần chúng xung quanh không hiểu chuyện gì, thấy bọn họ đánh nhau thì sợ hãi chạy trốn tứ phía.

Đám người kia có vẻ như biết năng lực của mình không thể đánh lại đám người Nghiêm Hoài Vũ nên thừa dịp hai bên đang đánh loạn mà lấy bình xịt thuốc mê ra xịt thẳng vào bọn họ khiến bọn họ mất hết sức chiến đấu..

 
Chương 1170: Chương 1170





BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (2)
Đám người kia nhanh nhẹn chặt gáy họ rồi ném tất cả lên xe, sau đó khởi động xe nghênh ngang rời đi.

Thời gian đánh nhau chỉ khoảng nửa phút, nhanh đến mức khiến đám quần chúng đứng tránh né ở phía xa đều tưởng rằng mình bị ảo giác.

Một lúc sau, bọn họ mới đứng túm tụm lại xì xào bàn tán.

“Vừa rồi tôi không nhìn nhầm chứ, có người bị bắt cóc bên đường đúng không?”

“Đúng… hình như là thế…”
“Nhanh, mau báo cảnh sát đi!”
“Đúng đúng đúng, báo cảnh sát, báo cảnh sát!”
Lúc đó, Nhiếp Nhiên đang đứng thanh toán một chai nước, một gói giấy ăn và một cái khẩu trang y tế trong cửa hàng.

Khi nhân viên cửa hàng đang quét mã vạch thì một đám người hoảng loạn chạy vào hô lên: “Có bắt cóc! Mấy cô cậu thanh niên đang đi về hướng khách sạn bị bắt rồi! Quá kinh khủng! Mau báo cảnh sát đi!”
Nhiếp Nhiên gạt đám người kia ra, chạy đi.


Nhân viên cửa hàng vội vàng hô lên: “Chờ một chút, cô còn chưa trả tiền, còn chưa trả tiền mà!”
Nhiếp Nhiên ném tờ 50 tệ ở quầy, rồi cầm mấy thứ đồ kia chạy vụt ra ngoài đường.

Cô nhìn thấy có một đám người đang tụ tập lại bèn vội vàng nhanh chân chạy tới đó.

Nhưng ở hiện trường ngoại trừ mùi hắc mũi thoang thoảng ra thì chỉ có hai vệt lốp xe phanh gấp trên đường.

Cảnh sát nhận được báo án của quần chúng, chẳng bao lâu sau đã có mặt tại hiện trường để lấy lời khai.

.

 
Chương 1171: Chương 1171





BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (3)
“Nhiếp Nhiên?” Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh băng vang lên.

Nhiếp Nhiên đang đăm chiêu suy nghĩ, bị gọi mới giật mình ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm bên cạnh, cô khẽ nhíu mày.

“Tại sao cô lại ở đây?” Lệ Xuyên Lâm hỏi.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô cảm thấy tốt hơn hết là không nên kinh động đến cảnh sát, có lẽ buổi tối hôm nay cô có thể mượn chuyện bắt cóc này mà làm việc kia luôn.


Cô vô thức nắm chặt chiếc khẩu trang y tế trong tay, sau đó tỏ vẻ mờ mịt mà lắc đầu, “Tôi vừa đi ngang qua thì nghe thấy mọi người nói hình như chỗ này xảy ra chuyện gì đó nên chạy tới xem.


“Đúng vậy, vừa rồi ở đây xảy ra vụ án bắt cóc.

” Lệ Xuyên Lâm nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.

Nhiếp Nhiên gật nhẹ, mỉm cười nói: “Ồ, vậy vất vả cho các anh rồi, tôi về trước đây.


Cô vẫy tay chào Lệ Xuyên Lâm, sau đó đi về phía khách sạn.


Vừa rời khỏi ánh mắt của Lệ Xuyên Lâm, nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên tắt lịm, lông mày nhíu chặt lại, gương mặt u ám.

Cô lẩm nhẩm: “Thiên Dạ, tốt nhất là chuyện này không liên quan gì với cô.

”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Nhiếp Nhiên biết rất rõ, nhất định chuyện này có dính dáng đến cô ta!
Vào khách sạn, sau khi xác định Lệ Xuyên Lâm không đi theo mình, cô đến quầy lễ tân mượn điện thoại gọi cho Mã Tường, bảo anh ta lập tức bắt xe đến chỗ nhà máy bỏ hoang.

Sau đó cô nhanh chóng rời khỏi khách sạn bằng cửa sau rồi bắt xe đến địa điểm hẹn với Mã Tường.

Đến nơi, Nhiếp Nhiên thanh toán tiền xe rồi đi thẳng vào trong tòa nhà kia.

.

 
Chương 1172: Chương 1172





BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (4)
Nhiếp Nhiên dựa theo con đường hôm qua Mã Cường đã dẫn đi thẳng vào trong.

Cô có thể cảm nhận được toàn bộ nơi này không có bất kì một hơi thở nào.
Hôm qua vẫn còn náo nhiệt, tại sao hôm nay lại không hề có động tĩnh gì?
Cô đi thẳng tới cánh cửa kia và nghe được bên trong truyền ra tiếng so đấu quyền cước.
Quyền cước?
Nhiếp Nhiên đột ngột vặn nắm cửa, đẩy mạnh ra và đi vào.
Cô thấy ở trên võ đài, Thiên Dạ và Lý Kiêu đang đánh khó phân thắng bại, những người còn lại đều đang ngồi quan sát ở dưới đài.
Nhiếp Nhiên cau mày, quả nhiên là Thiên Dạ!
Cô ta vì muốn phân cao thấp với bọn cô mà bắt người tới trong lúc đang làm nhiệm vụ!
Đúng là điên rồi!

Với thân phận hiện giờ của cô ta thì nên cách bọn cô càng xa càng tốt mới phải chứ, nhỡ mà để Cát gia tra ra được dấu vết gì, kết cục của cô ta không phải bị chặt tay chân ném xuống biển thì cũng là bị bắn một phát nổ đầu.
Ngay lúc vẻ mặt Nhiếp Nhiên nghiêm lại, Thiên Dạ và Lý Kiêu ở trên đài vừa đánh xong một hiệp, đang lui về góc của mình.
Từ lúc cô vào cửa Thiên Dạ đã phát hiện ra.
“Cuối cùng thì cô cũng đã đến.” Giọng nói của cô ta vô cùng rét lạnh.
“Chị Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử!”
Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới, nhếch môi cười và nói: “Cô phí nhiều sức lực như thế mời tôi đến xem trò vui thì tôi cũng nên nể mặt chứ.”
Đôi mắt của Thiên Dạ dần trở nên sâu hơn, giọng nói của cô ta lạnh xuống vài độ, “Vậy phải cảm ơn cô rồi.”.

Truyện Quan Trường
“Đừng khách sáo.” Nhiếp Nhiên nhếch mép, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, hướng mặt về khán đài, hỏi Lý Kiêu: “Cậu đánh xong chưa? Đánh xong rồi thì xuống đi, tôi muốn về khách sạn ngủ.”
Lý Kiêu thở hổn hển, đáp: “Tạm thời chưa phân thắng bại, nhưng tôi nghĩ cũng nhanh thôi.”
Ánh mắt của Thiên Dạ lại đặt lên người Lý Kiêu, cô ta nói đầy thâm ý, “Đúng là rất nhanh.”

Sắc mặt Lý Kiêu lập tức đanh lại, cô nhanh nhẹn xông tới.

Nguồn:
Hai bóng người kia lại quấn lấy nhau.
Lý Kiêu quét chân mạnh mẽ khiến Thiên Dạ phải xoay tròn người lộn sang bên cạnh, rồi cô ta thuận thế đá chân về phía mặt Lý Kiêu.

Lý Kiêu vội vàng dùng cánh tay chặn lại rồi chộp lấy cổ chân Thiên Dạ, dùng sức lôi cô ta xuống.

Thiên Dạ bị mất cân bằng, phải dùng tay chống đất, rồi lại dùng một cái chân khác đạp mạnh tới.

Vì thế mà Lý Kiêu không thể không buông lỏng tay mình ra rồi lùi về phía sau.
Hai người vừa tách ra, Thiên Dạ đã đứng lên, đáy mắt càng thêm rét lạnh.
Lần này cô ta là người vọt tới trước, vung nắm đấm mạnh mẽ đánh thẳng tới cái mũi của Lý Kiêu.
Lý Kiêu nhướng mày, quay đầu tránh đòn, nhưng không ngờ Thiên Dạ lại nhân cơ hội tóm lấy cổ của cô, đồng thời tay kia đánh thẳng tới chỗ xương cổ của cô.

Sức lực mạnh mẽ đó khiến ánh mắt của Nhiếp Nhiên đang ngồi ở phía dưới xem trò vui phải run lên..

 
Chương 1173: Chương 1173





BỊ BẮT CÓC TRÊN ĐƯỜNG - RA ĐÒN SÁT THỦ (5)
Đây là đòn sát thủ!
Mẹ! Cô ả này thật sự mất kiểm soát rồi!
Ngay lập tức, Nhiếp Nhiên xông lên đài, đạp thẳng một cú về phía Thiên Dạ.
Thiên Dạ thấy vậy bèn lập tức thả lỏng bàn tay đang bóp cổ Lý Kiêu ra, né sang bên cạnh.
Lý Kiêu ôm lấy cổ mà không ngừng ho khan, cô không ngờ vừa rồi Thiên Dạ lại ra tay thật, suýt nữa đã bóp nát xương cổ của cô rồi.
“Chị Kiêu!” Hà Giai Ngọc lo lắng hô lên.
Nhiếp Nhiên chắn phía trước Lý Kiêu, nhìn chằm chằm vào Thiên Dạ, “Hà Giai Ngọc, dẫn chị Kiêu của cô xuống.”
Hà Giai Ngọc vội đi băng qua hàng rào và đỡ Lý Kiêu xuống dưới đài.
“Thế nào, cuối cùng không nhịn nổi nữa à? Tôi còn tưởng cô sẽ trơ mắt nhìn cô ta chết luôn đấy.” Thiên Dạ không hề thay đổi sắc mặt.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, “Cô không cảm thấy xấu hổ à? Vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào!”
Tuy Lý Kiêu rất thù cú đá kia nhưng cô ấy vẫn nhớ tới chuyện Thiên Dạ là chiến hữu của mình mà biết điểm dừng.


Nhưng chiêu cuối cùng của Thiên Dạ rõ ràng là đã nổi lên sát ý.
Cô ta muốn giết Lý Kiêu!
Nhưng cô ả Thiên Dạ này hình như chẳng hề cảm thấy áy náy chút nào về hành vi của mình cả, trong mắt cô ta chỉ có cảm xúc mãnh liệt, “Sự sỉ nhục lớn nhất của tôi chính là ngay cả tư cách tỉ thí với cô cũng không có.”
“Không phải không có tư cách, mà là tôi nghĩ mình đã gặp được đối thủ, ai dè sau đó lại phát hiện thì ra kẻ đó còn chẳng được coi là đồng loại.” Nhiếp Nhiên sửa lại lời của Thiên Dạ.
Hai tay Thiên Dạ để ở bên người siết lại rất chặt, vẻ mặt cô ta càng lạnh lẽo hơn, “Vậy bây giờ thì sao? Vì thứ rác rưởi này mà muốn hạ mình à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, chậm rãi đi về phía Thiên Dạ.
“Rác rưởi? Thì ra anh ta dạy cô như thế này à?”
“Chẳng lẽ không đúng? Với những gì tôi nghe được thì bọn họ vẫn đang không ngừng liên lụy tới cô, thậm chí tôi còn nghe nói hình như họ còn nổ súng muốn giết cô nữa.

Đám ngu ngốc này chẳng lẽ không thể gọi là rác rưởi?” Thiên Dạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám người đang bận rộn xoay quanh Lý Kiêu, sau đó lại liếc sang Lý Kiêu ngồi trên ghế sofa, “Cô nên cảm ơn tôi mới đúng chứ, nghe nói chính cô ta là người muốn giết cô.”
Nhiếp Nhiên khẽ cười khẩy đầy trào phúng, “Hình như cô nhầm lẫn gì rồi thì phải, phát súng đó là do tôi bắn.”
Thiên Dạ giật mình sửng sốt, “Cái gì!”

“Còn nữa, người thực sự không có trái tim chính là tôi.” Nhiếp Nhiên cười chỉ vào mình, “Liên lụy à? Hình như là có một ít đấy.

Nhưng ngoài chuyện làm liên lụy đến tôi, họ cũng sẽ vì tôi mà chống đối với sĩ quan huấn luyện của mình, vì thế mà bị phạt chạy suốt cả đêm.

Bọn họ cũng vì tôi mà từ bỏ cơ hội được sống sót, quay trở lại cùng kề vai sát cánh chiến đấu bên cạnh tôi.

Bọn họ sẽ vì tôi mà liên tục mấy đêm liền không ngủ đi làm bẫy, thay tôi tranh thủ thêm phần trăm cơ hội được sống.

Quan trọng hơn là, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi!”
Thiên Dạ nói với vẻ khinh thường, “Cảm xúc mãnh liệt như vậy cơ à, cô đã thừa nhận bọn họ là chiến hữu rồi?”
“Không.” Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Chỉ có thể nói là tôi thừa nhận sự tồn tại của bọn họ.

Thật ra, tôi cảm An Viễn Đạo còn xui xẻo hơn cả cô, phí nhiều tâm huyết như vậy mà lại bồi dưỡng được một kẻ coi chiến hữu như rác rưởi, thậm chí không tiếc ra tay sát hại.”
Đáy mắt Thiên Dạ lạnh hơn, có vẻ như cô ta đã bị sự thiếu tôn trọng của Nhiếp Nhiên chọc giận, “Ba chữ An Viễn Đạo không phải thứ cô có thể gọi!”
Vừa dứt lời, cô ta lập tức nhào tới..

 
Chương 1174: Chương 1174





HỦY HOẠI CÔ TA - ĐẤU SÚNG (1)
Đôi mắt Nhiếp Nhiên híp lại, hơi thở nguy hiểm mạnh mẽ tràn ra.

Cô có thể cảm nhận được Thiên Dạ đã bị chọc giận.
Chân Nhiếp Nhiên hơi chuyển động, cô nhảy lên.

Hai người cùng đồng thời xông vào đối phương với khí thế như sấm sét.
Ầm!
Hai cú đấm vừa dữ dội vừa cứng rắn đập vào nhau, tiếng va chạm của xương và xương khiến mọi người phải giật mình.
Thiên Dạ đang muốn mở nắm đấm bắt lấy tay Nhiếp Nhiên muốn vặn cổ tay cô, nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên lại giữ lấy cô ta mà kéo đến trước người, sau đó nhấc chân, huých đầu gối lên khuỷu tay của Thiên Dạ.

Nếu chiêu này thực hiện được thì cánh tay của Thiên Dạ sẽ bị gãy từ chỗ khuỷu tay.

Thật là thủ pháp độc ác!
Tất cả mọi người đứng dưới đài đều phải hít sâu một hơi.
Nhiếp Nhiên hoàn toàn như biến thành một người khác, thủ pháp của cô rất nhanh và mãnh liệt.
“Ôi trời ơi… chị Nhiên đang nghiêm túc sao?” Hà Giai Ngọc ngây người.
Thi Sảnh dường như cũng bị sợ hãi bởi những sự việc ở trên đài, cô lắp bắp mãi mới nói được: “Ừ… hình như vậy.”
Hà Giai Ngọc không nhịn được phải lẩm bẩm cảm thán: “ Không ngờ thì ra… đây mới là tài nghệ thật sự của chị Nhiên.”
Thật… thật quá lợi hại!
Đến ngay cả Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy cũng ngây ra tại chỗ.
Chỉ có mình Lý Kiêu ngồi trên ghế sofa vẫn giữ được vẻ mặt bình thản nhìn theo hai bóng dáng ở trên đài.
Không, đây không phải là thực lực thực sự của Nhiếp Nhiên.

Cô đã từng giao thủ với Nhiếp Nhiên nên biết rất rõ ở thời điểm Nhiếp Nhiên thật sự muốn giết một người thì cả người cô ấy sẽ phát ra hơi thở tử vong.
Lý Kiêu đã tự mình cảm nhận hơi thở đó một lần rồi.


Nó không giống như bây giờ, mặc dù hơi thở nguy hiểm vô cùng mãnh liệt, thủ pháp cũng sắc bén, nhưng bên trong… không có sát ý.
Thiên Dạ nhìn ra ý đồ của Nhiếp Nhiên, đáy mắt cô ta trở nên lạnh lẽo.

Cô ta quét một đường chân về phía Nhiếp Nhiên, khó khăn lắm với đỡ được đòn tấn công của Nhiếp Nhiên.
Cả hai cùng giương mắt nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn.

Khóe miệng Nhiếp Nhiên nhếch lên.
Bởi vì hai người kiềm chế lẫn nhau nên đứng rất gần nhau, Nhiếp Nhiên đột nhiên vươn tay ra đánh thẳng vào mặt Thiên Dạ, Thiên Dạ theo bản năng tránh né.

Nguồn:
Nhiếp Nhiên nhíu mày lại, trong lòng Thiên Dạ giật thót.

Cô ta dùng chiêu vừa rồi mình đánh Lý Kiêu để đối phó lại mình!
Đợi đến lúc Thiên Dạ hoàn hồn thì Nhiếp Nhiên đã nắm được cổ của cô ta, nhưng cô không lập tức bóp chặt cổ của Thiên Dạ, mà….

 
Chương 1175: Chương 1175





HỦY HOẠI CÔ TA - ĐẤU SÚNG (2)
Đầu gối cô cong lên huých thẳng vào vùng bụng của Thiên Dạ.

Thiên Dạ bị cô cố định cổ nên không thể thoát ra được, cú lên gối mãnh liệt kia khiến người cô ta cong gập lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Không đợi cô ta kịp phản ứng, Nhiếp Nhiên lại nhấc chân đá mạnh vào bụng cô ta liên tiếp hai phát.

Ba lần công kích, lần sau mạnh hơn lần trước, mỗi lần đều phát ra tiếng vang khiến người khác phải giật mình thon thót.

Nhóm Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy cảnh tượng này mà vẻ mặt cứng đờ.

Thiên Dạ cố không để bụng bị đánh nữa, cô ta muốn dùng một tay cản lại, nhưng Nhiếp Nhiên đã sớm chụp lấy cổ tay cô ta xoay lại, sau đó đạp mạnh vào đầu gối cô ta, buộc cô ta phải quỳ xuống.

Thiên Dạ cắn răng không chịu khuất phục, cô ta xoay người bằng một tư thế kỳ lạ để đứng vững.

Nhiếp Nhiên cười lạnh, lực trong tay lập tức tăng thêm, quả nhiên khiến cơ thể đối phương run rẩy.


Nhiếp Nhiên lại đá mạnh một cú, lần này Thiên Dạ không chịu đựng được nữa.

Bịch! Thiên Dạ đã bị ép quỳ gối xuống.

“Tôi đạp cô ba cái, coi như bây giờ cô đã trả sạch những gì cô nợ tôi và Lý Kiêu.

” Nhiếp Nhiên chụp lấy cái tay kia, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Thiên Dạ ngẩng cao đầu lên, lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.

Nhiếp Nhiên chợt cong môi, hơi cúi người và nói thầm bên tai cô ta, giọng cô thủ thỉ nhưng vô cùng âm trầm lạnh lẽo, “Thật ra, tôi rất muốn hủy hoại cô.


“Vậy tại sao không động thủ đi?” Thiên Dạ nghiêng đầu, trong đôi mắt lạnh lẽo ác độc của cô ta có những đốm lửa giận.

“Đương nhiên là bởi vì…”
Ngay lúc Nhiếp Nhiên vừa muốn mở miệng lên tiếng thì đôi tai thính của cô hơi động đậy, đáy mắt lập tức lướt qua vẻ nghiền ngẫm.


Cô nhếch môi, bật ra tiếng cười trầm thấp, “Bởi vì… không cần tôi tự mình ra tay, Cát gia của cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô.


Cô vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên ở cửa.

Bộp bộp bộp…
“Đặc sắc, đặc sắc! Thật sự là một trận quyết đấu quá đặc sắc!”
Người vừa tới chính là Cát gia.

Thiên Dạ chấn động, “Không thể nào, rõ ràng tôi…”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, bồi thêm một câu ở bên tai Thiên Dạ, “Giờ hẳn là cô nên suy nghĩ thật kĩ xem làm như thế nào để vị Cát gia này tiếp tục yêu thích và trọng dụng mình mới đúng.


Cô buông lỏng bàn tay đang kiềm chế Thiên Dạ và đứng thẳng người lên, nhìn Cát gia cách đó không xa.

Ngay lúc cô định lên tiếng thì thấy người đứng phía sau Cát gia là… Mã Tường!
Anh ta bị bắt?
Đây là phản ứng đầu tiên của Nhiếp Nhiên.

Điều này khiến ánh mắt Nhiếp Nhiên lạnh hơn mấy phần, “Cát gia, quyền thủ yêu quý của ông bắt cóc bạn bè của tôi đến đây tôi còn chưa tính đâu đấy, giờ đến cả ông cũng bắt bạn của tôi à, điều này không tốt lắm đâu! Lúc trước chính miệng ông nói sẽ thả chúng tôi đấy thôi, chẳng lẽ Cát gia muốn lật lọng?”.

 
Chương 1176: Chương 1176





HỦY HOẠI CÔ TA - ĐẤU SÚNG (3)
“Mẹ kiếp, từ trước đến nay Cát gia nói chuyện luôn nói một là một nhé!” Triệu Lực không nhịn được quát.
“Triệu Lực.” Cát gia hờ hững quét mắt nhìn hắn một khiến hắn lập tức xìu xuống.
Lúc này Cát gia mới cười to, giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, là cậu ta không biết đường nên tôi dẫn cậu ta đến đây mà thôi.

Còn Tiểu Thất, tài nghệ cô ấy không bằng cô mà, không trách cô được.”
Lúc đề cập tới Thiên Dạ, Cát gia còn chẳng thèm nhìn cô ta.

Thiên Dạ đang quỳ một chân trên mặt đất siết chặt nắm tay lại.

Cô ta đã từng nhìn thấy vẻ hờ hững này của Cát gia một lần rồi, là vào lúc cô ta lấy thân phận Tiểu Thất để đánh bại quyền thủ thứ sáu, trở thành quyền thủ nổi tiếng nhất bên cạnh Cát gia.
Người người đều cung kính gọi cô ta là: Chị Thất.

Nhưng bây giờ, Cát gia lại nhìn Nhiếp Nhiên ánh mắt như thế nhìn Nhiếp Nhiên.
Thế này chẳng phải có nghĩa là cô ta bị vứt bỏ rồi sao?
Không, tuyệt đối không thể được!
Cô ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà sĩ quan huấn luyện An giao cho, cô ta không thể bị Cát gia vứt bỏ được.
Ngay lúc Thiên Dạ đang suy nghĩ xem làm thế nào mới không bị vứt bỏ thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói với Cát gia: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đưa người của tôi đi đây.”
Cô ta muốn đi rồi?
Thiên Dạ vừa định ngẩng đầu lên, ai ngờ Nhiếp Nhiên mới bước được hai bước đã quay trở lại đứng ở trước mặt cô ta, cười nói, “À đúng rồi, tôi quên mất một việc.”
Việc gì?
Khi Thiên Dạ còn chưa hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Nhiếp Nhiên thì ánh mắt của Nhiếp Nhiên bỗng biến đổi, cô ra tay nhanh như chớp giữ chặt lấy bả vai của Thiên Dạ.
Rắc! Tiếng đứt gãy của khớp nối xương vang lên rất nhỏ.
Cơn đau kịch liệt thình lình ập tới làm trán Thiên Dạ túa mồ hôi, cô ta không nhịn được phải rên lên, “A!”
Nguồn:
Mọi người ở dưới đài bị hành động này của Nhiếp Nhiên làm cho sợ giật cả mình.

Triệu Lực nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này mà vô thức rùng mình một cái, sờ lên chỗ bị thương y hệt trên tay mình.

Còn Cát gia nhìn thấy hành động dứt khoát của cô mà trên mặt ông ta vẫn giữ nguyên nụ cười.
Nhiếp Nhiên ngồi quỳ một gối ở trước mặt Thiên Dạ, trên môi cô vẫn treo nụ cười hờ hững, giọng nói lạnh nhạt, “Tôi tin cô sẽ không quên chuyện lần trước cô đạp trật khớp tay của Lý Kiêu.

Giờ, ba người chúng ta không ai nợ ai nữa rồi nhé.”
Nói xong, cô không thèm nhìn cô ta mà đứng lên, nhẹ nhàng nhảy từ trên võ đài xuống, gật nhẹ đầu với Cát gia rồi thản nhiên nói: “Tôi đã giải quyết xong, tạm biệt.”
Nhiếp Nhiên quay đầu gọi đám Nghiêm Hoài Vũ.
Đám Nghiêm Hoài Vũ lập tức lấy lại tinh thần, cùng chạy chậm đi theo sau lưng Nhiếp Nhiên.
Cát gia thấy bọn họ định cứ thế mà đi bèn hỏi: “Cô cứ đi thế thôi à? Cô đánh bị thương Tiểu Thất nhà tôi rồi…”
Nhiếp Nhiên hơi dừng bước chân, quay đầu, nhíu mày hỏi: “Không phải ngài muốn tôi phải trả tiền thuốc men đấy chứ?”
Cát gia cười phá lên, “Dĩ nhiên là không phải, ý của tôi là, cô đã làm đàn em của tôi bị thương, giờ không có ai thay tôi đi làm việc, cô có muốn tạm thời thay thế không?”
“Tôi chỉ cho cô ta một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi, chưa đến mức nằm đo đất không đứng dậy nổi.

Huống chi Cát gia có nhiều đàn em như vậy, làm sao lại không có ai thay ông làm việc được?”.

 
Chương 1177: Chương 1177





HỦY HOẠI CÔ TA - ĐẤU SÚNG (4)
Cát gia trầm ngâm một lát, ông ta dần thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Vậy tôi đổi cách nói nhé? Hi vọng cô chính thức gia nhập vào đội quyền Anh của tôi, làm việc cho tôi.


“Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi thích làm một mình.


Cát gia không giận, ông ta cười nói: “Tôi thật sự có thành ý mời cô đấy.


“Vậy tôi cũng thật sự có thành ý từ chối.


Nhiếp Nhiên vừa dứt lời thì một tiếng “pằng” vang lên, cửa phía ngoài lập tức bị đá tung.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cùng nhìn ra cửa.

“Ô, nơi này náo nhiệt nhỉ?”
Một kẻ lạ mặt, tuổi tác xấp xỉ Cát gia đang cười vặn vẹo đi vào.


Từ nụ cười của ông ta có thể thấy ông ta đang khá tức giận.

Xem ra, kẻ đến không có ý đồ tốt gì rồi!
“Cát gia, Phú gia tới ạ.

” Người của Cát gia canh ở cửa bị người của Phú gia xách vào, trông khá chật vật.

Động tác khiêu khích như thế mà Cát gia không giận, ông ta cười to, “Sao Phú gia lại đến đây, hôm nay không thi đấu quyền Anh mà.


Phú gia cười lạnh, “Tôi nào dám đến lúc có thi đấu quyền Anh chứ, ai mà chẳng biết nếu quấy rầy Cát gia xem thi đấu quyền anh sẽ có kết cục rất thê thảm.

”.

truyện ngôn tình
“Phú gia đúng là thích nói đùa, không biết hôm nay ông tới đây là có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi xem không biết tôi đã đắc tội Cát gia ở lúc nào mà ông lại cướp lô hàng kia của tôi?” Nói đến chuyện chính, gương mặt của Phú gia đột ngột trầm xuống, nắm tay siết chặt cũng nổi lên gân xanh.

Cát gia tỏ vẻ nghi hoặc, không hiểu gì cả, “Cướp hàng của ông? Phú gia nói gì tôi nghe không hiểu.



Phú gia nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, “Không hiểu? Lô hàng một tuần trước Cát gia giao dịch có sướng không? Một lượng hàng lớn như vậy chắc kiếm không ít nhỉ!”
“Một tuần trước? Một tuần trước tôi còn đang ngồi ở đây xem Tiểu Thất tranh tài mà, ông cũng biết tôi yêu quyền Anh, gặp được một báu vật như thế tất nhiên là ngày nào cũng phải ở đây xem so tài rồi.

” Cát gia ra vẻ mình rất oan uổng, làm Phú gia tức giận đến mức ngứa cả răng.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại nhớ tới ngày đó ở trong cục cảnh sát, Lệ Xuyên Lâm đã hỏi cấp dưới về kết quả của cuộc giao dịch súng ống mấy ngày trước.

Cô liếc mắt nhìn Cát gia đứng gần đấy, trên môi hơi gợn lên nụ cười đùa cợt.

Diễn xuất khá đấy nhỉ?
Cướp hàng của người khác mà còn giả vờ vô tội nữa.

Ông ta ăn hàng của người khác rồi nhanh chóng chuyển tay bán đi, chắc là về súng ống đạn dược rồi, Thiên Dạ xuất hiện ở đây hẳn là muốn điều tra toàn bộ đường dây của Cát gia.

Chỉ tiếc, còn chưa tra ra được về đường dây kia mà mục tiêu của nhiệm vụ đã muốn từ bỏ cô ta rồi.

Thật không biết khi An Viễn Đạo biết được chuyện này có tức chết không nhỉ?
Cô định mượn cớ chuồn đi, nhưng không ngờ Phú gia lại rút ở bên hông ra một khẩu súng, nhắm ngay vào Cát gia.

“Vậy để tao giúp mày nhớ lại một chút nhé!” Giọng ông ta lạnh băng.

Ngay lập tức người của hai bên rút súng ra chĩa vào nhau.

Thấy hai bên giằng co với nhau, Nhiếp Nhiên biết tiếp ngay sau đây sẽ có một trận ác chiến nổ ra, cô bèn nói: “Nếu Cát gia đã có khách, vậy chúng tôi đi trước nhé.

”.

 
Chương 1178: Chương 1178





HỦY HOẠI CÔ TA - ĐẤU SÚNG (5)
Nhiếp Nhiên lập tức đưa mắt ra hiệu cho đám người sau lưng mình, sau đó đi luôn ra ngoài cửa.

Nhưng cô vừa bước lên một bước, khẩu súng của Phú gia đã chuyển hướng chỉ về phía cô.

“Hôm nay không ai có thể rời khỏi nơi này.


Nhiếp Nhiên nhìn họng súng đen ngòm trước mắt mà sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, cô lại nở nụ cười thân thiện, “Phú gia, tôi và bạn bè của tôi vì xảy ra một chút chuyện không thoải mái với Cát gia nên bị bắt phải tới đây.

Giờ chuyện đã được giải quyết xong rồi, mong rằng Phú gia có thể thả cho mấy người chúng tôi đi.


“Tao đã nói không thể đi là không thể đi! Có phải mày không hiểu tiếng người không!” Phú gia vốn đang tức giận sẵn, nghe Nhiếp Nhiên nói xong càng tức giận hơn, ông ta thẳng tay bắn ngay một phát vào sát bên chân cô.


Đám Hà Giai Ngọc mặc dù khá giật mình nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nên có.

Nhiếp Nhiên đứng im tại chỗ, nhìn vết đạn cạnh chân mình, đáy mắt cô bắt đầu tràn ra tia lạnh lẽo, trong giọng nói có sự hung ác nham hiểm khó diễn tả, “Phú gia, thế này là ông muốn dồn ép chúng tôi?”
“Mày nói nhảm nhiều thế làm gì! Còn kêu la nữa là viên đạn của ông đây sẽ bắn gục mày luôn đấy!”
Cát gia đứng ở bên cạnh vẫn đang âm thầm quan sát Nhiếp Nhiên.

Cô gái này không chỉ đánh nhau tốt, ngay cả lá gan cũng rất lớn!
Khi ông ta thu hồi suy nghĩ thì đã không thấy Nhiếp Nhiên đứng ở đó nữa mà thay vào đó là tiếng kêu la của Phú gia, “Á!!!”
Cát gia lập tức quay đầu nhìn lại, ông ta thấy lúc này Nhiếp Nhiên đã đưa lưng về phía mình, một tay cô giữ vai Phú gia, tay còn lại đã lấy được khẩu súng và nhắm vào cằm của ông ta.

Đám người sau lưng Phú gia cùng nhau chĩa toàn bộ họng súng về phía Nhiếp Nhiên.

“Tất cả không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bắn gục ông ta luôn đấy.

” Nhiếp Nhiên trả lại y nguyên câu nói vừa rồi của Phú gia cho ông ta, đồng thời cô còn lười lạnh mà hỏi lại, “Tôi không bỏ sót từ nào chứ?”
“Mày!” Phú gia vừa nhục vừa tức đến đỏ mặt.

“Phú gia, tôi thấy giữa chúng ta hẳn là có hiểu lầm gì đó, chi bằng về chỗ tôi nói chuyện đi?” Cát gia đi đến trước mặt Phú gia, vui vẻ mời.

“Cát Nghĩa! Mày ăn hàng của tao còn dám bắt tao à, mày gan lắm!” Hiển nhiên là Phú gia đã tức giận đến cực độ rồi.

“Phú gia nói gì vậy? Rõ ràng là ông cầm súng chĩa vào người của tôi, tôi bị bức quá mới bất đắc dĩ bắt ông thôi.

” Cát Nghĩa có lòng tốt mà giải thích.


“Cái rắm ấy, mày là thằng khốn không biết nói đạo nghĩa giang hồ!” Phú gia hùng hùng hổ hổ mắng, nhưng ông ta càng mắng, Cát Nghĩa càng cười thoải mái.

Một giây sau, “pằng!” - một tiếng súng vang lên, viên đạn bay vèo tới.

Thiên Dạ đã xuống khỏi võ đài, nhìn thấy đúng lúc có cơ hội bèn lập tức chạy tới.

“Cẩn thận!” Một giây trước khi viên đạn bắn về phía Cát Nghĩa, Thiên Dạ dùng cơ thể mình chắn trước mặt ông ta, viên đạn kia lập tức ghim thẳng vào cánh tay cô ta.

“Tiểu Thất!”
Cát Nghĩa nhìn thấy quyền thủ mình yêu quý nhất bị tổn thương cánh tay thì rất giận dữ.

Trước khi thu phục được cô gái kia về dưới trướng của mình, Tiểu Thất vẫn là quyền thủ mà ông ta yêu mến nhất!
Không ai được phép động vào Tiểu Thất!
Cát Nghĩa đoạt lấy súng trong tay Triệu Lực ở bên cạnh, nhắm ngay vào cánh tay Phú gia mà bắn một phát.

Phú gia lập tức đau đớn kêu lên, “Aaaa! Cát Nghĩa, mẹ cái thằng điên này!”
“Đụng đến Tiểu Thất của tôi, không giết ông đã là khách sáo lắm rồi.

” Sắc mặt Cát Nghĩa lạnh như băng.


Bị Nhiếp Nhiên vặn tay, lại bị trúng một phát đạn, lúc này Thiên Dạ chật vật bò từ dưới đất lên, nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, để tôi hộ tống ngài ra ngoài! Những người khác yểm hộ cho Cát gia rời khỏi đây!”
Thấy cánh tay phải của Thiên Dã đã mềm oặt rủ xuống bên cạnh người cô ta, máu từ miệng vết thương trên cánh tay chạy vòng vèo chảy xuống dưới, Nhiếp Nhiên hơi nhướng mày.

Không thể không nói, cô ta cũng thông minh ra phết, thế mà còn biết dùng chiêu này để lấy lại lòng tin của Cát Nghĩa.

Cát Nghĩa được mọi người vây xung quanh lùi dần về phía sau.

Người của Phú gia thì bởi vì đại ca của mình bị người ta chĩa súng vào cằm nên chỉ có thể dịch chuyển từng chút một về phía trước mà không dám nổ súng.

Nhưng ngay tại lúc Cát Nghĩa sắp đi đến cửa, đột nhiên vẻ mặt Nhiếp Nhiên biến đổi.

.

 
Chương 1179: Chương 1179





KHÔNG PHẢI TÔI BẮN - CÔ ẤY CHẾT RỒI (1)
Cô bỗng nhiên nghiêng đầu sang hướng khác, lớn tiếng hô lên với Cát Nghĩa đang bị đám đàn em vây quanh: “Toàn bộ ngồi xuống!”
Cô vừa mới nói xong thì “viu”, một tiếng đạn cùng mùi khói thuốc súng xé không bay tới.

Ngay lập tức Cát Nghĩa ngồi thụp xuống, viên đạn xẹt qua ngay trên đầu ông ta, sau đó cắm thẳng vào tường.

Nhiếp Nhiên bắn một phát về hướng viên đạn vừa bay tới, sau đó ở nơi tối tăm nào đó trên tầng hai phát ra một tiếng rên rỉ.

Chỉ nhìn theo quỹ tích và phương hướng của đường đạn mà có thể nhanh chóng phán đoán ra được vị trí của đối phương, điều này khiến Thiên Dạ giật mình.

Người này không phải được tuyển chọn từ trại tân binh sao?
Tại sao một tân binh mới vào đội dự bị hơn nửa năm mà đã có thể luyện được kỹ thuật bắn súng quen tay như thế?
“Kẻ kia bị thương rồi, ở hướng mười giờ, nhanh đi giải quyết hắn đi.

” Nhiếp Nhiên ra lệnh cho hai tên đàn em ở bên cạnh Cát Nghĩa.


Bọn chúng bị giọng ra lệnh cùng ánh mắt sắc lẹm của cô dọa sợ, quên mất mình là đàn em của Cát Nghĩa mà liên tiếp đáp: “Vâng.


Tiếp đó bọn chúng xông đến chỗ cầu thang ở cửa sau, chạy lên tầng hai.

Còn người của Phú gia, bởi vì ông chủ của mình đang bị bắt làm con tin nên không dám có bất kì động tác gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên kia bắn chết tay bắn tỉa đang ẩn nấp ở trên tầng.

Hai phe cứ giằng co một lúc đến chỗ cửa sau, ngay tại lúc Cát Nghĩa được hộ tống đưa ra ngoài, chỗ cửa sau đột nhiên vang lên mấy tiếng súng.

Pằng!
Pằng! Pằng!
Cát Nghĩa được Thiên Dạ che chở nên kịp thời trốn tránh được, ba viên đạn bắn hết vào cửa sắt rồi tóe lửa.

Đàn em của Cát Nghĩa hạ thấp giọng, nói: “Cát gia, cửa sau cũng bị bao vây rồi, chúng ta không ra ngoài được!”

Phú gia hừ lạnh, “Cát Nghĩa, tao khuyên mày tốt nhất bây giờ nên thả tao ra, nếu không cứ giằng co thế này chẳng có lợi gì cho đôi bên đâu, chỉ dẫn đám cảnh sát tới thôi!”
“Giằng co? Tao có mày là bùa bảo hộ ở bên cạnh rồi mà còn phải giằng co với người của mày nữa à!” Cát Nghĩa cười lạnh rồi kéo thẳng Phú gia sang chỗ mình, lôi ông ta theo đến cửa sau.

Nhiếp Nhiên vốn không muốn thả tay ra, dù sao để thẻ bạc này ở trong tay mình sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng ngay tại lúc cô muốn nắm chặt lấy Phú gia thì bỗng nghe được ở sau lưng vang lên tiếng nói nhỏ của Nghiêm Hoài Vũ: “Mã Tường, cậu không sao chứ?”
Đúng rồi, Mã Tường!
Sao cô lại quên mất thằng nhóc này nhỉ!
Nhiếp Nhiên quan sát tình hình xung quanh rồi thuận thế thả Phú gia ra.

Lúc này sắc mặt của Mã Tường tái nhợt, nhưng có thể nhìn ra được anh ta đang cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng mình, anh ta cắn răng, kiên trì nói: “Tôi không sao.


Cát Nghĩa túm Phú gia chắn ở trước người mình rồi đi ra ngoài, những người ở đằng sau cửa nhìn thấy có bóng người xuất hiện, đang định bóp cò thì không ngờ người xuất hiện lại là ông chủ của mình.

“Phú gia?”.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Ngay lập tức, toàn bộ những người ở cổng hạ nòng súng xuống.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top