Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Công Chúa Giả Livestream Làm Ruộng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Công Chúa Giả Livestream Làm Ruộng
Chương 240


Tiếng rạn nứt vang lên, chỉ thấy một đạo kim quang chợt hiện lên, không đợi mọi người thấy rõ bộ dáng này, một giây sau liền xuyên qua cửa sổ, rơi xuống như sao băng.

"... Lão nhị nó, nó nứt ra rồi." Trang Sinh Hiểu Lê như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Một con thú bốn chân một sừng, toàn thân hiện lên kim quang đạp mây mà đến. Nó đi đến chỗ nào thì kim quang nhè nhẹ tản ra như tuyết rơi đến đó, kìm hãm sự kích động của bầy biển thú biến dị.

Mọi người kinh ngạc nhìn biến hóa này.

DTV

"Đó là cái gì?"

"Là lão nhị sao, là nó kìm hãm thú biến dị?"

"Nếu thú biến dị có thể bị khống chế, có phải cũng không cần phong tỏa tinh cầu?"

Dị tượng xuất hiện trong thời gian ngắn khiến cho đám thú biến dị bị khống chết.

Nhìn con kỳ thú xuất hiện, một đám lãnh đạo đều hận không thể lập tức nhân bản ra vô số con, để trấn áp triệt để tình hình.

"Gào…” Bỗng nhiên một tiếng rống mạnh mẽ vang tận mây xanh.

Con kỳ thú kia có vẻ mỏng manh, nhưng tiếng gầm lại chấn động trời đất. Làm người ta run rẩy sợ hãi, không sao kìm được.

Tiếng gào thét lại vang lên, như muốn xé rách chân trời. Uy áp cường đại đến từ huyết thống và sức mạnh áp bức khiến đám yêu thú phái dưới không thể không ngoan ngoãn thần phục.

Trang Sinh Hiểu Lê nhìn đến mức ngây người, phi thuyền tự động đáp xuống đất. Chỉ thấy dị thú gần đó phủ phục trên mặt đất, áp sát đầu xuống, không dám có nửa phần kháng cự.

Một màn này quá mức thần kỳ. Nhưng Trang Sinh Hiểu Lê không có tâm tình thưởng thức, thừa dịp thú biến dị không dám manh động, hắn nhanh chóng đi tới nơi mai táng xà yêu.

Trang Sinh Hiểu Lê càng thêm kinh ngạc, khi trông thấy một đứa trẻ mấy tuổi vênh váo tự đắc ngồi trên đầu một con thú biến dị, xung quanh còn có da rắn mới lột.

Vẻ mặt đứa trẻ bất mãn nói: "Hỏi thì hỏi, chứ nhìn gì mà nhìn."

Trang Sinh Hiểu Lê cố gắng giữ vẻ ngoài trấn định, nhẹ giọng hỏi: "Bạn nhỏ, người lớn nhà ngươi đâu?" Đứa trẻ bĩu môi: "Cô ấy đi làm chúa cứu thế rồi."

Một lượng tin tức lớn khiến hắn khó lòng hiểu hết, Trang Sinh Hiểu Lê cảm giác đầu hơi choáng váng, không thể tin được hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là lão đại sao?"

Đứa trẻ nói: "Ngươi mới phát hiện sao?"

Một con rắn lớn và một đứa trẻ đáng yêu mềm mại, dù thế nào thì cũng chẳng tưởng tượng nổi cả hai là một.

"Nhờ phúc của cô ấy, thiên lôi độ kiếp vốn thuộc về cô ấy đã khiến ta hóa thành hình người."

Hắn nhìn dáng vẻ đứa trẻ mập mạp trắng trẻo của mình khác xa so với cơ thể cường tráng cao lớn trong trí tưởng tượng của hắn.

"Thứ trên trời kia gọi là lão nhị?" Trong mắt hắn lộ ra vẻ hâm mộ và vui sướng.

"Được rồi, đừng ngẩn người nữa, lão Nhị đang tìm chúng ta đấy."

"Hả?" Trang Sinh Hiểu Lê vẫn mơ hồ.

"Nó đang tìm ta và Trang Sinh Hiểu Mộng." Xà yêu thân con trưởng rất có ý thức trách nhiệm: "Mới sinh ra đã không có người lớn ở bên cạnh, nó nhất định rất sợ hãi."

Vào ngày thứ hai sau khi kỳ thú hạ thế, biển thú được kiểm soát, liên minh giải trừ phong tỏa đối với hành tinh Giáp ML6.

Mặt đất đang lún xuống, vạn vật đang rơi xuống.

Không ít người vẫn đang chờ đợi, chờ đợi Trang Sinh Hiểu Mộng trở về, chờ đợi kỳ tích phát sinh.

Cảnh tượng trong khe nứt thời không, người ngoài không thể nào biết được.

Mọi người bên ngoài khe nứt chỉ có thể biết khe nứt kia đang dần dần thu nhỏ lại, như một vết thương không ngừng rỉ m.á.u đang dùng một loại tốc độ cực kỳ chậm rãi khép lại.

Nơi này dường như mất đi khái niệm thời gian.

Trang Sinh Hiểu Mộng không nhớ rõ khe hở đang tu bổ trên tay mình là khe hở thứ mấy, cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy biển yêu thú phá vỡ bình chướng xâm nhập thông đạo thời không thông tới thế giới hiện đại.
 
Chương 241


Cô giống như một cái máy không có tri giác sẽ không dừng lại.

May mắn thay, cô đã tìm thấy cổ thụ khổng lồ.

Đắm chìm trong khe nứt mấy chục năm, nó bị linh khí tẩm bổ đến mức vô cùng cứng cỏi, thích hợp làm nguyên liệu luyện khí.

Mỗi khi dụng cụ trong tay bị hư hỏng, cô sẽ bẻ một cành.

Lúc đầu cô cũng đã cố gắng đánh thức ý thức của cây cổ thụ khổng lồ, nhưng vô ích, cô không có thêm năng lượng và không thể bị phân tâm.

Nơi này quá mức nguy hiểm, chỉ cần không chú ý đôi chút sẽ bị cuốn vào khe hở, c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Một ngày nào đó, bỗng cổ thụ mở miệng nói chuyện.

"Chi bằng cô luyện ta thành bội kiếm đi."

Trang Sinh Hiểu Mộng sửng sốt một chút, đã lâu cô chưa nói gì: "Ngươi là trách ta, không hỏi tự lấy sao?"

"Ta không có trách cô, trước kia cô cũng tùy tiện như vậy. Mấy tháng trước khi cô rời đi cũng lén bẻ rất nhiều cành cây của ta, khi đó ta muốn nói với cô rằng ta không ngại, cô muốn bẻ cành to hơn cũng được."

"Sao ngươi lại đột nhiên khôi phục ý thức vậy?" Trang Sinh Hiểu Mộng rất hoài nghi là do cô cô độc quá lâu sẽ sinh ra ảo giác.

Hoá ra bản thân cô không một mình, cũng không mất đi cảm giác năng lực.

"Bởi vì ta vẫn luôn muốn nói chuyện với cô, cô là người duy nhất có thể cảm nhận được cảm xúc của ta. Kỳ thật ta đã sớm khôi phục ý thức, đáng tiếc cô không phát hiện ra. Những ngày nay không có ai nói chuyện với cô, ta cảm thấy cô rất cô độc. Một mình cô ở đây cũng sẽ rất cô độc đúng không?"

Cổ thụ cẩn thận xoay người, lộ ra chữ viết được khắc đầy trên thân cây.

"Ta không biết chữ, nhưng ta có thể cảm giác được tâm tình của cô, cô đang nhớ nhung sao? Những thứ này đều là tên sao?"

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn chữ viết tràn đầy, có chữ Hán, có tiếng Anh, có văn tự thông dụng giữa các Tinh tế, có văn tự Cửu Hạ... Cơ hồ dùng tới tất cả văn tự cô biết.

Quả thật tất cả đều là tên.

Khắc chữ tiêu hao năng lượng rất nhỏ, khắc tên là phương thức tưởng niệm có giá trị tình cảm cao nhất. Cô độc và tưởng niệm sẽ khiến người ta phát điên.

"Ta không muốn đ.â.m xuống đất nữa, cô biến ta thành kiếm là có thể mang ta đi khắp nơi, cầu xin cô."

"Được." Trang Sinh Hiểu Mộng gật đầu: "Ta có thể đặt tên cho ngươi trước không?"

"Được." Nó rất vui.

"Ngươi muốn tên gì?"

"Gì cũng được, chỉ cần do cô đặt.”

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn khe hở thời không không có điểm cuối: "Gọi là...”

Cô ít khi do dự: "... Quên đi, ra ngoài rồi tính."

Một tuần sau khi hành tinh A-ML6 được giải tỏa, mặt đất không còn sụp đổ và các vết nứt đã ổn định. Có ngàn vạn người từ xa mà đến, có người thưởng thức kỳ quan, phần đông thì đang cầu nguyện Trang Sinh Hiểu Mộng bình an trở về.

Một tháng sau, vết nứt đã khép lại, một bộ phận khu vực đã có thể cho người xuống đất đi lại. Cửu Hạ mua tinh cầu này mua lại, bắt tay vào chuẩn bị trùng kiến.

Ba tháng sau, đầu đề nóng hổi của Tinh Tế vẫn là tên của Trang Sinh Hiểu Mộng. Tiền lời hàng ngày của nhà hàng dưới tên cô đã sớm vượt qua trăm triệu, chuỗi nhà hàng mở rộng khắp toàn Tinh Tế.

Bốn tháng sau, nhiệt độ của Trang Sinh Hiểu Mộng không giảm mà ngược lại còn tăng. Chính phủ Cửu Hạ đã hồi phục khu trại cô ở lúc trước, người phụ trách chủ yếu chính là Sở Tầm.

Khu trại được phục hồi lập tức hấp dẫn vô số fan du khách, nhưng tạm thời không mở cửa cho người ngoài.

Sáu tháng sau, có thương gia liên hệ với Trang Sinh Hiểu Lê, muốn được sở hữu bản quyền về chế tác vật kỷ niệm liên quan đến Trang Sinh Hiểu Mộng, bị Trang Sinh Hiểu Lê hành hung, gây nên sóng gió không nhỏ. Tinh Võng náo nhiệt một trận, có thể tiếp nhận sự thật Trang Sinh Hiểu Mộng đã c.h.ế.t hay không?

Tám tháng sau, bảo tàng tưởng niệm Hiểu Mộng Trang Sinh thông qua xét duyệt, dự tính hạ cánh ở hành tinh Giáp ML6 đã được mệnh danh là "Hậu Mộng Tinh". Bởi vì công trình to lớn, hơn nữa khác với bảo tàng tưởng niệm thông thường, dự tính cần dùng thời gian 10 năm.

Mười tháng sau... Trang Sinh Hiểu Lê làm chủ, bày cơm ở Hậu Mộng Tinh.
 
Chương 242


Ngày hôm đó chợt có một trận mưa to, mầm rau dại trong khu trại không chịu được mưa gió bão bùng.

Sở Tầm vội vàng kéo vải chống mưa che lại, không chú ý rắn dưới chân, bị vấp suýt nữa đ.â.m đầu vào trong vũng nước.

"Vất vả như thế làm gì? Có công cụ thì không xài, nhất định phải tự mình trải nghiệm cuộc sống nông canh nguyên thủy."

Đứa trẻ phất phất tay, đuổi các tiểu đệ trong sân đi.

So với ban đầu, diện tích mảnh đất trồng rau này lại mở rộng không ít, trồng không ít rau dại và dược thảo, chủ yếu là do Sở Tầm chăm sóc.

"Trước kia ta và cô Trang Sinh đều như thế cả." Sở Tầm nói: "Tiểu Kiêu, cậu đi xem chuồng heo có rỉ nước hay không."

"Biết rồi biết rồi."

Tiểu Kiêu là cách xưng hô của mọi người với nó, nó đặt tên cho mình là "Trang Sinh Hiểu Kiêu". Bởi vì tên và bề ngoài tương tự với Trang Sinh Hiểu Mộng, thường xuyên bị người ta hiểu lầm có quan hệ huyết thống với cô.

Ai bảo nó không có ngoại hình tham khảo nhân loại khác chứ? Trong nhân loại nó từng gặp thì Trang Sinh Hiểu Mộng đẹp nhất, lúc hóa hình không tưởng tượng ra khuôn mặt khác, chỉ có thể sửa chữa sửa chữa trên khuôn mặt cô rồi hóa thành một khuôn mặt khác.

Về phần tên, kiêu ngạo trong thiên chi kiều tử, bình minh rạng đông, ngắn gọn lại phù hợp khí chất của hắn, hắn lười lật từ điển, cứ như vậy đi.

Dù sao cũng phải nói, Trang Sinh Hiểu Kiêu vẫn rất hài lòng với tên và bộ dáng hóa hình của mình.

“Cũng không biết lão nhị lúc nào có thể hóa hình, có năng lực thống trị yêu thú, lại không biết nói chuyện và hóa hình. Chắc không phải lúc trước hút linh khí kém chất lượng mới khiến đầu óc hỏng chứ?" Thân là anh trai cả, nó rất lo lắng.

"Gào!!" Tiếng rống giận từ trong phòng truyền ra.

"Mẹ nó, lão nhị không biết nói chuyện, nhưng mỗi lần nói xấu con bé dù là nghĩ trong lòng cũng bị con bé phát hiện."

"Bên ngoài trời đang mưa, Nhị Nha bé đừng ra ngoài." Trang Sinh Hiểu Lê tốn không ít sức lực mới giữ chặt con nghé con này: "Gào." Không được gọi con bé là Nhị Nha.

"Ai u!" Bị sừng trên đầu Nhị Nha húc một cái, Trang Sinh Hiểu Lê đau đến mức không nắm chắc dây thừng, để cho con bé trốn ra ngoài.

"Con nhóc xấu xa kia, xem ta trừng trị mi thế nào!"

Trang Sinh Hiểu Lê không còn kiêu căng như lúc là hoàng tử, tức giận mắng to trước mặt bao người khiến bọn họ cười vang.

"Dì Bùi, dì xem cô ấy kìa, quá nghịch ngợm!"

Bùi Hàm Yên dở khóc dở cười: "Đồ uống hết hạn hôm nay, cậu mau uống hết đi."

"Để lại cho ta một phần!" Đạo diễn khoan thai chậm rãi bước tới.

"Đạo diễn Vương đừng nóng vội, mọi người đều có phần." Hạ Trường Minh đưa đồ uống cho đạo diễn: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, vừa lúc ta có một hạng mục muốn hợp tác với ngài...

"Muốn độc nhất vô nhị phát sóng ủy quyền còn muốn tương tác với nghệ sĩ rồi hưởng năm mươi phần trăm doanh thu sao?" Trợ lý bị chọc cười, đây là tiệc riêng của họ, tự nhiên các nhà đài cứ muốn nhảy vào, muốn mượn Trang Sinh Hiểu Mộng để thu hút khán giả.

"Thật ngại quá, chúng ta đang phát sóng trực tiếp miễn phí, không nhận bất cứ hợp tác thương mại nào. Cút đi."

Trợ lý kiên cường ngắt cuộc gọi của vị lãnh đạo đài truyền hình lớn kia, trong lúc nhất thời hơi có chút cảm khái. Hắn từng chỉ là một người bình thường trong giới giải trí, bình thường đến mức, nhìn người mình sùng kính nhất bị nói xấu phong sát lại không có cách nào xử lý.

Đời này hắn cảm thấy chuyện may mắn nhất chính là đi theo Trang Sinh Hiểu Mộng. Cho dù là bình thường như hắn cũng có thể nhận được hồng phúc từ cô trở thành một nhân vật có số có má trong giới giải trí, không ai dám trêu vào.

Nhưng hy vọng lớn nhất của hắn là nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng trở thành siêu sao chói mắt nhất trong giới giải trí tinh tế.

"Vù vù vù-" Một quả cầu nhỏ mặc quần áo nhỏ từ từ bay tới: "Răng rắc -" dừng lại trước mặt trợ lý.
 
Chương 243


Trợ lý thiết lập truyền hình trực tiếp đúng giờ cho lão tam, nói: "Lão tam, cậu đi gọi hai người kia về, sắp ăn cơm rồi, đủ người mới có thể ăn cơm."

Mưa lớn ngoài nhà chẳng biết vì sao không có xu hướng dừng lại.

Sở Tầm có chút phát sầu.

"Ầm ầm - - " Lôi quang màu tím tựa như tách ra một khe nứt trên bầu trời.

Trang Sinh Hiểu Kiêu: "Ghét nhất loại thời tiết rách nát này."

"Ngày ta gặp cô cũng là ngày giông tố." Sở Tầm nói.

Trang Sinh Hiểu kiêu ngạo phẫn nộ: "Ta cũng vậy, suýt chút nữa bị thiên lôi của cô ấy đánh thành than.”

Lúc đó, Trang Sinh Hiểu Mộng đã lấy no ngăn lôi kiếp, nó còn tìm Trang Sinh Hiểu Mộng so đo chuyện này, sau đó chủ động gánh thiên lôi cho cô... Trang Sinh Hiểu Kiêu cảm giác trên người rất đau.

"Mấy người các ngươi, vào nhà ăn cơm!" Máy quay tròn lấp lánh đôi cánh nhỏ.

"Lão Nhị? Đừng chơi nữa, ăn cơm." Trang Sinh Hiểu Kiêu cho heo ăn xong, phát hiện tìm khắp nơi đều không tìm thấy bóng dáng của con bé.

"Chạy đi đâu rồi? Không chừa cơm cho em bây giờ…”

Đột nhiên, Trang Sinh Hiểu Kiêu cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc. Nó ngẩng phắt lên nhìn về phía chân trời, vừa khéo trông thấy một đạo sấm sét đánh xuống, trên bầu trời xuất hiện một khe nứt hình vầng trăng lưỡi liềm.

"Tiểu Kiêu?" Sở Tầm kinh ngạc nhìn Trang Sinh Hiểu Kiêu hóa thành nguyên hình, như một bóng đen bay nhanh.

"Chờ ta một chút!" Lão tam cũng không cam lòng rớt lại phía sau, đội mưa gió theo sát phía sau.

Cùng lúc đó, vô số cư dân mạng canh giữ ở phòng truyền hình trực tiếp, đã nhìn thấy sấm sét vang dội, bầu trời đêm sáng như ban ngày.

Một thanh trường kiếm cổ xưa vắt ngang chân trời.

Trang Sinh Hiểu Mộng bay trong không trung, vạt áo phần phật.

"Hiểu Mộng?" Đôi mắt Sở Tầm rung động.

"Hu hu hu...” Lão Nhị bốn chân đều đang nhảy nhót, kêu lên vô cùng vui sướng.

"Là ta, các ngươi có vẻ mặt gì thế?" Trang Sinh Hiểu Mộng cười ha hả nói: "Ta đã trở lại."

Sở Tầm không mở miệng, lão tam cũng cứng đờ. Bên tai yên tĩnh kỳ diệu, ngay cả tiếng mưa rơi cũng giảm bớt.

Khán giả trước màn hình há hốc mồm: "Ha, không dự báo trước gì cả, mô hình này làm giống quá, nhưng thanh kiếm này đại thần chưa từng dùng qua."

"Nhưng thật sự rất giống, thật giống như đại thần thật sự bay đến."

Bọn họ nhất thời vừa khóc vừa cười: "Có biết làm giả phát sóng trực tiếp là phạm pháp hay không?"

"Trang Sinh Hiểu Mộng!!" Một tiếng gào thét bất ngờ không kịp đề phòng phá vỡ sự yên tĩnh của hình ảnh. Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn con rắn lớn bóng loáng, không, hiện tại đã không phải là rắn, nó mọc ra sừng rồng và thân thể hoàn chỉnh.

"Lão đại, ngươi không sao chứ?" Trang Sinh Hiểu Mộng hoàn toàn không ngờ sẽ có niềm vui bất ngờ như vậy. Hắc long uy phong lẫm liệt phát ra giọng điệu trẻ con: "Không phải cô đã c.h.ế.t rồi sao?"

"Ừ, ta còn sống."

Trang Sinh Hiểu Mộng đáp xuống đất, đi vài bước tới trước mặt bọn họ, xoa xoa đầu lão nhị, sờ sờ lão tam tròn trịa, lại vỗ vỗ đầu hắc long.

Cuối cùng cô nhìn về phía Sở Tầm: "Lần đầu tiên thấy trên mặt anh có biểu cảm phong phú như vậy, ta cho rằng anh đã quên ta."

"Cô vẫn còn nhớ ta sao?" Sở Tầm nắm chặt lòng bàn tay, nhìn về phía con chim nhỏ bên hông Trang Sinh Hiểu Mộng.

Trang Sinh Hiểu Mộng mỉm cười: "Anh là người bạn duy nhất của ta khi còn bé."

Lúc này, mọi người trong doanh địa tranh nhau hướng bên này chạy tới "Em gái ơi!!"

"Hiểu Mộng!"

"Đại thần thật sự là cô sao?"

"Cô Trang Sinh!"

Trong nháy mắt phòng truyền hình sôi trào, nhiệt độ tăng vọt chưa từng có.

"Chẳng phải ta đã tắt hiệu ứng đặc biệt rồi ư?"

"Là đại thần thật sao? Đại thần đã trở lại!"

Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn mọi người chạy về phía nàng, lộ ra nụ cười rực rỡ nhất: "Ta đã trở lại."

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top