Con Thuyền Trống

Dịch 

Chương 60: C60: Bạn bè


Một trong những bài hát thả thính và bắt thính đỉnh nhất mà mình biết, haha.
 
Chương 61: C61: biến đổi trong cuộc sống


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Sẽ không nhìn thấy bất cứ ai cả

Tôi hết đường chối cãi khi đối mặt với lời lên án của Chu Nhị Đình. Tôi phải giải thích thế nào mới có thể chứng tỏ rằng tôi xem cô ấy là bạn đây? Tôi đã kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho cô ấy, chỉ giấu đi mỗi Cam Linh mà thôi.

Đúng là bởi vì giấu đi Cam Linh, cho nên chuyện này không hợp lý với tính cách của tôi. Tôi là người sống khép kín, không thể làm ra chuyện nổi loạn ầm ĩ được — Chu Nhị Đình nhạy bén nhận biết được điểm này.

Nhưng làm sao tôi có thể giải thích rõ chuyện giữa mình và Cam Linh đây? Bắt đầu từ cái chết của Trịnh Ninh Ninh sao? Hiện giờ tôi đã không còn bí mật gì đáng che giấu nữa, liệu có nên thành thật bày tỏ với người bạn duy nhất này của mình không? Làm sao tôi có thể kể rõ những ngổn ngang trăm mối như nước chảy ngầm, như sóng trào dâng giữa tôi và Cam Linh, cái kiểu ngầm ăn ý trong chuyện tránh đề cập đến hung thủ, là lâu đài cát dựng lên trên biển máu bảy năm trước, là con thuyền nhỏ trôi nổi bấp bênh theo dòng nước. Lời nói của tôi vốn đã tan vỡ thành những mảnh nhỏ, suy nghĩ cũng lâm vào hỗn loạn đổ nát; dòng xe chảy cuồn cuộn dưới lòng đường, hàng cây bên đường toát ra mùi tro xỉ; tôi hơi hé miệng nhưng không thể thốt ra được chữ nào.

Chu Nhị Đình hơi giận dỗi: "Em muốn đi ăn Ma Lạt Thang (1), chị có đi không?"

Tôi nói đi.

Hai chiếc xe điện giống như hai con cá nhỏ phe phẩy đuôi bơi vào con hẻm nhỏ có quán Ma Lạt Thang, xuyên qua một đám trẻ mới tan lớp học thêm rồi dừng lại. Có đứa trẻ thổi ra cái bong bóng kẹo cao su rất lớn, ưỡn ngực kiêu ngạo, bước chầm chậm khoe chiến tích với bạn bè mình. Bốp, bong bóng nổ mất, bã kẹo dính lên nửa khuôn mặt; nhưng đứa trẻ cũng không ngại bẩn, lấy tay và lưỡi trả lại như cũ, rồi lại thổi ra cái bong bóng khác nhưng không lớn bằng cái vừa rồi, bị thủng một lỗ và lại xẹp xuống.

Chúng tôi tiện thể kêu thêm một phần đậu hủ thối lúc nồi lẩu dọn ra (2); Chu Nhị Đình gắp một miếng huơ huơ trước mặt làm tôi nghe mùi hôi, rồi tiếp tục gắp miếng huyết vịt lắc qua lắc lại, cố ý trêu ngươi vì rằng biết tôi không ăn hai thứ này.

Bấy lâu nay Chu Nhị Đình vẫn luôn là con người phóng khoáng rộng rãi, nhưng tôi không biết phải biểu đạt cảm tình của tôi với cô ấy như thế nào. Tôi cảm thấy đây là bạn của mình chứ không chỉ là người đồng nghiệp cùng đi ăn, cùng trông nom tụi nhỏ; nhưng mà tôi luôn luôn ẩn nấp trong địa bàn của mình, thụ động tiếp nhận hành động của Chu Nhị Đình. Cô ấy đến thăm tôi, cô ấy tâm sự hết nỗi lòng của mình với tôi, khi gặp rắc rối thì cô ấy cũng nhờ tôi giúp đỡ —

Đến lần này thì Chu Nhị Đình không căn vặn tôi nữa, như là biết có rất nhiều thứ ùn ứ trong cổ họng tôi sắp phải thoát ra. Cô ấy kiên nhẫn ăn hết những món tôi không ăn được trong chén; ngẩng đầu lên, câu chuyện của tôi đã sôi lên ùng ục, sẵn sàng được nói.

Tôi vẫn là kể ra.

Câu chuyện rất dài, tôi bắt đầu từ thời điểm bảy năm trước, kể về Trịnh Ninh Ninh, rồi đến cái chết của Trịnh Ninh Ninh.

Kể đến lúc Trịnh Thành Cương đến giết người, người đầm đìa máu hỏi tôi có sợ hắn không.

Chu Nhị Đình dừng đũa, mấp máy khóe môi cứng đờ, không kiềm được cảm thán: "Biết vậy em đã mang chị ăn thứ gì cao cấp hơn rồi."

Trong tiệm lẩu đầy tiếng động ồn ào, rồi có thêm đám học sinh tiểu học, trung học chạy tới chạy lui xung quanh, những chiếc đũa dùng một lần và bao ni lông dơ nằm vương vãi trên sàn. Trút bầu tâm sự ở chỗ này hệt như là ném một thứ rác nào đó; trong cái không khí bình dân ồn ã chợt nổi chợt lặng thế này thì tôi càng có thể ăn nói trôi chảy hơn nhiều.

Tôi tiếp tục kể, kể đến những cơn ác mộng và bóng đè trong đêm, kể về sự cứng đầu muốn ở lì với trường Ánh Sáng đến lạ lùng của tôi, để rồi vì thế chia tay với Lộ Kim Thời; lại kể về cuộc sống trong bảy năm qua, rồi một ngày hiệu trưởng bảo tôi gặp rắc rối lớn rồi, tôi đã bị Cam Linh tìm tới cửa.

"Thì ra là thế. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện chị đi chơi với Lý Dũng Toàn vậy?"

Vì vậy tôi tiếp tục nói, tôi nói giữa tôi và Cam Linh có một bầu không khí kỳ quái; tôi không nói được rõ ràng, mà Chu Nhị Đình cũng không phải là bác sĩ tâm lý của tôi. Sợi mì Udon trong chén cô ấy nở trương ra trông không còn ngon miệng nữa, tôi thúc giục em ăn nhanh đi kìa, cô ấy thẳng thừng đẩy cái chén sang bên cạnh.

Thế là tôi tiếp tục kể, kể rằng đêm hôm đó tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, bất chợt cực kỳ muốn ăn cái gì đó. Cho nên tôi ép mình phải ăn, không phải vì đói mà là do khoảng trống trong cảm xúc; sau đó nôn ra như dự liệu, khó chịu đến mức lâm vào tình trạng tiêu cực sup sụy. Đúng lúc đó Cam Linh truyền lý do và động lực cho tôi, tôi bốc đồng quay trở về.

"Sau đó chị ngủ ở... chỗ Cam Linh à?"


"Ừm."

"Nói cách khác thì hai người còn liên hệ với nhau là vì một chuyện mà cả hai đều biết rõ phải không?"

"Có thể nói là như vậy."

"Cho nên chị về huyện Năng là vì cô ấy khuyên chị đi về sao?"

"Cũng là do chị thấy khó chịu nữa..."

Kể cũng lạ, trước mặt Chu Nhị Đình thì tôi có thể thành thật nói ra cảm nhận của mình. Tôi cảm thấy khó chịu, vì vậy tôi ngang nhiên trở về; có lẽ là việc học của tôi ở lớp Cam Linh đã sắp có tiến bộ rồi chăng.

"Nhưng mà tại sao cô ấy lại muốn khuyên chị làm gì? Chị đi theo tên chó con kia thì cũng đâu có ảnh hưởng bí mật giữa hai người đâu, rồi hung thủ gì đó... cũng có quan hệ gì mấy đâu, sao cô ấy lại khuyên chị điều đó vậy?"

"Cô ấy cảm thấy chị không biết từ chối nên sẽ gặp nhiều chuyện rất tồi tệ. Ví dụ như, cô ấy nghĩ nếu không nhắc nhở thì khi chị gặp phải chuyện như vậy, có thể chị sẽ cố chịu đựng và không làm gì cả."

Chu Nhị Đình gật đầu: "Đúng thật."

Tôi xấu hổ cúi đầu xuống, hình tượng của tôi ăn sâu vào tâm trí người khác — Khương Tiểu Hồi là một người nhút nhát, dễ bắt nạt như thế đấy.

Nghe xong bí mật của tôi, Chu Nhị Đình bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, dùng câu chuyện của tôi ăn với cơm và đóng gói phần đậu hủ thối còn dư mang về. Cô ấy bảo hôm nay tôi kể nhiều thứ với cô ấy quá, cần phải dành thời gian tiêu hóa mọi thứ, chờ cô ấy nghĩ thông suốt mọi chuyện sẽ tiếp tục hỏi tôi thêm. Bây giờ tôi chỉ cần trả lời một vấn đề của cô ấy nữa thôi.

"Sao chị nghe lời cô ấy quá vậy, cái này đâu liên quan gì đến việc cô ấy có muốn đi giết người hay không đâu đúng không? Hay là lúc chị lắng nghe cô ấy thì cô ấy đã bị chị cảm hóa và tập trung sự chú ý lên chị rồi nhỉ, đúng là không hợp lý gì hết. Chẳng lẽ chị có tác dụng như thú cưng hả ta, kiểu như an ủi được cô ấy đó? Nhưng mà theo lời chị kể thì lúc chị về đã là đêm hôm tối mịt rồi, phiền chết đi được, an ủi chữa lành chỗ nào chứ..."

Tính Chu Nhị Đình ăn nói bộc trực như thế này; đã qua một lúc rồi mà tôi vẫn chưa thể định hình được câu trả lời, chọn ra phần chính trong lời nói của cô ấy và ngập ngừng thử đáp lại: "Chắc là vì chị không biết từ chối đó?"

Chúng tôi leo lên xe, cuộc trò chuyện đến đây là chấm dứt. Chu Nhị Đình đã hiểu rõ mọi việc, biết trong lòng tôi xem cô ấy như bạn mình. Trên đường về cô ấy lái xe song song với tôi, nói rằng cô ấy muốn thay tôi suy nghĩ chuyện này; tôi bảo em đừng có nghĩ về nó, thứ hai tuần sau đi làm nên đối mặt với Lý Dũng Toàn và nhóm đồng nghiệp thế nào mới là vấn đề đó.

Chu Nhị Đình gân cổ hô to: "Em không có để bụng đâu!"

Tôi không nghe rõ: "Sao vậy?"

Chu Nhị Đình lái chậm lại, xoay người hướng về tai của tôi: "Không sao đâu! Lý Dũng Toàn là cái thá gì chứ!"

"Thật xin lỗi chị!"

"Không sao đâu! Chị không có chuyện gì là được rồi!"

Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình vứt bỏ được cái áp lực trên vai bất ngờ như thế này, chưa kịp chuẩn bị thì nó đã ầm ầm đổ xuống; cảm giác nhẹ nhàng không thể thích ứng ùa đến, nhưng lại nhiều hơn một phần nặng nề mới. Tôi đã vác bí mật này suốt bảy năm ròng, hơn nữa sự góp mặt của Cam Linh đã khiến chuyện này trở nên khác biệt lạ thường. Tối đến tôi trằn trọc mở WeChat chờ câu trả lời từ Chu Nhị Đình, tôi nóng lòng muốn biết trong mắt người ngoài cuộc thì chuyện của mình trông như thế nào, rồi lại nên giải quyết ra làm sao.


Và bỗng chốc tôi nhận ra mình vẫn chưa thổ lộ nỗi rối rắm thật sự của mình với Chu Nhị Đình.

Bởi vì nỗi đau buồn thật sự của tôi được giữ lại trong miệng, không thể diễn tả thành lời giống như một lời chú phong ấn. Sự trả thù của Cam Linh, quá trình chuyển biến trong suy nghĩ và tình cảm của tôi, kẻ sát nhân và Trịnh Ninh Ninh, tất cả những thứ đó trộn lẫn với nhau, đan xen vào cuộc sống như một vết bẩn xấu xí.

Trong lúc chờ Chu Nhị Đình thì tôi nhận được tin nhắn của hiệu trưởng Triệu.

Em đã suy nghĩ kỹ chưa?

Tôi nói tôi còn muốn nghĩ lại. Chuyện xảy đến quá đột ngột, cây mận đã ở đó hơn bảy năm, cũng không cần nhổ nó tận gốc vội vã như vậy. Chị ấy lại gửi cho tôi một số liên hệ WeChat, bảo rằng nếu tôi có hứng thú thì trò chuyện trực tiếp với bạn chị ấy xem thế nào.

Đôi khi con người ta sẽ cảm thấy cuộc đời mình âm thầm biến đổi từ lúc nào không hay; đến khi nhìn lại mới nhận ra con thuyền đã bị đẩy lên đầu đỉnh sóng. Cơn sóng mới bất ngờ đổ ập xuống, thân thuyền xóc nảy, phập phồng xoay tròn. Tất cả đồ vật trên thuyền đều rung chuyển, nghiêng khỏi vị trí ban đầu, họ bắt lấy thứ này thì một thứ khác lại trôi đi, cuối cùng luôn có thứ gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát và chệch khỏi quỹ đạo; trước khi cơn sóng đó dừng lại thì không biết sẽ có thứ gì bị đánh mất nữa.

Đèn phòng ngủ vẫn luôn để sáng, tôi cuộn cái chăn dưới chân, nằm ngây ra thật lâu.

Chờ mãi, chờ mãi cho đến khi điện thoại sập nguồn mà vẫn chưa có tin mới. Tôi cứ nghĩ rằng mai là ngày làm việc, đến gặp mặt Chu Nhị Đình là có thể nghe được cảm nghĩ của cô ấy rồi. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì cơn buồn ngủ ập tới, trực giác lại đánh thức tôi dậy, nhắc nhở rằng ngày mai là thứ bảy, nếu tôi không bước chân ra khỏi cửa thì sẽ không nhìn thấy bất cứ ai cả.



Chú thích:

(1) Ma Lạt Thang (麻辣烫 - Malatang): lẩu tê cay – cái tên đã nói lên tính chất của món ăn, vừa "tê - 麻", vừa "cay - 辣", vừa "bỏng lưỡi - 烫". Đây là món ăn đường phố phổ biến tại Trung Quốc, cũng có thể được xem như một phiên bản đơn giản của món lẩu, thường là ăn với dầu lạc, và có đặc trưng là rất cay. Thực khách có thể nhúng các loại nguyên liệu mình thích vào tô nước dùng và thưởng thức. Nếu ăn ở ngoài vỉa hè hoặc quán bình dân thì thường gọi theo xiên, nếu ăn ở quán sang hơn thì có thể chọn đồ nhúng và tính tiền theo cân. Ngoài ra Ma Lạt Thang còn có nhiều biến thể khác như trộn mì với nguyên liệu và ít nước dùng hơn, hoặc có thể cho vào ly cầm tay mang đi,...

[Diendantruyen.Com] Con Thuyền Trống


[Diendantruyen.Com] Con Thuyền Trống


[Diendantruyen.Com] Con Thuyền Trống


(2) Đậu hủ thối (臭豆腐): là một loại đậu hủ lên men khá nặng mùi, thường được bày bán ở các chợ đêm hoặc quán bình dân ven đường hơn là trong các nhà hàng. Món này có thể ăn sống, hấp, hầm, hoặc thông dụng nhất là chiên lên và ăn kèm với tương ớt. Màu sắc của đậu hủ thối cũng khá đa dạng, ở vùng Chiết Giang chuộng món đậu hủ thối chiên vàng, ở vùng Hồ Nam lại để đậu hủ thối lên men với một màu đen kịt.

[Diendantruyen.Com] Con Thuyền Trống


[Diendantruyen.Com] Con Thuyền Trống


[Diendantruyen.Com] Con Thuyền Trống


Tấn Giang:


ID Lehughf — 05/12/2023:

Nhị Đình trượng nghĩa ghê hen.

ID Đậu phộng là cây gì thế — 12/12/2022:

Tui thích bạn bè như Tiểu Chu lắm đó.

ID Minh Huyễn — 06/11/2022:

Thật tuyệt khi có được người bạn chịu lắng nghe mình, cho dù là tô mì có trương lên khó ăn nha.

ID 43765641 — 17/10/2022:

Cô giáo Tiểu Chu nè, tui chờ em trở thành người giúp đẩy thuyền nghen (nháy mắt ~)

ID Vol — 08/08/2022:

Thỏ Xinh bị đẩy về phía trước.

ID Tiêu Tiêu — 04/08/2022:

Cô giáo Tiểu Khương là vỏ dao của Cam Linh, Cam Linh cầm tay dạy Tiểu Khương suy nghĩ cho bản thân cô ấy.

ID Sở Tầm — 20/07/2022:

Chu Nhị Đình = công tắc thông gió thủ công của Khương Tiểu Hồi. Ngày thường công tắc luôn đóng, Tiểu Khương đã quen với tình trạng quá tải và chịu áp suất cao trong nhiều năm liền mà không cảm thấy khó chịu. Bây giờ dưới tác động của ngoại lực (Chu Nhị Đình) thì công tắc này đã bật mở, lúc Tiểu Khương bày tỏ nỗi lòng thì áp suất bên trong và bên ngoài đã cân bằng trở lại, cảm thấy nhẹ nhàng hơn đúng không?

ID 50035840 — 16/07/2022:

Tui nhớ Cam Linh ghê.

ID Nấm đùi gà luộc — 16/07/2022:

Có người bạn đáng tin cậy như vậy thiệt là số dzách lun!!!

ID Du khách mùa đông — 16/07/2022:

Tiểu Khương được thở dài nhẹ nhõm rồi.

ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 15/07/2022:

Tôi cảm thấy Tiểu Khương cần lập sơ đồ tư duy để xem lại tình hình tổng quát, cuối cùng thấy manh mối chỉ về Cam Linh thì mới có thể tỉnh ngộ được ấy nhỉ. Dù không bước chân ra ngoài thì chế Cam có thể tới gặp cô lắm đó nha.

ID Một chuỗi vô nghĩa — 15/07/2022:

Cô giáo Tiểu Khương sắp phải rời nhà trẻ sao...?


ID ddd ding ding dang — 15/07/2022:

Khương Khương còn thiếu một cơ hội mới hiểu rõ à nha!

ID Phi Vị — 15/07/2022:

Thứ bảy Tiểu Khương không bước ra ngoài thì có thể vẫn gặp được Cam Linh đúng không nhỉ? Còn về tương lai của hai người thì tui đoán Tiểu Khương là người sẽ thổ lộ trước... Không biết sau này chị Linh định báo thù thế nào đây. Cũng không rõ tại sao mà tôi cảm thấy chỉ cần mạch truyện đi hợp lý là sẽ có kết quả một chết một bị thương, Tiểu Khương sẽ ở bên gìn giữ chị Linh suốt quãng đời còn lại. Với tác giả nghiêm túc tỉ mỉ thì có thể viết ra thế này lắm đó...

ID Có phải chỉ vì bạn đang ở trên núi này không — 15/07/2022:

Nhân vật cô giáo Tiểu Khương giống như một cô gái bình thường xung quanh chúng ta, hoặc thậm chí là chính bản thân chúng ta lúc còn trẻ. Tốt bụng, thụ động, hơi bướng bỉnh nhưng lại có sự kiên trì với thứ quan trọng của mình. Trong thế giới văn mạng với đầy rẫy những kiểu nhân vật nữ tài sắc vẹn toàn, vượt trội hơn người này thì người như cô ấy thật là hiếm có.

ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 15/07/2022:

Tiểu Khương đang tìm đáp án cho sự rối loạn trong lòng mình rồi.

ID Cá trong chậu — — 15/07/2022:

Trường Cây Mận đã đổi tên được bảy năm rồi, cô giáo Tiểu Khương nè, khi nào cô sẽ tiến lên phía trước đây nhỉ.



Một trong những hình ảnh "thuyền" mình thích nhất:

"Nhưng làm sao tôi có thể giải thích rõ chuyện giữa mình và Cam Linh đây? Bắt đầu từ cái chết của Trịnh Ninh Ninh sao? Hiện giờ tôi đã không còn bí mật gì đáng che giấu nữa, liệu có nên thành thật bày tỏ với người bạn duy nhất này của mình không? Làm sao tôi có thể kể rõ những ngổn ngang trăm mối như nước chảy ngầm, như sóng trào dâng giữa tôi và Cam Linh, cái kiểu ngầm ăn ý trong chuyện tránh đề cập đến hung thủ, là lâu đài cát dựng lên trên biển máu bảy năm trước, là con thuyền nhỏ trôi nổi bấp bênh theo dòng nước. Lời nói của tôi vốn đã tan vỡ thành những mảnh nhỏ, suy nghĩ cũng lâm vào hỗn loạn đổ nát; dòng xe chảy cuồn cuộn dưới lòng đường, hàng cây bên đường toát ra mùi tro xỉ; tôi hơi hé miệng nhưng không thể thốt ra được chữ nào."

"Đôi khi con người ta sẽ cảm thấy cuộc đời mình âm thầm biến đổi từ lúc nào không hay; đến khi nhìn lại mới nhận ra con thuyền đã bị đẩy lên đầu đỉnh sóng. Cơn sóng mới bất ngờ đổ ập xuống, thân thuyền xóc nảy, phập phồng xoay tròn. Tất cả đồ vật trên thuyền đều rung chuyển, nghiêng khỏi vị trí ban đầu, họ bắt lấy thứ này thì một thứ khác lại trôi đi, cuối cùng luôn có thứ gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát và chệch khỏi quỹ đạo; trước khi cơn sóng đó dừng lại thì không biết sẽ có thứ gì bị đánh mất nữa."



Ai trước đây?

Tui: Chà. Nhìn lại thì từ chương 50 tới giờ có nhiều gạch hen, chiến trường tình cảm của 2 người hơi bị dữ dội luôn =)) Với ở trên có comment đoán bạn Thỏ tỏ tình trước kìa, mấy bạn cũng đoán thử xem ai bắt đầu trước nào:">>>

Cam Sói Lớn: Lần này tui không trả lời đâu đó.

Khương Thỏ Con: Thật ra thì cũng đơn giản thôi, mọi người cố lên nha ^^



Ed: Hà hà, thế là chạy KPI thành công rực rỡ, tuần sau mình sẽ trở lại tiến độ bình thường nha. Chúc các bạn mùa Noel và cuối năm vui vẻ:D

===============

amocbinhphuong at Merry Xmas wattpad.com
 
Chương 62: C62: Thịt bằm xào cà tím


I know theres been pain this year,

But its time to let it go

Next year, you never know


But now, Merry Christmas.

Well dance in the kitchen where embers glow

Weve both known love, but this love weve got is the best of all


I wish you could see it through my eyes, then you would know

My God, you look beautiful

Right now, Merry Christmas.
 
Chương 63: C63: Chuyện ban đêm


Áp bức

(Thơ Langston Hughes - Bản dịch của Pháp Hoan)

Bây giờ

Những giấc mơ

Không được phép sinh ra,

Và những khúc ca

Không được phép có mặt.

Trên vài vùng đất

Nơi sắt lạnh

Và đêm đen


Chiếm ngự

Nhưng giấc mơ

Sẽ trở về kháng cự,

Và khúc hát

Sẽ phát nát

Gông cùm.

Oppression

(Langston Hughes)

Now dreams


Are not available

To the dreamers,

Nor songs

To the singers.

In some lands

Dark night

And cold steel

Prevail

But the dream

Will come back,

And the song

Break

Its jail.
 
Chương 64: C64: Tôi rất sợ hãi


A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm Hoang Dại!

(thơ Emily Dickinson - bản dịch của Pháp Hoan)

A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm Hoang Dại!

Khi người ở bên ta

A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm sẽ phải

Hoá thành sự xa hoa!

Vô ích mà thôi - gió kia thổi tới -

Bờ vịnh của Con Tim -

Không cần gì nữa: Hải Đồ trôi nổi -

La Bàn cũng nằm im!

Chèo đến Thiên Đường - chèo qua Biển Cả

Rộng lớn và xa xôi!

Thả xuống mũi neo - đêm nay ta đã

Đậu yên ở trong người!

WILD NIGHTS - WILD NIGHTS!

(Emily Dickinson)

Wild nights - Wild nights!

Were I with thee

Wild nights should be

Our luxury!

Futile - the winds -

To a Heart in port -

Done with the Compass -

Done with the Chart!

Rowing in Eden -

Ah - the Sea!

Might I but moor - tonight -In thee!

- ------------------------------

Cam Linh xem lời khiêu chiến của tôi như trò đùa con trẻ, cười khẽ rồi tiến bước lên trước.


Tôi bất chấp tất cả, to giọng gọi với theo: "Vậy là cô đồng ý rồi phải không, nói lời phải giữ lấy lời đó."

Cô ta nhấc chân lên, nhoáng cái là bám vào vách đá, lanh lẹ như con thằn lằn dính chặt vào bức tường, kéo ra khoảng cách giữa chúng tôi.

Trước mắt là hai mảnh vách đá chìa ra hai bên, hệt như hai miếng rong biển dính vào thành nồi là vách đá hiện tại. Lúc tôi bước xuống mới phát hiện dưới vách đá đầu tiên có cái gờ rộng cỡ một viên gạch nhô ra, tuy hơi nhỏ và trơn trượt, nhưng vẫn có thể giúp tôi lấy thế bám chắc vào vách đá.

Bên dưới là dòng nước trắng xóa trong màn đêm, và một cảm giác lặng yên kì quái tràn ra giữa bản hòa ca của đám côn trùng lẩn khuất. Xương thịt của tôi mềm nhừ ra, đến độ tôi không đứng vững được, còn Cam Linh thì cứ ung dung nhích tới như đang đi bộ trên đất bằng, cười nhạo quyết tâm của tôi bằng cơ thể linh hoạt uyển chuyển của mình.

Quyết tâm của tôi tựa như người nhận được nhiệm vụ khẩn lúc hai quân giao chiến, tôi dùng hết sức bình sinh ruổi ngựa nghênh đón, mắng chửi quân thù, nhưng Cam Linh không thèm để vào mắt. Tôi là người chiến sĩ trên giấy vẽ, bị ràng buộc bởi đủ thứ luật lệ từ bốn phương tám hướng, chỉ có thể sống lại khi được ngòi bút của Mã Lương chạm vào; trong khi Cam Linh đã sớm uống no máu tươi của thực tại, nên dĩ nhiên là khinh thường và cũng không tiếp thu chiến thư của tôi (1).

Đúng là tiến không được mà lùi chẳng xong.

Ở đằng trước là màn đêm thăm thẳm, cần phải đánh đổ vô số bình mực, rồi lại pha loãng với nước còn một nửa mới được thế này; phía sau thì không có đường đi, mà cái con dốc từ dưới hất lên trên này vừa cao lại vừa dựng đứng chông chênh, ngút cả tầm mắt.

Đi xem đi.

Cam Linh không hề ngoái lại một lần, tôi thì vẫn luôn bám theo cô ta, một cái đuôi thì có tư cách gì bắt bẻ người phía trước sao mà đường gập ghềnh khó đi thế này? Nhưng mà cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa thì sao chứ? Tôi khó nhọc nhích tới, đất đá mấp mô dưới chân, sơ hở vướng víu một tẹo thôi là có thể trượt xuống.

Làm thế nào mà Cam Linh biết được con đường cheo leo hiểm trở này vậy? Có làm tiếp viên xe buýt thì cũng không thể nào nhảy từ trên xe xuống rồi trèo qua lưới sắt, mon men đến con đập dài thòng này phải không?

Lại tiến thêm một bước nữa.

Tôi dần vào guồng, chắc là đám rêu trong kẽ đá đã bị Cam Linh móc ra, tôi men theo dấu vết cô ta di chuyển lên trên, khoảng cách mấy chục bước đã bị rút ngắn đi một phần ba. Bàn tay tôi như phát triển thành cái màng, với những cái gai ngược mọc ra từ lòng bàn tay, chân tôi bước nhanh hơn.

Chợt Cam Linh quay đầu lại, cảnh báo: "Chậm lại một chút."

Thì ra khi cô ta đến quãng này cũng đã từ từ giảm tốc độ, tôi hơi khựng lại, rồi đến gần cô ta hơn nữa. Chúng tôi cách nhau một vòng tay, cô ta mím môi lại, tôi nhìn thấy một cái ống thép to lớn, không biết thò ra từ nơi nào, hệt như sợi tóc tự dưng đâm ra trên vách đá. Có điều phân nửa cái ống thép đó chôn chặt trong đất, phần còn lại rũ ra, Cam Linh đi thật chậm mấy bước, ôm lấy cái ống thép đang lơ lửng giữa trời kia, nâng người lên, đôi chân cũng gác lên theo.

Tôi dí sát người vào vách đá ngay tức khắc: "Tôi không làm được tôi không làm được tôi không làm được..."

Cam Linh bước lên cái ống thép kia, bỏ mặc tôi ngay tại chỗ.

Tôi chần chờ duỗi tay chạm thử vào ống thép, gỉ sắt bám đầy trên thân, nhưng độ bám vẫn còn rất tốt...

"Cô đang làm gì vậy? Đang bảo nó là 'Xin mày đưa tao lên trên đi' á hả?" Không biết Cam Linh trở lại từ bao giờ, hiện đang đứng ở chỗ giao điểm giữa ống thép và vách đá, vươn tay về phía tôi.

"Đừng có cười tôi..."

Cam Linh kéo tôi lên được rồi, bên trên là một con đường nhỏ cực kỳ chênh vênh. Tôi thật sự không tưởng tượng nổi ai là người đầu tiên phát hiện cái lộ trình quỷ quái cỡ này, giống như là mấy đứa nhỏ liều lĩnh không thèm khám phá chỗ mới bằng đường lớn bằng phẳng, mà chọn lối tắt quái đản người ghét chó còn ngại rồi đâm đầu vào... Nhưng lúc sau thì dễ đi hơn hẳn, không bao lâu thì chúng tôi đã đi đến đoạn lưới sắt kia.

Nếu Cam Linh muốn tôi leo qua cái lưới sắt này với cô ta thì tôi sẽ mắng cô ta té tát cho mà xem.

"Đây là... hơ, chỗ hẹn à?" Tôi tựa người vào lưới sắt, ngón tay thò qua mắt lưới.

"Cô thấy tấm biển đó không?" Cam Linh chỉ vào một tấm biển gỗ treo trên đầu kia rào sắt.

Tôi nheo mắt, Cam Linh đã đọc nội dung trên đó ra: "Mạng sống rất đáng quý, cấm nằm trên đường ray. Cộng đồng cần chung tay gìn giữ an toàn giao thông đường sắt."

"Cô muốn đi đâu vậy?" Tôi vẫn chưa nhìn thấy rõ cái gì, Cam Linh nói: "Năm nào cũng có vài người huyện Năng mò tới đây nằm trên đường rầy tự tử, rồi sau đó họ treo cái biển gỗ kia lên. Đường đến nơi này rất hiểm trở, nhưng người đứng tuổi ở huyện Năng đều chơi xung quanh đây lúc nhỏ, mà cũng có mấy đứa nhỏ chết đuối ở con đập..."

Tôi không biết sao bỗng dưng Cam Linh lại khơi ra chuyện này, cuối cùng đã đến được chỗ hẹn rồi, lòng tôi chỉ nhớ đến ván cược kia, lời nói đã để sẵn trên miệng để chuẩn bị bày ra bất cứ lúc nào.

"Mỗi khi cảm thấy cùng đường bí lối thì tôi đều chạy tới đây, cùng lắm thì... trèo lên, đặt cổ trên đường ray là xong. Nhưng mà mỗi lần vất vả cật lực đến chỗ này, nghĩ lại cuối cùng chỉ để nằm xuống, thì tôi lại ngang bướng không cam lòng, và thế là tôi có thể nghĩ ra cách khác."

Bây giờ mắt tôi mới sáng ra, thì ra cô ta tới đây tìm đến cái chết.

Người phụ nữ điên cuồng cố chấp này hành động quá cực đoan, không hề để tâm đến suy nghĩ của người khác, lại còn hồn nhiên không sợ chết - tôi cảm thấy may mắn vì mình đã lấy hết can đảm đi theo Cam Linh trong cơn bồng bột nhất thời.


Mặc dù nếu không có tôi, thì có lẽ cô ta vẫn sẽ đến đây, đứng sau lưới sắt tự ngộ ra chân lý, và rồi vẫn sẽ quay trở lại giống như những lần trước đây.

Nhưng nếu một người vẫn luôn mãi thử lấp ló ở trước cửa tử, cứ lấy cái chết của chính bản thân vặn tới vặn lui như vắt kiệt cái khăn lông thế này, thì sức lực của người đó một ngày nào đó cũng sẽ khô cạn.

"Này... Nguy hiểm lắm đó! Cô..."

Tôi còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện cá cược gì nữa, cái con người này cứ luôn muốn đấu đến cùng với kẻ khác. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói kẹt cứng trong cổ họng, chẳng nảy ra được câu cú gì có trật tự cả.

Người phụ nữ tóc hoa râm mặc cái áo hoodie đen, vừa hay có tác dụng chống lạnh vào đêm tối, thản nhiên thả tầm mắt vào bên trong tấm lưới. Đường ray tựa như hai cọng mì sợi căng ra, treo trên vô vàn chiếc đũa ngắn ngủn.

"Liều mình làm chuyện nguy hiểm thì sẽ thực hiện được mục đích."

"... Cô không thể nói như vậy, khiêu khích chuyện nguy hiểm thì nguy hiểm sẽ gõ cửa, tôi vẫn là... tôi không thể đồng tình với chuyện này. Cô cảm thấy vô vọng, nhưng không chừng người khác thấy vẫn còn đường ra thì sao? Cô thử tâm sự với bạn bè, nói chuyện với người nhà xem sao? Biết đâu họ có thể cùng giúp cô nghĩ cách đấy..." Tôi cố đưa ra những câu khuyên lơn khô khan, nhiều khi có vị phụ huynh mất bình tĩnh nóng nảy với tôi, thế là tôi cũng thủ sẵn một số câu nói ứng phó với họ.

Nhưng mà dường như những lời này không thể áp dụng được cho Cam Linh - một con người với lòng dạ sắt đá có thể lẻ loi một mình lần ra đường ray xe lửa trong đêm khuya để kết liễu cuộc đời mình, người như vậy thật sự là khác cả trời vực so với cuộc sống của tôi, là cọng gai nhọn lăn trên cái bong bóng kẹo cao su tôi thổi ra.

"Cô làm chuyện liều lĩnh là có thể thực hiện được mục đích," Cam Linh nhấn mạnh lại lần nữa, mỉm cười với tôi, "Từ bỏ báo thù... thật sự là rất khó, tôi sẽ thử xem."

Chao ôi.

Bỗng nhiên...

Tôi bị choáng ngợp bởi tin mừng đầy bất ngờ này, Cam Linh nói từ bỏ à? Cam Linh không báo thù nữa sao? Vậy cũng tức là tôi không cần nói cho cô ấy hung thủ là ai nữa phải không? Cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo vốn có, cơn lũ đang chảy ầm ầm kia biến thành dòng chảy dịu nhẹ, mỗi ngày lập tức trở nên bình thản nhẹ nhàng rồi sao?

Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?

Tôi đứng dại ra, mắt Cam Linh vẫn cứ nhìn về phía trước, tựa như cái tươi cười vừa nãy là ảo giác.

Một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Từ bỏ báo thù, cách nói này không chính xác lắm... Từ bỏ giết người đi, được rồi, tôi sẽ không giết người. Nhưng tôi... vẫn muốn biết được kẻ sát nhân là ai, tại sao lại được tha tù trước hạn, tôi muốn hỏi tại sao hắn lại chạy đến nhà trẻ giết con gái Trịnh Ninh Ninh của tôi. Có thể hai bên sẽ nói không thông với nhau, nhưng tôi vẫn muốn được biết, hoặc là tận mắt nhìn xem khuôn mặt đó trông như thế nào, có khi lại được tát hắn mấy cái cho đã hận thì sao? Con bé đã chết rồi, không còn đường cứu chữa nữa rồi... Tôi thật là hận, giá như tôi rời đi trễ mấy ngày, hay là thẳng tay đánh con bé hôn mê rồi bỏ bao tải mang đi... Đều là do tôi không tốt."

Người chết đã vĩnh viễn đi xa, tôi và Cam Linh chẳng hề có khả năng làm sống lại một sinh mệnh đã sớm rời khỏi trần thế.

Tôi và Cam Linh đang trôi giạt trên con thuyền mang tên là tự trách, nước ăn rất sâu, bốn bề mênh mông biển khổ.

Nhưng mà, hôm nay Cam Linh thẳng thắn bộc lộ ý nghĩ của cô ấy với tôi, không phải với nụ cười chế giễu trắng trợn, không phải bằng lời nói dối che che giấu giấu, mà với lời bày tỏ chân tình như là đang tâm sự với bạn bè, dẫu rằng cô ấy vẫn không bỏ ý định tìm được hung thủ...

"Cô Tiểu Khương này, tôi sẽ không giết người, vậy cô nói cho tôi biết hung thủ là ai đi?" Cam Linh vẫn cứ kiên trì đặt câu hỏi.

"À... Về vụ ân xá trước hạn..." Tôi vội vàng bắt kịp đề tài mới của Cam Linh, "Thật ra thì tôi cũng không chắc chuyện này lắm, không phải là tôi cố ý qua loa với cô đâu... Là vầy, bởi vì tôi là nhân chứng... có người bạn nói với tôi là có thể tên đó sẽ được tha tù sớm, dặn tôi cẩn thận một chút. Tôi cũng không biết chính xác có phải hắn sẽ được thả sớm hay không nữa... thông tin không chắc chắn lắm."

"Ai nói với cô là có thể kẻ sát nhân sẽ được tha sớm vậy?" Thật đúng là Cam Linh, lập tức chộp lấy thông tin quan trọng nhất trong lời nói của tôi.

"Cam Linh..." Tôi không biết phải nói thế nào nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng tỏ vẻ cự tuyệt. Người đó đã về hưu, gia đình cô ấy cũng không cư ngụ ở huyện Năng, chính tôi còn không muốn tới làm phiền nữa chứ đừng nói là Cam Linh.

Một tia sáng le lói ánh lên trong đôi mắt của người phụ nữ đối diện, tôi lại không đành lòng rồi.

Bỗng nhiên có đoàn tàu lửa vụt đến, chẳng có dấu hiệu báo động trước gì cả. Một cơn gió tạt ngang ép chúng tôi vào lưới sắt, hệt như hai mảnh giấy bị gió thổi đập vào mặt kính.

Tôi nhắm mắt lại, không biết đã qua bao lâu.

Tiếng côn trùng ríu rít vang vọng, và tiếng nước róc rách thổi qua lỗ tai. Tôi lại mở mắt, Cam Linh nắm chặt cái lưới sắt ngã ngửa về phía sau; cô ấy đã leo lên đó được nửa đường, hiện tại đang treo mình trên đó, cả tấm lưới oằn mình lạo xạo.

"Đến lúc tôi phải về nhà rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa." Tôi nói xong thì quay lại con đường cũ, bỏ lại Cam Linh và hết thảy sự việc đêm nay ở phía sau.


Tôi tựa như xấp đề thi niêm phong kỹ càng, ngay cả giáo viên cũng không được mở ra trước giờ làm bài; và Cam Linh là thí sinh không đủ tư cách, bị tôi thử thách hết lần này đến lần khác. Đến đây đi Cam Linh, cô đang thật lòng buông bỏ chuyện giết người trả thù, hay chỉ là ngon ngọt lừa gạt làm tôi nói ra danh tính hung thủ vậy? Cô càng có quyền được biết tên hung thủ hơn tôi, cô là mẹ của đứa bé, tôi có thể nói cho cô biết điều đó, tôi sắp nói ra điều đó cho cô rồi.

Tôi sợ tôi sẽ nói ra quá sớm.

Tên họ hắn đã bị tôi treo trên đèn lồng, chờ Cam Linh tự mình đến lấy.

"Khương Tiểu Hồi - " Cam Linh hô lên từ đằng sau.

Tôi ngoái lại, xoa cánh tay lạnh lẽo, lòng thầm lo lắng sáng mai mình sẽ dậy không nổi.

Cam Linh nổi cơn thịnh nộ vì tức tối, chỉa vào tôi hét to: "Cô có bản lĩnh thì giấu tịt trong bụng suốt đời luôn đi, cô đừng có nói nữa, để tôi tự tìm luôn đi! Cô rất là ngon phải không! Cô ngon quá rồi chứ gì nữa! Tôi còn tưởng cô là đứa nhóc nhát cáy, hiền lành ngoan ngoãn gì, khá lắm, thì ra là cô tính hết rồi phải không! Cô lấy quyền gì mà khuyên tôi từ bỏ trả thù vậy! Cô là ai chứ! Đức mẹ Maria à! Tôi đi giết người thì mắc mớ gì tới cô hả!"

Cũng không biết đây là phản ứng của Cam Linh với thái độ vừa rồi của tôi, hay là đã lường trước mọi việc từ lâu mà vẫn đang giả ngơ, bây giờ thì mượn cớ tính sổ nợ cũ.

Tôi ý thức được là không phải cô ấy đang thật sự mắng tôi, cô ấy chỉ đang nổi nóng. Cam Linh leo xuống lưới sắt, không nói không rằng tóm chặt cánh tay tôi, vẫn mang thái độ cứng rắn vô tình như trước. Trong đêm đen Cam Linh phát cáu nổi điên, còn ban ngày thì trầm mặc tăm tối, khuôn mặt chất chứa đầy sự giận dữ với vẻ cứng đầu của tôi, phăm phăm lôi tôi đi về phía trước.

"Chính cô nói sẽ không giết người mà..." Tôi nằng nặc nhấn mạnh.

Cam Linh hơi hé miệng, vẻ mặt không nói nên lời, chỉa ngón tay vào tôi, mày cau lại thật lâu mới xả ra nụ cười bực bội: "Được rồi."

"Cô đã hứa thì phải giữ lời đó."

"Hừm."

Cuối cùng lòng tôi cũng được yên ổn, cơn mỏi mệt phun trào lên tựa như con suối, lập tức tưới người tôi ướt nhèm. Sức lực và lòng can đảm của cả đời đều bị dùng cạn sạch cả rồi, giờ mà còn phải men theo đường cũ trở về nữa sao? Tôi vừa buồn ngủ, vừa mệt, lại vừa lạnh, đặt mông bệt xuống đất.

Cam Linh chỉ vào đầu gối cô ấy, bảo rằng vết bầm do đỡ tôi từ dạo trước còn chưa tan, thế mà giờ tôi lại muốn té, tôi là cái bình sứ thành tinh chắc rồi.

Tôi không dám phản bác, nheo mắt suy nghĩ một lát, tức tốc tua lại trong đầu những gì xảy ra trong cái kì nghỉ quỷ quái hoang đường vừa qua, bao gồm cả buổi đêm yên tĩnh này.

Trong đợt nghỉ Quốc tế Thiếu nhi, tôi đã thuyết phục được Cam Linh từ bỏ việc giết người.

Nhưng mà cô ấy vẫn khăng khăng muốn nghe được tên họ hung thủ.

Tôi sẽ nói cho Cam Linh ngay khi tôi chắc chắn rằng cô ấy thật sự sẽ không trở thành kẻ giết người.

Trải qua một kì Tết Thiếu nhi, Trịnh Ninh Ninh trên trời có linh thiêng sẽ kinh ngạc phát hiện rằng, cô Tiểu Khương hèn nhát vô dụng cuối cùng cũng làm nên chuyện có ích. Mà tôi cũng phát hiện Cam Linh đúng là không phải kẻ mất trí như lời cô ấy nói.

Tôi vẫn chưa hiểu hết về cô ấy, tôi không biết mẹ của Trịnh Ninh Ninh là người như thế nào - tôi muốn mượn những điều này để tìm hiểu thêm về Trịnh Ninh Ninh.

Có lẽ cô bé không phải là dạng con nít ngoan ngoãn, tính cách không rộng rãi hoạt bát, bề ngoài không đáng yêu xinh xắn, không có hoàn cảnh cần được thầy cô thông cảm, không có sở trường đặc biệt làm tôi chú ý; nhưng nhất định cô bé có suy nghĩ của riêng mình, ngỗ nghịch với mẹ ruột, nhưng vâng lời, ngoan ngoãn với bà nội, và đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cuộc đời của mình...

Như thể khung cảnh bên ngoài chốn lao ngục đang lộ ra vẻ mặt thật của nó với tôi, để tôi thấy rõ bí ẩn nơi bên ngoài ấy.

Cam Linh muốn biết thông tin hung thủ từ tôi.

Nào chẳng phải tôi cũng xem cô ấy như chiếc chìa khóa ngược dòng về quá khứ, để ngắm nhìn đứa trẻ kia thay cho tôi lúc bảy năm trước sao.

Gắng gượng chống người dậy, tôi không biết mình trở về bằng cách nào nữa. Tôi chỉ biết vào lúc bốn giờ sáng, Cam Linh nắm cái điện thoại của tôi trong một tay, và tay còn lại thì nửa kéo nửa đỡ tôi ném vào phòng ngủ. Tôi dùng cả hai tay hai chân bò lên giường, đá văng giày ra, chui tọt vào chăn rồi nhắm tịt mắt.

Trong cơn mơ mơ màng màng, hình như Cam Linh có nói gì đó bên tai tôi, nhưng tôi không nghe rõ, dường như lại còn có câu cảm ơn nữa.

Tôi đáp lại, không có gì đâu, cô nhớ đóng cửa sổ cẩn thận đó... Cô cứ tùy ý ngồi đâu cũng được...

Cuối cùng chúng tôi có nói gì nữa hay không thì tôi cũng không rõ, lúc sau đồng hồ báo thức rền vang, tôi hất tay phủi nó ra ngoài, ngủ đến long trời lở đất, khi tỉnh lại đã là mười một giờ ban trưa. Cam Linh đã biệt tung biệt tích; điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ hiệu trưởng, ba cuộc từ Chu Nhị Đình, còn danh sách thông báo từ WeChat thì dài sọc hệt như cái hộp thư bị nhét quá đầy, để rồi những lá thư chịu không xiết phải mọc cánh ào ào thoát ra.

Tôi day day cái đầu đang nhức bình bịch của mình, với lấy cái điện thoại và bắt đầu hồi tưởng chuyện đêm qua tôi dở chứng bám theo Cam Linh, rồi bị dụ dỗ ra khu đất hoang, bây giờ toàn thân rệu rã hệt như bị cái chày cán bột quất vào người mười mấy lần.

Cô ấy nói sao ấy nhỉ? Từ bỏ báo thù đúng không?

Dòng tin ở tuốt tận cùng con thác là từ Cam Linh:

Lâu rồi không vận động nên chắc là hôm nay cô đứng lớp không nổi đâu, xin nghỉ luôn đi. Ngại quá.

Hôm qua cũng là Cam Linh khăng khăng bắt tôi ra đường ray, một hai muốn giới thiệu hành trình đi tìm thần chết của mình, ngại cái gì mà ngại vậy chứ! Rõ rành rành là cô ấy chả có tẹo xấu hổ nào, cố tình nắm lấy việc tôi theo dõi cô ấy rồi tùy ý làm bậy.


Tôi thảy cái biểu tượng cảm xúc tức giận sang.

Một phút sau, Cam Linh gửi qua một bức ảnh, tôi dụi mắt nhìn cho kĩ, thì ra là áo gilê đồng phục màu đỏ của siêu thị Gia Hưng: cô ấy đang đứng trên chồng đồ uống Jianlibao, tay giơ điện thoại ra phía trước tự chụp đồng phục của mình (2).

Khương Hồi Hương: Cô tìm được công việc nhanh quá vậy!

Cam Linh: Bí quyết riêng, làm nhân viên kiểm hàng đó (3).

Rất có thể cái bí quyết của cô ấy là ông chú giữ xe già què chân nọ rồi.

Khương Hồi Hương: Cô hại tôi vố này đau quá, bây giờ tôi tê nhức cả người, đi đứng còn không xong. Ai cũng đang tìm tôi, còn tôi thì ngủ quên mất.

Cam Linh: ... Tự cô tìm tới tôi chứ bộ.

Khương Hồi Hương: Sao tôi biết cô đi xa vậy đâu?

Cam Linh: Đáng đời, ai bảo hàng ngày cô không chịu tập thể dục.

Khương Hồi Hương: Đang soạn tin nhắn.

Tôi nhập một lô một lốc những con chữ, bỗng sáng trí nhận ra đây là thời cơ tuyệt hảo để tìm hiểu thêm về Cam Linh:

Nói chứ phụ nữ huyện Năng ít tập thể hình thật, có ai rắn chắc như cô đâu.

Cam Linh: Tôi còn từng luyện kungfu nữa đó.

Khương Hồi Hương: Thiếu Lâm tự à? Cô là người Hà Nam sao (4)?

Cam Linh: Không phải.

Cam Linh: Tôi làm việc đây, không chat nữa đâu.

Cam Linh: Lo siêng năng kiếm tiền đi.

Là ai nào đang rề rà ngăn tôi kiếm tiền vậy hả! Tôi cau mày nhìn điện thoại chòng chọc, lần lượt trả lời tin nhắn của mọi người. Đôi chân đã không còn là chân của tôi rồi, kinh nghiệm rèn luyện thể chất mách bảo tôi rằng ngày mai nó sẽ càng đau hơn nữa.

Trả lời các tin nhắn xong xuôi hết, đến buổi chiều thì tôi nhận thêm mẩu tin mới.

Cam Linh: Câu hỏi hàng ngày đây: Ai là kẻ giết người vậy?

Khương Hồi Hương: ... Tôi không nói đâu.

Cam Linh: Phải làm sao thì cô mới chịu nói thế?

Khương Hồi Hương: Sau này tôi sẽ nói.

Cam Linh: Lúc nào?

Khương Hồi Hương: ......

Cam Linh: Lúc nào?

Cam Linh: Cô tính nói lúc nào vậy?

Cam Linh: Cuối cùng cô cũng buông lỏng rồi.

Cam Linh: Tôi chờ cô đó.

Cam Linh: Tôi chụp ảnh màn hình rồi.

Ngay sau đó, chuông báo cuộc gọi đến réo ầm lên.

Cái điện thoại nằm trên ga trải giường đing đong kêu gọi, Cam Linh ngửi được một tí mùi tanh là ngoạm vào thật chặt, tuyệt đối không nhả ra.

Tôi cũng hết cách với con sói cái này, tự chuẩn bị tâm lý một chút, lấy mền bịt cái điện thoại lại, rồi vội vàng cầm nó lên và ấn phím nghe máy.
 
Chương 65: C65: Tòa nhà sụp đổ


Trên đường thiên lý

(Tố Hữu)

(trích)

Có ai bảo ta dại khờ không nhỉ

Khi ta không biết sợ quỷ trên đời?


Ta sinh ra là để làm người

Không sợ chết, bởi vì ta dám sống.

Đường thiên lý, càng đi càng rộng

Ngoảnh lại nhìn, phút bỗng đã mười xuân


Sáng nay xuân lại tới, đẹp muôn lần

Như em vậy, hỡi em quàng khăn đỏ...

- ------

Tạp văn Khúc ba mươi (Nguyễn Ngọc Tư):

"Tụi nhỏ không biết, thật sự của Tết là bữa ba mươi này. Khi tụi nhỏ mặc bộ đồ mới đi khoe dài dài xóm, khi ba và anh tắm táp xong ra hàng ba ngơ ngẩn ngắm hoa sao nhái đốt lửa vàng run rẫy trước sân, khi má nhốt than trong những bếp lửa tàn, khi chị đứng chải tóc trước gương, thì Tết đã chớm hết, Mùng Một, Mùng Hai là Tết phai; Mùng Ba Mùng Bốn Tết tàn.

Tụi nhỏ không biết, mãi về sau, khi lớn lên, trong ký ức Tết ấu thơ, những ngày mùng rất nhạt, đơn điệu, chỉ chơi và chơi. Nhưng bữa ba mươi luôn sống động, lung linh những mồ hôi, những nụ cười, những khoan khoái, những ngọt ngào..."
 
Chương 66: C66: Em là thỏ


Everyday I love you - Boyzone

It's a touch when I feel bad


It's a smile when I get mad


All the little things I am

Everyday I love you
 
Chương 67: C67: Tháng ngày đánh cắp được


Tình yêu là đôi mắt người yêu (Lê Minh Sơn dịch)

Tình yêu là mắt tình nhân

...linh hồn là rượu

...chất cần cho tim.

Tình yêu là một đoá hồng.

Trái tim mở lúc hừng đông chan hoà

cho nàng trinh nữ hôn hoa

...ngực nàng để đặt lên hoa hồng này.

Tình yêu là nụ cười hiền

trên đôi môi đẹp hồn nhiên của người.

Tuổi xuân khi đã yêu rồi...

là quên hết cả việc đời đang mang...

...hầu như cuộc sống

hoàn toàn...

chỉ mơ với mộng miên man ngọt ngào.

- --------

Love is the lover's eyes (thơ Kahlil Gibran)

Love is the lover's eyes


....and the spirit's wine

....and the heart's nourishment.

Love is a rose.

Its heart opens at dawn

and the virgin kisses the blossom

....and places it upon her breast.

Love is the gentle smile

upon the lips of beauty.

When youth overtakes love....

he forgets his toil....

....and his whole life becomes

a reality....

of sweet dreams.

- -------------

Cam Linh nhận việc ở siêu thị Gia Hưng nhanh như chớp, buổi tối trắng trợn mang về phúc lợi của nhân viên.

Ở nơi tôi không thể nhìn thấy thì Cam Linh vẫn luôn làm việc nhanh nhẹn, bận rộn cả ngày lẫn đêm. Quầng thâm dưới đôi mắt cô ấy ngày càng đậm, làm cho khuôn mặt càng có vẻ u ám như Thạch Cơ Nương Nương (1). Cam Linh lấy mũi chân móc cái ghế lại đây, ngồi khoanh tay đối diện tôi: "Cô bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi."

"Nhưng mà cô ấy đã kể hết cho tôi rồi... Cô ấy còn hỏi tôi..."


"Vậy cô ủng hộ cô ta à? Vụ bắt cá hai tay ấy."

Tôi cứ ngần ngừ mãi, cuối cùng lắc đầu rất khẽ.

"Cô thấy đó." Cam Linh phán, hất cằm ra hiệu tôi tự suy nghĩ đi.

Chỉ chốc lát là tôi sáng mắt ra: "Ý cô là thật ra cô ấy chỉ muốn nghe câu đồng tình khi tâm sự với tôi phải không?"

"Đúng đó."

Tôi hiểu ra rồi. Nhưng Chu Nhị Đình là bạn của tôi, tôi đắn đo hết mọi ngóc ngách, nhớ lại đủ chuyện trong hiện tại và quá khứ nhằm tìm được vài chứng cứ để thuyết phục bản thân, may sao những lời kể vừa nãy cũng có sức nặng nhất định trong việc bảo vệ quan điểm của cô ấy.

Cam Linh không cho tôi thời gian nghĩ tường tận, đá vào khung giường: "Tôi đến gặp cô trực tiếp là để hỏi chừng nào thì cô mới nói cho tôi vậy?"

"Cái gì thế?"

"Chuyện kẻ gây án đó."

"Tôi sẽ nói cho cô... chờ tôi..." Tôi kéo căng thanh thước cuộn thời gian, chưa chọn được khoảng nào cụ thể thì Cam Linh đã nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: "Cô nuốt vào bụng chờ đến lúc trời sụp, chờ đến hết đời luôn đi cho rồi!"

"Không có... Tôi..." Tôi cũng không biết nên nói với Cam Linh thế nào nữa.

"Tháng này hả?" Cam Linh như đang cò kè với tôi, thấy tôi lắc đầu thì thư thả hơn một tí: "Vậy thì tháng sau à?"

"Năm sau đi..." Tôi ngập ngừng ngóng nhìn đối phương, Cam Linh bật phắt dậy, tôi che đầu cuộn tròn trên giường, đối phương chỉ bất ngờ ụp chăn lên người tôi.

"Cô cứ trốn xem, tháng giêng năm sau mà cô không nói là tôi giết cô." Ngón tay Cam Linh chọc thật nhẹ vào mặt tôi qua lớp chăn, còn tôi bị trùm kín mít không thể thốt ra lời nào. Cam Linh lại xốc chăn lên: "Ký tên ấn dấu tay đi, cô phải giữ lời đó."

"Giữ, giữ, nhất định là tôi sẽ giữ lời mà." Trước khi qua năm sau, tôi cần hoàn toàn tin được rằng Cam Linh sẽ không đi giết người, nên tôi phải biết được thật nhiều thông tin về cô ấy, về Trịnh Ninh Ninh, và về rất nhiều việc liên quan đến gia đình họ.

Cam Linh buông tay ra: "Được, vậy cô lặp lại lần nữa đi, để tôi ghi âm lại."

Tôi bị buộc phải nói vào điện thoại: "Tôi, Khương Tiểu Hồi, chắc chắn sẽ nói cho Cam Linh về kẻ sát nhân vào tháng một năm hai ngàn không trăm hai mươi ba."


Đối phương vừa lòng hả dạ lưu lại dữ liệu: "Thế tôi đây không quấy rầy cô nữa... Đợi đến tháng giêng năm sau..."

Ơ kìa? Tôi cuống quýt nhảy vào: "Vậy năm nay cô không tới tìm tôi nữa sao?"

Lúc trước không phải cô ấy còn làm căng làm dữ muốn chết à, sao tôi chỉ buông câu hứa hẹn đầu môi thôi mà cô ấy đã thả tôi tự do thế này? Lỡ đâu tôi chạy trốn đi nơi khác thì làm sao!

Cam Linh hơi sững ra, cuốn cái chăn lại rồi chồng lên lòng bàn chân tôi: "Rời giường đi cô, ngủ đến độ bị ngố rồi hả."

"Câu đảo ngược sao... cô là người Sơn Đông à (2)?" Tôi hối hả bắt lấy cơ hội chót để đào thêm chút thông tin, còn Cam Linh thì đặt một tay dưới cánh tay tôi, gạt tôi xuống như gạt ra con chó chết.

"Không phải! Mắc mớ gì đến cô, bớt tọc mạch đi."

"Cô thật sự yên tâm vậy sao? Lỡ đâu tôi trốn mất..."

"Tôi chưa có nói là sẽ không tới."

Dường như Cam Linh hơi mệt mỏi, đẩy tôi từ trên giường ra ghế xong thì ngồi bên mép giường. Cô ấy luồn ngón tay vào giữa tóc vuốt vài cái, ngẩng đầu liếc tôi, vẻ mặt chần chừ muốn nói điều gì đó, rồi lại dùng ngón tay chải tóc, lại nhìn tôi thêm một lát, cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi cũng bắt đầu hoảng hốt: "Vậy cô nói cô không làm phiền tôi..."

"Cô khùng hả."

Tôi không nói nữa. Lúc đầu thì tôi né Cam Linh như né tà, bây giờ thì y hệt đứa bị chứng Stockholm cứ nài nỉ người ta đến tìm mình (3) - nhưng tôi không được trông chờ à, nếu lỡ cô ấy lén đeo bám người khác, quyết định lật lọng giết người thì tôi phải làm sao đây? Nhưng mà nửa năm này tôi sẽ không cung cấp thông tin kẻ sát nhân cho người ta, người ta có lý do gì tới tìm tôi đâu?

Ôi.

Vì thế, tôi cất tiếng hỏi: "Vậy, vậy nếu không thì... tôi đi tìm cô đi?"

Núi không đến với tôi, thì tôi đi theo núi vậy (4).

Cam Linh vò tóc càng mạnh hơn nữa, mái tóc hoa râm kia giống như tấm vải sọc bị chà đi xát lại thật nhiều lần, màu sắc và hoa văn thay đổi ba bốn lượt, và dừng lại khi bị Cam Linh kéo căng ra.

Cuối cùng, Cam Linh lên tiếng: "Cô thật sự là... tùy ý cô đi, cô muốn thế nào cũng được."

"Ừm, vậy cô vẫn còn ở huyện Năng phải không?"

"Ừ."

"Được rồi."

-


Thông báo: Mình đang làm một thí nghiệm dài hơi: kể từ lần đăng sau, trong khoảng 12-36 giờ đầu tiên thì chương mới sẽ có nội dung khác hoàn toàn, hoặc là lặp lại chương cũ (thời gian có thể xê xích một chút). Điều này có thể hơi bất tiện, mong các bạn thông cảm nhé:D

-

Cam Linh ném cho tôi ánh mắt vừa xem thường vừa bó tay. Rõ ràng cô ấy lấy được bản ghi âm lời hứa của tôi, nhưng mà cứ như là bị thua trận, kéo lê cái đuôi nặng nề đang cụp xuống lúc rời đi, tiếng đóng cửa cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều. Từ cửa sổ nhìn xuống, có bóng dáng một người phụ nữ với cõi lòng nặng trĩu bước ra cửa khu dân cư, tôi niết kính cửa sổ ra tiếng kin kít cọt kẹt làm lồng tiếng cho Cam Linh, như thể cô ấy đang đi giày con nít vậy.

Có dạo đám nhỏ chết mê chết mệt với loại giày có đèn dưới đế, lại còn có thể phát ra nhiều loại âm thanh, trông rất là vui tai thích mắt.

Lúc tôi còn dạy ở trường Cây Mận, trong lớp có một cô bé và hai cậu nhỏ mang loại giày này, ánh sáng lấp loáng dưới chân, khi chạy còn phát ra tiếng động. Trong giờ học, tụi nhỏ không cưỡng lại sự hào hứng mà liên tục đạp vào ghế, cúi đầu xuống phía dưới gầm bàn, dẫm chân mấy cái là đèn lại lóe sáng, mặt mấy đứa nhỏ ai nấy đều bừng cả lên. Sang tuần thứ hai thì có nhiều đứa trẻ mang loại giày này hơn, trào lưu nhanh chóng lan rộng thêm. Có điều loại giày này rất dễ hư, cho nên chẳng mấy chốc là ánh sáng từ tất cả các đôi giày đều tắt ngóm như là có hẹn trước với nhau, và rồi trào lưu lụi tắt.

Mùa xuân năm nay phong trào này lại sống dậy ở trường Ánh Sáng, cô bé Nghệ Hàm dẫn đầu xu hướng thời trang với đôi giày phát sáng, đồng thời còn cao cấp hơn trước đây ở chỗ chỉ cần chạm vào nút ở đế giày là ca khúc "Let it go" sẽ vang lên.

Trào lưu này đã phổ biến từ khi tôi còn là đứa nhỏ, rồi vẫn lưu hành đến tận bây giờ. Cậu bạn tiểu học ngồi cùng bàn với tôi mang đôi giày thể thao màu đen có thể phát sáng và lôi kéo tầm mắt của tôi; trong khi tôi chỉ có đôi giày vải đen bà ngoại làm cuộn tròn quanh ngón chân, tôi có cảm giác dường như đôi chân mình mờ xỉn đi trong ánh sáng hút mắt kia.

Tôi vác sự ghen tị đối với đứa trẻ khác về nhà, dọn trống cặp sách đi, và đồng thời cũng dốc bầu cảm xúc mình rỗng không.

Biết ơn tất cả những gì mình có, đồng thời không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, đây là nguyên tắc của gia đình tôi. "Biết đủ là hạnh phúc", tôi hiểu đó là điều tốt.

Gia đình tôi được trời phú cho khả năng có thể gánh vác được đủ loại chi phí trong cuộc sống.

Chúng tôi nhận thầu một vườn cây ăn trái sum suê, quả mơ to sai trái đầy sân, mỗi năm tiền lời từ thu hoạch lên tới năm mươi ngàn tệ, đó là con số cực kỳ ghê gớm (5). Nhưng ba mẹ tôi lấy khoản đó làm tiền tiết kiệm, rồi lại cho rất nhiều người mượn mà không hề thu một đồng lợi tức nào một cách khó hiểu. Ba mẹ tôi là người tốt bụng, tất cả các cô dì chú bác tới vay tiền cũng là người tử tế, tuy rằng có khi không trả được nợ, nhưng họ luôn thay chúng tôi lo lắng chăm nom việc của vườn ăn quả, và còn chia sẻ chỉ đồ tốt trong chính nhà mình cho chúng tôi.

Chúng tôi được Đức Chúa ban phước, những quả mơ trong vườn rất to và căng tròn, nước mơ rơi vãi khắp nơi. Những quả mơ lớn cỡ nắm tay đặt trong thùng thế nào cũng không bị dập, và nếu chọn bất kỳ trái nào bổ ra cũng sẽ không có sâu bên trong.

Tôi được lớn lên trong sự dư dật đủ đầy, từ lúc chào đời trong mùi thì là nồng đượm đến nay thì tôi chưa từng thăm lại bệnh viện, không dạo qua cửa tiệm quần áo, vì có người đến cho tôi quần áo con gái họ, mà bà ngoại tôi cũng biết may đồ vá áo. Thức ăn thức uống nhà tôi không thiếu thốn gì, tôi cũng không phải xoắn xuýt bất an chờ ngoài cửa phòng học để nghĩ cách nói với thầy cô rằng mình không đóng được học phí hay các khoản phụ phí khác.

Với tôi thì đôi giày phát sáng kêu kin kít kia vẫn luôn là đồ vật thuộc về một thế giới khác, thế giới đó không có hào quang của Đức Chúa, mà chỉ có thể dựa vào ánh sáng xa lạ ấy để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn - mãi cho đến khi tôi nhận ra rằng, thế giới của tôi cũng tràn ngập những tiếng vang kẽo kẹt như thế. Đức Chúa vắng mặt, hai đấng sinh thành tốt đẹp của tôi qua đời chỉ vì không chịu cho một người đàn ông vay tiền, rõ ràng tên kia cũng là tín đồ của Chúa, nhưng lại bị ác quỷ xúi giục leo lên xe ba mẹ tôi và chờ đợi trả thù.

Mọi người xung quanh đều nói chắc chắn là tên đó bị quỷ ám.

Nhưng tôi không tin, tôi bỏ ngang lớp thần học, và nói chuyện với Chúa.

Hà cớ gì mà tín đồ Đức Chúa lại làm chuyện như thế chỉ vì ba ngàn đồng bạc chứ (6)? Tại sao con dân đã trung trinh thờ phụng Người không một lời oán thán hơn hai mươi năm qua mà lại nhận được kết quả thế kia?

Cuộc trò chuyện kéo dài tận ba tháng, tôi lấy rìu chặt đứt cây thập tự trên ngôi mộ, từ ngày đó trở đi không tin vào Đức Chúa nữa.

Bất công, oán hận, tôi có thể cảm nhận được tâm tình của Cam Linh - và cảm nhận đến cực độ sâu sắc. Nếu cô ấy là con dao giết người sắc lạnh, thì chính tôi đây là vỏ dao bao bọc bên ngoài (7); khi hàn ý bốc ra ngùn ngụt từ cô ấy thì tôi là kẻ biết được trước nhất. Nhưng tác dụng của tôi là dùng để khuyên can cô ấy chớ có ra khỏi vỏ, chớ có vấy máu, tôi biết trong chớp mắt khi dao đã ra khỏi vỏ rồi, thì kết quả đã không thể cứu chữa được nữa.

Thật ra trước giờ tôi vẫn luôn muốn nói cho cô ấy biết hung thủ là ai, tôi muốn cho cô ấy được thỏa lòng toại nguyện, vì thế tôi không ngừng tự nhủ với chính mình rằng tôi không thể. Tôi nhắc nhở bản thân rằng, không được biến thành người mà tôi không biết - thật sự rất khó để là chính mình.
 
Chương 63: C63: Chuyện ban đêm


Áp bức

(Thơ Langston Hughes - Bản dịch của Pháp Hoan)

Bây giờ

Những giấc mơ

Không được phép sinh ra,

Và những khúc ca

Không được phép có mặt.

Trên vài vùng đất

Nơi sắt lạnh

Và đêm đen


Chiếm ngự

Nhưng giấc mơ

Sẽ trở về kháng cự,

Và khúc hát

Sẽ phát nát

Gông cùm.

Oppression

(Langston Hughes)

Now dreams


Are not available

To the dreamers,

Nor songs

To the singers.

In some lands

Dark night

And cold steel

Prevail

But the dream

Will come back,

And the song

Break

Its jail.
 
Chương 64: C64: Tôi rất sợ hãi


A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm Hoang Dại!

(thơ Emily Dickinson - bản dịch của Pháp Hoan)

A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm Hoang Dại!

Khi người ở bên ta

A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm sẽ phải

Hoá thành sự xa hoa!

Vô ích mà thôi - gió kia thổi tới -

Bờ vịnh của Con Tim -

Không cần gì nữa: Hải Đồ trôi nổi -

La Bàn cũng nằm im!

Chèo đến Thiên Đường - chèo qua Biển Cả

Rộng lớn và xa xôi!

Thả xuống mũi neo - đêm nay ta đã

Đậu yên ở trong người!

WILD NIGHTS - WILD NIGHTS!

(Emily Dickinson)

Wild nights - Wild nights!

Were I with thee

Wild nights should be

Our luxury!

Futile - the winds -

To a Heart in port -

Done with the Compass -

Done with the Chart!

Rowing in Eden -

Ah - the Sea!

Might I but moor - tonight -In thee!

- ------------------------------

Cam Linh xem lời khiêu chiến của tôi như trò đùa con trẻ, cười khẽ rồi tiến bước lên trước.


Tôi bất chấp tất cả, to giọng gọi với theo: "Vậy là cô đồng ý rồi phải không, nói lời phải giữ lấy lời đó."

Cô ta nhấc chân lên, nhoáng cái là bám vào vách đá, lanh lẹ như con thằn lằn dính chặt vào bức tường, kéo ra khoảng cách giữa chúng tôi.

Trước mắt là hai mảnh vách đá chìa ra hai bên, hệt như hai miếng rong biển dính vào thành nồi là vách đá hiện tại. Lúc tôi bước xuống mới phát hiện dưới vách đá đầu tiên có cái gờ rộng cỡ một viên gạch nhô ra, tuy hơi nhỏ và trơn trượt, nhưng vẫn có thể giúp tôi lấy thế bám chắc vào vách đá.

Bên dưới là dòng nước trắng xóa trong màn đêm, và một cảm giác lặng yên kì quái tràn ra giữa bản hòa ca của đám côn trùng lẩn khuất. Xương thịt của tôi mềm nhừ ra, đến độ tôi không đứng vững được, còn Cam Linh thì cứ ung dung nhích tới như đang đi bộ trên đất bằng, cười nhạo quyết tâm của tôi bằng cơ thể linh hoạt uyển chuyển của mình.

Quyết tâm của tôi tựa như người nhận được nhiệm vụ khẩn lúc hai quân giao chiến, tôi dùng hết sức bình sinh ruổi ngựa nghênh đón, mắng chửi quân thù, nhưng Cam Linh không thèm để vào mắt. Tôi là người chiến sĩ trên giấy vẽ, bị ràng buộc bởi đủ thứ luật lệ từ bốn phương tám hướng, chỉ có thể sống lại khi được ngòi bút của Mã Lương chạm vào; trong khi Cam Linh đã sớm uống no máu tươi của thực tại, nên dĩ nhiên là khinh thường và cũng không tiếp thu chiến thư của tôi (1).

Đúng là tiến không được mà lùi chẳng xong.

Ở đằng trước là màn đêm thăm thẳm, cần phải đánh đổ vô số bình mực, rồi lại pha loãng với nước còn một nửa mới được thế này; phía sau thì không có đường đi, mà cái con dốc từ dưới hất lên trên này vừa cao lại vừa dựng đứng chông chênh, ngút cả tầm mắt.

Đi xem đi.

Cam Linh không hề ngoái lại một lần, tôi thì vẫn luôn bám theo cô ta, một cái đuôi thì có tư cách gì bắt bẻ người phía trước sao mà đường gập ghềnh khó đi thế này? Nhưng mà cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa thì sao chứ? Tôi khó nhọc nhích tới, đất đá mấp mô dưới chân, sơ hở vướng víu một tẹo thôi là có thể trượt xuống.

Làm thế nào mà Cam Linh biết được con đường cheo leo hiểm trở này vậy? Có làm tiếp viên xe buýt thì cũng không thể nào nhảy từ trên xe xuống rồi trèo qua lưới sắt, mon men đến con đập dài thòng này phải không?

Lại tiến thêm một bước nữa.

Tôi dần vào guồng, chắc là đám rêu trong kẽ đá đã bị Cam Linh móc ra, tôi men theo dấu vết cô ta di chuyển lên trên, khoảng cách mấy chục bước đã bị rút ngắn đi một phần ba. Bàn tay tôi như phát triển thành cái màng, với những cái gai ngược mọc ra từ lòng bàn tay, chân tôi bước nhanh hơn.

Chợt Cam Linh quay đầu lại, cảnh báo: "Chậm lại một chút."

Thì ra khi cô ta đến quãng này cũng đã từ từ giảm tốc độ, tôi hơi khựng lại, rồi đến gần cô ta hơn nữa. Chúng tôi cách nhau một vòng tay, cô ta mím môi lại, tôi nhìn thấy một cái ống thép to lớn, không biết thò ra từ nơi nào, hệt như sợi tóc tự dưng đâm ra trên vách đá. Có điều phân nửa cái ống thép đó chôn chặt trong đất, phần còn lại rũ ra, Cam Linh đi thật chậm mấy bước, ôm lấy cái ống thép đang lơ lửng giữa trời kia, nâng người lên, đôi chân cũng gác lên theo.

Tôi dí sát người vào vách đá ngay tức khắc: "Tôi không làm được tôi không làm được tôi không làm được..."

Cam Linh bước lên cái ống thép kia, bỏ mặc tôi ngay tại chỗ.

Tôi chần chờ duỗi tay chạm thử vào ống thép, gỉ sắt bám đầy trên thân, nhưng độ bám vẫn còn rất tốt...

"Cô đang làm gì vậy? Đang bảo nó là 'Xin mày đưa tao lên trên đi' á hả?" Không biết Cam Linh trở lại từ bao giờ, hiện đang đứng ở chỗ giao điểm giữa ống thép và vách đá, vươn tay về phía tôi.

"Đừng có cười tôi..."

Cam Linh kéo tôi lên được rồi, bên trên là một con đường nhỏ cực kỳ chênh vênh. Tôi thật sự không tưởng tượng nổi ai là người đầu tiên phát hiện cái lộ trình quỷ quái cỡ này, giống như là mấy đứa nhỏ liều lĩnh không thèm khám phá chỗ mới bằng đường lớn bằng phẳng, mà chọn lối tắt quái đản người ghét chó còn ngại rồi đâm đầu vào... Nhưng lúc sau thì dễ đi hơn hẳn, không bao lâu thì chúng tôi đã đi đến đoạn lưới sắt kia.

Nếu Cam Linh muốn tôi leo qua cái lưới sắt này với cô ta thì tôi sẽ mắng cô ta té tát cho mà xem.

"Đây là... hơ, chỗ hẹn à?" Tôi tựa người vào lưới sắt, ngón tay thò qua mắt lưới.

"Cô thấy tấm biển đó không?" Cam Linh chỉ vào một tấm biển gỗ treo trên đầu kia rào sắt.

Tôi nheo mắt, Cam Linh đã đọc nội dung trên đó ra: "Mạng sống rất đáng quý, cấm nằm trên đường ray. Cộng đồng cần chung tay gìn giữ an toàn giao thông đường sắt."

"Cô muốn đi đâu vậy?" Tôi vẫn chưa nhìn thấy rõ cái gì, Cam Linh nói: "Năm nào cũng có vài người huyện Năng mò tới đây nằm trên đường rầy tự tử, rồi sau đó họ treo cái biển gỗ kia lên. Đường đến nơi này rất hiểm trở, nhưng người đứng tuổi ở huyện Năng đều chơi xung quanh đây lúc nhỏ, mà cũng có mấy đứa nhỏ chết đuối ở con đập..."

Tôi không biết sao bỗng dưng Cam Linh lại khơi ra chuyện này, cuối cùng đã đến được chỗ hẹn rồi, lòng tôi chỉ nhớ đến ván cược kia, lời nói đã để sẵn trên miệng để chuẩn bị bày ra bất cứ lúc nào.

"Mỗi khi cảm thấy cùng đường bí lối thì tôi đều chạy tới đây, cùng lắm thì... trèo lên, đặt cổ trên đường ray là xong. Nhưng mà mỗi lần vất vả cật lực đến chỗ này, nghĩ lại cuối cùng chỉ để nằm xuống, thì tôi lại ngang bướng không cam lòng, và thế là tôi có thể nghĩ ra cách khác."

Bây giờ mắt tôi mới sáng ra, thì ra cô ta tới đây tìm đến cái chết.

Người phụ nữ điên cuồng cố chấp này hành động quá cực đoan, không hề để tâm đến suy nghĩ của người khác, lại còn hồn nhiên không sợ chết - tôi cảm thấy may mắn vì mình đã lấy hết can đảm đi theo Cam Linh trong cơn bồng bột nhất thời.


Mặc dù nếu không có tôi, thì có lẽ cô ta vẫn sẽ đến đây, đứng sau lưới sắt tự ngộ ra chân lý, và rồi vẫn sẽ quay trở lại giống như những lần trước đây.

Nhưng nếu một người vẫn luôn mãi thử lấp ló ở trước cửa tử, cứ lấy cái chết của chính bản thân vặn tới vặn lui như vắt kiệt cái khăn lông thế này, thì sức lực của người đó một ngày nào đó cũng sẽ khô cạn.

"Này... Nguy hiểm lắm đó! Cô..."

Tôi còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện cá cược gì nữa, cái con người này cứ luôn muốn đấu đến cùng với kẻ khác. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói kẹt cứng trong cổ họng, chẳng nảy ra được câu cú gì có trật tự cả.

Người phụ nữ tóc hoa râm mặc cái áo hoodie đen, vừa hay có tác dụng chống lạnh vào đêm tối, thản nhiên thả tầm mắt vào bên trong tấm lưới. Đường ray tựa như hai cọng mì sợi căng ra, treo trên vô vàn chiếc đũa ngắn ngủn.

"Liều mình làm chuyện nguy hiểm thì sẽ thực hiện được mục đích."

"... Cô không thể nói như vậy, khiêu khích chuyện nguy hiểm thì nguy hiểm sẽ gõ cửa, tôi vẫn là... tôi không thể đồng tình với chuyện này. Cô cảm thấy vô vọng, nhưng không chừng người khác thấy vẫn còn đường ra thì sao? Cô thử tâm sự với bạn bè, nói chuyện với người nhà xem sao? Biết đâu họ có thể cùng giúp cô nghĩ cách đấy..." Tôi cố đưa ra những câu khuyên lơn khô khan, nhiều khi có vị phụ huynh mất bình tĩnh nóng nảy với tôi, thế là tôi cũng thủ sẵn một số câu nói ứng phó với họ.

Nhưng mà dường như những lời này không thể áp dụng được cho Cam Linh - một con người với lòng dạ sắt đá có thể lẻ loi một mình lần ra đường ray xe lửa trong đêm khuya để kết liễu cuộc đời mình, người như vậy thật sự là khác cả trời vực so với cuộc sống của tôi, là cọng gai nhọn lăn trên cái bong bóng kẹo cao su tôi thổi ra.

"Cô làm chuyện liều lĩnh là có thể thực hiện được mục đích," Cam Linh nhấn mạnh lại lần nữa, mỉm cười với tôi, "Từ bỏ báo thù... thật sự là rất khó, tôi sẽ thử xem."

Chao ôi.

Bỗng nhiên...

Tôi bị choáng ngợp bởi tin mừng đầy bất ngờ này, Cam Linh nói từ bỏ à? Cam Linh không báo thù nữa sao? Vậy cũng tức là tôi không cần nói cho cô ấy hung thủ là ai nữa phải không? Cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo vốn có, cơn lũ đang chảy ầm ầm kia biến thành dòng chảy dịu nhẹ, mỗi ngày lập tức trở nên bình thản nhẹ nhàng rồi sao?

Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?

Tôi đứng dại ra, mắt Cam Linh vẫn cứ nhìn về phía trước, tựa như cái tươi cười vừa nãy là ảo giác.

Một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Từ bỏ báo thù, cách nói này không chính xác lắm... Từ bỏ giết người đi, được rồi, tôi sẽ không giết người. Nhưng tôi... vẫn muốn biết được kẻ sát nhân là ai, tại sao lại được tha tù trước hạn, tôi muốn hỏi tại sao hắn lại chạy đến nhà trẻ giết con gái Trịnh Ninh Ninh của tôi. Có thể hai bên sẽ nói không thông với nhau, nhưng tôi vẫn muốn được biết, hoặc là tận mắt nhìn xem khuôn mặt đó trông như thế nào, có khi lại được tát hắn mấy cái cho đã hận thì sao? Con bé đã chết rồi, không còn đường cứu chữa nữa rồi... Tôi thật là hận, giá như tôi rời đi trễ mấy ngày, hay là thẳng tay đánh con bé hôn mê rồi bỏ bao tải mang đi... Đều là do tôi không tốt."

Người chết đã vĩnh viễn đi xa, tôi và Cam Linh chẳng hề có khả năng làm sống lại một sinh mệnh đã sớm rời khỏi trần thế.

Tôi và Cam Linh đang trôi giạt trên con thuyền mang tên là tự trách, nước ăn rất sâu, bốn bề mênh mông biển khổ.

Nhưng mà, hôm nay Cam Linh thẳng thắn bộc lộ ý nghĩ của cô ấy với tôi, không phải với nụ cười chế giễu trắng trợn, không phải bằng lời nói dối che che giấu giấu, mà với lời bày tỏ chân tình như là đang tâm sự với bạn bè, dẫu rằng cô ấy vẫn không bỏ ý định tìm được hung thủ...

"Cô Tiểu Khương này, tôi sẽ không giết người, vậy cô nói cho tôi biết hung thủ là ai đi?" Cam Linh vẫn cứ kiên trì đặt câu hỏi.

"À... Về vụ ân xá trước hạn..." Tôi vội vàng bắt kịp đề tài mới của Cam Linh, "Thật ra thì tôi cũng không chắc chuyện này lắm, không phải là tôi cố ý qua loa với cô đâu... Là vầy, bởi vì tôi là nhân chứng... có người bạn nói với tôi là có thể tên đó sẽ được tha tù sớm, dặn tôi cẩn thận một chút. Tôi cũng không biết chính xác có phải hắn sẽ được thả sớm hay không nữa... thông tin không chắc chắn lắm."

"Ai nói với cô là có thể kẻ sát nhân sẽ được tha sớm vậy?" Thật đúng là Cam Linh, lập tức chộp lấy thông tin quan trọng nhất trong lời nói của tôi.

"Cam Linh..." Tôi không biết phải nói thế nào nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng tỏ vẻ cự tuyệt. Người đó đã về hưu, gia đình cô ấy cũng không cư ngụ ở huyện Năng, chính tôi còn không muốn tới làm phiền nữa chứ đừng nói là Cam Linh.

Một tia sáng le lói ánh lên trong đôi mắt của người phụ nữ đối diện, tôi lại không đành lòng rồi.

Bỗng nhiên có đoàn tàu lửa vụt đến, chẳng có dấu hiệu báo động trước gì cả. Một cơn gió tạt ngang ép chúng tôi vào lưới sắt, hệt như hai mảnh giấy bị gió thổi đập vào mặt kính.

Tôi nhắm mắt lại, không biết đã qua bao lâu.

Tiếng côn trùng ríu rít vang vọng, và tiếng nước róc rách thổi qua lỗ tai. Tôi lại mở mắt, Cam Linh nắm chặt cái lưới sắt ngã ngửa về phía sau; cô ấy đã leo lên đó được nửa đường, hiện tại đang treo mình trên đó, cả tấm lưới oằn mình lạo xạo.

"Đến lúc tôi phải về nhà rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa." Tôi nói xong thì quay lại con đường cũ, bỏ lại Cam Linh và hết thảy sự việc đêm nay ở phía sau.


Tôi tựa như xấp đề thi niêm phong kỹ càng, ngay cả giáo viên cũng không được mở ra trước giờ làm bài; và Cam Linh là thí sinh không đủ tư cách, bị tôi thử thách hết lần này đến lần khác. Đến đây đi Cam Linh, cô đang thật lòng buông bỏ chuyện giết người trả thù, hay chỉ là ngon ngọt lừa gạt làm tôi nói ra danh tính hung thủ vậy? Cô càng có quyền được biết tên hung thủ hơn tôi, cô là mẹ của đứa bé, tôi có thể nói cho cô biết điều đó, tôi sắp nói ra điều đó cho cô rồi.

Tôi sợ tôi sẽ nói ra quá sớm.

Tên họ hắn đã bị tôi treo trên đèn lồng, chờ Cam Linh tự mình đến lấy.

"Khương Tiểu Hồi - " Cam Linh hô lên từ đằng sau.

Tôi ngoái lại, xoa cánh tay lạnh lẽo, lòng thầm lo lắng sáng mai mình sẽ dậy không nổi.

Cam Linh nổi cơn thịnh nộ vì tức tối, chỉa vào tôi hét to: "Cô có bản lĩnh thì giấu tịt trong bụng suốt đời luôn đi, cô đừng có nói nữa, để tôi tự tìm luôn đi! Cô rất là ngon phải không! Cô ngon quá rồi chứ gì nữa! Tôi còn tưởng cô là đứa nhóc nhát cáy, hiền lành ngoan ngoãn gì, khá lắm, thì ra là cô tính hết rồi phải không! Cô lấy quyền gì mà khuyên tôi từ bỏ trả thù vậy! Cô là ai chứ! Đức mẹ Maria à! Tôi đi giết người thì mắc mớ gì tới cô hả!"

Cũng không biết đây là phản ứng của Cam Linh với thái độ vừa rồi của tôi, hay là đã lường trước mọi việc từ lâu mà vẫn đang giả ngơ, bây giờ thì mượn cớ tính sổ nợ cũ.

Tôi ý thức được là không phải cô ấy đang thật sự mắng tôi, cô ấy chỉ đang nổi nóng. Cam Linh leo xuống lưới sắt, không nói không rằng tóm chặt cánh tay tôi, vẫn mang thái độ cứng rắn vô tình như trước. Trong đêm đen Cam Linh phát cáu nổi điên, còn ban ngày thì trầm mặc tăm tối, khuôn mặt chất chứa đầy sự giận dữ với vẻ cứng đầu của tôi, phăm phăm lôi tôi đi về phía trước.

"Chính cô nói sẽ không giết người mà..." Tôi nằng nặc nhấn mạnh.

Cam Linh hơi hé miệng, vẻ mặt không nói nên lời, chỉa ngón tay vào tôi, mày cau lại thật lâu mới xả ra nụ cười bực bội: "Được rồi."

"Cô đã hứa thì phải giữ lời đó."

"Hừm."

Cuối cùng lòng tôi cũng được yên ổn, cơn mỏi mệt phun trào lên tựa như con suối, lập tức tưới người tôi ướt nhèm. Sức lực và lòng can đảm của cả đời đều bị dùng cạn sạch cả rồi, giờ mà còn phải men theo đường cũ trở về nữa sao? Tôi vừa buồn ngủ, vừa mệt, lại vừa lạnh, đặt mông bệt xuống đất.

Cam Linh chỉ vào đầu gối cô ấy, bảo rằng vết bầm do đỡ tôi từ dạo trước còn chưa tan, thế mà giờ tôi lại muốn té, tôi là cái bình sứ thành tinh chắc rồi.

Tôi không dám phản bác, nheo mắt suy nghĩ một lát, tức tốc tua lại trong đầu những gì xảy ra trong cái kì nghỉ quỷ quái hoang đường vừa qua, bao gồm cả buổi đêm yên tĩnh này.

Trong đợt nghỉ Quốc tế Thiếu nhi, tôi đã thuyết phục được Cam Linh từ bỏ việc giết người.

Nhưng mà cô ấy vẫn khăng khăng muốn nghe được tên họ hung thủ.

Tôi sẽ nói cho Cam Linh ngay khi tôi chắc chắn rằng cô ấy thật sự sẽ không trở thành kẻ giết người.

Trải qua một kì Tết Thiếu nhi, Trịnh Ninh Ninh trên trời có linh thiêng sẽ kinh ngạc phát hiện rằng, cô Tiểu Khương hèn nhát vô dụng cuối cùng cũng làm nên chuyện có ích. Mà tôi cũng phát hiện Cam Linh đúng là không phải kẻ mất trí như lời cô ấy nói.

Tôi vẫn chưa hiểu hết về cô ấy, tôi không biết mẹ của Trịnh Ninh Ninh là người như thế nào - tôi muốn mượn những điều này để tìm hiểu thêm về Trịnh Ninh Ninh.

Có lẽ cô bé không phải là dạng con nít ngoan ngoãn, tính cách không rộng rãi hoạt bát, bề ngoài không đáng yêu xinh xắn, không có hoàn cảnh cần được thầy cô thông cảm, không có sở trường đặc biệt làm tôi chú ý; nhưng nhất định cô bé có suy nghĩ của riêng mình, ngỗ nghịch với mẹ ruột, nhưng vâng lời, ngoan ngoãn với bà nội, và đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cuộc đời của mình...

Như thể khung cảnh bên ngoài chốn lao ngục đang lộ ra vẻ mặt thật của nó với tôi, để tôi thấy rõ bí ẩn nơi bên ngoài ấy.

Cam Linh muốn biết thông tin hung thủ từ tôi.

Nào chẳng phải tôi cũng xem cô ấy như chiếc chìa khóa ngược dòng về quá khứ, để ngắm nhìn đứa trẻ kia thay cho tôi lúc bảy năm trước sao.

Gắng gượng chống người dậy, tôi không biết mình trở về bằng cách nào nữa. Tôi chỉ biết vào lúc bốn giờ sáng, Cam Linh nắm cái điện thoại của tôi trong một tay, và tay còn lại thì nửa kéo nửa đỡ tôi ném vào phòng ngủ. Tôi dùng cả hai tay hai chân bò lên giường, đá văng giày ra, chui tọt vào chăn rồi nhắm tịt mắt.

Trong cơn mơ mơ màng màng, hình như Cam Linh có nói gì đó bên tai tôi, nhưng tôi không nghe rõ, dường như lại còn có câu cảm ơn nữa.

Tôi đáp lại, không có gì đâu, cô nhớ đóng cửa sổ cẩn thận đó... Cô cứ tùy ý ngồi đâu cũng được...

Cuối cùng chúng tôi có nói gì nữa hay không thì tôi cũng không rõ, lúc sau đồng hồ báo thức rền vang, tôi hất tay phủi nó ra ngoài, ngủ đến long trời lở đất, khi tỉnh lại đã là mười một giờ ban trưa. Cam Linh đã biệt tung biệt tích; điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ hiệu trưởng, ba cuộc từ Chu Nhị Đình, còn danh sách thông báo từ WeChat thì dài sọc hệt như cái hộp thư bị nhét quá đầy, để rồi những lá thư chịu không xiết phải mọc cánh ào ào thoát ra.

Tôi day day cái đầu đang nhức bình bịch của mình, với lấy cái điện thoại và bắt đầu hồi tưởng chuyện đêm qua tôi dở chứng bám theo Cam Linh, rồi bị dụ dỗ ra khu đất hoang, bây giờ toàn thân rệu rã hệt như bị cái chày cán bột quất vào người mười mấy lần.

Cô ấy nói sao ấy nhỉ? Từ bỏ báo thù đúng không?

Dòng tin ở tuốt tận cùng con thác là từ Cam Linh:

Lâu rồi không vận động nên chắc là hôm nay cô đứng lớp không nổi đâu, xin nghỉ luôn đi. Ngại quá.

Hôm qua cũng là Cam Linh khăng khăng bắt tôi ra đường ray, một hai muốn giới thiệu hành trình đi tìm thần chết của mình, ngại cái gì mà ngại vậy chứ! Rõ rành rành là cô ấy chả có tẹo xấu hổ nào, cố tình nắm lấy việc tôi theo dõi cô ấy rồi tùy ý làm bậy.


Tôi thảy cái biểu tượng cảm xúc tức giận sang.

Một phút sau, Cam Linh gửi qua một bức ảnh, tôi dụi mắt nhìn cho kĩ, thì ra là áo gilê đồng phục màu đỏ của siêu thị Gia Hưng: cô ấy đang đứng trên chồng đồ uống Jianlibao, tay giơ điện thoại ra phía trước tự chụp đồng phục của mình (2).

Khương Hồi Hương: Cô tìm được công việc nhanh quá vậy!

Cam Linh: Bí quyết riêng, làm nhân viên kiểm hàng đó (3).

Rất có thể cái bí quyết của cô ấy là ông chú giữ xe già què chân nọ rồi.

Khương Hồi Hương: Cô hại tôi vố này đau quá, bây giờ tôi tê nhức cả người, đi đứng còn không xong. Ai cũng đang tìm tôi, còn tôi thì ngủ quên mất.

Cam Linh: ... Tự cô tìm tới tôi chứ bộ.

Khương Hồi Hương: Sao tôi biết cô đi xa vậy đâu?

Cam Linh: Đáng đời, ai bảo hàng ngày cô không chịu tập thể dục.

Khương Hồi Hương: Đang soạn tin nhắn.

Tôi nhập một lô một lốc những con chữ, bỗng sáng trí nhận ra đây là thời cơ tuyệt hảo để tìm hiểu thêm về Cam Linh:

Nói chứ phụ nữ huyện Năng ít tập thể hình thật, có ai rắn chắc như cô đâu.

Cam Linh: Tôi còn từng luyện kungfu nữa đó.

Khương Hồi Hương: Thiếu Lâm tự à? Cô là người Hà Nam sao (4)?

Cam Linh: Không phải.

Cam Linh: Tôi làm việc đây, không chat nữa đâu.

Cam Linh: Lo siêng năng kiếm tiền đi.

Là ai nào đang rề rà ngăn tôi kiếm tiền vậy hả! Tôi cau mày nhìn điện thoại chòng chọc, lần lượt trả lời tin nhắn của mọi người. Đôi chân đã không còn là chân của tôi rồi, kinh nghiệm rèn luyện thể chất mách bảo tôi rằng ngày mai nó sẽ càng đau hơn nữa.

Trả lời các tin nhắn xong xuôi hết, đến buổi chiều thì tôi nhận thêm mẩu tin mới.

Cam Linh: Câu hỏi hàng ngày đây: Ai là kẻ giết người vậy?

Khương Hồi Hương: ... Tôi không nói đâu.

Cam Linh: Phải làm sao thì cô mới chịu nói thế?

Khương Hồi Hương: Sau này tôi sẽ nói.

Cam Linh: Lúc nào?

Khương Hồi Hương: ......

Cam Linh: Lúc nào?

Cam Linh: Cô tính nói lúc nào vậy?

Cam Linh: Cuối cùng cô cũng buông lỏng rồi.

Cam Linh: Tôi chờ cô đó.

Cam Linh: Tôi chụp ảnh màn hình rồi.

Ngay sau đó, chuông báo cuộc gọi đến réo ầm lên.

Cái điện thoại nằm trên ga trải giường đing đong kêu gọi, Cam Linh ngửi được một tí mùi tanh là ngoạm vào thật chặt, tuyệt đối không nhả ra.

Tôi cũng hết cách với con sói cái này, tự chuẩn bị tâm lý một chút, lấy mền bịt cái điện thoại lại, rồi vội vàng cầm nó lên và ấn phím nghe máy.
 
Chương 65: C65: Tòa nhà sụp đổ


Trên đường thiên lý

(Tố Hữu)

(trích)

Có ai bảo ta dại khờ không nhỉ

Khi ta không biết sợ quỷ trên đời?


Ta sinh ra là để làm người

Không sợ chết, bởi vì ta dám sống.

Đường thiên lý, càng đi càng rộng

Ngoảnh lại nhìn, phút bỗng đã mười xuân


Sáng nay xuân lại tới, đẹp muôn lần

Như em vậy, hỡi em quàng khăn đỏ...

- ------

Tạp văn Khúc ba mươi (Nguyễn Ngọc Tư):

"Tụi nhỏ không biết, thật sự của Tết là bữa ba mươi này. Khi tụi nhỏ mặc bộ đồ mới đi khoe dài dài xóm, khi ba và anh tắm táp xong ra hàng ba ngơ ngẩn ngắm hoa sao nhái đốt lửa vàng run rẫy trước sân, khi má nhốt than trong những bếp lửa tàn, khi chị đứng chải tóc trước gương, thì Tết đã chớm hết, Mùng Một, Mùng Hai là Tết phai; Mùng Ba Mùng Bốn Tết tàn.

Tụi nhỏ không biết, mãi về sau, khi lớn lên, trong ký ức Tết ấu thơ, những ngày mùng rất nhạt, đơn điệu, chỉ chơi và chơi. Nhưng bữa ba mươi luôn sống động, lung linh những mồ hôi, những nụ cười, những khoan khoái, những ngọt ngào..."
 
Chương 66: C66: Em là thỏ


Everyday I love you - Boyzone

It's a touch when I feel bad


It's a smile when I get mad


All the little things I am

Everyday I love you
 
Chương 67: C67: Tháng ngày đánh cắp được


Tình yêu là đôi mắt người yêu (Lê Minh Sơn dịch)

Tình yêu là mắt tình nhân

...linh hồn là rượu

...chất cần cho tim.

Tình yêu là một đoá hồng.

Trái tim mở lúc hừng đông chan hoà

cho nàng trinh nữ hôn hoa

...ngực nàng để đặt lên hoa hồng này.

Tình yêu là nụ cười hiền

trên đôi môi đẹp hồn nhiên của người.

Tuổi xuân khi đã yêu rồi...

là quên hết cả việc đời đang mang...

...hầu như cuộc sống

hoàn toàn...

chỉ mơ với mộng miên man ngọt ngào.

- --------

Love is the lover's eyes (thơ Kahlil Gibran)

Love is the lover's eyes


....and the spirit's wine

....and the heart's nourishment.

Love is a rose.

Its heart opens at dawn

and the virgin kisses the blossom

....and places it upon her breast.

Love is the gentle smile

upon the lips of beauty.

When youth overtakes love....

he forgets his toil....

....and his whole life becomes

a reality....

of sweet dreams.

- -------------

Cam Linh nhận việc ở siêu thị Gia Hưng nhanh như chớp, buổi tối trắng trợn mang về phúc lợi của nhân viên.

Ở nơi tôi không thể nhìn thấy thì Cam Linh vẫn luôn làm việc nhanh nhẹn, bận rộn cả ngày lẫn đêm. Quầng thâm dưới đôi mắt cô ấy ngày càng đậm, làm cho khuôn mặt càng có vẻ u ám như Thạch Cơ Nương Nương (1). Cam Linh lấy mũi chân móc cái ghế lại đây, ngồi khoanh tay đối diện tôi: "Cô bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi."

"Nhưng mà cô ấy đã kể hết cho tôi rồi... Cô ấy còn hỏi tôi..."


"Vậy cô ủng hộ cô ta à? Vụ bắt cá hai tay ấy."

Tôi cứ ngần ngừ mãi, cuối cùng lắc đầu rất khẽ.

"Cô thấy đó." Cam Linh phán, hất cằm ra hiệu tôi tự suy nghĩ đi.

Chỉ chốc lát là tôi sáng mắt ra: "Ý cô là thật ra cô ấy chỉ muốn nghe câu đồng tình khi tâm sự với tôi phải không?"

"Đúng đó."

Tôi hiểu ra rồi. Nhưng Chu Nhị Đình là bạn của tôi, tôi đắn đo hết mọi ngóc ngách, nhớ lại đủ chuyện trong hiện tại và quá khứ nhằm tìm được vài chứng cứ để thuyết phục bản thân, may sao những lời kể vừa nãy cũng có sức nặng nhất định trong việc bảo vệ quan điểm của cô ấy.

Cam Linh không cho tôi thời gian nghĩ tường tận, đá vào khung giường: "Tôi đến gặp cô trực tiếp là để hỏi chừng nào thì cô mới nói cho tôi vậy?"

"Cái gì thế?"

"Chuyện kẻ gây án đó."

"Tôi sẽ nói cho cô... chờ tôi..." Tôi kéo căng thanh thước cuộn thời gian, chưa chọn được khoảng nào cụ thể thì Cam Linh đã nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: "Cô nuốt vào bụng chờ đến lúc trời sụp, chờ đến hết đời luôn đi cho rồi!"

"Không có... Tôi..." Tôi cũng không biết nên nói với Cam Linh thế nào nữa.

"Tháng này hả?" Cam Linh như đang cò kè với tôi, thấy tôi lắc đầu thì thư thả hơn một tí: "Vậy thì tháng sau à?"

"Năm sau đi..." Tôi ngập ngừng ngóng nhìn đối phương, Cam Linh bật phắt dậy, tôi che đầu cuộn tròn trên giường, đối phương chỉ bất ngờ ụp chăn lên người tôi.

"Cô cứ trốn xem, tháng giêng năm sau mà cô không nói là tôi giết cô." Ngón tay Cam Linh chọc thật nhẹ vào mặt tôi qua lớp chăn, còn tôi bị trùm kín mít không thể thốt ra lời nào. Cam Linh lại xốc chăn lên: "Ký tên ấn dấu tay đi, cô phải giữ lời đó."

"Giữ, giữ, nhất định là tôi sẽ giữ lời mà." Trước khi qua năm sau, tôi cần hoàn toàn tin được rằng Cam Linh sẽ không đi giết người, nên tôi phải biết được thật nhiều thông tin về cô ấy, về Trịnh Ninh Ninh, và về rất nhiều việc liên quan đến gia đình họ.

Cam Linh buông tay ra: "Được, vậy cô lặp lại lần nữa đi, để tôi ghi âm lại."

Tôi bị buộc phải nói vào điện thoại: "Tôi, Khương Tiểu Hồi, chắc chắn sẽ nói cho Cam Linh về kẻ sát nhân vào tháng một năm hai ngàn không trăm hai mươi ba."


Đối phương vừa lòng hả dạ lưu lại dữ liệu: "Thế tôi đây không quấy rầy cô nữa... Đợi đến tháng giêng năm sau..."

Ơ kìa? Tôi cuống quýt nhảy vào: "Vậy năm nay cô không tới tìm tôi nữa sao?"

Lúc trước không phải cô ấy còn làm căng làm dữ muốn chết à, sao tôi chỉ buông câu hứa hẹn đầu môi thôi mà cô ấy đã thả tôi tự do thế này? Lỡ đâu tôi chạy trốn đi nơi khác thì làm sao!

Cam Linh hơi sững ra, cuốn cái chăn lại rồi chồng lên lòng bàn chân tôi: "Rời giường đi cô, ngủ đến độ bị ngố rồi hả."

"Câu đảo ngược sao... cô là người Sơn Đông à (2)?" Tôi hối hả bắt lấy cơ hội chót để đào thêm chút thông tin, còn Cam Linh thì đặt một tay dưới cánh tay tôi, gạt tôi xuống như gạt ra con chó chết.

"Không phải! Mắc mớ gì đến cô, bớt tọc mạch đi."

"Cô thật sự yên tâm vậy sao? Lỡ đâu tôi trốn mất..."

"Tôi chưa có nói là sẽ không tới."

Dường như Cam Linh hơi mệt mỏi, đẩy tôi từ trên giường ra ghế xong thì ngồi bên mép giường. Cô ấy luồn ngón tay vào giữa tóc vuốt vài cái, ngẩng đầu liếc tôi, vẻ mặt chần chừ muốn nói điều gì đó, rồi lại dùng ngón tay chải tóc, lại nhìn tôi thêm một lát, cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi cũng bắt đầu hoảng hốt: "Vậy cô nói cô không làm phiền tôi..."

"Cô khùng hả."

Tôi không nói nữa. Lúc đầu thì tôi né Cam Linh như né tà, bây giờ thì y hệt đứa bị chứng Stockholm cứ nài nỉ người ta đến tìm mình (3) - nhưng tôi không được trông chờ à, nếu lỡ cô ấy lén đeo bám người khác, quyết định lật lọng giết người thì tôi phải làm sao đây? Nhưng mà nửa năm này tôi sẽ không cung cấp thông tin kẻ sát nhân cho người ta, người ta có lý do gì tới tìm tôi đâu?

Ôi.

Vì thế, tôi cất tiếng hỏi: "Vậy, vậy nếu không thì... tôi đi tìm cô đi?"

Núi không đến với tôi, thì tôi đi theo núi vậy (4).

Cam Linh vò tóc càng mạnh hơn nữa, mái tóc hoa râm kia giống như tấm vải sọc bị chà đi xát lại thật nhiều lần, màu sắc và hoa văn thay đổi ba bốn lượt, và dừng lại khi bị Cam Linh kéo căng ra.

Cuối cùng, Cam Linh lên tiếng: "Cô thật sự là... tùy ý cô đi, cô muốn thế nào cũng được."

"Ừm, vậy cô vẫn còn ở huyện Năng phải không?"

"Ừ."

"Được rồi."

-


Thông báo: Mình đang làm một thí nghiệm dài hơi: kể từ lần đăng sau, trong khoảng 12-36 giờ đầu tiên thì chương mới sẽ có nội dung khác hoàn toàn, hoặc là lặp lại chương cũ (thời gian có thể xê xích một chút). Điều này có thể hơi bất tiện, mong các bạn thông cảm nhé:D

-

Cam Linh ném cho tôi ánh mắt vừa xem thường vừa bó tay. Rõ ràng cô ấy lấy được bản ghi âm lời hứa của tôi, nhưng mà cứ như là bị thua trận, kéo lê cái đuôi nặng nề đang cụp xuống lúc rời đi, tiếng đóng cửa cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều. Từ cửa sổ nhìn xuống, có bóng dáng một người phụ nữ với cõi lòng nặng trĩu bước ra cửa khu dân cư, tôi niết kính cửa sổ ra tiếng kin kít cọt kẹt làm lồng tiếng cho Cam Linh, như thể cô ấy đang đi giày con nít vậy.

Có dạo đám nhỏ chết mê chết mệt với loại giày có đèn dưới đế, lại còn có thể phát ra nhiều loại âm thanh, trông rất là vui tai thích mắt.

Lúc tôi còn dạy ở trường Cây Mận, trong lớp có một cô bé và hai cậu nhỏ mang loại giày này, ánh sáng lấp loáng dưới chân, khi chạy còn phát ra tiếng động. Trong giờ học, tụi nhỏ không cưỡng lại sự hào hứng mà liên tục đạp vào ghế, cúi đầu xuống phía dưới gầm bàn, dẫm chân mấy cái là đèn lại lóe sáng, mặt mấy đứa nhỏ ai nấy đều bừng cả lên. Sang tuần thứ hai thì có nhiều đứa trẻ mang loại giày này hơn, trào lưu nhanh chóng lan rộng thêm. Có điều loại giày này rất dễ hư, cho nên chẳng mấy chốc là ánh sáng từ tất cả các đôi giày đều tắt ngóm như là có hẹn trước với nhau, và rồi trào lưu lụi tắt.

Mùa xuân năm nay phong trào này lại sống dậy ở trường Ánh Sáng, cô bé Nghệ Hàm dẫn đầu xu hướng thời trang với đôi giày phát sáng, đồng thời còn cao cấp hơn trước đây ở chỗ chỉ cần chạm vào nút ở đế giày là ca khúc "Let it go" sẽ vang lên.

Trào lưu này đã phổ biến từ khi tôi còn là đứa nhỏ, rồi vẫn lưu hành đến tận bây giờ. Cậu bạn tiểu học ngồi cùng bàn với tôi mang đôi giày thể thao màu đen có thể phát sáng và lôi kéo tầm mắt của tôi; trong khi tôi chỉ có đôi giày vải đen bà ngoại làm cuộn tròn quanh ngón chân, tôi có cảm giác dường như đôi chân mình mờ xỉn đi trong ánh sáng hút mắt kia.

Tôi vác sự ghen tị đối với đứa trẻ khác về nhà, dọn trống cặp sách đi, và đồng thời cũng dốc bầu cảm xúc mình rỗng không.

Biết ơn tất cả những gì mình có, đồng thời không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, đây là nguyên tắc của gia đình tôi. "Biết đủ là hạnh phúc", tôi hiểu đó là điều tốt.

Gia đình tôi được trời phú cho khả năng có thể gánh vác được đủ loại chi phí trong cuộc sống.

Chúng tôi nhận thầu một vườn cây ăn trái sum suê, quả mơ to sai trái đầy sân, mỗi năm tiền lời từ thu hoạch lên tới năm mươi ngàn tệ, đó là con số cực kỳ ghê gớm (5). Nhưng ba mẹ tôi lấy khoản đó làm tiền tiết kiệm, rồi lại cho rất nhiều người mượn mà không hề thu một đồng lợi tức nào một cách khó hiểu. Ba mẹ tôi là người tốt bụng, tất cả các cô dì chú bác tới vay tiền cũng là người tử tế, tuy rằng có khi không trả được nợ, nhưng họ luôn thay chúng tôi lo lắng chăm nom việc của vườn ăn quả, và còn chia sẻ chỉ đồ tốt trong chính nhà mình cho chúng tôi.

Chúng tôi được Đức Chúa ban phước, những quả mơ trong vườn rất to và căng tròn, nước mơ rơi vãi khắp nơi. Những quả mơ lớn cỡ nắm tay đặt trong thùng thế nào cũng không bị dập, và nếu chọn bất kỳ trái nào bổ ra cũng sẽ không có sâu bên trong.

Tôi được lớn lên trong sự dư dật đủ đầy, từ lúc chào đời trong mùi thì là nồng đượm đến nay thì tôi chưa từng thăm lại bệnh viện, không dạo qua cửa tiệm quần áo, vì có người đến cho tôi quần áo con gái họ, mà bà ngoại tôi cũng biết may đồ vá áo. Thức ăn thức uống nhà tôi không thiếu thốn gì, tôi cũng không phải xoắn xuýt bất an chờ ngoài cửa phòng học để nghĩ cách nói với thầy cô rằng mình không đóng được học phí hay các khoản phụ phí khác.

Với tôi thì đôi giày phát sáng kêu kin kít kia vẫn luôn là đồ vật thuộc về một thế giới khác, thế giới đó không có hào quang của Đức Chúa, mà chỉ có thể dựa vào ánh sáng xa lạ ấy để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn - mãi cho đến khi tôi nhận ra rằng, thế giới của tôi cũng tràn ngập những tiếng vang kẽo kẹt như thế. Đức Chúa vắng mặt, hai đấng sinh thành tốt đẹp của tôi qua đời chỉ vì không chịu cho một người đàn ông vay tiền, rõ ràng tên kia cũng là tín đồ của Chúa, nhưng lại bị ác quỷ xúi giục leo lên xe ba mẹ tôi và chờ đợi trả thù.

Mọi người xung quanh đều nói chắc chắn là tên đó bị quỷ ám.

Nhưng tôi không tin, tôi bỏ ngang lớp thần học, và nói chuyện với Chúa.

Hà cớ gì mà tín đồ Đức Chúa lại làm chuyện như thế chỉ vì ba ngàn đồng bạc chứ (6)? Tại sao con dân đã trung trinh thờ phụng Người không một lời oán thán hơn hai mươi năm qua mà lại nhận được kết quả thế kia?

Cuộc trò chuyện kéo dài tận ba tháng, tôi lấy rìu chặt đứt cây thập tự trên ngôi mộ, từ ngày đó trở đi không tin vào Đức Chúa nữa.

Bất công, oán hận, tôi có thể cảm nhận được tâm tình của Cam Linh - và cảm nhận đến cực độ sâu sắc. Nếu cô ấy là con dao giết người sắc lạnh, thì chính tôi đây là vỏ dao bao bọc bên ngoài (7); khi hàn ý bốc ra ngùn ngụt từ cô ấy thì tôi là kẻ biết được trước nhất. Nhưng tác dụng của tôi là dùng để khuyên can cô ấy chớ có ra khỏi vỏ, chớ có vấy máu, tôi biết trong chớp mắt khi dao đã ra khỏi vỏ rồi, thì kết quả đã không thể cứu chữa được nữa.

Thật ra trước giờ tôi vẫn luôn muốn nói cho cô ấy biết hung thủ là ai, tôi muốn cho cô ấy được thỏa lòng toại nguyện, vì thế tôi không ngừng tự nhủ với chính mình rằng tôi không thể. Tôi nhắc nhở bản thân rằng, không được biến thành người mà tôi không biết - thật sự rất khó để là chính mình.
 
Chương 68: C68: Yêu nhiều hơn một chút


He doesn't follow where i walk

But if i turn, he will be there

How can a man who's such a rock

Be lighter than the air?

He doesn't do what i want when i want it

But he does what i need when i need it

Gosh damn, somehow that man, he knows the difference.

- ----------------------

Lời nói hơi khó nghe, nhưng đúng là ý này.

Tôi không lên tiếng nữa, Cam Linh đã thay tôi nói ra hết rồi. Tôi mân mê lớp vải nỉ lông lót giường, lại đi đến cầm bức di ảnh trên ngăn tủ lên, ngắm nhìn Trịnh Ninh Ninh không có cơ hội lớn lên qua bảy năm.

Cam Linh khịt mũi: "Cô hỏi đi."

Trước mặt cô ta là Trịnh Ninh Ninh, mẹ con họ sinh tử cách biệt, mà tôi chỉ là người ngoài, không có tư cách lên án ai cả.

"Hỏi cái gì?"

"Vậy cô tới đây làm gì?" Cam Linh thấy tôi thật lố bịch, mặt mũi đầy vẻ khinh miệt. Người phụ nữ khỏe như vâm này vung tay một cái là có thể đấm đầu tôi bẹp dí, mấy lần xịt lốp xe, lôi dao ra đe dọa trước đây chỉ là trò mèo thôi, nếu thật sự muốn giết người xả giận thì cái chỗ khỉ ho cò gáy này là nơi tốt nhất chứ gì nữa.

Nhưng tôi không hề sợ hãi, chắc là Trịnh Ninh Ninh trên trời có linh, tôi nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc lâu.

"Bức ảnh này... hình như không có rửa ra nhiều bản, cô... ừm, mang từ nhà bà nội Trịnh Ninh Ninh qua đây phải không?"


Sau lễ tang Trịnh Ninh Ninh, di ảnh cô bé được đặt vào ngăn tủ trong phòng khách trước cửa, trước mặt bày một chồng hạt dưa khô quắt, và lư hương luôn có nhang cắm vào, khói trắng lượn lờ vây quanh. Trong mấy lần ít ỏi đến thăm viếng, tôi vừa vào cửa là phải bị Trịnh Ninh Ninh kiểm duyệt một phen, mà tôi còn là cô giáo của cô bé nữa chứ, cảm thấy chột dạ không yên như đứa học sinh vậy, hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn nhiều.

Nhưng tôi đã ghi nhớ từng ngóc ngách trên bức ảnh này, thậm chí còn ngửi được mùi khói từ tro hương vương sâu trên khung ảnh.

Cam Linh xác nhận: "Đúng là nó."

"Cô không để lại cho bà cụ có cái mà nhung nhớ à?" Tôi cố gắng nói năng bình thản nhất có thể, thật ra trong bụng muốn trách cứ Cam Linh, người mẹ biến mất bảy năm ròng chạy theo cái tôi ích kỷ, để lại bà cụ không nơi nương tựa.

Nhưng nghĩ đến trên đời đầy rẫy cảnh mẹ chồng mâu thuẫn với nàng dâu, mặt khác thì bà nội thân thiết với cháu gái, các loại quan hệ này có thể cùng tồn tại song song với nhau, ba thế hệ đều là nữ vì thù địch mà đấu đá, hỗ trợ lẫn nhau, trong tình huống đó Cam Linh không để tâm đến suy nghĩ bà cụ là chuyện bình thường.

Cam Linh giật lại khung ảnh trong tay tôi, ở đây không có chỗ nào quá cao nên cô ta vẫn cầm nó trong tay: "Bà ta chết rồi."

"Hả?"

Bà nội Trịnh Ninh Ninh đã qua đời.

Tôi sửng sốt, năm ngoái lúc tôi đến thăm thấy bà cụ vẫn còn nắm cọng dây thép cột cái bao tải chứa đầy chai nhựa, giọng bà ấy hô lên lấy tinh thần vẫn còn mạnh mẽ lắm, và khuôn mặt nhăn nhúm vẫn tràn ngập vẻ kiên quyết khi vật lộn với đống phế liệu, tôi vẫn chưa kịp mua quà biếu năm nay cho bà ấy nữa.

Hình như khi con người khi già đi sẽ trở nên mỏng giòn dễ vỡ, một tai nạn bất ngờ là cũng đủ vùi nửa mạng sống vào quan tài, chỉ cần va chạm vào đâu đó một chút thôi, thì bệnh tật tiềm ẩn đã ngấm ngầm gieo lại kíp nổ, và rồi bộc phát vào lúc không ai ngờ đến nhất.

Bây giờ có rất nhiều người trẻ đưa cha mẹ mình đi kiểm tra sức khỏe mỗi năm một lần để tầm soát những nguy cơ vô hình kia. Nhưng dẫu có thế thì cái chết vẫn cứ không hề theo lịch trình đếm ngược như áp phích phim điện ảnh, mà nó ập đến bất ngờ, đáng sợ hơn Cam Linh gấp trăm lần, ít nhất Cam Linh còn gõ cửa bên ngoài, còn Thần Chết thì thẳng thừng phá cửa xộc vào.

Cam Linh thấy tôi ngây ra không nói tiếng nào, hỏi tôi: "Cô ngạc nhiên à? Bà ta lớn tuổi vậy rồi vậy mà mỗi ngày cứ đi lượm ve chai, không giữ gìn vệ sinh nên dễ rước bệnh, lại còn không chịu tích đức, toàn là tham mấy món lợi nhỏ nhặt. Bình thường hàng xóm cũng mặc kệ bà ta, bà ta chết cũng không ai biết, lúc tôi mở cửa ra thì thi thể đã bốc mùi rồi."

Tôi không đồng tình, kể cho cô ta nghe việc bà ấy đến đón Trịnh Ninh Ninh đi học về.

Tôi nói bình thường bà ấy rất hiền hòa, tiết kiệm, ăn ở sạch sẽ, lúc tới đón Ninh Ninh đều mang vẻ mặt hiền hậu.

Cam Linh hỏi: "Thế đón con bé là đối xử tốt với nó à?"


"Chứ còn gì nữa, con bé còn nhỏ vậy mà."

"Con bé đã bảy tuổi rồi, nhà gần trường thì đi học một mình không phải chuyện bình thường sao?"

"Bây giờ nhiều đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi vẫn được ba mẹ đưa đón đấy thôi."

"Dù sao nhà tôi lúc ấy không có đón đưa gì cả, mấy đứa nhóc tự chơi với nhau rồi hẹn nhau về chung."

Cam Linh bao biện cho việc bản thân không đón con bé như đúng rồi, rũ sạch mọi trách nhiệm trên người.

"Cô dư biết buổi tối ở đây có mấy tên ma men đầy đường mà, tôi mới dạo quanh có một lần mà cô đã bắt tôi trở về rồi. Con bé bao nhiêu tuổi chứ, mà bảy năm trước an ninh càng kém hơn nữa phải không? Cô yên tâm để nó tự về nhà thì chẳng phải là vô tâm sao?"

Tôi không giỏi đôi co với người khác, cũng không rành lý lẽ với họ, càng không quen việc giả điên giả khờ. Tôi đã nghe quá nhiều trận tranh cãi, nhưng vẫn ăn nói vụng về không bằng con vịt giời, nên chỉ có thể ra vẻ nghiêm túc, dốc sức làm bộ thâm trầm, quơ quào bắt chước cái lạnh nhạt của Cam Linh, không mong làm tổn thương người khác mà chỉ muốn có thể truyền đạt hết những điều mình cần nói.

"Tôi đúng là đồ vô trách nhiệm đó, nên cũng đừng bàn về vụ này nữa." Cam Linh quay lại, ngang ngạnh cắt đứt đề tài. Những lời dẫn dắt tôi cực khổ bày ra để chiếm lý bây giờ đã đổ sông đổ biển, tôi cuống cuồng lên: "Vậy sao cô biết là bà nội Ninh Ninh mất rồi thế? Khi nào cô về huyện Năng vậy?"

Cam Linh bỗng túm cổ áo tôi, định ném tôi ra bên ngoài.

Trong cơn nguy cấp tôi nhanh trí ôm ghì lấy cái khung cửa: "Không phải cô chụp được hơn một ngàn bức ảnh à! Tôi nhìn một trăm tấm thì cô trả lời tôi một câu hỏi, vậy được không?"

Xét về sức vóc thì tôi không đánh lại Cam Linh, cô ta đã cao, lại còn có cơ bắp; còn về đầu óc thì tôi đã bị dắt mũi hết lần này tới lần khác. Tôi không bì nổi cô ta điểm nào, chỉ có thể đặt điều kiện trao đổi cái tôi có.

Lớp đất trên khung cửa bị tôi cào toác cả ra, bên Cam Linh thì kéo mạnh, còn tôi cắm đầu cắm cổ bấu chặt khung cửa, bụi đất tung bay mịt mù. Một tay cô ta cầm khung ảnh, một tay khác kéo tôi, lực không cân bằng nên tôi vẫn còn đứng vững vàng.

Cam Linh buông tay, nghĩ ngợi: "Cô nhìn hai trăm tấm ảnh, tôi nói cho cô một điều về tôi."

Tôi đăm chiêu, định bụng mặc cả thì bị Cam Linh trừng mắt, tôi gật đầu như tay kém cỏi không rành trả giá.


Với một ngàn bức ảnh thì tôi có thể đổi lấy năm câu trả lời.

Lúc này đang là buổi chiều, trời hãy còn nóng, hai tay tôi còn đầy đất cát. Cam Linh lấy lên hai xô nước, dùng gáo múc nước lạnh đổ xuống tay tôi để rửa cho sạch.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Nước giếng trong vắt mát lạnh, tôi vẫy tay cho khô, còn Cam Linh thì nhanh nhẹn lấy ra điện thoại.

Tôi không biết làm sao sự việc lại biến thành thế này nữa, miệng tôi hẳn là phải giữ kín như bưng, tôi không biết, tôi mặc kệ, tôi không nói. Nhưng khi lấy lại tinh thần thì Cam Linh trông như đã bên bờ vực thua cuộc đã đưa tôi tới chỗ cô ta ở, đổi lấy sự thỏa hiệp của tôi. Nếu nói cô ta đang mò kim nơi biển rộng thì tôi chính là đứa ngốc ngồi bên cạnh bưng chậu tát nước cho cô ta, không chệch đi đâu được.

Tôi tin tưởng hẳn là cô ta sẽ không tìm thấy được, nhưng việc này phần nhiều vẫn phải dựa vào nỗ lực của con người. Chuyện khó khăn gì cũng cần có cái mở đầu, lỡ đâu có phép màu xuất hiện thì sao?

Yên lặng xem hết hai trăm tấm ảnh đầu tiên xong, tôi nhắm mắt lại tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Lúc con mắt đã khép lại, tôi vẫn còn giống cái máy nhận dạng khuôn mặt, nhiều người chớp nhoáng hiện ra liên tục nơi tâm trí, nếu tôi phát hiện ra kẻ sát nhân thì trăm phần trăm là sắc mặt sẽ biến đổi trước tiên.

Xoạt, xoạt, xoạt, động tác kiểm tra ảnh chụp trong đầu chậm lại, tôi trở thành cái điện thoại mới của Cam Linh.

Bỗng chốc tôi mở mắt ra, Cam Linh nhanh nhẩu để điện thoại trước mặt tôi, tôi đẩy ra, cau mày nhìn vào cái của mình.

Cam Linh hỏi: "Sao thế?"

Tôi quay về bảy năm trước, lục lại tấm ảnh trời mưa sau khi bọn nhỏ kết thúc diễn tập kia: đông đảo các bậc phụ huynh tới đón đứa nhỏ nhà mình về, dưới mái hiên là vô số những gương mặt, điệu bộ, cử chỉ, dáng người, trang phục khác nhau của những đứa trẻ và người lớn.

Tôi phóng lớn bức ảnh, lại phóng lớn hơn nữa, kéo đến chỗ cái áo mưa màu đen kia.

"Chỗ này, chỗ này nè, có phải cô đứng đây không?" Tôi hơi kích động, Cam Linh thì chẳng mảy may động đậy gì, báo trước: "Tôi mà trả lời thì sẽ tính là một lần đấy."

"Được rồi."

Lúc này Cam Linh mới nhìn sang, tôi đưa tấm ảnh lại gần.

Mi mắt cô ta vừa nhấc lên đã đăm chiêu nhíu lại, thu nhỏ bức hình, thấy nhóm bé gái đồng loạt đeo tất trắng.

Một người phụ nữ lạnh lùng, trước giờ đều khoác lên người cái u ám tối tăm, như con sói cái thu mình chờ giây phút vồ mồi, đến cả ánh mắt nhìn bức ảnh trông khá đáng sợ.


Nhưng sau một lúc lâu, nét mặt cô ta giãn ra, con mắt vừa chuyển đi nơi khác một chút, lại lướt sang những tấm ảnh khác một cách cực kỳ thô lỗ, tôi muốn giật về, cô ta còn giơ nó lên cao, thoải mái lướt một vòng mới trả cho tôi.

"Là tôi," Cam Linh nhấp môi, phủi phủi đầu vai, hững hờ nhìn tôi: "Tôi trả lời xong rồi, tiếp tục xem hình đi."

"Nếu cô còn ở chỗ này lâu hơn một chút trước khi Ninh Ninh chết..." Tôi kiểm tra điện thoại xem Cam Linh có vô duyên xóa cái gì đi không, "Tại sao lúc đó cô bỏ đi vậy? Cô đi đâu thế?"

"Nhìn hình đi." Giọng điệu Cam Linh rất đanh thép, dí điện thoại vào trước mặt tôi.

"Vậy tại sao cô trở lại đột ngột thế này? Bảy năm qua cô chưa từng hỏi thăm Trịnh Ninh Ninh à? Làm sao cô biết được bà cụ chết rồi thế? Là cô lo hậu sự cho bà ấy sao?" Đầu tôi toàn là những dấu chấm hỏi, thoát khỏi miệng lúc nào chẳng hay.

Tôi chỉ là cô giáo mầm non, đáng lý ra đừng nên chõ mũi vào chuyện riêng tư của phụ huynh học sinh, dù cho Cam Linh là một người tệ hại hiếm thấy thì tôi cũng không thể nói được gì. Góc nhìn và giọng nói của tôi là của lão nông dân cần mẫn chăm sóc vườn ươm, chứ không phải là bà chủ mảnh đất này, bà chủ muốn phung phí, phá hủy hay vứt bỏ thì tôi cũng chẳng có quyền gì lên tiếng. Trịnh Ninh Ninh không phải là con gái của tôi.

Tôi chỉ là không cam lòng.

Có hằng hà sa số những chuyện tôi muốn can thiệp vào nhưng lại lực bất tòng tâm, bởi vì tôi không thể ra mặt hay thay người khác quyết định được, chẳng hạn như một đứa nhỏ khóc lóc nằng nặc đòi tôi giúp đỡ vì ba mẹ cậu bé sắp ly hôn. Tôi thì chẳng làm được gì khác ngoài việc an ủi và che chở đứa nhỏ ở trường. Thử nghĩ mà xem, tôi không thể nói với mẹ cậu bé rằng, cô hãy nhịn một chút vì đứa con yêu dấu này đi, hoặc giả cũng không thể chạy tới nói với ba cậu bé là, anh hãy suy nghĩ thật kỹ vì đứa con bé bỏng này đi. Tôi chỉ có thể qua loa vỗ về đứa nhỏ, ngủ đi, ngủ đi con, mọi chuyện rồi sẽ ổn khi con thức dậy vào buổi sáng, trẻ nhỏ thì chỉ cần vô tư vô lo, vui vẻ ăn uống, ngủ nghỉ là tốt rồi. Hoặc là có đứa bé khác nỉ non với tôi rằng cô bé bị mẹ mắng là vô dụng, mà tôi chỉ có thể bóng gió khuyên mẹ cô bé đừng dùng bạo lực thể hiện sự bất mãn của mình, nếu không sẽ bị thế này thế kia. Tôi không thể canh me lẻn vào nhà người ta lúc có biến, rồi giở bộ quyền Vịnh Xuân, Thái Cực, hay Giáng Long Thập Bát Chưởng để dạy dỗ cô ta biết mùi đời là gì. Rồi còn có một đứa nhỏ mắc lỗi nhưng không thích trò chuyện với người xung quanh, nhân viên tư vấn tâm lý chuyên nghiệp có đưa ra vài lời khuyên riêng cho giáo viên và phụ huynh, nhưng vị phụ huynh kia vẫn cứ khăng khăng nọc quần đứa nhỏ ra phát thật mạnh, để rồi trong cái nhìn lom lom của những đứa bạn cùng lứa, đứa nhỏ cảm thấy xấu hổ, giận dữ và đau đớn, mãi ghi nhớ cảnh tượng đầy nhục nhã này cho đến cuối đời.

Tôi chẳng làm được trò gì ra hồn, thậm chí còn không có lập trường căn vặn người khác.

Nhưng tôi vẫn cứ muốn chất vấn Cam Linh, rằng là bảy năm kia cô ở nơi nào vậy? Nếu bảy năm trước cô còn đây, tại sao khi con bé chết cô lại đi mất? Giá mà cô vẫn chưa rời đi, thì có khi sự việc đáng buồn đó có thể đã không xảy ra chăng?

Tất cả chẳng qua là tôi muốn đùn đẩy trách nhiệm thôi, tôi đã phạm phải sai lầm quá nghiêm trọng.

Nhưng việc tôi sai vẫn mãi mãi là cái sai của tôi, Cam Linh cũng có cái sai của cô ta, chúng tôi đều không thể trốn thoát cái ách này.

Về chuyện Trịnh Ninh Ninh, tôi lại càng không có tư cách gặng hỏi Cam Linh cái gì.

Rột roạt rột roạt, lọ sữa chua bị tôi hút đến trống rỗng.

Bỗng nhiên Cam Linh nắm ngực áo tôi kéo ra, tôi nhìn xuống, thấy mặt con thỏ trên áo bị dính hai giọt sữa chua, nom như là đang khóc.

"Tôi không muốn nói cái này, cô giáo Tiểu Khương... đừng hỏi nữa."

Cam Linh lấy ngón tay lau đi nước mắt từ con thỏ, không bắt tôi xem ảnh nữa, chỉ là ấn tôi ngồi vào xe, khẽ nói: "Tôi sẽ nghĩ cách khác."
 
Chương 63: C63: Chuyện ban đêm


Áp bức

(Thơ Langston Hughes - Bản dịch của Pháp Hoan)

Bây giờ

Những giấc mơ

Không được phép sinh ra,

Và những khúc ca

Không được phép có mặt.

Trên vài vùng đất

Nơi sắt lạnh

Và đêm đen


Chiếm ngự

Nhưng giấc mơ

Sẽ trở về kháng cự,

Và khúc hát

Sẽ phát nát

Gông cùm.

Oppression

(Langston Hughes)

Now dreams


Are not available

To the dreamers,

Nor songs

To the singers.

In some lands

Dark night

And cold steel

Prevail

But the dream

Will come back,

And the song

Break

Its jail.
 
Chương 64: C64: Tôi rất sợ hãi


A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm Hoang Dại!

(thơ Emily Dickinson - bản dịch của Pháp Hoan)

A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm Hoang Dại!

Khi người ở bên ta

A! Đêm Hoang Dại - A! Đêm sẽ phải

Hoá thành sự xa hoa!

Vô ích mà thôi - gió kia thổi tới -

Bờ vịnh của Con Tim -

Không cần gì nữa: Hải Đồ trôi nổi -

La Bàn cũng nằm im!

Chèo đến Thiên Đường - chèo qua Biển Cả

Rộng lớn và xa xôi!

Thả xuống mũi neo - đêm nay ta đã

Đậu yên ở trong người!

WILD NIGHTS - WILD NIGHTS!

(Emily Dickinson)

Wild nights - Wild nights!

Were I with thee

Wild nights should be

Our luxury!

Futile - the winds -

To a Heart in port -

Done with the Compass -

Done with the Chart!

Rowing in Eden -

Ah - the Sea!

Might I but moor - tonight -In thee!

- ------------------------------

Cam Linh xem lời khiêu chiến của tôi như trò đùa con trẻ, cười khẽ rồi tiến bước lên trước.


Tôi bất chấp tất cả, to giọng gọi với theo: "Vậy là cô đồng ý rồi phải không, nói lời phải giữ lấy lời đó."

Cô ta nhấc chân lên, nhoáng cái là bám vào vách đá, lanh lẹ như con thằn lằn dính chặt vào bức tường, kéo ra khoảng cách giữa chúng tôi.

Trước mắt là hai mảnh vách đá chìa ra hai bên, hệt như hai miếng rong biển dính vào thành nồi là vách đá hiện tại. Lúc tôi bước xuống mới phát hiện dưới vách đá đầu tiên có cái gờ rộng cỡ một viên gạch nhô ra, tuy hơi nhỏ và trơn trượt, nhưng vẫn có thể giúp tôi lấy thế bám chắc vào vách đá.

Bên dưới là dòng nước trắng xóa trong màn đêm, và một cảm giác lặng yên kì quái tràn ra giữa bản hòa ca của đám côn trùng lẩn khuất. Xương thịt của tôi mềm nhừ ra, đến độ tôi không đứng vững được, còn Cam Linh thì cứ ung dung nhích tới như đang đi bộ trên đất bằng, cười nhạo quyết tâm của tôi bằng cơ thể linh hoạt uyển chuyển của mình.

Quyết tâm của tôi tựa như người nhận được nhiệm vụ khẩn lúc hai quân giao chiến, tôi dùng hết sức bình sinh ruổi ngựa nghênh đón, mắng chửi quân thù, nhưng Cam Linh không thèm để vào mắt. Tôi là người chiến sĩ trên giấy vẽ, bị ràng buộc bởi đủ thứ luật lệ từ bốn phương tám hướng, chỉ có thể sống lại khi được ngòi bút của Mã Lương chạm vào; trong khi Cam Linh đã sớm uống no máu tươi của thực tại, nên dĩ nhiên là khinh thường và cũng không tiếp thu chiến thư của tôi (1).

Đúng là tiến không được mà lùi chẳng xong.

Ở đằng trước là màn đêm thăm thẳm, cần phải đánh đổ vô số bình mực, rồi lại pha loãng với nước còn một nửa mới được thế này; phía sau thì không có đường đi, mà cái con dốc từ dưới hất lên trên này vừa cao lại vừa dựng đứng chông chênh, ngút cả tầm mắt.

Đi xem đi.

Cam Linh không hề ngoái lại một lần, tôi thì vẫn luôn bám theo cô ta, một cái đuôi thì có tư cách gì bắt bẻ người phía trước sao mà đường gập ghềnh khó đi thế này? Nhưng mà cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa thì sao chứ? Tôi khó nhọc nhích tới, đất đá mấp mô dưới chân, sơ hở vướng víu một tẹo thôi là có thể trượt xuống.

Làm thế nào mà Cam Linh biết được con đường cheo leo hiểm trở này vậy? Có làm tiếp viên xe buýt thì cũng không thể nào nhảy từ trên xe xuống rồi trèo qua lưới sắt, mon men đến con đập dài thòng này phải không?

Lại tiến thêm một bước nữa.

Tôi dần vào guồng, chắc là đám rêu trong kẽ đá đã bị Cam Linh móc ra, tôi men theo dấu vết cô ta di chuyển lên trên, khoảng cách mấy chục bước đã bị rút ngắn đi một phần ba. Bàn tay tôi như phát triển thành cái màng, với những cái gai ngược mọc ra từ lòng bàn tay, chân tôi bước nhanh hơn.

Chợt Cam Linh quay đầu lại, cảnh báo: "Chậm lại một chút."

Thì ra khi cô ta đến quãng này cũng đã từ từ giảm tốc độ, tôi hơi khựng lại, rồi đến gần cô ta hơn nữa. Chúng tôi cách nhau một vòng tay, cô ta mím môi lại, tôi nhìn thấy một cái ống thép to lớn, không biết thò ra từ nơi nào, hệt như sợi tóc tự dưng đâm ra trên vách đá. Có điều phân nửa cái ống thép đó chôn chặt trong đất, phần còn lại rũ ra, Cam Linh đi thật chậm mấy bước, ôm lấy cái ống thép đang lơ lửng giữa trời kia, nâng người lên, đôi chân cũng gác lên theo.

Tôi dí sát người vào vách đá ngay tức khắc: "Tôi không làm được tôi không làm được tôi không làm được..."

Cam Linh bước lên cái ống thép kia, bỏ mặc tôi ngay tại chỗ.

Tôi chần chờ duỗi tay chạm thử vào ống thép, gỉ sắt bám đầy trên thân, nhưng độ bám vẫn còn rất tốt...

"Cô đang làm gì vậy? Đang bảo nó là 'Xin mày đưa tao lên trên đi' á hả?" Không biết Cam Linh trở lại từ bao giờ, hiện đang đứng ở chỗ giao điểm giữa ống thép và vách đá, vươn tay về phía tôi.

"Đừng có cười tôi..."

Cam Linh kéo tôi lên được rồi, bên trên là một con đường nhỏ cực kỳ chênh vênh. Tôi thật sự không tưởng tượng nổi ai là người đầu tiên phát hiện cái lộ trình quỷ quái cỡ này, giống như là mấy đứa nhỏ liều lĩnh không thèm khám phá chỗ mới bằng đường lớn bằng phẳng, mà chọn lối tắt quái đản người ghét chó còn ngại rồi đâm đầu vào... Nhưng lúc sau thì dễ đi hơn hẳn, không bao lâu thì chúng tôi đã đi đến đoạn lưới sắt kia.

Nếu Cam Linh muốn tôi leo qua cái lưới sắt này với cô ta thì tôi sẽ mắng cô ta té tát cho mà xem.

"Đây là... hơ, chỗ hẹn à?" Tôi tựa người vào lưới sắt, ngón tay thò qua mắt lưới.

"Cô thấy tấm biển đó không?" Cam Linh chỉ vào một tấm biển gỗ treo trên đầu kia rào sắt.

Tôi nheo mắt, Cam Linh đã đọc nội dung trên đó ra: "Mạng sống rất đáng quý, cấm nằm trên đường ray. Cộng đồng cần chung tay gìn giữ an toàn giao thông đường sắt."

"Cô muốn đi đâu vậy?" Tôi vẫn chưa nhìn thấy rõ cái gì, Cam Linh nói: "Năm nào cũng có vài người huyện Năng mò tới đây nằm trên đường rầy tự tử, rồi sau đó họ treo cái biển gỗ kia lên. Đường đến nơi này rất hiểm trở, nhưng người đứng tuổi ở huyện Năng đều chơi xung quanh đây lúc nhỏ, mà cũng có mấy đứa nhỏ chết đuối ở con đập..."

Tôi không biết sao bỗng dưng Cam Linh lại khơi ra chuyện này, cuối cùng đã đến được chỗ hẹn rồi, lòng tôi chỉ nhớ đến ván cược kia, lời nói đã để sẵn trên miệng để chuẩn bị bày ra bất cứ lúc nào.

"Mỗi khi cảm thấy cùng đường bí lối thì tôi đều chạy tới đây, cùng lắm thì... trèo lên, đặt cổ trên đường ray là xong. Nhưng mà mỗi lần vất vả cật lực đến chỗ này, nghĩ lại cuối cùng chỉ để nằm xuống, thì tôi lại ngang bướng không cam lòng, và thế là tôi có thể nghĩ ra cách khác."

Bây giờ mắt tôi mới sáng ra, thì ra cô ta tới đây tìm đến cái chết.

Người phụ nữ điên cuồng cố chấp này hành động quá cực đoan, không hề để tâm đến suy nghĩ của người khác, lại còn hồn nhiên không sợ chết - tôi cảm thấy may mắn vì mình đã lấy hết can đảm đi theo Cam Linh trong cơn bồng bột nhất thời.


Mặc dù nếu không có tôi, thì có lẽ cô ta vẫn sẽ đến đây, đứng sau lưới sắt tự ngộ ra chân lý, và rồi vẫn sẽ quay trở lại giống như những lần trước đây.

Nhưng nếu một người vẫn luôn mãi thử lấp ló ở trước cửa tử, cứ lấy cái chết của chính bản thân vặn tới vặn lui như vắt kiệt cái khăn lông thế này, thì sức lực của người đó một ngày nào đó cũng sẽ khô cạn.

"Này... Nguy hiểm lắm đó! Cô..."

Tôi còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện cá cược gì nữa, cái con người này cứ luôn muốn đấu đến cùng với kẻ khác. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói kẹt cứng trong cổ họng, chẳng nảy ra được câu cú gì có trật tự cả.

Người phụ nữ tóc hoa râm mặc cái áo hoodie đen, vừa hay có tác dụng chống lạnh vào đêm tối, thản nhiên thả tầm mắt vào bên trong tấm lưới. Đường ray tựa như hai cọng mì sợi căng ra, treo trên vô vàn chiếc đũa ngắn ngủn.

"Liều mình làm chuyện nguy hiểm thì sẽ thực hiện được mục đích."

"... Cô không thể nói như vậy, khiêu khích chuyện nguy hiểm thì nguy hiểm sẽ gõ cửa, tôi vẫn là... tôi không thể đồng tình với chuyện này. Cô cảm thấy vô vọng, nhưng không chừng người khác thấy vẫn còn đường ra thì sao? Cô thử tâm sự với bạn bè, nói chuyện với người nhà xem sao? Biết đâu họ có thể cùng giúp cô nghĩ cách đấy..." Tôi cố đưa ra những câu khuyên lơn khô khan, nhiều khi có vị phụ huynh mất bình tĩnh nóng nảy với tôi, thế là tôi cũng thủ sẵn một số câu nói ứng phó với họ.

Nhưng mà dường như những lời này không thể áp dụng được cho Cam Linh - một con người với lòng dạ sắt đá có thể lẻ loi một mình lần ra đường ray xe lửa trong đêm khuya để kết liễu cuộc đời mình, người như vậy thật sự là khác cả trời vực so với cuộc sống của tôi, là cọng gai nhọn lăn trên cái bong bóng kẹo cao su tôi thổi ra.

"Cô làm chuyện liều lĩnh là có thể thực hiện được mục đích," Cam Linh nhấn mạnh lại lần nữa, mỉm cười với tôi, "Từ bỏ báo thù... thật sự là rất khó, tôi sẽ thử xem."

Chao ôi.

Bỗng nhiên...

Tôi bị choáng ngợp bởi tin mừng đầy bất ngờ này, Cam Linh nói từ bỏ à? Cam Linh không báo thù nữa sao? Vậy cũng tức là tôi không cần nói cho cô ấy hung thủ là ai nữa phải không? Cuộc sống lại quay trở lại quỹ đạo vốn có, cơn lũ đang chảy ầm ầm kia biến thành dòng chảy dịu nhẹ, mỗi ngày lập tức trở nên bình thản nhẹ nhàng rồi sao?

Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?

Tôi đứng dại ra, mắt Cam Linh vẫn cứ nhìn về phía trước, tựa như cái tươi cười vừa nãy là ảo giác.

Một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Từ bỏ báo thù, cách nói này không chính xác lắm... Từ bỏ giết người đi, được rồi, tôi sẽ không giết người. Nhưng tôi... vẫn muốn biết được kẻ sát nhân là ai, tại sao lại được tha tù trước hạn, tôi muốn hỏi tại sao hắn lại chạy đến nhà trẻ giết con gái Trịnh Ninh Ninh của tôi. Có thể hai bên sẽ nói không thông với nhau, nhưng tôi vẫn muốn được biết, hoặc là tận mắt nhìn xem khuôn mặt đó trông như thế nào, có khi lại được tát hắn mấy cái cho đã hận thì sao? Con bé đã chết rồi, không còn đường cứu chữa nữa rồi... Tôi thật là hận, giá như tôi rời đi trễ mấy ngày, hay là thẳng tay đánh con bé hôn mê rồi bỏ bao tải mang đi... Đều là do tôi không tốt."

Người chết đã vĩnh viễn đi xa, tôi và Cam Linh chẳng hề có khả năng làm sống lại một sinh mệnh đã sớm rời khỏi trần thế.

Tôi và Cam Linh đang trôi giạt trên con thuyền mang tên là tự trách, nước ăn rất sâu, bốn bề mênh mông biển khổ.

Nhưng mà, hôm nay Cam Linh thẳng thắn bộc lộ ý nghĩ của cô ấy với tôi, không phải với nụ cười chế giễu trắng trợn, không phải bằng lời nói dối che che giấu giấu, mà với lời bày tỏ chân tình như là đang tâm sự với bạn bè, dẫu rằng cô ấy vẫn không bỏ ý định tìm được hung thủ...

"Cô Tiểu Khương này, tôi sẽ không giết người, vậy cô nói cho tôi biết hung thủ là ai đi?" Cam Linh vẫn cứ kiên trì đặt câu hỏi.

"À... Về vụ ân xá trước hạn..." Tôi vội vàng bắt kịp đề tài mới của Cam Linh, "Thật ra thì tôi cũng không chắc chuyện này lắm, không phải là tôi cố ý qua loa với cô đâu... Là vầy, bởi vì tôi là nhân chứng... có người bạn nói với tôi là có thể tên đó sẽ được tha tù sớm, dặn tôi cẩn thận một chút. Tôi cũng không biết chính xác có phải hắn sẽ được thả sớm hay không nữa... thông tin không chắc chắn lắm."

"Ai nói với cô là có thể kẻ sát nhân sẽ được tha sớm vậy?" Thật đúng là Cam Linh, lập tức chộp lấy thông tin quan trọng nhất trong lời nói của tôi.

"Cam Linh..." Tôi không biết phải nói thế nào nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng tỏ vẻ cự tuyệt. Người đó đã về hưu, gia đình cô ấy cũng không cư ngụ ở huyện Năng, chính tôi còn không muốn tới làm phiền nữa chứ đừng nói là Cam Linh.

Một tia sáng le lói ánh lên trong đôi mắt của người phụ nữ đối diện, tôi lại không đành lòng rồi.

Bỗng nhiên có đoàn tàu lửa vụt đến, chẳng có dấu hiệu báo động trước gì cả. Một cơn gió tạt ngang ép chúng tôi vào lưới sắt, hệt như hai mảnh giấy bị gió thổi đập vào mặt kính.

Tôi nhắm mắt lại, không biết đã qua bao lâu.

Tiếng côn trùng ríu rít vang vọng, và tiếng nước róc rách thổi qua lỗ tai. Tôi lại mở mắt, Cam Linh nắm chặt cái lưới sắt ngã ngửa về phía sau; cô ấy đã leo lên đó được nửa đường, hiện tại đang treo mình trên đó, cả tấm lưới oằn mình lạo xạo.

"Đến lúc tôi phải về nhà rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa." Tôi nói xong thì quay lại con đường cũ, bỏ lại Cam Linh và hết thảy sự việc đêm nay ở phía sau.


Tôi tựa như xấp đề thi niêm phong kỹ càng, ngay cả giáo viên cũng không được mở ra trước giờ làm bài; và Cam Linh là thí sinh không đủ tư cách, bị tôi thử thách hết lần này đến lần khác. Đến đây đi Cam Linh, cô đang thật lòng buông bỏ chuyện giết người trả thù, hay chỉ là ngon ngọt lừa gạt làm tôi nói ra danh tính hung thủ vậy? Cô càng có quyền được biết tên hung thủ hơn tôi, cô là mẹ của đứa bé, tôi có thể nói cho cô biết điều đó, tôi sắp nói ra điều đó cho cô rồi.

Tôi sợ tôi sẽ nói ra quá sớm.

Tên họ hắn đã bị tôi treo trên đèn lồng, chờ Cam Linh tự mình đến lấy.

"Khương Tiểu Hồi - " Cam Linh hô lên từ đằng sau.

Tôi ngoái lại, xoa cánh tay lạnh lẽo, lòng thầm lo lắng sáng mai mình sẽ dậy không nổi.

Cam Linh nổi cơn thịnh nộ vì tức tối, chỉa vào tôi hét to: "Cô có bản lĩnh thì giấu tịt trong bụng suốt đời luôn đi, cô đừng có nói nữa, để tôi tự tìm luôn đi! Cô rất là ngon phải không! Cô ngon quá rồi chứ gì nữa! Tôi còn tưởng cô là đứa nhóc nhát cáy, hiền lành ngoan ngoãn gì, khá lắm, thì ra là cô tính hết rồi phải không! Cô lấy quyền gì mà khuyên tôi từ bỏ trả thù vậy! Cô là ai chứ! Đức mẹ Maria à! Tôi đi giết người thì mắc mớ gì tới cô hả!"

Cũng không biết đây là phản ứng của Cam Linh với thái độ vừa rồi của tôi, hay là đã lường trước mọi việc từ lâu mà vẫn đang giả ngơ, bây giờ thì mượn cớ tính sổ nợ cũ.

Tôi ý thức được là không phải cô ấy đang thật sự mắng tôi, cô ấy chỉ đang nổi nóng. Cam Linh leo xuống lưới sắt, không nói không rằng tóm chặt cánh tay tôi, vẫn mang thái độ cứng rắn vô tình như trước. Trong đêm đen Cam Linh phát cáu nổi điên, còn ban ngày thì trầm mặc tăm tối, khuôn mặt chất chứa đầy sự giận dữ với vẻ cứng đầu của tôi, phăm phăm lôi tôi đi về phía trước.

"Chính cô nói sẽ không giết người mà..." Tôi nằng nặc nhấn mạnh.

Cam Linh hơi hé miệng, vẻ mặt không nói nên lời, chỉa ngón tay vào tôi, mày cau lại thật lâu mới xả ra nụ cười bực bội: "Được rồi."

"Cô đã hứa thì phải giữ lời đó."

"Hừm."

Cuối cùng lòng tôi cũng được yên ổn, cơn mỏi mệt phun trào lên tựa như con suối, lập tức tưới người tôi ướt nhèm. Sức lực và lòng can đảm của cả đời đều bị dùng cạn sạch cả rồi, giờ mà còn phải men theo đường cũ trở về nữa sao? Tôi vừa buồn ngủ, vừa mệt, lại vừa lạnh, đặt mông bệt xuống đất.

Cam Linh chỉ vào đầu gối cô ấy, bảo rằng vết bầm do đỡ tôi từ dạo trước còn chưa tan, thế mà giờ tôi lại muốn té, tôi là cái bình sứ thành tinh chắc rồi.

Tôi không dám phản bác, nheo mắt suy nghĩ một lát, tức tốc tua lại trong đầu những gì xảy ra trong cái kì nghỉ quỷ quái hoang đường vừa qua, bao gồm cả buổi đêm yên tĩnh này.

Trong đợt nghỉ Quốc tế Thiếu nhi, tôi đã thuyết phục được Cam Linh từ bỏ việc giết người.

Nhưng mà cô ấy vẫn khăng khăng muốn nghe được tên họ hung thủ.

Tôi sẽ nói cho Cam Linh ngay khi tôi chắc chắn rằng cô ấy thật sự sẽ không trở thành kẻ giết người.

Trải qua một kì Tết Thiếu nhi, Trịnh Ninh Ninh trên trời có linh thiêng sẽ kinh ngạc phát hiện rằng, cô Tiểu Khương hèn nhát vô dụng cuối cùng cũng làm nên chuyện có ích. Mà tôi cũng phát hiện Cam Linh đúng là không phải kẻ mất trí như lời cô ấy nói.

Tôi vẫn chưa hiểu hết về cô ấy, tôi không biết mẹ của Trịnh Ninh Ninh là người như thế nào - tôi muốn mượn những điều này để tìm hiểu thêm về Trịnh Ninh Ninh.

Có lẽ cô bé không phải là dạng con nít ngoan ngoãn, tính cách không rộng rãi hoạt bát, bề ngoài không đáng yêu xinh xắn, không có hoàn cảnh cần được thầy cô thông cảm, không có sở trường đặc biệt làm tôi chú ý; nhưng nhất định cô bé có suy nghĩ của riêng mình, ngỗ nghịch với mẹ ruột, nhưng vâng lời, ngoan ngoãn với bà nội, và đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cuộc đời của mình...

Như thể khung cảnh bên ngoài chốn lao ngục đang lộ ra vẻ mặt thật của nó với tôi, để tôi thấy rõ bí ẩn nơi bên ngoài ấy.

Cam Linh muốn biết thông tin hung thủ từ tôi.

Nào chẳng phải tôi cũng xem cô ấy như chiếc chìa khóa ngược dòng về quá khứ, để ngắm nhìn đứa trẻ kia thay cho tôi lúc bảy năm trước sao.

Gắng gượng chống người dậy, tôi không biết mình trở về bằng cách nào nữa. Tôi chỉ biết vào lúc bốn giờ sáng, Cam Linh nắm cái điện thoại của tôi trong một tay, và tay còn lại thì nửa kéo nửa đỡ tôi ném vào phòng ngủ. Tôi dùng cả hai tay hai chân bò lên giường, đá văng giày ra, chui tọt vào chăn rồi nhắm tịt mắt.

Trong cơn mơ mơ màng màng, hình như Cam Linh có nói gì đó bên tai tôi, nhưng tôi không nghe rõ, dường như lại còn có câu cảm ơn nữa.

Tôi đáp lại, không có gì đâu, cô nhớ đóng cửa sổ cẩn thận đó... Cô cứ tùy ý ngồi đâu cũng được...

Cuối cùng chúng tôi có nói gì nữa hay không thì tôi cũng không rõ, lúc sau đồng hồ báo thức rền vang, tôi hất tay phủi nó ra ngoài, ngủ đến long trời lở đất, khi tỉnh lại đã là mười một giờ ban trưa. Cam Linh đã biệt tung biệt tích; điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ hiệu trưởng, ba cuộc từ Chu Nhị Đình, còn danh sách thông báo từ WeChat thì dài sọc hệt như cái hộp thư bị nhét quá đầy, để rồi những lá thư chịu không xiết phải mọc cánh ào ào thoát ra.

Tôi day day cái đầu đang nhức bình bịch của mình, với lấy cái điện thoại và bắt đầu hồi tưởng chuyện đêm qua tôi dở chứng bám theo Cam Linh, rồi bị dụ dỗ ra khu đất hoang, bây giờ toàn thân rệu rã hệt như bị cái chày cán bột quất vào người mười mấy lần.

Cô ấy nói sao ấy nhỉ? Từ bỏ báo thù đúng không?

Dòng tin ở tuốt tận cùng con thác là từ Cam Linh:

Lâu rồi không vận động nên chắc là hôm nay cô đứng lớp không nổi đâu, xin nghỉ luôn đi. Ngại quá.

Hôm qua cũng là Cam Linh khăng khăng bắt tôi ra đường ray, một hai muốn giới thiệu hành trình đi tìm thần chết của mình, ngại cái gì mà ngại vậy chứ! Rõ rành rành là cô ấy chả có tẹo xấu hổ nào, cố tình nắm lấy việc tôi theo dõi cô ấy rồi tùy ý làm bậy.


Tôi thảy cái biểu tượng cảm xúc tức giận sang.

Một phút sau, Cam Linh gửi qua một bức ảnh, tôi dụi mắt nhìn cho kĩ, thì ra là áo gilê đồng phục màu đỏ của siêu thị Gia Hưng: cô ấy đang đứng trên chồng đồ uống Jianlibao, tay giơ điện thoại ra phía trước tự chụp đồng phục của mình (2).

Khương Hồi Hương: Cô tìm được công việc nhanh quá vậy!

Cam Linh: Bí quyết riêng, làm nhân viên kiểm hàng đó (3).

Rất có thể cái bí quyết của cô ấy là ông chú giữ xe già què chân nọ rồi.

Khương Hồi Hương: Cô hại tôi vố này đau quá, bây giờ tôi tê nhức cả người, đi đứng còn không xong. Ai cũng đang tìm tôi, còn tôi thì ngủ quên mất.

Cam Linh: ... Tự cô tìm tới tôi chứ bộ.

Khương Hồi Hương: Sao tôi biết cô đi xa vậy đâu?

Cam Linh: Đáng đời, ai bảo hàng ngày cô không chịu tập thể dục.

Khương Hồi Hương: Đang soạn tin nhắn.

Tôi nhập một lô một lốc những con chữ, bỗng sáng trí nhận ra đây là thời cơ tuyệt hảo để tìm hiểu thêm về Cam Linh:

Nói chứ phụ nữ huyện Năng ít tập thể hình thật, có ai rắn chắc như cô đâu.

Cam Linh: Tôi còn từng luyện kungfu nữa đó.

Khương Hồi Hương: Thiếu Lâm tự à? Cô là người Hà Nam sao (4)?

Cam Linh: Không phải.

Cam Linh: Tôi làm việc đây, không chat nữa đâu.

Cam Linh: Lo siêng năng kiếm tiền đi.

Là ai nào đang rề rà ngăn tôi kiếm tiền vậy hả! Tôi cau mày nhìn điện thoại chòng chọc, lần lượt trả lời tin nhắn của mọi người. Đôi chân đã không còn là chân của tôi rồi, kinh nghiệm rèn luyện thể chất mách bảo tôi rằng ngày mai nó sẽ càng đau hơn nữa.

Trả lời các tin nhắn xong xuôi hết, đến buổi chiều thì tôi nhận thêm mẩu tin mới.

Cam Linh: Câu hỏi hàng ngày đây: Ai là kẻ giết người vậy?

Khương Hồi Hương: ... Tôi không nói đâu.

Cam Linh: Phải làm sao thì cô mới chịu nói thế?

Khương Hồi Hương: Sau này tôi sẽ nói.

Cam Linh: Lúc nào?

Khương Hồi Hương: ......

Cam Linh: Lúc nào?

Cam Linh: Cô tính nói lúc nào vậy?

Cam Linh: Cuối cùng cô cũng buông lỏng rồi.

Cam Linh: Tôi chờ cô đó.

Cam Linh: Tôi chụp ảnh màn hình rồi.

Ngay sau đó, chuông báo cuộc gọi đến réo ầm lên.

Cái điện thoại nằm trên ga trải giường đing đong kêu gọi, Cam Linh ngửi được một tí mùi tanh là ngoạm vào thật chặt, tuyệt đối không nhả ra.

Tôi cũng hết cách với con sói cái này, tự chuẩn bị tâm lý một chút, lấy mền bịt cái điện thoại lại, rồi vội vàng cầm nó lên và ấn phím nghe máy.
 
Chương 65: C65: Tòa nhà sụp đổ


Trên đường thiên lý

(Tố Hữu)

(trích)

Có ai bảo ta dại khờ không nhỉ

Khi ta không biết sợ quỷ trên đời?


Ta sinh ra là để làm người

Không sợ chết, bởi vì ta dám sống.

Đường thiên lý, càng đi càng rộng

Ngoảnh lại nhìn, phút bỗng đã mười xuân


Sáng nay xuân lại tới, đẹp muôn lần

Như em vậy, hỡi em quàng khăn đỏ...

- ------

Tạp văn Khúc ba mươi (Nguyễn Ngọc Tư):

"Tụi nhỏ không biết, thật sự của Tết là bữa ba mươi này. Khi tụi nhỏ mặc bộ đồ mới đi khoe dài dài xóm, khi ba và anh tắm táp xong ra hàng ba ngơ ngẩn ngắm hoa sao nhái đốt lửa vàng run rẫy trước sân, khi má nhốt than trong những bếp lửa tàn, khi chị đứng chải tóc trước gương, thì Tết đã chớm hết, Mùng Một, Mùng Hai là Tết phai; Mùng Ba Mùng Bốn Tết tàn.

Tụi nhỏ không biết, mãi về sau, khi lớn lên, trong ký ức Tết ấu thơ, những ngày mùng rất nhạt, đơn điệu, chỉ chơi và chơi. Nhưng bữa ba mươi luôn sống động, lung linh những mồ hôi, những nụ cười, những khoan khoái, những ngọt ngào..."
 
Chương 66: C66: Em là thỏ


Everyday I love you - Boyzone

It's a touch when I feel bad


It's a smile when I get mad


All the little things I am

Everyday I love you
 
Chương 67: C67: Tháng ngày đánh cắp được


Tình yêu là đôi mắt người yêu (Lê Minh Sơn dịch)

Tình yêu là mắt tình nhân

...linh hồn là rượu

...chất cần cho tim.

Tình yêu là một đoá hồng.

Trái tim mở lúc hừng đông chan hoà

cho nàng trinh nữ hôn hoa

...ngực nàng để đặt lên hoa hồng này.

Tình yêu là nụ cười hiền

trên đôi môi đẹp hồn nhiên của người.

Tuổi xuân khi đã yêu rồi...

là quên hết cả việc đời đang mang...

...hầu như cuộc sống

hoàn toàn...

chỉ mơ với mộng miên man ngọt ngào.

- --------

Love is the lover's eyes (thơ Kahlil Gibran)

Love is the lover's eyes


....and the spirit's wine

....and the heart's nourishment.

Love is a rose.

Its heart opens at dawn

and the virgin kisses the blossom

....and places it upon her breast.

Love is the gentle smile

upon the lips of beauty.

When youth overtakes love....

he forgets his toil....

....and his whole life becomes

a reality....

of sweet dreams.

- -------------

Cam Linh nhận việc ở siêu thị Gia Hưng nhanh như chớp, buổi tối trắng trợn mang về phúc lợi của nhân viên.

Ở nơi tôi không thể nhìn thấy thì Cam Linh vẫn luôn làm việc nhanh nhẹn, bận rộn cả ngày lẫn đêm. Quầng thâm dưới đôi mắt cô ấy ngày càng đậm, làm cho khuôn mặt càng có vẻ u ám như Thạch Cơ Nương Nương (1). Cam Linh lấy mũi chân móc cái ghế lại đây, ngồi khoanh tay đối diện tôi: "Cô bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi."

"Nhưng mà cô ấy đã kể hết cho tôi rồi... Cô ấy còn hỏi tôi..."


"Vậy cô ủng hộ cô ta à? Vụ bắt cá hai tay ấy."

Tôi cứ ngần ngừ mãi, cuối cùng lắc đầu rất khẽ.

"Cô thấy đó." Cam Linh phán, hất cằm ra hiệu tôi tự suy nghĩ đi.

Chỉ chốc lát là tôi sáng mắt ra: "Ý cô là thật ra cô ấy chỉ muốn nghe câu đồng tình khi tâm sự với tôi phải không?"

"Đúng đó."

Tôi hiểu ra rồi. Nhưng Chu Nhị Đình là bạn của tôi, tôi đắn đo hết mọi ngóc ngách, nhớ lại đủ chuyện trong hiện tại và quá khứ nhằm tìm được vài chứng cứ để thuyết phục bản thân, may sao những lời kể vừa nãy cũng có sức nặng nhất định trong việc bảo vệ quan điểm của cô ấy.

Cam Linh không cho tôi thời gian nghĩ tường tận, đá vào khung giường: "Tôi đến gặp cô trực tiếp là để hỏi chừng nào thì cô mới nói cho tôi vậy?"

"Cái gì thế?"

"Chuyện kẻ gây án đó."

"Tôi sẽ nói cho cô... chờ tôi..." Tôi kéo căng thanh thước cuộn thời gian, chưa chọn được khoảng nào cụ thể thì Cam Linh đã nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: "Cô nuốt vào bụng chờ đến lúc trời sụp, chờ đến hết đời luôn đi cho rồi!"

"Không có... Tôi..." Tôi cũng không biết nên nói với Cam Linh thế nào nữa.

"Tháng này hả?" Cam Linh như đang cò kè với tôi, thấy tôi lắc đầu thì thư thả hơn một tí: "Vậy thì tháng sau à?"

"Năm sau đi..." Tôi ngập ngừng ngóng nhìn đối phương, Cam Linh bật phắt dậy, tôi che đầu cuộn tròn trên giường, đối phương chỉ bất ngờ ụp chăn lên người tôi.

"Cô cứ trốn xem, tháng giêng năm sau mà cô không nói là tôi giết cô." Ngón tay Cam Linh chọc thật nhẹ vào mặt tôi qua lớp chăn, còn tôi bị trùm kín mít không thể thốt ra lời nào. Cam Linh lại xốc chăn lên: "Ký tên ấn dấu tay đi, cô phải giữ lời đó."

"Giữ, giữ, nhất định là tôi sẽ giữ lời mà." Trước khi qua năm sau, tôi cần hoàn toàn tin được rằng Cam Linh sẽ không đi giết người, nên tôi phải biết được thật nhiều thông tin về cô ấy, về Trịnh Ninh Ninh, và về rất nhiều việc liên quan đến gia đình họ.

Cam Linh buông tay ra: "Được, vậy cô lặp lại lần nữa đi, để tôi ghi âm lại."

Tôi bị buộc phải nói vào điện thoại: "Tôi, Khương Tiểu Hồi, chắc chắn sẽ nói cho Cam Linh về kẻ sát nhân vào tháng một năm hai ngàn không trăm hai mươi ba."


Đối phương vừa lòng hả dạ lưu lại dữ liệu: "Thế tôi đây không quấy rầy cô nữa... Đợi đến tháng giêng năm sau..."

Ơ kìa? Tôi cuống quýt nhảy vào: "Vậy năm nay cô không tới tìm tôi nữa sao?"

Lúc trước không phải cô ấy còn làm căng làm dữ muốn chết à, sao tôi chỉ buông câu hứa hẹn đầu môi thôi mà cô ấy đã thả tôi tự do thế này? Lỡ đâu tôi chạy trốn đi nơi khác thì làm sao!

Cam Linh hơi sững ra, cuốn cái chăn lại rồi chồng lên lòng bàn chân tôi: "Rời giường đi cô, ngủ đến độ bị ngố rồi hả."

"Câu đảo ngược sao... cô là người Sơn Đông à (2)?" Tôi hối hả bắt lấy cơ hội chót để đào thêm chút thông tin, còn Cam Linh thì đặt một tay dưới cánh tay tôi, gạt tôi xuống như gạt ra con chó chết.

"Không phải! Mắc mớ gì đến cô, bớt tọc mạch đi."

"Cô thật sự yên tâm vậy sao? Lỡ đâu tôi trốn mất..."

"Tôi chưa có nói là sẽ không tới."

Dường như Cam Linh hơi mệt mỏi, đẩy tôi từ trên giường ra ghế xong thì ngồi bên mép giường. Cô ấy luồn ngón tay vào giữa tóc vuốt vài cái, ngẩng đầu liếc tôi, vẻ mặt chần chừ muốn nói điều gì đó, rồi lại dùng ngón tay chải tóc, lại nhìn tôi thêm một lát, cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi cũng bắt đầu hoảng hốt: "Vậy cô nói cô không làm phiền tôi..."

"Cô khùng hả."

Tôi không nói nữa. Lúc đầu thì tôi né Cam Linh như né tà, bây giờ thì y hệt đứa bị chứng Stockholm cứ nài nỉ người ta đến tìm mình (3) - nhưng tôi không được trông chờ à, nếu lỡ cô ấy lén đeo bám người khác, quyết định lật lọng giết người thì tôi phải làm sao đây? Nhưng mà nửa năm này tôi sẽ không cung cấp thông tin kẻ sát nhân cho người ta, người ta có lý do gì tới tìm tôi đâu?

Ôi.

Vì thế, tôi cất tiếng hỏi: "Vậy, vậy nếu không thì... tôi đi tìm cô đi?"

Núi không đến với tôi, thì tôi đi theo núi vậy (4).

Cam Linh vò tóc càng mạnh hơn nữa, mái tóc hoa râm kia giống như tấm vải sọc bị chà đi xát lại thật nhiều lần, màu sắc và hoa văn thay đổi ba bốn lượt, và dừng lại khi bị Cam Linh kéo căng ra.

Cuối cùng, Cam Linh lên tiếng: "Cô thật sự là... tùy ý cô đi, cô muốn thế nào cũng được."

"Ừm, vậy cô vẫn còn ở huyện Năng phải không?"

"Ừ."

"Được rồi."

-


Thông báo: Mình đang làm một thí nghiệm dài hơi: kể từ lần đăng sau, trong khoảng 12-36 giờ đầu tiên thì chương mới sẽ có nội dung khác hoàn toàn, hoặc là lặp lại chương cũ (thời gian có thể xê xích một chút). Điều này có thể hơi bất tiện, mong các bạn thông cảm nhé:D

-

Cam Linh ném cho tôi ánh mắt vừa xem thường vừa bó tay. Rõ ràng cô ấy lấy được bản ghi âm lời hứa của tôi, nhưng mà cứ như là bị thua trận, kéo lê cái đuôi nặng nề đang cụp xuống lúc rời đi, tiếng đóng cửa cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều. Từ cửa sổ nhìn xuống, có bóng dáng một người phụ nữ với cõi lòng nặng trĩu bước ra cửa khu dân cư, tôi niết kính cửa sổ ra tiếng kin kít cọt kẹt làm lồng tiếng cho Cam Linh, như thể cô ấy đang đi giày con nít vậy.

Có dạo đám nhỏ chết mê chết mệt với loại giày có đèn dưới đế, lại còn có thể phát ra nhiều loại âm thanh, trông rất là vui tai thích mắt.

Lúc tôi còn dạy ở trường Cây Mận, trong lớp có một cô bé và hai cậu nhỏ mang loại giày này, ánh sáng lấp loáng dưới chân, khi chạy còn phát ra tiếng động. Trong giờ học, tụi nhỏ không cưỡng lại sự hào hứng mà liên tục đạp vào ghế, cúi đầu xuống phía dưới gầm bàn, dẫm chân mấy cái là đèn lại lóe sáng, mặt mấy đứa nhỏ ai nấy đều bừng cả lên. Sang tuần thứ hai thì có nhiều đứa trẻ mang loại giày này hơn, trào lưu nhanh chóng lan rộng thêm. Có điều loại giày này rất dễ hư, cho nên chẳng mấy chốc là ánh sáng từ tất cả các đôi giày đều tắt ngóm như là có hẹn trước với nhau, và rồi trào lưu lụi tắt.

Mùa xuân năm nay phong trào này lại sống dậy ở trường Ánh Sáng, cô bé Nghệ Hàm dẫn đầu xu hướng thời trang với đôi giày phát sáng, đồng thời còn cao cấp hơn trước đây ở chỗ chỉ cần chạm vào nút ở đế giày là ca khúc "Let it go" sẽ vang lên.

Trào lưu này đã phổ biến từ khi tôi còn là đứa nhỏ, rồi vẫn lưu hành đến tận bây giờ. Cậu bạn tiểu học ngồi cùng bàn với tôi mang đôi giày thể thao màu đen có thể phát sáng và lôi kéo tầm mắt của tôi; trong khi tôi chỉ có đôi giày vải đen bà ngoại làm cuộn tròn quanh ngón chân, tôi có cảm giác dường như đôi chân mình mờ xỉn đi trong ánh sáng hút mắt kia.

Tôi vác sự ghen tị đối với đứa trẻ khác về nhà, dọn trống cặp sách đi, và đồng thời cũng dốc bầu cảm xúc mình rỗng không.

Biết ơn tất cả những gì mình có, đồng thời không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, đây là nguyên tắc của gia đình tôi. "Biết đủ là hạnh phúc", tôi hiểu đó là điều tốt.

Gia đình tôi được trời phú cho khả năng có thể gánh vác được đủ loại chi phí trong cuộc sống.

Chúng tôi nhận thầu một vườn cây ăn trái sum suê, quả mơ to sai trái đầy sân, mỗi năm tiền lời từ thu hoạch lên tới năm mươi ngàn tệ, đó là con số cực kỳ ghê gớm (5). Nhưng ba mẹ tôi lấy khoản đó làm tiền tiết kiệm, rồi lại cho rất nhiều người mượn mà không hề thu một đồng lợi tức nào một cách khó hiểu. Ba mẹ tôi là người tốt bụng, tất cả các cô dì chú bác tới vay tiền cũng là người tử tế, tuy rằng có khi không trả được nợ, nhưng họ luôn thay chúng tôi lo lắng chăm nom việc của vườn ăn quả, và còn chia sẻ chỉ đồ tốt trong chính nhà mình cho chúng tôi.

Chúng tôi được Đức Chúa ban phước, những quả mơ trong vườn rất to và căng tròn, nước mơ rơi vãi khắp nơi. Những quả mơ lớn cỡ nắm tay đặt trong thùng thế nào cũng không bị dập, và nếu chọn bất kỳ trái nào bổ ra cũng sẽ không có sâu bên trong.

Tôi được lớn lên trong sự dư dật đủ đầy, từ lúc chào đời trong mùi thì là nồng đượm đến nay thì tôi chưa từng thăm lại bệnh viện, không dạo qua cửa tiệm quần áo, vì có người đến cho tôi quần áo con gái họ, mà bà ngoại tôi cũng biết may đồ vá áo. Thức ăn thức uống nhà tôi không thiếu thốn gì, tôi cũng không phải xoắn xuýt bất an chờ ngoài cửa phòng học để nghĩ cách nói với thầy cô rằng mình không đóng được học phí hay các khoản phụ phí khác.

Với tôi thì đôi giày phát sáng kêu kin kít kia vẫn luôn là đồ vật thuộc về một thế giới khác, thế giới đó không có hào quang của Đức Chúa, mà chỉ có thể dựa vào ánh sáng xa lạ ấy để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn - mãi cho đến khi tôi nhận ra rằng, thế giới của tôi cũng tràn ngập những tiếng vang kẽo kẹt như thế. Đức Chúa vắng mặt, hai đấng sinh thành tốt đẹp của tôi qua đời chỉ vì không chịu cho một người đàn ông vay tiền, rõ ràng tên kia cũng là tín đồ của Chúa, nhưng lại bị ác quỷ xúi giục leo lên xe ba mẹ tôi và chờ đợi trả thù.

Mọi người xung quanh đều nói chắc chắn là tên đó bị quỷ ám.

Nhưng tôi không tin, tôi bỏ ngang lớp thần học, và nói chuyện với Chúa.

Hà cớ gì mà tín đồ Đức Chúa lại làm chuyện như thế chỉ vì ba ngàn đồng bạc chứ (6)? Tại sao con dân đã trung trinh thờ phụng Người không một lời oán thán hơn hai mươi năm qua mà lại nhận được kết quả thế kia?

Cuộc trò chuyện kéo dài tận ba tháng, tôi lấy rìu chặt đứt cây thập tự trên ngôi mộ, từ ngày đó trở đi không tin vào Đức Chúa nữa.

Bất công, oán hận, tôi có thể cảm nhận được tâm tình của Cam Linh - và cảm nhận đến cực độ sâu sắc. Nếu cô ấy là con dao giết người sắc lạnh, thì chính tôi đây là vỏ dao bao bọc bên ngoài (7); khi hàn ý bốc ra ngùn ngụt từ cô ấy thì tôi là kẻ biết được trước nhất. Nhưng tác dụng của tôi là dùng để khuyên can cô ấy chớ có ra khỏi vỏ, chớ có vấy máu, tôi biết trong chớp mắt khi dao đã ra khỏi vỏ rồi, thì kết quả đã không thể cứu chữa được nữa.

Thật ra trước giờ tôi vẫn luôn muốn nói cho cô ấy biết hung thủ là ai, tôi muốn cho cô ấy được thỏa lòng toại nguyện, vì thế tôi không ngừng tự nhủ với chính mình rằng tôi không thể. Tôi nhắc nhở bản thân rằng, không được biến thành người mà tôi không biết - thật sự rất khó để là chính mình.
 
Chương 68: C68: Yêu nhiều hơn một chút


He doesn't follow where i walk

But if i turn, he will be there

How can a man who's such a rock

Be lighter than the air?

He doesn't do what i want when i want it

But he does what i need when i need it

Gosh damn, somehow that man, he knows the difference.

- ----------------------

Lời nói hơi khó nghe, nhưng đúng là ý này.

Tôi không lên tiếng nữa, Cam Linh đã thay tôi nói ra hết rồi. Tôi mân mê lớp vải nỉ lông lót giường, lại đi đến cầm bức di ảnh trên ngăn tủ lên, ngắm nhìn Trịnh Ninh Ninh không có cơ hội lớn lên qua bảy năm.

Cam Linh khịt mũi: "Cô hỏi đi."

Trước mặt cô ta là Trịnh Ninh Ninh, mẹ con họ sinh tử cách biệt, mà tôi chỉ là người ngoài, không có tư cách lên án ai cả.

"Hỏi cái gì?"

"Vậy cô tới đây làm gì?" Cam Linh thấy tôi thật lố bịch, mặt mũi đầy vẻ khinh miệt. Người phụ nữ khỏe như vâm này vung tay một cái là có thể đấm đầu tôi bẹp dí, mấy lần xịt lốp xe, lôi dao ra đe dọa trước đây chỉ là trò mèo thôi, nếu thật sự muốn giết người xả giận thì cái chỗ khỉ ho cò gáy này là nơi tốt nhất chứ gì nữa.

Nhưng tôi không hề sợ hãi, chắc là Trịnh Ninh Ninh trên trời có linh, tôi nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc lâu.

"Bức ảnh này... hình như không có rửa ra nhiều bản, cô... ừm, mang từ nhà bà nội Trịnh Ninh Ninh qua đây phải không?"


Sau lễ tang Trịnh Ninh Ninh, di ảnh cô bé được đặt vào ngăn tủ trong phòng khách trước cửa, trước mặt bày một chồng hạt dưa khô quắt, và lư hương luôn có nhang cắm vào, khói trắng lượn lờ vây quanh. Trong mấy lần ít ỏi đến thăm viếng, tôi vừa vào cửa là phải bị Trịnh Ninh Ninh kiểm duyệt một phen, mà tôi còn là cô giáo của cô bé nữa chứ, cảm thấy chột dạ không yên như đứa học sinh vậy, hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn nhiều.

Nhưng tôi đã ghi nhớ từng ngóc ngách trên bức ảnh này, thậm chí còn ngửi được mùi khói từ tro hương vương sâu trên khung ảnh.

Cam Linh xác nhận: "Đúng là nó."

"Cô không để lại cho bà cụ có cái mà nhung nhớ à?" Tôi cố gắng nói năng bình thản nhất có thể, thật ra trong bụng muốn trách cứ Cam Linh, người mẹ biến mất bảy năm ròng chạy theo cái tôi ích kỷ, để lại bà cụ không nơi nương tựa.

Nhưng nghĩ đến trên đời đầy rẫy cảnh mẹ chồng mâu thuẫn với nàng dâu, mặt khác thì bà nội thân thiết với cháu gái, các loại quan hệ này có thể cùng tồn tại song song với nhau, ba thế hệ đều là nữ vì thù địch mà đấu đá, hỗ trợ lẫn nhau, trong tình huống đó Cam Linh không để tâm đến suy nghĩ bà cụ là chuyện bình thường.

Cam Linh giật lại khung ảnh trong tay tôi, ở đây không có chỗ nào quá cao nên cô ta vẫn cầm nó trong tay: "Bà ta chết rồi."

"Hả?"

Bà nội Trịnh Ninh Ninh đã qua đời.

Tôi sửng sốt, năm ngoái lúc tôi đến thăm thấy bà cụ vẫn còn nắm cọng dây thép cột cái bao tải chứa đầy chai nhựa, giọng bà ấy hô lên lấy tinh thần vẫn còn mạnh mẽ lắm, và khuôn mặt nhăn nhúm vẫn tràn ngập vẻ kiên quyết khi vật lộn với đống phế liệu, tôi vẫn chưa kịp mua quà biếu năm nay cho bà ấy nữa.

Hình như khi con người khi già đi sẽ trở nên mỏng giòn dễ vỡ, một tai nạn bất ngờ là cũng đủ vùi nửa mạng sống vào quan tài, chỉ cần va chạm vào đâu đó một chút thôi, thì bệnh tật tiềm ẩn đã ngấm ngầm gieo lại kíp nổ, và rồi bộc phát vào lúc không ai ngờ đến nhất.

Bây giờ có rất nhiều người trẻ đưa cha mẹ mình đi kiểm tra sức khỏe mỗi năm một lần để tầm soát những nguy cơ vô hình kia. Nhưng dẫu có thế thì cái chết vẫn cứ không hề theo lịch trình đếm ngược như áp phích phim điện ảnh, mà nó ập đến bất ngờ, đáng sợ hơn Cam Linh gấp trăm lần, ít nhất Cam Linh còn gõ cửa bên ngoài, còn Thần Chết thì thẳng thừng phá cửa xộc vào.

Cam Linh thấy tôi ngây ra không nói tiếng nào, hỏi tôi: "Cô ngạc nhiên à? Bà ta lớn tuổi vậy rồi vậy mà mỗi ngày cứ đi lượm ve chai, không giữ gìn vệ sinh nên dễ rước bệnh, lại còn không chịu tích đức, toàn là tham mấy món lợi nhỏ nhặt. Bình thường hàng xóm cũng mặc kệ bà ta, bà ta chết cũng không ai biết, lúc tôi mở cửa ra thì thi thể đã bốc mùi rồi."

Tôi không đồng tình, kể cho cô ta nghe việc bà ấy đến đón Trịnh Ninh Ninh đi học về.

Tôi nói bình thường bà ấy rất hiền hòa, tiết kiệm, ăn ở sạch sẽ, lúc tới đón Ninh Ninh đều mang vẻ mặt hiền hậu.

Cam Linh hỏi: "Thế đón con bé là đối xử tốt với nó à?"


"Chứ còn gì nữa, con bé còn nhỏ vậy mà."

"Con bé đã bảy tuổi rồi, nhà gần trường thì đi học một mình không phải chuyện bình thường sao?"

"Bây giờ nhiều đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi vẫn được ba mẹ đưa đón đấy thôi."

"Dù sao nhà tôi lúc ấy không có đón đưa gì cả, mấy đứa nhóc tự chơi với nhau rồi hẹn nhau về chung."

Cam Linh bao biện cho việc bản thân không đón con bé như đúng rồi, rũ sạch mọi trách nhiệm trên người.

"Cô dư biết buổi tối ở đây có mấy tên ma men đầy đường mà, tôi mới dạo quanh có một lần mà cô đã bắt tôi trở về rồi. Con bé bao nhiêu tuổi chứ, mà bảy năm trước an ninh càng kém hơn nữa phải không? Cô yên tâm để nó tự về nhà thì chẳng phải là vô tâm sao?"

Tôi không giỏi đôi co với người khác, cũng không rành lý lẽ với họ, càng không quen việc giả điên giả khờ. Tôi đã nghe quá nhiều trận tranh cãi, nhưng vẫn ăn nói vụng về không bằng con vịt giời, nên chỉ có thể ra vẻ nghiêm túc, dốc sức làm bộ thâm trầm, quơ quào bắt chước cái lạnh nhạt của Cam Linh, không mong làm tổn thương người khác mà chỉ muốn có thể truyền đạt hết những điều mình cần nói.

"Tôi đúng là đồ vô trách nhiệm đó, nên cũng đừng bàn về vụ này nữa." Cam Linh quay lại, ngang ngạnh cắt đứt đề tài. Những lời dẫn dắt tôi cực khổ bày ra để chiếm lý bây giờ đã đổ sông đổ biển, tôi cuống cuồng lên: "Vậy sao cô biết là bà nội Ninh Ninh mất rồi thế? Khi nào cô về huyện Năng vậy?"

Cam Linh bỗng túm cổ áo tôi, định ném tôi ra bên ngoài.

Trong cơn nguy cấp tôi nhanh trí ôm ghì lấy cái khung cửa: "Không phải cô chụp được hơn một ngàn bức ảnh à! Tôi nhìn một trăm tấm thì cô trả lời tôi một câu hỏi, vậy được không?"

Xét về sức vóc thì tôi không đánh lại Cam Linh, cô ta đã cao, lại còn có cơ bắp; còn về đầu óc thì tôi đã bị dắt mũi hết lần này tới lần khác. Tôi không bì nổi cô ta điểm nào, chỉ có thể đặt điều kiện trao đổi cái tôi có.

Lớp đất trên khung cửa bị tôi cào toác cả ra, bên Cam Linh thì kéo mạnh, còn tôi cắm đầu cắm cổ bấu chặt khung cửa, bụi đất tung bay mịt mù. Một tay cô ta cầm khung ảnh, một tay khác kéo tôi, lực không cân bằng nên tôi vẫn còn đứng vững vàng.

Cam Linh buông tay, nghĩ ngợi: "Cô nhìn hai trăm tấm ảnh, tôi nói cho cô một điều về tôi."

Tôi đăm chiêu, định bụng mặc cả thì bị Cam Linh trừng mắt, tôi gật đầu như tay kém cỏi không rành trả giá.


Với một ngàn bức ảnh thì tôi có thể đổi lấy năm câu trả lời.

Lúc này đang là buổi chiều, trời hãy còn nóng, hai tay tôi còn đầy đất cát. Cam Linh lấy lên hai xô nước, dùng gáo múc nước lạnh đổ xuống tay tôi để rửa cho sạch.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Nước giếng trong vắt mát lạnh, tôi vẫy tay cho khô, còn Cam Linh thì nhanh nhẹn lấy ra điện thoại.

Tôi không biết làm sao sự việc lại biến thành thế này nữa, miệng tôi hẳn là phải giữ kín như bưng, tôi không biết, tôi mặc kệ, tôi không nói. Nhưng khi lấy lại tinh thần thì Cam Linh trông như đã bên bờ vực thua cuộc đã đưa tôi tới chỗ cô ta ở, đổi lấy sự thỏa hiệp của tôi. Nếu nói cô ta đang mò kim nơi biển rộng thì tôi chính là đứa ngốc ngồi bên cạnh bưng chậu tát nước cho cô ta, không chệch đi đâu được.

Tôi tin tưởng hẳn là cô ta sẽ không tìm thấy được, nhưng việc này phần nhiều vẫn phải dựa vào nỗ lực của con người. Chuyện khó khăn gì cũng cần có cái mở đầu, lỡ đâu có phép màu xuất hiện thì sao?

Yên lặng xem hết hai trăm tấm ảnh đầu tiên xong, tôi nhắm mắt lại tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Lúc con mắt đã khép lại, tôi vẫn còn giống cái máy nhận dạng khuôn mặt, nhiều người chớp nhoáng hiện ra liên tục nơi tâm trí, nếu tôi phát hiện ra kẻ sát nhân thì trăm phần trăm là sắc mặt sẽ biến đổi trước tiên.

Xoạt, xoạt, xoạt, động tác kiểm tra ảnh chụp trong đầu chậm lại, tôi trở thành cái điện thoại mới của Cam Linh.

Bỗng chốc tôi mở mắt ra, Cam Linh nhanh nhẩu để điện thoại trước mặt tôi, tôi đẩy ra, cau mày nhìn vào cái của mình.

Cam Linh hỏi: "Sao thế?"

Tôi quay về bảy năm trước, lục lại tấm ảnh trời mưa sau khi bọn nhỏ kết thúc diễn tập kia: đông đảo các bậc phụ huynh tới đón đứa nhỏ nhà mình về, dưới mái hiên là vô số những gương mặt, điệu bộ, cử chỉ, dáng người, trang phục khác nhau của những đứa trẻ và người lớn.

Tôi phóng lớn bức ảnh, lại phóng lớn hơn nữa, kéo đến chỗ cái áo mưa màu đen kia.

"Chỗ này, chỗ này nè, có phải cô đứng đây không?" Tôi hơi kích động, Cam Linh thì chẳng mảy may động đậy gì, báo trước: "Tôi mà trả lời thì sẽ tính là một lần đấy."

"Được rồi."

Lúc này Cam Linh mới nhìn sang, tôi đưa tấm ảnh lại gần.

Mi mắt cô ta vừa nhấc lên đã đăm chiêu nhíu lại, thu nhỏ bức hình, thấy nhóm bé gái đồng loạt đeo tất trắng.

Một người phụ nữ lạnh lùng, trước giờ đều khoác lên người cái u ám tối tăm, như con sói cái thu mình chờ giây phút vồ mồi, đến cả ánh mắt nhìn bức ảnh trông khá đáng sợ.


Nhưng sau một lúc lâu, nét mặt cô ta giãn ra, con mắt vừa chuyển đi nơi khác một chút, lại lướt sang những tấm ảnh khác một cách cực kỳ thô lỗ, tôi muốn giật về, cô ta còn giơ nó lên cao, thoải mái lướt một vòng mới trả cho tôi.

"Là tôi," Cam Linh nhấp môi, phủi phủi đầu vai, hững hờ nhìn tôi: "Tôi trả lời xong rồi, tiếp tục xem hình đi."

"Nếu cô còn ở chỗ này lâu hơn một chút trước khi Ninh Ninh chết..." Tôi kiểm tra điện thoại xem Cam Linh có vô duyên xóa cái gì đi không, "Tại sao lúc đó cô bỏ đi vậy? Cô đi đâu thế?"

"Nhìn hình đi." Giọng điệu Cam Linh rất đanh thép, dí điện thoại vào trước mặt tôi.

"Vậy tại sao cô trở lại đột ngột thế này? Bảy năm qua cô chưa từng hỏi thăm Trịnh Ninh Ninh à? Làm sao cô biết được bà cụ chết rồi thế? Là cô lo hậu sự cho bà ấy sao?" Đầu tôi toàn là những dấu chấm hỏi, thoát khỏi miệng lúc nào chẳng hay.

Tôi chỉ là cô giáo mầm non, đáng lý ra đừng nên chõ mũi vào chuyện riêng tư của phụ huynh học sinh, dù cho Cam Linh là một người tệ hại hiếm thấy thì tôi cũng không thể nói được gì. Góc nhìn và giọng nói của tôi là của lão nông dân cần mẫn chăm sóc vườn ươm, chứ không phải là bà chủ mảnh đất này, bà chủ muốn phung phí, phá hủy hay vứt bỏ thì tôi cũng chẳng có quyền gì lên tiếng. Trịnh Ninh Ninh không phải là con gái của tôi.

Tôi chỉ là không cam lòng.

Có hằng hà sa số những chuyện tôi muốn can thiệp vào nhưng lại lực bất tòng tâm, bởi vì tôi không thể ra mặt hay thay người khác quyết định được, chẳng hạn như một đứa nhỏ khóc lóc nằng nặc đòi tôi giúp đỡ vì ba mẹ cậu bé sắp ly hôn. Tôi thì chẳng làm được gì khác ngoài việc an ủi và che chở đứa nhỏ ở trường. Thử nghĩ mà xem, tôi không thể nói với mẹ cậu bé rằng, cô hãy nhịn một chút vì đứa con yêu dấu này đi, hoặc giả cũng không thể chạy tới nói với ba cậu bé là, anh hãy suy nghĩ thật kỹ vì đứa con bé bỏng này đi. Tôi chỉ có thể qua loa vỗ về đứa nhỏ, ngủ đi, ngủ đi con, mọi chuyện rồi sẽ ổn khi con thức dậy vào buổi sáng, trẻ nhỏ thì chỉ cần vô tư vô lo, vui vẻ ăn uống, ngủ nghỉ là tốt rồi. Hoặc là có đứa bé khác nỉ non với tôi rằng cô bé bị mẹ mắng là vô dụng, mà tôi chỉ có thể bóng gió khuyên mẹ cô bé đừng dùng bạo lực thể hiện sự bất mãn của mình, nếu không sẽ bị thế này thế kia. Tôi không thể canh me lẻn vào nhà người ta lúc có biến, rồi giở bộ quyền Vịnh Xuân, Thái Cực, hay Giáng Long Thập Bát Chưởng để dạy dỗ cô ta biết mùi đời là gì. Rồi còn có một đứa nhỏ mắc lỗi nhưng không thích trò chuyện với người xung quanh, nhân viên tư vấn tâm lý chuyên nghiệp có đưa ra vài lời khuyên riêng cho giáo viên và phụ huynh, nhưng vị phụ huynh kia vẫn cứ khăng khăng nọc quần đứa nhỏ ra phát thật mạnh, để rồi trong cái nhìn lom lom của những đứa bạn cùng lứa, đứa nhỏ cảm thấy xấu hổ, giận dữ và đau đớn, mãi ghi nhớ cảnh tượng đầy nhục nhã này cho đến cuối đời.

Tôi chẳng làm được trò gì ra hồn, thậm chí còn không có lập trường căn vặn người khác.

Nhưng tôi vẫn cứ muốn chất vấn Cam Linh, rằng là bảy năm kia cô ở nơi nào vậy? Nếu bảy năm trước cô còn đây, tại sao khi con bé chết cô lại đi mất? Giá mà cô vẫn chưa rời đi, thì có khi sự việc đáng buồn đó có thể đã không xảy ra chăng?

Tất cả chẳng qua là tôi muốn đùn đẩy trách nhiệm thôi, tôi đã phạm phải sai lầm quá nghiêm trọng.

Nhưng việc tôi sai vẫn mãi mãi là cái sai của tôi, Cam Linh cũng có cái sai của cô ta, chúng tôi đều không thể trốn thoát cái ách này.

Về chuyện Trịnh Ninh Ninh, tôi lại càng không có tư cách gặng hỏi Cam Linh cái gì.

Rột roạt rột roạt, lọ sữa chua bị tôi hút đến trống rỗng.

Bỗng nhiên Cam Linh nắm ngực áo tôi kéo ra, tôi nhìn xuống, thấy mặt con thỏ trên áo bị dính hai giọt sữa chua, nom như là đang khóc.

"Tôi không muốn nói cái này, cô giáo Tiểu Khương... đừng hỏi nữa."

Cam Linh lấy ngón tay lau đi nước mắt từ con thỏ, không bắt tôi xem ảnh nữa, chỉ là ấn tôi ngồi vào xe, khẽ nói: "Tôi sẽ nghĩ cách khác."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top