Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
Chương 260: Ba vị tông sư?


"Ôi trời, vẫn còn ẩn giấu nhiều người như vậy sao?"

Nhìn những người có khí thế không tâm thường, vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, sắc mặt của Nghiêm Phá Quân trở nên tái nhợt: "Tôi cảm thấy như bất kỳ ai trong số họ đều mạnh hơn tôi!"

"Ôi! Không hổ là anh hai, anh cảm ứng thật chính xác!"

Ngô Khai Sơn cảm khái lắc đầu: "Em vậy mà lại không phát hiện ra có đến tám đại sư đỉnh phong".

"Đây chính là sự chênh lệch giữa tông sư hậu kỳ và tông sư trung kỳ".

Ngô Khai Thiên cười đắc ý, nghiền ngẫm nói: "Nhà họ Kim không hổ là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Ngô, có đến ba vị tông sư cường giả cùng nhiều nội kình đại sư tọa trấn như vậy".

Tuy bị phục kích nhưng anh em nhà họ Ngô hoàn toàn không để tâm, một người là tông sư hậu kỳ, một người là tông sư trung kỳ, trong mắt bọn họ thì những cao thủ tọa trấn của nhà họ Kim này chẳng qua chỉ là những con kiến.

"Ba vị tông sư?"

Ngô Khai Sơn sửng sốt một chút rồi nghi hoặc hỏi: “Không phải chỉ có hai vị thôi sao?”

"Ngoại trừ Kim Chiêm Long và Kim Tái An, những người đã từng chiến đấu với anh cả trước đây, thì gia chủ nhà này cũng là một tông sư, hơn nữa thực lực cũng không kém hơn Kim Tái An".

Ngô Khai Thiên liếc nhìn Kim Xương.

Nhà họ Kim là gia tộc võ đạo, ngay cả loại cậu chủ như Kim Tái An cũng là một tông sư thì gia chủ tất nhiên cũng không phải là người thường.

“Ông cũng là tông sư cường giả sao?”

Sau khi nghe Ngô Khai Thiên nói, Giang Vũ liền nghi hoặc quay lại nhìn Kim Xương.

"Chỉ là một đại sư đỉnh phong mà còn có thể nhìn thấu tu vi của tôi, khó trách cậu lại có thể đánh bại con trai tôi".

Kim Xương nheo mắt, lạnh lùng nói: “Tôi vốn còn định nể mặt cô Kỷ mà thả cậu đi, nhưng nếu cậu muốn lấy cây dược liệu kia thì tôi sẽ không để cho cậu sống sót rời khỏi nhà họ Kim”.

"Tôi đã đánh con trai ông tàn phế, cho dù tôi không lấy cây dược liệu này thì ông cũng sẽ không buông tha cho tôi"

Giang Vũ bĩu môi, giơ tay đưa dược liệu cho Nghiêm Phá Quân, khinh thường nói: "Ông đã là tông sư cường giả mà còn tập hợp nhiều người ở đây như vậy, hình như là quá kiêng dè tôi rồi".

"Hừi! Đây là cậu tự tìm đến cửa muốn chết chứ không phải luận võ, tôi không có kiên nhẫn đấu với cậu".

Kim Xương hừ lạnh một tiếng, tự tin nói: "Tôi chính là muốn dùng thực lực tuyệt đối giết chết cậu".

"Bố, không cần nhiều lời với hắn nữa, mau ra tay giết hắn cùng đám người phía sau hắn đi!"

Kim Tái An sốt ruột thúc giục. "Tôi hỏi cậu lần cuối, cô Kỷ thật sự sẽ không quan tâm đến chuyện của cậu sao?” Kim Xương nheo mắt lại hỏi, dù sao ông ta vẫn có chút sợ hãi Kỷ Tuyết Tình.

"Tôi có thể nói rõ ràng thẳng thắn cho ông biết rằng cô Kỷ sẽ không can thiệp vào chuyện của tôi".

Giang Vũ chắp tay sau lưng, kiên định nói: “Hơn nữa, một mình tôi cũng đủ để đối phó các người, không cần người khác người khác hỗ trợ”.

"Rất có khí phách, vậy để tôi thành toàn cho cậu!" Kim Xương không hề do dự, lạnh lùng nói: “Ra tay, giết hết bọn chúng”.

Những môn khách vốn xem Giang Vũ là cây rụng tiền đã mất kiên nhãn từ lâu, một nhóm người lập tức lao như điên về phía Giang Vũ. Kết quả là...

“Bang...”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 261: Cho dù thế nào


Nghe nói như thế, Kim Tái An lập tức mắng chửi.

"Làm như các người có võ đức lắm vậy".

Giang Vũ liếc nhìn Kim Tái An: "Các người có thể ỷ đông hiếp yếu, mai phục sẵn ở đây, vậy tại sao tôi không thể dùng độc?"

"Nhóc con hay lắm, không ngờ cậu còn có bản lĩnh này".

Trong mắt Kim Xương lóe lên một tia sắc lạnh: "Xem ra tôi chỉ có thể đích thân ra tay!"

"Ông nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động đó".

Giang Vũ nhếch miệng cười, nhắc nhở nói: "Ông đứng gần tôi nhất cho nên cũng hít nhuyễn cân tán vào nhiều nhất".

"Cho dù ông là tông sư cường giả thì một khi vận chuyển nội kình cũng sẽ bị bộc phát độc tối"

"Cậu muốn lừa tôi sao, tôi không tin độc của cậu còn có thể ảnh hưởng đến tông sư".

Kim Xương không phục hừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an: "Nếu như hôm nay mình cũng ngã xuống giống như những người khác thì nhà họ Kim sẽ không còn ai có thể khống chế được Giang Vũ".

“Vậy ông có muốn đánh cược không?”

Giang Vũ khinh thường nhìn Kim Xương nói: "Từ trước đến nay tôi không bao giờ thủ hạ lưu tình đối với những kẻ muốn giết tôi. Chỉ cần ông ra tay thì tôi cũng không ngại phế bỏ một vị tông sư cường giả của nhà họ Kim'.

"Cậu.."

Sắc mặt Kim Xương đỏ bừng, ông ta thật sự không dám tùy tiện ra tay, ông ta đánh cược không nổi!

"Thật hèn nhát! Nếu ông không dám ra tay thì tôi đi đây!" Giang Vũ lắc đầu thất vọng, lập tức xoay người bước ra ngoài.

Anh em nhà họ Ngô kéo Nghiêm Phá Quân đang đứng há hốc mồm, cùng đuổi theo Giang Vũ.

Nghiêm Phá Quân tuy biết Giang Vũ là dược sư nhưng không ngờ Giang Vũ lại còn có thể dùng độc hạ gục hàng chục nội kinh đại sư cùng một lúc, khiến Kim Xương sợ đến mức không dám làm gì! Đúng là quá oai phong!

Vì lần trước Giang Vũ đã suýt chết trong tay Kỷ Thường Viễn và Thanh Long cho nên anh đã vắt óc suy nghĩ ra nhiều quân bài bảo mệnh khác, nhuyễn cân tán chính là một trong số đó.

Giang Vũ không chỉ tập trung tu luyện võ đạo mà còn tỉnh thông huyền thuật, trận pháp, cổ độc,... cùng nhiều thủ đoạn khác. Anh phải chuẩn bị đầy đủ toàn diện để giữ mạng của mình.

"Giang Vũ, cậu đã lấy được vật liệu rồi thì để lại thuốc giải đi!"

Nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ, Kim Xương giận dữ gầm lên.

"Nhà họ Kim là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố dược liệu này, nếu ngay cả loại độc nhỏ này cũng không chữa được thì đúng là đáng xấu hổ".

Giang Vũ xua tay mà không quay đầu lại, anh sẽ không giải độc cho những người này!

Đối với chuyện Giang Vũ đến nhà họ Kim lấy dược liệu, các thế lực ở khắp nơi đều phái người đến âm thầm theo dõi.

Sau khi theo dõi trận luận võ giữa Giang Vũ và Kim Tái An, có rất nhiều thế lực muốn chiêu mộ Giang Vũ vào hàng ngũ của mình.

Tuy nhiên, những người này cũng không vội xuất hiện, bọn họ đều đang chờ xem Giang Vũ có thể sống sót ra khỏi nhà họ Kim hay không?

Khi Giang Vũ bước ra khỏi cổng nhà họ Kim mà không bị tổn hại gì, tất cả những người đang âm thầm theo dõi đều bị cả kinh.

"Giang Vũ đã bình an vô sự trở về. Chẳng lẽ nhà họ Kim không làm khó hẳn sao?”

"Không phải chứ! Kim Tái An đã bị đánh tàn phế, nhà họ Kim không thể không trả thù Giang Vũ, sao có thể dễ dàng thả hắn ra ngoài như vậy?"

"Chẳng lẽ nhà họ Kim thật sự đáng tin cậy như vậy? Chẳng những không làm khó hắn mà còn thực hiện đúng lời hứa của mình?"

"Các người suy nghĩ nhiều rồi, tôi đoán nhà họ Kim đã nể mặt cô Kỷ cùng nhà họ Kỷ cho nên mới không làm khó Giang Vũ".

"Đúng đúng! Biết nhà họ Lăng bị diệt, nhà họ Kim cũng không dám đắc tội cô Kỷ!"

"Cô chủ, người này thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc!" Ông Lữ đang ngồi ở ghế phụ của một chiếc ô tô, nhìn Giang Vũ trước mặt với vẻ mặt phức tạp: "Kim Xương là tông sư trung kỳ, hơn nữa còn vô cùng yêu thương Kim

Tái An, ông ta không thể để Giang Vũ đi dễ dàng như vậy được".



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 262: Ông dựa vào gì mà nhận tôi làm đồ đệ?


“Ông Tạ, đây là chuyện gì?” Nhìn thấy trong phòng có nhiều người như vậy, Giang Vũ hơi nhíu mày, không biết có phải Tạ Bảo Khánh muốn đối phó với mình nên mới chuẩn bị

sẵn nhiều người vậy không?

“Đừng hiểu lầm, đây đều là những môn khách mà nhà họ Tạ chúng tôi đã chiêu mộ!”

Tạ Bảo Khánh cười trả lời, đi đến trước mặt ông lão tóc bạc, giới thiệu: “Đây là Trưởng lão Trang Bích Đạt, ông Trang, ông Trang chính là trụ cột vững chắc của nhà họ Tạ chúng tôi.”

Làm ra vẻ!

Sao lại còn có người lấy cái tên như vậy?

Giang Vũ nhếch môi, lịch sự chào Trang Bích Đạt: “Tôi tên Giang Vũ, xin chào ông Trang!”

Đối mặt với cái chào của Giang Vũ, Trang Bích Đạt vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không phản ứng, dáng vẻ khá kiêu ngạo.

Tạ Bảo Khánh xấu hổ ngùng liếc nhìn Giang Vũ, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ông Trang, khách đã đến rồi!"

“Hửm!!”

Trang Bích Đạt từ từ mở mắt, mơ hồ nói: “Ngại quá, tôi chỉ mới chợp mắt một lát.”

Sau đó, Trang Bích Đạt nhìn Giang Vũ, thắc mắc hỏi: “Cậu thanh niên này là ai?”

“Ông Trang, vị này là cậu Giang, Giang Vũ.”

Tạ Bảo Khánh nhanh chóng giới thiệu: “Chính là vị cao thủ đã phế Kim Tái An trong trận đấu võ sáng nay.”

Thấy cảnh này, những người xung quanh Trang Bích Đạt đều quan sát Giang Vũ với vẻ thâm ý.

Giang Vũ nhíu mày, cảm thấy không vui: “Tôi vừa rồi đã tự giới thiệu, ông già này giả vờ ngủ, hiện tại biết rõ lại cố hỏi, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với tôi mài”

“Cậu Giang đừng để ý, ông Trang không có ác ý.”

'Tạ Bảo Khánh ngại ngùng nhìn Giang Vũ, mời: “Cậu Giang, xin mời ngồi, tôi sẽ pha trà.”

Dù không thích Trang Bích Đạt, nhưng thái độ của Tạ Bảo Khánh vẫn khá hòa nhã, nên Giang Vũ không tức giận, ngồi xuống đối diện ông Trang.

“Chàng trai! Cậu thật sự đã phế Kim Tái An trong trận đấu võ à?” Ông Trang Bích Đạt nheo mắt, nghi ngờ đánh giá Giang Vũ. “Chuyện nhò không đáng nhắc tới."

Giang Vũ bình thản trả lời, nếu đối phương không cho anh sắc mặt tốt, anh cũng không cần phải chiều theo.

“Quả thật là cậu à, nhưng đừng nghĩ đánh bại Kim Tái An thì rất tài giỏi."

Trang Bích Đạt nhếch môi cười kiêu ngạo: “Tôi từng xem trận đấu của cậu với Kim Tái An, cậu chỉ có tu vi Nội Kình đại sư, hơn nữa trong trận chiến còn rất nhiều sơ hở.”

“Nếu tôi đấu với cậu, tôi hoàn toàn có tự tin đánh bại cậu.”

“Tiền bối võ công cao cường, tiểu bối đương nhiên không phải đối thủ.”

Giang Vũ đáp lại, trong lòng châm chọc: “Nếu đã từng video của tôi, vậy mà còn giả vờ không biết tôi. Lão già này thật sự xứng với cái tên của ông ta, quá làm màu.”

“Thằng nhóc cậu còn coi như có chút tự biết mình.”

Nghe thấy Giang Vũ nói không bằng mình, Trang Bích Đạt hài lòng cười: “Nếu đã như vậy, cậu bái tôi làm sư phụ đi!"

Nghe thấy vậy, Tạ Bảo Khánh đang pha trà và những người trong phòng đều ngạc nhiên, rồi ánh mắt họ nhìn Giang Vũ đầy vẻ ghen tị.

“Ông dựa vào gì mà nhận tôi làm đồ đệ?”

Giang Vũ nhìn Trang Bích Đạt với vẻ mặt kỳ lạ, không hiểu tại sao ông già này lại có thể kiêu ngạo như vậy?

“Chỉ dựa vào tôi là cao thủ số một ở Ngô Thành, chỉ dựa vào tôi là một cường giả Nội Kình trung kỳ.”

Trang Bích Đạt kiêu ngạo cười: “Chỉ cần cậu đồng ý trở thành đồ đệ của tôi, sau đó tiết lộ cho tôi phương pháp thực chất hóa Nội Kình của cậu, tôi đảm bảo có thể giúp cậu đạt đến cảnh giới tôn sư.”
 
Chương 263: Cậu dám từ chối tôi?


"Anh em nhà họ Ngô, một người tông sư hậu kỳ, một cái tông sư trung kỳ, đều phải gọi tôi là đại cai"

Nhìn người trong phòng đều tôn sùng Trang Bích Đạt, Giang Vũ không nói gì: "Chỉ là một lão già tông sư trung kỳ, cũng muốn tôi bái sư, quá tự cao tự đại rồi.”

“Nhóc con, nể tình cậu tuổi trẻ không hiểu biết, tôi cho cậu thêm một cơ hội.”

Trang Bích Đạt mặt không chút thay đổi nhìn Giang Vũ: "Cậu có đồng ý bái tôi làm thầy không?”

“Xin lỗi! Bản thân tài sơ học thiển, tư chất bình thường, không xứng làm đồ đệ của ông.”

Giang Vũ không kiêu ngạo cũng không tự tỉ lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của ông Trang, tôi không đồng ý!”

“Cậu dám từ chối tôi?”

Ông Trang mở to hai mắt, trong mắt tinh quang lóe ra, đồng thời bộc phát ra uy áp của tông sư cường giả: "Vậy cậu nói cho tôi biết phương pháp thực chất hoá Nội Kình, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"

“ồP

Giang Vũ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi uy áp, anh đùa cợt nói: “Tôi không bái sư, không dạy ông phương pháp thực chất hóa Nội Kình, ông sẽ ra tay

với tôi à?”

Ngay sau đó, anh nhìn về phía Tạ Bảo Khánh: “Ông Tạ, đây là mục đích ông mời tôi đến đây sao?”

“Không có, không có, tôi tuyệt đối không có ý đó!”

Tạ Bảo Khánh vội vàng đứng dậy, không hài lòng nhìn Trang Bích Đạt: “Ông Trang, ông đang làm gì thế?”

“Cậu Giang là khách tôi mời đến, cậu ấy không muốn làm đồ đệ của ông, ông cũng không thể ra tay với cậu ấy!”

“Tôi không có ra tay với cậu ta, chỉ là khá bất mãn với kiểu hậu bối không tôn trọng tôi.”

Thấy uy áp của mình không làm Giang Vũ sợ hãi, Tráng Bích Đạt thu lại uy áp, nói với giọng điệu đầy mỉa mai: “Đừng tưởng cậu có cô Kỷ hậu thuẫn thì có thể coi thường người khác, hôm nay tôi nể mặt Tạ tổng nên không làm khó cậu nữa.”

“Vậy tôi thực sự phải cảm ơn ông rồi!”

Giang Vũ nhếch miệng cười, sau đó đứng dậy: “Ông Tạ, không cùng đường thì không cùng chí hướng, tôi xin phép cáo từ trước!”

Dứt lời, Giang Vũ lập tức quay người rời đi không chút do dự.

Bất kể Tạ Bảo Khánh tìm mình vì lý do gì, gặp phải người như Tráng Bích Đạt, Giang Vũ cũng không muốn tiếp tục ở lại.

“Cậu Giang, xin chờ chút!”

Giang Vũ vừa bước ra khỏi cửa, Tạ Bảo Khánh đã chạy theo. “Ông Tạ còn có chuyện gì sao?”

Giang Vũ thắc mắc nhìn Tạ Bảo Khánh.

“Thật sự xin lỗi, Ông Trang dù sao cũng là một cao nhân, tính tình có phần kỳ quặc, mong cậu thông cảm.”

'Tạ Bảo Khánh áy náy nhìn Giang Vũ, đưa hộp quà trong tay cho anh: “Đây là gốc linh chỉ trăm năm mà tôi đã cất giữ, mong cậu nhận lấy, coi như là lời xin lỗi của tôi.”

“Chuyện của ông Trang tôi không để tâm, ông đừng khách sáo vậy!”

Giang Vũ vội vàng xua tay: “Vô công bất hưởng lộc, tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy.”

“Cậu Giang đừng từ chối, tôi thật lòng muốn kết bạn với cậu.”

Tạ Bảo Khánh nghiêm túc bày tỏ: “Cậu nhận cây thuốc này đi, chỉ hy vọng khi tôi gặp khó khăn, cậu Giang có thể giúp tôi một tay.”

“Được thôi! Ý tốt của ông Tạ tôi xin nhận, coi như tôi nợ ông một ơn tình.”

Trong khách sạn!

Hai anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân đang bối rối nhìn hai cây linh chỉ trắm năm trên bàn.

“Tạ Bảo Khánh làm trò gì vậy, tại sao ông ta lại vô duyên vô cớ tặng anh một cây linh chỉ trăm năm?”

Ngô Khai Sơn không thể kìm nén, lên tiếng hỏi Giang Vũ đang ngồi trên ghế sô-pha uống trà.
 
Chương 264: Đại ca đột phá rồi!


“Tôi cũng không biết!”

Giang Vũ lắc đầu, nói với vẻ không biết gì: “Chắc ông ta có chuyện cần nhờ vả tôi, nhưng vì tên khoe mẽ đó phá rối, nên chưa kịp nói gì.”

“Đừng bận tâm đến lý do của ông ta, loại dược liệu trăm năm này cực kỳ quý giá, cứ nhận trước đã rồi tính sau.”

Ngô Khai Thiên không để tâm, thản nhiên nói: “Ngô Thành quả thật không hổ danh là đô thị dược liệu của Giang Đông, trong một ngày mà xuất hiện hai cây dược liệu trăm năm. Có hai cây thuốc này, đại ca chắc chắn có thể đột phá lên cảnh giới Tông Sư rồi!”

“Nuốt sống thì quá lãng phí linh lực của dược liệu, chờ về nhà, tôi sẽ luyện chúng thành đan dược!”

Giang Vũ liếc nhìn hai cây dược liệu, không vội vàng sử dụng, thì thầm: “Có lế không cần đến hai cây thuốc này, tôi cũng có thể đột phá đến cảnh giới Tông Sư”

“Tối nay các anh đi với tôi đến Hắc Long Đàm, có thể sẽ có bất ngờ.”

“Ý anh là gì?”

Anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân ngơ ngác nhìn Giang Vũ.

Giang Vũ không giải thích, vì chính anh cũng chưa rõ Hắc Long Đàm rốt cuộc có điều bí ẩn gì.

Vào lúc đêm khuya.

Công viên Hắc Long Đàm đã tối đen như mực. Giang Vũ cùng ba người xuất hiện bên bờ Hắc Long Đàm.

“Đại ca, ban ngày anh đã nói cái đầm nước này có vấn đề, nhưng bọn tôi xem mãi mà chẳng thấy gì cả?”

Ngô Khai Sơn nghiên cứu một lúc, không hiểu gì, hỏi Giang Vũ.

“Có lẽ vì tôi tu luyện thứ khác với các anh, nên tôi có thể cảm nhận được. những thứ mà các anh không thể”

Giang Vũ nheo mắt, quan sát kỹ toàn bộ đầm nước, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở mấy cái suối phun đang sôi sục: “Đây là Cửu Cung Cự Linh Phong Ma Trận!”

“Cái gì cơ?”

Anh em nhà họ Ngô và Nghiêm Phá Quân trông ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu gì.

“Tất cả cùng xuống nước, bơi đến vị trí giữa chín cái suối phun đó, rồi vận công tu luyện!”

Giang Vũ phấn khích nhắc nhở, rồi nhảy xuống đầm nước.

“Chúng ta nên làm gì đây?” Nghiêm Phá Quân bối rối nhìn anh em nhà họ

Ngô.

“Dù không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng đã là lời đại ca nói, thì chúng ta cứ làm theo là được rồi!”

Anh em nhà họ Ngô đáp lại, không chân chừ nhảy xuống nước. "Mãi!"

Vừa mới xuống nước, Ngô Khai Thiên đã vội vàng quay lại bờ, khổ sở kêu

“Tôi không biết bơi, phải làm sao đây?”

“Vậy thì anh cứ ở chỗ nước nông vận công tu luyện!”

Giang Vũ không quay đầu, trả lời lại.

Khi Giang Vũ bơi đến vị trí giữa chín cái suối phun, anh lập tức cảm nhận được trong nước chứa đựng linh lực tinh khiết, len lỏi qua từng lỗ chân lông

thấm vào cơ thể.

“Đây chính là Cửu Cung Cự Linh Phong Ma Trận, có thể tụ hội linh lực xung quanh.”

Sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm, Giang Vũ mừng rỡ không thôi: “Trận pháp này đã tồn tại không biết bao lâu, tụ hội một lượng linh lực khổng lồ, nếu lần này mà mình không thể đột phá, thì đúng là trời đất không còn lý lế

nữa.”

“Chuyện gì thế này, tại sao tôi lại cảm thấy linh lực trong nước vô cùng dồi dào?”

Ngô Khai Sơn bơi đến bên cạnh Giang Vũ, ngạc nhiên hỏi. “Trước tiên hãy tập trung tu luyện, sau này tôi sẽ giải thích.”

Giang Vũ hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu vận công hấp thụ linh lực trong trận pháp.

Nhận ra điều bí ẩn trong nước, Ngô Khai Sơn cũng không kịp hỏi thêm gì, ngay lập tức bắt đầu vận công.

Nghiêm Phá Quân lập tức mở mắt, lo lắng nhìn Giang Vũ.

“SuytI Đại ca đột phá rồi!”

Ngô Khai Sơn lập tức kéo Nghiêm Phá Quân bơi ra xa, giải thích: “Khi võ giả

đột phá, cơ thể sẽ điên cưồng hấp thụ linh lực, lúc này linh lực trong nước đang cuồn cuộn chảy vào cơ thể đại ca, mới tạo thành xoáy nước này.”
 
Chương 265: Hóa ra trở ngại lớn nhất


Nhờ vào lưồng linh lực khổng lồ trong nước của Häc Long Đàm, Giang Vũ cuối cùng đã phá vỡ được bình cảnh tu luyện, chính thức đột phá lên tầng bảy Luyện Khí.

Giang Vũ lơ lửng trong nước, linh lực hùng hậu tràn vào cơ thể, xông qua thất kinh bát mạch hội tụ về đan điền, cuối cùng thành công đột phá.

"Hóa ra trở ngại lớn nhất trong việc tu luyện của tôi là khí hải đan điền."

Cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, Giang Vũ thầm cảm thán: "Linh lực khi xông qua kinh mạch không gặp bất kỳ trở ngại nào, dường như tất cả khó khăn đều tập trung vào việc mở rộng khí hải đan điền."

“Nếu không phải linh lực trong đầm nước này đủ dồi dào, thì dù tôi có dùng hai cây dược liệu trăm năm kia để luyện đan, e rằng cũng rất khó phá vỡ được

bình cảnh này.”

“Đột phá lên tầng bảy Luyện Khí đã khó khăn như vậy, sau này muốn tiếp tục đột phá e rằng sẽ càng gian nan hơn, quá khó khăn!”

“Tuy nhiên, lượng chân khí trong cơ thể tôi lúc này đã tăng lên gấp bội so với trước. Qua đó có thể thấy, tầng bảy Luyện Khí thực sự là một cột mốc quan trọng của Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết.”

“Linh lực hiện tại của tôi sở hữu không thua kém gì Ngô Khai Thiên. Dù Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết khó tu luyện nhưng uy lực của nó quả thực khủng

khiếp, đáng giá!”

Đúng lúc này, Giang Vũ đột nhiên cảm thấy đôi chân mình bị một sức mạnh thần bí cuốn lấy, cơ thể không thể kiểm soát bị kéo sâu vào trong nước.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Nhìn thấy Giang Vũ chìm xuống đáy nước, Nghiêm Phá Quân ngay lập tức kêu lên: “Cậu ấy sao vậy? Không phải có chuyện gì rồi chứ?”

“Chắc không đâu, phản ứng trước đó của anh ấy là biểu hiện của đột phá nhưng tại sao lại chìm xuống đáy nước?”

Ngô Khai Sơn hoang mang nhìn về phía vị trí Giang Vũ biến mất.

“Có lẽ đại ca muốn để đầu mình cũng được ngâm trong nước đầy linh lực

này.

Ngô Khai Thiên tò mò hỏi Ngô Khai Sơn: “Không ngờ trong đầm nước này lại chứa linh lực. Tu vi của cậu có tinh tiến không?”

“Anh không biết bơi quả thật lỗ to rồi!”

Nhắc đến chuyện này, Ngô Khai Sơn phấn khích: “Linh lực ở vị trí trung tâm của chín dòng suối phun ra còn đồi dào gấp ngàn lần những nơi khác. Sau một thời gian tu luyện, giờ đây em đã đạt đến cảnh giới Tông Sư hậu kỳ.”

“Tôi giờ cũng đã đột phá thành Đại Sư nội kình rồi.”

Nghiêm Phá Quân vui mừng nói: “Trước đây phái Tuyên Đức còn khẳng định cả đời tôi sẽ không thể đột phá thành Đại Sư nội kình, không ngờ giờ tôi đã nghịch thiên cải mệnh rồi.”

"Nói như vậy thì đầm nước này thật kỳ diệu, đáng thương cho tôi chẳng được chút lợi lộc gì."

Ngô Khai Thiên mặt mày đau khổ như sắp khóc.

"Chỉ trách anh không học bơi, mới bỏ lỡ cơ duyên lần này."

Ngô Khai Sơn đắc ý khoe khoang: "Đại ca lần này chắc cũng đột phá thuận lợi, dù sao linh lực trong đầm nước này cũng rất dồi dào."

Ngô Khai Thiên và Nghiêm Phá Quân nhìn chằm chằm về phía Giang Vũ đã biến mất, chờ đợi tin vui từ Giang Vũ. Nào ngờ, Giang Vũ lúc này đã gặp nguy hiểm...

Bị lực lượng thần bí kéo xuống nước, Giang Vũ nín thở, hoảng hốt mở mắt ra. Trời đã tối, dưới nước lại càng tối tắm mù mịt.

Điều đáng sợ hơn là, với sức mạnh của Giang Vũ, anh vẫn không thể thoát khỏi lực kéo bí ẩn đó. Mặc dù anh có thể dùng nội tức để nín thở trong thời gian

dài nhưng nếu không thể trồi lên mặt nước, sớm muộn cũng sẽ chết đuối.

Khi Giang Vũ bị kéo đến đáy đầm, chân vừa chạm đất đã cảm nhận được một cái bóng mờ mờ đang lao đến với tốc độ cực nhanh.

"Đây, đây là thứ gì?"

Cảm nhận được luồng sát khí âm hàn khủng khiếp từ bóng đen, trong lòng Giang Vũ cảm thấy kinh hãi: “Cửu Cung Cự Linh Phong Ma Trận vốn là một trận pháp phong ấn, vậy có nghĩa là chắc chắn có thứ gì đó bị phong ấn trong Hắc

Long Đàm này."
 
Chương 266: Lại đột phá rồi!


“Mình chỉ nghĩ đến việc trận pháp này có thể tụ tập linh khí, mà quên mất chức năng phong ấn của nó, sơ suất rồi!"

“Vù vù vùi”

Rõ ràng đang ở dưới nước, nhưng khi cái bóng đó lao đến, Giang Vũ vẫn nghe rõ tiếng gió rít bên tai.

“Thứ này chắc chắn là vật bị phong ấn. Chúng ta ở trên điên cuồng hấp thu linh lực để tu luyện, vô tình phá hỏng trận pháp, đã giải phóng nó ra."

Giang Vũ vừa nhanh chóng vận công vừa cảnh giác cảm nhận thứ đang lao về phía mình: “Không biết với tu vi hiện tại, mình có thể đối phó nổi không?”

Chưa kịp chuẩn bị, cái bóng kia đã xộc thẳng vào cơ thể Giang Vũ. “Không ổn! Đây là sát khí âm hàn, nó muốn nhập vào chiếm đoạt thân xác."

Sắc mặt Giang Vũ thay đổi, cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương bắt đầu xâm chiếm từng tế bào và dây thần kinh của mình.

“Chết tiệt, không thể để thứ này thành công, nếu không hậu quả sẽ khó lường."

Không kịp suy nghĩ nhiều, Giang Vũ ngồi xếp bằng, lơ lửng giữa dòng nước, điên cuồng vận công để chống lại sự xâm chiếm của quái vật kia.

Ngay sau đó, Giang Vũ kinh ngạc phát hiện, Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết lại có thể luyện hóa nuốt chửng thứ tà khí muốn nhập vào cơ thể anh.

“Ha ha ha! Quả là món hời!" Nhận ra điều đó, Giang Vũ vui mừng: “Thứ này thậm chí còn không phải là tàn hồn, chỉ là một luồng sát khí âm hàn tụ lại không tan, cũng chính là cốt lõi

của thứ mà dân gian gọi là thủy quỷ."

“Nếu người khác gặp phải, chắc chăn sẽ sống dở chết dở, còn mình thì lại có thể luyện hóa và hấp thu nó, hiệu quả không kém gì hấp thu linh khít"

Bờ sông!

"Cậu ấy đã chìm xuống được hơn mười phút rồi, chẳng lế xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

Nhìn thấy thời gian Giang Vũ biến mất đã vượt quá giới hạn nín thở của con người, Nghiêm Phá Quân lo lắng hỏi anh em nhà họ Ngô.

"Chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

Ngô Khai Sơn không chắc chăn lắm lắc đầu: "Hấp thụ linh lực từ trong nước. để tu luyện, có thể có chuyện gì ngoài ý muốn?"

"Yên tâm đi! Với cấp bậc của chúng ta hiện tại, có thể thông qua nội tức để nín thở rất lâu."

Ngô Khai Thiên không mấy để ý mà nói: "Đặc biệt là đại ca tu luyện phương pháp khác với chúng ta, anh ấy chú trọng vào cách thở, nửa tiếng không thở cũng sẽ không có nguy hiểm."

Nửa tiếng saul

"Cậu chắc chắn cậu ấy chìm dưới nước lâu như vậy sẽ không có chuyện gì không?”

Nghiêm Phá Quân lo lắng hỏi Ngô Khai Thiên.

"Tôi... chắc vậy."

Ngô Khai Thiên nuốt nước bọt, giờ cũng không còn chắc chắn lắm.

Lại thêm nửa tiếng nữa!

"Không được! Nếu cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ ân hận cả đời!"

Nhìn mặt hồ yên ả, Nghiêm Phá Quân không thể chịu đựng thêm được nữa, lập tức cởi bỏ quần áo, chuẩn bị nhảy xuống tìm Giang Vũ.

"Em trai, em mau đi theo, nhất định không thể để đại ca xảy ra chuyện!"

Ngô Khai Thiên cũng hoảng rồi. Dù có nội tức, nhưng việc ở dưới nước hơn một giờ mà không có động tĩnh gì cũng quá đáng sợ.

"Đại ca, anh tuyệt đối không thể có chuyện gì!"

Ngô Khai Sơn cũng nhận ra tình hình nguy cấp. Anh em bọn họ được Thanh Phong Kiếm Thần giao phó nhiệm vụ bảo vệ Giang Vũ, nếu anh gặp chuyện gì bất trắc, vậy bọn họ sẽ chết chắc.

Ngay khi Ngô Khai Sơn và Nghiêm Phá Quân chuẩn bị nhảy xuống nước, chỗ Giang Vũ biến mất bỗng phun lên một cột nước cao hơn mười mét, đường kính khoảng hai mét.

Cột nước bắn vút lên trời rồi đột ngột vỡ tan, hóa thành một cơn mưa lớn trút xuống, khiến cả ba người trên bờ bị ướt sũng như chuột lột.

Ngay sau đó, trong hồ xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, kinh khủng hơn cả lần Giang Vũ đột phá trước đó. Trung tâm xoáy nước dường như kéo dài xuống tận đáy hồ.

Khi xoáy nước xuất hiện, cả ba người trên bờ đã nhìn thấy Giang Vũ đang ngồi khoanh chân dưới đáy hồ.

"Lại đột phá rồi!"

Ngô Khai Sơn không thể tin nổi, tròn mắt kinh ngạc. Mới hơn một tiếng trước, Giang Vũ vừa mới đột phá, giờ lại đột phá thêm lần nữa.

"Không hổ danh là người mà đại nhân coi trọng, tốc độ đột phá này, quá

nghịch thiên!"

Ngô Khai Thiên cũng ngơ ngác, ngay lập tức nghĩ đến việc Thanh Phong Kiếm Thần từng nói Giang Vũ tiến vào Luyện Khí vào buổi sáng, đột phá Tiên Thiên vào buổi chiều, thật không khác gì một yêu nghiệt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top