Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Dịch 

Chương 2129


CHƯƠNG 2129

Buổi tối, Huyền Diệp ngủ, Âu Dương Tư nhẹ nhàng đặt bé lên trên giường, hôn lên trán và gương mặt nhỏ nhắn của bé.

“Sao anh phải bảo anh ta chuyển vào đây ở?”

Trần Diễm An khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tư: “Điều này không giống với phong cách làm việc của anh.”

“Đúng vậy, nhưng chắc em phải hiểu rõ nguyên nhân hơn anh, đúng không?”

Trần Diễm An ngẩn người, chân mày hơi nhíu lại.

Âu Dương Tư đi tới. Dáng người anh ta cao lớn, phải khoảng một mét tám tám, hai tay nắm lấy vai Trần Diễm An và từ từ nói: “Thái độ của em với anh ta đang dịu đi. Anh nhận ra được em muốn tha thứ cho anh ta…”

“Không.” Trần Diễm An lắc đầu, phủ nhận lời anh ta nói.

“Có lẽ bản thân em còn chưa phát hiện ra, nhưng những điều này đều là sự thật. Cũng có lẽ em không muốn thừa nhận, tâm tư em đối với anh ta không cương quyết như em tưởng. Giống như bây giờ, có đôi lúc em sẽ chú ý tới anh ta.”

Âu Dương Tư nhìn chằm chằm vào cô: “Anh yêu em, vẫn rất yêu em. Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp em, em đã thu hút anh. Em nóng nảy, gợi cảm, buồn bã, giống như một câu đố khiến anh vô cùng tò mò và muốn chinh phục em. Nhưng em không hề có suy nghĩ với anh về phương diện đó. Ban đầu, anh cho rằng anh có thể chờ, có thể từ từ chờ.”

“Chờ đến ngày em có thể nhận ra sự tồn tại của anh. Chẳng qua bây giờ anh phát hiện ra điều này hơi khó. Có lẽ từ trước đến nay em chưa từng chú ý tới anh. Anh rất buồn, cũng chỉ có thể đau buồn. Anh không thể làm chủ được chuyện tình cảm.”

“Anh không muốn ràng buộc tình cảm và suy nghĩ thật sự của em. Anh thích sự tùy hứng và nóng nảy của em. Cho dù người em chọn cuối cùng không phải là anh, nếu em có thể hạnh phúc, anh cũng sẽ giúp em!”

Trần Diễm An kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn Âu Dương Tư thật lâu. Cô giật mình khi nghe anh ta nói ra những lời này.

Thường ngày, Âu Dương Tư luôn có vẻ không đứng đắn, đã bao giờ nói chuyện nghiêm túc như bây giờ?

“Anh không phải là người đa cảm nhưng lần này thật sự cảm thấy đau lòng, bởi vì trong lòng em vẫn không có anh.” Âu Dương Tư lộ ra nụ cười như mọi khi.

“Âu Dương Tư.” Trần Diễm An khẽ gọi tên anh ta.

“Em nghe xem, từ trước đến nay quan hệ giữa chúng ta giống như sẽ yêu nhau, nhưng thật ra từ cách em gọi tới thái độ của em dành cho anh đã nói rõ tất cả vấn đề.”

Trần Diễm An không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Thái độ của em với anh giống như người bạn tri kỷ, chúng ta có thể không giấu nhau điều gì, nhưng chính vì vậy mới thiếu đi chút cảm giác.”

Âu Dương Tư bình thường trông có vẻ vô tâm, chẳng quan tâm tới chuyện gì, nhưng thật ra anh ta còn tinh tế hơn bất cứ ai.

“Cho nên… anh mới để em đi. Anh chưa bao giờ giấu giếm tình cảm của anh đối với em. Sau này anh vẫn có thể dõi theo bóng lưng của em, nhưng sẽ dần thu lại, cho dù anh có hy vọng và khát vọng bức thiết.”

“Nhưng em đã định trước sẽ không thuộc về anh. Anh không phải thua em, càng không thua Quý Hướng Không. Anh chỉ thua vì thời gian. Nếu anh có thể gặp em sớm hơn, vậy bây giờ đương nhiên sẽ là tình cảnh khác.”

Trần Diễm An khẽ nhíu mày: “Anh nghiêm túc như thế làm em cảm thấy không quen…”
 
Chương 2130


CHƯƠNG 2130

“Thật sao? Chà chà, em đúng là không may mắn. Bản thiếu gia vui vẻ hòa nhã với em mà em còn cảm thấy cả người ngứa ngáy. Đây là một loại bệnh, phải trị!” Âu Dương Tư chà chà lắc đầu: “Em không yêu anh, đây cũng là bệnh, vẫn phải trị!”

“Anh nói giống như cả thế giới chỉ có anh mới là người bình thường nhất vậy.” Lần này, Trần Diễm An cười ra tiếng.

So với những người đàn ông khác, cô ở bên cạnh Âu Dương Tư luôn thấy thoải mái hơn, tự tại, không gò bó hơn, muốn nói gì, làm gì đều được, chỉ thiếu chút cảm giác.

“Anh hy vọng em không yêu anh là một loại bệnh biết nhường nào. Khám bệnh, uống thuốc, thuốc đến hết bệnh. Nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời của anh!”

Hầu kết Âu Dương Tư chuyển động, khẽ thở dài một tiếng.

Anh ta cúi xuống, ôm cô vào trong lòng.

Anh ta có tình nhưng cô vô ý…

Anh ta ôm thật chặt cô vào trong lòng.

Sức lực kia rất lớn, lớn tới mức dường như muốn nhét Trần Diễm An vào trong cơ thể.

Trần Diễm An không giãy giụa, cũng không nói tiếng nào, mặc cho anh ta ôm, trái lại còn vòng tay qua vai anh ta.

Âu Dương Tư cười, đôi mắt hoa đào nheo lại rồi thả cô ra, sau đó nhanh chóng cúi người, hôn cô nhân lúc cô còn chưa hoàn hồn.

Động tác của anh ta rất nhanh, sau đó tách ra, đôi mắt hoa đào thâm thúy lại mê người nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó ra khỏi phòng.

Trần Diễm An hơi tức giận, nhưng phần nhiều lại là bất lực. Cô cầm điện thoại di động lên, gọi vào một số điện thoại.

Sau một lát, đối phương nghe máy. Đó là Hoắc Đình Phong.

“Cám ơn anh đã nhắc nhở và cho tôi lời khuyên.”

Hoắc Đình Phong đang ở trong văn phòng, trên người mặc áo sơ mi trắng có họa tiết, cổ tay hơi xắn lên, lộ ra đường cong rắn chắc, tuyệt đẹp trên cánh tay. Anh ta đang ký tên, ôn hòa hỏi: “Cô định tiếp nhận?”

Trần Diễm An dựa vào bên cửa sổ: “Vẫn đang trong thời kỳ quan sát, trong lòng có dấu hiệu dịu đi.”

Từ trước đến nay, cô luôn là người ăn ngay nói thật, sẽ không nói dối.

“Có thể nghe cô trả lời như vậy, tôi cho rằng những lời tôi nói với cô đã có tác dụng…”

Hoắc Đình Phong đặt bút trong tay sang một bên, dựa lưng vào chiếc ghế da phía sau: “Đối với Quý Hướng Không, một lần hôn nhân thất bại đã mang đến đả kích cực lớn cho anh ấy. Những tình cảnh ly hôn trước đây sẽ luôn hiện ra trong đầu anh ấy. Mỗi khi nhớ tới, nó sẽ giống như một cái gai đâm vào cổ họng.”

“Chính vì những vết sẹo này quá sâu, cho nên anh ấy mới không lựa chọn có lần thứ hai. Cô đã từng đọc bộ truyện tranh cây xương rồng chưa?”

Trần Diễm An tùy ý buộc lại những lọn tóc lõa xõa trên vai, lắc đầu nói thật: “Từ trước đến nay, tôi không thích đọc truyện tranh, càng không thích đọc sách. Sách chỉ có tác dụng thôi miên đối với tôi mà thôi.”

“Một người ôm thật chặt cây xương rồng, lúc rời đi mang theo đầy gai trên người. Mà người thứ hai đến đó, thuận lợi ôm cây xương rồng không có gai, từ đó về sau có kết cục viên mãn. Cô là người thứ nhất, anh ấy là cây xương rồng. Người thứ hai là người phụ nữ có lẽ sẽ xuất hiện trong tương lai. Chính vì thấy qua kết quả, cho nên anh ta sẽ không thể mạo hiểm với quan hệ thân thiết mơ hồ nào nữa.”
 
Chương 2131


CHƯƠNG 2131

“Anh ta sẽ càng thêm dè dặt với cô, với anh ta và với tình cảm giữa hai người, giống như đi trên băng mỏng. Vì sao cô không muốn yêu đương nữa, đó là vì cô sợ gặp phải cây xương rồng thứ hai.”

“Không biết ôm cây xương rồng thì cuối cùng cũng phải bắt đầu học cách ôm. Người biết ôm sẽ không dám đưa hai tay ra. Cô sẽ gặp được cây xương rồng thứ hai, có lẽ người này còn thua xa anh ấy. Nhưng người phụ nữ thứ hai mà anh ta gặp được tuyệt đối sẽ hạnh phúc hơn cô. Anh ấy sẽ quan tâm đầy đủ hơn, bởi vì cô đã giúp anh ấy trưởng thành và chín chắn lên…”

Hoắc Đình Phong đang nói với giọng trầm và đều đặn, đột nhiên đôi môi mỏng cong lên cười: “Bây giờ nghe vậy, có phải cô cảm thấy có phần không cam lòng, đúng không?”

Trần Diễm An đờ ra một lát mới nói: “Đúng là có đôi chút.”

“Chỉ có đôi chút thôi à?” Anh ta hỏi ngược lại.

“Không, quả thật là rất nhiều. Dựa vào đâu tôi làm cho anh ấy trưởng thành, người phụ nữ khác lại được hưởng thụ?”

Những trưởng thành đó không phải là dùng tiền, không phải là dùng thời gian để có được, mà dùng sự đau khổ để có được. Cô bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, lại là làm chuyện tốt cho người phụ nữ khác.

“Vậy thì hãy giải thoát cho mình, không phạm phải sai lầm không có cách nào quay đầu, chính là còn có cơ hội để sửa đổi…”

“Sao tôi cảm thấy mỗi lần anh nói đều có lý, làm cho người khác không thể phản bác được vậy?”

“Gia đình, hai lần hôn nhân, trong đó trải qua bao nhiêu chuyện. Những điều đó chính là điều kiện và yếu tố khiến tôi trưởng thành. Bây giờ cô nhìn thấy là tôi ba mươi sáu tuổi, chứ không phải là hai mươi chín tuổi…”

Anh ta thản nhiên cười khẽ.

Trần Diễm An cũng cười: “Cảm ơn những lời này của anh. Trong lòng tôi, anh vĩnh viễn vẫn là nam thần. Ôi, nếu khi đó tôi gặp anh trước, anh chắc chắn sẽ không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tôi đâu!”

“Cảm ơn cô đã ưu ái. Bây giờ không còn sớm nữa, chúc ngủ ngon.” Hoắc Đình Phong luôn ôn hòa lại rất thân thiết. Khi nghe được tiếng bước chân truyền đến, anh ta ngẩng đầu lên, thấy Thân Nhã.

Anh ta cong môi và đi tới, ôm cô. Cho dù đã chung chăn chung gối lâu như vậy, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy toàn thân chồng lộ ra sức hấp dẫn và trưởng thành như vậy, cô vẫn sẽ đỏ mặt…

Âu Dương Tư không ngủ. Anh ta khó khăn lắm mới gặp được người phụ nữ khiến mình đồng lòng, nào ngờ đối phương không có ý với mình.

Anh ta ngồi bên cửa sổ, trước mặt đặt chai rượu, uống hết cốc này tới cốc khác. Âu Dương Tư hoàn toàn không ngờ được mình sẽ có một ngày phải mượn rượu giải sầu!

Từ khi bọn họ gặp nhau đến bây giờ đã gần một năm. Trong thời gian lâu như vậy, hai người vẫn như hình với bóng, nếu quả thật có một ngày cô rời đi, anh ta có thể chịu được không?

Một năm, ba trăm năm mươi sáu ngày, sáng chiều tối ở chung, có vài thói quen đã dần ăn sâu vào tận xương tủy, bỗng nhiên rút ra, làm sao có thể không đau chứ?

Âu Dương Tư luôn tùy tiện, lúc này hiếm khi đa sầu đa cảm!

Quý Hướng Không cũng không ngủ. Vừa rồi, anh ngẫu nhiên nhìn xuyên qua cửa thấy hai người hôn nhau, trái tim anh đau thắt lại, quả thật không thể thở được.

Quá đau, đè nén thật sâu, đau đến không thể thở được!

Cô cho phép Âu Dương Tư động vào cô, có phải đại biểu cho hai người sắp tiến thêm một bước nữa?

Đầu quá đau, gần như muốn nổ tung. Gân xanh trên trán anh càng nổi rõ, hơi thở gấp gáp.

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ!
 
Chương 2132


CHƯƠNG 2132

Sáng sớm hôm sau.

Trần Diễm An đi đưa quần áo cho Âu Dương Tư, trải qua thời gian dài như vậy, anh ta đã hình thành thói quen rằng quần áo mỗi quý đều phải là cô lựa chọn.

Khi ngửi thấy mùi rượu trong căn phòng, Trần Diễm An không chút khách khí, dứt khoát đạp anh ta một phát.

Âu Dương Tư ngửa mặt hét dài, mình đúng là mắt mù mà, sao lúc trước lại say mê cô gái thô lỗ thế này chứ?

Huyền Diệp cũng dậy rồi, bé đã dần dần nhận ra ai với ai.

Âu Dương Tư bế bé lên, cho bé uống sữa, cái miệng nhỏ nhắn của bé phồng lên, trông đến là đáng yêu.

Quý Hướng Không ngồi trên xe lăn đi ra, hai mắt anh đỏ au, ngồi ở bên cạnh Âu Dương Tư, khàn khàn lên tiếng: “Tôi có thể bế không?”

Trong giọng nói của anh mang theo chút van nài, Âu Dương Tư chớp chớp mắt, đặt Huyền Diệp vào trong ngực anh.

Nhưng nào ngờ, Huyền Diệp lại oa oa khóc lớn.

Tay anh lập tức cứng đờ, dừng giữa không trung.

Huyền Diệp khóc giàn giụa nước mắt, cuối cùng Quý Hướng Không vẫn không nỡ, dứt khoát thu tay về: “Thôi vậy, vẫn là anh bế đi.”

Âu Dương Tư khẽ đong đưa tay mấy lần, Huyền Diệp lập tức nín khóc yên tĩnh trở lại: “Buổi sáng bé hay sợ người lạ, chờ đến giữa trưa anh lại bế thử xem.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nói cho cùng, đáy lòng Âu Dương Tư vẫn cảm thấy được an ủi, không uổng công chăm nhóc con này lâu như vậy.

Tất nhiên Trần Diễm An nhìn thấy vành mắt đỏ au và động tác cứng ngắc của anh, đôi mắt khẽ giật giật, nhưng cũng không nói lời nào.

Ăn sáng xong, Trần Diễm An cắt tỉa cành cây, Âu Dương Tư bế Huyền Diệp đi theo sau.

Anh ta vừa trêu đùa Huyền Diệp vừa trò chuyện với cô.

Khi Âu Dương Tư nói đến đoạn vô cùng hài hước, hai người đều sẽ cười rộ lên, lúc này ánh mặt trời của nước Z không quá gay gắt, rải xuống ánh vàng nhàn nhạt.

Trên ban công tầng hai, nơi Quý Hướng Không ngồi có góc nhìn rất tốt, có thể thấy hết cảnh tượng dưới tầng, tất nhiên bao gồm cả cảnh tượng hòa thuận vừa rồi.

Cô cười vô cùng rực rỡ, dịu dàng, không còn sắc sảo và bén nhọn như lúc đối mặt với anh thường ngày, Huyền Diệp cũng rất ngoan ngoãn, yên tĩnh…

Sau đó, Quý Hướng Không chìm vào trầm tư, vẻ mặt u buồn, không có chút ánh sáng nào, có phải anh chọn sai rồi không?

Buổi trưa, Trần Diễm An đến công ty, Spoll gọi điện đến, thế là trong biệt thự chỉ còn hai người đàn ông và Huyền Diệp.

Quý Hướng Không lại đi qua, bày tỏ mình muốn bế Huyền Diệp.

Âu Dương Tư đưa cho anh, nhưng Huyền Diệp vẫn khóc, anh không biết phải làm gì hơn, chỉ ngẩn ngơ ngồi đó.

“Ngẩn ngơ làm gì? Mau dỗ đi, hai tay khẽ đong đưa, Huyền Diệp sẽ nín khóc.” Âu Dương Tư lên tiếng.

Nghe lời anh ta, Quý Hướng Không khẽ cử động, quả nhiên không lâu sau, Huyền Diệp đã nín khóc, anh rất mừng rỡ: “Anh quả nhiên rất giỏi trong việc dỗ dành trẻ con.”
 
Chương 2133


CHƯƠNG 2133

“Đó là đương nhiên, cái khác không dám nói, nhưng Huyền Diệp là tôi nuôi lớn từ nhỏ, nếu thời gian nó ở với Trần Diễm An là một phần ba, vậy thời gian ở cùng tôi là hai phần ba, nhóc con này ăn uống tốt lắm, một ngày phải cho ăn ba lần, buổi tối thi thoảng sẽ sợ người lạ, sáng sớm thì cực kỳ sợ người lạ, từ nhỏ tôi đã hay gắt ngủ, xem ra nó được di truyền từ tôi.” Nhìn dáng vẻ kia của Âu Dương Tư, khỏi phải nói tự hào bao nhiêu.

Quý Hướng Không chăm chú nhìn anh ta, trong lòng tràn đầy hâm mộ.

“Cuống rốn của nó là tôi cắt, tên cũng là tôi đặt, điều đáng tiếc duy nhất là nó không phải con tôi!” Anh ta rất thất vọng.

“Anh rất thích trẻ con?” Quý Hướng Không vuốt ve khuôn mặt non mềm của Huyền Diệp, nói.

Lần đầu tiên hai người ở cạnh nhau hòa thuận đến thế, không có cãi lộn, không có đối chọi gay gắt.

“Không, tôi cũng không thích trẻ con, tôi ghét cảm giác ồn ào, nhưng tôi thích Huyền Diệp, nó là được tôi nuôi lớn từ nhỏ.” Âu Dương Tư nheo nheo cặp mắt hoa đào: “Đứa trẻ khác không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ thích nó.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt nhất…” Quý Hướng Không khẽ lẩm bẩm, không tiếp tục nói gì nữa, ôm chặt lấy Huyền Diệp, chăm chú ngắm nhìn bé.

Bé còn nhỏ như vậy, không hiểu chuyện như vậy, nhưng anh không cách nào nhìn bé lớn lên, nhìn bé dần dần học được cách bước đi.

Hô hấp như nghẹn lại, anh dán mặt mình lên khuôn mặt nhỏ bé của Huyền Diệp, mềm mượt đến vậy. Anh mắc phải một sai lầm, mà sau đó phải trả bằng cái giá trí mạng nhất.

Anh không thể nhìn thấy bé sinh ra, cũng không thể cùng bé lớn lên.

Có lẽ đợi sau khi bé lớn lên, cũng chỉ nhớ anh là người ba trên danh nghĩa, mà sẽ không thân thiết với anh.

Anh hối hận, nhưng muộn rồi, mọi việc đã chẳng thể quay trở lại!

Hôn lên khuôn mặt, cái trán của bé, yết hầu Quý Hướng Không nhấp nhô, vành mắt chua xót, cứ vậy mà chịu đựng, cho dù cơ thể có nổ tung, anh cũng sẽ gắng nhịn!

Đời này, từ sau khi trưởng thành, lần duy nhất anh khóc là ở trước mặt Trần Diễm An, trừ lần đó ra, anh tuyệt đối sẽ không để lại nước mắt.

Giao Huyền Diệp cho người đàn ông như Âu Dương Tư, anh cũng yên tâm.

Anh nghĩ, trên thế giới này, trừ Âu Dương Tư ra thì sẽ không còn ai đối xử với bé tốt hơn…

Đêm qua hai người hôn môi đã phá vỡ kiên trì bền bỉ bấy lâu nay của anh…

Trần Diễm An đã không yêu anh, ở bên Âu Dương Tư rất vui vẻ, Huyền Diệp – con của anh cũng rất thích Âu Dương Tư, còn nhỏ như vậy đã bài xích anh.

Anh muốn cướp lại, thậm chí có lúc đã hạ quyết tâm.

Nhưng khi chuyện phát triển đến nước này, cho dù đau đến tan nát cõi lòng, anh cũng không thể ngăn cản hạnh phúc của cô.

Anh đã tự tay phá hủy hạnh phúc của cô một lần, lần này, tuyệt đối không thể ích kỷ vậy nữa!

Cúi đầu thật sâu, cắn chặt hàm răng, Quý Hướng Không gần như dùng hết sức lực toàn thân mới ép được xúc động muốn khóc trở về!

Thì ra, trên thế giới không có thứ gọi là hối hận, có ai sẽ đứng nguyên tại chỗ chờ ngươi chứ?

Trái đất còn biết chuyển động theo hệ quy chiếu, ai rời đi thì cứ rời đi, ai sống tiếp thì cứ sống tiếp, cũng chỉ là cuộc sống đó tốt hay là không tốt mà thôi.

Giống như Trần Diễm An không có anh vẫn sống vô cùng tốt đẹp, anh không có Trần Diễm An tất nhiên cũng không chết được.
 
Chương 2134


CHƯƠNG 2134

Mặt trời mọc lên, lặn xuống, rồi tự quay quanh mình, chỉ là có lẽ cuộc sống sẽ không vui vẻ mà thôi.

Sau khi hạ quyết tâm như vậy, nhìn Huyền Diệp thế nào cũng thấy không đủ, hận không thể khắc sâu hình bóng của bé vào trong lòng.

Quý Hướng Không không nói lời nào, chỉ ôm Huyền Diệp, dán lên trên mặt bé, cảm nhận khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, cảm giác kỳ diệu như vậy, thương yêu Huyền Diệp như vậy, nếu được ở cạnh bé từ nhỏ đến lớn, vậy không còn gì tốt hơn.

Cho dù đau đớn đi nữa, trái tim như bị xé rách, máu thịt như bị giật ra, Quý Hướng Không vẫn cắn răng chịu đựng, có đôi khi, yêu là buông tay, là buông bỏ.

“Rất cảm ơn, anh có thể đối xử với Huyền Diệp tốt như vậy…” Anh từ từ nói ra: “Thật sự rất cảm ơn, cho tới nay vẫn là tôi nợ anh một lời cảm ơn, bây giờ tôi trịnh trọng nói cảm ơn với anh.”

“Không cần nói cảm ơn với tôi, tôi vẫn luôn coi Huyền Diệp như con ruột của mình, nuôi dưỡng con mình là chuyện đương nhiên, không cần cảm ơn gì cả.” Âu Dương Tư khẽ nhướng cặp mắt hoa đào.

Cánh môi mỏng của Quý Hướng Không khẽ giật giật, trong lòng càng thêm đắng chát, lời như vậy lại là nghe từ trong miệng người đàn ông khác: “Vẫn là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Huyền Diệp không yên lặng được bao lâu, một lúc sau lại oa oa khóc lên, lần này khóc rất dữ dội, làm thế nào cũng không dỗ lại được.

Anh vô cùng sốt ruột, nhìn khuôn mặt đỏ lên vì khóc của bé, đau lòng ghê gớm, nhưng làm thế nào cũng không dỗ lại được, hết cách đành phải đưa cho Âu Dương Tư.

Khẽ khàng đong đưa, Âu Dương Tư đong đưa vô cùng nhịp nhàng, có lẽ là cái ôm thân quen, cũng có lẽ là hơi thở thân quen, rất nhanh Huyền Diệp đã ngừng khóc, trở nên ngoan ngoãn.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trái tim Quý Hướng Không như bị cứa thêm mấy nhát đao, máu tươi chảy dài, xối xả tràn đầy.

Yết hầu anh nhấp nhô, khẽ nhắm mắt lại, tình cảnh như vậy, không phải mình đã biết từ lâu rồi sao?

Có lẽ là mệt mỏi, thoáng chốc Huyền Diệp đã ngủ thiếp đi, Âu Dương Tư quay người sải bước đi đến gian phòng trên tầng.

Một thân một mình đợi trong phòng khách, Quý Hướng Không đợi rất lâu, sau đó tự đẩy xe lăn ra bên ngoài, anh muốn đi trung tâm thương mại một chuyến.

Khi Trần Diễm An trở về, sắc trời đã tối, không nhìn thấy Quý Hướng Không, cô hỏi Âu Dương Tư.

“Không biết, có lẽ là đi công viên gần đây rồi.” Âu Dương Tư vẫn luôn chăm Huyền Diệp, vì vậy cũng không để ý Quý Hướng Không đi đâu.

Hai người ăn bữa tối xong, sắc trời càng tối hơn, cách một cánh cửa sổ, nhìn ra ngoài đã là đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng Quý Hướng Không vẫn chưa trở về.

Trần Diễm An bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa, làn da trơn mịn mà trắng nõn, đôi mày nhíu lại, nhìn Âu Dương Tư hỏi: “Chắc chắn là anh ta đến công viên gần đây chứ?”

“Không chắc …” Âu Dương Tư dựa vào lưng ghế: “Lúc ra ngoài anh ta không nói gì, anh cũng không hỏi.”

Giơ cổ tay lên, Trần Diễm An liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín rưỡi rồi, khi anh ra ngoài cũng không có bảo mẫu đi theo bên cạnh, có thể xảy ra chuyện gì hay không?

Trong đó, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Quý Hướng Không không thể tự đi được, phải ngồi xe lăn, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc?

Vừa nghĩ đến đây, cô đã cảm thấy đứng ngồi không yên, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn đồng hồ, thi thoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cứ luôn duy trì động tác như vậy.
 
Chương 2135


CHƯƠNG 2135

Ánh mắt Âu Dương Tư lại bình tĩnh nhìn cô chăm chú.

Khoảng hơn mười phút sau, anh ta nhíu mày, tiện tay vơ áo khoác đặt trên sofa: “Anh ra ngoài tìm.”

Vừa dứt lời, anh ta đứng dậy, nhưng mới đi đến cửa biệt thự, Quý Hướng Không đã xuất hiện trước mặt.

Tự anh điều khiển xe lăn, động tác hơi khó khăn và chậm chạp, Trần Diễm An để ý thấy Âu Dương Tư khẽ giật mình, cũng lập tức đưa mắt nhìn qua, sau đó thấy Quý Hướng Không đang đi vào.

“Đi đâu?” Giọng điệu của cô vô cùng không tốt, gắt gỏng, lạnh lùng, mang theo lửa giận rõ rệt.

Quý Hướng Không lên tiếng: “Đi đến trung tâm thương mại một chuyến, mua cho Huyền Diệp chút đồ.”

“Mua đồ?”

Trần Diễm An đứng dậy khỏi ghế sofa, cúi đầu nhìn anh, trong lời nói mang theo mùi thuốc súng nồng nặc: “Chẳng lẽ anh không có miệng à, ra ngoài không biết báo một tiếng sao? Lâu vậy không có tin tức gì, dù gì cũng phải để tôi biết rốt cuộc anh đã chết bên ngoài hay vẫn còn sống chứ?”

“Tôi chưa nói với anh à, cho dù chết cũng đừng chết ở nước Z , tránh cho tôi đỡ phải gánh vác trách nhiệm, sau khi trở về thành phố S rồi, anh muốn chết thế nào thì chết thế đó! Còn nữa, anh cho rằng Huyền Diệp yêu thích chút quà cáp kia của anh sao! Mua rồi trông cũng chướng mắt!”

Cô giống như thuốc nổ đang nổ đùng đoàng, tất nhiên lời nói cũng khó nghe, sau khi nói xong thì đi thẳng lên tầng, không thèm đoái hoài đến Quý Hướng Không nữa.

Quý Hướng Không ngơ ngẩn ngồi trên xe lăn, hệt như bị giội nước lạnh lên đỉnh đầu.

Đau đớn anh phải chịu đựng trong cả ngày hôm nay nhiều hơn tất cả những gì anh phải chịu đựng mấy năm qua!

Bây giờ đã là lần gặp mặt cuối cùng, anh muốn bầu không khí giữa hai người hòa thuận một chút, lại không ngờ vẫn khiến cô chán ghét như vậy!

“Không cần để ý đến cô ấy, hôm nay cô ấy đến kỳ, cảm xúc đang trong thời kì gắt gỏng cáu kỉnh.” Âu Dương Tư hết cách nhún vai nói với Quý Hướng Không.

“Ừ.” Mặc dù khẽ trả lời là vậy, nhưng đau đớn trong lòng chẳng hề tiêu tan chút nào, thậm chí tay của anh còn bất giác siết chặt xe lăn.

Hai người đã thân mật đến vậy rồi sao, ngay cả kỳ kinh nguyệt của Trần Diễm An mà anh ta cũng rõ ràng như vậy rồi sao.

Thật ra, Âu Dương Tư cũng là thuận miệng nói lung tung thôi, dù sao với tình trạng hiện giờ, cũng cần có một bậc thang để đi xuống.

Nói thật, nếu không phải vì lo lắng, sao Trần Diễm An lại tức giận như vậy, người ngồi xe lăn không thể tự lo liệu cho bản thân, vậy mà ở bên ngoài cả buổi.

Nhưng rõ ràng khi lời này vào tai Quý Hướng Không lại mang ý nghĩa khác, anh cho rằng ngay cả kỳ kinh nguyệt của Trần Diễm An mà Âu Dương Tư cũng biết, chứng tỏ quan hệ giữa hai người…

Sau đó có nhân viên của trung tâm thương mại đi theo, giúp đỡ vận chuyển toàn bộ đồ đã mua vào trong, quy mô hệt như đang chuyển nhà, một thùng lại một thùng được chuyển vào, ước chừng có đến mười mấy thùng.

Âu Dương Tư xoa trán: “Anh đây là chuyển cả trung tâm thương mại nhà người ta về à?”

Môi mỏng của Quý Hướng Không hơi nhếch lên, nhưng cũng không nói lời nào.

Chờ sau khi chuyển xong toàn bộ, Âu Dương Tư đi qua mở, từng thùng quần áo, đủ mặc từ giờ đến năm bảy tám tuổi.

Ngoài ra còn có xe xoay, xe đạp… các loại xe đủ cho Huyền Diệp đi đến năm mười hai mười ba tuổi.

“Bây giờ anh mua nhiều như vậy làm gì?”
 
Chương 2136


CHƯƠNG 2136

“Từ nhỏ anh đã không mua được gì cho Huyền Diệp, bây giờ muốn bù đắp.”

“Thế cũng không cần mua nhiều như vậy chứ? Mua nhiều quần áo như vậy, sao anh biết đến lúc đó Huyền Diệp gầy hay béo, hơn nữa cũng có thể sẽ lỗi thời.”

Quý Hướng Không không để ý đến mấy vấn đề này, bây giờ nghe Âu Dương Tư nói vậy, cũng cảm thấy rất đúng, nhưng anh cũng không còn cách nào, nói: “Sau này lại mua.”

Lắc đầu, Âu Dương Tư cũng hơi không chịu nổi, vứt lại một câu tự anh thu dọn đi rồi vừa ngáp vừa lên tầng.

Anh ngồi trong phòng khách, nhìn những thùng quần áo và đồ chơi, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy an ủi phần nào.

Cho dù sau này cần dùng đến hay không, bây giờ vẫn muốn chuẩn bị kỹ càng cho bé.

Cơn giận của Trần Diễm An còn chưa tiêu tan, cau chặt mày lại, cuối cùng nhắm mắt, khẽ vỗ nước và lotion lên mặt.

Thích thế nào thì cứ vậy đi, quan tâm anh sống hay chết làm gì!

Huyền Diệp đang khóc, cô ôm Huyền Diệp vào ngực, vừa cho bú vừa dỗ bé ngủ.

Quý Hướng Không không ngủ, anh đang viết thư, nội dung bức thư không những không dài, trái lại còn rất ngắn gọn, sau đó kẹp vào trong quyển sách, xong xuôi thì đi thu dọn hành lý.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, bốn giờ sáng, anh mang theo đồ đạc của mình, vô cùng quyến luyến nhìn gian phòng.

Khi đi ngang qua gian phòng của Trần Diễm An và Huyền Diệp, bước chân anh dừng lại, cánh tay khẽ run rẩy, nhưng cuối cùng cũng không đẩy cửa đi vào.

Anh nghĩ, nếu đã muốn đi, vậy thì phải đi thật dứt khoát, bây giờ đẩy cửa phòng đi vào, kết quả cũng chẳng hề thay đổi.

Trái lại, càng nhìn càng không nỡ, càng quyến luyến không rời, e rằng quyết tâm khó khăn lắm mới đưa ra được sẽ tiêu tan.

Nghiến chặt ra, hạ quyết tâm, sau đó dứt khoát xuống tầng, lên xe đã đợi ở bên ngoài, rời đi.

Khi đặt chân đến sân bay thưa thớt bóng người, trên người Quý Hướng Không tỏa ra hơi thở buồn bã mà đau thương, yết hầu khẽ lăn, hai tay nắm chặt lấy xe lăn, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Đau đớn, đau vào tận xương tủy, đau như muốn ngất đi, bất tỉnh nhân sự!

Chịu đựng, đau thế nào đi nữa cũng phải chịu đựng, sau này vẫn phải sống tiếp, đau đớn thế này còn gặp nhiều.



Đến giờ ăn sáng, Âu Dương Tư bế Huyền Diệp chơi đùa.

Trần Diễm An đang uống nước ấm, lướt nhìn cửa phòng đóng chặt, nói: “Anh ấy dậy chưa?”

“Không biết, nếu em đã muốn biết như vậy, thế thì tự đi xem đi.” Âu Dương Tư chẳng thèm ngước mắt lên nhìn.

Nghe vậy, Trần Diễm An phát ra tiếng hừ lạnh, chân dài nhấc lên, đá một phát vào quần tây của anh ta: “Đừng quên, lúc trước là anh mời anh ấy về đây ở, anh không đi xem thì ai xem?”

“Đúng là anh mời người về, nhưng người mắc lỗi lại là em, mắng một người đàn ông tan tác tơi bời ngay trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn là anh ấy đau lòng nên mới không đi ra.”
 
Chương 2137


CHƯƠNG 2137

Cơ thể Trần Diễm An cứng đờ, hàng lông mày liễu khẽ nhíu, sau đó cô ho nhẹ một tiếng: “Em mắng quá đáng lắm à?”

“Đâu chỉ là quá đáng đâu, cho em một đống củi khô, không cần củi cũng có thể đốt cháy được.”

Trần Diễm An lại đá thêm cái nữa: “Quá đáng? Em nào có quá đáng, em đã bình thường lắm rồi, chẳng phải anh nói thích em nóng nảy à? Sao, bây giờ hối hận rồi à?”

Âu Dương Tư mặc kệ cô, chỉ chơi cùng Huyền Diệp, cậu nhóc cũng thích anh ta, thi thoảng lại cười toe toét.

Hết cách, Trần Diễm An định tự mình đi xem thử, cô mở cửa ra nhưng chẳng thấy có ai, tới gần mới thấy trên bàn làm việc có một mảnh giấy để lại.

Những tổn thương mà anh gây ra cho em không thể nào bù đắp được, chỉ mong sau này em và Âu Dương Tư sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn. Âu Dương Tư là một người đàn ông tốt, mấy ngày qua anh đã hiểu về anh ta, anh rất yên tâm, anh ta đối xử với em rất tỉ mỉ, cẩn thận, đối xử với Huyền Diệp như con trai ruột của mình. Anh sẽ chúc phúc cho hai người, luôn luôn mong hai người được hạnh phúc, người phụ nữ anh yêu và con trai của anh!

Trần Diễm An nhìn vào tờ giấy mà cười giễu, còn nói cái gì mà không theo đuổi tới chết thì không về thành phố S, bây giờ mới chỉ hai tuần mà anh đã từ bỏ ý định?

Cho nên câu nói đó không sai, đường dài biết sức ngựa, sống lâu biết lòng người.

Thời gian lâu dần cũng biết được lòng người có thật hay không. Trần Diễm An đi ra ngoài, ném mảnh giấy cho Âu Dương Tư rồi bắt đầu ăn.

“Chẳng lẽ là do tối qua em nói khó nghe quá nên anh ta mới đi?” Âu Dương Tư suy đoán.

“Nếu là vậy thì anh ta lại càng không đáng…”

Trong mắt Trần Diễm An đầy vẻ lạnh lùng: “Trước kia anh ta đối xử với em như vậy, bây giờ em mới nói vài câu khó nghe mà anh ta đã không chịu được, quay lưng bỏ đi, người như vậy còn cần phải tin tưởng nữa không?”

Âu Dương Tư nhíu mày, chỉ vào một câu: “Nhưng sao lại nhắc đến anh, còn chúc chúng ta hạnh phúc nữa?”

Trần Diễm An cứng họng.

Cô nghĩ quyết định của mình là đúng đắn, còn chưa đưa ra, anh đã không chịu được một mình rời đi, may mà cô chưa lên tiếng lần nữa.

Nếu anh đã kiên trì và quyết tâm như vậy thì sao cô phải nói nữa?

Nói bao nhiêu lời quyết tâm, hoá ra cũng chỉ là dối trá.

“Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, vào buổi tối anh hôn em, sau khi ra khỏi phòng thì gặp anh ấy, anh ấy nhìn anh rất lâu, có phải anh ấy nhìn thấy rồi không?”

Âu Dương Tư nhíu mày nhìn Trần Diễm An.

Trần Diễm An nhìn anh ta, nói thêm điều anh ta chưa nói hết: “Có phải hiểu lầm rồi không?”

Âu Dương Tư gật đầu tỏ ý trong lòng mình đang nghĩ như vậy, nếu không Quý Hướng Không sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này.

“Có lẽ là như thế…” Nghĩ như vậy, Trần Diễm An cũng có lý.

“Vậy bây giờ em định thế nào? Đuổi theo anh ấy à?” Âu Dương Tư bế Huyền Diệp đứng lên.

Trần Diễm An vẫn ngồi ở chỗ đó, không có dự định di chuyển: “Chúng ta chỉ đang suy đoán suy nghĩ trong lòng anh ấy thôi, anh ấy chưa từng hỏi em trực tiếp mà chỉ tự mình suy đoán.”

“Đến giờ em vẫn còn chưa rõ tình hình à? Tình hình bây giờ không phải là anh ấy nghĩ như thế nào, mà là anh ấy đã từ bỏ em rồi, nếu em không giải thích, biết đâu…”
 
Chương 2138


CHƯƠNG 2138

Nhưng anh ta còn chưa nói hết, Trần Diễm An đã ngắt lời: “Biết đâu thế nào?”

“Biết đâu anh ấy sẽ có bạn gái mới, biết đâu sẽ nghe theo lời người nhà mà kết hôn với người phụ nữ khác, chẳng phải em nói anh ấy rất có hiếu với mẹ mình đấy sao?”

“Nếu cuối cùng mọi chuyện thành ra như thế này thật thì em cũng sẽ cảm thấy tình yêu, sự kiên trì và nhẫn nại của anh ấy cũng chỉ có thế mà thôi, giữa hai người đương nhiên cũng không cần phải qua lại nữa, đây cũng là một cách thử…”

Trần Diễm An từ từ nói, không vội vàng.

“Bây giờ em đang giao cuộc sống thứ hai của mình cho anh ấy, làm khó một chút, thử thách một chút thì làm sao? Đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống hôn nhân khiến phụ nữ đau đớn như thế nào, đàn ông ăn chơi lêu lổng như anh lại càng không hiểu được!”

Xét cho cùng xã hội này vẫn còn phong kiến và trọng nam khinh nữ.

Đàn ông si tình, mọi người đều sẽ thấy quen, không có phản ứng gì nhiều, nếu anh ta đẹp trai, giống có thì những người phụ nữ xung quanh anh ta sẽ như ong ngửi mật hoa.

Nhưng nếu phụ nữ có suy nghĩ đó thì sẽ bị mắng là lẳng lơ, tiếng xấu đồn xa, bị người khác chỉ trỏ sau lưng.

Cho dù phụ nữ có thoáng hơn nữa, không để tâm hơn nữa thì cũng phải nghĩ đến con cái.

“Vì anh vẫn chưa định có trách nhiệm và trung thành với hôn nhân nên tạm thời sẽ không lựa chọn kết hôn, khi nào tâm tình tĩnh lặng thì quyết định cũng chưa muộn.”

Âu Dương Tư lười biếng dựa vào tường: “Hơn nữa hôn nhân thật sự phức tạp như vậy sao? Thích thì ở cùng nhau, không thích thì chia tay, chuyện đơn giản như vậy sao cứ phải phức tạp hoá lên làm gì?”

“Anh nhớ rằng tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Yêu thì có thể đơn giản, thoải mái, nhưng hôn nhân thì khác, nếu không sao Ủy ban phải cấp giấy đăng ký kết hôn cho anh làm sao? Anh nghĩ ba mươi nghìn đó bỏ ra vô nghĩa à?” Trần Diễm An tức giận đá Âu Dương Tư: “Anh cũng nên trưởng thành lên đi!”

Âu Dương Tư lắc đầu: “Anh nói cho em nghe, không người phụ nữ nào trên thế giới này có thể so sánh được với Huyền Diệp của anh.”

Như hiểu ý anh ta nói, Huyền Diệp đưa bàn tay nhỏ bé trắng mũm mĩm lên cầm lấy tay anh ta, đưa vào miệng.

Chiếc lưỡi mềm mại lướt qua bàn tay, cậu bé liế.m láp như bày tỏ sự yêu thích của mình, nhưng Âu Dương Tư lại chỉ thấy ngứa ngáy, đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo thành nụ cười nhẹ.

“Từ một đứa bé nhỏ trưởng thành tới lúc này cũng là điều rất thần kỳ, hình như Huyền Diệp bây giờ càng lúc càng hiểu chuyện rồi.” Âu Dương Tư vô cùng yêu thích.

Trần Diễm An cũng cười: “Không phải hôm nay anh có tiệc à? Sao không đi?”

“Huyền Diệp không thích mùi rượu và thuốc lá, hơn nữa em chắc chắn em có thể một mình dỗ được Huyền Diệp khi thằng bé khóc không?”

“Anh nói cũng thật là, dù gì em cũng là mẹ thằng bé, là mẹ sinh ra và nuôi nấng nó, chẳng lẽ em lại không dỗ nổi nó?”

Âu Dương Tư cũng cười: “Em nói rất tự tin đấy, vậy chúng ta thử xem.”

Trần Diễm An nhíu mày.

Cô thật sự không tin, chẳng lẽ con trai mình mà cô cũng không dỗ nổi?
 
Chương 2139


CHƯƠNG 2139

Sau đó Âu Dương Tư đi tới điểm hẹn, những người bạn đó hẹn nhau một năm một lần, bây giờ cũng đã tới lúc tổ chức tiệc.

Trong biệt thự chỉ còn lại Trần Diễm An và Huyền Diệp.

Lúc đầu Huyền Diệp còn khá ngoan, nhưng hai tiếng sau, cậu bắt đầu quấy khóc.

Vừa khóc vừa vặn vẹo giãy giụa, Trần Diễm An xem tã lót thấy vẫn sạch sẽ không bẩn thì cho cậu bé uống sữa.

Nhưng cậu không chịu ăn, cứ quay qua quay lại, khóc rất dữ, cô cảm thấy không ổn lắm, đưa tay lên trán thì thấy hơi nóng.

Cô lập tức gọi cho bác sĩ, không lâu sau bác sĩ đến, bắt đầu uống thuốc.

Uống thuốc rồi truyền nhưng Huyền Diệp không chịu ngủ, chỉ cần vừa đặt xuống giường là cậu cảm nhận được ngay, sau đó sẽ khóc to.

Không còn cách nào khác, Trần Diễm An vừa truyền dịch cho con vừa bế trong lòng dỗ dành.

Mặc dù Huyền Diệp vẫn khóc nhưng không còn khóc lớn như trước nữa, giọng đã nhỏ đi nhiều.

Phải bế con mãi, còn phải vừa đung đưa vừa dỗ, đây là bài kiểm tra thể lực của cô, sau hơn hai tiếng đồng hồ, Trần Diễm An cảm thấy cánh tay mềm nhũn.

Cô nhẹ nhàng, cẩn thận đặt Huyền Diệp xuống giường như tên trộm.

Cậu bé còn nhỏ như vậy nhưng sau lưng lại như có mắt, mới đặt lưng xuống đã khóc to vang dội, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Trần Diễm An lắc đầu bất lực rồi lại bế cậu lên, bế thêm hai tiếng nữa, cánh tay cô gần như tàn phế, không thể nhấc lên nổi.

Cậu bé như có tri giác, chỉ cần cô cử động hay là đặt cậu ở đâu đó thì cậu sẽ lập tức cảm nhận được ngay.

Trần Diễm An không còn cách nào khác, đành cứ bế như vậy, thậm chí còn không thể ngồi xuống.

Bác sĩ nói có lẽ là do bị cảm, tâm trạng của trẻ nhỏ rất không tốt, rất cáu gắt, tuy bế như này khá vất vả nhưng cũng phải bế, không thể để cậu cứ khóc mãi được.

Trần Diễm An bế từ trưa đến tối, khi Âu Dương Tư đi vào nhìn thấy cô đang dựa vào tường, cánh tay cứng đờ như người máy.

“Đưa cho anh.” Anh ta đi tới, không uống rượu, không hút thuốc, hơi thở trên người rất dễ chịu.

Trần Diễm An lắc đầu: “Nó sẽ khóc đây, lúc này đang khóc rất nhiều đây.”

Âu Dương Tư cười nhẹ, cứ thế bế Huyền Diệp.

Quả nhiên giây tiếp theo tiếng khóc lớn vang dội lại vang lên.

Anh ta không hề hoảng loạn, vừa nhẹ nhàng huýt sáo vừa lắc lư trống bỏi, trêu đùa Huyền Diệp.

Huyền Diệp thật sự thích anh ta, vừa vào vòng tay anh ta, không lâu sau đã ngoan ngoãn.

Trần Diễm An khẽ lay cánh tay, lần này cánh tay thật sự mỏi nhừ, vừa tê vừa đau, cô nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Huyền Diệp thì tức giận nói với Âu Dương Tư: “Chắc chắn là do anh chiều hư nó!”

“Sao em không nói là anh biết cách dạy trẻ nhỏ? Nói cho em biết, Huyền Diệp thích anh nhất đấy!” Âu Dương Tư cực kỳ đắc ý.

Anh ta không kiên nhẫn lắm, nhưng thấy Huyền Diệp khóc, tính nhẫn nại của anh ta lại tốt đến bất ngờ, dỗ dành, bế, hôn, chỉ cần Huyền Diệp vui thì anh ta đều sẽ làm.
 
Chương 2140


CHƯƠNG 2140

Thành phố S!

Quý Hướng Không trở về với dáng vẻ này đương nhiên Giang Uyển Đình lửa giận ngút trời, đuổi theo tới Pháp, cuối cùng lại về với dáng vẻ này?

Quý Hướng Không nói không liên quan đến Trần Diễm An, mọi chuyện đều do bản thân mình tự gây ra, ngược lại cô còn là người đưa anh đến bệnh viện chữa trị kịp thời.

Sau đó Giang Uyển Đình không hỏi thêm nữa, trở về một mình với dáng vẻ này, tâm trạng cũng sa sút, không cần nghĩ cũng biết lần này có kết quả thế này, vì thế bà ta chỉ bảo anh lên lầu nghỉ ngơi.

Nghĩ một lúc, bà ta thở dài, xem ra không thể quay lại với Trần Diễm An nữa rồi, cuối cùng chẳng theo đuổi lại được vợ, công ty cũng mất luôn, haiz!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Quý Hướng Không không chịu ăn cũng chẳng chịu uống, đi vào phòng rồi không thấy đi ra nữa.

Sáng hôm sau.

Dù Giang Uyển Đình gọi thế nào cũng không mở được cửa, bà ta đành lấy chìa khoá ra mở, nhưng lại thấy anh ngồi dưới đất, trong mắt đầy tơ máu, hiển nhiên là cả đêm không ngủ.

Giang Uyển Đình cực kỳ đau lòng, bảo Quý Hướng Không ăn uống rồi nghỉ ngơi nhưng anh không nghe, anh nói mình phải làm việc, bắt đầu từ bây giờ anh sẽ làm việc.

“Chờ con ăn xong, nghỉ ngơi rồi làm việc cũng được, không vội!”

Quý Hướng Không không nghe, anh muốn làm việc, vì thế không nói nhiều lời, anh bèn mở máy tính lên bắt đầu làm.

Trước đây anh không tin, bây giờ coi như đã hoàn toàn được trải nghiệm, khi mệt nhất, đau nhất, chỉ có bận rộn mới có thể khiến bạn cảm thấy thư giãn.

Giang Uyển Đình không còn cách nào chỉ đành mặc kệ anh.

Nhưng Quý Hướng Không lại như kẻ điên, nỗ lực làm việc, việc đầu tiên anh làm khi mở mắt buổi sáng là làm việc, đến buổi tối trước khi đi ngủ vẫn ôm máy tính.

Đối với anh, bây giờ chỉ có bận rộn mới có thể khiến cảm thấy thư thái, cảm thấy mình được sống, cảm thấy không còn quá đau đớn nữa.

Vì quá bận nên anh cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Ngày qua ngày, hơn hai mươi ngày trôi qua, Quý Hướng Không sụt bảy cân, mặt gầy hẳn đi, ban đêm thỉnh thoảng mất ngủ.

Anh không nghe lọt lời của Giang Uyển Đình, đi theo con đường của riêng mình.

Giang Uyển Đình biết nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cơ thể anh sẽ không chịu nổi!

Vì vậy bà ta nhờ Thẩm Hoài Dương và Trần Vu Nhất thuyết phục giúp.

Trần Vu Nhất đã từng trải nghiệm cảm giác đó, anh ta chỉ cười, không lên tiếng.

Nói thật, cho tới bây giờ anh ta còn chẳng cứu được mình, huống chi là cứu Quý Hướng Không?

Nếu anh ta có thể tự cứu mình thì bây giờ cũng không thi thoảng nhớ đến Thân Nhã, cũng sẽ không mất ngủ, anh ta và Quý Hướng Không một người năm mươi bước, một người một trăm bước, ai có thể cứu ai?

Thẩm Hoài Dương cũng không nói gì, sự an ủi này thật sự hơi lực bất tòng tâm, không thể nói ra được.

Sau đó, Quý Hướng Không không chỉ không kiềm chế chút nào mà còn trở nên điên cuồng hơn, làm việc không cần mạng sống, trong mắt chỉ có công việc.
 
Chương 2151


CHƯƠNG 2151

Không biết vì sao bà ta lại nghĩ đến mình năm xưa, khi ấy bà ta cũng có ước mơ của mình, nhưng kết hôn, nhà họ Quý gặp biến cố, bà ta đành phải tiếp quản nhà hàng của nhà họ Quý, gánh vác mọi trách nhiệm.

Bây giờ nghĩ lại, khi xưa mình cũng từng có ước mơ, ước mơ của bà không xa vời hay lớn lao gì lắm, chỉ mong có thử trở thành cảnh sát, vậy nên đã thi vào học viện cảnh sát.

Tuy nhiên, cuối cùng bà vẫn không thể kiên trì được đến cùng, vẫn bị cuộc sống hiện thực mài mòn.

Bà ở trong phòng rất lâu, đến khi Quý Hướng Không về đã là buổi chiều.

“Mẹ, mẹ xem hết những video đó chưa?” Anh hỏi.

“Xem hết rồi.” Giang Uyển Đình bưng nước ấm lên uống: “Con có gì muốn nói với mẹ không?”

“Nếu mẹ đã xem hết rồi thì bây giờ chúng ta nói chuyện đi…” Quý Hướng Không chậm rãi cất lời: “Ở vị trí khác nhau, tâm trạng và suy nghĩ cũng sẽ khác, cô ấy và mẹ là người của hai thế giới khác nhau.”

Giang Uyển Đình nhíu mày: “Ý con là cô ta cao quý còn mẹ thấp hèn?”

“Con đã nói là ngành nghề và quan niệm khác nhau rồi mà, mẹ kinh doanh nhà hàng, còn cô ấy làm thiết kế đồ trang sức…”

Nhưng còn chưa đợi Quý Hướng Không nói hết, Giang Uyển Đình đã ngắt lời anh: “Được rồi, không cần nói thêm nữa, mục đích của con là mẹ đi gặp Trần Diễm An đúng không?”

Quý Hướng Không lắc đầu: “Bảo mẹ đi gặp cô ấy không phải mục đích cuối cùng của con, ý nghĩ thật sự của con là hai người có thể chung sống hoà thuận với nhau, không còn cãi vã, cũng không đối đầu với nhau nữa.”

“Đừng nói nhiều nữa, sắp xếp thời gian đi. Sắp xếp thời gian xong, mẹ sẽ đi gặp cô ta.” Giang Uyển Đình nói thẳng.

Quý Hướng Không nhíu mày, hơi lo lắng: “Mẹ nghe con nói xong trước đã.”

“Có gì để nói chứ, con muốn nói gì trong lòng mẹ đều biết, không cần phải nói nữa!”

Quý Hướng Không cũng không muốn chọc giận Giang Uyển Đình nữa, anh bình tĩnh lại, đứng ở đó nhìn chằm chằm bà ta, cuối cùng chỉ lên tiếng nói một câu: “Mẹ, con thật sự không muốn đau khổ thêm nữa, cảm giác sống dở chết dở thật sự rất mệt.”

Giang Uyển Đình liếc anh, không nói gì, quay người đi lên lầu, hẹn thời gian xong rồi đặt phòng khách sạn.

Ba người gặp nhau nhưng Giang Uyển Đình lại bảo Quý Hướng Không ra ngoài, anh cau mày, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

“Có một số chuyện mẹ muốn nói riêng với cô ấy, con ra ngoài đi, nếu con không đi, vậy mẹ nghĩ không cần thiết phải nói nữa.”

Hết cách, Quý Hướng Không đành ra ngoài, hai người ngồi nhìn nhau, đều gọi nước trái cây, Trần Diễm An không lên tiếng, người lên tiếng đầu tiên là Giang Uyển Đình: “Cô không hài lòng về tôi, tôi cũng không hài lòng về cô, nhưng bây giờ chúng ta vẫn cần nói chuyện.”

Trần Diễm An gật đầu.

“Sự không hài lòng của tôi về cô rất rõ ràng. Thái độ của cô, tính cách của cô, cách làm việc của cô đều khiến tôi không hài lòng, tóm lại cô không phải một người con dâu đạt chuẩn.” Giang Uyển Đình nhìn cô, lại nói: “Nhưng cô là người phụ nữ Hướng Không, con trai tôi yêu, lại là mẹ của cháu trai tôi, đúng là tôi nên thỏa hiệp.”

Trần Diễm An ung dung chờ nghe nhận xét tiếp theo của bà ta.

“Nếu cô và Hướng Không làm lành thì bảy ngày, hai người có thể ở ngoài bốn ngày, nhưng phải ở nhà họ Quý ba ngày, tôi không phản đối việc cô có sự nghiệp riêng, được không?”

Nghe vậy, trong mắt Trần Diễm An loé lên vẻ ngạc nhiên, cô không ngờ Giang Uyển Đình sẽ nói như vậy.
 
Chương 2152


CHƯƠNG 2152

“Tôi sẽ lo việc của nhà hàng, được chứ?”

“Vì sao bà lại đưa ra quyết định này?”

“Đó là việc của tôi, cô không cần biết, sau này giữa chúng ta cố gắng trao đổi nhiều nhất có thể, nếu có thể xoá bỏ những điều không hài lòng về đối phương là tốt nhất, thật sự không thể xoá bỏ thì chờ hai bên bình tĩnh lại rồi giải quyết.”

Giang Uyển Đình cảm thấy giữa hai người có điểm không hài lòng, nhưng Quý Hướng Không cố chấp muốn lựa chọn, vậy cách chung sống giữa ba người sẽ phải thay đổi.

Quý Hướng Không yêu cô đến mức nào, bà ta nhìn thấy rất rõ, cảm thấy anh không có tiền đồ, nhưng dù sao cũng là con trai mình, vả lại bà ta cũng nhớ cháu nội!

Trần Diễm An đáp lại, bày tỏ mình đã biết: “Tuy không biết rốt cuộc điều gì khiến bà phải nhượng bộ như vậy, nhưng tôi cũng không phải người không biết lịch sự, đứng ở vị trí của tôi, tôi sẽ cố gắng làm tốt trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.”

Nếu Giang Uyển Đình đã lịch sự như vậy thì đương nhiên cô cũng phải lịch sự.

Giang Uyển Đình gật đầu rồi đứng dậy, đây coi như là lần đầu tiên hai người họ giải quyết vấn đề một cách hòa bình như vậy.

Quý Hướng Không đi vào thì thấy hai người đã kết thúc cuộc trò chuyện.

Anh rất lo lắng, không biết kết quả cuối cùng là gì.

“Đừng sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa như vậy, mẹ đã nói với cô ấy rồi, con về hay ở lại?”

Quý Hướng Không nhìn Trần Diễm An thật sâu, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, không có nhiều cảm xúc, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút: “Con đưa mẹ về trước rồi quay lại.”

Trần Diễm An không nói gì, nhìn anh rồi nhìn Giang Uyển Đình, bình thản nói: “Đi đường cẩn thận, đi chậm thôi.”

Giang Uyển Đình gật đầu rồi đi trước, Quý Hướng Không đứng phía sau rõ ràng cảm nhận được bầu không khí giữa hai người có sự thay đổi, anh không khỏi kinh ngạc thảng thốt.

Nhưng khi nhìn Trần Diễm An, anh lại cười như tên ngốc, mở miệng nói với cô: “Lát nữa anh sẽ quay lại ngay!”

Anh nóng lòng muốn giải đáp những thắc mắc trong lòng, lại càng muốn được ôm cô vào lòng!

Nhưng bây giờ vẫn chưa được!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Kìm lại những suy nghĩ mãnh liệt trong lòng, Quý Hướng Không vừa nhìn Trần Diễm An với ánh mắt nóng bỏng, vừa theo Giang Uyển Đình ra ngoài khách sạn.

Ánh mắt anh quá nóng, giống như toả ra ngọn lửa, có thể thiêu rụi bất cứ thứ gì.

Đương nhiên Trần Diễm An nhìn ra được, khóe miệng cô hơi cong lên, gần như không nhìn thấy.

Cô không cảm thấy làm thế này có gì sai, bảo Giang Uyển Đình tới hoàn toàn không phải để cô thoả hiệp, mà là thay đổi cách chung sống giữa ba người.

Không ai muốn cả đời phải sống trong những cuộc cãi vã, bạn lùi một bước, tôi lùi một bước, kết quả cuối cùng chẳng phải là mọi người đều vui sao?

Không chỉ Giang Uyển Đình sẽ thay đổi, mà cô cũng sẽ thay đổi tính cách của mình.

Trước đây cô chẳng để ý tính tình mình có gì xấu, muốn nói gì thì nói, tất cả những suy nghĩ trong lòng đều thể hiện hết trên mặt, không bao giờ che giấu.

 
 
Chương 2214


Chương 2214

Hạ Nhiên không cho hôn nhưng anh ta lại tràn đầy sức lực, nhào tới hôn chùn chụt liên tiếp.

Nhất thời trong phòng rộn rã tiếng cười nói, rất vui vẻ.

Lục Đông Thăng đẩy cửa phòng bệnh đi vào nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, vẻ mặt không tốt lắm.

Tiếng bước chân vang lên khiến Hạ Nhiên quay đầu lại, vừa quay lại đã thấy Lục Đông Thăng.

Cô nhấc chân định bước tới, nhưng Hạ Vũ đột nhiên nhào tới, ôm lấy cô, cười tít mắt hôn liên tục.

Lục Đông Thăng bước tới đẩy Hạ Vũ ra với vẻ mặt lạnh lùng.

Hạ Vũ nhìn thấy Lục Đông Thăng cũng vô cùng vui mừng, đưa tay muốn ôm anh ta, bàn tay to còn lấy thạch từ trong túi ra, giấu trong lòng bàn tay như muốn cho anh ta một bất ngờ.

Nhưng Lục Đông Thăng lại hơi mất kiên nhẫn, đẩy Hạ Vũ ra.

Anh ta đẩy hơi mạnh, Hạ Vũ không đề phòng nên ngã xuống đất, trán bị va chạm hơi đỏ lên.

Hạ Nhiên rất đau lòng, chạy tới vội vàng đỡ Hạ Vũ dậy, cau mày nhìn chằm chằm Lục Đông Thăng: “Anh làm gì thế hả?”

“Anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Dứt lời Lục Đông Thăng ra khỏi phòng bệnh trước,

Hạ Nhiên an ủi Hạ Vũ, chờ anh ta bình tĩnh lại rồi mới đi ra ngoài theo.

Lục Đông Thăng đứng ở cửa phòng bệnh, nghiêm nghị hỏi: “Em và Hạ Vũ có thể giữ khoảng cách được không?”

Hạ Nhiên không thích nghe câu này, cực kỳ không thích, cô hỏi ngược lại sao em phải giữ khoảng cách với anh ấy?

“Từng này tuổi rồi vẫn còn ôm ấp, hôn nhau, ra thể thống gì nữa?”

“Thật nực cười, chúng em ôm hôn thì sao? Người khác không biết chúng em là anh em, chẳng lẽ anh còn không biết? Hơn nữa Hạ Vũ bị bệnh, tính tình trẻ con, anh dùng suy nghĩ như vậy để nghĩ về chúng em không thấy quá đáng à?”

Lục Đông Thăng nói: “Tóm lại vẫn phải giữ khoảng cách thích hợp, còn nữa, em nói cho anh biết chuyện trên báo là thế nào?”

“Đó là hiểu lầm, em bị hãm hại, bây giờ đang điều tra kẻ chủ mưu của vụ việc này.”

“Thế ảnh thì sao? Sao ảnh lại bị tuồn ra ngoài?”

“Em không biết, cũng không rõ, em đã nói rồi, chuyện này đang được điều tra.”

“Việc này ầm ĩ lớn như vậy, em nói xem bây giờ còn ai không biết nữa, em có biết mẹ anh vì chuyện này mà bây giờ đã tức nằm trên giường không thể đi lại nữa rồi không? Lần này em làm thật sự quá đáng rồi đấy.”

Ngực Hạ Nhiên liên tục phập phồng: “Người khác không tin thì cũng thôi, sao anh lại không tin em? Anh tin em sẽ làm chuyện đó sao?”

“Bây giờ đã không phải chuyện anh có tin hay không nữa rồi, nó đã ầm ĩ đến mức tất cả mọi người đều biết, bạn bè, người thân, đồng nghiệp có ai không biết quan hệ của chúng ta, lại có ai không biết tin tức hiện giờ của em?”

“Nếu em không làm chuyện này thì sao người khác có thể thừa cơ lợi dụng được?”

Tiếng cãi vã của hai người hơi lớn khiến cho Hạ Vũ trong phòng bệnh cũng để ý tới, anh ta đi chân trần chạy ra, giang hai tay chắn trước mặt Hạ Nhiên: “Không được bắt nạt Nhiên Nhiên! Không được!”

Tâm trạng Lục Đông Thăng không tốt lắm, anh ta thấp giọng nói, giọng điệu mang theo vẻ quát mắng: “Chúng tôi đang nói chuyện, anh về phòng bệnh đi!”
 
Chương 2153


CHƯƠNG 2153

Nhưng sau khi nghe những lời của Diệp Giai Nhi, lại trải qua bao nhiêu chuyện, tâm trí cô đã trưởng thành, nên tính cách đương nhiên cũng sẽ thay đổi đôi chút.

Trước đây không biết điều đó, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu ra, lời nói thật trước giờ đều không lọt tai, mọi người thích nghe lời thật lòng, nhưng không thích nghe lời nói thật khó nghe.

Tính tình thẳng thắn, không câu nệ, nóng nảy, những điều này có thể bộc lộ trước mặt bạn bè thân thiết nhất hay người thân, còn với những người khác thì vẫn phải giữ ý một chút.

Con người luôn phải trải qua một số chuyện, sau đó mới có thể học cách trưởng thành.

Trong xe, Quý Hướng Không lái xe, Giang Uyển Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng mấy chốc đã đến nhà họ Quý, bà ta xuống xe: “Không về nhà à?”

“Con định tới đó một chuyến nữa.” Quý Hướng Không nói.

“Cũng coi như có tiến bộ, không bảo mẹ bắt taxi về một mình, vẫn biết đưa mẹ về trước rồi mới quay lại tìm cô ta.” Giang Uyển Đình nói.

Quý Hướng Không ho khẽ: “Sau này con cũng sẽ học cách trưởng thành.”

“Đi đi, đi đường chú ý an toàn.” Giang Uyển Đình không nói thêm nữa, quay người đi.

Quý Hướng Không gọi to một tiếng mẹ, sau đó sải bước đi tới ôm lấy Giang Uyển Đình từ sau lưng: “Cảm ơn mẹ đã nhượng bộ vì con, con yêu mẹ, luôn rất yêu mẹ.”

Giang Uyển Đình vỗ tay anh một cái, bảo anh buông ra, bà ta lắc đầu, dù không thích kết quả như thế, nhưng bà ta sẽ chấp nhận.

Quý Hướng Không chạy như bay đến khách sạn, anh ném chìa khóa cho bảo vệ của khách sạn, sau đó lao về phía thang máy.

Trần Diễm An đang vẽ bản thiết kế, nghe thấy tiếng chuông cửa thì đi ra mở cửa, lập tức bị ôm chặt lấy.

Bắp thịt trên người Quý Hướng Không đều căng cứng như tảng đá vậy.

Anh vẫn thấy căng thẳng, không dám tin cô lại thuộc về anh một lần nữa!

Anh ôm quá chặt, Trần Diễm An cảm thấy mình hơi không thở nổi, bèn giơ tay vỗ lên ngực anh.

Cảm giác đau đớn cho anh biết anh không có nằm mơ, mọi thứ đều là thật, thật sự xảy ra.

Máu trên người anh thoáng chốc như chảy ngược, nhưng lại không thể kiềm chế cảm giác sôi trào trong lòng mà cúi đầu, hôn mạnh lên môi Trần Diễm An.

Có những lúc tình cảm quá nồng nhiệt và mãnh liệt, ngôn ngữ không thể thể hiện rõ ràng bằng hành động.

Môi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, cửa khách sạn vẫn còn mở.

Âu Dương Tư dẫn Huyền Diệp về, muốn đưa thằng bé về phòng.

Nhưng đứng ở phía xa nhìn thấy hai người đang hôn môi kịch liệt, yết hầu của anh ta lăn lộn, sau đó bế Huyền Diệp về phòng mình.

Âu Dương Tư đứng trước cửa sổ, tâm trạng đương nhiên không thể dễ chịu được, trong lòng như bị vô số cái gai nhọn đâm vào, không chảy máu sẽ không dừng lại.

Huyền Diệp đã ngủ, anh ta đặt cậu bé lên giường, trên khuôn mặt luôn ngả ngớn lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, anh ta đấm một phát lên ban công, khiến mu bàn tay bầm tím.

Thì ra đây chính là sự khác nhau giữa yêu và thương!

Anh ta đã biết kết quả thế này từ lâu, anh ta cũng chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vì sao vẫn đau đớn như thế?

 
Chương 2154


CHƯƠNG 2154

Có điều vào khoảnh khắc cuối cùng, Quý Hướng Không vẫn dừng lại đúng lúc, kiềm nén lại sự ham muốn, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Trần Diễm An ngẩng đầu nhìn anh.

Quý Hướng Không giơ tay nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào cô: “Chúng ta mới làm lành, anh không muốn em cho rằng anh vì chuyện đó mới làm lành với em, đợi đến khi em đồng ý cũng không muộn.”

Trần Diễm An đẩy tay anh ra, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

“Không ngờ em có thể tha thứ cho anh, anh cảm thấy lúc này anh như đang nằm mơ vậy, rất không chân thực!”

“Vậy anh có thể tát mình hai bạt tai xem thử có phải đang nằm mơ không.”

Quý Hướng Không cười tươi, sau đó nắm lấy tay Trần Diễm An, tát lên mặt mình một cái: “Đau quá, không phải nằm mơ.”

Trần Diễm An nhíu mày, hơi bất đắc dĩ với anh, cách hai người trò chuyện giống như trở lại lúc ban đầu vậy.

“Em đã nói gì với mẹ anh vậy?”

Trần Diễm An đáp: “Đó là chuyện giữa phụ nữ với nhau, anh không cần biết nhiều thế.”

“Anh muốn nói với em rằng, cho dù hai người nói gì với nhau, sau này anh cũng sẽ không trốn tránh nữa, càng sẽ không cảm thấy phiền phức, anh sẽ biết cách xử lý và cân bằng.”

Quý Hướng Không ôm chặt lấy cô: “Khó khăn lắm mới có được em một lần nữa, anh không dám sơ ý nữa đâu.”

Lời nói dịu dàng luôn khiến người ta cảm động, tình cảm trong lòng cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cho dù Trần Diễm An làm gì, Quý Hướng Không cũng ở sau lưng mặt dày mày dạn ôm lấy cô không buông.

Cô đi đâu, anh ta sẽ đuổi theo đến đó.

“Chia xa lâu như thế, bây giờ khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, anh không muốn bỏ lỡ dù là một giây phút nào.”

“Bây giờ em muốn đi vệ sinh, anh cũng muốn đi theo à?” Trần Diễm An quay đầu tức giận nhìn anh, nhưng vẫn hỏi rất nhẹ nhàng.

Quý Hướng Không không chút do dự gật đầu, hừ khiêu khích, Trần Diễm An muốn đi vệ sinh, đương nhiên anh cũng sẽ đi theo, cô đặt hai tay lên quần, nhìn anh: “Định tiếp tục đi theo à?”

“Cởi đi!” Quý Hướng Không dùng câu trả lời để bày tỏ lòng quyết tâm của mình.

Trần Diễm An dẫn khó chịu, cô đạp nhẹ về phía anh: “Đi ra ngoài!”

“Không ngờ bây giờ em lại ngại ngùng như thế, trước kia đâu có vậy!” Quý Hướng Không tặc lưỡi.

Trần Diễm An cau mày, sau đó vẫn cười nhẹ nhàng nhìn anh.

Dưới ánh mắt như thế, anh lập tức xoay người rời đi, còn đóng cả cửa nhà vệ sinh lại.

Nét mặt cô trở nên dịu dàng, có lẽ lựa chọn thế này không sai, bây giờ vẫn có thể có cuộc sống hạnh phúc như trước đây, không phải sao?

Sau khi ra ngoài, Quý Hướng Không chuẩn bị rượu vang, hai người nhẹ nhàng nhấp môi, thả lỏng cả cơ thể và tâm trạng, khiến tinh thần cũng trở nên thoải mái.

Hai người vẫn giống như trước đây, thỉnh thoảng cãi vã, sau đó là nói những lời tình cảm, ôm lấy nhau, tựa sát vào nhau.
 
Chương 2155


CHƯƠNG 2155

Quý Hướng Không cũng không biết anh đang xúc động đến mức nào, anh nhất định sẽ quý trọng cuộc sống sau này hơn.

Trần Diễm An cảnh cáo anh, nhưng cũng chỉ nói một câu: “Sau này nên làm thế nào, anh tự quyết định!”

“Chậc chậc, không hổ danh nữ vương, cảnh cáo cũng quyết đoán như thế!” Quý Hướng Không cười khẽ: “Làm sao đây, vui vẻ quá nên rất muốn khiêu vũ!”

Trần Diễm An không để ý đến anh: “Muốn khiêu vũ thì khiêu vũ một mình đi!”

Nhưng Quý Hướng Không lại không nói lời nào nắm lấy tay cô, bật một bài hát nhẹ nhàng sâu lắng theo điệu Van.

Trần Diễm An luôn nóng tính, trước giờ không quen nhảy những vũ điệu chậm rãi thế này, chưa bao lâu đã đạp cho anh mấy phát.

Quý Hướng Không không thèm để ý, còn cong môi dịu dàng nói: “Em cảm thấy nhảy thế nào thoải mái thì cứ nhảy, đạp nhiều sẽ quen thôi.”

Kết quả sau khi khiêu vũ một bài, Trần Diễm An đạp anh mười mấy lần, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, dứt khoát hất tay anh, không thèm nhảy nữa!

Quý Hướng Không kiên nhẫn đỗ dành.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Trần Diễm An hơi động lòng, cô thở dài, lại dằn lòng bước theo nhịp bước của anh, khiêu vũ, xoay vòng.

Đã nói phải thay đổi, cho nên không thể chiều theo tính tình thất thường của cô nữa!

Bóng đêm u tối, bầu không khí thích hợp, tình yêu và độ ấm giữa đôi tình nhân từ từ tăng lên, ngày càng trở nên nồng nhiệt.

Cuối cùng, hai người ôm nhau ngủ, rúc sâu vào lòng đối phương…

Sáng hôm sau.

Lúc Âu Dương Tư bế Huyền Diệp đến, Quý Hướng Không vẫn đang ôm chặt lấy eo Trần Diễm An.

Cô đi một bước, anh sẽ đi một bước, Trần Diễm An vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Mắt cô cong lên, nụ cười vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại rất rực rỡ, cũng không còn sự buồn rầu nữa.

Đây là dáng vẻ mà Âu Dương Tư chưa từng thấy ở cô!

“Tối qua làm rồi, cho nên hôm nay mới phơi phới thế à?”

Âu Dương Tư biến sự chua xót và khó chịu trong lòng thành vẻ khinh thường, cất tiếng châm chọc.

“Nói gì trước mặt con của tôi đấy?” Trần Diễm An hừ lạnh, đá nhẹ vào mông anh ta.

Quý Hướng Không cũng nhíu mày  nói: “Đúng, đừng làm hư con trai tôi, tôi không hy vọng sau này con trai tôi sẽ trở nên cà lơ phất phơ giống như anh đâu.”

Nghe vậy, Âu Dương Tư cười không tán thành: “Nói cứ như là con trai của anh vậy, Huyền Diệp là do tôi nuôi từ bé đến lớn, làm gì đến lượt anh nói chuyện?”

“Trước kia đúng là anh nuôi, nhưng từ nay về sau, thằng bé sẽ do tôi nuôi.” Quý Hướng Không không phải đang tranh cãi với anh ta, mà là đang nói sự thật.

Nghe thấy câu này, đôi mắt đào hoa đang nheo lại của Âu Dương Tư chợt chứa đựng sự nặng nề, thân thể hơi cứng đờ.

Nhưng cũng không quá lâu đã bình thường trở lại, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Người thằng bé thích là tôi, đây là sự thật không thể chối cãi.”

“Sau này thằng bé cũng sẽ thích tôi.”

Âu Dương Tư lười quan tâm đến anh, bế Huyền Diệp ngồi xuống sofa.
 
Chương 2156


CHƯƠNG 2156

Trần Diễm An giơ tay bế Huyền Diệp, thằng bé vẫn chưa bú, lúc này lập tức tựa sát vào ngực cô, muốn bú sữa mẹ.

Cô cũng không kiêng dè gì, lập tức cởi cúc áo sơ mi, mở cài trước của áo lót, sau đó, Quý Hướng Không đột nhiên chặn trước mặt cô.

Cài trước cởi ra, yết hầu của Quý Hướng Không lăn lộn, anh ho khẽ, đứng chắn rất kỹ, không để lộ chút khe hở.

“Che gì mà che, cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy.” Âu Dương Tư cười nhạt, nhìn chằm chằm Quý Hướng Không, cất lời.

“Anh nhìn thấy rồi?”

“Mỗi ngày cho bú mấy lần, thì tôi sẽ nhìn thấy mấy lần, bây giờ anh mới che, không cảm thấy quá muộn rồi sao?”

Yết hầu của Quý Hướng Không lại tiếp tục lăn lộn, nhưng anh không nói gì nữa.

Dù anh rất tức giận vì chuyện trước kia, nhưng anh đâu có tư cách gì để nói.

Tuy vậy, anh vẫn đứng chắn phía trước, không để Âu Dương Tư nhìn thấy.

Sau khi cho bú xong, Quý Hướng Không nói với Trần Diễm An: “Căn nhà trước kia vẫn còn, lát nữa có muốn đến đó không, xem thử còn thiếu thứ gì.”

“Ở đây cũng được mà.” Trần Diễm An không ngẩng đầu lên nói.

“Ở nơi này suy cho cùng cũng không tiện lắm, vẫn nên ở nhà thì hơn, cũng đã quen rồi.” Quý Hướng Không cố gắng thuyết phục cô.

Trần Diễm An không đồng ý, bây giờ cô vẫn chưa muốn dọn đến đó ở.

“Vậy lát nữa dẫn Huyền Diệp ra ngoài mua vài thứ cần thiết, không phải lần này trở về em cũng chưa gặp cô Diệp sao, lát nữa gặp nhau luôn.” Anh đề nghị.

Cô cũng rất nhớ Giai Nhi, cho nên bèn đồng ý.

Một lát sau, ba người chuẩn bị xong, lúc muốn ra ngoài thì thấy Âu Dương Tư ngồi trên sofa.

Trần Diễm An nhìn anh ta: “Đi cùng không?”

“Em thấy anh giống người không có mắt nhìn như thế à? Nơi này nhiều đồ ăn ngon như thế, anh không thể bỏ qua được, mọi người đi đi, anh đi hưởng thụ một mình.” Nói xong, Âu Dương Tư đứng dậy, phủi quần áo trên người.

Sau đó mọi người chia làm hai đường, đi đến nơi mình muốn.

Nhìn thấy bây giờ Trần Diễm An sống tốt như thế, Diệp Giai Nhi cũng rất vui, cô ôm Huyền Diệp không nỡ buông.

Bốn người ngồi một bàn, vừa nói vừa cười, khung cảnh rất vui vẻ, tâm trạng cũng thoải mái hơn, không giống như trước đây nữa.

Ngược lại, Âu Dương Tư thì không có mục đích, không có phương hướng bước đi trên đường.

Vóc dáng cao ngất và khuôn mặt đường nét sắc sảo của anh ta khiến những người xung quanh không ngừng quay đầu, nhưng anh ta như không có cảm giác, tuỳ ý đi dạo, sau đó quay lại khách sạn.

Trần Diễm An và Huyền Diệp chưa về, anh ta cũng không có việc gì làm, chơi một ván game, uống một chút rượu, cảm thấy rất trống rỗng, giống như cuộc đời bị mất đi thứ quan trọng nhất vậy.
 
Chương 2157


CHƯƠNG 2157

Anh ta đợi trong phòng của Trần Diễm An rất lâu, mãi đến lúc mười một giờ, khi anh ta chuẩn bị rời đi, cửa phòng mới mở ra, Trần Diễm An đi phía trước, Quý Hướng Không bế Huyền Diệp đi phía sau.

“Ngày mai anh đến đón em, sau đó chúng ta đi cùng nhau.” Quý Hướng Không đặt Huyền Diệp xuống, thuận tay đắp chăn, nét mặt và giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.

Trần Diễm An gật đầu, dặn dò anh: “Trên đường chú ý an toàn, lái xe cẩn thận.”

Dù đã dính lấy nhau lâu như thế, nhưng vẫn thấy không đủ, không nỡ rời xa, anh cũng không quan tâm Âu Dương Tư vẫn còn ở đây, chợt duỗi tay ôm Trần Diễm An vào lòng.

“Được rồi, em còn phải tắm cho Huyền Diệp.” Trần Diễm An hơi thay đổi nét mặt, đẩy vai anh.

Quý Hướng Không đặt cằm lên vai cô, hít lấy mùi thơm tản ra từ trên tóc cô, cảm thấy vô cùng sảng khoái, tinh thần cũng thả lỏng.

“Anh phát hiện một điều, từ sau khi chúng ta làm lành, anh ngày càng cảm thấy không muốn xa em, muốn luôn ở bên cạnh em, nhưng thái độ của em với anh lại ngày càng tuỳ ý…”

Trần Diễm An khẽ thở dài, hôn nhẹ lên mặt anh: “Được rồi, đi đi.”

Nhìn thấy cảnh này, Âu Dương Tư siết chặt tay, nhắm mắt lại, sau đó anh ta rời mắt đi, không nhìn hai người nữa.

Cuối cùng, Quý Hướng Không rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Trần Diễm An rót một ly sữa nguyên chất, tò mò hỏi: “Hôm nay đã đi những đâu rồi?”

“Đương nhiên là đi dạo rồi.” Âu Dương Tư hỏi: “Trưa nay Huyền Diệp có khóc không?”

“Không có, sao vậy?”

“Không thể nào, thằng bé phải khóc tìm anh chứ, nó bám anh như thế, sao có thể ngoan ngoãn vậy được?”

Trần Diễm An cười nhíu mày : “Anh thật sự nghĩ chỉ mỗi anh có thể dỗ dành thằng bé à? Còn kiêu ngạo như thế trước mặt tôi, buổi trưa thằng bé có khóc, nhưng đã dỗ được rồi.”

“A a a, trái tim anh, trái tim anh bị tổn thương rồi, cái thằng nhóc vong ơn bội nghĩa này!” Âu Dương Tư vô cùng đau lòng, anh ta giơ tay che ngực, cuối cùng nói: “Cho Huyền Diệp ngủ với anh tối nay đi.”

“Ngày mai thì hơn, bây giờ thằng bé ngủ say thế, tôi sợ đánh thức nó.”

Âu Dương Tư không nghe lời cô, anh ta cúi người bế Huyền Diệp lên: “Yên tâm, anh sẽ rất nhẹ nhàng, không đánh thức thằng bé đâu.”

Trần Diễm An thấy anh ta đã bế Huyền Diệp lên thì cũng không phản đối nữa, tuỳ anh ta.

Buổi tối khi ngủ Huyền Diệp thường sẽ cởi hết quần áo, Âu Dương Tư tắm cho thằng bé, thằng bé vung tay cười khanh khách.

Âu Dương Tư nhìn chằm chằm Huyền Diệp, hôn lên khuôn mặt mềm mại của thằng bé.

Thời gian trôi qua nhanh quá, vừa mới đây mà Huyền Diệp đã lớn thế này rồi, anh ta vẫn còn nhớ dáng vẻ xấu xí nhỏ xíu, mềm mềm và đỏ hỏn của thằng bé lúc trước khi anh ta đợi bên ngoài phòng sinh.

Trong khoảng thời gian ngắn đã có biết bao nhiêu ký ức khắc sâu trong lòng, không thể quên được.

Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào thằng bé, cho dù nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ, cơ thể mềm mại trắng ngần cởi hết quần áo của thằng bé khiến anh ta yêu thích không nỡ buông tay.

Âu Dương Tư ôm Huyền Diệp vào lòng, nét mặt nặng nề.



Trần Diễm An đi vào, nhìn thấy trong mắt anh ta hằn tia máu thì nhíu mày: “Tối qua Huyền Diệp quấy lắm à? Mắt anh đỏ thế, không ngủ được sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top