Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Dịch 

Chương 1969


Chương 1969

Nếu bà ta không nhớ lầm, thư ký trợ lý chính là cô gái Quý Hướng Không thích, bà ta tính nhìn thử xem.

Mộ Dĩnh Nhi đến bệnh viện, mở miệng gọi phu nhân, tặng không ít lễ vật, có lẵng hoa còn có giỏ hoa quả.

Ít nhất, về phương diện lễ phép này, Giang Uyển Đình đối với Mộ Dĩnh Như cực kỳ vừa lòng.

Còn về chuyện khác, bà ta cũng chưa điều tra.

Nhưng hiện tại có điều tra cũng không quan trọng, quan trọng là khiến Quý Hướng Thần cắt đứt tình cảm với Trần Diễm An kia, ký vào thỏa thuận ly hôn.

Thái độ bà ta đối với Mộ Dĩnh Nhi rất hòa ái, cũng rất quen thuộc, Mộ Dĩnh Nhi quả thực được cưng chiều mà lo sợ, trên mặt trước sau đều tươi cười, đón ý nói hùa với Giang Uyển Đình.

Buổi tối, Quý Hướng Không bị Giang Uyển Đình gọi tới bệnh viện, đợi anh vừa bước vào liền thấy Mộ Dĩnh Nhi, mày thoáng nhăn lại, không nói lời nào.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, ăn qua loa xong, Giang Uyển Đình bảo Quý Hướng Không đưa Mộ Dĩnh Nhi về nhà: “Tính tình của cô ấy không tệ, dịu dàng ôn hòa, ở bệnh viện nói chuyện với mẹ cả buổi, lúc này cảm giác tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng muộn rồi, con giúp mẹ đưa cô ấy về đi.”

Nghe vậy, Quý Hướng Không không nhịn được lại nhìn về phía bà ta nhăn mày, tuy không tình nguyện, nhưng trước mặt người ngoài cũng phải cho Giang Uyển Đình mặt mũi, liền gật đầu.

Giang Uyển Đình rất hài lòng, mà khóe miệng Mộ Dĩnh Nhi cũng hơi cong lên, vốn là khói mù bao phủ trong lòng cũng tan đi một chút.



Một bên khác.

Trần Diễm An và Âu Dương Tư đang ngồi xe lửa, Âu Dương Tư mua vé xe lửa, không cần dùng chứng minh thư của hai người.

Đúng là máy bay rất nhanh, nhưng không thưởng thức được cảnh đẹp bên đường, ngồi xe lửa du lịch, cũng có cảm giác khác, cảnh sắc ngoài cửa sổ đều rất đẹp.

“Ăn chút gì đi, Nguyên Bảo.”

Âu Dương Tư cởi bỏ áo gió trên người, một thân áo sơ mi xanh nhạt, ngạo nghễ mê người.

“Đừng để em nghe được hai chữ này từ miệng anh! Nếu không sẽ cắt lưỡi anh! Yêu tiền đến nỗi không có liêm sỉ!”

Đôi mắt đẹp của Trần Diễm An lay động.

Âu Dương Tư chậc chậc mở miệng nói: “Em cũng khó hầu hạ thật đấy, đây là cách gọi đặc biệt của anh, ai cũng đừng mong tranh với anh!”

Kỳ thật, ngày từ đâu anh ta định gọi là An bảo, bảo bối An An, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của cô, anh ta không thể không bỏ những từ yêu thích này, lấy một từ anh ta thích, nguyên bảo.

Nguyên bảo, nguyên bảo, vừa là bảo bối, vừa ý chỉ tiền, có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim.

Trần Diễm An đã không thèm để ý tới anh ta, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, hiện tại nhớ lại, cô đã rời thành phố S rất lâu.

“Nhớ nhà à?” Âu Dương Tư nhìn ra trong lòng cô nghĩ đến cái gì.

“Có đôi chút.” Trần Diễm hạ mắt nói: “Có lẽ cũng không lâu nữa, tôi sẽ lại về thành phố S.”

Nhưng rốt cuộc là bao lâu nữa, cô cũng không dám khẳng định, có lẽ là hai tháng, cũng có lẽ là sau khi sinh con xong, nhưng cô nhất định sẽ quay lại thành phố S, hơn nữa sẽ trở về trong vẻ vang!
 
Chương 1970


Chương 1970

Nghĩ nghĩ, Âu Dương Tư tiến lại gần: “Anh đi cùng nhé, được không?”

“Tùy anh.”

Trần Diễm An lười biếng nói hai chữ, quần da bao bọc cặp chân thon dài khiến nó càng thẳng tắp, xinh đẹp động lòng người, lại dịu dàng nói không lên lời.

Hai chữ tùy anh, chỉ hai chữ, nhưng tâm tình của Âu Dương Tư lại rất tốt, hừ nhẹ một bài hát, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy sung sướng.

Di động vang lên, anh ta cúi đầu, lấy ra, là Spoll gọi: “Chuyện gì vậy?”

“Bản thiết kế trang sức lần trước anh rất hài lòng, thiết kế của cô ấy rất có xu hướng, bảo cô ấy lấy chủ đề biển hoa tình yêu để thiết kế vài mẫu, sau đó gửi qua đây cho anh!”

Giọng nói của Spoll trầm thấp nồng hậu, rất êm tai.

Nghe thấy lời này, Âu Dương Tư lắc đầu, ngón tay thon dài cũng lắc lắc, trong miệng nói No.

“Anh không thể làm cô gái của em mệt mỏi được! Em sẽ hận anh! Chúng ta hiện giờ đang hưởng tuần trăng mật, mong anh đừng vô duyên gọi điện tới!”

Anh ta còn chưa nói xong, Trần Diễm An đã duỗi tay, cướp luôn điện thoại: “Spoll, là tôi, sau này không cần gọi cho anh ấy, trực tiếp gọi cho tôi là được.”

Nghe vậy, Âu Dương Tư bất mãn, thẳng lưng đứng trước mặt Trần Diễm An, rõ ràng rành mạch nói: “Di động là của anh, hiện giờ hai người lại không quan tâm đến anh sao? Ngay trước mặt anh mà người bè người hát thế!”

Chẳng qua lúc này chẳng ai để ý đến anh ta, coi anh ta như không khí.



Bên trong xe vẫn duy trì không khí im lặng, giữa hai người đều không có gì để nói.

Mộ Dĩnh Nhi cắn cắn mối nghĩ, cuối cùng mềm nhẹ hỏi: “Vì sao lại đột nhiên muốn chia tay với em? Giữa chúng ta vẫn luôn rất tốt mà, trước giờ đều chưa từng cãi nhau, không phải anh nói có cảm tình với em sao?”

Quý Hướng Không không phủ nhận những lời này.

“Đúng là khoảng thời gian chiến tranh lạnh với cô ấy, tôi đúng thật có cảm tình với em, em có thể cho tôi cảm giác mà cô ấy không có, nhưng sau này khi ở bên nhau dần dần , tôi phát hiện chúng ta không hợp nhau, sở thích không giống nhau, chủ đề nói chuyện cũng không có điểm chung.”

“Những điều anh nói đều là ngoài lề, sở thích không giống nhau có thể vun đắp dần dần, chủ đề không có điểm chung cũng có thể vun đắp dần.” Mộ Dĩnh Nhi nôn nóng nói: “Đây chẳng phải là vấn đề.”

Mày kiếm khẽ nhếch, Quý Hướng Không không nói nữa, ánh mắt dừng lại ở phía xa.

Mộ Dĩnh Nhi nhớ tới lời mẹ nói, không cần hùng hổ dọa người, phải thuận theo tự nhiên, không thể khiến anh sinh ra phiền toái: “Chủ tịch, xin lỗi, vừa rồi cảm xúc của em có hơi kích động.”

“Không sao…”

Anh khẽ cắn môi mỏng, âm thanh trầm thấp dần hạ xuống, đôi mắt hơi nheo lại.

Mộ Dĩnh Nhi mím môi, mí mắt nâng lên phía trước nhìn vào hai mắt anh, cuối cùng không nói gì nữa, không thể nóng vội.

Quay lại phòng bệnh, Giang Uyển Đình hỏi Quý Hướng Thần: “Có tìm được số điện thoại và địa chỉ có Trần Diễm An không?”

Nhắc tới chuyện này, lòng Quý Hướng Không lại sinh ra bực bội, ngón tay khớp xương rõ ràng luồn qua mái tóc, cầm một cốc nước lên uống.
 
Chương 1971


Chương 1971

Giang Uyển Đình tiếp tục hỏi: “Chúng ta tìm cách khác, cho dù con tìm được số điện thoại và địa chỉ có cô ta, thì con định làm gì?”

“Thuyết phục cô ấy rút lại thỏa thuận ly hôn, con không định ly hôn!” Quý Hướng Không nói.

“Con muốn thuyết phục cô ta thế nào?”

Giang Uyển Đình có hơi tò mò: “Mẹ nghe nói là trước khi con và cô ta ly hôn còn thừa nhận có tình cảm với cô gái khác, con cảm thấy có thể dùng lý do gì để thuyết phục cô ta?”

“Dù sao những lời này đối với phụ nữ mà nói, lực sát thương không nhỏ, huống chi trước đó hai người kết hôn là yêu chết đi sống lại!”

Bà ta cố ý nói như vậy.

Cố ý dùng những lời này đập tan ý định của Hướng Không, bà ta không muốn hai người lại quay lại xuất phát điểm!

Quý Hướng Không lại tiếp tục uống một chén nước.

“Đúng là con đã thừa nhận có tình cảm với cô gái khác, định sẽ ly thân để tỉnh táo lại, thử xem chúng con có thích nhau không, nhưng con vẫn tôn trọng hôn nhân, ít nhất trong hôn nhân sẽ không làm ra bất kỳ chuyện vượt rào nào.”

“Trong cảm giác như vậy, trước tiên con cũng lựa chọn nói cho cô ấy, không lừa dối, con cũng thừa nhận, con đúng là có sai, con có lỗi với cô ấy!”

Giang Uyển Đình không nói gì nữa.

Dù sao anh bây giờ anh không tìm được người, bà ta không cần sốt ruột, đợi sau này tìm được người về lại nói.

Một bên khác.

Diệp Giai Nhi không ngừng thuyết phục Thẩm Hoài Dương: “Bảo anh đi lấy một tờ giấy thỏa thuận ly hôn sao mà khó thể hả? Đã mấy ngày rồi, anh còn chẳng lấy về được cái gì!”

Quý Hướng Không không chịu ký tên, anh cũng không thể cướp được, đúng không?” Thẩm Hoài Dương bóc cam xong, đưa cho cô.

“Mặc kệ thế nào, anh nhanh chóng cầm giấy thỏa thuận ly hôn về đây cho em!”

“Vợ à, chuyện này chúng ta không cần xen vào được không?”

Thẩm Hoài Dương khẽ động môi mỏng: “Đây là chuyện của hai người họ, chúng ta xen vào nhiều quá cũng không tốt, cho dù sau này có đường sống quay lại hay không, chuyện của họ thì để họ tự giải quyết đi.”

Chuyện của người khác dù sao cũng là của người khác, người ngoài đúng là không thể xen vào quá sâu.

“Em có từng nghe câu nói thế này, có thể phá mười ngôi miếu, cũng không nên phá một cuộc hôn nhân?”

Ngay vậy, Diệp Giai Nhi thật ra không hài lòng.

“Nghe ý này của anh là không muốn chia rẽ hôn nhân của họ? Nhưng em đã quyết tâm, nhất định phải chia rẽ!”

“Trước đây yêu Diễm An sâu đậm như vậy, không để ý đến phản đối của mẹ anh ta cưới Diễm An, mọi người đều nói ‘thất niên chi dương’, còn chưa tới ba năm, anh ta đã có tình cảm với người phụ nữ khác, đòi ly thân, thế thì hôn nhân còn có thể tiếp tục sao, em không thể chịu được!”
 
Chương 1972


Chương 1972

Yêu sâu đậm như vậy, lại dễ dàng thay đổi như vậy!

“Em hiểu lầm anh rồi, cho dù cuộc hôn nhân này thế nào, đều để họ tự xử ký, Trần Diễm An là cô gái có chủ kiến, em đang lo lắng chuyện gì?”

Diệp Giai Nhi bình tĩnh lại: “Thật ra em không lo lắng, chẳng qua em cảm thấy lạnh lòng thay cho Diễm An thôi.”

Không có ai có thể cảm giác được cảm giác này, yêu lâu như vậy rồi, đột nhiên quay ngoắt, anh ta lại đi yêu một người phụ nữ khác, loại đau đớn và lạnh lòng này không phải ai cũng có thể hiểu.

Cuối cùng, Diệp Giai Nhi cũng đồng ý với Thẩm Hoài Dương, không xen vào chuyện này nữa, để Diễm An tự giải quyết.

Cho dù đau lòng cỡ nào, nhưng có thể từ trong miệng mình nói ra chuyện ly hôn, mặc dù đau đớn, nhưng cũng là một loại giải thoát.

Cô muốn Trần Diễm An cho mình cảm giác giải thoát, hoàn toàn thả lòng thân thể và tinh thần.



Ngày ngày trôi qua, Quý Hướng Không vẫn không ngừng tìm kiếm tin tức của Trần Diễm An, nhưng trước sau không có bất kỳ tin tức gì.

Mấy tháng nay, anh cũng từng định qua Mỹ, nhưng đều không có tin tức của cô.

Quý Hướng Không rất thất vọng, công việc ở nhà hàng vẫn tiếp tục, công việc ở công ty vẫn phải xử lý.

Nửa tháng sau, Giang Uyển Đình khỏi bệnh, đến nhà hàng tiếp nhận lại công việc của anh.

Quý Hướng Không cuối cùng cũng được thả lỏng, cũng như được giải thoát, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đến nhà hàng hỗ trợ.

Sau khi cảm nhận được quản lý nhà hàng vất vả, anh mới biết nhìn thoáng qua tưởng là công việc đơn giản nhưng lại cực kỳ khó khăn.

Giang Uyển Đình rất vui vẻ.

Anh vẫn đi công tác, thời gian rảnh sẽ đến Mỹ, bởi vì cô ở lại Mỹ khá lâu, nghĩ rằng có lẽ ở Mỹ sẽ có được tin tức gì đó.

Thẩm Hoài Dương cũng giúp anh tìm kiếm, kết quả cuối cùng vẫn không được như mong muốn, cũng đều như anh!

Thời gian dần trôi nhanh.

Từ hạ đến thu, thu rồi lại đến đông, bốn mùa luân phiên, khí hậu thay đổi.

Chớp mắt, mười tháng đã trôi qua…

Quý Hướng Không vẫn không hề nhận được tin tức của Trần Diễm An, năng lực làm việc của Mộ Dĩnh Nhi không tệ, từ thư ký trợ lý đã thăng chức lên giám đốc bộ phận.

Thời gian gần mười tháng, Mộ Dĩnh Nhi vẫn luôn để ý, bên cạnh Quý Hướng Không không có bất kỳ cô gái nào khác, người tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có cô ta.

Bất đắc dĩ phải tham dự tiệc tối, Quý Hướng Không cũng chỉ dẫn cô ta theo.

Tuy rằng có khoảng cách, nhưng như vậy cô ta đã rất hài lòng, so với những người phụ nữ khác, phần thắng của cô ta vẫn lớn nhất, không phải sao?

Tại khách sạn của nước Anh.

Trần Diễm An mặc váy dài, dưới chân là đôi giày bệt, trong lòng ôm một bé con.

Con trai, đó là con trai của cô, hôm nay là tiệc đầy tháng của bé con.
 
Chương 1973


Chương 1973

Khi mang thai đến tháng thứ chín, cô dùng cả một ngày trong phòng sinh sinh ra bé con này, là sinh tự nhiên.

Lúc đó trong phòng sinh cô đau đến nỗi mất đi tri giác, Âu Dương Tư ở bên ngoài phòng giải phẫu chờ một ngày, mấy lần định xông vào, bị chính Trần Diễm An mắng đuổi ra ngoài.

Cô ở bên trong phòng sinh con đau đến chết đi sống lại, bên ngoài Âu Dương Tư cũng chẳng nhẹ nhàng hơn so với cô, vừa thấy bác sĩ đã hỏi, sinh con có đau hay không!

Qua khe hở cửa phòng, Trần Diễm An nghe thấy rõ ràng, chịu đựng cơn đau đớn muốn ngất đi, cô tức giận mắng: “Em đau kêu to như thế, anh bị điếc à!”

Âu Dương Tư khi đó đã không còn lý trí, nghe được tiếng mắng của cô vọng ra, còn kính nể hỏi cô, có đau không, còn có thể nói chuyện được không, có muốn ăn gì không?

Trần Diễm An rất muốn ném đồ trong phòng sinh ra, cũng dựa vào cơn tức này sinh bé con ra!

Buổi tiệc đầy tháng này, là Âu Dương Tư tự tay chuẩn bị, khách mời đều là danh nhân giới thiết kế.

Mấy tháng nay, Trần Diễm An đã rất nổi tiếng ở Pháp và Anh, thường xuyên xuất hiện trên các bìa tạp chí thời trang và quyền lực.

Danh tiếng của Spoll cũng rất lớn, nhưng anh ta chưa bao giờ nhận học trò, Trần Diễm An là học trò đầu tiên của anh ta, nên bên ngoài mọi người đều rất chú ý.

Tên bé con đã chọn xong, là Âu Dương Tư chọn, Trần Huyền Diệp.

Anh ta có lý do của chính mình, Huyền Diệp không phải là hoàng đế cổ đại sao?

Hơn nữa ông có cách trị quốc, là một danh nhân lịch sử, nên tên bé con chẳng có gì phải bàn, đã quyết định gọi là Huyền Diệp.

Trần Diễm An mắng anh ta là không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ!

Đặt biệt danh cho cô là nguyên bảo, người khác nghe vào nhất định trong lòng sẽ tưởng rằng người này yêu tiền đến điên rồi, biệt danh vậy mà gọi là nguyên bảo.

Còn con trai cô cũng là muốn quyền lực đến phát điên luôn rồi, thế mà gọi là Khang Hi, đây là muốn làm hoàng đế thế nào chứ!

Thực ra, anh ta tưởng như vậy thì cũng thôi, nhưng mấu chốt là khiến hai mẹ con cô bị chê cười!

Spoll tới, anh ta mặc một bộ vest may đo tinh tế, trong túi còn có khăn tay màu xám, người Pháp vốn tao nhã và lịch lãm.

Chậm rãi đi tới, dáng người thon dài của anh ta hơi cong, nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay: “Bé con, đã lâu không gặp.”

Đúng lúc này, Âu Dương Tư đi tới, thấy vậy, đôi mắt hoa đào nheo lại, đánh một cái lên tay Spoll: “Bỏ ra, anh là tên khốn không biết xấu hổ!”

Thật sự có hơi bất đắc dĩ, Spoll buông tay, nhún nhún vai: “Rốt cuộc sao cô có thể nhịn cậu ta lâu như vậy chứ?”

Đáp lại. Trần Diễm An cũng nhún nhún vai: “Anh ấy nói, tôi là dựa vào anh ấy để đi lên, cho nên mới thành công như vậy, cho nên hiện tại muốn ăn vạ tôi, lấy lại những gì anh ấy bỏ ra làm thù lao.”

Spoll tất nhiên là không tin chuyện vớ vẩn này, Âu Dương Tư là người không thiếu gì cả, đặc biệt là tiền!

Sau đó, Spoll muốn bế em bé, Âu Dương Tư không cho bế, trực tiếp cướp lại: “Muốn ôm bảo bối nhỏ của em cũng được, nào nào nào, trước tiên đưa quà đây.”
 
Chương 1974


Chương 1974

“Quà đương nhiên là phải tặng rồi, nào, đây là chìa khóa xe.” Spoll ném chìa khóa xe qua.

Trần Diễm An không chịu nổi, mới sinh đã mua xe, đợi em bé lớn lên, còn có thể lái sao!

Thấy thế, Âu Dương Tư lúc này mới đồng ý đưa em bé cho anh ta bế.

Ăn uống linh đình, hương rượu bay bay, đều dành những lời chúc phúc tốt đẹp đến cho em bé.

Spoll nói với Trần Diễm An: “Thành phố B có rất nhiều minh tinh thích thiết kế trang sức của cô, hơn nữa cô cũng là người thành phố S, có vấn đề gì không?”

Trần Diễm An lắc đầu, tất nhiên là không có vấn đề, dù sao đã lâu không trở về rồi.

Spoll gật đầu, khả năng học hỏi của cô rất cao, cảm giác thời trang cũng cực kỳ mạnh, thực sự rất có thiên phú.

Sau khi kết thúc tiệc đầy tháng, có nhân viên chuyên môn tặng quà đáp lễ cho mọi người tham dự, Trần Diễm An ôm con trai cùng Âu Dương Tư lên xe, đi về trước.

Chuyện phải về nước, Trần Diễm An đã ở trên xe nói với Âu Dương Tư, vừa nghe vậy, anh ta đã nói cũng phải đi, ai cũng không ngăn được!

“Ai sẽ ngăn anh chứ, anh tự mình đa tình quá đấy, anh đi cũng đúng dịp, đợi em bế con mệt thì đổi cho anh bế.” Trần Diễm An đương nhiên nói.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Âu Dương Tư cười đến cong cong, không hề để ý mình bị cô coi là công cụ bế con, còn bĩu môi mỏng: “Đó là đương nhiên, Huyền Diệp tất nhiên là để anh bế rồi.”

Sau khi trở lại biệt thực ở nước Anh, Trần Diễm An bắt đầu thu xếp hành lý, sau đó đặt vé máy bay.

Chuyến bay xuất phát vào sáng mai, người giúp việc giúp cô và con trai sắp xếp hành lý, Âu Dương Tư cũng cùng sắp xếp.

Sau khi mang thai và sinh con, Trần Diễm An cũng đã rất ít đi giày cao gót, dù sao phải ôm con thường xuyên, sẽ không tiện.

Hiện giờ, tủ quần áo của cô có đủ loại dép lê và quần áo sẫm màu.

Sáng sớm hôm sau.

Trần Diễm An bế con trai cùng Âu Dương Tư ngồi máy bay, bay đi thành phố B.

Trong lòng suy nghĩ phập phồng, Trần Diễm An nghĩ đến trước kia khi cô rời đi, giữa đêm hôm khuya khoắt, một mình kéo hành lý, lang thang không có mục tiêu, lại mang theo đau đớn bị phản bội và vết thương chồng chất.

Hiện tại nhớ lại vẫn rất rõ ràng, cũng chưa từng quên, không quên những phản bội mà Quý Hướng Không đã dành cho cô.

Chỉ là điều duy nhất khác biệt chính là, khi rời đi cảm giác đau đớn khôn tả như kim đâm.

Nhưng lần này trở về, những cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất.

Trần Diễm An rời đi tức giận đau đớn, hiện giờ trở về lại là Trần Diễm An nổi tiếng, tùy ý.

Càng lúc càng gần thành phố B, lòng Trần Diễm An hơi phập phồng, rời đi lâu như vậy lại quay về, thật sự có hơi kích động hơn so với trong tưởng tượng một chút.

Khách sạn ở thành phố B đã đặt xong, cùng ngày có thể vào ở.

Hôm sau phải lựa chọn địa điểm quay, Trần Diễm An đề nghị quay về thành phố S.

Về vấn đề công việc, trong lòng cô hơi có chút cá nhân, lựa chọn thành phố S có thể về nhà bất kỳ lúc nào, cũng có thể làm việc, có thể nói là một công đôi việc!

Nhiếp ảnh gia nổi tiếng cũng vẫn luôn nghe nói thành phố S phong cảnh rất đẹp, nghe được đề nghị như vậy, lập tức đồng ý.
 
Chương 1975


Chương 1975

Lần này quay lại, công việc của Trần Diễm An rất đơn giản.

Thứ nhất là đến YG chọn ngôi sao mà cô cho rằng phù hợp nhất để đeo loạt trang sức thiết kế mới nhất của chính mình, sẽ được đăng lên các tạp chí nổi tiếng nhất ở nước Pháp, nước A và nước M.

Cho nên, đối với cơ hội lần này, các minh tinh nữ trong công ty đều rất coi trọng.

Dù sao những tạp chí đó tốt vô cùng, đây chính là một cơ hội rất tốt.

Chiều ngày hôm đó, Trần Diễm An đến công ty, trong lòng cô đã có hình ảnh nhân vật phù hợp với trang sức, cho nên lựa chọn rất nhanh.

Trong nháy mắt, cô đã chọn bốn minh tinh, để bọn họ chuẩn bị, sau đó Trần Diễm An trở về khách sạn.

Bé cưng vẫn còn chưa ngủ dậy, Âu Dương Tư ngồi ở bên cạnh trông chừng.

Thấy cô về đến nhà, anh ta liền nhiệt tình giang tay ra muốn ôm cô.

Trần Diễm An lại không nương tay chút nào mà đánh vào ngực anh ta: “Bé cưng có tỉnh dậy không vậy?”

“Không có, thằng bé ngủ rất yên ổn.”

Âu Dương Tư như có như không vỗ vỗ ngực, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ quý báu tinh xảo: “Nhưng mà hình như đến lúc bé cưng uống sữa rồi.”

Trần Diễm An đi qua ôm bé cưng vào ngực, sau đó ngẩng đầu liếc mắt ra hiệu cho Âu Dương Tư, ý kêu anh đi ra ngoài.

Âu Dương Tư không hề làm theo, còn dựa người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cô.

Lông mày khẽ nhíu lại, Trần Diễm An cầm lấy cái gối ôm trên ghế sofa ném anh ta.

Thấy thế, lúc này Âu Dương Tư mới thỏa hiệp mà rời đi.

Cởi nút áo, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn bóng loáng mịn màng của đứa nhỏ, Trần Diễm An nhướng mày, cảm thấy trong lòng khó nói nên lời.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Chín giờ, tất cả các nhân viên đều đã thu dọn đồ xong xuôi, cùng nhau xuất phát đi về phía sân bay.

Bởi vì lần này nhân viên đi cùng rất nhiều, mang theo đều là trang sức, cho nên bọn họ liền thuê máy bay đến thành phố S.

Trần Diễm An và Âu Dương Tư ngồi song song với nhau, hai người thay nhau ôm bé cưng, ai không biết rõ tình hình thì còn tưởng là một nhà ba người.

Thời gian đáp cánh xuống thành phố S là mười hai giờ trưa, sau khi hạ cánh, một nhóm người liền đi ra ngoài sân bay.

Trong sân bay luôn luôn tấp nập, Âu Dương Tư ôm bé cưng, Trần Diễm An hơi cúi người, hai người thấp giọng trò chuyện với nhau.

Lúc đó, có một bóng lưng cao lớn cũng đang đi tới, là Thẩm Hoài Dương.

Anh đến nước M công tác, đúng lúc vừa mới trở về thành phố S.

Trong lúc vô tình, ánh mắt thâm thúy của anh đảo quanh đám người thì bắt gặp bóng dáng ấy trong đám người, đôi mắt hơi nheo lại.

Cảm thấy rất quen thuộc, hình như là Trần Diễm An.

Đợi đến lúc anh tập trung nhìn vào, nhóm người này đã ra khỏi đại sảnh, ngồi lên chiếc xe hơi ở bên ngoài sân bay.
 
Chương 1976


Chương 1976

Trở về nhà họ Thẩm.

Thẩm Hoài Dương uể oải cả người, lúc nhìn thấy Diệp Giai Nhi cùng với hai bé cưng một lớn một nhỏ đang chơi đùa trên cỏ, cảm giác mệt mỏi biến mất, hoàn toàn không còn nữa.

Anh khom người ôm lấy Diệp Giai Nhi, cho cô một nụ hôn sâu rồi lại ôm lấy hai bé cưng, lần lượt hôn hai đứa.

Một lát sau, dường như Thẩm Hoài Dương nhớ ra cái gì đó, anh nói: “Gần đây Trần Diễm An có liên lạc với em không?”

“Không có, sao vậy?”

Diệp Giai Nhi khó hiểu nói.

Lúc đầu, Trần Diễm An còn gửi email cho cô, sau đó cũng không còn gửi nữa.

“Hình như là lúc nãy anh mới vừa nhìn thấy cô ta trong sân bay, đứng bên cạnh một người đàn ông.”

Thẩm Hoài Dương khẽ động đôi môi mỏng: “Mặc dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng mà bóng lưng cùng với dáng đi khiến anh cảm thấy rất giống.”

Nghe vậy, trái tim Diệp Giai Nhi đập thình thịch.

Nói như thế, người phụ nữ vô tình vô nghĩa Trần Diễm An ấy đã trở về?

Lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ, điện thoại di động ở trên bàn đã vang lên, là một dãy số lạ.

Nghỉ một hồi, cô vẫn nhấn nghe.

“Bạn yêu, tớ về rồi.” Âm thanh truyền đến là của Trần Diễm An: “Đã lâu rồi không gặp nhau, cậu có nhớ tớ không, là lòng cậu nhớ tớ, hay là thân thể cậu nhớ tớ đây?”

Giọng điệu không biết xấu hổ như thế, ngoại trừ Trần Diễm An thì còn có thể là ai nữa?

Lửa giận trong lòng Diệp Giai Nhi vụt cháy: “Cậu còn biết gọi điện thoại cho tớ, cậu còn biết trở về nữa à? Tớ còn tưởng là cậu chết ở xó nào rồi đó.”

“Ôi chao, sao miệng lại độc như thế.” Trần Diễm An không vui: “Một giờ trưa nay gặp nhau ở quán cà phê Lam Vịnh, cục cưng à, nhớ phải đến đúng giờ đó nha.”

Điện thoại dập máy, Diệp Giai Nhi vừa mắng lại vừa cười, biểu cảm kích động.

Nhìn bộ dạng này của cô, Thẩm Hoài Dương liền có thể đoán ra ngay: “Trần Diễm An trở về?”

“Ừm, cậu ấy hẹn gặp em, nghe thấy giọng nói của cậu ấy, Trần Diễm An của trước kia đã trở về, thật là tốt quá.” Diệp Giai Nhi vô cùng vui mừng: “Trưa nay anh chăm sóc hai đứa nhỏ nha.”

Vừa nói xong, cô liền quay người lên lầu chuẩn bị thay quần áo đi ra ngoài.

Thẩm Hoài Dương đứng trong phòng khách, mới trở về đã trở thành oán phụ khuê phòng.

Đến nơi đúng thời gian đã hẹn, Diệp Giai Nhi ngồi trong phòng, gọi hai ly cà phê rồi chờ đợi.

Năm phút sau, rốt cuộc Trần Diễm An cũng đã khoan thai đi tới.

Trên đầu đội một chiếc mũ màu xám rộng vành, ở phía dưới thì mặt cái quần dài bó sát, đôi giày boot màu đen cao đến gối, khí chất ưu nhã xinh đẹp.

Nhưng lực chú ý của Diệp Giai Nhi lại không đặt ở cách ăn mặc xuất chúng của cô, mà là rơi vào đứa nhỏ trong ngực cô: “Đứa nhỏ này là của ai vậy?”

“Của tớ.”

Trần Diễm An trả lời gọn gàng dứt khoát, đổi cà phê thành sữa bò.

Diệp Giai Nhi cho là cô đang nói đùa, tiếp tục nói: “Nói thật đi, cậu ôm con của ai thế?”
 
Chương 1977


Chương 1977

Trần Diễm An thoáng có chút bất đắc dĩ, bộ móng tay được sơn xinh đẹp xoa xoa hàng lông mày: “Thật sự là do tớ sinh.”

“Cậu sinh với ai?”

“Trước vài ngày đệ đơn ly hôn với Quý Hướng Không, tớ phát hiện là mình đã mang thai hơn một tháng.” Trần Diễm An nói rất thờ ơ.

Nghe thấy câu nói này, Diệp Giai Nhi ngơ ngác ngồi đó y như là pho tượng.

Đợi sau khi cô lấy lại tinh thần, cô trực tiếp bước qua, không hề khách khí mà bóp lấy cổ Trần Diễm An: “Cái người phụ nữ vong ơn bội nghĩa này, ngay cả tớ cậu cũng lừa gạt, thậm chí ngay cả tớ cậu cũng không chịu nói thật.”

Trần Diễm An ho nhẹ.

Mới mười tháng không gặp, tâm địa cô gái này thật là hung ác, vậy mà lại muốn bóp chết cô, độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ mà.

Chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, sau khi thấy cô như muốn nghẹt thở, Diệp Giai Nhi mới buông cô ra.

Ly cà phê được đặt xuống bàn phát ra âm thanh lạch cạch: “Nhanh nói thật cho tớ biết.”

Trần Diễm An nói cặn kẽ cho cô biết mà không hề giấu diếm một chút nào, bao gồm cả chuyện phát hiện mình mang thai, còn có sự phát triển trong mấy tháng nay ở nước ngoài.

Diệp Giai Nhi nghiêm túc lắng nghe, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như không phải nể tình cậu là sản phụ, tớ đã muốn bóp chết cậu rồi.”

“Đa tạ nương nương đã tha tội.” Trần Diễm An đùa giỡn.

“Tên là gì, đã đặt chưa vậy?”

“Đặt rồi, Huyền Diệp, Trần Huyền Diệp.”

Ngụm cà phê trong miệng Diệp Giai Nhi thiếu chút nữa là đã phun ra ngoài, cái tên này đặc biệt quá nha, Huyền Diệp.

Thật ra cô đang suy nghĩ, rốt cuộc ông trời cũng sẽ không quá cay nghiệt với ai.

Trong khoảng thời gian kết hôn với Quý Hướng Không, bởi vì không thể mang thai mà cứ hai ba bữa cô lại phải đến bệnh viện hiếm muộn, thậm chí còn có suy nghĩ muốn nhận nuôi con.

Nhưng mà ai ngờ rằng, sau khi ly hôn với Quý Hướng Không, thế mà cô lại có thể sinh ra một bé cưng đáng yêu như vậy.

Hai người đã lâu không gặp, đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói với nhau, chỉ hận không thể nói đến khuya.

Cuối cùng, Diệp Giai Nhi hỏi cô: “Nếu để Quý Hướng Không biết đứa nhỏ này là của anh ta thì làm sao đây?”

Trần Diễm An uống một ngụm sữa bò, cánh môi màu hồng nhạt dính chút sữa bò, hình ảnh trông vô cùng đẹp mắt: “Tớ muốn anh ta biết đó, nhưng cho dù anh ta biết thì có thể như thế nào?”

Diệp Giai Nhi không kiềm được mà bật cười thành tiếng.

Đúng là do mình suy nghĩ nhiều rồi, cũng không chịu xem xem Trần Diễm An là ai, cô không cần phải quan tâm chuyện đó làm gì.

“Đây là con của Trần Diễm An tớ, thằng bé mang họ Trần, không hề dính líu quan hệ với nhà họ Quý dù là một chút. Muốn giành lấy con từ trong tay tớ à, trước tiên suy nghĩ thử xem mình có năng lực bao nhiêu.”
 
Chương 1978


Chương 1978

Trần Diễm An cong đôi môi đỏ mọng, lên tiếng nói.

Cho dù Quý Hướng Không có biết thân phận của đứa nhỏ hay không, điều này cũng chẳng thay đổi được cái gì.

Hai người nói chuyện với nhau thật lâu, mãi cho đến chiều mới lưu luyến không rời mà chia tay, lại hẹn ngày mai gặp nhau.

Lúc đi, Diệp Giai Nhi tặng cho bé cưng mặt dây chuyền bằng ngọc thạch.

Mặt dây chuyền ngọc thạch là của Thẩm Hoài Dương đấu giá được, tốn không ít tiền, đó chính là vật phẩm có giá cao nhất trong buổi đấu giá vào đêm hôm đó. Bây giờ, cô lại tặng cho bé cưng.

Đứa nhỏ đến với thế giới này không hề dễ dàng, lúc tất cả mọi người cho rằng Trần Diễm An không thể sinh con, vậy mà thằng bé lại có thể oa oa ra đời.

Không có từ nào có thể diễn tả được sự vui mừng trong lòng Diệp Giai Nhi.

Cho dù cuộc đời sau này của Diễm An như thế nào, nhưng mà cuối cùng ước mơ muốn có con của cô đã thành hiện thực.

Buổi tối.

Thẩm Hoài Dương, Quý Hướng Không còn có Trần Vu Nhất, ba người đang uống rượu trong quán bar.

Gần đây tửu lượng của Quý Hướng Không càng ngày càng mạnh, Trần Vu Nhất cảm thấy chẳng biết làm sao.

Có thể nói là sau khi Trần Diễm An rời khỏi, anh cứ luôn như thế.

“Trần Diễm An đâu, chẳng lẽ còn chưa tìm được à? Cậu đã vận dụng nhiều mối quan hệ như thế, theo lý thì không nên không điều tra ra được.” Trần Vu Nhất nói.

Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt lắng nghe, nhưng cuối cùng anh cũng không nói tin tức Trần Diễm An đã trở về thành phố S cho hai người biết.

Quý Hướng Không lại bưng một ly rượu lên: “Lúc một người cố gắng trốn tránh tâm ý của cậu, làm sao cậu có thể tìm được đây?”

“Cũng đúng, không phải là tối ngày mai ở thành phố S có một bữa tiệc tối à, còn có buổi đấu giá trang sức, nghe nói cô ấy là nhà thiết kế trang sức mới của Pháp, những trang sức mà cô ấy thiết kế được tiêu thụ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn, hơn nữa cái giá cũng khiến người khác phải giật mình. Hai người các cậu có nhận được thư mời không?”

Thẩm Hoài Dương gật đầu: “Buổi đấu giá này và buổi tiệc ở thành phố S rất quan trọng, tất cả các doanh nghiệp và cánh truyền thông đều tham gia, không thể nào không đi.”

“Thật là buồn cười, không đi còn không được.”

Trong lòng Trần Vu Nhất dần dần cảm thấy bực bội.

Lực chú ý của Quý Hướng Không không đặt ở đây, khoảng thời gian sau đó anh đã đến nước M rất nhiều lần, nhưng không tìm được chút manh mối nào của cô.

Buổi đấu giá này là buổi đấu giá các thiết kế trang sức của Trần Diễm An.

Là nhà thiết kế, đương nhiên cô phải có mặt, trang sức mang ra đấu giá chỉ có một bộ.

Vốn dĩ có thể đấu giá nhiều bộ hơn, nhưng bọn chúng rất quý giá, nếu như đấu giá nhiều, vậy thì đã hạ thấp giá trị và đẳng cấp của bản thân. Cho nên, chỉ đấu giá một bộ.

Cô cũng biết là Quý Hướng Không có thư mời tham gia.

Ha ha, không cần phải tránh né, từ trước đến nay Trần Diễm An cô không biết tránh né là gì. Đương nhiên, cô phải có mặt, còn phải có mặt thật trang trọng.

Những cuộc hội tụ thương nghiệp của giới quý tộc hàng đầu ở thành phố S, trên cơ bản đều sẽ dẫn theo bạn. Cho nên, đương nhiên cũng phải dẫn người đi cùng.
 
Chương 1979


Chương 1979

Mà buổi tụ họp thương nghiệp này, Thẩm Hoài Dương chẳng muốn tham gia, trên cơ bản có thể từ chối liền từ chối, còn có những buổi xã giao, anh cũng sẽ từ chối toàn bộ.

Nhưng bữa tiệc này một năm mới có một lần, anh vẫn nên đi, dù sao cũng không thể quá chênh lệch quỹ đạo với xã hội.

Sau khi trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Hoài Dương nói chuyện này với Diệp Giai Nhi, kêu cô ngày mai đi cùng mình.

Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Ngày mai có lớp, với lại giáo viên trong trường phải đến nghe em giảng dạy, em không thể đi được.”

Thẩm Hoài Dương rót một ly nước.

Nghe vậy, hàng lông mày tuấn tú nhíu lại, đôi môi mỏng khẽ động: “Vậy bỏ đi, anh cũng không có hứng thú đi xã giao với đám người đó.”

Trong cả năm nay, tiệc tối và những buổi xã giao anh đều từ chối hết, Diệp Giai Nhi biết anh muốn ở cùng mình và hai đứa nhỏ, nhưng đàn ông cũng phải thỉnh thoảng đi xã giao.

Lại suy nghĩ một lúc, Diệp Giai Nhi nói: “Như thế này đi, em gọi điện thoại cho hiệu trưởng dời buổi học tối ngày mai sớm hơn một chút.”

“Đúng là vợ anh mà.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, đôi chân thon dài bước về phía trước một bước, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Mặc dù Diệp Giai Nhi cảm thấy hạnh phúc, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Anh là một người đàn ông, nhưng càng ngày càng dính người.

Trần Vu Nhất gọi điện thoại cho thư ký, kêu cô ta chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai đi tham gia tiệc với anh ta.

Còn bên khác, Quý Hướng Không cũng gọi điện thoại cho Mộ Dĩnh Nhi, thông báo qua loa cho cô ta.

Mộ Dĩnh Nhi rất vui mừng, cô ta nói chuyện này với mẹ, mẹ cô ta nói: “Vậy đến cửa hàng chọn mấy bộ lễ phục đi.”

“Trong nhà có rồi, không cần phải đi chọn làm gì.” Mộ Dĩnh Nhi nói.

“Mẹ nghe nói buổi tiệc ngày mai là buổi tiệc quý tộc hàng đầu ở thành phố S, con không thể làm nó mất mặt được, đi đi.”

Mộ Dĩnh Nhi nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Quý có địa vị gì ở thành phố S, nếu như ăn mặc quá bình thường thì chắc chắn sẽ khiến người khác chê cười. Đúng vậy, lần này cô ta phải chuẩn bị cẩn thận.

Thế là buổi sáng, Mộ Dĩnh Nhi xin nghỉ làm rồi sau đó đến trung tâm thương mại quốc tế cùng mẹ.

Ở khách sạn, Âu Dương Tư là bạn trai của Trần Diễm An, đương nhiên anh ta sẽ đi cùng cô: “Chúng ta có cần ôm bé cưng đi cùng không.”

“Không cần đâu, trẻ con đến mấy chỗ đó làm gì, vừa ồn ào lại ngột ngạt, ảnh hưởng không tốt cho thằng bé.”

Trần Diễm An đứng trước tủ quần áo, cô đang lựa chọn bộ lễ phục mà tối nay mình cần mặc.

Nghĩ lại cũng đúng, Âu Dương Tư kề gương mặt đẹp trai tới, ánh mắt lướt nhìn bàn tay đang di chuyển của cô: “Tối nay định mặc lễ phục màu gì thế, anh cũng phải đi chuẩn bị một chút.”

Đương nhiên Trần Diễm An biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt hạnh xinh đẹp nheo lại: “Anh định mặc đồ đôi à?”

“Hiểu rõ anh nhất vẫn là cục cưng.” Âu Dương Tư chậc lưỡi tán thưởng: “Quả nhiên em là người hiểu anh nhất.”

 
 
Chương 1980


Chương 1980

“Đừng có đứng đây lảm nhảm nữa, mấy suy nghĩ gian xảo trong lòng anh không thể chạy thoát khỏi pháp nhãn của em đâu, anh là Tôn Ngộ Không thì em là Phật Tổ Như Lai.”

Lúc nói chuyện, Trần Diễm An đưa tay đẩy đẩy ngực Âu Dương Tư: “Đi chuẩn bị nhanh đi.”

Mùa đông ngắn hơn bốn mùa trong năm, chẳng mấy chốc trời đã sẩm tối.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn hoa lệ được bật sáng, bao phủ thành phố S trong bóng đêm xinh đẹp.

Địa điểm của buổi tiệc là ở khách sạn W.

Thảm thảm đỏ dài được trải từ lối vào khách sạn đến hồ phun nước, hai bên có đầy bảo vệ.

Trong đám bọn họ, người đến đây đầu tiên là Trần Vu Nhất, anh ta dẫn theo thư ký trong công ty, cô ta mặc chiếc váy đen dài đơn giản cùng với mái tóc ngắn trông vô cùng gọn gàng.

Sau đó lại là Thẩm Hoài Dương, Diệp Giai Nhi khoác tay anh, mặc chiếc váy dài trắng phủ đất, nhìn có vẻ bảo thủ, chỗ nào cần che điều che rất kỹ.

Không còn cách nào khác, đây chính là yêu cầu của Thẩm tổng, lễ phục cũng là do anh chọn.

Lộ lưng cũng không được, lộ ngực cũng không cho.

Người cuối cùng đến đây là Quý Hướng Không, khoác tay anh là Mộ Dĩnh Nhi.

Quả thật lần này cô ta đã bỏ ra một số tiền rất lớn, lựa chọn bộ lễ phục mới nhất của Chanel.

Chiếc váy dài màu trắng, phần trên là một tầng lụa mỏng được điểm những ngôi sao li ti, cảm thấy giống như là bầu trời.

Khoác cánh tay anh, bọn họ bước vào sảnh tiệc dưới cái nhìn chăm chú của mọi người cùng với đám phóng viên.

Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy lần này mình bỏ tiền ra không hề uổng phí, bởi vì cô ta có thể cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô ta.

Cô ta vui mừng, còn có chút kích động, mắt đảo nhìn những người phụ nữ kia, cảm thấy bọn họ chỉ có nhiêu đó mà thôi, quả nhiên mặc đồ đẹp cũng trông mình sang lên hẳn.

Quý Hướng Không và Thẩm Hoài Dương ngồi cạnh nhau, nhìn thấy Mộ Dĩnh Nhi, Diệp Giai Nhi không có phản ứng gì, lông mày nhíu lại.

Đa số phụ nữ có mặt ở đây đều ăn mặc gợi cảm, trang điểm tương đối đậm.

Mà Mộ Dĩnh Nhi lại trang điểm rất nhạt, trong trẻo dễ vụn vỡ, đúng là tạo nên sự khác biệt, đủ để hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.

Buổi đấu giá tổng cộng có năm vật phẩm, từ vòng ngọc đến trang sức, toàn bộ đều là trang sức để đeo.

Trần Vu Nhất không có hứng thú gì với vật phẩm đấu giá, hai chân bắt chéo lại, chán nản nhìn trái nhìn phải giết thời gian.

Thẩm Hoài Dương nghiêm túc hơn, anh khá quan tâm, cứ mỗi một vật phẩm được mang ra, anh đều hỏi ý kiến của Diệp Giai Nhi, hỏi là cô có thích không, có muốn nó không.

Diệp Giai Nhi đều lắc đầu, cô chẳng có hứng thú gì đối với mấy món này.

Nhưng mà Mộ Dĩnh Nhi ngồi gần bọn họ nhất lại rất ghen tị.

Cô ta thật sự ghen tị, tình cảm giữa hai người tốt như thế, không cần phải nói tới địa vị của nhà họ Thẩm ở thành phố S, bọn họ còn có địa vị cao hơn nhà họ Quý.

Mà Diệp Giai Nhi chỉ là giáo viên trong trường học, hoàn cảnh gia đình bình thường, lại có thể được Thẩm tổng cưng chiều như thế.
 
Chương 1981


Chương 1981

Thỉnh thoảng, Quý Hướng Không sẽ nhìn vài lần, có lúc còn nói vài câu với Trần Vu Nhất, nhưng anh không hề ra giá có ý muốn mua bất cứ một vật phẩm nào. Thứ nhất là không có hứng thú, thứ hai là chẳng hấp dẫn.

Thỉnh thoảng, Mộ Dĩnh Nhi sẽ kéo kéo chiếc váy dài của mình, bởi vì váy hơi dài cho nên cô ta có khi không cẩn thận lại giẫm váy dưới chân.

Giá bộ lễ phục này hơi đắt, cho nên cô ta vẫn phải cẩn thận mới được.

Trong nháy mắt liền đến vật phẩm đấu giá thứ năm, cũng là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá lần này, người dẫn chương trình nói: “Bộ trang sức này được thiết kế bởi CY, là bậc thầy thiết kế nổi tiếng của nước A và nước Pháp, đồng thời cũng là vật phẩm cuối cùng. Trang sức mà cô ấy thiết kế nhận được sự yêu thích của đông đảo minh tinh và quý cô, bộ trang sức này sẽ do nhà thiết kế CY trình diễn, nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì cứ giơ bảng. Bây giờ, xin mời CY của chúng ta.”

Trong sự chú ý của mọi người, tắm rèm sân khấu chậm rãi kéo lên, sau đó bóng dáng tinh tế xinh đẹp liền xuất hiện trong mắt mọi người.

Đám người gần như bị hút mất hồn.

Cô rất xinh đẹp, mặc trên người bộ lễ phục đậm chất Eliesaab, màu sắc của chiếc váy rất nhạt, là màu xanh lam, theo sự di chuyển của bước chân, làn váy cũng đung đưa theo, nhẹ nhàng nhún nhảy.

Đầu vai cô trắng nõn lại tròn trịa, cầu vai được tạo thành từ hoa hồng tinh xảo lại hoa lệ.

Thiết kế ấy làm nổi bật xương quai xanh của cô, lại càng gợi cảm mê người, đai lưng bản to khiến ngực càng thêm đầy đặn.

Mọi người đều biết lễ phục của eliesaab là đại ngôn tốt nhất cho nữ hoàng băng giá, cho dù là cảm nhận sự tinh tế và quý phái, là thứ mà các nhãn hiệu khác không thể sánh bằng.

Mái tóc xoăn quyến rũ được buộc lên, chiếc cổ duyên dáng lộ ra trong không khí, đeo trang sức cùng màu, đôi hoa tai được lấy cảm hứng từ ngôi sao băng, giống như có một ngôi sao lướt qua, lung linh lấp lánh.

Sợi dây chuyền được tạo thành từ những mắt xích nhỏ, hình thành một dãi tua rua trước ngực cô, càng thêm tôn giáo và xinh đẹp.

Mọi người yên lặng quan sát, lẳng lặng mà nhìn, bọn họ đều bị sự xinh đẹp này hấp dẫn.

Mà Quý Hướng Không lại bất ngờ đứng bật dậy, cổ họng nhấp nhô, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào người phụ nữ trên sân khấu.

Tất cả mọi người đều ngồi, cho nên anh đứng lên trông rất đột ngột.

Anh quá kinh ngạc, rất chấn động, đến mức mất đi sự bình tĩnh.

Cả khán đài chỉ có một mình anh đứng đó, giống như là kẻ ngốc.

Trái tim đập dữ dội, từng chút từng chút một, nó trở nên kích động, thậm chí còn cuồng loạn.

Mộ Dĩnh Nhi cũng nhìn sang, sau đó đứng yên như pho tượng.

Đây không phải là vợ cũ của tổng giám đốc à?

Nhìn lại bộ quần áo trên người cả hai, biểu cảm trên mặt thoáng chút chua chát, cảm giác hơn người trong lòng cô ta hồi lúc nãy đã biến mất không còn gì nữa.

Trên thế giới luôn có một loại phụ nữ có thể xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt mọi người dễ dàng như thế.

Cô thực sự rất xinh đẹp, hơn nữa còn có tính công kích cực kỳ cao.
 
Chương 1982


Chương 1982

Thân là phụ nữ, cô ta không thể không thừa nhận, cô ta cảm thấy lúc nãy mình âm thầm mừng rỡ giống y như là một tên hề.

Trần Vu Nhất đang uống nước lại trực tiếp phun ra một ngụm, mở to mắt, kẻ tai họa ấy lại càng thêm tai họa hơn rồi, xinh đẹp quá đáng.

Phản ứng của Diệp Giai Nhi thì không kích động cho lắm, cô ấy đã biết thân phận của cô từ lâu, cho nên cũng không có gì là kinh ngạc.

Thẩm Hoài Dương cũng vậy, cũng chỉ có hai vợ chồng này là thờ ơ nhất.

Trần Diễm An mang đôi giày thủy tinh, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, bước đi không nhanh không chậm, chiếc váy dài nhảy múa càng thêm dịu dàng.

Cả hội trường lặng ngắt như tờ, ánh đèn màu trắng chiếu vào người cô.

Lúc này, cô chính là nhân vật chính.

Trần Diễm An đứng chính giữa sân khấu, cô khoan thai tự nhiên, loại khí chất xinh đẹp rạng ngời ấy rất đáng để chú ý tới, đó là tính cách của cô, sảng khoái không hề kiêng dè.

Bắt đầu đấu giá trang sức, có người ra giá từ vài tỷ.

Ban đầu, vốn dĩ Diệp Giai Nhi đang chán nản dựa vào ghế, cuối cùng cũng đã ngồi thẳng lưng, khóe miệng hơi nhếch lên, trông có vẻ khá là hứng thú.

“Em thích hả?” Thẩm Hoài Dương nhìn cô chăm chú, anh rất chú ý đến cảm xúc của cô.

“Đúng, em cảm thấy có hứng thú.” Diệp Giai Nhi chớp chớp mắt nhìn anh, lắc lắc cái bảng trong tay anh: “Hoài Dương, em có thể xài tiền một lần được không?”

“Tùy em, chỉ cần em thích là được.” Thẩm Hoài Dương hoàn toàn không quan tâm: “Kiếm nhiều tiền như vậy, em không xài thì để ai xài?”

“Cũng đúng, em không thể để kẻ thứ ba kẻ thứ tư nào đó chiếm tiện nghi.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô như có như không đảo nhìn Mộ Dĩnh Nhi ở bên cạnh.

Đương nhiên Mộ Dĩnh Nhi có thể nhận ra, cô ta nhìn sang chỗ khác, không nói tiếng nào, ánh mắt lại rơi trên người Trần Diễm An, sau đó chậm rãi nhìn về phía Quý Hướng Không.

Nhìn vẻ thất thố của anh, trong lòng cô ta không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa, mà đã bắt đầu cảm thấy bất an, còn không ngừng bối rối.

Ở bên cạnh anh lâu như thế, cô ta chưa từng nhìn thấy anh thất thố như vậy, kinh ngạc trực tiếp đứng dậy, làm sao Mộ Dĩnh Nhi có thể yên tâm được?

Giá tăng lên rất nhanh, trong nháy mắt đã lên tới chín tỷ.

Diệp Giai Nhi bắt chéo chân, khí chất phú bà liền lộ ra rõ rệt, cô ra giá: “Mười lăm tỷ.”

Nghe thấy tiếng nói này, Trần Diễm An nhìn qua, trong khoảnh khắc ánh mắt cô nhìn thẳng vào Diệp Giai Nhi, đôi môi đỏ xinh đẹp cong lên, tặng cho cô một cái hôn ngọt ngào.

Lúc đó, cô nhìn thấy Quý Hướng Không, ánh mắt dừng lại trên người anh trong giây lát thì liền thu hồi lại, ánh mắt hơi rũ xuống, đợi sau khi nhìn lên một lần nữa thì đã trở về vẻ tĩnh lặng.

Cổ họng Quý Hướng Không nhấp nhô, đôi môi mỏng khẽ động, anh mở miệng: “Mười tám tỷ.”

Trần Vu Nhất ở bên cạnh kéo kéo áo anh: “Lúc nãy còn có bộ dạng nửa sống nửa chết, sao bây giờ lại ra giá cao như thế, có phải cảm thấy Trần Diễm An rất xinh đẹp không hả, bị đối phương hút hồn rồi.”

“Cô ấy xinh đẹp ra sao, có ai có thể hiểu hơn tôi, tôi đã biết từ lâu rồi.”

Giọng nói của Quý Hướng Không trầm thấp, anh cảm thấy kinh ngạc là bởi vì cô đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, còn có thân phận của cô.
 
Chương 1983


Chương 1983

Trong mười tháng cô rời khỏi đây, vậy mà cô lại trở thành bậc thầy thiết kế trong giới thời trang.

Trong mười tháng đó, rốt cuộc là cô đã trải qua chuyện gì, anh rất tò mò.

Cái giá mọi người đưa ra càng ngày càng cao, có không ít người từ bỏ, chỉ còn lại Diệp Giai Nhi và Quý Hướng Không, người này ra giá người kia sẽ ra giá cao hơn.

Diệp Giai Nhi cười lạnh.

Lúc trước khi ly hôn Diễm An không lấy của anh một đồng nào, bây giờ cô chính là muốn anh nhảy vào, cô không ngại để anh tốn nhiều tiền.

Đã quyết định như thế, Diệp Giai Nhi vừa uống cà phê vừa khoan thai ra giá, cô chỉ đợi Quý Hướng Không giành với cô.

Trần Diễm An đứng trên sân khấu, ánh bắt đảo qua đảo lại giữa hai người, sau đó lười biếng dựa sang bên cạnh.

Khóe miệng cô cong lên, nhưng mà độ cong rất lạnh lùng.

Cuối cùng, Diệp Giai Nhi nâng giá lên đến năm mươi bốn tỷ, mà Quý Hướng Không thì ra hẳn sáu mươi tỷ. Thấy được rồi thì nên thu lưới, nếu như anh ta đã muốn làm oan đại đầu, vậy thì cô cũng vui vẻ chiều lòng anh ta.

Cuối cùng, người dẫn chương trình tuyên bố, ngoại trừ đấu giá thành công bộ trang sức này, còn có thể nhảy một điệu cùng CY, anh ta còn chớp mắt trêu chọc: “Tôi nghĩ có lẽ đây chính là phần thưởng đáng giá nhất, có thể nói là diễm phúc của Quý tổng không cạn nha.”

Sau đó, buổi đấu giá kết thúc, tiếng nhạc du dương vang lên, từng đôi từng đôi bước vào sàn nhảy.

Trần Diễm An kêu trợ lý đóng gói bộ trang sức lại bỏ vào trong hộp trang sức, chân giẫm trên đôi giày cao gót đi về phía đám người.

Thấy cô đi đến gần, Trần Vu Nhất huýt sáo: “Không tệ nha, mức độ tai họa đã được nâng cấp rồi đó.”

“Còn anh thì vẫn khiến người khác chán ghét như thế.”

Trần Diễm An không hề khách khí, sau đó lại đạp vào chân Trần Vu Nhất.

Đến trước mặt Diệp Giai Nhi, cô mỉm cười, giang rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm cô: “Tớ đã về rồi.”

“Tớ biết.” Diệp Giai Nhi cũng ôm cô, còn khen cô: “Tối hôm nay cậu rất đẹp.”

“Đó là đương nhiên, cũng là chắc chắn.” Trần Diễm An dõng dạc nói, sau đó lại nhìn Thẩm Hoài Dương, cũng ôm xã giao: “Thẩm tổng, đã lâu không gặp.”

“Nhìn thấy cô sống tốt như thế, có những người có thể bớt lo rồi.” Lời này đúng là đang nói với Trần Diễm An, nhưng mà ánh mắt của anh lại nhìn Diệp Giai Nhi.

“Khẩu khí của oán phụ không nhẹ nha, đương nhiên là tôi phải sống mạnh khỏe rồi, chẳng lẽ tôi phải thừa sống thiếu chết mới được?”

Cổ họng Quý Hướng Không nhấp nhô lên xuống, ánh mắt như dính chặt vào người cô, chưa từng rời khỏi.

Trong nhóm người, chỉ có Quý Hướng Không và Mộ Dĩnh Nhi là Trần Diễm An không hề chào hỏi.

Cô nghiêm túc đứng trước mặt Quý Hướng Không, lên tiếng nói: “Nếu như anh Quý đã đấu giá thành công bộ trang sức, vậy thì bây giờ tôi sẽ đưa nó cho anh Quý. Còn về điệu nhảy, tôi nghĩ chắc là chúng ta không cần phải nhảy làm gì.”

Mười tháng không gặp nhau, vừa mới mở miệng, cô lại gọi là anh Quý, anh chỉ cảm thấy lỗ tai mình bị đâm đến đau nhức, ngay cả màng nghĩ cũng đau theo, anh khàn giọng nói: “Ai nói là không cần?”
 
Chương 1984


Chương 1984

“Người trả tiền là anh Quý, đương nhiên người làm chủ cũng là anh Quý, anh nói nhảy thì nhảy thôi.”

Biểu cảm Trần Diễm An thờ ơ lạnh nhạt nói.

Khúc nhạc bắt đầu, tay Quý Hướng Không đặt bên vòng eo tinh tế của cô, sau đó liền lướt vào sàn nhảy.

Biểu cảm của Trần Diễm An đứng đắn lạnh lẽo, duy trì một khoảng cách nhất định.

Ánh mắt Quý Hướng Không vẫn luôn nhìn cô, không hề di chuyển, sau khi suy nghĩ rất lâu, không có cách nào kiềm chế được mà cất lời: “Diễm An, anh rất nhớ em.”

Ánh mắt Trần Diễm An dao động, cô lạnh nhạt cười nói: “Tôi nghĩ là anh Quý nói bậy rồi, anh nên nhớ cô Mộ, như thế này mới đúng.”

“Lúc đầu cô ta là thư ký, sau đó bởi vì năng lực làm việc xuất sắc cho nên được thăng chức thành quản lý chi nhánh, giữa bọn anh không có bất cứ quan hệ gì hết.”

Quý Hướng Không giải thích với cô.

“Vậy tôi mong anh Quý đừng nói gì với tôi, tôi không có hứng thú muốn biết nó, chỉ cần anh Quý nhớ kỹ lúc đầu cảm thấy hứng thú với cô ta, như thế nào là được rồi.” Trần Diễm An xem thường.

Bàn tay Quý Hướng Không đặt bên hông cô bỗng chốc siết chặt lại, cô trở nên lạnh lùng như thế: “Em đang trách anh?”

“Nào có, người hợp người tan, chuyện rất bình thừơng, đàn ông có hảo cảm với phụ nữ, bình thường mà.” Trần Diễm An nhìn thời gian.

“Anh biết lúc trước đúng là lỗi của anh, anh biết anh sai rồi, em…”

“Đừng tiếp tục chủ đề này nữa, nếu như anh muốn điệu nhảy này được kết thúc.” Trần Diễm An đang cảnh cáo anh: “Bây giờ chúng ta chỉ là người xa lạ mà thôi.”

Tay Quý Hướng Không lại siết chặt, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự nhớ nhung sâu sắc: “Diễm An…”

“Đừng gọi tôi như thế, sau này hãy gọi cả tên lẫn họ, Trần Diễm An.”

Anh cảm thấy rất hụt hẫng, ngay cả một câu đầy đủ cô cũng không chịu nghe anh nói, cuối cùng lại dứt khoát đánh gãy như thế, còn mang gương mặt lạnh lùng kia nữa.

“Anh đã tìm em rất lâu rồi, kể từ sau khi em rời đi một tháng, anh đã bắt đầu tìm em, tìm ròng rã mười tháng trời, nhưng mà cho đến nay cũng không có được tin tức của em.”

Trần Diễm An không hứng thú gì, cô hỏi lại: “Tìm tôi về, sau đó nhìn các người yêu thương nhau cỡ nào à? Nhưng mà anh đã quên rồi, cho dù có yêu thương nhau đi nữa thì tôi cũng làm lơ, tôi nghĩ chắc là anh vẫn không hiểu một đạo lý này nhỉ.”

Anh nhìn cô chăm chú, cô thì cong cong khóe môi đỏ thắm, nói từng câu từng chữ.

“Lúc tôi cầm anh lên, anh là một cái chén, lúc tôi buông tay rời đi, anh chính là một mảnh thủy tinh vỡ.”

Lồng ngực Quý Hướng Không như đang đánh trống.

Trần Diễm An buông tay anh ra: “Anh Quý cứ nói mấy chuyện mà tôi không thích nghe, cho nên tôi không cần phải tiếp tục điệu nhảy này nữa.”

Lúc này, có một bóng dáng vô cùng cao đi tới, bước chân của Âu Dương Tư khá vội vàng: “Nguyên bảo à.”

Hàng lông mày tinh xảo của Trần Diễm An cau lại, cô liền che miệng Âu Dương Tư.

“Nguyên bảo, Huyền Diệp bị bệnh rồi, thằng bé đang sốt, cứ luôn khóc kia kìa.” Âu Dương Tư vô cùng đau lòng.

 
 
Chương 1985


Chương 1985

Nghe xong lời này, Trần Diễm An lập tức nói đi, sau đó cô và Âu Dương Tư sóng vai đi khỏi. Diệp Giai Nhi ngăn lại, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

“Sau này có thời gian sẽ giới thiệu với mọi người, bây giờ tớ có chuyện quan trọng hơn.” Nói xong, Trần Diễm An liền đi ra ngoài.

Cô mang đôi giày cao gót có hơi cao, đi không được lưu loát cho lắm.

Thấy thế, Âu Dương Tư trực tiếp bước qua, tay vòng qua eo cô dẫn cô lên trên lầu, tư thế rất thân mật.

Quý Hướng Không kinh ngạc nhìn bọn họ, tay siết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng hai người.

“Xem ra bây giờ Diễm An nhà chúng ta là hoa đã có chủ.”

Diệp Giai Nhi mỉm cười, cô cố ý nói trước mặt Quý Hướng Không: “Trên đời này, ai rời khỏi ai cũng có thể có một cuộc sống vui vẻ, đừng có tưởng mình quan trọng lắm.”

Nghe vậy, sắc mặt của Quý Hướng Không dần dần tối đi.

Đương nhiên Mộ Dĩnh Nhi đứng ở bên cạnh cũng hiểu được, cô ta há to miệng: “Mợ Thẩm, cô là một người phụ nữ có giáo dục, cô không thể nói ra mấy lời nói khó nghe trong trường hợp như thế này.”

Trong lòng cô ta, Quý Hướng Không tuổi trẻ tài cao, có được thành tựu xuất sắc như thế trong sự nghiệp. Trong lòng cô ta, anh giống như là thần, là sự cao quý không thể xâm phạm, mà không phải bị người khác chỉ trích như vậy.

Nghe nói như thế, khóe miệng Diệp Giai Nhi chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh, cô nhìn thẳng vào Mộ Dĩnh Nhi, sau đó lại chuyển hướng sang Trần Vu Nhất rồi hỏi: “Tôi không có giáo dục hả?”

Trần Vu Nhất cười nhẹ: “Cô là cô giáo mà, cô không có thì ai có chứ, không phải là đang nói đùa đó à?”

Diệp Giai Nhi lại nhìn Thẩm Hoài Dương: “Anh cảm thấy phẩm chất của em như thế nào?”

“Ai có thể so sánh với em chứ?”

Thẩm Hoài Dương bình tĩnh nói, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng đảo nhìn Mộ Dĩnh Nhi.

Mộ Dĩnh Nhi cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, trái tim đập thình thịch, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Tôi tự nhận phẩm chất mình rất tốt, cho nên đối mặt với loại người nào thì sẽ nói lời phù hợp, chưa từng quá đáng. Nếu như tôi đã nói câu nói đó với anh ta, vậy thì cũng đáng với anh ta lắm, với lại anh ta không nói tiếng nào, cô có tư cách gì mà xen vào chứ?” Diệp Giai Nhi lạnh lùng nói.

Đúng là lời này có chút khó nghe, Mộ Dĩnh Nhi không cãi lại, đúng là ở đây không có chỗ để cô ta xen miệng vào.

Cuối cùng, vẫn là Quý Hướng Không lên tiếng giải vây giúp Mộ Dĩnh Nhi: “Thôi được rồi, đề tài này đến đây là dừng đi.”

Diệp Giai Nhi căn bản không thèm quan tâm anh đang giải vây cho Mộ Dĩnh Nhi, bởi vì bây giờ Diễm An không thèm để ý tới anh, cho nên cô mới không cảm thấy tức giận.

Nhưng Mộ Dĩnh Nhi là bạn đi cùng Quý Hướng Không, với cục diện hiện tại, anh không thể khiến cho cô ta là một người vô tội cũng phải lúng túng theo.

“Người đàn ông đó là ai?” Sau đó, anh hỏi Diệp Giai Nhi.

“Anh đang hỏi tôi đó à? Nhưng mà tiếc quá, tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ cho dù anh ta là ai thì cũng không có chút liên quan gì tới anh.”

Diệp Giai Nhi nhìn thời gian, sau đó nói với Thẩm Hoài Dương: “Chúng ta ra ngoài hơi lâu rồi đó, cũng nên trở về nhà họ Thẩm, nếu không thì em sợ hai đứa nhỏ sẽ khóc đấy.”
 
Chương 1986


Chương 1986

Hai bé cưng một lớn một nhỏ là cục thịt trong lòng anh, làm sao Thẩm Hoài Dương có thể nỡ để hai đứa nhỏ rơi nửa giọt nước Mắt, anh lập tức nói: “Được thôi, chúng ta về nhà.”

Cho dù bữa tiệc có kết thúc hay chưa, trong lòng anh nó vốn dĩ không quan trọng.

Trần Vu Nhất cũng không còn hứng thú ở lại đây nữa, anh cùng nhau ra khách sạn với bọn họ, dự định đưa thư ký về nhà trước.

Quý Hướng Không vẫn còn đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn lên lầu hai, kìm nén cảm giác chua chát trong lòng.

Mộ Dĩnh Nhi đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc.”

Kéo lại tinh thần, cổ họng nhấp nhô, anh đi thẳng lên trên lầu hai, có đều là nhân viên phục vụ trên lầu hai không nhiều, cuối cùng anh cũng không hỏi được Trần Diễm An đi đâu.

Sau đó, anh đành phải thôi. Bởi vì Quý Hướng Không uống rượu không thể lái xe, cho nên Mộ Dĩnh Nhi đảm nhiệm vai trò lái xe.

Cô ta đã đến nhà họ Quý mấy lần, cũng coi như là quen thuộc, chẳng mấy chốc Mộ Dĩnh Nhi đã lái xe vào nhà họ Quý Quý Hướng Không ngồi ở hàng ghế sau còn đang ngủ say.

Cô ta gọi bảo vệ ở cửa, sau đó cùng nhau đỡ Quý Hướng Không uống say xuống xe rồi đi vào trong biệt thự.

Giang Uyển Đình đang xem tivi, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, lông mày nhíu chặt: “Sao lại uống say như vậy chứ?”

“Tối hôm nay có một buổi tiệc đấu thầu, cho nên Quý tổng mới uống hơi nhiều.” Mộ Dĩnh Nhi vội vàng giải thích.

Giang Uyển Đình cũng vội bước lên đưa tay đỡ bên phải anh, mở cửa phòng ngủ ra đặt anh đang say khướt lên trên giường.

Suy nghĩ một hồi, Mộ Dĩnh Nhi vẫn nói thật: “Bác gái, cô Trần đã trở về rồi.”

Nghe vậy, động tác của Giang Uyển Đình liền cứng đờ: “Trần Diễm An?”

“Vâng.” Mộ Dĩnh Nhi gật đầu: “Cũng là bởi vì nhìn thấy cô Trần, cho nên Quý tổng mới có thể uống nhiều rượu như thế.”

“Tai họa đúng là tai họa mà, trước kia tai họa vừa mới đi, bây giờ lại trở về.” Giang Uyển Đình thấp giọng oán trách.

Nói đến đây, bà ta cảm thấy Mộ Dĩnh Nhi thật sự vô dụng.

Trong mười tháng nay, bà ta đã sắp xếp cơ hội cho cô ta không ít lần, vậy mà lại không có tiến triển.

“Thôi bỏ đi, tôi biết rồi. Đã muộn như vậy, cô về nhà cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.”

Mộ Dĩnh Nhi gật đầu, sau khi chào hỏi thì liền leo lên xe rồi rời đi.

Giang Uyển Đình cũng không còn tâm trạng xem tivi, trong đầu suy nghĩ miên man.

Trong khách sạn.

Âu Dương Tư đã đi tìm bác sĩ, Trần Diễm An ôm Huyền Diệp vào trong ngực, cô đưa tay khẽ sờ vào trán thằng bé, đúng là rất nóng.

Bác sĩ truyền nước biển cho đứa nhỏ, lại dặn dò mấy thứ cô cần chú ý rồi mới rời khỏi.

Âu Dương Tư đau lòng không thôi, ngồi ở bên cạnh trông chừng Huyền Diệp, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào mặt thằng bé rồi lại sờ vào trán.
 
Chương 1987


Chương 1987

Còn Trần Diễm An thì nói: “Con nít thì phải bệnh thôi, chẳng qua chỉ là bị cảm mạo thông thường, đâu có yếu ớt như thế.”

Gật gật đầu, buổi tối Âu Dương Tư và Trần Diễm An phân công thay nhau trông chừng đứa nhỏ, nửa đêm trước là Trần Diễm An trông chừng Huyền Diệp, nửa đêm sau đến sáng là Âu Dương Tư.

May mắn là đến nửa đêm, cơn sốt của Huyền Diệp đã giảm đi không ít, lúc này, nỗi lo trong lòng Trần Diễm An mới từ từ tan đi.

Từ sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì chưa từng bị bệnh lần nào, bây giờ vừa mới trở về thành phố S, tình trạng này đã xảy ra, thật là.

Ngồi ở bên cạnh trông coi, Trần Diễm An cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ ập tới, cô chậm rãi nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ màng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện gương mặt của Quý Hướng Không, nửa sáng nửa tối, giống như bị sương mù bao phủ, không nhìn thấy rõ cho lắm.

Nhưng trong lòng cô không còn dao động, cũng không còn cảm giác đau đớn kịch liệt ăn mòn mình, mà rất bình thản, yên lặng như mặt nước.

Sáng ngày hôm sau.

Lúc Quý Hướng Không đang ăn sáng, Giang Uyển Đình thừa dịp hỏi: “Có phải là Trần Diễm An đã trở về không?”

Bàn tay đang bưng ly cà phê hơi khựng lại, anh gật đầu, sau đó lại uống tiếp một ngụm, nhớ đến chuyện ngày hôm qua.

Giang Uyển Đình cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì nữa, liền coi như thôi, dọn dẹp rồi dự định đi vào trong nhà ăn.

Quý Hướng Không ngồi trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, lông mày vẫn nhíu chặt, dường như là đang suy nghĩ cái gì.

Anh gọi điện thoại cho ban tổ chức buổi tiệc tối ngày hôm qua, muốn có số điện thoại của CY.

Ban tổ chức cũng không do dự gì, trực tiếp gửi số điện thoại qua cho anh.

Quý Hướng Không gọi vào số điện thoại này, nhưng âm thanh truyền đến lại không có người bắt máy, sau đó lại tắt máy.

Thời gian dài như thế, số điện thoại của Quý Hướng Không vẫn không đổi. Cho nên, đương nhiên Trần Diễm An biết là anh gọi điện thoại tới.

Cô cau mày, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng xoa xoa lông mày, tùy ý ném điện thoại di động qua một bên, sau đó lại kêu thư ký kiểm tra lịch trình làm việc của cô.
Chỉ một lúc sau, thư ký đã kiểm tra xong xuôi rồi báo cáo lại cho cô từng thứ một.

Công việc ngày hôm nay của Trần Diễm An là bắt đầu chụp tạp chí trang sức, phong cảnh mà bọn họ lựa chọn là Lệ Uyển, cảnh sắc tươi đẹp, bầu không khí phù hợp, mọi thứ đều rất tuyệt vời.

Đã là cuối đông, nhưng khí hậu ở thành phố S vẫn rất lạnh, đội ngũ nhân viên bị lạnh cóng cả tay chân.

Trần Diễm An không đưa Huyền Diệp theo, Âu Dương Tư cũng không đi cùng, anh ta ở lại khách sạn chăm sóc cho Huyền Diệp.

Lúc mọi người định chụp ảnh, bỗng nhiên lại có âm thanh hỗn loạn truyền tới, sau đó là một chiếc xe tải lớn chất đầy đồ.

Mọi người đều rất kinh ngạc, còn chăm chú nhìn một hồi, có một chiếc Bentley màu đen đi sau cùng. Xe dừng lại, cửa xe mở ra, người bước xuống xe là Quý Hướng Không.
 
Chương 1988


Chương 1988

Trần Diễm An đang trang trí trang sức, nghe thấy âm thanh, cô nâng mắt thoáng nhìn qua, đương nhiên cũng đã nhìn thấy Quý Hướng Không.

Nhưng mà cô làm như mình không hề nhìn thấy cái gì, tiếp tục cúi đầu xuống làm như không thấy, cứ coi như là không khí.

“Đây là của Quý tổng gửi đến cho nhà thiết kế CY, bên trong có cả thức uống nóng và lạnh, mọi người đi nhận đi.”

Thư ký tươi cười chào hỏi mọi người.

Mà Quý Hướng Không thì nhấc chân đi ra phía trước, đứng vững trước mặt Trần Diễm An: “Em có lạnh không?”

“…”

Đầu cũng không nhấc lên, Trần Diễm An cất kỹ trang sức màu xanh nhạt lại, lập tức lấy ra một bộ màu đỏ, cô nói: “Cầm lấy cái này, bộ tiếp theo là chụp nó.”

“Chúng ta nói chuyện đi.”

Đôi chân dài của Quý Hướng Không bước một bước, trực tiếp ngăn cản đường đi của cô.

Thấy thế, trong lòng Trần Diễm An cảm thấy rất phiền phức: “Không có mắt nhìn à, chẳng lẽ anh không thấy tôi đang làm việc?”

“Chỉ cần mấy phút mà thôi, sẽ không lâu lắm đâu.”

“Không rảnh.”

Trần Diễm An không hề nể nang gì mà từ chối ngay, cô bước đến đeo trang sức cho người mẫu rồi lại bắt đầu chụp ảnh.

Nhân viên công tác bộn bề nhiều việc, ngay cả thời gian uống một ly nước cũng không có, người mẫu chụp ảnh thì mặc một chiếc váy lộ lưng hoặc lộ vai, sắc mặt trắng bệch bởi vì bị đông lạnh, trông rất tái nhợt.

Thấy vậy, Quý Hướng Không cũng không còn quấy rầy nữa, nhưng anh không ngồi vào xe mà là đứng bên cạnh xe, nghiêng người dựa ở đó, ánh mắt thì nhìn cô.

Bởi vì thời tiết quá lạnh, cho nên thời gian quay chụp phải được rút ngắn, tốc độ chụp ảnh cũng rất nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại có một bộ.

Thợ chụp ảnh từ nước A đến đây với Trần Diễm An cũng là thợ chụp ảnh nổi tiếng quốc tế, ảnh mà anh ta chụp có đủ cảm nhận về mọi khía cạnh.

Chỉ một chốc là đã chụp xong, thợ chụp ảnh trao cho Trần Diễm An cái ôm nhiệt tình, lại đặt một nụ hôn lên trên má cô: “Cục cưng à, cảm giác thiết kế của cô càng ngày càng mạnh nha, tôi rất thích.”

“Anh cũng vậy đó, tôi đã ghen tỵ với kỹ thuật chụp ảnh của anh từ lâu rồi, nếu không thì kêu Spoll nhường anh lại cho tôi đi, anh xem xem tôi thích anh bao nhiêu chứ.” Trần Diễm An trêu ghẹo.

Quý Hướng Không đứng cách đó không xa nhìn hai người bọn họ thân mật với nhau, lồng ngực phập phồng, lúc anh đang chuẩn bị bước tới thì hai người đã tách ra, anh đành hậm hực dừng chân.

Trần Diễm An khom người, khóe mắt liếc nhìn anh, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.

Anh ngăn cản trước người cô: “Bây giờ chúng ta nói chuyện với nhau đi.”

Cô vẫn nở một nụ cười lạnh, cô không có ý định muốn để ý tới anh, trực tiếp đi lướt qua anh.

Thấy vậy, Quý Hướng Không vội vàng đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.

Đứng vững bước chân, tay phải Trần Diễm An vén mái tóc xoăn quyến rũ lòng người ra sau tai, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Anh là ai, chúng ta có quen nhau không?”

Quý Hướng Không ngập ngừng: “Diễm An.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top