Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Dịch 

Chương 1929


Chương 1929

Trần Vu Nhất nhún vai, cảm thấy anh thật yếu!

Nhà họ Thẩm, Diệp Giai Nhi đang lục mail.

Thẩm Hoài Dương đi tới, anh rất tò mò đứng ở đằng sau cô.

Cô đang xem một bức ảnh nhóm, có sa mạc, có hoa anh đào, còn có thác nước hùng vĩ, nhân vật chính trong đó là Trần Diễm An, đều là một mình cô ấy.

Bên dưới bức ảnh viết một dòng chữ — Đừng lo lắng, mặt trời rực rỡ, tớ rất tốt!

Diệp Giai Nhi lại muốn khóc rồi, cô đưa tay lau nước mắt, hết cách, nhìn thấy bóng lưng cô đơn một mình của Trần Diễm An, trong lòng cô rất chua xót.

Thẩm Hoài Dương ôm lấy cô, ánh mắt cũng đang nhìn bức ảnh: “Có thể nhìn ra, cô ấy rất tốt, nhưng trở nên rất yên tĩnh.”

“Cậu ấy sẽ vui vẻ, nhất định sẽ vậy, em đang đợi cậu ấy vui vẻ quay về!”

Diệp Giai Nhi dường như nghĩ tới điều gì đó, cô gọi điện cho luật sư.

“Diễm An có phải đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho ông hay không?”

“Phải, tôi định hai ngày nữa thì đưa tới.”

“Không cần đâu, ông cầm đơn thỏa thuận ly hôn đưa cho tôi, tôi đưa tới đó.”

Diệp Giai Nhi cúp máy rồi nói: “Những ấm ức mà Diễm An phải chịu, tóm lại phải có một người nói ra!”

Thẩm Hoài Dương không có cản cô, nếu nói ra có thể khiến trong lòng cô dễ chịu, anh không có lý do ngăn cản.

Quý Hướng Không đã liên tiếp mấy ngày không có tới công ty, ngày nào cũng tới nhà hàng.

Giang Uyển Đình thì rất vui vẻ, tinh thần cũng có chuyển biến tốt.

Nhưng tâm cảnh của Quý Hướng Không lại rất không tốt.

Công việc của nhà hàng quá bận rộn, căn bản không rút được thời gian đi làm việc khác, ngày nào cũng lặp lại công việc là điều phối gia vị, khuấy, nghiền, đưa gia vị, đối chiếu sổ sách.

Không có kích thích, không có sức sống, điều quan trọng nhất là không có động lực, mơ mơ hồ hồ, giống như đang để thời gian trôi đi một cách vô bổ.

Còn có một người lòng nóng như lửa đốt, đó chính là Mộ Dĩnh Nhi.

Từ sau ngày hôm đó, cô ta không có nhìn thấy tổng giám đốc đến công ty nữa, giữa hai người cũng không có gửi tin nhắn hay gọi điện, cô ta rất sợ hãi bất an.

Tuy giữa hai người có ám muội như có như không, còn có tình cảm khó tả, nhưng lớp giấy đó không có chọc thủng, trong lòng cô ta không tự tin.

Nghe thấy tổng giám đốc bận việc ở nhà hàng, cô ta định tới nhà hàng một chuyến, bất luận là việc công hay việc tư, đều được.

Quý Hướng Không mấy ngày nay, giọng ngay cả nói cũng không nói ra được.

Thời tiết quá nóng, lại khô hanh, mỗi ngày ở bên cạnh bếp lửa, sao có thể tốt được chứ?

Công việc điều phối gia vị của nhà hàng càng ngày càng bận, dùng gia vị cũng càng lúc càng nhiều.

Mỗi tối thời gian về nhà họ Quý cũng càng muộn hơn, là một người đàn ông, mỗi ngày lại làm công việc như này, thật sự khiến cả người anh không có sức.
 
Chương 1930


Chương 1930

Buổi tối, Quý Hướng Không đi tới bệnh viện, Giang Uyển Đình nghe lời của bác sĩ, đang cố gắng làm vật lý trị liệu, kết hợp uống thuốc.

“Mẹ, ngày mai con không đến nhà hàng nữa, công ty có cuộc họp rất quan trọng.”

Quý Hướng Không thật sự cảm thấy mệt rồi.

“Mặc kệ nói thế nào, con cũng buộc phải cầm cự một tháng, mẹ đã đang nhanh chóng làm vật lý trị liệu, một tháng sau mẹ tới nhà hàng chắc không có vấn đề gì lớn nữa, tháng này con chịu khó trước.”

Sự kiên quyết trong lời nói của Giang Uyển Đình căn bản không cho phép nghi ngờ.

Danh tiếng của Quý Hướng Không ở thành phố S không nhỏ, bây giờ đường đường một tổng giám đốc lại tới nhà hàng nghiền gia vị, tin tức như này sau khi trang nhất mặt báo, người trong nhà hàng càng đông thêm, phần lớn đều là khách hàng nữ.

Đối với phản ứng như vậy, Giang Uyển Đình rất vui mừng.

“Mẹ, một người đàn ông như con cả ngày quanh quẩn trong bếp, truyền ra ngoài ảnh hưởng cũng không tốt.”

Giang Uyển Đình lại lấy ra hai tờ báo, sau đó mở ra để trước mặt anh.

“Con nhìn xem những tin tức này, có cái nào ảnh hưởng không tốt với con, con nhìn xem, nhiều tin tức như vậy đều đang nói con hiếu kính với mẹ, không chỉ không ảnh hưởng tới hình tượng của con, ngược lại khiến hình tượng của con tăng lên không ít.”

Những chuyện mà bà ta nói quả thật bày ở trước mắt, Quý Hướng Không ngược lại không có lời để phản bác.

Mím chặt môi, anh không nói gì nữa.

“Biết con không quen với công việc của nhà hàng, nhưng con cố chịu trước đã, một tháng sau cũng không cần con nữa, làm ngành nhà hàng, không có chuyện hai ba ngày lại đóng cửa được.”

Giang Uyển Đình lại mềm giọng xuống: “Hay là ngày mai con muốn nhìn thấy mẹ đến nhà hàng?”

Lời này vừa nói ra thì đã biểu thị chủ đề này kết thúc tại đây.

Quý Hướng Không là đứa con có hiếu, sao có thể để mặc Giang Uyển Đình bệnh nặng còn chưa khỏi thì tới nhà hàng chứ?

Ngày hôm sau.

Quý Hướng Không vẫn đến nhà hàng, công việc của nhà hàng khiến anh cảm thấy rất mệt, đồng thời cũng đơn điệu, khô khan, vô vị.

Trần Vu Nhất còn gọi điện tới, bảo cùng nhau đi đánh golf, sau đó rồi đi chơi bô linh, sau khi kết thúc thì đi tắm xông hơi, mát xa, rồi đi ăn món Pháp, mở chai rượu vang mới vận chuyển qua đường hàng không về.

Quý Hướng Không không khỏi mắng một tiếng, anh đương nhiên biết Trần Vu Nhất là cố ý.

Biết rõ anh không thể rút được người, còn cố ý nói ra tất cả một cách trêu ngươi.

Trần Vu Nhất bỗng ngộ ra: “Đúng, suýt nữa quên cậu còn bận việc ở nhà hàng, được, coi như tôi gọi điện làm phiền, cậu tiếp tục làm đi.”

Cũng chỉ mới 11 giờ trưa thì phòng điều phối gia vị đã bị lửa nóng giống như núi lửa bao trùm, mồ hôi trễ nhại, toàn thân trên dưới đều đổ mồ hôi.

Đưa tay lau mồ hôi chảy trên mặt, Quý Hướng Không thật sự rất muốn ném đồ trong tay đi.

Mỗi ngày vào mùa hè đều sống trong phòng điều hòa, hôm nay không thể ở trong phòng điều hòa cũng thôi đi, vậy mà còn phải canh đống lửa không rời.
 
Chương 1931


Chương 1931

Lúc này, điện thoại của Trần Vu Nhất lại gọi tới: “Bia mát lạnh, cảm giác thật thoải mái, có muốn làm một ly không?”

Nghe vậy, lông mày của Quý Hướng Không nhíu lại, anh rất muốn coi Trần Vu Nhất thành than mà ném vào trong bếp lửa, đốt thành tro.

Giang Uyển Đình thỉnh thoảng lại gọi tới, giống như đang giám sát, loại cảm giác này rất tồi tệ.

Mộ Dĩnh Nhi hơi cắn môi, sau khi chần chừ khoảng 5-6 phút ở bên ngoài nhà hàng, cô ta đi vào nhà hàng.

Lập tức có nhân viên nhiệt tình đi tới: “Xin hỏi mấy người?”

“Tôi đến tìm người.” Cô ta mỉm cười, có vài phần không tự nhiên.

“Vậy được, xin hỏi cô tìm ai?”

“Tìm tổng giám đốc Quý, tôi là trợ lý thư ký của anh ấy, bây giờ có vài phần văn kiện cầm tới cho anh ấy.” Mộ Dĩnh Nhi nói.

Nghe vậy, nhân viên dẫn cô ra sau bếp, sau đó lui ra ngoài.

Sau bếp và tiền sảnh gần như là hai thế giới, một là thiên đường, một là địa ngục.

Tiền sảnh rất mát, cô ta đứng ở cửa phòng điều phối gia vị, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng nóng rực từ trong khe hở hấp vào mặt.

Phòng điều phối gia vị có một tấm thủy linh rất nhỏ, Mộ Dĩnh Nhi có thể nhìn thấy áo sơ mi của anh bị mồ hôi làm cho ướt sững dính sát vào lưng, lộ ra tấm lưng vừa săn chắc và dày rộng.

Khi ở bệnh viện, mẹ nhìn thấy tin tức trên báo, thái độ và thần sắc của bà ta càng hài lòng.

Đàn ông mà, cho dù có tiền nữa cũng phải chịu được khổ, biết co biết duỗi!

Cô ta ngồi ở một bên, chỉ mỉm cười, không nói gì.

Mẹ lại nói: “Kiếp này có thể gặp được người mình ngưỡng mộ trong lòng không nhiều, huống chi còn tài hoa và có dung mạo, gia thế và tính cách lại tốt như vậy, cho dù từng ly hôn cũng là ứng cử viên rất tuyệt, nếu kết hôn với cậu ấy, mặt mũi của mẹ cũng phát sáng rồi, những họ hàng xem thường chúng ta không phải sẽ tới nịnh bợ hay sao?”

Thu hồi dòng suy nghĩ chạy đi ra, Mộ Dĩnh Nhi nhìn gương mặt ngũ quan rõ ràng của anh, cô ta lại cắn môi, sau đó giơ tay, gõ nhẹ.

Quý Hướng Không cũng vừa hay vào lúc này điều phối gia vị xong, bắt đầu nghiền, nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới, anh ta cất bước, đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Mộ Dĩnh Nhi, anh hơi nhíu mày, là có vài phần ngạc nhiên.

Không tự chủ được trong lòng Mộ Dĩnh Nhi xuất hiện chút lo lắng, cô ta siết chặt văn kiện trên tay: “Tổng giám đốc, tôi là tới đưa văn kiện gấp.”

Nghe vậy, anh khẽ đáp một tiếng, bảo Mộ Dĩnh Nhi đi vào, đọc văn kiện lên.

Anh lại cầm cái cối đá lên, bắt đầu nghiền gia vị.

Tuy Mộ Dĩnh Nhi đang đọc văn kiện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người anh.

Nhìn thấy Quý Hướng Không trong vô thức đập vào tay, cô ta vội chạy tới, thần sắc lo lắng sốt ruột: “Có chuyện gì không?”

Cái đập đó không nhẹ, sắc mặt của Quý Hướng Không cũng thay đổi.

Sau đó, anh vẩy vẩy tay, giọng nói trầm thấp: “Không sao.”
 
Chương 1932


Chương 1932

Nhưng Mộ Dĩnh Nhi rõ ràng nhìn thấy ngón tay thon dài đã bị đập có hơi sưng, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn anh: “Tôi thấy có chút nghiêm trọng, hay là để tôi làm đi.”

Cô ta vừa dứt lời, Quý Hướng Không đã không có bất kỳ do dự, trực tiếp mở miệng từ chối: “Không cần!”

Mộ Dĩnh Nhi hơi sững người, có chút mất tự nhiên và quẫn bách mà gật đầu.

Mắt của Quý Hướng Không nheo lại, đanh mắt nhìn cô ta, lại nói: “Buổi tối tôi đưa cô về nhà.”

Trái tim ở lồng ngực bắt đầu đập loạn, giống như con nai nhỏ nhạy loạn, gò má của Mộ Dĩnh Nhi ửng đỏ.

Dường như nhớ ra, cô ta lấy ra hộp giữ nhiệt: “Tôi mang bữa trưa tới.”

“Vậy sao? Cũng vừa hay có chút đói rồi, đi vào đi.”

Quý Hướng Không mở cửa phòng nghỉ ở cách vách ra, cùng đi vào với Mộ Dĩnh Nhi.

Đồ ăn trưa trong hộp giữ nhiệt là bản thân Mộ Dĩnh Nhi làm, đều là những món đủ hương đủ vị, màu sắc rất đẹp mắt.

Ăn xong bữa trưa, lại uống một ly nước ấm, Mộ Dĩnh Nhi vẫn đỏ ửng mặt, cầm hộp giữ nhiệt đi ra khỏi nhà hàng, đi tới công ty.

Cô đã nói mà, anh có thiện cảm với cô ta, trước đây còn rất mông lung không dám chắc chắn, có điều bây giờ xem ra, suy đoán trong lòng cô ta rất chính xác, quả nhiên là như vậy!

Mộ Dĩnh Nhi mới đi ra khỏi nhà hàng thì Diệp Giai Nhi vừa hay từ trên xe bước xuống, hai người mặt đối mặt.

Lúc này, lửa giận trong lòng Diệp Giai Nhi đã bùng lên, Thẩm Hoài Dương đi theo đằng sau, cô bước trên đôi cao gót, trực tiếp đi vào nhà hàng.

Nhân viên phục vụ cầm menu tới, cô gọi không ít món.

Sau đó, đồ ăn được đưa lên đầy đủ, nhìn thì cảm thấy không tệ, còn thoang thoảng mùi thơm.

Diệp Giai Nhi nở nụ cười lạnh, cô không động đũa, cũng không đợi Thẩm Hoài Dương động đũa, trực tiếp chỉ vào một món ăn, nói: “Bên trong có tóc!”

Nhân viên phục vụ vội đi tới, kiểm tra cẩn thận một hồi rồi khẽ mỉm cười, nói: “Không có, quý khách cô nhìn nhầm rồi!”

Tiếp tục cười lạnh, cô trực tiếp giật một sợi tóc từ trên đầu ném vào trong đĩa: “Cái này không phải tóc thì là gì, là cô nhìn nhầm, hay là tôi nhìn nhầm?”

Nhân viên phục vụ sững người tại chỗ.

Diệp Giai Nhi lại chỉ vào trong một đĩa khác nói bên trong có tro, nhân viên phục vụ lại vội giải thích.

Diệp Giai Nhi căn bản không nghe, quậy cho tưng bừng.

Nhân viên phục vụ trước giờ chưa từng thấy khách hàng nào không nói lý như vậy, hết cách nên đành ra sau bếp tìm Quý Hướng Không.

Quý Hướng Không đi ra, nhìn thấy là Diệp Giai Nhi, anh đã hiểu được.

Đây là đang phát tiết, trút giận thay cho Trần Diễm An.

“Nhìn kìa, đầu bếp Quý của chúng ta giờ mới chịu đi ra, chỉ có điều mùi vị của bàn đồ ăn này cũng cực kỳ khó ăn!”

Nói xong, cô trực tiếp lật bàn lên, tất cả thức ăn trên bàn đều ập xuống đất, bát đĩa vỡ tan tành phát ra những âm thanh giòn giã.

Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng nhìn.
 
Chương 1933


Chương 1933

Diệp Giai Nhi lướt nhìn xung quanh, chỉ cần thấy cái gì ngứa mắt thì cô liền vứt thẳng xuống sàn đập nát hết.

Thấy cái gì đập cái đó, nhấc lên được thì đập bằng tay, không nhấc lên được thì đập bằng chân.

Trong phút chốc, nhà hàng liền biến thành một đống hỗn độn.

Nhân viên phục vụ đều giật mình, khách trong nhà hàng cũng bị doạ sợ mà lần lượt rời đi.

Cuối cùng, Quý Hướng Không lên tiếng: “Đủ rồi!”

Diệp Giai Nhi xoay người mỉm cười, sau đó càng đập điên cuồng hơn.

Hình như cả nhà hàng đều bị cô đập nát, bình hoa cũng không tha.

“Xả giận cũng có giới hạn thôi!” Quý Hướng Không cau mày bước tới đứng chắn trước mặt cô.

“Ngài Quý đang làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn báo cảnh sát sao?”

Diệp Giai Nhi cười cười.

“Hôm nay tâm trạng của tôi cực kỳ tệ, còn nữa, tôi có tiền, đền được! Không phải chỉ là đập đồ của anh thôi sao? Anh thấy bồi thường giá gốc thế nào? Hay là ngài Quý muốn bồi thương gấp đôi?”

Có Thẩm Hoài Dương ở đây, dù cô có phá nát cái nhà hàng này thì Quý Hướng Không cũng không thể làm gì được cô!

Hôm nay, chắc chắn Quý Hướng Không phải chịu thiệt rồi!

sao anh ta dám tới nhà họ Thẩm đòi bồi thường chứ!

Diệp Giai Nhi nắm thóp được điểm này của anh ta, thế là cô khiến cho nhà hàng tan tành hoa lá để trút hết sự ghê tởm trong lòng, sau đó phủi mông rời đi!

Cuối cùng, không đợi Quý Hướng Không lên tiếng, cô đã mở ví tiền rồi lấy ra một xấp tiền mặt ném lên. Tiền rơi lả tả trên không trung như tuyết trắng.

“Từ từ đếm đi, nếu không đủ thì tới biệt thự nhà họ Thẩm tìm tôi!” Sau khi vui vẻ nói xong, Diệp Giai Nhi liền bước ra khỏi nhà hàng.

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ cong lên, nhưng cũng nhạt bất thường. Khi lướt qua người Quý Hướng Không, anh khẽ vỗ vai anh ta rồi đi thẳng ra ngoài không hề ngoái đầu lại.

Trên xe, Diệp Giai Nhi nhả khí lạnh ra rồi hít một hơi thật sâu, cơn tức giận tích tụ trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng tan biến, nhưng cô vẫn nói: “Lúc nãy em nên cầm tiền vứt vào mặt anh ta!”

“Thế sao em không làm?” Thẩm Hoài Dương cưng chiều hỏi cô.

Diệp Giai Nhi nghĩ một lúc rồi nói: “Tiền không đủ dày, nếu đập chắc cũng không đau!”

Thẩm Hoài Dương không nhịn được mà cong môi lên, còn Diệp Giai Nhi thì lấy máy tính bảng ra rồi mở email lên. Quả nhiên Trần Diễm An lại gửi hình mới cho cô.

Không biết cô ấy đã đi tới cái thị trấn nào mà nở đầy hoa như thế.

Trần Diễm An đứng chính giữa, xung quanh toàn là hoa, tựa như nữ hoàng của của loài hoa vậy. Trong hình còn có làn nước trong vắt. Thế nhưng sự u buồn vẫn tràn ngập đôi mắt cô, dù đôi môi vẫn đang mỉm cười.

Diệp Giai Nhi tin rằng, nhất định có một ngày nào đó, vẻ u buồn kia sẽ biến mất!

Luật sư vẫn chưa đưa cho cô giấy thỏa thuận li hôn vì mấy ngày nay, luật sư phải đi công tác, sau khi công tác xong thì người đó sẽ gửi cho cô.

Xem ra cô cần phải gặp Quý Hướng Không thêm một lần nữa.
 
Chương 1934


Chương 1934

Tất cả những đau khổ mà Trần Diễm An phải chịu đựng, cô sẽ nói ra hết, nói từng chuyện từng chuyện để khiến Quý Hướng Không lại khó chịu!

Có vẻ hôm nay Quý Hướng Không không thuận lợi chút nào!

Buổi sáng bị đập vào tay, buổi trưa bị Diệp Giai Nhi tới làm loạn một trận, tới tối lại bị cửa kẹp nên cần bôi thuốc và không được cử động!

Buổi tối, tài xế lái xe tới đón anh. Quý Hướng Không bảo anh ta chở mình tới công ty. Chiếc xe dừng lại dưới lầu rồi Quý Hướng Không lên lầu lấy tài liệu.

Quả nhiên Mộ Dĩnh Nhi vẫn còn ở công ty đợi anh.

Thấy Quý Hướng Không xuất hiện, hai má cô ta lại nóng bừng. Mộ Dĩnh Nhi vội vàng xách túi đi sau anh.

Hai người ngồi ở ghế sau, thấy tay anh quấn băng gạc, Mộ Dĩnh Nhi bèn hỏi: “Tay anh sao thế?”

“Bị cửa kẹp vào thôi….”

Quý Hướng Không bình tĩnh trả lời, anh bảo tài xế xuống xe mua một bó hoa và một giỏ trái cây.

Tim Mộ Dĩnh Nhi không ngừng đập loạn. cô ta muốn tranh thủ lúc này hỏi xem rốt cuộc quan hệ của hai người là gì.

Nhưng lại không biết mở lời như thế nào.

Lòng cô ta có chút nóng nảy. Cứ mập mập mờ mờ như thế này nên cô ta cảm thấy rất quá đáng. Mộ Dĩnh Nhi muốn chọc thủng lớp giấy này để xem phản ứng của anh thế nào.

Mộ Dĩnh Nhi nghĩ rồi lại nghĩ, ngay khi cô ta chuẩn bị mở miệng thì xe dừng lại. Đến nơi rồi.

Cô ta cắn môi, Quý Hướng Không đưa hoa và trái cây cho cô: “Tặng cho bác gái đấy!”

Mộ Dĩnh Nhi vội vàng nói cảm ơn rồi vươn tay ra nhận. Cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi anh, cô ta vẫn cứ nhát gan như thế!

“Ngủ ngon.” Quý Hướng Không nói, hiển nhiên là anh không định xuống xe.

“Ngủ ngon!” Mộ Dĩnh Nhi vội vàng đáp lại, sau đó cô ta nói tiếp: “Để em bóp vai cho tổng giám đốc một chút nhé, rất nhanh thôi!”

Quý Hướng Không không từ chối, đôi tay mảnh khảnh của Mộ Dĩnh Nhi đã đặt lên vai nhẹ, thuần thục dùng một lực không mạnh không nhẹ để xoa bóp.

Với một người đàn ông đã vất vả cả ngày thì cảm giác được bóp vai quả thật không tệ, cực kỳ thoải mái là đằng khác.

Quý Hướng Không không lên tiếng mà chỉ nhắm mắt hưởng thụ.

Hèn gì Mộ Dĩnh Nhi lại có suy nghĩ như thế. Thật ra nhiều lúc, những ảo tưởng của phụ nữ đều do đàn ông vô tình tạo ra.

Bầu không khí rất yên tĩnh, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì sự yên tĩnh này mới bị phá vỡ. Là Giang Uyển Đình gọi bảo anh đến bệnh viện.

Mộ Dĩnh Nhi không nỡ nhưng vẫn rút tay về. sau đó cô ta chúc anh ngủ ngon rồi vẫy tay.

Quý Hướng Không gật đầu, ánh mắt có chút dịu dàng, sau đó anh bảo tài xế lái xe về phía bệnh viện.

Giang Uyển Đình đã biết chuyện Diệp Giai Nhi đến nhà hàng đập phá, bà ta tức giận nói: “Giáo viên gì chứ, làm gì có loại giáo viên thế này! Mẹ muốn đến trường học kiện cô ta!”

“Thôi bỏ đi, nể mặt Hoài Dương.” Quý Hướng Không lạnh nhạt đáp.
 
Chương 1935


Chương 1935

“Mẹ còn nghe nói có một cô gái đến nhà hàng ăn trưa cùng con, là cô gái mà con có hảo cảm đấy à?” Giang Uyển Đình hỏi.

Quý Hướng Không cũng không giấu diếm mà bình tĩnh gật đầu.

“Tay con bị thương rồi, ngày mai không tới nhà hàng được nên chúng ta tạm thời đóng cửa một ngày đi.”

“Nếu con đã có hảo cảm với con bé đó thì dẫn tới cho mẹ gặp thử. Người có thể khiến con nảy sinh hảo cảm cũng không nhiều. Nếu đã có hảo cảm thì chứng tỏ con cũng hơi thích cô gái đó, sau này có thể sẽ kết hôn, có thể sẽ trở thành vợ của con. Nếu có thể thì nhà hàng sẽ giao cho con bé đó.”

Giang Uyển Đình nói.

Kết hôn, vợ, đôi mắt Quý Hướng Không khẽ động, anh đáp: “Tạm thời chỉ mới có hảo cảm thôi, nói mấy chuyện này vẫn còn sớm quá!”

“Tay con bị thương rồi, mẹ còn bị thế này, chắc chắn nhà hàng cần phải có người quản lý. Mẹ thấy nếu con đã có cảm giác như thế với con bé đó thì chứng tỏ khả năng phát triển thành đôi cũng rất lớn. Có thể để con bé đó tiếp quản nhà hàng.”

Quý Hướng Không nói:

“Vẫn chưa phát triển tới giai đoạn đó đâu, mẹ nói nhiều như vậy cũng chỉ vì sợ công thức gia vị bí mật sẽ bị thất truyền thôi. Thôi, nhà hàng cứ để con lo, dùng một tay cũng được, chỉ là hơi chậm chút thôi!”

Giang Uyển Đình còn muốn nói thêm gì đó nhưng Quý Hướng Không đã đi vào phòng tắm để chuẩn bị tắm rửa. anh đã bận rộn cả một ngày, thay tận vài cái áo tay ngắn luôn rồi!

Cả người anh đã ướt nhẹp, còn nhớp nháp. Nếu không nhanh chóng tắm rửa thì Quý Hướng Không sẽ phát điên mất!

Giang Uyển Đình cau mày nhưng cũng không nói gì thêm.

Một lúc sau, Quý Hướng Không bước từ phòng tắm ra.

Lúc này cũng đã muộn, cộng với sự mỏi mệt đến cùng cực nên Quý Hướng Không không định về căn hộ hay biệt thự nhà Quý mà định ngủ lại bệnh viện luôn.

“Con nghĩ thế nào về con bé đó?”

Giang Uyến Đình vẫn không nhịn được mà hỏi.

Quý Hướng Không cau mày: “Lúc nãy con đã nói rồi, tạm thời chỉ mới có hảo cảm thôi.”

“Nếu đã có hảo cảm thì hẹn hò thử xem.”

Thấy anh phản ứng như thế, Giang Uyển Đình cũng không đáp lời, dù sao rất nhiều mối tình đều xuất phát từ việc nảy sinh hảo cảm.

Trần Diễm An không thể mang thai, hương hoả của nhà họ Quý không thể đứt đoạn như thế được. Hiện giờ hai người phát triển tới giai đoạn này, đương nhiên bà ta sẽ rất vui rồi.

Bây giờ hai người li hôn lại hợp ý bà ta.

Đến khi Quý Hướng Không lại có đối tượng kết hôn thì nhất định người đó phải đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân. Đây là chuyện quan trọng nhất, cũng là điều kiện tiên quyết.

Ngày hôm sau, Quý Hướng Không vẫn tiếp tục đến nhà hàng.

Trần Vu Nhất cứ liên tục gọi điện làm phiền anh, không khỏi lại chọc tức anh một phen.

“Nghe nói hôm qua cô giáo Diệp tới nhà hàng làm loạn à?”
 
Chương 1936


Chương 1936

“Sao cậu cứ thích hóng chuyện cả ngày thế hả.” Anh nóng tới bực bội.

“Câu này nghĩa là thật sự đến rồi, cô giáo Diệp hung tàn thật nha.”

Trần Vu Nhất có chút hả hê: “Đúng rồi, nghe nói cô gái mà cậu có hảo cảm cũng đến.”

Hai hàng lông mày của Quý Hướng Không càng nhíu chặt hơn, khi anh chuẩn bị trả lời thì Trần Vu Nhất lại lên tiếng: “Được rồi, nếu đã có hảo cảm thì cứ tiến tới đi, tôi chúc cậu hạnh phúc trước nhé.”

Nếu cậu ta đã không cần Trần Diễm An mà cần người phụ nữ khác thì cứ thế đi, người ngoài cũng chẳng can thiệp vào mấy chuyện này được.

Nhưng nói thật, anh ta cảm thấy nữ ma đầu Trần Diễm An đó không tệ chút nào.

Sự bực bội trong lòng Quý Hướng Không trào lên, Trần Vu Nhất vừa nói xong thì anh đã cúp máy.

Buổi trưa, Mộ Dĩnh Nhi lại đến, còn mang theo cả một cái quạt điện.

Phòng phối gia vị không lắp điều hoà, cũng không thể lắp điều hoà nhưng quạt điện chỉ cần cắm điện thì có thể xoay rồi, không ảnh hưởng gì cả.

“Tuy không có cách nào để xua tan cái nóng nhưng có thể thổi khô mồ hôi, còn đỡ hơn bị nực.” Mộ Dĩnh Nhi nói.

Quý Hướng Không cau mày nhìn cô ta.

Hai má Mộ Dĩnh Nhi không khỏi đỏ lên, đôi mắt long lanh vẫn nhìn về phía anh.

Anh gật đầu nhưng cũng chẳng nói thì thêm.

Sau khi mở quạt, quả nhiên mồ hôi trên mặt cũng ít hơn rất nhiều, anh cảm thấy không còn nhớp nháp như trước nữa mà vô cùng thoải mái và sạch sẽ.

Mộ Dĩnh Nhi vẫn chưa rời đi. Cô ta đứng yên tại chỗ ngập ngừng không dám mở lời.

“Còn có chuyện gì sao?”

Quý Hướng Không hỏi.

“Em….giám đốc thấy em thế nào?” Cô ta lén vặn ngón tay dưới gầm bàn, cuối cùng cũng chọc thủng lớp giấy này.

Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy không phải vì cô ta quá vội vàng mà do cứ mập mờ như thế này thì rất quá đáng.

Dù anh có tình cảm với cô ta hay không thì cô ta cũng phải biết được câu trả lời càng sớm càng tốt.

Quý Hướng Không không đáp, ánh mắt anh rơi trên người cô ta, anh cứ nhìn chằm chằm như thế như thể muốn nhìn thấu của con người cô.

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm và mãnh liệt như vậy, Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy hơi khó thở, cô ta cũng không nhìn lại mà né tránh ánh mắt của anh.

Sau đó, một bầu không khí trầm mặc phảng phất giữa hai người.

Thật sự quá áp lực, Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy mình chịu không nổi, cô ta cúi gằm xuống đất, không có cách nào đối mặt với anh.

Cô ta hối hận rồi, có lẽ mình không nên hỏi như thế.

Khi Mộ Dĩnh Nhi còn đang suy nghĩ ngổn ngang thì giọng nói trầm thấp của Quý Hướng Không truyền đến: “Không tệ, quả thật là tôi có hảo cảm với em.”

Nghe thế, mặt của Mộ Dĩnh Nhi càng lúc càng đỏ hơn.

Cô ta đoán không sai, quả nhiên là anh có hảo cảm với cô, hơn nữa anh còn thừa nhận!
 
Chương 1937


Chương 1937

Tuy Mộ Dĩnh Nhi luôn rụt rè như lúc này, cô ta lại rất to gan. Mộ Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn về phía Quý Hướng Không: “Vậy chúng ta thử bên nhau đi….”

Cô ta nhát gan thật nhưng vẫn có thể nói ra được những lời này.

Dù sao tình cảm cũng là chuyện của bản thân cô ta, cô ta phải tự mình giành lấy.

Nhưng nói thật, hiện giờ Mộ Dĩnh Nhi cũng thấy mình rất to gan. Sau khi nói xong, cô ta lại hoảng sợ bất an không ngừng, không biết Quý Hướng Không sẽ trả lời thế nào đây.

Nhưng Quý Hướng Không chỉ ừ một tiếng rồi thản nhiên xắn áo lên và tiếp tục làm việc.

Mộ Dĩnh Nhi đứng sững như tượng, cô ta hơi sững sờ.

Mộ Dĩnh Nhi không nghe nhầm. Tuy Quý Hướng Không thờ ơ đáp một tiếng ừ thôi nhưng cũng tính là đồng ý rồi!

Cô ta thấy mình như đang nằm mơ vậy. Hai tay Mộ Dĩnh Nhi buông thõng rồi lén nhéo đùi mình. Một cơn đau nhức truyền đến, chứng tỏ đây không phải là mơ.

Chỉ là một lời đồng ý lạnh nhạt như thế nhưng cũng đủ khiến Mộ Dĩnh Nhi vui chết đi được.

Dù thế nào thì anh cũng đã biểu thị thái độ rồi, không phải sao?

Ý anh là chấp nhận thử ở bên cô ta. Với Mộ Dĩnh Nhi thì kết quả này đã là kết quả cực tốt rồi.

So với thái độ vui mừng khôn xiết của Mộ Dĩnh Nhi thì phản ứng của Quý Hướng Không lại cực kỳ lạnh nhạt, không quá kích động, không thể hiện gì nhiều khiến mọi người cảm thấy thờ ơ khác thường.

Hôm đó, khi Mộ Dĩnh Nhi rời khỏi nhà hàng thì ý cười trên mặt vẫn chưa tắt.

Dù sao cô ta vẫn còn trẻ nên không biết kiềm chế cảm xúc, lòng cảm thấy gì đều thể hiện hết trên mặt.

Một bên khác.

Trần Diễm An đang ngồi trên máy bay.

Cô đeo kính râm, dưới chân là một đôi giày cổ thấp tinh tế, trên người mặc một chiếc váy dài trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo gió tua rua. Một kiểu phối đồ rất đơn giản và tuỳ ý nhưng lại bộc lộ khí chất quyến rũ và nho nhã của cô.

Bây giờ cô đang đến một nơi. Một khung cảnh tuyệt vời và hùng vĩ đang chờ cô. Nơi đó chính là thác nước Niagara.

Trần Diễm An đã từng thấy dáng vẻ oai hùng và uy nghiêm của nó trên máy tính, tựa như một con sư tử đang gầm thét. Sau đó cô cứ bốc đồng lên máy bay thôi.

Đây mới là một chuyến du lịch thích đi thì đi chân chính. Không có mục đích, không có kế hoạch, muốn đi đâu thì đi, nơi nào có cảnh đẹp thu hút cô thì cô sẽ đến nơi đó.

Người đàn ông vô cùng kinh ngạc, anh ta quét mắt nhìn xuống thân mình rồi lại nhìn lưng Trần Diễm An.

Trần Diễm An còn đang nôn, cuối cùng còn nôn ra cả dịch chua trong dạ dày.

Cô uống vài ngụm nước rồi súc miệng, sau đó mới tựa người thở dốc chứ không hề quan tâm tới người đàn ông đang ngồi trên bồn cầu.

“Tiểu long bao, đậu hũ non, đậu phụ mà ba, còn có cả sữa đậu nành…..”

Anh ta ngửi mùi hôi thoang thoảng trong không khí rồi lần lượt kể ra: “Rốt cuộc cô đã ăn bao nhiêu món cho bữa sáng vậy? Mùi hỗn tạp như vậy quả thật không thơm chút nào, xem ra khả năng lên men của dạ dày cô cũng không tốt lắm.”
 
Chương 1938


Chương 1938

Lúc này Trần Diễm An mới khôi phục chút tinh thần, cô đứng dậy nhếch môi. Đôi mắt mang theo ý cười lạnh, cô nhìn anh ta một lượt rồi nói: “Táo bón, rặn không ra nhỉ?”

Người đàn ông khẽ nhíu mày rồi ho nhẹ vài tiếng, hiện nhiên là cô đoán trúng rồi.

Nhưng nói thật, cô gái này nhìn thì nho nhã đấy, thế mà vừa mở miệng lại nói ra những lời thô thục đến thế!

“Vậy anh cứ từ từ cố gắng đi, hít sâu vào, ngực dùng lực thì sẽ rặn được thôi, chúc anh thành công.” Nói xong, Trần Diễm An liền xoay người rời đi.

Với cô thì đây chỉ là một lần bèo nước giao thoa thôi. Sau khi quay về chỗ ngồi, Trần Diễm An uống vài ngụm nước rồi chán chừng lật một cuốn tạp chí, là tạp chí thời trang của pháp, bên trong đều là những mốt thời trang trending nhất.

Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm từ sau lưng cô vang lên: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Cô quay đầu nhìn lại, là người đàn ông vừa thần bí vừa không khoá cửa toa lét khi nãy. Cô lạnh nhạt ồ một tiếng rồi tiếp tục xem tạp chí.

Phản ứng thờ ơ này hoàn toàn không ảnh hưởng tới hứng thú của anh ta, anh ta tiếp tục nói: “Tôi tên là Âu Dương Tư.”

“Họ kép sao?” Khi nghe thấy cái họ này, Trần Diễm An hơi cau mày.

“Đúng vậy, tôi là con lai nước T – Pháp, đặt tên theo họ mẹ.” Âu Dương Tư có một hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, đủ để đi quảng cáo Colgate luôn.

Vừa nhìn đã có cảm giác anh ta là con lai rồi, quả nhiên không sai, đường nét của con lai thường sắc nét góc cạnh hơn người bình thường.

Sau đó, Trần Diễm An tiếp tục xem tạp chí, còn Âu Dương Tư vẫn khí thế bừng bừng nói không ngừng bên tai cô.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Trần Diễm An đã biết hết ngày sinh bát tự lẫn hoàn cảnh gia đình của anh ta, à đúng rồi, còn biết là nghề nghiệp nữa, anh ta là một người mẫu.

Nghe anh ta nói thế, sau khi gập tạp chí lại, Trần Diễm An mới phát hiện ra thì ra người mẫu nam trên bìa tạp chí chính là anh ta.

Biết Trần Diễm An cũng đến thác Niagara, ý cười trên môi Âu Dương Tư càng lúc càng đậm, đó cũng là đích đến của anh ta nha.

Anh ta luôn mời Trần Diễm An đồng hành mình nhưng Trần Diễm An không hứng thú cho lắm, cô tuỳ tiện bảo mình đã có lịch trình khác rồi.

“Vậy thì tiếc quá.” Âu Dương Tư tiếc nuối: “Vậy chúc cô có một chuyến du lịch vui vẻ!”

“Cảm ơn!”

Trần Diễm An đáp lời rồi đặt tạp chí xuống, ngả lưng nghỉ ngơi.

Âu Dương Tư thản nhiên khoanh chân rồi tựa vào ghế, cũng lật tạp chí ra xem. Mấy chị tiếp viên cứ liên tục liếc mắt đưa tình với anh ta nhưng Âu Dương Tư không thèm để ý.

Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, thấy Trần Diễm An đang cuộn người lại thì anh ta mới nhìn chị tiếp viên rồi nở một nụ cười quyến rũ: “Hãy cho tôi một cái chăn, cảm ơn.”

Mặt chị tiếp viên đỏ ửng lên, khi quay lại, cô ta đã mang theo một cái chăn rồi đưa cho Âu Dương Tư.

Sau đó Âu Dương Tư vươn người nhẹ nhàng phủ chăn lên người Trần Diễm An, lông mày cũng nhướng lên.

Cô gái này thật đặc biệt!
 
Chương 1939


Chương 1939

Đúng là nói trước bước không qua, sau khi xuống máy bay không lâu thì hành lý của Trần Diễm An đã bị thất lạc rồi.

Giữa một nơi xa lạ, cô mờ mịt đứng trên đường.

Lúc này, một bóng dáng cao lớn phủ lên người cô, chính là người đàn ông trên máy bay.

“Có lẽ cô đang cần tôi giúp đấy nhỉ.”

Âu Dương Tư đang kéo một chiếc vali, khuôn mặt tuấn tú, cơ thể cao gầy hơi cúi xuống, chiếc đồng hồ trên tay anh ta còn phản chiếu ra ánh sáng.

Trần Diễm An gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng thấy như thế.”

Dù có báo cảnh sát thì không biết đến khi nào họ mới giải quyết cho cô. Toàn bộ giấy tờ tư trang của cô đều ở trong hành lý, hiện giờ trên người cô chẳng có một đồng.

Nếu không muốn ngủ ngoài đường thì lúc này, tốt nhất là cô nên tìm cách đi cùng với anh ta và nhờ anh ta giúp đỡ.

Âu Dương Tư cong môi: “Tôi đã đặt khách sạn rồi, đi cùng đi.”

Trần Diễm An lẽo đẽo theo nhau. Cô không hề lo lắng anh ta có ý xấu. cảm giác mà Âu Dương Tư đem lại và trực giác mách bảo cô anh ta không phải là loại người đó.

Nhưng anh ta cao thật đấy. nhìn từ phía sau, vóc dáng mảnh khảnh kia cũng phải được 187cm, một bộ quần áo đơn giản khi khoác trên người anh ta cũng toát lên một loại cảm giác vô cùng tôn quý.

Khi tới khách sạn, Âu Dương Tư lại đặt thêm một phòng nữa, sau đó mới dẫn Trần Diễm An tới đồn cảnh sát báo án.

“Cuộc gặp gỡ của chúng ta thật đặc biệt, cảm giác này không tệ đâu.” Âu Dương Tư nhún vai bật cười.

Trần Diễm An nhíu mày: “Anh có sở thích đặc biệt à, ví dụ như thích bị người khác nhìn khi đi vệ sinh?”

Âu Dương Tư vẫn cười rất tươi: “Du lịch hai mình vẫn vui hơn du lịch một mình mà, tôi nghĩ chuyến du lịch của chúng ta sẽ rất thú vị đây.”

Trần Diễm An nhìn anh ta vài lần rồi đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cô cũng không khách khí: “Tôi đói rồi, tôi nghĩ chắc anh nên mời tôi ăn cơm nhỉ.”

“Được thôi.” Anh ta đồng ý: “Ăn món pháp nhé?”

“Không, món nước T cơ, đồ ăn Pháp chỉ khiến tình trạng của anh càng thêm nghiêm trọng thôi.” Trần Diễm An nói thẳng.

“Cô luôn thích nói thẳng như vậy sao? Âu Dương Tư không quan tâm tới ẩn ý trong lời của cô: “Cô mang lại một cảm giác rất đặc biệt, rất thu hút người khác.”

Trần Diễm An nhún vai rồi bước về phía trước. Đôi chân dài của Âu Dương Tư khẽ động, anh ta chỉ cần bước hai bước là đã đuổi kịp cô.

Cô thầm nghĩ, có lẽ lần du lịch này sẽ không còn cô đơn nữa…..

Phiêu bạt một mình lâu như thế, quả nhiên cô vẫn cảm thấy cô đơn.

Ở thành phố S.

Buối tối, Quý Hướng Không quay về biệt thự nhà họ Quý, Giang Uyển Đình cũng đã chuyển từ bệnh viện về nhà.

Thư ký đã mang toàn bộ văn kiện cần xử lý đến, Quý Hướng Không vung bút ký tên.
 
Chương 1940


Chương 1940

Một lúc sau, chuông tin nhắn vang lên, anh vươn tay mở điện thoại lên, là Mộ Dĩnh Nhi gửi: Anh ăn cơm chưa?

Quý Hướng Không cau mày, đầu ngón tay lướt nhanh chỉ gõ xuống một chữ: Rồi.

Sau khi đọc tin nhắn, Mộ Dĩnh Nhi vui mừng khôn xiết, sau đó lại tiếp tục gửi: Trưa mai anh muốn ăn món gì?

Cô ta đang đợi, đợi câu trả lời của đối phương.

Nhưng đợt suốt nửa tiếng vẫn không có tin nhắn gửi tới. Cô ta lại nhìn thêm vài lần, vẫn không có gì.

Sau khi anh hờ hững đồng ý, thái độ của Mộ Dĩnh Nhi dành cho Quý Hướng Không không còn khép nép như trước nữa mà dần thoải mái hơn.

Cô ta bắt đầu giống một cô gái mới chìm đắm trong tình yêu. Gửi tin nhắn cho anh cũng trở thành chuyện đương nhiên.

Nhưng mãi vẫn không có tin trả lời, Mộ Dĩnh Nhi hơi thất vọng.

Sáng sớm hôm sau, cô ta lại gửi một tin nhắn: Anh ăn sáng chưa?

Lần này vẫn là một chữ ngắn gọn: Rồi.

Nhưng Mộ Dĩnh Nhi vẫn vô cùng mãn nguyện.

Cô ta nghĩ một lúc rồi lại gửi một tin nhắn: Trưa nay chúng ta cùng ăn trưa đi, để em tới chỗ anh!

Lần này, Quý Hướng Không vẫn trả lời bằng một chữ.

Mộ Dĩnh Nhi vẫn còn quá nhỏ, sau khi yêu đương càng lún sâu vào, Mộ Dĩnh Nhi lại gửi tin nhắn hỏi trưa nay anh muốn ăn gì.

Quý Hướng Không cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm tay của hai người, lông mày cũng tự dưng nhíu lại.

Cho dù hai người lúc này là loại quan hệ này, nhưng trong lòng Mộ Dĩnh Nhi vẫn lo lắng, không tự nhiên.

Bị Quý Hướng Không nhìn như vậy, cô ta lo lắng tới mức đỏ ửng mặt.

Cô ta nhìn anh, nói: “Chúng ta không phải là đang yêu đương sao? Vậy nên tiếp xúc như này rất bình thường, có phải không?”

Cô ta nói chuyện rất cẩn thận dè dặt.

Quý Hướng Không ngược lại không nói gì cả, chỉ lạnh nhạt đáp lại, không có thu tay lại, để mặc cô ta nắm, ánh mắt âm trầm, cũng không biết đang nghĩ cái gì.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Sau đó, khóe miệng của Mộ Dĩnh Nhi cong lên nở nụ cười.

Cô ta rất vui, tay hơi động đậy ở trong lòng tay của anh.

Lòng bàn tay của anh dày rộng lại ấm nóng, đường văn trên lòng bàn tay càng rõ nét.

Cô ta cứ như vậy chà nhẹ, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc khó nói.

Trước nay chưa từng nghĩ, có một ngày cô ta lại cũng có thể gần anh ở khoảnh khắc này, còn có thể sờ lòng bàn tay của anh.

Thật sự chưa từng có hạnh phúc nào như này tràn ngập trong lòng cô ta, giống như mật ong sắp tràn ra.

Thật ra, điều mong chờ nhất trong lòng của cô ta chẳng qua là anh có thể đưa tay nắm lại tay cô ta.

Tuy nhiên vào lúc này, Quý Hướng Không đột nhiên rút tay lại.

Tay của Mộ Dĩnh Nhi bỗng chới với ở trên không, cô ta chợt sững người, anh lại rút một điếu thuốc ra, châm lửa, trực tiếp hút và nhả khói.

Nhân viên phục vụ đi vào, bê đồ ăn đã làm xong lên, rồi rời đi.
 
Chương 1941


Chương 1941

Quý Hướng Không mở miệng nói: “Ăn đi, lát nữa rất bận.”

Mộ Dĩnh Nhi gật đầu, anh đã cầm đũa lên, ăn không nhanh không chậm, nhưng hành vi cử chỉ lại rất ưu nhã.

Trong lúc đó, thứ tràn ngập trong không khí hình như chỉ có âm thanh sau khi đũa và đĩa va chạm, rất là yên ắng.

Lần đầu tiên dùng bữa chung này kết thúc như vậy.

Khi ra khỏi nhà hàng, thái độ của Mộ Dĩnh Nhi rõ ràng vẫn không nỡ.

Quý Hướng Không nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, sau đó xoay người nói với cô ta: “Về công ty đi, thời gian ăn trưa sắp kết thúc rồi.”

Mộ Dĩnh Nhi gật đầu, Quý Hướng Không đã đưa tay bắt một chiếc taxi.

Cô cũng chỉ đành ngồi vào, vẫy tay với anh.

Quý Hướng Không lại quay lại nhà hàng, còn có một đống gia vị chưa điều phối xong, còn phải đi đưa gia vị cho chi nhánh.

Trần Vũ Nhất buổi chiều đã đến nhà hàng, gọi không ít thứ, sau đó ăn một cách thong dong ở trước mặt Quý Hướng Không.

Lông mày của Quý Hướng Không nhíu chặt lại: “Cậu là cố ý tới tìm chết!”

“Sao lại là tìm chết, tôi là cố ý khiến người khác ngưỡng mộ đố kỵ đấy, tôi là thích nhất cảnh như này, tôi ăn hạnh phúc, cậu nhìn đố kỵ.”

Trần Vũ Nhất đang cười.

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, phụ nữ đều thích cậu, nhưng đàn ông đều nhìn trò cười của cậu, đường đường là một tổng giám đốc của Quý Thị, chậc chậc.”

Trong miệng lại phát ra tiếng hừ lạnh, phần nhiều là phản đối, nhưng Quý Hướng Không căn bản không để trong lòng.

Trần Vũ Nhất cũng không nói gì nữa, không để tâm đương nhiên là tốt.

Có điều, đàn ông không giống phụ nữ, đàn ông luôn không câu lệ tiểu tiết.

Trong công ty, Mộ Dĩnh Nhi tan làm, cô ta vẫn đang xem điện thoại, bên trên không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào, cô ta có chút thất vọng.

Đồng nghiệp nữ của công ty sau khi nhìn thấy động tác của cô ta, tò mò mở miệng nói: “Đang đợi điện thoại của bạn trai à?”

Mộ Dĩnh Nhi đỏ ửng mặt, sau đó lắc đầu: “Không có.”

“Chuyện này có gì phải ngại, tuổi của cô cũng không nhỏ, bây giờ yêu đương rất bình thường.”

Mộ Dĩnh Nhi vẫn không khỏi đỏ mặt, đi ra khỏi công ty đứng ở bên dưới tấm biển.

Sau khi xe bus tới, ngồi lên rồi rời đi.

Một buổi tối, cô ta cứ cách nửa tiếng hoặc một tiếng thì nhìn điện thoại, cô ta nghĩ, anh có lẽ sẽ gửi tin nhắn tới.

Nhưng đợi mãi tới hơn 10 giờ tối cũng không có động tĩnh gì.

 
 
Chương 1942


Chương 1942

Mộ Dĩnh Nhi lúc này mới để điện thoại xuống, nhắm mắt lại, đi ngủ.

Ngày hôm nay cho tới buổi trưa vẫn như vậy, không có động tĩnh, Mộ Dĩnh Nhi cứ hai ba phút lại nhìn điện thoại.

Bình thường khi đi làm cũng không cảm thấy gì, hai ngày nay cảm thấy thời gian như cách cả năm, một giây một phút đều khó khăn như vậy.

Dòng suy nghĩ cứ phiêu đãng, lơ đễnh, xuất thần, nghĩ Quý Hướng Không đang làm cái gì.

Lẽ nào ngay cả thời gian gửi tin nhắn cho cô ta cũng không có sao?

Cho nên phụ nữ có những lúc đều không thỏa mãn.

Khi chưa xác định quan hệ, là một mặt, sau khi xác định quan hệ lại là một mặt, sẽ trở nên không thỏa mãn, cứ quấn lấy, hoặc sẽ cảm thấy sự quan tâm và bảo vệ của đàn ông là không đủ.

Đợi tròn một ngày nhưng ngay cả âm thanh kim rơi xuống đất cũng không có, càng đừng nhắc tới tiếng tin nhắn hay tiếng chuông điện thoại.

Cuối cùng, Mộ Dĩnh Nhi không chịu được nữa, cô ta gọi điện cho Quý Hướng Không.

Một lát sau, cuộc gọi được kết nối: “Vẫn ở nhà hàng sao?”

“Ừ.” Quý Hướng Không vẫn đang bận, đang nghiền gia vị, mở miệng hỏi rất hiển nhiên: “Có chuyện gì sao?”

Mộ Dĩnh Nhi không biết nên trả lời câu hỏi này như nào, cô ta thật sự rất muốn nói một câu, chúng ta bây giờ là quan hệ yêu đương, gọi điện rất bình thường, không phải sao?

Nhưng cô ta vẫn không có lá gan như vậy để nói ra những lời này, cô ta suy nghĩ rồi nói: “Rất bận sao? Có cần em qua giúp không?”

“Không cần, nếu tan làm thì mang văn kiện trong công ty tới đây.”

Như vậy cũng coi như có thể gặp mặt, trên mặt Mộ Dĩnh Nhi lại khôi phục vẻ mặt như cũ, nở nụ cười dịu dàng, gật đầu nói được.

Không dễ gì đợi tới thời gian tan làm, cô ta vội vàng chỉnh lại những văn kiện phải mang đó, sau đó đi vào nhà vệ sinh, trang điểm.

Phụ nữ vẫn là phải trang điểm mới càng đẹp hơn, cô ta trang điểm nhạt, rất nhạt, nhưng nhìn trông rất đẹp, sau khi hài lòng thì tới nhà hàng.

Quý Hướng Không đang đối chiếu sổ sách, nhìn thấy cô ta tới, bảo cô ta ngồi ở một bên trước, tiếp tục đối chiếu sổ sách với giám đốc của nhà hàng.

Sau khi làm xong thì đã hơn 9 giờ tối.

Quý Hướng Không cầm văn kiện lên, sau đó nhìn sang Mộ Dĩnh Nhi vẫn đang chờ đợi: “Đi thôi, đưa em về nhà.”

Mộ Dĩnh Nhi chợt sững người, không có hẹn hò, cứ như vậy đưa cô ta về nhà sao?

Mà Quý Hướng Không đã đi ra ngoài nhà hàng trước, Mộ Dĩnh Nhi vẫn đứng tại chỗ, cô ta rất muốn mở miệng, nhưng không biết nói như nào.

Cuối cùng, cô ta vẫn lên xe, cả đoạn đường chiếc xe chạy ổn định về phía trước, Quý Hướng Không đang cúi đầu xem văn kiện, những văn kiện của công ty đã chồng đống rất lâu, buộc phải nhanh chóng xử lý.

Mộ Dĩnh Nhi nhìn gương mặt nghiêng của anh, bàn tay buông thõng bên người vặn bóp, rất nhanh thì tới nơi, cô ta do dự không xuống xe.

Xe dừng một lúc không có nhúc nhích, Quý Hướng Không lúc này mới ngạc nhiên ngẩng đầu.

Mà vào lúc này, Mộ Dĩnh Nhi lại to gan nhào vào trong lòng anh, ôm lấy vòng eo rắn chắc đó.

 
 
Chương 1943


Chương 1943

Ánh mắt của Quý Hướng Không hơi lay động, sau đó đưa tay đẩy cô ta ra: “Thời gian đã không còn sớm nữa, đi vào đi.”

Mộ Dĩnh Nhi đỏ mặt, buông tay ra, xuống xe, nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt.

Khoảng thời gian này Quý Hướng Không thật sự rất bận, chỉ hận không thể một người phân thành ba người để sử dụng.

Sau khi về đến nhà họ Quý, anh mệt quá trực tiếp nằm trên giường ngủ mất, ngay cả quần tây và áo sơ mi trắng trên người cũng không có cởi.

Nước M.

Mấy ngày nay Trần Diễm An đều ở cùng với Âu Dương Tư, cô không có tiền, không có thẻ, cũng chỉ có thể dựa vào anh ta.

Âu Dương Tư rõ ràng cũng không phản đối.

Hai người mỗi ngày đều sẽ cùng nhau tới nơi có cảnh đẹp, sau đó sẽ ăn các loại đồ ăn ngon, mua một ít đồ tinh tế thú vị.

Khi Trần Diễm An lại nôn, sau khi Âu Dương Tư với thái độ cứng rắn đưa cô vào bệnh viện mới kinh ngạc biết được, cô vậy mà đã mang thai hơn 2 tháng!

Trần Diễm An còn đang nghe dặn dò của bác sĩ, Âu Dương Tư mặc áo khoác màu xám dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô.

“Đang nhìn cái gì?” Trần Diễm An lười nhác nheo mắt lại, có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh.

“Cô vậy mà đã mang thai lâu như vậy, lúc đầu tại sao không nói với tôi? Tôi tưởng cô là độc thân, cô lừa gạt tình cảm của tôi, đồ lừa gạt!” Âu Dương Tư cảm thấy mình bị dính bẫy, nhướn cặp mày khá dậm lên.

“Anh vốn tưởng rằng đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ, có điều bây giờ biết cũng không tính quá muộn, anh có thể quay người rời đi.” Trần Diễm An cũng không để tâm.

Âu Dương Tư hừ lạnh: “Không, cô ở chỗ của tôi, ăn của đồ tôi, tiêu tiền của tôi, tôi không thể để cô xù nợ như vậy, tôi phải tiếp tục đi theo cô.”

Khóe miệng của Trần Diễm An nhếch lên nở nụ cười, cô đang cười, những lời anh ta nói rõ ràng là lời trái lòng, tiếp tục đi theo cô, không phải để cô tiêu càng nhiều hơn sao?

“Nếu lúc đầu anh ở trên máy bay biết tôi mang thai, sau đó lại nhìn thấy vali của tôi bị trộm mất, sẽ như thế nào?”

Âu Dương Tư suy nghĩ một lát rồi nheo đôi mắt sâu thẳm lại: “Gọi một cuộc điện thoại, giúp báo cảnh sát, sau đó chuồn.”

“Chậc chậc, quả nhiên nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, khác biệt giữa mang thai và không mang thai lại lớn như vậy!” Trần Diễm An cười rất vui vẻ.

“Cô lừa dối!” Nghĩ một lát, Âu Dương Tư nghĩ ra câu thành ngữ như vậy.

“Anh tính là một nửa người nước T, có điều tiếng nước T quả thật nói không tệ, trẻ con có thể dạy, còn có một câu là biết khi nào nên dừng lại, trên người tôi anh không chiếm được chỗ ngọt gì, cho nên cho tôi thẻ ngân hàng, đến lúc đó tôi sẽ tiêu hết tiền trong thẻ của anh, anh đi tìm vật săn khác đi, chúng ta mỗi người đi một ngả.”

“Bạc tình bạc nghĩa!” Âu Dương Tư mắng với giọng trầm thấp: “Lợi dụng tôi lâu như vây, thì tặng cho tôi năm chữ, mỗi người đi một ngả!”

“Tôi đây không phải là sợ lợi dụng anh quá nhiều hay sao?” Trần Diễm An giơ máy ảnh trong tay, đang chụp cảnh đẹp xung quanh, ngửi thấy mùi thơm của bánh cuộn, cô quay đầu, sau đó chỉ vào sạp bánh cuộn ở cách đó không xa: “Tôi rất muốn ăn bánh cuộn.”
 
Chương 1944


Chương 1944

Âu Dương Tư làm động tác ok, không nói hai lời thì đi về phía sạp bánh cuộn.

Trần Diễm An đang mỉm cười, trải qua mấy ngày chung đụng này thì cô phát hiện, tính cách của anh ta quả thật không tồi, khiến cô cảm thấy có vài phần thích.

Đợi khi Âu Dương Tư quay lại, Trần Diễm An cắn bánh cuộn, nói, hai ngày nay cô muốn đi biển Aegean.

Âu Dương Tư biểu thị suy nghĩ của mình, anh ta đi cùng.

Có người có thể lợi dụng, Trần Diễm An không có lý do từ chối, chụp áo khoác của anh ta, tùy ý vuốt phần tóc uốn xoăn ra đằng sau: “Nào, chụp mấy kiểu cho người mẫu nam như anh.”

Tùy ý đi ở trên đường, cô nheo đôi mắt tuyệt đẹp mê người nhìn Âu Dương Tư: “Nhìn phụ nữ, anh nhìn vào đâu trước?”

“Vóc dáng.” Âu Dương Tư trực tiếp trả lời: “Sau đó là mặt, rồi tới tính cách, hoàn toàn có thể chịu được phụ nữ có vẻ ngoài xấu và bình thường, nhưng không thể chịu đựng được vóc dáng.”

“Cũng đúng, mặt không đẹp có thể vỏ gối che đi, dù sao không nhìn thấy mặt, chỉ cần là phụ nữ là được, nhưng vóc dáng lại khác.” Trần Diễm An nói chuyện luôn thẳng thắn, tính cách của cô vốn thẳng: “Nào, nói thử, anh lần đầu nhìn thấy tôi là bị thu hút ở đâu?”

“Chân, rất dài còn thẳng nữa, rồi tới ngực, cách lớp áo len có thể nhìn thấy áo ngực ôm trọn khuôn ngực căng tròn của cô…” Âu Dương Tư lớn lên ở Pháp, ở phương diện tư tưởng càng phóng khoáng.

Nghe vậy, Trần Diễm An vỗ cái bốp vào lưng của anh ta, mắt nheo lại, khẽ mắng: “Không biết xấu hổ, biến thái!”

Âu Dương Tư biết không biết xấu hổ là mắng người, nhưng không tính toán, nhưng ý nghĩa của từ còn lại thì không rõ lắm, sau đó không ngại mà hỏi: “Biến thái có ý gì?”

“Là một loại đồ ăn, rất ngon.” Trần Diễm An mặt mày rất nghiêm túc, lại nói: “Phía trước có một nhà hàng của nước T, anh qua đó mua một phần đi.”

Tin tưởng mà không hề nghi ngờ, sau đó Âu Dương Tư đi về phía nhà hàng, mà Trần Diễm An vẻ ra thong dong đứng ở bên cạnh nhìn, quả nhiên một lúc sau, ông chủ tức đến mức đỏ mặt, đẩy anh ta ra ngoài.

Nhưng Âu Dương Tư là người mẫu trên sàn chữ T, vóc dáng cao lớn, dáng dài, ông chủ căn bản không chống được anh ta, anh ta còn nheo đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, mấp máy môi, mặt mày nghiêm túc chất vấn: “Biến thái, biến thái, tôi muốn mua biến thái, tại sao không bán cho tôi?’

Giọng nói của anh ta không nhỏ, Trần Diễm An gần như có thể nghe được, cô cười nghiêng ngả, có chút không chịu nổi, anh ta cũng thật thú vị, cô nói cái gì anh ta cũng tin.

Âu Dương Tư quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời cười không ngừng, vì vậy anh ta lập tức hiểu được!

Nhưng không có tức giận, đôi mắt đào hoa của anh ta nhướn lên, nhìn cô, dáng vẻ cô cười rất đẹp vô cùng mê người, chỉ là trong ánh mắt của cô có ưu thương, rất nồng đậm, dường như làm sao cũng không xóa đi được.

Cô giống như một người mâu thuẫn tổng hợp, lúc yên lặng như vầng trăng, lúc thì quyến rũ, có lúc lại thanh thuần, nóng nảy và ưu thương.



Cô như vậy thật sự rất thu hút người khác, đặc biệt là đàn ông!

Thành phố S!

Từ sau hôm Quý Hướng Không đưa cô về nhà, lại qua hai ngày nữa, hai ngày nay vẫn không có liên lạc gì.
 
Chương 1945


Chương 1945

Mộ Dĩnh Nhi cũng không quan tâm là thời gian làm việc hay không, cô gọi điện cho Quý Hướng Không: “Chúng ta bây giờ là quan hệ yêu đương, giữa hai bên có thể đừng xa lạ như vậy không? Anh một ngày cũng phải gọi một cuộc điện thoại cho em, hoặc gửi một tin nhắn.”

Cô lớn gan nói ra lời này, tuy anh là tổng giám đốc, có uy nghiêm bức người, nhưng ở một phương diện khác, anh là bạn trai của cô ta, không phải sao?

Cho dù trách móc, cho dù anh sẽ giận, nhưng những lời này cô ta cũng phải nói.

Quý Hướng Không khẽ đáp một tiếng, không nói gì cả, nghe vậy, tim của Mộ Dĩnh Nhi lại nảy lên, mở miệng nói: “Ngày mai, là sinh nhật của em.”

“Có sắp xếp gì?” Giọng nói của anh trầm thấp, bút trong tay nhanh chóng lướt trên văn kiện, ký tên.

“Em biết anh bận, cho nên buổi tối sau khi tan làm chúng ta cùng nhau đi xem phim, sau đó ăn bữa tối là được.” Mộ Dĩnh Nhi mềm giọng, mở miệng nói.

Quý Hướng Không lại khẽ đáp: “Tới lúc đó sẽ gọi cho em.”

Sau khi cúp máy, Mộ Dĩnh Nhi vỗ lồng ngực, trái tim vẫn đang đập loạn.

Cô ta cảm thấy lá gan vừa rồi của cô ta cũng thật lớn, vậy mà nói ra lời như vậy!

Bây giờ mới có một chút hối hận và sợ hãi, sợ anh tức giận, cũng sợ anh nổi cáu!

Mộ Dĩnh Nhi bây giờ rất hy vọng sinh nhật mau tới, đợi khi đi làm, cô ta mặc chiếc váy mới mua, còn trang điểm.

Các đồng nghiệp trong công ty đều trêu chọc cô, sửa soạn đẹp như vậy chắc là có hẹn với bạn trai.

Mộ Dĩnh Nhi đỏ ửng mặt, không nói gì cả, chỉ khẽ mỉm cười.

Mọi người cũng không có trêu chọc cô ta nữa, bắt đầu tiếp tục làm việc.

Cuối cùng đợi sau khi buổi tối tan làm, cô ta không có lập tức tan làm, mà ở trong văn phòng bận rộn, đợi Quý Hướng Không tới đón cô ta.

Một lát sau, chiếc xe chạy tới, cô ta lên xe.

Quý Hướng Không ngồi ở trong xe, chạy tới rạp chiếu phim.

Lá gan của Mộ Dĩnh Nhi đang dần dần lớn dần, khi chọn phim, cô ta đỏ mặt, ngưỡng mộ nhìn các cặp đôi khác, sau đó mềm giọng nói muốn ăn bông ngô, còn cả coca.

“Muốn ăn sao?”

Lông mày của Quý Hướng Không nhíu lại, mà Mộ Dĩnh Nhi gật đầu.

Khi hai người mặt đối mặt, cô ta không dám nói giống như trong điện thoại nữa, cô ta nói: “Vẫn là em đi mua đi.”

Quý Hướng Không cản cô ta lại, để cô ta chọn phim muốn xem, sau đó bóng người cao lớn dần dần biến mất ở trong đám đông.

Nhìn bóng hình của anh dần biến mất ở trong dòng người.

Cơ thể cao ráo, vóc dáng càng ưu nhã trác tuyệt, anh có thể vì cô ta làm được tới bức này, trong lòng Mộ Dĩnh Nhi đương nhiên vui như hoa nở.

Có những lúc, trong lòng phụ nữ đều có một loại cảm giác kiêu ngạo và cảm giác so bì trong sự đối đãi của đàn ông.

Dù sao, ở trong mắt tất cả các cô gái, Quý Hướng Không bề ngoài tuấn tú như vậy, vóc người khỏe khoắn, cộng thêm thân phận và địa vị của anh ở thành phố S, quả thật là đối tượng yêu đương trong mắt tất cả các cô gái.
 
Chương 1946


Chương 1946

Có thể có được tình yêu của người đàn ông xuất sắc như vậy, các cô gái đương nhiên sẽ có một loại cảm giác kiêu ngạo.

Mua vé xong, Mộ Dĩnh Nhi đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Bộ phim cô ta chọn là một bộ phim tình yêu.

Thật ra bộ phim đã công chiếu rất lâu rồi, nhưng cô ta mãi không có thời gian đi xem, nhân hôm nay thì đi xem cùng với anh.

Cách giờ chiếu phim không còn lâu nữa, nhưng Quý Hướng Không chưa quay lại, trong lòng Mộ Dĩnh Nhi không khỏi sinh ra vài phần thấp thỏm và lo lắng.

Cuối cùng, khi phim sắp chiếu, Quý Hướng Không quay lại, trong tay cầm coca và bỏng ngô.

Thấy vậy, vẻ mặt của Mộ Dĩnh Nhi lộ sự vui vẻ.

Sau đó, hai người đi vào, đi về chỗ của mình, tất cả các khán giả về cơ bản đều đã vào chỗ, nhìn thấy chỗ trống, ngồi xuống.

Sau đó, bộ phim bắt đầu chiêu.

Nội dung phim xoay quanh tình yêu học đường nhẹ nhàng, tươi sáng và đầy nhiệt huyết.

Người tới xem bộ phim nay cơ bản đều là các cặp đôi trẻ, vừa nhìn màn hình, vừa khẽ khàng nói lời tình tứ đường mật.

Bộ phim này không có đau buồn, cũng không kịch bản vui nhộn, mà là câu chuyện tình nhẹ nhàng ấm áp.

Cho nên, bầu không khí tràn ngập trong rạp phim là sự ôn tình và ngọt ngào.

Có những cặp đôi trẻ không nhịn được, đã ôm nhau nồng cháy, sau đó hôn nhau.

Mộ Dĩnh Nhi nhìn xung quanh, gò má không nhịn được có hơi đỏ lên, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Quý Hướng Không ở bên cạnh.

Cô ta cũng không nghĩ anh sẽ hôn cô ta, nhưng có thể làm một chút động tác khá thât mật, ví dụ như nắm tay, ví dụ như ôm cô ta…

Nhưng Quý Hướng Không không có động tác gì hết.

Cơ thể cao lớn của anh dựa vào ghế, đôi hai dài thẳng hắt lại, ánh mắt dừng trên màn hình, vô vị.

Phim anh thích xem căn bản không phải thể loại này, hoặc là khủng bố, hoặc là sâu lắng, cũng có lẽ hài kịch, chỉ không thích thể loại tình cảm.

Đối với anh mà nói, thay vì ngồi ở đây xem thứ vô cùng nhàm chán này, không bằng ở nhà nghỉ ngơi, khoảng thời gian gần đây, anh thật sự rất mệt.

Quả thật là thiếu hứng thú, cơ thể của Quý Hướng Không động nhẹ, sau đó đổi tư thế khác.

Điều bây giờ trong lòng anh chính là phim nhanh chóng kết thúc, ngồi ở đây, giống như dày vò.

Cốt phim cứ ấm áp, ngọt ngào.

Một phần chú ý của Mộ Dĩnh Nhi để trên phim, phần chú ý còn lại luôn ở trên người Quý Hướng Không.

Biểu cảm và thần sắc của anh từ đầu đến cuối đều rất điềm nhiên, không có gợn sóng, còn không có dao động, chỉ nhìn màn hình, động tác của những cặp đôi xung quanh anh chưa từng nhìn thấy.

Trái tim ở lồng ngực của Mộ Dĩnh Nhi đang phập phồng, sau đó lại nghĩ, cô ta nghiêng đầu, to gan dựa vào vai của anh.

Khi làm những động tác này, nhịp tim của anh đập rất nhanh, cũng sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhưng anh không có phản ứng gì.

Trong lòng cô ta thầm nghĩ, có lẽ là nguyên nhân cá nhân của anh, bản tính của anh lạnh nhạt và không chủ động như vậy.
 
Chương 1947


Chương 1947

Mộ Dĩnh Nhi nghĩ như vậy, sau đó cảm thấy gò má của cô ta vừa đỏ vừa nóng, giống như bị đốt vậy, nhưng anh không có đẩy cô ta, mà mặc kệ.

Tuy cuối cùng là kết quả như vậy, nhưng cô ta cũng rất hài lòng.

Tình tiết của bộ phim vẫn đang tiếp tục tiến hành, đột nhiên cơ thể của Quý Hướng Không khẽ cử động, đầu của Mộ Dĩnh Nhi từ trên vai trượt xuống.

Cô ta chợt sững người, ngẩng đầu nhìn sang anh, Quý Hướng Không mấp máy môi, hờ hững nói: “Mệt rồi, đổi tư thế.”

Mộ Dĩnh Nhi đỏ mặt, không có nói gì, cũng không có động tác khác nữa, bản tính của cô ta là có chút nhát gan, đặc biệt là ở trước mặt anh, còn có chút cẩn thận không buông ra được.

Trạng thái như vậy duy trì tới khi phim kết thúc, thời gian đã là hơn 10 giờ tối, Mộ Dĩnh Nhi có hơi đói, nói mình muốn ăn đêm.

Quý Hướng Không không nói gì cả, để mặc cô ta, cô ta đi tới chợ đêm gần đó, lúc này là lúc đông người, rất náo nhiệt.

Cô ta chọn một địa điểm, sau đó lau ghế.

Quý Hướng Không bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ cùng với Trần Diễm An đến nơi như này ăn đồ ăn, cho nên không có cảm giác bài xích.

Cô gọi cho hai người hai bát mì, bên trong có không ít topping, nhìn thì khá đủ hương vị.

Một bữa ăn đêm, hai người ăn nửa tiếng.

Sau đó, Quý Hướng Không lái xe đưa cô ta về nhà, xe đương nhiên là tài xế lái, anh rất mệt.

Khi xuống xe, cơ thể của Mộ Dĩnh Nhi khẽ động, đột nhiên nhào vào trong lòng anh, ôm chặt eo của anh.

Mắt của Quý Hướng Không hơi lay động, cơ thể hơi cứng nhắc, không nói gì.

Tuy nhiên, tâm tư của Mộ Dĩnh Nhi lại không ngừng xoay chuyển.

Cô ta rất căng thẳng, nhưng ánh mắt lại rất sâu.

Bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu, hôn về phía môi của anh.

Khi môi của hai người sắp chạm vào nhau, gương mặt đẹp trai của Quý Hướng Không kịp lúc nghiêng đi, môi của cô ta vừa hay dừng trên mặt của anh.

“Bác gái ra ngoài rồi.” Ánh mắt của anh dừng ở bên ngoài cửa sổ, mở miệng nói.

Nghe vậy, Mộ Dĩnh Nhi lập tức ngồi thẳng người, quả nhiên nhìn thấy mẹ của mình đi ra khỏi nhà, cô ta không tiếp tục ở lại được, tạm biệt, sau đó xuống xe rời đi.

Đợi sau khi cô ta xuống xe, Quý Hướng Không bảo tài xế lái xe về nhà họ Quý.

Buổi tối, Mộ Dĩnh Nhi nằm ở trên giường, lật qua lật lại không ngủ được, anh tặng cô ta quà, là khuyên tai, có thể nhìn ra giá trị không nhỏ.

Khi mẹ nhìn thấy quà anh tặng, vẻ mặt hài lòng ý cười rạng rỡ, bà ta cảm thấy sự phát triển của hai người bây giờ quả thật không tệ!

Dù sao cũng đã tặng thứ như này cho con gái của mình, đủ để chứng tỏ, tình cảm tiến triển thuận lợi.

Chỉ là anh lại chưa từng nói một câu sinh nhật vui vẻ với cô ta, điều này khiến cô ta không ngủ được, thật ra cái cô ta mong muốn ở trong ngày sinh nhật là sự để ý, chứ không phải là quà.

Lại suy nghĩ, cô ta vẫn không ngủ được, vì vậy từ trong ngồi dậy, lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của anh, gọi điện.

 
 
Chương 1948


Chương 1948

Một lát sau, bên kia nghe máy, Quý Hướng Không hình như đã ngủ, giọng nói rất là trầm thấp: “Hửm?”

“Anh còn nợ em một câu sinh nhật vui vẻ.”

Mộ Dĩnh Nhi to gan nói, bởi vì cách điện thoại, hai người không nhìn thấy nhau, cho nên lá gan mới lớn như vậy.

“Sinh nhật vui vẻ…”

Anh mấp máy môi, lại nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì cúp máy, bây giờ là sáng sớm.”

“Còn nữa, giữa chúng ta bây giờ là quan hệ người yêu, lẽ nào không thể chung đụng tự nhiên tùy ý một chút không?”

Những lời to gan này, Mộ Dĩnh Nhi cũng chỉ dám nói trong điện thoại.

“Mỗi ngày chúng ta ngay cả thời gian có thể chung đụng cũng không có, anh cũng sẽ không gọi điện hay nhắn tin cho em, cũng không có loại… tóm lại em cảm thấy có một loại cảm giác xa cách.”

Điều cô ta vốn muốn nói là, cũng không có loại hành động thân mật giữa các cặp yêu nhau, tuy nhiên cuối cùng da mặt mỏng, không thể nói ra.

“Sau này muốn thảo luận nữa, đêm khuya không phải là dùng để thảo luận loại chủ đề này, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, chúc ngủ ngon.”

Quý Hướng Không bận rộn cả một ngày ở nhà hàng, buổi tối lại cùng với cô ta đi xem bộ phim dài nhàm chán, bây giờ cũng là nhắm mắt nghe điện thoại, trong lòng còn sinh ra một chút bực bội.

Anh, ghét nhất là bị người khác quấy nhiễu như đang ngủ say, đặc biệt là trong tình trạng mệt mỏi như này, rất cáu!

Sau đó, điện thoại bị tắt.

Mộ Dĩnh Nhi nghe âm thanh tắt máy tút tút truyền tới trong điện thoại, trái tim của cô ta phập phồng, cũng không có buồn ngủ.

Nước M.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát vẫn được, vali tìm được rồi, Trần Diễm An đến cục cảnh sát nhận lại, Âu Dương Tư đi theo.

Hộ chiếu, thẻ ngân hàng, chứng minh thư đều ở trong, Trần Diễm An kiểm tra kỹ một phen, cảm thấy vận may của mình không tồi.

Ra khỏi cục cảnh sát, Âu Dương Tư bước lên hai bước, kéo vali trong tay cô.

Áo khoác bị gió thổi bay, Trần Diễm An đi ở đằng sau, một chiếc váy dài màu xanh ngọc làm tôn lên vẻ xinh đẹp của cô, cô mở miệng nói: “Này, chúng ta ở đây mỗi người đi một ngả thôi!”

“Cô cảm thấy có thể không?” Ánh mắt sắc bén của Âu Dương Tư quét qua: “Làm phiền tôi lâu như vậy, bây giờ đồ mới vừa tìm được thì muốn phủi mặt rời đi?”

“Không phải phủi mặt rời đi, mà là phủi mông rời đi, đọc một câu theo tôi, phủi mông rời đi!”

Trần Diễm An giống như cô giáo, nheo đôi mắt tuyệt đẹp lại.

“Cô làm phiền tôi lâu như vậy, ăn đồ của tôi, uống nước của tôi, dùng đồ của tôi, bây giờ chúng ta đổi vai.”

Trần Diễm An nhìn anh ta, nói: “Tôi quyết định đi Ý, anh cũng muốn đi theo sao?”

Âu Dương Tư gõ cằm một cách rất hiển nhiên, còn hỏi ngược lại: “Tại sao không đi theo?”

Thấy vậy, Trần Diễm An cũng không nói gì nữa.

Tùy anh ta đi, có lẽ là do trong khoảng thời gian này có quan hệ bầu bạn của anh ta, tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top