Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Dịch 

Chương 1749


Chương 1749

Đường Tiểu Nhiên chậm rãi nói: “Đã đến giai đoạn cuối rồi. Cho nên anh nhất định phải trở về chăm sóc Cảnh Hiên, tôi không còn tinh thần và sức lực để lo cho thằng bé nữa.”

Tô Chính Kiêu nhíu mày, lên tiếng: “Anh đã đồng ý với em là sẽ ở lại rồi mà em vẫn đang diễn kịch à?”

Đường Tiểu Nhiên nhìn anh.

Rất rõ ràng, Tô Chính Kiêu cũng không tin cô mắc bệnh ung thư.

Đường Tiểu Nhiên nhíu mày. Sau một hồi lưỡng lự, cô cũng lấy hết can đảm tháo mái tóc giả xuống.

Ngay lập tức, Tô Chính Kiêu giống như bị sét đánh, đứng sững người ngay tại chỗ.

Sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt của anh u ám, lồng ng.ực lên xuống dữ dội: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Đường Tiểu Nhiên thản nhiên nói: “Trước khi ly hôn tôi đã mắc bệnh ung thư rồi, Cảnh Hiên không thể không có anh.”

“Từ từ, để anh bình tĩnh lại đã.”

Tô Chính Kiêu ngồi xổm trên đất, hít thở từng hơi.

Trong phút chốc từ thiên đường giáng thẳng xuống Địa Ngục, từ hân hoan đến đau khổ.

Anh cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí đôi mắt cũng bị đâm không mở ra được.

Sau khi bình tĩnh lại, anh đứng từ dưới đất lên, cơ thể cao lớn còn có chút lảo đảo không đứng vững.

“Từ giờ trở đi, em nhất định phải ở bên cạnh anh, không thể rời đi một bước nào.”

Lồng ng.ực Đường Tiểu Nhiên phập phồng: “Tô Chính Kiêu, để anh ở lại là vì Cảnh Hiên. Tôi không có quan hệ gì với anh cả.”

Nhưng Tô Chính Kiêu hoàn toàn không để ý đến cô.

Sau đó, Đường Tiểu Nhiên được đưa về bệnh viện.

Cho dù nói thế nào, bây giờ cô cũng có thể yên tâm rồi. Dù sao Cảnh Hiên cũng đã có người chăm sóc, không cần cô bận tâm nữa.

Nhà họ Tô.

Hoắc Đình Phong vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy bóng người trước cửa sổ.

“Trong lòng đã nở hoa rồi mà bây giờ vẫn còn ra vẻ thâm trầm.” Khóe môi anh nở nụ cười xấu xa.

Một giây sau, Tô Chính Kiêu xoay người lại.

Nhìn thấy nước mắt trong khóe mắt của anh, Hoắc Đình Phong lập tức giật mình: “Cậu… khóc à?”

“Có à?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Chính Kiêu chậm chạp lau đi, vậy mà thật sự có nước mắt.

Hoắc Đình Phong tiếp tục trêu anh: “Vui đến phát khóc như người ta hay nói đấy hả?”

Yết hầu của Tô Chính Kiêu chuyển động, chậm rãi nói: “Đường Tiểu Nhiên mắc bệnh ung thư.”

Ánh mắt sững lại mấy giây, Hoắc Đình Phong không thể tin được, hỏi: “Thật á?”

“Ừ.”

Hoắc Đình Phong nói: “Xin lỗi.”

“Giúp tôi một việc.” Tô Chính Kiêu ngồi xuống ghế sofa: “Điều động hết tất cả các đội ngũ bác sĩ hàng đầu trong và ngoài nước đến, tôi không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì được!”

Cô là ánh sáng trong cuộc đời anh.
 
Chương 1750


Chương 1750

Nếu như ngay cả cô cũng chết đi, anh thật sự không thể chịu đựng nổi.

“Yên tâm đi.”

Hoắc Đình Phong vỗ mạnh lên vai anh.

Chuyện này, anh nhất định phải giúp!

Nếu Đường Tiểu Nhiên chết rồi, chắc chắn Tô Chính Kiêu sẽ suy sụp.



Bệnh viện.

Lại là một cơn đau dạ dày, Đường Tiểu Nhiên đau đến nỗi siết chặt ga trải giường, cố gắng chịu đựng.

Nhưng cũng may, lần này chỉ đau mấy phút thôi.

“Cộc cộc cộc.”

Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.

Cô khàn giọng nói: “Vào đi.”

Người đi vào là Tô Chính Kiêu, nhìn thấy anh cạo trọc đầu, Đường Tiểu Nhiên sửng sốt: “Tại sao anh lại cạo đầu?”

“Ừ, thay đổi kiểu tóc thôi.”

Tô Chính Kiêu hơi nhướng mày: “Sao? Có phải vừa gọn gàng lại vừa đẹp trai không?”

Cảm xúc Đường Tiểu Nhiên ngổn ngang, cô khẽ mấp máy môi: “Thật ra anh không cần phải làm như vậy đâu.”

Cô biết, chắc chắn anh làm vậy là vì mình.

Nói thật, những người đã đẹp sẵn rồi thì có làm gì cũng sẽ đẹp thôi.

Dù giờ đã trọc đâu nhưng lại tăng thêm phần lưu manh cho gương mặt vốn đã tuấn mỹ của anh, cảm giác rất khác biệt.

“Có cần hay không phải do anh quyết.”

Tô Chính Kiêu ngồi bên giường bệnh, ánh mắt thâm thúy nhìn cô không rời, anh gằn từng chữ: “Yên tâm, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu.”

“Người của anh phải do anh định đoạt, dù là diêm vương cũng không được làm càn!”

Trong nháy mắt, đáy lòng Đường Tiểu Nhiên đột nhiên dậy sóng.

Từ khi bị bệnh đến nay cô vẫn luôn tự khoác cho mình một lớp giáp sắt kiên cường mà thản nhiên.

Vì cô biết mình không có nơi nương tựa.

Nhưng bây giờ nghe anh nói thế, lớp giáp sắt ấy vỡ nát, để lộ ra nội tâm yếu đuối của cô.

“Buổi chiều sẽ có đoàn chuyên viên y tế hàng đầu của ba quốc gia tới đây. Em chuẩn bị tâm lý trước đi, mặc dù trận chiến này rất gian khổ, nhưng chúng ta nhất định sẽ thắng.”

Ánh mắt Tô Chính Kiêu thâm trầm: “Sau này, ngày nào cũng sẽ có giáo sư trong và ngoài nước tới đây. Em sẽ rất cực khổ, nhưng anh sẽ ở bên em.”

Khóe miệng Đường Tiểu Nhiên hơi mấp máy định nói gì đó nhưng đã bị người đàn ông kéo vào lòng.

Cái ôm rất nóng bỏng, cũng rất đỗi dịu dàng, như một bức tường vững chắc, cô có thể yên tâm dựa vào.
 
Chương 1751


Chương 1751

“Cố lên!”

Anh dán sát tai cô, nhẹ giọng nói: “Nghĩ tới Cảnh Hiên, cả anh nữa, em nhất định phải kiên trì tới cùng.”

Đường Tiểu Nhiên nhắm mắt, hiếm có khi ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Sau đó, Tô Chính Kiêu tìm viện trưởng, nhờ ông thăng cấp phòng bình thường thành phòng đơn cao cấp.

Mà anh cũng không về nhà họ Tô nữa, tối nào cũng ở trong phòng bệnh.

Chỉ cần Đường Tiểu Nhiên có động tác gì là anh sẽ lập tức ngồi dậy ngay.

Hơn nữa, ngày nào chú Lưu cũng mang thuốc bổ tới.

Nhưng những món tẩm bổ đó đều không mạnh bằng tác dụng phụ của hóa trị. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà cô đã gầy nhom, sắc mặt trắng bệch, đến mức như có thể bị một trận gió nhẹ thổi bay.

Tối nay, cơn đau bỗng ùa tới, Đường Tiểu Nhiên bị đau đến nỗi mở bừng mắt.

Cô cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng.

Tô Chính Kiêu ngủ rất nông, chỉ cần nghe thấy một tiếng vang nhỏ là anh liền đi tới.

Nhưng khi cô nhìn thấy bóng người trước in trên cửa sổ, cô hơi sửng sốt.

Đã ba giờ sáng rồi, sao anh còn chưa ngủ?

“Tôi trời sinh đã khắc người khác, sống tới giờ này đã đủ rồi. Phần còn lại, ông không cần phải để người tôi yêu gánh chịu. Nếu giữa tôi và em ấy chỉ có một người được sống, vậy để em ấy sống, tôi chết!”

Giọng Tô Chính Kiêu trầm thấp như được phủ trong một lớp bụi dày.

Mấy năm nay nhìn từng người thân bên cạnh chết đi, anh đã chịu đủ lắm rồi.

Có lẽ vì mạng anh quá cứng nên mới tạo thành cục diện bây giờ.

Trái tim Đường Tiểu Nhiên co rút đau đớn.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới Tô Chính Kiêu sẽ nghĩ như thế.

“Sống chết do trời định, sao lại là do anh khắc chết những người khác? Em không cảm thấy anh có năng lực lớn như vậy đâu.”

Cô ngồi dậy, chậm rãi nói.

Nghe thế, Tô Chính Kiêu quay đầu, anh vuốt mặt: “Sao lại dậy? Có phải đau ở đâu không? Anh đi gọi bác sĩ.”

“Em không sao.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu, cô nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tô Chính Kiêu, em có thể đồng ý yêu cầu quay lại của anh, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Em có thể sống được là tốt nhất. Nhưng nếu em thật sự không thể sống được, anh phải thay em sống thật tốt, chăm sóc tốt cho Cảnh Hiên, không thể có những suy nghĩ không nên.”

Tô Chính Kiêu lặng im.

Đến lúc đó anh cũng không biết mình có thể sống được nữa không.

“Nếu anh không đồng ý, dù em có trị khỏi bệnh cũng sẽ không quay lại với anh đâu.” Đường Tiểu Nhiên lại nói.

Cô bằng lòng cược một ván vì tương lai của mình và Cảnh Hiên.

Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng Tô Chính Kiêu cũng lên tiếng: “Được.”

Đường Tiểu Nhiên nói: “Anh thề đi.”
 
Chương 1752


Chương 1752

Tô Chính Kiêu nhìn chằm chằm cô: “Nhất định phải thề sao?”

“Phải.”

“Được, anh thề. Dù lần này Đường Tiểu Nhiên có thể vượt qua được không anh cũng sẽ sống thật tốt, chăm sóc tốt cho Cảnh Hiên, sẽ không có những ý nghĩ khác, nếu không sét đánh không toàn thây!”

Rất nhanh sau đó Đường Tiểu Nhiên đã ngủ lại.

Tô Chính Kiêu dựa vào đầu giường, suốt một đêm không ngủ.

Cảnh Hiên vừa vui vừa buồn, vui vì giờ mình đã có mẹ, buồn vì mẹ mình đã mắc bệnh.

Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng cậu bé đã kéo Tô Chính Kiêu đi tới một ngôi chùa gần bệnh viện xin bùa bình an.

Tiện thể còn cầu nguyện với bồ tát luôn!

Chỉ cần mẹ có thể sống tiếp, chắc chắn ngày nào cậu bé cũng sẽ tới đây bái lạy.

Sau đó, Tô Chính Kiêu tận mắt chứng kiến sự ghê gớm của ung thư.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Đường Tiểu Nhiên đã gầy hơn rất nhiều, gò má cô cũng lõm sâu xuống.

Dù là ngày hay đêm anh đều không dám ngủ, lúc nào cũng trông chừng cô thật kĩ.

Thậm chí, phần lớn thời gian là anh ôm cô ngủ, chỉ cần cô động đậy một chút là anh sẽ tỉnh dậy ngay.

Đường Tiểu Nhiên đau lòng không thôi, cô khuyên thế nào anh cũng không nghe.

Quầng thâm dưới mắt Tô Chính Kiêu ngày càng đen, anh cũng gầy đi rất nhiều.

Hoắc Đình Phong đều thấy cả, anh chỉ có thể sai người làm trong nhà mang đồ ăn bổ dưỡng tới mỗi ngày, tiện thể dặn dò: “Người mà Cảnh Hiên có thể dựa vào chỉ có hai người thôi, ai cũng phải kiên trì đến cùng, không thể ngã xuống được.”

Tô Chính Kiêu nhếch môi: “Yên tâm đi.”

Đường Tiểu Nhiên cũng cười nhẹ: “Tôi sẽ cố gắng!”

Hai người sống những ngày bình yên, thỉnh thoảng xuống lầu đi dạo, cuộc sống thoải mái mà tự tại.

Dần dần, tâm trạng Tô Chính Kiêu và Đường Tiểu Nhiên đều tốt hơn.

Hôm nay, giáo sư đi vào phòng bệnh, nói: “Bây giờ đã nghiên cứu ra một loại thuốc, là thuốc miễn dịch mới nhất, nhưng vẫn chưa tiến hành thí nghiệm. Anh Tô, anh có dám mạo hiểm một lần không?”

Mày Tô Chính Kiêu nhíu chặt, do dự không quyết.

Nhưng Đường Tiểu Nhiên lại rất dứt khoát: “Đươc.”

“Lỡ như có tác dụng phụ thì sao?”

Đường Tiểu Nhiên đáp: “Tôi tin tưởng mọi người.”

Tô Chính Kiêu không đồng ý, nếu xảy ra vấn đề gì thì hối hận cũng chẳng kịp, anh muốn chắc ăn hơn một chút.

Nhưng Đường Tiểu Nhiên rất kiên quyết, Tô Chính Kiêu không đành lòng nên chỉ có thể đồng ý với cô.

Mục tiêu của anh bây giờ chính là để Đường Tiểu Nhiên sống vui vẻ mỗi ngày.

Từ ngày Đường Tiểu Nhiên bắt đầu uống thuốc, Tô Chính Kiêu chưa ngủ được giấc nào nên hồn, ngày nào anh cũng lo sợ không yên.

Cuối cùng, uống thuốc đã được bốn tháng.
 
Chương 1753


Chương 1753

Giáo sư tới kiểm tra.

Trước cửa phòng bệnh, trán Tô Chính Kiêu lấm tấm mồ hôi, chỉ sợ sẽ truyền ra tin xấu.

Thật lâu sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, giáo sư đi ra ngoài, nói: “Hình ảnh kiểm tra cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể cô ấy đã được khống chế, những vẫn còn tồn tại.”

Giáo sư vừa dứt lời, chỉ nghe “bộp” một tiếng, Tô Chính Kiêu ngã khụy trên đất.

Khoảng thời gian này anh đều tập trung tinh thần cao độ, dùng mạng của mình kiên trì chống đỡ.

Đợi đến khi tỉnh lại anh đã thấy Đường Tiểu Nhiên bên cạnh.

Vừa nhìn thấy cô, mắt Tô Chính Kiêu liền đỏ lên, anh lập tức ôm cô vào lòng.

Giáo sư nói: “Sau này không được lơ là, vẫn phải ở bệnh viện quan sát, không ai biết ung thư có tái phát nữa hay không, phải xem có thể kiên trì bao lâu đã.”

Đường Tiểu Nhiên cười khẽ: “Dù có sống được bao lâu tôi cũng đã rất hài lòng rồi, có thể ở bên cạnh họ bao lâu thì ở bấy lâu.”

Trước đây cô từng thấy những bệnh nhân chống lại căn bệnh ung thư thành công có thể sống được hai mươi năm, có vài người còn sống được mấy chục năm.

Lúc này ánh mặt trời chói lòa xinh đẹp, đông lạnh ra đi thì xuân ấm sẽ đến mà, không phải sao?

Dù là một năm hay hai năm, cô đều rất vừa lòng.

Tô Chính Kiêu ôm chặt cô.

Anh có lòng tin cô sẽ được chữa khỏi hẳn, dù trước mắt đã tạm thời khống chế được, nhưng anh vẫn sẽ không tiếc tất cả để đoàn đội tiếp tục nghiên cứu, chuẩn bị tốt mọi thứ.

Tiền, anh không thiếu.

Thứ anh muốn chỉ có người anh yêu.

“Tốt quá rồi!”

Anh ôm chặt cơ thể gầy yếu của cô, để hai cơ thể dán chặt vào nhau.

Sau đó tiếp tục hôn sâu, quấn quít đầu lưỡi cô.

Giờ khắc này, không ai để ý ánh mắt và dị nghị xung quanh nữa.

Trong mắt chỉ có lẫn nhau, khát vọng ấm áp và ngọt ngào của người kia.

Thân Nhã cũng rúc vào lòng Hoắc Đình Phong, cô cười khẽ, đâu đâu cũng ngập tràn hạnh phúc.

Nhưng Cảnh Hiên nghịch ngợm lại đứng dậy, lạch bạch chạy tới trước mặt cục cưng nhỏ, bịt mắt cục cưng lại: “Trẻ nhỏ chớ nhìn, trẻ nhỏ chớ nhìn, ba háo sắc ghê!”

Nói thì nói thế nhưng mắt cậu bé vẫn xoay tròn liên hồi, sau đó cười khanh khách, nhỏ giọng nói với cục cưng nhỏ: “Sau này anh có ba mẹ rồi, hạnh phúc quá!”

Cái ôm thâm tình, như đã có được cả thế giới.

Nụ hôn cháy bỏng như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Giờ khắc này, thời gian tĩnh lặng, tình cảm dạt dào, Tô Chính Kiêu ôm Đường Tiểu Nhiên, anh vẫy tay với Cảnh Hiên ngoài cửa sổ, Cảnh Hiên phấn khởi đáp lại.

Ánh mặt trời sau trưa dần chếch đi, càng ngày càng nóng bỏng, cũng như tình cảm lúc này mới lên men, chỉ có nồng cháy hơn chứ không kém. Đây là hạnh phúc của họ…

Có lẽ những đau khổ trước kia đều là thử thách dành cho họ.
 
Chương 1754


Chương 1754

Nhưng từ nay về sau hai người sẽ hạnh phúc mỹ mãn, khổ tận cam lai. Chỉ có tình cảm đã trải qua sóng gió mới đương đầu được với thử thách.

Lúc Trần Diễm An trở về từ công ty thì đã hơn chín giờ rưỡi, công việc vốn cũng không thuận lợi, hơn nữa cô còn làm sai vào chỗ, bị nghiêm khắc phê bình cả một buổi.

Từ trước đến giờ cô không hiểu được hai chữ khiêm tốn viết như thế nào, luôn luôn phách lối, có thể nói là khét tiếng trong phòng làm việc.

Cho nên, nhân viên trong văn phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ.

Hiếm khi Trần Diễm An bị mắng, tất nhiên bọn họ sẽ vừa xem kịch vừa châm chọc rồi.

Từ trước đến nay, nếu là người phụ nữ xinh đẹp có năng lực, có tài hoa thì sẽ chẳng bao giờ dùng ánh mắt hâm mộ mà dõi theo người khác, cũng sẽ không châm chọc hay khiêu khích người ta.

Những đồng nghiệp nữ trong văn phòng đối xử với cô như thế, dĩ nhiên là vì họ đố kỵ với cô.

Trần Diễm An cô không thèm so đo với họ.

Chỉ là bây giờ tâm trạng cô rất phiền muộn, lần nào tới kỳ kinh nguyệt cũng sẽ đau bụng kinh, đau đến mức khiến cô khó ngồi yên, sắc mặt thì tái nhợt.

“Đúng là bà dì của tôi!”

Hai chân thon dài quyến rũ của Trần Diễm An đá đá vài cái, hất bỏ giày cao gót trên chân xuống, đạp chân trần lên sàn nhà.

Cô tùy ý hất nhẹ mái tóc uốn xoăn sóng lớn ra sau lưng, thuận tay cầm lấy sữa tắm, đi vào phòng tắm.

Cô luôn luôn thích ngâm mình trong bồn tắm.

Khi dòng nước ấm áp chảy vào trên người, bỗng chốc mọi mệt mỏi như bay biến sạch sẽ trong chớp mắt.

Cô cảm thấy khi phụ nữ ở trong nước là hấp dẫn nhất, cứ tựa như một nàng tiên cá.

Nếu là ngày thường, nhất định Trần Diễm An sẽ ngâm trong bồn tắm một tiếng đồng hồ.

Lại uống thêm một ly rượu vang. Tối nay cô chỉ ngâm hai mươi phút rồi cầm áo choàng tắm lên, đứng dậy.

Làm xong một loạt công việc thẩm mỹ như đắp mặt nạ, nước, sữa, serum thì đã hơn mười giờ rưỡi, Trần Diễm An cảm thấy hơi khát, cầm ly nước lên, đi vào phòng ngủ.

Đi về phía trước chưa được hai bước, cô đã nghe thấy tiếng kêu truyền tới từ phòng khách tầng một: “Ái ui… Đau… Đừng động… Đau…”

Đó là giọng của Giang Uyển Đình, cũng chính là mẹ của Quý Hướng Không.

Trần Diễm An nhíu mày đi xuống phòng khách dưới tầng.

Chỉ thấy Giang Uyển Đình đang ngồi trên xe lăn, chân phải bó bột, đau đớn kêu không ngừng.

Quan hệ của cô và Giang Uyển Đình luôn không được tốt lắm.

Nhưng lễ phép thì không thể thiếu, cô mở miệng hỏi thăm: “Mẹ, mẹ sao rồi ạ?”

Giang Uyển Đình đau không nói nên lời, người giúp việc đứng ở bên cạnh lại mở miệng nói:

“Mợ chủ, chuyện là như thế này. Tối hôm nay không biết là ai làm đổ nước ra sảnh lớn nhà hàng, lúc bà chủ đi qua thì bị trượt chân ngã xuống, vừa rồi đưa đi bệnh viện bó bột.”

“Bà chủ đã lớn tuổi, lần này ngã ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng đến xương. Thương gân động cốt trăm ngày, chân của bà chủ phải tới bốn, năm tháng nữa mới có thể đi lại.”
 
Chương 1755


Chương 1755

“Không phải ăn cái gì là bổ cái đó sao? Các cô ra chợ mua thêm một ít xương tươi ngon về đây, sau đó hầm cho bà chủ uống.”

Vừa nói, Trần Diễm An vừa đi tới bên cạnh máy lọc nước rót một ly nước:

“Còn nữa, sau này trong nhà có chuyện gì đừng có tới quấy rầy bà chủ, cứ tới tìm thẳng tôi. Mẹ, mẹ cũng nhân dịp khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho khỏe, bồi dưỡng thân thể một chút.”

“Qua đây ngồi xuống đi, đúng lúc mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.” Giang Uyển Đình nhịn đau, mở miệng nói.

Đưa lưng về phía Giang Uyển Đình, đôi mắt phượng hẹp dài của Trần Diễm An hơi nhíu lại, môi đỏ khẽ hé ra, cắn răng, sau đấy quay người lại ngồi xuống một cách xinh đẹp.

Liên quan đến vấn đề con cái, cô quả thực không muốn tranh chấp với bà ta vào lúc này.

Nhưng với tình huống trước mắt này, hiển nhiên là không có cách nào tránh khỏi.

“Lần này chân mẹ bị ngã nghiêm trọng, vừa rồi con cũng nghe lời của người giúp việc rồi đấy. Với bộ dạng bây giờ của mẹ, không thể nào tới nhà hàng được nữa, cho nên sau này con tới nhà hàng đi.” Giang Uyển Đình mở miệng nói.

Vừa nghe nói như vậy, đôi mày thanh tú của Trần Diễm An khẽ nhíu nhẹ, không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra, nói: “Mẹ, bây giờ con có công việc rồi, không thể tới nhà hàng được.”

Thái độ của cô vào lúc này đã coi như để ý đến toàn cục mà không nổi giận rồi.

“Nhà hàng là do ông nội để lại, được sắp xếp cho nữ chủ nhân nhà họ Quý. Nếu như con không gả vào nhà họ Quý, tất nhiên sẽ không tồn tại vấn đề trên phương diện này. Nhưng bây giờ con đã là dâu của nhà họ Quý, phải tiếp nhận!”

Giọng của Giang Uyển Đình cũng trở nên cứng rắn hơn.

“Con không giỏi về mấy thứ nguyên liệu, cho nên không đảm nhiệm được đâu mẹ.”

Dần dần, Trần Diễm An không còn kiên nhẫn, vẫn đang cố đè nén: “Bên ngoài có bao nhiêu phối liệu sư danh giá, hà cớ gì phải tự mình đi làm chứ?”

“Nhiều năm như vậy, con có biết tại sao chuyện nhà hàng vẫn luôn do nữ chủ nhân của nhà họ Quý phụ trách không? Chính là vì không muốn để tay nghề phối liệu này truyền ra ngoài, cách điều chế là bảo mật.”

“Trước đây vào đời ba của Hướng Không, tập đoàn Quý Thị bị đóng băng, thậm chí ngay cả tiền quay vòng cũng không có, cuối cùng vẫn phải dựa vào nhà hàng này mới có thể chuyển nguy thành an. Lâu nay nó đã không còn đơn thuần là một nhà hàng nữa, thật sự đã mang ý nghĩ đặc biệt đối với nhà họ Quý.”

Mấy lời như vậy, bình thường Trần Diễm An đã nghe nhiều lắm rồi.

Vào lúc này, cô vừa dùng ngón tay nghịch mái tóc xoăn vừa uống nước, cũng không biết rốt cuộc có nghe hay không. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Cuối cùng, cô vươn tay ra cắt ngang, ngáp một hơi: “Mẹ, dù sao thì con sẽ không thể tới nhà hàng làm việc được đâu. Chuyện nhà hàng mẹ vẫn nên nói với Hướng Không đi. Hôm nay con đi làm mệt quá, lên lầu nghỉ ngơi trước đây ạ.”

Lời vừa dứt, Trần Diễm An xoay người, đi lên trên lầu.

Giang Uyển Đình cực kỳ bất mãn nhìn theo bóng người cô.

Sau khi cô rời đi không bao lâu, ánh đèn xe sáng chói chiếu vào.

Sau đó là tiếng bước chân.

Tiếp đó, Quý Hướng Không bước vào.
 
Chương 1756


Chương 1756

Anh cởi khoác ngoài của bộ vest trên người ra, vừa nhìn thấy bộ dạng của Giang Uyển Đình, anh nhíu cặp mày điển trai, đi tới, ngồi xổm trước mặt bà: “Mẹ, chân của mẹ bị sao vậy?”

Giang Uyển Đình vỗ vỗ mu bàn tay anh, bảo không có chuyện gì nghiêm trọng để anh yên tâm.

Sau đó, bà kể cho anh nghe những gì đã xảy ra vừa rồi.

“Nếu chân của mẹ có thể cử động tốt, tuyệt đối sẽ không bao giờ để vợ con đến nhà hàng. Bây giờ là ngoại lệ. Mẹ nói tới đây rồi, hai con xem thử rồi quyết định đi.”

Quý Hướng Không híp mắt, cười khúc khích, ôm lấy Giang Uyển Đình: “Mẹ làm việc trong nhà hàng nhiều năm như vậy đã mệt mỏi lắm rồi. Bình thường bảo mẹ nghỉ ngơi kiểu gì mẹ cũng không chịu, nếu như có thể nghỉ ngơi đàng hoàng, con phải cảm ơn ông Trời đã cho cơ hội này, đương nhiên không phải con đang cười trên nỗi đau của người khác đâu nhé.”

“Con tưởng mẹ không muốn nghỉ ngơi, không muốn thảnh thơi à, nhưng mẹ có thể sao?”

“Con dâu người ta gả tới thế nào, còn con dâu mình gả tới thì thế nào? Con không đẻ được, chuyện nhà hàng cũng không phụ giúp được, con bảo mẹ yên tâm thế nào được?”

Chế độ càm ràm của Giang Uyển Đình được mở ra, có xu hướng thao thao bất tuyệt: “Con cũng không…”

“Mẹ!” Quý Hướng Không nhẹ gọi một tiếng, lập tức làm động tác ngưng lại: “Mẹ lên lầu nghỉ ngơi đi, con sẽ nói chuyện với cô ấy!”

Khi Quý Hướng Không mở cửa phòng ngủ, Trần Diễm An đang sơn móng chân cô ấy, sơn móng màu đỏ tươi càng làm cho đôi chân trắng nõn của cô trông đẹp hơn.

“Vợ à, anh về rồi!”

Kéo cà vạt ra, Quý Hướng Không híp đôi mắt cười, trực tiếp hôn cô.

Trần Diễm An không hề giả vờ ngại ngùng, cô giương cao cái cổ duyên dáng của mình lên hôn anh nồng nhiệt.

Làm sao một người đàn ông có thể chịu được trêu chọc thế này?

Thấy sắp xảy ra chuyện ứm ừm, Trần Diễm An lùi lại, móc ngón tay vào chiếc cà vạt vẫn đang quấn hờ trên cổ anh, sau đó đẩy anh ra: “Đừng làm phiền, em đang sơn móng.”

Quý Hướng Không đúng là khóc không ra nước mắt.

“Em có biết chuyện mẹ bị thương ở chân không?”

Trần Diễm An gật đầu: “Em biết, mới nãy dưới lầu em có thấy, còn nói một số chuyện khác nữa. Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ mẹ anh kêu anh thuyết phục em đến nhà hàng làm việc?”

Bà chỉ nói với anh những chuyện đó, chứ không bảo anh thuyết phục em.”

Đôi mắt ấm áp của Quý Hướng Không đảo tròn, suy nghĩ xem nên nói thế nào mới tốt:

“Là tự anh muốn nói chuyện với em.”

Trần Diễm An di chuyển thân thể, trực tiếp ngồi trên đùi anh, ngẩng đầu, hất hết tóc xoăn sang trái, quyến rũ nhìn anh: “Anh thấy em giống người có thể vào làm trong nhà bếp và nhà hàng sao?”

“Không giống.”

Quý Hướng Không tiếp lời rất nhanh, trôi chảy khác thường.

Nhưng đôi mắt lại láo liên, đầy ẩn ý sâu xa, rất khéo léo nói:

“Bà xã anh thật quyến rũ như thế, làm gì giống người vào bếp làm việc chứ? Nhưng tục ngữ có câu, muốn nắm giữ trái tim đàn ông, trước hết bạn phải nắm được dạ dày của anh ta.”
 
Chương 1757


Chương 1757

Mắt híp lại, hai chân thon dài trắng nõn của Trần Diễm An bắt chéo lên nhau, cô kéo dài giọng nói: “Ồ, ý của anh là, em còn chưa bắt được trái tim của anh?”

“Nào có, bắt chặt rồi, tuyệt đối bắt giữ được rồi, mà lại còn trói bằng dây thừng thô to cơ!”

Quý Hướng Không vội vàng nói, suýt chút nữa đã rơi xuống cái hố do chính mình đào.

“Vợ à, chân của mẹ bị thương, em đến nhà hàng giúp đỡ công việc, anh sẽ cố gắng nghĩ cách, để em có thể thoát thân càng sớm càng tốt!”

“Nhìn đi, rồi rốt cuộc chẳng phải cũng bảo em đi nhà hàng giúp việc sao!”

Tâm trạng Trần Diễm An trở nên hơi kích động: “Anh có biết hiện tại em vẫn đang đi làm, em cũng có công việc.”

Quý Hướng Không trả lời: “Anh có quen chủ tịch công ty em, tới lúc đó xin nghỉ nói một tiếng là được.”

“Mấy chiêu tình cảm này anh đã nghĩ ra từ trước chứ gì?”

Trần Diễm An lấy ngón tay chọc nhẹ vào ngực anh.

“Anh có biết rằng từ trước tới giờ ngay cả nhà bếp em cũng chưa từng bước vào không, còn bảo em đi làm gia vị. Ngay cả cái nồi trông như thế nào em cũng không biết. Lúc đó, em sẽ chế biến gia vị, hay gia vị làm chết em?”

“Lại còn khói dầu, lửa nữa, nếu ở trong đó mấy tháng, em nhất định sẽ phát điên, có biết không?”

Giọng nói của cô có hơi lớn, lại có chút kích động, một ít nước miếng văng tung toé lên mặt Quý Hướng Không.

Anh đưa tay lau mặt.

Tuy nhiên, đúng lúc bị Trần Diễm An bắt gặp: “Sao, anh chê nước miếng của em à?”

“Không, anh chê em phun không đều, anh bôi ra cho đều.”

Quý Hướng Không nhanh chóng nở nụ cười, liếc mắt nhìn cô cười không ngừng, một bên tay xoa xoa mấy cái lên mặt: “Muốn có làn da đẹp, phải có được nước bọt của vợ anh!”

Trần Diễm An bị chọc cho buồn cười, cô vươn tay huých anh một cái: “Anh đừng có mà điêu, em thật sự không vào bếp được.”

“Vợ à, em có biết anh cảm thấy thế nào khi nghe những gì mẹ nói vừa rồi không?”

Quý Hướng Không nhìn cô thật chăm chú: “Anh rất vui.”

Trần Diễm An khó hiểu, liếc nhìn anh.

“Gia vị trong nhà hàng là công thức bí mật của tổ tiên nhà họ Quý truyền lại. Em biết nó bí mật như thế nào, ngay cả anh cũng không biết.”

“Bây giờ, mẹ sẵn sàng cho em biết phương pháp, mẹ còn sẵn sàng dạy em cách làm một số gia vị, điều đó có nghĩa là mẹ đã công nhận em là thành viên của nhà họ Quý, nếu không thì làm sao mẹ có thể nói với em một thứ quan trọng như vậy? Mẹ xem em như là con dâu nhà họ Quý, có đúng không?”

Quý Hướng Không trở nên nghiêm túc.

Nghe vậy, Trần Diễm An cứng họng.

Lời của anh, thực sự cũng có lý.

“Chỉ có xem như người của mình, mới tiết lộ tất cả bí mật. Ai cũng thế cả.” Anh tiếp tục dẫn dắt từng bước nói.

Trần Diễm An vốn có tính cách thẳng thắn.
 
Chương 1758


Chương 1758

Sau khi nghe những lời của Quý Hướng Không, cô cũng cảm thấy rằng Giang Uyển Đình có thể có suy nghĩ như thế này.

Giang Uyển Đình có thể đã không còn so đo những chuyện trước đây, Trần Diễm An cô cũng không phải là người hay tức giận, lông mày lá liễu xinh đẹp chau lại, nói: “Được, vậy thì thử đi, nhưng em không thể đảm bảo rằng em có thể làm tốt, và cũng không thể đảm bảo rằng em sẽ kiên trì. Em chỉ hứa với anh là sẽ thử trước.”

Quý Hướng Không đầy vui mừng và xúc động: “Vợ anh thông minh thế này, học cái gì cũng dễ như xơi?”

“Điêu!”

Đôi môi đỏ mọng của Trần Diễm An cong lên, cô nói: “Mẹ anh không hỏi anh chuyện có con nữa sao?”

“Không.”

Quý Hướng Không duỗi ngón tay chỉ vào phòng tắm: “Vợ, cùng anh vào phòng tắm tắm rửa được không?”

“Không, em vừa từ phòng tắm đi ra.”

“Lâu lắm rồi chúng ta không cùng nhau uyên ương hí thuỷ. Hôm nay chúng ta ôn lại tí, thế nào?” Anh cố ý nói chậm rãi lại, nhìn cô một cách nóng bỏng.

Trần Diễm An cũng nở nụ cười quyến rũ, cúi người cố ý nhìn yết hầu đang lên xuống của anh: “Chồng à, để em báo tin buồn cho anh. Hôm nay kinh nguyệt tới đúng ngày, nên anh tự mình tắm uyên ương đi nhé.”

Giọng nói trầm ấm của Quý Hướng Không rặn ra từ kẽ răng: “Em làm thế này mà được à?”



Sáng hôm sau.

Trần Diễm An vẫn chưa tỉnh giấc.

Quý Hướng Không đã chải chuốt xong, ngay cả bộ vest trên người cũng đã thay xong.

Cúi người xuống, anh đâm cô bằng những sợi râu xanh xanh nhú ra.

Cảm giác ngứa ran nhẹ cuối cùng cũng khiến cô mở mắt ra, Quý Hướng Không đã cúi người hôn cô, vươn lòng bàn tay to vào trong chăn, véo mặt cô:

“Muộn rồi, mau dậy đi, mẹ đã ở phòng khách đợi em rồi, anh đã đánh tiếng với chủ tịch công ty em rồi.”

Vẫn còn chưa ngủ đủ, hôm nay rõ ràng là thứ bảy, vậy mà cô không được ngủ nướng!

Trần Diễm An híp mắt, đổi hướng, tiếp tục nhắm mắt lại: “Để em nằm một lát.”

Quý Hướng Không bất lực nhíu mày: “Mau thức dậy, nếu không dậy nữa, anh sẽ dùng tuyệt chiêu!”

Trần Diễm An mặc kệ.

Mỗi tuần cô được nghỉ hai ngày, từ lâu cô đã quen với cách làm việc và nghỉ ngơi thế này, nhất thời không thích ứng được.

Không có cách nào, bàn tay to của Quý Hướng Không bèn gãi nhẹ vào chỗ nhột của cô, Trần Diễm An sợ nhột nhất, những tràng cười trào ra từ đôi môi đỏ mọng, ứa nước mắt, cuối cùng đầu hàng: “Rồi, được rồi, em dậy, em dậy đây.”

“Anh đến công ty trước.”

Quý Hướng Không đứng dậy và để lại ví trên bàn cho cô.

Trần Diễm An cũng từ trên giường ngồi dậy, gật đầu, tiện tay vơ mái tóc xoăn của cô buộc lại: “Đi đường cẩn thận một chút, em đi vào phòng tắm.”
 
Chương 1759


 

Chương 1759

Khi Trần Diễm An ra khỏi phòng tắm lần nữa, đã bốn mươi năm mươi phút sau.

Cô chải chuốt và trang điểm kỹ càng.

Cô mặc một chiếc áo len bó sát màu đen có cổ chữ v, kèm theo là chiếc váy ngắn màu trắng bên dưới, lộ ra đôi chân trắng nõn nõn nà của cô, chân đi giày cao gót màu tím.

Trong sự tao nhã trầm lắng lại lộ ra khí chất, mà trong khí chất lại có chút gợi cảm, quyến rũ…

Giang Uyển Đình ở dưới lầu chốc chốc lại cau mày.

Đã bốn mươi năm mươi phút kể từ khi bà kêu Hướng Không lên lầu đánh thức cô, nhưng vẫn chưa thấy người đâu!

Rốt cuộc con bé đang làm gì vậy?

Mặc dù tức giận nhưng thái độ của Giang Uyển Đình vẫn rất tốt.

Bà vẫn hiểu Trần Diễm An là người như thế nào, bà có hơi ngạc nhiên khi con trai mình có thể thuyết phục được cô, để cô bằng lòng đến nhà hàng làm việc…

Khi Trần Diễm An xuất hiện trước mặt bà với dáng vẻ đó, Giang Uyển Đình nhíu mày nhưng gần như không thể nhìn thấy.

Bà bảo cô ta đi nhà hàng làm việc chứ không phải bảo cô ta đi thi hoa hậu, sao lại ăn mặc hoe hoè loè loẹt như vậy?

Tuy nhiên, đối với Trần Diễm An mà nói, đây vốn đã là trang phục bình thường và bảo thủ nhất trong tủ quần áo của cô.

Vì vậy, cô không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại cô còn nhìn Giang Uyển Đình cười: “Mẹ, bây giờ mình đi đúng không?”

Lông mày lại chau lên, trong lòng Giang Uyển Đình thật sự không hài lòng, nhưng rốt cuộc bà cũng không có động tĩnh gì, để người hầu đẩy bà lên xe.

Trần Diễm An không lên xe, cô bước ra khỏi ga ra, lái chiếc Land Rover ra và lên xe, ngoại hình chiếc xe giống như tính cách của cô, cá tính, bá đạo.

Cuối cùng, hai chiếc xe lần lượt đến trước cửa nhà hàng.

Nhân viên bãi đậu xe bước tới, lấy chìa khóa của hai chiếc xe mang đi đậu, hai người Giang Uyển Đình và Trần Diễm An bước vào nhà hàng.

Bà mang theo Trần Diễm An, bước thẳng vào nhà bếp sau của nhà hàng, có một căn phòng được ngăn cách, chuyên dùng để đựng gia vị.

Giang Uyển Đình bảo mọi người rời đi, chỉ còn lại bà và Trần Diễm An.

Nhìn trận thế như vậy, Trần Diễm An cảm thấy hơi chuyện bé xé ra to.

Không phải chỉ là pha chế gia vị thôi à? Làm gì mà như điệp viên vậy.

“Đi rửa tay trước đi, sau khi con chuẩn bị sẵn sàng thì chúng ta bắt đầu.” – Giang Uyển Đình nói.

Trần Diễm An híp đôi mắt quyến rũ, đi vào phòng rửa tay.

Bên trong có một cái nồi sắt lớn, thời điểm than bắt đầu cháy, khói đen bốc lên, nhìn thấy cảnh này, mắt cô hơi đanh lại.

Nhưng nhớ rằng lúc đầu bản thân cô chính miệng hứa với Quý Hướng Không chuyện này, nên cô buộc lòng phải chịu đựng.

Một mặt là vì không thể để mình thất tín với người khác, mặt khác là không muốn chồng mình khó xử khi ở giữa hai bên.
 
Chương 1760


Chương 1760

Ngay sau đó, Giang Uyển Đình bắt đầu nói về các gia vị, yêu cầu cô cho tất cả vào nồi sắt, nào là ớt, hoa tiêu, hoa hồi, vỏ quế, trần bì, ngũ vị hương, đại hồi, thì là …

Trần Diễm An từ nhỏ tới giờ còn chưa bước chân vào bếp, làm sao có thể phân biệt được gia vị.

Đứng đó, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Giang Uyển Đình đau đầu, bà rướn tay đẩy xe lăn, giải thích, chỉ bảo cô từng thứ một!

Thực sự rất bất tiện khi phải đi đi lại lại với đôi giày cao gót dưới chân.

Ngoài ra, trong phòng toàn là sàn đá cẩm thạch trơn nhẵn, cô vừa không để ý một cái là liền trượt chân, đầu gối đập xuống mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến sắc.

Chống đỡ rồi đứng lên, Trần Diễm An trong miệng thầm chửi rủa, cảm giác đau đớn từ đầu gối truyền tới bỏng rát vô cùng, nhất định ngã rất mạnh.

Giang Uyển Đình hiển nhiên không muốn nói gì nữa, hai tay bà nắm chặt lấy xe lăn, thực sự có xúc động muốn xông lên.

Cho gia vị vào vẫn chưa xong mà phải đảo liên tục.

Trần Diễm An tuy cao nhưng tay chân lại mảnh khảnh, mới đảo mấy lượt thì cánh tay đã mỏi nhừ, không còn sức để nhấc lên.

“Không được dừng, lửa sẽ cháy mãi ở mức này, nếu con ngừng khuấy sẽ khiến lực không đều, thậm chí có thể bị cháy.”

Giang Uyển Đình trở nên nghiêm túc, nghiêm nghị nói.

Tính tình Trần Diễm An vốn không khoan nhượng, lúc này lại im lặng không bộc phát hiếm thấy.

Đợi tới khi cái gọi là gia vị điều chế xong, đã gần mười hai giờ.

Trần Diễm An hai chân mềm nhũn, cánh tay càng thêm đau nhức.

Cô muốn rời đi, nhưng Giang Uyển Đình không cho phép.

Tới hiện tại thì nó chỉ là bước đầu tiên của điều chế gia vị thôi, tiếp theo là bước thứ hai.

Trong lòng thầm chửi mát, Trần Diễm An bước ra khỏi bếp, bước vào nhà hàng, tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, cầm băng dính cá nhân dán lên đầu gối.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Quý Hướng Không gọi tới, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: “Vợ à, em vất vả rồi.”

“Hừ.”

Trần Diễm An tức giận nhếch khoé môi đỏ tươi.

Gương mặt đối diện với gương, đầu và mặt như phủ một tầng tro bụi, làm gì còn vẻ tươi tắn ban sáng chứ?

“Buổi tối sau khi tan làm về nhà, anh sẽ massage cho em. Để an ủi cho người vợ khổ cực của anh, anh còn đặc biệt học mấy chiêu của thợ massage nữa đấy.” Quý Hướng Không cười, hơi nhướng mày.

“Già mồm!” Ngọn lửa trong lòng Trần Diễm An tiêu tan rất nhiều.

“Vi phu chỉ già mồm với phu nhân thôi.” Quý Hướng Không lựa gió phất cờ, miệng như bôi mật: “Hôm nay em thật sự vất vả rồi.”

“Anh biết là tốt rồi, hiện tại em rất buồn ngủ, em chợp mắt lát đây, cúp máy nhé.”

Quý Hướng Không ừ đáp lại, Trần Diễm An cúp điện thoại.
 
Chương 1761


Chương 1761

Lúc này còn để ý tiểu tiết gì nữa, tựa vào sô pha phía sau, khoanh chân, nhắm mắt ngủ.

Rốt cuộc mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, tuy rằng tư thế như vậy, nhưng vẫn là cảnh tượng rất xinh đẹp, rất nhiều nam giới chốc chốc lại nhìn qua.

Sau khi nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, rốt cuộc cô cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Trần Diễm An cào nhẹ mái tóc xoăn quyến rũ, vươn mình.

Nếu là bình thường, giờ này cô đã đi mua sắm, hoặc uống trà chiều với cô bạn thân, làm gì sống dở chết dở như bây giờ!

Cô mới ngồi thẳng lưng thì nhân viên phục vụ trong nhà hàng đi tới: “Mợ chủ, bà gọi cô vào bếp một chuyến.”

“Phắc!”

Trần Diễm An trực tiếp chửi thề.

Đứng dậy, vuốt lại nếp gấp trên váy, lại đi về phía phòng bếp.

Lần này Giang Uyển Đình yêu cầu cô nghiền tất cả các loại gia vị, bà ấy nói rõ ràng và rành mạch, không phải dùng máy xay mà là dùng tay!

Dùng có mỗi một đôi tay mà nghiền gia vị của cả một chiếc nồi sắt!

Trần Diễm An tưởng bà nói đùa!

Giang Uyển Đình đưa cái cối cho cô, như đang thầm nói với cô, không phải nói đùa.

Lúc đầu, cô không đưa tay ra để nhận lấy nó, nhưng cuối cùng cô nghĩ đến Quý Hướng Không, thế là đưa tay ra nhận lấy.

Lúc mới bắt đầu, cô không có cảm giác gì nhiều, nhưng dần dần lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, mùi hăng hắc gay mũi khiến cô ho liên tục, lưng càng đau hơn, tóm lại là cảm thấy khó chịu đủ kiểu và không quen.

Sự kiên nhẫn của Trần Diễm An đang trôi đi.

Giang Uyển Đình không có ở trong bếp, cô cáu kỉnh đá rổ rau xuống đất, sau khi trút giận, cô tiếp tục giã nguyên liệu.

Bận rộn cho đến tối.

Khi màn đêm buông xuống, đèn được bật sáng, gia vị trong nồi sắt cuối cùng cũng thấy đáy.

Trần Diễm An một tay đỡ lấy phần eo đang đau nhức của cô rồi từ từ đứng lên, phần eo đau đến mức tưởng như bong gân.

Cô thậm chí không thể lái xe, vì vậy cô bắt một chiếc taxi về nhà họ Quý.

Được sự dìu đỡ của người giúp việc, cô bước vào phòng, đạp văng giày cao gót, phóng người về phía trước, trực tiếp ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Giang Uyển Đình còn đang bận rộn trong nhà hàng, liền được người phục vụ đẩy vào phòng bếp, nhìn thấy tất cả gia vị trong nồi sắt đều đã được nghiền nhuyễn, sắc mặt bà cũng dần dần tốt lên.

Mặc dù chất lượng nghiền rất kém nhưng vẫn không được bỏ dở giữa chừng, ít nhất cũng xong việc.

Trên thực tế, buổi tối mới là giờ cao điểm của nhà hàng.

Người đi đi lại lại, nườm nượp không dứt.

Đông đến nỗi không đủ chỗ ngồi, Giang Uyển Đình ngồi ở sảnh trước, rót một tách trà, chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt nhìn xuống đường phố.

Khi một bóng người mảnh mai lọt vào tầm mắt, Giang Uyển Đình đột nhiên thay đổi biểu cảm, nhìn thẳng vào bóng dáng đó.
 
Chương 1762


Chương 1762

Sau đó, bà vội vàng gọi người phục vụ đứng bên cạnh: “Mau lại đây, nhanh lên, đẩy tôi ra!”

Mặc dù người phục vụ đang khó hiểu nhưng anh ta nhanh chóng hành động, lập tức đẩy bà ra.

Giang Uyển Đình xuyên qua biển người tìm kiếm bóng dáng kia.

Nhưng dù sao trên đường có quá nhiều người, trong nháy mắt, bóng người ấy đã biến mất.

Giang Uyển Đình cau chặt mày, có vẻ trầm ngâm.

Buổi tối chín giờ, khi Trần Diễm An sắp ngủ say, người giúp việc gõ cửa, gọi cô xuống lầu ăn tối.

Thông thường, để giảm cân và duy trì vóc dáng thon thả, cô luôn không ăn sau buổi trưa.

Chỉ cần đã qua ba giờ chiều, cô sẽ không ăn bữa chính nữa, mà ăn thêm ít trái cây và rau.

Có lẽ hôm nay hoạt động nhiều, toàn là vận động chân tay, nằm trên giường, bản thân cô có thể nghe thấy tiếng ọc ọc ọc từ dạ dày.

Cô đi đại dép và đi xuống nhà.

Vừa hay Quý Hướng Không cũng đã tan làm, anh thuận tay đưa cặp cho người giúp việc bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Trần Diễm An, dùng những ngón tay thon dài và mạnh mẽ bóp vai cô: “Có thấy thoải mái không?”

“Thật sự rất thoải mái, mạnh hơn một chút, đúng rồi.”

Vừa tận hưởng, Trần Diễm An lười biếng nhắm mắt lại, rúc vào vòng tay anh như thể không còn xương.

Ôm thân thể mềm mại thơm tho trong lòng, tâm trặng Quý Hướng Không rất tốt, sau đó hai mắt lại híp lại, cảnh cáo: “Đừng tùy tiện dụ dỗ anh.”

Trần Diễm An lại di chuyển cơ thể để tìm vị trí thoải mái nhất, nói: “Em có muốn quyến rũ anh đi nữa thì cũng lực bất tòng tâm.”

“Rất khổ cực à?”

“Đương nhiên là khổ cực rồi. Đó không phải là trò đùa. Buổi sáng em đã đến đó với mẹ. Về sớm hơn anh một tí, ngay cả đũa cũng không cầm chắc được.”

Trần Diễm An cuối cùng cũng tìm được người có thể kể lể, cô trút hết mọi nỗi khó chịu mà mình phải chịu đựng trong lòng, gác đôi chân dài gợi cảm lên chân anh.

Quý Hướng Không nghe thấy thế thì rất đau lòng, anh lại xoa bóp vai và cánh tay cô lần nữa, vẻ mặt dịu dàng.

Đây là những gì Giang Uyển Đình nhìn thấy khi bà bước vào phòng khách, trong lòng tất nhiên không vui.

“Mới đến nhà hàng chỉ có một ngày, sao khi về lại phàn nàn nhiều như vậy?”

Bà ta làm ở nhà hàng mấy chục năm nay, mỗi ngày đều như thế cả, nhưng chưa từng kêu ca kể khổ với Quý Hướng Không!

Nghe thấy tiếng động, Trần Diễm An xê dịch cơ thể.

Cô rút khỏi vòng tay Quý Hướng Không, lên tiếng chào hỏi: “Mẹ, mẹ đã về rồi.”

Giang Uyển Đình đáp lại một tiếng, nhưng thái độ rất thờ ơ, còn có chút bất mãn.

Trần Diễm An cũng nhìn ra, cô nhíu mày, nhưng cũng chỉ coi như chưa thấy gì.

Một nhà ba người ngồi vào bàn ăn tối.

Trần Diễm An múc một chén cháo, trước mặt còn có một cái bánh crepe ngàn lớp, cô cúi đầu ăn say sưa.
 
Chương 1763


Chương 1763

Ánh mắt Quý Hướng Không dừng lại trên mặt cô, khẽ cong môi: “Hôm nay khẩu vị em tốt lắm hả?”

“Đói bụng.”

Trần Diễm An nhướng đôi mày thanh tú, phun ra hai chữ.

Hôm nay cô hoạt động thể lực rất nhiều, không đói mới lạ ấy.

“Hôm nay Diễm An biểu hiện không tồi, ít nhất đã kiên trì đến cùng, nhưng mà ngày mai đừng có ăn mặc như vậy nữa, cũng đừng mang giày cao gót.”

Giang Uyển Đình là điển hình cho kiểu người vừa đấm vừa xoa.

Nghe được câu trước, vẻ mặt Trần Diễm An còn tốt, thậm chí còn nhếch miệng cười.

Nhưng sau khi nghe xong mấy câu cuối, vẻ mặt có chút bất thường.

“Còn nữa, sau này đừng trốn về sớm như thế nữa, nhà hàng đóng cửa lúc mười giờ thì mười giờ rồi hẵng về.” Giang Uyển Đình nói tiếp.

Trần Diễm An không thể kìm chế được cảm xúc trong lòng nữa, cô đặt chiếc thìa trên tay xuống, nói: “Mẹ, con có thể đến giúp đỡ, nhưng con sẽ không ở đấy đến mười giờ tối đâu.”

Giang Uyển Đình nói tiếp.

“Đây là sản nghiệp của nhà họ Quý, nhà họ Quý chỉ có một đứa con trai duy nhất là Hướng Không, mẹ bán mạng làm việc là vì cái gì?”

“Những sản nghiệp này về sau sẽ thuộc về hai đứa, bây giờ con chịu khổ một chút cũng là vì tương lai của hai đứa thôi, không đúng sao?”

Cánh môi mấp máy, lúc Trần Diễm An định nói gì đó, Quý Hướng Không đã cướp lời trước: “Được rồi, ăn tối trước đã, được không? Con đói bụng lắm rồi.”

Dưới bàn, bàn tay rộng lớn ấm áp của anh ta đang nắm chặt bàn tay Trần Diễm An trong lòng bàn tay.

Câu nói này thu hút sự chú ý của Giang Uyển Đình: “Hôm nay con chưa ăn gì sao?”

“Vâng, hôm nay công ty có một hợp đồng rất quan trọng cần phải ký, nên hôm nay con chưa ăn gì cả.” Quý Hướng Không nói.

Nghe vậy, Giang Uyển Đình không nói nữa: “Vậy mau ăn chút gì đi, không thôi đồ ăn nguội bây giờ.”

Cơm nước xong xuôi, Trần Diễm An chẳng ừ chẳng hử đi thẳng lên lầu, Quý Hướng Không cũng đi theo.

Bước vào phòng, cô ngồi trước bàn trang điểm, tâm trạng rõ ràng rất tồi tệ.

Quý Hướng Không ngồi đối diện, véo mặt cô.

“Sao em lại cứng đầu thế hửm? Sao không nhường nhịn mẹ một xíu, lẽ nào em chưa nghe qua câu hứa trước đã rồi tính sau sao?”

“Em cứ đồng ý với mẹ trước đã, đến lúc đó kiếm cớ gì đó về sớm, không thì anh gọi cho em, chứ hà cớ gì phải đôi co với mẹ?”

“Đó không phải nói hứa, mà là lừa gạt! Em đến giúp đỡ đã là nhượng bộ rất lớn rồi, vậy mà mẹ lại bắt em ở lại đến mười giờ tối, thật sự khiến em phát điên mất!”

“Còn nữa, ngày mai em viện cớ, ngày mốt cũng viện cớ, thế ngày kia thì sao đây? Làm như vậy sẽ chỉ khiến bà ấy càng ghét em thêm thôi!”

Trần Diễm An rất nghiêm túc.

Trước đây Diệp Giai Nhi cũng có nói người có tính cách như Trần Diễm An sẽ gặp nhiều thua thiệt!

Tính tình cô quá ngay thẳng.

Thích là thích, không thích là không thích, làm được thì sẽ làm, không làm được thì sẽ không làm.
 
Chương 1764


Chương 1764

Cô trước giờ không phải là người khôn khéo, cũng sẽ không thảo mai đi nịnh bợ người khác.

Thật ra cô rất thẳng thắng, tâm địa rất hiền lành.

Có đôi lúc nói chuyện khiến người ta cảm thấy không thích nghe, nhưng thật ra không có ác ý gì cả.

Quý Hướng Không bất lực xoa trán: “Đúng, em nói rất có lý.”

“Những chuyện em có thể làm hoặc em đồng ý làm thì em sẽ làm hết sức mình, nhưng nếu em không làm được thì em sẽ không giấu giếm, cũng sẽ không lừa gạt.”

“Được rồi, đi tắm trước đi, còn lại anh sẽ nghĩa cách, được không?”

“Thực ra, anh không cần phải khó xử hay nghĩ cách giúp em đâu, anh cứ nói với mẹ những lời em vừa nói là được, để xem bà ấy tính thế nào.”

“Giao cho anh, nhớ xả nước tắm cho anh đấy.”

Quý Hướng Không hôn lên má cô rồi ôm một cái.



Quý Hướng Không hơi khát nên xuống lầu rót nước.

Giang Uyển Đình đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV.

“Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?”

Anh ta uống một hớp nước và nói.

“Diễm An đã đồng ý tới giúp đỡ rồi, mẹ cũng đừng khắt khe quá, không dễ gì cô ấy mới đồng ý đến giúp đỡ, nếu mẹ ép cô ấy, có thể sẽ khiến cô ấy phản kháng hơn.”

“Mẹ sẽ không nhượng bộ đâu, mẹ già rồi vẫn có thể đi làm được thêm vài năm nữa đấy thôi, sau này nó sẽ phải tiếp quản công việc kinh doanh nhà hàng, trừ khi nó không phải là con dâu nhà họ Quý, thế thì sẽ không tồn tại vấn đề như vậy nữa.”

Giang Uyển Đình không hề nhượng bộ. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Lẽ nào con không hiểu nhà hàng này quan trọng với nhà họ Quý thế nào sao. Tại sao nhà họ Quý có nhiều sản nghiệp lớn như vậy nhưng lại kiên quyết kinh doanh một nhà hàng quy mô không lớn?”

Quý Hướng Không ôm lấy bả vai bà ta: “Mẹ, mẹ khiến con khó xử lắm.”

“Nếu cô ta yêu con thì sẽ biết nhượng bộ, tại sao phải khó xử?”

Quý Hướng Không cảm thấy hơi nhức đầu.

Thực sự là không ai nhường ai!

Phụ nữ ngày nay chẳng mấy ai chịu vào bếp hít khói bếp nấu nướng cả, chứ đừng nói đến Trần Diễm An.

“Phải rồi, hôm nay mẹ nhìn thấy một cô gái rất giống Mộng Khiết.”

Giang Uyển Đình tiếp tục: “Rất rất giống, mẹ nghĩ đó là Mộng Khiết.”

Quý Hướng Không gật đầu: “Mộng Khiết vẫn chưa chết, cô ấy về đây cũng được một khoảng thời gian rồi, con có gặp cô ấy rồi.”

“Vậy tại sao con lại không nói cho mẹ biết?” Giang Uyển Đình cau mày, bà ta thực sự rất sốc và ngạc nhiên.

“Con không cảm thấy có gì đáng nói cả, bây giờ cô ấy sống rất tốt, con cũng có một gia đình hạnh phúc, đâu cần thiết nói làm gì.” Quý Hướng Không nhún vai.
 
Chương 1765


 

Chương 1765

“Con đã nói đến nước này rồi thì mẹ cũng không thể nói gì thêm nữa.”

Giang Uyển Đình nói.

“Nhưng con nhớ đối xử tốt với con bé một chút đấy, thiếu cái gì hay gặp khó khăn gì thì con phải giúp đỡ con bé, nếu có thời gian thì hẹn cho mẹ và con bé gặp nhau một bữa.”

“Được, con biết rồi.”

Quý Hướng Không đáp lại.

“Chắc hai ngày nữa sẽ rảnh đấy, con sẽ thu xếp cho hai người.”

“Vậy thì tốt, thôi muộn rồi, con cũng bận rộn cả ngày, lên lầu nghỉ ngơi đi, mẹ ngồi xem TV một lát nữa.”

Quý Hướng Không đứng dậy, nghiêng người ôm lấy Giang Uyển Đình: “Mẹ cũng đi ngủ sớm đi nhé.”

Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Giang Uyển Đình.

Mặc dù TV đang bật nhưng bà ta lại không nhập tâm lắm.

Cho đến bây giờ, bà ta quả thực vẫn rất kinh ngạc.

Sau sự việc vào ba năm trước, bà ta cứ tưởng Tưởng Mộng Khiết đã chết rồi, không ngờ cô ta vẫn còn sống.

Nói thật thì Giang Uyển Đình rất thích Tưởng Mộng Khiết, lý do quan trọng nhất là bà ta thích tính cách của Tưởng Mộng Khiết.

Nếu biết mấy năm nay cô ta vẫn còn sống thì bà ta nhất định sẽ không đồng ý hôn sự của Quý Hướng Không và Trần Diễm An, bà ta tuyệt đối không đồng ý, bà ta sẽ phản đối!

Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn.

Nơi khác.

Khi Quý Hướng Không trở về phòng, Trần Diễm An đã nhắm mắt.

Anh ta bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay vuốt nhẹ trên lưng cô, nói: “Hết kinh rồi à?”

“Ừm, hết rồi.”

Trần Diễm An mơ màng đáp lại, cô buồn ngủ đến mức hai mắt nhắm nghiền, không nhấc nổi mí mắt, giọng nói uể oải tràn qua lỗ mũi.

“Vậy chúng ta làm một lần nhé…”

Nói rồi, ngón tay thon dài của Quý Hướng Không vu.ốt ve lên trên.

Trần Diễm An lắc đầu hất tay anh ta ra: “Bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi, đừng làm phiền em…”

Quý Hướng Không vẫn không chịu bỏ cuộc, dịu dàng dỗ dành.

Trần Diễm An vẫn lắc đầu, vùi mặt vào trong gối, âm thanh không rõ lắm: “Em chẳng còn sức nhấc chân lên nữa đây này, ngủ đi.”

Cô thực sự không còn sức nữa.

Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng làm việc nặng nhọc, nhưng hôm nay cô đã làm việc đến kiệt sức, dù đang nằm nhưng vẫn cảm thấy cánh tay vừa đau vừa nhũn, thực sự không còn sức lực làm với anh ta.

“Ừm, em ngủ thì anh cũng ngủ đi, ngủ ngon.”

Trần Diễm An kéo chăn lên rồi ngủ tiếp.

Quý Hướng Không bất lực nhún vai, giống y như oán phụ.

“…”

Đành chịu thôi, Quý Hướng Không biết đã hết hy vọng, đành phải nhắm mắt ngủ.
 
Chương 1766


Chương 1766

Trần Diễm An thực sự rất mệt, cô phải khuấy trộn nguyên liệu liên tục trong cái nồi sắt lớn, không được dừng tay nghỉ ngơi, cánh tay thì mảnh mai mà nguyên liệu lại rất nhiều, khuấy mấy tiếng đồng hồ quả thực không phải chuyện giỡn!

Sáng hôm sau, Quý Hướng Không và Trần Diễm An còn chưa dậy, người giúp việc đã đến gõ cửa.

Quý Hướng Không thức dậy trước, hỏi có chuyện gì không?

Người giúp việc trả lời rằng bà chủ đã chuẩn bị xong, bảo mợ chủ xuống nhà cùng đến nhà hàng.

Quý Hướng Không lên tiếng, bảo giúp việc xuống nói với Giang Uyển Đình: “Mợ chủ đã dậy rồi, cô ấy đang vệ sinh cá nhân, sẽ xuống ngay thôi.”

Sau đó, anh ta khẽ lay Trần Diễm An đang ngủ say bên cạnh.

Cô nghiêng đầu, phớt lờ anh ta.

Quý Hướng Không cười khẽ, cánh tay to lớn nhấc cô lên vai, đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.

Hơi lạnh thấu xương xuyên thấu qua đồ ngủ chui vào người, Trần Diễm An hét lên một tiếng, lập tức bị cái lạnh đánh thức.

Quý Hướng Không vẩy nước lên mặt cô, giọng điệu vừa yêu vừa chiều: “Sâu lười, mau dậy thôi.”

Trần Diễm An gật đầu, mơ mơ màng màng làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.

Về quần áo thì vẫn là chiếc váy dài tinh tế, cuối cùng cô cũng đã thông minh hơn, giày dưới chân đã đổi thành đôi giày gót thấp.

Sau khi hôn tạm biệt Quý Hướng Không, cô bước ra khỏi phòng.

Giang Uyển Đình đã đi rồi, chiếc Land Rover của cô đang đậu bên ngoài biệt thự, cô lên xe rồi lái xe đi.

Ngày thứ hai, mặc dù kỹ thuật vẫn tệ nhưng tốt hơn ngày thứ nhất nhiều, ít nhất cô đã biết được tên một số loại gia vị.

Lúc khuấy, gương mặt xinh đẹp của Trần Diễm An vẫn có chút sợ hãi, cô nghiến răng, vứt luôn không thèm làm nữa.

Sau đó, cô ngồi xổm xuống nghiền nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn trong nồi.

Hôm qua cơn đau lưng còn chưa thuyên giảm, hôm nay cúi lâu nên càng đau hơn, cô ngồi không yên, cứ uốn éo tới lui trên ghế.

Cuối cùng, ngay cả Trần Diễm An cũng không biết mình nghiền xong nguyên liệu bằng cách nào nữa.

Điều duy nhất cô biết là trước mắt đã không còn mịt mù tăm tối nữa.

Từ phòng bếp đi ra tiền sảnh, Trần Diễm An tiện tay phủi bụi trên váy, tâm trạng rất tệ.

Sáng dậy đến nhà hàng, trưa ăn cơm xong thì ra ngoài đi dạo một vòng, chẳng mấy chốc trời đã tối.

Cô không làm gì hết, ngây ngốc trải qua một ngày.

Trần Diễm An cảm thấy mấy ngày qua mọi chuyện đều không thuận lợi, vận đen cứ kéo tới!

Lần này, vừa từ bếp đi ra lại gặp ngay thằng bạn trai cũ!

Cô không có tâm trạng để ý đến người đàn ông kia, thong dong chỉnh lại váy.

Cô mặc kệ đối phương, nhưng đối phương lại không chịu yên phận: “Đây không phải Diễm An sao?”

Trần Diễm An cười khẩy, không đếm xỉa đến anh ta.

“Sao thế? Chia tay lâu quá rồi chắc cô đã quên tôi rồi đúng không? Tôi thì còn nhớ cô đấy!” Người đàn ông nhướng cặp mắt đào hoa.
 
Chương 1767


Chương 1767

Trần Diễm An tiếp tục cười khẩy, cô nhướng mày: “Nếu để bạn gái của anh nghe được, không biết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”

Người đàn ông xua tay: “Đối diện có một quán cà phê mới mở, hương vị rất được, chúng ta tới đó uống một ly nhé?”

Trần Diễm An chỉ còn sót lại chút kiên nhẫn, nói thẳng: “Chó ngoan sẽ không cản đường, cút đi!”

“Cô chửi ai là chó đấy?”

Người đàn ông phát cáu, chẳng mấy chốc lại bật cười.

“Nhưng mà tôi thích tính cách này của cô.”

“Đời người dài như vậy, ai mà chưa từng gặp phải mấy thằng cặn bã. Đệch mợ, cái đồ cặn bã, đồ con sên!” Trần Diễm An dần nóng nảy: “Mới cho ít phẩm màu đã muốn mở ngay nhà máy nhuộm rồi!”

Nói rồi, cô đã nâng gối tấn công.

Người đàn ông đau đớn gào thét, ngồi xổm xuống ôm lấy bộ phận quan trọng của mình, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Một tiếng hừ lạnh tràn ra lỗ mũi, Trần Diễm An cong môi, giày cao gót dưới chân giẫm trên đất, rời đi một cách thanh lịch.

Nhưng người đàn ông bị bẽ mặt kia sao có thể nuốt trôi được cục tức này!

Anh ta duỗi tay ra nắm lấy cổ tay Trần Diễm An.

Cô quay lại, giày cao gót giẫm lên mu bàn chân anh ta.

Cách đó không xa, Giang Uyển Đình cũng nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh Trần Diễm An lôi lôi kéo kéo người đàn ông kia, bà ta lập tức cau mày.

Trần Diễm An cũng không ở lại nữa, cô gọi điện thoại hẹn gặp Diệp Giai Nhi.

Thật trùng hợp, Thân Nhã cũng từ nước K trở về.

Lâu lắm rồi chưa tụ tập với nhau, giờ có cơ hội nên đương nhiên muốn tụ tập một bữa.

Chốt địa điểm, Trần Diễm An đỗ chiếc Land Rover xong rồi bước vào thì thấy Diệp Giai Nhi mang theo một lớn một nhỏ, Thân Nhã thì ôm bé con trong ngực.

Vừa bước vào khách sạn, cô bỗng dừng bước chân, ngây người nhìn vài giây, sau đó thu lại cảm xúc trong mắt rồi đi tới.

Cô rất thích trêu chọc bọn trẻ đến khi bọn trẻ kêu oa oa.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, tiếng khóc to nhỏ đã phát ra.

Diệp Giai Nhi và Thân Nhã bận bịu dỗ dành đứa trẻ trong ngực, tiện thể trừng mắt với Trần Diễm An, bọn trẻ đều nói dì Trần xấu lắm còn dì Thân thì tốt.

Cuối cùng cũng dỗ được bọn trẻ, bọn họ bảo quản lý khách sạn đưa bọn trẻ đi chơi, Diệp Giai Nhi hỏi: “Mấy ngày nay cậu đã thích nghi với công việc ở nhà hàng chưa?”

“Không ra sao cả.”

Trần Diễm An cởi áo khoác, vóc dáng gợi cảm ngay lập tức hiện ra.

“Dù sao đó cũng là sản nghiệp của nhà họ Quý, bây giờ mẹ anh ta cũng già rồi, cậu phải gánh vác gánh nặng này.” Diệp Giai Nhi nói.

“Tớ biết, nhưng mỗi người một cá tính, mỗi người có tính cách riêng và con đường họ muốn đi. Style của tớ rõ ràng không phải là làm việc trong nhà bếp.”

Diệp Giai Nhi cười nói: “Ai bảo cậu kết hôn với Quý Hướng Không làm gì?”
 
Chương 1768


Chương 1768

Thân Nhã cũng chậm rãi nói: “Đúng vậy, Diễm An, cậu cũng nên học làm một số công việc bếp núc đi.”

“Nấu ăn và phối trộn nguyên liệu là hai chuyện khác nhau, tớ sẵn sàng học nấu ăn, nhưng tớ không muốn học phối trộn nguyên liệu. Cậu chưa làm bao giờ nên cậu không biết nó mệt mỏi như thế nào đâu.”

Trần Diễm An cảm thấy phiền muộn, nhấp một ngụm cà phê.

Cô cau mày, búng tay bảo phục vụ thay cà phê bằng rượu.

“Cái gì cũng phải học từ từ, rồi cậu sẽ quen thôi, tính tình cậu như thế là không được rồi, cậu phải thay đổi đi.” Thân Nhã nói.

Cánh môi mấp máy, nhưng Trần Diễm An không nói gì, cô cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Cô xoay tròn chìa khóa xe trên ngón tay: “Tớ thật sự rất muốn đi hộp đêm chơi đến sáng.”

Diệp Giai Nhi nói cô không thể đi được, cô đã có con, Thân Nhã cũng gật đầu đồng tình, cô cũng có con.

“Diễm An, tính cách của cậu thực sự cần phải thay đổi, cậu không thể lên mặt nạt người, phải dịu dàng một chút. Hơn nữa, nhà hàng của nhà họ Quý sau này sẽ thuộc về cậu và Quý Hướng Không, bây giờ tiếp quản thì sau này sẽ đỡ cực hơn, ít nhất sau này cậu sẽ không luống cuống tay chân, còn có thể lấy lòng mẹ anh ta, thứ hai nữa là có thể điều hành tốt nhà hàng, vẹn cả đôi đường, đúng không nào?” Thân Nhã nói tiếp.

Trần Diễm An đứng lên, ghế ma sát mặt nền phát ra tiếng ken két, tâm trạng cô có chút kích động.

“Tại sao cứ phải áp đặt suy nghĩ của các cậu lên người tớ nhỉ, đó là con đường các cậu muốn đi, không phải con đường tớ muốn đi, đừng dùng những lời lẽ ngụy biện đó để dạy dỗ tớ, tớ không thích nghe, cũng không muốn nghe. Hôm nay tớ hơi mệt, tớ về trước!”

Nói xong, cô liền bỏ đi.

Thân Nhã cau mày nhìn Diệp Giai Nhi: “Tính tình cậu ấy tệ như thế, sao Quý Hướng Không lại thích cậu ấy nhỉ?”

“Đừng nói cậu ấy như vậy, bây giờ tâm trạng cậu ấy rất phiền muộn, chắc Quý Hướng Không cũng đã nói những lời này với cậu ấy rồi, giờ cậu lặp lại, cậu ấy cảm thấy bực bội là đúng rồi.”

Diệp Giai Nhi nói chậm rãi.

“Tính tình của Diễm An không xấu, cậu ấy chỉ quá thẳng thắn nên không được lòng người khác thôi. Cậu tưởng phối trộn nguyên liệu giống công việc bếp núc sao?”

Cô uống một cốc nước, dừng lại giây lát.

“Công việc ở nhà bếp như rửa bát, nấu nướng đều rất dễ dàng và đơn giản. Tớ đã từng đến phòng phối trộn nguyên liệu một lần, ở đó chỉ có một cái quạt thông gió và một chỗ thông gió, ở một nơi lửa nóng hừng hực, còn phải khuấy đảo liên tục, không thoải mái chút nào đâu.”

“Có lẽ vừa nãy cậu không để ý lòng bàn tay của Diễm An vừa sưng vừa đỏ, cánh tay cũng hơi sưng, mà cô là một người rất thích cái đẹp.”

“Bây giờ cậu ấy nguyện ý bước vào đó thì đã có tiến bộ rồi. Chuyện gì cũng phải từ từ, không thể thành thạo ngay lập tức được.”

“Nhưng cho dù tâm trạng cậu ấy rất tệ, cậu ấy cũng đã chấp nhận và thỏa hiệp rồi. Bằng không với tính khí kiêu ngạo kia của cậu ấy, sao cậu ấy chấp nhận bước vào một cái nơi như vậy được?”

Thân Nhã gật đầu: “Là tớ sơ suất.”

“Bây giờ chúng ta lấy một ví dụ nhé, cậu có một công việc nhẹ nhàng nhưng lại kiếm được tiền, số tiền cậu kiếm được đủ để cậu ăn tiêu phung phí, nhưng mẹ chồng cậu lại muốn cậu từ bỏ công việc của mình và vào nhà hàng làm.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top