Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 860


CHƯƠNG 860

Lâm Nam Kiều lại ôm lấy cổ của anh.

Gầm khẽ một tiếng, anh đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta.



Một tiếng sau, sự kiên nhẫn của Thân Nhã và Diệp Giai Nhi cũng đạt tới cực hạn, có hơi không ngồi được nữa, âm thanh quá chói tai, còn cả khói thuốc.

Hai người trực tiếp đi qua, hai người lần lượt lôi tay của Trần Diễm An, kéo cô ấy ra khỏi sàn nhảy, trực tiếp đi ra bên ngoài quán bar.

Nhưng hai người đều không để ý sau khi bọn họ vừa ra khỏi quán bar thì Trần Vu Nhất cũng đi ra, trong lòng anh ôm một người phụ nữ, trên người cô ta trùm áo khoác của anh.

Ba người đều không lái xe, cho nên cũng chỉ có thể vẫy taxi, Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An ngồi vào xe trước, bụng của Thân Nhã to, không dễ ngồi lắm.

Cúi người, cúi đầu, cô ngồi vào trong, khoảnh khắc nghiêng đầu, trong lúc vô tình hình như nhìn thấy xe của Trần Vu Nhất, trên ghế lái phu còn có phụ nữ.

Thân Nhã nhíu mày, khi nheo mắt muốn nhìn cho rõ, chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lẽ nào là cô hoa mắt sao? Dù sao cô không có nhìn thấy biển số xe, chỉ là nhìn ngoại hình của chiếc xe.

“Thân Nhã, ôm cái bụng to như vậy đang nhìn gì thế, đứng ở đó nguy hiểm lắm, mau ngồi vào đi.” Diệp Giai Nhi nhìn chiếc xe lướt qua bên cạnh cô thì lo lắng nói. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ồ.” Sau khi hoàn hồn, Thân Nhã cũng không nghĩ nhiều nữa, cúi người ngồi vào xe.

Cả thành phố S có thấy nhiều xe có ngoại hình giống nhau, không thể chỉ dựa vào ngoại hình của xe mà chắc chắn là anh được, khẽ lắc đầu, cô cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.

Đưa cô tới trước chung cư, Diệp Giai Nhi còn phải đưa Trần Diễm An có hơi say về nhà, cô vẫy tay, ý bảo Thân Nhã đi đường cẩn thận.

Dì giúp việc hôm nay xin nghỉ, cho nên không có tới, mở cửa phòng ra, đập vào mắt là một màn tối om, yên tĩnh.

Đi vào, Thân Nhã có hơi đói, bây giờ không phải là một mình cô ăn, mang cái bụng lớn như vậy, tương đương hai người ăn, đương nhiên cũng đói nhanh hơn.

Nấu đơn giản một ít cháo, cô ngồi trên sô pha, vừa xem TV vừa ăn cháo, ánh mắt lướt nhìn đồng hồ hiển thị bên cạnh là 23 giờ, lông mày nhíu lại, gọi điện cho Trần Vu Nhất.

Tuy nhiên, tiếng truyền ra trong điện thoại lại là số điện thoại mà quý khách đang gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau…

Để điện thoại xuống, cô định lát nữa gọi lại, bây giờ phải đi tắm, trên người ám mùi thuốc, rất không thoải mái.



Trong căn biệt thự ở ngoại ô.

Chính là một cuộc nóng bỏng.

Chuyện này lại duy trì một lúc, dược tính trên người Lâm Nam Kiều cuối cùng đã được giải, cả người cô ta đã khôi phục lý trí.

Hai người lúc này đều trầm mặc, không ai nói gì, trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.

Trần Vu Nhất đang hút thuốc, khói thuốc vờn quanh, bao trùm cả gương mặt của anh ở trong, nhìn không rõ thần sắc trên mặt anh.
 
Chương 861


CHƯƠNG 861

Một lát sau, Lâm Nam Kiều mới mở miệng, trong giọng nói dịu dàng có chút bi thương: “Thật ra em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh, cho dù không danh không phận, mãi mãi cũng không thể để người khác biết quan hệ giữa chúng ta, em cũng cam tâm tình nguyện, nhưng em biết đó là điều không thể…”

“Cứ làm theo những gì em nói đi…” Đột nhiên, Trần Vu Nhất âm trầm mở miệng.

“Cái gì?” Lâm Nam Kiều chợt sững người, có chút không hiểu ý của câu nói đó của anh.

“Làm theo những gì vừa rồi em nói đi, quan hệ sau này của chúng ta là như thế…” Anh hút sâu một hơi thuốc, sau đó lại nhả ra, lúc này tâm trạng vừa buồn bực vừa vô cùng hỗn loạn, nhưng lại mang theo loại đắm chìm và kích thích không thể nói ra.

Cuối cùng là không thể ngăn cản được sự kích thích đó…

Khả năng tự khống chế của một số đàn ông thật sự là quá yếu.

Lâm Nam Kiều vui sướng, tay bịt miệng, nước mắt từ hốc mắt chảy ra: “Em biết làm như nào, tuyệt đối sẽ không để chị ấy biết.”

Thời gian đã rất muộn, nhưng Trần Vu Nhất không có ý định ở lại qua đêm, đi vào phòng tắm, tắm rửa.

Mọi người đều nói khứu giác của phụ nữ rất nhạy cảm, nhất là phụ nữ trong thời kỳ mang thai, quần áo trên người dính chút hơi thở của người phụ nữ khác cũng sẽ ngửi ra, anh vốn là thương nhân, bản tính đương nhiên cũng thận trọng, cảnh giác.

Anh không có mặc lại bộ vest khi quay về, trước đó đã để lại quần áo ở đây, lấy một bộ ra, sau đó mặc vào.

Đã muộn như vậy còn muốn trở về, Lâm Nam Kiều đương nhiên không vui, nhưng trên mặt cô ta lại không có chút bất mãn nào, thậm chí nở nụ cười khẽ, dặn anh lái xe cẩn thận.

Bây giờ, trái tim của anh không dễ gì mới nghiêng về phía cô ta, lúc này, biểu hiện của cô ta càng phóng khoáng, điềm nhiên, nên thả thì thả.

Làm sao có thể khiến đàn ông thích, ở phương diện này, cô ta đương nhiên giỏi hơn Thân Nhã gấp mấy trăm lần, cô căn bản không phải là đối thủ của cô ta.

Sáng sớm hôm sau.

Khi Thân Nhã đang làm bữa sáng, Trần Vu Nhất từ đằng sau ôm lấy eo của cô, cằm tì vào vai của cô: “Có cần anh điều thêm hai người giúp việc tới không?”

“Bây giờ còn chưa mệt lắm, một khoảng thời gian nữa đợi bụng to hơn thì thuê thêm.” Cô bảo anh bê qua.

Sờ bụng của cô, Trần Vu Nhất nheo mắt, bàn tay lớn siết thành nắm đấm: “Cái thằng nhóc này, con dám làm vợ của ba vất vả, xem con chào đời ba có đánh con không!”

“Đây là con trai của anh, anh nỡ đánh sao?” Thân Nhã cố ý trêu anh.

“Đương nhiên nỡ, vợ của anh vất vả lâu như vậy, đánh nó một trận cũng không tính là gì.” Tuy vẻ mặt của Trần Vu Nhất đang cười, nhưng trái tim của anh lại không có ai nhìn thấy.

Sự kích thích đắm chìm và sự hổ thẹn đan xen, giống như một tấm lưới bảo trùm lấy anh.

“Đúng rồi, khoảng thời gian này anh phải đi công tác, em ở đây một mình anh không yên tâm, hay là về nhà sống ở cùng với mẹ ở nhà họ Trần?”

“Đi công tác à…” Nghe vậy, trong lòng Thân Nhã có hơi lạc long, nhưng đi công việc chắc chắn là chuyện công việc, cô không thể ích kỷ: “Được, em biết rồi, đi đâu công tác?”

“Hồng Kông…” Anh cúi đầu ăn đồ ăn, mắt có hơi dao động.

“Phải đi mấy ngày?” Cô không quen một mình ở nhà họ Trần, nhà của cô cũng không muốn về, nơi này lại quá lạnh.

“Sẽ không quá lâu, anh sẽ rất nhanh trở về, sao mà nỡ để vợ của anh ở đây một mình chứ.”
 
Chương 862


CHƯƠNG 862

Gật đầu, Thân Nhã mỉm cười bảo anh đi, không cần lo lắng cho cô, phụ nữ quá dính người cũng không phải là chuyện tốt.

Đi công tác là vào hôm sau, sau khi anh đưa cô về nhà họ Trần, sau đó tới sân bay, Lâm Nam Kiều cũng ở sân bay.

Căn bản không có đi công tác gì, Lâm Nam Kiều đề nghị tới thảo nguyên Nhược Nhĩ Cái ở tỉnh Thanh Hải thư giãn, Trần Vu Nhất đã đồng ý.

Mấy ngày nay tâm trạng của anh rất bực bội, quả thật cũng cần thư giãn, cái gì cũng không nghĩ, chỉ đi thư giãn, làm dịu lại tâm trạng trong khoảng thời gian này.

Vẫn giống như lần trước tới Hoàng Diêu Nhất Dương, Trần Vu Nhất tới Hồng Kông trước, sau đó lại từ Hồng Kông chuyển bay tới Nhược Nhĩ Cái, Lâm Na Kiều thì trực tiếp tới Thanh Hải, hai người chia ra hai đường, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Thảo nguyên Nhược Nhĩ Cái của tỉnh Thanh Hải vẫn chưa phát triển lắm, cho nên vẫn là nơi gần tới tự nhiên nhất.

Đứng ở trên thảm cỏ xanh bát ngát, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên, mấy ngày nay, hai người cùng ăn cùng ngủ, ngay cả đi đường cũng khoác tay nhau, ai không biết còn tưởng hai người là đôi tình nhân, hoặc vợ chồng ân ái.

Ở đây, hai người rất là thoải mái, không có buồn bực về tinh thần, chỉ có thoải mái và tâm trạng tốt.

Hai người ở đây cũng không lán lại quá lâu, cũng chỉ ba ngày, sau đó mua vé máy bay về thành phố S, bay chuyến tối

Thật ra bay chuyến tối cũng khá tốt, không có ai để ý hai người bọn họ, dù sao người bay chuyến tối ít.

Khi Lâm Nam Kiều ngủ đầu gối lên ngực của Trần Vu Nhất, mấy ngày nay quả thật bọn họ đã trải qua không tồi, giống như tuần trăng mật, vô cùng ngọt ngào.

Thời gian bay tới thành phố S là 3 giờ sáng, xuống máy bay, Lâm Nam Kiều vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt mông lung, đi đường ngả đông ngả tây.

Trần Vu Nhất liếc nhìn cô ta, cảm thấy cô ta giống như một đứa trẻ không chịu lớn, ngây thơ vô cùng, anh nhíu mày nhắc nhở: “Nhìn đường.”

Lâm Nam Kiều mỉm cười dịu dàng, gật đầu: “Không phải có anh ở đây rồi sao? Em túm áo của anh sao có thể ngã được chứ?”

Đang nói, đột nhiên cơ thể cô ta hơi ngả ra, ngã về phía bên cạnh, đôi cao gót vừa hay giẫm lên đôi giày da của người đó.

Gót giày vừa cao vừa nhọn, lực giẫm lên giày da nhất định không nhỏ, Lâm Nam Kiều vội vàng thu chân lại, xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Ừ…” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Hoắc Đình Phong phát ra, cảm xúc không có quá dao động, lạnh nhạt.

Khi ánh mắt thâm trầm lướt qua mặt của Trần Vu Nhất, anh hơi dừng lại, sau đó lạnh lùng lướt qua Lâm Nam Kiều, đôi lông mày tuấn tú nhíu lại.

Khi Lâm Nam Kiều ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy góc nghiêng vô cùng hoàn mỹ của anh ta, anh ta đeo kính râm, cho nên không nhìn thấy đôi mắt, mũi lại rất cao và thẳng, cằm mang nét kiêu ngạo tôn quý.

Dáng người của anh ta cáo ráo, mặc áo khoác màu cà phê, bên dưới mặc quần tây, hơi lóe ánh bạc, thẳng tắp không có chút nếp nhăn, tinh tế mà nổi bật.

Nhưng cũng chỉ có thể kịp liếc nhìn góc nghiêng của anh ta thì anh ta đã sải bước đi về phía trước, từ bóng lưng thì chỉ cảm thấy tôn quý ưu nhã, đầy khí thế, hai người đàn ông mặc vest đi theo đằng sau anh ta, kéo vali.
 
Chương 863


CHƯƠNG 863

Trần Vu Nhất cũng liếc nhìn mấy lần bóng người đó, khí thế trên người anh ta quá mạnh mẽ, có loại ưu nhã lẫm liệt, thành phố S từ khi nào có nhân vật như này?

Chỉ có điều, anh cũng không nhìn thấy gương mặt của Hoắc Đình Phong.

Chiếc xe Bentley màu đen dừng ở bên ngoài sân bay, Hoắc Đình Phong còn chưa đi tới xe, tài xế đã mở cửa xe ra: “Anh Hoắc.”

Đưa tay, anh ta tháo kính râm xuống, trong mắt có chút tơ máu, không có ngủ ngon, bàn tay lớn sạch sẽ khớp xương rõ ràng day nhẹ trán, khẽ gật đầu, anh ta ngồi vào trong xe.

Người đàn ông vừa rồi có chút quen mặt, Trần Vu Nhất hơi nheo mắt, hai chân vắt chéo lại, sau đó bèn nhớ ra mình từng nhìn thấy ảnh cướp của hai người trong ví tiền của Thân Nhã.

Chỉ là người đàn ông đó…

“Anh Hoắc, về biệt thự sao?” Giọng nói của tài xế truyền tới.

Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, Hoắc Đình Phong thu liễm dòng suy nghĩ lại, khẽ gật cằm: “Về biệt thự.”



Hai người quay về biệt thự ở ngoại ô trước, khi tới biệt thự đã là 4 giờ sáng, quả thật đã rất mệt rồi, nằm ra giường thì ngủ thiếp đi.

8 giờ sáng ngày hôm sau, Trần Vu Nhất tỉnh dậy, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, Lâm Nam Kiều vốn hơi nhắm mắt đã mở mắt ra.

Liếc nhìn hướng phòng tắm, cô ta ngồi dậy, để hộp bao cao su dùng một nửa vào trong vali của anh.

Thời gian của trò chơi không thể quá dài được, nếu không sẽ mài mòn hết nhiệt tình của đàn ông và dục vọng đối với bạn, bị vạch trần loại chuyện này là thích hợp vào lúc hai bên đang mặn nồng nhất.

Khi Thân Nhã nhận được điện thoại thì là 8 giờ sáng, cô ở nhà họ Trần sớm đã sắp phát mốc, lúc này càng nóng lòng muốn rời khỏi.

Cát Mỹ Ngọc muốn lái xe đưa cô về, bên ngoài nhà họ Trần có rất nhiều taxi, hoàn toàn không cần đưa nên cô từ chối khéo, sau đó rảo bước đi ra khỏi nhà họ Trần, bắt taxi.

Khi cô về tới nhà, Trần Vu Nhất đã ở nhà rồi, trên bàn để hộp quà, là quà mang từ Hồng Kông về cho cô.

Thân Nhã mỉm cười, móc ra, là một chiếc váy dài, rất đẹp, có điều bộ dạng của cô bây giờ căn bản không thể mặc được, sinh xong bé cưng, tới lúc đó rồi mặc.

Trần Vu Nhất cúi người, cho cô một cái ôm ấm áp, nhấp nháp đôi môi đỏ của cô một chút: “Tối nay sau khi tan làm từ công ty về anh cùng em đi ăn tối.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Được.” Thân Nhã ôm lấy anh: “Dì giúp việc không có ở đây, em nấu ít cháo cho anh nha?”

“Đâu thể để vợ anh phiền phức thế được, em nghỉ ngơi đi, anh ăn ở công ty là được.” Lúc nói chuyện, Trần Vu Nhất đã lấy áo vest, mặc vào, sau đó ra ngoài.

“Mấy ngày nay ở Hồng Kông rất bận sao?” Cô tiễn anh ra ngoài cửa chung cư.

“Ừ, khá bận, anh đi đây.” Đàn ông một khi quen nói dối, vậy thì sẽ thành tự nhiên, hơn nữa có thể nói mà mặt không đổi sắc.

Về tới phòng, Thân Nhã dọn dẹp một chút nhà cửa, ánh mắt dừng trên chiếc vali để ở sô pha, cô đi tới, mở vali ra.

Khi anh đi quần áo cô sắp cho anh, bộ này không mặc, đương nhiên phải là phẳng rồi treo vào trong tủ.

Áo khoác, quần tây, giống hệt đồ mà cô đã sắp, đợi khi lấy ra bộ cuối cùng thì hộp bao cao su đập vào mắt.

Hơi sững người, cơ thể của cô cứng đờ, khi ra ngoài, cô không có để thứ này vào trong vali cho anh.

Mà thứ này rõ ràng cũng không thể là anh mua để hai người dùng, bởi vì đã mở, hơn nữa còn dùng mấy cái rồi.
 
Chương 864


CHƯƠNG 864

Ngay lập tức, cô cảm thấy cơ thể có hơi lạnh, giống như bị người ta điểm huyệt gì đó, cả người tê dại.

Quần áo trong tay cũng rơi xuống đất, Thân Nhã không có dọn nữa, tê tái cứng nhắc quay lại phòng.

Nếu hộp bao cao su kín, vậy thì cô sẽ không nghĩ linh tinh, nhưng bây giờ là hộp đã mở, còn đã dùng mấy cái, cô không thể không suy nghĩ linh tinh!

Trong đầu giống như loạn thành một mớ bòng bong, thậm chí nảy ra một loại ý nghĩ vừa mãnh liệt vừa điên cuồng, gọi điện, gọi điện hỏi thẳng anh.

Nhưng cô không làm vậy, cô không phải là đồ ngốc, bất luận là người đàn ông nào cũng sẽ không thừa nhận, anh tới lúc đó chắc chắn sẽ kiếm cớ lấp liếm.

Tay chân lạnh toát, Thân Nhã hơi nghẹn thở, kiềm chế cảm xúc kích động của mình, cuối cùng cô không có gọi điện, cô muốn biết sự thật đằng sau chuyện này, chứ không phải là đi nghe Trần Vu Nhất giải thích thế nào…

Cô muốn dùng mắt của mình để nhìn, dùng tai của mình để nghe, nhưng cơ thể của cô vẫn không kiềm chế được mà khẽ run rẩy…

Trầm mặc, sự trầm mặc khó nói, cô đờ đẫn ngồi ở trước cửa sổ, trong tay cầm một ly nước ấm, dòng suy nghĩ phiêu du.

Dì giúp việc đang dọn dẹp căn chung cư, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thân Nhã, khẽ lắc đầu, nhìn dáng vẻ này, hai người 80% lại cãi nhau rồi.

Thân Nhã ngồi ở trước cửa sổ rất lâu, cô giống như một pho tượng, ngồi ở đó không nhúc nhích.

Rốt cuộc đã ngồi bao lâu, nửa tiếng, có lẽ là một tiếng, cũng có thể là hai tiếng sau, Thân Nhã mới lê đôi chân tê dại không có cảm giác đi vào phòng ngủ.

Gió cuối thu không lớn, cửa sổ phòng ngủ mở ra, chiếc rèm màu vàng đung đưa trong gió, thỉnh thoảng đập vào ô kính, phát ra âm thanh rõ ràng.

Sau khi âm thanh phát ra, Thân Nhã nhìn qua, đó là ảnh cưới của cô và Trần Vu Nhất, cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng thuần, anh mặc một bộ vest màu đen đứng đằng sau cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng mà thân mật ôm lấy eo của cô, hôn lên gò má đang cười rạng rỡ và hạnh phúc của cô.

Hình ảnh đó hạnh phúc cỡ nào, đẹp đẽ cỡ nào.

Cô và Trần Vu Nhất ở bên nhau có hơn 7 năm, bắt đầu từ thời đại học thì hai người bắt đầu qua lại, sau đó ra khỏi cổng trường đại học không lâu thì kết hôn.

Người ta đều nói kỳ hạn bảy năm, tới năm thứ bảy sau khi kết hôn, hôn nhân có lẽ sẽ có vấn đề.

Nhưng tình cảm của cô và Trần Vu Nhất chưa từng thay đổi, mà tình cảm của Trần Vu Nhất dành cho cô, cô cũng chưa từng nghi ngờ.

Con người của Trần Vu Nhất cô đương nhiên là hiểu, cô cảm thấy chung đụng sớm tối bảy năm đủ để hoàn toàn hiểu được anh là người thế nào.

Anh không giống người sẽ phản bội hôn nhân, càng không giống người đàn ông sẽ ngoại tình, chỉ dựa vào một hộp bao cao su mà đi định tội của anh, như thế có phải có hơi võ đoán quá không?

Sau đó, cô hít sâu từng hơi, Thân Nhã bình ổn lại nhịp tim đang đập hơi nhanh, khiến mình bình tĩnh lại.

Cô thật sự tin Trần Vu Nhất sẽ không phản bội tình cảm nhiều năm giữa anh và cô!

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hộp bao cao su đã mở đó thì giống như một cái xương cá đâm vào cổ họng của cô, khiến cô không nuốt xuống được, cũng không nhả ra được.

Lại hai tiếng nữa trôi qua, dì giúp việc gõ cửa, nói Trần Vu Nhất đã về rồi, gọi ăn tối.
 
Chương 865


CHƯƠNG 865

Thu liễm toàn bộ những cảm xúc đó, Thân Nhã sau đó đẩy cửa phòng đi ra, trên người anh mặc chiếc áo khoác màu nâu cô mua cho anh.

“Vừa ngủ dậy sao? Vẫn là không thoải mái, dì giúp việc nói em cả buổi chiều không có ăn gì.” Trần Vu Nhất choàng tay qua vai cô.

Sau đó, Thân Nhã âm thầm thăm dò đánh giá ánh mắt của anh, cảm xúc không bộc lộ ra ngoài: “Có hơi không thoải mái, có điều giờ đã tốt hơn rồi.”

Bữa tối nấu đơn giản hai món, lông mày của Trần Vu Nhất nhíu lại, vẻ mặt bất mãn: “Sao lại thanh đạm như vậy, không có tí dinh dưỡng gì cả.”

Dì giúp việc có hơi khó xử, không biết nên mở miệng thế nào, lúc này, Thân Nhã mở miệng: “Là em bảo dì ấy làm như vậy.”

“Vợ à, em bây giờ đang mang thai, cơ thể không như trước, buộc phải ăn đồ có chút dinh dưỡng, tốt cho em, cũng tốt cho con, càng tốt cho anh, biết không hả?” Lông mày của Trần Vu Nhất vẫn nhíu lại, tuy lời nói trách cứ nhưng có hơi dịu dàng.

“Chúng ta đã lâu rồi không có ra ngoài ăn, hôm nay em muốn ăn bít tết, cho nên bảo dì giúp việc nấu ít món cũng thanh đạm, nếu không lát nữa không ăn được.” Thân Nhã ăn miếng cháo, mùi vị cũng được, ngọt ngọt rất được, bên trong còn bỏ táo đỏ.

Ánh mắt hơi lay động, trong mắt Trần Vu Nhất vụt qua tia tối tăm, một lát sau thì nói: “Vợ à, ngày mai chúng ta đi ăn bít tết, có được không?”

“Tối anh có việc sao?” Thân Nhã ngẩng đầu lên.

“Có chút việc…”

Sau đó, cô truy hỏi: “Chuyện công việc hay là chuyện tiệc tùng xã giao?”

“Tiệc tùng xã giao, ngày mai anh đi ăn bít tết với em, còn có thể đi ăn pizza và bánh kem mà em thích ăn nhất.”

“Thật sự không thể đi hôm nay sao?” Cô nhíu mày: “Em đã muốn ăn rất lâu rồi, vô cùng muốn ăn, thật sự rất muốn ăn.”

“Chúng ta ngày mai đi có được không?” Trần Vu Nhất vẫn nói chuyện mềm mỏng: “Vợ.”

“Được, vậy thì ngày mai đi, chuyện công việc của anh em không thể làm trễ nải được, ăn cháo đi, sau khi ăn xong thì anh đi xã giao, em và con ở nhà đợi anh về.”

Trần Vu Nhất ừm một tiếng, cúi người hôn lên má của Thân Nhã: “Vẫn là vợ của anh anh minh nhất!”

Thân Nhã mím môi, khẽ mỉm cười, chỉ ăn một bát cháo, ăn một chút đồ ăn kèm thì không động đũa nữa, Trần Vu Nhất cũng không ăn nhiều, anh cũng luôn không thích ăn cháo, ăn vài miếng đồ ăn kèm, sau đó ra ngoài.

Đợi sau khi anh rời đi, Thân Nhã âm thầm đi theo đằng sau, giữa hai người duy trì khoảng cách nhất định, có hơi xa, nhưng sẽ không bị phát hiện.

Thân Nhã biết mình theo dõi anh như vậy là không đúng, nhưng kêu cô xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh ngồi ở nhà cũng là chuyện không thể!

Nếu cô phán đoán sai, vậy thì cô sẽ xin lỗi anh!



Mua hoa hồng đỏ rực nhất, còn mua nội y, cũng là màu đỏ, vô cùng nóng bỏng.

Hôm nay là sinh nhật của Lâm Nam Kiều, cô ta đã gọi điện cho Trần Vu Nhất rồi, anh cũng nói sẽ tới.

Chuẩn bị xong bánh kem, còn đồ chuẩn bị sinh nhật, cô mặc vô cùng sexy, ngồi ở sô pha nhìn giờ, chờ đợi.

Rút điện thoại ra, cô ta gọi điện cho Trần Vu Nhất, bên kia rất nhanh đã nghe máy, nói sắp tới.
 
Chương 866


CHƯƠNG 866

Một bên khác.

Nơi Trần Vu Nhất tới là tiệm trang sức, Thân Nhã duy trì một khoảng cách nhất định hơi nheo mắt lại, đi theo về phía trước.

Một màn này vô tình lọt vào trong mắt của Hoắc Đình Phong, anh ta ngồi trong chiếc xe Bentley màu đen, trên đôi chân vắt chéo để chiếc laptop màu xám bạc.

Thời gian anh ta cúi đầu có hơi dài, khi ngẩng đầu xoa cổ thì nhìn thấy trên đường lớn có bóng hình hút mắt.

Người đàn ông mặc vest đi ở trước, thai phụ bụng khá to đi đằng sau một cách lén lút, nhìn trông giống như đang theo dõi.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng day nhẹ trán, Hoắc Đình Phong nheo mắt liếc nhìn vài lần, khi nhìn thấy là Thân Nhã, cặp lông mày tuấn tú nhướn lên, nhả ra hai từ: “Dừng xe.”

Tài xế dừng xe ở bên đường, anh ta ngồi trên chiếc ghế da nâu một cách ưu nhã, hờ hững nhìn.

Thân Nhã nhìn thấy Trần Vu Nhất đi ra từ tiệm trang sức, cô vội vàng trốn ở sau gốc cây, mà Trần Vu Nhất lại không để ý thấy sự khác thường, trực tiếp lên xe.

Không có lán lại, cô vẫy một chiếc taxi, bám sát đằng sau.

“Thưa anh, chúng ta cần đi theo không?” Tài xế mở miệng hỏi.

Thu hồi ánh mắt, bàn tay rõ khớp xương của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng gõ trên laptop: “Theo đi đâu?”

Tài xế sững người, anh Hoắc vừa rồi không phải là luôn nhìn người phụ nữ mang thai bụng to đó sao? Lẽ nào không đi theo sao?

“Tới khu Nam Thành…” Trong đôi môi mỏng nhả ra mấy từ, động tác gõ phím của anh ta không có dừng lại.

Thân Nhã thay quần áo, trên đầu còn đội mũ, kêu tài xế taxi cứ theo sát chiếc xe màu đen đó, lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhịp tim của cô đập có hơi nhanh, càng cảm thấy giống như làm trộm.

Chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, xe trên đường cũng càng lúc càng ít, Thân Nhã liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, đây là đường ra ngoại ô.

Đã muộn như vậy rồi, anh ra ngoại ô làm cái gì? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm chiếc xe đó, cuối cùng, chiếc xe dừng ở trước căn biệt thự.

Thân Nhã vội vàng kêu tài xế dừng xe ở xa một chút.

Trần Vu Nhất xuống xe, đi tới trước biệt thự, Lâm Nam Kiều ra mở cửa, khi ánh mắt lưu ý thấy vị trí dừng xe của chiếc taxi có chút không đúng đó, khóe miệng từ từ nở nụ cười thâm ý.

Đàn ông và phụ nữ ở phương diện trực giác không giống nhau, phản ứng và khả năng phát giác của đàn ông có hơi chậm hơn, mà phụ nữ lại vô cùng mẫn cảm.

Cố ý không đóng cửa biệt thự, chừa lại một khe hở, cơ thể của Lâm Nam Kiều giống như rắn quấn lấy người của anh.

Cô ta rất nhiệt tình, hôn sâu anh, trên bàn ăn dài ở phòng khách đã bày biện rất đẹp, rượu vang, bít tết, bánh kem.

Khoảng cách có hơi xa, Thân Nhã cũng chỉ có thể nhìn thấy là bóng dáng của một người phụ nữ, còn người phụ nữ trông như thế nào, cô không nhìn rõ.

Trả tiền cho tài xế taxi, cô xuống xe, đi tới với trái tim đang không đập thình thịch không ngừng, bước chân rất nhẹ, rất chậm, đứng ở trước biệt thự.

Cửa không có khóa, có khe hở, chỉ cần đẩy ra thì có thể đi vào.
 
Chương 867


CHƯƠNG 867

Cô biết mình làm như vậy là sai, là không đúng, cũng là bất lịch sự, không có giáo dục.

Nhưng cô không quản được trái tim của mình, không thể khiến nó không tò mò, không đập nhanh, xoay người rồi rời đi, những điều này cô không làm được.

Hít sâu một hơi, cô nghĩ, nếu bọn họ thật sự là đang bàn chuyện công việc, tới lúc đó cô sẽ xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình là được.

Hạ quyết tâm xong, trong lòng Thân Nhã bình tĩnh lại, đưa tay đẩy nhẹ cửa của biệt thự ra, cất bước đi vào.

Trên chiếc sô pha màu trắng ở phòng khách, Lâm Nam Kiều ngồi trên đùi của Trần Vu Nhất, trong tay cầm ly rượu vang, đang lắc nhẹ, cánh tay mảnh mai vòng qua cổ anh.

Khi nhìn thấy một màn nóng bỏng trước mắt đó, bàn tay buông lỏng của Thân Nhã vô thức siết chặt, đầu óc trống rỗng.

Cái gì là đau, cái gì là buốt, cái gì là tức giận?

Mũi kim nhọn đâm từng chiếc vào người cô, khiến lông mi của cô run rẩy, cơ thể căng cứng phát run, sự đau đớn lan khắp cơ thể, khiến cô có hơi không thở được, nhiều hơn là cảm giác đau không bằng chết.

Ánh mắt của Lâm Nam Kiêu liếc qua, sau đó giả ngộ kinh ngạc và sợ hãi, giọng nói yếu ớt theo đó mà biến điệu: “Chị Thân Nhã…”

Trần Vu Nhất quay lưng với Thân Nhã, cho nên không nhìn thấy, tưởng Lâm Nam Kiều chỉ đang đùa, bàn tay lớn vuốt ve mông của cô ta, cười đùa: “Bây giờ ngược lại càng lúc càng nghịch rồi…”

Sắc mặt xám ngoét, lập tức giống như máu trên người bị rút hết, sắc mặt trắng bệch khiến người ta cảm thấy có hơi kinh sợ, Thân Nhã đờ đẫn cắn môi, giống như muốn cắn môi chảy máu.

Cô bê thau nước lạnh bên cạnh, đi tới, đẩy ngã Lâm Nam Kiều ra sàn, sau đó tạt thau nước lạnh đó lên đầu của Trần Vu Nhất.

Cơ thể của Trần Vu Nhất chợt cứng đờ, từ từ quay đầu, sau đó bốn mắt nhìn nhau với Thân Nhã.

Người anh ướt hết, nước chảy xuống, hai người không lên tiếng, duy trì sự trầm mặc khó nói đó, Lâm Nam Kiều ngã trên sàn.

Đập mạnh thau nước vào mặt của Trần Vu Nhất, không có chút lưu tình, anh cũng không tránh né, trên trán lập tức sưng lên.

Lâm Nam Kiều rất đau lòng, nhìn sang Thân Nhã, tức giận quát: “Chị có cần thiết ra tay nặng với anh ấy như vậy không?”

“Mẹ kiếp cô còn lắm mồm thêm một câu nữa thử xem!” Thân Nhã xoay sang Lâm Nam Kiều, ánh mắt phẫn nộ, hằn học nhìn anh, sau đó thuận tay cầm ly thủy tinh bên cạnh đập về phía Trần Vu Nhất lần nữa, vừa hay đập trúng tay của anh, máu chảy ra.

Trần Vu Nhất từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, lúc này bất luận nói cái gì cũng là dư thừa.

Mảnh thủy tinh bắn ra, cứa vào trán của anh, cứa mấy vết, máu rỉ ra, anh vẫn trầm mặc, còn có một số mảnh cứa vào mặt của Lâm Nam Kiều chảy máu.

Không có ai biết tâm trạng lúc này của Thân Nhã, cô bên anh bảy năm, tin anh bảy năm, độ tin tưởng đó bất cứ ai cũng không ngờ được.

Cho dù đàn ông trên toàn thế giới có ngoại tình hết, cô tin anh cũng sẽ không là người đàn ông như vậy, trừ lần say rượu đó.

Cô và anh bên nhau vượt qua thời đại học, tổng cộng trải qua bao nhiêu năm tháng, anh là người đàn ông đầu tiên, cũng là bạn trai đầu tiên của cô.

Tình cảm của bọn họ rất tốt, bình thường cũng không cãi cọ, ân ái như bảy năm trước, điều khiến cô không ngờ là anh ở sau lưng vậy mà giấu cô có người phụ nữ khác!

Yêu quá sâu, tin tưởng quá nhiều, sự tuyệt vọng và phẫn nộ của lúc này lớn cỡ nào thế, cô đi tới trước mặt anh, giơ tay tát mạnh anh một cái, đầu tiên là tay trái, sau đó là tay phải, hai tay luân phiên tát anh.
 
Chương 868


CHƯƠNG 868

Trái tim của cô giống như bị người ta xé nát, xé toạc mấy lỗ, từng nắm muối xát vào vết thương, sự đau đớn thấu tim khiến máu thịt của cô bị gặm nhắm.

Lâm Nam Kiều cảm thấy cô điên rồi, mà Trần Vu Nhất lại không có phản kháng, để mặc hành vi của Thân Nhã khiến cô ta nhìn không thoải mái.

Trần Vu Nhất là người đàn ông như nào, từ khi nào tới lượt người phụ nữ như cô tát anh chứ?

Đi tới, cô ta nhìn Thân Nhã, còn chưa kịp lên tiếng, Thân Nhã đã tát cô ta hai cái, hai tay dùng sức đẩy, đẩy mạnh cô ta ngã ra sàn, cơn đau đầu khiến khiến sắc mặt cô có hơi tái xanh, bụng cũng vừa hay đụng vào góc bàn trà, bụng quặn đau.

Sự đau đớn kịch liệt và phẫn nộ khắp người khiến mắt của Thân Nhã đỏ ngầu, trong lòng cô ta lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết Trần Vu Nhất!

“Chúng ta về rồi nói.” Trần Vu Nhất cuối cùng cũng lên tiếng, bàn tay lớn túm cổ tay của cô, cô đã sắp tức tới động thai rồi.

“Buông tay!” Trong đôi mắt đỏ ngầu của Thân Nhã không che đậy sự chán ghét và ý hận sâu sắc!

Loại chán ghét và ý hận đó sâu như vậy, không hề che đậy, bây giờ ngay cả anh động vào cô, cô cũng cảm thấy rất bẩn!

“Chúng ta sau khi trở về rồi nói!” Lực đạo túm tay cô của Trần Vu Nhất lại lớn hơn.

“Buông tay!” Cô lần nữa lạnh lùng nhả ra hai từ, giọng nói băng giá giống như bầu trời mùa đông đại hàn.

Trần Vu Nhất vẫn không chịu buông, Thân Nhã cũng không khách sáo, giơ tay trái buông thõng, dùng toàn bộ sức lực cả người tát anh lần nữa.

Lực đạo rất lớn, mặt của Trần Vu Nhất đã in năm dấu tay, tay của cô thì tê dại không có cảm giác gì nữa.

Lần này, Trần Vu Nhất buông cô ra, bầu không khí trong căn biệt thự vô cùng căng thẳng, nghẹt thở, giống như muốn khiến người ta chết ở đây.

Chiếc búa khổng lồ đang đập trái tim tan nát của cô, cơn đau ngập tràn trong lồng ngực đó, nhuốm kịch độc đang rò rỉ, giằng xé da thịt một cách đau đớn tột cùng.

Thân Nhã cũng không nhịn được sự tuyệt vọng điên cuồng trong cơ thể, cô kêu gào, đập tất cả đồ trong biệt thự xuống sàn.

Trong lúc đó, tràn sàn là một đống đổ nát, ly thủy tinh, lọ hoa, laptop, phàm là thứ gì có thể đập thì cô đều đập hết.

Cô trước giờ chưa từng đau như vậy, loại đau đớn này là đau đớn tới xé tim xé gan.

Sự hận thù cuồng dại trong lòng làm sao cũng không ngăn chặn được, Trần Vu Nhất sao có thể lừa cô! Sao có thể ở sau lưng cô làm ra chuyện như vậy!

Trong chiếc ly phê lê trong suốt có chứa rượu vang, màu sắc diễm lệ càng kích thích mắt của cô phát đau, cũng khiến lớp lót đỏ tươi đó càng thêm ghê tởm, nó nhắc nhở cô rất rõ ràng, vừa rồi Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều đang làm gì!

Người đàn ông vốn nói phải xã giao kết quả lại ở đây đón sinh nhật với người phụ nữ khác, ha ha, thật là nực cười!

Sự điên cuồng đã không thể khiến cô duy trì lý trí, bước hai bước tới trước bàn ăn, Thân Nhã trực tiếp cầm ly rượu vang trên bàn lên, đập về phía Trần Vu Nhất.

Anh vẫn không có tránh, rượu vang đã hắt hết lên người anh, ly thủy tinh bay qua, cứa mặt, chân của anh bị thương, còn có một ít mảnh thủy kinh ghim vào trong thịt.

Mà khi chiếc ly bay qua, Lâm Nâm Kiều cũng lao tới, hai tay ôm eo của Trần Vu Nhất, chắn chiếc ly, nhưng cũng bị thương.
 
Chương 869


CHƯƠNG 869

Thân Nhã yêu Trần Vu Nhất nhiều như nào, lúc này lòng muốn giết chết anh cũng tàn nhẫn như thế.

Trên thế giới này, không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có nỗi hận vô duyên vô cớ!

Lâm Nam Kiều từ trên sàn ngồi dậy, khi đối mặt với vết thương chảy máu trên người của Trần Vu Nhất, cô ta cảm thấy Thân Nhã giống như một kẻ điên nhe răng múa vuốt, sao lại ác như vậy.

“Thân Nhã!” Đột nhiên một giọng nói truyền tới, là Diệp Giai Nhi.

Thân Nhã gửi tin nhắn cho Diệp Giai Nhi, cảm xúc của Thân Nhã quá kích động, anh căn bản không dám nói một câu, chỉ sợ sẽ kích thích tới cô, nếu động thai, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng.

Nhân lúc Thân Nhã quay đầu, Lâm Nam Kiều đã đi tới trước mặt cô, cũng tát mạnh cô hai cái: “Anh ấy không phải là người chị có thể tùy tiện đối xử như thế!”

Ha ha, Thân Nhã lúc này thật sự rất muốn cười, cô ta túm tóc của Lâm Nam Kiều, lực đạo lớn tới mức khiến cô ta kêu đau, dùng cả tay lẫn chân, đập mạnh vào Lâm Nam Kiều.

Rất đau, Lam Nam Kiều thậm chí bị đánh cho chảy máu mũi, nằm trên sàn, cô ta hai tay ôm bụng, cơn đau bụng khiến sắc mặt của cô ta vô cùng tái nhợt, yếu ớt giống như bông hoa bị bão quật ngược về phía sau: “… Đau… Vu Nhất… đau quá..”

Trên người cô ta còn có vết thương bị mảnh thủy tinh cứa khi ôm Trần Vu Nhất vào vừa rồi, lúc này lại bị đánh nặng như vậy, Lâm Nam Kiều yếu ớt ho khẽ, trông rất thoi thóp.

Trần Vu Nhất cuối cùng cũng có động tác, mà phản ứng của anh lại là đi tới đẩy Thân Nhã ra, sau đó bế Lâm Nam Kiều vô cùng suy yếu lên đi ra ngoài biệt thự.

Khóe miệng của Lâm Nam Kiều còn chảy máu, mũi cũng chảy máu, sắc mặt trắng bệch giống như quỷ, tay túm chặt góc áo của Trần Vu Nhất: “Vu Nhất, em có phải sắp chết rồi không…”

“Tôi mang em đi bệnh viện…” Trần Vu Nhất bước rất nhanh.

Thân Nhã giống như một người bị vứt bỏ, cô ngây ngốc đứng đó, không có phản ứng, giống như bị rút mất hồn phách.

“Thân Nhã…” Diệp Giai Nhi rất lo lắng mà khẽ gọi.

Cô lại mềm nhũn chân mà ngồi sụp xuống sàn, hai tay ôm đầu gối, mặt chôn vào đó, lạnh, thật sự rất lạnh, cho dù là hầm băng vạn năm cũng không lạnh như vậy. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Thân Nha…” Diệp Giai Nhi ngồi trước mặt cô, vẻ mặt đau lòng, giọng nói rất nhẹ nhàng.

“Giai Nhi… tớ lạnh… tớ thật sự rất lạnh…” Răng của cô không bằng va chạm vì run, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, sắc mặt càng tái xanh trắng bệch, giống như phủ lên một lớp màu xám u ám.

“Tớ biết, nhưng đây là trái tim của cậu lạnh, chứ không phải cơ thể của cậu lạnh, cái khác lạnh tớ có thể giúp cậu, nhưng phương diện này không có ai có thể giúp được cậu cả…”

Khi nói, Diệp Giai Nhi vẫn đưa tay ôm lấy cô, ôm cô rất chặt.

Vừa rồi bất luận là ở trước mặt Trần Vu Nhất hay trước mặt Lâm Nam Kiều, cô không lộ vẻ mềm yếu, càng không có rơi một giọt nước mắt, lúc này ở trong vòng ôm ấm áp của bạn thân, cô không nhịn được mà khóc tới xé lòng.

“Chúng tớ ở bên nhau bảy năm, anh ấy còn là người bên gối của tớ, tớ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh ấy sẽ biến thành như vậy…” Cả gương mặt của Thân Nhã đều giàn giụa nước mắt.

Diệp Giai Nhi biết trong lòng Thân Nhã thật sự rất đau, cô cũng đau, thay thay cho Thân Nhã.

“Cậu có biết tớ không tin hình ảnh tớ nhìn thấy lớn cỡ nào không, anh ấy căn bản không phải là loại đàn ông đó, tớ bị anh ấy lừa dối thật sâu, sâu tới nỗi khiến tớ không hít thở được, mà người phụ nữ anh ấy tìm không phải là người khác, vậy mà là Lâm Nam Kiều, là người phụ nữ mà trước đây anh ấy ghét nhất, tớ hoàn toàn không ngờ có một ngày anh ấy lại lừa gạt tớ như thế…”

Đánh liên tiếp vào lồng ngực, Thân Nhã hít thở khó khăn, cảm thấy chỗ đó giống như bị người ta chôn bom, ngọn lửa sau khi nổ tung thiêu đốt máu thịt của cô khiến cô rất đau đớn.
 
Chương 870


CHƯƠNG 870

Tâm trạng của cô, trong lòng Diệp Giai Nhi cũng rất hiểu.

Nỗi đau trong tim Thân Nhã lúc này tuyệt đối sẽ sâu hơn gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi đau khi đó của cô.

Bởi vì trong lòng cô lúc đó sớm đã biết Thẩm Hoài Dương không yêu cô, cho nên sau khi chuyện như vậy xảy ra, cô đã chết tâm.

Nhưng Thân Nhã lại khác, cô và Trần Vu Nhất bên nhau bảy năm, từ yêu nhau, kết hôn, tới sắp sinh em bé như hiện tại, hình ảnh hạnh phúc đẹp đẽ trong đó cũng có quá nhiều, hiện nay ai có thể chấp nhận sự phản bội lớn như vậy?

Ngồi ở đó, Thân Nhã mãi không chịu đứng dậy, cô chỉ hét lên đau đớn hết câu này tới câu khác, đấm lồng ngực của mình không ngừng.

Cô không ngờ Trần Vu Nhất vậy mà sẽ đối xử với cô như vậy!

Cuối cùng, Diệp Giai Nhi nhân cơ hội đánh mạnh một cái vào gáy của Thân Nhã, khiến cô ngất đi, sau đó kêu tài xế giúp mang cô lên xe.

Cô không có về chung cư, Diệp Giai Nhi mang cô tới biệt thự, chăm sóc cô cả đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Thân Nhã dậy từ rất sớm, nhìn không gian xa lạ, cô bước xuống giường, Diệp Giai Nhi vội vàng để bát cháo trong tay xuống: “Cậu đi đâu?”

“Trần Vu Nhất đâu?” Cô mở miệng.

“Không biết” Diệp Giai Nhi cản cô lại: “Ăn cháo trước đã.”

Thân Nhã vẫn lắc đầu, cô bây giờ căn bản không ăn nổi, trong lòng chứa đủ thứ chuyện, sao có thể nuốt nổi cháo?

Cô với gò má trắng bệch không chút huyết sắc gọi điện về chung cư, là dì giúp việc nghe máy, nói Trần Vu Nhất đã ở chung cư.

Nghe vậy, Thân Nhã cúp máy, trực tiếp muốn đi qua chung cư, Diệp Giai Nhi cản thế nào cũng không cản được.

Căn hộ, Trần Vu Nhất đang hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, phòng khách ngập mùi khói thuốc, khiến người ta không nhịn được ho sặc sụa.

Dì giúp việc cũng không nhịn được ho liên tục, lúc Thân Nhã đẩy cửa vào, hơi thở đầu tiên liền đầy mùi thuốc lá.

“Bắt đầu từ lúc nào?” Thân Nhã lạnh lùng nhìn Trần Vu Nhất, bàn tay rũ bên người run rẩy ẫn nhẫn, chỉ sợ mình không nhịn được liền dúi đầu thuốc đó lên mặt anh.

Trần Vu Nhất không lên tiếng, vẫn hút thuốc, tâm trạng anh phiền chán buồn bực, không còn sự ngả ngớn phong lưu trước đây.

“Tôi hỏi anh bắt đầu từ lúc nào, điếc hay câm rồi? Bốn năm trước ngủ một lần với cô ta xong liền nhớ mãi không quên sao?”

Dập thuốc, hai tay Trần Vu Nhất dúi vào mái tóc rậm.

“Không nói? Trần Vu Nhất, anh thật khiến tôi ghê tởm!” Trái tim Thân Nhã như bị dao hung hăng đâm từng nhát từng nhát, máu tươi chảy không ngừng.

Anh không nghĩ tới chuyện này sẽ bại lộ nhanh như vậy, ngoại trừ thừa nhận, anh còn có thể làm gì?
 
Chương 871


CHƯƠNG 871

“Tôi trước nay đều không biết Trần Vu Nhất anh thì ra còn câm, sao nào, ở cùng cô ta thoải mái chứ? Có phải rất vui không?” Mỗi câu đều tổn thương bản thân thêm một chút, nhưng càng đau lại càng rõ ràng, càng đau lại càng tỉnh táo, cô muốn đau, khiến mình đau đến không muốn sống.

Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại truyền tới, là điện thoại của Trần Vu Nhất, anh không nhận, ngồi đó không nhúc nhích.

Thân Nhã lại cười lạnh, anh không nhận, cô liền nhận thay anh, cô bước tới, nhận máy: “Ai?”

“Đây là bệnh viện, phương thức liên lạc của bệnh nhân Lâm Nam Kiều ghi số điện thoại này, bây giờ phải nộp phí nhập viện, cô có thể đến một chuyến chứ”

“Lâm Nam Kiều sao? Viện phí sẽ không đóng, cô ta tốt nhất là chết ở đó!” Cô trực tiếp cúp máy.s

Trần Vu Nhất ngẩng đầu: “Anh đến bệnh viện một chút.”

Một câu đơn giản lại khiến Thân Nhã mình đầy thương tích, ánh mắt cô nhìn anh như người xa lạ.

“Anh cần đến bệnh viện!” Trần Vu Nhất nói rồi liền cầm áo khoác trên sofa: “Cô ta bây giờ nhập viện cũng vì em, nếu chúng ta không xử lý, nói không chừng cô ấy ta sẽ khởi tố em tội cố ý gây thương tích.”

Thân Nhã cười lạnh, hàn ý thấu xương bao trùm toàn thân cô, khóe miệng cô trào phúng, chặn đường anh đi, nói từng câu từng chữ: “Tôi không để ý!”

Trần Vu Nhất nhìn cô chằm chằm, cau chặt mày.

“Bất kể là cô ta khởi tố, hay muốn đẩy tôi vào tù, tôi đều không để ý, cho nên anh không cần đến bệnh viện!”

Trần Vu Nhất khẽ nhắm mắt, mở miệng: “Được, vậy anh không đi.”

“Bây giờ trả lời câu hỏi của tôi, anh và cô ta bắt đầu từ lúc nào?” Thân Nhã níu lấy vấn đề này không buông.

Trần Vu Nhất không lên tiếng, hoặc có thể nói anh không biết nói thể nào, mở miệng, chỉ duy trì im lặng.

“Mẹ nó! Tôi có quyền biết tôi bị người ta đùa cợt bao lâu, mà người phụ nữ anh chơi lại là Lâm Nam Kiều, haha!”

Biết đáp án này quả thực đã không còn ý nghĩa gì, nhưng cô cũng phải biết rõ, cô rốt cuộc đã làm kẻ ngốc bao lâu, bị đùa giỡn xoay quanh bao lâu!

Từ đầu tới cuối, Trần Vu Nhất đều như bức tượng, dù cô nói gì, anh cũng như kẻ câm.

Bầu không khí trong phòng tĩnh mịch khiến người ta có chút phiền chán, càng thêm ngột ngạt, đầu óc căng thẳng khó chịu, phiền loạn muốn nổ tung, đây là cảm giác lúc này của Trần Vu Nhất.

Thân Nhã lạnh lùng nhìn anh một lúc, xoay người về phòng, co rúc thân thể.

Cuộc sống thế này, hôn nhân thế này, còn muốn tiếp tục thế nào đây?

Cô ngồi mãi từ trưa đến chiều, điện thoại rung lên, cô nhận máy, là Diệp Giai Nhi gọi tới, hẹn cô ra ngoài.

Cô không có tâm trạng, nhàn nhạt từ chối, một giây sau, điện thoại bên kia bị cướp đi, giọng nói cuồng bạo của Trần Diễm An truyền tới: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu không tự ra, tớ sẽ đến nhà lôi cậu ra.”

Thân Nhã không mấy phản ứng, trực tiếp cúp máy, sự uy hiếp của Trần Diễm An cô căn bản không để trong mắt, cũng không có tâm trạng để ý.

Tiếng gõ cửa truyền tới, dì giúp việc mở cửa, hai người đàn ông mặc tây trang bước vào, bà ta sững sờ còn chưa kịp lên tiếng, hai người đàn ông đã xông thẳng vào phòng ngủ, lần lượt bắt lấy vai Thân Nhã, dẫn cô ra ngoài.

Dì giúp việc bị dọa sợ, cầm điện thoại muốn báo cảnh sát, Thân Nhã ngăn bà ta lại, cô biết hai người này nhất định do Trần Diễm An phái tới.

“Trần Vu Nhất đâu?” Thân Nhã nhìn quanh phòng khách.
 
Chương 872


CHƯƠNG 872

“Cậu chủ vừa ra ngoài…”

Ra ngoài?

Đầu kim nhọn đâm vào trái tim Thân Nhã, đâm đầy lỗ thủng, máu chảy như suối, tuôn chảy ra ngoài.

“Buông ra!” Giọng cô bỗng lạnh đi.

Hai người đàn ông không nhúc nhích, Thân Nhã nâng cao giọng: “Tôi kêu các người buông ra!”

Hai mắt nhìn nhau, hai người vội buông tay, Thân Nhã bước ra khỏi căn hộ, đi nhanh xuống dưới lầu, lên xe: “Đến bệnh viện.”

Một người đàn ông lái xe, người còn lại gọi điện cho Trần Diễm An, xe lái thẳng tới bệnh viện.

Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng dưới tòa nhà bệnh viện, Thân Nhã xuống xe, vừa khéo nhìn thấy chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc đó cũng dừng lại.

Trần Vu Nhất từ trên xe bước xuống…

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thân Nhã chặn trước mặt anh: “Không buông cô ta xuống được vậy sao?”

Trần Vu Nhất không lên tiếng, nhưng trong lòng quả thực có chút không yên tâm.

“Nếu hôm nay tôi đứng đây, anh cảm thấy tôi có thể để anh bước vào bệnh viện một bước?” Đau đến sắp không thể hít thở, nhưng Thân Nhã lại có chút biến thái thích loại đau đớn này: “Chồng tôi đến bệnh viện thăm người phụ nữ khác, là vợ, chẳng lẽ ngay cả quyền ngăn cản tôi cũng không có?”

Giọng cô rất lớn, ánh mắt những người xung quanh đều nhìn sang, dáng vẻ xem kịch hay.

Trần Vu Nhất chưa từng khó xử như vậy, giọng khẽ trầm: “Thân Nhã!”

“Bản thân cũng đã làm rồi, lại cần gì khó xử?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Anh chỉ đến nộp phí, chỉ vậy thôi, không có ý khác.” Trần Vu Nhất cau mày, ghê tởm những người xung quanh bắn lại ánh mắt.

Thân Nhã cảm thấy buồn cười: “Kẻ thứ ba như cô ta không có tiền hay là không có chứng minh thư, nếu cô ta thật sự không trả nổi viện phí, tôi cũng có thể trả giúp cô ta, nhưng anh đến trả lại là thế nào?”

Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Trần Vu Nhất, nhìn thì dạng người, nhưng việc làm lại chẳng có chút tính người.

Trần Vu Nhất xem như nhân vật lớn có tiếng ở thành phố S, nào chịu qua chỉ trỏ như vậy, không nhịn được cau mày càng chặt, cảm thấy mất sạch thể diện.

Quan trọng nhất là, mục đích anh tới bệnh viện thật sự chỉ để giúp Lâm Nam Kiều trả tiền thuốc men, sau đó cắt đứt quan hệ giữa hai người.

Tuy nhiên, Thân Nhã lúc này khiến anh cảm thấy có chút xa lạ, ngoài cảm giác này còn khóc lóc làm loạn, cô trước đây không phải người phụ nữ như vậy…

“Em có biết dáng vẻ em bây giờ giống gì sao?” Anh nhìn Thân Nhã, ánh mắt kỳ lạ bên cạnh khiến sự kiên nhẫn của anh dần mất sạch: “Người đàn bà đanh đá…”

Người đàn bà đanh đá…

Thân Nhã cho rằng mình sẽ không đau lòng nữa, lại không nghĩ tới vẫn đau, loại đau đớn đó thật sự thâm nhập vào cốt tủy.

Cô trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình nghe thấy đánh giá về bản thân từ trong miệng Trần Vu Nhất lại là hai chữ “đanh đá”!
 
Chương 873


CHƯƠNG 873

Bỗng nhiên, cô không còn sức lực nữa, hơi sức toàn thân thoáng chốc đều như bị rút sạch, ngay cả đứng cũng loạng choạng.

Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An chạy vội tới sau đó đương nhiên cũng nghe thấy rõ ràng, rành mạch.

Diệp Giai Nhi giơ tay đỡ Thân Nhã, lạnh lùng nhìn Trần Vu Nhất, ánh mắt chỉ hận không thể giết chết anh.

Trần Diễm An cười lạnh: “Cái đồ vô sỉ đó ở lầu mấy?”

Đương nhiên không ai trả lời câu hỏi của cô, Trần Diễm An cũng không hỏi nhiều, giày cao gót mười phân hung hăng dẫm lên giày da của Trần Vu Nhất, đi vào bệnh viện.

Sau khi hỏi rõ ràng ở quầy lễ tân, Trần Diễm An đi thang máy lên thẳng lầu, Lâm Nam Kiều có chút yếu ớt nằm trên giường bệnh, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, khiến người ta thương tiếc.

Nhưng sự thương tiếc này lại không đả động được Trần Diễm An, cô bước vài bước tới trước, túm lấy tóc cô ta, kéo đến bên cửa sổ, cái tát không khách sáo bạt lên mặt cô ta.

Y tá vô cùng kinh sợ, cùng bác sĩ muốn bước tới ngăn cản, Trần Diễm An lại nhếch môi nở nụ cười kiều diễm, nói ra lời hung hăng: “Ai dám bước tới, bà đây xử chung!”

Lâm Nam Kiều không chịu nổi đau đớn như vậy, sắc mặt tái nhợt.

Trần Vu Nhất đương nhiên biết Trần Diễm An đi làm gì, chân dài nhanh chóng bước về phía trước.

“Đợi chút!” Thân Nhã bỗng lên tiếng.

Sau đó, cô tránh khỏi tay Diệp Giai Nhi đang đỡ mình, bước tới trước, ngay trước mặt tất cả mọi người, lấy tất cả sức lực tát lên mặt Trần Vu Nhất, sau đó hung hăng nói một chữ: “Cút!”

Mà phía sau họ, trên chiếc Bentley màu đen, tài xế quay đầu, nơm nớp mở miệng: “Anh Hoắc, nơi này đã kẹt mười phút, chúng ta có cần đi từ cửa sau không?”

Ánh mắt Hoắc Đình Phong thâm sâu rơi trên người Thân Nhã, khẽ híp lại, nhìn không rõ cảm xúc.

Nửa ngày sau, anh nói một câu: “Đi cửa sau đi…”

Trần Vu Nhất đã rời đi, Diệp Giai Nhi đỡ Thân Nhã ngồi xuống cạnh bồn hoa ngay đó, cô có thể cảm nhận được thân thể Thân Nhã luôn run rẩy.

Phải nói rằng, cuộc hôn nhân của Trần Vu Nhất và Thân Nhã quả thật có chút thất bại, hai người đều có sai.

Trần Vu Nhất cũng xem như thiên chi kiêu tử, danh môn có tiếng ở thành phố S, đương nhiên có chút xem trọng mặt mũi.

Mà tính tình Thân Nhã vốn ngay thẳng, không suy nghĩ vòng vo, trong mắt cô hai người chỉ là vợ chồng bình thường, điều cô xem trọng vốn không phải địa vị của Trần Vu Nhất.

Lâm Nam Kiều là một người phụ nữ có tâm cơ, cô ta đã có thể thay đổi Trần Vu Nhất đến mức độ này, chứng minh thủ đoạn của cô ta nhất định không thấp.

“Tớ rất mệt, tớ thật sự rất mệt, Giai Nhi, tớ không chịu nỗi, tớ muốn ly hôn…” Giọng Thân Nhã rất mơ hồ, cắn chặt môi, vị máu mằn mặn lan trong khoang miệng.

Cô vốn cho rằng Trần Vu Nhất có cảm giác thân thể, bây giờ xem ra, tình cảm của anh dường như cũng không nằm trên người cô…

“Vậy đứa bé thì sao?” Diệp Giai Nhi hỏi cô.

Thân Nhã suy nghĩ xuất thần, chần chờ, ánh mắt khẽ tán loạn, không có tiêu điểm.

“Ly hôn? Ly hôn gì chứ? Cậu bây giờ ly hôn chính là cho cô ả bỉ ổi kia thăng vị, cậu cứ lỳ ở vị trí này không đi, để cô ta mở to mắt nhìn, tức chết cô ta!”

Trần Diễm An tràn đầy lửa giận xông xuống: “Điều Lâm Nam Kiều chờ đợi là gì? Chính là cậu nói ra câu này, sau đó cô ta ngồi lên vị trí đó, sao cậu có thể để cô ta được như mong muốn? Cậu phải khiến cô ta nhìn như con chó Pug!”
 
Chương 874


CHƯƠNG 874

Diệp Giai Nhi cũng đồng ý: “Tớ cũng rất chán ghét Lâm Nam Kiều, cũng không muốn thấy cô ta sống tốt.”

Thân Nhã nhìn Trần Diễm An, lại nhìn Diệp Giai Nhi, không lên tiếng, ngồi đó không nhúc nhích.

Lâm Nam Kiều trong bệnh viện bị đánh rất nghiêm trọng, bác sĩ đang kiểm tra toàn thân cho cô ta, Trần Vu Nhất có chút tự trách.

Con người luôn cảm thấy đồng tình với kẻ yếu, bất kể là đàn ông hay phụ nữ.

“Ngồi đây cứ như quốc bảo ấy, bị người ta đi tới đi lui nhòm ngó, đi, chúng ta đến quán cà phê.” Trần Diễm An đề nghị.

Thân Nhã lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ bây giờ chỉ muốn yên lặng một mình.”

Diệp Giai Nhi gật đầu, kéo Trần Diễm An còn đang định nói gì đó rời đi, cô hiểu tâm trạng Thân Nhã lúc này.

Bây giờ là mùa thu, còn chưa vào đông, Thân Nhã lại cảm thấy rất lạnh, dọc theo con đường ngoài bệnh viện, cô chậm rãi đi về phía trước.

Không đi bao lâu, giày vải dưới chân sút đế, cô cười trào phúng, lại còn khó coi hơn cả khóc, dứt khoát cởi giày vứt đi.

Bentley đen lái chậm theo cạnh cô, sau đó, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông xuất hiện: “Muốn lên xe không? Hình như cô không đi nỗi nữa…”

Giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc, Thân Nhã ngẩng đầu, nhìn sang.

Sau đó cúi đầu, cô cứ chân trần cứng ngắc bước về phía trước như vậy, như chưa từng nhìn thấy Hoắc Đình Phong.

Cửa xe mở ra, vóc dáng cao thẳng tôn quý của người đàn ông đứng trước mặt cô, chặn đường đi của cô, nhàn nhạt nhắc nhở: “Cô không thể tiếp tục đi thế này nữa…”

Đôi chân trắng nõn đã bị mảnh thủy tinh trên đất cứa rách, máu tươi chảy dọc theo chân.

“Tránh ra!” Cô lúc này rất nóng nảy.

Hoắc Đình Phong khẽ nhắm mắt, bờ môi mỏng hơi cong, ngón tay thon dài chỉ vào chân cô: “Không đau sao?”

Đau, cô sớm đã tê dại, không có bất kỳ cảm giác gì, đau là gì, cô sớm đã không biết.

Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt quật cường của cô, khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: “Hủy hoại bản thân như vậy không có ý nghĩa gì, người khác chỉ xem cô như kẻ điên, họ sẽ không đồng tình với cảnh ngộ cô phải chịu, chỉ cảm thấy trào phúng với tình cảnh thê thảm hiện tại của cô, hiểu sao?”

Thân Nhã cúi đầu nhìn bản thân mình, trên người vẫn là đồ bầu rộng rãi, chân lấm lem bẩn thỉu, quả thực giống kẻ điên.

“Lên xe, chân cô phải băng bó…” Hoắc Đình Phong trời sinh có cảm giác uy nghiêm.

Dù sao cũng hơi mệt, cô cúi đầu, bước vào trong xe, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy, không có tia máu.

Hoắc Đình Phong ngồi cạnh cô, hai chân bắt chéo, mở miệng: “Muốn đi đâu?”

“Uống rượu…” Cô chẳng cần suy nghĩ nói ra hai chữ.

“Là một người mẹ, cô không thể lựa chọn uống rượu vào lúc này…” Ánh mắt anh lướt qua bụng cô, nhắc nhở.

Thân Nhã nào có thể nghe vào lời của anh, có chút làm loạn vô lý: “Tôi chính là muốn uống rượu, có cho hay không, không cho tôi xuống xe, tự tôi đi.”

Khẽ thở dài, lắc đầu, Hoắc Đình Phong nói với tài xế: “Đến quán bar.”
 
Chương 875


CHƯƠNG 875

Có được thứ mình muốn, cô yên lặng lại, lặng lẽ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đang lùi về sau, rời xa mình.

Đến quán bar, Hoắc Đình Phong dẫn cô vào phòng bao, nhìn thấy ly rượu, cô do dự năm giây, sau đó bưng lên, một hơi uống cạn.

Có những thứ chung quy đã chết đi, ở trong lòng cô chết đi rồi…

Hoắc Đình Phong bưng rượu vang, không uống, chỉ nhìn cô, cô liên tục uống ba ly, sau đó say rồi.

Rượu là Hoắc Đình Phong cho người đổi, đổi thành rượu mạnh nhất, nếu không mạnh, cô có thể uống mười ly, mạnh, chỉ cần ba ly.

Đối với cô mà nói, hấp thu càng ít cồn càng tốt…

Ý thức cô đã mơ hồ, không la lối đòi rượu nữa, hai tay Hoắc Đình Phong ôm ngang cô lên, đi ra khỏi quán bar.

Ngoan ngoãn yên lặng ở trong lòng anh, ánh mắt Thân Nhã nhìn chằm chằm bầu trời, sau đó nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, nóng bỏng tay anh.

Bảy năm…bảy năm cũng chỉ như vậy…

Rượu rồi không còn minh mẫn, sau khi đưa cô lên xe, cô liền không an phận, vừa hát vừa vỗ, vô cùng náo nhiệt.

Hoắc Đình Phong kêu tài xế lái xe đến biệt thự, ngồi trên sofa, cô nhập nhèm nhìn xung quanh.

Trong biệt thự mở máy sưởi, Hoắc Đình Phong cởi áo khoác màu cà phê trên người, chỉ mặc sơ mi trắng, vai rộng eo hẹp, chân dài rắn chắc mạnh mẽ.

Vóc dáng anh rất đẹp, tráng kiện lại ưu nhã như báo.

Thân Nhã xuống sofa, híp mắt nhìn anh chằm chằm, mở miệng đầy mùi rượu: “Tôi muốn anh…”

Hoắc Đình Phong khẽ híp mắt, có chút kinh ngạc với yêu cầu như vậy của cô, khẽ mỉm cười: “Cô say rồi, ngoan ngoãn nằm đó…”

“Tôi chính là muốn anh, tôi có tiền…” Cô đảo mắt, ánh mắt lại trong suốt, thân thể nghiêng ngả.

Anh lắc đầu, ngồi xuống sofa, Thân Nhã theo sau anh: “Tôi muốn mê hoặc anh, tôi muốn ngủ anh…”

Hoắc Đình Phong nghĩ, anh lúc nãy không nên để cô uống rượu, anh hoàn toàn không biết sau khi say cô sẽ như vậy…

Thấy anh không để ý mình, cô hơi tức giận, dứt khoát bò ngồi lên đùi rắn chắc của anh, vươn tay xé áo sơ mi trắng của anh.

Cơ bụng anh liền lộ ra, rất rắn chắc, cơ ngực màu đồng, đường cong sắc nét ưu mỹ, làn da trơn bóng, vóc dáng anh hoàn mỹ mê người.

Tay cô lại không biết dừng lại, rơi lên thắt lưng da của anh, muốn cởi ra.

Thắt lưng rất khó cởi, cô khóc, không biết là vì không cởi được thắt lưng nên khóc, hay vì lý do nào khác, khóc rất đau lòng.

Cô cứ ngồi trên đùi anh như vậy, một tay kéo sơ mi anh, tay khác kéo thắt lưng anh, nước mắt chảy xuống.

Hoắc Đình Phong khẽ híp mắt, ánh mắt lập lòe, bàn tay to lau đi nước mắt trên má cô: “Cô bây giờ đang mang thai, không thể ngủ với tôi…”

Cô căn bản không muốn nghe anh nói gì, chỉ đấu tranh với thắt lưng, bàn tay kéo sơ mi và quần tây anh hỗn loạn, lại gợi cảm.

Lực rượu quả thực không nhỏ, không bao lâu sau, cô ngã vào lòng anh.

Phòng trống trong biệt thự rất lớn, Hoắc Đình Phong ôm cô tới phòng dọc biển, sau đó đến phòng tắm, người anh dính mùi rượu hơi nồng.
 
Chương 876


CHƯƠNG 876



Sáng sớm hôm sau.

Thân Nhã tỉnh dậy đối diện với biển xanh biếc, cảnh sắc rất đẹp, lại không thể xua đi chút nào u ám trong đáy lòng cô.

Ý thức cô quay lại, đây không phải căn hộ của cô!

Vội vàng đi ra, trên sofa lầu một, người đàn ông đang đọc báo, khí chất vô cùng xuất chúng, ưu nhã tôn quý.

Chuyện tối qua cô không nhớ được nhiều, cô đứng vững vàng, cảm ơn: “Cảm ơn anh tối qua đã chứa chấp tôi, làm phiền anh rồi.”

“Ừ…” Hoắc Đình Phong đặt báo xuống, không nhắc tới những chuyện tối qua của cô: “Muốn uống nước trái cây hay sữa đậu nành?”

Thân Nhã lắc đầu, cô không muốn uống gì cả, không uống nỗi, cô cảm thấy dạ dày chướng.

“Ở đây có báo, tôi nghĩ em nên đọc xem…” Hoắc Đình Phong khẽ nghiêng người, đưa báo sang.

Tin tức đầu đề là chuyện của cô và Trần Vu Nhất, có hình cô bạt tai Trần Vu Nhất ngay trước mặt mọi người ở cửa bệnh viện, còn có hình Trần Diễm An đánh Lâm Nam Kiều ở phòng bệnh…

Chuyện hôm qua, náo loạn rất lớn…

Lớn thì lớn đi, cô không quan tâm, cũng chả để ý, điều duy nhất cô không thích chính là người khác thảo luận, bàn tán ồn ào cuộc hôn nhân của mình.

Nhưng rõ ràng, miệng và suy nghĩ của người khác, cô không thể ngăn cản.

Tình cảm bảy năm, sớm chiều chung đụng bảy năm, cô không thể hoàn toàn nắm giữ trái tìm chồng mình, sao có thể quản được người khác? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc Đình Phong cầm áo khoác: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến, cùng đi sao?”

Cô gật đầu, tùy tiện vứt tờ báo lên bàn, theo phía sau anh, cả đường cô đều im lặng, khoảng thời gian này, cô ngày càng im lặng.

Hoắc Đình Phong cũng không lên tiếng, trong xe luôn duy trí im lặng.

Dù không nói chuyện, nhưng hơi thở hoocmon nam tính tản ra từ người anh vẫn quá mãnh liệt khiến cô cảm thấy có chút căng thẳng.

“Cho tôi xuống nút giao phía trước đi…” Thân Nhã vươn tay chỉ nút giao trước mặt

Hoắc Đình Phong khẽ nhướn mày, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, giọng nói bật khỏi đôi môi mỏng, quả nhiên lúc tỉnh táo và lúc uống rượu như hai người khác biệt: “Ừ…”

Xe dừng lại, cô bước xuống, chân thành cảm ơn anh: “Thật sự rất cảm ơn anh! Tối qua tôi hẳn không nói gì không nên nói đi?”

Cô biết mình uống say, nhưng về phần say xong làm gì, cô không nhớ rõ.

“Đã nói…” Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cô chăm chú, đen như mực, có chút xao động lập lòe: “Em mê hoặc tôi, muốn ngủ tôi…”

Thân Nhã ngây người tại chỗ, cô không biết mình lại nói ra những lời như vậy.

Nói ra những lời như vậy với kiểu đàn ông này, cô cảm thấy đối với anh mà nói là vấy bẩn, liền áy náy:” Xin lỗi!”

“Không sao, tối qua tôi đã uyển chuyển cự tuyệt…” Hoắc Đình Phong khẽ híp mắt: “Tôi nói em bây giờ mang thai, sẽ động thai…”

 
 
Chương 877


CHƯƠNG 877

“Đó thật sự chỉ là những lời sau khi say, mong anh Hoắc bỏ qua.”

Anh không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, khí chất ưu nhã lại vẫn tôn quý mà cao ngạo như vậy, còn có chút áp bách.

Điện thoại rung lên, Thân Nhã gật đầu, là Cát Mỹ Ngọc gọi tới, kêu cô về nhà họ Trần một chuyến.

Cúp máy, Thân Nhã đi đến sạp trái cây bên cạnh, mua chuối, cam, táo và dâu, xoay người đưa cho Hoắc Đình Phong.

Anh nhận lấy, môi mỏng khẽ cong, nhàn nhạt nói hai chữ: “Cảm ơn…”

Cô lại chào hỏi, rời đi, đợi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt, Hoắc Đình Phong khởi động xe, lái về phía ngược lại.



Cát Mỹ Ngọc đã đợi rất lâu ở nhà họ Trần, nhìn thấy Thân Nhã, bà ta cau mày.

“Chuyện này sao lại huyên náo như vậy?” Cát Mỹ Ngọc vứt tờ báo tới trước mặt cô: “Nhà họ Trần ở thành phố S có địa vị thế nào, mặc các cô làm loạn như vậy?”

Thân Nhã cảm thấy rất mệt: “Chuyện này anh ấy sai trước.”

“Dù sai trước, thì ở đâu không thể giải quyết mà cứ phải giải quyết ở nơi công cộng như vậy, là ngại không đủ mất mặt hay sao?”

Cát Mỹ Ngọc rất tức giận, vì chuyện này, nhà họ Trần hiện tại đã bị người ta lấy ra bàn tán khi rảnh rỗi: “Nhà họ Trần sau này còn muốn đứng chân ở thành phố S, Vu Nhất cũng sẽ là tổng giám đốc Trần thị, cô lại tát nó ngay trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm thấy cái tát này đang đánh lên mặt ai? Là toàn bộ Trần thị, cô phải biết, các cô không phải vợ chồng bình thường.”

“Nhưng lại đi con đường như những vợ chồng bình thường, những thứ không tránh khỏi được đều sẽ không tránh khỏi.”

Cát Mỹ Ngọc không nói nữa, kêu tài xế chuẩn bị xe, muốn đến bệnh viện một chuyến, kêu Thân Nhã đi cùng.

Phòng bệnh của Lâm Nam Kiều là phòng VIP, vết thương trên người cô ta đã tốt hơn nhiều, phải nói rằng cô ta rất biết sửa soạn bản thân, dù mặc quần áo bệnh viện, cũng có thể khiến bản thân thanh thuần, yếu đuối, như hoa lê trong mưa.

“Bất kể cô là ai, mời cô lập tức rời khỏi Vu Nhất, đừng xuất hiện trước mặt nó nữa, nó đã có vợ.” Cát Mỹ Ngọc không chút khách sáo với nói Lâm Nam Kiều.

Đối với Thân Nhã, bà ta thật lòng yêu thích.

Lâm Nam Kiều rất yếu đuối, cô ta không lên tiếng, mắt rưng rưng, lã chã chực khóc, điềm đạm đáng thương.

Trần Vu Nhất đi vào liền nhìn thấy một màn này, không chỉ không vui cau mày, ánh mắt như có như không lướt lên người Thân Nhã.

Thân Nhã cảm giác được, ánh mắt anh thế này là đang chỉ trích mình, anh cho rằng Cát Mỹ Ngọc do cô dẫn tới.

Từ khi quen biết đến nay, cô biết anh bảy năm, tự cho rằng mình đã hiểu rõ về anh, thì ra không phải.

Bỗng nhiên, có thể nói là trong một đêm, anh trở nên khiến cô xa lạ như vậy, nhìn không thấu, mò không tới, giống như biến thành một người khác, không còn là Trần Vu Nhất trước đây, xa lạ như vậy.

“Mẹ, sao mẹ lại tới?” Trần Vu Nhất lại nhìn sang Cát Mỹ Ngọc, tây trang trên người còn chưa thay, sắc mặt có chút mỏi mệt.

“Anh chị cũng đã lên tin tức đầu đề rồi, mẹ cũng không thể tới sao?” Cát Mỹ Ngọc lạnh giọng: “Xử lý những chuyện vớ vẩn của mình cho mẹ.”
 
Chương 878


CHƯƠNG 878

Trần Vu Nhất đương nhiên đã đọc báo, đi trên đường, sau lưng có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ anh, trong một đêm, hầu như đều biết anh.

Anh vốn áy náy trong lòng, nhưng sự áy náy này lại dần biến mất, mài mòn trong sự lấn lướt của Thân Nhã…

Anh đã nói, sau khi đến bệnh viện trả viện phí, anh sẽ cắt đứt với Lâm Nam Kiều, nhưng cô lại đuổi theo tới bệnh viện, làm loạn lên đầu đề.

Không chỉ vậy, hôm nay còn dẫn Cát Mỹ Ngọc tới…

“Bác gái, con có công việc ở thành phố S, con không thể rời đi nơi này, là con dụ dỗ anh ấy trước, đều do con sai.”

Cát Mỹ Ngọc lạnh lùng nhìn cô ta, lại nhìn sang Trần Vu Nhất: “Chuyện này nên làm thế nào, trong lòng con rõ ràng hơn mẹ, nếu con áy náy, mẹ sẽ cho người làm tới, bây giờ về nhà với Thân Nhã.”

Trần Vu Nhất ở trước, Thân Nhã ở sau, chiếc xe màu đen dừng ở không xa, Thân Nhã không lên xe, mà ngồi taxi.

Đàn ông không thích nhất chính là giày vò tra tấn, khi cùng một loại cảm xúc xuất hiện lần thứ hai, phần nhiều chính là heo chết không sợ nước sôi.

Bị phát hiện, bốn năm trước Trần Vu Nhất từng làm một lần, lúc đó là thật sự áy náy bất an, chuyện tới hôm nay, lại đã chết lặng.

Thân Nhã biết, hai người không thể quay lại ban đầu nữa, bất kể là hoàn cảnh, hay là tâm cảnh, đều xảy ra thay đổi.

Căn hộ rất yên tĩnh, rõ ràng hai người ở chung một phòng, cũng không còn tiếng cười nói vui vẻ như lúc đầu, chỉ có sự trầm mặc, lãnh đạm.

Buổi tối, Trần Vu Nhất ngủ trên giường, Thân Nhã đi vào, cô ôm chăn đến thư phòng.

Cô đã không nghĩ ra lý do hai người còn có thể ngủ chung trên một chiếc giường nữa, như vậy chỉ càng đau khổ.

Một người ngủ trên giường, người kia lại ngủ sofa, hai người không ai quấy rầy ai.

Tuy nhiên, cả đêm này, Thân Nhã cũng không ngủ, cô không ngủ được, cũng không muốn ngủ, dưới khung cửa sổ gió đêm lạnh lẽo, cô hứng gió lạnh cả đêm, khiến bản thân tỉnh táo, bình tĩnh.

Cuộc hôn nhân này dường như đã không cần tiếp tục nữa.

Trần Vu Nhất bây giờ đã không còn là Trần Vu Nhất ban đầu, anh xa lạ như vậy, huống hồ, trái tim anh đã không còn trên người cô.

Nếu trái tim anh còn trên người cô, vậy anh sẽ không bất chấp cô ngăn cản mà vẫn đến bệnh viện, sẽ không đồng ý với cô rồi lại đến bệnh viện thăm Lâm Nam Kiều sau lưng cô, càng sẽ không mắng cô ngang ngược…

Tình cảm bảy năm, rốt cuộc đã rút đi sự oanh liệt, kích tình và tràn đầy màu sắc ban đầu, không thể đối chọi với thế tục trong cuộc sống bình đạm.

Hôn nhân cần cứu vãn, nhưng đã bẩn rồi, có lẽ hôn nhân đã biến chất, còn cần cứu vãn sao?

Không cần, vì trong lòng đã có nút thắt, giống như tấm gương, đã nứt vỡ thì dù có dán lại cũng có vết nứt.

Ngày hôm sau, lúc Thân Nhã ra ngoài, Trần Vu Nhất đang ăn cháo, cô cả đêm không ngủ, sắc mặt không tốt lắm: “Nhanh chóng soạn thư ly hôn.”

Trước nay chưa từng nghĩ tới cô sẽ đề ra hai chữ ly hôn, hành động trong tay Trần Vu Nhất khẽ khựng lại, giây lát sau, đặt bát lên bàn, bỏ lại một câu: “Anh sẽ không ly hôn!”
 
Chương 879


CHƯƠNG 879

Bảy năm sớm chiều chung đụng, đôi bên sớm đã hòa nhập vào nhau, đã biến thành một loại thói quen và trách nhiệm.

Hoặc có lẽ đối với anh mà nói, bây giờ chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ.

Dù anh ở bên Lâm Nam Kiều, nhưng lại chưa từng nghĩ tới muốn ly hôn.

Dù cô đã làm anh mất sạch mặt mũi như vậy, anh cũng chưa từng muốn ly hôn.

Anh có thể nhận sai, cũng có thể sửa sai, chỉ cần cô đừng từng bước ép sát như vậy nữa.

Thân Nhã cảm thấy buồn cười, hôn nhân như vậy, không ly lại có thể thế nào?

Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi vào buổi trưa tới, mang theo không ít đồ dinh dưỡng, Trần Diễm An sống chết không để cô ả vô sỉ Lâm Nam Kiều đó sống yên ổn!

“Thực ra, cuộc hôn nhân này đã đi tới bước đường hiện tại, không ly hôn cũng không thay đổi được gì, cô ấy và Trần Vu Nhất cũng không thể quay về ban đầu, không ly hôn, cũng chỉ khiến bản thân càng chìm sâu vào đau khổ, nếu Lâm Nam Kiều và Trần Vu Nhất có lòng, ai có thể ngăn cản?

Còn tiếp tục như vậy, chỉ khiến tình cảnh của bản thân càng thêm hèn mọn, cũng sẽ khiến cả hai càng thêm chán ghét, nếu là tớ, tớ sẽ đi không quay đầu lại, quan trọng nhất vẫn là xem trong lòng Thân Nhã nghĩ thế nào…”

“Tớ chính là không muốn để cô ả vô sỉ đó sống tốt, bây giờ Thân Nhã ly hôn bỏ đi, thì giống như cho cô ta thăng vị, cô ta dựa vào cái gì chứ!”

Thân Nhã biết hai người đều có lý của mình, cô rất loạn, suy nghĩ rất loạn.

Tuy nhiên, suy nghĩ ly hôn này đã ngày càng rõ ràng, ngày càng rành mạch, cô mệt, người mệt, thân thể mệt, lòng cũng mệt.



Trần Vu Nhất đến bệnh viện tìm Lâm Nam Kiều, từ giây phút này, quan hệ giữa hai người liền cắt đứt.

“Cô muốn bao nhiêu tiền cứ nói.”

Lâm Nam Kiều lắc đầu: “Em thật sự cảm thấy mình rất đáng buồn, kêu đến thì đến, đuổi thì đi, em cũng là người, em không cần tiền, nếu thật sự phải cắt đứt quan hệ, chúng ta sẽ hoàn toàn cắt đứt, em thực sự thích anh, nhưng lại không tiếp nhận được lặp đi lặp lại như vậy, em cũng muốn cắt đứt.”

Ván này, Lâm Nam Kiều đang cược.

“Vu Nhất, để em ôm anh lần cuối, được không?” Lâm Nam Kiều yếu đuối như cánh hoa trong gió, đẹp đẽ lại thê lương khiến người ta sinh lòng thương tiếc: “Lần cuối cùng, em chỉ ôm anh lần cuối, sau này em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh…”

Cô ta giỏi nhất chính là diễn tiết mục này, kịch khổ vì tình, kịch bi thương, yếu đuối không chịu nỗi một kích, như Lâm Đại Ngọc.

Trần Vu Nhất không nhịn được khẽ cau mày, nước mắt như pha lê của cô ta vương trên hàng mi, khẽ run rẩy, gò má trắng nõn suy yếu lại dịu dàng, yết hầu anh lăn lộn, lòng sinh ra không nỡ.

Không đợi anh lên tiếng, Lâm Nam Kiều đã đứng dậy, ôm hông anh, vùi mặt vào ngực anh.

Thân thể cô ta rất mềm mại, kỹ xảo trêu chọc anh.

Ánh mắt Trần Vu Nhất trở nên âm trầm.

Nắm chắc thời cơ thích hợp, Lâm Nam Kiều đẩy thân thể anh ra, ngón tay trắng nõn rơi trên tây trang, chỉnh lại cổ áo, động tác của cô ta rất chậm, rất chậm, như đang từ biệt lần cuối.

“Thật muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ phút này…” Giọng cô ta khẽ khàng thì thầm, như đáng nói với mình, lại như thủ thỉ với anh.

Câu thì thào đó, Trần Vu Nhất cũng nghe rất rõ ràng…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom